Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 180


Hình Liệt Hàn cảm thấy rằng người bạn thân của Đường Tư Vũ rất tốt. Nếu người anh em của anh có hứng thú, anh có thể cân nhắc.

 

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm ẩn chứa điều gì đó, khi anh không nhìn thấy Tô Hi thì không thành vấn đề, nhưng nhìn thấy Tô Hi khiến anh nhớ đến dáng vẻ trần truồng của anh, bị một người phụ nữ nhìn thấy hết, suy cho cùng vẫn cảm thấy tức giận không thôi.

 

Tô Hi cũng biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, cô định chuồn ra ngoài thanh toán trước, khi ăn được nửa buổi thì cô lấy cớ đi vệ sinh.

 

Sau khi Tô Hi rời bàn đi ra ngoài, Ôn Lệ Thâm hơi nhíu mày, bèn đứng dậy đi theo ra ngoài.

 

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đều sững sờ, đều biết hai người này có ân oán với nhau, Đường Tư Vũ không khỏi thầm lo lắng cho bạn thân của mình, hình như tối nay Ôn Lệ Thâm sẽ tranh cãi Với cô.

 

Là một người đàn ông, miệng Hình Liệt Hàn cong lên một nụ cười đẹp đẽ, có vẻ như người anh em này miệng nói cậu không có hứng thú với Tô Hi, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

 

Ôn Lương Diệu tập trung nhiều hơn vào hai đứa trẻ bên cạnh mình, đối với cậu, Hình Nhất Nặc chỉ là một đứa trẻ, dù đã mười lăm tuổi nhưng vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ.

 

“Lương Diệu, giao Nhất Nặc cho em đấy, phụ đạo cho nó tốt vào nhé, đặc biệt là môn toán. Nó đã đứng bét trường trong hai học kỳ rồi.”

 

“Anh, anh có thể nói em là học dốt cũng được, dù sao em cũng không quan tâm.”

 

Hình Nhất Nặc cong miệng.

 

“Nói tử tế vào, có khi còn giữ được chút thể diện cho em đấy.” Hình Liệt Hàn nói với tâm trạng không vui.

 

Khóe miệng Đường Tư Vũ nở nụ cười, xem ra trong mắt người ngoài Hình Liệt Hàn là cao quý, sang trọng, nhưng khi đối mặt với gia đình anh vẫn giống như một đàn anh lo lắng, khá giống tính cách của anh.

 

Tại quầy nhà hàng, khi Tô Hi tìm thẻ và chuẩn bị tính tiền, một giọng nam trầm thấp ngăn cô lại: “Thôi, bữa này không cần cô trả.”

 

Tô Hi quay đầu lại, Ôn Lệ Thâm ở phía sau không ngờ tới, cô sửng sốt vài giây: “Không phải anh nói là tôi trả sao?”

 

Anh ta đã gọi nhiều món ăn đắt tiền như vậy, chẳng phải là đang chống lại cô sao?

 

“Bữa ăn này không tính, lần sau đi!” Ôn Lệ Thâm nói xong bèn chìa thẻ đen ra, Tô Hi lập tức lo lắng nói với người phục vụ: “Quẹt của tôi, quẹt của tôi đi không muốn lại phải mời anh bữa nữa nên bữa này cứ tính đi!

 

Người phục vụ nhìn hai tắm thẻ được đưa ra, trong lòng lúng túng, chỉ cười cười không dám nhận.

 

“Đừng tưởng rằng tôi không đủ tiền, tôi trả được, bữa cơm này coi như tạ lỗi lần trước đã mạo phạm đến anh.” Sau đó, Tô Hi vươn tay ra, định để người phục vụ quẹt thẻ.

 

Ôn Lệ Thâm là người cực kỳ nhạy cảm, người phụ nữ này nhất quyết trả tiền như vậy, chẳng lẽ là định sau này sẽ không gặp lại anh sao? Anh sẽ không để cô toại nguyện.

 

Anh đưa tay rút thẻ của cô lại, cầm trong tay rồi ra lệnh cho người phục vụ: “Quẹt thẻ này.”

 

“Này! Trả thẻ lại cho tôi.” Tô Hi lập tức theo bản năng đi tới giật lại thẻ của cô.

 

Giọng nói của Ôn Lệ Thâm như có một mệnh lệnh vô hình khiến người phục vụ ngớ ra không dám trái lời, đành dùng tắm thẻ đen thanh toán.

 

Đúng lúc này, người đàn ông chủ động đưa thẻ cho cô, Tô Hi nhận lấy, tức giận nói: “Anh vừa rồi rõ ràng bảo tôi trả.”

 

“Đưa điện thoại cho tôi.”

 

“Làm sao?” Tô Hi hơi trợn mắt hỏi.

 

“Lưu số của tôi để tiện sau này mời cơm.”

 

Ôn Lệ Thâm nheo mắt nói.

 

Tô Hi cắn môi đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy anh bắm một dãy số rồi đưa lại cho co.

 

“Bữa ăn này rõ ràng nói rằng tôi trả mà.”

 

Tô Hi phàn nàn.

 

Ôn Lệ Thâm mặc kệ cô, lấy lại thẻ, bỏ vào VíÍ, xoay người rời đi.

 

Tô Hi đi theo, vừa tới cửa phòng thứ hai, một người đàn ông tai to mặt lớn bước tới, Tô Hi vội vàng lùi lại, người đàn ông này đã tinh mắt phát hiện ra cô.

 

“Cô Tô, là cô! Thật là trùng hợp, đến cùng uống rượu với chúng tôi đi. Lần trước cô bỏ đi không uống. Lần này coi như là bồi thường đi”

 

Tô Hi vừa nhìn đã nhận ra ông ta là nhà đầu tư lớn trong bộ phim vừa rồi, Tổng giám đốc Lý, cô vội vàng cười từ chối ông ta: “Xin lỗi ông Lý, tôi đang đi ăn với bạn, không tiện.”

 

Tổng giám đốc Lý cậy thế giàu có, Tô Hi trong mắt ông ta chỉ là một diễn viên nhỏ, ông ta lập tức vươn tay nắm chặt cỗ tay cô, dùng sức kéo cô: “Không có gì bắt tiện cả, chỉ cần uống vài ly rượu thôi, nào, nào, nào,…”
 
Chương 181


“Ông Lý, thật sự là không tiện…” Thấy ông ta thật sự muốn kéo cô, Tô Hi vội vàng giãy sang một bên.

 

“Cô Tô, cô đừng quên, tôi đầu tư lớn cho bộ phim lần trước của cô, chẳng qua cũng chỉ là mời cô vài ly rượu, cô sao lại từ chối? Nào, lần đầu tư sau, tôi sẽ cho cô làm nữ chính.” Tất cả những lời này đều là để đe dọa Tô Hi.

 

Mặc dù Tô Hi không thiếu nguồn vốn đầu tư, nhưng trong làng giải trí nếu có thể không đắc tội với người ta thì đừng đắc tội, nhưng hiện tại bị người đàn ông này bắt được, cô nghĩ rằng sẽ không thể tránh được.

 

Tô Hi cũng rất ghét bầu không khí ám khói trong phòng, nhưng Tổng giám đốc Lý lại nắm cô rất chặt, sắp kéo vào trong phòng rồi.

 

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Buông cô ấy ra.”

 

Giám đốc Lý sửng sốt, ngắng đầu nhìn thanh niên cao lớn đi tới, lập tức ngạc nhiên: “Cậu là ai?”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn bàn tay bản thỉu đang nắm cánh tay mảnh mai của Tô Hi, anh lạnh lùng nhìn một hồi.

 

Giám đốc Lý cũng là một người có địa vị cao, tuy nhiên ông ta cảm thấy người thanh niên này có một vẻ uy nghiêm mà mình không thể có được, sau khi do dự, Tô Hi dùng sức rút tay lại, chạy ra phía sau Ôn Lệ Thâm, tìm kiếm sự bảo vệ của anh.

 

Giám đốc Lý nhìn kỹ Ôn Lệ Thâm: “Vị này là?”

 

“Ông không cần biết.” Khí thế cao quý bắt khả xâm phạm của Ôn Lệ Thâm làm cho Tổng giám đốc Lý sợ chọc giận anh, ông ta cười ngượng: “Tô Hi, hẹn lần sau nhé!

 

Sau khi Tổng giám đốc Lý vào phòng, Tô Hi cảm ơn Ôn Lệ Thâm: “Cảm ơn!”

 

“Đi rửa tay đi.” Người đàn ông đột nhiên ra lệnh.

 

“Hả?” Tô Hi sửng sốt, cô rửa tay làm gì?

 

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm rơi trên cổ tay vừa nãy bị Tổng giám đốc Lý nắm của cô: “Cô không sợ bẩn sao?” Nói xong, anh rời đi với vẻ mặt chán ghét.

 

Tô Hi hơi trợn mắt, nhớ rằng người đàn ông này rất ưa sạch sẽ. Tuy nhiên, khi anh nói lời này, cô dường như thực sự không thể chịu đựng được, cô vội vàng đi về hướng phòng tắm, rửa sạch cổ tay vừa bị giữ, rồi mới đi ra.

 

Quay lại bàn ăn, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đều nhìn người bạn thân của mình, hỏi với ánh mắt mà chỉ họ mới có thể hiểu được.

 

Tuy nhiên, cả hai đều khá tự nhiên.

 

“Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta về đi! Tiểu Hi cần đi tắm, ngày mai Tiểu Nặc phải dậy sớm đến trường.” Hình Liệt Hàn nói.

 

“Daddy, con ăn no rồi.” Cậu nhóc đáp.

 

“Anh, em đến nhà chị Tư Vũ ngủ một đêm được không?”

 

“Nói là cuối tuần mới đến rồi cơ mà, hôm nay mới là thứ năm.” Hình Liệt Hàn không muốn phá vỡ nguyên tắc.

 

“Vâng! Thế cũng được.” Hình Nhất Nặc nói xong, Truy cập truyen.one đọc full nhé. cúi đầu xuống.

 

Mọi người đứng dậy và đi ra ngoài, cậu nhóc và Hình Nhất Nặc nắm tay nhau đi phía trước, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đi sau, cả nhóm đi ra. Khi Hình Liệt Hàn bước đến quầy, Ôn Lệ Thâm nói với anh: “Thanh toán rồi.”

 

Đường Tư Vũ quay đầu nhìn Tô Hi, Tô Hi lắc đầu, bữa ăn này Ôn Lệ Thâm trả.

 

Vừa bước ra khỏi nhà hàng, có một quảng cáo đang chiếu ở giữa màn hình lớn, cậu nhóc lập tức ngạc nhiên mừng rỡ: “Mẹ nuôi, là mẹ kìal”

 

Mọi người nhìn lên màn hình lớn, nhìn thấy quảng cáo mỹ phẩm của Tô Hi, cô ở trong bể bơi, giống như công chúa đại dương, từ dưới nước ngắng mặt lên, trên màn hình hiện rõ nét thanh tú. Đôi mắt tự tin và quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khế cong lên, lộ ra vẻ đẹp mê đắm.

 

Tô Hi hơi ngượng ngùng, đây là dòng son thương hiệu quốc tế mà cô đại diện, thương hiệu này rất thích dùng sắc thái này để quảng cáo, nghĩa là sau khi đi bơi, son vẫn thanh thoát và giữ được màu, không bị trôi mắt.

 

Hình Liệt Hàn nhìn một hồi, sau đó bề cậu nhóc và đi về phía thang máy, Đường Tư Vũ thường thấy quảng cáo của Tô Hi ở khắp mọi nơi. Không có gì lạ khi Hình Nhất Nặc hô lên: “Đẹp quái”

 

Ôn Lệ Thâm nheo mắt nhìn, Tô Hi trong quảng cáo không ngờ lại xinh đẹp đến mức làm anh rung động, đặc biệt là ánh mắt quyến rũ cuối cùng khiến đàn ông khi nhìn thấy đều sẽ có một cảm giác bị dụ dô.

 

Tô Hi ngắng đầu nhìn Ôn Lệ Thâm và phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình trong quảng cáo, cô vội vàng kéo Đường Tư Vũ đi khỏi đó, cô có chút xấu hổ.

 

Trước đây, cô cảm thấy mình thật xinh đẹp trong quảng cáo này, nhưng bây giờ không biết tại sao, cô luôn cảm thấy quá hấp dẫn rồi.

 

Trong thang máy, Tô Hi kéo Đường Tư Vũ và nói với cô: “Lát nữa chở tớ về nhé!”

 

“Mami, con với mẹ cùng đưa mẹ nuôi về Truy cập truyen.one đọc full nhé. nhài”

 

“Anh, anh có thể chở em về không?” Hình Nhất Nặc khoác tay anh hai, cô khá xấu hổ khi một mình đến nhà họ Ôn.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 182


Chương 182:

 

Nặc Ôn Lệ Thâm nói với Hình Liệt Hàn: “Nếu cậu đưa Tiểu Nặc về, thì đưa Lương Diệu về cùng, tối nay tôi không về đấy đâu.”

 

“Được!” Hình Liệt Hàn đáp lại và nói với cậu nhóc đang ôm trong lòng: “Con có muốn cùng cha đưa cô đến nhà chú Ôn không?”

 

Hình Nhất Nặc vui vẻ: “Tiểu Hi, đi cùng Truy cập truyen.one đọc full nhé. với cô đi!”

 

“Mami, con có thể đi cùng cô không?” Cậu bé hỏi Đường Tư Vũ.

 

“Được rồi! Về nhà sớm là được.” Đường Tư Vũ không phản đối.

 

Lúc này, Hình Nhất Nặc nói với Tô Hi: “Chị Tô Hi, lát nữa em sẽ đưa giấy với bút cho chị. Chị cho em xin chữ ký được không?”

 

“Đương nhiên là được rồi.” Tô Hi cười.

 

“Vâng! Chờ em một lát, cặp sách của em để trên xe của anh hai.”

 

Đường Tư Vũ không ngờ Hình Nhất Nặc theo đuổi các ngôi sao, hơn nữa còn rất thích Tô Hi, Tô Hi cũng cảm thấy vinh dự khi có công chúa nhỏ nhà họ Hình làm fan của mình.

 

Thang máy dừng lại ở tầng 1. Đường Tư Vũ và Tô Hi bước ra trước, trong bãi đậu xe, ba chiếc xe cũng đỗ gần đó, Hình Nhất Nặc yêu cầu Hình Liệt Hàn mở khóa xe, cô bước vào và nhanh chóng tìm thấy một tờ giấy và cây bút.

 

Tô Hi cầm lấy và kê lên sườn xe kí tên cho cô ấy, tên cô ấy rất có chất thơ, còn vẽ cả trái tìm tình yêu, Hình Nhất Nặc nhận được chữ ký và ngay lập tức nhảy cẵng lên sung sướng: “Cảm ơn chị Tô Hi, sau này em có thể gặp chị không?”

 

“Tất nhiên có thể rồi.”

 

“Vâng! Tạm biệt hai chị.” Hình Nhất Nặc lich sự vẫy tay chào và bước đến xe của anh trai.

 

Xe của Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn ra trước, xe của Đường Tư Vũ chậm rãi lái ra sau.

 

Trong xe, Tô Hi đột nhiên thở ra, như thể thần kinh của cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

 

Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: “Làm sao vậy? Ăn một bữa cơm mà như đi đánh trận không bằng.”

 

“Mệt mỏi!”

 

“Sao mà không phải cậu đi thanh toán nhỉ?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi, bởi vì lúc cô rời đi, hình như cô đã nghe thấy Ôn Lệ Thâm cố ý ép cô ấy thanh toán.

 

Mà trên bàn, Ôn Lệ Thâm gọi nhiều món đắt tiền như vậy, như kiểu là có ý vậy.

 

“Vốn dĩ tớ muốn thanh toán đấy chứ!

 

Nhưng mà, ai biết Ôn Lệ Thâm lại đi tới, cướp lấy thẻ của tớ thôi thì không nói làm gì, còn không cho tớ thanh toán, nói bữa cơm này không tính.” Tô Hi cạn lời, cô muốn nhanh chóng mời anh bữa cơm để không phải gặp lại anh nữa.

 

Mỗi lần nhìn thấy anh, trong đầu cô tự động hiện lên cảnh tượng nóng bỏng đó, cô muốn mát trí nhớ luôn cho rồi.

 

Mặc dù tối nay anh mặc một bộ vest lịch lãm, với một thân hình đẹp trai tuấn tú, nhưng bộ dạng của anh khi không mặc đồ lại càng khiến cô nhớ mãi không thôi.

 

Đường Tư Vũ thương cảm nhìn cô: “Anh ấy không đối đầu với cậu đấy chứ?”

 

“Ai biết, tâm tư của anh ta thật khó nắm bắt.” Tô Hi mệt mỏi dựa vào ghê phụ.

 

Ngoài cửa sổ, màn đêm như trêu ngươi, gió chiều hiu hiu, tâm tư của cô như bị bao phủ bởi một lớp mờ mờ.

 

“Không ngờ tối nay Hình Liệt Hàn sẽ đưa anh ấy tới.”

 

“Thôi, tớ không trách cậu!” Nói xong, Tô Hi nheo mắt, suy đoán: “Người đàn ông này rốt cuộc là làm gì nhỉ? Anh ta có khí chất của người thành đạt, nhưng nếu anh ta là nhân vật có tiếng ở trong giới kinh doanh. Tớ nhất định phải biết chứ! “

 

Đường Tư Vũ tiếp lời: “Tớ cũng không biết.”

 

“Lần trước tớ nhìn thấy anh ta trong chương trình, đó là một buổi biểu diễn cao cấp. Anh ta không xuất hiện trên khán đài, nhưng anh ta có phòng nghỉ riêng!”

 

Đường Tư Vũ đoán: “Có thể anh ấy có một thân phận bí ẩn và quyền lực.”

 

“Tớ không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh ta trên Internet.”

 

Đường Tư Vũ không nhịn được mà cười thích thú: “Tuy nhiên, mặc dù anh ấy rất bí ẩn, nhưng có một sự thật được công nhận.”

 

“Là gì?”

 

“Đẹp trail”

 

“Cần cậu phải nói đấy! Hình Liệt Hàn đẹp trai hơn.” Tô Hi không chịu thừa nhận Ôn Lệ Thâm rất đẹp trai, nói xong Tô Hi ám muội nhìn cô: “Nói đi, cậu sống với anh ấy lâu như vậy, có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
 
Chương 183


Đầu óc Đường Tư Vũ lập tức ong ong: “Không!”

 

“Đã nhìn thấy cơ thể anh ấy chưa?”

 

“Nhìn thấy rồi, cũng vậy vậy thôi!”

 

“Vậy vậy là như nào? Có mây múi?”

 

“Thế cậu nói về chuyện Ôn Lệ Thâm trước đi! Không phải cậu nhìn thấy hét rồi sao? Ngay cả chỗ đó cũng nhìn rồi mà.”

 

Đường Tư Vũ không chịu thua kém.

 

“Tó không nói.” Tô Hi cười hì hì, đánh chết cũng không nói.

 

Cuối cùng, hai cô gái ngay lập tức cười khúc khích, cả xe vang lên tiếng cười đùa thích thú, cuộc trò chuyện giữa những cô gái không hề trong sáng đâu!

 

Nhà họ Ôn, Hình Liệt Hàn đem hành lý của em gái bước vào đại sảnh, hai người lớn tuổi của gia đình họ Ôn đã về, nhìn thấy Hình Nhất Nặc, họ rất vui mừng và cũng rất hoan nghênh cô.

 

“Nhất Nặc, nào, đến xem phòng bác trang trí cho con này. Nó cũng khá giống với phòng con ở nhà đấy.” Bà Ôn nắm tay Hình Nhất Nặc lên lầu, cậu nhóc cũng theo lên.

 

Hình Liệt Hàn đang ở trong đại sảnh, trò chuyện với ông Ôn, Ôn Lương Diệu cũng lên lầu để xem căn phòng do mẹ anh trang trí.

 

Bà Ôn mở một căn phòng có ánh sáng rất đẹp, trang trí vô cùng nữ tính, ấm áp ngọt ngào, ánh mắt của Hình Nhất Nặc sáng lên: “Đẹp quá! Cảm ơn bác Ôn.”

 

Bà Ôn lập tức thở dài: “Con không biết hồi đó mẹ con sinh con là con gái, bác đã ngưỡng mộ nhiều như nào đâu. Bác không có đủ dũng khí để sinh thêm đứa nữa, nếu không, bác đã sinh thêm một đứa con gái từ lâu rồi, bác rất thích con gái.”

 

Vì vậy, khi nhà họ Hình đưa Hình Nhất Nặc đến sống tại nhà của họ, bà đã rất vui, như vậy, bà có thể cảm nhận được cuộc sống khi có con gái là như thế nào rồi, sau này, mỗi tuần bà đều có thể đến xem con trai bà kèm cặp việc học cho Hình Nhất Nặc.

 

Bà nhất định trang trí căn phòng với màu hồng ấm áp để Hình Nhất Nặc sống thoải mái.

 

“Mẹ, em ấy lớn rồi, mẹ vẫn trang trí màu này à.” Phía sau, giọng nói của Ôn Lương Diệu truyền đến tai phu nhân Ôn.

 

“Tiêu Nặc vẫn còn nhỏ.” Bà Ôn liếc nhìn cậu.

 

Hình Nhất Nặc đang ôm một cặp búp bê, Vui vẻ ngắm nhìn: “Cảm ơn bác, con thích căn phòng này lắm.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn thời gian, lên lầu tìm con trai, nhân tiện xem xét phòng của em gái, sau đó dặn dò: “Phòng cũng trang trí cho em rồi, tháng này, em phải cố gắng lên đấy.”

 

*Á… mây giờ rồi? Bài tập hôm qua của em vẫn còn hai trang! Toán đấy.” Hình Nhất Nặc lúc này mới nhớ ra.

 

Hình Liệt Hàn nhíu mày: “Mau lấy ra để Lương Diệu dạy em cách làm đi.”

 

Bà Ôn quay đầu nhìn con trai: “Lương Diệu, vậy con ở đây dạy Tiểu Nặc học bài, mẹ với anh đi xướng trước nhé.”

 

“Vâng!” Ôn Lương Diệu gật đầu.

 

Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc và bà Ôn xuống.

 

Hình Nhất Nặc đem cặp sách đến, việc đầu tiên cô làm không phải lấy sách bài tập, mà là vẽ một hình trái tim lớn trên trang giấy mà Tô Hi đã ký cho cô trước đó, dùng kéo cắt nó ra, dính lên đó một chút keo rồi dán vào nhật kí của cô.

 

Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đợi một lúc, lông mày hình kiếm của anh khẽ nhíu lại: “Bài tập đâu?”

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức nhận ra có một người khác bên cạnh, cô “a” lên một tiếng và lấy bài tập ra, sau đó, cô hỏi một cách hoài nghi:“Anh có chắc là anh làm được không? Bài tập của chúng em khá khó đấy.”

 

Ôn Lương Diệu cười nhạt: “Để anh xeml Đối với anh chắc là không khó đâu.”

 

Hình Nhất Nặc mở bài tập về nhà và cắn đầu bút nhìn cậu: “Vâng, cái này.”

 

Ôn Lương Diệu cầm lên xem qua: “Khá dễ, em làm trước đi, nếu không biết anh sẽ dạy em.” Nói xong, cậu đặt sách bài tập trước mặt cô.

 

Hình Nhất Nặc phồng má, nhìn chằm chằm rồi thì thầm: “Em không biết làm.”

 

Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc, xem ra khối lượng công việc của người hướng dẫn khá nặng đây, độ khó chắc chắn còn lớn hơn toán, cậu nói với cô: “Nhìn đề bài trước đi, anh tìm một cái ghế mang qua đã.”

 

Có vẻ như đêm nay không mất đến một hai tiếng dạy cô thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi.

 

Trong sân, Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc rời đi.

 

Đường Tư Vũ đưa Tô Hi đến tầng dưới của khu nhà ở, cô cũng vội vàng về nhà, ngày mai sẽ mua đồ rồi đến nhà Tô Hi cùng nhau làm bữa trưa.

 

Đường Tư Vũ về nhà trước, lúc bước vào phòng, cô chợt nhớ ra ga giường hôm nay bẩn, đều đã đem đi giặt rồi, cô sơ suất không chuẩn bị ga giường mới để thay.
 
Chương 184


Cô sờ vào ga trải giường, còn vài chỗ ở góc chưa khô, hôm nay cô cũng đã mệt rồi, ngày đầu đến kì, cô luôn có cảm giác kiệt sức.

 

Cô đi tắm trước, vừa bước ra thì nghe thấy tiếng mở cửa bên cạnh, tiếng con trai truyền đến: “Mami, con về rồi.”

 

Thân hình cao lớn của Hình Liệt Hàn bước tới: “Tiểu Hi, đi lấy quần áo đi, cha tắm cho con.”

 

“Vâng!” Cậu nhóc đáp và đi về phòng, tìm quần áo trong chiếc tủ nhỏ nhắn của mình.

 

Hình Liệt Hàn nhìn người phụ nữ mới tắm ra, đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, anh cong môi cười: “Đêm nay em ngủ ở đâu?”

 

Đường Tư Vũ ngắng đầu nhìn anh: “Tiểu Hi ngủ chỗ anh, tôi ngủ phòng nó.”

 

“Ngủ chung đi.” Hình Liệt Hàn trầm giọng yêu cầu.

 

“Anh muốn tôi làm bản ga trải giường của anh sao?” Đường Tư Vũ đe dọa.

 

Hình Liệt Hàn nhìn cô không nói nên lời: “Lớn như vầy rồi, lẽ nào em không thể xử lý loại chuyện này sao?”

 

Đường Tư Vũ nhướng mày tự đắc: “Không!”

 

“Thế ngủ trong phòng của con trai thì cần thận hơn một chút nhé.”

 

Đường Tư Vũ suy nghĩ một chút, cũng đúng, cô cắn môi nói: “Vậy thì tôi sẽ không ngủ trên giường của con nữa, tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha, anh mau đưa con đi tắm đi! Tắm xong thì đưa nó đi ngủ.”

 

“Lát nữa tôi qua, em thoa thuốc cho tôi nhé.” Hình Liệt Hàn vẫn còn vết bỏng trên ngực.

 

Đường Tư Vũ nhíu mày: “Anh rõ ràng có thể tự mình thoa mà.” Việc đơn giản như vậy còn cần đến cô ư?.

 

Tuy nhiên, người đàn ông đã độc đoán lên tiếng: “Tôi muốn em thoa.”

 

Nói xong, cậu nhóc bước ra với bộ đồ ngủ, nhìn daddy và mami đang cãi nhau, nó lập tức chu môi: “Daddy, mami, hai người có thể đừng cãi nhau nữa không?.”

 

“Cha mẹ không cãi nhau!” Đường Tư Vũ bật cười.

 

“Daddy, daddy có thể nhường mami không?.”

 

“Daddy luôn nhường mami mà.” Hình Liệt Hàn cười ấm áp.

 

Đường Tư Vũ ngay lập tức trừng mắt nhìn anh với biểu hiện nghỉ ngờ đã “nhường nhịn” của anh, Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc đi tắm.

 

Đường Tư Vũ đặt gối trên ghế sô pha, lấy một cái chăn bông nhỏ, sau khi đến kì, cô rất sợ lạnh nên buổi tối nhất định phải đắp chăn.

 

Nửa giờ sau, cậu nhóc nằm trên giường của Hình Liệt Hàn, anh cầm theo thuốc mỡ, song ngoại trừ phần dưới mặc một chiếc quần lót ra, toàn bộ phần thân trên của anh đều trần truồng.

 

Vết sưng tấy đỏ trên ngực anh đã giảm đi rất nhiều, nhưng anh vẫn cần tiếp tục thoa thuốc, Đường Tư Vũ mặc dù không vui nhưng cô cho rằng anh đã giặt ga trải giường cho cô, cô không thể nhẫn tâm không thoa thuốc cho anh.

 

Hai ngón tay mỏng manh như lá hẹ của cô nhẹ nhàng thoa lên ngực anh, đối với Hình Liệt Hàn, đầu ngón tay trắng trẻo của cô lướt nhẹ qua trái tim anh như hai chiếc lông vũ, làm nơi trái tim anh có chút ngứa.

 

Sau khi Đường Tư Vũ thoa xong, theo bản năng liếc nhìn vị trí mẫn cảm của anh, bức tranh cay mắt hiện ra, Hình Liệt Hàn cũng đành chịu, người phụ nữ này có ma lực có thể làm anh lên một cách rất dễ dàng.

 

“Nhìn cái gì?Muốn ăn à?” Hình Liệt Hàn cười xấu xa.

 

Đường Tư Vũ lập tức đỏ mặt tía tai nhìn anh chằm chằm: “Mau về phòng đi.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn cô chuẩn bị ngủ trên ghế sô pha đêm nay, anh nghĩ đến bộ dạng cô ngã khỏi ghế sô pha khi say rượu lần trước, và theo bản năng, anh nhắc nhỏ: “Đừng có ngã đấy.”

 

“Tôi không phải trẻ con.” Đường Tư Vũ cong môi, rõ ràng một giây trước anh còn khiến cô ghét anh đến mức muốn đánh chết anh luôn cho rồi, giây sau anh vẫn rất quan tâm đến ocô.

 

Sau khi Hình Liệt Hàn đi, Đường Tư Vũ rửa tay và quay lại ngủ, cô để một chiếc đèn tường, đắp chăn bông và chìm vào giấc ngủ.

 

Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc đi ngủ. Cậu bé vẫn cần phải che bụng dưới vào ban đêm nhưng cậu nhóc nóng đến mức có thể dễ dàng đạp tung chăn vào ban đêm.

 

Hiện tại Hình Liệt Hàn đã trở nên rất tỉnh ngủ. Anh có thể thức dậy ngay lập tức nếu con trai mình trở mình hoặc điều gì đó.

 

Đây có lẽ là giác quan mà một người cha nên cói Căn biệt thự của gia đình của Ôn Lệ Thâm, phòng ngủ chính có tầm nhìn ra phong cảnh rất tốt, như thể ánh đèn của toàn bộ thành phố được thu vào tầm mắt.

 

Lúc này, chiếc đèn cá tính treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng mờ ảo và dịu dàng.

 

Ôn Lệ Thâm cầm một chiếc trong tay một chiếc Ipad, đang xem xét các hoạt động và lịch trình gần đây của công ty.

 

Là người điều hành cao nhất của Thiên Mộ Entertainment International, tất cả những gì anh tiếp xúc là hàng chục nhân viên cấp cao. Danh tính của anh đã được bảo vệ rất tốt vì anh không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý và anh không thích bị quấy rầy trong đời sống cá nhân của Truy cập truyen.one đọc full nhé. mình.
 
Chương 185


Chương 185:

 

Đây cũng là thói quen được nhà họ Ôn truyền lại, là cổ đông lớn nhất kiêm người sáng tạo ra tập đoàn Thiên Mộ, nhưng anh vô hình trong làng giải trí.

 

Trong tập đoàn Thiên Mộ, anh không dùng tên tiếng Trung mà sử dụng tên tiếng Anh, cái tên này dường như đại diện cho quyền lực và uy nghiêm tối cao trong ngành giải trí, Biowen.

 

Và đây cũng là tên bên ngoài của anh, nói chung là anh sẽ không tham gia các cuộc họp và tiệc chiêu đãi không quan trọng.

 

Ôn Lệ Thâm đọc xong lịch trình, đang muốn đặt Ipad xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên quảng cáo Tô Hi vừa nhìn thấy trên màn hình nhà hàng.

 

Không thể giải thích được, anh thực sự muốn xem lại nó một lần nữa, có lẽ đó là ban đêm yên tĩnh khiến người ta chỉ muốn buông bỏ những sự phòng bị ngự trong lòng và làm những gì mình muốn thôi.

 

Ôn Lệ Thâm tìm kiếm tên của Tô Hi, xuất hiện rất nhiều tin tức về cô, tin đăng ngay ở đầu là vụ lùm xùm giữa cô và một ngôi sao nam, bấm vào thì thấy tin cô đang uống trà và ăn cơm thân mật với một nam diễn viên.

 

Ôn Lệ Thâm nheo mắt một cái liền tắt đi, anh biết rất rõ đây chỉ là chiêu trò câu View.

 

Anh trực tiếp thêm 2 chữ quảng cáo vào cuối tên cô, video clip do Tô Hi quay lập tức xuất hiện, có tận máy trang, trang đầu tiên đương nhiên là quảng cáo của những nhãn hiệu lớn mà cô nhận.

 

Ôn Lệ Thâm bấm mở quảng cáo nước hoa của cô. Trong nền nhạc trầm, du dương, cô mặc một chiếc váy trắng phong cách, sánh bên một người mẫu nam ngoại quốc điền trai, ánh mắt đầy quyến rũ, hút hồn.

 

Trong hình ảnh cuối cùng, Tô Hi cầm trên tay lọ nước hoa tinh xảo, rồi khi cô chớp mắt, hai đôi cánh thiên thần trắng muốt sau lưng dang rộng khiến tổng thể bức ảnh đầy thánh thiện và cuốn hút.

 

Khi ống kính zoom lại gần, khuôn mặt Tô Hi đẹp đến nghẹt thở.

 

Con ngươi của Ôn Lệ Thâm phản chiếu lại hình ảnh này, có một tia ánh sáng rực rỡ hiện lên.

 

Tuy đã được xử lý hậu kỳ, nhưng người phụ nữ này thật sự có khí chất, tướng mạo và trạng thái không có sự thay đổi nhiều.

 

Ôn Lệ Thâm vậy mà lại bắt đầu nảy sinh một loại hứng thú, đó là tán thưởng tất cả các quảng cáo của người phụ nữ này. Cô thể hiện các Tô Hi khác nhau, có vui tươi, có ngọt ngào, cũng có lộng lẫy. Ôn Lệ Thâm chưa từng có hứng thú với một nghệ sĩ như vậy.

 

Cô ấy là người đầu tiên.

 

Sau khi Ôn Lệ Thâm xem hàng chục video quảng cáo của cô, anh quay lại trang báo có scandal vừa rồi của cô, rồi nhấp vào dòng tiêu đề. Những vụ bê bối ban đầu và những động thái gần đây của Tô Hi đều được tóm tắt trong một diễn đàn. Ôn Lệ Thâm cực kỳ kiên nhẫn kéo xuống dưới.

 

Chỉ là màn tranh đấu trong giới giải trí.

 

Trong đó cũng có bức ảnh cô trên thảm đỏ lần trước. Bức ảnh khiến toàn cảnh chuyện xảy ra ngày hôm đó lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí của Ôn Lệ Thâm.

 

Ôn Lệ Thâm cứ ngồi xem, ánh đèn ngoài cửa sổ dần tắt, thời gian cũng chuyển sang sáng sớm.

 

Anh nhìn lướt qua, mày kiếm vô thức nhíu chặt lại!

 

Khỉ thật, anh thực sự đã thức cả đêm vì một nữ nghệ sĩ. Anh tắt Ipad, cất nó vào tủ bên cạnh, rồi nằm gói lên cánh tay.

 

Vốn dĩ lúc này anh sẽ buồn ngủ, nhưng giờ, trong đầu anh lại tràn ngập nụ cười của một cô gái, trong quảng cáo, mọi biểu cảm của cô đều được phóng đại, hiện rõ nét, sống động và sâu sắc trong tâm trí anh.

 

Ôn Lệ Thâm có chút phiền muộn quay đầu, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Lẽ nào anh bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ này?

 

Người phụ nữ này trông thật tầm thường.

 

Trong công ty của anh có vô số nghệ sĩ, mà cô chỉ có thể nói là một người nhỉnh hơn một chút. Mặc dù Ôn Lệ Thâm là ông chủ lớn của tập đoàn giải trí nhưng anh chưa từng tiếp xúc với nghệ sĩ trong công ty. Anh biết trong giới giải trí hầu như không có cô gái nào giữ mình trong sạch!

 

Những cô gái vì danh lợi này, ai cũng không từ thủ đoạn, không ngần ngại bán thân xác mình để có được lợi ích và tài nguyên. Mà anh, vẫn luôn giữ thái độ như quần chúng đứng xem.

 

Nhưng anh sẽ không bao giờ tiếp xúc với đám phụ nữ này, bởi anh có thói quen sạch sẽ, còn Tô Hi, cô leo lên vị trí này bằng cách nào?

 

Cô còn có thể nhận quảng cáo của nhãn hiệu hạng nhất, chắc chắn là danh tiếng trong giới giải trí cũng không nhỏ. Có thể nói, tuy chen vào vị trí tuyến một, nhưng anh không trải qua quá trình phát triển của người trong nghề mà chỉ đưa ra quyết định về phương hướng chung của công ty, vậy nên không rõ lắm vị trí của Tô Hi.

 

Lúc này, Tô Hi cũng không ngủ. Cả ngày ở trong đoàn quay phim, cô đang rất buồn chán và mệt mỏi. Hơn nữa trước mặt người đại diện, đến ăn đồ ăn vặt, cô cũng cần năn nỉ, kiềm ché.

 

Từ sáng đến tối đều chê cô béo quá, nói cô mặc đồ diễn không đẹp, cả người như sưng phù, khiến cô gầy đi 5 cân trong quá trình ở đoàn phim. Mà cô vốn là một tín đồ ăn uống, không ăn vặt, vậy sống còn hứng thú gì?

 

Vì vậy, hiện tại, cô đang mặc quần áo rộng thoải mái, ngồi trước tivi, cầm đồ ăn vặt yêu thích và xem phim hoạt hình.
 
Chương 186


Chương 186:

 

Tô Hi xem xong phim hoạt hình thì đã một giờ sáng. Cô đã ăn uống no đủ, nên đi tắm, rồi đi ngủ.

 

Nằm trên giường, ăn no quá nên không ngủ được, cô quay qua quay lại, cầm điện thoại lên, xem tin tức về mình. Có một bài đăng đang bôi nhọ cô, cố so sánh cô và một số nghệ sĩ khác, còn nói cô không có kỹ năng diễn xuất.

 

Về những thứ này, cơ bản cô không thèm để ý đến. Điều này không liên quan đết kỹ năng diễn xuất của cô, chỉ là một sé người không muốn nhìn cô sống tốt, nghĩ cách mua antifan để bôi nhọ cô. Trong các bài đăng, có rất nhiều người so sánh cê với Diệp Lạp Lạp, rõ ràng, người mua antifan chính là Diệp Lạp Lạp.

 

Chà đạp cô đến cùng, lại khen cô ta đế: tận trời xanh, đồng thời cũng kéo vài ngô sao vào đề thêm phần náo nhiệt. Vẫn dẫm đạp lên cô như mọi khi, còn ai khác ngoà Diệp Lạp Lạp?

 

Quan hệ xã giao của Tô Hi trong giới giả trí khá tốt, mỗi lần hợp tác đều sẽ trỏ thành bạn bè, nhưng cô không phải kiếu người thích kết bạn với mọi người, vậy nên, rất nhiều mối quan hệ trong giới giả trí chỉ dừng lại ở bạn bè, chứ không phải Ệ bạn thân.

 

Vì vậy, có thể tính cô là một nghệ sĩ vừa lòng mọi người.

 

Tô Hi thấy những tin về mình không có gì thú vị, trong đầu đột nhiên hiện lên vẻ mặi nghiêm nghị của Ôn Lệ Thâm. Cô thầm nghĩ Internet phát triển như vậy, cô không tin không có thông tin gì về người đàn ông này.

 

Vậy là, cô cố gắng tìm kiếm tin tức về anh bằng nhiều cách khác nhau trên Internet, chẳng hạn như bảng danh sách những người giàu, hay quý tử, nhưng đều không tìm ra người đàn ông này.

 

“Chết tiệt, rốt cuộc anh ấy thần bí đến mức nào?” Tô Hi không nhịn được, lên tiếng chửi rủa.

 

Thôi vậy, cô mệt rồi, đi ngủ thôi.

 

Sáng sớm.

 

Nhà họ Ôn.

 

Hình Nhất Nặc còn chưa mở mắt, đồn: hồ báo thức đã vang lên vài lần. Cô sụ sùi một tiếng rồi tỉnh dậy, nghĩ rằng mìn!

 

vẫn còn ở nhà. Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ bước ra ngoài: “Mẹ… buổi sáng con muối ăn trứng trần nước sôi.”

 

“Ngoài trứng trần nước sôi, còn muốn ăt gì nữa?” Một giọng nam trong trẻo quyết Truy cập truyen.one đọc full nhé. rũ vang lên.

 

Hình Nhát Nặc vẫn đang nheo mắt lập tức Ị bị bị dọa tỉnh, nhìn người đàn ông đanc đứng trên hành lang, cô lập kêu “AI” mộ tiếng, rồi mới phát hiện mình đang mặc đẻ ngủ, liền vội vàng chạy về phòng.

 

Ôn Lương Diệu được cha mẹ giao nhiện vụ đưa cô đến trường. Anh đã đợi ngoà cửa nửa tiếng đồng hồ, cô gái này mớ thức dậy.

 

“Nhất Nặc, em còn nửa tiếng nữa, nhant lên!” Anh gọi cô từ cửa số rồi đi xuốn tầng.

 

Hình Nhất Nặc cũng biết mình sắp muội giờ rồi, cô dùng tốc độ nhanh nhất đề thay đồng phục học sinh và xách cặp đi ra. Ôi Lương Diệu bảo người giúp việc làn trứng trần nước sôi cho cô, còn anh ngồ ở đầu bên kia, tao nhã ăn cháo.

 

Hình Nhất Nặc như đi đánh trận, ngòi xuống cầm đũa ăn, nhìn sang Ôn Lương Diệu bên kia đã thay xong quần áo: “Lát nữa anh đưa em đi học?”

 

“Ừ!” Ôn Lương Diệu trả lời một tiếng.

 

“ÒI” Hình Nhất Nặc vùi đầu ăn nhanh, rồi lại uống một ngụm sữa đậu nành lớn: “Em sắp không còn thời gian rồi.”

 

Ôn Lương Diệu không khỏi khit mũi: “Anh còn tưởng em không biết!” Nói xong, anh lau khóe miệng, cầm chìa khóa xe lên, nhấc cặp sách của cô rồi bước nhanh ra ngoài. Cặp của Hình Nhất Nặc khá nặng.

 

Hình Nhất Nặc đi phía sau cũng chạy lon †on theo anh.

 

Trên đường, Ôn Lương Diệu lái xe với tốc độ nhanh nhất chở cô đến trường. Nhìn cô bước vào cổng trường, Ôn Lương Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra sau này anh sẽ là người phụ đạo kiêm lái xe cho cô gái nhỏ này.

 

Ôn Lương Diệu vừa lái xe về nhà, thì có cuộc gọi đến, anh liếc nhìn, thấy là cuộc gọi của Hình Nhát Nặc.

 

“Alol”

 

“Anh Lương Diệu, anh có thể vào phòng em xem sách tiếng Anh của em có trong chăn bông không?” Hình Nhất Nặc thấp giọng hỏi.

 

“Chờ một chút, để anh xem.” Ôn Lương Diệu đi về phía phòng cô, lật chăn bông ra, anh nhìn thấy một cuốn sách tiếng Anh dưới gối, liền đáp: “CóI”

 

“Tiết thứ hai của em là môn tiếng Anh.

 

Giáo viên rất hung dữ. Anh có thể mang sách đến cho em không? Xin anh đấy.”

 

Hình Nhất Nặc như một chú thỏ trắng tội nghiệp, cầu xin anh.

 

Ôn Lương Diệu rốt cuộc cũng biết, thói quen vứt đồ bừa bãi, quên trước quên sau của cô bé này rất mạnh, chỉ đành nói: “Được rồi! Anh sẽ mang đến ngay, còn cần mang thêm gì nữa không?”

 

“Không ạ, chỉ cần sách tiếng Anh thôi.

 

Cảm ơn anh.”
 
Chương 187


“Được rồi!”

 

“Nếu anh đến mà em đang vào lớp thì phiền anh mang sách đến lớp học hộ em?”

 

“Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ có gắng hết sức để mang sách đến trước giờ em vào lớp.”

 

Ôn Lương Diệu an ủi một tiếng. Cúp điện thoại xong, anh liền cầm sách chạy về phía gara.

 

Trường Trung học Phổ thông, lớp bảy – năm nhất Trung học Phổ thông.

 

Hai mươi phút sau, Ôn Lương Diệu mang sách đến. Nhưng vừa xuống xe, chuông báo giờ học chính thức đã vang lên. Anh cúi đầu liếc nhìn lớp học viết trên bìa sách giáo khoa, anh lập tức hỏi mọi người, rồi đi về phía lớp học của Hình Nhất Nặc.

 

Dáng người đẹp trai của anh đi trên hành lang bên ngoài lớp học, nhất thời thu húi sự chú ý của các cô gái, ai cũng đầy ngạc nhiên và tò mò, tự hỏi liệu đây có phải là giáo viên đẹp trai mới tới không.

 

Hình Nhất Nặc đang ngồi trên ghế, căng thẳng hồi hộp chờ cuốn sách tiếng Anh của mình. Lúc này, trên bục giảng, cô giáo dạy tiếng Anh trẻ tuổi đang nghiêm túc yêu cầu học sinh lật lại trang sách học hôm qua, đề ôn tập lại một lần.

 

Cả lớp đọc to.

 

Hình Nhất Nặc lúc này đang rất lo lắng.

 

Nếu giáo viên phát hiện ra cô không mang sách giáo khoa, nhất định sẽ phê bình nghiêm khác. Và đây sẽ là chuyện rất mắt mặt, xấu hỗ.

 

Ngay khi giáo viên dạy tiếng Anh chuẩn bị bắt đầu giờ học, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đẹp trai, thân hình cao 1m83, khuôn mặt tuấn tú, quyền rũ, toàn thân toát ra khí chất cao quý của công tử nhà giàu. Đó chính là Ôn Lương Diệu.

 

Ngay cả cô giáo tiếng Anh khi nhìn thấy anh cũng quên mắt đang muốn làm gì.

 

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, Hình Nhất Nặc lập tức ngạc nhiên mừng rỡ vẫy tay, không dám lên tiếng gây ồn ào.

 

“Xin chào, em gái tôi quên mang sách giáo khoa, tôi có thể mang vào không?”

 

Ôn Lương Diệu lên tiếng đề nghị cô giáo.

 

Cô giáo cũng không tỏ chút khó chịu nào, mà cười rạng rỡ: “Đương nhiên!”

 

Ôn Lương Diệu đích thân đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc, đưa cho cô cuốn sách giáo khoa, thuận tiện nói một câu: “Buỏi chiều, anh sẽ đón em.”

 

“Vâng ạ!”

 

Ôn Lương Diệu rời đi, mang theo trái tim thiếu nữ của tất cả các cô gái trong lớp, ngay cả cô giáo tiếng Anh cũng có chút thất lễ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của anh, mất vài giây mà vẫn không lấy lại được tinh thần.

 

Mà bên cạnh Hình Nhất Nặc, một cô gái mạnh dạn hỏi: “Nhất Nặc, cậu lấy đâu ra người anh đẹp trai thế? Không phải cậu chỉ có anh Hình Nhất Phàm và anh hai thôi sao? Anh ấy là ai?”

 

“Anh ấy là anh họ của mình.” Để chặn miệng những cô gái này, Hình Nhất Nặc hoảng sợ nhận Ôn Lương Diệu là anh họ.

 

“Trời ạ! Gen nhà cậu thật tốt! Anh họ cũng đẹp trai như vậy.”

 

“Hừm, im lặng, sao ồn ào thế? Không muốn học nữa à?” Cô giáo lập tức uy nghiêm ra lệnh, đồng thời, cũng nhìn tới Hình Nhất Nặc, trong lòng nghĩ, không biết anh họ của Hình Nhát Nặc có bạn gái chưa?

 

Ôn Lương Diệu là kiểu đàn ông khiến các cô gái trẻ đã nhìn tới thì không thể nào quên. Tuy còn trẻ nhưng anh có một khí chất trầm lặng, bình thản mà những chàng trai cùng tuổi không có được.

 

Không dễ gì đợi đến lúc tan học, Hình Nhất Nặc lập tức bị bao vây. Các bạn nữ cùng lớp hỏi cô mọi thứ về Ôn Lương Diệu, thậm chí còn hỏi anh có bạn gái chưa, sống ở đâu, số điện thoại là bao nhiêu và các phương thức liên lạc.

 

Hình Nhất Nặc bị hỏi đến đau đầu, cuối cùng cô lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ tới nữa, anh ấy đã có bạn gái! Lại rất xinh đẹp!

 

Thiếu nữ nhỏ như các cậu anh ấy không thèm để ý đâu.”

 

Câu nói này khiến các cô gái khác lập tức lộ ra vẻ vô cùng thất vọng, người nhà họ Hình, ngoại trừ Hình Nhất Nặc còn gần gũi, Hình Nhất Phàm thì đơn giản chính là kiểu người cao không với tới.

 

Hình Nhất Nặc thấy yên tĩnh rồi, đắc ý cười. Ôn Lương Diệu làm gì có bạn gái?

 

Anh ấy vốn không có! Nhưng vì anh mà cô lại bị các bạn học nữ hâm mộ, ghen tị.

 

Buổi trưa, tan học, Lâm Tịnh, người bạn thân nhất của Hình Nhất Nặc kéo cô đến một nơi yên tĩnh: “Nhất Nặc, bức thư tình mà lần trước cậu viết cho Tiểu Mỹ thật là đặc sắc, tài hoa! Mình cũng muốn cậu viết một bức hộ mình! Có thể không? Xin cậu đấy.”

 

“Chẳng lẽ cậu thật sự động lòng với Thành Duệ rồi! Cần thận đấy! Nếu cô giáo biết, cậu sẽ thê thảm.”

 

“Chỉ là viết một bức thư tình để anh ấy biết tâm ý của mình, chứ mình cũng không làm gì!” Lâm Tịnh ngượng ngùng ngoắc ngoắc hai tay, lộ ra vẻ e thẹn, lúng túng của thiếu nữ.
 
Chương 188


Hình Nhất Nặc thấy bạn tốt của mình thích Trình Duệ như vậy, căn môi nói: “Được rồi! Mình sẽ viết thư hộ cậu, khi nào cậu cần?”

 

“Tốt nhất là trước giờ tan học hôm nay… Mình biết chiều nay anh ấy sẽ đến sân bóng rổ đánh bóng… Lúc đó mình muốn đưa cho anh ấy.”

 

“Được rồi, để mình lo! Mình nhất định sẽ để anh ấy đọc xong thư tình liền thích cậu.” Hình Nhất Nặc vỗ ngực đầy tự tin.

 

“ỪI” Lâm Tịnh vui mừng ôm lấy cô: “Nhất Nặc, cậu thực sự là cứu tinh của mình.”

 

“Ai bảo mình đọc được nhiều thư tình của anh hai chứ! Từ từ luyện được một chút năng khiếu văn Chương, viết thư tình cũng không làm khó mình được. Tan học mình sẽ đưa cho cậu!” Hình Nhất Nặc võ vai bạn thân.

 

Buổi chiều, tiết học đầu tiên.

 

Môn Toán là môn là Hình Nhất Nặc không thích nhát. Thế là, khi thầy giáo khoảng 30 tuổi đang kiểm tra các câu hỏi của học sinh, thì phát hiện một trang sách màu hồng lộ ra dưới tờ giấy kiểm tra của Hình Nhất Nặc.

 

“Hình Nhất Nặc, đứng lên.”

 

Hình Nhất Nặc lập tức đứng dậy mà không biết tại sao, thầy giáo liền lấy ra trang giấy màu hồng, đó là bức thư tình cô mới viết.

 

Hình Nhất Nặc tròn mắt, thầm kêu “chết rÖÓI..

 

Thầy giáo vừa nhìn xem, liền rất tức giận: “Mới tí tuổi mà đã học viết thư tình rồi!

 

Trước khi tan lóp, thông báo cho phụ huynh đến.”

 

“Thưa thầy, bố mẹ em đưa anh trai em ra nước ngoài rồi.” Hình Nhất Nặc nhanh chóng thành thật nói.

 

“Ghi lại số điện thoại của phụ huynh ra mặt sau.” Thầy giáo đập bức thư tình xuống trước mặt, yêu cầu cô viết. Hình Nhất Nặc suy nghĩ, gọi điện cho anh cả nhất định không được, sẽ bị mắng! Cô nhanh trí nghĩ tới người nào đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số của Ôn Lương Diệu rồi viết ra.

 

Thầy giáo lấy lại bức thư đi, rất tức giận, chuẩn bị giao nó cho cô giáo dạy tiếng Anh, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Tiết học này, Hình Nhất Nặc phải đứng lớp.

 

Buổi chiều, trong quán trà, Đường Tư Vũ cùng ngồi với Tô Hi, còn có Diệp Du. Bài hát mới của Diệp Du đã bắt đầu tập diễn.

 

Bản thu âm piano của cô cũng sẽ bắt đầu thực hiện. Đường Tư Vũ lại bắt đầu có việc rồi. Diệp Du nói về Kỳ Lương. Anh ấy đã nhận một bộ phim mới, đang đến sa mạc để chọn cảnh quay. Anh ấy đã nhờ Diệp Du bày tỏ lòng cảm kích, biết ơn của mình với Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ cảm thấy áy náy, vì cô, anh mới rơi vào những ngày u ám và đau khổ đó, mà thực tế, tại concert của Diệp Du, Kỳ Lương lại giúp đỡ, động viên cô trên nhiều mặt.

 

Kể cả Kỳ Lương có cảm tình với cô, điều đó cũng là chuyện bình thường xảy ra giữa nam và nữ trưởng thành. Hình Liệt Hàn quá độc đoán và tuyệt tình.

 

“Chị thật sự ngạc nhiên đấy, Tiểu Hi hóa ra lại là con của Hình Liệt Hàn. Tư Vũ, em và Hình Liệt Hàn đã hẹn hò với nhau 5 năm trước à?” Diệp Du tò mò hỏi.

 

Đường Tư Vũ và Tô Hi nhìn nhau, Tô Hi thay cô giải thích: “Cũng tính là có qua lại thời gian ngắn.”

 

Đường Tư Vũ mỉm cười, cô và Hình Liệt Hàn không muốn người ngoài biết về vụ việc 5 năm trước, ngoại trừ người nhà.

 

Diệp Du không tiếp tục hỏi thăm nữa, buồi tối cô có buổi hẹn, nên rời đi trước.

 

“Tối nay cậu có về nhà ăn tối không?” Tô Hi hỏi Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ cũng muốn đi chơi thoải mái với Tô Hi, những phụ nữ có con, tự nhiên sẽ luôn đặt tâm tư vào con nhỏ, cô gật đầu: “Ừ, mình phải về nấu cơm cho Tiểu Hi.”

 

“Ôi! Nếu chỉ có mẹ con cậu ở đó, thì tó nhất định sẽ đến nhà cậu dùng bữa, nhưng Hình Liệt Hàn lại ở đấy, vậy sao tó có thể không biết xấu hổ, mà đến chứ?”

 

Tô Hi thở dài.

 

“Cậu cũng có thể đến mài” Đường Tư Vũ cười.

 

“Mình không thèm, đến làm bóng đèn cản trở hai người hả? Lại phải xem những màn thể hiện tình cảm, ân ái của hai người? Đúng là hành hạ “cầu độc thân” là mình đây mài” Tô Hi không muốn tự đi ngược đãi bản thân.

 

Đường Tư Vũ không khỏi lườm bạn mình một cái, cười nói: “Con mắt nào của cậu thấy tớ và anh ấy yêu thương, ân ái? Tớ và anh ấy không có quan hệ gì!”

 

“Không có quan hệ gì? Vậy Tiểu Hi đến kiểu gì?”

 

“Muốn chết à!” Đường Tư Vũ dùng tay đấm vào vai Tô Hi.

 

“Được rồi, không đùa với cậu nữa, buổi tối mình sẽ nhờ trợ lý mang đồ ăn tới. Gần đây mình không muốn ra ngoài, muốn ở nhà ăn quà vặt.” Tô Hi là một tín đồ của ăn uống, cô đem ý nghĩa của việc ăn uống phát huy đến mức cao nhất.

 

“Cậu cũng không sợ béo hải!”

 

“Béo thì béo! Béo lên, mình sẽ đổi sang đóng vai bác gái.” Tô Hi nói với vẻ không quan tâm.
 
Chương 189


Đường Tư Vũ cười thầm, biết chắc rằng cô ấy sẽ không béo lên, bởi vì từ trước tới nay, cô chưa thấy cô ấy mập! Ngược lại, mỗi khi quay xong một bộ phim mới, Tô Hi lại gầy đi vài cân.

 

Lúc này, hai chiếc điện thoại trên bàn, một chiếc trong đó đổ chuông.

 

=— = m À z Âm thanh giống nhau, thậm chí màu sắc cũng giống nhau, không phân biệt được là của ai. Đường Tư Vũ cầm lấy, tưởng là Hình Liệt Hàn giục cô về nhà nấu cơm, ai ngờ, cô cầm lên, chuẩn bị nhắc máy thì bỗng sóc.

 

“Điện thoại này không phải của mình… của cậu!” Nói xong, Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó, nói: “Là Ôn Lệ Thâm gọil Tô Hi đang ngồi uống trà sữa bên cạnh suýt phun trà sữa ra, cô cố nuốt xuống, cầm lại điện thoại, vừa nhìn đầu cô như nỗ tung.

 

“Ôi trời! Sao anh ấy lại gọi mình?”

 

Đường Tư Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, cười hi hi nói: “Còn có thể là gì nữa?

 

Nhớ cậu!”

 

“100% là không thể, chắc là muốn tớ mời ăn tối, hừ…” Tô Hi ra hiệu cho cô im lặng, rồi nhắc máy lên, nói với giọng tự nhiên và lịch sự: “Alo, xin chào!”

 

“Không lưu số điện thoại của tôi?” Người đàn ông đầu dây bên kia đột nhiên không vui hỏi.

 

Hình như cô không lưu số điện thoại của anh, điều này thật khiến anh tức giận.

 

Tô Hi đương nhiên biết anh là ai. Đã giả bộ đến bước này, cô đương nhiên không thể lộ ra, đành phải giả vờ như không biết anh, hỏi: “Uh… Xin hỏi, anh là…”

 

“Ôn Lệ Thâm.” Bên kia nghiến răng nghiền lợi giới thiệu.

 

“Ô! Ôn tiên sinh, xin chào. Xin hỏi anh có việc gì vậy ạ?” Tô Hi cố nén cười, giữ bình tĩnh.

 

“Có, tối nay mời tôi ăn cơm.” Người đàn ông ở đầu kia trực tiếp nói.

 

“Tối nay à! Đổi ngày được không? Hình như tôi không có thời gian đâu! Buổi tối còn có bữa tiệc.” Tô Hi tự thấy khâm phục mình, nhớ đến lúc lấy lại viên đá quý, không phải cô cũng bị anh đầy tới đầy lui sao? Bây giờ, đã đến lúc cô trả thù.

 

Đường Tư Vũ ở bên tán thưởng, giơ lên ngón tay cái, kỹ năng diễn xuất của Tô Hi thật hoàn hảo.

 

“Tốt nhất là cô nên từ chối tất cả các hẹn đi. Thời gian tối nay của cô thuộc về tôi.”

 

Ở đầu bên kia, người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh.

 

Tô Hi hơi mở to mắt, đã thấy người bá đạo nhưng chưa thấy người bá đạo, hống hách như vậy. Tuy nhiên cô không phải là người ăn chay, cô nói thẳng: “Thực xin lỗi, tối nay tôi thật sự không có thời gian, hay là, tối mai thì sao?”

 

Tối nay Tô Hi vốn dĩ có thời gian, nhưng giọng điệu của người đàn ông này khiến cô thấy hơi chút khó chịu, nói gì mà thời gian tối nay của cô thuộc về anh?

 

Truy cập truyen.one đọc full nhé. Anh là ail Anh tưởng mình là sếp của cô àI Cắt, cô cũng không cầu xin anh điều gì.

 

“Cô đã hẹn với ai?”

 

“Tôi đã hẹn ăn tối với một nhà đầu tư, rất quan trọng, liên quan đến công việc của tôi. Vì vậy, tôi thực sự không thể mời anh ăn tối được.” Tô Hi tùy ý tán dóc.

 

“Nếu nói dối tôi, cô có biết hậu quả như thế nào không?” Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo.

 

Tô Hi không khỏi buồn cười, cô nói thế nào thì chính là thế đó. Lẽ nào anh còn có thể tra ra lịch trình ăn tối của cô? Cô cười: “Không lừa anh!”

 

“Được rồi! Trưa mai.” Đáp lại một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy.

 

Tô Hi “xì” một tiếng, có chút đắc ý cười, Đường Tư Vũ nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Anh ấy đồng ý rồi?”

 

“Đương nhiên, bổn tiểu thư đâu phải người có thể tùy tiện hẹn gặp, tớ cũng phải xem tâm trạng. Tuy rằng anh ấy đẹp trai, nhưng Tô Hi tớ đâu phải chưa từng gặp qua trai đẹp! Vốn bữa tối qua là tớ mời, nhưng anh ấy không để tớ mời, nói lời không giữ lời, bây giờ, anh ấy nói để tớ mời cơm, thì tớ sẽ mời à? Quá coi thường tớ rồi.” Tô Hi uống một ngụm nước.

 

Nói chuyện điện thoại với người đàn ông này, khiến cô cảm thấy căng thẳng đến mức miệng lưỡi đều khô khan, thật đáng ghét.

 

Đường Tư Vũ rất tán thành suy nghĩ của bạn: “Đúng vậy, đàn ông là cái thá gì. Anh ấy nghĩ mình là trời, là thần, thì ta không nên thỏa mãn bọn họ, mà nên thể hiện sức mạnh của phụ nữ chúng ta.”

 

Trong phòng nghỉ của văn phòng tổng công ty giải trí quốc tế Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, mày kiếm vặn như sợi dây thừng, người phụ nữ này còn dám làm cao với anh.

 

Để cô mời ăn tối, đây vốn là việc cô nên làm để chuộc tội, nhưng bây giờ, lại thành anh cầu xin cô mời?

 

“Kiểm tra một nghệ sĩ cho tôi, tôi muốn biết tối nay cô ấy có hẹn ăn với nhà đầu tư không!” Ôn Lệ Thâm hỏi người dưới quyền phía đối diện.

 

Ngồi đối diện là Ngô Đào, bên ngoài là Giám đốc điều hành CEO của Tập đoàn Thiên Mộ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi và đầy nghị lực.

 

“Ôn thiếu gia, anh muốn kiểm tra nghệ sĩ nào?”
 
Chương 190


“Một nghệ sĩ tên Tô Hi, hỏi người đại diện của cô ấy, xác định lịch trình tối nay của cô ấy!” Ôn Lệ Thâm có linh cảm mãnh liệt rằng người phụ nữ này không có hẹn ăn tối, mà đang nói dối anh.

 

“Tô Hil Nữ nghệ sĩ rất xinh đẹp và đầy triển vọng.” Ngô Đào lập tức có ấn tượng.

 

Dù là chủ tịch quản lý, kiểm soát hàng nghìn người ở công ty trong nước, ông vẫn có trí nhớ rõ ràng, sâu sắc về các ˆ^ ~ .. ma nghệ sĩ mới nồi.

 

“Đừng nói nhảm nữa, kiểm tra.” Ôn Lệ Thâm nhíu mày, anh không thể chờ đợi thêm được, muốn vạch trần lời nói dối của người phụ nữ này.

 

“Được rồi! Tôi sẽ kiểm tra ngay.” Ngô Đào nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, bước sang một bên gọi nhân viên của mình liên lạc với Annie, người đại diện của Tô Hi.

 

Có thể nói, các nghệ sĩ do tập đoàn Thiên Mộ hỗ trợ và kiểm soát đã độc chiếm phạm vi rộng lớn trên lĩnh vực âm nhạc và ngành điện ảnh trong nước.

 

Tuy nhiên, đối với Tập đoàn giải trí Thiên Mộ, nghệ sĩ và nhạc sĩ chẳng qua chỉ là những quân cờ, mọi việc đều được điều khiển và thao túng bởi những bàn tay to lớn ở hậu trường.

 

Mà điều khiển, thao túng, chỉ phối những siêu sao màn ảnh này không phải là các đạo diễn tên tuổi hay nhà sản xuất hàng đầu. Nói một cách tương đối, họ chỉ là nhân viên của tập đoàn Thiên Mộ. Tập đoàn Thiên Mộ hỗ trợ và kiểm soát không chỉ một công ty duy nhất, công ty môi giới nổi tiếng hàng đầu thế giới đều quy về dưới trướng. Tất cả những gã khổng lồ trong lĩnh vực này đều có 3 phần sợ người đứng sau tập đoàn Thiên Mộ.

 

Mà bàn tay to che trời này, thật ra chỉ là một thanh niên.

 

Ngô Đào quay lại, nói rõ ràng mọi thông tin cho Ôn Lệ Thâm: “Ôn Thiếu, tôi đã hỏi xong. Annie nói rằng Tô Hi đang trong kỳ nghỉ, không có tiệc xã giao nào, cũng không có hẹn tiệc với nhà đầu tư. Lúc này chắc cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.”

 

Quả nhiên là sinh ra để diễn xuất, đến nói dối cũng khí thế hùng hồn, “cây ngay không sợ chết đứng”, không chút kẽ hở như vậy.

 

“Ôn thiếu, anh tìm Tô Hi có việc gì vậy?”

 

Ngô Đạo tò mò hỏi. Tuy là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Thiên Mục, nhưng anh chưa bao giờ trực tiếp hỏi chuyện nghệ sĩ.

 

Hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy anh nhắc đến tên một nữ nghệ sĩ.

 

Chẳng lẽ Ôn thiếu gia cũng bắt đầu ăn khói lửa nhân gian, bắt đầu để ý tới nữ nghệ sĩ?

 

Ôn Lệ Thâm khẽ cong môi, không trả lời, nhưng lừa dối anh một cách trăng trợn, táo bạo như vậy, cô là người đầu tiên.

 

Tô Hi và Đường Tư Vũ tách ra ở bãi đậu xe, mỗi người tự lái xe rời đi. Đường Tư Vũ gọi xe cho Hình Liệt Hàn, anh đang đưa cậu nhóc đến trung tâm mua sắm để mua thức ăn, anh bảo cô trực tiếp đến trung tâm mua sắm tìm họ.

 

Xe của Đường Tư Vũ đi thẳng đến trung tâm mua sắm ở dưới nhà, lúc này đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên thì phát hiện là cha.

 

Cô án nghe điện trên xe: “Alol ChaI”

 

“Tư VũI Có ở nhà không?”

 

“Có ạI”

 

“Tiểu Lâm nói rằng con đã mua nhà mới lâu vậy rồi mà chúng ta còn chưa đến xem. Thật áy náy quá. Tối nay chúng ta sẽ đến nhà con ăn tối, cả nhà cùng sum họp, quây quần bên nhau. Y Y cũng sẽ đến.

 

Tim Đường Tư Vũ lập tức như nghẹn lại: “Cha… bây giờ?”

 

“ỪI Mọi người vừa mới xuất phát từ nhà, Tiểu Lâm cũng mua ít thức ăn, để đến nhà con nấu một bữa!”

 

“Cha, hôm khác đi! Tối nay con chưa chuẩn bị kỹ.”

 

“Không cần chuẩn bị gì! Người một nhà còn xấu hỗ cái gì? Cha cũng mấy ngày không gặp Tiểu Hi rồi.”

 

TGiEti,”

 

“Mọi người ra khỏi nhà rồi, nửa tiếng nữa sẽ tới.” Đường Hùng nói xong liền cúp điện thoại.

 

Đường Tư Vũ lập tức thở dài một hơi, Khưu Lâm lại muốn làm gì? Lẽ nào bà ta tìm ra cách gì để phản kích mình? Lần trước, sau khi cô đánh trả lại, Khưu Lâm rõ ràng cảm thầy không ổn. Người phụ nữ này, càng tạo ra áp lực nhiều hơn cho bà, bà ta càng không chịu dừng lại.

 

Trước đây, cô có thể bỏ qua, không quan tâm, nhưng bây giò, cô đã là một người mẹ, có con, người làm mẹ cũng mạnh mẽ hơn.

 

Chuyện lần trước Đường Y Y tấn công trên mạng đã trực tiếp gây tổn hại đến danh tiếng của con trai cô. Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

 

Mặc dù vấn đề này sau đó đã yên ổn lại nhưng thiệt hại trực tiếp thì vẫn còn.

 

Đường Tư Vũ vội chạy đến trung tâm mua sắm. Cô thấy cặp cha con nổi bật trong khu mua đồ ăn. Người đàn ông này có từ trường rất mạnh, chỉ cần anh xuất hiện, những người phụ nữ cách anh ta 100m đều bị thu hút, say mê anh.

 

Khi Đường Tư Vũ đi về phía họ, cô nhìn thấy các cô gái đang nhìn chằm chằm vào hai cha con, sự hưng phấn trong mắt họ không kém gì nhìn thấy thần tượng siêu Sao.
 
Chương 191


Tuy nhiên, người đàn ông này cũng mang hơi lạnh, đóng băng người khác cách xa ba thước, người lạ không được lại gần, khiến những cô gái này chỉ có thể quan sát từ xa, không thể lại gần trò chuyện.

 

“Mami ơi…” Giọng nói non nót, dễ thương của cậu nhóc gọi cô đầy phán khích.

 

Trong khoảnh khắc, Đường Tư Vũ cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều quét đến, cô cười tự nhiên bước đến bên hai cha con.

 

Đường Tư Vũ nói với Hình Liệt Hàn: “Tối nay cha tôi và họ sẽ đến nhà tôi ăn tối!

 

Anh có muốn tham gia không?”

 

Hình Liệt Hàn vừa nghe đã thấy chán ghét: “Tất nhiên không muốn tham gia.”

 

“Vậy thì tối nay anh ra ngoài, tự giải quyết bữa tối đi! Tôi và Tiểu Hi ăn cơm ở nhà.”

 

Đường Tư Vũ thấy anh đã chọn xong thực phẩm, thì lại nhìn anh.

 

“Daddy, sao daddy không ăn cơm với ông ngoại? Daddy không thích ông ngoạ sao?”

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười: “Không, vì daddy vẫn chưa gặp mặt chính thức với mọi người, nên khi nào có thời gian gặp mặt chính thức rồi lại giới thiệu với nhau nhé?”

 

“ÒI Vậy con vẫn không thể nhắc đến daddy trước mặt ông ngoại ạ?” Cậu nhóc thông minh hỏi, lần trước Đường Tư Vũ đã dặn dò cậu như vậy.

 

Đường Tư Vũ gật đầu, cúi xuống nói với con trai: “Đúng rồi! Trước tiên đừng nhắc đến daddy! Chúng ta hãy giữ bí mật thân phận của daddy.”

 

Hình Liệt Hàn không khỏi nhướng mày, có ý kiến: “Ý của em là nhắc đến anh rất mắt mặt đúng không?”

 

“Không phải mất mặt tôi, mà là mát mặt anh, được không? Năm năm trước…”

 

Đường Tư Vũ suýt nữa làm anh bại lộ trước mặt con trai.

 

Đôi mắt Hình Liệt Hàn nôn nóng, quýnh lên, lườm như muốn xuyên thủng cô, anh gần như đã đưa tay ra che miệng cô.

 

Tuy nhiên, cậu nhóc đã nghe thấy rồi. Đôi mắt to tròn ngập nước của cậu tò mò nhìn mẹ: “Mami ơi, 5 năm trước phát sinh chuyện gì?”

 

Đường Tư Vũ đắc ý nhìn người đàn ông nào đó, lười biếng giữ xe đẩy, hỏi anh: “Hay là, anh kể cho con trai nghe chuyện đã xảy ra năm năm trước đi!”

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc: “Không có gì xảy ra cả. Cách đây 5 năm, daddy với mami con cùng ởi du lịch, rồi âu đả một trận. Mami con vẫn còn nhớ vụ đói”

 

Nụ cười của Đường Tư Vũ trực tiếp biến thành giận dữ. Da mặt người đàn ông này có thể dày hơn được không? Năm năm trước, ai đi du lịch với anh?

 

“Mami, chuyện nhỏ như vậy, mami hãy tha thứ cho daddy đi!” Cậu bé thuyết phục mẹ.

 

Cánh tay Hình Liệt Hàn ấm áp vòng qua cổ Đường Tư Vũ, trong mắt mang theo ý cười, nhưng giọng nói lại có chút nghiền răng nghiến lợi: “Con trai nói đúng, em hãy tha thứ cho tôi đi!”

 

Đường Tư Vũ lập tức ngọ ngoạy, vùng vẫy trong cái ôm của anh, tức giận nói: “Đâu có dễ dàng như vậy.”

 

Hình Liệt Hàn cúi xuống, áp vào tai cô đầy ấm áp: “Dù sao thì tôi cũng đã tặng cho em một đứa con trai.”

 

Đôi mắt như sao biển của cậu nhóc nhìn chằm chằm vào bố và mẹ, trong mắt cậu, tất cả những gì cậu đang thấy đều là bố mẹ tình cảm ân ái, chứ cậu không hiểu ý “Ưm…” Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn lập tức lộ lên vẻ đau đớn. Vùng bị bỏng trên ngực không chịu nổi cú đánh Truy cập truyen.one đọc full nhé. nhẹ này.

 

Sau đó, Đường Tư Vũ cũng nhận ra mình đã làm tổn thương anh, nhưng ai bảo anh đáng đời thế?

 

Cùng nhau ra khỏi trung tâm thương mại, Đường Tư Vũ cầm thức ăn, nói với Hình Liệt Hàn: “Buổi tối anh đi đâu ăn?”

 

“Tôi ở nhà! Đợi người nhà em rời đỉ, tôi sẽ lại qua ăn!”

 

“Vậy anh không đói à?” Đường Tư Vũ hỏi.

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười: “Em quan tâm đến tôi nhiều như vậy? Có phải yêu tôi rồi không?”

 

“Lát nữa tôi bảo con mang một bát mì sang cho anh, để biểu thị sự “quan tâm”!

 

Đường Tư Vũ nói xong, nhướng mày, rồi nhanh chóng đuổi theo con trai đi phía trước.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn sa sầm xuống, người phụ nữ này thật là độc ác, buồi tối để anh ăn mì gói?

 

Sau khi lên tầng, Đường Tư Vũ thật sự rất ân cần, chu đáo, bảo con trai đưa một bát mì thịt bò xào tiêu cho người đàn ông nào đó. Cậu nhóc ngạc nhiên nhìn món mì: “Mami, daddy ăn cái này à?”

 

“ỪI Daddy thích ăn, mang qua đi!” Đường Tư Vũ sắp nhịn cười không nổi nữa, mặt cố giả bộ nghiêm túc.

 

Cậu nhóc lập tức vui vẻ mang qua cho cha.

 

Hình Liệt Hàn đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là máy laptop đang mở. Anh xử lý những bức thư còn lại. Đôi mắt hiểu biết, thông minh của anh toát lên tia nhìn xa trông rộng. Đôi tay thon đẹp của anh đang nhịp nhàng gõ bàn phím.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 192


“Daddy, daddy bận việc à?” Cậu nhóc ôm bát mì gói đi tới.

 

Hình Liệt Hàn nhìn con trai đi tới, lại thấy gói mì ăn liền trong tay con, khóe miệng cũng tràn ra một nụ cười dịu dàng: “Ừ!”

 

“Mami bảo con đưa nó cho daddy. Mami nói tối nay daddy muốn ăn mì gói.”

 

“Ừ, con đặt ở đây!”

 

“Daddy, đừng để mệt quá!” Cậu nhóc quan tâm, ngồi bên anh, trầm ngâm nhìn hàng tiếng Anh bên trong máy laptop. Cậu đọc ngay một số từ mà mình biết đầy dễ thương, giọng nói non nớt phát âm khá chuẩn. Hình Liệt Hàn mỉm cười xoa đầu con, hôn lên giữa mái tóc mềm mượt của cậu.

 

Tình yêu thương của người cha không che giấu được, âm thầm biểu hiện ra, sự yêu thương cho con cái không giấu lại chút nào. Đó chắc là biểu hiện tự nhiên của mỗi bậc cha mẹ.

 

Đường Tư Vũ nghĩ đến Khưu Lâm muốn đến nhà, liền không muốn nấu ăn. Tuy nhiên nể mặt cha, dù ghét hai mẹ con kia hơn nữa, thì trước mặt cha, cô cũng không làm trái ý ông.

 

Trên chiếc ô tô lái từ nhà họ Đường đến khu dân cư của Đường Tư Vũ, tối nay Đường Y Y trang điểm, ăn mặc đặc biệt.

 

Cô rất mong được gặp Hình Liệt Hàn ở cửa nhà Đường Tư VũI Mặc dù cơ hội này rất mỏng manh và gần như là không thể, nhưng Đường Y Y cũng không muốn để tuột mát.

 

Mà Khưu Lâm biết Hình Liệt Hàn sống ở đối diện nhà Đường Tư Vũ, cũng rất sốc, tự hỏi liệu đó có phải là nhà mà Hình Liệt Hàn bao dưỡng người tình không, nhưng lần này đến đây ăn cơm, Khưu Lâm cũng muốn xem cuộc sống của Đường Tư Vũ, cũng là để thỏa mãn ý tưởng gặp Hình Liệt Hàn của con gái.

 

Thế là bà ồn ào, lôi chồng đến.

 

Kể từ hôm Đường Tư Vũ nói ra vụ tranh chấp tài sản, Khưu Lâm liền cảm thấy khủng hoảng, lo sợ. Bà phải theo dõi, xem tham vọng của Đường Tư Vũ, để tránh cho lúc nào đó Tư Vũ nhảy ra, đòi chồng bà đưa lại số cổ phần của mẹ cô.

 

Khi đó chồng bà cũng khó tránh khỏi có chút bị làm khó.

 

Sau khi cậu nhóc trở lại, Đường Tư Vũ mới xác định cánh cửa kia đã đóng chặt.

 

Cô thực sự không muốn Hình Liệt Hàn cũng đến tham gia. Anh có quyền có thế.

 

Đó là mối quan hệ giữa con trai cô và anh.

 

Còn cô và anh vẫn chỉ là quan hệ hợp tác, cùng qua ngày.

 

6 giờ 30 phút, Đường Hùng đậu xe, Khưu Lâm đánh giá cơ ngơi được thiên nhiên ưu đãi này, trong lòng rất buồn bực, chồng bà đối với Đường Tư Vũ thật sự quá tốt. Để con trai Đường Tư Vũ đến nhà trẻ, ông mua cho cô một bất động sản ở vị trí tốt như vậy. Việc này cũng cho thấy địa vị của Đường Tư Vũ trong lòng chồng bà.

 

Đường Y Y tự ngắm chân dung trong gương, cảm thấy gương xe không thể phản chiếu hết vẻ đẹp của cô, nên lây chiếc gương nhỏ trong túi ra, cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, sau khi xác nhận đã hoàn mỹ, ánh mắt cô mới lóe lên vẻ tự tin và quyến rũ, cô rất mong được gặp Hình Liệt Hàn.

 

Đường Hùng lấy đồ chơi và hoa quả mới mua ở phía sau xe xuống, Khưu Lâm bước lên, giúp ông cầm đồ chơi. Bà còn nghĩ, lát nữa sẽ lấy lòng mẹ con Đường Tư Vũ trước, để cô không còn cảnh giác, đề phòng. Bà nhỏ hơn Đường Hùng cả một giáp, nên néu chồng chết trước, bà ta có thể nắm lấy tập đoàn của nhà họ Đường trong tay và giao lại cho con gái.

 

Nhưng trước đó, Đường Tư Vũ tốt hơn hết là không nên nảy lên suy nghĩ lấy số cổ phần của mẹ đẻ.

 

Bà cũng đã dạy bảo Đường Y Y, dặn dò cô trước tiên phải chịu đựng, đừng làm quá với Đường Tư Vũ. Mộ Phi đã như diều đứt dây, không thể nắm giữ được nữa, vậy không bằng để con gái lại chọn người đàn ông ưu tú hơn.

 

Khi vừa bước vào thang máy, Khưu Lâm đã hỏi thầm con gái với giọng hơi ngạc nhiên: “Con có chắc là Hình Liệt Hàn sống ở đây không?”

 

“Con chắc chắn, lần trước con làm ồn tới anh ấy, anh ấy đã mở cửa nói chuyện với con.” Đường Y Y rất chắc chắn.

 

Khưu Lâm cũng là một người lăn lộn trong giới kinh doanh, Hình Liệt Hàn danh môn cao quý như vậy, bà vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc, cũng không rõ anh là người như thế nào.

 

Tuy nhiên, cách làm việc của những người đàn ông trẻ, bà cũng khó nói.

 

“Mẹ, con rất muốn gặp anh ấy! Mẹ nghĩ anh ấy có ở nhà không?”

 

“Dù tối nay có gặp hay không thì tối mai con nhất định sẽ gặp anh ta.”

 

Đường Y Y không ngờ yến tiệc tối mai sắp đến rồi, cô hưng phần gật đầu: “Vâng!

 

Tối mai con nhất định phải thật xinh đẹp mới có thể thành công thu hút anh.”

 

“Con gái mẹ xinh đẹp thế này, người đàn ông nào mà không động lòng chứ?” Khưu Lâm nói với vẻ tự hào.

 

Đường Hùng thấy hai mẹ con nói chuyện suốt, nhưng ông không nghe rõ, liền nói với Khưu Lâm ở phía sau: “Sắp tới rồi. Lát nữa hai người nhã nhặn, hòa thuận làm khách nhé. Đùng lại gây ra chuyện gì na.

 

“Chồng, ông yên tâm, tôi đã dạy bảo Y Y rồi, sau này nó sẽ không tranh cãi với Tư Vũ nữa.” Khưu Lâm nói với vẻ mặt dịu dàng.

 

Chuông cửa vang lên, Đường Tư Vũ đang ở trong phòng bếp bước ra mở cửa, nhìn thấy cha đang đứng ở ngoài cửa. Khưu Lâm lập tức nhiệt tình gọi cô: “Tư Vũ, thời gian này bận việc quá, mãi không đến gặp con được! Hôm nay có thể đến rồi.”
 
Chương 193


Nói như là Đường Tư Vũ rất hoan nghênh bà vậy. Đường Tư Vũ nhàn nhạt nhìn Khưu Lâm: “Không cần thay giày, cứ vào đi! Tôi sẽ lau sàn nhà.”

 

Đường Y Y nhìn chằm chằm vào cửa nhà Hình Liệt Hàn, đoán xem anh có ở trong không, nhưng nghĩ đến có thể gặp anh trong bữa tiệc tối mai, cô đành miễn cưỡng bước vào nhà của Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ đóng cửa lại, chào hỏi cha: “Cha, để con xào mây món trước.”

 

“Ông ngoại! Đường Dĩ Hi lễ phép gọi ông.

 

*“Ngoan, để ông ngoại xem cháu có cao thêm chưa.” Đường Hùng kéo cậu nhóc lại, cần thận nhìn.

 

Khưu Lâm lập tức cười hỏi: “Vậy đứa nhỏ này nên gọi em là gì?”

 

“Gọi là bà cô! Gọi Y Y là dì.” Đường Hùng ở bên cạnh nói.

 

Đường Dĩ Hi còn nhỏ, nhưng cậu biết mẹ không thích cặp mẹ con này lắm, cậu cũng đã từng thấy họ ở sau lưng mắng chửi mẹ với ông ngoại, nên cố chấp không gọi, chỉ nhìn họ chằm chằm.

 

Khưu Lâm tức giận, đứa trẻ này thực sự không hiểu lễ nghi, giống hệt mẹ của nó.

 

Đường Y Y nhìn thấy cây đàn piano của Đường Tư Vũ, lập tức muốn chạm vào.

 

Sau khi ngồi xuống, cô ấn lung tung các phím đàn, không có tiết tấu.

 

“Không được chạm vào đàn của mami.”

 

Đường Dĩ Hi ngăn lại.

 

Đường Y Y quay đầu nhìn chằm chằm cậu nhóc: “Ai nói đây là đàn của mami cháu? Là cha ta mua.”

 

“Thế dì chơi được không? Nếu không biết chơi thì sẽ làm hỏng đàn.” Cậu nhóc hỏi.

 

Đường Y Y không khỏi khó chịu vì bị đánh giá thấp: “Ta đương nhiên có thể chơi đàn!”

 

“Vậy dì đánh một bài xem nào!”

 

Đường Y Y đâu biết đàn piano? Cô là người luôn không chịu yên tính, Khưu Lâm cũng từng muốn bồi dưỡng cô thành một cô gái có tố chất nghệ thuật, nhưng đành chịu, cô lại thích nhạc DJ trong hộp đêm hơn.

 

“Tại sao ta phải chơi cho cháu nghe?”

 

Đường Y Y hừ lạnh một tiếng, tìm bậc thang cho chính mình bước xuống.

 

*Ý Y, con so bì với một đứa trẻ làm gì?”

 

Đường Hùng tức giận trách cô, thật vô văn hóa.

 

“Ông ơi, ông có muốn nghe cháu đàn không?” Cậu nhóc quay đầu lại, hỏi.

 

Đường Hùng gật đầu: “Muốn, ông rất muốn nghe!”

 

“Vậy cháu sẽ đàn cho ông nghe.”

 

“Được!”

 

Đường Dĩ Hi bước đến đàn piano, lễ phép nói về phía Đường Y Y đang bá đạo chiếm lấy cây đàn: “Xin dì buông tay ra, được không?”

 

Dưới ánh đèn rực rỡ, Đường Y Y thận trọng nhìn chằm chằm cậu nhóc, tuy rằng chỉ vài giây, nhưng trong lòng cô trực tiếp chắn động rồi, chuyện gì vậy?

 

Tại sao cậu nhóc này giống Hình Liệt Hàn đến vậy?

 

Vì mẹ đã cho cô cơ hội đi dự tiệc nên hai ngày nay, cô đều bận tìm xem ảnh của Hình Liệt Hàn, trên tạp chí kinh doanh có ảnh cá nhân của anh, xem nhiều nên cô đã quen với nét mặt, ngũ quan của anh.

 

Bởi vậy, vừa nhìn Đường Dĩ Hi bước qua, Đường Y Y liền cảm thấy đầu ong ong.

 

Giống, rất giống, đứa trẻ này rất giống Hình Liệt Hàn.

 

Ngũ quan, đường nét và thậm chí cả dáng vẻ vừa rồi, đều rất giống.

 

Chết tiệt, tại sao đứa trẻ do Đường Tư Vũ sinh ra lại giống Hình Liệt Hàn như vậy?

 

Sao cô ấy lại tốt phúc, may mắn như thế?

 

Tuy nhiên, đứa trẻ lúc nhỏ nhìn dễ thương, lớn lên sẽ có nhiều khiếm khuyết, cô thầm nghĩ, khi lớn lên đứa nhỏ sẽ phát triển xiêu vẹo, không đứng đắn nữa.

 

Đường Y Y đành tránh ra, so hiểu biết với một đứa trẻ cũng rất mất mặt.

 

Đường Dĩ Hi chọn một đoạn nhạc vui vẻ, chỉ thấy hai bàn tay nhỏ bé đánh đàn đầy ưu nhã, xinh đẹp, khiến lòng người nghe cũng tự nhiên vui theo bản nhạc.
 
Chương 194


Chương 194:

 

“Thật hay, rất tuyệt.” Đường Hùng không khỏi khen ngợi.

 

Khưu Lâm ở bên cạnh, thấy chồng mình yêu thích đứa trẻ này, trong lòng càng thêm lo lắng, đứa nhỏ này được chồng thích, điều đó có nghĩa là Đường Tư Vũ cũng được ông yêu thương.

 

Đây không phải là một chuyện tốt.

 

Đường Tư Vũ đang ở trong bếp nấu ăn, chuẩn bị tùy ý nấu bốn món, dù sao cô cũng không cần tiếp đón hai mẹ này thật tốt.

 

Nghe tiếng đàn của con trai, lo lắng, muộn phiền trong lòng Đường Tư Vũ cũng giảm bớt nhiều, nhưng lại khiến cô nhớ đến Hình Liệt Hàn ở phòng bên cạnh. Anh thật sự sẽ ăn món mì ăn liền đó sao?

 

Bắt anh mua nhiều đồ ăn như vậy mà lại lâm cảnh phải ăn mì gói.

 

“ƠI Tại sao lại có cửa ở đây? Nó thông đến đâu?” Đôi mắt sắc bén của Khưu Lâm phát hiện trên tường có thêm 1 cửa chống trộm.

 

“Căn phòng bên cạnh là của người chị em gái thân thiết của Tư Vũ. Họ đã làm phòng thông với nhau.” Đường Hùng giới thiệu.

 

Đường Y Y nghĩ đến người chị em tốt của Đường Tư Vũ, đó không phải là nữ nghệ sĩ đang rất nồi trong làng giải trí hiện nay sao?

 

Cô không khỏi có chút ghen tị, Đường Tư Vũ có người bạn tốt như vậy, đến ở cũng ở cùng nhau.

 

Trong phòng khách rộng rãi bên cạnh, Hình Liệt Hàn đọc email xong, thực sự cảm thấy đói.

 

Anh thường ăn cơm tối vào khoảng giờ này, nhưng bây giờ, người nhà họ Đường ở phòng bên cạnh chưa rời đi, anh cũng chẳng muốn sang tìm Đường Tư Vũ.

 

Trong tủ lạnh, ngoại trừ nước và rượu, anh hoàn toàn không cất trữ đồ ăn vặt.

 

Hơn nữa anh cũng không thích có mùi khói dầu trong nhà này, nên phòng bếp cũng trở thành vật trang trí.

 

Hình Liệt Hàn bị cơn đói tập kích, nhìn bát mì ăn liền mà con trai đặt trên bàn, khó chịu thở hắt ra, cầm lấy và đi về phía máy lọc nước.

 

Tối nay cho anh ăn mì ăn liền, được lắm, ngày mai nhất định phải đòi người phụ nữ này bồi thường.

 

Hình Liệt Hàn đã lâu không ăn loại đồ ăn nhanh này. Lúc úp mì xong, anh lại cảm thấy cũng được, chỉ là hơi cay, khiến anh cũng muốn bốc hỏa.

 

Trên bàn ăn phòng bên cạnh, Khưu Lâm giả tạo khen ngợi tài nấu nướng của Đường Tư Vũ, mặc dù bà và Đường Y Y còn chưa hạ đũa được máy lần, cơm cũng mới ăn nửa bát, bởi các món ăn của Đường Tư Vũ quá thanh đạm.

 

Cả ba món đều là rau xanh khiến họ không có cảm giác thèm ăn.

 

Đường Hùng thường ăn nhiều thịt, cá, thỉnh thoảng mới nếm thử tài nấu nướng của con gái, nên ăn rất ngon miệng nên cũng liên tục khen ngợi. Đường Tư Vũ cũng chỉ cảm thấy lòng dễ chịu khi nghe lời khen của cha.

 

Ăn xong, Đường Y Y muốn rời đi, cô thật sự không muốn ở trong nhà của Đường Tư Vũ, khiến cô cảm thấy thật vô vị, nhàm chán.

 

“Chồng, chúng ta đi thôi! Đừng làm phiền Tư Vũ nữa, Tiểu Hi phải đi ngủ sớm.”

 

Khưu Lâm viện cớ.

 

Đường Hùng gật đầu, sau khi vẫy tay chào tạm biệt Đường Dĩ Hi, ba người rời đi.

 

Cuối cùng cậu nhóc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay bắm mật khẩu mở cửa đi tìm cha.

 

Đường Tư Vũ đang rửa bát, cậu nhóc lại chạy lại: “Mami, daddy thật sự ăn mì ăn liền rồi.”

 

Đường Tư Vũ sửng sốt, đã gần tám rưỡi tối, anh chắc đói bụng rồi.

 

Không hiểu sao cô lại cảm giác có chút tội lỗi, áy náy với người đàn ông này, nhưng nếu vừa rồi anh đến đây ăn tối, cô cũng không có ý kiến gì.

 

Chỉ là Hình Liệt Hàn cực kỳ bài xích, phản cảm với người nhà họ Đường. Anh không muốn đến, cô cũng không ép.

 

“Con hỏi daddy có muốn ăn chút gì không.”

 

“Daddy nói không ăn nữa.”

 

Đường Tư Vũ nghĩ tới quả dưa hấu mua lần trước vẫn còn, nên cắt một đĩa dưa hấu đưa cho con trai: “Con cần thận mang qua cho daddy!”

 

“Vâng!” Cậu nhóc lập tức tận tâm đưa qua.

 

Hình Liệt Hàn ăn quả dưa hấu tươi, ngon, lén “hừm” một tiếng, coi như cô vẫn có lương tâm.

 

Hình Liệt Hàn ăn xong dưa hấu, để con trai xem phim hoạt hình trong phòng mình.

 

Còn anh qua trả bát. Lúc này Đường Tư Vũ đang cúi xuống lau sàn, cô mặc áo phông dài, chiếc mông cong lên rơi đúng tầm mắt của anh, lắc qua lắc lại, thật hấp dẫn.
 
Chương 195


Đường Tư Vũ nhận thấy sau lưng có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, cô đột ngột quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm mông cô của người đàn ông.

 

“Anh… Anh đang nhìn đâu vậy?” Đường Tư Vũ chống eo nhỏ, trừng mắt nhìn anh.

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Em nói xem nhìn đâu?”

 

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám quấy rồi tình dục, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.” Đường Tư Vũ cảnh cáo. Người đàn ông này là một vật phẩm nguy hiểm, có thể bùng nỗ bắt cứ lúc nào. Cô cảm thấy phải luôn cảnh báo, phòng vệ, nếu không, ngày nào đó, người đàn ông này sẽ nổi cơn thú tính. Cô sẽ không có chỗ để khóc rồi.

 

Buổi tối năm năm trước, dáng vẻ như dã thú của anh khiến cô vẫn khắc sâu trong tâm trí.

 

Hình Liệt Hàn nhìn dáng vẻ như một con mèo hoang nhỏ của cô, đầu óc càng thêm nhột nhột, ngứa ngáy, muốn cắt hết móng vuốt sắc nhọn, bắt cô phải ngoan ngoãn, nghe lời.

 

“Cha em nói gì à?”

 

“Không.”

 

“Hai mẹ con kia có uy hiếp em không?”

 

Hình Liệt Hàn quan tâm, nói.

 

Đường Tư Vũ tiếp tục cúi xuống lau sàn nhà: “Không!”

 

“Đường Tư Vũ, đừng lãng phí tài nguyên tốt như anh. Nếu người nhà họ Đường dám bắt nạt em, thì cứ nói ra tên anh, anh sẽ chống lưng cho em.” Hình Liệt Hàn đề nghị.

 

“Cha tôi chính là người làm chủ trong nhà họ Đường. Anh ức hiếp nhà họ Đường, chính là ức hiếp cha tôi! Không cần, cám ơn.” Đường Tư Vũ cần mẫn lau sàn nhà.

 

Hình Liệt Hàn có chút không nói nên lời, sau khi đặt đĩa xuống, để không ảnh hưởng cô lau nhà, anh liền trở về phòng.

 

Đường Tư Vũ làm xong việc thì rất mệt mỏi. Cô tắm xong thì thấy đã mười giờ, tối nay thứ sáu, ngày mai thứ bảy, con trai không cần đi học, cô cũng không quản chặt thời gian nghỉ ngơi của con.

 

Cô cứ ngủ trước thôi.

 

Hình Liệt Hàn tự giác đưa con trai đi ngủ, không sang ầm ï với cô.

 

Mà đêm nay Ôn Lệ Thâm nằm ở trên giường, không có cảm giác buồn ngủ.

 

Gần đây đầu óc anh nhàn rỗi quá, lúc nào cũng nghĩ đến cô gái tên Tô Hi này.

 

Trong căn phòng ở nhà họ Ôn, Hình Nhất Nặc hoàn thành bài tập về nhà, liền ngồi trò chuyện video với Hình Nhất Phàm, cô ghen tị khi thấy anh trai tăng thể diện, vinh quang cho cha mẹ, mà cô, còn phải phiền người khác dạy bù cho.

 

Hôm nay còn tốt, 9 giờ đã có thể kết thúc.

 

Cô cũng phát hiện rằng Ôn Lương Diệu tốt hơn nhiều so với anh hai của mình.

 

Anh nói chuyện nhẹ nhàng, điềm đạm, không mắng mỏ khi cô mắc lỗi, không khiến cô bị căng thẳng tinh thần. Cô rất thích phương pháp dạy học của Ôn Lương Diệu.

 

Đến cả các đề toán không thích, cô dường như đều đã nắm được phương pháp làm, xem ra cũng không khó như thế.

 

“Đợi đến kỳ nghỉ hè, nhờ anh hai dẫn em qua đây chơi.”

 

“Thật ạ? Lúc đấy, cha mẹ còn ở đó không?”

 

“Vẫn còn! Ý cha mẹ là để em và Tiểu Hi cùng đến, gọi cả anh Liệt Hàn và chị Tư Vũ, cả nhà chúng ta cùng chơi ở đây.”

 

“Vâng! Tuyệt quá, em chắc chắn sẽ đi.”

 

Hình Nhất Nặc lộ ra vẻ mong đợi.

 

“Được rồi, em nhanh ôn bài đi! Sắp đến kỳ thi rồi, lần này đừng xếp hạng chót nữa. “

 

“Anh yên tâm, anh Lương Diệu dạy còn tốt hơn anh, em nhất định sẽ đạt thành tích cao trong kỳ thi này.”

 

“Hy vọng thế!” Hình Nhất Phàm cũng đặt kỳ vọng vào cô.

 

Tắt video, Hình Nhất Nặc thầm tự cổ vũ.

 

Cô không muốn mọi người xem nhẹ mình, cô phải chăm chỉ học tập.

 

Nhưng ngày mai hình như là thứ bảy … Yeel Có thể chơi rồi!

 

Trước khi đi ngủ, Hình Nhất Nặc nào còn nghĩ đến việc học? Những gì cô nghĩ chỉ là chuyện chơi.
 
Chương 196


Sáng sớm.

 

Hình Liệt Hàn là người dậy đầu tiên. Tối hôm qua, cậu nhóc đi ngủ muộn nên lúc này vẫn đang say ngủ trên giường. Hình Liệt Hàn tắm rửa xong bước ra, cầm điện thoại lên xem thì có cuộc gọi nhỡ từ trợ lý Hàn Dương.

 

“Alol”

 

“Hình thiếu, lần trước không phải cậu muốn nói chuyện với Oakes sao? Tôi được biết hôm nay ông ấy đã đến Trung Quốc.

 

“ÒI Hẹn gặp ông ấy cho tôi.”

 

“Tôi đã hỏi trợ lý của ông ấy. Hôm nay ông ấy không có thời gian. Tuy nhiên, tối nay, ông ấy sẽ tham dự một bữa tiệc dành cho giới kinh doanh do thị trưởng tổ chức.

 

Cậu có thể gặp ông ấy trong bữa tiệc.”

 

“Được rồi! Sắp xếp cho tôi!” Hình Liệt Hàn không có ý kiến.

 

“Lần này ông ấy đi cùng phu nhân. Hình thiếu, có phải anh cũng nên tìm một bạn gái đồng hành?” Hàn Dương ở đầu bên kia đưa ra lời đề nghị.

 

Hình Liệt Hàn híp mắt, trong đầu lóe lên một ứng cử viên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Được rồi! Tôi sẽ mang theo bạn gái.”

 

Đường Tư Vũ đã tỉnh dậy và đang nói chuyện điện thoại với Tô Hi. Buổi trưa, Tô Hi mời Ôn Lệ Thâm đi ăn, nhưng cô vẫn chưa quyết định được địa điểm.

 

“Tìm một nhà hàng cao cấp là được.”

 

Đường Tư Vũ tùy ý mặc một chiếc áo thoải mái, ngồi trên ban công, trò chuyện với Tô Hi.

 

“Cũng được, dù sao cũng là tớ mời. Tớ đến nhà hàng nào, anh ấy chắc không ý kiến gì đâu!” Tô Hi ở đầu bên kia đã nghĩ thông suốt.

 

“Ăn mặc, trang điểm đẹp vào! Nói không chừng, cậu có thể thu hút được anh chàng đẹp trai Ôn Lệ Thâm này.” Đường Tư Vũ cười đùa.

 

Tô Hi rõ ràng có chút thẹn thùng, khế “hừm” một tiếng, nói: “Mình mới không muốn đâu! Anh ấy không phải kiểu mình thích, hơn nữa mình bận thế này, làm gì có thời gian yêu đương. Mình cứ để mặt mộc đi gặp anh ấy thôi!”

 

Đường Tư Vũ cười nói: “Cậu không trang điểm trông đẹp hơn.”

 

“Được rồi, mình nên dậy thôi, cần đặt bàn sớm một chút.”

 

“ỪI Đi đi! Mình cũng đi xem Tiểu Hi đã dậy chưa.” Đường Tư Vũ nói xong, vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Hình Liệt Hàn bước vào từ cánh cửa đó, Đường Tư Vũ hơi ngớ ra: “Con trai đâu?”

 

Nghe cô hỏi một cách tự nhiên như vậy, Hình Liệt Hàn mỉm cười, gọi cô đầy ấm áp: “Bà xã, con trai chúng ta vẫn đang ngủ.

 

Đường Tư Vũ lập tức cảm thấy lông tơ dựng đứng, toàn thân cứng đò, bị tiếng “bà xã” của anh làm cho nồi da gà, cô khó chịu cau mày nhìn anh chằm chằm: “Anh đừng gọi linh tinh, ai là bà xã anh.”

 

Hình Liệt Hàn cũng không giận không hờn, bước đến trước cánh cửa đầy, chỗ ban công, vòng tay, ngắm nhìn người phụ nữ lúc sáng sớm. Dưới ánh nắng ban mai vàng rực, toàn thân cô toát ra một quầng sáng mờ ảo, làn da còn mềm mại, non mịn hơn cả thiếu nữ. Cơ thể anh hơi siết chặt.

 

Chỉ nhìn cô thôi mà suy nghĩ của anh đã như bị đình chỉ.

 

“Tiểu Hi tỉnh chưa?” Đường Tư Vũ có chút ghét bỏ ánh mắt anh.

 

“Vẫn chưa! 11h tối qua con mới đi ngủ.”

 

Hình Liệt Hàn trả lời cô, sau đó, anh khẽ cắn đôi môi mỏng gợi cảm: “Làm ơn giúp tôi một việc.”

 

“Cũng có ngày anh phải cầu xin tôi à?”

 

Đôi mắt Đường Tư Vũ lập tức lóe lên tia đắc ý.

 

Hình Liệt Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý tự mãn của cô, anh cong môi cười: “Đúng Vậy, xin em.”

 

“Nói đi! Chuyện gì vậy?” Đường Tư Vũ nhìn phong cảnh phía xa xa, chờ nghe anh nói.

 

“Tôi có một bữa tiệc vào tối nay, và tôi muốn mời em làm bạn gái của tôi.” Hình Liệt Hàn nói thẳng.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt: “Tại sao lại để tôi làm bạn gái đồng hành dự tiệc của anh? Bên người anh còn thiếu phụ nữ à?”

 

Lồng ngực Hình Liệt Hàn hơi thắt lại: “Vậy em có đồng ý không?”

 

“Còn Tiểu Hi thì sao?” Đường Tư Vũ đương nhiên không vui lắm, bởi vì cô không thích những nơi như thế này, có vẻ sôi nồi, náo nhiệt nhưng tất cả đều là giả dối, lá mặt lá trái, góp vui lấy lệ.

 

“Anh sẽ đưa con đến nhà họ Ôn, cùng chơi với Tiểu Nặc. Khi nào bữa tiệc tối kết thúc, chúng ta sẽ qua đón con.” Hình Liệt Hàn đã tính toán xong.

 

Đường Tư Vũ mím đôi môi đỏ mọng, cân nhắc, rồi cô ngắng đầu nhìn anh nói: “Có được lợi gì không?”

 

cắn đôi môi mỏng gợi cảm: “Làm ơn giúp tôi một việc.”

 

“Cũng có ngày anh phải cầu xin tôi à?”
 
Chương 197


Đôi mắt Đường Tư Vũ lập tức lóe lên tia đắc ý.

 

Hình Liệt Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý tự mãn của cô, anh cong môi cười: “Đúng Vậy, xin em.”

 

“Nói đi! Chuyện gì vậy?” Đường Tư Vũ nhìn phong cảnh phía xa xa, chờ nghe anh nói.

 

“Tôi có một bữa tiệc vào tối nay, và tôi muốn mời em làm bạn gái của tôi.” Hình Liệt Hàn nói thẳng.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt: “Tại sao lại để tôi làm bạn gái đồng hành dự tiệc của anh? Bên người anh còn thiếu phụ nữ à?”

 

Lồng ngực Hình Liệt Hàn hơi thắt lại: “Vậy em có đồng ý không?”

 

“Còn Tiểu Hi thì sao?” Đường Tư Vũ đương nhiên không vui lắm, bởi vì cô không thích những nơi như thế này, có vẻ sôi nổi, náo nhiệt nhưng tất cả đều là giả dối, lá mặt lá trái, góp vui lấy lệ.

 

“Anh sẽ đưa con đến nhà họ Ôn, cùng chơi với Tiểu Nặc. Khi nào bữa tiệc tối kết thúc, chúng ta sẽ qua đón con.” Hình Liệt Hàn đã tính toán xong.

 

Đường Tư Vũ mím đôi môi đỏ mọng, cân nhắc, rồi cô ngắng đầu nhìn anh nói: “Có được lợi gì không?”

 

“Em muốn gì?” Hình Liệt Hàn phát hiện người phụ nữ này rất thích học anh, tranh thủ khiếm lợi lúc người khác nhờ vả.

 

Đường Tư Vũ đột nhiên thấy rất vui vẻ, cô híp mắt, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ hơi nheo lại: “Tôi muốn…”

 

Giọng nói trầm, khàn của Hình Liệt Hàn gợi cảm và quyến rũ: “Em có thể đòi tôi bắt cứ điều gì.”

 

Đường Tư Vũ lập tức quay đầu nhìn anh một cách kỳ lạ, sau đó nhanh trí viết một chỉ phiếu trắng: “Trước cứ cho anh nợ một ân tình, sau này tôi nghĩ ra mình muốn gì, anh chỉ cần đáp ứng là được.”

 

Hình Liệt Hàn thực sự không thích chuyện này, nó khiến anh cảm giác bị người khác kìm hãm. Mà anh luôn thích kiểm soát mọi thứ, không thích bị ai kiểm soát.

 

“Được rồi, trước hết tôi nợ em một ân tình.” Hình Liệt Hàn đồng ý.

 

“Tôi không biết Tiểu Hi có đồng ý đến nhà họ Ôn không! Dù sao cũng không thân quen, nên cần hỏi con đã! Nếu con không muốn đi, thì tối nay tôi sẽ không đi.”

 

Đường Tư Vũ thản nhiên nói.

 

Trái tim của Hình Liệt Hàn bỗng căng thẳng, anh lập tức đảm bảo: “Yên tâm, tôi sẽ khiến con trai ngoan ngoãn đi.”

 

“Anh không được uy hiếp con!” Đường Tư Vũ quay đầu trừng mắt nhìn anh.

 

“Không.” Hình Liệt Hàn có nhiều cách để con trai đến nhà họ Ôn, anh nhìn thời gian: “Đề tôi gọi con dậy ăn sáng.”

 

“Ăn ở nhà hay ra ngoài?”

 

“Ra ngoài ăn!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền cất bước, không quên quay đầu nói một câu: “Xem tôi quá hiểu em rồi.”

 

Đường Tư Vũ nghẹn lời, đây tính là hiểu nhau gì!

 

Hình Liệt Hàn đi đánh thức con trai, Đường Tư Vũ cũng về phòng thay quần áo, còn bữa tối hôm nay, cô chỉ đơn thuần coi như đi chơi thôi! Hơn nữa, bữa ăn tự chọn ở đó chắc khá ngon.

 

Lúc mặc quần áo cho con trai, Hình Liệt Hàn hỏi cậu nhóc về việc đến nhà họ Ôn, cậu bé chớp chớp đôi mắt to ngắn nước: “Daddy, sao lại đến nhà họ Ôn!”

 

“Bởi vì daddy hẹn hò với mami của con, con có muốn daddy nhanh chỉnh phục, đuổi theo được mami không?”

 

“Muốn ạ!”

 

“Đúng rồi. Hôm nay con cùng cô chơi ở nhà họ Ôn. Bà Ôn, ông Ôn, cả chú Ôn nữa, đều rất thích con.”

 

“Nhưng con muốn đi khu vui chơi với mẹ!”

 

“Ngày mai daddy sẽ đưa con đến đó.”

 

“Nhưng trong nhà ông Ôn, không có đồ chơi nào mà con muốn chơi cải” Trong mắt cậu nhóc lóe lên tia gian xảo, lanh lợi.

 

Hình Liệt Hàn thở phì phò: “Con muốn daddy mua gì cứ nói thẳng đi.”

 

Quả nhiên là con của anh, bụng dạ đen tối, phúc hắc.

 

“Con muốn máy bay điều khiển từ xa.”

 

Mục đích của cậu nhóc cũng rất rõ ràng.

 

Hình Liệt Hàn nhẹ vỗ về cái mông nhỏ của cậu: “Được rồi, lát nữa daddy dẫn con đi mua.”

 

“Daddy…” Cậu nhóc quay lại nhìn cha.

 

Hình Liệt Hàn nghĩ rằng con còn muốn thứ gì, ngay lập tức nhìn con trai chăm chú: “Còn cần gì nữa?”
 
Chương 198


Chương 198:

 

“Con không cần gì nữa, con chỉ muốn nói, daddy không được bắt nạt mamil”

 

“Hiện tại ai bắt nạt ai, còn chưa nói chắc được. Con có lo lắng daddy sẽ bị mami con bắt nạt không?” Hình Liệt Hàn hỏi.

 

“Nếu mami bắt nạt daddy, vậy nhất định là daddy đã trêu chọc gì mami rồi.”

 

“ÒI Theo như con nói, daddy không thể bắt nạt mami con, còn mami con có thể bắt nạt daddy?”

 

“Daddy thật thông minh!” Cậu nhóc cười, rồi đến gần, hôn cha một cái.

 

Hình Liệt Hàn chỉ muốn lại đánh vào cái mông nhỏ của cậu, nhưng bất lực. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu quá đáng yêu, anh đến gần, hôn lên đầu nhỏ của con.

 

“Được rồi, con nhanh đi tìm mami đi, daddy thay quần áo rồi sang.”

 

“Vâng ạ!”

 

Cậu nhóc vội vã bước qua cánh cửa bên cạnh.

 

Đường Tư Vũ cũng đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy con trai tuấn tú đang đi tới, trong mắt cô lóe lên một tia yêu thương.

 

“Mami yên tâm, hôm nay con sẽ ngoan ngoãn ở nhà ông Ôn, chơi với cô. Mami và daddy cứ đi yêu đương đi!” Cậu nhóc nói với cô.

 

Đường Tư Vũ sắc mặt bỗng trở nên cứng ngắc, Hình Liệt Hàn đã nói gì với con?

 

“Ai nói mami và daddy con yêu nhau?

 

Chúng ta chỉ đi dự tiệc vào buổi tối thôi.”

 

Đường Tư Vũ phải nói sự thật cho con trai.

 

“Vậy hai người biết nhảy không?” Cậu nhóc tò mò hỏi.

 

“Không biết!” Đường Tư Vũ lắc đầu.

 

“Mami, con đã nói với daddy để daddy không bắt nạt mami.”

 

“Nếu daddy bắt nạt mami thì sao?”

 

“Vậy thì mami đừng khách sáo, cứ đánh daddy đi.” Cậu nhóc cười hì hì. Trong mắt cậu, Hình Liệt Hàn không có vẻ uy nghiêm nào.

 

Đường Tư Vũ “phì” một tiếng, bị con trai chọc cười: “Được rồi! Nghe lời con, mami sẽ đánh daddy thật mạnh.”

 

Một lúc sau, Hình Liệt Hàn đi tới, anh mặc một bộ quần áo giản dị, thân trên mặc áo phông sẫm màu, thân dưới mặc quần âu sẵm tối màu, người đàn ông này đẹp trai tuấn tú từ trong xương cốt, mặc quần áo gì cũng tạo cảm giác cao quý như công tử nhà giàu.

 

“Daddy ơi, chúng ta đi thôi!” Cậu nhóc nghĩ tới một lúc nữa mình có thể sở hữu một chiếc máy bay điều khiển từ xa, thật Vui.

 

Hình Liệt Hàn cũng quyết định sau khi ăn sáng xong sẽ đưa con đi mua. Con trai anh thường không yêu cầu anh bất cứ điều gì, đều là anh tự động đưa cho con.

 

Bây giờ hiếm khi con đưa ra một yêu cầu, anh đương nhiên sẽ đáp ứng con.

 

Vì vậy, cách trang điểm, phục trang của Tô Hi hôm nay đã bị một tay săn ảnh phía sau chộp được, đồng thời, thấy cô một mình lái xe ra ngoài, anh ta cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.

 

Tô Hi đến nhà hàng, mười một giờ, cô gọi trước một cốc đồ uống chờ Ôn Lệ Thâm.

 

Trong lúc buồn chán, cô liền xem các tin bát quái của giới giải trí, để hiểu địa vị của mình trong lòng người hâm mộ, cô là một nữ nghệ sĩ rất coi trọng danh tiếng bản thân.

 

Ngoại trừ những tin có ý bôi nhọ, tìm cách dẫm đạp lên cô, thì các tin khác cô có thể ngoảnh mặt làm ngơ, bình thường, cô luôn phải giữ đời tư trong sạch.

 

Vì phía gia tộc không muốn cô vướng vào những lời đàm tiếu như vậy.

 

Lúc Tô Hi chọn làm nghệ sĩ giải trí đã vấp phải sự phản đối của cha mẹ vì gia đình cô là gia đình làm chính trị, không thích con cái xuất đầu lộ diện, đặc biệt là cha cô. Vì chuyện này mà đã lâu rồi ông không để ý đến cô, thậm chí, hiện tại, cha cô cũng bận đến nỗi không có thời gian quan tâm cô.

 

Cô cũng quen rồi, vì ở nhà, cô chỉ là con gái nhỏ. Trên cô còn có một người chị rất giỏi về chính trị, chị gái hơn cô ba tuổi, hiện giờ là người đứng thứ hai trong Bộ Ngoại giao, mọi người trong nhà đều thích chị cô hơn.

 

Gia tộc của cô cũng rất đông và gắn bó với nhau. Trong lớp hậu bối, cô là người duy nhất nhảy ra khỏi gia đình và làm nghề mình yêu thích. Những anh chị em khác đều đi theo con đường của thế hệ trước và đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trên chính trường.

 

Trong công việc, Tô Hi chưa bao giờ nói về gia đình của mình, vì vậy gia thế đằng sau của cô luôn được giữ kín trong làng giải trí, có người tài giỏi muốn đào sâu tìm hiểu lý lịch của cô nhưng sau khi biết được một số đầu mối thì họ liền thu tay.

 

Bởi vì bối cảnh của Tô Hi không phải người bình thường có thể dò hỏi, đồng thời cũng không dám dùng lai lịch của cô để thu hút sự chú ý của dư luận.
 
Chương 199


Người thông minh sẽ tránh qua việc này, nếu không, đắc tội người trong giới chính trị sẽ không phải chuyện đùa.

 

Tô Hi nhân cơ hội gọi điện thoại cho mẹ.

 

Mẹ cô vẫn nói với giọng nhẹ nhàng, bảo cô có thời gian thì về nhà.

 

“Chị gái sao rồi ạ? Đã lâu con không gặp chị rồi.”

 

“Chị rất bận. Gần đây chị con đi công tác nước ngoài. Có thể vài ngày nữa sẽ về.

 

Chị em các con cũng nên liên lạc thường xuyên hơn.”

 

“Vâng, con biết rồi.”

 

Lại nói một số chuyện trong gia đình, sau đó Tô Hi cúp máy. Trong gia tộc, tuy rằng cô cũng kiếm được không ít tiền nhưng so với địa vị trên chính trường của các anh chị em khác thì cô lại bị coi nhẹ.

 

Dù sao, trong gia tộc, cô chỉ được coi như một con hát, diễn viên.

 

Tô Hi đang lơ đãng bưng chén trà trước mặt, đột nhiên, phía đối diện có một bóng dáng tuấn tú, quyến rũ.

 

Tô Hi ngẳắng đầu, lập tức bị dọa sợ. Ôn Lệ Thâm đến rồi.

 

“Anh đến rồi.” Tô Hi bối rối chào hỏi.

 

Ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm nhìn cô chăm chú: “Cô gọi món chưa?”

 

“Chưa! Đang chờ anh! Tôi không biết khẩu vị của anh.” Tô Hi lúng túng, nói đơn giản, thu lại những suy nghĩ vừa rồi.

 

Ôn Lệ Thâm lật xem thực đơn, hỏi người phục vụ vài món mình thích, cũng không cố ý chọn món đắt tiền. Gọi món xong, anh liền nhìn Tô Hi ở đối diện. Tô Hi cũng gọi hai món. Người phục vụ lấy lại thực đơn và rời đi.

 

Tô Hi cầm tách trà tỉnh xảo nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

Cô quay đầu lại liếc nhìn, Ôn Lệ Thâm đang ngồi ngay ngắn, nhưng đôi mắt sâu như vực lạnh của anh lại nhìn thẳng vào cô.

 

Lồng ngực Tô Hi bỗng căng thẳng, cô chớp chớp mắt, buồn cười hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có vết bẩn sao?”

 

Sau đó, cô thực sự cho là đúng như vậy, liền tìm chiếc gương nhỏ trong túi xách của mình.

 

Tuy nhiên, người đàn ông đối diện lại nheo mắt hỏi: “Tối qua cô có đi xã giao không?”

 

Tô Hi lắng nghe, hóa ra anh có ý kiến về việc hôm qua cô từ chối mời anh ăn tối!

 

Cô gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy! Tôi có bữa ăn với nhà đầu tư, không thể lùi lịch được.”

 

“Bữa tiệc kéo dài đến mấy giờ?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục hỏi.

 

Đáy mắt Tô Hi hiện lên tia chột dạ, nhưng cô đáp lời ngay lập tức: “Khoảng mười giờ tối về đến nhài”

 

Ôn Lệ Thâm vươn tay ưu nhã cầm tách trà, đưa lên môi mỏng, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu người đi?”

 

“Mười mấy người! Tôi không nhớ rõ lắm, có khá nhiều người.”

 

“Còn nhà đầu tư thì đó chắc là một ông chủ tương đối giàu nhỉ!”

 

“Đúng vậy! Rất giàu.” Tô Hi phải tiếp tục rào trước đón sau những lời nói dối cho toàn vẹn, nhưng cô hy vọng có thể kế thúc chủ đề này càng sớm càng tốt.

 

“Tôi vẫn luôn tò mò anh làm gì!” Tô Hi muốn tách mở đề tài.

 

“Về mảng đầu tư!” Ôn Lệ Thâm nhẹ giọng đáp.

 

“ÒI Vậy nhất định kiếm được rất nhiều tiền!”

 

“Không chỉ kiếm được tiền, tôi còn quer biết rất nhiều người giàu có.” Đôi mắ sáng ngời của Ôn Lệ Thâm chăm chứ nhìn cô.

 

Tô Hi lập tức có chút khó lý giải lời nói của anh, song Ôn Lệ Thâm vẫn tiếp tục nói: “Vậy nên nhà đầu tư tối hôm qua cô đi gặp, chắc tôi cũng quen. Ông ấy tên là gì?”

 

Toàn thân Tô Hi như bị điện giật, lồng ngực run lên. Đối diện ánh mắt sáng, ôn hòa của Hình Liệt Hàn, nhưng cô cảm giác như thể anh đang kề dao vào ngực cô, thật áp lực.

 

“Tối hôm qua… chắc là anh không quen biết đâu! Ông ấy cũng không quá giàu có.”

 

Tô Hi nghĩ như vậy đã xong, nhưng không ngờ anh vẫn nói lại chủ đề này.

 

Ôn Lệ Thâm đặt chén trà xuống, nhìn cô lạnh lùng: “Ngày hôm qua cô nói dối tôi.”

 

“Ách… Tôi không cól” Tô Hi cứng mồm không chịu thừa nhận, trong lòng khóc ngất, lẽ nào anh biết hôm qua cô nói dối?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom