Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 200


Khóe miệng Ôn Lệ Thâm khẽ nhéch lên “Vậy thì hãy nói cho tôi biết tên nhà đầu tu mà cô ăn tối cùng, tôi sẽ kiểm tra xem cê có thực sự đi ăn tối hay không.”

 

Tô Hi bị ép đến mức này, sao còn có thể tiếp tục nói dối được nữa? Khuôn mặ xinh xắn của cô đỏ bừng, đầu óc rối bời rõ ràng người đàn ông này chỉ dùng và ba câu mà đã ép cô vào tình huống xấu hỗ nhất.

 

Cô đành phồng má thừa nhận: “Được rồi Tôi đã nói dối.”

 

“Tại sao cô nói dối tôi?” Ôn Lệ Thâm hít mắt, không vui.

 

“Bởi vì… bởi vì tối hôm qua tôi có việc.”

 

Tô Hi cắn môi, nhớ lại đêm qua cô nằm trên sô pha, gặm chân vịt và một đống đồ ăn vặt, chuyện này đối với một người theo chủ nghĩa ăn uống thì rất quan trọng.

 

“Tôi rất không thích những người nói dối và càng không thích bị người khác lừa.”

 

Đôi mắt Ôn Lệ Thâm lóe lên một tia nghiêm khắc.

 

Tô Hi vô tình chạm phải ánh mắt của anh, lập tức có cảm giác chân mềm nhữũn ra, như một thường dân đối mặt với hoàng đề. Người đàn ông này rõ ràng không biết cô đã làm gì, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất mạnh mẽ của người bề trên.

 

Rốt cuộc, anh làm nghề gì? Người bình thường không thể có đôi mắt sắc bén và khí thế như vậy.

 

“Tôi xin lỗi.” Tô Hi như một đứa trẻ làm sai việc, xin lỗi anh.

 

“Lần này tôi sẽ tha cho cô, lần sau sẽ không có ngoại lệ! Cô phải trả giá cho việc nói dối của mình.” Ôn Lệ Thâm trằm giọng nói.

 

Tô Hi lập tức theo bản năng, làm động tác ôm ngực: “Trả giá gì!”

 

Ôn Lệ Thâm thấy động tác này của cô, nhếch miệng hơi chút khinh thường: “Mời tôi thêm mười bữa nữa.”

 

“Hả… 10 lần?” Tô Hi muốn ngắt luôn. Chỉ vì từ chối anh ấy một lần, mà giờ phải mời ăn 10 bữa?

 

Đây là đạo lý gì vậy? Không hề có lí tí nào!

 

Ôn Lệ Thâm hừ khẽ nói: “Đây là cái giá của việc cô đã lừa tôi.”

 

“Nhưng… 10 lần thì nhiều quá. Thêm nữa, chúng ta vốn là người xa lạ, cũng không thể tính là tôi lừa anh. Tôi cũng bận việc của mình. Mặc dù tôi lừa anh là không đúng nhưng…” Tô Hi cảm thấy thật không công bằng.

 

Ôn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô giải thích, ánh mắt bình thản: “Nếu cô cảm thấy lừa tôi là chuyện nhỏ, vậy cô sai rồi. Dám bày trò lừa gạt ngay trước mặt tôi, chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng.”

 

Tô Hi chết lặng. Cô cắn môi nói: “Nhưng… tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Sao anh nghiêm túc vậy làm gì?”

 

Nghe những lời này, khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm bỗng u ám: “Hay là cô nghĩ cái giá đó còn nhỏ? Cô muốn tôi tăng thêm trừng phạt?”

 

Tô Hi vội nuốt nước bọt: “Cái gì mà tăng thêm trừng phạt…”

 

Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có , thể trực tiếp “phong sát” cô, khiến cô r: a khỏi giới giải trí.”

 

Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc d cô không biết thân phận thực sự củ người đàn ông này nhưng cô có linh cải mạnh mẽ rằng, anh ta có thể làm việc này O “Đừng… đừng..đừng..10 lần đún không? Tôi mòi…tôi mời anh là được mà i Tô Hi sắp phát điên rồi, sao anh ta lại c œ thể nghĩ đến việc phong sát cô cơ chứ?

 

Người đàn ông này thật quá đáng sợ.

 

g Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Ôn L Thâm dường như lại thấy thú vị: “Cô s: rồi?”

 

“Sợ, tất nhiên là tôi sợ.” Tô Hi không khách khí thừa nhận.

 

Lúc này Ôn Lệ Thâm đã hài lòng. Anh cầm chặt cốc uống trà. Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đây xe chở đồ ăn tới, bày các món họ đã gọi lên bàn.

 

Nhưng trong mắt Tô Hi, các món ăn đầy đủ hương vị trên bàn dường như không còn hấp dẫn nữa. Cô chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, dường như có thể nhìn xuyên qua anh ta. Người đàn ông có thực lực mạnh mẽ này ở đâu ra vậy?

 

Có thể phong sát cô chắc chắn phải là người có địa vị rất cao, nhưng rõ ràng anh ta còn rất trẻ.

 

“Cô nhìn đủ chưa?” Ôn Lệ Thâm thanh nhã gắp thức ăn đưa vào miệng, liếc nhìn cô.

 

Tô Hi vội đỏ mặt, thu tầm mắt. Anh ta nghĩ đi đâu vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằng cô nhìn, là vì anh ta đẹp trai sao?

 

Được rồi, anh ta đẹp trai. Nhưng giờ Tô Hi chỉ cảm thấy anh ta giống một con ác quỷ đội lốt thiên thần. Bản chất anh ta quá xáu xa.

 

Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, bầu không khí có chút ngột ngạt. Tô Hi cảm giác mình như gặp quỷ rồi.

 

Vô duyên vô cớ phải mời thêm anh ta ăn 10 bữa. Người đàn ông này muốn khiến cô phá sản à?

 

Ôn Lệ Thâm quan sát biểu cảm phong phú của cô gái trước mặt, có lúc thất vọng, buồn phiền, có lúc cắn môi, lại có lúc lén nhìn anh. Anh bỗng thấy hứng thú với cô gái này. Cô thú vị hơn anh nghĩ.
 
Chương 201


“Viên đá quý kia trả lại chưa?” Ôn Lệ Thâm tò mò hỏi.

 

“Tối đó tôi đã trả lại, nếu không tôi liền trở thành kẻ trộm rồi.” Tô Hi nói.

 

“Là một nghệ sĩ, cô có khả năng kiềm chế bản thân không?” Ôn Lệ Thâm lại hỏi.

 

Tô Hi chớp mắt: “Anh muốn nói đến khía cạnh nào?”

 

“Sự cám dỗ của danh tiếng. Nghệ sĩ kiếm tiền nhanh, ngoài tiền đóng kịch, còn có rất nhiều cách kiếm tiền. Cô có được những đàn chị truyền cách kiếm tiền nhanh mà dễ nhất chưa?” Ôn Lệ Thâm nhẹ hỏi.

 

Ngay lập tức, Tô Hi tức giận vì cảm thấy bị lăng nhục, vấy bản. Lẽ nào người đàn ông này đang nghĩ cô ngoài diễn xuất còn bán thân?

 

“Thưa ngài, xin ngài đừng suy nghĩ sai lệch về người khác như vậy. Mặc dù tôi là 1 nghệ sĩ trong giới giải trí nhưng tôi luôn giữ mình trong sạch, biết giữ tự trọng, như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Tô Hi thấy mình sắp tức chết đi được.

 

Khóe miệng Ôn Lệ Thâm bắt giác nở nụ cười. “Thật sao? Cô có bằng chứng gì có thể chứng minh cho tôi không?”

 

Tô Hi lập tức đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Ôn Lệ Thâm: “Tôi không cần phải chứng minh với anh. Vả lại, tôi là người phụ nữ thế nào không liên quan gì tới anh. Nhưng việc anh nghi ngờ nhân cách tôi, chính là 1 hành vi vô đạo đức.”

 

Ôn Lệ Thâm khẽ nheo mắt nói: “Đúng là không có liên quan gì tới tôi.”

 

“Đúng rồi, lần trước tôi đã thấy hết anh rồi, cũng không phải tôi cố ý nhìn. Anh không cần vì chuyện này mà thù ghét tôi.”

 

Tô Hi cảm giác câu nói lúc trước của anh ta cơ bản chính là đề trả thù lần trước cô đã nhìn hết của anh ta.

 

Khuôn mặt điển trai của Ôn Lệ Thâm bỗng sa sầm: “Cô còn nhắc lại chuyện này làm gì? Không phải cô luôn nhớ đến chứ?”

 

“Tôi… tôi có nhớ gì đâu! Tôi sớm quên mình đã thấy gì rồi.” Càng nói đến, trong đầu Tô Hi lại hiện rõ ràng những gì cô đã thấy ngày đó. Khuôn mặt cũng càng hồng hơn.

 

Ôn Lệ Thâm thấy vẻ mặt đó, liền biết rằng cô không chỉ không quên mà còn nhớ rất rØ.

 

“Tốt hơn hết cô hãy quên chuyện này đi, cũng không được kể với bát kỳ ai.” Ôn Lệ Thâm cảnh cáo.

 

Tô Hi cong môi nói: “Tôi cũng muốn quên đi. Có gì đẹp đâu chứ.”

 

Ôn Lệ Thâm đang vươn tay gắp thức ăn, bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm Tô Hi: “Cô ngắm nhiều đàn ông lắm rồi nhỉ?”

 

Chậm chạp nhận ra bản thân đã nói sai, Tô Hi vội lắp bắp: “Tôi…tôi…tôi ngắm bao giờ. Tôi mới nhìn anh thôi.”

 

Nói xong, Tô Hi ngại muốn chết.

 

Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan tới anh, nhưng rõ ràng họ đang nói đến 1 bộ phận nào đó trên người anh.

 

“Đó là vinh hạnh của cô.” Ôn Lệ Thâm hừ khẽ.

 

Tô Hi dở khóc dở cười: “Tôi có thể khônc cần vinh hạnh này được không?”

 

Ôn Lệ Thâm thấy Tô Hi còn chưa ăn gì đành phải giục: “Ăn đi!”

 

Tô Hi nhìn thức ăn, bỗng không có cản giác thèm ăn. Cô không ăn thịt, nên liềr chọn ăn rau.

 

Sau hơn mười phút, Tô Hi thật sự đã ăr no, Ôn Lệ Thâm cũng không muốn ăr thêm nữa.

 

“Tôi đi thanh toán.” Tô Hi đứng dậy r: quây thu ngân. Tuy nhân viên phục vụ có thể đến kết toán nhưng cô muốn thoát khỏi người đàn ông này.

 

Tô Hi thanh toán xong thì trở về chỗ, nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Chiều nay còn có việc nên tôi đi trước đây.”

 

“Cùng đi thôi.” Giọng nói ấm áp mà sâu lắng của Ôn Lệ Thâm phía sau khiến cô dừng bước.

 

Anh đứng dậy. Tô Hi không thấp nhưng khi ở cạnh, cô chỉ cao đến cổ anh.

 

Tầng dưới trong nhà hàng, các tay săn ảnh đã sớm rình rập, chờ đợi. Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm cùng nhau bước ra.

 

Phóng viên nhanh tay chụp ảnh. Người Mà cảnh này lại bị cánh thợ săn chụp được. Có thể coi đây là cảnh thân mật hiếm hoi của Tô Hi với một người đàn ông. Họ có thể nhanh chóng đưa tin ẩn ý thổi phồng sự việc.

 

Tô Hi đến cạnh xe. May mắn xe của Ôn Lệ Thâm cũng đỗ bên cạnh. Cô quay sang chào: “Tạm biệt.” Nói xong, cô lên xe, rời đi.

 

Sau đó, Ôn Lệ Thâm cũng lái xe đi.

 

Một bữa cơm này cũng có thể tính là đã thành công rồi.

 

Ở đầu bên kia, Hình Liệt Hàn dẫn theo con trai và Đường Tư Vũ cũng rời khỏi nhà hàng. Trên xe, cậu nhóc đang nghịch chiếc máy bay điều khiển mới mua.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 202


Ngồi trong xe, Hình Liệt Hàn nói với con trai: “Bây giờ cha sẽ đưa con đến nhà họ Ôn, con phải ngoan ngoãn, vâng lời nhé.”

 

“Vâng a, con sẽ nghe lời ạ.”

 

“Tôi không đi đâu. Tôi ở đây đợi anh.”

 

Đường Tư Vũ hơi ngại vào nhà họ Ôn.

 

Hình Liệt Hàn chỉ vào một quán cà phê bên cạnh, nói: “Em ở trong này đợi tôi.”

 

“Được.” Đường Tư Vũ gật đầu, nhìn Hình Liệt Hàn dắt con trai xuống xe.

 

Ngồi một mình cũng buồn, nhìn đồng hồ thấy đã hơn 2h, cô tự hỏi không biết bên Tô Hi thế nào, liền nhấc máy gọi cho người chị em tốt của mình.

 

Tô Hi đang lái xe, liền bật chế độ nghe điện thoại trên ô tô.

 

“Hi Hi, cậu và Ôn Lệ Thâm ăn xong cơm trưa chưa? Có vui không?”

 

“Đừng nhắc đến nữa. Không vui chút nào, mình sắp trầm cảm đến nơi rồi.” Tiếng Tô Hi truyền đến.

 

Đường Tư Vũ phì cười hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

“Anh ta bóc mẽ chuyện tớ nói dối tối hôm qua ngay tại trận, hơn nữa, còn dùng thực lực của anh ta để chèn ép tớ.”

 

“Không thể nào. Vậy anh ta có tức giận lắm không?”

 

“Tức giận thì không, nhưng anh ta nói muốn trừng phạt mình. Phạt mình phải mời anh ta ăn 10 bữa nữa, thật đáng ghét.” Tô Hi cao giọng lên án.

 

Bên này, Đường Tư Vũ nghe xong lại cảm thấy thú vị. Cô mỉm cười, đùa rằng: “Liệu có phải anh ấy cố ý không? Biết đâu anh ấy yêu cầu cậu mời cơm 10 lần là tạo cơ hội để tiếp cận, bắt chuyện với cậu?”

 

Tô Hi nhớ lại bầu không khí lúc đó, hoàn toàn không giống những gì Đường Tư Vũ nói. Cô thở một hơi dài, nói: “Không thể nào, anh ta cố ý trừng phạt tớ.”

 

“Vậy buổi chiều cậu đi đâu?”

 

“Chiều nay tớ ở nhà. Buổi tối muốn gặp nhau không?”

 

“Buổi tối chắc tớ không có thời gian. Tớ phải đi cùng Hình Liệt Hàn đến một bữa tiệc.”

 

“Wow, tiến triển không tồi đó. Cậu sắp trở thành bạn đồng hành tham gia các bữa tiệc với Hình Liệt Hàn rồi.” Tô Hi trêu chọc.

 

“Việc đó cũng có chỗ tốt mà. Tớ đã bảo anh ta viết một tờ séc trồng, để sau này tớ có thể tùy ý sử dụng thẻ vạn năng này.” Vì nhận được hứa hẹn này, Đường Tư Vũ mới đồng ý đi theo Hình Liệt Hàn. Nếu không cô đã không đáp ứng.

 

“Được rồi. Vậy hẹn gặp nhau vào 2 ngày nữa nhé. Hôm nay tớ mệt rồi, có thể ngày mai tớ sẽ về nhà thăm ông và cha mẹ.”

 

“Ừ, hai ngày sau bọn mình gặp nhau.”

 

Cúp máy xong, Đường Tư Vũ ngồi trong quán cà phê đợi Hình Liệt Hàn đến đón.

 

Bởi họ còn phải đi chọn váy mặc trong tiệc tối.

 

Bữa tiệc tối nay rất quan trọng với nhiều X Â: gÁ Lư z . ` người nôi tiêng trong giới chính trị và giới kinh doanh. Các khách mời cũng được lựa chọn nghiêm ngặt và thận trọng.

 

Những thương nhân có địa vị bình thường đều không đủ điều kiện tham gia.

 

Mà vợ chồng ông Đường Hùng là đại diện của tập đoàn Đường Thị nên cũng là khách mời của bữa tiệc tối nay. Khưu Lâm đưa cho Đường Y Y một tấm thiệp mời, bảo cô ta tối nay cũng đến dự tiệc.

 

Đường Y Y rất háo hức chờ mong bữa tiệc tối nay. Cô đã đến một số cửa hàng trang phục cao cấp, chọn bộ trang phục dạ hội mà cô cho là đẹp nhất, những mong sẽ dành được sự chú ý của Hình Liệt Hàn. Mặc dù cô không bỏ được Mộ Phi nhưng cô muốn tìm lại tôn nghiêm sau khi bị Mộ Phi chia tay, vứt bỏ. Cô từng rất yêu Mộ Phi. Yêu càng sâu, hận càng nhiều. Giờ, nằm mơ cô cũng nghĩ đến việc tìm người ưu tú hơn, rồi khoác tay nhau đến trước mặt anh ta, đề tìm lại tự tôn trước kia.

 

Và Hình Liệt Hàn là mục tiêu của cô.

 

Mặc dù không hiểu người đàn ông này lắm, nhưng mặt nào anh ta cũng hơn Mộ Phi, điều đó đủ để xứng đáng cho cô đi quyến rũ anh.

 

Vẫn còn sớm, nhưng Đường Y Y đã vội vã thay trang phục cho buổi tối nay. Nhìn vào dáng đi ưu nhã, duyên dáng trước gương, cùng gương mặt đẹp hoàn hảo của mình, một nụ cười tự tin lóe lên dưới đôi mắt Đường Y Y.

 

Tối nay, Hình Liệt Hàn chắc chắn sẽ bị cô mê hoặc, quyến rũ.

 

Chỉ cần có được Hình Liệt Hàn, kể cả có phải trả Mộ Phi cho Đường Tư Vũ, Đường Y Y cô cũng có thể dẫm đạp cô ta dưới chân. Tập đoàn Mộ thị cũng đâu thể sánh với tập đoàn Hình thị.

 

Khi Đường Y Y còn đang thả hồn vào giấc mơ ngọt ngào thì ngoài cửa, Khưu Lâm đang bước vào. Thấy con gái xinh đẹp, gợi cảm, cô rất tự hào. Cô giúp con vén những sợi tóc quanh tai: “Y Y nhà ta thật đẹp!”

 

“Tối nay con chỉ muốn thu hút một người đàn ông là Hình Liệt Hàn thôi.”
 
Chương 203


Chương 203:

 

“Được, cậu ta nhất định sẽ chú ý đến „ con.

 

Khoảng 4h, Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn, kêu cô đi ra ngoài. Anh nói đang đợi cô ở cửa quán cà phê.

 

Đường Tư Vũ ra khỏi quán cà phê. Xe của Hình Liệt Hàn liền đỗ bên cạnh. Cửa xe mở ra, lộ một đôi mắt sâu thẳm dưới mày kiếm, đang nhìn cô chăm chú. Trái tim Đường Tư Vũ như bị anh bắt được rồi.

 

Cô bình tĩnh mở cửa ở ghế phụ rồi bước vào xe. Đôi mắt sâu xa khó đoán của Hình Liệt Hàn vẫn dừng lại trên người cô.

 

“Anh nhìn cái gì?” Đường Tư Vũ quay sang hỏi.

 

“Em rất đẹp.”

 

“Không cần anh khen.” Đường Tư Vũ trong lòng rất hưởng thụ nhưng ngoài miệng lại tỏ ra đắc ý.

 

Hình Liệt Hàn cong đôi môi mỏng, nói: “Đúng là cho em chút ánh sáng em đã tưởng mình thật rực rỡ.”

 

Đường Tư Vũ nhíu mày, quyết định phớt lờ anh. Cô rất ít khi đến những nơi cao cấp ở trung tâm thành phố, nên đành hỏi anh: “Tôi không biết chọn váy ở đâu, anh có biết nơi nào phù hợp không?”

 

“Đương nhiên có.” Hình Liệt Hàn thấp giọng trả lời.

 

Đường Tư Vũ không nói thêm gì nữa. Dù sao, cô cũng không quan tâm hay hứng thú việc sẽ mặc gì tối nay.

 

Chiếc xe thể thao của Hình Liệt Hàn đậu trước một cửa hàng thương hiệu tư nhân cao cấp, sang trọng. Đường Tư Vũ theo anh xuống xe. Hình Liệt Hàn đút tay túi quần, lười biếng bước vào.

 

Cảm giác anh như đang bước vào phòng khách ở nhà. Đường Tư Vũ khế cau mày, lẽ nào cửa hàng này là của người anh quen?

 

Đường Tư Vũ bước vào cùng anh. Cửa hàng được trang trí bằng rất nhiều những món đồ trang trí xa xỉ, sang trọng. Trong những tủ trưng bày tỉnh xảo là những bộ dạ hội được thiết kế hoàn mỹ dành cho cả nam và nữ. Tất cả đều tuyệt vời, hoàn hảo đáng kinh ngạc, không thể bắt bẻ bắt kỳ điểm gì.

 

Đường Tư Vũ thầm thốt lên thán phục.

 

Lúc này, một giọng nữ cung kính truyền đến: “Hình đại thiếu gia, mời ngài.”

 

Đường Tư Vũ thấy nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón chúc mừng anh thì đã hiểu rõ, anh là khách quen của cửa hàng.

 

“DÌ tôi đâu?” Hình Liệt Hàn hỏi người nhân viên phục vụ trẻ.

 

“Bà chủ đang trên lầu ạ.”

 

Đường Tư Vũ ở bên cạnh không nói nên lời. Đây là cửa hàng của dì Hình Liệt Hàn? Chả trách anh tự nhiên như ở nhà.

 

Hình Liệt Hàn nhìn thoáng qua Đường Tư Vũ bên cạnh, nói: “Theo tôi lên lầu.”

 

Đường Tư Vũ gật đầu, đi theo anh lên lầu.

 

Chiếc cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà kiểu dáng Châu Âu như mang theo hơi thở cao quý vô hình.

 

Đường Tư Vũ cùng Hình Liệt Hàn đến một nhà tròn. Cô kinh ngạc, ngây ngốc nhìn. Toàn bộ chiếc tủ tinh xảo trong nhà tròn đều trưng bày các bộ váy dạ hội tuyệt đẹp.

 

Chiếc nào cũng tinh tế, tuyệt hảo.

 

Một bóng người mảnh khảnh đang đo vải trên người ma nơ canh. Bên cạnh có người trợ lý đang ghi lại các con số.

 

Người phụ nữ đeo kính gọng vàng. Mặc dù đã có tuổi nhưng bà vẫn tỏa ra khí chất cao quý, lộng lẫy. Thấy Hình Liệt Hàn đến, bà lập tức nở nụ cười vui vẻ.

 

“Cháu trai của dì, khá lâu rồi không thấy cháu đến thăm dì.” Bà vừa cười vừa đặt thước may lên bàn.

 

“Chẳng phải hôm nay cháu đến rồi đây sao?” Hình Liệt Hàn bước tới, ôm dì trìu mến, rồi anh quay người. Hai dì cháu cùng nhìn Đường Tư Vũ đang bước vào phía sau.

 

Người phụ nữ đang được Hình Liệt Hàn ôm tên là Tưởng San, là em gái của mẹ Hình Liệt Hàn, bà chủ của cửa hàng thương hiệu thời trang cao cấp nồi tiếng.

 

Giờ bà khoảng 40 tuổi, phong tình vạn chủng.

 

“Cô gái này là?” Tưởng San cười, chăm chú quan sát Đường Tư Vũ.

 

“Cô ấy là mẹ của con trai cháu. Tên là Đường Tư Vũ. Hôm nay chúng cháu muốn tham gia một bữa tiệc tối.” Hình Liệt Hàn nói rõ ý định của mình.

 

“Ò, mẹ của cháu ngoại tôi. Quả là một mỹ nhân.” Tưởng San cười, khen ngợi.

 

Còn Đường Tư Vũ thấy thật xấu hổ. Cô lịch sự chào hỏi bà: “Chào bà chủ!”
 
Chương 204


“Đừng gọi như người ngoài thế. Cháu cứ gọi ta là dì, như Hình Liệt Hàn đi.” Tưởng San mỉm cười, sửa lại xưng hô cho Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ bây giờ cảm thấy thật xấu hổ. Cô đang nghĩ, vị phu nhân trước mặt này có phải đang hiểu nhằm điều gì không?

 

Hình Liệt Hàn vui vẻ cười nói: “Đúng thế, gọi là dì.”

 

Đường Tư Vũ lén lườm anh.

 

Hình Liệt Hàn phớt lờ sự khó chịu của cô, quay sang nói chuyện với dì: “Dì à, cháu muốn tối nay cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất đêm tiệc. Dì giúp cháu nhé.”

 

“Yên tâm, để dì lo.” Nói xong, Tưởng San quay sang đánh giá dáng người, khí chất Đường Tư Vũ, để tìm ra điểm nổi bật, tỏa sáng của cô. Như vậy mới có thể chọn được bộ trang phục dạ hội phù hợp nhất.

 

Bà thấy Đường Tư Vũ có chút nhút nhát, không tự nhiên, nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều cảm xúc, ưu tư. Bên ngoài cô lại tỏ ra hào phóng, mỉm cười dịu dàng.

 

Tưởng San rất giỏi phát hiện vẻ đẹp của người phụ nữ. Đường Tư Vũ quả nhiên chính là người mẫu hoàn hảo của bà.

 

“Đường tiểu thư, cháu ngồi đây một lúc.

 

Dì sẽ nhờ người mang vài bộ dạ hội thích hợp lên.” Tưởng San nhiệt tình nói với Đường Tư Vũ, rồi quay sang nói với cháu trai bên cạnh: “Cháu cũng đi chọn một bộ tây trang mặc tối nay đi.”

 

“Nhân vật quan trọng tối nay là cô ấy, cháu thì mặc gì cũng đẹp rồi.” Hình Liệt Hàn tự tin nói. Đường Tư Vũ vốn đang hơi căng thẳng, nghe xong câu nói của anh, suýt phì cười. Cô quay mặt đi, nhịn không được cười nhẹ.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên bước đến: “Ta đến phòng nghỉ ngồi đợi.”

 

Đường Tư Vũ sững sờ, thế là bị anh dẫn đến phòng chờ bên cạnh. Một nhân viên phục vụ chu đáo mang nước và trái cây đến.

 

Đường Tư Vũ cầm tờ tạp chí thời trang d: hội bên cạnh lên. Hình Liệt Hàn đứng bêr cạnh nói: “Đây là cửa hàng của dì tôi. Sau này quần áo của em, cứ đặt làm ở đây.”

 

“Tôi sao đặt hàng nồi.” Đường Tư Vũ thấy quần áo ở đây rất sang trọng, đất tiền Khả năng kinh tế của cô không trang trả được.

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt nói: “Các chỉ ph cứ tính vào tài khoản của tôi.”

 

Đường Tư Vũ ngạc nhiên quay lại nhìr anh, rồi cô lắc đầu: “Không cần đâu.”

 

Hình Liệt Hàn cắn môi. Người phụ nữ này rõ ràng tính toán rất rõ ràng với anh. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ không thích chiếm tiện nghi người khác như thế.

 

Nhưng trong đầu anh đã có kế hoạch. Lát nữa, anh sẽ nhờ dì ghi lại số đo của cô ấy, rồi vài ngày sau cửa hàng sẽ chuyển cho cô ấy một lô quần áo.

 

Một lát sau, Tưởng San đã quay lại. Bên cạnh bà, một nhân viên phục vụ đây một chiếc xe rất tinh xảo, trên đó là 10 bộ váy dạ hội đến. Mỗi chiếc đều có màu sắc, kiểu dáng khác nhau, được bọc trong một túi trong suốt.

 

“Đường tiểu thư, đây là những mẫu mới nhất năm nay. Cháu có thể qua chọn mẫu cháu thích.” Tưởng San nói với Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ còn chưa đứng dậy thì người đàn ông bên cạnh đã trước một bước. Những ngón tay thon dài của anh lướt trên các bộ váy. Chỉ một lát, anh đã lắc đầu nói: “Những bộ này bình thường quá, không đủ bắt mắt.”

 

Tưởng San biết cháu trai là người cần thận, kỹ tính nhưng không ngờ cả một lô váy dạ hội đều bị anh loại. Đường Tư Vũ bên cạnh cũng buồn cười, cô còn chưa được nhìn bộ nào.

 

“Dì, dì phải mang cả những bộ mà dì cất như báu vật ra, cháu muốn cô ấy là người đẹp nhất tối nay.”

 

Tưởng San vươn tay nhẹ vỗ vai Hình Liệt Hàn: “Tiểu tử thối, ánh mắt của cháu càng ngày càng khó tính hơn đó. Những bộ lễ phục này đều có giá thành không nhỏ đâu. Nhưng đúng là dì còn có bộ váy đang giấu dưới đáy tủ. Nếu để Đường tiểu thư mặc thì còn cần sửa một chút.”

 

“Không cần rắc rối quá đâu. Cháu sẽ chọn một bộ ở đây ạ.” Đường Tư Vũ vừa cười vừa đứng dậy. Cô không muốn làm phiền dì Tưởng San quá, dù sao, có một bộ váy dạ hội đến bữa tiệc đã không tốt lắm rồi.

 

Tưởng San có thể cảm nhận rõ, cháu trai mình rất coi trọng cô gái này, nên trong lòng cũng có để ý, tính toán. Nhưng có vẻ cháu trai đang muốn theo đuổi vị Đường tiểu thư này.

 

Nếu đã vậy, bà cũng không thể keo kiệt được. Bà cười nói: “Đường tiểu thư,

 

Để dì lấy số đo của cháu rồi sửa váy một chút. Chắc chỉ khoảng nửa tiếng là xong thôi.”

 

Đường Tư Vũ thực sự không muốn làm phiền mọi người nhưng Tưởng San đã lây thước đo lại gần cô. Cô vẫn đứng đó.

 

Tưởng San vừa đo vai, cánh tay. eo cho Đường Tư Vũ, vừa khen: “Đường tiểu thư, dáng người của cháu thật cân đối!”

 

Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh cũng cẩn thận nhìn dáng người Đường Tư Vũ, thầm vui mừng, như thể dáng người cô tốt hay không có liên quan đến anh vậy.
 
Chương 205


Chương 205:

 

“Cháu cảm ơn ạ.” Đường Hi Vũ phối hợp để lấy số đo xong, Tưởng San vội đi sửa váy. Hình Liệt Hàn nói với Đường Hi Vũ: “Em ở đây đợi tôi.”

 

Nói xong, anh liền đuổi theo dì: “Dì! Dì giữ lại số đo của Đường Tư Vũ rồi mỗi tháng giúp cháu mua vài bộ quần áo cho cô ấy, tiền thì tính vào tài khoản của cháu.”

 

Tưởng San quay lại, vươn tay giúp cháu chỉnh lại vạt trước của áo: “Liệt Hàn, cô gái này khá được đó, lại là mẹ của con cháu. Cháu cần phải có gắng nhiều hơn 1¬ nửa.

 

Hình Liệt Hàn tự tin cười: “Dì yên tâm, cô ấy sớm muộn gì cũng là người của cháu thôi.”

 

Tưởng San biết rõ, cô gái Đường Tư Vũ này không phải người theo đuổi vật chất.

 

Cháu trai có quyền, có thế, có diện mạo nhưng chưa chắc đã hấp dẫn được cô ấy.

 

Nếu không, cháu trai bà đã không phải dùng cách bí mật tặng quần áo để lấy lòng cô ấy.

 

“Yên tâm! Dì sẽ ghi lại số đo của cô ấy.

 

Nửa tháng sau, dì sẽ thiết kế xong vài bộ quần áo mới phù hợp, rồi đưa cháu tặng cô ấy. Cháu cũng đi thay trang phục đi.

 

“Cảm ơn dì.” Hình Liệt Hàn nói xong liền theo trợ lý của Tưởng San, đến tủ quần áo của anh.

 

Mỗi năm Tưởng San lại thiết kế, may riêng vài bộ vest cho cháu trai đi tiệc tối.

 

Tất cả đều đặt ở tủ riêng đó.

 

Đường Tư Vũ trong phòng chờ cũng cảm thấy buồn chán. Cô không kiềm được, bước ra đại sảnh. Nhìn các kiểu váy dạ hội khác nhau trong tủ, cô thấy mình như đang ghé thăm một buổi trình diễn thời trang cao cấp. Mặc dù đang được khoác trên mình ma nơ canh đứng yên tính nhưng mỗi bộ dạ hội ở đây vẫn có nét quyến rũ đặc biệt riêng.

 

Là phụ nữ, Đường Tư Vũ cũng khó cưỡng lại sức hút của những chiếc váy dạ hội đẹp. Hơn nữa, trong lòng cô cũng từng ấp ủ giấc mơ làm nhà thiết kế, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra khiến cô không thể hoàn thành giác mơ này.

 

Lúc này, cô thật sự khâm phục khả năng, bản lĩnh của Tưởng San, bởi bà có thể khiến y phục có giá trị thưởng thức cao hơn. Cô chuyên tâm xem đến nỗi không phát hiện ra có người đàn ông mặc vest đang bước ra từ một cánh cửa.

 

Hình Liệt Hàn mặc bộ vest xám được may đo riêng cho anh cùng áo sơ mi tối màu và cà vạt sọc đơn giản. Trông anh như người mẫu nam nồi tiếng.

 

Hình Liệt Hàn ngồi xuống bộ ghế sofa vàng kim ở giữa phòng, nhắc đôi chân dài lên. Trông anh như một tác phẩm điêu khắc đẹp trai đang ngồi bất động. Anh nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ đang tập trung đánh giá các bộ lễ phục.

 

Đường Tư Vũ nhận thấy có ánh mắt phía sau nên quay đầu lại. Khẽ mở mắt, người đàn ông này đổi trang phục lúc nào vậy?

 

Không thể không nói, bộ sofa màu vàng kim rất hợp với khí chất sang trọng của anh, vô hình trung tạo ánh hào quang khiến anh như bậc vương giả.

 

Đường Tư Vũ chỉ nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, che giấu trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, tiếp tục nhìn các bộ lễ phục.

 

Lúc này, một cánh cửa mở ra. Bốn nhân viên phục vụ cẩn thận đẩy một ma nơ canh ra. Chiếc váy trên người ma nơ canh khiến ai nhìn qua cũng đều không thể rời mát.

 

Bộ lễ phục với nền hoa văn màu quả hạnh nhẹ nhàng, kiểu dáng sang trọng, cùng chút ánh kim điểm nhấn, thiết kế tay lỡ, trước ngực có một chữ Kiên vô cùng tao nhã, thanh lịch mà vẫn rất thời trang.

 

Nhìn kỹ, càng bất ngờ hơn là, mỗi bông hoa với màu sắc nhẹ nhàng đó đều được đính kim sa và kim cương. Dưới ánh đèn, cả bộ dạ hội mang lại vẻ đẹp sang trọng mà không phô trương. Quả là bộ váy dạ hội không thể bỏ qua.

 

Đôi mắt Đường Tư Vũ mở to. Lẽ nào hôm nay cô có thể mặc bộ lễ phục này đi dự tiệc? Quả là quá xa xỉ và rực rỡ.

 

Hình Liệt Hàn biết bộ sưu tập đồ quý của dì mình chắc chắn không phải là những bộ bình thường có thể lọt vào. Quả nhiên, bộ váy này rất hợp ý anh.

 

“Đường tiểu thư, cháu đi thay đi. Dì sẽ sửa một chút chỗ đường viền cổ áo để vai cháu nhẹ nhàng, thanh mảnh hơn.”

 

Là một người phụ nữ, đối mặt với bộ váy dạ hội sang trọng, bắt mắt thế này, chắc chắn sẽ nảy sinh sự thôi thúc mặc thử lên người. Đường Tư Vũ thật sự có cảm giác rất vinh dự.

 

Cô gật đầu. Tưởng San cũng đã chọn bộ này cho cô rồi, tại sao cô không thử mặc một chút?

 

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Đường Tư Vũ đã mặc xong bộ váy dạ hội.

 

Khi cô đi thêm đôi giày cao gót cao 7cm, rồi bước ra.

 

Những người đang ngồi đợi bên ngoài đều kinh ngạc. Đường Tư Vũ có nước da trắng như tuyết. Chiếc váy dạ hội có màu hạnh nhẹ, khiến cô sang trọng hơn.

 

Tưởng San cũng rất vui mừng. Bộ lễ phục ` * Z. Ä ._ Ấ này như người con gái yêu điệu chôn khuê phòng, vẫn luôn chờ đợi người chủ nhân phù hợp, có thể mặc được nó.

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn không thể rời khỏi người phụ nữ đang đi tới. Người con gái này đã chứng minh bản thân trên sân khấu lần trước. Mặc trên mình bộ váy dạ hội, cô như tỏa sáng rực rỡ, tuyệt đẹp.
 
Chương 206


Hóa ra cô lại đẹp như vậy.

 

Đường Tư Vũ nhẹ cắn môi, đến trước mặt Tưởng San. Tưởng San mỉm cười hài lòng: “Quả nhiên rất đẹp, nó rất phù hợp với cháu.” Nói xong, bà cầm kim, chỉ lên, bắt đầu sửa khoảng cách giữa hai vai của bộ váy. Với tay nghề của bà, chỉ 10 phút sau, chỗ vai đã được sửa một cách hoàn hảo.

 

Đường Tư Vũ cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Đồng thời, có cảm giác độ dày, nặng của váy cũng vừa phải hơn. Cô cúi đầu, nhìn họa tiết hoa hạnh thêu 3 chiều ở tay váy. Hoa được thêu, phối đơn giản ở cánh tay, vai trái, eo, tạo một bức đồ án thư thái, nhẹ nhàng.

 

Lót bên trong là một lớp vải mềm mượt, thoải mái. Lớp ngoài là ren nhẹ, rủ xuống ngón chân. Phần eo được bó hoàn hảo, kết hợp với những đường cong phần mông thanh lịch như nàng tiên cá. Bộ dạ hội càng hoàn hảo khi kết hợp với dáng người Đường Tư Vũ.

 

Đáy mắt Hình Liệt Hàn lóe lên tia kinh diễm. Đột nhiên anh có suy nghĩ muốn hủy bữa tiệc tối nay. Anh không muốn bắt kỳ người đàn ông nào được nhìn thấy vẻ đẹp của cô. Anh muốn độc chiếm, muốn giấu cô đi.

 

Đường Tư Vũ nhìn mình trong gương.

 

Quả nhiên “người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân”, mặc bộ váy dạ hội này, ngay cả cô cũng không nhận ra mình.

 

“Đường tiểu thư, cháu có hài lòng với bộ váy dạ hội này không?” Tưởng San hỏi ý kiến cô.

 

Đường Tiểu Vũ cười nói: “Đẹp quá, cháu không dám mặc nó ra ngoài.”

 

“Chiếc váy này là một trong những bộ đồ đẹp dì sưu tầm, nhưng dù tốt đến đâu, thì phải sử dụng mới thể hiện được hết giá trị của nó.” Sau đó, Tưởng San quay lại nhìn cháu trai: “Bây giờ cháu hài lòng rồi chứ?”

 

Hình Liệt Hàn rất hài lòng. Anh nghĩ, các bộ trong bộ sưu tầm của dì quả là tuyệt VỜI.

 

“Vô cùng tuyệt vời.” Anh chỉ đánh giá tóm tắt trong 4 chữ này.

 

Lúc đánh giá bộ lễ phục, anh cũng đánh giá cả người mặc bộ lễ phục.

 

Đường Tư Vũ nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nóng lên. Cô vốn chỉ đáp ứng anh tham gia dự tiệc tối, nhưng không ngờ, người đàn ông này lại để cô mặc bộ lễ phục đắt tiền như vậy đi tham dự.

 

“Được rồi. Để trợ lý của dì giúp cháu làm tóc. Chỗ dì cũng có rất nhiều đồ trang sức. Dì sẽ phối cho cháu. Tối nay chắc chắn cháu sẽ rất quyến rũ.” Tưởng San phân công công việc cho các trợ lý.

 

“Đường tiểu thư, mời đi bên này.” Một người phụ nữ trung niên lịch sự mời cô đến phòng hóa trang.

 

Đường Tư Vũ gật đầu, đi theo.

 

Tưởng San đến trước mặt cháu trai, duôi tay chỉnh lại các chỉ tiết nhỏ trên bộ đồ. Bà hoàn toàn nuông chiều, coi anh như một đứa trẻ, như con mình.

 

Tưởng San từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Sau đó, bà sống độc thân đến giờ. Đương nhiên, vẫn chưa có con. Năm nay, bà đã 48 tuổi, cũng không có kế hoạch sinh con. Vì Vậy, 3 người con của chị gái, bà đều coi như con mình.

 

“Đường tiểu thư cũng rất được, cố gắng nắm bắt nhé.” Tưởng San cỗ vũ cháu trai.

 

Trong mắt dì, Hình Liệt Hàn luôn là chàng thanh niên kiêu ngạo, cần phải chế ngự xuống. Hình Liệt Hàn không phủ nhận việc bản thân thích người con gái này.

 

Anh cong môi mỉm cười: “Dì đừng lo, cháu sẽ cố gắng.”

 

Tưởng San thực ghen tị với những người trẻ tuổi, có thể tự do theo đuổi người mình yêu. Còn bà đã dành cả cuộc đời cho cửa hàng, cho từng mảnh vải.

 

Đường Tư Vũ còn trẻ nên người trợ lý không làm tóc cuốn, mà tết mái tóc dài cho cô. Mái tóc được cài kẹp kim cương đơn giản sau đầu, đuôi tóc làm thành một vòng cong lớn hình cung đẹp mắt. Về phụ kiện, trợ lý cũng giúp cô chọn dây chuyền, hoa tai, vòng kim cương đơn giản mà sang trọng, đất tiền, bởi họ đã biết mối quan hệ giữa cô và Hình Liệt Hàn.

 

Hình Liệt Hàn là cháu trai mà Tưởng San yêu quý nhất. Trong tương lai, biết đâu, cửa hàng này sẽ thuộc về bạn gái anh ấy.

 

Bạn gái anh tự nhiên giống nữ chủ nhân ở đây, nên được các nhân viên tôn trọng.

 

Nhưng Đường Tư Vũ không biết suy nghĩ  trong lòng những nhân viên trong cửa hàng. Cô chỉ nghĩ tối nay phải cố gắng phối hợp tốt với Hình Liệt Hàn, để anh nợ cô một món nợ ân tình, sau này mối quan hệ giữa hai người cũng hòa hợp hơn.

 

Cô bỗng nhớ con trai. Không biết cậu nhóc ở nhà họ Ôn thế nào rồi.

 

Lúc này, cậu nhóc đang ở thư phòng của Ôn Lương Diệu, cùng anh ngồi dưới đất, chơi điện tử, vô cùng hăng hái, vui sướng.

 

Lúc Đường Tư Vũ bước ra khỏi phòng hóa trang, gương mặt cô được trang điểm nhẹ với chút son đỏ. Dường như cô càng xinh đẹp, lộng lẫy hơn.

 

Hình Liệt Hàn như 1 vị hoàng tử, đứng ở cửa chờ cô. Khi Đường Tư Vũ bước tới, anh vô thức đưa tay ra.

 

Trông hai người như hoàng tử, công chúa đang nắm tay nhau.

 

Tuy nhiên… Trong mắt Đường Tư Vũ ánh lên tia nhìn kỳ lạ. Cô cúi đầu nhìn lại tà váy, bước đến bên cạnh anh. Cô chỉ sợ dẫm phải tà váy nên hoàn toàn không chú ý đến bàn tay đang duỗi ra của người đàn ông bên cạnh.

 

Khuôn mặt đẹp trai của Hình Liệt Hàn hơi cứng lại, vụng về thu tay.
 
Chương 207


May mắn là không ai để ý thấy, nếu không, Hình Liệt Hàn sẽ rất xáu hổ.

 

Đường Tư Vũ hiếm khi mặc váy dạ hội dài qua chân thế này nên cô luôn lo sẽ dẫm phải tà váy.

 

Thực ra, cô không cần lo lắng chuyện này.

 

Tiệc tối bắt đầu lúc 6h30. Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ở đại sảnh, chào Tưởng San. Lúc bước ra, Hình Liệt Hàn liền không quan tâm Đường Tư Vũ có đồng ý hay không, nắm tay cô cùng ra ngoài.

 

Đường Tư Vũ không rụt tay lại, bởi rất hiếm khi cô đi giày cao gót, có anh dẫn bước, cô cảm giác có người bảo vệ mình.

 

Trong nhà họ Đường lúc này.

 

Đường Y Y chưa bao giờ háo hức đi tham dự yến tiệc đến vậy. Trong 5 năm qua, cô luôn đặt toàn bộ tâm tư, tình cảm cho Mộ Phi, không để ý những người đàn ông khác. Nhưng giờ, cô đang ôm đầy lửa hận, căm hờn, muốn trả thù anh.

 

Quyến rũ Hình Liệt Hàn là phương pháp trả thù tốt nhất của cô.

 

Tối nay Đường Y Y mặc một bộ váy dạ hội cao cấp màu trắng ngà, được nhập từ nước ngoài về, giá không hề nhỏ. Phụ kiện đi kèm là nguyên một bộ trang sức thương hiệu. Kết hợp vẻ quyến rũ của cô cùng lối trang điểm tinh tế, hoàn mỹ, cô rất tự tin vào bản thân.

 

“Mẹ, sắp 6h rồi. Mẹ nhắc cha xuất phát thôi!” Cô cầm chiếc túi đính ngọc trai nhỏ nhắn tinh xảo của mình rồi bước xuống tầng.

 

Khưu Lâm cũng trang điểm và diện đồ quý phái. Thấy con gái xinh đẹp hoàn mỹ bước xuống tầng, bà như thấy tương lai tươi sáng của con.

 

“Được rồi, để mẹ đi giục cha con.” Khưu Lâm mỉm cười, bước đến thư phòng của chồng. Đường Hùng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vừa thành thực vừa ổn trọng, chín chắn, lại mang vài phần uy nghiêm.

 

“Chồng à, nhanh lên! Chúng ta xuất phát thôi. Hôm nay không thể đến muộn được đâu.

 

“Xong rồi. Tôi ra đây.” Đường Hùng đáp lại, rồi cầm theo điện thoại, ra khỏi phòng.

 

Thấy Đường Y Y, ông cũng rất hài lòng với cách trưng diện, trang điểm hôm nay của con gái. Ông cũng hy vọng cô con gái thứ 2 của mình nhanh thoát khỏi cuộc tình với Mộ Phi, bắt đầu tình yêu mới.

 

Đường Y Y cùng ra ngoài với cha mẹ, miệng đắc ý mỉm cười. Nghĩ đến Đường Tư Vũ, cô càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

 

Cha đang đưa cô bước vào thế giới thượng lưu, giới thiệu cô với các đối tác, bạn bè trong giới kinh doanh. Còn Đường Tư Vũ không nhận được chút sự quan tâm, đãi ngộ nào.

 

Điều này không phải nói rõ, cô có thân phận khác biệt trong nhà họ Đường sao?

 

Đường Tư Vũ đã lâu không xuất hiện trước mặt những người bạn của cha rồi.

 

Vì vậy, nhắc đến “tiểu thư Đường gia” mọi người chắc chắn đều sẽ nghĩ đến cô.

 

Đường Y Y cũng nghĩ, khi cô xuất hiện trước mặt Đường Tư Vũ với thân phận là bạn gái Đường Liệt Hàn, lúc đó thân phận của cô sẽ vô cùng cao quý, còn Đường Tư Vũ cùng đứa con ngoài dã thú chỉ sống cuộc đời của người bình thường. Cô muốn dẫm đạp mẹ con họ thế nào cũng được.

 

Mối thù về cái tát đó, cô vẫn luôn nhớ như in.

 

Sớm muộn gì cô cũng trả cả gốc lẫn lãi cho Đường Tư Vũ.

 

Ngồi trong xe, Đường Y Y hỏi cha: “Cha, Mộ Phi có tham gia yến hội lần này không?”

 

“Chắc cậu ấy cũng có tên trong danh sách khách mời. Còn việc cậu ấy đi hay không thì cha cũng không biết. Sao vậy? Con không muốn gặp cậu ấy à?”

 

“Anh ta có đến hay không cũng không quan trọng. Dù sao con đến bữa tiệc tối nay không phải vì anh ta.” Đường Y Y lạnh lùng nói.

 

Khưu Lâm an ủi: “Con cứ sống cho bản thân mình là được. Mộ Phi không còn quan hệ gì với con nữa rồi.”

 

“Tất nhiên rồi.” Đường Y Y nhướn mày, trợn mắt nói.

 

Đường Hùng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Chuyện tình cảm của các con khiến ông rất đau đầu. Hiện ông và nhà họ Mộ vẫn đang làm ăn kinh doanh với nhau. Nếu xử lý không linh hoạt, thì mọi chuyện sẽ chuyển xấu. Vì vậy, ông chỉ hy vọng là tình cảm của giới trẻ sẽ không ảnh hưởng lợi ích 2 công ty.

 

Lúc này, Mộ Phi vẫn đang ngồi trong văn phòng. Trợ lý bước đến thông báo với anh: “Mộ tổng, ngài thật sự muốn để Lưu tổng đi tham gia yến tiệc ạ?

 

Mộ Phi hơi khó chịu nhưng anh xoay bút, rồi cuối cùng quyết định: “Tôi sẽ tự đi.”

 

“Vậy ngài có muốn hẹn một người bạn gái đi cùng không?”

 

“Không cần! Tôi chỉ đi trò chuyện với vài vị khách, không ở lại lâu.” Mộ Phi lắc đầu, đứng dậy, lấy áo vest đang treo, rồi bước thẳng ra khỏi văn phòng.

 

Địa điểm tổ chức yến tiệc là một khách sạn rất lớn. Những người đến tham dự đều là người có thân phận lớn trong nước, những tên tuôi lớn của giới chính trị và giới kinh doanh. Để phát triển lĩnh vực kinh doanh, thương nghiệp trong thành phó, chính quyền địa phương đã đứng ra tổ chức bữa tiệc hoành tráng này.
 
Chương 208


Tất cả những người có máu mặt trong thành phố đều đã đến.

 

Xe của Hình Liệt Hàn đang bị kẹt giữa làn xe. Tuyến đường phía trước hơi tắc.

 

Nhưng anh rất bình tĩnh, thong dong, không tỏ vẻ tức giận, cáu kỉnh. Thi thoảng anh nhìn sang cô gái bên cạnh, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

 

Có vài lần Đường Tư Vũ bắt gặp ánh mắt sâu xa của anh, khiến trái tim cô cũng loạn nhịp. Cô lấy điện thoại ra, xem tin tức và những cuộc trò chuyện trong nhóm bạn bè. Tóm lại, cô đang cố phớt lờ người đàn ông bên cạnh.

 

Hình Liệt Hàn ấn kênh ca nhạc, một bản tình ca vang lên, càng khiến bầu không khí trong xe thêm ngại ngùng. Trong bản tình ca, giọng nam chân thành, tha thiết, thâm tình, thể hiện mãnh liệt suy nghĩ về tình yêu. Tiếng hát uyễển chuyển, du dương, rất hay.

 

Ô »Ấ+ °đ¡| Œ8) Nếu là bình thường, Đường Tư Vũ chắc chắn sẽ thích bài này nhưng nghe trong bầu không khí này chỉ khiến da đầu cô tê đại.

 

Hình Liệt Hàn muốn nói chuyện với cô, nhưng bình thường, anh không giỏi tìm chủ đề. Đặc biệt là để chọc ghẹo, tán tỉnh con gái. Bình thường, anh không cần phải tán tỉnh, trêu ghẹo, mà phụ nữ sẽ tự động ngã vào vòng tay anh. Anh còn bận từ chối họ nữa.

 

Anh cắn đôi môi mỏng gợi cảm, thấp giọng nói: “Đường Tư Vũ, tối nay phải đàng hoàng, đúng đắn, không được quyến rũ những người đàn ông xung quanh, biết không? Nhớ rõ, em là bạn cặp Truy cập truyen.one đọc full nhé. của tôi.”

 

Quả là người đàn ông không giỏi nói chuyện. Vừa cát lời liền là lời cảnh cáo.

 

Đường Tư Vũ trợn mắt nhìn anh: “Nếu anh thấy tối nay không cần tôi thì giờ có thể đưa tôi về, tôi cũng không cần đi.”

 

Khuôn mặt Hình Liệt Hàn lóe lên tia hoảng loạn. Anh vội nói: “Tôi không có ý đó, tất nhiên tôi cần có em.”

 

Đường Tư Vũ không để ý đến anh nữa, tiếp tục xem tin tức trong điện thoại. Hình Liệt Hàn nhíu mày khó chịu. Lễ nào trong mắt người phụ nữ này, anh không có chút sức hút nào?

 

Lúc này, Đường Tư Vũ thấy tin tức giới thiệu, tuyên truyền cho bộ phim mới của Kỳ Lương. Cô quan tâm, ấn vào xem. Một bức ảnh với gương mặt phóng lớn của Kỳ Lương liền chiếm hết màn hình điện thoại.

 

Đường Tư Vũ cần thận, chăm chú nhìn xuống dưới, để xem giới thiệu tình tiết trong phim.

 

Hình Liệt Hàn nhìn đoạn đường tắc dài phía trước, thu lại tầm mắt, xem người phụ nữ bên cạnh đang chăm chú làm gì.

 

Anh hơi nghiêng người sang, thấy Đường Tư Vũ đang nghiêm túc ngắm 1 bức ảnh lớn của Kỳ Lương. Ngay lập tức, khuôn mặt anh u ám, tối lại. Anh vươn tay, trực tiếp giật điện thoại của Đường Tư Vũ.

 

“Này… anh làm gì vậy?” Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn điện thoại bị cướp.

 

“Có vẻ em còn chưa quên người đàn ông này. Vẫn còn quan tâm chú ý đến bộ phim mới của anh ta.” Hình Liệt Hàn nghiến răng, lạnh lùng nhìn cô.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt, cảm thấy người đàn ông này thật trẻ con, quá nực cười.

 

Cô chỉ đang xem tin tức giải trí, ảnh hưởng gì tới anh ta? Từ đầu đến cuối, cô chỉ luôn coi Kỳ Lương là bạn, sao lại thành luôn luôn nhớ thương rồi?

 

“Trả điện thoại lại cho tôi.” Đường Tư Vũ yêu cầu.

 

“Trừ khi em đáp ứng tôi, sau này không xem tin tức về anh ta nữa.” Hình Liệt Hàn độc đoán ra lệnh.

 

Đường Tư Vũ không muốn thỏa hiệp: “Tôi xem gì là chuyện riêng của tôi. Sao tôi phải chịu bị anh quản lý?”

 

Hình Liệt Hàn ném điện thoại cho Đường Tư Vũ: “Được rồi. Sau này em sẽ không bao giờ thấy anh ta trên các tiêu đề trang nhất các báo nữa. Tôi quyết định lại phong sát anh ta.”

 

Đường Tư Vũ cầm điện thoại, nghe anh nói những lời này liền tức giận: “Hình Liệt Hàn, anh đừng cậy có tiền, có quyền thì muốn làm gì thì làm.”

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm cô: “Em nói đúng, anh là người cậy có tiền, có quyền, là người muốn gì được nây.

 

Đường Tư Vũ nghẹn họng. Cô nhận ra mình không thể nói chuyện với người đàn ông này.

 

Cô nhét điện thoại vào chiếc túi nhỏ đính kim sa, không xem nữa. Nhưng bầu không khí trong xe càng căng thẳng. Hàn Liệt Hàn nhẹ thở ra một hơi, sao người phụ nữ này khó tiếp cận vậy?

 

Lúc này, đoàn xe phía trước đã bắt đầu di chuyền, đường hết tắc. Đèn hai bên lề đường cũng đột nhiên bật sáng, như một bữa tiệc ánh sáng vậy. Đôi mắt của Đường Tư Vũ cũng được chiếu sáng.

 

Ngay lúc này, một giọng hát nhẹ nhàng, thoải mái vang lên trong xe. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Hình Liệt Hàn cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này. Anh chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh, thấy ánh đèn đường chiếu vào mặt cô, sáng lấp lánh.

 

Trong đầu anh bỗng xuất hiện cảnh, trên sân khấu rộng, cô mặc thế này, bước lại gần anh. Nhưng “cô” trong tưởng tượng của anh mỉm cười rạng rỡ, lòng tràn đầy †ình yêu dành cho anh.

 

Chỉ là, thời điểm này, mọi thứ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh.

 

Nhưng tưởng tượng cũng tốt. Nhỡ đâu có thể thành sự thật. Các giác mơ, tưởng tượng của Hình Liệt Hàn anh đều sẽ trở thành sự thật.
 
Chương 209


Cảm giác căng chặt giảm bớt, Đường Tư Vũ dần mềm lòng. Đối với một cô gái, cảm giác này thật huyền ảo, mơ mộng. Nếu bên cạnh không phải một người đàn ông hống hách, vô lý mà là người khác thì chắc chắn sẽ rất lãng mạn.

 

Trong bãi đậu xe VỊP bên cạnh nơi diễn ra bữa tiệc, chiếc xe màu đen của Đường Hùng đang theo hướng dẫn dừng xe. Bên cạnh cũng đang đỗ một hàng những xe sang trọng, dường như nơi đây đang diễn ra buổi triển lãm xe sang.

 

Đường Y Y xuống xe, khoác tay mẹ, ngắng cổ đầy kiêu ngạo. Bữa tiệc tối này vốn để mọi người thấy thế giới cao nhã, thanh cao của giới thượng lưu, khiến trong lòng khách mời có cảm giác vinh hạnh vì ở giới quý tộc.

 

Ba người nhà họ Đường tiến vào buổi tiệc. Không lâu sau, xe Mộ Phi cũng đến.

 

Anh đến một mình, trong bộ vest xám. Với khí chất thanh cao, lịch lãm, chắc chắn anh là một trong những khách mời giàu . 2 Ầ: SÀ Á: có, trẻ tuôi của tôi nay.

 

Giờ đã là 6h50. Khách mời đều đã đến, chỉ có vài người còn trên đường.

 

Mà Hình Liệt Hàn vì tắc đường nên cũng là một trong những người đến muộn.

 

Lúc này, tia sáng cuối cùng của ánh chiều tà cũng đã lặn xuống. Toàn bộ khách sạn rực rỡ dưới ánh đèn, lấp lánh trong màn đêm.

 

Đường Tư Vũ bỗng cảm thấy căng thẳng.

 

Mặc dù cô là con cả nhà họ Đường, nhưng cô vẫn luôn sống như người bình thường. Trước kia, cha cô rất hiếm khi đưa cô đến những dịp như vậy. Sau khi ông tái hôn, Khưu Lâm càng ngăn cô đi tham gia các buổi dạ tiệc. Bà luôn chỉ kéo con gái mình đến những buổi gặp mặt của những người giàu có, còn cô phải đi học các lớp phụ đạo.

 

Hình Liệt Hàn xuống xe. Anh vốn muốn đến mở cửa cho cô, nhưng không ngờ, Đường Tư Vũ tự mình đẩy cửa bước xuống. Hình Liệt Hàn cong môi, bước đến bên cạnh, duỗi cánh tay dài về phía cô khẽ nói: “Khoác lấy tay tôi!”

 

Đường Tư Vũ không từ chối. Cô lóng ngóng vươn tay khoác lấy tay anh, cùng tiến vào hội trưởng lớn rực rỡ ánh sáng.

 

Tại nơi kiểm tra tư cách khách mời ở đại sảnh, Hình Liệt Hàn đưa ra 2 tám thiệp mời. Đường Tư Vũ khoác tay anh, bước vào đại sảnh rộng lớn, trống trải. Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đứng ở cửa thang máy, chủ động mở cửa cho họ.

 

Trong thang máy chỉ có hai người. Nhân viên phục vụ giúp họ ấn tầng 10, phòng tiệc lớn.

 

Đường Tư Vũ bỗng có cảm giác đang trong buổi lễ kết hôn với anh. Anh mặc trang trọng, lịch sự, còn cô mặc váy dạ hội. Giống như một lúc nữa, họ sẽ đi kính rượu quan khách. Đáng ghét! Sao cô lại có suy nghĩ nực cười như vậy chứ?

 

Hình Liệt Hàn cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cô đẹp hoàn hảo. Một sợi tóc bướng bỉnh phủ lên khuyên tai cô, anh tự nhiên duỗi tay vén tóc. Những ngón tay ấm áp của anh chạm vào dái tai mềm mại, mẫn cảm của cô. Hình Liệt Hàn bỗng thấy căng thẳng.

 

Đường Tư Vũ quay đầu nhìn anh. Hình Liệt Hàn cười khẽ: “Tóc em chạm vào hoa tai.

 

Đường Tư Vũ chớp mắt. Lúc này thang máy “tinh” một tiếng rồi mở ra. Hai nhân viên phục vụ đẹp trai dẫn họ tới một cánh cửa đóng kín, đường đi đều được trải thảm đỏ sạch sẽ, khiến mọi người có cảm giác được đối xử như khách quý.

 

Đồng thời, cũng có cảm giác như đang tổ chức đám cưới.

 

Suy nghĩ lúc ở trong thang máy lại nảy lên trong đầu Đường Tư Vũ khiến cô ngượng ngùng, không nói nên lời.

 

Hai nhân viên phục vụ đang đứng ở hai bên cánh cửa. Khi các vị khách quý đến, họ sẽ mở cửa để chào đón khách vào.

 

Khi Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ chỉ còn cách cánh cửa khoảng 3-4m, hai nhân viên phục vụ lập tức đẩy cửa ra. Sau cánh cửa, một thế giới tráng lệ, khí thế đập vào mắt họ. Đường Tư Vũ khoác chặt tay Hình Liệt Hàn.

 

Cảm giác cô đang căng thẳng, Hình Liệt Hàn không nhìn những vị khách bên trong mà quay đầu, nhẹ nhàng nhìn cô đầy an ỦI.

 

Sự xuất hiện của đôi nam thanh nữ tú khiến những vị khách bên trong đều quay lại nhìn, xem là nhân vật nào đến.

 

Ở cánh cửa màu vàng kim, người đàn ông đẹp trai, kiên cường cùng một cô gái thanh lịch, quý phái cùng bước tới.

 

Thân phận của Hình Liệt Hàn mọi người đương nhiên đoán ra được nhưng không ai đoán được thân phận cô gái có khí chất độc đáo, gương mặt thanh thuần, trong sáng nhưng đầy diễm lệ bên cạnh anh.

 

Những người đàn ông trong bữa tiệc đều thấy sững sờ vài giây. Còn các cô gái thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Cô gái bên cạnh Hình Liệt Hàn đẹp quá!

 

Cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng dưới ánh đèn, làn da mềm mại, mỏng manh, đôi mắt to lấp lánh, linh hoạt thật hấp dẫn.

 

Đây mới là vẻ đẹp tự nhiên, quả là rung động lòng người.

 

Cô ấy là ai?

 

Cô ấy là ai?
 
Chương 210


Những vị khách có mặt trong yến tiệc đều tự hỏi. Một số người thì vừa nhìn đã nhận ra luôn. Đó là Mộ Phi đang trò chuyện với đối tác kinh doanh, và ba người nhà họ Đường. Họ hoài nghi nhìn người đàn ông và người phụ nữ vừa bước vào.

 

Mộ Phi sững sờ. Khi vừa nhìn thấy Đường Tư Vũ tối nay, anh đã không rời mắt được. Đồng thời, trái tim anh cũng thắt lại, như thể có một sợi dây thép gai đang bóp nghẹt, xé nát trái tim anh. Ánh mắt anh lộ ra sự ghen tuông điên cuồng.

 

Còn Đường Y Y đang trò chuyện với nhóm các quý phu nhân cùng mẹ, cũng ngạc nhiên đến “rớt quai hàm”. Ly rượu trong tay cô cũng suýt không cầm chắc, rơi xuống. Cô luôn tìm kiếm hình bóng Hình Liệt Hàn, nhưng anh chưa tới. Cô cho rằng chắc anh đến muộn thôi.

 

Nhưng anh không chỉ đến muộn, mà còn mang người phụ nữ cô ghét nhất, hận nhất theo bên cạnh.

 

Tại sao? Tại sao bạn gái bên cạnh Hình Liệt Hàn tối nay lại là Đường Tư Vũ?

 

Đường Tư Vũ quen Hình Liệt Hàn? Khưu Lâm cũng lo lắng thay con gái. Làm sao Hình Liệt Hàn lại quen Đường Tư Vũ?

 

Đường Hùng là người duy nhất trong nhà họ Đường vui mừng, hạnh phúc. Ông nhìn cặp đôi bắt mắt đang bước vào, đôi mắt ánh lên niềm vui hân hoan.

 

Các con gái của ông đều xinh đẹp, tự nhiên, còn là bạn gái đồng hành của Hình Liệt Hàn. Đây quả là niềm tự hào với người làm cha như ông.

 

“Mẹ… sao lại là Đường Tư Vũ… ” Đường Y Y siết chặt tay, gần như nghiền nát ly rượu thủy tỉnh mỏng trên tay. Đáy mắt cô không giấu được, hiện lên sự oán hận, bực bội và không cam tâm.

 

Khưu Lâm lập tức vỗ vai con gái: “Y Y, bình tính, có lẽ Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn là hàng xóm, có quen biết nhau.”

 

“Nhưng… bộ váy dạ phục cô ta mặc ở đâu ra vậy? Sao lại đẹp như vậy chứ? Tại sao con không tìm được bộ dạ hội đẹp như vậy?” Đường Y Y lại đố kị, ghen ghét và không cam lòng. Chiếc váy dạ hội Đường Tư Vũ mặc tối nay đúng là mơ ước của các cô gái.

 

Khưu Lâm cũng không thể không thừa nhận, tối nay, Đường Tư Vũ đúng là quá đẹp. Lòng bà sao có thể dễ chịu được?

 

“Chắc là Hình Liệt Hàn đưa cho cô ta.

 

Chứ cô ta sao có thể có bộ dạ hội đẹp như vậy.” Khưu Lâm nói với giọng đầy chua chát.

 

Đường Tư Vũ bước vào. Ánh mắt cô nhìn quanh các khách mời, nhanh chóng thấy Mộ Phi. Tim cô khẽ loạn nhịp. Anh ấy cũng đến. Tiếp đến, cô lại thấy cha, Khưu Lâm và Đường Y Y trong đám đông.

 

Cô lại lần nữa sửng sốt. Bất giác cô nhớ tới, cha cô cũng là một doanh nhân nồi tiếng. Chỉ là, tối nay ông đưa cả Khưu Lâm và Đường Y Y theo.

 

Giờ, sợ rằng thân phận bạn gái đồng hành bên Hình Liệt Hàn sẽ bị mọi người phá hỏng mắt.

 

Nhưng cô cũng không định che giấu mối quan hệ giữa con trai và Hình Liệt Hàn.

 

Nếu hôm nay bị lộ, vậy cứ kệ đi! Sau này cha có hỏi thì cô sẽ giải thích.

 

Đường Tư Vũ bình tính lại sau cơn hoảng loạn. Hình Liệt Hàn cũng nhìn qua các quan khách, thấy Mộ Phi. Anh bỗng căng thẳng, anh ta cũng ở đây.

 

Anh thực sự không muốn anh ta thấy Đường Tư Vũ tối nay. Anh trưng diện cho cô đẹp như vậy, không phải để anh ta say sưa ngắm.

 

Đương nhiên, anh cũng thấy cả nhà Đường Hùng. Anh nhìn sang Đường Tư Vũ. Đường Tư Vũ đang nở nụ cười tao nhã. Rõ ràng, cô không phiền muộn, lăn tăn bởi sự hiện diện của mẹ kế và em gái.

 

“Hình tiên sinh, anh đến rồi! Tôi còn cho rằng anh bận quá không thể đến được.”

 

Một vị tổng giám đốc điều hành tiến lên chào hỏi.

 

“Ngài đã mời nhiệt tình, chân thành như vậy, có bận đến đâu tôi cũng phải đến tham gia.” Hình Liệt Hàn cười nói.

 

“Bạn gái tối nay của Hình tiên sinh thật đẹp!” Vị tổng giám đốc khen ngợi.

 

Đường Tư Vũ cười đáp lễ: “Chào ngài!”

 

“Bữa tiệc sắp bắt đầu, tôi sẽ sắp xếp 2 vị trí phía trước cho hai người. Mời đi bên này.”

 

Đường Tư Vũ phát hiện có hai bàn dài ở giữa phòng. Trên mặt bàn màu vàng kim là những bộ đồ ăn tinh tế. Đây không phải là bữa ăn buffet tự chọn mà là một bữa tiệc tối phong cách phương Tây. Mọi người liền ngồi vào bàn dùng bữa.

 

Bên cạnh còn có một phòng đa năng rất lớn. Sau bữa tối, các vị khách sẽ di chuyển đến đại sảnh bên cạnh, tiếp tục nửa sau của buổi dạ tiệc.

 

Đường Tư Vũ đá chân sang Hình Liệt Hàn, nói: “Tôi qua chào cha một tiếng.”

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt: “Em có cần tôi đi cùng không?”

 

Đường Tư Vũ lắc đầu, buông tay anh. Cô mỉm cười bước về phía Đường Hùng. Mỗi cử chỉ, nụ cười, đều toát ra khí chất tao nhã, xinh đẹp, duyên dáng.

 

Khi còn cách Đường Hùng vài bước, Đường Tư Vũ gọi: “Cha.” Nói xong, nhẹ nhàng đi lướt qua mẹ con Khưu Lâm.
 
Chương 211


“Tư Vũ, không ngờ con cũng đến. Lại còn đẹp như vậy nữa.” Đường Hùng nhìn con gái rồi thật lòng khen ngợi.

 

Khưu Lâm cũng giả vò tiến đến nói: “Cha con nói đúng đó Tư Vũ. Con tìm được bộ dạ hội đẹp này ở đâu vậy?”

 

Đường Hùng cũng tò mò hỏi: “Tư Vũ, tại sao con lại đi cùng đại thiếu gia nhà họ Hình? Các con quen nhau à?”

 

“Vâng ạ. Chúng con quen nhau.” Đường Tư Vũ không muốn nói mối quan hệ giữa Hình Liệt Hàn và con trai ở đây.

 

Đường Y Y cắn môi, bực bội nhìn cô: “Có người đàn ông nào mà chị không quyến rũ được chứ?”

 

Đường Hùng lập tức quay lại, lườm Đường Y Y: “Y Y, con đang nói linh tỉnh gì vậy?”

 

“Con nói sai sao?” Đường Y Y không thấy mình sai. Cô hận không thể đổ cốc rượu lên người Đường Tư Vũ, khiến tối nay Tư Vũ phải xấu hỗ, mắt mặt.

 

Đường Tư Vũ nghe ra sự ghen tị trong giọng điệu của Đường Y Y. Cô chợt nghĩ về thân phận Hình Liệt Hàn, đúng là rất hấp dẫn. Có thể nói, trong những khách mời ở đây, anh là một trong những người nổi bật nhất. Lẽ nào Đường Y Y cũng đang đánh chú ý với anh?

 

“Cha, con qua kia đây.” Nói xong, Đường Tư Vũ quay lại liếc nhìn xem Hình Liệt Hàn đang ở đâu, rồi cô bước về phía anh.

 

Cô cúi xuống, cần thận bước đi, chỉ sợ mình sẽ dẫm lên váy. Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt cô.

 

Nhìn lên. Thân hình mảnh khảnh. Khí chất dịu dàng. Người đứng trước mặt cô lại chính là Mộ Phi.

 

Đường Tư Vũ ngạc nhiên. Nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Mộ Phi, trong nháy mắt, cô bỗng thấy lạnh lẽo.

 

“Tại sao em lại trở thành bạn gái dự tiệc cùng anh ta?” Giọng nói của Mộ Phi không thể che giấu sự ghen tị, đó ky. Hơn nữa cô ấy còn mặc đẹp như vậy.

 

Đường Tư Vũ nhíu mày. Nhưng cô còn chưa lên tiếng trả lời thì một cánh tay mạnh mẽ, bá đạo vươn tới, kéo cô vào lòng. Đường Tư Vũ ngước mắt nhìn lên, không phải Hình Liệt Hàn thì còn là ai2 Đôi mắt Hình Liệt Hàn đầy sự khiêu khích, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy? Mộ tiên sinh có ý kiến gì à?”

 

Mộ Phi cũng lạnh lùng nhìn Hình Liệt Hàn: “Tất nhiên là tôi có ý kiến!”

 

Ngay lập tức, dường như có đao quang kiếm ảnh vô hình giữa hai người đàn ông.

 

Đường Tư Vũ cũng cảm thấy áp bức. Cô nhẹ nhàng đẩy Hình Liệt Hàn: “Chúng ta đi thôi!” Đồng thời, cô quay đầu nhìn Mộ Phi, nói: “Ở cùng với ai là lựa chọn của tôi.

 

Cách đó không xa, Đường Y Y đang tức điên lên. Hai người đàn ông cao quý, hấp dẫn mê người đứng cạnh nhau kia như đang tranh giành Đường Tư Vũ. Còn gì đáng căm phẫn hơn?

 

Hình Liệt Hàn vươn tay ôm chặt eo Đường Tư Vũ thể hiện rõ tính chiếm hữu, cùng sự mạnh mẽ của mình. Anh dẫn cô đến chỗ ghế của họ.

 

Đường Tư Vũ cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ, siết chặt eo cô đến nghẹt thở thì hơi nhíu mày. Cô không quen lắm.

 

Mọi thứ đều có màu vàng kim. Chuỗi ánh đèn trên đầu khiến bốn phía xung quanh đều là ánh vàng mờ ảo. Cả bàn ăn chìm trong ánh hào quang rực rỡ. Không gian yến tiệc cũng trở nên to lớn, đồ sộ hơn.

 

Bộ đồ ăn tinh tế trên bàn, những bông hoa thơm ngát, các món đồ trang trí xinh đẹp, không gian rộng lớn, tất cả khiến mỗi vị khách đều có thể giữ chút khoảng cách riêng tư.

 

Vì Đường Tư Vũ là bạn gái tham dự tiệc của Hình Liệt Hàn nên cô may mắn được ngồi ở vị trí bàn đầu. Mộ Phi ngồi ở đối diện, hơi chếch so với cô.

 

Ba người nhà Đường Hùng ngồi ở bàn khác. Quan sát xung quanh, Đường Tư Vũ bắt gặp ánh mắt ghen tị đang nhìn chằm chằm vào cô của Đường Y Y.

 

Mọi kế hoạch tối nay của Đường Y Y giờ đều chìm nghỉm. Cô dành hết tâm sức để trang điểm cho mình, hòng thu hút sự chú ý của Hình Liệt Hàn. Nhưng giờ, cô nhận ra mình không có một tia cơ hội nào. Ánh mắt của Hình Liệt Hàn luôn dừng trên người Đường Tư Vũ, căn bản không nhìn thấy bắt kỳ người phụ nữ nào khác trong yến tiệc.

 

Đường Tư Vũ chiếm trọn tầm mắt của Hình Liệt Hàn.

 

Cô căm hận, tức giận, bực bội. Dù thấy Mộ Phi cũng ở đây, nhưng Đường Y Y cũng không có nhiều hứng thú. Bởi anh ta cũng không chủ động tìm cô.

 

Thế nhưng, Đường Y Y mới phát hiện ra rằng, trước kia cô thích Mộ Phi như vậy, là bởi anh là người Đường Tư Vũ yêu nhất.

 

Cô có tính độc đoán, chiếm hữu, nên mới muốn giành Mộ Phi. Nhưng bây giờ, thấy Đường Tư Vũ đứng cạnh Hình Liệt Hàn, cô lại mạnh mẽ muốn giật lấy người đàn ông này.

 

Cô muốn lấy hết mọi thứ của Đường Tư Vũ. Đường Tư Vũ yêu ai, cô sẽ cướp người đó.

 

Với cô, Mộ Phi giờ đã hết sức hấp dẫn.

 

Từ nhỏ cô đã luôn oán hận, ghen tị với Đường Tư Vũ. Cướp mọi thứ của Đường Tư Vũ đã trở thành thói quen không sửa được của cô.

 

Tiệc tối diễn ra trong bầu không khí thoải mái, vui vẻ, dễ chịu. Tiếng đàn saxophone nhẹ nhàng, du dương vang lên, len lỏi khắp các góc phòng. Nhân viên phục vụ mặc đồ Tuxedo, tay bưng đồ ăn, đặt lên từng bàn. Các món ăn tây ngon miệng, kết hợp với món tráng miệng kiểu Trung Quốc quả là thơm ngon, hấp dẫn.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!
 
Chương 212


Các nhân viên phục vụ đi đi lại lại, tay bưng các đĩa đồ ăn khác nhau, chắc chắn sẽ hài lòng khẩu vị của những vị khách tham gia bữa tiệc.

 

Đường Tư Vũ cảm nhận rõ Mộ Phi phía đối diện đang chăm chú nhìn cô. Cô cũng nhìn lại vài lần. Ánh mắt Mộ Phi vừa thâm tình vừa đau đớn. Anh không để ý ánh nhìn của người bên cạnh, chỉ buồn bã nhìn cô.

 

Ánh nhìn của Mộ Phi khiến Hình Liệt Hàn rất không vui, thậm chí là ghê tởm, khó chịu. Lế nào người đàn ông này còn nghĩ giành người phụ nữ của anh?

 

Tối nay, Đường Tư Vũ là người phụ nữ của anh, không ai có thể cướp cô được.

 

Vẫn là Đường Tư Vũ bình tĩnh. Cô có đặt tâm trí vào các món ăn bắt mắt, ngon miệng. Món bò bít tết mỏng, mềm, mọng nước bên cạnh điểm thêm những cánh hoa và cà chua nhỏ thật háp dẫn.

 

Đường Tư Vũ tao nhã cầm dao và nĩa lên, bắt đầu ăn.

 

Hình Liệt Hàn đã cắt xong một miếng nhỏ.

 

Thấy Đường Tư Vũ vẫn chưa cắt xong, anh liền lấy dĩa, xiên một miếng, trực tiếp đưa đến bên miệng Đường Tư Vũ. Anh cười ấm áp nói: “Há miệng rail”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng đỏ. Đôi mắt cô lộ rõ ý từ chối nhưng ánh mắt của Hình Liệt Hàn lại đầy thúc ép, bức người: “Ngoan.”

 

Đường Tư Vũ cảm thấy đôi vợ chồng ngồi đối diện cũng đang cười nhìn qua. Cô đành phải phối hợp há miệng, ăn miếng bít tết mà Hình Liệt Hàn đưa đến.

 

Mà trong mắt những người khác, đây rõ ràng là một màn thể hiện tình cảm.

 

Nhưng người đau lòng nhất không phải là vị khách ngồi cạnh mà là Mộ Phi phía đối diện và Đường Y Y ở bàn khác.

 

Họ đều nhìn thấy một màn này, thấy cách Hình Liệt Hàn thân thiết đút Đường Tư Vũ ăn. Hai người như cặp tình nhân thân mật.

 

Ánh mắt Mộ Phi trầm xuống, nắm chặt dao nĩa trong tay như thể muốn dùng nĩa đâm Hình Liệt Hàn một nhát.

 

Khóe miệng Hình Liệt Hàn nở nụ cười hài lòng. Anh biết Mộ Phi bên kia vẫn đang nhìn. Mà tất cả những gì anh làm đều là để người đàn ông đó biết rằng, người phụ nữ này và anh ân ái nhữ một cặp vợ chồng.

 

Miếng bít tết tiếp theo mà anh ăn, cũng trở nên thơm ngon hơn, có lẽ là bởi Đường Tư Vũ đã ăn bằng chiếc nĩa này.

 

Đường Tư Vũ bối rối xấu hổ vì hành động của Hình Liệt Hàn. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm hành động yêu thương nồng cháy như vậy trước mặt bao người.

 

Cô tự cắt bít tết ăn nốt. Nhưng đúng lúc cô muốn dùng nĩa xiên miếng điểm tâm, chuẩn bị cho lên miệng thì giây tiếp theo, bàn tay của một người đàn ông bỗng xuất hiện từ bên vai cô, nắm chặt tay cô, khiến miếng điểm tâm sắp ăn được bỗng tiến vào miệng người đàn ông bên cạnh.

 

Đường Tư Vũ giương mắt nhìn. Người đàn ông này rõ ràng cũng có phần riêng, tại sao vẫn muốn cướp miếng ăn của cô?

 

Đĩa điểm tâm của mỗi người đều chỉ có 2 miếng. Giờ cô chỉ còn một miếng nữa.

 

Thật đáng ghét mài!

 

Hình Liệt Hàn vừa thỏa mãn ăn vừa vui mừng nhìn cô chăm chú. Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh duỗi tay, chuyển đĩa ăn màu trắng tinh tế của mình cho cô.

 

Đường Tư Vũ nhìn hai miếng điểm tâm anh chuyển sang, sự bực dọc, hờn giận trong đáy mắt dần tản đi. Coi như người đàn ông này còn tỉnh ý.

 

Mộ Phi ngồi đối diện thì đau lòng khi thấy một màn này. Anh thấy rõ đôi mắt tán tỉnh nhau, như một cặp tình nhân của Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn. Anh thật ngưỡng mộ, thật ghen tị.

 

Còn Đường Y Y ở đối diện cũng không bỏ qua màn giành ăn giữa Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ. Cô cảm giác Đường Tư Vũ đang cố thể hiện tình cảm với Hình Liệt Hàn trước mặt cô. Rõ ràng đang làm trò cho cô xem.

 

Đường Tư Vũ ăn xong bít tết, lập tức đổi sang sushi, rồi nửa con tôm hùm lớn. Các món ăn đều mang hương vị thơm ngon, hấp dẫn. Đường Tư Vũ thấy quyết định đến đây thật là đúng, bữa tiệc tối rất ngon.

 

Hình Liệt Hàn vừa ăn vừa ngắm người phụ nữ ngồi bên cạnh. Tối nay, cô thật hấp dẫn, bắt mắt.

 

Đường Tư Vũ cầm chiếc cốc bên cạnh lên, uống nước. Cô vừa uống xong, đặt cốc nước xuống, thì Hình Liệt Hàn tự nhiên cầm lấy cốc, uống nốt phần nước còn lại, rồi lại đặt cốc của anh vào giữa hai người.

 

Đường Tư Vũ thấy vậy thì khẽ lườm anh.

 

Người đàn ông này thật trẻ con.

 

Hình Liệt Hàn lại thấy vui khi làm vậy. Tiếp đến, các đĩa được dọn đi, thay bằng đĩa thức ăn khác. Đường Tư Vũ uống nước súp, cô đã cảm thấy hơi no. Bữa tối cô không thể ăn quá nhiều.

 

Cuối cùng, cô vẫn ăn một suất salad rau quả. Tiếp đó, món tráng miệng cuối cùng đã được đưa lên. Đường Tư Vũ vị hấp dẫn bởi lớp kem bên trên liền bất giác ăn luôn. Hình Liệt Hàn thấy thế liền lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tỉnh tế của Đường Tư Vũ, dịu dàng lau hộ GÓI: Đường Tư Vũ nhìn anh. Động tác dịu dàng, ấm áp bên khóe miệng khiến tim cô đập mạnh. Cô hơi hoảng loạn, vội tránh ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này.

 

Có phải cô bị ảo giác không? Hình Liệt Hàn cũng biết dịu dàng thế sao?
 
Chương 213


Hình Liệt Hàn lau khóe miệng cho cô xong, ẩn dưới lớp khăn giấy, đầu ngón tay ấm áp của anh khẽ vuốt ve cánh môi của cô. Đường Tư Vũ cảm nhận được động tác xấu xa của anh, ánh mắt đang mơ mơ màng màng cũng lập tức chuyển sang cảnh cáo.

 

Hình Liệt Hàn vẫn khẽ mỉm cười, như thể không để ý tới lời cảnh cáo của cô.

 

Cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc. Các vị khách mời lần lượt đến phòng tiệc sang trọng bên cạnh, bắt đầu các cuộc trò chuyện, trao đổi. Hình Liệt Hàn cũng để ý đến những vị khách tối nay anh muốn kết giao. Vợ chồng Oaks đang nói chuyện với tổng giám đóc điều hành.

 

Hình Liệt Hàn nói với Đường Tư Vũ ở bên cạnh: “Cùng tôi đến gặp một vị khách.”

 

Đường Tư Vũ đương nhiên không phản đối. Cô nhìn theo tầm mắt Hình Liệt Hàn, thấy một đôi vợ chồng ngoại quốc khoảng 40 tuổi. Cô khoác tay anh, cùng đi lên.

 

Hình Liệt Hàn chưa bao giờ thể hiện khả năng tiếng Anh của mình, nhưng khi bước về phía Oaks, những câu tiếng Anh lưu loát, đúng tiêu chuẩn của anh khiến Đường Tư Vũ đi bên cạnh không khỏi mở rộng tầm mắt. Người đàn ông này nói tiếng Anh từ tính, hấp dẫn, giống giọng của nam chính trong một bộ phim bom tấn.

 

Oaks cũng muốn kết giao với anh. Hai người bắt tay, nhiệt tình nói chuyện với nhau. Vị phu nhân xinh đẹp bên cạnh cười nhẹ, khen vẻ đẹp của Đường Tư Vũ.

 

Cô quan sát tỉ mỉ những món trang sức quý trên người vị phu nhân này. Với kiến thức của mình, Đường Tư Vũ cảm thấy, Có vẻ phu nhân Oaks rất am hiểu về trang Sức.

 

Đường Tư Vũ cũng khá giỏi tiếng Anh, nên nhanh chóng giao lưu cùng phu nhân Oaks. Hai người bắt chuyện với nhau.

 

Đường Tư Vũ như cô em gái ham học hỏi, khiến vị phu nhân kia vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt ngưỡng mộ chân thành của cô cũng khiến vị phu nhân này cảm thấy dễ chịu, thoải mái.

 

Thế là đàn ông nói chuyện đàn ông, phụ nữ nói chuyện của phụ nữ. Hai cặp đôi cùng đến ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống nói chuyện.

 

Thỉnh thoảng, Hình Liệt Hàn lại nhìn Đường Tư Vũ bên cạnh. Anh thấy cô giao tiếp không tệ, đến vị phu nhân bên cạnh cũng liên tục tán thưởng cô.

 

Hình Liệt Hàn và Oaks đã đàm phán xong chuyện kinh doanh. Sự giàu có nồi tiếng ở trong nước khiến Hình Liệt Hàn dù trẻ tuồi nhưng đã mang phong thái vương giả, khiến người khác không thể coi thường.

 

Bên cạnh, Đường Tư Vũ và phu nhân Oaks nói chuyện từ đề tài trang sức đến đàn piano. Không ngờ vị phu nhân này còn là người yêu đàn piano. Hai người có chung niềm đam mê nên trò chuyện rất Vui vẻ.

 

Đường Y Y theo dõi mọi chuyện từ một nơi không xa. Tối nay, cô ngồi cùng hai người chị em tốt ngày thường. Lúc này, ba người đang nói chuyện với nhau, bàn cách khiến Đường Tư Vũ mắt mặt, xấu hồ.

 

Tuy nhiên, tối nay, Đường Tư Vũ luôn đứng cạnh Hình Liệt Hàn. Không ai có can đảm đi gây rối với cô. Chỉ có thể theo dõi, cố gắng tìm điểm yếu của Đường Tư Vũ, lôi vài chuyện ra giễu cợt, để tạo niềm vui, mới thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Hình Liệt Hàn ở bên cạnh thấy Đường Tư Vũ và phu nhân Oaks nói về đàn piano, cũng thích thú tham gia. Bỗng nhiên anh nói: “Tư Vũ, chúng ta lên sân khấu chơi một bài nhạc, thế nào?

 

Trái tim Đường Tư Vũ bỗng đập nhanh hơn. Người đàn ông này hết chuyện rồi sao?

 

Phu nhân Oaks nghe xong lời đề nghị này liền bày tỏ mong muốn được nghe bản hòa tấu cùng họ. Vì lúc này trên một góc sân khấu, có cô gái đang biểu diễn đánh đàn piano.

 

Đường Tư Vũ vốn muốn từ chối nhưng thấy vợ chồng ông Oaks hào hứng tán đồng thì không thể không cùng người đàn ông này bước lên sân khấu. Cô nhếch miệng cười: “Được rồi!”

 

Hình Liệt Hàn từ nhỏ đã nhận được nuôi dạy, đào tạo của một thiếu gia nhà giàu nên cũng có một chút thành tích về đàn piano. Lần trước ở nhà cô, anh đã chơi đàn như một bậc thầy rồi nên cô không lo bị Hình Liệt Hàn kéo chân sau.

 

Hình Liệt Hàn đứng dậy, chào hỏi và đặt vấn đề với người quản lý bên cạnh.

 

Người quản lý quả đúng là “cầu cũng không được”. Nhất định không khí của buổi dạ tiệc sẽ càng thêm sôi động.

 

Mà lúc này, vợ chồng Oaks đang chuẩn bị đi gặp một đôi khách hàng khác, liền xin phép rời đi. Nhưng vẫn không quên nói: “Lát nữa tôi rất muốn nghe màn hợp tấu của hai người.”

 

Đường Tư Vũ mỉm cười, nhìn họ rời đi.

 

Sau đó, cô cắn môi, có chút oán trách người đàn ông bên cạnh: “Sao anh lại đưa ra chủ ý này vậy?”

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Sao thế?

 

Em chỉ muốn chơi đàn cùng Kỳ Lương, không muốn chơi với tôi?

 

Đường Tư Vũ hơi ngớ ra, nhớ lại cảnh cô và Kỳ Lương cùng đánh đàn lần trước bị đưa lên mạng trong 2 tiếng. Hóa ra anh vẫn đề bụng.

 

“Vậy anh chọn bài đi! Bài sở trường nhất của anh ấy.” Đường Tư Vũ đành đồng ý.

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười, nói tên một bài nổi tiếng thế giới vào tai cô. Đường Tư Vũ gật đầu. Nhân viên phục vụ mang sâm panh đến mời hai người. Đường Tư Vũ cầm một ly, Hình Liệt Hàn nhắc nhở cô: “Đây là rượu có nồng độ đó, em uống ít thôi, có thể uống nhiều nước hoa quả một chút.”

 

Đường Tư Vũ hơi xấu hỗ, nghĩ đến những chuyện phát sinh ở nhà anh khi uống say lần trước. Đến giờ cô vẫn không quên cảnh mình trần truồng tỉnh dậy trên giường của anh.

 

Cô nhẹ nhấp một ngụm sâm panh, cũng không dám uống thêm.
 
Chương 214


Khưu Lâm liếc nhìn cô: “Y Y, con bình tĩnh lại chút. Dù có phải sự thật hay không thì chúng ta cũng không thể hoảng loạn hỏng trận thế. Như vậy chỉ khiến Đường Tư Vũ càng thêm đắc ý thôi.”

 

Đường Y Y nắm chặt lòng bàn tay, cả người cố gắng ẩn nhẫn chịu đựng. Cô nhìn theo bóng hình Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn cùng sóng đôi bên nhau, thì ghen tị đến phát điên rồi.

 

Chết tiệt! Thực sự 5 năm trước, Đường Tư Vũ đã quen Hình Liệt Hàn. Hơn nữa còn sinh con trai cho anh. Đường Y Y quay đầu nhìn ra nơi không xa, nơi Mộ Phi đang như mất hồn. Cô không tự chủ bước về phía anh. Mộ Phi thấy cô đến gần, nhíu mày kiếm, trên mặt không có biểu cảm gì.

 

“Mộ Phi, anh biết 5 năm trước, Đường Tư Vũ ở cùng ai không? Anh biết con trai cô ấy là của ai không?” Đường Y Y cảm thấy làm như vậy có thể khiến Mộ Phi kích động.

 

Vì cô cũng hận Mộ Phi. Cô muốn Mộ Phi cũng ném thử cảm giác bị người mình yêu phản bội sau lưng.

 

Tuy nhiên, Mộ Phi chỉ ngắng đầu, uống một ngụm rượu mạnh, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên anh biết.”

 

Lúc này, lại là Đường Y Y sững sờ kinh ngạc: “Anh biết rồi?”

 

Biểu cảm của Mộ Phi đã nói rõ mọi điều.

 

Đường Y Y liền tức giận nói: “Anh biết rõ trước kia cô ấy đã vượt quá giới hạn với Hình Liệt Hàn mà vẫn muốn yêu cô ấy?

 

Cô ấy đáng xấu hổ, mắt mặt như vậy sao xứng với tình yêu của anh?”

 

“Lễ nào phải là người đàn bà chanh chua, đanh đá như em mới xứng với tình yêu của anh?” Mộ Phi cười khẩy: “Anh không cho phép em mắng sau lưng Đường Tư Vũ. Cô ấy không phải là người như em nh) nói.

 

“Vậy cô ấy sinh ra con trai của Hình Liệt Hàn thì tính là gì? Là chuyện xảy ra trước khi em ngủ với anh à?”

 

“Im đi!” Mộ Phi khẽ hét lên, quay người rời đi.

 

Đường Y Y ở phía sau đang tức giận thở hồn hến. Cô tức vì sự si tình của Mộ Phi.

 

Đường Tư Vũ căn bản không xứng với tình yêu đấy.

 

Mà lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu hào hứng nói: “Tiếp nối chương trình, chúng tôi vinh hạnh mời Hình Liệt Hàn tiên sinh và cô Đường Tư Vũ cùng hợp tấu một khúc piano. Mời quý vị và các bạn cùng thưởng thức.”

 

Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ngồi trước cây đàn piano. Hợp tấu không chỉ đòi hỏi kỹ năng đánh đàn tuyệt vời mà còn cần sự kết hợp của cảm xúc. Âm nhạc không giống tiểu thuyết, không thể hiện rõ trên biểu cảm của các nhân vật, mà là cảm xúc vô hình, được thể hiện bằng âm thanh của nhạc cụ.

 

Lúc này, phòng tiệc yên tính, vang lên âm thanh “li li” êm tai, thú vị, dường như tâm hồn bỗng được thanh lọc, thế giới được tẩy trần.

 

Mọi người cũng như thấy được một mặt khác của vương tử giới kinh doanh Hình Liệt Hàn. Hóa ra anh không chỉ là huyền thoại của giới kinh doanh mà còn có nhiều thành tựu trong các lĩnh vực khác.

 

Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn từ từ chìm vào mộng đẹp. Những vị khách trong phòng tiệc cùng yên lặng lắng nghe, ai cũng thấy vinh dự, chú tâm thưởng thức bản piano này.

 

Đường Tư Vũ nhìn những ngón tay thon thả của Hình Liệt Hàn, âm thanh anh đánh ra khiến cô cũng sốc, trái tim cô dường như run rấy theo tiếng nhạc. Cô đánh đàn đã thành thạo, đến mức không cần nhìn phím đàn cũng có thể đánh.

 

Cô khẽ ngắng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh sáng của ngọn đèn pha lê trên đầu rơi xuống người anh. Anh yên lặng như một vị thần với gương mặt hoàn hảo, âm thầm tỏa ra sức háp dẫn.

 

Sự yên tĩnh xung quanh khiến cô có cảm giác cả thế giới chỉ đang có mình cô và anh.

 

Người đàn ông này!

 

Lúc này, anh thật sự có chút sức hút với cô.

 

Vũ Tiếng piano uyên chuyển, du dương, triền miên dai dẳng, nhẹ nhàng len lỏi, đánh vào lòng mỗi người. Khóe miệng Đường Tư Vũ cũng bắt giác nở một nụ cười, ấm áp như ánh ban mai.

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn rơi xuống người cô, bắt gặp nụ cười nơi khóe miệng, anh thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ đánh đàn sẽ giúp anh vào trái tim cô dễ hơn.

 

Mộ Phi ở cách đó không xa, nhìn bóng dáng đang hợp tấu đàn, trái tim anh nhói lên từng cơn. Anh nhớ lại những ngày anh dạy cô chơi piano trước kia. Anh cùng cô đánh đàn, vui đùa, cùng nhau lớn lên. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.

 

Vũ Nhưng lúc này, cùng cô chơi đàn đã không phải là anh, mà là người đàn ông khác.

 

Khi những tiếng đàn cuối cùng phát ra, màn biểu diễn đã kết thúc hoàn hảo. Cả phòng tiệc vang lên tiếng vỗ tay không dứt. Đường Tư Vũ được Hình Liệt Hàn dẫn đi, cô nhẹ nhàng làm động tác cảm ơn đáp lễ. Những người đàn ông bên cạnh cô đều nhận được lời khen tán dương của mọi người. Dắt cô rời sân khấu, vợ chồng ông Oaks tiến lên, hết lời khen ngợi. Phu nhân Oaks cũng càng ngày càng quý Đường Tư Vũ.

 

Đường Y Y và hai người chị em đứng ở nơi đó, chỉ có thể nhìn Đường Tư Vũ tối Vũ nay nhận hết nồi bật.

 

Mà họ chỉ có thể là bức nền ảm đạm, bình thường, không có cơ hội hấp dẫn người khác. Việc này khiến họ cùng hình thành mối thù chung.

 

“Thật đáng ghét! Nó cướp hết ánh hào quang của chúng ta rồi.”

 

“Còn không phải sao? Thật là tức chết đi được.”
 
Chương 215


Mà người tức giận nhất chính là Đường Y Y. Nhưng cô ta không thể làm gì lúc này, chỉ có thể giương mắt nhìn Đường Tư Vũ trở thành tâm điểm của mọi người, là người quan trọng nhất trong mắt Hình Liệt Hàn.

 

Vũ Bây giờ, Đường Y Y càng không có cơ hội nhận được sự yêu quý của Hình Liệt Hàn.

 

Cô cũng nhận ra rằng, vụ bê bối trên mạng lần trước của Đường Tư Vũ bị xóa nhanh như vậy, nhất định là do Hình Liệt Hàn ra tay.

 

Cô còn tiết lộ, phỉ báng con trai của họ, như vậy, Hình Liệt Hàn sẽ chỉ ghét bỏ cô, không thể thích cô được.

 

Trước đây, Đường Y Y cho rằng cô luôn thăng Đường Tư Vũ, giành lấy tất cả những người đàn ông cô ấy yêu nhất, nhưng giờ cô nhận ra rằng ông trời đã quá bất công, lại sớm sắp xếp cuộc sống hoàn hảo hơn cho cô ấy.

 

Để cô ấy sinh con của Hình Liệt Hàn. Hơn Vũ nữa, còn có được tình yêu của anh Ấy.

 

Dù nói thế nào thì đứa trẻ đó đã trở thành chỗ dựa lớn nhất trong tương lai của Đường Tư Vũ.

 

“Tớ thật muốn đổ một ly rượu vang đỏ lên bộ váy của cô ta.” Một trong hai người chị em tốt của cô nói.

 

Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể nghĩ như vậy, chứ sao dám hành động?

 

Đường Y Y chỉ đành nghiến răng đứng ở bên nhìn. Với cô, bữa tiệc này đã trở nên đáng ghét, khó chịu và chướng mắt.

 

Còn Đường Hùng thì rất vui mừng. Ông cảm thấy cô con gái lớn của mình và Hình Liệt Hàn có mối quan hệ không đơn giản.

 

Vũ Mặc dù ông không nghĩ muốn dựa dẫm nhưng con gái có thể gả cho người đàn ông tốt đương nhiên là niềm vui lớn nhất của người làm cha như ông.

 

Mà lúc này, đã đến giờ vũ hội bắt đầu.

 

Các khách mời tối nay đều đi có đôi có cặp. Đường Y Y vốn chuẩn bị để có buổi gặp gỡ Hình Liệt Hàn, nhưng lúc này, cô lại không có bạn nam đi cùng. Cô liền nghĩ đến Mộ Phi, hình như anh cũng không có bạn nhảy nữ. Nhưng khi cô quay lại thì phát hiện nơi Mộ Phi đứng chỉ còn lại ly rượu đã uống hết, mà người đã sớm rời đỉ.

 

Cô thầm giậm chân. Giờ cô phải làm gì?

 

Đường Tư Vũ uống một cốc nước trái cây, nhìn ánh đèn mờ đi, chuyển sang màu Vũ vàng. Tiết tấu của các bước nhảy vang lên. Cô tự nghĩ, không nên nhảy với người đàn ông này.

 

Cô ngắng đầu lên, ánh mắt Hình Liệt Hàn khóa chặt lấy cô. Đôi mắt mang đầy ý cười đó không phải như đang gửi lời mời đến cô sao?

 

Đường Tư Vũ vội tìm một cái có: “Tôi không biết nhảy.”

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, lời nói có chút không vui: “Em chắc chắn không?”

 

“Ừ, tôi không biết nhảy.” Đường Tư Vũ chớp mắt.

 

“Không sao đâu! Tôi cũng không cần em biết nhảy. Chỉ cần ôm tôi là được.” Hình Vũ Liệt Hàn nói xong, liền cầm tay cô tiền vào sàn nhảy.

 

Đường Tư Vũ sững sờ vài giây. Mọi người đều đã ở trên sàn nhảy, còn tay cô lại bị người đàn ông này kéo đi, đặt lên vai anh. Rất nhanh, eo của cô đã bị một bàn tay bá đạo, độc đoán ôm lấy. Tay còn lại của cô bị những ngón tay của anh xiết lại.

 

“Anh…” Đường Tư Vũ thực sự có chút quấn bách, xấu hỗ. Tối nay, cha cô cũng ở đây. Cô và anh sao có thể thân thiết nhảy với nhau được. Như vậy quá không thích hợp.

 

Bước chân của Hình Liệt Hàn ép chặt lây cô. Cô miệng nói không được nhưng dưới chân lại tự có thể bước theo nhịp chân của anh. Đáy mắt Hình Liệt Hàn hiện lên Vũ tia đắc ý, anh biết rõ người phụ nữ này biết nhảy mà.

 

Anh đến gần bên tai cô, nghiền răng nói nhỏ: “Em dám lừa anh.”

 

Đường Tư Vũ lúc này cũng không có lời nào để nói, cô ngắng đầu lên: “Nhảy một điệu rồi chúng ta đi thôi. Còn phải đón Tiểu Hi.”

 

“Vẫn còn sớm.” Hình Liệt Hàn không thấy lo lắng. Anh còn nhiều thời gian dành cho con trai, nhưng bình thường rất ít thời gian để gần gũi người phụ nữ này. Anh cần phải nắm chắc cơ hội này thật tốt.

 

Đường Tư Vũ không nói nên lời. Lúc này, lòng bàn tay của người đàn ông khế dùng lực ấn, cô và anh vốn giữ một khoảng Vũ cách với nhau nhưng người đàn ông này đã tiếp cận sát lại gần cô. Cô hơi khó chịu ngước lên nhìn anh: “Tôi sẽ không nhảy nữa nếu anh lại làm thế.”

 

Hình Liệt Hàn đành ngừng ép sát cô nhưng cảm giác lúc ở sát bên cô khiến quần anh cũng chật căng ra. Tối nay, cô thật thơm cũng rất ngon, vừa miệng.

 

Anh đang tính toán, lên kế hoạch khi nào có thể có cô trong tay, sau đó, anh sẽ tận hưởng mọi thứ ngọt ngào của cô.

 

Nhạc khiêu vũ vẫn đang vang lên, các vị khách quý chơi rất vui vẻ. Lúc này thời gian vẫn còn sớm, mới khoảng 8h30.

 

Sau khi bản nhảy kết thúc, âm thanh bài mới lại tiếp tục vang lên. Đường Tư Vũ Vũ định rút tay ra thì bỗng bị người đàn ông bên cạnh siết chặt. Eo cô cũng bị anh bá đạo giữ lấy. Anh thấp giọng nói vào tai cô yêu cầu: “Tiếp tục nhảy cùng tôi một điệu nữa.

 

Đường Tư Vũ thật sự không muốn nhảy nữa, vì đôi giày cao gót cô đang đi khiến cô bị đau đầu gối. Cô muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
 
Chương 216


Nhưng cô đành nghiền răng, tiếp tục kiên trì. Ánh mắt Hình Liệt Hàn sâu tựa biển, ngắm nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô.

 

Thấy đôi môi đỏ của cô khẽ run lên, anh nuốt nước bọt. Thật muốn hôn cô.

 

Đáng tiếc là, anh biết rõ, nếu anh hôn, người phụ nữ này có thể sẽ cho anh ăn tát. Từ sâu trong trái tim, cô vẫn là cô gái Vũ tương đối bảo thủ. Và cha cô vẫn ở đây.

 

Cô chắc chắn sẽ không cho phép mình làm quá hay có hành vi khác người nào.

 

Vì vậy, anh chỉ đành chịu đựng. Anh nghĩ tối nay cần tìm thời gian để lại hôn cô.

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên và một nhân viên phục vụ đang nhìn nhau.

 

Người phục vụ bí mật gật đầu với người đàn ông, dường như hai người họ đang có giao dịch gì đó.

 

Trên tay người nhân viên phục vụ có 3 cốc nước trái cây. Anh đang đi về phía người đàn ông trung niên. Bên cạnh người đàn ông trung niên là một người mẫu mang khí chất tương đối lạnh lùng.

 

Ông ta nhìn dáng vẻ mê người của cô người mẫu, trong mắt ánh lên một tia suy Vũ nghĩ không tốt.

 

Tối nay, ông ta không dễ dàng gì mới mời được cô đến đây. Cũng đã tiêu tốn một khoản tiền lớn, nhưng người phụ nữ này lại kiêu ngạo, chỉ cùng đi dự tiệc, chứ quyết không chịu ngủ cùng.

 

Mà người đàn ông này tự nhiên sẽ có cách khiến cô khuất phục. Vì thế ông ta đã âm thầm mua chuộc, bắt nhân viên phục vụ thực hiện chút âm mưu. Đó là cho chút đồ vào nước trái cây mà cô yêu thích. Một lúc nữa, khi uống xong, cô tự nhiên sẽ đi theo ông.

 

Tối nay ông ta có thể thoải mái muốn làm gì thì làm.

 

Nhân viên phục vụ đang bước lại gần ông thì bỗng có một vị khách nữ suýt va phải.

 

Chiếc khay trên tay anh ta hơi nghiêng.

 

Cốc nước vốn đã cho thêm thuốc đang bên trái lúc này khẽ nhích sang bên cạnh, đổi vị trí với cếc không có thuốc.

 

Người phục vụ phản ứng lại, vội nhìn những cốc nước trái cây trên khay. Anh di chuyển lại các chiếc cốc một chút, không hề phát hiện ra các cốc đã đặt không đúng chỗ.

 

Anh bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, đưa chiếc cốc mà anh đang xác định nhầm cho cô người mẫu kia. Đó là loại nước ép mà cô yêu thích nhất: nước ép từ dưa Ha Mi – một giống dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.

 

Trong sàn nhảy bên cạnh, cuối cùng cũng nhảy xong điệu cuối cùng, Đường Tư Vũ nói với anh: “Chân tôi đau quá, nghỉ ngơi một chút đi!”

 

Hình Liệt Hàn cũng không kéo cô bắt nhảy nữa, dìu cô đi tới ghế sô pha nghỉ ngơi. Hình Liệt Hàn quay đầu lại thì thấy một nhân viên phục vụ đi qua, anh lấy một cốc nước ép dưa Ha Mi cho cô. Đường Tư Vũ cầm lấy, nhanh chóng uống luôn.

 

Cô thật sự rất khát, nên uống một hơi cạn sạch.

 

Mà chiếc cốc này lại đúng là cốc có bỏ thêm đồ vào kia.

 

Thời điểm này, có ai ngờ sẽ có người động tay động chân trong buổi yến tiệc cao cấp lớn như vậy?

 

Đường Tư Vũ sau khi uống xong liền lo lắng sẽ đi đón con trai quá muộn, cô kéo Hình Liệt Hàn, nói: “Đi thôi, chúng ta đi đón con. Đừng để con phải đợi một mình.”

 

Hình Liệt Hàn nghĩ đến bộ dáng đáng thương của con trai, anh cũng không đành lòng nên gật đầu nói: “Được, đi thôi”

 

“Tôi đi chào cha một tiếng.” Nói xong, Đường Tư Vũ liền đứng dậy đi về phía Đường Hùng.

 

Đường Hùng đang trò chuyện cùng một số người đàn ông lớn tuổi. Đường Tư Vũ bước tới chào hỏi. Một số doanh nhân giàu có đứng cạnh Đường Hùng lập tức ngạc nhiên nói: “Anh Đường, đây là con gái anh à? Thật xinh đẹp!”

 

“Đúng thế. Không ngờ anh lại may mắn có cô con gái xinh xắn như vậy.”

 

Đường Hùng nghe xong, thì thấy rất hưởng thụ, tự hào. Còn Khưu Lâm ở bên, lại thấy lòng nồi lên nỗi oán hận thật lớn.

 

Đường Tư Vũ vốn đã biến mắt 5 năm, giờ quay trở lại thì bỗng chiếm hết nổi bật, đến những người bên cạnh chồng bà cũng nhớ đến cô ta rồi.

 

Cô ta đúng là có bản lĩnh.

 

Đường Tư Vũ chào cha xong liền quay lại chỗ Hình Liệt Hàn, rồi cùng ra cửa lớn.

 

Đường Tư Vũ khẽ nhìn mọi người xung quanh. Mộ Phi không còn trong bữa tiệc, có vẻ anh đã rời đi.

 

Thực ra cô đã không còn tình cảm với Mộ Phi, nhưng cô cũng không phải là người vô tình vô nghĩa. Trước kia, họ từng là “thầy tốt bạn hiền”. Anh dạy cô rất nhiều thứ. Cô thật lòng mong anh có thể thoát khỏi đoạn tình cảm trước đây giữa họ đề tìm được tình cảm thuộc về anh.

 

Mà không phải là luôn mang theo hy vọng, chờ mong ở cô. Cô nghĩ, sau đêm nay, không biết Mộ Phi có thể nghĩ thoáng, thông suốt vấn đề không?

 

Mặc kệ có thế nào, Đường Tư Vũ cũng hy vọng Mộ Phi sẽ tìm được hạnh phúc.

 

Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn bước vào thang máy. Đột nhiên cô cảm thấy thật nóng nực, ngột ngạt. Cô không nhịn được lau trán, hỏi Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh: “Anh có thấy nóng không? Ở đây không có điều hòa à?”
 
Chương 217


Hình Liệt Hàn nheo mắt nhìn cô. Làn da vốn trắng như tuyết của cô giờ lại phủ một lớp màu hồng nhạt, ửng hồng tuyệt đẹp, trông cô phong tình khác hẳn.

 

“Em cảm thấy nóng à?”

 

“ỪI Nóng quá… ” Đường Tư Vũ gật đầu, vô tình giơ tay lên quạt mát đôi má mình.

 

Hình Liệt Hàn có cảm giác không ồn. Điều hòa khách sạn mở tương đối mát. Thang máy “tinh” một tiếng, Hình Liệt Hàn vươn tay nắm bàn tay Đường Tư Vũ cùng bước ra.

 

Đường Tư Vũ bước theo anh, hơi thở dần hỗn loạn. Cô thở hỗn hến nói: “Anh thật sự không thấy nóng à? Sao tôi lại thấy người rất nóng… “

 

Hình Liệt Hàn mặc dù cũng cảm thấy hơi nóng nhưng nguyên nhân là do cô. Lúc này, anh cảm thấy gương mặt Đường Tư Vũ đang ngày càng đỏ, thậm chí còn đỏ hơn lúc ở thang máy khi nãy. Giống như cô bị sốt cao đột ngột vậy.

 

Anh nhíu mày kiếm, vươn tay sờ trán cô.

 

Trán cô đang hơi nóng, nhưng không giống nóng do sốt. Giữ tay trên trán một lúc là thân nhiệt lại trở về bình thường.

 

Đường Tư Vũ chớp đôi mắt đã hơi đỏ, nhìn anh: “Sao vậy? Em sốt rồi à?”

 

Hình Liệt Hàn vươn tay chạm vào mặt cô.

 

Anh vừa chạm nhẹ vào, Đường Tư Vũ đã không nhịn được, rên nhẹ một tiếng, cảm giác vừa ấm áp vừa khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

 

Đường Tư Vũ vội che miệng, hoảng sợ nhìn Hình Liệt Hàn. Trời ạ! Sao cô có thể kêu lên như thế?

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, đáy mắt anh hiện lên sự độc ác. Rõ ràng cô không bị ốm mà là… uống nhằm thứ gì đó.

 

Anh không khỏi nghĩ đến ly nước trái cây cô uống cuối cùng mà anh đưa. Lẽ nào trong cốc đó có thêm thứ gì?

 

Lúc này, Hình Liệt Hàn không thể nói cho cô biết sự thật. Đột nhiên anh đặt Đường Tư Vũ lên ghế sô pha cạnh đại sảnh, rồi đứng dậy nói: “Tôi đi gọi điện một chút.”

 

Nói xong, Hình Liệt Hàn lầy điện thoại di động ra, gọi cho Hình Nhất Nặc.

 

“Alol Anh à! Anh chị sắp đến chưa?”

 

Giọng nói của Hình Nhất Nặc vang lên.

 

“Chỗ anh có chút việc, em nói với bên người nhà họ Ôn là đêm nay đề Tiểu Hi ở lại ngủ với em. Sáng mai anh sẽ đến đón thằng bé.”

 

“Anh, Tiểu Hi vừa ngủ trên giường anh Lương Diệu rồi. Cũng may, vậy cứ để thằng bé ngủ ở đó nhé.”

 

“Thế à? Thằng bé mệt lắm à?

 

“Vâng! Cả buổi chiều thằng bé chơi bóng đá với anh Lương Diệu. Giờ chắc mệt lả rồi. Anh Lương Diệu đã tắm qua cho thằng bé, giờ thì đang ngủ thiếp rồi.”

 

Hình Liệt Hàn bỗng cảm tháy đây đúng là cơ hội ông trời cho anh. Để anh cùng người con gái này trải qua một đêm tuyệt vời nhất. Hình Liệt Hàn kết thúc cuộc gọi, nắm điện thoại bước tới bên Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ thấy cả người như mất hết sức lực, chỉ có thể ngồi dựa vào sô pha.

 

Cảm giác trong người dâng lên một cảm giác kỳ quái, khiến cô không biết nên làm thế nào.

 

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

 

Sao bỗng nhiên cô lại bị thế này?

 

Có phải cô bị mắc bệnh kỳ lạ gì rồi không?

 

Cô quay đầu nhìn Hình Liệt Hàn đang bước tới. Cô bỗng nghĩ sức khỏe của mình đang nguy kịch, nên cầu xin Hình Liệt Hàn: “Anh đưa tôi đến bệnh viện được không? Tôi cảm thấy cả người đều khó chịu.”

 

Hình Liệt Hàn thấp giọng nói: “Em chờ chút.” Nói xong anh liền đi về quầy lễ tân.

 

Đây vốn là khách sạn năm sao. Hình Liệt Hàn đặt một phòng. Vốn định đặt phòng tổng thống nhưng tối nay có quá nhiều khách, tất cả các phòng đều đã có người đặt, chỉ còn lại phòng giường đôi và phòng tiêu chuẩn.

 

Lúc này, Hình Liệt Hàn không kén chọn nữa. Anh trực tiếp đặt phòng có giường lớn.

 

Anh bước tới, Đường Tư Vũ vốn đã yếu ớt bất lực lắm rồi. Cô duỗi tay nắm cánh tay Hình Liệt Hàn. Đột nhiên, cô cảm nhận được cơ trên cánh tay mạnh mẽ, tráng kiện, khỏe khoắn của anh, và sự khó chịu trong người cũng giảm đi một chút, chuyền thành niềm vui hân hoan.

 

“Hình Liệt Hàn, làm ơn đưa tôi đến bệnh viện!” Đường Tư Vũ choàng qua cánh tay anh, yếu ớt cầu xin.

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười nhìn bộ dạng cô đang năn nỉ. Thật đáng yêu! Anh đưa tay ôm cô lên. Đường Tư Vũ theo bản năng vòng tay qua cổ anh. Sau đó, thấy anh ôm cô đi về phía thang máy.

 

Đôi mắt cô mờ mịt, tràn ngập sự khó hiểu: “Hình Liệt Hàn, anh định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi muốn anh đưa tôi đến bệnh viện mà… Anh nghe thấy không?”
 
Chương 218


“Đừng lo, một lúc nữa em sẽ ồn thôi.”

 

Hình Liệt Hàn cảm thấy đây là cơ hội để anh và cô đột phá lên mối quan hệ thân thiết nhất kia. Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.

 

Hơn nữa, lát nữa vào phòng, người con gái này chắc sẽ cầu xin, năn nỉ anh.

 

Anh sẽ rất hạnh phúc được làm thuốc giải cho cô.

 

Thang máy nhanh chóng lên tới tầng 48.

 

Chỉ vài giây sau, một tiếng “ting” một tiếng vang lên, rồi cửa mở cửa. Hình Liệt Hàn ôm Đường Tư Vũ về phía căn phòng tối nay của anh. Quẹt thẻ. Tiếp đến, Hình Liệt Hàn đóng cửa, ôm cô bước về chiếc giường đôi lớn.

 

Đường Tư Vũ mờ mịt nhìn Hình Liệt Hàn đưa cô vào khách sạn. Trong phòng còn có giường. Tuy lúc này ý thức của cô không rõ ràng lắm nhưng sự nguy hiểm đã bao trùm cả bầu không khí.

 

Đột nhiên, cô hét lên giận dữ: “Hình Liệt Hàn… Anh đưa tôi vào phòng làm gì?”

 

Hình Liệt Hàn cởi bỏ bộ vest đang gây trở ngại, tiến nhanh về phía cô, nhìn đôi mắt hoảng loạn, bối rối, cùng hơi thở hồn hến của cô. Đường Tư Vũ đang như chú mèo nhỏ, giận dữ nhìn chằm chằm vào anh.

 

Hình Liệt Hàn đã khao khát đôi môi đỏ mọng của cô cả tối nay. Anh muốn ôm cô vào lòng.

 

Đường Tư Vũ rúc vào lòng anh, không hề phản kháng. Giây tiếp theo, cằm cô được nâng lên. Hơi thở nam tính trực tiếp rơi xuống. Đôi môi anh cũng hạ xuống đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Nụ hôn… đến một cách mạnh mẽ.

 

Đường Tư Vũ hơi trừng mắt nhìn. Người đàn ông này đang làm gì?

 

Tại sao cô lại có cảm giác rất hưởng thụ?

 

Hơn nữa cũng rất thoải mái? Khi phản ứng lại, thì tay cô đã chủ động ôm lấy cổ anh, hùa theo nụ hôn bá đạo đó.

 

Không được. Sao cô có thể không biết tự trọng như vậy.

 

Nhưng có chuyện gì với cơ thể của cô vậy? Nụ hôn này khiến bao khó chịu đều tiêu tan bót, thay vào đó là một cảm giác rất khác lạ, khiến lần đầu tiên, cô muốn chạm vào người đàn ông này nhiều hơn… Trong đầu Đường Tư Vũ bỗng nhận ra một điều, tình huống hiện tại của cô không phải là bị bệnh mà là đã uống nhằm phải thứ không nên uống.

 

Suy nghĩ này lại khiến cô nhớ đến cốc nước hoa quả lúc cuối kia. Hình Liệt Hàn đã đưa cốc nước đến trước mặt cô. Từ khi uống xong, cô luôn cảm thấy cả người đều không ồn.

 

Chết tiệt, người đàn ông này dám hạ thuốc với cô?

 

Ý nghĩ này khiến đầu Đường Tư Vũ gần như muốn bùng nổ. Không ngờ anh lại là tên khốn đáng ghét, dám dùng hành vi đê hèn như thế.

 

Mặc dù cô đang khao khát anh nhưng cũng rất tức giận. Cô đưa tay định đẩy anh ra ngay nhưng lại không có chút sức lực nào. Cô vẫn cố dùng sức đánh, đấm anh, để anh ngừng hôn, không được làm thế với cô.

 

Cảm nhận được sự phản kháng mạnh mẽ, Hình Liệt Hà đành rời khỏi miệng nhỏ của cô. Anh liếc nhìn rồi lẫm bẩm nói: “Sao vậy? Em không muốn sao?”

 

Đường Tư Vũ lập tức lui về đầu còn lại của giường. Đôi mắt tức giận nhìn anh chằm chằm: “Hình Liệt Hàn…anh đã cho tôi uống gì? Anh rắp tâm làm gì hả?”

 

Hình Liệt Hàn bỗng thấy đầu mình ong ong. Người phụ nữ này chắc đã nghĩ ra nguyên nhân cô bị thế này, nhưng cô lại nghĩ rằng anh chính là người hạ dược.

 

Lần này anh thực sự chịu nỗi oan lớn.

 

“Đường Tư Vũ, em uống nhầm đồ không phải là thủ đoạn của tôi mà là em uống phải đồ uống người khác hạ dược. Giờ tôi có thể giúp em giải.” Hình Liệt Hàn thấp giọng nói, cố giải tỏa mọi nghi ngờ của cô.

 

Đường Tư Vũ thở hồn hến. Thuốc phát huy hiệu quả nhanh hơn. Cô cảm thấy cơ thể mình như muốn nỗ tung. Cô nắm chắc chiếc váy dạ hội trong ngực, khó chịu gần như muốn chết đi được.

 

“Tôi không cần anh chạm vào tôi. Anh không được đụng vào tôi…” Cả người Đường Tư Vũ đều khó chịu nhưng cô vẫn kiên trì có chấp.

 

Hình Liệt Hàn thấy cô đã khó chịu như vậy, nếu không có biện pháp nào thì người phụ nữ này nhất định sẽ càng bị thuốc giày vò.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên nghĩ, anh cần cứng rắn, cương quyết hơn, không cần đề ý những điều cô nói. Cứ làm tới, chỉ mong giải xong dược tính trong người cô.

 

Nhưng chuyện phát sinh 5 năm trước vẫn khiến cô hận anh. Nếu tối nay anh lại làm chuyện này, anh sợ, cả đời, người phụ nữ này cũng không đề ý đến anh nữa.

 

Hình Liệt Hàn bước tới chỗ cô gái đang mặt đỏ phừng phừng vì khó chịu.

 

Đường Tư Vũ nhìn anh đến gần, lập tức hoảng loạn ôm cánh tay mình, gian nan lùi lại. Hình Liệt Hàn lúc này như con dã thú có thể ăn thịt người bắt cứ lúc nào.

 

Cô không muốn bị anh chạm vào.

 

“Biến đi… Anh cút đi… Không được lại gần tôi.” Giờ phút này, Đường Tư Vũ như con thú nhỏ yếu ớt, dù cố lùi thế nào cũng không thoát được vòng vây của người đàn ông.
 
Chương 219


Hình Liệt Hàn cau mày. Sự phòng bị của người phụ nữ này với anh thật là mãnh liệt. Anh nghiền răng nói: “Đừng lo, tôi sẽ không chạm vào em. Tôi chỉ muốn giúp em thôi.”

 

Nói xong, anh vươn tay nhanh chóng ôm cô lên. Đường Tư Vũ không tin nên giãy dụa, vùng vẫy yếu ớt trong lòng anh.

 

Nhưng vòng tay của người đàn ông này vững chắc mà mạnh mẽ, hành động của cô chỉ tiếp tục khơi lên ngọn lửa trong anh.

 

Hình Liệt Hàn đột nhiên vươn tay, tức giận đánh vào mông cô một cái: “Em thử giấy dụa tiếp xem, tôi sẽ muốn em ngay lập tức.

 

Đường Tư Vũ đau đến mức mắt đỏ ửng.

 

Người đàn ông này có cần hung dữ, bạo lực như vậy không?

 

Hình Liệt Hàn ôm cô vào trong bồn tắm.

 

Sau đó trực tiếp ấn xả nước lạnh vào.

 

Đường Tư Vũ bị nước lạnh dội vào, chợt rùng mình. Cô đáng thương nằm trong bồn tắm, nhìn người đàn ông ngồi xôm bên cạnh. Một đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, như tay thợ săn đang chăm chú nhìn con mồi, ẩn trong đó có tia oán hận.

 

Cô rùng mình. Hình Liệt Hàn nhìn cô ngâm mình trong bồn nước lạnh giá, cong môi châm chọc chế nhạo: “Dễ chịu không?”

 

Đường Tư Vũ cảm thấy hơi lạnh đang làm tan đi lửa nóng trong đầu cô. Lúc này, dù cả người lạnh đến phát run nhưng cô vẫn chấp nhận phương pháp làm tan dược tính thuốc này.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn còn ửng hồng, cô ngắng đầu nhìn anh: “Thật sự không phải anh làm à?”

 

Hình Liệt Hàn gõ đầu cô một cú không nhẹ: “Em nghĩ Hình Liệt Hàn tôi là người thế nào vậy? Tôi mà muốn đàn bà, còn cần dùng biện pháp này à? Với tôi, đàn bà chỉ là chuyện tôi ngoắc ngón tay.

 

Đường Tư Vũ nghe xong, đột nhiên cảm thấy một cỗ căm hận không thể giải thích.

 

Cô cắn môi. Người đàn ông này đúng thật là không thiếu phụ nữ, nhưng anh cũng không cần phô trương sức hấp dẫn của mình trước mặt cô.

 

Hình Liệt Hàn chợt nhận ra mình đã nói sai, anh khit mũi: “Nhưng những người phụ nữ bình thường như thế tôi không can.

 

Đường Tư Vũ không thèm để ý đến anh.

 

Anh thích hay không, anh muốn bao nhiêu phụ nữ, đều không liên quan gì tới cô. Chỉ cần anh đừng bị bệnh, đừng để những người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt con trai là được.

 

Thấy cô im lặng, Hình Liệt Hàn nhíu mày.

 

Anh hơi bất cần duỗi tay nâng cằm cô lên, nói: “Chỉ cần em nói ra, không cần ngâm nước lạnh nữa, tôi có thể khiến em rất thoải mái.”

 

Đường Tư Vũ tức giận vỗ vào lòng bàn tay anh, thẳng thừng nói: “Không cần!

 

Cám ơn.”

 

Cô rất vui vẻ ngâm nước lạnh.

 

“Vừa rồi rõ ràng là em rất nhiệt tình.” Hình Liệt Hàn mỉm cười.

 

Nước lạnh dâng cao đến thắt lưng Đường Tư Vũ. Cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới, trong người không còn nóng như lúc trước. Nhưng cái lạnh này cũng không dễ chịu, cô cảm thấy lỗ chân lông đang co rút lại.

 

Dù là thời tiết cuối tháng sáu nhưng với người hiếm khi tiếp xúc với nước lạnh như cô thì nước này quả thật là lạnh. Cô vòng cánh tay ôm thân mình để chống lại cái lạnh.

 

Hình Liệt Hàn ngồi xổm bên cạnh để bảo vệ cô. Sau đó, anh chiêm ngưỡng khuôn mặt bị lạnh của cô chuyển từ đỏ sang trắng, đôi môi đỏ từ hồng sang không màu, cuối cùng anh hảo tâm đi mở nước nóng ở bên cạnh vào bồn tắm, đề trung hòa bót cái lạnh.

 

Đường Tư Vũ nhìn theo động tác của anh, sự khó chịu trong đáy mắt chuyển thành một chút ngạc nhiên.

 

“Em thấy thế nào? Thuốc còn tác dụng không?”

 

“Tôi cảm thấy thế nào?” Đường Tư: Vũ lần đầu tiên uống phải loại thuốc này, làm sao có thể biết cảm giác thê nào?

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười, ngón tay mảnh khảnh mở cúc áo sơ mi, Đường Tư Vũ trợn tròn mắt, hỏi: “Anh định làm gì?”

 

Hình Liệt Hàn tiếp tục mạnh mẽ kéo áo sơ mi ra, đề lộ phần thân trên rắn chắc. Anh mang theo ấm áp, lại gần cô: “Nhìn bộ dáng của em lúc này có thể có cảm giác gì?”

 

Đường Tư Vũ tránh thân hình anh. Cô vô thức nuốt ngụm nước bọt. Chết tiệt Người đàn ông này chắc điên rồi.

 

“Em đang nuốt nước miếng.” Người đàn ông cong môi cười, có chút đắc ý, tự mãn.

 

Đường Tư Vũ lắc đầu: “Anh mặc quần áo đi. Tôi hết cách với anh rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom