Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2300


Chương 2300:

 

“Kẻ nào dám chông đôi Hạng gia như vậy? Còn dám tập kích đại thiếu gia, chờ Thát gia đến xử lý đi!”

 

Nhắc tới Thất gia này, ánh mắt mọi người đều tự động toát ra sự cung kính.

 

Thất gia, chính là chú út của Hạng Kình Hạo, ở Hạng gia đứng thứ bảy, đồng thời cũng là người phụ trách chuyện làm ăn trong lĩnh vực y học của Hạng gia, chỉ một mình ông có thể mở ra nền tảng cung ứng toàn cầu, còn là khách mời quen thuộc của các vị tổng thống các quốc gia.

 

Ông ấy đối ngoại, Hạng Kình Hạo quản lý bên trong, hai chú cháu trở thành trụ cột của Hạng gia.

 

Trong một gian phòng nghỉ khác, Hạng Thọ Dương vẫn như cũ giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta nghe ngóng động tĩnh, phút chốc liền nghe thấy có người gọi Thát gia, thân thể ông ta lập tức có chút run rẫy.

 

Ba tiếng sau, Hạng Kình Hạo vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi. Rạng sáng, ba chiếc xe có rèm che dừng lại trước cổng phòng thí nghiệm, vệ sĩ bước đến mở cửa chiếc xe đậu ở giữa.

 

Đôi chân thon dài mạnh mẽ bước xuống, người đàn ông một thân tây trang xuất hiện, nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu.

 

“Thất gia, thiếu gia hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.” Bác sĩ lập tức bước đến báo cáo.

 

“Đưa tôi đi thăm nó.” Âm thanh trầm thấp từ tính mang theo chút uy lực vang lên.

 

Người đàn ông tóc chải ngược về sau, ngũ quan tuần mỹ, khí thế bức người, khí tráng mang theo một loại áp bức, nhìn theo ánh mắt ông, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

 

“Các người bảo vệ thiếu gia thế nào vậy? Một mình ở trong phòng thí nghiệm cũng bị tập kích?” Giọng nói người đàn ông mang theo sự tức giận.

 

“Thưa… là thiếu gia muốn ở một mình…” Một người gan đạ giải thích.

 

“Còn dám tìm cớ?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng liếc sáng, lửa giận cũng không giảm đi.

 

Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đàn ông bước vào, đứng trước giường bệnh đánh giá người đang hôn mê trên giường, bác sĩ bên cạnh lập tức trình bày rõ bệnh trạng.

 

“Đại thiếu gia bị đập vào bên trái đầu, miệng vét thương không lớn, xuất huyết không nhiều lắm, thời điểm phát hiện đã lâm vào hôn mê.”

 

“Những chỗ khác trên người có bị thương không?”

 

“Chúng tôi đã kiểm tra qua, chỉ có não bị chắn động.”

 

Hạng Bạc Hàn nhíu mày, nhìn cháu trai giống như đang ngủ nằm đó, ông trầm thấp nói: “Cháu không thể gặp chuyện gì, nhanh tỉnh dậy đi.”

 

Hạng Kình Hạo ngủ một giác một ngày một đêm, mà Hạng Thọ Dương bên cạnh cũng bị tập kích đã sớm tỉnh lại, ông ta lập tức đi tìm Hạng Bạc Hàn giải thích chuyện không may trải qua.

 

Lúc ông ta tới nơi, Hạng Kình Hạo đã ngã trên mặt đất không dậy nỗi, ông ta muốn đến xem xét đã bị người khác đập vào sau đầu, ông ta hôn mê vài giây, mo hồ thấy có người rất nhanh trốn khỏi đó. Hạng Thọ Dương lợi dụng tình thân cùng sự hoảng loạn che giấu, nói đến không tìm thấy sơ hở, ngay cả Hạng Bạc Hàn cũng không nhìn ra.

 

“Thiếu gia đáng thương, nếu nó gặp chuyện không may, phải làm sao bây giờ?” Hốc mắt Hạng Thọ Dương đỏ lên.

 

“Nó sẽ không xảy ra chuyện gì.”

 

Hạng Bạc Thần mím chặt môi, nhìn cháu trai trên giường, ông tin anh nhất định sẽ tỉnh lại. Lúc đang nói chuyện, lông mi Hạng Kình Hạo nhẹ nhàng động một chút, Hạng Bạc Thần lập tức cuối người gọi anh: “Kình Hạo.”

 

Mắt Hạng Kình Hạo chậm rãi mở ra, lúc đầu chưa quen với ánh sáng, có chút hoảng loạn mê mang. Lúc sau, anh nhìn thấy người đàn ông ngồi trước giường, anh lập tức bật dậy, mang theo một tia phòng bị nhìn chằm chằm họ.

 

“Các người là ai?”

 

Hạng Kình Hạo vừa hỏi, vừa che đi vị trí bị thương của bản thân, ánh mắt nghi hoặc lại cảnh giác.

 

Đồng tử Hạng Bạc Hàn mãnh liệt co rút, ông trầm giọng mắng: “Thằng nhóc thối, ngay cả chú cháu cũng không nhớ?”

 

Hạng Kình Hạo tỉnh dậy đã một tiếng, lúc này chỉ có Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh anh, trong máu Hạng Kình Hạo tra ra một chút thành phần của thuốc, trải qua quá trình kiểm tra của bác sĩ, xác định là thuốc xóa trí nhớ của Hạng thị nghiên cứu chế tạo.

 

Hạng Bạc Hàn nghe xong sắc mặt liền âm trầm lạnh lẽo, có người dám đột nhập phòng thí nghiệm nhà ông, còn dùng thuốc xóa trí nhớ lên người cháu trai ông.

 

Hạng Kình Hạo lúc này ngồi ở ghế sô pha, tay anh lật từng tắm ảnh trong ipad trên tay. Anh là thiên kiêu chỉ tử từ nhỏ đã được Hạng gia chăm chút trong tay, cho nên hình ảnh của anh từ nhỏ đến lớn đều được ghi chép lại từng chút từng chút một.
 
Chương 2301


Chương 2301:

 

Mặc dù mắt trí nhớ, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự phát triển trong thần kinh não bộ cùng với năng lực, sự bình tĩnh và lý trí đối mặt với mọi chuyện của anh.

 

Hạng Bạc Hàn bên cạnh mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này ông lại thấy có chút may mắn vì đối phương không lấy mạng cháu trai của mình, bằng không ai sẽ gánh vác gia tộc này đây.

 

“Kình Hạo, còn có chỗ nào không rõ không?”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn cháu trai của mình, ngữ khí ôn nhu không ít.

 

Hạng Kình Hạo lật xem ghi chép quá trình lớn lên của mình, mảnh trống rỗng trong đầu dần dần được hoàn mỹ lắp đầy, Hạng Bạc Hàn cũng giải thích qua một lần chuyện xảy ra, hiện tại anh đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân của sự việc.

 

“Chú út, cháu hiểu được cháu là ai, nhưng mà trí nhớ chỉ tiết vẫn có chút không rõ ràng.”

 

“Cháu chỉ cần biết bản thân cháu là ai, cháu mang trên người sứ mệnh gì là được. Còn về phương diện chỉ tiết, cháu còn rất nhiều thời gian để bổ sung.”

 

Hạng Bạc Hàn đối với sự hồi phục hiện tại của anh coi như có thể nhẹ nhõm được một chút.

 

“Nơi này của chúng ta có nội gián, người này nhất định phải bắt được.”

 

Hạng Bạc Hàn siết chặt tay, nhìn người bên cạnh lâm vào trầm tư: “Chú cho người đưa còn về Hạng gia bên kia nghỉ ngơi, trong thời gian này, mọi việc giao lại cho chú xử lý.”

 

“Vậy chú út, chú cũng cẳẩn thận một chút.”

 

Hạng Kình Hạo quan tâm nói một câu, anh giờ phút này trong ánh mắt có chút hoang mang, thậm chí còn đang suy nghĩ làm sao có thể đem ký ức mắt đi tìm trở về.

 

Hạng Kình Hạo được đưa về Hạng gia, Hạng Bạc Hàn ở lại điều tra sự việc.

 

Hạng gia được đặt ở một khu rừng rậm vô cùng thần bí, trước cổng là sân bay tư nhân, cả tòa nhà rộng gần 10.000 mét vuông. Dưới bầu trời sao, tòa nhà của Hạng gia mang hơi thở cổ xưa, đây là nơi ở của Hạng gia hơn 100 năm qua, không ngừng truyền thừa, mà gia tộc cũng đã trải qua vô vàng biến chuyển lớn nhỏ mới có được đế quốc dược học huy hoàng như hiện tại.

 

Hạng Kình Hạo phủi bỏ bụi rơi trên tây trang, tuy rằng mắt trí nhớ, nhưng có một số thứ gần như gắn liền với ý thức, cho dù là thuốc cũng không thể tẩy sạch. Với ngôi nhà thân thiết này, anh thậm chí biết rõ từng ngốc ngách hành lang, giống như mọi thức đã tồn tại trong tiềm thức, anh đối với nơi này vô cùng có cảm giác quen thuộc thân thiết.

 

“Kình Hạo…” Mẹ Hạng Kình Hạo sớm đã nhận được tin tức vội vàng chạy đến, nhìn đứa con cao nất không chút tổn hao gì trước mặt, bà ôm chặt lấy anh, nức nở thành tiếng.

 

Hạng Kình Hạo vươn tay ôm mẹ mình, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”

 

Ngữ khí này làm Hạng phu nhận lập tức vui mừng, nước mắt chảy ra, đứa con này tuy mắt trí nhơ nhưng ngữ khí gọi bà vẫn giống hệt như trước. Con trai của bà không hề thay đổi.

 

Hạng Kình Hạo nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đoán một chút: “Ba.”

 

“Tên nhóc thối con, không biết tự bảo vệ mình như vậy sao? Làm chúng ta lo lắng.” Hạng Tư Niên vờ trách móc một câu.

 

Hạng phu nhân lập tức che chở: “Ông mắng con làm gì?

 

Nó cũng không biết được chuyện sẽ thành như vậy.”

 

Hạng Kình Hạo cong môi cười, lúc này trong đám người nghênh đón anh có một ông lão đã ngoài 70 ngồi xe lăn, bên cạnh ông cũng là một vị đã lớn tuổi đang đứng, Hạng phu nhân đẩy anh về trước: “Ông nội con cùng ông cụ cũng đến, nhanh gọi một tiếng đi.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, ánh mắt lộ vẻ tôn kính: “Ông nội, ông cụ.”

 

*Tuy rằng nói tình cảm chúng ta thiếu một chút, nhưng ông vẫn yêu thương đứa cháu này nhất.” Hạng lão gia vươn tay vỗ vỗ anh.

 

“Kình Hạo à! Cái thân già này của ông không chịu nỗi bị cháu dọa như vậy đâu! Cháu đây là muốn mạng của ông àt Hạng lão thái gia cũng vươn tay đến, bàn tay gầy của ông nắm lấy tay anh: “Cháu không được để xảy ra chuyện gì đó!”

 

Hạng Kình Hạo bị vây trong vòng của người thân, anh nhanh chóng dung nhập thân phận thái tử Hạng gia của mình. Nhưng mà trong trí nhớ mắt đi của mình, anh đã quên mắt một cô gái quan trong nhát trong sinh mệnh của anh, không ai nhắc cho anh nhớ, mà chính anh cũng không cách nào nhớ được cô.

 

Nhưng anh không biết, cô cái đó giờ phút này đang nhớ đến anh.

 

Tưởng Hân Vy hai ngày nay trong lòng có chút không yên, mặc dù cô đã sưu tầm nhiều bài hát có thể giúp thả lỏng tâm tình, lúc cô giao bản thảo, Tưởng San cũng rất thích, nhưng mà từ khi Hạng Kình Hạo ra nước ngoài đến nay vẫn không gửi cho cô một tin nhắn nào, cô đợi hai ngày, vẫn không đợi được. Trong lòng cô luôn có một chút bắt an không thẻ hiểu được.

 

Thời điểm anh đi, ngữ khí của anh tuy rằng thoải mái, nhưng chuyện có thể khiến anh đi gấp như vậy nhất định không phải là chuyện nhỏ.
 
Chương 2302


Chương 2302:

 

Hôm nay lúc ở văn phòng nghỉ ngơi, cô gặp ác mộng khiến cô phải bừng tỉnh, trong giác mơ, cô thấy Hạng Kình Hạo đã trở lại, cô đứng ở phía sau muốn đuổi theo anh, nhưng anh giống như không nhìn thấy cô, vẫn đi rất nhanh, mặc cô có gọi như thế nào anh cũng không nghe thây.

 

Tưởng Hân Vy bừng tỉnh thờ hồng hộc, cô vuốt lại mái tóc dài, ở trong văn phòng thở dài một hơi, một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cầm khăn tay lau đi mồ hôi, nhưng tim vẫn như cũ đập thật nhanh, làm lòng cô có một loại bi thương không hiểu rõ.

 

Tưởng Hân Vy lấy điện thoại bên cạnh tìm số của Hạng Kình Hạo, cô từng không dám quấy rầy anh, nhưng không hiểu sao lúc này cô như tìm được dũng khí.

 

Cô nhắn gọi. Điện thoại được kết nối làm trong lòng cô có chút khẩn trương. Cô căng thẳng chờ đợi, chờ được nghe âm thanh của anh.

 

Lúc này ở Hạng gia, Hạng Kình Hạo vừa tắm xong, nghe điện thoại đặt trên bàn vang lên, anh nhíu mày, anh đã quên đi nhiều chuyện, đối với các cuộc gọi vào lúc này, vẫn nên thận trọng một chút. Hạng Kình Hạo nhíu mày, đi đến bên cửa sổ nghe máy, âm thanh khôi phục sự lãnh đạm vốn có.

 

“Alo! Ai vậy?”

 

Tưởng Hân Vy trợn tròn mắt, không dám tin nhìn số máy gọi đi, không có sai! Khoan đã, đây đúng là số của Hạng Kình Hạo.

 

“Em là Hân Vy, Kình Hạo anh không sao chứ?” Tưởng Hân Vy dò hỏi.

 

“Tôi là Hạng Kình Hạo, cô là ai?”

 

Hạng Kình Hạo hỏi lại lần nữa, đối với giọng nữ trong veo bên kia cảm thấy tò mò.

 

Hô hấp Tưởng Hân Vy cứng lại, trái tim nháy mắt đau nhói, đây là giấc mơ sao? Cô vẫn ở trong giác mộng vừa rồi sao 2 “Anh không biết em là ai?” Tưởng Hân Vy căng thẳng, tự khống chế âm thanh của mình trần tỉnh một chút.

 

Anh có ý trêu đùa cô sao?

 

Hạng Kinh Hạo nghe giọng nói bi thương của cô, anh một lần nữa nhíu mày, cô là ai? Vì sao lại điện thoại của anh lại có số của cô?

 

Anh muốn nhớ lại một chút về cái tên Tưởng Hân Vy này nhưng trong trí nhớ chỉ tồn tại một mảng trống không.

 

Đối diện với khoảng 7 giây trầm mặc từ người bên kia, sắc mặt Tưởng Hân Vy tái nhợt, cô đang chờ anh trở về là một Hạng Kình Hạo ôn nhu, chờ giây tiếp theo anh sẽ ôn nhu gọi tên cô.

 

“Cô tìm tôi có việc gì sao?”

 

Hạng Kình Hạo không thể xác định được cô là ai, chỉ muốn biết cô gọi cho anh có chuyện gì? Tưởng Hân Vy siết chặt điện thoại, cả người phát run, rốt cuộc cô không nhịn được mà bật khóc: “Hạng Kình Hạo, anh không nhớ em? Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Em là Tưởng Hân Vy!”

 

Hạng Kình Hạo nghe cô khóc nức nở, nắm tay anh vô thức siết chặt, giống như bản năng cũng theo đó mà đau lòng.

 

“Tôi thực sự xảy ra chút chuyện, bị mắt trí nhớ. Tưởng tiểu thư, nếu cô biết chuyện gì quan trọng, cô có thể nói cho tôi biết.” Âm thanh Hạng Kình Hạo vẫn lãnh đạm như cũ.

 

Đây là thái độ bình thường của anh với người ngoài, bởi vì anh mắt trí nhớ, bên ngoài có thể sẽ có người nảy ra ý đồ xấu làm gì đó. Cho nên đối với người anh không biết, tuyệt đối sẽ không biểu hiện quá nhiều tình cảm cá nhân.

 

“Anh mát trí nhớ?” Đầu Tưởng Hân Vy nổ tung, anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

 

“Vậy anh có bị thương không?” Ý niệm đầu tiên trong đầu Tưởng Hân Vy chính là quan tâm đến anh.

 

“Đầu tôi chỉ bị thương nhẹ, thân thể không có vấn đề gì, cảm ơn cô quan tâm.” Hạng Kình Hạo khách khí nói.

 

Hô hấp Tưởng Hân Vy một lần nữa cứng lại, bởi vì giọng nói của anh đã hoàn toàn khác xa với Hạng Kình Hạo mà cô biết.

 

“Không có việc gì thì tt rôi, anh không sao là tốt rôi.”

 

Tưởng Hân Vy thấp giọng khóc.

 

“Tôi cúp máy trước đây.”

 

Hạng Kình Hạo còn muốn đi gặp thái gia gia, bởi vì ông đang chờ anh đến nói chuyện phiếm.

 

“Đừng…”

 

Tưởng Hân Vy không muốn ngắt mày. Anh mắt trí nhớ, cũng liền quên mắt quan hệ của họ, bọn họ căn bản sẽ không còn quan hệ gì nữa. Có thể còn mắt đi liên lạc của anh.
 
Chương 2303


Chương 2303:

 

“Còn có việc gì sao?” Hạng Kình Hạo trầm tháp hỏi.

 

“Em… anh đừng xóa số điện thoại của em được không?”

 

Tưởng Hân Vy hèn mọn thỉnh cầu.

 

Bởi vì thân phận thật của Hạng Kình Hạo, cô có chút với không tới. Nếu trong buổi hôn lễ kia cô không liều lĩnh thực hiện nụ hôn kia, có lẽ anh đã không yêu cô. Nhưng hiện tại, anh đã quên hết tất cả, cô ở trong lòng anh chỉ là một người xa lạ.

 

Cô sợ hãi đột nhiên sẽ mắt hết toàn bộ liên lạc với anh.

 

“Được! Tôi sẽ không xóa.”

 

Hạng Kình Hạo thấp giọng cam đoan, lúc này mẹ anh ngoài cửa gọi vào: “Kình Hạo, ông cụ gọi con này.”

 

“Vâng! Con lập tức qua đó.”

 

Hạng Kình Hạo đáp lại, nói với cô gái bên kia điện thoại: *Tôi phải cúp đây, lần sau liên lạc lại, tạm biệt.”

 

Nói xong anh liền ngắt máy, mà anh không hề biết, cô gái bên kia điện thoại đã rơi lệ đầy mặt, Tưởng Hân Vy rốt cục không nhịn được mà tựa vào bàn khóc lên. Lòng cô thật sự rất đau!

 

Tiếng khóc của Tưởng Hân Vy khiến Lý Lâm đi ngang qua chú ý tới, cô ấy kinh ngạc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô gái đang gục trên bàn bi thương khóc lớn, cô ấy vỗ bả vai Tưởng Hân Vy: “Hân Vy, em làm sao vậy? Ai chọc giận em?”

 

Tưởng Hân Vy nức nở vài tiếng, vừa lau nước mắt, vừa lắc đâu: “Em… em không sao.”

 

Lý Lâm nhìn ra được cô chẳng những có chuyện, hơn nữa còn gặp chuyện lớn, cô ấy vỗ nhẹ bả vai cô an ủi một câu: “Nếu em muốn xin nghĩ cứ trực tiếp đi nói một tiếng đi.”

 

Nói xong Lý Lâm liền rời đi, Tưởng Hân Vy vẫn khóc như: cũ, nhưng cô không tiếp tục không ra tiếng nữa, chỉ im lặng rơi lệ, so với việc gào khóc một trận càng khiến người khác tan nát cõi lòng hơn.

 

Trong đầu Tưởng Hân Vy toàn bộ là âm thanh xa cách lãnh đạm của Hạng Kình Hạo, giống như hoàn toàn đã trở thành hai người xa lạ.

 

Tưởng Hân Vy khóc đến đỏ mắt, đối với tình huống lúc này cô không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà chỉ cần nghĩ phải chia tay với anh, trong lòng liền vô cùng khó chịu.

 

Tuy rằng thời gian hai người hẹn hò ngắn ngủi, thậm chỉ còn chưa tiến thêm một bước, nhưng cô lại quá thích anh.

 

Tưởng Hân Vy mở máy tính nhìn lại những tắm ảnh chụp lần trước, Hạng Kình Hạo trong ảnh mỉm cười nhìn cô, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ôn nhu cùng lưu luyến.

 

Tưởng Hân Vy đột nhiên rất muốn di tìm anh, dù anh đã mắt trí nhớ quên mắt cô, cô vẫn muốn nhìn thấy anh, muốn biết anh có bị thương không?

 

Tưởng Hân Vy nghĩ tới Hình Liệt Hàn, anh ấy nhất dịnh biết nhà của anh ở đâu! Chỉ cần cho cô địa chỉ, mặc kệ xa thế nào cô cũng sẽ đi tìm.

 

Tưởng Hân Vy liền gọi cho ba mình xin số điện thoại của Hình Liệt Hàn, trực tiếp gọi qua.

 

*Alo! Ai vậy?” Bên kia truyền đến âm thanh của Hình Liệt Hàn.

 

*Anh họ, em là Hân Vy.” Tưởng Hân Vy trấn định trả lời.

 

“Hân Vy à? Có việc gì sao?” Hình Liệt Hàn lập tức quan tâm hỏi.

 

“Anh họ, em muốn hỏi anh, anh có biết địa chỉ của Hạng Kình Hạo không?”

 

Hình Liệt Hàn hơi ngắn ra, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: “Hân Vy, không phải em cùng Kình Hạo đi du lịch sao?

 

Trở về nhanh như vậy? Cậu ấy không nói cho em biết cậu ấy ở đâu sao?”

 

“Bọn em trở về 3 ngày trước, sau khi trở về anh ấy đột nhiên có việc phải ra nước ngoài, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

 

“Cái gì? Cậu ấy xảy ra chuyện gì?” Hình Liệt Hàn vẫn chưa nhận được tin tức gì.

 

Âm thanh của Tưởng Hân Vy rốt cục không nhịn được tràn ngập bi thương: “Em gọi cho anh ấy, anh ấy nói anh ấy xảy ra chuyện, mắt trí nhớ.”

 

Hình Liệt Hàn không dám tin khi nghe tin này, Hạng Kình Hạo xảy ra chuyện? Còn mắt trí nhớ?

 

Nghe giọng nói của em họ, anh cũng biết vì sao cô nóng lòng muốn đi tìm Hạng Kình Hạo, cậu ấy đã quên mắt cô.

 
 
Chương 2304


Chương 2304:

 

“Hân Vy, em đừng lo lắng! Gia tộc của Kình Hạo dẫn đầu giới y học toàn thế giới, cậu ấy nhát định không có chuyện gì, sẽ nhanh khôi phục trí nhớ thôi.” Hình Liệt Hàn an ủi cô.

 

“Anh họ, anh có thể nói cho em biết anh ấy ở đâu không?

 

Em muốn đi tìm anh ấy.” Âm thanh của Tưởng Hân Vy lộ ra sự kiên định.

 

Anh đã quên cô, không sao, cô có thể để anh nhớ lại, cho dù có khó khăn thế nào cô cũng sẽ vượt qua. Cô không muốn buông bỏ đoạn tình cảm còn chưa kịp nở hoa cho quả này, cô không thể từ bỏ.

 

Hình Liệt Hàn có chút đau lòng cho cô, anh thở dài nói: *Nếu em muốn đi tìm cậu ấy, anh sẽ cho máy bay tư nhân của mình đưa em đi, cũng sẽ liên lạc với Hạng gia bên kia, xem cuối cùng cậu ấy xảy ra chuyện gì.”

 

“Vâng. Cảm ơn anh họ, em muốn mau chóng đi tìm anh ấy.

 

“Được! Em chuẩn bị đi, khi nào xong thì gọi cho anh.” Hình Liệt Hàn cũng không hy vọng cô và Hạng Kình Hạo bỏ lỡ nhau.

 

“Vâng.”

 

Tưởng Hân Vy đáp xong thì tắt máy, cô liền ra khỏi văn phòng, quay về nhà chuẩn bị hành lý, cô phải nhanh chóng đi tìm anh.

 

Hình Liệt Hàn sau khi ngắt điện thoại liền gọi vào số của trợ thủ đắc lực của Hạng Kình Hạo.

 

“Xin chào, Hình tiên sinh.”

 

“Richard tiên sinh, xin chào. Tôi nghe nói Hạng thiếu gia đã xảy ra chuyện, có nghiêm trọng không?” Hình Liệt Hàn quan tâm hỏi.

 

Richard kia quả nhiên biết quan hệ của họ, cũng không giấu diềm nói: “Hạng thiếu gia quả thực vài ngày trước xảy ra một sự cố. Ở phòng thí nghiệm bị người khác tập kích, còn bị tiêm một mũi thuốc xóa trí nhớ, hiện tại thiếu gia quên đi rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện.”

 

Trong lòng Hình Liệt Hàn chấn động, Hạng Kình Hạo mát trí nhớ không phải chuyện ngẫu nhiên, cũng không phải ngoài ý muốn mà là sự cố, nếu tiêm vào thuốc của Hạng gia, chuyện này liền càng thêm phiền phức.

 

“Có thể khôi phục trí nhớ của Hạng thiếu gia không?”

 

“Trước mắt mà nói, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách. Bởi vì thời điểm nghiên cứu thứ thuốc này, nếu thực sự cần nghiên cứu thuốc giải, cũng phải mắt thời gian vài năm mới có thể thành công.”

 

*Richard, em họ của tôi cùng Hạng thiếu gia là bạn tốt, hai ngày này tôi sẽ sắp xếp để con bé qua đó thăm thiếu gia của ông, hy vọng đến lúc đó ông tiếp đón con bé một chút.”

 

“Hình tiên sinh, ngài vẫn luôn là khách quý của Hạng gia, khách của ngài tôi nhất định chiếu cố thật tốt, cũng sẽ báo với Hạng gia tiếp đãi chu đáo.”

 

“Cảm ơn.”

 

Sau đó Hình Liệt Hàn liền gọi thông báo cho máy bay của mình, làm tốt công tác chuẩn bị để có thể cất cánh bất cứ: lúc nào.

 

Tưởng Hân Vy về nhà, ba mẹ cô đều không có ở nhà, lúc cô thu dọn hành lý thì nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn.

 

“Alo anh họ, em đang chuẩn bị hành lý.” Tưởng Hân Vy nghe máy.

 

“Hân Vy, anh đã gọi cho Hạng gia bên đó.”

 

“Vậy anh biết Hạng Kình Hạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Tưởng Hân Vy lo lắng hỏi.

 

“Kình Hạo lúc ở phòng thí nghiệm bị người khác tập kích, bị tiêm thuốc xóa trí nhớ do Hạng gia bọn họ nghiên cứu phát triển, hiện tại toàn bộ trí nhớ đều mát.”

 

“Cái gì?”

 

Tưởng Hân Vy siết chặt di động, cả người run sợ, cô hít sâu một hơi hỏi: “Anh họ, vậy anh cảm thấy anh ấy có thể khôi phục trí nhớ không?”

 

“Anh có hỏi qua, bọn họ không có thuốc giải, mặc dù nghiên cứu cũng mắt thời gian vài năm, nhưng có lẽ Hạng gia đang làm. Hân Vy em phải chuẩn bị tốt tâm lý.”

 

Hiện tại Tưởng Hân Vy căn bản không dám nghĩ đến chuyện này, cô thậm chí còn không nắm chắc sau chuyến đi này anh có thể nhớ được cô hay không.

 

“Cảm ơn anh anh họ. Bắt luận thế nào em cũng phải qua đó một chuyến.” Tưởng Hân Vy kiên định.

 

“Được! Em đi gặp cậu ấy đi! Máy bay đã chuẩn bị xong, em muốn có thể đi bắt cứ lúc nào.”
 
Chương 2305


“Em lập tức thu dọn xong, em muốn đi ngay.”

 

“Được, anh cho em só, em liên hệ với cơ trưởng.”

 

Sau khi ngắt điện thoại, Tưởng Hân Vy lưu lại số mà Hình Liệt Hàn cho cô. Cô gọi qua, bên kia có thể trong vòng 2 giờ sắp xếp cất cánh.

 

Tưởng Hân Vy một giây cũng không muốn lãng phí, sau khi đơn giản thu dọn quần áo, cô liền xin phép Tưởng San nghỉ phép một tuần, Tưởng San đương nhiên sẽ đồng ý với cô. Tưởng Hân Vy đi thẳng đến sân bay, trên đường cô báo với ba mẹ phải ra nước ngoài một tuần, cô cũng không giấu diềm việc mình sẽ đi tìm Hạng Kình Hạo.

 

Tầng Như Nghệ vừa nghe liền vô cùng vui mừng, chỉ là bà không biết con vì sao phải đường xa đến tìm anh, chỉ nghĩ họ hẹn nhau gặp nhau ở nước ngoài.

 

Tưởng Hân Vy đến sân bay, được sắp xếp nhanh chóng làm thủ tục, thời điểm chờ lên máy bay, trong lòng cô liền căng thẳng.

 

Cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là ánh mắt ôn như của Hạng Kình Hạo, ở hôn lễ, lúc gặp lại của nước M, thời điểm cùng nhau du lịch, hết này đều đang nói cho cô biết bọn họ thật sự yêu nhau. 20 phút sau, máy bay cất cánh.

 

Tập đoàn Hạng thị ở nước R bây giờ là 3 giờ đêm.

 

Hạng Kình Hạo hai ngày nay ở bệnh viện ngủ quá lâu, anh lúc này cũng không có buồn ngủ. Trong đầu anh có rất nhiều khoảng trống cần phải nhanh chóng tìm về, trí nhớ về người nhà anh thông qua ảnh chụp cùng ở chung mà rất nhanh cảm thấy quen thuộc.

 

Thế giới bên ngoài với anh lúc này thật ra cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng lúc này anh lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa nhận được, cô gái Tưởng Hân Vy kia là ai2 Vì sao cô ở bên kia lại khóc đến thương tâm như vậy? Hạng Kình Hạo đối với con người trước kia của mình cũng không thể nhớ được. Rạng sáng 4 giờ, Hạng Kình Hạo từ giấc ngủ tình lại, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng mặt trời.

 

Trong hoa viên của Hạng gia, một chiếc xe màu đỏ có rèm che dừng lại, trên xe bước xuống một cô gái để tóc xoăn, ăn mặc gợi cảm, cực có phong thái của tiểu thư nhà giàu, gương mặt châu Á tinh xảo giờ phút này có chút vội vàng.

 

“Mi Lạp tiểu thư.”

 

Người hâu ở cửa thây cô ta lập tức chào hỏi.

 

Ánh mắt Mị Lạp không liếc nhìn người hầu một cái, lập tức bước thẳng vào đại sảnh. Nhìn thấy Hạng phu nhân đang cùng người hầu nói chuyện bên trong, cô ta vội chạy đến.

 

“Bác gái, anh Kình Hạo đâu? Anh ấy ở đâu?”

 

“Mi Lạp cháu đến à? Kình Hạo ở trên lầu nghỉ ngơi.” Hạng phu nhân ôn nhu nói.

 

“Cháu nghe nói anh ấy xảy ra chuyện nên đến thăm.” Vẻ mặt Mị Lạp lo lắng.

 

*Nó thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ mắt trí nhớ thôi, nó đại khái cũng không nhớ nỗi cháu đâu.”

 

Hạng phu nhân nói. Mị Lạp cùng con trai bà lớn lên cùng nhau, đồng thời Mị Lạp cũng một mực theo đuổi Hạng Kình Hạo.

 

Ánh mắt Mị Lạp hiện lên kinh ngạc, đồng thời còn có chút kinh hi.

 

Anh Kình Hạo mắt trí nhớ thật sao? Vậy có nghĩ là chuyện trước kia cô ta dây dưa với anh anh sẽ không nhớ gì cả?

 

Bọn họ có thẻ lần nữa quen biết?

 

“Không sao, cháu sẽ làm cho anh Kình Hạo nhớ ra cháu.”

 

Mị Lạp tự tin nói.

 

Hạng phu nhân đối với hôn nhân của con trai cũng rất gấp gáp, bà cũng thích đứa nhỏ Mị Lạp này.

 

“Vậy cháu đi thăm nó đi! Nó hiện tại cần có người giúp nó nhớ lại chuyện trước kia.” Hạng phu nhân nói.

 

*Được. Bây giờ cháu đi tìm anh ấy.”

 

Mị Lạp vô cùng gấp gáp, cô ta vội muốn biết Hạng Kình Hạo sẽ nhìn cô ta thế nào. Trước kia cô ta biểu đạt tình cảm với anh đều bị anh cự tuyệt, lần này anh mát trí nhớ, cô ta ở trong mắt anh sẽ không còn như trước đi.

 

Ban công phòng ngủ ở lầu ba, Hạng Kình Hạo chống tay vào lan can, nhìn vươn hoa bên ngoài, anh muốn tìm kiếm ký ức đã mắt đi, có lẽ ở nơi này lâu đối với nơi này sẽ có một chút cảm giác quen thuộc.

 

Trước mắt, ba anh vì tính mạng của anh mà không muốn anh tiếp xúc với công việc của gi đình, hết thảy đều giao cho chú út anh quản lý.
 
Chương 2306


Tất nhiên chuyện Hạng Kình Hạo mất trí nhớ đã được Hạng gia giữ bí mật, không để cho những kẻ khác thừa dịp này mà có âm mưu với Hạng Kình Hạo.

 

Lúc anh xuất thần liền nghe cửa bị gõ vang, Hạng Kình Hạo thấp giọng nói: “Vào đi!”

 

Người đẩy cửa vào là một cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm, mái tóc màu rượu đỏ uốn xoăn, trang điểm tinh xảo, lúc ánh mắt cô ta nhìn thấy Hạng Kình Hạo liền trở nên kích động, thậm chí có chút cần thận dò xét.

 

“Anh Kình Hạo, anh còn nhớ em không? Em là Mị Lạp!”

 

Mị Lạp ôn nhu dò hỏi, đương nhiên cô ta có cơ hội lần nữa lập lại hình tượng trước mặt Hạng Kình Hạo sẽ trở nên thật thục nữ. Tuyệt đối sẽ không để anh phát giác ra thủ đoạn trước kia cô ta dùng để dây dưa với anh, bí mật này chỉ có cô ta và Hạng Kình Hạo biết.

 

Đó là vào bữa tiệc hai năm trước, cô ta hạ thuốc vào rượu của anh, sau đó cô ta liền tiền vào phòng khách sạn của anh, nghĩ rằng làm như vậy anh sẽ chấp nhận cô ta, nhưng mà sau khi Hạng Kình Hạo biết được đã vô cùng tức giận đuổi cô ta khỏi khách sạn. Thời gian sau đó, Hạng Kình Hạo đối với cô ta liền vô cùng lãnh đạm, cô ta vô cùng khó chịu, từ nhỏ cô ta đã thích anh!

 

Mị Lạp nhìn người đàn ông trước mắt một thân sơ mi nhàn nhã cùng quần tây dài, vô cùng mê. Anh vừa liếc mắt một cái hồn cô ta liền bị câu đi.

 

“Mi Lạp?”

 

Hạng Kình Hạo nhíu mày hỏi, đối với cô gái này anh không có chút ấn tượng nào.

 

“Em là Mị Lạp từ nhỏ lớn lên với anh, anh quên em sao?

 

Anh Kình Hạo sao anh lại có thể quên em?”

 

Mắt Mị Lạp lập tức đỏ lên, bộ dạng ủy khuất điềm đạm, giống như chuyện anh quên mất cô ta là chuyện quan trọng thế nào.

 

Hạng Kình Hạo nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi hiện tại rất nhiều người đều không nhớ rõ.”

 

Mị Lạp lập tức đi về phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, ở trong lòng anh lắc đầu nói: “Không quan trọng, chỉ cần anh bình an vô sự là tốt rồi, anh không nhớ em, em có thể giúp anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ngọt ngào của chúng ta”

 

Đáy mắt Hạng Kình Hạo liền hiện lên chút ảo não, chẳng lẽ trước đây anh là một tên hoa tâm như vậy? Tối hôm qua không phải mới có một cô gái khóc vì anh sao? Hôm nay lại có một người?

 

Hạng Kình Hạo hiện tại không thích bị người khác đụng chạm, anh vươn tay vặn mở cánh tay Mị Lạp, đẩy cô ta ra: *Cảm ơn quan tâm, hiện tại cô có thể nói cho tôi biết chúng ta trước đây đã phát sinh chuyện gì không?”

 

“Anh Kình Hạo, em là bạn gái của anh! Em cũng không phải người khác, trước khi anh mắt trí nhớ chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi.”

 

Mị Lạp lập tức hốt hoảng nói. Dù sao hai năm này cô ta ở Hạng gia xây dựng một hình tượng tốt đẹp vô cùng, các trưởng bối đều thích cô ta, hiện tại cho dù cô ta nói mình và Hạng Kình Hạo yêu nhau người khác cũng sẽ tin tưởng.

 

Hạng Kinh Hạo đánh giá cô gái trước mắt, đẹp thì đẹp, nhưng anh đến một chút động tâm cũng không có. Thậm chí khuôn mặt này cũng không thể gợi lên cho anh chút cảm giác gì.

 

Chẳng lẽ sau khi mắt trí nhớ sự yêu thích của anh cũng thay đổi rồi?

 

“Vậy cô nói một chút về chuyện tình cảm của chúng ta đi.”

 

Hạng Kình Hạo ngồi xuống ghế sô pha, mang theo ý muốn lắng nghe đối diện Mị Lạp.

 

Sáng sớm ở nước R, máy bay tư nhân vững vàng hạ cánh, là máy bay của Tưởng Hân Vy. Tiếp viên hàng không mang hàng lý của cô xuống đến cổng đón khách, ở đó đã có một người đàn ông trung niên da trắng đứng chờ cô.

 

“Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Richard tiên sinh không?”

 

Tưởng Hân Vy hỏi ông.

 

“Tưởng tiểu thư xin chào, tôi chính là Richard, trợ lý riêng của Hạng thiều gia.”

 

Richard gật đầu, lần này ông không cùng Hạng Kình Hạo về nhà, cho nên cũng không biết rõ quan hệ của Hạng Kình Hạo với cô.

 

*Xin hỏi hiện tại tôi có thể đi gặp thiếu gia của ông không?”

 

“Tôi đã gọi điện thoại cho Hạng gia bên kia, bọn họ biết cô sắp đến, vô cùng hoan nghênh. Hơn hết cô là người thân của Hình tiên sinh, chúng tôi lập tức sắp xếp cho cô vào ở nơi dành cho khách của Hạng gia, mời đi bên này.”

 

“Hôm nay tôi có thể gặp Hạng thiếu gia sao?” Tưởng Hân Vy lại xác định thêm lần nữa.

 

“Thiếu gia ở Hạng gia, cô có thể gặp cậu ấy.”
 
Chương 2307


Nghe câu này trong lòng Tưởng Hân Vy mới thả lỏng, cô đi theo Richard, mang hành lý để vào sau xe.

 

Ngồi trên xe, Tưởng Hân Vy nhìn đất nước xa lạ này, trong lòng vô cùng kích động cùng mong đợi, chỉ cần cô có thể gặp anh là tốt rồi.

 

Từ sân bay đến Hạng gia mắt 1 giờ đi xe. Mà lúc này ở phòng ngủ của Hạng Kình Hạo, Mị Lạp đã kể xong một câu chuyện vô cùng tuyệt mỹ.

 

Cô ta kể lại chuyện cũng của mình và Hạng Kình Hạo, thậm chí không tiếc lời nói dối, cô ta đã trở thành người phụ nữ của anh.

 

Lúc Hạng Kình Hạo nghe những lời này trong lòng liền xuất hiện hoài nghi, thậm chí lúc Mị Lạp kể chuyện này, trong lòng anh quá mức bình thản, thậm chí có một số lời còn có chút gượng ép, Mị Lạp nói bọn họ đi du lịch có bao.

 

nhiêu vui vẻ, khoái hoạt, Hạng Kình Hạo lại cảm thấy như đang nghe chuyện của người khác, trong lòng anh không có chút kích động, nhưng anh cũng không xen vào câu chuyện của cô ta.

 

Mị Lạp vì muốn chuyện tình yêu của bọn họ thật một chút mà không tiếc thêm mắm dậm muối, bịa đặt một chuyện tình yêu, nhưng vì cô ta nới quá nhiều, Hạng Kình Hạo đã sớm sinh ra nghỉ ngờ.

 

Đúng lúc này Hạng phu nhân gõ cửa tiến vào, bà nói với con trai: “Kình Hạo, có một vị khách sắp đến, con có muốn đón tiếp một chút không?”

 

“Khách của con?”

 

Hạng Kình Hạo ngắng đầu nhìn mẹ mình: “Con đâu có hẹn khách?”

 

“Là người đến từ nước Z, cùng là người thân của một vị khách quý quan trọng của Hạng gia chúng ta, người ta đến thăm con, là một cô gái.”

 

Hạng phu nhân nói với anh, vì Hình Liệt Hàn đích tên gọi đến, cho nên bọn họ cực kì coi trọng.

 

Mị Lạp vừa nghe là một cô gái, sắc mặt liền thay đổi, chẳng là còn có người con gái khác muốn tới tìm anh Kình Hạo.

 

“Cô ấy tên là gì?” Hạng Kình Hạo tò mò hỏi.

 

“Hình như gọi là Tưởng Hân Vy. Cô ấy đặc biệt đến tìm con, cô ấy nói quan hệ của hai đứa ở nước Z là bạn bè, Richard lập tức sẽ đưa cô ấy đến đây, con xuống lầu đón tiếp một chút.” Hạng phu nhân nói với con trai xong liền rời đi.

 

Hạng Kình Hạo đứng lên, Mị Lạp không khỏi gấp gáp trong lòng mà nắm lấy tay anh: “Anh Kình Hạo, trước đây.

 

có rất nhiều cô gái dây dưa với anh, anh không thẻ tùy tiện để ý bọn họ, em sẽ ghen đó.”

 

“Nhưng khách của tôi, tôi nên đi xem xem.” Hạng Kình Hạo nói xong liền rút tay vè, đẩy cửa đi về hướng đại sảnh.

 

Mị Lạp lập tức theo sau, cô ta muốn xem xem là ai mà to gan như vậy, dám tranh Hạng Kình Hạo với cô ta. Hiện tại anh mắt trí nhớ, đây là cơ hội lớn nhất của cô ta.

 

Tưởng Hân Vy nhìn toàn trang viên to lớn màu trắng ẩn sau cánh rừng, trong lòng kinh ngạc, hóa ra gia tộc Hạng Kình Hạo lại đồ sộ như vậy.

 

“Tưởng tiểu thư, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Richard ở phía trước nói.

 

“Vâng.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu trả lời, ánh mắt cô vẫn nhìn về phía trang viên kia, nghĩ đến Hạng Kình Hạo ở đây, lòng cô đều đã bay đến nơi đó rồi.

 

Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ về cảnh tượng lúc hai người gặp nhau, cô nên nói với anh quan hệ của họ là gì?

 

Tuy rằng là anh thổ lộ với cô, nhưng quan hệ của họ còn chưa công khai, cô cũng không thể lập tức tự xưng là bạn gái của anh! Đối với người mắt trí nhớ như anh, có phải quá đột ngột không?

 

Lúc đang miên man suy nghĩ, hoa viên xinh đẹp đã hiện trước mắt. Hoa viên phía trước tựa như một bức tranh, mà người đi vào giống như đang bước vào trong tranh vậy.

 

Trang viên hùng vĩ bên trong vẫn truyền thừa cảm giác uy nghiêm cổ xưa.

 

Rốt cục xe dừng lại, Richard nói với cô: “Tưởng tiểu thư, cô đi theo tôi! Hành lý của cô sẽ có người hầu mang lên phòng.”

 

“Được!”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, liền đi theo Richard.

 

Cô đánh gia cảnh sắc xung quanh, liền nhìn thấy bên trong bước ra một thân ảnh tao nhã. Chính là Hạng Kình Hạo bước ra nghênh đón.

 
 
Chương 2308


Bất ngờ không kịp chuẩn bị mà gặp mặt khiến trái tim Tưởng Hân Vy ngừng đập vài giây, sau đó lại đập mạnh, ánh mắt cô gắt gao nhìn người đàn ông đang đi tới.

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên cũng thây cô, ánh mắt không hề ôn nhu mang ý cười, mà là thắn sắc xa lạ đánh giá cô.

 

Mà đúng lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ: “Anh Kình Hạo, anh đợi em.”

 

Nói xong cô ta liền nhanh bước đến, nhìn thấy Tưởng Hân Vy đứng cách đó không xa liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay Hạng Kình hạo, có chút thị uy nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy.

 

Dưới ánh mặt trời, Tưởng Hân Vy một thân áo trắng, mái tóc đen lấy mềm mại cột ở sau đầu, lộ ra sắc mặt có chút tái nhớt, dưới ánh nắng chói chang cô có chút mong manh.

 

Mắt cô nhìn thấy đôi nam nữ đang kéo tay kia, nhất thời nước mắt liền chảy ra khỏi hốc mắt, theo gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không tiếng động rơi xuống.

 

Cô không nói gì, cũng khóc không ra tiếng, cứ như vậy nhìn Hạng Kình Hạo, ánh mắt có chút mong lung, cô thật sự nhịn không được mà cắn đôi môi đỏ mọng, nước mắt làm trước mắt nhòe đi, cũng làm nhòe đi thân ảnh người đàn phía trước.

 

Hạng Kình Hạo nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia, nhìn cô gái không tiếng động lại khóc đến bi thương như vậy, trái tim không hiểu sao lại đau nhói, anh nhanh chóng vặn vung tay Mị Lạp, cất bước đi tới.

 

Mị Lạp gấp đến hét lên: “Anh Kình Hạo.”

 

Tầm mắt Tưởng Hân Vy mơ hò, thấy người đàn ông đến gần phút chốc liền bối rối, cô vươn tay lau nước mắt, lúc này liền có một bàn tay giúp cô lau đi.

 

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Không giới thiệu mình một chút, khóc cái gì?”

 

Tưởng Hân Vy nắm lấy tay anh, đem gương mặt đầy nước mắt chôn trong tay anh, cả người run rẫy.

 

Cô run quá lợi hại khiến anh cảm thấy cô như sắp ngắt đi, anh liền vươn tay ôm lấy cô, mà trong lòng bàn tay anh lúc này, đều là nước mắt nóng hỏi.

 

Tưởng Hân Vy cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ở trong lòng Hạng Kình Hạo ngẳng đầu, mà lúc này cánh tay cô bị một lực mạnh đầy ra: “Cô là ai? Sao lại dám đến gần anh Kình Hạo của tôi.”

 

Sức lực Mị Lạp lớn kinh người, đem Tưởng Hân Vy đẩy mạnh, khiến cô văng ra khỏi người Hạng Kình Hạo.

 

Tay khác của Hạng Kình Hạo lập tức bảo vệ cô, không để cô ngã xuống.

 

*“Mị Lạp, không được vô lễ.” Hạng Kình Hạo trầm thấp khiển trách hành động của Mị Lạp.

 

Cô ta lập tức cắn môi, có chút ủy khuất nhìn anh, đồng thời ánh mắt nhìn Tưởng Hân Vy cũng mang theo địch ý, cô gái này không biết chui ra từ đâu, cô ta thật sự không muốn chào đón. Thậm chí liếc mắt một cái cũng chán ghét.

 

“Tôi mặc kệ cô là ai, nếu cô thừa dịp anh Kình Hạo của tôi mất trí nhờ mà tới đây giả vờ, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”

 

“Cô là ai2”

 

Tưởng Hân Vy nhìn cô gái này quen thuộc với Hạng Kình Hạo như vậy thì vô cùng hiều kì.

 

Mị Lạp liền đắc ý nhìn chằm chằm cô: “Tôi là bạn gái chính thức của anh Kình Hạo, cô đừng có dây dưa vào anh ấy.”

 

Tưởng Hân Vy bỗng lùi ra sau vài bước, ngẳng đầu không tin tưởng nhìn Hạng Kình Hạo: “Hóa ra anh có bạn gái?”

 

Đối mặt với câu chất vấn này, Hạng Kình Hạo nhát thời không biết nói gì, anh nhìn về phía Mị Lạp suy nghĩ cô ta rốt cục có phải bạn gái của mình không?

 

*Trước kia anh vì sao không nói cho em biết?”

 

Trái tim Tưởng Hân Vy đau nhói, hóa ra ở nhà anh đã có bạn gái rồi sao? Vậy tại sao anh còn thổ lộ với cô? Còn muốn cô làm bạn gái anh?

 

“Tôi…” Hạng Kình Hạo muốn giải thích gì đó, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

 

“Thực xin lỗi, nếu trước đây tôi có gì không đúng, mong em tha thứ.”

 

Hạng Kình Hạo không biết rốt cục mình muốn giải thích cái gì, cô gái so với Mị Lạp ảnh hưởng với anh mãnh liệt hơn, thậm chí lúc nhìn ánh mắt bi thương của cô, trong lòng anh đã đau nhói.

 

Tưởng Hân Vy đột nhiên siết chặt tay, cô không muốn nghĩ tới, cô khát vọng được gặp anh như vậy, anh ở bên này lại có một người bạn gái? Vậy cô là cái gì? Người thứ ba sao?

 

“Cô từ đâu tới thì về lại nơi đó đi! Đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và anh Kình Hạo.”

 

Mị Lạp không dám quá kiêu ngạo, cô ta tất nhiên nhìn ra được Hạng Kình Hạo để ý Tưởng Hân Vy.
 
Chương 2309


Về phần cô là ai, Mị Lạp không có hứng thú, Hạng Kình Hạo mát trí nhở chỉ có thể là của cô ta.

 

Tưởng Hân Vy hít sâu một hơi, ngừng khóc, chỉ còn chút nước mắt nơi khóe mắt, cô dùng hét khí lực toàn thân nói với người đàn ông trước mắt: “Thực xin lỗi, là tôi quấy rầy.

 

Cứ coi như tôi chưa từng tới đây.”

 

Nói xong, Tưởng Hân Vy xoay người, lại không thể khống chế được bi thương kịch liệt dâng lên trong lòng mà có chút choáng váng. Bởi vì mong nhớ anh mà cô gần như ngủ không ngon, hơn nữa chuyến bay dài có chút mệt mỏi, giờ đây ý thức của cô có chút mê man.

 

Hạng Kình Hạo là người đầu tiên phát hiện cô có chút đứng không vững, anh bước đến ôm lấy cô, đem cô gái gần như đã ngắt đi ôm vào lòng. Sau đó cúi người bế cô lên, trầm thấp nói: “Trước liên ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi.”

 

Nói xong anh liền ôm Tưởng Hân Vy đi vào đại sảnh, hơn nữa là đi về hướng phòng ngủ của anh.

 

“Anh Kình Hạo.”

 

Mị Lạp nhìn một màn này, nội tâm vừa đối kị vừa tức giận, cô gái này giả vờ bắt tỉnh vì muốn ở lại sao? Cô nhất định CÔ ý.

 

Hạng phu nhân chuẩn bị ra xem khách mà con trai đón tiếp, liền thấy con trai ôm một cô gái tiền vào: “Kình Hạo, vị tiểu thư này làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

 

“Cô ấy ngất xiu! Mẹ cho người mang lên cho con chút nước ấm đi!”

 

Hạng Kình Hạo nói xong liên nhìn Mị Lạp đang đi theo phía sau, anh quay đầu ra lệnh: “Mị Lạp, cô trở về trước đi!”

 

“Anh Kình Hạo…” Mị Lạp làm sao chấp nhận.

 

Hạng Kình Hạo quay lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta: “Nghe lời!”

 

Nhưng lời này cũng đủ uy nghiêm. Hạng Kình Hạo dù có mắt đi trí nhớ, cũng biết rõ nguyên nhân khiến Tưởng Hân Vy ngất xỉu chính là vì cô bi thương quá mức.

 

Mị Lạp bị Hạng Kình Hạo nhìn bằng ánh mắt ấy, trong lòng căng thẳng, đành phải gật đầu nói: “Được. Ngày mai em lại sang.”

 

Mị Lạp vẫn như trước e ngại Hạng Kình Hạo, ánh mắt vừa rồi Hạng Kình Hạo nhìn cô ta giống y hệt trước đây, cực kì lãnh đạm. Cô ta không dám cãi lại anh.

 

Mị Lạp nhìn Hạng Kình Hạo ôm cô gái kia lên lầu, cô ta đố kị đến sắp điên lên, một cô gái như vậy sao có thể khiến Hạng Kình Hạo coi trọng? Chẳng lẽ cô thực sự là bạn gái của Hạng Kình Hạo? Không! Cô ta tuyệt đối không để ai có thể cướp Hạng Kình Hạo đi.

 

Hạng phu nhân cho người bưng nước ấm cùng khăn lông lên, Hạng Kình Hạo đặt Tưởng Hân Vy đã mắt đi ý thức lên giường. Anh thử qua nhiệt độ nước, sau đó cần thận giúp cô lau mặt, trên làn da mịm màng phủ đầy nước mắt, khiến tay anh cũng thả nhiệt đi lực độ.

 

Bởi vì nhiệt độ kích thích, Tưởng Hân Vy vội mở mắt, ý thức mất đi trong phút chốc khôi phục, cô trợn trò mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía trước, cô không dám tin trừng mắt. Sao có thể là anh?

 

“Tỉnh rồi?” Hạng Kình Hạo cong môi cười, cảm thấy vui vẻ.

 

“Đây là đâu?” Tưởng Hân Vy chống tay ngồi dậy, đánh giá căn phòng trước mắt, nơi này tràn ngập hơi thở nam tính.

 

“Phòng của anh.”

 

Hạng Kình Hạo đánh giá khuôn mặt cô, cùng là một dạng xinh đẹp, nhưng Mị Lạp lại vô hồn, mà gương mặt của cô gái trước mắt lại bắt tri bất giá gợi lên hứng thú trong lòng anh.

 

“Anh… anh mang em đến đây làm gì? Bạn gái anh không ghen sao?”

 

Nội tâm Tưởng Hân y đối với thân phận vừa biết được có chút nhạy cảm.

 

Hạng Kình Hạo nhíu mày: “Mị Lạp không phải bạn gái anh, cô ta muốn em hiểu lầm.”

 

Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh, cô gái kia không phải vừa thừa nhận sao?

 

Hạng Kình Hạo nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nét nghỉ hoặc của cô, không khỏi cúi người xuống quan sát cô: “Em giới thiệu một chút đi! Lúc anh chưa mắt trí nhớ, chúng ta là quan hệ gì?”

 

Tưởng Hân Vy nuốt nước bọt: “Em… Chúng ta… là quan hệ bạn bè.”

 

Hạng Kình Hạo nghe câu này, trong lòng không hiểu sao có chút thất vọng, chẳng lẽ không phải bạn gái sao? Bằng không vì sao cô lại khóc thành như vậy?

 

Tưởng Hân Vy không dám thừa nhận mình là bạn gái anh, cũng không muốn để ai hiểu làm, huống chi quan hệ của họ còn chưa công khai, nói là bạn gái anh có vẻ rất hoang đường đi. Hơn nữa bây giờ trong lòng Hạng Kình Hạo cô hoàn toàn xa lạ.

 

“Bạn bè? Là loại bạn bè nào? Em không phải nên là bạn gái anh sao?” Hạng Kình Hạo mỉm cười phỏng đoán.
 
Chương 2310


Tưởng Hân Vy nhìn đáy mắt đầy ý cười của anh vô cùng quen thuộc, Hạng Kình Hạo trước kia mỗi lần trêu đùa cô đều chính là như vậy.

 

Tưởng Hân Vy kinh hỉ nhìn anh: “Anh nhớ ra rồi?”

 

Hạng Kình Hạo lắc đầu: “Anh đoán.”

 

Niềm vui trong lòng cô liền bị dập tắt, cô tò mò hỏi: “Vậy cô gái vừa rồi thực sự không phải bạn gái anh?”

 

Nội tâm Hạng Kình Hạo căng thẳng, anh phủ nhận: “Đương nhiên không phải, anh mắt trí nhớ, anh sẽ nghĩ cách biết rõ ràng.”

 

Nói xong Hạng Kình Hạo có chút bá đạo ra lệnh: “Trước khi anh biết rõ quan hệ của chúng ta, em ở lại đây đi.”

 

Tưởng Hân Vy nghe câu này trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, cô có một loại dự cảm Hạng Kình Hạo tuy mắt trí nhớ, nhưng giữa họ có một loại ràng buộc vô hình.

 

“Được! Chỉ cần anh không đuổi em đi, em đồng ý ở lại.”

 

Tưởng Hân Vy gật gật đầu, cô cũng không muốn buông tay như vậy.

 

“Em xinh đẹp như vậy, sao anh lại đuổi em chứ?” Ánh mắt Hạng Kình Hại thâm sâu khóa chặt gương mặt cô.

 

Tưởng Hân Vy có chút xấu hổ trốn tránh ánh mắt anh, thầm nghĩ Hạng Kình Hại dù mắt trí nhớ như tính tình kia vẫn không hề thay đồi.

 

“Tưởng Hân Vy! Hân Vy…” Hạng Kình Hạo nhớ kỹ tên cô: “Tên không tệ.”

 

Trong lòng Tưởng Hân Vy rung động, trước khi anh mắt trí nhớ cũng đã nói câu này.

 

“Chúng ta quen biết nhau như thế nào? Nói anh nghe một chút?”

 

Hạng Kình Hạo cực kì có hứng thú ngồi bên mép giường, anh muốn biết chuyện cũ của mình và cô hơn là với MỊị Lạp.

 

*Chúng ta là ở hôn lễ của anh họ em gặp nhau, anh lúc đó là phù rễ, em là phù dâu. Đó là lần đầu chúng ta gặp mặt.”

 

Tưởng Hân Vy nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp mặt đó, hiện tại ngẫm lại cảm tháy nhát định đó là duyên phận.

 

*Ở hôn lễ có phát sinh chuyện gì thú vị không?” Trong ánh mắt Hạng Kình Hạo nồng đậm hứng thú.

 

“Anh lúc đó mệt mỏi liền vào một gian phòng nghỉ ngơi.

 

Em lúc ấy đi tìm lễ phục cho cô của em thì thấy anh ngủ ở đó.” Tưởng Hân Vy có chút xấu hổ: “Em vốn muốn đổi cho anh một cái gối khác, không cẩn thận trượt chân… Hôn anh một cái.”

 

Tưởng Hân Vy cụp mắt xuống, cảm thấy ánh mắt đang nhìn cô đang vô cùng bức người.

 

“Hôn lên mặt? Hay lên môi anh?” Hạng Kình Hạo lại vô cùng tò mò chỉ tiết này.

 

“Là mặt!” Tưởng Hân Vy ngắng đầu nói.

 

Hạng Kình Hạo có chút mất mác, vì sao không phải là hôn môi?

 

“Sau đó thì sao? Anh làm gì với em?”

 

“Anh nói em khi dễ anh! Em giải thích thế nào anh cũng không tin, lúc ăn cơm anh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi.”

 

“Rồi đi?”

 

“Hình như trong nhà anh có việc gấp, anh ngay cả chào hỏi anh họ em cũng không kịp đã đi rồi. Sau đó anh nói bởi vì ông cụ của anh sinh bệnh, nên anh mới rời đi.”

 

Tưởng Hân Vy ngẳng đầu, nhìn người trước mặt rõ ràng vô cùng quen thuộc lại có chút xa lạ, cô có chút bát đắc dĩ.

 

Hạng Kình Hạo tin tưởng những gì cô nói, so với lời của Mị Lạp, lời nói của cô mỗi chữ đều khiến anh tin tưởng.

 

“Sau đó thì sao? Anh như vậy rời đi, chúng ta lưu lại cách liên lạc của nhau không?” Hạng Kình Hạo tò mò truy hỏi.

 

“Không có! Không lưu lại phương thức liên lạc nào cả. Anh rời đi rất vội vàng.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức ảo não, anh lúc đó vậy mà không có hỏi phương thức liên lạc của cô sao?

 

“Sau đó, em chủ động tìm anh sao?” Hạng Kình Hạo cười hỏi.
 
Chương 2311


Tưởng Hân Vy cười rộ lên: “Sai rồi, là anh chủ động tới tìm em. Anh xin số điện thoại của em từ anh họ em, lúc ấy em ở nước M, anh đã đến đó, chúng ta gặp lại nhau, sau đó…” Tưởng Hân Vy nói xong cô cắn môi: “Sau đó chúng ta về nước, cùng đi du lịch, là ở trong một thôn trang, sau đó chúng ta quyết định hẹn hò. Lúc trở về, anh vừa đưa em về nhà thì nhận được một cuộc điện thoại phải ra nước ngoài, lại sau đó, chính là lần trước em gọi cho anh, anh nói anh mắt trí nhớ.”

 

Hốc mắt Tưởng Hân Vy phút chốc đỏ lên, cô cắn môi, bi thương suốt đường đi không thể nói cho ai, giờ phút này trước mặt anh lại càng thêm mãnh liệt. Cực kỳ ủy khuắt lại không có cách nào nói cho anh biết.

 

Hạng Kình Hạo thấy cô đỏ mắt, nghe cô kể giản lược chuyện của họ, trái tim anh vô thức thắt lại.

 

“Anh không phải cố ý quên em, đừng khóc, chúng ta có thể làm lại lần nữa.” Hạng Kình Hạo nói xong, ôm lấy cô, hôn lên tóc cô: “Hân Vy.”

 

Tưởng Hân Vy quyết định tạm thời ở lại Hạng gia. Mặc dù làm như vậy sẽ mạo muội quấy rầy gia đình người ta nhưng cô thật sự không muốn vứt bỏ đoạn tình cảm với Hạng Kình Hạo.

 

Cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi, nều Hạng Kình Hạo thật sự nảy sinh quan hệ với người khác, cô sẽ không chút do dự mà rời khỏi đây, cho dù anh muốn giữ cô lại.

 

Quả thực Tưởng Hân Vy đã quá mệt mỏi rồi. Cô uống một chút nước sau đó nằm lên gối của Hạng Kình Hạo, nhắm mắt lại thiếp đi.

 

Cô thật sự ngủ sau. Hạng Kình Hạo khiến cô cảm thấy an toàn, cô yên tâm ngủ trong phòng của anh, nằm trên giường của anh.

 

Trong sảnh lớn, Hạng phu nhân cũng cảm thấy rất tò mò về cô gái đang ở phòng của con trai mình. Trước đây bà chưa từng gặp Tưởng Hân Vy, hoàn toàn không biết gì về cô.

 

Nhưng hiếm khi con trai bà để ý tới một cô gái, khiến bà rất hài lòng.

 

“Kình Hạo, nhất định con quen biết cô bé họ Tưởng đó ở nước Z đúng không. Con còn chưa giới thiệu với chúng ta đâu đấy!” Hạng phu nhân tiếc nuối nói.

 

“Mẹ, con và Mị Lạp không có quan hệ gì cả!” Hạng Kình Hạo nói.

 

“Con và Mị Lạp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có thể có tình cảm gì được chứ! Giống anh em hơn! Nhưng hai năm trước con lạnh nhạt với Mị Lạp hơn hẳn, không biết hai đứa làm sao nữa. Mị Lạp tới nhà chúng ta, con đều tránh mặt không gặp.”

 

Nghe mẹ nói vậy, Hạng Kình Hạo liền cảm thấy hiện giờ anh cũng có chút không thích Mị Lạp. Ánh mắt nói rõ tất cả, vừa nhìn là biết Mị Lạp không phải người đơn giản.

 

“Cho nên con và Mị Lạp không có quan hệ gì cả.” Hạng Kình Hạo càng chắc chắn hơn.

 

“Nếu con không có tình cảm với Mị Lạp, trong khi hai đứa quen biết từ sớm, chứng tỏ Mị Lạp không phải hình mẫu con thích.”

 

Hạng Kình Hạo gật đầu, xác định rõ chuyện này, anh cũng yên tâm hơn một chút. Hạng Kinh Hạo tò mò hỏi: “Mẹ, trước đây con không phải kẻ lăng nhăng đúng không?”

 

Hạng phu nhân vô cùng tin tưởng nhân phẩm của con trai mình, bà phì cười: “Con yên tâm, trước đây ấy à, cả ngày con chỉ loanh quanh trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với các loại thuốc, không hề giao tiếp với con gái, ba mẹ còn phải nghĩ cách để con đi xem mắt đấy!”

 

“Thật sao? Xem ra con đúng là con trai ngoan, không hề để mẹ phải phiền lòng.” Hạng Kình Hạo có chút tự kiêu.

 

“Mặc dù con bị mất trí nhớ, nhưng tính cách thì không hề thay đổi! Tất nhiên con là con trai ngoan của mẹ rồi.” Hạng phu nhân vui vẻ nói.

 

Đột nhiên, ông Hạng, Hạng Tư Niên từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hạng phu nhân lập tức đi tới đón ông: “Sao thế?”

 

“Sau khi điều tra rõ ràng, phòng thí nghiệm vẫn không điều tra được thân phận của kẻ đó, cũng không có tin tức gì về số thuốc bị trộm mắt.”

 

Hạng phu nhân thở dài: “Đến cả Bạc Hàn mà cũng không điều tra được, chứng tỏ chuyện này nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng nhiều.”

 

“Ba, con thật sự rất muốn khôi phục trí nhớ, chịu trách nhiệm với gia tộc.” Hạng Kình Hạo nhíu mày nói.

 

“Tạm thời con đừng hành động lung tung, cứ ở nhà đi! Ba và ông nội đã bắt đầu nghiên cứu thuốc giải rồi, nhanh thì cũng phải một năm, chậm thì mấy năm. Con kiên trì một chút.” Hạng Tư Niên nhìn con trai, không dám coi nhẹ chuyện này.

 

Hạng Kình Hạo chống trán, anh có lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được. Hiện giờ anh đã quên mát rất nhiều chuyện, những gì học được cũng quên rất nhiều, phải làm lại từ đầu.

 

Đối với Hạng Kình Hạo, những thứ đó không phải là vấn đề. Hiện giờ anh chỉ muốn hóa giải nguy cơ lần này để người nhà yên tâm.

 

“Kình Hạo, con yên tâm, chú con nhất định sẽ tìm ra chân tướng.” Hạng phu nhân an ủi con trai, bà rất chắc chắn về năng lực của người này.

 

Hạng Kình Hạo gật đầu, anh cũng chỉ có thế bình tĩnh mà thôi. Nhân lúc này, anh sẽ tìm hiểu những chuyện trước đây, mau chóng tìm lại trí nhớ.
 
Chương 2312


“Nhà chúng ta có khách, là bạn của Kình Hạo ở nước Z!

 

Là một cô gái đấy.” Hạng phu nhân nói với chồng mình.

 

Hạng Tư Niên gật đầu, vẻ mặt giãn ra một chút: “Tôi nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn tiên sinh, cô gái đó là em họ của cậu ấy, trước kia rất thân thiết với Kình Hạo.

 

Chúng ta phải chăm sóc con bé thật tốt.”

 

“Chuyện này cứ giao cho con!” Hạng Kình Hạo lập tức giành phần.

 

Hạng Kình Hạo lên lầu, vào phòng ngủ của mình. Tưởng Hân Vy vẫn đang nghỉ ngơi, anh lấy một cuốn sách từ trên giá xuống, ngồi ở sô pha đọc sách. Đang là buổi trưa, phòng ngủ rất yên tĩnh.

 

Ánh mát Hạng Kình Hạo thỉnh thoảng lại rời khỏi trang sách, nhìn lên cô gái đang ngủ. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vẻ điềm tĩnh khi ngủ say của cô khiến trái tim anh bồn chồn không yên. Dường như, có cô ở đây, tâm trạng của anh có thể bình tĩnh lại vậy.

 

Anh hy vọng, khi anh mắt trí nhớ, cô vẫn sẽ ở bên anh như vậy.

 

Cùng lúc đó, ở một gia tộc khác thuộc nước R, Mị Lạp về tới nhà, tâm trạng rất tệ. Vốn dĩ cô ta rất vui vẻ vì đã lừa được Hạng Kình Hạo, trở thành bạn gái của anh.

 

Nhưng một cô gái lại đột nhiên xuất hiện chen vào giữa, cướp đi toàn bộ sự chú ý của Hạng Kình Hạo.

 

Điều này khiến Mị Lạp rất tức giận, cô ta không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được.

 

“Tức chết mất thôi.” Mị Lạp tức giận ném chiếc gối trên ghế sô pha xuống đắt, suýt thì ném trúng một người.

 

Một cô gái vừa ôm sách vở từ tầng hai bước xuống bị dọa sợ hết hồn, cô ta nhặt chiếc gói lên, đặt lại lên sô pha rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị, chị sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”

 

Mị Lạp thấy cô gái kia, sắc mặt càng sa sằm xuống, hừ một tiếng, chẳng nói gì thêm.

 

Cô gái kia mỉm cười nói: “Chị, có muốn ra ngoài giải sầu không. Em nghe nói có một nhà hàng mới mở rất được…”

 

Mị Lạp quay lại nhìn cô ta: “Hôm nay em không đi làm sao?”

 

“Có chứ, bây giờ em phải đi ngay. Trùng hợp là em làm ở một nhà hàng Tây, đồ ăn không tệ, rất đúng vị. Chị sẽ hài lòng đấy!” Cô gái kia nói xong còn mỉm cười vẫy tay: “Em đi trước đây.”

 

“Em ra ngoài tuyệt đối không được nói em là em gái chị, chị chẳng biết giấu mặt vào đâu đâu.” Mị Lạp nói với theo cảnh cáo.

 

Cô gái kia xoay người lại, thật thà gật đầu: “Chị, yên tâm đi! Em sẽ không nói đâu.”

 

Nói rồi, cô bước ra ngoài, chào hỏi hai người giúp việc rồi lên xe đi làm.

 

Hai người giúp việc nhìn nhau, lắc đầu. Cô gái lớn lên trong gia đình giàu có mà vẫn muốn ra ngoài làm công kiếm tiền? Có lẽ tiền lương cô ấy được trả còn chẳng bằng tiền lương của bọn họ!

 

Nhưng ai bảo cô ấy là con gái được lão gia và phu nhân nhận nuôi chứ? Không giống Mị Lạp tiểu thư, là con gái ruột.

 

Mị Lạp cắn môi, ngày càng ảo não. Cô ta thật sự không hiểu tại sao ba mẹ không sinh em cho cô, mà lại tới nước Z nhận nuôi con gái. Người ngoài thì mãi vẫn là người ngoài.

 

Càng lớn cô càng cảm thấy phiền phức. Trước đây khi mới nhận con bé về, ba mẹ nói để con bé làm bạn với cô, cô thấy con bé chỉ khiến cô tức giận.

 

Cô em gái nuôi này khiến Mị Lạp buồn phiền là vì, càng lớn cô càng xinh đẹp. Có khi cả nhà cùng ra ngoài, những người khác không nhìn cô mà lại nhìn cô em gái nuôi này.

 

Tất nhiên Mị Lạp cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ. Trong lòng cô chỉ có đại thiếu gia Hạng Kình Hạo giàu có mà thôi. Những người đàn ông gia cảnh tầm thường, sao có thể lọt vào mắt cô chứ?

 

Người giúp việc nghe thấy tiếng vứt đồ trong nhà, sợ tới mức không dám vào trong, chỉ đứng trước cửa. Bọn họ biết rõ tính khí của đại tiểu thư thế nào, động một chút là tức giận.

 

“Không được, nhất định phải tìm cơ hội đuổi con bé này đi.” Mị Lạp cắn răng, hung hăng nói.

 

Hạng gia, Tưởng Hân Vy đang ngủ say thì mơ thấy ác mộng.

 

“Đừng đi… đừng bỏ em lại…” Bàn tay nhỏ của cô hoảng loạn quơ giữa không trung như thể muốn nắm lấy ai đó.

 

Hạng Kình Hạo lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống, nhẹ nhàng gọi cô: “Hân Vy.”

 

Tưởng Hân Vy nắm tay anh, đặt lên mặt cô, mơ màng cầu xin: “Đừng đi, đừng bỏ em lại!”

 

Hạng Kình Hạo không khỏi đau lòng, cô đang sợ anh sẽ bỏ đi ư?
 
Chương 2313


“Anh ở đây, anh không hề bỏ em lại!” Hạng Kình Hạo cúi người xuống sát Tưởng Hân Vy.

 

Tưởng Hân Vy nghe thấy giọng nói của anh, cũng sực tỉnh lại từ cơn mơ.

 

Cô mở mắt ra, gương mặt đẹp trai chỉ cách cô nửa bàn tay khiến Tưởng Hân Vy giật mình. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, có chút tái nhọt, đột nhiên đỏ bừng lên.

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười, hơi thẳng người dậy rồi hỏi: “Em mơ thầy ác mộng sao?”

 

“Ừ!” Tưởng Hân Vy gật đầu.

 

“Mơ thấy anh bỏ em lại sao?” Hạng Kình Hạo thấp giọng hỏi.

 

Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”

 

Tắt nhiên là cô không biết vừa rồi mình sốt ruột đến mức nói mớ.

 

“Anh đoán.” Hạng Kình Hạo nói xong, giúp cô vuốt mái tóc rối: “Có muốn ngủ tiếp không?”

 

Trái tim Tưởng Hân Vy rung động. Khoảnh khắc này, ánh mắt của anh, hành động của anh giống hệt như khi anh chưa mắt trí nhớ, còn là bạn của cô. Tưởng Hân Vy nắm chặt tay Hạng Kình Hạo, không nói lời nào, chỉ nắm chặt.

 

Vừa rồi cô mơ thấy một giấc mơ, Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, bỏ cô lại khiến cô rất đau khổ.

 

Hạng Kình Hạo lại cúi người xuống, chân thành nhìn cô rồi hứa: “Yên tâm, anh thật sự không bỏ em lại đâu.”

 

Tưởng Hân Vy có chút tiếc nuối buông tay Hạng Kình Hạo ra. Hạng Kình Hạo thấy cô vừa đáng yêu lại đáng thương, trái tim anh rung động, cúi xuống hôn lên má cô. Anh cảm thấy, anh có quyền làm như vậy.

 

Mặt Tưởng Hân Vy ửng đỏ, mặc dù hai người đã bày tỏ tình cảm với nhau nhưng vẫn ít khi có hành động thân mật, chỉ mới hôn môi một lần.

 

Giọng nói của Hạng Kình Hạo khàn đi một chút: “Anh có thể hỏi em một chuyện không?”

 

“Ừm!” Tưởng Hân Vy gật đầu.

 

“Chúng ta tiến triển đến đâu rồi?” Ánh mắt Hạng Kình Hạo mê hoặc, nhìn Tưởng Hân Vy.

 

Tưởng Hân Vy xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào anh. Thậm chí cô còn có chút ngạc nhiên, anh thật sự không nhớ ư?

 

“Chúng ta… chỉ mới hôn môi thôi.” Tưởng Hân Vy xấu hỗ thành thật đáp. Hạng Kình Hạo bối rồi, anh tự chủ tốt đến vậy sao? Làm thế nào mà anh chịu đựng được vậy?

 

 

 

 

 

 

Chương 1242: Gốc Gác Của Bạn Gái Tưởng Hân Vy rời khỏi phòng ngủ của Hạng Kình Hạo rồi xuống lầu. Hạng Kình Hạo giới thiệu nhà của mình với cô.

 

Trang viên rộng lớn, chia thành nhiều khu vực sinh sống.

 

Ông nội và ông cụ của Hạng Kình Hạo sống ở khu vực khác.

 

“Tưởng tiểu thư, cháu đừng khách sáo, cứ nghỉ ngơi ở nhà chúng tôi đi! Cháu là khách quý của nhà dì.” Hạng phu nhân vui vẻ quan sát Tưởng Hân Vy. Dù sao hai người cũng tới từ cùng một đất nước, so với những cô gái tóc vàng mắt xanh khác Hạng phu nhân vẫn thích Tưởng Hân Vy hơn.

 

Bà thích cô gái giống như Tưởng Hân Vy, có khuôn mặt xinh đẹp đậm nét Á Đông, dịu dàng thanh thoát, đôi mắt trong trẻo, nhìn là thấy có số tốt cho chồng.

 

“Cảm ơn dì, có lẽ cháu phải làm phiền gia đình ta mấy ngày.” Tưởng Hân Vy cảm kích nói.

 

“Không sao, Tưởng tiểu thư thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu. Con trai dì, Hạng Kình Hạo cần người bầu bạn, cháu có ở bên nó, chú dì vui mừng không kịp!” Hạng phu nhân quả thực rất hy vọng Tưởng Hân Vy sẽ ở lại.

 

“Phải đấy, Tưởng tiểu thư đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà mình đi!” Hạng Tư Niên cũng có suy nghĩ giống vợ.

 

Hiện giờ con trai bọn họ đang ở nhà, lại bị mắt trí nhớ. Có người ở bên, con trai họ sẽ không buồn chán.

 

Có lẽ Hạng Kình Hạo là người vui vẻ nhất. Tưởng Hân Vy đến đây, quả thực đã chữa trị được tính nóng vội của Hạng Kình Hạo. Mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng lại không hề sốt sắng. Anh tin rằng mình sẽ nhớ lại mọi chuyện.

 

“Hân Vy, lát nữa anh đưa em tới gặp ông nội và ông cụ nhé.” Hạng Kình Hạo sốt ruột đưa cô đi gặp toàn bộ người thân của mình.
 
Chương 2314


“Ừ.” Tưởng Hân Vy đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng cũng rất vui, còn có chút xấu hồ.

 

Tưởng phu nhân đang chuẩn bị đồ ăn cho Tưởng Hân Vy.

 

Con trai bà lo lắng đến mức buổi trưa không ăn cơm, bà yêu cầu nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.

 

Tưởng Hân Vy nhìn ngắm trang viên tráng lệ như trong truyện cổ tích. Cô cảm thấy, mọi sinh hoạt bình thường ở nơi này đều trở nên đẹp đẽ hơn.

 

“Nhà anh đẹp quá.” Tưởng Hân Vy khen ngợi.

 

“Em có thích không? Em thích thì ở lại lâu một chút.” Hạng Kình Hạo quay lại, chăm chú nhìn cô.

 

Tưởng Hân Vy xáu hổ cắn môi: “Không phải trước đây anh từng tìm nhà ở trong nước sao, mọi người chuẩn bị chuyển về đó sao?”

 

“Hiện giờ anh đã mắt trí nhớ, có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian. Phòng thí nghiệm của ba anh ở đây, mọi người đang nghiên cứu điều chế thuốc giải cho anh.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, lại nhìn Tưởng Hân Vy không rời: “Em có đồng ý ở đây với anh không?”

 

Tưởng Hân Vy bị Hạng Kình Hạo nhìn chằm chằm, có chút bối rối nhưng suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là, tắt nhiên cô muốn ở đây với anh, ở bao lâu cũng được.

 

Hạng Kình Hạo híp mắt lại, mong chờ câu trả lời của cô.

 

Như thể nhất định anh phải chờ được một đáp án chắc chắn của cô mới thôi.

 

Tưởng Hân Vy suy nghĩ một chút. Dù sao hiện giờ cô đã có thể tùy ý tìm cảm hứng sáng tạo, ba mẹ cũng cho phép.

 

Hơn nữa, cô đã quyết định cả đời này chỉ yêu mình Hạng Kình Hạo.

 

“Được! Em đồng ý!” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên đáp.

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười mừng rỡ, anh bước tới gần cô.

 

Tưởng Hân Vy tưởng rằng anh kích động đến mức muốn hôn cô, liền xấu hổ trừng mắt, căng thẳng nhìn Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nắm tay cô, cúi người ghé sát vào người cô: “Nhà anh rất rộng, anh phải nắm tay em, nếu không em sẽ bị lạc đấy!”

 

Tưởng Hân Vy phì cười: “Còn lâu em mới bị lạc!”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười, có chút ngang ngược: “Không lạc thì anh vẫn nắm tay em.”

 

Cô không thể phối hợp với anh một chút sao? Anh chỉ đang kiếm cớ để nắm tay cô thôi mà!

 

Tưởng Hân Vy tùy ý để Hạng Kình Hạo nắm tay đi vào vườn hoa đẹp như tranh vẽ. Ánh mặt trời vừa đủ, gió nhẹ thổi, Tưởng Hân Vy khẽ mỉm cười, trong lòng hạnh phúc không kể xiết. Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo đưa tới chỗ ông nội và ông có. Mặc dù là ba con nhưng hai người đều đã lớn tuổi, ông nội của Hạng Kình hạo hơn bảy mươi, ông cụ còn lớn tuổi hơn nữa.

 

“Ông cụ, ông nội, đây là Hân Vy, là bạn gái của cháu.”

 

Hạng Kình Hạo giới thiệu với hai bậc trưởng bối.

 

Tưởng Hân Vy ngây người, không ngờ Hạng Kình Hạo lại giới thiệu cô là bạn gái của anh. Mặc dù Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, nhưng tình cảm với cô lại không hề thay đổi.

 

Vừa chân thành, vừa chiều chuộng.

 

Đôi mắt đã vẫn đục của ông cụ, nghe Hạng Kình Hạo giới thiệu xong liền sáng lên. Ông chống gậy, từng bước đi tới trước mặt Tưởng Hân Vy quan sát cô.

 

Tưởng Hân Vy bị ông cụ nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

 

Ông cụ quan sát một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cô bé này thật xinh đẹp!”

 

Ông nội cũng mỉm cười đi tới, nói với Hạng Kình Hạo: “Chúng ta luôn mong cháu đưa bạn gái về, cuối cùng cũng chờ được rồi.”

 

“Bao giờ thì kết hôn!” Ông cụ ngồi lên ghé thái sư, hỏi.

 

Hạng Kình Hạo nhìn sang Tưởng Hân Vy, như thể đang chờ cô trả lời.

 

Tưởng Hân Vy có chút giật mình, cô biết phải trả lời thế nào đây!

 

“Ba, không vội, để bọn trẻ tìm hiểu một chút đã!” Ông nội nói.

 
 
Chương 2315


“Con không vội, nhưng ba thì vội rồi! Bộ xương già của ba chẳng còn máy năm để sống, ba muốn được gặp cháu chắt của mình rồi mới yên tâm ra đi!” Nói rồi, ông cụ lại thở dài: “Bạc Hàn cũng chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa có tin gì cả!”

 

Ông cụ thở dài. Khi ông bốn mươi chín tuổi mới có con, vừa mừng lại vừa sợ, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra.

 

May là sinh ra, nên Hạng gia ngày càng phát triển trong tay đứa con trai này, đứng đầu lĩnh vực y học, mở ra con đường phát triển khắp thế giới, đến ngày hôm nay.

 

Chỉ tiếc là mấy năm trước vợ ông đã ra đi. Cho dù bọn họ là gia tộc nghiên cứu y học, nhưng cũng có những căn bệnh không thể cứu chữa nỗi.

 

“Kình Hạo, sau này cháu phải giới thiệu máy cô gái cho chú của cháu, bảo nó phải kết hôn đi đã.” Ông cụ liền giao nhiệm vụ vinh quang này cho Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo dở khóc dở cười. Người mất trí nhớ như anh, sao có thể khuyên được chú ấy chứ. Lần trước gặp mặt sau khi anh anh tỉnh lại, anh chỉ nhớ chú ấy còn trẻ nhưng lại nghiêm nghị, cô gái bình thường chắc sẽ không thích chú ấy.

 

“Cháu sẽ cố gắng!” Hạng Kình Hạo gật đầu đáp lời.

 

Rời khỏi nơi ở của hai ông lão, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo xung quanh thì người giúp việc tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Anh đưa Tưởng Hân Vy quay lại đại sảnh, trên bàn ăn này đủ các món Tây, rất phong phú. Dọc đường đi, Tưởng Hân Vy nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ, tâm trạng lại vui vẻ nên đã sớm quên cơn đói.

 

Đến giớ mới nhớ đã lâu rồi mình chưa ăn gì cả.

 

“Đi ăn thôi! Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ mẹ nâu cho em.”

 

“Không cần đâu, những món này rất ngon.” Tưởng Hân Vy không phải người kén ăn.

 

“Chúng ta nói chuyện trước đây đi, anh muốn biết từng chuyện một.” Hạng Kình Hạo nhìn Tưởng Hân Vy, anh rất tò mò.

 

“Em lấy ảnh cho anh xem, còn có video. Lát nữa ăn xong, em đưa cho anh.” Tưởng Hân Vy đáp. May là lần trước cô có đem theo máy chụp hình, ghi lại hình ảnh của hai người.

 

“Được, lát nữa chúng ta xem.” Hạng Kình Hạo rất muốn xem hình, nhưng trước tiên anh vẫn muốn để cô ăn xong.

 

Ăn cơm xong, Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo tới căn phòng được chuẩn bị cho cô. Căn phòng này nằm ở một khu vực khác, trên đường đến đây Hạng Kình Hạo đã có ý định này rồi.

 

Anh muốn sắp xếp cho cô căn phòng bên cạnh phòng của anh. Căn phòng đó vốn không dành cho khách, nhưng bây giờ anh muốn đề cô ở.

 

Tưởng Hân Vy mở vali ra. Vì cô lên đường gấp nên vali rất lộn xộn. Tưởng Hân Vy vừa mở vali ra, một bộ nội y màu hồng nhạt lập tức thu hút ánh nhìn.

 

Hạng Kình Hạo đang chờ xem hình, ánh mắt cũng hướng về phía vali của cô. Không ngờ thứ đầu tiên anh nhìn thấy lại là đồ tế nhị, khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.

 

Tưởng Hân Vy hoảng hốt nhét nội y xuống đáy vali, xáu hổ đến mức ngây người. Cô lấy ipad xong, vội vàng đóng vali lại.

 

Tưởng Hân Vy đưa ipad cho Hạng Kình Hạo: “Của anh đây! Hình ở trong album, anh xem đi.”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười cầm lấy. Tưởng Hân Vy nhìn thấy nụ cười của anh liền quay người đi, không khỏi xáu hổ: “Không được cười, em ra ngoài gấp gáp nên vẫn chưa kịp thu dọn.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức nín cười: “Được, anh không cười.”

 

Hạng Kình Hạo mở album ảnh, Tưởng Hân Vy cũng tới xem cùng.

 

Bức ảnh đầu tiên là phong cảnh hai người chụp trên đường đi du lịch. Từ những tắm hình này có thể biết được bọn họ đi chơi rất vui, phong cảnh rất đẹp.

 

Sau đó, Hạng Kình Hạo mở tới bức hình đầu tiên có sự xuất hiện của anh, là hình chụp trộm. Tưởng Hân Vy xấu hổ, đúng là tắm hình đầu tiên này cô chụp trộm, góc chụp rất tốt, khuôn mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo rất thu hút.

 

Hạng Kình Hạo lại cong môi, lướt qua hình khác. Tấm hình này chụp anh đang cười rất tươi, ánh mắt chăm chú nhìn người chụp hình.

 

Những tắm hình này của anh đều cười tươi. Quả nhiên tình cảm của anh không hề thay đổi, anh vừa gặp đã yêu Tưởng Hân Vy.

 

Những tắm hình tiếp theo có cả Tưởng Hân Vy. Trong hình, có khi cô xấu hỗổ tránh đi, có khi che miệng né máy ảnh. Nhưng những tắm hình này đều khiến Hạng Kình Hạo rất thích, ánh mắt anh nhìn sang cô. Tưởng Hân Vy xấu hổ. Hạng Kình Hạo nghiêng người tới, bàn tay anh giữ gáy cô lại, hôn lên trán cô: “Xin lỗi, anh khiến em lo lắng rôi!”

 

Mặc dù Tưởng Hân Vy lo lắng thật nhưng cô không cần anh xin lỗi. Trải qua tất cả những chuyện này, cô đau lòng còn chẳng kịp ấy chứ! Tưởng Hân Vy ôm lấy Hạng Kình Hạo, lắc đầu nói: “Đừng xin lỗi em, em chỉ lo lắng sợ hãi một chút mà thôi, so với vết thương của anh thì có là gì?

 

Chỉ cần anh bình an là được!”
 
Chương 2316


Trái tim Hạng Kình Hạo vô cùng ấm áp. Sau khi anh bị mắt trí nhớ, điều anh cần nhất là có người thật sự tin tưởng ở bên cạnh anh. Người nhà thì khỏi phải nói tới, đến người anh yêu cũng hiểu cho anh như vậy, khiến anh cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.

 

Hạng Kình Hạo xoa gáy cô, hôn cô lần nữa rồi nói: “Em thu dọn vali, chuyển tới phòng ngủ bên cạnh phòng của anh đi.”

 

Tưởng Hân Vy ngẩn người. Cô ngắng đầu nhìn anh, không phải đây là phòng dành cho khách sao?

 

Dường như Hạng Kình Hạo nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh mỉm cười ghé sát vào cô: “Em không phải khách mời thông thường, em là người quan trọng nhát với anh.”

 

Nói xong, ánh mắt Hạng Kình Hạo thoáng mong chờ: “Hay.

 

là, em không muốn ở sát phòng của anh?”

 

Tưởng Hân Vy vội lắc đầu, tất nhiên là không phải: “Em đồng ý.”

 

Hạng Kình Hạo vui vẻ mỉm cười, anh chủ động giúp cô khóa vali lại rồi xách lên, ra hiệu cho cô: “Đi theo anh.”

 

Tưởng Hân Vy nắm tay Hạng Kình Hạo, để anh đưa cô tới phòng mới.

 

Hạng phu nhân nghe người giúp việc báo lại chuyện này cũng cảm thấy nên như vậy. Vị trí của Tưởng Hân Vy trong lòng con trai, chẳng cần nói ra cũng biết. Bà thật sự hy vọng con trai sẽ lấy Tưởng Hân Vy về làm con dâu mình.

 

“Mọi người lên đó xem thử có cần thay đổi gì không, nếu có thì phải đổi ngay, nhất định phải khiến Tưởng tiểu thư: hài lòng nhát.”

 

Hạng phu nhân chỉ giao việc cho người giúp việc mà không đích thân lên trên.

 

Dù sao Tưởng Hân Vy và con trai cũng đang ở trong thế giới của hai người, người lớn như bà không tiện xen vào, chỉ cần âm thầm quan tâm là được rồi.

 

Căn phòng của Tưởng Hân Vy rất sang trọng, cũng rất ấm áp. Người giúp việc giúp cô trang trí lại chiếc giường theo sở thích của con gái, còn đặt thêm nhiều món đồ xinh xinh biến căn phòng này trở thành phòng của con gái.

 

Tưởng Hân Vy có chút ngây người đứng ở một bên nhìn người giúp việc đi tới đi lui, thay đổi vị trí đồ vật trong phòng khiến cô cảm thấy bọn họ đang chuẩn bị cho cô một căn phòng để ở lại lâu dài vậy.

 

Tưởng Hân Vy cầm điện thoại di động lên gọi cho ba mẹ, thông báo cô đã an toàn tới Hạng gia, bảo ba mẹ đừng lo lắng.

 

Ba mẹ cô không hê lo lăng, con gái đã lớn, cũng nên có không gian riêng của mình rồi.

 

Tưởng Hân Vy lại gọi cho Hình Liệt Hàn một cuộc điện thoại, cảm ơn anh họ đã sắp xếp chuyến đi này giúp cô.

 

Qua điện thoại, Hình Liệt Hàn cũng rất quan tâm tới mối quan hệ của cô và Hạng Kình Hạo. Tưởng Hân Vy thành thật nói cho anh họ biết mặc dù Hạng Kình Hạo đã mắt trí nhớ nhưng tình cảm thì không hề thay đồi.

 

Gọi xong hai cuộc điện thoại, Tưởng Hân Vy quay về thì phòng của cô đã được sắp xếp xong, người giúp việc rất lịch sự chào hỏi cô rồi đóng cửa ra ngoài.

 

Để cô có không gian riêng yên tĩnh. Tưởng Hân Vy ngồi trên sô pha nhìn ngắm căn phòng ngủ này. Mặc dù trong nhà không thiếu tiền nhưng so với gia tộc giàu có đã tồn tại cả trăm năm này, chênh lệch vẫn rất lớn.

 

Tưởng Hân Vy khẽ thở dài. Xem ra, sau này cô phải cố gắng hơn nữa, có được vị trí cao hơn nữa thì mới xứng đôi đứng cạnh anh.

 

Cô không hề ham muốn quyền thế và của cải của Hạng gia, trong lòng cô chỉ muốn bản thân giỏi hơn.

 

Tưởng Hân Vy yên tâm ở lại đây, cảm giác giống như cô đang ở nhà vậy. ba mẹ của Hạng Kình Hạo đều là người tốt, gia đình này khiến cô cảm tháy rất thân thiết.

 

Có tiếng gõ cửa, Tưởng Hân Vy đáp: “Mời vào.”

 

Hạng Kình Hạo mở cửa bước vào, thấy cô đang ngồi trên sô pha nghĩ ngợi, anh liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi han: “Em đang nghĩ gì thế?”

 

Tưởng Hân Vy mím môi mỉm cười, không hề che giấu suy nghĩ của mình: “Em đang nghĩ, sau này em phải nỗ lực hơn nữa.”

 

“Tại sao?”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười hỏi.

 

Tưởng Hân Vy vốn muốn nói, để làm người xứng đôi với anh nhưng nói như vậy thì lại có vẻ cô nhất định sẽ gả cho anh. Mặc dù đây là suy nghĩ thật của cô, nhưng là con gái, vẫn nên e dè một chút.

 

“Bởi vì em… em muốn trở nên ưu tú hơn.”

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười đáp.
 
Chương 2317


Hạng Kình Hạo là người nhạy cảm. Trí nhớ bị mắt không ảnh hưởng tới tính cách của anh. Nghe Tưởng Hân Vy nói xong, Hạng Kình Hạo liền biết cô bị ảnh hưởng bởi gia tộc của anh, Nên mới muốn trở nên ưu tú hơn nữa, để sau này xứng đôi với anh.

 

Hạng Kình Hạo chăm chú nhìn cô, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hân Vy, em chỉ cần là chính em mà thôi!

 

Không cần phải vì anh mà thay đổi, anh không muốn em mệt mỏi.”

 

Tưởng Hân Vy ngạc nhiên, anh vẫn nhìn thấu suy nghĩ của cô sao?

 

Tưởng Hân Vy tròn mắt nhìn Hạng Kình Hạo, trả lời: “Em mong rằng em sẽ trở nên ưu tú hơn.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô vẫn kiên quyết như vậy, không nhịn được mà sờ mũi cô một cái: “Được, nghe em cả.

 

Nhưng đừng vắt vả quá.”

 

Tưởng Hân Vy rất quen thuộc với hành động này, hai mắt cô đỏ lên, cô gật đầu: “Ừm, em sẽ không để anh phải lo lắng.”

 

Bất giác, hai khuôn mặt đã kề sát nhau, ánh mắt cũng chăm chú nhìn nhau. Hình ảnh trong con ngươi phản chiếu lại là người mà mình yêu thương nhất, tình ý đan xen.

 

Dường như hai người tâm ý tương thông, đến suy nghĩ của nhau cũng chỉ nhìn là hiểu.

 

Hạng Kình Hạo dần dần ghé tới gần, Tưởng Hân Vy cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu, hàng lông mi dài nhắm lại.

 

Thấy cô phối hợp, Hạng Kình Hạo vui mừng. Anh đặt môi mình lên môi cô, cảm giác mềm mại khiến anh không khỏi rung động, bàn tay anh đỡ lấy sau gáy cô càng chặt hơn.

 

Nụ hôn này khiến Tưởng Hân Vy đỏ mặt, cô tình nguyện.

 

Hạng Kình Hạo chưa từng làm điều cô không muốn. Nụ hôn này khiến anh rất kích động, nhưng chỉ là một nụ hôn thông thường ở các cặp tình nhân. Cô chính là điều quý giá nhất trong lòng anh.

 

Đúng lúc đó, một người giúp việc gõ cửa. Hạng Kình Hạo đứng dậy mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

“Đại thiếu gia, Thất gia đã về, đang ở dưới lầu. Cậu ấy muốn gặp thiếu gia.”

 

“Chú tôi về rồi sao?”

 

Hạng Kình Hạo mừng rỡ, nói với Tưởng Hân Vy: “Anh xuống dưới trước, em ở đây nghỉ ngơi đi. Tối nay anh sẽ giới thiệu em với chú ấy.”

 

“Ừm, anh đi đi!”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, chắc hẳn hai người đó có việc quan trọng cần trao đổi.

 

Hạng Kình Hạo nhanh chân bước ra ngoài rồi xuống lầu.

 

Trong sảnh, ba mẹ anh đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông phong thái điềm tĩnh, Hạng Bạc Hàn.

 

“Chú.”

 

Hạng Kình Hạo mừng rỡ đi tới, gọi chú rất tự nhiên, giống như trước đây anh cũng gọi như vậy.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn anh, vẻ mặt vui mừng: “Xem ra, ngoài mắt trí nhớ ra thì tất cả đều ổn.”

 

“Cháu vẫn khỏe! Chú đừng lo.”

 

Hạng Kình Hạo ngồi xuống bên cạnh Hạng Bạc Hàn, hỏi thăm: “Vụ án tiến triển đến đâu rồi?”

 

“Chú đã điều tra hết những nhân viên quan trọng, không hề điều tra ra kẻ đó. Người của chú vẫn đang tiếp tục điều tra, lần này chú về là để hỏi cháu sau khi tỉnh lại có điểm nào khả nghỉ hay không.”

 

Ánh mắt của Hạng Bạc Hàn nhìn Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nhíu mày: “Khi cháu tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là chú.”

 

Hạng Bạc Hàn cũng biết không thể hỏi ra chuyện gì từ Hạng Kình Hạo, lần này Hạng Bạc Hàn quay về chủ yếu là thăm hỏi. Đồng thời, các nhân viên ở phòng thí nghiệm đều bị anh dọa run cả người rồi, anh không muốn khiến nhân viên quá lo lắng.

 

Hạng Bạc Hàn nghĩ, chuyện này không để điều tra trong thời gian ngắn, trước tiên phải thả lỏng cảnh giác để kẻ kia có cơ hội nghỉ ngơi, để lộ sơ hở.

 

“Hiện giờ người của chú đang theo dõi nơi đó, có động tĩnh gì sẽ lập tức thông báo ngay. Hiện giờ chuyện quan trọng nhát là nghiên cứu ra thuốc giải.”

 

Hạng Bạc Hàn nói.
 
Chương 2318


“Trước đây chúng ta không nghĩ tới loại thuốc này sẽ cho người nhà dùng, vì vậy không nghiên cứu thuốc giải. Dù sao bây giờ nghiên cứu vẫn còn kịp, chỉ là phải tốn khá nhiều thời gian.

 

“Không sao, con chờ được.”

 

Hạng Kình Hạo an ủi ba anh.

 

“Bạc Hàn, mọi chuyện đều giao cho em. Trước khi Kình Hạo nhớ lại mọi chuyện, anh chị không dám để nó ra ngoài, quá nguy hiểm.”

 

Hạng phu nhân nói.

 

“Yên tâm! Chị dâu, em sẽ để Kình Hạo yên tâm ở nhà.”

 

Hạng Bạc Hàn liền nhận lấy gánh nặng.

 

“Có em ở đây, tất nhiên anh chị sẽ yên tâm.”

 

Hạng Tư Niên nhìn người em trai ruột của mình, là người ruột thịt, không có lý do gì để không tin cả.

 

“Chú, vất vả cho chú rồi. Cháu có thể giúp đỡ những gì, chú cứ yêu cầu.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn sang.

 

“Ừ, chú tới gặp ông nội và ba trước, tối nay gặp lại.”

 

Hạng Bạc Hàn nói xong thì đứng dậy rời đi.

 

Hạng phu nhân thở dài: “Lần này Bạc Hàn phải nhận trách nhiệm lớn, ba và ông nội lại hy vọng cậu ấy sớm kết hôn.

 

Cậu ấy đâu còn thời gian nói chuyện tình cảm chứ?”

 

“Đều tại con, khiến chú ấy không có thời gian yêu đương.”

 

Hạng Kình Hạo buồn bã. Bây giờ anh đã có Tưởng Hân Vy ở bên cạnh, khiến anh càng áy náy hơn.

 

Hạng Bạc Hàn tới chỗ ba mình và ông nội ở, báo cáo tình hình rồi bị kéo lại nói chuyện trong nhà.

 

Vẫn là chuyện khiến Hạng Bạc Hàn đau đầu nhất. Từ khi hai mươi lăm tuổi, anh đã bị ba và ông nội nhắc tới chuyện kết hôn. Bây giờ đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mọi người lại càng nhắc nhiều hơn.

 

Gì mà công việc không quan trọng bằng chuyện đại sự cả đời.

 

“Được rồi, ông nội, ba, có thời gian con sẽ tìm.”

 

Hạng Bạc Bàn nói qua loa.

 

“Câu này của cháu, ông đã nghe máy năm nay rồi, cháu không đổi cái cớ khác sao?”

 

Ông cụ hừ một tiếng. Sau khi già đi, ông mới nhận ra chuyện gia tộc không có người thừa kế mới quan trọng hơn cả.

 

Gia tộc càng lúc càng lớn mạnh, nhưng lại ít con cháu.

 

Con trai ông, ngoài sinh được Hạng Kình Hạo ra, thì chỉ có cháu họ.

 

Các nhánh nhỏ trong gia tộc lại ngày càng hùng mạnh, ông có thể không sốt ruột hay sao?

 

 

 

 

 

 

Chương 1244: Lời Nói Hoang Đường Của Mị Lạp Bữa tối, trong phòng ăn Hạng gia, không khí rất náo nhiệt.

 

Ba mẹ của Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy, Hạng Bạc Hàn, hai ông lão. Đây là những người chủ chốt của gia tộc y học Hạng thị. Tất nhiên là, phát triển qua cả trăm năm, các nhánh nhỏ trong gia tộc cũng rất nhiều.

 

Bọn họ cũng được hưởng lợi nhuận từ việc kinh doanh của gia tộc nhưng chỉ chiếm 20%, phần lớn quyền lực vẫn nằm trong tay những người kia.

 

Hiện giờ, Hạng gia có rất nhiều con cháu, trong sổ sách ghỉ lại có hơn ba trăm người. Có vài người rời khỏi gia tộc, ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, phần lớn thì vẫn đang tiếp tục làm việc cho gia tộc.

 

Quản lý sản nghiệp của một gia tộc lớn như vậy nên Hạng gia có quan điểm và cơ chế quản lý rất hoàn chỉnh. Hạng Bạc Hàn và Hạng Kình Hạo là hai người được hưởng quyền thừa kế, có quyền lực cao nhất.
 
Chương 2319


Hiện giờ, con cháu dòng chính Hạng gia không có nhiều, chuyện này khiến máy ông lão rất lo lắng. Dù sao trong gia tộc ít đàn ông sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người thừa kế đời tiếp theo, thậm chí khiến gia tộc lớn mạnh này gặp phải nguy cơ.

 

Trên bàn ăn, Tưởng Hân Vy gặp mặt chú của Hạng Kình Hạo. Người này trẻ hơn cô nghĩ, nghe nói đã ngoài ba mươi tuổi nhưng gương mặt trông chỉ giống hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi. Người này tỏa ra khí chất nghiêm nghị rất rõ rệt.

 

Hạng Bạc Hàn cũng vui vẻ làm quen với Tưởng Hân Vy, rất hài lòng. Ít nhất thì trong hai người đàn ông độc thân thừa kế gia tộc đã có một người giải quyết được vấn đề này, trọng trách kế thừa gia tộc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

 

“Chú, chú định bao giờ thì đi?” Hạng Kình Hạo tò mò hỏi.

 

Hạng Bạc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể chú sẽ ở nhà hơn một tuần.”

 

“Vậy thì tốt rồi, cháu muốn nói chuyện với chú nhiều một chút.”

 

“Bạc Hàn, ở lại thêm mấy hôm đi! Ba cần em giúp đỡ.”

 

Hạng Tư Niên nói.

 

Hạng Bạc Hàn liền gật đầu: “Được, vậy em ở lại giúp ba nghiên cứu thuốc giải.”

 

Hiện giờ, nghiên cứu thuốc giải cho Hạng Kình Hạo mới là chuyện quan trọng nhát.

 

Tối hôm đó, Tưởng Hân Vy nghỉ ngơi sớm. Hạng Kình Hạo nói chuyện với Hạng Bạc Hàn ở kho rượu tới khuya.

 

Hai chú cháu vốn không giấu giềm gì nhau.

 

Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu tới ba giờ sáng mới về phòng nghỉ ngơi.

 

Hạng Kình Hạo đi ngang qua phòng của Tưởng Hân Vy, anh dừng lại một lát. Ánh mắt đã ngà say chăm chú nhìn cánh cửa phòng, anh mỉm cười đầy mãn nguyện.

 

Sáng hôm sau.

 

Tưởng Hân Vy thức dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Cô thầy.

 

căn phòng bên cạnh vẫn đang đóng cửa nên không quấy rầy Hạng Kình Hạo mà tự mình xuống sảnh.

 

“Tưởng tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc nói với cô.

 

“Phu nhân và lão gia đâu?” Tưởng Hân Vy hỏi.

 

“Phu nhân và lão gia đã ra ngoài rồi, bọn họ nói cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, tối hôm qua thiếu gia thức khuya, có lẽ phải tới tối mới thức dậy.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu. Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa sáng trong hoa viên hay không. Tưởng Hân Vy đồng ý, bữa sáng của cô liền được chuyển tới phòng ăn ở hoa viên.

 

Phong cảnh tuyệt đẹp, trông hệt như thế giới hoa vậy.

 

Tưởng Hân Vy thư thái ngắm cảnh.

 

Cô đang dùng bữa sáng thì nghe tháy người giúp việc gọi: “Chào thiếu gia.”

 

Hạng Kình Hạo mặc quần áo ở nhà bước tới chỗ cô.

 

Tưởng Hân Vy ngạc nhiên nhìn anh, không phải tối hôm qua anh ngủ rất muộn sao? Tại sao lại dậy sớm như vậy?

 

“Sao anh đã dậy rồi? Anh không ngủ thêm một lát sao?”

 

Tưởng Hân Vy quan tâm hỏi.

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười ngồi xuống đối diện cô: “Nghĩ tới cảnh em ăn sáng một mình, anh không ngủ được.”

 

“Sao anh biết em ăn sáng một mình vậy?”

 

“Tối hôm qua mẹ anh nói, sáng nay ba mẹ ra ngoài từ sớm, chẳng phải em sẽ ăn sáng một mình sao?” Hạng Kình Hạo nói xong, giơ tay xoa mi tâm, trong mắt vẫn còn tơ máu.

 

“Vậy anh ăn sáng rồi đi ngủ thêm đi.” Tưởng Hân Vy đau lòng nhìn anh.

 

“Không sao, anh ở bên em. Trưa nay lại ngủ.” Hạng Kình Hạo chống cằm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt cô trong trẻo mà tươi vui, khiến anh ngắm mãi không thôi.

 

Trước hoa viên, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, Mị Lạp trong bộ đồ lộng lẫy bước xuống. Cô ta mặc váy ngắn bó sát, khuôn mặt xinh đẹp, thản nhiên đi vào đại sảnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top