Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 20: Chương 20


Hoắc Cảnh Hảm phải gọi cô dừng lại.

Nhưng người con gái đang nằm ờ phía dưới cơ thể anh ấy trên giường đó ngại đến mức không dám nhìn mặt anh, cô không biết tình hình bên ngoài, vẫn còn đang kêu, âm thanh cực kỳ ngây ngô, mang theo chút rung động ngượng ngùng.

Hết lần này đến lần khác, như là sự ngây ngất bên tai anh, và sự tự chủ mà anh luôn tự hào gần như sụp đổ.

Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt tối sầm lại, anh ấy đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng khóa chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại.

Cảm giác phần môi lạ lẫm nóng
bỏng đụng chạm lên môi khiến cho đồng tử của Vân Thanh đột nhiên khít chặt.

Bộ não vốn đã lo lắng và căng thẳng lại bùng nổ với một tiếng ‘bùm’, để lại một khoảng trống.

Cô muốn dãy dụa, nhưng căn bản chống đối không lại với lực của Hoắc Cảnh Thâm.


Hai cổ tay thon nhỏ bị anh ấy nắm chặt đặt ở đỉnh đầu mà không tốn chút sức lực nào.

Hoắc Cảnh Hàm vẫn đang hôn cô ấy, anh ẩy không nhắm mắt lại, nhìn thấy mình đôi mắt hoảng loạn của cô gái nhỏ nằm dưới cơ thề mình, anh từ giận dỗi ngượng ngùng chuyển sang điềm đạm đáng thương… Thật tình không biết với bộ dạng này của cô ấy
một chút má thôi.

…Đáng chết, tên khốn này thật sự định làm thật hay sao?
Vân Thanh vừa tức giận vừa nôn nóng, nhưng hai tay đã bị đè xuống, căn bản không chạm được đến túi đựng kim châm bên cạnh.

Cô mở miệng, hung hăng cắn vào môi Hoắc Cảnh Thâm một cái, máu tanh lan ra giữa răng môi hai người.

Hoắc Cảnh Thâm buông cô ấy ra, dùng ngón tay lau vệt máu trên khóe môi.

Anh ấy nhíu mày: “Cô tuổi chó à?”
Vân Thanh từ dưới chân anh ấy nhanh chóng lăn ra ngoài, núp ờ
góc giường, đôi mắt trong veo giận dữ xấu hổ nhln anh ấy chằm chằm.

Cô gái nhỏ đầu tóc rối bời, váy vóc lộn xộn, dáng vẻ này chính là đang bị anh ấy ức hiếp bắt nạt.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không ngờ rằng, mình thế mà lại không kiềm chế được trước mặt cô gái câm này sao…
Thuốc kích d*c không phải trước đây anh ấy chưa từng thừ qua, nhưng để không thể kiềm chế được mình thì đây vẫn là lần đầu tiên!
Hoắc Cảnh Hàm dùng lực xoa hai thái dương, thấp giọng nói “xin lỗi”, sau đó đột nhiên đứng dậy bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.

Nước lạnh mở mức to nhất, dội từ trên xuống dưới…
Vân Thanh cũng lấy túi châm cứu mang theo bên người ra, tự minh châm cứu để hóa giải tác dụng kích thích do cỏ tơ tinh phát ra.

Hoắc Cảnh Thâm vừa rồi mất kiểm soát, chắc chắn cũng là cỏ tơ tình…bởi vậy, cô cũng không oán hận anh ấy nữa.

Có điều lão thái thái này thật sự khiến cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

Vân Thanh bò xuống giường, trong phòng tắm phát ra một tiếng vang ‘ầm’ giống như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.

Vân Thanh giật nảy mình, đi qua gõ cửa phòng tắm.

Không có tiếng trả lời.
 
Chương 21: Chương 21


Cô đẩy cửa bước vào, lại bị một màn kinh sợ trước mắt.

Hoắc Cảnh Thâm quấn áo choàng tắm ngã nhào về bên cửa, sắp mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trông giống như một người chết
Sắc mặt Vân Thanh chìm xuống, bước tới bắt mạch cho anh ấy, đôi mắt vốn trong trẻo yên tĩnh từ từ trờ thành một lớp màu sắc kỳ lạ.

Cô vốn dĩ tưởng rằng anh ấy chỉ là đang giả bệnh với người ngoài, dù sao thì nhìn anh ấy không hề giống một người bị bệnh nguy kịch chút nào…
Thật không ngờ những lời đồn đoán kia lại là sự thật.

_______
Mạch của anh ấy đập rất loạn, yếu ớt, huyết khí chảy ngược, không chỉ là căn cơ ốm yếu, mà giống như người trúng độc lâu năm hơn, biểu hiện giống như độc đang ăn sâu vào trong xương.

Chỉ nhìn từ việc bắt mạch mà nói Hoắc Cảnh Thâm sống không nổi quá hai năm cũng không phải là nói quá…
Vân Thanh giật mình, đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Lão thái thái đột nhiên tái phát chứng nhức đầu cũ, nhưng không phải là thường xuyên, chỉ cần có thuốc là có thể thuyên giảm, tuy không thể trị tận gốc nhưng cũng không tính là bệnh nặng.

Cho nên thần y Lảm Vân Hạc_____

mấy nãm nay sống ờ Ngự Cảnh Viên, có lẽ không đơn giản chỉ là để chăm sóc lão thái thái…mà cổ khà năng là vì Hoắc Cảnh Thâm!
“Cô đang… làm gì thế?” Hoắc Cảnh Thâm từ trong hôn mê tỉnh tạo lại, thấy người con gái ờ trước mắt, cơ thể như tàn nhẫn điên cuồng, gào lên nói: “Ai khiến cô đụng vào tôi hả? cút ra ngoài nhanh!”
Vân Thanh bị hất ra, đâm vào hộc tủ phía sau lưng, cô đau đến mức nước mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.

“Cút! nếu không thì tôi sẽ gi3t chết cô!”
Thái dương của Hoắc Cảnh Thâm nổi gân xanh, đôi mắt màu máu sâu thẳm dọa người, giờ
người nữa mà giống như con dã thú mất đi khả năng khống chế bản thân.

Dáng vẻ này của anh ấy, không muốn để bất kỳ ai không liên quan nhìn thấy…
Xương cốt trong người đau nhức cực kỳ, như thể kéo dài vô tận, giống như đang dùng dao cắt đi nội tạng và máu thịt của mình.

Vân Thanh chịu đau đớn bò từ dưới đất đứng dậy, nhưng cô ấy không bỏ đi mà ngược iại cô lại đi đến chỗ Hoắc Cảnh Thâm lần nữa.

Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt, yên lặng dùng lực chầm chậm nắm lấy tay Hoắc Cảnh Thâm.

Sự ấm áp đột ngột khiến cơ thể Hoắc Cảnh Thâm cứng đơ lại,
trong chớp mắt ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ độc ác nham hiểm, lộ rõ sát ý, bàn tay to ỉớn nắm lấy xương vai cô, dùng sức cũng có thề bóp nát cô thành từng mảnh.

“Cô dám thương hại tôi sao? muốn chết…”
Anh ấy còn chưa nói xong, Vân Thanh đả chịu đựng đau đớn mà ôm lấy anh ấy.

Cơ thể Hoắc Cảnh Thâm bỗng nhiên cứng đơ.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái vỗ nhẹ phía sau lưng của anh, im lặng an ủi.

Cô ấy nhỏ nhắn xinh nhắn như thế, nhưng vừa đủ để tiến vào trong ngực anh ấy, giống như một con mèo ngoan ngoãn, mềm mại tựa sát vào anh.

Anh ấy thậm chí ngửi được mùi trên cơ thể của cô đang tản ra một vị thuốc nhè nhẹ, giống như mốt làn gió mát xâm nhập vào trong tim phổi, làm dịu cơn thịnh nộ dữ dội trong máu anh.

Vân Thanh nhìn thấy được cơ thể Hoắc Cảnh Thâm từ từ thả lỏng, không kháng cự với cô ấy nữa.

Cô lấy ra cây kim bạc ghim vào cổ tay áo, âm thầm và nhanh chóng đâm vào huyệt đạo của anh.


Hoắc Cảnh Thâm không một chút giãy dụa, ngã xuống trên vai cô.

Vân Thanh dùng hết sức lực mình đang có mà đỡ anh ấy lên giường.
 
Chương 22: Chương 22


Bình thường người đàn ông này cao cao tự tại, nhìn một cái là khiến người khác kinh sợ, bây giờ yên lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt đẹp trai như thần thánh, lại mỏng manh như thủy tinh chỉ cần chạm vào …
Vân Thanh giúp Hoắc Cảnh Thâm đắp chăn, đang chuển bị rời đi thì bị một bàn tay người đàn ông nắm lại.

Cô không hề chuẩn bị trước, mất cảnh giác mà lảo đảo, cơ thể không tự chủ đưực mà ngã xuống, môi lướt qua mặt Hoắc Cảnh Thâm.

Tai của Vân Thanh cũng đỏ ừng lên, cũng may Hoắc Cảnh Thâm vốn dĩ vẫn chưa tỉnh.

Nhưng trong cơn hôn mê cùa anh ấy, lại theo bản năng nắm chặt cô, sức lực khỏe mạnh đến mức Vân Thanh không thể giãy dụa ra được, mặc dù đã thử nhiều lần nhưng Vân Thanh cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Cô ấy bất đắc dĩ phải nằm bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, bị dày vò một ngày trời, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến…Trên dưới mí mắt Vân Thanh bắt đầu đánh nhau, cuối cùng cũng từ từ nhắm lại.

Đêm dần khuya, người đàn ông trên chiếc giường lớn, như là con dã thú được thỏa mãn, đôi mắt đen mở ra đầy giận dữ.

Đột nhiên anh nhận ra được trong lồ ng ngực của minh có cảm giác mềm mại dị dạng khác thường.

Hoắc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng của mình, hai đầu lông mày lộ ra thần sắc phức tạp khó đoán.


Vân Thanh ngủ một giấc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.

Hình bóng Hoắc Cảnh Thâm sớm đã không còn bên cạnh mình nữa, trên đầu gối lại để lại một tấm thẻ đen.

Vân Thanh sững sờ vài giây, lấy
tay cầm lại nhìn thử, lúc đó trong lòng cô đang rất phức tạp.

Cô ấy không phải là không biết phân biệt tốt xấu, tấm thẻ đen này ỉà vô hạn…chỉ cần cô vui, cửa hàng đều có thể trực tiếp mua lại.

Chỉ là anh ấy làm vậy là có ý gì chứ?
Sau một đêm ngủ dậy, người đàn ông ở chiếc gối bên cạnh để lại tấm thẻ đen và biến mất…cô ấy ảo giác mình như là những kẻ cặn bâ.

Vân Thanh lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Dù sao tối qua cô cũng cứu được cái mạng nhỏ của Hoắc Cảnh Thâm, nhận tấm thẻ đen này thì
sao chứ?

Nghĩ đến đây, Vân Thanh yên tâm thoải mái nhét thẻ đen vào trong túi, vừa hay cô định đi mua vài món đồ…
Quán bar Phi sắc
Bên trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, mấy phú nhị đại cao cấp đang ngồi xung quanh bàn đánh bài, nói là chỉ chơi chơi thôi, nhưng mỗi vòng đến cũng hết mấy chục vạn ném ra ngoài.

Xung quanh là những cô gái hở ngực lộ chân da trắng xinh đẹp phục vụ, một bầu không khí thối nát xa hoa đồi trụy tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Hoắc Cảnh Thâm không hứng thú với những điều này lắm.

Anh ấy ngồi ngắm hồ cá bên cạnh, ném thịt vào trong, nhìn một cách vô cùng thích thú đàn cá piranha xấu xí đang nhe răng trợn mắt nhảy ra khỏi mặt nước, xé nát những miếng thịt vẫn đang dính máu ném vào.

“Anh tư, hôm nay anh thần sắc không tệ nha, tối hôm qua ngù ngon rồi sao?” Lục Tu dửng dưng đi đến, đặt mông ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm ngủ ngon, đẹp trai đến nỗi làm cho người khác phẫn nộ.

Dù là anh em nhiều năm như thế nhưng khi đối mặt với vẻ mặt quái dị đó, Lục Tư không tự chủ mà nuốt nước miếng.

Hoắc Cảnh Thâm không biết nghĩ cái gì, ngừng lại một lúc, giọng
điệu lạnh nhạt nổi: “Cũng được.


“Lâm Vân Hạc quay lại rồi sao?”
 
Chương 23: Chương 23


Mấy năm nay luôn là Lâm Vân Hạc điều trị chứng mất ngủ của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng hiệu quả cũng bình thường, lần này chẳng lẽ là thuốc mới phát triển nghiên cứu hay sao?
“Không phải ông ấy.

” Hoắc Cảnh Thâm tiện nay ném miếng thịt vào hồ cá, đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh, chậm rãi nói: “Là cô gái câm đó.

Mùi hương trên người cô ấy có thể khiển tôi rất nhanh đã chim vào giấc ngủ.


“.

.

Hả? Cô gái câm đó còn có loại phép màu này sao?” Lục Tu có chút khó tin, lập tức đưa tay sờ cằm, nhếch mép ranh mãnh:
“Anh tư, hay là anh láy giả làm thật, giữ cô ấy lại là được rồi!
mùi vị ngủ cùng gái đẹp quả thực là không tệ!”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn.


Lục Tu khôn ngoan im miệng lại.

Hoắc Cảnh Thâm lấy ra cái khăn mặt bên cạnh, sắc mặt không thay đổi mà lau vết máu trên tay: “Đợi đến một ngày cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa, thì lấy mùi hương trên cô ấy chiết ra.


Nói xong, anh ấy lấy ra chiếc điện thoại di động đang rung lên bên cạnh, vừa ấn mở thì thấy liên tục mười mấy tin nhắn đều là thông báo thanh toán, hơn nữa vẫn còn đang liên tục không ngừng…
Lục Tu xích lại gần để xem, lúc đó liền cảm thấy xót…
“Anh tư, anh đưa thè của anh giao cho ai vậy? Tôi cầu xin anh lâu như thế mà anh cũng không cho tôi dùng…Anh không yêu tôi rồi, anh ở bên ngoài có người khác rồi…”
Hoắc Cảnh Thâm ruồng bỏ mà đẩy đầu của anh ấy ra.

“Lại gần như thế, tôi lấy đầu anh ném cho cá ăn nhé.


Lại một tin nữa nhắn đến.

Lần này, Vân Thanh mua một bộ quần áo nam ở cửa hàng sang trọng Loew.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày.


Loew là một cửa hàng mà anh ấy luôn đặt may đồ vest ờ đó…coi như thứ nhỏ đó cũng còn có chút lương tâm và gu thẩm mỹ.

“Đúng rồi!” Lục Tu chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh tư, cô gái câm trong nhà anh đã nhận được thiệp mời rồi sao?”
Hoắc Cảnh Thâm liếc mắt nghi ngờ: “Thiệp mời gì?”
“Hôm nay nhà họ Vân tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái lớn Vân Nghiên Thư, còn đặc biệt sai người đem thiệp mời tới chỗ của tôi, cũng không biết mặt mũi nào từ đâu mà tới.


Nhà họ Vân ở Bắc Thành mặc dù cũng tính là tai to mặt lớn, nhưng so với nhà họ Lục thì cách biệt một trời một vực, hơn nữa hai nhà không hề gặp nhau.

Hoắc Cảnh Thâm không nói nữa, hờ hững lấy hai miếng thịt từ trong mâm ném xuống hồ cá, màu máu nhanh chóng phủ đầy khắp hồ.

Nhà họ Vân thật là đã gửi thiệp mới tới cửa, anh ấy không phải là không biết tin này.

Hoắc Cảnh Thâm cầm áo khoác 1 lên, nhân tiện nhìn qua một lượt đám công tử đang đánh bài trên Ị kia.

“Anh tiếp tục chơi với họ đi, tôi đi ị trước đây.

” Ị
I
Đám công tử này không có khả năng gì khác ngài tẩu tán tiền bạc, công tử bột có tiếng.

Nếu hòa vào bọn họ thì thứ nhất có thẻ làm tê liệt những con cáo già nhà họ Hoắc, thứ hai, vui vẻ xong thì tin tức gì cũng có thể moi ra được….

 
Chương 24: Chương 24


Khách sạn Bán Nguyệt Loan hôm nay được nhà họ Vân dùng số tiền lớn bao trọn để làm tiệc sinh nhật cho con gái lớn Vân Nghiên Thư.

1
Hai bên hiên khách sạn dừng lại Ị
đều là nhân vật có mặt mũi ờ Băc Thành được mời lên phía trước, còn có một nhóm truyền thông nhà báo, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, không thua gì bất kỳ một người nổi tiếng nào ờ Bắc Thành
Một chiếc xe hơi màu đen không ngờ lại dừng đối diện khách sạn.

Tạ Lãng có thể nhìn thấy rõ ràng bốn người nhà họ Vân đang hân hoan chào đón khách.

“Lão đại, cô định khi nào thì vào trong đó?”
“Tất nhiên là chờ lúc náo nhiệt nhất rồi.


Giọng nói của Vân Thanh đã hồi phục lại, cô ấy đang soi gương trang điểm.


^
Khuôn mặt nhò vốn dĩ trắng nõn nà lại bị bôi thành màu vàng đất, lại đánh bóng mờ, một bộ dạng khô cằn thiếu dinh dưỡng, đôi môi tươi tắn lại dùng phấn trắng che lại…Cô ngầng đầu lên, trừng mắt nhìn Tạ Lãng: ‘Thế nào?”
Tạ Lãng: “Không tệ, giống như nạn dân đang chạy nạn.


Vân Thanh hài lòng, thứ cô muốn chính là hiệu quả này.

Gọn gàng xinh đạp có ý nghĩa gì chứ?
Đáng thương gầy yếu mới làm người khác thương.

Bên trong yến tiệc vàng son lộng lẫy, khách mời đều đã đến đông đù.

Rất nhiều áo gấm lụa là, kèn
nhạc vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.


Ngoại trừ những gia đình hào môn đẳng cấp không có mặt, hôm nay đa số đại gia tộc Bắc Thành đều nể tình má tới.

Chủ gia đình Vân Hiển Tông lúc này đứng tại tầng hai nhìn xuống phòng yến hội bên dưới, phảt hiện nhiều nhà truyền thông tới ngoài ý muốn.

Ông ấy nhớ ông ấy không tốn quá nhiều tiền để mời nhiều truyền thông như vậy.

“Những nhà báo này đều là bà mời tới à?” ông ấy hỏi Lý Ngọc Châu.

Lý Ngọc Châu cũng có chút buồn bực, bà ấy chỉ mời ba nhà truyền thông, thế mà hôm nay lại tới hơn hai mươi nhà truyền thông khác.

Hơn nửa đều là những tên tuổi lởn trong ngảnh.

“Có lẽ mấy ngày nay giá cồ phiếu của tập đoàn Vân Thị tàng cao, những tờ báo này nể mặt chồng nên mới tới đó.

” Lý Ngọc Châu nhẹ nhàng cười, với dáng vẻ của một người vợ đức hạnh và một người mẹ tốt, bà đã giúp Vân Hiển Tông chỉnh lại quần áo của mình.

Những lời nói này thế mà lại khiến Vân Hiển Tông vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần.

“Cha”

 
Chương 25: Chương 25


Lúc này Vân Nghiên Thư cùng với Vân Kiều Kiều bước ra từ phòng nghỉ ngơi.

Vân Kiều Kiều hôm qua đã bị đánh một cách không thẻ giải
thích được, bây giờ trên mặt vẫn là một bên xanh một bên tím, phấn phủ cũng không thể che lấp được, đứng cạnh người hào quang sáng chói Vân Nghiên Thư lại càng thêm buồn cười.

Vân Hiển Tông nhíu mày, ánh mắt chán ghét.

“Thứ mất mặt đáng xấu hổ! Hôm này lả ngày sinh nhật của chị mảy, lại dám làm ra cái quái dị gì vậy, mày xem tao trừng trị mày the nào!”
Vân Kiều Kiều dậm chân tủi thân, nhưng không dám cãi lại.

Thật sự là đụng phải quỷ, hôm qua đám người trói cô đều không điều tra được thân phận…cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng thế này mà thôi.

Vân Hiển Tông quay người xuống lầu nghênh đón những vị khách quý đó.


Vân Nghiên Thư vừa muốn đi theo, nhưng bị Lý Ngọc Châu kéo đến một gốc vắng vẻ bên trong.

“Video này và tin tức đó là thế nào? Con ở bên ngoài đã nhận tên tiện nhân Khương Như Tâm kia làm mẹ ruột rồi sao??”
Lý Ngọc Châu kim nén tức giận, móc ra đoạn video mấy ngày trước Vân Nghiên Thư trả lời phỏng vấn.

Vân Nghiên Thư vuốt lại mái tóc được chải chuốt cẩn thận, rõ ràng là xem như không có chuyện gì to tát cả.

“Cái này đều là nói đẻ cho người ngoài nghe, ai là mạ ruột của
con, chính con chẳng lẽ còn không rõ hay sao?”

“Nhưng bây giờ tất cả mọi người ; bên ngoài đều coi con chính là ; con ruột của Khương Như Tâm.

” I Lý Ngọc Châu không kiềm chế ; được mà cao giọng lên vài phần.

!

Bà ấy ngậm đắng nuốt cay, nỗ lực cả đời nuôi dưỡng con gái hai mươi mấy nâm, giờ lại nhận kẻ ; tiện nhân mà cô ghét nhất làm ! mẹ! Cục tức này, Lý Ngọc Châu sao có thể nuốt trôi được.

Thấy Lý Ngọc Châu thực sự tức giận, Vân Nghiên Thư lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ, dịu dàng ngoan ngoãn, kéo tay bà ấy.

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, mẹ cũng biết là Khương Như Tâm được biết đến là nhà chế tạo nưó’c hoa bậc thầy, trong giới chề
tạo nước hoa địa vị không phải tầm thường, con lần này tham gia giải đấu lớn người điều chế nước hoa có thể đứng đầu vòng loại thứ nhất cũng nhờ Khương Như Tâm chiếu cố rất nhiều!” Vân Nghiên Thư nhìn thấy vẻ mặt Lý Ngọc Châu có vẻ được thả lỏng rất nhiều, tiếp tục dụ dỗ: “Mẹ, mẹ nhẫn nhịn một chút, những điều này chỉ là tạm thời.

Miễn là cha công nhận thân phận của con, đợi con thuận lợi kế thừa công ty thì hai mẹ con chúng ta sẽ không cần nhìn vẻ mặt người khác mà sống qua ngày nữa!”
Lý Ngọc Châu bị cô dụ dỗ dăm ba câu thi vui như mở cờ trong bụng.

“Đến lúc đó mẹ muốn con nói cho toàn thế giới biết, mẹ mới chính.

là mẹ ruột của con!”
Vân Nghiên Thư ôm Lý Ngọc Châu, nũng nịu nói: “Điều này tất nhiên rồi, mẹ của con tốt thế này, vì con mà bỏ ra nhiều thứ như vậy, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.


ở chỗ Lý Ngọc Châu nhìn không thấy, Vân Nghiên Thư lại liếc mắt khinh thường.



 
Chương 26: Chương 26


Một người mẫu kiêm diễn viên hạng ba, diễn viên không đáng tin nhất là mẹ ruột của cô ấy, cô ly xấu hổ không dám nói ra, vậy tôi có thể làm gl cho cô ấy?
“Nghiên Thư, cô cũng phải chăm sóc em gái của mình.

Nếu môn-đăng hộc đối nhớ giữ ý nhiều hơn.” Lý Ngọc Châu thúc giục.
“Ay da, tôi biết rồi.” Đúng là thứ con ghè!
Vân Nghiên Thư sốt ruột đáp lại, xoay người đi xuống lầu.
“Nghiên Thư thực sự càng ngày cảng xinh đẹp.

Mấy ngày trước, cô ấy đã tham gia cuộc thi nước hoa quốc tế ở M Quốc và giành được V! trí thứ nhất trong nước! Tin tức đã được đăng tải, thực s
Cuộc thi nước hoa quốc tế dược tô chức mỗi năm một lần rất nghiêm ngặt, ban giám khảo cũng là những chuyên gia háng đau trong ngành.

Vân Nghiên Thư đã lọt vào danh sách được chọn khi còn nhỏ, vl vậy có lẽ cô ấy có thể trờ lại với tư cách là • nhà vô địch!”
“Có mẹ thi phải có con gái! Tôi thấy Nghiên Thư là nhà sản xuất nước hoa tiếp theo!”
Vân Nghiên Thư cười nhạt khi nghe thấy lời nói, thái độ ngầm mặc định: “Mấy cô dì quá khen roi.

Vân Hiền Tôn cũng cảm thấỵ như vậy, anh ta ra dáng người của gia đình, cười nghiêm trang nói: “Cuộc thi nước hoa lần này, Nghiên Thư quả thật đã đạt đựợc mọt số thành tích, nhưng cô còn
trẻ và còn cả một chặng đường dài phla trước.

Nãm nay Nghiên Thư tròn hai mươi tuổi, tôi dự định sẽ chia 15% cổ phần cùa tập đoàn công ty nưởc hoa Tiên Đế Phàm cho cô ấy, còn phải nhờ các vị trường lão chiếu cố.
“Điều này tương đương đế công bố danh tỉnh của người thừa kế Vân Nghiên Thư!
“Này, anh Vân khiêm tốn ròi.

Nghiên Thư nào có thẻ để chúng tôi chiếu cố? Có lẽ chủng tòi sẽ dựa vào cô ấy nhiều hơn trong tương lai!”
Vân Nghiên Thư hơi nâng cổ, thề hiẹn một chủt tự hào trong vẻ mặt có vẻ khiêm tốn cùa minh.
Đúng lúc này, giọng nói sắc bén của một phóng viên dột nhiên vang len trong dám dỏng.

Vân
tồng, nghe nói Vân gia còn có một cô con gái tên là Vân Thanh Cô ây là con gái ruột của Khương Như Tâm.


Chuyện này là thật sao?
Đây là câu hỏi hót nhất được hỏi.

ngay lập tức nổ ra tranh cãi.
về gia cảnh của Vân Nghiên Thự, Vân gia vẫn luôn mơ hồ.

chẳng lẽ cô ấy hoàn toàn không phải con gái của Khương Như Tâm sao?
Khuôn mặt Vân Hiển Tôn thay đổi đột ngột.
Chết tiệt, tên phóng viên ngu ngốc này từ đâu đến, sao có the^ biet về thứ hèn hạ Vân Thanh đó!
“Đương nhiên không phải!” Lý Ngọc Châu vội vàng bước tới lớn tiếng phủ nhận, vẻ mặt đau khô
Cảm động khóe mắt không tổn tại nước mất “Hôm nay là sinh nhật lân thứ hai mươi của Nghiên Thư, một ngày vô cùng vui vé của tôi.

Hy vọng mọi người không tiết lộ những vết sẹo khi là một người mẹ của tôi, Thanh Nhi đã không còn ở đó nữa …”
Đối với tương lai cùa Vân Nghiên Thư, bà chỉ có thể đau lòng một chút, tạm thời nhận người câm điếc là con gái của minh.
Người phóng viên đặt câu hỏi cau mày: “Ý bà là, Vân Thanh là con gái bà, và cô ấy đã chết rồi?”
“Đúng vậy” Lý Ngọc Châu nhẹ nhàng thừa nhận.
Dù sao thì, thứ đó kết hôn với con ma bệnh tật của Ngự Cảnh Viên sớm muộn thì cũng bị tra tan đến chết.

 
Chương 27: Chương 27


Đúng lúc này, đèn trong toàn bộ sanh tiệc đột nhiên mờ đi không bảo trước.

I
Mọi người chưa kịp phản ứng thì cánh cửa phòng tiệc đột ngột mở ra.

Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ trang trọng phát ra tư loa trên tường.

“Vân Thanh đến Vân gia!”
Cái gi?
Lý Ngọc Châu kinh ngạc nhìn về ph(a cửa, tất cả khách mời trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía
cửa.

Tôi nhìn thấy một bóng dáng gầy từ từ bước vào.

Nhìn rõ mặt, Lý Ngọc Châu hai
mắt gần như trợn trừng.


1
Đó tà thứ hèn hạ Vàn Thanh!
Cô mặc một chiếc váy cũ kỹ và mộc mạc, gương mặt phờ phạc tóc khô xơ xác, trông rất khổ sờ.

Khi cô kết hôn hai ngày trưởc, rõ ràng không phải như thế này! ■
Vương Sinh, tổng giám đốc cùa khách sạn, lúc này vội vã bước vào vào nở một nụ cười hài lòng với Lý Ngọc Châu.

“Bà Vân, theo lệnh của bà, tôi đâ mời đại tiểu thư tới!”
Lệnh của bà? !
Làm sao có thẻ chứ!
Khuôn mặt của Lý Ngọc Châu trờ nên vô cùng khó coi đều đồ dồn về phía bà.

Làm thế nào mà các phỏng viên lại có thể bò lỡ cơ hội tốt như vậy mà không lao vào đặt câu hòi.

“Bà Vân, không phài cô vừa nói con gái Vân Thanh cùa bà đả * chết sao?”

Vòng vây các phóng viên truyền thông không được mời mà đến, họ khiến Vân Hiển Tôn, bây giờ đã trờ thành camera thầm theo dõi hành tung của ông ta!
Vân Hiền Tôn phải cố nặn ra một nụ cười dù không muốn gặp lại Vân Thanh chỉ vì hình ảnh của ông.

“Thanh Nhi bị câm điếc bẩm sinh, sức khỏe không tốt, đang dưỡng bệnh ở quê…”
Ông ta thẳng thừng giải thích, quay đầu nhìn chằm chằm Lý Ngọc Châu, trên mặt mang theo nụ cười nhưng trong mắt rõ ràng là tức giận.

“Con, con thật sự đã chuẩn bị một ‘bất ngờ’ lớn cho ta.


Lý Ngọc Châu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong giọng điệu của Vân Hiển Tôn, nhưng không dám phản bác lại trước mắt mọi người! /
Vân Thanh chỉ đứng ngoài cửa một lúc, đủ để cõ nghe rõ những lời vô liêm sỉ của Vân gia.

Không nói đến việc chiếm đoạt tài sản của nhà họ Giang, hiện tại bọn họ còn muốn chiếm thân phận của cô!
Đâu có dễ dàng như vậy!
Mọi người đều chú ý vào Vân Thanh, không ai đề ý, có một người mặc quần áo đen, tóc đen chậm rãi đi vào.

Hoắc Cảnh Thâm đứng ờ gốc khuất nhất nhưng có thể nhìn xung quanh khán giả, đôi mắt hơi
híp lại, ảnh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trông “thất thần và thiếu dinh dưỡng”, nhếch môi thích thú …
“Chị Thanh Thanh, chị không sao chứ? Tốt quá!” Vân Nghiên Thư che miệng nói, chạy tới ôm lấy Vân Thanh nước mắt lưng tròng, ra vẻ như là chị em gái.

Dù sao con nhỏ câm điếc này cũng không phải ma quỷ, chỉ cần cô ta lừa được đám phóng viên hôm nay, cô ta có cách đối phó với cô!

 
Chương 28: Chương 28


Vân Thanh cũng rất hợp tác, thứ cô ấy muốn !à một bức ảnh chung khung hình với Vân Nghiên Thư, trang điểm cẩn thận không uổng phí.
Qùa nhiên, ánh mắt của những vị khách xung quanh đã thay đổi.
“Cả hai đều là con gái của Vân gia.

Vân Nghiên Thư được nuôi dạy rất kĩ, với làn da mềm mại.

Vân Thanh đó có khuôn mặt tiều tụy, trông thực sự đáng thương.”
“Vân Nghiên Thư đang tổ chức sinh nhật, phô trương như vậy.
Cô ta còn mặc hàng trăm nghìn thời trang cao cấp.

Còn Vân Thanh đang mặc gì? Giẻ rách? ”

“Vừa điếc vừa câm, thật khổ vì cha mẹ không thương, thật tội quá.Người nhà học Vân quá thiên vị…”
Vân Nghiên nắm chặt lòng bàn tay, cô vốn dĩ muốn đề thể hiện lòng tốt của mình trước ống kính của các phương tiện truyền thông nhưng không ngờ hiệu ứng lại phản tác dụng.
Cô nhận thấy khuôn mặt tái nhợt
của Viên Hiển Tôn, đang trừng trừng nhìn Lý Ngọc Châu, muốn bóp cổ cô cho đến chết.
Nếu Vân Thanh không bị xử lý ngày hôm nay, không chỉ Lý Ngọc Châu, mà cả bản thân cô ta cũng sẽ mất đi thương yêu cuối cùng mà cô ta có được từ Vân Hiển Tôn.
Vân Nghiên Thư lập tức.nghĩ ra một kế hoạch, cô ta thì thầm vào tai Vân Hiển Tôn vài câu.
Cái nhíu mày của Vân Hiển Tôn dần dần giãn ra.
“Được rồi, cứ lảm như lời con nói!” Vân Nghiên Thư lập tức nắm lấy tay Vân Thanh, tươi cười bước lên sân khấu.
‘Các vị.
Cô nhìn quanh các phóng viên và khách mời dưới sân khấu, nhẹ nhàng nói: “Cha luôn yêu quý ba chị em chúng tôi, ông đâ đặc biệt chuẩn bị ba món quà: hợp đồng cổ phần của tập đoàn, công ty nước hoa và ba tiệm vàng.

Vì công bằng, chúng tôi sẽ rút ống hút, xin mời chứng kiến, để đảm bảo công bằng, vấn đề rút ống hút sẽ giao cho khách sạn chuẩn bị.” .

Động thái này hiển nhiên thu hủt rất nhiều thiện chí.
“Xem ra Vân tổng đối vởi Vân Thanh đó thật sự rất tốt.”
“Sở dĩ giữ cô ấy ờ ngoài những năm nảy là đẻ phục hòi sức khỏe… Cha mẹ nào mà không quan tâm đến con cái của mình.”
Món quà rẻ nhất trong ba món
quà tà ba tiệm vảng!
Lý Ngọc Châu đau khổ đến mức chảy cả máu, trong lúc định bốc thảm, bà ta đã kéo Vân Nghiên Thư sang một bên.
“Nghiên Thư, làm sao có thể để thứ hèn hạ đó coi không ra gì?”
Vân Nghiên Thư cười nhẹ, trong mắt mang theo vè chârrubiếm: “Mẹ, mẹ vội vàng làm gì? Chỉ là một buổi biểu diễn thôi, con có cách làm thứ hèn đó lấy được tiệm vàng, sau này chúng ta sẽ bán đi, thứ như nó một su cũng đừng mơ.”
Lý Ngọc Châu mừng rỡ, lập tức nghi ngờ:“ Làm sao nó lấy được tiệm vàng?”
“Cái thứ rác rười câm điếc thì hiểu cái gl? Con kêu nó hút
thuốc, nổ đương nhiên sẽ nghe theo!” Vân Nghiên Thư dùng đầu ngón tay vuốt mấy lọn tóc dài trên thái dương, liếc nhìn cô đang đứng trong góc, khinh thường khịt mũi “Xử lý xong đám phóng viên đó, chúng ta muốn làm gì thì làm cô ta!”
Nói xong, Vân Nghiên Thư bước tới chỗ Vân Thanh, khuôn mặt là khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.

Nụ cười trong sáng đến nao lòng, khiến lòng người dịu dàng.
“Chị.”

 
Chương 29: Chương 29


Cô ta đưa cho Vân Thanh một cuốn sách nhỏ có viết dòng chữ, hỏi cô muốn rút gì?
Vân Nghiên Thư chỉ đơn giản viết bốn chữ trong cuốn sách: giá trị nhất.

Vân Nghiên Thư khóe miệng co giật.

T
Con nhỏ này thật là thẳng thắn.

Vân Nghiên Thư lại viết trong sách: [Nếu chị tin tôi, sau này tôi sẽ rút ra số 1, đó là bức giá trị nhất!]
Vân Thanh vô cùng vui mừng ngẩng đầu nhìn cô ta.

Đó là một điều thực sự ngu ngốc.

Vân Nghiên Thư trong lòng tự giễu, sau đó viết vào sổ: [Nhiều năm như vậy, chính là Vân gia ngược đãi chị, cho chị thứ tốt nhất là nên làm.

]
Cô ta áy náy kéo tay Vân Thanh,

trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn, giống như là đau đến mức sắp khóc.

Không ngờ, trong ba giây hai mắt Vân Thanh lại đỏ lên, ứa nước mắt.

Vân Nghiên Thư sững người một lúc, nhìn thấy đám phóng viên xung quanh lao vào chụp ảnh, cô vội véo mình, kìm hai hàng nước mắt.

Sau khi các phóng viên chụp ảnh xong, Vân Nghiên Thư đích thân kéo Vân Thanh lên sân khấu,
Vân Kiều Kiều nhìn theo với vẻ mặt ghét bỏ.

Ngay sau đó, ba chiếc hộp kín được mang lên sản khấu.

Các hộp được đánh số thử tự 1-3, tương ứng với ba phần quà
khác nhau.

Vân Nghiên Thư liếc nhìn quản lý Vương ở trong góc, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

“Để chị chọn trước đã.


” Vân Nghiên Thư làm động tác mời Vân Thanh một cách hào phóng.

Vân Thanh mỉm cười cảm ơn cô ta, nhấc váy đi thẳng đến ô Số1.

Nhìn bóng lưng của Vân Thanh, Vân Nghiên Thư cảm thấy rất không vui, cô ta hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo như con công đang mở màn.

Cô biết loại không được yêu thương, nếu chiếu cố cô một chút, tự nhiên sẽ dắt mũi cô!
ở dưới sân khấu, Hoắc Cảnh
Thâm lạnh lùng nheo mắt lại, tháy được sự tính toán kĩ càng, không biết vỉ sao, hắn mơ hồ cảm thấy tên cô nhóc đó không phải là người hám lợi người khác.

Cô muốn chơi chiêu trò gl?
Vé mặt của Hoắc Kiến Hoa khiến người ta phải suy đoán…
Nhìn thấy Vân Thanh, đang đứng trước ô số 1, lại giơ tay về ô số 3!
Trên sân khấu, biểu cảm của Vân Nghiên Thư đột ngột thay đổi, cổ phần có trong đó, Vân Hiển Tôn đã ký tên vào nó!
Đừng!!!
Tiếng hét vừa dừng lại ờ bên miệng cô, nhưng Vân Hién Tôn kịp nắm lấy lòng bán tay cô kéo
Vân Thanh đả ỉấy hợp đồng trong hộp ra bày công khai trước công chúng.

uLà 15% cổ phần của Vân Group!” Nhóm khách mời đứng phía trước nhìn thấy rõ ràng liền lởn tiếng nói.

Đày chắc chắn là món quà giá trị nhất trang ba món quà!
Đó cũng là điều Vân Nghiên Thư mong muốn nhất!

 
Chương 30: Chương 30


Nhìn thấy Vân Thanh lấy ra cây bút giấu trong tay áo, chuẩn bị ký tên trước mắt mọi người.

Vân Nghiên Thư cực kỳ phẫn nộ, cơn tức giận dồn l3n đỉnh đầu, mất kiểm soát lao lên, nắm lấy tay Vân Thanh đang cầm bút.

Khán già lập tức im lặng, vô số cặp mắt và mảy quay đang nhìn chằm chằm vào cô từ mọi hướng.

Mặt khác Vân Thanh sợ hãi nhìn Vân Nghiên Thư thất thần, người ngoài nhìn ra chỉ là tiểu bạch thỏ đơn thuần.

Chỉ có Vân Nghiên Thư nhìn thấỵ sự giễu cợt và chế giễu trong mắt cô.

Vân Nghiên Thư bị người khác chơi đùa như thế này từ bao giờ? Cô tức giận đến khó chịu trong ngực, ước gì có thể xé nát khuôn mặt giả tạo của Vân Thanh ngay tại chỗ!
“Chúc mừng…” Trước mắt mọi người, Vân Nghiên Thư không còn cách nào khác, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, nặn ra
mộtt tiến kêu nghiến răng nghiến lợi “Chị!” Vân Thanh cười nhẹ, gọn gàng ký vào bản hợp đồng tên của chính mình.

Lúc cô cúi đầu xuống, cỗ tinh tường cảm giác được trong đám người phía dưới sản khấu, có một ánh mắt sắc bẻn đang nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến cô cảm thấy nhột da đầu.


Nhưng khi Vân Thanh nhìn lên thì không thấy gì…
Người nhà họ Vân đã định không thể ăn bữa cơm này, Vân Hiển Tôn thậm chí còn ném đũa xuống với vẻ mặt tối sầm ngay giữ bữa cơm rồi rời đi sởm với lý do bận việc phải giải quyết.

Vân Thanh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Càng ản không được, cô càng ăn càng thấy thèm ăn, trên bàn đầy những mỏn sơn hào hải vị, cô nếm từng món một cách cẩn thận.

Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt muốn ãn tươi nuốt sống của mẹ con Vân gia.

Vân Thanh muốn rời đi lúc có nhiều người, nhưng lại bị Vân Nghiên Thư níu kéo.

Sau khi mọi người đi hết, Vân Nghiên Thư mới để cô đi.

Vân Hiển Tôn nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thanh, lạnh lùng dặn dò vệ sĩ “Trước khi nó bước ra khỏi khách sạn, lấy lại hợp đồng!”
Lý Ngọc Châu nghiến răng nói thêm “Không được nhẹ tay, đánh chết cũng được!”
Khi Vân Thanh đi đến lối vào thang máy, cô nhìn thấy một tấm biển ghi ‘thang máy hỏng’ bên ngoài, cô nhấn nút thang máy, thực sự không hoạt động.

Sao có thể trùng hợp ngẫu nhiên như vậy mà thang máy đã hỏng ngay khi cô vừa ra ngoài?
Vân Thanh nhướng mày, xoay người đi về phía tầu cửa thoát hiểm, nhưng trong lòng bàn tay sớm đã cầm vài chiếc kim.

Quả nhiên, khi vừa bước xuống hai tầng cầu thang, cô đã bị một nhóm vệ sĩ của Vân gia chặn ở góc đường.

“Giao hợp đồng ra!” Vệ sĩ cầm đầu hung ác hét lên.

Vân Thanh ôm chặt hợp đồng trong tay, lủi lại hai bước, có vẻ yếu ớt và sợ hải.

“Đúng lúc Vân phu nhân ra lệnh, đánh chết cũng được! Ra tay đi!”
Vân Thanh siết chặt cây kim bạc trong lòng bàn tay, định đánh trả …
Đột nhiên, một luồng khLlạnh lẽo mạnh mẽ quét tới sau lưng cô.

Không đợi Vân Thanh phản ứng, cánh tay rắn chắc mảnh khảnh của người đàn ông từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả khổ cưỡng nổi của cô, Vân Thanh mất cảnh giác mà xoay vào vòng ôm nhẹ nhàng, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhưng Hoắc Cảnh Thâm rõ ràng ở góc độ rất nghiêm nghĩ sắc bén.

Anh ta không nhìn cô, chỉ đơn giản là đạp người vệ sĩ mặc áo đen lao lên tường và bất tỉnh.

Vân Thanh lập tức nhở tới hai tên vệ sĩ bị đảnh bất tỉnh ở cửa phòng …
Chẳng lẽ là Hoắc Cảnh Thâm giúp cô sao?!
 
Chương 31: Chương 31


“Mấy tên tiểu từ đâu tởiLTìm cái chết!” Chỉ là những thứ rác rưởi này, Hoắc Cảnh Thâm không muốn làm bần tay mình chút nào, vén vạt áo lên, rút súng sau thắt lưng ra, họng súng khoét lỗ đen lạnh lẽo trực tiếp đập vào đầu tên vệ sĩ đang lao tới phía trước.

“Tha … tha mạng …” Tên vệ sĩ lập tức sợ hãi, gần như phải tè ra quần trên cả hai chân.

Đôi môi mỏng của Hoắc Cảnh
Thâm mấp máy, iạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Khí thế của người đàn ông mạnh mẽ, có cảm giác áp chế chết người, khẩu súng trong tay…
Anh ta giống như sống trong địa ngục, ai dám mang cuộc sống của mình vào đây?
Mấy tên vệ sĩ sợ hãi đến mức bỏ chạy.

Hoắc Cảnh Thâm thất thần nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong tay mình.

“Chưa đủ?”
Vân Thanh lập tức buông ra.

thiếu thứ gì đó …
Đột nhiên nhìn lên, Hoắc Cảnh Thâm đang lật đi lật lại hợp đồng cổ phần của cô.

“Mất nhiều công sức như vậy chỉ để giành lấy 15% cổ phần của Vân gia?” Hoắc Cảnh Thâm chế nhạo, khinh thường.


Trong mắt hắn, đừng nói đến chừng này, cả Vân gia đều không đủ.

Nhưng hợp đồng này rất có ý nghĩa với cô.

Vân Thanh khẽ vươn tay ra, nhìn thẳng Hoắc Cảnh Thâm bằng đôi mắt trong veo, lộ ra một chút nghiêm nghị.

Hoắc Cảnh Thâm thấy thú vị.

 
“Tiểu câm.

” Anh nghiêng người trước mặt cô, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo “Cô cũng có thể cầu xin tôi, có thể tôi sẽ giành lại cả Vân gia cho cô.


Cái này tại sao một tên này lại có thể thẳng thắn như vậy?
Vân Thanh không muốnxùng hắn xử lý, chuẩn bị mang hợp đồng quay về, đột nhiên, Hoắc Cảnh Thâm cuộn hợp đồng, xoay đôi chân dài rời đi.

Cô tức giận quá nên nhanh chóng đuổi theo.


Nhưng, Hoắc Cảnh Thâm, người cao cộng với đôi chân dài, hoàn toàn không có ý định chờ đợi cô.

Vân Thanh trong lúc vội vàng lỡ
vấp vào chân của mình, cô nghiến răng chịu đựng, ngã người lên ôm lấy eo của Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm không kịp chuẩn bị, đã bị cú va chạm đột ngột phía sau làm cho lảo đảo.

Anh hơi ngượng ngùng đứng lại, nhìn xuống đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình, muốn kéo ra nhưng không ngờ người nhỏ như thế lại có mạnh như vậy.

Lưỡi của Hoắc Cảnh Thâm cắn vào ràng hám sau một cách nguy, thuận tay bế người lên trước mặt.

“Tiểu câm, cô muốn chết sao?”
Vân Thanh rụt rụt cổ, có chút sự.

Đối đầu với tên cứng như đá này, rõ ràng là phải rất lâu nữa.

Cô nhất thời quyết định thay đổi chiến lược, ủ rũ tâm tình, bĩu môi, Ằ tại chỗ đỏ mắt…
“Dám khóc thử xem!”
Hoắc Cảnh Thâm hiển nhiên không muốn chịu trận này, mắt nhìn cô lạnh lùng toát ra.

bầu không khí nguy hiểm đáng sợ “Người phụ nữ cuối cùng khóc trước mặt ta cỏ mồ đã cao ba thước rồi.


Chết tiệt!

 
Chương 32: Chương 32


Vân Thanh đột ngột kìm nước mắt.

Cô chỉ đơn giản là vén gấu váy
lên, để lộ mắt cá chân bị bong gân và một nửa bắp chân trắng trẻo nuột nà của mình trước công chúng.

Tay còn lại nắm lấy cồ tay của Hoắc Cảnh Thâm, đồng thời ngẩng mặt lên nhìn hắn, vừa ngây thơ vừa đáng thương.

Vài người đàn ông đi qua nhìn qua với đôi mắt ch ảy nước miếng.

Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt tối sầm lại, anh vén váy của cô xuống, che lại.

“Tôi nghĩ anh thực sự cần phải được chỉnh đốn!” Vân Thanh còn chưa nhận ra ý nghĩa sâu xa của những gì anh ta nói.

Giây tiếp theo, cơ thể cô đột nhiên nhấc lên không trung, thế
giởi quay cuồng, cô bị Hoắc Cảnh Thâm ôm chặt eo không chút nhẹ nhàng, cử thế sải bước về phía chiếc Maybach cách đó không xa….


“Đưực rồi, Vân Thanh cô dám làm quyến rũ mấy tên kia sau lưng Hoắc gia!”
Vân Kiểu Kiều nói một cách ác ý, xông lên hồi tội.

Nhưng, khi nhìn rõ mặt người đàn ông đó, Vân Kiều Kiều đã choáng váng tim đập loạn xạ trong long ngực.

Chúa ơi, sao có thề có một người đàn ông hoàn hảo như vậy?
Cô ta muốn có được anh ta!
“Anh trai”… Đây là đang gọi Hoắc Cảnh Thâm sao?
Vân Thanh ngước mắt nhln phản ứng của Hoắc Cành Thâm, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không có biểu hiện g) thừa, nhưng cô cảm giác rõ ràng áp lực không khí xung quanh đâ giảm
xuống.

Vân Kiều Kiều không có một chút cảm giác nguy hiểm, chống nạnh chế nhạo: “Anh trai, anh thật đẹp trai, muốn bám phụ nữ thi tìm chỗ ngon hơn! Người phụ nữ anh đang giữ là không chỉ câm điếc mà còn là đồ cũ đã ‘qua’ kết hôn!
Hoẳc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc cô một cái:” Thật sao? Vậy thì cô là loại hàng gì?”
Điều này nghe có vẻ hơi phũ phàng, nhưng một anh chàng đẹp trai như vậy lại sẵn lòng chăm sóc cô, giọng nói của anh ta lại nghe rất hay, Vân Kiều Kiều không khỏi cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Cô chống cầm tự đắc nói: “Vân Group anh biết không? Tôi là con
gái út của Vân gia!”
“Vân Group?” Khóe môi Hoắc Cảnh Thâm cười lạnh ‘Tôi nhớ roi.

Bỏ lại câu nói rồi bước đôi chân dài đi qua Vân Kiều Kiều, ôm Vân Thanh lên xe phỏng đi.

Vân Kiều Kiều có chút bối rối, đây là ý gi?
Anh nhớ tới cô, lẽ nào anh định vứt bỏ Vân Thanh mà nhận mình sao?
Vân Kiều Kiều phấn khích đến mức cô tỉnh táo trở lại và nghĩ đến một điều khác.

Cô phải thu giữ bằng chứng của Vân Thanh đưa cho nhà họ Hoắc, thi thứ hèn hạ đó sẽ chết chắc! Anh chàng đạp trai kia l^_
của cô!
Nhìn thấy anh chàng đạp trai đã bế Vân Thanh lên xe rồi lái đi, Hoắc Cảnh Thâm nhanh chóng lên xe muốn đuổi kịp.

Tuy nhiên, chưa kịp nổ máy thì một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao ra từ bên hông và tông trực diện vào cô.

“A!!” Vân Kiều Kiều sợ tới mửc ôm đầu kêu gào.

Có một tiếng ’
Một tiếng ‘rầm’ rất lớn, mui xe cùa cô ta trực tiếp bị hất tung, khói bốc ra …
 
Chương 33: Chương 33


Hoắc Cánh Thâm chứng kiến toàn bộ quá trình từ kính chiếu hậu, một giọng nói kính trọng
phát ra từ tai nghe Bluetooth từ tai anh ta.

“Tứ gia, có cần phải tiến một bước nữa không?”
“Đồ ngu này, không cần phí thời gian.


Vân Thanh ở ghế phụ nhìn Hoắc Cảnh Thâm một cái nhìn khó hiểu.

Vân Kiều Kiều đương nhiên đáng trách, nhưng người đàn ông này … quá đáng sợ.

Cùng lúc đó, trong sành tiệc trên lầu.

“Để người chạy rồi?!”
Lý Ngọc Châu nhin hàng vệ sĩ xốc xếch trước mặt mà suýt nữa ngất xỉu “Đồ rác rưởi vô dụng! Ta bỏ ra nhiều tiền như vặy để thuê
các ngươi! Bảy tám tên đàn ông ngay cả một con nhỏ câm cũng không xừ được!”

“Thưa bà, một người đàn ông có súng đột nhiên xông ra cứu cô ta.

.

7″
Vệ sĩ cũng tức giận, Lý Ngọc Châu đương nhiên không tin,”Nói láo, làm sao có chuyện đó, có một người đàn ông bên cạnh con nhỏ câm đó? !”
“Mẹ, là thật đấy!”
Vân Kiều Kiều bước vào, ôm lấy cái đầu sưng tấy của cô, nghiến răng nói “Thứ hèn hạ đó nuôi đàn ông ở bên ngoài! Con mới vừa thấy tận mắt! Cô ta được một anh chàng đẹp trai bế lên xe, con muốn đuổi theo, nhưng đã bị một chiếc xe từ đâu đâm vào!”
Hôm nay thật là xui xẻo!
Tất cả đều là do con sao chổi Vân Thanh, gặp cô ta thì chẳng có gỉ tốt cả!
Vân Kiều Kiều tức giận đưa những bức ảnh cô ấy chụp cho Lý Ngọc Châu và Vân Nghiên Thư.

Mặc dù chỉ có tấm lưng thon dài của người đàn ông bị chụp lại, nhưng Vân Thanh trong vòng tay của anh ta đã được chụp nghiêng.

Hơn nữa biển số chiếc xe mà bọn họ đang ngồi cũng bị chụp lại, Vân Nghiên Thư nhìn thoáng qua đã nhận ra biển số xe, “Đây là xe của nhà họ Hoắc!”
Đối với đại gia hàng đầu ở Bắc

Thành, cô sớm đã nắm đưực
Sương mù trong lòng Lý Ngọc Châu lập tức bị cuốn đi, bà tự đắc chế nhạo: “Thứ hèn hạ đó dám dùng tiền của nhà họ Hoắc để nuôi một tên trai bao bên ngoàỉ! Nếu lần cậu Tư của Hoắc gia phát hiện ra, nhất định sẽ khiến cuộc sống của cô còn tệ hơn cái chết!”
“Phu nhân! “Quản lý Vương Sinh vội bước vào với hộp quà trên tay, chưa kịp nói đã bị Lý Ngọc Châu tát một cái.

Vương Sinh sững sờ.

“Thưa phu nhân …”
“Ông ản cây táo rào cây sung, xem ra là rất ngon.

Lại còn dám cấu kết với con nhỏ câm đố đề hại ta!”
Lý Ngọc Châu tức giận trừng
mắt, muốn xé nát hắn, “Ta cho phép ông mời thứ hèn hạ đó đến khi nào chứ?”!
Quán lý Vương đã bị oan.

“Là phu nhân đã gửi email cho tôi!” ông vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra , mờ email đé chứng minh mình vô tội.

Lý Ngọc Châu đưo’ng nhiên không tin điều đó, nhưng bà ta chết lặng khi thấy nó.

Email thực sự được gửi từ hộp thư cùa bà ta, nội dung trên đó nói với Vương Sinh, hôm nay, tôi phải giới thiệu Vân Thanh một cách hoành trảng …
“Không … không thẻ! Ta làm sao có thề gửi thư thế này?” Lỷ Ngọc Châu không thể tin được, sắc mặt tái nhợt “Làm sao lại cỏ

 
Chương 34: Chương 34


“Thưa cô, thưa cô.

Đây là … đây là quà sinh nhật mà Vân Thanh nhờ tôi chuyển tới.

” Quản lý Vương đưa hộp quà trên táy.

Lý Ngọc Châu thậm chí không thèm nhìn: “Vứt nó đi! xấu xa!”
“Chờ một chút.


Vân Nghiên Thư chợt cản lại,
“Tôi muốn xem thứ hèn hạ kia đã tặng cái gì!”
Tháo vỏ bọc ra, Vân Nghiên Thư ngạc nhiên.

Lý Ngọc Châu bước tới xem xét, cũng vô cùng kinh ngạc, “Đây là … một chiếc vòng tay làm bằng mã não thủy mật?!”
Lý Ngọc Châu không thể làm gì

khác hơn, nhưng cô biết rất nhiều về trang sức.

Mã não thủy mật là loại tốt nhất trong số các loại mã não.

Chuỗi này là loại tốt nhắt trong các loại về độ tinh khiết và độ bóng!
It nhất cũng phải tốn hàng triệu đồng và rất khó mua trên thị trưòng!
“Thứ hèn hạ đó sao có thể tặng một món quà đắt tiền như vậy!”
Lý Ngọc Châu kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã đoán ra được, nói một cách chắc canh ta: “Chắc là cô ta đã cướp nó của nhà họ Hoắc rồi! Muốn khoe khoang với chúng ta!”
“Qủa nhiên là thứ quê mùa, vì hư vinh nhất thởi mà dám ăn trộm__
cùa nhà họ Hoắc.

Lý Ngọc Châu nhếch mép nham hiểm, “Trộm đồ của nhà họ Hoắc, còn dùng ví tiền của nhà họ Hoắc che đậy khuôn mặt tiểu bạch kia… Lần này, để tôi xem thứ hèn hạ này chết thế nào!”
Chiếc Maybach đen phi nhanh trên đường.

Vân Thanh đang ngồi ở ghế lái phụ, tất cả tâm tư đều dồn vào khế ước mà Hoắc Cảnh Thâm thản nhiên thả xuống ghế sau xe.


Trong mắt Hoắc Cảnh Thâm, đừng nói đến chuyện chia số cổ phần đó, toàn bộ tập đoàn Vân có thẻ không có gì đáng nói.

Nhưng sự chia sẻ này, đối với Vân Thanh, là khởi đầu cho việc cô giành lại Vân gia, và nỏ cũng
là một con bài để đổi lấy nơi ở của mẹ cô …
Cô liếc nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang lải xe, thấy anh ta đang chăm chú lái xe, giống như không để ý tới chính mình, vì vậy cô lặng lẽ duỗi tay muốn lấy hựp đồng ờ ghế sau, lúc sắp lấy được, Hoắc Cảnh Thâm nhếch môi, đạp phanh.

Vân Thanh mắt cảnh giác bị dây an toàn buộc lại vào ghế, hợp đồng vừa nhận đưực đã bay mất.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Cảnh Thâm.

Anh ta chắc canh ta là cố ý!
“Đang chửi tôi trong lòng?” Hoắc Cảnh Thâm một tay chống tay lái, quay đầu nhln cô, ánh mắt ma mị của anh dường như cỏ thế nhìn
thấu cô từ trong ra ngoài.

Vân Thanh nuốt hận, nặn ra một nụ cười ngây ngô, lẳc đầu từ chối.

Nụ cười đến mức nghiến rang nghiến lợi giả bộ với anh.

Hoắc Cành Thâm cũng không phá vỡ, anh ta vươn cánh tay dài của mình ra cầm lấy bản hợp đồng mà Vân Thanh muốn xem.

“Tôi đã nói với cô chưa nhỉ?”.

 
Chương 35: Chương 35


Anh nhìn lướt qua Vân Thanh, nhìn cửa hàng bánh ngọt Ngữ Phường Trai bên đường, hơi nâng cằm lên, “Bà nội thích nhất món bánh hoa quế thơm ngọt của tiệm đó, xuống xe mua đi.


Vân Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đẩy
cửa xuống xe đi mua bánh.

Bong gân ở chân tuy không nghiêm trọng nhưng cuối cùng vẫn bị đau, lúc đí lại vẫn sẽ thấy đau.

Vân Thanh đứng dưới nắng lau mồ hôi, may mà xếp hàng không dài, không lâu nữa sẽ đến lượt cô.

Bên trong xe, Hoắc Cảnh Thâm dủng ánh mắt sâu thằn nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của người phụ nử, một tay anh cầm tai nghẹ Bluetooth, dặn dò đầu dây bên kia : “Hàn Mặc, đâm vào đi.


“… Vâng.


Anh ta sẽ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh đã quay lại với những chiếc bánh trong tay.


Chân cô bị thương đi rất chậm.

Trước khi bước lên vài bước, lưng Vân Thanh đột nhiên cứng đờ, cô nghe thấy tiếng động cơ xe rít lên, từ vỉa hè bên phải lao về phỉa mình …
ở phía trước cô, cách đó vài mét, Hoắc Cảnh Thâm lao tới, hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt lạnh lùng tà ác kia mang theo nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nhìn cô, giống như đang chờ xem một màn hay.

Cô bị điếc nên sẽ không nghe thấy tiếng xe thể thao lao tới khi chuyển làn nên cô sẽ không tránh
Nhưng nếu cô không tránh và
bên kia không dừng lại thì cô sẽ bị đâm chết tại chỗ …
Tránh hay không tránh đây?
Người qua đường xung quanh đều kêu lên, Vân Thanh sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, siết chặt hộp bánh ngọt trong tay, tiếp tục đi về phía Hoắc Cành Thâm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn ngẩng mặt lên cười với anh ta.

Thật sự… cô ta không nghe thấy?
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại, anh ta giữ chặt tai nghe Bluetooth, thì thào nói: “Đủ rồi, dừng lại!”1
“Két”
Một âm thanh chói tai, chiếc xe màu đen dừng lại dưới chản Vân
Thanh.

Sinh tử chỉ cách nhau vài cm!
Vân Thanh vội vàng quay đầu lại, lộ ra nét hoảng sợ.

Chiếc xe màu đen lái ngay ngắn, phi trên đường rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.


Tim của Vân Thanh gần như rớt ra ngoải.

Cô mím môi, mờ cửa xe lên xe, muốn đập hộp bánh ngọt trên tay về phía Hoắc Cảnh Thâm, nhưng cô kìm lại.

Dọc theo đường đi, Vân Thanh cầm hộp bánh ngọt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Hoắc Cảnh Thâm thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Điều nhỏ bé thậm chí còn toát ra sự phẫn uất từ sau đầu anh ta.

Cô có thể nhln khuôn miệng, cô có thể nhìn thấy những gl anh nói với Hàn Mặc qua tai nghe.

Thật bình tĩnh.

Xe chạy đến Ngự Cảnh Viên.

Vân Thanh muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô quay lại, Hoẳc Cảnh Thâm chỉ nhàn nhạt nhìn cô.

“Một buổi sáng đi tong chín triệu …” Anh ta một tay chống lên trán, nhàn nhạt hỏi: “Đồ đã mua thì sao?”
Vừa dứt lời, anh đã thấy mấy chiếc xe tải lớn chạy tới.

Hoắc Cảnh Thâm cau mày, vệ sĩ ờ cửa làm cái gì vậy?
Người nào cũng vào sao!

 
Chương 36: Chương 36


Anh ta bước xuống xe.

Khi nhln lẽn, anh thấy bóng dáng của lão phu nhân, người đã bước ra nhờ sự giúp đỡ của Thúy Hi.

Hoắc Cảnh Thâm chuẩn bị gặp anh ta.

“Thanh Thanh, cháu dâu tốt cùa ta!” Không ngờ lần này lão phu nhân chỉ để ý cháu dâu mà hoàn toàn không đẻ ý tới cháu trai minh, mỉm cười kéo tay Vàn Thanh, “Cháu mua mấy cái này
cho ta đúng không?”
Lão phu nhân nhìn mấy món đồ đạc trong mấy chiếc xe tải rồi cười ngặt nghẽo,” Cháu dâu thật có hiếu, con bé nghĩ chỗ ta ở, bàn ghế toàn là gỗ thông, thuộc tính lạnh không có lợi cho sức khỏe nên hôm nay liền đổi cho ta gỗ cẩm lai và gỗ mun!”
Hoắc Cảnh Thâm sững sờ một hồi, càng nhìn Vân Thanh càng thêm bất ngờ.

Anh không xem kỹ hồ sơ chi phí của cô, anh chỉ nghĩ cô nghèo lâu rồi, thoạt nhìn thì rất giàu có, giống như một cô gái mới nổi lưu manh mua cho mình rất nhiều đồ xa xỉ trong một lần …
Không ngờ lại dành hết tiền mua đồ cho lảo phu nhân…
“Cồ Vân”
Cửa hàng quần áo cao cấp cũng cử người đặc biệt giao hàng đến tận nơi.

“Đây là bộ cô đặt lúc sáng, đã đổi size rồi, giao cho cô.



Hoắc Cảnh Thâm bình tĩnh liếc nhìn.

Nhìn thấy Vân Thanh đang đi về phía mình với quần áo trong tay, Hoắc Cảnh Thâm Chĩnh lại cổ tay áo, miễn cưỡng đưa tay ra nhận.

Sau cùng, anh đã bỏ tiền ra, mua quần áo cho anh, anh đương nhiên phải nhận.

Thế nhưng Vân Thanh nắm chặt quần áo, khó hiểu liếc mắt nhìn anh ta, sau đó đi thẳng tới quản gia chỗ Phúc Bá quản gia.

Hoắc Cảnh Thâm:
“… Cô, cái này mua cho tôi?” Phúc Bá nịnh nọt, “Cái này, cái này chắc đắt lắm đúng không?”
Vân Thanh lắc đầu và dúi quần áo vào tay Phúc Bá cho ông ta nhận lấy.

Không chỉ Phúc Bá, mà ngay cả Thúy Hi, những người hầu trong gia đình hầu như đều có một món quà.

Lão phu nhân cười hài lòng nói: “Cháu dâu của ta thật là đứa cháu ngoan, ai tốt với con bé, con bé đều nhớ hết! Nhìn đi, con bé đều mua quà cho mọi người!”

“Mọi người”… chỉ có một mình ngoại trừ Hoắc Cảnh Thâm.

Lão phu nhân cố ý thở dài, nhìn
cháu trai mình đơ như băng, lắc đầu, thở dài đầy ẩn ý: “Có người, không biết thương vợ, tất nhiên là không nhận được quà!”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ” Trẻ con”
Anh xoay người sải bước rời đi.

Lão phu nhân mím môi nắm tay Vân Thanh, với vệ mặt: “Ta hiểu con mà”, nháy mắt với Vân Thanh: “Thủ đoạn này dùng rất tốt! Chỉ là con cần phải nóng lạnh như vậy với nam nhân, mới có thể khơi dậy lý trí, thu hút sự chú ý của nó!”
Lão phu nhân có lẽ là người lên kịch bản này?
Phúc Bá đang đi về phía phòng với bộ quần áo trên tay.

Một bóng người đột nhiên đứng trước mặt ông, vừa ngẩng đầu liền nhln thấy một khuôn mặt tuấn tú mà ảm đạm.

Bác Phúc chân lúc này có chút mềm nhũn: “Tứ gia…”
Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt nhìn ông, trong mắt không có một tia ấm áp.

“Tối hôm qua ông giúp lão phu chuẩn bị thuốc kích dục?”
Phúc Bá suýt nữa muốn quỳ xuống, hai bên đều là chủ nhân, cũng không đổ lỗi cho lão phu nhân được, không có cách nào khác chỉ đành nói: ‘Tứ gia, là lỗi
của tôi….



 
Chương 37: Chương 37


Hoắc Kiến Hoa liếc nh!n bộ đồ trong tay ông: “Vân Thanh có biết ông đã giúp lão phu nhân nhiều như vậy không?”
Phúc Bá càng cảm thấy có lỗi, bây giờ lại cầm món quà của phu nhân làm trái ý cậu ấy: “Tứ gia, bây giờ tôi sẽ trả lại bộ đồ này cho phu nhân…”
“Không cần.

” Hoắc Cảnh Thâm hời hợt nói “Đặt nó xuống đất”
Phúc Bá không biết tại sao.

Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi lấy từ trong túi quần ra một que diêm, vuốt nhẹ, ngọn lửa tạt vào quần áo trực tiếp đốt cháy.

Phúc Bá:”…’
Sao lại có cảm giác hình như có gì đó không đúng …Hành vi của Tứ gia trẻ con như vậy sao?
Một số xe tải lớn chở đồ đạc đến nơi ở của lão phu nhân để thay thế những món đồ nội thất cũ mà bà đã sử dụng hàng chục năm.

Vân Thanh đích thân giúp đỡ thu xếp, chạy tới chạy lui tới đổ mồ hôi.

Chân cô vẫn còn đau, nhưng cô không để cho lão phu nhân thấy lo lắng.


Sau khi ăn tối ờ chỗ của lão phu nhân, Vân Thanh xoa xoa hai bàn tay đau nhức của mình rồi trờ về phòng tắm rửa để xử lý vết thương ở chân.

Mặc dù Hoắc Cảnh Thâm không có ở đó nhưng cô vẫn cảnh giác
khóa cửa lại.

Toàn thân ngâm mình trong nước ấm mới có thể thoải mái, nhưng lông mày Vân Thanh vẫn luôn khẽ cau lại.

Hiện giờ, bản hợp đồng vẫn nằm trong tay tên Hoắc Cảnh Thâm kia, cô phải tìm cách lấy lạl…
Đang miên man suy nghĩ, khóa cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn từ bên ngoài.

Vân Thanh lập tức cảnh giác, đang định lấy quần áo mặc vào, nhưng còn chưa kịp đứng dậy liền nghe thấy một tiếng rầm lớn, cửa phòng tắm đang khóa chặt bị đá tung ra một cách thô bạo, cả phòng tắm cũng theo đó rung lên.

Hoắc Cảnh Thâm bước vào.

Quần áo đen, mái tóc đen khiến nước da của người đàn ông trở nên nhợt nhạt và đáng sợ.

Anh ta từng bước đi vào, cả người rất khác so với thường ngày, khí chất vô cùng nham hiểm, trên người toát ra một cỗ khát máu.


Khi Hoắc Cảnh Thâm đến gần, Vân Thanh ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Cô không yên lòng giữ lấy thành bồn tắm, nhìn thấy đôi bàn tay thon dài, nhợt nhạt và mảnh khảnh của Hoắc Cảnh Thâm giống như tác phẩm nghệ thuật, giờ đã dính đầy máu khô …
Không những thế, mép áo sơ mi
đen của anh ta cũng đang rì máu, từng giọt từng giọt…
Vân Thanh lập tức nhớ tới căn phòng bí mật nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm.

Đó là địa ngục trần gian … Anh ta là ác quỷ trong địa ngục!
Vân Thanh thân thể bất giác run lên, âm thầm sợ hãi.

“Hừ…” Hoắc Cảnh Thâm phát ra một nụ cười lạnh lẽo từ trong lồng ngực, nỗi sợ kia hiện lên rõ ràng trong đôi mắt sâu đen láy trên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, “Cô rất sợ?”
Anh dùng đôi tay to nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, như thể người thợ sản đang trêu đùa con mồi trong lòng bàn tay.

“Tôi nghe nổi những người câm điếc có khứu giác rất nhạy … Cô cỏ thể ngửi thấy mùi máu của họ trên người tôi không?”
Vân Thanh run lên trong tay anh ta.

Không một giọt máu nào trên cơ thể Hoắc Cảnh Thâm thuộc về anh ta…
“Tiểu câm, ghi nhớ mùi trên người của tôi.

” Bàn tay ôm cằm của cô siết chặt, trong mắt Hoắc Cảnh Thâm lộ ra tia sát ý mạnh mẽ , “Nếu cô dám lừa dối tôi, phản bội tôi, tôi sẽ rút máu của cô bằng chính tay tôi.



 
Chương 38: Chương 38


Tên điên này!
Vân Thanh nén nỗi sợ hãi đang
trào trong lòng, run rẩy gặt đầu.

Anh ta có vẻ thích nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, nở một nụ cười.

“Ngoan lắm.


Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

“Thứ hèn hạ Vân Thanh đó ờ đâu?! Gọi nó ra đây!”
Giọng nói sắc bén của Hoắc Hy Hy vọng vào phòng tắm.

Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn, sát khí trầm xuống toàn thân chợt dâng lên, nhưng chỉ là thoáng qua, liền lặng yên biến mất.


“Hoắc tiểu thư…”
“Cút ra! Ai dám cản ta, ta sẽ nói
cha ta giết anh ta!”
Hoắc Hy Hy đã xông vào phòng ngủ, tiếng giày cao gót dửng một chút, liền đi thẳng vào phỏng tắm mở cửa.

Đồi mắt của Hoắc Cánh Thâm trở nên lạnh lẽo, anh xé toạc áo sơ mi đen của mình, trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm.

Vân Thanh đột nhiên kinh hãi mờ to mắt.

Mặc dù trong bồn tắm đầy bọt, cô vẫn tr@n truồng dưới bọt nước …
“Anh đang làm gì vậy?!” Hoắc Hy Hy vừa xông vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, “Anh Tư! Làm sao có thể cùng cái loại này?!”
Cô theo đuổi lâu như vậy, còn
chưa đụng vào tay cùa Hoắc Cảnh Thâm!
Hai cánh tay mảnh khảnh rắn chắc của Hoắc Cảnh Thâm lười biếng vắt lên thành bồn tắm, nghe vậỵ liền nhướng mi liếc nhìn Hoắc Hy Hy, “Giữ miệng cho sạch sẽ.


Sự cưỡng chế không thể giải thích được trong ánh mắt không chút ấm áp của anh ta khiến tim Hoắc Hy Hy nhói tim.

Cái nhìn đó là sao?
… Chắc canh ta là thứ hèn hạ này đâ làm cho Hoắc Cảnh Thâm mê muội!
Hoắc Hy Hy đố kỵ nhìn Vân Thanh, hận không thẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Anh Tư, đừng đề thứ hèn hạ này lừa gạt, cô ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu! Lòng dạ răn rết! Nếu anh không tin em, hãy nhìn xem, cô ta là người đã làm em đau như thế này!” Vừa nói Hoắc Hy Hy tức giận xắn tay áo lên, nhìn thấy hai cảnh tay von dĩ trảng nõn mềm mạị chi chít những vết mụn đỏ đã được xử lý do côn trùng độc để lại vết cắn.


… “Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thảm hơi nheo lạl, một tia giễu cợt rất nhẹ tràn ra trong lồng ngực, anh ta chậm rãi đến gần người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, ‘Thì ra cô còn có khả năng này?”
Hơi thờ ấm áp của người đàn ông lướt qua bên cổ cô, Vân Thanh thân thể căng thẳng không dám nhúc nhích, dưới làn nước, bộ ngực rắn chắc cùng cơ ngực của người đàn ông dường như
chạm vào tâm lưng mịn màng và thanh tú của cô, giống như một khẩu súng đã được nạp đạn … Nguy hiểm và khiêu khích, lông tơ khăp người như dựng đứng cả lên.

“Anh Tư, thứ hèn hạ này nhất định có động cơ muốn gả vào Ngự Cảnh Viên! Em đã muốn giết cô ta cả tràm lần! Hoắc Hy Hy nhìn chằm chằm Vân Thanh, hung ác nói: “Anh Tư, anh không nhìn thấy máu, giao người cho em là được.


… Không nhìn thấy máu?
 
Chương 39: Chương 39


Khóe miệng Vân Thanh hơi giật giật, cô sợ đối với Hoắc Cảnh Thâm có chút hiểu lầm…
“Cô định xem tôi mặc quần áo ở đây sao?” Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn Hoắc Hy Hy.

Hoắc Hy Hy vừa nãy còn hung hãng, lập tức trở nên thẹn thùng.

“Anh Tư …” Cô rất muốn nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm trần truong.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội này.

“Đi ra ngoài!”
Mặc dù Hoắc Hy Hy không muốn, nhưng cô đối với Hoắc Cảnh Thâm có chút sợ hãi, nhìn Vân Thanh một cái hung ác rồi mới rời đi.

Vân Thanh lúc này không còn đầu óc để nghĩ đến Hoắc Hy Hy cô tr@n truồng co minh trong nước, chỉ muốn đợi người đàn ông phía sau nhanh chóng ra khỏi bồn tắm.

Thế nhưng, Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không có ý định rời đi.

Vân Thanh không chịu nổi nữa, quay người lại, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy có ý cười của người đàn ông.


“Sao, còn không nỡ đi? Cô có thích đi tắm cùng tôi không?”
Tên cẩu đàn ông này còn có thể mặt dày hơn vậy sao?
Giây tiếp theo, nước lăn tăn, Hoắc Canh Thâm thân trên trần trui tiếp cận, chứng tỏ anh ta cỏ
“Nghe không hiểu sao? Hay là… muốn tôi bế cô ra?”
Vừa nói, anh vừa đưa tay chạm vào vòng eo mềm mại của cô, rất muốn ôm cô vào lòng.

Vân Thanh tức thi người như bị điện giật, đỏ mặt xấu hổ.

… Tên biến thái này!
Cô nghiến răng, vươn tay che mắt Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm cũng hợp tác, nhưng lông mi dài hơn nữ nhân bị lòng bàn tay gãi nhẹ, hơi ngứa.

Vừa che mắt cho Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh đò mặt từ trong bồn tắm đi ra, thời điểm buông tay, nhanh chóng lấy đồ ^
ngù che đi những chỗ quan trọng.

Thực tế, chỉ mất hai giây.

Đôi mắt cùa Hoắc Cảnh Thâm xẹt qua vòng eo thon thả, trắng nõn và mềm mại như đậu phụ.

Anh nheo mắt.

Rất nhỏ.

Bàn tay to mảnh khảnh đặt ở thành bồn tắm nhẹ nhàng vặn cùi ngón tay, gợi nhớ động tác.

Khi chạm vào cũng thấy mềm mại…
Ngay khi Vân Thanh mặc bộ đồ ngủ bước ra khòi phòng tắm, cô đã bị hai tên vệ sĩ mặc đồ đen hung dữ túm lấy.

“Đồ đê tiện, mày dám tính kế với
tạo!” Hoắc Hy Hy tức giận không kìm được, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thanh, càng thêm đố kỵ.

“Hôm nay tao sẽ vẽ mặt mày để xem mày còn dụ dỗ đàn ông thế nào!”
Lúc đó trong tay cô ta lại có một con dao găm sắc bén, nó chém ác liệt vào mặt Vân Thanh.

Vân Thanh vẻ mặt hơi lạnh.

Có vẻ như cô ấy vẫn còn quá mềm lòng với Hoắc Hy Hy.

Cô thoát khỏi sự khống chế của hai vệ sĩ một cách điêu luyện, khéo léo lùi về phía sau đề né tránh, tránh được con dao ngắn sắc bén của Hoắc Hy Hy.

Nhưng mà, lưng của cô đập vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn cùa người dàn ông, hơi thở nóng rực
vừa tắm xong liền thấy cô bị quấn chặt…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom