Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2340


Đầu óc cô trống rỗng vài giây. Cô có bao giờ nghĩ như thế? Thật sự cô rất biết ơn vì Hạng Bạc Hàn giúp mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Hơn nữa, cô tự biết mình, không dám hi vọng với phúc phận xa xôi thế.

 

Mị Lạp qua đây nhắc nhở cô, thấy cô đỏ cả mặt, thì khoanh tay đi vòng quanh cô, đánh giá cô: “Cô cũng chẳng xem bản thân ra sao, lại còn mơ mộng Hạng Bạc Hàn sẽ xem trọng cô, đừng có khiến nhà mình mắt mặt, nếu không sẽ biết tay tôi.”

 

Nghê Sơ Tuyết cúi mắt, đối diện với sự nhắc nhở và trách cứ của Mị Lạp, cô rất oan ức.

 

“Em biết, em sẽ không gây phiền cho ba mẹ.” Nghê Sơ Tuyết bảo đảm.

 

“Còn nữa, nếu như tìm ra ba mẹ đẻ của mình thì cô đi đi.

 

Trong nhà này, tôi cũng không thích gì cô.”

 

Từ nhỏ tới lớn Nghê Sơ Tuyết đã thấy Mị Lạp không ưa mình, cô gật đầu, đáp: “Vâng.”

 

Mị Lạp dạy dỗ xong, lại thấy không đủ mà nói thêm: “Cách xa Hạng Bạc Hàn ra, nếu để tôi thấy cô quyến rũ anh ta nữa thì…”

 

Nói xong, Mị Lạp đẩy cửa rời đi, để lại Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, rất khó chịu.

 

Hạng gia.

 

Tưởng Hân Vy ngồi phác thảo tranh trước bàn làm việc.

 

Dạo này linh cảm của cô không tệ, chuyện của Mị Lạp cô đã đặt xuống rồi.

 

Chỉ còn chờ Hạng Kình Hạo vạch trần cô ta, có điều đêm nay Mị Lạp vẫn khiến cô bận tâm. Vì vậy giờ vẽ tranh giải sau.

 

Tưởng Hân Vy dạo này cũng nhận được mail của Tưởng San, sắp đến kì triển lãm mùa thu, cô của cô mong được thấy tác phẩm của cô.

 

Hơn nữa triển lãm ở trong nước, thân là người trong nước, phải làm tổ quốc vẻ vang.

 

Tưởng Hân Vy dù bị tình cảm dằn vặt, nhưng trong sự nghiệp cô vẫn có đây tự tin.

 

Lúc này, ở trong căn phòng trang nhã gần hằm rượu, hai chú cháu còn đang uống rượu tán gẫu. Hôm nay, Hạng Kình Hạo rất buồn bực, vì vậy Hạng Bạc Hàn giải sầu cùng, tâm tình cũng đỡ hơn.

 

“Chú nhỏ, chuyện Mi Lạp, ngày mai, chú giúp cháu, cháu không thể để ảnh hưởng Sơ Tuyết.”

 

“Yên tâm đi. Chuyện này chú sẽ làm chứng cho cháu, vừa hay hôm đó chú cũng có mặt.” Trong lòng Hạng Bạc Hàn cũng không đành để Sơ Tuyết liên lụy.

 

Hai chú cháu uống tới muộn mới thôi, Hạng Kình Hạo quay lại phòng ngủ, thấy phòng khách bên cạnh còn ánh đèn. Anh ngắn ra, lẽ nào cô còn thức?

 

Lúc này đã là gần sáng rồi, Hạng Kình Hạo đi tới cửa, đưa tay muốn gõ cửa. lại do dự một lát, cuối cùng không phiền cô.

 

Sáng sớm.

 

Hạng Kình Hạo đi ăn sáng với Tưởng Hân Vy. Anh để Tưởng Hân Vy lại trong biệt thự, anh ra ngoài một chuyên, chờ anh về ăn trưa.

 

Bây giờ cô cũng bận làm việc, biết là anh muốn đi tìm Mị Lạp, đương nhiên cô yên tâm chờ anh về.

 

Mị Lạp đang ăn điểm tâm trong nahf, điện thoại cô ta vang lên. Cô ta cầm điện thoại lên xem, lập tức vui vẻ hét lên: “Là anh Kình Hạo, anh ấy gọi cho mình, muốn hẹn mình ăn cơm sao?”

 

Vừa nói Mị Lạp vừa cầm điện thoại chạy ra hoa viên để nghe. Cô ta không che dấu được sự vui vẻ: “Alo, anh Kình Hạo, anh tìm em à?”

 

“Lát rảnh không? Ra ngoài gặp.” Giọng trầm tháp của Kình Hạo vang lên.

 

“Có chứ. Lúc nào cũng rảnh, gặp ở đâu vậy?” Mị Lạp không che dấu được kích động, xem ra màn diễn tối qua của cô ta thành công rồi.

 

Hạng Kình Hạo có phải vì gặp áp lực của trưởng bối mà qua lại với cô ta rồi?

 

“Quán cafe ở trung tâm, tôi gửi địa chỉ cho cô, lát tới đây.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, tắt máy.

 

Mị Lạp nghe xong thì an tâm. Đầu tiên là uống cafe sau đó là ăn cơm trưa lãng mạn.

 

Cô ta thấy địa chỉ, lại xem thời gian, cô ta phải trang điểm thật cẩn thận.

 

“Ba mẹ, anh Kình Hạo hẹn con đi uống cafe, buổi trưa con không ăn cơm nhà.” Mị Lạp nói xong, không ăn sáng, đi trang điểm luôn.
 
Chương 2341


Chương 2341:

 

Vợ chồng Khắc Hy Á có hơi lo lắng vì con gái vui vẻ quá sớm, bởi người mà Hạng Kình Hạo thích là cô gái kia mà.

 

Lúc Mị Lạp xuống tầng đã thay một bộ váy đỏ đẹp đẽ, phối hợp trang điểm cẩn thận, cô ta có dáng người quyền rũ nên rất tự tin.

 

“Ba mẹ con đi ra ngoài đây.” Mị Lạp vui vẻ đi rra ngoài, dọc đường cũng vui phát điên.

 

Cơ hội này cô ta chờ quá lâu rồi.

 

Mị Lạp lái nhanh tới quán cafe ở trung tâm, cô ta đỗ xe lại, nhìn qua gương vài lần, kiểm tra bản thân, muốn mọi chỉ tiết đều hoàn hảo.

 

Mị Lạp tô lại son, đẩy cửa xuống xe, trông thấy máy tên nhóc trên phố đều nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc, khóe miệng cô ta đắc ý cong lên.

 

Cô ta đương nhiên rất tự tin với ngoại hình của bản thân.

 

Mị Lạp đi vào phòng khách Hạng Kình Hạo đã đặt, nhân viên phục vụ gõ cửa, đưa cô ta vào.

 

Mị Lạp đi vào, thấy trong quán cafe ngoài trừ Hạng Kình Hạo, thì còn một người, cô ta lập tức chấn động vài giây, sao lại có cả Hạng Bạc Hàn?

 

Lẽ nào không phải buổi gặp riêng của cô ta và Hạng Kình Hạo.

 

“Chú Hạng, anh Kình Hạo, mọi người đều có mặt à.” Mị Lạp miễn cưỡng cười.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn cô ta một lát, cầm cốc cafe lên, tao nhã thưởng thức. Gương mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo, vẫn rất căng thẳng. Chuyện cô ta nói dối tối qua, khiến anh vẫn nén lửa giận.

 

“Anh Kình Hạo, anh hẹn em ra ngoài có việc gì vậy ạ?” Mị Lạp rất thất vọng, cô ta dẹp tâm trạng hẹn hò đi, bầu không khí trong nhà hàng còn khiến cô ta thấy ngột ngạt.

 

“Mị Lạp, hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài là mong cô tự thừa nhận bản thân sai. Giải thích hết lời nói dối của cô…” Ánh mắt Hạng Kình Hạo như lưỡi dao sắc bén nhìn Mịi Lạp chăm chú.

 

Tâm trạng Mị Lạp lập tức căng thẳng, có hơi chột dạ cười bảo: “Anh Kình Hạo, em không hiểu anh đang nói gì. Em đâu có nói dối.”

 

“Tôi và cô có xảy ra quan hệ không, cô tự rõ. Mặc dù tôi mắt trí nhớ nhưng cảm giác của tôi không đổi. Tôi và cô không có hành vi thân mật nào.” Hạng Kình Hạo đặt nắm đắm lên bàn, siết chặt, giọng càng rắn rỏi.

 

Mị Lạp hơi xanh mắt, lập tức hiểu ra, hóa ra Hạng Kình Hạo gọi cô ta ra ngoài, không phải hẹn hò mà để hỏi tội.

 

Anh vẫn không tin lời cô ta nói?

 

“Em đâu có nói dối, anh Kình Hạo, anh tin em. Chúng ta thật sự từng ở bên nhau, em không lừa anh.” Mị Lạp mang vẻ thành thật lên tiếng, chết không nhận là mình nói dối.

 

“Cô bảo tối hôm đó, chúng ta ở cùng nhau trong khách sạn một đêm?”

 

“Vâng.” Mị Lạp gật đầu.

 

“Trong ngày mừng thọ ông nội tôi.”

 

“Đúng, chính là tối hôm đó, em vĩnh viễn không bao giờ quên đêm hôm đó.” Mị Lạp cố ra vẻ ngại ngùng cúi mắt xuống.

 

“Mi Lạp, nói dối phải trả giá lớn.” Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh thấp giọng nói.

 

“Chú Hạng, cháu không nói dối gì.” Mị Lạp quay đầu, không hề biết thẹn giải thích.

 

“Hôm đó tôi cũng có ở khách sạn, lúc một giờ sáng, tôi vào phòng Kình Hạo, tôi lo nó uống quá nhiều. Tôi nhớ tối đó, cô không có mặt.”

 

Ánh mắt Mị Lạp hoảng loạn, cô ta bật thốt: “Có thể… cháu ở ban công, hoặc trong phòng tắm…”

 

“Khách sạn đó tôi có 50% cổ phần, khách sạn vẫn giữ ghi chép hai năm trước. Mị Lạp tiểu thư, có cần tôi tìm lại ghi chép tối đó không?” Hạng Bạc Hàn không hề lưu tình, vạch trần lời nói dối của cô ta.

 

Không có gì mạnh hơn chứng cứ xác thực.

 

Mị Lạp nghe xong, gương mặt lập tức đỏ lên, dường như bị người ta tát cho máy cái, lời nói dối của cô ta bị vạch trần rồi.

 

Cô ta vội nhìn Kình Hạo, gấp tới mức ào nước mát: “Em…

 

em không cố ý nói dối. Anh Kình Hạo, vì em yêu anh quá, em muốn ở bên anh, xin lỗi…”

 

Mị Lạp vừa nói vừa khóc, cảnh đau khổ bất ngờ diễn luôn.
 
Chương 2342


Hai chú cháu Hạng Kình Hạo nhìn không nói gì, Hạng Kình Hạo từ khi mắt trí nhớ tới giờ vẫn chưa bao giờ ghét một ai tới vậy. Mà bây giờ, anh thật sự chán tới độ không muốn nhìn cô gái này thêm.

 

“Mi Lạp, quan hệ hai gia đình, tôi có thể không tra cứu sai lầm này của cô. Thế nhưng sau này đừng để tôi gặp cô nữa.”

 

Nói xong, Hạng Kình Hạo đứng dậy, Hạng Bạc Hàn cũng tao nhãn đứng dậy, sửa lại âu phục. Anh nói với Mị Lạp: “Thích một người không sai, thế nhưng cô dùng sai thủ đoạn rồi, nên bị phản lại. Sau này đừng làm thế nữa.”

 

Nói xong, hai chú cháu bỏ đi.

 

Mị Lạp một mình xấu hỗ ở lại căn phòng, cô ta muốn tự tử luôn quá, không ngờ lời nói dối của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy. Lúc này cô ta còn cảm nhận được sự căm ghét của Hạng Kình Hạo.

 

Lúc này cô ta tự bê đá đập chân, nếu như ban đầu cô ta không nói dối, biết đâu không phải kết cục này.

 

Mà bây giờ cô ta không thể nào cứu vãn.

 

Ở ngoài bãi đỗ xe, Hạng Kình Hạo nói với Hạng Bạc Hàn: “Chú nhỏ, cháu tới cửa hàng trang sức một lát.”

 

“Được, đi đi. Chú đi gặp khách.” Hạng Bạc Hàn gật gù.

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên đi chọn quà tặng cho Tưởng Hân Vy. Mây hôm nay vì Mị Lạp mà cô chịu bao uât ức.

 

Mị Lạp lát sau đi ra khỏi quán cafe, cô ta trắng mặt, chẳng còn tự tin như ban nãy.

 

Hạng Kình Hạo chọn xong quà thì về nhà, anh lặng lẽ cầm lên tầng.

 

Tưởng Hân Vy hôm nay có tâm trạng tốt, cũng có linh cảm. Bản phác dưới tay đã hoàn thành gần xong rồi.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cô nghĩ người giúp việc đưa cafe, cô đáp: “Vào đi ạ.”

 

Cửa mở ra, cô lại thấy tiếng bước chân tràm ổn vang lên, cô vội ngẳng đầu nhìn qua, đã thấy Hạng Kình Hạo đưa tay tới, trong mắt là ý cười, thể hiện tâm trạng của anh rất tốt.

 

“Gặp Mị Lạp rồi sao?” Cô cười hỏi.

 

“Gặp rồi, có chú nhỏ ở đó. Cô ta xấu hỗ không ngắng đầu lên được, không nhìn mặt anh.” Hạng Kình Hạo đáp lại kết quả lần này.

 

Cô thân là một người phụ nữ, có thể cảm nhận sự xấu hỗ khi bị vạch trần lời nói dối. Cô cũng mong Mị Lap đừng gây sự nữa.

 

“Anh để tay sau lưng làm gì?” Cô thấy từ khi anh vào cửa tới giờ, tay trái cứ để sau. Như thể giấu cái gì đó.

 

“Em đoán đi.”

 

“Đoán đúng có quà không?”

 

“Có, đoán đi.” Hạng Kình Hạo tháp giọng nói.

 

Cô không ngửi được hương hoa, vì vậy không phải hoa.

 

Mà đàn ông tặng quà cho phụ nữ, đa phần là trang sức.

 

“Là trang sức.” Cô suy đoán.

 

“Đúng rồi, em muốn thưởng gì?” Hạng Kình Hạo cười đáp.

 

Cô đứng dậy đi tới cạnh anh, nghĩ tới phần quà nào thì hợp thì đã thấy người đàn ông trước mặt đưa tay tới. Lcus cô chưa phản ứng lại, anh đã hôn nhẹ lên môi cô.

 

Tưởng Hân Vy lập tức ngại ngùng, cười đỏ mặt, ai nói cô muốn quà này? Có điều, cô không kháng nghị, một hộp nhung đỏ tinh tế đưa tới trước mắt cô. Cô lập tức đón lấy, cong môi cười, nể tình có quà, cho anh hời vậy.

 

Hạng Kình Hạo thấy Tưởng Hân Vy còn làm việc, anh im lặng ở bên không làm phiền. Có điều trông gương mặt nghiêm túc khi làm việc của cô gái thuộc về anh, anh nhìn sao cũng không đủ.

 

Anh chống cằm, híp mắt, đôi mắt như bị mê hoặc, từng tia sáng nhỏ đều là tâm trạng rung động không thể khống chế.

 

Tưởng Hân Vy đang hoàn thành bản thảo trong tay, lúc cô làm việc đều rất tập trung. Lúc hoàn thành một bức phác thảo là phải làm một mạch, bởi vì nếu thát thần một lát là sẽ thất bại luôn.

 

Lần này lại bắt đầu làm một bản mới, Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt không rời của anh, cô không khỏi đặt bút xuống, ngắng đầu nhìn về phía salong.
 
Chương 2343


“Anh nhìn em làm gì?”

 

“Dang vẻ chăm chỉ làm việc của em thật đẹp.” Hạng Kình Hạo không ngại khen.

 

Trong lòng cô thấy ngọt ngào nhưng cô không phải người kiêu ngạo, cô không thể làm gì ngoài việc khẩn khoản: “Anh có thể ra ngoài trước được không, chờ em làm xong lại tới tìm anh.”

 

Trong mắt anh lập tức có vẻ oan ức, anh u oán nói: “Em đang đuổi anh à?”

 

“Đây là nhà anh, sao em đuổi được?” Tưởng Hân Vy cười an ủi: “Em sắp xong bản thảo rồi, lát nữa em phải gửi về chương †256:1ìnl>Ngwyên,VỆ NướnXÓl©ôuảng cáo nước, anh ở đây gây ảnh hưởng quá, em không thể tập trung.”

 

Hạng Kình Hạo bắt ngay trọng điểm: “Ý của em là địa vị của anh trong lòng em quá lớn, nên mới khiến em phân tâm?”

 

Cô cười một tiếng, gật đầu: “Đúng, rất quan trọng, đi đi.”

 

Lúc này anh mới cam tâm đứng dậy, chỉ là lúc đi ngang người cô, anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Phần thưởng nhỏ.”

 

Nói xong, anh đứng dậy đẩy cửa đi, cô xoa cổ, hôm nay nhiều việc quá, cô có hơi mỏi lưng rồi.

 

Có điều xong một bản thảo nữa là kết thúc, cô tiếp tục làm việc.

 

Lúc cô thu bút hoàn thành, điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem, là Tưởng San gọi tới.

 

“Alo, cô ạ.” Tưởng Hân Vy nghe.

 

“Hân Vy, cháu có định về nước không?” Tưởng San ở đầu bên kia hỏi.

 

“Cháu… cháu chưa định về.” Tưởng Hân Vy đương nhiên còn muốn ở lại.

 

“Hân Vy, chuyện của cháu với cậu Hạng sao rồi? Ỏn thỏa chứ?”

 

“Vâng, chúng cháu rát tốt, tình cảm cũng khôi phục rồi.”

 

“Nên vậy, cô thấy cháu nên về một chuyền. Lần này triển lãm mùa thu, cô mong cháu có thể tập trung tham dự, chuyện này là một kinh nghiệm cần thiết cho cháu.” Giọng Tưởng San khuyên răn cô cần thận.

 

Tưởng Hân Vy cũng biết, cô là một nhà thiết kế trẻ như: vậy, tác phẩm có thể triển lãm ở nơi hàng đầu là một vinh dự lớn. Nếu như cô tiếp tục ở đây thì sẽ bỏ qua công tác chuẩn bị lần này.

 

“Nếu cháu không đành về cậu Hạng, vậy cháu hỏi xem cậu ấy có đồng ý về nước một thời gian ngắn với cháu không, để cháu tham gia triển lãm xong rồi tính.”

 

Tưởng Hân Vy dĩ nhiên không muốn làm cô của cô thất vọng, cô đáp ngay: “Cô, cháu sẽ chuẩn bị về ngay, cháu cũng mong được tham dự công tác chuẩn bị lần này.”

 

“Được, nhiều nhất là ba ngày cháu phải trở về, bên cô đã bắt đầu rồi. Hơn nữa tác phẩm của cháu xuất sắc vậy, để người khác làm cô không an tâm.”

 

“Vâng, muộn nhát là mai cháu sẽ về.” Bây giờ cô có thể yên tâm về rồi. Chỉ cần chắc chắn với tình cảm này, cô tin là khoảng cách xa xôi cũng không ngăn trở được họ.

 

Cô tắt máy, đi ra ban công, trông thấy khung cảnh tươi đẹp, tâm trạng cô cũng vui vẻ thả lỏng.

 

Tuy rằng lần này tới gặp anh, có bị Mị Lạp gây khó dễ thế nhưng sau cơn mưa trời lại sáng.

 

Cô cũng cảm nhận được tình yêu của Hạng Kình Hạo sau khi mắt kí ức, dù anh không thể về nước với cô cô cũng không lo.

 

Chuyện này cô không thể cưỡng ép anh. Dù sao anh mất kí ức, người nhà anh cũng muốn chăm sóc anh, thật lòng yêu một người là phải trải qua thử thách thời gian, mà cô cũng phải theo đuổi ước mơ của mình. Trong hoa viên, Hạng phu nhân nghe con trai nói chuyện Mị Lạp, bà không khỏi cảm thán: “Vợ chồng Khắc Hy Á là người tốt, tiếc là dạy ra đứa con gái dối gian như vậy, sau này con cách xa Mị Lạp chút.”

 

“Vâng…”

 

“Hân Vy chịu thiệt thòi, con phải giải thích cẩn thận với con bé, tuyệt đối đừng làm con bé hiểm lầm.”

 

“Con giải thích rồi, Hân Vy cũng luôn tin con, không nghi ngờ con.” Ánh mắt Hạng Kình Hạo có vẻ hạnh phúc.

 

Đã trải qua hiểu lầm như vậy còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, cô gái như thế, không cưới về làm giờ thì còn làm gì?

 

“Được, vậy thì bảo Hân Vy ở lại lâu chút, hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm. Nói không chừng năm nay cưới được rồi.” Hạng phu nhân cũng mong con trai cố gắng.
 
Chương 2344


Anh gật gù: “Vâng, con sẽ cố cưới cô ấy về thật nhanh.”

 

Nói xong, anh thấy bóng người cô ở trong hoa viên. Anh lập tức đứng dậy, nói với mẹ: “Mẹ, Hân Vy xuống tầng rồi, con đi với cô ấy.”

 

“Đi đi, mẹ cũng đi làm cơm trưa.”

 

Anh cât bước đi tới bên cô gái mặt váy ngăn, thướt tha như ngọc, đẹp như là tiên.

 

Cô thấy anh lại gần, trong mắt cô thoáng vẻ do dự, cô không muốn nhắc chuyện rời đi.

 

“Sao thế, có tâm sự gì à?” Anh thoáng cái đã nhận ra tâm tư của cô.

 

Cô gật gù: “Vừa nãy em nghe cô của em gọi, mùa thu sẽ có triển lãm, tổ chức trong nước, rất quan trọng. Mà em cũng có cơ hội trưng bày tác phẩm, vì vậy em phải về.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức nhanh chóng siết chặt tay cô: “Em muốn đi?”

 

Cô ngẳng đầu nhìn vẻ gấp gáp của anh, cười an ủi: “Yên tâm, bây giờ cũng không khó gặp mặt, chúng ta chỉ tách nhau ra một thời gian.”

 

“Không ở gần nhau một giây cũng khó chịu.” Bây giờ anh chỉ muốn thấy cô mỗi giây.

 

Cô nhận tình yêu của anh nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc nói: “Vậy anh đồng ý về nước một chuyến với em không?”

 

Đáy mắt anh hiện lên vẻ vui mừng, thế mà anh không nghĩ ra chuyện này. Anh cong môi cười: “Đương nhiên đồng ý.

 

Cô không khỏi lắc đầu một cái: “Không được, hay anh cứ ở lại đi. Thân phận của anh sao đi linh tinh được.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô từ chối cho anh đi, tâm trạng anh tổn thương: “Em đi đâu, anh cũng đi đó. Em về nước, anh sẽ về nước cùng, dù sao chú út của anh cũng về, có chú ở đó, anh không phải ngồi không, có ảnh hưởng gì đâu?”

 

Tưởng Hân Vy nghe vậy, phát hiện ra sau khi mắt trí nhớ và trước khi mắt trí nhớ, anh chẳng khác gì. Lúc nào cũng tự tin thế.

 

Có điều, cô thích khí khái nam nhân của anh: “Vậy anh thương lượng với người nhà trước rồi nói.” Cô đề nghị.

 

Lúc bữa tối, Tưởng Hân Vy nói chuyện rời đi, trưởng bối Hạng gia đều tán thành quyết định theo đuổi giấc mơ của cô, đương nhiên cũng đồng ý cho anh đi với cô.

 

Chỉ cần cho thêm vài bảo vệ xung quanh con trai là họ yên tâm.

 

Bên Hạng Bạc Hàn còn chuyện chưa xong, máy hôm nữa mới đi, ngày mai Hạng Kình Hạo theo Tưởng Hân Vy đi trước.

 

Buổi tối, sao đầy ngoài trời, dày như gắm, buổi đêm cuối cùng ở nơi này, cô có hơi mất ngủ. Cô đứng trên ban công nhìn bầu trời, trong lòng tĩnh tại thoải mái.

 

Đúng lúc này cô thấy ban công bên cạnh có âm thanh, cô tò mò quay đầu đã thấy một dáng người cao lớn gọn gàng bước ra. Hơn nữa chỉ khoác cái khăn tắm, trong tay còn cầm chén rượu đỏ.

 

Bây giò đã rạng sáng rồi, hóa ra không chỉ có cô chưa ngủ.

 

Tưởng Hân Vy đứng ở góc khá tối trên ban công, lại khá gần ban công bên cạnh. Vì vậy cảnh này của anh khiến cô hơi đỏ mặt.

 

Dù biết vóc dáng anh đẹp nhưng giờ khắc này ở dưới ánh sáng, vóc dáng của anh thật đáng khen ngợi. Đường nét rắn chắc hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh hoang dã.

 

Cô vẫn lén nhìn vài lần sau đó sợ bị anh phát hiện, cô cắn môi tính lén chạy vào phòng nhưng vẫn bị người đàn ông này phát hiện ra rồi.

 

“Hân Vy, em còn chưa ngủ?” Hạng Kình Hạo vui vẻ nói.

 

Trái tim cô đập thình thịch, cô quẫn bách không ngờ bị anh phát hiện.

 

“Em… giờ em ngủ.” cô cong người không dám nhìn dáng người anh.

 

“Chúng ta nói chuyện đi.” Hạng Kình Hạo thấp giọng thỉnh cầu, buổi tối thế này, vừa hay hai người đều mắt ngủ, nói chuyện phiếm sẽ thú vị hơn.

 

Cô cũng không từ chối, cô chỉ ngắng đầu nhìn về phía anh: “Anh mặc quần áo vào đi, ban đêm gió lớn, anh đừng để ốm.”

 

Hạng Kình Hạo cong môi cười: “Anh không dễ ốm thế.”
 
Chương 2345


Cô chẳng còn cách nào ngoài việc ngẳng đầu nhìn anh, kệ anh để trần. Đồng thời cô cũng phát hiện ra mình chỉ mặc váy ngủ. Cô vội đưa tay vòng quanh ngực, mắc cỡ cúi đầu.

 

Anh thấy dáng vẻ dễ thương này, lập tức nén cười. Đương nhiên ánh mắt cũng lén nhìn cô gái đối diện.

 

Cô cũng cảm thấy buồn cười, cô chẳng còn cách nào ngoài việc tỏ ra tự nhiên nhìn anh: “Anh dọn đồ xong chưa?”

 

“Xong rồi, máy bay cũng đặt chiều nay.” Anh gật gù.

 

Tưởng Hân Vy vui vẻ, cô thật sự không thể chờ thêm nữa, mà anh cũng đồng ý quay lại với cô, người nhà của anh đã ủng hộ anh, cô hiểu rằng cô đã đạt được sự khẳng định của gia đình anh.

 

“Anh tìm một biệt thự trong nước đã, tìm được chưa?” Cô khẽ hỏi.

 

Hạng Kình Hạo cũng biết đôi chút về việc mình làm trước.

 

khi mắt trí nhớ, anh nở nụ cười: “Hình như anh đã chọn xong trước khi gặp chuyện, lần này về chúng ta cùng tới xem.”

 

“Được.” Tưởng Hân Vy đáp, làm gì với anh cô cũng hài lòng.

 

“Hắt xì.” Cô bỗng nhiên hắt xì, ban đêm vẫn rất lạnh, người đàn ông đối diện không sao, nhưng cô đứng lâu thấy sắp ốm rồi.

 

“Mau về phòng đi.” Anh quan tâm bảo.

 

“Anh cũng thế.” Cô chỉ có thể quay về phòng.

 

Lúc cô vừa xoay người, anh cũng xoay người vào phòng.

 

Đồng thời anh mở cửa phòng mình, tới đại sảnh rót cho cô cốc nước ấm.

 

Tưởng Hân Vy ngồi trên salong nghỉ một lát, cơn buồn ngủ cũng xông tới. Lúc này, cửa phòng của cô bị người ta nhẹ nhàng gõ.

 

Cô ngắn ra, cũng đoán được là ai. Cô đứng dậy đi ra mở cửa đã thây người đàn ông bên ngoài, mặc cái áo ngủ màu đen, trong tay cầm cốc nước ấm.

 

“Uống ngụm nước ấm đi, đừng để ốm.” Hạng Kình Hạo đưa nước cho cô.

 

Tưởng Hân Vy đưa tay nhân, lại thấy để anh ngoài cửa có vẻ không ổn, cô bật thốt: “Có muốn vào ngồi chút không?”

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên muốn. Anh gật đầu, đi theo cô vào phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, căn phòng này có vẻ mờ ảo ấm áp.

 

Tưởng Hân Vy một phát uống hết mấy ngụm, nước còn thừa cô đưa cho anh: “Anh có muốn uống không?”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô uống xong, anh mới nhận lầy uống hai ngụm. Ánh mắt thâm sâu nhìn gương mặt nhỏ của cô, trái tim của anh nhảy lên kích động.

 

Lúc này cô gái đứng trước mặt anh, quyến rũ mê người, trông thấy mà yêu. Anh có một sự kích động muốn ôm cô Vào ngực.

 

Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hơi thẹn cúi đầu, môi đỏ nhẹ cắn hai lần.

 

Hạng Kình Hạo thấy vừa uống nước mà vẫn khát quá.

 

Tưởng Hân Vy thấy bảo anh đi thì có vẻ không công bằng lắm. Dù sao anh đưa nước cho cô, nhưng tiếp tục đứng một chỗ, bầu không khí khiến tim cô đập nhanh hơn.

 

Có chút mong chờ, lại có chút sợ sệt…

 

Cô nhướn chân, hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn, anh về nghỉ ngơi đi.”

 

Cánh tay của anh cuối cùng đã đưa tới, môi của anh cũng lấp kín, cô xanh mắt, giống như con thỏ hoảng sợ trong ngực anh.

 

Nhưng người đàn ông không làm gì quá đáng, anh chỉ hôn vài giây, sau đó buông lỏng cô ra, lùi sau một bước, thấp giọng dặn dò: “Đừng thức đêm, ngủ sớm đi.”

 

“Được, em biết rồi, anh cũng thế.” Tưởng Hân Vy nói với anh.

 

Hạng Kình Hạo có hơi không nỡ mở cửa mà đi, đầu óc cô thì còn mơ màng, hơn nữa cơn buồn ngủ kéo tới.
 
Chương 2346


Cô nằm lên giường, mang nụ cười ngọt ngào đi ngủ.

 

Sáng hôm sau.

 

Ba mẹ Hạng chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ, mọi người vui vẻ dùng bữa.

 

Hạng phu nhân đi vào phòng cô, thấy cô đang dọn hành lý.

 

“Hân Vy, có cần giúp một tay không?” Hạng phu nhân hỏi.

 

Cô mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu dì, cháu xong rồi.”

 

Bà Hạng thấy căn phòng gọn gàng, trong lòng thở dài.

 

Hân Vy là một cô gái có văn hóa lại lễ phép, tính tình cũng tốt, lần này chuyện Mị Lạp, sự bình tĩnh và tin tưởng cô dành cho trai bà, lại càng thể hiện cô là con dâu xứng đáng.

 

Có đứa con dâu nhưvậy, bà rất vui.

 

Trong tay Hạng phu nhân còn cầm một cái hộp, bà ngồi xuống, gọi Tưởng Hân Vy tới đối diện: “Hân Vy, tới xem thử đi.”

 

Tưởng Hân Vy ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bà, Hạng phu nhân đưa tay ra, là một bộ trang sức hoàn chỉnh, chế tác tinh xảo, trân quý hơn là viên bảo thạch trên đó, viên nào cũng thượng hạng.

 

“Dì, đây là…” Tưởng Hân Vy giật mình nhìn bà.

 

“Cháu tới đây, dì chưa tặng cháu cái gì lại còn cho cháu nỗi oan ức lớn vậy. Đây là quà cho cháu, cháu nhận lấy đi.”

 

“Không dì… thứ này quý quá, cháu không thể nhận.”

 

Đương nhiên cô không dám nhận, vừa nhìn là biết của trên trời.

 

Hạng phu nhân thấy cô không dám nhận, bà đưa tay nắm chặt tay cô: “Tương lai cháu gả cho Kình Hạo, cả Hạng gia là của hai đứa, đây có là gì? Hân Vy, mau nhận lấy, xem như quà ra mắt con dâu.”

 

Danh xưng con dâu khiến cho trái tim cô ấm áp. Cô thấy vị phu nhân dịu dàng mà không nỡ cự tuyệt, cô gật đầu: “Cảm ơn dì.”

 

“Người một nhà, sao phải cảm ơn?” Hạng phu nhân mỉm cười nói, đương nhiên là càng thích hơn.

 

 

 

 

 

 

Chương 1258: Cùng Nhau Về Nước Lúc chạng vạng, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay nước D, vững vàng bay lên.

 

Trong khoang máy bay rộng rãi xa hoa, có một dáng người nắm tay sóng vai nhau, im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn chói mắt.

 

“Đẹp quá.” Tưởng Hân Vy nhìn cảnh đẹp phía xa, không tự chủ được cảm thán một tiếng.

 

“Đúng, thật đẹp.” Người đàn ông phụ họa theo, thế nhưng cảnh đẹp của anh không ở ngoài cửa sổ mà là gương mặt này. Gương mặt xinh đẹp được ráng chiều chiếu vào, da thịt trắng trẻo lộ ánh hồng, lắp lánh long lanh, cực kỳ cảm động.

 

Tưởng Hân Vy nghe ra tâm ý của anh, cô không khỏi quay đầu nhìn anh, đôi mắt khúc xạ ánh sáng ngoài cửa sổ, trơn bóng nhu tình, khiến ánh mắt người đàn ông nheo lại vài phần, tim anh sắp không đập được nữa.

 

Tưởng Hân Vy nhìn anh, khóe miệng cong lên nét cười, tựa sát vào lòng anh, Tưởng Hân Vy được khen mà có hơi ngại: “Em đâu đẹp thế.”

 

“Trong mát anh, em là đẹp nhất.” Hạng Kình Hạo thấp giọng trả lời.

 

Tưởng Hân Vy không tranh cãi, vì trong mắt cô anh cũng đẹp trai nhất.

 

Về nước nhanh chóng, sau khi về, công việc của cô cũng bắt đầu luôn, cô ngày càng bận rộn hơn.

 

Vì vậy, nhân lúc còn có thời gian thưởng thức cảnh đẹp với anh, cô tháy lòng tĩnh lại.

 

Trong nhà Hán Sâm ở nước D, Nghê Sơ Tuyết vừa ra ngoài về, sau khi vận động xong, tuy có hơi mồ hôi nhưng cơ thể mảnh khảnh để lộ ra nét thanh xuân thiếu nữ.

 

Điều này khiến Mị Lạp đang ngồi trên salong xem tivi, ăn tráng miệng đưa mắt nhìn sang, sự đố kị dâng lên trong mắt, dạo này cô ta có hơi béo, thế nhưng vận động làm cô ta thấy mệt.
 
Chương 2347


Trái lại với Nghê Sơ Tuyết, mặc một cái áo phông trắng cũng có cảm giác như một bộ đồ giá trị.

 

Vì vậy, cô ta càng ngứa mắt hơn.

 

“Chị, em về rồi.” Nghê Sơ Tuyết cười chào.

 

“Không cần làm việc nữa?” Mị Lạp không thể ngừng ăn bánh ngọt, vừa xem tivi vừa hỏi.

 

“Còn ba ngày là về nước, em nghỉ việc rồi.” Nghệ Sơ Tuyết đáp, cô đi tới uống ngụm nước.

 

“Ờ, cô còn mong được đi với Hạng Bạc Hàn lắm nhỉ? Tôi nói cô biết, chẳng qua anh ta nẻ ba mẹ nên giúp cô thôi, đừng nghĩ anh ta thích gì cô.”

 

Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt lên: “Em không nghĩ vậy, chú ấy là trưởng bối, em cũng kính trọng chú ấy.”

 

Mị Lạp nghe thế, hừ một câu: “Tốt nhất hãy biết chừng mực, đừng làm gì mất mặt.”

 

“Em biết.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.

 

Lúc này, người giúp việc bê hoa quả mới gọt ra, nói với cô: “Nhị tiểu thư, ăn chút hoa quả đi.”

 

Nghê Sơ Tuyết đang định ăn một tiếng, Mị Lạp không vui mà trách: “Đó là của tôi, ai cho nó ăn, mang lại đây.”

 

Nghê Sơ Tuyết lúng túng, nói với người làm: “Bê qua đi, tôi không đói, tôi về phòng tắm.”

 

Nói xong, Nghê Sơ Tuyết về phòng, Mị Lạp lại thấy vui vẻ.

 

Nghê Sơ Tuyết quay lại phòng, cô thở một hơi, bây giờ ngoại trừ khát, cô còn chút đói bụng, nhưng chưa bao giờ cô chủ động sai người làm giúp mình, dù đói cũng chỉ nhãn nhịn.

 

Mỗi lúc thế này, cô sẽ lại nghĩ tới thân phận mình, cô chỉ là con nuôi được ba mẹ đưa về, cho cô một căn nhà ấm áp, cô đã thầy cảm kích rồi.

 

Cũng chẳng có gì oán giận, bởi vì cô có cuộc sống thế này là thỏa mãn rồi.

 

Còn ba ngày nữa, cô có thể về nước tìm ba mẹ đẻ.

 

Lúc máy bay hạ cánh đã là xế chiều, Tưởng Hân Vy gọi cho ba mẹ, nhưng cô không bảo ba mẹ tới đón, mà người họ Hạng đã tới đón rồi.

 

Ban chiếc ô tô màu đen, đỗ gọn ở ngoài bãi đậu xe sân bay, cận vệ đang nửa bước không rời vị thiếu gia họ Hạng.

 

Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo nắm tay, đi trong hành lang sân bay, cô cảm giác ánh mắt xung quanh đều nhìn họ, cô còn nghe thấy vài tiếng hét chói tai “Oa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”

 

“Có phải thiếu gia nhà ai không, trông thế kia chắc giàu lắm.”

 

“Bạn gái anh ấy à? Xinh quá đi.”

 

Trên đường ra sân bay, Tưởng Hân Vy có hơi toát mồ hôi, bởi vì bị săm soi vậy lần đầu cô trải qua. Cô không phải người thích phô trương.

 

Xe đi khỏi sân bay không lâu, Tưởng Hân Vy đã nhận được điện thoại của ba mẹ.

 

“Mẹ, con đi đường rồi.”

 

“Hân Vy, mẹ mua đồ ăn ngon, con hỏi xem cậu Hạng có thời gian tới nhà dùng bữa tối không?”

 

Tưởng Hân Vy quay đầu nhìn Hạng Kình Hạo: “Ừm, bữa tối à.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức nghe hiểu câu nói của cô, anh cong môi nở nụ cười, gật đầu: “Anh có thời gian.”

 

Tưởng Hân Vy thấy anh đồng ý nhanh vậy, cũng đánh báo cho mẹ: “Anh ấy có thời gian, bọn con sẽ cùng về ăn tối.”

 

“Được, vậy mẹ ở nhà chờ các con.” Lúc này bà Tưởng đang rất vui.

 

Tắt máy, cô nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Nhà em chỉ có cơm canh đạm bạc, có thể không so được với nhà anh.”

 

Anh nghe cô nói thế, sát lại gần cô: “Anh có nói không thích đâu?”

 

Anh lại gần, mang theo hơi thở mát lạnh của đàn ông, như thể sắp hôn cô.

 

Cô cười đỏ mặt: “Anh không chê là tốt rồi.”

 

“Trước đó anh gặp ba mẹ em, hai chú dì thấy anh thế nào?” Hạng Kình Hạo có hơi lo lắng.
 
Chương 2348


Đây là ba mẹ vợ, anh không dám qua loa.

 

“Hai người thấy anh rất tốt.” Cô trả lời, có thể nói là vô cùng hài lòng.

 

Lúc này Hạng Kình Hạo mới thả lỏng, nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đối với đất nước này anh thấy thân thiết khó nói.

 

Đoàn xe tới khu nhà xong thì đội trưởng đội bảo vệ xuống xe, anh đi lên trước nói: “Không cần đi theo, mọi người đi dạo ở đây đi.”

 

“Thiếu gia, vậy cậu cản thận chút.” Đội trưởng đội bảo vệ nhã.

 

Hạng Kình Hạo phản bác: “Đây là nhà ba mẹ vợ tương lai, không cần lo.”

 

Cô lập tức nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Cơm nước xong rồi tôi đưa anh ấy xuống.”

 

Anh lập tức dở khóc dở cười, anh là đứa trẻ lên ba sao?

 

Nếu gặp người xấu thật, cũng là anh bảo vệ cô.

 

Nhà của cô ở trong một biệt thự cỡ trung, khung cảnh tao nhã, bảo an rất tốt, vì vậy không phải lo có kẻ phạm pháp lẻn vào.

 

Bà Tưởng nghe thấy tiếng xe ở ngoài, thì đi ra, bà và Tưởng Thiên Thắng kích động ra đón xe, trông thấy con gái lâu ngày không gặp và Hạng Kình Hạo đi tới.

 

“Cậu Hạng, đã lâu không gặp rồi, vào trong nhà đi.” tưởng Thiên Thắng nhiệt tình chào hỏi.

 

“Chú, dì, chú dì khỏe không ạ.” Hạng Kình Hạo tuy mắt trí nhớ nhưng vừa thấy hai vợ chồng họ đã thấy thân.

 

Tằng Như Nghệ vui vẻ nhìn anh: “Nghe Hân Vy nhắc chuyện của cháu, chú dì cũng thấy lo lắng.”

 

“Ngoại trừ việc mắt trí nhớ, cháu không sao cả, cảm ơn mọi người.”

 

“Cháu không sao là tốt rồi.” Tưởng Thiên Thắng cảm thán.

 

Tưởng Hân Vy đứng cạnh cười, xem ra giờ trong mắt ba mẹ, người đàn ông này còn được quan tâm hơn cô nữa.

 

Người một nhà vào trong sảnh lớn, Tưởng Thiên Thắng không khỏi tò mò hỏi chuyện những ngày qua: “Hân Vy không làm phiền mọi người chứ, để mọi người chăm sóc cho con bé, vất vả rồi.”

 

“Sao lại vất vả ạ? Người nhà cháu đều thích Hân Vy.”

 

Trong lòng anh thấy áy náy vì chuyện Mị Lạp làm cô oan ức.

 

Cô nhìn ánh mắt ba mẹ, có hơi thẹn thùng gật đầu. Lần này hai vợ chồng Tưởng Thiên Thắng rất vui, xem ra, mắt trí nhớ cũng không thể ngăn cản nhân duyên tốt con gái và Hạng Kình Hạo.

 

Bữa tối ở nhà họ Tưởng vô cùng phong phú, Hạng Kình Hạo được sự nhiệt tình của hai người lớn cảm động. Anh cảm giác anh đã là con rễ hợp lệ trong lòng họ.

 

Ăn tối xong, Hạng Kình Hạo về một khách sạn năm sao trong thành phó. Thế nhưng anh không mong đi nhanh vậy.

 

Hai người ở trong phòng Tưởng Hân Vy, nhìn những bức ảnh cũ, Hạng Kình Hạo cũng cần thận hỏi lại từng chỉ tiết nhỏ khi bọn họ gặp gỡ.

 

Thời gian bất tri bất giác tới chín rưỡi, Hạng Kình Hạo không tiện quấy rầy tiếp, anh không muốn để ấn tượng xấu cho ba mẹ Tưởng.

 

Cô đưa anh xuống lầu, ba mẹ họ Tưởng ở ngay dưới lầu xem tivi, thấy anh muốn đi, nhiệt tình mời anh hay tới nhà ăn cơm.

 

Đương nhiên anh đồng ý, Tưởng Hân Vy đưa anh ra ngoài sân, xe của bảo vệ đã đỗ ngay bên cạnh chờ anh.

 

“Đến khách sạn thì nhắn cho em.” Tưởng Hân Vy nói với anh.

 

“Được.” Hạng Kình Hạo hơi lại gần cô, Tưởng Hân Vy có hơi thẹn, từ trong ánh mắt thâm thúy của anh, như thể hiện suy nghĩ.

 

Anh muốn hôn ngủ ngon đúng không?

 

Cô cũng không biết ba mẹ mình có đứng ở đại sảnh nhìn không. Thế nhưng cô ngại ngùng nhún chân lên, lúc Hạng Kình Hạo còn chưa hôn xuống, môi của cô đã đặt lên gò mà anh. Hôn xong, cô xoay người chạy vào trong nhà.

 

Ý cười bên miệng anh rất thỏa mãn, anh trông thấy dáng người mảnh khảnh quay lại đại sảnh, cách cả cái sân, cô quay đầu lại nhìn anh.
 
Chương 2349


Hai người nhìn nhau trong khoảng cách này. Tuy không thấy rõ đối phương lắm. Thế nhưng tình yêu như lên men trong không khí.

 

Tưởng Hân Vy vẫy tay với anh, lúc này Hạng Kình Hạo mới cười, đóng cửa ở ngoài sân, đi về phía xe của anh.

 

Cô có hơi vấp váp nhưng trong lòng vui vẻ. Nụ hôn này khiến tâm trạng đạt tới dấu chắm hoàn mỹ.

 

Sau hai mươi phút, cô nhận điện thoại của anh, anh không nhắn tin mà gọi tới.

 

Đứng trong cửa sát đất ở phòng tổng thống, ánh mắt của anh nhìn về phía nhà cô. Nghe thấy giọng nữ vui vẻ ám áp ở dầu kia, thân thiết khó hiểu.

 

Cùng chúc ngủ ngon.

 

Cô ngồi trước máy tính, cô chưa ngủ được, cô còn phải làm việc. Bây giờ trong lòng cô căng như dây đàn, lần này cô tham gia triển lãm, néu thành công biết đâu có thể có vị trí trong giới thời trang.

 

Tất nhiên bước vào nghề này, ai cũng có giấc mơ của mình. Giác mơ của cô là cố gắng để từng bước đi ra sân khấu quốc tế.

 

Sáng hôm sau.

 

Tưởng Hân Vy dậy sớm tới phòng làm việc của Tưởng San, công việc giò đã chất đống, mọi người đều chuẩn bị cho buổi triển lãm.

 

Vì vừa kết thúc ở nước ngoài, khiến cho thời gian làm việc rất vội, một buổi diễn tầm 20 phút bình thường phải chuẩn bị ba tháng.

 

Mà giờ họ chỉ làm trong một tháng. Tưởng Hân Vy đặt túi xuống, đi về phía phòng làm việc của Tưởng San, Tưởng San cũng đang bận bịu bày ra vị trí trình diễn, trông thấy cô về, bà mỉm cười nói với cô: “Hân Vy về rồi à.”

 

Tưởng Hân Vy biết lúc cô chưa quay lại là Tưởng San phụ trách phần của cô, cô cảm ơn nói: “Cô, cảm ơn cô ạ. Công việc sau đó, giao cho cháu đi.”

 

“Được, lát nữa cô sẽ đi với cháu, có gì không hiểu cháu cứ hỏi cô hoặc là anh chị trong nghề.” Tưởng San nói xong thì tìm những tư liệu của cô, đưa cô vào trong phòng họp.

 

Công việc phải giao tiếp cũng rất nhiều, Tưởng Hân Vy là người mới, đúng là có áp lực lớn nhưng cô không dễ dàng từ bỏ.

 

“Số lượng quần áo lần trình diễn này là 32, cô tin là thiết kế của cháu sẽ được ghi nhận.”

 

“Cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng trưng bày ra tác phẩm.”

 

“Những tác phẩm này cô đều đưa cho nhà xưởng tốt nhát, nếu không kịp chế tác thủ công thì lát nữa cháu qua xem thử, có gì không hài lòng thì để bọn họ thay đổi là được.”

 

“Được, cháu qua ngay.”

 

Tưởng San đưa trợ lý Diệp Ly đắc lực nhất cho cô, Tưởng Hân Vy đưa Diệp Ly tới xưởng chế tác.

 

Trong khách sạn, Hạng Kình Hạo đã rời giường. Anh biết bây giờ công việc của Tưởng Hân Vy bận rộn, anh cũng không quấy rối cô, chỉ có thể chờ buổi trưa có thời gian xem cô có đi ăn được hay không.

 

Lúc này cô đang ở trong một xưởng chế tác rất tuyệt vời.

 

Thành phẩm quần áo của cô đều sản xuất ở đây, lúc này Tưởng Hân Vy đang thưởng thức tác phẩm của mình.

 

Cô vội tới độ quên thời gian, mãi tới khi điện thoại cô cô vang lên, cô cầm lên xem, sự sót sắng trong lòng thả lỏng: “Alo “

 

“Có thể hẹn em đi ăn không?” Giọng Hạng Kình Hạo vang lên.

 

Tưởng Hân Vy thấy còn một phần thành phẩm phải kiểm tra, cô chẳng còn cách nào ngoài việc bất đắc dĩ cười: “Bây giờ em còn bận việc, bữa tối được không?”

 

“Được vậy em làm trước đi, buổi tối hẹn.” Hạng Kình Hạo cũng không thất vọng, anh rất thông cảm.

 

“Ừ, tối gặp.”

 

Tắt máy, cô tranh thủ hoàn thành công việc trong tay.

 

Nhưng cô mới phát hiện ra, với thành phẩm biểu diễn trên đài, mỗi chỉ tiết nhỏ cô đều không thể bỏ qua.

 

Trong máy giờ qua, cô đã kiểm tra mười bộ quần áo, thời gian gấp như vậy, chắc cô phải làm thêm giờ.

 

Vừa hay công nhân trong xưởng đã đưa quần áo cô về công ty, Tưởng Hân Vy đi theo xe về.
 
Chương 2350


Đêm nay công nhân trong cả tòa đều tăng ca làm việc.

 

Di động cô lại vang lên, cô cầm lên xem là Hạng Kình Hạo.

 

Cô nhìn thời gian, sáu giờ, cô thầm nhủ, xem ra là lúc hẹn đi ăn với anh rồi.

 

“Alo.”

 

“Em hết bận chưa?”

 

“Xin lỗi, em còn chưa xong, chắc tối nay không thể đi ăn với anh.” Tưởng Hân Vy nói xin lỗi.

 

“Có gì mà xin lỗi, anh hiểu em bận mà, anh đưa bữa tối tới.” Hạng Kình Hạo thấp giọng nói.

 

Tưởng Hân Vy lập tức xanh mát: “Anh đưa tới? Phiền phức lắm, bên em còn cả một nhóm lớn chưa ăn tối, tí nữa bọn em ăn đồ ăn ngoài là được.”

 

“Trong phòng làm việc của em có bao nhiêu người?”

 

“Có hơi hai mươi người.”

 

“Được, vậy em bảo mọi người đừng gọi đô vội, anh đưa tới.” Hạng Kình Hạo thấy, cơ hội biểu hiện của anh đã tới.

 

Cô cười cự tuyệt: “Không cần, làm phiền anh quá rồi.”

 

“Không phiền, chờ anh.” Hạng Kình Hạo nói xong thì tắt máy.

 

Tưởng Hân Vy thấy Diệp Ly đi tới: “Hân Vy, bọn chị gọi món, em muốn ăn gì?”

 

“Chị bảo mọi người đừng gọi vội, bạn em đưa đồ tới.”

 

“Bọn chị cũng có?”

 

“Đúng, có hết.” Tưởng Hân Vy cười đáp, cô nghĩ bữa tối nay chắc rất phong phú. Cô đã đoán đúng rồi, bởi vì Hạng Kình Hạo để nhà hàng năm sao đưa tới.

 

Tầm bảy giờ tối, phòng làm việc đầy người, bận rộn một ngày đã rất đói bụng rồi. Lúc này họ chỉ nghe thấy bên thang máy vang lên không ngót tiếng bước chân, hơn nữa cũng không mặc đồ của shipper, họ mặc đồ rất nghiêm túc, vừa nhìn là thấy nhân viên phục vụ của phòng ăn cao cấp.

 

Hơn nữa đồ ăn họ đưa tới đều là bát đĩa vô cùng tốt. Một đám nhân viên đều trợn má há mồm nhìn đoàn người đưa đồ ăn, còn có người tinh mắt nhận ra nhà hàng này.

 

“Trời ạ, đây không phải nhà hàng cao cấp năm sao ở trung tâm thành phố à?”

 

Ngay sau đó, ở phía sau mười người công nhân đẹp trai, có một dáng người đi vào cùng.

 

Anh mặc sơ mi sẵm màu, ngũ quan thâm sâu mê người, khí chất cao quý, dáng vẻ của công tử nhà giàu đã thể hiện ra ngay.

 

Điều này khiến các công nhân viên đang trầm trò không dứt thì lúc trông thấy anh đều im lặng. Một đám nhân viên nữ đều dồn dập trợn mắt nhìn, trời ạ, đep trai vậy cũng đi đưa cơm.

 

Muốn làm quen anh quá. Bây giờ người ship đồ ăn cũng đẹp trai thế sao?

 

Nhưng mà Lữ Trân và La Ngải Mỹ đứng trong đám nhân viên lại ngắn ra, đây không phải bạn trai Tưởng Hân Vy à?

 

Tưởng Hân Vy nghe tiếng, đi ra khỏi phòng làm việc.

 

Người đưa đồ ăn đã theo trợ lý mang tới một gian phòng họp rộng rãi, chỉ thấy đồ ăn được mở ra, những món ăn tối mỹ vị đặt lên bàn,chủng loại hơn mười mấy món, sa lát và đồ ngọt cũng không thiếu.

 

“Oa!” Một đám nhân viên sáng mắt lên, bọn họ trông thấy hải sản tươi màu mỡ, còn cả tổ yến, cả bào ngư to, bữa tối thế này đúng là khiến người ta cảm thán. Tưởng Hân Vy đi tới trước mặt Hạng Kình Hạo, cảm ơn: “Cảm ơn anh đã đưa bữa tối.”

 

Hạng Kình Hạo đút hai tay vào túi, hơi cúi người, ánh mắt yêu chiều nhìn cô: “Việc này anh nên làm thôi, phần của chúng ta đưa tới phòng của em, đi thôi.”

 

Cô gật gù, lúc này Lữ Trân lập tức cười hi hi lại gần: “Hân Vy, đây là bạn trai em à, giới thiệu tí đi.”

 

La Ngải Mỹ cũng lập tức đi tới: “Đúng rồi, bạn trai em đẹp trai quá.”

 

Tưởng Hân Vy cười: “Trước đó mọi người đã gặp anh ấy rồi.

 

Cô không giới thiệu vì nghĩ giờ anh mát trí nhớ, bên cạnh còn có hiểm nguy chầu chực, càng ít người biết tới thân phận của anh thì với anh càng có lợi.”

 

Lữ Trân và Lã Ngải Mỹ không dám hỏi nữa, trái lại họ bị trợ lý kéo vào trong phòng họp lớn, thưởng thức đồ ngon hôm nay.
 
Chương 2351


Trong phòng làm việc của Tưởng Hân Vy, chỉ có hai người họ. Những người khác đều tự giác tới phòng họp nhận lộc ăn.

 

“Bữa tối nay chắc đắt lắm.” Tưởng Hân Vy uống tổ yến cực phẩm, ngắng đầu bảo.

 

Anh cong môi cười: “Chỉ cần phục vụ cho em, giá không quan trọng.”

 

Cô không khỏi cười phì một tiếng: “Vậy thì phá của anh.”

 

“Tiền kiếm được thêm nữa cũng phải dùng vào chuyện có ý nghĩa. Dùng tiền vì em là ý nghĩa anh kiếm tiền.” Hạng Kình Hạo híp mắt cười, gắp một miếng đưa cho cô.

 

Cô ngọt ngào ăn miếng anh gắp, bầu không khí rất tốt.

 

“Tối nay làm muộn lắm à?” Hạng Kình Hạo nhìn bên bàn làm việc của cô còn rất nhiều quần áo, có hơi xót mà hỏi.

 

“Ừ, cách buổi biểu diễn không còn lâu, em phải cố gắng, đêm nay chắc sẽ làm rát muộn.” Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rôi.

 

Hạng Kình Hạo tuy có đủ tiền nuôi cô nhưng anh sẽ không khuyên cô từ bỏ ước mơ. Đây là tình yêu cũng là sự tôn trọng.

 

“Anh ở lại xem có gì có thể giúp cho em không?” Hạng Kình Hạo quyết định ở lại với cô.

 

Tưởng Hân Vy ngần ra, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không được, có thể em phải làm thêm rất muộn, anh đừng ở cùng với em.”

 

Ánh mắt anh chăm chú nhìn lại: “Nghĩ đến em còn đang tăng ca, em nghĩ anh ngủ được à? So với việc để anh mắt ngủ ở khách sạn, chỉ bằng để anh ở lại giúp em.”

 

Tưởng Hân Vy trừng mắt nhìn, không sao phản bác.

 

Nếu như có thể, đương nhiên cô không mong anh ở lại tăng ca với mình.

 

Trong phòng họp tấm tắc lời khen, có nhân viên cả đời chưa bao giờ ăn bữa nào đắt vậy.

 

Mọi người đều ăn rất no, Hạng Kình Hạo để phòng ăn đưa tới 30 suất, thừa ra để mọi người ăn cho chắc bụng.

 

Không thì đồ ăn ngon cũng lãng phí.

 

Nhân viên dọn đồ ăn đi, mọi người đều no rồi.

 

Sự rộng rãi của bạn trai Tưởng Hân Vy, bọn họ thấy cả, chỉ một lát này đã bao tiền.

 

Hơn nữa, chẳng những giàu mà còn đẹp trai, đúng là bạch mã hoàng tử.

 

Tưởng Hân Vy có phúc quá. Tuy rằng nhiều người ao ước nhưng không ai đố kị cô, bởi vì cô là con cháu họ Tưởng, gặp gỡ ai cũng là bình thường.

 

Tưởng Hân Vy để trợ lý nghỉ ngơi trước, cô tự mình làm nốt việc sau.

 

Hạng Kình Hạo ở lại trong phòng làm việc của cô, giúp cô cắt giấy gì đó.

 

Người phụ nữ khi làm việc có một sức hút đặc biệt. hơn nữa, tác phẩm của cô rất có chất lượng,còn có linh hồn khiến anh càng muốn nhìn ngắm.

 

Tưởng Hân Vy thấy ống tay áo có ít chỉ thừa, lỗi nhỏ thế này có thể không cần làm lại, sửa tí là được.

 

Tưởng Hân Vy mặc sẵn đồ may, giống như cô gái cổ đại tay nghề linh hoạt, thêu thùa khéo léo, làm việc rất hoàn mỹ.

 

Hạng Kình Hạo ở bên cạnh nhìn mà ngây ra, nhưng cùng lúc này cũng mê mắn nhập hồn.

 

Nghĩ xem nếu cô ở cổ đại, có phải là tiểu thư cửa lớn không ra, cổng trong không bước không.

 

Tưởng Hân Vy may vá xong, cảm giác người đàn ông bên cạnh nhìn cô chằm chằm từ lâu, cô quay đầu nở nụ cười: “Đẹp không?”

 

“Đẹp, anh đang nghĩ, em có nên may cho anh một túi tiền không.” Hạng Kình Hạo nói đùa.

 

Tưởng Hân Vy bị chọc cười: “Anh muốn à.”

 

“Muốn.”

 

“Được, chờ lúc em rảnh rỗi thì sẽ may cho anh.”
 
Chương 2352


Hạng Kình Hạo cảm thấy cô nghiêm túc, anh cũng rất mong đợi: “Thật hả? Vậy anh chờ quà đính ước.”

 

Tưởng Vân Hi thấy ngọt trong tim, cô cũng nghiêm túc đồng ý: “Được, chờ em hết bận sẽ may cho anh một cái.”

 

Hạng Kình Hạo đứng dậy, cầm cốc nước của cô đi tới máy uông nước bên cạnh, rót một chén đưa cho cô: “Uông nước đi.”

 

“Có cafe thì tốt.” Tưởng Hân Vy còn bận nhiều việc, muốn tập trung.

 

“Muốn uống cafe à? Vậy anh bảo trợ lý đưa một cóc tới.”

 

Hạng Kình Hạo luôn phục vụ tận tình với cô.

 

Tưởng Hân Vy lập tức cười lắc đầu: “Không cần, phiền người ta quá.”

 

“Không phiền.” Hạng Kình Hạo nói xong thì gọi điện thoại thật, để trợ lý qua phòng trà nước rót hai cốc cafe tới.

 

Tưởng Hân Vy thầm vui, có bạn trai thế này tăng ca cùng, đúng là hạnh phúc.

 

Bắt giác đã hơn 11 giờ tối rồi, Tưởng Hân Vy cũng mệt cả ngày rồi, cô đang ngắm bộ quần áo trên người của người mẫu, cô bắt giác lùi về sau, quan sát một lượt, cũng không phát hiện ra, có một người đàn ông đang khoanh tay đợi cô ở bên ngoài cách máy bước chân.

 

Không ngờ rằng, cô trực tiếp lùi về sau sa vào lòng nam nhân đó. Cô giật mình, xoay người liền bị cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền dán chặt Vào ngực nam nhân.

 

Tưởng Hân Vy cũng mệt rồi, yên tâm ôm anh ấy, rúc vào.

 

lòng anh ấy nghỉ ngơi một chút.

 

Hạng Kình Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt cô lúc đó, thật sự trông rất mệt mỏi, anh đau lòng nói: *Chúng ta về thôi! Rất muộn rồi.”

 

Tưởng Hân Vy nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

 

Khách sạn của Hạng Kình Hạo cách đó cũng không xa, anh trầm giọng nói: “Có muốn đến khách sạn với anh không?”

 

Tưởng Hân Vy ngẳng đầu nhìn anh, Hạng Kình Hạo hiểu được cách nghĩ của cô qua ánh mắt đó, anh hốt hoảng giải thích loạn cả lên: “Anh không phải ý đó. Ý của anh là khách sạn khá gần, em đến đó có thể nghỉ ngơi sớm hơn.”

 

Tưởng Hân Vy bị bộ dạng hoang mang của anh ấy chọc cười, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cười, nói: “Em cũng có nghĩ gì đâu.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô không giận, ánh mắt anh lúc đó chỉ có cô, nếu lúc này cô là vợ hợp pháp của anh, anh đương nhiên muốn cùng cô trải qua một buổi tối đầy đẹp đẽ.

 

“Giờ này ba mẹ em cũng đã ngủ rồi, vậy em không về nữa.”

 

Tưởng Hân Vy nói, cô cũng muốn ở khách sạn, có thể nghỉ ngơi sớm chút.

 

Hạng Kình Hạo đi đến sofa lấy túi của cô, nói: “Đi thôi!

 

Phòng của anh là phòng kép, em có muốn ở cùng anh không?”

 

Ánh mặt của Tưởng Hân Vy có chút ngại ngùng, nhưng cô không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”

 

Nếu đã nhận định anh rồi, cô cũng không có gì phải bận tâm nhiều, hơn nữa cô cũng tin rằng anh sẽ không làm những chuyện gây hại cho cô hay những chuyện mà cô không nguyện ý.

 

Lúc này, nhân viên trong phòng làm việc cũng đã sớm rời đi, cũng chỉ có cô là người dời đi muộn nhất.

 

Đội xe của Hạng Kình Hạo vẫn luôn đợi ở dưới lầu, họ đi ra, đội xe liền chạy về hướng khách sạn.

 

Ngồi ở vị trí sau xe, trong lòng căng thẳng cả ngày, Tưởng Hân Vy thật sự rất mệt mỏi, đầu cô tự nhiên dựa vào vai nam nhân bên cạnh, thả lỏng một chút.

 

Hạng Kình Hạo đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, động tác anh ôn nhu, dường như càng làm cô thêm buồn ngủ, cô thoải mái nhăm mát lại, trong lộ trình ngăn ngủi đó cô lại ngủ thiếp đi, Lúc xe dừng lại, Tưởng Hân Vy thật sự ngủ rồi, Hạng Kình Hạo ngắm nhìn cô gái trong lòng, anh giơ tay ôm cô vào lòng, bước đôi chân thon dài vào khách sạn.

 

Tưởng Hân Vy mơ mơ màng màng mở mắt trong thang máy, lúc thấy mình được Hạng Kình Hạo ôm trong lòng, cô nở nụ cười ngọt ngào, ôm chặt cô anh hơn, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp.

 

Trong ánh mắt của Hạng Kình Hạo tràn ngập ý cưng chiều, hai vệ sĩ đi theo anh giúp anh quẹt thẻ mở cửa phòng, sau khi Hạng Kình Hạo ôm Tưởng Hân Vy vào, vệ sĩ cũng thuận tay đóng cửa.

 
 
Chương 2353


Hạng Kình Hạo ôm cô đặt lên sofa, lúc đặt xuống, vì Tưởng Hân Vy ôm lấy cổ của anh làm cho anh không thể không tiếp xúc gần với cô, hai khuôn mặt rất gần nhau.

 

Tưởng Hân Vy cũng không thật sự chìm vào giấc ngủ, cô mở mắt, trước mắt là đôi môi khiêu gợi của nam nhân kia, cộng với độ cong tuyệt đẹp của chiếc cằm… Cô không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn lên phía trên, đụng phải ánh mắt thâm sâu mê hoặc của nam nhân ấy.

 

Bầu không khí yên ắng, dường như nghe rõ từng hơi thở.

 

Là hương vị tình yêu, yêu nhau, và còn có, mê hoặc nhau… Hạng Kình Hạo không nỡ, cũng không muốn buông cô ra, nội tâm anh đã sớm không nhịn được nữa, có phần kích động.

 

Hôn, tự nhiên buông xuống.

 

€ó chút khó buông bỏ, nhưng Tưởng Hân Vy lại làm động tác từ chối bên dưới, nam nhân chợt bừng tỉnh, buông cô ra, chống tay nhìn cô gái đang mặt đỏ tía tai, hơi thở gấp gáp.

 

Nếu còn không dừng lại, trận hỏa hoạn này khó mà dập lửa.

 

*Đi tắm rồi ngủ sớm đi!”

 

Giọng Hạng Kình Hạo khàn khàn nói.

 

Tưởng Hân Vy ngồi dậy, có chút không dám nhìn anh: “Anh cũng vậy, ngủ ngon!”

 

Tưởng Hân Vy nói xong, liền tự giác đi đến phòng khách, Hạng Kình Hạo ngồi trên sofa, dưới ánh đèn pha lê, nhan sắc anh tuần tú như chạm ngọc, cũng lộ chút nam sắc phong tình.

 

Anh nhìn về phía phòng khách, đáy mắt lộ ra tia ấm áp, mà một loại mãn nguyện.

 

Tưởng Hân Vy dựa vào cửa, khuôn mặt hồng hào tươi tắn, lúc này trong đầu cô vẫn còn cảm giác lúc trước, cảm giác lạ lùng vừa nguy hiểm vừa ngọt nào, hắp dẫn cô, làm cô từng bước đắm chìm.

 

Nhưng tình yêu không phải thứ gấp gáp liền có được, ngược lại phải như gần như xa mới thể hiện được sự ngọt ngào và chờ mong.

 

Tưởng Hân Vy tắm xong, cô thật sự quá buồn ngủ rồi, cô năm lên giường, trở người một cái, gôi lên tay của chính mình rồi ngủ thiếp đi.

 

Chỉ là cô không biết có ai đó phòng bên cạnh, lại vì chuyện vừa nãy mà cần phải tắm nước lạnh, còn mát ngủ đến nửa đêm mới chìm vào giấc mộng.

 

Dù là chịu dày vò như vậy, nhưng Hạng Kình Hạo vẫn cam tâm tình nguyện.

 

Nước D.

 

Chớp mắt ngày xuất phát đã càng ngày càng gần, Nghê Sơ Tuyết vẫn luôn đợi ngày này, cô đang đợi điện thoại của Hạng Bạc Hàn.

 

Rất nhanh cô liền đợi được rồi, bởi vì Hạng Bạc Hàn phải bay trước ngày xuất phát một ngày.

 

Nghê Sơ Tuyết nằm trong nhà đợi, hai ngày nay, cô đều cảm thấy tâm trạng bắt an, làm chuyện gì cũng không tập.

 

trung, lúc nào cũng nhìn vào điện thoại.

 

Chiều nay, cô đang chơi cùng mèo của mình trên ban công, điện thoại cô đặt bên cạnh bỗng kêu lên, cô vì nghe điện thoại mà không cẩn thận buông cây gậy chọc mèo xuống, từ ban công 2m rơi xuống, mèo bên cạnh cô cũng nhảy xuống theo.

 

“Ah… Mễ Kỳ…” Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy mèo nhảy xuống, bắt lấy điện thoại rồi vội vàng xuống lầu.

 

“Alo!”

 

Nghê Sơ Tuyết vừa nghe điện thoại vừa phóng như bay xuống lầu, hơi thở gấp gáp.

 

“Alo! Tôi là Hạng Bạc Hàn.”

 

Giọng nói nam tính trầm ổn vang lên.

 

Nghê Sơ Tuyết vừa vui mừng vì điện thoại đến rồi, vừa thở gấp gáp chạy đến hoa viên.

 

“Chào chú Hạng…”

 

“Em đang chạy bộ à?”

 

“Không không, mèo của em nhảy từ tầng 2 xuống rồi, em phải xem xem nó có bị thương gì không?”

 

Nghê Sơ Tuyết nói xong liền vòng qua hoa viên, cô thấy mèo nhỏ đang nằm trên bãi cỏ nô đùa, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
 
Chương 2354


Cô thở phào một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng nói trầm ổn truyền tới: “Có cần chút nữa tôi gọi lại không?”

 

Nghê Sơ Tuyết không do dự vội vàng đáp: “Không cần, mèo nhà em không sao, chú Hạng, có phải chúng ta sắp xuất phát rồi không?”

 

“Đúng vậy, hai tiếng nữa xuất phát, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón em.”

 

Hạng Bạc Hàn thông báo cho cô ấy.

 

Nghê Sơ Tuyết cười đáp: “Được, em ở nhà chờ chú.”

 

Nghê Sơ Tuyết ở nhà đợi xe của Hạng Bạc Hàn đến đón, cô gọi điện thoại báo tin cho mẹ, phu nhân Khắc Hy Á đang diễn thuyết tại một trường đại học, nghe tin con gái sắp dời đi, bà cũng rất vui mừng.

 

Giao con gái cho Hạng Bạc Hàn, bà cũng yên tâm.

 

“Sơ Tuyết, mẹ và ba con đợi tin tốt từ con, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở đằng sau cổ vũ cho con.”

 

Lúc Nghê Sơ Tuyết cúp điện thoại, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đối với đợt về nước tìm người thân này cũng ôm rất nhiều hy vọng, muốn nhìn thấy người đã sinh ra cô trong cuộc đời này.

 

Nghê Sơ Tuyết mang vali từ tầng 3 xuống tầng 1, vì Mị Lạp dạo này tâm trạng không tốt nên dùng đồ ăn làm động lực, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở phòng khách cày phim, vừa ăn vừa xem.

 

Cô ta đang ngồi ăn bỏng ngô, vừa nghe thấy tiếng xuống cầu thang, cô ta ngẳng đầu nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đang dùng lực đem vali xuống lầu.

 

“Nhị tiểu thư, để tôi làm cho!”

 

Người giúp việc vội vàng lên lầu giúp cô.

 

“Lộ Na, nước hoa quả của tôi còn chưa đem đến.”

 

Mị Lạp lập tức gọi tên người giúp việc muốn giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.

 

Người hầu nghe thấy lập tức hiểu ra ý của đại tiểu thư không cho phép cô giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.

 

“Tôi sẽ đem đến ngay.”

 

Lộ Na chỉ đành đi về hướng phòng bếp.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không cầu ai giúp đỡ, cô đem vali đến phòng khách, có chút thở gấp, cô nhìn Mị Lạp trên sofa, quan tâm nhắc nhở một câu: “Chị à, nếu tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải khuây.”

 

Mi Lạp bất bình nói: “Tôi không đi đâu hết, cô đi rồi tâm trạng tôi sẽ tốt liền thôi.”

 

Nghê Sơ Tuyết mim môi: “Lần này em đi có lẽ rất lâu mới trở lại.”

 

“Vậy càng tốt, cô mau đi đi! Tôi không muốn thấy cô từ lâu £ rôi!”

 

Mị Lạp nói.

 

“Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho mình, còn có ba mẹ nữa.”

 

Nghê Sơ Tuyết dặn dò một câu.

 

Mị Lạp lập tức trừng mát, thể hiện không muốn nghe nhiều lời linh tinh như vậy.

 

Nghê Sơ Tuyết đành không nói nữa.

 

Lúc này cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, trong lòng nghĩ xe đã đến rồi.

 

“Chị à, tạm biệt!”

 

Nghê Sơ Tuyết vẫy tay, kéo hành lý ra cửa.

 

Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn tháy hành lý của cô liền mở cửa xe, vô cùng tận tâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp xe.

 

“Cảm ơn.”

 

Nghê Sơ Tuyết nở nụ cười, mở cửa sau xe ngồi vào, đi thẳng đến sân bay.

 
 
Chương 2355


Ở sân bay, một chiếc máy bay tư nhân hào hoa mang biển hiệu 787 đang đợi, khi xe của Nghê Sơ Tuyết đến, Hạng Bạc Hàn đang trên đường tới, hành lý của cô đã được vệ sĩ mang đến bộ phận vận chuyển kiểm nghiệm.

 

Hai vai đeo túi của cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ngồi trong phòng chờ, Nghê Sơ Tuyết uống cafe được đưa tối, trong ánh mắt thanh khiết của cô tràn đầy sự mong đợi.

 

Cô được nuôi dưỡng ở nước này từ lúc 1 tuổi, 20 năm rồi, cô rời khỏi đất nước mà mình sinh ra đã được 20 năm rồi.

 

Cô vẫn luôn muốn về nước, về nơi cô được sinh ra, tìm kiếm bí mật thân thế của cô.

 

Nghê Sơ Tuyết lấy từ trong balo ra một tập tài liệu cũ đã ó vàng mà mẹ đưa cho cô, đây là giấy tờ thủ tục họ đã làm để nhận nuôi cô từ cô nhi viện, trên đó dán ảnh một em bé sơ sinh, cũng chính là cô ngày nhỏ.

 

Nghê Sơ Tuyết giơ tay chạm vào bức ảnh bé sơ sinh đó, trong lòng đột nhiên thấy buồn tha thiết, bản thân cô từng có đôi mắt đen thuần khiết, mái tóc đen, gương mặt mang nét phương đông, ba mẹ cô sẽ trông như nào nhỉ?

 

Tiếng Trung của Nghê Sơ Tuyết cũng là vì cô thích giao tiếp với người nước Z nên có tiến bộ rất lớn, có thể giao tiếp như bình thường được.

 

Nghê Sơ Tuyết đang than thở, đột nhiên phía cửa mở ra, một người đàn ông chân dài, tư thế nho nhã đẩy cửa bước vào, Hạng Bạc Hàn đến rồi.

 

“Chú Hạng.”

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sự tôn trọng, như một người hậu bối bình thường dành cho tiền bai vậy.

 

Khuôn mặt của Hạng Bạc Hàn cũng chỉ như một người trưởng thành không đến 28 tuổi, nhưng trên người anh không hề có chút cảm giác của người trung niên nào, mà làm cho người khác cảm thấy là một người rất trẻ tuổi thành đạt.

 

Nhưng anh lớn hơn Nghê Sơ Tuyết 10 tuổi, đây là hiện thực không thể chối cãi.

 

Vì vậy tiếng gọi chú này, anh nhận cũng không thẹn.

 

Chỉ là, ánh mắt của Hạng Bạc Hàn nhìn cô bạn nhỏ này lại không phải cảm giác nhìn một hậu bối, thậm chí đáy mắt có một loại cảm giác khác nảy sinh.

 

*Nghỉ ngơi chút rồi xuất phát.”

 

Trông Hạng Bạc Hàn có vài phần mệt mỏi, đêm qua anh thức cả đêm cùng người nhà thực hiện nghiên cứu, vì nghiên cứu đợt thuốc giải này, vì kỹ thuật Hạng gia thành thục nên nghiên cứu cũng rất thuận lợi, nếu không ngoài ý muốn thì cuối năm sẽ nghiên cứu ra.

 

“Vâng!

 

Nghê Sơ Tuyết gật gật đầu, sau khi Hạng Bạc Hàn ngồi xuống cô mới dám ngồi, tài liệu trong tay chuẩn bị cất vào cặp lại bị Hạng Bạc Hàn phát hiện.

 

Anh giơ tay ra, nói: “Đưa tài liệu tôi xem xem.”

 

Nghê Sơ Tuyết vội đưa tài liệu cho anh, Hạng Bạc Hàn cầm tài liệu trong tay, nhìn ảnh cô lúc nhỏ dán bên ngoài, đôi mắt to đen tròn như ngọc thạch, cũng không có gì thay đổi.

 

Đây chỉ là tập tài liệu minh chứng cũ kĩ của cô nhi viện, vẫn còn rất nhiều giấy tờ trong quá trình làm thủ tục khác nữa, mặc dù cô bị ba mẹ ruột bỏ lại cô nhi viện, nhưng ông trời giúp cô gặp được một cặp vợ chồng vô cùng yêu thương cô.

 

“Lần này về nước tôi sẽ tận lực giúp đỡ em tìm gia đình ban đầu của mình, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

 

Hạng Bạc Hàn nói với cô.

 

Nghê Sơ Tuyết gật gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tốt tâm lý.”

 

Lúc này, nhân viên tổ bay đều đến đón họ lên máy bay, Hạng Bạc Hàn đứng dậy, Nghê Sơ Tuyết cũng đeo ba lô đứng dậy cùng anh đi đến nơi đăng ký bay.

 

Nghê Sơ Tuyết lớn từng này cũng chưa từng ngồi máy bay tư nhân bao giờ, lúc này trong lòng cô rất kích động.

 

Thậm chí trong cuộc đời của cô đến số lần đi máy bay thường cũng mới được vài lần, còn là lộ trình trong nước.

 

Nghê Sơ Tuyết ngồi trên ghế sofa nhỏ, thắt dây an toàn, Hạnh Bác Hàn cũng đồi diện cô, là một chiếc ghế sofa dài.

 

Trợ lý của anh ngồi đối diện với anh, đang thành thục sắp xếp văn kiện gì đó đưa anh xem.

 

Nghê Sơ Tuyết không kìm được xót thay cho Hạng Bạc Hàn, ngôi máy bay vẫn phải xem nhiều tài liệu như vậy.

 

Máy bay đi vào đường băng rồi cất cánh thẳng lên trời.
 
Chương 2356


Chương 2356:

 

Nghê Sơ Tuyết chưa từng ngồi máy bay nào ổn định như này, khoang máy bay cũng rất yên tĩnh, ngay cả âm thanh phía ngoài cũng không nghe thấy, làm cho cả máy bay đều rất yên lặng.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn Hạng Bạc Hàn ở phía đối diện đang dựa sofa, ngón tay thon dài để bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Máy bay đang không ngừng bay lên, đến khoảng không ổn định, tiếp viên liền đến nhẹ nhàng hỏi Nghê Sơ Tuyết muốn uống gì.

 

Nghê Sơ Tuyết muốn uống cafe, còn thêm một phần đường.

 

Tiếp viên không làm phiền Hạng Bạc Hàn đang nghỉ ngơi ở phía đối diện, mà vô cùng tinh tế đắp cho anh ấy một chiếc chăn mỏng.

 

Đóng cửa sổ vào, trong ánh sáng mờ ảo, làm cho cả người anh toát ra vẻ thần bí, Nghê Sơ Tuyết chỉ cảm thấy, người đàn ông này có một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

 

Thành phố A, Tưởng Hân Vy đang bận rộn trong phòng làm việc không rời đi được, Hạng Kình Hạo nghe thấy chú nhỏ sắp đến, anh liền dẫn theo người của mình đến căn nhà đã mua để trang trí và dọn dẹp.

 

Đồng thời, còn phải chỉnh sửa trang trí và mở rộng, đúng lúc bên cạnh có vài căn biệt thự tư nhân đang rao bán, Hạng Kình Hạo liền mua về, để căn biệt thự tư nhân cổ kính này kết hợp giữa cảm giác hiện đại và thời đại.

 

Hạng Kình Hạo cũng bắt đầu bận rộn.

 

Chập tối, một trận ánh sáng, một chiếc máy bay to lớn hạ cánh bình ổn, dừng lại ở điểm lối vào.

 

Ở lối vào cho khách quý, có vài vệ sĩ cùng một đôi nam nữ bước ra ngoài, người đàn ông thân hình thon dài, khí chất trầm ổn, khuôn mặt tuần mỹ, khí phách bá đạo.

 

Còn cô gái đi cùng anh, khuôn mặt thanh tú, tính tình trong sáng, còn đem theo chút hơi thở thanh xuân đáng yêu.

 

Trong ánh mắt cô, đối với môi trường mọi thứ xung quanh đều tràn đầy hiếu kỳ và sự yêu thích, cô cảm nhận được một loại thân thiết mãnh liệt.

 

Thành phố mà Nghê Sơ Tuyết được nhận nuôi cũng vừa đúng là một nhà cô nhi viện ở thành phố A, lần này cũng coi như là trùng hợp đi.

 

Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn lấy hành lý đặt lên xe, một đoàn ba chiếc ô tô màu đen phóng đi trong ánh hoàng hôn rực rỡ buổi tối.

 

Tầm nhìn của Nghê Sơ Tuyết ngồi phía sau chưa lúc nào dừng, cô nhìn ánh đèn đường dần dần sáng lên, nhìn những người qua đường đi lại cùng nhau, cô nghĩ, người sinh ra cô đang ở đâu đây?

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn thi thoảng rơi trên người cô, vừa nhỏ vừa gầy, bóng dáng muốn ngay lập tức muốn tìm thấy người thân của cô khiến trong lòng anh không khỏi nổi lên một tia thương xót.

 

Chỉ cần có hi vọng, anh sẽ giúp cô tìm người nhà.

 

Hạng Bạc Hàn từ trước đến nay cũng chưa từng nhiệt tình muốn giúp đỡ một người không có quan hệ với anh, nhưng Nghê Sơ Tuyết dường như có một loại mị lực khiến anh thương xót.

 

“Chú Hạng, chú quen thuộc với nơi này không ạ?”

 

“Tôi cũng chỉ đến đây vài lần, nhưng năm nay có thể nhà tôi sẽ chuyển về trong nước sống, sau này tôi sẽ ở đây lâu dài.” Hạng Bạc Hàn trả lời, nhìn thành phố này, anh cũng cảm thấy được sự thân thiết và yêu thích.

 

“Thật sao? Vậy sau này chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau được rồi.” Trong lòng Nghê Sơ Tuyết sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.

 

Hạng Bạc Hàn híp mắt, mỉm cười hỏi: “Em hi vọng chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau sao?”

 

Nghê Sơ Tuyết quay đầu mỉm cười: “Vâng! Sau này ba mẹ em không thể thường xuyên đến nhà chú làm khách rồi.”

 

Ý cười của Hạng Bạc Hàn thu lại, hóa ra điều cô muốn nói là tình bạn giữa gia đình cô và Hạng gia.

 

Còn anh thì lại hiểu nhầm tưởng rằng cô muốn gặp anh thường xuyên.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn đồng hồ, cầm điện thoại gọi cho Hạng Kình Hạo.

 

“Alo, chú nhỏ, hai người đến đâu rồi?”

 

“Ăn tối cùng nhau không?” Hạng Bạc Hàn mở miệng hỏi.

 

“Không ạ, tối nay cháu ở cùng Hân Vy, cháu thu xếp nhà ăn cho mọi người rồi, vệ sĩ sẽ đưa chú qua đó, khách sạn cũng sắp xếp xong rồi.” Hạng Kình Hạo cười nói.

 

“Được!” Hạng Bạc Hàn cũng không quấy rầy cháu trai yêu đương nữa.
 
Chương 2357


Chương 2357:

 

Lúc này Hạng Kình Hạo đang ở trong văn phòng của Tưởng Hân Vy đợi cô cùng đi ăn tối, lúc này Tưởng Hân Vy cầm một dây lưng thất trên một bộ quần áo, cô lùi lại đánh giá vài lần lại cảm thấy không ổn, lấy ra một chiếc khác từ đống thắt lưng bên cạnh rồi đeo lên.

 

Hạng Kình Hạo bên cạnh cong môi, nhìn vợ mình nghiêm khắc chọn tác phẩm thời thượng, hiển nhiên tương lai sẽ là người làm nên chuyện lớn.

 

Tưởng Hân Vy cuối cùng cũng chọn xong được một chiếc, mới phát hiện cô chọn một chiếc thắt lưng thôi đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, hơn còn khiến cho người đàn ông đẳng sau đợi cô lâu như thé.

 

“Em làm xong rồi, chúng ta có thể đi thôi.” Tưởng Hân Vy áy náy nói.

 

Hạng Kình Hạo đứng dậy, anh cũng đã cầm lấy túi của Tưởng Hân Vy: “Chuyện cằm túi như này, tương lai cứ để cho chồng em làm.”

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười ngọt ngào, cô gật đầu, đúng lúc hôm nay làm việc cũng mệt rồi, thả lỏng một chút.

 

Vừa ra ngoài, tay cũng bị người đàn ông nắm chặt, dọc đường gặp phải những nhân viên chào hỏi, Tưởng Hân Vy nhận được toàn bộ ánh mắt ngưỡng mộ, ngay cả Lữ Trân và La Ngải Mỹ cũng không dám tùy tiện coi Tưởng Hân Vy như người mới mà sai khiến.

 

Tác phẩm lần này của Tưởng Hân Vy là được Tưởng San công nhận đưa vào sàn diễn, đồng nghĩa với việc tài hoa của cô xem trọng.

 

Xe của Hạng Kình Hạo sớm đã ở dưới tầng đợi cô, hai người đến nhà hàng ngay cạnh, sau khi xong bữa tối, Tưởng Hân Vy vẫn còn quay lại làm việc.

 

Lúc này, ở lối vào của một nhà hàng sang trọng, xe của Hạng Bạc Hàn đã tới, Nghê Sơ Tuyết cùng anh bước vào nhà hàng, vị trí đã đặt cho hai người là ở cạnh cửa sổ.

 

Nghê Sơ Tuyết ngồi xuống, chống cằm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa, tâm tình cô cực kỳ tốt.

 

Toàn thân cô tản ra sức sống thanh xuân, trông rất đáng yêu, ngay cả những người lạ xung quanh nhìn thấy cô cũng muốn nhìn nhiều thêm chút.

 

Hạng Bạc Hàn để cô gọi món, Nghê Sơ Tuyết chọn những món cô thích ăn rồi đưa lại anh, cô rất thích đồ ăn Trung Quốc, nên cô chọn món có vị cay.

 

Hạng Bạc Hàn tao nhã cầm lấy gọi thêm ba món, phục vụ rời đi, anh cầm cốc uống trà, nhận được cái nháy mắt của người phụ nữ ngồi bàn đối diện.

 

Ánh mắt của người phụ nữ đó như có điện, hiển nhiên là cô ta rất có hứng thú với người vừa trưởng thành lại còn mê người như Hạng Bạc Hàn, toàn thân toát ra khí chất thành công, đến đâu cũng đều có ánh mắt của phụ nữ.

 

Hạng Bạc Hàn đối với loại tình huống như này, anh sớm đã hình thành thói quen, hơn nữa cũng thường không để ý, nhiều nhát là đáp lại bằng ánh mắt lịch sự, không nhìn thêm gì.

 

Nhưng người phụ nữ tối nay cực kỳ cố chấp, cô ta cũng sắp ăn xong, hỏi phục vụ xin một mảnh giấy, nghiêm túc viết số điện thoại và tên của mình, còn cực kỳ chủ động đứng dậy đến bên cạnh Hạng Bạc Hàn, lộ ra nụ cười đẹp nhất: “Tiên sinh, xin chào, có tiện làm quen một chút không? Đây là số của tôi, nếu anh cũng bằng lòng kết bạn, thì gọi cho tôi.” Nói xong, lúc người phụ nữ này sắp đi, cô ta còn liếc mắt một cái rồi cùng bạn của cô ta rời đi.

 

Nghê Sơ Tuyết không khỏi cảm thấy vui mừng cho Hạng Bạc Hàn trước mặt, cô chống cằm cười nói: “Chú Hạng, chú thật là nhận được sự chào đón của con gái mà!”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn tờ giấy đặt trước mặt bàn, không nhìn liền xé ra thành ban mảnh, đặt vào trong chiếc đĩa bên cạnh.

 

“Chú Hạng, sao chú lại xé vậy! Chú không xem sao?”

 

Nghê Sơ Tuyết ngây thơ hỏi.

 

Hạng Bạc Hàn cầm cốc trà trả lời cô: “Tôi không thích phụ nữ bắt chuyện bằng cách như vậy, xé tờ giấy này đi cũng là để bảo vệ sự riêng tư của người phụ nữ đó.”

 

“Chị ấy rất đẹp.” Nghê Sơ Tuyết khen, người phụ nữ vừa nãy xinh đẹp, thân hình cũng tốt.

 

Hạng Bạc Hàn không nhịn được dò hỏi: “Em nói xem, cô ta muốn cái gì từ trên người tôi?”

 

Nghê Sơ Tuyết suy nghĩ: “Chị ấy muồn theo đuổi chú.”

 

“Cô ta chỉ muốn theo đuổi sự kích thích và khoái cảm.”

 

Hạng Bạc Hàn híp mắt.

 

Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, cô vừa mới bước vào thế giới của người trưởng thành, đối với tâm lý của nam nữ trưởng thành chưa đủ hiểu biết, cô nghiêng đầu nói: “Thật phức tạp! Cái đấy có gì hay ho mà theo đuổi.”
 
Chương 2358


“Sau này em sẽ biết.” Giọng nói của người đàn ông thấp đi vài phần.

 

Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn ăn xong bữa tối, lái xe đến khách sạn năm sao gần đó đặt hai phòng VIP rồi đi nhận phòng.

 

Vali của Nghê Sơ Tuyết được vệ sĩ mang đến khách sạn, Hạng Bạc Hàn ở ngay cạnh phòng cô.

 

Quẹt thẻ phòng, Nghê Sơ Tuyết hướng thân vẫy tay với người đàn ông nói lời cảm ơn: “Chú Hạng, cảm ơn sự chăm sóc của chú, chúc chú ngủ ngon.”

 

“Ngủ ngon, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi bắt cứ lúc nào.”

 

Nghê Sơ Tuyết cong môi mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ!”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn sau khi thấy cô bước vào phòng, anh mới cùng trợ lý bước vào phòng mình.

 

Nghê Sơ Tuyết đứng trong căn phòng xa hoa, cánh cửa sổ tự động mở ra, khung cảnh đêm của toàn thành phố A xuất hiện trước mắt, Nghê Sơ Tuyết kinh ngạc bước đến trước cửa sổ.

 

Nhìn thành phó xa lại nhưng lại có cảm giác quen thuộc này, giống như được trở về với vòng ôm của ba mẹ.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn ánh đèn của những ngôi nhà đằng kia, sống mũi cay cay, nước mắt lưng lòng, nghĩ đến hai mươi năm trước cô được sinh ra ở đây, cô liền cảm thấy.

 

một loại bi thương.

 

Nghê Sơ Tuyết ngòi trên sô pha trước cửa sổ, ngây người một lúc mới tỉnh lại, trời đã càng tối hơn, cô thu dọn lại quần áo, Hạng Bạc Hàn thu xếp cho cô ở đây mười ngày, cho nên cô tạm thời sẽ ở đây.

 

Nghê Sơ Tuyết tắm xong, ngồi trên giường cầm ipab lên, lấy ra địa chỉ của cô nhi viện bắt đầu tìm kiếm trên bản đồ.

 

Sáng sớm ngày mai, cô phải đến cô nhi viện đó xem xem, nếu như có thể tra ra được tin tức mà ba mẹ ruột của cô để lại, vậy thì việc tìm người nhà sẽ càng dễ dàng hon.

 

Khoảng mười một giờ tối.

 

Tưởng Hân Vy làm việc đến tận bây giờ, hơn nữa bên cạnh cô, Hạng Kình Hạo đang cực kỳ kiên nhẫn đợi, đa số thời gian anh đều chống cằm ngắm nhìn cô.

 

Tưởng Hân Vy cũng rất đau lòng, đuổi thế nào anh cũng không đi, hơn nữa công việc của cô đang đến giai đoạn căng thẳng.

 

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể để anh ấm ức cùng cô tăng ca mỗi ngày.

 

Tưởng Hân Vy nhìn thời gian đã là mười rưỡi, cô bỏ thước đo trong tay mình xuống, nói với người đàn ông trên ghê sô pha: “Chúng ta về đi! Tối nay em không ở khách sạn nữa, em về nhà một chuyến.”

 

“Sao vậy? Em định về nhà tăng ca à?” Hạng Kình Hạo lập tức lên tiếng suy đoán.

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười: “Em cũng mệt rồi, chỉ là muốn về nhà thu xếp lại đồ diễn, em sẽ ngủ sớm thôi.”

 

Hàng Kình Hạo mới không tin cô,, nhất định là cô trốn về nhà trộm thức đêm tăng ca.

 

“Không được thức đêm làm việc, sức khỏe quan trọng hơn.”

 

Anh vươn tay ôm lấy eo cô, bá đạo ra lệnh.

 

Tưởng Hân Vy trong lòng ngọt ngào, cô gật đầu: “Được!

 

Em nhất định sẽ ngủ thật sớm.”

 

Hạng Kình Hạo cúi xuống hôn lên mái tóc cô, thân mật nắm tay cô ra ngoài.

 

Bây giờ là khoảng thời gian ân ái của họ, thật sự là không phân biệt thời gian địa điểm, khiến cho mọi người trong công ty cảm thấy ghen tị lại vừa ngưỡng mộ.

 

Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy về nhà an toàn xong, anh lái thẳng xe đến khách sạn Hạng Bạc Hàn ở, vừa đúng Hạng Kình Hạo bây giờ cũng ở đó.

 

Trời tối rồi nên Hạng Kình Hạo cũng không có quấy rầy chú nhỏ, sáng sớm hẹn anh ăn sáng sau!

 

Sáng sớm.

 

Ngoài cửa sổ vẫn còn lớp sương mờ nhưng Nghê Sơ Tuyết đã dậy rồi, cô gấp lại chăn màn và dọn dẹp phòng, nghĩ đến điều gì đó, cô cầm tờ giấy trên bàn lên, viết một mẫu giấy rồi cầm ra ngoài.
 
Chương 2359


Chương 2359:

 

Cô đưa cho nhân viên quầy lễ tân, để cô ấy đưa cho khách phòng 8018, Nghê Sơ Tuyết đeo balo bước ra khỏi khách sạn, bước đi trong ánh nắng ban mai, mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp được vén nhẹ lên, cô ngắng đầu nhìn lớp sương mù trên tòa cao óc, tựa như những người khổng lò.

 

Cô vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ, đến trạm xe bus gần đó, cô cùng đám học sinh dậy sớm đang chờ xe bus.

 

Không lâu sau có một chiếc xe đi đến, đây là xe mà Nghê Sơ Tuyết tra tuyến đường tối qua, cô chuẩn bị sẵn tiền đút vào hòm, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

 

Khoảng tám giờ trong khách sạn, thân hình cao lớn của Hạng Bạc Hàn mở cửa ra ngoài, chiếc áo sơ mi sãm màu cùng chiếc quần tây thon dài, khiến cả người anh trông cực kỳ nồi bật.

 

Anh nhìn căn phòng bên cạnh, đưa tay lên ấn chuông, nhưng ấn một hồi không thấy người bên trong ra mở của, Hạng Bạc Hàn nhíu mày, lẽ nào cô ở nhà ăn sao?

 

Điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh liếc nhìn rồi nghe máy: “Alo!”

 

“Alo chú nhỏ, dậy chưa?” Giọng nói của Hạng Kình Hạo truyền đến.

 

*Ừ! Dậy rồi, bây giờ đến nhà ăn.”

 

“Được, vậy gặp nhau ở nhà ăn.”

 

Hạng Bạc Hàn bước vào thang máy đến nhà ăn tầng sáu, anh báo số phòng chỉ thấy nhân viên tiếp đón mỉm cười nói: “Tiên sinh, có một cô gái để lại cho ngài một mảnh giấy.”

 

Nói xong đưa tờ giấy cho anh, Hạng Bạc Hàn cầm lấy, nhìn thấy là dùng tiếng anh để lại: “Chú Hạng, em ra ngoài trước, chú không cần lo cho em đâu, em sẽ tự mình chăm sóc cho bản thân, Nghê Sơ Tuyết.”

 

Ánh mát Hạng Bạc Hàn híp lại, nha đầu này mới sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi sao?

 

Hạng Bạc Hàn lập tức cẦm điện thoại, chợt nhớ ra trên đường anh vậy mà lại không lấy số điện thoại của cô, hơn nữa số của cô là số nước ngoài, cũng không chắc là có thể gọi được.

 

Ánh mắt sâu xa của Hạng Bạc Hàn bao phủ một tầng lo lắng, lúc này Nghê Sơ Tuyết lần đầu tiên về nước, không có người quen, giống như một đứa trẻ khiến anh lo lắng.

 

Lúc này, cô đi đâu được?

 

Mặc dù là khuôn mặt phương đông, nhưng tiếng trung của cô không tốt, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao?

 

Hạng Bạc Hàn đang trầm tư suy nghĩ, thì đằng sau có người vỗ vai anh: “Chú nhỏ, phát ngốc cái gì đấy?” Hạng Kình Hạo cũng đến rồi.

 

“Không có gì!” Hạng Bạc Hàn ngược lại không muốn để người khác phát hiện ra chút tâm tư này của anh.

 

“Áy! Nghê Sơ Tuyết không phải là đi cùng chú sao? Cô ấy không xuống ăn sáng cùng chú à?” Hạng Kình Hạo hiếu kỳ nhìn bên cạnh anh.

 

“Cô ấy ra ngoài rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn trả lời, hai chú cháu cùng bước vào trong nhà ăn.

 

Hạng Kình Hạo ngồi cạnh cửa sỏ trong nhà ăn, nghe nói Nghê Sơ Tuyết ra ngoài, ngược lại anh cũng lo lắng: “Chú nhỏ, Nghê Sơ Tuyết ra ngoài một mình, có phải là nguy hiểm quá rồi không?”

 

“Trong nước rất an toàn, có lẽ không sao đâu.” Hạng Bạc Hàn tao nhã cắt bánh, nhưng trong lòng anh lại không bình tĩnh như vậy.

 

Thay vào đó, lúc ở sân bay nhìn thấy toàn bộ tư liệu về cô nhi viện, lúc này nơi có thể tìm thấy Nghê Sơ Tuyết, có lẽ là ở những cô nhi viện đó.

 

Hình như tên là Happy Home.

 

“Chú nhỏ, chút nữa chú có muốn đến biệt thự xem không?” Hạng Kình Hạo đề nghị.

 

“Để chiều đi! Lát nữa chú có chuyện cần ra ngoài một chuyền.” Hạng Bạc Hàn lên tiếng “Chú hẹn ai rồi à?” Hạng Kình Hạo hiếu kỳ hỏi.

 

*Ừ, là chuyện khá quan trọng, buổi chiều sẽ liên lạc với cháu.” Nói xong, Hạng Bạc Hàn cũng dùng xong bước sáng, anh đứng dậy rời đi.

 

Hạng Kình Hạo bị chú nhỏ bỏ lại như vậy, không khỏi có chút phiền muộn, chú nhỏ về sớm hơn không phải là vì lo cho an toàn của anh sao?

 

Nhưng, trước mắt, an toàn của một người dường như còn quan trọng hơn đứa cháu này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top