Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 840: Ai tin lời nói vớ vẩn của ngươi


“Được rồi, được rồi, tàng long ngoạ hổ”, Diệp Thành vừa nói vừa triệu hồi Tử Huyên.  

“Nào, thử xem có phá được phong ấn không”, Diệp Thành ra lệnh.  

Ngay lập tức, Tử Huyên đặt một tay lên người Diệp Thành.  

Tuy nhiên vừa đặt vào đã bị bật ra ngay, hơn nữa vì Tử Huyên đặt tay lên mà sợi dây trói Diệp Thành lại càng siết chặt, khiến cơ thể hắn phát ra tiếng xương răng rắc.  


Nhưng Tử Huyên không quan tâm những điều này, nó chỉ biết làm theo mệnh lệnh, lại chuẩn bị đặt tay lên lần nữa.  

“Dừng, dừng, dừng!”  

Diệp Thành vội vàng ngăn lại, ngươi không phá được phong ấn thì ngươi không có vấn đề gì, nhưng ngươi ra tay tiếp là lão tử sẽ bị siết chết ngay tại chỗ đó!  

Hắn cất Tử Huyên đi rồi ngọ nguậy dưới đất, nhìn ra bên ngoài đầy mong ngóng, hy vọng có người đi qua.  

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.  

Trời đã tối từ lúc nào.  

Một lúc sau, một làn gió thơm thoảng qua, bóng dáng xinh đẹp mặc áo xanh xuất hiện bên ngoài địa lao.  


“Đến… Đến rồi à?”, Diệp Thành cười khan nhìn Tô Tâm Nhi bên ngoài.  

Bị đuổi theo bao nhiêu lâu, bây giờ Diệp Thành mới quan sát Tô Tâm Nhi tỉ mỉ.  

Chắc chắn cô là một đại mỹ nữ, mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, bộ quần áo xanh khiến cô có khí chất ngời ngời, tựa như đoá hoa sen.  

“Muốn trăng trối điều gì không?”, Tô Tâm Nhi thở hổn hển nhìn Diệp Thành, vừa rồi vẫn còn ổn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, dù cô che giấu thế nào thì ở trước mặt Diệp Thành cũng có cảm giác như không mặc quần áo.  

“Cô không thể giết ta, ta có thể cứu tam thúc công của cô”, Diệp Thành vừa vặn vẹo vừa nói: “Ta thật sự có thể chữa được đạo thương”.  

“Ai tin lời nói vớ vẩn của ngươi!”  


Haiz!  

Diệp Thành thở dài: “Ta ở cảnh giới Linh Hư thôi chết cũng chẳng sao, chỉ tiếc cho tam thúc công của cô thôi! Haiz, người gì không biết, lại còn là người nhà cơ, thế mà thấy chết không cứu”.  

Thấy Diệp Thành như vậy, Tô Tâm Nhi hơi nhíu mày, thử hỏi: “Ngươi thật sự có thể cứu được tam thúc công của ta?”  

“Chắc chắn!”, Diệp Thành chật vật đứng lên, sau đó còn không quên hất tóc một cách đẹp trai.  

“Nếu ta phát hiện ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ còn chết thảm hơn”, Tô Tâm Nhi lập tức giải trừ phong ấn, kéo Diệp Thành ra khỏi địa lao, xách hắn ra ngoài.  

Đêm khuya yên tĩnh, nhưng ở Địa Cung nhà họ Tô lại đông nghịt người, ai cũng nhìn người trung niên áo choàng tím trong bể nước với vẻ mặt khó coi. 

 
Chương 841: Chắc chắn là người nhà họ dương


“Chắc chắn là người nhà họ Dương”, một ông lão hừ lạnh.  

“Tin tình báo cho thấy người nhà họ Dương có quan hệ mật thiết với Thị Huyết Điện”, một ông lão khác lên tiếng: “Có vẻ chúng đã sẵn sàng ra tay với nhà họ Tô rồi”.  

Nói xong, mọi người nhìn sang ông lão tóc bạc bên cạnh.  

Ông lão này có dáng người mảnh khảnh, khí tức mạnh mẽ, trên người không có chút lệ khí nào, tựa như một ông cụ hiền lành nhân hậu.  


Nhưng ông lại là lão tổ của nhà họ Tô – Tô Uyên, người ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.  

“Có tin tức gì từ người được cử đến Tây Lăng không?”, Tô Uyên trầm giọng hỏi.  

“Không có”, một ông già khác lắc đầu bất lực, thở dài nói tiếp: “Nội bộ phía Viêm Hoàng cũng bận tối mắt, làm gì còn tâm tư quan tâm chuyện của chúng ta, có lẽ chuyện liên minh vẫn chưa kết thúc đâu”.  

Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều trở nên u ám.  

Khi mọi người đang nói chuyện thì Tô Tâm Nhi đã đưa Diệp Thành vào.  

“Tâm Nhi, đây là cấm địa của nhà họ Tô, sao con lại đưa hắn vào?”, một người trung niên trầm giọng lên tiếng, khí thế của người này mạnh mẽ, dáng người cao lớn, mang theo uy nghiêm của người có địa vị cao.  


Ông ta chính là phụ thân của Tô Tâm Nhi, gia chủ nhà họ Tô, Tô Chính.  

“Phụ thân, hắn nói hắn có thể chữa lành đạo thương cho tam thúc công”, Tô Tâm Nhi mím môi, nhỏ giọng bảo: “Dù sao tam thúc công cũng đã thế này rồi, chi bằng để hắn thử xem, nếu thực sự không được…”  

“Đạo thương làm sao có thể chữa lành được? Lui ra đi”, Tô Chính trầm giọng quát.  

“Mẹ kiếp, ta thật sự có thể cứu được ông ấy”, Diệp Thành hét lên, nhưng lại nhận về một lời la mắng.  

“Đưa xuống”, Tô Chính lại quát lên.  

Tô Tâm Nhi bất lực, chỉ đành đưa Diệp Thành đi.  

Nhưng khi cô xoay người đi, Tô Uyên bất giác đưa mắt nhìn về hướng này, ông nhìn Diệp Thành, thấy chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón trỏ của hắn.  


Đột nhiên Tô Chính quay người lại, hai mắt cũng loé lên thần mang nóng rực: “Đó là…”

“Đợi đã”, Tô Uyên đột nhiên lên tiếng.  

Có lẽ vì giọng nói của Tô Uyên vang lên bất ngờ nên tất cả mọi người xung quanh đều giật mình.  

Đương lúc mọi người đang ngỡ ngàng thì Tô Uyên đã sải bước về phía Tô Tâm Nhi, phất tay khiến sợi dây trói của Diệp Thành được giải phong ấn.  

Woa! 

 
Chương 842: Nhất định phải cứu rồi


Vừa được giải phong ấn, Diệp Thành liền cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn hẳn: “Nhìn kìa, đúng là lão gia hành sự sáng suốt”.  

“Phụ thân, đây…”  

“Lùi xuống”, Tô Uyên trầm giọng lên tiếng.  


Sau khi nạt mấy người phía Tô Chính, Tô Uyên mới đỡ lấy Diệp Thành và mỉm cười: “Không biết Viêm Hoàng Thánh Chủ giá lâm, có gì mạo phạm vẫn xin người lượng thứ”.  

“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, câu nói của Tô Uyên khiến người nhà họ Tô có mặt tại hiện trường đều thẫn thờ.  
“Hắn…Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, đặc biệt là Tô Tâm Nhi, cô lập tức lấy tay che miệng, sắc mặt hết sức thú vị vì vừa rồi cô còn một tay lôi Diệp Thành tới đây.  

So với người nhà họ Tô thì Diệp Thành chỉ thẫn thờ trong giây lát.  

Thế nhưng sau giây phút thẫn thờ đó, hắn liền liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý trên tay mình và mới hiểu ra mọi việc, chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới này chính là thánh vật truyền lại từ đời Viêm Hoàng, từ trước tới giờ chỉ có Thánh Chủ mới có thể đeo.  

“Đeo nó vào thì ngươi chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”, trong chốc lát, lời nói của Chung Viêm vang lên bên tai Diệp Thành.  


“Quên mất nó đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “hiện giờ mình chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín”.  . Đam Mỹ Sắc

“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một nhóm người nhà họ Tô đã chắp tay hành lễ với hắn khiến Diệp Thành như sực tỉnh lại.  

Thấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô bao gồm cả lão tổ nhà họ Tô đều tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, Diệp Thành bất giác run rẩy: “Viêm Hoàng Thánh Chủ mạnh vậy sao? Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hay những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đều phải cung kính?”  

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, ban nãy có gì thất lễ, xin người thứ tội”, Tô Chính tiến lên trước, cười trừ nói.  

“Không sao, không sao cả”, Diệp Thành xua tay trả lời đại.  


Nói rồi, hắn bắt đầu lùi về sau, chuẩn bị ngắm giờ chuồn đi, chỉ sợ nhóm người này trở mặt không thừa nhận hắn rồi trói hắn lại lần nữa.  

“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, thấy Diệp Thành lùi về sau, Tô Tâm Nhi mới mím môi tiến lên trước, chắp tay hành lễ sau đó nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng: “Người có thể cứu được Tam Thúc Công phải không? Mong người ra tay cứu giúp?”  

Ô, ha ha…!  

Có lẽ vì có phần lo lắng nên Diệp Thành bèn cười trừ: “Cứu, cứu, nhất định phải cứu rồi”.  

“Viêm Hoàng Thánh Chủ thật sự có thể trị được đạo thương sao?”, thấy Diệp Thành thở phào, vẻ mặt của mấy người phía Tô Chính, đến cả Tô Uyên cũng có phần kích động.

 
Chương 843: Nhất Định Phải Cứu Rồi”


Vừa được giải phong ấn, Diệp Thành liền cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn hẳn: “Nhìn kìa, đúng là lão gia hành sự sáng suốt”.

“Phụ thân, đây…”  
“Lùi xuống”, Tô Uyên trầm giọng lên tiếng.


Sau khi nạt mấy người phía Tô Chính, Tô Uyên mới đỡ lấy Diệp Thành và mỉm cười: “Không biết Viêm Hoàng Thánh Chủ giá lâm, có gì mạo phạm vẫn xin người lượng thứ”.

“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, câu nói của Tô Uyên khiến người nhà họ Tô có mặt tại hiện trường đều thẫn thờ.

“Hắn…Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, đặc biệt là Tô Tâm Nhi, cô lập tức lấy tay che miệng, sắc mặt hết sức thú vị vì vừa rồi cô còn một tay lôi Diệp Thành tới đây.

So với người nhà họ Tô thì Diệp Thành chỉ thẫn thờ trong giây lát.

Thế nhưng sau giây phút thẫn thờ đó, hắn liền liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý trên tay mình và mới hiểu ra mọi việc, chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới này chính là thánh vật truyền lại từ đời Viêm Hoàng, từ trước tới giờ chỉ có Thánh Chủ mới có thể đeo.

“Đeo nó vào thì ngươi chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”, trong chốc lát, lời nói của Chung Viêm vang lên bên tai Diệp Thành.


“Quên mất nó đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “hiện giờ mình chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín”.

“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một nhóm người nhà họ Tô đã chắp tay hành lễ với hắn khiến Diệp Thành như sực tỉnh lại.

Thấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô bao gồm cả lão tổ nhà họ Tô đều tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, Diệp Thành bất giác run rẩy: “Viêm Hoàng Thánh Chủ mạnh vậy sao? Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hay những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đều phải cung kính?”  
“Viêm Hoàng Thánh Chủ, ban nãy có gì thất lễ, xin người thứ tội”, Tô Chính tiến lên trước, cười trừ nói.

“Không sao, không sao cả”, Diệp Thành xua tay trả lời đại.

Nói rồi, hắn bắt đầu lùi về sau, chuẩn bị ngắm giờ chuồn đi, chỉ sợ nhóm người này trở mặt không thừa nhận hắn rồi trói hắn lại lần nữa.


“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, thấy Diệp Thành lùi về sau, Tô Tâm Nhi mới mím môi tiến lên trước, chắp tay hành lễ sau đó nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng: “Người có thể cứu được Tam Thúc Công phải không? Mong người ra tay cứu giúp?”  
Ô, ha ha…!  
Có lẽ vì có phần lo lắng nên Diệp Thành bèn cười trừ: “Cứu, cứu, nhất định phải cứu rồi”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ thật sự có thể trị được đạo thương sao?”, thấy Diệp Thành thở phào, vẻ mặt của mấy người phía Tô Chính, đến cả Tô Uyên cũng có phần kích động.

.


 
Chương 844: “hoá Ra Là Vậy”


“Có thể cứu, ta có thể cứu chứ”, Diệp Thành đi tới trước mặt bể Hoa Thanh Trì, dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào lão già mặc đồ tím như thể có thể thấy được vết nứt dài hai thốn trên phần linh hồn của ông ta.

“Đúng là kì lạ, sao Đại Sở lại nhiều người bị đạo thương như vậy chứ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Liễu Dật, Hạo Thiên Huyền Chấn, Thiên Tông Lão Tổ, giờ lại là người đàn ông mặc đồ tím này.

“Thiên địa đang thay đổi khống chế linh hồn của con người ở Đại Sở”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng, “nói chính xác hơn thì vì có sự khống chế này nên linh hồn của con người ở Đại Sở rơi vào trạng thái vi diệu, một khi bị thương thì rất dễ diễn hoá thành đạo thương”.


“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.

Hắn thu lại suy nghĩ rồi đảo mắt nhìn mọi người: “Ta phải thi triển thuật pháp, mọi người ra ngoài trước đi”.

“Được, được”, Diệp Thành đã nói vậy rồi nên mấy người phía Tô Uyên đương nhiên không làm trái lại, ho biết bí pháp mà Diệp Thành cần thi triển sẽ không thể cho bọn họ nhìn thấy.

Ngay sau đó, người nhà họ Tô đều lần lượt lùi ra khỏi địa cung.

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành không quên phất tay phong ấn cửa địa cung tránh những việc rắc rối xảy ra.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn gọi thiên lôi ra bao quanh cơ thể người đàn ông trung tuổi màu tím, vừa dùng thiên lôi trị đạo thương, vừa dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể để tôi luyện linh hồn.


Đây là một quá trình rất dài, Diệp Thành không dám lơ là khinh xuất.

Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Tô Chính cũng lần lượt nhìn Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự là Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?”  
“Không sai”, nghe câu hỏi mang theo ý tứ hoài nghi đó, Tô Uyên mới khẽ vuốt râu: “Huyền Thương Ngọc Giới, là chiếc nhẫn độc nhất thiên hạ, ta từng nhìn thấy, tuyệt đối không thể làm giả”.

“Vậy vì sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trên tay một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Linh Hư?”, tất cả mọi người đều gãi đầu: “Vì sao Viêm Hoàng lại tìm một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư làm thánh chủ, nghĩ mãi mà không thông”.

“Ta không biết”, Tô Uyên cũng lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ thắc mắc.

“Có phải tên tiểu tử này trộm Huyền Thương Ngọc Giới rồi đeo lên không nhỉ?”  
“Không thể”, Tô Uyên phủ định: “Huyền Thương Ngọc Giới được tạo ra từ ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ, mặc dù chỉ là một thánh vật nhưng nó lại có linh tính, người mà nó không thừa nhận thì người đó không thể đeo lên”.


“Hoá ra là vậy”.

“Tâm Nhi, con từng tiếp xúc với người này rồi sao?”, Tô Uyên nhìn sang Tô Tâm Nhi ở bên, sự việc xảy ra vào ban ngày ông ta cũng đã nghe nói, ông ta đương nhiên thắc mắc về chuyện này.

“Không…không có ạ”, Tô Tâm Nhi cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô lắp bắp, cho tới bây giờ cô cũng không thể tin nổi tên lưu manh mà mình gọi lại chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín.

Thấy Tô Tâm Nhi như vậy, mấy người phía Tô Uyên không hỏi thêm nhưng vẻ mặt ai nấy đều rất dị thường.

.


 
Chương 845: “viêm Hoàng Thánh Chủ”


Mọi người không nói gì, chỉ đứng ngoài địa cung chờ đợi mà trong lòng sốt ruột.

Thời gian cứ thế dần trôi, thế rồi ba canh giờ trôi qua nhưng người ta vẫn không thấy Diệp Thành ra ngoài.

Phía này, Tô Chính đứng ngồi không yên, nhìn sang Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự có thể chữa được đạo thương sao?”.

Đam Mỹ Hài
“Có lẽ là vậy”, Tô Uyên vuốt râu, cũng không dám khẳng định: “Hắn có thể là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín nhất định có điểm hơn người, nói không chừng thật sự có thể trị được đạo thương”.


Ấy?  
Một lão già lên tiếng như nghĩ ra điều gì đó rồi lại nhìn sang Tô Uyên: “Lão tổ, không phải hắn đích thân tới Xuân Thu Cổ Thành tìm nhà họ Tô chúng ta để kết liên minh chứ?”  
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều trầm ngâm.

Quả thực, nhiện giờ thế cục nhà họ Tô không được ổn, phải phái người tới Tây Lăng tìm Viêm Hoàng giúp đỡ để tiện kết liên minh.

HIện giờ Thánh Chủ của Viêm Hoàng tới, ai cũng hiểu rằng Viêm Hoàng Thánh Chủ tới để bàn bạc chuyện kết liên minh với bọn họ.

“Kết liên minh không nhất thiết cần thánh chủ đích thân tới chứ?”, một lão già hỏi lại.

“Việc này phải kiểm chứng lại, đợi hắn ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ”.

“Nếu thực sự là Thánh Chủ đích thân tới để kết liên minh thì xem ra Viêm Hoàng cũng rất coi trọng nhà họ Tô chúng ta, điều này đối với nhà họ Tô mà nói quả thực là chuyện tốt”.

“Vào trong đi”, khi mọi người còn đang bàn tán thì cửa địa cung mở ra.


Nghe vậy, tất cả mọi người đều vội đi vào.

Tốc độ của Tô Uyên là nhanh nhất, tới bên bể Hoa Thanh Trì, mấy người phía Tô Chính lập tức theo sau.

Mọi người đều trông thấy sắc mặt của người đàn ông mặc đồ tím nhuận sắc hơn hẳn, khí tức đã ổn định, đạo thương đã biến mất, điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất đó là tu vi của người đàn ông mặc đồ tím từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám.

“Thật sự có thể trị được đạo thương”.

“Đến tu vi cũng tăng lên một tầng”.

“Đây…”  
Sắc mặt người nhà họ Tô hết sức dị thường, bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành.

Ấy? Người đâu?”  
Có lẽ trước đó vì quá vui mừng nên bọn họ không nhận ra được ai đó đã lẻn ra cửa địa cung, một chân bước ra ngoài.


“Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, tất cả đều ngỡ ngàng.

Ồ, ha ha ha…  
Diệp Thành cười trừ: “Ta…ta đi vệ sinh một lát”.

Đêm khuya, ánh đèn nhà họ Tô sáng chói, mùi rượu thơm ngào ngạt.

Cũng vì thân phận của Diệp Thành và ân tình mà hắn cứu người nhà họ Tô nên nhà họ Tô mới tiếp đãi hắn bằng nghi lễ cao nhất.

Còn Diệp Thành vừa đi vệ sinh xong thì cũng chưa chuồn đi được luôn, cuối cùng, hắn uống no say và được đưa về một lầu các.

.


 
Chương 846: “nghe Ý Của Tiền Bối Nghĩa Là Nhà Họ Tô Đang Yếu Thế”


Nô bộc nhà họ Tô vừa đi thì Diệp Thành đã nhảy dựng lên, dùng linh lực hoá giải rượu.

“Tiểu gia còn có rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian ở đây vô ích”, Diệp Thành vặn cổ, hắn mở cửa định nhảy xuống nhưng lại gặp đúng Tô Uyên.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, người định…”, thấy Diệp Thành trèo lên bậu cửa, Tô Uyên bất ngờ.


“Không…không có gì, ta chỉ ngắm sao thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn quay người lại.

Ngay sau đó, Tô Uyên đi vào.

Khụ….

!  
Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác nhìn Tô Uyên: “Không biết tiền bối nửa đêm tới đây là có chuyện gì?”  
Chỉ thấy Tô Uyên do dự một lát rồi cuối cùng lên tiếng: “Xin hỏi Thánh Chủ, lần này có bao nhiêu người đến cùng người?”  
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người: “Cái gì mà bao nhiêu người đi cùng?”  
“Không phải Viêm Hoàng muốn tìm nhà họ Tô để kết liên minh chứ?”, nhìn vẻ mặt thẫn thờ đó của Diệp Thành, Tô Uyên hơi bất ngờ.

Kết liên minh?  
Diệp Thành quả thực thẫn thờ.


Kết cái gì cơ? Ta đây vừa mới tới Xuân Thu Cổ Thành đã bị các người trói lại rồi.

“Tiền bối, nói thực, ta cũng không biết Viêm Hoàng ở đâu, nửa đường ta được người ta truyền cho chức vị Thánh Chủ”, cuối cùng, Diệp Thành cũng nói ra sự thực: “Còn kết liên minh mà ông nói thì vãn bối thật sự không biết là gì cả”.

Haiz!  
Nghe Diệp Thành nói xong, Tô Uyên thở dài: “Quả nhiên như ta đoán”.

“Tiền bối nóng lòng kết kiên minh với Viêm Hoàng chúng ta như vậy là muốn nhà họ Tô thoát khỏi khó khăn sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

Tô Uyên gật đầu: “Vì một món pháp khí khi xưa mà nhà họ Tô và họ Dương ở Vân Tàng Sơn có thù oán, cả hai nhà đấu tranh với nhau vài trăm năm”.

“Nghe ý của tiền bối nghĩa là nhà họ Tô đang yếu thế?”  

“Chỉ một mình nhà họ Dương thì nhà họ Tô sẽ không phải sợ”, Tô Uyên nói rất tự tin, nhưng ngay sau đó ông ta lại cau mày: nhưng lần này lại khác, người của Thị Huyết Điện cũng can dự vào, bọn họ bắt tay muốn đối phó với nhà họ Tô”.

“Lại là Thị Huyết Điện”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ thế lực của Thị Huyết Điện lớn mạnh, đi đâu cũng thấy bóng dáng.

“Nhà họ Dương đã tìm Thị Huyết Điện thì nhà họ Tô đương nhiên không thể ngồi chờ chết”, Tô Uyên tiếp tục: “Cho nên chúng ta tìm Viêm Hoàng ở Tây Lăng và nhiều lần phái người đi tìm nhưng đều bặt vô âm tín”.

Hoá ra là vậy!  
Diệp Thành nghe ra được ý tứ, chẳng trách mà Tô Uyên cho rằng hắn tới đây để kết liên minh.

.


 
Chương 847: “sư Phụ Của Chung Viêm”


“Có điều nghĩ lại thì Viêm Hoàng của hiện tại cũng không mạnh hơn nhà họ Tô là bao”, Tô Uyên thở dài, “từ sau khi Chung Viêm mất tích thì Viêm Hoàng cũng li tán, nội bộ hỗn loạn, đã không còn được như xưa nữa”.

Nghe Tô Uyên nói vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn cảm thấy với chức vị Viêm Hoàng Thánh Chủ mà mình đảm đương cần phải đi dẹp loạn rồi.


Sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành mới nhìn sang Tô Uyên ở phía đối diện hỏi thăm dò: “Tiền bối, người từng thấy sư phụ của Chung Viêm, Viêm Hoàng đời trước bao giờ chưa?”
“Sư phụ của Chung Viêm?”, nghe vậy, Tô Uyên mặc dù mặt mày tỏ ra kính nể nhưng lại khẽ lắc đầu: “Ông ấy quá thần bí, e rằng cho dù là người của Viêm Hoàng thì người từng gặp ông ấy cũng đếm trên đầu ngón tay thôi”.

“Thần bí vậy sao?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn thầm cảm thấy có hứng thú với người trông y hệt mình.


Haiz!
Phía này, Tô Uyên thở dài quay người đi ra khỏi lầu các.

Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới trầm ngâm ngồi một chỗ.

“Ta phải về Nam Sở trước hay là đi dẹp cục diện rối rắm của Viêm Hoàng ở Tây Lăng trước, sớm muộn gì ta cũng là Thánh Chủ mà?”

“Thôi được rồi, không đi nữa, lỡ bị người ta tiêu diệt thì sao?”
“Vẫn nên về Nam Sở trước, còn có Nam Minh Ngọc Thu, con người điên ấy chạy đi đâu rồi không biết?”, nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhảy dựng lên, mở tung cửa sổ, không nói lời nào, cứ thế nhảy xuống.

.


 
Chương 848


“Bao vây lấy hắn”, trong không trung vang lên tiếng hô gọi, khi âm thanh dứt, mười mấy bóng hình mặc y phục đen lần lượt xuất hiện, người nào người nấy bao vây lấy Diệp Thành.  

“Các vị, chúng ta không thù không oán, các vị làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành nhìn tứ phía, hắn không hề cảm thấy áp lực, chỉ có một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, những tên còn lại có thể bỏ qua không cần tính.  

“Người xuất hiện ở đây phải chết”, lão già mặc đồ đen ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng.


Diệp Thành cau mày: “Vì sao xuất hiện ở đây lại phải chết? Ít nhất thì cũng phải có câu giải thích để ta chết cho minh bạch chứ”.  

“Ta đương nhiên phải cho ngươi chết minh bạch rồi”, biết Diệp Thành không trốn nổi, lão già mặc đồ đen lại bật cười dị thường: “Chỉ cần xuất hiện ở đây thì đều đi ra từ Truyền Tống Trận, ý khác thì có cần ta phải nói rõ không?”  

Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa cau mày. Diệp Thành rất thông minh và nghe rõ, hắn không cần hỏi cũng biết những người này không phải là người của Thị Huyết Điện mà là người của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn.  

“Chỉ trong một ngày, tốc độ nhanh đấy, đúng là trận thế lớn”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ đen, hắn bất giác tặc lưỡi: “Nếu như ta đoán không nhầm thì vài trăm nghìn trượng của cổ thành Xuân Thu đã bị các ngươi bao vây, các người muốn diệt nhà họ Tô, muốn tung lưới bắt một mẻ sao?”  

“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc”, lão già mặc đồ đen cười u ám, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng lướt qua.  

“So với những kẻ ngốc như các ngươi thì ta tự nhận thông minh hơn”, Diệp Thành gãi tai.  


“Muốn chết”, một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mặc đồ đen lập tức ngự động bảo ấn lơ lửng trên đầu giáng xuống người Diệp Thành.  

“Đúng là nực cười”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn giáng cái bạt tới.  

Rắc!  

Ngay lập tức, bảo ấn kia bị một bạt của hắn bạt cho tan nát, đến cả tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng lập tức bị đánh bay đi.  

“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, thấy thuộc hạ của mình bị một bạt đánh bay, lão già mặc đồ đen lập tức tung đại ấn về phía Diệp Thành.  

“Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám ta cũng đã trảm, ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng Bát Hoang, vận chuyển hỗn độn vô cực đạo. Trong tám chưởng bát hoang lại dung hoà cả Hám Sơn Chưởng, Bôn Lôi Chưởng và Hàng Long, bốn bí thuật, uy lực mạnh mẽ bá đạo vô cùng.  


Rầm!  

Chưởng ấn mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống bị một chưởng của Diệp Thành đánh xuyên, đến cả lão già ở cảnh giới Không Minh cũng phun ra máu và lùi về sau.  

Thấy vậy, tất cả mọi người đều tái mặt, lần lượt kết ấn: “Bố trận”.  

“Xem ta thế nào đã”, Diệp Thành mỉm cười, một tay kết ấn, kiếm xích tiêu lập tức được vung ra, chỉ vào số đông, hỗn độn vô cực đạo lại lần nữa vận chuyển, kiếm trận công kích của Tiên Thiên kết hợp với Ngự Kiếm Phi Tiên Trận, Phi Vũ Kiếm Trận.  

Vút! Vút! 

 
Chương 849


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đột nhiên, kiếm khí vang lên âm thanh vút vút, từng đạo kiếm ảnh màu vàng kim xuất hiện với kiếm khí mạnh mẽ bá đạo, vả lại số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải rợn tóc gáy, kể cả là lão già ở cảnh giới Không Minh kia cũng phải nhanh chóng lùi về sau.  

Phụt! Phụt!  

Rất nhanh sau đó, đại trận của nhóm người kia bị kiếm trận đâm xuyên.  


“Chu sát”, hiện trường chỉ có mình lão già mặc đồ đen là ngự động binh khí, ông ta xông tới hòng giết Diệp Thành.  

“Ta cũng có”, Diệp Thành cười lạnh lùng, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay ra, khí tức huyền diệu bao quanh, sức nặng và âm thanh tự nhiên giao hoà trong nó khiến nó trở nên bất phàm.  

Vù!  

Đại La Thần Đỉnh rung lên, áp lực cả hàng trăm nghìn cân đè nén.  

Rắc!  

Lập tức, binh khí của lão già mặc đồ đen lập tức nứt lìa. Vì lạc ấn linh hồn nên lão già kia lập tức ói ra máu và lùi về sau lần thứ hai.  


“Vừa rồi ông còn mạnh lắm mà”, Diệp Thành từ từ đi tới, nhìn lão già mặc đồ đen kia với vẻ mặt hứng thú.  

“Tên tiểu tử này là quái thai gì vậy chứ?”, lão già kia thấy vậy lập tức quay người toan bỏ chạy.  

“Đánh không lại thì muốn bỏ chạy, đâu dễ như vậy?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, kiếm Xích Tiêu chĩa về phía lão già mặc đồ đen, kiếm trận công kích lại lần nữa hiển hiện, số lượng khổng lồ, kim quang chói lọi, dưới hư không tối đen choán mắt người nhìn.  

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó lão già mặc đồ đen kia lập tức bay đi, ồ không đúng, nói chính xác hơn đó là dịch chuyển đi.  

“Phù chú không gian”, Diệp Thành nhìn là nhận ra huyền cơ, chân dẫm lên phi kiếm đuổi theo với tốc độ cực nhanh.  

Rầm! Đùng!  

Trong màn đêm đen vang lên tiếng động đinh tai, từng ngọn núi sụp đổ. Phía trước, lão già mặc đồ đen máu me đầm đìa nhưng tốc độ bỏ chạy lại khiến Diệp Thành phải kinh ngạc.  


“Tam công tử, cứu ta”, lão già kia vừa chạy vừa la hét.  

“Gọi cha cũng không có tác dụng đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, tay trái cầm kiếm Xích Tiêu, tay phải cầm kiếm Thiên Khuyết, trên đầu Đại La Thần Đỉnh lơ lửng, hắn truy sát đằng sau.  

Vút!  

Đúng lúc này, một thanh trường tiễn màu đen đâm xuyên vào hư không, cứ thế bay về phía hắn giống như một đạo thần mang màu đen, uy lực cực kì mạnh, sát khí lạnh lùng khiến Diệp Thành bất giác run rẩy.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-849/tien-vo-truyen-ky-chuong-849-1.jpg

 
Chương 850: Thứ hạng cũng không tồi


Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn và nhận ra phía trước có một thanh niên từ từ đi tới.  

Gã thanh niên mặc y phục trắng rất dị thường, xung quanh có khí sắc màu tím bao quanh, đầu tóc cũng màu tím, phần trán còn có một đạo phù văn dị thường, khuôn mặt trắng bóc.  

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong”, Diệp Thành đảo mắt, hắn cứ thế ngó lơ tên này và chú ý vào một người trung tuổi mặc đồ đen phía sau hắn.  

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, muốn đánh úp ta sao?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi mặc đồ đen, trông ông ta hết sức lạnh lùng, trên lưng còn đeo theo đại cung màu đen, đôi mắt hiện lên cái nhìn yêu dị.  


“Có thực lực thế này nhất định được liệt trên bảng Phong Vân”, gã thanh niên mặc y phục trắng đứng lại, khoé miệng nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Không biết ngươi là ai?”  

“Liên quan đến ngươi à?”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn tên kia với vẻ mặt đầy hứng thú.  

“Đương nhiên có liên quan rồi”, gã thanh niên lật tay lấy ra cái quạt xếp, vừa phẩy quạt vừa nhìn Diệp Thành, mỉm cười dị thường: “Ta là người trên bảng xếp hạng Phong Vân, nếu như ngươi xếp trước ta thì ta phải giết ngươi để thay thế vị trí”.  

Ồ?  

Diệp Thành nhướng mày: “Khẩu khí không vừa, ngươi xếp thứ mấy trên bảng Phong Vân?”  

“Ta tên là …Dương Tam Thiếu”, gã thanh niên mặc y phục trắng đột nhiên lên tiếng, nói rồi không quên nhe răng để lộ hàm răng trắng bóc, đôi mắt như rắn độc hết sức cay nghiệt.  


“Dương Tham Thiếu?”, Diệp Thành đảo mắt, không tìm được cái tên này trong kí ức.  

“Mười người xếp đầu thì ta biết còn ngươi thì ta thật sự không có ấn tượng, đợi ta lục tìm lại kí ức đã”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lấy ra bảng xếp hạng Phong Vân rồi liếc nhìn và tìm cái tên này.  

Ồ?  

Ngay sau đó, Diệp Thành gấp bảng xếp hạng vào và nhìn Dương Tam Thiếu với vẻ mặt khác thường: “Xếp thứ năm mươi ba, thứ hạng cũng không tồi”.  

Nhìn ánh mắt đó của Diệp Thành, Dương Tam Thiếu nhếch miệng cười: “Giờ có thể nói thứ hạng của ngươi chưa?”  

Chỉ thy Diệp Thành giơ lên ba ngón tay: “Tiểu gia ta cao hơn ngươi ba bậc, xếp thứ năm mươi, giỏi không?”  


“Ngươi là Tần Vũ?”, tới lúc này, đôi mắt Dương Tam Thiếu mới nheo lại.

“Là ta”, Diệp Thành không quên hất tóc.  

“Nghe nói uy lực của Hoan Thiên Lệnh Vũ mà ngươi có rất kinh người, hôm nay bổn thiếu gia phải xem nó thế nào mới được”, Dương Tam Thiếu lập tức gập quạt lại, hắn chỉ ra một đạo huyền mang phá tan hư không, chĩa về phía trán Diệp Thành.  

“Ngươi diễn giỏi lắm”, Diệp Thành né người, nhanh chóng né qua được nhất chỉ u mang của tên kia.  

Diệt! 

 
Chương 851: Thứ Hạng Cũng Không Tồi”


Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn và nhận ra phía trước có một thanh niên từ từ đi tới.

Gã thanh niên mặc y phục trắng rất dị thường, xung quanh có khí sắc màu tím bao quanh, đầu tóc cũng màu tím, phần trán còn có một đạo phù văn dị thường, khuôn mặt trắng bóc.

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong”, Diệp Thành đảo mắt, hắn cứ thế ngó lơ tên này và chú ý vào một người trung tuổi mặc đồ đen phía sau hắn.


“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, muốn đánh úp ta sao?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi mặc đồ đen, trông ông ta hết sức lạnh lùng, trên lưng còn đeo theo đại cung màu đen, đôi mắt hiện lên cái nhìn yêu dị.

“Có thực lực thế này nhất định được liệt trên bảng Phong Vân”, gã thanh niên mặc y phục trắng đứng lại, khoé miệng nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Không biết ngươi là ai?”  
“Liên quan đến ngươi à?”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn tên kia với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Đương nhiên có liên quan rồi”, gã thanh niên lật tay lấy ra cái quạt xếp, vừa phẩy quạt vừa nhìn Diệp Thành, mỉm cười dị thường: “Ta là người trên bảng xếp hạng Phong Vân, nếu như ngươi xếp trước ta thì ta phải giết ngươi để thay thế vị trí”.

Ồ?  
Diệp Thành nhướng mày: “Khẩu khí không vừa, ngươi xếp thứ mấy trên bảng Phong Vân?”  
“Ta tên là …Dương Tam Thiếu”, gã thanh niên mặc y phục trắng đột nhiên lên tiếng, nói rồi không quên nhe răng để lộ hàm răng trắng bóc, đôi mắt như rắn độc hết sức cay nghiệt.


“Dương Tham Thiếu?”, Diệp Thành đảo mắt, không tìm được cái tên này trong kí ức.

“Mười người xếp đầu thì ta biết còn ngươi thì ta thật sự không có ấn tượng, đợi ta lục tìm lại kí ức đã”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lấy ra bảng xếp hạng Phong Vân rồi liếc nhìn và tìm cái tên này.

Ồ?  
Ngay sau đó, Diệp Thành gấp bảng xếp hạng vào và nhìn Dương Tam Thiếu với vẻ mặt khác thường: “Xếp thứ năm mươi ba, thứ hạng cũng không tồi”.

Nhìn ánh mắt đó của Diệp Thành, Dương Tam Thiếu nhếch miệng cười: “Giờ có thể nói thứ hạng của ngươi chưa?”  
Chỉ thy Diệp Thành giơ lên ba ngón tay: “Tiểu gia ta cao hơn ngươi ba bậc, xếp thứ năm mươi, giỏi không?”  
“Ngươi là Tần Vũ?”, tới lúc này, đôi mắt Dương Tam Thiếu mới nheo lại.


“Là ta”, Diệp Thành không quên hất tóc.

“Nghe nói uy lực của Hoan Thiên Lệnh Vũ mà ngươi có rất kinh người, hôm nay bổn thiếu gia phải xem nó thế nào mới được”, Dương Tam Thiếu lập tức gập quạt lại, hắn chỉ ra một đạo huyền mang phá tan hư không, chĩa về phía trán Diệp Thành.

“Ngươi diễn giỏi lắm”, Diệp Thành né người, nhanh chóng né qua được nhất chỉ u mang của tên kia.

Diệt!.


 
Chương 852: Chương 851


Lúc này, Dương Tam Thiếu xông lên, giáng một chưởng xuống phía dưới, trong lòng bàn tay còn ngưng tụ u mang màu đen kịt, uy lực không hề yếu, nhưng so với Diệp Thành mà nói thì cũng chẳng đáng để nhắc đến.

Bát hoang!  
Diệp Thành với khí tức sục sôi xông lên, chưởng bát hoang mạnh mẽ được tung ra hỗn hợp với ba loại bí thuật, uy lực mạnh mẽ.


Phụt!   
Ngay sau đó, bàn tay Dương Tam Thiếu lập tức nổ tung, cả cánh tay cũng nhơ nhuốc máu.

“Sao có thể?”, không chỉ lão già mặc đồ đen mà đến cả người đàn ông trung niên mặc đồ đen lưng đeo đại cung cũng thẫn thờ: “Chỉ cách ba bậc mà thực lực chênh lệnh nhiều thế này sao?”  
Rầm! Đùng!  
Khi cả hai đang ngỡ ngàng thì Dương Tam Thiếu đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh vào hư không, cơ thể hắn bay từ trên trời xuống khiến một ngọn núi nổ tung.

“Còn muốn xem Hoan Thiên Lệnh Vũ của ta không”?, Diệp Thành phủi đi lớp máu dính trên nắm tay, vừa vặn cổ vừa nhìn Dương Tam Thiếu đang lồm cồm bò ra khỏi lớp đất đá với vẻ mặt hứng thú.

“Không thể nào”, Dương Tam Thiếu loạng choạng, hắn hằn học nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ hung hiểm.

Hắn không thể chấp nhận nổi sự thực này, hắn sao có thể bại trận dễ dàng như vậy được.


Nếu như hắn bại trong tay mười người đứng đầu thì còn có thể dễ chấp nhận hơn một chút, nhưng chỉ cách ba bậc mà bại thảm hại thì hắn sao có thể chấp nhận?  
Giết!  
Dương Tam Thiếu bị cơn phẫn nộ choán lấy tâm trí, hắn xông lên.

“Xuống cho ta”, Diệp Thành hô lên, tung ra một chưởng hàng long, Dương Tam Thiếu vừa định xông lên thì lập tức bị đánh bay vào hư không.

A…!  
Dương Tam Thiếu lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối xù, hắn rít lên thê thảm đến ghê người, khí tức màu đen vẩn quanh người cũng thâm nhập vào cơ thể hắn, giữa trán có phù văn xuất hiện mang theo ánh sáng chói mắt.

Gừ! Gào!  
Trong chốc lát, Diệp Thành còn có thể nghe thấy tiếng hung thú phát ra trong cơ thể Dương Tam Thiếu, khí tức của hắn bắt đầu bộc phát với trạng thái khát máu, khí thế cũng lên cao.


“Dù tái biến thì ngươi cũng còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước lên trước một bước, tung ra một chưởng bát hoang mạnh mẽ.

“Chết đi cho ta”, Dương Tam Thiếu phẫn nộ, thực lực bộc phát, hắn không lùi mà tiến, cứ thế đương đầu chính diện với Diệp Thành.

Phụt!  
Ngay lập tức, cánh tay hắn lại nổ tung, giống như Diệp Thành nói, cho dù có tái biến thì hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Thành, cả cơ thể bị đánh bay đi.

.


 
Chương 853: Chương 852


Phong thần quyết!  
Diệp Thành đuổi theo, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh.

Phụt!  
Máu tươi cứ thế b ắn ra, phấn đầu của Dương Tam Thiếu đã lìa khỏi cơ thể, hắn chết mà không kịp có bất cứ phản ứng nào, kể cả khi ngã xuống từ trên cao thì trong đôi mắt hắn vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc.


“Ngươi đáng chết”, người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng tức tối gầm lên, ông ta lập tức rút cung tên, một tiễn như thần mang bắn vào hư không.

“Lão tử không có thời gian mà chơi với mấy kẻ điên các người”, Diệp Thành tung chưởng đánh tan mũi tên kia rồi quay người bay vào hư không như một đạo thần mang.

“Giết thiếu gia nhà ta mà còn muốn chạy sao?”, gã đàn ông trung niên lập tức đuổi theo và không quên truyền âm cho lão già mặc đồ đen: “Mau, truyền tin cho Dương Các Lão, bảo ông ta bao vây Tần Vũ”.

“Được…được”, lão già mặc đồ đen sợ hãi tới mức tái mét mặt mày, Dương Tam Thiếu là hậu bối ưu tú nhất của nhà họ Dương vậy mà mới chỉ ra ngoài để rèn luyện mà đã bị tiêu diệt.

Thân là hộ về của Dương Tam Thiếu, ông ta khó hòng thoát tội, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.

Ngay lập tức, ông ta bóp nát một miếng ngọc giản triệu gọi những kẻ mạnh ở nhà họ Dương ngay gần đó.

Dương Tam Thiếu chết rồi, nếu như đến hung thủ mà còn để chạy mất thì ông ta thật sự chỉ còn đường chết.


Vù!  
Không lâu sau đó, một đạo thần hồng chói mắt bay qua, hiển hiện trong màn đêm đen tối.

Vút! Vút!  
Phía này, Diệp Thành đã né qua những sát tiễn bắn về mình, hắn liếc nhìn trường hồng kia mà bất giác cau mày.

“Tần Vũ, ta phải khiến ngươi tan xương nát thịt”, tiếng gầm vang vọng, vả lại từ tứ phương tám hướng đều vang lên âm thanh này, xem ra những kẻ mạnh mà nhà họ Dương bố trí quanh đây đã tới và chặn hắn từ tứ phương tám hướng.

“Đuổi theo được ta rồi hãy nói”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng xoay người cứ thế bỏ chạy về phía tây.

Không lâu sau đó, những kẻ mạnh của nhà họ Dương từ phía tây ập đến, vả lại số lượng không hề ít, người nào người nấy đều có binh khí bản mệnh lơ lửng trên đầu, thần hoa chói lọi, khí tức dồi dào khiến hư không không hề yên bình.


“Bắt sống hắn”, một người đàn ông trung tuổi mặc y phục xanh gằn giọng.

“Tầng thứ năm cảnh giới Không Minh mà cũng dám ra vẻ với ta à?”, Diệp Thành ngắm chuẩn người đàn ông mặc đồ xanh kia, hắn phất tay tung ra một chưởng bát hoang bá đạo.

Rầm!  
Người đàn ông kia đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta lập tức bị chưởng kia đánh ngã.

Chu sát!  
Trấn áp!.


 
Chương 854: “rốt Cục Là Ai”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy ông ta bay đi, những kẻ mạnh còn lại lập tức đánh ra thần thông, hoặc là binh khí, hoặc là kiếm mang hòng chặn Diệp Thành.

Vù!
Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thần quang chói mắt bao trùm lấy hắn, dưới đòn công kích khắp nơi, áp lực cả năm mươi nghìn cân cứ thế giáng xuống, nếu tu vi yếu thì đã thành vũng máu rồi.


Vút!
Phía sau lại có sát tiễn bắn tới và bị Diệp Thành tung chưởng đánh tan.

“Đợi đấy cho ta”, Diệp Thành liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang cầm tiễn phía sau mình, hắn lại lần nữa đạp lên phi kiếm bay vào trong một rặng núi.

Không phải hắn sợ những người này mà vì hắn cảm giác có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín sát phạt tới, vả lại ba phương hướng còn lại cũng có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vây tới, điều này khiến hắn khó mà ứng phó.

Diệp Thành vừa di chuyển thì người của nhà họ Dương từ ba hướng khác đã vây lại một chỗ, bọn họ lao vào rặng núi, sát khí ngút trời, khí thế được liên kết lại với nhau tạo ra ảnh hưởng không hề vừa.

“Nhà họ Tô, các người nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau, tốc độ tăng nhanh hơn.


Và Diệp Thành nói rằng nhà họ Tô nợ hắn một mối ân tình há chẳng phải vì hắn mà dẫn tới cảnh bị chặn đứng thế này, nếu như người nhà họ Tô muốn đột phá vòng vây ra ngoài thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.

Rầm! Đùng!
Phía sau, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của nhà họ Dương không ngừng ra tay khiến từng ngọn núi sụp đổ.

Cứ vậy, một bên đuổi một bên chạy khiến màn đêm đen kịt trở nên náo loạn.

Mãi tới khi trời sáng, Diệp Thành mới lê thân xác đẫm máu ra khỏi hang động, có điều cũng may, cuối cùng hắn cũng thoát được khỏi vòng vây của đám người nhà họ Dương khiến những tên đuổi theo bị tổn thất nghiêm trọng.

“Đợi đấy cho ta”, sau khi tìm một sơn động, Diệp Thành chuồn vào trong, miệng hắn còn nhét vài viên đan dược để nhanh chóng trị thương.


Lúc này, trong đại điện của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn, bầu không khí vô cùng căng thằng.

“Rốt cục là ai?”, gia chủ nhà họ Dương là Dương Thiên Ưng nạt nộ làm rung chuyển cả đại điện.

“Là…là Tần Vũ, tên xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân…”
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 855


Diệp Thành quay người nhảy xuống tế đàn, đầu đầy dấu chấm hỏi. Bà nội nó, tối qua lão tử đã đeo mặt nạ tế luyện đặc biệt rồi mà! Diệp Thành cực kỳ nghi hoặc.  

Bùm!  

Khi hắn lùi về sau thì ba lão già đã nhào tới, ai nấy đều thi triển thần thông.  

“Lão tử không ra uy thì các ngươi lại tưởng ta là chuột!”, Diệp Thành hô to, bước lên trước tung chưởng đánh bay một người, hắn xoay người tung Bát Hoang Quyền ra đánh cho lão thứ hai hộc máu lùi về phía sau.  


Lão thứ ba là người thảm nhất, lão bị tiếng gầm Cuồng Long Thiên Nộ của Diệp Thành làm cho hai mắt tối đen, sau đó văng ra ngoài.  

“Lão tử không chơi với các người”, sau khi hạ gục ba người bọn họ, Diệp Thành bước lên truyền tống trận.  

“Ngươi không đi được đâu”, một lão già trong số đó vẻ mặt gớm ghiếc, một tay tạo kết ấn.  

Diệp Thành thấy thế, lần thứ hai nhảy ra khỏi truyền tống trận.  

Ầm!  

Hắn vừa nhảy xuống, truyền tống trận dưới chân lập tức nổ tung.  


Chết tiệt!  

Diệp Thành thầm chửi người nhà họ Dương đúng là tàn nhẫn, bọn họ đã bố trí trước Bạo Lôi chú ấn trên truyền tống trận, một khi không địch lại được hắn thì sẽ lập tức cho nổ chú ấn.  

Mẹ nó!  

Mặt Diệp Thành đầy tối sầm, truyền tống trận bị huỷ, hắn chỉ có thể đi tìm truyền tống trận khác.  

Nói xong, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về một hướng khác.  

“Đuổi theo!”  

Phía sau, ba lão già truyền âm cho người ở tứ phía rồi đứng dậy đuổi theo Diệp Thành, mặc dù bọn họ đấu không lại Diệp Thành nhưng có thể kéo dài thời gian chờ đại quân tới rồi bắt sống hắn.  


Sau khi ra khỏi thành cổ Đông Dương, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ đang dâng trào từ tứ phía.  

“Chơi lớn rồi đây”, Diệp Thành thầm mắng một câu, có lẽ những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô đều đã bị nhà họ Dương điều về ngăn cản hắn, nếu không trong thời gian ngắn làm sao có nhiều cao thủ như vậy? Bên này vừa xảy ra chuyện, bên kia đã có đại quân sát phạt tới, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước!  

“Đứng lại!”  

Phía sau, ba lão già thiêu đốt khí nguyên, lập tức rút ngắn khoảng cách với Diệp Thành.  

“Nhận một chiêu của ta đi”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lao vút vào trong không gian.  

 
Chương 856


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phụt!  

Chẳng mấy chốc, đầu một lão già đã bị một nhát kiếm chém bay.  

Phụt!  


Hai lão già còn lại còn chưa kịp lùi về sau, một người đã lại bị chém, người cuối cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.  

“Chạy đi đâu?”  

Diệp Thành đột ngột chém ra một nhát, chặt đứt cánh tay lão ta, Bát Hoang Quyền được tung ra khiến ông ta suýt nữa nổ banh xác tại chỗ, khi rơi xuống thì bị Diệp Thành túm lại.  

“Nói, sao các ông nhìn ra ta là Tần Vũ?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi ông ta.  

Điều hắn muốn làm rõ nhất bây giờ chính là vấn đề này, nếu không mỗi lần tới một toà thành đều bị nhận ra, có trời mới biết đến ngày nào hắn mới có thể đột phá vòng vây.  

Cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, lão già lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi… Ngươi giết tam công tử, dính máu của hắn, nhà họ Dương dựa vào điều này để làm phép, tạo chú ấn trên người ngươi”.  


“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia huyết sắc, hắn vung tay ném ông ta bay đi.  

Keng! Ùng!  

Diệp Thành lập tức lấy kiếm Xích Tiêu ra, Đại La Thần Đỉnh cũng được gọi ra, lơ lửng trên đầu hắn. Diệp Thành nhắm chuẩn một hướng, khí huyết toàn thân dâng lên, sát phạt tới như một đạo thần quang.  

Ầm! Đùng đoàng!  

Giờ phút này, hư không bị một lực lớn nghiền ép, bởi vì có quá nhiều người tới.  

Ở phía Đông, một lão già mặc áo bào tím điều khiển sư tử Xích Diệm xông đến, phía sau là một đoàn người kéo theo.  

Ở phía Tây là một bà lão mặc áo choàng đen, chân đạp tường vân mà đến, phía sau cũng có rất nhiều người điều khiển Thần hồng đến cùng.  


Ở phía Bắc, một người trung niên mặc áo choàng tím điều khiển xe chiến cổ, phía sau lại có từng chiếc xe chiến theo sau, trên mỗi chiếc xe đều có năm người, ai cũng sát khí đằng đằng.  

Ở phía Nam, một thanh niên ba mắt giẫm trên vân hải huyết sắc bay tới, phía sau cũng có rất nhiều người, khí thế ngút trời.  

“Ôi mẹ ơi”, rất nhiều người từ thành cổ Đông Dương chạy tới xem náo nhiệt, thấy thế trận hùng hổ này thì đều tỏ vẻ kinh hãi.  

“Người kia là Tần Vũ à?”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành – người đang vội vàng chạy về hướng Đông.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-856/tien-vo-truyen-ky-chuong-856-1.jpg

 
Chương 857


“Lần này khả năng Tần Vũ sẽ bị giết đấy, đứng thứ năm mươi bảng Phong Vân thì dù có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của bao nhiêu người thế này!”  

Bùm!  

Khi mọi người còn đang cảm thán thì Diệp Thành đang chạy về hướng Đông đã giao chiến với lão già mặc áo bào tìm điều khiển sư tử Xích Diệm.  


“Khoanh tay chịu trói thì ngươi có thể chết dễ chịu hơn đấy”, lão già đó lộ ra sát ý ngập trời, ra tay càng ác liệt hơn, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khi đối kháng chính diện lão ta thành công khống chế được Diệp Thành.  

“Ông cũng xứng?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết hoàng kim bay lên, tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh ép lão già áo tím phải lùi bước.  

“Bắt sống Tần Vũ”, khi hai người giao chiến, các cao thủ từ ba phía khác đã hợp làm một, ùn ùn sát phạt tới.  

Thấy vậy, Diệp Thành cắn răng chống lại một chưởng của lão già áo bào tím, sau đó chạy tới nơi cách cả trăm trượng, kiếm Xích Tiêu càn quét hư không, các cao thủ nhào tới ngã xuống cả loạt.  

“Đi đâu?”  

Lão già áo bào tím lại đuổi tới.  


“Cút!”  

Diệp Thành gầm lên, Cuồng Long Thiên Nộ chấn động bầu trời, lão già đang xông lên bị đánh một chưởng, choáng váng mất hơn ba giây.  

Mà trong ba giây này, Diệp Thành đã sát phạt tới cách xa trăm trượng như hồng hoang mãnh thú, những nơi hắn đi qua đều có máu tuôn ra, từng bóng người đẫm máu hoặc là nổ tung, hoặc là rơi xuống hư không, hiện trường nhuốm đỏ máu.  

Lúc này, ở thành cổ Xuân Thu cách mấy chục nghìn dặm, nhà họ Tô vẫn không biết gì, đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe tin thì hơi hoang mang.  

“Tần Vũ? Tần Vũ đứng thứ năm mươi trong bảng Phong Vân?”, Tô Uyên kinh ngạc nhìn mật thám của nhà họ Tô.  

“Chính là hắn, tối qua hắn đã gi ết chết tam thiếu gia nhà họ Dương, người nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang đuổi theo, bao vây tấn công hắn ở ngoài thành cổ Đông Dương, hơn nữa còn bày ra trận chiến rất lớn”.  


“Chẳng trách”, Tô Chính trầm ngâm: “Chẳng trách những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô chúng ta đã rút lui hơn tám phần, vì vậy nhà họ Tô mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm, Tần Vũ xuất hiện là để kéo dài thời gian cho chúng ta”.  

“Tiếp tục thăm dò đi”, Tô Uyên phất tay, trong đôi mắt già nua chợt loé lên tia sáng.  

“Phụ thân”, Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Người đang nghĩ gì vậy?”  

“Khả năng cao Tần Vũ chính là Thánh chủ của Viêm Hoàng”, Tô Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Mật thám nói chiều tối hôm qua trong khoảng chu vi mấy chục nghìn quanh thành Xuân Thu đều bị bao vây, mà tối qua Thánh chủ Viêm Hoàng rời khỏi thành Xuân Thu, tam thiếu gia nhà họ Dương cũng bị giết vào thời gian đó. Nghĩ như vậy thì dù là thời gian, phương hướng hay tu vi đều cực kỳ trùng khớp”.  

“Nếu vậy thì nhà họ Tô chúng ta đã nợ Tần Vũ một ân huệ lớn”. 

 
Chương 858: Chương 857


“Lần này khả năng Tần Vũ sẽ bị giết đấy, đứng thứ năm mươi bảng Phong Vân thì dù có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của bao nhiêu người thế này!”  
Bùm!  
Khi mọi người còn đang cảm thán thì Diệp Thành đang chạy về hướng Đông đã giao chiến với lão già mặc áo bào tìm điều khiển sư tử Xích Diệm.

“Khoanh tay chịu trói thì ngươi có thể chết dễ chịu hơn đấy”, lão già đó lộ ra sát ý ngập trời, ra tay càng ác liệt hơn, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khi đối kháng chính diện lão ta thành công khống chế được Diệp Thành.


“Ông cũng xứng?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết hoàng kim bay lên, tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh ép lão già áo tím phải lùi bước.

“Bắt sống Tần Vũ”, khi hai người giao chiến, các cao thủ từ ba phía khác đã hợp làm một, ùn ùn sát phạt tới.

Thấy vậy, Diệp Thành cắn răng chống lại một chưởng của lão già áo bào tím, sau đó chạy tới nơi cách cả trăm trượng, kiếm Xích Tiêu càn quét hư không, các cao thủ nhào tới ngã xuống cả loạt.

“Đi đâu?”  
Lão già áo bào tím lại đuổi tới.

“Cút!”  
Diệp Thành gầm lên, Cuồng Long Thiên Nộ chấn động bầu trời, lão già đang xông lên bị đánh một chưởng, choáng váng mất hơn ba giây.


Mà trong ba giây này, Diệp Thành đã sát phạt tới cách xa trăm trượng như hồng hoang mãnh thú, những nơi hắn đi qua đều có máu tuôn ra, từng bóng người đẫm máu hoặc là nổ tung, hoặc là rơi xuống hư không, hiện trường nhuốm đỏ máu.

Lúc này, ở thành cổ Xuân Thu cách mấy chục nghìn dặm, nhà họ Tô vẫn không biết gì, đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe tin thì hơi hoang mang.

“Tần Vũ? Tần Vũ đứng thứ năm mươi trong bảng Phong Vân?”, Tô Uyên kinh ngạc nhìn mật thám của nhà họ Tô.

“Chính là hắn, tối qua hắn đã gi ết chết tam thiếu gia nhà họ Dương, người nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang đuổi theo, bao vây tấn công hắn ở ngoài thành cổ Đông Dương, hơn nữa còn bày ra trận chiến rất lớn”.

“Chẳng trách”, Tô Chính trầm ngâm: “Chẳng trách những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô chúng ta đã rút lui hơn tám phần, vì vậy nhà họ Tô mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm, Tần Vũ xuất hiện là để kéo dài thời gian cho chúng ta”.

“Tiếp tục thăm dò đi”, Tô Uyên phất tay, trong đôi mắt già nua chợt loé lên tia sáng.


“Phụ thân”, Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Người đang nghĩ gì vậy?”  
“Khả năng cao Tần Vũ chính là Thánh chủ của Viêm Hoàng”, Tô Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Mật thám nói chiều tối hôm qua trong khoảng chu vi mấy chục nghìn quanh thành Xuân Thu đều bị bao vây, mà tối qua Thánh chủ Viêm Hoàng rời khỏi thành Xuân Thu, tam thiếu gia nhà họ Dương cũng bị giết vào thời gian đó.

Nghĩ như vậy thì dù là thời gian, phương hướng hay tu vi đều cực kỳ trùng khớp”.

“Nếu vậy thì nhà họ Tô chúng ta đã nợ Tần Vũ một ân huệ lớn”.

.


 
Chương 859: Chương 858


“Mau gửi tin cho phía Tây Lăng, nói thân phận thật của Tần Vũ cho Viêm Hoàng”, Tô Uyên lập tức hạ lệnh: “Dù cho nội bộ Viêm Hoàng đang loạn, nhưng Thánh chủ gặp nạn, bọn họ cũng không thể ngồi yên mặc kệ đúng không?”
“Bắt sống”, dưới bầu trời truyền đến tiếng gằn lạnh lùng, những bóng người đông nghịt lại một lần nữa nhấn chìm Diệp Thành.

“Biến hết đi cho ta”, giữa đám người có tiếng rồng gầm vang lên, Cuồng Long Thiên Nộ cực kỳ bá đạo, những người lao tới đều rơi hết xuống.

Gầm! Grừ!  

Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm hùng hồn vang lên, khí huyết hoàng kim cuồn cuộn bay lên tựa như ngọn lửa thiêu, cơ thể hoàng kim lấp lánh giống như chiến thần, tay trái hắn cầm Kim Long Đao, tay phải cầm roi Đả Thần Tiên, cực kỳ mạnh.

Giết!  
Sau một giây khựng lại, cao thủ từ tứ phương lại xông lên lần nữa.

“Tới đây!”, Diệp Thành như hồng hoang mãnh thú, xông pha tung hoành, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương bay tứ tung.

“Gọi trận pháp ra, phong ấn hắn”, lão già mặc áo bào tím tức giận quát lên rồi cũng lao tới như muốn kìm hãm Diệp Thành lần nữa, những người còn lại gọi trận pháp ra để phong ấn Diệp Thành.

“Phong ấn ta? Ông xứng sao?”, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão già mặc áo tím, không thêm chút phòng ngự nào, cố hết sức quất cho lão ta một roi dù cơ thể hắn đã bị lão đâm rách một chỗ.

A!  

Có lẽ không biết Diệp Thành còn có binh khí hung hãn thế này, lão già áo tím ôm cái đầu đầy máu loạng choạng lùi về phía sau.

Diệp Thành tiếp tục tiến lên, giáng thêm một quyền, lão già áo tím lập tức bay ngược ra ngoài.

Phụt!  
Đột nhiên, lưng hắn bị chém một nhát, xương sống lộ cả ra ngoài.

Cút!  
Diệp Thành chợt xoay người, một quyền Bát Hoang dung hợp ba bí pháp, mạnh mẽ bộc phát ra, đánh người kia nổ tung xác.

Phụt!  
Đúng lúc này, đòn công kích từ phía sau ập đến, chiến mâu màu đen phóng tới, sát khí lạnh lẽo bao quanh, đâm xuyên ngực Diệp Thành từ phía sau.


Diệp Thành như phát điên, một tay nắm lấy chiến mâu lôi nó ra khỏi cơ thể, sau đó xoay người ném đi, một lão già áo đen bị cây chiến mâu ấy đâm chết ngay trên hư không.

“Chết đi!”  
Lão già áo tím lại xông lên, bàn tay gầy guộc mở lồ ng ngực Diệp Thành ra, bóp gãy ba xương sườn.

“Cút!”  
Diệp Thành phẫn nộ gầm lên, tung một chưởng đánh bay lão ta.

Phụt! Phụt!.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top