Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2380


Chương 2380:

 

Dứt lời, ông vẫn không thể kiềm được lại nhìn cô gái trẻ này, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được khiến ông sửng sót.

 

Cố Minh Ohàm đưa bọn họ đến phòng tiếp khách trên tầng 3. Sau khi mời hai người Hạng Bạc Hàn vào trong, ông liền đóng cửa lại.

 

“Hạng tiên sinh, tôi nghe nói công ty ngài đang có một hạng mục quyên góp từ thiện, không biết liệu công ty chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Cố Minh Ohàm khách sáo hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Hạng Bạc Hàn, hóa ra anh có thể hẹn gặp mặt ba là vì anh có dự định đầu tư từ thiện? Hay hoàn toàn chỉ đơn thuần là vì cô mới quyết định làm điều này?

 

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết đã rất sốc và tội lỗi, anh đã giúp cô quá nhiều rồi.

 

“Không sai, trong tay tôi có một quỹ từ thiện, tôi muốn quyên góp nó qua tay của ngài.”

 

“Hạng tiên sinh, xin cậu yên tâm giao nó cho tôi. Tôi sẽ làm cho từng xu một đều dùng cho việc cần thiết, sẽ không bao giờ phụ lòng tốt của cậu trong việc từ thiện.” Cố Minh Ohàm rất hào hứng nói.

 

Hạng Bạc Hàn gật đầu, tiếp sau đó, anh nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh mình và nói với Cố Minh Phàm: “Cố tổng, tôi còn muốn nói với ông một chuyện nữa.”

 

“Mời cạu nói.” Cố Minh Phàm lắng tai nghe, nhưng ánh mắt của ông đã chuyển sang cô gái bên cạnh anh, thậm chí ông còn có chút kinh ngạc, tại sao cô gái này vừa gặp ông thì đã đỏ cả mắt? Hơn nữa, gương mặt quen thuộc này khiến ông nhớ đến một người cũ.

 

“Sơ Tuyết, em muốn tự mình nói hay là để tôi nói thay em?” Hạng Bạc Hàn ôn nhu hỏi.

 

Cố Minh Ohàm vừa nghe tháy đã lập tức kinh ngạc hỏi: “Vị tiểu thư này tên là Sơ Tuyết sao?”

 

“Đúng vậy! Con tên là Nghê Sơ Tuyết.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu lia lịa, nước mắt tiếp tục lưng tròng trong mát. Tại sao ba lại ngạc nhiên như vậy? Ông có biết đến sự tồn tại của cô không?

 

Biểu cảm của Cố Minh Phàm ngay lập tức thất thần, ông lầm bảm: “Nghê Sơ Tuyết…”

 

Đối với ông, đây là một chuyện từ rất lâu rồi! Bà ấy họ Nghê, bà ấy nói rằng đứa con mà bà ấy sinh ra được đặt theo họ của bà ấy, con bé tên là Nghê Sơ Tuyết.

 

Hạng Bạc Hàn thấy Cố Minh Phàm nghe thấy cái tên Nghê Sơ Tuyết lại thất thần như vậy, anh cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Cố tổng, Sơ Tuyết là con gái ruột của ông.”

 

Cố Minh Phàm đang thầm suy tư phỏng đoán thì trực tiếp bị câu nói của anh làm cho vui mừng khôn xiết. Ông không dám tin nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết, nói với giọng run rầy: “Cái gì? Con thật sự là con gái của ba sao? Là con gái của Nghê Âm sao?”

 

“Nghê Âm có phải là tên của mẹ con không?” Nghê Sơ Tuyết đến bây giờ mới biết tên của mẹ mình.

 

“Đúng vậy, bà ấy là mẹ của con, còn ba… ba là ba của con…”Cố Minh Phàm không ngờ rằng đến lúc về già mới biết được mình có một đứa con gái vẫn còn sống trên đời.

 

Ông tưởng năm đó đứa trẻ đã biến mắt trong hồ nước lạnh giá cùng với Nghê Âm.

 

“Ba!” Nghê Sơ Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng gọi ông.

 

Cố Minh Phàm kích động mừng rỡ bước tới, Nghê Sơ.

 

Tuyết cũng đứng dậy, hai ba con ôm chằm lấy nhau.

 

“Con ơi, con vẫn còn sống, con vẫn còn sống…” Cố Minh Ohàm vì quá kích động mà bật khóc, đây là niềm vui bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của ông.

 

“Con được mẹ gửi đến trại trẻ mồ côi, sau đó được ba mẹ nuôi nhận nuôi và lớn lên ở nước ngoài. Lần này con về nước để tìm lại thân thế của mình.” Nghê Sơ Tuyết nuốt nước bọt nói, mặc dù mẹ đã mắt nhưng có thể gặp được ba, cô cũng đã rất hạnh phúc.

 

*Con ơi…Ba có lỗi với con, ba có lỗi với hai mẹ con…”

 

Giọng Cố Minh Phàm khàn đi, ánh mắt đầy hổ thẹn áy náy.

 

Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh thấy bọn họ thâm tình nhận nhau như vậy, cũng thật lòng mừng cho Nghê Sơ Tuyết, ít ra còn có một người khác yêu thương và quan tâm đến cô.

 

Cố Minh Ohàm lúc này cũng rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, ông nghẹn ngào nhìn chăm chú Nghê Sơ Tuyết, ông chắc chắn rằng đây chính là con gái của mình.

 

Không ngờ rằng đứa trẻ năm đó vẫn còn sống, đây rõ ràng là món quà mà thượng đề ban cho ông.

 

“Sơ Tuyết, con ở nước ngoài sống có tốt không?” Cố Minh Phàm kích động hỏi.
 
Chương 2381


Chương 2381:

 

“Con sống rất tốt, ba mẹ ở nước ngoài cũng rất yêu thương con.” Nghê Sơ Tuyết mắt đỏ hoe gật đầu, nói xong cô cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ba, nhờ có chú Hạng giúp đỡ mà con mới tìm được ba.”

 

Cố Minh Phàm đây biết ơn nhìn về phía người đàn ông có khí chất bất phàm này: “Hạng tiên sinh, cảm ơn cậu đã gửi đã đưa Sơ Tuyết đến đây cho hai ba con tôi nhận nhau, giúp tôi biết rằng con gái tôi vẫn còn sống. Cảm ơn cậu.”

 

Hạng Bạc Hàn nở nụ cười: “Ngài khách sáo rồi, Sơ Tuyết muốn trở về tìm người thân, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

 

Nhưng Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh thì lại vô cùng cảm kích anh, Hạng Bạc Hàn giúp đỡ cô không hề đơn giản chỉ là tiện tay, giống như lần trước anh đã quyên góp 2 triệu cho cô nhi viện, còn có sự lo lắng chăm sóc của anh dành cho cô khi cô ở trong nước, anh vì cô mà đã bỏ ra rất nhiều thứ.

 

“Chú Hạng, sau này, em sẽ trả ơn chú nếu có cơ hội.”

 

Nghê Sơ Tuyết nói chắc nịch.

 

Nụ cười của Hạng Bạc Hàn hiện lên vài phần phức tạp, ánh mắt anh sâu thẳm, dường như còn có chút bất lực.

 

Thứ anh muốn cô báo đáp, chưa chắc đã là cách mà cô muốn báo đáp.

 

Nhưng mà, tình cảm này của mình, anh không thể bày tỏ ra được, bối phận và tuổi tác của hai người khác biệt rõ ràng ra đó, cô trẻ trung, đáng yêu, lại nhanh nhẹn, trong tương lai sẽ có một chàng trai tốt hơn cùng bầu bạn với cô, mà người đó sẽ không phải là anh, người lớn hơn cô cả mười tuổi.

 

“Chuyện này về sau hẳn nói.” Hạng Bạc Hàn đáp, anh đứng lên nói: “Tôi có việc phải đi trước. Em cùng ba trò chuyện vui vẻ!”

 

Hạng Bạc Hàn dứt lời, quay sang nói với Cố Minh Phàm: “Hôm nay không phải là thời điểm thích hợp. Ba ngày sau tôi sẽ cho trợ lý của mình đến bàn với ngài về khoản tiền quyên góp, rất mong được hợp tác với ngài.”

 

Cố Minh Phàm rất ngạc nhiên khi Hạng Bạc Hàn thật lòng muốn hợp tác, ông rất cảm động.

 

“Được! Cảm ơn Hạng tiên sinh đã tin tưởng tôi.”

 

Nghê Sơ Tuyết đứng bên cạnh cũng rất biết ơn anh, Hạng Bạc Hàn giúp đỡ ủng hộ ba cô trong công việc như vậy, cũng khiến cô ghi lòng tạc dạ.

 

“Không có gì, tôi đi trước đây.” Nói xong, Hạng Bạc Hàn liếc mắt nhìn Nghê Sơ Tuyết: “Chiều nay có cần tôi đến đón em không?

 

Cố Minh Ohàm lập tức lên tiếng: “Hạng tiên sinh, nếu tối nay cậu có thời gian, có thể nể mặt cùng ăn một bữa cơm không? Để tôi có cơ hội cảm ơn cậu.”

 

Nghê Sơ Tuyết cũng hy vọng anh có thể đến, đôi mắt cô lắp lánh chờ mong: “Chú Hạng, chú có tới không?”

 

Hạng Bạc Hàn suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, tối nay tôi sẽ đến.”

 

Hạng Bạc Hàn rời đi rồi, Cố Minh Phàm ngồi xuống, ông lấy làm lạ hỏi: “Sơ Tuyết, Hạng tiên sinh là trưởng bối trong nhà con sao?”

 

Bởi vì Cố Minh Phàm cảm thấy Hạng Bạc Hàn rất chăm lo cho con gái mình, ánh mắt của anh đặc biệt thân thiết, anh hẳn là trưởng bối trong gia tộc của cô nhỉ?

 

“Dạ, chú Hạng là bạn của ba con ở nước ngoài, hai nhà có quan hệ rất tốt.” Thực ra, Nghê Sơ Tuyết không dám nói cho ba biết, Hạng Bạc Hàn có thể trở thành bạn của ba cô là vì ba cô rất tán thưởng anh.

 

“Ò! Thì ra là như vậy!” Cố Minh Phàm gật đầu. Mặc dù ông không hiểu tại sao Hạng Bạc Hàn đối tốt với con gái mình, nhưng có người đối tốt với con gái là chuyện khiến ông hạnh phúc nhát.

 

“Ba, ba có thể kể cho con nghe về chuyện của mẹ con được không? Con muốn biết lý do tại sao năm đó mẹ lại rời xa con.” Nhắc đến người mẹ đã khuất của mình, trong lòng Nghê Sơ Tuyết lại cảm thấy đau buồn.

 

Cố Minh Phàm thở dài nói: “Mẹ con và ba có một đoạn nghiệt duyên! Năm đó ba mẹ yêu nhau, người lớn hai bên gia đình đều không đồng ý cuộc hôn nhân này. Mẹ con bị ép phải gả cho người khác, bà ấy trong lúc quá đau khổ đã lựa chọn rời đì.”

 

Nghê Sơ Tuyết nghe ba mình kể, vẻ mặt của ba bình tĩnh nhưng lại đầy đau đớn, có thể thấy được chia cắt những người đang yêu nhau là một việc tàn nhẫn như thế nào.

 

Bây giờ cô đã biết, hóa ra mẹ cô là người có tính tình mạnh mẽ như vậy, cô nước mắt lưng tròng: “Mẹ đi rồi, ba vẫn còn có con mà. Ba, sau này con sẽ luôn ở bên cạnh ba.”
 
Chương 2382


Chương 2382:

 

“Sơ Tuyết, sau này ba kết hôn với một người dì, chúng ta đã ở bên nhau, bầu bạn cho đến bây giờ. Bà ấy là một người rất tốt. Tối nay, ba sẽ giới thiệu hai người với nhau, được không con?” Cố Minh Ohàm cũng đề cập đến hoàn cảnh gia đình hiện tại của mình.

 

Nghê Sơ Tuyết vui vẻ gật đầu: “Dạ được.”

 

Hai ba con ngồi trên ghế sofa tâm sự cùng nhau, cả hai đều rất quan tâm đến cuộc sóng của đối phương. Cố Minh Ohàm cũng thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô đã thi vào đại học tốt và hiện đã tốt nghiệp.

 

Ngay lúc này, trong một tòa nhà thời trang ở trung tâm thành phố, một buổi trình diễn thời trang tầm cỡ thế giới đang được chuẩn bị rằm rộ, buồi biểu diễn sắp được diễn ra, mà lúc này ở phía sau sân khấu mọi người đều đang loạn cào cào.

 

Tưởng Hân Vy tham gia buỏi biểu diễn này với tư cách là người mới, nhưng hôm nay cô lại bình tĩnh đến lạ thường, không hề lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ của người mới, mà trang phục của cô cũng rất được người mẫu yêu thích, bọn họ không ngừng bàn tán về chúng.

 

Tưởng Hân Vy cũng rất có tầm nhìn xa, cô chú ý đến từng chỉ tiết một, đạt được thành công ở mọi phương diện.

 

Lúc này khách vẫn chưa vào chỗ ngồi, nhưng hầu hết đều đã đến rồi, bọn họ đều đang ngồi ở một quán cà phê gần đó.

 

Hạng Kình Hạo lơ đãng nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lâu lâu lại ngây người nhìn về phía toà nhà thời trang ở đối diện.

 

Đột nhiên, anh nhớ đến điều gì đó, anh cần thận lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếc nhẫn phản chiếu màu sắc sặc sỡ. Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười mong đợi, anh hy vọng cô sẽ thích bất ngờ của anh dành cho cô. Mặc dù Hạng Kình Hạo vẫn còn mắt trí nhớ, vẫn chưa phục hồi được ký ức, nhưng anh biết Tưởng Hân Vy là người duy nhát trong trái tim anh ấy, không có thứ gì có thể lay chuyển tình cảm này.

 

Vậy nên, anh muốn cưới cô về bên mình càng sớm càng tốt, để cô ở bên cạnh anh cả ngày lẫn đêm.

 

Đây là chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn mà tối qua anh đã tìm kiếm ở tất cả các cửa hàng trang sức trong thành phố. Anh sẽ lên sân khấu để cầu hôn khi Tưởng Hân Vy chuẩn bị hạ màn.

 

Hạng Kình Hạo hơi hồi hộp, thậm chí nhịp tim của anh cũng có chút nhanh, anh chưa thông báo chuyện này với ba mẹ mình, cũng không tiết lộ với bất kỳ ai.

 

Hạng Kình Hạo xem thời gian, đã gần hai giờ, buổi biểu diễn ở bên kia sắp bắt đầu, anh tao nhã đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, máy vệ sĩ lập tức đi theo ở hai bên bảo vệ anh.

 

Hạng Kình Hạo bước vào trong buổi biểu diễn, hôm nay cũng có rất nhiều minh tinh, các thiên kim của các gia tộc có tiếng, các tín đồ thời trang đến đây. Bóng dáng của anh lại đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Ánh mắt của những người phụ nữ kia dõi theo bóng dáng của anh, mà ánh mắt của người đàn ông trở thành tiêu điểm này dường như không hề để ý đến mọi thứ xung quanh, anh một lòng chỉ muốn nhìn thấy tài năng của người phụ nữ phía sau hậu đài kia.

 

Anh tin rằng cô chắc chắn sẽ thành công, vậy nên hôm nay, anh muốn giúp cho cô bội thu trong cả sự nghiệp và tình yêu của mình, muốn cho cả thế giới biết rằng, anh muốn lấy cô làm vợ.

 

Mà Tưởng Hân Vy đang bận rộn trong hậu đài lúc này lại không hề biết hôm nay có bắt ngờ gì đang chờ đợi cô.

 

Bên dưới khán đài, những người đến buổi biểu diễn này đều là người trong ngành thời trang, ngoài ra còn có rất nhiều người nổi tiếng trong ngành thời trang ở nước ngoài, họ đến đây thứ nhất là vì thưởng thức thời trang, thứ hai nữa là họ cũng muốn tuyển người có năng khiếu thiết kế.

 

Tưởng San cũng ở bên dưới khán đài, bà đã mời một vài người bạn trong giới thời trang đến, bọn họ gặp gỡ, cùng nhau nói chuyện, chờ đợi chương trình bắt đầu.

 

Ở hàng ghế đầu đối diện với bà, bà nhìn thấy Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo cũng nhìn thấy bà, bà vẫy tay chào anh. Tưởng Hân Vy cũng rất thích cậu trai trẻ này, từ anh, bà nhìn thấy một người đàn ông rất kiên trì mà cũng rất hết lòng trong chuyện tình cảm.

 

Bà vẫn đang chờ anh và Tưởng Hân Vy cùng nhau kết quả lành đây này”

 

Ở phía sau sân khấu, Tưởng Hân Vy đứng ở chính giữa, xung quanh cô là những người mẫu đã trang điểm và mặc xong trang phục, chuẩn bị lên sân khấu, cô chăm chú chỉnh sửa lại sắc thái cho trang phục.

 

Tưởng Hân Vy bận bịu xong, cuối cùng cũng có thời gian uống một tách cà phê, cô cầm ly cà phê, rời khỏi hậu trường ồn ào, vào ngồi trong một sảnh nhỏ bên cạnh.

 

Khó có thể thưởng thức một tách cà phê trong lúc bận rộn như vậy. Cô nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là buổi biểu diễn của cô sẽ bắt đầu.

 

Đây là buổi diễn đầu tiên trong đời của mình, cô tất nhiên rất khẩn trương, nhưng đã đến lúc này rồi cô chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi kết quả.

 

Giờ phút này, cô nghĩ đến phía trước sân khấu còn có một người đàn ông đang theo dõi buổi diễn của mình, trong lòng cô có chút chờ mong, chờ đến buổi diễn tiếp theo là cô có thể đi tìm anh rồi.
 
Chương 2383


Chương 2383:

 

“Hân Vy, em đi thay lễ phục đi, lát nữa lên sàn cảm ơn em không thể như thế này được đâu!” Sư tỷ của cô đi sang nhắc nhở.

 

Tưởng Hân Vy nhoẻn miệng cười: “Dạ, em đi ngay đây.”

 

Tưởng Hân Vy đặt cà phê vào hộp đựng đò, sau đó liền đi vào hậu trường, thay một bộ lễ phục dành để cảm ơn mà cô đã tự tay thiết kế cho chính mình. Đây là một chiếc váy bằng vải tuyn màu trắng, quanh eo được buộc bằng một sợi dây vàng rất mảnh, bộ váy vừa xinh đẹp lại thuần khiết vô cùng.

 

Tưởng Hân Vy ngồi trước bàn trang điểm, nhờ chuyên gia trang điểm cho mình một kiểu trang điểm thật thanh lịch và nhẹ nhàng để phù hợp với trang phục của cô tối nay.

 

Lúc này, trợ lý Tiểu Trần của cô đi tới: “Chị Hân Vy, còn hai phút nữa.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, cô đi đến trước một chiếc tivi đang chiếu tình hình trực tiếp ở bên cạnh, chuẩn bị chuyển sang chế độ phát sóng trực tiếp rồi.

 

Âm nhạc náo nhiệt khiến bầu không khí của cả khán đài như sôi lên, đồng thời cũng khơi dậy tắm lòng theo đuổi thời trang trong những người có mặt, khiến họ rất mong chờ buổi biểu diễn hôm nay. Cuối cùng, người mẫu đầu tiên bước ra một cách duyên dáng. Chiếc váy liền thân dài trên cơ thể cô ấy đặc biệt bắt mắt, màu sắc được kết hợp với nhau rất đặc biệt nhưng vẫn rất thời thượng, màu sắc của chiếc váy được kết hợp từ các yếu tố của một dân tộc thiểu số nào đó ở Trung Quốc, nhưng lại tạo cảm giác rất tự nhiên và đẹp mắt.

 

Tâm trạng của Tưởng San trở nên vô cùng hưng phấn, xem ra thời đại này thật sự là thời đại của người trẻ mà”

 

Phong cách của Tưởng Hân Vy rất khác biêt với phong cách của bà hồi đó, Tưởng Hân Vy rõ ràng là đã sử dụng yếu tố tự nhiên này thuần thục hơn rất nhiều.

 

Quả nhiên, ánh mắt của các tín đồ thời trang nước ngoài bên dưới sân khấu như bừng sáng, bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những người mẫu đang trình diễn trên sàn catwalk, lần lượt từng bộ quần áo hoàn toàn mới lạ được trình diễn.

 

Khán giả bên dưới khán đài choáng ngợp, Tưởng San cũng vô cùng nở mày nở mặt, những người bạn xung quanh bà đều khen ngợi không ngót lời. Hạng Kình Hạo ngắm nhìn từng bộ quần áo này, dường như chính anh cũng có tình cảm với chúng, bởi vì anh đã ngồi trong phòng làm việc của Tưởng Hân Vy, nhìn cô kiểm tra từng cái một, cần thận từng chút như thể đang đối xử với con cái của mình vậy. Điều này khiến anh nghĩ đến, sau này, nếu họ có con, cô chắc chắn là một người mẹ rất dịu dàng và ân cần.

 

Màn trình diễn trên sân khấu kéo dài khoảng 20 phút, 38 bộ trang phục, bộ nào cũng khiến người xem nhớ mãi, điều này cũng khơi dậy sự tò mò của họ, bọn họ muốn biết nhà thiết kế của show diễn này là ai.

 

Vào phút cuối của show diễn, một giọng nam trưởng thành và trầm ấm phát ra từ phía sau sân khấu.

 

Anh ta ca ngợi buổi biểu diễn này bằng những ngôn từ đẹp đẽ, và tổng kết cho sự chắn động của buổi biểu diễn.

 

Ngay sau đó, anh ta nói tiếp: “Tôi tin chắc hẳn có nhiều bạn khán giả cũng như tôi, rất mong đợi muốn biết nhà thiết kế của buổi trình diễn này là người như thế nào. Vậy nên, tiếp theo đây, chúng tôi sẽ công ba câu trả lời. Xin hãy mời thiết kế trẻ xinh đẹp của chúng ta lên sân khấu nào, xin mời tiểu thư Tưởng Hân Vy sân khấu nói lời cảm ơn.”

 

Tưởng Hân Vy, người đã chờ sẵn ở phía sau, nghe thấy câu này thì có chút hồi hộp, cô vuốt lại mái tóc của mình, sau đó tao nhã bước lên trên sân khấu.

 

Dáng người cao gầy mảnh khảnh tựa như một thiên thần trong sáng của cô bước lên trên sân khấu chói mắt.

 

Người bên dưới khán đài đều có chút kinh ngạc, hóa ra là một nhà thiết kể mới! Người mới mà đã có thành tựu như vậy, quả thực rất đáng kinh ngạc.

 

Một người đàn ông bên dưới khán đài, ánh mắt khoá chặt vào người phụ nữ bên trên sân khấu, anh đưa tay lấy chiếc hộp nhung đỏ trong túi ra. Tưởng Hân Vy nhận lấy micro, cô nhìn thấy Tưởng San ở bên dưới giơ ngón tay cái với mình, cô cũng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời kia, ánh đèn bên dưới khán đài rất mờ, nhưng ánh mắt của anh lại sáng ngời quyền rũ như vậy, trái tim cô lập tức bị lắp đầy bởi cảm giác ngọt ngào.

 

Tưởng Hân Vy đơn giản chào hỏi mọi người và giới thiệu nguồn cảm hứng thiết kế trang phục. Lúc này, đã có một nhân viên đã đứng đợi ở bên cạnh chuẩn bị lên tặng hoa cho cô, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn đi đến bên cạnh cô ta.

 

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe ghé sát vào cô ta nói: “Xin lỗi, có thể đưa hoa cho tôi không?”

 

Trái tim của cô nhân viên này đập thình thịch, cô ta quay đầu lại, một người đàn ông đẹp trai tinh tế đang đứng ngay sau lưng cô ta, ánh mắt anh rõ là mê hoặc người.

 

Cô ta không chút do dự đưa bó hoa trên tay cho anh, Hạng Kình Hạo nhận lấy bó hoa, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái trên sân khấu.

 

Lúc Tưởng Hân Vy nói xong, một nhân viên đã tiến lên sân khấu lấy micro đi. Cô đánh mắt nhìn về phía khán đài bên trái thì phát hiện thấy một người đang bước lên sân khấu để tặng hoa. Đến khi cô nhìn rõ người bước lên là ai, cô không khỏi sửng sốt, lại có chút ngại ngùng.
 
Chương 2384


Chương 2384:

 

Hóa ra Hạng Kình Hạo đã giành luôn cả công việc của nhân viên, tiến lên tặng hoa cho cô.

 

Hạng Kình Hạo tao nhã bước lên sân khấu, mọi người có mặt dường như đều biết rằng họ là một cặp, bởi vì giữa hai người họ đều toát ra không khí của những người yêu nhau.

 

Tưởng Hân Vy vừa nhận lấy hoa từ người đàn ông, cả người cô cũng được người đàn ông ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ ửng hồng, mà ngay lúc này, Hạng Kình Hạo lại buông cô ra.

 

Tưởng Hân Vy tưởng rằng anh sẽ bước xuống sân khấu, nhưng cô lại thấy anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, một tay nắm lấy tay cô, tay kia cầm một hộp nhẫn kim cương tinh xảo, giọng anh trầm thấp hỏi: “Hân Vy, em có đồng ý gả cho anh không? “

 

Tưởng Hân Vy bị niềm vui bất ngờ này làm cho kích động đến nước mắt trào dâng.

 

Những người có mặt đều không ngờ sẽ được chứng kiến một màn cầu hôn bát ngờ tại đây, họ cũng chúc phúc cho nhà thiết kế trẻ này.

 

Lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo đáp lời: “Em đồng ý.”

 

Nói xong, cô vươn tay kéo anh dậy, ôm chằm lấy anh, Hạng Kình Hạo ôm chặt lấy vai cô, cùng cô cúi đầu cảm ơn mọi người, sau đó bọn họ cùng đi về phía sau hậu đài.

 

Ra sau hậu trường, trái tim của Tưởng Hân Vy vẫn còn đang nhồn nhao, cô thậm chí còn quên mắt rằng buổi biểu diễn của cô đã thành công, bời vì tình yêu của người đàn ông này còn quan trọng hơn cả buổi diễn này.

 

Cô không kiềm chế được bản thân, vừa bước vào hậu trường cô đã ôm chặt lầy người đàn ông bên cạnh.

 

Tương Khánh Chiếu cũng cúi xuống, hôn lên mái tóc của cô: “Doạ em sợ rồi à?”

 

“Không có! Em rắt thích, rất cảm động.” Tưởng Hân Vy nói xong, ngước đầu nhìn đôi môi mỏng đang mỉm cười của người đàn ông, cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.

 

Vào ngay lúc này, cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng võ tay, Tưởng Hân Vy lúc này mới giật mình quay đầu lại, phát hiện cả hậu trường chật ních người, mọi người đều dừng công việc trong tay lại, xem bọn họ rải cơm chó.

 

Khuôn mặt của Tưởng Hân Vy lập tức đỏ bừng, cô kích động đến mức quên mát đây là hậu trường rồi.

 

“Chị Hân Vy, chúc mừng chị!” Trợ lý Tiểu Trần là người đầu tiên lên tiếng.

 

Sau đó, mọi người xung quanh cũng lần lượt chúc mừng, Tưởng Hân Vy cũng không hề xấu hổ, cô nắm lấy tay Hạng Kình Hạo cảm ơn mọi người, sau đó đi ra khỏi hậu trường.

 

Hạng Kình Hạo dắt tay cô đi vào phòng nghỉ ngơi, lúc này trong phòng không có ai, Tưởng Hân Vy chỉ cảm nhận được cơ thể cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp, ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông lập tức rơi xuống.

 

Lần này, anh không muốn chỉ kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ.

 

Tưởng San ngồi bên dưới khán đài không thể chờ đợi liền gửi tin vui này đến ba mẹ của Tưởng Hân Vy, buổi rượu mừng này bọn họ chắc chắn là được uống rồi đây.

 

Buổi biểu diễn rất thành công, một tiếng sau buổi biểu diễn buổi chiều kết thúc, một trợ lý gõ cửa phòng nghỉ của Tưởng Hân Vy.

 

Cô và Hạng Kình Hạo đã kích động hôn nhau xong, đang bắt đầu thảo luận về chuyện đám cưới, niềm hạnh phúc và ngọt ngào hiện rõ trong mắt cô.

 

Nhìn người phụ nữ xa lạ ngoài cửa, Tưởng Hân Vy ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi tìm ai ạ?”

 

*Tưởng tiểu thư, giám đốc của chúng tôi rất tán thưởng tác phẩm của cô, hy vọng có cơ hội được hợp tác với cô.”

 

Nói xong, cô ta đưa cho cô một tắm danh thiếp có logo rất quen thuộc, là của một công ty phục trang nhãn hiệu lớn.

 

Tưởng Hân Vy ngay lập tức hiểu ra bọn họ đến đào người, cô mỉm cười: “Phiền cô nói với giám đốc của cô, tôi rất vui khi được bà ấy đánh giá cao. Nhưng mà, tôi là nhà thiết ké của công ty Tưởng San, từ nay về sau, tôi chỉ làm việc dưới thương hiệu của bà ấy, cảm ơn.”

 

Người trợ lý sửng sốt: “Tưởng tiểu thư, người phải biết tiến xa tiền cao, cô phải biết công ty chúng tôi đứng thứ ba trong mười thương hiệu hàng đầu thế giới, cô có chắc muốn từ bỏ cơ hội hợp tác với chúng tôi không?”

 

“Tôi tuyệt đối trung thành với bà chủ của mình.” Tưởng Hân Vy không chút do dự từ chối.

 
 
Chương 2385


Chương 2385:

 

Người trợ lý dùng một ánh nhìn phức tạp nhìn cô, sau đó xoay người rời đi. Lúc này ở hành lang bên cạnh, Tưởng San thong dong bước ra: “Hân Vy, cô nghĩ cháu không nên từ chối lời mời của thương hiệu này. Đây là cơ hội rất hiếm có.”

 

Tưởng Hân Vy không ngờ cô họ cũng đang ở đây. Ánh mắt cô kiên định, nói: “Mặc dù tất cả các nhà thiết kế đều rất tự hào khi có thể là nhân viên của công ty họ, nhưng cháu tin rằng thương hiệu do cô tạo ra cũng có thể bán chạy trên toàn thế giới, trở thành một biểu tượng trong ngành công nghiệp thời trang.”

 

Tưởng San đỏ hoe mắt, cuối cùng bà cũng biết mình nên trao quyền thừa kế cho ai rồi. Mặc dù bà đã từng hy vọng hai đứa cháu trai và cô cháu gái của mình sẽ kế thừa bà, nhưng họ đều đã có đam mê của riêng mình. Vì vậy, người thừa kế của bà sẽ là Tưởng Hân Vy, chỉ có cô mới có thể dẫn dắt công ty của bà đi xa hơn, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.

 

“Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, nguyện vọng này có thể thành hiện thực.” Tưởng San cũng kích động nói.

 

Hạng Kình Hạo ở phía sau nghe bọn họ nói xong cũng mỉm cười bước ra ngoài: “Cô à, nếu cần cháu giúp gì thì cô cứ nói ạ.”

 

Tưởng San nghe anh gọi mình là cô thì vô cùng vui vẻ: *Cháu giúp Hân Vy là đang giúp cô rồi đấy, nhưng mà trước đó, có phải người cô này nên chúc mừng tụi cháu một tiếng không nhỉ? Xem ra sắp có rượu mừng uống rồi đây.”

 

“Cháu đang bàn với Hân Vy, chuẩn bị cho hôn lễ càng sớm càng tốt.” Hạng Kình Hạo cũng nóng lòng muốn cưới cô về nhà.

 

“Ừm! Cháu yêu thương Hân Vy như vậy là tốt.” Tưởng San mỉm cười gật gù.

 

Tưởng Hân Vy vươn tay ôm lấy Tưởng San: “Cô, cháu có thể có được thành tựu ngày hôm nay, đều là nhờ có cô giúp đỡ.”

 

“Cháu giỏi hơn cả cô ngày trước, cũng trưởng thành nhanh hơn, sẽ sớm vượt qua cô thôi.” Tưởng San rát tin tưởng vào cô, chỉ có người có trái tim trong sáng như: Tưởng Hân Vy mới có thể tìm thấy nguồn cảm hứng thuần khiết trong thế giới phù phiếm này.

 

Năm đó bà từ bỏ cuộc hôn nhân của mình, cũng vì muốn có một cuộc sống đơn thuần như vậy.

 

“Mau báo tin vui cho ba mẹ tụi chúa biết đi! Cũng đã đến lúc để người lớn hai nhà gặp nhau rồi.”

 

“Dạ! Chúng cháu sẽ bàn với nhau về ngày gặp mặt.” Hạng Kình Hạo đồng ý.

 

Cố Minh Phàm và Nghê Sơ Tuyết chuyện trò rôm rả đến tận chập tối, tình cảm giữa ba và con gái vốn đã rất sâu sắc, Nghê Sơ Tuyết lại vốn là một người lạc quan, cô rất vui khi được trở về bên cạnh ba mình.

 

Còn về cái chết của mẹ, cô chỉ cảm thấy rát tiếc nuối.

 

Khoảng 6 giờ tối, một người phụ nữ trạc ngoài năm mươi ăn mặc chỉnh tê bước vào, dung nhan của bà có dấu vết của năm tháng, dấu vét của việc già đi đúng với tuổi của bà.

 

“Cố phu nhân, người đến rồi.” Một vị nhân viên lên tiếng chào bà.

 

Trần Mỹ Trân gật đầu, bà đi về phía văn phòng của chồng mình, mà người trợ lý bên ngoài văn phòng lập tức có chút hoảng, gọi điện thoại cho Cố Minh Phàm.

 

“Có tổng, phu nhân đến rồi.”

 

Trợ lý biết chuyện con gái ruột của Cố Minh Ohàm đã về nhận người thân, vậy nên lúc này cô ta cũng hơi hoảng, không biết Cố phu nhân khi biết chuyện sẽ phản ứng ra sao, lỡ như bà ấy không thích Cố tổng có con của người khác thì sao?

 

Nói tóm lại, bà ấy là một người mẹ ké, thân phận của bà ấy khiến người khác không khỏi nghĩ lung tung.

 

Nghe thấy vợ mình đến, Cố Minh Phàm đáp: “Mời bà ấy vào đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết không khỏi lo lắng nhìn ba mình: “Dì Trần đến rồi ạ?”

 

“Ừ, bà ấy đang ở ngoài cửa. Ba chưa kịp kể chuyện của con với bà ấy, lát nữa bà ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.”

 

Nghê Sơ Tuyết có chút hồi hộp, dù sao cô là con của bạn gái cũ của ba cô, có thể nào bà ấy sẽ không thể tiếp nhận cô không?

 

Nghê Sơ Tuyết hít một hơi thật sâu, cô có gắng ngồi ngay.

 

ngắn lại, cô muốn tạo ấn tượng tốt với người dì này.

 

Trần Mỹ Trân ở ngoài cửa, thấy trợ lý hoảng loạn gọi điện cho chồng mình nói gì đó, bà quay đầu nhìn sang: “Sao vậy? Tôi không tiện đi vào sao?”

 

“Không phải ạ, Cố phu nhân, Có tổng có… có khách.” Trợ lý lắp bắp trả lời.

 

“Khách nào?” Trần Mỹ Trân tò mò hỏi.
 
Chương 2386


Chương 2386:

 

“Là… là một người quen cũ của Có tổng.”

 

“À! Vậy tôi có thể vào không?” Trần Mỹ Trân hỏi.

 

“Đương nhiên có thể, mời người vào trong.” Trợ lý vội vàng gõ cửa vài cái, sau đó mở cửa mời bà vào. Trần Mỹ Trân bước vào phòng làm việc của chồng, điều đầu tiên mà bà nhìn thấy là chồng mình đang đứng cạnh ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng, đồng thời bà còn nhìn thấy một cô gái trẻ lạ mặt đang ngồi trên ghé sô pha bên cạnh.

 

Cố Minh Phàm tiền đến trước một bước, kéo vợ mình đến trước mặt Nghê Sơ Tuyết, ông không giấu nổi sự kích động nói: “Mỹ Trân, đến đây, để anh giới thiệu với em một chút.”

 

Trần Mỹ Trân nhìn chồng mình, rồi lại nhìn sang cô gái trẻ trước mặt, bà chung sống với chồng nhiều năm như vậy, có thể cảm nhận được cô gái trước mặt có đôi mắt rất giống chồng mình.

 

Nhưng mà, bà vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô gái này và chồng mình là như thế nào.

 

Trong khi Cố Minh Ohàm đang suy nghĩ giới thiệu con gái của mình như thế nào.

 

“Chào dì, con tên là Nghê Sơ Tuyết.” Nghê Sơ Tuyết lễ phép lên tiếng, cô sợ sự hiện diện của mình sẽ gây rắc rồi cho ba.

 

Trần Mỹ Trân có chút kinh ngạc: “Con tên là Sơ Tuyết?”

 

“Đúng vậy, Mỹ Trân, em không tin được đâu, đứa con gái đã mắt tích của anh năm đó lại xuất hiện trước mắt anh.”

 

Đôi mắt của Cố Minh Phàm đỏ bừng vì phán khích, cảm xúc của ông lại lần nữa trào dâng.

 

Trần Mỹ Trân kinh ngạc nhìn Nghê Sơ Tuyết, có chút không dám tin.

 

*Dì ơi, người đừng lo, con chỉ vừa trở về để gặp ba thôi, con sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai người.”

 

Nghê Sơ Tuyết rất hiểu chuyện lên tiếng, cô sợ Trần Mỹ Trân sẽ tức giận.

 

Đôi mắt Trần Mỹ Trân sau khi sửng sốt vài giây thì hiện lên ý cười dịu dàng, bà đặt túi xách xuống, nắm lấy tay Nghê Sơ Tuyết: “Con đừng sợ, dì không bận tâm máy cái đáy, dì ngược lại còn vui thay cho ba con ấy chứ, con có thể quay về bên cạnh ông ấy, cả hai chúng ta đều rất vui mừng. “

 

Nghê Sơ Tuyết vừa ngạc nhiên lại vui mừng nhìn người dì hiền lành này, cô không ngờ rằng mình lại được chấp nhận một cách dễ dàng như vậy.

 

Cố Minh Phàm hiểu vợ mình, bà ấy là một người rất hiền lành tốt bụng, công việc của bà ấy là quản lý chỉ tiêu cho quỹ từ thiện, trong những năm qua, bà ấy đã làm việc rất chăm chỉ, phân phát từng khoản tiền đến tay những người gặp khó khăn.

 

Vì khi còn trẻ bà ấy bị tai nạn xe cộ, không có con được, gặp được ông lúc đó thất bại vô cùng đau khổ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, từ đó đến nay, cả hai đều dốc lòng làm công việc từ thiện này.

 

Vậy nên, khi con gái xuất hiện, ông không hề lo lắng rằng vợ mình sẽ không chấp nhận cô. Nếu không phải quá bận rộn vì công việc, bà ấy sớm đã muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi.

 

“Sơ Tuyết, con thật xinh đẹp!” Trần Mỹ Trân khen ngợi.

 

Bà nói vậy làm cho Nghê Sơ Tuyết có chút ngượng ngùng: “Cám ơn dì đã khen ạ.”

 

“Khẩu âm của Sơ Tuyết nghe không giống người trong nước, con bé được gia đình nào nhận nuôi vậy?” Trần Mỹ Trân hỏi chồng.

 

“Là một cặp vợ chồng tốt bụng từ nước ngoài đã nhận nuôi Sơ Tuyết, năm đó con bé bị đưa đến viện mồ côi. Anh định tìm thời gian sang đấy cảm ơn cặp vợ chồng này cho đàng hoàng.”

 

“Như vậy cũng tốt, Sơ Tuyết, con có muốn ở lại bên cạnh ba con không?” Trần Mỹ Trân cũng rất mong chờ, bọn họ đã từng tuổi này rồi mà trong nhà vẫn quá yên tĩnh, vắng vẻ.

 

Nghê Sơ Tuyết thấy mình đã được chấp nhận, cô đương nhiên đã nghĩ đến việc này, nhưng mà cô phải thảo luận lại vấn đề này với ba mẹ nuôi ở nước ngoài, cô không thể tự mình ra quyết định được.

 

“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối, còn có một vị khách quan trọng mà anh muốn giới thiệu em.” Cố Minh Phàm nói với vợ.

 

“Được, vậy chúng ta đặt sẵn nhà hàng đi!”

 

Từ trong văn phòng đi ra, trợ lý còn đang lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trần Mỹ Trân nắm tay Nghê Sơ Tuyết đi ra ngoài, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Cố phu nhân rất thích cô con gái này của của Có tổng”

 

Cố Minh Phàm lái xe, Trần Mỹ Trân và Nghê Sơ Tuyết ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện, nói về việc trong những năm qua cô đã lớn lên ở nước ngoài như thế nào. Nghê Sơ Tuyết càng lúc càng cảm thấy Trần Mỹ Trân tốt bụng, cô cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của một người mẹ từ bà.
 
Chương 2387


Chương 2387:

 

“Sơ Tuyết, con gọi cho Hạng tiên sinh đi! Nói cho ngcậuài ấy biết vị trí của nhà hàng chúng ta đang ở, mời cậu ấy sang cùng dùng bữa.”

 

“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết cũng mong Hạng Bạc Hàn có thể đến đây cùng ăn.

 

Điện thoại vừa gọi thông, một giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo!”

 

“Chú Hạng, em với ba đang đến nhà hàng rồi, chú có thời gian đến cùng ăn cơm không ạ?”

 

“Có thời gian, em gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ đến.”

 

“Dạ được, em biết rồi!” Nghê Sơ Tuyết dứt lời liền cúp máy, nhập địa chỉ vào điện thoại rồi gửi sang cho anh.

 

Mà lúc này, trong phòng tiếp khách trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại cao tầng ở trung tâm thành phố, hai bên vừa đạt được thỏa thuận hợp tác, Hạng Bạc Hàn đã ký xong hợp đồng, chuẩn bị rời đi.

 

“Hạng tiên sinh, cậu phải nễ mặt tôi cùng ăn một bữa cơm đáy.” Tổng giám đốc bên kia vô cùng mong đợi lên tiếng.

 

*Xin lỗi, tôi vẫn còn một bữa ăn rất quan trọng, hẹn bữa sau vậy.” Hạng Bạc Hàn mỉm cười từ chôi.

 

“Lần hợp tác này của chúng ta là dự án lên tới năm mươi mắy tỷ đấy. Tôi còn có rất nhiều chỉ tiết muốn thảo luận với cậu, thực sự rất hi vọng cậu sẽ nể mặt tôi.” Vị tổng giám đốc này thật lòng muốn giữ người nắm quyền đế quốc y học lại, dù sao cơ hội hợp tác sau này của họ rất lớn.

 

*Xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời.” Hạng Bạc Hàn vẫn kiên quyết rút lui rời đi.

 

Đối phương bên kia chỉ đành tiếc nuối gật đầu tiễn anh ra ngoài. Hạng Bạc Hàn lên xe báo địa chỉ cho vệ sĩ ở đằng trước.

 

Đối với anh, bữa ăn mà anh gọi là quan trọng chính là cùng ba của Nghê Sơ Tuyết đi ăn tối.

 

Ngay cả trợ lý của anh cũng bắt đầu xác định sự thật rằng ông chủ đang theo đuổi Nghê Sơ Tuyết.

 

Chỉ có điều, anh không theo đuổi một cách rõ ràng mà chỉ đang ngắm ngầm đối xử tốt với cô.

 

Tuổi tác kém quá xa, thật là khổ cho ông chủ mà.

 

Trong nhà hàng, Nghê Sơ Tuyết và Trần Mỹ Trân nói chuyện vô cùng ăn ý, Nghê Sơ Tuyết cũng cảm thấy tình cảm của ba mình và dì Trần rất tốt, nhưng tại sao họ lại không có con, điều này cô vẫn thấy rất khó hiểu.

 

Cô ngại không dám hỏi thẳng, lúc cô vào nhà vệ sinh, Trần Mỹ Trân thở dài nói với chồng: “Minh Phàm, em thực sự hy vọng sau này Sơ Tuyết có thể về nước sinh sống.”

 

“Anh sẽ hỏi ý kiến của Sơ Tuyết về vấn đề này, nếu con bé bằng lòng về nước sinh sống, chúng ta đương nhiên sẽ rất hạnh phúc.” Những năm qua Cố Minh Phàm không nuôi nắng đứa con gái, trong lòng ông thấy rất áy náy.

 

Vậy nên ông không đủ tư cách để ép buộc Nghê Sơ Tuyết về nước sinh sống.

 

Nghê Sơ Tuyết vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy một bóng người bất phàm từ ngoài cửa bước vào, cô mừng rỡ kêu lên: “Chú Hạng.”

 

Hạng Bạc Hàn nghiêng người nhìn cô, dưới ánh đèn, toàn thân anh toả ra khí chát của người ở tầng lớp trên, tao nhã lại cao quý, làm cho nhà hàng này trông vô cùng tầm thường.

 

“Ba em và dì Trần đang ở trong này.” Nghê Sơ Tuyết dẫn anh đi về phía Cố Minh Phàm.

 

Cố Minh Phàm đứng lên, Trần Mỹ Trân cũng rất biết ơn vị doanh nhân lớn đã hết lòng vì từ thiện này.

 

“Hạng tiên sinh, mời cậu ngồi.” Cố Minh Phàm nói xong liền giới thiệu vợ mình ở bên cạnh. “Đây là vợ tôi, Trần Mỹ Trân.”

 

“Chào Trần phu nhân.” Hạng Bạc Hàn mỉm cười chào hỏi.

 

Trần Mỹ Trân cũng kinh ngạc quan sát người đàn ông này, đây có lẽ là người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng nhất mà bà từng thấy.

 

Mặc dù trông anh còn trẻ, nhưng anh lại có khí chất rất trưởng thành và ổn trọng, đầu luôn cao ngạo ngẳng cao.

 

“Chú Hạng, uống trà! ÁI” Nghê Sơ Tuyết rót cho anh một tách trà, lúc bưng tách trà sang cho anh thì đột nhiên nước trà dâng lên tay.

 

Hạng Bạc Hàn lập tức vươn tay nắm lấy tay cô kiểm tra: “Có bị phỏng không?”
 
Chương 2388


Chương 2388:

 

Nghê Sơ Tuyết cười tủm tỉm: “Không sao ạ.”

 

Cố Minh Phàm và Trần Mỹ Trân ở phía đối diện âm thầm nhìn nhau, hình như bọn họ nhận thức được tình hình rồi.

 

Trần Mỹ Trân cũng là phụ nữ, bà rất nhạy bén nắm bắt được tình cảm của hai người ở đối diện.

 

Bàn tay Nghê Sơ Tuyết vẫn bị Hạng Bạc Hàn nắm trong tay, đợi lúc cô có phản ứng mặt liền đỏ bừng, cô lén nhìn về phía ba mình cùng dì Trần đối diện, thầm nghĩ họ có hiểu lần gì không! Hạng Bạc Hàn thấy tay cô không còn đỏ nữa mới buông tay ra, anh nhạy cảm nhận ra sự im lặng của đôi vợ chồng đối diện liền ho nhẹ một tiếng, nói với Nghê Sơ Tuyết: “Lần sau chú ý một chút!”

 

“Vâng! Em không sao.” Nghê Sơ Tuyết cong môi cười.

 

“Hạng tiên sinh, nghe Sơ Tuyết nói lần này con bé về nước được cậu chiếu có rất nhiều, thật sự cảm ơn cậu.”

 

Cố Minh Phàm cảm kích nói.

 

“Gia đình tôi cùng ba mẹ Sơ Tuyết có quan hệ thân thiết, chiếu cố cô ấy một chút là đương nhiên.” Hạng Bạc Hàn lễ phép đáp lại.

 

Ánh mắt Trần Mỹ Trân nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong nụ cười mang chút vui mừng, phản ứng vừa rồi của Nghê Sơ Tuyết cho bà biết cô còn chưa biết vị tiên sinh này có hứng thú với cô đi! Sau đó, Cố Minh Phàm đối với phương diện y học vô cùng có hứng thú mà thỉnh giáo Hạng Bạc Hàn không ít chuyện. Số tiền đóng góp lần này Hạng Bạc Hàn bỏ ra rất lớn, đây là những gì Hạng Bạc Hàn chuẩn bị để chuyển dần trụ sở về nước, anh muốn thông qua công ty của Cố Minh Ohàm thẻ hiện thiện ý của mình.

 

Cố Minh Phàm chưa bao giờ gặp qua vị khách lớn như: vậy, ông vô cùng cảm kích, huống chi anh còn tìm con gái ruột của ông trở về.

 

Ăn cơm xong, Nghê Sơ Tuyết vừa lúc nhận được điện thoại của mẹ ở nước ngoài, cô ngồi ở ghế giúp ba mẹ hai bên bắt chuyện với nhau. Học thức của Cố Minh Phàm rất khá, trình độ tiếng Anh cũng không tồi, cho nên ba mẹ hai bên cách màn hình bắt đầu trò chuyện.

 

Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh vui mừng đến hốc mắt đỏ lên, đây là điều cô muốn thấy nhất, những người cô yêu thương vui vẻ hòa thuận ở bên cạnh nhau.

 

“Sơ Tuyết, mẹ và ba con, còn có Mị Lạp, chúng ta quyết định sẽ đến thăm con, nhân dịp tham quan đất nước của con một chuyền.”

 

“Thật sao? Mẹ, mọi người lúc nào thì đến?” Nghê Sơ Tuyết kinh hỉ hỏi.

 

“Ba mẹ định 2 ngày nữa sẽ xuất phát, ba mẹ rất nhớ con.”

 

“Vâng, vậy lúc mọi người đến con sẽ đi đón.”

 

Nghê Sơ Tuyết vui mừng nói, màn hình điện thoại rung lên, đem người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở ghế sô pha lọt vào ống kính.

 

Vừa lúc Mị Lạp ở bên kia muốn nhìn xem ba mẹ ruột của Nghê Sơ Tuyết, cũng không nghĩ đến màn hình thoáng một cái làm cô ta nhìn thấy Hạng Bạc Hàn. Lúc Mị Lạp khiếp sợ muốn xác định lại thì Hạng Bạc Hàn đã không còn trong màn hình.

 

Mị Lạp nghĩ vừa rồi cô ta bị ảo giác, Nghê Sơ Tuyết sao lại có thể ở cùng Hạng Bạc Hàn? Thân phận của Hạng Bạc Hàn đối với cô ta mà nói tồn tại sự kính sợ, anh là chú nhỏ của Hạng Kình Hạo, là người trước mắt nắm quyền lực tối cao của tập đoàn Hạng thị.

 

Mị Lạp vốn không muốn đến thăm Nghê Sơ Tuyết nhưng cô ta lại không lay chuyển được ba mẹ mình, vừa hay cô ta cũng hy vọng mượn cơ hội này đến khuyên Nghê Sơ.

 

Tuyết ở lại đất nước của cô, không cần trở về nhà làm chướng mắt cô ta.

 

Lúc biết được ba mẹ sẽ đến, Nghê Sơ Tuyết cực kỳ hưng phấn, Cố Minh Phàm cùng họ tán gẫu xong, ông biết con gái mình rất may mắn, lúc nhỏ lại có thể gặp được một đôi vợ chồng hiền lành tốt bụng như vậy.

 

Từ nhà hàng đi ra, Hạng Bạc Hàn cùng Nghê Sơ Tuyết liền trở về khách sạn, mà Cố Minh Ohàm nghe nói con gái mình sẽ ở khách sạn liền đau lòng, ông nghĩ sẽ cùng vợ mình thương lượng dọn một căn phòng cho cô.

 

Hai bên chào tạm biệt, Cố Minh Ohàm có chút lưu luyến nhìn theo xe của con gái và Hạng Bạc Hàn. Nhìn xe đã đi xa, Trần Mỹ Trân cười nói: “Minh Phàm, Sơ Tuyết trời sinh đáng yêu, thật sự là đứa nhỏ khiến người khác yêu thích!”

 

“Đúng vậy! Anh hôm nay như vừa mơ một giấc mơ đẹp vậy, khiến thế giới của anh không còn cô đơn tịch mịch nữa.”

 

“Cảm ơn anh, năm đó anh biết rõ em không thể sinh con nhưng vẫn nguyện ý yêu em, cưới em.” Trần Mỹ Trân nhớ đến thời điểm thất vọng nhất của bà, là ông ở bên cạnh, bà luôn biết ơn.
 
Chương 2389


Chương 2389:

 

Năm đó Cố Minh Ohàm mắt đi vợ cùng đứa con mới sinh ra, ông trở nên điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng xác của vợ ông được vớt lên từ dưới sông, mà đứa nhỏ kia ông đã nghĩ nó không còn trên đời nữa.

 

Thời điểm đau khổ nhất, ông gặp Trần Mỹ Trân trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, ông ôm bà cả người đầy máu chạy đến bệnh viện. Trần Mỹ Trân từ sau vụ tai nạn này mà hoàn toàn mắt khả năng làm mẹ, mà Cố Minh Phàm trong thời gian đó làm bạn bên cạnh, cỗ vũ bà, cùng bà bước tiếp.

 

Hai người cùng cảnh ngộ gặp nhau, giúp đỡ nhau, lần nữa tìm được người có thể nương tựa, bầu bạn bên nhau suốt 20 năm nay. Đích thật là một đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, Trần Mỹ Trân tự nhiên cũng xem con ông như con mình sinh ra.

 

*Có nhìn ra không? Vị Hạng tiên sinh này rất thích Sơ Tuyết!”

 

Cố Minh Phàm gật đầu: “Nhìn ra được. Nhưng mà Sơ Tuyết còn ngây thơ, vẫn không biết được tâm ý của Hạng tiên sinh.”

 

“Nếu Sơ Tuyết có thể gả cho vị Hạng tiên sinh này, cũng sẽ thực hạnh phúc.”

 

“Chỉ mong con bé có phúc khí này.”

 

Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa đi về hướng xe của mình. Mà ở trong một chiếc xe khác, Nghê Sơ Tuyết trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong ba mẹ hai bên được gặp mặt.

 

Hạng Bạc Hàn có chút mệt mỏi, anh nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây buổi tối thường xuyên phải tham dự hội xác của vợ ông được vớt lên từ dưới sông, mà đứa nhỏ kia ông đã nghĩ nó không còn trên đời nữa.

 

Thời điểm đau khổ nhất, ông gặp Trần Mỹ Trân trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, ông ôm bà cả người đầy máu chạy đến bệnh viện. Trần Mỹ Trân từ sau vụ tai nạn này mà hoàn toàn mắt khả năng làm mẹ, mà Cố Minh Phàm trong thời gian đó làm bạn bên cạnh, cỗ vũ bà, cùng bà bước tiếp.

 

Hai người cùng cảnh ngộ gặp nhau, giúp đỡ nhau, lần nữa tìm được người có thể nương tựa, bầu bạn bên nhau suốt 20 năm nay. Đích thật là một đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, Trần Mỹ Trân tự nhiên cũng xem con ông như con mình sinh ra.

 

*Có nhìn ra không? Vị Hạng tiên sinh này rất thích Sơ Tuyết!”

 

Cố Minh Phàm gật đầu: “Nhìn ra được. Nhưng mà Sơ Tuyết còn ngây thơ, vẫn không biết được tâm ý của Hạng tiên sinh.”

 

“Nếu Sơ Tuyết có thể gả cho vị Hạng tiên sinh này, cũng sẽ thực hạnh phúc.”

 

“Chỉ mong con bé có phúc khí này.”

 

Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa đi về hướng xe của mình. Mà ở trong một chiếc xe khác, Nghê Sơ Tuyết trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong ba mẹ hai bên được gặp mặt.

 

Hạng Bạc Hàn có chút mệt mỏi, anh nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây buổi tối thường xuyên phải tham dự hội nghị cùng công ty ở nước ngoài khiến anh mệt mỏi.

 

Bất tri bất giác Hạng Bạc Hàn đã ngủ say, lúc Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn anh, vừa lúc đầu Hạng Bạc Hàn gục lên vai cô, cô nhanh chóng đưa vai sang, đỡ được đầu anh tựa vào.

 

Có được điểm tựa mềm mại, Hạng Bạc Hàn ngủ sâu hơn, đèn đường bên ngoài cửa kính lóe sáng, chiếu lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông, có chút gợi cảm mê người. Nghê Sơ Tuyết thả chậm hô hắp, sợ làm ồn đến anh, mặc dù vai có chút nặng nhưng cô vẫn cố để anh dựa vào.

 

Cứ như vậy thẳng một đường đến khách sạn, lúc xe dừng lại, vệ sĩ quay đầu nhìn ông chủ đang ngủ phía sau, bọn họ nhất thời không biết có nên đánh thức anh dậy hay không.

 

Nghê Sơ Tuyết có chút đau lòng vì anh, lúc cô muốn gọi anh về phòng nghỉ ngơi, hàng mi dày rậm của Hạng Bạc Hàn khẽ chóp, đôi mắt thâm thúy tinh tường lộ ra. Anh cũng không nghĩ mình lại dựa vào vai Nghê Sơ Tuyết ngủ cả một đường, anh vội ngồi thẳng dậy, quan tâm hỏi cô: “Có đè lên em không?”

 

“Không có!” Nghê Sơ Tuyết cong môi cười.

 

Hạng Bạc Hàng vừa mới tỉnh ngủ, tâm thần có chút loạn, bị nụ cười ngọt ngào này của cô kích động, cảm giác tốt đẹp trước mắt làm trong lòng anh có chút xúc động. Giờ phút này, Hạng Bac Hàn muốn ôm chặt lấy cô, muốn chiếm lấy nụ cười xinh đẹp mê người của cô.

 

Nghê Sơ Tuyết dưới ánh nhìn chăm chú của anh bắt đầu có chút xấu hổ, cô mở cửa xuống xe có chút gấp gáp đi vào trong khách sạn, lại bởi vì đèn quá chói mắt khiến cô vấp phải bậc thang, trực tiếp ngã xuống.

 

*A…” Cô kinh hoảng hét lên.

 

Người đàn ông đang chờ cô, nháy mắt bước nhanh đến, đem cô gái suýt thì té ngã gao gắt ôm chặt vào lòng.
 
Chương 2390


Chương 2390:

 

Dưới ngọn đèn mờ ảo, gương mặt Nghê Sơ Tuyết đỏ bừng, hô hấp dồn dập, nữa thân trên kè sát vào lòng ngực rắn chắc của người đàn ông, đôi tay mềm mại của cô vòng qua cổ anh, mà hai cánh tay rắn chắc đang ôm trụ thắt lưng cô.

 

Hô hấp Hạng Bạc Hàn hơi cứng lại, anh thật không ngờ suy nghĩ vừa rồi trong xe vậy mà đã thành hiện thực, còn là cô nhóc kia tự té ngã để anh phải ôm lấy. Không hiểu sao giờ phút này anh có chút không muốn buông tay.

 

Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu, trước mặt là đôi mắt thâm thúy của anh, cô có chút kinh ngạc, giờ phút này trong mắt người đàn ông này không phải là ánh mắt của trường bai nhìn hậu bối, mà là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình.

 

Nghê Sơ Tuyết xấu hỗ buông cỏ anh ra, liên tục lui về sau: *Thực xin lỗi chú Hạng, có làm chú sợ không?”

 

Hạng Bạc Hàn vẫn buông cô ra, anh khẽ cười: “Về sau chú ý bậc thang, chân có đau không?”

 

“Không có, chỉ hơi hoảng sợ.” Nghệ Sơ Tuyết cười nói.

 

“Trở về phòng đi.” Hạng Bạc Hàn nói xong liền đi về phía thang máy trước.

 

Nghê Sơ Tuyết ở phía sau đi theo anh, đầu óc còn có chút trống rỗng, tiếp xúc thân mật vừa rồi làm tim cô đập thật nhanh. Còn có ánh mắt của chú Hạng, vừa rồi cô có nhiều lầm không?

 

Hạng Bạc Hàn biết hôm nay cô trải qua nhiều trận kinh hách, lúc đưa cô về phòng xong anh cũng trở về phòng của mình. Nhưng lúc cần xem văn kiện, đầu óc anh cứ như bị việc gì đó chiếm lấy, tâm tư không thể đặt vào công việc. Hạng Bạc Hàn chóp mắt, khẽ thở dài, cảm giác tựa như nghẹn ở ngực, không thể nuốt xuống.

 

Lúc này ở một khách sạn khác, sau khi ăn xong bữa tối lãng mạn, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy trở về.

 

Tưởng Hân Vy đã báo với ba mẹ mình, đêm nay sẽ ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

 

Tưởng San vốn có thể nói chuyện cầu hôn này cho vợ chồng anh trai nghe, nhưng những chuyện thế này vẫn nên để Tưởng Hân Vy chính miệng nói ra.

 

Buổi tối, dưới ánh sáng nhu hòa của đèn thủy tinh, trong phòng khách sạn một mảnh ấm áp, không khí lãng mạn bao quanh ban phía.

 

Hôm nay Tưởng Hân Vy quả thực rất mệt, từ sáng cho đến cuối buổi biểu diễn cô chưa từng được thả lỏng tâm trạng,, lúc này có thể buông xuống liền cảm thấy thật mệt mỏi.

 

Nhưng ở trong mệt mỏi cũng pha một chút cảm giác hạnh phúc khó tả. Đêm nay thứ mà cô nhìn nhiều nhất, đại khái chính là chiếc nhẫn kim cương được đeo ở ngón giữa kia đi! Nhẫn kim cương đã đẹp đến không gì sánh bằng, mà ý nghĩa của nó cũng rất quan trọng, nó biểu thị từ nay về sau, cô đã trở thành người của Hạng Kình Hạo.

 

Nhẫn lần này Hạng Kình Hạo mua là nhẫn cầu hôn cô đeo ở ngón tay giữa, bởi vì ngón áp út còn phai giữ lại để mang nhẫn mà anh chuẩn bị trong hôn lễ.

 

Hạng Kình Hạo ngồi ở sô pha, nhìn cô gái mình đang ôm trong lòng đưa đôi tay mảnh khảnh lên cao, yêu thích không rời nhìn nhẫn ở trên tay. Anh vươn tay đến, đan 10 ngón tay vào tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Thích không?”

 

“Thích, rất rất thích.” Tưởng Hân Vy cười rộ lên.

 

Hạng Kình Hạo không thể chống lại nụ cười xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô. Tưởng Hân Vy ôm cổ anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

 

Khó khăn tách ra sau nụ hôn, Hạng Kình Hạo khẽ thở gấp bên tai cô: “Anh ước gì có thể tìm lại được ký ức của mình, anh muốn biết anh đã rung động với em từ khi nào.”

 

Phần ký ức này, Tưởng Hân Vy cần thận lưu giữ trong lòng, cô an ủi anh: “Sẽ có ngày anh nhớ lại mà, không cần gấp, chúng ta hiện tại đã rất hạnh phúc, không phải sao?”

 

Hạng Kình Hạo có chút tham lam nói: “Tất cả những gì thuộc về em anh đều không muốn mắt đi.”

 

Tưởng Hân Vy cười rúc vào lòng ngực anh, cô quả thực rất mệt, ngồi một lúc cô nói: “Em đi tắm trước đã.”

 

Hạng Kình Hạo gật đầu: “Đi đi! Anh cũng nên đi tắm một chút.”

 

Hai người, một người ở phòng ngủ chính, một người ở phòng dành cho khách tắm rửa. Tưởng Hân Vy tắm xong đi ra, cô lau mái tóc dài, trên người mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng, khiến cô giống như nàng công chúa tao nhã lại mê người. Làn da trắng nõn như tuyết, mềm mại, sáng bóng.

 

Ở căn phòng bên cạnh, Hạng Kình Hạo cũng vừa tắm xong, cầu hôn thành công làm anh hưng phấn đến không ngủ được, trong đầu đều là cô gái ở phòng bên cạnh.

 

Nhưng mà trong lòng Hạng Kình Hạo vẫn hy vọng mình có thể là một chính nhân quân tử, hiện tại dù muốn Tưởng Hân Vy trở thành của mình, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng phần tình cảm này, đây là lễ nghi cơ bản khi yêu một người.

 

Tưởng Hân Vy lại có chút chờ mong nhìn cửa phòng ngủ, tuy cô hy vọng Hạng Kình Hạo có thẻ đến bên cạnh cô nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
 
Chương 2391


Chương 2391:

 

Khẩn trương chờ đợi một lúc, Tưởng Hân Vy cắn môi, quyết định chủ động đi tìm anh. Mặc kệ thế nào, đêm nay cô hy vọng có thể ở bên anh.

 

Hạng Kình Hạo đang đứng ở ban công, để gió đêm thỏi đi tâm trạng khô nóng của anh, bỗng anh nghe được gõ cửa.

 

Mặc dù rất nhẹ, nhưng anh nghe được rất rõ ràng! Nháy.

 

máy, gương mặt anh tuấn trở nên mừng rõ, anh một bên trấn định tâm trạng, một bên mở cửa.

 

Cửa mở ra, nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài, tâm tình vừa được trấn định của anh lập tức rối loạn. Cô gái ngoài cửa mặc một thân váy ngủ trắng muốt, mái tóc dài rũ xuống, gương mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm, trực tiếp làm tim anh rối tung lên.

 

“Không ngủ được sao?” Hạng Kình Hạo trầm tháp hỏi.

 

“Em muôn… Em muôn ngủ cùng với anh, có được không?” Tưởng Hân Vy xấu hỗ cúi đầu nói.

 

*Đương nhiên là được.” Kỳ thật Hạng Kình Hạo muốn nói cầu còn không được.

 

Tưởng Hân Vy che miệng mỉm cười, cùng anh vào phòng, tuy là phòng dành cho khách nhưng giường vẫn rất ám áp.

 

Tưởng Hân Vy có chút mệt mỏi, cô ngồi lên giường của anh, nằm lên gối mềm mại: “Thật thoải mái.”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười, muốn nằm xuống với cô thì chợt nghe điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn, là trong nhà gọi đến: “Anh nghe điện thoại.”

 

“Vâng.” Tưởng Hân Vy gật đầu.

 

Hạng Kình Hạo cầm điện thoại ra ngoài ban công phòng khách nghe máy, bên kia là giọng của ba anh.

 

“Kình Hạo, phần thuốc giải đầu tiên đã hoàn thành, nhưng ba có chút lo lắng, vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu. Ba muốn nghe ý kiến của con.”

 

“Ba, con tin tưởng mọi người, nếu mọi người thấy ổn, con liền uống.” Hạng Kình Hạo sớm đã rất muốn khôi phục trí nhớ đã mắt.

 

“Tác dụng phụ của thuốc đều nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta. Qua vài ngày nữa ba và mẹ con quyết định về nước một chuyền, còn có muốn xem tòa nhà con chọn kia thế nào.”

 

“Vâng, ba mẹ trở về đi! Có một chuyện vui con cũng đang muốn nói với ba mẹ.

 

“AI Có chuyện gì vui?”

 

“Con cầu hôn Hân Vy, cô ấy đã đồng ý gả cho con.”

 

“Thật sao? Vậy ba mẹ càng phải quay về một chuyến, cũng nên gặp mặt thông gia.”

 

Hạng Kình Hạo nói thêm vài câu với ba mình rồi tắt máy quay trở về phòng ngủ cho khách. Anh nhẹ nhàng đầy cửa phòng ra thì phát hiện cô gái trên giường đã ôm chăn, mệt mỏi ngủ say. Hạng Kình Hạo có chút dở khóc dở cười, nghe một cuộc điện thoại cô liền ngủ mắt rồi? Haizz, cuộc gọi này đến thật không đúng lúc”

 

Sáng sớm, Tưởng Hân Vy thoải mái cử động thắt lưng, hàng mi dài khẽ chóp, đôi mắt có chút nhập nhèm mở ra.

 

Vừa hơi hé mắt nhìn đã khiến cô trừng lớn mắt. Bởi vì lúc này cô đang rúc vào trong lòng ngực, bị người đàn ông gắt gao ôm chặt, mà ở trước mắt chính là xương quai xanh tuyệt đẹp của anh, xuống phía dưới một chút là lòng ngực rắn chắc màu đồng cổ.

 

Suy đi xét lại, Tưởng Hân Vy nhớ ra tối qua cô nhát thời tâm huyết dâng trào mà chạy đến ngủ trên giường Hạng Kình Hạo. Tưởng Hân Vy cảm thấy vô cùng xấu hồ, hơn nữa hôm qua cô ngủ sâu như vậy có quấy rầy đến anh không? Hoặc là họ trong lúc đó có xảy ra chuyện gì thân mật không?

 

Hô hấp Tưởng Hân Vy lúc này đan xen cùng hơi thở phát ra hormone nam tính mãnh liệt khiến đầu óc cô có chút bối rối, choáng váng. Cô tham lam nhìn xương quai xanh tinh sảo của anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh tay rắn chắc của anh xuống, cảm nhận cơ thể quyến rũ của người đàn ông.

 

Cô nghĩ nhanh chóng rời giường đồng thời trước khi đánh thức anh mà nhanh chóng quay về phòng.

 

Tưởng Hân Vy nhẹ chân nhẹ tay, giống như con mèo nhỏ ngồi dậy từ trong lòng anh, cô vừa nhích tới mép giường, thắt lưng liền bị cánh tay rắn chắc kéo lại, nháy mắt bị một lực lớn kéo xuống.

 

“AI”

 

Cô khẽ hô lên một tiếng, cả người liền ngã vào lòng anh.
 
Chương 2392


Chương 2392:

 

Đối diện với cô là đôi mắt tươi cười sáng ngời, cô ngượng ngùng nói: “Anh tỉnh rồi, em làm anh thức giác sao?”

 

“Không có em ở bên cạnh làm sao anh ngủ được?” Hạng Kình Hạo cong môi cười.

 

Tưởng Hân Vy không còn lựa chọn nào khác mà nằm trong lòng ngực anh.

 

“Hôm qua ngủ có ngon không?” Hạng Kình Hạo trầm thấp hỏi.

 

“Vâng. Ngủ rất ngon.” Tưởng Hân Vy đáp.

 

“Nhưng anh lại ngủ không ngon.” Hạng Kình Hạo giả vờ giận dỗi mà vuốt ve tóc cô.

 

Tưởng Hân Vy cũng không phải là người không hiểu gì cả, cô không khỏi xì một tiếng: “Vậy trách em! Nếu vậy sau này em không dám ngủ trên giường của anh nữa.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức bá đạo ôm chặt thắt lưng cô: “Đã sắp trở thành vợ của anh rồi, nếu không ngủ chung giường với anh, vậy em muốn phân phòng ngủ sao?”

 

Tưởng Hân Vy bật cười, cô đương nhiên nguyện ý ở cùng anh! Trong lòng đều hết sức ngọt ngào.

 

“Không phải em còn chưa trở thành vợ của anh sao?”

 

Tưởng Hân Vy mạnh miệng đáp.

 

Nhưng mà những lời này liền lập tức chọc giận người đàn ông, anh xoay người đổi vị trí.

 

“Xem ra, anh không thể nhịn nữa.” Hạng Kình Hạo cảm thấy phải đem ra 10 phần khí thế đàn ông mới có thể giải quyết.

 

Tưởng Hân Vy lập tức bị dọa đến ngượng đỏ mặt, cô chống tay ngồi dậy: “Hạng Kình Hạo anh đừng như vậy!”

 

“Sợ sao? Nói, em có phải vợ anh không?” Hạng Kình Hạo kéo cô nằm xuống, giữ chặt tay cô.

 

“Phải phải phải.” Tưởng Hân Vy lạnh sống lưng, mỉm cười lấy lòng anh.

 

Hạng Kình Hạo liền buông tay cô ra, khẽ hôn lên trán cô: “Hôn lễ của chúng ta sẽ sớm tổ chức.”

 

Tưởng Hân Vy vòng tay ôm cổ anh, vừa lòng gật đầu: “Được! Em rất mong đợi.”

 

Trong khách sạn.

 

Hạng Bạc Hàn muốn đi đến công ty Cố Minh Phàm một chuyền, cũng đưa Nghê Sơ Tuyết sang đó.

 

Nghê Sơ Tuyết cực kỳ quý trọng khoảng thời gian được ở’ bên cạnh ba mình. Ba đang họp, cô ở ngoài nghỉ đợi ông.

 

Trong phòng hội nghị, Cố Minh Phàm vô cùng thành tập mời Hạng Bạc Hàn: “Hạng tiên sinh, đêm nay chúng tôi có một buổi tiệc từ thiện, không biết Hạng tiên sinh có thời gian đến tham gia cùng chúng tôi không? Tôi cũng sẽ nói Sơ Tuyết cùng tham gia.”

 

Hạng Bạc Hàn mỉm cười: “Tôi có thời gian.”

 

“Vậy thì tốt quá, chúng tôi rất vinh hạnh có thể mời cậu tới tham dự.”

 

“Khách sáo rồi, tôi có chuyện phải rời đi một chút, buồi tối gặp lại.”

 

“Được.”

 

Cố Minh Phàm nói xong, bảo thư ký đưa thư mời cho anh, Hạng Bạc Hàn nhận rồi đứng lên: “Tôi đi trước.”

 

Hạng Bạc Hàn còn có một cuộc họp, anh không kịp chào Nghê Sơ Tuyết đã vội rời đi.

 

Cố Minh Phàm cùng Nghê Sơ Tuyết thương lượng một chút. Nghê Sơ Tuyết đưa nhiên rất vui vẻ cùng ba mình dự tiệc.

 

“Ba, lần này con đi vội, không có chuẩn bị lễ phục.”

 

“Buổi chiều còn thời gian, ba sẽ để trợ lý cùng con đi chọn lễ phục, tối nay Hạng tiên sinh cũng sẽ tham dự.”
 
Chương 2393


Chương 2393:

 

“Chú Hạng cũng tới ạ?” Nghê Sơ Tuyết rất kinh hỉ, không nghĩ đến anh cũng sẽ ở đó. Không hiểu sao nghe tin này, nội tâm của cô liền có chút chờ mong, về phần chờ mong cái gì, cô cũng không biết.

 

Buổi chiều, Cố Minh Phàm để trợ lý Tiểu Trần đưa Nghê Sơ Tuyết đi đến một trung tâm thương mại cao cấp lựa chọn lễ phục.

 

Khí chất nguyên bản của Nghê Sơ Tuyết là thanh xuân đáng yêu ngọt ngào, dáng người cao 1m60, thân hình mảnh mai, thuộc loại dáng người hoàn mỹ phương Đông.

 

Nhân viên đưa cô năm bộ lễ phục để cô lựa chọn, Nghê Sơ Tuyết không chọn những bộ lễ phục phù hợp với khí chất của cô mà lại chuyên chú nhìn về phía những bộ lễ phục có chút gợi cảm.

 

Nhân viên cũng không thể nói gì, chỉ đành để cô tự mình chọn. Cô nhìn quanh liền nhìn trúng một bộ váy dài màu đỏ đơn giản, khí chất rất ổn, dễ dàng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng gương mặt tinh tế của cô, dù là loại trang phục nào thì khí chất của cô vẫn sẽ không thay đổi.

 

*“Nghê tiểu thư, lễ phục này nhìn có chút thành thục, cô xác định muốn chọn bộ này sao?” Nhân viên không khỏi nhắc nhở cô.

 

Nghê Sơ Tuyết gật đầu, vô cùng xác định nói: “Đúng, tôi chọn bộ này, có thể mặc thử không?”

 

“Đương nhiên có thể.”

 

Nghê Sơ Tuyết đi vào thử lễ phục, nhân viên cùng Tiểu Trần có chút kinh ngạc nhìn nhau, cô rõ ràng thanh thuần đáng yêu như vậy, sao lại chọn bộ lễ phục thành thục như: vậy?

 

Về phần lý do, đại khái cũng chỉ có trong lòng Nghê Sơ Tuyết biết rõ. Cô không muốn lại ăn mặc như một cô nhóc, trong mắt mọi người cô dường như chỉ là một đứa nhỏ, cô muốn khiến cho mình có khí chất trưởng thành. Trong lòng cô có chút khát vọng ở buổi tiệc hôm nay, cô đứng bên cạnh Hạng Bạc Hàn sẽ không giống một đứa nhỏ, mà giếng như bạn gái của anh.

 

Lúc Nghê Sơ Tuyết đi ra, người ở đây vẫn không khỏi kinh diễm, không nghĩ đến gương mặt non nớt của cô mặc vào bộ lễ phục đỏ này lại xinh đẹp mê người như vậy.

 

*Nghê tiểu thư, cô thật sự rất đẹp.” Nhân viên không nhịn được tán thưởng.

 

Nghê Sơ Tuyết mỉm cười, nói với nhân viên: “Có thể giúp tôi uốn tóc không? Tôi muốn trở nên trưởng thành một chút.”

 

“Vâng.” Nhân viên đương nhiên sẵn lòng phục vụ cô.

 

Đứng trước gương, trong lòng Nghê Sơ Tuyết không khỏi dâng lên chờ mong.

 

5 giờ 30 chạng vạng, Nghê Sơ Tuyết mặc lễ phục cùng Tiểu Trần đi đến nơi tổ chức buổi tiệc tối nay.

 

Vợ chồng Cố Minh Phàm đã sớm đến đó thu xếp mọi thứ, những người đến hôm nay đều là khách mời hợp tác từ thiện cùng Cố thị, người cũng không quá nhiều, chỉ khoảng trên dưới 50 người, đại khái là một buổi tiệc trao đổi thoải mái.

 

Lúc Nghê Sơ Tuyết xuống xe đã quên cầm theo túi của mình, Tiểu Trần thay cô liên hệ tài xế dễ lấy túi, cô đứng một mình ở đại sảnh. Phía sau một chiếc xe thương vụ đi tới, xuống xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đứng trong đám người liền trực tiếp choáng váng, thiếu chút nữa đã va vào cây cột bên cạnh, may mắn trợ lý của anh ta nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lại.

 

Người đàn ông trẻ tuổi này xáu hỗ vài giây, nhưng dù đã đi qua người Nghê Sơ Tuyết, anh ta vẫn quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn một lúc mới rời đi.

 

“Lý thiếu gia, vị tiểu thư kia rất đẹp đúng không?” Trợ lý bên cạnh anh ta hỏi.

 

“Không biết cô ấy có tham gia buổi tiệc tối nay không, tôi rất muốn làm quen với cô ấy.” Vị Lý thiếu gia này liền nói, ánh mắt ngập tràn khát vọng.

 

Anh ta nói với trợ lý: “Cậu ở lại đây, xem xem vị tiểu thư kia đi tầng nào, tôi nghĩ cơ hội làm quen với cô ấy.”

 

“Vâng!”

 

Vị trợ lý kia lập tức ở cạnh thang máy chờ đợi, chờ ông chủ của mình đi vào thang máy, trợ lý liền lấy điện thoại ra, làm như đang đợi ai đó.

 

Tiểu Trần mang túi của Nghê Sơ Tuyết đến, Nghê Sơ Tuyết cũng vô cùng xấu hỏ: “Làm phiền cô rồi.”

 

Tiểu Trần đưa cô đi đến phòng hội nghị ở lầu ba. Cửa thang máy mở ra, họ vừa tiến vào, vị trợ lý kia cũng lập tức đi theo, một bên cầm đi động, một bên lén nhìn Nghê Sơ Tuyết nghĩ thầm, ở đâu r một vưu vật tuyệt sắc như vậy, khó trách thiếu gia vừa thấy đã không nỡ rời mắt.

 

Tiểu Trần ở trong thang máy cũng không quên giúp Nghê Sơ Tuyết chỉnh lại váy một chút, thang máy mở ra, Nghê Sơ Tuyết đi ra, hai người đi về phía bữa tiệc.
 
Chương 2394


Chương 2394:

 

Vị trợ lý phía sau liền nhanh chóng cầm điện thoại báo cáo, vị tiểu thư xinh đẹp này quả nhiên tham gia bữa tiệc.

 

Lúc Nghê Sơ Tuyết đi về phía cửa của bữa tiệc cô vẫn còn chút khẩn trương. Cô khẩn trương không phải vì khách ở bên trong nhiều, mà cô mặc trang phục như thế này đi gặp Hạng Bạc Hàn khiến cô có chút ngượng ngùng.

 

Cố Minh Phàm cùng Trần Mỹ Trân đang đón khách, bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ nổi bật xuất hiện bên ngoài, đại sảnh bữa tiệc náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn vào cô gái đầy khí chất đang rảo bước tiến vào, dáng người tao nhã tựa thiên nga, y phục màu đỏ càng thêm động lòng người.

 

Cố Minh Ohàm kích động đi về phía con gái, ông vươn tay đến, Nghê Sơ Tuyết liền khoát tay ông: “BaI”

 

Lý Hạo nhận được tin tức của trợ lý, lập tức đi tới, lúc anh ta nghe Nghê Sơ Tuyết gọi Cố Minh Ohàm là ba liền không khỏi kinh hỉ, hóa ra là con gái của Có tổng! Nói như vậy, cơ hội của anh ta đã đến rời, anh ta chính là khách hàng lớn nhất trong tay Cố Minh Ohàm, hơn nữa anh ta tự cảm thấy bố cảnh cùng gia thế của mình coi như nổi bật nhất ở đây, cho nên con gái của Cố Minh Ohàm, anh ta tự nhiên nắm chắc cơ hội theo đuôi.

 

“Có tổng xin chào!” Lý Hạo chủ động tiến tới chào hỏi.

 

Cố Minh Phàm không dám chậm trễ, mỉm cười hoan nghênh: “Lý thiếu gia, đã lâu không gặp.”

 

*Vị tiểu thư xinh đẹp này hình như tôi chưa từng gặp qua?”

 

Ánh mắt Lý Hạo lập tức dừng trên người Nghê Sơ Tuyết.

 

Cố Minh Phàm cũng dự định đêm nay sẽ giới thiệu thân phận của Nghê Sơ Tuyết, ông không giấu diễm nói: “Đây là con gái của tôi, Sơ Tuyết.”

 

“Cố tiểu thư, xin chào, rất hân hạnh được gặp cô.” Lý Hạo lập tức vươn tay đến.

 

Nghê Sơ Tuyết mỉm cười bắt tay với anh ta: “Xin chào!”

 

“Lần đầu gặp Cô tiểu thư, một chút nữa tôi nhất định phải mời cô một ly.”

 

Nghê Sơ Tuyết so ra vẫn có chút đơn thuần, cô mỉm cười đáp: “Được!”

 

Cố Minh Phàm liếc mắt liền có thể nhìn tháu tâm tư của Lý Hạo, ông khẽ kéo Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, dì Trần ở bên kia, con qua đó chào một tiếng đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết gật dầu, ánh mắt cô tìm kiếm trong đám người, nhưng nhìn một vòng vẫn không tìm thầy người đó, cô không khỏi có chút thất vọng.

 

Cô đứng bên cạnh Trần Mỹ Trân, bà vô cùng nhiệt tình giới thiệu cô cho các vị phu nhân xung quanh, mọi người đều khen ngợi cô. Tâm tư Nghê Sơ Tuyết cũng không đặt vào bữa tiệc, cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa vào.

 

Mà lúc này, bên ngoài khách sạn, một hàng ba chiếc xe có rèm che dừng lại, bảo an bên cạnh lập tức tiến lên chuẩn bị mở cửa liền bị vệ sĩ từ trong xe bước ra ngăn cản. Bảo an lui về sau, gã cũng biết được đây là một nhát vật lớn, người bình thường không được tới gần. Vệ sĩ mở cửa xe, một đôi chân thon dài bước xuống.

 

Hạng Bạc Hàn tới rồi.

 

Bảo an lập tức chú ý đến người đàn ông vừa xuống xe, cả người anh tản ra một khí tráng uy nghiêm khiến người khác kính sợ, tuy còn trẻ tuổi nhưng cả người lại lộ ra được một phần tôn quý, không phải chỉ là một người giàu có thông thường. Vậy chỉ sợ đây chính là vị khách có thân phận lớn nhắt trong bữa tiệc tối nay đi”

 

Hạng Bạc Hàn đi vào trong, theo sau anh là sáu vệ sĩ, anh đi vài bước thì quay lại nói với vệ sĩ phía sau: “Hai người đi theo tôi vào, những người khác quay về xe đợi đi.”

 

“Nhưng mà… ông chủ.”

 

“Tôi không muốn gây sự chú ý cho người khác.” Giọng Hạng Bạc Hàn trầm thấp, tỏ rõ ý không được trái lệnh.

 

Anh đi vào thang máy, hai vệ sĩ đi theo bên cạnh.

 

Ở trong bữa tiệc, Nghê Sơ Tuyết bưng một ly rượu vang, những người đàn ông trẻ tuổi xung quanh đều khát vọng đến gần cô, nhưng nghe được cô là con gái của Cố Minh Ohàm, những người không có thân phận bai cảnh cũng không dám tự ý đến gần.

 

Lý Hạo vô cùng nắm chắc cơ hội, nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết như có tâm sự, anh ta liền cầm một ly rượu bước đến.

 

“Cố tiểu thư, một mình buồn chán sao?” Lý Hạo ôn nhu dò hỏi.

 

Nghe Sơ Tuyết mỉm cười: “Tôi cũng không phải theo họ của ba, tôi theo họ mẹ, tôi họ Nghê.”
 
Chương 2395


Chương 2395:

 

*Nghê Sơ Tuyết, tên thật hay! Cũng chỉ có cái tên đẹp mới xứng với người đẹp như vậy!”

 

Nghê Sơ Tuyết khế trừng mắt, mà đúng lúc này, đôi mắt to cả đêm đều ngập tràn tâm sự của cô liền hướng về phía cửa, nháy mắt trở nên long lanh, tựa như pha thêm chút màu sắc, xinh đẹp động lòng người.

 

Lý Hạo nhìn thấy gương mặt tươi cười, chăm chú nhìn về một hướng của cô, anh ta không khỏi nhíu mày nhìn theo.

 

Lúc này ở cửa một thân ảnh đàn ông cao thẳng tiến vào, khí thế cùng sự tao nhã thong dong tự nhiên áp chế những người xung quanh.

 

*Xin lỗi.”

 

Nghê Sơ Tuyết đã gấp gáp muốn đi qua chào hỏi, cô không hiểu vì sao một giây nhìn thấy Hạng Bạc Hàn xuất hiện, nội tâm cô lập tức trở nên vui vẻ như vậy. Nhất định có liên quan đến anh.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn cũng nhanh chóng từ trong đám người tìm được thân ảnh tinh tế trong lễ phục đỏ, trong mắt anh xuất hiện sự kinh diễm, đồng thời mê hoặc trái tim anh, làm anh không thể dời mắt.

 

Nghê Sơ Tuyết lướt qua vài vị khách, lúc đứng trước mặt Hạng Bạc Hàn, đột nhiên cô có chút thẹn thùng cúi mặt, đôi mắt to khẽ chóp nhìn xuống đất: “Chú Hạng, chú đến À¡m rÖi.

 

Hạng Bạc Hàn hơi hạ mắt, thu liễm ánh mắt quá mức xâm lực kia, cong môi khẽ cười: “Ừ.”

 

“Ba em ở bên kia.” Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết tìm kiếm ba mình, sau đó mới dám liếc trộm người đàn ông này một cái.

 

Anh đêm nay mặc một thân tây trang màu xám, cơ thể thon dài cao ngắt, trên người tản ra hơi thở thành thục ổn trọng khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn, nhưng gương mặt của anh lại lộ ra vẽ tuấn mỹ quý khí hơn người.

 

Hạng Bạc Hàn đến cũng tự nhiên thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ xung quanh, họ lén đánh giá người đàn ông đột nhiên tiền vào, trong mắt đều biểu lộ kinh hỉ cùng hưng phần. Ở đây loại trường hợp này cũng đều có thể xảy ra.

 

Nghê Sơ Tuyết bởi vì có chút kích động, lúc cô xoay người muốn đưa anh đi tìm ba mình, thiếu chút nữa đã đụng phải nhân viên bưng rượu. Cô bị dọa sợ lui về phía sau, đụng vào ngực người đàn ông, mà cánh tay thon dài rắn chắc của anh cũng tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, để cô không bị ngã xuống.

 

Đầu Nghê Sơ Tuyết nháy mắt trống rỗng, lúc này cô nghe được tiếng trái tim mình đập mạnh.

 

“Cần thận một chút.” Hạng Bạc Hàn trầm thấp dặn dò bên tai cô, rút tay lại.

 

“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết cắn môi, xấu hổ hạ mắt, đưa anh đi đến chỗ ba mình.

 

Cố Minh Phàm biết Hạng Bạc Hàn đã đến, ông lập tức nhiệt tình tiền đến hoan nghênh: “Hạng tiên sinh, cậu đến rồi.”

 

“Cố tiên sinh.” Hạng Bạc Hàn khách sáo gọi một tiếng.

 

Cố Minh Phàm lập tức giới thiệu cho Hạng Bạc Hàn những công ty nồng cốt ở đây, Hạng Bạc Hàn tao nhã hữu lễ, người khác từ trên người anh thấy được khí chất quý tộc chân chính.

 

Cách đó không xa có một đôi mắt đố kị nhìn chằm chằm anh. Lý Hạo vừa rồi nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết vui mừng gặp anh như vậy, xem ra đêm nay anh ta đã gặp phải kình địch.

 

Lý Hạo chưa từng động tâm như vậy với cô gái nào, cơ hồ chính là nhất kiến chung tình, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười liền khiến anh ta mê muội. Cho nên đêm nay anh ta nhất định phải làm lung lây trái tim Nghê Sơ Tuyết, thậm chí còn phải tỏ rõ tâm ý với Cố Minh Phàm, anh ta là một trong những vị khách lớn, Cố Minh Ohàm nhát định không dám đắc tội anh ta.

 

Hơn nữa Lý Hạo cũng tự thấy bản thân mình trẻ tuổi hơn, anh ta mới 27 tuổi. Mà Hạng Bạc Hàn tuy nhìn trẻ trung, nhưng nhất định lớn hơn anh ta vài tuổi. Nghê Sơ Tuyết lại là một đóa hoa đơn thuần, trong lòng của cô nhất định sẽ yêu thích những người lãng mạn như anh ta.

 

Cố Minh Phàm nói với Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, đưa Hạng tiên sinh đi ăn chút gì đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết gật đầu đi đến bên cạnh Hạng Bạc Hàn.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn ôn nhu dừng ở trên gương mặt cô, cô trang điểm trang nhã, xinh đẹp động lòng người, lễ phục màu đỏ càng khiến người khác có cảm giác kinh diễm.

 

Hạng Bạc Hàn mang theo Nghê Sơ Tuyết đi về phía tiệc đứng đã vơi bớt người. Nghê Sơ Tuyết bưng đĩa đi ở phía trước chọn thức anh, Hạng Bạc Hàn đi theo sau cô lựa chọn.

 

Vừa ngồi xuống, Nghê Sơ Tuyết đã vui vẻ báo với anh: “Ngày mai ba mẹ em sẽ đến đây, em rất vui.

 

Hạng Bạc Hàn cũng vui vẻ thay cô: “Ba mẹ hai bên của em có thể gặp nhau.”
 
Chương 2396


Chương 2396:

 

“Vâng.”

 

Nghê Sơ Tuyết nói xong, chống cằm tò mò hỏi: “Chú Hạng, khi nào chú trở về?” Trong giọng nói của cô biểu lộ chút không nỡ.

 

Hạng Bạc Hàn tao nhã nhấp một chút rượu, trầm thấp hỏi: “Em hy vọng tôi rời đi hay ở lại?”

 

Những lời này không hiểu sao lại khiến mặt Nghê Sơ: Tuyết hơi ửng hồng, cô có chút mong đợi nói: “Em hy vọng chú có thể ở lại thêm vài ngày.”

 

*Em có ba mẹ bên cạnh, hẳn là không cần tôi nữa.” Hạng Bạc Hàn tự nhiên nói.

 

Nào biết Nghê Sơ Tuyết nghe xong liền nôn nóng, cô vội buông thìa ra: “Không phải, chú Hạng, chú giúp em nhiều như vậy, em còn chưa có cơ hội báo đáp.”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn dừng trên gương mặt chân thành của cô, anh không khỏi có chút chờ mong.

 

“Em định báo đáp tôi thế nào?” Giọng nói lãnh đạm của Hạng Bạc Hàng trầm thấp vài phần.

 

Nghê Sơ Tuyết trong khoản thời gian ngắn cũng không biết phải báo đáp anh thé nào, cô không khỏi trằm ngâm một chút rồi ngẳng đầu lớn mật hỏi: “Chú Hạng, chú nói xem em phải báo đáp thế nào?”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn phức tạp chuyển động, lúc này cô gái đối diện bộ dạng đơn thuần lại muốn anh muốn đưa ra yêu cầu báo đáp của mình. Nhưng mà bởi vì cô đơn thuần như vậy, anh cũng không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn.

 

“Chuyện báo đáp về sau rồi nói! Tôi sẽ ở lại đây, nếu em cần gì thì cứ việc gọi cho tôi.”

 

Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên cảm kích, cô gật đầu: “Cám ơn.”

 

Từ phòng ăn đi ra, điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh đứng ở hành lang vắng vẻ bên cạnh nghe điện thoại, Nghê Sơ Tuyết không muốn quấy rầy anh, cô trở lại sảnh bữa tiệc.

 

Bên cạnh Nghê Sơ Tuyết đột nhiên xuất hiện một giọng nam mỉm cười: “Nghê tiểu thư, có thể cùng cô uống một ly không?” Lý Hạo thừa dịp đến gần.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy anh ta đưa đến một ly rượu vang, cô cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không uống rượu.”

 

“Vậy uống nước trái cây.”

 

Nói xong, Lý Hạo lập tức giúp cô đổi một ly nước trái cây, đồng thời không quên tự giới thiệu: “Tôi trước tiên giới thiệu bản thân một chút, tôi họ Lý, tên là Lý Hạo, là khách hàng của công ty ba cô, hằng năm công ty tôi đều sẽ đóng góp một khoản lớn trong phương diện từ thiện.”

 

Nghê Sơ Tuyết còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, nghĩ đến anh ta là khách của ba mình, cô tự nhiên không muốn vô lễ, cô bưng ly nước trái cây chạm nhẹ vào ly rượu của anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ công ty của ba tôi.”

 

*Tôi là người rất có tình cảm, ở phương diện từ thiện không hề keo kiệt. Nghê tiểu thư, thật hy vọng ngày sau có thể cùng cô uống cà phê, để có đi thăm công ty tôi một chút.”

 

Trong lời nói của Lý Hạo lộ ra thế lực hùng hậu của công ty anh ta.

 

Hạng Bạc Hàn từ phía hành lang đi ra, liền thấy bên cạnh Nghê Sơ Tuyết có thêm một người đàn ông. Anh nhìn ánh mắt anh ta liền hiểu ngay mục đích. Trái tim Hạng Bạc Hàn có chút khó chịu, Nghê Sơ Tuyết đối với ai cũng chân thành hữu lễ, có chút hồn nhiên không rành thế sự. Cô đêm nay cũng không chỉ khiến một mình anh cảm thấy kinh diễm, chỉ cần là đàn ông, người nào có thể chóng lại được?

 

Lý Hạo đang bộc bạch gia thế, tính toán dùng thế lực hùng hậu của mình chạm vào lòng Nghê Sơ Tuyết, thời điểm anh ta đang nói đến hăng say liền nhìn thấy người đàn ông ngập tràn uy hiếp với anh ta đi đến.

 

Anh ta lập tức ưỡn thẳng ngực, quyết định làm cho người đàn ông này hiệu được, anh ta tuyệt đối có đủ tư cách theo đuổi Nghê Sơ Tuyết.

 

Nghê Sơ Tuyết thật ra không biết Hạng Bạc Hàn đang đi về phía này, lúc này Lý Hạo bên cạnh nói với cô: “Nghê tiểu thư, trưa ngày mai cô có thời gian không? Tôi mời cô uống cà phê, ăn một bữa cơm.”

 

Nghê Sơ Tuyết có chút không biết từ chối người khác thế nào, cô mỉm cười, lúc đang suy nghĩ phải từ chối thế nào để không làm tổn thương người khác thì phía sau cô vang lên giọng nam trầm thấp, thay cô trả lời.

 

“Ngày mai cô ấy không rảnh.”

 

Nói xong, Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn lại, vai cô liền bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo cô vào lòng ngực rắn chắc, cô phút chốc thì ngây người.

 
 
Chương 2397


Chương 2397:

 

“Hạng…” Nghê Sơ Tuyết đang muốn nói gì đó, nhưng cô thông minh như vậy, tự nhiên hiểu được Hạng Bạc Hàn đang giúp cô từ chối lời mời của Lý Hạo, cho nên câu chú Hạng vẫn nuốt trở vào.

 

Mặt cô hơi đỏ lên, chú Hạng bây giờ dùng thân phận bạn trai của cô xuất hiệ lện sao? Bằng không sao anh lại ôm lấy vai cô? Còn nói như vậy…

 

“Vị tiên sinh này, tôi đang hỏi Nghê tiểu thư, hẳn là không liên quan đến anh đi?” Lý Hạo nhíu mày, cực kỳ khiêu khích nói.

 

Hạng Bạc Hàn mỉm cười: “Tôi có thể thay cô ấy quyết định.”

 

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết bị ngọt ngào chiếm lấy, vì cứu lây mặt mũi cho Hạng Bạc Hàn, cô trực tiếp nói với Lý Hạo: “Lý tiên sinh, thực xin lỗi, ngày mai tôi không rảnh!”

 

Lý Hạo ngắn ra, có chút không phục nhỏ giọng nói: “Nghê tiểu thư, đắc tội tôi không tốt đâu! Tôi dù sao cũng là khách hàng lớn của ba cô!” Những lời này hiển nhiên mang theo ý uy hiếp.

 

Nghê Sơ Tuyết không hiểu chuyện của giới kinh doanh, cô quả nhiên vẫn có chút kinh ngạc cùng bối rối, cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, Hạng Bạc Hàng chớp mắt, âm thanh trầm tĩnh nói: “Có tôi ở đây, tôi nghĩ Cố tiên sinh cũng không tiếc khi mắt một khách hàng như cậu.”

 

“Anh… anh cho rằng anh là ai?” Lý Hạo quả nhiên vẫn lad tuổi trẻ háo thắng, nghĩ đến bản thân có thể ở đây hô mưa gọi gió, nào ngờ lại gặp phải Hạng Bạc Hàn.

 

“Tôi là ai, cậu không cần biết.” Hạng Bạc Hàn nói xong, ôm vai Nghê Sơ Tuyết rời đi.

 

Lý Hạo lập tức tức giận bưng ly rượu bên cạnh uống cạn, nhìn thấy thân ảnh Nghê Sơ Tuyết như chim nhỏ nép trong lòng Hạng Bạc Hàn, anh ta quả thực đồ ky. Lý Hạo nhìn về phía Cố Minh Phàm đang nhiệt tình đón khách, anh ta hừ một tiếng, lập tức đi về phía Cố Minh Phàm.

 

“Lý thiếu gia, chơi có vui không?” Cố Minh Phàm mỉm cười hỏi.

 

“Có tổng, người kia là ai2 Anh ta cũng là người đầu tư vào công ty ông?” Lý Hạo không chút khách khí chỉ vào bóng dáng Hạng Bạc Hàn.

 

*ÀI Vị kia là Hạng tiên sinh, là bạn của con gái tôi, cũng đầu tư vào việc từ thiện của công ty tôi.”

 

“Anh ta làm cái gì?”

 

“Cậu ấy làm về phương diện y học.”

 

Lý Hạo vừa nghe liền khinh thường nói: “Không phải là người làm ăn nhỏ sao?”

 

Cố Minh Phàm vừa nghe liền nở nụ cười, còn thật lòng nói: “Lý thiếu gia, cậu ngàn vạn lần đừng coi thường công ty của Hạng tiên sinh.”

 

Lý Hạo vừa nghe xong liền phát cuồng lên: “Công ty anh ta có quy mô lớn bằng tôi không? Thu nhập hàng năm có nhiều hơn tôi không? Bắt quá chỉ là thùng rỗng thôi.”

 

Cố Minh Phàm âm thầm có chút bắt đắc dĩ, cũng không thể đắc tội anh ta. Nhưng ông vẫn hy vọng Lý Hạo tự biết trời cao đất rộng, núi cao còn có núi cao hơn.

 

“Tôi đối với Hạng tiên sinh cũng không hoàn toàn hiểu rõ, theo tôi được biết, gia tộc của cậu ấy có thẻ nói là đề quốc.

 

y học lớn nhát toàn cầu. Hạng tiên sinh kia lại là khách quý của tổng thống hoàng thất các nước, tổng tài sản của gia tộc cậu ấy hẳn là được xếp vào hàng đứng đầu trên thế giới.”

 

Cố Minh Phàm nói chuyện này liền thấy ánh mắt Lý Hạo không ngừng trừng lớn, không ngừng lóe lên sự ảo não.

 

“Ông là đang gạt tôi đi?” Lý Hạo mặc dù nghe vào tai, nhưng lại không muốn tin đây là sự thật.

 

“Tôi đương nhiên không gạt cậu. Lý thiếu gia, Hạng tiên sinh chính là quá khiêm tốn, cho nên bố cảnh gia tộc của cậu ấy cũng không lưu truyền khắp nơi, những người biết được cũng rất ít.”

 

Lý Hạo hít sâu một hơi, anh ta nhìn về phía Hạng Bạc Hàn, phát hiện bên cạnh anh còn có thân ảnh hai vệ sĩ, giống như đang báo cáo gì đó với anh.

 

Mặc dù anh ta không tin thế lực cường đại của Hạng Bạc Hàn, nhưng khí tráng của anh khi đứng trong vòng người đã đủ cường thế khiến người khác không dám đến gần.

 

Lý Hạo nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết đang ở bên cạnh anh, ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nhìn Hạng Bạc Hàn toàn bộ đều là sùng bái cùng ái mộ.

 

Lý Hạo vừa động tâm, anh ta không thể không buông xuống. Bởi vì anh ta rốt cục biết được Hạng Bạc Hàn là người không thể chọc vào, bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của anh ta trong mắt Hạng Bạc Hàn chỉ như diễn hài! Nháy mắt, Lý Hạo đối với bữa tiệc đêm này cũng không còn hứng thú, anh ta nói với Cô Minh Phàm: “Tôi có việc đi trước một bước.”

 

Nói xong liền xám xịt đi về phía cổng.
 
Chương 2398


Chương 2398:

 

Nghê Sơ Tuyết đứng bên cạnh Hạng Bạc Hàn, lúc này anh đang nghe vệ sĩ báo cáo, cô không muốn quấy rày, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Hạng Bạc Hàn ngắn gọn rõ ràng xử lý công việc.

 

Bắt tri bất giác, ánh mắt cô nhìn người đàn ông này đã hơn cả tình cảm ái mộ, đó là tính cảm của người con gái với người đàn ông mình thích, là tình yêu say đắm thuần túy.

 

Cố Minh Phàm cách đó không xa bị vợ mình Trần Mỹ Trân kéo nhẹ cánh tay. Cố Minh Phàm lập tức đi theo vợ mình, nhìn bộ dạng của con gái lúc này.

 

Trần Mỹ Trân cười nói: “Xem ra Sơ Tuyết cũng biết chính mình thích Hạng tiên sinh!”

 

“Sơ Tuyết còn quá nhỏ, còn quá đơn thuần, cũng có thể là thẹn thùng đi!” Cố Minh Phàm cũng lộ ra chờ mong.

 

Nếu con gái có thể gửi gắm tương lai nơi Hạng Bạc Hàn, ông thực sự có thể yên tâm.

 

Vệ sĩ vừa rời đi, Hạng Bạc Hàn liền quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, Nghê Sơ Tuyết nghĩ đến ánh mắt si mê vừa rồi của mình thì lập tức xấu hổ trốn tránh, nhưng ý cười ở khóe miệng thì không tự chủ được dương lên.

 

“Chú Hạng, chú xử lý công việc xong rồi sao?”

 

*ỪI Sơ Tuyết, tối nay có thể đáp ứng tôi một việc không?”

 

“Cái gì?” Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu hỏi.

 

“Không gọi chú nữa, gọi tôi là anh được không?” Hạng Bạc Hàn mỉm cười, phá lệ chờ mong.

 

Nghê Sơ Tuyết lập tưc vui mừng hỏi: “Thật sao? Em có thể gọi như vậy sao?”

 

“Hay là em cảm tháy tôi già đến mức chỉ có thể gọi chú?

 

Không thể làm anh của em?” Hạng Bạc Hàn dò hỏi.

 

“Không không không. Anh ở trong mắt em vô cùng trẻ, đương nhiên có thể làm anh trai của em.” Nghê Sơ Tuyết vội nói.

 

Hạng Bạc Hàn vươn tay xoa đầu cô: “Về sau cứ gọi như: vậy.”

 

“Chủ cần anh không thấy em thát lễ là được.”

 

“Sao lại vậy? Tôi rất thích.” Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.

 

“Anh Hạng.”

 

Nghê Sơ Tuyết ngọt ngào gọi anh, ý cười trong mắt tựa như ánh trăng, sáng ngời động lòng người. Trái tìm Hạng Bạc Hàn rung lên, giống như rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị bai phận kia gây áp lực, thậm chí có thể phá lệ vui vẻ thoải mái.

 

Bữa tiệc tối này, Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, thanh thuần nhưng lại không mát đi sự gợi cảm, rước lấy ánh nhìn chăm chú của những khách mời nam xung quanh, nhưng mà người nơi này đều biết con gái của chủ nhân bữa tiệc đã là hoa có chủ, nên cũng không ai dám đến gần.

 

Bữa tiệc diễn ra đến khoảng 8 giờ tối, Nghê Sơ Tuyết nghe nói Hạng Bạc Hàn phải về trước trong lòng liền không khỏi lo lắng. Cô muốn anh ở lại hoặc sẽ theo anh trở về.

 

Hạng Bạc Hàn đã báo trước với Cố Minh Phàm, thời điểm trước khi rời đi liền nói với cô gái vẻ mặt lưu luyến bên cạnh: “Tôi đi trước, em ở lại chơi vui vẻ.”

 

“Vâng.” Nghê Sơ Tuyết dù lo lắng, nhưng cũng không dám giữ anh lại.

 

Cô nhìn theo Hạng Bạc Hàn cùng hai vệ sĩ đi ra cửa lớn, mãi cho đến khi bóng dáng khuất trên hành lang, Nghê Sơ Tuyết mới siết chặt đôi tay nhỏ bé, gấp đến mức không yên lòng.

 

“Ba, con có thể về trước không?” Nghê Sơ Tuyết hỏi ba mình.

 

Cố Minh Phàm đã sớm nhìn ra tâm tư của con gái, ông gật đầu cười nói: “Đương nhiên có thể, Sơ Tuyết con đuổi theo Hạng tiên sinh đi!”

 

Mặt Nghê Sơ Tuyết không khỏi đỏ lên, ba thế nhưng lại nhìn rõ ý nghĩ trong lòng cô như vậy? Nhưng mà cô bắt chấp tất cả liền nhanh chóng nâng váy chạy ra cửa.

 

Anh hẳn là chưa có rời đi! Hẳn là vẫn còn ở dưới lầu đi”

 

Nghê Sơ Tuyết gấp đến độ khẩn cấp nhắn thang máy, lúc đi vào thang máy cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm số tầng trên bản điện tử, tim không ngừng đập gia tốc.

 

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nghê Sơ Tuyết lập tức nhất váy chạy ra ngoài, giống như nàng công chúa nữa đêm đánh rơi giày, một thân lễ phục đỏ, mái tóc dài khẽ bay lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi môi mọng nước cùng đôi mắt đầy lo lắng.

 
 
Chương 2399


Chương 2399:

 

Rốt cuộc Nghê Sơ Tuyết cũng nhìn thấy người đàn ông đang chuẩn bị lên xe. Mà anh cũng nghe được tiếng giày cao gót phía sau, thân thể hơi dừng lại, đỡ cửa xe quay đầu nhìn về phía đại sảnh.

 

Dưới ánh đèn, thân ảnh khi như thấy anh mà vui vẻ chạy đến, làm ánh mắt thâm thúy của anh hiện lên một tia kinh hï.

 

Nghê Sơ Tuyết vừa rồi gấp đến không chịu được, lúc này nhìn thấy anh lại bắt đầu có chút xấu hỗ không biết phải làm sao, cô chóp mắt, hàng lông mi dài khẽ run, biểu hiện nội tâm ngượng ngùng của cô.

 

“Sao lại xuống đây rồi?” Hạng Bạc Hàn khẽ mỉm cười hỏi.

 

“Bữa tiệc rất buồn chán, em nghĩ nên quay về thôi, anh Hạng có thể đưa em về không?” Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu thỉnh cầu hỏi.

 

Hạng Bạc Hàn đương nhiên cực kỳ vui vẻ, anh mở cửa xe, vươn tay ra với cô: “Lên xe đi! Tôi đưa em đi giải sầu.”

 

Cảm giác đột nhiên được anh sủng ái này khiến đáy mắt Nghê Sơ Tuyết dâng lên sự vui vẻ, cô hơi cúi người, ngồi vào ghế sau xe.

 

Hạng Bạc Hàn cũng lên xe, phân phó với lái xe điểm đến, ba chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ biến mắt trong màn đêm.

 

Ngồi trong xe, tâm tình khẩn trương của Nghê Sơ Tuyết dần được thả lỏng, thậm chí bắt đầu dâng lên chờ mong.

 

Hạng Bạc Hàn vốn cũng định sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại anh lại muốn làm gì đó với cô gái bên cạnh này.

 

“Buổi tối thành phố này thật đẹp!” Nghê Sơ Tuyết cảm thán.

 

“Thời gian tiếp theo, cả nhà tôi cũng sẽ an cư ở đây.”

 

Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.

 

Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên khát vọng, nhưng hết thảy đều phải chờ đến khi ba mẹ nuôi đến rồi mới quyết định.

 

Xe Hạng Bạc Hàn dùng lại trước một toàn nhà cao tầng, ở’ đây có một tầng là quán cà phê cực kì sang trọng, cũng có thể ngắm hết thảy cảnh đẹp.

 

Đêm nay Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, Hạng Bạc Hàn lại một thân áo vest, hai người đi cùng nhau giống như một cặp tình nhân.

 

Cảm giác đột nhiên được anh sủng ái này khiến đáy mắt Nghê Sơ Tuyết dâng lên sự vui vẻ, cô hơi cúi người, ngồi vào ghế sau xe.

 

Hạng Bạc Hàn cũng lên xe, phân phó với lái xe điểm đến, ba chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ biến mát trong màn đêm.

 

Ngồi trong xe, tâm tình khẩn trương của Nghê Sơ Tuyết dần được thả lỏng, thậm chí bắt đầu dâng lên chờ mong.

 

Hạng Bạc Hàn vốn cũng định sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại anh lại muốn làm gì đó với cô gái bên cạnh này.

 

“Buổi tối thành phố này thật đẹp!” Nghê Sơ Tuyết cảm thán.

 

“Thời gian tiếp theo, cả nhà tôi cũng sẽ an cư ở đây.”

 

Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.

 

Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên khát vọng, nhưng hết thảy đều phải chờ đến khi ba mẹ nuôi đến rồi mới quyết định.

 

Xe Hạng Bạc Hàn dùng lại trước một toàn nhà cao tầng, ở’ đây có một tầng là quán cà phê cực kì sang trọng, cũng có thể ngắm hết thảy cảnh đẹp.

 

Đêm nay Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, Hạng Bạc Hàn lại một thân áo vest, hai người đi cùng nhau giống như một cặp tình nhân.

 

Lúc vào thang máy, Nghê Sơ Tuyết là lần đầu dùng loại thang máy trong suốt này, nhất thời cố có chút choáng, liền theo bản năng nắm chặt cánh tay Hạng Bạc Hàn bên cạnh.

 

Hạng Bạc Hàn hạ mắt nhìn, phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra chút khẩn trương, anh liền dời vị trí, cánh tay tự nhiên ôm lấy cô ở bên người, cho cô cảm giác an toàn. Trái tim của Nghê Sơ Tuyết vì hành động này mà đập gia tốc. Cô ngảng đầu nhìn đường cằm gợi cảm của anh, trong mắt khó nén vui mừng, có anh ở bên cô liền không sợ hãi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top