Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 1040


“Thánh chủ của Viêm Hoàng dễ giết vậy chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh, dùng mâu làm gậy quét ngang một vòng, người mặc đồ đen đánh lén bị một mâu của hắn đánh bay ra ngoài, cả người lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới dừng lại.  

Người áo đen biến sắc, chuẩn bị trốn vào không gian hư không.  

Chỉ là gã không có cơ hội đó, vì nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã tới, một kiếm chém đứt yết hầu, ra tay nhanh gọn chuẩn xác.  

Sau khi tiêu diệt người này, Diệp Thành lập tức chạy về phía Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.  


Nhưng vừa đi được hai bước thì có một thanh niên mặc đồ đen, đeo mặt nạ đầu quỷ chặn đường hắn.  

Thanh niên này không cùng cấp bậc với những người lúc trước, tuy tu vi chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nhưng khí thế lạnh lẽo lại khiến Diệp Thành bất giác rùng mình, như thể đứng trước mặt hắn không phải người mà là một thanh sát kiếm sắp rút khỏi vỏ khiến người khác sợ hãi.   

“Thánh chủ Viêm Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền”, gã thanh niên áo đen cười âm hiểm, toàn thân có hắc khí bao quanh, hắn còn nghe thấy âm thanh ào ào, nhìn kỹ thì thấy trong hắc khí có phù văn quỷ dị đang di chuyển, ngưng tụ thành một sợi dây chuyền phù văn, giống như con rắn đang chuyển động.  

“Sát Thủ Thần Triều có một không hai từ trước đến nay, chắc ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt!”, Diệp Thành cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thanh niên áo đen trước mặt.  

“Tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi”, gã thanh niên áo đen cong môi nở nụ cười đùa bỡn: “Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì ta có thể…”  

“Không cần nói, lão tử không muốn nghe”, Diệp Thành cắt ngang lời hắn ta, sau đó bước ra một bước, dùng kiếm quét ngang hư không.  


“Thú vị đấy”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, thân hình lẳng lặng biến mất, mặc dù nhất kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng không chém được tới hắn ta.  

Sau khi chém trượt, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại.  

Ào ào!  

Phía trên hư không có âm thanh xích sắt va chạm, hai sợi xích sắt phù văn màu đen quấn vào nhau, lao về phía hắn.  

Phá!  

Diệp Thành đang lùi về sau chợt dừng bước, bước về phía trước rồi vung ra một nhát kiếm.  


Bang!  

Nhất kiếm của hắn vẫn bá đạo như vậy, nhưng cũng chỉ tạo ra tia lửa khi va chạm với hai sợi xích sắt phù văn, ngay cả hắn cũng bị đánh lùi lại một bước.  

Keng!  

Khi hắn lùi lại, một thanh sát kiếm đen kịt đâm từ góc chéo tới, đến gần đầu mày của hắn.  

Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn lắc mình lùi về phía sau. 

 
Chương 1041


Cấm!  

Tiếng hô vang lên sau đó khiến người Diệp Thành khựng lại.  

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, gã thanh niên áo đen lại lao ra, xích sắt phù văn quanh người hắn ta cuốn lấy thân thể Diệp Thành.  

Hửm?  


Diệp Thành nhíu mày, phát hiện xích sắt phù văn quấn lấy hắn có thể hút tinh khí và khí nguyên trong người, phù văn trên đó còn di chuyển để bám lên người hắn, đây là một loại thần thông phong ấn.  

Nhìn ra điều này, đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho hắn ta cơ hội.  

Khí huyết trong người Diệp Thành sục sôi, khí thế hung hãn, phá vỡ xích sắt phù văn.  

Keng!  

Gã thanh niên áo đen lại lao tới, nhất kiếm thần mang mạnh mẽ vung ra, Diệp Thành không thể né tránh nên bả vai bị đâm trúng, máu tươi màu vàng kim bắ n ra, cực kỳ chói mắt.  

Diệp Thành hừ lạnh rồi tung ra một chưởng, nhưng không đánh trúng gã thanh niên mặc áo đen.  


“Ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, lại trốn vào không gian hư vô lần nữa, sau đó cất giọng lạnh lùng âm hiểm: “Lần này ta nhất định sẽ chém đầu ngươi”.  

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành chế nhạo, Đại La Thần Đỉnh lập tức được gọi ra, từng luồng khí màu vàng kim bốc ra, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, Độn Giáp Thiên Tự bao quanh tự động xếp thành hàng, còn có âm thanh của thiên âm vang vọng đan xen.  

Ù!   . Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhấ?‎ ?ại‎ #‎ TR??TR??‎ ỆN.Vn‎ #

Đại La Thần Đỉnh đơn giản mà tự nhiên, vừa to vừa nặng, áp lực năm mươi nghìn cân đột ngột xuất hiện, nghiền nát không gian hư không trong chu vi cả nghìn trượng xung quanh.  

Tiếng rên khe khẽ vang lên, gã thanh niên áo đen vừa trốn vào không gian hư vô đã bị ép phải ra ngoài.  

“Binh khí mạnh đấy”, gã thanh niên nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, dường như có thể nhìn ra sự phi thường của thần đỉnh.  

“Vừa rồi ngươi ghê gớm như thế, có đỡ được chiêu này không?”, Diệp Thành đã sát phạt tới, tay cầm Bá Long Đao, bay lên trời rồi chém xuống, đao mang dài năm trượng ngay lập tức xuất hiện.  


Thấy thế, gã thanh niên lộ vẻ kinh hãi, sát kiếm màu đen lập tức giơ lên qua đầu.  

Keng!  

Bát Hoang Trảm chém lên thanh sát kiếm màu đen, b ắn ra tia lửa sáng chói.  

Gã ta bị đánh nửa quỳ trên khoảng không, khoé miệng còn trào máu.  

“Bát Hoang Trảm của yêu tộc”, gã thanh niên áo đen nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt ngạc nhiên, dường như đã nhận ra thần thông mà Diệp Thành vừa thi triển. 

 
Chương 1042: Chương 1041


Cấm!  
Tiếng hô vang lên sau đó khiến người Diệp Thành khựng lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, gã thanh niên áo đen lại lao ra, xích sắt phù văn quanh người hắn ta cuốn lấy thân thể Diệp Thành.

Hửm?  

Diệp Thành nhíu mày, phát hiện xích sắt phù văn quấn lấy hắn có thể hút tinh khí và khí nguyên trong người, phù văn trên đó còn di chuyển để bám lên người hắn, đây là một loại thần thông phong ấn.

Nhìn ra điều này, đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho hắn ta cơ hội.

Khí huyết trong người Diệp Thành sục sôi, khí thế hung hãn, phá vỡ xích sắt phù văn.

Keng!  
Gã thanh niên áo đen lại lao tới, nhất kiếm thần mang mạnh mẽ vung ra, Diệp Thành không thể né tránh nên bả vai bị đâm trúng, máu tươi màu vàng kim bắ n ra, cực kỳ chói mắt.

Diệp Thành hừ lạnh rồi tung ra một chưởng, nhưng không đánh trúng gã thanh niên mặc áo đen.

“Ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, lại trốn vào không gian hư vô lần nữa, sau đó cất giọng lạnh lùng âm hiểm: “Lần này ta nhất định sẽ chém đầu ngươi”.


“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành chế nhạo, Đại La Thần Đỉnh lập tức được gọi ra, từng luồng khí màu vàng kim bốc ra, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, Độn Giáp Thiên Tự bao quanh tự động xếp thành hàng, còn có âm thanh của thiên âm vang vọng đan xen.

Ù!  
Đại La Thần Đỉnh đơn giản mà tự nhiên, vừa to vừa nặng, áp lực năm mươi nghìn cân đột ngột xuất hiện, nghiền nát không gian hư không trong chu vi cả nghìn trượng xung quanh.

Tiếng rên khe khẽ vang lên, gã thanh niên áo đen vừa trốn vào không gian hư vô đã bị ép phải ra ngoài.

“Binh khí mạnh đấy”, gã thanh niên nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, dường như có thể nhìn ra sự phi thường của thần đỉnh.

“Vừa rồi ngươi ghê gớm như thế, có đỡ được chiêu này không?”, Diệp Thành đã sát phạt tới, tay cầm Bá Long Đao, bay lên trời rồi chém xuống, đao mang dài năm trượng ngay lập tức xuất hiện.

Thấy thế, gã thanh niên lộ vẻ kinh hãi, sát kiếm màu đen lập tức giơ lên qua đầu.


Keng!  
Bát Hoang Trảm chém lên thanh sát kiếm màu đen, bắ n ra tia lửa sáng chói.

Gã ta bị đánh nửa quỳ trên khoảng không, khoé miệng còn trào máu.

“Bát Hoang Trảm của yêu tộc”, gã thanh niên áo đen nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt ngạc nhiên, dường như đã nhận ra thần thông mà Diệp Thành vừa thi triển.

.


 
Chương 1043: Bát Hoang Quyền!


“Đi đâu?”, Diệp Thành vung Bá Long Đao lên rồi mạnh mẽ chém tới, một đao bá đạo chém ngang hư không, tên kia lập tức bị chém bay đi.

Phong Thần Quyết!  
Lúc này, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, hắn nhanh như gió không thấy bóng dáng, tựa như một đạo thần quang màu vàng bắn tới, khi gã thanh niên còn chưa định hình thì đã bị đâm xuyên cơ thể.


Phụt!  
Hắn ta phụt ra một búng máu, lại bị đánh lùi về sau lần nữa.

Tuy nhiên Diệp Thành không cho hắn ta cơ hội trở mình, Bá Long Đao và kiếm Xích Tiêu đều được hắn cầm trong tay, Xích Thủ Không Quyền và Bát Hoang Quyền chứa đựng cả những bí pháp như Hám Sơn Quyền, Bôn Lôi Quyền, Hàng Long, Huyền Quang Ấn… một quyền vô cùng bá đạo, làm nổ tung hư không.

Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, hai sợi xích sắt phù văn quấn trên cổ tay hắn ta dường như có thể tăng thêm sức chiến đấu, chưởng ấn màu đen từ không trung bay ra.

Phụt!  
Máu b ắn ra tung toé, bàn tay của hắn ta đẫm máu, so về bí thuật thì thần thông của hắn ta không bằng Bát Hoang Quyền của Diệp Thành, so về thân thể thì Hoang Cổ Thánh Thể của Diệp Thành vô cùng bá đạo, chỉ một quyền đã đánh hắn ta hộc máu liên tục lùi về sau.

Cửu Chuyển Thần Thiên Ấn!  
Gã thanh niên áo đen giận dữ hét lên, chưởng ấn có triện văn di chuyển, một chưởng lăng thiên đánh về phía Diệp Thành.


Bát Hoang Quyền!  
Diệp Thành nghịch thiên xông lên, hắn vẫn sử dụng Bát Hoang Quyền vô song, một quyền đấm tan thủ ấn đen kịt từ trên trời xuống, một lần nữa hất tung gã thanh niên áo đen ra ngoài.

“Trấn áp!”  
Thanh niên áo đen bị đẩy lùi, há miệng phun ra một thanh sát kiếm đỏ máu, sát khí của sát kiếm bốc lên, phát ra thần mang vô hạn, tiếng rung chói tai vang lên, còn có cả âm ma vang vọng.

Diệp Thành hừ lạnh, ngự động Đại La Thần Đỉnh, trấn áp sát kiếm màu đỏ máu trên hư không.

“Còn thủ đoạn gì nữa?”, Diệp Thành vô cùng hung hãn, hắn giống như một bậc chiến thần, bước trên tinh hà màu vàng, trên đầu lơ lửng bầu trời sao rộng lớn, rất chói mắt.

A!  

Gã thanh niên gầm thét, không lùi mà tiến, thần thông mạnh mẽ trong tay đánh về phía Diệp Thành.

.

đam mỹ hài
Hừ!  
Diệp Thành tựa quân lâm cửu thiên, bàn tay màu vàng kim nặng như núi, ấn từ trên trời xuống, bóp nát thần thông của gã thanh niên áo đen, ngay cả cơ thể hắn ta cũng bị một chưởng của Diệp Thành làm cho lảo đảo, công thể nứt ra.

A!.


 
Chương 1044: Đáng Chết!


Gã ta lại gầm lên, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con ác ma.

“Kiếp sau đừng động đến người không nên động”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn vung Bá Long Đao lên, nếu nhát đao này chém xuống thì gã ta sẽ chết.

Nhưng đúng lúc này, một đao thần quang lạnh băng từ xa bắn tới, tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang đại chiến với Hồng Trần Tuyết sát phạt về phía này.


Thấy thế, Diệp Thành trở tay rút kiếm Thiên Khuyết ra chắn trước người.

Bang!  
Thần quang kia đánh vào kiếm Thiên Khuyết phát ra tia lửa, còn Diệp Thành bị đẩy lùi rồi bay ra ngoài.

Đáng chết!  
Hồng Trần Tuyết hừ lạnh, tay bà vung lên tạo ra một vùng vân hải, đánh cảnh giới Chuẩn Thiên kia lùi lại phía sau.

“Người trông chừng đối thủ của mình cho kỹ”, Diệp Thành tức giận mắng, sau đó lại vung Bá Long Đao về phía thanh niên áo đen.

Bát Hoang…!  
Lại một đao nữa, nhưng hắn vẫn chưa chém được xuống, bởi vì cảnh giới Bán Không Không Minh đang đại chiến với Chung Giang cũng vung một đạo thần quang tới, lần thứ hai đánh Diệp Thành văng ra.


Phụt!  
Trong lúc bay lộn ngược, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, không chỉ vì tức mà còn vì bị thương.

Đội hình ba đấu ba, lão tử đang giết hăng thì bị đối thủ của hai người tới làm loạn, đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hai người không thể trông chừng đối thủ của mình được à?  
Cút!  
Chung Giang hơi ngượng ngùng, ông vung kiếm lên, chém đối thủ của mình lùi lại phía sau.

Bên này, Diệp Thành đã ổn định bước chân, sầm mặt nhìn gã thanh niên áo đen, tấn công hắn ta lần thứ ba: “Ta xem lần này ai sẽ cứu ngươi!”  
Thấy Diệp Thành tới, thanh niên áo đen nhanh chóng bỏ chạy.

Hắn ta sợ, thực sự sợ rồi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của hắn, khiến hắn cho rằng không phải mình đang đấu với người mà là dã thú đến từ hồng hoang, khí huyết dồi dào, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến hắn không thể chống lại.


Ùng!  
Diệp Thành lại vung Bá Long Đao lên.

Nhưng điều khiến hắn phải thốt ra tiếng chửi thề là đạo thần quang thứ ba lại xuất hiện, còn là từ nơi rất xa bắn tới, dưới bầu trời đầy sao đen kịt trông nó vô cùng chói mắt, mang theo sức xuyên thấu vô song và sát khí lạnh băng, nhắm thẳng đến Diệp Thành.

Diệp Thành sửng sốt, kiếm Thiên Khuyết lại chắn trước người hắn.

Bang!.


 
Chương 1045: Chương 1044


Đạo thần quang thứ ba đánh chuẩn vào kiếm Thiên Khuyết, b ắn ra tia lửa sắc bén lạ thường.

Lần này, Diệp Thành lại bay ra ngoài, một ngụm máu phun ra, hai cánh tay hắn máu chảy đầm đìa, chấn động mạnh mẽ khiến không gian biến dạng, công thể của hắn bị thương nặng, xương cốt bị vỡ hơn nửa, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt cũng tan tành thành tro ngay tại chỗ.

Bùm!  
Hắn bay ngược lại, va vào một ngọn núi lớn khiến nó sụp đổ.


“Người này mạnh thật đấy!”, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang biến sắc, nhìn về một hướng trong hư vô với vẻ kiêng kỵ.

Với khả năng quan sát của họ đương nhiên có thể nhìn thấy người ra chiêu không ở trong hư không, một đòn cái thế ấy đến từ nơi rất xa, rất xa, nhưng dù vậy cũng đủ kinh người, sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu nhưng cũng thua ngay tại chỗ.

“Rút!”  
Điều khiến họ bất ngờ là hai cảnh giới Chuẩn Thiên chiến đấu với mình đã dẫn thanh niên áo đen đang trọng thương rút lui, trốn vào không gian hư vô rồi biến mất trong tích tắc.

Thấy vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết từ hư không đi xuống, đến nơi Diệp Thành bị ngã.

Hai người xuống đến nơi cũng là lúc Diệp Thành loạng choạng bò ra khỏi đống đá vụn, toàn thân hắn đẫm máu.


Chung Giang bước về phía trước.

Nhưng khi Hồng Trần Tuyết nhìn thấy mặt Diệp Thành thì sững sờ tại chỗ.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Phi kiếm khổng lồ vẫn như trường hồng di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Trên phi kiếm, Diệp Thành khoanh chân ngồi xếp bằng, trong cơ thể không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, khả năng hồi phục bá đạo của Man Hoang Luyện Thể liên tục nối liền những đoạn xương bị gãy của hắn.

Chung Giang ngồi bên cạnh hắn cảm thán không ngớt, thầm nói khả năng hồi phục của Diệp Thành thật đáng sợ.

Ở bên kia, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết rất kỳ lạ, bà ngơ ngác nhìn Diệp Thành không chớp mắt, hai mắt mê ly, nhìn một cách đắm say.


Bên này, Diệp Thành đã cựa cơ thể không chỉ một lần, bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn đều không được tự nhiên.

“Sư huynh, lẽ nào huynh không phát hiện hắn rất giống một người sao?”, không biết đến lúc nào Hồng Trần Tuyết mới lẩm bẩm một câu.

“Đương nhiên là giống”, Chung Giang vuốt râu: “Hắn thật sự giống hệt sư tôn”.

Nghe giọng điệu không hề bất ngờ của Chung Giang, Hồng Trần Tuyết bất giác quay đầu lại nhìn ông, thử dò hỏi: “Sư… Sư huynh đã biết từ lâu rồi sao?”  
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hồng Trần Tuyết, Chung Giang sững người: “Sao thế? Sư muội không biết ư?”.


 
Chương 1046: Chương 1045


“Muội… Muội làm sao biết được? Đây là lần đầu tiên muội được thấy khuôn mặt thật của hắn”.

Bà vừa dứt lời, Chung Giang không khỏi nhìn Diệp Thành: “Ngươi không cho sư muội thấy khuôn mặt thật của mình à?”  
Diệp Thành ho khan rồi lắc đầu: “Ta tưởng tiền bối nói cho bà ấy rồi”.


Khoé miệng Chung Giang giật giật: “Ta cứ tưởng ngươi cho muội ấy thấy từ lâu rồi”.

Cuộc nói chuyện vô bổ giữa hai người khiến Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh không kìm được day đầu mày, đến giờ bà vẫn không hay biết gì.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, bà mới thật sự hiểu tại sao ngày đó hắn không muốn cởi bỏ mặt nạ, cũng đã hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn ngày đó.

“Đúng là giống hệt sư tôn, cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, thiên phú cũng nghịch thiên như vậy…”  
Hồng Trần Tuyết tự lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Diệp Thành: “Những điều này đều là trùng hợp sao?”  
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết lại trở nên đắm say, khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng bà giờ lại hiện ngay trước mắt, khiến bà không kìm được nhìn thêm vài lần, tưởng rằng Hồng Trần vẫn còn sống.

Khụ!  
Lại bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm, Diệp Thành ho khan lần nữa, sau đó chuyển chủ đề: “Chúng ta nói về Sát Thủ Thần Triều đi!”  

Nói đến Sát Thủ Thần Triều, lông mày Chung Giang đột nhiên chau lại: “Chuyện tối nay không phải là ngẫu nhiên, có lẽ Sát Thủ Thần Triều đã nhắm vào Thánh chủ Viêm Hoàng từ lâu rồi, bày ra đội hình lớn như vậy, đây không phải khiêu chiến mà là tuyên chiến”.

“Ta đã bắt đầu thực sự hiểu được độ đáng sợ của Sát Thủ Thần Triều rồi”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi.

“Dù là ta cũng không thể đánh bại ngươi chỉ bằng một đòn, nhưng người ra tay cuối cùng kia ở khoảng cách xa như thế cũng có thể khiến ngươi bị thương nặng chỉ với một đòn.

Tu vi của người đó có thể sánh ngang với sư tôn”, Hồng Trần Tuyết cũng trầm ngâm.

“Không thể trì hoãn được nữa”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhất định phải thống nhất được Viêm Hoàng, từ đội hình hôm nay, thực lực của Sát Thủ Thần Triều còn mạnh hơn rất nhiều, muốn chống lại họ cần dựa vào sức lực của cả Viêm Hoàng”.

“Nhiệm vụ cấp bách là loại bỏ Huyền Hoàng”.


“Sau đó tuyên chiến với Thiên Hoàng”.

Ba người mỗi người một câu, sau đó đi vào truyền tống trận, trở về linh sơn của Viêm Hoàng.

Lúc này đêm đã về khuya, nhưng vừa về đến linh sơn, Diệp Thành đã hạ mật lệnh tối cao của Thánh chủ, những ai có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ chín trở lên đều được gọi tới Địa Cung rộng lớn của Viêm Hoàng.

.


 
Chương 1047: Chương 1046


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong Địa Cung, Diệp Thành bày một tấm bản đồ cực lớn trên không, các trưởng lão đều đang vây quanh.

“Địa điểm phục kích là Huyền Long Sơn”, Diệp Thành chỉ vào một điểm trên bản đồ.

“Các tiền bối nhà họ Tô ở phía Đông, Nhân Hoàng ở phía Bắc, đội quân Viêm Hoàng ở chính diện phía Tây, Địa Hoàng sẽ tiếp ứng ở phía Nam”.

“Trước tiên phải tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra đã”.


“Chúng ta chỉ có ba ngày, trong ba ngày này phải bố trí kết giới của Viêm Hoàng trong phạm vi một trăm nghìn trượng ở Huyền Long Sơn.

Mỗi một khoảng hư không, mỗi một ngọn núi đều phải tạo chu sát đại trận, hư không sát trận, trận đồ tịch diệt, chỉ cần có thể chuyển được thì sử dụng hết cho ta”.

“Chúng ta phải tiêu diệt được Thị Huyết Điện bằng cái giá nhỏ nhất”.

“Còn người của Huyền Hoàng, rất nhiều người là người cũ của Viêm Hoàng, vì lý do lập trường có lẽ sẽ rất nhiều người bất đắc dĩ.

Đối với những người có ý đầu hàng, đương nhiên chúng ta sẽ bỏ qua, còn những người chống cự thì không cần nhân từ, lập tức giế t chết”.

“Tốc chiến tốc thắng, đừng có ham chiến”.

Diệp Thành nói rành mạch rõ ràng, rất có tác phong của thống soái, từng mệnh lệnh đều được bố trí kín kẽ khiến các trưởng lão xung quanh phải ngạc nhiên.

Những người thế hệ trước như Chung Giang hay Hồng Trần Tuyết đều thất thần, họ nhìn Diệp Thành như nhìn thấy Hồng Trần năm đó.

Lúc ấy, Viêm Hoàng cũng loạn trong giặc ngoài, họ cũng đánh đông dẹp tây dưới sự lãnh đạo của Hồng Trần, cuối cùng giành được giang sơn huy hoàng.


“Hắn càng ngày càng giống sư tôn rồi”, nhìn Diệp Thành lại đeo lên lớp mặt nạ, Chung Giang lẩm bẩm.

“Có lẽ hắn chính là sư tôn chuyển thế”, Hồng Trần Tuyết thì thào: “Đời này hắn sẽ lại đưa chúng ta tung hoành khắp thiên hạ”.

“Được rồi”, Diệp Thành cất bản đồ đi, nhìn xung quanh một lượt: “Các tiền bối chuẩn bị đi!”
Nghe vậy, các trưởng lão lần lượt rời đi, ai cũng mạnh mẽ và dứt khoát, tình thế cấp bách không cho họ nhiều thời gian.

Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, xoay người bước ra khỏi Địa Cung.

Đêm hôm nay Viêm Hoàng không hề bình yên, hết nhóm người này đến nhóm người khác rời khỏi linh sơn, đến địa điểm mai phục đã được định sẵn để bố trí, người nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.

Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, nhìn từng tốp người của Viêm Hoàng rời khỏi đỉnh núi mà lòng đầy cảm khái.

Ngày xưa hắn chỉ là một đệ tử ở môn phái nhỏ.

Giờ đây hắn đã trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng, có thể chỉ huy biết bao cao thủ, điều này khiến hắn có cảm giác không chân thật.


“Đang nghĩ gì vậy?”, phía sau, một làn gió thơm thổi qua, giọng nói êm tai như âm thanh của tự nhiên vang lên.

Hồng Trần Tuyết mặc đồ trắng chầm chậm bước ra, cũng nhìn xuống dưới như Diệp Thành, thi thoảng bà còn nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng rồi nhanh chóng dời mắt như sợ hắn nhìn sang.

“Nhớ nhà thôi ạ!”, Diệp Thành nhún vai: “Không biết bây giờ Hằng Nhạc thế nào rồi”.

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết mím môi, mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra tin tình báo về Hằng Nhạc, vì bà sợ người thanh niên trước mặt này sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.

Thân là Thánh chủ của Nhân Hoàng, bất cứ thế lực nào ở Đại Sở cũng không thể so sánh được với mạng lưới tình báo của bà, bà biết rõ tình hình hiện tại của Nam Sở, ngay cả Thị Huyết Điện cũng không dám dễ dàng động đến chứ nói gì Viêm Hoàng đang trong trạng thái bị chia rẽ thế này.

Haiz!
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1048


Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn chưa luyện  Âm Minh Tử Tướng luôn. Những nguyên liệu cần cho việc luyện chế Âm Minh Tử Tướng khó tìm như mò kim đáy bể vậy.  

Diệp Thành đã định sẵn trận đại chiến ba ngày tới, cho dù phải trả cái giá nào thì hắn cũng phải tạo ra một thi thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên, luyện chế ra một Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, điều đó có nghĩa rằng bên cạnh hắn luôn có hai kẻ bảo vệ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.  

Không luyện chế Âm Minh Tử Tướng thì đương nhiên cần luyện chế ra nguyên đan bốn vân ở cảnh giới Không Minh rồi.  

Không lâu sau đó, lư luyện đan được lấy ra, tiếp đó, Diệp Thành đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan, linh thảo linh hoa lần lượt được cho vào.  


Trời còn chưa sáng, Diệp Thành đang ngủ say thì bị Hồng Trần Tuyết xông vào lôi dậy..  

Ôi trời!  

Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử dù gì cũng là Viêm Hoàng Thánh Chủ, có thể nể mặt chút không?”  

Hồng Trần Tuyết không đáp lời, tốc độ vô cùng nhanh, bà ta di chuyển như một đạo thần hồng tiến vào địa cung của Viêm Hoàng.  

Khi hai chân chạm đất thì Hồng Trần Tuyết mới thả Diệp Thành xuống.  

Diệp Thành sầm mặt xuống nhưng không dám nổi điên lên, hắn liếc nhìn Chung Giang rồi nhìn sang lão già đầu tóc rối xù bên cạnh Chung Giang.  


“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác nhìn lão già kia.  

Nói sao nhỉ? Lão già gầy đét, trông vô cùng nhếch nhác, y phục bẩn thỉu, trên hông còn có bình hồ lô cũ kỹ, đôi mắt không phải nhỏ lắm nhưng lại vẩn đục.  

“Đúng là trông không ra sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, ai ngờ nổi một lão già thế này lại là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ?  

“Ta nói này lão Chung, đây là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng à?”, lão già kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó lại nhìn sang Chung Giang: “Kém xa Chung Viêm”.  

“Đừng coi thường hắn”, Chung Giang mỉm cười, vuốt râu nói: “Có thể nhận được sự coi trọng của Huyền Thương Ngọc Giới thì không phải tầm thường đâu, giống như năm xưa ông coi thường Chung Viêm sư huynh, thế mà thành tựu tương lai của huynh ấy cũng đâu có kém gì sư tôn đâu”.  

Ồ?  


Lão già kia nhướng mày nhìn sang Diệp Thành lần nữa.  

Lần này, Diệp Thành tiến lên trước một bước, hắn cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối”.  

Nào ngờ lão già nhếch nhác kia lại xua tay: “Ta đã từng gặp Tần Vũ, hắn trông không giống ngươi, nếu Độc Cô Ngạo biết được đồ đệ của mình có thể giỏi giang thế này thì đã tới đây lâu rồi”.  

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác hắng giọng, hắn hỏi dò: “Người cũng biết tiền bối Độc Cô Ngạo sao?”  

“Sư tổ của ông ta và Độc Cô Ngạo cùng một người”, không đợi lão già kia lên tiếng, Hồng Trần Tuyết giải thích: “Nếu luận về vai vế thì ông ta là sư huynh của Độc Cô Ngạo”. 

 
Chương 1049: Quả thực có thể trị được đạo thương


Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa tặc lưỡi, hắn xuýt xoa, đúng là không thể đánh giá con người qua diện mạo bên ngoài.  

Nào ngờ một lão già như vậy không những ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà còn là sư huynh của Độc Cô Ngạo.  

Có điều cùng một sư tổ với nhau, so với Độc Cô Ngạo thì hình tượng của ông so với ông ta quả như một trò cười.  

“Tiểu tử, gọi ta Cổ Tam Thông là được”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì lão già kia đã gãi tai: “Nghe nói tiểu tử nhà ngươi có thể trị được đạo thương, không biết có thật không?”  


Nghe vậy, Diệp Thành mới vỡ lẽ ra, thầm nghĩ Cổ Tam Thông nhất định là vị đạo hữu có đạo thương mà Chung Giang nói trước đó.  

Vả lại khi nhìn Cổ Tam Thông, Diệp Thành cũng nhìn ra được ông ta trúng đạo thương, khí thế mặc dù vẫn mạnh mẽ nhưng căn cơ không ổn định, hậu quả do đạo thương để lại khiến khí tức của ông ta bất ổn.  

“Vãn bối bất tài, quả thực có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành mỉm cười.  

Nghe vậy, đôi mắt Cổ Tam Thông sáng hẳn lên, hai tay ông ta cứ thế nắm chặt lấy vai Diệp Thành, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Tiểu tử, nói giỡn với ta thì hậu quả khôn lường đấy”.  

“Ta nào dám nói giỡn với tiền bối, Sở Thương Tông tiền bối của Thiên Tông thế gia cũng được ta trị cho đấy”.  

“Nếu vậy thì việc mà trước đó Chung Giang nói với ta, ta đồng ý”.  


Nghe vậy, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Chung Giang.  

Chung Giang vuốt râu mỉm cười: “Nếu ngươi có thể trị được đạo thương của vị đạo hữu đây thì ông ấy sẽ là một khách khanh trưởng lão của Viêm Hoàng chúng ta, khi Viêm Hoàng gặp hiểm nguy, ông ta sẽ không ngại can dự”.  

Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  

Mặc dù chỉ là khách khanh trưởng lão nhưng đối với hắn, đối với Viêm Hoàng mà nói thì đó lại là tin mừng. Hiện giờ, Viêm Hoàng đang thiếu một trưởng lão ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có vài kẻ mạnh như vậy trấn giữ thì Thị Huyết Điện cũng không dám đụng tới Viêm Hoàng.  

“Nào, chúng ta mau bắt đầu thôi, trị khỏi cho ta đi”, Cổ Tam Thông vươn người, khuôn mặt tỏ vẻ mong chờ: “Ta cần chuẩn bị gì không?”  

“Đây, người ngậm nó”, Diệp Thành đưa cho ông ta một cây gậy sắt.  

Mặc dù không hiểu lý do nhưng Cổ Tam Thông vẫn nghiến răng ngậm lấy nó.  


Phía này, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi đẩy vào người ông ta.  

A….!  

Ngay sau đó, bên trong địa cung vang lên âm thanh gào thét như ma như quỷ của Cổ Tam Thông.  

Có lẽ vì quá đau đớn nên đoạn gậy sắt mà ông ta ngậm đã bị ông ta nghiến tới mức kêu răng rắc.  

Thấy vậy, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang ở bên cũng giật giật khoé miệng, hoá ra Diệp Thành bảo Cổ Tam Thông cắn vào gậy sát là có ý này. 

 
Chương 1050


“Tiền bối, người chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy”, Diệp Thành kiểm soát thiên lôi không ngừng tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, vả lại độ mạnh cũng không vừa, biết Cổ Tam Thông chịu được đau đớn, Diệp Thành cứ thế làm mạnh tay.  

A….!  

Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong địa cung lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.  

Tiếng thét còn đáng sợ hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết không dám nhìn thẳng.  


Có điều, sau khi Diệp Thành tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, tiếng kêu gào này mới dần bớt đi.  

Mãi tới cuối cùng, Cổ Tam Thông mới quỳ gối trên mặt đất, toàn thân có ánh sáng màu xanh bao quanh, đôi mắt ông ta không còn lờ đờ nữa mà trông xa xăm, khí thế mạnh mẽ ổn định.  

Phía này, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn nhìn sang Chung Giang, hỏi: “Tiền bối, nếu như để ông ta tham gia vào trận đại chiến hai ngày tới thì ông ta có đi không?”  

“Ông ta không đi thì không phải là Cổ Tam Thông”, Chung Giang vuốt râu cười nói: “Tiểu tử, sau này Đại Sở sẽ náo loạn vì ông ta, so với sự lạnh nhạt của Độc Cô Ngạo thì ông ta chính là một kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn”.  

Sau một canh giờ, Cổ Tam Thông mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, ông ta nhảy lên.  

Được lắm!  


Ngay sau đó, bên trong địa cung liên tiếp vang lên từng tiếng cười sảng khoái, tiếng cười này như sấm rền khiến cả địa cung vang dội âm thanh không ngớt. Diệp Thành đứng bên suýt chút nữa thì ngã ra đất.  

Cũng đúng, bị đạo thương dày vò mấy trăm năm như vậy, có vài ngày mà đạo thương được chữa khỏi, tâm trạng vui sướng thế nào có lẽ Cổ Tam Thông là người rõ nhất.  

Không biết mất bao lâu, Cổ Tam Thông mới vặn cổ vặn mình.  

Ha ha ha!  

Cổ Tam Thông ghé lại gần Diệp Thành, ông ta nhướng mày rồi mới cười một cách giảo hoạt: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi cũng không tồi, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”  

“Cái này…”, Diệp Thành vừa định nói thì Hồng Trần Tuyết ở bên đã kéo hắn về sau.  

“Cổ đạo hữu, chi bằng chúng ta nói chuyện đại chiến hai ngày tới đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.  


“Có một điểm ngươi phải nhớ, đừng cho ông ta mượn đồ”, phía này, Chung Giang đã truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu cho ông ta mượn thì không lấy lại được đâu”.  

Diệp Thành há miệng và hắn cũng hiểu vì sao Hồng Trần Tuyết lạ lôi hắn đi, nếu như cho Cổ Tam Thông mượn thiên lôi thì có trời mới biết có lấy lại được không. 

Có điều nói tới việc mượn không trả thì Diệp Thành lại nghĩ tới một tên tiện nhân khác đó là Ngô Tam Pháo, hắn nhớ hôm đó Thái Ất Chân Nhân dặn hắn đừng cho Ngô Tam Pháo mượn đồ, vì tên này mượn không bao giờ trả.  

Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Chung Giang.  

Hắn không cần hỏi cũng biết Chung Giang nhất định đã từng cho Cổ Tam Thông mượn thứ đồ gì đó đến giờ vẫn chưa trả, nếu không thì ông ta cũng sẽ truyền âm cảnh cáo Diệp Thành.  

 
Chương 1051: Chương 1050


“Tiền bối, người chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy”, Diệp Thành kiểm soát thiên lôi không ngừng tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, vả lại độ mạnh cũng không vừa, biết Cổ Tam Thông chịu được đau đớn, Diệp Thành cứ thế làm mạnh tay.

A….

!  
Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong địa cung lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.


Tiếng thét còn đáng sợ hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết không dám nhìn thẳng.

Có điều, sau khi Diệp Thành tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, tiếng kêu gào này mới dần bớt đi.

Mãi tới cuối cùng, Cổ Tam Thông mới quỳ gối trên mặt đất, toàn thân có ánh sáng màu xanh bao quanh, đôi mắt ông ta không còn lờ đờ nữa mà trông xa xăm, khí thế mạnh mẽ ổn định.

Phía này, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn nhìn sang Chung Giang, hỏi: “Tiền bối, nếu như để ông ta tham gia vào trận đại chiến hai ngày tới thì ông ta có đi không?”  
“Ông ta không đi thì không phải là Cổ Tam Thông”, Chung Giang vuốt râu cười nói: “Tiểu tử, sau này Đại Sở sẽ náo loạn vì ông ta, so với sự lạnh nhạt của Độc Cô Ngạo thì ông ta chính là một kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn”.

Sau một canh giờ, Cổ Tam Thông mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, ông ta nhảy lên.

Được lắm!  
Ngay sau đó, bên trong địa cung liên tiếp vang lên từng tiếng cười sảng khoái, tiếng cười này như sấm rền khiến cả địa cung vang dội âm thanh không ngớt.


Diệp Thành đứng bên suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Cũng đúng, bị đạo thương dày vò mấy trăm năm như vậy, có vài ngày mà đạo thương được chữa khỏi, tâm trạng vui sướng thế nào có lẽ Cổ Tam Thông là người rõ nhất.

Không biết mất bao lâu, Cổ Tam Thông mới vặn cổ vặn mình.

Ha ha ha!  
Cổ Tam Thông ghé lại gần Diệp Thành, ông ta nhướng mày rồi mới cười một cách giảo hoạt: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi cũng không tồi, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”  
“Cái này…”, Diệp Thành vừa định nói thì Hồng Trần Tuyết ở bên đã kéo hắn về sau.

“Cổ đạo hữu, chi bằng chúng ta nói chuyện đại chiến hai ngày tới đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.

“Có một điểm ngươi phải nhớ, đừng cho ông ta mượn đồ”, phía này, Chung Giang đã truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu cho ông ta mượn thì không lấy lại được đâu”.


Diệp Thành há miệng và hắn cũng hiểu vì sao Hồng Trần Tuyết lạ lôi hắn đi, nếu như cho Cổ Tam Thông mượn thiên lôi thì có trời mới biết có lấy lại được không.

Có điều nói tới việc mượn không trả thì Diệp Thành lại nghĩ tới một tên tiện nhân khác đó là Ngô Tam Pháo, hắn nhớ hôm đó Thái Ất Chân Nhân dặn hắn đừng cho Ngô Tam Pháo mượn đồ, vì tên này mượn không bao giờ trả.

Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Chung Giang.

Hắn không cần hỏi cũng biết Chung Giang nhất định đã từng cho Cổ Tam Thông mượn thứ đồ gì đó đến giờ vẫn chưa trả, nếu không thì ông ta cũng sẽ truyền âm cảnh cáo Diệp Thành.

.


 
Chương 1052: Chương 1051


“Đừng nói gì cả, hai ngày sau xem lão tử đây tàn sát tứ phương”, phía này, Hồng Trần Tuyết và Cổ Tam Thông nói chuyện rất ăn ý.

Cổ Tam Thông đúng như lời Chung Giang nói, ông ta là một kẻ máu chiến, vả lại còn là một người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, chỗ nào náo nhiệt thì tới đó, hai ngày sau phải phục kích Thị Huyết Điện và huyền Hoàng, việc này giao cho ông ta là quá hợp lý.

“Nhìn mà xem”, Cổ Tam Thông vươn vai sau đó đảo mắt nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi…”  
“Cổ đạo hữu hiếm khi mới tới Viêm Hoàng chơi, ta dẫn ông đi dạo nhé?”, lần này, Chung Giang cứ thế tiến tới trước mặt Cổ Tam Thông, không cho ông ta cơ hội lại gần Diệp Thành.


Thấy vậy, Cổ Tam Thông nhướng mày liếc nhìn Chung Giang rồi lại liếc nhìn Hồng Trần Tuyết ở bên, ho hắng nói: “Ta nói này, hai người sao cứ như đang đề phòng ta vậy?”  
“Cổ huynh nói gì thế, đi thôi, uống vài chén nào”, Chung Giang nói rồi kéo Cổ Tam Thông đi.

“Ơ tiểu tử à, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi nói chuyện”, Cổ Tam Thông bị kéo đi nhưng vẫn không quên ném lại cho Diệp Thành một câu.

Nghe vậy, Diệp Thành mới bất giác giật giật khoé miệng.

Còn đòi tìm ta nói chuyên? Ông muốn lấy thiên lôi của ta thì có, vừa rồi ta nên ra tay mạnh hơn mới phải.

Nghĩ vậy, Diệp Thành quay người rời đi, hắn lẩm bẩm: “Ta thấy phải giấu nó chỗ nào kín kín mới được”.

Nào ngờ Diệp Thành chưa đi được mấy bước thì đã bị Hồng Trần Tuyết ở phía sau gọi lại.


“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết với vẻ mặt hoài nghi.

“Đi theo ta”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, bà ta đi trước dẫn đường, cứ thế đi một mạch tới địa cung của Viêm Hoàng.

Diệp Thành không hiểu gì, hắn cũng đi theo.

Cả hai người, người trước người sau tới trước cánh cửa vừa to vừa dày của địa cung.

“Bái kiến Thánh Chủ, bái kiến Phong Tôn”, cả hai người vừa đáp đất, hai lão già đang khoanh chân ngồi hai bên cửa liền đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ với Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành.

“Lui đi”, Hồng Trần Tuyết phất tay.


Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới tiến lên trước nhìn vào cánh cửa trước mặt.

Đi theo Hồng Trần Tuyết cả đoạn đường tới đây Diệp Thành mới nhận ra khoảng cách cả hàng chục nghìn trượng quanh cánh cửa này đều có cấm chế, nếu không phải có Hồng Trần Tuyết dẫn đường thì hắn rất có thể trúng chiêu.

Lại nhìn vào cánh cửa trước mặt, dày dặn tự nhiên, quan trọng nhất chính là thông qua Tiên Luân Nhãn mà Diệp Thành vẫn không thể nhìn thấu cánh cửa này, giống như có một luồng sức mạnh che khuất tầm nhìn của hắn vậy.

“Đây là nơi nào?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.

.


 
Chương 1053: “thánh Địa Của Viêm Hoàng”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thánh Địa của Viêm Hoàng”.

“Thánh Địa?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi lại: “Sao trước đây ta chưa từng nghe Chung Giang tiền bói nói tới?”
“Vì lúc đó ngươi chưa đủ tư cách vào đây”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng: “Hiện giờ ngươi có tư cách vào đây rồi, đặt tay lên cửa thì có nghĩa rằng sức mạnh linh hồn của ngươi nằm trong số đó”.

Diệp Thành mặc dù vẫn mơ màng về chuyện này nhưng hắn vẫn làm theo như Hồng Trần Tuyết nói, đặt tay lên cửa.

Tiếp đó, sức mạnh linh hồn di đẩy vào cánh cửa.


Vù!
Cánh cửa rung lên, từng đại phù văn cổ xưa khó hiểu hiện lên, cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra trong tầm mắt của Diệp Thành, tiếp đó, một luồng khí tức cổ xưa hiển hiện.

“Vào trong đi”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành: “Hi vọng ngươi gặp được cơ duyên trong này”.

“Cơ duyên? Lẽ nào bên trong có bảo bối?”
“Bảo bối đương nhiên là có, nhưng phải xem tạo hoá của ngươi”.

Diệp Thành nghe xong thì xốc lại tinh thần, hắn hào hứng thấy rõ: “Vận may của tiểu gia trước nay rất tốt”.

Nói rồi, Diệp Thành sải bước đi, thế nhưng không thấy Hồng Trần Tuyết đi theo.

Thấy vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhìn Hồng Trần Tuyết thắc mắc: “Sao người không vào?”
“Viêm Hoàng Thánh Địa từ khi được sáng lập đến nay chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ mới có thể được vào, những người khác mà vào chỉ có đường chết”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Ta không phải Thánh Chủ, vào đó chẳng khác gì tự nộp mạng”.

“Hoá ra là vậy, vậy ta vào trong xem”, nói rồi, Diệp Thành sải bước vào trong.


Vù!
Diệp Thành vừa đi vào trong thì cánh cửa đóng lại.

“Hi vọng ngươi có thể nhận được sự công nhận của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời trước”, nhìn cánh cửa đóng lại, Hồng Trần Tuyết bên ngoài lẩm bẩm.

Phía này, Diệp Thành đứng đó nhìn bà ta một cách hiếu kỳ.

Nơi này chính là một địa cung hoàn toàn mới lạ, chỉ rộng chừng một trăm nghìn dặm, căn bản không có thứ gì, giống như mỗi một tế đàn, trên tế đàn có từng pho tượng đá hình người sừng sững.

Diệp Thành lấy làm lạ, hắn từ từ đi tới bên dưới một tảng đá.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám – Chung Viêm”, nhìn dòng chữ khắc trên tế đàn, Diệp Thành đọc từng chữ một.

Sau khi nhìn những chữ này, Diệp Thành mới nhìn cả tượng đá.

Quả thực tượng đá này rất giống với hình dáng Chung Viêm nhưng lại không già như ông ta, có thể nói là khí thế dồi dào.


“Có thể thấy được tượng đá mang hình ảnh của tiền bối, vãn bối thật sự vinh hạnh”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Huyền Thương Ngọc Giới của hắn cũng là do Chung Viêm ban tặng, nếu không thì Diệp Thành cũng không thể có được thân phận tôn quý như vậy.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang tượng đá khác.

“Có lẽ nơi này giữ tượng đá về các Viêm Hoàng Thánh Chủ đời truóc của Viêm Hoàng”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại sải bước lên trước, hắn dừng chân trước mỗi một tảng đá.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời chứ chín mươi sáu – Ngân thần”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi lăm – Phong Xuy”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1054


“Ta nhớ năm đó chỉ có hơn ba mươi vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận Chung Viêm, tên tiểu tử này không tồi”, Cổ Tam Thông ở bên cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt mặc dù vẫn giảo hoạt nhưng không thể che giấu đi sự ngỡ ngàng.  

“Chín mươi bảy vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận, Tần Vũ quả nhiên hơn người”, ở một ngọn núi khác, lão tổ nhà họ Tô cũng trầm trồ.  

Đến cả những lão bối như bọn họ còn tỏ ra kinh ngạc thì những trưởng lão và đệ tử khác lại chẳng phải bàn.  


Lúc này tất cả đều hướng ánh mắt lên trời, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc, kích động, kính phục và vui mừng. Các trưởng lão hân hoan như trẻ thêm được vài tuổi.  

“Sư tôn, chín mươi bảy vì sao kia thể hiện điều gì?”, có đệ tử trẻ tuổi nhìn sang sư tôn lên tiếng hỏi.  

“Một vì sao đại diện cho một vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận Viêm Hoàng Thánh Chủ đời này, hai vì sao sáng đại diện cho hai vị thừa nhận, cứ như vậy tính ra…”  

“Còn có cách tính này sao ạ?”  

“Đương nhiên rồi”, rất nhiều trưởng lão vuốt râu mặt mà tỏ vẻ kinh ngạc: “Viêm Hoàng Thánh Chủ của chúng ta ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất, tất cả dều cao ngạo, tự nhận mình là vô địch thiên hạ, có thể khiến các vị ấy thừa nhận một người không phải đơn giản đâu, ta còn nhớ Lão Thánh Chủ Chung Viêm năm xưa cũng chỉ nhận được sự thừa nhận của hơn ba mươi vị Thánh Chủ và còn là vị Thánh Chủ có được nhiều vì sao sáng nhất”.  

“Hoá ra là vậy, vậy thì vị Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín này cho tới giờ là được ủng hộ nhiều nhất rồi”.  


Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, Diệp Thành đương nhiên không thể nghe thấy những lời này.  

Hắn đang quan sát mỗi một ngọn lửa bùng cháy trên đầu mỗi pho tượng, hắn cũng nhận ra những ngọn lửa đó được hoá ra từ sức mạnh linh hồn của các vị Thánh Chủ, còn hàm ý là gì thì hắn lại không biết.  

Diệp Thành thực sự không biết nên làm gì, nên rời đi hay không rời đi.  

“Cái đó…”, cuối cùng, Diệp Thành xoa mũi, cười trừ nhìn chín mươi bảy pho tượng: “Chư vị tiền bối, vãn bối ngu xuẩn, không biết các vị có ý gì?”  

Roẹt!  


Diệp Thành vừa dứt lời, ngọn lửa trên đầu pho tượng đá của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám bay tới như một đạo hồng quang xuyên vào trán Diệp Thành.  

Đột nhiên, công thể của Diệp Thành có sự thay đổi rõ rệt, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi vào trong linh hồn mình.  

Mắt Diệp Thành hiện lên một mảng tối đen nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp len lỏi vào linh hồn mình.  

Sau hồi mộng mị, Diệp Thành chợt tỉnh táo lại.  

Thế nhưng ngọn lửa linh hồn trên đầu pho tượng của vị Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi sáu là Ngân Thần cũng bay tới, và len lỏi vào trong linh hồn hắn. 

 
Chương 1055


Sau đó, giống như một chuỗi phản ứng liên tiếp, mỗi một ngọn lửa trên đầu từng pho tượng đều liên tiếp bay vào trong linh hồn của Diệp Thành.  

Cơ thể Diệp Thành lảo đảo, đầu óc choáng váng khiến hắn suýt chút nữa ngã ra đất.  

Có điều sau khi từng ngọn lửa linh hồn vào trong cơ thể, sức mạnh linh hồn của hắn lại nhanh chóng tăng lên, từ cấp Địa đỉnh phong liên tục tăng lên tới gần gấp Thiên, có vẻ như còn muốn đột phá qua cấp Địa.  

Diệp Thành giống như thể phát hiện ra điểm này, hắn vội khoanh chân ngồi dưới đất, nhanh chóng dung hợp ngọn lửa linh hồn hi vọng có thể tận dụng khả năng  sức mạnh linh hồn lạc ấn thuần tuý của các vị tiền bối đời trước mà đột phá tới linh hồn ở cảnh giới Thiên.  


Thế nhưng đợi tới khi hơn chín mươi ngọn lửa linh hồn dung hoà vào linh hồn mà hắn vẫn không thể đột phá tới cảnh giới Thiên.  

Đúng lúc này, trên pho tượng đá của Viêm Hoàng, ngọn lửa nguyên thần lại lập loè đung đưa, sau đó một đạo kim quang bay xuống xuyên vào trán Diệp Thành.  

A…!  

Mãi tới lúc này, Diệp Thành mới đau đớn rít lên, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình như muốn bùng cháy, giống như sắp bị nung chảy, đến cả đôi mắt cũng như bị thiêu đốt.  

Hự!  

Âm thanh này vang vọng trong không gian như thể có bức màn chắn bị nứt lìa.  


Sau âm thanh này, phần đầu Diệp Thành có một đạo kim quang sáng chói bay vút lên, linh hồn của hắn cũng đột phá qua cảnh giới Địa, tiến giới tới cảnh giới Thiên.  

Diệp Thành nhắm nghiền mắt, hắn hết sức bất ngờ.  

Mọi thứ đến quá đường đột nhưng hắn không óc thời gian mà nghĩ ngợi quá nhiều, việc hắn cần làm bây giờ chính là dốc hết sức củng cố tu vi linh hồn, chỉ cần bất cẩn thì cấp bậc linh hồn rất có khả năng sẽ bị hạ xuống cấp Địa.  

“Tạo hoá, quả nhiên là tạo hoá”, trong khi nhắm mắt, khoé miệng Diệp Thành nhoẻn miệng cười.

Không biết đến lúc nào kim quang trên người Diệp Thành mới dập tắt.  

Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chậm rãi mở mắt, hai mắt xa xăm tựa tinh không, ánh sao vàng lấp lánh, trong đó có chín mươi bảy ngôi sao chói mắt nhất.  


“May mắn, thực sự may mắn”.  

“Nếu sử dụng Cuồng Long Thiên Nộ thì sẽ hạ gục được rất nhiều người!”  

“Như vậy luyện chế linh đan bốn vân sẽ dễ dàng hơn rồi”.  

Diệp Thành không kìm được lòng mà cảm thán, không chỉ vì tu vi linh hồn của hắn đã tiến cấp tới cảnh giới Thiên, chủ yếu là vì quà tặng của Viêm Hoàng.  

So với ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, ngọn lửa lơ lửng trên tượng đá của Viêm Hoàng là ngọn lửa nguyên thần thực thụ, bởi vì Viêm Hoàng năm đó có tu vi cảnh giới Hoàng, vì vậy thứ ông ấy để lại đương nhiên chính là ngọn lửa nguyên thần. 

 
Chương 1056: Đây không phải là do may mắn đâu


Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng sự thăng hoa của linh hồn mình, dung hoà ngọn lửa nguyên thần của Viêm Hoàng và ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, hắn cẩm thấy nhãn giới của mình càng trở nên mạnh hơn, cảm giác thế giới này đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.  

Trong lúc mừng rỡ, Diệp Thành đột ngột đứng dậy, cung kính cúi đầu trước tượng đá của Thánh chủ Viêm Hoàng các đời khác: “Xin cảm ơn món quà của các tiền bối”.  

Sau khi hành lễ, Diệp Thành vui vẻ xoay người bước ra ngoài.  

Vừa ra khỏi cổng đá, Diệp Thành đã nhìn thấy một nhóm người đen kịt, đi đầu là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô, phía sau họ là trưởng lão và các đệ tử của Viêm Hoàng, ai nấy đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn.  


“Linh hồn cảnh giới Thiên”, Cổ Tam Thông từ bên ngoài chen vào, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc.  

Không cần ông ta nói, phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng đã nhìn ra.  

Đặc biệt là các trưởng lão và đệ tử của Viêm Hoàng, mặc dù họ không biết tu vi linh hồn của Diệp Thành đã tới cấp bậc nào, nhưng mọi người đều cảm nhận được một loại áp lực đến từ linh hồn, ngay cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ.  

“Tu vi cảnh giới Linh Hư, nhưng không ngờ linh hồn lại đột phá được tới cảnh giới Thiên, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy”.  

“Vậy cấp bậc linh hồn của hắn cao hơn tu vi những hai bậc lận!”  

“Mặt mũi những người già chúng ta phải giấu đi đâu đây!”  

“Xem ra chúng ta thật sự già rồi”.  


Diệp Thành chỉ mỉm cười bảo: “May mắn, chỉ là may mắn thôi”.  

May mắn?  

Đây không phải là do may mắn đâu.  

Mọi người đều tặc lưỡi cảm thán, tu vi tiến cấp không thể so sánh với linh hồn tiến cấp, nếu nói về độ khó thì độ khó của linh hồn tiến cấp khó hơn không chỉ mười lần so với tu vi tiến cấp.  

Hơn nữa khi cảnh giới tăng lên thì độ khó của tu vi linh hồn cũng tăng theo.  

Bây giờ Diệp Thành với tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà đã có linh hồn cảnh giới Thiên, đây thực sự là một điều nghịch thiên.  


Rất nhiều trưởng lão cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà tu vi linh hồn vẫn chưa tới cảnh giới Địa, điều này bảo họ làm sao chịu nổi!  

Tất cả mọi người đều ngập tràn trong niềm vui sướng, bởi vì dường như họ đã nhìn thấy Thánh chủ Viêm Hoàng của họ đang mạnh mẽ trỗi dậy.  

Trong tương lai không xa, uy danh của Viêm Hoàng chắc chắn sẽ làm chấn động cả Đại Sở.  

Lúc này trời đã về đêm, dòng người đông đúc ra về trong tiếng thở dài cảm thán.  

Mà Diệp Thành cũng trở về thế giới nhỏ trong không gian của mình.  

Luyện đan! 

 
Chương 1057: Đây Không Phải Là Do May Mắn Đâu


Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng sự thăng hoa của linh hồn mình, dung hoà ngọn lửa nguyên thần của Viêm Hoàng và ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, hắn cẩm thấy nhãn giới của mình càng trở nên mạnh hơn, cảm giác thế giới này đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong lúc mừng rỡ, Diệp Thành đột ngột đứng dậy, cung kính cúi đầu trước tượng đá của Thánh chủ Viêm Hoàng các đời khác: “Xin cảm ơn món quà của các tiền bối”.

Sau khi hành lễ, Diệp Thành vui vẻ xoay người bước ra ngoài.


Vừa ra khỏi cổng đá, Diệp Thành đã nhìn thấy một nhóm người đen kịt, đi đầu là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô, phía sau họ là trưởng lão và các đệ tử của Viêm Hoàng, ai nấy đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn.

“Linh hồn cảnh giới Thiên”, Cổ Tam Thông từ bên ngoài chen vào, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc.

Không cần ông ta nói, phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng đã nhìn ra.

Đặc biệt là các trưởng lão và đệ tử của Viêm Hoàng, mặc dù họ không biết tu vi linh hồn của Diệp Thành đã tới cấp bậc nào, nhưng mọi người đều cảm nhận được một loại áp lực đến từ linh hồn, ngay cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ.

“Tu vi cảnh giới Linh Hư, nhưng không ngờ linh hồn lại đột phá được tới cảnh giới Thiên, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy”.

“Vậy cấp bậc linh hồn của hắn cao hơn tu vi những hai bậc lận!”  
“Mặt mũi những người già chúng ta phải giấu đi đâu đây!”  
“Xem ra chúng ta thật sự già rồi”.


Diệp Thành chỉ mỉm cười bảo: “May mắn, chỉ là may mắn thôi”.

May mắn?  
Đây không phải là do may mắn đâu.

Mọi người đều tặc lưỡi cảm thán, tu vi tiến cấp không thể so sánh với linh hồn tiến cấp, nếu nói về độ khó thì độ khó của linh hồn tiến cấp khó hơn không chỉ mười lần so với tu vi tiến cấp.

Hơn nữa khi cảnh giới tăng lên thì độ khó của tu vi linh hồn cũng tăng theo.

Bây giờ Diệp Thành với tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà đã có linh hồn cảnh giới Thiên, đây thực sự là một điều nghịch thiên.

Rất nhiều trưởng lão cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà tu vi linh hồn vẫn chưa tới cảnh giới Địa, điều này bảo họ làm sao chịu nổi!  

Tất cả mọi người đều ngập tràn trong niềm vui sướng, bởi vì dường như họ đã nhìn thấy Thánh chủ Viêm Hoàng của họ đang mạnh mẽ trỗi dậy.

Trong tương lai không xa, uy danh của Viêm Hoàng chắc chắn sẽ làm chấn động cả Đại Sở.

Lúc này trời đã về đêm, dòng người đông đúc ra về trong tiếng thở dài cảm thán.

Mà Diệp Thành cũng trở về thế giới nhỏ trong không gian của mình.

Luyện đan!.


 
Chương 1058: Chương 1057


Diệp Thành lập tức tới bên lư luyện đan, vung tay đẩy tiên hoả vào trong rồi bỏ từng bụi linh thảo vào.

Sau khi linh hồn lên đến cảnh giới Địa, gánh nặng linh hồn do luyện đan gây ra đã giảm đi nhiều, hơn nữa tốc độ luyện đan còn tăng lên, thực sự chỉ là chuyện nhỏ trong tầm tay.

Trước khi trời sáng, từng viên linh đan bốn vân đã được luyện ra.


Mặc dù những viên linh đan này chỉ là linh đan bốn vân, nhưng cấp bậc đều không thấp, nếu mang đi đấu giá chắc chắn mọi người sẽ tranh nhau mua.

Lần này Diệp Thành dựa vào ưu thế của linh hồn cảnh giới Thiên, hắn lấy hết những linh thảo linh hoa kiếm được ngày thường ra, đan phương luyện đan cấp thấp hắn có rất nhiều, nguyên liệu luyện chế cái gì cần có đều có, vậy nên hắn có thể luyện được số lượng lớn.

Cho đến đêm ngày hôm sau, thế giới nhỏ trong không gian đã nồng nặc hương thuốc.

Lúc này, Diệp Thành đang cầm túi đựng đồ chứa đan dược mà hắn luyện chế, linh đan từ một vân đến bốn vân đều có, hơn nữa còn không phải là số lượng nhỏ.

Sau khi linh hồn lên tới cảnh giới Thiên, không chỉ tốc độ tăng lên mà phẩm cấp cũng tăng lên rất nhiều.

“Đây là của sư phụ xinh đẹp”, Diệp Thành lấy một viên linh đan bốn vân và vài viên linh đan ba vân ra, dùng hộp ngọc đặc biệt phong ấn lại, khi nào về hắn sẽ đưa cho Sở Huyên.

“Đây là của Sở Linh”.


“Đây là của sư huynh Liễu Dật”.

“Đây là của phía Hùng mập và Tạ Vân”.

Diệp Thành ngồi xổm trên đất chia những viên linh đan thành từng phần, sau khi trở về Hằng Nhạc Tông sẽ tặng cho mọi người, không mang quà gặp mặt về cũng không hợp lý mà!  
Khi Diệp Thành đang chia linh dược thì bên ngoài có người đạp cửa.

Hắn ngước mắt lên nhìn, nhét hết linh đan vào túi đựng đồ.

Chẳng mấy chốc, cửa của thế giới nhỏ trong không gian bị đạp ra, Cổ Tam Thông cười gian xảo bước vào.

Hế?  
Cổ Tam Thông bước vào, cánh mũi phập phồng, ngửi thấy mùi hương dược liệu nồng nặc trong không khí sau đó nhìn đến Diệp Thành, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải tiểu tử ngươi là luyện đan sư đấy chứ?”  
“Làm sao có thể!”, Diệp Thành lắc đầu, đương nhiên sẽ không thừa nhận.


“Vớ vẩn, ta ngửi ra rồi, cũng không phải ta chưa thấy Đan Thần luyện đan bao giờ, hương đan dược vừa nồng vừa ấm thế này chỉ có thể là lúc linh đan vừa ra lò”.

“Mũi thính vậy chắc tuổi chó rồi”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng.

“Nói đi, rốt cuộc ngươi có phải luyện đan sư không?”, Cổ Tam Thông dùng tay chọc vào người Diệp Thành, nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười thô bỉ, Diệp Thành nhìn ông ta mà muốn tát cho một cái.

“Tiền bối nói phải thì là phải rồi”, Diệp Thành cười hì hì.

.


 
Chương 1059: Chương 1058


“Xem đi, ta nói rồi mà!”, Cổ Tam Thông cười tươi nhìn Diệp Thành: “Nào! Cho ta xem chân hoả của ngươi thế nào đi”.

Ồ!  
Biết không thể trốn, Diệp Thành thẩm nhẩm niệm gọi tiên hoả màu vàng ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.


“Chân hoả màu vàng kim”, thấy ngọn lửa màu vàng đung đưa, đôi mắt già nua của Cổ Tam Thông hơi híp lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thành đầy ý tứ xâu xa: “Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”.

Diệp Thành ho khan, không nói gì.

Thiên lôi màu đen và tiên hoả màu vàng kim xuất hiện là thân phận của hắn sẽ bại lộ, chỉ cần là người hiểu biết một chút sẽ rất dễ liên tưởng đến Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, nói gì đến người có kinh nghiệm từng trải vô cùng phong phú như Cổ Tam Thông.

Người ở Đại Sở này đa phần đều biết Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đã chết, nhưng rất ít người biết hắn vẫn còn sống.

Cổ Tam Thông vẫn đang rất tò mò, Diệp Thành mà ông ta biết đã chết nhưng bây giờ ông ta lại thấy chẳng những hắn chưa chết mà còn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, dù ông ta nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.

“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài!”, mặc dù Diệp Thành không nói nhưng Cổ Tam Thông cũng không truy hỏi thêm, chỉ liên tục tặc lưỡi cảm thán.


“Nhưng nói đến người của Hằng Nhạc Tông thì mấy ngày trước ta đã thấy một người, dung mạo rất đẹp, trông như tiên nữ vậy, hình như cô ấy đang tìm ai đó”, Cổ Tam Thông sờ cằm, cười xấu xa.

“Tiền bối đã gặp người của Hằng Nhạc Tông rồi sao?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên trước lời nói này của Cổ Tam Thông.

“Điều này thì có gì kỳ lạ? Hằng Nhạc Tông là thế lực không nhỏ ở phía Nam Đại Sở, gặp một hai người ở phía Bắc Đại Sở cũng không có gì lạ”, Cổ Tam Thông ngoáy tai, thản nhiên thổi ráy tai vừa móc được đi.

“Cũng đúng”, Diệp Thành sờ cằm, nghĩ lại thì cũng không phải chuyện gì lớn.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính nào”, sau khi thổi sạch ráy tai trên móng tay, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành: “Cho ta mượn thiên lôi của ngươi mấy ngày đi, cũng không phải mượn chơi, dùng xong ta trả ngươi ngay”.

“Không được”, Diệp Thành thẳng thừng lắc đầu, cũng học theo Cổ Tam Thông ngoáy lỗ tai rồi búng ráy tai đi: “Con nghe người ta nói tiền bối mượn đồ xong không bao giờ trả”.


Mẹ kiếp!  
Cổ Tam Thông chửi ầm lên: “Kẻ nào tung tin đồn này về lão tử đấy?”  
“Người ở Đại Sở đều biết con phải dựa vào thiên lôi để ra vẻ, nếu bị người lấy mất thì không ổn”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi, dù sao hắn cũng đã quyết định đánh chết cũng không cho Cổ Tam Thông mượn, người này không đáng tin, mượn xong trả lại mới là lạ.

Khuôn mặt già nua của Cổ Tam Thông tối sầm lại, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn bóp ch3t hắn tại chỗ.

Nhưng ông ta không nổi đoá ngay, thầm nói không thể cưỡng ép, với Diệp Thành phải nhẹ nhàng mới có tác dụng.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top