Cập nhật mới

Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Tác giả: Nhạc Hành Xuân
Tình trạng: Đang cập nhật




Truyền thuyết Hoắc gia tứ gia bạc tình máu lạnh, không gần nữ sắc, bị bắt lấy cái vừa câm vừa điếc phế vật tân nương, ghét đến tân hôn đêm liền tính toán ném đi uy lão hổ…

Đêm đó bị hôn đến thất điên bát đảo tiểu nữ nhân phản tường đông Hoắc gia. “Nghe nói…… Ngươi thực ghét bỏ ta.” Hắn tiểu kiều thê mắt trong híp lại, nguy hiểm lại mê người.

Thanh lãnh cấm dục hoắc gia mặt không đổi sắc, động thủ bái quần áo: “Ân, ghét bỏ đến muốn mệnh.”

Từ thấy nàng đệ nhất mặt khởi, hắn liền biết, đây là cái muốn hắn mệnh tiểu yêu tinh……
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


“….

Cứu tôi với.


Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên.

Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc!
Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ.

Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không
biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được.

Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong.

Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng.

“ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa.

Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó.


Quần áo và đồ dùng trên người đản ông đều thẳm đẳm máu,
không biết bên dưới quần áo có bao nhiêu vết thương, nếu như không được chữa trị kịp thời, vết thương nhiễm trùng người đó sẽ bị chết, như vậy sẽ lãng phí mất một viên thuốc giải độc của cô.

Vân Thanh bắt đầu cởi qu@n ảo trong của người đàn ông, đột nhiên, thái dương bị một họng súng lạnh ngắt chặn lại.

Người đàn ông hết sức tức giận nói với chất giọng lạnh lùng trên đỉnh đầu cô: “ Cô định làm gi?”
Vân Thanh ngay lập tức cứng đờ.

Nhưng lại nghe thấy ở ngoài hang vang lên một hồi bước chân và giọng nói hung dữ.

“ Mau chóng tìm cho tao! Người bị trúng độc chạy không xa!!”
Vân Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người đàn ông kéo lên ngồi trên người, anh ta kéo bằng lực cùa hai tay, xé toạc quần áo cô một cách thô bạo, để lộ ra làn da trắng như tuyết.

“ Kêu!” Anh ta hạ thấp giọng ra mệnh lệnh.

Một tay còn cầm súng dí vào lưng cô.

° A!” Vân Thanh đau tới mức kêu lên một tiếng thảm thiết.

Cô đã hiểu ý đồ của người đàn ông này.

Một nam một nữ khỏa thân dưới tia sáng lờ mờ trong hang động, không nghi ngờ gì nữa là trộm hoan.

Đám người ở bên ngoài kia sẽ
không sinh nghi.

“ Tiếp tục!” Người đàn ồng ra tay rất mạnh, mùi máu trên người tan ra cùng với ám khí tàn nhẫn, “ Nếu không tôi sẽ đánh chết cồ!”
Vân Thanh kiên cường chịu đựng nỗi nhục nhã và đau đớn, kêu lên.

Âm thanh mà cô có thể phát ra chỉ là tiếng rên “ ứ ứ a a”, vừa non nớt vừa trúc trắc.

Người đàn ông lại nghe tới mức bụng dưới khẽ căng, lại có thể thực sự có phản ứng.

Vân Thanh tự nhiên cảm nhận được, cơ thể cứng đờ, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cô không dám dừng lại, vj khẩu súng dí sát lưng đã kéo ra sự an toàn, chỉ cần anh ta bóp cò, cô sẽ máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.

“ ở đây có người!” Tiếng bước chân dừng lại ở cửa hang động.

Hai chiếc đèn pin chiếu vào, Vân Thanh gần như không mảnh vải che thân, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.

Cô’sợ hãi hét lên một tiếng, ôm lấy người đản ông bên dưới.

Đám người ở cửa hang kia phát ra tiếng cười bỉ ổi.

.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


“ Bắt được hai con chim uyên ương hoang! Đứa con gải này không tệ, hay là ba anh em chúng ta cùng chơi!”
M Chơi cái rắm! Mau đi tìm người! Nếu như không bắt được nó, mày phải cút xuống âm tào địa phủ chơi đấy!”
Mắt nhìn thấy ba bóng người kia đã quay người rời đi, Vân Thanh căng thẳng tới lúc này mới được thả lỏng.

Tuy nhiên vẫn chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn…
‘ Pằng pằng pẳng’ ba tiếng sủng vang lên, nổ ra bên tai.

Ba người ở cửa hang kia còn chưa kịp kêu lên, đã bị nổ tung đầu, ngã khuỵu xuống dưới đất.

Vân Thanh bịt tai, nhanh chóng ngẳng đầu liếc nhìn người đàn ông, nhưng lại phát hiện khi anh nổ súng đôi mắt từ đầu tới cuối đều đang nhắm lại.

Cô ngay lập tức phản ứng lại, thuốc độc kia lảm tổn hại tới thị lực của anh, thế nên người đàn ông này tạm thời không nhìn được
“ Mạo phạm rồi.

Thuốc cô bón, rất hiệu nghiệm, cảm ơn.

” Họng súng lần nữa chặn trước ngực cô, người đàn ông hạ thấp gỉọng ra lệnh, “ Lại bón cho tôi một viên nữa.



Độc tố còn sót lại trong người anh vẫn chưa hết, vẫn cần một viên nữa.

Vân Thanh lưu lại chút lương tâm, lấy ra một viên thuốc khác chuyển cho anh.

Nuốt xuống sẽ khiến toàn thân anh tê liệt!
Nhưng người đàn ông lại nghiêng đầu tránh né, dí súng vào đầu cô đồng thời dí càng chặt, “ giống như cô bón cho tôi lúc trước.


Vân Thanh không có cách nào, chỉ có thẻ ngậm viên thuốc, cố gắng chịu đựng sự buồn nôn đưa miệng tới gần.

Tay còn lại của người đàn ông đột nhiên dùng lực giữ chặt đằu sau của cô, dùng lưỡi cạy mở ràng cô một cách bá đạo.

Vị thuốc đắng chát ở trong khoang miệng hai người lan ra, Vân Thanh kháng cự đấu tranh, nhưng lại bị người đàn ông cứng rắn cấm đoán, đầu lưỡi anh ta linh hoạt đẩy một phần thuốc vào trong cổ họng cô, ép cô nuốt xuống.

Người đàn ông dùng lực cắn xuống môi cô, khàn giọng cảnh cáo: “ Nếu như dám hạ độc tôi, chúng ta sẽ cùng chết!”
Tên khốn nạn này!
Vân Thanh liều mạng lau miệng, tay còn lại đã bình tĩnh chạm vào cây kim bạc rơi từ trong quần áo….

Người đàn ông không có chút cảm kích thuận tay bẻ nhỏ viên ngọc bội trên cổ ném cho cô.

“ Hôm nay cô đã cứu tôi, tôi sẽ đền bù cho cô.

Giữ lại nó, ngày
sau tôi…” Anh ta còn chưa nói
hết, cơn đau nhói ở cổ khiến vè mặt người đàn ông như thắt lại.

Anh thậm chí còn chưa kịp phản ứng, các cơ toàn thân đã cứng đờ không thể động đậy, ngay cả nói cũng không nói được.

Vân Thanh quả quyết rút chiếc kim bạc đã đâm vào gáy anh, không hả giận đá vào người anh.

Saú đó cô nhanh chóng cởi qu@n áo trên người anh, chỉ dể lại chiếc quằn trong, cô chê, cô buồn nôn không thèm đụng tới.

Quần áo của cô bị xẻ rách, chỉ có thể mặc áo sơ mi của người đàn ông.

Mà quần và giày của anh Vân Thanh nhét vào gùi thuốc rồl mang theo.

Trước khi rời đi, cô còn lấy đi khẩu súng cùa người đản ông, và
viên ngọc bội trông có vẻ phèn ói rẻ tiền kia.

Tương đương với phí khám bệnh của cô rồi!.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Đà cửu một con sói mắt trắng khinh bạc cô, xem như cô mù mắt!
Nhưng cồ không thể xuống tay giết người, để tên khốn nạn này ở đây tự sinh tự diệt vậy!
Rời khỏi hang động, Vân Thanh đội mưa vội vã trở về nhà, nhưng lại nhìn thấy hai chiếc xe hơi cao cấp ở ngoài cửa.

Cô liếc nhìn biển số xe không khỏi cười nhạo trong lòng, đảy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy người mẹ kế Lý Ngọc Châu đã mười một nàm không gặp và cô con gái nhỏ của bà ta Vân Kiều Kiều.

Lý Ngọc Châu vừa nhìn thấy cô, lông mày đã dựng Gả lên, sự chán ghét bộc lộ trong lời nói.

“ Cũng xem như là đã quay về rồi, nha đầu chết tiệt mày mặc trên người quần áo của tên đàn ông hoang dã nảo thế? !” Hai tay bà ta chống vào eo, khuôn mặt nóng lòng thúc giục ra lệnh, “
Mau chóng thu dọn đồ đạc, cùng tao trở về Vân gia! Coi như phế vật mày may mắn, tứ thiếu Hoắc gia muốn lấy mày, con gà hoang như mày cũng có một ngày bay lên cành cao thành phượng hoàng!”
Hoắc gia là hào môn đệ nhất Bắc Thành, cơ hội gả vào hào môn thành phượng hoàng này, Lý Ngọc Châu sao có thể không để hai cô con gái của mình đi chứ?
Vân Thanh làm tư biết rõ, trong
này chắc chắn còn có âm mưu gì đó.

Vân Kiều Kiều ở bên cạnh mỉa mai: “ Mẹ, mẹ quên cố ta là người tàn phế vừa điếc vừa câm, chúng ta nói gì cô ta đều không nghe được! Đừng lãng phí thời gian nữa, để tài xế nhét người vào trong xe trực tiếp đưa đi!”

Trong đáy mắt Vân Thanh hiện lên sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô năm đó vừa điếc vừa câm, còn không phải nhận món quà của mẹ con họ!
Nếu không phải cô may mắn gặp được vị sư phụ ở ẩn trong núi rừng, lấy lại thính giác và dây thanh quản, không thì cả đời này cô đều bị hủy hoại dưới tay bọn
Giờ họ tưởng rằng cô vẫn là bản thân nãm đó bị người người giẫm đạp, cũng thôi, cô sẽ tiếp tục giả vờ câm điếc, xem bọn họ rốt cuộc định giở mánh khóe gì.

“ Mấy người….

mấy người
đừng ức hiếp người quá đáng, sẽ tạo ra báo ứng đó!” Bả ngoại vẫn luôn chăm sóc Vân Thanh tức tới mức toàn thân run rẩy.

Vân Thanh tiến lên phía trước nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cô không nổi giận.

Cô đợi 11 năm, người cùa Vân gia không tớl tìm cô, cô cũng sẽ tim bọn họ tính sổ!
Còn có mạ ruột cô Khương Như Tâm, mát tích đã 11 năm, không biết người Vân gia đã giấu ở đâu…… ’

Giờ đây, cơ hội chủ động đưa tới tận cửa, Vân Thanh đương nhiên phải nắm lấy.

Cô đi vào buồng trong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thu dọn đơn giản một chút hành lí.

Trước khi rời đi, Vân Thanh dập đầu lạy bà ngoại ba cái, rồi cùng Lý Ngọc Châu bọn họ ngồi xe suốt đêm tới Bắc Thành.

ở bên kia, một đám lính thuê đứợc đào tạo tốt đã tìm thấy hangiđộng.

“ Tứ thiếu…”
“ Cút ra ngoài!” Người đàn ông trong hang động tức gỉặn.

Sau khi nuốt xuống viên thuốc thứ hai, thị lực của Hoắc Cảnh Thâm đã dần dần hồi phục.

Anh bây giờ gần như khoả th ân toàn bộ.

“ Anh Tứ, anh mặc quần áo vào trước.

” Lục Tu cũng cũng vừa quay đầu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của anh tứ như vậy, cố nặn ra một nụ cười, đưa quần áo sạch sẽ cho anh, “ Có phải anh gặp một tên biến thái nữ không?”
Hoắc Cảnh Thâm mặc quần áo vào, lạnh lùng lườm anh ta một cái: “ Lại muốn đi Châu Phỉ khai thác than?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Đại ma vương nổi giận không thể trêu chọc được.

Lục Tu ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “ Vân Thanh đả đồng ỷ lời đề thân của bà, cô dâu gả cho anh để xung ước tính sắp tới nơi, chúng ta phảrsớm quay trở về.

4’
Cô dâu?
Người của Vân gia vì tiền, thực sự là gì cũng làm!
Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét, “Tôi sẽ khiến cô ta khóc lóc cút về!”
Nói tới đây, Hồắc Cảnh Thâm đã đổi đề tài, lạnh lùng nói: “ Người con gái cứu tôi có lẽ là người trong thôn lằn cận, tìm ra cô ta cho tôi!”
Một người con gái nhỏ bé coi trời bằng vung, tốt nhắt cầu nguyện đừng để anh tìm thấy, nếu không cô chết chắc!
Sau 11 năm, Vân Thanh cuối cùng cũng trở về biệt thự nơi mẹ ở.

“ Đưa cô ta lên trên tranh thủ thời gian trang điểm!”
Vừa bước vào cửa, Lý Ngọc Châu đã sốt ruột đưa Vân Thanh cho thợ make up và vàl người hầu.


Chiếc váy bông phủ đầy bụi bẩn Vân Thanh mặc lúc đầu còn trông chả ra sao, đợi tắm rửa sạch sẽ trang điểm, rồi khoác lên mình chiếc giá y bước xuống lầu, hoàn toàn giống như đổi một người khác.

Lại có thể xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới nỗi khiến người ta không
thể rò’i mắt, làn da mềm mại như một miếng đậu phụ!
Lý Ngọc Châu trong lòng đột nhiên cảm thấy đố kị.

Con tiểu tiện nhân này được nuôi dưỡng ờ quê, sao lại không thấy rám nắng? Lại có thể xinh đẹp hơn hai người con gái của bà ta!
Nhưng bà ta nghĩ lại, xinh đẹp có tác dụng gì chứ, người tàn phế vừa câm vừa điếc, gả vào Ngự Cảnh Viên, đợi bị con quỷ bệnh lao xấụ xí nhà Hoắc gia kia giày vò đến chết!
Vân Thanh bị Lý Ngọc Châu đầy vào trong xe, như thể giữ cô thêm một giây sẽ chê cô xui xẻo.

” Mau đưa người tới Ngự Cảnh Viên, đừng dé vị thiếu gia của Hoắc gla chở lâu!”
Đôi mắt Vân Thanh sáng lấp lánh hơi trầm lặng.

Xe mở ra không biết đã bao lâu, cuối củng cũng dừng lại.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ che kin mặt, Vân Thanh không thế nhìn thấy đường, sau khi xuống xe, cô bị quản gia Phúc Bả kẻo một mạch vào phòng tân hôn.


Trong lúc cánh cửa sau lưng đóng lại, Vân Thanh vén khăn trùm đầu, liếc nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy chú rể bệnh lao kia của cô.

Hơn nữa trong phòng tân hôn củng không có chút không khí hì sự nào, chỉ có một cái đèn tường trắng, dựa vào màu đen là sự trang trí chủ đạo, hiện lên lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Vân Thanh lần mò muốn bật chiếc đèn lớn lên, trong lờ mờ tối không cẳn thận va phải máy móc nào đó, trên tường đột nhiên tách ra ở giữa, xuất hiện một đường hầm.

Trong sự tĩnh lặng, vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Vân Thanh hơi nhăn mặt, tò mò xuống dưới, thận trọng bước vào rong đường hầm.

Cáng đi vào bên trong, mùi máu tanh ở trong không khí càng nồng.

Đi tới cuối đường hầm, cảnh tượng xảy ra trước mắt, khiến Vân Thanh suýt chút nữa nôn ra ngoài.

Người mặc quần áo rách rưới nam trên mặt đất dẻ lộ ra da thịt,
nhìn bộ xương chắc khỏe thường co giật vài cái và thở hổn hển, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài khiến phần đát dưới người ướt đẫm….

Đây rõ ràng là địa ngục trần gian!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Một con hổ tuyết to lớn đang nằm ở bên cạnh, máu chày ra từ răng nanh và phía trên lông của nó, chiếc miệng không ngừng nhai của hổ tuyết khiến Vân Thanh nhìn thấy mà buồn nồn.

Mà người đản ông duy nhất vẫn còn sống, mắt đã trờ thành hai cái lỗ máu, trên người dường như chẳng có miếng thịt nào nữa, kêu la thảm thiết đau xé ruột gan ra khắp xung quanh.

“ —Hoắc Cảnh Thâm, mày trực tiếp giết tao đi, giết tao đi!!”
Vân Thanh đâ sống hai mươi năm nay, tự nhận mình điềm tĩnh, nhưng lả lần đầu nhìn thấy địa ngục trần gian thế nảy.

Tay chân cô lạnh buốt, vô ý lùi lại hal bước, nhưng lại đụng phải một bức tường thịt.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh lẽo yếu ót vang lên: “ Thứ cô nhìn thấy, có hàl lòng không?”
Da đầu Vân Thanh căng ra, bỗng nhiên quay người, người đàn ông đứng sau lưng với một nụ cười nửa vời.

“ Cô dâu nhỏ của tôi…cô cũng
thật biết tìm nơi chốn.


Hoắc Cảnh Thâm từng bước ép cỏ vào góc tường, cổ áo ở chiếc áo choàng tắm màu đen cùa anh
mở một nửa, đé lộ ra phần da ngực.


Vân Thanh lợi hại phát hiện ra vết sẹo trên ngực người đàn ông, cô đã từng nhin thấy!
Không lâu trước đó, có thệm những âm thanh giống hệt, Vân Thanh dường như trong giây lát nhận định được người đàn ông này chính là tên khốn nạn khinh bạc cô ở trong hang động kia.

— Bọn họ lại có thể là một người!
Nếu như bị nhặn ra, tên bi3n thái này nhất định sẽ giết cô.

Sự im lặng của cô, khiến hành vi chống dối xã hội của Hoắc Cảnh Thâm càng nặng hơn.

“ Không muốn nói chuyện với tôi, vậy sau này không cần nói nũ’a!”
Đôi bàn tay lớn lạnh buốt của người đàn ông đã bóp chặt cổ họng cô.

“Aaa….

.

” Vân Thanh vội vàng
mở miệng kêu lên, cô chỉ vào cổ họng và tai của mình, sau đó liên tục xua tay.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ ngừng lại, ánh mắt trở nên âm u lạnh lẽo, “
Cô là người câm, cũng không nghe được?”

Vân Thanh vội vàng gật đầu.

Như vậy những chuyện mà anh vừa làm khi nãy, cô liền không thể nói ra!
Đôi mắt đen nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, “ Vậy sao cô biết tôi đang nói gì?”
Vân Thanh lập tức chỉ vào miệnc^
của anh.

“….

biết đọc miệng?”
Vân Thanh dùng lực gật đầu, nhưng cô chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng giễu cợt trong mắt của Hoắc Cảnh Thâm.

“ ôỉ, hai trăm triệu sính lễ, đổi một phế vật vừa câm vừa điếc! Vân gia cá người coi tôl lả đồ ngu để lừa gạt sao?” Trên môi anh nỏ’ một nụ cười lạnh khát máu, “ Rust, tối nay lại cho mày ản thêm một bữa nữa.


Hổ trắng phát ra tiếng gầm nhỏ, đã nhảy bổ lên cấn chết người đàn ông đang thoi thóp klà.

Người tiếp theo, chính là cồ rồi.

Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy cổ áo của Vân Thanh, kéo cô vào một
bồn máu trong địa ngục.

Không….

cô tuyệt đối không thể chết ở đây!.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Cô còn chưa báo thù xong, cũng chưa tìm được tung tích của mẹ ruột…
Vân Thanh một bên liều mạng vùng vẫy, bên còn lại lấy ra chiếc kim độc giấu trong cổ tay áo.

Người đàn ông này hung hãn bao nhiêu cô biết, cô không hoàn toàn chắc chắn có thể đánh lén thành cổng, trước mắt chỉ có thể đánh
cược một ván….

Ngay lúc Vân
Thanh chuẩn bị ra tay, điện thoại trong túi áo Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên kêu lên.

Anh dừng bước, nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng khẩn thiết hoảng
lọa cùa quản gia Phúc Bá: “ Tứ thiếu, chứng đau đầu của lão phu nhân lại tái phát rồi.


Nghe chuyện liên quan đến lão phu nhân, trên gương mặt âm u lạnh lẽo kia của Hoắc Cảnh Thâm cũng có chút khí chắt của người.

Anh vung tay ném Vân Thanh xuống thảm, không thèm nhìn lấy một cái.


“ Rust, xử lí người con gái này!”
Quăng lại câu này, anh mở đường hầm, rồi nhanh chóng rời đi.

Vân Thanh từ chiếc thảm thấm đầy máu bò dậy, trước mắt, hổ trắng oai phong đang khí thế hừng hực tiến đến gần, toàn thân toát ra sự hung bạo đáng sợ, gầm lên một tiếng, bổ nhào về
phía Vân Thanh
Vân Thanh nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công chí mạng này, sự sợ hãi trong ánh mắt cồ cũng từ từ giấu đi, nhìn con hổ trắng phía trước, nở một nụ cười thần bí, dùng miệng nói nhưng không phát ra tiếng.

— “ Rust, chúng ta chơi nào.


Một trong ba sư phụ của cô, chính là thầy thuần phục dã thú giỏi nhất.

Cô thiên phú đặc biệt, ba tuổi đã có thẻ một mình thuần phục mãnh thú trong núi.

Rust, đưa ta ra ngoài.

Một lúc sau, Vân Thanh ngồi xổm xuống đất vuốt ve bộ lông của Rust, mãn nguyện hưởng thụ sự thuần phục của Rust.

Nếu như Hoắc Cảnh Thảm ở đây e răng phải rất ngạc nhiên, chung quy Rust không hề ngoan ngoãn như một con mèo nhà đối với anh ta.

Rust nghe xong, vâng lời đi trước dẫn đường, Vân Thanh thành công thoát khòi mật thát.

Tên bi3n thái Hoắc Cảnh Thâm kia, cô cả đời này cũng không muốn gặp lại lần thứ ba.

Nhưng Ngự Cảnh Viên vô cùng rộng lớn, Vân Thanh ra ngoài không biết phương hướng.

Khi đó Rust cắn chặt vạt áo của cô, kéo cô ra ngoài.

Vân Thanh muôn kéo vạt áo ra ngoài, Rust lại cắn chặt hơn, nhưng chiếc giá y này chất lượng vô cùng tốt, kéo cũng không rách.

Phía trước xuất hiện một phòng nhỏ phong vị cổ xưa, Rust đột nhiên chạy lên phía trước, Vân Thanh bị kéo xiêu vẹo, chỉ có thể nhếch nhác theo sau nó.

Mà lúc đó, trong phòng ngủ cổ kính, chốc lát tĩnh lặng, người hầu đầy khắp cản phòng run rầy, thở mạnh cũng không dám.

Lâo phu nhân tóc bạc nằm trên giường sắc mặt tái nhợt hốc hác, đôi môi tím tái, đã đau tói mức ngất lịm đi.

.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Người Hoắc Cảnh Thâm dẻ tâm duy nhất là lão phu nhân.

Anh ánh mắt nghiêm nghị nhìn
sang người hầu trong phòng, tức giận: “ Ngây người ở đây iàm gì? Tim ra Lâm Vân Hạc cho tôi!”
Người hầu thân cận cùa lão phu nhân Thúy Hỉ sắp bật khóc.

“ Tử thiếu, Lâm thần y đi vân du rồi, nhất thời không tìm được người….

.


Chứng đau đầu của lão phu nhân là bệnh mân tính, một khi tái phát là đau khủng khiếp, không ít danh gia Trung Tây y đều không thể trị khỏi, chỉ có Lâm Vân Hạc có thể
làm thuyên giảm….

.

nhưng giờ
lại không tim thấy người!
Đôi môl mỏng của Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, bầu không khí quanh thân người lạnh lẽo, anh nhìn sang lão phu nhân đã ngất lịm; “ Chuẩn bị xe, đưa lão phu nhân tới bệnh viện!”
Chính vào lúc đó, chỉ nghe thấy một âm thanh khác lạ vang lên, Hoăc Cảnh Thảm ngước mẳt liếc nhìn, lại nhìn thấy một màu đỏ chổi.

Vân Thanh mặc chiếc giá y bị Rust kéo vào.


Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm hiện lên một tia kinh ngạc hiếm thấy.

Người con gái này….

lại không
bị Rust xé vụn.

“ Grừm grừm —” Rust gầm lên một tiếng, dọa tất cả người hầu trong phòng run lẩy bẩy.

Có chút nhát gan đã làm chân mềm nhũn cả rồi.

Rust dùng đầu đẳy Vân Thanh tới bên giường bệnh, sau đó ngoe nguẳy cái đuôi một vòng quanh
người Hoắc Cảnh Thảm, giống như giành công, rồi nghênh ngang bước đì.

Được lắm !
Vân Thanh vô cùng tức tối trong lòng.

Cô lại bị con hổ xấu xí này ngấm ngầm tính toán.

Ánh mắt Vân Thanh liếc nhìn lâo phu nhân trên giường bệnh, bản năng của thầy thuốc, khiến cô lập tức bình tĩnh lại.

“ Khá có bản lĩnh, lại có thể sống mà ra ngoài.


” Hoắc Cảnh Thâm bước chậm tới gần, trong đôi mắt đen láy thâm trầm là sát khí hừng hực hung hãn rét thấu xương,u Đẻ tôi xem xem, cô định thoát
khỏi tay tôi như thế nào.

.

lần
thứ hai.


Nỏi ròi, anh đã túm lấy gáy cổ nhỏ bé của cô, gan bản tày thắt chặt từng tấc.

Vân Thanh không thể nói, khổ khăn dùng tay ra dấu.

Thúy Hỉ hiểu thủ ngữ, lại nhìn thấy Vân Thanh mặc chiếc giá y, đã đoán ra được cô chính là tân nương xung hỉ ngày hôm nay.

“ Tứ thiếu, phu nhân cô ấy nói tình hình bây giờ của lão phu nhân rất nguy cắp, chậm trễ thêm mười phút dã muộn rồi, phải lập tức châm cứu! Cô ấy chắc chắn có thẻ cứu được lão phu nhân!”
Hoắc Cành Thâm nhìn chằm chằm cô, nét mặt hung ác mà cảnh giác.

“ Tôi dựa vào cái gì để tin cô?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng như dao mỏng, mang théo sự áp bức lớn.

Nhưng bàn tay túm chặt lấy cổ cô không hề thêm lực.

Vân Thanh nắm lấy thời cơ này, dùng thủ ngữ đáp lời.

Thúy Hỉ ở bên cạnh dịch, “.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Phu nhân nói, nếu như không thể điều trị tốt cho lão phu nhân, cô nguyện dùng mạng đền mạng!”
“ Thật là trò cười, tính mạng của lão phu nhân sao có thề giống với tính mạng của một người câm chứ?” Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa mở lời, giọng nói hờn dỗi của một người con gái vang lên.

Vân Thanh giờ vừa giả câm giả điếc, đương nhiên làm gì cũng không nghe thấy đứng bất động.

Nhưng người con gái bước vào đi thẳng lên phía trước, kéo cô ra khỏi tay Hoắc Cảnh Thâm, sau đó làm nũng bổ nhào vào người Hoắc Cảnh Thâm.

” Anh Tử, anh đừng tin lời nói xằng bậy của người cảm này, em đã kêu bác sĩ riêng của mình tới đây! Sau 30 phút sẽ tới.


Người con gái nảy là em gái của
Hoắc Cảnh Thâm?
Vân Thanh điềm tĩnh liếc nhìn bọn họ một cái.

Cô em gái nào lại mặc chiếc váy cúp ngực dụi sát vào người anh Ị trai, dùng ánh mắt si mê mờ ám kia nhìn chằm chằm anh ta?
Vừa nhìn liền thấy giữa hai người này có gì mờ ám…
Có điều cô cũng không thể quản được, nhưng nếu không châm cứu, thần tiên cũng không thể cứu nổi lão phu nhân này.


Vân Thanh lấy ra bao châm cứu trên người, bước về phía lão phu nhân.

“ Cô định làm gì? Con bé câm xấu xí! Tôi nói cô nghe không hiểu phải không? Tôi bảo cô cC^^
ra ngoải…” Hoắc Hy Hy thấy
vậy tức tối, hung hăng lao lên định lôi Vân Thanh ra ngoài.

“ Đừng động vào cô ấy!” Hoắc Cảnh Thâm khi đó lạnh lùng cất tiếng.

Giọng nói anh không lớn, nhưng khí chất đáng sợ, cứng rắn khiến Hoắc Hy Hy sững sờ ngay tại chỗ, cô ta có chút bất mãn quay đầu, “Anh Tứ….

.


Hoắc Cảnh Thâm không để ý, ánh mắt trầm lặng nhìn chằm chằm Vân Thanh.

“ Qua đây.


Vân Thanh đl tới phía Hoắc Cảnh Thâm, người đàn ông đột nhiên dang tay ra, lôi cô qua đó.


Sức anh rất lớn, dường như có

WT iy vưu y Uit cut
thẻ vẻo nát cánh tay cô.

Vân Thanh đau đớn cau mày.

“ Tính mạng này cùa cỏ vốn dĩ là của tôi, không có tư cách đánh đổi.

” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm tiến gần đến trước mắt cô, đôi môi mỏng mấp máy, “Cô nghe rõ rồi, nếu như cô không thể điều trị tốt cho bà, tôi sẽ để cô tận mắt nhìn thấy người của Vân gia, từng người một chết, một cách thê thảm trước mắt cô.

"
Còn có loại chuyện tốt này?
Nếu như những người kia của Vân gia chết trước mặt cô, cô nhất định vỗ tay tán thưởng.

Nhưng Vân Thanh không dám biểu hiện ra ngoài, cô giả vờ sợ hãi run rẩy gật đầu!
Hoắc Cảnh Thâm nới lỏng tay, để cô đi châm cứu.

Hoắc Hy Hy ở bên cạnh sắp tức chết, căm hận giậm chân, "Anh Tứ, sao có thể tin một kẻ câm cơ chứ?"
Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn: Không vừa ý thì cút.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Hoắc Hy Hy sao có thẻ chịu nổi cơn tức này, khi đó sắc mặt biến đổi vô cùng khó coi, “ Anh Tứ, anh lại vi con bé câm này mà nổi giận với em?!”
Trong lòng cô ta, Hoắc Cảnh Thâm đứa con mắc bệnh được nhận nuôi này, lẽ ra phải quỳ xuống trước mặt thiên kim thật sự này của Hoắc gia mướl phải!
Hoắc Cảnh Thâm không để ý đến
cô ta.

Nhln sang Vân Thanh ngòi bên cạnh giường, đang hết sức chảm chú châm cứu cứu lão phu nhân.

Cô lấy ra những chiếc kim bạc có độ dài khác nhau, lần lượt châm vào các huyệt vị khác nhau ở phần đầu lão phu nhân, cồ quá trỉnh đâu ra đấy.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm dừng lại ở trên khuôn mặt chuyên tâm kỉa cùa người con gái trước mắt.

Dáng, vẻ thong dong trầm tĩnh, tay nghề điêu luyện kia, đường nét thấp thoáng giống như người con gái ở trong hang động
kia…Hơn nữ’a người con gái
kia cũng dùng châm, biết y thuật…
Đôi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Thâm khẽ nheo lại, ánh mắt trở nên đàm chiêu suy nghĩ.

Vân Thanh không nhận thấy sự kì lạ của Hoắc Cảnh Thâm.


Cô đang chú tâm chu đáo bắt mạch cho lão phu nhân, sau khi chắc chắn mạch tượng ổn định, Vân Thanh lấy ra chiếc kim bạc.

Lão phu nhân ở trên giường bỗng nhiên nôn ra máu đen.

“ Lão phu nhân!” Thúy Hỉ bị dọa tới mức giọng nói thay đổi.

Tên tiểu tiện nhân kia quả nhiên không thẻ!
Hoắc Hy Hy nắm láy cơ hội này, gương mặt hung dữ, lập tức cao giọng kêu lên: “ Người đâu, băt con tiện nhân mưu hại lão phu
nhân nhốt vào phòng giam chứa nước!”
Không có khả năng còn khoe mẽ, cô ta sẽ khiến con tiểu tiện nhân này không sống nổi qua đêm nay!
Nồn ra máu xấu trong cơ thế để thải độc là hiện tượng bình thường.

Vân Thanh đang muốn giải thích, hai tên vệ sĩ đã xông vào, không cho phép giải thích đã nắm chặt hai tay cô lồi ra ngoài.

Vân Thanh chỉ có thể cầu cứu nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng người đàn ông sắc mặt lãnh đạm, thờ ơ.

“ Các người…đang ồn ào gì

vậy?” Đúng vào lúc đó, lảo phu nhân nằm trên giường, lại từ từ^
mở mắt, khí sắc mặc dù yếu ớt, nhưng ít nhắt cũng khồi phục lại thần trí.

Hoắc Hy Hy sững người, có chút khó tin.

Sao có thể chứ?
Con bé câm kia thật sự có thể cứu sống lão phu nhân.

"Bà, máu xấu đã nôn ra ngoài.

Bà giờ cảm thấy thế nào?" Hoắc Cảnh Thâm hạ giọng hỏi.

Vân Thanh nghe thấy câu này suýt chút nữa cũng bị tức tới mức nôn ra máu.

Tên bi3n thái này, biết rõ máu lão phu nhân nôn ra là máu xấu trong cơ thể, lại không thèm ngăn cản vệ sĩ, còn để bọn chúng ra tay, cố ý hù dọa cô!
"Ta đỡ nhiều rồi" Thúy Hỉ vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, lão phu nhân đã khỏe lại.

Cô dâu mới thật giỏi quá! Dùng châm cứu cứu sống lão phu nhân.

"
Cô dâu mới? Lão phu nhân liếc mắt anh, ánh nhìn dừng lại trên người con gái trẻ mặc giá y kia, không khỏi kinh ngạc.

.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Cháu dâu mới cưới về trẻ tuổi như vậy mà y thuật đã cao siêu, hơn nữa còn cứu mạng mình….

.

Lão phu nhân lại nhìn hai tên vệ sĩ đang bắt cô, lập tức lạnh mặt.

“ Ai cho mấy người cái gan động vào cháu dâu của ta!”
Hoẳc Cành Thâm Không nôi chuyện, trong phòng Khòng ai dám nói.

Nhung Vân Thanh không có ỷ định bỏ lờ cơ hội được hố trợ này, cỏ nhìn chằm chằm vào Hoắc Hy Hy vởì ánh mảt vừa đau khổ vừa sợ hái.

Lâo phu nhân tửc giận: “Khốn nạn, mày còn dam động đến chị dâu thử tư cùa mày! cỏ phải mày không thèm đẻ lào già này vào mắt!” trước mặt bà già!
Đồ đáng chết, sao dám giả bộ đáng thương trước mặt lão phu nhân!
Hoắc Cảnh Thâm hung ác trừng mắt nhìn Vân Thanh, biện hộ không thuyết phục: “Bà nội,
rồi bà nôn ra máu, cháu rất lo lắng cho bà …”
“Cho dù có lo lẳng về việc nữ chủ cùa Ngự Cảnh Viên đến đâu, cũng không thể di chuyển được!” Lão phu nhân vẻ mặt ủ rũ ngắt lời cồ, ân cằn đưa tay về phía Vân Thanh, “Con có sợ không, bé ngoan? Đến đây! Bây giờ, trong mất Vân Thanh, bà già họ Hoắc này không nghi ngờ gì chính là bùa hộ mệnh, cho nên vội vàng chạy tới.


Bắp chân sau đột nhiên bị va đập mạnh, Vân Thanh lao tới không kịp kiểm soát, may mà có một đôi tay đắc lực đã kịp thời đỡ lấy.

Vân Thanh ngẩng đầu cảm ơn, nhưng vừa đụng vào đôi mắt đen khồng đáy của Hoắc Cảnh Thâm.

Bà Hoắc châm cứu giỏi quá…
Giọng người đàn ông trầm thấp bao trùm lên một bầu không khí nguy hiểm, anh ta chậm rãi tiến lại gần, “Cô phải biết huyệt đạo nào trên cồ sẽ lập tức tê liệt tứ chi đúng không?” Vân Thanh bị sốc.

Trong phút chốc, việc cô ta dùng kim tiêm tấn công… Tên này chẳng lẽ phát hiện ra điều gì?
Cồ ta lập tức lộ ra vẻ sợ hãi ngây thơ, nhìn lào phu nhân như cầu cứu.

Lão phu nhấn dứt khoát kéo cô đến bên cạnh bảo vệ, đồng thời nhìn Hoắc Cảnh Thâm một cái bất mãn: “Vợ ngoan như vậy còn không biết che chở!”
Ngoan?
Hoắc Cảnh Thâm liếc thật sâu
nhìn về phía người phụ nữ nhỏ như hồ ly, cắn môi, lộ ra vẻ hấp dân: “Một sô phụ nữ bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng lại thâm độc từ trong xương tùy.

Rất thích hợp để đào tạo.



Đây là chẳng phải lời cùa hổ sói sao?
Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn bị bỏ sang một bên, sắp bùng nổ vì tức giận.

Cô chỉ mượn cái váy dài để che đi, khồng ai nhìn thấy liền đá con câm thấp hèn một cái để giải tỏa cơn tức giận, nhưng không ngờ anh Tư lại ôm cồ!
“Bà ơi! Con mụ này câm điếc nên không xứng với anh Tư!
Im mồm.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cô ấy là cháu dâu do chính tay tôi chọn, cô ấy và Tiểu Tứ là xứng đôi vừa lứa! Lại để cho tôi nghe thây cồ vu khống cô ấy, tôi sẽ đập nát miệng cô cẩn thận!” Hoắc Hy Hy trưó’c giờ chưa bị lão phu nhân quở trách như thế này, đầy ghen tị và phẫn uất.

“Anh Tư …” Hoắc Hy Hy lao về phía anh, giống như sắp khóc, chỉ vào Vân Thanh, “Anh không thích con câm này đúng không? Anh bò cô ta đi ngay! Ngày mai em sẽ cầu xin ba để cho anh trở lại Hoắc gia!”
Vân Thanh hai mắt sáng lên lúc đó, nhìn Hoắc Cảnh Thâm VỚI vẻ chờ mong.

Nhanh đưa cô ta đi!
Từ đó con đường là nừa bầu trời.

Hoắc Cảnh Thâm bắt gặp ánh mắt háo hức của người phụ nữ nhỏ, môi hơi nhếch lên, chậm rãi nói:
‘’Đừng lo lắng, cô ngoan như vậy, tôi tự nhiên không muốn để cô đi.


Lúc đó Vân Thanh suýt nữa phun ra một ngụm máu trào ra trong cồ họng.

Anh ta nhỉn thấy ánh mắt nào mà cô lo lắng?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Hoắc Hy Hy tức giận đến mức khuôn mặt xinh xắn của cô ta bị nhàn nhó.

“Anh Tư anh có phải bị bệnh không! Anh vì thế mà từ bỏ quay về công ty…”
“Được rồi, câm miệng cho ta!”
Lão phu nhân cau mày, lạnh lùng ngát lời, “Tôi mệt rồi, cô mau về nhà đi.


Hoắc Hy Hy kim nén tức giận nhìn Vân Thanh một cái đầy hằn học: “Cô đợi đấy cho tôi?”
Đợi?
Trong từ điển của cô ta, không có từ này.

Trong mắt Vãn Thanh hiện lên một tla lạnh lùng sắc bén, cô ta bước tới đuổi kịp, ôm chặt Hoắc Hy Hy.

“Làm gi vậy?!” Hoắc Hy Hy sốt ruột nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt rụt
rè của Vân Thanh, có chút nịnh nọt, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường mà trợn tròn mắt.

Thật là một kẻ hèn nhát!
Vân Thanh nở một nụ cười dịu dàng vô hại, nhân tiện lau bột thuốc giấu trong lòng bàn tay lên quần áo của Hoắc Hy Hy.

Sau khi đá cô ấy, vẫn muốn bỏ đi như không có chuyện gì?

Không có chuyện đó trên thế giới này.

“Cút đi, tôi sẽ không bỏ qua cho cỏ!” Hoắc Hy Hy rũ bỏ Vân Thanh, quay đầu rời đi.

Lão phu nhân cau mày.

Cô cháu dâu quá tốt bụng và nhát gan.

“Tiêu Tứ, sau này nhằt định phải bảo vệ Thanh Thanh, con bé hiền lành tốt bụng, rất dễ bị bắt nạt!”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm Vân Thanh đã quay lại, cong môi lạnh lùng, ánh mắt đó khiến Vân Thanh da đầu tê dại.

“Bà nội đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc cô dâu của mình thật tốt”
Hai chữ “Chàm sốc”, anh ta nhấn mạnh.

Vân Thanh trong lòng hoảng sợ.

“Muộn rồi bà ơi, nghỉ ngơi đi.


Nói xong, Hoắc Cảnh Thâm khoác vai Vân Thanh đi ra ngoài, cảm giác được thân thẻ cứng ngắc của người phụ nữ nhỏ bé dưới tay mình, Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt hai xương vai gầy gò của cô trầm mặc nhìn cô: “Sợ ta?”
Ai lại không sợ một tên bi3n thái giết người không chớp mắt?

Vân Thanh đã làm đủ kiểu yếu ớt tiểu bạch thỏ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hải, sợ làm cho hắn không vui, cho nên thận trọng lắc đầu.

Hy vọng có thể khơi dậy một chút lòng thương hại cúa Hoắc Cảnh Thâm đối với Hương Tích Ngọc, ít nhất là vì cứu lão phu nhân mà đẻ bà ta ra di.

Hoắc Cảnh Thâm dường như đã thâm nhập vào tâm trí cô.

“Cô là người đầu tiêni thoát khỏi tay Rust”
Hoắc Cảnh Thâm dập tắt nụ cười lạnh lùng trên mồi, nắm lấy cổ cô, đè cô vào tường, ánh mắt ủ rũ nhìn cô, “Ta chỉ nối một lần, chàm sóc tốt lâo phu nhân, đừng để tôi phát hiện cô còn có tâm tư chạy trốn.

Bằng không, dù cô chạy đi đâu, tôi sẽ bắt cô lại, để cô sống phần còn lại của cuộc đời chứ không phải là cái chết! Hiểu chưa?”
Đôi mắt của Vân Thanh ẩn chứa
nỗi sợ hải thầm lặng, khó khăn gật đầu.

“Anh Tư.

” Giọng của Lục Tu ở đầu dây bên kia.

“Người phụ nữ tấn công tôl trong sơn động có phát hiện được tin tức gi không?”
“Còn chưa, có hơn chục ngôỉ làng gần đây, phải mất một thời gian mới tìm được.


Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn Vân Thanh, xoay người bước về phía trước: “Anh có thể kiểm tra lại lần nữa.

Đi kiểm tra xem người phụ nữ gả vào nhà họ Hoắc trước đây có sống ở đó không!” Hoắc Cảnh Thâm thậm chí không thèm nhìn lại, bóng lưng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Vân Thanh không khỏi nhiujyf^^
anh ta cố ý nói với cô như vậy, hay là … tin rằng cô bị câm điếc, anh không né tránh cô?.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Vân Thanh không biết phải làm gì, nhưng cô chắc chắn một điều – khi Hoắc Cảnh Thâm phát hiện ra cô là người phụ nữ trong động thì cô đã chết!
Cô’chợt nhớ ra điều gì đó liền VỘI vàng trở về phòng ngủ của Hoắc Cảnh Thâm.
Hành lý mà Vân Thanh mang theo chất thành đống ờ ngoài cửa, cồ lật từ trong ra ngoài nhưng không tìm thấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích từ Hoắc Kiến Hoa.
Không thấy nữa?
Vân Thanh nhíu mày, cô nhớ tới mặt dây chuyền bằng ngọc vẫn
còn trên đường đến nhà Vân … Chắc là ở nhà Vân, bị người nhả Vân lấy trộm rồi!
Đó là một sai lầm, nhưng cô ấy có một vấn đề trong tâm trí của mình.
Nếu không, mặt dây chuyền ngọc bích bên cô sẽ là một quả bom hẹn giờ tích tắc.
Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở tầng lửng dưới đáy vali láy điện thoại di động ra, có tin nhắn mới từ Tạ Lang, một trong những người đản ông đả được đặt ở Bắc Thành.
Nó là một trang website, khoảng không quảng cáo trên đám mây,
tiêu đề rất lớn và bắt mắt–
[Nước hoa thiên tài – Vân Nghiên Thư, cô cả của Vàn’s Group, đã
giành vị trí thứ nhất trong vòng thi sơ khảo của Cuộc thi Nước hoa Quốc tế!]
Lý Ngọc Châu tổng cộng sinh được hai cô con gải, ngoải cô con gái ngốc Vân Kiều Kiều côn có một cô con gái lớn là Vân Nghiên Thư, đây là vốn liếng mà Lý Ngọc Châu bỏ ra rất nhiều và tự hào.

Vân Thánh nhấp vào video phỏng vấn bên dưới.
Trong video, Vân Nghiên Thư mặc áo dài trắng tinh khôi đang di chuyển bị các phỏng viên vây quanh.
“Cô Vân, cô đã giành giải nhất trong cuộc thi đầu tiên cùa mình, cô có bí quyết gì không?”
Vân Nghiên Thư cười nhẹ trước
ống kính: “Kỹ năng làm nước hoa của tôi có thé tiến bộ rất nhanh, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn mẹ tôi.

Để lại cuốn sách bí mặt cho tôi.”
“Cô Vân, thế giới bên ngoài đang suy đoán xem mẹ ruột cùa cô có phải là bậc thầy nước hoa Khương Như Tâm hồi đó không, cô có thể vui lòng trả lời không? ”
Vân Nghiên Thư do dự một chút rồi nói: “Chẳng qua, đối với tôi, lòng tốt của người sinh ra và nuôi I nấng tôi là như nhau.

Xin đừng quá để ý đến việc riêng của tôi.

Cảm ơn.”
Ngay lập tức, từ phía dưới truyền đến tiếng khen ngợi, Vân Nghiên Thư ngượng ngùng đồng ý.
Bẽn ngoài màn hình, một tia cơt lạnh lẽo xuất hiện trên khó
giễu I

môi Vân Thanh, muốn xé nát bộ mặt đạo đức giả của Vân Nghiên Thư qua màn hình.

Loại chuyện này, lại dám giả làm con gái cùa mẹ cô?
Vân Thanh tắt video và hướng dẫn Tạ Lang: [Hãy để mắt đến Vân gia, đồng thời, lấy cho tôi một bản nước hoa của Vân Nghiên Thư đã tham gia cuộc thi sơ loại.]
Cô ấy không tin ngay cà một thứ rác rưởi như Vân Nghiên Thư cũng có thể tạo ra hương đầu tiên, chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây.
Tạ Lang nhanh chóng trả lời: [Đã nhận! Lão đại, tôi vừa mó’i biết Vân Nghiên Thư đã đặt chuyến bay trở về Trung Quốc hai ngày sau đó.

Vân Hiển Tôn đâ đặt một chỗ tại khách sạn để chúc mừng
sinh nhật Vân Nghiên Thư, người ta nói rằng danh tính của người thừa kế Vân Nghiên Thư sẽ được công bố rộng râi vào ngày hôm đó.

Báo cáo đâ hoàn tất.]
Có vẻ như Vân Nghiên Thư không biết xấu hổ đang lên kế hoạch tận hưởng cuộc sống của mình một cách hoàn toàn làm chủ mọi thứ mình có!
Vân Thanh: [Theo kế hoạch ban đầu]
Tạ Lang trả lời trong vài giây: [Hiểuirồi.

Lâo đại, cô chưa thể nói chuyện? Thật là buồn … Tôi nhớ cái cách mà cô đã mắng tôi.]
Vân Thanh: […Qua mấy ngày nữa sẽ mới thỏa mân ngươi.]
Không chỉ mắng mỏ, cô có thể đánh anh.
Vân Thanh xóa tin nhắn và nhét điện thoại vào vị tri cũ..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Cô không dám ngủ trên giường của Hoắc Cảnh Thâm mà nằm trên sô pha.

Đêm hôm đó, Vân Thanh ngủ rất tỉnh táo, nhưng Hoắc Cảnh Thâm cả đêm không về.

Sáng sớm, Phúc Bá quản gia mang hai bữa sáng nóng hổi gõ cửa phòng.

“Thưa, lão phu nhân nhờ bà mang hai bữa sáng này đến Tiểu Lầu Trúc cho.

Tôi sẽ đưa cô đến đó, nhưng người hằu của chúng tôi khồng thẻ đến gằn nơi đó, vì vậy tôi chỉ có thể đợi cô ở bên ngoài.


Bác Phúc địa vị trong gia tộc không thấp, về phương diện này cũng có thể coi trọng, ai là chủ nhân trong căn phòng dó?
Vân Thanh đi tới cửa phòng àn sáng.

Cửa mở một nửa, không có ai bên trong.

Cồ đi vào và đặt bữa sáng trên bàn sẵn sàng để đi.

Tuy nhiên—
Ngay khi cô đặt đĩa ăn xuống, một cảm giác áp bức khổng lồ ập đến sau lưng cô.

“Ai cho cô vào?”
Giọng nól lạnh lùng quen thuộc
của người đàn ông khiến da đầu Vân Thanh tê dại.

Vừa quay đầu lại, liền đụng phải đôi mắt sâu, ấm áp của Hoắc Cảnh Thâm.


Vân Thanh bất giác run lên.

Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn bữa sáng cô mang tới.

“Muốn làm hài lòng tôi?” Website hiển thị thông tin.

Vân Thanh lập tức lắc đầu, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây ngô nhìn hắn bằng một đôi ngươi trong veo, dáng vẻ này rát có thể gợi lên tình cảm của một nam nhân.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Hoắc Cảnh Thâm hiện lên một tia châm chọc rất nhẹ, hiển nhiên là
không nuốt nổi.

“Để ý bên cạnh lão phu nhản…” Bàn tay to lạnh lùng của người đàn ông nắm lấy chiếc cầm thanh tú của cô, đôi mắt đen đầy tức giận, “Để cho tôi phát hiện cô bước vào nơi này nửa bước, tôi sẽ đánh gãy chân cô! Cút ngay.


Nói xong, anh lạnh lùng hất tay ra.

Vân Thanh hòi không được nên quay đầu rời đi ngay lập tức, vừa ra đến cửa, cô lại dừng lại.

Phúc Bá quản gia vẫn ở xa.

Lão phu nhân đã đặc biệt thiết kế đưa bữa sáng cho Hoắc Cảnh Thâm, hiển nhiên là kết đôi cô và Hoắc Cảnh Thâm.

Nếu khỏng thể để Hoắc Cảnh
Thâm ăn sáng, trong mắt lảo phu nhân, cô là con dâu không có tư cách, thì cô là đồ vô dụng.

Một khi lão phu nhân không thích cô, Hoắc Cảnh Thâm sẽ không giữ cô lại…
Vân Thanh nghiến răng, không nhCmg không rời đi, ngược lại là đóng cửa lại.


Hoắc Cảnh Thâm nhướng mắt khỉ nghe thấy tiếng động, nhìn thấy tiểu cô nương sợ chết khiếp vừa rồi đã quay lại.

Cô cầm giấy bút trên bàn viết một mẩu giấy rồi đưa cho Hoắc Cảnh Thâm.

[Tứ Gla, ãn sáng khỏe.

]
rất tốt cho sứ
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại, lấy tờ giấy thứ 2 qua.

[Để tôi ăn với anh, hai người ãn thì ngon hơn.

]
Anh lạnh lùng nhướng mi nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt.

Bốn mắt đối diện nhau, lông mày và mắt của Vân Thanh đều cong lên, cô nở một nụ cười đặc biệt rạng rỡ với Hoắc Cảnh Thảm.

Hoắc Cảnh Thâm vo tròn từ giấy với vẻ mặt trống rỗng, ném vào thùng rác: “Cút đi.


Vân Thanh:”…”
Hoắc Cảnh Thâm không để ý đến cô, tiếp tục đọc tàl liệu.

Không có động tính nào trong
phòng.

Nhưng một lúc sau, một mùi hương thoảng qua.

Mùi thơm của thức ãn còn xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng, tươi mát, không dầu mỡ, rất hấp dẫn …
Vân Thanh đang ngồi ở bàn, rót mật dược tự làm rồi trộn với bữa sáng.

Nhận thức được ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm, cồ cố ý xúc một thìa lớn trước mặt anh rồi cho vào mỉệng, thưởng thức.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Đường gân trên trán Hoắc Cảnh Thâm nổl lên, vàn kiện trong tay đã nhàu nát.
Vân Thanh không dám quá kiêu ngạo, cô vừa nhìn thấy đã nhận
lấy, nhanh chóng trộn phần của Hoắc Cảnh Thâm, đưa tới, múc một thìa đưa lên miệng để hắn nếm thử.
“Cô cút đl, tôi không …” Hoắc Cảnh Thâm đang định từ chối, nhưng Vân Thanh ánh mắt rất nhanh liền đưa cơm vào miệng.
Hoắc Kiến Hoa cau mày định nhổ ra, nhưng mùi thơm của thức ăn và thuốc hòa quyện vào nhau, trong miệng có vị ngọt ngào lập tức chiếm lĩnh vị giác, hương vị tuyệt hảo…
Ngon không ngờ!
Anh ấy luôn kén chọn sở thích của mình.
Đầu bếp của Ngự Cảnh Viên cũng được tuyển chọn kỹ càng, nhưng chưa từng có bữa àn nào
có thẻ so sánh được với bữa ăn này.
Người phụ nữ này … cô ấy đã bỏ gì vào đó? Hoắc Cảnh Thâm bất giác nuốt thức ăn vào miệng.
Anh liếc nhìn bữa sáng đã được trộn sẵn trong tay, ngập ngừng vươn tay, múc một thìa rồi cho vào miệng …

Cuối cùng, anh còn cầm bát lên ản.
Vàn Thanh nở một nụ cười.
Chắc chắn không ai có thể cưởng lại được mật được độc quyền của cô!
Hoắc Cảnh Thâm đặt chiếc bát đá rỗng không còn một hạt cơm xuống, liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bên cạnh khen ngợi: “Cô
thêm vào đó cái gì vậy?”
Vân Thanh lấy ra chai mật ong thuốc quý.
Hoắc Cảnh Thâm mở nắp ra ngửi thử, nó đã được điều chế bằng cách trộn vài loại dược liệu với mật ong …
Sau đó, Vân Thanh bất lực nhìn Hoắc Cảnh Thâm bỏ thuốc quý của cô vào ngăn kéo.
Anh ta liếc nhìn Vân Thanh vẫn đang đứng bên cạnh.
“Muốn tôi đưa cô ra ngoài?”
Chết tiệt, àn xong lại muốn đuổi tôi đi!
Vân Thanh nuốt hận, cầm lấy cái
bát trống rỗng, tức giận bỏ đi.
“Anh Tư!” Lục Tu từ trong cửa sồ quay vào, “Anh bốn, hình như tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ rời khỏi phòng lảm việc của anh…”
“Cậu thấy nhầm rồi.” Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời anh, mặt không chút thay đổi.
“ỏ …” Lục Tu gãi gãi đầu, nghĩ mình hoa mắt.
Anh Tư là cây lim vạn tuế, làm sao có nữ nhân ở dây!
Lục Tu đua túi giáy kraft trong tay cho Hoắc Cảnh Thâm.
“Anh Tư, tất cả thông tin về cô dâu nhỏ câm của anh đều có trong đó.


Tôi đâ kiểm tra, cô ấy không liên quan gì đến người phụ
nữ anh đang tìm.

Hơn chục ngôi làng gần hang động không có họ Vân.”
… Chẳng lẽ là hắn thật sự nghĩ quá nhiều?
Hoắc Cảnh Thâm lấy thông tin trong túi giấy kraft rá, xem lướt qua.
Lục Tu ở bên cạnh không khỏi than thở: “Nhà họ Vân này thật đúng là không phải người! Cô gái câm đó có chút khổ sở … Không, có thể là vô nhân đạo.”
Vân Thanh bị sốt cao khi lên chín tuổi, rồi câm điếc … Sau khi sự việc xảy ra, Vân gia không những không chịu chữa trị mà còn đuổi cô ra ngoài.

Trong mười một nảm sau đó, cô không biết mình đã bị ném vào góc nào rồi cứ thế biến mất.
Mãi đến gần đây, nhà họ Hoắc lại nhăc lại hôn ước nảm xưa, nhà họ Vân Không dám xúc phạm nhà họ Hoắc, liền đưa Vàn Thanh vê …
“Anh đưa đến của hồi môn 200 triệu tệ, của hồi môn mà Vân Gia cho cô cảm nhỏ chỉ là chiếc váy cô dâu.” Lục Tu lộ ra vẻ khinh thường, suýt nũ’a bị sự keo kiệt của nhà họ Vân cười nhạo,” Đừng nói là con đẻ, người nhận nuôi không phải là vô đạo đức hay sao?”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Cảnh Thâm không có chút manh mối nào.
Anh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ ngây thơ của Vân Thanh – đó là một tiếu hồ ly ranh mãnh trong bộ da thỏ trắng, hay là thực sự vô tội?
“Mà này, anh Tư, còn có chuyện buồn cười nữa.” Lục Tu vỗ tay cười, “Hoắc Hy Hy, cô gái kia, tối hôm qua không biết quả báo là gì, bị rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến đuổi.


Mấy ngày nay chắc là sẽ không tới quấy rầy anh!
‘Trùng họp như vậy sao?”
Hoắc Hy Hy vừa mới xúc phạm Vân Thanh tối hôm qua, trở về nhà liền bị trừng phạt?
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm lóe lên tia sáng khó lường, sau một lúc im lặng, anh ta nói: “Cử người tiếp tục điều tra.

Tôi muốn biết mọi chuyện về những nãm Vân Thanh biến mất.”
“Ý cô là, Tiểu Tứ đâ ăn hết bữa sáng do Thanh Thanh gửi tói rồi sao?!” Lão phu nhân vui mừng
khôn xiết sau khi nghe bác Phúc báo cáo.
“Đúng vậy, bát của Tứ thiếu gia còn sạch hơn của phu nhân.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


“Được rồi, tốt quá!” Lão phu nhân mừng đến mức hoa cả mắt, “Xem ra con dâu này tìm không sai, chẳng bao lâu nữa lại được bế cháu trai!”
Bác Phúc dội một chậu nước lạnh lên lão phu nhân: “Nhưng đã hai đêm nay, Tứ thiếu gia không về phòng ngủ.


“… Thật sự là một khúc gỗ lạnh lùng!”
Lão phu nhân hận sắt khồng thành thép, chắc là phải đích thân ra tay!
Bà thì thầm vài lời với Phúc Bá.

Bác Phúc do dự: “Cái này… cậu Tử thiếu sẽ tức giận?”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm: “Chậm trễ việc để tôi ôm cháu trai, nó còn xấu hổ tửc giận? Cứ làm đi, có chuyện thì tôi gánh.


Trong vali cùa Vân Thanh chỉ có vài bộ quần áo và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Cô ấy đã đến cửa hàng bách hóa.


Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo sang trọng lớn, Vân Thanh hơi dừng lại, không bị quần áo thu hút mà là nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Vân Kiều Kiều ãn mặc như hoa bướm, đang bị một đám chị em vây quanh, nhỉn trông khôncyi^^l
Điều thực sự khiến Vân Thanh chú ý là mặt dây chuyền ngọc bích mà Vân Kiều Kiều đang đeo trên ngực.

Một tia sáng lờ mờ lóe lên trong mắt cô.

Thì ra mặt dây chuyền ngọc bích đả bị con ngốc này cướp mất…
Vân Thanh cắn môi, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.

Trong cửa hàng.

“Kiều Kiều, hôm nay cậu rất được đãi ngộ, hãy mua bất cứ thử gì cậu muốn?”
‘Tất nhiên, hôm nay cậu có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn, tôi sẽ trả tiền!” Vân Kiều Kiều, bị đám đông vây quanh, cằm khẽ nhếch, giống như con công đang
mở màn, vẻ mặt đầy vẻ tự hào.

Cô chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc đang đeo trên ngực, trong lòng đen tối.

Đây là thứ cô tìm thấy trong vali của Vân Thanh đêm hôm đó, thấy nó dáng giá nên đã giữ lại.

Không ngờ, mặt dây chuyền ngọc bích này vẫn là bảo vật, khi Vân Kỉều Kiều lần đầu tiên bưỏc vào trung tâm thương mại, tổng giảm đốc đã chạy ra đón cô, nói rằng người đeo mặt dây chuyền ngọc bích này là một người cao quý, cô sẽ được tự do tiêu xài.

Cô ta rất hài lòng!
Sự phù phiếm của Vân Kiều Kiều tàng lên nhanh chóng, cô ta đâ đặc biệt triệu tập một nhóm chị em người dẻo miệng để thể hiện!
Ngay khi Vân Kiều Kiều đang tự mãn, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ỏ’ cừa hàng trang sức đối diện.

Đó là con nhỏ thấp hèn Vản Thanh!

Ngay cả khi mặc chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô ấy vẫn xinh đẹp một cách đáng kinh ngạc!
Chết tiệt, lảm sao con nhỏ có thể xinh đẹp như vậy?
Trong mắt Vân Kiều Kiều hiện lên sự ghen tị, cồ phải cho con nhỏ thấp hèn này một bài học!
Qua gương kính trước mặt Vân Thanh, cô nhìn thấy bóng dáng
tức giận của Vân Kiều Kiều đang tiến về phía mình, khóe môi hiện lên một vòng cung châm biếm, chỉ vào một trong những chiếc vòng cổ trên tủ trưng bày và ra hiệu cho người hưởng dẫn mua sắm tháo nó ra.

Trước khi sợi dây chuyền nằm trong tay Vân Thanh, Vân Kiều Kiều đã lao tới và giật nó đi.

“Đây là thứ mà cồ có đủ tư cách để xem à?!”
Vân Thanh rụt rè nhìn lại Vân Kiều Kiều, như thể cô ấy đang sợ hãi.

Vân Kiều Kiều không khỏi tức giận khi nhìn bộ dạng yếu ớt và đáng thương của cô.

“Nhìn cái gì vậy, đồ câm? Có khả năng mua không?” Vân Kiều Kiều khinh thường quét Vân Thanh từ đầu đến chân, ngạo nghễ nói:
“Tôi muốn sợi dây chuyền này, gói lạl cho tôi!”
Nhân viên cũng xem như là người thông minh.

Thấy Vàn Thanh luôn mặc đồ rẻ tiền, tôi đoán cô ấy không đủ tiền mua.


Mặt khác, Vân Kiều Kiều mặc những nhãn hiệu nổi tiếng, thoạt nhìn, cô ấy lá một chủ nhân giàu
có! Nhân viên cười tươi như hoa và nhiệt tình hợp tác.

“Được, tôi sẽ gói lại cho cô.


Vân Thanh lo lắng muốn ngăn cản nhưng không được, cô giống như sắp khóc.

Vân Kiều Kiều chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Cô không tự chủ được vươn tay ra chọc vào vai Vân Thánh, kiêu ngạo tự mãn, “Từ nhỏ đến lởn cải cô thích không phải đều là của tôi hay sao? Hahahaha … Cô là đồ câm, đấu với cô làm gì?”
Vân Thanh vừa xáu hổ vừa tức giận đến sắp khóc, cuối cùng che mặt thút thít, xoay người lao ra khỏi cửa hàng trang sức.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Khi đến góc không có ai xung
quanh, Vân Thanh bỏ tay xuống, trên khuôn mặt xinh đạp ấy hiện lên một nụ cười đầy mưu mô…
Trong cừa hàng trang sức, nhân viên cười đến mức không thấy được mắt.
“Cô Vân, đây là sợi dây chuyền cô muốn quấn rồi, mười triệu, cô muốn quẹt thẻ hay trả séc?”
“Cái… cái gi?” Nụ cười trên mặt Vân Kiều Kiều đông cứng lại.

“Mười triệu cho một sợi dày chuyền?” Cô nghĩ rằng một sợi dây chuyền như vậy cũng chỉ có giá vài trăm ngàn.
Nụ cười trên mặt cô hướng dẫn viên mua sắm nhạt đi một chút, cô giải thích, “Đây là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, là trái tim bằng pha lê.”
Vân Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt, cô vừa muốn dạy dỗ con hèn Vân Thanh kia, sẽ lấy bất kỳ cái gì cô ta thích.

Khồng ngờ rằng con nhỏ thấp hèn thực sự lấy món đắt tiền nhat!
Khỉ nhân viên thấy biểu hiện của cô khồng ổn, nụ cười nhạt dần, liền nhắc nhở: “Cô Vân, trang sức của chủng tôi ở đây đều là hàng cao cấp, một khi đã đặt hàng sẽ không trả lại.”
Mẹ kiếp, cái cửa hàng gì thế này!
Vân Kiều Kiều bực đến mức muốn mắng chửi người ta, nhưng xung quanh có bao nhiêu ánh mắt, đám chị em của cồ cũng vây quanh …
Nếu bây giờ nói không mua, cô nhát định sẽ trở thảnh trò cười trong đám vây quanh này tr(H

tương lai!
Mấy chị em trao đổi ánh chế nhạo.
“Kiều Kiều, không phải cô vừa nói gia đình cô chuẩn bị mua cái trung tâm thương mại này, 10 triệu không là gì đúng không?”
“Đúng rồi, chẳng lẽ Kiều Kiều đang khoác lác sao?”
“Chị đang nói vớ vẩn gì vậy?!” Vân Kiều Kiều không thể cưỡi hổ, chỉ có thể gọi tổng giám đốc trung tâm thương mại, tổng giám đốc nhanh chóng đi tới.

Cô lấy ra mặt dây chuyền bằng ngọc bích, cố gắng bỏ danh sách đồ trang sức.
Người quản lý tỏ vẻ ngượng ngùng.
Nếu là hơn mấy trảm ngàn một
triệu, nói không chừng cũng không sao, nhưng là mười triệu …
Nhưng mà vị gia gia đó, hắn không có khả năng xúc phạm.
Nếu mặt dây chuyền ngọc bích này là giả thì tổn thất quá lớn, tốt hơn hết cồ nên nhờ chỉ dẫn.
“Chờ một chút.”
Quản lý cầm điện thoại di động đi đến bên cạnh gọi điện thoại, “Lục Tiểu…”
Vân Thanh buộc tóc, lật áo khoác, bình tĩnh ngồi ở quán trà sữa trên lầu 3.
Bên cửa sổ, vành mũ hạ xuống che gần hết khuôn mặt, từ góc đ~ này, cô có thể thấy rõ tỉnh hì

Không tới năm phút đồng hò, một đám vệ sĩ mặc đồ đen được huấn luyện kỹ càng đột nhiên xông tới, đi thẳng tới Vàn Kiều Kiều.
Vân Kiều Kiều sững sờ.
“… Thả tôi ra! Anh làm gì vậy?! Anh có biết tôi là ai không ??
“Giúp, giúp VỚI!!” Vân Kiều Kiều đấm đá điên cuồng, nhưng vô dụng.
Cô bị nhóm vệ sĩ lôi thẳng ra khỏi trung tâm thương mại, kéo lên xe vả đưa đi.
Vân Thanh cắn ống hút và tự nghĩ, theo tính cách tàn bạo của Hoắc Cảnh Thâm, có lẽ sẽ trực tiếp giết cô ta …
Sau khi uống trà sữa, cô bình tĩnh bước ra khỏi trung tâm
thương mại, bắt taxi và quay lại Ngự Cảnh Viện.
Tầng hầm.
Hoắc Cảnh Thâm đứng ở trước kính nhìn thấu một chiều, ánh mắt không chút ấm áp, lặng lẽ xem xét Vân Kiều.

Kiều, trong phòng giam đang kinh hãi mà rùng mình.
“Tồi xin anh … xin anh buông tha cho tôi.”
Cô khóc lóc than thở, “Tôi… tôi là thiên kim tiểu thư nhà họ Vân!
Gia đinh tôl ất giàu có … các người muốn bao nhiêu tiền mẹ tôi đều sẽ đưa.

Xin đừng giết tôi.”
Anh cầm chiếc mặt dây chuyền ngọc bích đã mất và đã tìm thấy trong bàn tay mảnh mal, từ từ xoa nó.
Mặt dây chuyền bằng ngọc là thật, nhưng người phụ nữ trước mặt này … không nghi ngờ gì là một tên ngốc nhát gan!
Chắc chắn không có gan để hạ thủ anh ta …

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


“Anh tư, giảm đốc cửa hàng này điều tra ra rồi!” Lục Tu vội vàng đì tởi, đem theo video theo dõi tởì trước mặt Hoắc Cành Thâm, biểu cảm có chút phửc tạp, anh liếc nhìn Vân Kiều Kiều một chút: “Thân phận cùa người phụ nữ này đã điều tra ra được, là nhị tiểu thư của nhà họ Vân.

Trước khi chúng ta đi cô ta vẫn luôn ờ đó bắt nạt cô gái câm cùa gia đình anh.


Hoắc Cảnh Thâm nhìn xuống video, trong tẩm hình Vân Thanh điềm đạm đáng yêu bị Vân Kiều Kiều đuổi tới cửa hàng trang sức bắt nạt, cô ấy nuốt giận, cuối cùng che mặt lao ra khỏi cửa hàng trang sức, cũng chạy ra khỏi khu vực camera giám sát.

“Vân Kiều Kiều thực sự vừa xấu vừa ngu, rõ ràng biết ngọc bội bị ăn trộm mà vẫn dám dùng nó ở trong cửa hàng trang sức cà thẻ tốn một ngàn vạn.

Oh, đúng thật là đồ ngu không có não! còn làm khóc cô gái câm rồi…”
Hoắc Cảnh Thâm không mở miệng nói ngay mả anh ấy nhìn đôi mắt tù túng của Vân Kiều Kiều đang bị dọa đến phát ngất, trong trong mắt đen bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ sâu xa: “Ngu ngốc mới là người dùng để lợi dụng tốt nhất.



“Là ý gì chứ?” Lục Tu nghe không hiểu.

Anh ấy cũng không hề giải thích mà quay người bước đi luôn.

“Anh tư, cô gái này xử lý thế nào?”
Hoắc Cảnh Thâm không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Đánh một trận, bắt được ở chỗ nào thl vứt ngay tại chỗ đó.


“Đánh…đánh một trận?” Lục Tu nhíu mày ngạc nhiên, anh tư tuy lạnh lùng như băng nhưng từ trước đến nay chưa từng ra tay với phụ nữ.

…Chẳng lẽ anh ấy là vì cô gái câm nhỏ trong gia đình mình mà trút giận hay sao?
Lục Tu sờ tay lên cằm, chậc lưỡi than thờ: “Cây vạn tuế vạn năm, xem ra cũng phải nờ hoa rồi!”
Vân Thanh dốc hết tâm sự, tâm tư thoái mái trở về Ngự Cảnh Viên, cùng lão phu nhân ăn xong bữa tối, đi dạo một lúc mới đi thẳng về phòng.

Cô lấy ra bộ đồ ngủ mới mua, đi vào phòng tắm.

Không thể không thừa nhận, gu thưởng thức của Hoắc Cảnh Thâm thật sự không tầm thường, phong cách trang trí của anh rất hợp khẩu vị của cô, trong phỏng tắm lại khoa trương đặt một bồn tắm lớn hình vòng cung.

Tối nay Hoắc Cảnh Thâm chắc là không trở lại, bận đi xử lý Vân Kiều Kiều cho hả giận.

Vân Thanh hài lòng thoải mái mà ngâm vào bồn tắm, mặc lên bộ váy ngủ, chuẩn bị ngủ một giấc thoái mái trên giường.

Nhưng vừa đi ra hỏi phòng tắm, cô ấy liền bị dọa đến run sợ.

Nhìn thấy dáng người cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm lúc này
đang ngồi trên chiếc sofa tối đen, giống như một ngọn núi u ám.

Ánh mắt anh ấy lạnh lùng nhìn về phía Vân Thanh đang đứng ở cừa phòng tắm.

Người con gái mặc chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lam, tóc dài như rong biển ờ sau gáy, nó làm cho khuôn mặt nhỏ xỉnh đẹp cảng thêm quyến rũ, váy chỉ dài đến giữa đùi, lộ ra một đôi chân trắng nỏn bên dưới… giống hệt như một yêu tinh đang dụ dỗ người phạm tội.

“Thật sự tưởng mình là Hoắc phu nhân rồi sao?”
Đôi mắt u ám của người dàn ông nhìn thấy Vân Thanh như tê dại da đầu, cô bất giác nắm chặt góc váy.

Hoắc Cánh Thâm ngoắc tay lại.

“Lại đây.


Vân Thanh kìm nén lại hoảng sợ mà đi qua đó.


Cô vẫn còn chưa kịp đến trước mặt Hoắc Cảnh Thâm mà anh ấy đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào trong lồ ng ngực của mình, sau đó, không hề cho cô ấy cơ hội phản ứng lại mà anh đã lập tức cắn một phát lên vai của cô…
Vân Thanh không kịp trở tay, khẽ rên lên một tiếng, cau mày vi đau.

Hoắo Cảnh Thâm nếm được mùi vị của máu, đầu lưỡi cuốn trôi vết máu, anh ấy từ từ nắm lấy chiếc cẳm thanh tú của cô gái bằng đôi bàn tay to lớn của minh, cảm
“Đau không?” anh ấy hung hãng kẻo mặt cô lại, trong mắt đen hiện lên một vẻ hung ác nham hiềm: “Nhớ kỹ cái cảm giác này, đừng ở trước mặt tôi mà dùng những thủ đoạn nhỏ đó.

.


Hoắc Cảnh Thâm nói từng chữ rất chậm để cô nhìn thấy rõ lời anh nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


“…Nếu không thì không cần đến Ruster, tôi cũng có thể trực tiếp xé nát cô.


Trên môi anh ấy còn dính lại chút máu của cô, giống như một bông hoa anh túc chết chóc nở trên môi, làm nổi bật lên làn da tái nhợt, Hoắc Cảnh Thâm toàn thân say mê đến cực điểm, sinh ra làm cho người khác sợ hãi hoang mang.

Cái này biến thai thực sự.

Đáy lòng Vân Thanh phát lạnh.

“Nghe hiểu sao?” Hoắc Cảnh Thâm không có chút kiên nhẫn
gì-
Vân Thanh vội vàng gật đầu.

Anh dường như rất thích bộ dạng bị dọa cho đến sợ này của cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười không một chút ấm áp.

“Hôm nay cô đi đến cửa hàng làm gì?”
Vân Thanh lấy giấy bút ra trước mặt, nhanh chóng viết lên một dòng chữ: [ Mua một ít đồ dùng
hằng ngày và quần áo, lão phu nhân cũng biết rồi.

]
Hoắc Cảnh Thâm không nói tin cũng không nói không tin, đầu ngón tay mát lạnh kéo dây treo
trên bờ vai gầy của cô lên một cách duyên dáng.


“Đây chính là quần áo cô mua?”
Vân Thanh mặt bỗng dưng đỏ lên, xấu hổ che ngực lườm mắt nhìn anh ấy một cái.

Chỉ là cái nhìn này thực sự không có lực sát thương gì hết, ngược lại có chút hờn dỗi, lộ ra vài phần quyến rũ sống động của cô gái nhỏ.

Lồ ng ngực Hoắc Cảnh Thâm khẽ lộ ra một nụ cười.

“ở trong phòng của tôi, dùng bồn tắm của tôi, còn ăn mặc thế này ngồi trên đùi tôi… bây giờ mới bắt đầu thấy xấu hổ, cô không thấy là đã muộn rồi sao? hay là nói…” Đỏi mắt anh mơ hồ nhìn xuống phần đùi lộ ra bên ngoài mỏng manh và trắng như sữa của cô.

“Cô ở đây là đẻ cố ỷ dụ dỗ tôi
hả?”
Dụ dỗ đại gia!!
Vân Thanh ‘vút’ một cái vội đứng lên, hận không thể bóp chết cái gã đàn ông chó má không biết xấu hổ này.

Hoắc Cảnh Thâm đắc ý cười.

Trêu chọc đồ nhò này, nhìn khuôn mặt đạo đức giả của cô ấy không còn giữ được nữa càng khiến anh ấy cảm thấy thú vị.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói có chút lo lắng của Phúc Bá.

“Anh Tư, phu nhân, lão phu nhân cơ thể ốm yếu, hai người nhanh đi xem thử đi ạ!”

Lão phu nhân lại phát bệnh rồi?
Vân Thanh khẽ nhíu mày lại.

Nhưng mà…theo lý thuyết thì điều này là không thể, cô ấy buổi tối từ khi rời khỏi chỗ lão phu nhân vẫn giúp bà ấy bắt mạch mà.

Hoắc Cảnh Thâm lộ ra vẻ giận dỗi, lạnh lùng nhìn cô ấy.

“Đây là kết quả cô chăm sóc lâo phu nhân đây hả?”
Vân Thanh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cùng với Hoắc Cảnh Thâm đi tới chỗ Lộ Mai viên nơi ở của lão thái thái.

Mặc dù đẩy cửa bước vào, đi vào phòng ngủ, những lại không nhìn thấy bóng dáng lão thái thái đâu.

Bên trong căn phòng tràn ngập một mùi thơm kỳ lạ, có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cô không
nghĩ ra đưực đó là mùi gì.

‘Tiểu Tư, tối nay cháu với Thanh Thanh ờ chỗ bà nghỉ ngơi đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của lão thái thái.

Hoắc Cảnh Thâm lập tức hiểu được lão thái thái muốn làm gì, khuôn mặt tối sầm lại.

Anh ấy lên phía trước định mở cửa, cửa phòng sớm đã bị khóa từ bên ngoài rồi.

Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu:” Bà nội, đừng làm loạn nữa! nhanh mở cửa ra.


Lão thái thái ở ngoài cửa giả vờ ngáp lên một cái.

“Ai ya, buồn ngủ quá đi, ta phải nghỉ ngơi rồi, các cháu cũng nghỉ sớm đi, buổi tối nhớ chăm sóc
cháu dâu ta cho thật kỹ vào nhé!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,415
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Hai từ ‘chăm sóc’ này lão thái thái cố gắng nhấn mạnh mà nói.

Cháu trai của bà ấy thực sự là một khúc gỗ, nếu như bà ấy không chủ động mai mốt thi đứa cháu đích tôn này không biết ngày tháng năm nào mới có khả năng có đưực vợ?
Vân Thanh cuối cùng cũng nhớ ta mùi thơm kỳ lạ này là cái gì… đó là mùi của cỏ tơ tình, chế thành hương liệu, có tác dụng kích d*c.

Lư hương đó được bày ra ở bàn trà, Vân Thanh bước nhanh quả đó, định tắt lư hương đi.

Nhưng mà ti vi màn hình lớn ở đối diẹn đột nhiên tự động mờ lên.

Vân Thanh theo bản năng mà nhìn lên, nhưng bị Hoắc Cảnh Thâm lấy tay che mắt lại.

“Đừng nhln!”
Cô không nhìn thấy nhưng cô nghe thấy…
Trên ti vi phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ của đôi nam nữ, ngay sát bên tai, đợt sau lại to hơn đợt trước…
Vằn Thanh nghe được âm thanh này chỗ nào thì chỗ đó cả người đều như muốn bốc cháy, đứng yên tại chỗ không dám cử động dù là một chút.

Hoắc Cảnh Hàm cũng không ngờ rằng lão thái thái đến những thứ này cũng chuẩn bị sẵn.

Mặc dù anh ấy không có hứng

với những chuyện này, nhưng thuốc kích d*c kết hợp với thị giác và thính giác kích thích mạnh như thế vẫn khiến cho Hoắc Cảnh Thâm ở chỗ nào đó của CO’ thể cũng bị thay đổi…
Hoắc Cành Thâm kiềm chế hít một hơi, bịt mắt Vân Thanh, đưa cô ấy quay mặt lại với minh.

Khuôn mặt cô gái trước mặt ừng hồng, đôl mắt vô tội vừa lo lắng vừa luống cuống nhìn qua anh ấy.

Cuống họng Hoắc Cảnh Thâm bỗng nhúc nhích, càm thấy ngọc lứa tà ác trong cơ thể chạy quanh càng bùng cháy mạnh mẽ.

Cô ấy không cần làm gì, chỉ đơn giản dùng bộ dạng không biết làm sao đó mà nhìn qua anh ấy, cũng lả đã thêm dầu vào lửa rồi.

“Đừng quay đầu.

” Anh ấy nói như cảnh cáo, nói xong cũng trực tiếp quay sang rút dây phích cắm điện ti vi.

Những tiếng rèn rì đó cuối cùng cũng dừng lại, Vàn Thanh nhẹ nhàng thờ ra một hơi.

Lúc cô đến mang theo một túi đồ châm cứu, bây giờ vừa hay lại phát huy tác dụng.

Vân Thanh lấy ra cây kim châm cứu to dài nhất, đi ra hướng cửa phòng, định mở cửa ra.

Nhưng mà cây kim vừa mới đâm vào lỗ khóa, chỉ một giây sau cơ thể bỗng nhiên bay lên không trung.

Không đợi Vân Thanh kịp phản ứng, cô liền bị Hoắc Cảnh Thâm ném thẳng lên giường.

‘Kêu lên vài tiếng!
Bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm cao lớn thon dài giống như một ngọn núi đè lên cơ thể cô, đôi mắt đen vốn dĩ lạnh lùng nay lại càng đen đến đáng sợ hơn, làn da trắng nõn lộ ra màu đỏ thẫm nhạt trông rất mất tự nhiên.

Từ góc độ của Hoắc Cảnh Thâm có thể nhìn thấy hình đáng lão thái thái đang nghe lén phái sau tấm rèm cửa sổ bên ngoài.

Nghe không được những gì bà ấy muốn nghe thì bà ấy sẽ không đi.

Vân Thanh xấu hổ cắn vào môi dưới, không chịu hét lên.

Nhưng một giây sau, cô sợ hãi thất thanh kêu lên: “A!”
Vân Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, liều mạng đè lại bàn tay của Hoắc Kiến Hoa đã luồn vào trong váy của cô ấy.

Hoắc Cành Thàm cũng rát khỏ chịu, mặc dù là muốn bắt buộc cô nghe lò’i, nhưng dưới lòng bàn tay, một cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp chắc chắn đang tự tra tấn minh trong lớp ngụy trang.

Cơ thế nhỏ bé này của cô thế mà có lực hấp dẫn lớn đối với anh ấy như vậy sao…
Anh ấy hít một hơi, khàn giọng cảnh cáo: “Lão thái thái đang ở bên ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai, nếu không thì tôi không ngại mà làm thật đó!”
Vân Thanh vừa ngại vừa xấu hổ, chỉ có thể mở miệng kêu lên.

Bên ngoài cửa, lão thái thái nghe được những gi muốn nghe, quả
nhiên đã rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom