Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241


CHƯƠNG 241

Giản Nghệ Hân không lấy tiền thừa, cầm thuốc rồi vội chạy đi, nhưng người xung quanh đứng nhìn sao có thể bỏ qua cho cô, lập tức bao vây lấy cô, thậm chí có người còn livestream, chẳng mấy chốc phóng viên ở gần đó đã chạy tới.

Giản Nghệ Hân nhìn tình hình như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn.

“Mợ Lâm, xin hỏi cô giải thích chuyện mình bị đưa đi như thế nào? Có phải cô đã bị quấy rối không? Nhà họ Lâm có thể chấp nhập một người phụ nữ không sạch sẽ như cô không?”

“Cô đang cầm gì trên tay vậy? Là thuốc tránh thai sao? Chẳng lẽ cô đã mang thai đứa bé của kẻ bắt cóc?”

“Mợ Lâm, xin cô hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi, xin hỏi lần trước cô tỏ vẻ yêu thương trong buổi họp báo có phải chỉ làm màu thôi không, thật ra quan hệ giữa cô và Lâm Thế Kiệt không hề tốt đẹp!”

“…”

Phóng viên sắc bén hỏi từng câu một, Giản Nghệ Hân muốn giấu thuốc tránh thai trên tay đi, nhưng hoàn toàn không có cách nào, micro của bọn họ đã chĩa thẳng vào mặt cô rồi, cô chỉ có thể Lâm gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh.

Giản Nghệ Hân gần như đã sắp cắn rách lưỡi, cô mới có thể bình tĩnh, không để lộ vẻ hoảng loạn ra ngoài.

Cô sợ hãi, nhưng cô không thể yếu đuối vào lúc này.

“Mợ Lâm, mong cô trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi!”

Một phóng viên lại chĩa micro vào mặt Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân bình tĩnh, cô chỉ vào phóng viên kia nói: “Anh đừng qua đây nữa, nếu anh còn tiến thêm một bước, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”

Phóng viên thấy Giản Nghệ Hân không để lộ ra vẻ hoảng loạn, thất thố thì có chút thất vọng.

Bọn họ giơ cao máy ảnh lên đầy mong chờ, chỉ cần cô để lộ vẻ hoảng loạn, máy ảnh của bọn họ sẽ lập tức điên cuồng chụp lại, đến lúc đó thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Hơn nữa, Giản Nghệ Hân đã bị bắt cóc rồi, nói không chừng còn có gì đó với tên bắt cóc, Lâm Thế Kiệt sao có thể cần cô nữa chứ.

Lúc bọn họ đang dây dưa không dứt, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn. Có lẽ là do tối qua thật sự mệt quá, hơn nữa hôm nay cô lại bị kích thích, mọi thứ trước mắt đều lắc lư, sau đó cô ngã về phía trước.

Cơn đau như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, chỉ ngửi thấy một hương thơm bạc hà quen thuộc, ngay sau đó Giản Nghệ Hân đã mất đi tri giác.

“Mấy người, hỏi đủ chưa?”

Lâm Thế Kiệt ôm Giản Nghệ Hân trong lòng, sắc mặt u ám nhìn đám người xung quanh. Ban nãy Giản Nghệ Hân mãi vẫn không trở về, anh đợi một lúc, không kiên nhẫn nữa nên qua đây xem xem sao, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Đám người này lại dám bao vây cô?

“Tổng, tổng giám đốc Lâm…”

“Tổng giám đốc Lâm, mong anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! Xin hỏi mợ Lâm có phải đã bị quấy rối không?”

Có một kẻ không sợ chết hỏi thẳng, ngay lập tức nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Lâm Thế Kiệt. Tập đoàn Đế Quốc của anh từ lúc nào thì đến lượt những người này bàn luận, cuộc sống riêng của anh từ lúc nào đến lượt những người này chất vấn?

Nhưng nhìn Giản Nghệ Hân trong lòng, anh lại bất ngờ trả lời bọn họ: “Nhìn thấy chưa? Bây giờ cô ấy đang trong lòng ai, là người phụ nữ của ai.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242


CHƯƠNG 242

Lâm Thế Kiệt tỏa ra một khí thế của kẻ trên, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Ban nãy bọn họ còn bao vây chật kín cả con đường, lúc này vì sự xuất hiện của Lâm Thế Kiệt mà đã nhường ra một lối đi.

Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân trong lòng, nhìn gương mặt trắng bệch và đôi môi mím chặt lại của cô, gương mặt anh hiện lên vẻ đau lòng trong giây lát.

Anh lại nhìn về phía đám người kia: “Nếu mấy người còn dám viết bừa bãi, tòa soạn của mấy người sẽ lập tức biến mất khỏi thành phố S.”

Nói xong, anh bế Giản Nghệ Hân rời đi…

Đám phóng viên sờ vào máy ảnh của mình, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, xem ra tin đồn là vớ vẩn rồi, tổng giám đốc Lâm này thật sự rất quan tâm đến cô vợ nhỏ của mình!

Xem ra, lần này trở về lại có thứ để viết rồi!

Lâm Thế Kiệt mở cửa xe, đặt Giản Nghệ Hân vào ghế sau, nhìn mái tóc đen óng rơi xuống hai bên mặt, đôi má ửng hồng của cô, anh đang định đứng dậy rời đi, chợt có thứ gì đó rơi ra khỏi tay cô.

Lâm Thế Kiệt chỉ liếc qua một cái, vốn không để ý đến, gọi cho Chu Loan một cuộc, bảo anh ta liên hệ một bệnh viện tốt rồi lên xe lái xe đi.

Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân xuống, giao cho bác sĩ, sắc mặt nặng nề.

Thấy Giản Nghệ Hân bị bác sĩ và y tá bao vây, anh mới dặn dò Chu Loan: “Ban nãy trong xe tôi có một món đồ, cậu mang qua đây.”

Chu Loan gật đầu rồi rời đi, bác sĩ kiểm tra cho Giản Nghệ Hân xong, tháo máy móc ra, nói với Lâm Thế Kiệt: “Tổng giám đốc Lâm, mợ chủ không có gì đáng ngại, chỉ là… có lẽ do chuyện giường chiếu quá mệt mỏi, lại thêm gần đây tinh thần luôn căng thẳng nên mới ngất đi, nghỉ ngơi một lúc thì sẽ ổn thôi.”

Bác sĩ ngại ngùng nói, ban nãy lúc kiểm tra có nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Giản Nghệ Hân, không ngờ tổng giám đốc Lâm nhin có vẻ lạnh lùng mà trên thực tế lại mạnh mẽ đến vậy.

Một ý nghĩ sâu xa lóe lên trong mắt Lâm Thế Kiệt, anh nắm chặt tay lại, đặt lên môi ho khan để che giấu sự xấu hổ: “Tôi hiểu rồi, các anh có thể ra ngoài.”

Bác sĩ và y tá vội vàng rời đi.

Lâm Thế Kiệt đến gần, Giản Nghệ Hân giờ phút này đang nằm trên giường giống như một người sắp chết, bình thường cô luôn giương nanh múa vuốt lại còn hay làm càn trước mặt anh.

Từ trước đến giờ, Lâm Thế Kiệt chưa từng gặp người phụ nữ nào giống cô, giống như một con mèo có móng vuốt sắc nhọn, đúng vậy, không những vuốt nhọn mà hàm răng cũng bén ngót nữa. Chỉ là, bây giờ nhìn cô lặng lẽ nằm trên giường, yên tĩnh như một con búp bê vậy.

Anh thực sự muốn đưa tay ra chạm thử, và chính xác là anh đã làm y như vậy khi nghĩ đến đó. Lâm Thế Kiệt khẽ mỉm cười khi từng ngón tay lướt trên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô.

“Tổng giám đốc. Tôi mang đồ đến cho anh rồi đây…”

Giọng nói của Chu Loan đột nhiên vang lên bên ngoài cửa, sắc mặt Lâm Thế Kiệt trở nên cứng đờ, anh nhanh chóng thu tay lại nhưng Chu Loan đã vào phòng rồi? Vừa rồi hình như anh đã thấy điều gì đó thì phải?

Trước ánh mắt dò xét của Chu Loan, Lâm Thế Kiệt hỏi: “Mang đến rồi à.” Giản Nghệ Hân nói với anh rằng cô đến tháng cho nên Lâm Thế Kiệt nghĩ chắc Chu Loan đã mang băng vệ sinh hoặc thuốc giảm đau bụng kinh đến.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243


CHƯƠNG 243

Nhưng thấy bộ dạng lảng tránh của Chu Loan, Lâm Thế Kiệt nhướng mày, cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.

“Làm sao vậy?”

“Tổng giám đốc, anh có chắc là thứ này không…” Chu Loan khó xử, sắc mặt cũng rất khó coi.

Lâm Thế Kiệt từ trước đến nay luôn là người chơi hệ chủ động thế là anh trực tiếp cầm lấy đồ trong tay Chu Loan: “Hỏi mấy lời vô nghĩa như vậy làm gì?”Anh có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay, sắc mặt Lâm Thế Kiệt bỗng trở nên ảm đạm, giống như vừa có một luồng gió lạnh thổi qua.

“Tổng giám đốc, hay là chờ mợ chủ tỉnh lại rồi hỏi cô ấy xem?”

“Ra ngoài.”

“Tổng giám đốc. . .”

“Tôi bảo cậu ra ngoài!” Những ngón tay thon dài của Lâm Thế Kiệt nắm chặt hộp thuốc tránh thai, vốn dĩ anh muốn vứt thuốc tránh thai đi, nhưng một ngọn lửa không tên lại trào dâng trong lòng, khiến anh phải bóp chặt nó trong lòng bàn tay.

Chu Loan đi ra ngoài rồi, Lâm Thế Kiệt liền nhìn chằm chằm Giản Nghệ Hân, cô vẫn còn ngủ say, nhưng chân mày lại nhíu chặt. Người con gái này tối qua đã nằm phủ phục dưới thân anh vậy mà hôm nay lại đi mua thuốc tránh thai sao?

“Giản Nghệ Hân, cô giỏi lắm.”

Đôi mỏng hé mở, Lâm Thế Kiệt cuối cùng cũng đặt hộp thuốc xuống bàn, sau đó đứng dậy, rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

“Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy? Còn mợ chủ…”

Chu Loan thấy Lâm Thế Kiệt đi ra, còn tưởng rằng Giản Nghệ Hân đã tỉnh, nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt hung hăng trừng mắt, sau đó Lâm Thế Kiệt bước đi .

Nguy rồi, lần này mợ chủ gặp rắc rối chắc rồi.

Giản Nghệ Hân cảm thấy mình đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, mấy ngày nay, ban ngày cô phải chịu áp lực công việc, không thể sai một bước, buổi tối thì phải thức khuya để tăng ca làm hình tượng phim hoạt hoạ, lại bởi vì cái danh hiệu bà Lâm này mà chuốc thêm không ít phiền toái.

Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô mơ màng mở mắt thì thấy sắc trời đã tối. Huh?

Khi biết mình đang ở trong bệnh viện, cô mới nhớ ra rằng mình đã ngất xỉu giữa vòng vây của đám phóng viên, là Lâm Thế Kiệt đưa cô đến bệnh viện sao? Giản Nghệ Hân giật giật khóe miệng, muốn đứng dậy tìm kiếm Lâm Thế Kiệt thì phát hiện thuốc tránh thai được đặt trên bàn.

“Mợ chủ, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau đi xem tổng giám đốc thế nào đi…”

“Hả?”

Giản Nghệ Hân khó hiểu nhìn Chu Loan, kỳ thật cô cũng chẳng thân quen với Chu Loan lắm, hiện tại Chu Loan tỏ ra sốt sắng như vậy khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy ngài ngại.

“Anh ấy bị làm sao? Là Lâm Thế Kiệt đưa tôi đến bệnh viện à?”

Giản Nghệ Hân nghi hoặc hỏi. Anh đưa cô đến bệnh viện rồi lại rời đi? Chẳng lẽ … Trong lòng Giản Nghệ Hân bỗng nhiên có một dự cảm không lành, cô bóp chặt hộp thuốc tránh thai trong tay, quả nhiên nghe được Chu Loan nói: “Tổng giám đốc thấy thứ mà cô mua xong liền tức giận bỏ đi. mợ chủ đã kết hôn với tổng giám đốc rồi sao còn uống… Đây là một đả kích rất lớn đối với đàn ông.”

Trong lòng Giản Nghệ Hân đánh rơi cái bộp, quả nhiên anh đã nhìn thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244


CHƯƠNG 244

Nhưng hôn nhân giữa họ hiện tại chỉ là hợp đồng lại không có tình yêu làm nền tảng, lỡ như sinh con xong lại không có trách nhiệm với đứa bé thì sao.

Giản Nghệ Hân muốn giải thích nhưng nhìn vào ánh mắt tha thiết của Chu Loan, cô không biết phải mở lời thế nào.

“Tóm lại, tổng giám đốc thực sự tức giận, anh ấy vừa bênh vực cô trước mặt phóng viên xong thì phát hiện cô lén uống thuốc tránh thai, mợ chủ, chuyện này hiện tại rất khó xử. Cô vẫn nên nhanh chóng đi giải thích với tổng giám đốc thì hơn.



Hai bên thái dương Giản Nghệ Hân giật đùng đùng khi nghe Chu Loan lảm nhảm bên tai, thuốc tránh thai trong tay cô lúc này chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay: “Anh ấy thật sự tức giận sao?”

“Thật chứ.” Chu Loan chắc như đinh đóng cột.

Tổng giám đốc, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây mà thôi.

Ngay sau khi Lâm Thế Kiệt trở lại công ty, anh đã nhốt mình trong văn phòng không muốn làm việc, Chu Loan đã sớm nghe được phong thanh nên nếu bây giờ không doạ Giản Nghệ Hân một chút thì sợ rằng kẻ gặp tai ương sẽ chính là nhưng cấp dưới như bọn họ.

Trước sự doạ nạt của Chu Loan, Giản Nghệ Hân rốt cục cũng biến sắc.

Bây giờ mặt dây chuyền đã không còn, cô ấy vẫn phải dựa vào Lâm Thế Kiệt. Lúc này mà đắc tội với Lâm Thế Kiệt thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Cô nghĩ nghĩ: “Có thể phiền trợ lý Chu đưa tôi đến công ty được không?”

“Được chứ!”

Chu Loan cười tủm tỉm nói, trong mắt đầy tính toán. Hehe, lần này chắc tổng giám đốc sẽ tăng lương cho mình.

Giản Nghệ Hân đang ngồi trong xe suy nghĩ, không biết Lâm Thế Kiệt xử lý chuyện mình bị bao vây công kích như thế nào, nếu cô đã chọc tức anh như vậy, liệu có khi nào anh sẽ không bảo Lâm Hàn Tình đứng ra nói rõ mọi chuyện nữa không?

Càng nghĩ càng mệt đầu.

Xe chạy đến cửa tập đoàn Đế Quốc, Chu Loan sợ Lâm Thế Kiệt giận lây sang mình nên lập tức chạy trốn, Giản Nghệ Hân do dự một lúc mới đi vào trong.

Dọc đường, cô đã đón nhận không ít ánh mắt của nhân viên mới tới được cửa văn phòng, nhưng Giản Nghệ Hân còn chưa đi vào đã nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên từ trong phòng: “Anh Thế Kiệt, đi xem phim cùng em đi. Đó là bộ phim mà em đóng, anh đưa em đi xem nhé, được không.”

Giản Nghệ Hân nghe lạnh cả sống lưng, cô suy nghĩ một chút, không lẽ Lâm Thế Kiệt muốn cô giúp anh ngăn chặn mệnh đào hoa sao? Hiện tại vừa vặn là cơ hội để cô biểu hiện, Giản Nghệ Hân ho khan một tiếng, trực tiếp đẩy cửa ra: “Cô Lâm, đã lâu không gặp. Cô đến tìm chồng tôi à?”

Giản Nghệ Hân nói xong đi tới trước bàn làm việc của Lâm Thế Kiệt, dịu dàng choàng tay anh rồi nhìn Lâm Nghi Đan với ánh mắt rực lửa.

“Cô… Cô là cái thá gì hả? Chẳng qua chỉ là…” Lâm Nghi Đan còn chưa kịp nói xong đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nên vội vàng chuyển chủ đề, cười với Giản Nghệ Hân: “Tôi và anh Thế Kiệt đã lâu không gặp nên tới tìm anh ấy ăn cơm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245


CHƯƠNG 245

Giản Nghệ Hân vừa định nói chuyện, liền cảm nhận được Lâm Thế Kiệt rút tay khỏi lòng bàn tay của cô, anh hững hờ liếc Giản Nghệ Hân một cái: “Sao em lại tới đây?” Giọng điệu lạnh lùng như một người xa lạ vậy.

Gương mặt đang tươi cười của Giản Nghệ Hân lập tức cứng đờ.

Nhưng nghĩ đến những gì Chu Loan nói thì Lâm Thế Kiệt thực chất là một người ngoài lạnh trong nóng, chí ít anh ấy còn đưa cô đến bệnh viện nên cô lại cười cười: “Chẳng phải anh thấy em xỉu nên đưa em đến bệnh viện à? Thế Kiệt, có chuyện gì thì hai ta cứ nói với nhau, em…”

Giản Nghệ Hân luôn nhớ lời Chu Loan nói, điều khiến đàn ông không chịu nổi nhất chính là phụ nữ làm nũng.

Cô lại thử lay kéo cánh tay của Lâm Thế Kiệt nhưng lại bị anh né tránh.

Lâm Nghi Đan lập tức nhận ra hai người không được tự nhiên, chẳng lẽ là bởi vì Giản Nghệ Hân bị người ta bắt cóc? Lâm Nghi Đan mừng thầm nhìn anh: “Anh Thế Kiệt sắp tan làm rồi, hay chúng ta đi ăn luôn nhé, em biết một nhà hàng Nhật ngon cực.”

Giản Nghệ Hân ngây người nhìn cánh tay của mình buông thõng giữa khoảng không, mãi vẫn không hiểu tại sao lại như vậy.

Ngay sau đó, cô cảm thấy Lâm Thế Kiệt đã đứng lên, bóng dáng cao lớn đột nhiên che phủ tầm mắt của cô, cô nói với Lâm Nghi Đan: “Đi thôi.” Nói xong, với lấy chiếc áo khoác, trực tiếp rời đi.

“!!”

Xem ra Lâm Thế Kiệt không định “tha thứ” cho cô rồi. Giản Nghệ Hân tự giễu, ngẫm lại thì bọn họ cũng chỉ mới ngủ chung có một lần, nhưng sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút nhói đau khi nhìn thấy Lâm Thế Kiệt cùng Lâm Nghi Đan sánh vai cùng nhau nhỉ.

Lâm Nghi Đan kéo cánh tay của Lâm Thế Kiệt, miệng cười te tét, sắp rách tới mang tai luôn rồi: “Anh Thế Kiệt thích ăn gì? Để em bảo đầu bếp…”

“Lấy tay ra.”

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn thoáng qua cánh tay đang níu lấy tay mình của Lâm Nghi Đan, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

“Anh Thế Kiệt, anh hung dữ với em như vậy làm gì? Em….”

“Tôi bảo cô lấy tay ra.” Lâm Thế Kiệt gằn giọng lần nữa.

Hiện tại đã rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, hai người họ đang đứng ở cửa thang máy, Lâm Thế Kiệt đã rũ bỏ hình ảnh dịu dàng thay vào đó là dáng vẻ của một người xa lạ.

Lâm Nghi Đan lập tức hiểu ra vừa rồi anh Thế Kiệt chỉ xem cô ta là lá chắn mà thôi.

Là Lâm ý làm cho Giản Nghệ Hân ghen sao?

“Lâm Nghi Đan, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, sau này đừng tới tìm tôi nữa.” Nói xong, không để ý Lâm Nghi Đan nghẹn họng nhìn mình trân trối đã trực tiếp bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Khoảnh khắc Lâm Thế Kiệt bước vào thang máy, sắc mặt liền lạnh tanh.

Người con gái ấy biết anh tức giận vì cô ấy uống thuốc tránh thai, nhưng cô ấy lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ làm nũng, muốn lật ngược tình thế dễ dàng như vậy sao?

Nghĩ vậy Lâm Thế Kiệt liền gọi điện thoại cho Chu Loan: “Chuẩn bị cơm chiều, phải xa hoa một chút.”

“Huh…? Vâng!”

Tổng giám đốc muốn làm hoà với mợ chủ sao? Chu Loan vui vẻ nghĩ, xem ra mình đúng là cao thủ tình trường, chỉ điểm cho người ta trúng phóc.

Chu Loan nghĩ vậy nên đã đặt một bàn ăn ở nhà hàng đắt tiền nhất tầng dưới của tập đoàn Đế Quốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246


CHƯƠNG 246

Anh vốn dĩ muốn nhắc nhở Giản Nghệ Hân thì bỗng nhiên thấy Lâm Nghi Đan nổi giận đùng đùng đi ra, hả? Sao cô Lâm lại đến tìm tổng giám đốc? Chu Loan sửng sốt, quên luôn chuyện đi tìm Giản Nghệ Hân…

Giản Nghệ Hân lẳng đứng yên lặng trong phòng làm việc, không hiểu sao lại có cảm giác như bị người ta đấm một cú thật mạnh vào bụng, cơn đau cứ thế lan ra.

Trong đầu thoảng qua hình ảnh Lâm Thế Kiệt cùng Lâm Nghi Đan rời đi, Giản Nghệ Hân muốn xua hình ảnh ấy ra khỏi đầu nhưng càng muốn quên lại càng nhớ rõ.

Reng reng!

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Nghệ Hân chán nản cầm điện thoại thì phát hiện là tin nhắn của Mộ Long: “Gặp được không?”

Cô lập tức thấy căng thẳng.

Là vì chuyện nhận học trò sao? Hiện tại Lâm Thế Kiệt đã cho cô nghỉ phép, vừa vặn cô đang rảnh. Vì thế Giản Nghệ Hân vứt bỏ đau thương, nhanh chóng hẹn địa điểm với Mộ Long. Khi đi ra ngoài, cô Lâm ý mua một gói khẩu trang dùng một lần màu xanh từ hiệu thuốc, thêm một chiếc mũ nồi đen nữa trông giống như một ngôi sao đang lẩn tránh sự theo đuổi của fan.

Chỗ đã đặt trước là một nhà hàng Ý nổi tiếng bên ngoài tập đoàn Đế Quốc, Giản Nghệ Hân đến sớm, chọn một vị trí dựa sát cửa sổ, cô không kiềm không được xuýt xoa khi đọc giá trên thực đơn.

“Ha ha, hôm nay cô chọn một nơi không tồi chút nào nhỉ?” Mộ Long trượt ván tới, vừa thấy Giản Nghệ Hân đã nháy mắt một cái, thuần thục thu ván trượt lại rồi đánh giá Giản Nghệ Hân một chút: “Cô ăn mặc như vậy là lén đi hẹn hò đấy à?”

“Ngậm cái miệng xui xẻo của anh lại đi.”

Giản Nghệ Hân trừng mắt, trưa hôm nay thiếu chút nữa đã bị các phóng viên ăn sống nuốt tươi ở tiệm thuốc rồi, mà chuyện vừa mới xảy ra nên chẳng phải cô nên cẩn thận hơn một chút sao?

Giản Nghệ Hân đưa thực đơn cho Mộ Long, Mộ Long thoải mái chọn món, mỗi một lần anh ta chọn món là Giản Nghệ Hân lại thấy đau ví.

“Hôm nay có chuyện muốn tìm tôi sao?” Giản Nghệ Hân dò hỏi. Nếu Mộ Long đã chủ động liên hệ thì tức là anh ta hài lòng với cô cho nên bây giờ cô phải nắm giữ quyền chủ động.

“Chúng ta ăn cơm trước đã.” Mộ Long cười cười.

“…”

Ăn xong một bữa cơm, Giản Nghệ Hân ví tiền rỗng tuếch, Mộ Long lúc này mới cà lơ phất phơ tựa vào ghế nói: “Tôi có thể nhận cô làm học trò nhưng có một điều kiện.”

Giản Nghệ Hân vui vẻ, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ vui mừng, ho khan hỏi: “Điều kiện gì? Tôi muốn xem điều kiện của anh có hợp lý không.”

Hả!

Cô gái nhỏ này còn biết mặc cả cơ đấy? Mộ Long thở dài, sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta nhưng đã nhanh chóng biến mất.

“Được thôi. Cô phải có mặt bất cứ khi nào tôi cần.”

“Nhưng mà tôi cần phải làm việc.” Giản Nghệ Hân nhíu mày.

“Đi theo tôi thì mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô 30 triệu, thế nào?” Mộ Long nhướng mày còn hai mắt Giản Nghệ Hân thì lập tức sáng rỡ. Cô thích tiền nhưng lại thích làm những gì mình thích hơn. Anh chàng Mộ Long này có năng lực, đó là điều ai cũng biết, hơn nữa anh ta còn có quan hệ với ông cụ Trình, lỡ như…

Giản Nghệ Hân rất bâng khuâng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247


CHƯƠNG 247

Ngay khi cô muốn đồng ý thì đột nhiên có một bóng người tức giận đùng đùng đi ngang qua cửa sổ, Giản Nghệ Hân sửng sốt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người , nhưng khi nhìn kỹ lạ thì đúng là Lâm Nghi Đan.

Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

Chẳng phải cô ta và Lâm Thế Kiệt ra ngoài ăn cơm sao?

“Này, này cô đang nhìn cái gì vậy?” Mộ Long nhìn theo ánh mắt của Giản Nghệ Hân nhưng không thấy gì đáng chú ý. Giản Nghệ Hân cười cười: “Cho tôi hai ngày suy nghĩ rồi trả lời nhé?”

Nếu muốn bỏ công việc hiện tại thì chí ít cũng phải nói với Lâm Thế Kiệt một tiếng.

Lâm Thế Kiệt vốn dĩ xuống ăn cơm, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh lập tức bảo Chu Loan đối diện im miệng, nghe kỹ lại thì quả nhiên là giọng của Giản Nghệ Hân.

Người phụ nữ này vừa mới uống thuốc tránh thai xong đã muốn từ chức?

Từ chức xong thì tìm Mộ Long để nương tựa sao?!

“Tổng giám đốc, có cần tôi mời mợ chủ sang không?” Chu Loan thấy sắc mặt Lâm Thế Kiệt khó coi liền cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ lo Lâm Thế Kiệt vừa nổi cơn thịnh nộ liền đánh đổ dẹp nghỉ bữa cơm này luôn.

Toàn bộ những món ăn tinh tế trên bàn đều chưa được chạm vào.

Sắc mặt Lâm Thế Kiệt ảm đạm như có gió lạnh thổi qua, anh sa sầm mặt, không nói gì.

“Tổng giám đốc…”

“Câm miệng.” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn Chu Loan, Chu Loan lập tức không dám nói tiếp nữa.

Nhưng Giản Nghệ Hân hiển nhiên không biết rằng cô sẽ tình cờ xuất hiện trong cùng một nhà hàng với Lâm Thế Kiệt, Mộ Long đảo mắt nghịch Lâmc nước trong tay: “Không được, chỉ có thể cho cô một tiếng, một tiếng đồng hồ thôi, đi hay không đi?”

Lần này Giản Nghệ Hân lập tức nhướng mày.

Mộ Long hơi nghiêng người về phía trước, làm ra vẻ mặt quyến rũ: “Đừng trách tôi không nhắc cô, cơ hội chỉ đến một lần thôi đấy.” Có biết là biết bao nhiêu kẻ muốn giành lấy cơ hội làm trợ lý cho anh ta không.

Trong suy nghĩ của anh ta, học trò chỉ là một trợ lý miễn phí mà thôi.

“Thôi, cô không làm tôi sẽ tìm người khác.” Mộ Long lắc đầu, làm bộ sẽ đứng dậy rời đi, anh ta đứng dậy còn tiện thể quay sang nói với Giản Nghệ Hân nói: “Cám ơn bữa cơm cô mời, tôi đi đây.”

“Khoan đã!”

“Sao? Bây giờ đổi ý rồi à?”

Giản Nghệ Hân sao có thể không nhìn thấu sự bỡn cợt trong mắt Mộ Long nhưng cô còn có lựa chọn nào khác sao?

“Tôi đồng ý với anh.” Giản Nghệ Hân cụp mắt, khi ngước lên lại, trong mắt cô ngập tràn sự kiên định, đối với cô mà nói, công việc của tập đoàn Đế Quốc chẳng cho cô được thứ gì tốt hơn ngoài một bảng lý lịch đẹp nhưng chỉ cần đi theo Mộ Long cô sẽ đạt được những gì mình muốn.

Cô biết nặng nhẹ.

Việc Giản Nghệ Hân đồng ý đã nằm trong dự đoán của Mộ Long từ lâu, nếu không phải bởi vì nhận ra sự cứng đầu của cô thì anh ta đã không chọn cô.

“Vậy được, hợp tác vui vẻ nhé!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248


CHƯƠNG 248

Giản Nghệ Hân hơi ngại ngần nhìn bàn tay đang duỗi về phía mình của Mộ Long, nhưng khi đang định đưa tay ra bắt lấy tay của Mộ Long thì đột nhiên có một bóng người đứng trước mặt cô, sau đó cánh tay của cô đã bị nắm lấy, người cũng bị lôi dậy.

“… Tổng giám đốc Lâm? Anh cũng ở đây à, thật khéo.”

Nghe được lời nói của Mộ Long, Giản Nghệ Hân đột nhiên cảm thấy trên đầu có một luồng gió lạnh thổi qua, toàn thân phát run, cô rùng mình một cái, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt, vừa nhìn đã biết là đang rất bực mình.

Xong đời rồi…

“Khéo? Anh Mộ đây hình như rất hứng thú với vợ của tôi?” Lâm Thế Kiệt siết chặt cánh tay của Giản Nghệ Hân, ánh mắt như dao găm sắt lẹm liếc về phía Mộ Long.

Ngang nhiên hẹn riêng vợ anh ngay trước mũi anh như vậy, xem Lâm Thế Kiệt anh chết rồi sao?

“Tổng giám đốc Lâm hình như có hiểu lầm?” Mộ Long cười tủm tỉm nhìn thẳng vào ánh mắt gần như ăn thịt người của Lâm Thế Kiệt: “Là vợ anh muốn làm việc cùng tôi, phải không Giản Nghệ Hân?”

Mộ Long nói chưa dứt lời, Lâm Thế Kiệt đã nhìn Giản Nghệ Hân.

Giỏi, giỏi lắm.

Mũ lưỡi trai đen, khẩu trang xanh, đến bàn công việc hay lén lút hẹn hò? Sợ cô không thể lên báo à?

Lâm Thế Kiệt nheo mắt, Giản Nghệ Hân đột nhiên cảm thấy sau đầu ớn lạnh.

“Tổng giám đốc Lâm, anh tới ăn cơm sao? Cô Lâm đâu?” Giản Nghệ Hân quyết định đằng nào cũng bị chửi thì cô sẽ cáo trạng anh trước rồi cười tủm tỉm nhìn Lâm Thế Kiệt. Anh có thể bỏ rơi cô để đi ăn tối với Lâm Nghi Đan thì cô không thể đi ăn với người đàn ông khác sao?

Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Thế Kiệt càng thêm khó coi khi nghe Giản Nghệ Hân hỏi vặn.

“Giản Nghệ Hân.” Anh gần như nghiến răng khi nói ra ba chữ ấy.

Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, nhưng cô vẫn không nao núng: “Mộ Long, anh đi trước đi, chuyện cứ như đã định.”

Giản Nghệ Hân cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt hơi đau, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thế Kiệt.

Cô Lâm gắng tìm Lâm Nghi Đan phía sau lưng anh nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu, chỉ thấy Chu Loan đang nháy mắt với mình, sau đó Lâm Thế Kiệt kéo cô đi.

“Này…”

“Cậu Mộ, đây là chuyện giữa vợ chồng họ, mong cậu đừng xen vào.”

Mộ Long muốn ngăn cản nhưng bị Chu Loan chặn lại.

“Lâm Thế Kiệt, anh buông tôi ra, giữa chốn công cộng thế này anh muốn làm gì?” Giản Nghệ Hân bị anh kéo cánh tay lảo đảo đi theo phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.

Tầng dưới của toà nhà này là nhà hàng, tầng trên là phòng cho mọi người nghỉ ngơi, chẳng lẽ Lâm Thế Kiệt muốn… Giản Nghệ Hân càng sợ hơn.

Toàn thân Lâm Thế Kiệt toát lên vẻ lạnh lùng, tựa như Tu La đến từ địa ngục.

Vì hai người cãi vã nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Lâm Thế Kiệt không nói lời nào đẩy cô vào thang máy, anh cũng sải bước vào theo.

“Em cũng biết đây là chốn công cộng?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249


CHƯƠNG 249

Lâm Thế Kiệt đến gần, Giản Nghệ Hân cảm nhận được uy hiếp lập tức lùi lại hai bước, nhưng cũng chỉ lùi được hai bước mà thôi, cô nhanh chóng không còn đường lui, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Ngón tay buông thõng bên hông đã nắm chặt thành nấm đấm, cô cũng học theo dáng vẻ của Lâm Thế Kiệt, nheo mắt chờ động tác của anh.

Chỉ cần anh dám làm, cô sẽ…

“Giản Nghệ Hân, em không có não à?’

“… Hả?”

Đầu gối đang nhấc lên của Giản Nghệ Hân khựng lại, cô nhìn Lâm Thế Kiệt với vẻ khó hiểu, anh hừ lạnh một tiếng, nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Hồi sáng mới bị phóng viên bao vây, buổi chiều đã bắt đầu hẹn gặp riêng đàn ông?”

“Lâm Thế Kiệt, miệng anh có thể sạch sẽ chút không?” Giản Nghệ Hân cũng tức giận, sao anh có thể tuỳ tiện vu khống người khác như thế, cô với Mộ Long rõ ràng cực kỳ trong sạch.

Người không trong sạch nên là Lâm Thế Kiệt và Lâm Nghi Đan mới đúng!

“Ồ? Em hẹn riêng với đàn ông, lẽ nào là giả?”

“Lâm Thế Kiệt, anh đủ rồi đấy!” Giản Nghệ Hân chợt đưa tay chống trước ngực anh, trong mắt lướt qua một tia tổn thương: “Anh không biết sao tôi lại bị phóng viên đuổi theo à? Anh không biết tại sao tôi ra ngoài còn phải đeo khẩu trang, đội mũ? Tất cả đều vì anh, nếu không vì anh thì bây giờ tôi chỉ là một công dân nhỏ bé, không ai chú ý đến thôi. Dù cho giữa chúng ta có hợp đồng hôn nhân, nhưng anh có thể giải quyết em gái phiền phức lắm điều của mình, đừng suốt ngày gây thêm phiền phức cho người khác được không?”

Giản Nghệ Hân vừa nói, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vừa chọc vào ngực Lâm Thế Kiệt.

Chọc chọc.

“Em nói gì?” Lâm Thế Kiệt thoáng chốc sững người.

Đây là lần đầu tiên có người nói với anh như vậy. Giản Nghệ Hân này…

“Anh bị điếc à? Không hiểu tiếng người sao? Vậy để tôi phiên dịch cho anh nghe, tôi ghét anh, ghét em gái anh.” Lần này Giản Nghệ Hân thực sự tức giận.

Theo cô thấy, bản thân cô vốn tự do, Lâm Thế Kiệt không có tư cách yêu cầu cô phải làm việc này việc kia, càng không có tư cách kìm chế cô.

“Giản Nghệ Hân, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Nhìn khuôn mặt tái xanh của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân không nói nữa, chỉ bướng bỉnh cắn chặt môi. Lúc này thang máy mở ra, Giản Nghệ Hân đẩy Lâm Thế Kiệt, chạy thẳng ra ngoài.

Vai Lâm Thế Kiệt bị cô va vào, trong mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.

Thang máy dừng ở tầng 18, Giản Nghệ Hân mặc kệ, cứ thế chạy trong hành lang, chạy thẳng xuống lầu. Cô đứng dưới tầng thở hổn hển nhìn toà nhà, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Nhìn dòng xe trước mặt tấp nập như mắc cửi, bỗng dưng Giản Nghệ Hân không biết bản thân nên đi đâu.

Thật ra bình thường cô sẽ không dễ nổi nóng như vậy, chỉ là… liên quan đến lòng tự tôn và thứ mà cô quan tâm nhất, cô không kìm lòng được mà thôi.

Cuối cùng, Giản Nghệ Hân loạng choạng đi đến một quán bar. Nhưng cô lại không biết, bóng lưng của cô đã lọt vào mắt người khác.

“Chào cô, cô muốn gọi gì?”

Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên trong quán bar xa hoa trụy lạc, nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi. Giản Nghệ Hân nhìn những người đang lắc lư trên sàn nhảy mỉm cười, rồi gọi hai ly rượu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250


CHƯƠNG 250

Rượu cay xè đi xuống cổ họng như thiêu đốt dạ dày cô.

Cô mê man nhìn xung quanh, đôi mắt có chút trống rỗng.

Đúng lúc này, chợt có một người ngồi xuống chiếc ghế phía trước, Giản Nghệ Hân nhíu mày, tưởng người nào đó muốn bắt chuyện, đang định rời đi thì lại bị người ta giữ lại.

“Đi đâu?”

“Ừm? … Cậu, sao cậu lại ở đây?” Giản Nghệ Hân đã ngà say, giơ một tay lên chống cằm, lắc lư nhìn người đàn ông phía đối diện, dạ dày có chút không thoải mái khiến sắc mặt cô không được tốt lắm.

Nhưng gương mặt trắng nõn của cô phiếm sắc hồng, nhất là đôi môi như quả cherry chín mọng đang chờ hái kia…

Ánh mắt Lâm Thích Phi tối đi.

Một báu vật như vậy, anh trai đúng thật là có phúc!

“Tôi ở đây rất bình thường mà, tôi vốn là một người chơi về đêm.” Lâm Thích Phi nói, kiêu ngạo vén mái tóc, trông rất có vẻ phong lưu phóng khoáng, anh ta ghé sát vào Giản Nghệ Hân: “Chị dâu, chị cãi nhau với anh trai à? Sao giờ lại ở đây?”

“Tôi…”

“Suỵt, chị đừng nói, để tôi đoán xem. Chắc chắn là vì tin đồn đúng không? Có điều tôi nghe nói Lâm Thế Kiệt đã dạy dỗ bọn họ rồi.” Lâm Thích Phi cười thích thú, tay đặt lên vai Giản Nghệ Hân một cách tự nhiên.

Giản Nghệ Hân theo bản năng né tránh, nhưng Lâm Thích Phi lại kéo ôm cô vào trong lòng: “Chị dâu, chị say rồi! Tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé.”

“Tôi không đi.”

Bây giờ Giản Nghệ Hân rất căm hận người nhà họ Lâm, cô hất cánh tay Lâm Thích Phi xuống, không vui nói: “Tôi muốn uống rượu.”

“Uống rượu cũng được! Tôi uống với chị. Nào, phục vụ, thêm hai ly Tequila.”

“Ưm…”

Giản Nghệ Hân uống một ly, rồi hai ly, trước mắt đã xuất hiện những hình ảnh trùng lặp: “Tên… tên khốn Lâm Thế Kiệt, sao anh dám hung dữ với tôi chứ? Sao anh lại không tin tôi?”

“Ha ha ha, Lâm Thế Kiệt là đồ khốn, chị dâu, tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé.”

Lâm Thích Phi hài lòng nhìn Giản Nghệ Hân ngả vào người mình, anh ta sắp chảy nước miếng đến nơi rồi, một báu vật như vậy, không biết ăn vào thì có cảm giác như thế nào nhỉ?

Nhìn Lâm Thích Phi dìu Giản Nghệ Hân lên tầng, cằm của Lâm Nghi Đan như sắp rớt xuống.

Trời ạ, Giản Nghệ Hân này sao lại đê tiện đến vậy, đến cả em chồng mình cũng không buông tha!

Lâm Nghi Đan nghiến răng, ban nãy cô ta cũng đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ăn cơm cùng Mộ Long nên đã trốn đi, không ngờ đi theo Giản Nghệ Hân lại có thể thấy được một màn kịch tính như vậy.

“Này, anh Thế Kiệt, em đang ở…” Phản ứng đầu tiên của Lâm Nghi Đan chính là gọi điện cho Lâm Thế Kiệt, để Lâm Thế Kiệt đến bắt gian, tới lúc đó Giản Nghệ Hân còn cơ hội nữa sao?

Nhưng cô ta lại chợt nhớ đến điều gì đó, bây giờ nếu Lâm Thế Kiệt đến đây, nói không chừng Lâm Thích Phi sẽ không làm được gì hết. Đợi đến lúc Lâm Thích Phi và Giản Nghệ Hân gạo nấu thành cơm, không phải mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi sao?

Nghĩ vậy, Lâm Nghi Đan vội nói: “Anh Thế Kiệt, em gọi nhầm…”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251


CHƯƠNG 251

Giản Nghệ Hân không biết người đang dìu mình là ai, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày như cuộn trào từng cơn, cô mê man nhìn bước chân của người đàn ông.

Mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó cảm nhận được cô bị ai đó bế đặt xuống chiếc giường lớn.

“Lâm Thế Kiệt, đồ khốn nhà anh, anh thả tôi ra… huhu… anh không tin tôi…”

“Đúng đúng đúng, tôi là đồ khốn.” Lâm Thích Phi sốt ruột cởi áo khoác của mình ra, để lộ ra ham muốn trong ánh mắt, anh ta đã muốn chiếm lấy Giản Nghệ Hân từ lâu rồi, không ngờ lần này đến đây lại thật sự không hề uổng công.

Đợi đến khi gạo đã nấu thành cơm, không phải anh ta còn có thể đem chuyện này ra ngoài khoe khoang sao?

“Chị dâu, chị đợi đó nha, tôi đi tắm cái đã.” Lâm Thích Phi cười lớn, cởi áo khoác xuống, bắt đầu tháo từng nút áo sơ mi, nhìn Giản Nghệ Hân vặn vẹo trên giường, chỉ cảm thấy cơ thể nóng rực, không kìm được muốn chiếm lấy cô ngay lúc này.

Nhưng anh ta vẫn quyết định đi tắm.

“Ưm… nước!”

Lâm Thích Phi vào phòng tắm, Giản Nghệ Hân giãy giụa bò dậy, cổ họng khô khốc, dường như đã rất lâu cô không có cảm giác này rồi, trước kia lúc bà nội còn sống, vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn nên cô mặc trời mưa lớn đi làm thêm, kết quả về liền bắt đầu sốt cao.

Giản Nghệ Hân lật mình, xuống giường, vặn nắp chai nước khoáng trong khách sạn, tu ừng ực, uống xong lại thấy như vẫn chưa hết khát, cô nhíu mày: “Dì Liễu, dì Liễu, tôi khát quá, còn nước không…”

Một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời, Giản Nghệ Hân nghi hoặc, nhìn kĩ xung quanh, cách bày trí trong phòng không giống với ở nhà chút nào mà lại giống khách sạn hơn!

Tầm mắt Giản Nghệ Hân rất nhanh đã rơi lên đống quần áo, áo khoác và áo sơ mi của đàn ông, còn có thắt lưng và quần!

“Aaa!”

Giản Nghệ Hân hét lớn lên, rồi lập tức ôm lấy cổ mình, thấy cơ thể cô vẫn toàn vẹn mới thở phào một hơi. Lâm Thế Kiệt chết tiệt, sao anh lại nhân lúc cô không chú ý mà muốn làm chuyện đó chứ?

Nhưng mà, không phải cô đã đi đến quán bar sao? Sao lại bị Lâm Thế Kiệt bắt được rồi?

Lúc này Giản Nghệ Hân đã uống đến mơ hồ, còn tưởng rằng Lâm Thế Kiệt đã tìm được cô, đưa cô đến khách sạn, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, bước đến đó mất kiên nhẫn gõ cửa: “Này, Lâm Thế Kiệt, tôi…”

“Cạch.”

Giản Nghệ Hân vừa gõ cửa, cửa phòng tắm đã lập tức mở ra, Lâm Thích Phi không một mảnh vải che thân, dựa vào tường: “Chị dâu, chị đợi không nổi nữa rồi sao? Tôi ra ngay đây.”

“Aaa, lưu manh!”

Giản Nghệ Hân nhìn người đàn ông trước mắt để trần bước ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô cầm một món đồ bên cạnh đập lên người Lâm Thích Phi, Lâm Thích Phi không để ý, bị đánh ôm đầu chạy loạn.

Giản Nghệ Hân vẫn chưa hết hoảng sợ, lúc này kí ức mới dần dần quay lại, cô và Lâm Thích Phi uống rượu cùng nhau, không ngờ Lâm Thích Phi lại muốn lợi dụng cô!

“Giản Nghệ Hân, mẹ nó chị làm loạn đủ chưa? Hôm nay ông đây sẽ xử chị!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Thích Phi ngủ với phụ nữ mà bị đánh, lúc này lửa giận bốc lên, cũng không để ý đến Giản Nghệ Hân là phụ nữ, lập tức khống chế cô lại bằng một tay, kéo lên giường.

Giản Nghệ Hân đã uống rượu vào, hơn nữa cô còn là phụ nữ, hoàn toàn đánh không lại một người đàn ông như Lâm Thích Phi, rất nhanh đã bị anh ta đè xuống dưới thân…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252


CHƯƠNG 252

“A… Lâm Thích Phi… anh trai cậu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Giản Nghệ Hân chợt nhớ đến Lâm Thế Kiệt, nhân lúc Lâm Thích Phi không chú ý, lấy điện thoại ra, ấn dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng.

Gương mặt Lâm Thế Kiệt phủ một lớp sương lạnh.

Chu Loan đang ở dưới tầng thưởng thức đồ ăn ngon, ban nãy Lâm Thế Kiệt đã đưa Giản Nghệ Hân đi rồi, nhưng không thể lãng phí một bàn thức ăn ngon như vậy được, Chu Loan thích thú liền quay về ăn tiếp.

Chỉ là, vừa ăn xong đang chuẩn bị rời đi, chợt cảm giác có người đứng trước mặt.

“Ấy?”

“Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây? Không phải anh với mợ chủ…” đã đi rồi sao? Lời phía sau Chu Loan không tiện nói ra, nhưng nhìn sắc mặt lạnh băng của Lâm Thế Kiệt, rõ ràng là không được thỏa mãn dục vọng rồi.

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn anh ta: “Dặn dò xuống dưới, không cho phép Giản Nghệ Hân từ chức.”

“À vâng.”

Thấy Lâm Thế Kiệt dặn dò một câu xong liền rời đi, anh ta chợt nhận được một cuộc điện thoại, là mợ chủ sao?

Trước đó Giản Nghệ Hân không có số điện thoại của Lâm Thế Kiệt, hơn nữa Lâm Thế Kiệt cũng rất bận, nên thật ra người cô liên lạc nhiều nhất chính là Chu Loan. Chu Loan vội gọi Lâm Thế Kiệt lại: “Tổng giám đốc, là mợ chủ gọi đến!”

Giản Nghệ Hân?

Lâm Thế Kiệt vốn không muốn để ý, không phải cô đã chạy rồi sao? Hơn nữa, cô gọi cho Chu Loan làm gì? Nhưng Chu Loan đã nghe máy rồi, còn liền bật loa ngoài lên.

“Aaa! Lâm Thích Phi cậu đừng làm bừa, tôi là chị dâu cậu đấy… huhu, anh trai cậu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Chẹp chẹp, anh tôi? Chị dâu à, không phải chị quên rồi chứ, mấy ngày trước tin đồn của chị đâu đâu cũng thấy, sao anh tôi còn có thể để ý đến chị nữa!”

“Aaa…”

Điện thoại truyền ra tiếng kêu hét thất thanh của người phụ nữ cùng giọng điệu tràn đầy dục vọng của người đàn ông, sau đó là tiếng đồ rơi loạn xạ, sắc mặt Lâm Thế Kiệt liền tối sầm lại, anh lập tức lấy điện thoại qua, đang định lên tiếng nhưng điện thoại đã bị ngắt.

“Tổng giám đốc…” Hiển nhiên Chu Loan cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Mợ chủ giỏi thật đó, sao trong khoảng thời gian một bữa cơm ngắn ngủi như vậy mà cô đã có thể lên đến giường của Lâm Thích Phi rồi?

“Điều tra cho tôi!” Giọng nói Lâm Thế Kiệt thô bạo, sắc mặt đã vô cùng u ám rồi, anh híp mắt, không khí xung quanh lập tức lạnh đi vài độ.

Chết tiệt, không ngờ Lâm Thích Phi lại dám có ý đồ với Giản Nghệ Hân!

Chu Loan làm việc rất nhanh nhẹn, không đến ba phút đã tra ra khách sạn mà Giản Nghệ Hân và Lâm Thích Phi đang ở, cách nơi này không đến hai kilomet, năm phút sau, Lâm Thế Kiệt đã bước vào khách sạn với một thân đầy sát khí.

Anh vừa đi vào, khí chất vương giả bẩm sinh trên người đã lập tức thu hút không ít ánh nhìn của phái nữ.

“Nè, anh đẹp trai, có muốn làm một ly không?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253


CHƯƠNG 253

“Anh đẹp trai lần đầu tới đây sao? Có muốn cùng tôi…”

Lâm Thế Kiệt không chút nể tình đẩy đám phụ nữ đang sấn tới ra, Chu Loan đã liên lạc với quản lý, tìm được phòng mà Giản Nghệ Hân và Lâm Thích Phi đang ở rồi: “Tổng giám đốc, chúng ta lên tầng.”

Chu Loan vừa nói xong, Lâm Thế Kiệt đã biến mất rồi.

Trong căn phòng trên tầng trong khách sạn, Giản Nghệ Hân bị nhét một cái khăn bông màu trắng, vì đã uống rượu, hơn nữa còn đang sợ hãi, nước mắt cô tuôn rơi, nhưng dáng vẻ đáng thương này của cô lại càng kích thích Lâm Thích Phi.

Lâm Thích Phi sờ mặt cô: “Chị ngoan một chút, tôi sẽ không thô bạo như vậy nữa.”

Nói xong, Lâm Thích Phi liền tiến tới…

“Aaa!” Chỉ là, môi anh ta còn chưa kịp chạm vào Giản Nghệ Hân, chợt có một sức mạnh hất ngã anh ta từ phía sau!

“Ai đó, dám làm phiền chuyện tốt của ông? … Lâm Thế Kiệt?”

Giản Nghệ Hân nhắm chặt mắt, cơ thể khẽ run rẩy, làn da lộ ra bên ngoài cũng run rẩy theo.

Tuy ban nãy cô cũng đã gọi tên của Lâm Thế Kiệt, nhưng cô cũng không ôm hi vọng gì mấy…

“Aaa ~ đừng đánh nữa!”

Sức nặng phía trên chợt nhẹ đi, ngay sau đó có một chiếc áo mát lạnh rơi xuống người Giản Nghệ Hân, cô run rẩy mở mắt, liền thấy Lâm Thế Kiệt sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt mình.

Đôi mắt anh như tóe lửa.

“Giản Nghệ Hân, lần thứ ba rồi.” Lâm Thế Kiệt như nghiến răng nghiến lợi nói lời này.

Lần đầu tiên là bị người yêu cũ của cô, Hà Thuyết bắt cóc, suýt chút nữa bị cưỡng hiếp ở nơi hoang dã, lần thứ hai là bị Thẩm Quân giả vờ làm người của Cục điều tra tội phạm kinh tế đưa đi, tuy anh ta không đạt được mục đích, nhưng cũng khiến khắp nơi bàn tán. Lần thứ ba, không ngờ lại nằm trên cùng một giường với em họ anh.

Là một người đàn ông, sao Lâm Thế Kiệt có thể chịu nổi?

“Tôi, tôi cũng không biết…” Giản Nghệ Hân lập tức cảm thấy ấm ức, hai mắt cô đỏ ửng nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa biến mất, lúc này ôm áo vest của Lâm Thế Kiệt để che đi cơ thể mình, trông cô càng đáng thương hơn, cô liếc Lâm Thích Phi dưới đất, anh ta đã bị Lâm Thế Kiệt đánh bầm dập rồi.

Nhìn vẻ ấm ức của cô, Lâm Thế Kiệt bất lực thở dài, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Thật ra Giản Nghệ Hân nói đúng, ngoại trừ lần đầu tiên của Hà Thuyết ra, lần thứ hai là có liên quan đến người nhà họ Lâm.

Lâm Thích Phi biết chuyện đã bại lộ, đúng là đã không trộm được gà còn mất nắm gạo, anh ta vội chạy trốn, nhưng vừa ra đến cửa thì liền bị Chu Loan ngăn lại: “Cậu hai, cậu còn muốn đi đâu nữa?”

“Tôi… Lâm Thế Kiệt, anh rốt cuộc muốn làm như thế nào?” Lâm Thích Phi biết mình trốn không thoát, có trách cũng chỉ trách anh ta lại có ý chơi đùa Giản Nghệ Hân.

Anh ta cắn răng.

Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy chán ghét, bình thường Lâm Thích Phi làm loạn ở bên ngoài cũng thôi đi, trước nay anh vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng bây giờ anh ta… quá đáng lắm rồi.

Lâm Thế Kiệt không để ý đến Giản Nghệ Hân đang ngồi trên giường, mà đi thẳng đến trước mặt Lâm Thích Phi, anh chỉ mới khẽ cử động tay đã khiến Lâm Thích Phi ôm đầu cầu xin: “Aaa! Lâm Thế Kiệt, anh đừng quên chúng ta là người một nhà, aa…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254


CHƯƠNG 254

Lâm Thích Phi còn chưa nói xong đã có một đấm mạnh mẽ vung xuống cằm anh ta, anh ta cảm thấy như răng mình cũng lung lay rồi! Trong miệng còn tràn ngập mùi máu tanh.

“Hừ, cậu xứng sao?” Lâm Thế Kiệt cười khẩy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Gương mặt anh tràn ngập sát khí, nhìn Lâm Thích Phi đang ôm miệng bị Chu Loan khống chế: “Nhà họ Lâm không có loại người tệ hại như cậu.” Nếu ông nội biết Lâm Thích Phi là loại sở khanh như vậy, không biết là sẽ tức giận đến mức nào.

“Tổng giám đốc, cậu hai phải làm thế nào đây?” Chu Loan hỏi.

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt này như muốn giết chết Lâm Thích Phi, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Không phải công ty chi nhánh bên châu Phi thiếu người sao? Cứ nói cậu hai chủ động xin đi đến công ty chi nhánh phía đó.”

“Tôi không đi! Lâm Thế Kiệt, anh vì một người phụ nữ mà muốn đẩy tôi vào chỗ chết à, bên châu Phi ngày ngày xảy ra bạo loạn, nếu tôi bị đưa qua đấy tôi sẽ chết đó! Tôi không muốn…”

Lâm Thích Phi sợ hãi không thôi, không ngừng hét lên nhưng vẫn bị Chu Loan kéo ra ngoài.

Trong phòng chốc lát chỉ còn lại hai người là Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân quấn chặt lấy mình, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong.

“Lâm Thế Kiệt, chúng ta nói chuyện đi.”

Bây giờ, cô rất bình tĩnh, vừa rồi cô suýt chút nữa đã bị Lâm Thích Phi sàm sỡ, nhưng Giản Nghệ Hân đã sớm biết Lâm Thích Phi có ý đồ với mình, nếu không phải bởi vì hôm nay không khống chế được cảm xúc thì cô cũng sẽ không để Lâm Thích Phi có cơ hội lợi dụng.

Lâm Thế Kiệt không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anh nhíu mày, chọn một chiếc ghế sô pha cách Giản Nghệ Hân không xa ngồi xuống, khoanh chân lại hất hất tay: “Em nói đi.”

“…” Má ơi, sao chuyện này lại biến thành giống như đang đàm phán kinh doanh vậy?

Giản Nghệ Hân bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, có vẻ cô không phải là đối thủ Lâm Thế Kiệt trong chuyện thương lượng…

“Lâm Thế Kiệt, tôi nghĩ anh hẳn cũng ý thức được quan hệ giữa chúng ta, nếu anh quên tôi sẽ nói rõ ràng một lần nữa, tôi giúp anh xua đuổi vận đào hoa còn anh giúp tôi tìm được người nhà, không vấn đề gì chứ?”

“Uhm.” Lâm Thế Kiệt ý bảo cô tiếp tục.

“Cho nên, hiện tại Lâm Hàn Tình sai Thẩm Quân lấy dây chuyền của tôi, chẳng lẽ anh không định làm gì Lâm Hàn Tình à?” Đây mới là điều khiến Giản Nghệ Hân tức giận nhất. Cô rất mong muốn tìm được gia đình, lại biết được ông cụ Trình có thể có liên quan gì đó với mặt dây chuyền, cô đã không ngủ ngon đêm hôm đó vì trong lòng rất phấn khích.

Nhưng đến lúc không dễ gì gặp được ông cụ Trình thì dây chuyền lại mất.

Sao cô lại không tức giận cho được chứ?

“Ồ? Em muốn tôi đòi lại công bằng cho em?”

“Đúng vậy.”

“… Giản Nghệ Hân, phải chăng em đã quá tự coi trọng mình rồi không?” Lâm Hàn Tình đã làm ra chuyện đó thì Lâm Thế Kiệt chắc chắn sẽ không để cho cô ta sống yên ổn, nhưng bây giờ đối mặt với những lời lạnh lùng mà Giản Nghệ Hân dành cho mình, anh đột nhiên không muốn nói cho cô biết kế hoạch của mình.

Nghe xong lời của Lâm Thế Kiệt, mặc dù Giản Nghệ Hân đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi có chút buồn bực: “Không phải tôi đánh giá bản thân mình cao mà là anh nên cho tôi một lời giải thích, không phải sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255


CHƯƠNG 255

Giản Nghệ Hân rất bướng bỉnh, Lâm Thế Kiệt muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy cô khổ sở như vậy thì cổ họng liền nghẹn lại không nói được lời nào.

Sau một lúc lâu, anh mới gật đầu, “Tôi sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng về vấn đề này, nhưng em cũng phải hứa với tôi một điều kiện.”

“Anh nói đi.”

“Không được làm trợ lý cho Mộ Long.”

Lâm Thế Kiệt hơi nhoài người về phía trước, Giản Nghệ Hân cảm thấy mất tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, cô đã thu xếp xong quần áo, xuống giường đứng dậy rót cho mình một Lâmc nước: “Lâm Thế Kiệt! Yêu cầu này của anh quá đáng lắm.”

“Ha ha, tôi quá đáng sao? Để cho người khác biết vợ của Lâm Thế Kiệt đi làm trợ lý cho người khác thì mặt mũi của tôi biết để đâu?” Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên đứng lên, tới gần Giản Nghệ Hân: “Hay cô thật sự có ý định quyến rũ Mộ Long để dễ chèo kéo ông cụ Trình?”

Đừng tưởng rằng anh không biết, lần nào Giản Nghệ Hân cũng nhìn Mộ Long bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng ái mộ…

Đó là ánh mắt của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông, bảo anh dâng Giản Nghệ Hân đến bên cạnh Mộ Long chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư? Sao anh có thể đồng ý?

“Lâm Thế Kiệt! Anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, quan hệ của chúng tôi không như anh nghĩ!”

“Vậy càng tốt, đã không phải loại quan hệ đó thì càng không cần phải đi.”

Lâm Thế Kiệt lơ đễnh nói.

Giản Nghệ Hân tức cái lồng ngực, vừa vặn Lâm Thế Kiệt sáp lại gần thì bụng cô nhộn nhạo, thế là Giản Nghệ Hân trực tiếp ói đầy người anh.

Sau khi nôn mửa, miệng của Giản Nghệ Hân vẫn còn dính đồ nôn ra, cô không kịp nhìn sắc mặt u ám nặng nề của Thế Kiệt cùng với bộ đồ vest bị mình làm dơ của anh thì đã hôn mê bất tỉnh.

Cô đã không được nghỉ ngơi đầy đủ kể từ khi xuất viện lại còn uống rượu nên bị kiệt sức…

Lâm Thế Kiệt nhìn bãi nôn trên người mình rồi lại nhìn Giản Nghệ Hân đang nằm cạnh giường, không biết là đã ngất đi hay đang ngủ say, anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.

Người phụ nữ này!

Đương nhiên là anh sẽ không bế Giản Nghệ Hân về rồi nhưng lại càng không muốn người đàn ông khác chạm vào cô nên chỉ có thể gọi điện thoại kêu dì Liễu đến đưa Giản Nghệ Hân về.

Khi Giản Nghệ Hân tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa, mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt, lần này coi như cô đã ngủ no mắt.

Có điều mặt trời đã lên cao rồi.

Giản Nghệ Hân bối rối đi xuống lầu, đoán chừng tối hôm qua là Lâm Thế Kiệt đã đưa cô về, dù gì họ cũng đã thân mật với nhau rồi nên cô không để ý chuyện anh thay quần áo cho mình. Kỳ thật Giản Nghệ Hân không biết quần áo của cô là do dì Liễu thay.

Nhớ lại việc mình đã ói lên người anh, Giản Nghệ Hân giật mình một cái.

“Mợ chủ tỉnh rồi? Cậu chủ dặn tôi hầm canh, cô mau lại uống một chút đi.”

Cả ngày hôm qua chả ăn được gì, buổi tối chỉ ăn một chút với Mộ Long nên Giản Nghệ Hân gật đầu ngồi vào bàn, chờ dì Liễu mang đồ ăn lên, đồ ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng khiến cho tâm trạng rối bời của Giản Nghệ Hân tan biến hết.

An xong cô đặt chén đũa xuống rồi hỏi: “Dì Liễu, hôm qua sao tôi về được nhà vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256


CHƯƠNG 256

Dì Liễu sửng sốt, nhớ lại dáng vẻ của cậu chủ, chẳng lẽ cãi nhau với mợ chủ, hai người vừa mới… Vợ chồng son lúc nào mà chả đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, chuyện này phải do người có nhiều kinh nghiệm như bà ấy ra tay rồi.

Dì Liễu lập tức vỗ ngực nói: “Là cậu chủ đó, cô uống say nên cậu chủ đã bế cô về.”

Hả?

Lâm Thế Kiệt?

“Nhưng chẳng phải tôi đã nôn đầy người anh ấy…” Chỉ sợ một kẻ mắc bệnh sạch sẽ như Lâm Thế Kiệt sẽ giết cô luôn ấy chứ?

“Ha ha, cô nhớ cả chuyện này cơ à… Dì Liễu toát mồ hôi lạnh, hôm qua, cậu chủ bỗng nhiên gọi điện thoại kêu bà tới, bà vội vàng gọi tài xế, nhưng tới khách sạn lại thấy mợ chủ nằm cạnh giường một mình còn cậu chủ không ngừng tắm rửa kỳ cọ trong nhà vệ sinh.

Dì Liễu vừa thấy lập tức hiểu ra.

Cậu chủ đang ghét bỏ mợ chủ.

“Đúng là cậu chủ hơi tức vì chuyện đó cho nên hôm nay là lúc mợ chủ nên biểu hiện một chút.”

“Huh?”

Nghe dì Liễu kể lại, Giản Nghệ Hân khó hiểu nhìn dì Liễu, lại nghe dì Liễu nhắc: “Đây là cơm trưa của cậu chủ, cô nên đưa đến cho cậu ấy, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài rồi.”

Lại là đưa cơm cho anh…

Giản Nghệ Hân không cần suy nghĩ đã định trực tiếp từ chối nhưng dì Liễu đã thở dài một tiếng: “Haizzz, bộ vest mà tối qua cậu chủ đã mặc chính là bộ mà cậu ấy thích nhất, nghe nói phải mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Italy may, tiền công không thôi đã là 3 tỷ.

Mẹ kiếp!

3 tỷ, sao không đi cướp luôn đi?

Giản Nghệ Hân trầm ngâm nhận lấy hộp cơm từ tay dì Liễu: “Dì để tôi.”

Vì không muốn Lâm Thế Kiệt trách tội mà cô đúng thật là đã dùng hết mọi thủ đoạn dù là tồi tệ, ngay cả tự tôn cũng có thể bán đứng. Nhưng có một việc mà dù thế nào đi nữa Giản Nghệ Hân cũng sẽ không thỏa hiệp.

Đó là làm việc cho Mộ Long.

Tài xế Lưu đã lái xe ra, anh ta đang nghe radio, Giản Nghệ Hân buồn chán nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ rồi bỗng nhiên trên radio vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Rất xin lỗi, chuyện này là do tôi sai… Những ồn ào mấy ngày trước có liên quan đến việc phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc bị người ta cướp thực chất chỉ là hiểu lầm, người cướp chị dâu tôi là Thẩm Quân, lúc còn đi học anh ta có theo đuổi tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhận lời quen anh ta, vài ngày trước tôi cãi nhau với chị dâu, rồi vô tình để Thẩm Quân biết được, không ngờ anh ta lại làm ra loại chuyện như vậy… Nhưng anh ta chỉ dọa chị dâu tôi mà thôi, xin lỗi!”

Một lời xin lỗi chân thành phát ra từ radio trên xe.

Giản Nghệ Hân sững sờ, đây là lời xin lỗi của Lâm Hàn Tình sao?

“Ôi trời, xin lỗi phu nhân, tôi lập tức đổi kênh khác…” Tài xế không ngờ radio lại phát tin như vậy nên vội vàng đổi đài khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257


CHƯƠNG 257

Nhưng tâm trạng của Giản Nghệ Hân có chút phức tạp.

Tối hôm qua cô mới cùng Lâm Thế Kiệt cãi nhau, hiện tại lại nghe được lời xin lỗi của Lâm Hàn Tình, đây chẳng lẽ là… Lương tâm của anh ấy trỗi dậy sao?

Giản Nghệ Hân chìm trong suy nghĩ, nhưng Lâm Hàn Tình cũng rất khó chịu.

Lúc này cô ta đang ở trong phòng họp của tập đoàn Đế Quốc, tất cả phóng viên ngồi bên dưới hiển nhiên là không định để cô ta đi dễ dàng như vậy.

“Cô Lâm, xin hỏi cô có tham gia vào chuyện đó không? Hay cô chấp nhận để Thẩm Quân làm như vậy?”

“Xin hỏi cô và bà Lâm đã có bất hòa gì vậy? Có lời đồn rằng cô tơ tưởng đến anh trai mình, xin hỏi chuyện đó có thật không?”

“Cô Lâm, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! Có phải vì cô đã thất bại trong việc quyến rũ anh trai mình cho nên mới . . .”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Nghe phóng viên lải nhải câu hỏi, Lâm Hàn Tình có cảm tưởng mình như đang bị lột trần trước mặt bọn họ vậy, Sao bọn họ lại có thể công khai hỏi chuyện như vậy chứ?

“Cô Lâm, cô đây là thẹn quá hóa giận sao?”

Một phóng viên lớn gan giơ máy ảnh ra, họ đều được trợ lý đặc biệt của Lâm Thế Kiệt là Chu Loan mời đến, trước đó Chu Loan còn dặn riêng họ phải hỏi một vài câu nên bọn họ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta chứ.

Tuy nhiên, ngay sau đó Lâm Hàn Tình đã đánh rớt máy ảnh của phóng viên: “Cô đây là đang vu khống, có tin là tôi sẽ lập tức liên hệ với luật sư của tập đoàn Đế Quốc bắt cô lại không!?”

Nào ngờ phóng viên đó lại là một lính mới, vì để lấy được tin tức khiến mình nở mặt nở mày mà hoàn toàn không có ý định buông tha cơ hội lần này: “A! Mọi người mau xem này, cô Lâm thẹn quá thành giận bắt đầu đánh người rồi!”

Vì thế sự việc Lâm Hàn Tình phá hỏng máy ảnh của phóng viên ngay lập tức được lan truyền…

Sau khi không dễ gì mới đuổi được đám phóng viên đi, Lâm Hàn Tình ngồi phịch xuống ghế với ánh mắt oán hận. Giản Thuý Vy từng nói sẽ giúp cô ta giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ lại để mặc cô ta mất hết mặt mũi như vậy!

“Cô Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết, cô có thể đi được rồi.”

Chu Loan đi vào.

Lâm Hàn Tình vừa nhìn thấy anh ta, lập tức nổi trận lôi đình, ném toàn bộ nước suối mà các phóng viên uống dư vào Chu Loan: “Tôi nhục nhã ê chề như vậy mà anh còn muốn xem trò cười của tôi sao?”

“Cô Lâm…”

“Anh Thế Kiệt đâu?”

“Tổng giám đốc đang ở văn phòng.” Chu Loan nói xong, chỉ thấy Lâm Hàn Tình nhanh chóng đứng lên, dường như đang muốn đi tìm tổng giám đốc nên vội ngăn lại: “Cô Lâm, không thể đến đó!”

Lâm Hàn Tình hiện tại đang tức muốn chết sao có thể để ý đến lời khuyên của Chu Loan…?

Cô ta tát một cái, Chu Loan bất ngờ không kịp để phòng thế là lãnh trọn cú tát của cô ta.

Thừa dịp Chu Loan chưa kịp hoàn hồn, Lâm Hàn Tình đã bước trên đôi giày cao gót, đi băng băng về phía văn phòng, vừa mở cửa đã thấy Lâm Thế Kiệt đang ngồi trước văn phòng, cắm cúi làm việc, cả người toát lên phong thái của một tinh anh trong giới thượng lưu.

“Anh Thế Kiệt, em đã làm theo yêu cầu của anh, nhưng là này các phóng viên lại…”

“Ra ngoài.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 258


CHƯƠNG 258

Lâm Thế Kiệt thậm chí còn không ngẩng đầu lên, anh cảm thấy khó chịu và phiền phức khi nghe thấy giọng Lâm Hàn Tình.

“Anh Thế Kiệt… Sao anh lại đuổi em?” Lâm Hàn Tình lập tức khóc nức nở và bày ra dáng vẻ đau khổ, cô ta tiến lên vài bước để nắm lấy cánh tay của Lâm Thế Kiệt nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt né tránh.

Lúc này anh đang xử lý tài liệu, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi hơi xắn lên, lộ ra cổ tay tuyệt đẹp cùng cơ bụng rắn chắc.

Lâm Hàn Tình thèm thuồng nhìn ngắm. Nếu có thể cùng anh Thế Kiệt… Chắc sẽ thoải mái lắm đây?

“Anh Thế Kiệt, em đã làm tất cả những gì anh yêu cầu, bây giờ anh có thể buông tha cho em không?” Lâm Hàn Tình nói.

Cô ta đã kinh hãi cả ngày hôm qua, vì sợ Lâm Thế Kiệt sẽ xử lý mình.

Không anh lại bảo cô tự mình làm rõ mọi chuyện, tuy rằng Lâm Hàn Tình rất không tình nguyện… Nhưng cũng hết cách, Thẩm Quân đã biến mất khỏi thành phố S, nên cô ta không dám mạo hiểm.

Cô ta còn chưa nói hết ý, càng nói Lâm Thế Kiệt càng thêm chán ghét, anh chỉ đơn giản là gập tài liệu lại, nhìn Lâm Hàn Tình với ánh mắt lạnh lùng, Lâm Hàn Tình tưởng anh quan tâm mình liền tươi cười rạng rỡ nhưng Lâm Thế Kiệt lại giơ tay: “Giao dây chuyền ra đây.”

“Dây, dây chuyền gì?”

“Lâm Hàn Tình, đừng giả vờ.”

Ánh mắt của Lâm Thế Kiệt lạnh lẽo vô cùng khiến Lâm Hàn Tình không kiềm chế được mà rùng mình một cái, cô ta biết thừa thủ đoạn của anh trai mình nhưng chuyện đó làm rất kín kẽ sao anh Thế Kiệt biết được chứ?

“Em thật sự không hiểu anh nói gì hết…” Lâm Hàn Tình biết, mình phải giữ bình tĩnh. Đánh chết cũng không thừa nhận.

Lâm Thế Kiệt trực tiếp đứng lên, nheo mắt lại: “Lâm Hàn Tình, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”

“Em…”

Khi Lâm Hàn Tình đang bối rối không biết tại sao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng.

Một người đi thẳng vào văn phòng, cô mặc một chiếc váy dài thướt tha, xinh đẹp như tiên giáng trần, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.

“Anh Thế Kiệt, em không quấy rầy hai người nữa?” Giản Thuý Vy mỉm cười đi lên.

Lâm Thế Kiệt chau mày: “Cô tới đây làm gì?”

“Thuý Vy!” Lâm Hàn Tình nhìn thấy Giản Thuý Vy như gặp được cứu tinh liền đẩy Lâm Thế Kiệt ra chạy lại chỗ Giản Thuý Vy, lại còn ôm cánh tay của Giản Thuý Vy một cách vô cùng thân thiết rồi khóc với vẻ oan ức: “Thuý Vy, cậu mau nói dùm tớ đi, chẳng phải cái hôm Thẩm Quân xảy ra chuyện tớ đang đi dạo phố với cậu sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng mà, tớ thật sự không có…”

Nghe Lâm Hàn Tình nói vậy, tươi cười trên mặt Giản Thuý Vy cứng lại, nhưng cô ta cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, gạt tay Lâm Hàn Tình ra khỏi tay mình rồi đi tới chỗ Lâm Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt, thứ mà anh nói là dây chuyền ngọc này à? Dây chuyền ngọc này được tìm thấy trên ban công của ông nội ngày hôm qua, nghe anh nhắc đến lẽ nào không phải là Nghệ Hân làm mất à?”

Nụ cười trên mặt Giản Thúy Vy không giống giả tạo, Lâm Thế Kiệt khẽ cau mày.

“Cô tìm được nó ở nhà cô à?”

“Đúng đấy, không phải hôm đó nhà tôi tổ chức tiệc có mời anh và Giản Nghệ Hân sao? Có lẽ là bị rơi lúc đó nhỉ? Bởi vì vật này ảnh hưởng đến tình cảm anh em của anh và Hán Tình vậy thì không tốt lắm. Cho nên sau khi tôi nhặt được liền vội chạy đến giao cho anh.” Giản Thúy Vy nói xong thì để mặt dây chuyền vào lòng bàn tay Lâm Thế Kiệt: “Anh nhớ nhắc Nghệ Hân phải giữ gìn cho kỹ đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 259


CHƯƠNG 259

“Ừm.”

Lâm Thế Kiệt luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng nếu mặt dây chuyền đã tìm về được với lại sau khi anh kiểm tra xong cũng không phát hiện điều gì khác thường nên cũng không truy cứu nữa.

Lâm Hàn Tình muốn nói gì đó nhưng đã bị Giản Thúy Vy kéo đi.

Vừa đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thế Kiệt, Lâm Hàn Tình đã nhịn không nổi nữa hất tay Lâm Thúy Vy ra: “Thúy Vy, không phải cô nói ông ngoại cô rất thích mặt dây chuyền kia sao? Tôi trăm cay ngàn đắng thậm chí còn phải cặp với Thẩm Quân mới có thể lấy về được, thế mà cô lại… ”

“Câm miệng đi.” Giản Thúy Vy mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Nói khẽ thôi, bộ cô muốn nói cho thiên hạ biết sự thật sao?”

Lâm Hàn Tình nghe Giản Thúy Vy nói xong lập tức quay đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó mới chịu hạ thấp giọng nói: “Thúy Vy, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao…”

“Tôi tự có suy tính của mình.”

Giản Thúy Vy lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hàn Tình sau đó bước thẳng vào thang máy không thèm quay đầu lại. Bọn họ vừa bước vào thang máy, Giản Nghệ Hân đã xách theo hộp cơm đi ra từ một thang máy khác.

Giản Nghệ Hân hơi bất đắc dĩ nhìn hộp cơm trong tay. Đợi lát nữa cô phải ăn nói thế nào với Lâm Thế Kiệt đây…

Hôm qua cô quát anh, hôm nay anh liền bảo Lâm Hàn Tình thanh minh cho. Hình như cô đã hiểu lầm anh…

“Lâmc Lâmc Lâmc!”

Vừa nghĩ, Giản Nghệ Hân vừa gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong vang lên tiếng: “Mời vào”, lúc này cô mới rón rén đi vào.

Lâm Thế Kiệt đang ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì. Giản Nghệ Hân hơi lúng túng đi qua: “E hèm, Lâm Thế Kiệt, đây là cơm trưa mà dì Liễu bảo tôi mang đến cho anh.”

“Hả?”

“Tôi để hộp cơm ở đây. Chuyện của Lâm Hàn Tình rất cảm ơn anh.” Giản Nghệ Hân hơi mất tự nhiên: “Vậy anh ăn cơm đi, tôi về trước đây.”

“Chờ đã.” Lâm Thế Kiệt vốn đang ngồi suy nghĩ trên sô pha, thấy Giản Nghệ Hân đứng do dự trước mặt mình còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng, nào ngờ chỉ là vì chuyện của Lâm Hàn Tình mà không biết mở miệng thế nào.

Anh gọi cô lại xong ngẩng đầu lên thì thấy hai má cô hơi đỏ.

Anh không còn tâm trạng trêu chọc cô, nên đưa luôn mặt dây chuyền trong lòng bàn tay cho cô: “Cho em.”

“Anh tìm được rồi à?” Giản Nghệ Hân nhìn thấy mặt dây chuyền nằm yên lặng trong lòng bàn tay Lâm Thế Kiệt, lập tức hưng phấn chạy tới, cầm lấy mặt dây chuyền nhìn thật kỹ, sau khi chắc chắn mặt dây chuyền kia của mình thì hỏi: “Anh tìm được nó ở đâu?”

Những tưởng lần này cô đã thật sự làm mất nó, nhưng không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.

Hai mắt Giản Nghệ Hân sáng lấp lánh như sao, dường như cô đã quên hết những chuyện không vui mấy ngày nay.

Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ vui mừng kích động của cô, khẽ nhếch khóe miệng.

Lâm Thế Kiệt nói lại cho cô nghe những gì Giản Thúy Vy vừa nói, Giản Nghệ Hân bỗng rơi vào suy nghĩ. Cô nhớ rất rõ, lúc đó mặt dây chuyền vẫn còn nhưng cô không nói với Lâm Thế Kiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,638
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260


CHƯƠNG 260

“Dù sao đi nữa tìm được là tốt rồi.” Cô không cần vì mình mà bảo Lâm Thế Kiệt truy hỏi Giản Thúy Vy, dù sao quan hệ của bọn họ cũng đâu có tốt đến mức đó…

Đi ra từ tập đoàn Đế Quốc, Giản Thúy Vy dẫn Lâm Hàn Tình đi thẳng lên xe, Lâm Hàn Tình vẫn không vui. Khóe miệng Lâm Thúy Vy lóe lên nụ cười châm chọc, sau đó lấy một chiếc túi xách từ phía sau xe: “Cái này cho cô.”

“Mẫu mới nhất? Thúy Vy, sao cô lại tìm được? Không phải nói trên thế giới chỉ có ba chiếc sao? Dù có tiền cũng không mua được…”

Lâm Hàn Tình ngạc nhiên vui mừng nắm cánh tay Giản Thúy Vy, trong mắt ngập tràn vui mừng.

Cô ta thích mẫu túi xách này lâu rồi. Nhưng cô ta cũng biết nếu dựa vào bản thân thì chắc chắn sẽ không mua được, nhưng không ngờ Giản Thúy Vy lại tặng nó cho cô ta.

“Đương nhiên là tôi có cách của mình. Hàn Tình, tôi rất cảm ơn cô về chuyện cô lấy được mặt dây chuyền cho tôi nhưng sau này cô đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa được không?”

“Nhưng…” Lâm Hàn Tình vẫn không hiểu, khó khăn lắm mới lấy được sao lại trả trở về?

Đương nhiên cô ta không biết suy nghĩ trong lòng Giản Thúy Vy. Giản Thúy Vy chỉ cười trừ không nói: “Hàn Tình, tôi có việc phải đi trước đây.”

“Được rồi.”

Lúc này trong đầu Lâm Hàn Tình chỉ nghĩ tới chiếc túi xách mới này, hoàn toàn không quan tâm Giản Thúy Vy muốn làm gì, cô ta đưa mắt nhìn theo Giản Thúy Vy rời đi nhưng không biết xe vừa rời khỏi nơi đó Giản Thúy Vy đã lập tức tự nói với mình: “Đi nơi này.”

Cô ta lấy điện thoại di động ra đưa cho tài xế, chẳng bao lâu chiếc xe đã dừng lại trong một góc vắng.

Giản Thúy Vy quan sát xung quanh một hồi, sau khi chắc chắn không có ai đi theo, cô ta mới xuống xe đi vào trong. Khu này là một con ngõ nhỏ ở khu thành cũ, có rất nhiều thợ thủ công sinh sống. Giản Thúy Vy tìm được một căn nhà nhỏ theo trí nhớ. Bên ngoài nhà chất đầy các loại đồ gỗ, cô ta vừa gõ cửa, bên trong lập tức xuất hiện một người.

“Cô Giản, cô đến rồi?”

“Ừm.” Giản Thúy Vy cảnh giác đẩy cửa bước vào phòng dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên ăn mặc rất sơ sài. Ông ta rót cho Giản Thúy Vy một tách trà sau đó một mình bước vào phòng cầm một hộp nhỏ đi ra: “Đồ cô muốn ở trong đó.”

“Ông xác định có thể lấy giả tráo thật?”

“Đương nhiên.” Người đàn ông trung niên hài lòng nói: “Mặc dù tay nghề của người chế tạo ra mặt dây chuyền này rất cao siêu, nhưng sợi dây chuyền này được làm cách đây hai mươi năm, kỹ thuật bây giờ lại rất phát triển, muốn lấy giả tráo thật cũng chẳng có gì là khó.”

Người đàn ông trung niên rất tự hào. Lâm Thúy Vy gật đầu, tuy vẫn hơi nghi ngờ lời nói của ông ta nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ông ta.

Sở dĩ cô ta trả lại mặt dây chuyền kia một là vì cô ta không muốn khiến Lâm Thế Kiệt nghi ngờ mình, thứ hai là vì cô ta đã liên hệ xong với vị sư phụ có thể làm ra được mặt dây chuyền giả tráo mặt dây chuyền thật.

“Huống chi, nguyên liệu mà cô Giản đưa cho tôi đều là những thứ cao cấp nhất, tôi bảo đảm người khác không phát hiện ra…” Người đàn ông trung niên hãy còn mèo khen mèo dài đuôi.

Giản Thúy Vy gật đầu, chậm rãi mở hộp ra, cô ta thấy mặt dây chuyền bên trong bất kể là màu sắc hay cảm giác đều giống hệt với mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom