Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1088


Anh Bưu lại gọi Sở Linh là cô chủ.

Bọn họ đều đoán lẽ nào đây là con gái của Sở Trung Thiên?
Bọn họ đều biết Sở Trung Thiên có một cô con gái tên là Sở Linh nhưng bọn chỉ nghe nói tên chứ chưa bao giờ gặp mặt.

Lúc này người đàn ông mặc đồ vest thử hỏi thăm: “Anh Bưu, anh nói cô ta là con gái của ngài Thiên?”
Anh Bưu gật đầu.

Người đàn ông mặc đồ vest nghe được câu trả lời, đứng ngây như trời trồng, cả buổi cũng chưa phản ứng lại.


Ông ta lau mồ hôi lạnh, giật nẩy mình trước kết quả này.

Sao mọi thứ cứ đi chệch đường ray thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Người đàn ông trung niên mặc vest ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì.

Có đánh chết ông ta cũng không tin hết thảy mọi thứ đều là sự thật, ông ta cực kỳ nghi ngờ những việc này.

Lúc này cô gái trang điểm như đi hát kia hoàn toàn mất hết tự tin.

Sở Linh là con gái của ngài Thiên, thế mà lúc nãy cô ta lại dám tranh giành châu báu với con gái của ngài Thiên, cũng may đối phương rộng lượng, bằng không chắc chắn cô ta sẽ không sống đến lúc này.

Cô gái kia cũng mất hết bộ dáng hống hách lúc nãy, cô ta “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, tát bôm bốp vào mặt mình nói: “Cô Sở Linh, đều là lỗi của tôi, tôi không nên giành đồ với cô, tôi sai rồi.”
Sở Linh đúng là không để bụng việc này.

Cô ta ngó lơ, hờ hững nói: “Không liên quan gì đến tôi, cô xin lỗi tôi cũng vô dụng thôi.”
Cô gái trang điểm đậm kia đúng là không nghĩ xa như vậy, nhưng cô ta biết, tuyệt đối không thể đắc tội với người trước mặt này.

Cô ta hối hận rồi.

Hối hận tại sao lại đi trêu chọc đối phương, đồng thời cô ta cũng hối hận vì trước khi ra khỏi cửa không chịu coi ngày.

Tại sao hôm nay cô ta gặp toàn tai to mặt lớn thế này?
Xấu hổ nhất là cô gái ở quầy hàng, cô ta ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt.


Một người là bạn của ngài Thiên, một người là con gái của ngài Thiên.

Cô ta ngượng đỏ mặt nhớ lại thái độ đối với hai người bọn họ lúc nãy.

Lúc này người đàn ông trung niên mặc đồ vest rất thức thời, ông ta không hề đứng bên phía Lý Phàm, ngược lại còn chủ động nhận lỗi với anh nói: “Anh Lý, đây là lỗi của tôi, tại tôi không biết dạy con.”
Lý Phàm không để ý mà bảo anh Bưu đi xử lý.

Đương nhiên anh Bưu muốn giúp Lý Phàm xả giận.

Anh ta nhàn nhạt nói: “Ông vô lễ với anh Lý như vậy chắc chắn tôi sẽ không bao che cho anh được.

Anh tự lo thân mình đi.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên mặc vest cực kỳ khó xử.

Ông ta không ngờ kết quả lại bết bát như vậy.

Lúc này ông cũng rất hối hận.

Không ngờ anh Bưu lại giận dữ như vậy.


Ông ta lau mồ hôi, không dám nói thêm gì nữa.

Anh Bưu xử lý mọi việc rất dứt khoát, trực tiếp rút lại vị trí giám đốc của người đàn ông trung niên, bởi vì khu trung tâm thương mại này là công ty con của Sở Trung Thiên, vì vậy anh Bưu không cần xin phép Sở Trung Thiên cũng có thể làm trước báo sau.

Người đàn ông trung niên mặc vest ngồi phịch xuống đất, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

Ông ta không ngờ bản thân quá xui xẻo.

Sớm biết như vậy, ông ta không nên đi trêu chọc Lý Phàm.

Lúc này ông ta hối hận đến xanh cả ruột.

Nhưng lúc này ông ta ta cũng hết đường lựa chọn, chỉ đành nhận mệnh.

Thật ra ông ta hối hận lắm rồi, rất muốn tự vả mình mấy bạt tai, cũng trách ông ta không biết dạy con.

Sau khi sóng gió qua đi, anh Bưu cũng chào tạm biệt rời đi trước, Sở Linh thấy dáng vẻ của Lý Phàm, lập tức kéo cánh tay anh, chòng ghẹo nói: “Tôi vẫn còn chưa mời anh ăn cơm đấy?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1089


“Tô cũng hơi đói rồi.” Lý Phàm cười nói.

Sở Linh cười khúc khích, thấy đối phương rất thú vị, cô ta kéo tay Lý Phàm vào một tiệm hải sản.

Sau khi vào trong, Sở Linh gọi một con tôm và con cua cỡ bự, ngoài ra còn gọi thêm một ít susi.

Sau khi ăn xong, Lý Phàm vốn muốn trả tiền nhưng Sở Linh nhất định đòi trả cho bằng được.

Lý Phàm hết cách cũng không giành trả tiền nữa.


Anh đúng là rất bất ngờ vì Sở Linh lại lựa chọn như vậy.

Nhưng nếu đối phương cứ nằng nặc đòi trả tiền thì anh cũng phải nghe theo.

Khi Lý Phàm và Sở Linh chuẩn bị chào tạm biệt thì một đám đàn ông to xác say khướt nhìn trúng Sở Linh, nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy Sở Linh mặc tất chân, lập tức ngứa ngáy trong lòng.

Bọn họ xoa xoa tay sau đó vô tức duỗi bàn tay bẩn thỉu ra.

Đương nhiền Lý Phàm cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh trực tiếp ngăn đám người kia nói: “Các người tốt nhất đừng làm vậy, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.”
Những người đó nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, nếu không chính tai nghe thấy bọn họ còn tưởng mình nghe lầm nữa đấy.

Quả thật kết quả này không nằm trong suy nghĩ của bọn họ.

Bọn họ nghệt mặt cả buổi cũng không hiểu tại sao.


Lý Phàm khẽ nói: “Các người nên đứng đắn lại cho tôi, bằng không tôi sẽ la lên cho thiên hạ biết, đến lúc đó để xem các người còn mặt mũi gặp người khác nữa không?”
Đám đàn ông to xác kia nghe vậy sa sầm mặt, theo bản năng nhìn xung quanh.

Bọn họ cũng là người ưa sĩ diện, lỡ như việc này bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ mất sạch mặt mũi.

“E hèm, chúng tôi biết sai rồi.” Đám to xác kia liên tục khoát tay nói.

Nhưng bọn họ không nuốt trôi cơn tức này, ngược lại vẫn luôn đi theo suốt một đường.

Sở Linh ngẩng đầu lên biết ơn nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chặn được đám đàn ông xấu xa kia.”
Lý Phàm lắc đầu nói: “Đám người xấu xa kia vẫn chưa rời đi, ngược lại vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Sở Linh thoáng sửng sốt, cô ta vô thức xoay người lại, quả nhiên đám người kia vẫn đi theo sau bọn họ.

Sở Linh nhăn mặt, cô không ngờ đám người này lại quá đáng như vậy.

Lý Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nếu đám người đó dám ra tay anh sẽ khiến bọn họ biết hai chữ hối hận viết thế nào.


Ngược lại đám đàn ông to xác kia cũng không vội ra tay, rõ ràng là đang đợi cơ hội.

Lý Phàm biết rõ mấy người đó đang đợi bọn họ đi đến chỗ thưa người, vì vậy Lý Phàm cố ý dẫn bọn họ đi tới một ngõ cụt.

Đám đàn ông to xác kia thấy vậy cười chế nhạo: “Ha ha, oắt con này lại đi vào ngõ cụt.

Lúc nãy bọn tao cố ý thả mày đi, bây giờ mày hết đường đi rồi, khôn hồn thì bó tay chịu trói đi.”
Lý Phàm nghe vậy cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn bọn họ như nhìn mấy gã hề đang làm xiếc.

Lúc này bọn họ đã khó bảo vệ bản thân thế mà lại còn ngây thơ cho rằng Lý Phàm sợ bọn họ?
Lý Phàm nhìn dáng vẻ tự tin của mấy gã này, hờ hững nói: “Tôi cố ý chọn cái ngõ cụt này, không ngờ các người vẫn cứ theo vào.

Không bằng tôi để các người nghỉ ngơi một lúc nhỉ?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1090


Đám đàn ông kia nghe vậy thì ngẩn người.

Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ sẽ không tin đây là sự thật.

Bọn họ nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, trên mặt ngập tràn vẻ khó tin.

Bọn họ nghĩ đối phương bất cẩn đi vào ngõ cụt, kết quả bây giờ bọn họ mới biết là do bọn họ suy nghĩ quá nông cạn, thì ra đối phương cố ý dụ bọn họ vào ngõ cụt này để trừng trị bọn họ.

“Oắt con, mày đừng quá đáng, mày nghĩ mày là vô địch thiên hạ chắc?” Đám người kia lạnh lùng nói.

Bọn họ rất tự tin vào bản thân.

Bọn họ tin mình có thể xử đẹp Lý Phàm.

“Oắt con đừng khoác lác nữa.” Những gã đàn ông khác vẫn cứ nghĩ do Lý Phàm bất cẩn đi vào ngõ cụt này, nên cố ý nói vậy để hù dọa bọn họ.


Ai cũng khinh thường nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm nghe vậy cũng dửng dưng, ngược lại những gì cần nói anh đã nói rồi, tin hay không tùy bọn họ, không liên quan gì đến anh.

Nếu vậy cứ để bọn họ biết cái gì gọi là trăm nghe không bằng mắt thấy đi.

“Được, nếu các người không tin, tôi sẽ để các người xem cho đã mắt.” Lý Phàm khẽ nói.

Đám đàn ông to xác nghe vậy liền có linh cảm xấu.

Bọn họ có thể nhìn ra đối phương không phải đang nói đùa bọn họ.

Bọn họ nghiến răng, sau khi liếc mắt nhìn nhau liền đồng loạt ra tay.

Sau khi thấy Sở Linh xinh đẹp như vậy bọn họ kìm lòng không đặng.

Bọn họ xoa tay, quyết định giải quyết Lý Phàm trước, chỉ cần xử lý xong Lý Phàm chắc chắn bọn họ sẽ ôm được mỹ nhân tuyệt đẹp này.

Đương nhiên Lý Phàm biết suy nghĩ bẩn thỉu của đám người này, anh sẽ không để cho đám người kia toại nguyện.

Đám đàn ông to xác kia hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát lao vào đánh Lý Phàm, đòn sau tàn nhẫn hơn đòn trước.

Bọn họ tin bản thân sẽ thắng chắc Lý Phàm.

Khi Lý Phàm thấy đám người kia hành động, anh cũng chẳng vội vàng, dễ dàng tránh thoát.

Khiến đám người kia không làm gì được Lý Phàm.

Sở Linh rất tin tưởng Lý Phàm.

Cô ta đã từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Phàm, nên cô tin anh sẽ đối phó được đám người kia.


Chớp mắt, đám đàn ông to xác kia bị đánh nằm la liệt trên mặt đất, khóc la thảm thiết.

Lý Phàm khẽ nói: “Mời các người cút ngay, nếu không, đừng trách tôi nặng tay.”
Đám người này nghe vậy không khỏi thở hắt ra, bọn họ lập tức vừa lăn vừa bò rời khỏi ngõ cụt.

Ngược lại Lý Phàm cũng không cản bọn họ lại, lúc này anh mới đi về phía Sở Linh cười nói: “Tôi đưa cô về nhà thôi.”
Sở Linh vui vẻ khi thấy nụ cười dịu dàng của Lý Phàm.

Lý Phàm đối với kẻ thù thì trưng ra dáng vẻ lạnh như băng nhưng đối với cô thì lại dịu dàng ấm áp như gió xuân.

Điều này khiến trong lòng Sở Linh vui như nở hoa.

Sau khi đưa Sở Linh về đến nhà Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng ngạc nhiên không thôi.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh đến chỗ ở của Sở Trung Thiên nên anh cũng rất bất ngờ về chỗ ở này.

Anh không ngờ Sở Trung Thiên lại ở trong lầu các như thời xưa, điều này khiến Lý Phàm trong lòng thầm tán thưởng ông ta.

Anh không ngờ Sở Trung Thiên lại còn theo đuổi phong cách này.

Sở Linh bỗng đưa ra đề nghị mời Lý Phàm tới nhà mình.

Nếu câu nói này để những người khác nghe được, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ ghen tị với Lý Phàm.

Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.

Tuy Lý Phàm được mời nhưng không biết tại sao có rất nhiều người đều ghen ghét anh.

Nghe được Sở Linh mời mình, Lý Phàm thấy hơi ngại.

Nhưng khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Sở Linh, anh cũng khó lòng từ chối, chỉ đành đồng ý.


Sở Linh rất vui vẻ, lúc này mới lôi kéo Lý Phàm vào lầu các của cô ta.

Bây giờ Sở Trung Thiên vẫn chưa về, lầu các này ngoài ít bảo mẫu ra cũng không còn ai khác.

Khi Lý Phàm và Sở Linh bước vào, quản gia khách sáo nói với Sở Linh: “Cô chủ, cô về rồi.”
Khi quản gia thấy Lý Phàm, ông ta cực kỳ ghét bỏ.

Sau khi đánh giá cách ăn mặc của Lý Phàm, ông ta nghĩ đối phương chỉ là một người bình thường.

Ông ta rất buồn bực, không hiểu tại sao cô chủ lại có thể chấm được kiểu người này.

Đương nhiên Lý Phàm cũng phát hiện ra điều này.

Nhưng anh cũng không bất ngờ, bởi vì anh đã đoán được kết quả này từ lâu.

Bị khinh thường cũng là chuyện bình thường.

Ngược lại Sở Linh cũng không phát hiện bầu không khí có gì khác thường.

Cô ta kéo tay Lý Phàm đến phòng mình.

Khi cô ta kéo Lý Phàm đến phòng mình, cô ta liền sững lại.

Bởi vì phòng của cô ta bình thường không có người đàn ông nào bước vào, dù đó là ba của cô ta, thì cũng có phải có đồng ý của cô ta mới được vào..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1091


Cô ta đỏ mặt, lẽ nào cô ta đã phải lòng đối phương rồi sao? Cho nên mới đối xử với đối phương như người của mình?
Nghĩ vậy Sở Linh cũng thấy bối rối, không biết nên làm gì mới phải.

Lý Phàm cũng không ít lần vào phòng cô gái.

Khi anh thấy trang trí màu hồng trong phòng Sở Linh, anh mới biết thì ra tâm hồn của Sở Linh chẳng khác nào bé gái.

Lý Phàm cười nói: “Căn phòng này rất đẹp.”
Sở Linh nghe được lời khen của Lý Phàm, trong lòng càng ngọt ngào như được ăn mật.


Lý Phàm xuống lầu ngồi một lát, quản gia kia thấy Lý Phàm táy máy tay chân, lập tức hừ lạnh nói: “Những thứ kia là đồ cậu có thể chạm vào à? Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy rời khỏi nơi này, cậu và cô chủ không phải là người cùng một đẳng cấp.”
Lý Phàm nghe vậy thoáng đơ người.

Anh rất bất ngờ với kết quả này.

Anh không nghĩ quản gia kia lại nói như vậy.

Nhưng Lý Phàm chỉ khẽ cười, không trả lời.

Khi Sở Linh xuống lầu, Lý Phàm như hóa đá.

Lúc này cô ta đã thay bộ đồ mới mua.

Bởi vì đồ Sở Linh mua hơi gợi cảm, nên Lý Phàm bất chợt nhìn thêm vài lần.

Nhưng cuối cùng anh cũng rất lịch sự thu hồi tầm mắt.


Phát hiện ánh mắt Lý Phàm nhình mình, Sở Linh rất đắc ý.

Sở Linh cau mày nói với quản gia: “Nhà có khách sao ông không rót trà cho khách?”
Quản gia kia nghi ngờ nhìn Lý Phàm sau đó nói với Sở Linh: “Cô chủ, ông chủ có quy định, người lạ không được vào nhà càng không được vào phòng của cô.”
Rõ ràng từ ban đầu quản gia kia đã coi thường Lý Phàm.

Ông ta nghĩ Lý Phàm chỉ đơn giản ngồi một hồi rồi đi.

Sở Linh nghe vậy hơi khó chịu, không hài lòng với lời nói của quản gia.

Cô ta nhìn quản gia nói: “Quản gia, ông nói vậy có phần không đúng, là tôi mời anh ấy vào phòng tôi, lẽ nào ông thấy tôi không có cái quyền đó sao?”
Quản gia biết rõ cô chủ đang nổi nóng, vội vàng lau mồ hôi lạnh, sau đó đi rót trà cho Lý Phàm nhưng ông ta vẫn hậm hực không vui.

Tuy quản gia biết thân phận của mình cũng rất thấp kém nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là quản gia trong nhà Sở Trung Thiên, cho nên ông ta luôn nghĩ mình cao hơn người khác.

Vì thế ông ta xem thường Lý Phàm, cho rằng Lý Phàm chỉ là một người bình thường, chẳng đáng quan tâm.

Lý Phàm thấy quản gia như vậy cũng không nói gì, kết quả này đều nằm trong dự doán của anh.


Cuối cùng quản gia cũng không dám cãi lời Sở Linh, đi châm trà cho Lý Phàm.

Khi châm trà cho anh, ông ta không ngừng khinh bỉ.

Lý Phàm cũng không để ý, sau khi hớp một ngụm trà cười nói: “Trà ngon, phỏng chừng là phổ nhĩ đúng không?”
“Hừ, hóa ra cậu cũng biết là trà phổ nhĩ à? Tôi còn nghĩ cậu chưa từng uống loại trà này nữa đấy.” Quản gia kia quái gở nói.

Lý Phàm mỉm cười ngó lơ.

Nhưng Sở Linh lại sa sầm mặt.

Cô ta hơi tức giận nhìn quản gia kia nói: “Anh ấy là khách của tôi.

Ông có ý gì? Gần đây ông rất lắm lời, nếu ông còn mất lịch sự với anh Lý như vậy nữa, tôi sẽ đuổi việc ông.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1092


Quản gia kia hết hồn.

Ông ta không dám phủ nhận lời của Sở Linh bởi vì ông ta tin Sở Linh có bản lĩnh đó.

Cả người ông ta cứng ngắc.

Chuyện quái gì thế này?
Sở Linh vì một người bình thường mà đuổi việc ông ta.

Lẽ nào ông ta còn không bằng một người bình thường nữa sao?
Hay là Lý Phàm này có thân phận không đơn giản? Ông ta càng nghĩ càng rối rắm, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.


Sơ Linh cũng lười quan tâm đến suy nghĩ của quản gia.

Cô thấy quản gia này ăn no rửng mỡ, tự chuốc khổ vào mình.

Cô ta cực kỳ chán ghét người quản gia này.

“Được rồi, ông nên câm miệng đi.

Ở đây không tới lượt ông lên tiếng.” Sở Linh nhàn nhạt nói.

Lúc này quản gia kia mới câm miệng lại.

Vừa lúc đó Sở Trung Thiên trở về.

Quản gia mừng rơn.

Nếu ông chủ thấy cô chủ ở cùng một người bình thường, với tính tình của ông chủ chắc chắc sẽ đuổi Lý Phàm ra khỏi cửa.

Ông ta phảng phất thấy được hình ảnh Lý Phàm bị đuổi ra ngoài.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta ngây ra như phỗng.


Ông ta thừ người.

Đây là tình huống gì?
Sở Trung Thiên chẳng những không tức giận ngược lại còn mỉm cười.

“Ha ha, cậu Lý, cậu đúng là khách quý.

Không ngờ cậu lại tới nhà tôi đấy.” Sau khi thấy Lý Phàm, Sở Trung Thiên như thể được thương mà sợ, vội nói.

Lý Phàm cũng bất đắc đĩ trước bộ dáng ân cần của Sở Trung Thiên, đành nói: “Ông khách sáo như vậy làm gì? Cứ xem tôi như người bạn bình thường là được.”
Sở Trung Thiên nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động.

Lý Phàm từng là cậu chủ Long Môn, hơn nữa ông ta đoán chắn chắn thân phận của Lý Phàm cũng không tầm thường.

“Quản gia, mau đi lấy rượu vang đỏ tôi cất kỹ nhiều năm và xì gà thơm nhất ra đây.” Sở Trung Thiên nói.

Quản gia kia nghệch mặt.

Tình huống gì thế này? Sao Sở Trung Thiên lại lịch sự với một người bình thường như vậy? Nếu không tận mắt chứng kiến, ông ta còn tưởng mình nằm mơ.

Ông ta gãi đầu, cảm thấy mọi việc khác xa với suy đoán của mình.


Quản gia kia bắt đầu bực bội nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không dám nói nhiều chỉ đành làm theo.

Sở Trung Thiên hơi khát, tự rót trà cho mình chuẩn bị uống.

Quản gia kia lấy đồ xong trở về, thấy cảnh tượng trước mắt sắc mặt xanh mét, vội ngăn lại nói: “Đợi đã, đừng uống.”
Nhưng Sở Trung Thiên đã uống xong, sau khi uống một ngụm ông ta đanh mặt lại.

Quản gia ấp úng nói: “Trà kia hơi nguội, nên mùi cũng thay đổi.”
Sở Trung Thiên ném thẳng ly trà xuống đất, lạnh lùng nhìn quản gia nói: “Ông pha trà kiểu gì vậy? Sao không pha bằng trà Mao Tiêm mà pha trà thường?”
Loại trà này là loại kém nhất trong biệt thự của ông ta.

Cậu Lý là khách quý, đương nhiên ông ta phải tiếp đãi anh bằng trà thượng hạng.

Nhưng ông ta không ngờ quản gia lại châm loại trà này tiếp đón khách quý, điều này khiến ông ta cực kỳ khó chịu.

Quản gia nghe vậy sắc mặt cực kỳ lúng túng, đứng yên cả buổi cũng không biết làm thế nào chỉ đành gãi đầu nói: “Có thể trong lúc vội vã tôi đã bưng nhầm trà.”
Nhưng Sở Linh lại mất bình tĩnh, cô ta không khỏi nhìn Lý Phàm hỏi: “Không phải anh nói đây là trà phổ nhĩ sao?”
Lý Phàm xòe tay: “Tôi làm vậy chẳng phải vì nể mặt người nào đó sao?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1093


Quản gia càng thêm quẫn.

Thật ra ông ta rất coi thường Lý Phàm, vì vậy mới có ý lấy loại trà kém nhất pha cho anh.

Nếu ông ta biết Lý Phàm có quan hệ với ông chủ tốt như vậy, có đánh chết ông ta cũng không dám.

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay ông không cần làm việc ở đây nữa, nghỉ việc luôn đi.”
Quản gia nghe xong lời này cả người như bị sét đánh, hồi lâu không nói nên lời.


Ông ta không ngờ mình lại gặp phải kết cục này.

Ông ta nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không.

Sở Trung Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia kia, không muốn phí lời với ông ta.

Quản gia kia thở hắt ra.

Ông ta biết Sở Trung Thiên giận thật rồi, không phải đang nói đùa.

Lúc này ông ta cực kỳ hối hận, công việc ngon lành thế này lại bị ông ta tự tay đạp đổ rồi.

Sau khi sa thải quản gia xong, lúc này Sở Trung Thiên mới đích thân pha trà ngon nhất cho Lý Phàm, sau đó nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, thật ngại quá, tại tôi không tiếp đón chu đáo.”
“Không sao.” Lý Phàm khoát tay nói.

Lý Phàm cũng không quá để ý việc này.

Anh biết Sở Trung Thiên không cố ý, việc này cũng không liên quan nhiều đến ông ta.


Hơn nữa Lý Phàm cũng không theo đuổi cuộc sống cao sang như vậy.

Dù có uống trà dở nhất anh cũng không chê bai.

Sở Trung Thiên nói với Sở Linh: “Con về phòng trước đi, ba có việc muốn nói với cậu Lý.”
Sở Linh ngoan ngoãn le lưỡi sau đó mới rời đi.

Lúc này Sở Trung Thiên mới nghiêm túc nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, tôi có một việc muốn hỏi cậu, cậu có thể trả lời tôi không?”
Lý Phàm nghe vậy thoáng sững sờ, anh cũng phản đối Sở Trung Thiên lập tức nói: “Đương nhiên là được, tôi có thể trả lời ông.”
Sở Trung Thiên nghe vậy rất vui vẻ.

Lúc này ông ta mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Điều tôi lo lắng duy nhất là thủ lĩnh Anh Đào sẽ tới gây rối nữa, nói không chừng bọn họ đã đến bên cạnh chúng ta rồi cũng nên.” Sở Trung Thiên thở dài, đột nhiên nói.

Đối với mọi điều lo lắng trong lòng Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng hiểu rất rõ, anh biết đối phương cũng chỉ lo lắng thủ lĩnh nước Anh Đào sẽ đến gây phiền phức lần nữa, thật ra đây cũng là chuyện rất bình thường.


Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ lo lắng chuyện như vậy chứ đừng nói đến Sở Trung Thiên.

Lý Phàm không phải quá thân với thủ lĩnh nước Anh Đào, nhưng anh có thể nhìn ra được, thủ lĩnh nước Anh Đào chắc chắn là một người hẹp hòi, Sở Trung Thiên có thể có suy nghĩ này, vậy chứng tỏ là chuyện tốt.

Nếu là như vậy, Sở Trung Thiên sẽ luôn ở trong trạng thái phòng bị.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lúc này, ông có thể sắp xếp một vài vệ sĩ ở gần biệt thự, tránh để đám người đó đến gây phiền phức.”
Sở Trung Thiên nghe vậy, bèn nói: “Về việc này tôi đã nghĩ xong rồi, chủ yếu là tôi lo lắng phía mình sẽ luôn trong trạng thái bị động.”
Lý Phàm rơi vào trầm tư, nếu muốn kết thúc thì buộc phải khiến thủ lĩnh nước Anh Đào tâm phục khẩu phục mới được, nếu không, thủ lĩnh nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức lần nữa.

Anh cũng không thể đặt một tấm vé máy bay đến nước Anh Đào chỉ để uy hiếp thủ lĩnh nước Anh Đào chứ?
Như vậy đương nhiên là không được, nếu là vậy thì lại là một chuyện xấu rồi.

Lúc Lý Phàm và Sở Trung Thiên đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng súng vang lên..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1094


Sắc mặt Sở Trung Thiên thay đổi, ông ta vô thức cho rằng là sát thủ do thủ lĩnh nước Anh Đào phái tới đã đến, ông ta trầm ngâm nói: “Xong đời rồi, chắc chắn đám người đó đã bắt đầu hành động rồi.”
Lý Phàm bảo Sở Trung Thiên bình tĩnh lại rồi nhìn xung quanh, anh chợt nhìn thấy một bức thư trên bàn.

“Ngài Sở tôn kính, tôi hi vọng ông có thể giao đám đàn em của ông ra, nếu không, người nhà của ông sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn phải bỏ ra một tỉ rưỡi coi như bồi thường.”
Chữ tiếng quốc ngữ phía trên viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là bắt chước từng nét chữ.

Lý Phàm và Sở Trung Thiên nhìn thấy bức thư này thì lập tức nghĩ ra là do người của nước Anh Đào làm.


Lý Phàm thấy bức thư uy hiếp này cũng không quá ngạc nhiên, tình huống như thế này anh đã gặp qua không ít lần, nhưng đối với anh mà nói, nó chẳng có chút tác dụng nào cả.

Sở Trung Thiên thấy bức thư uy hiếp mình thì rất giận dữ, đồng thời cũng có chút hoảng sợ trong lòng.

“Tôi ra ngoài một chuyến.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Anh biết đám người nước Anh Đào nhằm vào anh mà tới, nếu đã như vậy, anh ra ngoài một chuyến, nói không chừng có thể khiến gia đình Sở Trung Thiên tránh khỏi nguy hiểm.

Sở Trung Thiên nghe thấy vậy thì vội nói: “Cậu Lý, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn, cậu nhất định đừng ra ngoài.”
Lý Phàm cười nói: “Cho dù tôi không ra ngoài, chúng ta cứ ở mãi trong đây cũng không phải chuyện tốt, ông yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sở Trung Thiên thấy ánh mắt tự tin của Lý Phàm, ông ta thở dài, lúc này mới tôn trọng lựa chọn của đối phương.

Ông ta tin rằng Lý Phàm xuất hiện chắc chắn có thể thành công, nên lúc này ông ta không nói gì nữa.


“Cậu Lý, cậu nhất định phải bảo trọng, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì.” Sở Trung Thiên nói.

Lý Phàm cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lúc này Lý Phàm mới ra ngoài.

Anh muốn xem xem đám sát thủ mà nước Anh Đào phái tới như thế nào.

Sau khi ra ngoài, Lý Phàm liền nghe thấy tiếng thì thầm xung quanh.

Tuy đám người này nói chuyện với nhau bằng tiếng nước Anh Đào, nhưng ít nhiều Lý Phàm cũng có thể hiểu được.

Cuộc nói chuyện của đám người này đa phần đều là đang cười nhạo anh ra ngoài tìm cái chết.


“Các vị trốn trốn nấp nấp như vậy cũng có chút bỉ ổi quá đấy, chẳng trách người của nước Anh Đào toàn là đám tiểu nhân chuyên đánh lén.” Lý Phàm biết nói lời khách sáo cũng vô dụng, thà bóc phốt thẳng thừng còn hơn.

Đám thích khách nước Anh Đào đang ẩn nấp kia nghe thấy vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại sỉ nhục bọn họ như vậy.

Đột nhiên, hơn chục bóng đen xuất hiện.

Đám người này đều mặc đồ đi đêm, đeo mặt nạ màu đen, ngoài vóc dáng ra thì hoàn toàn không thể thấy rõ bọn họ trông như thế nào.

Trong tay của mỗi người đều cầm một con dao găm, bọn họ bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu với Lý Phàm.

Lý Phàm cảm thấy cách ăn mặc của đám người này có chút quen thuộc, anh nghe nói nước Anh Đào có Ninja, anh cho rằng chỉ có thể thấy được ở trong phim hoặc hoạt hình, có điều đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninja trong hiện thực..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1095


“Hóa ra là một đám Ninja à.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Đám Ninja kia nghe thấy vậy, sắc mặt đều trầm xuống, bọn họ cho rằng đối phương đang chế giễu bọn họ, bọn họ đã quyết định xong rồi, phải cho đối phương đẹp mặt, nếu không, đối phương chắc chắn sẽ vô pháp vô thiên.

Lúc Lý Phàm nhìn thấy dáng vẻ của đám Ninja kia, cảm xúc của anh không quá dao động, anh đã sớm hiểu rõ điều này, nếu đã có một trận đại chiến, vậy thì không thể tránh khỏi có một trận đại chiến khác.

“Tới đi, tôi muốn xem xem bản lĩnh của mấy người như thế nào.” Lý Phàm cười khẩy nói, đồng thời còn móc ngón tay về phía đám Ninja.


Sở Trung Thiên nhìn thấy tình hình ở ngoài này, ông ta căng thẳng lau mồ hôi trên trán, có điều trong lòng ông ta vẫn rất kính phục cậu Lý, đối diện với tình huống như vậy mà còn khiêu khích đám Ninja nước Anh Đào, lá gan cũng lớn thật đó.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không có gan làm ra chuyện như vậy.

Cách tấn công của đám Ninja kia rất có trật tự, chẳng mấy chốc bọn họ đã bao vây Lý Phàm lại thành một vòng tròn lớn.

“Lên.” Một Ninja nước Anh Đào trong số đó lên tiếng.

Ngay lập tức những người khác đều xông về phía Lý Phàm, Lý Phàm thấy vậy lập tức nhảy bật ra ngoài, thoát khỏi vòng bao vây.

Đám Ninja nước Anh Đào thấy vậy đều hít sâu một hơi, không dám tin những gì xảy ra trước mắt là thật, đám Ninja nước Anh Đào ngơ hết ra, giống như bọn họ vừa nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi vậy.

“Chuyện này là như thế nào?” Đám Ninja nước Anh Đào ai nấy đều vô cùng chấn động, sức bật này vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.


Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Thực lực của mấy người chỉ có vậy thôi sao, cứ dốc hết sức ra xem nào.”
Đối với điều này anh cũng không quá ngjac nhiên, nếu đám người đó đã muốn ra tay với anh thì anh cũng không sợ.

Đám Ninnja nước Anh Đào kia không ngừng vung con dao găm trong tay, nhưng không thể làm gì được Lý Phàm.

Lý Phàm giành được một con dao găm, lập tức chém vào một Ninja nước Anh Đào, tên Ninja đó ngay lập tức ngã xuống đất, những Ninja khác thấy vậy thì đều kinh ngạc đến ngơ ra, bọn họ chần chừ không dám ra tay.

Đột nhiên có một Ninja lấy ra cây kiếm trong tay, chuẩn bị đánh lén Lý Phàm.

Lý Phàm vô thức tránh sang một bên, cây kiếm đó lại chém trúng một Ninja khác.

.

Truyện mới cập nhật

Trên cây kiếm đó có độc, sắc mặt tên Ninja bị chém trúc ngay lập tức trở nên xanh xao, đôi môi tím tái, rồi tên đó phun ra máu, ngã xuống đất, gần như không còn sức lực phản kháng nữa.

Lý Phàm nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi nhíu mày lại, anh không ngờ trên cây kiếm này lại có độc, sắc mặt anh dần trở nên nặng nề, xem ra đám người này nhất quyết muốn anh chết đây mà.

Vốn Lý Phàm còn cảm thấy có chút thương xót, nhưng từ khi anh thấy trên những cây kiếm trong tay đám người này có độc, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, bất kể có như thế nào anh cũng phải khiến đám người này trả giá.

Lý Phàm quyết đoán ra tay với đám người này, chiêu sau nguy hiểm hơn chiêu trước, gần như khiến người ta không thể phòng bị được.

Đám người đó thấy sự tấn công của Lý Phàm thì đều ngây ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, đám Ninja nước Anh Đào nhất thời không thể làm gì Lý Phàm.

Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tiêu diệt sạch đám Ninja nước Anh Đào..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1096


Sở Trung Thiên nhìn thấy màn này thì không khỏi hít sâu một hơi, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả này, ông ta nhìn đối phương, sắc mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đã xảy ra.

Sở Trung Thiên không kìm được mà giơ ngón cái với Lý Phàm, đối với kết quả này, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, ông ta không ngờ kết quả này lại khiến ông ta ngạc nhiên đến vậy.

Sở Trung Thiên cảm thán nói: “Không hổ là cậu Lý, nhanh như vậy đã kết thúc trận chiến rồi.”

Lý Phàm nghe thấy vậy thì cảm thấy rất cạn lời, không biết Sở Trung Thiên đang khen anh hay mắng anh nữa, nhưng lúc này anh cũng không dài dòng với Sở Trung Thiên, cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, nên bình tĩnh thì vẫn cần phải bình tĩnh chút.”
Sở Trung Thiên gật đầu nói: “Không ngờ sát thủ của nước Anh Đào nhanh như vậy đã đến rồi, đám thuộc hạ của tôi cũng thật là vô dụng, còn không xứng làm đối thủ của sát thủ nước Anh Đào nữa.”
Lý Phàm thấy vệ sĩ của Sở Trung Thiên đã chết hết, anh bất lực lắc đầu, quả thực đám vệ sĩ của Sở Trung Thiên toàn làm hỏng chuyện, không giúp được chút việc gì.

Lý Phàm cũng không thể nhìn nổi, anh không ngờ kết quả này lại vượt qua sức tưởng tượng của mình, khác hoàn toàn với những gì anh nghĩ.

Lý Phàm cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nên bình tĩnh thì vẫn phải bình tĩnh.”
Sở Trung Thiên đột nhiên hỏi một câu: “Cậu Lý, mới chưa được bao lâu mà người của nước Anh Đào đã đến trả thù rồi, tôi thì không sợ, chủ yếu là tôi lo cho con gái tôi.”
Sở Trung Thiên chủ yếu là lo lắng cho sự an nguy của Sở Linh, ông ta biết nước Anh Đào có vô vàn các thủ đoạn, hơn nữa hành sự cũng không từ thủ đoạn, lỡ như con gái ông ta gặp phải phiền phức gì đó, ông ta đương nhiên sẽ rất không cam lòng.

Lý Phàm đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Lý Phàm, anh an ủi Sở Trung Thiên: “Chuyện này tôi có thể giúp ông, có điều tôi cũng không quá tự tin để giúp ông việc này, tốt nhất là ông tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Sở Trung Thiên nghe vậy thì vội gật đầu, ông ta rất tin vào lời Lý Phàm nói, ông ta tin rằng đối phương sẽ không khiến mình thất vọng, nghĩ vậy, Sở Trung Thiên vội nói: “Cậu Lý, chẳng lẽ cậu đồng ý bảo vệ con gái của tôi sao?”
“Mấy ngày này có thể tôi sẽ tạm thời ở lại nhà ông.” Lý Phàm nói.

Sở Trung Thiên nghe vậy, không những không thấy bài xích mà còn vui vẻ đồng ý, kích động nói: “Cậu Lý, vậy thì tốt quá, nếu cậu đồng ý giúp tôi, tôi rất biết ơn cậu.”
Lý Phàm cười bất lực, anh cũng nhìn ra được người của nước Anh Đào chức chắn sẽ đến để gây phiền phức lần nữa, vì sự an nguy của Sở Trung Thiên và Sở Linh, anh đồng ý bảo vệ đối phương cũng không có gì to tát cả.

Mà anh cũng nợ Sở Trung Thiên nhiều ân tình, vừa hay bây giờ có thể trả lại cho ông ta.

Sở Trung Thiên rất mừng vì Lý Phàm đồng ý bảo vệ ông ta và con gái ông ta, ông ta rất vui vì kết quả như vậy.


Sở Trung Thiên cười: “Cậu Lý, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị phòng cho cậu.”
Lúc Sở Linh nghe Lý Phàm nói anh đồng ý ở lại, cô ta cảm thấy rất vui, sau đó cô ta đưa Lý Phàm đi tham quan biệt thự của mình.

Lý Phàm cũng không tiện từ chối, dù sao anh cũng đã ở lại rồi, chỉ làm vệ sĩ thôi sẽ rất nhàm chán, có một người vui vẻ, lạc quan như Sở Linh ở đây, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ không thấy buồn tẻ.

Phía bên Cố Họa Y, Lý Phàm cũng đã nghĩ xong lời giải thích.

Sở Trung Thiên nói: “Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước đây.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1097


Lý Phàm gật đầu rồi nằm xuống sofa bắt đầu xem TV, lúc xem TV, thỉnh thoảng anh nhìn thấy Sở Linh lướt qua, không thể không nói, vóc dáng của đối phương rất đẹp.

Lý Phàm ngay lập tức bị thu hút, sau đó anh nghĩ đến Cố Họa Y thì lắc đầu, lúc này anh mới quên đi chuyện này.

Lý Phàm cho rằng đám sát thủ của nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức một lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại đây.


Đúng lúc này, Lý Phàm chợt thấy có cảm giác nguy hiểm.

Đúng lúc Sở Linh đang lấy cốc, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, vội đè Sở Linh xuống.

Sở Linh giãy giụa, đỏ ửng mặt nhìn Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là loại người này.”
Lý Phàm cười khổ nói: “Cô nhất định đừng hiểu nhầm, tôi đang bảo vệ cô, lúc nãy viên đạn kia suýt bắn trúng người cô rồi.”
Sở Linh chỉ nghĩ đến việc làm trước đó mà quên đi điều này, sau khi nghe câu trả lời của Lý Phàm, cô ta lập tức ngơ ra, ngại ngùng nhìn đối phương: “Ngại quá, tôi trách nhầm anh rồi.”
Lý Phàm không nói gì, anh biết Sở Linh nghĩ gì.

“Cô về phòng trước đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Phòng khách này quả thực là có quá nhiều mục tiêu, xác suất bị nhắm trúng rất cao, hơn nữa mục tiêu cũng rất lớn.

Lý Phàm nói rồi chuẩn bị đưa Sở Linh về phòng.


Sở Linh gật đầu, cô ta cũng tin lời Lý Phàm nói, lúc này mới trở về phòng.

“Nhất định không được ra ngoài.” Lý Phàm dặn dò.

Sở Linh lè lưỡi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải con nít.”
Lúc Lý Phàm ra ngoài, có một vài tên sát thủ cầm súng xuất hiện, bọn họ nhàn nhạt nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất giơ hai tay lên đầu hàng đi.”
Lý Phàm cười nói: “Vậy cũng phải xem xem mấy người có bản lĩnh để tôi giơ tay đầu hàng hay không đã.”
Đám sát thủ kia nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sát ý, rồi lập tức bóp cò.

Giây phút đám người kia bóp cò, Lý Phàm lập tức lăn xuống đất, rồi xuất hiện ở đằng sau một tên sát thủ cầm súng, lúc đám người kia thấy Lý Phàm tránh sau lưng đồng đội mình, bọn họ nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Dù sao bọn họ cũng sợ bắn chết người của mình, lỡ như người của bọn họ bị chết, bọn họ sẽ không thể nào giải thích với phía trên được, nhất thời, bọn họ rơi vào trầm tư.


Cuối cùng bọn họ nghiến răng, quả quyết ra tay với đồng đội của mình, chỉ cần giết chết Lý Phàm, chết một đồng đội có tính là gì chứ.

Lý Phàm đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, anh nhẹ nhàng tránh qua một bên, đám người kia thấy vậy thì đều cảm thấy không thể tin nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.

Với kết quả như vậy, bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ.

Bọn họ ai nấy cũng đều ngơ ra, kinh ngạc nhìn Lý Phàm, một lúc lâu không nói thành lời.

Sau khi người đồng đội kia chết đi, ánh mắt đầy sự căm phẫn và không cam lòng, anh ta không ngờ đồng đội của mình lại bán đứng mình, anh ta càng không thể ngờ, đồng đội của mình lại giết chết mình..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1098


Đám sát thủ cầm súng thấy vậy sắc mặt đều trầm xuống, bọn họ không ngờ công phu né tránh của Lý Phàm lại giỏi đến vậy.

Lý Phàm đã tìm được cơ hội, chia nhỏ hành động, khiến đám người kia phải trả giá.

Lúc đám người kia nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ đều cảm thấy khó mà tin nổi, bọn họ kinh ngạc không thôi, vô cùng ngỡ ngàng, bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết Lý Phàm.


Lý Phàm đối diện với sự tấn công của đám người này, cảm xúc không hề dao động, anh bắt đầu hành động nhanh chóng, mỗi lần hành động đều để lại những tàn ảnh, khiến đám người đó không kịp phòng bị.

Đám người đó kinh ngạc, đây chắc chắn là tốc độ nhanh nhất mà bọn họ từng thấy, bọn họ dụi mắt, sắc mặt khó tin.

Đám sát thủ cầm súng kia còn chưa biết tình hình là như thế nào, Lý Phàm đã đến trước mặt bọn họ rồi tiêu diệt bọn họ.

Lúc thấy thi thể của đám sát thủ kia, Lý Phàm trực tiếp làm ngơ.

Lúc này, Lý Phàm mới đi vào biệt thự.

Trước khi vào biệt thự, anh nghe thấy tiếng cầu cứu truyền đến từ cửa sổ trên phòng.


Giọng nói này rất quen thuộc, không phải Sở Linh thì còn ai vào đây?
Lý Phàm không thể bình tĩnh nổi nữa, anh quyết đoán lên tầng cứu người, anh không ngờ Sở Linh lại gặp nguy hiểm đến tính mạng, kết quả này anh không thể nào dự đoán được, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin là thật.

Lý Phàm nhanh chóng đi cứu người, tiếng cầu cứu của Sở Linh khiến Cố Họa Y chạy đến cứu viện, đám người kia đều trở nên sốt ruột, phía trên có mệnh lệnh, bảo bọn họ đưa người sống về.

Nhưng Sở Linh cứ không ngừng cầu cứu cũng không phải chuyện tốt.

Sắc mặt bọn họ dần trở nên khó coi, không biết nên làm như thế nào mới tốt, nhất thời không thể làm gì được Sở Linh.

Lúc Lý Phàm chạy đến thì anh liền nhìn thấy một màn trước mắt, sau khi thấy vậy, anh không hề dao động mà mọi chuyện đã nằm hết trong dự tính của anh.

Đám người này hoàn toàn không ngờ đến Lý Phàm lại đến đây, lúc bọn họ nhìn Lý Phàm, sắc mặt đều lạnh băng, có một người trong đó nói: “Mấy người đưa cô ta đi, để tôi cản tên này lại.”

Hiển nhiên, đám người kia đành phải đi xuống từ cửa sổ, Lý Phàm thấy vậy, anh đương nhiên sẽ không để đám người kia được như ý nguyện, nếu đám người đó đã đến đây, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Công phu của đám sát thủ kia rất tốt, là Karate, Karate là một công phu rất lợi hại, hơn nữa có thể nói là vừa tấn công vừa phòng thủ cũng được, nhưng người bọn họ đang đối diện với là Lý Phàm, đừng nói đến Karate, cho dù có là Triệt Quyền Đạo cũng vô dụng.

Sát thủ không ngừng ra tay với Lý Phàm, gần như chiêu nào chiêu ấy cũng toàn là chiêu hiểm.

Lý Phàm thấy vậy, nhẹ nhàng tránh qua một bên, đám người này muốn ra tay với anh, vậy cũng phải xem xem đám người đó có bản lĩnh này hay không đã, trong mắt Lý Phàm, động tác của đám người đó quá yếu ớt, anh có thể cản được một cách nhẹ nhàng.

Người kia hoàn toàn không thể ngờ được, cho dù anh ta có ra tay như thế nào cũng không thể làm gì được Lý Phàm, bọn họ ngơ ngác, gần như đã dùng hết toàn sức lực nhưng lại không có chút tác dụng nào..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1099


Lý Phàm giải quyết xong người kia, đám người muốn bắt Sở Linh đi đều ngơ ra, bọn họ liều mạng ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm đương nhiên không để ý đến, mỗi lần ra tay đều khiến người khác không kịp phòng bị, rất nhanh đám người kia đã không kiên trì nổi nữa, lúc đám người đó nhìn thấy Lý Phàm, sắc mặt đều lộ ra vẻ giận dữ.

Hiện nhiên là đang oán giận đối phương cản trở bọn họ.


Nếu đối phương không cản trở bọn họ, có lẽ bọn họ đã chẳng có chuyện gì rồi.

Lý Phàm không chút dao động, như là đang nhìn một đám ngu ngốc.

Sở Linh thấy Lý Phàm, trong lòng lập tức cảm thấy an toàn, cô ta tin rằng chỉ cần có Lý Phàm ở đây, cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

Giải quyết xong đám người kia, Lý Phàm cười nói: “Cô không sao chứ.”
Lý Phàm lắc đầu.

Đột nhiên, một tên bị Lý Phàm đánh gục lấy súng ra, chuẩn bị nhắm bắn Lý Phàm.

Lý Phàm đương nhiên phát giác được điều này, nếu đã như vậy, đương nhiên anh sẽ không để đám người kia đắc thế, anh vòng tay lại đánh tên kia, khiến anh ta ngất đi.


Mà đúng lúc này, quản gia đi tới, ông ta biết nhiệm vụ mà Sở Trung Thiên giao cho mình, nhanh chóng khiêng đám người kia ra ngoài.

Lúc Sở Trung Thiên quay về, nhìn thấy một màn trước mắt, ông ta ngơ ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật, ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả này.

Một lúc lâu sau ông ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm giác mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng của mình.

“Lợi hại thật đó.” Sở Trung Thiên vô cùng kinh ngạc.

Ông ta cho rằng Lý Phàm rất bình thường, ai ngờ được, Lý Phàm lại lợi hại đến vậy.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật, ông ta mới chỉ rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi.


Sở Trung Thiên nhàn nhạt nói: “Cậu muốn ra tay với tôi, vậy cũng phải xem cậu có cái bản lĩnh này hay không, có điều trong mắt tôi, tôi tin rằng cậu chắc chắn có thể.”
Lý Phàm lại làm như không nhìn thấy, trực tiếp làm ngơ, nói với Sở Trung Thiên: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn nên bình tĩnh chút, nếu không mọi chuyện sẽ đều trở thành vấn đề.”
Lý Phàm lựa chọn làm ngơ, anh biết trong lòng Lý Phàm đang nghĩ điều gì, anh nhàn nhạt nói: “Được rồi, nên bình tĩnh thì vẫn phải bình tĩnh, nếu không chuyện này sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Sở Trung Thiên gật đầu, không phủ nhận, ông ta tin rằng Lý Phàm đến đây chắc chắn là một chuyện tốt, quả nhiên ông ta đoán không nhầm, có Lý Phàm ở đây, cho dù có xảy ra chuyện gì ông ta cũng không cảm thấy sợ hãi.

Sở Trung Thiên thở dài nói: “Không ngờ người của nước Anh Đào lại đến trả thù nhanh như vậy, có điều cứ như vậy thì cũng là một cách tốt.”
Lý Phàm cũng không phủ nhận, anh cũng biết người của nước Anh Đào đến trả thù rất nhanh, nhưng anh đã nghĩ ra được một cách tốt hơn, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu đã như vậy, thì khiến bọn họ không còn đường lùi.”
Sở Trung Thiên nghe vậy, không kìm được mà cảm thấy kính phục bởi dũng khí của Lý Phàm, ông ta không ngờ Lý Phàm lại đoán đúng.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1100


Sở Trung Thiên thở dài nói: “Cậu Lý, cách này cảu cậu thì không có vấn đề gì, chủ yếu là người nước Anh Đào khí thế hừng hực, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bị dọa sợ đâu.


Lý Phàm nghe thấy vậy thì ngơ ra, anh cũng không ngờ Sở Trung Thiên lại nghĩ như vậy, anh nói với Sở Trung Thiên: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn.


Sở Trung Thiên không phủ nhận, gật đầu, ông ta tin lời Lý Phàm nói là thật.


Lúc này hai đám người thất bại kể lại mọi chuyện cho thủ lĩnh nước Anh Đào.

Truyện Truyện Teen
Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe được chuyện này, không thể nào bình tĩnh nổi nữa, ông ta không ngơ người mình phái đi lại vô dụng như thế, nhanh như vậy đã trở về rồi, ông ta cảm thấy vô cùng thất vọng với điều này.

Ông ta còn cho rằng người mình phái đi là vô địch thiên hạ, bây giờ xem ra, là ông ta nghĩ nhiều rồi.

Sắc mặt thủ lĩnh nước Anh Đào trở nên nặng nề, ông ta rơi vào trầm tư.

Sau đó có một cậu thanh niên bước tới, anh ta chắp tay nói với thủ lĩnh nước Anh Đào: “Thủ lĩnh, lúc này, ông và tôi vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn, tên nhóc đó đã dám đến thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không có đường nào mà trở về.


Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe thấy vậy, vô thức ngẩng đầu nên, ông ta cũng khá quen thuộc người này, biết đối phương là ai, nếu đối phương đã mở lời, có lẽ là vẫn còn cơ hội.

“Rất tốt, tôi rất tán thưởng cậu, tôi tin rằng có cậu ở đây, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.

” Thủ lĩnh nước Anh Đào hài lòng gật đầu nói.


Người thanh niên kia cười hihi nói: “Thủ lĩnh, ông cứ giao chuyện này cho tôi giải quyết, tôi tin nếu tôi giải quyết thì chắc chắn không có chuyện gì đáng lo nữa.


Thủ lĩnh nước Anh Đào hài lòng gật đầu, ông ta tin rằng có đối phương ở đây, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.

Ông ta biết đối phương là người như thế nào, đó là tinh anh trong đám Ninja, chỉ cần có đối phương ra trận, nói không chừng thật sự sẽ thành công.

Lúc này, người thanh niên mới lên máy bay, bắt đầu đi hành động.

Lý Phàm nghe Cố Họa Y xảy ra chuyện, anh tạm thời cáo biệt với Sở Trung Thiên và Sở Linh.

Sở Linh rất không nỡ, cô ta muốn ở với Lý Phàm lâu hơn nữa, nhưng đối phương muốn đi, cô ta cũng hết cách.

Sở Trung Thiên thấy cảnh tượng như vậy cũng ngơ ra, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng đối phương muốn đi, ông ta cũng không tiện ngăn cản, hơn nữa, bây giờ ông ta cũng không còn bất cứ lí do gì.

Đối phương có thể bảo vệ bọn họ một ngày thì đã là không tệ rồi.


Điều duy nhất mà Sở Trung Thiên lo lắng chính là, lỡ như đối phương rời đi, đám sát thủ nước Anh Đào lại đến gây phiền phức lần nữa thì phải làm sao, nghĩ đến đây, ông ta lại đau đầu không thôi, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nhưng trước mắt, Sở Trung Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, ông ta thở dài, nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, nếu cậu đã muốn rời đi, tôi cũng không cản cậu nữa, tôi hi vọng nếu có cơ hội thì còn có thể gặp lại cậu.


Lý Phàm nghe thấy vậy, ít nhiều cũng rất cảm động, anh không ngờ Sở Trung Thiên lại nói như vậy, anh cảm thấy rất bất ngờ về điều này, nhưng trước mắt, anh cũng không nói quá nhiều.

Trước khi rời đi, Lý Phàm cũng đã nghĩ xong, anh bảo ngài Võ đến một chuyến.

Với thực lực của ngài Võ, bảo vệ Sở Trung Thiên và Sở Linh chắc là không có vấn đề gì.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1101


Lúc này, Lý Phàm không khỏi ưu phiền xoa trán, sớm biết như vậy anh đã nhận vài tên thuộc hạ rồi, nếu nhận vài tên thì cũng không đến mức ngượng ngùng như vậy.

Nhưng trước mắt, Lý Phàm cũng không dài dòng, anh biết suy nghĩ của ngài Võ.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Được rồi, chuyện đến nước này, tôi đi trước đây, lát nữa ngài Võ sẽ tới.


Lúc Sở Trung Thiên nghe thấy ngài Võ sẽ tới, ông ta rất cảm kích Lý Phàm, ông ta không ngờ đối phương lại mời đến một cứu binh như vậy cho ông ta, ông ta rất hài lòng với kết quả này.


Lý Phàm rời đi, đến nơi cần đến.

Anh vừa nhận được điện thoại của Cố Họa Y, giọng của Cố Họa Y trong điện thoại rất sốt ruột, như đã xảy ra chuyện gì đó, lúc này Lý Phàm mới cố ý chạy qua đó, lúc tới nơi anh liền nhìn thấy xe của Cố Họa Y, hơn nữa còn dừng ngay ở giữa đường.

Lúc Lý Phàm nhìn thấy chiếc xe bị tổn hại, sắc mặt anh liền thay đổi, không khỏi thấy lo lắng, anh có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ Cố Họa Y đã xảy ra tai nạn sao?
Lúc anh tiến đến gần, thấy Cố Họa Y không xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm hơn, may mà đối phương không bị làm sao, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất.

Lúc này ngoài Cố Họa Y ra, trước mặt cô còn có ba người đàn ông, mà xung quanh là một đám người qua đường hóng chuyện.

Lý Phàm vô thức chen vào đó, đám người kia thấy Lý Phàm chen vào thì bực dọc nói: “Không nhìn thấy đã chật đầy người rồi sao, chen cái gì mà chen?”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì xin lỗi: “Ngại quá, vợ tôi ở trong đó.


Đám người hóng chuyện kia nghe thấy vậy thì lập tức nhìn sang Lý Phàm.

Bọn họ không khỏi nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì lạ, nghi ngờ Lý Phàm đang đùa giỡn.


Trước mắt người xảy ra chuyện chỉ có một, đó chính là Cố Họa Y.

Bọn họ đều nhìn thấy diện mạo của Cố Họa Y rồi, bọn họ đoán chắc với một người đẹp như Cố Họa Y, chồng cô chắc chắn không phải người bình thường.

Mấy người đứng bên trong cũng vô thức quay đầu nhìn về phía Lý Phàm, thấy Lý Phàm ăn vận trông rất bình thường thì tỏ vẻ không coi anh ra gì, còn coi anh là kẻ lừa đảo.

Bọn họ không biết Lý Phàm lấy đâu ra tự tin mà dám nhận mình là chồng Cố Họa Y.

“Về nhà soi gương đi, mày mà đòi xứng với người đẹp này à.


Đám người kia giọng điệu khinh thường, chế giễu Lý Phàm.

Lý Phàm nghe thấy vậy, anh chỉ cười chứ không nói gì, như là đang nghe một câu chuyện cười vậy, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn ngây thơ như vậy.

Lúc này Lý Phàm cũng lười giải thích với đám người đó, anh đi thẳng vào trong.


Cố Họa Y thấy Lý Phàm xuất hiện, mắt cô lập tức sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, thấy Lý Phàm khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Những người xảy ra xung đột với Cố Họa Y trước đó, lúc này đều ngơ ra, bọn họ tưởng rằng Lý Phàm bị đẩy vào trong này.

Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là, Cố Họa Y lại lập tức ôm lấy Lý Phàm.

Ngay lập tức, mấy người đàn ông gây ra tai nạn với Cố Họa Y nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng ngưỡng mộ Lý Phàm, trong lòng bọn họ vô cùng đố kị với Lý Phàm.

Bọn họ bắt đầu cảm thấy bực bội, tình huống này là như thế nào đây, sao hoa nhài lại cắm vào bãi phân trâu như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.

Vô số người đều lập tức tỏ vẻ như tan nát con tim, Lý Phàm ngay lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1102


Lý Phàm thấy biểu cảm của đám người xung quanh, cảm xúc cũng không quá dao động, anh đã sớm nhìn thấu được kết quả này, anh lựa chọn làm ngơ, không để ý đám người đó.

Đám người đó lại tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ.

“Người như cậu mà cũng là chồng cô ấy, đúng là xa vời thực tế.


“Đúng là một bãi hoa nhài… hai”



“Tại sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với tôi cơ chứ.


“…”
Đám người oán giận đều là vì ghen tỵ với Lý Phàm.

Nhất là đám cậu ấm đã có xảy ra va chạm với Cố Họa Y, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi, bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ ngơ ra, cảm giác mọi thứ trước mắt vượt xa tưởng tượng của mình.

Đám người đó cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này, vô thức nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm quan tâm hỏi han Cố Họa Y: “Em không sao chứ.


Cố Họa Y nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô lắc đầu nói: “Em không sao, anh phải cẩn thận đám người đó, bọn họ không phải người bình thường đâu.



Lý Phàm gật đầu, anh cũng hiểu rất rõ nỗi lo của Cố Họa Y, anh nói với cô: “Chuyện này là như thế nào?”
Lúc này Cố Họa Y mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, hóa ra lúc Cố Họa Y ra khỏi trung tâm thương mại thì bị mấy tên cậu ấm này nhìn trúng, đám người này cố ý chặn Cố Họa Y lại nên mới gây ra chuyện này.

Lý Phàm nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn đám công tử kia, không ngờ đám người này lại bỉ ổi đến thế, dám giở thủ đoạn như vậy.

Đám cậu ấm kia nghe thấy vậy thì nhún vai, tỏ vẻ như không liên quan đến mình.

Lý Phàm thấy dáng vẻ rong chơi lười nhác của đám cậu ấm thì càng tức giận hơn.

Có điều chuyện như vậy anh cũng đã gặp không ít lần, nên với tình huống này, anh vẫn nên kiềm chế cơn giận của mình.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Các vị, cần gì phải vậy nhỉ, chúng tôi cũng không có thù oán gì với mấy anh.


Một tên cậu ấm trong số đó nói: “Xe của tôi bị đâm hỏng rồi, ít nhất cậu cũng phải bồi thường tiền cho tôi chứ.



Cố Họa Y tức giận phản bác: “Rõ ràng là mấy người cản đường của tôi, cố ý phanh xe, mấy người làm vậy là ăn vạ đó.


Người có mặt ở hiện trường đều không thấy rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bàn tán đủ kiểu, xem xem vấn đề là từ bên nào.

Lý Phàm vẫn đang rất kiềm chế cảm xúc của mình, anh biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có lợi cho ai cả, bèn dứt khoát nói: “Như vậy đi, chúng ta gọi người đến xử lí.


Tên cậu ấm kia cười nói: “Điều này thì cậu yên tâm đi, tôi đã gọi người đến rồi.


Lý Phàm thấy nụ cười đắc ý của đối phương thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự trích camera ra thì có lẽ là lỗi của đối phương, nhưng sao đối phương lại vui mừng đến vậy?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1103


Trong lòng tên cậu ấm kia nghĩ, nhóc con, đấu với tôi à, cậu còn non lắm, tôi quen với người của cục cảnh sát đó, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía tôi.

Lúc Lý Phàm đang nghĩ không biết đám người kia lấy sự tự tin ở đâu ra, thì những gì xảy ra sau đó đã khiến anh hiểu rõ.

Lúc này, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bọn họ giản tán đám đông, vừa đi tới đã bắt tay với tên cậu ấm, như là rất thân quen với nhau vậy.

Người của cục cảnh sát không ngừng gật đầu ôm eo tên cậu ấm nói: “Cậu Trương, có chuyện gì vậy, không sao chứ.



“Tôi không sao, gặp chút phiền phức mà thôi, anh xem xem chuyện này nên xử lí thế nào.

” Tên cậu ấm kia cười nói, anh ta đã ra hiệu rất rõ ràng rồi.

Đội trưởng đội giao thông ngơ ra, cũng nghe ra được ý của đối phương, trước khi đến đây anh ta đã điều tra xong camera giám sát rồi, rõ ràng là trách nhiệm của tên cậu ấm, nhưng anh ta cũng không dám chọc giận đối phương.

Anh ta biết rõ tên cậu ấm là người như thế nào, thêm cả đám bạn xung quanh tên cậu ấm nữa, nếu chọc phải đám người đó, e là không phải chuyện tốt đối với anh ta.

Chuyện đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể đứng về phía tên cậu ấm.

Lý Phàm thấy vậy thì liền hiểu rõ, chẳng trách tên cậu ấm lại tự tin đến vậy, hóa ra là đã có chỗ dựa chắc chắn, chẳng trách lại gọi người tới, ra là vì nguyên nhân này.

Người của cục cảnh sát nói với Lý Phàm và Cố Họa Y: “Tôi đã xem camera giám sát rồi, không liên quan gì đến cậu Trương cả, trách nhiệm của chuyện này chủ yếu là ở phía hai người.


Cố Họa Y nghe vậy thì cảm thấy vô cùng giận dữ, rõ ràng là vu khống, cô cũng nhìn ra rồi, người của cục cảnh sát và tên cậu Trương kia là cùng một phe.


Tên cậu ấm kia không khỏi đắc ý, anh ta bước đến trước mặt Lý Phàm, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, tôi nói thật với cậu nhé, tôi nhìn trúng bạn gái của cậu rồi, cậu thức thời một chút, nhanh chóng nhường bạn gái của cậu cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt.


Lý Phàm nghe xong anh cảm tưởng như mình nghe được một câu chuyện nực cười nhất trên đời, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn đùa với anh, anh không biết đối phương lấy đâu ra dũng khí nữa.

“Ngại quá, tôi không biết nói chuyện thế nào với con chó.

” Lý Phàm cười híp mắt nói.

Cậu Trương này nói chuyện quá khó nghe, nếu đối phương muốn tiền, anh có thể chịu phần thiệt này, nhưng đối phương lại có ý đồ với Cố Họa Y, anh sẽ không đồng ý.

Cậu Trương không ngờ Lý Phàm lại cứng rắn đến vậy, sắc mặt anh ta hơi trầm xuống, vô thức nhìn tên đội trưởng kia.

Tên đội trưởng kia lập tức hiểu ra gì đó, anh ta nói với Lý Phàm và Cố Họa Y: “Hai người này, hai người vẫn nên đền tiền đi, bồi thường theo giá cả thì ít nhất cũng phải bảy tỉ.


Lúc mọi người nghe thấy phải bồi thường bảy tỉ thì đều ngơ ra, đối với không ít người mà nói, đây là một con số trên trời, bọn họ đều không khỏi hít sâu một hơi.


Cậu Trương không khỏi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, anh ta tin rằng bảy tỉ này đủ khiến Cố Họa Y và Lý Phàm đau đầu rồi.

Tuy bảy tỉ rất lớn, nhưng với Cố Họa Y, cô vẫn có thể lấy ra được, nhưng phần thiệt thòi này, cô không thể nuốt trôi, rõ ràng không phải lỗi của cô, dựa vào đâu mà bắt cô phải chịu trách nhiệm chứ.

Lý Phàm biết chuyện này chẳng khác gì quan văn mà gặp quan võ cả, có lí cũng không thể nói rõ, nếu đã như vậy, anh cũng đành phải gọi cho Vương Băng một cuộc, vừa hay là Vương Băng làm trong ngành này, bảo cô ta đến giải quyết cũng không tệ.

Vương Băng nghe nói xảy ra chuyện như vậy thì rất giận dữ, cô ta ghét nhất loại người không làm chính sự, nên cô ta rất để ý đến chuyện này, bèn đem người qua đó.

Cậu Trương cười nói: “Không lấy ra nổi bảy tỉ thì người đẹp có thể đi ăn một bữa với tôi, coi như là kết thêm một người bạn mới.

Cố Họa Y nhìn đối phương với ánh mắt ghét bỏ, lựa chọn làm ngơ.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1104


Cậu Trương thấy vậy, sắc mặt trở nên rất kì lạ, anh ta không ngờ Cố Họa Y lại không cho anh ta mặt mũi như vậy, anh ta cảm thấy rất ngại ngùng vì điều này.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin là thật, một lúc lâu sau anh ta cũng không hiểu ra là vì sao.

Cố Họa Y nhàn nhạt nói: “Bảy tỉ này, tôi lấy ra được, nhưng tôi thấy không phục, đây không phải lỗi của tôi, dựa vào đâu bắt tôi bỏ ra bảy tỉ.


Nếu là lỗi của cô, cô sẽ thoải mái đền người ta, nhưng đây không phải lỗi của cô, sao cô phải làm vậy chứ.


Hơn nữa tiền này không phải cô in ra mà có, cô cũng phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả mới kiếm được, nên bảy tỉ này cô không thể dễ dàng bỏ ra được.

Lúc này, sắc mặt cậu Trương trầm xuống, anh ta tặc lưỡi nói: “Xem ra cô không chịu nhận, nếu đã như vậy thì bắt lại thôi, nhốt lại mấy ngày, đợi có kết quả là được rồi.


Cố Họa Y cười khẩy: “Ngại quá, tôi muốn tự gọi điện, để bọn họ xác minh lại.


Cậu Trương lại cười: “Haha, tôi nói thật với cậu, cậu có tìm ai đến cũng vô dụng thôi, bọn họ đều biết tôi.


Cố Họa Y không ngờ đối phương lại nói như vậy, việc này khiến cô cảm thấy đau đầu.

Lý Phàm an ủi Cố Họa Y, cho đối phương một nụ cười tự tin: “Yên tâm đi, còn có anh ở đây.



Cố Họa Y nghe Lý Phàm nói vậy thì ngơ ra, cô nhìn nụ cười tự tin của Cố Họa Y cũng cảm thấy có thêm sự tự tin, cô tin rằng chỉ cần có Lý Phàm ở đây thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Cô lập tức ôm Lý Phàm một cái thật chặt.

Đám người cậu Trương thấy vậy thì hận Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhất là cậu Trương, anh ta không biết rốt cuộc mình thua kém Lý Phàm ở điểm nào, tại sao Cố Họa Y lại không có ý gì với anh ta, việc này khiến anh ta thấy rất tức giận.

Anh ta cho rằng mình tốt hơn Lý Phàm nhiều, có quan sát thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy Lý Phàm là một tên nghèo kiết xác, hoàn toàn không xứng với Cố Họa Y, hơn nữa với dáng vẻ của Lý Phàm cũng không giống một tên trai bao.

Cậu Trương thấy chán nản, một lúc lâu cũng không hiểu là tại sao.

Lúc này cậu Trương khinh thường chế giễu Lý Phàm: “Cậu ta thì có thể giúp gì được cho cô chứ, cùng lắm chỉ an ủi về mặt tâm lí cho cô thôi, chắc cũng chỉ nói suông thế là cùng.


Bất kể như thế nào, anh ta đã xác định sẽ khiến Cố Họa Y chịu phần thiệt này rồi, cho dù đối phương có đưa tiền cho anh ta, anh ta cũng sẽ vẫn quấy rối đối phương.


Mọi người thầm tán đồng, câu nói này của cậu Trương cũng nói ra suy nghĩ trong lòng của bọn họ.

Cậu Trương nói với Cố Họa Y: “Người đẹp, tôi nhìn trúng cô rồi, chỉ cần cô đi ăn một bữa với tôi, tôi sẽ tha cho cậu ta lần này, thế nào?”
Cố Họa Y làm ngơ anh ta, cô thấy, đối phương đang vô cớ gây sự, cố ý đến để gây phiền phức cho cô, Cố Họa Y cảm thấy rất đau đầu với việc này, cô nhìn cậu Trương với ánh mắt chán ghét, nói với anh ta: “Xin lỗi, tôi đã có chồng rồi, mong anh đừng quấy rối tôi nữa.


Cậu Trương nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng gượng gạo, anh ta cũng nghe ra được, rõ ràng đối phương đang từ chối mình, anh ta cảm thấy rất không vui, rốt cuộc là anh ta thua kém ở điểm nào, tại sao đối phương lại từ chối mình.

Một lúc lâu sau anh ta cũng không thể hiểu ra được, lạnh lùng nhìn Lý Phàm.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1105


“Cậu có tài có đức gì mà có thể ở bên một người đẹp như vậy.

” Cậu Trương nhíu mày nhìn Lý Phàm, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Anh ta không thể hiểu rõ Cố Họa Y nhìn trúng Lý Phàm ở điểm nào, nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không thèm đặt Lý Phàm vào mắt, nhưng kiểu người như Lý Phàm sao lại được Cố Họa Y yêu thích nhỉ.

Việc này khiến anh ta không thể hiểu nổi, làm anh ta đau đầu không thôi.


Lý Phàm nghe thấy lời cậu Trương nói, cảm xúc cũng không quá dao động, anh cũng biết cậu Trương muốn nói gì, lúc này anh cũng không phản bác, chỉ cười không nói.

Cậu Trương thấy nụ cười của Lý Phàm, trong lòng vô cùng khó chịu, anh ta cho rằng Lý Phàm đang chế giễu mình, bèn không khỏi nổi giận, đối phương lấy đâu ra lá gan lớn vậy mà dám chế giễu anh ta.

“Nhóc con, cậu có ý gì, đang chế giễu tôi sao, nhìn có vẻ là cậu xem thường tôi?” Cậu Trương bực bội nói.

Lý Phàm xua tay: “Tôi không nói như vậy, là anh nghĩ như vậy thôi, không liên quan gì đến tôi hết.


Cậu Trương giận dữ nhìn đối phương, tên đội trưởng kia rất biết quan sát tình hình, thấy cậu Trương giận, anh ta biết cơ hội thể hiện của mình đã đến rồi, bèn nói với cậu Trương: “Cậu Trương, cậu đừng nổi giận, tên này cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết sự lợi hại của tôi.


Lúc này cậu Trương mới hài lòng gật đầu, bảo đối phương dạy dỗ Lý Phàm.


Tên đội trưởng kia đi về phía Lý Phàm, chuẩn bị tát Lý Phàm một cái.

Dù sao anh ta cũng là đội trưởng ở đây, anh ta có làm gì Lý Phàm cũng không dám chống lại anh ta, lúc tay anh ta vung qua đó, Lý Phàm giơ tay lên cản lại.

Lúc này, tên đội trưởng kia ngơ ra, anh ta không ngờ Lý Phàm lại dám cản mình, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, anh ta chợt nghĩ đến một tội danh, bèn trách mắng Lý Phàm: “Cậu dám tấn công người của cục cảnh sát?”
Tên đội trưởng vừa dứt lời, cậu Trương nghe vậy liền thấy vô cùng thoải mái, cái anh ta muốn chính là kết quả như vậy, lời này nói quá đúng, anh ta như đã nhìn thấy dáng vẻ kêu oan của Lý Phàm.

Tên đội trưởng kia cho rằng như vậy đã có thể dọa được Lý Phàm, liền ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm nhíu mày, anh không đánh trả đã là không tệ rồi, đối phương còn muốn tiếp tục ra tay, đang ép anh phải đánh trả lại hay sao? Lý Phàm đương nhiên không thể chấp nhận được, anh vung tay đấm một cái lên mũi tên đội trưởng.

Mũi của tên đội trưởng lập tức chảy máu, anh ta mắt chữ A miệng chữ O nhìn Lý Phàm, không dám tin đối phương lại dám ra tay, mấy tên cấp dưới của anh ta vội đưa khăn giấy qua.

Sắc mặt tên đội trưởng tối sầm xuống, nếu anh ta không giải quyết đối phương, đối phương sẽ không thể nào biết được sự lợi hại của anh ta, trước kia anh ta từng lăn lộn trong giang hồ, tuy đã cải chính nhưng trong xương máu ít nhiều vẫn còn chút tính khí đó.


Anh ta nổi giận, không ai có thể ngăn cản nội, anh ta bực bội nhìn đám cấp dưới nói: “Mấy người còn làm gì đó, ra tay đi.


Đám đàn em hiểu rõ ý của đội trưởng, bọn họ lập tức siết chặt tay thành nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc nhìn Lý Phàm, nở nụ cười khinh thường, chỉ là một tên loi choi, bọn họ hoàn toàn không đặt trong mắt.

Trong mắt bọn họ, Lý Phàm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, bọn họ hoàn toàn không đặt vào mắt.

Bọn họ không chút do dự ra tay với Lý Phàm, bao vây anh lại.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1106


Cậu Trương thấy vậy liền thấy vui trong lòng, cái anh ta muốn chính là kết quả như vậy, anh ta như nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị đánh chết đi sống lại, nghĩ đến cảnh tượng đó, anh ta không khỏi mừng thầm.

Cậu Trương thấy rất khinh thường, anh ta cho rằng Lý Phàm chết chắc rồi, dám chống đối lại anh ta, không phải tự chuốc lấy khổ rồi sao?
“Nhóc con, đây là cậu tự chuốc lấy, nếu đã vậy thì đừng trách tôi.

” Cậu Trương cười khẩy.


Tuy anh ta có chỗ dựa, nhưng cũng không dám vô duyên vô cớ thật sự quá đáng với tên đội trưởng kia, anh ta biết rõ công phu đám đàn em tên đội trưởng, anh ta cho rằng lần này Lý Phàm chết chắc rồi.

Tất cả mọi người ở hiện trường được một phen hò hét, cho rằng Lý Phàm đã quá kích động, nếu Lý Phàm bình tĩnh hơn một chút cũng không đến mức rơi vào cục diện này, bọn họ lắc lắc đầu, không muốn phí lời với Lý Phàm.

Đại đa số bọn họ đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt đồng tình.

Nhưng Cố Họa Y rất có niềm tin vào Lý Phàm, cô biết sự lợi hại của Lý Phàm, mấy chục người cũng không thể làm gì anh chứ đừng nói đến mấy người này.

Chẳng mấy chốc, những người ra tay với Lý Phàm đều lần lượt ngã xuống đất, gần như không có sức phản công.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì đều ngơ ra, chuyện này là như thế nào, kết cục này hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Không ngờ Lý Phàm lại không bị làm sao, còn đám người kia lại bị đánh đến không có sức phản kháng?
Tên đội trưởng kia dụi dụi mắt, nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, kết quả này vượt xa suy nghĩ của anh ta, anh ta cảm thấy không thể nào mà tin nổi, cũng lố quá rồi đó, đám cấp dưới của anh ta cộng lại cũng không phải đối thủ của Lý Phàm sao.

Anh ta cảm thấy rất đau đầu với kết quả này.


Anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như là muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.

“Cậu dám ra tay với người của tôi?” Tên đội trưởng lạnh lùng nói.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Sao nào, tôi không những ra tay với người của anh mà còn ra tay với anh nữa đấy.


Tên đội trưởng kia nghe thấy vậy thì liền rùng mình, anh ta nhất thời không dám nói gì nữa, anh ta sợ Lý Phàm lại cho anh ta thêm một quyền.

Dù sao một quyền vừa nãy khiến mũi anh ta đến bây giờ vẫn còn đau, anh ta bắt đầu cảm thấy ám ảnh với Lý Phàm.

Lý Phàm không để ý đến tên đội trưởng, trong mắt anh, tên đội trưởng kia tự mình chuốc lấy khổ mà thôi, nên anh lựa chọn làm ngơ.

Tên đội trưởng cảm thấy vô cùng không thoải mái trong lòng, anh ta cho rằng Lý Phàm quá huênh hoang, không hề coi trọng anh ta chút nào.


Tên đội trưởng chuẩn bị gọi thêm người để xử lí Lý Phàm, nhưng ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một người rồi liền ngơ ra.

Hoá ra người đến chính là Vương Băng, lần này Vương Băng đưa hơn mười người của cục cảnh sát đến.

Lúc tên đội trưởng kia nhìn thấy Vương Băng thì liền thấy chột dạ, anh ta biết Vương Băng là người như thế nào, đối phương là đối thần lạnh lùng, làm việc vẫn luôn công bằng.

Lỡ như chuyện ngày hôm nay truyền đến tai Vương Băng, vị trí của anh ta e là không giữ nổi nữa.

Vương Băng vừa nhìn đã thấy Lý Phàm, cô ta cất bước nhanh hơn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1107


Sắc mặt tên đội trưởng thay đổi, anh ta lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chạy đến trước mặt Vương Băng, định chào hỏi làm di dời sự chú ý của cô ta: “Đội trưởng Vương, sao cô lại tới rồi, chuyện bên này để tôi giải quyết là được, tôi nghe nói ở ngã tư có một vụ án, hay là đội trưởng Vương qua đó thay tôi đi.


Vương Băng rất thông minh, nào lại không hiểu rõ suy nghĩ của tên đội trưởng kia, cô nghe vậy thì nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc.

“Nếu phải đi giải quyết, anh đi là được.

” Sắc mặt Vương Băng lạnh lùng, trực tiếp làm ngơ đối phương, đi về phía Lý Phàm.


Lý Phàm thấy Vương Băng thì nở nụ cười vui mừng, đối phương cuối cùng cũng tới rồi, nếu không, chuyện này chắc sẽ còn loạn hơn.

Đến lúc này tên đội trưởng kia vẫn đứng về phía cậu Trương, kể lại chuyện này một lượt nhưng vẫn cố ý bôi đen Lý Phàm.

Vương Băng nghe thấy vậy, đương nhiên không tin, cô ta lạnh nhạt nói: “Người này tôi có biết.


Tên đội trưởng nhất thời không nghe hiểu ý của Vương Băng, anh ta cho rằng cái “biết” mà Vương Băng nói là cô ta có thù với Lý Phàm, anh ta vô thức nói: “Đội trưởng Vương, hóa ra cô biết à, tên này rõ ràng phạm tội quen tay rồi, cô yên tâm, để tôi giải quyết.


“Anh ấy là bạn của tôi, tôi tin anh ấy không làm ra chuyện như vậy.

” Vương Băng chậm rãi nói.

Vương Băng vừa dứt lời, tên đội trưởng kia lập tức á khẩu, lúc này tên đội trưởng ngơ ngác không nói thành lời, đối với anh ta, đây là một tin tức vô cùng xấu.


Vậy mà Vương Băng lại quen Lý Phàm, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi đó, tên đội trưởng kia lau mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm không tốt, Vương Băng đến đúng lúc như vậy, không phải là vì tên này đó chứ?
Nếu là như vậy thì thật không hay rồi.

“Đội trưởng Vương, cô không đùa với tôi đó chứ, tên này là một người bình thường, cô là đội trưởng có danh tiếng ở Hán Thành chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà quen biết cô chứ.

” Lúc này tên đội trưởng kia vẫn không quên nịnh hót Vương Băng.

Vương Băng không thích vậy, lập tức cho người trích camera, nói: “Camera ghi hình đã được trích ra, không liên quan gì đến anh ấy.


Tên đội trưởng hóa đá tại chỗ, anh ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Băng mới biết đối phương không hề đùa giỡn mà làm thật.

Đám người hóng chuyện xung quanh lúc mới bắt đầu còn chỉ trích hai vợ chồng Lý Phàm và Cố Họa Y lừa gạt, nhưng sau khi xem đoạn băng ghi hình, bọn họ đều im lặng, trong lòng thấy áy náy không thôi, không ngờ bọn họ lại vu oan cho đối phương.

Vương Băng lạnh nhạt nói: “Bây giờ băng ghi hình đã được trích ra, sự thật chứng minh, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nếu muốn bồi thường thì cũng phải là tên Trương-gì-đó bồi thường.



Cậu Trương mấp máy khóe môi, Trương-gì-đó đương nhiên là đang chỉ anh ta, tình huống này là như thế nào đây, người đẹp duy nhất trong cục cảnh sát của Hán Thành lại đứng về phía Lý Phàm.

Anh ta có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ lai lịch của tên này lại thật sự lớn đến vậy? Nếu là vậy thì phiền phức to rồi.

Tên đội trưởng kia cũng biết mình xong đời rồi, lúc này cũng rất biết xem xét tình hình, không đứng về phía cậu Trương, mà nói với Vương Băng: “Đội trưởng Vương, vẫn là cô nhìn xa trông rộng, nếu đã tìm ra chứng cứ, vậy thì tôi đúng thật là ngu ngốc quá, không ngờ lại không chú ý đến, đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời sai sót.


Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy khinh bỉ tên đội trưởng đó, nếu tên này mà ở cổ đại thì chắc chắn là gian tế, lật mặt cũng nhanh quá rồi đó.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom