Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 3 - Chương 27: Nội gián lộ diện


Đôi mắt tôi lờ mờ nhìn xung quanh, có một giọng nói của ai đó văng vẳng đâu đây... Cả xô nước ụp thẳng vào mặt tôi... Tôi nhắm mắt lắc đầu cho đỡ choáng rồi nhìn lại mọi thứ xung quanh...

Trước mặt là một khuôn viên cực rộng, có rất nhiều bức tượng quái vật kì lạ.. Bọn hắc y đạo sĩ đứng canh cực kì cẩn mật... Một khuôn mặt khá quen thuộc mà trước đây tôi đã từng gặp... Gã nhìn tôi rồi cười một cách đểu giả:

- Nhãi con...! Mày còn nhận ra tao chứ?

Tất nhiên là tay hắc y đạo sĩ râu trắng này thì tôi làm sao quên được, gã có mặt ở đây chứng tỏ những suy luận từ trước đến giờ của tôi là chính xác! Gã đi qua đi lại trước mặt tôi rồi hếch mép lên tiếng:

- Thực lòng là tao rất muốn hành hạ mày cho bõ ghét! Mày còn nhớ lúc trước mày ăn nói linh tinh gì trước mặt ngài không?

Dứt lời gã đấm mạnh vào mặt tôi, máu mồm tôi chảy xuống, tôi hổn hển ngẩng mặt nhìn gã:

- Thế Atula vương vẫn chưa giết ông à?

Khuôn mặt gã cau có nhìn tôi, rồi gã mỉm cười một cách nham hiểm:

- Có một người rất muốn gặp mày đấy? Và mày chắc chắn không thể tin nổi đâu...!

Cánh cửa trước mặt tôi từ từ mở ra, dưới ánh sáng chói lòa thật khó để có thể nhìn khuôn mặt người đó nhưng dáng vóc người đó lại cực kì thân quen... Tôi khẽ mỉm cười tự nhủ trong lòng:

- Thật ra cũng không bất ngờ lắm đâu!

Cái tôi đang quan tâm lúc này là gã thanh niên đang bị trói chặt giống tôi, không biết bao giờ gã mới tỉnh lại... Còn kẻ đang bước vào khuôn viên thì không cần nói các bạn cũng có thể đoán ra: Đại Đông...!

Thái độ của tên chủ tịch nhìn tôi có vẻ bàng quang, hắn nhếch mép cười mỉm:

- Cậu không bất ngờ sao?

Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn:

- Muốn tôi nói là: thật bất ngờ sao?

Tên chủ tịch thở dài đi ra sau lưng tôi, rồi hắn đưa tay bám vào cạnh ghế, miệng kề sát vào tai tôi:

- Cậu khiến tôi có chút hụt hẫng đấy...! Tôi tưởng cậu phải kinh ngạc khi nhìn thấy tôi cơ...!

Tôi nhếch mép thở dài:

- Giờ ông là nội gián hay ngoại gián thì cũng còn ý nghĩa gì nữa...! Vì tôi đã là cá nằm trên thớt rồi...! Cũng có thay đổi được gì đâu?

Đại Đông đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi mỉm cười:

- Cũng đúng...! Nhưng tôi muốn cho cậu xem một bất ngờ nữa... trước khi cậu xuống hoàng tuyền...! Đưa nó vào đây....!

Hắn vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt tôi mở ra một lần nữa... Một tấm bạt đen bao phủ lên một cái gì đó đang tỏa ra khí lạnh... Hắn đứng trước cái thứ bí ẩn đó rồi cười lớn:

- Chuẩn bị đón nhận cơn ác mộng mà cậu không thể tin nổi đi! Tiểu đạo sĩ...!

Tấm bạt đen bị hất tung lên hiện ra cơn ác mộng bí ẩn của hắn...!

Một tảng băng... một tảng băng chứa một thân xác ai đó cực kì quen thuộc..! Đôi mắt tôi kinh ngạc khi nhìn thấy thân xác đó, miệng tôi run run lắp bắp:

- Pan...da....ka....!
 
Quyển 3 - Chương 28: Đại Đông vong mạng


Tại sao thân xác Pandaka lại ở đây? Nó vẫn nguyên vẹn sau 1000 năm ư? Trái tim tôi đập mạnh như có ai đó trong thân thể tôi đang cực kì phấn khích muốn thoát ra bên ngoài. Đại Đông cười mỉm nhìn tôi:

- Pandaka... Ông phấn khích lắm sao...? Đây là thứ mà ông muốn tìm kiếm suốt 1000 năm qua còn gì...! Nhưng rất tiếc là nó lại không thuộc về ông đâu...!

Vừa dứt lời... Hắn lấy một chiếc hũ lớn ra rồi từ từ mở nắp hũ... Một làn khói trắng từ trong hũ bay ra di chuyển về phía tảng băng chứa thân xác pandaka... Đôi mắt pandaka từ từ mở to ra... Hai bàn tay từ từ cử động... Tảng băng kêu lên răng rắc rồi vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tất cả bọn hắc y đạo sĩ quỳ xuống lạy thân xác của pandaka, miệng hô lớn:

- Atula vương vạn tuế thiên thu...!

Atula giơ 2 tay lên nhìn lại thân xác mình rồi cười lớn:

- Ha Ha Ha! Không ngờ... Thật không ngờ....!

Rồi y nhìn về phía tôi, khuôn mặt lộ vẻ mặt đáng sợ, miệng khẽ rít lớn:

- Tiểu đạo sĩ....! Ngươi cũng ở đây sao? Rất tốt... Rất tốt!

Thôi xong... quả này thì lành ít dữ nhiều thật rồi, viện binh thì không biết bao giờ mới tới, tên tôm thì vẫn đang gáy khò khò bên cạnh trong khi đó pandaka cũng chẳng có phản ứng gì...! Đời tôi rồi sẽ kết thúc như thế này sao...? Giờ ăn nói nhỏ nhẹ liệu atula vương có tha cho tính mạng của tôi không? Tôi khẽ cười xòa nhẹ nhàng đáp lại:

- Lâu lắm rồi con mới gặp lại được ngài...! Dạo này ngài có khỏe không?

Atula vương cười lớn rồi nghiêm mặt gằn giọng:

- Lại định giở trò gì hả nhãi con? Muốn ta tha mạng cho ngươi sao...? Được...Được...! Chỉ cần... Ngươi gọi pandaka ra đây thì... linh hồn ngươi có thể về cõi vĩnh hằng... trước!

What the fuck...! Muốn chơi tận sao? Đừng ép người quá đáng chứ atula vương...! Nhưng đúng là hiện giờ chỉ còn hi vọng mỗi pandaka... mà sao vẫn không thấy có động tĩnh gì từ gã là thế nào? Định để tôi chết rồi mới xuất hiện thể hiện đẳng cấp à? Một giọng nói từ trong sâu thẳm vang lên:

- Ta tưởng ngươi không còn tin tưởng ta nữa...! Muốn tự thể hiện bản thân..!

Tôi tự nghĩ trong đầu... Giờ này mà còn giận dỗi nữa là sao hả đại quỷ? Đang trong tình cảnh hiểm nghèo mà còn thù dai vụn vặt nữa... Tôi thầm nghĩ tiếp:

- Giờ ông mà không xuất hiện thì muôn đời cũng đừng hòng quay về thân xác cũng đồng nghĩa với việc khỏi về cố hương luôn...!

Pandaka suy nghĩ một lát có vẻ thấy lời tôi nói là hợp lý bèn lên tiếng:

- Vậy việc còn lại để ta...! Ngươi biến vào trong đi...!

Khuôn mặt tôi từ từ giãn ra, nụ cười mang đến vẻ hiểm ác hơn lúc trước cùng giọng nói ồm ồm phá vỡ sự im lặng:

- 1000 năm qua... Đã đến lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi...!

Chiếc xích đang trói chặt tôi bỗng nhiên bị tan chảy hoàn toàn... Tôi từ từ đứng dậy, ngước mắt nhìn lên atula vương rồi chỉ tay về phía y:

- Ngươi và ta... ai mạnh nhất...? Dám nhận lời thách đấu của ta không?

Atula vương nở nụ cười ghê rợn nhìn về phía tôi...! Có vẻ biết atula vương sẽ đồng ý nên Đại Đông lập tức khuyên can...:

- Chúng ta đang có lợi thế....! Ngài không việc gì phải nhận lời thách đấu của hắn cả... Chỉ cần phá nốt trấn trụ cuối cùng mở ra trung giới thì chúng ta có thể là bá chủ th...th...th...!

Chưa kịp nói dứt câu thì nửa cái đầu của tên chủ tịch đã bị bắn ra đằng xa, miệng hắn vẫn lắp bắp lặp lại từ cuối cùng đang nói dở, máu đỏ từ cuống họng và lỗ mũi ộc ra khắp nơi nhìn trông cực kì hãi hùng và kinh dị.... Một cái chết do quả báo mà hắn tự gây nghiệp...

Lũ hắc y đạo sĩ kia thì khỏi nói, nhìn thấy cái chết kinh hoàng của tên Đại Đông, mặt cắt không còn một giọt máu.. im lặng cúi đầu không dám hó hé... Atula vương liếm chút máu còn vương trên cánh tay y rồi nở nụ cười hiểm ác:

- Kẻ nào dám... tỏ vẻ sai khiến ta... dù là thần dân... cũng phải chết...!

Rồi hắn quay người nhìn về phía tôi, miệng nhe nanh hô lớn:

- Cứ theo quy tắc năm xưa mà làm... Kẻ nào mạnh... Kẻ đó lớn nhất...!

Trận chiến giữa Atula vương và pandaka chính thức bắt đầu...!
 
Quyển 3 - Chương 29: Pandaka vs atula vương


Atula phi thân đến quay người song phi cước về hướng tôi, tôi đưa 2 tay ra trước mặt thủ thế. Rầm....! Một áp lực cực lớn khiến cả người tôi bị đẩy về phía sau chục bước rồi ngã ra mặt đất, 2 cánh tay cảm giác đang cực kì ê ẩm.

Thật sự không ngờ sức mạnh của atula vương lại đáng sợ như vậy, tôi đứng thẳng dậy, Áp 2 lòng bàn tay vào nhau miệng lẩm nhẩm niệm chú rồi hô lớn:

- Đồng hóa 3 phần....!

Thân hình tôi tỏa ra khói đen nghi ngút, cảm giác cũng lâng lâng cực kì khó tả. Sức mạnh cực lớn như đang tràn đầy khắp các kinh mạch của tôi vậy... Xoẹt...! Bỗng nhiên cảnh vật thay đổi... Lúc chợt nhận ra đã thấy tôi đang đứng trước mặt atula vương... Một nắm đấm cực mạnh thúc vào bụng y:

- Tha thu....pandaka.....!

Rầm...! Lực tác động từ cú đấm làm vang lên một tiếng kêu cực lớn...Nhưng thân thể y vẫn không xi nhê gì cả...vẫn sừng sững như một ngọn núi trước mặt tôi vậy. Atula nhe răng trợn mắt cười lớn lên tiếng:

- Sức mạnh của ngươi chỉ có thế thôi sao... pandaka...?

Y vung tay vả thật mạnh vào mặt tôi, cả thân hình tôi nhẹ nhàng bay giữa không trung rồi rụng xuống như trái mít vậy, cảm giác đầu tôi khá choáng trước cú vả cực mạnh của y. Rõ ràng ngay thời điểm này, sức mạnh của pandaka vẫn không là gì đối với atula vương.

Tôi lau vết máu đang rỉ ra ở khóe miệng, rồi giang 2 tay quạt mạnh xuống. Từ sau lưng một hơi nóng tỏa ra nghi ngút khiến không khí trong khuôn viên thêm ngột ngạt, tôi nhắm mắt niệm chú rồi hô lớn:

- Hỏa Xà Vương..!

Từ sau lưng tôi bỗng xuất hiện 4 con hỏa mãng xà tỏa khói đen nghi ngút, miệng chúng rít lên những tiếng kêu khè khè trông cực kì quỷ dị... Tôi chỉ tay về phía atula vương rồi ra hiệu tấn công:

- Tiêu diệt hắn... cho ta...!

4 con hỏa mãng xà từ sau lưng tôi nghe theo chỉ thị lao đến tấn công atula vương.Y có vẻ không sợ sệt, nhìn 4 con hỏa mãng xà tỏ vẻ khinh khi, y đưa ngón tay trỏ ra vẽ một vòng tròn lớn rồi niệm chú hét thật lớn:

- bella atula... Hóa... óa... óa...!

Một vòng tròn hiện ra trước mặt atula vương như khuếch đại âm thanh của y khiến mọi thứ xung quanh như rung chuyển, 4 con hỏa mãng xà va chạm với âm thanh của atula vương boongxn nhiên tan biến vào hư không.

Hang động bắt đầu xuất hiện những vết nứt, những viên đá bắt đầu rơi xuống sau tiếng hét của atula vương... Bọn hắc y đạo sĩ cảm thấy không ổn nên chạy toán loạn ra khỏi khuôn viên trong hang động tránh bị làm ruồi muỗi chết oan...!

Một giọng nói ểu oải từ từ vang lên:

- Ta đang ở đâu đây...?

Gã thanh niên đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, rồi đôi mắt hắn bỗng mở to tròn khi nhìn về phía atula vương, miệng hắn cười lớn:

- Pandaka... Ngài đã hồi sinh rồi sao...!

Tôi nhìn về phía hắn rồi hô lớn:

- Hắn là atula vương... chứ không phải là ta đâu...!

Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra bỗng một chưởng lớn bắn cực mạnh vào người tả tướng quân và hắn lại...ngủ tiếp...! Atula nhe nanh giận dữ:

- Không kẻ nào được phép xen vào cuộc chiến tay đôi của ta...!

Tôi áp 2 lòng bàn tay vào lần nữa rồi tập trung niệm chú, một áp lực cực lớn đè xuống thân hình tôi nhưng sau đó sức mạnh cũng từ từ tăng lên gấp bội:

- Đồng hóa phân nửa...!
 
Quyển 3 - Chương 30: Pandaka vs atula vương 2


Khí xung quanh người tôi bắt đầu chuyển đổi sang màu xanh dương, một cảm giác mát lạnh như lan tỏa khắp cơ thể khiến tâm hồn tôi bỗng trở lên sảng khoái. Tôi giơ bàn tay sang ngang rồi hô lớn:

- Phá hồn kiếm.... Về!

Một tia chớp xẹt ngang qua, hai bàn tay tôi nắm chặt phá hồn kiếm, tay phải nắm chặt kiếm còn lòng tay trái áp dưới mặt chuôi kiếm. Phá hồn kiếm bỗng nhiễn tỏa ra khí lực kinh hồn, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dương đến mức chói mắt...!

Atula vương nhìn tôi nhe răng cười, y giơ tay trái lên trời rồi miệng lầm nhẩm chú, từ trong hư không bỗng một thanh đại chùy tỏa ra ma lực ngút trời từ từ rơi xuống tay y. Tôi nhìn y rồi mỉm cười lên tiếng:

- Ngươi có biết thân thể càng to lớn thì tỉ lệ nghịch với tốc độ không? "Đại ma chùy" có lẽ không phải là vũ khí khả dĩ đâu...!

Atula vương nhìn tôi rồi cười mỉa:

- Ngươi học cái tính lo chuyện bao đồng từ ai thế Pandaka...! Tự tin thì cứ thể hiện đi...!

Tôi lao như điện xẹt chém ngang vào bụng atula vương. Keeng...! Một tiếng kêu khô không khốc vang lên, ngay sau lưng tôi cảm nhận được có một sát khí cực lớn đang ập vào người mình, lấy hết sức bình sinh tôi vội né sang bên phải. Rầm...! Tôi chỉ nghe được có thế vì mặt đất dưới chân tôi bất ngờ rung chuyển làm 2 chân tôi di chuyển loạng quạng.

Quay mặt lại nhìn, tôi thấy đầu đại chùy nằm dưới mặt đất gây ra một vết lõm cực lớn. Atula vương nhe nanh một cách ghê rợn vung đại ma chùy tiếp tục bổ xuống đầu tôi, tôi phi thân lùi lại ra phía xa không dám manh động.

Lúc này tôi cảm thấy bất lực khi đối đầu với atula vương, rõ ràng trình độ y và pandaka lúc này cách nhau một trời một vực vậy. Dù pandaka đã dùng một nửa sức mạnh nhưng vẫn không xi nhê gì với y. Tôi bất giác hỏi pandaka:

- Sao không dùng toàn bộ sức khô máu với atula vương? Với sức mạnh hiện tại thì ông không đấu lại được với hắn đâu...!

Giọng nói pandaka trong sâu thẳm lên tiếng:

- Ngươi thì biết cái quái gì chứ...! Im lặng mà nhìn đi...! 

Thật sự chỉ có thể nhìn thôi sao? Hiện giờ tôi đang cực kì hoang mang rồi đây... Liệu ông còn bài tủ nào hả pandaka..? Không có tiếng nói nào đáp lại... Tôi chỉ thấy người tôi không còn tỏa ra ánh sáng nữa, tôi đứng lặng yên nhìn về phía pandaka... bàn tay trái tôi bực rực sáng màu xanh dương chói lòa.

Tôi lao như điện xẹt đến gần atula vương, dồn hết sức tay trái đấm mạnh vào ngực y:

- Nộ phá quyền.......!

Cả thân hình đồ sộ của atula vương bắn mạnh về phía bức tường sau lưng, một tiếng nổ Ầm...! xen lẫn là đất khói mịt mù. Cánh tay trái tôi tê rần lại rồi ê ẩm đau đớn. Nhưng không sao... chỉ cần có thể đánh bại atula vương thì một chút đau đớn thể xác có là gì.

Nhưng tôi đã nhầm... Một bóng người sừng sững hiện ra sau lớp khói mù mịt đó, thân thể atula không có vẻ gì là đau đớn sau cú đấm của tôi. Y nhe nanh tỏ vẻ giếu cợt:

- Đấy là tất cả sức mạnh của ngươi sao pandaka? Không đủ để gãi ngứa cho ta nữa...! ka ka ka...!

Một giọng nói trong sâu thẳm trái tim tôi bỗng nhiên vang lên:

- Ta..xin lỗi...!

Hết rồi... Hết thật rồi...! Ngay cả bản thân pandaka cũng bó tay trước sức mạnh của atula vương thì coi như nhân giới xác định diệt vong thực sự rồi...! Cảm giác của tôi như vô hồn không còn mong đợi một kì tích nào nữa... nhưng một câu nói lại đưa tôi về hiện tại...!

- Đồng hóa hợp nhất....!
 
Quyển 3 - Chương 31: Pandaka vs atula vương 3


Nhiệt độ xung quanh tôi bắt đầu tăng dần, tôi có thể cảm nhận được luồng khí xanh dương từ từ chuyển hóa sang một màu đỏ rực. Mái tóc tôi từ từ dài ra, từ màu đen tuyền dần dần đổi màu bạch kim, 2 tai bỗng dài nhọn, răng nanh và móng vuốt ở tay cũng từ từ thay đổi một cách đáng sợ, lúc này tôi đã biến thành một con quỷ đúng nghĩa...

Tôi lạnh lùng im lặng không nói gì, cũng không di chuyển, rồi từ từ buông phá hồn kiếm. Hai bàn tay tôi bắt đầu nắm chặt lại dồn sức, rồi tôi xẹt ngang lao đến trước mặt atula vương, thúc mạnh một đấm vào bụng y... Thụp....! Atula vương sờ tay vào bụng, đôi mắt mở to trắng dã như không thể tin được điều gì vừa xảy ra, miệng y lắp bắp lên tiếng:

- Ngươi.....Ngươi....!

Chưa kịp nói hết câu thì mặt y đã ăn trọn cú đá quét của tôi, cả thân hình nặng nề của y bay thẳng về phía bên trái rồi đổ gục xuống. Tôi vẫn lạnh lùng một cách đáng sợ nhìn về phía atula vương, y từ từ đứng dậy lấy ngón tay sờ lên khóe môi, Người y run lên vì tức giận, đôi mắt gân đỏ nổi lên trông cực kì phẫn nộ:

- Máu.... Máu....! Ta đã bị đánh đến mức đổ máu sao...?

Tôi lạnh lùng từ từ lên tiếng:

- Sức mạnh của ngươi ở nhân giới chỉ có thể thi triển tối đa là 1/10...! Dù ngươi có chiếm thể xác của ta... thì cũng chỉ tăng cường về thể chất...! Nhưng với ta thì khác... 1000 năm qua ta không bị thần phật nào giới hạn sức mạnh ở nhân giới... khi đồng hóa 100% thì ngươi xác định... bán muối đi là vừa...!

Atula vương nhoẻn miệng cười lớn:

- Ha Ha Ha...! Vậy chắc ngươi cũng biết khi đồng hóa 100% ở cơ thể người phàm thì ngươi chỉ có thể thi triển sức mạnh trong 3 phút và sau đấy... cơ thể của kẻ bị ngươi đồng hóa... lục phủ ngũ tạng và xương cốt sẽ từ từ bị thoái hóa...đến chết...!

Tôi sửng sốt trước điều y vừa nói... Vậy là dù thắng hay thua... thì tôi cũng xác định là bán muối 100% sao? Pandaka! Ông trả lời tôi đi xem nào....! Pandaka vẫn lạnh lùng im lặng tiến từng bước về phía atula vương rồi cười mỉa:

- Nếu ngươi chịu được 3 phút của ta....!

Tôi nắm chặt 2 bàn tay vào nhau rồi nhảy lên nhằm thẳng vào đầu atula vương... Pang....! Một tiếng kêu chát chúa vang lên... Một tay của atula vương đỡ chiêu thức vừa giáng xuống của tôi... Tay còn lại y đâm thật mạnh vào bụng của tôi...

- Xoẹt...!

Máu miệng tôi ộc ra... Cánh tay của atula vương đã đâm xuyên qua bụng tôi... Cơn đau thấu trời thật khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng tôi có thể cảm nhận nội tạng của mình bắn ra bên ngoài... Mắt tôi đờ đẫn đi, tôi cảm nhận linh hồn mình từ từ thoát khỏi thể xác... Nhưng pandaka vẫn ở trong thể xác của tôi, tôi vẫn nhìn thấy cánh tay trái mình đang phát sáng và chuẩn bị tung chưởng vào đầu atula vương, một tiếng kêu lớn vang lên:

- Biến về thế giới của mày đi Atula vương...! Nhiếp hồn chưởng...!
 
Quyển 3 - Chương 32: Trở về cố hương


Bàn tay tôi chạm vào đầu của atula vương rồi lóe sáng cả một góc hang động, thân thể atula run rẩy đau đớn kêu lên... Từ người y một làn khói từ từ tỏa ra.. linh hồn atula vương kêu gào... rồi mất hút vào không gian tĩnh lặng...

Thân thể tôi cũng đổ gục xuống, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, tôi nuối tiếc nhìn mình lần cuối trước khi biến vào địa giới... Bỏ lại tất cả người thân, bỏ lại tình yêu đầu đời đang chờ đợi tôi... vĩnh biệt tất cả....!

- Người đi đâu đấy...?

Pandaka xuất hiện trước mặt linh hồn tôi, linh hồn của hắn đã quay trở lại về thân xác... Cuối cùng chỉ có hắn... là kẻ thắng lợi sau cùng... Tôi im lặng không nói gì... và cũng chẳng còn gì để nói trong lúc này. Hắn lạnh lùng quay người về phía thân thể tôi rồi cất lời:

- Ta đã từng lập giao kèo với ngươi...! Ta sẽ không bao giờ để ngươi chết...! Đại quỷ thần vương không bao giờ nuốt lời hứa...!

Tuy không biết ta làm điều này là đúng hay sai... nhưng đó là điều tốt nhất cho ngươi lúc này...!

Pandaka lấy móng tay khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn... Một dòng máu xanh khẽ chảy vào miệng tôi, thân thể tôi bỗng phát sáng rồi một lực hút cực mạnh cuốn lấy linh hồn tôi quay trở lại thân xác... Tôi ngất lịm đi trong màn đêm tăm tối...

Pandaka đi về phía tên tôm, cõng thân thể hắn rồi bước vào trung giới... Tâm trí tôi vẫn còn nghe thấy văng vẳng câu nói cuối cùng của hắn:

- Nơi này sẽ bị phong ấn vĩnh viễn...! Cánh cửa nối liền nhân giới và trung giới từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất..! Từ giờ sẽ chỉ là cuộc chiến của la sát giới và atula giới thôi...! Nhóc con... bảo trọng...!

Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm ở trạm xá tổng bộ, những vết thương lúc trước cũng đã biến mất như chưa từng tồn tại... Phải chăng từ trước đến giờ là tôi đang mơ...?

Nhưng sau khi nghe nàng kể lại thì tôi mới biết là sư phụ vào cứu tôi ra kịp thời, không thì tôi đã vùi xác trong hang động mãi mãi... Ngũ lôi trấn trạch cuối cùng đã bị phá giải và mọi truyện đã kết thúc...!

Chuỗi ngày sau đó diễn ra thay đổi một cách chóng mặt, Lão bác già chính thức trở thành chủ tịch hiệp hội tâm linh miền bắc thay cho tên nội gián Đại Đông... Tôi cũng trở thành một đạo sĩ chính thức thuộc biên chế nhà nước chứ không còn là học việc nữa... Và...

- Tạm biệt mọi người...! Nếu có rảnh 2 người nhớ ghé về Nam Định chơi nhé...!

Sư tỷ mỉm cười nhìn chúng tôi lên tiếng. Sư bá đã lớn tuổi, không thích hợp ở thành thị nên quyết định về lại làng quê sống, Ẻm khó ưa cũng không thể bỏ ông nội ở quê một mình nên cũng về cùng ông. Một nỗi buồn trong tôi từ từ dâng trào, thật sự cảm giác chia ly không bao giờ dễ chịu, tôi mỉm cười nói với sư bá:

- Sư bá nhớ giữ gìn sức khỏe...! Lúc nào rảnh nhất định con sẽ về thăm người...!

Rồi tôi quay sang nhìn sư tỷ mỉm cười:

- Sư tỷ....! Bảo trọng...!

Ẻm khó ưa lạnh lùng nhìn tôi:

- Nếu ngươi dám bắt nạt sư muội của ta...! Thì xác định tàn một đời hoa đi...!

Trong lòng tôi có tình cảm với sư tỷ hay không...? Thực ra bản thân tôi cũng không rõ... Tôi không muốn là kẻ bắt cá 2 tay nhưng thật tâm khi nhìn thấy xe khách rời bến thì con tim tôi lại thấy nhói đau... Phải chăng bản chất tôi là kẻ đa tình...?

Tôi quay sang nhìn nàng mỉm cười:

- Em có đói không...? Chúng ta đi ăn bún đậu mắm tôm nhé...?:v

Nàng ôm cánh tay tôi rồi nhìn tôi giận dỗi:

- Hẹn hò có ai đi ăn bún đậu bao giờ?

Tôi nhếch mép cười tủm tỉm:

- Vậy đi ăn kem nhé.....!

6 Tháng sau.... 

Mao Sơn Tông thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc...

Người đàn ông khoảng 70 tuổi thắp hương trước bài vị của tấm ảnh lão nhân nào đó...!

Một thanh niên trẻ bước vào quỳ trước người đàn ông đó:

- Sư phụ...! Người cho gọi con ạ....?

Người đàn ông vuốt râu cất lời:

- Sư phụ ta.. cũng chính là sư ông của ngươi... lúc chưa tạ thế từng căn dặn ta phải tìm cho được 2 pháp bảo thất lạc của mao sơn tông là: Phá hồn kiếm và Thâu hồn kính...! Nhưng ta bất tài 50 năm qua vẫn không biết tung tích 2 pháp bảo đó ở đâu...! 6 tháng trước ta nghe nói có một tên tiểu đạo sĩ việt nam đang nắm trong tay "Phá hồn kiếm"! Vậy có khả năng "thâu hồn kính" cũng do y nắm giữ...!

Thanh niên trẻ nhìn về phía người đàn ông già lên tiếng:

- Vậy đấy là lý do người bắt con học tiếng việt trong 6 tháng qua ạ...!

Người đàn ông già nghiêm mặt cất lời:

- Đúng vậy...! Ta ra lệnh cho con xuất sơn sang việt nam...! Nhất định phải tìm và lấy về cho được 2 pháp bảo của mao sơn tông đang thất lạc...! 

Thanh niên trẻ cúi xuống bái lậy:

- Triệu Sơn Hà - Đệ tử chân truyền Mao Sơn Tông tuân lệnh...!
 
Quyển 4 - Chương 1: Độc hành diệt ma


Dân gian thường có câu: Ma do tâm sinh. Thường ngày làm nhiều truyện không tốt thì đêm đến ma quỷ gõ cửa, thực ra tôi thấy cũng có vẻ đúng.

Hầu như những nhà nào nhờ tôi bắt ma thì gia thế của họ quả thật cũng bất hảo vì không tự dưng mà ma quỷ đến gây sự, nhưng lần này có vẻ thì khác...

Một ngôi nhà hoang nằm giữa một vùng quê nghèo của đất Hà Nam thì cũng không có vẻ gì kì lạ, vì làng nào mà chẳng có một hai căn nhà bỏ hoang. Nhưng căn nhà này lại gây ảnh hưởng đến người dân xung quanh thì quả thật một đạo sĩ như tôi không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua được.

8h tối là ai nấy đều an phận đóng cửa cài then không dám ra đường, ngay cả trai làng gan dạ đến mấy cũng im thin thít và lặn mất tăm đến sáng hôm sau mới dám ló mặt. Con đường làng chỉ còn là một màu đen tĩnh mịch, đâu đó tiếng lá rơi xào xạc làm không khí thêm phần rờn rợn.

Tôi đứng trước căn nhà hoang với một tâm trạng hơi lo lắng, dù đã chuẩn bị mọi thứ từ A đến Z nhưng lần đầu độc hành bắt ma cũng khiến tâm tư có chút hồi hộp.

Nhìn đồng hồ điểm 9h tối, tôi thở dài co ro giữa mùa đông giá lạnh. Bước vào khu vườn tôi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng thấy điều gì bất thường cả, một khung cảnh tĩnh mịch đến ảm đạm. 

Từ bao giờ tôi lại lạnh lùng đến như vậy, một chút sợ sệt cũng không có, có lẽ trải qua muôn vàn trận chiến, vào sinh ra tử cũng vài lần nên lá gan tôi dần dần cũng lớn hơn. Cầm B phone trong tay, tôi vào trang web truyện để đọc những chap mới của " Mao sơn tróc quỷ nhân ". 

Không hiểu sao tôi lại khoái truyện này như vậy, có lẽ thằng main chính cũng có điểm gì đó khiến người khác thu hút. Là Thiên sư mao sơn khi mới ngoài 20 tuổi liệu ngoài đời có tên đạo sĩ tàu khựa nào giỏi như hắn không? Liệu một kì tài đạo học như tôi trình độ so với Diệp Thiếu Dương thì như thế nào?

Đang mải suy nghĩ mông lung thì một cơn gió lành lạnh thổi tới, mùi âm khí tỏa ra mù mịt khắp nơi. Biết có điều không ổn nên tôi chạy vội tới trước pháp đàn, rải bùa làm phép:

- Hỏa tốc chiến thư, âm binh chờ lệnh...!

10 hình nhân trước mặt tôi rung lên bần bật như đang đợi chỉ thị, tôi đưa mắt nhìn xung quanh xem có phát hiện ra điều gì bất thường không. Nhưng ngoài những cơn gió lạnh thổi tới và âm khí ngút trời thì không thấy một hồn ma bóng quế nào cả. Tôi cười nhạt rồi bắt quyết niệm chú:

- Nghĩ có thể che mắt ta sao? Thông thiên pháp nhãn!

4 bóng trắng nhờn nhợt dần dần hiện rõ lên phía trong căn nhà hoang, tôi cầm kiếm gỗ lên làm phép rồi phi thân thật nhanh vào bên trong căn nhà hoang:

- Diệt....!

10 hình nhân bên ngoài tỏa ra ánh sáng xanh lè cũng bay ngay vào sau tôi bắt đầu cho một trận khử tà diệt ma.
 
Quyển 4 - Chương 2: Khách lạ hỏi kiếm


Một tiếng nổ lớn vang lên giữa đại sảnh căn nhà, cơn gió từ từ ngưng thổi chỉ còn lại không khí ảm đạm xen lẫn là màu u tối mịt mờ đến rợn người.

Tôi chầm chậm đi từng bước vào gian cửa chính của ngôi nhà, không có gì bất thường cả. Những bóng trắng nhờn nhợt bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại, bên trong căn nhà tỏa ra một mùi ẩm mốc như lâu lắm rồi không có dọn dẹp.

Đôi mắt tôi đảo xung quanh căn nhà, nhưng thật kì lạ, vô cùng kì lạ. Âm dương nhãn chẳng lẽ lại không phát huy tác dụng sao? Rồi tôi tiến lại gần cái bàn thờ lớn đã xập xệ vì thời gian, bát hương và giá nến bị bao phủ bởi lớp mạng nhện dầy đặc. Nhưng hình như có điểm gì đó không ổn, mọi thứ đều bị phủi bụi mà tại sao ảnh thờ lại như mới...

Tôi khẽ mỉm cười rồi lôi một lá bùa ra, dán chặt nó lên giữa khung ảnh thờ. Tấm ảnh thờ khẽ rung lên bần bật, rồi một màu khí đen tỏa ra từ trong tấm ảnh thờ. Tiếng thét kêu gào đến rợn người phát ra từ trong đó, từ thái độ dọa nạt, rồi đến thỏa hiệp, cuối cùng là van xin, tuyệt vọng. 

- Nếu biết trước có ngày hôm nay! Sao khi xưa còn đi hại người?

Tôi bình thản đặt khung ảnh thờ vào trong balo rồi bước ra khỏi căn nhà hoang, thở dài nhìn lại nơi đây lần cuối rồi thầm nhủ:

- Lần đầu độc hành bắt ma có lẽ cũng không tồi lắm! Giờ kiếm chỗ nào giải quyết nhu cầu mới được! 

************************************************

- Sư phụ xem thế nào....! Bắt bốn con ma chứ có phải ít đâu? Mà chưa kể là còn thức đêm thức hôm nữa! Hao tổn nguyên khí lắm thầy ơi!

Ông bác già không thèm nhìn tôi mà chỉ lạnh lùng buông lời:

- Thế người nghĩ tiền giấy bùa chú, hình nhân, lập pháp đàn rồi tiền ăn ở, di chuyển trong suốt mấy ngày vừa qua ở đâu mà ra? Trả cho người 2 triệu tiền bắt ma là ta đã nể tình thầy trò lắm rồi đấy! Đừng có mà kể nghèo kể khổ trước mặt ta! Chiêu này xưa rồi nhóc ạ!

Từ sau vụ ông bác già cứu tôi ra khỏi hang động trong núi Hòm thì mối quan hệ giữa chúng tôi đã cải thiện tốt hơn nhiều, một phần vì ông ta cũng đã cứu tôi 2 lần và dạy đạo thuật cho tôi, và lý do quan trọng nhất là tương lai ông ta sẽ trở thành bố vợ của tôi. Nên dù sao đi nữa tôi cũng không thể để nàng khó xử được.

Tôi nhăn mặt bóp vai ổng rồi thủ thỉ nói:

- Sư phụ ơi...Người nghĩ mà xem! Sắp đến noel rồi, mà có mỗi 2 triệu thì làm sao đủ để đi chơi và mua quà cho H được? Người không thương con thì cũng phải thương con gái của người chứ...?

Chưa kịp nói hết câu thì ổng gạt tay tôi ra rồi cắt lời: 

- Ta cho phép cái H đi chơi với nhà ngươi bao giờ? Cuối năm công việc bận rộn lắm, không có thời gian để các ngươi đi chơi la cà đâu....!

Tôi đơ ngươi không biết phải nói sao nữa? Chẳng lẽ lại thầm chửi thề: What the fuck? như hồi xưa thì lại không đúng thuần phong mỹ tục cho lắm... Đang trong cơn bí bách không biết giải tỏa kiểu gì thì cô thư ký bỗng gõ cửa bước vào:

- Thưa chủ tịch! Bên ngoài có người muốn gặp chủ tịch!

Ổng bác già lạnh lùng vừa nhìn vào tập hồ sơ vừa bâng quơ lên tiếng hỏi:

- Người đó là ai? Đến đây có việc gì?

Cô thư ký nhẹ nhàng lên tiếng trả lời:

- Một cậu thanh niên tên là Xao Jin! Nghe cậu ta nói là muốn hỏi về: "Phá Hồn Kiếm" gì đó ạ!
 
Quyển 4 - Chương 3: Đàm đạo


Tôi và ông bác già nhìn nhau không nói nên lời! Sao tư nhiên lại có đứa ất ơ nào đến hỏi về "Phá Hồn Kiếm" nhỉ? Hay là có âm mưu hoặc uẩn khúc nào ở đây. 

Ông bác già ra hiệu cho tôi ra bên ngoài phòng khách gặp tên Xao Jin gì đó, không cần ổng nói thì tôi cũng muốn xem rốt cuộc kẻ nào có nhã hứng muốn tìm hiểu về pháp bảo của tôi. Và có lẽ kẻ lạ mặt này làm tôi đôi chút bất ngờ...

Thực vậy, một thanh niên mới ngoài 20 tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ chính trực hiên ngang và đôi mắt tỏa ra sự tinh tường khác lạ. Thật khó để diễn tả bề ngoài của hắn ngoài một từ: " Chính ".

Tôi mỉm cười nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Xin chào! Tôi là quản lý của nơi này...! Nghe nói là cậu muốn hỏi về: "Phá Hồn Kiếm"

Hắn khẽ gật đầu, nhận lấy tách trà từ tay tôi rồi ôn tồn trả lời:

- Đúng vậy a! Đúng vậy a! Ngộ nghe lói nà ở đây có người đang giữ " Phá Hồn Kiếm" a! Lên ngộ đến tìm hiểu xem niệu tin đồn có chính xác không a!

Tôi suýt sặc nước khi nghe giọng nói của hắn, không hiểu sao một người mang dáng vẻ khí khái nam nhi như vậy lại có giọng nói ngọng níu ngọng nô, thật là chẳng ra thể thống gì cả. Tôi khẽ mỉm cười buông lời ôn tồn đáp:

- Dù có hay không thì cũng chưa từng có chuyện chúng tôi mang của nhà cho người ngoài xem cả! Nói thử một lý do vì sao tôi phải mang " Phá Hồn Kiếm " cho cậu chiêm ngưỡng chứ?

Hắn ngạc nhiên nhìn tôi rồi ngỡ ngàng cất lời:

- Lị hiểu nhầm rồi a! Ngộ đến không phải chiêm ngưỡng đâu a! Ngộ đến là để nấy " Phá Hồn Kiếm " mang về trung quốc đó a! Lị mà giữ thì cho ngộ xin đi a!

Tôi nhăn mặt tức giận vì những gì mà tên Xao Jin vừa nói, nghe đến xuất thân tàu khựa là máu nóng trong tôi đã tuôn trào rồi. Còn mặt dày đến đòi đồ gia bảo nhà tôi thì thực sự rất khó để nuốt trôi cục tức này. Tôi cố gắng nén giận, mím môi rồi ôn tồn lên tiếng hỏi:

- Cậu đến từ Trung Quốc sao? Vùng nào vậy? Sao cậu lại biết về " Phá Hồn Kiếm "?

Gã mỉm cười nhanh nhẩu trả lời không một chút dối trá:

- Ngộ đến từ Lúi Mao Sơn thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc đó a! Sư phụ phái ngộ đến đây tìm nại " Phá Hồn Kiếm " đó a!

Khuôn mặt tôi bỗng tái xanh khi nghe đến 2 chữ " Mao Sơn ", nhưng sao bỗng nhiên họ lại phái người đến đòi lại " Phá Hồn Kiếm "? Pháp bảo này không phải là bà nội nuôi để lại cho tôi sao? Tôi đăm chiêu nhìn về phía tên Xao Jin rồi hoài nghi hỏi hắn:

- Cậu là đạo sĩ Mao Sơn?

Gã ngạc nhiên nhìn tôi rồi mỉm cười trả lời:

- Chuẩn cơm mẹ lấu rồi a! Ngộ đúng nà đạo sĩ Mao Sơn đó a!

- Có đúng là đạo sĩ Mao sơn hay không... Phải thử thì mới biết được!

Tôi quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói! Ổng bác già lạnh lùng cười một cách bí ẩn như đang toan tính điều gì đó! 
 
Quyển 4 - Chương 4: Thử thách


Tên Xao Jin ngơ ngác nhìn ông bác già, hình như hắn vẫn chưa tiếp thu được người đang đứng sau lưng tôi là ai. Ông bác đưa bàn tay ra rồi khẽ mỉm cười lên tiếng:

- Chào cậu! Tôi là chủ tịch của hiệp hội tâm linh miền bắc!

Hắn đứng dậy gãi đầu xấu hổ rồi ấp úng lắp bắp:

- Ngộ ở trên lúi từ nhỏ! Lên...!

Ổng bác già mời hắn ngồi xuống ghế, rồi ổng cũng an tọa vào chiếc ghế gần đó. Ổng đưa mắt về phía hắn có ý dò xét, rồi lạnh lùng cất lời:

- Trước giờ đạo sĩ là một ngành nghề mà khó có thể phân biệt " thượng vàng hạ cám "! Tôi cũng khó có thể biết được cậu nói thật hay là hạng lừa đảo... nên cậu biết đấy...!

- Ngộ nà đạo sĩ mao sơn thật mà...! Ngộ không có lói dối mấy người đâu...!

Tên Xao Jin xua tay cắt lời ổng bác già như có ý thanh minh, ông bác mỉm cười nhấm nháp tách trà rồi châm rãi nói tiếp:

- Muốn người ta tin cậu nói thật... thì cậu phải chứng minh cho người ta xem chứ? Ở đây có ba hồ sơ liên quan đến ma quỷ! Nếu cậu giải quyết được hết trong vòng một tuần... thì chúng ta bàn về " Phá Hồn Kiếm " tiếp! 

Vừa nói, ổng bác già vừa để tập hồ sơ xuống trước mặt tên người tàu. Xao Jin nhìn tập hồ sơ rồi gãi đầu ấp úng:

- Nhưng đường xá xung quanh đây, ngộ vẫn chưa thông thuộc! Với cả.... ngộ không có tiền mua đồ nàm pháp đàn!

Ông bác già mỉm cười ôn tồn lên tiếng đáp lời:

- Việc này thì cậu cứ yên tâm, chuyện đi lại và làm pháp đàn bên chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu! Không những thế Nguyễn Đ sẽ hỗ trợ cho cậu giải quyết những vụ việc này!

Tôi trợn mắt nhìn về phía ông bác già, What the con heo mập ú? Tại sao lại là tôi chứ? Nhưng nhìn vào thái độ ông bác già thì có vẻ là ổng đang có âm mưu nào đó, chắc chắn là vậy.

Xao Jin cầm lấy tập hồ sơ rồi nhìn sơ qua một lượt, hắn nở một nụ cười như tỏ vẻ coi thường những gì đang ghi trong đó:

- Không cần đến một tuần đâu! Ngộ sẽ giải quyết xong mọi việc trong vòng 3 ngày! 

- What the Fuck? 
 
Quyển 4 - Chương 5: Âm mưu


Tôi trầm tư nhìn về phía ông bác già, thật khó để biết được mục đích của ổng, rốt cuộc là định làm gì đây? Tôi nhăn mặt cất lời hỏi ổng:

- Sao sư phụ không đuổi thẳng cổ thằng tàu khựa đấy luôn đi cho được việc? cần gì phải mất công giao việc cho nó làm để chứng minh nó có là đạo sĩ hay không?

Ông bác già lạnh lùng ngó về phía tôi, rồi nhấm nháp tách trà. Miệng ông khẽ cười mỉa:

- Ta tưởng ngươi là kẻ thông minh! Hóa ra cũng là dạng óc trâu à? Ngươi thử nghĩ mà xem, " Phá Hồn Kiếm " không phải ai cũng biết về nó! Vậy tại sao tên nhóc con đó lại biết? Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề!

Tôi gật gù như tán đồng với suy luận của ổng, rõ ràng tôi hơi thiển cận không nghĩ sâu xa như ông bác già. Rồi tôi ngạc nhiên nhìn ổng lên tiếng hỏi:

- Thì hắn chẳng thừa nhận mình là đạo sĩ Mao Sơn đến đòi kiếm còn gì sư phụ? Nên việc hắn biết về "Phá Hồn Kiếm" cũng là chuyện bình thường thôi...!

Ổng bác già khẽ mỉm cười nhìn tôi, rồi ổng buông lời đáp:

- Nếu đúng như vậy thật thì ngươi nghĩ nó sẽ đơn giản mà rời đi à? Ta cho nó giải quyết ba vụ án tâm linh với mục đích là đuổi khéo nó! Nhưng không ngờ là nó lại mạnh mồm lên tiếng chỉ cần 3 ngày...! Thật đáng để mong chờ...!

Tôi ngạc nhiên rụt rè lên tiếng hỏi:

- Vậy nếu hắn giải quyết được hết trong vòng 3 ngày thì sao hả sư phụ?

Ổng bác già lại nhấp môi tách trà rồi ôn tồn trả lời:

- Vậy càng tốt, dạo này công việc thì nhiều mà nhân lực có hạn! Tự nhiên có đứa đến làm không công thì tội gì mà không lợi dụng!

Mà ta muốn ngươi đi theo nó để tìm hiểu xem thực lực của tay đạo sĩ Mao Sơn này đến đâu! Tiện ngày sau còn tìm cách đối phó! Đã thông não chưa?

Hóa ra là vậy, nói thật lòng về mưu sâu kế hiểm thì có lẽ tôi cầm dép cho ổng bác già còn chưa xứng đáng luôn. Không ngờ là ổng còn mưu tính từng đường đi nước bước như vậy, thật không hổ danh là sư phụ của tôi mà.

Tất nhiên là ngay tối hôm đó, tôi chuẩn bị hành trang để đi theo tên Xao Jin, làm trợ thủ kiêm giám sát công việc. Và có lẽ tôi cũng không thể ngờ rằng gã người tàu này lại vi diệu đến như vậy...
 
Quyển 4 - Chương 6: Thâu hồn tìm vía


Tại một ngôi nhà trên phố Hồng Hà...

- Các thầy làm ơn làm phước cứu giùm con tôi với...! Giờ tôi chẳng biết làm thế nào được nữa...! Nó mà chết.. chắc tôi cũng chẳng thiết sống nữa...!

Vừa khóc, bác gái nhìn về phía đứa con trai khoảng 18 tuổi. Tôi cố gắng an ủi bác gái bằng giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng nhất có thể:

- Bác cứ bình tĩnh đã...! Kể đầu đuôi cho bọn cháu nghe tại sao con trai bác lại thành ra thế này?

Bác gái gạt đi nước mắt trên má rồi nhìn về phía đứa con trai. Trên giường chỉ còn là cái xác vô hồn đang nằm thoi thóp chờ chết, bao trùm là không khí u ám đến rợn người. Bác gái giọng run run bắt đầu kể lại:

- Tôi cũng không biết tại sao thằng Q nó lại đổ bệnh như thế! Chỉ biết là hình như cách đây không lâu nó cùng vài đứa bạn đi ra sông Hồng tắm rồi bỗng nhiên về nhà thì nằm trên giường rét run cầm cập! Gia đình tôi cũng đưa nó đi khám ở bệnh viện, cũng uống thuốc nhưng mãi không đỡ! Rồi bệnh đổ nặng, bệnh viện họ cũng hết cách nên bảo tôi đưa nó về nhà...! 

Vừa dứt lời, bác gái lại nghẹn ngào nước mắt. Tôi vừa cố gắng trấn tĩnh, vừa nhìn về phía tên Xao Jin, hắn đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Rồi hắn bấm độn tay và lẩm nhẩm tiếng tàu mà tôi nghe chẳng hiểu quái gì cả.

Hắn tiến lại gần bệnh nhân, rồi đưa tay sờ lên mặt bàn tay người bệnh. Đôi mắt hắn bỗng sáng lên như phát hiện ra điều gì đó:

- Thì ra nà vậy a! Thảo lào a!

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía hắn rồi vội vàng lên tiếng hỏi:

- Cậu phát hiện ra điều gì à?

Xao jin không trả lời, hắn lôi trong túi ra một lá bùa rồi lấy chu sa vẽ lằng ngoằng cái gì đó mà tôi không hiểu:(. Hắn đưa lá bùa lên trước mặt bệnh nhân vừa phe phẩy vừa lẩm nhẩm niệm chú rồi cho lá bùa vào một chiếc cốc và đốt nó đi.

Rồi hắn nhìn về phía bác gái và cất giọng nói:

- Lị đem tro bùa lày hòa với lước ấm rồi cho người bệnh ốm, bảo đảm sẽ khỏi bệnh a!

Bác gái nhận lấy cái cốc từ tay tên người tàu, rồi vội vàng rót nước ấm vào cốc, quấy đều lên và cho con trai uống. Tôi lo lắng không biết kết quả sẽ thế nào, người bệnh mà khỏe lại thì không sao, chứ nếu phủi phui cái mồm chắc tôi cũng ra phường ngồi vì là đồng phạm của hắn mất.

Bệnh nhân sau khi uống xong nước tro bùa, bỗng nhiên cơ thể co giật, cả người tím tái rồi nôn thốc nôn tháo cả một vũng nhầy bốc mùi tanh tưởi. Bác gái hai mắt lưng tròng khóc thét lên, cơ mặt tôi cũng đơ cứng lại không biết phải giải thích sao trong tình huống này nữa. Chỉ có tên tàu khựa mặt mũi vẫn lạnh tanh khẽ mỉm cười buông lời:

- Vậy nà yên tâm được rồi a! Hồn vía đã quay trở về a!

Tôi nóng mắt, định quay sang chửi hắn: Yên tâm cái đầu nhà ngươi ấy! Thì bỗng nhiên một giọng nói run run vang lên:

- Mẹ.... Mẹ....!

Bệnh nhân đã tỉnh lại trong sự ngỡ ngàng của tất cả chúng tôi ngoại trừ gã tàu khựa. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn:

- Rốt cuộc chuyện này là sao?

Xao Jin nhìn tôi rồi từ từ giải thích:

- Ngộ bấm độn tay, đoán ra được người bệnh bị ai đó hút mất hồn vía! Lên cơ thể mới đờ đẫn như vậy a, Chỉ cần một đạo bùa hoàn hồn đơn giản là bệnh nhân sẽ tự khỏi bệnh thôi...! Nhưng đó mới chỉ là chữa phần ngọn, muốn trị tận gốc cần phải cúng kiếng hình nhân thế mạng và người bệnh sau lày cần phải tránh những lơi gần sông ngòi!

Tôi đăm chiêu ngạc nhiên nhìn hắn rồi cất lời hỏi:

- Kẻ hút mất hồn vía người bệnh chắc chắn tu vi không đơn giản! Cậu bấm độn tay biết được y là ai không?

Xao Jin lạnh lùng khẽ nói nhỏ vào tai tôi:

- Không phải dạng vừa đâu a! Theo suy đoán của ngộ thì khả năng chính nà công chúa thủy tề nước việt đó a...!
 
Quyển 4 - Chương 7: Phong thủy


Mặt tôi tái xanh lại khi nghe đến 4 chữ: Công chúa thủy tề... Cố nuốt nước bọt ghìm lại sự sợ hãi đang biểu lộ trên khuôn mặt, giọng tôi run run lên tiếng hỏi hắn:

- Vụ này có ổn không đấy? Lần này dây dưa với con gái long vương thì không phải chuyện nhỏ đâu...!

Tên Xao Jin khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ trả lời:

- Chỉ cần nàm đúng theo những gì mà ngộ lói thì bảo đảm mọi chuyện êm xuôi! Mà lếu có vạn nhất bại nộ đi chăng lữa thì núc đó ngộ cũng về lước rồi! Chắc chắn không bị niên nụy đâu!

Đờ phắc nhà nó, hóa ra cái thằng khựa này cũng thuộc dạng ôm con bỏ chợ chẳng khác gì ông bác già. Thế mà lúc đầu tôi còn tưởng nó là cao nhân đắc đạo. lấy viêc cứu nhân độ thế làm đầu. Rõ ràng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao. 

Tôi bàn bạc với bác gái để chuẩn bị việc cúng kiếng đốt hình nhân cho công chúa thủy tề và dặn gia đình họ sau này không cho bệnh nhân đến khu vực gần sông ngòi. Mà nếu chuyển nhà sang khu vực khác thì càng tốt, chứ khu vực phố Hồng Hà ngay sát sông Hồng như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.

Việc thứ nhất coi như cũng đã tạm ổn, chúng tôi lại tiếp tục với việc thứ hai. Một ngôi nhà khá khang trang tại khu vực mặt đường hồ ba mẫu, lần này khách hàng là một đại gia có tiếng đất Hà Thành.

- Không hiểu sao dạo này số tôi đen lắm, các thầy ạ! Làm việc gì cũng đổ bể, mất bao nhiêu là tiền của vốn liếng! Không biết mồ mả ông bà có bị động chạm gì không nữa...!

Ông béo khoảng U50 cau có cất lời buồn bã, tôi mỉm cười từ từ nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chú đừng lo, có thiên sư trung quốc ở đây thì chắc chắn mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi! Nhưng có điều...!

Vừa nói, tôi vừa ngó về phía tên người tàu. Hắn hình như không màng đến cuộc nói chuyện giữa tôi và ông đại gia béo, mà chỉ nhìn ngó ngôi nhà một cách khá chăm chú rồi ôn tồn bấm độn tay. 

Ông béo sốt sắng lên tiếng cất lời:

- Có điều gì... mong thầy cứ mở lời! Chỉ cần giải quyết mọi việc êm xuôi thì tốn bao nhiêu tiền cũng không là vấn đề...!

Tôi giả vờ trầm tư rồi thở dài ôn tồn nói:

- Thực sự với người học đạo như cháu thì tiền bạc, nó chỉ là vật ngoài thân thôi! Nhưng... giải trừ vận xui thì rất hao tổn nguyên khí! Cần tẩm bổ rất nhiều... Mà chưa kể thiên sư người tàu mời về cho bác thì giá không rẻ đâu... chi phí cả tỉ đồng cho nên...!

Ông đại gia béo cười lớn xua tay cắt lời:

- Tưởng chuyện gì khó khăn... thầy yên tâm! Chỉ cần các thầy giải trừ vận xui cho tôi thì đừng nói là 1 tỷ, tôi sẵn sàng hậu tạ gấp 10 lần như vậy cũng được!

Tôi im lặng nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong bụng thì mở cờ sung sướng lắm. Quả này thì hớ to rồi, không muốn giàu cũng không được. hé hé hé! Tôi đi về phía Xao Jin rồi từ từ khẽ hỏi:

- Cậu tìm ra manh mối gì chưa?

Tên người tàu chăm chú nhìn về phía góc tường rồi nhăn mặt cất lời:

- Tên nào bày biện phong thủy mà tùm num hết sức, chưa bị tán gia bại sản là còn may!

Tôi lườm nguýt hắn rồi khẽ rít lên một cách nhỏ nhẹ nhất:

- Nói nhỏ thôi! Biết gì thì chỉ cho tôi, đừng làm mất lòng khách sộp!

Xao Jin có vẻ hiểu ý tôi nên hắn chỉ về phía góc tường rồi ôn tồn nói:

- Lị nhìn mà xem! Trên góc tường thì treo bạch hổ, dưới góc tường thì để thanh nong, khác gì là âm dương nẫn nộn! Chưa kể vườn tược đại sảnh cây cối um tùm che hết dương khí, thì tài nộc sao mà vào nhà được! Chỉ cần sắp xếp đúng phong thủy thì vận xui sẽ tự động tan biến, phước đức đầy nhà!

Mắt tôi sáng như sao nhìn về phía hắn:

- Cậu nói có thật không?

Xao Jin khẽ cười mỉm rồi từ từ lên tiếng:

- Lị không tin thì để Ngộ nàm cho mà xem! 
 
Quyển 4 - Chương 8: Giải trừ vận xui


Nói là làm, hắn bắc ghế điều chỉnh lại phong thủy trong nhà, rồi ra ngoài vườn cắt tỉa cây cối. Sau khoảng 2 tiếng miệt mài, chúng tôi nhìn lại thành quả vừa làm được. Hắn quan sát xung quanh rồi gật gù cất lời:

- Phong thủy thế lày là tạm ổn rồi! Mua thêm 2 con tỳ hưu để trên tủ khách và 2 con sư tử trấn giữ ngoài cổng lữa nà khỏi phải nghĩ nuôn a!

Tôi liếc mắt sang nhìn hắn với thái độ dò xét:

- Thật không đó?

Xao Jin nhìn tôi rồi mỉm cười một cách bí ẩn, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của ông đại gia béo vang lên:

- Sao? Gọi tao có việc gì? Hả? Thật không? Số xe hơi nước ngoài đó bên hải quan thông báo cho chúng ta đến nhận lại à? Sao? Cả số nợ bên đối tác cũng thanh toán cho chúng ta đầy đủ rồi hả? OK! OK! Cứ thế mà làm!

Nghe xong điện thoại, ổng béo tít mắt cười lớn nắm chặt tay tên người tàu rồi nghẹn ngào lên tiếng:

- Thầy đúng là cao nhân! Thật sự là thần tiên tái thế mà! Ơn này tôi không biết phải cảm tạ sao nữa! Mời hai thầy ở lại để tôi tiếp đãi tử tế tiện thời báo đáp!

Xao Jin nhìn ổng béo rồi lạnh lùng buông lời:

- Đừng trách ngộ lói thẳng a! Vầng trán lị tỏa ra mây đen xám xịt, chưa kể phong thủy lày không phải tự nhiên mà thành! Kẻ lào bày cho nị chứng tỏ hắn có nòng tiểu nhân rắp tâm hãm hại! lị nên tự biết mà đề phòng!

Ông béo lo lắng bám chặt vai hắn tỏ vẻ cầu cứu:

- Mong thầy chỉ lối dẫn đường! Tôi xin hết lòng hậu tạ!

Tên người tàu lấy trong túi ra một chiếc vòng lục bảo rồi ôn tồn dặn dò:

- Đây nà bảo vật của Mao Sơn Tông có thể trấn dữ hóa nành, lị nhớ đeo ló hàng ngày thì bảo đảm không cần no nắng gì hết! Nhưng để tránh đêm dài nắm mộng, lị nên tự biết có chủ ý!

Ông béo nhận chiếc vòng từ tay tên Xao Jin, rồi cảm ơn rối rít. Ngay sau đó chúng tôi không nán lại nhà ông đại gia béo mà bước tiếp đến việc cuối cùng ( Dĩ nhiên là trước khi rời đi thì tôi đã gửi số tài khoản của mình cho ông béo, kèm theo một cái nháy mắt đầy ẩn ý).

- Sao chúng ta không ở lại làm một bữa cơm no rượu say? Còn 2 ngày nữa vội cái gì?

Hắn nghiêm mặt lạnh lùng quay sang nhìn tôi:

- Hai việc đầu thì tương đối đơn giản nhưng việc cuối cùng lày thì không đơn giản đâu a! Lị chuẩn bị cho ngộ đồ dùng để nàm pháp đàn, 10 cân vàng mã, hình nhân v.v Nhất định phải đầy đủ trước sáng sớm ngày mai đó a! 

Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn rồi cất lời hỏi:

- 10 cân vàng mã? Có cần nhiều đến thế không?

Tên người tàu nhìn lại hồ sơ vụ việc thứ ba rồi thở dài cất lời:

- 10 cân chưa chắc đã đủ đâu a! Lói chung nà càng nhiều càng tốt! Vụ cuối cùng lày không dễ chơi đâu a!
 
Quyển 4 - Chương 9: Đàm phán với hồn ma


Tất nhiên là một support đúng nghĩa thì tôi phải hỗ trợ hắn hết mình, không những vậy tối hôm đấy tôi còn mời hắn đi ăn đặc sản đất Hà Thành như phở phố Trần Duy Hưng, bánh cuốn đường Phạm Văn Đồng và chưa kể là quán bún đậu zin zin ở phố Nguyễn Công Hoan nữa. Các bạn thấy tôi tốt bụng không nào, lan man thế thôi giờ chúng ta tiếp tục vào chuyện chính.

Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục khởi hành đến địa điểm cuối cùng, một ngôi nhà 3 tầng gần phố Văn Cao. Những vật dụng cần thiết, tôi đã chuẩn bị từ khá sáng giờ là lúc xem vụ việc lần này ra sao.

Xao Jin có vẻ khá nghiêm túc trước vụ việc cuối cùng này, nhất là sau khi hắn xem kĩ lại hồ sơ thứ ba. Một học sinh lớp 8 nghi vấn bị rối loạn đa nhân cách, nhưng cái kì lạ ở đây là cậu bé đó mới thay đổi khoảng một tháng đổ lại với những hành động vô cùng kì quặc.

- Vụ việc này thì có gì bất thường cơ chứ?

Tôi nghiền ngẫm tập hồ sơ rồi bâng quơ lên tiếng, hắn khẽ suy tư chỉ tay về dòng chữ trên tập hồ sơ:

+ Giọng nói của bệnh nhân thay đổi theo mỗi nhân cách khác nhau....

- Ngộ nghi ngờ cậu bé lày không phải đa nhân cách... mà nà bị ma nhập...!

Nếu thật như lời tên người tàu nói thì vụ này có vẻ khá rắc rối, tôi bỗng nhớ lại quãng thời gian mà người yêu tôi bị ma nhập... thật sự là một trải nghiệm kinh hoàng. Người bị nhập phát điên lăn lộn thì bị hành, vật vã vì đau đớn, nếu để lâu rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần người bệnh.

Xao Jin quan sát kĩ ấn đường của cậu bé rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn đang nhìn vào khoảng không trước mặt:

- Ăn... tao muốn ăn....!

Giọng nói của một ông già đang phát ra từ miệng của cậu bé mới học lớp 8, thật sự khó có thể tin vụ việc này không liên quan đến tâm linh. Tên người tàu nắm chặt cổ tay người bệnh rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Muốn đáp ứng gì thì mới thoát ra....?

Cậu bé nhìn về phía Xao Jin, rồi cười hềnh hệch lên tiếng:

- Mày có thể cho bọn tao được cái gì...?

Lần này là giọng nói phụ nữ phát ra, tôi nhìn về phía tên người tàu với thái độ lo lắng. Quả thật vụ này không hề đơn giản, vì không biết được cậu bé này bị bao nhiêu vong hồn nhập vào nữa. Tôi ra hiệu cho bố mẹ cậu bé xuống phòng khách rồi ôn tồn lên tiếng hỏi:

- Tại sao cậu bé lại bỗng nhiên bị thế này hả cô chú?

Người mẹ nước mắt ngắn, nước mắt dài sụt sùi trả lời:

- Tôi cũng không biết nữa, nó có bao giờ đi chơi ở đâu đâu! Học ở trường về là cắm đầu vào máy tính lên mạng chơi game thôi...! Chẳng hiểu sao mà bỗng nhiên....!

Tôi đăm chiêu chống cằm suy nghĩ, trừ phi cậu bé phải đến nhiều nơi âm khí nặng như nghĩa địa, bãi tha ma thì mới bị ma ám. Chứ ở nhà lên mạng chơi game thì làm gì có chuyện kì lạ như vậy được, hay là mệnh của cậu bé hợp với ma quỷ?

Tôi xin ngày tháng năm sinh của cậu bé rồi xem lại tử vi... Nhưng cũng không có gì kì lạ, cực kì bình thường... Vậy rốt cuộc là vì sao...?

Đang mải suy nghĩ thì Xao Jin bỗng từ đằng sau thở dài lên tiếng:

- Đàm phán với hồn ma thì cũng không khó khăn gì, nhưng quan trọng đây mới là phần ngọn! Không biết được gốc rễ của sự việc thì rất khó để giải quyết đó a...!

Tôi quay sang nhìn hắn rồi chau mày cất lời:

- Cậu có biết thêm được thông tin gì qua bọn vong ám không?

Tên người tàu im lặng nhìn về phía cầu thang rồi ôn tồn trả lời:

- Trước mắt thì ngộ mới thỏa hiệp được với vài hồn ma thôi! Nhưng có vẻ như họ bị cậu bé này gọi đến thì phải...!
 
Quyển 4 - Chương 10: Nguyên nhân


Có thể gọi đến nhiều hồn ma thế sao? Làm cách nào chứ? Tôi thật sự cảm thấy khó hiểu về những gì đang diễn ra, nhưng hiện tại đó lại là sự thật trước mặt tôi. Tôi mở máy tính của cậu bé ra, thử tìm kiếm chút tư liệu, chỉ là chơi game, nhắn tin chat chít với bạn bè bình thường thôi mà...

- Vụ lày thực sự quá lan giải rồi đây!

Xao Jin thở dài lên tiếng, tôi im lặng không nói gì vì thực sự bản thân tôi cũng cảm thấy hoang mang với vụ việc lần này. Nhưng rồi có lẽ trời cũng không phụ lòng người... Có lẽ mọi giải đáp từ đây mà ra, tôi chỉ vào màn hình máy tính rồi đăm chiêu hỏi tên người tàu:

- Có khi nào... là do đây mà ra không?

Xao Jin nhìn vào màn hình, rồi hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên lên tiếng:

- Sao nhiều ảnh người chết quá vậy? Cái gì lữa đây? Cmt a men để người chết yên nghỉ? Không nike xui xẻo 10 lăm? 

Tôi nhìn về phía người bệnh rồi cười một cách mỉa mai:

- Một thằng trẻ trâu lấy ảnh người chết ra câu like! Hỏi sao mà không bị vong hồn người ta ám cho!

Tên người tàu nhăn mặt gằn giọng tỏ vẻ tức giận:

- Không hiểu sao nước Lị nhiều người hùa theo vậy? Hơn mười nghìn người cmt amen lày? Bị điên hết rồi sao? Nấy người chết ra đùa giỡn nà đại kị đó! Ảnh hưởng đến âm đức vô cùng nuôn a!

Tôi im lặng xấu hổ không dám lên tiếng, mà biết nói gì hơn khi những điều hắn nói đều đúng. Dân mạng mà cứ mãi u mê theo trào lưu câu like kiểu này có ngày tự tổn hại bản thân mất thôi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tôi nhìn hắn rồi chuyển về chủ đề khác:

- Giờ không phải là lúc bàn luận về dân mạng, giờ chúng ta đã biết gốc rễ của vụ việc lần này! Giờ phải giải quyết sao đây?

Xao Jin nhìn về phía máy tính rồi ôn tồn lên tiếng đáp lại:

- Lị tìm hiểu hộ Ngộ xem, người bệnh đăng bao nhiêu ảnh người chết rồi! Quốc tịch, tuổi tác ra sao để còn biết mà tiện đường đàm phán!

Tất nhiên là ngay sau đó tôi liệt kê lại toàn bộ danh sách người chết trong ảnh, nhưng làm sao biết được quốc tịch họ người nước nào? Nên tôi chỉ phân biệt châu âu, châu á, châu phi thôi...

Tên người tàu sau khi xem xong bản danh sách cũng có vẻ tạm hài lòng, nên bắt đầu đàm phán với hồn ma bị nhập. Còn tôi thì ngồi ghi chép lại những yêu cầu của hồn ma tiện việc thỏa mãn cho họ.

Thực sự là công việc này khó khăn một cách hết sức, vì các bạn cùng biết là chiều vong không dễ như chiều người phàm, đôi khi còn phải nịnh nọt nhẹ nhàng các kiểu, gặp những hồn ma ương bướng thì cũng phải dọa dẫm cho họ sợ. Nên phải đến gần 8h tối hôm đó thì mọi việc mới xêm xêm một chút.

Chúng tôi xuống phòng khách nghỉ ngơi rồi đưa bản ghi chép những gì cần làm để gia chủ tiện cúng kiếng cho những vong hồn vất vưởng. Tôi quay sang nhìn Xao Jin, hắn một tay cầm nắm xôi, tay kia cầm cái đùi gà và xử lý chúng một cách ngấu nghiến:

- Vậy là mọi việc đã xong xuôi rồi phải không?

Hắn nuốt trôi miếng xôi trong mồm ực một cái rồi nghiêm mặt trả lời:

- Ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức đi Lị! Đêm lay chúng ta vẫn còn nhiều việc cần nàm nắm! 
 
Quyển 4 - Chương 11: Hóa vàng


12h đêm hôm đó, chúng tôi chuẩn bị pháp đàn cho lễ trục xuất vong linh, Tên Xao Jin cắm 5 chiếc cờ đủ màu sắc tượng trưng cho ngũ hành: Kim màu vàng, Mộc màu lục, thủy màu lam, hỏa màu đỏ và thổ màu nâu. Rồi hắn lấy chỉ đỏ nối liền 5 lá cờ với nhau tạo thành một kết nối hinh ngôi sao.

Tên người tàu ra hiệu cho người nhà người bệnh để cậu bé vào giữa trung tâm của ngũ kì, sau khi mọi thứ xong xuôi hắn khoác áo đạo sĩ rồi đứng trước pháp đàn hô lớn:

- Thiên ninh ninh, địa ninh ninh... Trẻ con không biết gì phạm vào đại kị, mong người nớn ở trên nhẹ tay xá tội! Nhận nấy tiền vàng bỏ qua mọi chuyện!

Dứt lời hắn nháy mắt ra hiệu cho tôi, tất nhiên là tôi gật đầu hiểu ý. Đến gần nơi đặt đống vàng mã, tôi bắt đầu hóa vàng miệng lẩm nhẩm cất lời:

- Vong hồn vất vưởng 

Nhận lấy tiền vàng 

Thoải mái giàu sang 

Ai cũng có đủ. 

You nào ngoại quốc

Cũng chớ lo xa

Tiền bạc dollar

Chỉ thừa không thiếu.

Một cơn gió nhè nhẹ thổi khiến việc hóa vàng bỗng chốc nhanh hơn, tôi cũng cầm lấy tiền vàng đưa vào lò nhanh nhất có thể. May mà có bác gái phụ giúp nên nói chung tiến độ công việc cũng ổn định, tên người tàu nhìn về phía tôi rồi nghiêm mặt nói:

- Lị mau mau hóa ngựa và hình nhân nuôn đi...!

Tất nhiên là tôi châm lửa đốt luôn những gì hắn vừa nói một cách nhanh gọn, việc hóa vàng đang ngon trớn bỗng nhiên ngọn lửa tắt lịm, tôi cố gắng dùng bật lửa nhưng hình như mọi thứ đều không có tác dụng:

- Có biến rồi Xao Jin ơi! Không hóa vàng được nữa, không có lửa...!

Người bệnh bỗng nhiên co giật rồi trào bọt mép, bố cậu bé định tới gần kết giới xem tình hình con trai ra sao thì tên người tàu hét lên cản lại:

- Đừng nại gần...! Nếu Lị đỡ ló nà không cứu được lữa đâu a!

Ông bố nghe Xao Jin nói vậy, bỗng lùi lại không dám manh động nữa. Hắn cầm kiếm gỗ, đâm vào đạo bùa phía bên trái rồi chỉ về phía người bệnh:

- Ta đã nhân nhượng với các người mà còn dám nàm càn! Thật nà không coi thiên sư mao sơn ra gì mà! Phá...!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, vài chục bóng trắng từ thân thể cậu bé bay ra khiến khung cảnh xung quanh bỗng nhiên ớn lạnh. Những tiếng kêu réo ai oán, những giọng cười he hé kinh hồn khiến bản thân đạo sĩ như tôi cũng cảm thấy gai ốc.

Tên người tàu cười mỉa lôi từ trong túi ra một tấm vải vàng hình bát quái rồi ném về phía không trung. Bỗng nhiên một cơn gió từ trong tấm vải hút sạch những vong hồn đang bay lượn, tiếng kêu réo biến mất, tất cả còn lại là sự im lặng rợn người.

Xao Jin nhặt lại tấm vải rồi lau mồ hôi trên trán, sau đó hắn ra hiệu cho người nhà đưa cậu bé lên trên phòng. Tôi đăm chiêu nhìn về phía hắn rồi lo lắng cất lời hỏi:

- Vậy là mọi việc đã kết thúc phải không? 

Tên người tàu thở dài rồi nhìn tôi gật đầu xác nhận, nhưng có vẻ biết điều muốn hỏi điều gì nên hắn mỉm cười ôn tồn nói:

- Lị yên tâm đi! Những vong hồn lày Ngộ sẽ giao nại cho bên Lị cầu siêu chứ Ngộ không làm hại họ đâu! Dù sao họ cũng tội nghiệp mà...!

Tôi mỉm cười nhìn hắn, không ngờ mới xấp xỉ 20 tuổi mà pháp lực của tên người tàu này lại cao thâm đến như vậy và có vẻ như nhân cách của hắn cũng không tồi chút nào... 

Sáng hôm sau, chúng tôi kiểm tra lại bệnh tình của cậu bé trước khi từ biệt họ. Có vẻ như tinh thần của cậu bé đã tốt lên rất nhiều, mong rằng bài học lần này sẽ là lời cảnh tỉnh cho cậu bé nói riêng và những người khác nói chung, đừng lấy ảnh người chết ra làm trò đùa.

Câu chuyện giờ mới chính thức bắt đầu...!
 
Quyển 4 - Chương 12: Trao đổi có lợi


- Có vẻ như ba vụ việc vừa rồi không làm khó được cậu nhỉ!

Ông bác già mỉm cười cất lời nhìn về phía Xao Jin, hắn gãi đầu rụt rè lên tiếng hỏi:

- Những việc mà Lị muốn Ngộ nàm đã xong! Vậy Ngộ có thể được nhìn thấy " Phá Hồn Kiếm " chưa?

Ông bác già nhìn về phía tôi, đương nhiên người Việt Nam đã nói được là làm được. Tôi lấy sau lưng ra thanh đoản kiếm rồi để xuống trước mặt tên người tàu, hắn cầm thanh kiếm lên rồi nhìn ngó thật lâu, vuốt ve thanh kiếm một cách chậm rãi. Miệng hắn nở nụ cười một cách mãn nguyện:

- Đúng rồi...a! Cái khí chất lày... Đúng nà pháp bảo của Mao Sơn Tông rồi...đó a! Vậy nà ngộ có thể mang ló về Trung Quốc rồi phải không?

Ông bác già giơ tay ra có vẻ không bằng lòng:

- Ầy Ầy! Bảo vật chỗ chúng tôi sao có thể để cậu lấy đi dễ dàng được! Muốn lấy nó đi trừ phi cậu có thể thỏa mãn một trong hai cách sau!

+ Trao đổi một pháp bảo có giá trị ngang bằng hoặc hơn Phá Hồn Kiếm!

+ Giúp chúng tôi làm thêm một việc và cậu sẽ có cơ hội đấu một trận với đệ tử của tôi! Nếu thắng được nó thì Phá Hồn Kiếm sẽ thuộc về cậu!

What the fuck? Tôi trợn mắt nhìn về phía ông bác già không hiểu mục đích của ổng là đang làm gì nữa, "Phá Hồn Kiếm" là gia bảo của bà nội tôi để lại, nếu có trao đổi hay thỏa thuận cũng là tôi lên tiếng chứ chừng nào mới đến lượt ổng. 

Nhưng tôi cố gắng nghiến răng ghìm lại không nói năng gì, vì dù sao ổng cũng là bố vợ tương lai của tôi nên không thể làm mất mặt ổng trước mặt khách lạ. Với cả tính cách của ông bác già trước giờ mưu sâu kế hiểm, chắn chắn trong truyện này có mưu đồ gì đó, thôi thì cứ để sau rồi tính.

- Ngộ hiện tại cũng không có pháp bảo gì đáng giá! Lên chắc Ngộ sẽ chọn cách thứ hai đó a!

Tên người tàu suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý với những gì ông bác già nói. Rồi hắn ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Vậy Lị muốn Ngộ giải quyết việc gì?

Ông bác già nhìn về phía Xao Jin rồi nở một nụ cười bí ẩn:

- Một việc mà Mao Sơn Tông các người rất hay làm thời xưa...! Diệt... Cương thi! 
 
Quyển 4 - Chương 13: Bí ẩn hoàng triều


Thật lòng đôi lúc tôi không biết mình đang làm cái quái gì nữa, tại sao tôi lại đi cùng ông bác già và tên Xao Jin đi bắt cương thi? Về lại vùng núi Cao Bằng mà ba năm về trước tôi từng bị lừa cho một vố?

Tất cả đều có căn nguyên của nó... Vào tối hôm trước...

- Sư Phụ lại làm gì nữa vậy? Tên Xao Jin này không phải dạng vừa đâu! Nếu người còn định làm lại cái trò mèo cương thi fake như lừa con lúc trước thì con khuyên thầy đừng tốn công vô ích!

Tôi cười đểu nhìn về phía ông bác già, ổng có vẻ như không quan tâm đến lời tôi nói, vẫn tiếp tục đang chú tâm vào một việc gì đó. Tôi dựa vào thành ghế rồi rót ly trà để trước mặt ổng bác già:

- Nếu thầy đang bàn tính chuyện gì thì cũng nên nói với con trước để con còn liệu cơm gắp mắm! Chứ con không muốn cứ mãi là con bò lạc ngô nghê như vậy? Thầy muốn con gái yêu của thầy cưới phải một thằng ngu sao?

Ông bác già lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía tôi, rồi ổng bâng quơ nhăn mặt trả lời:

- Ta cho phép ngươi và cái H cưới nhau hồi nào?

What thê đệch? Rõ ràng ba năm trước, ông từng mở miệng nói là nếu tôi diệt được con cương thi fake thì sẽ gả con gái ông cho tôi mà? Giờ định lật kèo là sao hả lão già? Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ trong tôi thôi, chứ tôi hiện tại không muốn trở mặt thành thù với ổng tí nào. Tôi nén giận im lặng rồi gãi đầu cười xòa như không nghe thấy ổng nói gì hết.

- Muốn cưới con gái ta không có dễ đâu...! 

Ông lạnh lùng cười mỉm rồi nói với thái độ bàng quang, tôi nhẹ nhàng lại gần bóp vai cho ổng rồi tỉ tê lấy lòng:

- Người cứ thử ra điều kiện xem thế nào? Chứ giờ con và H cũng đến độ tuổi lấy vợ gả chồng rồi chứ còn sớm sủa gì nữa...!

Ổng ngồi suy tư nhìn về phía khoảng không rồi chau mày ôn tồn nói:

- Tiền bạc đối với ta thì không quan trọng! Vì đơn giản là ta không thiếu tiền...! Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao thì ngươi chưa đủ bản lĩnh để đến được nơi chúng sống chứ đừng nói đến việc lấy chúng về đây...! Nhưng không phải là ta không cho người cơ hội! Ngồi xuống ghế đi, ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện...!

Tôi nghe theo lời ổng bác già, ngồi xuống cái ghế đối diện. Ổng nhẹ nhàng nhấp miếng trà rồi bắt đầu cất lời:

- Ngươi đã từng nghe nói về bí ẩn trộm mộ Từ Hy Thái Hậu chưa? Lúc phát hiện ra xác của Từ Hy thì người ta phát hiện bàn tay của bà ấy có lông mao mọc ra rất dài...! Nhưng thực ra câu chuyện đó chỉ là bề nổi của một sự thật kinh hoàng bị che giấu...!

Ổng khẽ mỉm cười một cách bí ẩn nhìn về phía tôi rồi gằn giọng nhấn từng từ một:

- Từ Hy Thái Hậu thực chất là cương thi...!
 
Quyển 4 - Chương 14: Từ Hy Thái Hậu


Tôi đang nghe cái quái gì thế này? Những việc ông bác già nói có phải là sự thật không? Từ Hy Thái Hậu thực chất là cương thi sao? Rốt cuộc mọi việc là như thế nào? Có vẻ như ông bác già cũng hiểu những thắc mắc trong tôi nên ổng lạnh lùng nói tiếp:

- Trước giờ bậc vua chúa nào mà không mong muốn mình sống thọ ngang trời đất! Từ Tần Thủy Hoàng đến Từ Hy đều vì 2 chữ:" Trường Sinh" mà điên đảo nhân gian! Bà ta sai các thân cận đi tìm nguồn thuốc để trẻ mãi không già, tập hợp đạo sĩ khắp nơi về luyện đan! Đến lúc tuổi già sức yếu mới biết là không tránh khỏi mệnh trời....!

Tôi ngạc nhiên nhìn ông bác già rồi lên tiếng hỏi:

- Vậy việc đó có liên quan gì đến chuyện Từ Hy là cương thi?

Ông bác già chậm rãi nhấp ngụm trà rồi suy tư cất lời:

- Nghe ta kể tiếp đã, đừng cắt lời...! Đến lúc con người ta bị mờ mắt thì cũng là lúc lý trí không ổn! Từ Hy tin vào một thuật sĩ giang hồ rồi tự biến mình thành quỷ để được sống lâu hơn, bà ta không ngần ngại uống máu người lấy cớ là để dưỡng nhan nhưng thực chất lúc đấy bà ta không còn là con người nữa...!

Tôi nhăn mặt suy nghĩ hồi lâu rồi thắc mắc hỏi ổng:

- Con vẫn chưa hiểu lắm nếu bà ta là cương thi chẳng lẽ những nô tỳ ở gần không ai biết? Cận thân của bà ấy không ai hay? Và câu chuyện trên con cũng chưa từng được nghe bao giờ cả? Thật khó có thể tin đây là sự thật! 

Ông bác già cười mỉa nhìn về phía tôi rồi nhẹ nhàng cất lời:

- Ngươi nghĩ ai dám tiết lộ bí mật động trời này? Sống trong cung thì càng không biết gì thì càng tốt! Kể cả có biết cũng phải giả vờ như không biết! Nếu không muốn đầu rơi khỏi cổ ngay lập tức..!

- Với cả đây cũng chỉ là truyền thuyết thành thị, chưa được kiểm chứng...! Nên người tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao!

Vừa nói ổng vừa nhấp nháp tách trà, tôi ngạc nhiên đơ mặt nhìn về phía ổng. Vậy rốt cuộc là sao? Câu truyện vừa rồi ổng kể cho tôi với mục đích là gì? Tôi thật sự không hiểu, cảm thấy quá khó hiểu. Ổng trầm tư thở dài rồi lại từ từ nói tiếp:

- Thực ra... thì đó mới chỉ là mở đầu... của câu chuyện! Cương Thi không có nghĩa là trường tồn vĩnh viễn, khi Từ Hy băng hà cũng là lúc quan cận thân đã tìm được phương thuốc trường sinh! Chỉ tiếc là đã quá muộn! Cảm thấy mình đã phụ sự tin tưởng của Từ Hy nên vị quan này đã cùng cả gia tộc tuẫn tiễn nguyện cùng chết để chứng minh cho sự trung thành với bà ấy!

Càng ngày câu chuyện càng đi quá xa, tôi ngơ ngác không hiểu nó có liên quan gì đến việc mà ổng nói sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi nhăn mặt liếc về phía ổng như có ý không hiểu cho lắm:

- Sư phụ! Thầy vào vấn đề chính được không ạ?

Ông lạnh lùng im lặng nhìn tôi như có vẻ tức giận, rồi xua tay đuổi tôi ra ngoài:

- Nếu như ngươi còn muốn làm con rể của ta thì về nhà chuẩn bị hành trang đi! Ngày mai cùng ta lên Cao Bằng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom