Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1324


Chương 1324

Dáng vẻ thất thần của cô dừng lại trong mắt Lục Khởi, anh ta nhịn không được vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Bảo bối, suy nghĩ gì vậy?”

Bạch Dương giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng rũ mí mắt xuống, để người khác không thấy rõ thần sắc nơi đáy mắt, cong khóe miệng cười trả lời: ‘Không có gì.”

Kỳ lạ, sao cô lại đột nhiên nhớ tới Phó Kình Hiên chứ?

Bạch Dương hơi hất hất đầu, nhanh chóng vứt Phó Kình Hiên ra khỏi tâm trí, sau đó cầm ly nước trên bàn lên, sau khi uống một hớp nước, nội tâm mới trở nên bình tĩnh.

Nhưng tất cả biểu cảm và hành động kì lạ của cô đã bị Lục Khởi thấy hết.

Lục Khởi nheo mắt, trong mắt hiện lên một †ia sáng làm người ta không hiểu, anh ta vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười: “Đúng rồi bảo bối, giúp anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Bạch Dương đặt ly nước xuống, nghỉ ngờ nhìn anh.

Lục Khởi cười hì hì dí sát vào cô: ‘Làm bạn nữ của anh nha.”

“Phụt!” Bạch Dương không nhịn được phun một ngụm nước vào mặt anh ta.

Lục Khởi nhăn mũi, có thể cảm nhận được rõ ràng trên mặt mình đang ướt dầm dàề, còn có nước đang nhỏ giọt từ cằm xuống.

Bạch Dương tự biết mình gây hoạ, quẫn bách thè lưỡi, rồi nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước trên mặt cho anh ta.

Thấy đã lau hết nước rồi, Bạch Dương mới xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, em không cố ý.”

“Bảo bối…” Vẻ mặt Lục Khởi u oán nhìn cô.

Bạch Dương ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi A Khởi, em thật sự không cố ý.”

Lục Khởi lau mặt mình rồi sờ lên đầu tóc của mình.

Vốn dĩ mái tóc của anh ta được chải ngược và vuốt keo, trông rất phong độ, chẳng khác gì nhân vật trong manga anime.

Kết quả sau khi được cô lau nước trên mặt và trên, bây giờ mái tóc của anh ta đã hoàn toàn rối loạn.

Anh ta không còn đẹp trai nữa.

Nhưng nhìn khuôn mặt hồng lên vì cười của cô, anh ta bất đắc dĩ mỉm cười.

Thôi, cô đáng yêu như vậy, anh ta có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là tha thứ cho cô rồi.

“Không sao, không phải chỉ bị phun chút nước thôi sao, lát nữa anh đi rửa là được rồi” Lục Khởi xua xua tay, không để ý nói.

Bạch Dương đứng dậy lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ từ trong tủ để đồ ra đưa cho anh ta: “Đúng rồi, anh vừa nói muốn em làm bạn nữ của anh đúng không?”

“Đúng vậy.” Lục Khởi nhận lấy khăn lông, vừa lau vừa nói: “Ngày mai có mấy nhân vật lớn ở nước ngoài tới, trong đó một người có quen biết với ba anh, nên đưa cho ba anh một tấm thiệp mời, nhưng ba anh không muốn đi mà bảo anh đi, muốn anh mở mang tầm mắt, anh đã đồng ý rồi, nhưng mấy nhân vật lớn ở nước ngoài có tiếng thích chơi, nên yêu cầu người tham gia dẫn bạn nữ theo, em cũng biết bạn bè cạnh anh chỉ có mình em là phụ nữ…”

“Em từ chối.” Không đợi anh ta nói xong, Bạch Dương trực tiếp mở miệng từ chối.

“Tốt quá em đồng… Hả?” Lục Khởi trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Bảo bối, em nói gì, em từ chối?”

Vừa nãy anh ta còn tưởng rằng cô sẽ đồng ý, đang định vui mừng thì đột nhiên phản ứng lại, cô đã nói từ chối.
 
Chương 1275


Chương 1275

Anh ta đưa tay tới lau đi vết kem bên khóe miệng cô.

Bạch Dương không ngờ là anh ta sẽ làm như thế, cô cứng đờ cả người.

Mà ở trên lầu hai, Phó Kình Hiên không có cách nào cảm thấy thoải mái, anh lại đứng dậy lần nữa rồi đi đến trước cửa sổ.

Kết quả là vừa mới đi đến trước cửa sổ thì liền nhìn thấy cảnh tượng Trình Minh Viễn tự tay lau miệng cho Bạch Dương, hình ảnh vô cùng mập mờ.

Ánh mắt Phó Kình Hiên bỗng nhiên co rút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, quanh người phát ra ý lạnh, dường như muốn đông chết người khác, mà quyển tạp chí trong tay anh cũng bởi vì cơn giận và sự ghen tuông của anh mà nhăn nhúm cả quyển.

Trợ lý Trương đứng bên cạnh anh, nhìn xuống dưới lầu, lại nhìn quyển tạp chí ở dưới đất, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Phó tổng ơi là Phó tổng, nếu đã để ý đến cô Bạch và anh Trình như vậy thì đi xuống dưới tách bọn họ ra đi.

Cần gì phải tức giận một mình mà không làm được gì?

Cần thiết đâu chứ.

Nghĩ đến đây, trợ lý Trương thở dài một hơi, nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Phó Kình Hiên, anh ta nói: “Phó tổng, nếu không để chúng †a đi xuống dưới đi.”

Phó Kình Hiên nhếch môi mà không nói gì.

Trợ lý Trương cho là anh không nghe thấy, lại gọi vài tiếng.

Lần này, rốt cuộc Phó Kình Hiên cũng đã đáp lời, anh híp mắt: “Không cần, cứ tùy bọn họ đi.”

“Tùy bọn họ hả?” Trợ lý Trương há to miệng: “Cứ để anh Trình và cô Bạch tiếp tục thân mật như thế?”

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Đời Bạch Dương vẫn còn dài, còn tôi thì cùng lắm chỉ còn có ba năm, chỉ so sánh phương diện này thì Trình Minh Viễn phù hợp với cô ấy hơn là tôi.”

Nghe nói như thế, lúc này trợ lý Trương mới hiểu được rõ ràng là Phó Kình Hiên rất để ý tới chuyện Bạch Dương và Trình Minh Viễn gần gũi với nhau, nhưng lại không chịu đi xuống dưới tách hai người ra.

Bởi vì Phó tổng đã muốn buông tay cô Bạch rồi.

Phó tổng muốn để một người đàn ông khác yêu thương cô Bạch, đứng bên cạnh cô Bạch, mang đến hạnh phúc cho cô Bạch.

Giống như Phó tổng đã nói cuộc đời cô Bạch vẫn còn rất dài, nếu như Phó tổng thật sự không thể sống nổi ba năm, vậy thì Phó tổng cướp cô Bạch về, ngược lại là đang hại cô Bạch.

Cho nên bây giờ, Phó tổng buông tay để cô Bạch tìm kiếm hạnh phúc của mình mới chính là cách làm tốt nhất.

Nhưng mà làm như thế này đối với Phó tổng mà nói không khác gì tự tay đẩy người mình yêu vào lòng người khác, mà làm như vậy cũng giống như móc tim mình ra.

“Phó tổng, anh làm như vậy, thật sự cảm thấy ổn?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên: “Có lẽ là chúng ta có thể tìm một trái tim phù hợp, đến lúc đó…”

“Cậu cảm thấy tìm được trái tim phù hợp với tôi có tỉ lệ lớn bao nhiêu?” Phó Kình Hiên ngắt ngang lời anh ta, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt: “Nếu như dễ tìm như vậy, thế thì trước đó tôi cũng đã không cần phải chờ hai mươi bốn năm.”
 
Chương 1276


Chương 1276

“Tôi…” Trợ lý Trương nắm chặt nắm tay, nói không nên lời.

Đúng vậy đó, nếu như trái tim phù hợp dễ tìm như thế, dựa vào thế lực nhà họ Phó, bây giờ đã tìm được rồi.

Mà bởi vì tỉ lệ có thể tìm thấy nó quá nhỏ, cho nên Phó tổng mới buông tay cô Bạch.

Ở dưới lầu, cuối cùng Bạch Dương cũng đã tỉnh táo lại từ tình trạng ngây ngốc, cô đứng dậy, không vui nhìn Trình Minh Viễn: “Anh làm gì vậy?”

Trình Minh Viễn không ngờ là phản ứng của cô lại lớn như thế, mắt lóe lên một cái liền thu tay trở về: “Lau vết kem cho cô thôi.”

Sợ là cô không tin, anh ta còn đưa khăn giấy ra trước mặt cô, ra hiệu kêu cô nhìn.

Bạch Dương nhìn thấy ở phía trên đúng là có dính chút kem, biết là mình đã hiểu lầm rồi, cô bình tĩnh lại rồi ngồi xuống: “Hóa ra là như vậy, tôi xin lỗi nha, tôi còn tưởng là anh…”

“Cho là tôi chiếm tiện nghi của cô à.” Trình Minh Viễn cười hì hì.

Bạch Dương từ chối cho ý kiến, mím mím môi: “Nói tóm lại là sau này anh đừng có làm như vậy nữa, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, anh có thể nói với tôi để tự tôi lau là được.”

“Tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, sẽ không có người nào hiểu lầm đâu, nhưng mà nếu như cô đã nói vậy thì thôi.” Trình Minh Viễn nhún nhún vai, đáp lời.

Chỉ có anh ta mới biết được trong lòng mình tiếc nuối tới cỡ nào.

Anh ta nghĩ dùng cử chỉ mập mờ để cô dần dần quen thuộc, cuối cùng có thể làm cô rung động.

Nhưng mà không ngờ cô lại cảnh giác như thế, sự đề phòng cứ như sắt thép, một chút cơ hội mập mờ cũng không cho anh †a.

Xem ra là muốn theo đuổi cô thì phải từ từ rồi.

Trình Minh Viễn cười khổ lắc đầu.

Một tiếng sau, bữa cơm của hai người kết thúc.

Bạch Dương đi thanh toán, lại gói hai phần bánh gato ô mai chuẩn bị đi về.

Vừa ra khỏi nhà hàng liền có một cơn gió lạnh thổi tới, thổi vào người và mặt Bạch Dương, làm cô nhịn không được mà hắt hơi, thậm chí cả tay chân đều đang run rẩy theo.

Trình Minh Viễn thấy thế thì vội vàng hỏi: “Lạnh hả?”

“Có hơi hơi.” Bạch Dương gật đầu trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trên trời không có một vì sao, ngay cả mặt trăng cũng không có, đen đến nỗi làm lòng người ngột ngạt, xem ra là chẳng bao lâu nữa chắc sẽ có mưa.

Đang suy nghĩ, hai vai Bạch Dương bỗng nhiên trầm xuống, trên vai cô có thêm một vật.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xem, lúc này mới phát hiện trên vai mình lại có nhiều hơn một cái áo khoác.

Cái áo vô cùng quen mắt, là của Trình Minh Viễn khoác lên cho cô.

Bạch Dương quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy áo khoác của người đàn ông không có ở trên người anh ta nữa, mà chỉ còn một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo len, cô ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đưa áo khoác cho tôi?”

“Không phải là cô lạnh à, là đàn ông, chuyện nên làm thôi.” Trình Minh Viễn cười nói.
 
Chương 1277


Chương 1277

Bạch Dương lại cau mày, cô tỏ vẻ không đồng ý: “Cho dù là như vậy thì anh cũng sẽ lạnh, tôi không muốn bởi vì tôi mà anh phải khiến mình bị lạnh rồi dẫn đến cảm cúm, cho nên anh nhanh chóng lấy cái áo này lại rồi mặc vào đi.”

Nói rồi, cô lấy áo khoác trên người xuống muốn trả lại cho Trình Minh Viễn.

Nhưng mà Trình Minh Viễn lại cố chấp khoác lên trên vai cô, đồng thời còn đề phòng cô lấy nó xuống mà đè hai vai cô lại: “Được rồi, nghe lời tôi, khoác lên đi, tôi là đàn ông mà, làm sao có thể bị cảm lạnh được chứ.”

“Nhưng mà…”

Lúc Bạch Dương đang mím môi không biết nói cái gì, sau lưng lại vang lên giọng nói của một người đàn ông, vừa âm trầm lại lạnh lẽo: “Có thể tránh ra không, các người chắn đường rồi.”

Giọng nói này…

Bạch Dương mở to mắt, quay đầu nhìn ra phía sau, nhìn thấy Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm nhìn bọn họ.

Quả nhiên là Phó Kình Hiên.

Sao anh lại ở đây?

Không phải là anh vẫn còn chưa xuất viện à?

Vấn đề này rất nhanh đã được Trình Minh Viễn nhắc tới, Trình Minh Viễn cười tủm tỉm nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, chào buổi tối nha, trùng hợp như vậy, cậu cũng ở đây dùng cơm hả? Nhưng mà không phải cậu đang nằm ở bệnh viện à, sao đột nhiên lại ra ngoài?”

Phó Kình Hiên không nói chuyện, ánh mắt u ám rơi trên vai Bạch Dương.

Bạch Dương đã nhận ra, cô theo bản năng dùng sức gạt tay Trình Minh Viễn trên vai mình xuống, đồng thời cũng cầm áo khoác của anh ta xuống ném vào trong ngực anh ta, nhìn Phó Kình Hiên rồi nói: “Cái đó… cái áo khoác này là…”

“Bạch Dương, cô với cậu ấy không có liên quan gì với nhau, cho nên cô giải thích chuyện này làm cái gì?” Trình Minh Viễn nheo mắt nhìn Bạch Dương, dường như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt cô.

Bạch Dương nghe thấy lời nói này của anh †a, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại, biểu cảm có chút khó coi.

Đúng vậy đó, cô và Phó Kình Hiên không có quan hệ gì hết, cho nên cô làm cái gì cũng không có liên quan gì tới anh.

Vậy thì cô giải thích cái áo khoác trên người cô với anh làm cái gì?

Cô điên rồi hả?

Nghĩ đến đây, Bạch Dương cụp mắt xuống, không nói chuyện.

Lúc này, rốt cuộc Phó Kình Hiên cũng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mà thờ ơ: “Các người tiếp tục đi.”

Nói xong, anh nhấc chân đi đến chiếc Maybach đang đậu ở ven đường.

Trợ lý Trương gật đầu chào Bạch Dương và Trình Minh Viễn rồi đi theo anh.

Lần này, Trình Minh Viễn ngơ ngác rồi.

Có chuyện gì vậy?

Kình Hiên nhìn thấy anh ta và Bạch Dương gần gũi như thế, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn kêu bọn họ tiếp tục.

Người này… người này là Phó Kình Hiên à?
 
Chương 1278


Chương 1278

Ngoại trừ cái đó ra, lúc nấy Kình Hiên nhìn thấy áo khoác của anh ta choàng ở trên vai Bạch Dương, vậy mà cũng không có dáng vẻ tức giận hay là ghen tuông.

Cho nên, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, Phó Kình Hiên bị cái gì kích thích rồi?

Trình Minh Viễn nhìn bóng lưng của Phó Kình Hiên, trong mắt là vẻ kinh ngạc nói không nên lời.

Mà Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên rời đi, trong lòng căng thẳng, cô nhấc chân đuổi theo: “Chờ đã.”

Phó Kình Hiên đã leo lên xe, nghe thấy giọng nói của cô, động tác đóng cửa liền dừng lại.

Bạch Dương chạy chậm đến gần cửa xe anh, thở hổn hển rồi sau đó mới nhìn anh rồi nói: “Chuyện là…”

“Em muốn nói cái gì?” Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng.

Bạch Dương cắn môi.

Thật ra thì cô cũng không biết là mình muốn nói cái gì.

Chỉ là khi cô nhìn thấy anh đi thì vô thức muốn đuổi theo.

Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.

Thậm chí là trong lòng cô còn có chút tức giận, tức giận vì lúc nấy anh nhìn thấy cô và Trình Minh Viễn đứng cùng với nhau, thế mà lại không có bất cứ phản ứng gì.

“Nếu như không nói thì tôi về bệnh viện đây.’ Phó Kình Hiên đặt tay lên nắm cửa, lại lên tiếng lần nữa.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, cô thu hồi suy nghĩ: “Tôi, tôi muốn hỏi là bây giờ anh vẫn còn chưa đến lúc được xuất viện, tại sao lại ra ngoài?”

“Có một người chú hẹn tôi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, đó là bạn của ba tôi lúc ông ấy còn sống, cho nên tôi đã xin phép bệnh viện cho ra ngoài ba tiếng đồng hồ.”

Phó Kình Hiên nhìn cô, lạnh nhạt trả lời, sau đó lại hỏi: “Có còn chuyện gì muốn nói nữa không, nếu không thì tôi đóng cửa đây.

“Không… không có.’ Bạch Dương lắc đầu.

Đúng là không có gì cần nói.

Cô chạy theo anh vốn dĩ cũng không biết nói cái gì, lời lúc nãy là nội dung duy nhất mà cô đã vắt hết óc mới có thể suy nghĩ ra được.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại: Lái xe đi”

“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lời rồi khởi động xe.

Nhìn xe Maybach khởi động chạy trên đường, dần dần hòa vào dòng xe cộ, hai †ay Bạch Dương chậm rãi nắm chặt lại, trong lòng hoảng loạn, hốt hoảng khó nói nên lời.

Trình Minh Viễn vẫn đứng yên bây giờ đã bước tới, trên tay vẫn còn cầm cái áo khoác: “Còn cần áo khoác không?”

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Tôi cũng đoán là cô sẽ không cần.” Trình Minh Viễn bất giác mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất ảm đạm.

Anh ta có thể nhìn ra cô đã bắt đầu chú ý tới Phó Kình Hiên.

Nếu không thì tại sao cô vừa nhìn thấy Phó Kình Hiên thì liền vô thức ném áo khoác cho anh ta, đồng thời còn kéo dài khoảng cách với anh ta, không muốn dính líu gì với anh ta để Phó Kình Hiên phải hiểu lầm.

 
 
Chương 1279


Chương 1279

Lúc trước cô đã yêu Phó Kình Hiên, cho nên bây giờ có yêu lần nữa cũng không phải là không có khả năng, thậm chí tỷ lệ còn vô cùng cao.

E là lần này ngã xuống sườn núi đã làm lòng cô rung động một lần nữa.

Dù sao thì cũng rất khó gặp được một người vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không cần, người như thế này mà còn không yêu thì còn ai đáng để yêu nữa?

Xem ra là lần cá cược trước kia giữa anh ta và cô, anh ta sắp giành phần thắng rồi.

Nhưng mà anh ta không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Có điều, có một điểm đáng để anh ta vui mừng, đó chính là thái độ của Phó Kình Hiên đối với Bạch Dương.

Nghĩ đến đây, Trình Minh Viễn mặc áo khoác vào, thăm dò hỏi: ‘Bạch Dương có phải là giữa cô và Kình Hiên đã xảy ra mâu thuẫn rồi không?”

“Mâu thuẫn hả?” Bạch Dương nghi hoặc nhíu mày: “Đâu có đâu.”

“Thật sự không có à?” Hiển nhiên là Trình Minh Viễn không tin.

Bạch Dương gật đầu liên tục: “Đương nhiên là không có rồi, nhưng mà tại sao anh lại hỏi như vậy?”

“Đương nhiên là do thái độ lúc nấy của Kình Hiên rồi, thật sự quá khác thường.”

Trình Minh Viễn nhìn căn phòng mà Phó Kình Hiên mới rời đi, ánh mắt hơi híp lại, †rong mắt tràn đầy suy nghĩ.

Bạch Dương cũng nhìn theo: “Đúng là không bình thường.”

“Có phải không” Trình Minh Viễn sờ sờ cằm, một bộ dạng như là thám tử: “Nếu đổi lại là bình thường, Kình Hiên mà nhìn thấy tôi và cô gần gũi với nhau thì đã sớm xuất hiện trước mặt chúng ta bày trò phá bỉnh, bởi vì cậu ấy không cho phép cô ở cùng với người đàn ông khác. Nhưng mà ngày hôm nay cậu ấy lại không làm như vậy, đồng thời nhìn dáng vẻ của cậu ấy hình như là rất muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Bạch Dương không nói chuyện, chỉ cắn chặt môi.

Bởi vì những lời mà Trình Minh Viễn đã nói, cô cũng đã nhìn ra rồi.

Bên cạnh đó, trong lòng cô còn cảm thấy không thoải mái.

“Cho nên chính vì vậy mà anh có suy nghĩ giữa tôi và Phó Kình Hiên đã xảy ra mâu thuẫn.” Bạch Dương năm chặt lòng bàn tay.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Không sai, nếu không thì tôi nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Kình Hiên lại như thế.”

“Bởi vì anh ấy buông tay rồi.” Bạch Dương cụp mắt trả lời.

Trình Minh Viễn ngẩn ngơ: “Cái gì?”

“Tôi nói bởi vì Phó Kình Hiên từ bỏ rồi, anh ấy sẽ không theo đuổi tôi nữa.” Bạch Dương bất giác siết chặt lòng bàn tay hơn.

Trình Minh Viễn rất bất ngờ: “Thật hay giả vậy?”

“Là thật.’ Bạch Dương đáp lại hai chữ.

Trình Minh Viễn há to miệng: “Sao lại có thể chứ! Kình Hiên yêu cô như thế, hơn nữa cậu ấy là một người có tính tình cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì chắc chắn sẽ không từ bỏ.”
 
Chương 1280


Chương 1280

“Đây là sự thật do chính miệng anh ấy đã nói.” Bạch Dương nhìn anh ta.

Đây là câu nói mà Phó Kình Hiên đã chín miệng nói với cô vào cái ngày mà anh tỉnh dậy.

Anh nói anh sẽ không theo đuổi cô, không ở bên cô nữa.

Không biết tại sao cô lại nhớ câu nói này rất rõ ràng, hơn nữa cô nên vui mừng mới đúng, dù sao thì người mà cô ghét không còn dây dưa với cô nữa.

Nhưng mà sự thật thì ngược lại, cô không có cảm giác vui mừng, mà trong lòng còn cảm thấy nặng nề, còn chua chát, không thể nói rõ nó có tư vị gì.

Nhìn ánh mắt ưu sầu của Bạch Dương, lần này Trình Minh Viễn đã hoàn toàn tin tưởng cô, tin tưởng lời nói của cô, Phó Kình Hiên thật sự không có ý định theo đuổi cô, thật sự muốn buông tay rồi.

Nhưng chính là bởi vì tin tưởng, cho nên Trình Minh Viễn mới càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy rất kinh ngạc.

“Kình Hiên, cậu ấy… thế mà cậu ấy lại buông tay, chuyện này…’ Trình Minh Viễn lắp bắp cả nửa ngày, vẫn không thể lấy lại sự bình tĩnh.

Anh ta dám đảm bảo chắc chắn là trong này đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nếu không thì Kình Hiên không thể nào từ bỏ được.

“Được rồi Trình Minh Viễn, thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.” Bạch Dương đưa tay thoáng nhìn đồng hồ.

Trình Minh Viễn tạm thời đè nén sự kích động trong lòng, anh ta lại nở nụ cười: “Để †ôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, tôi tự đón xe về là được rồi, anh với tôi cũng không tiện đường, đưa †ôi về nhà thì phiền phức quá.”

Nói xong, cô đi đến ven đường, đưa tay bắt một chiếc xe taxi, sau đó mở cửa xe rồi leo lên, còn vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt anh.”

Cô làm mấy động tác này liền tù tì một mạch, căn bản không cho anh ta có cơ hội kiên trì đưa cô về.

Trình Minh Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Tạm biệt.”

Bạch Dương đóng cửa sổ xe lại: “Bác tài, lái xe đi.”

“Vâng,.’ Tài xế nhấn ga phóng xe rời đi.

Trình Minh Viễn đứng bên đường nhìn xe taxi đã chạy xa, lông mày hơi nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.

“Có chuyện gì?” Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng trầm thấp của Phó Kình Hiên.

Trình Minh Viễn trở lại trước xe mình, đứng dựa cửa xe: “Kình Hiên, có phải là cậu xảy ra chuyện rồi không?”

“Có ý gì?” Phó Kình Hiên đã thay đồng phục bệnh nhân màu xanh sọc trắng, ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh, lông mày cau nhẹ, hỏi ngược lại.

Trình Minh Viễn hít vào một hơi: “Ý của tôi là, Bạch Dương nói cậu không có ý định theo đuổi cô ấy nữa, là thật hả?”

“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận, đúng là mình đã nói như vậy.
 
Chương 1281


Chương 1281

Tay đang cầm điện thoại của Trình Minh Viễn bỗng nhiên siết chặt: “Kình Hiên, tính cách này không phải là của cậu, cậu không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, cho nên †ôi mới hỏi cậu có phải là xảy ra chuyện gì rồi không, mới khiến cậu lựa chọn từ bỏ?”

“Cậu hỏi chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Phó Kình Hiên mím môi, trong mắt chợt thoáng qua một tia lạnh lùng chế giễu: “Không phải là cậu thích Bạch Dương à, tôi từ bỏ rồi, cậu nên vui mừng mới đúng chứ.

Cho nên, cậu nói chuyện này để làm cái gì, hi vọng tôi đừng từ bỏ à?”

“Đương nhiên là tôi không có ý này rồi, cậu từ bỏ đương nhiên tôi vui, dù sao thì thiếu đi một tình địch mà, điều này có nghĩa rằng tỷ lệ mà tôi có được Bạch Dương sẽ càng lớn hơn. Nhưng mà Phó Kình Hiên, cậu là bạn của tôi, cậu từ bỏ Bạch Dương cùng với việc tôi quan tâm cậu là hai chuyện khác nhau, không thể nhập làm một được. Tôi hiểu rõ cậu, nếu như cậu không xảy ra chuyện thì cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ Bạch Dương, cho nên Kình Hiên à, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là cậu đã xảy ra vấn đề gì rồi?” Trình Minh Viễn cau chặt mày mà hỏi.

Phó Kình Hiên rũ mắt xuống, thờ ơ trả lời: “Tôi không sao, tôi chỉ là mệt mỏi quá rồi, cho nên muốn từ bỏ. Cậu thích Bạch Dương, muốn theo đuổi cô ấy thì theo đuổi đi, tôi sẽ không can thiệp vào.”

Nói xong, anh liền dứt khoát cúp điện thoại.

“Nè, nè?” Trình Minh Viễn gọi vài tiếng với người bên kia, sau khi không có ai trả lời, anh ta mới cầm điện thoại để trước mắt nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện màn hình đã trở về giao diện chính, tức giận không chịu được: “Cái tên này, khiến người ta chán ghét như thế.”

Bực bội vò đầu, Trình Minh Viễn bỏ di động xuống, mở cửa bước lên xe, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, vẻ mặt cau có như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trực giác nói cho anh ta biết chắc chắn là Phó Kình Hiên xảy ra chuyện rồi.

Đồng thời còn không phải là chuyện nhỏ.

Nghĩ đến đây, Trình Minh Viễn lại gọi thêm một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáp, âm thanh đầy vẻ buồn ngủ: “Anh Trình, anh tìm tôi hả?”

“Đúng vậy, tôi có chuyện cần anh đi thăm dò.” Trình Minh Viễn nói vô cùng nghiêm túc.

Người ở bên kia nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh thì lập tức thu hồi cơn buồn ngủ, nghiêm túc nói: “Mời anh nói.”

“Tôi cần anh âm thầm hỏi thăm xem gần đây Phó Kình Hiên đã xảy ra chuyện gì.”

Trình Minh Viễn nói.

Người ở bên kia gật đầu đồng ý: “Được rồi anh Trình, chậm nhất là trong hai ngày sẽ cho anh biết kết quả.”

Trình Minh Viễn ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Trong bệnh viện, Phó Kình Hiên ném điện thoại qua một bên rồi dựa người lên ghế sofa, tay phải nâng lên che mắt, quanh người tản ra hơi thở nặng nề, cô độc.

Chẳng có ai biết được nói ra câu để Trình Minh Viễn muốn theo đuổi Bạch Dương thì cứ theo đuổi, anh sẽ không can thiệp, trái †im của anh đau đớn đến cỡ nào.

Nếu như không phải mình không sống được bao lâu, ai mà lại đẩy người mình yêu vào trong lòng người đàn ông khác chứ.

“Phó tổng.” Lúc này, trợ lý Trương đẩy cửa phòng bệnh ra, bước vào trong.
 
Chương 1282


Chương 1282

Phó Kình Hiên thả tay đang đặt ở trên mắt xuống, ngồi thẳng người nhìn anh ta: “Mọi chuyện sắp xếp xong rồi?”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy: “Một lát nữa cậu đi làm thủ tục xuất viện đi.”

“Cái gì?” Đầu tiên là trợ lý Trương giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Phó tổng, anh muốn xuất viện?”

“Đúng.” Phó Kình Hiên đi đến giường bệnh.

Trợ lý Trương đi theo phía sau anh: “Tại sao, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, bây giờ không phải là lúc có thể xuất viện.”

“Về nhà chữa thương cũng giống như nhau thôi.” Phó Kình Hiên ngồi bên mép giường nhéo nhéo mi tâm: “Quan trọng nhất chính là tôi không muốn để Bạch Dương đến chăm sóc tôi.”

“Tại sao?” Trợ lý Trương thật sự khó hiểu.

Ban đầu cô Bạch nói chăm sóc cho Phó tổng, rõ ràng là Phó tổng rất vui mừng.

Bởi vì Phó tổng có thể ở cùng cô Bạch.

Nhưng mà bây giờ Phó tổng lại thay đổi ý định rồi?

Phó Kình Hiên mím môi, thờ ơ nói: “Tôi đã buông tay Bạch Dương, đương nhiên không thể tiếp tục đến gần cô ấy.”

Nghe nói như thế, trong nháy mắt trợ lý Trương liền hiểu ý anh, trong lòng có vô vàn cảm xúc.

Phó tổng cảm thấy bản thân chỉ có ba năm tuổi thọ, không những nên buông tay cô Bạch, thậm chí còn không nên gần gũi cô Bạch.

Bởi vì bản thân Phó tổng gần gũi cô Bạch, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của cô Bạch, ngộ nhỡ sau khi thời gian lâu dần, trong lòng cô Bạch lại bắt đầu yêu Phó tổng, mà Phó tổng lại mất đi, như vậy sẽ gây tổn thương cho cô Bạch.

Dù sao người vừa mới yêu thì mất, không phải tổn thương thì là cái gì?

Phó tổng lo lắng điều này, cho nên bây giờ định cách xa cô Bạch.

“Được Phó tổng, tôi biết rồi, tôi lát nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.” Trợ lý Trương thở dài, đồng ý.

Phó Kình Hiên khẽ khoát tay: “Đi đi.”

Trợ lý Trương đáp một tiếng thì xoay người đi ra ngoài.

Tối hôm đó, Phó Kình Hiên trực tiếp xuất viện, sống ở một căn hộ ở trung tâm thành phố, định ở đó dưỡng thương ổn hơn một chút rồi mới trở vê Phó công quán.

Mà tất cả chuyện này, Bạch Dương cũng không biết.

Mãi đến sáng hôm sau, cô xách canh xương đã hầm sẵn đến bệnh viện thì phát hiện trong phòng bệnh không phải là Phó Kình Hiên, mà là một bệnh nhân không quen biết khác, cả người đều ngây ra.

Chuyện gì xảy ra?

Phó Kình Hiên đâu?

“Cô y tá.” Bạch Dương kéo y tá đẩy xe đẩy, vừa hay đi qua bên cạnh, vội vàng hỏi: “Xin hỏi một chút, bệnh nhên ở phòng bệnh này đâu?”

Y tá liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “Bệnh nhân không phải ở bên trong hay sao.”

“Không, người tôi chỉ không phải người đó, người tôi nói là Phó Kình Hiên.” Bạch Dương nhíu mày nói.
 
Chương 1283


Chương 1283

Y tá lúc này mới ngộ ra, mở miệng đáp: “Tối qua anh Phó đã xuất viện rồi.”

“Cái gì? Anh ấy xuất viện rồi sao?” Trong lòng Bạch Dương rất kinh ngạc.

Y tá gật đầu: “Phải, nửa đêm hôm qua anh Phó đã xuất viện.”

“Nửa đêm!” Bạch Dương cắn môi.

Vậy là xuất viện sau khi chia tay ở nhà hàng.

“Cô y tá, anh ấy tại sao muốn xuất viện?

Vết thương của anh ấy không phải còn chưa khỏi hay sao?” Bạch Dương kéo y tá lại hỏi.

Y tá lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, vết thương của anh Phó quả thật vẫn chưa đến lúc xuất viện, nhưng nghỉ ngơi ở nhà cũng được, vậy nên phía bệnh viện đã đồng ý để anh ấy xuất viện”

“Như vậy à, tôi biết rồi.” Bạch Dương cũng biết không hỏi được gì nữa, miễn cưỡng cong khóe môi, nặn ra nụ cười, sau đó buông tay.

Cánh tay của y tá có lại tự do, đẩy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Dương nhìn cửa phòng bệnh trước mắt, đã không phải là ba chữ Phó Kình Hiên, mà là bảng tên của người khác, cô mím đôi môi đỏ, xoay người đi về phía thang máy.

Đi tới hoa viên nhỏ ở bên ngoài tòa nội trú, Bạch Dương tìm một dãy ghế ngồi xuống, sau đó rút điện thoại ra, gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Cuộc gọi không giống như trước đây, vừa kết nối thì được Phó Kình Hiên nghe ngay, mà đổ chuông vài tiếng mới được Phó Kình Hiên nghe máy.

Giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên truyền đến: “Có chuyện gì?”

Bạch Dương nghe ra sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh, trong lòng có chút không thoải mái.

Anh bị làm sao vậy?

Sao thái độ lại thay đổi như vậy?

Lại quay lại thái độ lạnh lùng đối với cô vào 6 năm đó.

Điều này khiến lông mày của Bạch Dương vô thức nhíu lại: “Phó tổng, anh xuất viện rồi sao?”

“Ừm.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương để chiếc cặp lồng giữ nhiệt sang bên cạnh: “Tại sao? Tại sao xuất viện không nói một tiếng với tôi?”

“Đây là chuyện của tôi, tại sao phải nói với em?” Phó Kình Hiên lạnh lùng hỏi ngược lại.

Bạch Dương tắc nghẹn, rất nhanh lại tiếp tục nói: “Phải, chuyện này quả thật là chuyện của anh, nhưng cũng có liên quan tới tôi, là tôi hại anh thành như này, tôi đã nói, tôi sẽ chăm sóc cho anh, cho tới khi anh khôi phục, vậy nên anh xuất viên, đương nhiên nên nói với tôi một tiếng, không thì kêu tôi đi đâu tìm anh chăm sóc anh?”

“Không cần đâu.”

“Cái gì?” Bạch Dương hơi sững người.

Mí mắt của Phó Kình Hiên cụp xuống, che đi thần sắc trong đáy mắt, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Tôi nói, không cần chăm sóc tôi, về sau cũng không cần, hơn nữa tôi cũng không cần sự chăm sóc của em.”

Dứt lời, anh trực tiếp cúp máy.
 
Chương 1284


Chương 1284

Bạch Dương nhìn điện thoại, trong lòng vừa tức vừa ấm ức.

Anh có ý gì, đột nhiên đối xử lạnh lùng với cô như vậy, còn nói không cần cô chăm sóc, cô đâu có chỗ nào đắc tội với anh chứ?

Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, bắt đầu gắng sức suy nghĩ trong đầu, hai ngày nay cô rốt cuộc có từng đắc tội với Phó Kình Hiên không.

Nhưng suy nghĩ một hồi cô phát hiện không hề có chỗ nào đắc tội với anh.

Mà Phó Kình Hiên biến thành như vậy, bắt đầu từ tối qua.

Cũng tức là, rất có khả năng là tối qua Phó Kình Hiên nhìn thấy cô và Trình Minh Viễn cùng nhau ăn cơm, cho nên mới thay đổi thái độ?

Không, cũng không đúng.

Phó Kình Hiên quả thật rất nhỏ nhen, nhưng cũng không đến mức như vậy.

Dù sao trước đây Phó Kình Hiên cũng từng nhìn thấy cô và đám Khởi, Tiểu Triết qua lại gần gũi, cũng chưa từng có thay đổi thái độ lớn, vậy nên nhất định còn có nguyên nhân gì khác nữa.

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không thể ngăn cản cô trả ơn.

Anh có thể lạnh lùng đối với cô, chán ghét cô, nhưng cô không để tâm.

Nhưng ngăn chặn cô chăm sóc anh để trả ơn, điều đó là không được.

Cô không muốn cứ giữ ân tình ở trong tay, càng nợ càng nhiều.

Nhìn chiếc cặp lồng giữ nhiệt ở bên cạnh, Bạch Dương hít một hơi rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, đi tới tập đoàn Phó Thị một chuyến.

Khi cô xách cặp lồng giữ nhiệt, vừ đi tới lối ra của hoa viên thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Đây là… bà Cố?

Bạch Dương vô thức đi chậm lại, quay đầu nhìn sang bên phải, quả nhiên nhìn thấy bà Cố ở đằng sau một bồn hoa.

Bà Cố quay lưng với cô, trong tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Làm ơn đi giáo sư Tô, làm phiền các anh liên hệ một chút, nhất định phải giúp chồng tôi tìm được thận phù hợp, chồng của tôi hôm nay lại đau tới ngất đi rồi, cứ như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa thì buộc phải nằm viện lâu dài.” Bà Cố khịt mũi, trong giọng nói nghẹn ngào mang theo sự van xin.

Bạch Dương nhíu mày.

Cô nghe hiểu rồi.

Bà Cố là đang bảo người ở đầu dây bên kia, giúp Cố Việt Bân tìm thận phù hợp.

Rất nhanh, giọng nói của bà Cố lại vang lên, lân này trong sự nghẹn ngào mang theo sự kích động và vui mừng: “Tốt quá rồi, cảm ơn giáo sĩ Tô, được được được, tôi sẽ kiên nhãn đợi.”

Bạch Dương nheo mắt lại.

Ổ?

Người ở đầu dây bên kia đồng ý giúp Cố Việt Bân tìm thận rồi sao?

Xem ra mối quan hệ của Cố Việt Bân vẫn khá rộng.

Chỉ là không biết, giáo sư Tô này là ai.
 
Chương 1285


Chương 1285

Bên kia, nghe thấy giáo sư Tô đồng ý giúp mình liên hệ kho cơ quan nội tạng khác mà bà ta không liên hệ được, bà Cố coi như tạm thời yên tâm, cất điện thoại rồi lau khóe mi, mỉm cười xoay người.

Kết quả vừa xoay người lại thì nhìn thấy Bạch Dương ở đối diện, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Một giây sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của bà Cố thay đổi, tức giận nhìn Bạch Dương và nói: “Cô đang nghe trộm tôi nói chuyện?”

Bạch Dương buông lỏng tay: “Tôi không nghe trộm, là giọng của bà quá lớn, tôi không muốn nghe cũng khó.”

Đồng tử của bà Cố co rút: “Cô thật sự nghe thấy rồi sao? Cô nghe thấy hết gì sao?”

Ánh mắt của Bạch Dương lập lòe, cười đáp: “Tôi vừa đến, có thể nghe thấy cái gì?

Không phải là nghe thấy bà nói cảm ơn giáo sư Tô gì đó, sẽ kiên nhẫn đợi thôi.”

“Thật sao?” Bà Cố siết chặt điện thoại, ánh mắt còn có chút nghi ngờ nhìn Bạch Dương.

Lời này là lời cuối cùng của bà ta, nếu Bạch Dương này thật sự chỉ nghe thấy lời này, vậy thì không có vấn đề gì.

Nhưng bà ta không thể dễ dàng tin tưởng Bạch Dương, thật sự chỉ nghe thấy câu này.

“Lễ nào còn giả được chắc? Tôi lừa bà có lợi ích gì chứ?” Bạch Dương lườm bà ta.

Bà Cố nhìn Bạch Dương một lúc, quả thật không nhìn ra cô nói dối, dần dần tin lời của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không nghe thấy cái khác thì tốt.

Nếu bị Bạch Dương nghe thấy điều khác, chắc chắn sẽ đoán ra thận của Việt Bân có vấn đề, cần nguồn thận mới.

Đến lúc đó, Bạch Dương sợ rằng sẽ mượn cơ hội này, ra tay ngăn nguồn thận của Việt Bân.

Như vậy Việt Bân sẽ xong đời.

“Mong cô thật sự không lừa tôi, nếu không về sau tôi phát giác cô đang nói dối, tôi tuyệt đối không tha cho cô.” Bà Cố chỉ vào mũi của Bạch Dương mà uy hiếp.

Trong lòng Bạch Dương lập tức trợn trừng mắt.

Không tha cho cô sao?

Nói cứ như cô sẽ tha cho nhà họ Cố vậy!

“Bà Cố còn có gì muốn nói không, nếu không có thì tôi phải đi rồi.” Bạch Dương nhấc tay, đè tay chỉ mình của bà Cố xuống, lạnh lùng nói.

Bà Cố lại giống như trên tay dính thứ gì kinh tởm, vội vàng móc khăn tay ra lau mu bàn tay, giọng điệu tức tối nói: “Ai cho cô chạm vào tôi, bẩn chết đi được!”

Vẻ mặt của Bạch Dương lập tức cực kỳ lạnh lẽo: ‘”Bẩn sao? Bà Cố nói đúng, quả thật đủ bẩn, đầu óc của tôi thật sự bị úng nước, vậy mà đi chạm vào bàn tay bẩn thỉu của bà Cố.”

“Cô… cô nói tôi bẩn sao?” Bà Cố dừng động tác trong tay lại, trợn to mắt không dám tin mà nhìn Bạch Dương.

“Phải, bà Cố bà quá bẩn.” Bạch Dương gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, lộ ra vẻ mặt càng căm ghét, càng kinh †ởm hơn bà Cố mà lau ngón tay của mình.
 
Chương 1286


Chương 1286

Cô lau rất nhanh, cũng rất vội, hơn nữa lực đạo cũng rất lớn, giống như tay bẩn cực kỳ.

So với tốc độ mà bà Cố vừa lau, tốc độ này của cô rõ ràng đang nói với bà Cố, tay của bà Cố bẩn hơn tay của cô.

Sau khi bà Cố hiểu được ý của cô thì tức đến nỗi trước mắt tối sầm: “Cô… cô thật sự không có gia giáo!”

“Tôi không có gia giáo sao?” Bạch Dương bị lời của bà Cố làm cho tức cười: “Tôi có gia giáo hay không tạm thời không bàn luận, nhưng tôi cảm thấy bà Cố bà nhất định không có gia giáo, dù sao chỉ là trả đũa, không phải ai cũng được giống như bà Cố bà, làm siêu như vậy, phải biết, là ba nói tôi bẩn trước, cho nên tôi mới nói bà bẩn, sao hả, chỉ có thể để bà nói người khác, không cho phép người khác nói bà sao, ai nói bà thì là người đó không có gia giáo, đây gọi là đạo lý gì!”

Bà Cố bị những lời này của Bạch Dương làm cho rất chột dạ, cũng có hơi đuối lý.

Dù sao qua thật là bà ta chê bẩn trước.

“Cho dù như vậy, tôi cũng tính là trưởng bối của cô, cô như vậy…”

“Bà tính là trưởng bối của nhánh nào của tôi?” Không đợi bà Cố nói hết, Bạch Dương ép lại một bước, cường thế cắt ngang lời bà ta: “Bà Cố, bà biết tôi ghét gì nhất không? Tôi ghét nhất một số người ỷ mình lớn tuổi, rõ ràng không có quan hệ gì với tôi, còn diễn dáng vẻ của trưởng bối của tôi dạy dỗ tôi, thật sự vô cùng nực cười, con của mình còn không dạy được, còn đi dạy người khác, nói thật, có thể dạy được hai đứa con gái xấu xa bẩm sinh như vậy, tôi cũng khá khâm phục bà Cố đấy.”

Cố Tử Yên thì không nói, dù sao cặp vợ chồng như Cố Việt Bân và bà Cố, vốn dĩ tam quan chênh lạc, tâm địa méo mó ác độc, cho nên Cố Tử Yên trở thành một người có lòng dạ ác độc cũng không hề kỳ lạ.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhưng Lý Thất thì khác, Lý Thất luôn lớn lên ở trong gia đình người khác, mới trở về nhà họ Cố chưa được 2-3 tháng thì lộ ra một mặt xấu xa ác độc, vậy cô chỉ có thể nói, người của nhà họ Cố này, từ trong gen đã xấu xa.

“Xấu xa?” Bà Cố nghe thấy Bạch Dương hình dung về hai đứa con gái của mình, con mắt đỏ au lên, cả người tức đến run rẩy: “Cô dám nói con gái của tôi như vậy!”

Bà ta thẹn quá hóa giận giơ tay lên, muốn tát vào mặt Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn tay của bà ta, đôi mắt nheo lại, trực tiếp giơ tay túm cổ tay của bà ta, dùng sức vặn.

Bà Cố bỗng đau thét lên: “Buông tôi ra!”

“Buông bà ra sao?” Bạch Dương cười lạnh một tiếng: ‘Buông bà ra để bà tiếp tục đánh tôi sao?”

Bà Cố không lên tiếng, trừng hai mắt nhìn chằm chằm cô, giống như muốn khoan thủng hai lỗ trên người cô.

Bạch Dương thấy hận ý trong mắt bà Cố, không biết tại sao, trong lòng lại chua xót.

Có điều rất nhanh, loại cảm giác này lại biến mất không thấy đâu nữa, đôi môi đỏ hờ hững cong lên: “Nhìn dáng vẻ bà Cố không phục lắm nhỉ, cũng đúng, đánh người không thành công, sao có thể phục được.”

“Bạch Dương, tôi cảnh cáo cô mau buông †ôi ra, nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ!” Bà Cố rút hai lần, muốn rút tay ra.

Nhưng Bạch Dương siết rất chặt, bà ta làm sao cũng không rút được.

Điều này khiến bà Cố ý thức rõ được, mình không phải là đối thủ của Bạch Dương, càng không thích hợp cứng đối cứng với Bạch Dương, nếu không người chịu thiệt sẽ chỉ là cô ta.

“Buông bà ra sao? Có thể.” Bạch Dương nói xong, đẩy bà Cố ra sau, sau đó buông tay ra.
 
Chương 1287


Chương 1287

Bà Cố cứ thế mà cơ thể mất thăng bằng, mông ngồi phịch dưới đất, cả người đơ ra.

Bà ta… bà ta vậy mà bị Bạch Dương đẩy Ngã!

Ở trong ánh mắt ngây ngốc của bà Cố, Bạch Dương khuyu người xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà Cố: “Nói thật nha bà Cố, nếu được, tôi cũng rất muốn tát bà hai cái để trả lại một gậy mà con gái Cố Mạn Tình của bà đánh tôi, dù sao nợ con mẹ trả, nhưng con người của tôi luôn kính già yêu trẻ, cho nên tôi chỉ đành nhịn loại manh động này, không ra tay với bà, vậy nên bà Cố, các người cũng nên an phận một chút.

Cố gắng trân trọng ba tháng cuối cùng này, dù sao sau ba tháng này là những ngày tháng bình yên cuối cùng của các người, nếu các người không an phận, vậy tôi cũng sẽ không quan tâm cái khác, khiến các người ngay cả ba tháng bình yên cuối cùng cũng không cói”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vào mặt của bà Cố.

Bà Cố hoàn hồn trong sự ngây ngốc, bà ta †úm cánh tay của Bạch Dương, nghiến răng hỏi: “Cô nói cái gì? Cái gì gọi là ba tháng cuối cùng, lời này của cô rốt cuộc có ý gì?”

“Có ý gì các người ba tháng sau sẽ biết.”

Bạch Dương lấp lửng cười híp mắt, sau đó hết tay của bà ta ra, đứng dậy không quan †âm bà ta nữa, cất bước đi về phía trước.

Hai tay của bà Cố bị Bạch Dương hất ra đất, lòng bàn tay trực tiếp bị cọ trầy da, đau tới mức bà ta rít một tiếng.

Nhưng bà ta không để tâm, mà quay đầu hét lớn với bóng lưng của Bạch Dương: “Cô đứng lại, cô nói rõ đi, ba tháng cuối cùng rốt cuộc có ý gì?”

Trực giác nói với bà ta, nhất định không phải chuyện gì tốt.

Vậy nên bà ta nhất định phải làm rõ.

Tuy nhiên Bạch Dương căn bản sẽ không cho bà ta cơ hội này, coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh cả người hoàn toàn biến mất ở phạm vi tâm nhìn của bà Cố.

Bà Cố tức đến mức đánh vào đất, nhưng hết cách, chỉ có thể cố kìm nén cơn giận mà đứng dậy, rảo bước chạy vào tòa nội trú, chuẩn bị nói điều này cho Cố Việt Bân.

Có lẽ Việt Bân sẽ biết điều gì đó.

Cho dù không biết, Việt Bân cũng có thể đề phòng trước.

Ở một bên khác, Bạch Dương sau khi rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến tập đoàn Phó Thị.

Khoảng 40 phút sau thì đến tập đoàn Phó Thị.

Cô đỗ xe xong, xách cặp lồng giữ nhiệt, nhấc chân đi vào tòa nhà Phó Thị.

“Xin chào.” Bạch Dương đi tới trước mặt lễ tân.

Lễ tân mỉm cười lịch sự: “Chào cô.”

“Tôi tìm Phó Kình Hiên.” Bạch Dương mở miệng nói ra mục đích đến của mình.

Lễ tân nghe thấy cái tên này, đầu tiên là sững người, sau đó nụ cười nhạt đi rất nhiều, ánh mắt khó hiểu đánh giá Bạch Dương.

Ha, lại là một người phụ nữ ham mê sắc đẹp của Phó tổng của bọn họ và vị trí bà Phó.

Phải nghĩ một lý do đuổi người đi.
 
Chương 1288


Chương 1288

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lễ tân không hề lộ vẻ ở bên ngoài, lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Có điều cô nói với anh ấy, nói là Bạch Dương tìm anh ấy, anh ta chắc sẽ gặp tôi.”

Không phải cô tự luyến, mà là Phó Kình Hiên có tình cảm với cô, cho nên cô đến †ìm anh, anh chắc chắn sẽ gặp cô.

Nghe thấy Bạch Dương tự giới thiệu mình, trong mắt lễ tân vụt qua một tia kinh ngạc: “Cô là cô Bạch sao?”

“Là tôi.” Bạch Dương gật đầu.

Lễ tân lập tức không dám khinh thường Bạch Dương nữa, cũng thu lại những suy nghĩ không tốt đối với Bạch Dương.

Bởi vì trong lòng cô ta biết, cô Bạch này chính là người mà Phó tổng của bọn họ yêu.

Đây là điều cô ta trong một lần ngẫu nhiên nghe thấy trợ lý Trương nói ở bãi đỗ xe, vậy nên nhớ tên của Bạch Dương.

Vậy nên có một ngày, sau khi nhìn thấy Bạch Dương, sẽ không đuổi người đi giống như những người phụ nữ khác, chọc sếp không vui.

Chỉ là điều cô ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, cô Bạch trong tim Phó †ổng vậy mà thật sự xuất hiện rồi, còn vừa hay bị cô ta gặp được.

Phải đối đãi đàng hoàng mới được, ngộ nhỡ sếp vui, nói không chừng sẽ thưởng cho cô ta cái gì đó…

Càng nghĩ càng phấn khích, ánh mắt nhìn Bạch Dương của lễ tân lập tức thay đổi, giống như nhìn thấy Thần Tài, phát sáng lấp lánh.

Cô ta rót một ly nước ấm để ở trước mặt Bạch Dương, nhiệt tình bắt chuyện: “Cô Bạch mời uống nước, tôi lập tức giúp cô liên lạc với sếp.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cười rồi gật đầu.

Thật ra trên đường đến đây, cô đã gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Có điều Phó Kình Hiên khả năng đang bận, không có nghe máy.

Vì vậy hết cách, cô chỉ có thể đến chỗ lễ tân, nhờ lễ tân liên lạc giúp.

“Không cần khách sáo.” Lễ tân đáp một câu, sau đó cầm ống nghe của chiếc điện thoại bàn, gọi một cuộc.

Tầng cao nhất, trợ lý Trương ôm một xấp tư liệu, vừa từ trong thang máy đi ra thì điện thoại đổ chuông.

Anh ta để tất cả số tư liệu sang tay trái, sau đó dùng tay phải rút điện thoại ra, nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Trợ lý Trương, là như này, cô Bạch Dương đến tập đoàn của chúng ta, bây giờ đang ở chỗ tôi.” Lễ tân liếc nhìn Bạch Dương rồi đáp.

Bước chân của trợ lý Trương khựng lại: “Cô nói cái gì? Bạch Dương?”

“Phải.” Lễ tân gật đầu.

Trong ánh mắt của trợ lý Trương vụt qua một tia kinh ngạc.

Bạch Dương vậy mà đến đây.

“Cô ấy đến đây làm gì?” Trợ lý Trương lại hỏi.

Lễ tân mở miệng đáp: “Cô Bạch muốn gặp Phó tổng.”
 
Chương 1289


Chương 1289

Trợ lý Trương nghe thấy câu trả lời này, bỗng chốc trầm mặc.

Anh ta cảm thấy, anh ta vừa rồi hình như đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, nếu cô Bạch không phải đến Phó tổng, còn có thể đến gặp ai?

Khóe miệng giật giật, sau đó trợ lý Trương hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, lại nói: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ đi gặp Phó tổng, nói với anh ấy, cô tiếp đãi cô ấy đàng hoàng, bảo cô ấy đợi một lát.”

“Được.” Lễ tân đáp một tiếng.

Trợ lý Trương cất điện thoại đi, gõ cửa phòng làm việc của Phó Kình Hiên.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên từ bên trong tuyền tới.

Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào: “Phó tổng.”

“Tìm được hết các tư liệu tới rồi sao?” Phó Kình Hiên ngồi ở đằng sau bàn làm việc, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi.

Trợ lý Trương đi tới, để tư liệu xuống: “Tìm đến hết rồi, đều ở đây.”

Phó Kình Hiên dừng bút, ngẩng đầu liếc nhìn: “Ừm, cậu ra ngoài trước đi.”

“Phó tổng, tôi còn có chuyện” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên di chuyển ánh mắt từ trên tư liệu sang người anh ta: “Có chuyện gì?”

“Cô Bạch đến rồi.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính.

Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút, sau đó lông mày nhíu chặt: “Cậu nói cái gì?

Bạch Dương đến rồi sao?”

“Phải, bây giờ cô Bạch đang đợi ở quầy lễ †ân ở tầng một, nói là muốn gặp anh, Phó †ổng, anh muốn gặp không?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên hỏi.

Nếu là trước đây, anh ta căn bản sẽ không xin chỉ thị của Phó tổng, trực tiếp để cô Bạch đi lên.

Bởi vì Phó tổng nhìn thấy cô Bạch đến mình mình, chắc chắn sẽ rất vui.

Phó tổng cũng sẽ không trách anh ta tự ý chủ trương.

Nhưng bây giờ không được, Phó tổng đã quyết định rõ ràng rồi, muốn cách xa cô Bạch, muốn từ bỏ cô Bạch rồi.

Cho nên, anh ta không thể trực tiếp để cô Bạch đi lên, chỉ có thể đến xin chỉ thị của Phó tổng.

Ở đối diện, Phó Kình Hiên không trả lời, mà cụp mí mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Nửa tiếng trước, thật ra Bạch Dương đã gọi điện cho anh.

Anh không biết cô gọi điện cho anh có chuyện gì.

Anh lúc đó ngồi ở đây, cầm điện thoại trong tay, kìm chế xúc động muốn nghe máy, để mặc điện thoại cứ mãi đổ chuông, cho tới khi cuộc gọi tự tắt.

Sau khi cuộc gọi tự tắt, Bạch Dương không có gọi nữa, anh cho rằng cô từ bỏ rồi, nhưng không ngờ cô lại tìm đến đây, chỉ đích danh muốn gặp anh.

Nói thật, trong lòng anh rất vui, bởi vì cô chủ động đến tìm anh.

Nhưng có vui nữa, anh cũng không thể gặp cô.
 
Chương 1290


Chương 1290

Một khi anh đã đồng ý cho cô đi lên, gặp mặt cô, điều đó chứng minh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể uổng công vô ích.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, sự ẩn nhẫn và thâm tình trong đáy mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

“Không gặp!” Phó Kình Hiên mấp máy đôi môi, lạnh nhạt nhả ra hai chữ.

Trợ lý Trương nhún vai.

Được rồi, đối với đáp án này của Phó tổng, anh ta không hề ngạc nhiên, thậm chí sớm đã đoán được rồi.

Phó tổng muốn từ bỏ cô Bạch, đương nhiên không nên tiếp tục gặp mặt cô Bạch nữa.

Không gặp, còn có thể tạm thời đè nén tình cảm trong lòng.

Nhưng vừa gặp mặt, tình cảm đó sẽ không đè nén được nữa, mọi sự cố gắng sẽ uổng phí.

“Được thưa Phó tổng, tôi đi trả lời lại.” Trợ lý Trương gật đầu đáp.

Phó Kình Hiên siết chặt chiếc bút máy trong tay, giọng nói trầm thấp ừ một tiếng: “Đi đi”

Trợ lý Trương nhìn anh bởi vì siết quá dùng sức, mà tay có hơi run rẩy, anh ta không khỏi thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, trợ lý Trương gọi điện cho lễ tân.

Lễ tân rất nhanh thì nghe máy: “Trợ lý Trương, là muốn dẫn cô Bạch đi lên sao?”

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không phải, Phó tổng tiếp theo có một cuộc họp rất quan trọng phải tham gia, cho nên tạm thời không thể gặp cô Bạch, cô nói với cô Bạch, bảo cô Bạch về trước.”

Anh ta nghĩ ra một lý do từ chối khéo, nói với cô Bạch Phó tổng không gặp cô, bảo cô rời đi, cũng là vì tốt cho cô.

Nếu không anh ta nói thẳng Phó tổng không muốn gặp cô, cô chắc chắn sẽ bị những người của tập đoàn cười nhạo.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Dù sao người trong tập đoàn biết cô, thật ra cũng không ít.

Quả nhiên, khi lễ tân nghe Phó Kình Hiên không gặp Bạch Dương chỉ kinh ngạc liếc nhìn Bạch Dương, không hề lộ ra biểu cảm gì khác.

Nếu trợ lý Trương không nói như vậy, mà nói thẳng Phó Kình Hiên không gặp Bạch Dương, sợ rằng ánh mắt nhìn Bạch Dương của lễ tân sẽ lập tức trở lạnh, sẽ không ân cần như vậy nữa.

Thậm chí sẽ cảm thấy, Bạch Dương nhanh như vậy đã mất đi tình cảm của Phó tổng, chẳng trách trước đây không đến đây tìm Phó tổng, hiện nay lại đến.

Sợ rằng là cảm thấy Phó tổng không yêu cô nữa, sau đó mới cố tình tới đây, muốn níu kéo Phó tổng.

Đương nhiên, vì lời nói khéo léo của trợ lý Trương, vậy nên lễ tân cũng không nghĩ tới những phương diện này, chỉ là sau khi để ống nghe xuống, tiếc nuối nhìn Bạch Dương: “Rất xin lỗi cô Bạch, Phó tổng nói phải họp, tạm thời không có thời gian gặp cô, bảo cô về trước.”

“Họp sao?” Bạch Dương nhíu mày.

Lễ tân gật đầu: “Phải.”

Bạch Dương trâm mặc giây lát, cuối cùng nặn ra một nụ cười: “Tôi biết rồi, vậy tôi về trước, cái này cô lát nữa giúp tôi đưa lên trên đi.”
 
Chương 1291


Chương 1291

Cô đưa chiếc cặp lồng giữ nhiệt: “Trong này là canh tôi hầm cho anh ấy, giúp ích cho xương, chỉ là để lâu như vậy, khả năng có hơi lạnh, khi cô đưa cho anh ấy, thuận tiện nói với anh ấy, khi uống thì hâm nóng rồi hãng uống”

“Được cô Bạch.” Lễ tân nhận lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt.

“Cảm ơn.” Bạch Dương nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.

Về đến xe, cô rút điện thoại ra, tìm nick zalo của Phó Kình Hiên, gửi tin nhắn cho anh: Tôi hầm canh cho anh, để ở chỗ lễ †ân, anh họp xong thì cho người xuống cầm lấy.

Ở tầng trên cùng của tập đoàn Phó Thị, †rong văn phòng tổng giám đốc.

Từ sau khi trợ lý Trương đi ra ngoài, cả người Phó Kình Hiên bắt đầu có chút phân †âm, văn kiện để ở trước mắt một lúc cũng không có lật sang trang sau, cả người hoàn toàn không có sức sống, tinh thần hoàn toàn không tập trung.

Lúc này, điện thoại anh để ở bên cạnh đột nhiên rung lên, màn hình tự động sáng lên.

Cái rung này khiến Phó Kình Hiên có chút tinh thần trở lại, anh day mi tâm, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thì sắc mặt ngây ra.

Thế mà là tin nhắn Bạch Dương gửi tới!

Phó Kình Hiên vội vàng mở khóa, ấn vào zalo, xem nội dung mà Bạch Dương gửi.

Nhìn thấy Bạch Dương nói hầm canh cho mình, đôi mắt Phó Kình Hiên sáng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Nhưng rất nhanh, Phó Kình Hiên đã đè sự vui mừng này xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại.

Món canh này…anh không thể nhận!

Cùng với cách anh lựa chọn rời khỏi Bạch Dương, lựa chọn không gặp Bạch Dương nữa.

Nếu như anh nhận món canh này, vậy Bạch Dương sẽ không biết, anh đang rời khỏi cô, lần sau, cô sẽ tiếp tục đưa những thứ này đến.

Mà anh có thể liên tục từ chối được sao?

Không, anh chắc chắn sẽ không làm được, dù sao đó cũng là món canh mà người con gái mình yêu nấu cho mình, không có người đàn ông nào thật sự nhẫn tâm từ chối hết lần này đến lần khác.

Đến lúc đó, việc anh rời xa và từ bỏ Bạch Dương lúc này sẽ trở thành trò cười.

Nên cho dù như thế nào, món canh này anh sẽ không nhận.

Từ đầu anh chỉ có thể nhẫn tâm, cùng với cô kéo dài khoảng cách tất cả mọi thứ, nếu không đến sau này, chỉ càng thêm không nỡ.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, day day thái dương.

Qua một lúc sau, anh lại mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.

“Trương Trình.” Phó Kình Hiên cầm ống nghe của điện thoại bàn lên, gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đang bận rộn xử lý công việc của mình, nghe thấy điện thoại bàn reo lên, đặt bút ở trong tay xuống, nhận điện thoại: “Phó tổng.”

“Bạch Dương gửi canh ở quầy lễ tân cho tôi, cậu đi nhận, sau đó đưa lại cho cô ấy, nói với cô ấy, sau này đừng lãng phí chút tâm tư này nữa, tôi sẽ không nhận đâu.”
 
Chương 1292


Chương 1292

Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.

“…” Trợ lý Trương cầm ống nghe, nhìn một đống văn kiện đang cần anh ta xử lý gấp, khóe miệng không khỏi giật giật.

Được rồi, xem ra tối nay lại phải tăng ca rồi.

Đặt ống nghe vào lại điện thoại bàn, trợ lý Trương cười khổ vỗ mặt, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.

Khoảng một tiếng sau, trợ lý Trương xách một hộp giữ nhiệt, đi đến tập đoàn Thiên Thịnh.

Bạch Dương đang họp ở trong phòng họp, thư ký Đồng đẩy cửa đi vào: “Bạch tổng.”

“Sao vậy?” Bạch Dương đè tay, ra hiệu cuộc họp tạm ngừng, sau đó nhìn thư ký Đồng hỏi.

Thư ký Đồng nhìn tất cả mọi người trong phòng họp, sau đó đi đến bên cạnh cô, nghé sát vào tai cô nói: “Trợ lý Trương đến”

“Anh ta đến làm gì?” Bạch Dương nhướng mày.

Thư ký Đồng lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng theo như lễ tân nói, anh ta cầm theo một hộp giữ nhiệt.”

Khóe miệng Bạch Dương cong lên, nở một nụ cười.

Cô biết rồi.

Có lẽ là Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương đến trả hộp giữ nhiệt.

“Cô bảo anh ta đến phòng làm việc của tôi đợi tôi, ở đây sắp kết thúc rồi.” Bạch Dương chỉ vào máy tính xách tay của mình nói.

Thư ký Đồng trả lời một tiếng, quay người rời đi.

Bạch Dương thu lại biểu cảm trên mặt, ánh mắt lại chuyển về phía tất cả mọi người ở bên dưới, khẽ nói: ‘Được rồi, cuộc họp tiếp HUIG5 Trong phòng họp lại một lần nữa khôi phục lại bầu không khí nghiêm túc.

Sau khoảng mười mấy phút, cuộc họp kết thúc.

Bạch Dương gập máy tính lại, đi ra khỏi phòng họp trước.

Trở lại phòng làm việc, Bạch Dương đẩy cửa đi vào, trợ lý Trương lập tức đứng dậy, lạnh lùng, xa cách chào hỏi: “Cô Bạch.”

“Trợ lý Trương, xin chào.” Bạch Dương khẽ gật đầu, đi đến bàn làm việc của mình.

Lúc đi đến nơi, cô nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn làm việc của mình, đang định nói gì đó.

Trợ lý Trương đã giành nói trước: “Cô Bạch, đây là canh cô nấu cho Phó tổng nhà chúng tôi, Phó tổng bảo tôi trả lại cho cô.”

Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt Bạch Dương cứng đờ.

Cái gì mà canh cô nấu cho Phó Kình Hiên, Phó Kình Hiên bảo anh ta đưa lại cho cô.

Lễ nào….

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mím lại, đưa †ay ra cầm lấy quai xách của hộp giữ nhiệt, sau đó nhấc hộp giữ nhiệt lên.

Hộp giữ nhiệt rất nặng, trọng lượng giống hệt như sáng nay cô cầm, sau khi đã đựng canh.

Nói cách khác, Phó Kình Hiên không ăn canh cô nấu.
 
Chương 1293


Chương 1293

Bàn tay đang cầm quai xách của hộp giữ nhiệt nắm chặt hơn một chút, giọng nói có chút không thoải mái hỏi: “Tại sao? Tại sao anh ấy không ăn?”

Trợ lý Trương đẩy kính trả lời: “Có lẽ là Phó †ổng không thích ăn”

“Không thích?” Bạch Dương ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt rõ ràng viết không thể nào.

Lúc đó, ngày đầu tiên cô chăm sóc Phó Kình Hiên, đợi đến khi anh ta có thể ăn chút gì đó có mùi vị, cô đã hầm canh xương cho anh, có thể giúp vết thương mau lành.

Lúc đó trong mắt anh rõ ràng là sự vui sướng, mong đợi.

Bây giờ sao có thể nói không thích chứ?

Cô không tin!

Đương nhiên trợ lý Trương nhìn ra sự không tin ở trong mắt Bạch Dương, nói thật, anh ta nói ra cái lý do này, ngay cả bản thân anh ta cũng không tin.

Dù sao Phó tổng cũng yêu cô Bạch như vậy.

Cho dù cô Bạch nấu một bát thức thức ăn chó cho Phó tổng, Phó tổng cũng vui vẻ mà ăn.

Nên lý do lúc nãy của anh ta khiên cưỡng đến mức nào, đương nhiên không cần phải nói.

Nhưng không có cách nào khác, dù có khiên cưỡng, anh ta cũng phải nói rõ ràng với cô Bạch.

“Đúng vậy cô Bạch, Phó tổng nói anh ấy không thích, còn bảo cô say này đừng nấu canh cho anh ấy nữa, anh ấy sẽ không nhận đâu, đồng thời Phó tổng cũng nói, sau này cô đừng tìm anh ấy nữa.” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương, thuật lại những lời mà Phó Kình Hiên đã nói với anh ta.

Sau khi Bạch Dương nghe xong, trong lòng đột nhiên co lại, bàn tay nắm chặt: “Anh ấy có ý gì? Cái gì mà sẽ không nhận, đừng tìm anh ấy nữa? Tôi còn chưa đền ơn, anh ấy qR..

“Phó tổng nói, anh ấy không cần cô Bạch đền ơn anh ấy, Phó tổng cứu cô, là Phó tổng cam tâm tình nguyện, nên từ trước đến nay Phó tổng chưa từng muốn phải đền đáp gì đó, đồng thời Phó tổng còn nói sau này sẽ không quấn lấy cô Bạch nữa, cũng sẽ không nói những lời theo đuổi cô Bạch gì đó nữa, nên cô Bạch cứ yên tâm, sau này cô sẽ không cảm thấy Phó tổng phiền phức nữa, quấy nhiễu đuổi cũng không đi.” Trợ lý Trương cười, thờ ơ nói.

Bạch Dương cắn môi, trái tim co rút lại.

Quả thật, Phó Kình Hiên không quấn lấy cô nữa, không theo đuổi cô nữa, cô nên cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng đã thoát khỏi một người phiền phức rồi.

Nhưng… cô lại không thể vui nổi.

Thấy Bạch Dương rủ mắt, không nói gì, trợ lý Trương cúi người với cô, quay người muốn rời đi.

Bạch Dương nghe thấy tiếng bước chân, lập tức hoàn hồn lại, gọi anh ta lại: “Đợi đã”

“Cô Bạch còn có chuyện gì sao?” Trợ lý Trương dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Bạch Dương hít một hơi, hai tay đang buông thõng nắm chặt lại: “Tôi muốn biết, nguyên nhân Phó Kình Hiên đột nhiên từ chối tôi chăm sóc cho anh ấy?”

Anh đột nhiên từ bỏ cô, cô có thể không hỏi, dù sao cô cũng không quan tâm, cô cũng chỉ mong sao được như vậy…

Nhưng duy nhất một điều là anh không để cho cô chăm sóc, cô phải làm rõ.

Trợ lý Trương không ngạc nhiên khi Bạch Dương hỏi câu này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom