Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 240: Tuyên Truyền Phim 2


Không biết sao chứ cái khuôn mặt này của cô ta thật sự chẳng có chút sức cạnh tranh nào với vai chính bạch liên hoa. Mấy bộ phim truyền hình tương đối thích những khuôn mặt không có tính công kích hơn nên con đường mà sau này cô ta phát triển tốt cũng chỉ là vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình thôi.

Nhưng bây giờ sau một khoảng thời gian dài thoát khỏi công ty nổi tiếng trên mạng kia, con đường nghệ thuật của cô ta lại đi lên.

Mặc dù không phải loại nổi tiếng vượt bậc như những ngôi sao lớn nhưng cũng được xem như là một diễn viên có tiếng.

Gần đây bộ phim mà cô ta đóng được chọn vào đề cử một liên hoan phim quốc tế nên Tưởng Viện cũng trở thành ứng cử viên nóng bỏng cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Bây giờ đoàn đội của cô ta đang có ý muốn giảm bớt tính công kích của cô ta nên mới nhận cho cô ta việc quay quảng cáo kỷ niệm một năm cho app giao đồ ăn Gấu Trúc.

Tưởng Viện của bây giờ có lẽ sẽ không còn đi đường vòng như trong sách nữa. Hiện tại tâm tính của cô ta đã mềm đi rất nhiều rồi.

Nghe thấy câu trả lời của Thời Nhiễm, cô ta không được tự nhiên lắm đáp lại một câu: "Chị biết tay nghề của em tốt rồi. Khi đó nước mì suông mà em làm cũng có tệ đâu."

Mùi thơm đó khiến cô ta đã không biết bao đêm nhớ đến bát mì đó rồi.

Thời Nhiễm cười híp mắt không nói lời nào. Đạo diễn gọi hai người tới bắt đầu làm việc.

Thời Nhiễm cần phải nấu ăn, còn Tưởng Viện thì phải tìm góc độ để hòa hợp vào giữa những vị khác đang dùng cơm.

Những món ăn mà Thời Nhiễm chuẩn bị có màu sắc cũng coi như là phong phú. Có những món ăn bình dân như cà chua trứng gà hay ớt xanh xốt tỏi, cũng có mấy món cần nhiều công sức hơn như thịt rang mặn ngọt, chân giò đông pha hay đậu hũ áp chảo.

Đạo diễn đập bảng một cái rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào ống kính.

Bây giờ chỉ có cánh tay của Thời Nhiễm xuất hiện trong ống kính. Chỉ thấy cô xòe bột mì ra, trong nháy mắt đã nặn được thành một vắt mì bóng loáng. Vắt mì thay đổi hình dạng trong tay cô rồi không lâu sau đó lại biến thành từng cái sủi cảo.

Mở vung cái nồi đang bốc khói nghi ngút ra thì thấy bên trong có những miếng thịt gà được nấu chín tỏa ra mùi nóng hổi thơm phức. Mở tiếp cái vung nữa thì có nước canh xương hầm đã biến thành màu trắng.

Cà rốt muối chua là do cô tự muối, phần lớn là đưa ra để làm chút thức ăn kèm buổi sáng. Hôm nay nó mới thật sự có được trọng dụng. Thời Nhiễm chặt thịt vịt thành từng miếng, thêm hành gừng, rượu hoa điêu vào để khử mùi thịt sống, vớt hết bọt máu bẩn ra rồi lại dùng nước nóng rửa sạch. Sau khi rửa xong thì cho vào nồi, thêm cà rốt muối chua, hành cắt khúc cùng các loại gia vị hầm vào. Hầm mãi đến khi màu nước dùng trở nên trong suốt, mùi hương chua chua cay cay tỏa ra khắp phòng bếp.

...

Đạo diễn nghe rõ một tiếng ừng ực truyền ra từ cổ họng mình.

Các nhân viên đang làm việc cũng không hề rảnh rỗi. Người nào cũng cố gắng ngậm chặt miệng khỏi nước miếng rơi xuống trong lúc đang làm việc.

Đến khi phần một trong phòng bếp kết thúc, đạo diễn đã thèm ăn đến nỗi không biết có quay tốt hay không nữa rồi.

Chọn làm phim tài liệu về ẩm thực có lẽ là vì bản thân ông ấy là một người đam mê ăn uống. Lúc này ngửi thấy mùi thức ăn ngon là lại không thể nhúc nhích nổi.

Trợ lý thực tập bên cạnh nói nhỏ: "Đạo diễn... Ngài kiên nhẫn chút đi."

Đạo diễn: "..."

Trợ lý thực tập: "Ai cũng nghe được tiếng bụng ngài kêu hết á."

Thời Nhiễm bưng thức ăn ra lại khiến người ta thèm ăn thêm lần nữa, sau đó là hành hạ gấp đôi.

Sau khi cô hỏi một số khách quen, bọn họ đều rối rít đồng ý lộ mặt trong quảng cáo. Thế nên buổi chụp hình cho khách mời hôm nay trở thành vừa ăn vừa phát sóng trực tiếp.

Chu Mẫn cầm cái muỗng húp một ngụm canh vịt hầm củ cải muối chua. Tiểu Miễn ôm một bát mì xào vừa ăn vừa cảm thán: "Năm ngoái lần đầu tiên tới đây đúng là tôi đã được ăn mùi vị này!"

Còn cả một đám người ở phòng làm việc của đầu ổ gà nữa. Những người này ai ai cũng đều ăn một cách cực kỳ thỏa mãn.

Ngay cả bạn nhỏ Trán Tráng khi lên hình cũng cực kỳ hăng hái. Bây giờ cậu nhóc đã trở thành một bạn nhỏ mập mạp rồi. Dì Vương ngày nào cũng đốc thúc cháu trai ăn cơm bây giờ đã biến thành đốc thúc bạn nhỏ mập mạp này ăn ít lại.
 
Chương 241: Tuyên Truyền Phim 3


Đạo diễn quay phim hết sức hài lòng. Chỉ có một người cảm thấy rất không hài lòng đó là Tưởng Viện.

"Tưởng Viện, cô làm cái gì vậy! Sao cô ăn một cách nho nhã thế kia! Đây là thức ăn ngon chứ có phải thuốc đâu! Cô ăn mỗi lần một tí xíu như uống thuốc vậy sao người ta tin món này ngon được chứ!"

Đạo diễn giận không có chỗ phát tiết. Ông ấy ở bên cạnh thì vẫn còn đói bụng mà cái người được ăn thì lại ăn dè dặt!

Tưởng Viện yên lặng bỏ đũa xuống rồi nói xin lỗi với những người xung quanh.

Hoàn cảnh quay phim như thế này cô ta chưa từng thấy ba giờ. Hơn nữa mỗi lần CUT là lại phải quay lại lần nữa. Rất dễ nhận thấy là cô ta đã thêm phiền phức cho mọi người.

Tưởng Viện lấy hết dũng khí ăn lần thứ hai nhưng vẫn bị đạo diễn cho CUT như cũ.

"Cô có diễn được không vậy? Cô có diễn được không vậy hả? Tôi kéo bừa một người trên đường cái vào nhìn người ta ăn cũng ngon hơn cô! Tôi chỉ không rõ vì sao cô lại có thể diễn thành như vậy vậy?"

Đạo diễn tức giận quá không thèm ngó ngàng gì đến việc khiến người xung quanh giật nảy mình nữa.

Thời Nhiễm nhìn Tưởng Viện bị mắng, đột nhiên nghĩ là một ý tưởng.

Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, Thời Nhiễm đi vào phòng bếp một lần nữa.

Trứng rán quen thuộc, tôm khô, rong biển khô và thịt heo cho vào tô, cải xanh với mì sợi thì cho vào nồi...

Chẳng biết Tưởng Viện đã xuất hiện ngay sau lưng cô từ bao giờ. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Tưởng Viện mới nhỏ giọng nói một câu rất xin lỗi.

Thời Nhiễm không đáp lại. Trực giác nói cho cô biết rằng lời xin lỗi này là nói cho Thời Nhiễm trước kia nghe.

Thời Nhiễm đặt một bát mì chan nước canh suông vừa làm xong ra đặt trước mặt Tưởng Viện.

Tưởng Viện bị hơi nóng bốc lên làm đau mắt. Cũng là từ khi đó cô ta mới biết được chuyện gia đình của Thời Nhiễm, sau đó mới hiểu được đấu tranh và khó khăn của cô.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong quá khứ của cô ta có thể không phải là cố ý hoặc ác ý gì, nhưng sau khi chìm nổi lâu trong giới giải trí, Tưởng Viện cũng dần dần biết được cái sai ban đầu của mình.

Khi đó cô ta luôn lấy mình làm trung tâm để hành động, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Thời Nhiễm

Thời Nhiễm lúc đó chỉ mới là một cô bé mới lớn, sống một cuộc sống xa lạ ở nơi này vốn đã như chim sợ cành cong rồi, lại còn bị cô ta sỉ vả nữa.

Trong một năm sau khi Thời Nhiễm rời đi, thỉnh thoảng Tưởng Viện còn nằm mơ thấy cô bị tai nạn xe cộ nữa...

Nếu như Thời Nhiễm xảy ra chuyện gì thật thì cô ta phải đi tiếp kiểu gì đây?

Không có một ai trên lưng đeo một cái mạng mà vẫn thờ ơ được.

Thời Nhiễm làm cho cô ta một bát mì chan nước canh suông nên lần này Tưởng Viện có thể thể hiện trước ống kính một cách hoàn mỹ không tỳ vết.

Ý định ban đầu của đạo diễn là muốn cho mỗi người xuất hiện trước ống kính đều có một câu chuyện của riêng mình.

Những người mà Thời Nhiễm tìm tới đều không hề có dấu vết diễn xuất gì, vốn đã là mỗi người có một câu chuyện riêng rồi. Chỉ có Tưởng Viện là hoàn toàn xa lạ.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Lúc Tưởng Viện ăn mì, cả người cô ta càng ăn càng nhanh. Ống kính lướt nhanh qua còn có thể mơ hồ thấy trong mắt Tưởng Viện đang chứa nước mắt.

Đạo diễn hết sức hài lòng. Không hổ là diễn viên trời sinh có cảm giác điện ảnh, hiệu quả đúng là tốt thật.

Tưởng viện trả bát mì lại cho Thời Nhiễm, còn buồn bực khó chịu nói một câu: "Cảm ơn."

Trong lòng Thời Nhiễm đột nhiên thả lỏng, cứ như có một hạn chế gì đó đột nhiên đứt ra vậy.

Hình như Thời Nhiễm cũng cảm nhận được gì đó nên cô nhẹ nhàng xoa ngực một cái.

Trong cuộc đời của nguyên chủ đã từng không có người bạn nào, người bạn chân chính chỉ có một mình Tưởng Viện.

Cho đến bây giờ cô cũng không thể quên được vẻ mặt dịu dàng và sự trợ giúp của Tưởng Viện sau khi cô vào công ty nổi tiếng trên mạng kia. Cho dù là giả thì nguyên chủ vẫn nghĩ Tưởng Viện là bạn tốt của mình.

Nếu nguyên chủ có thể biết hết đầu đuôi câu chuyện thì việc nguyên chủ có lòng kết thân với Tưởng Viện cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Chỉ là ở trong sách, hai người này lại không hề có cơ hội nói ra.
 
Chương 242: Đại Kết Cục 1


Sau khi đoạn video quảng cáo được công chiếu đã thu được về rất nhiều lời nhắn lại cùng những bày tỏ cảm động.

Một đạo diễn có xuất thân làm phim tài liệu rất coi trọng sự giao thoa giữa đồ ăn và con người. Trong video quảng cáo này, thương hiệu đáng lẽ phải được làm nổi bật lại bị suy yếu, thay vào đó trọng tâm lại là các cảnh liên quan đến đồ ăn.

Quán ăn nhỏ có nhiều hình thái khác nhau. Đời người trăm dạng dưới ánh mặt trời và cơn mưa lớn. Sự hân hoan và bi thương ngày lễ ngày tết. Các cảnh tưởng gặp nhau và ly biệt.

Không hề giống những video quảng cáo mấy phút khác. Lần này đạo diễn đã kéo dài thời lượng video quảng cáo này lên đến hai mươi phút.

Đủ để tất cả mọi người nhìn thấy hình bóng của bản thân trong video.

[Rảnh Rỗi Tới Uống Trà: Trời ơi là trời, tui khóc từ đầu đến cuối luôn. Đạo diễn thật là lợi hại.]

[Màu Hồng Bây Bi: Cũng khóc thành chó luôn nè. Tui khóc còn to hơn cả Chân Hoàn phải về cung nữa. Bộ phim ngắn này có thể đưa đi dự thi được rồi đó!]

[Thùng Trái Cây Không Thêm Đá: Hu hu hu, thật đó, thức ăn là sợi dây kết nối cảm xúc. Đôi khi tui có thể quên đi nhiều thứ nhưng chỉ cần được ăn một món ăn nào đó là tôi lại nhớ lại được toàn bộ.]

[Không Thích Ăn Nhãn: Nhất là cái đời người trăm dạng trong quán ăn nhỏ. Trông mọi người cứ như thật sự rất khổ cực nhưng khi ăn cơm lại vui vẻ từ tận đáy lòng.]

[Gió Trăng Bên Nhau: Khen Tưởng Viện. Mặc dù Tưởng Viện chỉ xuất hiện có mấy cảnh nhưng câu chuyện thật sự rất cảm động. Tui nhìn cô ấy vừa ăn vừa cười mà lòng rất khó chịu.]

[Khỏi Cần Nghĩ Nữa: Đúng thế, như này mới là diễn viên chứ.]

[Thiên Hạ Vô Bạch: Không có ai khen kim chủ à? Mặc dù rất cảm động nhưng mà hình như kim chủ cũng ẩn thân thành công rồi hhhh.]

[Hươu Trong Rừng Sâu: Ha ha ha ha ha ha hình như đúng là vậy thật. Kim chủ thật là đáng thương. Xài tiền biến ước mơ của đạo diễn thành hiện thực.]

[Mãi Mãi Nhiệt Tình: Để tui @Kim chủ Hạ cho này ha ha ha ha ha ha. Tiện thể lên app giao đồ ăn Gấu Trúc đặt một đơn cái đã.]

...

Hiệu quả của đoạn video quảng cáo này cực kỳ xuất sắc. Không bao lâu sau nó đã lan ra ngoài biên giới, trong nháy mắt đã đẩy kế hoạch đưa công ty ra thị trường của app giao đồ ăn Gấu Trúc lên một bước dài.

Kỷ Vân phàn nàn với Thời Nhiễm: "Sự thật là tôi chỉ đánh bậy đánh bạ thôi mà. Cái ông đạo diễn kia sửa lại kịch bản giữa đường. Tôi cũng phải đến trước khi công chiếu mới biết được. Nhưng lúc đó thì muộn rồi nên chỉ có thể công bố đoạn quảng cáo đó luôn."

Ai ngờ trong cái rủi lại có cái may. Mặc dù không phải trở thành mục tiêu dẫn đầu xu hướng ngay nhưng sức ảnh hưởng đã tăng lên rất nhiều rồi, lại còn mở rộng tiếng tăm ra nước ngoài nữa chứ.

Kỷ Vân luôn cảm thấy khí vận của mình quá tốt, chuyện như vậy mà cũng có thể gặp được.

Sau khi tiễn Kỷ Vân đi, Trại Linh yên lặng chờ đợi bên người Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm thở dài: "Cậu đổi khí vận trên người anh ấy à?"

Trại Linh: "Ừ."

Những gì liên quan đến Thời Nhiễm là anh đổi hết rồi.

Thời Nhiễm xoa xoa đầu anh: "Lần sau không cần làm vậy đâu."

Những năm sau, Thời Nhiễm phát hiện ra thỉnh thoảng mắt mình có thể nhìn thấy một ít khí tức mà người khác không thể thấy được. Lúc vừa mới thấy cô còn tưởng mắt mình có vấn đề gì, thậm chí còn nghĩ mình có nên đi khám mắt một chút hay không.

Cuối cùng là Trại Linh nói hết mọi chuyện cho cô.

Trại Linh đã khôi phục tất cả trí nhớ, cũng giải thích hết mọi chuyện cho Thời Nhiễm.

Bản thân trạch linh chính là linh thể trời sinh, có công năng bảo vệ căn nhà của nhà họ An. Ngôi nhà càng lâu đời nhưng được bảo vệ càng tốt thì linh lực sẽ càng mạnh.

Nhà của Trại Linh là một căn nhà cũ đã có niên đại mấy trăm năm rồi, là ngôi nhà cổ nhất trong khu này.

Vốn dĩ anh được bảo bọc bởi trạch linh nên cuộc sống cũng trôi qua rất dễ chịu.

Nhưng bảy tám mươi năm trước thời thế hỗn loạn nên cuộc sống của anh cũng xảy ra rất nhiều thay đổi.

Rất nhiều ngôi nhà đã bị thiêu hủy. Ngay cả nhà của anh cũng trở nên đổ nát, chủ nhà chạy loạn tứ tán, để lại nơi nơi tan hoang.

Lúc này, các hòa thượng của chùa Thiên Linh đang chuẩn bị trút áo cà sa lên đường nhập ngũ. Các trạch linh xung quanh đã hợp nhất thành một rồi tự ném mình vào chùa Thiên Linh.

Khi đó chùa Thiên Linh vẫn chưa có tên là chùa Thiên Linh. Nhưng đến khi hòa thượng may mắn sống sót quay lại thì mới phát hiện ra những nhà đã từng có trạch linh không còn nữa. Vì tưởng nhớ những vật nhỏ lông xù kia nên chùa đã sửa lại tên thành chùa Thiên Linh.

Vì số tuổi lớn nên Trại Linh vẫn chưa tan biến hoàn toàn, trái lại còn rơi xuống một thế giới khác.

Nhưng mặc dù đã chờ đợi trong thế giới kia rất nhiều năm, Trại Linh vẫn không tìm được người phù hợp sửa nhà cho anh.

Mãi đến khi Thời Nhiễm xuất hiện...

Thời Nhiễm: "Tôi chỉ là công cụ sửa nhà cho cậu thôi."

Sau khi nhớ lại chuyện trước kia, Trại Linh đã chững chạc hơn rất nhiều: "Không phải đâu."

Trạch linh không có chủ đi tìm chủ nhân, cũng không phải là túm bừa ai đó hay gì cả mà là phải phù hợp về mọi phương diện.

Gò má Thời Nhiễm ửng đỏ. Ngày thường sống chung với Trại Linh, cô cũng cảm nhận được tấm lòng của người này. Nếu như là Trại Linh trước đây khi vẫn chưa khôi phục trí nhớ thì cô còn hơi không bằng lòng lắm. Còn khi đối mặt với Trại Linh của bây giờ, cô thường xuyên phải đỏ bừng mặt.

Sau khi khôi phục toàn bộ trí nhớ, Trại Linh đã có thể tự do thay đổi hình thái của bản thân rồi. Thỉnh thoảng khi Thời Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm thì sẽ để Trại Linh biến lại thành mèo.

Mèo lớn màu trắng đã không còn ngây thơ bướng bỉnh như trước nữa. Bây giờ anh rúc vào bên người Thời Nhiễm một cách ngang ngược chững chạc hơn rồi.

Thời Nhiễm cũng dần dần hiểu về khí tức và khí vận mà Trại Linh nói.

"Sau này không được đổi khí vận cho tôi nữa nhé."

Thời Nhiễm nhấn mạnh thêm một lần nữa. Thế giới mà đôi mắt của cô có thể nhìn thấy đã hết sức lộng lẫy và đặc sắc rồi. Không riêng gì bản thân cô mà cả căn tứ hợp viện này cũng hiện lên ánh sáng xanh biếc.

Khí vận như vậy đã đủ tốt rồi, không cần nhiều thêm nữa.
 
Chương 243: Đại Kết Cục 2


Trong tiếng ve kêu mùa hè, Thời Nhiễm bận rộn hết cả bữa trưa tìm một chỗ trong phòng rồi mở phát sóng trực tiếp ra dạy khán giả làm trà lạnh.

Trại Linh đang bưng ly nước trái cây bên cạnh vô tình lọt vào ống kính.

Có người hâm mộ mới tới hỏi trên kênh trực tiếp rằng đây là ai, sau đó nhanh chóng được các fan cũ phổ cập kiến thức cho biết anh này chính là đối tượng của chị gái nhỏ đấy.

[Má ơi, giá trị nhan sắc của hai người cao như vậy cũng được luôn sao!]

[Đối tượng của chị gái nhỏ cũng đẹp trai quá đê!]

Thời Nhiễm cười nói: "Đúng thế, cậu ấy mà xấu tôi cũng sẽ không để ý đến cậu ấy được."

Trại Linh ngẩng phắt đầu lên đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Thời Nhiễm.

Sau đó, người hâm mộ đang ngồi trước màn hình chờ được dạy làm trà lạnh đột nhiên ngạc nhiên hô lên thành tiếng.

[Đậu má! Sao tự nhiên lại mất tín hiệu thế này!]

[Hu hu, không phải là do nhà tôi mất mạng đấy chứ?]

Không lâu sau đó Thời Nhiễm lại xuất hiện lần nữa với gò má hồng hồng: "Vừa rồi tín hiệu không tốt lắm. Bây giờ chúng ta tiếp tục làm trà lạnh nhé."

...

Cách đó không xa, Tráng Tráng đang trong kỳ nghỉ hè đang vừa quạt mát vừa ăn kem, còn vén áo lót nhỏ của mình lên để lộ cái bụng hứng gió mát. Tiếng gào của dì Vương to đến nỗi cách một con đường vẫn còn nghe thấy.

"Bỏ cái áo lót xuống ngay! Quạt thẳng vào bụng như thế không sợ đau bụng à!"

Lại cách một con đường nữa là chỗ ở của Chu Mẫn và Tiểu Mễ. Cuối tuần nên hai người bọn họ đang chụm đầu vào nhau nhìn máy tính bảng.

"Má ơi, sao lại có một nhà sập thế này? Ôi trời, người này còn lừa đảo nữa á? Nhìn bề ngoài không nhìn ra luôn á trời!"

"Nếu nhìn bề ngoài có thể nhìn ra thì cũng sẽ không có nhiều người nổi tiếng vi phạm pháp luật như vậy. Chỉ là người này cũng cặn bã thật đấy."

...

Lại đi xa hơn nữa là tới phòng làm việc của đầu ổ gà, cuối tuần rồi vẫn phải làm thêm giờ. Đầu ổ gà cúp điện thoại của bên A rồi lại bắt đầu sỉ vả.

"Một ngày nào đó ông đây sẽ làm bên A. Nhất định ông đây sẽ khiến bên đó thay đổi từ đầu đến đuôi rồi cuối cùng muốn lấy bản đầu tiên. Tôi thật sự rất tò mò có phải tất cả bên A trên thế giới này cũng có cùng một nhóm trò chuyện hay không! Tên nhóm là làm sao để ép điên tất cả bên B!"

...

Trong con hẻm nhà bà Ngô đang có tiếng ồn ào của nhà ai đang chửi con nít, còn có tiếng mắng chửi kinh hồn truyền tới từ mấy căn nhà khác nữa. Chuyện đang mắng là cái máy điều hòa không khí trong phòng không chạy, mùa hè nóng chết người.

Ở một góc tường không ai để ý, một con mèo màu quất lớn bằng cái bình gas bây giờ đã là đầu đàn đang dạy dỗ con mèo nhỏ trạch linh vừa xuất hiện.

"Thấy có người đi lên cho đồ hộp thì không được tin đâu nhé, tốt nhất là chạy nhanh một chút. Nếu mày không chạy lại bọn họ thì có thể bọn họ sẽ bắt mày về nhà đấy. Trong thế giới loài người, bọn họ gọi những việc này là nhặt mèo. Mèo chúng ta không thể như vậy được. Chúng ta có thể dẫn mấy con mèo nhỏ bình thường khác tới cho bọn họ nuôi. Còn mục tiêu của chúng ta là được gia đình đang ở trong nhà của chính chúng ta nhận nuôi..."

"Bây giờ tao tới meo... Không phải, tao tới để chỉ cho mày mấy bí quyết làm sao để loài người thích mày rồi nhận nuôi mày."

...

Ở một chỗ càng xa hơn chút nữa là chùa Thiên Linh đang hương khói cường thịnh. Thỉnh thoảng có người trẻ tuổi lẩm bẩm cầu xin.

"Phù hộ tôi phát tài phát lộc, nhất định tôi sẽ quyên góp cho chùa Thiên Linh hai rương tiền."

Mặc dù rất kỳ lạ nhưng chùa Thiên Linh vẫn luôn khác với những ngôi chùa khác. Chùa cởi mở trong việc quyên góp này. Trừ đi một phần làm từ thiện thì phần lớn hơn chính là để mua thức ăn cho mèo. Thậm chí chùa còn tài trợ cho mấy trung tâm cứu trợ mèo hoang nữa.

Những người trẻ tuổi kia cũng gọi đùa cái chùa này là chùa Meo Meo, trong chùa toàn là con sen cả.

Chẳng qua chỉ cần linh nghiệm thì ai mà chẳng bằng lòng mua thức ăn cho mèo chứ?

...

Tiểu Mai đang viết lia lịa trong thư viện trường học. Cô ta đã xin vào một lớp học nhỏ trong kỳ nghỉ hè nên thời gian học tập ở trường luôn trôi qua rất nhanh.

Vợ chồng Lục Phát đang tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe sinh sản. Tiền Phương thúc cho Lục Phát một cùi chỏ vì điều hòa trong xe lạnh quá. Lục Phát xoa xoa cánh tay rồi cười cực kỳ nịnh hót: "Tối nay chúng ta tới quán của Thời Nhiễm ăn ** nồi đất nhé."

...

Mà ở một nơi khác có thời gian khác nhau, luôn sẽ có người mở kênh trực tiếp của Thời Nhiễm ra.

Nhìn Thời Nhiễm trong video cười dịu dàng nói: "Phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc. Hy vọng mọi người sẽ ăn được nhiều cơm, có cuộc sống thật tốt."
 
Chương 244: Phiên Ngoại 1: Lần Gặp Đầu Tiên 1


Tháng chín mùa thu, cuối thu khí trời dễ chịu. Sau khi nhiệt độ nóng bức dần dần tan đi, gió thổi lên mặt cũng mang theo một luồng hơi thở dịu dàng mát mẻ.

Thời Nhiễm ngồi trên hiên tứ hợp viện, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ trong sân, lại nhìn gió thổi lá cây đong đưa qua lại.

Đây là mùa hoa quế nở. Bên ngoài con hẻm Ngân Ty cũng trồng một hàng cây hoa quế, ngồi trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa quế.

Cùng truyền tới với mùi hoa quế còn có những tiếng cãi cọ không khống chế được âm lượng của cha mẹ.

"Đã nói trước là không đến là không đến rồi mà. Đây là cái dạng họ hàng gì vậy hả? Tám trăm năm chẳng thấy mặt một lần. Cũng chỉ có mỗi anh làm người hiền lành thôi."

Cha nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến thì cũng đã đến rồi, bà không thể nói ít lại vài câu được à?"

"Tôi còn muốn nói nữa đấy! Còn sợ bị người khác nghe thấy à? Cũng chẳng biết người này thoải mái sung sướng ở chỗ nào mà lại để chúng ta ở lại đây giương mắt nhìn. Cũng sắp đến giờ cơm rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta tự xuống bếp nấu ăn nữa à? Tiếp khách cái kiểu gì vậy hả!"

"Cũng có phải bà không biết tính cách của hắn đâu. Vốn dĩ hắn luôn ở một mình, chúng ta đi ngang qua bên này thì thuận đường tới xem thế nào thôi mà?"

"Ông muốn tới xem chứ ông tưởng người ta hiếm lạ ông tới xem lắm à? Ông sẽ không cho là ông tới tỏ một chút lòng thành là có thể nhận được chỗ tốt gì đấy chứ!"

"Bà... bà..." Rất dễ nhận thấy là cha đã giận đến nỗi nóng không nên lời, cứ "bà" mãi cuối cùng mới nói được hết câu: "Bà đừng có lý sự cùn!"

"..."

Thời Nhiễm không nhìn cây đại thụ nữa mà giẫm hai bàn chân nhỏ bé của mình xuống, để lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất.

Cô dè dặt nhảy xuống khỏi chỗ ngồi trên hiên nhà rồi quay đầu nhìn về phía đang truyền tới tiếng cãi nhau của cha mẹ, mặt mày ủ rũ thở dài. Hình như hai cái bím tóc cảm nhận được nỗi ưu tư của chủ nhân nên cũng rũ xuống.

Cha mẹ lại gây gổ.

Trong trí nhớ của cô thì hình như cha mẹ chưa từng ngừng cãi nhau. Nhỏ thì có mấy việc như củi gạo dầu muối, mà lớn thì có tiền tiêu tháng này. Thật giống như chỉ cần có một chút xíu quan điểm không hợp thôi là cha mẹ có thể biến việc đó thành đỏ mặt tía tai cãi vã.

Lần tới thăm nhà người thân này vốn dĩ cả nhà cô còn rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Thời Nhiễm nhìn thấy một ngôi nhà lớn như vậy. Từ cửa đi vào còn có hành lang và sân nữa, cũng có rất nhiều phòng. Cô vốn tưởng rằng cha mẹ cũng sẽ rất vui vẻ. Nhưng mẹ cứ trách người họ hàng này kỳ lạ. Chỉ như vậy thôi đã cãi nhau với cha.

Thời Nhiễm rất hy vọng cha mẹ không nên ồn ào cãi cọ nữa. Dù sao thì hai ngày sau bọn họ cũng không thể nhìn thấy căn nhà lớn này nữa.

Cô bé rầu rĩ cau mày lại, thấy tiếng cãi trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, cô cúi đầu xuống rồi lê đôi chân chạy về phía cửa thùy hoa*.

*Cửa thùy hoa (垂花门): một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

Mùi hoa quế càng ngày càng nồng nàn, cứ như có thể xua tan đi một phần phiền não vậy.

Thời Nhiễm chạy qua cửa thùy hoa rồi ngồi xổm cạnh cửa dùng hai tay chống cằm, nặng nề thở dài một hơi. Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một chỗ, vừa lúc nhìn thấy có một hàng kiến đi quang qua, bèn chăm chú quan sát một lúc lâu.

Nhìn đàn kiến làm sao để đi ngang qua trước mặt cô một cách chỉnh tề, xem cô như một "vật khổng lồ" vô tri; rồi lại xem chúng nó phân công hợp tác với nhau bằng cách nào, muốn dọn tới nhà mới ở chỗ nào.

Có lẽ hàng kiến này còn thú vị hơn việc cha mẹ cãi nhau. Thời Nhiễm bỗng nhiên nhận ra có gì đó kỳ lạ. Cô bèn đứng dậy đi theo đàn kiến nhỏ một đoạn đường, cuối cùng đột nhiên nhìn thấy một con mèo sư tử toàn thân trắng như tuyết trên một cây đại thụ.

Con mèo sư tử kia đang lười biếng nằm dưới tàng cây. Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá, tạo nên những điểm sáng loang lổ rơi xuống bộ lông dài của nó. Đôi mắt mèo tuyệt đẹp nhìn về phía Thời Nhiễm, ngay sau đó lại liếm liếm móng vuốt, động tác vừa lười biếng vừa tao nhã.

Dù sao thì con người cũng là động vật sống bằng mắt, có là con nít thì cũng không ngoại lệ.

Thấy con mèo xinh đẹp như vậy, Thời Nhiễm lập tức quên luôn tất cả những phiền não vừa rồi, định bụng tới gần chơi đùa cùng mèo.

Nhưng cô vừa mới đi về phía trước được hai bước, con mèo kia đã đứng dậy chuyển mình qua một hướng khác, đưa lưng về phía cô.

Cô gái nhỏ còn chưa từ bỏ ý định, lại đi sang một bên khác nhìn. Kết quả là lần này con mèo đứng thẳng dậy lùi về phía sau mấy bước luôn.
 
Chương 245: Phiên Ngoại 1: Lần Gặp Đầu Tiên 2


Thời Nhiễm sững sờ tại chỗ mấy giây rồi kéo cái túi nhỏ đeo trên lưng ra trước người, lại lấy từ bên trong ra một cái thạch dừa, sau đó ngồi xuống hỏi: "Mèo nhỏ ơi, mày có muốn ăn thạch không?"

Con mèo kia nghe vậy bèn nhìn sang, sau đó lại nhìn qua chỗ khác. Thời Nhiễm cứ có cảm giác ánh mắt vừa rồi của nó cứ như đang cười nhạo cô ngu xuẩn vậy.

Nhưng thạch ăn ngon như vậy cơ mà!

Cô bé cảm thấy hơi mất hứng, bèn xé vỏ thạch ra dùng ba miếng ngốn hết vào bụng: "Còn lâu tao mới cho mày ăn thạch nhé. Mày ăn cái này đi!" Vừa nói, cô lại vừa móc một cái kẹo cao su từ trong cái túi đeo lưng ra.

... Thế là cô lại nhận được ánh mắt chê bai của con mèo nhỏ kia thêm lần nữa.

Có lẽ việc này đã khơi lên tính hơn thua của Thời Nhiễm nên cô lại tìm kiếm trong cái túi nhỏ của mình một hồi, cuối cùng móc ra đòn sát thủ...

Bánh mì nhỏ thơm mùi sữa.

Cô xé bao bánh mì ra, mùi sữa thơm thoang thoảng bay ra. Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên thấy hơi hối hận. Thức ăn ngon như vậy mình phải để dành tự mình ăn mới đúng chứ, không muốn chia cho mèo nhỏ đâu.

Chỉ là... cũng có thể mèo nhỏ sẽ không ăn mà?

Ôm tâm trạng thử một lần xem sao, Thời Nhiễm bèn bẻ một miếng bánh mì nhỏ xuống. Chỉ thấy con mèo nhỏ vừa rồi còn kiêu ngạo không chịu nổi bây giờ lại tiến tới trước mặt cô, vô cùng tự giác ăn hết miếng bánh mì nhỏ kia.

Được ăn đồ ăn ngon, con mèo nhỏ không còn như vừa rồi nữa. Thời Nhiễm nhìn bộ lông trắng như tuyết trên người nó, lại không nhịn được mà bẻ thêm miếng bánh khác nữa. Trong lòng con mèo sư tử kia được ăn no thì rất vui vẻ, còn cọ cọ lòng bàn tay Thời Nhiễm một cái nữa chứ.

Vậy là một người một mèo năm miếng gộp thành ba tiêu diệt sạch sẽ cái bánh mì nhỏ.

Lúc Tiểu Thời Nhiễm đang ôm mèo chơi hăng say thì nghe thấy tiếng mẹ đang gọi mình ở cửa. Thời Nhiễm bèn thả con mèo từ trong lòng mình xuống rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái, nói bằng chất giọng còn vương hơi sữa: "Mẹ tao gọi tao về rồi, mày chờ tao một chút nhé, tao sẽ lại tới tìm mày chơi!"

Ai ngờ chuyến bị mẹ gọi về này lại là để nói lời tạm biệt với người thân.

Xem ra trong trận cãi nhau của cha mẹ vừa rồi, cuối cùng mẹ vẫn là người thắng.

Thời Nhiễm và cha mẹ không ở lại tứ hợp viện quá lâu. Sau khi nói lời tạm biệt với người thân, hai vợ chồng bèn dẫn con gái rời đi.

Thời Nhiễm được mẹ dắt ra cửa đi về phía cây cầu ở đường Kim Ty. Lúc quay đầu lại, hình như cô nhìn thấy có một bóng trắng nhỏ lóe lên trước cửa tứ hợp viện.

Lúc Trại Linh ở nhân gian thích nhất là hóa thành hình mèo.

Anh nghe nói trong loài người có một bộ phận bị gọi là "con sen". Bình thường những người này rất thích mèo. Nếu gặp phải mèo ở ven đường cũng sẽ phải chạy lên lấy lòng một cái. Mà anh thì lại rất thích cảm giác được lấy lòng này, thế nên hóa thành hình mèo là phù hợp nhất.

Tất nhiên có con sen thì cũng sẽ có một ít người rất biến thái, muốn bắt nạt mèo để thỏa mãn nội tâm của bản thân.

Từ trước đến nay Trại Linh chưa từng lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao thì anh cũng là trạch linh của một căn tứ hợp viện kia mà. Chỉ mỗi loài người không thể làm gì được anh đâu.

Chẳng qua dù đã gặp được nhiều loại người như vậy nhưng người khiến Trại Linh có ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là cô bé tên Thời Nhiễm kia.

Anh là trạch linh của tứ hợp viện, lại gặp trúng một chủ nhân có tính cách quái dị, cả năm chẳng có mấy ai đến cửa viếng thăm. Thế nên lúc bé gái đi theo người nhà tới tứ hợp viện, Trại Linh cũng cảm nhận được.

Ngày đó rõ ràng là cô bé kia không quá vui vẻ, còn ngốc ngốc ngồi ngoài cửa nhìn kiến một hồi lâu nữa chứ. Nhưng sau khi nhìn thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn mây mù u ám kia lập tức trở nên trời quang mây tạnh.

Trại Linh nhìn cô vắt hết óc cầm quà vặt tới dụ dỗ mình, cái cảm giác thích được lấy lòng lại dâng lên từ đáy lòng anh. Cho đến khi thấy cô móc một cái bánh mì nhỏ ra với vẻ không nỡ, Trại Linh mới nhận lấy rồi chia sẻ đồ ăn ngon với cô nhóc này.

Sau đó lúc đi cô nhóc còn hứa với anh rằng sẽ tới tìm anh chơi tiếp. Trại Linh đợi cực kỳ lâu. Lần tiếp theo gặp lại Thời Nhiễm thì đã là hơn mười năm sau rồi.
 
Chương 246: Phiên Ngoại 2: Song Song Thời Không 1


Sau khi tốt nghiệp, Thời Nhiễm trở thành một hoạt náo viên nấu ăn ngon. Mặc dù cuộc sống tràn ngập các chương trình phát sóng trực tiếp rất phong phú nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn.

Bạn thân giễu cợt cô: "Vậy cậu nên kết hôn đi. Sau khi kết hôn sẽ có một người để gây gổ đấy."

Thời Nhiễm chỉ cười không nói lời nào. Sau khi ly hôn, cha mẹ cô đều đã đi thêm bước nữa, tựa như tất cả vấn đề trước đó chỉ là vì lấy sai người vậy. Nhưng có vẻ như gia đình mới của bọn họ cũng không thuận buồm xuôi gió lắm.

Ký thác toàn bộ hy vọng vào việc kết hôn, sau đó lại trông cậy vào vạn sự như ý là chuyện không thể nào.

Hôm nay Thời Nhiễm thức dậy vào sáu giờ sáng. Sau khi dậy, cô chuẩn bị đi dạo chợ thức ăn một chút.

Đầu năm nay siêu thị thức ăn luôn được bày biện đẹp mắt và đóng gói cẩn thận, nhưng dù sao cũng không tươi mới bằng những thứ được nông dân trồng rồi hái đưa ra bán trong chợ được.

Lúc Thời Nhiễm chuẩn bị lái xe ra cửa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Giọng điệu nói chuyện của mẹ bên kia điện thoại cực kỳ lạnh nhạt.

"Mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ. Con có muốn tới không?"

Thời Nhiễm không muốn đi. Năm đó sau khi ly hôn, trên cơ bản là cả cha và mẹ đều không hề liên lạc với cô nữa. Đừng nói là tiền sinh hoạt, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có một lần.

Đến khi cô tự mình lên thủ đô học đại học, cha mẹ mới liên lạc được một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng có vẻ như thái độ ôn hòa đó cũng không hàm chứa bất cứ tình cảm nào. Chỉ là vì cảm thấy cô thi đậu vào trường đại học có tiếng nên cho rằng mình đã đào tạo được một nhân tài thôi.

Nhưng mà sự đầu tư đó lại biến mất từ sau khi cô tốt nghiệp lựa chọn làm nghề tự do.

Mặc dù cha mẹ đã ly hôn nhưng cả hai bên vẫn ăn ý đưa ra lựa chọn không liên lạc với cô nữa.

Cho đến năm nay Thời Nhiễm đã tự do tài chính hơn nên mua được một căn nhà.

Thời Nhiễm thờ ơ nói với điện thoại: "Đến lúc đó rồi nói sau đi. Gần đây con tương đối bận rộn."

Tiếng hít thở của mẹ ở bên kia trở nên dồn dập: "Phải bận rộn đến mức nào mà ngay cả đến thăm mẹ một chuyến cũng không có thời gian được chứ?"

Thời Nhiễm: "Đúng rồi, không có thời gian."

Mẹ cực kỳ tức giận nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể nói lại cô được. Từ sau khi sinh con ra bà ta chưa từng nuôi đứa con gái này được mấy năm, bây giờ muốn dùng danh nghĩa người mẹ để mắng cô cũng không tìm được cớ.

Điện thoại nhanh chóng cúp cái rụp. Thời Nhiễm thờ ơ nhét điện thoại di động vào trong túi xách.

Nếu như tất cả mọi người đều sinh ra trong một gia đình hỗn loạn rồi lãng phí thời gian so đo với điều đó thì sự bất hạnh của gia đình mà mình sinh ra kia sẽ luôn kéo dài mãi.

Cần gì phải vậy chứ?

Cúp điện thoại của mẹ, Thời Nhiễm bắt đầu đi chọn đồ ăn trong chợ.

Xương ống tươi mới, ruột già của heo, ngó sen vừa hái còn tươi, tôm sú vừa mới đưa ra chợ còn đang hoạt bát nhảy loạn xạ...

Thời Nhiễm chọn được hai bao thức ăn lớn, còn chưa kịp cất vào xe đã nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.

Vất vả lắm cô mới nhét được hết thức ăn vào trong cốp sau, thấy điện thoại vẫn chưa ngắt bèn nhận cuộc gọi. Bên tai cô vang lên giọng nói của lớp trưởng thời đại học.

"Thời Nhiễm, năm nay lớp chúng ta tổ chức họp lớp đấy. Cậu nhớ tới nhé, ngay tại thành phố B thôi. Mọi người tụ họp với nhau một bữa cho vui."

Thời Nhiễm còn chưa kịp từ chối, bên kia đã nói tiếp: "Giáo sư Tống cũng tới."

Thời Nhiễm nhíu mày lại: "Tôi sẽ tới."

Giáo sư tống là người thầy thời đại học của cô. Năm nay giáo sư đã bảy tám chục tuổi rồi. Mấy năm trước giáo sư bảo ra nước ngoài dưỡng lão, cũng không biết đã trở về từ bao giờ nhỉ?

Vốn dĩ Thời Nhiễm rất chán ghét việc họp lớp với bạn học chung thời đại học. Những buổi họp lớp như thế này thường không thể thiếu được việc khoe con khoe chồng. Nhiều hơn thì còn cả so đo sự nghiệp nữa. Người bươn chải không được tốt lắm không có cảm giác tồn tại gì cả, cho dù trước kia có nổi tiếng trong trường đến nhường nào đi chăng nữa. Những người có tương lai tốt nghe lời trong lời ngoài thế nào cũng thấy đắc ý.

Mấy năm trước Thời Nhiễm đã từ chối rồi, nhưng năm nay có giáo sư Tống tới, mà thời còn đi học giáo sư Tống đã hỗ trợ cho cô rất nhiều nên Thời Nhiễm không thể không đi được.

Ra khỏi chợ thức ăn, Thời Nhiễm nhanh chóng vặn khóa lái xe về nhà.

Cô quen tay lấy một cái giá chuyển hàng nhỏ từ trong cốp xe ra, bỏ hết thức ăn lên đó rồi chuẩn bị lên tầng.
 
Chương 247: Phiên Ngoại 2: Song Song Thời Không 2


Đang lúc cô chuẩn bị di chuyển thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.

Thời Nhiễm kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng mới phát hiện ra một con mèo lông dài màu trắng có đôi mắt màu lam ở dưới gần xe mình.

Thời Nhiễm đã từng thấy rất nhiều mèo, nhất là khi trong nhà bạn thân cô còn nuôi hẳn ba con, một con mèo ragdoll, một con mèo anh lông ngắn mắt xanh lam, cuối cùng là một con mèo lớn màu quất.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy những con mèo kia không có con nào đẹp bằng con mèo trước mắt này cả.

Lông dài trắng phau xõa ra nhưng lại không khiến con mèo bị mập ú lên. Đôi mắt mèo màu xanh cực kỳ trong suốt, chỉ ngồi một chỗ thôi cũng mang lại cho người ta cảm giác bay bổng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Không phải cái loại đẹp đã được xử lý qua mà là đẹp theo kiểu tự nhiên thoải mái ấy.

Gần như là chỉ trong nháy mắt Thời Nhiễm đã mê luôn con mèo này.

Cô bỏ đồ vật trong tay xuống rồi đưa tay ra dụ dỗ mèo.

Quả nhiên con mèo này cũng lạnh lùng cao ngạo như vẻ ngoài của nó vậy. Mặc dù không nhịn được vẫy đuôi nhưng người thì vẫn ở đó không nhúc nhích.

Thời Nhiễm không dám tiến lên phía trước ôm nó, nhưng cũng sợ nếu mình đưa đồ lên trên rồi lại xuống thì không thấy nó nữa.

Thế nên cô chỉ có thể dụ dỗ con mèo này đi theo mình thôi.

Thời Nhiễm ngồi dụ mèo hết nửa tiếng đồng hồ mà con mèo này một là kêu meo meo, hai là cúi thấp đầu không nhúc nhích.

Đang lúc cô muốn bất chấp tất cả hung hăng ôm nó vào lòng luôn thì đột nhiên có người chạy tới.

"Chào cô chào cô, đây là mèo của tôi."

Chủ của con mèo tìm tới khiến Thời Nhiễm rất lúng túng.

Cô đứng lên: "Xin lỗi nhiều, tôi không biết đây là mèo của ông. Mèo của ông trông đẹp quá. Nó thuộc giống gì vậy?"

Chủ của con mèo là một người đàn ông béo ngậy. Ông ta cười nó: "Nó là ragdoll. Giống mèo ragdoll màu trắng này phải ngàn chọn vạn tuyển với được một con đấy. Sao thế, cô có hứng thú tới chỗ tôi xem một chút không? Trong máy tính của tôi vẫn còn giữ rất nhiều hình của mèo khi còn bé, cực kỳ dễ thương. Hoặc là cô cho tôi cách liên lạc đi, tôi sẽ gửi cho cô xem."

Thời Nhiễm gần như là phản ứng lại trong nháy mắt: "Ông không phải chủ của con mèo này."

Người này trợn mắt nói bậy gì vậy hả? Thời Nhiễm hỏi xong mới nhớ ra con mèo này là mèo sư tử Lâm Thanh chứ không phải ragdoll gì cả.

Người đàn ông đảo mắt một vòng: "Ai nói đây không phải mèo của tôi chứ? Có phải cô muốn cướp mèo của tôi không?"

Vừa thấy con mèo trắng này, ông ta đã cảm thấy đây là một loại mèo cực tốt, có khi còn bán được giá hơn cả ragdoll nữa.

Nhưng vừa rồi ông ta nhìn thấy dáng vẻ Thời Nhiễm rất đẹp nên không thèm nghĩ ngợi đã đi lên tán tỉnh mấy câu, ai ngờ lại bị đối phương nhìn thấu ngay lập tức.

Người đàn ông vươn tay ra muốn ôm con mèo này vào ngực mình.

Thời Nhiễm: "Ông mau bỏ nó ra! Con mèo này không phải của ông, nếu ông dám đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Ông ta thấy dáng vẻ Thời Nhiễm trông khá yểu điệu nên ngoài miệng vẫn thốt lên mấy lời thối hoắc: "Cô cứ báo cảnh sát đi. Chờ cô báo cảnh sát xong, tôi sẽ nói hai chúng ta là người yêu, mèo này là do tôi bỏ tiền ra mua nhưng cô lại muốn ôm đi... A!"

Người đàn ông kia còn chưa nói xong đã bị con mèo trước ngực quơ cho một móng vuốt vào mặt.

Con mèo trắng lông dài trông cực kỳ ngạo mạn. Quơ xong nó còn liếm liếm móng vuốt, cứ như một vuốt vừa rồi chẳng liên quan gì đến nó vậy.

Trong lòng Thời Nhiễm thầm khen một câu tốt lắm. Người đàn ông ta còn muốn đi về phía trước. Ông ta tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu lên, hận không thể đá chết con mèo này.

Thời Nhiễm đe dọa: "Ông không được đi tới đây nữa! Con mèo này vốn không phải là của ông, ông mà đá nó, có khi nó còn cắn ông đấy."

"Tôi đã thông báo cho quản lý rồi. Quản lý nói sẽ đến ngay."

Câu cuối cùng này là Thời Nhiễm lừa ông ta. Cô thấy người đàn ông này rất lạ mặt nên đoán có lẽ nhà của ông ta không ở trong khu phố này.

Quả nhiên, nghe thấy lời đe dọa của Thời Nhiễm, người đàn ông kia ngay lập tức lủi đi. Sau đó quản lý mới tới quản chế.

Người quản lý cũng rất ngạc nhiên: "Trước kia người này làm trong đội an ninh của chúng tôi, nhưng sau đó đã bị đuổi vì tay chân không sạch sẽ rồi! Chắc chắn là ông ta đã tự cắt chìa khóa!"

Thời Nhiễm nhíu mày, giao chuyện này lại cho bên quản lý xử lý.

Đang lúc Thời Nhiễm chuẩn bị rời đi thì thấy con mèo trước đó vẫn còn ngồi một bên không nhúc nhích bây giờ lại nhảy mấy cái lên trên chiếc xe ba gác nhỏ của cô.
 
Chương 248: Phiên Ngoại 2: Song Song Thời Không 3


Thời Nhiễm vui như mở cờ trong bụng: "Mèo, mày muốn đi cùng tao hả?"

Mèo trắng nhỏ cúi đầu liếm móng vuốt. Thời Nhiễm vui vẻ mang mèo về nhà.

Cô cảm thấy chắc chắn là do mình sống tốt nên được báo đáp. Quả nhiên là mèo nhỏ thấy cô là người tốt nên mới quyết định về cùng cô đây mà.

Thời Nhiễm mang mèo về nhà, không kịp đợi muốn đăng ngay ảnh mèo lên vòng bạn bè.

Dáng vẻ con mèo trắng nhỏ này cực kỳ đẹp, đạo đức cực kỳ tốt, bình thường ở nhà cũng không tự mở cửa sổ hay phá phách đồ đạc gì. Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã nắm trọn trái tim Thời Nhiễm.

Liên tiếp mấy đêm ôm mèo trong lòng ngủ, tâm trạng của Thời Nhiễm tốt cỡ nào khỏi phải nói.

Tâm trạng tốt đẹp này kéo dài mãi đến ngày cô tham gia buổi họp lớp.

Sáng sớm Thời Nhiễm đã nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương nói với cô bằng một giọng điệu rất tự đắc: "Chờ lát nữa tôi sẽ đến dưới tầng nhà em đón em."

Nói xong cúp điện thoại luôn, cực kỳ có phong phạm tổng giám đốc bá đạo.

Thời Nhiễm hiểu ngay ra lý do vì sao lớp trưởng lại muốn cô tham gia buổi họp lớp này.

Thì ra là vì Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi là bạn học chung thời đại học của Thời Nhiễm. Cũng không biết đầu óc người này nghĩ kiểu gì mà luôn liều chết theo đuổi Thời Nhiễm.

Trong nhà anh ta cũng dư dả, tự nhận dáng vẻ mình cũng rất đẹp trai nên luôn cảm thấy hài lòng về bản thân.

Nhưng Thời Nhiễm thật sự chẳng thích người này chút nào. Không chỉ vì đầu óc người này không đủ dùng mà cô còn cảm thấy người này rất hư đốn nữa.

Rất dễ nhận thấy rằng lần họp lớp này sẽ không thể trôi qua một cách suôn sẻ rồi.

Thời Nhiễm ôm mèo lên kể khổ: "Tao chẳng thích anh ta chút nào hết. Ai mà thích nổi một người như vậy chứ. Ôi chao, cũng tại tao không có bạn trai chứ tao mà có một anh bạn trai đẹp trai ngời ngời, chắc chắn tao sẽ đưa tới chói mù mắt anh ta luôn."

Cách theo đuổi của Thạch Lỗi vừa quê mùa vừa chẳng có chút chân thành nào.

Thời Nhiễm đã từ chối rất nhiều lần nhưng người này vẫn vậy.

Cố tình những bạn học kia chẳng biết đã nhìn ra được từ đâu mà cứ cảm thấy cô và Thạch Lỗi rất xứng đôi, thế nên cứ luôn muốn ghép hai người lại thành một đôi.

Cho xin đi, Thời Nhiễm thật sự không thích anh ta.

Thời Nhiễm đứng dậy thay quần áo rồi tự mình xách túi chuẩn bị lái xe ra ngoài. Còn lâu cô mới muốn ngồi xe Thạch Lỗi!"

Đến buổi họp lớp thì tất nhiên sẽ gặp tình huống một đám người ồn ào ầm ĩ. Lúc Thời Nhiễm đến còn có một bạn nữ nháy mắt với cô.

"Sao cậu lại không tới cùng Thạch Lỗi thế?"

"Ôi chao người ta cũng đã theo đuổi mấy năm rồi lận. Thời Nhiễm à, cậu đồng ý đi mà."

"Đúng vậy, nhà Thạch Lỗi cũng giàu lắm đấy."

...

Những lời khuyên này khiến đầu Thời Nhiễm phình to ra.

Mà sau khi Thạch Lỗi đến, việc trêu ghẹo của mọi người lại càng trở nên lộ liễu.

"Cậu xem Thạch Lỗi đối xử với cậu tốt biết bao kia, còn gắp thức ăn cho cậu nữa chứ. Thời Nhiễm, bỏ lỡ rồi là không dễ tìm được một người giống vậy nữa đâu."

"Đúng thế, mọi người đều là bạn học, biết gốc biết rễ của nhau cả rồi, lại còn nhiều năm si tình không thay đổi nữa chứ."

...

Thời Nhiễm thấy phiền không chịu nổi. Đang lúc cô chuẩn bị mượn cớ đi về trước giờ thì đột nhiên âm thanh ở bên ngoài chợt lắng xuống.

Bạn học nắm tay cô kích động nói: "Cậu nhìn kìa, mau nhìn kìa, có phải người kia là ngôi sao không? Nếu không sao lại đẹp trai như vậy được?"

Chỉ thấy một nam sinh có dáng dấp cực kỳ đẹp trai đi từ bên ngoài vào. Trên người người này mặc một bộ vest màu trắng, ánh mắt vừa cao ngạo vừa khí thế, cả người đứng thẳng nơi đó như tùng như trúc.

Thời Nhiễm cũng thưởng thức anh đẹp trai một hồi.

Lại không ngờ anh đẹp trai kia đi thẳng về phía cô.

Bạn học nữ thấy anh đẹp trai đi tới thì cực kỳ kích động: "Thời Nhiễm, Thời Nhiễm, đây là người quen của cậu à?"

Thời Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, nam sinh kia đã kéo ghế ngồi xuống rồi: "Tôi là bạn trai của Thời Nhiễm."

Thời Nhiễm:!!!

Anh đừng có nói vậy! Tôi làm gì có bạn trai chứ!

Nhưng bạn học thì gần như tin ngay lập tức.

Đã nhiều năm như vậy rồi mà Thời Nhiễm vẫn không đồng ý với Thạch Lỗi, chẳng lẽ cũng là vì có người mình thích rồi sao?
 
Chương 249: Phiên Ngoại 2: Song Song Thời Không 4


Mấy bạn học vừa rồi còn gán ghép hai người với nhau lập tức đỏ bừng mặt.

"Thời Nhiễm, sao cậu không nói cậu đã có bạn trai rồi chứ."

"Đúng thế, làm chúng tôi tưởng cậu còn độc thân cơ."

Thời Nhiễm muốn nói tôi đã nói từ tám trăm năm trước rồi mà các người có ai tin đâu?

Còn nữa, người này không phải bạn trai tôi!

Nhưng người đàn ông mặc đồ trắng kia đã nương theo mà nhận lấy lời kia rồi: "Chúng tôi vừa mới xác định quan hệ nên Thời Nhiễm vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào."

Thời Nhiễm ngơ ngác bị anh kéo vào lòng: "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi."

Thời Nhiễm:...

Lúc này, Thạch Lỗi cùng bàn trợn to hai mắt: "Không thể nào!"

Người đàn ông thờ ơ: "Có thể chứ. Tôi đã chuẩn bị một căn tứ hợp viện ở trung tâm thành phố chuẩn bị sang tên cho Thời Nhiễm rồi."

Bạn học:...

A lô 110 à, ở đây có người khoác lác này.

Người đàn ông kia vẫn chưa dừng, lại nói tiếp về khoảnh khắc gặp mặt của mình và Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm trợn mắt há hốc mồm, nghe người này tự biên ra một câu chuyện cái gì mà gặp nhau dưới hầm để xe, cuối cùng là yêu nhau thế nào.

Bịa tốt quá đi, ngay cả tôi cũng suýt thì tin rồi.

Lúc bắt đầu Thạch Lỗi còn tức giận chứ càng về sau thì càng chết lặng rồi.

Anh ta cam chịu mình thua.

Người đàn ông này chẳng những bề ngoài đẹp trai mà nghe nói còn là cố vấn của viện nghiên cứu gì nữa. Thậm chí dưới tên anh còn có một căn tứ hợp viện.

So sánh với nhau thì chút tài sản kia của anh ta hình như chẳng đáng nhắc tới.

Thời Nhiễm cũng choáng váng. Cô không biết người này đang có ý gì.

Nhưng cũng không ngăn cản được việc cô khiếp sợ.

Cuối cùng cô tự suy luận ra, có lẽ là bạn thân biết hôm nay cô bị người ta bám lấy không dứt nên đã tìm cho cô một người đàn ông tới chống đỡ tình cảnh này chăng?

Không thể không nói. Người này chống được thật, còn làm tương đối xuất sắc nữa.

Thời Nhiễm nghe người này nói mò với bạn học của mình. Mãi đến khi tan cuộc, Thời Nhiễm vẫn còn bàng hoàng.

"Người anh em, anh được lắm đấy. Bạn thân tôi thuê anh từ chỗ nào vậy?"

Cái trình độ nghiệp vụ này phải gọi là đứng đầu bảng rồi.

Thời Nhiễm khen xong lại chuẩn bị trả tiền cho người ta.

Thế nhưng người đàn ông kia lại cười nhìn cô.

"Anh không nói láo đâu."

"Đúng là anh gặp em dưới hầm để xe thật. Mà anh cũng thật sự có một căn tứ hợp viện muốn tặng cho em."

"Còn nữa, em đã ngủ với anh rồi. Anh đúng là bạn trai của em thật mà."

Thời Nhiễm khiếp sợ vô cùng. Dù cô có ngu đến mức nào cũng đã nhận ra.

Người này chính là con mèo mà cô nhặt từ dưới hầm để xe lên kia!

Thời Nhiễm ngơ ngác: "Anh nói gì cơ?"

Mèo trắng rất là đắc ý: "Em mang anh về nhà nên tất nhiên anh phải làm bạn trai em rồi."

Về đến nhà, Thời Nhiễm vác cái đầu choáng váng đi nấu cơm, lại bị người đàn ông kia ngăn lại.

"Cũng đã ăn của em nhiều bữa như vậy rồi, bữa này để anh làm cho."

Chỉ thấy anh nhanh tay nhanh chân đập gần mười quả trứng gà, tiếp theo là cắt nhỏ hành lá rồi cho trứng gà vào chảo làm trứng rán. Sau đó bắt đầu cắt vụn tỏi ra, không có hạt tiêu nhưng anh lại tìm được một ít hoa tiêu, thế là cho thêm một ít hạt mè trắng cùng hành lá xắt nhỏ vào nữa, chờ dầu nóng thì đổ thẳng vào. Sau khi dầu sôi thì cho thêm giấm, nước tương, muối, đường, đậu phộng rang đã đâm vụn. Chờ đến khi làm xong nước xốt thì chia ra làm hai phần, cho đậu hũ và dưa chuột vào trộn đều lên.

Dưa chuột sau khi trộn ánh lên màu sắc tươi mát, có chút ánh dầu nữa, cộng thêm một chút đậu phộng rang đâm vụn, hạt mè trắng cùng vụn tỏi trông cực kỳ ngon miệng. Đậu hũ trộn hành lại càng ngon. Đậu hũ màu trắng có thêm hành lá xanh biếc cắt nhỏ. Trông có vẻ dễ tiêu hơn dưa chuột nhiều.

Thời Nhiễm ngơ ngác nhìn người đàn ông kia bận rộn.

Mãi đến khi người kia đặt món ăn xuống trước mặt cô.

Thời Nhiễm nếm thử một miếng rồi máy móc khen một câu ngon quá.

Người đàn ông: "Vậy sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn."

Mình tự nấu ăn đã lâu nên có lẽ thỉnh thoảng ăn đồ ăn người khác làm cũng không tệ lắm nhỉ.

HOÀN TOÀN VĂN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top