Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Tác giả: Công Tử Gia
Tình trạng: Đã hoàn thành




Food blogger trứ danh Thời Nhiễm kế thừa một tòa tứ hợp viện, kết quả vừa ký văn bản kế thừa xong đã bị tai nạn giao thông, xuyên luôn vào một cuốn tiểu thuyết.

Dựa theo phát triển ban đầu của cốt truyện, cô là người qua đường giáp xui xẻo influencer trên mạng, bởi vì bị công ty quản lý chèn ép cũng như người thân trong nhà hút máu ép buộc, cuối cùng rơi vào kết cục bị đâm chết.

Thời Nhiễm cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, hay lắm, ngày bị tông xe lại là ngày hôm nay...

"Xin chào cô Thời Nhiễm, thủ tục kế thừa tứ hợp viện của cô đã hoàn tất, hiện cô đã là chủ nhân của nó rồi."

Trong lúc nguy cấp, tứ hợp viện do Thời Nhiễm kế thừa cũng đã tới.

Thời Nhiễm thở phào một hơi, đã có tài sản lên đến chín con số, cô lăn lộn trong cái giới giải trí này làm gì?

Đăng bài rời khỏi giới xong, Thời Nhiễm vui vẻ chạy đến với cuộc sống mới của mình.

Kết quả, 

Tứ hợp viện đã bị bảo hộ, không thể đưa ra thị trường giao dịch.

Thời Nhiễm:...

Năm tầng cần tu sửa, phải tiêu tiền bảo hộ.

Thời Nhiễm:...

Nợ sáu con số phí bảo hành sửa chữa.

Thời Nhiễm:...

Đối mặt với nóc nhà thủng lỗ, mặt tường loang lổ, xà nhà tràn đầy nguy hiểm...

Thời Nhiễm chỉ có thể cầm cái xẻng.

Từ "Những ngày tốt lành từng bán tứ hợp viện" thành "Hôm nay tiền lời kinh doanh có đủ sửa nóc nhà không?".

Thời Nhiễm bắt đầu bày bán sạp ăn nhỏ trước cửa ra vào tứ hợp viện, thịt tẩm bột rán, bánh bao kẹp thịt, lòng cừu luộc, đậu phộng sữa...

Mỡ gạch cua, gà sốt ớt, cá vàng úp nồi, cơm cá tầm đỏ bát bảo, sủi cảo nhân tôm...

#Shock, sao tứ hợp viện chưa được sửa chữa lâu năm lại liên tục tỏa ra hương thơm#

#Vẻ mặt bị mùi thơm hút hồn khi vừa đi ra từ trong miếu bên cạnh#

#Thú vui của kẻ có tiền ác độc chính là ở tứ hợp viện chín chữ số còn muốn ép xã súc đau khổ tôi đây mười đồng tiền lợi nhuận#

***

Vào năm thứ 80 Trạch Linh, Trại Linh chào đón chủ nhân mới của mình.

Nhưng chủ nhân mới xui xẻo đột nhiên chui vào không gian khác.

Trại Linh liên tục không ngừng đi theo tới.

Đừng đi mà, sửa lại cái nóc nhà cho tui đã!
 
Chương 1


Mười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn.

Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì.

Ăn gì đây nhỉ?

Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự.

Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc. Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với những căn phòng thô ở công trường. Bởi vì đã vào đông nên chỗ bảng hiệu ở cửa đã được thay bằng rèm cửa trong suốt có thể ngăn cách khí lạnh.

Xốc rèm cửa lên, đó là một bầu không khí ấm áp nhộn nhịp hoàn toàn khác với những tòa nhà làm việc.

"Nhìn đi, nhìn một lần thử xem, cá đỏ dạ mới nhập về đây..."

"Mầm hoa cúc vừa mới hái được từ ngoại ô vào buổi sáng đây, hai đồng nửa ký..."

"Xương ống tươi đây..."

...



Thời Nhiễm mặc một bộ quần áo màu đen luồn lách trong chợ nông sản như cá gặp nước, vẻ ngoài xuất sắc trông vô cùng bắt mắt giữa một đám bác trai bác gái ăn mặc kín mít và kéo xe đẩy nhỏ.

Bộ quần áo này cô mua lúc tốt nghiệp dùng để phỏng vấn xin việc làm. Chỉ là chưa đi làm được bao lâu thì cô đã từ chức, tập trung ở nhà livestream về nấu ăn. Lúc livestream cô cũng ít khi xuất hiện trong cảnh quay, vậy nên cũng không mua thêm những bộ quần áo kiểu dáng công sở thế này.

Mãi cho đến hôm nay khi cô đi ký hợp đồng, mới lôi bộ quần áo này từ trong tủ quần áo ra.

Người họ hàng xa để lại tài sản cho cô không có con cái, tính tình cũng rất kỳ quái. Thời Nhiễm cũng chỉ nhớ chuyện đối phương đã từng cho mình một bao lì xì vào Tết khi còn nhỏ, thế nên sau khi tốt nghiệp thì năm nào cũng về thăm bà ấy một vài lần, không ngờ trước khi qua đời đối phương lại bỏ qua một đám con cháu họ hàng gần, để lại cho Thời Nhiễm một tòa tứ hợp viện đứng tên của mình.

Là một tòa tứ hợp viện có giá thị trường lên tới chín con số.

Tin này vừa ra, Thời Nhiễm đã nhận được điện thoại từ hai bên cha mẹ đã ly hôn từ lâu và không quan tâm cô hai mươi năm qua, còn có những người họ hàng quăng tám sào cũng chẳng liên quan, hoặc là thử, hoặc là biểu đạt sự thân thiết, thậm chí còn có cháu ngoại trai của người họ hàng xa đó gọi điện thoại tới, nội dung cuộc gọi không có gì ngoài uy hiếp và chửi rủa.

Có điều vì di chúc mà cụ để lại đã được công chứng, nên cuối cùng Thời Nhiễm vẫn thuận lợi thừa kế tòa tứ hợp viện ba sân nghe đồn là nằm ở đoạn đường vô cùng tốt.

Có lẽ luật sư xử lý thủ tục thừa kế cho Thời Nhiễm đã bị đám con cháu của bà cụ kia làm phiền rất nhiều, thế nên quá trình ký thủ tục vô cùng nhanh chóng. Sau khi nhìn thấy Thời Nhiễm ký tên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được luật sư thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Thời Nhiễm rằng trong vòng một tuần có thể lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản.

Thật ra sau khi ký giấy tờ xong thì Thời Nhiễm không có cảm nhận đặc biệt gì, dù sao mặc dù trong mắt bậc cha chú thì cô là một điển hình cho người không thi lên thạc sĩ, không có công tác, vẫn chưa kết hôn và không có công việc đàng hoàng. Nhưng qua mấy năm làm livestream, cô cũng có một chút danh tiếng, đã có được một chút tự do về tài chính.
 
Chương 2


Một tòa tứ hợp viện rơi từ trên trời xuống như thế, từ mức độ nào đó thì cũng có thể khiến cô tự do nhiều hơn.

Thời Nhiễm nghĩ thầm, chờ cô bán tứ hợp viện đi rồi, giá trị chín con số đó hoàn toàn có thể giúp cô hoạt động kênh livestream của mình tiêu chuẩn hơn.

Phải biết rằng mấy năm nay livestream, từ lâu đã có các loại hợp tác bán hàng tìm tới cửa, hy vọng dựa vào kênh của cô để làm một số hàng bán thành phẩm và nước chấm để buôn bán.

Chỉ là sau khi Thời Nhiễm khảo sát một vòng thì vô cùng tiếc nuối phát hiện, từ chất lượng vệ sinh đến khâu quản lý chất lượng sản phẩm của những xưởng này rất bình thường. Nếu thật sự giao chuyện sản xuất cho bọn họ thì sẽ hổ thẹn với những người luôn xem kênh livestream của cô mất.

Bây giờ thì tốt rồi, Thời Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nụ cười cũng tươi tắn hơn một chút.

Chủ sạp bán thịt hoảng sợ khi thấy nụ cười của cô, đến cả giọng chào mời cũng nhỏ hơn.

"Người đẹp muốn mua gì? Đây đều là heo chúng tôi mới giết vào sáng nay, cô nhìn xem đi, phần thịt nạc vai này vô cùng ngon đó."

Thời Nhiễm cũng không chê mỡ tanh, dùng luôn tay để lật xem.

Chủ sạp là một người thành thật, nói không sai chút nào, miếng thịt nạc vai này nhiều thịt nạc, thịt mỡ chỉ có những đường nho nhỏ đan xen ở phía trên, trắng đỏ rõ ràng, trong vừa tươi vừa ngon. Thời Nhiễm dùng tay ấn xuống, tay không dính nhớp và chỗ lõm cũng đàn hồi lại nhanh.

"Tôi mua hết miếng thịt nạc vai này nhé."

Thịt ngon thế này, tốt nhất là mang về làm xá xíu. Chao đỏ, hắc xì dầu, dầu hào, mật ong, thêm cả mai quế lộ[1] tự làm để pha thành nước sốt chiên thịt.

[1] Mai quế lộ là rượu gia vị làm từ đường và hoa hồng.

Thịt sau khi nấu xong được phủ lên lớp nước sốt đỏ tươi sáng bóng quyện vào cơm, mùi nước thịt mang theo vị ngọt của nước sốt...

Chủ sạp thấy cách ăn mặc của Thời Nhiễm còn tưởng rằng đây là dân đi làm hôm nay được nghỉ, cứ nghĩ cô không biết nấu ăn nên nhịn không được tốt bụng nhắc nhở: "Miếng này tận năm sáu cân đó. Cô muốn mua hết thật sao?"



Thời Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt xuống, thịt xá xíu bốc khói nghi ngút trước mắt đã biến mất, chỉ còn miếng thịt nạc vai mà chủ sạp đang chỉ vào, dáng vẻ như muốn cắt xuống một miếng cho cô.

"Lấy hết."

Thịt xá xíu còn dư thì để sau đó cho thêm mơ chua vào, mơ chua mình làm chua hơn bên ngoài làm nhiều. Lúc trước Thời Nhiễm đã mang chút mơ chua về hầm chung với xương sườn, vừa lúc lần này cũng bỏ mơ chua vào trong xá xíu, tạo thành hương vị đường giấm chua ngọt ngon miệng.

Trên người một con heo cũng chỉ có năm sáu cân thịt nạc vai này, Thời Nhiễm không muốn cắt bỏ phần nào hết.

Mua thịt nạc vai xong, Thời Nhiễm lại nhắm vào khoai sọ bên cạnh, đúng lúc mùa này là mùa khoai sọ, người bán đồ ăn cắt một củ khoai sọ ra, trong màu trắng ngà xen vài chấm màu nâu đỏ, vừa nhìn đã biết đây là hàng tươi mới.

Thời Nhiễm liếm môi, cho khoai sọ vào chiên ngập dầu, sau đó xào với nước đường. Thành phẩm sẽ được khoai sọ với lớp kết tinh bên ngoài, đây cũng là một món ngọt ăn vặt ở miền Nam, tên là khoai sọ ngào đường.

Ăn vào vừa giòn vừa dẻo, bên ngoài khoác một lớp vỏ giòn xốp, vừa giòn rụm vừa thơm ngọt, hương vị phong phú hơn so với khoai chiên.

...

Ra khỏi chợ nông sản, hai tay Thời Nhiễm đã xách đầy ụ.

Củ năng mùa đông tươi ngon, mang về nấu cùng thịt heo thành canh thịt viên, ăn vò xì xụp, còn có thể giúp đỡ ngán.

Củ cải xanh trắng, mang về thái sợi, vừa lúc tranh thủ trời lạnh còn chưa đổ tuyết thì làm một chút củ cải khô, thêm một chút dầu đậu phộng và một số loại gia vị, nếu thấy buồn miệng thì có thể lấy ra ăn.

Củ mài cạo bùn đi, dùng muỗng cạo thành từng miếng hơi mỏng rồi cho vào lò nướng, sau đó lấy củ mài cắt lát đó ra rồi rắc một chút bột ớt và gia vị sẽ có hương vị không thua bất kỳ món ăn vặt nào.

Nấm Trà Tân, nấm linh chi trắng, nấm đầu khỉ, nấm đùi gà... Kết hợp với nhau tạo thành một nồi nấm thập cẩm, bên dưới là bếp cồn, vừa ăn vừa đun nóng, cuối cùng còn thừa nước chảy ra từ nấm ở trong nồi thì cho rau xanh và mì sợi vào.
 
Chương 3


Thời Nhiễm vui vẻ ngây ngất đi trên con đường về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh có một cô bé khoảng bảy tám tuổi đeo cặp sách cười khanh khách chạy vụt ra, phía sau là tiếng cười đùa của bạn học cô bé.

Hiển nhiên là không được đùa giỡn bên cạnh đường lớn như vậy, Thời Nhiễm cau mày.

Cô bé vẫn không tự giác, còn đang nhảy nhót.

Đột nhiên cô bé bước hụt chân, cả người nhào về phía giữa đường lớn.

Thời Nhiễm nghe thấy rõ ràng sau lưng có tiếng người kêu lên, mà dường như cô bé cũng sợ ngây người rồi nên cả người lao ra dòng xe cộ theo quán tính.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thời Nhiễm ném đồ trong tay đi rồi bước lên trước kéo lại. Nhưng không biết đèn giao thông đã đổi màu từ khi nào, dòng xe cộ phía sau cũng đã di chuyển.

...

Đẩy cô bé đang khóc nức nở sang một bên, Thời Nhiễm nằm ngã ra giữa đường cái.

Trong lòng lại nghĩ, trách không được mọi người đều nói số trời định sẵn rồi. Trước đó cô vừa mới nhặt của hời được một tòa tứ hợp viện thì sau đó phải lên thiên đường rồi...

Nếu sớm biết may mắn như thế thì đã cho đứa cháu trai hung hăng hùng hổ gọi điện tới của vị họ hàng xa kia rồi.

Cũng không biết mình chết rồi thì tòa tứ hợp viện xúi quẩy này sẽ vào tay ai đây, là cha ruột mẹ ruột cha kế mẹ kế, dù là cho ai thì Thời Nhiễm cũng không muốn.



Sớm biết thế thì đi từ thiện cho rồi.

Hơn nữa con nít thời đại này đi qua đường có thể nhìn đường hơn không, tức chết mất...

...

Lúc mở mắt ra lần nữa, Thời Nhiễm là bị đánh thức.

Đầu đau như muốn nứt ra, Thời Nhiễm vừa mở mắt đã thấy đây là một căn phòng chật chội. Hơn nữa, hình như căn phòng thoạt nhìn chật chội này còn không chỉ có một người ở.

Bởi vì cái giường Thời Nhiễm đang nằm là giường hai tầng, cô ở giường trên mà hiển nhiên giường dưới cũng có người đang ngủ.

Trong phòng là những chai lọ trang điểm kém chất lượng đang chất đống, còn có một cái gương toàn thân bị vỡ ở giữa, góc tường là mấy vali hành lý chất chồng, rèm cửa thì được kéo kín mít.

Lúc Thời Nhiễm đang tính ngồi dậy thì đột nhiên có một cơn đau chui vào đầu cô.

Một lát sau, Thời Nhiễm mở to mắt với vẻ không dám tin.

Nói ngắn gọn là xuyên rồi.

Không biết là thần tiên phương nào thấy cô người tốt làm chuyện tốt, thế nên ném cô vào thế giới tiểu thuyết này.

Tin tức tốt là đời này cô sống rất lâu.



Còn tin tức xấu thì...

Cô là nhân vật nữ quần chúng hy sinh trong cuốn tiểu thuyết về giới giải trí này.

Thảm tới mức nào à, là loại mà tên đầy đủ cũng không có đấy, trong tiểu thuyết chỉ có nghệ danh gọi là hotgirl mạng tuyến mười tám Britney.

Thời Nhiễm: ...

Britney, tôi còn là Tiểu Điềm Điềm[1] đây nè!

[1] Cách Trung Quốc gọi Britney Spears.

Cho tôi thân thế kiểu này thì tôi biết sống sao đây!

Ký ức của nguyên chủ nảy lên trong đầu, nháy mắt đã khiến Thời Nhiễm cảm thấy lúc trước mình đúng là cục cưng hạnh phúc xuất thân từ một gia đình tốt.

Cha mẹ nguyên chủ qua đời vì tai nạn giao thông, từ nhỏ cô ấy đã sống ở nhà bác cả, nhà bác cả đã nuôi dạy cô ấy. Nhưng mợ cả lại là người rất khắt khe, lúc nguyên chủ thi đại học điền nguyện vọng bị phản đối, lý do là vì mợ cả thấy thay vì cho nguyên chủ đi học ở thành phố lớn, tương lai bay quá xa, còn không bằng giữ nguyên chủ lại học một ngôi trường bình thường ở thành phố nhỏ tại quê nhà. Chờ tốt nghiệp rồi là có thể gả chồng ngay, vừa lúc nhà mình cũng có thể lấy một chút sính lễ để cho con trai mình cưới vợ.

Mặc dù nguyên chủ tức giận nhưng lại nghĩ tới chuyện dù sao bác cả cũng đối xử với mình không tồi, thế là nhịn.

Sau đó tình cờ nguyên chủ bị một công ty đào tạo người nổi tiếng nhìn trúng, được nhận tiền ký hợp đồng, vậy là mợ cả lại cảm thấy số tiền sính lễ kia không đáng nhét kẽ răng. Thế nên đã khóc than mang ơn nghĩa nuôi dạy ra chèn ép, cuối cùng buộc nguyên chủ tạm nghỉ học để ký kết với công ty đào tạo người nổi tiếng.

Nguyên chủ ăn nhờ ở đậu quá nhiều năm nên luôn cảm thấy mình mang ơn nhà bác cả, vậy là tạm nghỉ học để theo đuổi cái gọi là "ước mơ nổi tiếng" để đến thành phố lớn.
 
Chương 4


Sau khi tới, công ty bắt đầu ép buộc nguyên chủ làm livestream, mặc những bộ quần áo có hơi hở hang với cô ấy rồi ca hát nhảy múa trước màn ảnh để kêu gọi đám đàn ông trên bảng chú ý.

Nguyên chủ buồn khổ rất nhiều nên gọi điện thoại cho mợ cả nói muốn quay về, mợ cả sợ công ty sẽ đòi lại số tiền phí ký hợp đồng kia nên kiên quyết từ chối.

Nguyên chủ cũng muốn trốn nhưng công ty đã mang hợp đồng đã ký ra tuyên bố muốn kiện cô ấy.

Nguyên chủ sợ bị kiện, thế là đành chịu đựng ở lại công ty...

Cũng từ đó mà chịu đựng đến nỗi nghĩ quẩn trong lòng...

Thời Nhiễm thở dài, người đáng thương trên đời này luôn nhiều thế đấy.

Loại công ty đào tạo người nổi tiếng không chính quy này, lúc trước Thời Nhiễm đã thấy nhiều rồi. Lấy những tên tuổi hàng đầu ra để gạt người ta ký hợp đồng, nhưng lại chuyển người sang cho các nền tảng. Tiền kiếm được cũng không được chia tỉ lệ chín một, mà hầu như là bị công ty lấy hết. Đa số hotgirl mạng đều trông gọn gàng xinh đẹp là thế, nhưng mỗi tháng chỉ được cầm một hai nghìn tiền lương.

Có điều chuyện này cũng không phải không thể giải quyết được.

Thời Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, công ty đào tạo người nổi tiếng muốn kiện thì cứ kiện đi.

Các giả thiết ở thế giới này rất giống với thế giới cũ của Thời Nhiễm. Bản thân Thời Nhiễm là streamer nên đã nghiên cứu tường tận quy tắc của nền tảng hơn nguyên chủ. Nhìn hợp đồng mà nguyên chủ ký trông như không có lỗ hổng, nhưng theo Thời Nhiễm thì chỗ nào cũng có vấn đề.

Cho dù công ty đào tạo người nổi tiếng có thắng kiện thì tiền bồi thường cũng chẳng có bao nhiêu.

Thời Nhiễm chống thân thể gầy yếu của nguyên chủ, nhìn thấy dáng vẻ của nguyên chủ trong cái gương bị vỡ nát, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, mặt của nguyên chủ gần như giống mình như đúc.

Có điều hiển nhiên cơ thể của nguyên chủ không được khỏe lắm, hơn nữa cũng vì yêu cầu của công ty nên hay trang điểm lung tung lên.

Thời Nhiễm rửa mặt mình rồi dựa theo ký ức của nguyên chủ để tìm ra vali hành lý của mình ở góc tường, bắt đầu thong thả thu dọn hành lý.



Với tình hình này, ai mà không chạy thì chính là đồ ngốc!

Chuồn trước rồi nói chuyện khác sau!

Đúng lúc Thời Nhiễm đang dọn hành lý thì bên ngoài truyền tới một giọng nói của nữ.

"Thời Nhiễm, em khỏe hơn chưa? Chị Lucy nói cũng có lý, em đừng cố chấp như vậy..."

Tưởng Viện vừa đẩy cửa vào cũng trang điểm giống như Thời Nhiễm, cô ta vốn nghĩ mở cửa vào sẽ nhìn thấy Thời Nhiễm đang trốn trên giường khóc thút thít. Thậm chí Tưởng Viện còn nghĩ xong nên tìm từ thế nào để nói chuyện khiến đối phương bị kích thích hơn...

Tưởng Viện cong khóe môi, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh.

Ai bảo cô nàng Thời Nhiễm này có một gương mặt ngốc nghếch trời sinh chứ?

Rõ ràng công ty đã ráng đẩy lên, vậy mà cô lại luôn mang theo vẻ thấy ấm ức lắm đấy.

Có khí phách như thế thì sao không giải trừ hợp đồng rồi chạy lấy người đi?

Trong lòng Tưởng Viện nghẹn cơn tức, Thời Nhiễm không đi thì không biết bao giờ mới đến lượt mình. Công ty nâng cô mới một tháng mà kênh của Thời Nhiễm đã có chút danh tiếng, không tính là hotgirl mạng không tên không tuổi.

Nếu còn tiếp tục nữa thì sao?

"Chị Lucy chỉ muốn tốt cho em thôi Thời Nhiễm, chỉ là nhảy đại mấy điệu nhảy thôi mà, em đừng như thế..."

Lời nói của Tưởng Viện bị nghẹn lại trong lòng.

Trong phòng lộn xộn, Thời Nhiễm lại đang như một chú kiến muốn chuyển nhà, lấy đúng đồ của mình ra rồi bỏ vào vali hành lý.



Tưởng Viện: "..."

"Em làm gì thế?"

Thời Nhiễm vuốt mặt một cái, cười không lo lắng chút nào.

"Em chuẩn bị đi!"

Tưởng Viện cảm thấy không thể tin nổi.

Vậy... Vậy là đi à?

Rõ ràng mấy tiếng trước Thời Nhiễm còn đang khóc lóc nói mình muốn giải trừ hợp đồng, nhưng lại sợ công ty đòi tiền nhà bác cả của cô.

Thế sao bây giờ đột nhiên lại hân hoan muốn rời khỏi như thế?

Tưởng Viện thử thăm dò: "... Thời Nhiễm à, em chuẩn bị... Giải trừ hợp đồng?"

Con nhỏ này phát tài à? Sao tự dưng không lo lắng nữa?

Thời Nhiễm cười tủm tỉm: "Không có ạ."

"Vậy em..."

Thời Nhiễm vừa lấy cái ly mà nguyên chủ để ở cạnh nhét vào vali hành lý, vừa nói với vẻ không thèm để ý: "Em còn đang chờ công ty kiện em đấy!"

 
 
Chương 5


Tưởng Viện: …!!!

Lớp trang điểm tinh xảo của Tưởng Viện suýt thì không giữ được, cái gì gọi là đợi bị kiện? Tiền vi phạm hợp đồng tám con số đó đã rõ rành rành ra đó rồi? Nếu thật sự có thể ra đi mà không có tổn thất gì thì cô ta đã đi từ lâu rồi, làm gì có chuyện giờ phải đi tranh giành tài nguyên với những người mới ít tuổi hơn mình chứ.

“Thời Nhiễm à… có phải tâm trạng em không tốt không? Thực ra thì…công ty chúng ta cũng đâu kém thế đâu, sao đột nhiên em lại muốn đi…”

Con người đều có suy nghĩ rất khó giải thích, đó chính là khi một người khác làm theo ý bạn, lại còn tự ý vượt quá giới hạn, bạn sẽ không tránh khỏi đi nghi ngờ có phải đối phương đã biết được điều gì đó mà bạn không biết không, nói ngắn gọn thì có hơi hèn.

Lúc này Tưởng Viện đứng một bên đang tự mắng mình quá hèn hạ, một bên lại khuyên nhủ: “Thực ra thì… điều kiện của em khá ổn…”

Nếu mà nói làm hotgirl mạng đâu phải không có điều kiện cơ bản gì, bình thường Tưởng Viện chẳng để ý đến vấn đề này mấy, từ khi trang điểm cho đến giọng điệu nói chuyện, nội dung trò chuyện chừng mực. Bỏ biết bao thời gian và công sức mới có thể miễn cưỡng đứng tuyến hai ở nền tảng nào đó có được mấy trăm nghìn fans.

Đó cũng là lý do vì sao lúc cô ta thấy Thời Nhiễm tới thì tức giận, sau khi Thời Nhiễm vào công ty, đầu tiên là không có cái đầu sắc bén, thứ hai là không có sở trường ca hát nhảy múa gì. Chỉ dựa vào khuôn mặt đối diện với ống kính hàng ngày nói chuyện nhạt nhẽo với người khác mà có thể tăng thêm một trăm nghìn fans.

Nghĩ tới điều này, giọng điệu Tưởng Viện khuyên Thời Nhiễm cũng mang theo chút ghen tị.

“Điều kiện của em tốt như thế, chỉ là chưa điều chỉnh tốt tâm trạng thôi.”

Luôn cảm thấy làm hotgirl mạng là việc gì đó mất mặt.



Công ty để bọn họ mặc đồ hơi hở vai, trang điểm một chút, nhưng nói đúng ra cũng chẳng làm ra hành động đi đến bờ vực phải xét duyệt cả. Nếu mà làm như thế thì Tưởng Viện đã chạy từ lâu rồi.

Mục đích mà cô ta tiến vào cái vòng này không giống với Thời Nhiễm, Thời Nhiễm mơ mơ màng màng mà lọt vào vòng này, Tưởng Viện thì đã có ước mơ làm diễn viên từ nhỏ. Bởi vì mấy năm gần đây mảng phim truyền hình hiu quạnh, Tưởng Viện không có cách nào mới phải ký hợp đồng làm hotgirl mạng coi như là nghề cứu cánh tạm thời.

Tưởng Viện cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ làm một minh tinh lớn, trở thành một ngôi sao từ hotgirl mạng chẳng phải chuyện mất mặt gì, nhưng nếu làm ra một đống lịch sử đen tối thì cô ta không muốn đâu.

Thời Nhiễm nghe Tưởng Viện khuyên mình, thỉnh thoảng lừa đôi câu.

“Ờ.” “Vậy sao?” “Chị nói đúng.”

Một bên thì không ngừng thu dọn đồ đạc, căn phòng này là cô ở cùng người khác, tuy rằng đồ của nguyên chủ không nhiều nhưng Thời Nhiễm vừa mới tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, lúc này muốn phân biệt thì cũng phải cần chút thời gian.

Về Tưởng Viện, ký ức của Thời Nhiễm từ nguyên chủ về người này còn rất ít ỏi, nhưng lúc Thời Nhiễm tiếp nhận quyển tiểu thuyết này, Tưởng Viện không đơn giản là một vai phụ nhỏ bé đâu.

Nói mới nhớ lúc Thời Nhiễm xuyên qua cuốn tiểu thuyết này, nói trắng ra thì đây chính là một câu truyện cũ rích.

Câu chuyện kể về nữ chính là đóa hoa trắng có hoàn cảnh gia đình khó khăn, vừa học vừa làm. Sau đó ngẫu nhiên có cơ hội gia nhập giới giải trí, sau đó bị đủ các kiểu nữ phụ hại, nam phụ coi trọng, cuối cùng nữ chủ hợp rồi lại tan với nam chính đã được định hôn từ lâu, rồi ở bên nhau.

Tưởng Viện là boss nhỏ hãm hại nữ chính ở hồi sau, mà Thời Nhiễm thì còn chẳng bằng một tên lính quèn. Cùng lắm cũng chỉ được coi là cục đá kê chân của nữ chính.

Trong nguyên tác, bởi vì gần đây Thời Nhiễm áp lực, qua đường không nhìn nên bị tai nạn xe, đi luôn mạng sống.



Mà hôm Thời Nhiễm mất, nữ chính bị bạn học bên cạnh mình đố kỵ lừa gạt ký vào công ty hotgirl mạng này, nữ chính rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cầu cứu nam chính.

Cuối cùng nam chính mượn lý do cái chết của Thời Nhiễm để vén bức màn phía sau công ty này, mới thành công cứu được nữ chính ra ngoài.



Thời Nhiễm im lặng hồi lâu, cứ phải không qua khỏi đường lớn đúng không?

Đời trước tốt xấu gì cũng là cứu người, đời này thì trở thành đi không nhìn đường.

Thời Nhiễm nhớ thật kỹ tên con đường xui xẻo hôm ấy xảy ra chuyện — đường Tình Yêu.

…Người thông thái thì không rơi vào lưới tình, đời này mình không đi đường Tình Yêu nữa.

Tưởng Viện nhìn Thời Nhiễm ngây ngốc đứng đó, chợt thấy có chút gấp gáp.

Sao khuyên tới thế này rồi mà còn không nghe?

Cô gái à, cô đi thế này, khiến chị đây áp lực lớn lắm đó!
 
Chương 6


Sau khi Thời Nhiễm thử nhét con gấu tarepanda của nguyên chủ vào trong hành lý không thành công, chỉ đành tiếc nuối đặt con gấu sang một bên. Kéo khóa lại mới phát hiện còn chưa bỏ một chiếc khăn quàng ổ vào, dứt khoát buộc khăn lên cổ con gấu, trong nháy mắt liền thấy chú gấu nhỏ trông có vẻ rất ấm áp.

Tưởng Viện thấy cô đi thật, lòng càng hoảng hơn, còn định khuyên tiếp thì bên ngoài có giọng nói hà khắc vọng vào.

“Britney — Britney! Sắp đến giờ cô livestream rồi! Cô còn không mau qua đây!”

Một tay Thời Nhiễm kẹp gấu tarepanda, một tay kéo hành lý, nhìn quanh bốn phía xem có còn để lại thứ gì không.

Tưởng Viện bị Thời Nhiễm ngó lơ không còn cách nào khác, vô lực chỉ tay ra ngoài.

“Lucy đang gọi em kìa…”

Thời Nhiễm: “Hả? Không phải cô ta gọi Britney… À”

Suýt thì quên, cô là Britney.

Tưởng Viện bình tĩnh lại, thử thăm dò từ góc độ thực tế để kéo dài thời gian: “Ngày nào công ty cũng sẽ livestream theo thời gian đã sắp xếp sẵn, em mà đi thì cũng đâu thể đi ngay được. Hay là em cứ livestream hôm nay đi, rồi sau này nói với Lucy sau…”

Cô ta nhìn khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu của Thời Nhiễm đang ôm gấu bông, bất lực nói: “Xã hội pháp trị, không làm ra chuyện cưỡng ép hại người đâu mà.”

Thời Nhiễm tách hai tay của con gấu trong lòng, hình như… cũng không sai nhỉ.

Công ty thế này trừ khi lấy hợp đồng để ràng buộc người khác thì cũng không thể có quyền hạn thật sự hạn chế tự do thân thể, không thì điều này không hợp với pháp luật.

Chỉ là, livestream…

Thời Nhiễm lén nhìn mình trong gương, sau khi cô tẩy trang thì trông không khác mấy so với cô lúc trước, thậm chí sắc mặt có hơi kém, đợi chút nữa filter được bật thì không rõ mấy.

Thời Nhiễm lôi một chiếc nồi điện nhỏ từ trong góc hành lý, cái nồi điện này là do hồi trước nguyên chủ dùng để thỉnh thoảng nấu cơm cho mình ăn. Thời Nhiễm lại chạy tới phòng chính của phòng thuê này, lấy ra một củ cải thìa cũng coi như còn tươi, nửa gói tôm khô, một gói bún nhỏ, cộng thêm các loại gia vị từ tủ lạnh.

Thời Nhiễm vội vàng rửa sạch rau cải thìa, lòng còn chút nuối tiếc.



Đợi qua ngày hôm nay, dường như cô sẽ mất một thời gian dài không livestream nữa rồi.

Hợp đồng công ty hotgirl mạng ký không kín kẽ lắm, chắc chắn sẽ có điều kiện tranh chấp, nội dung hợp đồng ghi nếu cô livestream, trên mặt pháp lý thì đối phương có thể lấy toàn bộ thu nhập khi cô livestream đi, còn có thể quay sang kiện lại cô.

Thế nên để đảm bảo sẽ đạt được mục đích, trước khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì cô sẽ không chọn làm chủ blog ăn uống đâu.

Vội vàng thu dọn đồ đạc, Thời Nhiễm bưng đống đồ đi tới phòng livestream.

Nói là phòng livestream, thực chất cũng chỉ là một căn phòng được công ty cải tạo, là một phòng xép thường thấy, một căn phòng được công ty cải tạo thành phòng livestream, một phòng khác thì để cho một vài streamer như các cô ở.

Thời Nhiễm bước vào phòng livestream, suýt nữa thì bị màu hồng trong căn phòng này làm cho chói mù mắt. Drap giường màu hồng, cộng thêm bàn trang điểm màu hồng, rèm cửa sổ màu hồng…

Sau đó có một chiếc bàn vừa dày vừa lớn đặt đối diện chiếc giường, mic lông được đặt trên một chiếc vòng tròn tròn, ở giữa vòng tròn chiếu sáng là điện thoại.

Lúc thấy Thời Nhiễm để mặt mộc bước vào phòng, nỗi tức giận của Lucy mới chỉ có 20%.

Lúc thấy Thời Nhiễm không chỉ để mặt mộc, mà còn mặc áo phông và quần dài bước vào, cơn giận dữ của Lucy vọt tới 40%.

Thấy Thời Nhiễm buộc tóc đuôi ngựa, trong tay còn cầm đống đồ linh tinh, cơn giận của Lucy đã lên đến 60% rồi.

Trông thấy Thời Nhiễm hứng chí bừng bừng, thậm chí còn không biết mò được ở đâu một cái thớt nhựa, còn đặt một cái nồi nước nhỏ bên cạnh, Lucy đã không nhịn nổi cơn giận…

“Britney! Cô làm cái gì thế! Đây là thái độ khi cô livestream sao? Cô định biểu diễn cho người ta xem cái gì? Nước nấu đầu ngón tay à? Hay cắt rồi nấu hả?”

“Cô nhìn đồ mà cô cầm tới đi, có liên quan gì tới buổi livestream của chúng ta không?”

“Có thời gian thì đi học cách trang điểm sao cho dễ thương xinh đẹp đi, cô chuẩn bị cái này là để đóng đô ở vùng ma quỷ à?”

Lucy tức tới nỗi muốn chạy lên chuyển mấy món đồ quái quỷ kia đi, Thời Nhiễm thì đã nhanh tay lẹ chân mở livestream rồi.



Lucy phiền muộn nhìn chấm đỏ trên điện thoại, cả người nguội lạnh một nửa.

Bên Thời Nhiễm thì đã bắt đầu chào hỏi với một vài người đang đợi mở livestream rồi.

“Xin chào mọi người, mình là… Britney.”

Cái tên này thật là ngại quá đi.

Thời Nhiễm vừa lên livestream, thì đã có người bình luận trong khung chat.

[Streamer xinh đẹp~]

[Mỹ nữ mỹ nữ, có thể hát không?]

[Giọng của mỹ nữ hay quá, sao khác hôm qua quá vậy?]

[Đúng đó, hôm nay đổi phong cách à?]

[…Đừng nói nữa, streamer thế này còn xinh hơn.]

[Đúng thật, hôm qua lúc vừa vào tôi định nói, gần đây streamer này hơi hot, nhưng trông cũng chỉ bình thường thôi.]

[Đù, anh gọi thế này là bình thường, thế đây chính là dáng vẻ vợ tương lai của tôi!]

[Tiếng vợ này phải để tôi gọi trước chứ!]

[Mấy người không có vợ của mình à? Sao cứ phải gọi vợ của tôi là vợ mấy người thế?]

Lucy đứng một bên đang theo dõi tình hình livestream ngốc luôn, không phải bởi mấy lời bình luận trong khung chat livestream, mà bởi vì…

Giọng nói của Britney dễ nghe như thế từ lúc nào?
 
Chương 7


Phải biết với streamer tông giọng là một ngưỡng cửa rất quan trọng, có người nói chuyện thì như cầm đàn nhị kéo như chơi violin, mà có người thì có tôn giọng xuất sắc trời ban, dù chỉ ngồi đó nói chuyện phiếm hai ba câu cũng khiến khác muốn nghe.

Hồi trước tông giọng của Thời Nhiễm cũng chỉ ở tầm trung trung thôi, mà bây giờ sao lại…

Cũng không phải tông giọng của Thời Nhiễm thay đổi quá nhiều, nhưng trong giọng cô dường như mang theo sự thong dong thong thả, âm cuối còn mang theo chút cảm giác vang vọng. Kiểu đó khiến người ta dần dần muốn nói những lời ấm áp với cô.

Lucy vội vàng đi điều chỉnh hệ thống chỉnh âm, giọng dễ nghe thế này, nhất định phải phóng to đặc điểm của cô lên! Hiệu quả gì chứ, phải tắt hết!

Thời Nhiễm thấy bình luận cứ nói vợ nọ vợ kia, lại chẳng khiến cô thấy không thoải mái.

Ở một thế giới khác, cô dựa vào tài nghệ nấu nướng và giọng nói đã có một đống nam nữ gọi chồng từ lâu rồi…

Ngược lại, cảm giác quen thuộc này, khiến Thời Nhiễm nhất thời tìm lại cảm giác sau khi xuyên sách trong nháy mắt.

Thời Nhiễm cười híp mắt nói với ống kính: “Chào mọi người, bây giờ mọi người đã ăn cơm chưa?”

Lúc này đã 7 giờ tối rồi, đúng lúc lưu lượng người dùng tăng cao nhất.

Được một mỹ nữ có khuôn mặt như mối tình đầu hỏi vấn đề quan trọng như ăn cơm chưa thế này…

Người trong phòng livestream nhất thời sinh ra cảm giác bùi ngùi không biết lão tử đây đã tích được công đức gì để có phúc phần này.

[Ăn rồi ăn rồi! Anh ăn đồ ship tới!]



[Còn chưa nữa, vừa tan làm lên tàu điện ngầm…lên đỉnh cao muộn là nỗi đau khổ thế nào của đời người chứ.]

[Anh shipper còn cách em 800m nữa!]

[Cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bánh mì sandwich đang thanh toán.]

[Không muốn ăn, chẳng có hứng.]



Thời Nhiễm nhạy cảm bắt được câu bình luận cuối cùng “Không muốn ăn không có hứng” kia.

“Đúng thế thật, gần đây thời tiết quá nóng rồi, bận cả ngày trời, đúng là có thể ăn không ngon thật.”

Ở một nơi xa xôi, một người đàn ông đối diện màn hình cười khổ một tiếng.

Với anh thì bận rộn là một chuyện cực kỳ xa xôi không thể chạm tới, đột nhiên thất nghiệp, tìm công việc lại gặp trở ngại, đừng nói cơm tối, bữa sáng với bữa trưa anh còn không có tâm trạng.

Có một vài người coi công kích là sự cổ vũ, nhưng càng nhiều người công kích, thì phản ứng đầu tiên của bản thân là trốn đi thật kỹ.

Anh đã trốn trong căn phòng đi thuê này cả tháng rồi, mỗi ngày trừ việc gọi đồ ăn thì cũng là lướt điện thoại, không ngừng để các tin nhắn ngắn ngủi lướt qua đầu ngón tay, dường như làm thế có thể lấy được chút cảm giác an toàn từ cái xã hội đang sống rất nhanh này.

Sau khi Thời Nhiễm nhận được các kiểu trả lời khác nhau, cô bèn ôm chiếc nồi bảo bối của mình ra.

“Thế thì hôm nay mình sẽ dạy mọi người làm một món vừa nhanh vừa đơn giản, làm dễ lắm, chỉ năm phút là xong rồi.”



Khuôn mặt đang ngập tràn nét vui vẻ của Lucy chợt vụt tắt, cô ta nghĩ trong lòng, may đây là livestream, không thì đã hét lên câu “RNM hoàn tiền (1)!” cho dù có thế nào rồi.

(1) RNM hoàn tiền xuất phát từ một cuộc phỏng vấn cổ động viên bóng đá sau trận sơ loại World Cup 2016 giữa Syria và TQ khi TQ để thua với tỉ số 1 - 0. Hiện nay meme này còn được dùng để trách mắng một số công ty, tổ chức hoặc cá nhân vì không giữ lời hay hoạt động kém hiệu quả.

Người ta tới xem livestream là tới nhìn cô nấu mì à?

Cô có làm rõ định vị của mình đi được không?

Nhưng hiện thực lại khiến Lucy mở to mắt kinh ngạc, những người ở phòng livestream cũng không có điểm giới hạn gì đối với mỹ nữ này.

Dù không có mong chờ gì ở tài nghệ nấu nướng của Thời Nhiễm, thì những người này vẫn luôn rất ủng hộ.

[Hôm nay không hát à? Không hát cũng được, đổi cái khác đi.]

[Streamer nói nghe hay quá, mọi người còn cần xe đạp làm gì nữa.]

[Nấu mì à, nấu sao cũng được, không thì gọi trên app cũng có đầy mì phở các loại.]

[Lầu trên ở đâu thế? Tôi là một người Bắc đang sống ở phương Nam, gọi đồ ăn ngoài tìm đúng nhà mà mình thấy hợp khẩu vị khó lắm.]

[Mì mà gọi ngoài sao ăn được? Lúc nhận được thì không phải đều bị ngâm trương lên rồi?]

[Khẩu vị đương nhiên không so bì với trong tiệm được, nhưng bây giờ ai lại tốn thời gian đến quán ăn chứ.]
 
Chương 8


Thời Nhiễm vừa đặt gia vị vào một cái bát lớn, cũng không quên nói chuyện cùng mọi người.

“Làm món ăn từ mì là dễ nhất, trong nhà có mì sợi hay bún cũng đều có thể làm, đun vài phút là được ăn rồi.”

“Nước dùng thì tự các bạn chọn, có thể dùng rong biển hay tôm khô làm nước dùng, bỏ gia vị vào trong bát, thêm chút xì dầu, mì chính, có mỡ heo thì cũng có thể cho một chút vào đáy bát cho tan ra. Mì thì chọn kỹ vào nhé, lấy thêm hai nắm rau cải thìa. Mất khoảng năm phút thì có thể làm một bát mì vào buổi sáng rồi. Không muốn rửa bát thì có thể dùng nồi giống như mình, như thế thì chỉ cần rửa mỗi cái nồi là xong rồi.”

“Cũng có thể chiên thêm một quả trứng đặt lên trên, hoặc là trong nhà có viên thịt cũng có thể cho vào luôn.”

“Không muốn ăn mì thì có thể mua bún của phương Nam, thích ăn cay thì có thể cho thêm ít bột ớt.”

Thời Nhiễm làm mấy việc cùng lúc, vừa nói chuyện, vừa nhìn màn hình điện thoại, còn động tác trên tay thì không ngừng lại.

Cô thêm một lớp dầu mỏng lên cái nồi nhỏ của cô, chiên ra hai quả trứng với hình dáng vô cùng hoàn mỹ, sau đó đun chút bún tàu. Trên tay còn đeo chiếc găng tay dùng một lần, đặt màng bọc thực phẩm lên thớt, trải hết cơm thừa lên, thêm ít trứng chiên bị vỡ lên, thêm chút tôm khô, xúc xích, rồi cho thêm chút khoai mỡ, cuộn lại trong tay thành kimbap.

Đợi tới lúc vớt mì ra nồi, thoa chút dầu lên đáy nồi, bôi nước sốt lên kimbap vừa cuốn rồi đặt vào nồi để chiên, đợi tới khi hai mặt đều biến thành màu vàng mới vớt ra khỏi nồi.

Thời Nhiễm có khoảng thời gian làm blogger ẩm thực rất lâu, nên bài trí thế nào thì cô đã nắm rất chắc.

Thế nên dù người có ở ngay chỗ livestream không giống như Lucy cũng có thể ngửi được mùi thơm khiến mọi người ở đây rung động, cũng nuốt nước bọt nhìn màn hình khi thấy bát mì nóng hổi cùng kimbap chiên.

Không có mỡ heo, nước dùng của Thời Nhiễm thanh đạm hơn nhiều, nhưng bên trên có một quả trứng chiên với ánh vàng rực rỡ, khiến cho bát mì trông cũng không đến nỗi khó coi. Ngược lại còn mang theo cảm giác rất ấm áp, dường như mùi vị món ăn ở nhà xuyên qua màn hình chui vào cánh mũi.

Kimbap thì càng là kiểu chắp vá hơn, Thời Nhiễm hoàn toàn dùng những đồ mình có, may mà nước sốt cũng ổn, hai mặt kimbap chiên vàng đều, kimbap tự mang ánh sáng ấm áp của mình càng khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

Lucy nhìn số người xem livestream đang không ngừng tăng lên, không thể không thừa nhận…

Đúng là bị Britney tìm ra được mật mã phát tài rồi.



Phong cách vừa tùy ý vừa gần gũi này, cách làm đồ ăn thì tuy chịu sự thiếu thốn của nguyên vật liệu, nhưng chính nó lại làm nên ưu thế cho Britney. So với việc qua loa đại khái khi mua đồ thì sự khéo léo khi nấu nướng còn tốt hơn, món ăn thường thấy trên bàn ăn này thì không mất đi sự ấm áp, có thể bổ sung cho rất nhiều người đang thiếu thốn tình cảm.

Quả nhiên là thế, trong phòng livestream đã bình luận hàng dài.

[Vợ ơi! Người vợ định mệnh của đời anh!]

[Áuuu, vốn chỉ nghĩ streamer làm đại để đốt thời gian, nhưng đúng là nhìn bên ngoài cũng ổn đó.]

[Người ăn sandwich để lại giọt nước mắt không đấu tranh gì o(╥﹏╥)o]

[Nói đi nói lại, sao ảnh bìa của phòng livestream này lại khác nhiều với nội dung thế.]

[Lầu trên ơi, cậu cũng được bạn bè share mà tới à? Nghe nói ở đây có một chị gái biết nấu cơm đó.]

[Tôi… khụ khụ, không sai, tôi tới xem nấu ăn.]

[Ồ… món streamer làm trông được đó, nhà tôi cũng có những nguyên liệu này…]

[Đột nhiên phát hiện nấu cơm cũng không khó lắm nhỉ? Streamer làm chưa tới mười phút kìa.]

[Đúng thế, bình thường đợi đồ ăn ship tới cũng cần ít nhất 20’ đó.]

Lucy kích động cầm chặt điện thoại, mau lên, Britney, mau nói gì đi, thiết lập một chút hình tượng hiền huệ của cô đi!

Lucy cảm thấy bản thân mình mắt mù rồi, sao hồi trước lại không nhìn ra Thời Nhiễm có thiên phú về phương diện này chứ? Chỉ nấu hai món thôi mà fans đã tăng mười đến mười mấy hai mươi nghìn rồi…



Chuyện tốt như thế này, cô ta phải báo cáo lên cấp trên mới được!

Là bọn họ cẩu thả, mọi người bây giờ đã cách xa thẩm mỹ cũ rích kia rồi! Đầu năm nay, sẽ phát triển một con đường mới!

Trang điểm cái quái gì! Tạo hình quái quỷ gì! Còn không bằng đi học nấu ăn mang về nhà.

Sau đó, Thời Nhiễm không làm gì một hồi.

Không biết cô lấy đâu ra một đôi đũa.

Sau đó…

Bắt đầu livestream ăn cơm.

Lucy phát điên mất.

Hôm nay cô thay đổi thất thường, lúc này thấy tim mình sắp ngưng đập luôn rồi.

Thời Nhiễm vừa ăn vừa lén viết một dòng chữ trên bảng truyền tin.

“Đưa tôi ít giấy vệ sinh.”

Lucy tựa vào cánh tay Tưởng Viện đang đứng hóng hớt một bên.

Giọng nói có hơi run rẩy.

“Đưa…đưa đi!”
 
Chương 9: Chào Tạm Biệt 1


Thời Nhiễm ăn rất thỏa mãn, có lẽ gần đây tinh thần nguyên chủ khá áp lực nên ăn uống không điều độ, hôm nay cũng chỉ ăn có nửa gói mì ăn liền. Lúc Thời Nhiễm mới xuyên qua còn cảm thấy đầu hơi choáng váng, dần dần mới nhận ra là bụng trống rỗng.

Sợi mì nóng hổi vừa xuống bụng, lúc này Thời Nhiễm mới cảm thấy cơ thể nguyên chủ linh hoạt có sức sống hơn chút. Nước dùng nấu từ rong biển và tôm, còn cho thêm một vài xúc xích vào, canh ngọt mỹ vị.

Với người ăn uống không điều độ thì ăn mì là tốt nhất, cho nên Thời Nhiễm quơ chiếc đũa, một ngụm mì một ngụm canh, ăn vô cùng vui vẻ.

Lucy sắp phát điên rồi, buổi phát trực tiếp đầu tiên của hôm nay đổi tần số từ ca hát nhảy múa sang đồ ăn ngon, giờ lại muốn như nào đây?

Đi tham gia bá vương dạ dày sao?

Một cái bát lớn như vậy trước mặt, gần như Thời Nhiễm xử lý hết toàn bộ.

Hơn nữa bên cạnh còn có hai cái cơm nắm cỡ lớn!

Bình luận trong phòng livestream lướt qua ào ào, đầu tiên là các câu khen ngợi Thời Nhiễm ăn cơm cũng rất tập trung và rất đáng yêu, sau đó bỗng biến thành…

[Khá lắm khá lắm, cái bát này chắc phải lớn bằng cái chậu nhỏ nhỉ?]

[Sức ăn của streamer cũng không khác tôi là mấy… Tôi là một chàng trai cường tráng 90 cân.]

[Thật ra cũng không nhiều đâu, tôi thấy sợi mì của chủ phòng đã xuống hai phân rồi đó.]



[Cô ấy ăn trông ngon thật.]

[Đúng thật… Tôi nhìn mà muốn ăn mì uống nước ghê ấy.]

[Nhanh trí như tôi này, lên app đồ ăn tìm những từ mấu chốt về nước mì rồi.]

[Tìm được chưa?]

[... Chưa, nhưng có bán mì khác, canh mì thịt heo quán XX, trông có vẻ không tồi.]

[Đừng đặt! Nước dùng mì của quán XX là dùng bột chế biến đó! Uống vào làm đặc giọng! Người bị hại đây này!]

[Còn có mì thịt bò ngõ XXX nữa…]

[Cẩn thận nha, mấy hôm trước nước dùng của ngõ XXX mới vừa bị điều tra ra là có vật thể lạ đó…]

[Quán XXX…]

[Quán này còn kỳ lạ hơn, nấu từ mì sợi mà bán hơn 30 đồng một bát.]

[Anh em trăm họ ơi, mọi người nói vậy thì chỉ còn ăn cơm hộp được thôi sao?]





Tầng dưới lập tức có người trả lời theo.

[Thời buổi này, đặt cơm hộp được xem là chuyện nhân phẩm đó. Rất nhiều chuỗi cửa hàng có phòng bếp trung tâm thống nhất nấu cùng một loại cơm. Đầu bếp trong tiệm người ta cũng không nấu, chỉ hâm nóng đóng gói lại rồi bán thành phẩm cho bạn thôi.]

[Xác nhận là đúng vậy nhé, người hành nghề trước kia đây, thật ra không riêng gì chuỗi cửa hàng mà rất nhiều quán ăn khác bắt đầu dùng thực phẩm đóng gói, gà hay xương sườn gì đó đều là thành phẩm mua từ trước, ai mua thì ném vào trong nồi hâm nóng, thêm chút rau dưa gì đó là thành cơm.]

[... Vãi thật! Vậy theo như mọi người nói thì không được ăn cơm hộp luôn à?] 

[Cũng không phải không được ăn, nhưng mà… Ăn thành phẩm đó cảm giác cứ thấy thiếu. Tôi cảm thấy mình không khác gì chiếc xe máy, ngày nào đổ xăng thì ngày đó chạy ấy.]

[Đúng là không bằng chủ phòng đâu, tiện tay nấu một bát mì, ngon dở gì cũng là ăn chín uống sôi.]



Đúng lúc này Thời Nhiễm vừa buông bát xuống, nhìn thấy bình luận cuối vừa lướt qua trong phòng livestream.

Được ăn rồi, lúc này tâm trạng Thời Nhiễm thực sự không tồi, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

“Thật ra, nấu một bát mì không hề phức tạp, kỹ thuật nấu súp mì không cao, làm khó quá thì khó ăn lắm… Hơn nữa chi phí một bát mì như vậy cũng rất thấp. Một phần cải thìa là hai đồng, một quả trứng gà, một phần mì sợi, thêm mấy nguyên liệu còn lại thì cũng không bao nhiêu cả.”

Thật ra chính bản thân Thời Nhiễm cũng không có ác cảm với cơm hộp, nhưng cô lại không hài lòng với chuyện các quán ăn dùng thực phẩm đóng gói.
 
Chương 10: Chào Tạm Biệt 2


Vì từ nhỏ cô đã không có cha mẹ bên cạnh nên hàng ngày tự nấu cơm ăn.

Ngoài chuyện cha mẹ hay dây dưa kéo dài tiền sinh hoạt thì ngày thường chẳng quan tâm đến cô.

Cũng may hàng xóm láng giềng đối xử với cô không tồi, góc đường có một ông cụ bày quán bán mì cay Thành Đô, mỗi lần cô đi mua đều cho cô một bát lớn. Hơn nữa hàng xóm thường cho cô đồ ăn của nhà mình, có thể nói Thời Nhiễm lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà.

Quán đồ chiên đối diện trường học, tuy rằng ít nhiều bạn học đều bị phụ huynh kéo lỗ tai dạy rằng đồ ăn quanh trường không sạch sẽ, nhưng mỗi ngày chủ quán đều đặt chảo sắt lên chiên, không thể nói là giăng lưới bắt chim trước cửa thì cũng có thể nói là khách đông như mây. 

Thêm nữa vừa tan học là có quán bánh nướng xuất hiện ngay cổng, bánh kẹp, bì cuốn, bún sợi nhỏ…

Thời Nhiễm vẫn luôn cảm thấy đồ ăn là một sự truyền thừa.

Sự truyền thừa này rất kỳ lạ, chúng vừa khác nhau vừa tương đồng. Tương đồng ở khu vực vùng miền, ở văn hóa, khác nhau ở chỗ mỗi một gia đình, mỗi người đầu bếp.

Sau khi cô làm blogger ẩm thực thì thường xuyên đi dạo các cửa hàng, cũng có học nấu ăn với một vài đầu bếp. Xuyên Lỗ Việt Hoài Dương, Mân Chiết Tương (1), tám món chính gắn với món phụ khắp bốn phương, mỗi món đều có truyền thừa riêng của nó.

(1) Tám tỉnh của Trung Quốc: Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông, Dương Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Hồ Nam, Tương Giang. 

Mà hiện tại rất nhiều cái gọi là chuỗi cửa hàng, xuất phát từ giảm chi phí và hạn chế kiểm soát chất lượng sản phẩm, bình thường hóa việc lạm dụng thực phẩm đóng gói.

Quán ăn không có đầu bếp, nghe như chuyện hề nhưng nó đang dần dần biến thành hiện thực trong xã hội hiện đại.

Thời Nhiễm thở dài ra một hơi, giương bộ mặt tươi cười nói với màn hình: “Làm cơm nhà rất đơn giản.”

“Mọi người đều rất mệt và rất bận, chúng ta nấu ăn cũng không cần phải nấu thật ngon, lúc có chút thời gian rảnh có thể mua vài nguyên liệu về nấu, lúc không rảnh chúng ta cũng có thể đặt vài món mì giống như này.”

“Cuộc sống rất mệt nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ.”



“Nếu không biết bắt đầu thay đổi bản thân từ đâu, vậy thì bắt đầu từ việc cho đồ ăn vào miệng đi.”

“Bởi vì đồ ăn mang đến cho người ta cảm giác thỏa mãn, là cảm giác mà những thứ nào khác không mang lại được.”



Lúc Thời Nhiễm điềm đạm vừa gặm cơm nắm vừa nói những lời này.

Một thành phố lớn xa xôi khác, có một chàng trai xoay người từ trên giường xuống.

Anh đi vào phòng bếp của căn phòng cho thuê, một căn ba phòng một sảnh như vậy, anh hợp lại thuê chung với người khác nên tất nhiên phòng bếp cũng là của chung.

Tuy nhiên với nhịp sống hiện đại hối hả nên sau khi vào ở, anh không nói chuyện với hai bạn cùng phòng kia. 

Mặc dù tuổi tác bọn họ ngang nhau, trông thì có thể cùng chung chủ đề.

Chàng trai mở tủ lạnh phòng bếp ra, chật vật lấy từ bên trong ra hai cây xúc xích, một gói mì ăn liền, còn có một cọng hành lá và hai quả trứng gà.

Cũng may tầng đông còn có nửa hộp thịt bò và một miếng phô mai để nhầm chỗ.

Còn có cái nồi mà bạn nam thuê cùng phòng mua về trong lúc cao hứng nhất thời.

Anh thong thả đổ nước vào đun sôi, nấu mì ăn liền chắc chắn ăn ngon hơn so với pha, nhưng trước đó anh cảm thấy mình đã ăn mì ăn liền rồi thì sao còn phải bật lửa nấu?

Chàng trai cười tự giễu một chút, nguyên nhân đúng là do bận việc, nhưng xét đến cùng vẫn là coi thường bản thân, đặt công việc ở vị trí cao nhất, ngược lại coi thường cảm nhận của cơ thể.
 
Chương 11: Chào Tạm Biệt 3


Chàng trai bỏ mì, bò cuộn, trứng gà đã đánh lên vào nồi, cuối cùng đặt miếng phô mai kia lên trên, trước đó nghe người ta nói đặt phô mai lên mì ăn ngon lắm, chỉ là vẫn chưa ăn thử thôi.

Phô mai có mùi nồng đậm, mùi mì ăn cũng thơm, chàng trai vụng về bỏ vào, canh theo thời gian.

Không biết bạn cùng phòng chui ra từ đâu, khịt khịt cái mũi: “Thơm quá vậy.”

Bình thường chưa từng trò chuyện với người ta nhưng lúc này nói chuyện với nhau không thấy bị gượng gạo chút nào.

Tất nhiên chàng trai phải bắt chuyện lại: “Thơm à? Tôi bỏ thêm phô mai đấy.”

Bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên: "Nên ăn! Tôi thấy bên Hàn Quốc có cách ăn này, chưa thử qua bao giờ.”

Chàng trai dừng lại một chút: “Tôi cũng chưa ăn thử… Cậu có bát không? Tôi nấu cũng nhiều nên chia cho cậu một ít…”

Nói xong, trong lòng chàng trai rất hồi hộp.

Bạn cùng phòng là điển hình của một học sinh yếu nhưng nhiều dụng cụ, những thứ trong phòng bếp có hơn nửa là của đối phương, chàng trai còn từng thấy đối phương xuống bếp xào rau, nhưng phần lớn đều kết thúc bằng mùi hương kỳ lạ.

Hỏi đối phương có bát hay không là tạo ra không gian để đối phương từ chối anh rồi.

Chàng trai tự giễu, thật ra có đôi khi người trưởng thành cũng sợ bị từ chối.

Hai mắt bạn cùng phòng tỏa ra ánh sáng: “Được chứ? Tôi có bát này!”

Nói xong thì lấy ngay một cái bát lớn từ trong tủ bát, ánh mắt mong đợi đứng ở bên cạnh chờ ăn.



Một nồi mì, chàng trai chia cho bạn cùng phòng một nửa, đối phương vừa ăn vừa say mê.

“Ăn quá ngon má ơi, hồi trước tôi đi ăn quán cơm Hàn, mì như này phải bán 40 đồng… Nhóm Tiểu Tây Bát đen thật.”

“Vốn dĩ tôi còn cảm thấy cậu quá tốn công, nấu mì gói mà thêm nhiều nguyên liệu như vậy, bây giờ thấy rất đáng nha người anh em.”

“Tuyệt, lần sau tôi cũng muốn ăn mì gói như vậy.”

“Đúng rồi, người anh em quê đâu thế? Tôi ở Cáp Nhĩ Tân!”



“Tôi ở Liêu Ninh.”

“Ui da má ơi, đồng hương này!”



Thời Nhiễm không biết lời nói của mình có thể giúp ích gì cho người khác, hiện tại cô đã livestream hai tiếng, nấu một bữa cơm, ăn hết chầu cơm này rồi sau đó rót thêm ly Coca.

Thời Nhiễm cảm thấy đã đến lúc tắt stream rồi.

Trên màn hình ngoại trừ người nói chuyện phiếm rộn ràng với cô, thỉnh thoảng còn có người tặng quà.

Khác với các phòng livestream khác ở chỗ người tặng quà không có yêu cầu gì, người trước tặng với người sau, sau đó lại buôn chuyện phiếm với người trong phòng livestream.

Bầu không khí yên bình như vậy, làm tất cả mọi người rất thoải mái.



Lucy hào hứng nhìn số lượng fans, chỉ với buổi phát sóng trực tiếp đêm nay thôi mà Thời Nhiễm đã tăng một vạn fans!

Đây cũng không phải là công ty mua hay là nền tảng tăng cho! Là một vạn người thật sống thật đó!

Tưởng Viện thấy Lucy không giấu được sự vui mừng, trong lòng cũng thầm thắp nến cho đối phương. 

Hôm nay xem như Thời Nhiễm chó ngáp phải ruồi, nhưng có ích lợi gì đâu?

Tưởng Viện thấy rõ, cô gái này quyết tâm rời đi, không nhìn thấy vừa rồi ăn xong, đối phương gói cơm nắm còn thừa vào trong bao rồi đặt trong cái nồi nhỏ đã được rửa sạch à?

Có tủ lạnh mà không bỏ vào, nhìn dáng vẻ là tính mang đi ăn rồi!

Quả nhiên, Thời Nhiễm nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, nở nụ cười chân thành với camera của phòng phát sóng trực tiếp.

Điều này khiến cho phòng phát sóng trực tiếp gọi “bà xã” ầm ĩ một phen.

Trong đó còn có người hỏi cô ngày mai làm cái gì, cần nguyên liệu gì, bản thân cũng muốn chuẩn bị tốt để mai nấu.

Thời Nhiễm: “Hôm nay thực sự rất vui, nhưng mà có một tin muốn nói cho mọi người.”

“Đó chính là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không livestream nữa!”

“Tài khoản này cũng sẽ giao lại cho công ty, sau này có thể sẽ tranh chấp hợp đồng với công ty.”

“Nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hy vọng mọi người sẽ luôn ăn uống đầy đủ nhé.”
 
Chương 12: Tứ Hợp Viện 1


Thời Nhiễm vừa nói xong câu này, comment trong buổi phát trực tiếp bùng nổ.

Sao lại như vậy chứ?

Tôi vừa gọi em là vợ thì em muốn ruồng bỏ tôi rồi?

Người trong buổi phát trực tiếp không hẹn mà trong lòng cùng lóe qua một tia tủi thân.

—— Cứ có cảm giác như mình bị dụ.

[Streamer à, tại sao chứ? Là công ty chó má này đối xử không tốt với em sao?]

Chuyện còn chưa biết ra sao, nhưng đã gọi một câu công ty chó má trước.

[Đừng đi mà chủ phòng! Nếu xảy ra tranh chấp về hợp đồng, tôi có thể khởi kiện giúp em! Tôi là luật sư!]

[Huhuhu… Vợ ơi em thật sự muốn bỏ anh sao?]

[Chị gái streamer ơi tại sao chứ, nếu chị có tủi thân gì thì hãy nhắn tin riêng cho em, em có thể đăng Weibo giúp chị.]

[Chủ phòng đừng đi mà…]



Thời Nhiễm đang định nói gì đó, nhưng nghe thấy một tiếng “tách”.

Vầng sáng xung quanh điện thoại chợt tắt ngúm.



Vẻ mặt Lucy tái xanh, lửa giận trong mắt cũng sắp hóa thành thực thể.

“Britney! Cô giỏi lắm!”

Lông mày của Lucy vắt lên, bát cơm của cô ta là người quản lý, số liệu người cô ta dẫn dắt càng tốt thì càng có thể thu nhiều lợi nhuận. 

Trước đó năm phút, cô ta còn nghĩ tuy Thời Nhiễm khóc sướt mướt cả ngày làm người ta phiền lòng, nhưng thấy lần này cô có thể đi con đường mới, nhiêu đó cũng tính là nhân tài rồi.

Cô ta đang định sau khi buổi phát trực tiếp kết thúc thì đổi sang một thái độ tốt hơn với Thời Nhiễm chút, còn nâng mức lương hai ngàn một tháng vốn có của Thời Nhiễm lên cao hơn.

Không ngờ không ngờ mà, giờ chó cắn người không thèm sủa, làm ra sự cố phát sóng như này, sao cô dám?!

Thời Nhiễm nhún vai như chẳng sao, dọn đồ đạc trên bàn.

Lucy bùng lửa giận: “Được lắm, cô muốn hủy hợp đồng đúng không? Nộp tiền đền hợp đồng của công ty ra đây rồi muốn lên trời cũng không ai quản cô!”

Thời Nhiễm cố gắng nhét cái nồi nhỏ vào vali: “Ai nói tôi muốn hủy hợp đồng?”

Thời Nhiễm ôm lấy gấu tarepanda đang quàng khăn cổ, tay còn lại kéo va li: “Tôi muốn vi phạm hợp đồng.”

Lucy, Tưởng Viện: “…”

Tưởng Viện chưa từng gặp ai nghèo mà hiên ngang như vậy, cô không móc tiền bồi thường vi phạm hợp đồng ra mà còn tỏ ra đương nhiên như vậy?

Lucy cũng thấy đầu mình sắp nổ tung, cô ta đã dẫn dắt nhiều người thế rồi, chưa từng thấy ai nói chuyện vi phạm hợp đồng thẳng thắn như vậy.

Thấy Thời Nhiễm định rời đi, Lucy vội vàng nắm va li lại: “Cô không được đi!”

“Nếu cô đi… Tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho bác hai nhà cô!”



Lucy như tìm được huyệt chết của Thời Nhiễm, ánh mắt bỗng sáng rực lên: “Lúc trước bác hai nhà cô đã ký tên lên hợp đồng rồi! Tiền công ty cho cô cũng không trả lại được, cô vẫn còn muốn đi?!”

Thời Nhiễm không chút nao núng nào: “Lúc trước ai ký lên bản hợp đồng kia thì đi tìm người đó, tôi chưa lấy xu nào, liên quan gì đến tôi.”

Lucy uy hiếp nói: “Cô không sợ bác hai nhà cô không móc ra được số tiền này sao?”

Này thì có gì đáng sợ, cả ngày bác hai nói khó khăn trong gia đình ở trước mặt nguyên chủ, nhưng lại không là gì ở chỗ Thời Nhiễm.

Bác hai đi làm ở xưởng luyện thép trong thành phố, tuy nói không được lên làm lãnh đạo gì, nhưng thân là nhân viên kỹ thuật tiền lương cũng đủ sống. Bác gái ngày thường đi bán bảo hiểm, gặp khó khăn thì đi chơi mạt chược, không hề có cảm giác nghèo rớt mồng tơi.

Còn có anh họ đang học đại học, thỉnh thoảng về nhà nghỉ phép cũng mang toàn giày hiệu.

Cả nhà phụ thuộc vào sự vất vả mỗi ngày của nguyên chủ, từ lúc học cấp hai đã đến nhà bác hai ở rồi, cô giặt giũ nấu cơm, việc nhà cũng do cô làm.

Nhiều khi bác hai nhét vài đồng tiền lẻ cho cô, còn bị bác gái lườm toét mắt.

Dù sao nếu bỏ qua lời bác trai bác gái từng nói, chỉ nhìn vào đãi ngộ của nguyên chủ, Thời Nhiễm cũng không cảm thấy cả nhà bác hai của nguyên chủ đối xử với cô tốt bao nhiêu.

Điều quan trọng nhất là…

Trong nguyên tác, nam chính vì vấn đề của công ty hotgirl mạng này, bảo người đi điều tra cặn kẽ gia đình của nguyên chủ.

Trước kia cha mẹ của nguyên chủ xảy ra tai nạn xe, lúc ấy tài xế gây chuyện cũng bồi thường trăm ngàn đồng. Sau này càng áy náy trong lòng hơn, hằng năm đều sẽ cố định gửi tiền cho nguyên chủ.

Nhưng cho dù là tiền bồi thường hay là số tiền chuyển khoản, nguyên chủ đều chưa từng thấy.

Bác gái nói đối phương chẳng có bồi thường gì, còn lừa cô nói là cha mẹ cô lái xe vi phạm nên không kiện được.
 
Chương 13: Tứ Hợp Viện 2


Thời Nhiễm nghĩ đến đây thì thấy nguyên chủ thật sự là một người chịu oan khuất, bị họ hàng lừa gạt quá thảm thương.

Nên giờ lời cô nói không chút chột dạ nào: “Bác gái tôi không móc ra được thì các người kiện đi, bà ta có đứng tên nhà đó, đến lúc đó công ty đi kiện, chắc chắn bà ta sẽ trả.”

Thời Nhiễm còn rất hăng hái đề nghị với Lucy: “Lúc ấy ký hợp đồng tôi còn thiếu mấy ngày nên chưa thành niên nhỉ? Vậy hợp đồng đều là tên của bác gái. Nên cô kiện tôi vi phạm hợp đồng thì phải kiện chung với bà ta luôn! Các cô nhớ viết số tiền này vào, để tòa chấp hành. Gia đình bác gái tôi có nhà có xe, cưỡng chế chấp hành thì trả ngay.”

Lucy: “…”

Tưởng Viện ở bên cạnh nghe mà tim cũng thình thịch, nghĩ lại mà sợ.

Nhóc con này giờ ác vậy, nói không chừng bị ép mà ra. Còn bị ai ép…

Tưởng Viện kéo áo khoác chặt lại…

May quá…

May mà cô ta không chịu xúi giục, nếu không thì lỡ Thời Nhiễm nghĩ không thông, nói không chừng cô ta cũng thành tội nhân luôn?

Cô ta là người sắp thành ngôi sao đó, sao có thể dính líu đến loại chuyện này!

Nghĩ đến đây, Tưởng Viện vội xen vào giải vây.



“Được rồi chị Lucy, chuyện hợp đồng này cũng không nói được gì trong thời gian ngắn. Nếu Thời Nhiễm đã ra quyết định không làm nghề này nữa, chuyện sau này cũng nên để công ty can thiệp.”

Để nhóc con đó đi đi, nếu giữ người ta lại thật, nói không chừng lát nữa cô còn dám gọi 110 báo cảnh sát giam giữ trái phép.

“Công ty có bộ phận pháp lý, mấy chuyện này cũng không phải chuyện chúng ta nên quản.” 

Lucy không nuốt cơn tức xuống được, nhưng thật sự không dám giữ người không thả nữa.

Nhưng cứ thả đi vậy, cô ta lại không cam tâm.

Theo tốc độ tăng doanh thu đêm nay, nếu Thời Nhiễm không đi, nói ít thì tháng này cô ta cũng có thể cầm số tiền trích phần trăm khoảng ba vạn đồng!

“Được! Cô đi.” Trong mắt Lucy lóe qua vầng sáng hung dữ ác độc: “Nhưng cô đừng mơ mình có thể làm cách khác!”

Có lẽ điều khoản trong phương diện khác của công ty không kỹ càng, nhưng khâu cạnh tranh lại rất cứng cáp. Thời Nhiễm rời khỏi đây, muốn tự mở tài khoản livestream hoặc là đầu quân cho công ty khác là chuyện không thể nào.

Thật ra cô ta không biết Thời Nhiễm đã tính toán không làm nghề này nữa rồi.

Sau khi chia ly không mấy vui vẻ với Lucy, Thời Nhiễm một tay cầm gấu tarepanda, một tay kéo hành lý đứng dưới lầu.

Phải nói công ty hotgirl mạng tìm căn cứ cũng ổn, không phải khu ngoại ô hoang vắng gì. Lúc Thời Nhiễm xuống lầu còn nhìn kỹ bảng tên đường.



Rất tốt, không phải đường Tình Yêu.

Giờ Thời Nhiễm chỉ có một chuyện mừng chính là căn cước của nguyên chủ ở đây, tuy lúc ký tên còn mấy ngày nữa mới đủ mười tám tuổi, nhưng giày vò hết mấy tháng, lúc này dù gì cô cũng là người trưởng thành có năng lực chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân.

Thời Nhiễm tra số dư của nguyên chủ, chỉ có năm ngàn đồng.

Có điều Thời Nhiễm lạc quan cảm thấy nếu mình đã chẳng có gì một đời rồi, vậy để chúc mừng, đêm nay tìm một nhà nghỉ ở cũng không phải không được.

Còn chuyện sau này, cứ nói sau đi. Kiếp trước cô thi vào trường danh tiếng, chuyên ngành ngôn ngữ phụ, học tiếng Ả Rập khá khó, sau này làm streamer phát trực tiếp cuộc sống khá đơn giản, cô còn từng thi mấy chứng chỉ linh tinh, gì mà chứng chỉ kế toán, chứng chỉ thợ lặn, chứng chỉ tiếng nhật, …

Tuy không mang chứng chỉ theo, nhưng năng lực cũng sẽ không biến mất vì không có chứng chỉ.

Thời Nhiễm cảm thấy dù cô không làm streamer phát trực tiếp cũng có thể sống rất tốt.

Đang định lấy điện thoại ra bắt xe trên trang mạng đến nhà nghỉ gần nhất, Thời Nhiễm nhận được một tin nhắn.

Người gửi là Lucy.

“Cô đừng đắc ý! Cô tưởng cô là người đao to búa lớn gì sao? Tôi nói cho cô biết, công ty vừa tìm cho tôi một người mới, tên Phương Diệu Diệu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nổi hơn cô!”

Thời Nhiễm: “…!!”
 
Chương 14: Tứ Hợp Viện 3


Phương Diệu Diệu?!

Thời Nhiễm không bình tĩnh nữa, Phương Diệu Diệu là nữ chính đó!

Chưa gặp mặt nữ chính chưa phải chuyện lớn gì, mấu chốt là…

Trong nguyên tác, cùng ngày công ty này ký hợp đồng với Phương Diệu Diệu, nguyên chủ xảy ra tai nạn xe cộ ở đường Tình Yêu.

Thời Nhiễm đáng thường ôm lấy gấu tarepanda đứng bên đường, đầu xuân lạnh giá làm người không nơi để chui, người qua đường cũng ngoảnh đầu nhìn cô.

Nhưng Thời Nhiễm… Cô không dám đi.

Ai mà biết tình tiết đáng chết đó sẽ có hiệu lực hay không chứ! Huhu… Sớm biết vậy chờ một đêm mới đi rồi.

Lúc Thời Nhiễm đang chần chừ xem có cần quay đầu co được dãn được trước ngủ một đêm trước rồi ngày mai nói sau không, điện thoại lại “ting” một tiếng.

Chắc không phải là Lucy nữa đâu nhỉ, một tin nhắn không đủ châm biếm à?

Thời Nhiễm lấy điện thoại ra, lại nhận được một tin nhắn.



“Chào cô Thời Nhiễm, tứ hợp viện cô thừa kế đã sang tên cô thành công rồi, cô có thể đến cục quản lý nhà ở vào ngày làm việc để làm thủ tục chuyển nhượng.”

Thời Nhiễm cố lắm mới không quăng điện thoại đi!

Đây là sao? Chuyện linh dị?

Hay là tứ hợp viện cô thừa kế cũng đến cùng luôn?

Có điều… Nếu đã có tin nhắn này rồi, có phải nói rõ là vận mệnh của nguyên chủ được viết thay đổi rồi?

Thời Nhiễm mạnh dạn gọi một cuốc xe, sau khi nhắc tài xế đừng đi qua đường Tình Yêu hết lần này đến lần khác xong, tài xế đưa Thời Nhiễm đến một nhà nghỉ gần nhất.

Thời Nhiễm thở phào một hơi, đêm nay an toàn rồi.



Trong khu trung tâm của thành phố B, các kiểu kiến trúc cũ san sát nhau.

Mấy năm nay vì bảo vệ những tòa nhà cũ trên trăm năm này, trung tâm thành phố đã bắt đầu cấm trùng tu. Vì bộ mặt thành phố, tường ngoài của mấy căn nhà này đã qua sửa chữa thống nhất, trông có vẻ hào nhoáng rực rỡ.

Nhưng bên trong những tứ hợp viện này thì chưa chắc được như vậy.



Các chủ hộ ở đây đa số vẫn là cách sống tập trung nhiều gia đình trong khu phức hợp, bên trong một căn tứ hợp viện có thể ở bốn năm hộ gia đình. Nhiều có thể có mười hộ, số lượng người nhiều, hoàn cảnh sống ở đây không thể tốt được.

Lại thêm rất nhiều mạch nước ngầm dưới tứ hợp viện chưa được sửa chữa, nên đa phần mọi người còn phải đi nhà vệ sinh công cộng.

Một vùng này có một con sông, bên bờ sông có một con phố Phong Tình, các cửa hàng nhỏ lẻ buôn bán đặc sản nằm cạnh nhau, bình thường cũng có khách du lịch đến tham quan. Bên phố Phong Tình có một ngôi chùa, tên là chùa Thiên Linh, tuy không được tính là khói hương hưng thịnh nhưng mỗi dịp rằm hàng tháng cũng coi như có hơi người.

Bên kia sông chính là khu nhà ở của các tứ hợp viện. Vì phần lớn tứ hợp viện đều đã đổ nát nên bên này trừ ban đêm mấy sạp hàng chợ đêm bày ra thì không có người khác ghé vào.

Bờ tường của tứ hợp viện đối diện với một cây cầu nhỏ cực cao, cao hơn nửa mét so với các tứ hợp viện xung quanh.

Góc trên căn nhà còn có các biểu tượng đầu thú cầu điềm lành, trông từ xa xa khiến lòng người sinh cảm giác kính sợ.

Nhưng vị trí căn nhà này không được coi là tốt, ở cạnh cầu xung hung sát, cầu hướng về phía cửa lớn thường hao tài của. Thời gian hao tài của căn nhà này đủ lâu, hàng xóm xung quanh cũng hay bàn tán, đặt một căn tứ hợp viện to vậy ở đây lại chẳng thấy chủ của nó đâu.

Màn đêm dần buông xuống, ở nơi người khác không thấy, một cái bóng đen nhỏ đứng trên mái hiên. 

Thiết lập của thế giới này với thế giới trước không có gì khác, cái bóng đen kéo sát quần áo tả tơi trên người, cây ngay không sợ chết đứng tự động viên.

Dù có ra sao, chắc chắn anh phải bắt người đó về sửa mái nhà cho mình!
 
Chương 15: Cũ Nát 1


Thời Nhiễm xách vali, nhìn tứ hợp viện ba sân có diện tích chiếm hơn một ngàn mét vuông trước mắt.

Ánh mặt trời mùa xuân mang theo hơi ấm dịu nhẹ, tường ngoài của tứ hợp viện trước mắt là đá xây màu xanh, tuy trông hơi cũ, nhưng vì sắp xếp ngay hàng thẳng lối nên nhìn vẫn rất rung động.

Đứng bên ngoài tường ngăn cao cao, có thể thấy thấp thoáng một góc hiên nhà xéo ra ở bên trong. Đầu thú cầu may bong tróc bên trên thể hiện sự thâm niên và lịch sử của căn tứ hợp viện lâu đời này.

Trong sự thâm niên này, còn có thể mang máng thấy được chồi xanh trèo ra tường ngoài, cùng với màu xanh mơn mởn còn có hai ba phần nụ hoa trắng hồng.

Thời Nhiễm đánh giá xung quanh một vòng, con hẻm này được người ta gọi là hẻm Ngân Ty, chiếc cầu nhỏ ở đối diện tên là cầu Kim Định.

Vừa là vàng vừa là bạc, gửi gắm nguyện vọng mộc mạc của người dân quanh đây.

Thời Nhiễm kéo quần áo của mình sát vào người, dần dần bình ổn lại cơn kích động trong lòng.

Tuy xui xẻo xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, nhưng may mà tứ hợp viện cũng đến.

Tứ hợp viện chín con số!

Thời Nhiễm quyết định vào ở hưởng thụ một khoảng thời gian trước, rồi lại tìm một người tốt bán đi, sau đó sống một cuộc sống của phú bà tầm thường.

Thời Nhiễm hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra đi mở cửa.

Chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng quát tháo: “Làm gì đấy hả!”

Một bà dì đã có tuổi đeo băng tay đỏ, mặt đầy cảnh giác: “Đây không phải điểm tham quan gì đâu, bên trong không người.”

Tứ hợp viện mấy năm trước đều là tạp viện lớn, quyền sở hữu cũng lung tung, chỉ nói về hẻm Ngân Ty thôi, tứ hợp viện có quyền sở hữu độc lập bên này chỉ có ba bốn nhà. Mà trong ba bốn căn nhà này, căn trước mắt này là lớn nhất.

Dù là thủ đô, nhưng cũng rất hiếm khi thấy được tứ hợp viện lớn như này. Nên từ khi dì Vương lên làm cán bộ tổ dân phố, bà thường xuyên bắt được vài du khách có sự hiếu kỳ mãnh liệt, lúc trước còn có một du khách nói mình là nhiếp ảnh gia trèo đến bên tường viện, tường viện cao hai mét, nhưng dọa bà hoảng sợ không nhẹ.



Nên bà vừa thấy Thời Nhiễm kéo va li, tất nhiên sẽ cho rằng Thời Nhiễm cũng là một du khách vùng ngoài.

Thời Nhiễm vội lấy ra văn kiện trong ba lô ra giải thích: “Căn tứ hợp viện này là cháu vừa được thừa kế, nè, văn kiện quyền sở hữu ở đây.”

Cô không lấy văn kiện ra còn ổn, cô vừa lấy ra xong, ánh mắt của dì Vương càng thêm sắc bén.

“Căn nhà này là của cháu? Sao cháu không nói sớm?!”

Thời Nhiễm căng da đầu, chẳng lẽ là lúc tứ hợp viện theo cô đến đây là đột nhiên từ trời rớt xuống đó chứ…

Nói thật thì cô cũng không biết nguyên nhân bên trong, lúc cô đi làm thủ tục, cán sự không nói nửa chữ đã đóng dấu lên tên cô rồi, cả hỏi cũng không hỏi một câu.

Hơn nữa cô đi cả đường đến đây, ban nãy còn tán gẫu hai câu với ông lão bán gian hàng nhỏ bên đường, đối phương đáp lại cực kỳ tự nhiên, giống như căn tứ hợp viện này vốn dĩ đã ở đây.

“Sao… Sao vậy?” Lẽ nào hai thế giới không có kết nối với nhau?

Dì Vương vỗ đùi: “Đi đi đi, vào trước rồi nói!”

Nói xong rồi giơ tay lấy chìa khóa của Thời Nhiễm vừa mở cửa, vừa bắt đầu lải nhải trò chuyện với cô.

“Căn nhà này vứt ở đây mười mấy năm không ai ở rồi, phải nói nhà các con cũng thật hào phóng, nói không quản thì không thèm quản nữa.”

“Mấy năm trước tổ dân phố ký văn kiện gì đó còn có thể tìm thấy người, sau này sao cả điện thoại cũng không gọi được luôn vậy?”

“Đúng lúc con đến rồi, có vài thứ phải nói cho con.”

“Phải rồi, cô gái à con định hôm nay vào ở luôn sao? Nếu con muốn ở thì phải dọn dẹp sạch chút…”
 
Chương 16: Cũ Nát 2


Câu này không cần dì Vương nói, lúc Thời Nhiễm đẩy cửa mở ra cũng cảm nhận được rồi.

Nói sao nhỉ…

Căn nhà trước mắt này ấy, thật sự là chỉ còn lại cái sườn nát thôi.

Tứ hợp viện ba sân, đã tháo dỡ phù điêu ở cổng rồi, chỉ còn lại cái bệ.

Vào cửa thì có thể thấy căn nhà đối diện song song cạnh viện ngoài, nhưng cửa sổ của nó đã đen sì, trông có vẻ như đã tích tụ một lớp dầu bẩn.

Cổng phụ của nhà đối diện không biết tại sao cũng sập rồi, nên Thời Nhiễm đứng ở cổng lớn thì có thể nhìn vào bên trong. Lúc đầu xuân, cỏ hoang trong sân cũng chỉ vươn chút xanh, cỏ dại màu vàng nhiều hơn.

Chính giữa mảnh đất hoang tàn này, nhà chính trung tâm còn khiến người ta không gì để nói hơn.

Nóc nhà mất gần một nửa, cổng lớn cũng không thấy đâu, trong nhà trống không…

Hai mái hiên bên cạnh cũng không biết ở đâu rồi, đều là nóc nhà thông thoáng, rách nát điêu tàn.



Dì Vương: “Ôi, đứa bé này, sao không đi nữa? Phía sau còn có ba sân nữa, một dãy nhà phía sau sát bờ tường, con không đi nhìn thử?”

Thời Nhiễm ôm ngực, vì luật sư phụ trách khi ấy rất hối, cô cũng không nhắc đến phải đi xem tứ hợp viện trông ra sao. Nhưng kết hợp tứ hợp viện mình từng thấy qua, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng không ngờ, không ngờ mà…

Này sao có thể gọi là nhà?

Có thể cho người ở sao?

Dì Vương vẫn đang không ngừng lảm nhảm: “Tuy nói tứ hợp viện này của chúng ta giờ không bán được nữa, nhưng con dọn dẹp xong vẫn có thể ở, căn nhà lớn thế này nữa là, con dọn xong cho thuê cũng có thể kiếm không ít.”



Thời Nhiễm: “…”

“Dì ơi dì vừa nói gì?”

“Dì nói con dọn xong thì cho thuê đi, đừng thấy nhà chúng ta nát, nhưng địa bàn chúng ta tốt, người trẻ lại đây thuê nhà không ít.”

“… Con hỏi câu trước.”

“Mảnh đất nhà chúng ta không cho bán nữa. Cô gái à lúc con làm thủ tục không có ai nói với con sao? Căn nhà này của gia đình con trùng hợp nằm ở biên giới khu vực bảo vệ! Vốn dĩ không tính là thuộc bên trong, nhưng không phải gia đình con chẳng có ai sao, tổ dân phố xem xét thấy tuổi thọ của căn nhà này cũng lâu rồi nên tính vào luôn, mỗi năm có năm ngàn đồng trợ cấp!”

Thời Nhiễm: … Nên không thể bán nữa sao?

Tứ hợp viện chín con số, không ngờ chỉ có một giá trị, không thể sang tay?

Dì Vương vẫn chưa thôi, dẫn Thời Nhiễm đi một vòng ra sân sau, sân sau không có khác biệt gì lớn với nội viện, hai phòng cách vách cũ kỹ giống hệt mấy gian phòng phía trước, mấy phòng phía trước, dãy nhà sau kiên cố hơn chút, nhưng cũng không kiên cố được bao nhiêu.

Cả đường đi, Thời Nhiễm không tự kìm được mà cảm thán, thiên hạ thật là không có cái bánh nào miễn phí cả.

Nếu kiếp trước cô biết mình thừa kế một tứ hợp viện thế này, nói không chừng cô không thèm.

Vừa không thể bán, cũng không thể ở.

Dì Vương chỉ vào căn nhà bên kia: “Sao không ở được? Mấy căn đó đều có thể ở!”

Nói xong còn giới thiệu cho Thời Nhiễm: “Đây còn là chuyện mấy năm trước, lúc ấy căn nhà này còn là của họ hàng con, bà ấy an tâm cho thuê mấy phòng này, người thuê nhà là người bán gian hàng nhỏ gần đây. Con nhìn đi, căn nhà ba phòng này, bên trong vẫn còn tốt đấy.”

Thời Nhiễm thò đầu ra nhìn, so sánh với mấy căn nhà cả cái nóc cũng không trọn vẹn kia, căn nhà ba phòng này vẫn coi như tươm tất ra hình ra dạng.

Một phòng chắc là làm nhà bếp, bên trong còn giữ vài đồ dùng nhà bếp, cái bếp lò dường như cũng đã có sửa qua.

Phòng bên cạnh là phòng ngủ, bên trong cũng trét vôi tinh xảo, giường và đồ dùng gia dụng vẫn còn.

Căn cuối cùng, vậy mà là nhà vệ sinh đã cải tạo.



Dì Vương còn đầy vẻ hối tiếc: “Người họ hàng kia của con mấy năm trước có bản lĩnh lắm, đã sửa được mạch nước ngầm làm nhà vệ sinh từ lâu rồi, chờ đến khi chúng ta muốn sửa vậy là không cho sửa nữa…”

Thời Nhiễm: Chà chà.

Cô quyết định rồi, cô không ở căn nhà này nữa!

Có sức ở đây, chi bằng cô đi tìm công việc khác tìm nhà trọ!

Trên đời không có chuyện gì khó, chỉ cần chịu buông bỏ!

Nếu căn nhà này mấy năm trước đã quăng xó không ai quản thế này, vậy cô cũng không thèm quản nữa!

Chỉ là còn chưa đợi Thời Nhiễm nói, dì Vương bên kia đã giục cô bỏ hành lý xuống đến tổ dân phố bàn chuyện với bà.

“Nếu nhà này đã có chủ rồi.” Dì Vương vui vẻ đầy mặt: “Vậy đúng lúc con đến tổ dân phố lãnh hóa đơn đi!”

“Mấy năm nay vì quy hoạch khu bảo vệ, vốn đã nói là sửa nhà tổ dân phố ra một phần, chủ hộ một phần.”

“Nhưng chẳng phải không liên lạc được với con sao? Nên tiền tu sửa tổng kết ghi lại cho con rồi.”

Thời Nhiễm: “…”

Thời Nhiễm đã tê dại.

“Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”

Dì Vương cười vô cùng hào sảng.

“Cũng chẳng bao nhiêu.”

“Tiền lẻ cộng lại hết chắc khoảng trăm ngàn đồng đấy.”
 
Chương 17: Bày Bán 1


Thời Nhiễm ôm ngực.

Gì gọi là mưa rơi nhà dột, còn chưa giải quyết xong hợp đồng của nguyên chủ, giờ vậy mà lại gánh trên lưng món nợ chưa trả trăm ngàn đồng.

Còn có tứ hợp viện này nữa, không thể bán, đổ nát như này cũng không cho thuê được, để ở đây còn phải tốn tiền sửa chữa bảo hộ.

Nếu không phải đã xuyên qua rồi, thậm chí Thời Nhiễm còn định đi tìm luật sư, trả căn nhà này lại là xong rồi.

Giờ Thời Nhiễm vẫn còn hỗn loạn trong gió, dì Vương đã nhanh nhẹn tay chân lấy hóa đơn gì đó ra nói hết cho cô rõ.

Phí sửa tứ hợp viện chủ yếu là dùng cho tường ngoài, chỉ với nguyên liệu đá xanh này đã chiếm hơn mấy chục đồng. Phần còn lại thì tu bổ xà nhà, tính tiền lẻ thôi cũng mấy ngàn đồng.

Không sai, xà nhà của tứ hợp viện này cũng đã tu sửa rồi, nếu không phải tổ dân phố sửa xà nhà, nói không chừng mấy phòng lớn của nhà chính kia sớm đã đổ sập hết rồi.

Thời Nhiễm lật hóa đơn trong tay, đầu tim nhỏ máu.

So với quá khứ, trăm ngàn đồng không tính là gì đối với cô, dù tài chính thắt chặt không có tiền mặt, dựa vào thu nhập ổn định của phát trực tiếp mỗi ngày, một hai tháng là có thể trả hết rồi.

Nhưng mà giờ…



Con đường phát trực tiếp đã hoàn toàn bị chặn đứt rồi!

Thời Nhiễm thở dài, lên tiếng hỏi: “Dì ơi, số tiền này muộn nhất phải trả là bao giờ ạ?”

Dì Vương nhìn lúc nãy cô sắc mặt bất ổn, đang đầy thấp thỏm trong lòng. Căn tứ hợp viện này để ở đây cũng lâu lắm rồi, quan trọng là tổ dân phố cũng không thể để mặc nhà sập thật được. Nói sao thì cũng là tứ hợp viện lớn hiếm có trong khu bảo vệ, nếu không bảo tồn, thật có lỗi biết mấy.

Nhưng vẫn luôn để tổ dân phố phụ trách tu sửa cũng không thực tế, căn nhà cũ này không thể dùng vật liệu chất lượng kém, kỹ thuật còn phức tạp. Quá trình tu sửa lần trước còn chuyên mời mấy vị giáo sư già đến hướng dẫn, công ty sửa chữa cẩu thả chút không thể dùng.

Dì Vương sợ cô gái nhút nhát trước mắt này cảm thấy căn nhà này quá phiền phức, trực tiếp quẳng gánh bỏ trốn.

Giờ thấy Thời Nhiễm mở miệng hỏi thời gian, dì Vương sáng rực đôi mắt, nói cho đối phương biết kỳ hạn kế tiếp của món nợ này.

“Trước tháng bảy là được!”

Lần sửa chữa trước đó cũng cỡ tháng bảy, đến tháng bảy năm nay đúng lúc là ba năm.

Thời Nhiễm tính toán, giờ là đầu tháng ba, đến tháng bảy… Còn cỡ bốn tháng nữa.

Được rồi.



Trong khoảng thời gian ngắn này, Thời Nhiễm không mong mỏi đi tìm việc gì nữa.

Suy cho cùng giờ cô còn chưa học hết đại học, cần bằng cấp ba tìm việc, còn chưa nói đến có tìm được không, dù tìm được rồi cũng chưa chắc có thể kiếm được trăm ngàn đồng trong bốn tháng.

Thời Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, bên ngoài căn nhà có một cái kệ sắt đã hàn xong, vừa nhìn đã biết là kiểu gian hàng nhỏ ở chợ đêm, mà trong nhà bếp của căn nhà cũng có để lại một vài bếp lò nồi niêu.

Được, giờ gì cũng không cần nói nữa, trước tiên mở một gian hàng nhỏ, bắt đầu từ xoay chảo đi.

Dì Vương vừa nghe Thời Nhiễm nói muốn mở gian hàng kinh doanh, lập tức nhiệt tình: “Chỗ bên chúng ta hợp đấy! Con đường nhỏ tường ngoài kế bên, chợ đêm buổi tối các gian hàng có thể mở đến ba giờ sáng. Con bán gì cũng không lỗ!”

Ba giờ sáng gì chứ, Thời Nhiễm lại không muốn.

Tuy cô là một streamer, nhưng trước giờ cô đều đi ngủ trước mười hai giờ.

Nếu không phải kiếp trước đủ lười biếng, cô cũng sẽ không chọn nghề mukbang.

Có điều gian hàng chợ đêm có thể từ giờ cao điểm buổi tối mãi đến trước mười hai giờ, khoảng thời gian này cũng đủ lắm rồi.

Nếu đã hạ quyết tâm rồi, Thời Nhiễm không thể chậm trễ nữa, đến báo cho tổ dân phố với dì Vương. May mà hẻm Ngân Ty là khu bảo vệ, nhằm nâng cao thu nhập người dân quanh đây nên tổ dân phố cũng khuyến khích mọi người mở gian hàng chợ đêm. Vì thế Thời Nhiễm làm thủ tục thuận lợi không gì bằng.
 
Chương 18: Bày Bán 2


Làm thủ tục xong, Thời Nhiễm bắt đầu tính tiền hiện có của mình, nguyên chủ trước chỉ có số dư năm ngàn đồng, đêm qua cô ở nhà nghỉ tốn mấy trăm đồng, giờ trên người trừ hơn bốn ngàn đồng này ra, cộng thêm điện thoại và vài đồ dùng cá nhân thì chẳng còn gì cả.

Lại đi thuê phòng, hiển nhiên cũng không thực tế.

Nhưng ở tứ hợp viện…

Thời Nhiễm giật mình, tứ hợp viện đổ nát, trong viện cây cối um tùm, cộng thêm khung cửa sổ đỏ tối của căn nhà, này chẳng phải là tiêu chuẩn của phim kinh dị à?

Dù không có chuyện linh dị gì, một mình cô ở căn nhà to như vậy, hình như độ an toàn cũng không đảm bảo.

May thay dì Vương cho cô ăn một viên định tâm hoàn: “Bên chúng ta buổi tối náo nhiệt lắm đấy. Đèn đường ngoài nhà con cũng cao, trong nhà vẫn luôn sáng trưng, có thể sáng đến sáu giờ sáng. Hơn nữa mấy người trẻ tuổi thuê phòng chỗ này tan làm trễ, buổi tối chợ đêm mở đến bốn giờ, chưa đến hai giờ nữa lại có gian hàng bán điểm tâm sáng. Xung quanh còn có xe tuần tra…”

Thời Nhiễm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một tin tốt lành, cô không cần tốn số tiền còn lại để thuê phòng nữa rồi.

Tạm biệt dì Vương nhiệt tình, Thời Nhiễm về dọn dẹp phòng thứ ba của căn nhà. Chả trách nói tứ hợp viện lớn, tuy căn nhà chỉ có ba phòng, nhưng diện tích thật sự rất to, đủ cho một phòng khách ba phòng ngủ của một căn nhà thương mại.

Chủ nhà trước cũng coi như có chú trọng, đừng thấy bề ngoài hơi rách nát, bên trong vẫn rất chỉnh chu.

Giường trong phòng ngủ còn đó, tủ đầu giường gãy mất một chân, miễn cưỡng vẫn có thể dùng, một góc phòng còn có một tủ quần áo đơn sơ. Diện tích nhà vệ sinh cũng không nhỏ, cũng có vòi sen.

Tóm lại, tuy môi trường bình thường, nhưng dưới tình hình này thì không có vấn đề gì quá to tát.

Thời Nhiễm lau sạch cái lò ở nhà bếp, chảo sắt bên trong chắc chắn không thể dùng nữa rồi, cô định thay cái mới. Cốc đĩa chén bát, giá kệ vò hũ. À phải rồi, bếp nồi kiểu dáng cũ này còn phải đổi…

Thời Nhiễm liệt kê ra danh sách phải mua, trong lòng thấp thỏm không biết mấy ngàn đồng trong tay mình có đủ hay không đây.

Trong một góc cô không nhìn thấy, một bóng đen nhỏ lướt qua khung cửa sổ...





Thời Nhiễm tốn mất hai ngày để dọn dẹp căn phòng chuẩn bị nguyên liệu, qua hai cuộc khảo sát ban đêm, Thời Nhiễm cũng đã quyết định được mình muốn làm gì rồi.

Cô chuẩn bị một cái bếp, một cái chảo, vài chén muỗng.

Kệ sắt vốn vứt ở đây cũng được cô dán băng keo đỏ ra hai chữ to đùng “Mì Xào”, bên dưới có thêm bánh xe để đẩy đi.

Không sai, cô chuẩn bị bắt đầu từ mì xào trước.

Chờ khi mọi thứ gần xong, cũng đến năm sáu giờ chiều, Thời Nhiễm đẩy gian hàng nhỏ của cô ra.

Con đường đối diện cầu Kim Định trong hẻm Ngân Ty đã lần lượt xuất hiện rất nhiều các sạp hàng, bún thịt nướng, xiên nướng, miến chua cay, bánh kẹp, …

Hoàng hôn điểm xuyến một lớp màu vàng nơi đường chân trời, hương vị của từng gian hàng cũng từ từ tỏa ra, chủ các sạp hàng quen thuộc chào hỏi lẫn nhau.

Dọn hàng ở nơi này chủ yếu là người dân sống gần đây, Thời Nhiễm vừa xuất hiện, người xung quanh đều không hẹn mà cùng nhìn sang.

Tứ hợp viện đối diện cầu Kim Định có chủ, còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tin tức này được truyền đi bởi dì Vương, người trong hẻm đều biết, chỉ có điều giờ mới thấy được người thật.

Quả thật… Trẻ trung xinh đẹp.

Chỉ là không biết tại sao không đi làm, mà phải đến đây mở sạp hàng.

Thời Nhiễm đắm mình trong ánh mắt của mọi người, không chút quan tâm bày sạp hàng của mình cách không xa cổng lớn, chỗ này cũng là vị trí đầu phố.

Bình tâm mà nói, chỗ này không tính là tốt, cộng thêm các chủ gian hàng nhỏ vừa nhìn cô bán thứ tầm thường như mì xào, cũng không ai để ý. Mì xào có gì mà ngon? Không mùi không vị, còn lời ít, không thấy con phố này không ai bán sao?
 
Chương 19: Bày Bán 3


Thời Nhiễm bày gian hàng của mình xong, lại chạy vút về xách ba cái bàn xếp ra, rồi lại ôm ra một chồng ghế nhựa.

Một bàn bốn ghế, mười hai chỗ ngồi.

Bận rộn như vậy đến sáu giờ tối hơn, đã có nhóm người tan làm sớm nhất. Bỗng chốc con hẻm trở nên đông vui.

“Cho một bát miến chua cay, nhiều giấm.”

“Bún thịt nướng, chua ngọt vừa phải.”

“Cho tôi hai xiên tim gà, một xiên sụn gà, hai xiên chả, một xiên thịt ba chỉ, …”



Các loại hương vị mỹ thực bỗng xông vào nhau, hòa với tiếng mọi người nói chuyện, cả con hẻm như một nồi nước sôi ùng ục, bốc lên hơi nóng.

Có điều không khí ồn ã đó không liên quan đến Thời Nhiễm cho lắm, gian hàng của cô lặng ngắt, một vị khách cũng chẳng có.

Thời Nhiễm cũng không gấp, hứng thú dạt dào quan sát xung quanh.

Cạnh gian hàng của cô là một đôi vợ chồng, bán lẩu Malatang, trong giỏ trên xe hàng đựng vài nguyên liệu thịt rau, khách hàng chọn xong rồi thì bỏ vào nồi nấu, bỏ vào từng muỗng lớn, luộc xong thì vớt ra, cho thêm súp đỏ vào nồi…



Mùi của lẩu Malatang xộc ra đường phố, hương vị tê tê cùng với súp đỏ cuồn cuộn trong nồi lớn tàn phá xung quanh.

Bà chủ của gian hàng lẩu Malatang đắc ý liếc Thời Nhiễm bên cạnh một cái, ban nãy bà ta thấy rồi, cô gái trẻ này vừa dọn hàng ra, đàn ông của cả phố đều nhìn thêm hai ba cái.

Chậc, xinh đẹp thì có tác dụng gì, nói không chừng hôm nay còn không khai trương được.



Chu Mẫn là một người đi làm ở gần đấy, cô ấy tốt nghiệp mấy năm vì muốn gần công ty hơn chút, dứt khoát chọn vào ở tứ hợp viện lân cận.

Tuy ngày thường sinh hoạt sẽ có hơi bất tiện, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn nửa tiếng, chút bất tiện này cũng không tính là gì.

Dạo này công ty cứ bắt tăng ca, đã nửa tháng Chu Mẫn đều chín giờ hơn mới về nhà. Hôm nay chẳng dễ gì mới tan làm sớm, đi ngang qua cầu Kim Định, cô ấy ngửi thấy mùi dầu chua cay của con phố lại không có cảm giác thèm ăn.

Thức ăn nhiều dầu nhiều mỡ ngày thường còn đỡ, dù gì cũng bận cả ngày mới về nhà, ăn chút gì đó rồi xem một bộ phim thì rất sảng khoái.

Nhưng sau khi trải qua cuộc sống tăng ca dai dẳng, hôm nay Chu Mẫn muốn ăn chút đồ nhạt, sau đó về ngủ một giấc.

Thấy đầu cầu không xa phảng phất như mới mở một gian hàng mì xào, Chu Mẫn so sánh với đồ ăn ở con phố xong, vẫn là chọn gian này.

Thật ra mì xào có dầu, nhất là ăn mấy miếng cuối cùng. Nhưng so với các loại lẩu chua cay tê lưỡi thì mì xào tương đối vẫn là khẩu vị nhẹ, cùng lắm thì lát nữa bảo chủ sạp cho ít dầu chút.



Chu Mẫn vác quầng thâm mắt đi đến trước gian hàng của Thời Nhiễm, tăng ca lâu rồi, đầu óc cũng tê dại. Nhưng lúc nhìn thấy tướng mạo của Thời Nhiễm, Chu Mẫn vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“… Xin chào?”

Có mối đến, Thời Nhiễm lập tức lật mặt, cười đến là chân thành: “Người đẹp chào cô, cô muốn ăn gì? Cửa hàng chúng tôi bán mì xào, tặng súp, một phần mười tám đồng.”

Bình tĩnh mà nói, một phần mười tám đồng cũng không rẻ.

Nhưng Chu Mẫn chỉ cảm thấy lát nữa mình cũng không có tinh thần đi tìm gian hàng khác, giờ cô ấy vừa mệt vừa rã rời, chỉ muốn lấp đầy bao tử cho xong, ăn gì không phải là ăn? Hơn nữa, chị gái trước mắt này rất đẹp, cứ coi như mình móc tiền nhiều hơn để mua một cảnh đẹp ý vui đi.

“Ừm, cho một phần đi, ít dầu.” Chu Mẫn quét mã, uể oải ngồi xuống ghế đẩu nhỏ.

Thời Nhiễm thấy dáng vẻ cô ấy thì biết là cô ấy đã mệt lắm rồi, không tự chủ tăng nhanh tốc độ.

Đổ dầu vào chảo nóng, thêm tỏi băm cho thơm, bỏ giá và rau cải vào xào. Thời Nhiễm chuẩn bị ba loại mì, một loại mì sợi tròn khá to, một loại mì sợi cực nhỏ, còn có mì xoắn mỏng dẹp, sợi mì đều được luộc chín từ trước. Lúc này Thời Nhiễm trực tiếp chọn loại nhỏ nhất, sợi mì nhỏ là cô hấp trong nồi hấp, giờ cho vào chảo, xào qua đảo lại trộn với nguyên liệu khác là được.

Mì đã chín trước rồi nên không dính quá nhiều dầu, sợi mì cho ra vừa mềm vừa có độ dai.

Chu Mẫn chỉ thấy mình vừa ngồi xuống chưa lâu thì thức ăn đã được bưng lên rồi, Thời Nhiễm trực tiếp cho mì xào vào hộp giấy dùng một lần, rồi còn từ cái nồi to đùng bên cạnh múc ra một bát súp.

“Mời cô từ từ dùng nhé.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top