Cập nhật mới

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1354


Chương 1354

“Cháu gọi rồi, điện thoại anh ấy tắt máy.”

Bạch Dương đỡ trán, bất đắc dĩ nói.

Bà Lục nhún vai: “Vậy bác hết cách rồi, thằng nhỏ này có lúc rất ngang, nó muốn tránh, ai cũng không thể tìm thấy, đúng rồi Dương Dương, cháu cũng không tìm thấy nó, nó lại tự dưng không thấy đâu, các cháu có phải mâu thuẫn rồi không?”

Ánh mắt Bạch Dương hoang mang, đáp: “Không có ạ, cháu và Khởi không có mâu thuẫn, trước đó anh ấy gọi điện cho cháu, chúng cháu còn nói chuyện vui vẻ, nhưng sau đó cảm xúc của anh ấy đột nhiên có chút không đúng, sau đó là thế này, cho nên cháu cũng rất buồn bực.”

“Hai đứa nói gì, có thể nói cho bác nghe không? Bác phân tích giúp cháu.” Bà Lục đề nghị.

Bạch Dương gật đầu đồng ý, sau đó nói ra đại khái nội dung điện thoại của mình và Lục Khởi.

Bà Lục nghe xong, chợt chìm vào im lặng.

Trong lòng Bạch Dương trầm xuống: “Bác gái, sao bác không nói nữa? Có phải cháu đã chọc đến Khởi ở đâu không?”

“Không có.” Bà Lục cười cười, biểu cảm lại có chút bất đắc dĩ: “Cháu không đắc tội nó, là vấn đề của bản thân nó.”

“Vấn để của bản thân anh ấy?” Bạch Dương nghiêng đầu, càng nghe càng không hiểu, mở miệng hỏi: “Bác gái, có phải bác biết Khởi rốt cuộc thế nào không?”

“Đại khái là thằng nhóc đó biết mình lại bỏ lỡ rồi.” Bà Lục thở dài: “Thực ra ban đầu bác đã nói rồi, kêu nó lấy can đảm, đừng che giấu, nó lại cứ không nghe vào, bây giờ hay rồi, không còn hi vọng nữa, bác thấy ấy, đây cũng là nó tự chuốc lấy.”

“Bác gái..’ Nghe những lời này của bà Lục, trong lòng Bạch Dương có chút quái lạ, mơ hồ đoán được gì đó, lại không dám khẳng định.

Bà Lục lại nói: Được rồi Dương Dương, cháu mặc kệ thằng nhóc đó, để nó trốn đi, qua một khoảng thời gian, tự nó sẽ quay về, bác cúp trước đây, bác và mấy bà đã hẹn ra ngoài làm đẹp, cũng đến giờ rồi.”

“Dạ.” Bạch Dương gật đầu.

Cuộc gọi kết thúc, cô vứt điện thoại lên ghế phụ, giơ tay xoa sống mũi.

Mặc kệ Khởi?

Sao có thể làm được.

Cô và Lục Khởi làm bạn hơn hai mươi năm, †ừ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa lần này Lục Khởi đột nhiên trở nên không đúng, hình như cũng có liên quan tới cô, cô mặc kệ anh, lương tâm không đành, có lỗi với tình bạn hơn hai mươi năm.

Cho nên, bất kể thế nào, cô cũng phải tìm được anh.

Ngón tay Bạch Dương khẽ nhấn cạnh huyệt thái dương, ngẫm nghĩ nơi Lục Khởi có thể đi.

Nghĩ một lát, mắt cô chợt mở to, thân thể cũng ngồi thẳng dậy.

Cô nghĩ tới rồi.

Cô nghĩ tới một nơi có lẽ Khởi sẽ đi.

Đó chính là công viên họ trước đây thường tới.

Cô nhớ lúc mình tám tuổi, có một lần bị Lý Tú Chỉ bạt tai, đau lòng chạy ra khỏi nhà, vừa khéo gặp được Lục Khởi đến biệt thự nhà họ Bạch tìm cô chơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1355


Chương 1355

Lục Khởi biết cô bị đánh, mắng Lý Tú Chi một trận, sau đó tranh thủ lúc Lý Tú Chi tức giận cầm cây chổi phản kích, anh kéo cô chạy ra khỏi biệt thự, dẫn cô đến một công viên.

Công viên đó sớm đã bị bỏ hoang, cũng là căn cứ bí mật của Lục Khởi, ở đó, cô có thể mặc sức cười nói, sẽ không nghe thấy Lý Tú Chi nói cô ồn, càng không nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lý Tú Chỉ.

Vì vậy đến cuối cùng, nơi đó cũng trở thành căn cứ bí mật của cô.

Mỗi lần Lục Khởi gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ra ngoài chơi, họ đều gặp ở căn cứ bí mật.

Có thể nói, căn cứ bí mật ấy đã chất chứa tất cả những hồi ức vui vẻ năm tháng trẻ con và niên thiếu của cô và Lục Khởi.

Nhưng không biết từ lúc nào, cô đã không còn đến căn cứ bí mật của họ nữa?

Tính thời gian, hình như là sáu năm trước đi.

Từ sáu năm trước, sau khi cô kết hôn với Phó Kình Hiên, đã không còn đến đó nữa.

Nếu không phải lần này Khởi đột nhiên chơi trò biến mất, có lẽ cô cũng không nhớ tới, họ còn có một căn cứ bí mật.

Hít sâu một hơi, Bạch Dương khẽ áy náy trong lòng, cô nổ máy, khởi động xe.

Khoảng bốn mươi mấy phút sau, xe dừng †rước công viên bỏ hoang cũ kỹ.

Bạch Dương mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu công viên loang lỗ đã rơi mất hai chữ, cô mỉm cười, mắt lóe lên hoài niệm.

Sáu năm rồi, cô cuối cùng lại đến nơi này, nơi tràn đầy tiếng cười nói của mình.

Thu lại ánh mắt, Bạch Dương nhấc chân bước vào công viên.

Vừa đi, cô vừa đánh giá hoàn cảnh công viên, muốn xem xem có nơi nào khác với trước đây.

Rất nhanh, Bạch Dương đi vào công viên, trên xích đu cũ kỹ, cô nhìn thấy người mình muốn tìm.

Lục Khởi đưa lưng về phía cô, hơi cúi đầu, hai tay cầm xích hai bên xích đu, chân trên đất khẽ đung đưa, lắc xích đu.

Bạch Dương đi cao gót tới.

Lục Khởi nghe thấy tiếng giày cao gót, mũi chân dừng lại, xích đu lắc lư cũng lập tức dừng lại.

Anh buông sợi xích hai bên, ngồi thẳng người, sau đó từ từ quay đầu lại.

Anh vốn cho rằng, người tới là người xa lạ nào đó, do tò mò mới vào.

Không nghĩ tới quay đầu lại nhìn thấy là Bạch Dương.

Lục Khởi lập tức đứng dậy khỏi xích đu, có chút ngoài ý muốn lại kinh hỉ nhìn cô: “Bảo bối à, sao em lại tới?”

“Ngạc nhiên lắm à?” Bạch Dương không đáp hỏi ngược lại.

Lục Khởi gật đầu: “Đương nhiên, đã nhiều năm em không đến đây rồi, anh còn cho rằng, em đã quên mất nơi này rồi, cho nên rốt cuộc em nghĩ thế nào mà lại tới đây?”

Anh hỏi.

Bạch Dương khẽ động đậy đôi môi đỏ, mở miệng đáp: ‘Em không tìm thấy anh, cho nên bèn bắt đầu nghĩ xem anh rốt cuộc đã đi đâu, sau đó em liền nhớ tới nơi này, không nghĩ tới, anh thật sự ở đây.”

Lục Khởi vô cùng kích động: “Cho nên em đặc biệt đến tìm anh?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1356


Chương 1356

“Ừa.” Bạch Dương gật đầu: “Anh bỗng dưng cảm xúc không đúng cúp máy, em có chút lo lắng, cho nên bèn đến công ty tìm anh trước, lễ tân công ty anh nói anh không ở đó, cũng không biết đã đi đâu, em liền gọi điện cho anh, nhưng điện thoại anh tắt máy, hết cách, em lại liên lạc với bác gái, hỏi anh có ở nhà không, kết quả anh cũng không ở nhà, cho nên cuối cùng em bèn tìm đến đây.”

Nghe thấy cô vì tìm anh mà chạy đi nhiều nơi như vậy, gọi nhiều cuộc điện thoại như thế, Lục Khởi thầm áy náy.

Anh cúi đầu, nhếch môi: “Xin lỗi, bảo bối, anh…”

“Nói đi, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Dương không muốn nghe anh xin lỗi, nhấc †ay cắt ngang, hỏi.

Ánh mắt Lục Khởi lóe lên, sau đó lại ngồi xuống xích đu, cánh tay móc lấy hai sợi xích, giọng uể oải: “Không có gì, anh chỉ là cảm thấy mình quá vô dụng mà thôi, rõ ràng là đàn ông, nhưng làm chuyện lại không giống một người đàn ông nên làm, cho nên anh ra ngoài giải tỏa.”

“Là vậy sao?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng không tin lời của anh.

Cũng không trách cô không tin, thực ra câu trả lời của anh không trả lời đến trọng điểm.

Cô muốn biết anh rốt cuộc thế nào, sao cảm xúc lại đột nhiên trở nên như vậy.

Nhưng anh lại không trực diện trả lời cô, chỉ nói không có gì, chỉ nói vô dụng.

Nhưng lý do vô dụng anh lại không nói, điều này khiến cô vô cùng đau đầu.

Đồng thời cô cũng biết, anh cố ý không muốn nói, cho nên mới trả lời vòng vo như vậy.

Quả nhiên, Lục Khởi né tránh ánh mắt Bạch Dương, cười nói: “Đương nhiên là thật…

Anh càng nói càng nhỏ, càng nói càng chột dạ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, không nói gì nữa.

Bạch Dương thở dài, cũng ngồi lên xích đu khác cạnh anh.

Xích đu sạch sẽ, cô vừa rồi đã thấy, cho nên đương nhiên không cần lo lắng bẩn quần áo.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Dương cầm xích sắt hai bên, nảy chân, xích đu liền lắc lư.

Cô hơi nghiêng đầu, tựa lên xích sắt, khẽ nói: “Nơi này vẫn như trước đây, không thay đổi.”

Lục Khởi khẽ cười: “Đương nhiên rồi, sáu năm này, anh luôn giữ gìn nơi này, để nó duy trì nguyên trạng, nếu không nó sớm đã dỡ rồi.”

“Tại sao lại làm vậy?” Bạch Dương nhìn anh.

Lục Khởi buông xích sắt: “Vì đây là căn cứ bí mật của chúng ta, cũng là một trong những bảo vật quan trọng nhất của chúng †a, cho nên anh đương nhiên phải giữ gìn thật tốt.”

Nghe anh nói vậy, khóe môi Bạch Dương cong lên đường cong áy náy: ‘Anh nói không sai, nhưng rõ ràng em không có tư cách gọi nó là bảo vật, vì em đã sắp quên mất nơi này rồi.”

Lục Khởi ngước mắt: “Anh biết, sau khi em và Phó Kình Hiên kết hôn thì chưa từng tới, anh cũng không nghe em nhắc tới nơi này, cho nên anh đã đoán được, e rằng em đã quên nơi này rồi, nhưng chuyện này cũng bình thường, đây là căn cứ bí mật lúc nhỏ của chúng ta, lớn rồi, đương nhiên không cần căn cứ bí mật nữa, nhưng em đã nhớ ra rồi, không phải sao?”

Anh quay đầu nhìn cô.

Bạch Dương cười cười, lại hỏi: “Sáu năm này, anh thường đến đây sao?”

“Cũng thường đi.” Lục Khởi gật đầu: “Có lúc mệt mỏi, hoặc có lúc nhớ một người, thì sẽ đến đây.”

“Nhớ một người? Ai vậy?” Bạch Dương tò mò hỏi.

Lục Khởi nhìn cô, không nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1357


Chương 1357

Bạch Dương nghi hoặc ‘ừ một tiếng: “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì.” Lục Khởi cười tự giễu, sau đó quay đầu đi.

Lục Khởi à Lục Khởi, mày rõ ràng biết cô ấy chậm chạp với tình cảm thế nào, nếu không trực tiếp nói cho cô ấy biết, cô ấy căn bản sẽ không biết mày thích cô ấy, cũng sẽ không nghĩ đến mặt này.

Cho nên mày muốn dùng ánh mắt nói với cô ấy, để cô ấy hiểu rõ tấm lòng mày, thực sự là nằm mơ.

Dù trong lòng Lục Khởi suy nghĩ rõ ràng như vậy, biết mình nên trực tiếp nói với Bạch Dương, mình thích cô.

Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, anh đều nói không ra lời.

Sợ hãi, căng thẳng trong lòng khiến anh không cách nào bước ra bước này.

Cho nên, anh định sẵn là người bị bỏ lại, thua Phó Kình Hiên.

Hai người ở trong công viên khoảng nửa tiếng.

Trong thời gian này, hai người câu được câu chăng nói chuyện, bầu không khí rõ ràng có chút kỳ quái, hoàn toàn không phải bầu không khí khi họ ở chung lúc bình thường.

Điều này khiến Bạch Dương vừa bất đắc dĩ, cũng không có cách nào.

Trời dần tối.

Bạch Dương đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Khởi, chúng ta về đi.”

Lục Khởi cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Được, đi thôi.”

Hai người ra khỏi công viên, đi tới chỗ đậu xe.

Bạch Dương nhìn xe mình, không nhìn thấy xe của Lục Khởi, không nhịn được hỏi: “Xe anh đâu?”

“Anh kêu trợ lý đưa đến, lại kêu trợ lý đi rồi, nên không có xe-” Lục Khởi giơ hai tay bất đắc dĩ.

Khóe miệng Bạch Dương giật giật, nói: “Ngồi xe em đi, đưa em về trước, rồi anh lái xe đi”

“Được, vậy anh lái xe.” Lục Khởi vươn tay ra.

Bạch Dương cũng không tranh với anh, đưa chìa khóa cho anh.

Lục Khởi nhận chìa khóa, ấn nút mở khóa, xe kêu lên một tiếng, hai người kéo mở cửa xe ngồi vào, lái vê vịnh Tiên Thủy.

Do trên đường hơi kẹt xe, đợi đến vịnh Tiên Thủy, đã là hai giờ sau rồi.

Lúc này, cũng đã sắp chín giờ.

Lục Khởi dừng xe bên đường, Bạch Dương mở cửa xuống xe, phất phất tay với anh, đi về phía tòa chung cư.

Lục Khởi nhìn bóng lưng cô, tay đặt trên vô lăng bỗng siết chặt, như đang ẩn nhẫn gì đó.

Vài giây sau, anh hít thở sâu, lập tức buông tay khỏi vô lăng, mở cửa xe, chạy như bay về phía cô.

Anh chạy rất vội, hai ba bước đã tới phía sau Bạch Dương.

Bạch Dương cảm thấy có người sau lưng, đang định quay đầu, bỗng cảm thấy cánh †ay mình bị người ta bắt lấy.

Sau đó, cánh tay bắt lấy tay cô, kéo mạnh.

Toàn thân cô bị buộc quay lại, thân thể nhào về phía trước, cuối cùng đụng vào vòng ôm không tính là quá rắn chắc, nhưng lại rất ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1358


Chương 1358

Là Lục Khởi!

Bạch Dương không biết Lục Khởi sao lại làm hành động này, nhất thời sững sốt, mặc anh ôm chặt mình.

Cho tới một lúc sau, Bạch Dương bị anh ôm quá chặt, cánh tay hơi đau, mới hồi thần, hơi không tự nhiên đẩy đẩy anh: “Khởi, anh buông em ra được không?”

Lục Khởi như không nghe thấy, không buông cô ra, vẫn ôm cô thật chặt.

Bạch Dương cảm thấy thân thể anh đang run rẩy, cô dừng giấy giụa, nhấc tay đang buông thỏng, vỗ vỗ sau lưng anh: “Khởi, anh sao vậy?”

Lục Khởi không nói chuyện, chỉ vùi đầu lên vai cô.

Bên đường, trong Mercedes đen, Phó Kình Hiên hạ cửa sổ xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn đôi nam nữ ôm nhau đối diện, biểu cảm âm trầm cực độ.

Bàn tay ôm hộp quà tỉnh xảo cũng siết chặt, hộp quà giấy cũng bị bóp biến dạng, thể hiện nội tâm không bình tĩnh và phẫn nộ lúc này của anh.

Ghế trước, trợ lý Trương từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Kình Hiên, cảm thấy áp suất thấp hủy diệt mọi thứ phát ra quanh người anh, khóe miệng nở nụ cười khổ.

Hay rồi, anh ta thật sự không nghĩ tới, mình và Phó tổng lại nhìn thấy một màn máu chó như vậy.

Buổi chiều, Phó tổng không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm, quyết tâm đến tìm cô Bạch, muốn hòa hoãn một chút với cô Bạch.

Kết quả ở đây đợi ba bốn tiếng đồng hồ, không dễ gì đợi được người quay lại, không nghĩ tới còn có Lục Khởi theo.

Theo thì theo, nhưng họ càng không nghĩ tới, Lục Khởi và cô Bạch lại ôm nhau.

Cái ôm này không phải ôm đơn thuần kiểu bạn bè, ôm một chút rồi buông.

Hai người ôm rất chặt, ôm lâu như vậy cũng không buông, còn một người vùi đầu, một người võ lưng, nhìn thế nào cũng là cái ôm chỉ có ở tình nhân thân mật.

Cho nên, hai người này ở bên nhau rồi?

Nghĩ tới đây, trợ lý Trương vội quay đầu nhìn Phó Kình Hiên ở ghế sau.

Phó Kình Hiên rũ mắt, khiến người ta không nhìn thấy mưa to gió lớn bên trong.

Anh nâng cửa sổ xe, vứt hộp trên chân ra, vứt lên ghế bên cạnh, nhắm mắt lại: “Lái xe.

“Phó tổng, lái đi đâu?” Trợ lý Trương hỏi.

“Quay về.” Giọng Phó Kình Hiên lạnh lẽo nói ra hai chữ.

Trợ lý Trương kinh ngạc: “Quay về? Chúng †a không đưa lễ phục cho cô Bạch nữa?”

“Cậu cảm thấy cô ấy bây giờ cần sao?”

Nửa khuôn mặt của Phó Kình Hiên ẩn giấu trong bóng tối, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trợ lý Trương im lặng.

Quả thực, cô Bạch lúc này đang thân mật với Lục Khởi.

Anh và Phó tổng qua đó chắc chắn không thích hợp lắm.

Trợ lý Trương không nói gì nữa, im lặng khởi động xe.

Cả đường, Phó Kình Hiên không nói chuyện, quanh người luôn tản ra hơi thở âm trầm, khiến bầu không khí trong khoang xe rõ ràng vô cùng đè nén trầm trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1359


Chương 1359

Trợ lý Trương không chịu được, kéo cà vạt, khẽ ho, nói: “Phó tổng, anh rất để ý hành động vừa rồi của cô Bạch và anh Lục 2/1 sao?”

Mắt Phó Kình Hiên híp lại.

Anh đương nhiên để ý.

Không ai thích nhìn thấy người phụ nữ mình yêu ôm người đàn ông khác.

Thấy Phó Kình Hiên không trả lời, trợ lý Trương đẩy gọng kính, lại nói: “Vậy, Phó tổng, nếu cô Bạch và anh Lục ở bên nhau, anh định làm sao?”

Đáy mắt Phó Kình Hiên lướt qua hoang mang.

Bạch Dương và Lục Khởi ở bên nhau, anh làm thế nào?

Về vấn đề này, anh chưa từng nghĩ tới.

Nếu trước hôm nay, anh đương nhiên sẽ tiếp nhận sự thực này, dù nó khiến anh vô cùng đau khổ, anh cũng tiếp nhận.

Vì anh không có dục vọng muốn sống.

Anh cũng hi vọng, sau này cô sẽ sống hạnh phúc, dù sao cuộc đời của cô vẫn rất dài.

Nhưng bây giờ anh tìm lại dục vọng muốn sống rồi, anh đương nhiên không cách nào tiếp nhận Bạch Dương và người đàn ông khác ở bên nhau.

Nhưng nếu cô thật sự ở bên người đàn ông khác, anh cũng không thể ngăn cản, phá hoại.

Nếu vậy, cô sẽ hận anh.

Cho nên, anh bây giờ thật sự không biết nên làm thế nào.

Anh không thể tiếp nhận Bạch Dương ở bên người khác, cũng không cách nào phá hoại cô và người ta.

Anh bây giờ hoàn toàn rơi vào tình thế lưỡng nan buông không được, cũng không cách nào ra tay.

Cảm giác này, quá đau khổi Thấy Phó Kình Hiên vẫn không đáp, trợ lý Trương thở dài.

Anh ta là trợ lý của Phó tổng, theo cạnh Phó tổng mười hai năm rồi, có thể nói, ngoại trừ bà cụ, người hiểu Phó tổng nhất, chính là anh ta.

Cho nên nhìn biểu cảm Phó tổng, anh ta đã biết Phó tổng đang nghĩ gì.

Xem ra, anh ta phải tra một chút, cô Bạch và Lục Khởi rốt cuộc có thật sự ở bên nhau không.

Nếu phải, Phó tổng rất có khả năng lại từ bỏ muốn sống.

Nếu không, đương nhiên là chuyện tốt.

Dưới lầu vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương bị Lục Khởi ôm một lát, người đi đường thỉnh thoảng nhìn họ.

Có người cho rằng họ là người yêu, thấy họ ôm nhau, còn nói mấy câu như thật ngọt ngào, ‘tình cảm đôi vợ chồng trẻ thật tốt, Bạch Dương nghe đỏ mặt tía tai, vô cùng ngượng ngùng.

Sợ hiểu lầm ngày càng trầm trọng, Bạch Dương vội đẩy Lục Khởi ra.

Lục Khởi không kịp phòng bị lùi về sau một bước mới đứng vững thân thể, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô.

Bạch Dương nghiêng đầu: “Khởi, anh rốt cuộc sao vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1360


Chương 1360

Lục Khởi mở mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng, lắc đầu, nặn ra nụ cười chua xót: “Không có gì, không còn sớm nữa, về đi, nghỉ ngơi sớm chút.”

“Thật sự không sao chứ?” Bạch Dương rõ ràng không tin anh.

Anh hôm nay quá kỳ quái.

Anh hiện tại cũng vậy, khiến cô rất không yên tâm.

Lục Khởi gật đầu: “Thật sự không sao, mau về đi”

Anh xua xua tay.

Thấy anh không chịu nói, Bạch Dương bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy em đi trước, anh cũng về sớm chút, đến nhà nói một tiếng với em.”

“Ừ”” Lục Khởi gật đầu.

Bạch Dương xách túi, xoay người đi vào cửa lớn chung cư.

Lục Khởi cứ nhìn cô như vậy, dù bóng dáng cô biến mất không thấy nữa, anh vẫn không rời đi, mà lấy gói thuốc trong túi ra, rút một điếu, châm lửa, rít mạnh một hơi.

Thở ra khói thuốc, khói trắng nồng nặc bay trên không trung, che đi nửa khuôn mặt anh, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.

Anh vốn đang nghĩ, tối nay sẽ bày tỏ.

Tranh thủ lúc cô còn chưa phát hiện mình lại yêu Phó Kình Hiên, nói rõ tất cả với cô trước.

Có lẽ, cô sẽ nể tình bạn nhiều năm của họ, đồng ý ở bên anh.

Cho nên anh lúc đó mới xuống xe ôm lấy cô.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn thua sự vô dụng của mình.

Anh vẫn không có can đảm bày tỏ với cô.

Anh sợ, nếu cô không đồng ý ở bên anh, nói thẳng không thích anh, vậy có phải họ sau này không chỉ không thể làm người yêu, ngay cả tình bạn cũng không thể tiếp tục không?

Vì anh bày tỏ rồi, từ giây phút bày tỏ, quan hệ của họ đã biến chất, không còn là quan hệ bạn bè đơn thuần, mà cô vì từ chối anh, sẽ nảy sinh tâm trạng áy náy với anh, từ đó tránh gặp mặt anh.

Dần dà, tình bạn của họ cũng sẽ ngày càng xã…

Anh không muốn quan hệ cuối cùng của họ sẽ biến thành như vậy, cho nên đến cùng, anh mới không nói gì cả.

Gạt thuốc, Lục Khởi cúi đầu phì cười một tiếng.

Quả nhiên, anh hẳn là người đàn ông vô dụng nhất trên đời đi.

Sợ này sợ kia, lại muốn quá nhiều, cho nên mới không được việc gì!

Đêm này, dù là Lục Khởi, hay là Bạch Dương, hoặc là Phó Kình Hiên, đều không ngủ ngon, đều có tâm sự.

Ngày hôm sau, lúc Bạch Dương đến Thiên Thịnh, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, vô cùng uể oải, ngồi trong văn phòng ngáp không ngừng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thư ký Đồng vào lấy tài liệu, nhìn thấy mỏi mệt trên mặt cô, không nhịn được thân thiết hỏi một câu: “Bạch tổng, tối qua cô không nghỉ ngơi tốt sao?”

Bạch Dương bưng cà phê, cười: “Có lẽ đì.”

“Vậy cô có muốn đến phòng nghỉ nghỉ một lát không? Dù sao hôm nay cũng không quá bận.” Thư ký Đồng hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1361


Chương 1361

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, hôm nay còn có việc, phải đến trung tâm thương mại mua lễ phục.”

“Lễ phục?” Thư ký Đồng nghỉ hoặc: “Bạch †ổng muốn dự tiệc sao?”

“Ừ, đại thọ tám mươi của bà.” Bạch Dương gật đầu.

Cô vừa nói vậy, thư ký Đồng bèn nhớ ra, là sinh nhật của bà cụ nhà họ Phó.

“Lịch trình buổi chiều của tôi đẩy hết đi, dù sao cũng không quan trọng, về phần văn kiện, cần tôi ký thì cứ đặt ở văn phòng của tôi, không cần thì cô cứ xử lý đi.” Bạch Dương đặt cà phê xuống, dặn dò.

Thư ký Đồng khẽ gật đầu: “Được, Bạch tổng, vậy tôi ra ngoài trước.”

Cô ta ôm chồng tài liệu phải phát.

Bạch Dương ‘ừ’ một tiếng: “Đi đi.”

Thư ký Đồng xoay người rời đi.

Đến trưa, ăn xong bữa trưa, Bạch Dương liền rời khỏi Thiên Thịnh, đến trung tâm thương mại, chuẩn bị chọn bộ lễ phục thích hợp, phối với trang sức bà tặng.

Ngay lúc Bạch Dương đứng trước dãy kệ, lựa chọn lễ phục, tiếng giày cao gót vang lên sau lưng.

Bạch Dương cho rằng là khách hàng, không quay đầu nhìn.

Sau đó, tiếng giày cao gót ngày càng gần, cuối cùng bóng dáng yêu kiều linh lung dừng cạnh cô, cũng vươn cánh tay ra, chọn lễ phục trên kệ.

“Bạch Dương, đã lâu không gặp.” Bóng dáng đó lại mở miệng bắt lời, còn quen biết Bạch Dương.

Bạch Dương sững sốt, phản ứng đầu tiên chính là giọng nói rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu, lại không nhớ ra.

Cô vội buông lễ phục trong tay, quay đầu nhìn, nhìn thấy khuôn mặt quen biết, còn có chút xích mích, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.

Tuy nhiên, sự kinh ngạc này rất nhanh đã biến mất, Bạch Dương điều chỉnh lại biểu cảm, lịch sự lại xa cách chào hỏi: ‘Cô Cao, đã lâu không gặp.”

Cao Linh cũng đặt lễ phục trong tay xuống, xoay người, đứng đối diện cô: “Nhìn thấy tôi rất bất ngờ đi?”

“Quả thực có một chút.” Bạch Dương gật đầu: “Cô Cao không phải nên ở Nam Giang sao? Sao lại đột ngột đến Hải Thành?”

Người phụ nữ trước mắt chính là Cao Linh, thiên kim tiểu thư của nhà họ Cao ở Nam Giang, có quan hệ không tệ với Cố Tử Yên.

Mấy tháng trước, Cố Tử Yên từng bị người của Triết bắt cóc một lần, Cao Linh và nhà họ Cố đều cho rằng là cô làm, cho nên để xả giận cho Cố Tử Yên, Cao Linh dùng quyền lực của nhà họ Cao đến ngân hàng giục khoản nợ của cô, khiến cho Thiên Thịnh xém chút xong đời.

Còn may cuối cùng bị cô dùng cách mà Phó Kình Hiên bày cho, hóa giải tai nạn này, đồng thời cũng khiến nhà họ Cao chịu bên trên tra xét nghiêm ngặt vì nhúng tay vào chính vụ của thành phố khác, Cao Linh là đầu sỏ gây họa cũng bị nhà họ Cao đưa về Nam Giang, từ đó không xuất hiện nữa.

Cô vốn cho rằng qua chuyện này, nhà họ Cao sẽ không cho phép Cao Linh rời khỏi Nam Giang nữa, không nghĩ tới cô lại nghĩ sai rồi.

“Hải Thành là chỗ nhà chồng tôi, cô nói xem sao tôi lại đột nhiên đến?” Sắc mặt Cao Linh có chút không vui nói.

Bạch Dương nhướn mày: “Xin lỗi cô Cao, †ôi quên mất cô và Lý Trấn Nam nhà họ Lý là vợ chồng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1362


Chương 1362

Điều này cũng không thể trách cô.

Quả thực Lý Trấn Nam không thích Cao Linh, chỉ cần Cao Linh ở Hải Thành, Lý Trấn Nam sẽ tuyệt đối ở thành phố khác, hận không thể cách càng xa càng tốt, thậm chí còn ở trước mặt mọi người trong giới nói ra, không cho phép ai nói anh ta và Cao Linh là vợ chồng.

Nếu không anh ta tuyệt đối không để người đó sống yên, cho nên lâu dần, liền không ai nói hai người này là vợ chồng nữa, dẫn tới rất nhiều người bắt đầu quên mất họ là vợ chồng.

Giống như cô!

Nghe thấy lời của Bạch Dương, biểu cảm Cao Linh thoáng vặn vẹo.

Tướng mạo cô ta thuộc dạng trung tính, vóc dáng cũng cao, nếu tóc ngắn tây trang, tuyệt đối có phong phạm ngự tỷ.

Tuy nhiên, vì Lý Trấn Nam thích phụ nữ yêu kiều, cho nên Cao Linh quanh năm sửa soạn lả lướt, ngày ngày son môi đỏ chót.

Cô ta vốn không phù hợp kiểu trang điểm này, nhưng vì muốn được Lý Trấn Nam yêu thích, bèn khiến bản thân trang điểm không phù hợp, đến mức chỉ hơi chút biểu cảm, đã vô cùng khó coi.

Cho nên nghĩ là biết, biểu cảm vặn vẹo vừa rồi của cô ta, đáng sợ cỡ nào.

“Nhờ phúc của cô, tôi và Lý Trấn Nam hiện tại đã ly hôn rồi.” Cao Linh siết chặt tay, giọng u ám.

Bạch Dương kinh ngạc: “Nhờ phúc tôi ly hôn? Xin lỗi cô Cao, tôi không hiểu ý của cô, cô và anh Lý ly hôn liên quan gì tới tôi?”

Đối với việc hai người này ly hôn, cô thực sự không ngoài ý muốn.

Lý Trấn Nam năm nào cũng gây gỗ muốn ly hôn, nhất thời không ly được, sau này rồi cũng sẽ ly.

Chỉ là cô rất tò mò, người phụ nữ này tại sao lại nói là nhờ phúc của cô.

Chẳng lẽ họ ly hôn là do cô xui xúi?

Buồn cười!

Tuy nhiên, Cao Linh chính là cho rằng như vậy.

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn Bạch Dương: “Đương nhiên có liên quan tới cô, vốn chỉ cần tôi chết sống không chịu ly hôn, cuộc hôn nhân giữa tôi và Trấn Nam sẽ không thể ly, là Phó Kình Hiên ra tay giúp Trấn Nam, mới khiến cuộc hôn nhân của tôi và anh ấy đi đến kết thúc này, mà Phó Kình Hiên sau khi hủy hôn ước với Cố Tử Yên thì cứ bám lấy cô, muốn theo đuổi lại cô, đây là sự thực mọi người trong giới đều biết, mà tôi trước đây từng đối phó cô, cho nên Phó Kình Hiên mới ra tay, hủy cuộc hôn nhân của tôi, anh ta đang thay cô báo thù tôi!”

Nghe tới đây, Bạch Dương ngây người.

Chân tướng sự thật lại là như vậy!

Trong đây còn có dấu vết của Phó Kình Hiên!

Nhưng mà…

Bạch Dương hít thở sâu, đè nén trái tim đang đập loạn nhịp, lạnh giọng nói: “Cô có chứng cứ gì mà nói Phó Kình Hiên làm vậy là báo thù cho tôi?”

“Chuyện này còn cần chứng cứ sao?” Cao Linh cười lạnh: “Chuyện rốt cuộc có như tôi nói không, cô có thể đi hỏi Phó Kình Hiên mà.

Bạch Dương mím môi: “Tôi sẽ.”

“Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?” Mắt Cao Linh đỏ bừng nhìn cô: “Tóm lại hai người hủy hôn ước của tôi, hủy tình yêu của tôi, mối thù này tôi sẽ ghi nhớt”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1363


Chương 1363

Đợi cô ta có cơ hội, cô ta cũng muốn họ nếm thử nỗi đau này!

Nhìn Cao Linh mặt đầy hận ý, Bạch Dương cau mày, muốn nói gì đó.

Cao Linh bỗng bình tĩnh lại, lại mở miệng: “Nhưng có một chuyện, tôi hẳn nên cảm ơn ca.

“Cô có ý gì?” Bạch Dương híp mắt.

Khóe môi Cao Linh nhếch lên đường cong khoái trá: “Chính là Cố Tử Yên, cô có thể hạ gục cô ta, đây là chuyện tôi không nghĩ tới.”

Vì xả giận thay Cố Tử Yên, nhà họ Cao của cô ta mới bị bề trên tra xét triệt để, mới từ người đứng đầu Nam Giang lưu lạc tới thứ năm hiện tại, trong nhà đều hận cô ta, cho rằng cô ta là sao chổi, là tai họa, hại gia đình, ngày nào cũng lườm nguýt cô ta, cô †a ở nhà họ Cao không hề có chút địa vị nào.

Cô ta hết cách, chỉ có thể chuyển tất cả tủi thân thành hận ý, hận Cố Tử Yên.

Nếu không phải Cố Tử Yên, cô ta sẽ không †rở nên như vậy, sẽ không từ một thiên kim †iểu thư cao cao tại thượng lưu lạc thành kẻ đã gả đi trong nhà không ai nhòm ngó, bây giờ ly hôn rồi, ngay cả nhà chính nhà họ Cao cũng không thể bước vào, chỉ có thể ở bên ngoài.

Cô ta vốn muốn tìm cơ hội đến Hải Thành xử lý Cố Tử Yên, xả giận cho mình, kết quả không nghĩ tới muộn một bước.

Cố Tử Yên bị Bạch Dương xử lý rồi.

Như vậy cũng tốt, cô ta bớt được công lực, cô ta chỉ cần đợi lát nữa đến bệnh viện Cố Tử Yên chấp hành giám sát gặp cô ta, trào phúng một phen là có thể chuyên tâm đối phó một mình Bạch Dương rồi.

Bạch Dương cũng không nghĩ tới, lý do Cao Linh cảm ơn mình lại là vì chuyện mình hạ gục Cố Tử Yên.

“Các cô không phải bạn bè sao? Sao cô lại cảm ơn tôi đối phó bạn cô?” Mắt Bạch Dương lóe lên chế giễu.

Thì ra tình bạn giữa họ cũng chỉ như vậy.

Sắc mặt Cao Linh hung ác gầm lên: “Tôi và cô ta không phải bạn bè, tôi cũng không có bạn như cô ta.”

Cô ta đối xử với Cố Tử Yên có thể nói là không tệ, tự nhận không hề có lỗi gì với cô ta.

Nhưng lại không nghĩ tới, cô ta lại kéo nhà họ Cao vào.

Khoảng thời gian bị nhốt trong nhà, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó liền hiểu ra, Cố Tử Yên trước nay chưa từng xem cô ta là bạn, chỉ xem cô ta thành công cụ có thể lợi dụng mà thôi.

Chỉ cần Cố Tử Yên khóc, lộ ra biểu cảm tủi thân, cô ta và Mạnh San liền như bị trúng †à, không hề suy nghĩ gì đã ra mặt thay Cố Tử Yên.

E rằng lúc cô ta và Mạnh San ra mặt thay Cố Tử Yên, Cố Tử Yên còn đang ở sau lưng cười họ ngu đi.

Mà cô ta lại xưa nay chưa từng phát hiện Cố Tử Yên có tâm cơ như vậy, nắm giữ lòng người lão luyện như thế.

Cho nên, cô ta mới hận Cố Tử Yên.

Nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Cao Linh, Bạch Dương nhún vai: “Cô và Cố Tử Yên có phải bạn bè hay không, tôi không có hứng thú, tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, được rồi cô Cao, lễ phục của tôi đã chọn xong rồi, xin lỗi không tiếp cô được.”

Cô lấy chiếc đầm đuôi cá bắt chéo một bên ngực màu đèn trên giá xuống, đi về phía quầy tính tiền.

Màu đen phối với trang sức ngọc hoàng đế xanh, tuyệt phối, đen và xanh chạm nhau, chính là phối màu tuyệt mĩ nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1364


Chương 1364

Cao Linh nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi, mà là ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Cùng lúc này, tập đoàn Phó thị.

Phó Kình Hiên đang phê duyệt văn kiện, trợ lý Trương gõ cửa bước vào: “Phó tổng, theo dõi người của Lương Triết, phát hiện hình như cậu ta tra được chút tung tích của Diệp Chí.”

“Cái gì?” Phó Kình Hiên bỗng dừng bút mực trong tay, ngẩng lên nhìn chằm chằm anh ta: “Ở đâu?”

“Ở bên cảng lớn nhất Tây Ban Nha, Lương Triết phái người đến đó, cho nên đoán rằng Diệp Chí hẳn là lén lên bờ ở đó.” Trợ lý Trương vội đáp.

Mắt Phó Kình Hiên lóe lên tinh quang: “Quả nhiên, kỹ thuật hacker của Lương Triết rất cao, nếu không thì không thể nào ngay cả Diệp Chí lén vượt biên cũng có thể tra được.”

Người vượt biên đều không dùng giấy tờ cá nhân của mình, đều dùng giấy tờ giả hoặc không sử dụng, thậm chí còn giả trang bản thân, càng sẽ không tiếp xúc với bất kỳ thiết bị điện tử nào, sợ bị hacker theo dõi.

Anh không tin Diệp Chí vượt biên không biết những điều này, Diệp Chí nhất định biết, nhưng vẫn bị Lương Triết bắt được, nghĩ là biết, Lương Triết đáng sợ cỡ nào.

“Vâng.’ Trợ lý Trương không nhịn được mà thở dài rồi gật đầu.

Năng lực hacker của Lương Triết rất đỉnh.

Hacker của tập đoàn Phó Thị đều là cao thủ hàng đầu thế giới.

Không phải Phó tổng không bảo hacker của công ty mình truy tìm Diệp Chí mà là †ìm rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Ngược lại, Lương Triết lại lùng ra manh mối.

Nên nếu đặt hai bên lên so sánh thì chúng †a sẽ nhận ra Lương Triệt lợi hại đến nhường nào.

“Nếu Lương Triết đã phái người tới đó rồi thì cậu cũng sai người qua bên đó đi. Nếu chậm chân thì Lương Triết sẽ bắt người đi mất.” Phó Kình Hiên khép mi lại rồi nói.

Diệp Chí đã dám đẩy Bạch Dương xuống vách đá thì anh phải đích thân xử lý hắn ta, ai cũng không được giành, dù là Lương Triết cũng không được.

“Vâng, tôi biết rồi ạ.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên xua tay: “Cậu ra ngoài đi.”

“À…. thật ra còn một chuyện nữa” Trợ lý Trương đẩy kính lên chứ chưa đi ra.

Phó Kình Hiên cau mày: “Chuyện gì?”

“Là thế này ạ, chẳng phải tối hôm qua chúng ta đã bắt gặp cô Bạch và cậu Lục ôm nhau nên mới nghi ngờ hai người họ đang hẹn hò sao. Sau đó tôi đã sai người đi điều tra một chút thì phát hiện hai người họ không hề hẹn hò.” Trợ lý Trương nói.

Nghe thế, hai mắt Phó Kình Hiên sáng lên: “Cậu nói cái gì? Hai người họ không hẹn hò sao?”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

Trong phút chốc, trái tim lạnh giá của Phó Kình Hiên liền ấm áp hơn rất nhiều, sắc mặt cũng nhẹ nhõm không ít: ‘Nếu không hẹn hò thì tại tối qua họ lại….”

“Cũng có thể là vì lý do khác, Phó tổng, hay là anh hỏi cô Bạch đi.” Trợ lý Trương gợi ý.

Phó Kình Hiên khẽ mấp môi: “Thôi khỏi, chúng ta cứ vờ không biết đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1365


Chương 1365

Chỉ cần cô và Lục Khởi không hẹn hò thì anh vui rồi.

“Vậy tôi đi trước đây.’ Trợ lý Trương nói xong liền cáo từ.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Ừ”“

Trợ ký Trương quay người rời đi.

Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, cuối cùng cũng tới tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà Phó.

Tiệc mừng thọ sẽ được tổ chức ở trạch viên nhà họ Phó. Khi Bạch Dương tới nơi thì đã là tám giờ tối rồi.

Cô xuống xe rồi đưa chìa khoá cho nhân viên, sau đó cô lấy thiệp mời từ trong túi xách ra và đi về phía cửa chính.

Khi đến cửa chính, Bạch Dương đưa thiệp mời ra.

Sau khi bảo vệ xác nhận thiệp mời không có vấn đề xong thì anh ta liền mời cô vào.

Bạch Dương nhấc váy lên bước qua bậc cửa cao cao rồi đi vào đại sảnh.

Nhân viên bảo vệ kia nhìn theo bóng lưng yểu điệu của cô. Anh ta lấy bộ đàm trên thắt lưng ra rồi nói: “Trợ lý Trương, cô Bạch tới rồi ạ.”

Ở đầu bên kia, nghe bảo vệ nói thế, trợ lý Trương lập tức đáp lời: “Tôi biết rồi.”

Trợ lý Trương đặt bộ đàm xuống rồi đi về phía phòng nghỉ và gõ cửa phòng.

Cửa mở ra, má Phùng mỉm cười nhìn anh ta: ‘Là trợ lý Trương à.”

“Má Phùng, cháu tới tìm Phó tổng ạ-‘ Trợ lý Trương nói.

Má Phùng trả lời: “Cậu chủ đang nói chuyện với bà cụ, cậu cứ vào đi.”

“Cháu xin phép.” Trợ lý Trương gật đầu rồi bước vào phòng.

Khi thấy trợ lý Trương đi vào, anh liền ngừng nói chuyện với bà cụ. Phó Kình Hiên cầm ly trà lên, nhấp vài ngụm rồi bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Cô Bạch tới rồi ạ” Trợ lý Trương trả lời.

Tay Phó Kình Hiên khựng lại một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy: ‘Bà nội, vậy cháu sang đó trước đây.”

“Đợi đã.” Bà cụ cầm lấy cây nạng mà má Phùng đưa sang rồi chống gậy đứng lên, bà cười haha: “Chúng ta đi cùng đi. Lâu lắm rồi bà không gặp Dương Dương, hôm nay lại là tiệc mừng thọ của bà, khách khứa cũng tới gần đủ rồi, bà cũng nên ra sảnh thôi.”

Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Vâng, vậy chúng †a cùng đi thôi, để cháu đỡ bà.”

Bà cụ liếc nhìn cánh tay trái đang buông thõng của anh rồi ghét bỏ: “Cháu tự lo cho mình trước đi. Thật là, đã 30 tuổi rồi mà còn bất cẩn như vậy, có ra ngoài thôi mà cũng gấy tay.”

Phó Kình Hiên cắn rứt lương tâm, anh đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Thậm chí trợ lý Trương còn quay đầu hẳn đi.

May mà bà cụ không quá chú ý đến bọn họ nên mới không phát hiện ra vẻ mặt quái dị của hai người. Sau đó, bà được má Phùng đỡ ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1366


 

Chương 1366

Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi theo Sau.

Trong đại sảnh tổ chức yến tiệc.

Bạch Dương vừa xuất hiện liền thu hút rất nhiều sự chú ý.

Dù gì việc cô từng là con dâu nhà họ Phó cũng là chuyện tất cả người trong vòng đều biết.

Bây giờ cô lại xuất hiện ở tiệc mừng thọ Phó gia, tất nhiên sẽ bị nhiều người chỉ trỏ bàn tán.

Bên kia, Vu Y Cơ đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ, tóc búi cao, bà ta cầm một ly rượu vang đứng trò chuyện với vài vị phu nhân nhà giàu.

Đột nhiên, một trong số những những vị phu nhân kéo áo Vu Y Cơ rồi bĩu môi nhìn về phía Bạch Dương: “Này, đó không phải là con dâu trước của cô sao?”

“Cái gì?” Vu Y Cơ vốn đang nở nụ cười tươi rói, nhưng khi vừa nghe tới ba chữ “con dâu trước”, sắc mặt bà ta liền tối sầm hẳn đi. Sau đó bà ta quay người về phía đó, quả nhiên là Bạch Dương.

Trong phút chốc, nét mặt Vụ Y Cơ trở nên vô cùng xấu xí.

Vị phu nhân kia thấy thế liền mừng thầm trong lòng.

Thậm chí mấy vị phu nhân khác cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự chế giễu.

Chỉ cần nhìn thấy Vu Y Cơ chịu thiệt thì bọn họ vui rồi.

Đừng thấy bình thường bọn họ thân thiết với Vụ Y Cơ, cùng Vu Y Cơ đi làm đẹp, mua sắm các kiểu, thực chất, bọn họ rất ghét bà ta, chỉ xem Vu Y Cơ là cây rút tiền.

Vì bọn họ đều là phu nhân nhà giàu, hơn nữa là giàu từ trong trứng, xuất thân cao quý hơn hẳn một người thường như Vu Y GỠ: Nhưng điều khiến bọn họ tức giận nhất là, một người phụ nữ thô tục như Vu Y Cơ lại may mắn được bước chân vào nhà họ Phó.

Người thua xa bọn họ trên mọi phương diện lại có thể một bước bay thẳng lên càng cao, trở thành phượng hoàng. Ngay lập tức, địa vị của bà ta liền cao hơn họ cả một cái đầu, khiến bọn họ phải nịnh nọt bà †a.

Nhưng cũng may là người phụ nữ quá ngu xuẩn, lại còn dễ bị lừa. Chỉ cần bọn họ cho bà ta nếm chút ngon ngọt thì bà ta liền tin răm rắp. Sau đó sẽ cho bọn họ rất nhiều đồ tốt, đi ăn đi chơi cũng do bà ta trả tiên.

Nếu không làm gì có chuyện bọn họ muốn dây dưa với loại người ngu xuẩn này.

Vu Y Cơ hoàn toàn không biết những vị phu nhân kia đang nghĩ gì. Bà ta chỉ siết chặt ly rượu trong tay, tức giận nhìn Bạch Dương, như thể muốn khoét hẳn vài lỗ trên người cô vậy.

Vị phu nhân khi nãy đảo mắt, cố tình khích Vu Y Cơ: “Y Cơ, cô nói thử xem con dâu cũ của cô đến đây vì mục đích gì? Đừng nói là để lấy lòng bà cụ, sau đó lại gả vào nhà họ Phó lần nữa nhé? Tôi nghe bảo bà cụ rất cô ta, không chừng cô có thể thành công đạt được mục đích đó. Dù gì Phó tổng luôn vô cùng hiếu thảo mà, cậu ấy sẽ không cãi lời bà cụ đâu…..”

Vu Y Cơ thật sự đã bị khiêu khích, bà ta đặt mạnh ly rượu xuống, mặt đỏ phừng phừng: “Cô ta còn muốn gả vào nhà họ Phó lần nữa? Nằm mơ đi!”

Nghe thế, mấy vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng dời mắt.

Vị phu nhân vừa nói chuyện che miệng giấu đi nụ cười đắc ý.

Ả ngu này, đúng là bị lừa rồi.

Họ biết ả ngu này luôn ngứa mắt cô con dâu cũ, thường xuyên chỉnh cô ta.

Nên chỉ cần bọn họ cố tình nói vài lời khiêu khích là ả ngu này bị lừa ngay, sau đó chắc chẳn sẽ làm trò cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1367


Chương 1367

Bọn họ là những người có xuất thân cao quý, vừa sinh ra đã là thiên kim nhà giàu, kết hôn rồi lại trở thành phu nhân nhà giàu mà lại bị một người phụ nữ thua xa bọn họ cả về ngoại hình lẫn nhân phẩm đè đầu cưỡi cổ, họ không cam lòng!

Nhưng vì khoảng cách địa vị nên bọn họ không thể quang minh chính đại chỉnh bà †a mà chỉ có thể ra tay trên mấy phương diện này rồi khiến bà ta mất mặt. Nếu không, họ sẽ không thể dập tắt sự đố kị trong lòng.

Nghĩ rồi, vị phu nhân kia nhìn móng tay đỏ tươi của mình rồi nhếch môi: “Nếu vậy thì cô nhanh tới đó hỏi cô ta tới đây làm gì đi.

Nếu như tới lấy lòng bà cụ để được gả vào nhà họ Phó lần nữa thì không phải cô nên nhân lúc bà cụ chưa ra mà đuổi người ra đi à?

Hai mắt Vu Y Cơ sáng lên: “Đúng vậy, Uyển Nhu, cô nhắc tôi mới nhận ra.”

Bà ta thân thiết nắm lấy tay vị phu nhân kia.

Vị phu nhân kia nhìn xuống đôi bàn tay mập mạp đầy dầu mỡ của Vu Y Cơ, nụ cười trên mặt sượng hẳn đi nhưng để không lộ ra ngoài, vị phu nhân kia cố hít sâu một hơi và giữ nguyên tư thế, có thế, bà ấy mới không hất tay Vu Y Cơ ra.

Mấy vị phu nhân khác âm thầm giơ ngón cái khen ngợi, kính phục sự kiên trì và nỗ lực của bà ấy.

“Được rồi đó Y Cơ, cô nhanh đi đi” Vị phu nhân kia nhắc nhở: “Nếu còn không đi thì lát nữa bà cụ sẽ xuất hiện mất.”

“Cô nói đúng, tôi đi ngay đây.’ Vu Y Cơ thả tay vị phu nhân kia ra rồi khí thế bừng bừng đi đến chỗ Bạch Dương.

Vị phu nhân kia thấy bà ta rời đi liền vội lấy khăn tay trong túi ra rồi lau tay không ngừng. Bà ấy vừa lau vừa chán ghét: “Ghê †ởm, đúng là quá ghê tởm.”

“Được rồi, cô nói nhỏ chút, đừng để cô ta phát hiện ra. Cô ta mà biết thì chắc chắn sẽ làm ầm ï hết cả lên và truyền đến tai Phó tổng. Đến lúc đó, chuyện chúng ta thường tính kế cô ta, lại còn xem cô ra như máy rút tiền cũng giấu không nổi đâu.” Một vị phu nhân khác vội khuyên nhủ.

Nghe thế, vị phu nhân kia lập tức dừng tay.

Bà ấy cất khăn đi rồi đứng dậy: “Vậy tôi đi †oilet đây.”

Nói xong, bà liền rời khỏi đại sảnh.

Phía bên này, Bạch Dương đang nói chuyện với Trình Minh Viễn.

Mà cũng trùng hợp, cô chưa tới được bao lâu thì Trình Minh Viễn cũng tới, sau đó liền đến nói chuyện với cô.

Bà nội vẫn còn chưa xuất hiện, vợ chồng bác Lục và Lục Khởi cũng chưa tới, cô lại không muốn đi chào hỏi những người khác nên sự xuất hiện của Trình Minh Viễn đã khiến cô có người trò chuyện cho đỡ chán.

“Vu Y Cơ đang đến đây kìa.” Trình Minh Viễn nhìn thấy dáng vẻ của Vu Y Cơ liền cau mày nhắc nhở Bạch Dương: “Bà ta khí thế bừng bừng như vậy, chắc là không có ý tốt đâu.”

“Tôi thấy rồi.” Bạch Dương lắc lắc ly rượu vang đỏ rồi liếc nhìn Vu Y Cơ, sau đó cô bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, không hề vì sự xuất hiện của Vu Y Cơ mà hoảng sợ.

Vu Y Cơ dừng lại trước mặt Bạch Dương, hai chân hơi dạng ra, còn hai tay thì bắt chéo trước ngực, cộng thêm thân hình tròn trịa, nhìn bà ta hệt như một cái compa, cực kỳ buồn cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1368


Chương 1368

Bạch Dương thấy một vài vị khách đã không nhịn cười nổi rồi.

Nhưng Vu Y Cơ vẫn không hề nhận ra, bà †a tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dương: “Đây là yến tiệc của nhà họ Phó, sao cô lại vào được đây? Có phải cô lẻn vào không?”

Lên vào?

Bạch Dương cau mày, cô vừa định trả lời.

Thì Trình Minh Viễn đã lên tiếng: “Bác Phó, không phải lời này có chút quá đáng sao?

An ninh bên ngoài nghiêm ngặt như vậy, ai lại lẻn được vào đây? Hay bác Phó thử làm mẫu xem làm thế nào để lẻn vào?”

“Cậu….. Vu Y Cơ nhìn anh ra, không dám phản kháng.

Dù gì gia đình anh ta cũng toàn quan chức.

Đến cả những người có tiền trong cái giới này cũng không dám đối đầu với quan chức chứ đừng nói là một người có xuất thân bình thường như Vu Y Cơ. So với những người trong giới, bà ta càng sợ quan chức hơn. Dù đã gả vào nhà họ Phó mười mấy năm, hưởng thụ cuộc sống của người ở tầng lớp trên suốt mười mấy năm thì bà †a vẫn còn thói quen sợ quan chức.

Vậy nên dù lời của Trình Minh Viễn khiến bà ta phật lòng thì Vu Y Cơ vẫn cố nhịn.

Bà ta trút toàn bộ lửa giận lên người Bạch Dương: “Nói đi, rốt cuộc cô tới đây làm gì?

Nếu còn không nói, cô có tin là tôi gọi bảo vệ tới tống cô ra khỏi đây không?”

Bà ta chỉ thẳng vào mặt Bạch Dương.

“Đương nhiên là tôi được mời tới rồi.” Bạch Dương liếc nhìn ngón tay của Vu Y Cơ, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Nếu không thì bà nghĩ tôi vào đây bằng cách nào?”

“Được mời tới?” Vu Y Cơ cười lạnh. “Chắc chắn cô đang nói dối, sao người nhà họ Phó có thể mời cô được, cô đã sớm không còn quan hệ gì với cái nhà này rồi?”

“Sao lại không thể?” Trình Minh Viễn gạt cánh tay đang chỉ vào Bạch Dương xuống.

“Bác đừng quên quan hệ của Bạch Dương và bà cụ rất rốt. Đây là tiệc mừng thọ của bà cụ, bác cảm thấy bà sẽ không mời Bạch Dương sao?”

Nghe thế, Vu Y Cơ lập tức sững người, giờ bà ta mới kịp phản ứng. Quả thật bà cụ đối xử với Bạch Dương rất tốt, có thể bà sẽ mời Bạch Dương.

Nhưng…

Vu Y Cơ nghiến răng: “Dù có thế thì tôi cũng không chấp nhận. bà cụ đã hồ đồ rồi, cứ một lòng một dạ muốn cô và Kình Hiên tái hợp, bây giờ chắc bà vẫn chưa từ bỏ.

Chắc chắn bà mời cô tới vì cô đã nói lời gì đó dụ dỗ bà. Vì cô vẫn còn mơ tưởng tới Kình Hiên nên mới cố ý bảo bà mời cô tới để cô có cơ hội tiếp túc với Kình Hiên. Loại người như cô căn bản không có tư cách tới đây, người đâu, mau vứt con ả này ra ngoài.

Lời vừa dứt, thật sự có bảo vệ bước tới.

Bạch Dương sầm mặt.

Sắc mặt của Trình Minh Viễn cũng không tốt, anh ta ngăn Bạch Dương lại rồi tức giận nhìn Vu Y Cơ: “Bác Phó, bác quá…..’ Anh ta còn chưa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng, còn mang theo chút tức giận truyền đến: “Dừng tay!”

“Ai dám!” Đồng thời, giọng nói của một người lớn tuổi, tuy trầm thấp nhưng lại đầy nguy hiểm vang lên.

Người nói là Phó Kình Hiên và bà cụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1369


Chương 1369

Nhìn thấy hai người đi tới, sắc mặt Vu Y Cơ lập tức tái mét, trong mắt bà ta tràn ngập sự lo lắng: “Mẹ, Kình Hiên, sao hai người ra sớm thế? Mẹ, vẫn chưa tới giờ mà….”

“Nếu tôi đợi tới lúc đó rồi mới ra thì e rằng khách khứa đều bị cô đuổi đi hết, một vị khách cũng không thấy bóng dáng rồi!” Bà cụ lạnh lùng nhìn Vu Y Cơ.

Vu Y Cơ rụt cổ: “Con…con không có, sao con lại làm thế được….”

“Cô không làm thế được?” Bà cụ tức giận gõ mạnh cây nạng xuống. “Chẳng phải cô đang đuổi Dương Dương ra ngoài sao?”

“Chuyện này khác, cô ta có ý xấu.” Vụ Y Cơ †rừng mắt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương không thèm để ý đến bà ta mà lại hướng mắt về phía Phó Kình Hiên.

Mấy ngày không gặp, hình như anh lại gầy đi rồi.

Hơn nữa tinh thần cũng không tốt lắm.

Chẳng phải anh đang dưỡng thương sao?

Sao càng dưỡng càng tệ vậy?

Bạch Dương cau mày, trong lòng có chút không vui.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn xuống.

Bạch Dương không ngờ anh lại nhìn mình.

Cô sững người rồi nhanh chóng quay đầu mình.

Cô vẫn chưa quên việc anh từng nói với cô rằng, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.

Nhưng hôm nay là sinh thần của bà nội, cô trốn không nổi, chỉ có thể đứng trước mặt anh.

Nhưng cô có thể không chạm mắt với anh.

Chỉ cần làm thế, cô có thể tự lừa bản thân rằng, mình chưa hề gặp anh.

Thấy Bạch Dương tránh mặt mình, sắc mặt của Phó Kình Hiên hơi tối lại, anh thâm thở dài.

Phó Kình Hiên cũng biết tại sao cô lại tránh anh.

Đây đều là anh tự làm tự chịu.

Hành động nho nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Trình Minh Viễn. Hai mắt anh ta loé lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Dương Dương có ý xấu gì cơ?” Bà cụ tức giận hỏi.

Vu Y Cơ nhìn Phó Kình Hiên: “Còn phải nói sao, tất nhiên là vì Kình Hiên rồi. Cô ta vẫn còn si tâm vọng tưởng với Kình Hiên. Hôm nay cô ta tới đây chắc chắn không phải là vì chúc thọ mẹ mà là vì Kình Hiên…”

“Đủ rồi!” Phó Kình Hiên đen mặt. ‘Mẹ, hôm nay là sinh thần của bà nội chứ không phải là dịp để mẹ gây rắc rối. Mẹ làm thế là muốn phá hỏng tiệc mừng thọ của bà, khiến nhà họ Phó chúng ta trở thành trò cười hay sao?”

“Mẹ…. mẹ không….” Vu Y Cơ thấy anh nghiêm túc như thế liền vội lắc đầu xua tay.

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Mẹ không thế sao? Vậy mẹ quay đầu nhìn xem khách khứa phản ứng như thế nào!”

Nghe vậy, Vu Y Cơ quay đầu nhìn xung quanh. Những ánh mắt kinh thường và giễu cợt hướng về phía bà ta khiến toàn thân Vu Y Cơ lạnh toát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1370


Chương 1370

Sau đó bà ta mới kịp nhận ra mình đã làm những gì?

Không ngờ bà ta lại quên mất đây là tiệc mừng thọ bà cụ rồi làm trò cười trước toàn thể khách khứa.

Chắc bọn họ đang thầm chế nhạo bà ta ngu ngốc, thích làm trò hề đây!

Vu Y Cơ xấu hổ cúi đầu, cả mặt và tai đều đỏ bừng. Bà ta cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Rõ ràng trước khi xuất hiện, bà ta đã tự nhủ với lòng mình rằng đêm nay phải thể hiện thật tốt chứ đừng gây chuyện.

Bởi vì lúc trước, Vu Y Cơ không hiểu quy tắc hào môn nên đã mắc lỗi và khiến người khác chê cười không ít lần.

Vu Y Cơ tự nhận thức được rằng trong suốt bao năm gả vào nhà họ Phó, bà ta đã khiến gia đình mất mặt rất nhiều lần. Vậy nên lần này bà ta muốn thể hiện thật tốt để những người đó ngưỡng mộ, để bọn họ biết, bà ta cũng là một quý phụ hào môn tao nhã.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Bạch Dương, đầu óc bà ta liền trống rỗng, gì mà tao nhã với biểu hiện, gì mà yến tiệc chứ. Bà ta chỉ biết hẳng về phía xông thẳng về phía Bạch Dương, không ngờ lại khiến nhà họ Phó mất mặt thêm lần nữa.

Nghĩ tới đây, Vu Y Cơ liền tức giận, chỉ hận không thể tự cho mình một tát.

Bà ta hận mình không biết kìm nén. Chỉ cần đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, hoặc đợi Bạch Dương ở một mình rồi tới xử lý cô †a là được mà. Sao cứ phải gấp gáp như thế……

“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi, con….”

Bà cụ giơ tay ngắt lời bà ta: “Người cô cần phải xin lỗi không phải là tôi mà là Dương Dương, ai bảo cô đi gây sự với Dương Dương?”

Bà cụ sâm mặt, ngữ khí mang chút uy hiếp: “Mau xin lỗi Dương Dương!”

“Xin lỗi cô ta?” Vu Y Cơ khó tin chỉ thẳng vào mặt Bạch Dương.

Bạch Dương không thèm nhìn bà ta, cô quay đầu sang chỗ khác.

Trình Minh Viễn xoay chiếc đồng hồ trên tay, nhàn nhạt nói: ‘Bác Phó, bây giờ Bạch Dương không phải là cô con dâu mà bác có thể vô duyên vô cớ bắt nạt như khi trước nữa, hiện giờ cô ấy chẳng còn chút quan hệ gì với nhà họ Phó hết. Ngược lại, cô ấy còn là khách do nhà họ Phó mời tới.

Thế mà lại bị chủ nhà nhục mạ như thế.

Chẳng lẽ bác không nên xin lỗi hay sao?

Hay lễ nghi và gia giáo của nhà họ Phó vốn là như thế?”

“Đương nhiên là không.” Phó Kình Hiên khẽ trả lời, sau đó anh nhìn Bạch Dương: “Lễ nghỉ và gia giáo của nhà họ Phó chúng tôi không phải như thế.”

“Cô đã nghe thấy chưa hả? Xin lỗi đi!” Bà cụ gõ mạnh cây nạng xuống, chờ Vu Y Cơ thực hiện.

Từ trước đến nay, Vu Y Cơ luôn sợ bà cụ.

Lần này bà cụ mắng khiến cả người bà ta run bần bật. Vu Y Cơ không tình nguyện nhìn về phía Bạch Dương rồi vứt một câu: “Xin lỗi!”

Bạch Dương khẽ bật móng tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu Phó phu nhân không muốn xin lỗi thì thôi đừng xin lỗi. Lời xin lỗi không chút thành ý thế này, nếu người khác không rõ tình tình thì có khi còn tưởng tôi đè đầu bà hoặc kề dao vào cổ bà ép bà xin lỗi đấy. Tôi không dám nhận lời xin lỗi kiểu này đâu. Lỡ như bị bà ghi hận thì sau này lại gây rắc rối cho tôi mất.”

“Cô… Vu Y Cơ tái mặt vì bị nói trúng tim đen. Sự xấu hổ chuyển hoá thành lửa giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1371


Chương 1371

Khi bà ta đang định nổi điên với Bạch Dương thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của bà cụ.

Thậm chí Phó Kình Hiên cũng đang cau mày nhìn Vu Y Cơ.

Nếu Vu Y Cơ không phải là mẹ ruột của anh, là người có công dưỡng dục anh suốt bao năm.

Thì anh đã không thèm khách khí với Vu Y Cơ rồi.

Vu Y Cơ đối mặt với ánh mắt của hai người, bà ta mấp môi, lập tức ngừng công kích Bạch Dương.

“Cút đi, cái đồ không biết xấu hổ.” Bà cụ không chút khách khí mà mắng.

Vu Y Cơ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Bây giờ bà ta không nhìn cũng biết khách khứa trong bữa tiệc đang nhìn bà ta với ánh mắt như thế nào.

Vu Y Cơ xấu hổ che mặt rồi cúi đầu chạy về phía trước.

Nhưng trước mặt bà ta là Bạch Dương.

Không biết cố ý hay vô tình mà khi đi ngang qua người Bạch Dương, Vu Y Gơ liền đụng vào vai cô.

“ÁI” Bạch Dương vô thức hét lên. Cơ thể bỗng chốc mất đi trọng tâm, giày cao gót gõ cộp cộp cộp lên sàn, cô lảo đảo lùi về sau.

Có thể vì lùi quá gấp nên ly rượu trong tay cô không vững. Miệng ly nghiêng qua một bên khiến toàn bộ rượu vang bên trong trào ra, đổ thẳng lên ngực Bạch Dương.

Rượu rất lạnh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cơ thể của cô đã hoàn toàn mất thăng bằng, cô hoảng sợ ngã nhào xuống đấy.

Thấy vậy, bà cụ, Phó Kình Hiên và cả Trình Minh Viễn đều biến sắc.

“Dương Dương!” Bà cụ hét lên.

Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn hoàn hồn, cả hai đồng thời vươn tay kéo Bạch Dương.

Cuối cùng, người bắt được cô là Phó Kình Hiên. Trình Minh Viễn đã chậm một bước.

Sau khi Phó Kình Hiên nắm được cổ tay Bạch Dương, anh liền kéo mạnh một phát.

Cơ thể sắp ngã của Bạch Dương bị anh kéo lại. Cô lao thẳng vào ngực anh.

Nhưng vì bị đập vào quá mạnh nên một cơn đau truyền thẳng lên lồng ngực của Phó Kình Hiên. Anh không nhịn được mà rên một tiếng, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, trán anh lấm tấm mồ hôi, hai chân cũng phải lùi về sau vài bước. Cuối cùng, đến khi eo anh đụng trúng bàn ăn phía sau thì mới đứng vững lại được.

Nhưng cả quá trình này, Phó Kình Hiên không hề buông Bạch Dương ra. Dù ngực có đau thế nào anh vẫn ôm chặt lấy cô.

Cứ như chỉ cần anh buông cô ra thì cô liền ngã ngay xuống đất vậy.

Bà cụ và Trình Minh Viễn đứng cạnh thấy Bạch Dương không sao rồi mới thở phào một hơi.

Dù Trình Minh Viễn hối hận vì đã chậm một bước nên mới không kéo được tay Bạch Dương nhưng khi nhìn thấy Bạch Dương không có chuyện gì, anh ta cũng nhẹ nhõm phần nào.

Trình Minh Viễn khẽ cười rồi đút tay vào túi quần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1372


Chương 1372

Trước bàn ăn, Phó Kình Hiên buông Bạch Dương ra rồi cúi đầu nhìn cô. Đôi môi anh khẽ động như muốn nói điều gì đó.

Nhưng anh còn chưa kịp mở lời thì Bạch Dương đã năm lấy cánh tay anh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi sốt sắng nói: “Phó Kình Hiên, có phải anh bị đập vào đâu không? Lúc nấy tôi nghe anh rên lên một tiếng, bị thương rồi sao?”

Thấy Bạch Dương lo lắng cho Phó Kình Hiên như thế, bà cụ sững người một lúc, bàn tay cầm nạng run lên vì kích động: “Dương Dương…

Trình Minh Viễn cũng vậy.

Anh ta vốn đang uống rượu. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Dương đối xử với Phó Kình Hiên như thế, cánh tay cầm rượu khẽ run lên khiến rượu trong ly suýt chút nữa là đổ ra ngoài.

Cô ấy…

Có phải tình cảm của cô ấy dành cho Phó Kình Hiên…..

Ánh mắt Trình Minh Viễn hơi tối đi, anh ta siết chặt ly rượu, không nói lời nào.

Ngược lại, Phó Kình Hiên chỉ cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Trong mắt loé lên ánh sáng rõ ràng.

Bạch Dương không hề nhận thấy phản ứng của ba người. Cô chỉ tập trung kiểm tra cơ thể Phó Kình Hiên có vết thương nào không.

Thấy Phó Kình Hiên không đáp mà chỉ nhìn mình, Bạch Dương hơi giận, cô mím môi: “Anh trả lời đi chứ, rốt cuộc là bị đập vào đâu rồi?”

Phó Kình Hiên bị cô mắng, không chỉ không tức giận mà còn cười, chất giọng khàn khàn êm tai truyền đến: “Tôi không sao, không bị đập vào đâu cả.”

“Không sao thật chứ?” Bạch Dương cau mày, cô vẫn không yên tâm: “Rõ ràng lúc nãy tôi nghe…”

“Không sao thật mà, tôi đảm bảo!” Phó Kình Hiên dịu dàng trả lời.

Bạch Dương thấy anh chân thành như thế nên cô tạm thời bỏ qua cho anh.

Như đột nhiên, Phó Kình Hiên lại hỏi: “Còn em thì sao? Có bị thương không?”

Bạch Dương khẽ xoay mắt cá chân vừa bị trật, cô lắc đầu: “Tôi cũng không sao.”

Nhưng hành động nhỏ đó không thoát khỏi mắt Phó Kình Hiên.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Chân của Tôi/.”

“Dương Dương.” Anh còn chưa nói xong thì bị bà cụ cắt ngang.

Bà cụ chống gậy đến trước mặt Bạch Dương, sốt sắng hỏi: “Dương Dương, con với Kình Hiên…..”

“Bà nội!” Phó Kình Hiên nhận ra bà cụ muốn hỏi gì, anh sững người rồi vội ngắt lời bà.

.

Bà cụ khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”

Phó Kình Hiên không trả lời câu hỏi của bà mà chỉ nói: ‘Lễ phục của cô ấy bị bẩn rồi, để cháu đưa cô ấy đi thay.”

Lúc này bà cụ mới nhìn thấy bộ váy ướt sũng dính hẳn vào da của Bạch Dương. Bà vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”

“Đi thôi.” Phó Kình Hiên khẽ hất cằm với Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không từ chối. Cô ừ một tiếng rồi theo anh quay người rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1373


Chương 1373

Quả thật là cô cần thay quần áo.

Bộ đồ trên người đều đã dính vào da. Đã lạnh còn dính dính, lại nồng nặc mùi rượu khiến cô vô cùng khó chịu.

Hai người đi về phía phòng nghỉ.

Trình Minh Viễn không đi theo. Anh ta chỉ cầm rượu đứng yên tại chỗ, nhìn theo hai bóng lưng một cao một thấp đi cạnh nhau vô cùng hoà hợp. Lúc này sắc mặt Trình Minh Viễn không được tốt cho lắm.

2/1 Bây giờ anh đã có thể xác định.

Bạch Dương đã có cảm tình với Phó Kình Hiên một lần nữa!

Chỉ là cô vẫn chưa nhận ra thôi.

Xem ra anh ta đã thắng ván cược này rồi.

Nhưng Trình Minh Viễn lại không hề vui vẻ.

Khi đến phòng nghỉ, Phó Kình Hiên mở cửa ra: “Em vào tắm trước đi, tôi đem lễ phục sang cho em.”

“Được, phiền anh rồi.” Bạch Dương nở một nụ cười khách sáo.

Phó Kình Hiên khẽ đáp: “Không cần khách khí.”

Nói xong, anh xoay người đi về phía trước.

Đến khi bóng dáng của Phó Kình Hiên biến mắt rơi ngã rẽ thì Bạch Dương mới quay người bước vào phòng. Cô khoá cửa lại rồi đi vào phòng tắm để rửa sạch mùi rượu.

Bạch Dương tắm được giữa chừng thì Phó Kình Hiên quay lại.

Anh mở cửa phòng nghỉ ra. Vừa mới bước vào, anh đã nghe tiếng nước róc rách †ruyền đến.

Phó Kình Hiên nhìn sang. Thông qua cánh cửa mờ, anh có thể nhìn thấy đại khái một thân ảnh yểu điệu đang đứng dưới vòi sen.

Mắt anh tối lại, yết hầu khẽ động. Sau đó anh khàn giọng nói: ‘Bạch Dương, quần áo tới rồi”

Bạch Dương không hề biết Phó Kình Hiên có thể nhìn thấy bóng cô. Cô vừa lấy dầu gội vừa trả lời: “Được, anh cứ để bên ngoài đi”

“Ừ, vậy tôi đi ra ngoài trước đây.” Phó Kình Hiên đặt hộp qùa xuống rồi xoay người bước ra ngoài.

Anh không nhìn về phía phòng tắm thêm một lần nào nữa.

Bởi vì vừa nãy, chỉ nhìn một chút thôi đã khiến anh nổi dục vọng.

Anh là một người đàn ông bình thường.

Người phụ nữ anh yêu ở đang cách anh một cánh cửa mờ mà tắm rửa. Anh không thể không có một chút phản ứng sinh lý nào được.

Vậy nên, nếu còn không ra ngoài mà quay đầu nhìn thì đến bản thân anh cũng không biết mình có thể làm ra loại chuyện gì nữa.

Phó Kình Hiên mở cửa bước ra.

Khoảng 10ph sau, Bạch Dương cũng tắm xong. Cô tắt nước rồi quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng nghỉ không chút bóng người.

Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đặt quần áo ở đâu nên cô đứng giữa phòng và đưa mắt tìm kiếm tứ phía.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom