Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1294


Chương 1294

Dù sao Phó tổng buông tay quá đột ngột, cô Bạch không cảm thấy kỳ quái mới là lạ.

Trợ lý Trương đẩy kính, trả lời một cách chuyên nghiệp: “Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Phó tổng cảm thấy trái tim của cô Bạch quá cứng rắn, Phó tổng thấy không thể hòa tan được cô, hi vọng theo đuổi được cô, nên Phó tổng quyết định buông tay cô, đã buông tay, đương nhiên Phó tổng phải giữ khoảng cách với cô, nên Phó tổng cũng không cần cô Bạch tiếp tục chăm sóc anh ấy nữa, cô Bạch còn thắc mắc gì không?”

“… “

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, một lúc sau, giọng nói có chút phức tạp trả lời: ‘Không có…”

Phó Kình Hiên buông tay cô, nên giữ khoảng cách với cô, không để cô chăm sóc anh, lý do này, quả thật có vẻ hợp lý.

Chỉ là, anh thật sự vì không thấy được hi vọng nên mới đột nhiên buông tay?

Không biết tại sao, Bạch Dương luôn cảm thấy còn lý do khác.

Bởi vì Phó Kình Hiên buông tay, quả thật quá đột ngột.

Rõ ràng một ngày trước thái độ vẫn vậy, ngày hôm sau đột nhiên thay đổi, điều này khiến người khác không thể không nghĩ nhiều, có phải cô đã làm cái gì, khiến anh quyết định buông tay.

Dù sao Phó Kình Hiên muốn buông tay, sớm đã buông tay rồi, sẽ không đợi đến bây giờ.

“Cô Bạch đã không có thắc mắc gì nữa, vậy tôi xin cáo từ.” Trợ lý Trương lịch sự mỉm cười với Bạch Dương, nhấc chân rời đi.

Bạch Dương nhìn chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, không được thoải mái.

Phó Kình Hiên cứ từ bỏ như vậy, khiến cô không biết sau này phải làm sao, nợ ân tình của anh, cũng không biết phải trả như thế nào.

Giống như trợ lý Trương nói, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không cần báo ơn sao?

Nhưng nếu như không báo ơn, ân tình này sẽ vĩnh viễn dán ở trên người cô, khiến cô không ném đi được, cũng không buông xuống được.

Cô vốn là một người không thích nợ người khác, một khi nợ ai đó, sẽ nghĩ cách trả lại †rong một khoảng thời gian ngắn, nếu không trong lòng từ đầu đến cuối luôn có sự vướng mắc, ăn ngủ không yên.

Nên cái ơn này, cô vẫn phải báo, nếu không cô sẽ không sống yên được.

Còn về phải trả như thế nào…

Bạch Dương day ấn đường ngồi xuống, chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi.

Lúc này, phòng làm việc đột nhiên có người gõ cửa.

Suy nghĩ của Bạch Dương bị cắt ngang, ngước mắt lên nhìn: “Mời vào.”

Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Lục Khởi đi vào: “Bảo bối, đang bận hả?”

“Anh đến đây làm gì?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh ta.

Lục Khởi đi đến đối diện với bàn làm việc của cô, kéo ghế ngồi xuống: “Anh đến đợi em tan làm, sau đó đưa em về nhà, không phải đã nói trước rồi sao, hôm nay đi đến nhà anh gặp mẹ anh.”

“Ồ, đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Bạch Dương ngại ngùng cười một tiếng.

“Không sao, nên không phải anh đến đây để nhắc nhở em sao.” Lục Khởi xua tay, sau đó anh mắt rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn: “Bảo bối, đây là cái gì, em mang cơm đi làm?”

“Không, đây là canh xương nấu cho Phó Kình Hiên.” Bạch Dương lắc đầu, trả lời.
 
Chương 1295


Chương 1295

Lục Khởi nghe thấy là canh nấu cho Phó Kình Hiên, lập tức bĩu môi: “Còn nấu canh cho anh ta.”

“Anh ấy bị thương, nấu canh cho anh ấy không đúng sao?” Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi dựa ra sau, hai tay để sau đầu, lười biếng trả lời: “Cũng không phải, anh đang ghen tị, dù sao từ trước đến nay em chưa từng nấu canh cho anh.”

“Phó Kình Hiên bị thương, anh có bị thương không?” Bạch Dương không vui nói: ‘Nếu như anh bị thương, em cũng sẽ đi thăm anh, cũng sẽ nấu một ít canh đến hỏi thăm anh”

“Haha, cái này thì bỏ đi, anh vẫn khỏe mạnh thì tốt hơn.” Lục Khởi cười haha nói.

Bạch Dương đứng dậy rót nước cho anh ta: “Vậy mới đúng.”

Lục Khởi bỏ hai tay ở sau đầu xuống, cầm cốc nước uống mấy ngụm: “Đúng rồi, có phải lát nữa tan làm em còn phải đi đến bệnh viện thăm Phó Kình Hiên không, đưa cái này qua cho anh ta? Nếu như phải đi, anh bảo dì giúp việc ở nhà nấu cơm muộn một chút.”

“Không.” Bạch Dương lắc đầu, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp: “Em không cần đưa cho anh ấy nữa, anh ấy đã xuất viện rồi, hơn nữa anh ấy nói, không cần em tiếp tục chăm sóc anh ấy.”

“Tốt quá.” Mắt Lục Khởi lóe lên, vỗ tay: “Không cần em chăm sóc, em cũng thoải mái hơn.”

“Cái này không giống.” Bạch Dương cau mày: ‘Nếu như anh ấy khỏe rồi, không cần em chăm sóc nữa, em chắc chắn có thể cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh ấy vẫn chưa khỏi…

Nghe thấy câu này, Lục Khởi đột nhiên nhận ra điều gì đó, xoa cằm, sắc mặt cổ quái nói: “Cái này không đúng nha, cái này không giống Phó Kình Hiên.”

“Hả?” Bạch Dương nghi hoặc nhìn anh ta.

Lục Khởi nói: “Bảo bối, em nghĩ đi, Phó Kình Hiên có tình cảm với em, còn liên mồm nói muốn theo đuổi lại em, nên em chăm sóc anh ta, anh ta mong còn chả được, tại sao anh ta có thể không cần em chăm sóc.”

“Nhưng đây là sự thật.” Bạch Dương nhìn hộp giữ nhiệt nói.

Không chỉ không cần cô chăm sóc, ngay cả canh cũng trả lại.

Lục Khởi gật đầu: “Nên anh mới nói là không đúng, anh nghĩ, Phó Kình Hiên chắc chắn có ý định gì đó, nếu không không thể nào giải thích được, trừ khi anh ta uống nhầm thuốc.”

“Anh mới uống nhầm thuốc ấy, đừng có mà nói linh tỉnh.’ Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi vội vàng nói: “Anh không nói linh tinh, dáng vẻ này của Phó Kình Hiên, không giống uống nhầm thuốc sao, nếu không †ại sao không để em chăm sóc, nên không phải uống nhầm thuốc, thì chính là anh ta đang lạt mềm buộc chặt.”

“Lạt mềm buộc chặt?” Bạch Dương nhướng mày.

Lục Khởi ừ hai tiếng: ‘Đúng vậy, em nghĩ xem, bảo bối, từ trước đến nay, anh ta đuổi theo phía sau em, em đều không đáp lại anh ta., nên anh ta thay đổi chủ ý tìm đường khác, lạnh nhạt với em một chút, sau đó em sẽ bắt đầu không quen với sự lạnh nhạt của anh ta, đối với anh ta…”

“Đủ rồi, đừng đoán mò nữa” Bạch Dương bất lực đỡ trán: “Anh cảm thấy cái này có khả năng sao? Trước tiên không nói Phó Kình Hiên không giống người biết làm loại chuyện này, hơn nữa anh cảm thấy, em sẽ không quen với sự lạnh nhạt của anh ấy sao? Sáu năm chịu đựng sự lạnh nhạt đều vô ích rồi sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, tạm thời không thể nói lại được.

Bạch Dương thở dài: “Bỏ đi, không nói đến những chuyện này nữa, đợi ngày mai em đi hỏi anh ấy là biết.”

Nói xong, cô nhìn thời gian: “Đi thôi, đi siêu thị với em trước, mua cho bác ít đồ, sau đó đi đến nhà anh.”

“Được, đi thôi.” Lục Khởi đứng dậy.

Bạch Dương tắt máy tính, cầm túi đeo lên vai, sau đó đứng dậy đi cùng anh ta ra khỏi phòng làm việc.
 
Chương 1296


Chương 1296

Phía bên kia, tập đoàn Phó thị.

Trợ lý Trương trở về phòng làm việc của Phó Kình Hiên: “Phó tổng, đã đưa hộp giữ nhiệt cho cô Bạch rồi, còn nữa tôi cũng đã nói với cô Bạch những lời mà anh muốn tôi nói rồi.”

Bàn tay đang đặt trên chuột của Phó Kình Hiên đột nhiên nắm chặt hơn một chút: “Cô ấy có phản ứng gì?”

“Cô Bạch rất ngạc nhiên, còn có cảm xúc không nói ra được.” Trợ lý Trương nhớ lại biểu cảm của Bạch Dương lúc đó.

“Cảm xúc không nói ra được?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Là cảm xúc gì?

“Bạch Dương…có đồng ý sau này không đến nữa không?” Sau đó Phó Kình Hiên lại hỏi.

Trợ lý Trương suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không có, nhưng tôi nhìn dáng vẻ của cô Bạch, có lẽ là đồng ý rồi.”

Lúc đó, cô Bạch không nói gì, có lẽ là ngầm đồng ý rồi.

Dù sao cô Bạch vốn cũng không muốn gặp Phó tổng, Phó tổng không để cô ấy chăm sóc, có lẽ cô ấy sẽ rất vui.

“Vậy sao, vậy thì tốt.’ Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, giọng nói lại có chút khàn, trầm nói một câu.

Bạch Dương đã đồng ý sau này không đến chăm sóc anh nữa, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút khó chịu.

Bởi vì anh tự tay đẩy người con gái mà mình yêu ra xa.

“Công việc trong tay trưởng phòng Hàn xử lý xong chưa?” Phó Kình Hiên nhéo sống mũi, đột nhiên hỏi.

Trợ lý Trương đẩy kính trả lời: “Vẫn chưa, sổ sách trong tay trưởng phòng Hàn quá nhiều, còn có một phần vẫn chưa bàn gian xong.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Nói với ông ta một tiếng, sau khi bàn giao xong, lập tức đi đến ứng tuyển ở Thiên Thịnh.”

“Vâng.’ Trợ lý Trương nhìn anh, trong lòng có chút bùi ngùi, trả lời một tiếng.

Phó tổng thật sự yêu thảm cô Bạch mà.

Ở một phương diện, Phó tổng giữ khoảng cách với cô Bạch, ở một phương diện khác, lại âm thầm tính toán giúp cô Bạch, cô Bạch thiếu cái gì, bí mật sắp xếp cái đó cho cô Bạch.

Lần này chính là bộ trưởng Hàn.

Trưởng phòng Hàn chính là một trong những kế toán được tập đoàn Phó thị ghi nhận, cũng là một trong ba trưởng phòng lớn của phòng kế toán, đã làm việc ở tập đoàn Phó thị mười mấy năm, nhưng Phó tổng vừa biết được cô Bạch đang tìm trưởng phòng kế toán, lập tức gọi trưởng phòng Hàn đến phòng làm việc, bảo trưởng phòng Hàn đi đến Thiên Thịnh giúp đỡ cô Bạch.

Sợ là Phó tổng đang muốn làm tất cả những thức có thể lót đường cho cô Bạch trong ba năm cuối đời của mình, như vậy, cho dù Phó tổng thật sự không còn nữa, không có sự bảo vệ của Phó tổng, con đường của cô Bạch cũng có thể dễ đi hơn rất nhiều.

Mà tất cả những điều này, cô Bạch không hề biết.

Nhìn Phó tổng ầm thầm hi sinh, nói thật, anh ta thật sự rất muốn nói với cô Bạch, muốn cầu xin cô Bạch ở bên Phó tổng, bên cạnh Phó tổng ba năm, nể mặt Phó tổng vì cứu cô mà rơi vào kết cục chỉ còn sống được ba năm, cho dù cô không yêu Phó tổng, cô cũng có thể giả vờ có tình cảm với Phó tổng, để trong ba năm này Phó tổng không có sự tiếc nuối.

Ngộ nhỡ cuối cùng Phó tổng thật sự…. cô cũng có thể rời đi, cũng không chịu thiệt.

Nhưng anh ta biết, Phó tổng sẽ không cho phép anh ta làm như vậy.

Phó tổng thà tự mình chịu đựng, cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian ba năm của cô Bạch!
 
Chương 1297


Chương 1297

“Ngoài ra, việc tìm giáo viên cho Phó Kình Duy, thế nào rồi?” Phó Kình Hiên hình như có chút mệt mỏi, đưa tay lên day thái dương hỏi.

Trợ lý Trương trả lời: “Đã tìm đủ giáo viên rồi, đều là những nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực, sau khi cậu hai kết thúc thi đấu, có thể đến nhận chức.”

Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên: “Vậy thì tốt, cậu đi ra trước đi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, quay người rời đi.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại, mở màn hình lên, nhìn bức ảnh của Bạch Dương trên màn hình nền, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những chuyện anh có thể làm cho em, chỉ có như thế này thôi…”

Phía bên kia, cầm quà đã mua cho bà Lục, Bạch Dương đi đến nhà họ Lục.

Bà Lục nghe thấy tiếng xe, vội vàng chạy ra cửa đón: “Dương Dương, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”

“Bác gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bạch Dương nhìn bà Lục, mỉm cười, giang tay ra.

Hai người ôm nhau.

Một lúc sau, bà Lục buông Bạch Dương ra, hai tay vuốt ve mặt khuôn Bạch Dương, nhìn thật kỹ: “Bác nhìn xem nào, mới có bao lâu không gặp, sao lại gầy đi rồi, sắc mặt còn rất phờ phạc, gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt?”

Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia chột dạ, gật đầu, trả lời: “Vâng ạ, gần đây quá bận.”

Cô không dám nói với bà Lục gần đây mình đã trải qua những gì.

Nếu không bà Lục sẽ ngất mất.

Nghe thấy Bạch Dương nói quá bận rộn, bà Lục vô cùng đau lòng, kéo tay cô không buông: “Cháu đó, cho dù bận, nhưng lúc nên nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi, đừng để mệt đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe, dù sao cháu vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn dài.”

“Cháu biết rôi, cảm ơn bác đã quan tâm”

Trong lòng Bạch Dương có sự ấm áp chảy ra, mỉm cười trả lời.

Lúc này, Lục Khởi xách quà mà Bạch Dương mua cho bà Lục từ xe ra: “Được rồi mẹ, hai người đừng đứng ở ngoài này nữa, mau vào nhà đi.”

“Ồ, đúng rồi, xem cái trí nhớ của bác này.”

Bà Lục vỗ trán mình: “Vừa gặp Dương Dương đã quá vui mừng, quên cả việc vẫn chưa vào nhà, đi thôi, đi thôi, chúng ta vào nhà trước.”

Nói xong, bà kéo tay Bạch Dương đi vào trong biệt thự.

Lục Khởi xách quà đi phía sau.

Đến phòng khách, Lục Khởi vừa đưa quà cho bà Lục, đã bị bà Lục sai đi rót trà, gọt hoa quả.

Mà bà Lục với Bạch Dương ngồi trên sofa, bắt đầu mở quà.

Mở quà ra, bên trong là một đôi hoa tai xa xỉ, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại được thiết kế phóng khoáng, vô cùng thích hợp với tuổi của bà Lục.

Sau khi bà Lục nhìn thấy, vừa nhìn đã thấy thích, đôi mắt sáng lên nhìn hoa tai: “Thật sự rất đẹp, Dương Dương, con thật có lòng.”
 
Chương 1298


Chương 1298

“Bác gái thích là được rồi.” Bạch Dương cười nói.

“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Bà Lục gật đầu, cười haha nói: “Chỉ cần là quà Dương Dương tặng, bác đều thích, nào Dương Dương, giúp bác đeo đi.”

“Vâng ạ.” Bạch Dương trả lời, sau đó đứng dậy, tháo đôi hoa tai trên tai bà Lục xuống, sau đó mới lấy đôi hoa tai mình mua cho bà, đeo lên cho bà.

Sau khi đeo lên, bà Lục lắc đầu hai cái, cảm thấy mặt bông tai này rất thoải mái, sau đó mới nhìn Bạch Dương hỏi: “Dương Dương, có đẹp không?”

“Đẹp ạ, bác gái đeo gì cũng đẹp.” Bạch Dương khen ngợi nói.

Bà Lục vô cùng vui mừng, sờ hoa tai ở trên tai: “Vẫn là Dương Dương có ánh mắt tốt biết nói chuyện, nếu như đổi lại là bác trai của cháu với thằng nhóc thối A Khởi kia, chắc chắn bọn họ sẽ không biết làm như vậy, chắc chắn sẽ nói những lời của trai thẳng như không phải là do hoa tai hả, đeo cái gì cũng vậy.”

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, đang muốn nói gì đó.

Giọng nói của Lục Khởi từ phía sau truyền đến: “Mẹ, đừng đổ oan cho con, con không phải là kiểu người đó, mỗi lần mẹ đeo trang sức gì hỏi con có đẹp không, có lần nào mà con không khen mẹ chứ, rõ ràng ba mới là người nói cái gì cũng giống nhau, có được không ạ.”

Anh ta đi qua, đặt đĩa hoa quả trong tay xuống trước mặt Bạch Dương: “Bảo bối ăn hoa quả đi.”

“Được, cảm ơn.” Bạch Dương gật đầu, xiên một quả cherry.

Bà Lục bỏ đôi bông tai đã được đổi vào trong chiếc hộp bông tai mà Bạch Dương tặng, lườm Lục Khởi: ‘Mẹ không có đổ oan cho con, mặc dù con có khen mẹ, nhưng mỗi lần đều dùng những câu khen giống hệt nhau, lẽ nào không phải cũng lấy lệ như ba con sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, đột nhiên không thể nói lại.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, vừa lên tiếng chính là tuyệt sát.

Điều quan trọng là, thật sự như vậy.

Mặc dù anh ta quả thật không nói câu cái gì mà ‘đeo cái gì không phải cũng giống nhau saư’,, nhưng khen nghìn lần như một, quả thật cũng có ý kia, giống hệt với ba, đều lấy lệ.

Bạch dương nhìn Lục Khởi bị bà Lục nói đến mức không nói được gì, không nhịn được cười thành tiếng.

Lục Khởi nhìn cô cười vui vẻ, cũng cười theo.

Đương nhiên bà Lục cũng cảm nhận được sự thay đổi của con trai mình, khẽ lắc đầu, trong lòng bất lực, thở dài.

Thằng ngốc này, vẫn không tiến bộ như vậy, không có tiền đồ.

Lúc trước bà đã từng nói, thích Dương Dương, thì lấy cam đảm theo đuổi đi, đừng sợ bị từ chối, cũng đừng sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, phải thể hiện tình cảm và tâm ý của mình, ngộ nhỡ cuối cùng sẽ thành công thì sao?

Nhưng thằng ngốc này từ trước đến nay có nghe lọt tai những lời bà nói đâu, có lẽ là có nghe, nhưng thằng ngốc này quá nhát gan, quá yếu ớt, chỉ dám thầm yêu Bạch Dương ở trong lòng, không dám tỏ tình, thậm chí đến tận bây giờ, Bạch Dương còn không biết tình cảm của thằng ngốc này.

Nói đến cũng là thằng ngốc này đáng đời, yêu ai, thì dũng cảm theo đuổi không phải là tốt sao, không cần chơi trò yêu thâm cái gì đó, từ trước đến nay chưa từng chủ động.

Lễ nào còn mong người khác chủ động?

Càng nghĩ trong lòng bà Lục càng chán ghét Lục Khởi.

Bà không vui liếc nhìn Lục Khởi: “Còn đứng ở đó làm gì, đi dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi, còn nữa, gọi điện thoại cho ba con, bảo tối nay ông ấy đừng tăng ca, về nhà sớm để ăn cơm.”
 
Chương 1299


Chương 1299

“Hả?” Lục Khởi nhất thời không phản ứng lại, “Hả cái gì mà hả, còn không mau đi đi!” Bà Lục càng chán ghét, thúc giục.

Lục Khởi ồ hai tiếng: “Con đi đây.”

Anh ta từ trên sofa đứng dậy, lại đi vào trong phòng bếp.

Anh ta vừa đi, trong lòng vừa lẩm bẩm mình cũng chả làm gì, sao thái hậu nhà anh ta lại nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ giống như nhìn một tên vô dụng vậy.

Sau khi Lục Khởi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại bà Lục và Bạch Dương.

Bạch Dương đặt cốc nước xuống, hỏi chuyện chính: “Bác gái, lúc trước bác bảo A Khởi chuyển lời đến cháu, bảo cháu có thời gian thì đến nhà họ Lục tìm bác, có chuyện muốn nói với cháu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nghe thấy lời nói của Bạch Dương, nụ cười trên khuôn mặt bà Lục dần biến mất, trở nên nặng nề.

Bạch Dương thấy vậy, trái tim cũng nâng lên: “Bác gái, sao vậy?”

Bà Lục lắc đầu, lại nở nụ cười: “Không có gì, bác chỉ nghĩ, lúc đó nói với cháu rốt cuộc có đúng không.”

“Hả?” Bạch Dương khuôn mặt tràn đầy sự nghỉ hoặc.

Bà Lục không nói gì, cúi người từ bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó đưa cho cô: “Đây là đồ trước khi mẹ cháu qua đời giao cho bác, bảo bác giữ lấy, đợi đến một ngày, cháu biết được thân thế của mình, bảo bác giao cho cháu.”

“Đợi một chút, bác gái, bác nói cái gì, cái gì mà biết được thân thế của mình? Câu nói này của bác có ý gì?” Bàn tay đang cầm chiếc hộp của Bạch Dương đột nhiên nắm chặt lại, biểu cảm trở nên hoảng loạn, trong lòng dâng lên một sự bất an rất lớn.

Bà Lục nhìn thấy cô như vậy, trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thực ra…cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu.”

Đoàng!

Câu nói này giống như sấm sét, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Bạch Dương, đánh đến mức cả người cô đều sững sờ, cũng ngẩn người, giống như cả thế giới này đều đang quay cuồng.

“Cháu…. cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu?” Một lúc sau, cô mới miễn cưỡng tìm lại được thần trí, ánh mắt thất thần nhìn bà Lục, giọng nói khàn khàn khó khăn nói ra câu này.

Bà Lục gật đầu, ừ một tiếng: “Không sai.”

“Điều này không thể nào!” Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, cảm xúc kích động lắc đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt nói: “Cháu sao có thể không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu chứ.”

“Cái gì? Bảo bối không phải là con gái ruột của bác trai, bác gái Bạch?” Lục Khởi vừa gọi điện thoại cho ba xong, quay trở lại, thì nghe thấy câu nói khiến người khác kinh ngạc này của Bạch Dương, cả người cũng sững sờ.

Anh ta đi nhanh đến trước mặt bà Lục: “Mẹ, mẹ có biết mình đang nói gì không, bảo bối sao có thể không phải là con gái ruột của bác trai, gác gái Bạch.”

“Mẹ không nói sai, mẹ biết mình đang nói gì, nhưng đây là sự thật.” Bà Lục thở dài.

Cơ thể Bạch Dương run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, đồng tử rời rạc: “Không, không thể nào, chuyện này không thể nào!”

“Đúng vậy mẹ, chuyện này sao có thể chứ!”
 
Chương 1300


Chương 1300

Lục Khởi cũng không tin, anh ta nhìn bà Lục: ‘Lần trước, con nói lúc con còn nhỏ, đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy ở nhà họ Bạch không phải là bảo bối, lúc đó bảo bối đã nghi ngờ thân thế của mình rồi, nên còn đặc biệt đi đến Giang Nam, để tìm chứng cứ mình rốt cuộc có phải là con của nhà họ Bạch không, sau đó con cũng hỏi mẹ, mẹ nói đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy chính là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, bảo bối chính là con gái của bác Bạch, sao bây giờ lại nói là không phải!”

Bạch Dương cũng đỏ hoe mắt nhìn bà Lục, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi và hi vọng: “Bác gái, bác đang lừa cháu có đúng không? Cháu chính là con gái của ba mẹ cháu!”

“Xin lỗi, Dương Dương, bác thật sự đã lừa cháu, nhưng không phải lần này, mà là lần trước, lần trước bác quả thật nói đứa bé kia là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, chỉ là không muốn khiến cháu khó chịu, nhưng thực ra, đứa bé kia mới là con gái ruột của ba mẹ cháu, chỉ là đứa bé kia không sống được quá năm tháng, nên ba cháu đã đặc biệt đi đến trại trẻ mồ cô, bế cháu về, chính là thay thế cho đứa bé kia, không khiến cho mẹ cháu sụp đổ tinh thần vì cái chết của đứa bé kia.”

Lời nói này, khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng Bạch Dương lập tức bị dập tắt.

Cơ thể cô lắc lư, cuối cùng thực sự không đứng vững được nữa, mông ngã xuống sofa, cả người hoàn toàn không có chút khí lực nào, giống như mất đi linh hồn.

Hóa ra là như vậy….

Chả trách ông ngoại lại cẩn thận cất giấu ảnh đứa bảo bối của người thân, bạn bè †rong phòng sách của mình như vậy, bởi vì đó không phải là con của người thân, bạn bè gì đó, mà là cháu gái thật sự của ông ngoại.

Ông ngoại đã lừa cô, cô không phải là cháu gái của ông, mà là hàng giả, mà một đứa trẻ đi ra từ trại trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai.

Ba mẹ mà cô gọi từ nhỏ đến lớn không phải là ba mẹ của cô, ông ngoại cũng không phải là ông ngoại của cô, thậm chí ngay cả cái tên Bạch Dương cũng không phải là của cô.

Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi thay thế cho Bạch Dương thật sự!

Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Bạch Dương nhếch lên, thành một đường cong tuyệt vọng, đau khổ.

Nhìn thấy Bạch Dương như vậy, trong lòng Lục Khởi vô cùng khó chịu.

Anh ta tức giận nhìn bà Lục: “Mẹ, tại sao phải nói với bảo bối những điều này, lần trước không phải mẹ đã nói đứa bé kia là con của thân thích nhà họ Bạch, lúc đó rõ ràng mẹ vẫn muốn giấu thân phận của bảo bối, đã muốn giấu, thì hãy giấu cả đời này đi, tại sao bây giờ lại vạch trần?”

Bà Lục cũng biết mình nói ra những điều này, sẽ khiến Bạch Dương rất khó chịu, nhưng bà không thể không nói ra.

Bà thở dài một hơi: “Đó là vì lúc đó sau khi mẹ nói dối, trong lòng vẫn rất bất an, mẹ không biết lúc đó mẹ nói dối rốt cuộc là đúng hay sai, sau khi trở về, mẹ lật xem những bức ảnh của Mỹ Na lúc còn sống, nghĩ đến lời căn dặn của Mỹ Na mới mẹ, nên mẹ mới quyết định vẫn nên nói với Dương Dương, bởi vì bây giờ không nói, sau này Dương Dương vẫn sẽ biết được.”

“Ai nói, mẹ không nói với em ấy, em ấy sao có thể biết được.” Lục Khởi nắm chặt tay.

Bà Lục nhìn anh ta: “Con thật sự cho là như vậy sao? Lúc trước mẹ cũng không lộ ra một chút gì về thân phận của Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn biết đến đứa bé kia, bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình, con thật sự cảm thấy chuyện này có thể giấu được cả đời sao?”

“Cái này…” Lục Khởi nghẹn lời.

Bà Lục lại nói: “Thực ra cho dù hôm nay mẹ không nói cho Dương Dương biết thân phận thực sự của con bé, sau này con bé vẫn sẽ biết được.”

Nói đến đây, bà nhìn Bạch Dương: “Dương Dương, ba mẹ con rất biết nhìn xa trông rộng, họ biết cho dù thành lập nên tập đoàn Thiên Thịnh cũng không thể đảm bảo tập đoàn Thiên Thịnh sẽ luôn tồn tại, hơn nữa bọn họ cũng không thể đảm bảo một ngày nào đó mình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời hay không, nên bọn họ đã tiết kiệm cho cháu một khoản tiền khổng lồ từ khi cháu còn rất nhỏ.”
 
Chương 1301


Chương 1301

“Tiền?” Bạch Dương ngước mắt lên.

Bà Lục gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ muốn, nếu như một ngày nào đó Thiên Thịnh không còn nữa, có lẽ ngày đó bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại một mình cháu, cháu sẽ không vì vậy là sống khó khăn, vất vả, nên bọn họ đã để lại một khoản tiền, giao cho ngân hàng, đợi đến năm cháu ba mươi tuổi, ngân hàng sẽ chính thức nói với cháu chuyện này, sau đó để cháu cầm tài liệu chi tiết của ba mẹ cháu đi đến ngân hàng làm thủ tục rút khoản tiền này, đến lúc đó, cháu sẽ phát hiện trên tài liệu, nhóm máu của cháu và ba mẹ không giống nhau, nên bác mới nói, cho dù hôm nay bác không nói cho cháu biết, cháu vẫn sẽ biết được thân phận của mình.”

“Còn có chuyện này.” Lục Khởi kinh ngạc kêu lên.

Bạch Dương cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Bà Lục vỗ vai cô: “Dương Dương, cháu đừng trách bác nói với cháu những chuyện này, bác cũng là vì muốn tốt cho cháu, bởi vì thân phận của cháu không thể giấu cả đời, lúc đó ba mẹ cháu để lại cho cháu khoản tiền kia, cũng đã đủ chứng minh, ba mẹ cháu cũng không định giấu cháu cả đời, bởi vì cháu có quyền biết được thân phận của mình, nên mẹ cháu mới đưa cho bác chiếc hộp này, bảo bác lúc cháu biết được thân phận của mình thì giao cho cháu, nhưng bác nghĩ, vẫn nên sớm giao cho cháu, hơn nữa nói cho cháu biết thân phận của mình là tốt nhất.”

“Tại sao?” Lục Khởi có chút không hiểu.

Bà Lục nhìn anh ta giống như nhìn một thằng ngốc: “Bởi vì nói cho Dương Dương sớm, khả năng chấp nhận của Dương Dương cũng sẽ cao hơn một chút, bởi vì con bé có thể biết được rốt cuộc mình đến nhà họ Bạch như thế nào, nếu như để Dương Dương phát hiện ra mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, con bé sẽ suy nghĩ nhiều hơn.”

Lập tức, Lục Khởi không còn lời nào để nói.

Bởi vì điều Lục phu nhân nói là sự thật, bây giờ nói với Bạch Dương, Bạch Dương sẽ biết, mình đến nhà họ Bạch trong sự mong đợi của bác trai và bác gái Bạch, sẽ tốt hơn việc tự Bạch Dương biết được thân phận của mình.

Nếu để tự bản thân Bạch Dương biết được mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, sợ là cô sẽ suy nghĩ nhiều, chuyện đơn giản cũng sẽ suy nghĩ rất phức tạp, nói không chừng còn vì chuyện này mà làm ra hành động điên cuồng.

“Dương Dương.” Bà Lục cúi xuống, khẽ ôm Bạch Dương: “Bác biết bây giờ trong lòng cháu rất khó chịu, cũng không thể chấp nhận, nhưng bác hi vọng cháu đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù cháu không phải là do bọn họ sinh ra, nhưng trong lòng bọn họ, cháu chính là đứa bé do họ sinh ra, họ rất yêu cháu, có biết không hả?”

“Cháu biết… Nước mắt của Bạch Dương tí tách rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Cháu biết họ rất yêu cháu, cũng xem cháu như con ruột, nếu không họ sẽ không tính toán cho cháu nhiều như vậy, chỉ là cháu…cháu thật sự không thể thản nhiên đối diện với sự thay đổi thân phận của mình…

Những điều bà Lục nói với cô, thật sự khiến bầu trời của cô sụp đổ.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn lớn lên trong sự quan tâm, yêu thương của ba mẹ, mặc dù lúc năm tuổi mẹ đã qua đời, nhưng ba vẫn đối xử với cô trước sau như một.

Cô như vậy, hoàn toàn không thể nghi ngờ mình không phải là con gái ruột của họ.

Nhưng, cô thật sự không phải là con gái ruột của họ…
 
Chương 1302


Chương 1302

Cô không biết tại sao ông trời lại trêu cô một trò đùa lớn như vậy.

Ngay cả Lục Khởi lúc này miệng cũng há ra, nhưng cũng không nói được gì, trong lòng rất khó chịu, không thể nào bình tĩnh được.

Bảo bối không phải là con gái của hai vợ chồng bác Bạch, mà là hai vợ chồng bác Bạch nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, sao lại có chuyện cẩu huyết như vậy chứ!

Lúc trước, bảo bối hoài nghi thân phận của mình, sau đó đi đến Giang Nam kiểm chứng, bảo bối chính là con ruột của hai vợ chồng bác Bạch, lúc đó bọn họ còn rất vui mừng.

Nhưng bây giờ…

Lục Khởi cúi đầu nhìn Bạch Dương đang cảm xúc xung quanh người rất u ám, trong lòng có chút lo lắng: “Bảo bối…

“Bác gái.’ Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, nắm chặt chiếc hộp trong tay hỏi: “Trong đây là cái gì?”

Bà Lục lắc đầu: “Cụ thể thì bác cũng không biết, từ trước đến giờ bác cũng chưa từng mở ra xem, dù sao đây cũng là đồ mẹ cháu . để lại cho cháu, cháu muốn biết là cái gì, đợi trở về mở ra xem đi.”

Bạch Dương không nói gì nữa.

Bà Lục kéo tay cô: “Được rồi, Dương Dương, đừng nghĩ nhiều nữa, rất nhiều chuyện, cháu phải học cách thản nhiên chấp nhận, đi thôi, phải đi ăn cơm rồi.”

Nói xong, bà Lục kéo Bạch Dương đi vào phòng ăn.

Lục Khởi nhìn bóng lưng của hai người, lại nhìn chiếc hộp bị Bạch Dương đạt xuống, cuối cùng nắm tay đi theo.

Bữa cơm này, Bạch Dương ăn mà không có mùi vị gì, cả người đều không có tinh †hần, ngay cả bà Lục và Lục Khởi cũng vô cùng yên lặng.

Đến mức phòng ăn rộng rãi, ngoại trừ tiếng va chạm nhẹ của dụng cụ ăn, thì không có những âm thanh khác, bầu không khí rõ ràng vô cùng nghiêm trọng và kìm nén.

Ba Lục không biết xảy ra chuyện gì, rất không thích bầu không khí này, đặt đũa xuống muốn nói gì đó.

. Sau khi bà Lục cảm nhận được, nheo mắt lại, cho ông một ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu ông ngậm miệng lại.

Ba Lục vốn dĩ đã sợ vợ, sau khi bị bà Lục lườm, cúi đầu xuống, lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu, bữa tối này mới kết thúc.

Bạch Dương cầm chiếc hộp, tạm biệt ba Lục, mẹ Lục, sau đó đi ra khỏi biệt thự.

Bà Lục vội vàng ra hiệu cho Lục Khởi: “Mau đi đưa Dương Dương, về, trạng thái này của Dương Dương lái xe rất nguy hiểm.”

“Không cần mẹ nói con cũng biết.” Lục Khởi vừa dứt lời, đã đuổi theo.

Đuổi theo ra đến bên ngoài biệt thự, Lục Khởi nhìn thấy Bạch Dương đi đường mà không nhìn dưới chân, chân bị vấp, suýt nữa đã bị ngã.

Sắc mặt anh ta trở nên căng cẳng, vội vàng đi lên, giữ lấy cánh tay cô, kéo cơ thể đang bị mất thăng bằng của cô lại, lo lắng nói: “Bảo bối, em không sao chứ?”

. Bạch Dương chớp chớp mắt, ánh mắt vẫn thất thần nhìn anh ta, cuối cùng lắc đầu, giọng nói khàn khàn trả lời: “Không sao, em đi trước đây.”

Cô lấy chìa khóa ra, chọc vào cửa xe.

 
 
Chương 1303


Chương 1303

Lục Khởi nhìn động tác này của cô, cặp lông mày nhướng cao: “Bảo bối, em có biết em đang làm gì không?”

Bạch Dương giống như không nghe thấy, tiếp tục dùng chìa khóa chọc vào cửa xe.

Lục Khởi không thể nhìn được nữa, giật lấy chìa khóa xe trong tay cô: “Được rồi bảo bối, để anh, bây giờ em đang không có tinh thần, ngay cả chìa khóa xe và chìa khóa nhà cũng không phân biệt được, anh không yên tâm để em lái xe, nên vẫn để anh lái xe đưa em về thì hơn, được rồi, lên xe đi.”

Anh ta ấn chìa khóa xe, mở khóa cửa xe.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ, cũng không nói gì, đi vòng qua đầu xe, đi về phía ghế phụ lái.

Bởi vì bản thân cô cũng biết, trạng thái này . của mình không thể lái xe được.

Rất nhanh chiếc xe đã rời khỏi khu biệt thự, tiến vào thành phố nhộn nhịp, đi về phía Vịnh Tiên Thủy.

Trên đường đi, Bạch Dương vẫn rất yên tính, không nói một câu nào.

Lục Khởi thỉnh thoảng lại nhìn cô, mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Đến tận khi đến Vịnh Tiên Thủy, lúc Bạch Dương xuống xe, ôm chiếc hộp đi vào tòa chung cư, Lục Khởi đột nhiên đẩy cửa, xuống xe, đứng bên cạnh xe, gọi Bạch Dương: “Đợi đã.”

Bạch Dương dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lục Khởi đi qua, đi đến bên cạnh cô, cách khoảng hai bước thì dừng lại: ‘Bảo bối, tối nay…

Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười gượng gạo với anh ta: “Em biết anh muốn nói gì, anh muốn khuyên em chấp nhận thân phận của mình, đừng bị sự thật . này ảnh hưởng, sau đó làm ra chuyện ngốc nghếch đúng không?”

“Em đoán đúng rồi.” Lục Khởi ngượng ngùng vò tóc.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đoán được, anh thể hiện rất rõ ràng, muốn không đoán ra được cũng khó.”

“Vậy bảo bối, em…

“Yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu, chỉ là em cần thời gian để bình tĩnh lại, dù sao đột nhiên biết được mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, đối với em mà nói là sự đả kích quá lớn, nên A Khởi, anh trở về đi, em cần ở một mình.” Bạch Dương quay đầu lại, nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng mệt mỏi, nói.

Lục Khởi cũng biết lúc này cô cần yên tĩnh, thích ứng với sự thay đổi thân phận của mình, gật đầu đồng ý: “Được, sáng mai anh sẽ lại đến thăm em.”

“Ừ” Bạch Dương trả lời một tiếng, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Lục Khởi đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, đến . khi hình bóng cô đi vào thang máy, lúc này mới quay người đi vê bên đường.

Anh ta vừa đi đến trước xe của mình, một bóng người đột nhiên chạy đến, chặn anh †a lại: “Anh Lục, Phó tổng của chúng tôi muốn nói chuyện với anh.”

Lục Khởi dừng chân lại, nhìn trợ lý Trương ở trước mặt, lông mày nhíu chặt lại: “Là mấy người? Muộn như vậy rồi, sao mấy người lại ở đây?”

“Chuyện này không liên quan đến anh Lục, anh Lục vẫn nên đi với tôi một chuyến trước.” Trợ lí Trương đẩy kính, khẽ trả lời.

Lục Khởi cười giễu cợt: “Anh bảo tôi đi theo anh, tôi không có mặt mũi như vậy sao?”
 
Chương 1304


Chương 1304

Trợ lý Trương nheo mắt lại: “Nên anh Lục không muốn đi theo tôi?”

“Không sai.” Lục Khởi ưỡn ngục: “Phó Kình Hiên muốn nói chuyện với tôi, anh ta nên đích thân đến gặp tôi mới đúng, không có đạo lý tôi đi gặp anh ta, nên anh ta không đến, tôi sẽ không đi.”

“Vậy sao, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể . đích thân ra tay, đưa anh Lục đến.” Nói xong, trợ lý Trương xoa tay hai cái, tiến lại gần Lục Khởi.

Đồng tử của Lục Khởi co lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lùi về sau: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, Trương Trình, anh dám ra tay với tôi, tôi…mẹ nói”

Anh ta vẫn chưa nói xong, trợ lý Trình giống như ma quỷ, đột nhiên đi đến phía sau anh ta, sau đó nhanh chóng năm lấy hai tay của anh ta, bắt chéo ở sau lưng.

Khuôn mặt đau khổ của Lục Khởi biến dạng, quay đầu về phía trợ lý Trương chửi bới: ‘Mẹ nó, Trương Trình, anh nhớ đó cho tôi, đợi ông đây tìm được cơ hội, nhất định sẽ làm chết anh.”

“Với cái thân thể nhỏ bé này của anh?” Trợ lý Trương cúi đầu, xem thường liếc nhìn Lục Khởi.

Lục Khởi tức đến mức cả người run rẩy: “Anh..”

“Được rồi, anh Lục, đừng kêu nữa, cùng tôi đi gặp Phó tổng” Trợ lý Trương ngắt lời anh . †a, sau đó áp giải anh ta đi đến bên đường cách đó không xa.

Trợ lý Trương đưa Lục Khởi đến trước chiếc xe Mercedes-Benz màu đen sáng bóng ở bên đường.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng lại vô cùng đẹp trai của Phó Kình Hiên.

Có lẽ là sợ lái Maybach, sẽ bị Bạch Dương nhận ra, nên anh mới đặc biệt đổi sang một chiếc xe khiêm tốn hơn.

Phó Kình Hiên hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trợ lý Trương buông Lục Khởi ra: “Phó tổng, người đưa đến rồi.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, sau đó ánh mắt rơi lên người Lục Khởi.

Lục Khởi đang cử động cái cánh tay đau nhức của mình, cảm nhận được Phó Kình Hiên đang nhìn mình, lập tức trừng mắt, nhìn lại: “Phó Kình Hiên, anh bảo Trương Trình đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?”

“Tôi hỏi anh, Bạch Dương làm sao vậy?”

. Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng, trầm giọng hỏi.

Dáng vẻ vừa mới xuống xe của Bạch Dương hoàn toàn khác với lúc bình thường, người sáng suốt vừa nhìn đã biết tâm trạng của cô đang không ổn định.

Anh lo lắng chẳng nhẽ có chuyện gì xảy ra với cô hay sao.

Lục Khởi nghe thấy Phó Kình Hiên nói vậy, động tác của anh ta bỗng dưng khựng lại, sau đó cười lạnh nhìn Phó Kình Hiên rồi cất lời: “Tôi nói này Phó Kình Hiên, tôi nghe bảo bối nói không phải anh buông tay cô ấy sao, hơn nữa hai ngày nay lại còn xa lánh cô ấy, cho nên bây giờ anh hỏi những thứ này rốt cuộc có ý gì? Sao, lại không muốn buông tay nữa à?”“

Ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên âm trầm: “Đây không phải là chuyện anh nên hỏi, anh chỉ cần trả lời tôi, rốt cuộc Bạch Dương làm sao thế?”

“Tại sao tôi phải trả lời anh chứ? Nếu anh đã lựa chọn buông tay, vậy thì bất cứ chuyện gì của bảo bối đều không liên quan đến anh, hơn nữa anh cũng không có tư cách hỏi thăm gì cả.” Lục Khởi vòng quanh cánh tay, dáng vẻ tôi cứ không nói đấy, anh có thể làm gì tôi.

Ánh mắt Phó Kình Hiên hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Lục Khởi, anh cho rằng anh không nói, thì tôi sẽ không có biện pháp để biết sao?”

Lục Khởi thoáng ngẩn ra: “Anh có ý gì?”
 
Chương 1305


Chương 1305

“Tôi biết tối nay Bạch Dương đến nhà anh, cho nên…”

Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi một cú điện thoại.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc với Lục Khởi từ đầu dây bên kia truyền đến: “Phó tổng.”

“Mẹ?” Ngay khi Lục Khởi nghe thấy giọng nói này lập tức sợ ngây người, anh ta không thể tin nhìn Phó Kình Hiên: “Sao anh lại có số điện thoại của mẹ tôi, hơn nữa còn liên lạc với mẹ tôi?”

Trợ lý Trương đẩy mắt xuống, cười tủm tỉm trả lời: “Ngài Lục vẫn chưa biết sao, mẹ của anh từng là bạn thời đại học với bà chủ chúng tôi.”

“Mẹ tôi và mẹ của Phó Kình Hiên từng là bạn thời đại học sao?” Lục Khởi giật mình đến lạc giọng: “Chuyện này sao có thể chứ?”

“Sự thật là như vậy.” Trợ lý Trương buông tay: “Hai người họ chẳng những là bạn thời đại học, mà quan hệ hồi xưa cũng rất tốt là đằng khác, ngoài ra thẩm mỹ viện của mẹ Ngài Lục là nơi mà hai người cùng nhau kinh doanh, có điều sau khi bà chủ chúng †ôi qua đời, chỗ cổ phần của phu nhân đã do Phó tổng của chúng tôi kế thừa, cho nên Phó tổng cũng coi như là đối tượng hợp tác của mẹ anh, dù cho có số điện thoại của anh ấy cũng không có gì quái lạ”

Nghe trợ lý Trương giải thích xong, khóe miệng Lục Khởi khẽ giật: “Mẹ kiếp, không ngờ còn có loại chuyện này.”

Mà anh ta lại không biết một tý nào nữa chứ.

Trong xe, Phó Kình Hiên nghe xong câu trả lời của bà Lục lập tức khẽ biến sắc: “Cái gì?

Bà đã nói cho Bạch Dương biết thân phận của cô ấy rồi sao?”

Bên ngoài xe, Lục Khởi nghe Phó Kình Hiên nói thế lập tức sải bước ra ngoài cửa sổ xe, nắm lấy mép cửa sổ xe, anh ta nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên, vội vàng hỏi: “Phó Kình Hiên, anh có biết bảo bối không phải con của nhà họ Bạch?”

Phó Kình Hiên không để ý tới anh ta, chỉ nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, làm phiền bà.”

Dứt lời, Phó Kình Hiên buông điện thoại ra…

Lục Khởi cắn răng, lại lặp lại một lần nữa: “Phó Kình Hiên, có phải anh đã sớm biết bảo bối không phải con ruột của nhà họ Bạch đúng không?”

“Không liên quan gì đến anh.” Anh nói xong lời này lập tức đưa mắt nhìn về phía trợ lý Trương: ‘Lái xe đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương đáp một tiếng, sau đó kéo Lục Khởi ra khỏi cửa xe của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thấy vậy thuận thế đóng cửa Sổ xe lại.

Lục Khởi tức giận vỗ cửa sổ: “Phó Kình Hiên, anh đứng lại, anh mở cửa sổ ra nói rõ ràng mọi chuyện đi, rốt cuộc sao anh biết bảo bối không phải con của nhà họ Bạch, vả lại anh biết từ lúc nào, Phó Kình Hiên, anh nói rõ ràng đi!”

Phó Kình Hiên đương nhiên nghe được chất vấn của Lục Khởi, nhưng anh cũng không thèm để ý mà đã nhắm mắt lại, không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Bên ngoài xe, trợ lý Trương cũng mở cửa ghế lái ngồi lên, sau đó dưới ánh mắt căm giận của Lục Khởi nhanh chóng lái xe rời đi.

Lục Khởi hứng chịu làn khói phả ra của xe hơi, thế là tức giận đến độ nhảy cẵng lên.

 
 
Chương 1306


Chương 1306

Trợ lý Trương nhìn thấy dáng vẻ giương nhanh múa vuốt của Lục Khởi từ gương chiếu hậu, trong mắt anh ta lóe lên một tia đùa giỡn, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn gì hết, kế đó anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu ở cửa xe, nhìn người đàn ông ngồi sau: “Tổng giám đốc, đúng là không ngờ tới rằng bà Lục cũng biết cô Bạch không phải con của vợ chồng Bạch Hạo, hơn nữa còn nói cho cô Bạch.”

Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Đây quả thật là chuyện khiến tôi không ngờ tới.”

Anh cho rằng bí mật mà Bạch Dương không phải con của nhà họ Bạch chỉ có vợ chồng Bạch Hạo biết.

Mà vợ chồng họ đã qua đời lâu như vậy, bí mật này vĩnh viễn chôn sâu dưới đất, sẽ không bao giờ bị người phát hiện nữa.

Song Phó Kình Hiên hoàn toàn không ngờ tới, bà Lục lại biết chuyện, hơn nữa còn nói cho Bạch Dương.

Chỉ là anh không biết tại sao bà Lục lại nói cho Bạch Dương.

Trợ lý Trương thấy Phó Kình Hiên nhíu mày, vẻ mặt trầm tư, anh ta suy nghĩ trong chốc lại lên tiếng nói: “Tổng giám đốc, ngài nói xem bà Lục có nói chuyện thật ra cô Bạch là con của hai vợ chồng Cố Việt Bân cho cô Bạch biết hay không?”

“Hắn là không đâu.” Phó Kình Hiên khế lắc đầu: “Tôi vừa mới thử cô ấy, cô ấy nói với tôi rằng Bạch Dương là đứa trẻ mà Bạch Hạo ôm từ cô nhỉ viện về, cho nên tôi suy đoán, chắc là bà Lục cũng không biết việc Bạch Dương không hề xuất thân từ cô nhi viện, mà là do Bạch Hạo ôm lấy từ chỗ hai vợ chồng Cố Việt Bân, có lẽ ngay cả mẹ nuôi của Bạch Dương, bà Phạm Lệ Na cũng không biết rõ sự việc.”

“Bạch Hạo kia che giấu lâu thật, ngay cả người vợ bên gối của mình cũng che giấu.”

Trợ lý Trương líu lưỡi nói.

Phó Kình Hiên mím môi: “Thật ra tôi rất tò mò rằng tại sao Bạch Hạo lại giữ lại Bạch Dương, hơn nữa còn coi như cô ấy như con gái ruột mà nuôi lớn.”

Nghe thấy vậy, trợ lý Trương cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cũng rất tò mò về chuyện này. Lúc ấy hai nhà Bạch Cố đã trở thành kẻ thù sống chết. Cố Việt Bân chẳng những trộm tư liệu kỹ thuật của Thiên Thịnh, hại Thiên Thịnh thiếu chút nữa phá sản, hơn nữa còn hại chết một kỹ thuật viên dưới tay Bạch Hạo, cho nên Bạch Hạo trộm cô Bạch, muốn giết chết cô Bạch trả thù Cố Việt Bân, nhưng cuối cùng, Bạch Hạo chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn giữ lại cô Bạch rồi nuôi lớn, đúng là làm cho người ta không hiểu.”

Ngón tay Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, anh không nói gì cả.

Trợ lý Trương bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi tổng giám đốc, cô Bạch đột nhiên biết mình không phải con ruột của nhà họ Bạch chắc chắn tâm trạng rất tệ, bây giờ chúng †a cứ đi như vậy, không quan tâm cô ấy thật sự đúng sao?”

“Tôi hiểu Bạch Dương, lúc này quả thật cô ấy rất đau đớn, nhưng cô ấy không cần người khác quan tâm, Bạch Dương cần là sự yên tĩnh, hơn nữa cô ấy cũng phải dựa vào lý trí và cảm xúc của mình để tiếp nhận sự thật này, mà không phải dựa vào sự an ủi của người khác để chấp nhận nó, sự an ủi của người khác tóm lại là lực lượng bên ngoài, cũng yếu ớt, rất dễ dàng sẽ làm cho nội tâm của cô ấy chống cự lại, cho nên dựa vào chính bản thân mình, nội tâm mới là ổn định nhất, hơn nữa tôi †in tưởng Bạch Dương, cô ấy sẽ rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.” Phó Kình Hiên hơi nhếch môi lạnh nhạt nói, trong mắt không chút che dấu lòng tin đối với Bạch Dương.

Nhìn Phó Kình Hiên tin tưởng Bạch Dương như thế, trợ lý Trương nhún vai, không còn gì để nói nữa.

Ở phía bên kia, Vịnh Tiên Thủy.

Sau khi Bạch Dương trở lại căn hộ lập tức ném mình lên ghế sofa, hai mắt cô mất tập trung nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu mới chớp một cái, chứng minh cô không phải một con búp bê, mà là một người sống sờ sờ ra đấy.

Tất cả những gì biết được ở nhà họ Lục vào đêm nay đã mang lại cho cô đả kích quá lớn.
 
Chương 1307


Chương 1307

Cô không phải là con gái của ba mẹ, mà là một kẻ thay thế của con gái ba mẹ.

Thân phận của cô là người thay thế, tận hưởng tất cả sự yêu chiều của mọi người cũng là thay thế, thậm chí ngay cả tên, tất cả đều là thay thế.

Cho tới tận bây giờ cô hoàn toàn không ngờ rằng bản thân lại là thế thân cho người khác.

Mà tất cả những gì cô có đều xuất phát từ cô gái kia, chính là Bạch Dương thật sự kia.

Đôi mắt Bạch Dương dần dần đỏ lên, một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, nhỏ tách xuống sofa, làm ướt một vùng nhỏ.

Sau đó ánh mắt cô bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cái hộp bị mình ném trên bàn trà, nghĩ bên trong là đồ mẹ để lại cho mình, cô vội vàng ngồi dậy, đưa tay cầm lấy cái hộp, sau đó chậm rãi mở ra.

Cô muốn biết rốt cuộc trong hộp là thứ gì.

Tại sao mẹ lại để lại cái hộp này cho cô.

Rất nhanh, cái hộp được mở ra, nằm ngoài dự liệu chính là bên trong không phải ảnh chụp mà Bạch Dương tưởng tượng, cũng không phải mấy loại giấy tờ giám định cha 1 con gì đó, thế mà lại là một cái đĩa CD.

Trên đĩa CD không có hình vẽ, không có nhãn mác, không có thứ gì cả.

Cho nên Bạch Dương cũng nhìn không ra, rốt cuộc đây là đĩa CD gì.

Có điều cô cũng không nản lòng, cô cầm đĩa CD bước vào thư phòng của mình, dùng sổ ghi chép mang theo ổ đĩa, mở đĩa CD lên, bên trong là một thư mục.

Bạch Dương dùng chuột mở thư mục kia ra, phát hiện không ngờ bên trong lại có một đoạn video.

Cô nhấp chuột một lần nữa, mở video ra, xuất hiện đầu tiên trên màn hình máy tính là một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng mang theo một chút nhợt nhạt và bệnh tật.

Nhìn khuôn mặt kia, đồng tử Bạch Dương trợn lên, sau đó không thể tin che miệng lại, nước mắt chảy xuống, giọng nói run rẩy kích động nói: “Mẹ ơi…”

Xuất hiện trên màn hình chính là người vợ đầu của Bạch Hạo, chính là bà Phạm Lệ Na.

Cũng vào năm Bạch Dương năm tuổi, mẹ cô đã qua đời vì bệnh tật.

Bạch Dương run rẩy vươn tay sờ lên mặt người phụ nữ trên màn hình.

Cho dù cô biết rằng bản thân không thật sự sờ được người phụ nữ ấy, nhưng cô vẫn không muốn thu tay về, đầu ngón tay vẫn dừng lại trên gương mặt, ánh mắt của người ấy, rất lâu cũng không chịu buông tay.

Người phụ nữ trên màn hình đang ở trong một phòng bệnh, trên người bà cũng mặc quần áo bệnh nhân họa tiết sọc xanh trắng, trên đầu bóng loáng, hoàn toàn không có một sợi tóc nào.

Bạch Dương biết, đây là năm cô năm tuổi, mẹ cô kiểm tra ra bệnh ung thư rồi được nằm viện.

Nhìn mẹ đang di chuyển trên màn hình, nước mắt của Bạch Dương lại tuôn trào.

Hai mươi mốt năm rồi.

Đã hai mươi mốt năm cô không nhìn thấy mẹ mình, hay sờ thấy bà ấy.

“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm…” Bàn tay cầm chuột của Bạch Dương đang không ngừng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào không thôi.

Tựa hồ nghe được sự nhớ nhung của Bạch Dương, Phạm Lệ Na đối diện với ống kính bỗng dưng nở một nụ cười ôn nhu: “Dương Dương à, là mẹ đây, có thể lúc con nhìn thấy video này mẹ đã không còn nữa, nhưng mẹ muốn nói với con rằng, mẹ sẽ luôn ở trên trời cao dõi theo con, lớn lên cùng con từng ngày.”
 
Chương 1308


Chương 1308

“Mẹ…” Nghe mẹ nói thế, Bạch Dương rốt cuộc không kìm nén được nữa, cô nằm sấp trên bàn òa khóc.

Video vẫn tiếp tục, Phạm Lệ Na ho vài cái, gương mặt càng trắng bệch hơn, giọng nói cũng suy yếu rất nhiều: “Dương Dương à, mẹ muốn nói với con một tiếng xin lỗi, bởi vì mẹ và ba con vẫn giấu con, không nói cho con biết thân phận thật sự của con, hy vọng con có thể tha thứ cho ba mẹ”

Bạch Dương ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, nước mắt giàn giụa nhìn chằm chằm video, rất lâu không nói gì.

Phạm Lệ Na lại ho vài cái, sau đó Bạch Dương liền nhìn thấy ngoài ống kính có một bàn tay chìa tới, trong tay còn cầm một ly nước.

Cô liếc mắt một cái lập tức nhận ra đó là †ay của một người đàn ông, hơn nữa trên ngón tay cái còn có một nốt ruồi đen.

Đó là… Tay của bal Hóa ra ba cũng ở trong video!

Cảm xúc của Bạch Dương càng thêm kích động.

Có phải cô sẽ được thấy ba mình trong chốc lát?

Đang nghĩ ngợi, Bạch Dương bỗng dưng nghe thấy trong video vang lên một giọng nam ôn hòa, lại kìm nén bi thương: “Mình ơi, uống chút nước.”

Thật sự là bal Cơ thể Bạch Dương kích động đến độ run cả lên.

Trong video, Phạm Lệ Na nghiêng đầu ra ngoài ống kính cười: “Cảm ơn anh.”

Bà nhận lấy ly nước, sau khi uống một ngụm nước cơn ho rõ ràng có chút khá hơn, kế đó bà buông ly nước, lúc này mới đối mặt với ống kính lại nói: “Dương Dương, ba mẹ biết con biết rõ mình không phải con ruột của chúng ta nhất định sẽ khổ sở, không thể tiếp nhận được, thậm chí còn nghĩ nhiều, cảm thấy bởi vì ba mẹ không có con gái ruột, vậy nên mới coi con như người thay thế con gái của ba mẹ mang về nuôi đúng không?”

Bạch Dương nắm chặt lòng bàn tay.

Quả nhiên, trên thế giới này người hiểu rõ cô nhất chính là ba mẹ cô.

Phạm Lệ Na suy yếu mỉm cười: “Dương Dương, con nhất định không thể nghĩ như vậy, ba mẹ nói cho con biết, quả thật bởi Vì con gái ba mẹ không còn nữa nên ba mẹ mới nhận nuôi con về, nhưng tuyệt đối không phải là thế thân của con bé, tình yêu của ba mẹ dành cho con cũng không phải bởi vì ba và mẹ chuyển tình cảm dành cho con gái ruột sang con, tên của con, cũng không phải lấy từ tên của con bé, tên của con là do mẹ và ba cùng nhau lật hết cuốn từ điển đặc biệt đặt cho con, là dành riêng cho con.”

Đặc biệt đặt tên cho cô ư?

Sống lưng Bạch Dương hơi ưỡn thẳng, ánh mắt ảm đạm cũng dần dần nổi lên ánh sáng.

Vậy là cô không phải thế thân của đứa trẻ đó, đúng không?

Đúng vậy, điều mà Bạch Dương để ý nhất thật ra không phải việc mình không phải con ruột của ba mẹ.

Bởi vì ba mẹ đối xử với cô rất tốt đến độ không khác gì con ruột, dù cho có huyết thống hay không thật sự không quan trọng như vậy.

Điều cô thực sự để ý chính là bản thân làm thế thân của đứa nhỏ kia.

Cô đang nghĩ sở dĩ ba mẹ đối xử với cô như thế, có phải là bởi vì hai người coi cô như đứa bé kia để yêu thương hay không.

Dù sao cô cũng đã được ôm đến nhà họ Bạch khi đứa bé kia vừa qua đời, khi đó ba mẹ đang ở trong lúc đau đớn, sự xuất hiện của cô rất dễ khiến ba mẹ chuyển tình yêu của mình đối với đứa bé kia cho cô.

Nhưng bây giờ những gì mà mẹ nói với cô dường như không phải là những gì cô suy nghĩ.

Cô không phải là người thay thế cho đứa trẻ đó, họ yêu thương cô, cũng không phải vì đứa trẻ đó, mà là hai người thương chính co.
 
Chương 1309


Chương 1309

Còn có tên gọi, cũng không phải được thừa hưởng từ đứa nhỏ kia, mà là ba mẹ đặc biệt đặt cho cô.

Giống như biết Bạch Dương đang suy nghĩ cái gì, trong video, Phạm Lệ Na lại nói tiếp: “Dương Dương, con gái ruột của ba mẹ tên là Bạch Noãn, con tên là Bạch Dương, con là con gái thứ hai của ba mẹ, cho tới bây giờ con hoàn toàn không phải là người thay thế cho Noãn Noãn, sở dĩ ngay từ đầu ba mẹ không nói cho con biết là vì lo lắng cho con còn nhỏ, con sẽ không hiểu hết mọi việc, nhưng nhìn thấy video này nghĩa là con đã trưởng thành, ba mẹ tin tưởng con sẽ hiểu ra mọi thứ, phải không con?”

“Phải… Âm thanh của Bạch Dương trở nên nghẹn ngào sau đó gật đầu.

Phạm Lệ Na nói thêm: “Dương Dương, ba mẹ hy vọng con đừng mãi đắm chìm trong sự đau khổ của việc biết rõ thân phận của mình, ba mẹ hy vọng con sẽ sớm bước ra khỏi việc đó, mặc dù chúng ta không cùng huyết thống, nhưng ba mẹ yêu con, con là con gái ruột của ba mẹ.”

“Đúng vậy.” Lúc này, Bạch Hạo vẫn không lộ diện cũng đột nhiên thò đầu, xuất hiện trong video.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung hơn sáu năm trước của Bạch Hạo, chóp mũi Bạch Dương chua xót, nước mắt vốn khó khăn lắm mới dừng lại được bây giờ lại muốn chảy ra, “Ba…”

“Dương Dương, ba mẹ rất yêu con, cho nên con nhất định đừng rối rắm việc con có phải con ruột của chúng ta hay không, ở trong lòng ba mẹ, con và Noãn Noãn đều giống nhau cả, hơn nữa ba cũng phải nói với con một câu xin lỗi, hy vọng sau này con tha thứ cho ba. Có điều ba hoàn toàn không hối hận làm như vậy, có lẽ một ngày nào đó con sẽ hiểu được, con đi theo bọn họ, vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ dạy hư.”

Bạch Hạo đột nhiên cụp mắt, trong câu nói của ông rõ ràng có hàm ý khác.

Bạch Dương hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Ý của ba là sao?

Cái gì mà đi theo bọn họ sẽ trở nên hư đốn, bọn họ ở đây rốt cuộc là ai?

Không đợi Bạch Dương nghĩ rõ, Bạch Hạo và Phạm Lệ Na đột nhiên đồng loạt phất †ay trước ống kính.

“Được rồi, Dương Dương, đến lúc mẹ kiểm tra rồi, ba phải dẫn mẹ đi kiểm tra, video đến đây đã nhé, tạm biệt con!”

“Tạm biệt Dương Dương, mẹ yêu con!”

Phạm Lệ Na giơ tay làm động tác hôn gió về phía máy ảnh, sau đó video kết thúc cuối cùng trở về màn hình chính.

Nước mắt Bạch Dương chảy xuống làm ướt hai bên má, đôi môi đỏ mọng khẽ thì thào trong nức nở, “Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba, con cũng yêu hai người.”

Cô biết, video này, ngoại trừ việc ba mẹ muốn an ủi cô, nói với cô không nên suy nghĩ nhiều, thản nhiên chấp nhận thân phận của mình, đồng thời cũng là video mẹ Vĩnh viễn nói lời tạm biệt với cô.

Lúc mẹ cô không còn nữa cô chỉ mới năm tuổi, lúc đó cô không hiểu ung thư có nghĩa là gì, cũng không hiểu cái chết là gì, cô chỉ biết mẹ bị bệnh, bệnh rất nặng, ở suốt trong bệnh viện mà mãi không vê nhà.

Cô muốn đến bệnh viện với mẹ, nhưng ông ngoại đột nhiên đến nhà đưa cô đi, nói rằng mẹ muốn cô đến ở với ông ngoại trong lúc nghỉ hè, đợi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mẹ sẽ được xuất viện.

Tuy nhiên sau một tháng ở lại với ông ngoại, cô không thấy mẹ trở về, chỉ thấy mẹ từ một người cao cỡ đó, cuối cùng biến thành một cái hộp nhỏ.

Về sau khi cô đã lớn lên hiểu chuyện hơn, cô mới biết cái chết là gì, khi đó cô khóc rất to, trong lòng hối hận vì sao mình lại đi theo ông ngoại, mà không kiên trì ở lại bệnh viện cùng mẹ, như vậy cũng sẽ không đến mức ngay cả một lần cuối cùng nhìn thấy mẹ còn không được.
 
Chương 1310


Chương 1310

Nhưng bây giờ, trong video này, cô nghe thấy mẹ nói lời tạm biệt với cô.

Còn có ba cũng vậy, sáu năm trước, ba tự sát quá đột ngột, cô cũng không thể nhìn thấy lần ba cuối cùng.

Song may mắn thay, lời tạm biệt của ba mẹ cô với cô, lời tạm biệt của cô với ba mẹ cô, tất cả đều được thực hiện trong video này.

Bạch Dương kích chuột một cái, bấm thoát ra đĩa CD, sau đó cẩn thận vô cùng ôm chiếc đĩa CD trân quý kia vào trong ngực, đến tận lúc này cô không che giấu nổi sự đau đớn nữa, Bạch Dương òa khóc nức nở.

Không biết khóc bao lâu, có lẽ cô khóc đã mệt mỏi, thế là trực tiếp ngã xuống bàn ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Bạch Dương bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cô mở mắt ngồi thẳng người, bấy giờ mới phát hiện lưng đau nhức cực kỳ, còn có cổ cũng vậy, hình như đều có chút không cách nào cử động linh hoạt.

Không còn cách nào khác, cô cẩn thận cất đĩa CD lại, đứng dậy vừa xoa cổ vừa đi ra thư phòng, đi về phía cửa phòng khách.

Cửa mở ra, Lục Khởi ôm một món đồ chơi nhồi bông, cười lộ ra một hàng răng trắng bóc với cô: “Bảo bối, chào buổi sáng!”

Bạch Dương nhìn anh cười ngốc nghếch thế kia cũng nhịn không được nở nụ cười: “Chào buổi sáng, vào đi.”

Lục Khởi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trông cứ như đang ngây người ra đấy.

Bạch Dương khế nhíu mày: “Anh làm sao vậy? Sững sờ làm gì? “

Lục Khởi rốt cuộc hoàn hồn, kinh ngạc không thôi nhìn cô: “Bảo bối, em bình thường lại rồi hả?”

“Ừm.” Bạch Dương nhếch miệng, trả lời một câu.

Lục Khởi tò mò: “Bảo bối, sao em lại trở về dáng vẻ lúc trước? Em chấp nhận việc thay đổi thân phận rồi à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Phải, chấp nhận rồi”

“Sao lại nhanh như vậy?” Lục Khởi giữ chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước sofa phòng khách, sau đó ấn bả vai cô, để cô ngồi xuống, sau đó lại nói: ‘Bảo bối, em mau nói cho anh biết, rốt cuộc sao em lại thừa nhận được?”

Anh biết sớm muộn gì cô cũng sẽ thừa nhận thân phận của mình, dù sao ván đã đóng thuyền, kể cả không thừa nhận thì còn có thể làm gì chứ?

Còn có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch hải!

Chỉ là anh không ngờ được chỉ trong một đêm cô đã thừa nhận mọi việc, vốn anh còn tưởng rằng phải rất lâu mới ổn định.

Bạch Dương từ trên bàn trà rút một tờ khăn giấy ướt lau mắt mình.

Chắc là tối hôm qua khóc mấy lần, trước khi đi ngủ cô cũng không tẩy trang rửa mặt, cho nên lúc này đôi mắt cô khô khốc cực kỳ không thoải mái.

Cô vừa lau mắt, vừa trả lời: “Trong cái hộp bác đưa cho em, là một đĩa CD, bên trong ghi lại cảnh ba mẹ em khi còn sống, bọn họ biết sớm muộn gì em cũng sẽ biết chuyện bản thân không phải là con ruột của bọn họ, cho nên sợ em suy nghĩ nhiều, sợ em đau lòng, vậy nên mới đặc biệt quay lại video an ủi em, nói cho em biết rằng mặc dù em không phải do bọn họ sinh ra, thì em vẫn mãi mãi là con gái của bọn họ, bọn họ rất yêu em.”

Nói tới đây, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nở nụ cười tươi tắn.

Lục Khởi nhìn cô, giật mình gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”
 
Chương 1311


Chương 1311

“Cho nên em rất vui vẻ.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Ba mẹ coi em như con gái ruột, nếu như em bởi vì biết mình không phải con ruột của bọn họ đã gạt bỏ ba mẹ, vậy em không xứng làm người.”

Lục Khởi cũng ngồi xuống: “Em có thể nghĩ như vậy là đúng rồi, em không biết đâu, tối hôm qua anh lo lắng cho em lắm đấy, còn có mẹ anh nữa, bà một đêm không ngủ, dù sao cũng chính mẹ nói cho em biết thân phận thật sự của em, nếu em không ngộ ra, thì trong lòng bà ấy nhất định sẽ rất áy náy, sẽ luôn luôn suy nghĩa rằng có phải bà đã làm sai hay không.”

“Xin lỗi A Khởi, để anh và bác lo lắng rồi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho bác.” Bạch Quyên rót cho mình một ly nước, cuối cùng ngại ngùng nói.

“Được.” Lục Khởi gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì đó, nhét đồ chơi nhồi bông vào lòng cô: “Cái này cho em.”

“Anh cho em cái này làm gì?” Bạch Dương cúi đầu nhìn con gấu bông nhỏ đáng yêu trong ngực, khó hiểu hỏi.

Lục Khởi gãi gãi đầu: “Anh lo lắng em không tỉnh táo được, thế nên muốn mua chút gì đó để an ủi em. Cơ mà anh cảm thấy mua cái gì cũng không thích hợp, cho nên cuối cùng đã chọn con gấu bông này, em đừng chê nhé.”

Bạch Dương bật cười: ‘Sao em lại chê chứ, em rất thích, cám ơn anh.”

Ngay cả khi cô không thích loại đồ chơi này.

Thì đối với lòng tốt của người khác, cô không bao giờ phụ lòng.

Nghe Bạch Dương thích, Lục Khởi nhếch miệng nở nụ cười: “Đúng rồi bảo bối, em ăn sáng chưa?”

Bạch Dương lắc đầu: “Chưa ăn.”

“Vậy anh đi mua, em ở nhà chờ anh.” Lục Khởi nói xong nhanh chóng đứng lên.

Bạch Dương khẽ gật đầu: “Được, anh đi đi, em cũng đang muốn tắm rửa đắp mặt nạn mắt.

Ngay cả khi cô không nhìn vào gương, thì cô cũng biết đôi mắt của mình chắc chắn rất đỏ còn sưng nữa.

Bởi vì lúc mới mở cửa, khi Lục Khởi nhìn thấy cô rõ ràng vô cùng hoảng sợ, chỉ là không nói rõ mà thôi.

Lục Khởi đi rồi, Bạch Đi vào phòng ngủ tắm rửa.

Chờ cô vừa tắm rửa xong, Lục Khởi đã mua xong bữa sáng trở về.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, tách ra ngoài tiểu khu, một người lái xe về nhà họ Lục, một người lái xe tới Thiên Thịnh.

Đợi đến khi hai chiếc xe đều biến mất không nhìn thấy nữa, một bóng người từ chỗ tối đi ra, trong tay cầm một chiếc điện thoại dường như đang nói cái gì đó vào đầu dây bên kia.

Tập đoàn Phó thị, trợ lý Trương gật đầu: “Tôi biết rồi, anh về trước đi. “

Dứt lời, anh đặt điện thoại xuống, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Vào đi.” Bên trong cửa truyền đến thanh âm có chút đè nén của Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phó Kình Hiên ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt hơi nhắm lại đang tựa vào tựa lưng ghế, một tay vuốt ngực, cau mày có vẻ rất khó chịu.

Thấy tình cảnh này, trợ lý Trương căng thẳng bước nhanh qua đó: “Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?”

Phó Kình Hiên mở mắt ra, lấy tay từ trong ngực xuống, khoát tay xuống: “Tôi không sao.
 
Chương 1312


Chương 1312

“Thật sự không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt anh không đúng lắm, có phải trái tim…”

“Được rồi.’ Phó Kình Hiên mím môi, có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta: “Có chuyện gì sao?”

Thấy Phó Kình Hiên rõ ràng không thoải mái lại không nói, cũng không muốn để người khác hỏi thăm tình trạng thân thể của mình, Trợ lý Trương bất đắc dĩ thở dài: “Là bên phía cô Bạch có tin tức, sáng nay cô Bạch đã lái xe ra ngoài, trạng thái không khác gì với lúc bình thường, hẳn là đã chấp nhận sự thật về thân phận của mình.”

Phó Kình Hiên nhướn mày: “Nhanh như vậy sao?”

Về việc này giữa quan điểm của anh và Lục Khởi đều đồng điệu với nhau, cả hai đều biết Bạch Dương sẽ vực dậy được.

Song đều không ngờ rằng lại nhanh như thế.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy.”

Phó Kình Hiên híp mắt: “Xem ra có người nói gì đó với cô ấy, bằng không cô ấy tuyệt đối không có khả năng mới thế đã tỉnh táo, với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ mê mang tự hoài nghi một thời gian ngắn, sau đó mới có thể chậm rãi suy nghĩ rõ ràng.”

“Vậy nếu không thì tôi đi điều tra xem thử là ai…

Phó Kình Hiên giơ tay lên: ‘Không cần, cứ như vậy đi, cô ấy tỉnh táo lại chính là chuyện tốt, việc khác không cần xen vào.”

“Vâng.’ Trợ lý Trương đáp lại.

“Đi làm việc đi.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương nói.

Trợ lý Trương nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, vẫn lo lắng đứng tại chỗ không đi: “Tổng giám đốc, ngài thật sự không sao chứ? Nếu không chúng ta lập tức đến bệnh viện nhé? Vốn bác sĩ Lâm nói ngài có thể xuất viện nhưng nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, kết quả ngài lại không nghe, vừa xuất viện đã trở về tập đoàn làm việc, tôi lo lắng trái tim của ngài quá nặng, cho nên…”

“Không sao cả, tôi có chừng mực.” Phó Kình Hiên bưng ly nước lên uống một ngụm nước, kế đó ngắt lời anh ta: “Nếu như tôi thật sự không chịu nổi, thì tôi sẽ tự mình đến bệnh viện.”

“Được rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi tôi.” Trợ lý Trương thở dài, lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người đi về phía cửa văn phòng.

Sau khi anh ta ra ngoài, Phó Kình Hiên buông ly nước xuống, đưa tay kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi trực tiếp bỏ vào miệng, gương mặt không chút thay đổi nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, anh đậy nắp lọ thuốc, sau đó ngón tay lạnh lẽo đùa nghịch bình thuốc, đáy mắt có vẻ trào phúng.

Thuốc này được thiết kế đặc biệt để điều trị bệnh tim.

Anh đã uống nó hai mươi mấy năm, vốn tưởng rằng cả đời này không cần có nó nữa.

Song lại không ngờ rằng mới chỉ khoảng sáu năm thôi, anh lại một lần nữa bắt đầu dùng loại thuốc này.

Có điều Phó Kình Hiên không cảm thấy hối hận, nếu như cho anh làm lại một lần nữa, thì anh vẫn sẽ vì Bạch Dương mà không chùn bước nhảy xuống vách núi.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên khẽ thở ra một hơi, sau đó ném bình thuốc trở lại ngăn kéo, đóng ngăn kéo cầm lấy bút tiếp tục làm việc.

Đến buổi chiều, phía bệnh viện gọi điện thoại nói rằng anh đến để kiểm tra lại.

Phó Kình Hiên gạt bỏ một số hành trình không quan trọng vào buổi chiều, tiếp theo mang theo Trợ lý Trương tới bệnh viện.
 
Chương 1313


Chương 1313

Hai người đi tới bãi đỗ xe của tập đoàn Phó thị, vừa đi tới trước xe, Phó Kình Hiên bỗng dưng dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước.

Trợ lý Trương còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy anh dừng lại thế là cũng dừng theo, sau đó mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, sao vậy?”

“Bạch Dương tới rồi.’ Phó Kình Hiên nhìn phía trước, thấy rõ người phụ nữ đứng bên cạnh xe mình, đôi môi mỏng khẽ trả lời.

Trợ lý Trương nghe thấy vậy lập tức kinh ngạc từ phía sau anh đứng ra nhìn theo, quả nhiên thấy được Bạch Dương.

“Đúng là cô Bạch, cô ấy tới làm gì?” Trợ lý Trương nghi ngờ không thôi.

Phó Kình Hiên híp mắt lại, không nói gì mà nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Dương đang cúi đầu xem điện thoại bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Phó Kình Hiên và Trợ lý Trương đang đi tới, cô lập tức đứng thẳng người, xoay sang bên phải một chút, mặt đối mặt với Phó Kình Hiên: “Phó tổng.”

“Em có chuyện gì sao?” Phó Cảnh nhìn cô, mặt không cảm xúc hỏi.

Bạch Dương nhíu mày.

Anh vẫn lạnh lùng như hai ngày trước.

“Tôi tới nơi này là muốn tìm kiếm một đáp án.” Bạch Dương nhìn anh.

Phó Kình Hiên mím môi, trong mắt có chút không rõ: “Đáp án gì?”

Bạch Dương mở miệng trả lời: “Chính là nguyên nhân anh đột nhiên không cho tôi chăm sóc anh nữa, Phó tổng, tôi muốn biết tại sao lại thế?”

Anh buông tay cô, cô không quan tâm, cũng không muốn biết tại sao.

Nhưng anh không muốn để chăm sóc bản thân nữa, cô thật sự không hiểu nổi.

Bởi vì điều này làm cho cô cảm thấy mình có phải đã làm gì đó không đúng hay không, thế nên anh mới không cho cô chăm sóc nữa.

Mà anh không cho cô chăm sóc anh, thì cũng biến tướng ngăn cản cô báo ân.

Tuy rằng trợ lý Trương nói không cần cô báo ân, nhưng cô có thể thật sự không báo sao?

Vậy cô sẽ trở thành người như nào? Một kẻ hèn chỉ biết chấp nhận người khác lo toan, bản thân thì không trả lại.

Tóm lại cô tuyệt đối không muốn mình biến thành như vậy.

Cô chính là người như thế, sự giúp đỡ của người khác đối với cô, bản thân nhất định phải trả lại, bằng không cô sẽ thấy hổ thẹn, trong lòng cũng bất an.

Phó Kình Hiên nghe Bạch Dương nói thế, †rong mắt bỗng dưng lóe lên một tia sáng.

Hiển nhiên anh không ngờ rằng việc cô muốn hỏi lại là chuyện này, hơn nữa còn đặc biệt chạy tới ngăn anh.

Cũng đúng, nếu cô không chờ ở đây mà trực tiếp đến quầy lễ tân, vậy cô sẽ không gặp được anh.

“Không có nguyên nhân gì cả.” Phó Kình Hiên khẽ nhếch đôi môi mỏng trả lời một câu, sau đó lướt qua cô muốn đi.

Bạch Dương giang hai tay, chặn đường của anh: “Không có nguyên nhân? Phó tổng, anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom