Cập nhật mới

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1374


Chương 1374

Cuối cùng, cô nhìn thấy một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp mắt đang đặt trên sofa.

Cô nhớ lại khi vừa bước vào đây, trên sofa không hề có chiếc hộp này.

Nên, chiếc hộp này chính là lễ phục Phó Kình Hiên mang tới cho cô?

Bạch Dương bước tới cẩn thận quan sát cái hộp.

Trên hộp không có logo nên nhìn không ra là đồ của hãng nào. Nhưng cô có thể chắc chắc, thứ mà dùng một chiếc hộp đẹp như vậy để đựng chỉ có thể là lễ phục mà thôi.

Bạch Dương cúi người mở hộp ra.

Bên trong quả nhiên là lễ phục, là một bộ lễ phục hai dây màu đen.

Chất vải vô cùng mềm mại, lại lấp lánh như thể đang chứa đựng cả một dải ngân hà.

Một chiếc váy vô cùng lộng lẫy.

Bạch Dương ngạc nhiên cầm chiếc váy lên, sau đó cô phát hiện chiếc váy này vừa đúng kích cỡ của cô.

Phó Kình Hiên không thể sai người mua một bộ lễ phục trong thời gian ngắn như vậy được.

Cũng có nghĩa, anh đã sớm chuẩn bị cho cô bộ lễ phục này?

Nhưng, tại sao anh lại chuẩn bị cho cô?

Cô không nghĩ anh biết trước rằng Vu Y Cơ sẽ tông vào cô nên chuẩn bị bộ lễ phục này….

“Ách xì!” Đang trong mạch suy nghĩ cuồn cuộn, Bạch Dương bỗng cảm thấy lạnh, cô không nhịn mà hắt hơi, sau đó vội vàng mặc quần áo vào.

Khi vừa mở xửa ra, mùi khói thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi cô.

Bạch Dương nhíu mày, cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Phó Kình Hiên đang đứng tựa vào tường cúi đầu hút thuốc.

Làn khỏi che khuất gương mặt anh, khiến cô không thể nhìn rõ anh đang có biểu cảm gì.

Có vẻ như anh đang suy nghĩ gì đó, cả người không hề nhúc nhích.

Đến Bạch Dương đóng cửa lại, tiếng đóng cửa lọt vào tai thì Phó Kình Hiên mới hoàn hồn. Anh quay đầu nhìn cô: “Xong rồi à?”

Bạch Dương ừ một tiếng rồi không hài lòng nói: “Anh còn chưa khoẻ mà, sao lại hút thuốc?”

“Đang suy nghĩ vài việc.’ Phó Kình Hiên bước tới.

Bạch Dương cúi đầu nhìn điếu thuốc đang còn cháy trên tay anh, cô duỗi tay nắm lấy rồi dập thuốc: “Suy nghĩ cũng không nên hút thuốc, anh không cần cơ thể này nữa rồi sao?”

Thấy dáng vẻ vợ cằn nhằn chồng của cô, Phó Kình Hiên khẽ cười.

Tiếng cười này như phát ra từ lồng ngực, rất hay và quyến rũ.

Tai Bạch Dương đỏ ửng lên: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, tôi đang rất vui thôi.” Phó Kình Hiên thâm tình nhìn cô.

Bạch Dương sững người một chút rồi hỏi: “Có cái gì mà vui?”

Phó Kình Hiên không trả lời. Anh nhìn bộ váy trên người cô, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Em mặc bộ váy này rất đẹp.

Bộ váy này là do đích thân anh chọn.

Khi đó nhà thiết kế đã gửi nhất nhiều mẫu cho anh. Vừa nhìn thoáng qua, anh đã chọn ngay mẫu này. Anh cảm thấy rất hợp với cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1375


Chương 1375

Đúng là rất hợp.

Nghe Phó Kình Hiên khen mình, Bạch Dương hơi cúi đầu, lỗ tai càng lúc càng đỏ: “Cũng….. cũng tạm thôi. Chủ yếu là vì bộ váy anh đưa khá ổn, à đúng rồi, anh chuẩn bị bộ lễ phục này từ khi nào thế?”

“Từ rất lâu rồi.” Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương hơi bất ngời: “Từ rất lâu rồi?

Tại sao?”

“Vì tôi muốn tặng em thứ tốt đẹp nhất.”

Phó Kình Hiên nói.

Môi Bạch Dương run lên.

Muốn tặng cô thứ tốt đẹp nhất nên mới chuẩn bị cho cô bộ váy này.

Nhưng tại sao sau đó anh lại buông tay, còn bảo cô đừng xuất hiện trước mặt mình nữa?

Bạch Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên. Anh đã gầy đi không ít. Mắt cô hơi đỏ lên, cô muốn hỏi anh hai câu hỏi này.

Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại không hỏi.

Cô cúi đầu nắm lấy chiếc váy: “Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh gửi giá của chiếc váy cho tôi đi, tôi trả lại tiền cho anh.”

Nghe thế, sắc mặt Phó Kình Hiên liền tối sầm lại. Rõ ràng anh hơi tức giận vì cô muốn rạch rõ ranh giới với anh như thế, vì cô không muốn thiếu nợ anh bất cứ thứ gì.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn đè nén cơn giận trong lòng xuống.

Vì anh biết mình không có tư cách gì để nổi giận với cô.

Thái độ bây giờ của cô là do chính anh gây ra.

Là anh đã đẩy cô ra xa.

“Nói sau đi, chúng ta quay lại trước đã. Tôi dẫn em đi giới thiệu với vài người có thể giúp ích cho sự phát triển của Thiên Thịnh.”

Phó Kình Hiên đưa tay về phía cô.

Bạch Dương nhìn một lúc rồi đưa tay lên: “Cảm ơn.”

Cô thật sự không thể từ chối.

Vì cô cần một người trung gian giới thiệu đưa cô đi gặp mặt mấy vị đại lão kia.

Nếu không có người trung gian mà tự đi tiếp xúc thì bọn họ căn bản sẽ không thèm để ý đến cô.

Phó Kình Hiên đưa Bạch Dương quay về đại sảnh. Hai người chào bà cụ một tiếng rồi mới bắt đầu đi chào hỏi mấy nhân vật quan trọng.

Bà cụ ngồi trên sofa ở khu vực nghỉ ngơi, vừa nhìn hai người vừa cười haha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1376


Chương 1376

Má Phùng gắp ít thức ăn cho bà. Nhìn ấy bà cụ cười tới không khép miệng nổi, má cũng cười theo: “Bà chủ đang cười gì đấy a?”

“Tôi đang cười Dương Dương và Kình Hiên. A Lệ à, cô có phát hiện không, có phải thái độ của Dương Dương đối với Kình Hiên đã thay đổi rồi không?” Bà cụ chỉ về phía Bạch Dương đang ở đẳng xa.

Má Phùng nhìn theo, má lập tức hiểu ra ý của bà cụ, cười cười gật đầu: “Đúng ạ, thái độ của mợ chủ đối với cậu chủ đúng là đã khác rồi ạ. Lúc nấy tôi thấy mợ chủ sốt ruột, lo cậu chủ bị thương. Thái độ đó hệt như thái độ dành cho cậu chủ thì mợ chủ mới gả vào nhà họ Phó 6 năm trước. Vậy nên bà chủ, ý người là mợ chủ có thể…..”

Bà cụ ăn một miếng bánh kem: “Không Sai, ý của tôi chính là thế. Tôi không biết Dương Dương và Kình Hiên đã nảy sinh chuyện gì trong khoảng thời gian này nhưng tôi có thể xác định, Dương Dương đã có tình cảm với Kình Hiên lần nữa rồi.”

“Đúng là việc tốt.” Má Phùng kích động võ tay. “Xem ra mợ chủ và cậu chủ sắp tái hợp thật rồi.

“Đúng vậy, quả thật là việc tốt. Đây chính là phần quà lớn nhất đêm nay dành cho tôi rồi. Nhưng tại sao Kình Hiên lại không để tôi hỏi Dương Dương việc đó.” Bà cụ khó hiểu.

Má Phùng cười cười: “Còn sao nữa ạ, lát nữa người gọi cậu chủ đến rồi hỏi thẳng thì biết thôi.”

“Cô nói đúng.” Bà cụ gật đầu.

Sau đó, bà cụ hình như nghĩ tới chuyện gì đó, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng: “Bây giờ Kình Hiên và Dương Dương đã có dấu hiệu tái hợp nên chắc chắn tôi sẽ không để ai phá hỏng chuyện này đâu. Người phụ nữ Vu Y Cơ kia luôn ghét Dương Dương. Nếu như bây giờ không đè đầu Vu Y Cơ xuống thì sau này, khi Dương Dương quay về, cô ta sẽ lại nhắm vào con bé.”

“Đúng vậy” Má Phùng thở dài. “Không hiểu tại sao bà ta luôn không thích đại mợ chủ.

Bà ta luôn cho rằng đại mợ chủ không xứng với cậu chủ nhưng bà ta có nghĩ tới chuyện. Luận xuất thân, ngoại hình, tài hoa, nhân phẩm, bà ta đều thua kém mợ cả.

Chẳng phải bà ta cũng được gả cho cậu chủ đó sao. Lúc đó, bà chủ không hề thích bà ta nhưng cũng không hề gây khó dễ, còn bà thì ngược lại…. haiz….’ Bà cụ cười lạnh: “6 năm trước, tôi cứ mềm lòng, Dương Dương bảo tôi đừng xử lý Vụ Y Cơ nên ta mới nể mặt Dương Dương mà tha cho cô ta. Kết quả là dẫn tới chuyện Dương Dương bị cô ta đối xử càng tệ bạc hơn, cuối cùng phải li hôn với Kình Hiên.

Tôi đã làm sai một lần rồi, nên lần này, dù có chuyện gì thì tôi cũng không thể làm sai lần nữa. Vu Y Cơ đừng có mơ mà bắt nạt Dương Dương, đi, đi tìm ả Vụ Y Cơ kia cảnh cáo một chút.

“Vâng ạ.” Má Phùng nhận lấy cái đĩa từ tay bà cụ rồi đặt xuống, sau đó liền đỡ bà cụ đứng dậy và rời khỏi đại sảnh.

Một bên khác, Phó Kình Hiên đã dẫn Bạch Dương đi chào hỏi những người cần quan hệ rồi.

Sau một vòng, Bạch Dương nhận được một xấp danh thiếp. Thậm chí còn có hai người muốn đến Thiên Thịnh tham quan vào ngày mai.

Nếu mô hình sản xuất và vận hành của Thiên Thịnh đủ khiến họ quan tâm thì họ đồng ý hợp tác với Thiên Thịnh.

Tuy vẫn còn cách xa mục đích hợp tác của Bạch Dương nhưng thu hút được hai người này đã đủ khiến cô hưng phấn rồi.

Thấy người con gái bên cạnh cười không khép được miệng, Phó Kình Hiên cưng chiều hỏi cô: “Vui lắm sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1377


Chương 1377

“Đương nhiên!” Bạch Dương liên tục gật đầu, cô ôm chặt cánh tay anh rồi phấn khích: “Cuối cùng Thiên Thịnh cũng có hợp đồng mới rồi, đương nhiên tôi sẽ vui rồi.

Tôi mong rằng Thiên Thịnh có thể quay về thời kỳ huy hoàng, thậm chí vượt cả thời kỳ đỉnh cao. Nếu vậy, ba tôi ở dưới đó chắc chắn sẽ rất vui.”

Thấy cô nói thế, đôi mắt Phó Kình Hiên hơi sáng lên, trong mắt có chút phức tạp: “Ừm, chắc chắn ba em sẽ rất vui.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương rút tay ra. “Tôi đi vệ sinh.”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương đi về phía nhà vệ sinh.

Khi cô đi vệ sinh xong rồi đứng trước bồn rửa tay thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện qua tấm gương.

Bạch Dương nhìn lên rồi kinh ngạc quay người: “Dì Trương?”

Dì Trương vốn định đi thẳng vào phòng bên cạnh chứ không để ý người đang rửa tay là ai. Khi nghe thấy có người gọi bà, Dì Trương liền dừng bước quay đầu sang rồi chạm mắt với Bạch Dương.

Lúc này, Dì Trương hơi sững người một chút rồi lập tức che mặt xoay người đi, bà quay lưng ra sau rồi hoảng hốt nói với Bạch Dương: “Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Dì Trương.”

Bạch Dương cười haha.

Nhận nhầm?

Sao cô nhận nhầm người được.

Khi mắt không nhìn thấy, cô đã thực sự không biết dì Trương trông như thế nào.

Nhưng sau khi hồi phục, cô đã nhìn ảnh của dì Trương vì muốn biết người bảo mẫu đã chăm sóc mình trong khoảng thời gian cô bị mù trông như thế này.

Gương mặt này giống hệt tấm ảnh cô đã từng xem nên sao có thể nhận nhầm được?

Hơn nữa, thái độ hoảng hốt của dì Trương không phải đã giải thích tất cả rồi hay sao?

“Được rồi, dì Trương đừng giả vờ nữa, chúng ta nói thật đi, sao dì lại ở đây? Nhà họ Phó sẽ không mời nhân viên bên ngoài đến chuẩn bị bữa tiệc tối nay, bởi vì khách khứa đêm này đều có thân phận không đơn giản. Lỡ như mời người làm bên ngoài rồi có chuyện gì xảy ra thì sao. Vậy nên tất cả nhân viên đêm này đều là người do nhà họ Phó bồi dưỡng. Vậy nên Dì Trương à, dì không phải là người của công ty bảo mẫu đúng không, ngay từ đầu, dì đã là người giúp việc ở nhà họ Phó phải không?” Bạch Dương nhìn bà chằm chằm.

Dì Trương mở miệng định phản bác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1378


Chương 1378

Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bạch Dương, bà mới chấp nhận số phận, gật đầu cười bất lực đáp: “Cô Bạch thật sự rất thông minh, đúng vậy, tôi không phải là người của công ty bảo mẫu mà đã luôn là người giúp việc của nhà họ Phó. Chỉ là vì tôi làm việc ở hậu viện nên mỗi khi cô Bạch tới đều không gặp được tôi thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Bỗng Bạch Dương ngẩng đầu lên, cô như nhận ra điều gì đó, lưng vươn thẳng lên: “Chờ đã, dì nói mình †ừ trước đến nay vẫn là người giúp việc trong nhà họ Phó. Sau đó dì làm bảo mẫu chăm sóc cho tôi, là do bà nội sắp xếp sao? Không không không, chắc bà nội không biết chuyện tôi từng bị mù, nếu không đã sớm hỏi tôi rồi. Vậy nên dì là do Phó Kình Hiên…”

Dì Trương mỉm cười gật đầu: “Đúng như cô Bạch nghĩ, là do cậu chủ sắp xếp. Cậu chủ không yên tâm để cho người của công ty bảo mẫu chăm sóc cho cô vì sợ bọn họ không chu đáo, cũng sợ bọn họ thấy cô không nhìn thấy đường nên sẽ làm chuyện gì đó với cô nên mới gọi tôi đến chăm sóc.

Nghe vậy, lòng Bạch Dương bỗng trào lên một cảm xúc khó tả, Có hơi đắng, lại có chút ngọt.

Lại là Phó Kình Hiên.

Rốt cuộc anh còn vì cô làm những việc gì nữa?

Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì mà cô không biết nữa không?

“Tại sao anh ấy không nói thẳng.” Bạch Dương cụp mắt xuống thì thào.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng dì Trương vẫn nghe thấy, bà mỉm cười nói: “Bởi vì cậu chủ sợ cô biết tôi là người do cậu ấy sắp xếp thì sẽ không chấp nhận, nên mới giấu cô. Cô Bạch, cậu chủ thật sự rất yêu cô.”

Bạch Dương cắn môi: “Nếu vậy thì tại sao anh ấy lại buông…buông…”

Cô không thể nói ra từ cuối cùng.

Dì Trương nghỉ hoặc: “Cô Bạch, buông cái gì ạ?

“Không có gì.” Bạch Dương xua tay. “Cảm ơn dì Trương đã nói với tôi chuyện này. Tôi trở lại đại sảnh trước đây, tôi phải cảm ơn anh ấy.”

“Không có gì, cô Bạch, mau quay lại đi, màn khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.” Dì Trương nói.

Bạch Dương gật đầu: “Vâng.”

Cô cầm chiếc túi xách nhỏ trên bồn rửa tay lên rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Trên đường trở lại đại sảnh, cô đi rất chậm, vì trong lòng đang cuồn cuồn sóng.

Nếu lúc nãy cô không gặp dì Trương thì cô sẽ không bao giờ biết được Phó Kình Hiên đã từng vì cô mà làm ra việc như thế.

Không được, cô phải tìm anh rồi hỏi anh ta cho rõ ràng rốt cuộc anh còn vì cô mà làm gì nữa.

Nếu thật sự còn những việc khác thì cô không biết mình đã nợ anh biết bao nhiêu điều.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ không thể trả nổi nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1379


Chương 1379

Nghĩ đến đây, Bạch Dương bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến đại sảnh yến hội.

Xuyên qua đám đông, Bạch Dương nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng Phó Kình Hiên.

Sau khi nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy anh trong một góc khuất ở đối diện.

Nhưng không phải một mình anh, mà anh đang đứng mặt đối mặt với một cô gái khác.

Mặc dù vẻ ngoài của cô gái đó không quá mức xinh đẹp nhưng chiều cao lại vượt trội, khí chất cũng rất nổi trội, có lẽ là con gái gia đình giàu có nào đó.

Có lẽ Phó Kình Hiên rất thân với cô gái kia, hai người đang thảo luận gì đó, cứ chốc chốc lại cụng ly.

Thậm chí Bạch Dương còn thấy Phó Kình Hiên cười với cô gái đó.

Mà cô gái đó còn giúp anh chỉnh lại kim băng cài áo…

Bạch Dương lập tức dừng chân, hai tay siết chặt vào nhau, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận không tên và cảm giác chua chát khôn tả, vô cùng khó chịu.

Trình Minh Viễn đứng sau cô, anh ta nhìn về phía Phó Kình Hiên rồi lại nhìn cơ thể đang run nhè nhẹ của cô, thở dài đây chua chát.

Quả nhiên cô lại yêu Kình Hiên nữa rồi.

Nếu không cô sẽ không có phản ứng như thế khi thấy Kình Hiên đứng cạnh cô gái khác. Phản ứng rõ đến mức anh ta đứng cách xa vài mét cũng có thể cảm giác được sự ghen tuông của cô.

Nhưng mà, anh ta sẽ không từ bỏ.

Bây giờ cô vẫn chưa ý thức được mình đã yêu Kình Hiên lại, vậy nên anh ta vẫn còn cơ hội.

Anh ta nhất định phải trở thành người yêu của cô nhân lúc cô chưa phát hiện tình cảm mình dành cho Kình Hiên.

Nếu không, tất cả sẽ muộn mất.

Nghĩ thế, Trình Minh Viễn hít một hơi thật sâu, đè lại suy nghĩ không thể cho ai biết trong lòng mình. Anh ta mỉm cười đi tới, biết rõ còn cố hỏi: “Bạch Dương, em nhìn gì thế?”

Bạch Dương nghe thấy tiếng anh ta thì liền cắn môi: “Không có gì.”

Trình Minh Viễn giả bộ không biết gì, nhìn theo tầm mắt cô: “Ồ, kia không phải là chị Lệ Na đó sao?”

“Chị Lệ Na á?”

“Đúng thế, người đang nói chuyện với Kình Hiên ấy.” Trình Minh Viễn gật đầu đáp.

Bạch Dương cụp mắt: “Chị Lệ Na mà anh nói với Phó Kình Hiên…”

Dường như ý thức được phản ứng của mình bất thường, cô vội vàng lắc đầu xua tay: ‘Không phải đâu, ý em là hình như em chưa từng nhìn thấy cô ấy trong giới, cũng chưa từng nghe nói về cô ấy. Nhưng cô ấy lại có thể giao tiếp với Phó Kình Hiên tự nhiên như vậy, nhất định thân phận cũng không đơn giản đúng không?”

Đương nhiên là Trình Minh Viễn biết Bạch Dương muốn hỏi gì, cô muốn hỏi mối quan hệ giữa chị Lệ Na và Phó Kình Hiên.

Nhưng dù có hiểu rõ, anh ta cũng sẽ giả vờ như không hiểu gì.

“Cũng không phải, nhà chị Lệ Na chỉ là một gia tộc hạng ba thôi, hơn nữa cũng không ở Hải Thành, em chưa từng nghe tới cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng gia đình chị Lệ Na và Kình Hiên quan hệ không đến nỗi nào, quan hệ của chị Lệ Na và Kình Hiên cũng rất tốt.” Trình Minh Viễn trộm quan sát Bạch Dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1380


Chương 1380

“Quan hệ rất tốt… Nghe thấy bốn chữ này, trong lòng Bạch Dương càng khó chịu hơn.

Cô nhìn hai người vẫn còn đang cười nói vui vẻ ở trong góc ở nơi xa, khóe miệng run rẩy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Em nhìn ra được mà. Thái độ của Phó Kình Hiên với chị Lệ Na không giống những cô gái khác. Anh ấy kiên nhẫn nghe cô ấy nói chuyện, còn cười với cô ấy nữa, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người không tầm thường.”

Trình Minh Viễn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô, biết cô đã hiểu sai quan hệ giữa Kình Hiên và chị Lệ Na, trong lòng thoáng áy náy.

Nhưng rất nhanh, chút áy náy đó đã biến mất không còn.

Anh ta ngửa cổ uống rượu, không cảm thấy việc mình cố ý không nói rõ quan hệ giữa Kình Hiên và chị Lệ Na thì có gì sai.

Con người ai cũng đều ích kỷ cả thôi, anh †a cũng thế.

Để có được người trong lòng, đùa giỡn tâm cơ gì đó là chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.

“Đúng rồi Bạch Dương, vũ hội sắp bắt đầu rồi, anh vẫn chưa có bạn nhảy. Cho nên anh có thể mời em làm bạn nhảy của mình, cùng nhảy với anh một bài được không?”

Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương, chân thành mời cô nhảy cùng.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Dương là từ chối.

Nhưng cô còn chưa kịp nói lời từ chối thì thấy ở đằng xa, Phó Kình Hiên và chị Lệ Na kia đã ôm nhau.

Con ngươi Bạch Dương co rụt lại, lửa giận trong lòng lại phực cháy, hai tay càng siết chặt hơn nữa.

“Được!” Cô gật đầu đồng ý với Trình Minh Viễn.

Sao Trình Minh Viễn lại không biết vì bị Kình Hiên và chị Lệ Na kích thích nên cô mới đồng ý làm bạn nhảy với anh ta chứ.

Nhưng thế thì có sao đâu?

Ít nhất cô cũng đã đồng ý làm bạn nhảy với anh ta thật rồi.

Trình Minh Viễn mỉm cười làm động tác mời đầy nhã nhặn: “Xin mời quý cô xinh đẹp.

Bạch Dương nhìn hai người vẫn chưa tách nhau ra kia, ánh mắt tối sâm lại. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, nhấc váy lên, sau khi thực hiện động tác đồng ý mời nhảy, cô đặt tay mình lên tay Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn nhìn tay cô, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng, sau đó anh ta khép †ay, nhẹ nhàng nắm tay cô, dẫn cô đi về phía sàn nhảy phía trước.

Hai người vừa đi, Phó Kình Hiên ở đằng kia đã nghiêng đầu. Nhìn thấy bóng lưng hai người tay trong tay, mặt anh lập tức biến sắc Bạch Dương và Trình Minh Viễn…

Hai người họ nắm tay nhau, còn đi về phía sàn nhảy nữa, họ muốn khiêu vũ sao?

Nhận ra được điều này, Phó Kình Hiên lập tức siết chặt ly rượu trong tay.

Vì dùng sức quá lớn nên tay anh khẽ run lên, khiến rượu trong ly cũng sóng sánh lên xuống.

Mà áp suất thấp quanh người anh lại càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Chị Lệ Na cảm nhận được cảm xúc của anh thay đổi nên cũng thu lại nụ cười trên mặt, thân thiết hỏi: “Em họ, em sao thế?”

Phó Kình Hiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đã lên sàn nhảy, đang đứng đợi âm nhạc vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1381


Chương 1381

Chị Lệ Na nhìn theo tâm mắt anh thì thấy hai người đã chuẩn bị tư thế nhảy xong xuôi đang đợi trên sàn nhảy. Cô ấy lập tức hiểu ngay có chuyện gì, che miệng cười khúc khích: “Đó chính là cô gái em yêu đúng không?”

Phó Kình Hiên không phủ nhận mà chỉ mím môi.

Chị Lệ Na lắc lư ly rượu trong tay: “Em cũng thật là. Sớm biết bây giờ sẽ yêu cô bé ấy thì lúc trước còn đòi ly hôn với người ta làm gì?”

“Chị họ, chị không hiểu đâu.” Phó Kình Hiên cụp mắt, khẽ giọng đáp lại.

Chị Lệ Na nhún vai: “Được rồi, chị không hiểu. Nhưng giờ cô gái em yêu đã sắp làm bạn nhảy với Minh Viễn rồi kìa, em cứ khoanh tay đứng nhìn thế à?”

Thân là chị họ, đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía Phó Kình Hiên.

Nếu kia là cô gái Phó Kình Hiên yêu, đương nhiên cô ấy hy vọng Phó Kình Hiên sẽ làm gì đó để cướp người lại.

Phó Kình Hiên mím môi không nói gì.

Mấy giây sau, anh đột nhiên uống một ngụm rượu, sau đó để ly rượu lên khay rượu người phục vụ bê ngang qua. Anh nhìn chị Lệ Na, nói: “Chị họ, nhảy với em một bài đi.”

“Nhảy với em á?” Chị Lệ Na nhìn cánh tay trái còn đang bó bột của anh, hơi nhíu mày nói: “Em họ, không phải chị ghét bỏ em đâu, nhưng cánh tay này của em…”

“Được mà, đi thôi.” Phó Kình Hiên chìa tay ra với cô ấy.

Chị Lệ Na thở dài đầy bất đắc dĩ: ‘Được thôi, nếu em đã thành tâm muốn mời, vậy chị sẽ nhảy với em một bài vậy.”

Nói xong, cô ấy cũng để ly rượu xuống, đặt tay lên tay anh.

Phó Kình Hiên nắm tay cô ấy, dắt cô ấy đi về phía sàn nhảy.

Lúc này, trên sàn nhảy đã có rất nhiều cặp bạn nhảy liên tục lên sàn. Họ đều đã đứng vào vị trị, chuẩn bị tốt tư thế, chỉ đợi tiếng nhạc vang lên.

Vị trí của Bạch Dương và Trình Minh Viễn là ở trong cùng.

Cô nhìn những đôi nam nữ sắp khiêu vũ xung quanh, trong lòng rất hối hận lúc đó mình nhất thời xúc động đã đồng ý nhảy với Trình Minh Viễn.

Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn, đồng ý cũng đã đồng ý rồi, không thể đổi ý được.

Nếu cô đổi ý, Trình Minh Viễn sẽ bị những người khác cười nhạo, cô cũng có lỗi với anh ta.

Vậy nên cô chỉ có thể căng da đầu nhảy cho xong.

Bạch Dương đang suy nghĩ thì có người tới cạnh cô, còn mang theo hương bạc hà tươi mát.

Mùi hương đó khiến Bạch Dương lập tức ngẩn ngơ, cô quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Phó Kình Hiên và chị Lệ Na kia cũng tới khiêu vũ, vị trí họ chọn ngay sát bên cô và Trình Minh Viễn.

Bạch Dương cắn môi, thấy hơi bực bội trong lòng.

Tại sao thế?

Họ muốn nhảy thì cứ nhảy đi, sao lại phải đứng gần cô như thế làm gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1382


Chương 1382

Đứng gần cô thì cô sẽ nhìn thấy hai người họ mãi, sau đó…

Bạch Dương cúi đầu, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Trình Minh Viễn cảm nhận được, anh ta nhìn Phó Kình Hiên và chị Lệ Na, đương nhiên biết được tại sao tâm trạng cô không tốt.

Cũng phải thôi, cô lại yêu Phó Kình Hiên lần nữa rồi. Nhìn thấy Phó Kình Hiên nhảy cặp với cô gái khác, hơn nữa còn nhảy ngay trước mặt cô, sao tâm trạng có thể vui vẻ cho nổi.

Trình Minh Viễn thầm thở dài, anh ta mỉm cười chào hỏi Phó Kình Hiên và chị Lệ Na: “Kình Hiên, chị Lệ Na, hai người cũng tới nhảy sao.”

“Đúng thế, người nào đó muốn nhảy.” Chị Lệ Na vỗ vai Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên liếc cô ấy một cái, ra hiệu cô ấy đừng đánh lung tung, sau đó dời mắt nhìn Bạch Dương.

Đương nhiên Bạch Dương cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng cô không biết đó là ai.

Cô không ngẩng đầu lên nhìn, cũng không muốn nhìn.

Vì trong lòng cô hiểu rõ, nhìn thấy Phó Kình Hiên và chị Lệ Na kia, tâm trạng cô sẽ chỉ xấu hơn mà thôi.

Thấy Bạch Dương không đoái hoài gì tới mình, Phó Kình Hiên mím môi, không khí xung quanh cũng trầm hơn hẳn.

Hai mắt chị Lệ Na xoay tròn, sau đó che miệng cười, biết rõ còn cố hỏi: “Minh Viễn, bạn nhảy của em là con gái nhà ai vậy?”

“..” Trình Minh Viễn không biết nên trả lời thế nào nữa.

Nếu nói là nhà họ Bạch, chắc chắn chị Lệ Na sẽ đoán được Bạch Dương là vợ cũ của Kình Hiên ngay.

Vợ cũ của Kình Hiên lại nhảy cặp với bạn thân anh, chuyện này dù thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

Bạch Dương nhận ra Trình Minh Viễn đang khó xử. Hơn nữa chị Lệ Na này cũng đã hỏi tới cô rồi, dù xuất phát từ phép lịch sự hay vì muốn giải vây cho Trình Minh Viễn, Bạch Dương đều biết mình không thể tiếp tục im lặng, giả vờ như không nhìn thấy gì được nữa.

Cô khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thừng ngó lơ Phó Kình Hiên, nhìn thẳng vào chị Lệ Na: “Chào cô, tôi là Bạch Dương.”

“Cô là Bạch Dương ư, vậy không phải là…”

Chị Lệ Na ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Bạch Dương ừ một tiếng: ‘Đúng thế, tôi là vợ cũ của người đàn ông bên cạnh cô.

Nhưng cô cứ yên tâm, tôi và tổng giám đốc Phó đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Nghe thấy lời này, Phó Kình Hiên nhíu mày thật chặt.

Cô nói thế là ý gì?

Có phải cô đã hiểu lầm gì rồi không?

Chị Lệ Na cũng hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì liền bật cười khanh khách: “Cô Bạch à, cô thú vị thật đấy, tôi và Kình Hiên không phải như cô…”

“Chị Lệ Na.” Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Trình Minh Viễn cảm nhận được nguy hiểm cắt ngang: “Chị Lệ Na, Kình Hiên, sắp lên nhạc rồi, để lúc khác rồi hãng hàn huyên đi. Ở đây hơi nhiều người, em và Bạch Dương nhường vị trí này cho hai người, bọn em đi sang kia vậy, không thì lát nữa nhảy dễ đụng vào nhau lắm.”

Nói xong, anh ta kéo Bạch Dương đi sang nơi khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1383


Chương 1383

Chị Lệ Na nhìn theo bóng lưng họ, vuốt cằm nói: “Kình Hiên, Minh Viễn cố ý cắt ngang lời chị, hình như không muốn để vợ cũ của em biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì “Em biết.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Vì cậu ấy thích Bạch Dương.”

Chắc chắn bây giờ Trình Minh Viễn cũng đã cảm nhận được Bạch Dương lại có tình cảm với anh rồi.

Vậy nên mới muốn để Bạch Dương hiểu lầm quan hệ giữa anh và chị họ.

Vì chỉ có như thế thì Bạch Dương mới cách anh thật xa.

Đúng là không nhìn ra, bây giờ Trình Minh Viễn cũng sẽ giở trò này.

Phó Kình Hiên nhìn Trình Minh Viễn, híp mắt nhìn anh ta đầy nguy hiểm.

“Cái gì? Minh Viễn thích Bạch Dương á?”

Chị Lệ Na bị câu trả lời của Phó Kình Hiên làm kinh ngạc không thôi: ‘Sao nó… sao nó lại thích Bạch Dương được. Nó là bạn em mà, lẽ nào nó không biết…”

“Không sao.” Phó Kình Hiên khẽ mấp máy đôi môi mỏng, lạnh giọng nói: “Dù cậu ấy thích Bạch Dương thì em cũng không thể để hai người yêu nhau.”

Bạch Dương chỉ có thể là của anh thôi!

“Vậy em tính làm thế nào?” Chị Lệ Na tò mò hỏi.

Phó Kình Hiên không trả lời ngay mà chỉ nhắc cô ấy: “Chị họ, lên nhạc rồi.”

Nhạc Waltz vang lên, các đôi nam nữ trên sàn nhảy bắt đầu lắc lư khiêu vũ, nhón gót, xoay vòng, tiến trước, lùi sau.

Vũ điệu Waltz không quấn quít nồng say như những vũ đạo khác, nó đằm thắm mà ưu nhã, mỗi một động tác đều rất đáng thưởng thức.

Mặc dù Bạch Dương đang nhảy với Trình Minh Viễn, nhưng mọi tâm tư và sự chú ý đều không đặt trên người Trình Minh Viễn mà đều đổ dồn sang phía Phó Kình Hiên.

Cô nhìn Phó Kình Hiên nhảy cùng chị Lệ Na kia, trong lòng ghen tuông vô cùng.

Anh chỉ có thể dùng một tay nhưng vẫn muốn nhảy với chị Lệ Na kia.

Nghĩ thôi cũng biết chị Lệ Na đó có địa vị thế nào trong lòng anh.

Đương nhiên Trình Minh Viễn cũng chú tới ánh mắt của Bạch Dương. Ánh mắt anh ta trầm xuống, bàn tay đang đặt trên eo cô bất giác siết chặt, dùng sức kéo cô vào gần mình hơn.

Bạch Dương không ngờ anh ta sẽ làm thế, xém chút nữa cô đã ngã nhào vào lòng anh ta.

“Anh làm gì thế?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Trình Minh Viễn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, hiển nhiên cô có hơi không vui.

Trình Minh Viễn cười đáp: “Bạch Dương, em là bạn nhảy của anh nhưng luôn chú ý người khác là sao thế? Tốt xấu gì em cũng phải tôn trọng anh một chút chứ.”

Bạch Dương nghe anh ta nói như thế thì cũng phản ứng lại, quả thật là cô không đúng trước, cô cụp mắt nói: ‘Xin lỗi, em…”

“Được rồi, đừng nói nữa, xoay nào.” Trình Minh Viễn thả lỏng bàn tay đang đặt hờ trên eo cô, sau đó giơ cao tay phải lên.

Bạch Dương và những bạn nhảy nữ khác trên sàn nhảy đều nương theo tay bạn nhảy của mình, đứng tại chỗ xoay tròn một vòng.

Sau khi xoay xong, tay Trình Minh Viễn lại đặt lên eo Bạch Dương lần nữa, hai người mặt đối mặt, tiếp tục khiêu vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1384


Chương 1384

Ở bên kia, Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn Trình Minh Viễn và Bạch Dương, sau đó anh thấp giọng nói với chị Lệ Na: “Chị họ, lát nữa lúc xoay tròn chị giúp em một việc nhé.

“Giúp cái gì?” Chị Lệ Na nhìn anh hỏi.

Phó Kình Hiên mím môi nói: “Em muốn nhân lúc xoay tròn cướp Bạch Dương lại.”

Chị Lệ Na lập tức hiểu ý anh, cô ấy cười khanh khách: “Nghe có vẻ rất lãng mạn đó.

Được, chị sẽ giúp em chuyện này.”

“Cảm ơn chị.” Sau khi nói cảm ơn, Phó Kình Hiên dừng lại, sau đó anh nắm tay chị Lệ Na đi về phía Trình Minh Viễn và Bạch Dương.

Khi tới vị trí cách hai người kia không xa, Phó Kình Hiên và chị Lệ Na lần nữa chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Vì Phó Kình Hiên và chị Lệ Na đứng phía sau Bạch Dương, Bạch Dương đưa lưng về phía họ nên đương nhiên cô không phát hiện ra hai người đã sang đây.

Nhưng Trình Minh Viễn đang đứng đối diện với họ thì đã phát hiện ra, đuôi mắt anh ta run rẩy.

Phó Kình Hiên cố ý đây mà.

Cố ý theo tới đây.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ phấn khởi của chị Lệ Na, hình như hai người định làm gì đó.

Trong lòng Trình Minh Viễn có chút dự cảm không lành, anh ta nhíu mày, quyết định dẫn Bạch Dương đổi vị trí, tránh xa hai người kia.

Nhưng Trình Minh Viễn còn chưa kịp thực hiện thì tiết tấu âm nhạc đã thay đổi, không còn nền nã như trước mà đã trở nên sôi động hẳn lên.

Đây cũng là phần nhạc điệu cao trào nhất trong điệu Waltz, đồng thời cũng là phần vũ đạo cao trào nhất.

Những cặp nhảy phải hoàn toàn tách ra, đằng trai đẩy đằng gái đang xoay tròn ra xa khoảng hai mét, sau đó đằng gái ở đó thực hiện hai vòng xoay tiết tấu nhanh, sau đó quay về hợp lại với đằng trai.

Vậy nên đoạn này cũng chính là đoạn đáng thưởng thức nhất trong điệu Waltz.

Trình Minh Viễn không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời từ bỏ suy nghĩ đổi vị trí của mình và Bạch Dương. Anh ta tính đợi sau khi Bạch Dương xoay tròn vòng về thì sẽ dắt cô đổi vị trí.

Nhưng không ngờ rằng ngay thời khắc Trình Minh Viễn đẩy Bạch Dương ra, chị Lệ Na lại xoay tròn tới trước mặt anh ta.

Mà Phó Kình Hiên thì lại xuất hiện trước mặt Bạch Dương.

Phó Kình Hiên nắm tay Bạch Dương, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh dẫn cô về nơi anh và chị Lệ Na khiêu vũ ban đầu.

“Bạch…” Trình Minh Viễn thấy thế thì lập tức sốt ruột muốn đuổi theo.

Nhưng chị Lệ Na lại khoác vai anh ta: “Minh Viễn, em họ chị dẫn bạn nhảy của em đi rồi. Xin lỗi em nhiều nhé, nhưng không sao, chị lấy mình bồi thường cho em. Hai chúng ta tạm bắt cặp nhảy đoạn còn lại đi vậy.”

Khóe miệng Trình Minh Viễn run rẩy.

Ai muốn bắt cặp nhảy tạm với chị?

“Chị Lệ Na, chị và Phó Kình Hiên cố ý đúng không?” Trình Minh Viễn mặt mày u ám hỏi chị Lệ Na.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1385


Chương 1385

Chị Lệ Na nắm tay anh ta xoay một vòng rồi đặt tay lên vai anh ta, giả vờ không hiểu anh ta hỏi gì: “Minh Viễn, em nói gì thế?”

“Chị Lệ Na, chuyện tới nước này rồi, chúng †a không cần phải giả bộ hồ đồ nữa đâu.

Chị và Phó Kình Hiên cố ý chạy sang nhảy bên cạnh em và Bạch Dương là vì muốn nhân lúc xoay tròn đổi vị trí với Bạch Dương đúng chứ?” Trình Minh Viễn cúi đầu nhìn cô ấy, sắc mặt u ám nói.

Chị Lệ Na nhếch đôi môi đỏ: “Ui trời trời trời, đúng là không qua mắt em được mà.

Chị cũng còn cách nào khác đâu, ai bảo Kình Hiên là em họ chị cơ chứ. Đương nhiên chị phải giúp em ấy giành lại cô gái mình thích thôi.”

“Dù là thế, nhưng cướp người trong tay người khác cũng thiếu đạo đức quá rồi đó.”

Trình Minh Viễn đẩy cô ấy ra, dừng chân không nhảy nữa.

Chị Lệ Na lùi về sau hai bước mới đứng vững lại được. Cô ấy cũng không tức giận mà chỉ xoắn lọn tóc dài, cười nói: “Chị không cảm thấy như thế là thiếu đạo đức 2/1 đâu. Em và Bạch Dương vẫn chưa là gì của nhau nên đây cũng chỉ là cạnh tranh. Chỉ là em thiếu một người giúp đỡ nên mới có vẻ hơi không công bằng thôi. Mà Minh Viễn này, có lẽ em cũng nhận ra Kình Hiên và Bạch Dương yêu nhau đúng không? Không thì em cho rằng chị và Bạch Dương có thể dễ dàng đổi chỗ cho nhau thế được sao?”

Nếu Bạch Dương không có tình cảm gì với Kình Hiên, vậy dù Kình Hiên có kéo Bạch Dương, Bạch Dương cũng sẽ không chịu đi theo Kình Hiên, sợ là sẽ cho Kình Hiên một bạt tai ngay ấy chứ.

Nhưng Bạch Dương không làm thế, mà vừa bị Kình Hiên kéo đi là đi luôn.

Điều này chứng minh cái gì? Chứng tỏ Bạch Dương cũng muốn đi theo Kình Hiên.

Chị Lệ Na có thể nghĩ được như thế, đương nhiên Trình Minh Viễn cũng nghĩ được.

Anh ta hơi ngoái đầu nhìn về phía hai người đang khiêu vũ cách đó không xa.

Siết chặt năm đấm lại, không cam lòng nói: “Đương nhiên em biết hai người họ yêu nhau. Nhưng mà…”

“Nếu họ đã yêu nhau, chúng ta tác hợp cho họ không được sao?” Chị Lệ Na xòe tay nhún vai, cắt ngang lời anh ta: “Chị biết em thích Bạch Dương, nhưng Bạch Dương lại không thích em. Em cần gì phải cố chấp như thế? Đến cuối cùng vừa thương tích đầy mình lại vừa phải nhìn Kình Hiên và Bạch Dương nồng thắm bên nhau nữa.

Cho nên buông tay mới là lựa chọn chính xác duy nhất của em.”

Trình Minh Viễn cúi đầu.

Sao anh ta không biết những lời chị Lệ Na nói đều đúng được chứ.

Nhưng anh ta không cam lòng.

Mặc dù anh ta mang tiếng phong lưu nhưng từ trước đến nay chưa từng yêu người nào.

Đây là lần đầu tiên anh ta động lòng với một người, sao anh ta có thể cam lòng buông tay khi chỉ vừa mới động lòng được?

Thấy Trình Minh Viễn không nói gì, chị Lệ Na tiến lên kéo tay anh ta: “Được rồi được rồi, có gì để lát nữa nói. Minh Viễn, chúng †a nhảy tiếp đi, còn một đoạn nữa là kết thúc rồi.”

“Không được, em không có tâm trạng, chị Lệ Na tự nhảy đi.” Trình Minh Viễn hất tay cô ấy ra rồi quay người rời khỏi sàn nhảy, đi thẳng về phía lối ra sảnh yến hội.

Chị Lệ Na nhìn theo bóng lưng anh ta, le lưỡi nói: “U trời ạ, hình như mình mới làm †ổn tưởng trái tim thiếu niên thuần khiết rồi. Kình Hiên, chị họ vì em mà mang nghiệp nặng rồi đây này.”

Cô nhìn đôi nam nữ đang khiêu vũ, lẩm bẩm nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1386


Chương 1386

Đăng kia, Bạch Dương đã bình tĩnh lại từ nỗi kinh ngạc khi bị Phó Kình Hiên kéo đi.

Cô vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi bàn tay kéo mình.

Nhưng tay Phó Kình Hiên lại xoắn như ốc vít, dù cô rút thế nào cũng không thể rút tay khỏi tay anh.

Hơn nữa kỹ xảo kéo tay của anh cũng rất đỉnh, dù có nắm thật chặt cũng sẽ không làm đau cô.

“Phó Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Bạch Dương nhíu mày, thấp giọng quát lên.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Đừng vùng vẫy nữa, tôi vẫn chưa khỏi hẳn, cũng chỉ còn một tay này có thể dùng thôi. Em vùng vẫy dữ quá, lỡ lát nữa tôi va phải ai đó, cánh tay lại lệch vị trí thì sao đây?”

“Có thế thì cũng đánh đời anh! Ai bảo anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà đã xách một tay bị thương tới đây khiêu vũ rồi?”

Bạch Dương bực bội đạp chân anh.

Đôi mắt Phó Kình Hiên trầm xuống: “Biết sao được, đột nhiên lại muốn khiêu vũ vậy đó.”

Thấy cô khiêu vũ với Trình Minh Viễn, sao anh có thể chịu nổi.

Nhưng anh không thể cứ thế chạy lên sàn nhảy tách cô ra khỏi Trình Minh Viễn được.

Như thế sẽ phá hỏng tiệc mừng thọ của bà nội.

Vậy nên anh chỉ có thể đích thân lên sàn, lợi dụng tiết tấu vũ đạo, linh hoạt mà không quá gây chú ý, giành lại Bạch Dương từ tay Trình Minh Viễn.

Nhưng Bạch Dương không biết, cô chỉ nghe thấy Phó Kình Hiên nói anh đột nhiên muốn khiêu vũ.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là anh đột nhiên muốn khiêu vũ với chị Lệ Na nên mới lên sàn nhảy, lòng cô lập tức bừng bừng lửa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói: “Nếu tổng giám đốc Phó muốn nhảy thì còn dẫn tôi đến đây làm gì? Còn không mau buông tôi ra rồi đi tìm chị Lệ Na kia đi?”

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Em đang ghen đấy à?”

“Hả?” Bạch Dương như mèo bị giẫm trúng đuôi, mặt cô hơi biến sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ chột dạ, giương giọng bác lại: “Anh nói bậy gì vậy? Ai ghen? Sao tôi lại ghen được!”

Cô không yêu anh, ghen cái gì mà ghen?

Đúng, không sai, chính là như thết Bạch Dương cắn môi gật đầu.

Phó Kình Hiên nhìn cô, cười khẽ rồi đáp: “Rồi rồi rồi, em không ghen. Nhưng tôi không cần đi tìm chị Lệ Na.”

“Tại sao?” Bạch Dương hơi khó hiểu.

Phó Kình Hiên hơi nhếch đôi môi mỏng, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Chị họ muốn khiêu vũ với Trình Minh Viễn.”

“Từ từ đã, anh vừa nói gì cơ? Chị họ?” Bạch Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu cô nghe không lầm thì hình như anh gọi chị Lệ Na là chị họ đúng không?

Phó Kình Hiên gật đầu: ‘Ừ, chị Lệ Na là chị họ tôi, tên đầy đủ là Trọng Lệ Na, mẹ chị ấy và mẹ tôi là chị em họ nên chị ấy là chị họ tôi.

Chị họ… lại là chị họ ư!

Chị Lệ Na là chị họ anh, chứ không phải là cô gái trong lòng anh hay gì đó.

Cho nên, lúc nãy cô đã hiểu lầm anh rồi…

Nghĩ tới đây, Bạch Dương mím chặt đôi môi đỏ mọng. Cô hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng xấu hổ lúng †úng vô cùng, đồng thời còn nhen nhóm chút mừng thầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1387


Chương 1387

Mặc dù cô không biết mình đang mừng thầm chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng cả người mình đều nhẹ nhõm hẳn.

Giống như tảng đá vốn đang đè nặng trên tim đột nhiên bị dời đi, khiến cô lập tức cảm thấy thư thái.

Thấy Bạch Dương đang nhếch môi cười †ủm tỉm, ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng như sắp vắt ra nước.

Nếu không phải anh biết thời cơ vẫn chưa chín muồi thì anh thật sự, thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.

Nhẫn nhịn chút đi.

Nhịn thêm một chút nữa thôi.

Phó Kình Hiên tự thầm nhủ với mình như vậy.

Một lúc sau, tiếng nhạc dừng lại, cũng đồng nghĩa với việc phần khiêu vũ đã kết thúc.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên đứng cạnh nhau, nắm tay làm động tác chào cảm ơn với những khách khứa đứng xem chứ không lên sàn nhảy.

Những khách khứa khác đều võ tay nhiệt Tình.

Trong tiếng vỗ tay, Bạch Dương đứng thẳng người, rút tay ra khỏi tay Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn bàn tay đã trống không của mình, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối rồi nhanh chóng vụt mất.

Lúc này, bà nội được má Phùng dìu lên bục trên sân khấu, có lẽ là muốn nói gì đó.

Phó Kình Hiên nghiêng đầu nói với Bạch Dương: “Bà nội muốn phát biểu. Anh qua xem thử, em tới khu nghỉ ngơi ngồi ăn chút gì đi”

Bạch Dương “ừ” một tiếng: “Được.”

Phó Kình Hiên cất bước đi về phía bà cụ.

Bạch Dương quay người đi tới khu nghỉ ngơi.

Lâu lắm rồi cô chưa khiêu vũ, đã vậy còn là khiêu vũ cả bài. Nên lân này cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi và kiệt sức.

Tới khu nghỉ ngơi, Bạch Dương bưng một cốc nước ép ngồi xuống sô pha. Cô vừa uống từng ngụm nhỏ vừa nhìn về phía sân khấu, nghe bà cụ và Phó Kình Hiên nói chuyện.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến gì đó, động tác uống nước chợt khựng lại, cả người đều sửng sốt.

Trình Minh Viễn đâu?

Hình như sau khi cô bị Phó Kình Hiên dắt đi thì không nhìn thấy Trình Minh Viễn nữa.

Bạch Dương vội vàng đặt cốc nước ép xuống rồi đứng dậy ngó nghiêng bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng Trình Minh Viễn.

Nhưng cô nhìn hết một vòng rồi mà vẫn không nhìn thấy Trình Minh Viễn đâu.

Trong lòng cô bỗng thấy hơi chột dạ và hổ 1 thẹn.

Dù sao cô cũng đã nhận lời mời làm bạn nhảy của Trình Minh Viễn.

Nhưng rồi cuối cùng cô lại rời đi theo Phó Kình Hiên, bỏ anh ta lại.

Tuy anh ta cũng có chị Lệ Na làm bạn nhảy, không đến mức xấu hổ lẻ loi một mình.

Nhưng mà dù nói thế nào, cô đi theo Phó Kình Hiên thì cũng là thất hứa với Trình Minh Viễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1388


Chương 1388

Vì thế cô có lỗi với Trình Minh Viễn.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi điện thoại cho Trình Minh Viễn.

Chưa đến vài giây Trình Minh Viễn đã bắt máy, giọng nói anh ta hơi u ám, có vẻ không hứng thú lắm: “Bạch Dương.”

“Trình Minh Viễn, anh đang ở đâu?” Bạch Dương lên tiếng hỏi.

Trình Minh Viễn im lặng hai giây, sau đó mới trả lời: ‘Anh đang ở trên xe.”

“Trên xe á?” Bạch Dương sửng sốt.

Trình Minh Viễn đáp rồi ấn còi xe.

Quả nhiên, Bạch Dương đã nghe được tiếng xe, tay cầm điện thoại vô thức siết chặt: “Anh về rồi à?”

“Đúng vậy.” Trình Minh Viễn gật đầu.

Bạch Dương cắn môi: “Tại sao? Chẳng phải bữa tiệc còn chưa kết thúc ư? Sao anh lại về?”

“Ở lại lâu lắm rồi, phần sau của bữa tiệc có ở ở lại hay về cũng không khác là bao.”

Một tay Trình Minh Viễn điều khiển vô lăng: “Ngược lại là em đó, sao tự nhiên lại gọi điện cho anh?”

“Em muốn nói lời xin lỗi với anh.” Bạch Dương thở dài nói.

Trình Minh Viễn giật mình: “Xin lỗi?”

“Ừ” Bạch Dương khẽ gật đầu: “Xin lỗi Trình Minh Viễn, rõ ràng em đã nhận lời làm bạn nhảy của anh rồi nhưng lại không nhảy chung với anh đến cuối. Thậm chí còn…”

Thậm chí về sau còn quên mất luôn anh 1a…

Nếu không phải lúc nãy đột nhiên nhớ ra, có lẽ bây giờ cô cũng quên béng đi mất.

Trình Minh Viễn mỉm cười: “Hóa ra là vậy à.

Không sao đâu, vừa rồi em cũng nhảy với anh rất lâu mà.”

“Nhưng trong lòng em vẫn có chút áy náy.”

Bạch Dương xấu hổ nói.

Ánh mắt Trình Minh Viễn thoáng động: “Nếu em thật sự cảm thấy áy náy thì ngày mai mời anh ăn cơm đi. Nhân tiện anh muốn nói cho em biết một chuyện.”

“Chuyện gì?” Bạch Dương tò mò.

Trình Minh Viễn thần bí trả lời: “Đợi ngày mai thì em sẽ biết.”

Thấy anh ta cố tình thừa nước đục thả câu không nói, Bạch Dương cũng hết cách, chỉ có thể nhún vai đồng ý: “Vậy được rồi, ngày mai mấy giờ?”

“Trưa mai đi. Đến lúc đó anh đến dưới lầu công ty đón em” Trình Minh Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe.

Bạch Dương gật đầu đồng ý: “Được.”

“Được rồi, không nói nữa. Anh đang lái xe, em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Minh Viễn ân cần dặn dò.

Bạch Dương mỉm cười: “Em biết rồi, hẹn gặp lại.”

Đặt di động xuống, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lần này tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1389


Chương 1389

Con người cô không thích nhất là thiếu nợ người khác.

Cho nên cô mới gọi điện cho Trình Minh Viễn rồi đồng ý mời Trình Minh Viễn ăn cơm, chình là vì không muốn nợ anh ta.

Nhưng bây giờ trả hết nợ cho Trình Minh Viễn rồi, còn Phó Kình Hiên thì…

Vừa nghĩ tới mình nợ Phó Kình Hiên rất nhiều, Bạch Dương lại thấy đau đầu.

Cô ngồi xuống lần nữa, bưng cốc nước trái cây vừa mới đặt xuống lên, nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu.

Cho dù một tay người đàn ông bị bó bột cũng không ảnh hưởng gì tới khí thế của anh. Anh vẫn là vầng hào quang chói lọi nhất.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, Phó Kình Hiên ngừng nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương không ngờ anh lại đột ngột nhìn sang đây, cứ như vậy, ánh mắt cô và anh chạm nhau.

Thậm chí Phó Kình Hiên còn nâng ly với cô.

Bạch Dương lập tức sửng sốt, kinh ngạc vì anh lại nâng ly với vợ trước như cô trước mặt bao nhiêu người như thế.

Anh không sợ có người nhìn thấy rồi đồn ra ngoài, ngày mai sẽ lên trang bìa tin tức sao?

Bạch Dương không đáp lại động tác của Phó Kình Hiên, cô cụp mắt xuống, đứng dậy đi tới toilet.

Mới đi được vài bước, cô chợt nghe có khách mời đang hỏi Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, hai ngày trước tin tức về cuộc hôn nhân giữa anh và nhà họ Trương bùng nổ trên mạng. Mặc dù chúng tôi đều biết tin tức đó là giả, nhưng vẫn muốn hỏi về vấn đề tình cảm của tổng giám đốc Phó. Anh có dự định hẹn hò với cô chiêu nhà ai không?”

Bước chân Bạch Dương lập tức khựng lại.

Rõ ràng câu hỏi của vị khách này thu hút sự chú ý của cô.

Nhưng cô không quay đầu, vẫn đứng nguyên ở đó đưa lưng về phía mọi người.

Vị khách này có ý gì?

Tại sao đột nhiên lại hỏi Phó Kình Hiên về vấn đề này?

Còn Phó Kình Hiên sẽ trả lời thế nào đây?

Sống lưng Bạch Dương thẳng tắp, cô cắn môi dưới.

Phó Kình Hiên nhác thấy cô, cầm micro lên lạnh nhạt trả lời: “Không có, trong lòng tôi vẫn luôn có hình bóng một người. Dù bây giờ cô ấy không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi sẽ luôn chờ cô ấy trở về. Chỉ cần cô ấy quay về, tôi sẽ kết hôn với cô ấy ngay lập tức.

Lúc nói lời này, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn.

Dĩ nhiên là Bạch Dương cảm nhận được anh đang nhìn cô, cũng biết anh đang nói về mình, nhịp tim bỗng chốc tăng vọt.

Vị khách mời kia nghe thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên thì hơi bất ngờ: “Tổng giám đốc Phó, tôi có thể mạo muội cô gái mà anh nhắc tới là ai không?”

Sở dĩ ông ta hỏi Phó Kình Hiên có định hẹn hò với cô chiêu nhà ai không là vì những người như bọn họ đều để mắt tới miếng bánh béo bở nhà họ Phó.

Nhà họ Phó là gia tộc đứng đầu Hải Thành, cũng được xem là tập đoàn hàng đầu trên thế giới, bọn họ đều muốn dựa vào mối quan hệ với nhà họ Phó để mượn nước đẩy thuyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1390


Chương 1390

Bất luận là mối quan hệ gì cũng không bền chặt bằng quan hệ thông gia với nhà họ Phó. Vì thế ông ta muốn biết Phó Kình Hiên có định kết thúc cuộc đời độc thân của mình không.

Nếu có, dù anh thích con gái nhà nào, bọn họ cũng có thể đẩy con gái mình ra, dùng mọi biện pháp để con gái nhà mình đoạt người về.

“Không thể.” Phó Kình Hiên nhìn thấu dã †âm trong mắt vị khách mờ. Anh hơi híp mắt lại, lạnh lùng trả lời.

Vị khách mời bị chặn họng, bèn cười xuề xòa nói: “Xem ra cô gái được tổng giám đốc Phó yêu thích rất thần bí đấy.”

Phó Kình Hiên chẳng quan tâm tới lời nói của ông ta, đưa micro cho trợ lý Trương rồi đi xuống sân khấu.

Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện, Bạch Dương hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía toilet.

Chờ lúc cô ra khỏi toilet thì nhìn chợt thấy Phó Kình Hiên đứng bên ngoài.

“Anh…”

“Tôi đang chờ em.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương sững sờ: “Chờ tôi?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.

“Anh có chuyện gì không?” Bạch Dương hỏi.

Có lẽ vì vừa mới nghe được những lời đó nên cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Phó Kình Hiên không trả lời, đi tới chỗ cô xong thì lập tức kéo tay cô đi về phía trước.

“Phó Kình Hiên, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Bạch Dương kinh ngạc nhưng cũng không giấy khỏi tay anh.

Cô không giãy ra không phải vì lý do vừa rồi.

Mà cô sợ mình sẽ làm cánh tay anh bị thương.

Dù sao nếu cô vung tay ra, anh rất có thể lảo đảo rồi đụng vào tường chẳng hạn…

Trong lòng Bạch Dương thầm nói như vậy.

Phó Kình Hiên không đáp mà chỉ kéo tay cô một mực đi về phía trước.

Hai người đi xuyên qua một hành lang thật dài, cuối cùng đến một vườn hoa.

Trong vườn hoa hơi tối nhưng đủ yên tĩnh, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Phó Kình Hiên buông tay Bạch Dương ra, sau đó xoay người, mặt đối mặt với cô nói: “Em đều nghe thấy những lời lúc nấy rồi chứ?”

“Lời gì cơ?” Bạch Dương chưa phản ứng kịp Phó Kình Hiên nhìn cô: “Những lời tôi nói trên sân khấu.”

Con ngươi Bạch Dương co rụt lại, im lặng.

Phó Kình Hiên đặt tay lên vai cô: “Người tôi nói chính là em, em cũng biết mà?”

Suy cho cùng, tình cảm anh dành cho cô vẫn luôn công khai và rất rõ ràng.

Cô cũng biết.

“Tôi biết thì đã sao?” Bạch Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phó Kình Hiên.

Nét mặt cô hơi khó coi, trong mắt cũng tràn đầy tức giận: “Phó Kình Hiên, rốt cuộc những lời anh nói có ý gì? Trêu đùa tôi vui lắm hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1391


Chương 1391

Cô dụi mắt, không ngừng chất vấn.

Con ngươi Phó Kình Hiên hơi giãn ra: “Tôi không hề trêu đùa em, sao em lại nghĩ như vậy?”

Bạch Dương giận tới mức bật cười: “Anh còn hỏi tôi tại sao à? Chính anh nói muốn buông tay, bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng kết quả thì sao? Giờ anh lại nói những lời như thế trước mặt mọi người, phủ định hết tất cả những lời mình đã nói trước đây, không phải anh đang đùa tôi thì là gì? Phó Kình Hiên, rốt cuộc tôi có lỗi gì với anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy!”

Cô siết chặt nắm đấm vỗ vào ngực mình rồi hét lên.

Môi Phó Kình Hiên mấp máy, giọng nói trở nên chua xót đuối lý hơn nhiều: “Xin lỗi, những lời trước kia quả thật do tôi nói, nhưng cũng là có nguyên nhân cả.”

“Ồ? Nguyên nhân à?” Bạch Dương hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại: “Được thôi, vậy anh nói cho tôi biết nguyên nhân là gì đi?”

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào.

Nếu như nói rõ sự thật vì cứu cô mà trái †im anh đang chết dần chết mòn, cho nên lúc đầu mới nói ra những lời như vậy.

Với tính cách của cô, sau khi biết được nhất định sẽ bị sự áy náy làm cho gục ngã.

Thậm chí còn có thể chạy thẳng tới bệnh viện đòi làm phẫu thuật…

Cho nên làm sao anh có thể nói được!

Thấy Phó Kình Hiên mím môi không lên tiếng, trong mắt Bạch Dương chợt thoáng hiện vẻ thất vọng, nở nụ cười giêu: ‘Lần nào cũng thế, gợi lên sự tò mò của người khác xong lại không chịu nói rõ ràng mọi thứ. Phó Kình Hiên, anh thực sự khiến tôi thấy kinh tởm!”

Kinh tởm!

Khuôn mặt đẹp trai của Phó Kình Hiên trở nên tái nhợt, hai tay buông thõng siết chặt †hành nắm đấm, con ngươi run rẩy nhìn cô: “Em thấy tôi kinh tởm ư?”

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động!

Thật ra khi nói xong câu đó là cô đã thấy hối hận rồi.

Bởi vì cô chợt nhận ra, lời nói của mình hơi quá đáng.

Mà đã thế, cô còn nợ anh nhiều như vậy, càng không nên nói ra những lời đó.

Nhưng cô lại không kiềm được lửa giận trong lòng, giận anh cái gì cũng muốn gạt cô.

Bạch Dương day trán, áy náy nhìn Phó Kình Hiên: “Xin lỗi anh, lời tôi nói hơi quá đáng, nhưng anh khiến tôi thất vọng là thật. Tôi không biết anh có lý do gì, nhưng nếu như ngay từ đầu anh đã quyết định buông tay tôi thì nên tiếp tục đi, chứ không phải bỗng dưng đổi ý như hiện giờ. Anh làm vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy mình như món đồ chơi của anh, lúc không vui sẽ ném đi, lúc vui thì lại muốn nhặt về.”

Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào anh: “Anh biết không Phó Kình Hiên, bất kể là anh muốn buông tay hay đang hối hận, trước giờ anh đều tự ý quyết định, nghĩ sao làm vậy, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của tôi. Có thể nói anh chưa bao giờ tôn trọng tôi”

Nói dứt lời, cô xoay người định rời đi.

Phó Kình Hiên bước lên trước một bước, vòng tay phải ôm lấy eo cô từ phía sau.

Bạch Dương sửng sốt: “Anh…”

“Tôi thật sự không có ý trêu chọc em.” Phó Kình Hiên cúi đầu, vùi trán vào trên vai cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Tôi cũng không coi em như một món đồ chơi, lúc trước đột ngột muốn chia tay cũng do †ôi suy nghĩ không chu đáo, bây giờ bỗng dưng đổi ý thật sự cũng là tôi sai. Tôi thừa nhận khi mình làm những việc này chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em, nhưng mà †ôi có thể bảo đảm, tôi làm những điều này đều vì muốn tốt cho em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1392


Chương 1392

Bạch Dương bị chọc tức đến bật cười: “Muốn tốt cho tôi? Thôi đừng nói mấy lời này nữa, tôi không bị rung động đâu, nó chỉ làm tôi cảm thấy mình bị đạo đức trói buộc thôi. Trên thế giới này có rất nhiều người đều viện cớ muốn tốt cho người khác để khiến người đó tổn thương. Phó Kình Hiên, anh cho rằng điều đó là tốt với †ôi, nhưng có thật sự tốt với tôi không? Có phải là điều tôi cần không?”

… Con ngươi Phó Kình Hiên co rụt lại, bỗng chốc nói không nên lời.

Bởi vì anh quả thực chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Anh tưởng là chỉ cần mình chịu đựng tất cả để cô được sống vui vẻ không chút áp lực nào, chính là tốt cho cô.

Mà thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, đây không phải là điều cô muốn.

Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen kịt không trăng không sao: “Phó Kình Hiên, thật ra anh buông tay mới là chính xác. Bởi vì chúng ta không hợp nhau, cho dù là học thức hay là tam quan, tính tình, chúng ta đều không có điểm nào.

giống nhau cả.”

Nói xong, cô cúi đầu xuống, gỡ bàn tay đang ôm eo mình thật chặt ra, sau đó bỏ đi không quay đầu lại.

Phó Kình Hiên không đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở hành lang, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Không có điểm chung?

Sao có thể.

Nếu không có điểm chung, sao bọn họ có thể làm bạn qua thư nhiều năm như vậy?

“Chị cảm thấy Bạch Dương nói không sai đâu.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng bật lửa.

Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn người phụ nữ đang hút thuốc lá: “Chị họ cũng cảm thấy em và cô ấy không hợp nhau sao?”

“Không, không, không.” Trọng Lệ Na lắc lắc ngón tay: “Chị không nói về điểm này.

Ý chị là những lời cô ấy nói trước đó nói em không tôn trọng cô ấy, chuyện gì cũng †ự mình quyết định, từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy.

Chị đồng ý với điều này.”

Cô ấy gảy thuốc, nhả khói thuốc về phía mặt Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ghét bỏ quay mặt đi chỗ khác, phủi sạch khói thuốc trước mặt: “Chị còn nhả khói thuốc vào mặt em nữa là em sẽ đóng gói trả chị về Giang Thành đấy”

Nghe nói thế, khí thế nữ vương của Trọng Lệ Na lập tức mất sạch, biến thành dáng vẻ nịnh nọt, vừa nịnh vừa cười làm lành: “Đừng như vậy mà em họ. Chị sai rồi, chị không nhả khói nữa.”

Phó Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, thờ ơ trả lời cô ấy.

Trọng Lệ Na biết anh không so đo, vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng giày cao gót nghiền nát, lại trở về dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ tài hoa: “Em là em họ của chị, chị sẽ giải thích cho em hiểu. Một người quen sống sung sướng ngồi ở vị trí cao như em, đã hình thành cho em tính cách độc đoán không cần quan tâm tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần em tự quyết định là được rồi.”

“Cái này có gì không đúng sao?” Phó Kình Hiên mím môi, nghĩ mãi không ra mình đã làm sai chỗ nào, tại sao Bạch Dương lại có phản ứng mạnh như vậy.

Còn cảm thấy mình áp đặt tiêu chuẩn đạo đức với côi “Em làm vậy, tất nhiên không sail” Trọng Lệ Na nhìn anh: “Nhưng đó là thái độ khi em nói chuyện với cấp dưới. Em là ông chủ, em có thể không quan tâm đến suy nghĩ của nhân viên, chuyện gì cũng tự mình quyết định hết. Nhưng Bạch Dương không phải là cấp dưới của em. Cô ấy là người yêu của em, hai em bình đẳng với nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1393


Chương 1393

Vì thế có rất nhiều chuyện em không thể quyết định thay cô ấy được, cũng không thể tự quyết định một mình, em phải biết cô ấy có thích hay không. Nếu như cô ấy không bằng lòng, vậy em làm những việc này chẳng khác nào đang tổn thương và không tôn trọng cô ấy. Cho nên, em hãy suy nghĩ thật kĩ đi.”

Trọng Lệ Na vỗ vai anh, sau đó lấy ra một điếu thuốc khác ngậm lên miệng.

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, bắt đầu trầm tư.

Anh cũng hiểu được những gì cô ấy muốn nói.

Là hy vọng sau này anh có làm gì cho Bạch Dương thì cũng nên suy nghĩ đến cô trước.

Nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên nghĩ đến những gì mình đã làm cho Bạch Dương và cả những chuyện anh đã giấu giếm cô trong khoảng thời gian này. Quả thật anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của cô, hèn gì cô lại tức giận như vậy.

Xem ra, anh thật sự sai rồi.

Phó Kình Hiên khẽ thở dài, đi theo hướng Bạch Dương vừa mới rời khỏi.

Anh nghĩ mình nên nói lời xin lỗi với cô.

Nhưng mà lúc quay lại sảnh tiệc, anh lại chẳng thấy bóng dáng Bạch Dương đâu.

Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.

Cô đâu rồi?

“Tổng giám đốc Phó. Trợ lý Trương đi tới.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta: “Đến đúng lúc lắm, cậu có nhìn thấy Bạch Dương không?”

Trợ lý Trương gật đầu: “Có ạ, vừa bị kéo ra ban công rồi.”

Anh ta chỉ vào một nơi sau lưng Phó Kình Hiên Phó Kình Hiên nghiêng đầu nhìn ra ban công phía sau, quả nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ là Lục Khởi và Bạch Dương.

Hai người đứng trước lan can, quay lưng cả về phía anh.

Phó Kình Hiên không thấy được mặt họ và không biết họ đang nói gì.

Nhưng thấy họ không hề dựa sát vào nhau, ở giữa còn cách một khoảng chừng hai, ba mươi centimet thì gương mặt hầm hầm mới trở nên dễ nhìn hơn đôi chút.

“Lục Khởi đến khi nào thế?” Phó Kình Hiên hỏi lạnh tanh.

Trợ lý Trương thoáng nhìn đồng hồ đeo tay: “Khoảng hơn mười phút trước.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Cậu tìm tôi có việc gì?”

“Cụ bà kêu anh qua đó.’ Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên đáp lại một tiếng ‘ừ: “Tôi qua ngay đây. Cậu đứng đây, trông chừng họ, hễ Lục Khởi dám ghé sát Bạch Dương thì cậu phải lập tức tách họ ra.”

Khóe miệng trợ lý Trương run rẩy.

Tổng giám đốc Phó, anh có cần phải ấu trĩ 2/1 thế không?

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trợ lý Trương không dám nói ra suy nghĩ của mình, anh †a đẩy cặp kính: “Tôi biết rồi, thưa tổng giám đốc.”

Phó Kình Hiên lại liếc nhìn Bạch Dương và Lục Khởi rồi mới xoay người đi tới gặp bà DU Ngoài ban công.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom