Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2420


Con không sao.” Hạng Kình Hạo cảm thấy thân thể không hề có trở ngại.

 

“Được, có chuyện gì lập tức nói với ba.” Hạng Tư Niên nói xong cũng phải đi giao việc cho em ông.

 

Hạng Kình Hạo cầm điện thoại ấn nút nghe: “Alo!”

 

“Tối qua ngủ có ngon không? Em từ chỗ ba mẹ đến đây, cùng đi ăn trưa đi.” Giọng nói ngọt ngào của Tưởng Hân Vy truyền đến.

 

“Được! Anh đã không chờ được nữa mà muốn gặp em rồi.” Giọng nói Hạng Kình Hạo có chút mập mờ khó nén.

 

“Vì sao vậy!” Tưởng Hân Vy ở đầu dây bên kia kiểm chứng lại.

 

“Anh nhớ em.”

 

Hạng Kình Hạo khàn khàn nói, lúc anh vừa tỉnh lại, những kí ức đã mắt trong quá khứ dâng trào như thủy triều, ký ức gặp gỡ và yêu thương ngày xưa khiến anh cảm thấy rất nhớ cô.

 

“Được! Em đến bây giờ.” Tưởng Hân Vy trả lời xong cũng cúp máy.

 

Hạng Tư Niên đi ra từ phòng của con trai, ông nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho em trai.

 

“Alo, anh, Kình Hạo tỉnh lại chưa?” Giọng nói Hạng Bạc Hàn từ bên kia truyền đến.

 

“Bạc Hàn, Kình Hạo tỉnh rồi, hơn nữa nó cũng đã khôi phục trí nhớ, nó nói lần trước người khiến nó mát trí là Thọ Dương làm.”

 

“Anh họ sao? Anh ta tiêm thuốc mất trí cho Kình Hạo?”

 

Hạng Bạc Hàn cũng có chút kinh ngạc.

 

“Đúng vậy! Quả thực anh cũng không tin, cậu ta dám ra tay độc ác với Kình Hạo như vậy, hơn nữa thuốc kia chắc chắn cũng là do cậu ta bán ra, bây giờ em đi điều tra thử xem.”

 

“Được, em sẽ khởi hành đi trong hôm nay, trước đó anh hãy giữ bí mật chuyện Kình Hạo đã khôi phục trí nhớ.”

 

“Được, anh biết rồi.” Hạng Tư Niên trả lời.

 

Lúc này, trên ban công khách sạn, Hạng Kình Hạo toàn thân mặc đồ ngủ, bóng dáng gợi cảm đang đắm chìm trong ánh nắng ban mai, đặc biệt quyến rũ.

 

Hạng Bạc Hàn trầm ngâm một lúc, bắt đầu gọi điện cho trợ lý, anh chuẩn bị đến phòng thí nghiệm ở nước ngoài.

 

Sau khi sắp xếp xong, đợi bên kia xác nhận thông tin chuyền bay.

 

Không lâu sau trợ lý xác nhận xong, chuyến bay khởi hành lúc mười giờ sáng.

 

Nhận được đáp án này tâm trạng Hạng Bạc Hàn có chút phức tạp, chuyện này cần anh phải đi xử lý ngay lập tức, nhưng anh hi vọng có thêm chút thời gian ở lại đây cùng Nghê Sơ Tuyết.

 

Anh nhìn thời gian, lúc này có lẽ cô còn chưa dậy, Hạng Bạc Hàn tận hưởng làn gió ban mai mát mẻ sáng sớm mùa thu, trong phút chốc anh cũng không có ý muốn thay quần áo.

 

Ở phòng bên canh, Nghê Sơ Tuyết cũng không biết vì sao cô dậy sớm, nhìn ánh nắng màu thu bên ngoài cửa sổ, cô đưa tay vén chăn lên, chỉnh lại đồ ngủ đi về phía ban công.

 

Cô hít thở bầu không khí trong lành, ngược lại không nghĩ đến người cách vách đang nhìn cô.

 

Một mái tóc đen dài hơi xõa ra sau đầu, khuôn mặt thanh tú, trong suốt sạch sẽ như bạch ngọc, có một sức quyền rũ khó tả.

 

Người đàn ông sau khi phát hiện cô cũng đã dậy, trong lòng anh kích động mạnh mẽ, mặc dù hơn ba mươi tuổi nhưng nội tâm anh ngày càng khó kiềm ché.

 

Lúc này, Hạng Bạc Hàn có chút kích động muốn ôm cô vào lòng.

 

Nghê Sơ Tuyết lười biếng đưa tay lên vuốt tóc, khóe mắt thấy có một đôi mắt đang nhìn cô, trong phút chốc cô sợ.

 

đến mức quay đầu nhìn về phía ban công bên cạnh, dưới ánh nắng sớm, bóng dáng tựa như thiên thần kia không biết đã nhìn cô bao lâu.”

 

“Á…” Nghê Sơ Tuyết sợ tới mức thở hỗn hễển, sau đó mới xấu hồ lại gần một một chút: “Sao anh dậy sớm thế.”

 

“Không ngủ được, muốn ăn sáng cùng anh không?”
 
Chương 2421


“Bây giò sao?”

 

*Ừ!” Hạng Bạc Hàn hy vọng trước lúc đi có thể ở bên cạnh cô lâu hơn chút.

 

“Được ạ! Vậy em đi thay quần áo.” Nghê Sơ Tuyết cũng vui mừng.

 

Trên thế giới này chuyện hạnh phúc nhất chính là người bạn thích cũng đúng lúc thích bạn.

 

Nghê Sơ Tuyết thay một chiếc váy dài, nóng lòng đứng ngoài cửa đợi Hạng Bạc Hàn được một lúc rồi, cô không muốn trở thành người lề mề, cộng thêm Mị Lạp vẫn còn đang ngủ trên giường, cô không thể làm động tĩnh quá ồn đến cô ta.

 

Nghê Sơ Tuyết nhẹ nhàng mở cửa, nhìn người đàn ông đã mặc một thân tây phục cao quý đứng ngoài cửa, khuôn mặt xinh xắn của cô chợt ửng đỏ.

 

Nhìn thấy anh cô liền nghĩ đến nụ hôn tối qua, chuyện đó khiến cô như con nai tơ rồi bời.

 

Hạng Bạc Hàn thích nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô như vậy, đáng yêu lại vừa đơn thuần, giống như một đóa hoa bách hợp thuần khiết, ngập tràn ánh sáng.

 

“Sao vậy? Sợ nhìn thấy anh à?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng trêu chọc cô.

 

“Không phải thế.” Nghê Sơ Tuyết vừa hờn dỗi vừa đưa lưng về phía anh.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn vô tình nhìn thấy một tia phong cảnh, anh nhìn thấy dây kéo sau cổ áo cô vẫn còn một đoạn nhỏ chưa kéo hết! Anh không khỏi cười thầm, cô nhóc này cứ tùy tiện ra ngoài như vậy sao?

 

Nhỡ đâu sau lưng chưa kéo khóa, vậy không phải là đi tong rồi sao?

 

Hạng Bạc Hàn không khỏi tiến sát gần cô, Nghê Sơ Tuyết tưởng rằng anh muốn đi cùng cô về phía thang máy.

 

Nào ngờ cô vừa mới định bước đi, cánh tay người đàn ông nắm lấy đôi vai mảnh mai của cô, thấp giọng nói: “Đứng yên.”

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức ngoan ngoãn đứng yên bắt động, cô nghe thấy tiếng kéo khóa đằng sau lưng, còn có cảm giác chiếc váy bó sát vào người hơn.

 

Phút chốc đầu cô nổ tung một tiếng, mặt ngày càng đỏ.

 

Hóa ra ban nãy cô quên không kéo hét khóa lên trên cùng.

 

“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết nhẹ giọng nói một câu.

 

“Lần sau chú ý chút, không được để người khác nhìn thấy.” Giọng nói Hạng Bạc Hàn đột nhiên gần sát cô, rõ ràng còn có chút bá đạo.

 

Nghê Sơ Tuyết cảm thấy ngọt ngào, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn đương nhiên là muốn đòi quyền sở hữu rồi, từ bây giờ trở đi, nha đầu này chính là người của anh, sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy.

 

Hai người đi về phía thang máy, thời gian lúc này vẫn còn sớm, trong phòng ăn sáng cũng không có nhiều người, tìm một chỗ cạnh cửa sổ, gọi phục vụ mang bữa sáng đến cho họ.

 

Nghê Sơ Tuyết khuấy ly sữa trong cốc, quả nhiên cảm thấy bầu không khí thay đổi hẳn, trước đây trong lòng kính trọng anh, hiện tại là sự yêu thích rõ ràng, hơn nữa cô cũng biết tâm tư anh.

 

Không coi cô như tiểu bối để đối đãi, mà là thích cô.

 

“Hôm nay anh phải ra nước ngoài một chuyến.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng lên tiếng.

 

Cô gái đối diện đang cụp mắt lập tức ngẳng đầu, trong đôi mắt trong veo trực tiếp lộ ra vẻ mặt không nỡ cùng chút hoảng loạn.

 

Anh phải đi rồi sao?

 

“Anh phải đi rồi sao?” Nghê Sơ Tuyết buột miệng hỏi, cô biết anh là người rất bận, không thể luôn bên cạnh cô.

 

Hạng Bạc Hàn đau lòng nhìn cô, ngón tay thon dài đưa ra vuốt nhẹ tóc cô: “Qua máy hôm anh sẽ về, em ở đây đợi anh.”

 

“Thật sao? Là mấy ngày.” Trong lòng Nghê Sơ Tuyết sốt ruột muốn biết đáp án.

 

Cô hy vọng ngày đợi anh sẽ ngắn một chút.

 

“Có lẽ là khoảng một tuần! Trước mắt không cách nào chắc chắn, anh sẽ gọi cho em.”

 

Cách trả lời của Hạng Bạc Hàn đã là cách trả lời của người bạn trai với người bạn gái.
 
Chương 2422


Nghê Sơ Tuyết cũng cảm nhận được, trong lòng cô dâng lên sự ngọt ngào không tên: “Được, em đợi anh về.”

 

Mị Lạp tối qua đi ngủ sớm, buổi sáng bị cơn đau đầu do say rượu đánh thức, cô ta mở mát, phát hiện bên cạnh không có bóng dáng của Nghê Sơ Tuyết.

 

Cô ta cũng lười đi tìm cô, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, muốn uống một chút đồ nóng, cô ta tùy ý đánh răng rồi thay một bộ quần áo chuẩn bị xuống dưới nhà ăn tìm chút gì uống.

 

Lúc Mị Lạp ra ngoài, còn không quên nhìn sang cửa phòng bên cạnh, trong lòng nghĩ, liệu Nghê Sơ Tuyết có ở trong phòng Hạng Bạc Hàn hay không?

 

Nhưng Mị Lạp không có dũng khí gõ cửa, cho dù cô ta có thích Hạng Bạc Hàn cũng không có gan quấy rầy anh.

 

Mị Lại trên đường chơi điện thoại đi đến nhà ăn, ánh mắt cô ta nhìn quanh một lượt, đột nhiên cô ta nhìn thấy một màn khiến bản thân đồ ky.

 

Ở vị trí cạnh cửa sổ, cô ta nhìn thấy Hạng Bạc Hàn và Nghê Sơ Tuyết, bọn họ đang vừa nói vừa cười ăn sáng.

 

Mị Lạp như muốn phát điên, quả nhiên Nghê Sơ Tuyết ở sau lưng cô ta câu dẫn Hạng Bạc Hàn! Vậy mà không gọi cô ta dậy, hơn nữa còn lén lút hẹn anh.

 

Lúc cô ta đang nhìn chằm chằm, thấy Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn sắp đi, cô ta cũng không còn tâm tư ăn uống gì nữa, cô ta vội vàng trốn sau cái cột bên cạnh.

 

Nghê Sơ Tuyết không nhìn thấy Mị Lạp, lúc cô và Hạng Bạc Hàn ra khỏi nhà ăn, Hạng Bạc Hàn chủ động nắm tay cô, sợ cô bị nhân viên phục vụ đụng phải.

 

“Lúc nào anh di? Em có thẻ tiễn anh không?” Nghê Sơ Tuyết vừa ra đến cửa liền hỏi anh.

 

“Lát nữa anh phải về Hạng gia một chuyền, không cần tiễn đâu, em cứ yên tâm ở lại trong khách sạn, không được đi lung tung.” Hạng Bạc Hàn vẫn lo lắng cho cô.

 

“Em biết rồi.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.

 

Lúc này, trên hành lang đi đến thang máy, tay Hạng Bạc Hàn tự nhiên ôm lấy eo cô, lúc rời đi, anh còn muốn hôn cô thêm lần nữa.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng tự nhiên dựa sát vào vai anh.

 

Tuy nhiên, Mị Lạp ở đẳng sau chiếc cột đi ra, mắt nhìn thấy một màn này, trong lòng cô ta lại lần nữa tức điên.

 

Cô ta nhìn trúng hai người đàn ông đều bị người phụ nữ khác đến sau cướp đi mắt, hơn nữa hiện tại người cướp lại là em gái cô ta.

 

Mị Lạp từ trước đến nay đều coi thường Nghê Sơ Tuyết, từ nhỏ đến lớn đều cho là như vậy, cảm thấy Nghê Sơ: Tuyết chỗ nào cũng hơn cô ta.

 

Nhưng hiện tại, Nghê Sơ Tuyết vậy mà lại cướp mát Hạng Bạc Hàn, cô ta không muốn tin Hạng Bạc Hàn thật sự thích Nghê Sơ Tuyết, chắc chắn là do Nghê Sơ Tuyết câu dẫn anh.

 

Nghê Sơ Tuyết đưa anh đến cửa phòng, điện thoại của Hạng Bạc Hàn vang lên, nhìn thấy đoàn xe cũng đến rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn thấy cô sắp bước vào phòng, anh cũng lười nghe điện thoại, cánh tay đem cô ôm vào lòng, hôn lên trán cô, Nghê Sơ Tuyết sợ đến mức đỏ mặt, ngắng đầu lên, đôi môi đỏ mọng cũng bị người đàn ông hôn.

 

Tình yêu của Hạng Bạc Hàn càng thêm nhẫn lại và mãnh liệt, bởi vì dường như là anh động tình với cô gái này trước.

 

Nghê Sơ Tuyết giật mình, Hạng Bạc Hàn buông cô ra nói: “Vào phòng đi! Không cần tiễn anh.”

 

Nghê Sơ Tuyết mới cong khóe miệng, quay người đẩy cửa bước vào phòng.

 

Một lúc sau, vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn cũng tới, thu dọn hành lý giúp anh rồi cùng bước vào thang máy.

 

Ở trong một thang máy khác, Mị Lạp toàn thân nóng bừng, cô ta tức giận đi về phòng.

 

Nghê Sơ Tuyết trở về phòng không thấy Mị Lạp, cô nghĩ trong lòng, không phải là chị ta xuống tầng tìm ba mẹ rồi đó chứ?

 

Đúng lúc này, cửa bị đập mạnh, cô bước tới mở cửa, thấy Mị Lạp đang đứng ở ngoài cửa.

 

“Chị, chị đi đâu vậy.” Nghê Sơ Tuyết hiếu kỳ hỏi.
 
Chương 2423


Nhưng Mị Lạp không trả lời cô, mà đột nhiên một cái tát ập tới.

 

Một tiếng “chát” vang lên rõ ràng trong phòng, khuôn mặt Nghê Sơ Tuyết không chút phòng bị, đã hẳn lên năm ngón tay.

 

Toàn thân Nghê Sơ Tuyết ngây người trong vài giây, cô chịu đựng cơn đau, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, cô tức giận nhìn Mị Lạp trước mặt, cô căn bản không biết mình đã xúc phạm chị ta ở chỗ nào.

 

“Chị…” Nghê Sơ Tuyết nhìn chị ta.

 

“Mày còn có mặt mũi gọi tao là chị sao? Nghê Sơ Tuyết, sao mày có thể xuống tay với người đàn ông mà tao nhìn trúng?”

 

Đột nhiên, Mị Lạp bóp vai cô lắc mạnh: “Mày nghe cho rõ đây, Hạng Bạc Hàn là của tao, mày tránh xa anh ấy ra cho tao.”

 

Cuối cùng Nghê Sơ Tuyết cũng biết được nguyên nhân vì sao Mị Lạp tức giận như vậy, thì ra không phải là chị ấy đi tìm ba mẹ, mà là đi nhà ăn, chị ấy nhìn thấy cô cùng Hạng Kình Hạo rồi sao?

 

Mị Lạp đột nhiên đẩy cô, cô ta khoanh tay ngòi trên sô pha, giọng nói ra lệnh: “Lại đây, nói rõ cho tao biết, mày.

 

dùng thủ đoạn gì câu dẫn anh ấy.”

 

Nghê Sơ Tuyết thở dài, từ nhỏ đến lớn cô đều biết bản thân mình không phải do ba mẹ sinh ra, nên sau khi cô hiểu chuyện, cô đều không dám tranh giành đồ với Mị Lạp, cũng không dám chọc cho chị ta tức giận, chỉ cần là thứ chị ta muốn cô đều sẽ nhường.

 

Nhưng bây giờ cô biết, có một số chuyện là không thể nhượng bộ.

 

Nghê Sơ Tuyết từng bước đi đến sô pha ngồi xuống đối diện với Mị Lạp, Mị Lạp lập tức gác chân lên, biểu tình đắc ý: “Nói đi! Câu dẫn anh ấy từ lúc nào?”

 

Nghê Sơ Tuyết nghe tháy lời nói của cô ta khiến toàn thân cô căng thẳng, hai từ câu dẫn này làm cô tổn thương.

 

“Chị hiểu nhầm rồi, em không có câu dẫn anh ấy, bọn em chỉ là có hảo cảm với nhau, cùng thích đối phương mà thôi.” Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết chưa bao giò bạo dạn nhìn Mị Lạp như vậy.

 

Mị Lạp vẫn luôn quen với tính cách không dám chống đối lại mình của cô, lúc này nhìn ánh mắt cô, cô ta đột nhiên nhận thức được Nghê Sơ Tuyết không phải là người nghe lời như trước nữa.

 

“Hạng Bạc Hàn nhìn trúng mày sao? Đùa gì vậy, người có thân phận giống như anh ấy, người đàn ông có uy danh, dạng người phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua, mày là cái thá gì?”

 

Mị Lạp cười lạnh lùng, cô ta không có cách nào tin được giữa Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn sẽ phát sinh tình yêu.

 

Nghê Sơ Tuyết biết dù bản thân có giải thích thế nào cũng đều không có cách khiến Mị Lạp tin, cô thở dài một hơi: “Đây là sự thật, em không muốn giải thích nhiều nữa, chị, chuyện gì em cũng có thể nghe chị, nhưng người em thích, em nhất định sẽ tự mình giành lấy.”

 

Nói xong, Nghê Sơ Tuyết đứng dậy đi về phía cửa, kéo cửa ra ngoài.

 

Phía sau, Mị Lạp giật mình tỉnh lại, lập tức ném một cái gối: “Nghê Sơ Tuyết, mày dám tranh với tao sao.”

 

Nghê Sơ Tuyết ấm ức chảy nước mắt, cô đến một gian phòng không người trên ban công, nghỉ ngơi ở đó.

 

Trong đầu cô lúc này toàn là bóng dáng của Hạng Bạc Hàn, cô nhớ anh, đồng thời cũng nhịn xuống nỗi ấm ức của bản thân.

 

Chuyện này cô cũng không muốn làm phiền đến phụ huynh hai bên, cô không muốn trở thành kẻ thù của Mị Lạp.

 

Biệt thự Hạng gia.

 

Sau khi Hạng Kình Hạo tỉnh lại trong vòng một tiếng đồng hồ, anh gọi điện cho tất cả những người bạn cũ, giải thích cũng như báo bình an cho họ.

 

Trong đó tất nhiên cũng có Hình Liệt Hàn, anh về nước vẫn chưa đi gặp anh ấy, cảm thấy có chút thất lễ.

 

Nhưng Hình Liệt Hàn cũng không ở trong nước, gia đình anh ấy tổ chức đi du lịch, đi gần một tháng mới về, đợi sau khi anh ấy về đại khái cũng có thể tham dự hôn lễ của anh.

 

Trước khi Hạng Bạc Hàn xuất phát cũng quay về nhà một chuyến, nhìn cháu trai đã khôi phục được như cũ anh cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì công ty của gia tộc vẫn cần cháu trai cùng giúp sức.

 

Hạng Kình Hạo cũng hy vọng chuyện này có thể lắng xuống, hơn nữa còn thu hồi lại số thuốc bị thất lạc sáu tháng trước.
 
Chương 2424


Hạng Bạc Hàn bảo anh yên tâm nghỉ ngơi, trước đám cưới của họ anh nhất định có thể về kịp, huống hồ ở trong nước còn có một người khác nữa cũng đang đợi anh trở.

 

về! Sau khi tiễn Hạng Bạc Hàn, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy cùng đi dạo trong vườn, thảo luận về danh sách những vị khách mời, Hạng Kình Hạo trong những năm gần đây có rất nhiều bạn bè, nhưng đều là bạn bè làm ăn, lần này anh cũng không có ý định mời, anh chỉ mời những người anh em tốt.

 

Tưởng Hân Vy cũng mời bạn bè ở nước ngoài và bạn học đến, hôn lễ lần này nhát định sẽ rất náo nhiệt.

 

Hơn nữa, Tưởng Hân Vy còn mời một người bạn tốt từng ở nước ngoài đến làm phù dâu cho cô! Nghe nói phù dâu đó cũng sắp trở về trường, làm việc trong nước.

 

Nếu như có phù dâu, vậy việc chọn phù rễ nhất định cũng phải coi trọng, Hạng Kình Hạo chọn một người em họ nhỏ tuổi trong gia tộc.

 

Đang bàn bạc về chuyện hôn lễ, Tưởng Hân Vy nhận được tin tức phù dâu sẽ về nước vào sáng thứ ba, bởi vì hôn lễ của cô nên cô ấy đã về nước trước.

 

Sân bay.

 

Tưởng Hân Vy đứng ở chỗ đón khách, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trong đám người đang đi về phía cô, cô mỉm cười tiếp đón: “Tâm Duyệt.”

 

“Hân Vy.”

 

Hai người bạn tốt cùng ôm nhau, đón chị em tốt ra khỏi sân bay, Tưởng Hân Vy lái xe đưa cô ấy đến nhà ăn trung tâm thành phó, hai người đều là người cùng ngành, cộng thêm việc còn là bạn học, tự nhiên là có rất nhiều chuyện để nói.

 

“Lần này trở về, không định đi nữa đâu đó chứ!” Tưởng Hân Vy mỉm cười hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Tớ hoàn thành xong hét nghiên cứu rồi, đang chuẩn bị phát triển trong nước, hơn nữa dì nhỏ với bà ngoại cũng cần tớ chăm sóc.”

 

Tưởng Hân Vy nắm lấy tay cô: “Có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói với tớ.”

 

“Yên tâm đi! Thông qua nỗ lực của bản thân, tớ cũng coi như là có chút thành tựu.” Trong ánh mắt Hứa Tâm Duyệt lộ ra tia cảm động.

 

Hai người có nhiều chuyện không nói hết, nhưng thời gian bắt giác đã đến tối, Tưởng Hân Vy đưa cô về nhà dì nhỏ.

 

Trong khách sạn, đã mười ngày kể từ khi ba mẹ nuôi của Nghê Sơ Tuyết đến đây du lịch, trong những ngày qua, Mị Lạp coi Nghê Sơ Tuyết như tình địch, chỉ cần là những lúc ở sau lưng ba mẹ, cô ta đều chế nhạo cô.

 

Trong bữa ăn tối nay, Cố Minh Ohàm đề ra một ý nghĩ của bản thân, ông hy vọng rằng con gái mình có thể ở lại sống với ông.

 

Hơn nữa đây cũng là điều mà vợ chồng Khắc Hy Á hy vọng, vì đây là đất nước là nhà của Nghê Sơ Tuyết nên họ không phản đối, thêm vào đó con gái họ không bao giờ chấp nhận Nghê Sơ Tuyết, sợ mình bị thiệt thòi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe thấy lời của ba mẹ, trong lòng cô cảm kích cùng áy náy, cô cảm thấy là cô nợ bọn họ.

 

“Ba, mẹ, con muốn ở lại đây sống một thời gian, con rất thích nơi này.” Đột nhiên Mị Lạp lên tiếng “Cái gì? Mị Lạp, con muốn sống ở đây sao?” Khắc Hy Á kinh ngạc nhìn con gái.

 

“Vâng ạ, con thích ở đây.” Ánh mắt Mị Lạp nhìn Nghê Sơ Tuyết, không có chút ý tốt nào.

 

Còn Nghê Sơ Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Mị Lạp, cô biết rõ cô ta đang làm gì.

 

“Nếu như Mị Lạp tiểu thư thích nơi này, vậy ở lại đây làm khách thêm một thời gian nữa đi!” Cố Minh Phàm không có ý kiến, hơn nữa cũng muốn chăm sóc cô ta.

 

Dù sao những người ở đây cũng đều không biết cuộc tranh giành giữa chị em họ.

 

“Con muốn sống cùng Sơ Tuyết, bồi dưỡng tình cảm chị em.” Mị Lạp trực tiếp nói.
 
Chương 2425


Chương 2425:

 

Ba ngày sau, ba mẹ nuôi Nghê Sơ Tuyết liền đặt vé máy bay trở về nước, mà Mị Lạp thực sự chọn ở lại, Cố Minh Phàm sở hữu một phòng trọ trong trung tâm thành phó, sửa chữa lại cho Nghê Sơ Tuyết cùng Mị Lạp ở cùng nhau.

 

Nghê Sơ Tuyết không còn cách nào nói ra tình cảnh hiện tại của cô và Mị Lạp, cho nên, cô cũng không có cự tuyệt ba mình, bởi vì ở trong mắt ông, Mị Lạp cũng là một đại ân nhân, đời này đều cảm tạ trong lòng.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng nẻ tình bản thân từ nhỏ được ba mẹ nuôi hết lòng chiếu có, mặc dù Mị Lạp hơi quá đáng, cô cũng chọn yên lặng đồng ý.

 

Mị Lạp thấy ba mẹ trở về, mà cô ta nghĩ đứng ở bên cạnh Nghê Sơ Tuyết, là có thể cản trở tình cảm của cô và Hạng Bạc Hàn, trong mắt của Mị Lạp, cô ta hy vọng xuất hiện hai kết quả.

 

Thứ nhất, cô ta có thể thay thế được Nghê Sơ Tuyết chiếm lấy tình cảm Hạng Bạc Hàn, thứ hai, cho dù không thể đạt được cảm tình của Hạng Bạc Hàn, cũng phải phá hỏng tình cảm của Nghê Sơ Tuyết cùng anh, cô tuyệt đối không cho phép tương lai Nghê Sơ Tuyết so với cô ta tốt hơn được.

 

Nếu như cô gả cho Hạng Bạc Hàn, đâu chỉ là tốt không, nhất định chính là may mắn một đời, mấy đời vinh hoa phú quý hưởng thụ bắt tận! Cho nên, cô ta làm sao có thể cho phép một người chỗ nào cũng thua kém coo ta như vậy, trải qua cuộc sống tốt đẹp như thế?

 

Nhà họ Hạng.

 

Cuối thu thời tiết làm người ta vô cùng thoải mái, mà hôn lễ liền quyết định chọn tổ chức ở cuối tháng này.

 

Từ bây giờ, còn có nửa tháng, mọi thứ đều chuẩn bị thuận lợi, Hạng gia chủ chính là tiền không thiếu, tiền đúng lúc đúng chỗ, mọi thứ đều hoàn mỹ.

 

Mà ở nhà chờ trở thành cô dâu tương lai – Tưởng Hân Vy cũng buông xuống công việc, bắt đầu nghỉ ngơi, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ dành thời gian để vẽ, bởi vì cô hiện tại cảm thấy tràn đầy cảm hứng, trong lòng lãng mạn lại ngọt ngào, làm cô thiết kế cũng linh động.

 

Người trong họ Hạng Kình Hạo cũng nhao nhao từ nước ngoài đã trở về, anh có một em họ đẹp trai, Hạng Uy Vũ, là ứng cử viên phù rễ lần này.

 

Lúc xế chiều hôm nay Tưởng Hân Vy rảnh rỗi, hẹn chị em tốt Hứa Tâm Duyệt đi uống cà phê, cô đã tới trước chờ trong quán cà phê.

 

Một chiếc taxi trên đoạn đường ở trung tâm thành phố sầm uất, ngồi ở đằng sau, một cô gái suy nghĩ ngẳẩn người, cũng không gắp không phiền, cô dựa ở đằng sau, lộ ra cửa sổ xe nhìn ngoài cửa xe đoạn đường phồn hoa, cô không yên lòng.

 

Đúng lúc này, trong một chiếc xe bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, một đứa nhỏ đáng yêu đang chán nản nằm ở trước cửa sổ, khoảng ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo, dường như không máy vui vẻ bị kẹt ở chỗ này.

 

Ánh mắt Hứa Tâm Duyệt, dừng ở trên mặt của đứa bé kia, trái tim của cô như bị bóp chặt.

 

Bồn năm trước xuất ngoại, bốn năm sau cô đã trở về.

 

Ở thành phố này, trên người cô đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoại trừ người nhà cùng ba mẹ, còn có một bí mật chôn sâu ở trong nội tâm.

 

Cô nhớ đến đứa bé hiện tại kia, chắc cũng bốn tuổi rồi, hẳn phải rất đáng yêu! Nếu như có thể, cô thật sự muốn nhìn một chút hình dạng đứa bé kia thế nào.

 

Nhưng suy nghĩ liền chuyển, cô phải buông bỏ ý nghĩ như vậy, đứa bé kia, đã định trước cả đời cô cũng sẽ không thẻ gặp lại.

 

Lúc này, đoàn xe hàng dài cuối cùng cũng thông, taxi lái về phía tiệm cà phê.

 

Trong căn hộ, Nghê Sơ Tuyết ở nhà cũng ít đi ra ngoài, Mị Lạp ngược lại là cũng không có việc gì đi dạo phó, thỉnh thoảng mang theo một đống quần áo hàng hiệu trở về, có thể nói, xài tiền như nước.

 

Rốt cục, tiền Mị Lạp, tốn cũng không ít, cô ta tuy là nhịn hai ngày, nhưng bản tính mua sắm điên cuồng của cô ta vẫn còn đó.

 

Ban đêm, cô ta ngủ một chút, cảm giác không có gì hứng thứ, muốn đi ra ngoài lượn một vòng.

 

Cô ta đẩy cửa đi ra, thấy Nghê Sơ Tuyết đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, cô ta cắn môi, vẫn là qua mở miệng nói.

 

*Có tiền không? Cho tôi mượn ít tiền dùng.”

 

Mị Lạp trực tiếp tìm hỏi, mặc dù nói mượn, thế nhưng, trên căn bản là cầm luôn.

 

Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn: “Chị muốn bao nhiêu.”
 
Chương 2426


“Cô có bao nhiêu?”

 

Nghê Sơ Tuyết khẽ thở dài một cái: “Em để dành tiền không nhiều lắm.”

 

“Vậy cho tôi 10 vạn đi!”

 

Tuy là máy năm nay Nghê Sơ Tuyết vẫn tiết kiệm, nhưng đến bây giờ, trong thẻ của cô cũng chỉ có dư hơn 20 vạn tiền, hiện tại, Mị Lạp vừa mở miệng liền muốn lấy một nủa.

 

“Sao vậy? Không muốn cho mượn sao? Vẫn không nỡ bỏ sao?”

 

Mị Lạp thấy cô không đáp, khoanh tay, bắt đầu có chút không vui.

 

“Được rồi, em cho chị, chị cũng dùng ít đi chút, quần áo của chị quá nhiều rồi.”

 

Nghê Sơ Tuyết nhắc nhở cô ta.

 

Mị Lạp hừ một câu: “Không cần cô tới dạy dỗ tôi, tôi đi trang điểm, chốc lát cô đưa cho tôi!”

 

Nghê Sơ Tuyết đưa thẻ cho cô, Mị Lạp cầm lấy liền ra cửa, Nghê Sơ Tuyết an tính ngồi ở trên ghế sô pha, ngắng đầu nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ, trong đầu của cô, nhớ Hạng Bạc Hàn.

 

Mấy ngày này, cô chỉ nhận được một cuộc điện thoại của anh cùng mắy bưu kiện, chắc là anh quá bận rộn! Lúc nào anh mới trở về?

 

Mấy ngày này, cô chỉ cảm thấy mỗi một ngày đều là nhung nhớ dày vò, trong đầu đều là anh.

 

Vào buổi tối, nhà họ Hạng, điện thoại di động Hạng Tư Niên trong thư phòng vang lên, ông cầm lên nhìn là em trai, vừa lúc ông cũng muốn thúc anh nhanh trở về một chút, bởi vì hôn lễ cũng gần sắp tới rồi.

 

Chú nhỏ là anh này cũng không thể vắng mặt.

 

“Alo, Bạc Hàn, sự tình xử lý thế nào rồi?”

 

“Anh cả, tối nay em lên máy bay trở về.”

 

Đầu giây bên kia giọng Hạng Bạc Hàn truyền đến.

 

“Xử lý tốt thì trở về! Hôn lễ Kình Hạo sắp đến rồi.”

 

“Ừ, em biết.”

 

Cúp xong điện thoại, Hạng Tư Niên mới vừa thở dài một hơi, điện thoại di động của ông lại vang lên, ông cầm lấy vừa nhìn, là trợ lý bên cạnh Hạng Bạc Hàn, Kiệt Khắc, ông nghĩ, lẽ nào còn có chuyện gì cần phải giao phó sao?

 

*Alo, Kiệt Khắc.”

 

“Chú Hạng, có chuyện ông chủ không cho tôi nói, thế nhưng, tôi cảm thấy phải nói trước cho ngài biết một tiếng.”

 

Giọng điệu Kiệt Khắc có vẻ hơi lo lắng cùng khẩn trương.

 

“Làm sao vậy? Có chuyện gì mau nói.”

 

Hạng Tư Niên lập tức không lảng tránh nói.

 

“Ông chủ lúc đang đàm phán cùng mục tiêu, bị thương rồi.”

 

“Cái gì bị thương? Nghiêm trọng không?”

 

Hạng Tư Niên lo lắng vội vàng hỏi.

 

“Là vết thương đạn bắn, giáp vị trí trên vai, viên đạn đã được lấy ra, ông chủ không cho phép chúng tôi nói cho mọi người biết, sợ ngài cùng lão thái gia bọn họ lo lắng.”

 

Hạng Tư Niên lại càng hoảng sợ, loại chuyện như vậy vậy mà em trai lại không nói, ông hỏi vội: “Bác sĩ nói như thế nào.”

 

“Bác sĩ nói, chỉ cần ông chủ tĩnh dưỡng một tháng liền có thể khôi phục, vết thương là bị hôm qua, tôi hy vọng ngài khuyên nhủ ông chủ về nước nghỉ ngơi thật tốt.”

 

“Được, trở về đi! Tôi sẽ cho người tới đón cậu ấy.”

 

Hạng Tư Niên vẫn không yên tâm, nhưng ông đối với người bên cạnh em trai, vẫn rất yên tâm.
 
Chương 2427


Chuyện này Hạng Tư Niên không định nói cho ba và ông nội, anh lập tức đi ra tìm con trai, chuyện này, nên để thanh niên chịu trách nhiệm vậy! Hạng Kình Hạo nghe chú nhỏ bị thương, đương nhiên cũng vô cùng lo lắng, tất nhiên không thể trực tiếp trở về Hạng gia dưỡng thương, như vậy, Hạng Kình Hạo quyết định sắp xếp cho chú nhỏ một biệt thự vô cùng thích hợp tĩnh dưỡng.

 

Chuyện này, Hạng Tư Niên liền giao cho con trai đi làm, chuyện hôn lễ cũng chuẩn bị gần như xong tắt.

 

Nghê Sơ Tuyết ở trong căn hộ, đọc chút sách thì có chút buồn ngủ rồi, cô dựa vào sô pha nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng cô nghe thấy được tiếng điện thoại di động vang lên.

 

Cô đưa tay mò tới điện thoại di động, khi nhìn thấy tên trên màn hình, cả người cô đều ngạc nhiên vui mừng tỉnh lại.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, Nghê Sơ Tuyết nghe rõ tiếng tim đập của chính mình đang kích động, cô lập tức không vội nhấn nghe.

 

Vội vàng hỏi: “Anh trở về chưa?”

 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến: “Ừ, anh sắp trở về rồi, hiện tại liền xuất phát về nước.”

 

Lòng Nghê Sơ Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, anh sắp trở.

 

về rồi! Trở lại thành phó này, cô có thể đến chỗ của anh bắt cứ lúc nào.

 

“Được, em chờ anh trở lại.”

 

Nghê Sơ Tuyết dịu dàng đáp.

 

“Tối đa sáng sớm ngày mai anh sẽ đến, đến lúc đó, anh liên hệ với em.”

 

Trong giọng Hạng Bạc Hàn, dường như lộ ra một chút cảm giác mệt mỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe ra, cũng đau lòng cho anh: “Có phải anh rất mệt hay không? Anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”

 

“Được rồi, anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt để trở về gặp em, ngày mai gặp.”

 

“Ngày mai gặp.”

 

Mặc dù Nghê Sơ Tuyết không cam lòng cho lắm, nhưng mà hy vọng anh lập tức đi nghỉ ngơi.

 

Nghe được tiếng cúp điện thoại đầu giây bên kia, Nghê Sơ Tuyết hơi thở nhẹ ra, cũng không còn buồn ngủ nữa, cô bật đèn trong phòng lên, đi tới trước gương phòng tắm, ánh mắt cô nhìn trong kính tràn đầy mong đợi, khóe miệng dâng lên vui sướng.

 

Đồng thời, cô lại không khỏi lo lắng, Mị Lạp dường như rất tức giận khi cô và Hạng Bạc Hàn cùng một chỗ, thậm chí lần này cô ta ở lại trong nước, là muốn ngăn cản bọn họ.

 

Muốn thế nào, mới có thể khiến cho Mị Lạp tiếp nhận chuyện này đây?

 

Nghê Sơ Tuyết khổ não không thôi.

 

Mỗi một chuyện tình cảm của Mị Lạp, cô đều trồn tránh rất xa, cô nhớ kỹ có một lần, một bạn trai cũ Mị Lạp chủ động đến tìm cô nói một câu, Mị Lạp oán hận cảnh cáo cô.

 

Nhưng bây giờ, cô có một mảnh tình, Mị Lạp lại xuất hiện can thiệp, cô biết rõ cô ta là một người rất ngang ngược, nhưng có chút không làm gì được.

 

Trong trái tim đơn thuần của Nghê Sơ Tuyết, cô yêu Hạng Bạc Hàn, chỉ là bởi vì thích con người của anh này, bởi vì anh ôn nhu, ấm áp, tràn đầy cảm giác an toàn, cũng vô cùng chăm sóc cô.

 

Cô không nghĩ tới cái khác, lại không dám nghĩ tới quá lâu dài, cô chỉ muốn cùng với anh đơn giản như vậy.

 

Còn tâm tư Mị Lạp, luôn nhìn chằm chằm vào tài phú của Hạng Bạc Hàn còn nhiều hơn cả bản thân anh, đương nhiên, điều kiện trước tiên là Hạng Bạc Hàn vô cùng tốt.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không biết, Mị Lạp ngăn cản, mục đích của cô ta, chính là không cho phép cô có được cuộc sống tương lai giàu có.

 

Nhà họ Hạng.

 

Hạng Kình Hạo cho người dọn dẹp suốt một gian biệt thự, tạo điều kiện cho Hạng Bạc Hàn dưỡng thương, mà chuyện này, nhất định phải che giấu hai ông cụ Hạng gia.

 

Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên của bình minh lóe lên, một chiếc máy bay tư nhân to lớn xuyên qua mây phá sương, vững vàng tiến qua bầu trời thành phó, đến gần sân bay quốc tế.

 

Hạng Kình Hạo mang theo đội điều trị cá nhân đang đợi sẵn, sau hai mươi phút, Hạng Bạc Hàn bước ra với sự hỗ trợ của trợ lý và hộ vệ, anh mặc một áo khoác màu xám đậm, ngược lại không nhìn ra cánh tay bị thương, giống như một người bình thường không có gì.

 

“Chú nhỏ.”
 
Chương 2428


Hạng Kình Hạo mau chóng tới trước gọi anh.

 

Hạng Bạc Hàn thấy vài tên bác sĩ cá nhân đằng sau, còn cầm cái hòm thuốc, anh cong môi cười: “Chú không sao, đừng kinh ngạc.”

 

“Mặc kệ có sao hay không, một hồi vào trong biệt thự, chú phải kiểm tra một chút cháu mới yên tâm.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, mang của bọn họ cùng đi ra ngoài.

 

Trong một biệt thự rất yên tĩnh ở trung tâm thành phó, Hạng Bạc Hàn sẽ ở chỗ này dưỡng thương máy ngày.

 

Bác sĩ lập tức cẩn thận kiểm tra vết thương cho anh, lại lần nữa thay đổi thuốc, vết thương đạn bắn khả năng rất lớn sẽ bị nhiễm trùng.

 

“Chú nhỏ, chú an tâm ở chỗ này dưỡng thương, khi nào có thể cháu và ba sang đây xem chú.”

 

“Đều nói để cho chú tĩnh dưỡng, hơn nữa cháu đang chuẩn bị hôn lễ, đừng chạy tới chỗ này của chú.”

 

Hạng Bạc Hàn ngước mắt nói.

 

Hạng Kình Hạo không khỏi mỉm cười nhìn anh: “À! Cháu ngược lại thật sự quên mắt, trong lòng chú nhỏ, thực ra có người ở cạnh rồi!”

 

“Biết là tốt rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn cũng không có che dấu tâm tư của anh.

 

“Chú nhỏ, Nghê tiểu thư ở nơi nào, hiện tại cháu liền đưa cô ấy tới chăm sóc chú.”

 

Hạng Kình Hạo không kịp đợi muốn đưa người yêu chú nhỏ tới.

 

Hạng Bạc Hàn suy nghĩ một chút nói: “Chú sẽ phái người đi đón.”

 

“Vậy cũng được, chú nhỏ, hai người có gắng ở chỗ này bồi dưỡng tình cảm một chút! Không chừng ông nội lại lẫm bẩm chuyện lập gia đình của chú nữa!”

 

Trong ánh mắt Hạng Bạc Hàn, cũng lóe ra một tia mong đợi, chuyện này vẫn còn sớm, chẳng qua, anh đã xác định được nửa kia của cuộc đời mình rồi.

 

Sau khi Hạng Kình Hạo dặn dò vài nhân viên chăm sóc, anh trước tiên về báo với ba mình.

 

Ngày hôm nay Nghê Sơ Tuyết ở đây, nơi nào cũng không có đi, cô thỉnh thoảng đơ người ra nhìn chằm chằm điện thoại di động.

 

Mị Lạp tối hôm qua lại ở trong quán bar chơi đến rất khuya, còn uống rất say trở về, lúc này còn đang ngủ!

 

Nghê Sơ Tuyết cũng có chút bận tâm cô ta, không có ba mẹ bên cạnh, Mị Lạp giống như là ngựa hoang xổng chuồng, căn bản không người dám quản thúc, cô lo lắng cô ta mỗi ngày điên cuồng tiếp diễn như vậy, sẽ xảy ra chuyện mắt.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Nghê Sơ Tuyết đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng nhìn sang, nội tâm vui vẻ, cuối cùng anh cũng gọi đến rồi.

 

“Alo, anh trở về chưa?”

 

Cô vô cùng nhỏ giọng hỏi.

 

“Em không phải là ở nhà một mình sao?”

 

Hạng Bạc Hàn trầm giọng hỏi.

 

*Em bây giờ cùng chị Mị Lạp ở cùng một chỗ, anh muốn tới nhà của em sao?”

 

Nghê Sơ Tuyết có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

 

“Có thời gian qua đây chăm sóc anh không?”

 

Hạng Bạc Hàn trực tiếp hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết ôn nhu kiên định đáp: “Được, anh ở đâu?

 

Em lập tức tới ngay.”

 

“Đưa địa chỉ của em cho anh, anh cho người đi đón em.”
 
Chương 2429


Nghê Sơ Tuyết đem địa chỉ của mình gửi qua, cô nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Mị Lạp, cô lấy ra một tờ tờ giấy nhắn lại cho cô ta, cô cũng không nói đi tìm người nào, cô chỉ nói tối nay trở về.

 

Khoảng hai mươi phút, cô liền nhận được điện thoại của vệ sĩ Hạng Bạc Hàn, bọn họ đến rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết đã sớm chờ ở đầu đường, cô đi về phía một chiếc xe màu đen có rèm che, vệ sĩ thay cô mở cửa.

 

Chớp mắt, cũng hơn mười ngày chưa gặp, trong lòng cô đã sớm nhớ nhung từ lâu.

 

Cô cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ một người như vậy, nghĩ đến ngày ngày nhớ mong, đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Cô nhìn xe lái vào một một cánh cổng vô cùng tráng lệ, trong này toàn là biệt thự sang trọng, cô thầm nghĩ, Hạng Bạc Hàn ở nơi này sao?

 

Xe đậu trong sân một biệt thự, Nghê Sơ Tuyết bước xuống, nhìn chỗ này có chút xa lạ, cô có chút mong đợi nhìn về phía phòng khách.

 

“Nghê tiểu thư, Hạng tiên sinh nghỉ ngơi ở lầu hai, cô lên đi!”

 

Vệ sĩ nói với cô.

 

Mặt Nghê Sơ Tuyết hơi đỏ lên, anh đang nghỉ ngơi?

 

Cô có thể đi quấy rầy anh sao?

 

Nhưng cũng không nén được mong muốn được nhìn thấy anh, Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cất bước đi về phía hướng cầu thang lầu hai.

 

Trong lầu hai yên tĩnh, Nghê Sơ Tuyết hết sức dễ dàng thấy cửa phòng ngủ chính, cô nhẹ nhàng gõ cửa một cái, đầy của đi vào.

 

Chỉ thấy bên trong một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, mà trên cánh tay của người đàn ông, vậy mà đang truyền dịch, trên đùi của anh đặt một xắp tài liệu, ánh sáng chiếu vào, giống như một bức tranh an tĩnh.

 

Trong nháy mắt tim cô căng thẳng, anh làm sao vậy?

 

Nghe được tiếng đẩy cửa sau lưng, Hạng Bạc Hàn lập tức thả tài liệu trong tay xuống, quay đầu, nhìn cô gái đứng ở.

 

cửa vẫn còn chưa lại, đôi mắt sâu thảm bị ức chế bởi khát khao mãnh liệt, giọng anh hơi khàn: “Qua đây.”

 

Nghê Sơ Tuyết hầu như không chút do dự đi tới sô pha, đứng trước mặt của anh, nhìn anh vén áo tay sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, mặt trên còn ghim châm đang truyền dịch.

 

“Anh làm sao vậy? Anh bị thương sao?”

 

Trong giọng Nghê Sơ Tuyết tắt cả đều là lo lắng.

 

“Không có chuyện gì lớn, cảm vặt mà thôi.”

 

Hạng Bạc Hàn nói xong, ngẳng đầu nhìn nước còn một phần ba chưa truyền xong, anh trực tiếp từ trên mặt bàn cầm một cây tăm bông, vô cùng lưu loát đem kim truyền dịch rút ra.

 

“Sao anh không truyền tiếp?”

 

Nghê Sơ Tuyết đau lòng ngồi bên cạnh anh, đôi tay nhỏ bé lập tức hỗ trợ thay anh đè lại vết thương, ánh mắt lo lắng suýt chút nữa khóc.

 

Hạng Bạc Hàn ngửi thấy hơi thở trong veo trên người cô gái, khiến tâm trạng anh trở nên thoải mái, nơi nào còn nhớ được cái khác, không cần quan tâm đến chuyện khác, ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc có vài phần mê hoặc của cô.

 

“Anh như vậy thật sự không có chuyện gì sao?”

 

Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu, đụng phải đôi mắt sâu thẳm như nửa đêm, tình cảm trong ánh mắt kia, trực tiếp mà mãnh liệt như vậy, khiến cô muốn né tránh cũng không thể.

 

Tình yêu của anh, giống như là một tia sáng hung hăng, bắn thẳng đến trái tim.

 

Cô ngây người, trong chốc lát không biết nên phản ứng làm sao, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh tuần của người đàn ông trước mắt từ từ nhích tới gần.

 

Một nụ hôn dịu dàng rơi ở trên trán của cô, cô mở tròn mắt nhìn, nhưng đôi mắt to lung linh này, giống như như đang dụ khiến người đàn ông hôn tiếp một cái.

 

Nụ hôn kế tiếp, chính là ở trên mi mắt mỏng của cô, tim Nghê Sơ Tuyết đập thình thịch, đầu trống rỗng.

 

Cô chỉ theo bản năng khẽ nâng đầu lên, người đàn ông chậm rãi đổ xuống trên môi đỏ mọng của cô.

 

Một cái hôn, không tiếng động nói ra sự nhớ nhung của hai người.
 
Chương 2430


Nhưng thời gian tươi đẹp như vậy, lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt, Nghê Sơ Tuyết lập tức xấu hổ mặt đỏ lên, nhanh chóng ngồi qua một bên, rất sợ người tiến vào phát hiện đến chuyện gì.

 

Đi vào là một bác sĩ chuyên gia phụ trách truyền dịch cho Hạng Bạc Hàn, ông vừa tiền vào, cũng cảm giác mình tới không đúng lúc, ông muốn lui ra ngoài, cũng không thể nữa.

 

Ông chỉ có thể qua chỗ Hạng Bạc Hàn hỏi một chút, sau đó thu hồi dụng cụ truyền dịch, trả lại thế giới yên tĩnh cho hai người.

 

Nghê Sơ Tuyết đưa lưng về phía sau người đàn ông trưởng thành và đẹp trai phía sau, hai tay vô cùng xoắn xuýt.

 

“Dọa em sao?”

 

Hạng Bạc Hàn trầm thấp cười hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe tiếng cười của anh, càng có chút không biết làm sao, cô đành phải lắc lắc đầu: “Không có, anh nói cho em biết, anh có phải bị thương hay không?”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn bóng lưng của cô, xưa nay tính cách anh cường hãn, khiến anh chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt không trước mặt người khác, nhưng lúc này, anh đột nhiên hiểu ra một việc, ở trước mặt cô tỏ ra yếu đuối, có lẽ là một chuyện tốt.

 

“Đúng vậy, anh bị vết thương đạn bắn.”

 

Hạng Bạc Hàn không giấu giếm.

 

Quả nhiên, cô gái đưa lưng về phía anh, lập tức kinh hãi xoay người, cả người lại tiến tới trước mặt anh, cặp mắt xinh đẹp, đều là lo lắng.

 

“Bị thương ở nơi nào? Nghiêm trọng không? Cho em xem xem.”

 

Nghê Sơ Tuyết sợ giật mình, vết thương đạn bắn, bị thương ở nơi nào?

 

Hạng Bạc Hàn cho cô xem, ngón tay thon dài của anh mở nút áo áo sơ mi ra, trực tiếp lộ ra vải thưa quần trên vai.

 

Tim Nghê Sơ Tuyết đều muốn thất lại, cô nhẹ nhàng lấy tay đụng một cái: “Đau không?”

 

Đột nhiên Hạng Bạc Hàn lại tự trách, khiến cho cô lo lắng như vậy, anh cong môi cười: “Chút vết thương nhỏ này, không có gì cả.”

 

“Cái gì gọi là vết thương nhỏ, về sau anh nhất định phải chú ý an toàn.”

 

Nghê Sơ Tuyết đột nhiên phản bác, còn có chút kích động.

 

Hạng Bạc Hàn chỉ cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn, cuối cùng cũng có một cô gái ở trong thế giới của anh bắt đầu quản thúc rồi.

 

“Được, về sau anh sẽ cần thận.” Hạng Bạc Hàn cam đoan.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Nghê Sơ Tuyết vang lên, cô vội vàng từ trong túi lấy ra, vừa nhìn là Mị Lạp gọi tới.

 

Cô đi tới trước cửa sổ nghe: “Alo, chị.”

 

“Cô lại đi đâu rồi?”

 

Mị Lạp rất tức giận hỏi: “Sao không chuẩn bị bữa sáng cho tôi?”

 

“Hôm nay em không có thời gian, chị đi quán ở lầu dưới ăn chút đi! Có thể em sẽ trở về muộn một chút.”

 

Mị Lạp là một người rất nhạy cảm, cô ta trực tiếp liền ép hỏi qua: “Cô ở đâu? Có phải cô đang ở cùng với Hạng Bạc Hàn hay không? Cô lén giấu tôi đi gặp anh ấy?”

 

“Em…” Nghê Sơ Tuyết không giỏi nói nói dối, cô không ngờ là chút tình cảm này lại biến thành chuyện lén lút.

 

“Đúng vậy, em ở cùng với anh ấy.”

 

Nghê Sơ Tuyết trực tiếp trả lời cô ta.

 

“Các người ở đâu?”

 

Mị Lạp tức giận chất vấn.

 

“Chị, chờ em trở về cùng chị nói chuyện được không?”

 

Nghê Sơ Tuyết không muốn làm lộ, không đợi chấn vấn ở đầu giây bên kia của Mị Lạp nữa, cô liền cúp ngang điện thoại.
 
Chương 2431


Nghê Sơ Tuyết cũng không biết, lúc cô gọi điện thoại, ánh mắt của người đàn ông luôn chăm chú nhìn cô, cảm giác được giọng cô lo lắng, dường như có tâm tư gì.

 

“Chị em không cùng ba mẹ nuôi em trở về nước sao?”

 

Hạng Bạc Hàn híp mí hỏi.

 

Trong đôi mắt đẹp của Nghê Sơ Tuyết hiện lên vẻ bát đắc dĩ, cô lắc đầu: “Chị của em muốn ở lại chỗ này chơi.”

 

Mặc dù cô rất muốn nói cho anh biết tình hình thực tế, nhưng chuyện chị mê đắm anh, nhưng thế nào cô cũng không mở miệng được?

 

Như vậy, càng sẽ khiến anh phiền lòng!

 

“Đêm nay em phải về sao?”

 

Hạng Bạc Hàn nhướng mày, rõ ràng không hy vọng cô rời đi.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe được ý tứ trong lời nói của anh, cô mở to mắt nhìn: “Em… anh muốn em ở lại chăm sóc anh sao?”

 

“Anh đón em qua đây, chính là để cho em làm bạn với anh, chăm sóc anh.”

 

Hạng Bạc Hàn không định thả cô đi.

 

Tim Nghê Sơ Tuyết lập tức thình thịch nhảy dựng lên, đương nhiên cô rất muốn ở lại, chỉ cần anh cần cô.

 

“Được rồi, em ở lại.”

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không nỡ rời khỏi anh, huống chỉ, anh còn bị thương.

 

Lúc này cô không dám nghĩ tới Mị Lạp ở nhà, sẽ có bao nhiêu tức giận.

 

Buổi trưa, đầu bếp chuẩn bị xong cơm trưa phong phú, bàn ăn đặt trên ban công lầu hai, thời điểm ngày thu, có vẻ đặc biệt lãng mạn lười nhát.

 

Khung cảnh chung quanh, cho dù là phòng ăn cao cấp cũng không thanh nhã an tĩnh bằng.

 

Ăn xong cơm trưa, Nghê Sơ Tuyết đi xuống lầu pha cho anh cà phê, tuy Hạng Bạc Hàn bị thương, thế nhưng công việc quan trọng, còn phải xử lý một chút.

 

Đang viết bưu kiện, bên cạnh đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh điện thoại, ánh mắt của anh đảo qua, là điện thoại di động Nghê Sơ Tuyết bỏ ở trên ghé sô pha.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn tên trên màn hình, hiện lên hai chữ chị gái, xem ra là Mị Lạp gọi tới.

 

Hạng Bạc Hàn nghe tiếng chuông, anh trầm tư một chút, liền đưa tay lấy điện thoại qua, nhấn nút trả lời.

 

Đầu giây bên kia là tiếng Mị Lạp vội vàng tức giận: “Nghê Sơ Tuyết, tôi cảnh cáo cô, không cho phép cướp đi Hạng Bạc Hàn, anh ấy là người đàn ông tôi nhìn trúng, cô đừng hòng cướp đi.”

 

Mày kiếm Hạng Bạc Hàn chọt nhíu lại, Mị Lạp đang nói cái gì?

 

Nghe thấy ở đầu giây bên kia không phát ra âm thanh, Mị Lạp lại tức giận cảnh cáo nói: “Đêm nay tốt nhất cô nói cho tôi biết địa điểm hẹn hò của các người, tôi muốn đi qua đó.”

 

Hạng Bạc Hàn không nghĩ lên tiếng, anh trực tiếp ấn nút cắt đứt trò chuyện, giống như đã biết tâm trạng của Nghê Sơ Tuyết rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết bưng một ly cà phê lên, nhìn thấy mắt người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha lộ ra trầm tư, cô ngắn ra, anh có tâm tư gì sao?

 

“Cà phê pha xong rồi, anh uống thử đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết đặt cà phê trước mặt anh, vừa muốn đặt khay xuống, tay cô phút chốc bị một bàn tay cầm lấy.

 

Lòng Nghê Sơ Tuyết hơi giật mình, cô không hiểu nhìn người đàn ông: “ Làm sao vậy?”

 

*Ngồi xuống, anh có chuyện hỏi em.”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn tràn đầy nhu tình, trong sâu thẳm vẫn có dấu vết đau lòng vì cô.
 
Chương 2432


Chương 2432:

 

Nghê Sơ Tuyết không thể làm gì khác hơn là buông khay, ngồi ở bên cạnh anh, trong lòng cũng đang khó hiểu: “Anh muốn hỏi em cái gì?”

 

Ánh mắt thâm thúy của Hạng Bạc Hàn khóa lại cô, nhẹ giọng hỏi: “Quan hệ của em và chị em như thế nào?”

 

Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn, sao đột nhiên anh quan tâm đến chuyện này?

 

Cô tất nhiên không muốn để chuyện giữa hai chị em phiền nhiễu đến anh, cô mím môi cười, không thể làm gì khác hơn là luống cuống nói: “Chúng em khá tốt! Anh hỏi cái này làm gì vậy?”

 

“Em không nói thật với anh.”

 

Hạng Bạc Hàn hơi có chút khó chịu, cô còn muôn gạt anh tới khi nào?

 

Anh đối với cô gái Mị Lạp này, không biết rõ lắm, chỉ biết là cô ta đã từng dây dưa với cháu anh qua, thậm chí muốn chia rẽ tình cảm của cháu anh cùng Tưởng Hân Vy.

 

Vừa rồi ở trong điện thoại, Mị Lạp nảy sinh tâm tư với anh, cái này với anh mà nói, quả thực là mạc danh kỳ diệu.

 

Anh chưa từng lộ ra một chút tâm tư với cô gái này?

 

Nghê Sơ Tuyết có chút bối rối cắn môi đỏ mọng một cái, không biết nên trả lời anh như thế nào, anh biết cái gì rồi sao?

 

Hạng Bạc Hàn khẽ thở dài một cái, bưng cà phê bên cạnh nhấp một ngụm: “Anh vừa mới nhận điện thoại của em, là chị em gọi tới, anh đã biết chuyện em giấu anh rồi.”

 

Nghe được câu này, Nghê Sơ Tuyết bị dọa sợ, Mị Lạp sẽ không nói cái gì không nên nói chứ? Lẽ nào thổ lộ với anh rồi?

 

“Chị em nói cái gì?”

 

Nghê Sơ Tuyết khẩn trương xoắn tay, thử hỏi dò.

 

Hạng Bạc Hàn thấy cô còn không chịu nói thật, đột nhiên anh đưa tay kéo, Nghê Sơ Tuyết không phòng bị chút nào nhào vào trong ngực của anh, cô ngẳng đầu, người đàn ông liền có chút buồn bực gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Chuyện Mị Lạp có tâm tư đối với anh, em định tính khi nào mới cho anh biết?”

 

Nghê Sơ Tuyết cảm giác được anh tức giận, cô lập tức ngọ ngậy người một cái ngồi thẳng: “Anh đều biết sao?”

 

“Anh có thể cam đoan với em, anh chẳng bao giờ có bất cứ ý niệm gì với chị em, thậm chí là ám chỉ, trong mắt của anh, thủy chung chỉ có em.”

 

Hạng Bạc Hàn thnah minh việc này với cô trước.

 

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết biết, Mị Lạp thích anh, chẳng qua là coi trọng gia tộc của anh cùng tài lực, huống chỉ người đàn ông này không cần làm ám chỉ gì, cũng có thể khiến phụ nữ điên cuồng ngã vào.

 

“Chị em chính xác mến mộ anh, chị ấy cũng biết em thích anh, cho nên, chị ấy có chút tức giận.”

 

Nghê Sơ Tuyết thở dài một hơi, cảm giác có chút xấu hổ.

 

Hạng Bạc Hàn đưa tay nâng cằm tinh xảo của cô lên, làm cô ngắng đầu nhìn thẳng anh, anh nghiêm túc giáo huấn nói: “Em trở về có thể trực tiếp nói cho cô ta biết, anh thích em, bảo cô ta đừng si tâm vọng tưởng nữa.”

 

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết hạnh phúc, có thể được anh yêu, là may mắn suốt đời của cô.

 

“Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện cùng chị ấy.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.

 

“Hay là để anh đến nói?”

 

Hạng Bạc Hàn trầm thấp hỏi.

 

“Không được, để em tới nói đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết không muốn để cho anh đứng ra, hơn nữa cô cũng hạ quyết tâm, sẽ không vì chuyện này khổ não nữa, cô muốn cùng Mị Lạp nói rõ ràng.

 

Đây cũng là vì tốt cho cô ta.

 

Mị Lạp giờ khắc này ở trong căn hộ, đứng ngồi không yên, trong đầu của cô ta, tất cả đều là hình ảnh của Nghê Sơ: Tuyết cùng Hạng Bạc Hàn ở chung với nhau, tưởng tượng dáng vẻ bọn họ ngọt ngào, thật giống như cô ta sẽ không có cơ hội nữa.
 
Chương 2433


Càng nghĩ, càng cảm giác được khủng hoảng, tưởng tượng tương lai một ngày nào đó, Nghê Sơ Tuyết trở thành Hạng phu nhân cao cao tại thượng, thì cả đời này của cô ta chỉ có thể đồ ky.

 

Sau giờ Ngọ, Hạng Bạc Hàn cần ngủ trưa, bởi vì sau khi anh bị thương, máu chảy khá nhiều, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.

 

Nghê Sơ Tuyết vốn muốn ngồi trên ghế số pha bồi anh, nhưng lại bị anh kéo đến bên giường, ấn vào ngực anh Cơ thể Nghê Sơ Tuyết hơi cứng lại, không dám động đậy vùi ở trong ngực của anh, lần đầu tiên ở cùng gần như vậy, khiến cô sao có thể không khẩn trương?

 

Nhưng người đàn ông chỉ ôm cô, nghiêng người, khiến bên vai bị thương của anh không bị đè lên, lại vừa vặn ôm cô gái nhỏ vào ngực to lớn của anh.

 

Nghê Sơ Tuyết nhắm mắt lại, không dám nhìn loạn, cô cảm giác ánh mắt ở đỉnh đầu cô đưa mắt nhìn một lúc lâu, cho đến khi áp bức này biến mát, cô mới lặng lẽ mở mắt.

 

Chỉ thấy mi mắt người đàn ông ở gần đã nhắm lại, đang nghỉ ngơi.

 

Khóe miệng Nghê Sơ Tuyết hơi nhếch lên, thừa cơ hội này, to gan thưởng thức anh, dù sao cũng chưa bao giờ trắng trọn ngắm anh như vậy?

 

Dáng dấp anh thật rất đẹp mắt, mặc dù ngủ, cũng tản ra mị lực nam tính làm người ta say mê.

 

Đang nhìn một chút, tầm mắt đang nhắm đột nhiên mở, sợ.

 

đến mức cô hô nhẹ một tiếng, khẽ nhếch lầy môi đỏ mọng, tiếng hô liền bị người đàn ông chặn lại.

 

Sao Hạng Bạc Hàn có thể thật sự ngủ được?

 

Có cô ở đây, anh cũng đừng mong nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh tình nguyện bỏ qua tất cả thời gian nghỉ ngơi, cũng muốn cô chăm sóc bên cạnh.

 

Nụ hôn này, rốt cuộc cũng không dám đi sâu, Hạng Bạc Hàn không muốn dọa cô chạy, anh đã chờ cô 32 năm, lại chờ thêm một chút, cũng không sao.

 

Cuối cùng, Hạng Bạc Hàn không ngủ, nhưng Nghê Sơ Tuyết đầu óc trống rộng lại ngủ thiếp đi.

 

Thời gian thấm thoát tới tối, Nghê Sơ Tuyết yên lành ngủ một chút, mở mắt, phát hiện mình ngủ ở trên giường của anh, sắc mặt cô đỏ lên.

 

Ngồi dậy, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn lúc nào rồi, Hạng Bạc Hàn không có bên cạnh.

 

Anh đi đâu?

 

Nghê Sơ Tuyết đi tới cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy điện thoại di động bị Hạng Bạc Hàn đặt im lăng, Mị Lạp đã gọi vài cuộc điện thoại.

 

Trong đó còn có một cuộc điện thoại của ba.

 

Cô nhanh chóng bắm gọi lại, Có Minh Phàm rất nhanh thì nghe máy, có chút bận tâm: “Alo, Sơ Tuyết, con đang ở đâu?”

 

“Ba, có chuyện gì sao?”

 

Nghê Sơ Tuyết hỏi.

 

*“Mị Lạp luôn tìm con, con bé rất lo lắng cho con.”

 

Nghê Sơ Tuyết không khỏi bất đắc dĩ, xem ra Mị Lạp tìm không được cô, liền muốn thông qua ba đến tìm cô.

 

“Ba, con đang làm khách trong nhà Hạng tiên sinh, ba đừng lo lắng.”

 

Nghê Sơ Tuyết còn không có công khai quan hệ với ba, chỉ có thể xưng hô trước như vậy.

 

*ÀI Thì ra là ở trong nhà Hạng tiên sinh! Ba còn lo lắng cho con, con gọi điện thoại cho Mị Lạp nói một tiếng đi!”

 

Có Minh Phàm còn không biết tình cảnh của con gái.

 

“Dạ, con biết rồi.”

 

Nghê Sơ Tuyết lên tiếng trả lời.

 

Cố Minh Phàm lại dặn dò vài câu liền cúp, Nghê Sơ Tuyết không thể làm gì khác hơn là gọi lại cho Mị Lạp.

 

“Nghê Sơ Tuyết, cô dám cúp điện thoại tôi.”
 
Chương 2434


Giọng Mị Lạp sắc bén bắt mãn rồng qua, mang theo phẫn nộ.

 

Lỗ tai Nghê Sơ Tuyết đều ong một tiếng.

 

Cô không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Chị có chuyện gì gấp sao?”

 

“Việc gấp? Lập tức về nhà chăm sóc tôi, không cho phép ở bên ngoài qua đêm, có nghe hay không.”

 

Nghe Mị Lạp đối diện kêu la om sòm, trong khoảng thời gian ngắn Nghê Sơ Tuyết không biết trả lời cô ta như thế nào.

 

*Nghê Sơ Tuyết, cô cũng không nên bại hoại danh tiếng gia tộc chúng ta, như cô vậy so với tiểu tam khác nhau chỗ nào? Cô không danh không phận ngủ cùng Hạng Bạc Hàn, về sau, trong nhà của chúng ta ở trước mặt Hạng gia, như thế nào dám ngắng đầu lên nữa?”

 

Mị Lạp ở đầu dây bên kia, nghĩ hết biện pháp muốn kéo cô về, không quên mang một mặt đạo đức này ra nói.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết đỏ dần, có một loại khó chịu khiến đầu óc cô trống rỗng, tuy là cô không có như vậy, thế nhưng, lời nói của Mị Lạp vẫn vô cùng đả thương người khác.

 

“Chị, chị hiểu lầm rồi, em không có…” Nghê Sơ Tuyết muốn phản bác cô ta.

 

“Không có? Vậy thì chờ thời điểm Hạng Bạc Hàn cưới hỏi cô đàng hoàng, cô lại qua đêm tiếp! Hiện tại cô về nhà cho tôi.”

 

“Anh ấy bị thương, em không thể trở về được, em phải chăm sóc anh ấy.”

 

Nghê Sơ Tuyết nói nguyên nhân.

 

Mị Lạp cũng mặc kệ: “Anh ấy bị thương, đến phiên cô chăm sóc sao? Bên cạnh của anh ấy không phải có một đám người hầu hạ sao?”

 

“Em…” Nghê Sơ Tuyết không có cách nào phản bác cô ta nữa.

 

Nhưng cô cũng không biết, lúc cô nghe điện thoại đến bây giờ, ở cửa có một thân ảnh cao lớn đang đứng, đang híp mắt lắng nghe cô nghe điện thoại, khuôn mặt anh tuấn có chút không nỡ.

 

Mặc dù không biết cuộc đối thoại của chị em cô, nhưng qua ý tứ cũng đoán được một ít.

 

Hơn nữa buổi chiều nhận được một cuộc điện thoại của Mị Lạp, Hạng Bạc Hàn biết rõ tình cảnh của Nghê Sơ: Tuyết trước mặt Mị Lạp.

 

Lúc Nghê Sơ Tuyết đang không biết làm như thế nào, phía sau bỗng chốc truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Là điện thoại của chị em sao? Có thể để cho anh cùng cô ta nói hai câu hay không?”

 

Nghê Sơ Tuyết đột nhiên hoảng sợ, cô quay đầu, mới phát hiện người đàn ông phía sau đi tới, nội tâm cô căng thẳng, anh đến đây lúc nào?

 

Hạng Bạc Hàn đưa tay về phía Nghê Sơ Tuyết muốn cầm điện thoại di động, Nghê Sơ Tuyết ngần ra, nói với Mị Lạp ở đầu điện thoại kia: “Chị, Hạng tiên sinh muốn muốn nói chuyện với chị.”

 

Việc vui xuất hiện đột ngột này, làm cho Mị Lạp ở đầu giây bên kia ngạc nhiên xác thực hỏi một tiếng: “Thật sao?”

 

“Dạ”

 

Nghê Sơ Tuyết trả lời một câu, sau đó, đem điện thoại di động đưa cho Hạng Bạc Hàn, cô có chút khó hiểu, anh muốn nói gì với chị?

 

Mị Lạp ở đầu bên kia nahnh chóng tìm lại dịu dàng cho bản thân, cố gắng hướng về phía microphone bên này ngọt ngào chào hỏi: “Hi, Hạng tiên sinh đúng không? Chào anh.”

 

“Là tôi, ngày mai Mị Lạp tiểu thư có rảnh không?”

 

Giọng Hạng Bạc Hàn trầm xuống trực tiếp hỏi.

 

Những lời này, đối với Mị Lạp mà nói, quả thực thụ sủng nhược kinh! Thông thường hỏi người có thể hay không, chắc là muốn hẹn hò.

 

“Có có có, tôi đương nhiên có thời gian, Hạng tiên sinh có chuyện gì không?”

 

Trong tiếng của Mị Lạp tất cả đều là vẻ chờ mong.

 

*Trưa mai, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.”

 

Hạng Bạc Hàn trực tiếp mời.
 
Chương 2435


Những lời này, khiến Nghê Sơ Tuyết đứng ở một bên cũng Sợ run vài giây, anh muốn mời cô ta đi ăn, trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm của cô có chút ngắn ra.

 

“Thật sao? Hạng tiên sinh không có gạt tôi chứ?”

 

Mị Lạp ở đầu dây bên kia còn có chút không dám tin.

 

“Tôi một lát gửi địa chỉ nhà hàng qua cho cô, hy vọng trưa mai cô có thể đến đúng giờ.”

 

Hạng Bạc Hàn lặp lại lời mời lần nữa.

 

“Vâng, tôi đây nhất định sẽ đến đúng giờ, Hạng tiên sinh hẹn, sao tôi dám đến trễ chứ?”

 

Mị Lạp mừng rỡ như điên.

 

*ÀI Còn có một chuyện nữa, tôi muốn cùng cô nói một tiếng, bên này tôi cần em gái cô một chút, cho nên, đêm nay tôi muốn cô ấy ở lại nơi này, cô không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

 

Hạng Bạc Hàn lần thứ hai lên tiếng.

 

Đầu giây bên kia Mị Lạp có chút vui đến choáng váng, thấy là yêu cầu của Hạng Bạc Hàn, cô ta rộng lượng nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta gặp!”

 

“Ngày mai gặp.”

 

Hạng Bạc Hàn nói xong, cúp điện thoại, xoay người đưa cho cô gái sau lưng.

 

Nghê Sơ Tuyết nhận lấy điện thoại di động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khó hiểu, nhưng cùng lúc, lại không dám thận trọng hỏi anh.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn nghiêm túc nhìn cô: “Ngày mai, anh định nói với chị em chuyện của chúng ta.”

 

Lúc này Nghê Sơ Tuyết mới chợt hiểu rõ, nguyên nhân anh làm như thế, là vì muốn nói rõ quan hệ của hai người họ với Mi Lạp.

 

“Không, không cần anh ra mặt, em có thể xử lý tốt chuyện nhà mình mà.”

 

Nghê Sơ Tuyết thật không muốn kéo anh ra xử lý, điều này sẽ làm tổn hại tới thân phận của anh.

 

Hạng Bạc Hàn cũng không muốn để cho cô chịu ủy khuất cùng thương tổn nữa, giọng của Mị Lạp trong điện thoại buổi chiều, rõ ràng mạnh bạo, xem ra cô nhóc máy ngày nay đã chịu đủ uất ức.

 

“Ngày mai cùng anh đi, e rằng Mị Lạp có chút hiểu lầm, anh sẽ nói rõ với cô ta.”

 

Hạng Bạc Hàn nói xong, đến gần cô một chút, hai tay nhẹ nhàng giữ vai cô, trầm thấp bá đạo nói: “Anh sẽ không để cho người anh yêu, bởi vì anh mà bị tổn thương.”

 

Tim Nghê Sơ Tuyết trong nháy mát tràn đầy dòng nước ấm áp, thì ra anh làm như thế là vì cô.

 

Nghê Sơ Tuyết có thể ở lại, ăn xong bữa cơm, bác sĩ qua đây kiểm tra một chút cho Hạng Bạc Hàn, căn dặn anh nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nghê Sơ Tuyết ở trong phòng khách chờ, cô muốn, tìm một cơ hội thích hợp, nói một tiếng cùng ba mẹ nuôi bên kia! Ngày hôm nay lời nói của Mị Lạp, đâm cô đến bị thương, cô thực sự không muốn trở thành người phá hỏng danh tiếng của gia tộc.

 

Mà cô đối với Hạng Bạc Hàn cũng là vô cùng tin tưởng, anh tôn trọng cô, bảo vệ cô, chẳng bao giờ đối với cô có một tia ép buộc.

 

Giữa bọn họ yêu nhau, là kết quả của tình cảm đôi bên, mà cô, đã chuẩn bị sẵn sàng, vì anh trả giá tất cả.

 

Nghê Sơ Tuyết nghe tiếng bước chân của bác sĩ rời khỏi, cô mới đứng dậy khẽ gõ cửa phòng ngủ chính, bên trong truyền đến tiếng của người đàn ông: “Mời vào.”

 

Nghê Sơ Tuyết thấy anh tắm xong, khoác một cái áo ngủ, nhan sắc sắc sảo, khiến cả người anh đứng ở dưới ánh đèn thủy tỉnh, khí thế mạnh mẽ như một vị vua cổ đại, làm cô lại có chút không dám đến gần.

 

“Bác sĩ nói như thế nào?”

 

Nghê Sơ Tuyết tò mò hỏi.

 

*Ông ấy bảoanh nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn thâm thúy nhìn sang.

 

Nghê Sơ Tuyết chớp mắt nhìn, khéo léo lên tiếng nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em trở về phòng đây.”
 
Chương 2436


Hạng Bạc Hàn không khỏi có chút buồn cười, cô thật sự không hiểu ý của anh sao?

 

Anh muốn nghỉ ngơi, đương nhiên không phải một mình anh nghỉ ngơi, có cô ở đây, nếu như cô không thể ở bên cạnh anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe làm sao được chứ?

 

“Em tin tưởng anh không?”

 

Hạng Bạc Hàn hỏi cô.

 

Nghê Sơ Tuyết vừa muốn xoay người, lập tức quay đầu lại, không do dự gật đầu: “Dạ, em tin tưởng anh.”

 

Hạng Bạc Hàn cong môi cười: “Được rồi, hiện tại em đi tắm một cái, đêm nay đến chỗ của anh nghỉ ngơi đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức sửng sốt, khuôn mặt cũng nóng lên, lắp bắp nói: “ Em… em…”

 

“Em rõ ràng nói tin tưởng anh, lẽ nào em nói dối?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Sơ Tuyết đỏ lên, lại lắc đầu, lại không biết như thế nào cho phải.

 

“Tin anh, anh chỉ đơn thuần muốn em ngủ cùng anh, chỉ là ngủ.

 

Hạng Bạc Hàn nói rõ ràng, hiện tại giấc ngủ anh vô cùng không tốt, có cô ở đây, chắc là có thể giải quyết được vấn đề này.

 

Đương nhiên, cũng có thể không giải quyết được, sẽ khiến anh càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh mặc kệ, dù sao đời này anh nhận định chính là cô.

 

Nghê Sơ Tuyết nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, cô không dám cử động nữa. Ánh đèn pha lê trên đầu đã được, thay bằng ánh sáng tối mờ của màn đêm, người đàn ông bên cạnh cũng vô cùng yên lặng. Trong không khí, khí tức đặc biệt của riêng anh dàn dần bao quanh cô.

 

Mặc dù trong phòng chỉ có luồng ánh sáng mờ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết đã đỏ đến tận mang tai, thậm chí suy nghĩ của cô hình như cũng bị thứ gì đó làm cho xáo trộn, nghĩ lung tung đủ thứ cả.

 

Sâu trong thâm tâm, cô khao khát muốn thân mật với anh, nhưng sự dè dặt của một người con gái lại khiến cô phải cố tỉnh táo, giữ vững lý trí.

 

Hạng Bạc Hàn vẫn luôn cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại xinh đẹp của cô gái, hương thơm thoang thoảng của cô len vào trong hơi thở của anh, cuốn theo suy nghĩ của anh bay đi xa.

 

“Hạng…” Nghê Sơ Tuyết muốn nói chuyện với anh, nhưng cô vừa mở miệng đã định gọi anh là chú, khiến cô không khỏi phanh gắp lại, vội vàng ngắng đầu lên nhìn sợ anh sẽ tức giận. Hạng Bạc Hàn không những không tức giận mà còn bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cười.

 

Tiếng cười trầm thấp của anh toát ra vẻ hấp dẫn nam tính mạnh mẽ, vang vọng trong không gian tối mờ, phẩy nhẹ vào lòng cô.

 

“Em xin lỗi…” Nghê Sơ Tuyết cắn cắn đôi môi đỏ, xấu hỗ nói.

 

*Em muốn gọi anh là gì cũng đều được cả.” Hạng Bạc Hàn không bắt ép cô.

 

Nhưng mà, Nghê Sơ Tuyết lại kiên quyết ngẳng đầu lên, phản bác: “Không, em không muốn gọi anh là chú nữa đâu! Em gọi anh bằng tên có được không?”

 

Hạng Bạc Hàn biết, cô ương bướng lên giọng như vậy chỉ là đang cố chỉnh lại mối quan hệ của bọn họ.

 

*Được, về sau em cứ gọi tên anh đi.” Hạng Bạc Hàn vươn tay, cưng chiều xoa đầu cô, mái tóc mềm mại của cô khiến anh quyến luyến không rời tay.

 

“Ngủ đi!” Giọng nam trầm thấp vang lên, dường như đang kiềm chế gì đó.

 

“Ừm! Anh cũng vậy.” Có lẽ bởi vì đầu óc Nghê Sơ Tuyết đã căng thẳng trong thời gian dài nên bây giờ cô quả thật hơi buồn ngủ, hơn nữa vòng tay của anh rất ám áp, khiến cô rất an tâm!

 

Trong bóng tối, nơi khóe môi người đàn ông xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, qủa nhiên người không ngủ được chỉ có mình anh.

 

Không biết đã qua bao lâu, khi cô gái trong lòng anh đã thở đều, Hạng Bạc Hàn mới dám cúi đầu hôn lên tóc cô, tự an ủi bản thân.

 

Mà lúc này, lại có một người cũng đang kích động đến mức không ngủ được. Mị Lạp chưa từng nghĩ Hạng Bạc Hàn sẽ chủ động hẹn cô ta đi ăn tối, điều này có nghĩa là gì?

 

Mị Lạp quá phần khích, cơ bản không có thời gian để nghĩ xem việc này có nghĩa gì, cô ta chỉ nghĩ đến việc buồi trưa ngày mai sẽ mặc gì, son môi màu gì, phối giày và túi xách nào.

 

Nghĩ đến những thứ này khiến cô ta chỉ muốn đi trung tâm mua sắm dạo một vòng, mua một chiếc váy mà mình ưng ý nhất.

 

Nhưng đã khuya lắm rồi, cô ta phải cố bắt mình ngủ, như vậy thì ngày mai cô ta mới có thể dùng trạng thái tốt nhất gặp Hạng Bạc Hàn.
 
Chương 2437


Sáng sớm.

 

Nghê Sơ Tuyết giống như một chú mèo nhỏ, trở mình lại, cô còn tưởng là mình vẫn đang ngủ trên giường mình nên vươn tay sang muốn ôm lấy con gấu bông to của mình, nhưng mà cô lại ôm phải vòng eo rắn chắc của một người đàn ông.

 

Nhiệt độ chân thực và tự nhiên này…

 

Cô lập tức tỉnh táo hẳn, mở bừng mắt ra, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười đang nhìn cô chăm chú.

 

Mặt của Nghê Sơ Tuyết đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cô ngượng ngùng vùi đầu vào lòng anh, muốn rút cánh tay đang ôm eo anh ra.

 

Thế nhưng, bàn tay của người đàn ông nào đó đã đặt trên eo thon của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, khiến cô càng dán sát vào người anh.

 

“Buổi sáng tốt lành!” Hạng Bạc Hàn trầm giọng nói.

 

“Buỏi sáng tốt lành!” Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, từng chút từng chút áp lên ngực anh, cảm giác này thật tót.

 

Từ lúc rời giường, Nghê Sơ Tuyết không dám nhìn thẳng vào anh, cô hoàn toàn thẻ hiện ra được sự xấu hổ của một cô gái nhỏ.

 

Nếu như đổi thành một cô gái khác làm như vậy, Hạng Bạc Hàn sẽ chỉ cảm thấy cô ta rất giả tạo, nhưng sự đáng yêu của Nghê Sơ Tuyết lại rất chân thực và tự nhiên, bởi vì cô gái này thật sự rất trong sáng, cô giống như một tờ giấy trắng, không có một chút vết nhơ.

 

Sau khi ăn sáng xong, Nghê Sơ Tuyết ra vườn loay hoay trồng hoa cỏ. Có một bông hoa hồng nở rộ quá mức nên có chiều hướng hơi chúc xuống, cô đã làm một cái giá đỡ nhỏ để đỡ cành hoa hồng lên giúp nó có thể hấp thụ ánh nắng mặt trời để trở nên yêu kiều hơn.

 

Trong lúc cô đang bận rộn thì từ phía sau có một bóng đen chiếu xuống người cô “Trưa nay em đi với anh ra nhà hàng gặp chị của em.”

 

Cùng lúc đó, Giọng nói của người đàn ông cũng vang lên.

 

Nghê Sơ Tuyết ngạc nhiên ngước lên nhìn: “Em cũng phải đi cùng sao?”

 

Hạng Bạc Hàn không khỏi thấy buồn cười: “Sao em lại không đi được chứ?”

 

“Em sợ chị em sẽ tức giận.”

 

“Em ở tầng trên của nhà hàng đợi anh, anh với chị em nói chuyện xong sẽ lên ăn với em.” Hạng Bạc Hàn không hè có ý định để cô chạm trán với Mị Lạp.

 

“Dạ.” Nghê Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

 

Từ biệt thự, bọn họ đi thẳng đến một tòa nhà ở trung tâm thành phó, nơi tập trung các nhà hàng hàng đầu.

 

Vẫn còn sớm, Hạng Bạc Hàn nói trợ lý liên lạc với Mị Lạp, bảo cô ta đến sớm một chút.

 

Mị Lạp cũng định đến đó sớm, cô ta sửa soạn xong chuẩn bị sang đó thì nhận được điện thoại, cô ta còn vui hơn ban nãy.

 

Xem ra nhất định là Hạng Bạc Hàn muốn tranh thủ thời gian để được ở bên cạnh cô ta nhiều hơn đây mài! Cô ta không thể lãng phí thời gian được.

 

Hạng Bạc Hàn đưa Nghê Sơ Tuyết đến một nhà hàng ở tầng trên, sắp xếp cho cô một phòng bao, gọi cho cô món tráng miệng yêu thích của cô và bảo cô ở đây đợi anh.

 

Nghê Sơ Tuyết biết lần này Mị Lạp nhất định sẽ bị tổn thương, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, thay vì để chị ấy thích một người không có kết quả, tốt hơn nên để chị ấy hiểu rõ tình hình.

 

Khoảng mười một giờ, trợ lý của Hạng Bạc Hàn đứng ngoài cửa chính của toà nhà đón Mị Lạp.

 

“Mị Lạp tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô ở nhà hàng trên lầu.”

 

“Chỉ có một mình anh ấy thôi sao?” Mị Lạp vội hỏi, trên đường đến đây cô ta đã nghĩ liệu Nghê Sơ Tuyết có đi cùng anh hay không.

 

“Vâng, chỉ có một mình ông chủ của chúng tôi.” Trợ lý gật đầu.

 

Mị Lạp nghe vậy thì cắn môi, cố gắng kiềm xuống sự vui sướng trong lòng: “Phiền anh dẫn đường đi!”

 

Người trợ lý đưa Mị Lạp vào trong nhà hàng, đồng thời cũng bám điện thoại gọi cho Hạng Bạc Hàn báo cho anh biết để xuống lầu Hạng Bạc Hàn đứng dậy, trước khi rời đi, anh khế hôn lên tóc của Nghê Sơ Tuyết: “Chờ anh trở lại.”
 
Chương 2438


“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cong môi cười.

 

Mị Lạp được xếp ngồi trong một gian phòng bao, thấy Hạng Bạc Hàn không có ở đây, cô ta không khỏi có chút thất vọng, cô ta còn tưởng anh rất nóng lòng muốn gặp cô ta chứ!

 

“Ông chủ của anh đâu?”

 

“Ngài ấy sẽ đến ngay ạ.” Người trợ lý mỉm cười đáp.

 

Dưới sự phục vụ của người phục vụ, Mị Lạp hài lòng ngồi xuống, chống cằm kiên nhẫn chờ Hạng Bạc Hàn đến, cô ta cũng không quên dùng sự phản chiếu của bai rượu sâm panh bên cạnh để kiểm tra lại lớp trang điểm của mình có ổn hay không Nếu người trợ lý không đứng ngay bên cạnh thì cô ta đã tô lại son rồi!

 

Một lúc sau, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đang tiến đến, nhịp tim cô ta không khỏi tăng tốc, người đàn ông như Hạng Bạc Hàn có một loại áp lực, khiến cho người ta cảm giác vừa kính sợ vừa muốn tiếp cận..

 

Tiếng gõ cửa vang lên, người phục vụ đẩy cửa ra, bóng dáng cao gầy của Hạng Bạc Hàn từ ngoài cửa bước vào.

 

Mị Lạp lập tức hưng phấn đứng lên: “Hạng tiên sinh, anh đến rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn tao nhã ngồi xuống phía đối diện với Mị Lạp, ánh nắng vàng kim ngoài cửa sổ hắt vào, dường như phủ lên người anh một tầng ánh vàng, dáng vẻ vốn đã rất loá mắt của anh nay lại có thêm một loại khí chất của bậc đế vương.

 

Hai mắt Mị Lạp như sắp tan chảy trên người anh, bây giờ cô ta mới nhận ra ngay từ đầu đáng lẽ ra cô ta nên để ý đến người đàn ông này, Hạng Kình Hạo trẻ trung khi ở trước mặt người đàn ông trưởng thành này, dường như: vẫn thiếu đi một chút gì đó.

 

Người đàn ông như Hạng Bạc Hàn nếu như yêu ai thì nhất định sẽ được anh cưng chiều, trở thành người phụ nữ: hạnh phúc nhất trên thế giới!

 

Ước gì người phụ nữ đó chính là cô ta nhỉ!

 

*Mị Lạp tiểu thư, cô muốn dùng gì cứ tự nhiên gọi!” Hạng Bạc Hàn lịch sự lên tiếng.

 

Đương nhiên, Mị Lạp cũng thể hiện ra dáng vẻ tao nhã của bản thân, cô ta gọi người phục vụ bên cạnh, dùng giọng điệu như đang làm nũng nói với Hạng Bạc Hàn ở.

 

đối diện: “Hạng tiên sinh hào phóng thật đáy, vậy tôi không khách khí đâu nha!”

 

Hạng Bạc Hàn khẽ mỉm cười: “Hôm nay tôi đến là có chuyện quan trọng cần nói với Mị Lạp tiểu thư.”

 

Mị Lạp có chút ngượng ngùng và bất ngờ, chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Có phải người đàn ông trước mặt nhìn trúng mình không? Muốn mình trở thành người phụ nữ của anh ây?”

 

Cô ta chắc chắn sẽ không từ chối anh.

 

Chắc chắn là trên người cô ta có gì đó đã hấp dẫn được anh rồi.

 

“Anh cứ nói, bất kể là việc gì tôi cũng đều sẽ đồng ý với anh.” Mị Lạp ngay lập tức ám chỉ ý của mình với anh.

 

Hạng Bạc Hàn nheo mắt: “Mị Lạp tiểu thư đã nói như Vậy, vậy tôi cũng sẽ nói cho cô biết mục đích tôi đến đây gặp cô.”

 

Mị Lạp nói với người phục vụ bên cạnh: “Cậu đi ra ngoài trước đi!”

 

Người phục vụ cũng rất tinh ý, nhanh chóng xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Hạng Bạc Hàn lấy từ túi trong của áo vest ra một tám thẻ, đặt lên bàn và đẩy nó về phía Mị Lạp.

 

Mị Lạp thấy anh hào phóng đưa thẻ cho mình, cô ta bất ngờ che miệng lại. Anh muốn tặng nó cho cô sao?

 

“Cái này là cho tôi sao?” Mị Lạp vô cùng phấn khích kêu lên, thậm chí cô ta còn đang nghĩ trong thẻ này có bao nhiêu tiền.

 

“Đúng vậy, tắm thẻ này là cho Mị Lạp tiểu thư, bên trong có 2 triệu đô la. Tôi hy vọng cô không chê.”

 

Mị Lạp mừng như điên, quả nhiên là người thuộc giới siêu giàu, vừa vung tay đã cho cô ta 2 triệu đô, mà còn là đô la Mỹ.

 

“Hạng tiên sinh… tôi… làm sao tôi có thể nhận tiền của anh được chứ?” Mị Lạp vẫn muốn giả vờ từ chối một chút để chứng tỏ với anh cô ta không phải là người hám tiền, dù rằng lúc này đây trong đầu cô ta chỉ toàn là tiền.

 

“Cô không cần khách sáo, cứ nhận đi!” Hạng Bạc Hàn gật đầu, ra hiệu cho cô hãy nhận lấy.
 
Chương 2439


Tay của Mị Lạp vẫn là không tự chủ được với lấy tắm, nhìn tấm thẻ trong tay, cô ta mới nghĩ đến, nói nhiều như vậy nhưng cô ta vẫn không biết tại sao anh lại đến tìm cô ta.

 

Mị Lạp cắn môi chủ động lên tiếng: “Anh muốn tôi làm gì tôi đều sẵn lòng cả. Mặc dù anh là chú của Hạng Kình Hạo, nhưng mà… trong lòng tôi, từ lâu tôi đã xem anh như: thần tượng của mình. Tôi rất thích anh, cũng rất sùng bái anh… tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì anh.”

 

Đôi mày kiếm của Hạng Bạc Hàn khẽ nhéc lên, đôi mắt của anh trong suốt, vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một chút lạnh lẽo.

 

“Tôi nghĩ Mị Lạp tiểu thư hiểu lầm rồi. Mục đích của cuộc gặp gỡ giữa tôi và cô ngày hôm nay chính là mong cô có thể thành toàn cho mối quan hệ giữa tôi và em gái Sơ Tuyết của cô. Mong cô đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Số tiền trong tắm thẻ này là quà gặp mặt tôi dành cho cô.” Hạng Bạc Hàn nghiêm túc nói.

 

Bàn tay đang cầm tắm thẻ của Mị Lạp nóng bừng lên như bị bỏng, sự phần khích trên khuôn mặt cô ta lúc này cũng trở thành dáng vẻ không dám tin, cô ta nuốt nước bọt hỏi: “Anh gặp tôi là vì chuyện này à? Đây không phải là buổi hẹn hò của chúng ta sao?”

 

“Có lẽ Mị Lạp tiểu thư biết rất rõ rằng tôi rất thích Sơ Tuyết – em gái của cô, thậm chí tôi đã quyết định sẽ cưới cô ấy làm vợ, nhưng mà sự hiện diện của cô ảnh hưởng đến tình cảm của cô ấy dành cho tôi, khiến tôi rất không vui vì việc này.”

 

Mị Lạp chạm phải đôi mắt sâu thẳm đầy giận dữ của người đối diện, cô ta lập tức xấu hỗ cúi đầu xuống, như thể đã làm gì sai vậy, nhưng mà quả thực cô ta chính là người quấy nhiễu đến bọn họ. Cô ta không ngờ Hạng Bạc Hàn lại vì thế mà tức giận.

 

“Nhưng mà… Sơ Tuyết làm sao có thể xứng với anh chứ?

 

Anh cao quý như vậy, giàu có như vậy, còn em gái tôi thì chỉ là một người bình thường, bình thường đến nỗi cái gì cũng không có.” Mị Lạp ngẳng đầu lên hỏi, trong mắt cô ta đầy sự không cam lòng, “Cô ấy có một trái tim lương thiện, đủ để khiến tôi thích cô ấy, không cần phân biệt cao thấp giàu nghèo.” Hạng Bạc Hàn đính chính lại lời nói của cô ta.

 

Mặt Mị Lạp đỏ bừng, trong lời nói của Hạng Bạc Hàn, từng chữ đều khiến cho cô ta không thể phản bác.

 

Lúc này đây, cô ta thực sự đã chết tâm rồi, Hạng Bạc Hàn cũng đã ra mặt rồi, trong câu chữ của anh còn mang theo ý cảnh báo nữa.

 

“TÔ 2+ “Mi Lạp tiểu thư ở đây chơi chắc cũng đủ rồi nhỉ, tôi có thể cho người đưa cô về nước.”

 

Hô hấp của Mị Lạp như ngưng lại, Hạng Bạc Hàn đang đuổi cô ta đi sao?

 

“Tôi không muốn Sơ Tuyết sau này sẽ khó xử. Cô phải biết rằng, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi. Chúc cô dùng bữa trưa ngon miệng, tôi sẽ thanh toán bữa này.”

 

Hạng Bạc Hàn dút lời bèn đứng dậy rời đi.

 

Đầu Mị Lạp ong ong, Nghê Sơ Tuyết đã là phụ nữ của Hạng Bạc Hàn rồi sao? Họ đã… lúc này, cô ta không chết tâm cũng không được nữa rồi.

 

Hạng Bạc Hàn dừng ở ngoài cửa một lúc, quay đầu nhìn về phía dáng vẻ rất không cam lòng của Mị Lạp: “Từ nay.

 

về sau, tôi không cho phép bắt kỳ một người nào ức hiếp Sơ Tuyết, kẻ nào dám ức hiếp cô ấy, không cần biết là ai thì tôi cũng sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt cho việc làm của mình.”

 

Câu này vô cùng mạnh mẽ.

 

Mị Lạp không khỏi rùng mình, ngay sau đó, tiếng cánh cửa đóng sầm lại doạ cho Mị Lạp run lẫy bẩy. Làm sao Mị Lạp có thể không sợ hãi trước Hạng Bạc Hàn, một người đàn ông có quyền lực như vậy chứ?

 

Bản thân cô ta vốn là người mềm nắn rắn buông.

 

Cả người Mị Lạp giống như một quả cà tím vùi trong sương giá, bơ phờ ngòi co rụt lại ở chỗ cũ, cho dù rất không cam tâm nhưng cô ta cũng phải cố chịu đựng, thậm chí cô ta biết mình và Nghê Sơ Tuyết thật sự sắp rẽ vào hai cuộc đời khác nhau rồi.

 

Mị Lạp nhìn tắm thẻ trên bàn, không thể không nói, Hạng Bạc Hàn cũng đã rất nễ mặt cô ta rồi, nếu anh biết cô ta vẫn luôn có ác ý muốn ngăn cản Nghê Sơ Tuyết ở bên anh thì chắc chắn anh sẽ nỗi trận lôi đình.

 

Mị Lạp chỉ đành chán nản cầm tắm thẻ đứng dậy, lúc này cô ta còn không đủ can đảm để đi gặp Nghê Sơ Tuyết, cô ta đã từng rất muốn có thể thoát khỏi cô em gái nuôi này, giờ thì cô ta đã được như ý muốn của mình.

 

Trên đường trở về, Mị Lạp đặt vé máy bay, cô ta thật sự phải rời đi rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết đang ở trong phòng ăn, tuy rằng trên bàn bày rất nhiều món ngon, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng, trong lòng cô phiền muộn quá nhiều việc.

 

Không biết Hạng Bạc Hàn với chị gái đang nói cái gì nhỉ?

 

Trong lúc cô đang ngây người thì nhìn thấy có một bóng người xuất chúng đang đi về phía bên này, cô vội vàng nhìn sang.

 

Hạng Bạc Hàn mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô: “Sao em không ăn?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top