Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281


Chương 281

“Anh Thế Kiệt!”

Thấy Lâm Thế Kiệt đã cách mình mấy bước muốn rời đi, trong mắt Giản Thúy Vy đã lóe lên tia đau lòng, nhưng mà nhanh chóng biến mất. Cô ta gọi anh lại, đuổi tới, năn nỉ nói: “Ông ngoại em bảo anh chăm sóc em, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm mà anh cũng không cho em à?”

Đúng vào giờ cao điểm tan làm, chung quanh đều là nhân viên của tập đoàn Đế Quốc. Thấy tình cảnh này khó tránh suy nghĩ nhiều, Lâm Thế Kiệt cũng biết, nhìn Giản Thúy Vy một cái, đồng ý.

Giản Thúy Vy lập tức vui mừng nở nụ cười, thân mật kéo tay Lâm Thế Kiệt: “Đi thôi, em biết một nhà hàng mới mở gần đây ăn rất ngon…”

Lâm Thế Kiệt lặng lẽ rút tay ra, nhưng Giản Thúy Vy ôm quá chặt, cộng thêm anh vẫn luôn coi Giản Thúy Vy là em gái, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng lại không biết mọi việc đều bị Giản Nghệ Hân nhìn thấy.

“Mấy người thấy không? Tôi nghe nói cô gái kia là cô cả nhà họ Giản, là thanh mai trúc mã với sếp nhà mình…”

“Đúng không đấy? Trước kia cô Lâm của chúng ta không phải thực tập ở công ty à? Tôi thấy đặt cô Lâm và cô Giản cạnh nhau, cô Giản đúng là môn đăng hộ đối với sếp nhà mình hơn.”

“Lời này chớ nói lung tung, sếp nhà mình kết hôn rồi đấy…”

“…”

Mấy cô nhân viên mặc đồ công sở đi qua sau lưng Giản Nghệ Hân. Cô vừa trông thấy Giản Thúy Vy và Lâm Thế Kiệt thì lập tức quay lưng về phía họ, sợ bị nhận ra. Lúc này lại nghe thấy vậy.

Trong lòng có cảm giác không được tự nhiên lắm.

Giản Nghệ Hân lộ ra nụ cười khổ. Thật ra một thanh niên tài tuấn như Lâm Thế Kiệt thì ở bên Giản Thúy Vy mới xứng đôi nhất nhỉ?

Cô cảm thấy trong lòng ê ẩm, nhưng cô ghen để làm gì chứ?

Ngay từ đầu mình và Lâm Thế Kiệt cũng không phải vợ chồng chân chính gì. Nghĩ như vậy, Giản Nghệ Hân cũng biết hôm nay tới không hỏi được gì, dứt khoát quay đầu, nhưng lại không biết muốn đi đâu.

Thành phố lớn như vậy, thế mà chẳng có nơi nào cho cô dung thân.

“Nghệ Hân!”

“Hà Ngôn? Sao cô lại ở đây?” Giản Nghệ Hân quay lại đã thấy Hà Ngôn chạy tới chỗ mình, trên người còn mặc đồ công sở. Lúc này mới phát hiện ra mình hỏi thừa, bây giờ là giờ tan làm, cô ta không ở đây thì ở đâu?

“Nghệ Hân, đầu óc cô bị úng nước hả, ha ha ha…” Hà Ngôn cũng cười ha hả, dừng lại trước mặt Giản Nghệ Hân: “Cô đến tìm tổng giám đốc hả?”

“Không phải.”

“Hả? Vậy cô tới…”

“Hà Ngôn, cô có rảnh không? Rảnh thì chúng ta đi ăn bữa cơm đi, tôi mời!” Giản Nghệ Hân cười, trước kia khi ở công ty, Hà Ngôn vẫn thường xuyên giúp đỡ cô. Giản Nghệ Hân luôn muốn mới cô ta ăn bữa cơm xem như cảm ơn, không ngờ hôm nay lại có cơ hội.

Hà Ngôn gật đầu, thấy tâm trạng Giản Nghệ Hân dường như không tốt lắm, lời đến khóe môi lại nuốt xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282


Chương 282

“Nghệ Hân, cô sao thế? Cảm giác như không vui lắm ấy.”

Hai người chọn một quán nhỏ chứa trung bình một trăm người, gọi ba món ăn, một món canh. Lúc chờ món ăn lên, Hà Ngôn đột nhiên hỏi. Cô ta đã phát hiện ra dường như Giản Nghệ Hân không vui vẻ mấy ngay từ lúc mới gặp.

Giản Nghệ Hân khẽ xoay Lâmc nước chanh trước mặt, chưa lên tiếng, Hà Ngôn bỗng nhiên vươn tay qua, chỉ vào cổ của Giản Nghệ Hân: “A… Nghệ Hân, trên cổ cô?”

“Sao vậy?”

“Không… Chỉ là lần sau cô có thể mang khăn quàng cổ che đi không, vết này của cô rõ ràng quá rồi!” Hà Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ nhìn tổng giám đốc nhìn vậy mà ở trên giường… Ấy, Nghệ Hân, cô đừng hiểu lầm ý tôi!”

Giản Nghệ Hân sao hiểu lầm ý tứ của cô ta được. Nghe cô ta nói xong thì hiểu ngay trên cổ mình nhất định có thứ gì đó đáng xấu hổ, cô ngượng đến đỏ mặt.

Hà Ngôn thấy cô như vậy, che miệng cười trộm: “Được rồi, mọi người đều là người trưởng thành, cái này có gì mà phải ngượng.”

“Hà Ngôn, cô cảm thấy… cái này không có gì hả?”

Giản Nghệ Hân cắn môi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Đối với cô, mặc dù cũng không quan trọng loại chuyện này lắm, nhưng vẫn muốn giữ lại cho người mình thích.

“Đúng vậy, cô cũng không nghĩ xem bây giờ là thời đại nào rồi. Chớ nói đến hai người là vợ chồng, bây giờ tình một đêm ở ngoài còn nhiều lắm.”

Vừa nói, đồ ăn cũng mang lên, hai người vội đổi chủ đề. Nhưng Giản Nghệ Hân lại có chút mất hứng.

Nói như vậy, giữa cô và Lâm Thế Kiệt, anh cũng chỉ coi là tình một đêm thôi à?

Đúng vậy, người đàn ông như kia muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có. Có lẽ anh cũng không coi chuyện này là gì rồi.

Giản Nghệ Hân cười tự giễu trong lòng, nhớ tới dáng vẻ thân mật của Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy, trái tim ê ẩm căng trướng giống như bị ngâm trong nước. Ăn cơm xong, sắc trời đã sắp tối đen, Giản Nghệ Hân chợt nhận một cuộc điện thoại.

“Đang ở đâu?”

Điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Giản Nghệ Hân gần như thốt ra vị trí hiện tại, nhưng nghĩ lại, dựa vào cái gì mà anh có thể đi ăn cơm với Giản Thúy Vy, còn mình thì phải báo cáo hành trình chứ?

“Ở ngoài, ăn cơm với bạn.”

“Chỗ nào.”

“…” Giản Nghệ Hân cắn đũa, vẻ không muốn trả lời. Hà Ngôn ở đối diện không ngừng nháy mắt với cô: “Tổng giám đốc hả? Có phải anh ấy muốn tới đón cô không. Vậy tôi đi trước nhé, vừa hay kịp xe buýt!”

“Hà Ngôn…”

Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong, Hà Ngôn đã vẫy tay với cô, cầm túi rời đi.

Giản Nghệ Hân thở dài, biết thật ra Hà Ngôn vẫn có chút sợ Lâm Thế Kiệt. Không chỉ Hà Ngôn, phần lớn nhân viên trong công ty đều sợ anh. Giản Nghệ Hân do dự một chút, cuối cùng vẫn báo địa điểm.

Chỉ mười mấy phút sau, Lâm Thế Kiệt đã tới.

Trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ âu hồi sáng, màu đen, thỉnh thoảng có vài đường vân dọc màu trắng, càng làm nổi lên vẻ nho nhã. Nhưng khí chất lạnh lùng trên người này vẫn không đổi được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283


Chương 283

Ánh mắt nhìn bàn cơm một lượt, cuối cùng mới rơi đến Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân vội vàng nói: “Tôi ăn cơm với đồng nghiệp, cô ấy đã đi rồi.”

Nói xong lại hối hận, sao cô phải báo cáo hành trình của mình với Lâm Thế Kiệt chứ?

Lâm Thế Kiệt không nói gì khác, chỉ gật đầu: “Đi thôi.”

“Tôi…”

“Có gì muốn nói à?”

Lâm Thế Kiệt thấy dường như Giản Nghệ Hân không có ý muốn đi, cô cắn ông hút do dự, thế là anh dứt khoát kéo ghế ngồi xuống. Dường như rất có kiên nhẫn chờ.

Quán ăn là quán cơm nhỏ, ánh đèn cũng sáng sủa, anh có thể thấy được rõ ràng vết đỏ như ẩn như hiện dưới cổ áo của Giản Nghệ Hân, trên làn da trắng nõn của cô lại càng dễ thấy. Đó là thứ mình để lại.

Nghĩ đến dáng vẻ cô dưới người mình, tâm trạng Lâm Thế Kiệt không khỏi tốt lên.

“Muốn nói gì?” Hiếm khi anh chủ động cất lời.

Ban đầu Giản Nghệ Hân muốn hỏi chuyện mặt dây chuyền, nhưng không biết sao, khi ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt tràn đầy ý cười của Lâm Thế Kiệt, lại không hỏi được ra.

Anh vui như vậy là vì buổi tối nói chuyện rất vui với Giản Thúy Vy à?

Bọn họ đều tốt nghiệp từ những trường đại học rất tốt, không giống như cô, một kẻ suồng sã không ai cần mà thôi. Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy nhất định có rất nhiều chủ đề chung để bàn.

Giản Nghệ Hân nói, gần như theo bản năng: “Buổi chiều tôi thấy anh và Giản Thúy Vy.”

Lời cô nói vừa dứt, không riêng gì Lâm Thế Kiệt, ngay cả cô cũng ngẩn người.

Giản Nghệ Hân, mày đang làm gì thế! Mày cũng đâu phải vợ chính thức của Lâm Thế Kiệt, sao lại như hỏi tội thế này?

Giọng điệu như đang đi bắt gian ấy…

“Nhìn thấy, sau đó thì sao?” Khóe môi Lâm Thế Kiệt khẽ run, lúc đó anh không để ý chung quanh, đương nhiên không thấy Giản Nghệ Hân. Bây giờ nghĩ lại cũng có hơi tò mò vì sao cô lại tới công ty.

“Tôi…” Giản Nghệ Hân nhìn tới đôi mắt chẳng sao cả của Lâm Thế Kiệt, lập tức giống như quả bóng xì hơi.

Cô đứng lên: “Không có gì, tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”

Giản Nghệ Hân đứng lên muốn đi, lại bị Lâm Thế Kiệt gọi lại. Sắc mặt anh dường như trầm xuống: “Giản Nghệ Hân, tôi không thích ai nói chuyện nửa vời.”

Trong đôi mắt anh mang theo vẻ không thích.

Một ngọn lửa vô danh bỗng xông lên trong lòng Giản Nghệ Hân, gần như trong nháy mắt, đi tới trước mặt Lâm Thế Kiệt. Bởi vì bây giờ anh đang ngồi, Giản Nghệ Hân cao hơn một chút so với anh, cho nên khi Giản Nghệ Hân đột nhiên cúi đầu xuống, Lâm Thế Kiệt vốn không có khả năng tránh thoát.

Hai người môi kề môi, Lâm Thế Kiệt tràn đầy kinh ngạc.

Con ngươi đen nhánh co lại, ngay khi anh đang muốn làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, Giản Nghệ Hân đã hời hợt đứng dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo: “Cảm giác thế nào?”

Ngòn ngọt, mềm mềm…

Cả người như bị điểm huyệt, Lâm Thế Kiệt không kịp phản ứng lại ngay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284


Chương 284

Giản Nghệ Hân được như ý, nói: “Tức không? Tôi nhân lúc anh không chú ý mà hôn anh.”

Tức à? Đúng là không có cảm giác này.

Lâm Thế Kiệt không khỏi bình tĩnh lại. Vào giây phút bị hôn, đáy lòng là khiếp sợ, sau đó là vui mừng, nhưng khi bị Giản Nghệ Hân hỏi như vậy, vui mừng chưa kịp lan ra đã biến mất tăm: “Giản Nghệ Hân, em muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn nói, nếu như anh cảm thấy tôi hôn anh mà không báo trước, làm cho anh mất hứng. Vậy thì mong anh lần sau cũng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi.”

“Hả?”

“Đừng trước khi tôi chưa cho phép đã… ngủ với tôi.” Nói đến phần sau, Giản Nghệ Hân nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn nhiễm màu đỏ ửng.

Cô có hơi tức giận mắng Lâm Thế Kiệt, là tức thật, tức vì ánh mắt dò xét của anh.

Nhưng hồi lâu sau, Lâm Thế Kiệt bỗng cười.

“Cho nên, em cho tôi ngủ hả?”

“…” Giản Nghệ Hân không thể tin nhìn Lâm Thế Kiệt, dường như đang nhìn một kẻ ngốc.

Lâm Thế Kiệt lại không cho là đúng, liếm môi một cái, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Dáng vẻ này của anh làm cho mặt Giản Nghệ Hân càng thêm đỏ. Lâm Thế Kiệt nói lời sâu xa: “Được, lần sau trước khi ngủ với em, tôi nhất định sẽ nói trước cho em biết.”

Cô không có ý này!

Giản Nghệ Hân giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, nhưng Lâm Thế Kiệt lại như không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cô: “Bây giờ có thể đi chưa?”

Vừa dứt lời, Giản Nghệ Hân đã cầm túi xách lên, không để ý đến Lâm Thế Kiệt, đi thẳng ra ngoài.

Nhưng đi đến cạnh chiếc xe bên ngoài, xe đã bị Lâm Thế Kiệt khóa lại, cô không thể vào trong, chỉ có thể lười biếng dựa vào xe đợi ông Phật kia đi ra.

“Giản Nghệ Hân.”

“Hửm?”

Chợt có một giọng nói vang lên, Giản Nghệ Hân vừa quay người lại, cả người cô chợt bị đè lên cửa xe. Cánh tay Lâm Thế Kiệt đặt lên cửa xe, chèn Giản Nghệ Hân ở giữa anh và xe, cúi đầu xuống nhìn cô.

“Lâm Thế Kiệt, anh muốn làm gì…”

“Đây là cô dạy tôi đó.” Lâm Thế Kiệt cười mập mờ, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên vành tai nhỏ nhắn tinh tế của cô, hơi thở nóng rực kéo dài, nóng đến mức khiến Giản Nghệ Hân chợt rùng mình.

Cô nào từng bị tán tỉnh như vậy…

“Tôi có thể hôn cô không?

Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai Giản Nghệ Hân, nếu cô đã nói cần phải có sự đồng ý của cô, thì anh miễn cưỡng nghe theo vậy.

Giản Nghệ Hân cảm giác như tim cô sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, cô có thể cảm nhận rõ được nhịp tim không theo quy luật của mình, mà lúc này đang là bảy tám giờ tối, bên ngoài còn có rất nhiều người.

Dáng vẻ này của cô chẳng lẽ đã bị người ta nhìn thấy rồi sao?

“Ưm ưm…” Nụ hôn triền miên đáp xuống, nhưng nó cũng chỉ là chuồn chuồn đạp nước, Lâm Thế Kiệt rất nhanh đã buông cô ra, giây phút Giản Nghệ Hân đang ngơ ngác thì đã lấy chìa khóa xe mở cửa ra, nhét cô vào ghế phụ, chiếc xe huênh hoang rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285


Chương 285

Giản Nghệ Hân bất giác sờ đôi môi mình, có chút thất thần.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, Giản Nghệ Hân lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn thoại, là Hà Ngôn gửi đến.

Giản Nghệ Hân không để ý đến việc anh ngồi cạnh, liền bật lên: “Nghệ Hân, có chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu rồi, thấy vẫn nên nói với cô, tối nay tan làm tôi đã thấy tổng giám đốc rời đi cùng cô Giản, người đàn ông này cô nhất định phải giữ cho chắc, nếu không…”

Lời phía sau còn chưa nghe hết, Giản Nghệ Hân đã lập tức che loa lại, sắc mặt ngại ngùng.

Không ngờ lại để Lâm Thế Kiệt nghe thấy hết rồi.

“Chuyện đó, anh đừng để ý, đồng nghiệp của tôi rất thích đùa.” Giản Nghệ Hân ngại ngùng giải thích.

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Chiếc xe đi đến cổng nhà họ Lâm thì sắc trời đã tối, Lâm Thế Kiệt chợt nói: “Giản Nghệ Hân.”

“Hả? Còn có chuyện gì sao? Không thì tôi về nghỉ ngơi đây.” Giản Nghệ Hân gắng sức nói.

Bây giờ cô đối diện với Lâm Thế Kiệt cứ luôn có một cảm giác đặc biệt…

Hai người rõ ràng không phải người yêu thật sự, nhưng tại sao anh lại luôn có những cử chỉ thân thiết? Khiến cô hiểu nhầm!

Lâm Thế Kiệt lại chợt bước tới, theo Giản Nghệ Hân lên tầng, cô tưởng anh đã quên chuyện tin nhắn thoại ban nãy rồi, không ngờ vừa bước vào cửa, Lâm Thế Kiệt đã cởi áo vest ra, quay người lại nhìn Giản Nghệ Hân, nói: “Hôm nay cô đến tập đoàn Đế Quốc làm gì?”

“Tôi… tôi đi tìm Hà Ngôn đi ăn.”

“Chỉ vậy thôi?” Rõ ràng là Lâm Thế Kiệt không tin.

Cơ thể cao lớn của anh ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh nhạt, thăm dò, Giản Nghệ Hân biết chuyện này không giấu nổi Lâm Thế Kiệt, bèn dứt khoát thẳng thắn với anh: “Tôi tìm anh có việc.”

“Việc gì?”

Thật ra lúc Giản Nghệ Hân ra ngoài, dì Liễu đã gọi cho anh rồi, còn báo cáo thành thật hết những chuyện chiều nay, nên chuyện gì Lâm Thế Kiệt cũng đã biết hết rồi.

Trái tim của Giản Nghệ Hân như chợt bị nhấc lên.

Cô có chút căng thẳng.

Nếu quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy rất tốt, cô lại mù quáng suy đoán về Giản Thúy Vy, anh sẽ tức giận nhỉ? Hơn nữa, anh nhất định sẽ đứng về phía Giản Thúy Vy.

“Không, không có gì cả.” Giản Nghệ Hân cười, vội nói: “Tôi đi tắm trước đây, hôm nay thật sự có hơi mệt.”

Nói xong, không đợi Lâm Thế Kiệt nói gì, cô đã thay quần áo tắm rửa đi vào nhà vệ sinh rồi, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước truyền ra từ bên trong.

Lâm Thế Kiệt nghe tiếng nước bên trong, không cử động.

Anh biết Giản Nghệ Hân nghi ngờ điều gì, chỉ là… cô lại không nói ra. Tại sao lại không nói? Anh không biết.

Một lúc lâu sau, Lâm Thế Kiệt mới di chuyển bước chân, đi đến phòng làm việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286


Chương 286

Qua lớp cửa kính mờ, cảm nhận được bóng người bên ngoài đã biến mất, lúc này Giản Nghệ Hân mới nặng nề thở phào một hơi, cô vẫn chưa cởi quần áo ra, ban nãy chỉ mở vòi hoa sen để che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.

Tĩnh tâm lại, Giản Nghệ Hân tắm xong, lúc ra ngoài Lâm Thế Kiệt vẫn chưa trở lại, cô lặng lẽ trèo lên giường.

Đúng lúc này đàn em nhắn tin đến, nói là nhờ cô vẽ giúp một số hình tượng, hơn nữa còn mời cô tham gia một buổi gặp mặt của bọn họ. Giản Nghệ Hân đồng ý trước chuyện vẽ nhân vật hoạt hình, sau đó lại nói: “Chị vẫn không đi thì hơn, cũng không thân với mọi người lắm.”

“Chị đến đi. Không phải chị vẫn luôn muốn đi dạo ở đại học sao?”

Đàn em dụ dỗ từng chút một, thật ra Giản Nghệ Hân cũng có chút động lòng. Đàn em này là đàn em cấp ba của cô, sau đó đã trúng tuyển vào đại học S, thành tích rất xuất sắc.

Lúc mới đến thành phố S, cô cũng từng muốn đến đại học S cảm nhận một chút, nhưng không có thẻ sinh viên, bảo vệ sẽ không cho vào, giờ đây có cơ hội, đưa đẩy vài câu rồi Giản Nghệ Hân cũng đồng ý.

Cô đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống, cửa phòng ngủ liền bị mở ra.

Lâm Thế Kiệt như là đã tắm ở bên ngoài rồi, lúc anh đi vào cơ thể vẫn còn có hơi nóng.

Thấy Giản Nghệ Hân chưa ngủ, anh bước đến bên giường kéo chăn ra ngồi xuống: “Cô định tự nói hay để tôi hỏi?”

Giản Nghệ Hân giật mình, anh đã biết những gì rồi?

Cô thăm dò, nhìn sắc mặt Lâm Thế Kiệt: “Anh nói gì vậy?” Giản Nghệ Hân vờ không hiểu.

Lâm Thế Kiệt chợt cúi người xuống, ngón tay hướng về phía Giản Nghệ Hân, sắc mặt Giản Nghệ Hân ngưng đọng lại, lập tức lùi về sau, Lâm Thế Kiệt này không phải lại muốn…

Cô vô thức ôm ngực mình, giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, cô không cho ngủ đâu!

Cô cũng đâu phải kẻ bán thân, sao cứ hết lần này đến lần khác bị Lâm Thế Kiệt chiếm lấy chứ.

“Cái này…” Lâm Thế Kiệt chợt chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ cô, lúc này Giản Nghệ Hân mới hiểu anh có ý gì, cô thở phào một hơi, lại đỏ ửng mặt vì mình đã hiểu nhầm, Lâm Thế Kiệt cũng không nghĩ điều gì khác: “Nói hay không?”

“…”

Giản Nghệ Hân biết, với trí thông minh của Lâm Thế Kiệt chắc anh đã nghĩ ra được gì đó rồi, cô cũng không giấu nổi.

“Tôi muốn biết, mặt dây chuyền này của tôi và Giản Thúy Vy, rốt cuộc có quan hệ gì với ông cụ Trình.”

Lúc nói chuyện, hai tay đặt bên mình của Giản Nghệ Hân siết chặt lại. Đúng là cô căng thẳng, dù sao cũng chuyện liên quan đến thân thế của mình. Cô cả cao cao tại thượng Giản Thúy Vy kia có quan hệ với cô không?

Mà Lâm Thế Kiệt này, sẽ nói sự thật với cô chứ?

Cô không biết.

Lâm Thế Kiệt như đã sớm dự đoán được cô đã đoán ra điều gì đó, nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, anh chợt bật cười: “Cô nghĩ vậy sao? Chẳng lẽ cô cho rằng mình chính là cô cả nhà họ Giản?”

Đèn chùm trên đầu phát sáng khiến đôi mắt Giản Nghệ Hân chợt có chút không thể thấy rõ.

Cô không biết là có phải cô đã nghe thấy lời mỉa mai hay không?

“Lâm Thế Kiệt, tôi đang đợi lời giải thích của anh.” Giản Nghệ Hân siết chặt tay lại, lúc này cô đang quỳ trên giường, đôi mắt đã long lanh nước.

Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287


Chương 287

Cô biết, chắc chắn là Lâm Thế Kiệt biết gì đó!

“Tôi chưa từng nghĩ tôi là cô cả của nhà họ Giản, chỉ là anh không cảm thấy anh nợ tôi một lời giải thích sao?” Nếu anh đã sớm biết mặt dây chuyền đó có liên quan đến ông cụ Trình, chắc chắn anh cũng đã có rất nhiều suy đoán, Lâm Thế Kiệt thông minh như vậy, sao có thể không đi điều tra cho được?

Giản Nghệ Hân gần như nhận định rằng anh đã biết hết mọi chân tướng rồi.

Lâm Thế Kiệt không nói gì.

Anh chỉ dựa vào giường, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.

Điều này khiến Giản Nghệ Hân có chút sốt ruột, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giản Nghệ Hân cảm thấy có lẽ anh sẽ không nói với cô, cô chợt có chút bất lực, vì ở trước mặt Lâm Thế Kiệt, cô chẳng là gì cả, thậm chí còn không có tư cách ra lệnh cho anh.

Cô chợt lật người đi xuống giường, chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ là hai chân vừa chạm đất thì đã bị Lâm Thế Kiệt kéo về…

Giản Nghệ Hân bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực nam nữ khác biệt trời đất, chẳng được mấy phút cô không những không thể thoát ra khỏi sự trói buộc của Lâm Thế Kiệt, mà còn bắt đầu thở gấp, cuối cùng cô chỉ có thể mặc Lâm Thế Kiệt đặt mình xuống giường, ánh mắt trống rỗng: “Tổng giám đốc Lâm, anh không nói sự thật với tôi, chẳng lẽ còn không cho tôi ra ngoài ngủ sao?”

“Ồ? Sao lại muốn ra ngoài?”

“Vì tôi không muốn nhìn thấy anh.” Đôi mắt Giản Nghệ Hân đảo vòng quanh, đen nhánh, cuối cùng nhìn vào mặt Lâm Thế Kiệt.

Hai chân anh kẹp cô lại, cả người đều đè trên người cô, khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy rất áp lực!

“Không muốn thấy tôi?” Lâm Thế Kiệt lặp lại, trong ánh mắt không hiện lên cảm xúc gì đặc biệt.

Thật ra anh đã đoán được Giản Nghệ Hân sẽ tức giận, vì cô vẫn luôn muốn biết về thân thế của mình, mà anh lại che giấu cô chuyện này, thậm chí anh còn cho rằng cô sẽ làm loạn, sẽ uy hiếp, sẽ ra điều kiện, nhưng không ngờ cô lại chỉ muốn rời đi lặng lẽ.

“Đúng thế, tôi qua phòng khác ngủ, tổng giám đốc Lâm còn không cho phép sao?” Giản Nghệ Hân đã chắc chắn rằng cô không thể có được tin tức có ích nào từ phía Lâm Thế Kiệt rồi.

Vì anh vốn cùng một giuộc với Giản Thúy Vy.

Thật ra Giản Nghệ Hân hoàn toàn không nghĩ đến cô là cô cả nhà họ Giản, cô chỉ muốn biết tại sao cô Giản từng mất tích mà cô lại có mặt dây chuyền vốn thuộc về cô ta, mọi thứ đều khiến cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Cô chỉ muốn biết được chân tướng mà thôi.

Nhưng, cô không có năng lực!

“Lâm Thế Kiệt, anh đè tôi đã chán chưa? Rồi thì để tôi đi.” Cô giận dữ nói.

Không biết có phải vì đã trao thân này cho anh rồi hay không mà Giản Nghệ Hân đã không còn sự cung kính đối với Lâm Thế Kiệt như trước kia nữa.

Lâm Thế Kiệt lại cảm thấy như vậy rất tốt: “Ồ, tôi có nói là… sẽ không nói chân tướng cho cô à?”

“Anh chịu nói sao!?” Đôi mắt xám xịt của cô lập tức sáng bừng lên.

Thậm chí còn không để ý đến tư thế lúc này của hai người, nhìn Lâm Thế Kiệt với vẻ khát vọng.

Chết tiệt…

Ánh mắt khát vọng này của cô khiến yết hầu Lâm Thế Kiệt khẽ chuyển động, một cảm giác khác thường bắt đầu dâng lên… Anh ho khan một tiếng, thả Giản Nghệ Hân ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Cô đoán không sai, mặt dây chuyền của cô quả thực giống với mặt dây chuyền của cô Giản.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288


Chương 288

Lâm Thế Kiệt tránh mặt đi, bình tĩnh nói.

Quả thực giống…

Vậy không phải là chứng minh cô thật ra cũng là cháu gái của ông cụ?

Suy nghĩ hỗn loạn không ngừng xuất hiện, Giản Nghệ Hân cảm thấy vô cùng đau đầu.

“Nhưng điều này không chứng minh được gì cả.” Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân đỡ trán, bổ sung thêm một câu: “Chuyện này tôi sẽ điều tra, cô chỉ cần đợi kết quả, được chứ?”

Ngày hôm đó ông cụ Trình đến công ty tìm cô, Lâm Thế Kiệt đã nghe ngóng rõ được là mặt dây chuyền này quả thực giống với mặt dây chuyền mà ông cụ Trình làm năm đó, chỉ là, lại không phải cái mà ông ấy làm.

Năm đó Giản Thúy Vy bị bắt cóc, một năm sau mới tìm về được. Vốn tưởng rằng mặt dây chuyền đó đã mất, nhưng ngày hôm qua, người phụ nữ năm đó đưa Giản Thúy Vy về đã cầm mặt dây chuyền đó tìm đến tận nơi, nói là năm đó không chú ý, bây giờ mới tìm được, bèn trả vật về cho chủ.

Chuyện này cần phải điều tra.

Lâm Thế Kiệt nhìn vẻ lạc lõng của Giản Nghệ Hân, nhất thời có chút không nhẫn tâm: “Nếu cô tin tôi, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thích đáng.”

Giản Nghệ Hân do dự một lúc, một lúc lâu sau mới nói: “Lâm Thế Kiệt, tôi chỉ muốn có một chân tướng.”

“Hửm?”

“Xuất thân tôi thấp kém, từ nhỏ cũng đã quen với cuộc sống khổ sở, chưa từng có ước muốn làm công chúa Bạch Tuyết gì cả, nhưng tôi chỉ cần một chân tướng.” Giản Nghệ Hân nói, vành mắt cô đỏ ửng. Nhưng lời nói ra lại vô cùng thật lòng.

Từ nhỏ cô và bà nội đã nương tựa vào nhau mà sống, bây giờ bà nội đã qua đời, cô cũng chỉ cô độc một mình trên thế giới này, cô chỉ muốn tìm được người nhà của mình mà thôi!

“Lâm Thế Kiệt, anh sẽ không lừa tôi, đúng chứ?”

Giản Nghệ Hân nhếch miệng, muốn nặn ra nụ cười.

Nhìn nụ cười nhạt của cô, trái tim của Lâm Thế Kiệt như bị thứ gì đó đâm một nhát…

Anh sẽ nói chân tướng với cô sao?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu như, cái giá của chân tướng này rất lớn thì sao.

“Lâm Thế Kiệt, anh sẽ chứ?” Giản Nghệ Hân hỏi lần nữa.

Một lúc lâu sau, Lâm Thế Kiệt mới nói: “Ừm, ngủ đi.” Nói xong, anh đã tắt đèn rồi, như là không muốn để Giản Nghệ Hân nhìn thấy vẻ chần chừ trên gương mặt anh.

Nhưng Giản Nghệ Hân đã thở phào một hơi!

Tốt quá rồi, cô gần như đã cảm nhận được chân tướng càng lúc càng gần với mình…

Một đêm này, Giản Nghệ Hân ngủ rất an giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dây, Lâm Thế Kiệt đã rời giường rồi, chắc là anh lại đi tập luyện, Giản Nghệ Hân duỗi eo, sau khi nói rõ mọi chuyện thì cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, lúc xuống tầng còn ngân nga một khúc hát.

“Dì Liễu, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng mợ chủ!”

Dì Liễu đang cười vui vẻ quét dọn, Giản Nghệ Hân xuống tầng, thấy Lâm Thế Kiệt đang ngồi trên bàn ăn, toàn thân anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao quý, Giản Nghệ Hân kéo ghế ra, như là chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289


Chương 289

“Ừm.”

Tuy Lâm Thế Kiệt đang ăn cơm, nhưng thấy Giản Nghệ Hân hoạt bát như vậy, khóe miệng cũng bất giác hiện lên ý cười.

“Ăn xong thì theo tôi đến công ty.” Lâm Thế Kiệt nói.

“…”

Giản Nghệ Hân cầm Lâmc sữa bò trong tay, bất giác nhíu mày lại, làm như vô ý nói: “Đến công ty làm gì? Tôi đã từ chức rồi.”

“Đi cùng tôi, không được sao?”

“Khụ khụ!”

Giản Nghệ Hân giật mình vì câu nói của Lâm Thế Kiệt, trừng lớn mắt nhìn anh, anh không phát bệnh đấy chứ?

Sao không dưng lại bắt cô đi làm cùng anh chứ.

“Nhưng tôi có việc của mình cần làm.” Giản Nghệ Hân nói.

Lâm Thế Kiệt ăn sáng xong, lịch thiệp lau miệng: “Cô thì có việc gì?”

“Tôi hẹn người ta rồi.”

Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói. Tối qua đã đồng ý với đàn em rồi, hôm nay sẽ đi đến trường đại học của cô ấy, thuận tiện đàn em cũng sẽ giới thiệu cho cô vài người bạn, từ khi đến thành phố S thì Giản Nghệ Hân rất ít khi ra ngoài chơi, thật ra cô cũng thấy rất nhàm chán, bây giờ vừa hay lại là một cơ hội.

“Hẹn với người ta rồi?” Lâm Thế Kiệt đặt đồ ăn trên tay xuống một cách nhẹ nhàng, ngả người ra sau.

Anh ngẩng đầu nhìn Giản Nghệ Hân, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơmi sọc hồng và một chiếc quần đùi jean rách, cô trông trẻ trung như một sinh viên đại học với mái tóc búi cao sau đầu.

Thực là quyến rũ.

Càng ngây thơ trong sáng như vậy càng là làm cho người ta muốn chiếm lấy.

Lâm Thế Kiệt ý thức được suy nghĩ trong đầu nên vội vàng ngừng lại: “Hẹn ai?” Anh lại hỏi tiếp.

Giản Nghệ Hân không có ý định giấu diếm anh nên nói thẳng, Lâm Thế Kiệt suy tư một chút: “Tôi sẽ bảo trợ lý đưa em đi.”

“Anh đừng có làm như vậy!” Giản Nghệ Hân từ chối: “Anh bảo trợ lý đưa tôi đi chẳng phải là đang rêu rao thân phận của tôi cho khắp nơi đều biết sao? Tôi không muốn bị người khác chỉ trỏ.”

Chiếc xe của Lâm Thế Kiệt thực sự quá phô trương, nếu lái xe đến trường chắc chắn sẽ kéo mọi người xúm lại dòm ngó.

Lâm Thế Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra một giải pháp có cũng như không: “Vậy tôi đưa em đi.”

“Phụt….”

Giản Nghệ Hân suýt nữa phun hết sữa mới uống vào ra, mẹ nó, như vậy còn phô trương hơn đấy.

“Lâm Thế Kiệt, lẽ nào anh nhất định phải biến tôi thành đối tượng bị mọi người đàm tiếu sao?” Giản Nghệ Hân vô cùng tức tối.

Cô vừa dứt lời thì vừa lúc dì Liễu đi ngang qua, nghe thấy được liền cười ha ha nói: “Phu nhân, tổng giám đốc đang lo lắng cho cô đó? Mấy cậu sinh viên đại học ai cũng năng động, đẹp trai, cậu chủ sợ cô bị người ta cua đi mất.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290


Chương 290

Giản Nghệ Hân đỏ mặt vì lời nói của dì Liễu, cô xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Lâm Thế Kiệt.

Cảm giác bị trêu ghẹo thế này…

Sao cứ thấy trong lòng vui vui nhỉ?

“Lâm Thế Kiệt, chuyện đó… Tôi đi chơi với một cô gái mà.” Giản Nghệ Hân nở một nụ cười thật tươi. Như thể Lâm Thế Kiệt thật sự lo lắng cô bị người ta cua mất vậy.

Lâm Thế Kiệt không những không tức giận mà còn nói: “Dì Liễu nói đúng, tôi không yên tâm nên sẽ đưa em đi, đi thôi.”

“Này này này….”

Kết quả là, Giản Nghệ Hân chỉ đành phải để cho Lâm Thế Kiệt bắt ngồi vào xe.

Cô hơi xấu hổ, lén quan sát sắc mặt của Lâm Thế Kiệt. Dáng vẻ khi lái xe của anh rất đẹp trai, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy, có điều một người đàn ông như vậy lại thật sự là chồng của cô.

Hai chữ “Ông xã” như có ma lực, Giản Nghệ Hân vừa nghĩ tới, lòng liền đau nhói.

Cô nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên có tiếng cười khe khẽ: “Sao không ngắm nữa?”

“Huh?”

“Muốn ngắm tôi thì cứ ngắm thoải mái đi, tôi không thu phí đâu.”

Giọng nói của Lâm Thế Kiệt lạnh lùng, chứng tỏ tính nam quyến rũ có một không hai của anh, Giản Nghệ Hân đỏ mặt một hồi, khẩy khẩy ngón tay, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi xe sắp chạy đến gần trường học, Giản Nghệ Hân không im lặng được nữa: “Lâm Thế Kiệt, anh….”

“Nói.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh lùng như trước.

Giản Nghệ Hân không thể không quay qua nhìn. Kỳ thật Lâm Thế Kiệt bình thường đã rất bảnh trai rồi, nhìn xa thì mắt mũi miệng nét nào ra nét đó, còn nhìn gần thì từng đường nét rõ ràng như tượng tạc, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, ngay cả lông mày cũng mọc rất thẳng hàng.

Một gương mặt như vậy thật sự khiến người ta không kìm chế được muốn hôn một cái.

Ồ, Giản Nghệ Hân bỗng nhiên nhớ ra lông mi của anh ấy cũng cong vút nữa.

“Có nói không?”

Cảm nhận được ánh mắt của Giản Nghệ Hân nên Lâm Thế Kiệt hỏi. Ánh mắt của cô cứ nhìn anh chằm chặp như thế lại càng khiến anh thấy vui trong lòng.

Cô nhóc này…

“Anh không có người mà mình thích sao?” Giản Nghệ Hân giả vờ thản nhiên hỏi, nhưng trên thực tế lại đang nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thế Kiệt!

Anh đã hai mươi mấy tuổi rồi, phải có người mà mình thích chứ nhỉ?

“Không có.”

“Thật ư?” Giản Nghệ Hân tò mò nhích lại gần Lâm Thế Kiệt: “Sao có thể chứ? Anh đã hai mươi mấy tuổi rồi, lúc còn đi học cũng phải có người mà mình thích chứ?”

“Sao lại không thể?” Lâm Thế Kiệt khẽ cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Không hiểu sao thấy Giản Nghệ Hân cẩn thận, dè dặt lại còn tò mò như vậy, anh lại thấy rất thú vị.

Chiếc xe vẫn chạy êm ru, nhưng Lâm Thế Kiệt đã giảm tốc độ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291


Chương 291

Anh đang hưởng thụ khoản thời gian hiện tại.

“Thì không thể chứ sao nữa… Mọi người cũng có phải là thánh nhân đâu, lúc đi học cũng sẽ có người đẹp, có người học giỏi lại còn có người dịu dàng nữa. Ai cũng đương ở độ tuổi trẻ trung, khờ dại, ai cũng sẽ âm thầm thích một người nào đó…”

“Ồ? Vậy tức là năm xưa em cũng có người mình thích sao?”

“Đúng vậy, khi còn học cấp 2, tôi đã thích một bạn học giỏi nhất lớp chúng tôi, cậu ấy rất cao, lúc ấy chắc cũng phải 1m7, mỗi lần thi đều đứng nhất, lại còn rất dịu dàng, chuyện khiến tôi hạnh phúc nhất đó là ngày nào cậu ấy cũng đến thu bài tập về nhà của tôi.”

Giản Nghệ Hân nói với vẻ thích thú.

Khi còn đi học, cô ấy không được động não cho lắm nên thành tích rất kém cỏi, nhưng anh chàng học giỏi đó thì khác, anh ta giống như trời sinh đã thông minh rồi vậy, chỉ cần giáo viên giảng qua một lần là anh ta có thế thuộc nằm lòng ngày lập tức, hơn nữa bài thi luôn đạt điểm tối đa. Là thần tượng của rất nhiều cô gái trong trường.

Đương nhiên, Giản Nghệ Hân cũng không nằm ngoài số đó.

Cô dường như đang chìm trong hoài niệm về quá khứ, nhưng nụ cười trên khóe miệng Lâm Thế Kiệt thì đã dần đông cứng.

Học giỏi?

Hồi xưa anh cũng là người học giỏi mà!

“Này, sao lại lái sang chuyện của tôi rồi, chúng ta đang nói về anh cơ mà, rốt cuộc anh có hay không? Anh thật sự không có thích thầm cô gái nào sao?” Giản Nghệ Hân ngoài mặt thì đang nhiều chuyện nhưng trong lòng thì tim đang đập rộn ràng.

Một người đàn ông ưu tú như Lâm Thế Kiệt lại giàu từ trong trứng nước thì nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, hâm mộ.

Trong lòng Giản Nghệ Hân cảm thấy có chút chua xót, cô chăm chú quan sát vẻ mặt Lâm Thế Kiệt nhưng chẳng thấy tâm trạng của anh có chút biến đổi gì cả.

“Không có.” Lâm Thế Kiệt nói.

“Chậc, không muốn nói thì bỏ đi.” Giản Nghệ Hân hừ một tiếng, quay ngoắt đầu ra chỗ khác ngắm phong cảnh đang trôi ngược ra sau, ánh mặt trời lúc tám chín giờ sáng ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không che giấu được dáng vẻ tim đập chân run của Giản Nghệ Hân.

Cô có cảm giác, hiện tại mình ngày càng để ý đến Lâm Thế Kiệt hơn.

Tối hôm qua, khi cô nghĩ rằng Lâm Thế Kiệt vì Giản Thúy Vy nên mới gạt mình thì trong lòng đã không được yên rồi, vì vậy cô không kiềm chế được mà tức giận với anh.

Khi xe đến cổng trường, Giản Nghệ Hân sợ bị người ta phát hiện rồi thu hút đám đông vây xem nên đã đặc biệt yêu cầu Lâm Thế Kiệt dừng xe cách cổng trường cả trăm mét, tạm biệt Lâm Thế Kiệt định xuống xe thì Lâm Thế Kiệt đã hạ kính xe nói: “Đợi đã.”

“Còn có chuyện gì sao?” Giản Nghệ Hân nghiêng đầu, giữ chiếc túi nhỏ đeo trước ngực.

Lâm Thế Kiệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi có chút không hài lòng với các ăn mặc của cô nhưng cũng không nói gì mà chỉ hỏi: “Người mà em thích, bây giờ có còn thích nữa không?”

“Hả?”

Giản Nghệ Hân đơ một hồi mới hiểu được ý của Lâm Thế Kiệt cô cười ha ha, khóe mắt cong lên: “Sao có chuyện đó chứ, nếu tôi còn thích cậu ấy thì sao có thể quen Hà Thuyết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292


Chương 292

Cô chỉ là vô thức nhắc đến Hà Thuyết nhưng Lâm Thế Kiệt lại sa sầm mặt.

Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng một cái: “Anh mau đến công ty đi, tôi đi đây.” Nói xong, cô đã chạy biến vào trường.

Lâm Thế Kiệt nhìn theo bóng dáng trẻ trung sôi nổi của Giản Nghệ Hân rồi khởi động xe, rời đi.

Lâm Thế Kiệt đi rồi, Giản Nghệ Hân nhanh chóng tìm được đàn em tên là Trang Hiên, cũng đến từ thành phố A như cô, gia đình cũng thuộc giai cấp trung lưu, hồi cấp ba đã tới đây học nội trú rồi.

Hai người tìm một tiệm cà phê để trò chuyện trong mấy năm qua, Trang Hiên nghiêm chỉnh tham gia kỳ thi đại học, sau khi đậu vào Đại học S thì hiện đang học năm tư, sắp tốt nghiệp rồi.

“Chị Nghệ Hân, chị thật sự gả cho tổng giám đốc Lâm ư? Đó là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc…” Nói đi nói lại, Trang Hiên bỗng chuyển đề tài lên người Giản Nghệ Hân.

Nói thật là cô không tin, nếu Giản Nghệ Hân thật sự gả cho Lâm Thế Kiệt, tại sao còn kiếm chút tiền riêng này?

Giản Nghệ Hân chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà hỏi: “Sao em biết?”

Mặc dù cô từng tham dự buổi họp báo với Lâm Thế Kiệt, nhưng đó cũng chỉ là mấy tin tức tài chính kinh tế, chứ không phải là ai cũng biết.

“Chuyện này à…”

“Là Tào Nguyệt Hằng đúng không?” Giản Nghệ Hân hỏi, thật ra cô đã đoán được rồi, nghe nói Hà Thuyết đã ly hôn với Tào Nguyệt Hằng, thật ra anh ta là người đàn ông nghèo khó nhưng vẫn giữ được mình trong cuộc sống đô thị, ban đầu không dễ gì mới tốt nghiệp, có thể an cư lập nghiệp ở thành phố S, còn có công việc đàng hoàng, theo lý mà nói thì tương lai sẽ tạm ổn.

Nhưng xảy ra chuyện kia đã làm anh ta mất việc, nên anh ta bí quá hóa liều, suýt cưỡng hiếp cô, cũng may nhờ Lâm Thế Kiệt xuất hiện giải quyết chuyện này.

Nhưng sau đó đã mất hết tin tức về Tào Nguyệt Hằng.

Thật ra Giản Nghệ Hân cũng khá hiểu rõ tính cách của Tào Nguyệt Hằng, dù gì hai người cũng là bạn thân nhiều năm, cô ta sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.

“Chị Nghệ Hân, chẳng phải chị biết hết rồi à? Chị Hằng tung tin của chị trong nhóm của chị ấy… thật ra lần này em mời tới chị tới đây là muốn nói với chị một tiếng, bởi vì mấy chuyện này đều không tiện nói ở trên mạng.” Trang Hiên lúng túng gãi đầu, rồi rút điện thoại ra.

Cô biết con người Giản Nghệ Hân, cô không nỡ nhìn chị ấy luôn bị bôi đen, nên mới trượng nghĩa giúp đỡ.

“Chị xem đi, đây là nhóm của tụi em, thật ra có rất nhiều bạn học ở thành phố A tới thành phố S làm việc, nên mọi người luôn liên lạc với nhau, cách đây không lâu chị Hằng đã tung tin đồn ở trong nhóm…”

Trang Hiên đưa điện thoại cho Giản Nghệ Hân, cô chỉ lướt lên đã đọc được rất nhiều lời chửi bới mình của Tào Nguyệt Hằng, mới đầu còn có người biện minh cho cô, nhưng sau đó hình như mọi người đều tin cả rồi.

“Mịch, cảm ơn em, chị biết chuyện này rồi.” Giản Nghệ Hân trả lại điện thoại cho Trang Hiên, cô không muốn vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng của hai người: “Chẳng phải em nói hôm nay sẽ tụ tập nho nhỏ à? Em còn bảo sẽ dẫn chị đi dạo quanh trường mà, chúng ta mau đi thôi.”

“Vâng ạ, chị Nghệ Hân em nói chị hay, phố ăn vặt ở cổng trường tụi em rất ngon đó…”

Hai người uống xong cà phê thì cười hí hửng, rồi đứng dậy định đi dạo một vòng.

Không ai phát hiện ra cặp mắt thù hằn luôn nhìn chằm bọn họ ở phía sau. Tào Nguyệt Hằng thấy Giản Nghệ Hân và Trang Hiên rời đi, thì cũng đứng dậy đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293


Chương 293

Lúc trước ở trong nhóm Trang Hiên đã hỏi có ai làm avatar hoạt hình không, nên cô Lâm ý gửi link messenger của Giản Nghệ Hân cho cô ta, muốn để cô ta đi tìm Giản Nghệ Hân, ai ngờ con nhãi này lại lãng quên chuyện này.

Nhưng cô không biết là do trùng hợp hay ông trời đang giúp cô, mà Giản Nghệ Hân lại chủ động đăng bài nhận việc, quả nhiên lần này Trang Hiên đã cắn câu.

Tào Nguyệt Hằng híp mắt, cơ hội tới rồi, cô sẽ không bỏ lỡ nó.

Lúc Lâm Thế Kiệt tới công ty đã là chín giờ, Chu Loan nhìn thấy anh thì vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc.”

“Chuyện gì khiến cậu gấp gáp như thế?”

Chu Loan đã đi theo Lâm Thế Kiệt khá lâu rồi, nếu không phải chuyện gì cấp bách, anh ta sẽ không biểu hiện như vậy.

“Cậu Thích Phi bỏ trốn rồi.” Chu Loan nói.

Có thể nói chuyện này cực kỳ hóc búa đối với anh, mặc dù Lâm Thích Phi suýt cưỡng hiếp mợ chủ, nhưng dù gì anh ta cũng là máu mủ nhà họ Lâm, nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện thì anh khó mà gánh nổi.

“Cậu phát hiện hồi nào?”

“Hồi sáng nay.”

Chu Loan đáp, sáng nay anh tới công ty đi làm như thường lệ, nhưng vừa chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, thì nhận được cuộc gọi từ bên kia, bảo phát hiện Lâm Thích Phi đã biến mất, nên Chu Loan mới gấp gáp báo cho Lâm Thế Kiệt biết.

Cậu ta đã biến mất…

Ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần sâu thẳm, nhưng không hề có cảm xúc gì đặc biệt, anh vừa đi tới văn phòng vừa căn dặn Chu Loan mấy chuyện khác, đợi anh dặn xong thì người đã đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc: “Cậu đừng làm ầm chuyện này lên mà cứ phái người đi tìm.” Cuối cùng Lâm Thế Kiệt lại bổ sung một câu: “Lâm Thích Phi không ngu đến thế, có lẽ cậu ta sẽ không sao đâu.”

Câu nói này đã khiến Chu Loan yên lòng.

“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay.”

Chu Loan vội vàng đi ra ngoài, giờ Lâm Thế Kiệt mới mở cửa đi vào, rồi bình tĩnh ngồi trong văn phòng giải quyết công việc.

Nhưng trong đầu luôn lóe lên bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Giản Nghệ Hân…

Giờ cô đang làm gì?

Ha.

Anh cũng biết thất thần từ lúc nào?

Lâm Thế Kiệt bận rộn cả buổi sáng, buổi trưa thư ký vào báo cáo, bảo Giản Thúy Vy lại tới. Lâm Thế Kiệt nghe xong thì không khỏi nhíu mày: “Cô nói với cô ta là tôi không có ở đây.”

“Nhưng tổng giám đốc, cô Giản, cô ấy…” Thư ký không nói tiếp nữa, Giản Thúy Vy này không những là chị em tốt của Lâm Hàn Tình, mà còn là cô cả nhà họ Giản, nên bọn họ đâu dám lừa cô ta.

Lâm Thế Kiệt nhéo vùng ở giữa lông mày: “Cô bảo cô ta vào đi.”

Thư ký vội đi ra ngoài.





Giản Nghệ Hân đi dạo một vòng cùng Trang Hiên, ánh mắt đầy khao khát, không ngờ trường Đại học lại đẹp đến thế… Chỗ nào cũng có thể bắt gặp các bạn học đang ôm sách chuẩn bị lên lớp, hoặc cưỡi xe đạp dạo quanh trường, hoặc chơi bóng rổ, bên hồ còn có cặp nam nữ trẻ tuổi đang nói chuyện yêu đương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294


Chương 294

Ai cũng tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.

“Chị Nghệ Hân, chị đang nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Giản Nghệ Hân thu hồi tầm mắt, cô mới thất thần là vì nhìn thấy một người đàn ông bên hồ, luôn cảm thấy người đó hơi quen quen.

Có lẽ là cô đã nhìn nhầm rồi, sao có thể buổi sáng vừa nhắc với Lâm Thế Kiệt, thì buổi chiều đã gặp được rồi.

“Vậy chúng ta mau tới đó thôi, có lẽ giờ bọn họ đều đã tới hết rồi.”

Trang Hiên chẳng hề nghi ngờ, mà kéo Giản Nghệ Hân đi tới điểm hẹn. Mọi người đều mới đi làm hoặc chưa tốt nghiệp, nên chọn tiệm cơm khá bình dân ở cổng Đại học S, ăn xong, không biết ai đã đề nghị đi hát karaoke.

Giản Nghệ Hân vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi lời xúi giục của Trang Hiên, nên đành phải đồng ý.

Phòng bao của KTV rất rộng, Giản Nghệ Hân cũng không nhịn được cầm mic hát, hát xong mọi người đều la ó, cô từ chối mấy câu, đang định đi tới phòng vệ sinh thì cửa phòng bao bỗng mở ra.

“Xin lỗi, tôi tới trễ, trong nhà có chút chuyện.”

“Ngô Triết, cuối cùng cậu cũng tới rồi, chúng tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.”

“Đúng đó, cậu phải tự phạt ba ly.”

“…”

Mọi người trong phòng bao đều ầm ĩ, nhưng Giản Nghệ Hân lại ngẩn người. Đúng lúc người đàn ông trước mặt chính là học sinh giỏi mà cô mới nhắc hồi sáng.

Ngô Triết từng là hot boy trong lớp hồi học cấp hai, là đối tượng thầm yêu của nhiều bạn nữ, giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, phối với quần short kaki, đeo balo đen đứng ở cửa, giống hệt dáng vẻ mấy năm trước.

“Giản Nghệ Hân, cô cũng ở đây à?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hình như Ngô Triết cũng không ngờ lại gặp Giản Nghệ Hân ở đây, nhưng tính cách anh luôn dịu dàng phóng khoáng, nên rất tự nhiên chào hỏi cô: “Nghe nói cô kết hôn rồi, tôi vẫn chưa nói chúc mừng với cô.”

“Cảm ơn, mọi người cứ chơi trước đi, tôi tới phòng vệ sinh một tý.”

Nói không chấn động là giả, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn duy trì nụ cười, rồi tìm cớ rời khỏi phòng bao. Cánh cửa vừa dày vừa nặng ngăn cách tiếng nhạc ầm ĩ, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi đi tới phòng vệ sinh, đợi cô rửa tay xong thì bỗng nhìn thấy Ngô Triết đang đứng ở cửa.

Cô sửng sốt: “Anh đi vệ sinh à? Toilet nam ở bên kia.”

“Không phải, tôi tới tìm cô.”

“Hả? Anh tìm tôi…” Giản Nghệ Hân hơi ngạc nhiên, trên tay cô vẫn còn dính nước, cô hơi lúng túng lau tay, dù gì cũng là người mình từng thích, nên khó tránh khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy anh.

“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”

“Hả? Không thể nói ở đây ư?” Giản Nghệ Hân thắc mắc.

Ngô Triết gãi đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng ấm áp đặc trưng của một chàng trai, hoàn toàn trái ngược với phong cách của Lâm Thế Kiệt.

Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của anh, Giản Nghệ Hân liền đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295


Chương 295

Cô đi sau Ngô Triết, một trước một sau đi ra ngoài, nhưng không ngờ Giản Nghệ Hân nhìn bóng lưng của Ngô Triết, trong đầu lại hiện lên bóng dáng Lâm Thế Kiệt.

Không biết giờ anh đang làm gì…

“Nghệ Hân, mấy năm nay cô sống tốt chứ?” Đến khi ra tới cửa, Ngô Triết mới ngừng lại, hình như lúc nãy anh đã uống rượu trong phòng bao, nên giờ trên người hơi mang mùi rượu, Giản Nghệ Hân vội nói: “Anh đợi một lát!”

Dứt lời, cô đã chạy qua sát vách mua một chai nước lọc ngay, rồi vặn nắp chai đưa cho anh: “Anh uống chút nước đi, anh mới uống rượu không tốt cho cơ thể, nên uống chút nước để pha loãng nồng độ cồn.”

“Phụt!”

Ngô Triết không khỏi bật cười thành tiếng, không ngờ nhiều năm như vậy, Giản Nghệ Hân vẫn rất ngây thơ đáng yêu.

Dù bọn họ đều thay đổi, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn như trước kia.

“Cảm ơn.” Anh uống nước rồi đi cùng Giản Nghệ Hân, trên đường luôn muốn nói gì đó, nhưng đều bị cô ngăn cản nuốt xuống.

Ai dè Lâm Thế Kiệt đã chứng kiến tất cả.

“Anh Thế Kiệt, anh sao thế?” Giản Thúy Vy nở nụ cười xinh đẹp khéo léo, nhìn theo tầm mắt của Lâm Thế Kiệt, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Lâm Thế Kiệt lắc đầu: “Chúng ta vẫn chưa đi tới chỗ mà cô nói à?”

“Sắp tới rồi, cũng gần đây thôi.”

Giản Thúy Vy cười ha hả đáp, cô định ôm cánh tay Lâm Thế Kiệt, nhưng bị anh né tránh không để lại dấu vết, trưa nay cô tới tìm anh, Lâm ý để lộ mặt dây chuyền đeo trên cổ cho anh nhìn thấy, quả nhiên anh đã cắn câu.

Xem ra anh rất để tâm chuyện của Giản Nghệ Hân…

“Anh Thế Kiệt, không bằng chúng ta đi ăn trước đi?” Giản Thúy Vy đề nghị.

Cô nói mình quen một thợ làm mặt dây chuyền, cái lúc trước cô đeo có mấy vết nứt, nên cô đã tìm người thợ này để sửa lại, quả nhiên Lâm Thế Kiệt đã bảo cô dẫn anh đi gặp người thợ đó.

“Không cần đâu, chúng ta đi thôi.” Lâm Thế Kiệt nói.

Lúc nãy ở trong văn phòng, anh đã nhìn thấy mặt dây chuyền ấm áp, tinh xảo trên cổ Giản Thúy Vy, ngoài sợi dây khác với Giản Nghệ Hân, thì quả thật giống nhau như đúc.

Nhưng trên mặt dây chuyền của Giản Thúy Vy có một dấu vết nhỏ.

Sở dĩ anh ra ngoài cùng Giản Thúy Vy đã muốn tìm người thợ này.

Hai người lại đi một quãng nữa, lúc này Giản Thúy Vy mới nói: “Đến rồi, anh Thế Kiệt, là ở chỗ này.”

Dứt lời, Giản Thúy Vy đã đi tới gõ cửa, Lâm Thế Kiệt cất điện thoại vào túi, anh mới gửi tin nhắn cho Chu Loan, bảo anh ta đi theo Giản Nghệ Hân.

Rốt cuộc người phụ nữ này tới trường để tụ tập hay đi hẹn riêng với người yêu cũ?

“Anh Thế Kiệt…”

Giản Thúy Vy lại giục, Lâm Thế Kiệt lặng lẽ cất điện thoại, rồi đi vào trong cùng cô ta. Đây là một căn tứ hợp viện cũ kỹ, có vẻ đã hơi lâu đời rồi, lúc đi vào anh đã chú ý, bên ngoài bày rất nhiều đồ trang trí, xem ra chủ nhân căn nhà này thật sự là một nhân tài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296


Chương 296

“Ồ, cô Giản, sao cô lại tới đây? Mời cô vào, mời cô vào!”

Một người đàn ông trung niên bước ra, vừa nhìn thấy Giản Thúy Vy đã vội chào hỏi, Lâm Thế Kiệt cũng âm thầm quan sát ông ta, người này tầm 40 tuổi, trên người toát ra hơi thở nghệ thuật.

“Cậu này là…”

“Đây là bạn tôi, ông có thể gọi anh ấy là cậu Lâm, anh ấy tới chủ yếu là muốn hỏi ông một chuyện.” Giản Thúy Vy giải thích, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên, ông ta vội pha trà cho anh, cô thấy thế thì nhếch miệng khẽ cười.

Đến khi thấy Lâm Thế Kiệt uống hết tách trà đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thế Kiệt đặt tách trà xuống, lười biếng liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi muốn hỏi ông…”

“…”

Lâm Thế Kiệt còn chưa nói hết, bỗng “xoảng”, tách trà rơi xuống sàn, anh chỉ cảm thấy chóng mặt.

“Anh Thế Kiệt, anh sao thế? Anh Thế Kiệt!…”

Giản Thúy Vy bỗng nhào tới ôm lấy cánh tay anh hỏi han, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy hình như đầu óc hơi choáng váng, đợi tới khi anh phản ứng lại thì người đã hôn mê.

Anh bị bỏ thuốc rồi.

Thấy Lâm Thế Kiệt nhíu chặt mày, nằm nhoài xuống bàn, Giản Thúy Vy thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới buông cánh tay anh ra, vẻ mặt hơi u ám.

Người đàn ông trung niên xoa tay, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cô Giản, lần này tôi đã giúp cô, sau này tôi không thể nào ở lại căn nhà này nữa.”

“Ừm, tôi biết rồi, làm phiền ông rồi.” Giản Thúy Vy cầm tách trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới ung dung lấy tấm chi phiếu trong túi xách đắt tiền ra: “Số tiền này đủ để ông tiêu xài cả đời rồi.”

“Hì hì, vẫn là cô Giản hào phóng.”

Người đàn ông trung niên giơ tấm chi phiếu lên hôn mấy cái, rồi cất vào túi của mình ngay, sống đến độ tuổi này rồi, ông chỉ muốn sống sao cho vui vẻ mà thôi.

Có được khoản tiền này, ông còn lo không tìm được niềm vui ư?

“Tiếp theo ông biết nên làm gì rồi chứ?” Giản Thúy Vy hỏi.

“Tất nhiên là tôi biết rồi, chỉ cần người đàn ông này gạo nấu thành cơm với cô Giản, thì cô Giản còn lo gì nữa?” Người đàn ông trung niên cười hí hửng, dưới ánh nhìn của Giản Thúy Vy, ông ta đỡ Lâm Thế Kiệt ngồi dậy, rồi túm lấy cánh tay anh định kéo vào phòng, cô thấy hành động này của ông ta thì vội nói: “Ông cẩn thận một tý.”

“Được rồi, người đàn ông này là tim gan của cô Giản nên tôi nhất định sẽ cẩn thận.” Người đàn ông trung niên đáp, rồi kéo Lâm Thế Kiệt lên giường, ông vươn tay định cởi cúc áo sơ mi của anh, nhưng bị Giản Thúy Vy ngăn cản.

Giản Thúy Vy xua tay, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ông đi đi, hai tiếng nữa hẵng quay lại.”

“Hì hì, hai tiếng có đủ không?”

Giản Thúy Vy lườm người đàn ông trung niên, ông ta nhất thời sợ sệt xoa tay: “Tôi ra ngoài ngay đây!” Dứt lời, ông còn ân cần đóng cửa giúp Giản Thúy Vy.

Cô cả này đúng là không từ mọi thủ đoạn vì tên tiểu bạch kiểm này.

Tổ tiên ông rất giàu có, cũng thường xuyên làm mấy loại hình mặt ngọc cho người có tiền, nhưng đến đời của ông thì chơi bời lêu lổng, không những thua sạch của cải, thậm chí mới đây còn thua cả căn nhà này. Cũng may Giản Thúy Vy tới tìm ông ta, bằng không không biết chừng nào ông ta bị dân đòi nợ chém chết, phơi thây ngoài đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297


Chương 297

Ông vừa nhận được tiền đã đi ra ngoài tiêu khiển ngay.

“Lâm Thế Kiệt, anh không ngờ tới đúng không…” Giản Thúy Vy cười tự giễu, nhìn Lâm Thế Kiệt đang nằm trên giường, mặc dù anh đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi thở vương giả trên người anh.

Tại sao một người đàn ông như vậy lại trở thành chồng của Giản Nghệ Hân?

Không, anh phải thuộc về cô.

Giản Thúy Vy nhìn Lâm Thế Kiệt đang nằm trên giường, rồi nở nụ cười si mê, một lúc sau, cô mới cởi đồ của mình, váy trắng tuột xuống cẳng chân mềm mịn…

“Anh Thế Kiệt, nếu ông ngoại biết anh ngủ cùng em rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đúng không?”

Giản Thúy Vy duỗi tay sờ mặt Lâm Thế Kiệt, như đang sờ báu vật quý giá nhất.

Ngô Triết kể cho Giản Nghệ Hân rất nhiều chuyện đã trải qua trong mấy năm nay, Giản Nghệ Hân cũng cẩn thận chăm chú lắng nghe, nhìn sườn mặt Ngô Triết, cô hơi thất thần.

Người như Ngô Triết sau này chắc chắn sẽ cưới một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Dịu dàng, hiền lành.

“Nghệ Hân, thật ra tôi…”

Ngô Triết còn chưa nói xong, điện thoại của Giản Nghệ Hân bỗng vang lên. Cô mỉm cười, xin lỗi: “Tôi nghe điện thoại đã nhé!” Dứt lời, Giản Nghệ Hân cầm điện thoại lên đi về phía bên cạnh, tự nhiên là không nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Ngô Triết.

Anh ta đã lấy hết dũng khí, mà lời tỏ tình còn chưa nói ra miệng.

Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cú điện thoại này giống như cọng rơm cứu mạng, nếu còn tiếp tục ở cùng Ngô Triết, cô sợ tim mình sẽ đập loạn lên mất.

“Alo, cô chủ, cô có nhìn thấy tổng giám đốc không? Tổng giám đốc mất tích rồi…”

Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh gấp gáp của Chu Loan.

Mất tích? Một người còn sống sờ sờ đang yên đang lành làm sao có thể mất tích chứ. Giản Nghệ Hân nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chu Loan lo lắng ấn ấn huyệt Thái Dương, kể chuyện vừa xảy ra cho Giản Nghệ Hân nghe, thì ra buổi trưa Giản Thúy Vy đã đến tìm Lâm Thế Kiệt, sau đó không biết hai người nói cái gì, Lâm Thế Kiệt đã đi cùng Giản Thúy Vy ra ngoài. Dọc đường lại gọi điện thoại đến, bảo anh ta chú ý động tĩnh của Giản Nghệ Hân, nhưng mà điểm này anh cũng không nói thẳng.

“Tổng giám đốc nói cô đang ở trường đại học S chơi với bạn, bảo tôi nhớ đi đón cô, nhưng mà một lát sau đã không liên lạc được nữa.” Chu Loan nói.

Nghe Chu Loan nói vậy, Giản Nghệ Hân thấy lòng mình mềm nhũn.

Anh không chỉ tự đưa mình đến, còn muốn để Chu Loan đến đón mình…

Chỉ là: “Làm sao có thể mất tích được? Anh hãy thử gọi lại điện thoại của anh ấy, tôi cũng thử một chút, lát nữa chúng ta liên lạc lại.” Dứt lời, Giản Nghệ Hân cúp điện thoại, rồi lập tức gọi cho Lâm Thế Kiệt, điện thoại kết nối, cô kích động nắm lấy cánh tay của mình, nhưng điện thoại vang lên mấy tiếng như vậy mà không ai nghe.

Làm sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Lâm Thế Kiệt thật sự đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lần này, Giản Nghệ Hân thật có chút hoảng hốt, cô Lâm gắng để bản thân giữ bình tĩnh, Ngô Triết cũng phát hiện: “Nghệ Hân, có chuyện gì thế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298


Chương 298

“Ngô Triết, tôi chợt nhớ ra tôi có chút việc, cậu có thể tự quay về không?”

“Ồ…”

Dứt lời, Giản Nghệ Hân đã lập tức chạy về phía cửa trường học, nhưng lại nhìn thấy xe của Lâm Thế Kiệt ở cửa ra vào. Sao xe của anh lại ở đây?

Giản Nghệ Hân lập tức gọi điện thoại cho Chu Loan, Chu Loan vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang ở công ty, vừa mới định vị điện thoại của tổng giám đốc, tra được vị trí của anh ấy ngay cạnh đại học S, tôi sẽ lập tức chạy tới.”

“Anh hãy gửi ngay vị trí cho tôi, tôi sẽ qua đó trước.”

Giản Nghệ Hân nói xong, Chu Loan đã phát vị trí cho cô, cô mở Google map, theo vị trí trên bản đồ đi đến…

Ngô Triết có chút hụt hẫng đứng ở trên đường cái nườm nượp người qua lại, cười tự giễu một tiếng.

Anh ta chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi, trước đó còn cảm thấy mình và Giản Nghệ Hân rất phù hợp, dù sao bọn họ đều rất nghèo, cũng coi là môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ…

Giản Nghệ Hân đã thay đổi.

“Ngô Triết, cậu còn thất thần làm gì? Giản Nghệ Hân đâu?”

Tào Nguyệt Hằng từ phía sau đi ra, cô ta vừa tận mắt nhìn thấy Giản Nghệ Hân chạy đi, chỉ hận đồ vô dụng Ngô Triết này, từ đầu đã bàn bạc kỹ, chỉ cần anh ta hôn Giản Nghệ Hân để cô ta chụp một tấm ảnh, cô ta sẽ cho Ngô Triết một khoản tiền.

Nào ngờ đợi lúc lâu mà Ngô Triết lại có thể chẳng làm gì cả.

“Tào Nguyệt Hằng, tôi không làm được chuyện này.” Đúng là anh ta rất thiếu tiền, nhưng nếu vì tiền mà làm ra chuyện tổn thương Giản Nghệ Hân thì anh ta cũng không làm được.

Ngô Triết cụp mắt, nhìn máy ảnh DSL trên tay Tào Nguyệt Hằng: “Tôi khuyên cô sau này cũng đừng giở trò gì với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Lâm Thế Kiệt? Lâm Thế Kiệt…”

Cái hẻm nhỏ cũ kỹ hết sức chật hẹp, Giản Nghệ Hân vừa đi theo định vị của điện thoại, vừa gào thét.

Trước kia, khi xem truyền hình cô đã từng nghe nói, rất nhiều người có tiền khó tránh khỏi sẽ bị bắt cóc, cho nên cô thật rất lo lắng cho an toàn của Lâm Thế Kiệt.

“Thưa bác, xin hỏi bác có nhìn thấy một người đàn ông không, nhìn rất đẹp trai, cao chừng hơn một mét tám, nhìn rất lạnh lùng…” Giản Nghệ Hân lo lắng hỏi thăm, bác gái đang ngồi ở cửa ra vào suy nghĩ một chút, bỗng nói: “Chà, có phải mặc vest hay không? Còn có một cô gái đi với cậu ta.”

“Đúng đúng đúng!” Giản Nghệ Hân kích động nói, người mà bác gái nhắc đến chắc là Giản Thúy Vy.

Ai biết bác gái hoài nghi liếc nhìn cô, có chút không chắc chắn: “Cháu gái, lẽ nào cháu tới bắt gian hả?”

“…”

Giản Nghệ Hân bị chẹn họng một chút, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng co rút, còn chưa biết nên nói thế nào thì bác gái bỗng vỗ đùi: “Cháu gái, bác thấy gương mặt cháu rất hiền lành, ông xã này của cháu thế nhưng phải quản gấp, không đến lúc bị người phụ nữ khác đào đi thì cháu có khóc cũng không có nơi để khóc đâu. Để bác đây nói cho cháu biết, nhưng cháu tuyệt đối đừng nói là bác nói…”

Bác gái túm Giản Nghệ Hân lải nhải nói, Giản Nghệ Hân hết sức khó xử, nhưng lại không tiện từ chối, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đúng vậy thưa bác, cháu hiện muốn đi bắt gian, bác hãy mau nói cho cháu đi, bằng không gạo nấu thành cơm rồi.”

Vừa nói, Giản Nghệ Hân vừa làm ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, bác gái tỏ vẻ “bác hiểu”, chỉ cho Giản Nghệ Hân: “Chính là căn nhà đó, bác nhìn thấy bọn họ đi vào đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299


Chương 299

“Dạ.”

Việc này không nên chậm trễ, Giản Nghệ Hân vội cảm ơn bác gái, rồi đi thẳng về phía cánh cửa đang đóng chặt.

Cô gõ cửa, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì…

Trong phòng, Giản Thúy Vy lưu luyến đặt tay lên ngực Lâm Thế Kiệt, cảm thụ được đường vân da thịt anh, cảm thụ được lồng ngực nóng bỏng cách phía dưới áo sơmi, áp mặt vào.

“Anh Thế Kiệt, anh biết không, từ nhỏ khi gặp anh lần đầu tiên, em đã thích anh…”

Giản Thúy Vy cười tự giễu, từ rất nhỏ cô ta đã thích Lâm Thế Kiệt, nhưng mà khi đó cô ta rất sợ uy nghiêm của ông cụ Trình, nên rất ít đi nhà họ Trình. Bây giờ nghĩ lại, cô ta cảm thấy thật hối hận.

“Anh Thế Kiệt, chẳng qua em chỉ quay về muộn một chút, sao anh đã kết hôn rồi?”

Khóe mắt dường như có nước mắt rơi xuống, ngón tay Giản Thúy Vy nắm thật chặt ngực anh, khịt mũi một cái: “Thật mong thời gian cứ như vậy dừng lại.”

Cô ta mệt rồi, cô ta quá mệt rồi.

Ngày ngày sống trong toan tính, sợ thân phận của mình bại lộ, sợ ứng phó người mẹ như quỷ hút máu đáng chết đó, lại phải đóng vai Giản Thúy Vy có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự nhiên hào phóng trước mặt người khác.

Khi nhìn thấy Giản Nghệ Hân đi theo Lâm Thế Kiệt tham dự buội gặp mặt, cô ta gần như ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng mà cô ta chỉ có thể đi tới chào hỏi Giản Nghệ Hân.

Có trời mới biết, cô ta hy vọng người đứng bên cạnh Lâm Thế Kiệt là mình đến nhường nào.

“Anh Thế Kiệt, em rất nhớ anh.”

Giản Thúy Vy ghé vào trên người Lâm Thế Kiệt, dần dần ngủ thiếp đi.

Giản Nghệ Hân cảm thấy bản lĩnh leo tường leo cây mình học được khi còn bé đúng là không hề uổng phí, khi nhảy xuống đất, cô Lâm gắng để mình không phát ra tiếng động.

May mắn căn nhà này là Tứ Hợp Viện từ mấy chục năm trước, nên cô có thể leo tường nhảy vào dễ như trở bàn tay.

Giản Nghệ Hân không biết tình huống bên trong, chỉ có thể lén lút mò tới cạnh cửa sổ, cửa sổ cũng là cửa sổ giấy cũ kỹ, vừa nhìn một cái Giản Nghệ Hân đã thấy rõ tình hình trong phòng.

Một ngọn lửa vô danh lập tức lan ra khỏi lồng ngực.

Cô còn đang lo lắng Lâm Thế Kiệt đã xảy ra chuyện gì?

Thế mà người ta thật đến đây ăn vụng.

Cô đã từng nói không cho anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau chưa? Bọn họ vốn cũng không phải là vợ chồng thật, dù anh thích Giản Thúy Vy thì cũng không cần che giấu như thế mà. Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy mình bị lừa gạt, nếu anh đã thích Giản Thúy Vy, sao còn kết hôn với mình.

Mình là để ngụy trang phải không?

Hay là nói, anh lấy mình để chọc giận Giản Thúy Vy, để Giản Thúy Vy ghen tuông?

“Lâm Thế Kiệt, đồ khốn!”

Giản Nghệ Hân giận dữ mắng một câu, cũng không nhìn tiếp được nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau như bị người ta dùng tay bóp lấy, vành mắt đỏ rực.

“Cô chủ, cô đi đâu thế? Cô tìm được tổng giám đốc chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300


Chương 300

Sau khi cúp điện thoại, Chu Loan lập tức lái xe chạy đến. Đại học S cách tập đoàn Đế Quốc không xa lắm, nên mười phút đã đến, anh ta vừa mới dựa theo định vị tìm được Tứ Hợp Viện này, còn chưa đi vào đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân dường như đã khóc mà đi ra.

“Cô chủ, đã xảy ra chuyện gì thế…” Chu Loan nghi hoặc.

Giản Nghệ Hân lườm anh ta một cái, không tìm được Lâm Thế Kiệt tại sao phải gọi điện thoại cho mình?

Anh ta ngay cả Lâm Thế Kiệt là thật mất tích, bị bắt cóc hay là ra ngoài yêu đương vụng trộm cũng không biết thì làm trợ lý thế nào?

“Tự anh đi xem đi.” Giản Nghệ Hân nghiến răng nói, sau đó đẩy Chu Loan ra, vội vàng chạy ra.

“Chà cháu gái, cháu làm sao thế? Có phải đã nhìn thấy ông xã mình ở cùng người phụ nữ khác nên không chịu được đả kích hay không? Cháu đừng khóc…” Bác gái trông thấy Giản Nghệ Hân tiến vào nhưng lại nhanh chóng khóc lóc chạy ra, vội vàng an ủi.

Thế là Giản Nghệ Hân muốn đi lại bị bác gái già cản lại.

Chu Loan bước vội ba bước thành hai bước đi vào trong phòng, vừa nãy là anh ta phải cứng rắn cạy khóa cửa ra vào, giờ không biết bên trong còn có khóa hay không, nên lực đẩy không khỏi mạnh một chút, nhưng khi anh ta nhìn thấy bóng dáng ở trên giường, lỗ tai lập tức đỏ bừng, vội lấy tay che kín mắt mình.

“A!”

Giản Thúy Vy quá lưu luyến mùi vị trên người Lâm Thế Kiệt, khiến cô ta cảm thấy an tâm, cô ta vừa không kìm lòng được ngủ thiếp đi, giờ nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh lại, thì đã nhìn thấy Chu Loan xông vào, cô ta thét lên thất thanh.

“Khụ khụ khụ… cô Giản, tôi, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

Chu Loan vội vàng định quay người ra ngoài, nhưng mà Lâm Thế Kiệt đã từ từ tỉnh lại.

Anh rất hiếm khi không đề phòng người khác, nhưng đối phương là cháu gái bảo bối của ông cụ Trình, cộng thêm có chút nghi hoặc đối với chuyện mặt dây chuyền, bởi vậy mới trúng kế. Lâm Thế Kiệt mở mắt ra, vừa nhìn thoáng qua, đã hiểu tình hình hiện tại.

“Anh Thế Kiệt, anh, anh đã tỉnh rồi…”

Giản Thúy Vy cũng phát hiện Lâm Thế Kiệt đã tỉnh lại, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã như mưa: “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, uống trà xong thì lập tức xỉu đi, sau khi tỉnh lại…”

Còn lại không cần Giản Thúy Vy nói nữa, đã rõ ràng.

Nếu như Lâm Thế Kiệt còn không rõ ràng thì anh chính là thằng đần.

Lâm Thế Kiệt liếc nhìn Giản Thúy Vy khóc nước mắt như mưa, phát hiện quần áo trên người mình vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm: “Đã xảy ra chuyện gì?” Câu nói này là hỏi Chu Loan đang chuẩn bị rời đi.

Chu Loan nhìn Giản Thúy Vy một chút, rồi đi tới ghé vào tai anh nói mình đã biết hết rồi.

Quần áo trên người Giản Thúy Vy vẫn còn nguyên, cô ta dùng chăn bọc chặt lấy bản thân, giống như là thật sợ bị xúc phạm.

“Tổng giám đốc, anh nói có phải người đó muốn chụp ảnh nude để uy hiếp hai người hay không?” Chu Loan suy đoán.

“Đúng vậy, anh Thế Kiệt, không loại trừ khả năng này, thật xin lỗi… Đều tại em không tốt, em không điều tra rõ ràng nhân phẩm của anh ta đã mang anh tới.” Giản Thúy Vy có vẻ rất tủi thân nói.

Lâm Thế Kiệt đứng dậy: “Thúy Vy, em trước tiên chỉnh trang lại một chút.”

Nói xong, lập tức đi ra khỏi cửa.

Nhìn Lâm Thế Kiệt đã đi ra bên ngoài, còn quay lại khép cửa phòng cho mình, Giản Thúy Vy nghiến chặt răng, đã đến nước này mà anh Thế Kiệt còn chẳng thèm an ủi mình ư?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom