Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 2260


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô đành phải làm như không có chuyện này, cụp mắt đi ra ngoài.

 

Hạng Kình Hạo nắm tay lại, dường như không thể tin được vòng eo mà mình ôm ban nãy lại thon đến như Vậy.

 

Hai người đi đến cửa, chiếc xe thể thao của Hạng Kình Hạo được bảo vệ lái đến trước cửa, ngồi vào xe thể thao của Hạng Kình Hạo đi nhanh về phía trung tâm thành phó.

 

Trong xe, vang lên âm nhạc có tiết tấu vô cùng sống động, đây chắc là thời khắc hưởng thụ nhất khi lái xe thể thao.

 

Cơ thể Tưởng Hân Vy cũng bởi vì ở trong tiếng nhạc này mà trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, bật âm nhạc như thế này không cần phải nói chuyện, cũng không gượng gạo.

 

Chỉ là lúc cô quay đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, mặc đồ vest được làm thủ công, trên tay đeo đồng hồ, dưới ánh sáng xanh của màn hình xe thể thao, người đàn ông này, từ trên xuống dưới, đều thể hiện được khí chất thanh lịch quý phái.

 

Tưởng Hân Vy sau máy lần nhìn trộm anh, cũng nhanh chóng thu lại tầm mắt, cô đương nhiên cũng không quên, người đàn ông đẹp trai như hắn.

 

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


 

Mặc dù yêu cầu này rất cao, nhưng bây giờ cô cũng không gấp gáp đi tìm, vậy nên, cô cũng không vội, chỉ là đưa ra điều kiện đó làm tiêu chuẩn.

 

Ít ra thì trước khi cô trở thành gái ế cần gả gấp, điều kiện này vẫn sẽ không thay đổi.

 

Cho nên, Hạng Kình Hạo mặc dù có ấn tượng tốt với cô, nhưng cũng không phù hợp với yêu cầu của cô .

 

Mà cô cũng rất nghiêm khắc với bản thân mình, không thích đùa giỡn tình cảm người khác, người khác, cũng không thể trêu đùa tình cảm của cô.

 

Xe thể thao của Hạng Kình Hạo dừng trước một nhà hàng vô cùng cao cấp, có bảo vệ đi đến phía trước lái xe cho hắn. Hai người xuống xe, Tưởng Hân Vy nhìn thoáng qua nhà hàng, xem ra giá cả của nhà hàng này khá là cao, cô đã quyết định bỏ khoản tiền này. Đi vào trong nhà ăn, Hạng Kình Hạo báo tên mình đã đặt bàn ra, phục vụ nam đẹp trai đón hai người lên tầng hai, mà còn là phòng bao riêng.

 

Điều này khiến Tưởng Hân Vy kinh ngạc mắt máy giây, nói thật, cô thích ăn ở trong đại sảnh hơn.

 

Nhưng mà, nếu như đã đặt bàn rồi, cô cũng không thể thay đổi vị trí, ngồi vào trong phòng, phục vụ trước rót Champagne cho bọn họ, sau đó mới đưa menu lên.

 

Hạng Kình Hạo vừa thanh lịch càm chén Champagne lên uống, vừa xem menu.

 

Tưởng Hân Vy ngồi đối diện cũng đã gọi món xong, khẩu vị của cô vẫn luôn như vậy, thế nên, cho dù đổi nhà hàng khác, cô vẫn sẽ chọn những món mà cô thích ăn.

 

Hạng Kình Hạo cũng đã gọi xong rồi, nhân viên phục vụ cầm menu đi ra, lúc phục vụ đóng cửa vào.

 

Căn phòng này liền trở thành một không gian nhỏ vừa lãng mạn vừa riêng tư.

 

Hô hấp của Tưởng Hân Vy hơi cứng lại, cô cầm ly Champagne hướng nói với người đàn ông ngồi trước mặt: “Anh Hạng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô khách khí như vậy, liền cười cụng chén với cô: “’Không cần khách khí, đối với tôi thì đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

Giá phải trả chỉ là 50 triệu USD mà thôi.

 

“Thực sự rất cảm ơn anh!” Tưởng Hân Vy lại rất coi trọng sự giúp đỡ này, cô chưa từng cầu cạnh ai cả, vậy nên, một khi đã nhờ người khác giúp đỡ, thì cô sẽ nhớ thật kỹ phần giúp đỡ này của đối phương.

 

“Nếu như em thật sự muốn cảm ơn tôi như vậy, vậy thì làm bạn với tôi đi!” Hạng Kình Hạo có thể cảm nhận được, tất cả mọi thứ mà cô làm, chỉ vì cảm kích anh mà thôi.

 

Ngoài sự cảm kích ra, anh không hề cảm nhận được chút tình cảm nào cô dành cho anh.

 

Điều này khiến trong lòng anh tổn thương không thôi, nhưng lại không được thể hiện ra bên ngoài.

 

“Chúng ta đã là bạn bè rồi mà!” Tưởng Hân Vy nhướng mày cười: “Anh là bạn của anh họ, cũng là bạn của tôi.”

 

Hạng Kình Hạo có chút bát đắc dĩ cười: “Em nói đúng.”

 

Tưởng Hân Vy cũng rất tò mò, muốn hỏi anh xem, rốt cuộc thì anh giúp cô như thế nào, đối phương có làm khó anh không.
 
Chương 2261


Chương 2261:

 

“Hạng tiên sinh, sao anh giải quyết được vậy? Tôi nghe đàn chị của tôi nói, người của tập đoàn Louis vô cùng cường thế, anh không phải chịu uất ức gì chứ?”

 

Uất ức?

 

Hạng Kình Hạo không nhịn được đưa tay che khóe miệng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ chịu qua chuyện uất ức nào, chỉ có anh để cho người ta chịu uất ức, chứ ai có thể để anh chịu uất ức?

 

“Tôi chỉ là nói chuyện với họ, nói cho ông ta biết, đừng bắt nạt người khác quá đáng quá, bọn họ chắc cũng biết được mối quan hệ của tôi với vương tử Ronald, cho nên, liền đồng ý với tôi không đi gây phiền phức cho các em nữa.”

 

Về chuyện đơn hàng 50 triệu USD, anh không muốn nói với cô, tránh cho cô bị dọa đến.

 

Tưởng Hân Vy nghe xong, xem ra, anh chỉ cần ra mặt một chút mà thôi, không khiến anh cảm thấy khó xử.

 

“Cảm ơn! Tôi mời anh một chén.” Tưởng Hân Vy lại một lần nữa cầm ly Champagne lên, nâng về phía anh.

 

Hạng Kình Hạo thấy cô càng khách khí thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu, anh nâng ly cụng ly với cô, vừa uống, vừa nhìn qua ly thủy tinh, nhìn cô gái ngồi trước mặt bằng đôi mắt sâu thẳm.

 

Tưởng Hân Vy cũng đang uống rượu, ánh mắt của cô cũng cảm nhận được anh đang nhìn, giả vờ như không thấy.

 

“Tưởng tiểu thư, tôi có thể gọi tên của em không? Hân Vy.” Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi.

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, cười nói: “Đương nhiên có thể.”

 

Hạng Kình Hạo đang mừng thầm, thì nghe thấy cô tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Chúng ta là bạn bè mà!”

 

Bạn bè!

 

Trên mặt Hạng Kình Hạo vừa dâng lên nụ cười cũng có chút đơ ra, cô nhóc này có ý làm rõ ràng mối quan hệ này sao?

 

Hạng Kình Hạo đương nhiên không biết, lần trước ở buổi biểu diễn, cô gái tóc vàng ngồi cạnh anh đó, đã đem lại rất nhiều phiền phức cho anh.

 

Chắc là do dây thần kinh của đàn ông khá là thô, nếu như anh chịu nghĩ kỹ hơn, thì có thể biết được nguyên nhân mà Tưởng Hân Vy muốn giữ khoảng cách với anh.

 

“Ngày mai tôi phải đi đến nước khác, bao giờ em về nước?” Hạng Kình Hạo không thể không đi.

 

“Tuần sau tôi về nước.” Tưởng Hân Vy trả lời.

 

Hạng Kình Hạo suy nghĩ một chút, nếu như anh làm xong chuyện này, đến lúc đó cơ thể của ông có nội cũng sẽ ổn định hơn, anh có thể về nước chọn một chỗ có phong cảnh tốt trước, sau đó đón ông cố nội về ở.

 

“Được, vậy sau này về nước gặp.” Hạng Kình Hạo làm tốt chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo.

 

“Được! Chờ anh về nước, tôi sẽ tiếp tục mời anh ăn cơm.”

 

Tưởng Hân Vy muốn nhanh chóng trả lại ân tình cho hắn.

 

Hạng Kình Hạo cũng phát giác được chuyện này, chỉ đành cười nói: “Vậy tôi chờ em.”

 

Bữa com này, ăn cũng rất hài lòng, Tưởng Hân Vy vẫn có chút đói, đương nhiên cô cũng thể hiện bản thân mình không hề cố tình giả làm thục nữ trước mặt anh.

 

Trong nước.

 

Một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, trợ lý và bảo vệ đến đón máy bay cũng đã chờ sẵn rồi.

 

Trên cầu thang xuống máy bay, Hình Nhất Phàm dắt tay vợ, cần thận từng tý một, Bạch Hạ bị dáng vẻ cẩn thận quá mức này của anh chọc cho không biết là nên khóc hay.

 

nên cười.

 

Cô đúng là mang thai, thế nhưng, cũng không đến mức đi xuống cầu thang cũng phải dìu như vậy.

 

“Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, xe ở chỗ này.” Vệ sĩ cung kính đón hai người.

 

Bạch Hạ bị câu Nhị thiếu phu nhân, làm cho có chút không được tự nhiên, nhưng hiển nhiên, đây là thân phận mà cô bắt buộc phải có.

 

Hình Nhất Phàm nắm tay của cô, cúi đầu ôn nhu nói với cô: “Chúng ta về nhà! Nói tin tốt này cho ba mẹ nghe.”
 
Chương 2262


Bạch Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

 

Ba chiếc xe màu đen đi thẳng đến Hình gia, sớm đã nghe nói hai người đột nhiên muốn về nước, Tưởng Lam cũng đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chờ bọn họ trở về.

 

Chỉ là, trong điện thoại, bà cũng không hỏi con trai xem làm sao lại đột nhiên về như vậy, dựa theo kế hoạch của hai người, thì còn phải hơn nửa tháng nữa mới về nước cơ mà?

 

Mặc dù Tưởng Lam tò mò, cũng phải chờ hai người trở về nói rõ lý do, lúc này bà đang bận rộn trong bếp.

 

Hình Liệt Hàn ở công ty, Đường Tư Vũ cũng có công việc, hai đứa nhóc đều đang đi học, nên lúc này trong nhà khá là yên tĩnh.

 

Xe của Hình Nhất Phàm lái vào nhà, Tưởng Lam tự mình ra đón hai người, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ nhìn thấy bà, liền đồng thanh hô một tiếng: “Mẹ.”

 

Tưởng Lam mỉm cười đáp, cũng tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại về rồi? Không phải còn muốn đi những nước khác sao?”

 

Trong ánh mắt của Hình Nhất Phàm, lộ ra vẻ mừng rỡ, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đoán xem?”

 

Tưởng Lam nhìn con trai thứ hai của mình vui vẻ như vậy, chỉ cần đoán một chút là biết ngay, vậy nên bà cũng vui theo nói: “Sẽ không phải là Hạ Hạ có rồi đầy chứ?”

 

Hình Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, đúng là mẹ anh có khác, vừa đoán cái đã đúng.

 

Trên mặt Bạch Hạ nở một nụ cười xáu hổ, đã nói rõ đáp án rồi, Hình Nhất Phàm vẫn không trả lời, Tưởng Lam đã kích động đi lên phía trước, cầm lấy tay Bạch Hạ nói: “Hạ Hạ, mẹ đoán đúng rồi đúng không?”

 

“Vâng! Con có thai rồi.” Bạch Hạ cười trả lời.

 

Tưởng Lam vui mừng nhướng mày, bà còn đang nghĩ không biết bao giờ con dâu thứ hai mới có con! Không ngờ, niềm vui đến nhanh như vậy, vừa mới kết hôn mà đã có rồi.

 

“Quá tốt rồi, Tưởng gia chúng ta lại có thêm con thêm cháu rồi.” Tưởng Lam cũng cực kỳ vui vẻ, nắm tay Bạch Hạ nói: “Nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi.”

 

Hình Nhất Phàm đi ở đằng sau không ai để ý đến anh, nhưng mà, anh cũng không có ý kiến gì, nhanh chóng đi theo.

 

Bạch Hạ cũng rất vui vẻ, đặc biệt là khi mẹ chồng cô vui như vậy, Tưởng Lam bảo Hình Nhất Phàm rót một cốc nước mang ra, còn bà thì cẩn thận hỏi xem các triệu chứng mang thai thời kỳ đâu của Bạch Hạ.

 

“Mẹ, bây giờ con vẫn tốt, không có phản ứng nôn nghén.”

 

Bạch Hạ cười nói.

 

“Vậy là tốt rồi, nếu mà nôn nghén thì sẽ rất khó chịu, sau này con muốn ăn gì, thì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho con ăn.” Tưởng Lam thân mật nói.

 

“Con cũng sẽ ở bên cạnh, chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Đúng, tạm thời con cũng không phải đến công ty nữa, chăm sóc Hạ Hạ thật tốt mới là quan trọng.” Tưởng Lam dặn dò con trai.

 

Giữa trưa, Hình Chính Đình cũng trở về, Hình Liệt Hàn với Đường Tư Vũ nghe nói bọn họ trở về, cũng cùng nhau về nhà.

 

Trên bàn ăn, nghe được tin tốt này, cả nhà đều vô cùng vui vẻ, ngày mai Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm sẽ đi khám thai, kiểm tra xem tình hình của thai nhi.

 

Nước M, sáng sớm, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn từ mặt đất lao thẳng lên bầu trời, Hạng Kình Hạo rời đi.

 

Bởi vì anh đi chuyên bay sớm, nên chỉ nhắn tin cho Tưởng Hân Vy, rồi lên máy bay cùng với trợ lý.

 

Tưởng Hân Vy đang ở trong phòng thì nhận được tin nhắn của anh, cô thở ra một hơi, cũng không biết là cảm giác gì, tóm lại, cũng khiến cô cảm thấy có chút hoảng hót.

 

Cô cũng không ngòi ngây người lâu, bởi vì còn rất nhiều việc mà cô phải làm.

 

Nước F, đây là nơi ngắm cực quang tốt nhát.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đã đến nơi, nháy.

 

mắt một cái hai người họ đã đi du lịch hơn nửa tháng rồi, trong khoảng thời gian du lịch này, trừ lần gặp nguy hiểm kia ra, thì mọi chuyện đều rất thuận lợi.

 

Lúc này, bọn họ đặt được một căn phòng băng có vị trí tốt nhất để thưởng thức cực quang, ở nơi tràn ngập bí ẩn của vũ trụ này.
 
Chương 2263


Ban ngày hai người ở đây thưởng thức phong cảnh xung quanh, chụp ảnh, cảnh đẹp trên đường cũng khiến cho người ta quên lối về, Bùi Nguyệt Hoàng cằm máy ảnh lên, bắt trọn từng khung cảnh tuyệt đẹp này.

 

Đồng thời, cũng chụp ảnh cho chồng, dù sao thì đây cũng là người mẫu tuyệt vời nhất mà! Lam Thiên Thần cũng có lúc cầm máy ảnh chụp dáng người với nụ cười như nữ thần của vợ mình, mỗi một bức ảnh đều chuyên nghiệp như ảnh phim bom tấn vậy.

 

Mặc dù là chuyến du lịch hai người, nhưng cũng không hề cô đơn, hai trái tim gắn chặt lại với nhau.

 

Đảo mắt, liền đã đến tối, sau khi ăn tối xong, còn có thể đi xung quanh ngắm nhìn cảnh đêm, ở đây có cảm giác như: chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm đến vì sao vậy.

 

Dắt tay đi dưới bầu trời sao lãng mạn, cùng nói chuyện, cùng mơ ước vê cuộc sông sau này.

 

Đương nhiên, trong tương lai sau này của hai người, cũng sẽ nói thêm chuyện về con cái.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đã có thể nhìn ra được, nếu như năm nay mang thai, thì cuộc sống sau này sẽ trở thành thế giới 3 người.

 

Từ ngày đưa ra quyết định ở trên sân thượng, những chuyến du lịch sau đó, cũng không hề dùng biện pháp tránh thai nữa, điều này khiến cho tình cảm của hai người càng trở nên thân mật không còn khoảng cách. Cuối cùng, cũng đến hơn 9 giờ tối, cực quang màu xanh lá cây đẹp đẽ, xuất hiện chiếm lấy cả nửa bầu trời, tràn ngập sắc thái thần bí, giống như một bức tranh rực rỡ. Cả bầu trời đều được tô sắc, giống như một họa sĩ đại tài vô tình làm đổ một lọ màu xanh lên trang giấy.

 

Nằm trong phòng băng, ngẳng đầu có thể thấy được bầu trời đầy sao, nhìn thấy ánh cực quang, loại cảm giác này, đúng là vô cùng tuyệt vời, trong khoảnh khắc này, có thể cùng người thương thưởng thức cảnh đẹp này, cũng là một chuyện vô cùng lãng mạn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy máy ảnh, nằm ở trên giường, cũng không quên chụp mấy bức ảnh, sau khi chụp xong, Lam Thiên Thần đưa tay luồn qua gáy cô, kéo vào trong lòng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng giống như một cô gái nhỏ bé dựa vào trong lòng anh, lúc anh đang ngắm nhìn cực quang, cô liền dùng đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn hắn.

 

Đang thưởng thức góc nghiêng thần thánh của chồng, nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện, Lam Thiên Thần quay đầu, hai ánh mắt chạm vào nhau.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được cười: “Vẫn là chồng em đẹp trai nhất.”

 

Lam Thiên Thần tay, mò đến điều khiển đóng mở ở bên cạnh, nhắn một cái, chỉ thấy mái của phòng băng tự động đóng lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi ngắn ra, ngắng đầu chạm vào ánh mắt của anh, cố ý không hiểu hỏi: “Sao anh lại đóng lại?”

 

“Không đóng, làm sao sinh được em bé?” Lam Thiên Thần trầm thấp hỏi, trong giọng nói thể hiện rõ ý đồ của mình.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười nhẹ, ôm cổ hắn: “Tốt! Vậy thì sinh em bé đi!”

 

Cực quang ngoài cửa sổ, rực rỡ nhiều màu, rải rác khắp cả bầu trời, mà trong căn phòng băng ấm áp đó, lại là một cảnh sắc khác.

 

Trong nước, sáng sớm.

 

Hình Nhất Phàm sớm đã thức dậy chuẩn bị, hôm nay phải đưa Bạch Hạ đến bệnh viện kiểm tra, bây giờ đến bữa sáng anh cũng phải chuẩn bị sẵn ở nhà, cho dù bữa sáng ở ngoài có ngon đến mấy, cũng không sạch bằng ở nhà tự nấu.

 

Bạch Hạ chắc là do mang thai, nên cũng bắt đầu tham ngủ, tối qua rõ ràng là ngủ sớm, nhưng mà sáng cô vẫn buồn ngủ không muốn dời giường.

 

Hình Nhất Phàm lại tắt chuông báo thức của cô đi, vậy nên, lúc mà cô ngủ đủ rồi tỉnh dậy, cũng đã là chín rưỡi rồi.

 

Bạch Hạ không tự giác lại thở dài một tiêng, tôi hôm qua cô đặt báo thức, nhưng lại bị anh tắt.

 

Bạch Hạ mặc một bộ quần áo thoải mái đi xuống tầng, Hình Nhất Phàm đã nấu xong bữa sáng rồi đang chờ cô.

 

“Dậy rồi à, vợ.” Hình Nhất Phàm để cuốn sách trong tay xuống, đấy là sách cho người mang thai, rất rõ ràng, người ba lần đầu là anh vẫn đang phải học thêm tri thức mới về mặt này.

 

Bạch Hạ có chút oán trách nói: “Sao lại tắt chuông báo thức của em hả! Anh dậy cũng không gọi em một tiếng.”

 

“Anh thấy em ngủ ngon, nên không gọi, bây giờ em cần nghỉ ngơi nhiều.” Hình Nhất Phàm nắm tay cô đi đến bàn ăn.

 

Bạch Hạ làm sao còn tức giận được nữa, lúc anh muốn đi, cô liền giơ tay ôm lây eo của anh, cười nói: “Cảm ơn chông.”
 
Chương 2264


Hình Nhất Phàm cúi đầu, hôn lên trán cô: “Bây giờ em là người quan trọng nhát.”

 

Bạch Hạ lại không mong mình trở thành người được chăm sóc đặc biệt, ăn xong bữa sáng, Hình Nhất Phàm lái xe mang cô đến bệnh viện tư nhân của Hình gia.

 

Đến bệnh viện, bác sĩ ngay lập tức điều bác sĩ giỏi nhất đến kiểm tra cho Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ nằm trên giường, cảm nhận được bác sĩ đang làm siêu âm y khoa cho cô, liền bắt đầu lo lắng! Cô nghĩ, đứa trẻ chắc không có vấn đề gì chứ!

 

“Chúc mừng Nhị phu nhân, cô mang thai song sinh!” Bác Sĩ vừa kiểm tra, liền ngạc nhiên nói với cô tin này.

 

Bạch Hạ nghe xong, đầu bùm một tiếng, song thai? Trời ạ!

 

Cô mang thai hai đứa nhỏ?

 

“Không nhìn nhằm chứ?” Bạch Hạ vội hỏi.

 

“Sao có thể sai được? Nhị thiếu gia có gen ở phương diện này, vậy nên, cô có thể mang song thai cũng không lạ.”

 

Bác sĩ cười nói.

 

Bạch Hạ liền có chút đau đầu, cô thực sự vừa mừng vừa sợ, sợ là sau này phải chịu khổ rồi, mừng là mang thai một lần mà được hai đứa bé.

 

Bác sĩ sau khi làm kiểm tra xong nói với cô: “Thai nhỉ rất khỏe mạnh, mọi thứ đều tốt, nhị phu nhân sau này có thể đến kiểm tra thường xuyên.”

 

“Được! Cảm ơn anh.” Bạch Hạ trả lời, bác sĩ đi đến cẩn thận dìu cô đứng dậy.

 

Mà Hình Nhất Phàm vẫn đang chờ ở bên ngoài, cũng rất nóng lòng muốn biết tình hình ở bên trong như thế nào.

 

Liền nhìn thấy Bạch Hạ đi ra, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, nhìn lâu đến mức khiến cho trong lòng anh nhảy một cái, bởi vì biểu cảm của Bạch Hạ lúc, anh vậy mà không hiểu được cô đang nghĩ gì.

 

“Sao rồi? Có vấn đề gì không?” Hình Nhất Phàm liền đưa tay nắm chặt tay cô, lo lắng hỏi.

 

Bạch Hạ khuôn mặt buồn khổ nói: “Đứa bé không sao! Chỉ là! Trong bụng của em có hai đứa.”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, trong đầu cũng bùm một tiếng: “Song thai?”

 

Ý nghĩ đầu tiên của anh là, mang song thai đối với phụ nữ mà nói là một chuyện vô cùng khó khăn, anh là từ nhỏ đã được nghe mẹ anh kể mang song thai khổ như thế nào.

 

Bạch Hạ thấy anh cũng bị dọa, liền cười nói: “Không sao, một lần chịu tội, sinh hai đứa luôn!” Hình Nhất Phàm đưa tay ôm cô vào trong lòng, trong lòng vô cùng cảm động, đồng thời, cũng biết được sau này trách nghiệm của mình sẽ nặng như thế nào.

 

Nước M, thời gian trôi qua rất nhanh đã đến buổi biểu diễn cuối cùng, không phân ngày đêm, cuộc sống như đánh trận cũng sắp kết thúc rồi.

 

Tưởng Hân Vy dựa vào bản lĩnh của cô giải quyết vụ sao chép tác phẩm kia, khiến cho địa vị của cô trong lòng của đàn anh đàn chị đi lên một tầng cao mới, mọi người đều biết, mặc dù cô tuổi nhỏ nhưng lại có nhiều mối quan hệ rộng.

 

Đối với chuyện này, Tưởng Hân Vy cũng không nói rõ, về phương diện mối quan hệ, cô đúng là không thiếu, những mối quan hệ tốt giống như Hình gia với Tưởng gia, chỉ là cô không có chuyện gì, cũng sẽ không đi làm phiền người khác.

 

Cuối cùng, buổi tối hôm đó, Tưởng Hân Vy thoải mái ngủ một giấc, khoảng thời gian tiếp theo, Lý Lâm cũng không cho bọn họ thời gian để đi chơi, mà là đặt luôn máy bay về nước.

 

Tưởng Hân Vy ngủ thẳng đến khi về nước, khoảng tầm hai giờ chiều là đến.

 

Lái xe đến đón bọn họ về nhà, Tưởng Hân Vy cũng nghe được một tin tốt, cuối cùng cũng không cần phải ở trong khách sạn nữa rồi, ba mẹ cô đã mua được một căn biệt thự hạng trung, đủ cho một nhà ba người ở.

 

Tưởng Hân Vy đứng trước cửa nhà mới của mình, cô ngay lập tức cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, chỉ cần là nơi có ba mẹ, cho dù đấy là nơi nào đi chăng nữa thì nó đều là nơi ấm áp nhất.

 

Tưởng Hân Vy tự mang hành lý đi vào nhà, khiến cho vợ.

 

chồng Tưởng Thiên Thắng đang ngồi xem tivi ngạc nhiên vui mừng không thôi.

 

“Về rồi à, còn để con tự mình tìm đến đây nữa.” Mẹ cô Tằng Như Nghệ đi lên trước nhìn con gái, ra nước ngoài một chuyến chắc chắn rất mệt! Người cũng gầy đi trông thấy rồi.

 

“Mẹ, sao ba mẹ có thể tìm được chỗ này, hoàn cảnh của khu trung này rất tốt!” Đoạn đường này Tưởng Hân Vy nhìn thấy được phong cảnh đẹp đẽ, chỗ nào cũng có cây xanh, hoàn cảnh nơi ở rất tốt.
 
Chương 2265


“Bame cũng là được cô của con giới thiệu đến chỗ này, vốn là còn máy căn biệt thự to hơn, nhưng nghĩ lại, một nhà ba người chúng ta ở nơi to quá cũng không tốt, nên liền mua căn này, không quá to cũng không quá nhỏ vừa thích hợp cho chúng ta ở.” Tằng Như Nghệ nói xong, liền nói với cô: “Có muốn đi xem phòng của con không?”

 

Tưởng Hân Vy cũng có chút gấp gáp muốn xem phòng mình, thế là cô vui vẻ dọc theo cầu thang lên tầng.

 

“Phòng của con ở tầng ba.” Tằng Như Nghệ ở dưới tầng nói vọng lên.

 

Tưởng Hân Vy chạy thẳng lên tầng ba, đi vào một căn phòng được trang trí ấm áp, có phòng tắm và phòng thay đồ riêng, là vùng trời nhỏ mà cô thích nhất.

 

Còn kiểu ban công hình bán nguyệt, trên đó mẹ đặt một chiếc bàn nhỏ và ghế sofa thoải mái, cũng là kiểu mà cô thích nhất.

 

Tưởng Hân Vy vươn vai, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên nụ cười vui vẻ, bắt đầu từ giờ, cô có thể phát triển ở trong nước rồi.

 

Đi xuống tầng, lần này Tưởng Hân Vy đi rất vội, nên chỉ mang một phần quà về cho ba mẹ, ba là thắt lưng da, mẹ là một chiếc ví cầm tay.

 

“Con cũng không có thời gian đi nhiều nơi, chỉ có thể vào cửa hàng cạnh nơi tổ chức biểu diễn chọn hai món đò, hi vọng ba mẹ thích.”

 

“Thích, con tặng cái gì ba cũng thích!” Tưởng Thiên Thắng yêu chiều nhìn con gái yêu.

 

Chỉ sinh được một đứa con gái, bọn họ yêu thương từ bé đến lớn, cũng may, cũng chưa chiều con gái đến mức kiêu căng tùy hứng, mà con lại lại rất độc lập hiểu chuyện.

 

“Ba mẹ, vậy con về phòng nghỉ ngơi trước đây!”

 

“Nhìn xem mắt con cũng có quằng thâm rồi, đi ngủ một giấc đi!” Tầng Như Nghệ xót con nói. Tưởng Hân Vy vào trong phòng, tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc ngồi trên giường, tò mò lướt xem tin tức, vừa hay nhìn thấy một người nồi tiếng cũng đi xem buổi biểu diễn, đăng ảnh lên, không những thế, còn có đám người bên truyền thông cũng âm thầm đi vào, lần này đăng lên không ít ảnh về buổi biểu diễn, cũng làm cho người ta ngắm thỏa thích.

 

Tưởng Hân Vy lướt xem những hình này, đột nhiên đập vào mắt cô là một bóng hình quen thuộc, là ảnh chụp trộm vương tử Ronald, mà Hạng Kình Hạo. ngồi bên cạnh anh tự nhiên cũng ở trong bức ảnh đáy.

 

Chỉ thấy dưới ánh đèn mở, anh vất chân đôi chân dài thẳng của mình lên, vẻ mặt hờ hững mang một chút tản mạn, khuôn mặt dưới ánh đèn sâu thẳm mà góc cạnh.

 

Bên truyền thông giới thiệu vương tử Ronald, nhưng cũng nhắc đến người đàn ông trẻ tuổi thần bí bên cạnh vương tử, cũng nhắc đến vẻ đẹp trai ngời ngời, khí thế quý phái sang trọng của anh.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi tò mò nhắn vào bình luận, phát hiện một nhóm các cô gái đều đang hò hét, muốn biết người đàn ông thần bí này là ai, đến chồng cũng gọi luôn rồi, xem ra danh tiếng của vương tử Ronald, cũng bị anh đoạt mắt rồi.

 

Tưởng Hân Vy quay lại chỗ hình ảnh, nhìn Hạng Kình Hạo, cô không nhịn được nghĩ hình như anh cũng về nước, cũng không biết bao giờ thì anh về.

 

Bữa tối, Tưởng Hân Vy nghe được một chuyện vui lớn, anh họ Hình Nhất Phàm với chị dâu Bạch Hạ trỏ về, đồng thời, Bạch Hạ còn mang song thai.

 

Cuối tuần này, vừa hay hẹn nhau đến Hình gia gặp mặt.

 

Nói đến chuyện này, Tằng Như Nghệ tò mò nhìn con gái, nghiêm túc hỏi: “Hân Vy, mặc dù con mới 23, nhưng nếu như gặp được người mình thích, thì cũng đừng bỏ lỡ, có thể đi hẹn hò, cũng có thể mang về nhà cho ba mẹ xem.”

 

Khuôn mặt Tưởng Hân Vy đỏ lên, cô hơi xấu hổ nói: “Mẹ, con vẫn còn sớm mài”

 

“Chị dâu Bạch Hạ của con không phải cũng mới 24 thôi à?”

 

Tưởng Hân Vy cười nói: “Vâng! Chờ con ngày nào đó gặp được người đàn ông xuất sắc như anh họ Nhất Phàm, thì con sẽ cân nhắc.”

 

Tằng Như Nghệ cũng biết chuyện này không thể ép buộc được, nhưng bà vẫn thật sự hy vọng con gái gặp được người tốt thì cũng đừng bỏ qua. Bây giờ Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ vẫn đang ở trong biệt thự của anh, từ sau khi biết được tin tốt này, Bạch Hạ cũng bắt đầu có một vài triệu chứng nôn nghén, ví dụ như không muốn ăn cơm, cứ hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là muốn nôn, còn thích ăn những thứ chua, cay, hoa quả cũng không muốn ăn.

 

Điều này khiến Hình Nhất Phàm có chút nóng nảy, Tưởng Lam điều một cô giúp việc đã từng nấu ăn cho Đường Tư Vũ đến nấu cơm cho anh, bởi vì cô giúp việc này hiểu hơn về khẩu vị của phụ nữ mang thai.

 

Nhiệm vụ của Hình Nhất Phàm bây giờ là chăm sóc cho Bạch Hạ, cùng cô trải qua thời kỳ đầu mang thai.

 

Bây giờ Bạch Hạ cuối cùng cũng trải nghiệm được sự vất vả khi mang thai rồi, mới mang thai hai tháng, cô cũng đã cảm thấy khẩu vị của mình trở nên vô cùng kém, giống như làm chuyện gì, cũng buồn ngủ, từ sáng đến tối chỉ thấy ngáp ngủ.
 
Chương 2266


Bạch Hạ lúc này vừa mới tỉnh ngủ, cô đang lướt xem video về máy em bé trên mạng, xem mấy bé con có mắt to, mấy bà mẹ bm sữa đều nói ăn táo thì em bé sẽ có làn da trắng hồng, ăn nho thì em bé sẽ có đôi mắt vừa to vừa tròn.

 

Xem ra, sau này cô phải ăn nhiều hai loại hoa quả này mới được, mà ngắm mấy đứa bé được vài tháng tuổi này, trong lòng cô cũng trở nên mềm mại.

 

Nếu sau này con của cô cũng đáng yêu như vậy, cho dù mang thai khổ, mệt như thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ kiên trì.

 

Hình Nhất Phàm cũng vừa rửa xong hoa quả mang lên, Bạch Hạ nhìn thấy có nho, cô vui vẻ ăn.

 

“Tối nay muốn ăn gì?” Hình Nhất Phàm hỏi.

 

Bạch Hạ đột nhiên cắn môi, lúc này cô vậy mà muốn ăn khoai lang nước ở trước cổng trường.

 

“Cũng không biết nhà bán khoai lang nướng kia còn ở đó hay không, em muốn ăn nhà đó quá đi.”

 

“Ở đâu? Anh đi mua về cho em.” Bây giờ Hình Nhất Phàm chỉ mong cô có thể ăn được, cô muốn ăn gì, anh đều sẽ chiều cô.

 

Bạch Hạ thực sự muốn ăn: “Trước cửa trường cấp ba của em có một nhà bán khoai lang nước, em không nhớ rõ là nhà ấy còn bán hay không.”

 

“Vậy anh đi đến đấy xem thế nào, néu như còn mở thì anh mua về cho em.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Như vậy thì làm khổ anh quá rồi, thôi đi, em không ăn nữa.” Bạch Hạ xót anh ngày nào cũng bận vào bận ra để chăm sóc cho cô.

 

Hình Nhất Phàm cười nói: “Cái này thì có gì vất vả đâu?

 

Em sinh con cho anh, cho dù là bắt anh làm gì anh cũng bằng lòng, cũng đều là đáng giá.”

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn anh, bị những lời này của anh làm cảm động, gật đầu nói: “Được, vậy em viết địa chỉ cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm liền lái xe ra ngoài, Bạch Hạ ăn xong hoa quả liền nằm trên sofa ngủ một lúc, cô ngủ vẫn rất tốt, nhưng bởi vì không ăn được gì, nên nhìn cô có hơi gầy đi.

 

Rời nước F, Bùi Nguyệt Hoàng với Lam Thiên Thần lại bắt đầu đi đến nước khác, hai ngày trước hai người cũng nhận được tin vui của Hình Nhất Phàm, bọn họ từ tận đáy lòng đều cảm thấy vui thay cho vợ chồng Hình Nhất Phàm, mà hai người cũng đã quyết định sẽ sinh một đứa.

 

Bây giờ hai người cũng không vội, thuận theo tự nhiên, điều quan trọng nhất với bọn họ bây giờ là ăn chơi thỏa thích, giữ tâm trạng vui vẻ, cùng lúc cũng có những đêm ngọt ngào, tận hưởng mọi thú vui.

 

Nhưng mà, đây cũng là nước cuối cùng mà hai người đi rồi, sau khi ở đây một tuần thì hai người cũng quyết định về nước, bởi vì, mới đó thôi mà cũng gần được một tháng rồi. Vào hoàng hôn của thứ sáu, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn số hiệu 787 đáp xuống sân bay, đi qua hành lang khách quý của sân bay, một bóng hình cao ráo hấp dẫn bước xuống máy bay.

 

Hạng Kình Hạo đã về nước, anh mặc một bộ vest màu xám được cắt may thủ công tinh tế, một tay đút túi quần, giữa đầu lông mày anh tuần để lộ ra một chút mệt mỏi.

 

Anh bước đi, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Điều Hạng Kình Hạo khi muốn biết đầu tiên đặt chân đến nơi đó chính là Tưởng Hân Vy đã về nước chưa, đếm ngày thì có lẽ cô đã về nước rồi nhỉ?

 

Khóe miệng của Hạng Kình Hạo hơi nhếch lên, lần về nước này, anh phải thay gia tộc chọn một dinh thự có phong thuỷ thật tốt để đón toàn bộ người trong gia tộc về nước.

 

“Thiếu gia, cậu về khách sạn ạ?” Vệ sĩ hỏi anh.

 

Hạng Kình Hạo nheo mắt, thấy thời gian đồng hồ chỉ mới năm giờ rưỡi, gọi điện thoại cho cô vào lúc này có lẽ sẽ không làm phiền đến cô đâu nhỉ?

 

Hạng Kình Hạo vừa đi về phía trước, vừa tự nhiên lấy điện thoại di động ra tìm số của cô. Tìm được số điện thoại, anh cũng đã ngồi vào xe, trong khoang xe yên tĩnh chỉ có tiếng điện thoại đang được kết nói.

 

Không hiểu sao, nhịp tim anh đột nhiên không kìm được mà đập nhanh lên.

 

Tưởng Hân Vy lúc này đang họp trong Studio của Tưởng San, điện thoại di động của cô đang để ở trên bàn trong phòng làm việc của cô, tuy điện thoại có reng nhưng trong phòng cô không có ai cả, nên cũng không có người nhắc nhở cô.

 

Người đàn ông ngồi trong xe, một lòng móng ngong chờ đợi để mời cô gái này đi ăn tối nhưng lại không ngờ đến, cô vậy mà không nghe máy.

 

Tâm trạng vốn đang tốt của Hạng Kình Hạo lập tức tụt giảm hẳn, không, không phải tụt giảm mà là hoàn toàn biến mắt. Anh cắn nhẹ môi mỏng, nói với vệ sĩ phía trước: “Về khách sạn!”

 

Giọng nói không duyên không cớ lạnh đi hẳn vài phần.
 
Chương 2267


5h40, trong phòng họp, các nhà thiết kế mệt mỏi bước ra, trong tay mỗi người đều đang cằm phương án thiết kế nửa cuối năm mới vừa được phát ra.

 

Tưởng Hân Vy quay trở lại phòng làm việc của mình, cầm điện thoại di động lên xem, vốn dĩ cô muốn xem ba mẹ có gọi cho mình không, mở ra lại thật sự là có một cuộc gọi nhỡI Cô ấn vào xem, không phải ba mẹ cô gọi, mà là… Hạng Kình Hạo.

 

Tưởng Hân Vy khẽ trừng to mắt, tại sao anh lại gọi cho cô? Anh về rồi sao?

 

Tưởng Hân Vy liếc nhìn thời gian, anh đã gọi cho cô mười phút trước, vì phép lịch sự tối thiểu, cô đương nhiên phải gọi lại cho anh.

 

Cô vừa nhấn gọi lại cho anh, vừa đi về phía ban công yên tĩnh.

 

Tâm trạng của Hạng Kình Hạo không tốt, thêm nữa phải ngồi đường dài nên mệt mỏi, lúc này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau.

 

Chuông điện thoại di động trong tay anh đột nhiên vang lên, anh lập tức bị tiếng chuông đánh thức, anh chỉ mới nhắm mắt lại bị điện thoại gọi đến đánh thức như: vậy, đương nhiên rất khó chịu.

 

Nếu không phải là cuộc gọi quan trọng, anh nhất định sẽ không hoà nhã với người kia đâu. Cho đến khi anh nhắc điện thoại lên nhìn thấy cái tên đang hiện trên màn hình, tinh thần của anh lập tức được vực dậy.

 

Nhìn cuộc gọi đang gọi đến kia, anh kéo kéo cà vạt, hẳng giọng, có ý làm giọng mình trầm xuống nói: “Alo!”

 

“Hạng tiên sinh, vừa rồi anh gọi điện cho tôi có việc gì không?” Giọng nói ngọt ngào của Tưởng Hân Vy từ đầu dây bên kia truyền đến.

 

“Sao em không nghe máy?” Hạng Kình Hạo vẫn muốn biết tại sao ban nãy cô không nghe máy.

 

“ÀI Vừa rồi chúng tôi đang họp, điện thoại của tôi để trên bàn làm việc nên không nghe thấy, xin lỗi!” Tưởng Hân Vy xin lỗi anh.

 

Nghe xong lời giải thích này của cô, trái tim của Hạng Kình Hạo mới cân bằng lại, ít nhất không phải là cô cố ý không nghe máy cuộc gọi của anh.

 

*Tôi vừa mới về nước, tối nay em có thời gian không?

 

Cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Hạng Kình Hạo thấp giọng mời.

 

Tưởng Hân Vy vẫn còn nợ anh một tháng tiền ăn! Cô nhìn lại thời gian, giờ này chắc ở nhà vẫn chưa nấu bữa tối, cô có thể gọi một cuộc về nhà nói.

 

“Được, tôi mời anh đi ăn tối, tôi sẽ đặt chỗ trước.” Tưởng Hân Vy đồng ý.

 

“Em đang ở đâu? Tôi đến đón em.”

 

“Tôi đang ở trong phòng làm việc của cô tôi.”

 

“Gửi định vị vị trí cho tôi.”

 

Tưởng Hân Vy nghĩ thầm, để anh đến đón cô cũng tốt, cô đỡ phải bắt taxi, cô đáp: “Được, vậy hẹn lát nữa gặp.”

 

Dứt lời, cô liền cúp điện thoại, gửi định vị cho anh, sau đó gọi điện cho ba mẹ. Mẹ cô hỏi tại sao tối không về nhà ăn cơm, cô chỉ đành nói dối bảo đi ăn cơm với đồng nghiệp.

 

Ba mẹ cô sẽ không can thiệp vào việc giao thiệp bạn bè của cô, vậy nên cô yên tâm đợi Hạng Kình Hạo sang đi ăn tối.

 

Tưởng Hân Vy tìm nhà hàng ở trung tâm thành phó, sau đó đặt ở một nhà hàng khá cao cấp. Cô vẫn có kha khá tiền, một phần là ba mẹ cho, một phần là thu nhập của chính mình, vậy nên tạm thời chưa cần phải ăn uống cần kiệm.

 

Nửa tiếng sau, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm máy lên tháy là Hạng Kình Hạo, cô bắt máy nói: “Alo, anh đến trước cổng rồi sao?”

 

“Ừm! Đến rồi, em xuống đi!” Hạng Kình Hạo đáp.

 

Tưởng Hân Vy dọn đẹp bàn đi ra, Lữ Trân và La Ngải Mỹ cũng vừa tan làm: “Hân Vy, tan làm rồi! Cùng đi thôi!”

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười: “Dạ!”

 

Ba người cùng nhau đi ra cổng trước đại sảnh, Lữ Trân và La Ngải Mỹ định bắt taxi về. Lúc bọn họ hỏi Tưởng Hân Vy có đi cùng không, Tưởng Hân Vy đành phải nói thật rằng có người sẽ đến đón cô.

 

Đúng lúc này, ba chiếc Limousine đi nối hàng nhau dừng ở cổng đại sảnh, cửa ghế sau của chiếc xe ở giữa bị đẩy ra.

 

Một bóng người tuần mĩ, bắt phàm bước xuống xe.
 
Chương 2268


Dưới ánh hoàng hôn tráng lệ của buổi chiều tà, dáng vẻ của người đàn ông đẹp trai này đứng cạnh xe, giống như một người mẫu nam hàng đầu, lập tức thu hút sự chú ý của những người phụ nữ xung quanh.

 

Lữ Trân và La Ngải Mỹ cũng đầy phấn khích kéo tay nhau: “Trời ơi! Người đàn ông kia đẹp trai quá!”

 

Ánh đèn của buổi biểu diễn hôm đó rất mờ ảo nên họ không nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai trong chương trình ngày hôm đó.

 

Tưởng Hân Vy có chút xấu hồ nhìn về phía anh, không có việc gì thì anh xuống xe làm gì kia chứ? Anh không biết vẻ ngoài của anh nồi bật đến nhường nào sao?

 

Ánh mắt của Hạng Kình Hạo cũng vừa hay nhìn về phía cô, khóe miệng anh nhéch lên nở một nụ cười, chờ cô đi qua.

 

“Trời ạ! Anh ấy đang nhìn tôi kìa.” Lữ Trân vừa kích động vừa xấu hỗ nói.

 

La Ngải Mỹ lại thầm hừ lạnh trong lòng, anh chàng đẹp trai kia rõ ràng là đang nhìn tôi mà.

 

Tưởng Hân Vy nhìn người đàn ông kia mở cửa xe, chờ cô đi qua, cô nói với hai vị sư tỷ ở bên cạnh: “Bạn của em đang đợi em! Em sang đó trước ạ.”

 

Nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của Lữ Trân và La Ngải Mỹ, cô đi về hướng Hạng Kình Hạo.

 

Lần này, cuối cùng hai người cũng nhìn ra được ánh mắt vừa rồi của Hạng Kình Hạo không phải nhìn hai người bọn họ, mà là nhìn Tưởng Hân Vy.

 

Lữ Trân và La Ngải Mỹ lập tức cảm thấy vô cùng ghen tị, nhìn thấy Tưởng Hân Vy ngồi lên xe của Hạng Kình Hạo, hai người mắt chữ A mồm chữ O.

 

Trời ơi! Một người đàn ông nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy lại là bạn của Tưởng Hân Vy?

 

Bạn trai à?

 

Tưởng Hân Vy ngồi lên xe, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía cổng đại sảnh, hai vị tiền bối vẻ mặt vô cùng phức tạp, kinh ngạc sững sốt nhìn về phía bên này.

 

Cô thầm thở dài, ngày mai nhất định sẽ bị các chị ấy chất vấn cho xem.

 

Hạng Kình Hạo nhìn thấy cô ngồi vào xe liền ngây người ra, anh có chút kinh ngạc nhìn cô.

 

Chỉ vài ngày không gặp, chẳng lẽ sự tồn tại của anh suy giảm rồi sao?

 

“Hân Vy, em không vui khi gặp tôi sao?” Hạng Kình Hạo đành phải lên tiếng hỏi.

 

Tưởng Hân VY lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, vội vàng lắc đầu: “Không có! Tôi rất vui được gặp anh.”

 

“Thật sao? Vậy mấy ngày qua, em có nhớ tôi không?”

 

Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi thêm một câu.

 

Tưởng Hân Vy nghe vậy thì bật cười: “Gần đây tôi bận tối cả mặt. Xin lỗi nha! Tôi thực sự không nhớ anh.”

 

Điều này cũng là sự thật Mặc dù lúc trước có một khoảng thời gian, cô thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến anh, nhưng sau khi hiểu được con người thật của anh ấy, Tưởng Hân Vy đã cắt đứt những mộng tưởng đó.

 

Hạng Kình Hạo chưa thấy người nào thẳng thắn như cô, nhưng lời nói của cô thực sự như đâm vào tim anh một nhát.

 

Mấy ngày nay, anh bận làm việc nhưng vẫn nhớ đến cô mà!

 

“Không phải em làm xong buổi biểu diễn rồi sao? Vẫn còn bận à?” Hạng Kình Hạo quan tâm hỏi.

 

“Ừm! Quý sau còn rất nhiều việc, tôi còn rất bận.” Tưởng Hân Vy cười.

 

Hạng Kình Hạo đau lòng nhìn cô chăm chú.

 

Tưởng Hân Vy nói với vệ sĩ ở phía trước vị trí của nhà hàng, cô quay đầu sang nhìn Hạng Kình Hạo hỏi: “Anh định ở lại nước bao nhiêu ngày? Phải làm việc gì sao?”

 

“Tôi quay lại để tìm một dinh thự tốt, đưa ông cố nội tôi về sống. Có thể sẽ ở đây một thời gian.” Hạng Kình Hạo nói.

 

Tưởng Hân Vy nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng, không lẽ cô thật sự phải cùng anh ăn cơm suốt một tháng sao?

 

“À! Sao anh chỉ về một mình! Không đưa bạn gái của anh cùng về à?” Tưởng Hân Vy nghĩ đến cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng kia.
 
Chương 2269


Chương 2269:

 

“Bạn gái?” Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn cô: “Ai nói tôi có bạn gái bao giờ?

 

Tưởng Hân Vy thầy anh vẫn giả ngu giả ngơ, cô mỉm cười nhắc nhở anh: “Lần trước trong buổi biểu diễn, vị mĩ nhân có mái tóc vàng xinh đẹp và gợi cảm đó đó! Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?”

 

Hạng Kình Hạo không khỏi bật cười: “Ai nói với em cô ta là bạn gái của tôi hả?”

 

Tưởng Hân Vy nghe anh nói vậy, nghĩ rằng anh muốn phủ nhận đây mà, cô đắc ý nói: “Tôi nhìn thấy rõ ràng ràng, anh đừng có mà lừa tôi! Phải là phải, không phải là không phải!”

 

Gương mặt tuấn tú của Hạng Kình Hạo hiện lên vẻ dở khóc dở cười, anh khẽ cắn môi mỏng, nhịn không được nữa mà bật cười.

 

“Anh cười gì vậy chứ?” Tưởng Hân Vy thầy kỳ lạ bèn hỏi.

 

*Đôi khi, những gì em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.”

 

Hạng Kình Hạo có chút buồn bực, cô hiểu lầm anh như vậy, anh đau lòng lắm đáy.

 

“Cô gái đó không phải bạn gái của anh sao?” Tưởng Hân ‘Vy hỏi lại.

 

“Tối hôm đó, tôi định đi xem chương trình một mình, nhưng không biết tại sao, vương tử Ronald lại biết tin tôi đi xem chương trình nên đã chủ động đến mời tôi đi cùng.

 

Còn về cô gái tóc vàng kia, tôi đến tên của cô ta còn không biết, em nghĩ cô ta là bạn gái của tôi được à? ”Hạng Kình Hạo giải thích cả liền tù tì một đoạn dài, thực sự là làm khó một người thường ngày quý chữ như vàng như: anh.

 

Tưởng Hân Vy trừng lớn mắt, cô hiểu lầm anh rồi sao?

 

“Nhưng mà, tôi thấy rõ ràng hai người rất thân mật với nhau mà!” Tưởng Hân Vy nhớ rõ, cô gái đó kề tai áp má thì thầm với anh, trên mặt lại lộ ra vẻ ái mộ anh.

 

Hạng Kình Hạo từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc giải thích một việc với người khác như vậy, nhưng anh không cho phép cô hiểu lầm một chút gì về việc này.

 

“Hôm đó âm nhạc của buỏi diễn rất lớn, cô ta muốn nói chuyện với tôi đương nhiên phải áp sát lại gần tôi, nhưng tôi không có chút hứng thú nào với cô ta cả. Hôm đó tôi đến xem chương trình, chỉ là muốn tìm em nói chuyện thôi. Mục đích tôi đến nước M cũng chỉ là để gặp em.”

 

Tưởng Hân Vy sững sờ trong chốc lát, thấy anh cố gắng giải thích như vậy, có vẻ như cô đã thực sự hiểu lầm anh Tôi.

 

Cô đành mỉm cười xin lỗi anh: “Ò! Vậy ra tôi hiểu làm anh rồi, xin lỗi.”

 

Hạng Kình Hạo nheo mắt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt của anh mang theo vài ý nghĩ sâu khó lường nhìn cô.

 

“Lẽ nào lúc ở nước M, em không để ý đến tôi là vì người phụ nữ tóc vàng này?”

 

Trong mắt Tưởng Hân Vy xoẹt qua chút bối rối, cô vội chỉnh lại vẻ mặt của mình: “Nào có chứ? Ngày đó tôi thực “Nhưng thôi cũng không sao. Nếu đã là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng là được. Tôi phải nhắc lại một lần nữa “tôi độc thân”.” Miệng Hạng Kình Hạo không khỏi có chút khô khốc. Ban nãy nhìn thấy cô hiểu làm mình như vậy, anh hận sao không mọc thêm vài cái miệng để mà giải thích với cô.

 

Tưởng Hân Vy cong môi cười, sau đó nhìn ra đường phố đang dần lên đèn bên ngoài cửa xe, khóe miệng vẫn không nhịn được len lén cười.

 

Hóa ra đó không phải là bạn gái của anh, không hiểu sao, Tưởng Hân Vy vừa có chút áy náy lại vừa có chút bực bội.

 

Mấy hôm đó ở nước M, cô quả thật đã nghỉ ngờ nhân phẩm của anh, còn nhận định anh là tên đàn ông xấu xa, lăng nhăng.

 

Người đàn ông bên cạnh cô, cũng oan ức quá đi!

 

Hạng Kình Hạo phát hiện ra cô đang trốn ở một bên cười thầm, trái tim anh thả lỏng ra, có vẻ như sự hiểu lầm đã được giải quyết.

 

Phụ nữ nào cũng thích nghĩ lung tung như vậy à? Hạng Kình Hạo có chút bát lực.

 

“Thiếu gia, Tưởng tiểu thư, đến nhà hàng rồi ạ.” Vệ sĩ dừng xe trước cửa.

 

Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đồng thời đẩy cửa bước xuống xe, Tưởng Hân Vy có chút ngượng ngùng nhìn anh, cô cụp mắt xuống, giống như người đã làm sai điều gì đó.

 

“Vào thôi!” Hạng Kình Hạo vừa nói, vừa đợi cô bước vào trước.

 

Tưởng Hân Vy xấu hổ đi về phía trước, vừa vào trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, khóe miệng Tưởng Hân Vy máy lần không nhịn được mà nhéch lên cười.

 

“Buồn cười vậy sao?” Hạng Kình Hạo nhướng mày hỏi.
 
Chương 2270


“Không có!” Tưởng Hân Vy cười trả lời.

 

“Nếu sau này tôi có bạn gái, tôi sẽ thông báo trước cho em, để tránh em lại hiểu lầm tôi nữa.” Hạng Kình Hạo có chút tức giận nói.

 

Tưởng Hân Vy cười khúc khích, tò mò hỏi: “Tại sao lại phải thông báo cho tôi chứ?”

 

Hạng Kình Hạo quay người đối diện với cô, Tưởng Hân Vy lập tức bị anh doạ hét hồn. Lúc này, cánh tay dài rắn chắc.

 

của người đàn ông chống vào bức tường sau lưng cô, hô hấp của cô thoáng chốc như ngừng lại, động tác của người đàn ông này như thể sắp hôn cô vậy.

 

“Tưởng Hân Vy, lần sau nếu em hiểu lầm tôi như thế này, tôi sẽ không tha cho em nữa đâu.” Hạng Kình Hạo áp sát vào cô, dùng chất giọng trầm thấp ngạo nghễ nói.

 

Tưởng Hân Vy vô tội chớp chớp mắt, nhưng lại không thể phản bác lại anh, lần này quả thật là do cô đã hiểu lầm anh.

 

Nhưng mà, tư thế hiện tại của họ hình như có chút ám muội.

 

Lúc này, thang máy “ting” một tiếng, Tưởng Hân Vy lập tức bước ra khỏi thang máy như thể đang chạy trồn.

 

Phía sau lưng cô, Hạng Kình Hạo nhếch miệng khẽ cười, tao nhã bước theo sau.

 

Tưởng Hân Vy đặt bàn nằm ở vị trí sát cửa số trong sảnh nhà hàng, sau khi hai người gọi món xong, Hạng Kình Hạo tò mò hỏi: “Không phải gia đình em đang tìm chỗ ở sao?

 

Đã tìm được chưa?”

 

“Tìm được rồi, ba mẹ tôi đã dọn vào đó ở rồi.” Tưởng Hân Vy cầm chặt ly trà, khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn còn hơi nóng.

 

“Có lẽ tôi cần phải tìm một biệt viện có vườn. Ông cố nội tôi lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang không thuận tiện”

 

Hạng Kình Hạo nói.

 

“Ông có nội của anh, tuổi tác hẳn đã cao lắm nhỉ?” Tưởng Hân Vy tò mò hỏi, anh kêu ông ấy là ông có nội lận cơ mà!

 

“Ông ấy năm nay 112 tuổi rồi.” Hạng Kình Hạo cười đáp.

 

Tưởng Hân Vy lập tức kinh ngạc trợn to đôi mắt: “Trời ạ!

 

Sức khoẻ của ông có nội nhà anh thật tuyệt.”

 

“Gia tộc tôi là một gia tộc có truyền thống y học, bình thường rất chú ý đến dưỡng sinh. Ông cố tôi giữ gìn sức khỏe rất tốt, nên đến giờ vẫn rất khỏe mạnh.” Hạng Kình Hạo nói về người nhà của mình, trong mắt đong đầy hạnh phúc.

 

Tưởng Hân Vy chỉ biết anh là người của một gia tộc y học, nhưng cô không hiểu biết nhiều về phương diện này, cũng không biết Hạng gia có cả một đề quốc y học, là đối tượng hợp tác của nhiều quốc gia phát triển.

 

“Đúng vậy, con người ngày nay sống quá phù phiếm, nên học cách dưỡng sinh nhiều hơn.” Tưởng Hân Vy cũng đồng tình.

 

“Khi nào gia tộc tôi chuyển về đây, tôi sẽ mời em đến nhà tôi làm khách. Kiến thức về phương diện này, gia tộc tôi chắc chắn là đứng đầu.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, sảng khoái đồng ý: “Được!”

 

Các món ăn được dọn lên, lần này là món Trung, Hạng Kình Hạo cũng ăn rất vui vẻ, Tưởng Hân Vy rất đói, cũng bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

 

Nhìn chăm chú dáng vẻ ăn cơm của của cô, Hạng Kình Hạo không khỏi hỏi: “Sao nhìn em giống như lúc nào cũng đói vậy? Có phải buổi trưa ăn chưa no không?”

 

Tưởng Hân Vy khẽ đỏ mặt, cô lắc đầu nói: “Không phải, tôi thường bận quá nên không có thời gian để ăn, vậy nên đến giờ cơm tôi liền cảm thấy rất đói.”

 

Hạng Kình Hạo cảm tháy cô đáng yêu chết mắt. Con gái ngày nay có rất nhiều đồ ăn vặt, trong văn phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đủ loại đồ ăn vặt, mà cô lại đáng thương đến mức không có thời gian để ăn.

 

“Em có muốn tôi chuẩn bị cho em ít đồ ăn vặt không?”

 

Thực ra công việc Tưởng Hân Vy thường xuyên bận đến mức quên ăn quên ngủ, cho nên không phải là cô không có ăn vặt, mà là bận rộn quá mức nên quên mát.

 

“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân.” Tưởng Hân Vy rất cảm ơn anh nói.
 
Chương 2271


Sau khi dùng xong bữa tối, Tưởng Hân Vy nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi, từ đây về nhà ít nhát phải mát nửa tiếng, nếu tắc đường có khi mát tận một tiếng.

 

“Tôi phải về nhà rồi. Về muộn quá ba mẹ tôi sẽ lo lắng.”

 

Tưởng Hân Vy nói.

 

Hạng Kình Hạo vừa nhìn đã biết cô là một đứa con ngoan trong nhà, anh gật đầu: “Tôi đưa em về.”

 

“Có phiền anh không? Nếu không thuận đường thì cũng không cần phiền toái anh đâu.” Tưởng Hân Vy rất không thích làm phiền người khác.

 

Cho dù là Hạng Kình Hạo không thuận đường với cô, nhưng miễn là đưa cô đi, thì đi đâu cũng là thuận đường cả.

 

“Tôi rãnh mà, để tôi đưa em về!” Hạng Kình Hạo nói, rất kiên trì muốn đưa cô về.

 

Tưởng Hân Vy không thể từ chối lòng tốt của anh, đành nói cảm ơn anh rồi hai người lên xe.

 

Chiếc xe lái xuyên qua màn đêm, trong xe có chút tối mò, Tưởng Hân Vy nói địa chỉ tiểu khu của nhà mình với anh xong, liền chuyển sự chú ý vào quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.

 

Thật ra cô không giỏi tán gẫu lắm, nhiều lúc vắt óc nghĩ ra được câu hỏi để hỏi thì lại cảm thấy có chút ngốc, vậy nên, trong khoang xe vô thức có chút im ắng.

 

Hạng Kình Hạo vài lần liếc nhìn sang cô, trùng hợp anh cũng không phải là người giỏi tạo không khí trò chuyện, hơn nữa thân phận của anh cũng không cho phép anh cố ý lấy lòng người khác.

 

Chỉ có những người khác phải hạ mình để lấy lòng anh.

 

Mặc dù Tưởng Hân Vy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông bên cạnh vài lần liếc nhìn mình, điều này khiến trái tim cô không khỏi có chút căng thẳng.

 

Khi cô cảm nhận được anh đang nhìn mình lần nữa, cô mạnh dạn quay đầu lại nhìn anh, lập tức bắt được Hạng Kình Hạo đang nhìn trộm cô, anh đành phải cười cười để giảm bớt sự ngượng ngùng.

 

Tưởng Hân Vy cũng bật cười, nghĩ đến chuyện cô đã hiểu lầm anh chuyện ở nước M, không biết tại sao, cô hình như cảm thấy có chút nhẹ nhõm, lại có chút bối rồi.

 

Nghĩ kĩ lại thì, tại sao lúc đó cô lại tức giận như vậy? Chỉ vì cô nhìn thấy anh và cô gái tóc vàng đó thân mật với nhau sao?

 

“Cuối tuần này có thể tiếp tục cùng nhau ăn cơm không?”

 

Hạng Kình Hạo hỏi.

 

Tưởng Hân Vy suy nghĩ một lúc: “Thứ bảy này tôi phải về nhà cô cả ăn cơm, có lẽ là sẽ không có thời gian! Chủ nhật nều có thời gian thì tôi sẽ hẹn anh.”

 

“À! Em sang nhà Hình đại ca ăn cơm sao? “Đôi mắt của Hạng Kình Hạo có chút vui mừng, lại có chút mong đợi.

 

“Đúng vậy! Anh Nhất Phàm có chuyện vuil Chị dâu Bạch Hạ đang mang thai một cặp sinh đôi.”

 

Hạng Kình Hạo nghe tin này, cảm giác đầu tiên của anh là ghen tị, cũng vui mừng thay cho họ từ tận đáy lòng.

 

“Thật sao? Đây thực sự là một tin tốt. Tôi chỉ nhỏ hơn Nhất Phàm máy tháng, cậu ấy sắp lên chức ba rồi, mà một nửa còn lại của tôi không biết đang ở đâu.” Hạng Kình Hạo nói xong, có ý tứ khác nhìn sang cô gái bên cạnh mình.

 

Tưởng Hân Vy lại không nhận thấy ánh mắt của anh, cô nghiêm túc an ủi nói: “Anh đừng lo, dựa vào điều kiện của anh, tìm được bạn gái nhanh lắm.”

 

Hạng Kình Hạo nghe cô nói vậy, lập tức hỏi đùa: “Hay là, em làm bạn gái của tôi đi?”

 

Tưởng Hân Vy ngây ngốc ra, đầu óc ong một tiếng, trống rỗng mắy giây, sau đó đầu cô nóng lên, trả lời: “Anh đùa gì vậy chứ?”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô bối rối như vậy, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt cằm, ẩn ý nói: “Nếu tôi không đùa thì sao?”

 

Trong bóng đêm mờ tối, Tưởng Hân Vy chỉ cảm thấy có một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô bối rối chưa từng thấy, anh đang tỏ tình với cô sao?

 

Quá đột ngột! Hơn nữa, cô còn chưa chuẩn bị chút nào.

 

Tưởng Hân Vy nhất thời không biết nên trả lời câu nói của anh như thế nào, hàng mi dài của cô khẽ động, chớp chớp, dáng vẻ như đang bị làm khó.

 

Hạng Kình Hạo nhận ra anh đùa hơi quá trớn rồi, vội vàng bật cười nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, không doạ em sợ chứ?

 

Tôi chỉ đang chọc em thôi.”
 
Chương 2272


Tưởng Hân Vy ngắng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh quả thật có ý cười, cô lắc đầu nói: “Không sao, lần sau anh đừng có đùa như vậy nữa.”

 

Hạng Kinh Hạo nhìn phản ứng của cô vừa rồi, vừa nhìn đã biết là một cô gái chưa yêu ai bao giờ, chưa dắn sâu vào thế giới bên ngoài, cũng chưa từng đụng đến việc tình cảm, vậy nên ban nãy cô mới bối rối, hoang mang lo sợ: như vậy!

 

Điều này có nghĩa là trái tim cô vẫn còn rất đơn thuần.

 

Hạng Kình Hạo nghĩ, sau này anh sẽ không đùa với cô như vậy nữa, lần tiếp theo nếu muốn nói đến chuyện này, anh sẽ không đùa nữa mà là nghiêm túc.

 

Chiếc xe chạy đến trước cổng tiểu khu của Tưởng Hân Vy, Tưởng Hân Vy nói cảm ơn sau đó đẩy cửa bước xuống xe, vẫy tay với đoàn xe của Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo liếc nhìn tên tiểu khu của cô, sau đó nói với cô: “Em về đi!”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, sau đó bước vào trong tiểu khu, lúc này đoàn xe của Hạng Kình Hạo mới rời đi.

 

Anh liếc nhìn thời gian, chín giờ, anh vươn tay nhắn gọi cho Hình Liệt Hàn.

 

“Alo! Kình Hạo, em về rồi đấy à2” Giọng của Hình Liệt Hàn vang lên.

 

“Dạ! Hình đại ca, hôm nay em mới về đến. Thứ bảy tuần này em có thể đến nhà anh làm khách được không?”

 

Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi.

 

Trùng hợp tối thứ bảy này gia đình Hình Liệt Hàn cũng có một bữa tiệc gia đình, anh cười nói: “Tất nhiên là được rồi!

 

Anh cũng đang muốn tìm cơ hội để mời em đến nhà anh làm khách!”

 

“Vậy thứ bảy em sẽ sang!” Hạng Kình Hạo mỉm cười.

 

“Được! Đến sớm chút nhá.”

 

“Được, vậy em không làm phiền Hình đại ca nữa.” Hạng Kình Hạo nói xong, cúp điện thoại, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Sáng sớm.

 

Tưởng Hân Vy thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, cô vừa gia nhập công ty của Tưởng San, cũng hy vọng mình có thể đạt được thành tích tốt, không phụ lòng sự yêu mến và quan tâm của Tưởng San dành cho cô.

 

Tưởng Hân Vy mới đến văn phòng được một lúc, khoảng chín giờ, hai bóng người lần lượt đi vào văn phòng của cô.

 

Đó là Lữ Trân và La Ngải Mỹ.

 

Tưởng Hân Vy khẽ ngẳng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Chị Trân, chị Ngải Mỹ, chào buổi sáng.”

 

“Hân Vy, em thành thật nói cho tụi chị biết, anh chàng đẹp trai tối qua là ai vậy?” Lữ Trân lập tức ra vẻ chất vấn hỏi.

 

“Đúng vậy, quan hệ của hai người là gì? Anh ấy là bạn trai của em à?” La Ngải Mỹ hỏi, trên mặt không thể che giấu được vẻ ghen tị.

 

Tưởng Hân Vy cười lắc đầu: “Hai chị hiểu lầm rồi, tụi em chỉ là bạn thôi.”

 

“Cái gì? Chỉ là bạn thôi á2 Em chắc chắn chứ? Không lừa bọn chị đấy chứ?” Lữ Trân kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng vậy! Tụi em chỉ là bạn thôi.” Tưởng Hân Vy cũng không hề nói dối.

 

La Ngải Mỹ nóng lòng nắm lấy vai cô nói: “Hân Vy, chị Ngải Mỹ đối xử với em rất tốt đúng không? Em có thể giới thiệu người đàn ông này cho chị được không?”

 

Lục Trân lập tức ghen tị nói: “Tại sao chỉ giới thiệu cho cô, chẳng lẽ không thể giới thiệu cho tôi à?”

 

Tưởng Hân Vy nhìn hai đàn chị đang ghen tị mà xâu xé lẫn nhau.

 

La Ngải Mỹ cho rằng mình xinh hơn Lữ Trân, cô ta cười nói: “Chị Trân, lần sau có người khác tốt thì lại giới thiệu cho chị nhé!”

 

“Không được! Hân Vy, em chỉ được cho chị số điện thoại của anh chàng đẹp trai đó th Lữ Trân đã yêu Hạng Kình Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuyệt đối sẽ không nhường đâu.

 

“Hân Vy, khi nào em hẹn anh chàng đẹp trai này ra ngoài đi, cho tụi chị cùng gặp mặt đi!” La Ngải Mỹ nài nỉ.
 
Chương 2273


Tưởng Hân Vy không ngờ tình huống sẽ tiến triển thành cục diện như thế này, cô vội cười trừ nói: “Anh ấy… gần đây anh ấy rất bận.”

 

“Dù bận rộn đến đâu, cũng không thể không có thời gian hẹn hò yêu đương được chứ? Tên anh ấy là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Anh ấy chính là mẫu người trong mộng của chị, vừa đẹp trai lại vừa nam tính, trông còn rất giàu có nữa chứ!” La Ngải Mỹ bắt đầu mơ mộng.

 

Tưởng Hân Vy thấy hai đàn chị vì giành Hạng Kình Hạo mà đố kị với nhau, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười, cô không thể hiểu được tình hình hiện tại của họ, hai mươi bảy hay mười tám tuổi, độ tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại cần tìm gấp một người đàn ông ưu tú để kết hôn.

 

Tưởng Hân Vy không biết phải trả lời bọn họ như thế nào, cô thực sự không muốn đả kích các chị ấy, nhưng cô cũng không biết loại loại công tử con nhà giàu như Hạng Kình Hạo sẽ thích loại phụ nữ như thế nào.

 

“Hân Vy, không phải em dự định giữ lại tự mình hưởng đấy chứ? Em không muốn giới thiệu anh ấy cho tụi chị sao?” La Ngải Mỹ thấy cô im lặng lập tức có chút tức giận hỏi.

 

“Em tạm thời không thể tự ý đưa số điện thoại của anh ấy cho máy chị được, phải được anh ấy đồng ý đã. Hôm sau gặp anh ấy, em sẽ hỏi thử.” Tưởng Hân Vy không còn cách nào khác đành phải nói như vậy.

 

Câu nói này làm cho Lữ Trân và La Ngải Mỹ thấy chán nản, có vẻ như Tưởng Hân Vy định giữ lại tự mình hưởng rồi, sẽ không giới thiệu cho họ đâu.

 

Tắt nhiên, họ không có vốn để cạnh tranh với Tưởng Hân Vy, cô trẻ đẹp, dáng người chuẩn, là kiểu con gái ngoan ngoãn đáng yêu mà đàn ông thích nhát.

 

“Vậy được, tụi chị chờ tin vui của em.” Hai người đã không còn mong đợi nữa, xoay người đi ra ngoài.

 

Tưởng Hân Vy thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Hạng Kình Hạo thật sự không cần phải lo lắng việc tìm bạn gái mà! Đột nhiên, cô nhớ đến những lời anh nói trong xe đêm qua.

 

Ánh mắt Tưởng Hân Vy khẽ lóe lên, rốt cuộc là anh chỉ nói đùa thôi sao? Hay đó là lời nói thật lòng của anh?

 

Cô bật máy tính lên xem những bản vẽ mà mình thiết kế gần đây, không hề mang đến cảm giác vừa nhìn vào đã khiến cho mắt người khác phát sáng. Có lẽ hàng ngày sống ở thành phó tấp nập này khiến cô không còn có linh cảm nữa. Tưởng Hân Vy chống cằm nghĩ, có lẽ cô nên lựa thời gian, đi đâu đó một chuyền, thay đổi khí trời.

 

Đúng lúc này, Tưởng San gõ cửa phòng cô bước vào.

 

*Cô.” Tưởng Hân Vy đứng dậy chào bà.

 

Tưởng San đi tới trước mặt cô, chống tay lên bàn nói: “Lát nữa gửi bản thảo của cháu cho cô.”

 

“Cô, cháu vẫn chưa hài lòng lắm.” Tưởng Hân Vy lắc đầu.

 

Tưởng San an ủi: “Cháu vẫn còn là người mới, đừng quá nghiêm khắc với chính mình.”

 

“Cô ơi, tuần sau cháu có thể xin nghỉ không? Cháu muốn ra ngoài một chuyền để tìm cảm hứng.”

 

“Đương nhiên là có thể! Khi nào cháu định đi thì nói cho cô trước một tiếng.” Tưởng San ủng hộ cô, nhớ đến lúc còn trẻ bà cũng đã từng đi qua một nơi non xanh nước biếc, chỉ có điều hơi xa một chút.

 

“Lúc cô còn trẻ, có một nơi không tệ, cỗ ở đó cũng tìm thấy rất nhiều nguồn cảm hứng khác nhau. Nhớ năm đó, dựa vào nguồn cảm hứng đó, cô đã giành được giải thưởng quốc tế. Đôi khi, hoà mình vào thiên nhiên cũng là một ý tưởng hay.”

 

Tưởng Hân Vy nghe bà nói vậy, trùng hợp cô cũng có cùng ý nghĩ như bà, cô muốn tránh xa thành phố xô bò, thả mình vào núi rừng yên tĩnh, trở về với bản chất chân thật của thiên nhiên, thanh tẩy đầu óc, cho bản thân một kỳ nghỉ.

 

*Đó là đâu vậy ạ?” Tưởng Hân Vy đầy mong đợi hỏi.

 

“Nơi đó ở thành phố F, người dân ở đó rất ôn hòa, cũng có một số đặc sắc của dân tộc thiểu số, nếu cháu muốn đi đến đó, lát nữa cô sẽ tìm địa chỉ chính xác cho cháu.”

 

“Dạ! Cháu muốn đi, cháu cũng không quá quen thuộc với những nơi trong nước, nhưng cháu rất muốn đến những nơi đó.” Tưởng Hân Vy nói với vẻ mặt mong đợi.

 

Tưởng San gật đầu: “Được! Lát nữa cô sẽ tìm địa chỉ cho cháu, nhưng tốt hơn hết cháu nên hẹn một người bạn đi cùng. Cháu đi một mình cô không yên tâm.”

 

Tưởng Hân Vy vừa nghe, bạn sao? Bạn bè và bạn học của cô đều ở nước ngoài, ở Trung Quốc, ngoại trừ ba mẹ, thì cô cũng chỉ quen người nhà họ Hình, nhưng mọi người đều rất bận.

 

Tưởng San thấy cô ngắn người thì cười nói: “Cùng lắm thì cô sẽ cho mấy người học việc của cô đi với cháu.”

 

“Không cần đâu ạ, nếu không được thì cháu sẽ đi cùng ba mẹ!” Tưởng Hân Vy cũng không muốn làm phiền người khác.

 

“Ừm!” Tưởng San nói xong, liền hỏi lại: “Thứ bảy cũng đừng quên sang nhà dùng bữa nha cháu!

 

“Cháu không quên đâu ạ, cháu nhất định sẽ sang.”
 
Chương 2274


“Bạch Hạ thật có phúc, mang thai song sinh đấy! Nói không chừng còn có thể là thai long phượng đấy. Bây giờ có lẽ là có thể kiểm tra ra được rồi.” Tưởng San cũng vui thay cho cô từ tận đáy lòng! Bà mong rằng nhà họ Hình sẽ con cháu đầy đàn.

 

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Tưởng Lam mới sáng sớm đã bắt đầu bận rộn Hình Nhất Phàm Bạch Hạ đã trở về từ sớm, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ cũng ở nhà, cả nhà tụ tập ở phòng khách trò chuyện náo nhiệt.

 

Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh Bạch Hạ, trao đổi về kinh nghiệm mang thai của cô ấy, Bạch Hạ đang rất cần những kinh nghiệm này, có những kinh nghiệm này sẽ giúp cô bớt lo lắng hơn.

 

Đúng lúc này, Đường Vũ Điềm nghe thấy người cô xinh đẹp của mình đang mang thai một em bé, cô bé lập tức nhào vào lòng mami, vùi đầu nhỏ giọng nói: “Mami, con cũng muốn có em gái, mami sinh em gái cho con đi! Con xin mami đấy.”

 

Đường Tư Vũ bật cười, liếc nhìn sang người đàn ông đang bưng tách trà ngồi ở đối diện. Trong mắt Hình Liệt Hàn cũng hiện lên ý cười, thậm chí còn có một tia mong đợi.

 

Đường Tư Vũ ôm con gái vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Khi nào cô của con sinh em trai em gái ra rồi, con cũng có thể giúp chăm sóc cô chăm sóc em mài”

 

“Nhưng… con cũng muốn mami sinh em trai em gái cho con nữa cơ, mami, mami sinh thêm một đứa nữa có được không?” Cô nhóc cười khúc khích nói.

 

“Có lẽ là không có thời gian đâu! Daddy của con gần đây.

 

đi công tác nước ngoài, chúng ta không có thời gian ở bên nhau.” Đường Tư Vũ thuyết phục.

 

Cô nhóc lập tức thấy khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao phải có daddy ở nhà mới sinh em bé được ạ? Không có daddy ở nhà thì không sinh được sao?”

 

Người đàn ông đang uống trà bên kia bị những lời này làm cho sặc, ánh mắt lập tức nhìn về phía cô con gái ngây thơ, không nói nên lời.

 

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở một bên nhìn nhau cười, không dám nói gì.

 

Đường Tư Vũ cũng bị cô nhóc chọc cười, quay sang hỏi người đàn ông đối diện: “Ý kiến của con gái anh không tệ đâu, anh nghĩ thế nào?”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn vô cùng bắt lực, anh bước tới, ôm cô nhóc vào lòng: “Có một đứa nhỏ là con đây đã đủ rồi, không cần sinh thêm nữa.”

 

“Không chịu đâu, không chịu đâu!”

 

“Được rồi! Vậy sinh thêm một em trai, em gái ra giành đồ chơi của con vậy.” Hình Liệt Hàn muốn cốc đầu cô nhóc một cái, dám bảo mami sinh con với người khác, anh không đồng ý!

 

Cô nhóc lập tức trừng lớn hai mắt: “Được ạI Daddy, daddy sinh em trai em gái cho con đi, con có thể đưa đồ chơi cho mắy em cùng chơi.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn thấy Hình Dĩ Hi đang đi xuống cầu thang bèn gọi: “Con trai, qua đây dẫn em gái ra ngoài chơi đi.”

 

Hình Dĩ Hi bước tới, lễ phép chào Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ: “Chú nhỏ, cô nhỏ.”

 

Chào xong, cậu đưa tay ra, dáng người cao gần 1m8 dễ dàng bế em gái lên: “Có muốn đi chơi bong bóng không?”

 

“Bong bóng ở đâu ạ?”

 

“Anh mới mua cho em.”

 

“Thật sao? Dạ được! Em muốn chơi.” Cô nhóc lập tức bị dời sự chú ý đi.

 

Hình Dĩ Hi đưa em gái đi chơi, cả căn phòng khách rộng thoáng chốc yên tĩnh lại, Hình Nhất Phàm đề nghị: “Anh cả, chị dâu, hai anh chị vẫn còn trẻ tuổi, có chắc là không muốn sinh thêm con nữa không?”

 

Hình Liệt Hàn nhìn vợ cười nói: “Em hỏi chị dâu của em Ẩ Ạ T5 giòi, tiệc ¬f* ây, anh không dám có ý kiên gì đâu.

 

Đường Tư Vũ thực sự không muốn sinh con nữa, bây giờ bên cạnh cô đã có hai đứa trẻ rồi, cô nghĩ như vậy là tốt nhất, cô lắc đầu: “Chị không sinh nữa, Dĩ Hi cũng lớn rồi, nếu sinh nữa thì cách biệt tuổi tác quá lớn. Đợi hai đứa bé của tụi em ra đời thi nhà mình sẽ càng thêm náo nhiệt thôi.

 

Cô vừa nói như vậy, cả Hình Liệt Hàn và Hình Nhất Phàm đều đang hình dung lên cảnh tượng hai năm sau, trong phòng khách này, những bạn nhỏ đang chạy đi chạy lại khắp nơi!

 

Bạch Hạ vừa mới ăn vài quả nho chua, cảm thấy có chút buồn nôn, cô cũng muốn đứa con tương lai của mình sẽ có đôi mắt to tròn như trái nho đen, nhưng gần đây cô bị nôn nghén, ăn nhiều sẽ cảm thấy buồn nôn.

 

“Nhất Phàm, vào nhà vệ sinh với em chút.” Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm ngồi bên cạnh mình.

 

“Ừm! Lát nữa anh lên lầu nghỉ ngơi với em một chút, tối hôm qua em ngủ không ngon.”

 
 
Chương 2275


Bạch Hạ gật đầu, Đường Tư Vũ cũng rất tán thành nói: “Nhất Phàm, tụi em lên lầu nghỉ ngơi một lát đi! Đến giờ ăn trưa lại xuống.”

 

Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về phòng, Bạch Hạ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Máy ngày này cô đang ở thời kỳ đầu mang thai, rất vất vả, nhưng Hình Nhất Phàm chăm sóc cô rất tỉ mỉ của khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc 9h30 sáng, Tưởng Lam cùng hai dì người làm từ bên ngoài trở về, bọn họ mua về một đống đồ ăn ngon, hôm nay phải làm một bữa no nê.

 

Đường Tư Vũ đi tới, đỡ lấy túi thức ăn trong tay bà: “Mẹ, để con giúp mẹ.”

 

Tưởng Lam đưa cho cô một túi hoa quả: “Con đi rửa một ít hoa quả đi, bên nhà cậu của con sắp tới rồi! Còn có dì San cũng đang trên đường đến.”

 

“Dạ!” Đường Tư Vũ nhắc túi hoa quả đi tới chậu rửa trong vườn, Hình Liệt Hàn sắn tay áo đi tới, Đường Tư Vũ lấy vài cái rổ sang, hai người cùng nhau rửa trái cây.

 

Hình Liệt Hàn rửa một quả cherry rồi đưa đến miệng Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ vừa ăn vừa gật gù khen: “Ngon quá!”

 

Hình Liệt Hàn vừa rửa vừa đút cho Đường Tư Vũ mấy miếng, Đường Tư Vũ ăn một cách mãn nguyện, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống vườn hoa, hai bóng người thân mật ân ái, tràn đầy hạnh phúc.

 

Một lúc sau, Tưởng San đến trước, sau khi Tưởng San đến một lúc thì gia đình ba người của Tưởng Thiên Thắng cũng đến.

 

Tưởng Hân Vy mang theo quà, theo mẹ đi vào, Tưởng Lam đi ra ngoài đón bọn họ, nhìn thấy bọn họ đem theo quà cáp quý hoá, bà khẽ trách: ” ăn bữa cơm thôi mà, còn mang quà cáp gì chứ không biết!”

 

“Đây là tổ yên cực phẩm lần trước mua ở nước ngoài, vừa hay đưa cho Bạch Hạ bồi bổ cơ thể.” Tăng Như Nghệ cười nói.

 

“Thật có lòng, mọi người mau vào trong đi!” Tưởng Lam vươn tay nhận lấy, mời bọn họ đi vào.

 

Tưởng Hân Vy nhìn thấy Tưởng San đang ngồi trên ghế sô pha, liền gọi: “Cô nhỏ, cô đến rồi ạ?”

 

Tưởng San mỉm cười bảo họ sang ngồi cùng, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn mang theo trái cây mới rửa xong bước vào.

 

“Hai đứa Nhất Phàm vẫn chưa về sao?” Tưởng San lấy làm lạ hỏi.

 

“Sáng sớm bọn nó đã trở về rồi, tối hôm qua Bạch Hạ ngủ không ngon, giờ hai đứa nó nghỉ ngơi trên lầu áy!”

 

“Lúc mới mang thai, quả thật là ăn không ngon ngủ không yên!” Trạch Duệ gật đầu.

 

Mọi người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện cùng nhau, lúc này điện thoại di động của Hình Liệt Hàn vang lên, anh cằm lên nhìn, khuôn mặt tuần tú vui mừng khôn xiết, đưa tay cầm lên: “Alo, cậu đến rồi à2”

 

“Hình đại ca, em vừa đến ngoài cổng, phiền anh ra mở cổng cho em với!” Giọng nói của Hạng Kình Hạo từ đầu dây bên kia vang lên, anh đã đến nơi rồi.

 

Hình Liệt Hàn đương nhiên có thể đi mở cửa cho anh ta, nhưng anh lại liếc nhìn Tưởng Hân Vy bên cạnh, anh mỉm cười nói: “Hân Vy, anh có một vị khách mới đến ở bên ngoài, em giúp anh đi đón vào được không? Cậu ấy đang ở ngoài cổng áy.” “

 

Tưởng Hân Vy sững sốt, có điều, cô tất nhiên rất vui lòng giúp anh.

 

Cô gật đầu: “Dạ được!”

 

Dứt lời, Tưởng Hân Vy nhanh chóng đi ra ngoài, băng qua vườn hoa, đi về hướng cửa chính.

 

Ở bãi cỏ bên kia vườn, Hình Dĩ Hi đang dẫn em gái chơi bong bóng, cô nhóc vui vẻ chạy trên bãi cỏ đuổi theo bong bóng, chọt bể từng cái bong bóng một, không buông tha cho cái bong bóng nào. Tưởng Hân Vy bước ra, thầm tự hỏi khách của anh họ cả là ai nhỉ?

 

Cổng chính là một cánh cửa thép nặng nè sang trọng, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, Tưởng Hân Vy mở cánh cửa nhỏ ra, nhìn ra bên ngoài, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng ngoài cửa, xe của anh đã rời đi.

 

Chỉ có Hạng Kình Hạo đang lười biếng đút túi quần, ngắm cảnh xung quanh, nghe thấy có người mở cửa, cũng liền thu ánh mắt lại.

 

Anh ngước đầu nhìn sang, ngay lập tức, hai ánh mắt va vào nhau.

 

“Anh…” Tưởng Hân Vy vô cùng kinh ngạc, chỉ tay về phía anh, không thể tin được anh sẽ xuất hiện ở đây.

 

Hạng Kình Hạo có tính toán trước mới sang đây, lúc này nhìn thấy cô sững sờ như vậy, anh nhướng mày mỉm cười: “Tôi làm sao? Tôi không thể đến đây sao?”

 

Trái tim Tưởng Hân Vy khẽ loạn nhịp, cuối cùng cô cũng biết tại sao anh họ cả lại bảo cô ra đón rồi, hóa ra là anh họ cố ý để cô ral “Không phải, không phải, tôi ra đón anh đây, mời vào nhà!”

 

Tưởng Hân Vy vội vàng mời anh vào.
 
Chương 2276


Hạng Kình Hạo không ngờ rằng người ra mở cửa là cô, tâm trạng anh cũng vô cùng vui vẻ, quả nhiên Hình đại ca đã nhìn thấu tâm tư của anh rồi.

 

“Lần trước sao anh không nói là anh cũng tới đây làm khách?” Tưởng Hân Vy tò mò hỏi.

 

“Tôi quên không không nói cho em biết.” Hạng Kình Hạo đương nhiên sẽ không nói cho cô biết là mình chủ động đề nghị sang làm kháh.

 

Tưởng Hân Vy dẫn anh vào phòng khách, mọi người đều nhớ Hạng Kình Hạo, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này.

 

Tăng Như Nghệ nhìn thấy cảnh tượng anh bước vào cùng con gái, lập tức ngây người vài giây, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, không khỏi khẽ mỉm cười quan sát Hạng Kình Hạo.

 

Hình Liệt Hàn đi tới, vỗ vai anh, giới thiệu anh với người thân đang có mặt: “Mọi người có lẽ đều gặp cậu ấy rồi nhỉ? Người anh em tốt của con, Hạng Kình Hạo.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn thoáng qua đã nhận ra ba mẹ của Tưởng Hân Vy đang ngồi bên cạnh, anh lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào dì!” Nói xong, anh chào Tưởng San ở đối diện: “Chào dì!

 

Tưởng San mim cười gật đầu: “Chào Hạng thiếu gia!”

 

“Nào, ngồi xuống nói chuyện cùng mọi người đi!” Hình Liệt Hàn kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống, Tưởng Hân Vy có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh mẹ.

 

“Lần trước Hạng thiếu gia rời đi vội quá, vẫn chưa làm quen đàng hoàng.” Tưởng San nói.

 

“Hôm đó sức khỏe của ông cố cháu không tốt, cháu phải trở về gấp, cũng tháy rất tiếc.”

 

“Ông cố của cháu chắc tuổi tác đã cao lắm nhỉ?” Tăng Như Nghệ hỏi.

 

“Ông cụ năm nay 112 tuổi ạ.” Hạng Kình Hạo cười nói.

 

Câu nói này của anh làm cho bốn người kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe thấy có người có thể sống lâu như vậy, nhưng đây cũng là một tin tức tốt.

 

“Gia tộc Kình Hạo là một gia tộc y học, ông có Hạng là truyền nhân y học đời thứ hai, hiểu biết rất kĩ càng cách dưỡng sinh.” Hình Liệt Hàn giới thiệu.

 

“Ông có một đời sống rất có quy luật, một ngày đủ ba bữa.

 

Ông cũng rất tin niệm Phật giáo, loại bỏ tà niệm trong lòng, giữ tinh thần thanh tịnh. Vậy nên tuy tuổi đã cao nhưng ông cố vẫn rất minh mẫn khoẻ mạnh.” Nhắc đến ông có nội, Hạng Kình Hạo cũng vô cùng kính trọng ông.

 

“Đây cũng là thứ đáng để chúng ta học tập! Sau này có cơ hội, chú cũng rất muốn đi thăm ông cố của cháu ấy!”

 

Tưởng Thiên Thắng mặt đầy vẻ mong đợi nói.

 

“Chú, có cơ hội đấy ạ. Sắp tới, ông cố nội cháu cũng muốn chuyển về nước sinh sống dưỡng lão, đến lúc đó, cháu sẽ mời mọi người đến nhà làm khách ạ.” Hạng Kình Hạo nhiệt tình mời.

 

“Vậy thì tốt quá, nếu có cơ hội chú nhất định sẽ đi.” Tưởng Thiên Thắng cũng rất thích Hạng Kình Hạo.

 

Tăng Như Nghệ ngồi bên cạnh cũng càng nhìn càng thấy thích. Tưởng Hân Vy ở một bên đang ăn trái cây, lắng nghe giọng của Hạng Kình Hạo, trong mắt cũng hiện lên ý cười, mỗi lời nói của anh cô đều đặt sâu trong lòng.

 

“Nói vậy nghĩa là, em phải ở lại đây một thời gian sao Kình Hạo? Có cần anh giúp em tìm nhà không?” Hình Liệt Hàn hỏi.

 

“Đúng vậy, bây giờ em ở lại trong nước, nhà thì em đã thuê người chuyên nghiệp tìm rồi, không cần làm phiền Hình đại ca đâu ạ.” Hạng Kình Hạo đáp lời anh nhưng ánh mắt lại rơi vào Tưởng Hân Vy, người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im thin thít ở một bên.

 

Bình thường nhiều người lớn ở đây như vậy, Tưởng Hân Vy đều sẽ không nói gì nhiều, hơn nữa, ở trước mặt ba mẹ cô sẽ không chủ động trò chuyện với con trai.

 

Tưởng San nhìn hai đứa nhỏ này, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, bà đột nhiên nói với Tưởng Hân Vy đang ở bên cạnh: “Hân Vy! Chỗ lần trước cô nói với cháu, cô đã tìm được địa chỉ và đường đi chỉ tiết rồi, nhưng mà hơi xa quá, cô lo cháu đi đến đó một mình không an toàn lắm, nếu có người đi cùng cháu thì tốt rồi. “

 

Tưởng San không hề nhìn sang Hạng Kình Hạo, nhưng trong lời nói của bà đã thầm tiết lộ thông tin cho anh biết.

 

Hạng Kình Hạo nghe thấy cô sẽ đi đâu đó một mình, anh tự nhiên nhìn sang cô với vẻ quan tâm.

 

Tăng Như Nghệ tò mò nhìn con gái: “Hân Vy, con định đi đâu vậy?”

 

“Mẹ, con muốn đi ra ngoài đổi gió một chút, cô giới thiệu cho con một chỗ tốt để đi.”

 

Tưởng San vội vàng nói: “Nơi đó là vùng dân tộc thiểu só, có phong cảnh thiên nhiên vô cùng tự nhiên, rất thích hợp để đi đổi gió nên em giới thiệu cho Hân Vy đi.”
 
Chương 2277


“Có xa lắm không? Có ai đi cùng không? Chỉ có một mình Hân Vy chị cũng không yên tâm lắm!”

 

“Không có ai cả, em cũng hy vọng Hân Vy tìm được một người bạn đồng hành! Tốt nhất là một người đàn ông.”

 

Tưởng San cố ý ám chỉ.

 

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp tự đề cử: “Cháu có thời gian, có thể cùng Hân Vy đi một chuyến.”

 

Người này chính là Hạng Kình Hạo.

 

Tưởng Hân Vy nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh khẽ trừng to lên, ló đầu từ sau lưng mẹ ra, nhìn anh nói: “Không cần làm phiền anh đâu.”

 

“Thật sao? Hạng thiếu gia có thời gian rãnh sao? Vậy thì tốt quá, nếu có cháu đi cùng con bé thì dì rất yên tâm.”

 

Tăng Như Nghệ vui mừng nói, bà hy vọng con gái mình sẽ thân thiết với cậu ấy hơn, lỡ như sau này cậu ấy thành con rễ của bà thì sao?

 

“Mẹ! Anh ấy rất bận!” Tưởng Hân Vy cũng không biết nói sao, chỉ thấy quá ngoài ý muốn rồi.

 

“Không bận, gần đây ngoại trừ việc tìm nhà ra thì mỗi ngày tôi đều rất rãnh.” Hạng Kình Hạo cười đáp lại.

 

Thấy Tăng Như Nghệ đã đồng ý, Tưởng San nói: “Tốt rồi, Hạng thiếu gia vừa nhìn đã biết ngay là một người rất che chở người khác, Hân Vy, cháu cứ để Hạng thiếu gia đi cùng với cháu một chuyến đi!”

 

Hình Liệt Hàn cũng cười: “Võ nghệ đắm đá của Kình Hạo không tồi đâu! Cậu ấy cũng có thể bảo vệ em nếu như gặp phải kẻ xấu.”

 

Tưởng Thiên Thắng cũng cảm thấy con gái mình mỗi ngày.

 

đều đóng cửa trong phòng vẽ bản thảo quá bí bức, ông cùng hùa theo nói: “Có cơ hội ra ngoài một chuyến cũng tốt! Ba mẹ đều ủng hộ con ra ngoài. “

 

Tưởng Hân Vy: “…”

 

Tại sao tất cả mọi người đều nhiệt tình ghép bọn họ lại với nhau vậy? Ngay cả ba mẹ cũng đồng ý? Phải biết là ba mẹ từ trước đến nay chưa bao giờ thích cô ở một mình với con trai đâu.

 

Hạng Kình Hạo nghe thấy những lời này, trong lòng tràn đầy hi vọng, có vẻ như mọi người bên cạnh cô đều rất thích anh.

 

“Hân Vy, anh rất tin tưởng nhân phẩm của Kình Hạo, vậy nên em không cần lo lắng đâu.” Hình Liệt Hàn an ủi cô em họ của mình, sợ cô hiểu lầm chuyện gì.

 

Tăng Như Nghệ cũng quay lại nhìn Hạng Kình Hạo: “Hạng thiếu gia, phiền cháu chăm sóc cho Hân Vy, con bé nhát gan lắm.”

 

Bà chưa gì đã uỷ thác con gái mình cho anh rồi.

 

“Mẹ!” Tưởng Hân Vy nhìn mẹ, xấu hồ gọi một tiếng.

 

Đôi môi mỏng của Hạng Kình Hạo không khỏi nhếch lên nở một nụ cười.

 

Tưởng San cũng nói: “Hân Vy, cháu nên đi nhiều một chút, sông núi tổ quốc ta bao la rộng lớn như vậy cháu vẫn chưa được thấy hết mà! Nhân cơ hội này đi thêm một vài nơi đi, cháu muốn nghỉ bao lâu cũng được.”

 

Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo thực sự muốn đi cùng mình, cô đương nhiên cũng thấy rất vui, không khỏi hỏi anh lại lần nữa: “Anh thật sự có thời gian sao?”

 

Hạng Kình Hạo gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Có, ít nhất thì cũng có một tháng.”

 

Thời gian một tháng đủ để đi chơi rất nhiều nơi.

 

“Vậy phải cảm ơn anh rồi.” Tưởng Hân Vy cảm ơn anh.

 

“Không có gì đâu, đúng lúc tôi cũng muốn đi đâu đó một chuyến, chúng ta ghép cặp cùng đi thôi.” Hạng Kình Hạo cũng tràn đầy khao khát ngắm nhìn phong cảnh của đất nước mình.

 

Đúng lúc này, cô nhóc Hình Vũ Điềm mồ hôi nhễ nhại đã quay lại, cô bé nhào vào trong lòng đaddy, vùi vùi cái đầu nhỏ của cô nhóc vào lòng anh. Hình Liệt Hàn lấy một tờ khăn giấy, cẩn thận giúp cô bé lau mồ hôi.

 

“Con chưa chào ai cả này!” Hình Liệt Hàn nói với cô nhóc.

 

Cô nhóc quay đầu nhìn mọi người xung quanh, cô ngoan ngoãn chào thưa. Sau đó, Hình Liệt Hàn dẫn cô nhóc đi rửa mặt.

 

Hình Chính Đình đã trở lại, là chủ nhà nhưng ông phải ra ngoài họp, bây giờ mới trở lại xin lỗi với mọi người.
 
Chương 2278


Chào hỏi một hồi, ông và Tưởng Thiên Thắng cùng đi đánh cờ, Tưởng San và Tăng Như Nghệ thì vào bếp.

 

Hạng Kình Hạo cũng nhân cơ hội nói với Tưởng Hân Vy: “Chúng ta ra vườn dạo đi?”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu: “Được!”

 

Khu vườn rất rộng rãi, có vài con đường mòn trải dài, còn có cây cầu nhỏ bắt ngnag qua dòng nước chảy, phong cảnh rất đẹp, Tưởng Hân Vy cảm kích ngẳng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh đã đồng ý đi cùng tôi.”

 

“Em có muốn tôi đi cùng không?” Đôi mắt của Hạng Kình Hạo rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Tưởng Hân Vy luôn không thích làm phiền người khác, cô chớp chớp mắt nói: “Nếu anh không có thời gian thì tôi sẽ không ép anh đi cùng tôi đâu!”

 

Thấy cô trốn tránh vấn đề chính, Hạng Kình Hạo tiếp tục cúi người xuống: “Tôi chỉ hỏi em, em có muốn tôi đi cùng em không? Em chỉ cần trả lời muốn hoặc không muốn là được.”

 

Nhịp tim Tưởng Hân Vy như dừng lại vài phút, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của người đàn ông này rất có tính xâm lược, hơn nữa bởi vì anh rất đẹp trai, khiến một người phụ nữ như cô có chút xấu hổ.

 

“Tôi…” Tưởng Hân Vy xấu hỗ cắn môi!

 

“Đối với em, vấn đề này khó trả lời vậy sao?” Hạng Kình Hạo cười hỏi.

 

Tưởng Hân Vy suy nghĩ một lúc, vẫn quyết đinh làm theo trái tim của chính mình, cô gật đầu, thành thật trả lời: “Muốn.”

 

Hạng Kình Hạo nở nụ cười hài lòng: “Em muốn tôi đi cùng, vậy thì tôi nhất định sẽ đi cùng với em.”

 

Tưởng Hân Vy thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn kìm lại được, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô hỏi anh: “Lần trước hai đàn chị của tôi nhìn thấy anh, bọn họ đều rất muốn làm quen với anh! Còn hỏi số điện thoại của anh nữa “Không được cho!” Hạng Kình Hạo độc đoán lên tiếng.

 

“Tôi bảo với họ phải hỏi ý kiến của anh trước đã! Nếu anh đồng ý tôi mới đưa.”

 

“Tôi không đồng ý. Số điện thoại riêng của tôi không được phép đưa cho bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ em.”

 

Hạng Kình Hạo quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt nóng như thiêu đốt: “Nói cho họ biết, tôi không muốn làm quen với họ.”

 

Tưởng Hân Vy sửng sốt, chỉ đành phải gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”

 

Tương Khánh Hạo lúc này mới ý thức được giọng điệu của bản thân có chút lạnh, cong môi cười: “Doạ em sợ rồi sao?”

 

“Không có!” Tưởng Hân Vy lắc đầu.

 

“Chúng ta lên kế hoạch lộ trình đi, ít nhất phải chơi một tháng rồi hẳn trở về.” Hạng Kình Hạo bắt đầu mong chờ chuyền du lịch cùng cô.

 

“Tôi chỉ đi đổi gió thôi, có thể sẽ hơi nhàm chán, tôi đi đến một nơi, nếu thấy thích thì sẽ ở yên đó luôn.” Tưởng Hân Vy nói với anh.

 

“Chỉ cần em muốn, thì em ở bao lâu, tôi sẽ cùng em ở đó bấy lâu.” Hạng Kình Hạo cũng không có ý kiến gì.

 

Tưởng Hân Vy thấy anh thật lòng muốn đi cùng mình như vậy, từ sâu trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm kích anh.

 

Bữa trưa ở dinh thự nhà họ Hình vô cùng náo nhệt, giữa trưa Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu mới chạy sang, công chúa nhỏ của nhà họ Ôn bị cảm nhẹ, hai người vừa dẫn cô bé đi bệnh viện khám trở về.

 

Trên trán cô nhóc dán miếng dán hạ sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông rất đáng thương. Tưởng Lam cũng đau lòng ôm cô bé vào lòng dỗ dành, có điều, máy đứa nhỏ bị ốm cũng là chuyện thường, giống như phát triển của xương sẽ dẫn đến phát sót vậy.

 

Buổi chiều, Hạng Kình Hạo nhận được một cuộc gọi, người của anh đã tìm được một toà trạch viện và mời anh đến xem. Hạng Kình Hạo nói lời tạm biệt với mọi người sau đó rời đi trước. Với anh mà nói, chỉ vài ngày nữa anh đã có thể cùng Tưởng Hân Vy lên đường rồi, anh cũng không gấp gì.

 

Các thành viên trong gia tộc náo nhiệt đến tối mới về nhà riêng! Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đang sống tạm trong nhà chính họ Hình, vì Tưởng Lam muốn bồi bổ cơ thể cho cô. Mặc dù Hình Nhát Phàm nấu ăn rất giỏi nhưng anh lại không có kinh nghiệm hầm canh hầm yến nóng bồi bổ cơ thể cho phụ nữ, vậy nên anh cùng Bạch Hạ an tâm sống trong nhà họ Hình.

 

Gia đình quây quần bên nhau, không khí vô cùng náo nhiệt, sau một khoảng thời gian nữa sẽ xác định được hai bé song sinh có phải là thai long phượng hay không.

 

Tưởng Hân Vy về đến nhà. Gần đây linh cảm của cô như.

 

bị tắc nghẹn, cô cũng muốn đi ra ngoài thư giãn ngay lập tức. Buổi tối, cô ngồi trước máy tính, tìm kiếm bản đồ đường núi. Trên tấm bản đồ mạch núi hiện rất rõ nếu muốn đi đến dân tộc thiểu số kia thì phải đi qua rất nhiều khu rừng nguyên sinh.
 
Chương 2279


Cô rất muốn được dạo chơi, hoà mình trong thiên nhiên.

 

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nhắc điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Hạng Kình Hạo: “Tôi quyết định ngày mốt sẽ xuất phát. Anh có chắc là anh có thời gian không? Nếu anh rãnh, tôi sẽ đặt vé máy bay ngay bây giờ.

 

Ngay sau đó, phía bên kia trả lời: “Không cần đặt vé máy.

 

bay, máy bay riêng của tôi có thể cất cánh bát cứ lúc nào.”

 

Tưởng Hân Vy nhìn dòng chữ mà anh trả lời lại này, trông thì bình thường nhưng lại cho thấy gia tộc của anh rất giàu có, anh sở hữu cả máy bay riêng cơ đấy!

 

“Được! Vậy là anh đồng ý chúng ta sẽ củng nhau xuất phát vào ngày mốt đúng không?”

 

“Ừm! Em muốn lúc nào cũng được!” Hạng Kình Hạo trả lời.

 

“Vậy tôi chuẩn bị hành lý đã, anh cũng chuẩn bị đi!”

 

“Được! Vốn dĩ tôi định rủ em ra ngoài đi dạo một chút, nhưng quá muộn rồi, sợ ba mẹ không lo cho em ra ngoài.”

 

Tưởng Hân Vy liếc mắt nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi rồi, giờ này mà anh còn muốn đi dạo? Cô tự hỏi liệu người đàn ông này có cuộc sống về đêm rất phong phú sao? Cô chỉ đành gửi cho anh một tin nhắn: “Anh nghỉ ngơi sớm đi!

 

Đừng thức khuya.”

 

Tưởng Hân Vy nhắn xong thì đặt điện thoại di động lên bàn, chuẩn bị đi tắm, mà ngay lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, tiếng nhạc chuông vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

 

Tưởng Hân Vy nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn, là anh gọi đến, cô đành phải vừa vươn tay đóng cửa lại vừa bắt máy: “Alo! Anh gọi sang đây có chuyện gì à?”

 

“Em rất quan tâm đến tôi sao?” Giọng nam đầu dây bên kia có vẻ như tâm tình rất tốt.

 

Tưởng Hân Vy sững sốt, cô nhớ đến, không phải là việc co vừa nói đừng thức khuya đấy chứ? Cô bật cười: “Đúng vậy đó! Tôi biết anh có cuộc sống về đêm khá phong phú, nên mới khuyên anh không nên thức khuya mà nghỉ ngơi sớm một chút, sẽ tốt cho sức khỏe.”

 

“Ai nói tôi có cuộc sống về đêm phong phú? Bây giờ tôi đang ở trong khách sạn, tắm rửa xong, lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi đây này.” Hạng Kình Hạo vội vàng phản bác lại.

 

Cuộc sống về đêm phong phú, ý nói anh thích đi mấy nơi như hộp đêm với quán bar ấy à? Anh mới không có loại sở thích thấp kém này!

 

Tưởng Hân Vy cố nhịn không bật cười thành tiếng, cô nghiêm túc trả lời: “Ò! Thật sao? Vậy chúc anh ngủ ngon.”

 

“Còn nữa, sức khoẻ của tôi rất tốt!” Người đàn ông ở đầu bên kia nói thêm một câu.

 

Những lời này lại được thốt ra bằng giọng nói cố ý trầm xuống của anh, không hiểu sao lại có chút mờ ám.

 

Tưởng Hân Vy chỉ nghe qua điện thoại cũng bị câu nói này làm cho đỏ ửng cả mặt. “Sức khỏe tốt là chuyện tốt, cơ thể của anh thì anh phải tự mình trân trọng chứ. Tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

 

Tưởng Hân Vy cứng rắn đáp lại câu này, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại. Nếu tiếp tục nói tiếp nữa, biết đâu anh sẽ lại nói máy câu mờ ám này chứ?

 

Sau khi cúp điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh, trái tim của Tưởng Hân Vy như nhảy dựng lên, không biết có phải là do câu anh vừa rồi của hay không.

 

Cô tắm rửa xong, lấy chiếc va li lúc trước ra ra, đóng gói những thứ cần thiết, đồng thời kiểm tra dụng cụ và thuốc men cần mang vào núi, cô là một người rất cẳẩn thận.

 

Ngày mai đúng lúc có thời gian để đi trung tâm mua sắm mua một ít đồ để chuẩn bị cho thoả đáng.

 

Giờ phút này, trong phòng tổng thống, có một người đàn ông khoanh tay nằm nghiêng nhưng lại không ngủ được, Hạng Kình Hạo trước giờ chưa bao giờ tỉnh táo lên kế hoạch cho tương lai như vậy, đương nhiên, không phải là tương lai của gia tộc, mà là vấn đề tình cảm của anh.

 

Đôi mắt anh lóe lên vẻ quyết tâm, lần này anh nhất định phải dùng sức hấp dẫn nam tính của mình để chinh phục cô và khiến cô gái này phải lòng anh.

 

Đây là cơ hội hiếm có, anh sẽ không để vuột mắt.

 

Đương nhiên, anh không cần phải tự mình chuẩn bị hành lý, đã có trợ lý và vệ sĩ lo lắng cho việc ăn uống mặc ở của anh quanh năm, mọi thứ đều được xử lý rất chu đáo.

 

Sáng sớm, Tưởng Hân Vy cùng mẹ ra ngoài đến trung tâm mua sắm, mua một ít nước xịt chống kiến và thuốc, đây là lần đầu tiên Tăng Như Nghệ để con gái đi xa, lần này bà rất an tâm, vì có Hạng Kình Hạo đi theo bảo vệ cô!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top