Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261


CHƯƠNG 261

Cô ta hài lòng đóng hộp lại, lấy một tờ chi phiếu từ túi xách ra: “Tờ chi phiếu này đưa cho ông, đừng nói với bất cứ người nào tôi đã tới đây.”

Giản Thúy Vy nói xong liền đứng dậy muốn đi, người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên tiễn cô ta.

“Cô Giản đi thong thả. Sau này có những việc như vậy cô có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào!” Người đàn ông trung niên cầm chi phiếu trong tay, vui cười toe toét.

Giản Nghệ Hân cùng Lâm Thế Kiệt ăn cơm xong, thì định nhắc lại chuyện xưa, nhưng nghĩ tới anh đã giúp mình tìm dây chuyền về, nên cô quyết định tạm thời không đối chọi với anh.

Không bằng cô đi nói thẳng với chị Đan.

“Em đang nghĩ gì đấy?”

Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân vội thu hồi tâm tư: “Không có gì, nếu anh đã ăn xong rồi, vậy chúng ta về thôi.”

Giản Nghệ Hân nở nụ cười thân thiện, nhưng bỗng bị Lâm Thế Kiệt gọi lại.

Giản Nghệ Hân sửng sốt, chờ một đỗi vẫn không nghe thấy Lâm Thế Kiệt nói gì, nên nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

“Em rất ghét trẻ con à?”

Lâm Thế Kiệt cũng không biết tại sao mình bỗng hỏi như thế, nhưng giờ anh cứ nhìn thấy Giản Nghệ Hân là trong đầu lại quanh quẩn hộp thuốc tránh thai.

Anh muốn biết, Giản Nghệ Hân uống thuốc tránh thai là vì không thích trẻ con, hay là… không thích anh.

Sao anh bỗng hỏi thế?

Giản Nghệ Hân chớp mắt: “Tôi thích chứ, trẻ con rất đáng yêu mà, chắc chắn sau này tôi sẽ sinh ra một cô con gái dễ thương, sau đó tôi sẽ mặc cho con bé một chiếc váy đẹp, rồi tự tay chải tóc cho con bé.” Giản Nghệ Hân tưởng tượng. Thật ra cô luôn muốn có một đứa con gái, vì hồi nhỏ gia đình thật sự quá nghèo, đành phải mặc đồ mà người khác không cần, lần nào cô nhìn thấy các cô bé khác mặc váy đẹp, ánh mắt cũng hiện lên tia ngưỡng mộ.

Đợi cô có con rồi, nhất định phải cho con bé những thứ tốt nhất.

Lúc Giản Nghệ Hân nhắc đến con, mắt cô lấp lánh như ánh sao, làm Lâm Thế Kiệt nhìn đến thẫn thờ.

“Em muốn sinh con gái?”

“Đúng vậy, con gái rất dễ thương, con gái là áo bông nhỏ của mẹ, còn con trai thì khác, vì da con trai dày hơn…”

“Sinh con trai mới tốt.” Lâm Thế Kiệt bỗng thốt một câu.

Giản Nghệ Hân nhất thời không vui, cô vừa thu dọn bát đũa vừa phản bác Lâm Thế Kiệt: “Con trai có gì mà tốt, hồi nhỏ con trai cứ nghịch ngợm, bướng bỉnh, rất khó dạy bảo.”

Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân thu dọn bát đũa gọn gàng đâu ra đấy, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, mái tóc đen dài xõa sau vai, rồi xõa xuống theo động tác của cô.

Càng tôn thêm vẻ dịu dàng của cô.

Anh gần như bật thốt: “Em sinh con trai đi, rồi tôi và con trai cùng bảo vệ em.”

“Tôi không…” Giản Nghệ Hân định phản bác, nhưng chợt phản ứng lại Lâm Thế Kiệt mới nói gì? Cô nhất thời ngừng động tác trên tay, cô đã nghe thấy câu gì? Không ngờ Lâm Thế Kiệt lại bảo cô sinh con trai cho anh?

Không ngờ anh còn muốn bảo vệ cô…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262


CHƯƠNG 262

Sắc mặt cô nhất thời đỏ bừng như quả táo, Giản Nghệ Hân mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Lâm Thế Kiệt cũng nhận ra, anh lúng túng ho một tiếng: “Em nghe nhầm rồi.”

“…” Cô hoàn toàn không nghe nhầm được không?

Giản Nghệ Hân nghi ngờ nhìn Lâm Thế Kiệt, anh sợ cô tiếp tục truy hỏi, nên ác ý cáo trạng trước: “Nếu em đã thích trẻ con, tại sao lại uống thứ đó?”

“Hả?”

“Thuốc tránh thai đó.” Lâm Thế Kiệt gần như nghiến răng nói ra câu này.

Người Giản Nghệ Hân bỗng cứng đờ, rồi cười lúng túng: “Cái đó… tôi có thể giải thích.”

“Được, em giải thích đi.” Lâm Thế Kiệt hài lòng nói.

Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc là tại sao Giản Nghệ Hân lại uống thuốc đó, nếu câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng…

Giản Nghệ Hân lén quan sát dáng vẻ Lâm Thế Kiệt, thầm nghĩ mình nhất định phải nói theo ý anh.

Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Là thế này, mấy ngày nay tôi quá mệt mỏi, nếu mang thai trong tình trạng sẽ không được khỏe mạnh…”

Là thế ư?

Rõ ràng Lâm Thế Kiệt không tin, nhưng Giản Nghệ Hân lại mất kiên nhẫn vội khẳng định: “Lâm Thế Kiệt, năng lực của anh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn IQ và EQ đều rất cao đúng không? Nếu tôi có con với anh, vậy chẳng phải đứa bé sẽ là thiên tài à? Nên… tôi nhất định không thể sinh ra một đứa bé yếu ớt, đúng không nào?”

“Ừm…” Hình như cô nói vậy cũng có lý.

Lâm Thế Kiệt được Giản Nghệ Hân khen ngợi thì cực kỳ hưởng thụ.

Cuối cùng Giản Nghệ Hân cũng rút lui an toàn trong những lời khen ngợi không ngớt, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng tổng giám đốc lại, vừa xoay người lại đã suýt đụng Chu Loan, cô thấy anh ta đang che miệng cười.

“Bà chủ, không ngờ cô lại nịnh giỏi như vậy? Miệng lưỡi cô sắc bén như thế, không đi làm bên marketing quả thật rất đáng tiếc…”

“Anh cười đủ chưa?” Giản Nghệ Hân híp mắt lại, dọa Chu Loan lập tức không dám cười nữa.

Giản Nghệ Hân hừ lạnh, rồi xuống lầu ngay, cô phải đi tìm chị Đan để xin nghỉ. Giản Nghệ Hân vừa xuống lầu Hà Ngôn đã sáp tới, đầu tiên là quan sát cô từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghệ Hân, mấy ngày nay cô đi đâu thế? Cô không đi làm làm tôi lo muốn chết…”

Hà Ngôn cũng mới tốt nghiệp không bao lâu, khó lắm mới tìm được người tán gẫu như Giản Nghệ Hân, nên mấy ngày nay cô thật sự nơm nớp lo sợ cho Giản Nghệ Hân.

Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi cảm động, vội an ủi Hà Ngôn, giờ cô ấy mới lau nước mắt ở khóe mắt nói: “Cô không sao là tốt rồi. Chị Đan bảo cô xin nghỉ một tuần, tôi còn tưởng cô bị làm sao rồi, hôm nay cô tới làm việc à?”

“Không phải…” Giản Nghệ Hân nghĩ Hà Ngôn cũng không phải người ngoài, hai người tới phòng trà, rồi cô nói thẳng dự định cho Hà Ngôn nghe, tất nhiên là cô ta ủng hộ cô rồi: “Hay đó, đây chính là cơ hội, cô nhất định đừng bỏ lỡ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263


CHƯƠNG 263

“Ừm.”

Hai cô gái rất vui vẻ, nhưng lại bị chị Đan đang đi tới pha cà phê nghe thấy hết, chị Đan bước ra ngay: “Không được.”

“Chị, chị Đan…”

“Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Giản Nghệ Hân.” Chị Đan liếc nhìn Hà Ngôn, lạnh lùng nói.

Thật ra Hà Ngôn hơi sợ chị Đan, nhưng cô cũng lo cho Giản Nghệ Hân, đến khi cô ấy an ủi cô bảo không sao đâu, Hà Ngôn mới rời đi. Hà Ngôn vừa đi, chị Đan đã giận dữ đặt ly cà phê xuống quầy bar: “Giản Nghệ Hân, cô xem đây là nơi nào hả? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”

“Chị Đan, tôi không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.” Giản Nghệ Hân không biết tại sao chị Đan lại nổi giận, nhưng cô chưa làm được một tháng đã muốn từ chức, quả thật là vấn đề của cô: “Hôm nay tô tới đây là để xin từ chức với chị.”

“Tôi nói rồi, tôi không cho phép!” Chị Đan cứng rắn nói: “Đây không phải là nơi cô có thể làm xằng làm bậy.”

“…” Nhìn gương mặt đầy giận dữ của chị Đan, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy đau hết cả đầu: “Chị Đan, chẳng phải chị ghét tôi tay chân vụng về à? Huống hồ tôi ở đây cũng không mang tới lợi ích gì cho công ty và bộ phận, có lẽ tôi xin từ chức là một công đôi việc với chị.”

Từng lý luận của Giản Nghệ Hân khiến sắc mặt chị Đan dần thay đổi. Cô biết miệng lưỡi cô ấy sắc bén, nhưng không ngờ ngay cả mình cũng hơi không đỡ nổi.

“Tôi nói rồi, không được.”

“Chị Đan, chẳng lẽ chị muốn ép tôi đi theo trình tự pháp lý sao? Giờ tôi vẫn ở trong thời gian thử việc, nếu tôi xin từ chức trước ba ngày thì có thể rời khỏi công ty.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói.

Cô chỉ muốn theo đuổi ước mơ của mình.

“Nếu chị không đồng ý, giờ tôi sẽ đi in đơn xin từ chức rồi mang tới cho chị.” Giản Nghệ Hân mỉm cười, cô nhất định phải từ chức, lần này cô sẽ không từ bỏ.

“Giản Nghệ Hân!”

Chị Đan hoàn toàn không ngờ Giản Nghệ Hân lại cứng rắn như vậy, cảm thấy hơi nhức đầu, nói: “Sao cô lại muốn từ chức? Cô là vợ tổng giám đốc, huống hồ đãi ngộ của tập đoàn Đế Quốc tốt như vậy, cô còn có thể tìm được công việc tốt hơn nơi này ư?” Mặc dù Giản Nghệ Hân đã có Lâm Thế Kiệt ở bên rồi, nên chẳng hề sợ thiếu tiền.

Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, chị Đan có thể phát hiện Giản Nghệ Hân không phải là người dựa dẫm vào đàn ông, mà tính cách cô ấy cực kỳ độc lập, mạnh mẽ.

“Nếu là vì chuyện tôi không bảo vệ cô trong vụ ăn cắp lần trước, thì cho tôi xin lỗi.” Chuyện đó đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là hiểu lầm.

Giờ nhân viên liên quan đến vụ án đều đã bị công ty sa thải, sao Giản Nghệ Hân vẫn Lâm chấp như vậy?

Chị Đan cũng bị khó xử rồi.

“Không phải là vì chuyện đó.” Giản Nghệ Hân quyết định không giấu chị Đan nữa: “Chỉ là tôi không thích công việc này mà thôi, giờ tôi đã tìm được công việc mà mình muốn làm rồi.”

“…” Trong lòng chị Đan không khỏi khinh thường.

Đường đường là vợ tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, có thể ở nhà chơi bài chăm hoa, sống như bà hoàng, nhưng Giản Nghệ Hân ở trước mặt lại nói cô ấy đã tìm được công việc mình thích rồi.

Có công việc nào đáng để thích không?

Ước mơ của bọn cô là không phải đi làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264


CHƯƠNG 264

Chị Đan thật sự khuyên không nổi, đợi Giản Nghệ Hân đi rồi, cô đành phải gọi cho Lâm Thế Kiệt, để nói rõ tình huống. Cúp máy xong, sắc mặt anh đã tái mét.

Anh đã nhắc đi nhắc lại mấy lần, không cho phép Giản Nghệ Hân đi tìm Mộ Long, nhưng cô không nghe.

“Tổng giám đốc, giờ chúng ta phải làm thế nào?” Chị Đan hỏi.

Nghe thấy giọng nói hơi sốt sắng ở đầu bên kia, Lâm Thế Kiệt mới nghiến răng nói: “Cô cứ để cô ấy đi đi…”

Chết tiệt…

Lâm Thế Kiệt híp mắt, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ngay cả Chu Loan vừa mới đi vào cũng bị dọa sợ, Lâm Thế Kiệt lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu có chuyện gì?”

“À, tổng giám đốc, ông cụ Trình đến rồi.”

“Cái gì?”

“Ông ấy đang ở phòng tiếp khách…” Chu Loan lúng túng nói. Thật ra anh hơi sợ ông cụ Trình, dù gì trông ông ta cũng rất nghiêm túc.

Lâm Thế Kiệt hơi nghi ngờ, không biết thầy mình tới đây để làm gì?

Chẳng phải bọn họ mới gặp mặt hôm qua ư?

Nhưng anh cũng không được thất lễ với thầy mình, mà vội đứng dậy kéo ghế bảo Chu Loan mời người vào đây. Ông cụ Trình từ tốn đi vào văn phòng của Lâm Thế Kiệt, vừa mở cửa ra đã thấy cách trang trí trong phòng rất đơn giản, nhưng lại toát ra vẻ đắt đỏ.

Ông gật đầu, tìm một vị trí để ngồi xuống: “Thế Kiệt, thầy tới đây có làm phiền con không?”

“Không ạ, sao lại phiền cơ chứ.” Lâm Thế Kiệt dặn Chu Loan pha trà cho ông cụ Trình.

Ông cụ Trình chẳng để tâm đến mấy nghi thức xã giao này.

Chu Loan rời đi, ông cụ Trình mới nghiêm túc nói: “Thế Kiệt, thầy có mấy lời muốn nói thẳng với con.”

“Thầy cứ nói đi ạ.”

Ông cụ Trình vuốt nhẹ tách trà, ngẫm nghĩ rồi híp đôi mắt đục ngầu lại, lúc này mới nhìn Lâm Thế Kiệt nói: “Con có thể cho thầy xem mặt dây chuyền ngọc mà con nhắc tới không?”

Chắc chắn Lâm Thế Kiệt sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện mặt dây chuyền ngọc, con người ông cụ Trình khá nhạy cảm, nên mới đến tìm anh để xác nhận.

Lúc này, Giản Nghệ Hân đã đưa đơn từ chức cho chị Đan, thủ tục của tập đoàn Đế Quốc rất dễ làm, cộng thêm cô là vợ Lâm Thế Kiệt, ngoài chị Đan làm theo chỉ thị, thì mấy người khác đều khiếp sợ khi nghe thấy tên cô, nên cô giải quyết rất nhanh.

Hai tiếng sau, Giản Nghệ Hân đã lấy được giấy chứng nhận thôi việc, cô hài lòng cất nó vào túi xách của mình, rồi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Đế Quốc, gọi cho Mộ Long: “Tôi đã làm xong rồi, lúc nào cũng có thể tới tìm anh.”

“… Hả? Cô đang ở đâu?”

Mộ Long hơi bất ngờ, thầm nghĩ sao người đàn ông mạnh mẽ như Lâm Thế Kiệt, lại đồng ý cho Giản Nghệ Hân tới làm việc cho mình, nhưng nghĩ quả thật cô không giống với người khác, nói không chừng trên đời này chẳng có chuyện nào cô làm không được. Thế là anh đẩy người đẹp đang tựa vào người mình ra, rồi nói với đầu dây bên kia: “Cô cứ đợi đó, tôi sẽ qua ngay.”

“Long…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265


CHƯƠNG 265

Mộ Long đẩy người phụ nữ trên người mình ra, cô ta lảo đảo, rồi ánh mắt mang theo sóng điện hơi ai oán nhìn Mộ Long, nhưng lại không dám bò lên nữa.

Mộ Long ôm lấy cô ta rồi hôn lên trán, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc lòng người: “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, hẹn em lần sau.”

Dứt lời, anh ta đã cầm áo khoác trên sofa lên, rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài,

Mộ Long không phải là lãng tử tình trường, nhưng anh ta là mẫu người đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng là còn biết nghệ thuật, tất nhiên sẽ có khá nhiều phụ nữ nhào vào lòng anh ta.

Mộ Long cũng không từ chối ai cả.

Anh vừa lái Ferrari màu xanh da trời tới cửa chính tập đoàn Đế Quốc, đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân, hình như cô đã đợi anh đến mức hơi nhàm chán, nên đi qua đi lại trên bồn hoa bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng đến đầu gối, tóc xõa hết sau vai, chân mang giày vải đế thấp, trông cứ như sinh viên mới tốt nghiệp.

“Haizz! Mộ Long, chừng nào anh tới…” Giản Nghệ Hân phát hiện ra anh thì nhảy xuống bồn hoa ngay, từ từ nhoẻn miệng cười, mắt như ẩn chứa vô số ngôi sao nhỏ, cô chạy về phía Mộ Long, anh vô thức giang tay ra, đến khi anh nhận ra mình đang làm gì, thì vội lúng túng sờ mũi.

“Cô luôn đợi ở đây à?”

“Đúng vậy, chẳng phải anh bảo tôi đợi ở đây à?” Giản Nghệ Hân cười đáp: “Tôi sợ anh tìm không được, tôi đã lấy được giấy chứng nhận thôi việc rồi, chúng ta mau tới chỗ của anh thôi.”

Giản Nghệ Hân cười híp mắt.

Theo cô thấy, có thể dốc sức chuyện mình yêu thích nhất sẽ cực kỳ hạnh phúc. Mộ Long gật đầu, gần như vô thức vươn tay xoa đầu Giản Nghệ Hân.

“Này, anh đừng chạm vào đầu tôi, sẽ làm rối tóc đấy.”

Giản Nghệ Hân bất mãn bĩu môi, nhìn từ xa, vẻ mặt của hai người cực kỳ mờ ám, như cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết, ngay cả ông Trình vừa đi ra cửa cũng bị thu hút: “Thế Kiệt, con đừng tiễn nữa, mau vào trong đi. Ha ha, giờ người trẻ tụi con cứ thân mật như vậy ở nơi đông người, thật là…”

Dứt lời, ông nhìn Mộ Long và Giản Nghệ Hân đang đứng ở cửa tập đoàn Đế Quốc, ông không nhận ra hai người, ngược lại còn tưởng là cặp đôi đang yêu nhau, Lâm Thế Kiệt nhìn theo tầm mắt của ông, nhưng vừa nhìn lướt qua đã biến sắc.

“Ơ? Sao người này giống…”

“Là vợ con.” Lâm Thế Kiệt gần như nghiến răng nói ra câu này, rồi anh sải bước đi qua đó.

Vợ ư?

Ông cụ Trình buồn bực, ông vẫn chưa nhận ra Giản Nghệ Hân, nhưng lại nhận ra tên nhóc Mộ Long đó.

Lâm Thế Kiệt đi về phía hai người, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn không hề hay biết: “Mộ Long, anh còn chưa nói phòng làm việc của chúng ta ở đâu đâu đấy?”

Hiện cô đang hoàn toàn đắm chìm vào khát khao đối với công việc mới, nở nụ cười ngọt ngào.

Mộ Long chớp chớp mắt, vì Giản Nghệ Hân đưa lưng về phía Lâm Thế Kiệt, nên cô căn bản không hề nhìn thấy Lâm Thế Kiệt, nhưng Mộ Long lại nhìn thấy, anh ta Lâm ý thân mật đặt ngón tay lên vai cô: “Em sốt ruột gì chứ? Tóm lại tôi sẽ không bạc đãi em.”

“Thật ư? Xì… tôi không thèm tin anh, nhưng nếu như đã lên thuyền giặc của anh, tạm thời tôi chỉ có thể…”

Còn đang nói, Giản Nghệ Hân chợt cảm thấy không khí quanh người lạnh đi, cô không khỏi ôm chặt cánh tay mình, sắc mặt Lâm Thế Kiệt đã u ám đến gần như có thể chảy ra nước, Mộ Long lại dám trắng trợn tán tỉnh cô trước mặt anh Thế Kiệt?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266


CHƯƠNG 266

Hơn nữa, cái gì gọi là lên phải thuyền giặc?

Giản Nghệ Hân, em đang ngoại tình lộ liễu phải không?

“Mộ Long, anh có cảm thấy tự nhiên có vẻ lạnh không? Rõ ràng đang là mùa hè, sao tự nhiên lại lạnh như thế nhỉ, có phải trời sắp mưa không…” Giản Nghệ Hân nhíu mày lại.

Cô hoàn toàn không ngờ Lâm Thế Kiệt đang bên cạnh mình, bởi vì trong ý thức của cô, Lâm Thế Kiệt rất bận rộn, không có việc sẽ không ra ngoài tản bộ, thế nhưng cô làm sao biết, để bày tỏ lòng kính trọng nên Lâm Thế Kiệt đã tiễn ông cụ Trình ra ngoài, mới có thể gặp phải cảnh này.

“Có thể là vậy.” Mộ Long trả lời lập lờ nước đôi.

“Vậy chúng ta đi nhanh đi, tôi sắp đói chết rồi, để ăn mừng tôi nghỉ việc thành công, bây giờ chúng ta đi…” Giản Nghệ Hân suy tư, dù sao sắp bước vào cuộc sống mới, tất cả sự phấn chấn của cô đều viết ở trên mặt.

Dứt lời, Giản Nghệ Hân lập tức muốn kéo Mộ Long đi, tất cả dáng vẻ thân mật của hai người đều rơi vào trong mắt Lâm Thế Kiệt.

Nhất là, Giản Nghệ Hân lại còn đưa tay túm cánh tay Mộ Long, bọn họ mới quen nhau được bao lâu mà đã thân mật như vậy chứ? Cô còn chưa từng làm động tác này với mình đâu.

Lâm Thế Kiệt đã đứng ở chỗ này ba phút, nhưng mà Giản Nghệ Hân chưa hề có dấu hiệu nhận ra anh.

Điều này khiến anh càng thêm u ám.

Vẫn là ông cụ Trình cảm thấy tình hình càng ngày càng có gì đó không đúng, vội đi tới nói: “Chà, đây không phải Mộ Long sao? Thằng nhóc cháu ở đây làm gì thế?”

“Ông già!” Thật ra, Mộ Long đã trông thấy ông cụ Trình từ vừa nãy rồi, nhưng anh ta Lâm ý im lặng, chính là muốn khiến Lâm Thế Kiệt tức giận.

Lần này, Mộ Long buông Giản Nghệ Hân ra, lập tức đi tới trước mặt ông cụ Trình, khoác tay lên vai ông: “Ông già, sao ông lại ra ngoài này?”

Mộ Long là học trò của ông cụ Trình, nhưng vì tính cách của anh ta, nên giữa anh ta và ông cụ Trình không hề nghiêm túc gò bó như Lâm Thế Kiệt, mà hết sức tự nhiên.

Dù trước kia ông cụ Trình cũng từng phản ứng, nhưng Mộ Long không đổi được, nên ông ta đành mặc kệ anh ta, ai bảo đứa bé này thiên phú cao chứ.

Nhất thời, bốn người cứ như vậy ở cổng tập đoàn Đế Quốc nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.

Mộ Long bá vai ông cụ Trình nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân.

Giờ đây, Giản Nghệ Hân mới trông thấy Lâm Thế Kiệt đứng ở sau lưng mình, chẳng phải… tất cả những lời vừa nói đều bị anh nghe thấy hết rồi sao? Cô lập tức cảm thấy hơi nhụt chí, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.

“Giản Nghệ Hân, em đang làm gì ở đây?” Âm thanh Lâm Thế Kiệt giống như phủ một tầng sương lạnh.

Anh đã biết được chuyện Giản Nghệ Hân xin nghỉ việc từ chỗ chị Đan, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho anh biết một tiếng, người làm chồng như anh có phải có chút thất bại hay không?

“Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao, em đang nói chuyện với Mộ Long.” Giản Nghệ Hân vô tội nói.

“Em biết, anh không phải hỏi cái này.” Lâm Thế Kiệt híp mắt lại, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi. Tất nhiên, Giản Nghệ Hân không muốn chạm vào vảy ngược của anh, đắc tội Lâm Thế Kiệt không có lợi gì cho cô cả.

“Em xin nghỉ việc rồi.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh giải thích: “Em cảm thấy công việc ở tập đoàn Đế Quốc không thích hợp với em, nên bây giờ em đã quyết định sẽ làm việc cùng Mộ Long rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 267


CHƯƠNG 267

“Giản Nghệ Hân, em biết mình đang nói gì không?”

Sự tức giận của Lâm Thế Kiệt đã bốc cao ngút trời, đôi mắt biến đổi liên tục, nhìn cô chằm chằm.

Giản Nghệ Hân không khỏi rùng mình một cái, nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung nở nụ cười, cô đương nhiên biết mình đang làm cái gì, cô chỉ không làm theo kịch bản Lâm Thế Kiệt cho mình mà thôi: “Lâm Thế Kiệt, anh không cảm nhận được niềm vui của em sao? Vợ anh sắp được làm công việc mình thích rồi.”

Câu “vợ” của cô khiến Lâm Thế Kiệt hơi sửng sốt.

Dường như có cảm giác khác thường bắt đầu lan ra ở trong lòng… đúng vậy, Giản Nghệ Hân là vợ anh, vợ chồng vốn bình đẳng, sao anh lại có thể hạn chế tự do của cô chứ.

Nhưng mà: “Nếu như vợ anh rời khỏi anh để như chim liền cánh như cây liền cành với người đàn ông khác thì anh không đồng ý.”

“…”

Như chim liền cánh, như cây liền cành?

Nụ cười nơi khóe miệng của Giản Nghệ Hân cứng lại, cô không hiểu lắm tại sao Lâm Thế Kiệt cứ bám lấy điều này, không để cho mình và Mộ Long ở cùng nhau, chẳng lẽ anh ghen ư?

“Lâm Thế Kiệt, không phải anh đang ghen chứ?”

“Không đời nào! Ha ha, tại sao anh phải ghen chứ?”

“Vậy anh đỏ mặt làm gì?”

Giản Nghệ Hân giống như phát hiện đại lục mới, chăm chú quan sát Lâm Thế Kiệt một lượt, Lâm Thế Kiệt không nhịn được đẩy cô ra, Giản Nghệ Hân không lường trước được động tác của anh, ánh mắt lóe lên vẻ tổn thương, nhanh chóng được Mộ Long ôm lấy, Mộ Long nhìn bọn họ, sắc mặt cũng không được tốt lắm: “Chúng tôi còn có việc, tạm thời đi trước. Ông già, ngày khác gặp nhé.”

Nói xong, Mộ Long không nói gì, nắm lấy Giản Nghệ Hân định đi ngay.

“Giản Nghệ Hân, em đứng lại đó cho anh.”

Âm thanh của Lâm Thế Kiệt từ phía sau truyền đến, khiến Giản Nghệ Hân hơi do dự.

Mấy ngày nay, Lâm Thế Kiệt luôn trong nóng ngoài lạnh, dù anh không nói, nhưng cô gần như có thể cảm nhận được anh quan tâm mình. Huống hồ, buổi sáng Lâm Thế Kiệt mới giúp mình, khiến Lâm Hàn Tình xin lỗi, bây giờ cô…

Ngay khi Giản Nghệ Hân còn đang do dự, Mộ Long đã mở miệng: “Giản Nghệ Hân, em muốn cả đời cầm tù bên cạnh người đàn ông này, từ bỏ lý tưởng của em sao?”

Không, không muốn!

Gần như trong giây phút ngây người này, Giản Nghệ Hân đã bị mang đi.

Lâm Thế Kiệt nhìn chiếc Ferrari vênh váo vội vã rời đi, ánh mắt như muốn hủy diệt cái gì đó. Bóng lưng cao lớn đứng trước cửa tòa cao ốc có vẻ có chút tịch mịch.

Ông cụ Trình đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Thế Kiệt: “Thế Kiệt, tôi thấy cậu rất thích cô bé đó.”

Thích ư?

Lâm Thế Kiệt thu hồi ánh mắt, nhìn thấy ánh mắt ông cụ Trình, môi anh hơi mấp máy, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Có lẽ, anh cũng quan tâm Giản Nghệ Hân.

“Thầy…”

“Được rồi, ông già này không nhúng tay vào chuyện của đám trẻ các cậu.” Ông cụ Trình cười nói: “Chuyện mà tôi giao cho cậu, cậu đừng quên nhé. Nghe cậu miêu tả, mặt dây chuyền kia rất có thể có liên quan đến cháu gái của tôi… Cậu hãy để ý giúp tôi một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 268


CHƯƠNG 268

Sau khi bị Mộ Long mang đi, Giản Nghệ Hân có chút không yên lòng, hai người chỉ ăn cơm, rồi Mộ Long đưa cô về.

Khi Giản Nghệ Hân trở về, biệt thự vẫn chưa bật đèn, lẽ nào Lâm Thế Kiệt còn chưa trở lại?

Dù thỉnh thoảng anh rất bận, nhưng đến nay, anh chưa từng đi qua đêm không về.

“Cô chủ, sao cô về muộn như vậy? Trong phòng bếp vẫn còn bữa ăn khuya, cô có muốn ăn chút hay không…” Dì Liễu vừa nói vừa quan sát phía sau Giản Nghệ Hân, nhưng không nhìn thấy người trong tưởng tượng, lại dừng mắt trên người cô: “Đã trễ thế này mà sao cậu chủ và cô không cùng trở về?”

“À… anh ấy, anh ấy còn bận việc.”

Giản Nghệ Hân không muốn nói chuyện công việc cho dì Liễu, sợ bà lo lắng: “Tôi đã ăn rồi, về nghỉ ngơi trước.”

Nói xong thì vội vã chạy đi.

Dì Liễu nhìn theo bóng lưng Giản Nghệ Hân có chút buồn bực: “Hở? Sao cô chủ lại chạy nhanh như vậy…”

Bên này, Giản Nghệ Hân trên giường trằn trọc khó ngủ.

Bên kia, vốn là khu vực tiêu tiền lớn nhất thành phố, đang ca múa mừng cảnh thái bình, dù phòng VIP đóng cửa, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc heavy metal ồn ào náo nhiệt.

Mấy cúc ở cổ áo Lâm Thế Kiệt đã cởi, tóc mái rũ xuống trán toát lên vẻ phóng túng không bị trói buộc và tùy tiện. Anh không ngồi trên ghế sô pha, mà lại nửa ngồi trên sàn nhà trải thảm nhung dê, một chân co, một chân duỗi thẳng tắp, một cánh tay uể oải vắt lên đầu gối.

Nhưng mới chừng hai mươi phút, mà trên bàn trà đã có năm sáu vỏ chai rượu rồi.

“Này, Lâm Thế Kiệt, tôi nói này, cậu gọi tôi tới không phải là xem cậu mua say đấy chứ?” Một người đàn ông khác mặc âu phục màu trắng, cũng đã cởi áo khoác, tao nhã cao quý, nhưng lại cỏ vẻ trầm tĩnh.

Nghe vậy, lông mày Lâm Thế Kiệt giật giật, dường như vô cùng bất mãn với sự ầm ĩ của anh ta: “Câm miệng.”

“…” Cậu bị bệnh hả?

Khóe môi lạnh nhạt của Thẩm Quan Lâm mím thành một đường, rất không hài lòng với thái độ của Lâm Thế Kiệt. Ngày ngày anh ta đều bận tối mắt tối mũi, thế mà lần nào cũng bị Lâm Thế Kiệt gọi điện thoại kêu tới, gọi đến thì gọi đến thôi, nhưng người này còn cứ uống rượu giải sầu, thật chẳng thú vị gì cả.

“Tôi nói này, chẳng lẽ cậu bị em gái nào bỏ rơi, nên mới kéo tôi đến mua say hả?”

Thẩm Quan Lâm đạp giày da của anh một đạp, Lâm Thế Kiệt lập tức thưởng cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng: “Tôi giống như người sẽ bị bỏ rơi sao?”

“Không giống… nhưng cũng không loại trừ khả năng này mà.”

Khi Thẩm Quan Lâm định nhân cơ hội giễu cợt mấy câu, thì điện thoại Lâm Thế Kiệt vang lên, anh chỉ liếc nhìn cũng không muốn nhận, Thẩm Quan Lâm liếc điện thoại, thấy màn hình báo là ba Lâm Thế Kiệt: “Này, sao không nghe điện thoại?”

Lâm Thế Kiệt nghe thấy điện thoại vang lên thì hơi bất ngờ, nghĩ thầm chẳng lẽ là Giản Nghệ Hân biết mình không về nhà nên mới gọi điện hòa giải?

Nhưng anh cũng không muốn tha thứ cho cô nhanh như vậy, nên anh định để thế một lúc mới nghe, nhưng mà Thẩm Quan Lâm đã nghe và ném cho anh, anh mới nhận ra là điện thoại của ba mình gọi tới.

“Thế Kiệt, giữa em gái con và nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì? Con hãy lập tức quay về đây cho ba.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 269


CHƯƠNG 269

Đầu điện thoại kia vang lên âm thanh giận dữ của Lâm Chúc Khanh, bình thường Lâm Chúc Khanh không bao giờ xen vào những chuyện như này, nhưng Lâm Thế Kiệt nhạy cảm nghe thấy âm thanh của mẹ kế của anh đang ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, chắc Lâm Hàn Tình lại khóc lóc kể lể rồi.

“Ba, con đang bàn công việc, con cúp máy đây.”

Bây giờ, Lâm Thế Kiệt căn bản không có tâm trạng mà đối phó bọn họ, nên anh lập tức cúp điện thoại, nghe vậy Thẩm Quan Lâm tặc lưỡi hai tiếng: “Ba cậu à, ông ấy hỏi chuyện giữa em gái cậu và nhà họ Thẩm sao?”

“Ừm.”

“Chà … cậu cứ yên tâm đi, nhà tôi đã sớm không ưa thằng nhãi Thẩm Quân đó rồi, nó chẳng qua chỉ là con ngoài giá thú, lại còn dám dùng tên tuổi nhà họ Thẩm ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lần này xem như nó không may, đụng phải cái cây to là cậu.”

Thẩm Quan Lâm nói. Thẩm Quân là em cùng cha khác mẹ của anh ta, mà anh ta vô cùng ghét bỏ người em này, chẳng những không kế thừa được những ưu điểm của huyết thống nhà họ Thẩm mà còn thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện thị phi.

Thẩm Quan Lâm và Lâm Thế Kiệt thì lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, bởi hai nhà đều là gia tộc có tiếng tăm ở thành phố S, nên quan hệ của hai người càng thân thiết.

Lâm Thế Kiệt không có tâm trạng thảo luận xuất thân của Thẩm Quân, anh nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, nhưng trong lòng lại nghĩ Giản Nghệ Hân, người phụ nữ đáng chết này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi tới.

“Này, Lâm Thế Kiệt, tôi nói cậu mà cậu không nghe à? Đi đi đi, đi ra ngoài chơi với tôi.”

Thẩm Quan Lâm kéo tay áo Lâm Thế Kiệt dắt ra phía ngoài, anh ta chạy đến hộp đêm kiểu này cũng không phải để xem Lâm Thế Kiệt uống say, dù có không thể ngủ với em gái nào đó thì cũng phải lấy được mấy phương thức liên lạc chứ.

Dứt lời, anh ta đã túm Lâm Thế Kiệt ra ngoài. Dáng người và tướng mạo hai người đều nổi bật nhất ở hộp đêm, chỉ một lát đã bị một đám phụ nữ vây lấy.

“Anh chàng đẹp trai, sao lại một mình uống rượu giải sầu ở đây thế? Tôi uống cùng anh một ly nhé.”

“Chàng trai, bộ quần áo trên người anh là loại đặt may riêng phải không? Chất lượng rất tốt, sao trước kia chưa từng nhìn thấy anh nhỉ…”

“…”

Lập tức có cô gái to gan áp vào người Lâm Thế Kiệt, mùi nước hoa gay mũi không ngừng len lỏi lỗ mũi anh, Lâm Thế Kiệt chợt nhớ tới Giản Nghệ Hân.

Trên người cô luôn toát ra mùi thơm như có như không, nhưng mà mùi thơm trên người cô nhàn nhạt, giống như mùi dầu gội hoặc xà bông.

“Anh chàng đẹp trai, lại đây uống một ly… ”

“Cút.”

Cô gái đặt tay trên mặt Lâm Thế Kiệt, lúc này, anh gần như đã say xỉn, nhất thời không hề né tránh, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, anh lập tức túm cổ tay cô ta hất ra, khiến cô ta đau đến khóc thét lên, Lâm Thế Kiệt lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế.

Anh ghét cảm giác người khác chạm vào.

Càng ghét thể loại phụ nữ tiếp cận mình như vậy.

Sau khi đẩy mạnh cô ta ra, Lâm Thế Kiệt lập tức đắc ý rời đi…

Lúc này, Thẩm Quan Lâm đã sớm dựa vào kỹ thuật tán gái xuất sắc mình mà đang chơi đùa với cô gái khác, không hề chú ý tới sự biến mất của Lâm Thế Kiệt.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 270


CHƯƠNG 270

Anh hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, lần này cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bởi vì Lâm Thế Kiệt phát hiện, trước mặt Giản Nghệ Hân, sự tự chủ anh luôn lấy làm kiêu ngạo lại có thể trở nên yếu ớt đến như vậy, tại sao chứ?

Anh không muốn tin.

“Anh, anh hãy nhìn người phía trước kia, chúng ta cần lên hay không?”

“Cậu ngốc phải không? Tôi nghe nói Lâm Thế Kiệt thế nhưng rất lợi hại, hai người chúng ta đi lên ngộ nhỡ…” Người đàn ông được gọi là anh gõ trán người em một cái, người em lập tức ỉu xìu, thấp giọng nói: “Nhưng mà đại ca nói, nếu Lâm Thế Kiệt biến mất, vậy tập đoàn Đế Quốc…”

Người được gọi là anh nghĩ một chút, nói đúng lắm.

Nếu mình giúp đại ca giải quyết Lâm Thế Kiệt, vậy sau này không phải là sẽ ăn ngon uống say sao?

Huống hồ, hiện chính là cơ hội nghìn năm có một, Lâm Thế Kiệt uống say không nói, bên người còn chẳng có lấy một vệ sĩ. Nghĩ vậy, tên lưu manh lập tức liếc mắt ra hiệu cho đàn em: “Vậy thì làm như vậy, lát nữa hai ta hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng.”

“Được!”

Trong hẻm nhỏ mờ tối sau quán bar, đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng màu cam, kéo bóng người ra thật dài. Lâm Thế Kiệt mặc âu phục, áo sơ mi trắng trên người đã tháo ra khỏi quần, bước loạng choạng đi về phía trước.

Anh chưa từng thử say mèm một lần.

Giản Nghệ Hân, rốt cuộc em có ma lực gì…?

Lâm Thế Kiệt cười tự giễu một tiếng, trong đầu toàn là dáng vẻ Giản Nghệ Hân bị Mộ Long kéo đi, anh đã bất giác bắt đầu để cô gái này, chỉ là, Lâm Thế Kiệt nhạy cảm chợt phát hiện sau lưng hình như có cái bóng đi về phía mình, còn không đợi kẻ đó vươn tay ra, anh đã ném qua vai một cách thuần thục, chỉ nghe hét thảm “A” một tiếng.

Người đã bị anh quật trên mặt đất.

Đôi mắt vừa còn tản ra men say, bị gió lạnh thổi trong nháy mắt đã trở nên tỉnh táo: “Nói, ai sai chúng mày đến?”

“Au, anh…”

Tên lưu manh bắt đầu gào thét, tên còn lại thấy vậy thì lập tức quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn mặc kệ sống chết của anh em mình, Lâm Thế Kiệt biết mình đang say, nên cũng không đuổi theo. Tên lưu manh thấy mình đã hết đường chạy thoát, nên rút một con dao từ bên hông ra, dứt khoát đâm về phía Lâm Thế Kiệt.

Đánh nhau sợ nhất là gặp phải kẻ không tiếc mạng nữa.

Lâm Thế Kiệt nhanh nhẹn né tránh, tên lưu manh đã từ dưới đất bò dậy: “Lâm Thế Kiệt, hôm nay tao phải giết mày.”

“Ồ, được, mày có bản lĩnh thì cứ đến đây.”

Dù anh đã uống say, nhưng vẫn dư sức đối phó một tên lưu manh.

Không có gì phải nghi ngờ, Lâm Thế Kiệt khôi ngô, nhưng dưới ánh đèn mờ, rõ ràng khuôn mặt đó hơi đáng sợ.

Ít nhất, trong mắt tên côn đồ, đó là quỷ tu la đòi mạng.

“Mẹ kiếp!” Tên côn đồ mắng, nếu biết trước Lâm Thế Kiệt khó giải quyết thế này thì lúc đó hắn ta nên chuồn luôn cho rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 271


CHƯƠNG 271

Lúc hai người đánh nhau, Lâm Thế Kiệt tay không mà đánh, còn tên côn đồ thì lại cầm dao. Mặc dù cuối cùng đã khống chế được tên côn đồ, thế nhưng trên tay Lâm Thế Kiệt cũng bị thương.

Máu không ngừng chảy ra.

Tên côn đồ đã ngất xỉu, Lâm Thế Kiệt nhấc chân đá lên người hắn ta rồi liếc nhìn quán bar ở phía sau. Thôi bỏ đi, nói không chừng giờ Thẩm Quan Lâm đang ở trên thân người phụ nữ nào đó rồi, anh không nên quấy rầy chuyện tốt của anh ta thì hơn.

“Alo? Cậu sang đây một chuyến.” Cuối cùng Lâm Thế Kiệt gọi cho Chu Loan, nói địa chỉ rồi bảo anh ta đến. Hơn mười phút sau Chu Loan đến, thấy Lâm Thế Kiệt cao gầy dựa vào tường, có vẻ hơi mệt mỏi, phía trước có một người đang nằm, nhìn gần thì là một người đàn ông.

“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Loan vội hỏi, nhưng lại thấy Lâm Thế Kiệt cúi đầu, xua tay. Chu Loan nhìn thấy tay anh bị thương thì càng ngạc nhiên hơn, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt thì lại không dám hỏi nhiều. Lâm Thế Kiệt nói: “Đưa tên này đi, điều tra.”

“Vâng.”

Chu Loan gọi người đưa tên côn đồ đi, sau đó lại tự lái xe đưa Lâm Thế Kiệt về. Trên đường về, ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Thế Kiệt, anh ta không kiềm được hỏi: “Tổng giám đốc, hôm nay anh đi uống rượu sao?”

“Vớ vẩn.”

Trông anh giống kẻ chuyên đi đánh nhau à?

Lâm Thế Kiệt nói xong thì dựa ra sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khuôn mặt trước giờ sống trong nhung lụa toát lên vẻ mệt mỏi, Chu Loan không hỏi nữa mà đưa Lâm Thế Kiệt về.

Lúc Lâm Thế Kiệt về, đèn đều đã tắt.

Vết thương trên tay được băng bó đơn giản đã kết vảy, trong bóng tối, anh dựa vào sự nhạy bén để lên lầu. Nhờ vào ánh trăng mà nhìn Giản Nghệ Hân nằm co người trên giường, dáng vẻ như rất thiếu cảm giác an toàn.

Không có lương tâm.

Lâm Thế Kiệt thốt ra một câu, anh cũng hơi mệt nên tắm sơ qua rồi dứt khoát lên giường đi ngủ.

“Ưm…”

Giản Nghệ Hân đang ngủ mơ chỉ cảm thấy bên giường lún xuống, cô bất mãn làu bàu một tiếng rồi lại ngủ tiếp. Không biết đã bao lâu trước đây, bà nội luôn cười hiền hậu nhìn cô, trìu mến vuốt ve mặt cô.

“Nghệ Hân à, đợi cháu lớn hơn chút nữa, bà nội sẽ cho cháu đi học, thế nào?”

“Nghệ Hân không muốn đi học, Nghệ Hân muốn ở bên bà nội mãi mãi.” Cô bé bĩu môi, mặc bộ quần áo mà hàng xóm không cần nữa, trông tay áo có hơi dài.

Bà nội nghe thế thì lập tức cau mày: “Không đi học sao được? Cháu không đi học thì bà giận đấy!”

“Bà nội đừng giận mà, Nghệ Hân ngoan ngoãn đi học kiếm tiền, sau này mua nhà lớn hơn cho bà ở! Bà nội không cần phải cực khổ làm việc nữa.” Nghệ Hân nâng mặt bà nội, hôn chụt một cái.

Khung cảnh thay đổi, Giản Nghệ Hân đi làm thêm về, bỗng nhìn thấy một nhóm người vây trước cửa nhà mình. Bọn họ hô hoán, cô kinh ngạc, vội vứt đồ trong tay rồi chạy tới, sau đó nhìn thấy bà nội ngất ở cửa nhà, Giản Nghệ Hân vừa nắm tay bà nội vừa hoảng sợ gọi: “Nhanh, mau gọi cấp cứu! Bà nội… bà Lâm lên nhé…”

Khóe mắt như có những giọt nước long lanh rơi xuống, trái tim nghẹn ứ không thở được. Giản Nghệ Hân mở mắt thì thấy Lâm Thế Kiệt nằm bên cạnh, dường như anh cũng ngủ không yên giấc, đầu mày hơi cau lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 272


CHƯƠNG 272

Lúc Giản Nghệ Hân đang do dự có nên đánh thức anh không thì Lâm Thế Kiệt đã mở mắt, đôi mắt như bị ngâm trong nước, đen láy mà sáng rỡ, khiến người ta lơ đãng nhìn một cái là bị hút vào trong.

“Tỉnh rồi?”

Lâm Thế Kiệt đứng dậy rất tự nhiên, Giản Nghệ Hân sững sờ, nhưng anh đã đứng lên đi vào nhà vệ sinh rồi.

Giản Nghệ Hân há miệng, cuối cùng không hỏi tối qua anh về thế nào, nhưng cô cứ cảm thấy hình như có gì đó khang khác mà cô cũng không nói rõ được.

Cảm giác lờ mờ đó… giống như là thích.

“Vẫn không dậy à? Định gọi người đến hầu hạ em vệ sinh cá nhân sao?” Lâm Thế Kiệt vệ sinh cá nhân xong, chỉ quấn khăn tắm đơn giản rồi ra ngoài, vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trên giường.

Giản Nghệ Hân lập tức nghe lời mà nhảy xuống giường, tiếng động rất lớn.

Lâm Thế Kiệt bất giác cau mày, không nói gì. Lúc Giản Nghệ Hân vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu, Lâm Thế Kiệt đã ngồi trước bàn dùng bữa, Giản Nghệ Hân vừa đi tới thì anh đã đứng lên: “Tôi ăn no rồi.”

“…”

Thế này là bạo lực lạnh à?

“Mới thế mà đã no rồi? Cậu chủ, cậu đợi mợ chủ rồi hai người cùng…” Dì Liễu chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt, lời đến bên miệng thì lại nuốt xuống, đổi lời: “Tối qua mợ chủ ở phòng khách đợi cậu mà suýt thì ngủ quên, là tôi nhìn thấy rồi gọi mợ ấy về phòng mà ngủ đấy.”

Nói xong, dì Liễu nhìn Giản Nghệ Hân bằng ánh mắt mập mờ, Giản Nghệ Hân nghẹn ngụm sữa trong cổ họng suýt thì sặc chết. Cô nghe thế thì ngẩng đầu, thấy Lâm Thế Kiệt cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, thêm dì Liễu đang nháy mắt với mình, cô vội nuốt ngụm sữa xuống: “À gì nhỉ, tôi chỉ lo lắng…”

“Lo lắng?”

“Ừm, cả đêm anh không về, tôi làm vợ thì cũng nên lo lắng đúng không?”

Giản Nghệ Hân cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm, cô gần như chua xót mà nói ra câu này, tối qua Lâm Thế Kiệt không về, đúng là cô ngồi cũng không yên.

Sợ anh gặp tai nạn trên đường.

Tất nhiên, chắc chắn cô sẽ không nói với Lâm Thế Kiệt điều này.

“Vợ?” Lâm Thế Kiệt bỗng thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào Giản Nghệ Hân nhưng lại nói với dì Liễu: “Dì Liễu, ở đây không còn việc của dì nữa, dì có thể đi rồi.”

Dì Liễu lặng lẽ lui xuống, Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt đến gần mình, tự dưng cô hơi căng thẳng.

Trên tay cô vẫn đang cầm nửa ly sữa, ngón tay bất giác siết lại: “Lâm Thế Kiệt, anh nên đi làm rồi.”

“Ồ? Không vội.”

“Vậy chuyện gì vội?”

“Tất nhiên là… đút cho cô vợ nhỏ của tôi ăn no rồi, đúng không?”

Đôi đồng tử đen kịt của người đàn ông lóe lên dụ.c vọng, tất nhiên Giản Nghệ Hân biết đó là gì. Cô nuốt nước bọt cái ực, định chạy trốn nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt ấn xuống chỗ ngồi một cách chuẩn xác: “Muốn trốn?”

“Anh… chắc không phải anh làm thật đấy chứ? Lâm Thế Kiệt, anh đừng quên…”

Cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại vẫn đang huyên thuyên không ngừng, nhưng trong mắt Lâm Thế Kiệt lại có vẻ giận dữ. Cô sợ sự động chạm của anh đến thế sao? Cô muốn chạy trốn, trốn đi đâu? Trốn vào lòng Mộ Long à?

Cô đã năm lần bảy lượt nói cô là vợ anh, vậy hôm nay anh sẽ dốc hết sức để thực hiện nghĩa vụ của người chồng, để cô không dám ra ngoài tìm người đàn ông khác nữa!

“Lâm Thế Kiệt, anh đừng qua đây… Ưm!” Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong thì miệng đã bị người ta chặn lại.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 273


Chương 273

Người Giản Nghệ Hân vẫn dựa vào ghế, Lâm Thế Kiệt vươn tay ra, tay anh ấn vào gáy cô khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Mùi vị của cô gái ngọt ngào như dòng suối tinh khiết nhất, khiến anh không kiềm được mà từ từ bị thu hút…

Ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần sâu thẳm, bàn tay to lớn cũng bất giác trượt xuống theo vòng eo thon nhỏ, chạm vào làn da dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của cô, hơi thở Lâm Thế Kiệt hỗn loạn.

“Ưm…”

Cô gái hơi ngửa đầu, đôi môi đỏ bị cắn sưng lên, mắt mơ màng nhìn người trước mặt.

Anh là Lâm Thế Kiệt, là người đàn ông như thần thoại ở thành phố S, cũng là người đàn ông trong giấy đăng ký kết hôn của cô.

Lúc này, tay anh đã trượt xuống: “Giản Nghệ Hân, em vẫn nhớ em là vợ tôi?” Vốn nên là lời mỉa mai, thế nhưng không biết tại sao lúc nói lại hơi dịu dàng, ngay cả Lâm Thế Kiệt cũng hơi ngẩn ra.

Trán anh tì lên trán cô, như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

“Tôi là, vợ giả!”

Giản Nghệ Hân tức giận nói, vừa nói xong thì Lâm Thế Kiệt khẽ nhíu mày, không kiềm lòng được mà hôn tiếp…. Anh không nhớ anh đã bế cô lên lầu, đẩy mở cửa, sải bước đi về phía giường thế nào.

Anh chỉ nhớ, tối qua lúc anh với Thẩm Quan Lâm ở quán bar, anh đã muốn làm như vậy.

Lưng chạm đến chiếc giường mềm mại, Giản Nghệ Hân chợt bừng tỉnh, mắt cô rõ ràng trở lại, muốn đẩy Lâm Thế Kiệt ra nhưng cả người như bị rút hết sức, không phản kháng được.



Lâm Thế Kiệt như không biết mệt mỏi, đây cũng là lần thứ hai cô ở dưới thân anh, rất lạ lẫm, nhưng cũng có cảm giác không thể tả được.

Lâm Thế Kiệt hài lòng thở dài một tiếng, nhìn Giản Nghệ Hân nằm ngủ bên cạnh.

Thực ra cô cũng không đẹp đến mức từ cáu nhìn đầu tiên đã khiến người ta phải kinh ngạc, vẻ đẹp của cô giống một viên ngọc thô, cần để người ta từ từ mài giũa. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trắng mịn, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, sống mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng tựa anh đào như đang mời gọi người ta thưởng thức.

Thân dưới anh lại có gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy, Lâm Thế Kiệt nhắm mắt, đè nén dụ.c vọng trong lòng. Lúc mở mắt ra thì đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Điện thoại để trên đầu giường đổ chuông: “Thế Kiệt à, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, ba cậu muốn cậu về cùng gói bánh chưng. Chẳng phải Nghệ Hân đã làm dâu nhà ta rồi à, thế nên muốn vợ chồng hai người cùng đến, cậu có thời gian không?”

Là Ân Khiết gọi đến, trong lời nói của bà ta có vẻ thăm dò và lấy lòng, Lâm Thế Kiệt biết Ân Khiết sợ anh trút giận lây sang bà ta vì chuyện lần trước, nhưng anh chẳng có hứng thú để giữ gìn cuộc sống gia đình gì đó.

“Tốt xấu gì Nghệ Hân cũng là một cô gái, tôi nghe nói ở thành phố S cô ấy cũng không nơi nương tựa, chi bằng hôm nay hai người đến đây đi?” Thấy Lâm Thế Kiệt không nói gì, Ân Khiết lại lên tiếng.

Vốn dĩ Lâm Thế Kiệt muốn nói thẳng là không đi, nhưng nhìn Giản Nghệ Hân ngủ say giấc bên cạnh, không biết sao trái tim anh như mềm đi. Có lẽ cô gái này rất để tâm đến cuộc sống gia đình.

“Ừ, chiều tôi đưa cô ấy sang.” Lâm Thế Kiệt đáp.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 274


Chương 274

Ân Khiết lập tức vui vẻ đi chuẩn bị, còn Lâm Thế Kiệt thì ngắm dáng vẻ Giản Nghệ Hân say ngủ, khóe môi bất giác cong lên.

Mười mấy năm qua, bao nhiêu phụ nữ dốc sức muốn nhào vào lòng anh, nhưng chỉ có mỗi Giản Nghệ Hân này lại muốn tránh anh, đúng là thú vị…

Giản Nghệ Hân không biết Ân Khiết gọi đến là có âm mưu gì.

Rõ ràng hôm qua Lâm Thế Kiệt mới yêu cầu Lâm Hàn Tình mời phóng viên mở cuộc buổi họp báo làm cô ta mất mặt, nhưng hôm nay đến nhà tổ nhà họ Lâm, dường như sóng gió đều biến mất hết, nhất là thái độ của Ân Khiết với cô quả thực là đường núi mười tám khúc cua khiến Giản Nghệ Hân không hiểu ra làm sao.

“Nghệ Hân, lá này cô không nên gói như vậy, để tôi dạy cô.”

Ân Khiết nhìn Giản Nghệ Hân tay đầy nước lấy một chiếc lá trong chậu ra, gấp lại, đang chuẩn bị cho gạo vào trong. Bà ta lấy đồ trong tay Giản Nghệ Hân sang, ân cần chỉ dạy.

Giản Nghệ Hân ngượng ngùng nhìn bà ta.

Hiện tại đã hai giờ chiều, lúc cô tỉnh dậy thì đã sắp trưa. Sau khi dậy, Giản Nghệ Hân mãi không dám nhìn vào mắt Lâm Thế Kiệt, nhất là khi cô nhìn thấy người mình đầy dấu hôn khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Hai người ăn trưa ở nhà tổ, Ân Khiết chuẩn bị gói bánh chưng, tất nhiên Giản Nghệ Hân rất vui.

Cô thích cảm giác lễ tết, lúc nhỏ chỉ khi lễ tết thì trong nhà mới vui, không cần đi làm, bà nội cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho cô.

“Thế Kiệt, con đi với ba, ba có chuyện nói với con.” Lúc này, Lâm Thế Kiệt đang ngồi trong phòng khách chơi cờ với ông cụ, mấy người phụ nữ quây quần trong bếp gói bánh chưng. Vừa đánh xong một ván cờ, Lâm Chúc Khanh sắc mặt không rõ đi tới nhìn Lâm Thế Kiệt.

Lâm Thế Kiệt chẳng ừ hử gì, đặt con cờ trong tay xuống: “Ba, có gì nói ở đây luôn đi.”

“Lâm Thế Kiệt.” Lâm Chúc Khanh ít khi nổi giận, nhưng lần này ông ấy cho rằng Lâm Thế Kiệt thật sự quá đáng. Thấy Lâm Chúc Khanh tức giận, ông cụ ngáp một cái: “Thế Kiệt, ba cháu đã tìm cháu có việc thì hai đứa vào phòng làm việc nói chuyện đi. Ông buồn ngủ rồi, ông về phòng ngủ một giấc.”

Tất nhiên ông cụ thiên vị cháu trai của mình, nhưng ông cũng hơi bất mãn với những tin đồn về Giản Nghệ Hân trong thời gian này, cũng không định can thiệp vào chuyện này. Nhìn bóng lưng ông nội đi lên lầu, Lâm Thế Kiệt im lặng, gật đầu với ba mình.

Sắc mặt Lâm Chúc Khanh vô cùng khó coi, đến phòng làm việc, ông ấy đóng sầm cửa lại, lúc này mới nhìn Lâm Thế Kiệt: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Mấy ngày trước ông vừa về nhà thì Ân Khiết đã khóc lóc nói với ông, nói rằng Lâm Thế Kiệt với Lâm Hàn Tình lại bắt đầu gây lộn…

Lâm Chúc Khanh vốn không quan tâm đến những chuyện trong nhà thế này, nhưng nghe Ân Khiết nói, Lâm Thế Kiệt lại xử con trai út của nhà họ Thẩm!

“Lâm Thế Kiệt, có phải con thật sự nghĩ, bây giờ giao tập đoàn Đế Quốc cho con là con có thể muốn làm gì thì làm không? Con có thể ngang nhiên đắc tội với người khác, có thể mặc kệ sống chết của em gái con?”

Lâm Chúc Khanh nói, bực bội đập bàn, trông có vẻ thực sự rất tức giận.

Hiệu quả cách âm trong phòng làm việc rất tốt, thế nên không hề lo sẽ bị người bên ngoài nghe thấy. Sau khi vào phòng, Lâm Thế Kiệt đi đến trước bàn rót cho mình một tách trà, như thể chẳng hề để tâm đến lời Lâm Chúc Khanh nói.

“Ba đang nói chuyện với con đấy, con không nghe thấy à?” Cuối cùng Lâm Chúc Khanh cũng nổi giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 275


Chương 275

Ông vô cùng yên tâm về đứa con trai này, nhưng bao năm qua, quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và Lâm Hàn Tình luôn là cái gai trong lòng ông, nhắc đến là khiến ông buồn phiền.

Lúc này Lâm Thế Kiệt mới nhấp một ngụm trà, giọng cũng thờ ơ: “Con nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy thì con giải thích cho ba đi.” Lâm Chúc Khanh nguôi giận, nói.

Đầu ngón tay Lâm Thế Kiệt gõ lên mặt bàn, anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn sang với ánh mắt sắc bén, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Bọn họ đúng người đúng tội thôi.”

Giản Nghệ Hân ngồi trong phòng khách có vẻ như đang chuyên tâm học cách gói bánh chưng, nhưng thật ra trong lòng đã không ổn định từ lâu.

Lúc nãy cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Thế Kiệt, nhưng hiện tại cuối cùng Lâm Thế Kiệt cũng dẫn Lâm Chúc Khanh vào phòng sách, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nghệ Hân, cô nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế? Lúc nãy tôi gọi cô vài câu cũng không thấy cô trả lời.”

“Vậy hả?”

Giản Nghệ Hân chợt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ân Khiết, cô không biết vì sao Ân Khiết lại đột nhiên thân thiện với cô, nhưng vẫn theo lịch sự, cười đáp: “Không có gì.”

“Tôi nói này chị dâu, cổ chị bị cái gì đó? Do anh của em làm sao? Xem ra anh của em cưng chiều chị thật đó!”

Lâm Hàn Tình đột nhiên cũng chen vào nói lời ganh tị, thật ra cô đã muốn nói từ lâu, nhưng lúc nãy ba và anh ở đây, cô không dám móc mỉa Giản Nghệ Hân ngay trước mặt Lâm Thế Kiệt, nhưng bây giờ lại không cần phải kiêng dè gì nói: “Chị dâu ghê gớm thật, trước khi kết hôn với chị dâu, anh Thế Kiệt không bao giờ chạm vào người phụ nữ nào, không biết chị dâu dùng chiêu trò gì mà có thể trói chặt anh Thế Kiệt đến thế, không lẽ bỏ bùa mê thuốc lú cho anh Thế Kiệt hả!”

Lâm Hàn Tình nói những lời đầy vẻ trào phúng, sao Giản Nghệ Hân lại không nghe ra được chứ?

Cô ta đang ngầm mắng cô không đứng đắn đây mà.

“Đúng vậy, có lẽ là trời sinh ra đã đẹp sẵn rồi. Dù sao chồng của tôi cũng là đàn ông lịch thiệp, rất ghét mấy người phụ nữ chủ động dâng hiến, cho nên… có một số người không có cơ hội.”

Giản Nghệ Hân không muốn cãi nhau với Lâm Hàn Tình, nhưng cũng không muốn nhịn xuống, dứt khoát nói mỉa lại.

Lần này Lâm Hàn Tình lại im lặng không nói gì, bị nói đến á khẩu không trả lời được.

“Khụ khụ khụ…” Ân Khiết thấy thế vội túm Lâm Hàn Tình, không muốn để cô ta tiếp tục gây hấn với Giản Nghệ Hân nữa, hiện tại bọn họ vẫn không biết rốt cuộc trong lòng Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân quan trọng đến mức nào, không nên làm việc không suy xét đến hậu quả.

“Hàn Tình, không phải lần trước con nói con muốn đích thân nói xin lỗi chị dâu sao? Bây giờ còn không thừa dịp này xin lỗi đi.” Thật ra Ân Khiết chỉ là muốn thử Giản Nghệ Hân, dù sao phải nắm rõ tính tình của cô mới dễ làm việc, tuy Lâm Hàn Tình không muốn nhưng mà ở trước mặt phóng viên sẽ bị mất mặt, không muốn bị thêm lần nữa: “Xin lỗi.”

Cô nói nhỏ.

Giản Nghệ Hân nghe vậy hơi nhướng mày, cô chưa bao giờ là loại người một vừa hai phải, nếu Lâm Hàn Tình đã chủ động đến trước mặt để cô ăn hiếp, mắc gì cô không ăn hiếp chứ?

Nên nhớ lần trước cô đã bị Thẩm Quân dọa sợ suýt chút nữa…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 276


Chương 276

“Cô nói gì thế, tôi không nghe rõ.” Giản Nghệ Hân cũng biết lần này Ân Khiết kêu cô quay về cũng phải chỉ đơn giản là vì cuộc tụ họp gia đình hay là gói bánh chưng, rõ ràng là thiết kế bẫy, những bây giờ cô vẫn chưa biết rõ ý đồ của bọn họ.

“Chị! Chị đừng có mà không biết điều!” Lâm Hàn Tình lập tức chỉ thẳng vào mặt Giản Nghệ Hân mắng.

Nhưng cô vừa nói xong đã bị Ân Khiết túm chặt, Ân Khiết nháy mắt ra dấu với cô, Lâm Hàn Tình cắn môi, một lúc sau mới rặng ra được một cậu: “Chị dâu, xin lỗi!”

“Ồ… Xin lỗi chuyện gì chứ?”

“Xin lỗi…” Lâm Hàn Tình không ngờ tới cô lại đi nghiền ngẫm từng câu từng chữ như thế, nhưng nghĩ đến áp lực của Ân Khiết và mục đích của hai người bọn họ, lúc này mới mềm giọng nói: “Chị dâu, tôi thật sự không có tìm Thẩm Quân, anh Thế Kiệt đã bảo tôi tổ chức cuộc họp báo làm sáng tỏ, không lẽ chị còn không tin tôi sao? Tôi thật sự rất ăn năn.”

Ha hả!

Cô ta mà thật lòng ăn năn thì mặt trời sẽ mọc lên từ đằng Tây. Giản Nghệ Hân xua tay, vốn định bỏ qua, nhưng Lâm Hàn Tình đột nhiên xông lên ôm chặt lấy tay Giản Nghệ Hân, khóe mắt còn tràn ra nước mắt, khàn giọng kêu: “Chị dâu, chị muốn mắng, muốn đánh tôi như thế nào cũng được, nhưng xin chị cứu anh Thích Phi đi được không? Cho dù như thế nào thì anh Thích Phi cũng là con trai của chú hai, là em của anh Thế Kiệt, bọn họ là máu mỉ tình thâm, chị khích bác bọn họ như thế không sợ bị quả báo sao? A…”

Lâm Hàn Tình đang nói, đột nhiên cơ thể lại ngã nhào xuống góc bàn, chỉ nghe “Bùm”, trán đã đập vào góc bàn, máu tuôn xối xả.

Tim Giản Nghệ Hân run lên, ngẩn người nhìn cánh tay đã bị Lâm Hàn Tình buông lỏng ra.

Lâm Hàn Tình té lăn ra đất, chật vật nhìn cô, mắt cũng đỏ ửng.

“Chị dâu, cho dù tôi nói không đúng thì chị cũng không thể đối xử với tôi như thế, đau quá… Mẹ, cứu con.” Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa, Lâm Hàn Tình lăn lộn nhào lên túm lấy ống quần Ân Khiết, khóc lóc tỉ tê.

Thay đổi quá đột ngột, trong lúc nhất thời Giản Nghệ Hân cũng không kịp phản ứng.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, hơi ngẩn người trong chớp mắt.

“Nghệ Hân, cô làm vậy là không đúng rồi, Hàn Tình đã xin lỗi cô, cô còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa bây giờ con bé cũng mất sạch danh dự với bên ngoài rồi… Con gái đáng thương của mẹ.”

Ân Khiết nói xong lập tức ôm Lâm Hàn Tình bắt đầu khóc, Giản Nghệ Hân nhìn bọn họ tự biên tự diễn, cạn lời.

Bây giờ cuối cùng cũng biết được mục đích của bọn họ.

“Nhưng mà, dì không định đưa con gái dì vào bệnh viện sao?” Giản Nghệ Hân nhắc nhở. Tuy vết thương trên trán Lâm Hàn Tình trông không quá nghiêm trọng, nhưng nếu không xử lý có lẽ sẽ để lại sẹo.

Ai ngờ cô vừa nói xong lập tức làm Lâm Hàn Tình và Ân Khiết khó chịu, chỉ là hai người bọn họ còn chưa nói gì, Lâm Chúc Khanh đã mở cửa ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân: “Chuyện gì thế này?Có ai giải thích cho tôi không?”

Nhà họ Lâm là gia tộc danh giá có tiếng, rất ít xảy ra mâu thuẫn lớn thế này, nhưng từ sau khi Giản Nghệ Hân gả lại đây đến giờ, dường như chuyện trong nhà càng lúc càng rối loạn.

Sao Lâm Chúc Khanh có thể không tức giận vì chuyện này được chứ?

Giản Nghệ Hân nhíu mày, Lâm Chúc Khanh đã bảo bảo mẫu đi gọi bác sĩ gia đình, lúc này Ân Khiết mới thút tha thút thít đi đến bên cạnh Lâm Chúc Khanh, thân mật ôm tay ông nói: “Chồng ơi, hôm nay em vốn gọi Nghệ Hân đến đây để xin lỗi, ai ngờ, ai ngờ… hu hu hu…”

“…”

Thấy Ân Khiết nói khóc là khóc, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 277


Chương 277

Bây giờ cô đã biết rõ Lâm Hàn Tình và Ân Khiết muốn làm cái trò gì, thấy chưa, Ân Khiết còn chưa nói xong, Lâm Hàn Tình đã đứng lên nói chuyện, nhưng Giản Nghệ Hân lại cướp lại hai người bọn họ, nhìn Lâm Chúc Khanh nói: “Ba, chuyện này là do con sai. Lúc nãy Hàn Tình chủ động xin lỗi con, nói chuyện bắt cóc là do em ấy không hiểu chuyện, xin con tha cho em ấy, con chỉ mới do dự một lúc, ai ngờ Hàn Tình lại dùng tính mạng uy hiếp con, nói con không tha thứ cho em ấy thì em ấy không sống nữa… Haizz, xin lỗi, lúc nãy con nên cản em ấy lại.”

“Chị, chị…”

Lâm Hàn Tình nghe Giản Nghệ Hân nói đạo lý rõ ràng, há to miệng lại không biết phản bác như thế nào!

Sao Giản Nghệ Hân lại có thể nói mọi chuyện thành như thế chứ?

Cô và Ân Khiết liếc nhìn nhau, không biết vở kịch này phải diễn tiếp như thế nào, rõ ràng phải nên là Giản Nghệ Hân đẩy ngã cô, sau đó ba tức giận dạy dỗ Giản Nghệ Hân mới đúng chứ?!

“Em gái, em là em của Thế Kiệt, cũng là em của chị, chị sẽ không so đo, mau để bác sĩ khám đi.” Giản Nghệ Hân nâng mặt Lâm Hàn Tình, vẻ mặt dịu dàng đầy quan tâm.

Lâm Thế Kiệt lạnh nhạt nhìn mọi thứ, không phát biểu bất cứ ý kiến nào.

Anh đương nhiên phát hiện ra vở kịch này là do mẹ kế và em gái con của mẹ kế anh đạo diễn, nhưng ba lại thương mẹ kế, cho nên giả vờ không phát hiện ra là được.

“Được rồi, mấy người quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì im hết cho tôi.”

Lâm Chúc Khanh đảo mắt nhìn qua mấy cái bánh chưng đã gói xong trên bàn, lạnh lùng nói: “Thế Kiệt đã nói cho ba biết hết chuyện lần này. Hàn Tình, cho dù thế này thì con và cậu Thẩm đều là người sai trước, con đóng cửa ăn năn đi. Còn Giản Nghệ Hân… con cũng phải chú ý.”

Nhờ tài ứng biến linh hoạt của Giản Nghệ Hân, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.

Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt cũng không cần thiết phải ở lại nữa, trên đường quay về, Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân ngồi chung một xe, đều ở hàng ghế sau, bởi vì khoảng cách quá gần, Giản Nghệ Hân gần như có thể nghe được tiếng thở sâu của Lâm Thế Kiệt.

“Vì sao đã biết rõ là đầm rồng hang hổ mà vẫn tới?”

Lâm Thế Kiệt đồng ý là vì có lý do riêng của anh, nhưng Giản Nghệ Hân cũng không nói tiếng nào đồng ý về nhà cũ cùng anh, anh lại không biết được vì sao.

Bên ngoài cửa sổ dựa núi gần sông, tường đỏ ngói lớn, Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc lâu sau.

“Nếu tôi nói nhớ ông nội thì anh tin không?”

“Em nói thử xem?”

Biết ngay không lừa được anh. Giản Nghệ Hân cười khổ, đáy mắt lại không khỏi hiện lên chút cô đơn. Nhưng cũng không cho Lâm Thế Kiệt nhìn thấy, bởi vì cô luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu bọn họ muốn hại tôi, cho dù tôi có trốn đến chân trời góc biển, bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách, cho nên chuyện này không trốn được.”

“Ồ?” Một lời giải thích thú vị.

Lâm Thế Kiệt quay đầu nhìn Giản Nghệ Hân, ngoại trừ việc cô khá xinh đẹp ra, thật ra đầu óc còn rất thông mình, biết điều.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Lâm Thế Kiệt đã có loại cảm giác khó hiểu này… Cô gái này chắc chắn không phải người thường, tuy cô nói gia đình cô nghèo khó, nhưng anh sẽ không nhìn lầm khí chất sinh ra đã có sẵn trên người cô.

Khí chất giống hệt anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 278


Chương 278

“Giản Nghệ Hân, vậy em có hận tôi không?” Lâm Thế Kiệt gần như không đầu không đuôi hỏi.

Giản Nghệ Hân hơi kinh ngạc, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, mới thấy đôi mắt đen nhánh của Lâm Thế Kiệt giống như chất chứa vụn băng, Cô giả vờ không hiểu hỏi: “Hận cái gì? Tôi phải hận anh sao?”

“Ha.”

Lâm Thế Kiệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lúc nãy anh cũng chỉ không đầu không đuôi hỏi, nhưng Giản Nghệ Hân lại vẫn cười nói: “Để tôi nghĩ lại xem… Hận anh lôi kéo tôi vào cuộc đấu tranh nhà giàu này sao? Hận anh làm tôi trở thành người bị cư dân mạng trào phúng? Hay là hận anh… muốn tôi.”

Giản Nghệ Hân như thật như đùa mà nói ra câu cuối cùng.

Nhưng trong lòng Lâm Thế Kiệt đột nhiên chấn động.

Ngón tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt lại. Ánh mắt dần sâu hơn. Đúng vậy, anh muốn cô, muốn thứ quý giá nhất của một người phụ nữ, càng quan trọng là… anh làm xong một lần lại bắt đầu nghiện.

“Vậy có lẽ có hận.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói.

Dường như cô không nhìn thấy ánh mắt đang dầu sâu hơn và gương mặt dần trở nên cứng rắn của Lâm Thế Kiệt, chỉ nói: “Nhưng chỉ cần anh giúp tôi làm quen với người trên mặt dây chuyền, giúp tôi điều tra thân thế, tôi sẽ không hận anh.”

“…Ồ?”

“Như vậy tính ra, chúng ta giao dịch công bằng, huề nhau.” Cô bỗng nhiên cười, khóe miệng hơi cong cong, sau đó gợi lên một nụ cười xinh đẹp tươi rói, trong lúc nhất thời Lâm Thế Kiệt xem đến ngẩn ra.

Giản Nghệ Hân lại đột nhiên vươn tay đến trước mặt anh quơ quơ: “Tổng giám đốc Lâm có hài lòng với câu trả lời này không?”

“Không hài lòng.”

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói. Anh không muốn thừa nhận lúc nãy anh đã bị cô làm mê mắt, lại đổi đề tài: “Em xác định mặt dây chuyền trên người em là thuộc về em chứ không phải của người khác sao?”

“Anh có ý gì? Ý anh là tôi trộm nó sao?”

Không khí đột nhiên bất ngờ thay đổi, Giản Nghệ Hân vươn tay vuốt ve mặt dây chuyền, đó là món đồ duy nhất bà nội để lại cho cô, nhưng mà cách hỏi chuyện của Lâm Thế Kiệt làm cô không thể không nghi ngờ.

Hình như là nhận ra bản thân mất khống chế, Giản Nghệ Hân không tự nhiên nói: “Xin lỗi.”

Thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên yên tĩnh hơn, trong lòng Lâm Thế Kiệt cảm thấy có hơi quái quái.

“Em rất muốn biết thân thế của em sao?” Lâm Thế Kiệt nhìn cô cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên la, nhưng mà nhìn thấy cô như thế, không hiểu sao anh lại muốn an ủi, muốn ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Nhưng anh không làm thế.

“Ừ, tôi sống cùng với bà nội từ khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ khác đều có ba mẹ, chỉ có tôi không có, bọn họ nói tôi là con hoang, nói tôi có ba sinh không có mẹ dạy.” Giản Nghệ Hân cười tự giễu, giống như những chuyện quá khứ kia đang giương nanh múa vuốt đánh úp về phía cô, cô có hơi nghẹn ngào, nhẹ hít mũi, không muốn để Lâm Thế Kiệt nhìn ra những tủi thân của cô: “Lâm Thế Kiệt, tôi không yêu cầu anh điều gì, bởi vì tôi biết thương nhân các anh đều coi trọng lợi ích, chưa bao giờ làm chuyện không có lợi, cho nên tôi sẵn lòng phối hợp với anh.”

Giản Nghệ Hân nói rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng Lâm Thế Kiệt, nghe xong lại có chút không nỡ.

Cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, vì sao anh lại nhìn thấy vẻ vắng lặng trong mắt cô chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 279


Chương 279

“Được không? Tôi phối hợp anh.” Giản Nghệ Hân cười: “Tôi bảo đảm sau này sẽ nghe lời anh, giúp anh cản mấy cô gái khác, làm giúp anh tất cả những chuyện anh muốn tôi làm, thậm chí… thậm chí ở trên giường.” Nói đến đây, mặt Giản Nghệ Hân hiện lên chút ngượng ngùng, nhưng lại nhanh chóng biến mất, trên mặt cô vẫn nở nụ cười: “Được không?”

Cô dùng giọng điệu cầu xin, cũng chỉ vì muốn tìm được thân thế của bản thân, cô hào phóng thừa nhận, không chút ngượng ngùng che giấu mục đích của bản thân, thậm chí sẵn lòng dùng những thứ khác để trao đổi.

Lâm Thế Kiệt đột nhiên hơi tức giận, nếu bây giờ người ngồi bên cạnh Giản Nghệ Hân là một người đàn ông khác, cô cũng sẽ trao đổi như thế sao? Vì điều tra ra thân thế của bản thân, không tiếc dùng thân thể của chính cô làm vật trao đổi sao?

Chỉ cần nghĩ như thế, Lâm Thế Kiệt lập tức có hơi kháng cự.

Cũng có chút may mắn, may mà bây giờ người ngồi cạnh cô là anh.

“Sau này em sẽ nghe lời?”

Ngay lúc Giản Nghệ Hân cho Lâm Thế Kiệt có lẽ sẽ không nói gì, anh đột nhiên nói, Giản Nghệ Hân nghĩ nghĩ, hơi lo lắng gật đầu, nhưng vẫn bổ sung: “Nhưng không được quá đáng.”

“Ha hả.”

Lâm Thế Kiệt đột nhiên cười thành tiếng, khẽ cong đôi môi: “Em biết tôi đang nói chuyện gì.”

“Lâm Thế Kiệt…” Khi nói chuyện, Giản Nghệ Hân lộ ra vẻ cầu xin. Cô đương nhiên biết Lâm Thế Kiệt là có ý gì, cô muốn để bản thân ở lại bên cạnh anh, ở lại tập đoàn Đế Quốc, nhưng đối với Giản Nghệ Hân, vẽ tranh thật sự rất quan trọng.

Thấy cô như thế, Lâm Thế Kiệt cũng nhịn không được mềm lòng: “Vậy em trả lời tôi một vấn đề.”

“Được! Đừng nói là một, hai vấn đề cũng được!”

“Vì sao cứ nhất quyết phải là Mộ Long?” Lâm Thế Kiệt nói

Mắt Giản Nghệ Hân lập tức mất đi ánh sáng, cô biết ngay Lâm Thế Kiệt chắc chắn sẽ không buông bỏ chuyện này, cô biết nói dối với Lâm Thế Kiệt là không có tác dụng gì, chỉ có thể thành thật để được khoan hồng: “Bởi vì anh ta rất có tiềm lực và tài năng, còn bởi vì anh ta là đệ tử cuối cùng của ông cụ Trình.”

“Nói như thế, em tiếp cận anh ta có một nửa là vì ông cụ Trình?”

“Có thể nói như thế.”

Lâm Thế Kiệt kinh ngạc vì Giản Nghệ Hân quá thẳng thắn, nhưng sau đó anh lại cười, đối diện Giản Nghệ Hân, cũng thẳng thắn với cô một việc: “Về chuyện mặt dây chuyền, tôi có thể nói cho em biết những chuyện tôi biết.”

“Hả?!”

“Tôi đúng là đã từng nhìn thấy mặt dây chuyện này, là món quà do thầy tặng cho cháu ngoại mới sinh của ông ấy, cô cũng quen với cháu ngoại của ông ấy, chính là Giản Thúy Vy.”

Sau khi đưa Giản Nghệ Hân về, Lâm Thế Kiệt lập tức trở lại tập đoàn Đế Quốc. Anh bận rộn nhiều việc, Giản Nghệ Hân đương nhiên biết. Chỉ là, Lâm Thế Kiệt không có nói rõ ràng chuyện Giản Thúy Vy và mặt dây chuyền cho cô.

“Mợ chủ, sao cô lại ngẩn người một mình thế?”

Dì Liễu thấy sau khi Giản Nghệ Hân trở về vẫn cứ ngồi lặng ở ghế sô pha nghĩ cái gì đó, không khỏi có hơi buồn bực. Chờ đến khi cất tiếng dò hỏi lần nữa, Giản Nghệ Hân mới cười, bỗng nhìn về phía dì Liễu: “Dì Liễu, dì đã đi theo Lâm Thế Kiệt từ rất lâu rồi đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,327
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280


Chương 280

“Đúng vậy.” Dì Liễu cho là Giản Nghệ Hân động lòng với Lâm Thế Kiệt rồi nên muốn hỏi thăm vài chuyện lúc trước, trong lòng có chút vui mừng, cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, nói với Giản Nghệ Hân: “Mẹ của cậu chủ qua đời rất sớm, tôi đã chăm sóc cậu chủ từ nhỏ, những người khác không chăm không tốt bằng tôi đâu!”

“Vậy dì vẫn luôn sống ở thành phố S ạ?” Đôi mắt đen nhánh của Giản Nghệ Hân lóe lên tia sáng, ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha. Dì Liễu lúc nào cũng làm việc, rất ít khi nói chuyện, bỗng chốc nổi lên hứng thú: “Đúng vậy, trước đó tôi kết hôn, sinh con xong thì bắt đầu làm bảo mẫu cho cậu chủ. Sau đó vẫn chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cậu chủ, cho đến tận bây giờ…”

“Dì Liễu, dì có thể nói cho tôi thêm vài chuyện của Lâm Thế Kiệt không?”

Giản Nghệ Hân cười ha hả, dì Liễu cũng không coi Giản Nghệ Hân là người ngoài, lúc này bắt đầu ríu rít không ngừng. Giản Nghệ Hân Lâm ý dẫn chủ đề tới nhà họ Trình, mới biết được thì ra Giản Thúy Vy là cô cả của nhà họ Giản nổi tiếng ở thành phố S.

Dưới gối ông cụ Trình chỉ có một cô con gái, tên là Trình Oanh. Lúc còn trẻ Trình Oanh yêu thích cậu cả nhà họ Giản, Giản Khải Minh. Hai người cũng coi như là mối nhân duyên tốt môn đăng hộ đối, bởi vậy nhanh chóng rơi vào bể tình, đồng thời sinh con dưỡng cái. Mà cô con gái đó chính là Giản Thúy Vy.

Giản Nghệ Hân nghe dì Liễu nói xong, không khỏi hâm mộ.

Chẳng trách Giản Thúy Vy lớn lên lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa như vậy. Quả nhiên khác với kẻ suồng sã lớn lên ở nông thôn như cô!

Có điều, Lâm Thế Kiệt nói tới cái mặt dây chuyền kia…

“Dì Liễu, ông cụ Trình thực sự chỉ có một cô con gái ạ?” Giản Nghệ Hân hỏi.

Dì Liễu gật đầu, nghi ngờ vì sao Giản Nghệ Hân lại hỏi như vậy, nhưng mà bỗng như nhớ ra điều gì, kinh ngạc hô một tiếng: “Đúng rồi, hai mươi năm trước còn xảy ra một chuyện lớn. Chính là cô chủ nhà họ Trình không hiểu sao mất tích, phải đến hơn một năm sau mới tìm được về. Biển cả còn sót hạt ngọc, sau này nghe nói nhà họ Trình và nhà họ Giản càng thích cô cháu gái này hơn.”

Mất tích?

Trực giác nói cho Giản Nghệ Hân biết hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nắm được. Cô nghi hoặc hỏi: “Vậy cô chủ Giản bao nhiêu tuổi ạ?”

“Để tôi tính xem… Hai mươi hai thì phải.”

Dì Liễu vừa nói xong, Giản Nghệ Hân đứng bật dậy khỏi ghế sô pha. Mặt dây chuyền là ông cụ Trình làm, cô chủ Giản còn từng mất tích. Liệu có khả năng, mặt dây chuyền này thật ra chính là cái mà ông cụ Giản cho Giản Thúy Vy năm đó? Nhưng tại sao lại xuất hiện trong tay mình?

Trong đầu như đã rối như mớ bòng bong. Giản Nghệ Hân ôm đầu, chỉ nghe thấy dì Liễu lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô sao vậy?”

“Không sao, chỉ là chợt nhớ tôi còn có việc, cần ra ngoài một chuyến.”

Giản Nghệ Hân quay đầu nói với dì Liễu, rồi chạy ra ngoài. Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, cô nhất định phải tìm Lâm Thế Kiệt hỏi cho rõ ràng.

Lỡ như, cô và nhà họ Giản có quan hệ gì…

Giản Nghệ Hân không tin có chuyện trùng hợp như vậy, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết để lại nào.

Lâm Thế Kiệt chỉ mới nói nửa vời, Giản Nghệ Hân nhất định phải hỏi cho rõ. Trên đường đến tập đoàn Đế Quốc, cô vẫn nghĩ nên mở lời thế nào, nhưng mà không ngờ khi vừa mới tới công ty, đã thấy một bóng người quen thuộc đi ra.

“Anh Thế Kiệt, hay là tối nay cùng ăn cơm với nhau nhé?” Giản Thúy Vy cười tủm tỉm nhìn Lâm Thế Kiệt, ánh mắt dịu dàng.

Xế chiều hôm nay cô ta đi dạo phố, nhớ đến công ty của Lâm Thế Kiệt ở cạnh đó, cho nên đến chào hỏi. Ngồi đợi ở văn phòng đến giờ tan làm buổi chiều, chính vì muốn có cơ hội ở riêng với Lâm Thế Kiệt.

Lâm Thế Kiệt thì không tình nguyện lắm: “Khỏi đi, anh bảo lái xe đưa em về.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom