Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201


CHƯƠNG 201

Lâm Thế Kiệt đột nhiên đè Giản Nghệ Hân lên tường, mang theo hơi thở đầy hormone nam tính chợt tiến sát lại, đôi môi của anh gần như dính sát vào tai cô, thổi một hơi mập mờ: “Tôi có được hay không, hay là cô thử xem sao?”

“Anh đê tiện!” Giản Nghệ Hân không ngừng đấm lên người Lâm Thế Kiệt, tuy không đau nhưng lại khiến Lâm Thế Kiệt nhíu mày lại, anh cúi đầu nhìn gương mặt ngại ngùng của Giản Nghệ Hân, chợt ngậm dái tai nhỏ xinh của cô.

“Aaaa…”

Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy như có một dòng điện xoẹt qua, nắm đấm kia lúc này lại đang níu lấy cổ áo anh…

Dì Liễu nghe thấy tiếng kêu chạy tới, sợ hãi nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Dì Liễu, ở đây không có việc của dì, dì lui xuống đi.” Phía dưới của Lâm Thế Kiệt căng chặt, anh bình ổn lại hô hấp, bị Giản Nghệ Hân đẩy ra.

Lâm Thế Kiệt ra hiệu bằng ánh mắt với dì Liễu, quay sang thì nhìn thấy Giản Nghệ Hân đỏ ửng mắt, cô nắm chặt tay lại, như đang nhẫn nhịn điều gì đó, Lâm Thế Kiệt chợt có một cảm xúc khác lạ.

“Lâm Thế Kiệt khốn nạn! Anh dựa vào đâu… dựa vào đâu mà hôn tôi khi tôi chưa đồng ý!” Giản Nghệ Hân ấm ức chu miệng.

“Làm cũng đã làm rồi, hôn một cái thì có làm sao?”

Giản Nghệ Hân chớp chớp mắt, như là giây tiếp theo cô sẽ bật khóc thật lớn, cô đã… đã bị chiếm hời rồi, sao Lâm Thế Kiệt vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời như vậy? Giản Nghệ Hân sụt sịt, lại nghe thấy Lâm Thế Kiệt nói: “Nếu tôi đã thật sự chạm vào cô, cô lại không có cảm giác sao?”

“Anh, anh có ý gì?” Giản Nghệ Hân ngơ ra, lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Ý anh là anh vốn không chạm vào tôi?” Dáng vẻ đỏ hoe mắt tươi cười của cô trông vô cùng đáng yêu.

Đến cả Lâm Thế Kiệt cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.

“Quần áo của cô là dì Liễu thay cho.” Lâm Thế Kiệt thấy cô còn nghi ngờ thì bổ sung thêm một câu.

… Hóa ra là như vậy!

“Phụt!” Giản Nghệ Hân đỏ ửng mắt bật cười, hóa ra là cô hiểu nhầm à, đã nói rồi mà.

“Ha, hahaha…”

Ngại thật, ngại đến mức hận không thể đào một lỗ chui xuống.

Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng, cười lấy lòng: “Xin lỗi nha, là tôi hiểu nhầm rồi, Lâm Thế Kiệt, tôi đã biết anh là người tốt mà! Người đàn ông, ừm… mũ áo chỉnh tề, phong lưu đường hoàng, anh tuấn tiêu sái như anh, sao có thể làm chuyện đó nhân lúc người ta gặp nguy được đúng không. Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi bị mù rồi!”

Lâm Thế Kiệt nghe lời xin lỗi của Giản Nghệ Hân, đoạn trước thì còn bình thường, nhưng sao càng về sau lại càng thấy bất thường vậy chứ.

Nghe đến cuối cùng, sắc mặt anh trầm xuống.

“Cô nói cô mù mắt?” Lâm Thế Kiệt u ám nói. Mù mắt, nên mới gả cho anh?

“Hả?” Giản Nghệ Hân vẫn chưa hiểu ra làm sao, chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Thế Kiệt, một lúc lâu sau cũng không hiểu Lâm Thế Kiệt có ý gì.

Cô có mù mắt hay không thì liên quan gì đến người đàn ông này, có phải anh quản hơi nhiều chuyện rồi không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202


CHƯƠNG 202

“Nếu cô đã hiểu nhầm tôi, vậy bù đắp như nào đây?”

“…” Mẹ, thứ đàn ông chó má.

Lâm Thế Kiệt đúng là một tên thương nhân không lúc nào không chèn ép người khác.

Giản Nghệ Hân không khỏi trợn trừng mắt, nhưng… vẫn là câu nói đó, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, cô mím môi, đè nén sự phỉ nhổ Lâm Thế Kiệt ở trong lòng: “Anh nói xem phải làm sao đi, làm trâu làm ngựa đều được.” Chỉ cần cô không bị chiếm hời là được rồi.

“Thật sao, đều được?” Lâm Thế Kiệt nhếch miệng nở một nụ cười nhạt.

Giản Nghệ Hân không khỏi rùng mình, sao lại cảm thấy nụ cười này của Lâm Thế Kiệt không mang ý tốt vậy chứ…

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, Giản Nghệ Hân trịnh trọng gật đầu.

Cái gật đầu này của cô không có chút căng thẳng, Lâm Thế Kiệt lập tức nở một nụ cười hồ ly, có chút chê bai đánh giá vóc dáng của Giản Nghệ Hân, anh sờ cằm, nói với giọng điệu ghét bỏ: “Phụ nữ các cô không phải đều thích lấy thân báo đáp nhất sao? Nếu đã như vậy, hay là cô lấy thân báo đáp đi.”

“Lâm Thế Kiệt, đồ tiểu nhân đê tiện, vô sỉ!”

Giản Nghệ Hân không kìm được mà mắng chửi, cô híp mắt: “Ngoại trừ điều này, những yêu cầu khác tôi đều có thể đồng ý với anh.”

“Tôi chỉ cần cái này.”

“…” Không phải Lâm Thế Kiệt thích cô rồi đó chứ?

Giản Nghệ Hân ý thức được điều này, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, đến cả ánh mắt cũng trở nên bay bổng…

Nếu như…

Nếu như Lâm Thế Kiệt thật sự thích cô…

“Trêu cô đấy. Một cọng rau má như cô, tôi không hứng thú.” Lúc Giản Nghệ Hân đang nghiêm túc đấu tranh trong lòng, Lâm Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, bỏ lại Giản Nghệ Hân đang ngơ ngác, quay người lên tầng thay quần áo, nhất thời trong phòng khách rộng rãi trống trải chỉ còn lại một mình Giản Nghệ Hân.

“Anh mới là rau má, cả nhà anh là rau má!”

“Mợ chủ, bữa sáng đã xong rồi, hôm qua bên nhà cũ gửi đến một ít rau má mới, tươi lắm…”

Dì Liễu đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Giản Nghệ Hân đứng ngơ ngẩn trong phòng khách thì nói.

“Dì Liễu! Tôi không ăn rau má, cả đời này cũng không ăn!” Giản Nghệ Hân giận dữ nói, dì Liễu ngơ ngác, sau đó cười lớn: “Mợ chủ, cô đừng tức giận với cậu chủ, cậu ấy chỉ phũ miệng thế thôi… Thât ra cậu chủ quan tâm đến cô lắm, tối qua không những bế cô trở về mà còn dặn tôi chuẩn bị canh giải rượu rồi thay quần áo cho cô nữa, chỉ sợ cô ngủ không được ngon thôi đó…”

Bà chưa từng thấy cậu chủ quan tâm một người như vậy bao giờ, cậu chủ tìm được người mình thích, bà cũng thấy vui mừng.

Nghe lời dì Liễu nói, Giản Nghệ Hân ngơ ra, dì Liễu nói thật sao… Anh thật sự quan tâm cô sao?

Lúc này trên tầng truyền đến âm thanh, Lâm Thế Kiệt đã thay xong quần áo rồi, anh mặt một bộ vest tinh tế bước xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203


CHƯƠNG 203

Trên đường đến công ty, Giản Nghệ Hân cứ cúi đầu mãi, không biết đang nghĩ gì, chẳng lẽ không vui vì chuyện sáng nay sao?

Chiếc xe di chuyển ổn định trên đường, Lâm Thế Kiệt chợt lên tiếng: “Giản Nghệ Hân.”

“Có chuyện gì thì nói.” Giản Nghệ Hân vẫn canh cánh chuyện Lâm Thế Kiệt nói cô là rau má, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

Tâm trạng của Lâm Thế Kiệt lại khá tốt, anh chợt cảm thấy, buổi sáng như vậy cũng rất thú vị, Lâm Thế Kiệt đang giải quyết công việc, ban nãy cũng chỉ nhất thời nổi hứng gọi một tiếng, lúc này lại thấy có chút không vui vì thái độ lạnh nhạt của Giản Nghệ Hân: “Cô còn nhớ tối qua cô đã nói gì không?”

“Hả, tôi đã nói gì?”

Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt không nói tiếp nữa, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh. Hình như anh rất bận, đến cả lúc ngồi trên xe cũng cầm iPad để giải quyết mail công việc, dáng vẻ vùi đầu nghiêm túc vô cùng đẹp đẽ.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt đẹp trai của Lâm Thế Kiệt.

“Lâm Thế Kiệt, nói chuyện đừng nói nửa chừng, rất vô đạo đức đấy!”

Tuy Lâm Thế Kiệt đang làm việc, nhưng trong lòng lại thấy bực bội, nghe thấy lời Giản Nghệ Hân nói, anh chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Tôi chưa chạm vào cô.”

“… Ừm.” Chuyện này không phải đã giải thích rồi sao?

Giản Nghệ Hân không hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn Lâm Thế Kiệt, vừa hay lúc này cô đàn em ở trường gửi tin messenger đến, Giản Nghệ Hân nói với cô ấy tối nay sẽ cùng nhau đóng gói hình đại diện đã thiết kế xong cho cô ấy, cô lại nghĩ đến lời mời của Mộ Long tối qua, không khỏi chạm vào hình đại diện của Mộ Long.

Nên mở lời thế nào đây…

Lâm Thế Kiệt đợi một lúc cũng không nghe thấy câu trả lời của Giản Nghệ Hân, anh nhìn qua phía cô, thấy hộp thoại mà cô đang mở: “Nói chuyện với ai vậy?”

“Mộ Long đó, không phải tối qua anh ta nói muốn mời tôi sao? Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt…” Giản Nghệ Hân đang vắt não suy nghĩ xem nên bắt chuyện với Mộ Long như thế nào, nên cũng không quá để ý đến lời của Lâm Thế Kiệt, đến lúc cô phản ứng lại thì cảm thấy được nhiệt độ không khí chợt giảm thấp xuống.

Ờm…

Hình như cô đã đồng ý với Lâm Thế Kiệt là không đi nữa rồi nhỉ?

“Giản Nghệ Hân, nhớ rõ thân phận của cô!” Lâm Thế Kiệt cầm điện thoại của Giản Nghệ Hân, tịch thu không chần chừ.

“Này! Đúng là tôi đã lấy anh rồi, nhưng cũng đâu phải bán thân cho anh, dựa vào đâu mà anh cướp điện thoại của tôi.”

“Đúng thế, cô còn nhớ là mình đã lấy tôi rồi cơ đấy.” Lâm Thế Kiệt cười, nhìn vào hộp thoại, Giản Nghệ Hân gửi cho Mộ Long một nhãn dán thân thiện, cô còn chưa từng gửi cho anh đâu đấy! Lâm Thế Kiệt cười nói: “Tan làm thì cô là vợ của tôi, nên thời gian là của tôi, nhưng, cô đừng quên, đi làm thì cô là nhân viên của tôi, thời gian cũng là của tôi.”

“Lâm Thế Kiệt, anh cãi chày cãi Lâmi!”

Cô chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ đến vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204


CHƯƠNG 204

Chẳng qua là vì tiền, vì ba mẹ, nên cô mới nhịn. Giản Nghệ Hân hít vào mấy hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại, cô giơ tay ra: “Trả điện thoại cho tôi.”

“Đến công ty rồi sẽ đưa cô.”

“…” Bạo quân!

Giản Nghệ Hân đột nhiên phát hiện, mấy ngày trước đúng là cô mù mắt rồi mà, sao lại thích Lâm Thế Kiệt được chứ? Lại còn cảm thấy anh là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ nữa… Thử hỏi xem đã có ai từng gặp người tình trong mộng mà thèm đòn đến vậy chưa.

Giản Nghệ Hân dứt khoát dắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện tiếp nữa.

Lâm Thế Kiệt cũng nuốt lời định nói xuống. Anh vốn định nói với Giản Nghệ Hân, buổi tối đầu tiên bọn họ gặp nhau chưa xảy ra chuyện gì cả, nhưng bây giờ, anh đột nhiên không muốn nói nữa.

Trên cả đoạn đường, Giản Nghệ Hân vẫn luôn nhìn lén Lâm Thế Kiệt, muốn lấy lại điện thoại bị anh đè xuống dưới chân.

Ban nãy cô đã nhắn tin cho Mộ Long, lỡ như Mộ Long trả lời thì phải làm sao?

“Tinh tinh!”

Lúc Giản Nghệ Hân đang cau mày nghĩ cách, điện thoại chợt reo lên, nhất định là Mộ Long đã trả lời tin nhắn rồi! Giản Nghệ Hân lại càng oán giận, trừng mắt với Lâm Thế Kiệt, giống như Lâm Thế Kiệt chính là Pháp Hải chia cắt Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh vậy.

Cảm nhận được một ánh mắt oán giận hướng về phía mình, Lâm Thế Kiệt không khỏi nhếch miệng cười, cứ để cô tức giận đi, dù sao bây giờ anh cũng sẽ không trả điện thoại cho cô.

“Lâm Thế Kiệt! Đến công ty rồi, anh trả điện thoại cho tôi được rồi đó.”

Lúc chiếc xe cách công ty vài trăm mét, Giản Nghệ Hân đột nhiên lên tiếng, rồi nhân cơ hội trèo lên người Lâm Thế Kiệt định giành điện thoại về, động tác của cô rất nhanh nhẹn, Lâm Thế Kiệt nhất thời không kịp phản ứng lại!

Nhất là khi Giản Nghệ Hân trèo lên người anh, mái tóc đen dài của cô quét qua mặt anh, đem đến một cảm giác khác lạ.

“Giản Nghệ Hân, cô biết mình đang làm gì không?”

Giọng nói Giản Nghệ Hân khan khan, lúc này anh đang ngồi phía sau xe, nửa người trên của Giản Nghệ Hân bò lên chân anh, thậm chí anh còn cảm nhận được nơi mềm mại của Giản Nghệ Hân đang cọ xát vào đùi anh.

Người phụ nữ này, rốt cuộc là có tự giác hay không thế.

“Biết chứ, tôi lấy lại thứ thuộc về mình!” Giản Nghệ Hân cười “hihi”, ngay sau đó, bàn tay mềm mại của cô chạm được vào điện thoại dưới đùi Lâm Thế Kiệt. Vừa chạm được, Giản Nghệ Hân liền lấy vui mừng, không chút phát giác ra động tác của mình lúc này quyến rũ đến nhường nào, vì muốn lấy điện thoại ra, tay cô vô tình chạm vào Lâm Thế Kiệt…

Ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần tối đi.

“Ha, lấy được rồi!”

Ngay sau đó, Giản Nghệ Hân nhanh chóng ngồi dậy, mở điện thoại ra, lúc này Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, chết tiệt, anh lại bị một cô gái khơi dậy hứng thú? Hơn nữa còn là một cô gái vóc dáng chẳng ra làm sao cả.

Tầm mắt của Lâm Thế Kiệt lướt qua vòng ngực hơi phập phồng của Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân không chút phát giác, quả nhiên là Mộ Long đã trả lời tin nhắn, anh ta nói: “Có chuyện gì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205


CHƯƠNG 205

Đương nhiên là có rồi. Còn là chuyện lớn liên quan đến tương lai nữa.

Giản Nghệ Hân nở nụ cười tươi rói, đang định trả lời, chợt cảm thấy không khí có gì đó bất ổn, trước mắt cô như xuất hiện một bóng đen…

Cô tưởng rằng là Lâm Thế Kiệt, nhưng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy những thứ màu đen kích thước lớn nhỏ đang nhắm vào cô!

Shh!

Giản Nghệ Hân nào đã từng gặp trường hợp này, suýt chút nữa ném điện thoại trong tay ra, ngơ ngác một lúc mới nhận ra bên ngoài là một nhóm phóng viên đang cầm micro và máy ảnh chĩa vào cô.

“Bọn, bọn họ đang làm gì vậy?” Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng, nhìn sang Lâm Thế Kiệt ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt Lâm Thế Kiệt không có biểu cảm dư thừa nào khác, dường như đã quen thuộc với chuyện này rồi.

“Tổng giám đốc, làm sao đây?” Tài xế do dự hỏi, trước kia cũng không phải chưa từng gặp trường hợp này, nhưng bình thường anh ta đều lái thẳng xe xuống hầm để xe, lúc đó sẽ có rất ít phóng viên đi theo.

Nhưng mà, lần này Lâm Thế Kiệt không định làm vậy.

Anh nhìn phóng viên bên ngoài, thực ra cũng không nhiều người lắm, chắc cũng chỉ khoảng hơn hai mươi người mà thôi, nam nữ đều có, ai nấy cũng đều dốc hết sức để moi được tin mới.

Bọn họ muốn, anh sẽ cho.

“Không cần lái xe qua đó nữa, xuống xe luôn đi.” Lâm Thế Kiệt nói. Anh vừa nói xong, thì đã nghe thấy lời nói có chút lắp bắp của Giản Nghệ Hân: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng xuống xe, chúng ta nên tránh đi thì hơn, ài…”

Chỉ là, chuyện Lâm Thế Kiệt đã quyết định, ai có thể thay đổi? Anh vươn tay đẩy xe ra…

“Này…” Muốn chết cũng đừng kéo theo tôi chứ.

Trán Giản Nghệ Hân đen sì, cô nhìn Lâm Thế Kiệt xuống xe rồi vòng qua phía sau xe, đám phóng viên kia như là e ngại Lâm Thế Kiệt, không dám làm gì, thậm chí còn nhường đường cho anh.

Hôm nay Lâm Thế Kiệt mặc một bộ vest sọc màu xanh, càng tôn lên vẻ dịu dàng, lịch lãm của anh, tuy nhiên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh bước đến bên cạnh Giản Nghệ Hân, mở cửa xe ra, làm một tư thế tay mời. Giản Nghệ Hân lập tức ngơ ra, cô đỏ ửng mắt, nhưng tuy Giản Nghệ Hân chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, hồi nhỏ cô cũng đã từng đươc dạy dỗ, cô biết lúc này không thể sợ hãi.

Vậy nên, Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, đặt tay vào bàn tay của Lâm Thế Kiệt.

Cô níu tay Lâm Thế Kiệt bước xuống xe, lúc này đám phóng viên lập tức bùng nổ! Xem ra tin tức nội bộ truyền đến hôm qua là thật, Lâm Thế Kiệt thật sự rất yêu chiều cô vợ này.

Hai người đứng cạnh nhau cũng là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, tiếng chụp ảnh của máy ảnh không ngừng vang lên, phóng viên ai nấy đều vô cùng vui mừng, thậm chí đến tiêu đề cũng đã nghĩ xong!”

“Tổng giám đốc Lâm, xin hỏi là tình cảm giữa anh và vợ mình rất tốt sao?”

“Tối qua có người chụp được vợ anh bị quấy rối, chuyện này là thật hay chỉ là lời đồn?”

“Cô Giản, tổng giám đốc Lâm là tổng giám đốc có quyền lực lớn nhất thành phố S, có rất nhiều người đều muốn lấy anh ấy, có thể lấy được anh ấy, mời cô hãy nói ra cảm nhận của mình!”

Khi đó, ở trong buổi họp báo, bọn họ đã muốn hỏi đến cùng rồi, nhưng e ngại uy lực của Lâm Thế Kiệt nên bọn họ không dám hỏi gì, bây giờ thấy tâm trạng của Lâm Thế Kiệt dường như rất tốt, bọn họ nhất định phải hỏi đến cùng.

“…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206


CHƯƠNG 206

Giản Nghệ Hân bị một chuỗi câu hỏi này làm cho ngơ ngác, chuyện tối qua cô đã quên rồi, sáng nay ngủ dậy cũng không nhớ, bây giờ bị phóng viên hỏi như vậy, trong đầu cô mới hiện lên hàng loạt hình ảnh.

Lúc đó cô bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mời rượu, uống một ly sâm panh, suýt chút nữa bị người ta lợi dụng…

Sau đó hình như còn xảy ra chuyện xấu mặt gì đó nữa, bây giờ xem ra, là Lâm Thế Kiệt đã đến cứu cô nhỉ?

Sao cô lại không có chút ấn tượng nào vậy chứ.

“Đợi chút.” Lâm Thế Kiệt ra hiệu cho đám phóng viên, sau đó dịu dàng xoa đầu Giản Nghệ Hân, vẻ mặt mập mờ, vô cùng ấm áp: “Nghệ Hân, hay là em giải thích với bọn họ một chút về chuyện tối qua đi.”

Bảo cô giải thích?

Giản Nghệ Hân không vui nhìn Lâm Thế Kiệt một cái, người đàn ông nhỏ nhen này. Chỉ cần một câu nói của anh, đám phóng viên này còn dám bao vây ở đây sao? Rõ ràng là anh đang muốn thấy cô xấu mặt đây mà.

Cô nhất quyết không chịu đấy!

“Mọi người bình tĩnh chớ vội, về tất cả những chuyện mà mọi người muốn biết, không bằng chúng ta cùng lên phòng họp rồi nói chuyện tiếp?” Giản Nghệ Hân ung dung nhìn phóng viên.

Cô vốn trông hiền lành vô hại, trước sự làm khó của đám phóng viên mà vẫn ung dung đối phó, có vài phóng viên đã nhìn cô với một ánh mắt khác.

Phải biết, gặp phải chuyện này, người bình thường đều lựa chọn né tránh, hoặc hoảng loạn không biết trở tay, hoặc ghê gớm hơn nữa thì nổi trận lôi đình với phóng viên, nhưng bình tĩnh, ung dung như Giản Nghệ Hân, thậm chí còn hoan nghênh phóng viên vào công ty nói chuyện thì không có mấy người.

Cô gái này khá rộng lượng, chẳng trách Lâm Thế Kiệt lại thích cô!

Những tiếng bàn luận nhỏ truyền ra từ phía đám người, Lâm Thế Kiệt nhướng mày. Sở dĩ anh không nói gì là muốn xem xem Giản Nghệ Hân sẽ giải quyết chuyện này nhhư thế nào. Nếu đến cả một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không thể làm tốt, vậy thì cô hoàn toàn không xứng làm vợ của anh.

Giản Nghệ Hân lại giả vờ như không nghe thấy tiếng bàn luận của những người khác, lập tức dặn Chu Loan vừa mới đến đi mua nước cho mọi người, hơn nữa còn hào phóng mời bọn họ vào phòng họp.

Sau đó, dặn dò xong hết mọi điều, cô làm như lúc này mới nhớ đến Lâm Thế Kiệt ở bên cạnh mình, lè lưỡi nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh không để ý việc tôi chiếm dụng phòng họp của anh chứ?”

“Để ý.”

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói, người phụ nữ này thật sự coi tập đoàn của anh là của cô rồi đấy à? Dùng mà không khách khí chút nào nhỉ.

Nghĩ đến lúc trên xe cô trông chờ, mong đợi tin nhắn của Mộ Long, bây giờ đối diện với đám phóng viên cũng vui vẻ hòa nhã, Lâm Thế Kiệt cảm thấy như có gì đó chặn lại trong lồng ngực mình, trong mắt Giản Nghệ Hân, anh không bằng Mộ Long thì cũng thôi đi, đến cả đám phóng viên không biết tên này anh cũng không thể so được.

Sắc mặt Lâm Thế Kiệt càng lúc càng tối đi: “Giản Nghệ Hân, phòng họp là tài nguyên của công ty, cô dùng để giải quyết việc riêng của mình, tôi không cho phép.”

Rõ ràng ban nãy còn tỏ vẻ vợ chồng yêu thương nhau trước mặt phóng viên, sao giờ lại lật mặt với cô rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207


CHƯƠNG 207

Nụ cười của Giản Nghệ Hân trở nên cứng nhắc, xem ra năm nay tất cả mọi người đều không đáng tin.

“Tổng giám đốc Lâm, đây hình như không phải chuyện riêng của một mình em đâu nhỉ?” Giản Nghệ Hân lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiến sát Lâm Thế Kiệt, híp mắt uy hiếp nói: “Nếu anh không cho tôi dùng, vậy được thôi, tôi sẽ để đám phóng viên này đợi trong phòng họp, dù sao lúc này cũng đến giờ làm việc rồi, tôi phải đi làm đây, còn về việc… bọn họ sẽ viết bài về việc tập đoàn Đế Quốc thờ ơ với cánh truyền thông như thế nào, đó không phải chuyện tôi có thể can thiệp nữa rồi.”

Giản Nghệ Hân cười vui vẻ nói, như không màng mọi thứ nữa.

Thấy thái độ thoải mái của cô, Lâm Thế Kiệt nhíu mày, anh không thể để danh tiếng của tập đoàn Đế Quốc bị hủy hoại chỉ vì một hành động trẻ con này của Giản Nghệ Hân được, đúng là quá trẻ con!

“Cho cô mười phút để giải quyết gọn gàng. Hửm?”

Lâm Thế Kiệt ném lại một câu rồi lập tức rời đi.

Dáng vẻ đó của anh là không định tham gia họp báo sao? Ánh mắt Giản Nghệ Hân tối đi, từ nhỏ đến lớn cô đều dựa vào bản thân mình, nếu không cũng không thể sống tiếp được, vậy nên… cho dù Lâm Thế Kiệt có để cô tự sinh tự diệt, cô cũng sẽ không để ý.

Giản Nghệ Hân ngân nga khúc hát đi vào phòng họp, lúc đẩy cửa đi vào, phóng viên đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.

Tuy người vợ này của tổng giám đốc rất lịch sự, còn biết chuẩn bị trà cho bọn họ!

Nhưng bọn họ đến đây không phải để uống trà!

“Mọi người đã đợi lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi sẽ giải thích với mọi người, tại sao tôi lại bị người đàn ông kia quấy rối.” Giản Nghệ Hân không để ý đi vào trong, đứng ở chính giữa phòng họp, nhìn xung quanh: “Thật ra, là vì tôi và tổng giám đốc Lâm đã cãi nhau, anh ấy để lại tôi một mình ở tiệc rượu.”

“Phụt!”

Giản Nghệ Hân vừa dứt lời, lúc này Chu Loan đang ở trong phòng họp cũng không kìm được mà phun nước ra.

Ha ha ha… Giản Nghệ Hân đúng là cái gì cũng dám nói, tổng giám đốc để mặc cô ở tiệc rượu? Cô chắc chắn là không định hủy hoại danh tiếng của tổng giám đốc đó chứ?

Chỉ là, Chu Loan chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, anh ta lập tức ngừng cười.

“Cười gì? Sao không cười nữa?” Lâm Thế Kiệt liếc qua Chu Loan với ánh mắt u ám.

Sắc mặt anh không quá dễ nhìn.

Vì… Giản Nghệ Hân trong camera giám sát đã bắt đầu nói tiếp.

“À chuyện đó, tổng giám đốc… nếu anh muốn nghe thì anh cùng mợ chủ tiếp phóng viên đi, một mình anh trốn ở đây xem giám sát thì tính là gì chứ?” Chu Loan khó hiểu nói.

Từ khi vào phòng làm việc, Lâm Thế Kiệt đã kéo anh ta trở về rồi, anh ta vốn muốn bảo vệ cho Giản Nghệ Hân, nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt nhất quyết kéo đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hơn nữa Lâm Thế Kiệt còn ra lệnh cho anh ta trích camera trong phòng họp ra.

“Phí lời? Chu Loan, cậu muốn đi châu Phi à?”

“Không không không… tổng giám đốc đừng mà, lần trước tôi phơi đen đến bây giờ vẫn chưa trắng trở lại được đây.” Chu Loan vừa nghe lời uy hiếp không che đậy của Lâm Thế Kiệt, lập tức khóc không thành tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208


CHƯƠNG 208

Nhìn Giản Nghệ Hân mảnh mai xinh đẹp trên màn hình, miệng lại không ngừng nói, anh ta chỉ có thể nhịn cười.

Giản Nghệ Hân không hề nhận ra mọi hành động của mình đã rơi vào mắt Lâm Thế Kiệt, cô lau đi những giọt nước mắt của mình một cách tượng trưng: “Thật ra, Thế Kiệt đối xử với tôi rất tốt… nhưng giữa vợ chồng với nhau khó tránh khỏi hiểu nhầm, ai biết được anh ấy vừa rời đi thì đã có người bước tới muốn quấy rối tôi… huhu… tôi sợ muốn chết.”

Đám phóng viên nghe Giản Nghệ Hân khóc lóc kể lể, vội ghi chép điều này lại.

Tuy Giản Nghệ Hân xuất thân bần hàn, nhưng không sợ cường quyền, đối diện với người chồng xuất thân cao quý cũng không chịu mềm mỏng, là hình mẫu của phái nữ thời đại mới!

“Có điều may là cuối cùng Lâm Thế Kiệt cũng không yên tâm để lại tôi một mình nên đã trở về rồi!”

Hóa ra đầu đuôi câu chuyện là như vậy, đám phóng viên không khỏi tặc lưỡi, xem ra tổng giám đốc Lâm đúng là trong nóng ngoài lạnh!

“Vậy xin hỏi cô Giản, là Lâm Thế Kiệt cầu hôn với cô sao?”

“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, thật ra trong công việc, Lâm Thế Kiệt vẫn luôn nghiêm túc, Lâm gắng, mọi người vẫn nên quan tâm đến tình hình phát triển của công ty hơn đi?” Giản Nghệ Hân làm ra vẻ ngại ngùng, ánh mắt xoay chuyển.

… Thấy tình hình sắp trở thành buổi tiệc trà, Chu Loan thật sự không xem tiếp được nữa, cứ thế này, một đời anh minh của tổng giám đốc sẽ bị hủy hoại mất thôi?

“Tổng giám đốc, có cần tôi đi…”

“Không cần.”

Lâm Thế Kiệt híp mắt, gương mặt hiện lên vẻ tức giận, chưa từng có một ai dám trước mặt công chúng phỉ bang anh như vậy, nhất là, bây giờ anh còn không thể xông qua đó nói với mọi người, sự thật không phải như những gì Giản Nghệ Hân nói.

Anh nuốt cơn tức vào bụng.

Thấy Lâm Thế Kiệt đứng dậy rời đi, cuối cùng Chu Loan không kiềm chế nổi nữa, bò ra bàn cười lớn.

Lúc này, Lâm Thế Kiệt đi về phía phòng họp, lúc Lâm Hàn Tình đi qua vừa hay thấy màn này, ấy, anh Thế Kiệt muốn đi đâu vậy? Không phải bình thường anh vẫn luôn điên cuồng làm việc sao? Thời gian làm việc rất ít khi đi ra ngoài. Chẳng lẽ có liên quan đến Giản Nghệ Hân? Nghĩ vậy, Lâm Hàn Tình chỉ cảm thấy vô cùng ghen ghét, lập tức đi theo!

Giản Nghệ Hân nhìn những phóng viên với hàng loạt câu hỏi kì quặc, nở nụ cười có chút ngại ngùng: “Thế Kiệt rất để ý đến công ty, tôi là người vợ đứng phía sau anh ấy không thể phân ưu cho anh ấy cũng thôi đi, nhưng tôi cũng không thể gây thêm phiền phức cho anh ấy được, vậy nên mong rằng mọi người sẽ không viết bừa nhé.”

Giản Nghệ Hân khiêm tốn, nhưng lại không hề khiến người khác xem thường, đám phóng viên có một số lời lại không thể hỏi ra được.

Xem ra mợ Lâm này cũng suy nghĩ cho tổng giám đốc Lâm thật?

“Chúng tôi còn có một câu hỏi cuối cùng, tối qua trên tiệc rượu tổng giám đốc Lâm bảo vệ cô Giản như vậy, chắc hẳn hai người yêu thương nhau lắm nhỉ?!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209


CHƯƠNG 209

“Đúng vậy, chúng tôi… rất hòa hợp trong cuộc sống.” Giản Nghệ Hân híp mắt cười, ánh mắt cong cong, sao cô không biết phóng viên muốn gì cho được? Giản Nghệ Hân có chút ngại ngùng, lại ung dung nói: “Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cũng rất tốt, cảm ơn mọi người quan tâm.”

“Oa… Có điều đây chỉ là lời nói từ phía cô, nếu như tổng giám đốc Lâm yêu cô vậy sao lại không xuất hiện thanh minh cùng cô?” Hôm nay có được tin tức lớn như vậy, đám phóng viên ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng, có điều vẫn không chịu bỏ qua cho cô, đúng lúc này, cửa chợt bị mở ra, Lâm Thế Kiệt mặc vest thẳng tắp đứng trước cửa.

Tim Giản Nghệ Hân đập mạnh như một hồi trống.

Lời ban nãy của cô, Lâm Thế Kiệt đều đã nghe thấy rồi?

Ánh mắt của Lâm Thế Kiệt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Giản Nghệ Hân, đối diện với những câu hỏi của phóng viên, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “ừm” bằng âm mũi, không nói lời gì khác, đám phóng viên để lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Đây là sẽ là tin tức bùng nổ lắm đây.

“Phỏng vấn đủ chưa?” Lâm Thế Kiệt lạnh nhạt liếc nhìn đám phóng viên, ý tiễn khách không cho phép từ chối, đám phóng viên cũng toàn là những người trải sự đời, biết tổng giám đốc Lâm không dễ dây dưa, lần lượt rời đi, trước khi rời đi còn nhìn Giản Nghệ Hân với ánh mắt sâu xa.

Giản Nghệ Hân: “…”

Kịch hay đã bắt đầu rồi, sao có thể dừng lại được? Giản Nghệ Hân lập tức làm ra vẻ dịu dàng ôm cánh tay Lâm Thế Kiệt: “Chồng, các phóng viên đều đã rất vất vả, anh cười một cái đi mà, đừng có lạnh mặt như vậy hoài.”

Cười một cái?!

Sắc mặt Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên tối thui!

Giản Nghệ Hân coi anh là người mua vui sao? Lại còn là với đám phóng viên mà thường ngày anh không muốn tiếp xúc làm việc cùng, có điều, Giản Nghệ Hân nhân lúc Lâm Thế Kiệt không chú ý, đưa tay kéo miệng anh lên!

Oa…

Những phóng viên vẫn chưa rời đi nhìn thấy cảnh này đều cầm máy ảnh ra chụp lại, xem ra quan hệ giữa tổng giám đốc Lâm và mợ Lâm thật sự rất tốt!

Cho đến khi phóng viên rời đi hết: “Bỏ tay ra.” Lâm Thế Kiệt mới kiềm chế nói.

Ánh mắt hung dữ như muốn xẻ thịt cô ra thành nhiều phần, Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, cô dám trêu đùa anh trước mặt phóng viên?

Sao cô dám?

Hơn hai mươi phóng viên đều đã rời đi.

Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh. Giản Nghệ Hân nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Lâm Thế Kiệt, nịnh bợ nói: “Mười phút, không sớm không muộn, mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo rồi, tổng giám đốc Lâm anh làm việc đi, tôi cũng trở về làm việc đây ~” Nói xong, cô còn nháy mắt với Lâm Thế Kiệt, chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng lại chợt cảm thấy cô không thể động đậy được!

“Lâm Thế Kiệt, có gì thì từ từ nói, anh thả tôi ra trước được không?” Giản Nghệ Hân cười haha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210


CHƯƠNG 210

“Ban nãy trước mặt phóng viên nói tình cảm vợ chồng của chúng ta tốt, còn nói rất hăng cơ mà?” Anh không ngờ Giản Nghệ Hân còn có một mặt như này, dáng vẻ ngại ngùng lại có chút non nớt… sự quyến rũ chết tiệt.

Ha… nếu không phải vì Lâm Thế Kiệt ném củ khoai nóng này cho cô, cô sẽ giả vờ yếu đuối để giành lấy sự đồng tình sao? À không đúng, phía sau còn khoe tình cảm nữa.

Có hiểu hay không, đây là gọi là chiêu trò truyền thông đấy.

“Tổng giám đốc Lâm, anh không hài lòng với sự biểu hiện của tôi, hay là tôi gọi phóng viên lại, anh giải thích lại một lượt cho bọn họ nhé?” Giản Nghệ Hân đề nghị.

Lâm Thế Kiệt nhìn nụ cười gian xảo giống hệt một con hồ ly nhỏ trên gương mặt cô, lạnh lùng “hừ” một tiếng, ánh mắt như biết rõ anh sẽ không gọi đám phóng viên đó lại. Lâm Thế Kiệt đẩy Giản Nghệ Hân ra, ngồi lên bàn họp, nói: “Ban nãy cô nói, chúng ta rất hòa hợp?”

Lâm Thế Kiệt Lâm ý nhấn mạnh hai chữ “hòa hợp” này.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Haha… chuyện này, thật ra cũng do tôi thêu dệt thôi, tôi cũng chỉ muốn ngăn vận đào hoa lại cho anh thôi mà.” Giản Nghệ Hân nói.

“Ồ? Vậy sao?”

“Đúng thế.” Giản Nghệ Hân nhân cơ hội muốn chạy trốn, tay cô đã chạm đến nắm tay cửa rồi, nhưng lại chợt bị Lâm Thế Kiệt kéo về, ngay sau đó, cả người Giản Nghệ Hân bị đè lên bàn làm việc trong phòng!

“Chủ ý này của cô, nghe có vẻ không tệ.” Một chân của Lâm Thế Kiệt tách chân Giản Nghệ Hân ra, mập mờ ghé sát vào tai cô: “Vậy… diễn kịch có nên làm cho thật hơn một chút không?”

Nói xong, bàn tay lớn của Lâm Thế Kiệt bắt đầu ngao du trên cơ thể Giản Nghệ Hân!

Lòng bàn tay người đàn ông mang theo nhiệt độ nóng bỏng, xẹt qua da thịt lộ ra bên ngoài của Giản Nghệ Hân, khiến cô cảm thấy run rẩy từng đợt.

Giản Nghệ Hân bị anh đè ép nằm trên bàn làm việc, gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, nơi này chính là phòng họp đấy.

“Lâm Thế Kiệt, anh buông ra…”

“Ưm…”

Giản Nghệ Hân còn chưa dứt lời, Lâm Thế Kiệt đã dùng khóe môi mỏng của mình chặn cô lại, Giản Nghệ Hân ngỡ ngàng cảm nhận nụ hôn của anh, đại não lập tức trống rỗng. Cô và Hà Thuyết còn chưa từng làm chuyện như thế này.

Nhưng mà lại nhiều lần cùng Lâm Thế Kiệt…

“Lần này thoải mái rồi chứ?” Đôi mắt đen nhánh của Lâm Thế Kiệt ánh lên ý cười hờ hững, anh hơi đứng dậy rời khỏi Giản Nghệ Hân, hài lòng nhìn gương mặt đỏ như ráng chiều của cô.

Vừa nãy không phải cô còn nói với các phóng viên rằng đời sống “tình” cảm rất hòa hợp, hạnh phúc sao?

Sao lúc này ngay cả lấy hơi cũng không biết thế.

“Lâm Thế Kiệt, anh đang sàm sỡ tôi, tôi có thể kiện anh.” Giản Nghệ Hân tức nổ phổi, không ngừng lau miệng mình, cứ như vừa hôn mình là cái gì đó bẩn thỉu vậy. Hành động của cô khiến Lâm Thế Kiệt nheo mắt lại nguy hiểm, cô đây là thái độ gì thế?

Được anh hôn là niềm mơ ước của biết bao phụ nữ, thế mà Giản Nghệ Hân lại chê bẩn ư?

Điều này khiến Lâm Thế Kiệt cảm giác mình bị vũ nhục.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211


CHƯƠNG 211

“Được lắm, cô đi tố cáo tôi đi, có cần tôi cho cô phương thức liên lạc với bộ phận pháp lý của tập đoàn Đế Quốc không?” Giờ đây, Lâm Thế Kiệt chưa đứng hẳn dậy, thân thể còn đặt trên người Giản Nghệ Hân, cực kỳ mập mờ.

“Anh đây là ỷ mạnh hiếp yếu, tất cả kẻ có tiền đều không biết xấu hổ như anh sao?” Lỗ tai Giản Nghệ Hân đỏ bừng, đẩy mạnh Lâm Thế Kiệt một cái: “Tôi nói đời sống tình cảm của chúng ta hòa hợp thì anh lập tức diễn cho tôi xem à, vậy tôi nói anh chiều chuộng tôi có phải anh lập tức chuyển tập đoàn Đế Quốc sang tên tôi hay không?”

“Ồ, cô đã có được tôi mà chưa thỏa mãn ư, tôi còn đáng giá hơn tập đoàn Đế Quốc đấy.” Lâm Thế Kiệt bỗng bật cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại không hề cười.

Từ nhỏ, ông nội và ba đã coi trọng công ty hơn bản thân, bởi vậy Lâm Thế Kiệt dồn toàn bộ tinh lực lên công ty…

Anh làm việc giống như người máy không biết mệt mỏi, nên có cơ hội là đám phóng viên đó luôn hỏi dò đời sống tình cảm của anh, thí dụ như khi nào thì có bạn gái, khi nào thì kết hôn… Anh cho rằng, có lẽ đến lúc đó mình sẽ tìm một cô gái điềm đạm mà tiến hành thông gia chính trị, nhưng anh không ngờ trong sinh mệnh lại xuất hiện một Giản Nghệ Hân thông minh tinh ranh.

“Có được anh á?” Thôi xin, cô sợ sẽ bị phụ nữ khắp nơi truy sát lắm…

“Thế nào, tôi còn không xứng với cô sao?”

…”

Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật một cái, rõ ràng cô cảm thấy không khí chung quanh đã lạnh đi: “Xứng xứng, đợi khi nào tổng giám đốc Lâm trở nên nghèo túng, trong túi chỉ còn lại mấy trăm nghìn, thì chúng ta sẽ môn đăng hộ đối ngay thôi.” Giản Nghệ Hân vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghèo túng?

Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ trêu chọc của Giản Nghệ Hân, ánh mắt trở nên u ám, cô gái này lại muốn mình nghèo túng như vậy sao? Chẳng lẽ đến lúc đó cô ấy sẽ lập tức vứt bỏ mình để ở bên kẻ có tiền hả? Nhưng mà, hiện tại ở thành phố S, e là không có ai giàu hơn anh đấy.

Hơn nữa, ai dám muốn người phụ nữ của Lâm Thế Kiệt anh chứ.

“Được thôi, chờ tôi nghèo túng rồi, cô hãy ra ngoài kiếm tiền nuôi tôi.”

“Hở… đến lúc đó tôi sẽ lập tức bán anh đi, chắc chắn rất nhiều phụ nữ sẽ tranh giành đấy.”

Đáng chết, cô gái này còn nghĩ đến chuyện này cơ à, nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Thế Kiệt chợt cứng lại, anh áp lại gần Giản Nghệ Hân: “Giản Nghệ Hân, cô không muốn tìm chủ nhân mặt dây chuyền nữa à?”

Đương nhiên… muốn chứ.

Tối qua, không nhìn thấy ông cụ Trình, Giản Nghệ Hân cảm thấy hết sức đau khổ. Theo lý mà nói, cô đã trải qua cuộc sống hơn hai mươi năm không cha không mẹ, lẽ ra nên tập thành thói quen rồi.

Nhưng mà không biết tại sao, giờ đây có lẽ chân tướng đang ở trước mắt, Giản Nghệ Hân lại cảm thấy có chút bất an.

Ý cười trên mặt cô dần dần biến mất: “Lâm Thế Kiệt, chính anh đồng ý giúp tôi tìm thân thế, nếu như anh đổi ý, tôi sẽ lập tức nói cho phóng viên biết thật ra giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng.”

“Ồ?”

Giản Nghệ Hân nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Lâm Thế Kiệt, trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Cô biết mình không đấu lại Lâm Thế Kiệt, nhưng mà cô chắc chắn sẽ không chịu để yên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212


CHƯƠNG 212

Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân lạnh lùng vỗ xuống bàn: “Tôi hi vọng anh tuân thủ lời hứa, kỳ hạn một tháng còn có hai tuần nữa thôi, trong vòng hai tuần này nếu tôi không gặp được người có liên quan khuyên tai ngọc, tôi thật sẽ nói ra… Tổng giám đốc Lâm, chắc anh cũng sẽ không muốn tổng giám đốc Đế Quốc rơi vào scandal như vậy chứ?”

Cô đây là đang uy hiếp anh phải không?

Trong đôi mắt Lâm Thế Kiệt ánh lên ý tứ sâu xa, chưa từng có ai dám uy hiếp anh như thế.

“Giản Nghệ Hân, cô có biết người đứng trước mặt cô là ai hay không?” Lâm Thế Kiệt chợt hỏi.

“Là chồng tôi mà.” Giản Nghệ Hân bỗng cười cười, giơ tay đặt lên cổ Lâm Thế Kiệt: “Hiện anh là chồng tôi, nếu anh thực hiện thỏa thuận thì chúng ta sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ này, nếu như không… thì có lẽ anh sẽ biến thành chồng cũ của tôi.”

“… Chồng cũ?”

Chỉ là một cô gái hai mươi tuổi sao có thể thốt lên cái từ như “chồng cũ ” như vậy chứ?

Giản Nghệ Hân bật cười lớn: “Cho nên, hi vọng anh hãy mau giúp tôi. Tạm biệt, tôi có việc đi ra ngoài trước đây.”

Dứt lời, Giản Nghệ Hân lập tức rời đi, nhưng mà ở góc rẽ ngoài cửa cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cô hơi sững sờ, sau khi quay đầu lại lần nữa thì đã không nhìn thấy người đâu rồi, có lẽ là mình hoa mắt mất rồi?

Sau khi chắc chắn Giản Nghệ Hân đã rời đi, Lâm Hàn Tình mới từ chỗ rẽ đi ra, vẻ mặt đầy khó tin.

Cô ta vừa mới nghe thấy cái gì thế?

Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt lại là hôn nhân hợp đồng sao?

Vừa nãy, khi trông thấy Lâm Thế Kiệt cùng Giản Nghệ Hân mập mờ, Lâm Hàn Tình tức giận đến sắp phát điên, nhưng mà cô ta đã kìm chế và tiếp tục lắng nghe, thế rồi đã phát hiện ra thứ gì đó không tầm thường.

Giản Nghệ Hân, lần này tôi xem cô làm thế nào.

Lâm Hàn Tình nở nụ cười lạnh, trước mắt chợt xuất hiện một hình bóng, năng lực phản ứng của Lâm Thế Kiệt luôn luôn rất mạnh, mới vừa ở cùng Giản Nghệ Hân đúng là anh có chút sơ sót, nên mới để Lâm Hàn Tình có cơ hội.

“Đưa ra đây.” Lâm Thế Kiệt nhắc đến chính là điện thoại trong tay Lâm Hàn Tình.

Khi anh vừa đi ra thì đúng lúc trông thấy Giản Nghệ Hân hơi nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, mặc dù Giản Nghệ Hân không nhìn thấy Lâm Hàn Tình, nhưng anh lại nhìn thấy. Trực giác cùng độ nhạy cảm của Lâm Thế Kiệt luôn tương đối cao.

“Đưa… đồ gì chứ? Anh Thế Kiệt, sao anh lại ở đây thế, em nhớ bình thường anh không thích nhất là đi lung tung trong giờ làm việc mà, ha ha…”

“Lâm Hàn Tình, đừng ép tôi động tay.” Lâm Thế Kiệt lạnh giọng nói.

Nhìn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng này của anh, Lâm Hàn Tình cảm thấy vô cùng tủi thân, dựa vào cái gì mà Giản Nghệ Hân được anh Thế Kiệt đối xử dịu dàng mà cô ta lại không được?

“Anh Thế Kiệt, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con gái đê tiện mà thôi, tại sao anh lại không thể chấp nhận em chứ? Em đã nghe thấy hết rồi, giữa hai người chẳng qua chỉ là hợp đồng hôn nhân…” Lâm Hàn Tình còn chưa nói hết lời, điện thoại đã bị Lâm Thế Kiệt cướp đi, hốc mắt cô ta ươn ướt, nhìn theo bóng lưng sải bước đi của anh, dữ tợn nghiến răng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213


CHƯƠNG 213

Xem ra, Giản Nghệ Hân cũng có điểm yếu…

Lúc ra khỏi phòng họp, Giản Nghệ Hân cảm thấy lòng mình cứ hoảng hốt bất an.

Sao cô lại cảm thấy như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện gì chẳng lành sắp xảy đến sao? Cô trấn tĩnh lại, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi, việc gì phải sợ chứ? Nhưng mà… Giản Nghệ Hân đưa tay vuốt ve miếng ngọc đeo trên cổ, không biết đến khi nào cô mới có thể gặp lại ba mẹ, không biết giờ này họ có còn trên đời hay không?

“Giản Nghệ Hân, cô đi vào đây cho tôi.”

Giản Nghệ Hân vừa bước vào văn phòng thì bỗng nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của chị Đan, cô sợ tới nỗi giật nảy mình, sau đó lại trông thấy Hà Ngôn liên tục liếc mắt ra hiệu cho mình: “Nghệ Hân à, cô phải cẩn thận đó…”

Giản Nghệ Hân lòng đầy thắc mắc đi theo chị Đan vào trong văn phòng, trông thấy khuôn mặt giận dữ của cô ta thì cô liền chủ động nhận sai ngay: “Chị Đan, chuyện hồi sáng là do lỗi của em, tại lúc đó em bị cánh phóng viên bao vây nên không kịp báo cho chị, em đảm bảo là sẽ không có lần sau đâu.”

Giản Nghệ Hân chủ động thẳn thắn mong được khoan hồng, nói xong cô im lặng chờ bị mắng, nào ngờ vừa dứt lời thì liền bị một đống giấy tờ nện vào đầu.

“Sao vậy?”

Giản Nghệ Hân ngây ra như phỗng, những ngày qua cô cũng đã hiểu tính cách của chị Đan rồi, tuy chị ấy là một người rất nghiêm khắc song cũng hiếm khi nào nổi nóng, tại sao lần này lại tức giận đến thế chứ?

Đống giấy tờ rơi tứ tung trên mặt đất, Giản Nghệ Hân vội ngồi xuống nhặt hết lên, cô xếp chúng lại rồi đưa cho chị Đan, dù có thế nào thì cũng không được cãi cọ với cấp trên.

“Giản Nghệ Hân, cô có biết lỗi của mình chưa?”

“Em biết lỗi rồi, xin lỗi chị.” Giản Nghệ Hân cúi đầu nghiêm túc nghe chị ấy dạy bảo.

Chị Đan nhìn thấy cô như vậy thì vô cùng tức tối nhưng chẳng thể trút giận được: “Cô làm giấy xin từ chức đi, chỗ tôi chỉ là một công ty nhỏ thôi, không thể cung phụng được người trời như cô đâu.”

“Từ chức?” Chỉ là một chuyện cỏn con thôi mà, làm gì mức phải từ chức chứ?

Giản Nghệ Hân nghe vậy thì thấy rất bực bội, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ không cam lòng hiện rõ mồn một trên khuôn mặt cô, cô đã chịu cực chịu khổ như vậy, tại sao lại phải từ chức chứ?

Chẳng lẽ là vì những người này tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng nên đều khinh thường cô?

Bọn họ cũng đâu giỏi hết mọi thứ từ lúc mới sinh ra đâu, tại sao lại bài xích người khác như thế…

“Chị Đan, chuyện này là lỗi của em, sau này em sẽ sửa lại, nhưng cũng đâu đến mức phải đuổi việc em như vậy chứ?” Giản Nghệ Hân Lâm gắng giữ bình tĩnh, cô thật sự rất trân trọng công việc này nên đành phải khép nép nhận sai.

“Chuyện cô đã làm khiến tôi không tài nào chịu đựng được.” Chị Đan bỗng nói, Giản Nghệ Hân đang định phản bác thì bỗng có một cô gái đẩy cửa bước vào, không nói năng gì đã đẩy Giản Nghệ Hân một cái thật mạnh khiến cô suýt ngã xuống đất.

Giản Nghệ Hân đỡ tường đứng vững, nhìn lại thì thấy đôi mắt của cô gái kia đỏ ngầu hệt như vừa mới khóc xong, mà hình như trông cô ta có vẻ hơi quen quen…

“Giản Nghệ Hân! Sao cô lại ác như vậy? Tôi chỉ châm chọc cô vài câu thôi mà, nếu cô thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi, nhưng cô cũng đâu cần phải trả thù tôi như vậy chứ? Cô có biết là vì cô mà giờ tôi vừa mất việc vừa phải chịu trách nhiệm về mặt pháp lý hay không? Cô làm vậy khác nào muốn giết tôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214


CHƯƠNG 214

Cô gái kia nức nở nói, vừa nói vừa muốn đánh Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân nghe cô ta nói vậy thì cau chặt mày.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô bỗng nhớ ra, cô ta chính là người nói xấu mình ở phòng trà và bị mình tạt cà phê vào mặt, nhưng chuyện đó đã qua rồi mà?

Chị Đan thấy vậy thì rất đau đầu, chị ta đưa tay ấn ấn huyệt thái dương rồi nói: “Giản Nghệ Hân, Thu Thủy chưa từng cho ai xem sáng khiến của mình hết, chỉ đưa cho cô đi đóng dấu hộ thôi, vậy nên chắc chắn những thông tin này là do cô tuồn ra.”

Đây được tính là lí do gì chứ?

Nơi bị đánh có hơi đau, Giản Nghệ Hân nhìn dòng Thu Thủy đang càn quấy trước mặt, cảm thấy có chút bực dọc.

Cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay Thu Thủy, ánh mắt lại nhìn về phía chị Đan: “Chị Đan, chuyện này không phải do em làm, trước khi có chứng cứ mấy người đừng suy đoán lung tung, như vậy là rất bất công với em.”

Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ngày xưa khi Giản Nghệ Hân không có tiền, chỉ có thể đi làm nhân viên phục vụ ở quán cơm, lúc đó một cậu trai trong phòng bếp đã lấy trộm tiền, nhưng cô lại bị đổ oan, nếu không phải Giản Nghệ Hân kiên trì muốn kiểm tra camera, e rằng cả đời này cô đã phải gánh vết nhơ đó rồi.

Bây giờ, chuyện giống như vậy lại một lần nữa xảy ra với cô, Giản Nghệ Hân ngoại trừ cảm thấy tức giận ra thì còn có chút tủi thân.

Chỉ vì do cô là người ngoài tới, chỉ vì bằng cấp của cô không cao, nên cứ vu oan giá họa cho cô sao?

“Chuyện này… Giản Nghệ Hân, không phải chị muốn làm khó em, mà chuyện này đã tạo ra thiệt hại rất nghiêm trọng cho công ty, nên những nhân viên bị hiềm nghi đều phải tạm đình chỉ để điều tra.” Chị Đan nói.

Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, tuy cô không hiểu việc phạm pháp thương nghiệp, nhưng cũng biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.

Giản Nghệ Hân quay sang nhìn Thu Thủy, cô ta giãy dụa vài cái nhưng không thể thoát ra được, lập tức có chút giận dữ: “Giản Nghệ Hân cô muốn làm gì?! Chẳng lẽ cô trộm ý tưởng của cô, đến bây giờ còn muốn dùng bạo lực để tổn thương tôi sao?”

“Cô im miệng.” Giản Nghệ Hân thấy chị Đan càng lúc càng đau đầu, đành phải bảo Thu Thủy yên tĩnh lại, ánh mắt của cô quá mạnh mẽ, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc bình thường khi chị Đan trách mắng người khác, Thu Thủy lập tức không dám nói gì nữa.

Không phải Giản Nghệ Hân chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ bé thôi sao? Sao lại có khí thế như vậy? Thậm chí lúc gặp nguy còn không hoảng loạn, Giản Nghệ Hân rốt cuộc là một người như thế nào…

Thu Thủy vẫn chưa nghe nói chuyện Giản Nghệ Hân tiếp đón phóng viên sáng nay, nên những gì cô ta biết chỉ dừng lại ở việc Lâm Hàn Tình nói Giản Nghệ Hân rất không được yêu thích.

“Giản Nghệ Hân, cô hung dữ gì chứ, người làm sai là cô!” Thu Thủy ấm ức trách móc, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật giật, bình thường cô cũng qua lại với đám đàn ông cao to, lực lưỡng, nên lúc uy nghiêm quả thực cũng có chút đáng sợ: “Tôi hỏi cô, cô nói ý tưởng của cô chưa từng đưa cho người khác?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215


CHƯƠNG 215

“Chưa, chưa từng…”

“Sao cô dám chắc?” Giản Nghệ Hân nhướng mắt, cô không hiểu rõ sự vận hành của bộ phận sáng tạo, nhưng cũng biết thật ra lúc riêng tư thì nhân viên cũng thảo luận với nhau về ý tưởng của mình. Cô cần phải điều tra ngọn ngành chuyện này.

“Tôi… ý tưởng của tôi tôi còn không chắc nữa à? Tôi nghĩ xong liền gửi ngay cho cô, hơn nữa người có hiềm khích với tôi cũng chỉ có cô, không phải cô thì còn là ai hại tôi nữa?” Thu Thủy khóc lóc chỉ trích.

Giống như là Giản Nghệ Hân đã thật sự làm chuyện gì đó vô cùng ác độc vậy.

“Thứ nhất, ý tưởng của cô đã bị người khác thấy qua chưa còn chưa chắc chắn; thứ hai, tuy tôi và cô có hiềm khích, nhưng lúc đó tôi đã hất café vào cô, chúng ta hòa nhau rồi, giữa hai chúng ta chỉ có mình cô không phục quay về trả thù tôi; thứ ba, cô nghĩ mình là nhân vật tầm cỡ quốc tế sao? Đến mức khiến người khác phải trộm ý tưởng của cô đem đi bán? Có thể bán được mấy hào?” Giản Nghệ Hân nói ra từng điều một.

Lí lẽ của cô vô cùng rõ ràng, có căn cứ, không chỉ khiến Thu Thủy á khẩu mà đến cả chị Đan cũng ngơ ra.

Người trước mắt này, thật sự là Giản Nghệ Hân chưa từng học đại học sao?

Giản Nghệ Hân nói xong, nhếch miệng nở một nụ cười: “Thu Thủy, cô muốn vu oan cho người khác thì phiền cô động não suy nghĩ có được không? Nói suông không chứng cứ, có bản lĩnh thì cô lấy bằng chứng ra đây.”

Giản Nghệ Hân híp mắt, giống như một con báo sắc bén.

Thu Thủy lập tức á khẩu không nói được gì, cô ta nhìn chị Đan với vẻ cầu cứu, chị Đan làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô ta, một lúc lâu sau, Thu Thủy mới nặn ra được một câu: “Giản Nghệ Hân, cô cho rằng chỉ với hai ba lời của cô mà có thể khiến cô trong sạch rồi sao? Chuyện này công ty đã báo cảnh sát rồi, cô đừng mong rũ sạch quan hệ!”

“Tôi rũ sạch quan hệ? Tôi lại muốn hỏi cô, tôi đường đường chính chính là vợ của tổng giám đốc, bán đi ý tưởng của cô thì có thể kiếm được mấy đồng? Tôi thèm chắc?” Đời này Giản Nghệ Hân ghét nhất là bị đổ oan, nên lúc này cô hoàn toàn quên mất việc mình cần phải khiêm tốn, cẩn thận, vì cô xuất thân nghèo nàn, nên thường bị người ta coi thường, nhưng Giản Nghệ Hân ghét nhất những người vô duyên vô cớ vu oan cho mình.

“…” Thu Thủy á khẩu không nói thành lời.

Bên này gây ầm ĩ quá lớn tiếng, hơn nữa vừa nãy khi Thu Thủy bước vào lại không đóng cửa – là do cô ta Lâm ý, muốn khiến mọi người nhìn thấy Giản Nghệ Hân xấu mặt, muốn khiến mọi người đều chỉ trích cô, nhưng không ngờ mồm mép Giản Nghệ Hân lại ghê gớm đến vậy!

Bên ngoài phòng làm việc của chị Đan đã đầy ắp người, ai nấy cũng đều hóng chuyện ghé tai vào cửa kính để nghe động tĩnh bên trong, Hà Ngôn dốc sức tách đám người ra, ghé sát vào cửa kính, không dễ gì mới nghe được ngọn ngành câu chuyện, bọn họ lại dám vu oan cho Nghệ Hân ăn cắp ý tưởng? Sao Nghệ Hân có thể làm ra chuyện như vậy được?

Sắc mặt Hà Ngôn nặng nề, vội chen khỏi đám người đi ra ngoài, chạy thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 28, nhưng lại bị thư kí ngăn lại, may mà Chu Loan vừa mới trở về từ nhà vệ sinh nhìn thấy, anh ta cũng có chút quen mắt với cô gái hay đi cùng mợ chủ này, nên nhiều chuyện hỏi một câu: “Sao thế?”

“Là Nghệ Hân, Nghệ Hân xảy ra chuyện rồi…”

Hà Ngôn nói một lượt, kể lại chuyện đã xảy ra phía bên dưới, sắc mặt Chu Loan dần dần trở nên nghiêm trọng, sau đó bảo Hà Ngôn về trước rồi anh ta cũng rời đi.

Hà Ngôn nhìn bóng lưng của Chu Loan, thầm cầu nguyện trong lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216


CHƯƠNG 216

Chu Loan biết được tin, lập tức đi đến gõ cửa phòng làm việc tổng giám đốc, Lâm Thế Kiệt đang có một cuộc họp quốc tế qua video, một tràng tiếng Ý lưu loát được phát ra từ đôi môi mỏng của anh, thấy dáng vẻ hoảng loạn của Chu Loan, Lâm Thế Kiệt có chút không vui.

Từ khi tốt nghiệp đại học Chu Loan đã đi theo anh, cũng coi như là bạn của anh rồi, Lâm Thế Kiệt rất ít khi thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc này của anh ta.

Đúng lúc cuộc họp tạm nghỉ giữa chừng, Lâm Thế Kiệt tắt video, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

“Là mợ chủ, mợ chủ xảy ra chuyện rồi, cô ấy bị đổ oan là ăn cắp ý tưởng của người khác…” Chu Loan kể lại, anh ta vốn tưởng rằng tổng giám đốc nhất định sẽ vô cùng sốt ruột đi xem xem sao, dù sao những ngày này, từ sau khi hai người họ đăng kí kết hôn, tổng giám đốc vẫn luôn… vô cùng quan tâm đến mợ chủ.

Ai biết được Lâm Thế Kiệt chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng tỏ ý anh đã biết rồi, rồi ngồi ung dung uống trà, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tiếp theo.

Chu Loan sốt ruột, mọi chuyện đã căng đến vậy rồi, sao tổng giám đốc cứ làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Tổng giám đốc, tính nghiêm trọng của chuyện này còn chưa biết được, bên cảnh sát đã vào cuộc rồi!”

“Ồ? Cậu lo lắng như vậy làm gì? Cậu lo cho Giản Nghệ Hân?” Lâm Thế Kiệt mím môi uống trà.

“…” Anh ta lo lắng con khỉ! Anh ta cũng chỉ đang suy đoán là Lâm Thế Kiệt sẽ lo lắng mà thôi.

“Không có chuyện gì khác thì cậu ra ngoài đi.” Lâm Thế Kiệt ra lệnh đuổi khách.

Anh không qua đó giúp đỡ đâu, nếu Giản Nghệ Hân không giải quyết được, chắc chắn sẽ đến tìm anh…

… Ra ngoài?

“Tổng giám đốc, anh chắc chắn là không đi xem thử sao?” Chu Loan chớp mắt.

Sáng nay lúc họp báo, tổng giám đốc sống chết không chịu đi, sau đó không phải vẫn vội vàng chạy qua đó hay sao, đúng là tự vả mà, bây giờ còn chưa đến hai tiếng mà tổng giám đốc đã quên mất bài học quý giá trước đó rồi sao?

“Hình như cậu rảnh lắm nhỉ?” Lâm Thế Kiệt khinh thường “hừ” một tiếng.

Lâm Thế Kiệt lại bổ sung thêm một câu: “Còn chưa đến lượt cậu lo lắng cho cô ấy.”

“!!”

Chu Loan kinh ngạc, đây còn là tổng giám đốc của anh ta không vậy? Sao lại trẻ con giống như một đứa trẻ đang ghen tị, giận dỗi vậy chứ?

Có điều cuộc họp video đã bắt đầu rồi, Chu Loan biết Lâm Thế Kiệt là một kẻ cuồng công việc, trong mắt anh, công việc là quan trọng nhất, anh ta cũng không dám làm phiền nữa, vội đóng cửa lại đi ra ngoài. Xem ra là do anh ta nghĩ nhiều rồi, quả nhiên tổng giám đốc không quan tâm mợ chủ đến vậy.

Chỉ là, Chu Loan không hề biết, sau khi anh ta rời đi, Lâm Thế Kiệt đang làm việc thỉnh thoảng lại thất thần, khiến các quản lý của công ty chi nhánh vô cùng khó hiểu, tổng giám đốc chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy!

Tắt video, Lâm Thế Kiệt có chút khó chịu day day ấn đường, tốt nhất là lần này Giản Nghệ Hân có thể tự giải quyết được?

Tốt nhất là như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217


CHƯƠNG 217

Lâm Thế Kiệt nghịch cây bút bi trong tay, yên lặng nhìn điện thoại, gương mặt lại được bao trùm bởi một lớp sương lạnh giá, không biết anh đang nghĩ gì.

***

Thấy cuộc đối chọi giữa Giản Nghệ Hân và Thu Thủy đã trở nên gay gắt, hai người ai cũng không nhường ai, chị Đan vô cùng đau đầu.

“Hai người ra ngoài đợi tin tức đi, một lát nữa người của đồn cảnh sát sẽ tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.”

Chị Đan cũng được xem là một người cuồng công việc, ghét nhất là người dưới trướng không nghiêm túc làm việc, lại chuyên giở mấy trò vớ vẩn, nếu không phải chuyện hôm nay quá lớn, cô ta cũng không muốn hỏi đến. Mọi người nghe cô ta nói như vậy thì đều lần lượt giải tán, đến cả Thu Thủy cũng rời đi.

Giản Nghệ Hân do dự một lúc, dù sao thanh giả tự thanh, vậy cứ đợi cảnh sát đến điều tra là được rồi. Chỉ là, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút hoảng loạn.

“Giản Nghệ Hân, em ở lại một chút.” Đột nhiên, chị Đan lên tiếng.

Giản Nghệ Hân có chút kinh ngạc, đợi Thu Thủy rời đi, chị Đan chợt nói: “Chị biết em từng làm sai một số chuyện vì muốn cứu người nhà, hi vọng em sẽ không tái phạm ở tập đoàn Đế Quốc, được rồi, em ra ngoài đi.”

Giản Nghệ Hân còn tưởng rằng chị Đan muốn nói gì với cô, nghe xong lời cô ta nói, Giản Nghệ Hân như vừa rơi xuống hầm băng!

Quả nhiên, vì cô từng có quá khứ nên tất cả mọi người đều nghi ngờ cô?

Khóe mắt không khỏi thấy chua xót, bàn tay đặt ở bên người của Giản Nghệ Hân đã siết lại thành nắm đấm.

Cô biết, có giải thích như thế nào thì cũng vô dụng.

Giản Nghệ Hân quả quyết rời đi, về vị trí của mình đợi tin tức, rất nhanh đã gần đến trưa, Hà Ngôn cẩn thận hỏi xem Giản Nghệ Hân có muốn đi ăn cơm cùng không, chuyện buổi sáng ầm ĩ lớn đến như vậy, nếu Giản Nghệ Hân đến nhà ăn chắc chắn sẽ gây náo loạn, nên cô không đồng ý, ngồi một mình trong phòng làm việc gửi hình tượng hoạt hình đã vẽ xong mà cô đã đồng ý với đàn em cho cô ấy, rồi cô bình tĩnh lại.

Chỉ là, buổi chiều vừa vào giờ làm việc, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi đến: “Xin hỏi ai là Giản Nghệ Hân?”

Bên cạnh người đàn ông còn có mấy người mặc vest, thế trận này khiến người khác có chút sợ hãi…

Tim Giản Nghệ Hân chợt đánh mất một nhịp.

Cô bình tĩnh đứng lên, mặt không đổi sắc: “Tôi chính là Giản Nghệ Hân.” Cô biết, bây giờ cô đang dùng thân phận vợ của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân, nhưng cho dù cô có là vợ Lâm Thế Kiệt hay là chính bản thân cô, cô cũng không cho phép mình mất mặt.

Từ giây phút bị bắt nạt khi còn nhỏ, Giản Nghệ Hân đã hạ quyết tâm, sau này nhất định phải kiên cường.

“Tôi là Giản Nghệ Hân, xin hỏi mọi người có chuyện gì không?” Giản Nghệ Hân đã lờ mờ đoán được bọn họ đến đây vì chuyện của Thu Thủy, nhưng cô sẽ không dễ dàng đi cùng bọn họ đâu.

Lúc này người của phòng làm việc đã ăn xong bữa trưa rồi trở về hết, có một số người cũng chưa từng nhìn thấy trận thế lớn mạnh như thế, giống như đang quay phim điện ảnh vậy, lần lượt lấy điện thoại ra quay lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218


CHƯƠNG 218

Người đàn ông dẫn đầu bước tới, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh không chút sợ hãi của Giản Nghệ Hân thì có hơi ngạc nhiên: “Chào cô, chúng tôi là Cục điều tra tội phạm kinh tế, hi vọng cô sẽ trở về hợp tác điều tra.”

“Tôi có thể chấp nhận điều tra, nhưng tôi trong sạch.” Giản Nghệ Hân đứng trước mặt mọi người nói: “Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng không có nghĩa tôi thừa nhận đó là do tôi làm.”

Cô muốn mọi người biết rõ thái độ của mình.

Quả nhiên, có một số người đã bắt đầu thì thầm với nhau: “Trời ạ, tác động đến cả Cục điều tra tội phạm kinh tế luôn rồi, xem ra lớn chuyện rồi đây ~”

“Giản Nghệ Hân ngầu thật đó, nếu là tôi chắc chắn đã sợ hãi đến mức mềm nhũn chân rồi!”

“Thật ra tôi cảm thấy cô ấy bị đổ oan…”

Nghe lời thì thầm của người khác, Giản Nghệ Hân mỉm cười, thật ra lòng bàn tay cô đã chảy rất nhiều mồ hôi lạnh rồi, quả thực Giản Nghệ Hân đã từng vào đồn cảnh sát, nhưng thế trận lớn như vậy cũng là lần đầu tiên, trong lòng thực ra cũng rất lo lắng.

Nhưng cô không thể hoảng loạn.

Người đàn ông thấy vậy thì có chút kinh ngạc, không ngờ cô gái trước mặt này gặp nguy mà không hoảng, anh ta cười: “Cô có trong sạch thật hay không chúng tôi sẽ điều tra, bây giờ phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Nói xong, người đàn ông lập tức lấy còng tay còng Giản Nghệ Hân lại, sắc mặt Giản Nghệ Hân lập tức thay đổi: “Mấy người đang làm gì vậy? Mấy người không có chứng cứ, không thể dùng còng tay.”

Giản Nghệ Hân có chút hoảng loạn, nếu như cô hợp tác điều tra, sao lại phải dùng đến công cụ?

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói uyển chuyển dễ nghe: “Giản Nghệ Hân, tôi khuyên chị vẫn nên đi cùng bọn họ đi, chuyện này nếu nói ra trước mặt mọi người thì không được dễ nghe đâu.” Quả nhiên là giọng nói của Lâm Hàn Tình.

Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy Lâm Hàn Tình bước tới, dáng vẻ yêu kiều, cô ta nhìn người đàn ông kia: “Thẩm Quân, anh phải điều tra cẩn thận đó, nhất định không được oan uổng cho chị dâu tôi đâu ~”

Người đàn ông kia và Lâm Hàn Tình là bạn đại học với nhau, anh ta còn từng tán tỉnh Lâm Hàn Tình, nhưng hai người chưa từng làm chuyện đó, thật ra Thẩm Quân vẫn luôn muốn có được Lâm Hàn Tình.

“Lâm Hàn Tình, tôi cảnh cáo cô đừng ngậm máu phun người, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy.” Giản Nghệ Hân bước về phía Lâm Hàn Tình, ghé vào tai cô ta thấp giọng nói, nói xong cô lại đứng xa ra: “Nếu em chồng của tôi đã nói vậy, thì tôi sẽ đi một chuyến, xem xem rốt cuộc có phải tôi bị đổ oan hay không.”

Nói xong, đáy mắt Giản Nghệ Hân hiện lên vẻ đau thương nhưng không ai chú ý đến, cô giơ hai tay ra trước mặt Thẩm Quân, ánh mắt không có chút yếu ớt, cô nói: “Đeo lên đi.”

Thẩm Quân không chút do dự còng tay Giản Nghệ Hân.

Chiếc còng tay lạnh lẽo đeo lên tay cô, Giản Nghệ Hân ngơ ra, bình thường không phải chỉ có tội phạm hình sự mới đeo còng tay thôi sao? Sao cô lại…

Không đợi Giản Nghệ Hân phản ứng lại thì cô đã bị đám người Thẩm Quân đưa đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219


CHƯƠNG 219

“Giản Nghệ Hân, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát rồi, quả thực lúc đó cô đã giao dịch với người khác, cô có thừa nhận hay không?” Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Quân đắc ý hỏi, Giản Nghệ Hân đã bị nhốt hai tiếng rồi, nhưng không có ai tới hỏi thăm, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng minh Giản Nghệ Hân không được yêu thương sao?

“Chứng cứ? Chứng cứ gì?” Cô chưa từng làm, sao lại có chứng cứ được!

Sắc mặt Giản Nghệ Hân đã không còn được tốt như khi ở tập đoàn Đế Quốc nữa, bất cứ một cô gái nào bị bắt vào đây, đều khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, huống chi, Thẩm Quân vẫn luôn nhìn cô với thái độ đáng sợ.

Nghe lời Giản Nghệ Hân nói, Thẩm Quân lập tức cho người chiếu đoạn video cho cô, quả thực là video cô đã uống rượu với người kia tối hôm đó.

“Người trong video là Chu Kỳ, cô không nhận ra cũng không sao, nhưng có nguồn tin cho biết dự án sáng tạo mà công ty bọn họ đầu tư hôm nay giống với của Thu Thủy công ty cô, chúng tôi có lí do nghi ngờ cô với bọn họ là cùng một giuộc!” Thẩm Quân khí thế bức người.

Nhìn rõ thứ trên màn hình, Giản Nghệ Hân lập tức đập bàn đứng dậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Không thể nào!”

Cô chỉ uống một ly rượu với Chu Kỳ này, còn không quen người ta nữa, sao bọn họ có thể tùy tiện chụp mũ cho cô như vậy được?!

Nước mắt gần như lập tức tuôn ra khỏi khóe mắt, cũng chính vào giây phút này, Giản Nghệ Hân mới biết, hóa ra thế giới của người có tiền lại có thể thay đổi trắng đen như vậy?

Lồng ngực cô phập phồng dữ dội: “Tôi muốn đối chất trực tiếp với anh ta, tôi không hề làm chuyện đó!”

Trong phòng thẩm vấn tối tăm, gương mặt trắng nõn của Giản Nghệ Hân đã co nhúm lại, cô thở gấp, sắc mặt đỏ ửng, kích động đến mức chảy mồ hôi khắp mặt.

“Đối chất trực tiếp? Tôi thấy không cần thiết đâu. Chu Kỳ đã thừa nhận rồi, nói chính cô đã tiết lộ ý tưởng cho anh ta.” Câu nói này của Thẩm Quân đã phán án tử hình cho Giản Nghệ Hân!

Sắc mặt Giản Nghệ Hân lập tức xám như tro.

Sao có thể…

Sao cô có thể?

“Vậy Lâm Thế Kiệt thì sao?” Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, lúc này lại nhớ đến Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân cắn môi, mắt ầng ậng nước.

Lâm Thế Kiệt, chắc sẽ không bỏ mặc cô chứ?

“Cô có thời gian rảnh thì lo cho bản thân mình đi. Lúc này e là Lâm Thế Kiệt đã bị phóng viên cản lại rồi!” Thẩm Quân đắc ý cười nói.

Lúc này quả thực Lâm Thế Kiệt đã bị phóng viên cản lại ở trước cửa tập đoàn Đế Quốc…

Lúc biết được Giản Nghệ Hân bị bắt đi, sắc mặt Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên u ám, không nói lời nào liền muốn đi tìm Giản Nghệ Hân, Chu Loan thấy vậy cũng thầm kêu gay go, nhưng ai biết được… Bọn họ còn chưa kịp ra ngoài thì đã bị phóng viên chặn lại trước cửa công ty!

Số phóng viên này hiển nhiên đã bị mua chuộc, biết được tin tức thì sống chết cản lại không chịu buông tha, bao vây công ty ùn tắc không thông!

Trong quán café hai tầng đối diện công ty, Lâm Hàn Tình nhìn đám người hỗn loạn trước cửa tập đoàn Đế Quốc qua cửa kính, ánh mắt tràn ngập sự đắc ý: “Lần này, tôi xem Giản Nghệ Hân còn có thể thoát nạn được nữa không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220


CHƯƠNG 220

“Hàn Tình, cô làm vậy không tốt lắm đâu?” Phía đối diện, Giản Thúy Vy nho nhã mím môi uống một ngụm café, nhìn một bóng người trong đám người kia.

Cho dù bị phóng viên vây quanh, nhưng khí chất trên người Lâm Thế Kiệt vẫn khiến anh rất nổi bật.

Giản Thúy Vy đương nhiên biết đám phóng viên này không thể cản lại Lâm Thế Kiệt, có điều, Thẩm Quân đã đưa Giản Nghệ Hân đi rồi, cô ta tin rằng một công tử đào hoa như Thẩm Quân sẽ không để Giản Nghệ Hân sống dễ dàng…

Xung quanh tối mịt, nhịp tim Giản Nghệ Hân vẫn luôn đập nhanh, cô nhìn người trước mắt, trong lòng chợt có một cảm giác hoảng loạn ập đến.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Anh, anh điều tra thì cứ điều tra, anh như vậy là định làm gì?”

Mới vừa ban nãy, Thẩm Quân chợt đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn đi về phía cô, Giản Nghệ Hân căng thẳng lùi về phía sau, nhưng tay của Thẩm Quân lại đột nhiên đặt lên vai Giản Nghệ Hân.

Cô không khỏi rùng mình.

Trong hoàn cảnh lạnh lẽo, bức bách như vậy, thần kinh cô vô cùng căng thẳng.

“Cô đừng căng thẳng, bây giờ sự thật đã bày rõ trước mắt rồi, Giản Nghệ Hân, cô vẫn nên thừa nhận đi, như vậy tốt cho cả tôi lẫn cô.” Thẩm Quân đột nhiên cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên người Giản Nghệ Hân, ánh bắt anh ta ẩn chứa ý tứ mà Giản Nghệ Hân không thể thấy rõ.

Tay Giản Nghệ Hân vẫn đang bị còng, Giản Nghệ Hân cắn môi dưới: “Anh Thẩm, nếu muốn điều tra thì mong anh cứ việc điều tra, bây giờ tôi mệt rồi, có thể từ chối thẩm vấn không? Nếu mấy người đã có chứng cứ thì hỏi tôi cũng không có ý nghĩa gì hết.”

Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Quân, không biết sao cô lại chợt cảm thấy có chút sợ hãi với người trước mắt này.

Anh ta không phải người của Cục điều tra tội phạm kinh tế sao?

Sao gương mặt lại xuất hiện biểu cảm đó, giống hệt như… biểu cảm của Hà Thuyết trước kia! Trong đầu Giản Nghệ Hân chợt hiện lên một suy nghĩ không hay, nhưng cô không dám nghĩ tiếp nữa. Giản Nghệ Hân chỉ thầm cầu nguyện là do cô đã nghĩ nhiều rồi, nhưng Thẩm Quân lại đột nhiên giơ tay ra, ngón tay mập mờ lướt qua gương mặt của Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân giật mình, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng ngay lập tức cô đã bình tĩnh lại: “Anh Thẩm, có lời gì anh cứ nói thẳng, anh làm vậy là có ý gì?”

“Ha ha ha… nếu cô đã bảo tôi nói thẳng, vậy tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa.” Thẩm Quân đột nhiên cười lớn, quá đáng hơn nữa, anh ta dùng tay siết cằm Giản Nghệ Hân: “Thật ra tôi rất muốn biết, cô cũng chỉ có chút nhan sắc mà thôi, sao lại có thể hấp dẫn được tên Lâm Thế Kiệt kia chứ?”

Thẩm Quân nói, gương mặt tuấn tú đã ghé sát lại Giản Nghệ Hân, anh ta quan sát kĩ Giản Nghệ Hân, như là muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt cô.

Nếu đến lúc này Giản Nghệ Hân vẫn không biết có gì đó không ổn thì cô đã không còn là Giản Nghệ Hân nữa rồi: “Anh là người của Lâm Hàn Tình, là cô ta bảo anh đến bắt tôi?”

“Chà, cũng không ngốc lắm nhỉ…”

Cằm bị siết lấy, Thẩm Quân dùng sức hơi mạnh, khiến Giản Nghệ Hân có hơi đau, cô chịu đựng cảm giác khó chịu này, nói tiếp: “Tại sao? Cho dù anh và Lâm Hàn Tình có quen nhau, nhưng anh có thể vào Cục điều tra tội phạm kinh tế thì cũng không đến mức mạo hiểm công việc của mình vì cô ta chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom