Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1128


Mấy tên đàn em nghe xong đều sửng sốt, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại hống hách như thế, ai cũng nghiến chặt răng, nếu không trừng trị anh, có lẽ anh sẽ coi trời bằng vung.

Nghĩ đến đây mấy tên đàn em đều nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Lý Phàm chẳng hề sợ hãi, anh ngoắc tay, nói với đám người đó: “Nếu mấy người muốn ra tay thì cứ việc tới đây.”
Đám đàn em như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, bọn họ không biết Lý Phàm lấy đâu ra can đảm, mà dám hống hách với họ.


Bọn họ kết luận rằng Lý Phàm không biết tự lượng sức mình, nên siết chặt nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

Lý Phàm thấy thế thì mỉm cười không nói gì.

Chỉ trong chốc lát, đám đàn em đó đều bị Lý Phàm đánh đến mức nằm la liệt dưới sàn.

Mấy cô chủ đều trợn tròn mắt, bọn họ đều nghe nói chồng Cố Họa Y là tên ở rể ăn hại nổi tiếng nhất Hán Thành, chẳng hề có tác dụng gì, sao lại đánh nhau giỏi như thế?
Đám đàn ông cao lớn như nhìn thấy quái vật, bọn họ tưởng thể trạng Lý Phàm yếu ớt, ai dè lại đánh giỏi như thế, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.

Mấy người đàn ông cao lớn đều sửng sốt, nghĩ mãi không ra.

Sau khi nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ đều hoảng loạn, vội lùi về sau mấy bước, không dám hành động gì nữa.


Giờ Lý Phàm mới quay đầu nhìn đám cô chủ, sau khi cảm nhận được ánh mắt của anh, bọn họ đều chột dạ dời mắt đi chỗ khác, vì ánh mắt của Lý Phàm làm trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu.

Lý Phàm gai mắt nhất là đám cô chủ này đi tới đâu nói kháy tới đó.

Một cô chủ ở trong đó chế giễu: “Cố Họa Y, không ngờ ông chồng vô dụng này của cô cũng có chút tác dụng đấy.”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi vào, anh ta ăn mặc rất sang trọng, vừa nhìn đã biết là người có địa vị.

“Doanh Nhi.” Người đàn ông ngọt ngào gọi cô chủ nhà giàu kia.

Cô chủ được gọi là Doanh Nhi kia chạy tới, rất tự nhiên ôm chầm lấy người đàn ông.

“Anh tới thật đúng lúc, em đang bị người khác bắt nạt đây này.” Cô chủ tên Doanh Nhi đó bắt đầu tỏ vẻ đáng thương một cách thuần thục.

“Cái gì, là ai mà lại to gan như thế, dám bắt nạt em, xem ra anh ta chán sống rồi.” Sắc mặt người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo.


Đây chính là kết quả mà cô chủ tên Doanh Nhi kia mong muốn, cô ta nở nụ cười nham hiểm nhìn Lý Phàm, rồi chỉ trích: “Là hai vợ chồng bọn họ.”
Giờ người đàn ông mới nhìn qua đó, lúc nhìn thấy Cố Họa Y, anh nhất thời động lòng, anh đã từng gặp không ít người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như này.

Anh không khỏi rung động, nhưng lúc nhìn thấy Lý Phàm, sắc mặt anh lại trở nên lạnh lẽo, trong lòng rất buồn bực, sao người đẹp cực phẩm như Cố Họa Y lại ở bên Lý Phàm, chuyện này đã làm anh không thể nhìn thấu.

Nói thật, người đàn ông rất xem thường Lý Phàm, anh cho rằng anh ta không có tư cách đứng cùng Cố Họa Y.

Giờ người đàn ông bỗng kỳ lạ hỏi: “Tôi nghe nói ở Hán Thành có một tên ở rể vô dụng, liệu có phải là anh không?”
Rõ ràng câu nói này đang ám chỉ Lý Phàm..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1129


Cố Họa Y vô thức nhìn Lý Phàm, cô lo lòng tự tôn của anh sẽ bị đả kích.

Lý Phàm khẽ cười, chẳng hề để bụng, anh cũng không biết mình đã nghe những lời này bao nhiêu lần rồi, nên chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với anh.

“Có thể nói là như vậy.” Lý Phàm từ tốn nói.

Người đàn ông cười khẩy: “Quả nhiên là anh, tôi thật sự đoán không sai mà, một tên nghèo hèn như anh thì có tư cách gì đối đầu với bạn gái tôi, còn không mau xin lỗi cô ấy đi.”

“Tôi không sai, người nên xin lỗi là bạn gái anh mới đúng, chứ không phải là tôi.” Lý Phàm chậm rãi nói.

Anh không phủ nhận chuyện bảo anh xin lỗi, nhưng mọi chuyện đều do Doanh Nhi tự chuốc lấy, chứ đâu liên quan đến anh.

Người đàn ông không ngờ Lý Phàm lại mạnh miệng như thế, thì híp mắt lại nói: “Hừ, tôi thấy đầu anh bị úng nước rồi.”
Doanh Nhi kéo áo người đàn ông, bắt đầu nũng nịu: “Ông xã, anh đừng nói nhảm với anh ta nữa, cứ dạy thẳng cho anh ta một bài học là được.”
Cô biết chồng mình là tuyển thủ quyền anh, đánh nhau rất giỏi, nên mới muốn anh ta trừng trị Lý Phàm.

“Em cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh.” Người đàn ông nhếch miệng cười, anh đã sớm muốn trừng trị Lý Phàm rồi, nên nắm tay lại phát ra tiếng răng rắc.

Lý Phàm thấy đối phương ra tay thì chẳng hề để tâm, rồi bày ra tư thế chiến đấu.

Người đàn ông khinh thường liếc nhìn, anh là tuyển thủ quyền anh, hơn nữa còn người chuyên nghiệp, nên tên nghiệp dư như Lý Phàm hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

“Tên kia, hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt, thế nào là chuyên nghiệp.” Dứt lời, người đàn ông nhún vai, thâm trầm nói.


Nhưng Lý Phàm chẳng hề sợ hãi, người đàn ông khẳng định Lý Phàm đã sợ đến phát ngốc rồi.

Giờ Lý Phàm đã biết anh ta định làm gì, nếu đối phương muốn ra tay với anh, tất nhiên anh không thể từ chối được rồi.

Người đàn ông tiến lên một bước, định vung nắm đấm về phía Lý Phàm.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều cho rằng Lý Phàm chết chắc rồi, dựa theo tình hình này, thì người bình thường không thể chống đỡ nổi.

Doanh Nhi rất tự tin về bạn trai mình, cô tin rằng anh ta có thể đối phó với Lý Phàm, nghĩ đến đây, cô không khỏi yên tâm.

Lý Phàm khẽ híp mắt nhìn người đàn ông, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cho rằng Lý Phàm đang coi thường mình.

Anh siết chặt nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, cũng muốn xem thử đối phương có bản lĩnh đến đâu.

Lý Phàm tránh qua một bên, người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, hoàn toàn bất ngờ về điều này.


Người đàn ông hít sâu một hơi, rồi nhíu mày nhìn Lý Phàm, quả thật tên này không dễ đối phó.

Dường như mỗi cú đấm của người đàn ông đều nằm trong tầm kiểm soát của Lý Phàm, dù anh ta đánh thế nào, cũng không thể làm gì Lý Phàm.

Điều này đã làm người đàn ông cực kỳ đau đầu, anh ta bắt đầu điên cuồng, đúng là không coi ai ra gì.

Doanh Nhi chết lặng, chuyện này không đúng cho lắm, với thực lực của bạn trai cô, lẽ ra phải cực kỳ dễ dàng đối phó với Lý Phàm mới đúng, tại sao đến nửa ngày vẫn chưa phân thắng bại thế?
Điều này đã làm Doanh Nhi cảm thấy khó hiểu, cô khẳng định bên trong có vấn đề, lúc này cô mới biết mình đã coi thường Lý Phàm rồi.

Lý Phàm cười nói: “Muốn ra tay với tôi, thì trước đó mấy người phải cân nhắc thử xem mình có đủ tư cách đó không đã?”
Người đàn ông ôm chầm lấy Lý Phàm, rõ ràng định quật ngã anh..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1130


Lúc người đàn ông định quật ngã Lý Phàm, thì sửng sốt, không ngờ anh ta lại mạnh như thế, nên quyết định liều mạng với anh ta, nhưng mặc kệ anh dùng cách nào, cũng không có tác dụng.

Anh nhận ra sức của mình quá yếu, như đá chìm đáy biển.

Người đàn ông rất ngạc nhiên, chuyện này không đúng cho lắm, sao sức của anh ta lại mạnh đến thế, vượt xa sức tưởng tượng của anh.

Dù anh làm thế nào cũng không thể lay động Lý Phàm.


Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, rồi nhẹ nhàng thoát khỏi đàn ông, anh ta cảm thấy hổ khẩu của mình tê cứng, thì cực kỳ kinh ngạc nhìn Lý Phàm, như đang nhìn thấy quái vật.

Sức của anh cũng khá là mạnh, nhưng Lý Phàm càng mạnh hơn, thậm chí còn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Được lắm ranh con, xem ra tôi đã xem thường anh rồi.” Người đàn ông hừ lạnh.

Lý Phàm không nói gì, mà bỗng vung nắm đấm về phía người đàn ông.

Người đàn ông định giơ tay lên đỡ theo bản năng, nhưng sau đó anh đã mất bình tĩnh, vì cú đấm này của Lý Phàm quá mạnh, nên anh vừa đỡ lấy nó đã nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Từ đó, người đàn ông đã nhận ra mình cách quá xa Lý Phàm, nên hít sâu một hơi, biết dù mình có đánh tiếp thì chắc chắn cũng sẽ thua.

“Tôi nhận thua.” Giờ người đàn ông đành phải giơ tay lên nói.


Lý Phàm cười đáp: “Anh nhận thua thì tốt, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cần gì phải như thế.”
Doanh Nhi chứng kiến cảnh tượng này thì nhất thời mất bình tĩnh, cô rất có lòng tin về bạn trai mình, vốn định nhờ anh ta dạy cho Lý Phàm một bài học, ai dè bạn trai cô lại chẳng thể làm gì Lý Phàm.

Sau khi quay lại, người đàn ông áy náy nói: “Xin lỗi, tên này quá lợi hại, nên anh cũng bó tay.”
Nhưng Doanh Nhi lại không muốn nghe lời giải thích của anh ta, mà hừ lạnh: “Anh đừng giải thích với em nữa, em biết anh đang cố ý nhường anh ta.”
Người đàn ông nghe vậy thì cười cay đắng, không biết nên giải thích thế nào.

Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, anh không phải là đối thủ của Lý Phàm, nếu đánh tiếp, e rằng anh mới là người thua cuộc.

Sau khi vượt qua sóng gió này, Lý Phàm mới dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rời khỏi Thiên Hải Chi Lữ.

Ba người Lý Phàm vừa ra khỏi Thiên Hải Chi Lữ, đã bị người khác nhận ra, người tới là một tên theo đuổi Cố Họa Y, anh ta thấy Lý Phàm đi cạnh cô thì trong lòng rất tức tối.

Trong mắt anh, Cố Họa Y là nữ thần của anh, nhưng anh không ngờ cô lại đứng cạnh Lý Phàm.


Trong lòng anh gần như đã dấy lên nỗi kích động và suy nghĩ muốn giết chết Lý Phàm.

“Anh là ai, tại sao lại đứng cạnh Cố Họa Y?” Tên theo đuổi Cố Họa Y lên tiếng chất vấn ngay.

Lý Phàm nhíu mày nhìn tên theo đuổi Cố Họa Y, chuyện này liên quan gì đến anh ta? Anh không hiểu tại sao đối phương lại đột ngột hỏi như thế.

“Xin lỗi, tôi không hiểu ý của anh cho lắm.” Lý Phàm từ tốn đáp.

Tên theo đuổi Cố Họa Y cười khẩy: “Anh hoàn toàn không xứng với Cố Họa Y, tôi khuyên anh tốt nhất nên cách xa cô ấy một chút, vì cô ấy là của tôi.”
Dù Lý Phàm bình tĩnh đến đâu, cũng nhíu mày khi nghe xong câu này, rồng cũng có vảy ngược, mà Cố Họa Y chính là vảy ngược của anh, nhưng anh ta lại nói như thế, làm Lý Phàm cảm thấy cực kỳ khó chịu..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1131


Nhưng tên theo đuổi đó chẳng hề để tâm, mà vẫn ngang ngược với Lý Phàm: “Anh tới từ đâu thì cút về chỗ đó cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, bằng không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Thế à?” Lý Phàm cười híp mắt hỏi.

Tên theo đuổi đó nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, thì có dự cảm không lành, không hiểu sao ánh mắt đó lại khiến anh sợ hãi.

Nhưng tên theo đuổi đó nghĩ Lý Phàm chỉ là tên vô dụng, nên chẳng hề để bụng, trong lòng không khỏi đắc ý.


“Thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai à? Với bộ dạng này của anh thì làm sao có thể xứng với Cố Họa Y, tôi khuyên anh nên rời ra cô ấy đi, đây là 300 triệu.” Tên theo đuổi cười khẩy, rồi lấy một khoản tiền ra, ném thẳng xuống đấy.

Anh cho rằng chắc chắn Lý Phàm sẽ nhặt tiền lên rồi rời đi, nên nghĩ đến đây, anh không khỏi đắc ý, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.

Tên theo đuổi nhìn thấy Lý Phàm hoàn toàn không có hành động gì, thì tiếp tục ném ra 300 triệu nữa, rồi giễu cợt: “Sao thế, có phải anh nhìn thấy nhiều tiền như thế, nên sợ hết hồn rồi đúng không, đừng lo, chỗ tôi vẫn còn một khoản nữa.”
Ánh mắt Lý Phàm bỗng trở nên lạnh lẽo.

Tên theo đuổi đó cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm thì rùng mình, đây là ánh mắt gì, nó khiến anh có dự cảm không lành, làm ông không khỏi lùi về sau mấy bước.

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ mặt chế giễu, khẳng định Lý Phàm sẽ không dám ra tay.

“Sao thế, anh định đánh tôi à, nếu anh đấm tôi một cái, thì tôi sẽ bắt anh bồi thường 3 tỷ, rồi đe dọa anh đến mức tán gia bại sản.” Giờ tên theo đuổi vẫn không thu liễm, ngược lại càng vênh váo hung hăng, cười thách thức.


Đừng nói là Lý Phàm, dù là Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng cũng không thể nghe nổi nữa.

Cố Họa Y tin rằng Lý Phàm có thể giải quyết tốt chuyện này, anh nhặt tiền ở dưới sàn lên, rồi nắm thẳng vào mặt tên theo đuổi đó: “Tôi chẳng thèm khát gì chút tiền này của anh, anh tới từ đâu thì cút về đó đi, việc tôi có xứng với cô ấy hay không thì chưa đến lượt anh lên tiếng đâu.”
Tên theo đuổi trợn tròn mắt, không ngờ tên này lại dám ăn nói với mình như thế, thật hống hách.

“Anh!” Tên theo đuổi nổi nóng quát.

Lý Phàm giả vờ như không nghe thấy, rồi dứt khoát phớt lờ, trong mắt anh, đối phương chẳng khác gì một tên ngốc.

Mọi người đều sửng sốt, ai cũng không ngờ Lý Phàm lại lớn lối như thế, đúng là chẳng coi ai ra gì, tên theo đuổi không thể nuốt trôi cơn tức này, mà muốn Lý Phàm phải trả giá đắt.

“Được lắm, anh dám đánh tôi, anh xong rồi, giờ mặt tôi đã bị thương, anh phải bồi thường ba tỷ cho tôi, bảo vệ đâu, mau tới đây cho tôi.” Tên theo đuổi đó bắt đầu ầm ĩ.


Đúng lúc này, một bảo vệ đi tới, anh ta cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng anh ta biết thân phận thật của Lý Phàm, nên không dám trêu chọc anh.

Rồi anh ta nhìn bộ dạng tên theo đuổi như đang nhìn một tên ngốc.

“Anh không nhìn thấy à.

anh ta đánh tôi rồi, anh nói thử xem chuyện này nên giải quyết thế nào?” Tên theo đuổi bỗng mở miệng hỏi.

Nếu đổi thành bình thường, tất nhiên bảo vệ đó sẽ đứng về phía tên theo đuổi, nhưng giờ anh ta không hề đứng về phía đối phương, mà từ tốn nói: “Thật ngại quá, chuyện này là do anh tự chuốc lấy, chẳng liên quan gì đến anh ấy.”
“Anh có biết tôi là ai không hả? Anh có tin tôi cho anh cuốn gói khỏi đây không, tôi quen với quản lý Thiên Hải Chi Lữ đấy.” Giờ tên theo đuổi vẫn không quên hống hách..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1132


Lúc này, nhân viên bảo vệ bắt đầu làm khó, thật ra anh ta cũng không biết nên xử lý như thế nào là tốt, dù sao cả hai bên đều không phải người anh ta có thể chọc vào, anh ta sợ nếu vì Lý Phàm mà đắc tội người đuổi theo đó thì anh ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Người đuổi theo tức giận liếc nhìn nhân viên bảo vệ, thản nhiên nói: “Có nghe thấy hay không, nếu không nghe được, đừng trách tôi không khách khí.”
Nhân viên bảo vệ kia cười khổ nói: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng không có cách nào thực hiện.”
Lúc này, quản lý Thiên Hải Chi Lữ đi ra, vừa liếc mắt ông ta đã nhận ra người đuổi theo, ông ta biết thân phận người đuổi theo không đơn giản, đồng thời ông ta cũng nhìn thấy Lý Phàm.


Sau khi nhìn thấy quản lý của Thiên Hải Chi Lữ, nhân viên bảo vệ vội nói chuyện này cho ông ta biết, nghe xong, quản lý lập tức khẽ híp mắt lại.

Ông ta không ngờ cậu ấm đó và Lý Phàm lại xảy ra mâu thuẫn, điều này khiến ông ta phải suy nghĩ, ông ta sợ nếu mình xử lý không đủ chu đáo thì chắc chắn sẽ đắc tội với người ta.

Nhưng nghĩ tới Lý Phàm là bạn của Sở Trung Thiên, nên cuối cùng ông ta quyết định đứng về phía Lý Phàm.

“Xin chào anh, liên quan tới chuyện này, là trách nhiệm của anh, không liên quan gì tới vị này.” Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chậm rãi nói.

Nghe vậy, cậu ấm lấy làm lạ liếc nhìn quản lý Thiên Hải Chi Lữ, cảm thấy hết sức buồn cười, anh ta rất nổi tiếng ở nơi này thế mà đối phương lại không nể mặt mình như thế.

“Ông hãy lặp lại lần nữa?” Cậu ấm nghĩ mình có nghe lầm hay không, lần này giọng điệu của anh ta trở nên khá uy hiếp.


Quản lý Thiên Hải Chi Lữ vẫn nói: “Anh đây và Sở Trung Thiên quan hệ không đơn giản.”
Cứ như vậy, ông ta chẳng những có thể cho đối phương một lời khuyên, cũng hóa giải vấn đề một cách hoàn mỹ.

Nào ngờ, cậu ấm chẳng những không tin mà còn cười nhạo nói: “Ha ha, chuyện này mà ông cũng tin, anh ta là người ở rể vô dụng nổi tiếng Hán Thành chúng ta, anh ta có gì có thể tự hào chứ?”
Sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ dần trở nên khó coi, ông ta đã nói đủ nhiều rồi, nhưng mà đối phương không tin, ông ta cũng không có cách nào.

“Thưa anh, nếu như anh cứ tiếp tục cố tình gây sự, thì tôi cũng hết cách.” Quản lý Thiên Hải Chi Lữ thản nhiên nói.

Cậu ấm hừ lạnh nói: “Nói cho ông biết, nếu ông đuổi anh ta ra ngoài thì tôi sẽ cho ông một khoản tiền, bằng không, ông sẽ biết hậu quả.”
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chẳng thèm nhìn anh ta mà đi thẳng đến trước mặt Lý Phàm, rất khách khí nói: “Cậu Lý, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Ông ta chủ yếu xem tâm trạng Lý Phàm, nếu như Lý Phàm yêu cầu, ông ta sẽ lập tức đuổi cậu ấm đó ra.

Thấy vậy, cậu ấm lập tức choáng váng, đối phương thật không thèm nể mặt mình chút nào, anh ta lập tức cảm thấy khó chịu.

Lý Phàm cười nói: “Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó đi.”
Cậu ấm châm chọc: “Anh cho rằng anh là ai chứ, chỉ cần anh nói là ông ta sẽ tin anh sao, anh quá ngây thơ rồi.”
Cậu ấm vừa dứt lời, sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ trở nên nghiêm túc nói: “Thưa anh, mời anh rời khỏi nơi này.”
Mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ đều biết thân phận cậu ấm, ở Hán Thành, đối phương cũng coi là có chút thành tựu, nào ngờ người bị đuổi ra chính là cậu ấm, mà không phải Lý Phàm..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1133


Kết cục này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bởi kết quả này khiến người ta khó mà tiếp nhận.

“Cái gì, ông thế mà đứng về phe anh ta sao?” Cậu ấm vô cùng tức giận nói.

Quản lý Thiên Hải Chi Lữ cũng chẳng phí lời, trực tiếp cho người đuổi ra.

Lúc này, cậu ấm mới biết ông ta không hề nói đùa, anh ta cảm thấy rất không cam lòng, nuốt không trôi cục tức này, anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, âm thầm ghi nhớ.


Lý Phàm vừa đưa Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng về tới biệt thự, thì Trương Đức Võ chợt ngoắc tay với anh.

Thấy dáng vẻ đó của ông ta, Lý Phàm đã hiểu ngay ông ta định nói gì, ông ta gọi anh tới, 80% là chuyện chìa khoá Long Môn có tiến triển.

Trương Đức Võ nhăn nhó nhìn Lý Phàm, chợt thở dài một hơi, dường như đang do dự nên nói ra hay không.

.

ngôn tình hoàn
Lý Phàm nhướng mày, điều này không thích hợp, bình thường Trương Đức Võ sẽ không như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì hay sao? Nghĩ vậy, Lý Phàm dò hỏi: “Trương Đức Võ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Anh nhìn ra, lần này Trương Đức Võ không mang cho anh tin tốt, điều này khiến Lý Phàm không khỏi nhức đầu.

Lúc này, Trương Đức Võ đành kể hết đầu đuôi câu chuyện ra: “Cậu Lý, xảy ra chuyện lớn rồi, ông lão sửa chìa khoá đó mất tích rồi.”
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy rất kỳ quái, điều này không đúng, gần đây, không phải ông lão sửa chìa khoá ở biệt thự ở sao, sao lại đột nhiên mất tích chứ?

“Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào, chuyện xảy ra bao lâu rồi, không phải tôi đã bảo ông canh chừng cẩn thận sao?” Lý Phàm rất thất vọng nhìn Trương Đức Võ, nói.

Anh rất tin tưởng Trương Đức Võ, nên mới giao nhiệm vụ khó khăn như vậy cho đối phương, nào ngờ, bây giờ Trương Đức Võ mới báo cáo với mình.

“Chuyện xảy ra từ sáng nay.” Sau khi bị trách mắng, Trương Đức Võ lập tức cúi đầu xuống, yếu ớt nói.

Lý Phàm day day cái trán, hiện cũng đã xế chiều, có lẽ một buổi chiều, chỉ sợ tính mạng ông lão sửa chìa khoá ngàn cân treo sợi tóc.

“Cậu Lý, đây đều là lỗi của tôi, tôi không canh chừng cẩn thận, tôi sẵn lòng nhận trừng phạt.” Lúc này, Trương Đức Võ tỏ vẻ xấu hổ, chủ động nhắc đến sai lầm của mình.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Trương Đức Võ, Lý Phàm cũng hết cách với đối phương, anh nói với Trương Đức Võ: “Được rồi, chuyện này không liên quan gì tới ông.”
Nhưng Lý Phàm đã đoán được 80% chuyện này có liên quan đến Long Hậu, lúc này, anh xem camera của biệt thự một chút thì bất ngờ phát hiện ông lão sửa chìa khóa tự ra khỏi biệt thự, chứ không phải bị bắt đi.

Lý Phàm đã quên mất, anh không thể can thiệp tự do của đối phương, anh đoán khi ông lão ra khỏi đã bị người ta bắt.


Lý Phàm trước tiên bình tĩnh, anh gọi cho ông lão một cuộc điện thoại, sau đó mười mấy giây, bên kia mới nghe điện thoại.

Bất ngờ là đầu bên kia không phải tiếng của ông lão mà là một âm thanh cổ quái.

Lý Phàm đã từng gặp chủ nhân của âm thanh này nên lập tức nhận ra.

“Thì ra là ông, ông lão kia thế nào rồi?”
Âm thanh của đối phương, không phải người đàn ông mặc âu phục bên cạnh Long Hậu thì còn có thể là ai chứ, giọng điệu Lý Phàm lạnh lùng, trực tiếp chất vấn.

“Ha ha, ông ta không sao cả, dù sao ông ta cũng là người chế tạo chìa khóa Long Môn, tôi cũng không thể làm ông ta bị thương, nhưng tôi khuyên cậu, tốt nhất hãy giao nốt mảnh vỡ còn lại của chìa khóa Long Môn ra.” Người đàn ông mặc âu phục khẽ cười một tiếng..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1134


Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy hết sức buồn cười, đã đến nước này rồi mà đối phương còn suy nghĩ hão huyền như thế, anh cũng không biết đối phương lấy đâu ra dũng khí.

“Ha ha, tôi thấy ông đang nằm mơ thì có, nói cho ông biết, không bao giờ có chuyện đó.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Người đàn ông âu phục không hề hoang mang nói: “Nếu cậu không giao ra thì ông ta chắc phải chết không nghi ngờ.”

Lý Phàm cười hỏi ngược lại: “Ông ta và tôi chẳng có quan hệ gì, hơn nữa chắc chắn các người còn muốn mở kho báu Long Môn ra hơn tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cứu ông ta, hơn nữa không quen không biết.”
Lý Phàm hỏi vặn lại người đàn ông mặc âu phục, khiến ông ta phải trầm mặc mấy giây, nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng bây giờ ông ta đang ở trong tay tôi, khi nào chế tạo ra chìa khóa Long Môn thì cũng là ngày tận thế của cậu.”
Lý Phàm cười không nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Dù anh có giao ra mảnh vỡ, đối phương cũng sẽ không thả người, đối phương nghĩ thì hay lắm, anh tất nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu như vậy.

Người đàn ông âu phục cau mày, ông ta không ngờ Lý Phàm không mắc bẫy mình, điều này khiến ông ta cảm thấy rất đau đầu, ông ta vốn muốn dùng ông lão để uy hiếp Lý Phàm, nhưng giờ ông ta mới biết được, mình suy nghĩ có chút quá ngây thơ rồi.

Chẳng qua trước mắt, ông ta đã khống chế được ông lão, dù như thế nào, cũng không thể để Lý Phàm chế tạo được chìa khoá Long Môn, bằng không, ông ta sẽ gặp xui xẻo.

Sau khi Lý Phàm cúp điện thoại, Trương Đức Võ tò mò nói: “Cậu Lý, lần này phải làm thế nào, hiện người ở trong tay bọn họ.”
Lý Phàm xua tay nói: “Trước tiên đừng nóng nảy, từ cuộc điện thoại vừa rồi thì tôi có thể chắc bọn họ sẽ không ra tay với ông lão, dù sao ông lão vẫn có ích với bọn họ.”

Trương Đức Võ ồ một tiếng, đúng lúc này, người đẹp cao gầy từ trong phòng đi ra, hiện tại cô mặt mày ủ rũ, vẫn đang lo công chuyện của công ty.

Trải qua mấy ngày quen biết, Lý Phàm cũng đã biết tên của cô là Tần Tuyết Hàn, là nữ tổng giám đốc nằm trong Top 10 của Hán Thành.

Lý Phàm nghĩ một chút, dù thế nào, tạm thời anh không thể để Tần Tuyết Hàn biết chuyện ông lão đã bị người ta bắt đi, bằng không, với tính cách Tần Tuyết Hàn, chắc chắn sẽ đi cứu ông lão.

Lý Phàm mỉm cười: “Cô đang lo lắng chuyện công ty sao?”
Tần Tuyết Hàn khẽ gật đầu, cũng không hề phủ nhận.

Sau khi đoán được, Lý Phàm lập tức nói: “Như vậy đi, tôi sẽ đi cùng cô đến công ty một chuyến.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn sững sờ, cô cảm thấy rất bất ngờ, sau đó hai mắt tỏa sáng, kích động hỏi: “Thật sao?”

Cô vẫn luôn lo lắng chuyện của công ty, cô sợ lần này công ty gặp chuyện phiền toái, nên nghe thấy Lý Phàm nói như vậy, cô không khỏi cảm động.

Lý Phàm khẽ gật đầu, anh nói là làm ngay, lập tức mang theo Tần Tuyết Hàn đi công ty một chuyến.

Thực tế, trong lòng Tần Tuyết Hàn rất cảm kích Lý Phàm, cô chợt hỏi: “Bây giờ đi công ty, chẳng phải là quá nguy hiểm sao, đám thế lực độc ác đó còn đang ngó chừng đấy.”
Tất nhiên, Lý Phàm biết thế lực độc ác mà Tần Tuyết Hàn nhắc tới là ai, chính là những người Long Môn đó.

Lý Phàm thầm dở khóc dở cười, Long Môn thế mà lại biến thành thế lực độc ác, nói đến cũng đúng là mỉa mai..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1135


Nhưng mà cũng đúng, mấy năm nay Long Môn hoành hành quá bá đạo không coi ai ra gì, nên bị coi như thế lực độc ác cũng không có gì là lạ.

Lý Phàm cười nói: “Cho nên chúng ta phải lén đi, thỉnh thoảng đi một lần, có lẽ sẽ không bị phát hiện.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn cũng cảm thấy Lý Phàm nói có lý.

Khi Tần Tuyết Hàn trở lại công ty, cô phát hiện không ai ở công ty nhận ra cô, thậm chí còn chẳng chào hỏi cô, coi cô như người xa lạ.


Lúc bình thường, những người này đều gọi mình là tổng giám đốc Tần, sao giờ mới chưa được mấy ngày mà đã biến thành như thế này chứ?
Tần Tuyết Hàn hoài nghi có phải mình đến nhầm chỗ rồi không, hơn nữa cô còn phát hiện hầu hết người trong công ty đều là khuôn mặt mới, công nhân trước kia gần như còn lại rất ít.

Lúc này, dù sao cũng có một công nhân già nhận ra Tần Tuyết Hàn, đó là một ông lão quét rác.

“Tổng giám đốc Tần, cô trở về rồi.” Ông lão quét rác kính cẩn nói.

Tần Tuyết Hàn hỏi: “Chú Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, sao tôi phát hiện công ty đều là khuôn mặt mới, tôi chẳng nhận ra ai cả.”
Ông lão quét rác bất đắc dĩ nói: “Điều này tôi cũng không rõ, từ khi cô giao lại vị trí cho trợ lý, cô ta lập tức bắt đầu thay người khắp nơi, bao gồm người của công ty cũng đã bị thanh lọc, một số cổ đông cũng bị đuổi ra ngoài.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn mới hiểu ra, đúng vậy, ngoài trợ lý của cô thì còn ai có quyền lực như vậy nữa, mấy ngày nay, trước khi ra ngoài cô đã giao quyền này cho trợ lý của mình.

Cô không ngờ trợ lý lại khiến mình thất vọng như thế, lại có thể làm rối tinh rối mù hết sự giao phó của mình như thế.

Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất tức giận, thất vọng lắc đầu.


Tần Tuyết Hàn tức giận, nghĩ đến công ty của mình bị người ta làm thành bộ dạng này, cô cảm thấy không thoải mái, định đi tìm ngay trợ lý của mình để hưng sư vấn tội, yêu cầu đối phương cho cô câu trả lời hợp lý.

Tần Tuyết Hàn giận dữ đi thang máy tới tầng cao nhất, khi cô chuẩn bị tiến vào phòng mình đã làm việc, cô lập tức bị nhân viên canh cửa cản lại.

“Dừng lại, tổng giám đốc Lăng ở bên trong, cô không thể đi vào.”
“Tổng giám đốc Lăng?”
Sắc mặt Tần Tuyết Hàn trầm xuống, cô chỉ để trợ lý thay mặt mình quản lý chứ không để cô ta trở thành quản lý chân chính, nhưng khiến cô thất vọng nhất là không một nhân viên bảo vệ nào nhận ra cô mà còn ngăn cản cô.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tần Tuyết Hàn cũng không thể tin vào điều này.

“Lăng Băng, cô đi ra cho tôi.” Tần Tuyết Hàn ở cửa ra vào hét lên.

Hai bảo vệ định đuổi Tần Tuyết Hàn đi thì bị Lý Phàm chặn lại, anh cản ở phía trước, hai bảo vệ muốn đánh Lý Phàm, nào ngờ lại bị Lý Phàm đánh cho một trận.


“Các người tới quấy rối.” Các nhân viên bảo vệ lập tức làm người ác tố cáo trước.

Lúc này, cửa văn phòng mở ra, một cô gái hết sức xinh đẹp đi ra, cho người ta một cảm giác rất quyến rũ, hơn nữa dáng người ngực tấn công mông phòng thủ đó đúng là một người đẹp tuyệt trần.

Lý Phàm không ngờ, Tần Tuyết Hàn đã đủ đẹp, ngay cả một trợ lý của Tần Tuyết Hàn cũng xinh đẹp như vậy.

Nhưng cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn rất có tâm cơ, quả nhiên người càng xinh đẹp càng gạt người, câu nói đó quả nhiên không sai.

“Tổng giám đốc Lăng.”
Vừa nhìn thấy Lăng Băng, nhân viên gác cửa vội vàng kính cẩn gọi một tiếng..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1136


Lăng Băng có chút tự hào khẽ gật đầu, sau đó kỳ quái liếc nhìn Tần Tuyết Hàn nói ra: “Ồ, cô đã trở về, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở về đây nữa chứ.”
“Lăng Băng, cô đây là có ý gì, không phải tôi bảo cô làm chủ tịch đại diện sao, sao cô lại đuổi việc công nhân cũ, hơn nữa còn làm chuyện gây tổn hại cho công ty.” Tần Tuyết Hàn nhíu mày hỏi.

Lăng Băng ngáp một cái, nói: “Ồ, cô đến vì chuyện này à, nói thật thì, chuyện cho tới nước này, tôi cũng không gạt cô nữa, hiện tôi đã là người của Long Môn, mọi chuyện đều do Long Hậu bảo tôi làm, giờ tôi mới là chủ tịch công ty này, còn cô đã không phải rồi.”

Tần Tuyết Hàn nhất thời chưa kịp phản ứng, cô hoài nghi có phải đối phương đang gạt mình hay không: “Cái gì?”
Lăng Băng cười nói: “Tần Tuyết Hàn, chẳng lẽ cô muốn tôi nhắc lại lần nữa sao, tôi đã nói đủ rõ ràng, đây không phải là công ty của cô nữa, mà là công ty của tôi, tôi khuyên cô đừng có suy nghĩ viển vông nữa.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn hết sức tức giận, cô không nghĩ tới Lăng Băng lại nói như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô không thể tin là thật, điều này khiến cô rất giận dữ.

Cô nói với Lăng Băng: “Cô làm tôi quá là thất vọng, tôi còn tưởng rằng cô không phải loại người như vậy, không ngờ cô lại bị Long Môn thu mua.”
Tần Tuyết Hàn cũng tin Lăng Băng không hề gạt mình, nếu chỉ có mình cô ta thì chắc chắn không thể gây ra chuyện lớn như vậy, sau khi biết cô ta đã cấu kết với Long Môn, cô đã hiểu tất cả.

Chăng trách đối phương có thể khiến mọi người trong công ty ngoan ngoãn, thì ra vì có người Long Môn trợ giúp.

Lăng Băng cười nói: “Tần Tuyết Hàn, tôi thấy cô đừng phí công vô ích nữa, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô vẫn còn cơ hội hãy lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết.”

Tần Tuyết Hàn tức giận chỉ vào Lăng Băng, trong lòng rất thất vọng về cô ta.

Lý Phàm cũng biết chuyện này bất lợi cho Tần Tuyết Hàn, anh theo bản năng kéo Tần Tuyết Hàn lại nói: “Lúc này cô phải bình tĩnh mới được, tuyệt đối đừng mắc lừa, cô ta có người Long Môn chống lưng, chuyện này sau này hãy nói.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất không cam tâm, cô một lòng tạo dựng lên công ty, thế mà bị tu hú chiếm tổ, nên tất nhiên trong lòng cô không hề dễ chịu.

Bây giờ cô hối hận rồi, sớm biết thế này, cô sẽ không giao quyền lại cho Lăng Băng, nói không chừng mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng tới mức này.

Sau khi Tần Tuyết Hàn và Lý Phàm rời khỏi đây, tâm trạng Tần Tuyết Hàn rất buồn bã, rõ ràng cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Lý Phàm khuyên cô: “Cô đừng vội, chúng ta vẫn có hi vọng.”

Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn chỉ miễn cưỡng mỉm cười, rõ ràng, cô cũng không thấy Lý Phàm nói có lý, cô không tin Lý Phàm, cô cho là đối phương đang an ủi mình.

Lý Phàm nói tiếp: “Công ty vẫn có thể đoạt lại, chỉ cần mấy bước này là được rồi, hiện trong công ty, còn có mấy người tâm phúc của cô phải không?”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, cô không hiểu ý của Lý Phàm lắm, nhưng vẫn ví dụ mấy chức vị.

Sau khi biết ở công ty Tần Tuyết Hàn còn có một tài vụ tâm phúc, Lý Phàm lập tức nhếch miệng, nói với Tần Tuyết Hàn: “Chúng ta có thể ra tay từ chỗ tài vụ, chỉ cần ông ta làm giả sổ sách thì Lăng Băng sẽ không gánh vác được.”
Nghe vậy, hai mắt Tần Tuyết Hàn lập tức tỏa sáng, bắt đầu cảm thấy có chút hi vọng, cô không nghĩ tới Lý Phàm lại có nhiều ý tưởng như vậy, cô cảm thấy rất bất ngờ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1137


Cô cảm kích liếc nhìn Lý Phàm, đối phương đã đưa cho cô một chủ ý rất có ích.

“Thật sao, nếu vậy thì quá tốt rồi.” Lúc này, Tần Tuyết Hàn mới có chút động lực.

Sau đó Tần Tuyết Hàn chợt suy sụp, nói: “Nhưng chưa chắc ông ta đã nghe theo, có lẽ ông ta sẽ không dám chống lại Long Môn.”
“Cô hãy đi thử một lần, nếu ông ta không đồng ý, thì có thể hẹn riêng ông ta đàm phán một chút.” Lý Phàm thản nhiên nói.


Tần Tuyết Hàn quyết định sẽ thử một chút, cô gọi điện cho tài vụ công ty, quả nhiên giống như cô đã dự đoán, ông ta sợ Long Môn nên không đồng ý.

Sau đó, Tần Tuyết Hàn bắt đầu dùng kế hoạch tiếp theo, đó chính là hẹn đối phương ra bàn một chút, nghĩ tới đây, cô không khỏi yên tâm, cô tin ông ta sẽ chấp nhận cuộc hẹn này.

Nghĩ vậy, Tần Tuyết Hàn cảm thấy an tâm.

Lý Phàm cũng không nói quá nhiều, anh vẫn rất tán thành suy nghĩ của Tần Tuyết Hàn.

Quả nhiên, tài vụ đó đã đồng ý gặp mặt bàn bạc.

Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn đi tới chỗ hẹn, tài vụ là một người đàn ông trung niên, từ bề ngoài có thể thấy đó là một lão cáo già.

Khi thấy Tần Tuyết Hàn, tài vụ bắt đầu giả vờ diễn kịch nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi cũng không có cách nào, dù sao bối cảnh Long Môn quá lớn.”

Tần Tuyết Hàn trừng mắt, thản nhiên nói: “Lần này tôi đến, không phải bàn với ông cái này, nhưng nếu ông đã nhắc đến, vậy tôi có thể nói cho ông, tôi chắc chắn có thể đối phó Long Môn, hơn nữa ông cũng sẽ không phải chịu liên luỵ, chờ sau khi chuyện thành công, tiền lương của ông có thể tăng gấp đôi.”
Cô nói một mạch tất cả những lời mà Lý Phàm dạy cho mình ra.

Nghe vậy, tài vụ thầm cảm thấy vui mừng, ông ta không nghĩ tới lại được lợi như thế, ông ta thật bị dao đông, nhưng ông ta vẫn do dự, ông ta không chắc lời Tần Tuyết Hàn có phải thật hay không.

Ông ta chủ yếu kiêng kị Long Môn, nếu không phải Long Môn có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, ông ta chắc chắn sẽ lập tức đồng ý.

Tần Tuyết Hàn lại nói: “Cậu Lý đây là bạn của Sở Trung Thiên, hơn nữa Ngài Võ của Võ Thành cũng là bạn anh ấy, hai điểm này chắc cũng đủ tranh cao thấp với Long Môn rồi chứ.”
Tài vụ theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt trở nên cổ quái, ông ta hiếu kì đánh giá Lý Phàm, nhưng mà đối phương ăn mặc quá bình thường, khiến ông ta có chút bán tín bán nghi.

Nhưng sau khi nghĩ tới rất nhiều nhân vật lớn đều khiêm tốn thì ông ta mới không nghĩ nữa.

Tài vụ chần chờ, thở dài nói: “Ăn ngay nói thật đi, mặc dù Ngài Thiên của Hán Thành và Ngài Võ của Võ Thành đều có thể đại biểu nửa bầu trời, nhưng mà Long Môn lại chẳng khác nào bầu trời, chuyện không nắm chắc, tôi sẽ không làm.”

Lúc này, Tần Tuyết Hàn mới tiếp tục đưa ra con át chủ bài, nói: “Lần này có nhà họ Đế trợ giúp.”
“Nhà họ Đế?” Tài vụ biến sắc, sau đó cẩn thận hỏi: “Không phải là nhà họ Đế ở Võ thành chứ?”
Thấy dáng vẻ đó của đối phương, Tần Tuyết Hàn biết là có hi vọng rồi, cô hờ hững gật đầu nói: “Ông nói không sai, chính là nhà họ Võ của Võ Thành.”
Tài vụ lập tức trợn tròn mắt, nếu không tự mình chứng kiến, ông ta nào có thể tin vào chuyện này, ông ta biết nhà họ Đế ở Võ Thành là nhân vật lớn như thế nào, ông ta không thể ngờ Tần Tuyết Hàn lại có thể quen người nhà họ Đế.

Ông ta biết rõ nhà họ Đế ở Võ Thành mạnh cỡ nào, có thể nói là hô mưa gọi gió ở Võ Thành, dù có ở Hán Thành, cũng có thể chiếm nửa bầu trời, hơn nữa ngay cả nhà quyền thế và quan chức Hán Thành đều phải nể mặt nhà họ Đế.

Tài vụ do dự, ông ta nửa tin nửa ngờ lời của Tần Tuyết Hàn, nhưng ông ta vẫn chưa quyết định, dù sao nhà họ Đế của Võ Thành cũng không phải nhân vật lớn bình thường, ông ta không trêu chọc nổi.

Lúc này, tài vụ có vẻ lưỡng lự, Tần Tuyết Hàn cũng nhìn ra tài vụ vẫn không tin mình lắm, cô liếc nhìn Lý Phàm, cô không biết tiếp theo nên làm cái gì..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1138


Cô không biết có phải Lý Phàm thật có liên hệ với nhà họ Đế hay không, nếu đối phương thật có liên hệ với nhà họ Đế của Võ Thành thì chuyện này vẫn có hi vọng rất lớn.

Lúc này, Lý Phàm mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cậu chủ nhà họ Đế.

Ước chừng chưa đến mấy giây đồng hồ, âm thanh cậu chủ nhà họ Đế lập tức từ trong điện thoại vang lên.

“Cậu Lý, sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì cần tôi làm giúp sao?”

Giọng điệu cậu chủ nhà họ Đế trong điện thoại hết sức khách sáo.

Nghe xong, tài vụ không khỏi liếc nhìn Lý Phàm, ngay cả người nhà họ Đế cũng khách khí với Lý Phàm như vậy, có thể thấy được thân phận Lý Phàm không đơn giản đến mức nào.

Để chứng thực thân phận cậu chủ nhà họ Đế cho tài vụ, Lý Phàm nói với cậu chủ nhà họ Đế: “Làm sao anh có thể chứng minh anh là cậu chủ nhà họ Đế chứ?”
“Cậu Lý, không phải cậu đang nói đùa với tôi đấy chứ.” Cậu chủ nhà họ Đế lập tức sửng sốt, nếu không phải chính tai nghe được, anh ta cũng không dám tin là thật.

Chuyện anh ta là cậu chủ nhà họ Đế mà còn cần chứng minh sao?
Nhưng Lý Phàm cũng đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không thể không bắt đầu chứng minh bản thân.

Sau khi đầu điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, âm thanh cậu chủ nhà họ Đế mới tiếp tục vang lên.

“Cậu Lý, tôi có một cách có thể chứng minh, đó chính là để Ngài Võ điện thoại cho anh.”
Cậu chủ nhà họ Đế chợt mở miệng.

Nghe vậy, Lý Phàm không khỏi tán thưởng cậu chủ nhà họ Đế đúng là thông minh, sao anh lại không nghĩ tới điểm này chứ.


Ngài Võ nổi tiếng ở Võ Thành, hơn nữa cũng có ảnh chụp.

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Lý Phàm cũng không thể để Ngài Võ ra roi thúc ngựa chạy tới, như vậy cũng không hay lắm.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Được rồi, cứ gọi video đi.”
Lúc này cậu chủ nhà họ Đế mới tiếp nhận cuộc gọi video.

Sau khi nhìn thấy hình dạng cậu chủ nhà họ Đế trong điện thoại di động và ảnh chụp trên mạng giống nhau như đúc, tài vụ lập tức hoàn toàn tin tưởng.

Đây đúng là khuôn mặt của cậu chủ nhà họ Đế rồi.

Lần này tài vụ đã hoàn toàn tin lời Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn nói đều là thật.

“Tôi tin mọi người.” Cậu chủ nhà họ Đế lên tiếng nói.


Lý Phàm mỉm cười, dài dòng nhiều như vậy, đối phương xem như đã tin tưởng, anh còn tưởng đối phương sẽ không tin tưởng mình, nhưng cũng tốt, đã như vậy thì anh cũng không cần phí sức như thế.

Lý Phàm và cậu chủ nhà họ Đế nói chuyện phiếm một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Cậu chủ nhà họ Đế cảm thấy rất khó hiểu, không rõ rốt cuộc Lý Phàm có ý gì, sao đột nhiên đối phương lại hàn huyên với mình chứ, điều này khiến anh ta cảm thấy rất mờ mịt.

Cậu chủ nhà họ Đế biết chắc chắn có vấn đề gì đó, còn vấn đề nằm ở chỗ nào thì anh ta cũng không biết được.

Cậu chủ nhà họ Đế cũng không suy nghĩ nhiều, mà lúc này, mấy người Thanh Đế tò mò vây quanh anh ta: “Đại ca, có chuyện gì xảy ra thế, chắc phải có lý do gì đó thì cậu Lý mới gọi điện thoại tới chứ?”
“Tôi cũng không rõ lắm, 80 % không phải tin tức tốt, được rồi, lát nữa xem cậu Lý nói như thế nào đi.”
Cậu chủ nhà họ Đế lo lắng, có dự cảm không tốt..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1139


Lúc này, Lý Phàm mới nhìn về phía tài vụ, cười nói: “Bây giờ ông đã tin rồi chứ?”
Tài vụ gật đầu như gà mổ thóc, vừa nãy bắt đầu ông ta không nhìn thấu thân phận Lý Phàm, ông ta còn tưởng Lý Phàm là vật làm nền do Tần Tuyết Hàn mời tới, nhưng bây giờ ông ta hoàn toàn tin Lý Phàm không phải vật làm nền.

Ông ta không ngờ thân phận Lý Phàm lại lớn như thế, lần này ông ta mới biết được mình đã xem thường Lý Phàm, ông ta cảm thấy may mắn mình không trêu chọc phải nhân vật lớn như vậy, bằng không, mình chết cũng không biết chết như thế nào.


“Cậu họ Lý phải không? Sao ở Hán Thành tôi chưa từng nghe về cậu nhỉ?” Lúc này, tài vụ không khỏi nhìn về phía Lý Phàm, ông ta đã chắc chắn Lý Phàm là một nhân vật lớn, nên mới không kìm được muốn đi nịnh bợ một chút.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Đây đều là hư danh, tôi không hề quan tâm.”
Tài vụ cảm thấy choáng váng, sau khi nghe được những lời này của Lý Phàm, ông ta không khỏi sùng bái, câu nói này của đối phương khiến ông ta có cảm giác như một nhân vật lớn mai danh ẩn thế, đột nhiên xuất hiện khiến người đời khiếp sợ, nhưng lại nói cho người khác cảm giác bản thân là một nhân vật nhỏ.

Giờ đây tài vụ hết sức tôn kính Lý Phàm, Tần Tuyết Hàn mới nói sang chuyện khác: “Bây giờ ông đã suy nghĩ kỹ chưa, muốn gia nhập hay không, tất cả đều do lựa chọn của ông, nếu ông gia nhập vào thì hãy gia nhập ngay.”
Nghe vậy, tài vụ bắt đầu do dự, nói: “Được, tôi bằng lòng gia nhập vào.”
Tài vụ biết, nếu giờ còn không gia nhập vào thì thật là bỏ qua một cơ hội tốt, nên dù như thế nào, ông ta cũng phải gia nhập vào.


Nghe được câu trả lời của tài vụ, Lý Phàm mới hài lòng khẽ gật đầu, cuối cùng đã diễn kịch thành công.

Còn lại, anh cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, chỉ cần tài vụ ra tay, đến lúc đó Long Môn chắc chắn không làm gì được, sau khi thoát khỏi khống chế của Long Môn, Lăng Băng chắc chắn sẽ buộc phải trả lại công ty cho Tần Tuyết Hàn.

Nghĩ vậy, Lý Phàm không khỏi yên tâm.

Trong lòng Tần Tuyết Hàn rất cảm kích Lý Phàm, nếu không phải nhờ anh, cô thật không biết nên làm như thế nào.

Cô cảm thấy rất cảm động, cô không ngờ Lý Phàm lại có thể thật làm được.


Sau khi tiễn tài vụ về, Tần Tuyết Hàn cảm kích nói với Lý Phàm: “Cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi thật chẳng biết nên làm thế nào.”
Lý Phàm xua tay nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, cô cũng không cần cảm kích tôi, chúng ta là cùng một trận tuyến, hơn nữa chúng ta cùng chung kẻ địch là Long Môn.”
Tần Tuyết Hàn khẽ gật đầu, sau khi biết tổ chức Long Môn mà mình đối mặt khổng lồ như thế, cô không khỏi lo lắng, cô lo bản thân không phải đối thủ của Long Môn.

Lý Phàm có thể nhìn ra Tần Tuyết Hàn đang nghĩ gì, anh nói với cô: “Yên tâm, chúng ta cùng nhau đối phó thì chuyện đối phó Long Môn chỉ là chuyện rất đơn giản mà thôi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1140


Tần Tuyết Hàn tin Lý Phàm là sẽ không lừa gạt mình, nhưng lúc này, Tần Tuyết Hàn bỗng cảm thấy hoang mang, cô thầm lo lần này sẽ thất bại, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm, cô lại cảm thấy an tâm.

Nếu có Lý Phàm ủng hộ thì không giống, cô tin có Lý Phàm ở đây thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.

Lý Phàm hiểu suy nghĩ của Tần Tuyết Hàn, anh cũng không nói quá nhiều, tất cả cứ dựa vào thực lực để chứng minh, còn về cái khác, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hiện tại điều quan trọng nhất là ông nội Tần Tuyết Hàn vẫn còn trong tay người đàn ông âu phục, nói không chừng đang ở đại bản doanh của Long Môn.


Lý Phàm nhướng mày, dù thế nào, trước tiên anh cũng phải cứu ông nội Tần Tuyết Hàn ra mới được, ai biết người đàn ông âu phục có thể thay đổi chủ ý, đột nhiên ra tay với ông nội của Tần Tuyết Hàn hay không.

Dù sao nghĩ như vậy cũng rất bình thường, không thể không có lòng phòng bị người.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lý Phàm mới tìm người điều tra vị trí ông nội Tần Tuyết Hàn một chút.

Mà tất nhiên người đó không ai thích hợp hơn Trương Đức Võ.

Trước kia, công việc của Trương Đức Võ ở Long Môn là người bên cạnh Long Hậu, đừng thấy Trương Đức Võ đã rời khỏi Long Môn, hơn nữa còn đắc tội không ít người Long Môn, nhưng cũng may có mấy đàn em trung thành.

Nghe vậy, Trương Đức Võ không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là chuyện tốt với ông ta, nếu muốn như vậy thì không thể tốt hơn.

Nghe thấy Lý Phàm giao nhiệm vụ cho mình, Trương Đức Võ lập tức cam đoan với Lý Phàm: “Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi có thể ứng phó.



Nghe vậy, những người khác đều cảm thấy rất bất ngờ, nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ lấy làm lạ nhìn Trương Đức Võ, cảm thấy hết sức mờ mịt.

Sau khi nhìn thấy Trương Đức Võ, người Long Môn lập tức cười nói: “Lão Trương, sao ông lại tới đây.


Trương Đức Võ thở dài nói: “Tất nhiên là vì tôi nhớ mọi người rồi”
Nghe Trương Đức Võ nói vậy, mọi người đều toàn thân nổi da gà, bọn họ đều cảm thấy không còn gì để nói với Trương Đức Võ, dù sao cũng đều là đàn ông, sao ông ta có thể nói ra lời buồn nôn như vậy chứ.

Nhưng lúc này, đám người đó cũng không dông dài quá nhiều, bọn họ đều hiểu Trương Đức Võ, nên chẳng buồn quan tâm.

Trương Đức Võ thản nhiên nói: “Được rồi, tôi cũng không nói linh tinh với mọi người nữa, hiện tôi sẽ bàn chuyện chính với mọi người, mọi người biết ông lão đó ở đâu không, nếu biết hãy nói cho tôi.



Đám người đều sững sờ, bọn họ ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào, bọn họ cảm thấy hết sức mờ mịt, vì đây là chuyện cấm kỵ, bọn họ không thể nói ra được.

Bọn họ bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Đức Võ, nói với ông ta: “Anh, không phải chúng tôi không nói, chúng tôi thật không có cách nào, anh cũng biết quy định của Long Môn, nếu chúng tôi nói ra, chúng tôi sẽ bị liên lụy”
“Trước kia tôi chưa từng bạc đãi các cậu, bây giờ từng người các cậu đều từ nhân vật nhỏ mà trở thành thủ lĩnh ở Long Môn, tôi vẫn chưa từng xin các cậu giúp đỡ” Sắc mặt Trương Đức Vẽ trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm.

Mấy người đó đều hiểu Trương Đức Võ ám chỉ điều gì, bọn họ đều ngơ ngác, cảm thấy hết sức khó hiểu, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ cảm thấy rất lúng túng.

Mấy người đó còn đang lưỡng lự, do dự không biết có nên nói cho Trương Đức Võ hay không, nhưng bọn họ lại sợ người Long Môn sẽ đến tìm mình gây phiền phức.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1141


Nhìn vẻ mặt bọn họ, Trương Đức Võ đã hiểu được gì đó, ông ta nói: “Tôi nói thật cho mọi người biết nhé, đối với chuyện này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn khác, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, chuyện này mọi người hãy tự xem mà xử lý, hơn nữa chuyện này các cậu không nói tôi không nói, thì có ai biết được chứ?”
Bọn họ hơi ngây người, chợt cảm thấy Trương Đức Võ nói có lý, nếu bọn họ nói ra cũng có thể báo ân, hơn nữa
cùng lắm thì bọn họ giữ bí mật là được rồi, sẽ không có ai biết được.

Lúc này, mấy người đó mới hạ quyết tâm, nói với Trương Đức Võ: “Anh, chúng tôi sẽ nói cho anh biết.

” Bọn họ lập tức nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Trương Đức Võ.


Sau khi biết vị trí, Trương Đức Võ cười nói: “Cảm ơn các cậu, tôi biết mình chưa từng bạc đãi các cậu, các cậu khiến tôi rất hài lòng.


Một người trong đó cười nói: “Anh Trương, anh xem anh đang nói gì vậy, tất nhiên chúng tôi ủng hộ anh” Lúc này, Trương Đức Võ mới nói: “Được rồi, bây giờ cũng không cần quan tâm nhiều chuyện vô dụng như vậy, hãy bình tĩnh một chút, mọi người hãy trở về đi, sau này chúng ta bớt thời gian ra ăn một bữa cơm.


Những người khác khẽ gật đầu, sau đó mới lục tục rời đi.

Sau khi trở về, Trương Đức Võ mới nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Lý Phàm, Lý Phàm tán dương: “Không ngờ ông còn có bản lĩnh như thế, xem ra là tôi đánh giá thấp ông rồi, ông đúng là không khiến tôi thất vọng.


Sau khi được Lý Phàm khích lệ, Trương Đức Võ cảm thấy rất vui vẻ, gãi đầu nói: “Ha ha, có thể giúp được cậu Lý là vinh hạnh của tôi”
Lúc này, Lý Phàm mới bắt đầu hành động.

Bởi vì người đàn ông âu phục tưởng Lý Phàm sẽ không tới cứu ông nội của Tần Tuyết Hàn, nên cũng không phải quá nhiều người canh giữ, chỉ lưu lại mấy người.


Dù có đoán thế nào, người đàn ông âu phục cũng không thể nghĩ tới Lý Phàm sẽ cứu người vào lúc này.

Sau khi đi tới nơi ông lão bị giữ, Lý Phàm lập tức bắt đầu hành động.

Thấy Lý Phàm đột ngột xuất hiện, mấy người này đều trợn tròn mắt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn cũng không dám tin là thật, nơi này gần như rất ít người tới.

Khiến bọn họ bất ngờ là, Lý Phàm lại dám tự tiện xông tới, đây không phải muốn chết thì là gì, bọn họ cho rằng Lý Phàm quá ngây thơ rồi, lại dám tới đây một mình.

Một người đàn ông vạm vỡ trong số họ cười lạnh nói: “Nhóc con, tao thấy mày chắc não bị úng nước rồi, lại dám một mình tới đây, đã như vậy, tao sẽ tiến mày xuống Địa ngục.


Dứt lời, ông ta móc ra một con dao găm, hung ác nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Mấy người khác cũng làm như thế, bọn họ cho là mình có thể đối phó Lý Phàm, nên cũng không thông báo cho những người khác.


Bọn họ sao biết được, đây chính là Lý Phàm mà Long Môn coi trọng, nếu bọn họ biết người đến là Lý Phàm, chắc chắn sẽ bị dọa sợ đến mức kéo còi báo động.

Lý Phàm mỉm cười, đã có người canh giữ, có nghĩa là anh đã đến đúng chỗ rồi.

Mấy người đó bắt đầu dứt khoát ra tay với Lý Phàm, mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, gần như khiến người ta khó lòng phòng bị.

Bọn họ cũng không tin, nhiều người như vậy mà không giải quyết được một Lý Phàm, nhưng mà Lý Phàm không ngừng trốn tránh, khiến bọn họ gần như không nhìn thấu, lần này sắc mặt bọn họ trở nên nghiêm túc.

Những người đó không ngốc, tốc độ phản ứng nhanh đến mức gần như không thể nắm bắt, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ không dám tin đó là sự thật, cả đám trở nên nhốn nháo, gần như hoa mắt.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1142


Bọn họ khó có thể tìm ra vị trí của Lý Phàm, bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, vượt qua sức tưởng tượng của họ.

“Sao tên này mạnh vậy?”
Lòng những người này chùng xuống, bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

Trong số đó có một người nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tên này không đơn giản, chúng ta phải nghiêm túc ứng phó mới được”
Những người khác gật đầu, đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ quyết định sẽ xử Lý Phàm.


Lý Phàm cũng nghe được cuộc nói chuyện của những người đó, điều này cho thấy họ đã hoảng sợ, vậy thì cơ hội của anh đã đến.

Những người đó ngây ngốc đứng tại chỗ, rõ ràng là họ đã sắp thành công, nhưng lại luôn cách thành công một bước.

Đột nhiên một người trong số họ ngã xuống.

Những người khác nhìn vẻ mặt đau đớn sau khi ngất đi của đồng đội mà nuốt nước miếng, không ai dám hành động hấp tấp, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại ra tay độc ác như vậy.

Lúc này những người đó mới biết mình đã gặp phải nhân vật tàn nhẫn, nếu đổi thành người khác thì làm gì có dũng khí lớn như vậy mà tới đây, bọn họ tin chắc Lý Phàm phải có đủ tự tin thì mới dám tới nơi này.

Số người bị hạ gục sau đó càng lúc càng nhiều, những người này biết mọi chuyện không đơn giản, một người trong số đó đã vô thức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho người đàn ông mặc vest để xin hỗ trợ.

Sau khi thấy vậy, đương nhiên Lý Phàm sẽ không cho những người này được như ý muốn, anh dứt khoát bắt đầu tấn công bọn họ.


Chỉ trong chốc lát, những người này thậm chí còn chưa kịp kêu cứu đã ngã xuống đất, cực kỳ thê thảm.

Lý Phàm bước nhanh vào phòng, sau khi nhìn thấy ông già trong phòng, anh liền biết đây là ông nội của Tần Tuyết Hàn.

Ông nội Tần Tuyết Hàn thấy có người đến thì ngẩng đầu lên, sau khi thấy là Lý Phàm, ông như nhìn thấy hy vọng, có thể nào ông cũng không ngờ lại gặp được Lý Phàm ở đây.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, ông cũng không tin đây là sự thật.

Ông nội của Tần Tuyết Hàn ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại tới đây? Những người đó rất nguy hiểm, cậu mau đi đi, đừng lo cho tôi.


Ông cụ đã được thấy thủ đoạn đáng sợ của Long Môn, đến lúc này rồi mà ông vẫn lo lắng sẽ liên luỵ đến Lý Phàm.

Lý Phàm rất cảm động, không ngờ ông chẳng lo cho bản thân mà lại lo cho anh, anh nói: “Cháu đã đến đương nhiên sẽ không cứ thế rời đi, chi bằng đã sai thì sai đến cùng, vả lại bọn họ cũng không làm gì được cháu đầu”

Nói xong Lý Phàm liền dẫn ông cụ rời khỏi đây.

Có vẻ ông cụ đã chịu rất nhiều sự tra tấn, trên cánh tay lộ rõ vết sẹo, vẻ mặt Lý Phàm trở nên lạnh lẽo, Long Môn để đạt được mục đích đúng là không từ thủ đoạn, không ngờ lại dám tra tay với người già như thế này.

Lý Phàm rất thất vọng, may mà anh không gia nhập Long Môn, anh khinh thường trở thành một giuộc với bọn chúng.

Sau khi đưa ông nội Tần Tuyết Hàn về, Lý Phàm mới đưa hai mảnh chìa khoá cho ông, anh hy vọng ông có thể làm cho anh chìa khoá của Long Môn hoàn hảo từ hai mảnh chìa khoá này.

Sau khi nhận được hai mảnh chìa khoá, ông cụ sững người, ông rất bất ngờ với kết quả này, không ngờ Lý Phàm lại tìm được mảnh tiếp theo nhanh như thế.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1143


“Được, tôi sẽ thử” Ông nội của Tần Tuyết Hàn cũng không chắc chắn lắm, nhưng Lý Phàm đã đưa chìa khó cho ông, dù thế nào ông cũng phải thử, biết đâu lại có thể thành công?
Lý Phàm hỏi: “Cần khoảng bao lâu ạ?” Ông cụ đáp: “Có lẽ cần khoảng ba ngày.”
Lý Phàm gật đầu, lúc này anh mới thấy yên tâm, dù thế nào đi nữa, ít nhất anh còn có ba ngày.

Anh tiếp tục yêu cầu Trương Đức Võ đi điều tra tung tích của những mảnh vỡ chìa khoá khác của Long Môn.

Lúc này Trương Đức Võ đi vào, nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, sắp tới có một buổi đấu giá”
“Ồ, không phải chỉ là một buổi đấu giá thôi sao? Có gì kỳ lạ?” Lý Phàm nghe xong cũng không có cảm xúc gì, anh lạnh nhạt nói.
Trương Đức Võ trả lời: “Buổi đấu giá này không đơn giản, có liên quan rất nhiều đến chìa khoá của Long Môn”
Lý Phàm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, anh không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo thật sự tới.

Anh không ngờ Trương Đức Võ lại mang đến cho mình tin tức tốt.
“Có liên quan rất nhiều?”
Lý Phàm tò mò hỏi.

Trương Đức Võ gật đầu: “Đúng thế, đúng là có liên quan rất nhiều.”

Lý Phàm truy hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngay đi, cần đấu giá mới có được à?”
“Vâng, đó là một món đồ cổ, nhưng phía trên món đồ cổ ấy có khảm một mảnh chìa khoá” Trương Đức Võ trả lời.

Lý Phàm cau mày: “Khảm trên đồ cổ? Trò gì vậy?” Lý Phàm không hiểu lắm hành vi này.
Trương Đức Võ đáp: “Tôi điều tra rồi, vì món đồ cổ đó có vết nứt nên người bán đấu giá mới khảm mảnh vỡ của chìa khoá Long Môn lên”.

Truyện Đô Thị
Sau khi nghe xong, Lý Phàm rất bất ngờ, kết quả này thực sự khiến anh không ngờ tới.
Dù thế nào thì cũng đã có tung tích của mảnh chìa khoá, Lý Phàm biết càng có nhiều mảnh chìa khoá Long Môn sẽ càng có lợi, biết đâu có thể tạo ra chìa khoá khác, vẫn có khả năng rất lớn.
Nghĩ đến đây, Lý Phàm đặt mua vé vào buổi đấu giá.


Mà lúc này, ở một nơi khác.
Từ sau khi ông nội của Tần Tuyết Hàn được cứu, người đàn ông mặc vest luôn bực bội, lần này anh ta đã bối rối, tình huống này hơi khác với những gì anh ta tưởng tượng.
Vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, anh ta lập tức hạ lệnh cho người đi điều tra vụ việc này.

Anh ta nghĩ nội bộ Long Môn chắc chắn có nội gián, vì thế bèn gọi một nhóm người tới đây.
Sau khi biết anh ta đang điều tra người làm rò rỉ tin tức thì những người đã báo tin cho Trương Đức Võ lúc trước đều sững sờ, lòng họ hoang mang, lo lắng.
Kết quả này khiến bọn họ rất hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều choáng váng, sững sờ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1144


Mà lúc này, những người đó đều đang bối rối, lòng cực kỳ hoảng.

Người đàn ông mặc vest hờ hững lên tiếng: “Tôi nghi ngờ trong số chúng ta có nội gián.”
Khi người ấy vừa cất lời, những người có mặt đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thoáng chốc đều mờ mịt, với bọn họ mà nói điều này khiến họ hết sức bất ngờ.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ sững sờ hồi lâu, không biết người đàn ông mặc vest có ý gì.


“Có nội gián? Sao có thể?”
“Ai lại ngu ngốc phản bội Long Môn như thế chứ! Đây là tội chết đấy.”
“Đúng thế, nếu có nội gián thì sẽ là ai đây?”
“…”
Những người của Long Môn được gọi tới đều nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ phòng bị.

Bọn họ không tin là sự thật, họ cho rằng Long Môn không thể có nội gián, dù sao lai lịch của Long Môn cũng rất lớn, dù là ai cũng không dám chế nhạo Long Môn, họ kết luận rằng chắc chắn có người nói linh tinh.

Người đàn ông mặc vest không nói gì, bởi vì sự việc đã xảy ra.

Anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt những người đang có mặt, có thể xác định những người này đều có thể là nội gián.

Dù ai là nội gián, anh ta sẽ không để những người đó sống sót đi ra.


Những người nói vị trí cho Trương Đức Võ đều hoảng sợ, bọn họ hết sức lo lắng, dù sao nếu tìm ra bọn họ thì sẽ rắc rối lớn, bọn họ vô cùng sợ hãi trước kết quả ấy.

Bọn họ đột nhiên hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, bởi vì đây không phải là tin tức tốt, lòng bọn họ ngổn ngang, vô thức nhìn người đàn ông mặc vest với ánh mắt hơi né tránh.

Người mặc vest cười bảo: “Tôi hy vọng mọi người hãy chủ động đứng ra thừa nhận, nếu không đến khi tôi phát hiện ra ai là người tung tin, tôi sẽ cho người đó biết tay đấy.”
Những lời này của anh ta đã doạ rất nhiều người, đặc biệt là những tinh nhuệ của Long Môn đã thông báo cho Trương Đức Võ, mặt họ trầm xuống, trong lòng đều có dự cảm không lành.

Bọn họ bắt đầu đau đầu, nhưng đều không dám nói, bọn họ tin chỉ cần mình không nói thì sẽ không bị ai phát hiện.

Nghĩ như vậy nên họ không còn lo lắng nữa.

Người mặc vest thấy không ai nói gì, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng, anh ta chậm rãi nói: “Xem ra các người rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, nếu đã vậy thì người đâu, mang tài liệu những ai ra ngoài buổi tối mấy hôm trước lên cho tôi.”

Lập tức có người đi ra, trên bảng có ghi lại lịch sử người ra vào Long Môn, bao gồm cả thông tin họ đi đâu.

Khi người mặc vest lật ra đọc còn nhìn những người đang đứng phía đối diện: “Đến khi tôi tìm ra được thì dù các người có chủ động đứng ra cũng đã muộn, ai báo cáo thì tôi cũng có thể tha cho người đó một mạng.”
Lời này vừa dứt, nhóm tinh nhuệ của Long Môn đều biến sắc, lúc này họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, họ biết người kia không phải đang nói đùa với mình.

Nhưng lúc này họ lại không dám đứng ra nói là ai làm, dù sao tin tức này quá lớn, họ sợ người kia sẽ không tha cho mình.

Dù sao họ cũng đã qua lại với người ấy khá nhiều, với tính của anh ta chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua như vậy, vì thế họ quyết định ngậm chặt miệng.

Giờ phút này, một người tinh nhuệ của Long Môn đã đứng ra, ông ta sợ rồi, chủ yếu là vì tâm lý ông ta kém, không chịu nổi, ông ta sợ nếu bị phát hiện thì mình sẽ gặp rắc rối lớn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1145


Những người khác vô thức ngăn ông ta lại, nhưng ông ta lại như không nghe thấy, giơ tay lên nói với người mặc âu phục: “Chuyện này tôi biết.”
Người đàn ông mặc vest nhìn lên, nở nụ cười đùa giỡn, gật đầu bảo: “Được, chỉ cần ông nói ra thì tôi có thể cho rằng chuyện này không liên quan đến ông, ngược lại, nếu ông không nói ra thì ông biết hậu quả rồi đấy.”
Người kia chợt sững người, không biết nên làm thế nào, ông ta rất đau đầu, không ngờ người mặc vest lại đoán ra nhiều như thế.

Ông ta lau mồ hôi lạnh, mặc kệ lời khuyên can của những người khác, nói ra sự thật.

Vẻ mặt nhóm tinh nhuệ của Long Môn sầm xuống, bọn họ đều nhìn đồng bọn bán đứng mình với ánh mắt căm tức, họ không ngờ ông ta lại vì mạng sống của mình mà bán đứng họ.


“Ông nói ra làm gì? Ông không nói thì cũng không tra được ra chúng ta ngay.” Những người kia quát mắng.

Người vừa đứng ra báo cáo bắt đầu nịnh nọt người mặc vest; “Hừ, các ông nghĩ ông không nói, tôi không nói là có thể che giấu được quân sư đại nhân tài giỏi sao?”
Người đàn ông mặc vest không có chút phản kháng nào trước sự xu nịnh này, gật đầu hài lòng.

Thật ra anh ta cũng không chắc có thể tìm được ai, tất cả chỉ là chiến thuật tâm lý mà thôi, nhưng cũng may có người chủ động đứng ra thừa nhận, như vậy lại vừa đúng ý anh ta.

Những người tiết lộ tin tức đều mang vẻ mặt khó coi, họ cảm thấy người kia quá đáng khinh, không ngờ lại phản bội mình, bọn họ thề nhất định phải xử lý ông ta.

Nhưng sau đó họ lại có dự cảm không lành, bây giờ người mặc vest đã biết chuyện, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho họ, nghĩ tới đây họ lại thấy đau đầu.

.


Tìm truyện hay tại * t rumtruyen.м e *
Không biết phải làm sao mới phải, với họ mà nói đây là một tin xấu.

Người mặc vest phớt lờ người kia, chỉ lạnh lùng nói: “Bắt họ lại cho tôi.”
Lúc này các đệ tử của Long Môn mới bắt đầu ra tay, những người kia vốn muốn phản kháng nhưng rồi nhanh chóng bị xử lý.

Người mặc vest thờ ơ nói: “Thôi, cứ giải quyết tại chỗ luôn đi, không cần phiền phức đâu.”
Những người tiết lộ bí mật vô thức muốn bỏ chạy, nhưng rất nhiều người đã chết ngay tại chỗ.

Nhưng trong lúc hỗn loạn, vẫn có một người trốn thoát.

Người đàn ông mặc vest không đuổi theo mà chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.

Người báo tin xoa xoa tay, mong đợi nhìn người đàn ông mặc vest, ông ta hy vọng anh ta có thể tha thứ cho mình.


Người đàn ông mặc vest thờ ơ nói: “Đừng giở chiêu này với tôi, ông là ai tôi còn không biết sao? Nói cho ông biết, tốt nhất hãy bình tĩnh, đừng hành động hấp tấp.”
Người kia lập tức gật đầu, không dám làm bất cứ động tác nào dù là nhỏ nhất.

“Đại nhân, có phải tôi không sao rồi không?” Người bán đứng đồng đội không nhịn được hỏi.

Người mặc vest mỉm cười: “Đâu có dễ như vậy! Ông là đồng bọn của họ, đương nhiên tôi không thể tha cho ông, hơn nữa ông không nói trước cho tôi, bây giờ ông không còn cơ hội chuộc tội nữa.”
Vẻ mặt người kia lập tức thay đổi rõ rệt, ông ta không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý của người đàn ông, ông ta vô cùng khó chịu, mình đã có lòng tốt nói cho anh ta rồi, ông ta vốn có thể sống sót.

Ai ngờ dù tới giờ, đối phương vẫn không quên gài bẫy mình, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1146


Sau khi giải quyết xong, người mặc vest cất lời: “Còn ai để rò rỉ bí mật một lần nữa thì cũng sẽ có kết cục như bọn họ.”
Thủ đoạn giết gà doạ khỉ này cũng khiến rất nhiều tinh nhuệ và đệ tử của Long Môn khiếp sợ, họ nuốt nước miếng ừng ực, may mà mình không tiết lộ thông tin, nếu không thì coi như xong.

Bây giờ bọn họ đang hối hận lắm rồi, biết trước thì đã không tiết lộ, giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

Người tinh nhuệ duy nhất còn sống sót của Long Môn bắt đầu liên lạc với Trương Đức Võ.


Trương Đức Võ nghe xong thì báo chuyện này cho Lý Phàm: “Người bạn nói cho tôi biết vị trí ông nội của Tần Tuyết Hàn gọi tới, tôi muốn đi chúc mừng người đó.”
Lý Phàm nhẹ giọng nói: “Tôi đi cùng ông.”
Anh mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy nên mới muốn đi cùng.

Trương Đức Võ do dự: “Vạy không hay lắm, dù sao buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi.

Không sao đâu, tôi sẽ qua đó gặp trước.”
Trương Đức Võ không nói gì nữa, nói thật ông đi một mình cũng không tự tin, dù sao bây giờ người của Long Môn cũng đang theo dõi ông, mỗi lần hành động ông đều phải thật cẩn thận.

Nếu ngày nào đó bị bại lộ thì quả là một rắc rối lớn, nếu Lý Phàm sẵn sàng giúp đỡ thì là tốt nhất.

Trương Đức Võ mỉm cười: “Được rồi, tôi tin cậu vẫn tự tin có thể làm được, nhưng đến lúc đó đừng suy nghĩ lung tung.”
Lý Phàm gật đầu, anh biết suy nghĩ trong lòng Trương Đức Võ.

Tới địa điểm đã hẹn, Trương Đức Võ phát hiện đối phương bị thương bèn khó hiểu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Người kia thở dài: “Sự việc bại lộ rồi, có người tiết lộ thông tin.”
Trương Đức Võ sầm mặt, không ngờ lại có người nói ra bí mật, ông ta nghĩ chuyện này sẽ không dễ bị người mặc vest biết được, nhưng nào ngờ mới một ngày người kia đã tra ra được.

Trong lòng Trương Đức Võ thấy rất áy náy, dù sao cũng là ông cầu xin đối phương, bây giờ đối phương bị liên luỵ, trong lòng ông đương nhiên không thoải mái, vì thế ông nói với người kia: “Thế này đi, ông tìm một chỗ để ổn định trước đi đã.”
“Được.” Người kia gật đầu rồi rời đi.

Ông ta đến đây cũng chỉ để báo tin cho Trương Đức Võ thôi.

Lý Phàm đưa cho Trương Đức Võ một khoản tiền, nhìn thấy ánh mắt anh, ông ta hiểu ra, vô thức kéo người kia lại: “Tôi có lỗi với ông, khoản tiền này coi như tôi đền bù cho ông.”
“Cảm ơn, thật ra tôi cũng không rách ông, nếu lúc ấy ông không giúp tôi, có lẽ tôi cũng không sống được đến ngày hôm nay.” Người đàn ông rất cảm động.

Sau khi người đàn ông rời đi, Trương Đức Võ kể cho Lý Phàm mối quan hệ của mình với người kia.

Hoá ra khi ấy người đàn ông này nợ rất nhiều tiền, cần tiền gấp để trả nợ, sau này Trương Đức Võ lựa chọn ông ta, để ông ta gia nhập Long Môn, đồng thời trả nợ cho ông ta.

Lý Phàm không ngờ Trương Đức Võ khi ấy còn có một mặt tốt như vậy.


Tuy nhiên dù người đàn ông mặc vest tìm ra thủ phạm thực sự thì cũng vô ích, vì dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Lý Phàm và Trương Đức Võ tới buổi đấu giá.

Hội trường tổ chức buổi đấu giá lúc này có thể mô tả là người đông như nêm.

Khó khăn lắm mới tới Lý Phàm và Trương Đức Võ, đột nhiên có người chen ngang.

“Cút ra.”
Sau khi nam thanh niên đó chen vào thì mắng chửi Lý Phàm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh thường..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1147


Lý Phàm không bận tâm, dù sao anh cũng đã thấy rất nhiều chuyện như này.

“Hừ, coi như mày biết điều, nếu không ông đây sẽ cho mày một trận.” Nam thanh niên thấy Lý Phàm nhường chỗ cho thì tưởng anh sợ, hắn bắt đầu chế giễu.

Hắn nào biết đây là Lý Phàm chỉ là không thèm chấp mình mà thôi.

Trương Đức Võ nghe vậy trong lòng cảm thấy khó chịu, ông ta không ngờ người này lại hống hách như thế: “Người ta đã nhường chỗ cho cậu rồi, cậu không cảm ơn thì thôi còn mắng chửi người ta.”

Người thanh niên dừng lại, quay đầu nhìn Trương Đức Võ, lạnh lùng nói: “Ông từ đâu ra mà dám nói chuyện với tôi hả?”
Hắn cực kỳ coi thường Trương Đức Võ, hắn còn tưởng là người nào có máu mặt lắm, hắn đã kết luận rằng Lý Phàm và Trương Đức Võ là một giuộc, vì thế bất giác bĩu môi.

Trương Đức Võ cũng nhìn ra vẻ mặt khinh thường của đối phương, lúc trước khi ông đi theo Long Hậu, không có ai dám nói với ông như vậy, mặc dù bây giờ địa vị của ông không còn bằng trước kia.

Nhưng ông cũng cực kỳ khó chịu với người thanh niên, cảm thấy hắn ta quá phách lối, không để mình vào mắt, hơn nữa thấy Lý Phàm bị người khác bắt nạt, ông lại càng không vui.

Đặc biệt là dáng vẻ hung hăng bức người của hắn, Trương Đức Võ không thể không tỏ ra bất bình thay Lý Phàm.

Những người đang xếp hàng đều nhìn Lý Phàm và Trương Đức Võ bằng ánh mắt xem kịch hay, bọn họ cho rằng hai người họ đi đời rồi, không ngờ lại đi chọc tức cậu chủ nhà giàu.

Bọn họ đều biết cậu chủ nhà giàu này là ai.

Hắn ta là người nổi tiếng ở Hán Thành, Lý Phàm và Trương Đức Võ chỉ là người bình thường, đấu với hắn chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?
Họ kết luận rằng Lý Phàm và Trương Đức Võ chết chắc rồi.


Người thanh niên chế nhạo: “Ông đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian của tôi rồi đấy, nếu bây giờ ông xin lỗi thì tôi có thể tha cho ông một lần, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Trương Đức Võ nghe đến đây suýt thì tức bật cười, rõ ràng hắn gây chuyện trước, dựa vào đâu mà bắt ông xin lỗi? Có phải quá nực cười rồi không?
Trương Đức Võ hờ hững nói: “Tôi sẽ không xin lỗi cậu, cậu chen ngang, cậu nên xin lỗi chúng tôi mới đúng.”
Người thanh niên sầm mặt, đối phương dám không nể mặt hắn chẳng phải là đang tự tìm khổ sao? Hắn từ từ bước tới, chuẩn bị cho Trương Đức Võ một cái tát.

Lý Phàm thấy thế đương nhiên không thể bình tĩnh được nữa, hắn muốn ra tay với Trương Đức Võ thì phải hỏi ý kiến anh trước đã.

Khi cái tát của thanh niên kia sắp hạ xuống thì bị Lý Phàm tóm được.

Thanh niên kia thấy Lý Phàm chặn lại thì khịt mũi, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên trông có vẻ như quản gia chạy tới, chỉ vào Lý Phàm nói: “Buông tay ra, cậu chủ của chúng tôi là người mà cậu có thể động đến sao?”
Lý Phàm lãnh đạm bảo: “Động vào cậu ta, tôi còn chê bẩn tay mình đây này.”
Người thanh niên kia nghe xong, vẻ mặt lập tức lạnh đi, quá mặt mất, ở Hán Thành này hắn luôn ngông nghênh, nhưng chưa bao giờ có ai dám nói với hắn như thế.


Lý Phàm hất tay người thanh niên ra, quản gia đứng chắn trước mặt người thanh niên, tự tâng bốc mình: “Tên nhóc, tốt nhất cuậ hãy mau xin lỗi cậu chủ nhà tôi đi, cậu chủ nhà tôi là cháu trai của ông chủ nhà đấu giá, nếu cậu không xin lỗi thì đừng mong được vào.”
Sau khi cậu trai kia nghe quản gia nói ra thân phận mình, hắn khổn khỏi ngẩng cao đầu, tựa như đang chờ Lý Phàm xin lỗi mình.

Lý Phàm nhẹ giọng cất lời: “Vậy tôi cũng không xin lỗi.”
Lý Phàm vừa dứt lời, những người khác đều sững sờ, đây là tình huống gì? Họ tưởng rằng Lý Phàm sẽ ngoan ngoãn xin lỗi, ai người anh lại nói sẽ không xin lỗi?
Bọn họ nhìn Lý Phàm với ánh mắt kỳ quái, cho rằng đầu Lý Phàm úng nước rồi, nếu không xin lỗi thì anh sẽ không thể vào buổi đấu giá, cái giá này rất lớn.

Thanh niên kia sững sờ, hắn còn tưởng mình nghe nhầm, hắn híp mắt, lạnh lùng nhìn Lý Phàm: “Được lắm, không ngờ mày lại không xin lỗi tao, xem ra mày không nể mặt tao rồi.”
Lý Phàm mở miệng: “Mặt mũi là do tự mày tìm lấy.”
“Được lắm, mày chết chắc rồi.” Người thanh niên híp mắt, sau đó nói với quản gia: “Đi, thông báo cho nhân viên bảo vệ ở cửa không cho hắn vào.”
Quản gia gật đầu, sau đó nhìn Lý Phàm với vẻ thương hại..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom