Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 6 - Chương 35: Hẹn ngày tái chiến


Hai bàn tay tôi nắm chặt vào nhau rồi giáng thẳng xuống đầu của vua thần trùng, hắn cũng biết đã không còn hi vọng nên nhắm mắt lại đợi chờ cửa hoàng tuyền mở ra. Một giây, hai giây, ba giây trôi qua nhưng vẫn chỉ là âm thanh tĩnh mịch đến rợn người.

Vua thần trùng he hé đôi mắt từ từ ngước lên nhìn chỉ thấy cơ thể tôi đứng bất động vẫn trong tư thế định bổ đôi bàn tay xuống đầu hắn. Tôi khẽ mỉm cười rồi nhả hai tay lùi lại ra phía sau vài bước:

- May mà linh hồn tôi trở về kịp thời nhé...! Không thì đầu ông đã nát như tương rồi..!

Vua thần trùng cúi đầu xuống thở hổn hển không nói nên lời, rồi hắn lắc đầu nở một nụ cười đầy sảng khoái cùng theo đó là nước mắt từ hai bên khóe mắt cũng từ từ trào ra:

- Ké... Ké... Ké...! Không ngờ.. có ngày ta phải hợp tác với kẻ thù để hi vọng được sống...! Nhục nhã...! Nhục nhã làm sao....!

Tôi im lặng nhìn về phía vua thần trùng không biết phải làm sao trong tình huống này, chẳng lẽ lại gần bên rồi an ủi hắn? Nhỡ đâu... lại dính shit tiếp thì vui...! Hay là cứ bỏ mặc hắn ở đây khóc cho thỏa thích, tiếp tục vào thang máy lên tầng trên? Suy đi tính lại, thế nào tôi lại buột miệng lên tiếng hỏi:

- Giờ ông tính sao...?

Vua thần trùng ngừng khóc trợn mắt nhìn về phía tôi:

- Ngươi hỏi ta tính sao à? Tất nhiên là tiếp tục giải quyết ân oán giữa ta và ngươi rồi...!

- Ông còn đủ sức để đánh nhau sao...? Liều mạng như vậy có đáng không...?

Vua thần trùng gồng mình đứng thẳng dậy rồi nhăn mặt trả lời:

- Mày nghĩ tao sợ mày sao...?

- Không phải chuyện sợ hay không...! Mà lúc này giao đấu là không công bằng...! Sau trận chiến vừa rồi ông đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, chưa kể thập nhị thời thần chỉ phát huy sức mạnh khi mười hai thần trùng đoàn kết cùng chiến đấu...!

Với lại tôi không muốn liều chết vào lúc này...! Nếu ông muốn giao đấu... thì tôi sẵn sàng tiếp ông vào một dịp khác...!

Thần trùng nhếch mép nghiến răng:

- Mày cũng quân tử rởm đấy...! Tao biết kẻ mà mày muốn đối mặt lúc này không phải là tao...! Tao cũng không làm khó mày...! Coi như đây là món quà cho việc hiểu nhầm mày là Mao Tiểu Phương chuyển thế...! Thằng khốn mà mày muốn tìm...! Hắn ở ngay bên trên thôi...! Hẹn gặp lại.... nhãi con...!

Vừa dứt lời, cơ thể vua thần trùng tan biến thành một cơn gió đen từ từ thổi qua biến mất trong màn đêm tĩnh lặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bệt xuống nền đất, may mà tôi lừa được hắn rời khỏi đây nếu không thì khó có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Không thể ngờ là cơ thể tôi lại xuống sức nhanh đến như vậy, có lẽ ông khỉ kia đã thể hiện quá sức so với những gì cơ thể tôi chịu được. Nếu như vua thần trùng vẫn nhất quyết đòi sống đòi chết chắc tôi khó có thể toàn thây mà ra khỏi cửa ải này, đúng thật như những gì hắn nói: tôi đúng là một tên quan tử rởm...!

Nhưng có điều làm tôi hơi thắc mắc? Tôn Ngộ Không hiện tại đang là Đấu Chiến Thắng Phật ngự tại cõi niết bàn mà? Nhớ không nhầm thì tôi đã từng thỉnh lão nhưng " ông thần lễ tân " bảo là chỉ thỉnh được thần linh đạo giáo nên cuối cùng cũng không liên hệ được. Sao bây giờ thì lão lại trong cơ thể tôi, không những thế lại còn là tiền kiếp của tôi nữa, thật là hại não, hại não quá đi mà...!

Tôi nghỉ ngợi một lúc rồi lại bước chân vào thang máy, chờ đợi khoảnh khắc đối đầu với tên khốn dưa chuột. Thang máy dừng lại ở tầng 15 rồi từ từ mở ra, một giọng nói the thé quen thuộc vang lên:

- Rất hân hạnh được gặp cậu...! Nguyễn Đ...!

Lời kết: Anh em cứ nhiệt tình like thế này có phải vui không? cmt hay share nhiều nữa thì lại càng tốt...! Chap này dài cho thay đổi không khí nhé :3

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 
Quyển 6 - Chương 36: Giao dịch


Căn phòng này có vẻ sáng sủa hơn các căn phòng khác nên tôi có thể nhìn thấy rõ kẻ vừa lên tiếng. Hắn đang đứng ở tầng lửng cúi xuống nhìn tôi với khuôn mặt vô cùng đểu giả.

- Đừng có bày đặt xã giao nữa! Người đâu....!

- Vậy thứ tôi cần đâu?

Gã nhếch mép lên tiếng hỏi lại, tôi lấy chiếc rương gỗ trong chiếc Balo ra rồi giơ lên cao. Hắn khẽ mỉm cười rồi đưa tay ra hiệu, từ sau lưng hắn có hai bóng người dần dần xuất hiện, một người thì bị trói lại bịt miệng khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía tôi, còn kẻ còn lại thì chùm mũ đen đang dẫn người bị trói ra.

Tôi nghiến răng đầy xót xa khi nhìn về phía người bị trói, tên dưa chuột có vẻ hiểu tâm trạng của tôi lên hắn điềm đạm phân trần:

- Yên tâm là ta tuyệt đối luôn giữ lời hứa...! Cô ta không mất một sợi tóc nào đâu...! Chỉ cần cậu đưa ta thứ mà ta cần...! Ta sẽ thả cô ta ra ngay lập tức....!

- Ông tưởng tôi là trẻ ranh lên ba sao? Thả người ra rồi nói chuyện tiếp...!

Tên dưa chuột nhìn về phía tôi với bộ dạng khinh khỉnh rồi hắn lên tiếng đáp lại:

- Cậu nhìn lại xem giờ ai đang cầm đằng chuôi...! Đừng có mặc cả với ta...!

Tôi cũng nhếch mép đưa bàn tay xuống rồi nhìn về phía chiếc rương gỗ:

- Thế ông nghĩ là tôi không biết gì về bí ẩn trong chiếc rương gỗ này à? Và tôi cũng biết ông sử dụng nó với mục đích gì...!

Tên dưa chuột nhíu mày như có ý ngạc nhiên rồi hắn khẽ nhếch mép lên tiếng hỏi:

- Nói thử tôi nghe xem nào...?

- Chiếc rương gỗ này tôi tìm thấy trong lăng mộ của một vị quan nhà Thanh...! Vị quan này sẵn sàng biến cả gia tộc của mình trở thành cương thi để bảo vệ cho nó chứng tỏ trong chiếc rương gỗ này là một thứ vô cùng...! Vô cùng quan trọng...! Mà tôi nghe nói nó liên quan đến Từ Hy Thái Hậu...! Vậy theo ông thì Từ Hy Thái Hậu muốn thứ gì trong chiếc rương gỗ này?

Tôi khẽ mỉm cười nhìn về phía tên dưa chuột, hắn nhắm mắt thở dài rồi đưa tay ra hòa hoãn:

- Cậu cũng lẻo mép lắm...! Thế này đi một tay cậu ném chiếc rương gỗ lên đây, một tay tôi sẽ đẩy cô ấy xuống dưới cho cậu đỡ...! Vậy đã đủ công bằng chưa nào...?

- Nói vậy còn nghe được...!

Tôi tiến về phía trước vài bước rồi chuẩn bị tiến hành cuộc giao dịch, tên dưa chuột cũng đưa nàng đến gần sát bên lan can tầng trệt rồi điềm đạm lên tiếng:

- Một, hai....ba!

Tôi thuận tay ném chiếc rương gỗ lên không trung rồi nhảy lên đưa hai tay ra đỡ cơ thể nàng đang từ từ rơi xuống. Đúng lúc gần tiếp cận được nàng thì một bóng đen vụt qua mang nàng đi mất, kẻ lạ mặt đó giữ chặt nàng rồi từ từ cắm sâu hai chiếc răng nanh nhọn hoắt vào động mạch trên cổ của nàng. Hai dòng máu đỏ từ cổ nàng chảy xuống cùng với đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía tôi, khuôn mặt tôi sững sờ không nói lên lời chỉ run rẩy lắp bắp đầy tức giận:

Thằng khốn khiếp...! Sao mày dám...! Tao phải x cả tông môn nhà mày....!

Lời kết: Dạo gần đây do bận một số việc nên không edit kịp thời mong mọi người thông cảm!

Thời gian tới sẽ cố gắng ra nhanh hơn cho đúng tiến độ đề ra!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 
Quyển 6 - Chương 37: Ma cà rồng


Tôi vội vàng phi thân lao đến kẻ lạ mặt, bỗng nhiên hắn ném nàng lại về phía tôi. Tôi thuận tay đỡ lấy cơ thể nàng rồi lùi lại ra phía sau nhìn về kẻ lạ mặt với ánh mắt thăm dò.

Hắn không phản ứng gì, chỉ bay lơ lửng giữa không trung lúc này nhìn kĩ lại thì tôi mới thấy trong màn đêm lờ mờ là đôi cánh dơi đằng sau lưng hắn. Tôi chậm rãi đặt cơ thể nàng ở góc phòng rồi từ từ kiểm tra hơi thở, dù khuôn mặt nàng có vẻ tái nhợt nhưng hơi thở yếu ớt tôi vẫn có thể cảm nhận được.

Rồi đôi mắt tôi chợt sáng rực lên khi nhìn thấy vết răng nanh cắn ở cổ của nàng, lấm tấm máu đỏ khẽ chảy xuống nền đất lạnh khiến tâm trạng tôi lúc này cực kì hỗn loạn. Chẳng lẽ nàng bị cương thi cắn...? Không.... Không thể nào...! Cương thi thì không thể bay giữa không trung...! Càng không thể có cánh dơi...! Cánh dơi...? Tôi đứng thẳng dậy rồi quay người lại từ từ bước về phía hướng kẻ lạ mặt.

- Mày là Ma Cà Rồng? Tại sao mày lại làm thế với cô ây...?

- Một cô gái rất xinh đẹp...! Rát trinh trắng...! Một món ăn thượng phẩm...!

Giọng nói the thé rít lên từ phía tên ma cà rồng làm cái đầu của tôi càng bốc hỏa dữ dội, tôi nhanh tay tạo lôi kiếm rồi phi thân ngay trước mặt hắn giáng xuống một chém cực mạnh.

- Xoẹt...!

- Không cần phải căng thẳng thế...! Nàng ta đã chết đâu mà ngươi phải tức giận như vậy...?

Lớp vải đen bên ngoài bị cắt tan tác hiện ra hình dáng kẻ lạ mặt bí ẩn, một ả đàn bà nước ngoài với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng đôi mắt vẫn hằn rõ vẻ tà ác. Ả ta đưa mười ngón tay với những móng vuốt sắc nhọn lên mặt mình rồi nở một nụ cười bí ẩn:

- Ngươi có biết vẻ đẹp của người phụ nữ muốn trường tồn vĩnh cửu thì phải làm sao không? Thứ nhất làm một con ma cà rồng hút máu người đổi lấy vẻ tươi trẻ? Thứ hai là cái chết.... mà ta thì chưa có hứng để chết...!

- Đừng nói xàm...! Biết điều thì mau chữa lành vết thương của cô ấy...! Không thì mày xác định tối nay ngủ với giun đi...!

Ả ma cà rồng nhìn về phía nàng rồi lại mỉm cười đưa mắt nhìn tôi:

- Có vẻ như nàng ta rất quan trọng với ngươi...? Vậy ta sẽ bất mí cho ngươi.. cách cứu nàng ta...! Chỉ cần ngươi giết được ta trước khi trời sáng thì nàng ta sẽ trở lại bình thường... nếu không nàng ta sẽ biến thành ma cà rồng làm nô lệ cho ta mãi mãi....!

Tôi đưa hai tay ra tạo thành lôi song kiếm rồi nhếch mép mỉm cười:

- Vậy thì đơn giản rồi...!

Lời kết: xin lỗi mọi người do thời gian qua tôi hơi bận nên không có thời gian đăng truyện...! Hôm nay mới edit xong nên triển luôn...! Mong thời gian tới mọi việc ổn thỏa tiến độ sẽ quay trở lại bình thường...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 
Quyển 6 - Chương 38: Tai nạn không ngờ


Tôi lại tiếp tục nhảy lên toan chém thẳng xuống đầu ả ma cà rồng, nhưng ả lại né người sang một bên rồi bay lượn trên không trung như có ý trêu ngươi tôi, tôi nhăn mặt toan lao lên một lần nữa nhưng bỗng dưng đứng khựng lại. Cơ thể tôi bỗng nhiên tê liệt không còn cảm giác nữa, dường như tôi đã đến giới hạn của bản thân.

- Sao vậy...? Ngươi vừa bảo đơn giản lắm cơ mà...?

- Đừng xàm ngôn...! Có giỏi thì bước xuống đây cho ta chém một nhát rồi muốn nói gì thì nói...! Ỷ vào trò bay lượn tránh né thì đừng có lên giọng với ta...!

Ả ma ca rồng khẽ mỉm cười rồi từ từ hạ cánh xuống mặt đất, Ả chậm rãi đi từng bước lại gần về phía tôi rồi đưa bàn tay trái vuốt lấy má tôi.

- Ngươi đã kiệt sức rồi...! Bằng chứng là hai thanh kiếm ánh sáng đang dần biến mất trên tay ngươi đấy...! Giờ ta còn phải sợ ngươi sao...?

Đúng thật là vậy, giờ đây tôi chẳng còn chút sức lực nào trong cơ thể nữa, đôi mắt lờ đờ hoa lên như chuẩn bị ngất đến nơi rồi. Ả ma cà rồng nắm chặt tóc tôi rồi từ từ cắm thẳng hai chiếc răng nhanh sắc nhọn về phía bên phải cổ, khuôn mặt ả đờ ra vì hưng phấn như cảm nhận từng giọt máu đang từ từ chảy xuống cuống họng ả.

Nhưng bỗng nhiên đôi mắt ả mở to ra lộ rõ vẻ kinh hoàng, hàm răng của ả nhả khỏi cổ tôi giọng run run tức giận...:

- Máu ngươi có độc....!

Tâm trí tôi như bừng tỉnh lại, cơ thể gồng xuống dồn hết sức vào hai cánh tay rồi đẩy mạnh ả ma cà rồng ra phía sau:

- Long Trảo Thủ....!

Hai bàn tay tôi bỗng nhiên mấp máy liên hồi, mặt tôi đỏ sượng đi vì biết chuyện gì vừa xảy ra, hình như vừa rồi tôi chạm vào hai quả đồi của ả ma cà rồng thì phải. Cảm giác hơi tê dại lạ thường cùng với tinh thần hưng phấn rõ rệt làm tôi không biết phải xử trí ra sao, đang loay hoay với những cảm xúc tuổi vào đời thì một tiềng hét xé tan những hỗn độn trong tôi:

- Thằng khốn...! Mày dám... Mày dám.... làm ô uế phẩm hạnh quý tộc của tao....! Hôm nay tao quyết băm vằm mày ra làm trăm mảnh... để xóa đi nỗi ô nhục này...!

Cơ thể của ả bỗng nhiên từ từ biến đổi, khuôn mặt từ từ lỗ rõ vẻ xương xẩu hốc hác, cơ thể cũng phình to ra dàn biến đổi thành một con quái vật kì dị nửa người nửa đơi. Từ trên mái nhà, hàng trăm con dơi sà xuống bay xung quanh con quái vật tạo thành một cảnh tưởng vô cùng kinh dị.

Tôi có thể cảm nhận rõ, mình đang trong tình cảnh thập tử nhất sinh đến mức nào.

Lời kết: Chap này coi như quà xin lỗi bù cho mọi người chờ đợi chap mới hơi lâu trong thời gian qua.

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này
 
Quyển 6 - Chương 39: Bước đường cùng


Con quái vật đưa hai tay về phía tôi như có ý ra hiệu, đàn dơi bỗng nhiên cũng lao mạnh đến cắn xé tôi từng đợt từng đợt. Tôi đưa hai tay ra vất vả tránh né lũ dợi đang bám dính lấy da thịt tôi, chúng hút máu tôi rồi rơi lả tả sùi bọt mép thoi thóp dưới mặt đất.

Nhưng lũ dơi này chết thì lũ dơi khác lại lao đến bám vào da thịt tôi, lúc này cơ thể tôi đang đau rát tả tơi như một miếng thịt thối. Con quái vật tiến lại gần phía tôi, nhưng nó không thèm chú ý đến tôi mà đi thẳng một mạch về phía cơ thể của nàng, vừa bước từng bước nặng nề miệng nó vừa rít lên ken két:

- Tao sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn tột cùng...! Con ả đàn bà thối tha này tao không cần nữa...! Hãy cảm nhận nỗi đau đớn còn hơn cả cái chết đi...!

Vừa dứt lời, con quái vật đưa hai bàn tay sắc nhọn toan xé đứt đôi cơ thể nàng ra. Miệng tôi chỉ có thể hét lên đầy phẫn nộ một cách đau đớn:

- Không...!

Mọi thứ bỗng nhiên như dừng lại, cơ thể tôi vượt qua lũ dơi đang đứng bất động rồi lao thật nhanh về phía con quái vật. Nhìn thấy mười ngón tay sắc nhọn đang toan xé xác nàng ra, tôi chạy đến bế cơ thể nàng lên rồi chạy ra một chỗ khác cách xa con quái vật.

Mọi thứ lại quay trở về trạng thái bình thường, con quái vật ngạc nhiên nhìn xuống đất như đang mày mò tìm một thứ gì đó rồi nó ngước mắt nhìn về phía tôi với đôi mặt đầy vẻ sững sừ:

- Tại sao mày.... mày có thể làm thế...? Cơ thể của mày....?

Cơ thể xơ xác của tôi đang từ từ biến đổi, những vết thương rướm máu từ từ hồi phục về trạng thái bình thường. Tôi đưa mắt đầy sự phẫn nộ nhìn về phía con ma cà rồng rồi gằn giọng rít lên:

- Tao đã định không bao giờ dùng đến nó...! Nhưng chính mày....! Chính mày ép tao đến bước đường cùng...! Lúc này tao không cần gì nữa..! Quá Khứ...! Hiện Tại...! Tương Lai... đều vô nghĩa...! Lúc này việc duy nhất tao muốn làm là băm vằm mày ra làm trăm mảnh...!

Dứt lời, Tôi gồng hết sức mình rồi tập trung mọi sức mạnh còn lại dồn vào trong lồng ngực của mình. Cơ thể tôi bỗng nhiên thay đổi to lớn lạ thường, trên đầu từ từ mọc ra hai chiếc sừng trâu, mười ngón tay cũng biến đổi thành những móng vuốt sắc lẹm.

Tôi đã hóa thành pandaka...

Lời kết: Cuộc sống đôi khi nhiều áp lực, có những ngày trên được chúng ta thấy nhiều chuyện bất công, những việc ngứa tai gai mắt.

Nhưng đó mới là cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chính chúng ta lmới à người tô vẽ cho cuộc đời chúng ta ra sao...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này.
 
Quyển 6 - Chương 40: Đồng Quy Ư Tận


Con quái vật nhăn mặt lùi lại phía sau vài bước như có ý thăm dò, rồi bỗng nhiên nó lao nhanh tới toan vồ lấy tôi. Tôi nhanh trí đưa hai tay ra nắm chặt hai cổ tay của con ma cà rồng rồi thuận chân đạp thẳng vào bụng nó đẩy ngược về phía sau.

Con quái vật lộn một vòng trên không rồi ngã đập đầu xuống nền đất lạnh, nó cố gắng gượng dậy rồi lắc đầu cho đỡ choáng nhưng bỗng nhiên nó thấy đau quặn ở bụng. Cả cơ thể con quái vật bị đẩy ngược ra phía sau dính chặt vào bức tường.

- Tha thu... Lôi Phá Quyền...!

Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn:

- Grao.........!

Hàng trăm con dơi từ khắp nơi đổ dồn về phía tôi toan bám lấy như con thiêu thân, tôi lạnh lùng định thân rồi lẩm nhẩm niệm chú đưa hai tay lên trời:

- Lôi Xà Giáng Thế...!

Từ đằng sau lưng tôi, hàng chục tia sét hình con mãng xà hiện ra nhe nanh trợn mắt rồi bao bọc xung quanh cơ thể tôi tạo thành một hình cầu bảo vệ tôi trước sự tấn công của lũ dơi. Đàn dơi chạm vào quả cầu cháy đen thành than ngay lập tức nhanh chóng chỉ còn lại là cát bụi trên nền đất.

-Grao......! Chết đi thằng khốn....!

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng hét bên tai, con ma cà rồng đã lao đến ôm chặt lấy tôi từ lúc nào, mặc cho cơ thể nó đang từ từ bốc cháy. Con quái vật đẩy mạnh tôi về phía cửa sổ, tiếng cửa kính vỡ toang kèm theo đó là tiếng gió vun vút ngoài không trung.

Tôi cố gắng dồn hết sức đấm thật mạnh vào con quái vật, nhưng nó càng ôm chặt lấy tôi hơn như có ý " Đồng Quy Ư Tận ". Con ma cà rồng trơn mắt nhìn tôi rồi nhếch mép nhe nanh cười:

- Mày nghĩ tao sẽ chết cùng mày sao...? Mày nhầm rồi....! Mày nhầm rồi...! Ka Ka Ka....!

Dứt lời, con quái vật thả hai tay khỏi cơ thể tôi rồi bay giữa không trung, lúc này chỉ còn lại tôi bàng hoàng đang rơi một cách tự do xuống phía dưới.

Lời kết: Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao nhà nước lại kiểm duyệt phim kinh dị việt...? Trong khi đó vẫn cho phép phim ma nước ngoài chiếu tại việt nam?

Vì sao tôi không gọi phim ma việt nam đúng với tên của nó mà lại gọi là phim kinh dị việt nam? Vì Phim Việt Nam tuyệt đối không được có ma quỷ, tất cả những yếu tố ma quỷ đều chỉ là do con người bày ra hoặc đơn giản chỉ là một giấc mơ, có khi là do diễn viên chính bị điên...!

Có lẽ nhà nước ta vẫn còn quan ngại sâu sắc với cái gọi là tâm linh vì nó có liên quan đến mê tín dị đoan, nếu nói sâu xa hơn nữa thì nó còn liên quan đến cách mạng văn hóa mà chúng ta học theo của một nước nào đó...!

Nhìn sang phim ma Thái, ma Hàn, ma Nhật mà tôi chỉ biết thở dài, rồi sau này liệu tôi có nhìn sang phim Ma Lào, Ma Khơ me mà đau lòng không? Có lẽ hiện tại chỉ mỗi Ma Lai Si A là làm tôi buồn cười sau seagame vừa rồi thôi...!

Nếu nhà nước không mở con đường mới cho phim việt chắc nền điện ảnh nước nhà mãi mãi chỉ có phim kinh dị, và truyện ma việt nam muôn đời chỉ có trên những trang giấy trắng.

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 
Quyển 6 - Chương 41: Kết thúc


Con quái vật hạ cánh xuống căn phòng rồi từ từ biến về dạng người, ả ta nhếch mép cười nhìn về phía tên dưa chuột. Dưa chuột nhắm chặt đôi mắt rồi khẽ mỉm cười lên tiếng:

- Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...?

- Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...!

Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có:

- Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...!

- Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....!

Tiếng nói phát ra từ phía ả ma cà rồng như cắt ngang tâm trạng hưng phấn của dưa chuột, nhưng đôi mắt hắn trợn tròn lên khi phát hiện ra điều bất thường gì đó. Giọng nói vừa lên tiếng không phải là của ả ma cà rồng, vì hiện tại cơ thể của ả đã bị xẻ ra làm đôi.

Đôi mắt ả vẫn còn bàng hoàng như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mọi thứ còn lại của ả chỉ còn lại là thân xác đang bốc cháy dữ dội. Tôi nhăn mặt nghiến răng với tâm trạng cực kì phẫn nộ:

- Rất tiếc là không chỉ mỗi mày có cánh...!

Sau khi thân xác ả ma cà rồng tan biến vào tro bụi, tôi ngước mắt nhìn về phía tên Dưa Chuột rồi nhếch mép nói tiếp:

- Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc...!

- Đúng vậy...! Mọi việc đã kết thúc...! Những việc từ trước tôi làm đến giờ, ví dụ như cài nội gián và bắt cóc người trong cục tâm linh miền bắc, hợp tác với atula vương v.v Tất cả cũng vì một mục đích duy nhất...!

- Trường Sinh Bất Tử...!

Tôi nhếch mép cười cắt lời của tên Dưa Chuột, hắn mỉm cười chỉ thẳng vào tôi rồi gật đầu xác nhận:

- Chính xác...! Tôi là người đơn giản cũng giống như bao người khác...! Đều có sự ham muốn...! Khi đã giàu sang... thì ham muốn quyền lực,,,! Khi đã có quyền lực thì lại mong không bao giờ chết...! Với tôi sống giữa chế độ hay xã hội nào cũng không thành vấn đề...! Tư bản hay xã hội chủ nghĩa thì mọi thứ cũng có khác gì nhau...? Chỉ có lũ ngu phản quốc cứ đinh ninh tôi ở việt nam làm việc cho chúng mà không ngờ rằng đó chỉ là cái bẫy để bọn chúng phải chuyển khoản cho tôi...!

- Mà chắc cậu cũng biết bí mật trong chiếc rương gỗ đó là thứ gì rồi nhỉ...? Tôi không cần phải giải thích nhiều nữa...! Người yêu của cậu đã qua cơn nguy kịch, tôi cũng đã có thứ mình muốn...! Giao dịch coi như thành công tốt đẹp...! Chúng ta không ai nợ ai nữa...!

Dứt lời, Dưa Chuột quay lưng bước đi, nhưng hắn bỗng nhiên đứng khựng lại, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng lắp bắp khi nhìn thấy gì đó trước mặt mình:

- Thế...! Thế... này là sao...?

- Là sao ư...? Là kết thúc dành cho ông đấy...!

- Sao có thể chứ...? Rõ ràng là ta đã ăn " Thái Tuế Chi " rồi mà...?

- Đến giờ này ông vẫn chưa chịu hiểu sao...? Thứ mà ông ăn vốn dĩ là cái bẫy cuối cùng dành cho những tên mưu cầu sự trường sinh...! Từ Hy Thái Hậu đã băng hà thì " Thái Tuế Chi " giữ lại có ích gì? Vốn dĩ trên đời này không hề có cái gọi là Trường Sinh vì đơn giản " Sinh Lão Bệnh Tử là quy luật bất biến của nhân gian "

- Ta không tin...! Ta không tin...!

- Không cần ông phải tin...! Vì quan sai âm giới đã đến tìm ông rồi...!

Từ sau lưng Dưa Chuột, hai chiếc dây xích từ từ hiện trói nghiến linh hồn hắn lại, mặc cho hắn kêu la, gào thét. Linh hồn hắn bị hút vào lỗ đen sâu hoắm rồi từ từ biến mất trong không gian, lúc này trên nền đất lạnh chỉ còn lại cơ thể lạnh ngắt của y.

Tôi quay người lại rồi tiến về phía nàng, khuôn mặt nàng có vẻ như đã hồng hào trở lại. Tâm trạng của tôi lúc này là vui mừng xen lẫn là sự buồn bã, khi đã xác định đi đến bước biến thân là đã không còn cơ hội quay trở lại làm con người nữa, giờ đây tôi vĩnh viễn sẽ ở trong lốt của một con quái vật.

Tôi đứng dậy gọi điện cho ông bác già, rồi nhìn nàng lần cuối trước khi quay lưng bước đi. Cảm giác hôm nay cũng giống như cảm giác bốn năm về trước, cái ngày mà tôi từ biệt nàng sau khi đổi nhãn.

Thời gian lặng lẽ trôi càng khiến cho con tim tôi muốn níu giữ lại, tôi gồng mình xuống rồi quay lưng bước đi nhưng bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm đôi chân tôi đứng khựng lại:

- Nguyễn Đ...! Anh đừng đi...!

Tôi quay mặt lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nàng đang từ từ đứng dậy rồi nhìn về phía tôi với đôi mắt nghẹn ngào. Tôi nhắm mắt lại rồi thở dài lắc đầu:

- Có thể không đi sao...? Với bộ dạng này em nghĩ có thể thoải mái sống ở xã hội này sao...? Tôi có thể bên em đến suốt cuộc đời sao..?

- Em bất chấp hết...! Dù anh có là quái vật hay súc vật...! Em cũng không bao giờ hối hận vì yêu anh...!

Dứt lời nàng lao đến ôm chặt lấy tôi. tôi không biết làm gì lúc này nữa, thực sự hiện giờ tôi chỉ muốn thời gian dừng lại... dừng lại cho đến mãi về sau.

- Em sẽ không bao giờ hối hận chứ...! Tôi không biết là....!

- Đừng nói nữa...! Và đừng bao giờ bỏ rơi em thêm một lần nào nữa....!

Thế là đủ, tôi nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng minh, trái tim tôi bỗng nóng ran lên, cơ thể cũng bỗng nhiên thay đổi. Tôi ngạc nhiên vui sướng vì những gì vừa xảy ra, tôi đã quay trở lại nốt con người.

Có lẽ dù ngày mai có ra sao thì cũng không bao giờ thay đổi được tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau. Cuối cùng thì một kẻ vô giá trị như tôi cũng đã tìm thấy hạnh phúc viên mãn cho riêng mình. Còn bạn thì sao?

End.

Thập Điện Chuyển Luân Vương - Địa Giới.

- Mọi việc đều đã xác minh rõ ràng rồi chứ...?

Chuyển Luân Vương lên tiếng nhìn sang phía Phán Quan, Phán Quan ấp úng nói không nên lời:

- Bẩm Diêm Vương...Việc này! Thật sự trong tam giới không tìm thấy tiền kiếp của y...! Hạ Thần cũng đã nhờ thủ hạ tra lại bên phía atula giới và la sát giới nhưng tuyệt nhiên không thấy có điều gì bất thường...! Nhưng nghe nói... Cõi Cực Lạc...!

- Có chuyện gì thì nói nhanh đi...! Sao phải ấp úng, sợ sệt như vậy...?

Chuyển Luân Vương trừng mắt nhìn về phía Phán Quan, Phán Quan rụt rè tiến lại gần rồi nói nhỏ vào tai Diêm Vương. Đôi mắt Chuyển Luân Vương bỗng nhiên trợn tròn như không thể tin những gì vừa nghe được:

- Tin của ngươi có chính xác không...?

- Hạ thần có ăn gan hùm cũng không dám nói sai nửa lời trước mặt Ngài ạ...!

Phán Quan sợ hãi như xác nhận lại những gì mình nói là tuyệt đối chính xác, Chuyển Luân Vương đưa tay lên trán rồi nhăn mặt lắc đầu:

- Chuyện lớn rồi...! Tiền kiếp của y có khả năng chính là: " Lục Nhĩ Mỹ Hầu "!

Lời kết: Vậy là cuối cùng " tôi là đạo sĩ " cũng kết thúc, tuy là kết mở nhưng thực sự bộ truyện này đã kết thúc thực sự rồi nhưng sẽ lại mở ra một bộ truyện khác trong tương lai!

Đương nhiên là sẽ không còn tên là: " Tôi là đạo sĩ " nữa, vì nó không còn đi theo nguyên bản tâm linh và kinh dị mà chuyển hướng sang thể loại: Thần thoại, tiên hiệp...!

Một năm qua, tuy có nhiều vui buồn, hỷ nộ ái ố nhưng các bạn vẫn đi cùng tôi trong suốt hành trình và ủng hộ hết mình!

Mong trong tương lai các bạn sẽ ủng hộ tôi ở những bộ truyện tiếp theo...!

Một lần nữa xin cám ơn những người đã ủng hộ " tôi là đạo sĩ " trong thời gian qua...!

Và chuẩn bị đón đọc bộ truyện tiếp theo: " PHỤC MA TRỌNG SINH KÝ "!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom