Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 360


Thật đáng tiếc là khi đến nơi hệ thống đã đưa ra thông báo không thể sử dụng được thuyền.

Nguyễn Ngưng quyết định đi men theo bờ sông, hiện tại không có biển chỉ đường, đi theo dọc bờ sông sẽ khó lạc đường hơn.

Trên đường không có một bóng người.

Ban ngày cô sử dụng xe máy, ban đêm ngủ trong xe RV nên cũng không quá vất vả.

Một tuần như vậy cứ trôi qua, Nguyễn Ngưng cũng không biết mình đã đến đâu, từ xa xa cô nhìn thấy một doanh trại.

Trại này không lớn lắm, tầm ba trăm đến năm trăm người.

Nguyễn Ngưng không muốn rước thêm phiền phức, nên quyết định đi vòng qua doanh trại, cô cất kính viễn vọng vào, sau đó tiếp tục đi, nhưng đột nhiên phía doanh trại vang lên tiếng trống.

Nguyễn Ngưng sửng sốt, lấy kính viễn vọng ra lại.

Hình như trong trại này đang diễn ra hoạt động gì đó, rất nhiều người tụ tập lại với nhau, ở giữa có bốn chiếc trống, do hai nam và hai nữ đánh.

Như thể đang thực hiện một nghi lễ bí ẩn nào đó.

Thời tận thế này chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, Nguyễn Ngưng không quan sát nữa, cất kính viễn vọng vào rồi bắt đầu lên đường xuất phát.

Đi đường vòng né doanh trại cũng không tốn quá nhiều thời gian, dù sao thì người ta cũng đang toàn tâm toàn ý thờ phụng thần linh nên cô chỉ cần lặng lẽ đi qua là được.

Cứ đi mãi mấy ngày liên tục, cuối cùng Nguyễn Ngưng có cảm giác như mình đã sắp đến Thượng Hải.

Nếu chỉ nhìn sơ qua nó, thật sự thì khó có thể phán đoán được mình đang ở đâu.

Các thành phố đều giống nhau, dù trước đây có huy hoàng đến đâu thì giờ đây chúng cũng chỉ là một đống đổ nát.

Nguyễn Ngưng đoán rằng đây là Thượng Hải vì tàn tích để lại quá lớn.

Hiện tại động đất đã giảm rất nhiều, Nguyễn Ngưng mạnh dạn chạm tay vào chúng, đáng tiếc bên trong chẳng có gì ngoài những thanh thép phế liệu và xi măng đổ nát.

Đi ra khỏi đống đổ nát, Nguyễn Ngưng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một doanh trại.

Cô dùng thiết bị tàng hình lẻn vào bên trong quan sát, sau đó thấy trại không rộng lắm, có quy mô khoảng hơn một ngàn người, những người sống bên trong đều gầy gò hốc hác, tinh thần uể oải.

Điều thần kỳ nhất là không ngờ nơi này có một đám trẻ con.

Phải biết rằng, bây giờ ngoại trừ Tân Hy Vọng ra thì khó mà gặp được con nít, cùng lắm thì là những đứa bé mười mấy tuổi bị căn cứ chê không nhận, phải lưu lạc bên ngoài.

Nguyễn Ngưng thầm nghi ngờ, cô mò đến vị trí trung tâm doanh trại, phát hiện nơi này có một cái lều.

Trong lều có bảy tám người đang họp.

Có lẽ bọn họ là các thủ lĩnh trong doanh trại này. Nhưng nét mặt ai cũng uể oải chán chường, không giống như người đứng đầu của một căn cứ.

Một người trong số đó nói: “Không biết khi nào con tàu Noah mới trở lại”

Ánh mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, nhìn về phía người đang nói chuyện.

Người này khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, đầu trọc, mặc bộ quần áo rách rưới, trên mặt và tay có đầy vết thương.

Một người khác nói: “Chắc chắn họ sẽ đến, không phải chính họ đã yêu cầu chúng ta chuẩn bị những đứa trẻ này sao?”

“Một đứa trẻ có thể đổi được mười lon thực phẩm đóng hộp, người trưởng thành chỉ đổi được năm lon, đó chính là thịt đóng hộp đó, chỉ cần lên được tàu chắc chắn sẽ được sống như thiên đường nhỉ?”

Tên đầu trọc ngưỡng mộ nói: “Ít nhất thì cũng không lo chết đói rồi.”

Nguyễn Ngưng nghe xong đã hiểu rõ sự tình, bọn họ cố ý ở chỗ này chờ đợi tổ chức Noah, những người này cung cấp nô lệ, hoặc là trẻ con cho tổ chức.

Còn về cuộc sống của người nghèo trên tàu Noah, phải nói thế nào nhỉ? Dù sao tỷ lệ tử vong cũng không thấp.

Nếu không thì họ cũng không cần phải lên bờ mua.

Cuộc nói chuyện vẫn cứ tiếp tục, một người khác nói: “Tiếc là không biết bao lâu bọn họ mới đến, lần trước bảo là một năm, có khi nào là một năm thật không?”

Tên đầu trọc nhíu mày thở dài.

Sau đó bọn họ bắt đầu thảo luận về chuyện gần đây khó mà tìm được thức ăn ở bên ngoài, không biết rằng doanh trại có thể cầm cự được bao lâu nữa.
 
Chương 361


Một người trong số họ nói: Gần đây cái căn cứ “ăn thịt người” kia có dấu hiệu bất thường không?”

Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Bọn họ vẫn còn đi săn ở xung quanh đó, chủ yếu là bắt những người đi một mình, chắc là không đến chỗ chúng ta đâu.”

Người nọ nói: “Tôi cảm thấy không yên tâm, nếu không chúng ta di chuyển ra bờ biển đi, gần đây động đất dần giảm đi rồi, nói không chừng sóng thần cũng giảm rồi đấy.”

Không một ai trả lời.

Tên đầu trọc nghiến răng: “Chúng ta không cần sợ bọn chúng, chúng chỉ có đâu đó ba trăm người, còn chúng ta có tận một ngàn người.”

“Đám người đó ai nấy đều được ăn uống no đủ, còn chúng ta đã đói đến mức chẳng lết nổi.” Người nọ tức giận nói: “Hơn nữa bọn họ còn có vũ khí, chúng ta có bao nhiêu súng cơ chứ?”

Tên đầu trọc có vẻ rầu rĩ: “Nhưng đi ra bờ biển cũng nguy hiểm, hay thôi dứt khoát đi về hướng Bắc, hoặc hướng Nam đi.”

Người nọ thở dài thườn thượt.

Hướng Bắc thì đi đâu, hướng Nam nên đi đâu?

Không có thức ăn, đi đâu cũng đều chỉ có một con đường chết thôi, đi càng tốn sức, chết càng nhanh hơn.

Nghe đến đó, Nguyễn Ngưng đoán chừng bọn họ biết rất ít thông tin về tổ chức Noah, còn tổ chức ăn thịt người mà bọn họ lo lắng thì không thành vấn đề với cô.

Bởi vì sắp tới đây Tân Hy Vọng sẽ cử một đội quân gần mười ngàn người xuất phát, cho dù quân đội đi về hướng này chỉ một ngàn người thì cũng đủ nghiền nát một cái căn cứ ba bốn trăm người rồi.

Nguyễn Ngưng quyết định tiếp tục đi về hướng Đông.

Đến đây cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.

Động đất, sóng thần, mưa axit như hận không thể phá nát đống phế tích kia thành từ mảnh nhỏ.

Đến được bờ biển rồi nhưng làm sao để lên mặt biển cũng là một vấn đề nan giải.

Bởi vì bờ biển liên tục bị sóng thần tàn phá khiến nền cát đầy bùn lún, đạp chân xuống toàn là bùn lầy.

Nguyễn Ngưng cũng không dám đi xa, sợ rơi vào hố thì coi như tàn đời.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tìm một chỗ giấu chiếc RV, sau đó cô mặc quần áo chống axit rồi mang đôi giày trượt tuyết.

Nói thật thì cũng có được chút tác dụng, ít nhất thì cô không bị kẹt dưới hố.

Nhưng mà trông cô cũng chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới đầm lầy lên.

Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu, vội vàng lấy con tàu ra, sau đó trèo lên nó.

Cô không có hơi sức nghĩ nhiều, sau khi để con tàu tự di chuyển, Nguyễn Ngưng nhanh chóng đi tắm.

Sau khi thay quần áo đi ra, Nguyễn Ngưng phát hiện mình đã đi được một đoạn xa bờ, xung quanh chỉ toàn là nước biển mênh mông.

Con tàu này có kích thước tương đương với du thuyền, có buồng lái ở tầng hai, ngoài khả năng lái tự động ra nó còn có thể chuyển sang chế độ lái, nhưng mà Nguyễn Ngưng không có ý định sẽ tự lái tàu.

Ngoài ra, buồng lái còn có camera công nghệ cao, có thể quan sát vùng biển xung quanh có động vật nguy hiểm hoặc thuyền cỡ lớn nào không.

Tầng một có quầy bar và boong tàu, có lẽ là được dùng để giải trí.

Ngoài ra trong phòng ngủ còn có phòng tắm riêng, có cả vòi sen.

Điều khiến Nguyễn Ngưng hài lòng nhất là con tàu này có hệ thống lọc nước biển, nước tắm và sinh hoạt hằng ngày đều dùng nước biển đã được lọc qua.

Dù sao thì cũng rảnh rỗi, mỗi ngày cô đều thu gom nước ngọt còn thừa, để sau này sử dụng.

Sau đó, Nguyễn Ngưng bắt đầu kiếp sống trên biển.

Cuộc sống của cô là minh chứng cho câu nói, xung quanh toàn nước là nước.

Không hề có dấu vết của con người, cả đại dương mênh mông như mẹ thiên nhiên, mà thiên nhiên chỉ có lặng ngắt như tờ, tiếng sầm ầm ầm và sóng biển dữ dội.

Mỗi ngày Nguyễn Ngưng đều dành ra thời gian để nấu nướng.

Ngoài ra thì cô sẽ xem TV hoặc ngồi trên boong tàu câu cá.

Câu cá trên biển chủ yếu là để giết thời gian, chứ khó mà câu được thứ gì từ dưới biển, chủ yếu là một mình lênh đênh trên biển quá cô đơn, cô phải tìm thú vui giải trí.

Trong không gian của cô có cần câu cá, chỉ cần móc một miệng thịt heo…
 
Chương 362


Nhưng cô không dám để thịt tươi vì sợ mùi máu tanh quá nồng sẽ thu hút cá mập tới, nên chỉ có thể rửa sạch rồi mới thả xuống.

Mặc dù hệ thống nói con tàu có thể chạy trốn được,nhưng Nguyễn Ngưng không dám mạo hiểm.

Ở giai đoạn này, nơi giàu tài nguyên nhất chính là đại dương, mặc dù chỉ được coi là tương đối nhưng chí ít vẫn có thể tìm được chút thức ăn.

Ngày đầu tiên Nguyễn Ngưng câu được một con cá, bởi vì không biết có thể ăn được hay không, cô bèn thả nó về với biển rộng.

Ngày hôm sau thì câu được một con bạch tuộc, Nguyễn Ngưng cảm thấy chắc là có thể ăn, nên làm ngay món nướng tươi ngon.

Hương vị cũng tàm tạm.

Sau đó, Nguyễn Ngưng lục lọi mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm được một bộ bách khoa toàn thư về động vật biển, sau đó bắt đầu đối chiếu học hỏi.

Lần này cô đã biết thứ gì có thể ăn và không thể ăn rồi.

Kiếp sống câu cá của Nguyễn Ngưng đã trở nên suôn sẻ hơn nhiều, nhưng cô không câu cá hằng ngày nữa mà dành ra nhiều thời gian để luyện tập bắn súng.

Phần thưởng lần trước của hệ thống chính là có thể cho ba vật phẩm giống nhau vào tủ lạnh để làm mới, Nguyễn Ngưng không chút do dự lựa chọn đạn súng bắn tỉa.

Bởi vì số đạn còn lại không nhiều, hiện tại mỗi ngày có thể làm mới được mười hai viên đạn súng bắn tỉa.

Ngoài ra, hai vật phẩm còn lại được đặt là lựu đạn và máy bay không người lái.

Hai thứ này mỗi ngày có thể làm mới tám trái lựu đạn và bốn máy bay không người lái.

Lênh đênh trên biển hơn nửa tháng, Nguyễn Nhưng cũng giữ thói quen mở máy theo dõi xem tình trạng của Sở Định Phong.

Hắn vẫn bị nhốt trong căn cứ Huyết Sắc.

Ân Gia Nhu như BUG, mỗi tuần sắp xếp một người vợ cho hắn, bằng cách này mà căn cứ Huyết Sắc đã tích trữ được không ít bánh bích quy, không còn bị đói bụng nữa.

Đạn và súng thì đắt đỏ hơn, nhưng mà trong thời đại mạt thế này, chúng cực kỳ quan trọng, cho nên Ân Gia Nhu cũng chuẩn bị sẵn một ít.

Cô ấy chọn phục chế hai món này là vì nếu khi phát bánh quy nén ra sẽ không khiến mọi người nghi ngờ, ngoài ra bánh quy nén dễ bảo quản, một ngày nào đó Sở Định Phong chết đi cũng không sợ không có cái để ăn.

Còn về phần Sở Định Phong, ánh mắt hắn thất thần, đầu óc trên mây.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Ngưng tắt màn hình, đi ra boong câu cá.

Đang chán nản, hệ thống đột nhiên thông báo: “Báo cáo ký chủ, radar dẫn đường phát hiện phía trước có một hòn đảo.

Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ có hòn đảo xuất hiện.

Trước kia Nguyễn Ngưng trước rất thích du lịch đảo nên đã chi rất nhiều tiền cho sở thích đó, nhưng giờ thì không còn hứng thú với đảo nữa.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?”

Hệ thống nói: “Theo hệ thống của radar giám sát, hiện chúng ta đang ở Nam bán cầu, không biết nơi này có bị ảnh hưởng bởi mưa axit hay không”.

Nguyễn Ngưng: “Trên đảo này có gì đặc biệt không?”

Hệ thống: “Không biết.”

Dù sao thì bây giờ cũng nhàm chán, Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi: “Hình như ta có một cái máy thở dưới nước đúng không, nếu dùng cái này thì có cần mặc đồ lặn không?”

Hệ thống trả lời: “Không cần đâu, sau khi dùng máy thở, ngài sẽ như một con cá dưới nước.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày, lấy đồ bơi trong không gian ra, sau đó lắp đặt thiết bị định vị 24/24 trên tàu.

Hệ thống cũng không cản cô lại, vì sử dụng máy thở lặn biển sẽ không nguy hiểm, hơn nữa còn có thiết bị định vị nên có thể trở về tàu bất cứ lúc nào.

Sau khi thay đồ bơi xong, Nguyễn Ngưng đứng trên boong tàu nhảy xuống biển.

Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Cứ như cô đã biến thành một con cá thực thụ, sau khi xuống biển không gặp bất cứ trở ngại nào, hơn nữa còn có thể thở rất thoải mái.

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lấy ra đèn và dao lặn ra, tiếp tục lặn xuống.

Qua khoảng chừng hai mươi phút, xung quanh không còn ánh sáng lọt xuống, Nguyễn Ngưng dùng đèn lặn chiếu bốn phía, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng đàn cá biển đi qua.
 
Chương 363


Việc xuống tít dưới đáy biển tất nhiên là không thể.

Rốt cuộc thế giới dưới lòng biển như thế nào, nó vẫn còn là một ẩn số với con người.

Nguyễn Ngưng chơi đùa trên biển một hồi lâu, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, cô quay trở lại tàu, nói với hệ thống: “Chúng ta lái tàu đến gần hải đảo, xem có thể tìm được cua hay không.”

Hệ thống ngoan ngoãn chỉ huy con tàu thông qua bộ điều khiển thông minh.

Ngay sau đó, bọn họ đã đến gần hòn đảo.

Không ngờ nơi này có một khu rừng đước nhỏ.

Lâu lắm không được nhìn thấy cảnh cây xanh tươi mát, đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Đẹp quá.”

“Có rừng đước chắc chắn sẽ có chim sống nhỉ?”

Hệ thống nói: “Có lẽ thế.”

“Nếu chiến tranh hạt nhân trong cuốn tiểu thuyết gốc không xảy ra, thì vẫn còn cơ hội cho sinh vật sống sót.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cho dù là chiến tranh hạt nhân có xảy ra thì chưa chắc động vật có thể sống sót, con người có thể bị diệt vong, nhưng trái đất vẫn sẽ tồn tại.”

“Đương nhiên, nếu có thể không xảy ra vẫn là tốt nhất, nhưng đây không phải là chuyện mà con người có thể khống chế được.”

Ở xung quanh hòn đảo, có thể chạm tới “đáy biển.”

Nguyễn Ngưng còn tìm được một bãi đá ngầm.

Bây giờ thể lực của Nguyễn Ngưng rất tốt, chỉ nửa ngày thôi nhưng tất cả sinh vật dưới biển cả đều bị cô “sờ mó”, tiếc là Châu Tố Lan không có ở đây, nếu không thì bà có thể bắt rồi nuôi dưỡng chúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô không thể bắt hết hải sản lên bờ, chỉ đành bắt một con cua.

Trên đảo còn có chim chóc, Nguyễn Ngưng rất yêu thích dáng vẻ oai hùng của bầy chim.

Vào buổi tối, con tàu lại khởi hành.

Cũng không biết rốt cuộc đã ở trên biển bao lâu, lúc thì ở Bắc bán cầu, lúc lại ở Nam bán cầu, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng phát hiện ra dấu vết của con người.

Không phải tàu Noah, mà là đội đánh cá ngoài khơi.

Nguyễn Ngưng quyết định dán thiết bị tàng hình lên con tàu của mình.

Thiết bị tàng hình là sản phẩm công nghệ cao, vừa có thể ngăn cản mắt thường vừa tránh được radar.

Từ xa, Nguyễn Ngưng dùng kính viễn vọng quan sát, phát hiện trên chiếc thuyền này đều là người nước ngoài, cô đoán mục tiêu của họ là Nam bán cầu.

Trong tiểu thuyết, tình yêu lớn nhất của các đội tàu viễn dương chính là Nam Cực, ngoại trừ sông băng còn tồn tại ra thì họ còn có tình yêu mãnh với số lượng nhuyễn thể lớn ở Nam Cực.

Sinh vật được mệnh danh là “ngân hàng thực phẩm của con người”, hiện tại chúng đã thực sự trở thành ngân hàng thực phẩm của con người cho đến khi bị con người ăn sạch.

Vượt qua đội tàu đó, Nguyễn Ngưng tiếp tục tìm kiếm tổ chức Noah.

Sau đó, Nguyễn Ngưng lại gặp tàu của căn cứ Tân Hy Vọng, nhưng cũng không chào hỏi.

Cứ như vậy một khoảng thời gian, mặc dù bên phía Sở Định Phong không có động tĩnh gì, còn Nguyễn Ngưng lại dần dần trở nên nóng lòng, nếu không tìm được con thuyền Noah, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hôm nay, trên biển nổi lên sóng to gió lớn.

Chiếc tàu này rất trâu bò, tuy chỉ to bằng một chiếc du thuyền, nhưng dù mặt biển có dữ dội thế nào thì cũng không sợ lật.

Nguyễn Ngưng tắm rửa trong phòng ngủ, sau đó bắt đầu xem tivi.

Cũng không bây giờ đã mấy giờ, sóng gió bên ngoài đã lặn, đột nhiên hệ thống báo cáo: “Ký chủ, phía trước có một con thuyền rất lớn.”

Suy nghĩ đầu tiên Nguyễn Ngưng chính là cô đã gặp đội tàu trục vớt, cô lười biếng bò dậy, sau đó dán thiết bị tàng hình lên con tàu của mình.

Nhưng sau khi đến gần chiếc thuyền kia, Nguyễn Ngưng phát hiện có điều khác thường.

Nói chung thì mặc dù tàu trục vớt rất hiện đại, nhưng hầu như đều đi theo phong cách cần kiệm, nhưng trên con tàu này lại có tiếng nhạc sôi động.

Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Đây không phải là một trong những chiếc thuyền của tổ chức Noah đấy chứ?”

Hệ thống nói: “Ký chủ có muốn lên tàu xem thử không?”

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lấy đồ lặn ra mặc lên người, cô nhảy xuống biển rồi nhét con tàu của mình vào không gian, sau đó bơi qua con tàu lớn kia.
 
Chương 364


Trên đường cẩn thận từng li từng tí, sợ bị dẫn vào trong xoáy nước

May mắn là bây giờ vận may của cô thật sự rất tốt, nhanh chóng tìm được cái thang của con tàu, rồi men theo đó lên khu vực chứa hàng.

Trên người cô có thiết bị tàng hình nên không sợ bị phát hiện.

Nguyễn Ngưng cởi đồ lặn ra, quần áo bên trong hơi ướt, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được lối vào khoang thuyền.

Đi vào bên trong, Nguyễn Ngưng nhướng mày.

Trong này cũng không phải tổ chức Noah, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, có vẻ như bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc.

Trong khoang thuyền vừa có nam có nữ, có một số người đang khiêu vũ, có vài người nói chuyện phiếm, trên bàn tiệc bày biện chủ yếu là hải sản, còn có một ít thịt đóng hộp, rượu và nước.

Đa phần những người có mặt ở đây đều là người da trắng.

Tuy Nguyễn Ngưng không biết nhiều với thế giới này, nhưng dù sao cô cũng đã xem tin tức mười mấy ngày, nhận ra trong số đó có một người là tổng thống nước láng giềng.

Nguyễn Ngưng “Oh” lên, rồi nói với hệ thống: “Hôm nay được mở mang kiến thức rồi.”

Hệ thống căn cứ vào tình tiết mà phán đoán: “Đây hẳn là tàu chỉ huy của đội tàu nước Mỹ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tám phần mười là vậy.”

Nếu đã như vậy, chiếc thuyền này vô dụng với Nguyễn Ngưng, lúc cô đang chuẩn bị xuống thuyền thì bỗng nhiên nghe thấy một người dùng tiếng Anh nói: “Tổ chức Noah chúng tôi thật sự rất muốn hợp tác với các vị.”

Nguyễn Ngưng lập tức dừng bước, lùi lại.

Cẩn thận quan sát bộ dạng hai người, cô không biết người đối thoại hai bên là ai, nhưng người nói chuyện này rõ ràng là người đại diện của tổ chức Noah.

Anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, là người da trắng, không giống với người trên bờ, sắc mặt anh ta hồng hào, trông rất khỏe mạnh.

Ở nơi tận thế như này, quả thực là rất đẹp trai tuấn tú.

Nguyễn Ngưng quyết định tiếp tục lắng nghe.

Đại diện của tổ chức Noah nói: “Tổ chức Noah chúng tôi có một dây chuyền sản xuất có thể chế biến đồ hộp ngày tận thế, miễn là các bạn cung cấp cá cho chúng tôi, chúng tôi chỉ thu bốn mươi phần trăm phí chế biến.”

Đại diện nước Mỹ nói: “Ông Smith đùa à?”

“Bốn mươi phần trăm là không thể.”

“Không có gì không thể, bây giờ còn có tổ chức nào có thể chế tạo ra đồ hộp chất lượng tốt ngoài chúng tôi chứ.”

“Hãy nghĩ mà xem, chúng tôi không chỉ cung cấp dây chuyền sản xuất, năng lượng mà còn có bao bì đóng hộp.”

“Nếu không phải vì tôi sinh ra ở Mỹ, tuyệt đối sẽ không đưa ra điều kiện có lợi như vậy.”

Đại diện của nước Mỹ nói: “Như vậy thì đắt quá, anh hãy nghĩ đến đồng hương của mình vẫn đang chịu đói chịu khổ đi.”

Người đàn ông tên là Smith lắc đầu: “Nếu phía ông không chấp nhận điều kiện này, tôi nghĩ chúng ta không thể hợp tác được.”

“Đây là mức giá tiền công thấp nhất mà tổ chức chúng tôi quyết định, và cũng là mức giá ưu đãi nhất mà tôi có thể đưa ra.”

Hai người tiếp tục cò kè mặc cả, Nguyễn Ngưng ở bên cạnh nghe ba mươi phút, cuối cùng tổ chức Noah thắng.

Bốn mươi phần trăm chi phí chế biến.

Nói cách khác nước Mỹ thu được năm tấn cá biển, thì phía bên đối phương sẽ thu lại hai tấn, còn chưa kể đến số lượng hao hụt.

Ước tính sau khi chế biến xong Noah có thể lấy được một nửa.

Chờ sau khi đại diện của tổ chức Noah rời đi, đại diện nước Mỹ chửi ầm lên: “Fuck, nếu không phải do núi lửa phun trào, chúng ta không phải hèn mọn cầu xin bọn chúng.”

“Chúa ơi, khi nào thế giới này mới có thể trở lại như ban đầu đây?”

Sau đó người kia thở dài thườn thượt.

Nguyễn Ngưng đi theo đại diện tổ chức Noah, thấy anh ta im lặng đi về phòng của mình.

Anh ta không chửi ầm lên như phía bên kia, mặc dù tâm trạng Smith không mấy vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn ổn, chỉ là đang than vãn con tàu này quá tồi tàn.

Vì muốn tiết kiệm thiết bị tàng hình, Nguyễn Ngưng quyết định trốn ở trong phòng anh ta.

Ngày hôm sau, đại diện hai bên ký kết hợp đồng trên giấy.
 
Chương 365


Nguyễn Ngưng chỉ mong Smith nhanh chóng rời đi, may mắn sau nghi thức ký hợp đồng này, cuối cùng Smith có thể về nhà, cả anh ta và Nguyễn Ngưng đều thở phào nhẹ nhõm.

Smith bước xuống khỏi con tàu lớn, đi lên một chiếc thuyền nhỏ.

Nguyễn Ngưng đoán rằng tổ chức Noah ở cách đây không xa.

Quả nhiên nửa tiếng sau, Smith đi một vòng phát hiện không ai theo dõi, bèn đi thẳng về phía nam.

Sau đó, họ đến được con tàu Noah.

Đây là một hạm đội gồm bảy con tàu siêu lớn.

Trong số đó, có hai tàu du lịch hạng sang.

Ở gần hai con tàu trung tâm này còn có năm chiếc tàu chở hàng khổng lồ, theo tiểu thuyết, năm con tàu này mỗi chiếc còn lớn hơn tàu sân bay, phía trên còn có máy bay đậu ở đó.

Đột nhiên nhìn thấy quái vật khổng lồ như vậy, trong lòng Nguyễn Ngưng không khỏi cảm thán.

Nguyễn Ngưng đi theo Smith lên một trong những chiếc du thuyền sang trọng.

Loại thuyền này quả nhiên thoải mái hơn tàu chở hàng rất nhiều, lối vào vô cùng náo nhiệt, trên đường đi ai ai cũng chào hỏi Smith, trên mặt là nụ cười đầy mãn nguyện, đắc ý.

Phụ nữ ai cũng để tóc dài, còn nếu là tóc ngắn thì cũng được chăm chút rất xinh đẹp.

Trên mặt họ không hề có vẻ khổ sở dãi nắng dầm sương.

Đột nhiên trở lại thế giới ca hát nhảy múa thái bình, Nguyễn Ngưng cảm thấy không thể nào thích nghi nổi.

Smith lên tầng cao nhất báo cáo tình hình cho cấp trên, Nguyễn Ngưng đi vào nghe một lát, cảm thấy không liên quan gì với mình nên lập tức đi ra.

Lúc này, chính là thời gian phục vụ bữa trưa.

Trên đĩa thức ăn không chỉ có bánh mì, bít tết, mì ống mà còn có gà nướng, rau, sốt cà chua và cà chua tươi, thậm chí cả cơm và dưa chua.

Tuy nhiên vẫn không có trái cây tươi, chủ yếu là trái cây đóng hộp.

Rất nhanh, Nguyễn Ngưng còn phát hiện có cả bánh rán và bánh kem.

Cô tiếp tục đi về phía boong tàu.

Con tàu Noah hiện đang ở Nam bán cầu, nhiệt độ không quá thấp nên vẫn có người phơi nắng trên boong tàu, hoặc là ngồi câu cá.

Để người trần thoa kem chống nắng, cứ như đang đi nghỉ dưỡng.

Nguyễn Ngưng nhớ rõ trong tiểu thuyết có miêu tả, người giàu nhất thế giới cũng ở trên thuyền, cô muốn thử vận may của mình xem có tìm ra người đó không, nhưng đáng tiếc người giàu nhất lại không xuất hiện.

Cũng không biết là có ở trên con tàu khác hay không.

Nguyễn Ngưng đang chuẩn bị đi nơi khác tìm kiếm, lúc này hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, ngài chỉ còn lại bốn thiết bị tàng hình mà thôi, hãy sử dụng tiết kiệm.”

Đương nhiên Nguyễn Ngưng biết, nhưng vì những người trên chiếc thuyền này cũng đã ở cùng nhau hai năm, lại không có người từ bên ngoài vào, cô cải trang thành bất kì ai cũng sẽ không thích hợp.

Hơn nữa cộng thêm tiếng Anh giọng Trung của cô, mở miệng ra chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

Nguyễn Ngưng tiếp tục đi vào trong khoang thuyền, lúc này cô bắt gặp một người châu Á hơn hai mươi tuổi.

Trên tay anh ta bưng khay ăn với mấy ly sâm banh, rõ ràng là muốn đưa lên boong tàu.

Nguyễn Ngưng đi theo phía sau anh ta, nhìn thấy người đàn ông cung kính đưa ly rượu đến bên cạnh người giàu có, sau đó có một người phụ nữ da trắng nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta lại tỏ vẻ nghe không hiểu.

Người phụ nữ kia xua tay, để cho anh ta rời đi.

Người đàn ông nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền, Nguyễn Ngưng đi theo phía sau anh, đến “nhà kho” của nhân viên phục vụ bên dưới.

Nơi này có khoảng tầm năm mươi người chen chúc nhau, hầu hết đều là ngủ dưới sàn, có nam có nữ, thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, trong đó có mấy người còn khá nhỏ tuổi.

Người đàn ông này còn có một người bạn châu Á, thấy anh ta trở về, người bạn vội hỏi: “Triệu Lộ, bên trên không ai làm khó cậu chứ?”

Triệu Lộ lắc đầu.

“Không phải cậu đang trực sao, sao lại về rồi?” Người bạn lại hỏi.

Triệu Lộ nhìn bốn phía, lặng lẽ lấy từ trong túi ra một miếng bánh mì nhỏ bẻ làm hai nửa, nhét một nửa vào tay người bạn.
 
Chương 366


Người bạn vô cùng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng giấu đồ ăn đi.

Triệu Lộ nói: “Tôi phải đi rồi.”

Người bạn gật đầu: “Có chuyện này, chờ cậu về tối sẽ nói.”

Triệu Lộ ừ một tiếng, sau đó lén lút ra khỏi khoang thuyền như ăn trộm.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ rồi, đi theo sau Triệu Lộ.

Lúc này thời gian phục vụ cơm trưa đã hết, trên đĩa vẫn còn rất nhiều đồ ăn, Triệu Lộ và những người khác cùng nhau thu dọn.

Sau khi bưng đến nhà bếp, một quản gia mặc vest nhìn họ chằm chằm.

Ông ta nói bằng tiếng Anh: “Đổ hết thức ăn thừa vào thúng rác.”

“Mấy người chắc đã rõ quy tắc nơi này đúng không, không được phép ăn vụng.”

“Nếu phát hiện bất kỳ ai dám làm trái, lập tức ném xuống biển.”

Có lẽ Triệu Lộ không hiểu, nhưng anh ta vẫn làm theo, tất cả phục vụ nhanh chóng đổ hết thức ăn vào thùng rác, sau đó công nhân đổ xuống biển.

Quản gia hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Sau đó, người quản gia phát cho mỗi người một miếng bánh mì, ngoài ra không có gì khác.

Nếu muốn có thức ăn thừa, bọn họ phải làm việc chăm chỉ và lấy lòng người giàu.

Đây chỉ là một phương pháp nhỏ để kiểm soát con người, răn dạy những nô lệ phải cố gắng.

Nếu như cho nô lệ ăn no, vậy ai sẽ làm việc?

Tiếp đó, quản gia lại bắt đầu giáo dục một phen, nhóm bồi bàn này đến từ các châu lục khác nhau, cũng không biết có mấy người có thể nghe hiểu tiếng Anh.

Dù sao thì Triệu Lộ cũng không hiểu, anh ta lề mề ăn miếng bánh mì trong tay, sau đó lén lấy nửa miếng còn lại ra gặm.

Sau khi ăn xong, họ bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, Triệu Lộ không phải là đối tượng ngụy trang thích hợp, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ mất mạng.

“Nếu không thì làm theo cách đơn giản thô bạo đi.” Nguyễn Ngưng nói thầm.

Hệ thống nói: “Như thế nào là cách đơn giản thô bạo?”

Nguyễn Ngưng: “Làm thẳng luôn.”

Hệ thống: “... Cũng không phải không được?”

Lúc này, bên ngoài khoang thuyền vang lên từng tràng hoan hô.

Nguyễn Ngưng nhướng mày, đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Hóa ra, trong đại sảnh đang có một buổi biểu diễn thoát y, không chỉ vậy, còn có một buổi đấu giá sắp diễn ra.

Đấu giá đương nhiên không phải đồ ăn hay đồ cổ, mà là con người.

Phía trên có khoảng tám người bị khóa chặt quỳ trên mặt đất, hai trẻ vị thành niên, một nam một nữ.

Ở trên một chiếc thuyền hai năm, người giàu cũng sẽ nhàn rỗi đến phát điên, huống chi thiết lập con thuyền Noah chính là xa xỉ cực độ, bên trên hầu như không có người tốt.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm đầu tiên là phụ nữ da trắng.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là người mới được đội tìm kiếm của chúng tôi mang từ đất liền ra, hơn nữa đã được chăm sóc chu đáo cẩn thận trong nửa năm, hiện tại làn da cô ấy đã khôi phục như lúc ban đầu.”

“Hãy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.”

Người đàn ông to cao đứng bên cạnh nhấc cằm người phụ nữ lên.

Phía dưới bắt đầu ra giá.

Bởi vì hội đấu giá, lục tục có không ít người tới xem náo nhiệt, còn có cả một đám người ở chiếc du thuyền bên cạnh sang.

Nguyễn Ngưng vẫn không phát hiện ra người giàu nhất thế giới, có lẽ ông ta không hứng thú với cái này.

Một lát sau, lại có bốn người đi vào.

Cả bốn người này đều là người châu Á, hơn nữa Nguyễn Ngưng còn quen một người trong đó, chính là Khương Phó Hải.

Không ngờ ông ta thật sự đến con tàu Noah.

Không đúng, sao ông ta lại đến đây?

Bốn người tìm chỗ ngồi xuống, Nguyễn Ngưng lập tức dịch sang bên cạnh, nghe bọn họ nói.

Một người trong đó nói: “Ông Khương này, sao ông còn chưa tham gia đấu giá đi, không muốn mua một người hầu hạ à?”

Khương Phó Hải nói: “Tôi vừa mới lên thuyền, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Người nọ cười ha ha: “Ở trên thuyền này, ông có thể thoải mái làm bất kỳ điều gì, không ai dám làm gì chúng ta.”

Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, ông Khương, ông nên quẳng gánh lo đi, thời này đã là ngày tận thế, không có pháp luật cũng không có cảnh sát.”

Ánh mắt Khương Phó Hải nặng trĩu.
 
Chương 367


Người cuối cùng nói: “Không phải ông muốn tiếp xúc với quản lí cấp cao của con thuyền Noah sao? Nếu như ông không hòa nhập được với nơi này thì làm sao liên lạc được với họ?”

Khương Phó Hải: “Để tôi xem xem, hơn nữa mua người làm cái gì, tôi không thích có người lạ bên cạnh.”

Người nọ cười: “Tóm lại ông vẫn chưa quen.”

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, đến lượt một bé gái lên sân khấu.

Đứa trẻ này chừng mười tuổi, người châu Á, quỳ trên sân khấu run lẩy bẩy.

Người chủ trì còn đang giới thiệu, một người bên cạnh Khương Phó Hải giơ tấm biển lên, lớn tiếng hỏi: “Cô gái này đến từ đâu?”

Người dẫn chương trình trả lời: “Trung Quốc.”

Người nọ nhất thời hưng phấn: “Tốt lắm, bình thường đều là người da trắng, không thú vị gì cả, con gái Trung Quốc vẫn là tốt hơn.”

Nguyễn Ngưng liếc ông ta một cái.

Buổi đấu giá bắt đầu, có lẽ người nước ngoài không hứng thú với người Trung Quốc là mấy, hoặc là bọn họ không lựa chọn trẻ vị thành niên, cuối cùng cô gái này rơi vào trong tay người giơ bảng lúc nãy.

Ngoại trừ Khương Phó Hải, những người khác đều nở nụ cười ngầm hiểu, họ trêu chọc ông ta hút máu người trẻ để kéo dài tuổi thọ.

Người đàn ông cười lớn.

Bốn người đứng dậy, xuống thuyền nhỏ để đi sang chiếc du thuyền bên cạnh.

Lúc này Nguyễn Ngưng chỉ còn lại ba thiết bị tàng hình, cô dứt khoát đi theo một tên nhà giàu vào phòng ông ta, sau đó dùng một dao để kết liễu ông ta.

Cô giấu tạm thi thể trong không gian, thả Tiểu Hắc ra ngoài quét dọn hiện trường, sau đó Nguyễn Ngưng sử dụng máy cải trang.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, có người bấm chuông cửa.

Nguyễn Ngưng mở cửa phòng, phát hiện có hai người áp giải cô bé kia đi tới.

Cô bé kia còn rất nhỏ, đôi mắt bị một tấm lụa bịt kín, quần áo mỏng manh, cơ thể nho nhỏ run lẩy bẩy.

Nguyễn Ngưng không cho mấy người kia đi vào, bảo cô bé ngồi trên ghế sofa, sau đó đi lục lọi trong phòng.

Theo thông tin, người này tên là Thẩm Minh Phóng, khi còn sống là một thương nhân phân phối thuốc nhập khẩu, không chỉ kinh doanh loại thuốc này, ông ta còn đầu tư rất nhiều mặt hàng khác.

Nguyễn Ngưng nghĩ đi nghĩ lại, đi đến bên cạnh cô bé, cơ thể cô bé lại bắt đầu run lên.

Nguyễn Ngưng giúp cô bé tháo dải lụa trên mặt xuống, sau đó cầm hai cái hộp trên bàn đến, đưa ra trước mặt cô bé: “Tự mở ra ăn đi.”

Cô bé rụt rè nhìn cô.

Cô bé này đã lên thuyền nửa năm, hiển nhiên đã được huấn luyện từ trước, Nguyễn Ngưng không nói lời thừa thãi: “Đây là mệnh lệnh, phải ăn.”

Cô gái vội vàng gục đầu xuống, mở đồ hộp ra, ăn lấy ăn để.

Nguyễn Ngưng lại tiếp tục lục lọi căn phòng này.

Ngoại trừ phòng tắm ra, trong này còn có một phòng chứa đồ, cần vân tay và chìa khóa mới có thể mở được.

Nguyễn Ngưng tìm được chìa khóa, đi vào trong phòng chứa đồ.

Đập vào mắt cô chính là vàng, toàn là vàng.

“Chà chà.”Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Nhìn kìa, người có tiền đều thích vàng.”

Lô vàng này trị giá khoảng hai trăm triệu, hiện tại Châu Tố Lan có không gian trồng trọt hàng chục nghìn mét khối nên cô không phải lo không có chỗ để đặt chúng.

Gom hết lại.

Ngoài ra, còn có rất nhiều sản phẩm đóng hộp dành cho ngày tận thế, thời hạn sử dụng của thứ này còn dài hơn một số loại bánh quy nén, hơn nữa còn là thịt và trái cây.

Tuyệt đối không thể lãng phí.

Cuối cùng, Nguyễn Ngưng đi đến chỗ để đồ cổ.

Đây cũng là mục đích cô bước lên con tàu này, những kẻ giàu có này chắc chắn tích trữ không ít văn vật và đồ cổ.

Sau khi kiểm kê xong, những món này có thể mang về cho Nguyễn Ngưng một phẩy hai giá trị may mắn.

Đúng là nhà giàu có khác.

Nguyễn Ngưng mừng rỡ nhét hết mọi thứ trong phòng chứa đồ vào không gian, sau đó cô đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Cô bé nhìn thấy cô, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Lúc này cô bé đã ăn xong hộp trái cây, rồi đang ăn mì

Nguyễn Ngưng nói: “Em ở đây nghỉ ngơi, tôi ra ngoài một chuyến.”

Cô bé nơm nớp lo sợ: “Vâng ạ”

Nguyễn Ngưng không nói thêm, quay người đi ra khỏi phòng. Lúc này gần tám giờ tối, còn chưa hết giờ phục vụ bữa tối trên tàu.
 
Chương 368


Nguyễn Ngưng đi vào trong đại sảnh, chọn một ít thức ăn cho vào đĩa, rồi rưới nước salad lên.

Ăn được năm phút, đột nhiên có một người đàn ông ngồi xuống trước mặt Nguyễn Ngưng.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra là một người nước ngoài. Vì không rõ lai lịch của đối phương, Nguyễn Ngưng tiếp tục cúi đầu ăn, không nói gì.

Người nước ngoài nói tiếng Trung rất lưu loát: “Ông Thẩm, tôi rất thích bức tranh ông mang đến, thật sự ông không cân nhắc giảm giá sao?”

Xem ra Thẩm Minh Phóng đang bán đồ cổ, chỉ có trên con tàu này thì đồ cổ mới có giá trị.

Tám phần người này là nhà môi giới. Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Bây giờ tôi không thiếu tiền, nếu các anh có thể bán cho tôi hai cái, ngược lại tôi sẽ rất mừng đấy.”

Ánh mắt người nước ngoài sáng lên: “Thật sao?

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Người nước ngoài nói: “Trong tay tôi đúng là có một vài món cần bán, dù sao cũng có vài người đã lên tàu được hai năm, đã tiêu tốn không ít tiền của.”

Nguyễn Ngưng giả vờ không quan tâm: “Anh có thể báo giá nhưng tôi muốn xem hàng trước.

Người nước ngoài nói: “Được, chờ chúng ta dùng cơm xong, tôi dẫn anh đi thưởng thức.

Hai người tiếp tục dùng cơm, dù sao cũng là đồ ăn miễn phí nên cô ăn rất vui vẻ.

Sau đó, người đàn ông đưa cô vào phòng mình.

Căn phòng này lớn hơn, xa hoa hơn so với căn phòng của Thẩm Minh Phóng, Trong phòng có năm người phụ nữ và hai bé trai đang bị nhốt trong chiếc lồng sắt, nhìn bộ dạng có vẻ tên này có khẩu vị khá đặc biệt, nam nữ đều ăn hết.

Người nước ngoài chỉ vào một cậu bé, nói: “Tôi vừa mua đứa bé này, ông Thẩm cảm thấy thế nào?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Anh thích là được rồi, tôi không có ý kiến.”

Người nước ngoài cười ha ha: “Ở đây lâu thì ông Thẩm cũng sẽ muốn nếm thử những kích thích mới lạ giống như tôi.”

Nguyễn Ngưng cười mà không nói gì, đi theo người nước ngoài vào kho báu của anh ta.

Tương tự, căn phòng này cần nhận dạng dấu vân tay và chìa khóa.

Đầu tiên, người nước ngoài giới thiệu cho cô vương miện và một bộ trang sức của nữ hoàng.

Bộ này trị giá không phẩy bảy giá trị may mắn, xem ra năm đó có thể xưng bá tận trời, đúng là vận khí ngút ngàn.

Người nước ngoài này đúng là một tay môi giới, bảo vật nhiều đến mức cô đếm không xuể, trong đó có sáu món là của Trung Quốc, không biết là do người giàu của Trung Quốc sống trên thuyền bán, hay là người nước ngoài gửi bán.

Dù sao, tổng cộng là mười bốn phẩy hai giá trị may mắn, thật sự làm người ta phải kinh ngạc.

Cô cảm thấy kho báu trong nước đã bị người giàu nước ngoài hốt sạch cả rồi.

Chắc chắn Nguyễn Ngưng không mua nổi mấy thứ này, cô xoay người cười tủm tỉm với người nước ngoài.

Một lát sau, Nguyễn Ngưng cải trang thành người nước ngoài, còn mười bốn phẩy hai giá trị may mắn kia đã vào không gian của cô

Cộng thêm bốn phẩy ba điểm trước đó, hiện tại mỗi ngày có thể tăng mười chín phẩy bảy điểm may mắn.

Thật ra thì cô có giữ số vật phẩm này cũng vô dụng thôi, nếu như có thể kết thúc nhiệm vụ, cô sẽ quyên góp cho giám đốc Lục bảo quản.

Khi cô đi ra bên ngoài, bảy người trong lồng vừa thấy cô đã run lên lẩy bẩy

Nguyễn Ngưng phát hiện khắp người bọn họ đều là vết roi, cô nghĩ ngợi rồi cầm lấy hộp thịt mở ra, đặt trước lồng.

Bọn họ cũng không dám ăn, vì vốn tiếng Anh mèo cào của mình nên Nguyễn Ngưng không dám mở miệng nói chuyện, dứt khoát đi về giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô ra khỏi phòng.

Máy theo dõi phát ra ánh sáng màu đỏ.

Nguyễn Ngưng vui mừng đi vào đại sảnh, đầu tiên cô ăn bữa sáng, sau đó lượn đến phòng Thẩm Minh Phóng, đi vào trong phòng chứa đồ.

Cô thả thi thể của Thẩm Minh Phóng ra, vào lúc Nguyễn Ngưng định dùng thiết bị định vị để trở về.

Lúc này, có người nhấn chuông cửa.

Nguyễn Ngưng nhướng mày, chần chừ một lát vẫn đi tới cạnh cửa, cô nhìn qua mắt mèo phát hiện là Khương Phó Hải.

Ông ta đến làm gì?

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa phòng.

Khương Phó Hải nhanh chóng đi vào, ông ta không khách sáo mà hỏi thẳng: “Will, chuyện lần trước tôi nhờ ông thế nào rồi?”
 
Chương 369


Nguyễn Ngưng nói: “Còn đang làm.”

Sắc mặt Khương Phó Hải trở nên nặng nề: “Lâu như vậy rồi, còn cần bao lâu nữa?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười nói: “Ông Khương, dù sao cũng là tận thế rồi, lại không cần làm việc, không phải thứ mà chúng ta dư dả nhất chính là thời gian sao?”

Khương Phó Hải không tức giận, nhưng cũng không hài lòng lắm.

Khương Phó Hải: “Nhưng làm ăn cũng phải chú trọng đến năng suất, làm xong sớm kiếm được tiền sớm chẳng phải tốt hơn sao?”

“Chuyện tôi nhờ ông, mong ông Will hiểu rõ, đến lúc đó đương nhiên tôi sẽ chia chác lợi lộc cho ông.”

“Chẳng phải ông thích số kho báu mà tôi mang đến sao, tôi sẽ tặng hết cho ông.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết ông ta nhờ vả chuyện gì, nhưng chắc chắn là không dễ dàng, nếu không Will sẽ không cần phải kéo dài như vậy.

“Ông Khương à, ông cần gì phải thế chứ?”

Khương Phó Hải nghe thấy giọng điệu của cô, đáp lại ngay: “Lúc trước ông đã đồng ý rồi, sao giờ lại từ chối, có phải là vì chê tôi cho quá ít không? Will này, tôi còn tưởng ông là người biết giữ chữ tín.”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Khương Phó Hải nhíu mày: “Con thuyền Noah còn nhiều thiết bị như vậy, chúng tôi chỉ cần một tổ máy phát điện cỡ lớn, cái này cũng không khó.”

Hóa ra đây chính là mục đích lên thuyền của Khương Phó Hải, Nguyễn Ngưng ra vẻ chần chừ: “Thực ra cũng không phải không được, chỉ là phía ông ra giá...”

Khương Phó Hải dừng lại, ánh mắt đầy đau lòng.

So với cảnh ca múa thái bình trên con thuyền Noah, quả thật bọn họ chẳng có thứ gì tốt.

“Lần trước tôi đã hứa với anh bốn mươi tấn than.” Khương Phó Hải nói thêm: “Chúng tôi có thể cho thêm đến năm mươi tấn, đây là do người sống trong căn cứ chúng tôi làm từng bước từ đào than đến khuân vác ra ngoài đấy.”

“Hơn nữa, vận chuyển nó đến bờ biển không dễ dàng gì.”

Nguyễn Ngưng nói: “Than đá không có tác dụng với Noah, trên thuyền hầu như sử dụng dầu diesel nặng”.

“Như vậy đi.” Nguyễn Ngưng mỉm cười nói với Khương Phó Hải: “Thay vì tìm kiếm lợi ích cho con tàu Noah, không bằng cho riêng tôi đi, tôi sẽ phối hợp với ông.”

Khương Phó Hải nghi ngờ: “Ông muốn cái gì?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Trong lòng Khương Phó Hải rất sốt ruột, hiểu được đàm phán rơi vào thế yếu.

Ông ta sốt ruột không chỉ vì cảnh ngộ của nước nhà, mà còn con gái ông ta vẫn đang ở một mình trong căn cứ Tân Hy Vọng, sau khi nhìn thấy tình hình hỗn loạn trên con tàu Noah, ông ta càng thêm lo lắng hơn.

Nguyễn Ngưng dứt khoát nói: “Ông Khương, để tôi nói rõ hết cho ông vậy, với điều kiện mà ông đưa ra thì căn bản ban điều hành tàu Noah không đồng ý.”

“Có lẽ ông không biết, hai ngày nay Noah mới vừa tiến hành đàm phán với nước Mỹ, hỗ trợ bọn họ gia công đồ hộp, thu một nửa phí gia công vật tư của bọn họ.”

“Một nửa thành viên trong ban điều hành đều đến từ nước Mỹ, thế mà đãi ngộ đã như thế, nói chi đến thứ các ông yêu cầu là tổ máy phát điện dung tích lớn?”

Khương Phó Hải mím môi: “Vậy ông có ý gì, không muốn giúp đúng không?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã nói rồi đó, ông và Noah giao dịch với nhau, chẳng bằng giao dịch với tôi, tôi có thể bảo đảm cung cấp tổ máy phát điện cho ông.”

“Còn về than đá tôi cũng không cần.”

Nguyễn Ngưng lấy tờ giấy ra, viết lên trên một dãy chữ số: “Nếu ông tin tưởng tôi, hiện tại đưa đồ vật mà ông đã mang lên thuyền cho tôi, sau đó chuẩn bị số lượng vàng trị giá một tỉ, ba mươi ngày sau tới điểm tọa độ này lấy hàng.”

Khương Phó Hải mở tờ giấy ra, phát hiện mặt trên viết kinh độ và vĩ độ.

Nguyễn Ngưng nói: “Có tin tưởng hay không, thì phải xem lựa chọn của chính ông Khương đây rồi.”

Nói thật, khoản giao dịch này Nguyễn Ngưng coi như nửa mua nửa tặng, khoảng vàng trị giá một tỉ hoàn toàn nằm trong mức Khương Phó Hải có thể chấp nhận được.

Chứ nếu còn thấp nữa, thì ai ngu lắm cũng phát hiện ra điểm bất thường.

Cô cũng có thể nhận than đá, dù sao năng lượng cũng là tiền, còn có thể tiêu dùng, nhưng mà như vậy sẽ khiến Tân Hy Vọng oằn mình thêm.
 
Chương 370


Hiện nay cha mẹ cô còn ở đó, Nguyễn Ngưng tình nguyện tặng cho Tân Hy Vọng đồ tốt.

Còn việc tổ máy phát điện thì đúng là quá may mắn, mấy ngày hôm trước cô mua đạo cụ trên cửa hàng hệ thống, ôm tâm lý kẻ có tiền mua không nhìn giá, Nguyễn Ngưng đã tiêu một ngàn điểm cống hiến để mua một bộ, tạm thời đang đặt ở trong không gian để đề phòng sau này cần dùng đến.

Không ngờ bây giờ đã có tác dụng.

Đối diện, nét mặt Khương Phó Hải lóe lên vẻ do dự.

Nguyễn Ngưng cũng không nói nhiều, đi đến bên quầy rượu rót hai ly rượu vang đỏ.

Khương Phó Hải không uống, chỉ nhìn thẳng vào Nguyễn Ngưng: “Ông có chắc chắn làm được không đó?”

Nguyễn Ngưng: “Tốt nhất thì ông Khương nên tin tôi đi.”

“Được.” Khương Phó Hải cắn răng nói: “Chỉ là vàng mà thôi, tôi đồng ý đánh cược.”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Cũng không chỉ là vàng, không phải còn có đồ mà Ông Khương mang lên thuyền nữa à?”

Khương Phó Hải lập tức đứng dậy, khoảng hai mươi phút sau Khương Phó Hải mang đến năm món đồ cổ.

Nhìn thấy đồ vật trước mắt, Nguyễn Ngưng thầm “wao” lên.

Không hổ là nhà giàu số một ra tay, năm món đồ cổ trực tiếp mang đến cho cô một phẩy bảy giá trị may mắn, nói cách khác mỗi ngày cô có thể thu được hai mươi điểm giá trị may mắn.

Nguyễn Ngưng cười tươi như hoa, nói với Khương Phó Hải: “Ông Khương, cho dù là tôi có xảy ra chuyện gì, ông cũng phải nhớ kỹ ba mươi ngày sau tới điểm tọa độ, tôi là một thương nhân rất giữ chữ tín.”

Câu nói này quá kỳ quái, Khương Phó Hải nhíu mày nhìn cô.

Nguyễn Ngưng cũng không có tỏ thái độ gì.

Tiễn Khương Phó Hải đi, Nguyễn Ngưng nói với hệ thống: “Này, chúng ta có thể thương lượng hay không?”

Hệ thống nháy mắt da đầu căng thẳng: “Ngài muốn làm gì?”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Với tình hình bây giờ, nếu ta biến mất thì có hơi kỳ lạ.”

“Với lại, nếu như đi thẳng về Thượng Hải, rồi mới đi ra tọa độ kia để đặt máy phát điện vậy thì quá tốn thời gian.”

“Thế này đi, người giúp ta làm nhiễu loạn hệ thống theo dõi của Noah trong ba tiếng đồng hồ, như vậy ta là có thể nương theo đó để biến mất, không hề lộ chút sơ hở.”

Thì ra không phải cô định bắt nó biến ra thứ gì đó quá lằng nhằng, hệ thống thở phào nhẹ nhõm: “Cái này ta có thể làm được, không thành vấn đề.”

Nguyễn Ngưng “ừm” một tiếng, chờ đến khi hệ thống phá hư theo dõi, cô gọi hai người hầu lên, hất cằm ý bảo bọn họ giúp mình dọn cái rương.

Người hầu cảm thấy cái rương lớn rất là nặng.

Nguyễn Ngưng yêu cầu bọn họ chuyển đến góc không người, chờ sau khi hai người đi rồi thì cô mới cất cái rương vào trong không gian, sau đó sử dụng thiết bị tàng hình rời khỏi chiếc du thuyền xa hoa kia.

Ước chừng nửa tiếng sau, Nguyễn Ngưng đã về đến con tàu của mình.

Việc đầu tiên cô làm chính là tắm rửa, bơi dưới biển nửa tiếng, người ngợm rất khó chịu.

Sau khi cô đi ra, hệ thống hỏi: “Ký chủ, một tháng tiếp theo chúng ta tiếp tục ở trên biển sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta cứ ở đây đi.”

“Nhưng có lẽ cha mẹ sẽ rất lo cho ta, nhưng chỉ đành để họ chờ thôi.”

“Ngươi nói xem, Khương Phó Hải có cảm thấy ta lừa mất bảo bối của ông ta không, một tháng sau không thèm đến đó?” Nguyễn Ngưng lại nói tiếp: “Vậy ta chờ ở đây sẽ thiệt lắm.”

Hệ thống: “Không phải là không thể, nhưng ta cảm thấy ông ta sẽ thử vận may.”

Nguyễn Ngưng cảm thấy cũng phải: “Tốt nhất là nên “mua hai phần bảo hiểm” đi, lúc trước chúng ta cứ chăm chăm tìm con tàu Noah, còn một tháng tiếp theo có thể thoải mái làm vài việc rồi.”

Hệ thống:?

Sau khi nghỉ ngơi lấy sức hai ngày, Nguyễn Ngưng thức dậy từ sáng tinh mơ, cô lấy một cái máy bay không người lái ra khỏi không gian.

Bây giờ thì một ngày cô có thể làm mới được bốn cái, cho nên không còn tiếc rẻ khi sử dụng nó như trước đây nửa, cứ thả lên trời cho nó bay thỏa thích.

Ước chừng hai ba ngày sau, Nguyễn Ngưng đã tìm được mục tiêu thích hợp.
 
Chương 371


Đây là một con thuyền cướp biển quy mô nhỏ, cả đội tàu chỉ có hai con, hơn nữa đều là thuyền nhỏ.

Phía trên thuyền treo lá cờ hình bộ xương, khí thế sát phạt đón gió mà đến.

Nguyễn Ngưng dùng máy bay không người lái và lựu đạn để triển khai hình thức tập kích tự sát, sau khi tiêu tốn khoảng chừng bốn chiếc, cô thuận lợi giải quyết hai con thuyền nhỏ, những người ở trên thuyền người thì nhảy xuống biển, người thì chết.

Nguyễn Ngưng chỉ huy con tàu đến, treo lên một con tàu trong số đó.

Dựa theo lời nhắc nhở người có ý thù địch mà hệ thống thông báo, Nguyễn Ngưng tìm được ba người còn sống, tiễn bọn họ đi gặp Thượng đế.

Con thuyền cướp biển này thu hoạch rất khá khẩm, ngoại trừ hải sản đầy thuyền ra bọn chúng còn cướp được đồ hộp tận thế, bánh quy nén, ngoài ra còn có một ít súng đạn.

Trên con thuyền hải tặc còn lại, vẫn còn mười mấy người bị nhốt ở trong kho hàng dưới đáy thuyền, Nguyễn Ngưng không lấy đồ ăn trên con tàu này, chỉ lấy vàng bạc và châu báu do đám cướp biển cướp được, số đồ đó giúp cô tăng được không phẩy hai điểm may mắn.

Nguyễn Ngưng cải trang đi vào kho hàng, sau đó mở lồng sắt cho bọn họ, rồi quay đi.

Sau đó, cô dựa vào máy bay không người lái để khống chế bầu trời, nhưng đối phương còn chả có cơ hội nhìn thấy tàu của Nguyễn Ngưng, còn cô thì hạ gục được ba chiếc.

Trong số đó có một con thuyền cướp biển cất trữ rất nhiều châu báu, không biết bọn chúng lấy được từ chỗ nào, nhưng nhiêu đó đã mang lại cho cô một phẩy hai điểm giá trị may mắn, có thể nói là Nguyễn Ngưng giàu to rồi.

Ngoài ra thứ thu hoạch được nhiều nhất chính là hải sản, xem ra thì cướp biển cũng phải vất vả giăng lưới.

Hôm nay, Nguyễn Ngưng vẫn lái máy bay không người lái chao liệng trên bầu trời, sau đó nhìn qua màn ảnh cô phát hiện ra có ba con thuyền lớn đang đi về hướng Bắc.

Vì quan sát từ trên trời, nhưng thật ra thì ba con thuyền kia cách cô rất xa.

Nhìn thế lực của nó có vẻ không phải thứ mà cô có thể chọc, Nguyễn Ngưng không đến gần góp vui, nhưng khi đang chuẩn bị điều khiển máy bay không người lái quay lại, cô phát hiện ra có bảy tám con thuyền bé đang dần tới gần thuyền lớn.

Loại thuyền này thường là thuyền của cướp biển, chúng sẽ áp sát con thuyền mục tiêu, sau đó nghĩ cách đổ bộ lên giết người cướp của.

Chẳng qua là tép riu mà dám cướp mấy loại này thuyền lớn như này, lá gan không nhỏ nha.

Hiện tại Nguyễn Ngưng chỉ dư lại hai thiết bị tàng hình, mà mấy ngày nay cô đều không đi mua đồ mới, bỗng do dự không biết có nên đi sang góp vui hay không.

Hay là cứ thu hồi máy bay không người lái về?

Trong lúc cô còn đang rắm, bên kia đã phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Tiếng này nối tiếp tiếng kia.

Đây không phải tiếng vang nhỏ bình thường, bởi vì Nguyễn Ngưng ở trên tàu mà vẫn có thể tận tai nghe thấy.

“Ít nhất thì cũng là tiếng pháo!”

Nét mặt Nguyễn Ngưng lóe lên khiếp sợ, cô nhìn qua máy bay không người lái, phát hiện ra một con thuyền cướp biển được trang bị đầy đủ đang nhanh chóng áp sát thuyền lớn.

Trình độ cỡ này, thuyền hải tặc thông thường chắc chắn không làm được.

Thật ra trong tiểu thuyết có rất nhiều “thuyền cướp biển” dựa hơi một quốc gia, dù sao đã đến nước này, có ai quan tâm đến việc là xảy ra chiến tranh hay không đâu cơ chứ? Lại còn có thể khăng khăng không nhận là mình làm.

Tình hình trên biển dần trở nên căng thẳng, càng ngày càng có nhiều “thuyền cướp biển” dựa hơi quốc gia, nhìn đâu cũng toàn là cướp biển.

Nguyễn Ngưng cũng không dám đâm đầu vào họng pháo, cô nhanh chóng thu hồi máy bay không người lái về, hoặc dứt khoát đánh rơi nó xuống biển, để tránh cho đối phương truy lùng đến được đây.

Nhưng không biết xui xẻo thế này, lúc này cô nhìn thấy được lá cờ quen thuộc trên ba con thuyền lớn kia.

“Á?” Nguyễn Ngưng sầu không thôi: “Vậy phải làm sao bây giờ, thuyền của bọn họ có được trang bị vũ khí hiện đại không?”
 
Chương 372


“Nhưng nhìn kỹ có vẻ nó không có pháo, giống như một con thuyền vừa được vớt lên rồi vội vàng cải tạo qua loa vậy.”

“Trình Quý Khoan có ở trên thuyền không?”

Cho dù thế nào thì cô không thể trơ mắt nhìn ba con thuyền lớn bị tấn công, rất có thể trên đó còn có anh trai của Trình Quý Lịch và số lượng vật tư đủ cứu mạng hơn hai trăm ngàn người.

Nguyễn Ngưng lấy hai thiết bị tàng hình cuối cùng ra, một cái dùng dán lên máy bay không người lái, rồi điều khiển nó đến gần chiến trường.

May mắn là người trên thuyền bé còn chưa trèo lên được trên thuyền lớn, người trên thuyền đang nổ súng bắn lại.

Còn chiếc thuyền hải tặc lớn kia đang chuẩn bị tấn công bằng pháo lần hai.

Nguyễn Ngưng đoán chừng chúng cũng không có nhiều pháo lắm, đợt đầu tiên bắn ra khỏang năm trái, hơn nữa còn bắn không chuẩn.

Trong lúc này, cuối cùng ba con thuyền lớn bên kia cũng đã đáp trả lại, nã một đợt pháo cối lên thuyền cướp biển.

Nguyễn Ngưng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, Tôn Vĩnh Siêu vô cùng chú ý rèn luyện binh lính, từ việc anh ta không tiếc cái gì tự mình tới cửa mời Trình Quý Khoan là có thể thấy rõ.

Sau khi thiên tai, thực lực quân sự của các quốc gia giảm xuống mạnh, trừ nguyên nhân khách quan ra, nguyên nhân chính yếu là tỉ lệ tử vong làm nhóm nhân tài tinh anh đứt gãy.

Nhưng sức mạnh quân sự của Trung Quốc vẫn không tệ, đạn pháo vẫn được trang bị đầy đủ.

Mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, dùng máy bay không người lái tìm tòi trên thuyền cướp biển, chỉ mất ba phút đã tìm được trung tâm chỉ huy của bọn họ, sau đó nương theo đợt pháo cối thứ hai, Nguyễn Ngưng sử dụng hình thức tấn công tự sát của máy bay không người lái, phá hủy trung tâm chỉ huy.

Việc thắng bại kế tiếp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cô không tham dự, đoán rằng thắng lợi cũng sẽ về phe mình, nếu cô ra tay có lẽ sẽ giúp giảm bớt phần nào tổn thất cùng với thương vong mà thôi.

Nguyễn Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, điều khiển con tàu di chuyển khỏi khu vực đó.

Bây giờ Tân Hy Vọng vừa có thể trục vớt vật tư, hơn nữa còn thu hoạch được chiến lợi phẩm từ thuyền cướp biển, có lẽ sẽ giúp họ chống cự thêm một đoạn thời gian nữa.

Từ đây tính đến thời gian giao hẹn còn lại nửa tháng nữa.

Sau đó Nguyễn Ngưng cướp thêm hai chiếc thuyền nữa rồi dừng tay.

Không phải là vì cô mệt hay là đột nhiên trở nên từ bi, mà chỉ đơn giản là không gian đã đầy, chuyến đi này thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.

Giờ cô phải chừa chỗ trống để đựng vàng và chiếc xe RV.

Trước ngày hẹn hai ngày, Nguyễn Ngưng đi đến gần nơi chỉ định, sau khi quan sát xung quanh không có người, cô cất tàu đi, bước lên đảo.

So với việc may mắn gặp được thiên đường ở Nam bán cầu, thì hòn đảo này lại trụi lủi, chỉ còn sót lại bãi đá ngầm.

Một nơi như vậy không cần lo lắng có rắn độc hay động vật hoang dã nguy hại, Nguyễn Ngưng ngồi ở bờ biển câu cá một ngày, nhưng chẳng câu được con gì cả.

Ngày hôm sau, đã đến giờ hẹn.

Nguyễn Ngưng không định ra mặt, cô đặt tổ máy phát điện lên hòn đảo, sau đó lấy tàu ra rời đi.

Còn về việc đối phương có tuân thủ lời hứa để vàng lại hay không, thật ra Nguyễn Ngưng không bận tâm lắm, nếu họ để lại thì càng tốt.

Tuy rằng hệ thống nhắc nhở có thể thu thập vàng, nhưng cũng không nhắc nhở cụ thể rằng thu được bao nhiêu thì được, hay là dùng để làm cái gì.

Nguyễn Ngưng lại lênh đênh trên biển hai ngày, sau đó quay lại gần hòn đảo kia, sau khi tìm tòi không phát hiện ra dấu vết con người, cô lại lên bờ lần nữa.

Tổ máy phát điện đã bị lấy đi, để lại một ngọn núi vàng.

Tuy rằng vàng trong không gian rất nhiều, nhưng thấy núi vàng trước mặt vẫn khiến cô rất vui vẻ, Nguyễn Ngưng vui mừng cất chúng nó vào, cuối cùng sử dụng máy định vị, chớp mắt đã trở lại Thượng Hải.

May mắn là chiếc RV không bị phát hiện…

Nguyễn Ngưng càng cảm thấy chuyến đi này rất hoàn hảo.
 
Chương 373


Chỉ trong tháng này thôi mà giá trị may mắn của cô đã tăng hơn sáu trăm tám mươi điểm, khiến tổng giá trị vận may của cô lên tới gần ba ngàn.

Không gian lại được lấp đầy, có điều thiết bị tàng hình sắp hết rồi, không biết khi nào mới bổ sung thêm được nữa.

Lần này, Nguyễn Ngưng mất tận nửa tháng, cuối cùng cũng về tới căn cứ Tân Hy Vọng.

So với khi cô rời đi, nơi này tựa như chẳng có gì thay đổi, lại tựa như đã thay đổi rất nhiều.

Bởi vì cô đã đăng ký từ lần trước, Nguyễn Ngưng chỉ cần đưa thẻ ra vào là có thể thông qua, sau khi cô đi vào căn cứ, phát hiện có rất nhiều người tinh thần không được tốt lắm, giống như đói đến kiệt sức.

Mọi người đều gần như không có biểu cảm gì.

Đi tới khu 55, không thấy Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan ở đó, chỉ có một vài gian lều nhỏ có người nằm, có vẻ như cũng chỉ có thể nằm để tránh mất sức.

Trải qua gần bốn tháng như vậy, căn lều của gia đình Nguyễn Ngưng cũng đã bị xuống cấp, cô chỉ đành ngồi tạm bên ngoài chờ cha mẹ cô trở về.

Khoảng sáu giờ tối, ngoài cửa căn cứ náo nhiệt hẳn lên.

Khu 55 nằm gần vùng ngoài, Nguyễn Ngưng nghe thấy âm thanh từ phía đó, đôi mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy khỏi băng ghế.

Lại đợi khoảng hơn hai mươi phút sau, hai người Nguyễn Thứ Phong và những người khác mới cùng nhau trở về.

Nhìn thấy Nguyễn Ngưng đang đứng ở cửa lều, Châu Tố Lan lóe lên nét mặt không dám tin, mất một lúc bà mới có thể phản ứng lại, lúc này Nguyễn Ngưng đã lao tới trước mặt cha mẹ cô rồi ôm chặt lấy mẹ.

Thật ra cô không hề muốn rời xa cha mẹ mình.

Ở thời đại mạt thế này, để có thể hạ quyết tâm rời đi vốn không dễ dàng, rất có thể một khi cách xa là không có ngày gặp lại.

Nguyễn Ngưng không phải người thuộc về thế giới này, cô càng giống như một linh hồn không có nguồn gốc hơn, người thân duy nhất của cô là cha mẹ, cũng chỉ có cha mẹ là người mà cô có thể giao tiếp không có trở ngại gì.

“Quá tốt rồi.” Châu Tố Lan vừa khóc vừa nói: “Sao con đi lâu như vậy mới trở về, con làm cha mẹ lo lắng muốn chết.”

Hai mắt của Nguyễn Thứ Phong cũng đỏ lên.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Một lát vào trong lều chúng ta lại nói.”

Châu Tố Lan gạt nước mắt nói: “Được, chúng ta vào trong lều nói chuyện.”

Ba người đi vào trong căn lều chật hẹp, Nguyễn Ngưng giấu chuyện gặp phải cướp biển, chỉ kể lại một lượt những chuyện khác xảy ra trong bốn tháng vừa qua: “Thật ra sau đó phải đợi Tân Hy Vọng chuẩn bị giao dịch, nếu không con đã có thể về sớm hơn một tháng rồi.”

Châu Tố Lan lại rơi nước mắt nói: “Có thể trở về là tốt, con về được là cha mẹ yên lòng rồi.”

Nguyễn Ngưng không thể khóc, cô còn phải điều tiết cảm xúc của cha mẹ nên cười nói: “Không chỉ quay trở về được, con còn bình an vô sự, mang về vài thứ mới nữa.”

Nói rồi, cô lấy từ trong túi không gian ra hai lon đồ hộp mạt thế: “Hai người có muốn nếm thử chút không?”

Nguyễn Thứ Phong tò mò cầm lon đồ hộp lên xem: “Thứ đồ này có thể bảo quản được ba mươi năm sao?”

“Không sai, thứ đồ này được người Mỹ rất ưa thích, bên đó mỗi khi bán ra đều xảy ra cảnh tranh cướp.” Nguyễn Ngưng nói: “Bên trong hộp này đều là thịt bò.”

Nguyễn Thứ Phong nếm thử một chút, cảm thấy mùi vị bình thường: “Tốt xấu gì cũng là thịt, không biết đoàn viễn chinh có mang về ít nào không.”

Nguyễn Ngưng nói: “Chắc chắn có.”

Châu Tố Lan cũng nếm thử một miếng: “Bây giờ đều hy vọng đoàn viễn chinh có thể mang đồ ăn về, nếu không thì không biết bao nhiêu người sẽ chết đói nữa.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Bánh quy nén hết rồi sao?”

Châu Tố Lan: “Hai tháng trước ven biển có không ít người di cư tới, hiện tại căn cứ đều gần ba trăm nghìn người rồi.”

“Con không thấy khu 55 cũng có rất nhiều người ở sao?”

Nguyễn Ngưng thấy rồi.

Châu Tố Lan lại nói: “Bởi vì thực sự không có đồ ăn, cho nên căn cứ không thể nào nhận thêm người được, nếu không hiện tại nơi này đã sớm đông tới không chen nổi.”
 
Chương 374


“Ngay cả như này cũng chẳng còn đồ ăn nữa rồi.”

Châu Tố Lan: “Đằng sau có trồng khoai tây và khoai lang, nhưng những thứ này ngắn ngày nhất cũng phải ba tháng mới được thu hoạch.”

“Dù là có trồng thêm ít rau xanh rồi nữa cũng không thể đủ cho nhiều người như này. May mắn là hai tháng rồi thời tiết có chút nóng bức, nhưng cũng không xảy ra thiên tai hay thảm họa nhân tạo nào.”

Nguyễn Ngưng phát hiện Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong gầy đi rất nhiều, hiển nhiên là vì hòa nhập vào căn cứ, không còn cách nào khác.

Lúc này Châu Tố Lan lại nói: “Con ở trên biển hẳn là biết được khi nào thì đội viễn chinh sẽ về chứ?”

Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra thì trên đường về con cũng gặp qua họ, chắc là khoảng hai ngày nữa là về tới.”

Trong mắt Châu Tố Lan hiện lên tia vui mừng: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Nguyễn Ngưng: “Lần này bọn họ ra khơi trên ba chiếc tàu chở hàng lớn, nếu tính toán cẩn thận thì hẳn là có thể mang về hai mươi lăm tấn thực phẩm, nhưng mà chắc chắn cũng sẽ hao hụt nhiều.”

“Có thêm đồ hộp mạt thế nữa, hẳn có thể chống đỡ tới lúc khoai lang và khoai tây được thu hoạch.”

“Sau này còn có máy phát điện, con tin là căn cứ rất nhanh sẽ trở lại bình thường.”

Trên mặt Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan dần lộ ra ý cười.

Nguyễn Ngưng thấy quần áo hai người họ đầy bụi bẩn bèn hỏi: “Dạo này cha mẹ đang làm gì vậy, đào than ạ?”

Châu Tố Lan: “Cái đó thì mẹ không dám đi, dù rằng tiền công cao nhưng cũng vất vả lắm, mẹ với cha con chủ yếu là đi giúp người ta xây nhà.”

Nguyễn Ngưng hai mắt sáng lên: “Đang xây nhà rồi sao?”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu: “Động đất cũng qua rồi, chắc chắn phải dựng lại khung nhà thôi, chỉ là không có điện nên làm việc không dễ dàng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Sắp tới sẽ dễ dàng hơn thôi.”

Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ: “Giờ con cũng trở về rồi, hai ngày nữa chúng ta chuyển ra ngoài nhé?”

Nguyễn Thứ Phong kinh ngạc: “Chuyển đi đâu?”

Châu Tố Lan có chút không nỡ: “Thực ra thì nơi này ăn ở có hơi thiếu thốn, nhưng mà có đầy đủ hơn cũng để làm gì, cha mẹ cũng quen thuộc với hàng xóm ở đây rồi.”

Nguyễn Thứ Phong phản đối: “Không được, năng lực của con gái chúng ta quá đặc biệt, để lâu như vậy là không tốt. Mà chẳng phải bà vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng sau? Chúng nó phải đợi ở trong không gian trồng trọt của bà cũng đã một năm rồi.”

Châu Tố Lan vội vàng nói: “Tôi quên béng mất! Vậy thì chúng ta vẫn nên chuyển ra ngoài thôi, tìm chỗ nào đó định cư lại.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.

Cả nhà một đêm nói không ít chuyện, buổi sáng Nguyễn Ngưng đi tìm Trình Quý Lịch để chào tạm biệt.

Đáng tiếc, Trình Quý Lịch đã đi làm từ sớm rồi.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể để lại một tờ giấy nhắn, nói rõ ngày mai lại tới tìm cô ấy, hoặc để cô ấy tan làm thì tới khu 55 một chuyến.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại đi ra bên ngoài khu căn cứ, rồi dành một giờ đồng hồ để tìm một hang động bí mật.

Trở về tới căn cứ, theo địa chỉ mà Ngô Đại Vĩ đưa, Nguyễn Ngưng tìm tới khu 34.

Ngô Đại Vĩ không ra ngoài, ông ta đang nằm ủ rũ trong lều.

Bởi vì nguồn cung nguyên liệu bị gián đoạn, hiện tại mở khu buôn bán thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, Ngô Đại Vĩ không có gì để làm, mỗi ngày đều suy nghĩ xem mình nên đi đào than hay đi vác gạch.

Từ đằng xa trông thấy Nguyễn Ngưng tới, ông ta xém chút nhảy từ trong lều ra, vội vàng lao tới đón tiếp.

Nguyễn Ngưng cũng là không qua đó nữa, cô để cho Ngô Đại Vĩ đi theo mình.

Ngô Đại Vĩ hưng phấn không thôi: “Thế nào, cô đi ra ngoài lâu như vậy có tìm thấy nơi cất giấu kho báu của kẻ giàu nhất không?”

Nguyễn Ngưng thầm dở khóc dở cười: “Không có.”

Ngô Đại Vĩ lập tức thất vọng: “Tiếc quá đi mất, đến giờ vẫn chưa ai có thể tìm ra.”

Đương nhiên là tìm không ra rồi, Khương Phó Hải đi ra ngoài làm việc quốc gia, chả nhẽ căn cứ lại có thể để đồ của ông ta vứt lung tung hay sao?
 
Chương 375


Nguyễn Ngưng cười với ông ta: “Mặc dù tìm không được kho báu, nhưng tôi nghe ông ta nói là trên biển có nơi tránh nạn, còn khuyên ông chủ chúng tôi đi tìm một lượt.”

Nghe tới lời này, trong mắt Ngô Đại Vĩ hiện lên tia vui mừng: “Có phải cô đã nhặt được đồ tốt gì đúng không?”

Nguyễn Ngưng chỉ cười mà không nói.

Sau khi dẫn Ngô Đại Vĩ tới vào trong hang động, ông ta vui mừng tới suýt thì ngất đi.

Nhìn thấy hàng hàng lớp lớp đồ hộp mạt thế xếp thẳng hàng, ông ta kích động quay đầu hỏi: “Đây là cái gì? Là thịt hộp đúng không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Là loại thịt hộp mạt thế có thời hạn bảo quản lên tới ba mươi năm.”

Ngô Đại Vĩ lại suýt ngất tiếp, ông ta cầm lon đồ hộp thích tới không mức nỡ buông tay, hai mắt cũng phát sáng.

“Thứ đồ này tốt đấy.” Mặt Ngô Đại Vĩ tràn ngập ý cười: “Làm thế nào mà mấy người có thể lấy được chúng vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Không chỉ chúng tôi lấy được, đội viễn chinh cũng lấy được, khoảng chừng ngày mai thì họ sẽ về tới, đến lúc đó thì thứ đồ này sẽ tràn lan trong căn cứ.”

Ngô Đại Vĩ: “Ước chừng thì họ có khoảng bao nhiêu?”

Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Tôi làm sao biết được họ có bao nhiêu, dù sao thì đến lúc đó chắc chắn sẽ có thứ này, ông có đem ra bán thì cũng không bị người ta để ý.”

Ngô Đại Vĩ giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là cô suy tính cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng cười cười: “Ở đây có tổng cộng ba ngàn năm trăm lon, số lượng chắc là cũng đủ, dù sao trong căn cứ những kẻ dám chi tiền mua hẳn cũng không ít.”

Ngô Đại Vĩ lại hỏi tiếp: “Vậy cô tính bán giá bao nhiêu?”

Nguyễn Ngưng: “Đến lúc đó các anh cứ theo giá thị trường đi, tôi cũng không quản giá bán của các anh, tôi nhận vàng là được.”

Tròng mắt Ngô Đại Vĩ chợt đảo: “Có phải cô nắm được tin tức gì không? Mạt thế sắp kết thúc rồi sao?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, là giao dịch của chúng tôi cần tới vàng.”

Ngô Đại Vĩ lập tức cho rằng là đối phương muốn vàng: “Thì ra là như vậy.”

Thật ra thì Nguyễn Ngưng muốn lấy đồ cổ hơn, nhưng giao dịch kiểu này quá nhạy cảm, chỉ sợ bị căn cứ chú ý tới.

Nơi này lại không phải bên ngoài.

Những thứ khác thì cô không cần, chỉ đơn giản đổi lấy vàng, dù sao những đồ hộp này cô không cần bỏ ra cái gì cũng lấy được, cô đem ra bán cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, thuận tiện dọn dẹp kho chứa mà thôi.

So với ba con tàu chở hàng có trọng tải không dưới hai trăm năm mươi nghìn tấn kia, đống đồ hộp của cô chỉ như muối bỏ biển.

Vả lại, căn cứ nhất định còn có những con tàu khác, dù sao Khương Phó Hải từng nói bọn họ đã mang theo năm trăm tấn than đi giao dịch.

Số than này cô không cần, căn cứ cũng sẽ không ngu ngốc mà mang trở lại.

Hai người lại thảo luận thêm một chút chi tiết, Nguyễn Ngưng nói: “Về sau tôi phải rời đi một thời gian, chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ quay lại thu tiền, những cái khác ông chủ Ngô đều có thể tùy ý sắp xếp.”

Ngô Đại Vĩ tò mò: “Mấy người các cô muốn chuyển khỏi Tân Hy Vọng sao?”

Nguyễn Ngưng tùy tiện nói: “Không phải chúng tôi, vốn dĩ chỉ có tôi chuyển vào, họ vẫn luôn ở bên ngoài, nơi này quá hạn chế rồi.”

Ngô Đại Vĩ không chút nghi ngờ.

Đội ngũ thu gom phế liệu bình thường luôn ở bên ngoài, trong tay bọn họ có hàng hóa, lại có thực lực, trừ khi muốn nghe ngóng tin tức còn không thì bọn họ sẽ không đi vào căn cứ.

Sau khi từ biệt Ngô Đại Vĩ, Nguyễn Ngưng trở lại khu 55 nhóm lửa đun nước.

Bởi vì không muốn thu hút sự nghi ngờ của những người xung quanh, hôm nay Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vẫn đi ra ngoài vác gạch như cũ, mặc dù hiện tại sức khỏe hai người không tệ, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn thấy hơi lo lắng.

Mà cô muốn tới căn cứ Minh Nhật sớm một chút, để kết thúc chuyện này.

Trong lúc cô đang thất thần, bên ngoài căn cứ đột nhiên rộn lên tiếng hoan hô.

Rất nhanh, những người xung quanh cũng chạy ra bên ngoài xem náo nhiệt.
 
Chương 376


Nguyễn Ngưng đoán là đội viễn chinh về sớm hơn cô dự tính, xem ra bọn họ không nghỉ ngơi buổi tối, đi thẳng một mạch trở về.

Ngoài cửa lớn khu căn cứ, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn, có thể nghe thấy từng tốp người hò hét bày tỏ tình cảm, âm thanh ấy chẳng giống như đã bị đói nửa tháng nay.

Nếu cô lại ngồi yên một chỗ thì quá kỳ cục, Nguyễn Ngưng nhanh theo nhóm người đi ra xem, cô thấy đoàn người dài dằng dặc từ bên ngoài trở về.

Có khoảng hơn hai mươi nghìn người cõng theo đồ đạc.

Cũng có cả xe quân đội.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Không khí tại hiện trường thật tưng bừng, mọi người kích động không thôi, không ít người bật khóc và hoan hô vì được cứu rồi.

Nếu như không phải có người ngăn lại, đoán chừng bọn họ sẽ chạy lên ôm hôn đoàn viễn chinh.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Nguyễn Ngưng cũng bất giác nở nụ cười.

Không lâu sau, đám người Trình Quý Lịch cũng tới, cô ấy một mực chen chân vào tìm kiếm hình bóng anh trai, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.

Nguyễn Ngưng vừa gặp lại cha mẹ mình, nên cô có thể hiểu được cảm xúc này, vì vậy cô không tới làm phiền Trình Quý Lịch, lại nói bên đó đều là quan chức, cô đi qua cũng không phù hợp.

Đoàn đội nhiều người như vậy, muốn tìm ra một người khá là khó khăn.

Kết quả là Trình Quý Lịch chưa tìm ra anh trai mình, thì Tôn Vĩnh Siêu trong đội viễn chinh đã phát hiện ra Nghiêm Nhược Tuyết trước rồi, ánh mắt của anh ta rất vui vẻ, không hề e ngại chạy về phía vợ chưa cưới của mình.

Một lát sau, phía bên đó rộn lên những tiếng reo hò.

Xung quanh Nguyễn Ngưng đều là người ở khu 55, khi nghe thấy một loạt tiếng huýt sáo của các chiến sĩ, cô liền tò mò hỏi thử xem có chuyện gì thế.

Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lại qua một lúc sau, cuối cùng cũng có tin tức truyền tới, thì ra trước khi xuất phát Tôn Vĩnh Siêu và Nghiêm Nhược Tuyết đã hứa hẹn với nhau, nếu lần này anh ta có thể bình an mang theo đồ vật trở về, hai người họ sẽ kết hôn.

“Vậy không phải là có đám cưới hay sao?” Người hàng xóm tò mò hỏi.

Vào ngày vui như hôm nay, đây cũng được tính là tin tốt, khơi gợi lên tinh thần hóng chuyện của mọi người.

Có người hàng xóm đi hỏi thăm tin tức về kể: “Không làm đám cưới, chỉ là mấy người trẻ tuổi bọn họ ăn mừng thôi.”

Người kia ủ rũ: “Sao lại không làm đám cưới chứ? Khó khăn lắm mới có chuyện vui, để chúng ta tham gia cùng cho vui một tí thì tốt biết bao. Tính cách Trung tướng Tôn có hơi bá đạo, nhưng cũng là người vì chúng ta vào sinh ra tử, lẽ nào chúng ta lại ghen tị người ta lấy vợ à?”

Một người khác nói: “Chắc là vì không muốn làm to lên thôi. Lại nói có ai phản đối anh ta kết hôn đâu, đều hơn ba mươi tuổi rồi mà.”

Nguyễn Ngưng bên cạnh nghe đến vui vẻ, xen vào hỏi: “Trung tướng Tôn muốn kết hôn thật ạ?”

Người kia nói: “Chuyện thật trăm phần trăm.”

Không ngờ tới hai người kia tu thành chính quả thật, Nguyễn Ngưng phát hiện bản thân đã đánh giá quá thấp năng lực theo đuổi của Tôn Vĩnh Siêu rồi.

Xem chuyện vui đủ rồi, người hàng xóm nói: “Ngày mai có vẻ là sẽ dựa theo điểm cống hiến để phát đồ ăn, mấy người nhớ dậy sớm đó.”

“Dậy sớm gì chứ, căn bản là ngủ không nổi mà.”

Nguyễn Ngưng không có điểm cống hiến nên đi theo mấy người hàng xóm trở về khu 55, tiếp tục đun nước trong nồi.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan ước chừng là sắp về tới nơi rồi, Nguyễn Ngưng muốn đun nước nóng để lát nữa về cho họ ngâm chân, giảm bớt mệt mỏi.

Hạn hán đã qua được bảy tháng, bây giờ nguồn nước không còn thiếu hụt như trước, có thể sử dụng nước trước mặt mọi người.

Khoảng sáu, bảy giờ tối, những người làm việc bên ngoài trở về nhà.

Bấy giờ ở cổng căn cứ vẫn đang kiểm tra vật tư, cho nên mọi người cũng biết được đội viễn chinh đã trở về, lúc này lại rộn ràng lên một hồi, thậm chí một người đàn ông còn nhảy một điệu nhảy đường ở trên bàn để bày tỏ sự vui mừng.
 
Chương 377


Hơn hai năm rồi, ấy vậy mà anh ta vẫn có thể nhớ được những động tác nhảy này.

Náo nhiệt qua đi, hai người Nguyễn Thứ Phong vừa cười vừa trở về khu 55, nhìn thấy Nguyễn Ngưng đang nói chuyện cùng hàng xóm.

Nguyễn Ngưng cũng chú ý thấy cha mẹ, gật đầu cười với họ: “Con đun nước cho hai người đó, để bên trong lều.”

Hai người “Ừ” một tiếng, rồi đi vào trong lều tắm rửa.

Nguyễn Ngưng chào hỏi hàng xóm xong, một mặt hóng chuyện hỏi: “Hai người biết rồi sao?”

Nguyễn Thứ Phong: “Biết gì cơ?”

Nguyễn Ngưng: “Chuyện Tôn Vĩnh Siêu cầu hôn Nghiêm Nhược Tuyết, và Nghiêm Nhược Tuyết cũng đồng ý rồi.”

Nguyễn Thứ Phong “Ồ” lên một tiếng: “Đây là chuyện vui lớn đó, sao vừa nãy lại không nghe ai nói nhỉ.”

Châu Tố Lan đối với chuyện này hứng thú vô cùng, liền hỏi Nguyễn Ngưng: “Thật hay giả thế? Không phải tin đồn giả đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải tin giả rồi.” Nguyễn Ngưng: “Là anh Châu ở cách vách của cách vách nhà ta hỏi thăm được đó.”

Nguyễn Thứ Phong cười: “Là tên đó hỏi thăm thì chắc chắn không sai được rồi.”

Châu Tố Lan cảm thán: “Tên đó nếu như trẻ ra hai mươi tuổi, thì bây giờ có thể làm trinh sát chắc luôn.”

Nguyễn Thứ Phong nghe vợ cảm thán người anh em tốt, thì thở dài một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Không ngờ Trung tướng Tôn và sĩ quan Nghiêm cuối cùng có thể ở bên nhau, đúng là trai tài gái sắc.”

Nguyễn Ngưng: “Nghiêm Nhược Tuyết không chỉ đẹp thôi đâu”

“Đúng, đúng, đúng.” Nguyễn Thứ Phong nói: “Sĩ quan Nghiêm cũng không tồi, nữ trung hào kiệt. Con biết hai người họ khi nào làm đám cưới không?”

Đúng là Nguyễn Ngưng không biết thật, cô cũng không biết bọn họ dự tính chuẩn bị bao lâu.

Trong lúc ba người trong lều đang thảo luận, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Trình Quý Lịch, mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, cô vội vàng đi ra ngoài.

Trình Quý Khoan cũng ở đó.

Rất lâu rồi không gặp mặt hai anh em nhà này, trên mặt Nguyễn Ngưng tràn ngập ý cười: “Chúc mừng anh em hai người đoàn tụ.”

Trình Quý Lịch cười hì hì: “Vậy tôi cũng chúc mừng mọi người đoàn tụ.”

Bên kia Trình Quý Khoan mang theo một túi vải màu đen, không rõ bên trong túi là gì.

Nguyễn Ngưng tò mò nhìn anh.

Người đàn ông bị gió biển thổi suốt mấy tháng trời, mắt thường cũng thấy được đã đen đi không ít.

Trình Quý Khoan nói: “Cái này là mang từ biển về, là vật phẩm thuộc về tôi, có thể mang đi tặng.”

Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ, nhận túi đồ: “Cảm ơn, lần này chúng tôi ra ngoài cũng kiếm được đồ tốt, lát nữa sẽ chia cho hai người.”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Ngưng Ngưng, cậu vẫn khách sáo như vậy à.”

Nguyễn Ngưng nói: “Nên thế mà, lịch sự không mất gì.”

“Lại nói, lần trước thịt khô và gạo của hai người để chỗ tôi chưa ăn hết, bây giờ đều không còn, vì vậy tôi phải lấy chút đồ ra để trả lại cho hai người.”

Trình Quý Lịch cảm thán: “Cô vẫn còn nhớ chuyện từ một năm trước à.”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Tôi lại mong mình không nhớ gì, rồi quên béng món nợ này đấy.”

Trình Quý Lịch cười lớn.

Đống lửa trước cửa lều lại được đốt lên, ba người trẻ tuổi ngồi xuống nói chuyện.

Trình Quý Lịch hỏi: “Tôi và anh trai thấy giấy nhắn cô để lại, có chuyện gì à?”

Nguyễn Ngưng nói: “Qua hai ngày nữa tôi sẽ đưa cha mẹ rời khỏi căn cứ, rồi tìm tạm một nơi nào đó để ở lại.”

Trình Quý Khoan nhìn cô.

Trình Quý Lịch cau mày: “Cô lại phải đi à?”

“Không có cách nào khác, trời sinh lãng tử giữ không được.”

Trình Quý Lịch không muốn đùa giỡn với cô: “Ở lại căn cứ không tốt sao? Bây giờ rất nhiều người ở bên ngoài muốn vào đây, căn cứ đang tìm cách để mở rộng ra.”

Nguyễn Ngưng thở dài: “Thực sự có chuyện rồi, nếu không thì tôi cũng sẽ không rời đi.”

Trình Quý Lịch thấy thái độ kiên quyết của cô, nên cũng không khuyên giải gì nữa: “Tôi biết cô có năng lực, ở bên ngoài cũng sống tốt được, chỉ tiếc chúng ta không thể gặp nhau một thời gian dài nữa rồi.”

“Lần trước cô tới, cũng không ở lại mấy ngày.”

Nguyễn Ngưng: “Mạt thế chẳng có cách nào an ổn, chẳng phải anh trai cô cũng vừa về sao?”

Trình Quý Lịch thở dài: “Cũng phải, nhưng mà tôi cũng sắp phải lên đường rồi.”
 
Chương 378


Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Lên đường?”

“Phải đi đến Khu bảo tồn gen Tây Nam.” Trình Quý Lịch nói: “Đó là Khu bảo tồn giống cây trồng lớn nhất của chúng ta, rộng tám mươi mẫu, hiện tại không biết tình hình nơi đó như nào rồi, chúng tôi bắt buộc phải đi xem xét, hy vọng có thể mang về thật nhiều giống cây trồng.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Mong là nó vẫn ổn.”

“Vậy hai người đi đến chỗ Nghiêm Nhược Tuyết không? Cô ấy sắp kết hôn rồi?”

Nói tới đây, Trình Quý Lịch cười hì hì: “Cho nên phải đẩy nhanh tiến độ hơn, họ dự tính tối mai tổ chức đám cưới đó.”

Nguyễn Ngưng xém chút hét lên: “Thế cũng nhanh quá rồi.”

Trình Quý Lịch: “Đâu phải cô không biết tính cách của chị Nhược Tuyết, chị ấy không quan tâm là có tổ chức hôn lễ hay không, đấy là do chúng tôi đòi tổ chức đấy, tối mai mấy chục người chúng tôi vui vẻ với nhau.”

Nguyễn Ngưng thầm nghĩ, chuyện này chắc chắn là không thể nào được rồi.

Kể cả không mời người khác đi chăng nữa, thì chẳng lẽ người khác lại không tới hóng chuyện vui hay sao?

Thử nghĩ xem, ngày mai phân phát thực phẩm, bọn họ sức lực dồi dào mà không đi xem náo nhiệt mới lạ đó.

Kể cả hơn hai trăm nghìn người chỉ có một nghìn người đi, thế thì cũng quá đông vui rồi.

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Trình Quý Khoan rất kiệm lời, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.

Ba ngày sau anh sẽ phải lên tàu đánh cá xa bờ.

Đây là chuyện không còn cách nào khác, thời gian nghỉ phép có hạn là ba ngày, trong lúc tạm thời không có thiên tai này, tranh thủ kiếm thêm tài nguyên là chuyện được đặt lên hàng đầu.

Chẳng phải chỉ riêng Trung Quốc, tất cả các quốc gia đều như thế, không lâu nữa Nam Cực sẽ biến thành chiến trường.

Nguyễn Ngưng ít nhiều vẫn lo lắng cho người đồng minh Trình Quý Khoan này, mặc dù ba người họ đã cách xa nhau lâu, nhưng kể từ khi cùng nhau hợp tác trải qua hoạn nạn cũng xem như tình bạn trọn đời.

Cũng chẳng biết nên nói cái gì, Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Vậy anh ở trên tàu chú ý an toàn, mang theo nhiều vũ khí chút.”

Trình Quý Khoan nói: “Cô yên tâm, bình thường tôi toàn nấp trong chỗ tối bắn tỉa, sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Nguyễn Ngưng đã từng thấy tàu cướp biển dùng đại bác, biết rằng Trình Quý Khoan cũng chỉ đang an ủi cô.

Cô gật đầu: “Dù sao cũng phải chú ý an toàn.”

Tầm mười một giờ, hai người họ mới tạm biệt rồi đi về.

Sau khi vào trở về trong lều, Nguyễn Ngưng mới biết Trình Quý Khoan đưa cho cô đồ hộp, còn có một chút tôm và hải sản.

Cũng không biết có phải anh để dành ra từ khẩu phần ăn hay không.

Nguyễn Ngưng quyết định ngày mai sẽ tìm chút đồ đưa cho hai người họ, tốt nhất là có thể để cho Trình Quý Lịch mang theo ăn trên đường đi.

Trong nguyên tác không nói tới tình hình ở Tây Nam, dù sao Sở Định Phong cũng không có khả năng đi tìm khu bảo tồn gen, Nguyễn Ngưng cũng không biết được tình huống ở đấy rốt cuộc là như nào.

Ngày hôm sau, một nhà ba người dậy từ sớm.

Muốn không dậy sớm cũng không được, bởi vì hôm qua đoàn viễn chinh trở về, hôm nay mọi người đều có thể đi nhận vật tư, có vài người căn bản không ngủ nổi.

Mới hơn năm giờ sáng đã có người gọi Nguyễn Thứ Phong cùng nhau đi ra khu buôn bán xếp hàng.

Nguyễn Thứ Phong nhanh chóng đồng ý, nói cần tỉnh táo chút đã, người đó cũng không quan tâm, quyết kéo lấy Nguyễn Thứ Phong lôi đi, nói lúc này còn cần tỉnh táo cái khỉ khô gì, mau mau đi xếp hàng thôi.

Nguyễn Thứ Phong đã bị kéo đi như thế đó.

Châu Tố Lan và Nguyễn Ngưng bị bỏ lại, hai người dở khóc dở cười, không đi khu buôn bán hóng chuyện.

Mặc dù không đi, nhưng cảnh tượng đúng là náo nhiệt thật, hôm nay mọi người đều không ra ngoài đi làm, gần ba trăm nghìn người trong căn cứ đông đúc rộn ràng, sôi sục như lửa.

Khoảng mười giờ, Nguyễn Thứ Phong mới ôm theo vật tư đổi được về.

Những người đi cùng ông ai ai cũng vui vẻ háo hức ôm theo đồ vật trong tay.

Ba người ở trong lều kiểm đếm, tổng cộng có một ký rưỡi tôm, năm ký rưỡ cá khô không rõ là cá gì, còn có một ít thực vật biển.
 
Chương 379


Ngoài những thứ trên còn có năm lon đồ hộp, Nguyễn Thứ Phong đổi được balon thịt hộp và hai lon hoa quả.

Đại khái không biết cuối cùng giao dịch với ai, trong đống vật tư còn có một túi bột mì nhỏ.

Thứ này thế nhưng là đồ ăn chính, một mì trắng tinh khiết.

Bởi vì chỉ có thể trao đổi trong hạn mức, cho nên điểm cống hiến của Nguyễn Thứ Phong vẫn chưa dùng hết.

Ông ấy lấy ra tấm thẻ tích điểm cống hiến của mình: “Tôi đi làm việc 4 tháng, đại khái có thể đổi được những thứ này 4 lần, nhưng cũng có thể chọn đổi lấy khoai tây hoặc khoai lang, những thứ đó tương đối rẻ hơn.”

Châu Tố Lan nói: “Dù sao cũng là không thể đói chết được, còn có thể ăn thịt.”

Nguyễn Thứ Phong vô cùng hài lòng: “Thật tốt quá.”

Ông nhìn sang Nguyễn Ngưng: “Khi nào thì chúng ta xuất phát.”

Nguyễn Ngưng: “Ngày mai đi, ngày mai nhóm của Trình Quý Lịch đi Tây Nam, chúng ta tiễn họ xong rồi đi.”

Hai người gật đầu đồng ý.

Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.

Nguyễn Ngưng muốn xem chuyện vui, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan cũng không ngăn cản, ba người họ mời thêm mười mấy người hàng xóm, cùng nhau đi tới khu 3.

Thật lòng mà nói, căn cứ này thực sự rất lớn.

Số càng nhỏ càng ở gần trung tâm, cũng càng đông đúc hơn, có cảm giác giác như đang đi mua sắm dịp Quốc Khánh vậy.

Tốn hơn 40 phút, mười mấy người cuối cùng mới tới được khu 3.

So với trong tưởng tượng của Nguyễn Ngưng còn khoa trương hơn, những người xem náo nhiệt đã tầng tầng lớp lớp bao vây khu 3, cho dù có kiễng chân lên cũng không xem được bên trong đang làm gì.

Nguyễn Thứ Phong cảm thán: “Như này thì nhiều người quá rồi.”

Nguyễn Ngưng: “Con cảm thấy có người còn chẳng biết là đang xem gì, chỉ là thấy nhiều người nên tới náo nhiệt cùng thôi.”

Châu Tố Lan: “Đúng vậy.”

“Tiếc ghê, đi xa như vậy mà chẳng xem được gì.”

Nguyễn Ngưng: “Vốn là đi xem chuyện vui, bây giờ dù sao cũng thấy sôi nổi rồi.”

Lúc này, phía trước truyền tới âm thanh trò chơi, tiếng huýt sáo, có cả tiếng vỗ tay nữa.

Ba người nhà Nguyễn Ngưng căn bản không thấy được gì, nhưng trong đó những người hàng xóm tới có một đứa trẻ, cha đứa bé đặt nó lên vai rồi hỏi: “Bên trong đang làm gì thế?”

Đứa trẻ 8 tuổi nói: “Đang chơi trò chơi, giống như là bịt mắt bắt dê vậy.”

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Còn gì nữa?”

Đứa bé đáp: “Còn có một chữ ‘Hỷ’ lớn, cô dâu chú rể đều mặc áo đỏ, hai người họ cũng đang chơi trò chơi.”

Trên mặt Nguyễn Ngưng lộ ra biểu cảm cười hắc hắc.

Dù rằng không xem được cảnh bên trong, nhưng trở về vẫn là đi ngủ được, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, không ít người còn ở lại gần đó nói chuyện, trao đổi với nhau về kinh nghiệm sống.

Bọn Nguyễn Ngưng cũng dạo xung quanh tới khoảng mười giờ mới trở về.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng cùng Trình Quý Lịch chào tạm biệt nhau, một người đi về phương Bắc, một người về phương Nam.

Đường vẫn khó đi như thế, nhưng lần này không còn bị động đất ảnh hưởng, ba người chỉ mất bốn ngày đã tới địa chỉ của căn cứ Minh Nhật.

Có điều bọn họ hình như chuyển đi rồi.

Căn cứ ban đầu giờ trống rỗng không người, chỉ để lại một đống rác lớn, còn có một căn nhà gỗ xiêu vẹo, xem tình hình có vẻ như đã chuyển đi khoảng một tháng rồi.

Nguyễn Ngưng cau mày, không biết tình hình căn cứ Minh Nhật như vậy còn có thể chuyển đi nơi nào.

Châu Tố Lan nói: “Sẽ không tới căn cứ Huyết Sắc gây rắc rối đó chứ?”

Sở Định Phong bị Lệ Lệ đưa đi, Trịnh Khôn lần theo manh mối thật sự tìm được nơi của căn cứ Huyết Sắc.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Ngưng liền mở thiết bị giám sát lên.

Cái thiết bị giám sát này người ngoài không thấy được, ngay cả Châu Tố Lan cũng chỉ biết con gái đứng ở phía đó không động đậy.

Thiết bị giám sát này Nguyễn Ngưng để trên đầu Sở Định Phong, cô chỉ có thể thấy được Sở Định Phong vẫn bị nhốt như cũ, không nắm được bên ngoài có động tĩnh gì không.

“Hệ thống, tôi có thể điều động thiết bị giám sát từ xa không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top