Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 3 - Chương 7: Bún đậu Zin Zin


Ngôi nhà 300 kim mã... năm xưa từng là đại sứ quán của bungary. Không hiểu vì lý do gì mà hiện tại đang bị bỏ hoang dù nằm ở vị trí đắc địa, người ta đồn rằng nơi đây âm khí dày đặc, ma quỷ ẩn hiện nên mới bỏ hoang như vậy! Nói chung đây là một trong những nơi bị ma ám nổi tiếng nhất của hà nội.

Tôi cũng nghĩ lần này chắc cùng chủ tịch đi bắt ma như mọi lần thôi nên chuẩn bị đồ đạc lên đường, mà... balo của tôi không cánh mà bay lấy cái gì mà chuẩn bị, nghĩ là người của tổng bộ cất đi hộ mình, tôi tiu nghỉu đi đánh răng rửa mặt rồi xuống đại sảnh nơi mọi người đang chờ.

Sư tỷ muội thấy tôi thì mặt lạnh không nói gì, chắc họ vẫn còn giận tôi vụ đá đít họ ra khỏi ngôi nhà ở ngõ chợ khâm thiên, phải xin lỗi và năn nỉ dữ lắm thì họ mới tạm tha cho tôi. Lúc ô tô lăn bánh, nghe sư tỷ họ thuật lại thì sau khi bị tôi đẩy mạnh ra khỏi cửa, họ không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng liên hệ với tổng bộ và lão hai mặt nhưng khi họ đến nơi chi viện thì đã không còn gì ở đó. Mãi mấy ngày sau thì họ mới phát hiện ra tôi đang ngủ giữa cánh đồng thuộc thị trấn đông anh.

Tôi cũng không thể trách họ vì câu chuyện sau đó thì tôi và các bạn cũng hiểu rõ phần nào, đang thả thính với 2 sư tỷ muội thì ô tô dừng lại. Ngó ra ngoài cửa tôi và mọi người hơi ngạc nhiên vì chúng tôi đang dừng ở phố Nguyễn Công Hoan chứ không phải là phố Kim Mã.

Chủ tịch quay xuống mỉm cười nói với chúng tôi:

- Chúng ta ăn sáng đã rồi hay đi tiếp!

Nghe tới ăn là 2 mắt tôi sáng như sao năm cánh vậy, giờ mới nhớ là từ đêm ở căn nhà tử khí đến giờ bụng tôi vẫn chưa tiêu hóa một cái gì cả. Chắc mẻm lần này sẽ được chủ tịch khao phở, bún hay chí ít cũng là bữa bún chả đây.

Nhưng thật tình cờ và thật bất ngờ.. trước mặt tôi là biển hiệu quán:

+ Bún đậu mẹt ZIN ZIN địa chỉ số 1 ngõ 105 Nguyễn Công Hoan.

Tôi quay sang nhìn chủ tịch với đôi mắt đầy tội nghiệp, vào sinh ra tử vì tổng bộ mà đổi lại là bữa bún đậu rẻ tiền thế này sao? Ít ra cũng phải mời ăn sáng món gì có chất đạm một chút chứ?

Chủ tịch có vẻ hiểu ý tôi, ông chỉ cười mỉm rồi lấy khăn giấy lau đũa và thìa. Lúc mẹt bún đậu được bê vào, khuôn mặt tôi ngạc nhiên sửng sốt, 2 mắt mở to căng tròn: nào là bún, là đậu, rồi chả cốm, nem, thịt, lòng đủ cả. Tất nhiên nhìn là đã muốn ăn nên tôi chén một cách ngấu nghiến.

Mùi mắm tôm không thể làm cản bước 2 tay tôi đang gắp lia lịa, nước chấm pha một cách vừa miệng cộng thêm đồ ăn kèm vừa ngon lại nóng hổi khiến trái tim tôi cảm kích chủ tịch lắm. Đậu rán giòn, chả cốm hơi mằn mặn, các món khác cũng rất vừa miệng đúng là món ăn dân dẫ nhưng rất thi vị mà!:3

Sau khi chén no nê 3 mẹt bún đậu, cứ nghĩ rằng cũng phải 50k một suất ai ngờ lúc tính tiền chia ra có khoảng 25k. Đúng là vừa ngon vừa rẻ lại đảm bảo chất lượng nếu có dịp tôi sẽ ghé lại quán này ăn tiếp mới được.

Ô tô lại tiếp tục lăn bánh, chủ tịch mỉm cười hỏi chúng tôi:

- Các bạn ăn bún đậu ngon không? Có biết vì sao tôi mời các bạn ăn bún đậu không?

3 chúng tôi nhìn nhau không hiểu lý do vì sao, chủ tịch mỉm cười nói tiếp:

- Nơi các bạn sắp đến cần ăn bún đậu có mắm tôm xua đuổi tà khí thì mới bước chân vào được!

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Em tưởng là 300 kim mã là nơi bị ma ám nổi tiếng thì chúng ta hôm nay đến đấy bắt ma thì cần gì xua đuổi tà khí?

Chủ tịch cười lớn:

- Ha Ha Ha! Cậu cũng tin vào mấy chuyện bịa đặt trên mạng à?

Mà cũng đúng thôi truyện 300 kim mã có ma là do tôi phao tin đồn nhảm mà!

Chúng tôi sửng sốt không nói lên lời, ô tô dừng lại một lần nữa. Chủ tịch quay xuống nhìn chúng tôi:

- Đến nơi cần đến rồi... Muốn biết 300 kim mã có ma hay không thì 3 cô cậu tự vào mà trải nghiệm đi!
 
Quyển 3 - Chương 8: Bí ẩn 300 Kim mã


Trước mặt chúng tôi là ngôi nhà 300 kim mã, nơi mà người dân Hà Nội vẫn hay đồn đại là có ma, không gian u ám trải dài tạo cảm giác rờn rợn khi bước vào nơi đây. Nhưng là đối với người thường thôi, bản thân tôi có âm dương nhãn nên nhà có âm khí hay ma quỷ hay không thì tôi chỉ cần nhìn sơ qua la biết ngay.

Cũng kì lạ ở chỗ, một căn nhà ở nơi đắc địa mặt đường phố Kim mã mà lại bỏ hoang thì chắc chắn có bí ẩn gì trong đó, âm khí và ma quỷ thì tuyệt nhiên không có một dấu tích gì dù là nhỏ nhất.

Bảo vệ khu nhà đưa chúng tôi đến cầu thang bị khóa kín, nơi rẽ xuống một tầng hầm. Nếu là người lạ chắc chẳng ai điên mà mò xuống đây làm gì, tất cả được ngụy trang như thật vậy. Cuối tầng hầm đấy là một chiếc thang máy, chủ tịch ra hiệu cho chúng tôi bước vào bên trong.

Bản thân tôi cảm thấy khá hồi hộp, không hiểu bên dưới căn nhà này rốt cuộc đang ẩn chứa bí mật gì nữa. Thang máy từ từ mở ra, 3 chúng tôi ngạc nhiên mở to tròn con mắt nhìn mọi thứ xung quanh như không tin vào mắt mình vậy. Chủ tịch giang 2 tay ra mỉm cười lên tiếng:

- Welcome các bạn đã đến với phòng thí nghiệm của tổng bộ tâm linh! Nơi đây trưng bày và thí nghiệm về những thứ mà các bạn mới chỉ nghe qua truyền miệng mà thôi! Từ những đồ vật bị ma ám, các pháp bảo lâu năm đến hiện đại cho đến những bí ẩn truyền thuyết đều được lưu giữ tại nơi đây!

Quả là mở rộng tầm mắt, những thứ mà tôi chỉ được đọc trong sách tâm linh giờ đây đang ở trước mặt tôi, Xác hồ ly 9 đuôi, Móng vuốt thuồng luồng v.v Nhưng cái mà tôi chú ý lớn nhất là bức họa vẽ về người mà tôi đã nhìn thấy trong mơ: Pandaka - Vua của la sát giới.

Chủ tịch mỉm cười lên tiếng:

- Yên tâm là các bạn sẽ còn nhiều dịp để đến nơi này trong tương lai, hôm nay tôi đưa các bạn đến đây để nhận các trang bị cần thiết bước chân vào con đường tu đạo!

Rồi ổng dẫn chúng tôi đến một căn phòng, có một nhà khoa học đang chuẩn bị 3 cái hộp lớn. Chủ tịch lên tiếng giới thiệu:

- Giới thiệu cho các bạn đây là nhà phát minh pháp bảo của tổng bộ tâm linh: Mr Núi..! Một trong những nhân vật quan trọng nhất của hiệp hội tâm linh miền bắc!

Mr Núi cười xòa nói với chủ tịch:

- Xếp toàn nói quá thôi, tôi nào có quan trọng gì! Thôi không nói nữa để tôi giới thiệu các pháp bảo cho mọi người:

+ Kính u linh: Đeo vào có thể nhìn thấy cõi u linh giới, rất cần thiết đối với những người làm nghề đạo sĩ.

+ Súng trừ yêu: Đạn làm bằng hỗn hợp chu sa, máu gà, máu chó mực tác dụng tiêu diệt và áp chế các loại yêu ma.

+ Roi dâu cải tiến version 2016: đánh đuổi vong nhập trong thân thể mà không gây đau đớn cho người bị nhập.

+ Bùa chú version 2016: Tác dụng với mọi loại yêu ma dù cũ hay mới, ngoài ra có tác dụng làm bùa yêu, bùa may mắn, cầu tài v.v

Tôi cảm thấy phấn khích nên buột miệng nói:

- Không ngờ anh có thể tạo ra nhiều pháp bảo cải tiến đến vậy! Em quả thật rất muốn được trải nghiệm!

Mr núi gãi đầu mỉm cười:

- Chú cứ khen anh quá, Anh chế tạo được chứ anh không có cải tiến! Anh thích gì là anh làm thôi chứ anh không có bắt chước hay đạo nhái bố con thằng nào cả:3 À mà riêng chú thì anh có quà riêng đây, mở ra xem thử xem có gì lạ không!

Tôi mở cái hộp mà Mr núi đưa cho, bên trong là phá hồn kiếm và gương bát quái mà tôi cứ đinh ninh là người của tổng bộ cất hộ. tôi ngạc nhiên nhìn Mr núi miệng run run:

- Cái này là....!

Mr núi tít mắt cười lớn vỗ vai tôi:

- Anh đã cải tiến hai món pháp bảo của chú lên một tầm vi mô mới đấy, cứ sử dụng thử đi... chú sẽ không thể tin nổi đâu! Mà chuyện ẻm ma nữ trong gương bát quái anh cũng không nói với ai đâu! Yên tâm nhé chú cứ từ từ mà hưởng lạc!

Tôi chỉ cười trừ vì bản thân cũng không biết nói gì ngoài việc cám ơn anh Núi. Sau khi nhận đủ pháp bảo từ Mr Núi, chúng tôi lại lên đường về tổng bộ, thật là không ngờ có nhiều chuyện mà tôi giờ mới được trải nghiệm nếu vậy chắc trên đời này còn nhiều bí mật chưa được khám phá và con người hiện nay vẫn còn thuộc dạng ếch ngồi đáy giếng lắm. Đang suy nghĩ miên man thì tiếng của chủ tịch như phá vỡ sự im lặng:

- Các bạn đã nhận đủ pháp bảo rồi giờ bắt đầu vào việc chính rồi chứ? Chuẩn bị hành trang và tối nay nghỉ ngơi sớm đi! Mai chúng ta xuất phát!

Lần này là sư tỷ lên tiếng trước tôi:

- Chúng ta lại đi đâu thưa chủ tịch!

Ổng mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Đồ Sơn - Hải Phòng!
 
Quyển 3 - Chương 9: Trạch trấn ngũ lôi


Sáng hôm sau có lẽ tâm trạng ai cũng hí hửng vui mừng... Chỉ có 3 chúng tôi khởi hành từ tổng bộ thẳng đường 5 về đồ sơn. Nhìn sang bên thấy 2 sư tỷ họ khác hẳn ngày thường, không còn tranh giành ganh đua nữa mà vui vẻ buôn chuyện với nhau. Đáng lẽ tôi cũng phải vui vẻ với chuyến nghỉ dưỡng xen lẫn công việc này nếu không có buổi họp riêng với chủ tịch vào tối hôm trước...

- Đáng lẽ định nói chuyện riêng với cậu sớm hơn nhưng sáng nay nhiều việc nên giờ tôi mới gặp riêng cậu được!

Giọng nói của chủ tịch đều đều như có vẻ muốn tạo một cảm giác dò xét đối với tôi, tôi chỉ mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhẹ nhàng thảo luận với chủ tịch:

- Sếp Đông có chuyện gì muốn hỏi em ạ?

Chủ tịch rót trà cho tôi rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói:

- Chỉ là theo nguyên tắc công việc muốn hỏi cậu sao đêm đó lại mất tích và mấy ngày sau lại nằm ngủ tại cánh đồng ở thị trấn Đông Anh thôi!

Tôi lấy tay nhẹ nhàng đỡ ly nước rồi từ từ kể:

- Em cũng không biết nữa! Lúc đó em dùng "phá hồn kiếm" đâm thẳng vào ngực con huyết thi rồi một ánh sáng chói lòa lóe sáng và em ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trên giường bệnh của tổng bộ rồi!

Chủ tịch im lặng nhấp chén trà rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói có vẻ không vừa ý:

- Tôi đã từng nói với cậu là không được tự tung tự tác, chuyện gì cũng phải báo cáo cấp trên rồi từ từ giải quyết! May cho cậu là vẫn còn sống đến ngày hôm nay, tôi cứ nghĩ đêm đó đã phải đi nhặt xác của cậu rồi!

Tôi cúi đầu im lặng không nói gì, mà biết nói gì khi lời chủ tịch mắng đều đúng. Chủ tịch im lặng hồi lâu rồi cất giọng lên tiếng:

- Chuyện đã qua thôi bỏ đi! Cậu biết nhiệm vụ đi đồ sơn làm gì rồi chứ?

Như trút bỏ được gánh nặng, tôi liền mỉm cười nhanh nhẩu nói:

- Dạ! Em có nghe chị thư ký bàn giao về nhiệm vụ lần này là đi hỗ trợ chi nhánh tâm linh ở thành phố Hải Phòng ạ!

Chủ tịch mỉm cười không nói gì rồi ổng uống nốt chén trà, ổng nhìn về phía tôi rồi ôn tồn nói:

- Đấy chỉ là việc phụ thôi, tôi muốn cậu điều tra về trạch trấn ở đồ sơn!

Tôi ngạc nhiên lên tiếng:

- Trạch trấn đồ sơn?

Chủ tịch nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt tôi nói:

- Đúng! Cách đây hơn 1000 năm trước có một đạo sĩ trung quốc đã trấn yểm long mạch của đất nước chúng ta, tuy là chúng ta đã gắn lại được long mạch nhưng thực ra đó chỉ là bề nổi! Vì còn trấn trạch đáng sợ khác mà mãi về sau chúng ta mới phát hiện ra: Trạch trấn ngũ lôi...! Cậu đọc sách nhiều có biết đạo sĩ trung quốc mà tôi nhắc đến là ai không?

Tôi nhắm mắt cố nghĩ lại xem rốt cuộc tên nào mà độc ác vậy? Dám trấn yểm đất nước của tôi. Rồi tôi bỗng mở tròn đôi mắt nhìn về phía chủ tịch:

- 1000 năm trước... lẽ nào là Cao Biền?

Chủ tịch mỉm cười xác nhận:

- Chính xác! Và người gắn long mạch cho Việt Nam ta là thiền sư La Quý! Nhưng thiền sư mới chỉ giải quyết được chuyện gắn long mạch còn Trạch trấn ngũ lôi thì ngài cũng phải bó tay bởi trạch trấn này vô cùng ác độc! Nó liên quan đến một mối nguy hiểm cận kề mà chúng ta hiện đang phải đối mặt! Theo thông tin cơ mật thì có kẻ đã phá 4 trụ trạch trấn, hiện tại chỉ còn lại trạch trấn ở đồ sơn! Nếu để kẻ giấu mặt đó phá nốt thì hậu họa vô cùng khó lường!

Tôi lo lắng nhìn về phía chủ tịch:

- Kẻ đó là ai? Nếu hắn phá trấn trạch ngũ lôi truyện gì sẽ xảy ra?

Chủ tịch mỉm cười một cách khó hiểu:

- Cứ đến Đồ Sơn! Mọi thắc mắc của cậu sẽ từ từ được giải đáp!
 
Quyển 3 - Chương 10: Nhóc 12


Mùi gió biển man mát làm tôi chợt quay về tiềm thức, Đồ Sơn vùng biển một thời là khu du lịch tiện lợi mọi mặt, tôi nhớ lúc còn bé mình đã từng đi du lịch tại đây được tắm trong làn nước trong mát, nhưng mà nay chính tay con người lại biến vùng biển nơi này thành nơi... có lẽ câu thơ chế sau hợp nhất trong tình cảnh hiện tại:

Chưa đi chưa biết Đồ Sơn 

Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà

Chua xót vậy thôi nhưng nói đi vẫn phải nói lại, Đồ Sơn vẫn là nơi nghỉ dưỡng khá tốt, bạn vẫn có thể tắm ở bể bơi và thưởng thức hải sản thoải mái ngoài ra... à mà thôi các bạn tự tìm hiểu sẽ tốt hơn vì Đồ Sơn và Quất Lâm cũng gần giống nhau mà...

Đang đắm chìm trong mùi gió biển thì bỗng nhiên một tiếng Rầm! vang lên phá tan cảm xúc lắng dịu trong tôi... Xe gặp va chạm với một ô tô khác, khuôn mặt tài xế toát mồ hôi như vừa trải qua một khoảnh khắc đáng sợ nhưng đó chưa phải là tận cùng của đáng sợ.

Bác tài bên tôi lấy lại tinh thần ưỡn ngực hiên ngang mở cửa xe tự tin bước ra khí thế định nói phải trái với xe ô tô bên kia nhưng rồi tinh thần ổng bỗng tan biến vào hư không, cửa xe bên kia từ từ mở ra 4 người đàn ông to như hộ pháp, xăm trổ đầy tay mặc quần bồ áo thun khuôn mặt bặm trợn lao đến bác tài bên tôi như muốn ăn tươi nuốt sống được. Gã trọc đầu đại ca đi đầu tiến tới nắm cổ áo bác tài buông giọng giận dữ:

- Thằng cờ hó này... Mày đi đứng kiểu đấy à? Mày có biết mày vừa đâm vào xe của ai không? Mày có biết tao là Hoàng Anh Đức biệt danh nhóc 12 là đại ca của khu Đồ Sơn - Hải Phòng này không? Giờ mày tính sao?

Bác tài xế giọng run run lên tiếng:

- Sao lạ vậy? Rõ ràng là mấy anh đi xe lượn lách va vào xe tôi mà...!

Gã trọc đầu trợn mắt nghiến răng quát lớn:

- Á à thằng cờ hó này! Mày còn dám trả treo với ông à? Để ông tẩm quất cho mày vài cái xem mày còn trả treo được nữa không nhé!

Gã định dơ tay đấm về phía bác tài thì một tiếng nói hét lên:

- Khoan đã...!

Gã dừng tay nhìn phía tiếng nói vừa phát ra, tôi mở cửa xe bước xuống đường đi về phía gã trọc đầu, khuôn mặt tôi cố tỏ ra thái độ ôn hòa nhất có thể:

- Anh ơi, bọn em vừa từ Hà Nội đến đây không biết anh là sếp nơi này, nếu có gì không phải mong anh bỏ qua!

Gã trọc đầu vênh mặt cười khểnh:

- Chú em này biết nói chuyện đấy! Tính cả tiền sửa xe, mua dầu xoa bóp, tẩm bổ cho 4 bọn anh thôi thì "trước lạ mai quên" anh lấy rẻ chú em 10 củ thôi!

Tôi mỉm cười nhìn gã ôn tồn nói:

- Anh thông cảm! Hiện tại thì một củ khoai em cũng không có!

Gã nóng mắt cau có nghiến răng:

- Thằng ranh con! Mày giỡn mặt với tao phỏng! Mày chưa biết quan tài chưa đổ lệ mà!

Gã giang tay đấm vụt qua bên trái tôi, may mà mấy năm nay tôi cũng rèn luyện võ nghệ nên dễ dàng đưa tay ra đỡ được. Tôi mỉm cười nói với gã:

- Em chưa nói hết mà...! Dạo này anh thường hay gặp vận đen, lúc ngủ thường hay giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, cờ bạc thường thua, làm ăn lỗ vốn, "lúc đi chợ chưa mua được gì đã hết tiền" phải không?

Hắn rụt tay ngơ ngác nhìn tôi rồi bâng quơ lên tiếng:

- Sao mày biết...! 

Tôi mỉm cười ôn tồn nói:

- Khuôn mặt anh lộ vẻ xám xịt, hai mắt thâm quầng lộ rõ bị âm khí

xâm nhập rõ ràng là vận tài lộc đang bị chặn chưa kể...!

Gã chăm chú hỏi tôi:

- Chưa kể sao nữa... chú em nói nốt đi...!

Tôi rành mạch nhả ra từng chữ khiến gã nghe xong mặt mũi bỗng xanh tái lên:

- Chưa kể anh còn đang bị vong ám nữa...!
 
Quyển 3 - Chương 11: Vận đen từ đâu đến ?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Lời chú em nói có thật không...?

Giọng điệu gã có vẻ hoang mang, Tôi im lặng gật đầu như xác nhận lời mình vừa nói là sự thật. Gã trọc đầu nắm chặt tay tôi, khuôn mặt hắn từ từ thay đổi thái độ từ bặm trợn chuyển dần sang cảm thán đau khổ, miệng hắn run run lên tiếng:

- Chú e.. à không thầy...! Xin thầy ra tay làm phước cứu giùm tôi thoát khỏi vong ám, tránh khỏi vận rủi...! Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng xin trả ạ!

Tôi cau có đau đớn:

- Ái ái! Cái tay nắm chặt quá... đau thầy! Thả ra rồi có gì từ từ nói!

Gã rụt tay lại gãi đầu cười xòa, tôi nhìn hắn rồi cười mỉm:

- Tiền nó chỉ là phụ thôi, quan trọng anh phải biết hành thiện tích đức, vừa nãy chỉ là va chạm nhẹ có gì "trước lạ sau quen" mọi người đừng tính toán với nhau! Chuyện của anh chắc chắn em sẽ giúp, nhưng hiện tại em đang có công chuyện có gì lưu số liên lạc khi nào xong việc thì em sẽ qua nhà anh!

Gã ngơ người giữ lấy vai tôi, điệu bộ nắm chặt không buông:

- Không được! Thầy phải giúp tôi giải quyết chuyện này luôn và ngay! Lỡ mai cái vong ám ấy, nó nổi hứng thích là kéo tôi đi luôn thì làm sao?

Sớm ngày nào tốt ngày đấy!

Nếu cứ mãi cò quay giữa đường thế này cũng không phải là việc tốt có khi còn gây ảnh hưởng đến công việc của tổng bộ. Tôi thở dài rồi buông lời:

- Thôi được! Anh chờ em một lát!

Tôi quay lại xe nói với bác tài và 2 sư tỷ muội cứ về chi nhánh trước. Khi nào xong việc với đám người này thì tôi sẽ liên lạc với họ sau.

Sau khi đã nói rõ ràng mọi việc với sư tỷ muội, tôi cùng 4 thanh niên xăm trổ tiếp tục cuộc hành trình, gã đại ca tên Đức quay sang cười hì hì với tôi bắt chuyện làm quà:

- Thầy đúng là cao minh! Nhìn qua mặt thôi mà đoán chuyện như thần! Quả này thì cái vong ám kia thầy dư sức đánh đuổi nó đi!

Tôi nhoẻn miệng cười mỉm:

- Chưa đến xem tận mắt thì không ai dám chắc trước điều gì?

Mà từ lúc nào anh bắt đầu thường hay gặp vận đen?

Gã gãi đầu đưa mắt lên trời lẩm bẩm:

- Dính vào vận đen à? Từ lúc nào? Từ lúc nào nhỉ?

Gã đàn em tên Tài Minh quay xuống nhanh nhẩu nói:

- Đại ca! Em nhớ là từ lúc anh xây cái toa lét mới của nhà hàng hải sản xong là anh đen đủ đường luôn!

Hắn chỉ tay về phía tên đàn em xác nhận:

- Thằng Minh nó nói đúng đó thầy! Từ lúc xây cái WC của nhà hàng xong là vận đen tự nhiên ám theo tôi luôn!

Tôi nhìn gã nghiêm mặt nói:

- Vậy anh cho xe tiến về nhà hàng luôn đi! Khả năng vận đen và cái vong ám anh từ cái WC đó mà ra đấy! -_-

***********************

Tôi đi qua đi lại cái WC, đúng là trong này âm khí có vẻ vất vưởng nhưng không đến mức oán khí nặng nề nên tôi nghĩ cái vong ám này khả năng chỉ là một vong hồn bình thường chứ không phải ác linh, chắc gã giang hồ kia phải làm gì xấu xa thì người ta mới ám cho xui rủi như vậy.

Gã rụt rè nhìn cái WC rồi quay sang hỏi tôi với giọng điệu lo lắng:

- Có phải vận rủi của tôi là do xây cái WC này không thầy?

Tôi thở dài giả bộ lo lắng lắc đầu:

- Oan nghiệt! Thực sự quá oan nghiệt! Vụ này có vẻ căng đấy! Không ngờ anh lại gây ra chuyện tày đình như vậy?

Gã lo lắng buồn bã khóc lóc van xin tôi:

- Oan quá thầy ơi! Từ trước đến giờ tôi ăn ở đức độ đâu có cướp của giết người? Tôi làm ăn đàng hoàng cho vay nặng lãi xiết đồ con nợ thu tiền bảo kê mở cá độ, lô đề, cờ bạc v.v thôi! Chắc chắn là có hiểu nhầm ở đây thầy ạ? Thầy tin tôi đi mà thầy! 
[Diendantruyen.Com] Tôi Là Đạo Sĩ


Tôi ngạc nhiên trước sự thành khẩn của gã, rõ ràng gã đúng thật là người "làm ăn đàng hoàng" nhất mà tôi từng gặp -_-. Tôi quay sang nhìn gã rồi cất giọng nói:

- Muốn biết anh gây ra chuyện gì phải mời vong về hỏi mới rõ được! 12h đêm nay tôi và anh ở lại nhà hàng "thỉnh vong đối chất"!
 
Quyển 3 - Chương 12: Thỉnh vong đối chất


Kim ngắn đồng hồ điểm về đúng 12 giờ đêm cũng là lúc tôi bắt đầu làm phép mời vong đối chất, gã nhóc 12 đang ngồi gần đó run như cầy sấy miệng lắp bắp lên tiếng:

- Thầy...ơi! Tí nữa vong nhập vào thầy đối chất với tôi nếu không may nó hứng chí lên bóp cổ tôi, kéo tôi đi thì làm sao?

Tôi nhìn gã mỉm cười:

- Yên tâm! Vong không nhập vào em đâu...!

Gã hốt hoảng nắm lấy chân tôi cầu xin:

- Thế chẳng hóa ra vong nó nhập vào tôi lỡ về sau tôi điên điên khùng khùng nốt phần đời còn lại thì quá tội ạ? Tôi van xin thầy! Tôi không muốn tạo điểm nhấn trong đêm hôm nay đâu!

Tôi vừa buồn cười vừa cố gắng rút chân ra khỏi vòng tay của gã:

- Ngã... thầy! Anh yên tâm vì "moa" đã có cách!

Tôi lấy trong balo ra một con búp bê con trai nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, gã ngơ ngác nhìn con búp bê rồi buột miệng lên tiếng:

- Búp bê hình dáng giống xếp Tường quá vậy? Thầy là FLY à?

Tôi nhăn mặt nhìn hắn:

- Vớ vẩn FLY với Tường tiếc gì ở đây, đây là "búp bê triệu hồn" made in mr Núi đấy, yên tâm hàng việt nam chất lượng tâm linh, thử cái là biết có dùng được hay không!

Gã có vẻ hoài nghi nhưng tôi cũng kệ, để con búp bê lên chiếc bàn, tôi lấy bùa ra làm phép rồi dán lên người con búp bê. Tay tôi bắt quyết rồi miệng lẩm nhẩm thần chú:

- Vong hỡi vong ơi... Vong có chết oan...Nếu có oán than... Về đây than khóc!

Tôi lẩm nhẩm 3 lần rồi chĩa tay thẳng về con búp bê, con búp bê vẫn không có phản ứng gì. Có lẽ vẫn chưa đủ tâm pháp và thành ý, tôi nhắm mắt tập trung tinh thần rồi chĩa mạnh quyết tay về phía con búp bê.

Con búp bê từ từ cử động rồi rung lên bần bật, lúc này tôi biết là mình đã triển phép thành công mời vong nhập hồn. Tôi dõng dạc lên tiếng hỏi vong:

- Vong là người ở đâu? Vì sao chết rôi mà không tìm đường đầu thai về đây phá gia chủ? Có thiếu thốn hay oan khuất gì thì mau nói ra đi để thầy giúp vong giải quyết?

Một tiếng khóc thút thít khẽ vang lên từ phía con búp bê, gã trọc đầu thì sợ xanh mắt mèo chỉ biết quỳ rụp xuống không dám ngóc đầu lên. Tôi cũng thấy hơi rợn, nhưng mau chóng lấy lại tinh thần nói thật dõng dạc:

- Vong có oan khuất hay thiếu thốn gì thì mau mau nói đi!

Con búp bê rung lên liên hồi, tiếng khóc thút thít cũng từ từ vang lên to hơn:

- Hu hu.....hu! Thầy ơi.... tôi chết oan.... lắm!

Tôi nhẹ nhàng hỏi vong:

- Vong phải nói vì sao chết oan thì thầy mới giúp được vong chứ?

Tiếng khóc lại càng văng vẳng to hơn thể hiện sự oan khuất đến mức cùng cực:

- Tôi tên...Trang vốn thuộc thôn Tràng...! Nhà tôi cách đây hơn trăm cây số... Lấy chồng tên Nghĩa.... cách nhà hàng này.... 100m...! Bố mẹ tôi vốn nghèo khó vì muốn các em tôi được đủ ăn nên gả tôi cho một người mắc bệnh down, vì các em nên tôi cũng nhắm mắt đưa chân tưởng là có thể..... Ai ngờ về nhà chồng thì mẹ chồng đối xử với tôi như con ở..., không vừa lòng hay bực tức thì bà lôi tôi ra đánh đập cho hả giận...! Có một lần... do quá nặng tay... bà ấy tưởng tôi chết... nên chôn sống tôi dưới... mảnh đất này...!

Không ngờ là vong này lúc sống lại gặp nhiều trắc trở như vậy. Tôi nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy sao vong lại ám gia chủ nhà này? Muốn trả hận cũng phải tìm đúng người mà trả chứ?

Tiếng khóc lại nức nở da diết hơn:

- Tôi nào có muốn ám gia chủ đâu? Tôi cũng muốn được gần cha mẹ tổ tiên lắm chứ? Nhưng xác tôi bị chôn sống ở đây nên hồn tôi cũng không đi xa hơn được, chỉ còn cách tìm gia chủ cầu mong họ giúp đỡ, nhưng số tôi và gia chủ vốn xung khắc nên khiến anh ta gặp vận đen!

Gã trọc đầu lúc đầu còn run vì sợ nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của cô gái chết oan thì gã lại khóc nức nở, không ngờ dân anh chị mà cũng không cầm lòng được trước cuộc đời bất hạnh của người khác. Gã gạt nước mắt lên tiếng:

- Cô yên tâm đi! Nhất định tôi sẽ đưa xác cô về quê không những thế tôi nhất định đòi lại công đạo cho cô...!

Vong ngừng khóc rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cám ơn 2 người...! Ơn này tôi không biết báo đáp ra sao!

Gã trọc đầu phẩy tay:

- Cô không cần báo đáp đâu! Chỉ cần xong vụ này cô đi đầu thai bắt đầu cuộc đời mới đừng ám theo tôi là được rồi!

*************************************

- Giờ xong việc rồi, việc còn lại anh hứa với vong thì anh từ từ lo nốt nhé!

Tôi sắp xếp lại đồ đạc cho vào balo rồi quay gót định đi, nhưng gã lại nắm vai tôi giữ lại rồi cười khì:

- Đâu thể đi nhanh thế được thầy? Mấy việc đòi lại công đạo và đưa xác về quê thì tôi lo được! Nhưng... thầy làm ơn thì làm cho trót... đưa hồn cô ấy đi đầu thai sớm chừng nào tốt chừng ấy hộ tôi cái!

Tôi thở dài:

- Luộc ghẹ và tôm cho thầy ăn! Nhanh không đổi ý....!
 
Quyển 3 - Chương 13: Cầu Nại Hà


Vài ngày sau, 1h đêm tại một ngọn đồi gần nhà hàng hải sản...

Tôi nhìn vào đồng hồ, giờ hẹn sắp đến chắc cô ấy cũng gần tới rồi, vài ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra nhưng tất cả đều đã êm xuôi. Gã nhóc 12 sau khi được vong chỉ điểm thì sáng hôm sau đã cùng các anh em xới tung lớp gạch đất dưới nhà vệ sinh, đúng thật là có một cái xác giới tính nữ đang thối rữa nằm sâu trong lòng đất khô khốc. Ngay lập tức chúng tôi báo công an để họ làm pháp y hiện trường, nghi ngờ lớn nhất là thuộc về gia đình bên nhà chồng và chỉ sau một ngày điều tra hỏi cung bằng nghiệp vụ sắc sảo cuối cùng kẻ thủ ác đã phải cúi đầu nhận tội.

Bố mẹ nạn nhân cũng đã đưa xác cô gái đưa về quê an táng, nhìn khuôn mặt khắc khổ xen lẫn là sự đau đớn khi nhìn đứa con gái ruột bị sát hại có lẽ tôi cũng hiểu tâm trạng của họ lúc này, họ vừa hối hận vừa đau lòng cứ nghĩ rằng gả con cho nhà giàu có là tốt cho con mình, tốt cho gia đình nhưng...có ai ngờ... giá như thời gian có quay trở lại... nhưng thời gian thì không thể quay lại...

Tiếng gió thổi làm vụt tắt luồng suy nghĩ trong tôi, cô ấy đến rồi... hình bóng cô gái trẻ từ từ hiện ra trong làn sương mờ ảo... nhìn cô ấy cỏ vẻ tươi tắn hơn... đẹp hơn... Tôi mỉm cười nhìn về phía cô ấy:

- Xác cô đã nhập thổ an táng! Người thân cũng đã gặp lại! Vậy chắc có thể lên đường rồi đúng không?

Cô gái cười mỉm khẽ gật đầu:

- Ơn này tôi không biết báo đáp ra sao! Đành hẹn kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp!

Tôi nghiêm mặt nói:

- Linh tinh! Cấm cô làm kiếp trâu ngựa! Phải làm một người có cuộc sống hạnh phúc! Giờ âm đã đến, cô mau đi qua cầu Nại Hà đi! Mọi thứ tôi đã sắp xếp hết rồi!

Cô gái từ từ bước đến chiếc cầu làm bằng giấy, trước khi bước lên cô quay lại nhìn tôi mỉm cười:

- Cám ơn....!

Lòng tôi xúc động khôn tả, tôi cố gắng mím môi tránh không cố rơi dòng lệ nhưng cảm xúc trong lòng tôi thực sự rất nghẹn ngào, thương thay số phận người con gái mười hai bến nước, biết bến nào f***c, biết bến nào trong. Nhìn số phận của vong hồn cô gái trước mặt tôi bỗng nhớ đến một bài hát mình từng nghe:

"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai

Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài

Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn

Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên

Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền

Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến

Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên

Chưa yêu lần nao biết ra làm sao

Biết trong tình yêu như thế nào

Sông sâu là bao nào đo được đâu

Lòng người ta ai biết có dài lâu

Qua bao thời gian sống trong bình an

Lỡ yêu người ta gieo trái ngang

Nông sâu tùy sông làm sao mà trông

Chưa đổ bến biết nơi nào f***c trong

Rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên

Một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền

Bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn

Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng

Dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng

Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng

Đời người con gái không muốn yêu ai được không?"

Hình bóng của cô gái đi qua cầu rồi dần dần biết mất, tôi lặng người định thu dọn mọi thứ định quay về nhà hàng thì bỗng sực nhớ ra... đã tiện một công mở đường đến cầu Nại Hà sao không cho ẻm ma nữ đi luôn một thể đỡ mất công làm phiền mình sau này.

Nghĩ là làm tôi mở balo lấy kính bát quái ra, từ lúc mr Núi nâng cấp kính chiếu yêu thì giờ tôi không cần lo lắng về cách sử dụng pháp bảo này nữa. Áp tay vào đằng sau kính bát quái, miệng tôi hô lớn:

- Khắc xuất! Khắc xuất!

Một cơn gió thổi mạnh từ trong kính bát quái khiến sương mù xung quanh từ từ dày đặc, giọng cười ghê rợn quen thuộc khiến tôi ngày nhớ đêm mong lại văng vẳng khắp quả đồi khiến chim chóc vỗ cánh bay sạch:

- Ha Ha Ha! Cuối cùng ta lại được tự do rồi! Ha Ha Ha!

Tôi chễ miệng nhìn về phía em ma nữ đang cười tự sướng:

- Cười xong chưa? Tôi giữ lời hứa thả cô ra rồi đấy! Cầu Nại Hà cũng mở đường cho cô luôn rồi! Mau mau đầu thai luôn đi!

Ẻm trợn mặt nhìn về phía tôi rồi nghiến răng nhả ra từng chữ:

- Thằng khốn nhà ngươi! Nhốt chị mày một năm trời trong cái kính hôi thối! Hôm nay chị mày quyết xẻo thịt róc xương mày mới hả cơn giận này!

Tôi lấy ngón út ngoáy tai như không quan tâm lời ẻm nói lắm, nếu là nửa năm về trước pháp lực kém cỏi thì có cho tiền tôi cũng không dám vuốt râu hùm ẻm, nhưng hiện tại sau khi vùi mài kinh sử lẫn thực hành combat vài trận vào sinh ra tử thì tuyên bố thẳng luôn là trình ẻm giờ tuổi teen. Tôi cười khểnh giơ tay ra hiệu khiêu khích:

- Come on! Baby! Em đã muốn vĩnh bất siêu sinh thì anh cũng hết cách!

Ẻm từ từ bay lên giữa không trung, chắp tay bắt quyết lẩm nhẩm tiếng gì tôi nghe không hiểu, rồi ẻm nhắm mắt lại miệng hô lớn:

- Âm binh địa giới.... Vong hồn ngạ quỷ...Vâng mệnh của ta.... triệu hồi "Hắc Bạch Vô Thường"

Từ đằng sau ẻm, hai luồng khói một đen một trắng từ từ hiện ra kèm theo tiếng hô vang như ẩn như hiện:

- Hắc Bạch Vô Thường bái kiến quận chúa Diêm gia!
 
Quyển 3 - Chương 14: Hắc Bạch Vô Thường


Luồng khói mờ ảo tan dần hiện rõ bóng hình hai người mới xuất hiện, đôi mắt tôi mở to tròn như không thể tin nổi, miệng tôi mấp máy như không nói nên lời:

- Sao... đẹp trai quá vậy?

Thực vậy, trong tâm trí tôi thì "Hắc Bạch Vô Thường" phải giống như hai quỷ thần đáng sợ mặc áo trắng và áo đen, đội chiếc mũ nhọn dài và cái lưỡi phải thò lò cả mét nhưng hiện giờ trước mắt tôi thì hai vị quỷ thần đó xuất hiện cứ như là soái ca trong phim ngôn tình vậy.

Bạch Vô Thường mặc bộ đồ vest trắng, tóc dài nhuộm trắng và nhìn khuôn mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú cùng thân hình cáo ráo khó cưỡng. Còn Hắc Vô Thường thì mặc bộ đồ vest đen, tóc ngắn đen như gỗ mun, đeo chiếc kính gọng đen nhìn có vẻ lạnh lùng bất cần cùng dáng đi vô cùng men lỳ.

Nhìn lại bộ dạng của tôi rồi nhìn hai người họ thực sự trong lòng tôi có đôi chút ghen tỵ, đang mải mê suy nghĩ linh tinh thì tâm trí tôi phải quay về hiện tại khi nhìn vào khuôn mặt ẻm ma nữ đang cười khỉnh. Lần này tôi chơi ra lửa thật rồi, không ngờ ẻm lại là con gái của diêm vương, nếu biết trước có ngày hôm nay chắc tôi vĩnh viễn nhốt ẻm trong kính bát quái luôn quá.

- Sao thế? Giờ mới biết chị mày đây là con ông cháu cha thì muộn rồi em ạ! Hắc Bạch Vô Thường xử lý thằng oắt con đó cho ta!

Hắc Vô Thường nghiêm mặt hô lớn:

Quỷ sai! Chấp hành mệnh lệnh!

Từ trong màn đêm u tịnh, một đoàn quân quỷ sai hiện ra báo hiệu ngày tàn của tôi đang cận kề, 2 bàn chân tôi run như cầy sấy không thể bước đi chứ đừng nói là chạy. Tôi nhắm mắt chờ đợi bọn quỷ sai đến bắt hồn tôi đưa về địa phủ, thời gian như trôi thật chậm, mồ hôi chảy xuống từng giọt kèm theo nỗi sợ hãi cùng cực nhưng vang lên trong màn đêm chỉ là tiếng hét của ẻm ma nữ:

- Các ngươi làm gì vậy? Thả ta ra? Thằng nhãi kia mới là người cần bắt cơ mà? Nhầm rồi! Nhầm thật rồi...!

Bạch Vô Thường mỉm cười nói:

- Chúng tôi vâng lệnh Diêm gia! Đưa quận chúa về địa phủ!

Xin người đừng làm loạn thêm nữa! 

Đoàn quỷ sai và ẻm quận chúa biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Hắc vô thường quay mặt lại nói với Bạch vô thường:

- Ngươi đưa quận chúa về diêm phủ trước đi! Không biết cô ấy sẽ giở trò gì đâu! Ta ở đây có chút việc riêng sẽ về sau!

Bạch vô thường mỉm cười biến mất trong màn đêm sâu thẳm đâu đây vẫn còn văng vẳng câu nói của y:

- Nhớ thêm cả phần ta vào nhé!

Giờ đây chỉ còn tôi và Hắc vô thường đối mặt với nhau, không biết mục đích của y là gì! Việc riêng mà y nói có liên quan đến tôi không? Liệu hắn có xử lý tôi không? Thật sự nỗi bất an và hoang mang của tôi tăng theo từng giây trong thời điểm này. Vẫn là khuôn mặt lạnh tanh cùng giọng nói đều đều:

- Đáng lẽ bọn ta chỉ có nhiệm vụ đưa quận chúa về địa phủ nhưng... Hắc Bạch vô thường bọn ta trước giờ luôn coi cô ấy như em gái... kẻ nào đối đầu với cô ấy cũng là đối đầu với bọn ta... Chưa kể là ngươi còn dám tự tiện mở đường đến cầu Nại Hà không thông qua địa phủ... Nếu ta không có chút chuyện nên làm thì sau này 3 chữ "Hắc Vô Thường" còn ai xem ra gì nữa!

Tôi run rẩy nhẹ nhàng cúi đầu:

- Tiện dân ngu muội không biết gây họa lớn mong Hắc Vô Thường gia gia rộng lương hải hà tha cho tiện dân một con đường sống!

Hắc Vô Thường cười nhạt gỡ cặp mắt kính xuống:

- Yên tâm là ta sẽ nhẹ tay với ngươi! Chỉ đoạt mạng chứ không ảnh hưởng đến hồn phách của ngươi đâu!

Một cơn gió lạnh thổi mạnh ngang qua, hắc vô thường lao đến tôi như tia chớp bắt đầu cho một cuộc chiến mới sắp được mở ra.
 
Quyển 3 - Chương 15: Đồng Hóa


Thụp... tôi có thể cảm nhận được nắm đấm của Hắc vô thường đang thúc vào bụng mình, một cơn đau âm ỉ thật khó mà diễn tả, tôi nghiến răng nén đau nhưng rít qua kẽ răng vẫn là từng hơi thở dốc. Y khẽ nói vào tai tôi:

- Mới chỉ là màn mở đầu,,, mà đã không chịu được rồi à?

Rốp... mặt tôi lật sang một phía, đầu tôi lệch hẳn đi và ngã quỵ xuống dưới đất, tôi cố gắng lê từng bước về phía cái cây rồi dựa vào từ từ đứng dậy. Từ khóe miệng lấm thấm vài giọt máu chảy ra, tôi lau miệng rồi đưa hai tay lên trên ngang miệng thủ thế, Hắc vô thường không lấy gì làm vội, khuôn mặt y lạnh tanh vừa nói vừa tiến chầm chậm về phía tôi:

- Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ làm cho ta chút gì đó bất ngờ! Nhưng... có lẽ đoạt mạng ngươi cũng chẳng vui vẻ gì lắm! Vậy ta sẽ từ từ hành hạ ngươi...!

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi chỉ thấy bụng mình bị thúc liên tục một cách đau đớn. Máu miệng tôi thổ ra liên tục, theo phản xả tôi đưa tay xuống đỡ đòn thì...Rầm.....! Một đấm của y thẳng giữa mặt tôi... tâm trí tôi mơ hồ... không còn nhìn rõ nữa... đâu đây chỉ còn suy nghĩ trong đầu....:

- Mình phải chết ở đây sao...ở đây sao...?

- Sao không phản kháng? Cứ nín nhịn thế này... cũng không phải là điều tốt đâu...!

Giọng nói như văng vẳng trong trí não tôi... Tôi cố gắng dồn hết ý trí để trả lời lại nó:

- Có thể sao? Nếu phản kháng chỉ có con đường chết mà thôi? Địa giới sẽ không tha cho tôi đâu...!

-Nếu không phản kháng thì ngươi cũng chết thôi...! Đến nước này chỉ có thể liều một phen... nhận lấy sức mạnh của ta đi!

Hai bàn tay tôi nắm chặt lại, nghiến răng dồn hết sức đấm thẳng vào ngực Hắc vô thường:

- Tha thu Nộ Phá Quyền......!

Hắc Vô Thường ăn trọn một đấm bay thẳng về phía sau chục mét, đôi mắt tôi nhìn lại nắm đấm vừa tung ra mà lòng đầy phẫn uất:

- Tại sao....? Tại sao.... cứ phải ép người quá đáng như vậy?

Y vẫn đứng dậy như không hề hấn gì, đôi mắt có vẻ đầy bất ngờ trước điều vừa xảy ra, rồi y khẽ cười nhạt và lên tiếng:

- Cuối cùng ngươi cũng đánh nghiêm túc rồi à? Good... phải như thế thì trận chiến có thêm điểm nhấn chứ! Tiếp tục nào...!

Hắc Vô Thường lại thoáng như cơn gió lao thẳng về phía tôi, nhưng bây giờ thì tốc độ của y có vẻ chậm hơn rất nhiều... à mà không... phải nói là mắt tôi giờ có thể nhìn thấy từng chuyển động của y. Tôi lé người tránh cú đá quét của y rồi phi thẳng tới thúc cùi chỏ vào ngực y rồi thuận tay đưa tay lên trên đấm thẳng vào mặt y. 

Hắc vô thường dính 2 đòn nặng bay người về phía sau nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ nên tiện đà lao đến song phi cước vào ngực y kết thúc pha combat một cách hoàn hảo. Tôi đưa tay lên trán làm điệu buồn phiền cùng câu nói vô cùng não nề: 

- Tiện dân đã bảo là tiện dân biết sai rồi! Sao cứ phải làm căng rồi ra nông nỗi này...!

Hắc vô thường nghiến răng nén đau đứng dậy, khuôn mặt y từ lạnh tanh dần dần chuyển màu đen tuyền... khẽ đưa tay lên miệng lau sạch vết máu rồi y đưa tay vào trong khoảng không bóng đêm lôi ra một thanh đoản kiếm sạm đen. Thân thể y từ từ biến đổi thành những gì mà tôi đã tưởng tượng trước đó: một chiếc sừng lớn trên đầu, cái lưỡi bắt đầu thè ra dài ngoằng cùng với khuôn mặt nộ rõ vẻ tức giận:

- Thằng nhãi ranh láo toét! Hôm nay tao quyết phải lôi được linh hồn mày về địa phủ!
 
Quyển 3 - Chương 16: Đàm phán


Hắc vô thường lao về phía tôi vút ngang hắc kiếm của y như một cơn gió, đang trong cơn hoảng loạn tôi vẫn bình tĩnh nắm chặt "phá hồn kiếm" dắt sau lưng. 

Keeng! tiếng vũ khí chạm vào nhau làm tai tôi cảm thấy hơi buốt, khuôn mặt đầy tử khí của y sát gần mặt tôi làm sự tự tin trong tôi biến mất hẳn, dồn hết sự bĩnh tĩnh cuối cùng tôi nói lớn:

- Hắc gia gia! Có gì từ từ nói! Đâu cần phải chơi tận như vậy?

Tôi lùi lại ra đằng sau nắm chặt kiếm thủ thế, khuôn mặt vẫn tái nhợt vì run sợ trước gương mặt thật của Hắc vô thường, y nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói vẫn đều đều một cách lạnh tanh:

- Bắt cóc quận chúa diêm phủ, tự tiện mở cầu Nại Hà...! Ngươi còn gì để giải thích?

Tôi lấy tay xua trước mặt, khuôn mặt cố lộ vẻ oan uổng:

- Tiện dân nào đâu biết ma nữ đó... à không cô gái đó là quận chúa diêm phủ đâu? Tiện dân làm nghề đạo sĩ lấy việc trừ ma bắt yêu làm bổn phận, quận chúa hoành hành bá đạo thì nhiệm vụ đạo sĩ cũng là phải nhốt cô ấy lại thôi!

- Với cả việc mở cầu Nại Hà, tiện dân cũng đã đốt sớ và tiền vàng cho quan sai ở dưới trước chứ tiện dân không dám làm bừa, mở đường cho chúng sinh đầu thai trước giờ nhiều đạo sĩ khác cũng làm như vậy mà?

Hắc vô thường nhắm mắt trầm ngâm, có vẻ y như đang suy nghĩ điều tôi nói, rồi y lại lên tiếng bắt lỗi:

- Vậy việc chống người thi hành công vụ thì sao?

Tôi nhanh tay hiểu ý cho kiếm vào sau lưng rồi nhẹ nhàng cười xòa:

- Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà Hắc gia gia...! Chứ giờ đoạt mạng một kẻ thấp kém như tiện dân thì ngài cũng có lợi gì đâu?

Hắc vô thường biến đổi trở lại với hình dạng soái ca, y cười mỉa nhìn tôi nói:

- Thương lượng thế nào đây? Ngươi làm ta không nuốt trôi được cơn giận hôm nay! Vậy ngươi lấy gì để ta thỏa mãn?

Tôi cảm nhận được sự đáng sợ từ Hắc vô thường, y quả thật là kẻ không đơn giản rõ ràng hắn đang muốn lợi dụng tôi với mưu đồ gì đó. Với sức mạnh của pandaka thì việc cho y ăn no hành là điều quá đơn giản trong lúc này nhưng nếu làm thế chưa hẳn đã là việc tốt có khi còn tự chuốc lấy họa cho bản thân. Tôi nén nhịn nhục mỉm cười nói:

- Thương lượng ra sao tùy vào quyết định của ngài!

Hắc vô thường nở nụ cười mỉm đáng sợ, y quay mặt bước vào màn đêm tĩnh mịch rồi biến mất. Xung quanh màn đêm vẫn còn văng vẳng tiếng nói của y:

- Vậy ta sẽ còn quay lại tìm ngươi...! Vào lúc thích hợp...!

****************************************

Tiếng ô tô dừng bánh... cuối cùng tôi cũng đã đến nơi cần đến. Bước xuống xe, gã nhóc 12 hồ hởi nắm chặt tay tôi, miệng gã lắp bắp không nói nên lời:

- Cám ơn thầy rất nhiều...! Không có thầy tôi không biết đời tôi như thế nào nữa...! Tiện đây có một chút... gọi là... tấm lòng của tôi... mong thầy nhận cho...!

Vừa nói gã vừa dúi phong bì dày cộp vào túi tôi, nhưng tôi kiên quyết trả lại. Tôi ôn tồn mỉm cười nói:

- Em giúp anh không phải vì tiền! Em giúp anh là vì chúng ta có duyên...! Mai này có khi cần, em còn phải nhờ anh giúp lại em không biết chừng!

Gã cố nài ép nhưng tôi đã quyết không lấy là không lấy, cuối cùng gã bắt tay tôi rồi nói:

- Thầy đã quyết như vậy thì sau này nếu có cần giúp đỡ gì chỉ cần trong địa phận Đồ Sơn, có liều cả mạng tôi cũng không từ...!

Sau khi tiễn biệt gã nhóc 12, tôi liên lạc với hai sư tỷ muội để họ ra đón. Sau mấy ngày nhiều chuyện xảy ra tôi cuối cùng cũng có thể ăn no ngủ say được rồi... nhưng có lẽ đời không như mơ...!
 
Quyển 3 - Chương 17: Yêu quái


Đất có thổ công, sông có hà bá.

Tất nhiên khi đến nhà gia chủ việc đầu tiên là phải chào hỏi, tôi mỉm cười chào hai vị tiền bối đang trấn tọa tại chi nhánh tâm linh của Đồ Sơn:

- Rất vui mừng khi được gặp 2 anh, em là Nguyễn Đ được tổng bộ giao nhiệm vụ đến đây để chi viện cho bên chi nhánh mình! Đáng lẽ em đến cùng hai bạn này nhưng vì bận việc đột xuất giữa đường nên hôm nay mới trình diện được! Mong được 2 anh bảo ban giúp đỡ!

Anh chàng già dặn cười lớn một cách sảng khoái bắt tay chào mừng tôi:

- Không sao! Không sao! Chuyện nhỏ! Chuyện nhỏ! Anh xin tự giới thiệu anh tên là "can chôn xê" bà con thân thiết hay gọi vui là "cái chổi xề" là người quản lý chi nhánh tâm linh Đồ Sơn! Còn chú em này tên là "Hoang lầu" nhưng tên khó nhớ nên ai cũng gọi là "lầu hoang", cũng là nhân viên của chi nhánh tâm linh!

Lúc này tôi mới nhìn kĩ khuôn mặt và dáng vóc của 2 người họ, anh quản lý "can chôn xê" nhìn người hơi đậm khuôn mặt hơi đểu đểu một chút nhưng nhìn có vẻ lai lai người Hàn. Còn anh chàng tên " Hoang lầu " thì xêm xêm tuổi tôi, tóc nhuộm vàng chẻ ngôi giữa, tai đeo khuyên nhìn có vẻ hơi trẩu tre nhưng nghe tên tôi đoán anh này lai lịch nước tàu. Tôi mỉm cười xã giao lên tiếng:

- Nghe tên của 2 anh là em đã thấy lan tỏa khí chất của đạo sĩ rồi!

Thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!

Anh quản lý cười khì, trong khi anh nhân viên cũng mỉm cười đáp lễ. Sau khi chào hỏi xã giao xong, anh nhân viên tên Lầu đưa tôi đến căn phòng được sắp xếp cho tôi, nằm vật xuống giường tôi miên man suy nghĩ, mấy hôm nay quá nhiều truyện xảy ra trong lòng tôi thật không biết tương lai sẽ đi về đâu nữa. Từ truyện trấn trạch ngũ lôi đến truyện Hắc vô thường liệu tôi còn toàn mạng để sống cuộc đời vui vẻ bên những người thân của mình hay không?

Tôi đắm chìm trong cơn mộng mị lúc nào không hay, chỉ đến khi nghe tiếng nàng giục tôi ra ăn tối thì tôi mới chợt tỉnh giấc và quay về hiện thực. Vui vẻ ngồi ăn cơm cùng mọi người, nhất là khoảng thời gian bên nàng... vì tôi không biết... đời tôi nở hoa hay bế tắc nữa...

Bỗng nhiên tôi cảm nhận một sức ép nào đó rất nặng nề, tôi đơ người nhìn mọi người chung quanh... không chỉ tôi mà tôi cảm nhận ai cũng có cảm giác như vậy...!

Anh quản lý lạnh người toát mồ hôi lảm nhảm:

- Lại đến rồi... Nó lại đến rồi...!

Tôi lấy hết sức bình tĩnh hỏi mọi người:

- Cái gì đang đến... Rốt cuộc ở đây đang xảy ra truyện gì...?

Anh Lầu nhân viên run run người lẩm bẩm:

- Không... chỉ là ma...! Không phải...là một con ma...! Nó... sắp đến rồi...! Tôi... sắp phát điên vì nó mất rồi...!

Tôi cố dồn nén sức ép nặng nề bí ẩn, miệng cố gắng mấp máy nói ra từng lời có thể:

- Sư tỷ 2 người...! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây...!

Rồi sức ép dần dần biến mất, tôi thở một cách hổn hển, xung quanh đây có cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi ngơ ngác nhìn mọi người mong tìm ra một chút giải đáp trong đấy...!

Sư tỷ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:

- Oán hận nơi này quá lớn...! Giống như có rất nhiều oán linh tụ tập ở đây vậy...! Người nào pháp lực càng lớn thì càng cảm nhận rõ áp lực từ sự oán hận của các oán linh...! Bọn ta đã dò xét vài ngày hôm nay và tình cờ phát hiện ra có kẻ thao túng oán linh...!

Tôi lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc kẻ đó là ai? Người hay quỷ?

Sư muội run rẩy nước mắt lã chã nhìn tôi:

- Yêu quái...!
 
Quyển 3 - Chương 18: Xà yêu


- Yêu quái? Có khi nào là quỷ không?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại nàng... Nhưng nhìn bộ dạng đang run rẩy vì sợ của nàng thì tôi biết chắc kẻ gây ra chuyện này là một kẻ vô cùng đáng sợ, ít ra là ở tạo hình. Sư tỷ cố trấn tĩnh nàng rồi nói với tôi:

- Tuy ta và H cũng mới chỉ là thực tập sinh, nhưng bọn ta cũng học về hình dáng và cách phân biệt các loài ma quỷ, thực sự là hình dáng của kẻ này vô cùng kì dị...!

Tôi nhìn sư tỷ lòng vẫn còn chút hoài nghi:

- Hình dáng kẻ đó rốt cuộc ra sao?

Anh quản lý thở dài rồi từ từ kể lại những gì đã xảy ra:

- Tối hôm kia chúng tôi đi dò xét khu vực quanh đây thì phát hiện ra ngôi nhà hoang gần bãi biển Đồ Sơn tỏa ra oán khí dày đặc! Chúng tôi mon men tiến lại gần xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì bỗng thấy có kẻ đang thu thập oán linh...! Hình dáng của kẻ đó vô cùng kì dị... Lớp da bên ngoài của hắn là một lớp vảy xù xì, trên đầu hắn mọc ra 2 cái sừng dê và sau lưng hắn mọc ra 4 con rắn hổ mang nhìn cực kì gớm ghiếc...! 4 Người chúng tôi liên thủ lại định tiêu diệt yêu quái ai ngờ yêu thuật của nó quá mạnh đánh cho chúng tôi bán sống bán chết! May mắn mới chay được khỏi đó!

Sau khi nghe anh quản lý miêu tả về con yêu quái thì trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh, giống như có gì đó đang thôi thúc tôi vậy. Tôi im lặng không nói gì, rõ ràng việc này thật sự không đơn giản có khi nào tên yêu quái này liên quan đến "Ngũ lôi trấn trạch" không? Tôi buột miệng bâng quơ dò xét:

- Nghe có vẻ giống con mãng xà thành tinh...!

Anh quản lý nhìn tôi nói:

- Hay là tối nay chúng ta đến ngôi nhà hoang? Nếu có thêm chú em biết đâu có thể áp chế được con yêu quái đó!

Tôi lo lắng lên tiếng:

- Hôm nay thì chắc vẫn chưa được...! Em cần thêm thời gian chuẩn bị mọi thứ trước khi đi bắt yêu! Để tối mai chắc ăn hơn...!

*************************************************

7h tối hôm đó, chúng tôi có mặt gần căn nhà hoang gần bãi biển Đồ Sơn. Xung quanh căn nhà bị che lấp bởi cây cối um tùm tạo thêm vẻ rờn rợn tĩnh mịch đến ghê người. Qua đôi mắt âm dương nhãn của tôi có thể thấy được luồng yêu khí đang tỏa ra đến nghẹt thở tại nơi đây chứng tỏ kẻ bên trong đấy thực sự không đơn giản.

Ngó vào bên trong khe cửa nhìn qua lớp mạng nhện lưa thưa, tôi như xác nhận lại những gì sư tỷ muội nói với tôi.... Đúng thật không phải ma... cũng chẳng phải quỷ... Kẻ đang thao túng oán linh đó nhìn rất kì dị nhưng lại phảng phất điều gì đó khá quen thuộc. Một cơn gió lạnh thổi làm sống lưng tôi gai người, hiện giờ tôi có thể cảm nhận rõ mình đã không còn là mình nữa...

Tôi quay mặt lại nói với hai sư tỷ muội và 2 vị tiền bối:

- Mọi người ở ngoài này chờ...! Tôi sẽ vào đấu thử với nó để xem rốt cuộc nó là yêu ma phương nào...!

Sư tỷ nổi nóng lên tiếng:

- Lại cái tính thích thể hiện, 4 người chúng ta còn không phải đối thủ của nó thì một mình ngươi thì làm ăn được cái gì?

Nàng giữ tay tôi như đồng ý với lời sư tỷ:

- Chị P nói đúng đấy, Anh đừng liều mạng nữa... Anh không phải đối thủ của nó đâu...!

Tôi mỉm cười nắm chặt tay nàng rồi nói:

- Yên tâm! Anh biết mình đang làm gì mà...!

Tôi bước từng bước mạnh mẽ tiến thẳng về căn nhà hoang mặc kệ mọi người can ngăn. Mở toang cánh cửa ra. tôi nhìn thẳng về phía trước mặt con yêu quái, nó ngạc nhiên rồi tỏ ý buông lời thách thức:

- Lại là lũ phàm nhân thích gây chuyện! Lúc nào cũng muốn tự tìm chết...!

Tôi mỉm cười rồi phi thân tới đấm thẳng vào giữa bụng tên yêu quái:

- Tha thu Pandaka! Nộ phá quyền!

Cả thân hình đồ sộ của yêu quái bay thẳng về phía góc tường, Nó không hề hấn gì nhưng khuôn mặt nó bỗng dưng đờ ra ngạc nhiên như không tin vào mắt mình vậy. Tôi từ từ bước về phía tên yêu quái vừa nhẹ nhàng lên tiếng:

- Ngươi nhận ra chiêu thức này chứ...?
 
Quyển 3 - Chương 19: Pandaka vs Phờ ông tôm


Tên yêu quái kinh ngạc trước những lời tôi vừa nói, giọng hắn run run lắp bắp từng từ một:

- Tại...sao...ngươi...lại...biết..chiêu...thức...đó!

Tôi mỉm cười đưa tay lên vẽ vào không khí kí hiệu kì quặc, giọng nói tôi tỏa ra sự rờn rợn đến đáng sợ:

- Kí hiệu của la sát giới chắc ngươi vẫn còn nhớ chứ? Tả tướng quân "Phờ ông tôm"!

Miệng tên yêu quái dần dần mỉm cười sung sướng, giọng hắn run run như không tin vào mắt mình vậy:

- Ngài..là..pan...!

Tôi cắt ngang lời nói của tên yêu quái, đồng thời giả vờ giơ ngón tay chỉ về phía hắn:

- Im lặng! Nơi đây tai vách mạch rừng... bọn đạo sĩ vẫn còn đang ở bên ngoài quan sát...! Chúng ta hãy cùng nhau diễn một vở kịch cho chúng nó xem...! Với lại ta cũng muốn xem... sau 1000 năm không gặp thì tả tướng quân trình độ có tăng lên được tí nào không...!

Tên tả tướng quân đứng dậy cười nghiến răng lộ rõ 4 cái răng nanh của hắn:

- Hạ thần xin được chiều ý La Sát Vương...!

Tả tướng quân lao thẳng đến đấm mạnh về phía tôi, tôi đưa nhanh 2 tay ra đỡ đòn tấn công của hắn, quả thực áp lực đòn đánh rất lớn dù cố hết sức nhưng cả thân hình tôi vẫn bị đẩy mạnh về phía góc tường. Rõ ràng thân thể của tiểu đạo sĩ này cũng chỉ giúp tôi sử dụng được 1% năng lực vốn có. Nhưng như thế cũng là quá đủ để đấu tay đôi với " Phờ ông tôm". Tôi mỉm cười cố tình nói lớn cho bọn đạo sĩ bên ngoài nghe thấy:

- Xà yêu! Bản lĩnh ngươi cũng không tồi đâu!

Tả tướng quân có vẻ hiểu ý tôi nên cũng diễn khá tròn vai, hắn đọc thần chú hô biến hóa thành khổng lồ rồi ngạo mạn lên tiếng:

- Một thằng oắt con như mày nghĩ rằng có thể thắng được tao sao? Nếm thử chiêu này đi!

Tả tướng quân cúi người xuống, sau lưng hắn 4 con mãng xà lao đến tấn công về phía tôi... Vẫn chiêu thức quen thuộc của hắn: "Phập cái chết tươi". Tôi vất vả tránh né những phát cắn của bọn mang xà, nhưng cuối cùng sơ ý lại bị 4 con mãng xà cuốn chặt...

Gã tả tướng quân có vẻ phấn khích với những gì đã thể hiện, tôi nhìn hắn mỉm cười như công nhận thành quả tập luyện của hắn. Có lẽ đã đến lúc kết thúc trò chơi ở đây, tôi dồn hết sức gồng mạnh người rồi hô lớn:

- Pandaka thu tha tha thu! Phá...!

4 con mãng xà đang trói chặt tôi bỗng nhiên tan tành xác pháo, gã tả thừa tướng vẫn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị biến mất trong không gian tĩnh lặng.

Tôi cầm kính bát quái nói vừa đủ cho kẻ đang bị nhốt trong đấy nghe:

- Chịu khổ trong này vài ngày nhé...! Lúc thích hợp ta sẽ thả ngươi ra sau...!

Tôi mở cửa chính bước ra trong tư thế như của người anh hùng vậy, 2 sư tỷ muội và 2 vị tiền bối vẫn còn ngơ ngác trước màn trình diễn của tôi... mà họ ngạc nhiên cũng phải thôi... vì từ lúc ở trong ngôi nhà hoang đâu phải là bản thân tôi...

Hiện giờ kẻ đang nắm giữ thân xác của tôi là hắn - pandaka...!
 
Quyển 3 - Chương 20: Bí mật ngũ lôi


Tôi đang ở một nơi vô định, đợi chờ một kẻ mà tôi không biết trong đầu hắn đang toan tính những gì... Từ trong hư vô sâu thẳm cuối cùng thì khuôn mặt gớm ghiếc đó cũng xuất hiện. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sợ sệt, vì ngay lúc này bản thân tôi không còn gì để sợ nữa:

- Rốt cuộc là ông đang muốn giở trò gì? Pandaka!

Hắn nhìn tôi rồi thở dài quay đi:

- Ta muốn giở trò gì ư? Ngươi có biết là thế giới của ngươi sắp đến ngày diệt vong không?

Tôi ngạc nhiên trước lời mà hắn vừa nói:

- Diệt vong? Ý ông là sao? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?

Hắn nhe nanh cười lớn rồi ngoắc mắt nhìn tôi:

- "Ngũ lôi trấn trạch" cuối cùng mà ngươi đang tìm kiếm rất ở gần đây thôi...! Một khi trấn trạch bị phá vỡ thì cũng là lúc cánh cửa liên kết giữa lục giới mở ra và ngươi nghĩ xem ai là người có lợi nhất trong truyện này...?

Tôi dần dần hiểu ra mọi truyện... kẻ đang âm thầm phá "bỏ ngũ lôi trấn trạch" chỉ có một người: Atula vương..! Nhưng tôi cũng khó có thể tin được quỷ vương pandaka, rõ ràng hắn vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó... Tôi nghiêm mặt nhìn hắn:

- Ông nghĩ đến lúc này mà tôi còn ngây thơ tin lời ông nói sao?

Ông tự tiện chiếm lấy cơ thể tôi, chưa kể còn có bí mật gì đó với tên "tả phồng tôm"! Rốt cuộc là ông đang có mưu đồ gì!

Gã nhìn tôi rồi cười nhạt:

- 1000 năm... 1000 năm bị phong ấn trong thanh kiếm cùn, ngươi có hiểu cảm giác của một quỷ vương bất bại không? 1000 năm phải tha phương đất khách quê người liệu ngươi có hiểu nỗi cô đơn đó không? 1000 năm nhìn dân chúng la sát giới bị lũ atula đô hộ ngươi có hiểu nỗi nhục đó không?

Nước mắt của quỷ vương rơi xuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con quỷ khóc rõ ràng những lời hắn vừa nói là thật tâm từ đáy tim mà phát ra. Hắn mím môi lại, khẽ đưa bàn tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn:

- Đúng... ta có mưu đồ! Ta rất muốn atula mở cánh cửa thông với lục giới và lúc đó ta có thể trở về cố hương... thân xác của ngươi đáng lẽ thuộc về ta từ lâu rồi nhưng hôm nay ta trả lại cho ngươi!

Nếu ngươi muốn biết ngũ lôi trấn trạch ở đâu... hãy hỏi "phờ ông tôm" vì hắn từ đó mà lạc vào nhân giới!

Tôi chợt quay về thực tại, giờ đây thân xác tôi đã không còn bị pandaka nhập nữa, liệu những gì hắn nói có là sự thật không? 

"Phờ ông tôm" thật sự biết "ngũ lôi trấn trạch" ở đâu. Tối nay đối chất với hắn sẽ biết ngay.

*************************

Tôi đi về phía ngôi nhà hoang hôm trước, khung cảnh nơi này ban đêm ít người qua lại thích hợp để không bị ai đó làm phiền. Lấy trong balo ra kính bát quái, tôi nhìn thẳng vào kính rồi gọi:

- Tả tướng quân...! Ta có điều muốn hỏi?

Từ trong kính hiện ra khuôn mặt gớm ghiếc với 2 cái sừng dê trên trán, hắn nhìn tôi tỏ thái độ khúm núm:

- Quỷ vương bệ hạ muốn hỏi thần chuyện gì ạ?

Tôi đang định lên tiếng hỏi "phờ ông tôm" bỗng một giọng nói quen thuộc chen ngang:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Quay mặt lại tôi bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy người vừa cất lên tiếng nói... Một người mà tôi không biết phải giải thích ra sao vào thời điểm này.
 
Quyển 3 - Chương 21: Tỏ tình với giai nhân


- Sao em lại ở đây?

Tôi buột miệng hỏi khi nhìn thấy nàng, mà thực sự tôi cũng không biết phải nói sao ngoài câu đó nữa. Ánh mắt nàng ngờ vực, đôi chân nàng không tiến lại gần cũng không lùi lại xa hơn, giọng nói nàng vẫn lạnh lùng hỏi lại tôi:

- Ta hỏi ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai?

Tôi mỉm cười tiến lại gần nàng, giọng tôi dịu dàng khẽ đáp:

- Anh là Đ đây mà! Chứ anh còn là ai nữa...!

Nàng lùi lại rồi thủ thế nhìn tôi:

- Đứng im đó, cấm lại gần! Ngươi không phải là Đ! Đ mà ta biết không có tính cách như ngươi!

Tôi ngạc nhiên hỏi lại nàng:

- Tính cách như anh? Anh có điểm gì khác hồi xưa sao?

Nàng vẫn nghiêm mặt thủ thế đề phòng tôi:

- Cái đấy ngươi phải tự rõ nhất! Hồi xưa anh Đ tuy đôi lúc có hơi bẩn bựa, ham ăn lười biếng, đạo pháp kém cỏi, luôn luôn ảo tưởng sức mạnh nhưng anh ấy là người hiền lành, luôn quan tâm ta và không giấu diếm ta bất cứ chuyện gì...! Nhưng kể từ khi anh Đ mất tích ở ngôi nhà hoang tại ngõ chợ khâm thiên thì khác xưa hoàn toàn, ít nói hơn trước luôn tỏ ra bí hiểm và đạo pháp bỗng nhiên giỏi hơn trước rất nhiều! Rõ ràng ngươi không phải là anh ấy!

Tôi nhìn nàng rồi hít thở sâu nở nụ cười mỉm chi! Không ngờ từ trước đến giờ nàng luôn luôn quan tâm đến tôi và bất ngờ hơn nữa là trong mắt nàng thì ấn tượng về tôi lại xấu đến như vậy -_-.

Đôi mắt tôi thoáng buồn nhìn về phía nàng, miệng tôi cười buồn cất lên:

Trong mắt em, anh hồi xưa là kẻ như thế sao...?

Nàng không nói gì, đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên trước biểu cảm đó của tôi. Đôi mắt đượm buồn của tôi nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Trước kia anh thật sự là kẻ vô dụng, là thất bại của xã hội...! Thật sự anh chẳng có điểm gì tốt cả...! Nhưng càng ngày anh càng hiểu ra,,, không phải ai cũng là kẻ hoàn toàn vô dụng! Anh muốn làm người có ích cho xã hội...! Anh muốn không phải hộ thẹn với bản thân mình nữa...! Anh làm thế vì ai?

Tôi gượng cười nói tiếp:

- Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không...? Anh cứ nghĩ như mình gặp được tiên nữ vậy! Một cô bé dịu dàng, dễ thương luôn luôn cười với anh... Không chê bai, mắng nhiếc khi anh lười biếng! Lúc nào cũng cổ vũ, động viên anh cố lên...! Luôn luôn giấu sư phụ làm món ngon cho anh ăn...! Em có biết rằng lúc anh xa em... tâm trạng anh đau khổ đến mức nào không...?

Nàng im lặng nhìn tôi, đôi mắt nàng dường như đang chứa nhiều cảm xúc khi nghe tôi trải lòng... Tôi quay mặt đi giả vờ lau nước mắt. Lúc này 2 chúng tôi đối diện nhau nhưng không biết phải mở lời ra sao... Tôi lấy hết can đảm lao đến ôm lấy nàng, nàng không đẩy tôi ra chỉ đứng im bất động... Tôi lên tiếng trải lòng tâm sự:

- Không nói gì không phải vì anh trầm mặc, không thể hiện gì không phải vì anh thiếu cảm giác, không nói lời yêu không phải vì anh đa tình... Chỉ vì đơn giản lúc đấy anh thấy mình chưa xứng với em...! Giờ anh chẳng cần quan tâm quá khứ thế nào, tương lai ra sao... Chỉ cần em biết rằng lúc này... anh yêu em là đủ rồi...!

Giọng nói nàng khẽ run run:

- Anh đang tỏ tình với em ư...?

Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nàng khẽ gật đầu:

- Đúng vậy...! Em làm người yêu của anh nhé...!

Nàng xúc động đỏ mặt khẽ gật đầu...! Tôi ôm chầm lấy nàng cảm xúc lúc này thật sự khó nói lên lời...! Giờ đây trong tôi đã không còn gì vướng bận... Tôi ghé miệng vào tai nàng rồi nói nhỏ:

- Em liên lạc ngay với sư phụ nhờ thầy đến trợ giúp...! Tổng bộ có nội gián...!
 
Quyển 3 - Chương 22: Nội gián là ai ?


- Nội gián?

Nàng ngạc nhiên hỏi lại... Tôi vẫn ôm chặt nàng,khe khẽ nói vừa đủ nghe vào tai nàng:

- Có kẻ đang theo dõi chúng ta...! Cứ giữ nguyên tư thế này một lúc nữa nhé!

Thực ra đó là cái cớ thôi, chứ tôi vẫn muốn ôm nàng thêm một lúc nữa, lần đầu tiên được ôm ý trung nhân thì phải giở ít thủ đoạn để thỏa mãn bản thân chứ!:3 Sau khi vừa đủ độ tê, tôi cảm thấy nên dừng lại ở mức độ vừa phải sợ rằng nếu cứ lợi dụng nữa sẽ đi quá giới hạn bản thân mất -_-. Dù sao tôi cũng là đạo sĩ chân chính, cũng biết liêm sỉ không nên lợi dụng giai nhân.

Tôi nắm chặt tay nàng rảo bước về lại chi nhánh, miệng nở một nụ cười bí hiểm:

- Trước khi vạch mặt tên nội gián! Phải xử lý 2 con chuột nhắt trước!

********************************************

Ba người chúng tôi ngồi đối diện với 2 tên đạo sĩ thối bị trói, khuôn mặt chúng sưng vù nhìn rất đáng thương có lẽ sư tỷ ra tay hơi nặng. Tôi trầm mặc uống ly trà miệng nói chậm rãi:

- Nội gián trong tổng bộ là ai? Các người mưu đồ chuyện gì? Nói!

Tên quản lý tức giận xửng cồ chửi tôi:

- Tên khốn nhà ngươi! Dám vu khống cho cán bộ cấp cao của tổng bộ là nội gián! Còn dám đánh đập bọn tao! Có tin tao báo cáo với cấp trên xử lý tụi mày kh....!

Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị tôi đá cho một cái vào mặt, với loại người này cứ phải dùng bạo lực thì bọn nó mới hết bướng được. Tôi trừng mắt lên tiếng:

- Bố láo với đại nhân tao này! Cái loại tư chất kém mà cũng đòi làm đạo sĩ à? Chúng mày đạo nhạc may ra tao còn tin! Bỏ thuốc kích thích vào đồ ăn làm cho bọn tao bị ảo giác rồi nghĩ rằng là áp lực của oán linh. Mượn tay bọn tao tiêu diệt tên yêu quái ở ngôi nhà hoang. Rốt cuộc chúng mày là ai? Có mưu đồ gì?

Hai tên đạo sĩ thối vẫn im lặng câng câng tỏ thái độ, tôi nhếch mép cười mỉm:

- Cứng! Để xem chúng mày cứng đến mức nào...!

Tôi lấy kính bát quái ra, áp tay vào sau kính, miệng hô lớn:

- Khắc xuất! Khắc xuất!

Từ trong kính, một luồng khói đen từ từ bay ra dần dần hiện ra hình hài tả tướng quân! Bộ dạng kì dị khiến cho hai tên đạo sĩ chết khiếp, 2 sư tỷ muội vừa bất ngờ vừa sợ hãi không ngờ tôi lại thả tên yêu quái ra...! Tả thừa tướng nhe hàm răng nhọn hoắt về phía hai tên đạo sĩ, 4 con mãng xà đằng sau cũng nhe nanh phồng mang trông hết sức quỷ dị.

Tôi bình thản đưa tay lên gãi trán, miệng chậm rãi hỏi lại:

- Giờ có nói hay không?

Tên đạo sĩ "hoang lầu" sợ hãi run run lên tiếng:

- Tôi nói...! Tôi nói...! Nội gián là....!

Tên quản lý hét lớn:

- Đừng nói....!

Nhưng không kịp... 2 tên đạo sĩ rởm bỗng mắt trợn tròn, miệng trào máu đen xen lẫn giòi rồi co giật mà chết nhìn hết sức kinh tởm. Bọn tôi xanh mặt không nói nên lời, sư muội đứng khép nép sau sư tỷ miệng run run hỏi:

- Bọn họ làm sao thế?

Tôi bịt mũi nhìn thân xác 2 tên đạo sĩ rởm rồi nói:

- Bọn chúng chết rồi! Bị "Cổ" giết!

Hai sư tỷ nhìn tôi ngạc nhiên rồi đồng thanh hỏi:

- "Cổ" là gì?

Tôi thở dài lên tiếng giải thích:

- Theo sách ghi lại thì "Cổ" là trùng độc do người dân tộc miền núi trung quốc nuôi thời xưa, thường được các đạo sĩ dân tộc dùng để ếm hại người...! Đông Nam Á người ta còn gọi là ngải trùng...! Rõ ràng kẻ đứng đằng sau bọn này không đơn giản...! 

Lúc này sư tỷ mới hết sợ hãi, ẻm lạnh lùng hỏi tôi:

- Sao ngươi lại biết trong tổng bộ có nội gián? Biết 2 tên này là nội gián? Và quan trọng nhất: Sao ngươi lại cùng một giuộc với tên yêu quái này...!

Gã yêu quái nóng mắt tức giận:

- Con ranh kia...! Ngươi bảo ai là yêu quái...? Ta là tả thừa tướng nước la sát quyền uy tột độ chứ không phải là yêu quái nhá...! OK?

Tôi ra hiệu cho tả thừa tướng im lặng, rồi thở dài trầm ngâm lên tiếng:

- Thôi được hôm nay tôi kể hết tất cả những gì mà tôi biết cho hai người!
 
Quyển 3 - Chương 23: Phơi bày sự thật


- 2 người có nhớ lúc mà tôi đến chi nhánh này không? 2 người nói là đã bị áp lực của oán linh từ mấy hôm trước, nhưng tại sao tôi lại không bị mà đến khi tôi đến chi nhánh thì mới bị? Dù tôi cũng ở trong địa phận Đồ Sơn! Chính từ lúc đó là tôi đã hoài nghi có kẻ dở trò...!

Tôi ngồi xuống ghế, thở dài rồi nói tiếp:

- Tôi lấy cớ còn mệt mỏi không đến ngôi nhà hoang vội thực chất là đêm hôm đó tôi ăn thử lại đồ ăn còn thừa và phát hiện ra là cái áp lực của oán linh mà các người nó là ảo giác của "cannabis",nói nôm na là lúc đó chúng ta đang bị ảo giác do tác dụng của chấ kích thích! Lúc đó tôi biết 2 tên đạo sĩ ở chi nhánh này chắc chắn không phải tốt lành gì vì vậy...!

Tôi đưa cốc lên uống nốt nước trà cho đỡ khát rồi lại lên tiếng:

- Sáng hôm sau tôi đi dò hỏi hàng xóm xung quanh thì mới biết là ngôi nhà này 2 tên đạo sĩ đó mới thuê được 1 tháng vậy điều đó chứng tỏ rằng không có cái nơi nào tên là chi nhánh tâm linh Đồ Sơn cả!

Sư tỷ suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn tôi cất lời:

- Điều ngươi vừa nói chỉ chứng minh được 2 tên này là nội gián!

Vậy ngươi và tên tả thừa tướng kia có mối quan hệ như thế nào?

Vừa nói ẻm khó ưa vừa liếc xéo sang "phờ ông tôm", tôi trầm mặc trả lời:

- Sư tỷ còn nhớ lúc Atula vương nhập vào tôi không? Dù sau đó hắn đã bị trục xuất khỏi người tôi nhưng thực ra hắn vẫn nhăm nhe muốn nhập vào thân xác tôi một lần nữa. Lúc mà tôi mất tích sau khi chạm trán huyết thi thực ra là tôi bị atula vương bắt... cũng may là có "phá hồn kiếm" giải cứu cũng chính là linh hồn của vua quỷ Pandaka!

2 sư tỷ muội họ sững sờ vì những gì tôi nói, có lẽ câu chuyện đằng sau thì không cần nói thêm nữa, vì họ chỉ cần suy luận cũng đoán được. Tôi đứng dậy tiến về phía tả thừa tướng, dõng dạc tuyên bố:

- Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm đồng minh của la sát giới...! Thời gian không còn nhiều vì atula vương chuẩn bị phá được trạch trấn cuối cùng của ngũ lôi trận rồi! Nếu còn chần chừ thì cánh cửa thông với lục giới sẽ mở ra, lúc đấy tất cả không thể cứu vãn được nữa!

Sư tỷ nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu lên tiếng:

- Được! Ta tin ngươi lần này! Ta sẽ thông báo ngay cho chủ tịch báo cáo tình hình hiện giờ!

Tôi giơ tay ngăn cản:

- Không được báo cáo cho Đại Đông...! 

2 Sư tỷ muôi ngạc nhiên đồng thanh đáp:

- Tại sao việc hệ trọng này lại không thông báo cho chủ tịch?

Tôi nghiêm mặt lên tiếng:

- Vì Y chính là nội gián...!
 
Quyển 3 - Chương 24: Hắc y đạo sĩ


2 sư tỷ muội bất ngờ trước lời vạch trần của tôi, họ thật sự sốc khi chủ tịch lại là nội gián, ngay cả bản thân tôi lúc đầu cũng không thể tin được nhưng đó lại là sự thật. Ẻm khó ưa nhìn tôi run run nói:

- Khoan đã! Sao ngươi lại cho rằng chủ tịch là nội gián?

Tôi thở dài rồi chậm rãi lên tiếng:

- Ai là người đưa cho chúng ta địa chỉ đến chi nhánh fake này? Chính là y! Chưa kể huyết thi ở ngôi nhà thần vòng cũng có liên quan đến lũ người hắc y đạo sĩ và atula vương... và cũng là y bảo chúng ta đến đó điều tra. Theo tôi suy đoán thì y có mối quan hệ với bọn hắc y đạo sĩ đó..!

Nàng ngạc nhiên hỏi tôi:

- Hắc y đạo sĩ? Bọn chúng là ai?

Tôi im lặng hồi lâu rồi thở dài lên tiếng:

- Anh cũng không biết! Nhưng theo kiến thức lịch sử đạo giáo có khả năng chúng là tổng hợp các thầy bùa tà giáo có xuất thân bên trung quốc, chúng cùng lấy tên gọi chung là: "Tà linh giáo". Bọn này chuyên làm đủ việc ác hại người không từ thủ đoạn miễn sao chỉ cần trả giá tiền tương xứng là được!

Ẻm khó ưa lại hỏi tiếp:

- Vậy rốt cuộc kẻ nào thuê bọn chúng phá ngũ lôi trận?

Tôi khẽ mỉm cười nhoẻn miệng:

- Nếu việt nam đại loạn thì kẻ nào có lợi nhiều nhất?

2 sư tỷ muội mặt mũi tái xanh lại run run lên tiếng:

- Phải chăng là....!

Tôi ra hiệu cho họ im lặng:

- Ngừng lại...! Nói tiếp nữa là không ổn đâu...! Rắc rối lớn đấy... chỉ cần tự hiểu trong lòng là được rồi!:3

Rồi tôi chống 2 tay vào cạnh bàn, dõng dạc nói với 2 người họ:

- Việc này cấp bách không thể trì hoãn đươc nữa! Chúng ta chia làm 2 đội, 2 người sẽ liên lạc với sư phụ và sư bá rồi ở đây chờ họ! Tôi và tả tướng quân sẽ đi trước điều tra mục đích của atula vương!

Ẻm khó ưa nhìn tên tả tướng quân rồi hắng giọng mỉa mai:

- Bộ dạng hắn thế này có sợ làm dọa chết người ta không?

Tả tướng quân đưa tay lên làm phép niệm chú, thân thể hắn từ từ biến đổi trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú! Rồi y quay lại nhìn ẻm khó ưa rồi cười mỉa:

- Bộ dạng này chắc vừa lòng em gái rồi phải không?

Ẻm khó ưa không nói gì tức giận qua đi...! Nàng nhìn 2 cái xác chết rồi run run hỏi tôi:

- Còn 2 cái xác này giải quyết ra sao?

Đúng là ca này cực kì khó xử lý, giờ báo công an cũng không ổn vì chúng tôi sẽ trở thành đối tượng tình nghi có khi còn bị giữ lại hỏi cung mà giờ này thì thời gian là vàng bạc. Tả thừa tướng mỉm cười lên tiếng:

- Vụ này để ta xử lý!

Hắn tiến về 2 cái xác, đưa 2 bàn tay từ từ chạm vào thi thể. Giữa lòng bàn tay từ từ hiện ta một vòng xoáy màu đen trong nháy mắt đã hút trọn 2 cái xác kia không còn dấu vết gì. Bọn tôi trố mắt nhìn hắn không nói nên lời, hắn đứng dậy bước ra cửa chính rồi quay lại nhìn tôi:

- Đi thôi! Ngươi chẳng vừa nghĩ thời gian là vàng bạc còn gì?

Tôi ngạc nhiên đi theo hắn rồi trộm nghĩ:

- WTF! Tên này đọc được suy nghĩ người khác sao?
 
Quyển 3 - Chương 25: Khảo sát núi "Hòm"


- What the con heo mập ú...! Ngươi chơi ta à..? Phờ ông tôm...!

Tôi hổn hển vừa lê bước chân vừa nhìn về phía tả tướng quân. Hắn chỉ về ngọn núi đằng xa rồi chậm rãi nói:

- Sắp đến rồi...! Ở gần đỉnh ngọn núi kia kìa...!

Tôi trố mắt nhìn về hướng tay hắn chỉ, mặt đơ không biết phải nói sao lúc này luôn... Khoảng cách từ đây đến gần đỉnh ngọn núi đó ít nhất cũng phải 30 cây số nữa. Đôi mắt tôi nộ hỏa nhìn về phía hắn như có ý muốn chửi cho bõ ghét, hắn dường như hiểu tôi đang nghĩ gì ( Mà đúng là hắn đọc được suy nghĩ người khác mà -_-), mặt lạnh lên tiếng:

- Người dân La sát giới bọn ta đi như thế là bình thường..! Có sao đâu?

Không thể nói gì thêm với hắn, vì có vẻ như mẫu thân hắn quên cho i ốt vào canh. Tôi lôi con Bphone mới tậu ra gọi cho một ai đó... 15 phút sau một con mec bóng loáng dừng xe ở trước mặt tôi. Mở kính xe ra không ai khác là gã giang hồ hôm nọ nhìn tôi niềm nở.

Gã nhóc 12 mở cửa cho bọn tôi ngồi vào xe, tên tôm ngơ ngác nhìn con xe ô tô như người tiền sử nhìn thấy quái vật vậy. Có lẽ đến nhân giới, hắn vẫn còn lạ nước lạ cái....! Gã nhóc 12 quay xuống cười khì hỏi:

- Thầy muốn đi đâu để tôi chở thầy đến tận nơi...!

Tôi chỉ về phía ngọn núi đằng xa.. Gã nhóc 12 mặt tái xanh giọng run lẩy bẩy:

- Thầy muốn đến núi "Hòm" sao? Nơi đấy thật sự không tốt đâu...!

Tôi ngạc nhiên hỏi gã:

- Núi "Hòm" có gì mà sao anh sợ thế?

Gã nhóc 12 run run kể:

- Nơi đó là nghĩa địa từ xa xưa rồi...! Người dân hồi xưa có phong tục đưa quan tài đóng chặt trên vách núi...! Nghe nói ở đấy rất quỷ dị... Ma nhiều vô kể! Ban đêm ai mà vào đấy... chỉ có con đường chết...!

Tôi cười mỉa nhìn gã:

- Anh quên em là đạo sĩ à? Mà anh chỉ cần đưa em đến chân núi thôi...! Việc còn lại bọn em sẽ tự giải quyết...!

Gã lau mồ hôi trên trán rồi thở dài một cái phóng xe đi... khoảng 30 phút sau chúng tôi có mặt ở dưới chân núi. Trước khi chia tay gã nhóc 12, tôi dán một tấm bùa vàng trừ tà đằng sau xe gã tránh cho hắn ban đêm bị ma quỷ trêu ghẹo.

Tôi và tên tôm lại tiếp tục đi bộ ven theo con đường mòn lên núi, nhìn qua âm dương nhãn tôi phải công nhận một điều nơi này cực kì quỷ dị. Càng tiến gần đến đỉnh núi thì âm khí lại càng nặng nề hơn... Sương lạnh ban đêm trong cái khoảnh khắc đối diện với hàng trăm cái quan tài trải dài treo lơ lửng trên vách núi, nếu là người thường chắc là đái ra máu rồi. 

Bỗng từ đằng xa văng vẳng vọng lại một tiếng hát ai oán đến thê lương...:

"Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi 

lúc tình mới thành lời 

Trông nhau lần cuối, nước mắt tuôn mặn môi 

nước mắt chia đôi đời 

Bóng anh khuất sau đồi, lúc mây tím giăng trời 

Lúc giông tố tơi bời, lúc đường đời ngăn đôi 

Đường đời ngăn đôi để một người sầu lên môi 

Nên từ đó em buồn"

Tả tướng quân ra hiệu dừng lại, khuôn mặt hắn có vẻ đang cực kì căng thẳng:

- Cẩn thận... có lệ quỷ...!
 
Quyển 3 - Chương 26: Lệ quỷ


Chỉ là một con lệ quỷ cỏn con đâu cần căng thẳng đến thế? Tôi ngạc nhiên trước thái độ của tên tôm...! Miệng tôi hỏi nhỏ hắn:

- Lệ Rơi ta còn không sợ...! Chứ đừng nói là Lệ Quỷ...! Có gì phải ngán?

Hắn ngạc nhiên không hiểu Lệ rơi là thằng nào...! Rồi ôn tồn nói:

- Bọn Lệ quỷ này không đáng sợ...! Có chăng chỉ là hơi quỷ dị một chút...! Nhưng nếu giao chiến với nó sẽ rút dây động rừng với bọn người trong hang...! Tiếc là pháp thức " Vân lượng" của ta chỉ có tác dụng với xác vật vô tri nên không có tác dụng với oán hồn như ả... nếu không thì...!

Hắn định nói tiếp nhưng bỗng im bặt lại vì đằng trước con đường bỗng có sự lạ... Một oán hồn khuôn mặt trắng bệch hai mắt ả trào ra máu đỏ, chân không chạm đất, tay cầm đèn (.)g trắng phát ra ánh sáng le lói bỗng lướt qua chầm chậm... Vừa lướt miệng ả vừa khẽ run run ca khúc hát nghe cực kì não nề:

"Vào một đêm sương có người trai hồi hương 

báo một tin thật buồn 

tin anh gục chết giữa lúc băng rừng sâu

cho tơ duyên bẽ bàng 

Phút giây cuối trong đầu, vẫn không nói nên lời 

Vẫn xa cách phương trời, uất hờn nghẹn tim côi 

Một đời ngăn đôi nhưng tình đầu làm sao vơi 

Nên từ đó em buồn 

Nên từ đó em buồn"

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi buồn vô hạn, nhìn thấy ả lòng tôi chợt nhớ về hồn ma cô gái chết oan tên trang... Một ma nữ bị lũ đạo sĩ lợi dụng mà hóa thành lệ quỷ. Nhưng nếu hiện giờ mà siêu độ cho ả thì sẽ rút dây động rừng, tôi suy nghĩ xem có cách nào vẹn cả đôi đường không... Bỗng chợt nhớ ra mình có mang theo kính bát quái, tôi nhảy ra khỏi bụi cây đưa mặt kính về phía lệ quỷ, áp tay ra sau kính rồi hô lớn:

- Khắc nhập..! Khắc nhập...!

Một lực hút cực mạnh đưa lình hồn lệ quỷ bay vào trong kính bát quái, Tả tướng quân cũng nhảy ra khỏi bụi rồi nhìn tôi nói:

- Người bắt ả làm gì? Ả có lợi gì cho chúng ta?

Tôi nhìn y rồi khẽ mỉm cười:

- Yêu ma như các người thì không bao giờ hiểu được đâu...!

Chúng tôi lại tiếp tục đi về phía đỉnh ngọn núi, tên tôm đưa tôi đi về phía một hang động nhỏ rồi quay lại nói:

- Chúng ta đến nơi rồi...! Đây là cổng sau vào trung giới...! Cổng chính chắc chắn bọn hắc đạo sĩ đang canh gác cẩn mật nên chỉ có thể đi cổng này thôi...!

Tôi ngạc nhiên hỏi hắn:

- Trung giới?

Hắn nhìn tôi lạnh lùng đáp:

- Ta không biết nhân giới các ngươi gọi nó là gì...! Nhưng la sát giới bọn ta thì 1000 năm qua vẫn gọi nó là trung giới... cánh cửa trung gian của lục giới: Thiên, địa, nhân, ma, atula và.... Phật!

Tôi kinh ngạc hỏi hắn:

- Phật cũng có thật sao....?

Hắn nhìn tôi khinh khỉnh cười:

- Phật là thế giới đa sắc... nhưng cũng là vô sắc...! Được sản sinh ra từ trí tưởng tượng của con người..! Phật là tâm niệm của nhân giới mà tạo thành...! Ngươi coi Phật có thật nghĩa là có thật... Và Phật cũng là cánh cửa mở sau cùng của lục giới...!

Đúng là còn nhiều kiến thức uyên sâu mà nghe hắn nói tôi mới thông hiểu được, Hắn nhìn tôi rồi mỉm cười:

- Kiến thức 1000 năm qua của nhân giới có lẽ đã mai một dần rồi...! Các người càng phát triển thì càng quên mất cái lịch sử tồn tại của các người...! Có lẽ rồi cũng sẽ đến ngày... ngay cả bản thân các người đang sống vì cái gì, các người cũng không rõ nữa..!

Hắn quay mặt đi bước vào trong hang động, tôi nhìn về phía hắn mà lòng cảm thấy dâng trào một cảm xúc khó tả: La sát giới... rốt cuộc là nơi như thế nào...?

Chúng tôi đi vào hang khoản 15 phút thì tôi cảm thấy có điều gì không ổn. một mùi gì lạ lạ phảng phất đâu đây,đôi mắt tôi lờ đờ nhìn không rõ nữa, miệng uể oải kêu lên:

- Thôi chết mịa rồi....! Thuốc... mê...!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom