Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1108


Cậu Trương ngạc nhiên vô cùng, anh ấy không ngờ tên đội trưởng kia lại phản bội mình, cũng không thèm nói giúp mình lời nào.

Anh ấy hụt hẫng trong lòng, với tình hình này, có nói gì đi nữa cũng vô ích.

Tên đội trưởng kia thì nghĩ thầm mình xong đời rồi, xem ra Vương Băng nhất định đã hiểu rõ chân tướng trong đó, bây giờ anh ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì anh ta đã không giúp cậu Trương, trực tiếp xin nghỉ phép luôn.

Ai mà ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này chứ.

Lý Phàm liếc nhìn Vương Băng với ánh mắt cảm kích, nếu không phải đối phương giúp anh làm sáng tỏ chân tướng, thì đã thật sự để cho cậu Trương đó hời to rồi.


Vương Băng tức giận liếc nhìn tên đội trưởng, thản nhiên nói: “Tôi đã biết chuyện hôm nay rồi, anh không những che giấu mọi chuyện mà còn đổi trắng thay đen, anh không cần tiếp tục công việc này nữa.


Khoé miệng tên đội trưởng co rút, đây đúng là tin sét đánh dành cho anh ta mà, có chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, bây giờ có hối hận cỡ nào đi nữa thì cũng vô dụng.

Vương Băng trực tiếp sai người đưa đối phương đi để đối phương nhận ra sai lầm của mình.

Còn cậu Trương lúc này thì ngơ ngác, kẻ chống lưng duy nhất của anh ấy là tên đội trưởng kia đã rớt đài rồi, nên anh ta cũng bắt đầu hoảng loạn.

Nhưng cậu Trương cũng là kẻ thức thời, anh ấy biết bây giờ chỉ có thể thí tốt giữ xe nên nói với Vương Băng: “Chị Vương, nếu chị đã nói là em sai thì em nhận là em sai, em đồng ý bồi thường.


Vương Băng thấy đối phương lúc này mới nói vuốt đuôi như vậy thì chán ghét vô cùng.

Lúc này, người của công ty bảo hiểm tới báo giá, tùy theo tình hình mà yêu cầu cậu Trương bồi thường một khoản tiền.

Cậu Trương bồi thường xong mới thất thểu rời đi, cuối cùng anh ấy cũng biết mình đã động vào ổ kiến lửa rồi.


Nhưng anh ấy vẫn nuốt được cục tức này vì anh ấy chắc chắn rằng Lý Phàm quen biết Vương Băng, ngoại trừ cô ta ra thì chẳng quen biết tai to mặt lớn nào khác, nghĩ đến đây, cậu Trương lại càng không buông tha cho Cố Hoạ Y.

Anh ấy quyết định về đến nhà sẽ kể hết mọi chuyện cho anh trai mình nghe.

Lý Phàm thấy Vương Băng xử lý mọi chuyện nhanh chóng, gọn gàng thì không khỏi cảm thán, năng lực làm việc này đúng là quá nhanh quá nguy hiểm.

Có điều anh vẫn phải cảm ơn Vương Băng một tiếng vì chuyện này.

“Tôi lại nợ cô một ân tình rồi, hôm khác sẽ mời cô ăn một bữa.

” Lý Phàm vừa dứt lời, Cố Hoạ Y liền nhéo anh một cái.

Lý Phàm ui cha một tiếng vì đau, Cố Hoạ Y nói nhỏ vào tai anh: “Không được, anh không được ăn cơm cùng người phụ nữ khác.


Lý Phàm thực sự quên mất Cố Hoạ Y sẽ ghen nên nhịn không được mà than: “Nhưng không làm vậy thì không được lịch sự cho lắm.



“Anh cứ yên tâm đi, em sẽ cảm ơn chị ấy thay anh.

” Cố Hoạ Y nói.

Lý Phàm nghe xong mới không nói gì nữa.

Vương Băng thấy quan hệ của Lý Phàm cùng Cố Hoạ Y ngọt ngào như vậy thì rất hâm mộ, nói thật, cô ấy thực sự rất thích Lý Phàm, dù từ sau khi gặp bạn gái của Lý Phàm, cô ấy đã từ bỏ suy nghĩ đó nhưng chung quy mà nói thì vẫn cảm thấy tiếc hùi hụi.

Cố Hoạ Y cười nói: “Hôm nay chị có thời gian không, chúng ta đi ăn cơm nhé, em muốn kết bạn cùng chị.


Vương Băng nghe xong thì gật đầu đồng ý với lời mời của Cố Hoạ Y.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1109


Lý Phàm thấy quan hệ giữa Vương Băng và Cố Hoạ Y hoà hợp như vậy thì cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác, hai người họ mà đi ăn cơm chung thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên anh đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, có Vương Băng đi cùng thì Cố Hoạ Y có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

Nghĩ vậy khiến Lý Phàm yên tâm hơn.

Lý Phàm tranh thủ lúc này đi đến biệt thự của Sở Trung Thiên, mục đích chính của anh là bảo vệ Sở Trung Thiên cùng Sở Linh, bây giờ chuyện ngoài ý muốn đã được giải quyết nên anh không cần phải ở lại đây nữa.


Lúc này, Sở Trung Thiên cùng Sở Linh thấy Lý Phàm về thì vô cùng vui vẻ.

Nhất là Sở Trung Thiên, từ khi Lý Phàm rời đi, ông ta luôn lo sợ sợ Lý Phàm về trễ, lỡ nước Anh Đào lại phái sát thủ đến sẽ phiền toái.

Cho nên Sở Trung Thiên không ngừng suy nghĩ về kết quả đó.

Bây giờ thấy Lý Phàm về, ông ta đã yên tâm rồi, ông ta tin có Lý Phàm ở đây sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.

Lý Phàm hiển nhiên cũng hiểu được Sở Trung Thiên và Sở Linh đang lo lắng điều gì nên anh cũng không đi quá lâu.

Lý Phàm lúc này mới thản nhiên nói với Sở Trung Thiên “Được rồi, bây giờ là lúc phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì…”
Mọi người nghe xong cũng không phủ nhận, họ đều không ngờ mọi chuyện lại đi đến kết cục như vậy và điều đó khiến họ chưa thể hiểu ngay trong phút chốc.

Cậu Trương từ sau khi trở về, đã luôn nghĩ đến chuyện phải báo thù, anh ta quyết định kể lại hết mọi chuyện cho anh trai mình nghe.

Anh trai của cậu Trương nghe xong thì trong tiềm thức của anh ta đã bắt đầu bênh vực em trai mình rồi, anh ta không ngờ em trai của mình lại gặp phải chuyện như vậy nên anh ta rất ngạc nhiên.


“Cái gì, lại có kẻ dám ức hiếp em à, rốt cuộc là kẻ nào, em yên tâm đi, cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em báo thù.

” Anh trai cậu Trương vỗ ngực, cam đoan.

Cậu Trương nghe xong, lập tức mồm năm miệng mười tố cáo: “Là Lý Phàm, đều tại cái tên Lý Phàm đó đến phá rối.


Trước đó, anh ta đã điều tra lai lịch của Lý Phàm cùng những tin tức liên quan nên liền nói rõ ràng chi tiết cho anh trai của mình biết.

Anh trai cậu Trương nghe xong thì lẩm bẩm: “Sao anh cứ thấy cái tên này quen quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi.


Cậu Trương cũng bĩu môi nói: “Anh, anh không cần đoán già đoán non nữa đâu, tên đó chỉ là một người bình thường, chẳng có gì lợi hại cả.


Anh trai cậu Trương chợt nhớ ra gì đó liền nói với anh ta: “Em trai, anh biết cái người mà em nói là ai rồi, anh ta là bạn của Sở Trung Thiên.



Cậu Trương nghe xong thì trợn tròn mắt, không thể tin được, anh ta cũng không ngờ Lý Phàm lại có quan hệ với Sở Trung Thiên, nếu không phải chính tai nghe được, thì anh ta cũng không dám tin những gì mình nghe thấy là thật, có khi anh ta còn nghi ngờ liệu đối phương có đang lừa mình không nữa.

“Anh, anh không gạt em đấy chứ.

” Cậu Trương nhịn không được dò hỏi.

Anh trai cậu Trương lúc này mới nói: “Anh lừa em làm gì, anh đâu có bị ấm đầu đâu, người đó đúng thật là bạn của Sở Trung Thiên, anh cũng từng gặp qua rồi.


Cậu Trương nghe nói thế thì ngạc nhiên vô cùng, có đánh chết anh ta cũng không dám tin anh trai mình lại biết Lý Phàm.

Nhưng điều bất ngờ nhất vẫn là mối quan hệ của Lý Phàm lại rộng như vậy, đây là chuyện khiến anh ta không cách nào hiểu được.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1110


Cậu Trương nghe xong thì ngồi phệt xuống đất, kết quả này với anh ta mà nói là quá đau đầu, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nếu không phải mắt thấy tai nghe thì anh ta không dám tin đó là lời nói thật.

Cậu Trương buồn bực nghĩ, chuyện quái quỷ gì thế này, sao kết quả lại khác một trời một vực với tưởng tượng của anh ta chứ.

Anh ta vẫn tưởng Lý Phàm chỉ là một kẻ bình thường, vậy mà không ngờ đối phương lại có năng lực như vậy, nếu anh trai không nói cho anh ta biết thì anh ta đã ngu ngốc đi tìm Lý Phàm để gây chuyện rồi.


Chỉ sợ đến lúc đó, có thêm vài cái mạng cũng không đủ chết nữa.

Anh trai cậu Trương tức giận liếc đối phương, anh ấy thực sự rất chán đối phương, lúc này rồi mà thằng em trai của mình vẫn còn khờ dại như vậy, anh ấy không hiểu nổi em trai mình lấy đâu ra dũng khí nữa.

Cậu Trương biết mình suýt chút nữa là gặp rắc rối rồi, anh ta muốn mua một vài thứ để tặng Lý Phàm, anh ta lo lắng nhất lúc này là Lý Phàm sẽ không bỏ qua cho mình.

Cậu Trương nói: “Anh, em biết rồi, em sẽ không gây chuyện nữa đâu, em sẽ đi xin lỗi anh ta.”
Anh trai cậu Trương nghe xong thì rất hài lòng với sự giác ngộ của em trai mình, đồng thời nói: “Đừng quên nịnh bợ anh Lý vài câu đấy, phải nịnh bợ cho đàng hoàng vào và cũng đừng quên nhắc tới anh.”
Cậu Trương gật đầu rồi cũng không nói gì thêm.

Lúc này Lý Phàm đang đi trên đường, anh vừa đi ngang qua một cửa hàng trang sức và nhìn thấy một món trang sức trong cửa hàng nên bất giác ngừng lại, mua cái này tặng cho Cố Hoạ Y cũng không tồi.


Lý Phàm nghĩ Cố Hoạ Y mấy ngày này vẫn luôn đợi mình nên trong lòng có chút áy náy, anh muốn làm gì đó để bù đắp cho Cố Hoạ Y.

Nghĩ vậy, Lý Phàm liền bước vào cửa hàng trang sức.

Khi các nhân viên trong cửa hàng trang sức nhìn thấy Lý Phàm thì đều tỏ vẻ khinh thường, ai nấy đều không ưa gì Lý Phàm.

Lý Phàm nhận ra điều này không cũng không nghĩ gì, vì anh sớm đã biết được sẽ có màn này diễn ra.

Một cô nhân viên trong số họ đi tới mỉm cười nói với Lý Phàm: “Anh ơi, không phải là anh đi nhầm chỗ đấy chứ?”
“Tôi không đi nhầm?” Lý Phàm ngẩn người, trong lúc nhất thời anh chưa hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô ta.”
Lúc này, nhân viên bán hàng mới lên tiếng: “Chỗ chúng tôi là cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Hán Thành, những thứ được bán ở đây đều có giá khởi điểm từ 300.000.000.”
Cô nhân viên này hiển nhiên là đang khinh thường Lý Phàm, sau khi quan sát cách ăn mặc của Lý Phàm cô ta đã ấn định rằng Lý Phàm vô tình vào nhầm chỗ chứ không tin anh là kẻ có tiền.


Lý Phàm nghe đến đó cũng đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của cô nhân viên, tuy người ta coi thường mình nhưng anh vẫn không lấy làm bận lòng mà chỉ hỏi: “Tôi vào xem thôi cũng không được sao?”
Cô nhân viên bán hàng bĩu môi, cô ta đã nói rõ ràng vậy rồi mà không ngờ Lý Phàm lại không thức thời mà rời đi nên cô ta chán chả thèm nói nữa, dù gì trong cửa hàng cũng không có quy định đuổi khách.

“Vậy thì không được sờ linh tinh, chỉ được nhìn thôi.” Cô nhân viên bán hàng nói tiếp: “Chỉ được nhìn trong năm phút thôi, hết năm phút phải đi khỏi đây.”
Lý Phàm nghe xong thì hết biết nói gì, chẳng phải chỉ là một cửa hàng bình thường thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, nhưng anh cũng lười chửi, cô nhân viên này đúng là mồm mép tép nhảy.

Lý Phàm nhìn một vòng xong thì chú ý vào một chiếc nhẫn kim cương, anh suy nghĩ một hồi, hình như sau khi kết hôn, anh chưa bao giờ tặng cho Cố Hoạ Y chiếc nhẫn kim cương nào giống vậy.

Lúc đó anh đã mượn nhẫn, dù mọi chuyện đều suôn sẻ nhưng tình hình khi ấy rất là xấu hổ, Lý Phàm vẫn luôn ôm ấp hy vọng sẽ bồi thường cho Cố Hoạ Y một hôn lễ hoàn mỹ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1111


Lý Phàm xem qua giá của chiếc nhẫn kim cương, trên đó không có con số chính xác, hơn nữa viên kim cương trên chiếc nhẫn to bằng quả trứng chim bồ câu.

Thêm vào đó đây là cửa hàng chính hãng nên tặng nó cho Cố Hoạ Y cũng không mất giá.

“Nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò nói.


Cô nhân viên đứng quầy nghe xong liền nghĩ sắp bán được hàng rồi đây nhưng khi khi ngẩng đầu lên thấy Lý Phàm, cô ta liền tỏ vẻ khinh ra mặt, còn tưởng là đại gia ai ngờ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ánh mắt của cô ta hiện rõ tia khinh bỉ.

Đương nhiên là Lý Phàm đã nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta nhưng anh không thèm để ý.

Cô nhân viên đứng quầy thấy Lý Phàm ăn mặc như vậy liền kết luận đối phương chỉ hỏi giá, dù có muốn mua đi nữa thì cũng không đủ tiền để mua nên cô ta không thèm ngó ngàng gì tới anh, làm như không nghe thấy.

Lý Phàm lại dò hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?”
Cô gái đứng quầy vẫn không chịu nói giá cả chính xác mà còn châm chọc: “Anh hỏi cái gì mà hỏi, anh có mua nổi không mà hỏi?”
Lý Phàm nghe xong, khoé miệng liền giật giật, có phải cô ta lại tới tháng rồi không, sao lại khó chịu như vậy chứ?”
Lý Phàm đã hơi tưng tức rồi: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn kim cương này nên mới hỏi giá, thái độ phục vụ của cô đúng là tệ.”
Cô nhân viên đứng quầy liền nói thẳng: “Cái loại như anh mà cũng muốn mua à, anh mua nổi không hả?
Cho anh ngắm là nể mặt anh lắm rồi.”
Lý Phàm cạn lời, không hiểu nổi suy nghĩ của cô nhân viên đứng quầy.


Đúng lúc này, một anh chàng nhà giàu bước vào, cười nhạo: “Không phải tôi nghe lầm đấy chứ, anh muốn mua cái này à, này người anh em, anh cũng to gan quá nhỉ, là thiên vương lão tử cho anh lá gan này à? Đây là chiếc nhẫn quý giá nhất cả cái cửa hàng này, chỉ riêng giá thôi cũng đã đủ để hù chết anh rồi.”
Cô nhân viên đứng quầy vừa nhìn thấy: anh chàng nhà giàu thì lập tức cười lấy lòng: “Anh Vương sao lại đến đây, anh muốn mua quà tặng bạn gái sao?”
Cô gái ở quầy chuyển từ thái độ lạnh nhạt với Lý Phàm sang thái độ nhiệt tình chỉ trong cái chớp mắt, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của anh ta, cô ta liền biết đối phương giàu có, hơn nữa mỗi lần đến đây, anh ta đều tiêu ít nhất là mấy trăm triệu.

Khách quen như vậy, cô đương nhiên phải nịnh rồi.

Sau một thời gian làm ở đây, cô ta đã luyện được khả năng nghe lời đón ý, thấy đối phương dẫn theo một cô gái, tuy rằng không giống với mười mấy cô gái trước đây anh ta đưa đến nhưng lúc này cô ta vẫn không quên nói hùa theo anh ta.

Người được gọi là anh Vương đó hiển nhiên là một anh chàng nhà giàu, anh chàng nhà giàu nghe xong thì trong lòng vô cùng thoải mái, anh ta nói với cô gái có dáng người quyến rũ mà mình đang ôm: “Nào, em muốn mua gì anh sẽ mua hết cho em.”
Theo thang điểm mười thì vẻ ngoài của cô gái được bảy điểm, nếu tính luôn dáng người hấp dẫn thì phải tám điểm.

“Thật vậy sao, cảm ơn anh Vương.” Cô gái đó đã nhìn trúng ví tiền của anh ta nên sau khi nghe cậu Vương hùng hồn nói mua cho mình thì cô ta rất là vui vẻ, nũng nịu ậm ừ khiến lòng người ta phải tê dại.


Trong lòng cậu Vương rất hài lòng, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.

Người phụ nữ ngắm nghía một lát, cuối cùng chọn sợi dây chuyền kim cương mấy trăm triệu.

.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Cậu Vương chẳng hề đau lòng, để cua được đối phương, anh sẵn sàng bỏ ra mấy trăm triệu, nên dứt khoát lấy thẻ ngân hàng ra..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1112


Cô gái bán hàng và người đẹp được cậu Vương ôm nhìn thấy cảnh tượng này, thì không khỏi sùng bái nói: “Cậu Vương, dáng vẻ rút thẻ ngân hàng của anh rất đẹp trai.”
Lý Phàm nghe vậy thì trong lòng chẳng còn gì để nói, không khỏi nổi da gà khắp người, chuyện quái quỷ gì thế này, gì mà dáng vẻ rút thẻ ngân hàng rất đẹp trai, rõ ràng đang thèm tiền của người ta.

Nhưng Lý Phàm không nói gì, một người vì vóc dáng, một người vì tiền, nên chuyện giao dịch như vậy rất phổ biến.


Cô gái bán hàng nhận lấy bằng hai tay, sau khi quẹt thẻ thành công, thì đóng gói cho cậu Vương.

Giờ cậu Vương vẫn không quên khiêu khích nhìn Lý Phàm, rồi mỉa mai: “Thế nào, anh có hâm mộ bạn gái tôi không?”
Lý Phàm khẽ cười, xem như không nghe thấy.

Đúng lúc này, bỗng có người ôm chầm lấy Lý Phàm.

Lý Phàm ngửi thấy mùi nước hoa xộc vào mũi, thì đã đoán ra được là ai rồi: “Sao em lại tới đây?”
Hóa ra người tới là Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, không khỏi cảm thán thế giới này quá nhỏ.

Trần Hiểu Đồng nở nụ cười tinh nghịch: “Đúng lúc em ra ngoài mua đồ, thì nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, quả nhiên đúng là anh rồi.”

Lý Phàm không ngờ ánh mắt của cô lại tốt như thế, trong tình huống này mà vẫn có thể nhận ra anh.

Cậu Vương sửng sốt, anh mới tự hào về bạn gái của mình, giờ nhìn thấy người đẹp tinh nghịch cực phẩm như Trần Hiểu Đồng nhào vào lòng Lý Phàm, thì cảm thấy mặt mình đau rát.

Có đánh chết anh cũng không ngờ, mình lại bị vả vào mặt, hơn nữa còn là tên nghèo hèn như Lý Phàm, trong lòng cậu Vương cực kỳ không cam lòng, không biết rốt cuộc mình thua ở chỗ nào, tại sao anh ta lại được người đẹp như vậy nhào vào lòng chứ?
Lý Phàm không quên chế nhạo: “Thật ngại quá, lúc nãy tôi không nghe rõ anh nói gì, anh có thể nói lại lần nữa không?”
Cậu Vương tức giận hừ lạnh, không làm mình bẽ mặt thêm nữa.

Nói thật, trong lòng anh rất ngưỡng mộ Lý Phàm, người đẹp tinh nghịch như vậy, đừng nói là ở Hán Thành, dù ở toàn thế giới này cũng khó mà tìm ra người thứ hai, nhất là đôi tai giống hệt yêu tinh đó, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng đạt điểm tối đa.

Anh chợt nhận ra người đẹp mình đang ôm không còn ngon nữa, anh thèm thuồng nhìn Trần Hiểu Đồng đang đứng bên cạnh Lý Phàm, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, sao chuyện tốt như vậy không rơi xuống đầu anh chứ?

Cậu Vương cảm thấy rất nuối tiếc, giờ anh vẫn không biết mình thua ở chỗ nào.

EQ của Trần Hiểu Đồng rất cao, nên cô không hề nói Lý Phàm mua cho mình, mà nói: “Anh Lý Phàm, anh đang mua cho chị Cố đúng không?”
Lý Phàm hơi sửng sốt, cô rất thông minh, có thể đoán ra được điều này.

Trần Hiểu Đồng đáng yêu le lưỡi, cô cũng không ngốc, nên nhìn ra bình thường chỉ có tình nhân mới tới cửa hàng trang sức này, cũng biết rõ Lý Phàm sẽ không mua cho mình, nên rất có khả năng anh đang chọn quà cho Cố Họa Y.

Cậu Vương nghe xong thì loáng thoáng đoán ra mối quan hệ giữa hai người, anh theo bản năng xem Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng là hai anh em, nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy yên tâm, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1113


Người đẹp bên cạnh cậu Vương thấy anh ta nhìn chằm chằm Trần Hiểu Đồng, thì không khỏi ghen tuông, dù cô lắc tay anh ta thế nào, anh ta cũng không có phản ứng gì.

Lý Phàm ngẩng đầu nhìn cô gái bán hàng, hờ hững nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”
“Cô cứ nói thẳng giá cho anh ta biết đi, để anh từ bỏ hy vọng.” Cậu Vương đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.”
Cô gái bán hàng cũng mất kiên nhẫn với câu hỏi của Lý Phàm, nếu anh là giàu có, có lẽ cô sẽ nói cho anh biết, nhưng cô có nhìn thế nào cũng chẳng ra anh là có tiền, cả người anh có thể lấy ra mấy chục triệu là gồng mình lắm rồi.


Cô gái bán hàng tức giận nói: “Nhẫn kim cương này có giá xấp xỉ 300 tỷ.”
Giờ cậu Vương cũng không khỏi hít sâu một hơi, anh biết nhẫn kim cương này là bảo vật của cửa hàng, nên tưởng nó chỉ tầm mấy chục tỷ, ai dè nhẫn kim cương này lại gần 300 tỷ.

Nhưng người bình thường không thể mua nổi mức giá này, dù sao ở Hán Thành cũng không có nhiều tỷ phú.

Dù là cậu Vương thì tài sản ròng cũng chỉ có mấy chục tỷ, dù anh tán gia bại sản cũng không mua nổi nhẫn kim cương này.

Cô gái bán hàng vô thức nhìn về phía Lý Phàm, cô muốn xem Lý Phàm sẽ có thái độ và biểu hiện gì sau khi nghe thấy mức giá này.

Nhưng một giây sau cô đã ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì lúc này Lý Phàm rất bình tĩnh, như chẳng hề có cảm xúc gì.

Lý Phàm cười đáp: “Vậy cô gói lại đi, chiếc nhẫn này được sản xuất ở đâu?”

Cô gái bán hàng hơi sửng sốt, cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không, không ngờ anh lại bảo cô gói lại? Chẳng lẽ anh không nghe rõ hàm ý của cô?
“Anh này, có phải anh không hiểu ý của tôi đúng không, nếu anh không hiểu thì tôi có thể giải thích lần nữa.” Cô gái bán hàng nói tiếp.

Lý Phàm giơ tay lên nói: “Tôi biết rồi, chỉ 300 tỷ thôi mà.”
“Chỉ 300 tỷ?”
Cô gái bán hàng sửng sốt, nghe giọng điệu của Lý Phàm, như thể chẳng để tâm đến chuyện này.

Ngay cả cậu Vương cũng mơ màng, anh không biết Lý Phàm lấy đâu ra can đảm, mà nói ra những lời như thế, anh cho rằng đầu óc Lý Phàm bị úng nước rồi.

“Anh thật sự không hiểu hay giả vơ thế, đây là 300 tỷ, với bộ dạng này của anh có thể lấy ra 300 triệu đã tốt lắm rồi.” Cậu Vương khinh thường nói.

Lý Phàm chẳng hề đáp lại, mà lấy thẻ ngân hàng ra.


Cô gái bán hàng không nhận lấy, ngược lại còn tức giận nói: “Anh này, có phải anh cố ý tới đây quấy rối đúng không, công việc của tôi rất bận rộn, nên không có tâm trạng ầm ĩ với anh.”
Lý Phàm cười đáp: “Tôi không ầm ĩ với cô, mà những gì tôi nói đều là sự thật, chẳng lẽ cô muốn tôi tiếp tục lặp lại câu cô hãy gói nó lại đi?”
Cô gái bán hàng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.

Cậu Vương bĩu môi nói: “Cô cứ gói lại cho anh ta đi, chắc chắn anh ta đang giả vờ giả vịt thôi, nếu đã như thế, không bằng chúng ta cứ thỏa mãn anh ta.”
Nhưng cậu Vương lại cho rằng Lý Phàm đang giả vờ, không tin anh lại có nhiều tiền như vậy.

Giờ cô gái bán hàng mới nhận lấy thẻ ngân hàng của Lý Phàm, rồi lấy máy pos ra, rất khinh thường quẹt thẻ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1114


Cậu Vương như đã nhìn thấy dáng vẻ bẽ mặt của Lý Phàm, nghĩ vậy anh không khỏi mừng thầm, nếu anh ta mất mặt, thì anh sẽ có cơ hội chế giễu anh ta.

Nghĩ đến đây, anh như đã nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Lý Phàm, anh khẳng định trong thẻ anh ta không hề có tiền, đến lúc đó để xem anh ta thu dọn tàn cuộc thế nào.

Cô gái bán hàng quẹt thẻ xong thì không hề có gì khác thường, ngược lại còn quẹt thẻ thành công, nên hóa đá tại chỗ, nếu không tận mắt chứng kiến, cô không dám tin đây là sự thật.


Chuyện này là sao, kết quả này khác hẳn với những gì cô nghĩ, nếu không chính mắt nhìn thấy, cô sẽ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên rất kinh ngạc.

Cô chẳng thể ngờ rằng, lần này lại quẹt thẻ thành công, nên cả người ngây ngốc.

Giờ cậu Vương và người phụ nữ bên cạnh cũng hóa đá, kết quả này gần như đã nằm ngoài dự đoán của họ.

Lúc nhìn Lý Phàm, người phụ nữ khá xinh đẹp kia không quên ra sức nháy mắt, như muốn quyến rũ anh.

Nhưng Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì phớt lờ ngay, xem như không nhìn thấy gì.

Giờ người phụ nữ khá xinh đẹp kia rất bất ngờ, cô sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc về điều này.

Cậu Vương không nhịn được hỏi cô gái bán hàng để xác nhận lại: “Chuyện này là sao, chẳng lẽ cô thật sự quẹt thẻ thành công à?”

Cô gái bán hàng gật đầu, giờ cô cũng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, cô không ngờ Lý Phàm lại giàu như thế.

Vừa nghĩ tới thái độ của mình đối với Lý Phàm ban nãy, cô bỗng cảm thấy hối hận, không ngờ mình suýt chọc phải người có tiền, nghĩ đến đây, cô hận không thể tát mình một cái.

Cô gái bán hàng vừa hoàn hồn, đã lên tiếng xin lỗi Lý Phàm: “Xin lỗi anh, là tôi có mắt không mà thấy núi Thái Sơn, không nhận ra anh là khách VIP, mong anh đừng để bụng.”
Lý Phàm nghe xong thì trợn mắt nói: “Cô nói những lời vô dụng này làm gì?”
Cô gái bán hàng vội gói nhẫn kim cương lại cho Lý Phàm.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc, ban nãy họ cũng coi thường Lý Phàm, ai dè anh lại nhiều tiền như thế, giờ họ mới biết anh là con nhà giàu có ẩn mình.

Sắc mặt cậu Vương rất lúng túng, vội kéo bạn gái mình rời khỏi đây.

Lý Phàm chẳng hề để tâm, mà phớt lờ ngay, việc anh ta bỏ đi không liên quan gì đến anh, nên anh ta đi hay ở cũng chẳng có gì to tát.


Giờ cậu Vương rất đau đầu, khỏi phải nói trong lòng hối hận đến nhường nào, sớm biết thế này, anh đã không trêu chọc Lý Phàm.

“Em đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.” Lý Phàm nhìn Trần Hiểu Đồng nói.

Tạm thời anh chưa muốn cho Cố Họa Y biết chuyện này, nếu để cô biết, chắc chắn cô sẽ trách anh tốn nhiều tiền như vậy, hơn nữa nếu cho cô biết trước, thì chuyện này chẳng còn bất ngờ nữa.

Trần Hiểu Đồng nghe xong thì gật đầu lia lịa, cô cũng hiểu rõ không được nói chuyện này ra ngoài, nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng rất ngưỡng mộ tình yêu này, cô không ngờ người bình thường khô khan như anh lại trở nên lãng mạn như thế.

Lúc Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng rời khỏi cửa hàng trang sức, thì có không ít du côn nhìn chằm chằm anh, bọn họ rất chuyên nghiệp, cố ý ngồi xổm gần cửa hàng trang sức nổi tiếng, đợi người mua đồ ra ngoài, sẽ bắt đầu ra tay..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1115


Bọn họ nhìn thấy Lý Phàm mua đồ ra ngoài, hơn nữa bên cạnh lại không có vệ sĩ, nên không khỏi mừng thầm, đây đúng là cơ hội tốt để xuống tay, chắc chắn sẽ thành công 100%.

Mấy tên đó bắt đầu bao vây Lý Phàm ngay, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt quái gở.

Lý Phàm chú ý đến vẻ mặt của đám người này, trong lòng chẳng hề lo sợ, ngược lại còn hờ hững hỏi: “Các người có chuyện gì không?”
Đám người đó nghe xong thì nhất thời bật cười thành tiếng, tên mặt sẹo ở trong đó hung ác nói: “Ranh con, thức thời thì giao đồ trong tay cậu ra đây, rồi chúng tôi sẽ tha mạng cho cậu, bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Lý Phàm nghe xong thì bật cười, đám người này thật ngây thơ, giờ còn muốn ra tay với anh, chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.

Lý Phàm rất tự tin về chuyện này, nên nở nụ cười lạnh nhạt: “Các người cứ việc ra tay đi.”
Anh biết đám người này có ý đồ xấu, nếu đã như thế, thì anh không cần phải nói nhảm với họ thêm nữa.

Mấy người đó sầm mặt, không ngờ Lý Phàm lại ngang ngược như thế, chẳng hề sợ hãi bọn họ.

Nhưng bọn họ không lo lắng, Lý Phàm chỉ có một mình thì có thể uy hiếp gì được?
Đúng lúc cậu chủ Trương chạy tới nhìn thấy có người dám đánh Lý Phàm, thì nhất thời mất bình tĩnh, anh tới để tạ tội với anh ấy, nhưng giờ lại thấy có người dám nhắm vào anh ấy, nhưng anh ngẫm lại thì đây đúng là cơ hội tốt.

.


truyện teen hay
Như vậy anh có thể biểu hiện thật tốt trước mặt anh Lý, nghĩ đến đây, anh vội ra lệnh cho người của mình xông lên.

Lý Phàm nhìn thấy lại có một đám khác chạy tới, thì khẽ nhíu mày, sau khi nhìn thấy tên cầm đầu là cậu chủ Trương, thì sửng sốt, chẳng lẽ tên này tới đây để báo thù?
Nhưng vậy cũng tốt, anh sẽ trừng trị luôn một thể.

Cậu chủ Trương lên tiếng: “Anh Lý, tôi tới để giúp anh đây, các cậu đi dạy mấy tên không có mắt này một bài học cho tôi.”
Dứt lời, cậu chủ Trương bỗng phất tay, mấy tên vệ sĩ phía sau bỗng ngăn cản đám du côn kia.

Lý Phàm rất bất ngờ về chuyện cậu chủ Trương bỗng chạy tới giúp đỡ anh, anh tưởng anh ta sẽ không giúp mình, nên rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh ta.

“Sao cậu lại tới đây?” Lý Phàm thấy đối phương tới giúp mình, thì không còn vẻ thù địch nữa, mà hờ hững hỏi.


Cậu chủ Trương xoa tay đáp: “Anh Lý, trước đây đều là lỗi của tôi, nên lần này tôi cố ý tới đây để xin lỗi anh, đây là mấy hộp thuốc lá và rượu Mao Đài mà tôi mua cho anh.”
Lý Phàm nhìn thấy quà cáp chất đầy xe anh ta thì nhướng mày, xem ra anh ta đang muốn hối lộ mình.

Lý Phàm cười đáp: “Cái này thì không cần đâu, tôi đã không còn so đo chuyện kia nữa rồi.”
“Anh Lý, nếu anh không nhận thì tôi sẽ cho rằng anh đang giận tôi, hơn nữa chút đồ này chẳng đáng là bao, nếu anh Lý không chê thì đừng nên từ chối.”
Cậu chủ Trương chỉ sợ Lý Phàm không nhận món quà này, nên ra sức khuyên nhủ.

Lý Phàm mỉm cười bất đắc dĩ, giờ mới không từ chối anh ta mà nói: “Cậu mang hết lên xe tôi đi.”
Cậu chủ Trương nghe xong thì nhất thời mừng thầm, anh cũng nghe ra, Lý Phàm đã tha thứ cho anh, nên trong lòng vô cùng hưng phấn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1116


Cậu chủ Trương làm xong mọi chuyện, thì thành thục lấy tấm danh thiếp trong túi ra, không biết vì căng thẳng hay kích động, mà bàn tay cầm danh thiếp bỗng run rẩy, nhất thời không biết nên nói gì.

“Cái đó anh Lý, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh cần gì thì cứ việc tới tìm tôi, hơn nữa tôi có một tập đoàn tài vụ, có thể ký hợp đồng với mọi tài vụ, nếu tuyển người từ chỗ của tôi, bảo đảm sẽ không làm chuyện xấu.” Cậu chủ Trương gần như nói liền một mạch.

Anh chỉ sợ một điều, Lý Phàm không kiên nhẫn nghe hết đã rời đi luôn, nếu vậy thì anh sẽ rất lúng túng, nhưng điều làm anh hưng phấn là Lý Phàm không hề rời đi, mà nhận lấy danh thiếp của mình.

Thật ra Lý Phàm chẳng muốn nhận lấy danh thiếp của đối phương, nhưng vế cuối cùng của cậu chủ Trương đã thu hút sự chú ý của anh, mỗi công ty, ngoài cổ đông và chủ tịch chiếm vị trí khá quan trọng, thì bộ phận quan trọng nhất là tài vụ.


Nếu tài vụ xảy ra vấn đề, thì toàn bộ công ty cũng sẽ tiêu tan, nên phải chọn tài vụ trung thành, hơn nữa còn không làm chuyện xấu mới là cách tốt nhất.

Cậu chủ Trương nói tài vụ bên anh ta sẽ không xảy ra vấn đề này, nên Lý Phàm mới có hứng thú với tài vụ bên anh ta.

Lý Phàm xem tấm danh thiếp của cậu chủ Trương, đã biết được tên của anh ta là Trương Lĩnh.

“Được rồi, Trương Lĩnh, tôi sẽ nhận lấy tấm danh thiếp này.” Lý Phàm hờ hững nói.

Cậu chủ Trương nghe xong thì gật đầu, giờ mới không nói gì nữa.

Lý Phàm chào tạm biệt Trương Lĩnh trước, rồi mới tới Trần Hiểu Đồng.

Lúc chào tạm biệt, Lý Phàm vẫn không quên dặn cô không được nói chuyện này ra ngoài.


Lúc Lý Phàm quay về biệt thự của Sở Trung Thiên, thì ông ta đã ngồi ở bên trong được một lúc.

Sở Trung Thiên nói: “Cậu Lý, đây là thư đe dọa tôi mới nhận được.”
“Trong lá thư có nội dung gì khác không?” Lý Phàm hờ hững hỏi.

Sở Trung Thiên nghe vậy thì lắc đầu ngay: “Không có, trong lá thư chỉ có mấy nội dung rất bình thường.”
Lý Phàm nghe xong thì mỉm cười, chẳng hề để tâm mà xé thẳng lá thư đe dọa đó, nếu đã là mấy thông tin vô dụng, thì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.

Sở Trung Thiên thấy thế thì không khỏi bật ngón cái với Lý Phàm, anh thật dũng cảm, nếu đổi thành ông, chắc chắn ông sẽ không có can đảm và lá gan đó, nên chuyện này, ông rất khâm phục Lý Phàm.

Lý Phàm chẳng nói gì, lá thư đe dọa này chỉ là chuyện vặt vãnh, chẳng có gì to tát, hơn nữa cũng không đáng tin, vì chẳng có thông tin nào có ích.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Nếu đã là thứ vô ích thì đừng để trong lòng, cứ phớt lờ nó đi là được.”
Sở Trung Thiên gật đầu.


Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện một nam thanh niên.

Sở Trung Thiên nhìn thấy nam thanh niên đột ngột xuất hiện này, thì biết đối phương tới với mục đích xấu, nên sợ hết hồn, theo bản năng nhắc nhở Lý Phàm.

Giờ Lý Phàm mới quay đầu nhìn vào mắt nam thanh niên đó, từ ánh mắt của đối phương, anh có thể nhìn ra bên trong đều là sát khí.

Người này còn trẻ như vậy đã có sát khí như thế, quả thật không đơn giản.

Nam thanh niên ngoắc ngón tay khiêu khích Lý Phàm: “Anh ra đây.”
Lý Phàm nghe xong thì mỉm cười, anh ta bảo anh ra ngoài, anh ta cũng hơi to gan đấy, tất nhiên anh sẽ không để tâm đến chuyện này, nên nói với nam thanh niên: “Ha ha, anh vẫn chưa đủ tư cách bảo tôi ra ngoài đâu.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1117


Nam thanh niên cũng không mắc bẫy, mà từ tốn đi tới, đồng thời mặt đất chỗ anh đi cũng xuất hiện vết nứt.

Lý Phàm nhất thời không biết rõ đối phương là cao thủ nội gia hay ngoại gia, nhưng anh đoán, có lẽ anh ta là cao thủ nội ngoại gia.

Sở Trung Thiên vô thức nhìn về phía Lý Phàm, ông biết trong chuyện này, chỉ có anh mới có thể cứu được ông.

Lý Phàm không ngờ Sở Trung Thiên lại nhát gan như thế, nhưng anh cũng hiểu rõ trong lòng ông đang sợ điều gì, nên không nói gì nhiều.


Để khỏi làm hỏng đồ đạc trong nhà Sở Trung Thiên, Lý Phàm vội đi ra ngoài.

Nam thanh niên quan sát Lý Phàm, rồi hờ hững nói: “Anh là Lý Phàm, người đã uy hiếp thủ lĩnh của chúng tôi ở nước Anh Đào.”
“Đây đều là chuyện xưa rồi.” Lý Phàm cười đáp.

Nam thanh niên cười khẩy: “Tôi thật sự không biết anh uy hiếp thủ lĩnh của chúng tôi bằng cách nào, tôi thấy anh giống hệt tên tay trói gà không chặt, chẳng hề có chút sức lực.”
Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của đối phương: “Anh muốn dùng phép khích tướng để khiêu khích tôi, khiến tôi mất lý trí, rồi anh mới ra tay đúng không?”
Nam thanh niên nghe xong thì nhất thời mất bình tĩnh, có đánh chết anh cũng không ngờ Lý Phàm lại đoán chính xác như vậy, nên rất ngạc nhiên về điều này, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Quả thật anh cái gì cũng biết.” Nam thanh niên bỗng đổi giọng.

Lý Phàm bĩu môi nói: “Tôi đã chứng kiến thủ đoạn như này không ít lần rồi, nên biết cũng là chuyện thường tình.”
Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Nếu anh đã biết rồi, tất nhiên tôi sẽ không chừa lại con đường sống cho anh, tiếp chiêu đi.”

Dứt lời, nam thanh niên bỗng lao về phía Lý Phàm, mặc dù anh ta dùng hai tay, nhưng đó chỉ trong mắt người bình thường.

Còn trong mắt Lý Phàm, hai tay anh ta cực kỳ sắc bén như dao, khiến người khác gần như không thể phòng bị.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn nam thanh niên, rồi từ tốn nói: “Thực lực cũng mạnh đấy, nhưng dù anh mạnh đến đâu cũng chưa phải là đối thủ của tôi.”
Nam thanh niên rất bất ngờ về điều này, anh không ngờ Lý Phàm lại dễ dàng tránh qua một bên.

Điều này càng tăng thêm sát ý trong lòng anh, anh bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Tốt lắm, anh là đối thủ rất mạnh mẽ, nhưng lúc tôi dốc toàn lực, sẽ không có ai làm đối thủ của tôi.” Nam thanh niên cười thâm trầm.

Lý Phàm làm như không nghe thấy lời nói sắc bén của đối phương.

Nam thanh niên thấy áo Lý Phàm bị mình chém rách vài đường, thì rất vui vẻ, cười ha hả nói: “Ồ, anh chỉ như thế thôi à, tôi còn tưởng anh lợi hại đến cỡ nào.”

Anh tưởng mình đã giành chiến thắng rồi, nên không khỏi đắc ý.

Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, hời hợt nói: “Anh có phần thắng ư, anh kiêu ngạo như thế làm gì, anh đắc ý hơi sớm rồi đấy?”
Sắc mặt nam thanh niên nhất thời ảm đạm, khẳng định Lý Phàm đang giả vờ bình tĩnh, nên lùi về sau một bước, bỗng phóng ám khí về phía Lý Phàm.

Mắt Lý Phàm nhất thời thu nhỏ lại, rồi ôm bụng ngồi thụp xuống.

.

Truyện Hot
Nam thanh niên nhướng mày, trong lòng mừng rỡ, cho rằng chắc chắn Lý Phàm đã trúng chiêu rồi, nên vô cùng phấn khích..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1118


Nam thanh niên vừa nói vừa từ tốn đi tới bên cạnh Lý Phàm: “Anh không phải là đối thủ của tôi, hễ là người đối đầu với tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”
Anh đã bôi thuốc độc lên trên ám khí rồi, nên kết luận Lý Phàm sẽ không còn sống bao lâu nữa, theo anh biết, trước mắt kẻ thù mạnh nhất là Lý Phàm, chỉ cần giải quyết anh ta thì những người còn lại chẳng thành vấn đề.

Nam thanh niên lạnh mặt đi tới, rồi rút dao găm samurai của mình ra, định đâm nhát cuối cùng vào người Lý Phàm.


Lý Phàm bỗng thừa cơ đấm cơ đấm vào bụng nam thanh niên.

Nam thanh niên nhất thời mất bình tĩnh, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, chuyện này đã làm anh rất mơ màng, không thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.

Sau khi bị trúng một đấm, nam thanh niên bỗng lùi về sau mấy bước, cú đấm này đã làm anh nôn hết cơm đã ăn trong hôm nay ra ngoài, anh nổi giận đùng đùng nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.

“Không ngờ anh lại giả chết, ám khí đó không hề bắn trúng anh!” Nam thanh niên rất tức giận, không ngờ ám khí đó lại không bắn trúng Lý Phàm, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.

Lý Phàm nghe thấy câu nói của nam thanh niên thì khẽ cười, rồi quơ ám khí trong tay: “Anh đang nói cái này à, tôi chỉ giả vờ mà thôi, ai bảo anh không chịu đề phòng.”
Nam thanh niên biết mình đã bị lừa, thì sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, tên này thật hống hách, hoàn toàn không để anh vào mắt, chọc anh bùng lửa giận, thề rằng nhất định phải cho Lý Phàm đẹp mặt.

Nam thanh niên bỗng tiến lên một bước: “Đi chết đi!”

Lý Phàm sớm đã nhìn thấy hành động của đối phương rồi, đồng thời cũng đã tìm ra sơ hở của anh ta, anh đấm vào người nam thanh niên rồi nói: “Thực lực của anh vẫn chưa đủ trình độ đâu.”
Nam thanh niên bị đấm trúng, thì hoàn toàn không thể đứng vững, anh giận dữ nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.

“Anh!” Nam thanh niên cực kỳ nổi nóng.

Lý Phàm bẻ tay nam thanh niên, anh ta nhất thời không thể động đậy được nữa, vẻ mặt cực kỳ đau khổ nói: “Anh cứ giết thẳng tôi đi.”
“Anh rất can đảm, không ngờ lại không sợ chết.” Lý Phàm chế giễu.

.

Đam Mỹ Hài

Nam thanh niên nghe xong thì cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Tất nhiên Lý Phàm sẽ không trừ khử đối phương, vì anh ta vẫn còn tác dụng, rồi hờ hững nói: “Tôi có thể tha cho anh, nhưng anh phải chuyển đôi lời đến thủ lĩnh của anh.”
Nam thanh niên vốn định tự sát, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Lý Phàm thì trong lòng bỗng dao động, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng sống sót, nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy yên tâm.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Trước tiên anh đừng kích động, tôi vẫn chưa nói xong mà.”
Nam thanh niên nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì thì cứ việc nói ra đi.”
Lý Phàm thấy đến giờ mà đối phương vẫn còn ngang ngược như thế, thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật khó chơi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1119


Giờ Lý Phàm mới trịnh trọng nói: “Anh quay về nói với thủ lĩnh các anh rằng, tự lo lấy thân mình đi, nếu anh ta vẫn tiếp tục phái người đến đây, thì tôi không ngại tới thẳng Anh Đào đâu.”
Lúc này nam thanh niên đã ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, ít ai dám ăn nói với thủ lĩnh như vậy, nhưng Lý Phàm lại nói ra.

“Được.” Nam thanh niên bị vướng bởi áp lực, cộng thêm việc vì tính mạng, nên đồng ý ngay.

Lý Phàm thấy đối phương đã đồng ý, mới yên tâm hơn nhiều, nếu anh ta không đồng ý, thì anh cũng không còn cách nào khác.

“Được, anh có thể rời khỏi đây rồi.” Lý Phàm buông tay ra nói.


Nam thanh niên không dám tin rằng mình lại rời đi dễ dàng như thế, chẳng lẽ đối phương thật sự tha cho mình?
Nam thanh niên cúi đầu rời đi, trong lòng rất buồn bực, không ngờ kế hoạch của mình lại thất bại nhanh như thế.

Giờ anh chỉ lo một điều, đó là anh phải giải thích ra sao với thủ lĩnh đây, anh đã không dám tưởng tượng tiếp theo phải đối mặt với anh ta thế nào, nếu để anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho anh.

Sở Trung Thiên cũng nhìn thấy rất rõ cảnh tượng ban nãy, từ lúc Lý Phàm giả vờ trúng ám khí, làm ông tưởng anh đã bị thương, đến khi trận đấu kết thúc, ông mới cảm thấy yên lòng.

“Cậu Lý, cũng may có cậu ở đây, bằng không thì phiền to rồi, tên kia thật sự không dễ đối phó.” Sở Trung Thiên cảm thán.

Lý Phàm cười đáp: “Có lẽ khoảng thời gian này bọn họ sẽ không tới gây sự với ông nữa, nếu ông có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi có việc nên đi trước.”
Sở Trung Thiên vẫn muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể nói hai tiếng cảm ơn, ông rất cảm động khi Lý Phàm đã tới giúp đỡ lúc ông gặp nguy cấp như vậy.

Nếu Lý Phàm đã muốn rời đi, thì ông cũng không tiện ngăn cản, anh muốn đi đâu là quyền của anh, hơn nữa ông cũng ngại khi bảo đối phương tiếp tục ở lại bảo vệ mình.

Lý Phàm vẫn còn chuyện khác cần phải giải quyết, anh muốn tổ chức lại lễ kết hôn cho Cố Họa Y, nên trước đó bận rộn rất nhiều chuyện.


Nam thanh niên được Lý Phàm thả đi đã ngồi máy bay quay về nước Anh Đào.

Từ khi đến nước Anh Đào, mọi hành động cử chỉ của anh đều nằm trong tầm quan sát của thủ lĩnh.

Sau khi nam thanh niên đến văn phòng thủ lĩnh Anh Đào, thì thủ lĩnh luôn nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh nhạt, rất mong chờ tin tức tốt mà anh ta mang tới cho mình.

“Sao rồi, lần này cậu có mang tới tin tức tốt cho tôi không?”
Thủ lĩnh Anh Đào cười híp mắt hỏi.

Giờ nam thanh niên nhất thời không biết nên nói gì, đối mặt với tình huống này, anh cũng không còn cách nào giải thích với thủ lĩnh.

Chuyện đã đến nước này, anh đành phải thành thật nói ra hết.

Thủ lĩnh Anh Đào nghe xong thì sắc mặt dần trở nên khó coi, còn tưởng đối phương mang tới tin tức tốt cho mình, ai dè anh ta lại làm mình thất vọng.

“Cậu làm tôi rất thất vọng.” Thủ lĩnh Anh Đào lạnh mặt nói.


Nam thanh niên khẽ đáp: “Thủ lĩnh, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tên đó thật sự rất khó đối phó.”
Thủ lĩnh Anh Đào thở dài: “Bỏ đi, chuyện này cũng không thể trách cậu.”
Sau khi biết Lý Phàm khó chơi như thế, anh nhất thời đánh mất tự tin, anh đã phái hết tinh anh mà mình có đi rồi, nhưng chẳng có động tĩnh gì, chỉ có nam thanh niên này là người duy nhất có thể sống sót trở về.

Thủ lĩnh Anh Đào dẫn hiểu rõ Lý Phàm không phải người dễ đối phó.

Lúc này, nam thanh niên bắt đầu nói lại những lời mà trước đó Lý Phàm đã nói với mình, cho thủ lĩnh Anh Đào biết, chẳng hề thêm bớt câu nào.

Nếu đổi thành bình thường, sau khi nghe thấy có người uy hiếp mình, chắc chắn thủ lĩnh Anh Đào sẽ nổi giận, nhưng giờ anh lại nhẫn nhịn, vì anh biết rõ sự lợi hại của Lý Phàm, nên không còn nổi nóng nữa.

Thủ lĩnh Anh Đào đành phải nuốt cơn giận này ngay, ngoài ra anh cũng không cách nào tốt hơn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1120


Giờ Lý Phàm đã sử dụng giao thiệp của Sở Trung Thiên bao trọn Thiên Hải Chi Lữ.

Thiên Hải Chi Lữ là khách sạn duy nhất ở Hán Thành đạt tiêu chuẩn năm sao.

Sở Trung Thiên không biết tại sao Lý Phàm lại làm thế, nhưng ông cũng không hỏi, mà giúp thẳng luôn.


Từ khi Thiên Hải Chi Lữ bị bao trọn, cả Hán Thành bỗng xôn xao.

Mọi người đều đang suy đoán chắc chắn người bao trọn Thiên Hải Chi Lữ là một nhân vật nổi tiếng.

Bọn họ suy đoán một hồi lâu, nhưng không đoán ra là ai, bởi vì tin tức đã bị phong tỏa.

Nhưng điều duy nhất là người Hán Thành có thể đoán ra là, có người bao trọn Thiên Hải Chi Lữ để tổ chức tiệc cưới.

Không ít người cảm thấy hâm mộ vì điều này, tin tức lãng mạn này đã làm nhiều cô chủ nhà giàu ở Hán Thành đều có chung một mục tiêu, đó là sau này nếu bọn họ kết hôn, cũng phải bao trọn Thiên Hải Chi Lữ.

Nhưng giờ bên nhà họ Cố, lại có người bắt đầu nói móc.

Lúc Cố Họa Y tới thăm ông cụ nhà họ Cố, thì mấy thân thích nhà họ Cố cố ý nói chuyện Thiên Hải Chi Lữ ra.


“Mấy người đã nghe thấy gì chưa, có một nhà giàu thần bí bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đấy, hình như định tổ chức hôn lễ.”
“Ôi cha, chuyện này phải nói là chấn động cả Hán Thành, gần như ai ai cũng biết rõ.”
“Đâu giống như người nào đó, lúc kết hôn còn mượn váy cưới các kiểu, hơn nữa còn làm trò cười khắp Hán Thành.”
“…”
Mấy thân thích nhà họ Cố bắt đầu nói móc, rõ ràng đang nhắm vào Cố Họa Y.

Cố Họa Y nghe xong thì bàn tay đang bưng trà khẽ run lên, rồi cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng đưa cho ông cụ Cố: “Ông nội, ông uống trà đi.”
Kể từ sóng gió lần trước, ông cụ Cố không còn châm chọc Cố Họa Y nữa, ngược lại càng cưng chiều cháu gái ruột của mình, tất nhiên ông cũng nghe ra hàm ý của đám người đó, nên trừng mắt nói: “Có phải mấy người nói mát rất sảng khoái đúng không, nếu vậy thì mấy người cũng đi đi.”
Giờ đám thân thích nhà họ Cố đều không dám lên tiếng, bọn họ đều biết ông cụ Cố không vừa ý với họ, nhưng giờ bọn họ đành phải ngậm miệng lại.

Ông cụ Cố thở dài: “Quả thật tiệc rượu lần đó các cháu hơi mất mặt, giờ các cháu cũng có tiền rồi, nên tổ chức lại cũng chẳng có gì to tát.”
“Ông nội, đó đã là chuyện của quá khứ rồi.” Cố Họa Y khẽ cười đáp.


Thật ra cô cũng muốn tổ chức lại, nhưng lại cảm thấy vừa không có ý nghĩa, vừa không ổn thỏa khi mình tự đề ra.

Đúng lúc này, mấy thân thích nhà họ Cố kia lại tiếp tục nói kháy: “Cháu cũng bảo Lý Phàm tổ chức lại đi?
Hay là thôi đi, giờ danh tiếng đều dồn về Thiên Hải Chi Lữ, nếu tổ chức ở đó, mới đúng là hôn lễ, còn mấy nơi nhỏ khác thì mất giá quá.”
Ông cụ Cố lạnh nhạt hỏi: “Có phải mấy người cảm thấy rất hứng thú đúng không?”
Đám thân thích nhà họ Cố liếc nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng nữa, vì biết ông cụ nổi giận rồi.

Cố Họa Y ngồi chơi một lát, rồi quay về biệt thự, nhưng tâm trí luôn lơ đãng.

Lý Phàm thấy dáng vẻ mất tập trung của Cố Họa Y thì tò mò hỏi: “Sao thế, có ai chọc em giận à, để anh đi đánh người đó.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1121


Cố Họa Y nghe vậy thì nhất thời trợn mắt, hời hợt đáp: “Không ai trêu chọc em cả.”
“Vậy sao em lại có tâm sự, em cứ nói cho anh biết, để anh giải quyết giúp em.” Lý Phàm cười nói.

Cố Họa Y im lặng, nếu cô nói ra, chẳng phải sẽ thể hiện rõ ý đồ à?
Lý Phàm mỉm cười hỏi tiếp: “Em đã nghe chuyện ở Thiên Hải Chi Lữ chưa?”
Cố Họa Y gật đầu.

Lý Phàm cười hỏi: “Hay là chúng ta cũng tổ chức ở Thiên Hải Chi Lữ đi?”

“Tất nhiên là… hay là thôi đi, không cần phải làm thế đâu.” Cố Họa Y ngẫm nghĩ, dáng vẻ hơi lo được lo mất.

Lý Phàm gãi đầu, anh cũng không hiểu rõ Cố Họa Y đang nghĩ gì.

Mà trước đó, anh đã đi tìm Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng thấy Lý Phàm tìm mình thì sửng sốt, không hiểu rõ anh đang có ý gì.

“Anh tìm em có chuyện gì không?” Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi.

Giờ Lý Phàm mới nói suy nghĩ của mình ra, mục đích của anh rất đơn giản, đó là muốn nhờ Trần Hiểu Đồng giúp anh một chuyện.

Trần Hiểu Đồng nghe xong thì vỗ ngực đảm bảo ngay: “Chuyện này cứ giao cho em, em bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Lý Phàm cười đáp: “Vậy thì tốt.”
Lý Phàm rất yên tâm về năng lực làm việc của Trần Hiểu Đồng, chí ít cô sẽ không gây ra rắc rối gì.

“Anh có việc nên phải ra ngoài một chuyến.” Lý Phàm cười nói.


Cố Họa Y nói: “Vậy anh về sớm nhé!”
Lý Phàm vừa ra ngoài chưa được bao lâu, thì Trần Hiểu Đồng nhận được điện thoại, giờ cô mới tiến hành theo kế hoạch.

“Chị Cố, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Trần Hiểu Đồng kéo tay Cố Họa Y, bắt đầu mời mọc.

Cố Họa Y cũng muốn thả lỏng bản thân một chút, nên không từ chối.

Cố Họa Y rất bất ngờ khi thấy Trần Hiểu Đồng chủ động lái xe, bình thường cô ấy luôn ngồi ở ghế phụ, ai ngờ hôm nay lại chủ động ngồi vào ghế lái.

Cố Họa Y ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, tò mò hỏi: “Em định dẫn chị đi đâu thế?”
“Lát nữa chị sẽ biết thôi, nơi đó chơi rất vui.” Trần Hiểu Đồng cười hì hì nói.

Cố Họa Y không hiểu Trần Hiểu Đồng đang nghĩ gì, mà cũng chẳng muốn hỏi nữa, dù gì cũng là nơi chơi rất vui, làm cô không khỏi tò mò.

Giờ Trần Hiểu Đồng đã dừng xe trước Thiên Hải Chi Lữ.

Cố Họa Y chưa từng tới đây, lúc cô nhìn thấy cái tên Thiên Hải Chi Lữ thì sửng sốt, chẳng phải đây là nơi đang gây náo động khắp Hán Thành à?.


Tiên Hiệp Hay
Nhưng cô nghe nói nơi này đã bị phong tỏa rồi, chỉ có người nhận được thư mời mới có thể tiến vào.

“Chúng ta đừng nên vào trong chi, có lẽ đã có người đi tới đây rồi.” Cố Họa Y nói.

Cô không muốn mình bị đuổi ra ngoài, nên mới nói câu này.

Trần Hiểu Đồng cười đáp: “Chị cứ yên tâm, em có vé vào cửa, nên chúng ta có thể vào trong ngắm một tý.”
Cố Họa Y rất bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hiểu Đồng lấy đâu hai vé vào cửa, đành phải mơ màng đi vào Thiên Hải Chi Lữ.

Trần Hiểu Đồng nói tên của mình cho bảo vệ, người đó nghe thấy tên của cô, mới cho hai người đi vào.

Hai người vừa bước xuống xe, Trần Hiểu Đồng đã nắm tay Cố Họa Y đi vào trong..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1122


Đây là lần đầu tiên Cố Họa Y nhìn thấy một nơi tráng lệ như vậy, bình thường Thiên Hải Chi Lữ luôn đông nghẹt, hơn nữa mỗi tháng chỉ mở cửa một lần, dù là đặt trước cũng rất khó.

Mà phần lớn người muốn đặt trước đều thuộc dạng có tiếng.

Cố Họa Y không hiểu tại sao Trần Hiểu Đồng lại muốn dẫn mình đến đây, nhưng cô cũng bị cách trang trí và thiết bị xa hoa ở xung quanh Thiên Hải Chi Lữ thu hút, như thể cô đang bước vào một lâu đài.

Có thể tổ chức hôn lễ ở khách sạn như Thiên Hải Chi Lữ, đã chứng tỏ người đó rất tài giỏi, nên Cố Họa Y rất tò mò không biết người ấy là ai.


“Chúng ta đi tới đây thôi, đừng đi vào trong nữa.”
Cố Họa Y kéo Trần Hiểu Đồng lại nói.

Cô biết Thiên Hải Chi Lữ không phải là nơi người bình thường có thể tiến vào, nên vô thức kéo Trần Hiểu Đồng lại, định bảo cô ấy bình tĩnh lại.

Dù sao cô có thể ngắm nhìn một nơi như vậy cũng tốt lắm rồi.

Hơn nữa cô nghe nói, chỉ có mấy người mới được tiến vào Thiên Hải Chi Lữ.

Trần Hiểu Đồng nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với Lý Phàm, giờ cô đã đến đây rồi, tất nhiên không thể rút lui như vậy, nên tiếp tục kéo Cố Họa Y tiến về phía trước.

Cố Họa Y cũng bó tay với Trần Hiểu Đồng rồi.

Cô không ngờ cô ấy lại cố chấp đến thế, nhưng cô cũng không tiện nói gì thêm, mà cùng Trần Hiểu Đồng đi vào Thiên Hải Chi Lữ ngay.


Lúc bước vào Thiên Hải Chi Lữ, Cố Họa Y đã bị cách bài trí ở bên trong thu hút, nơi này giống hệt một cung điện, thiên đường.

Cô rất tò mò không biết cặp đôi mới ở nơi này là ai, chắc chắn bọn họ sẽ rất lãng mạn.

Giờ Trần Hiểu Đồng mới lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm.

Lý Phàm nhận được tin nhắn của Trần Hiểu Đồng, thì biết cơ hội để mình biểu diễn đã tới rồi.

Đúng lúc này, ánh đèn bỗng tắt ngúm, phía cuối cung điện xuất hiện một bóng người.

Mới đầu Cố Họa Y còn tưởng là bị cúp điện, nhưng lúc cô nhìn thấy bóng người đó thì càng nhìn càng thấy quen, cảm thấy hơi khó tin, nên vô thức dụi mắt.

Lúc cô nhìn thấy người đi tới, thì không khỏi cảm động đến mức che miệng lại, nếu không tận mắt chứng kiến, cô không dám tin mọi thứ ở trước mắt là thật.

Người tới không phải ai khác, mà chính là Lý Phàm.


Trong lòng Cố Họa Y rất thắc mắc, tại sao Lý Phàm lại xuất hiện ở đây, chuyện này có vẻ không đúng cho lắm, làm cô nhất thời khó hiểu, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

Cố Họa Y đi tới theo bản năng, rồi hỏi Lý Phàm: “Sao lại là anh?”
Lý Phàm cười nói: “Đây là hôn lễ anh cố ý tổ chức vì em, anh muốn bù đắp lại nỗi tiếc nuối năm đó cho em.”
Cố Họa Y nghe xong thì hóa đá tại chỗ, cô không ngờ hôn lễ ở Thiên Hải Chi Lữ lan truyền xôn xao khắp Hán Thành, lại do Lý Phàm đứng sau tổ chức cho mình.

Nếu không chính tai nghe thấy, cô không dám tin đây là sự thật.

Giờ trong lòng Cố Họa Y rất cảm động, cô không ngờ Lý Phàm lại để tâm đến chuyện này như thế.

Lý Phàm thấy Cố Họa Y đã bị cảm động đến phát khóc, mới bắt đầu nghiêm túc: “Em đừng khóc, ở đây em là người đẹp nhất, lại là nữ chính, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại tưởng anh bắt nạt em.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1123


Cố Họa Y bật cười, giờ mới nở nụ cười hạnh phúc.

Trần Hiểu Đồng chứng kiến cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, không ngờ tình cảm giữa anh Lý Phàm và chị Cố Họa Y lại tốt đến thế.

Trong cung điện, ngoài ban nhạc thì gần như chỉ có Lý Phàm, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.

Lý Phàm không muốn chuyện này truyền ra ngoài, mà mục đích của anh là chỉ tạo bất ngờ cho một mình Cố Họa Y.


Cố Họa Y cười nói: “Em không ngờ anh lại là người tổ chức ở Thiên Hải Chi Lữ.”
Lý Phàm khẽ cười, rồi lấy nhẫn kim cương mà mình đã mua ra, vừa khéo lúc này có thể phát huy tác dụng, giờ anh mới chính thức quỳ một chân xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Họa Y.

Lần này anh không còn hồ đồ và nhu nhược như trước kia nữa, mà ngược lại rất tự tin Trước đây anh không thể nào bảo đảm hạnh phúc cho Cố Họa Y, nhưng giờ anh có thể làm được rồi.

“Cô Cố Họa Y, em có đồng ý gả cho anh không?” Giờ Lý Phàm mới lên tiếng hỏi.

Cố Họa Y bĩu môi nói: “Em chẳng đồng ý đâu.”
Lý Phàm ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc anh ta cũng lấy lại tinh thần, anh ta tất nhiên là biết vừa nãy Cố Họa Y cố ý đùa giỡn, nhưng giờ cô cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu, chủ động đưa tay ra.

Lúc này Lý Phàm mới đeo nhẫn kim cương vào tay Cố Họa Y.

Rồi anh đi tới chỗ ngồi đàn piano.

Mới đầu Cố Họa Y còn chưa hiểu cho lắm, đến khi Lý Phàm bắt đầu đánh đàn, cô mới nhất thời rung động, chợt nhận ra anh vẫn còn một tuyệt kỹ như vậy, nên rất vui vẻ nhìn Lý Phàm.

Giờ cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, như thể mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.


Giờ ban nhạc cũng bắt đầu biểu diễn.

Mà lúc này, có người mua chuộc người của Thiên Hải Chi Lữ, nên trà trộn vào trong xem náo nhiệt.

Nhưng đa số đều là phụ nữ, hơn nữa bọn họ đều quen biết Cố Họa Y.

.

Đam Mỹ Sắc
Lúc bọn họ nhìn thấy Cố Họa Y cũng ở đây, thì nhất thời không thể liên tưởng cô và Thiên Hải Chi Lữ cùng với nhau, ngược lại còn cho rằng Cố Họa Y cũng tới xem náo nhiệt.

“Thế giới này thật nhỏ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây.” Mấy người đó theo bản năng chào hỏi Cố Họa Y.

Cố Họa Y chỉ mỉm cười đáp lại.

Mấy người phụ nữ đó ngồi xuống, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ hôn lễ đã kết thúc rồi ư?”

Cố Họa Y cũng không thích chuyện quá náo nhiệt, nên không hề trả lời câu hỏi của bọn họ, mà giả vờ không biết nói: “Có lẽ đã sớm kết thúc rồi, lúc tôi tới đã thế này rồi.”
Đám người phụ nữ đó nghe xong thì vẻ mặt hơi thất vọng, bọn họ đều không ngờ mình lại bỏ lỡ một vở kịch hay như thế.

Dần dần, bọn họ bắt đầu bị tiếng đàn của Lý Phàm thu hút.

Vì chỉ nhìn thấy bóng lưng, cộng thêm ánh sáng quá mờ ảo, nên bọn họ đều không nhìn ra Lý Phàm, nếu bọn họ biết người đánh đàn là anh, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên đến nỗi rơi cằm xuống sàn.

“Tiếng đàn nghe hay quá, chắc chắn đây là tiếng đàn dễ nghe nhất.”
Đám cô chủ đó cũng nhiều lần nghe đánh đàn rồi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng đàn êm tai này, hầu như ai cũng động lòng, rất bất ngờ về điều này, nếu không chính tai nghe thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.

Cố Họa Y nghe thấy những lời nhận xét của đám cô chủ dành cho Lý Phàm, thì trong lòng vô cùng vui vẻ, dù gì anh cũng là chồng cô, nên cô rất nở mày nở mặt khi nghe thấy đám người đó khen chồng mình.

Mọi người có mặt tại đây đều bị tiếng đàn của Lý Phàm thu hút..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1124


Nhất là ban nhạc bè đệm, bọn họ đều rất cảm thán, bọn họ vốn định cứu vớt Lý Phàm, ai dè anh lại kéo cả hội trường, làm bọn họ vô cùng xấu hổ, giờ bọn họ mới bắt đầu ngoan ngoãn làm nền cho anh.

Sau khi tiếng đàn của Lý Phàm kết thúc, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng, kể cả đám cô chủ nhà giàu mới hoàn hồn lại.

Đám cô chủ nhà giàu nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, thì khẳng định đối phương rất đẹp trai, làm bọn họ không nhịn được muốn tới bắt chuyện với anh.


Lý Phàm quay đầu lại nhìn, anh vốn định đứng dậy đi về phía Cố Họa Y, ai dè chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người đi qua đây.

Lý Phàm rất mơ màng, chuyện này khác hẳn so với những gì anh nghĩ, anh gãi đầu, giờ anh cũng rất bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào.

Đúng lúc này, Cố Họa Y lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm, trong nội dung hiển thị là anh đừng tới đây nữa.

Lý Phàm mỉm cười, vẫn là Cố Họa Y hiểu ý anh.

Nếu anh đi qua đó, có lẽ đám nữ sinh kia sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn này ra khắp Hán Thành.

Dù gì việc anh bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đã gây chấn động ở Hán Thành rồi, nên anh không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

“Được.” Giờ Lý Phàm mới đứng dậy, rời khỏi đây ngay.


Mà lúc này, đám cô chủ nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ mới tới chưa được bao lâu đã kết thúc rồi.

Ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng vẫn có một số cô chủ đã sớm quay video lại, rồi đăng lên mạng, vì chuyện Lý Phàm đánh đàn ở Thiên Hải Chi Lữ đã nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng, chủ yếu là vì tiếng đàn quá êm tai, nên giờ thêm chút tin hot nữa là có thể ai ai cũng biết.

Nếu Lý Phàm biết mình nổi tiếng trong tích tắc như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ mơ màng, chuyện này quá nhanh rồi đó, đã nằm ngoài sự suy đoán của anh.

Nhưng Lý Phàm cũng không để tâm cho lắm.

Cố Họa Y từ tốn đứng dậy, mặc dù không có ai biết, nhưng chỉ cần trong lòng cô biết là được rồi, hơn nữa cô rất mãn nguyện về hôn lễ lần này.

Chí ít Lý Phàm không hề làm cô thất vọng, Cố Họa Y vừa rời đi, mấy cô chủ khác cũng ra ngoài theo.


Đám cô chủ đó bắt đầu dùng đề tài này để mỉa mai Cố Họa Y: “Cô nhìn người ta đi, tổ chức hôn lễ ở một nơi như này, còn tên phế vật nhà cô định khi nào sẽ tổ chức?”
Cố Họa Y nghe xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu đáp: “Anh ấy đã tổ chức cho tôi rồi.”
Đám cô chủ đó đều sửng sốt, như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, rồi nói với Cố Họa Y: “Họa Y, cô đừng lừa chúng tôi nữa, nếu anh ta đã tổ chức rồi, tại sao tôi lại không hay biết, hơn nữa, nơi đó cũng không phải ở Thiên Hải Chi Lữ, dù sao cũng tổ chức bù, phải chọn như nơi như này mới lấy lại thể diện chứ.”
Cố Họa Y nghe xong thì mỉm cười không nói gì, xem như mình chưa nghe thấy.

Trần Hiểu Đồng ghét nhất là người khác khoa tay múa chân với Lý Phàm, lúc cô nghe thấy đám người phụ nữ này nói anh là kẻ nhu nhược, thì nhất thời không vui nói: “Có phải các cô ra ngoài chưa súc miệng đúng không, sao miệng lại thối như vậy, anh Lý Phàm của tôi không phải tên phế vật, mà là do ánh mắt của mấy người quá kém, nên mới không nhìn ra.”
Trần Hiểu Đồng vừa dứt lời, đám cô chủ đó đều sửng sốt, nghĩ mãi không ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại ăn nói với họ như vậy.

Đám cô chủ đều không hiểu rốt cuộc Trần Hiểu Đồng đang có ý gì, nên nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, tên Lý Phàm đó có thể có tiền đồ gì chứ?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1125


Trần Hiểu Đồng hờ hững đáp: “Chí ít anh Lý Phàm không có tiền đồ của tôi cũng tốt hơn các cô nhiều.”
Các cô chủ đều mơ màng, nhìn Trần Hiểu Đồng bằng ánh mắt kỳ lạ, lần này bọn họ rối bời rồi, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại nói giúp cho Lý Phàm như vậy.

“Bỏ đi, tôi chẳng muốn so đo với cô nữa, dù gì cô cũng chẳng biết.” Mấy cô chủ đó bĩu môi nói.

Trần Hiểu Đồng vốn định nói gì đó, nhưng lại bị Cố Họa Y ngăn cản, rồi lắc đầu nói: “Bỏ đi, em đừng chấp nhặt với họ, bọn họ không hiểu thì thôi.”

Trần Hiểu Đồng nghe xong mới không nói gì nữa, cô cho rằng chị Cố Họa Y quá mềm lòng, nếu đổi thành cô, cô nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Đám cô chủ kỳ lạ nói: “Với thân phận vô tích sự của Lý Phàm, thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?”
Giờ Cố Họa Y cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, điều cô không muốn nghe nhất là có người nói xấu Lý Phàm, nên cô không nhịn nữa mà đi tới, tát vào mặt cô chủ đó.

Cô chủ bị tát ngẩn người, rất tức tối khi Cố Họa Y đã tát mình.

“Cố Họa Y, cô làm vậy là sao, cô dám đánh tôi?” Cô chủ bị tát rất uất ức nhìn Cố Họa Y, cảm thấy Cố Họa Y quá vô duyên vô cớ.

Cố Họa Y nói: “Thật ngại quá, là do cô đáng bị đánh.”
Cô chủ đó nhất thời buồn bực, cô nhớ bình thường cô ấy rất bình tĩnh, sao giờ lại không kiềm chế được tính khí của mình thế?
Lần này cô chủ đó nghĩ mãi không ra, nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, mà khẳng định Cố Họa Y đang nói đùa với mình.


Cô chủ đó không nuốt trôi cơn giận này, mà muốn cho Cố Họa Y biết rõ sự lợi hại của mình, nên nổi giận đùng đùng nhìn cô ấy, theo bản năng định tát vào mặt cô ấy.

Trần Hiểu Đồng không thể nhìn tiếp được nữa, cô vô thức giữ chặt cánh tay người phụ nữ đó.

Cô chủ đó trợn tròn mắt, không tin rằng Trần Hiểu Đồng lại dám ngăn cản mình, nên hỏi: “Cô đang có ý gì?”
Trần Hiểu Đồng hờ hững đáp: “Nếu cô không đối xử khách sáo với chị Cố Họa Y, thì tôi cũng chẳng cần làm thế với cô.”
Nói thật, cô chủ đó ít nhiều gì cũng bị dọa sợ, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại nói thế, làm cô ta rất ngạc nhiên, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cố Họa Y rất cảm động khi thấy Trần Hiểu Đồng ra mặt vì mình như thế, nên nói với cô ta: “Bỏ đi, chuyện này cứ mặc kệ bọn họ, em đừng chấp nhặt với họ nữa.”
Trần Hiểu Đồng gật đầu.


Đúng lúc này, Lý Phàm cũng đi xuống, nhìn thấy đám cô chủ đứng đối diện với Cố Họa Y, thì luôn cảm thấy không ổn cho lắm, anh đang nghĩ, mình có nên tới đó giúp cô không?
Đám cô chủ khẽ hừ một tiếng, rồi mới rời đi.

Giờ bọn họ không nuốt trôi cơn giận này, nên âm thầm gọi vệ sĩ tới chặn đường Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, muốn cho hai người đẹp mặt.

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy đám cô chủ dẫn mấy vệ sĩ tới, hai người vừa thấy tình thế này thì biết có chuyện bất ổn, rồi cả hai đều lộ vẻ mặt khó hiểu.

Hai người đều không hiểu đám cô chủ muốn làm gì, rồi một cô chủ ở trong đó cười nói: “Cố Họa Y, mặt tôi không phải là thứ mà ai cũng có thể tát, hôm nay tôi phải cho cô nếm mùi bị vả vào mặt.”
Trần Hiểu Đồng hơi lo lắng, một mình cô không phải là đối thủ của đám người này, nên đang nghĩ liệu mình có nên gọi cho anh Lý Phàm không, dù gì chuyện này cũng làm người khác rất đau đầu..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1126


Trần Hiểu Đồng hờ hững nói: “Nếu các cô dám tới đây thì cứ thử xem.”
Mấy người đó nghe xong đều mơ màng, cảm thấy rất bất ngờ.

Bọn họ không ngờ Trần Hiểu Đồng lại dám hống hách với họ như thế, nên trong lòng vô cùng khó chịu.

Giờ Trần Hiểu Đồng không quên gọi cho Lý Phàm, cô biết trước mắt chỉ có thể gọi cho anh ấy mới có cơ hội.


Nghĩ đến đây, cô liền gửi tin nhắn cho Lý Phàm.

Đúng lúc Lý Phàm đang ở gần đó, sau khi đọc được tin nhắn mà Trần Hiểu Đồng gửi tới, anh đã biết được đại khái là chuyện gì rồi, xem ra bên Trần Hiểu Đồng đang gặp nguy hiểm.

Đối mặt với tình huống này, tất nhiên Lý Phàm sẽ không ngó lơ hai người.

Đám cô chủ đắc ý ngẩng đầu, như đã nhìn thấy dáng vẻ Cố Họa Y bị đánh rồi.

Nhất là cô chủ đã bị Cố Họa Y tát, cô ta đắc ý ngẩng đầu, thầm nghĩ Cố Họa Y, đây chính là kết cục khi cô đối đầu với tôi.

Mấy vệ sĩ siết chặt nắm đấm phát ra răng rắc, rồi một người đàn ông cao lớn lên tiếng: “Cái đó, chúng tôi thật sự phải ra tay ư?”
Nói thật, không phải bọn họ không dám ra tay, mà là bọn họ không muốn đánh phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp thế này.

Nên mấy người đàn ông cao lớn đó bắt đầu do dự.

Cô chủ đó thờ ơ nói: “Các anh muốn xử lý thế nào cũng được, không liên quan gì đến tôi.”

Đám người đó nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, bọn họ cũng không ngốc, nên có thể nghe ra hàm ý của cô chủ đó, nói cách khác, cô ta sẽ không để tâm đến chuyện này.

Nghĩ như vậy, đám người đàn ông cao lớn đó không khỏi kích động.

Tất nhiên Cố Họa Y cũng nghe ra, cô bỗng có dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục thế này, ngược lại không phải là chuyện tốt lành gì.

Mấy tên đàn ông cao lớn liếm môi, nhìn Cố Họa Y từ trên xuống dưới, ai cũng bị ngoại hình của cô hấp dẫn.

Nhất là khi bọn họ nghe thấy rất rõ lời nói của cô chủ đó, nói vậy là, bọn họ muốn làm gì thì làm cũng được.

Mấy tên đàn ông cao lớn đó xoa tay, không khỏi kích động.

Đám người đó cho rằng dù gì Cố Họa Y cũng không tìm được bọn họ, nên chẳng hề kiêng kỵ, vô thức đi tới trước mặt Cố Họa Y, định ra tay với cô.

Cố Họa Y thấy thế thì mặt mày u ám, vô thức lùi về sau mấy bước, đám người này vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, nên cô chỉ muốn cách xa bọn họ.


Mấy tên đàn ông cao lớn cười híp mắt nói: “Người đẹp, cô đừng căng thẳng, chúng tôi sẽ đối tốt với cô.”
Cố Họa Y chán ghét nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ phản cảm, cô không hề có thiện cảm với đám người này, vì bọn họ thật sự quá chán ghét, làm cô cảm thấy buồn nôn.

“Mời các người ra khỏi đây.” Cố Họa Y nhíu mày nói.

Nhưng đám người đó chẳng hề nghe lọt, ngược lại còn từ tốn áp át Cố Họa Y.

Mấy cô chủ đều tràn đầy chế giễu, như đang xem vở kịch hay.

Lý Phàm thấy thế thì nhất thời mất bình tĩnh, quả quyết đi tới trước mặt đám người đàn ông cao lớn, rồi túm lấy cánh tay người đó.

Người đàn ông cao lớn đó định vươn tay, thì nhận ra có người ngăn cản mình, nên mất bình tĩnh, anh không hề quen Lý Phàm, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, thì cho rằng đối phương chỉ là người bình thường, nên chẳng hề để tâm..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1127


“Ranh con, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à, sao không xem thử mình có bản lĩnh đó hay không?” Một người đàn ông cao lớn ở trong đó cười khẩy.

Cố Họa Y nhìn thấy Lý Phàm tới thì thầm mừng rỡ, như nhìn thấy tia hy vọng.

Sắc mặt đám người đàn ông cao lớn đó trở nên lạnh lẽo, thấy Lý Phàm không biết tốt xấu như thế, thì chẳng muốn nói nhảm nữa, mà ra tay ngay.


Tất nhiên Lý Phàm sẽ không cho đối phương toại nguyện, anh túm lấy cổ tay người đàn ông cao lớn, rồi từ từ dùng sức.

Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sức lực của Lý Phàm, thì đau đến mức sắc mặt cũng trở nên đau khổ.

“Ranh con, cậu đang làm gì đấy, tốt nhất là cậu nên thả tôi ra, bằng không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.” Người đàn ông cao lớn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, bỗng hít ngụm khí lạnh.

Anh không ngờ sức lực của Lý Phàm lại lớn đến thế, mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Tất nhiên Lý Phàm sẽ không cho đối phương được lợi như thế, nên khẽ cười nói: “Anh bảo tôi phải thu tay, thật ngây thơ.”
Người đàn ông cao lớn bỗng có dự cảm không lành, vô thức nhìn mấy đàn em đang đứng bên cạnh, định nhờ bọn họ tới giúp.

Mấy tên đàn em bên cạnh thấy thế cũng trợn tròn mắt, không ngờ Lý Phàm dám đánh lão đại của họ, nên kết luận đối phương chán sống rồi.


Lý Phàm thấy người đàn ông cao lớn sợ hãi như thế, thì buông tay anh ta ra ngay, rồi hờ hững nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng tự chuốc lấy khổ, bằng không anh không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Cậu đang uy hiếp tôi? Cậu có biết tôi là ai không mà dám ra tay với tôi?” Người đàn ông cao lớn xoa cổ tay đỏ ửng của mình, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: “Tôi quen với ngài Thiên, từng là thuộc hạ của ông ta, nếu cậu dám ra tay với tôi, ngài Thiên sẽ không tha cho cậu.”
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng cực kỳ cạn lời, thế giới này thật sự quá nhỏ, ở đâu cũng có thể gặp phải người của Sở Trung Thiên, đối phương không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhưng một khi đã nhắc tới…
Thì vừa hay trúng với ý muốn của Lý Phàm.

“Ồ, hóa ra anh là người của Sở Trung Thiên, thật trùng hợp.” Lý Phàm cười híp mắt nói.

Không biết tại sao, người đàn ông cao lớn nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, thì có dự cảm không lành, nếu đổi thành người bình thường, lẽ ra phải bị dọa sợ mới đúng, nhưng Lý Phàm không những không sợ, ngược lại còn rất ung dung.

Anh ta quá bình tĩnh rồi đấy, người đàn ông cao lớn nhất thời khó hiểu.

Đúng lúc này, mấy tên đàn em nhân lúc Lý Phàm thất thần, bỗng bắt đầu ra tay đánh anh, Lý Phàm thấy bọn họ đánh lén thì vô thức tránh qua một bên, rồi cười nói: “Đánh lén không phải là chuyện tốt.”
Mấy tên đàn em sửng sốt, chuyện gì thế này, bọn họ đều nghi ngờ có phải Lý Phàm đã mọc thêm một đôi mắt, bằng không làm sao anh có thể tránh qua một bên? Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.


Người đàn ông cao lớn nhìn thấy đàn em của mình vô dụng như thế, thì trong lòng cực kỳ thất vọng.

Lý Phàm quay đầu nhìn, mấy tên đàn em định ra tay với Lý Phàm đều bị ánh mắt của anh dọa sợ, ánh mắt của anh đã làm bọn họ cực kỳ khiếp sợ, nếu bọn họ nói không sợ, thì chắc chắn đó là giả.

Đám đàn em đều trở nên do dự, ai cũng không dám tùy tiện ra tay với Lý Phàm.

“Mấy người muốn ra tay với tôi cũng được, tôi sẽ đứng đây đợi các người.” Lý Phàm cười nói.

Mấy tên đàn em nhìn nhau, nghĩ tới đàn kiến cũng có thể cắn chết con voi, nên mới không băn khoăn nữa..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom