Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1880: Anh vẫn còn trẻ


Khung hình này xuất hiện không bao lâu cũng dần dần biến mất.
Mà lúc này, đá vận mệnh đã thu lại ánh sánh quanh nó, chậm rãi đáp xuống bàn tay của Trần Khiêm.
"Chị Tử Yên, qua những hình ảnh vừa rồi, rốt cuộc đá vận mệnh muốn nói gì đây? Chẳng lế hẹn ước Thánh Thủy thật sự đã xảy ra một vụ thảm sát?”
Trần Khiêm lo lắng hỏi.
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, hiển nhiên đường đến hẹn ước Thánh Thủy của những người đó đều không được thuận lợi, mà sau đó là hình ảnh của ngôi mộ Lăng Tiêu và dòng họ của cậu, vậy hẳn là đá vận mệnh đang báo trước hai nơi này cũng không yên bình, khả năng rất lớn là đã xảy ra chuyện rồi!"
La Tử Yên nói.
"Sao chứ?”
Trần Khiêm hoảng hốt.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi xem saol"
Trần Khiêm vội vàng nói. "Được, đá vận mệnh đã tới tay, Tiểu Khiêm cậu phải giữ gìn nó cẩn thận, nó có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc cậu khôi phục lại Đạo Cơ. Có thể nhanh chóng sở hữu khả năng tự vệ khi đứng trước kẻ địch mạnh hay không đều phải dựa vào nó!"
La Tử Yên quan tâm nói.
"Tôi hiểu mà chị Tử Yên, việc cấp bách hiện giờ vẫn là đi xem mộ của anh Lăng Tiêu và nhà họ Trần chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi còn muốn đi tới hẹn ước. Thánh Thủy tìm ông nội của mình nữa. Vừa rồi tôi căng mắt hết mức cũng không tìm thấy thi thể của ông nội trong đó!"
Trần Khiêm cau mày nói.
"Được thôi!"
La Tử Yên gật đầu.
Mọi người không tiếp tục ở lại đây lâu thêm, hơn nữa Trần Khiêm cũng chưa kịp kiểm tra lần lượt số thần khí nằm bên trong, anh tính dùng trận pháp che chỗ thần tích này lại, sau này tính tiếp.
Mấy người bước ra khỏi khu mộ.
Lúc này, trời đã ngả về đêm.
Đến lúc ra tới cửa hang rồi Trần Khiêm mới nhớ ra một việc.
"À phải rồi Mộc Mộc, Kiển Nám, Nhược Hi, hình như phía ngoài cửa động bị mấy người nhà họ Hứa thả một loại kịch độc vô cùng mạnh, lúc nấy mọi người ở bên trong bọn họ cũng đã thả số độc này rồi nhưng bị tôi dùng trận pháp chặn lại.
Bây giờ sắp đi ra ngoài, e rằng mọi người không chịu nổi loại kịch độc này!"
Trần Khiêm cẩn thận nói.
Sau đó anh nhẹ ấn một cái xuống bả vai mấy người này.
Phong bế huyệt đạo của mấy cô gái. Sau đó mới dẫn mọi người ra ngoài.
Đợi đến lúc ra ngoài, đúng như dự đoán, người nhà họ Hứa đã chặn ngoài cửa động từ trước.
Hơn trăm người lăm lăm vũ khí trên tay.
Nhìn thấy Trần Khiêm còn sống đi ra, Hứa Văn Đông hoảng loạn biến sắc.
"Sao... sao các người vẫn còn sống?" Hứa Văn Đông không khỏi lui về phía sau một bước.
Bên cạnh ông ta còn có một thanh niên mặc áo đen với vẻ mặt lo lắng.
Hiển nhiên thấy nhóm Trần Khiêm đi ra ngoài hẳn ta cũng vô cùng bất ngờ.
Mí mắt hắn ta giật giật.
"Được, được lắm, trúng độc của Thiên Sơn Thất Quái của bọn tôi mà các người vẫn còn mạng mà ra đến đây, xem ra tổng giám đốc Hứa nói không ngoa thật, mấy người cũng có bản lĩnh đấy! Như vậy, chúc mừng mấy người đã có tư cách chết ở trong tay của tôi!"
Thanh niên áo đen hơi hơi nheo mắt.
"Anh tưởng có thể giết chúng tôi à?"
Chị Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chị Tử Yên không cần nói lời vô ích với những kẻ này, tôi đã quen rồi, quen những kẻ tự tin thái quá và tự ảo tưởng sức mạnh!"
Trần Khiêm cười nhạo: "Tôi chưa từng nghe đến tên của Thiên Sơn Thất Quái, sáu người anh chị của anh đúng là kẻ ngu dại, họ đều chết trên tay của tôi hết rồi, nể tình tu vi của anh có được không dễ gì, việc bất nghĩa như này cũng nên làm ít càng tốt, không lại theo con đường mòn của họ, tự dưng không công dâng tính mạng lên cho thần chết. Quay đầu là bờ, trở về Thiên Sơn mà chăm chú tu luyện đi thôi, anh vẫn còn trẻ!"
Trần Khiêm khổ tâm khuyên bảo. "Ha ha ha hai"
"Thằng nhóc này mày điên rồi à, mở to hai con mắt của mày xem cho kĩ vào rốt cuộc kết cục của ai mới thảm thiết đây!"
. Hứa Soái cười gần.
Bên phe nhà họ Hứa lúc này đồng loạt mở chốt súng, lạnh lùng nhắm ngay Trần Khiêm.
Người thanh niên áo đen lúc này khẽ giơ tay, mắt hắn ta vẫn híp lại thành một đường chỉ, hệt như mắt của hắn ta không mở ra được vậy.
"Nói vậy thì mày đã thừa nhận là mình giết sáu người anh chị của tao?"
Người thanh niên áo đen tên Ẩn Quân nói.
"Đúng vậy, tôi nghĩ việc đó có thể nói rõ rằng tôi có thể giết được anh trong nháy mắt, anh cũng không cần phải lấy trứng chọi đá, tôi còn có vệc phải làm, không muốn ra tay giết người, các người đi đi!"
Bây giờ đầu óc Trần Khiêm rối bời, nào có tâm trạng điếm xỉa tới hội bọn họ.
 
Chương 1881: Chết ngay tức khắc


"Đi? Ha ha, sợ rằng mày chưa từng nghe đến danh tiếng của Thất Quái nhỉ, Ẩn Quân ta không giống bọn họ"
Khóe miệng Ẩn Quân nhếch lên một nét cười tà ác, nụ cười này khiến sống lưng người khác phải phát lạnh.
Đặc biệt là mấy cô gái nhóm Lý Mộc Mộc bị dọa phải lui về sau một bước.
Trần Khiêm cau mày, bởi anh thấy tu vi của người này cũng đâu quá cao siêu gì.
Mình thì thật sự có khả năng giết người này trong nháy mắt.
'Thế nhưng không biết vì sao sự tự tin quá mức của hắn ta lại khiến Trần Khiêm nâng cao cảnh giác, chẳng lẽ đây là một cao thủ ẩn dật, mà hắn ta mới là người có thực lực đứng đầu trong Thất Quái?
"Như vậy xem ra tôi phải đối phó với anh thật cẩn thận rồi. Nếu không xử lí được anh sợ rằng chúng tôi đi rồi cũng phải đau đầu không dứt nhỉ?"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Nói xong, Trần Khiêm búng ngón tay.
Anh chưa dùng đến kình khí, mà là chờ người này ra †ay trước, từ đó xem thực lực của đối phương ra sao.
Nhưng không ngờ là anh ta cũng búng ngóng tay giống hệt cách Trần Khiêm làm.
"Hả?" Trần Khiêm rất tò mò
"Tao nói rồi, tao không giống mấy kẻ đó!"
Lời nói của hắn ta vừa dứt, thân thể rồi đột nhiên biến hóa, biến thành một người giống như đúc với Trần Khiêm.
Chỉ là nụ cười bỡn cợt trên khóe môi của hẳn ta càng sâu thêm thôi.
"Thú vị đấy! Thuật dịch dung của anh thật sự rất khá!"
Trần Khiêm cười nói.
"Thú vị đấy! Thuật dịch dung của anh thật sự rất khát"
Ẩn Quân nhại lại lời của Trần Khiêm, chỉ là ánh mắt cười cợt không hề biến mất.
"Đây là kĩ năng của anh sao?"
Trần Khiêm hỏi.
"Đây là kĩ năng của anh sao?”
Ẩn Quân nhại lại y hệt.
"Anh làm thế thật khiến người ta buồn nôn đấy!" Trần Khiêm nhíu mày.
"Anh làm thế thật khiến người ta buồn nôn đấy!" Ẩn Quân nhếch lên nụ cười trêu tức.
"Có phải tôi đấm một cú thì anh cũng học theo mà ra nắm đấm không, vậy cũng được, để tôi xem trong chúng ta ai càng mạnh hơn đây, anh có thể bắt chước được không?”
Trần Khiêm lắc đầu, anh không còn muốn nhiều lời với con người này nữa.
"Có phải tôi đấm một cú thì anh cũng học theo mà ra nắm đấm không, vậy cũng được, để tôi xem trong chúng ta ai càng mạnh hơn đây, anh có thể bắt chước. được không?"
Ẩn Quân lại nói theo.
"Trần Khiêm không nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp vung quyền, lần này anh chỉ dùng đến một phần mười sức mạnh của bản thân.
Nhưng chỉ một phần mười thôi, nắm đấm lại như có trăm ngàn ảo ảnh che trời lấp đất.
Oành! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Khoảng đất xung quanh bị cú đấm của Trần Khiêm đánh cho vỡ nát.
Nắm đấm mang theo sức gió đánh thẳng về phía Ẩn Quân.
Ẩn Quân vẫn tươi cười không ngớt cũng chuẩn bị học theo Trần Khiêm ra chiêu giống vậy.
Nhưng nhìn hình ảnh vừa diễn ra này, hẳn ta chỉ biết trố mắt lên nhìn. “Thật mạnh!" Hắn ta hãi hùng khiếp vía. Khí thế nhường này hoàn toàn không thể cản được!
Năm đấm lao đến trước mặt nhưng cơ thể hắn ta lại như bị khóa chặt lại.
Không thể động đậy! AI
Vô số nắm đấm trong nháy mắt nện lên cơ thể của Ẩn Quân.
Đánh cho hắn ta lộ ra bộ mặt thật của mình, toàn thân giống như một chiếc nồi áp suất phát nổ, máu me tung tóe.
Hắn ta như một đống thịt nát bị đánh bay ra ngoài.
Chết ngay tức khắc.
Trước khi chết hắn ta chỉ cảm thấy vô tận hối hận, lúc này mới thật sự hiểu được, người đứng trước mặt mình là sự tồn tại như thế nào.
Nhưng có hối hận cũng đã muộn rồi!
'Trần Khiêm im lặng lắc đầu: "Có gì là khác biệt đâu, tôi thấy Thất Quái mấy người đều giống nhau cả mài!"
Hai cha con Hứa Văn Đông đã mở to mắt đứng sững †ại chỗ!
 
Chương 1882: Đã bị mang đi rồi


Những người trước mặt không phải là người.
Lợi hại, quá lợi hại.
Cha con nhà họ Hứa điên cuồng nuốt nước bọt, vốn dĩ họ đang cho rằng Ẩn Quân này có bản lĩnh độc đáo gì đó, có thể hỗ trợ giết đám người này, nhưng bây giờ mới một cú thôi mà đã thành một đống thịt nát.
Mẹ nó.
Đúng là hãm hại nhà họ Hứa này.
Bụp bụp!
Hứa Văn Đông là cáo già trong giới giang hồ, tất nhiên ông ta biết tiếp theo hai cha con mình phải đối mặt với điều gì.
Lập tức vội vàng quỳ xuống.
“Cao thủ! Tha mạng!”
Hứa Văn Đông hèn mọn nói.
“Soái Nhi, nhanh lên! Quỳ xuống trước mặt cao thủ, cầu xin sự tha thứ!”
Hứa Văn Đông kéo con trai mình là Hứa Soái quỳ. xuống.
Nhóm người này, không thể động vào được.
“Tốt lắm!”
Trần Khiêm cười nhạt. “Cảm ơn... cảm ơn cao thủ tha mạng!” Hứa Văn Đông chảy nước mắt nước mũi.
“Ông đừng hiểu lầm, tôi chưa nói sẽ tha cho các ông. Bởi vì tôi đã cho các người cơ hội nhưng tiếc rằng các người không biết nắm bắt. Tôi đã từng thề rằng ai dám giết người của tôi, tôi sẽ bắt cả dòng họ người đó phải đền mạng, ra ngoài là phải ăn nói cho có nghĩa khí, vì vậy, đã nói giết hết cả nhà thì sẽ giết hết cả nhà ông!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Gái gì!"
Mồ hôi Hứa Văn Đông như mưa, trong nháy mắt ông ta bủn rủn ngồi rạp xuống đất. Biết vậy thì dù ông ta có động vào ai cũng sẽ không bao giờ dám động vào ôn thần thế này!
Những chuyện tiếp theo đơn giản hơn, Trần Khiêm
đã xử lý hết đám người này, tất nhiên không hề nói chơi.
Ban đầu, khi phát hiện ra chỗ giấu anh Lăng Tiêu, bởi vì có nhiều chuyện chưa hiểu nên Trần Khiêm của lúc đó đã sử dụng trận pháp để niêm phong mộ cổ.
Đến bây giờ, rất nhiều những bí ẩn của lúc đó đã được giải thích.
Mà bây giờ anh đang hướng đến bí mật Hội Thái Dương, bước một bước rất lớn.
Huống chỉ, bây giờ anh đã có đá vận mệnh trong tay, theo những gì chị Tử Yên nói. Nếu không phải bị người ta phá hủy Đạo Cơ thì những thông tin hiển thị trên đá vận mệnh sẽ còn nhiều hơn.
Nhưng có một vài chuyện cần Trân Khiêm giải quyết ngay.
Đó chính là mộ cổ.
Đá vận mệnh ba lần bốn lượt ám chỉ những chuyện bên trong cổ mộ và cả nhà họ Trần nữa, chắc chắn nó
đang muốn biểu đạt gì đó.
Lo lắng xảy ra chuyện nên đoàn người đi về phía cổ mộ không dám chậm trễ một giây nào.
“Lúc trước, cháu bị Mạc Thương Long đuổi giết trong sa mạc này, cũng may lão ép cháu đến gần cung điện dưới lòng đất, nếu không cháu sẽ không phát hiện ra chỗ của anh Lăng Tiêu, sau đó, cháu đã phong ấn nơi này lại!"
Không bao lâu sau, nhóm Trần Khiêm đã đến cổ mộ.
Nói với nhóm ông chú.
Nhưng sau khi đến gần, mí mắt Trân Khiêm giật giật.
Bởi vì anh nhìn thấy phía trước, cửa động đã được anh phong bế, không biết đã bị phá tung tự lúc nào. Hiện trường hơi hỗn loạn. “Không xong rồi!”
Trần Khiêm giật thót, chạy như bay vọt thẳng vào. trong động.
Ông chú và La Tử Yên nhìn nhau.
Đặc biệt là La Tử Yên, bây giờ tâm trạng cô ấy cực kỳ phức tạp.
Ngay lập tức, nhảy lên nhẹ nhàng, đến bên cạnh Trần Khiêm đang ở trong động.
Mà Trần Khiêm thì ngây ngẩn cả người, giờ phút này toàn bộ động đã trở nên hỗn loạn, mãng xà đã từng sống chục nghìn năm nay đã thành một cái xác dài.
Đầu của nó bị đâm thủng, chỉ một đòn đã lấy mạng của nó
Mà quan tài trường sinh trong động cũng đã biến mất không thấy nữa.
“Lăng Tiêu đã bị mang đi rồi!"
Mặc dù thân phận là thế nhưng giờ phút này mắt cô ấy hơi đỏ.
 
Chương 1883: Lão già đeo mặt nạ


Cô ấy đã chờ thời khắc này suốt mấy chục nghìn năm, để chục nghìn năm sau hai người được gặp lại.
Nhưng, ai đã nhẫn tâm như vậy, đã trải qua nhiều sóng gió như thế nhưng vẫn không được gặp Lăng Tiêu lần cuối.
Đúng vậy, là gặp nhau lần cuối.
Theo lời của chị Tử Yên, chiến thần Lăng Tiêu, hồn phách của anh ấy, thật ra đã hoàn toàn tiêu tán từ hai mươi mấy năm trước, từ khi mình sinh ra.
Chỉ để lại một cái xác. Nhưng bây giờ, ngay cả thi thể cũng không còn.
“Cháu đã dùng trận pháp trong ngọc bội Long Huyết, hơn nữa vị trí nơi này cực kỳ bí ẩn, rốt cuộc là ai?”
Trần Khiêm siết chặt tay.
“Chú nhìn bên ngoài, trận pháp của cháu không phải bị phá mà bị người ta giải, giải dễ như trở bàn tay, hơn nữa hình như người đó còn cực kỳ quen với địa hình nơi đây, sau khi tiến vào đã chém con cự mãng này!”
Giờ phút này, sắc mặt Trần Bình An âm trầm, bước đến buồn rầu nói với Trần Khiêm.
Dù sao anh cảm thấy rất áy náy, mạng sống của anh được anh Lăng Tiêu gián tiếp cứu, mà suốt chặng đường. chị Tử Yên đã giúp mình nhiều như vậy nhưng mình lại không thể hoàn thành lời hứa giúp hai người họ đoàn viên. Ngược lại làm mất thi thể của anh Lăng Tiêu!
'Từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má La Tử yên.
Trần Khiêm bên cạnh, cảm thấy tội lỗi, im lặng không nói gì,
Mà giọt nước mắt này, cuối cùng rơi xuống người của cự mãng dưới chân.
Tí tách! Nước mắt vang lên tiếng vọng.
Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, trên người cự mãng này bắt đầu cô đọng từng đợt ánh sáng màu xanh.
Cuối cùng, sau khi ánh sáng màu xanh ngưng tụ xong, thành một luồng sáng.
La Tử Yên ngẩng đầu tò mò nhìn, Trần Khiêm cũng nhìn sang.
XI xì xì...
Luồng sáng màu xanh lá này bắt đầu phát ra một vài âm thanh kỳ lạ.
Sau đó, nó phát ra tiếng nói.
“Anh quay lại rồi!" Giọng nói này cực kỷ kỳ quặc, cũng không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe được nó đang nói gì.
“Mày là cự mãng à!?” Trần Khiêm kinh ngạc nhìn nó.
Nhìn thế nào cũng thấy năng lượng trước mắt này. cực kỳ giống hồn niệm của ông tổ nhà họ Cổ.
“Là tôi, tiếc rằng tôi đã chết rồi, chỉ có thể dùng cách này để gặp lại mọi người, tôi cố để hồn niệm mình không bị tiêu tán, cho đến khi ban nấy, tôi nhận được một tia linh lực, mới có thể miễn cưỡng tụ lại!”
Cự mãng nói chầm chậm.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mày đừng lo lắng, †ao sẽ đi tìm một thể thích ứng thích hợp, nếu mày có thể ngưng tụ hồn niệm, tao sẽ dùng Thiên Huyền Công giúp mày sống lại!”
Nói thật lòng, nghĩ lại cự mãng này cũng rất tội nghiệp, khi nó vẫn còn là một con rắn nhỏ đã bị người ta bắt đến làm thú giữ mộ, bị giam giữ suốt mấy chục. nghìn năm.
Bây giờ, cuối cùng nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, Trân Khiêm đã lên kế hoạch xong rồi, anh sẽ bao. trọn rừng rậm nguyên thủy để nó ở, sống tự do tự tại suốt quãng đời còn lại.
Mặc dù nó là động vật nhưng trong mắt Trần Khiêm, sự giúp đỡ lúc trong cổ mộ, Trần Khiêm đã đối xử với nó như một vị tiền bối của mình.
“Không có tác dụng gì đâu, hồn niệm mà tôi cố gắng giữ lại là để đợi mọi người đến, đã hai mươi mấy ngày trôi qua, tôi đã hết sạch hồn nguyên rồi. Bây giờ gần như. tôi chỉ còn một tia suy nghĩ, tôi muốn nói với anh vài chuyện, làm xong tôi sẽ tan biến, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian này, haiz!”
Cự mãng thở dài.
Có thể cảm nhận được sự khát khao của nó với thế giới bên ngoài và tâm trạng cô đơn hiện tại.
“Không đâu, tao sẽ giúp mày, tao có rất nhiều cách!”
Trần Khiêm vội vã nói.
“Tôi bị một lão già đeo mặt nạ giết, thực lực lão ta rất mạnh, nếu anh gặp thì phải cẩn thận. Bởi vì lão ta rất hiểu anh và cũng rất tàn nhẫn độc ác, thi thể chiến thần đã bị lão ta cướp đi, lão ta muốn chiếm thứ gì đó từ xác của chiến thần!”
Cự mãng yếu ớt nói.
“Lão già đeo mặt nạ?”
Trần Khiêm và La Tử Yên nhìn nhau.
 
Chương 1884: Tao sẽ không để mày chết đi như vậy đâu


“Tại sao mày lại nói lão ta rất hiểu Trân Khiêm?” La Tử Yên lau nước mắt, nhìn cự mãng hỏi.
“Bởi vì lão ta rất hiểu nơi này, trận pháp này là trận pháp do ngọc bội chiến thần ban cho Trần Khiêm, người bình thường không thể phá giải được nhưng người nọ lại không cần tốn nhiều sức lực. Hơn nữa sau khi giết tôi xong, khi kiểm tra thi thể chiến thần, lão ta nhiều lân nhắc đến cái tên Trần Khiêm, còn có từ bí mật, cho nên tôi đoán rằng lão ta cực kỳ hiểu Trần Khiêm!”
Cự mãng nói.
“Sau đó, lão ta không có thứ lão ta muốn nên mang quan tài trường sinh đi, nhưng lão ta đã khinh thường, đối với động vật đã sống suốt hàng chục nghìn năm như tôi, tôi có năng lượng linh hồn mạnh mẽ, mặc dù thân xác tôi đã chết nhưng linh hồn tôi vẫn còn! Tôi đã nhìn thấy mọi thứi”
Trần Khiêm nhíu mày suy nghĩ.
Đúng vậy, trận pháp này là nội dung trong ngọc bội, huống chỉ, những người biết nơi này chỉ có ông nội, Mạc Thương Long, đúng rồi, còn người bí ẩn để lại tờ giấy dẫn mình đến tìm kiếm quan tài trường sinh nữa.
Đến bây giờ người đó vẫn chưa xuất hiện. Nhóm người ông nội đang ở hẹn ước Thánh Thủy, chưa rõ sống chết, xảy ra chuyện, Mạc Thương Long đã chết mất xác rồi, Trần Khiêm không cần phải nghĩ nữa.
Như vậy, chỉ còn người bí ẩn đứng sau màn. Là người đó sao? Nhưng thế thì không hợp logic.
Người đó hướng dẫn mình tìm kiếm quan tài Trường Sinh, hiển nhiên là xuất phát từ lòng tốt nào đó.
Bởi vì Trần Khiêm nhớ rõ ràng, lúc trước điều tra Hội Thái Dương, mình đã gặp rất nhiều bí ẩn.
Hơn nữa đến mức luống cuống tay chân.
Nhưng lúc này chính người bí ẩn đó đã giúp mình, cung cấp rất nhiều manh mối.
Trần Khiêm đang sắp xếp lại những chuyện xảy ra hôm đó:
“Lúc đầu người bí ẩn tặng mình tấm bản đồ quan tài Trường Sinh, đề nghị chính tay mình mở thư ra. Sau khi mình mở bức thư đã hỏi ông nội, sau đó có thể tìm được quan tài Trường Sinh một cách thuận lợi. Cũng bởi thế tu vi của mình mới thăng tiến mạnh mẽ, thay nhà họ Trần giải quyết nhà họ Mạc. Hơn nữa chuyện của chị Tử Yên, người đó cũng đưa ra rất nhiều ám hiệu, để mình đi đến bước này, người đó đang lợi dụng mình? Hay là muốn hại mình? Có vẻ như không thể đoán chắc được, ít nhất là bây giờ!"
Trần Khiêm thầm đoán.
“Tiểu Khiêm, cậu đã bao giờ tiếp xúc với cao thủ bí ẩn như vậy chưa?”
La Tử Yên nhìn Trần Khiêm hỏi.
Trần Khiêm ngẫm nghĩ, gật đầu: “Ừm, là người mà lúc trước tôi đã từng nhắc đến, sư phụ của tôi, bác Tân!”
“Ông ấy cực kỳ lợi hại, lợi hại đến nỗi cho dù bây giờ †u vi cũng tôi đã đạt đến mức này nhưng tôi vẫn không đủ tự tin đối diện với ông ấy. Nói một câu cực mâu thuẫn, ngày nào ông ấy cũng thể hiện năng lực trước mặt tôi nhưng tôi chưa bao giờ được chứng kiến năng lực của ông ấy! Là thế đó!”
Trần Khiêm nghĩ rồi nói. Vẻ mặt La Tử Yên và Trần Bình An nghiêm lại.
Có thể làm Tiểu Khiêm của bây giờ sợ hãi như vậy, xem ra không phải cao thủ tầm thường.
“Nhưng bác Tần có ân cứu mạng cháu, đối xử với cháu rất tốt, hơn nữa tại sao ông ấy phải làm vậy?”
Trần Khiêm không hiểu, thậm chí Trần Khiêm đã xác định người bí ẩn âm thầm giúp đỡ mình là bác Tần.
Điều này làm Trần Khiêm như thể được uống thuốc an thần.
Bởi vì chỉ cần ông ấy ở bên mình, lòng mình sẽ cực kỳ bình yên.
“Vậy thì lạ quá, nếu ông ta thật sự tốt với cậu như: vậy thì tại sao không xuất hiện gặp nhau, hơn nữa nếu tôi đoán đúng thì chuyện Đạo Cơ của cậu bị phá huỷ cũng có liên quan trực tiếp đến ông taI”
La Tử Yên nghĩ nói.
Trần Khiêm đau lòng: “Không thể nào, tôi không tin ông ấy lại đối xử với tôi như vậy, cho dù là có liên quan đến ông ấy thật thì tôi cũng phải điều tra cho đủ bằng chứng mới tin!”
Trần Khiêm lắc đầu.
“Trần Khiêm nhìn đi, hồn niệm của cự mãng bắt đầu †an biến!”
Mà Phương Kiển Nám đi lên chỉ vào cự mãng nói.
Trần Khiêm vội vàng nhìn sang.
Lập tức, anh bất chấp mọi thứ thi triển Huyền Thiên Công, để chân khí của mình bao vây hồn niệm, muốn giữ nó lại.
“Vô dụng thôi, không thể cứu vấn, anh không cần phải hao phí chân khí vì tôi! Nhớ kỹ những gì tôi nói, sau này làm chuyện gì thì phải cẩn thận hơn! Phải sống thật tốt!”
Cự mãng nói.
“Tao sẽ không để mày chết đi như vậy đâu!”
'Trần Khiêm cố gắng dùng nhiều chân khí hơn.
 
Chương 1885: Đảo nhỏ trước mặt đó


“Cảm ơn anh, không ngờ trên thế giới này vẫn còn một người bạn nhớ đến tôi, tốt với tôi...”
Giọng nói biến mất thì thấy hồn niệm của cự mãng đã tan biến, giống như đom đóm trong đêm, sáng như sao, rải rác khắp nơi.
Trần Khiêm siết chặt tay.
Anh đã từng thề rằng sẽ không để những người bên cạnh mình phải tổn thương, mặc dù mình và cự mãng chỉ mới gặp nhau một lần nhưng lần đó nó đã giúp đỡ, cộng thêm lần hy sinh hồn niệm này, để nhắc nhở mình rằng cao thủ độc ác đã bắt đầu hành động.
Làm nó hồn phi phách tán. Trần Khiêm cũng xem nó như người trong nhà nhưng bản thân anh vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chết đi.
Hơn nữa anh bị người ta lợi dụng, đánh mất cả thi thể của anh Lăng Tiêu.
Bây giờ Trần Khiêm thật sự rất muốn tát cho mình vài cái!
Tội lỗi đến mức không có chỗ dung thân.
“Tiểu Khiêm, tôi không trách cậu, có lẽ đây là số phận! Cậu đừng áy náy, hơn nữa cậu phải bình tĩnh, đá vận mệnh nhắc nhở chúng ta vài địa điểm, ngoại trừ cổ mộ ra còn là nhà họ Trần. Chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đến gia tộc của cậu, cổ mộ đã xảy ra chuyện, tôi thật sự lo lắng gia tộc của cậu cũng đã bị công kích!”
Nghe xong, ánh mắt Trần Khiêm và Trân Bình An giật giật.
“Đá vận mệnh hiển thị cổ mộ bị một làn khói đen bao trùm, có cảm giác yên tĩnh quỷ dị, mà nhà họ Trần cũng thế!”
Mắt Trần Bình An hơi giật.
“Tiểu Khiêm, chúng ta phải nhanh chóng quay về!”
Nghe chị Tử Yên nhắc nhở như vậy, lòng Trần Khiêm cũng căng thẳng.
Đúng vậy, hung thủ này cực kỳ hiểu mình, như vậy chắc chắn cũng biết về gia tộc mình.
Chẳng lẽ gia tộc cũng xảy ra chuyện.
Điều này làm Trần Khiêm bắt đầu hoang mang lo sợ.
Dưới sự sắp xếp của Tử Yên, Lực Bá ở lại mai táng thi thể của cự mãng, hơn nữa bảo vệ mấy cô gái Phương
Kiển Nám quay về Nam Dương.
Anh, ông chú và chị Tử Yên, ba người sẽ quay về nhà họ Trần trước.
Căn cứ theo năng lực hiện tại của Trần Khiêm, quay về nhà họ Trần ở Nam Dương, chỉ cần vài tiếng là đến.
Bây giờ nhà họ Trần đang có chị Lam, Tử Nguyệt và 'Tân Nhã đang dưỡng bệnh.
Không biết các cô ấy thế nào.
Mặc dù có người trong hồn điện của ông nội canh gác nhưng người đó, đến cự mãng có tu vi như vậy mà cũng bị giết, nếu người đó thật sự có suy nghĩ muốn hại nhà họ Trần.
E rằng, không một ai trong nhà họ Trần có thể ngăn cản người đó.
“Đảo nhỏ trước mặt đó!”
Ba người Trần Khiêm, ông chú và La Tử Yên chạy đến.
Tu vi của Trần Khiêm đã cao hơn trước một ít, dừng trên đảo nhỏ. . Truyện Dị Năng
Giờ phút này nhà họ Trần đã không còn phát triển và náo nhiệt như xưa.
Đảo to như vậy nhưng không một bóng người. Hơn nữa còn yên tĩnh một cách quỷ dị.
Chẳng lẽ giống như những gì đá vận mệnh đã hiển thị, cổ mộ và nhà họ Trần sẽ gặp bất trắc?
Máu trong người Trần Khiêm sôi trào.
Hai chân giống như bị rót chì.
Anh chậm rãi bước vào cửa nhà họ Trần...
 
Chương 1886: Thấy gì


U ám, yên tĩnh.
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Trần Khiêm bước. vào nhà họ Trần.
Anh lo lắng đề phòng, chưa bao giờ có thứ gì làm anh hoảng loạn như vậy, thậm chí anh không muốn bước. về phía trước, sợ mình sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng như trong cổ mộ.
Nhưng anh vẫn chậm rãi đi.
Kết quả phát hiện, dường như từ vài ngày trước, nhà họ Trần náo nhiệt đã không còn bước chân của kỳ ai.
Lông tơ Trần Khiêm dựng lên, anh mở linh thức của mình muốn tìm kiếm tất cả vết tích sự sống.
Nhưng lại rỗng tuếch.
Tốc độ của Trần Khiêm cực nhanh, thoáng chốc đã lật tung nhà họ Trần lên.
Kết quả làm Trần Khiêm vừa buồn bã vừa vui mừng. Bởi vì anh phát hiện toàn bộ nhà họ Trần không hề có dấu chân, không giống như cảnh tượng của hẹn ước Thánh Thủy.
Mọi người đi đâu hết rồi? Đây là nguyên nhân Trần Khiêm buồn bã.
Còn về vui mừng, là vì không phát hiện thi thể, không thể nói người thân mình đã xảy ra chuyện Mình còn một tia hy vọng đúng không?
Thoáng chốc, Trần Bình An và La Tử Yên cũng lần lượt cảm thấy.
Nhìn bộ dạng suy sụp của Trần Khiêm, không cần hỏi cũng biết kết quả là gì.
Đặc biệt là Trần Bình An, ông ấy xem xét sân, tâm trạng trở nên phức tạp.
“Đầu mất tích, cháu đã dùng linh thức tìm kiếm nhưng quanh đây chẳng có gì cả!”
Trần Khiêm siết chặt tay khẽ nói. “Tiểu Khiêm, cậu đừng lo lắng, như vậy thì nói không chừng tình hình sẽ có thay đổi tốt đẹp, bọn họ sẽ không saol”
La Tử Yên đến bên cạnh Trần Khiêm, khẽ kéo cánh tay Trần Khiêm nói.
“Ừm, nhưng mà cuối cùng người này là ai? Là cùng một người à? Đầu tiên mang thi thể của anh Lăng Tiêu đi, bây giờ còn không rõ tung tích của người nhà họ Trần!”
Trần Khiêm nhíu mày suy nghĩ.
“Hả?”
Đúng lúc này, hai người Trần Khiêm và Trần Bình An cùng đề phòng.
Cùng nhìn về giếng nước trong nhà. Giếng nước này đã có lịch sử.
Lúc này nhóm Trần Khiêm nhìn nó vì nghe bên trong phát ra một ít âm thanh.
Trần Bình An cực nhanh, lập tức xẹt qua duỗi tay tìm tòi, lôi một người từ trong giếng nước ra.
Đây là một người đàn ông trung niên mập mạp, toàn thân ướt đầm đề, rõ ràng là do chìm trong giếng nước.
Thảo nào, ông †a trốn trong giếng, mình dùng linh thức tìm cũng không tìm được ông ta.
Bởi vì bản thân giếng nước là một nơi âm khí cực kỳ nặng.
“Ông là ai? Tại sao lại trốn trong giếng nhà tôi?” Trần Khiêm nhíu mày hỏi.
Người này rất lạ, chắc chắn không phải người nhà họ Trần.
“Cậu Trần, tôi là Lý Văn, một giám đốc ở khu kinh tế Hoa Hạ, cậu Trần, gặp được cậu may quái”
Hiển nhiên người đàn ông trung niên mập mạp này biết Trần Khiêm, kích động đến mức quỳ xuông, khóc ròng với Trần Khiêm.
“Lý Văn, tại sao ông lại trốn trong giếng nhà tôi?” Trân Khiêm tò mò hỏi.
“Cậu Trần, bởi vì khu kinh tế Hoa Hạ xảy ra một ít vấn đề, tôi liên hệ với người trong trụ sở chính nhà họ Trân nhưng lại không liên lạc được, cứ bị ngắt máy. Có người nói hai ngày trước nhà họ Trần đã xảy ra chuyện, cho nên tôi đến nhà họ Trần báo cáo nhưng không ngờ lúc tiến vào nhà họ Trần, tôi đi thẳng vào, không có vệ sĩ canh cửa, tôi bước vào, đúng lúc thấy được...”
Lý Văn thở hổn hển.
“Thấy gì?”
Trần Khiêm vội vàng hỏi.
 
Chương 1887: Âm thầm quan sát một người luôn quan sát cháu


“Nhìn thấy rất nhiều thi thể dưới đất, phần lớn là vệ sĩ nhà họ Trần, hơn nữa tôi còn nghe hình như phía sau có tiếng kêu thảm thiết, lúc đó tôi cực kỳ hoảng loạn, đi lung tung muốn tìm chỗ trốn, không ngờ lọt vào giếng nước...
Ông ta thở hổn hển.
“Tiếng kêu thảm thiết? Hơn nữa dưới đất còn có rất nhiều thi thể?”
Trần Bình An hỏi.
“Đúng vậy, cũng không nhiều lắm, khoảng bảy tám cái, nhưng phía sau có tiếng kêu thảm thiết!”
Lý Văn chưa thể hoàn hồn. “Sau đó ông lọt xuống giếng, đợi tới giờ à?” Trần Khiêm và Trần Bình An nhìn nhau.
Ban nãy Trần Khiêm đã dùng mắt thần điều tra linh hồn người này, phát hiện ông ta đang nói thật.
Nên Trần Khiêm mới tin ông ta.
“Đúng vậy cậu Trần, tôi rớt xuống giếng không bao lâu thì nghe có người chạy rất nhanh về phía tôi, lúc đó tôi cứ ngỡ tôi sắp chết rồi, vội vã chìm xuống giếng mới may mắn thoát nạn!”
Lý Văn nói.
“Là ai?”
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, bây giờ khí huyết anh cuộn trào, đằng đằng sát khí.
“Sau đó tôi từ từ ló đầu ra khỏi giếng nước, nghe tiếng kéo thi thể, chỉ thế thôi tôi đã không dám thò đầu ra nữa! Đến tận bây giờ, nghe được giọng của cậu Trần!”
Lý Văn khóc nói.
“Gậu Trần, tại sao lại như vậy, nhà họ Trân mạnh mẽ như vậy, ai lại dám ra tay với nhà họ Trần?” Lý Văn rất đau khổ.
“Ban nãy ông nói, có người biết hình như nhà họ Trần xảy ra chuyện, ai nói cho ông nghe?”
Trần Bình An lạnh lùng hỏi.
“Là một vài giám đốc khu vực của khu kinh tế Hoa Hạ, bọn họ biết trước!”
“Ông lại nói ông có chuyện quan trọng muốn báo cáo với nhà họ Trần, chuyện quan trọng gì?”
“Tôi phát hiện có mấy giám đốc khu vực lớn dám trộm dời tài sản nhà họ Trần, tôi muốn báo cáo nhưng không tìm được người, không ngờ nhà họ Trần đã xảy ra chuyện thật!”
Ông ta quỳ dưới đất khóc to. “Xem ra hình như đám người kia biết chuyện gì đó!” Trần Bình An nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Bây giờ cháu sẽ bắt bọn họ đến thẩm vấn.”
“Đừng, trước khi điều tra cụ thể chuyện này thì đừng bứt dây động rừng, bọn họ trộm dời tài sản, chú nghĩ chắc chắn có vấn đề gì đó. Giám đốc khu vực nhà họ Trần, từ trước đến nay đều là con kế nghiệp cha, đời đời trung thành với nhà họ Trần, bọn họ sẽ không phản bội, cũng sẽ không phản bội khi nhà họ Trần gặp gian nan, trước khi tìm ra manh mối, Tiểu Khiêm đừng xúc động!”
Trần Bình An trầm tư nói.
Mà khi Trần Khiêm gật đầu, anh cũng tò mò nhìn ông chú.
“Chú, cháu phát hiện, hình như chú rất hiểu nhà họ Trân chúng cháu?”
Thật sự rất tò mò, với Trần Khiêm mà nói, cảm giác †ò mò này đã không còn là lần một lần hai.
“Chú, có phải chú đã biết cháu từ rất lâu rồi không? Có lẽ là quen từ nhỏ?”
Trần Khiêm hỏi.
Trần Bình An lắc đầu cười: “Tiểu Khiêm, cháu nói đúng một nửa, đúng là chú đã biết cháu từ lâu nhưng không phải từ khi cháu còn nhỏ, lúc chú biết cháu, cháu đã lớn rồi, hơn nữa còn học đại học! Tất nhiên, chú đã chứng kiến cuộc sống đại học của cháu.”
Trần Bình An cũng không giấu diếm.
Điều đó làm Trân Khiêm cực kỳ kinh hãi.
“Tại sao vậy chú? Chú luôn âm thầm quan sát cháu?”
Trần Khiêm nghỉ ngờ. “Không, nói đúng hơn, không phải chú đang quan sát cháu!”
Dường như Trần Bình An nhớ đến gì đó, nói câu này xong, sắc mặt dần nghiêm túc.
“Chú, chú hiểu cháu như lòng bàn tay, tại sao chú nói không phải đang quan sát cháu?” Trần Khiêm không hiểu nhìn ông chú.
*Ừ, đó là vì chú đang âm thầm quan sát một người luôn quan sát cháu!”
 
Chương 1888: Chú hai


“Một người luôn quan sát cháu?”
Điều này làm Trần Khiêm cảm thấy da đầu mình tê dại.
Thì ra cuộc sống đại học của mình cũng không bình yên, bị người ta âm thầm giám sát, huống chỉ là người như ông chú.
Trên thực tế, ban đầu từ khi nhìn thấy ông chú.
Trần Khiêm cũng đã phát hiện, ông chú rất hiểu mình, hơn nữa đêm đó ra tay cứu giúp, chắc chắn không. phải là ngẫu nhiên.
Sau này ở chung, càng phát hiện ông chú cực kỳ hiểu tính tình mình.
Có đôi khi Trần Khiêm cũng muốn hỏi những nghỉ ngờ của mình.
Nhưng hiển nhiên ông chú không muốn nói nhiều về chuyện này, sau đó từ từ xảy ra rất nhiều chuyện, Trần Khiêm chưa kịp dò hỏi nữa.
Cho đến bây giờ ông chú tự nhắc đến. Trần Khiêm mới hiểu thì ra có chuyện như vậy.
“Ừ, chú cũng không biết người đó đã âm thầm giám sát cháu bao lâu, chú phát hiện người đó là khi cháu rời khỏi huyện Bình An, lên năm nhất đại học. Sau khi thân phận của cháu lộ ra ngoài, sự quan sát của người đó đã đến mức không hề rời đi:
“Chú lo rằng người đó sẽ gây bất lợi cho cháu, luôn muốn điều tra rõ ràng, tại sao hắn ta lại theo dõi cháu, cuối cùng dụng ý của hắn ta là gì! Cho nên, vì để tiện hơn, sau đó chú đã hóa trang thành như vậy, vào làm trong nhà bếp, ha hai”
Trần Bình An cười gượng.
“Làm trong bếp của nhà ăn trường chúng cháu sao? Sao từ trước đến nay cháu chưa bao giờ nhìn thấy chú!”
Trần Khiêm thật sự là không nghĩ ra, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin nổi, lúc đó, trong nhà ăn của trường mình có một ông chú thần thông như vậy.
“Đương nhiên rồi, lúc đó cháu nào quan tâm đến chú, hơn nữa chú thường hay ở sau bếp, cho dù ra ngoài cũng là âm thầm!”
Trần Bình An nói.
“Thế chú, tại sao chú lại đến trường tìm cháu? Hơn nữa, diện mạo vốn có của chú thế nào?” Trần Khiêm cảm giác ông chú đang nói cho mình một sự thật chôn giấu đã lâu.
“Ừ, vốn dĩ, theo những gì chú dự tính, trước khi hoàn toàn điều tra rõ người đứng sau màn, chú không muốn nhận cháu quá sớm nhưng chú nghỉ ngờ rất có khả năng những chuyện này do người đó làm ra! Chú tin rằng hắn †a cũng đã nhận ra sự tồn tại của chú! Lúc trước, nhiều năm trôi qua, chú đã quen dùng gương mặt này, ngay cả Kiển Nám chú cũng không nói tất cả tình hình thực tế. Bởi vì chú lo rằng, nếu nói toàn bộ sự thật sẽ để lộ tin tức cho người đứng sau màn. Nhưng bây giờ chú nghĩ, không cần nữa!”
Trần Bình An tập trung nói.
Sau đó nhìn Tiểu Khiêm tò mò nhìn mình chằm chằm.
Trần Bình An đặt tay bên tai mình, sau đó từ từ xé mặt nạ da người trên mặt mình xuống.
Lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn tú.
Đúng vậy, mặc dù ông chú đã trung niên nhưng gương mặt này, có thể dùng từ tuấn tú để miêu tả.
Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là gương mặt này làm Trần Khiêm tròn mắt, chấn động toàn thân.
“Chú... chú Hai?”
Trần Khiêm kinh hãi, người trước mặt và chú Hai trên ảnh, giống nhau như đúc.
Trần Khiêm không thể tin nổi.
“Tiểu Khiêm, bây giờ cháu biết chú là ai rồi đúng không!”
Trần Bình An nói.
“Chú Hai, là chú thật à, chẳng phải chú đã?” Hơi thở Trần Khiêm dồn dập.
“Chuyện này, sau này chú sẽ từ từ giải thích cho cháu nghe, bây giờ việc cấp bách là tìm hiểu rõ tung tích của anh cả, chị dâu và hẹn ước Thánh Thủy! Hắn ta đưa tất cả người trong nhà chúng ta đi, chú không chắc về mục đích của hắn ta lắm nhưng chú cảm thấy, tạm thời trước mắt anh hai, chị dâu và mọi người sẽ không nguy. hiểm đến tính mạng. Hình như hắn ta có mục đích, chắc. chắn mục đích này không phải là giết mọi người!”
Trần Bình An bình tĩnh phân tích.
Trần Khiêm kích động nhìn chú Hai, gật đầu thật mạnh.
“Nhưng mà chú hai, nhiều năm trôi qua, chú đã từng đấu với người theo dõi cháu hay chưa, hoặc là có manh mối gì về người đó?”
Trần Khiêm vội hỏi.
 
Chương 1889: Đều nằm trên người cháu


Rõ ràng ánh mắt Trần Bình An hơi trốn tránh, sau đó ho khan nói: “Cái này thì, trước mắt chưa có, chú không hề biết người đó là ai, nhưng mà bây giờ người đó đã xuất hiện rồi, chú nghĩ hắn ta sẽ còn xuất hiện nữa. Huống chỉ bây giờ chúng ta có manh mối quan trọng, đó là tại sao giám đốc khu vực lớn lại biết nhà họ Trần xảy ra chuyện, đây mới là mấu chốt!”
Trần Bình An nói. “Ừm, cho dù thế nào thì tất cả những chuyện này đều do người đứng sau màn làm, cháu sẽ bắt người đó rai"
Mà giờ phút này, toàn thân Lý Văn run rẩy, yếu ớt nằm dưới đất.
“Ông ta bị ngâm trong giếng lâu nên ngũ tạng bị tổn thương, chú Hai, cháu cứu ông ta trước!”
Nói xong Trần Khiêm nhấc Lý Văn đang hôn mê vào một căn phòng trong biệt thự.
Mà chú Hai sốt ruột quan sát bốn phía.
“Chú cũng đến từ Giới Vực? Bị Hội Thái Dương mang đi Giới Vực? Đúng không?”
La Tử Yên nhìn Trần Bình An hỏi.
“Không có chuyện gì gạt được cô Tử Yên, không đúng, là đôi mắt tỉnh tường của đại thần!”
Trần Bình An hơi khom lưng với La Tử Yên. “Ừ, và còn Lực Bá nữa, tu vi hai người cực kỳ giống nhau, hơn nữa vừa rồi tại sao chú lại không nói toàn bộ tình hình thực tế cho Tiểu Khiêm nghe?”
La Tử Yên tò mò hỏi.
“Cô hỏi về người đứng sau màn đúng không? Không phải tôi không muốn, nguyên nhân thứ nhất là trước mắt tôi chỉ nghi ngờ mà thôi chứ chưa chắc chắn. Thứ hai, Tiểu Khiêm đã trải qua quá nhiều trắc trở và tra tấn tâm lý. Nếu chỉ dưới tình huống nghỉ ngờ mà tôi đã nói danh tính người này cho nó nghe, tôi sợ nó không thể chấp. nhận, bị đả kích!”
Trần Bình An ưu sầu lắc đầu.
“Trên thực tế, sự thật này, đối với chú mà nói, cũng khó mà chấp nhận được.”
“Ừ! Chỉ hy vọng mọi chuyện có một cái kết tốt nhất!”
“Tôi hiểu, nhưng những trắc trở mà Tiểu Khiêm phải trải qua, thật ra nó là định mệnh, bởi vì từ khi cậu ấy sinh ra đã được định là không hề tầm thường, cũng đã định là không sống cuộc sống như người bình thường!”
La Tử Yên nói.
“Ừ, cô cảm thấy, sau này Tiểu Khiêm nên làm gì?”
Trần Bình An hỏi.
“Đạo Cơ của cậu ấy đã bị phá hủy, mặc dù tu vi của cậu ấy cực kỳ kinh khủng nhưng không đến mức có thể theo chân chiến đấu với bọn họ! Tiếp theo, tôi thật sự rất lo lắng!”
Đây đúng là chuyện Trần Bình An luôn lo lắng.
Thật ra anh cả và nhóm Tử Nguyệt, theo những gì Trần Bình An đoán, trước mắt chắc chắn mọi người sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì rất có thể người đứng sau màn đang muốn lợi dụng uy hiếp Tiểu Khiêm.
Cho nên sau đó Tiểu Khiêm phải đối diện với rất nhiều phiền phức, căn cứ theo tu vi hiện tại của Tiểu Khiêm, không thể đối phó với những cao thủ chân chính.
“Chú Hai, chị Tử Yên, hai người đang nói gì vậy!” Lúc này, Trần Khiêm bước ra.
“Tôi và chú Hai cậu đang thảo luận về việc Đạo cơ của cậu bị phá hủy!”
Tử Yên nhìn Trần Khiêm nói.
“Tôi biết Đạo Cơ của tôi bị hủy nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn điều tra chuyện người thân, và còn hẹn ước Thánh Thủy, tôi muốn nhanh chóng sang đó tìm ông nội, về việc khôi phục Đạo Cơ, bây giờ tôi thật sự không có sức quan tâm!”
Trần Khiêm buồn rầu nói.
“Nhưng, không khôi phục được Đạo Cơ của cậu, cho dù cậu có tìm được sự thật thì cũng là bước thêm một bước đối diện nguy hiểm, cậu không hề có sức chống cự, chỉ có khôi phục lại Đạo Cơ, cậu mới có thể đối phó với mọi thứ!”
La Tử Yên khuyên nhủ.
Trần Bình An gật đầu: “Cô Tử Yên nói đúng, chú cũng nghĩ vậy, việc cấp bách bây giờ là chữa trị Đạo Cơ của cháu, nói thật lòng, hy vọng của chú và cô Tử Yên đều nằm trên người cháu...”
 
Chương 1890: Điều tra


“Dạ, cháu hiểu rồi chú Hai, chị Tử Yên, nhưng chú nói đá vận mệnh có thể khôi phục Đạo Cơ của cháu, nhưng khôi phục thế nào? Cháu đã tìm hiểu rồi, đừng nói là Đạo Cơ bị hủy, cho dù Đạo Cơ không ổn định cũng khó mà khôi phục lại, sẽ để lại vết đen cực kỳ lớn cho quá trì tu luyện!”
“Huống chỉ bây giờ còn muốn khôi phục lại toàn bộ Đạo Cơ?”
Chuyện này làm Trần Khiêm cảm thấy cực kỳ xa vời, bởi vì quá khó khăn, cho dù có vật thần kỳ như đá vận mệnh, Trần Khiêm cũng không dám tin rằng sẽ thật sự có thể khôi phục Đạo Cơ của mình.
“Đúng vậy, khôi phục Đạo Cơ, đúng là khó khăn trùng trùng nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng, đá vận mệnh là mấu chốt. Phương pháp này nằm ở khả năng khống chế thời không cực mạnh của đá vận mệnh!”
La Tử Yên gật đầu nói. “Khống chế thời không?” Trần Bình An và Trần Khiêm nhìn nhau hỏi.
“khống chế thời không là năng lực cơ bản của đá vận mệnh, bí mật này lúc trước Lăng Tiêu đã nói cho tôi nghe. Vận dụng sự khống chế thời không cho phép một người quay lại quá khứ vào thời điểm thích hợp nhất và mang thiên phú lúc đó quay về hiện tại. Thế thì trên lý. thuyết, cậu có thể đánh thức Thiên Đạo trước khi bị người ta phá hủy Đạo Cơi”
La Tử Yên nói.
“Nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nếu thế thì đá vận mệnh là vật báu thế gian!”
Trần Bình An kinh hãi gật đầu nói.
“Đúng vậy, như vậy, có phải có thể hình thành con tàu thời gian chân chính, quay về sửa chữa lỗi lầm?”
Trần Khiêm tò mò hỏi.
La Tử Yên lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi, ban nấy tôi đã nói, năng lượng cơ bản của đá vận mệnh là thời không. Một khi sử dụng, căn nguyên của nó sẽ tiêu hao từ từ, cho đến khi toàn bộ đá vận mệnh tiêu tán, cho nên sau khi hoàn thành chuyến đi xuyên thời gian này, nó sẽ có một điểm thời gian cố định, đợi đến lúc đó, nó sẽ tiêu †an, hoặc là khi tôi kéo cậu về, viên đá vận mệnh này sẽ không còn tồn tại nữa!”
“Thì ra nó chỉ có cơ hội sử dụng một lần!” Trần Khiêm hiểu rõ gật đầu.
“Ừ, hiện tại cục diện rất không chắc chắn, Cửu La Vương sẽ không từ bỏ dễ dàng, cộng thêm kẻ bí ẩn sau mà đang ngo ngoe rục rịch, Tiểu Khiêm, chúng ta không có nhiều thời gian. Hẹn ước Thánh Thủy là cửa vào Giới Vực, tình hình cực kỳ phức tạp, trước khi cậu chưa có năng lực thống trị, tôi khuyên cậu đừng tùy tiện bước. vào, nếu không dã tràng se cát, đến lúc đó có nói gì cũng đã chậm!”
La Tử Yên khuyên nhủ. Mà điều này cũng làm Trần Khiêm dần bình tĩnh lại.
Ông nội ở trong hẹn ước Thánh Thủy chưa rõ sống chết, mình thì cực kỳ mong nhớ.
Nói thật lòng, nếu là trước đây, có lẽ từ lâu Trần Khiêm đã vào đó tìm kiếm tung tích của ông nội.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm đã bình tĩnh hơn nhiều, chị Tử Yên nói đúng, mình vẫn chưa có năng lực thống trị, cho dù có đi cũng sẽ giống như ngày suýt bị Hắc Tướng giết chết, chẳng làm được gì, ngược lại còn mất mạng. Đến lúc đó, người nhà mình, ông nội, Mộc Vũ mới thật sự không có gì để trông cậy vào!
“Nhưng chị Tử Yên, tôi muốn trì hoãn một tuần, tôi muốn đến Kim Lăng một chuyến, điều tra chuyện giám đốc khu vực, nếu không, tôi không thể yên tâm.
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1891: Trước khuya mai, cậu phải quay về


Bây giờ chưa rõ sống chết người thân, mà một manh mối quan trọng đang nằm ngay trước mặt mình, cho dù khả năng kiềm chế của một người có mạnh đi chăng nữa cũng không thể bình tĩnh nổi.
“Thật ra cũng không phải không được, bởi vì luyện hóa đá vận mệnh cần mượn năng lượng của ngọc bội Long Huyết, thời gian ít nhất là một ngày một đêm, cho. nên, chỉ có chút thời gian, cậu phải đi nhanh về nhanh, để chú hai cậu ở lại hộ pháp cho tôi!”
La Tử Yên nghĩ rồi nói.
“Ừ, không thành vấn đề cô Tử Yên nhưng tôi còn một câu hỏi nữa. Nếu Tiểu Khiêm thật sự có thể trở lại quá khứ, nó có thể quay lại lúc nào, ở đó bao lâu?”
Trần Bình An hỏi.
“Chỉ có thể ở thời điểm thích hợp nhất, quay về đó thức tỉnh Thiên Đạo, mới đạt được hiệu quả hoàn hảo. Thực ra, Thiên Đạo của Tiểu Khiêm thức tỉnh hơi muộn, hơn nữa còn bị phá hủy Đạo Cơ trước rồi mới thức tỉnh Thiên Đạo mở Đạo Cơ nhưng lúc đó, đã không còn Đạo. Cơ để dùng rồi!”
“Lúc trước tôi đã kiểm tra tình hình của Tiểu Khiêm. Nếu phải quay về thì ít nhất cũng phải hai năm rưỡi trước, còn về khi nào thì phải xem độ ăn ý của Tiểu Khiêm và ngọc bội Long Huyết, có thể thông qua đá vận mệnh đưa Tiểu Khiêm đến thời điểm nào, cho dù là thời điểm nào thì Tiểu Khiêm cũng phải chờ bảy ngày. Bảy ngày sau, lập tức thức tỉnh Thiên Đạo quay về ngay lập tức!”
La Tử Yên nói. Trần Bình An gật đầu.
Mà Trần Khiêm nghĩ, hai năm rưỡi trước, mình của lúc đó còn chưa phải là thiếu gia gì cả, vẫn là học sinh nghèo mà đúng không? Mà Chấn Thiên Thạch lại ở biệt thự Vân Đỉnh! Không biết mình để lộ thân phận có làm rối loạn trình tự hay không?
Đây là điều Trần Khiêm lo lắng. Nên hỏi chị Tử Yên.
“Đây là một yêu cầu khác mà tôi muốn nói. Sau khi cậu quay về, không thể phá hỏng kết quả cậu đã biết. Lấy ví dụ đơn giản như một người bạn của cậu, cậu biết những chuyện sẽ xảy ra với người đó nhưng cậu có ý đồ can thiệp hoặc làm những điều gì đó khiến kết quả không giống những gì vốn có, có khả năng cậu sẽ bị cưỡng ép quay về. Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến sớm hay muộn, lúc trước cậu là thiếu gia, sau khi xuyên về, rất có khả năng cậu không phải là thiếu gia nữa. Cậu có thể chọn khôi phục thân phận của mình trước, bởi vì kết quả giống nhau, đều hoàn thành việc. biến từ cậu học sinh nghèo thành thiếu giai
La Tử Yên kiên nhãn giải thích.
“Điều này thì tôi yên tâm rồi, lúc trước tôi dùng thân phận cậu Trần để mua biệt thư Vân Đỉnh, lần này trở về, tôi vẫn mua như cũ nhưng về việc chừng nào mua thì không liên quan, chỉ cần tôi mua là được đúng không?”
*Ừ, ý tôi là vậy, nhưng có hai chuyện tôi muốn nhắc nhở. Sau khi cậu quay lại nơi đó, có thể thời không sẽ xảy ra một vài rối loạn nào đó, sẽ không tiến hành theo trình tự nguyên bản. Đây là chuyện cực kỳ có khả năng, cậu phải chú ý những tình huống có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, không thể làm từng bước!”
“Tôi nhớ rồi!” Trần Khiêm gật đầu.
“Chuyện thứ hai à, khi cậu quay về, sẽ tồn tại cậu ở thời điểm đó. Nếu cậu muốn tìm cách làm cậu của lúc. đó tạm thời biến mất, cậu đi thay thế thì các cậu không được đối mặt trực tiếp, làm cậu ta nhìn thấy cậu. Nếu không sẽ làm đá vận mệnh vỡ vụn, công lao của chúng †a sẽ đổ sông đổ bể hết!”
La Tử Yên nói.
“Chị Tử Yên, những gì chị nói, tôi hiểu rồi!”
“Ừ, thế thì tốt, nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta phải nắm bắt thời gian chia nhau hành động, nhớ rõ, trước khuya mai, cậu phải quay về!”
Trần Khiêm không dám chậm trễ phút giây nào, vội vàng đến Kim Lăng.
Khu kinh tế Hoa Hạ, sau khi em họ mình tiếp quản, trụ sở chính đặt tại Kim Lăng.
Cho nên muốn tìm họ, mình phải quay về một chuyến...
 
Chương 1892: Chẳng lẽ cậu là người đó


Lúc chạng vạng, Kim Lăng.
Trần Khiêm đã đến nơi, đến tòa trụ sở chính. Chuyện này, phó tổng giám đốc kinh tế khu vực có hai người, một là Chấn Quốc, người còn lại là phó tổng giám đốc Chung tên Chung Vô Viêm.
Hai người này trung thành và tận tâm với nhà họ Trần chúng ta.
Đặc biệt là Chấn Quốc! Cự kỳ hiểu mình.
Căn cứ theo những gì chú Hai nói, nói không chừng có lẽ họ thật sự có chuyện gì đó, mình phải điều tra thật rõ mới được.
“Xin lỗi anh, đêm nay ông Chung và ông Lý không có ở đây, sáng mai mới quay lại! Hơn nữa, cho dù quay lại thì hai người này không phải muốn gặp là gặp!”
Nhân viên lễ tân khách sáo với Trần Khiêm.
Mặc dù ngoài mặt khách sáo nhưng làm thế nào cũng không thể che giấu sự khinh thường sâu trong nội tâm.
'Thầm nghĩ anh là ai vậy, hai người này là người mà anh muốn gặp là gặp hả?
“Cứ nói Trần Khiêm đến rồi, gọi điện thoại cho họ!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Không dài dòng với các cô.
“Anh nói cái gì? Anh là cậu Trần - Trân Khiêm?”
Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn Trần Khiêm, lập tức. đứng thẳng người.
“Bây giờ gọi điện thoại được chưa?” Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Dạ dạ dạ, cậu Trần, tôi gọi ngay, gọi cái đầu anh đấy!"
Mà nhân viên lễ tân nói mãi nói mãi bỗng dưng nhìn Trân Khiêm mỉa mai.
'Trần Khiêm nhíu mày nhìn cô ta.
“Anh nhìn gì mà nhìn, thằng ngu ngốc, không tự xem lại cách ăn mặc của mình, dám giả mạo cậu Trần, anh biết bây giờ Kim Lăng này có bao nhiêu cậu Trần không? Không tự xem thử đây là đâu à? Dám đến đây tác oai tác. oái!"
Nhân viên lạnh lùng quát to.
“Bảo vệ đâu, đuổi người này ra ngoài cho tôi, đến đây quấy rối
Nhân viên ném cây bút nước trong tay, nói.
Ngay lập tức, có vài bảo vệ bao vây lấy Trần Khiêm.
Chuẩn bị ra tay.
Trần Khiêm nhìn bọn họ. 'Thầm thở dài.
Haiz, thôi đi, dù sao Chấn Quốc và Chung Vô Viêm cũng không ở đây, dứt khoát mai lại đến.
Trần Khiêm ấy mà, bây giờ không phải không biết nổi nóng mà hoàn toàn ngược lại, nếu có người dám đắc tội anh, chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng bây giờ, thứ nhất nhóm người này là nhân viên của mình, thứ hai mình trừng phạt họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao.
Nếu anh muốn lộ thân phận thì rất dễ, ra oai chứng minh thân phận của mình là được nhưng anh chẳng hề muốn.
Huống chỉ bây giờ Trân Khiêm đang rối rắm, không muốn so đo với bọn họ.
Cứ vậy đi!
“Được, nếu sáng mai hai người họ về thì mai tôi lại đến gặp!”
Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
Sau đó đút tay vào túi tiền rời đi.
“Mẹ nó, thằng ranh này là ai vậy? Ăn mặc quê mùa như vậy mà ăn to nói lớn quá nhỉ!”
Vài tên bảo vệ nhìn nhau cười khinh thường.
“Chắc là mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần, nhìn ngu ngốc thật. Nếu ngày mai anh ta dám đến đây, mọi người phải trợn mắt lên canh chừng, đừng để phó tổng giám đốc Lý và phó tổng giám đốc Chung gặp phải thứ này. Chi bằng bây giờ chúng ta ra tay trước đi, hơn nữa ngày mai là đại hội công ty, không được xảy ra sơ sót gì!”
Cô nhân viên lễ tân có lòng nhắc nhở mấy bảo vệ.
“Yên tâm đi, nếu ngày mai cậu ta dám đến đây sẽ làm thằng nhóc này đẹp mặt!”
Mấy bảo vệ thê.
'Trần Khiêm nói xong bước ra.
Lúc đang chuẩn bị đến sơn trang suối nước nóng. Thì đụng phải vài chàng trai cô gái trẻ tuổi.
“Hải! Thằng nhóc này!”
Đối diện, một cô gái ăn mặc lộng lẫy trang điểm lòe loẹt dừng lại chỉ Trần Khiêm, bảo Trần Khiêm đứng lại.
“Chẳng lẽ cậu là người đó?”
Cô gái gãi đầu, nghĩ đến.
 
Chương 1893: Của ít lòng nhiều


Trần Khiêm nhìn cô ta, bộ dạng trông cũng được, đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là hình như mình không biết cô ta.
“Tôi là ai?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi nhớ lại đã, tôi nhớ lại đã, à đúng rồi, cậu là sinh viên tốt nghiệp Đại học Kim Lăng đúng không? Cậu có biết Dương Huy không?”
Cô gái hỏi.
“Ừ! Đó là bạn cùng phòng của tôi nhưng hình như chúng ta không quen nhau!”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha ha, thế thì đúng rồi, là cậu, thảo nào tôi thấy cậu quen quen!”
Cô gái gật đầu cười nói. “Vi Vi, đây là ai vậy? Lúc này vài cô gái bên cạnh cũng tò mò sáp lại.
Đồng thời cầm túi xách khoanh tay nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
Mặc dù thằng nhóc này khá đẹp trai nhưng không hề có khí chất gì cả, kém cỏi!
Các cô thầm nghĩ.
“Cậu ta à, là bạn cùng phòng của bạn cùng quê với †ớ cho nên tớ cũng có ấn tượng. Bởi vì cậu ta thường hay. quét rác ở trường chúng tớ, còn chạy vặt cho người ta nữa, tóm lại chuyện gì cũng làm! Rất nghèo!”
Lý Vi Vi giới thiệu.
“Thật ra cũng bình thường, trường nào cũng sẽ có những người thế này. Nếu các cậu phát hiện, từ năm tiểu học đến đại học, dường như mỗi giai đoạn đều sẽ xuất hiện những người thế này hơn nữa trường nào cũng có tình huống này! Oai phong cũng có oai phong kiểu này kiểu nọ, nghèo hèn cũng có nghèo hèn này nghèo hèn nọi”
Lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc đồ thể thao hàng hiệu đứng bên cạnh Lý Vi Vi nói.
“Ha ha ha! Dương Minh, cậu độc miệng thật đó, tại sao những thứ thốt ra từ miệng cậu lại giàu tính triết lý như vậy? Ha ha, buồn cười muốn chết, thảo nào Vi Vi lại thích cậu!”
Vài chàng trai cô gái còn lại ôm bụng cười to.
“Nhưng mà bây giờ cậu đang làm gì vậy? Tôi nghe nói bây giờ Dương Huy đang sống khá tốt, có công ty niêm yết, hai người còn liên lạc với nhau không? Trông có vẻ như cậu ta chẳng hề quan tâm đến cậu!”
Lý Vi Vi tò mì hỏi.
Tính ra thì trùng hợp quá, thật ra mình đang muốn hỏi cách liên lạc với Dương Huy.
Cô ta và Dương Huy là bạn cấp ba. Tất nhiên cũng là cùng quê.
Lúc còn học cấp ba, Dương Huy rất nổi tiếng trong trường, Lý Vi Vi rất thích Dương Huy.
Nhưng sau khi lên đại học, nói thế nào nhỉ, giống như một con vịt xấu xí trở thành thiên nga trắng tuyết, trình độ, phong cách đã khác thời cấp ba rất nhiều.
Những người đã từng oai phong ở trường cấp ba, kết quả lên đại học lại dân mờ nhạt bị lãng quên, giống như những người thô tục, khi bước vào xã hội rồi sẽ khác, hoàn toàn trở thành người bình thường.
Cho nên mỗi giai đoạn đều kèm theo sự thay đổi tâm tính của Lý Vĩ Vi.
Cô ta từ thích Dương Huy đến làm lơ Dương Huy, khinh thường Dương Huy. Trong khoảng thời gian sau đại học, thậm chí cô ta còn lười nói chuyện với anh ấy, xóa phương thức liên lạc.
Cho rằng khi Dương Huy bước chân vào xã hội cũng sẽ là dân đi làm công.
Nhưng không ngờ, cô ta nghe được tin Dương Huy trở thành chủ tịch công ty niêm yết.
Cho nên cô ta luôn hối hận đã xóa phương thức liên lạc, luôn muốn đi nghe ngóng. kết quả không ngờ, không biết có phải ông trời cố Tình sắp xếp hay không mà lại làm mình tình cờ gặp phải bạn cùng phòng đại học của Dương Huy. Truyện Cổ Đại
Món quà cho mình đây rồi.
Mặc dù mình đã từng ly hôn một lần, bây giờ đã có bạn trai mới nhưng nói không chừng liên lạc với Dương.
Huy sẽ bén ra vài tia lửa đấy! Ha ha.
Con gái mà, đặc biệt là con gái xinh đẹp như mình luôn sẽ tìm những anh trai mưa dự phòng!
Lý Vi Vi thầm nghĩ. “Lâu rồi chúng tôi không liên lạc, tất nhiên tôi có nick wechat của cậu ấy nhưng đã lâu rồi không dùng điện thoại!”
'Trần Khiêm cũng nhận ra Lý Vi Vi đang muốn làm gì nên nói.
“Mẹ nó, cậu mới từ rừng rậm nguyên thủy ra à? Sao lại không có điện thoại? Đang lừa ai thế?”
Lý Vi Vi trợn mắt.
“Tôi thật sự không có, hơn nữa cho dù có tôi nghĩ rằng, có lẽ cậu ấy cũng đổi nick wechat rồi.”
Hình như Trần Khiêm nhớ mình có bảo Lý Chấn Quốc sắp xếp cho anh em của mình, hình như là cho. Dương Huy một công ty.
Giá trị trường vài tỷ, không phải là thứ gì quý giá lắm.
Của ít lòng nhiều!
Nhưng câu nói này lại làm ánh mắt nhìn Trần Khiêm của Lý Vi Vi thay đổi, bởi vì Trần Khiêm không có giá trị lợi dụng.
“Hừ, ngu ngốc, tôi nên nhận ra cậu sống thế này, sao
A Huy lại quan tâm đến cậu được chứ, rác rưởi! Làm lãng phí sức lực của bài
Lý Vi Vi mắng thẳng mặt.
 
Chương 1894: Càng ngày càng quá đáng


Trần Khiêm chỉ trừng mắt nhìn thoáng qua, loại con gái thế này, anh lười quan tâm đến cô ta.
Ngay lập tức, anh đi về phía sơn trang suối nước nóng.
'Tất nhiên, Trần Khiêm đến sơn trang suối nước nóng không phải để nghỉ ngơi.
Mà là những người ở đó biết anh, có thể bảo bọn họ gọi điện cho Lý Chấn Quốc.
Thông báo anh đã đến rồi.
Lúc gọi điện thoại, Lý Chấn Quốc vừa nghe là anh, tất nhiên kinh hãi.
“Cậu Trần, cậu không sao chứ? Thế thì tốt quá!” Lý Chấn Quốc kích động nói.
“Ừ, có một số việc, em đang chờ anh về, muốn nghe anh giải thích!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Tôi hiểu rồi cậu Trần, bây giờ tôi đang quay về, tôi sẽ đích thân báo cáo chuyện này với cậu!”
Lý Chấn Quốc vội vã nói.
Nghe giọng của ông ấy, đúng là giống những gì chú Hai đã nói, xem ra chuyện này không phải ngẫu nhiên.
Mà đúng là Chấn Quốc cũng biết một vài điều bí mật.
Không biết bên Chấn Quốc có việc gì mà trông ông ấy rất vội vã, giọng điệu hơi hoảng loạn nên Trần Khiêm cũng không hỏi nhiều, chờ ngày mai ông ấy về.
Chờ đến hôm sau.
Trần Khiêm đợi Lý Chấn Quốc ở sơn trang suối nước. nóng.
Rảnh rỗi không có chuyện gì, Trần Khiêm đi dạo. trong sơn trang.
Còn nhớ lúc trước đến sơn trang chơi, lúc đó mình mới khôi phục thân phận cậu Trần không bao lâu? Đã
làm ra rất nhiều chuyện buồn cười ở đây.
Bây giờ nhớ lại, đó lại là khoảng thời gian đẹp đế nhất.
Đi tới đi lui trong sơn trang. Bên tai có tiếng ồn ào.
“Không có mắt à, có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không?”
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý"
“Hừ, sơn trang to như vậy, ai cũng vào đây làm phục. vụ được. Nếu muốn tìm thì cũng nên tìm người có mắt chứ? Ngất mất thôi, cô nói xem phải làm thế nào?”
Một cô gái đang nắm cổ áo của một nhân viên phục vụ, dùng ngón tay chỉ vào trán cô ấy.
Dưới đất, champagne đang chảy lênh láng.
Trông có vẻ như là cô phục vụ này bất cẩn làm đổ champagne lên người cô gái kia, hơn nữa hình như sau khi bị đụng phải, cô nhân viên kia đứng không vững.
Những việc này Trần Khiêm cũng không quan tâm, dù sao mâu thuẫn xung đột thế này là chuyện thường thấy ở các tụ điểm ăn chơi, anh tin nhân viên công tác sẽ xử lý thật tốt.
Nhưng khi Trần Khiêm nhìn thoáng qua bên này, khi thấy rõ diện mạo của người này, chợt ngơ ngẩn.
Đúng là trùng hợp, những người này không phải ai xa lạ, chính là Lý Vi Vi với Huy Tử gì đó mà anh đã gặp lúc chạng vạng hôm qua.
Tất nhiên, đây không phải lý do làm Trần Khiêm kinh ngạc, anh kinh ngạc vì cô phục vụ bị bắt.
'Trông thế nào cũng thấy quen quen, nhìn kỹ hơn. Chẳng phải là bạn của anh đây sao.
Hách Lan Lan đúng không!
Là Hách Lan Lan!
Mí mắt Trần Khiêm hơi giật giật.
Hai người là bạn cùng lớp, lúc trước, khi Trân Khiêm còn là sinh viên nghèo, anh là một số sinh viên nghèo.
khó trong lớp làm một vài công việc linh tinh.
Điều kiện gia đình cô ấy cũng không tốt nhưng tính tình cực kỳ mạnh mẽ, thành tích cũng cực kỳ xuất sắc.
Lúc đó quan hệ giữa Trần Khiêm và cô ấy khá thân.
Sao lại là cô ấy.
Nhìn cô ấy, Trần Khiêm bước sang bên đó.
Mà giờ phút này không biết có phải đây là lần đầu tiên Lý Vi Vi được mặc quần áo đẹp như vậy hay không, làm quần áo của cô ta dơ, giống như sỉ nhục cô ta.
Càng ngày càng quá đáng.
Lúc trước là măng mỏ, túm áo.
Đến bây giờ còn muốn tát Hách Lan Lan một bạt tai.
 
Chương 1895: Sao lại sớm như vậy


Trần Khiêm đã dến, kéo Hách Lan Lan ra nên cái tát này không trúng mặt cô ấy.
“Sao lại là cậu?”
'Tất nhiên Lý Vi Vi cũng thấy Trần Khiêm.
Bên cạnh cô ta vẫn là đám người hôm qua.
Nhưng giờ phút này có thêm một chàng trai đeo mắt kính chưa từng thấy, đang đút tay vào túi, nhìn cảnh tượng trước mặt cười mỉa.
“Đủ rồi, đi chơi thì chơi đàng hoàng, đừng gây chuyện!”
Tất nhiên Trần Khiêm không có cảm giác gì với đám người này nên giờ phút này sắc mặt anh không hề hòa nhã.
“Trần Khiêm?”
Hách Lan Lan thì cực kỳ kinh ngạc, cảm giác cực kỳ khó thở.
Đã lâu rồi mình không nghe được tin tức của Trần Khiêm, chỉ biết Trân Khiêm là một cậu ấm rất lợi hại, sao lại là người các cô có thể với cơ chứ?
Nhưng thấy Trần Khiêm chợt xuất hiện trước mặt mình, Hách Lan Lan cực kỳ ngạc nhiên.
Sợ đến mức không dám lên tiếng.
“Mẹ nó! Đúng là khốn thật, cuối cùng sơn trang suối nước nóng này có còn là sơn trang đứng đầu Hoa Hạ hay không vậy, tôi thật sự nghi ngờ, nhân viên không có mắt thì thôi đi, bây giờ con mèo con chó gì cũng đến chỗ này được à? Chẳng lẽ tôi đang bị mù?”
Lý Vi Vi ngạc nhiên.
Đây là nơi tượng trưng cho thân phận một người nhưng người như Trần Khiêm lại vào đây được, điều này làm Lý Vi Vi cảm thấy đây là chuyện nhục nhã nhất.
“Đúng đó đúng đó, cậu ta vào bằng cách nào vậy?”
Hiển nhiên các cô gái còn lại cũng nghĩ như vậy.
“Anh Nghĩa, anh có thể nói với quản lý nơi này đuổi cậu ta ra ngoài không!”
Lý Vi Vi hỏi.
“Không thành vấn đề, nếu Vi Vi thấy chướng mắt thì anh chỉ cần nói một câu thôi!”
Chàng trai tên anh Nghĩa lấy điện thoại ra gật đầu nói.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi thật.
“Ha ha, các người muốn đuổi tôi ra ngoài? Tôi có nghe nhầm không vậy?”
Trần Khiêm cười nhếch. “Cậu đợi đó đi, thăng hèn!”
Lý Vi Vi hung hăng nói.
Trong khi nói chuyện, anh Nghĩa đã gọi điện thoại xong, bất đắc dĩ nhìn Trần Khiêm và Hách Lan Lan.
“Trần Khiêm, ban nãy các cô ấy đụng trúng tớ làm tớ không cầm chắc khay!”
Hách Lan Lan sợ hãi, cô ấy sợ mình mất công việc này nên vội vàng giải thích với Trần Khiêm.
“Không sao, cho dù cậu có đập khay này lên mặt cô †a cũng sẽ không có chuyện gì xảy ral”
Trần Khiêm cười nói.
“Cái gì cái gì? Thăng nghèo này cậu bị điên à? Cậu dám đánh tôi?”
Lý Vi Vi lại phẫn nộ.
Mà không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi vội vã chạy ra.
“Cậu Trần!”
Người đàn ông trung niên chạy đổ mồ hôi đầm đìa. 'Thở hồng hộc.
Nhưng mới vừa chạy đến, ông ta đã cung kính gọi. Mà hôm qua Trần Khiêm chưa hề gặp người đàn ông trung niên này, hình như ông ta mới đến sơn trang, không biết đảm nhiệm chức vụ gì.
Nhưng anh vẫn đút tay vào túi nói: “Sơn trang không chào đón đám người này, đuổi họ ra cho tôi!”
Trần Khiêm vừa mở miệng làm đám người Lý Vi Vi ngơ ngác. Mẹ nó, cậu ta dám ra lệnh quản lý nơi này hả, không thể nào?
“Cậu Trần, chẳng phải cậu nói trưa nay cậu mới đến à? Sao lại sớm như vậy!”
Mà người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Khiêm rồi trực tiếp làm lơ, bước đến trước mặt anh Nghĩa kia, cung kính bắt tay nói.
“Vài người bạn của tôi sốt ruột, hơn nữa, sơn trang suối nước nóng rộng như vậy, đi dạo hết buổi trưa mới đến được đây!”
Trần Nghĩa cười lạnh lùng.
“Ha ha hat”
Mà lúc này, các cô gái đều phá lên cười.
“Ban nãy tôi sợ muốn chết!” Lý Vi Vi vỗ ngực mình, vừa võ vừa cười. ?hanh‎ ?à‎ không‎ có‎ q?ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ ?ì?‎ ngay‎ ==‎ Tr??Tr‎ ?yen.ⅴn‎ ==
“Hả, sao cô lại sợ muốn chết?” Người đàn ông trung niên nghỉ ngơ hỏi.
“Ha ha ha, chẳng phải là vì thằng ngu này à. Quản lý Triệu, ông không nghe thằng ngu này nói gì à? Ông kêu Triệu, ông không nghe thằng ngu này nói gì à? Ông kêu cậu Trần, cậu ta tưởng ông gọi cậu ta nên bảo ông đuổi chúng tôi đi! Cười chết mất!”
Lý Vi Vi ôm bụng nói.
“Đúng đó, cậu nhìn cậu ta kìa, ra vẻ nữa, đúng là lạ thật đó!”
Mấy cô gái còn lại cũng cười nói.
“Đúng rồi, ban nấy tôi còn bưồn bực, mẹ nó ông đây gọi cậu Trần, thằng ranh này chen mồm làm gì?”
Quản lý Triệu lạnh lùng nói.
 
Chương 1896: Chủ của tổng giám đốc Lý


“Quản lý Triệu, bạn tôi không muốn thấy người này, phiền ông đuổi cậu ta ra ngoài, đừng làm giảm giá trị của sơn trang chúng ta!”
Trần Nghĩa lạnh nhạt nói.
“Cậu Trần, không thành vấn đề, cậu và con trai của tổng giám đốc Lý là bạn cấp ba, ở chỗ chúng tôi, lời cậu nói là lệnh, yên tâm đi, tôi sẽ đuổi thằng nhóc này ra ngay!”
Quản lý Triệu đắc ý cười nói.
“Ranh con, tự cậu cút đi hay chờ tôi cho người ra đánh cậu đi?”
Quản lý Triệu lạnh lùng nói. Đám người Lý Vi Vi khoanh tay nhìn.
“Bảo tôi cút? Quản lý Triệu này, ông mới đến Kim Lăng gần đây à?”
'Trần Khiêm giận quá hóa cười hỏi.
“Ý cậu là gì?”
Quản lý Triệu nheo mắt.
“Ông biết chủ của sơn trang Kim Lăng là ai không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ha ha, chuyện này ai chẳng biết, tất nhiên là tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc rồi!”
Quản lý Triệu đắc ý nói.
“Đúng đó, ai chẳng biết sơn trang Kim Lăng là của †ổng giám đốc Lý, cậu đang nói nhảm à!”
Lý Vi Vi không còn gì để nói. Quản lý Triệu hỏi: “Hơn nữa trông bộ dạng của cậu, giống như thằng nghèo, cậu lén trốn vào đây đúng không?”
“Chủ của sơn trang Kim Lăng là tổng giám đốc Lý, vậy chủ của tổng giám đốc Lý là ai?”
'Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
Lý Vi Vi không trả lời, tổng giám đốc Lý là người đứng đầu trong toàn giới kinh tế Hoa Hạ, sao lại có chủ của tổng giám đốc Lý?”
Nhưng mặt của quản lý Triệu lại biến sắc.
“Chủ của tổng giám đốc Lý, tất nhiên là cậu Trần!”
Quản lý Triệu chợt kinh hãi, hơn nữa lúc nói câu này còn cực kỳ cung kính.
“Cậu Trần? Quản lý Triệu, là cậu Trần của Kim Lăng học ở trường chúng tôi, lúc trước đã từng gây ồn ào náo động à?”
Lý Vi Vi cũng kinh ngạc hỏi.
Đúng vậy, tất nhiên cô ta đã từng nghe nói truyền thuyết của cậu Trần Kim Lăng. Trên thực tế, mỗi một sinh viên của Đại học Kim Lăng đều đã từng nghe truyền thuyết của cậu Trần Kim Lăng.
Chỉ biết đó mới là cậu ấm chân chính.
Nhưng ngoại trừ một số rất ít người thì chẳng ai biết được danh tính cụ thể của cậu Trần cả, cho nên khi Lý Vi Vi nghe cậu Trần lại là chủ nhân của tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc nổi tiếng, sao lại không ngạc nhiên được?
“Vi Vi, tớ cũng từng nghe nói đến người này, nghe đồn cậu ta cực kỳ đẹp trai, vô số cô gái khi nhìn thấy cậu ta đều mê mẩn!”
Các cô gái còn lại cũng che miệng kinh ngạc nói.
“Không ngờ, cậu Trần Kim Lăng lại là chủ của tổng giám đốc Lý?”
Lý Vi Vi hỏi.
“Đúng vậy, cậu Trần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên người như tôi không có tư cách được tiếp xúc!”
Ánh mắt của quản lý Triệu khát khao.
Mà đúng lúc này, từng chiếc siêu xe bỗng dừng †rước cửa sơn trang.
Bởi vì bây giờ chỗ của nhóm Lý Vi Vi đang đứng gần cửa nên đúng lúc thấy rõ ràng.
“AI Trời ơi, xe của tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý đã quay về rồi!"
Trán quản lý Triệu đổ mồ hôi.
“Đúng là xe của chú Lý, lúc tôi và cậu Lý học chung, đã từng được gặp chú Lý một lần, không biết chú ấy còn nhớ tôi không nhưng xuất phát từ sự lễ phép, tôi quyết định phải chào hỏi đãi!”
Nhìn chiếc xe ngừng lại, cậu Trần sửa sang lại vest của mình.
Sau đó vội vã bước về phía cửa.
Mà đám người Lý Vi Vi cũng đuổi theo.
Dù sao trong số những người ở đây, bao gồm cả bạn trai Lý Vi Vi cũng chưa bao giờ gặp cảnh tượng được diện kiến nhân vật uy quyền như vậy, nhưng cậu Trần được tiếp xúc nhiều thì lại khác.
Anh ta biết cách đối nhân xử thế, nói không chừng mình thể hiện tài năng trước mặt tổng giám đốc Lý, sẽ có những cơ hội gặp gỡ khác thì sao?
Đây cũng là một loại tâm lý khác, người ta thường cực kỳ tôn sùng người có tiền có thế.
Còn về Trần Khiêm, dường như bây giờ chẳng ai quan tâm. Mọi người đều ra cửa.
“Trần Khiêm, liệu có xảy ra chuyện gì không?” Hách Lan Lan sốt ruột hỏi.
“Sao lại có chuyện gì được! Cậu yên tâm đi, không sao đâu!”
Trần Khiêm cười mỉm.
 
Chương 1897: Kinh hãi


Anh đi về phía nơi mà Lý Chấn Quốc và những người khác bước vào.
Cậu Trần đã hít một hơi thật sâu, bước đến.
“Chào chú Lý, cháu là A Nghĩa, là bạn cùng trường với cậu Lý, không biết chú còn nhớ cháu không ạ?”
Cậu Trần kích động nói. “Cậu Trần!”
Mà Lý Chấn Quốc thì kinh ngạc, nghiêm túc đứng thẳng mình.
“Hả, chú Lý khách sáo quá!” Bây giờ A Nghĩa run đến mức không biết nên nói gì.
Mà Lý Vi Vi thì sốt ruột cắn môi.
Trời ơi, tổng giám đốc Lý gọi anh Nghĩa là cậu Trần, anh Nghĩa oai phong quá nhỉ?
'Wow, anh Nghĩa đẹp trai quá!
Cùng lúc đó quản lý Triệu cũng bất ngờ với thái độ của tổng giám đốc Lý, xem ra không thể đắc tội với cậu Trần này, tổng giám đốc Lý gọi cậu ta là cậu Trần!
“Cậu Trần!!!"
Mà điều làm bọn họ bất ngờ hơn nữa là khoảng mấy chục người sau lưng Lý Chấn Quốc đều là giám đốc cấp. cao.
Giờ phút này, bọn họ đều khom lưng chín mươi độ, cùng hô to, còn cúi thật thấp.
Làm A Nghĩa kích động đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Chú Lý, mọi người... mọi người đừng giỡn, trước mặt mọi người cháu chỉ là bậc con cháu mà thôi!”
Trần A Nghĩa kích động nói, trong lòng thì vui đến nở hoa.
“Đúng vậy, mặc dù A Nghĩa xuất sắc nhưng tổng giám đốc Lý, địa vị của ngài cao quá, nếu đối xử với A
Nghĩa như vậy, sẽ làm anh ấy kiêu ngạo!”
Lý Vi Vi cũng gom hết lòng can đảm chen miệng.
Thình thịch! Cảnh tượng tiếp theo làm đám người suýt chút sợ. đến ngất xỉu, họ thấy Lý Chấn Quốc kinh ngạc, quỳ thẳng xuống đất.
Những đại gia giàu có tiếng ở Hoa Hạ cũng nhất trí quỳ xuống.
“Chuyện này!” Trần A Nghĩa trợn mắt lui về sau một bước.
Trán đổ mồ hôi lạnh, đến giờ phút này, anh ta mới phát hiện hình như có gì đó không đúng.
Không đúng! Hình như ánh mắt của nhóm chú Lý không phải đang nhìn mình?
Chẳng lẽ không phải họ đang gọi mình? Nhưng cậu Trần, ngoài mình ra thì còn ai nữa? Anh ta không hiểu.
Lý Vi Vi cũng không hiểu gì cả.
“Mọi người về rồi à? Không ngờ sớm vậy!”
Mà lúc này, sau lưng Lý Vi Vi, lại vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
“Cậu Trần có lệnh, cho dù có ở chân trời góc bể, Chấn Quốc cũng sẽ chạy về ngay!”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Mắt Lý Chấn Quốc rưng rưng, hiển nhiên ông ấy đã biết nhà họ Trần đang gặp phải chuyện gì.
Lúc này, đám người Trần A Nghĩa, Lý Vi Vi mới nhìn ra sau theo ánh mắt của tổng giám đốc Lý, bởi vì hình như nhóm tổng giám đốc Lý đang nhìn ra sau lưng mình.
“Trần Khiêm?”
Vừa thấy, Lý Vi Vi trợn mắt nhìn.
“Đứng lên đi, vào phòng làm việc với em, có một số chuyện muốn hỏi anh!”
'Trần Khiêm không hề nhìn Lý Vĩ Vi, lạnh nhạt nói với Lý Chấn Quốc.
“Dạ cậu Trần!” Lý Chấn Quốc đứng lên ngay. “Gậu... cậu Trân? Cậu ta là cậu Trần?”
Quần quản lý Triệu suýt ướt, điên cưồng nuốt nước bọt.
Hơi thở Lý Vi Vi cũng dồn dập.
Trời ơi, đây là cậu Trần Kim Lăng trong truyền thuyết!
Thảo nào Dương Huy lại có một công ty niêm yết, vì quý nhân của anh ấy là cậu Trần trong truyền thuyết mà!
Cô ta có một dự cảm xấu.
Trần Khiêm đút hai tay vào túi, đi thẳng vào phòng làm việc.
Nơi anh đi ngang qua, cho dù là doanh nhân lớn đến nhường nào cũng cung kính khom lưng lui ra sau ba bước.
Đẹp trail Đẹp trai quá!
Tất cả các cô gái đều kinh hãi.
 
Chương 1898: Không còn gì nữa


E rằng không ai có thể ngờ rằng, một người đã từng là thằng nghèo nay lại là cậu Trần nổi tiếng, đến tổng giám đốc Lý Chấn Quốc cũng phải tự quỳ xuống, trời ơi!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các cô, Trần Khiêm rời đi.
Bây giờ e là những người này chẳng là gì trong mắt Trần Khiêm.
Trong phòng làm việc.
“Cậu Trần, cậu không sao, đúng là may quá, vốn dĩ chúng tôi cứ ngỡ..."
Mắt Lý Chấn Quốc đỏ ửng nói.
“Cứ ngỡ em đã xảy ra chuyện đúng không?”
Trần Khiêm hỏi: “Chấn Quốc, cuối cùng trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, em nghe nói mọi người đang dời tài sản công ty?”
“Đúng vậy cậu Trần, cậu xem cái này trước đi!”
Lý Chấn Quốc gật đầu thật mạnh, sau đó mở cặp táp. của mình, cẩn thận lấy món đồ được bọc bằng mảnh vải màu vàng ra.
'Trần Khiêm nhận lấy, mới vừa mở ra, mí mắt đã giật giật.
Thánh Thủy Lệnh!
Chẳng phải đây là Thánh Thủy Lệnh mà tổ chức bí ẩn lúc trước, có thể là Hội Thái Dương đưa cho mọi người hay sao?
Hơn nữa Trần Khiêm nhớ rõ khối Thánh Thủy Lệnh này là của ông nội.
Trong hẹn ước Thánh Thủy, ông nội đã xảy ra chuyện, chưa rõ sống chết, mà bây giờ Thánh Thủy Lệnh của ông lại xuất hiện ở đây, Trần Khiêm thấy hơi căng thẳng.
“Chấn Quốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khiêm vội vàng hỏi.
“Cậu Trần, chuyện này, bắt đầu từ vài ngày trước!”
Lý Chấn Quốc giải thích với Trần Khiêm.
Thì ra.
Vài ngày trước, chủ tịch khu kinh tế Hoa Hạ - Dương Tiểu Bối chợt nhận được lệnh của gia tộc nhà họ Trần bảo cô ấy đến Nam Dương, tất nhiên chuyện làm ăn khu kinh tế Hoa Hạ sẽ giao cho Lý Chấn Quốc và Chung Vô Viêm xử lý.
Mọi thứ đều như cũ.
Nhưng mấy ngày sau, Lý Chấn Quốc lại nhận được một cuộc điện thoại.
Hơn nữa còn do chính cô Thẩm Lam gọi đến.
Có thể nhận thấy lúc đó trạng thái của mợ chủ hơi sốt ruột, hơn nữa chỉ nói với Lý Chấn Quốc vài câu đơn giản rồi vội vàng cúp máy.
Hơn nữa lời nói lúc đó làm Lý Chấn Quốc không hiểu.
Bởi vì cô chủ nói nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn, bây giờ ông hãy lấy danh nghĩa của tôi, bắt đầu dời tài sản khu Hoa Hạ, dời sang danh nghĩa các người, phải nhanh lên, các khu kinh tế trên thế giới cũng phải hành động!
Nhanh lên, nhất định phải nhanh lên!
Cuối cùng mợ chủ còn nhấn mạnh ba lần liên tục rồi mới ngắt máy. Cho nên mới có chuyện Lý Văn phát hiện hai người lén dời tài sản.
Mợ chủ nói nói chuyện rất sốt sắng, cho dù không hiểu Lý Chấn Quốc cũng không dám trì hoãn, bởi vì ông ấy hiểu chắc chản đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nên không thể chậm trễ được.
Vội vàng đi làm.
Nếu chỉ thế thì không đến mức làm Lý Chấn Quốc hoảng loạn như thế.
Sau khi xong việc không bao lâu, Lý Chấn Quốc nhận được tin nhắn mợ chủ gửi.
Nói với Lý Chấn Quốc rằng.
“Nhà họ Trần xong đời rồi, bây giờ tôi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không biết Tiểu Khiêm có gặp chuyện gì hay không. Ông hãy bảo quản thứ này cho thật tốt, sau đó âm thầm tìm tung tích Tiểu Khiêm, giao thứ này cho cậu ấy, tất cả manh mối đều nằm trong này!”
Thẩm Lam nói.
Rất nhanh, đêm qua, Lý Chấn Quốc thức giấc, phát hiện Thánh Thủy Lệnh trên đầu giường mình.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ huyền diệu. Làm Lý Chấn Quốc cũng bắt đầu kinh hoảng.
Không biết mình nên đi đâu để tìm kiếm tung tích của cậu Trần.
Lúc đang nẫu ruột lại chợt nhận được điện thoại của cậu Trần, tất nhiên là vừa mừng vừa sợt
Vội vàng đưa những thứ này cho Trần Khiêm.
“Anh nói, chị Lam nói chị ấy có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, chị ấy còn nói gì nữa không?”
'Trần Khiêm nhíu mày suy nghĩ.
“Không còn gì nữa, chỉ có những câu này thôi!”
 
Chương 1899: Câu này nghĩa là gì


Lý Chấn Quốc nói. Gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Mà ba ngày trước, buổi sáng, Lý Văn thấy đám hung thủ đang hành hung bắt người nhà họ Trần.
Nhưng Trần Khiêm nhìn tin nhắn này, chị Lam gửi buổi chiều.
Đúng là lúc đó nhà họ Trần xong rồi. Nói cách khác, có thể chị Lam không bị bắt trực tiếp, có thể chị ấy chạy thoát ra ngoài, hoặc là không hề trở về nên thoát được một kiếp.
Nhưng chị ấy cũng cảm nhận được nguy hiểm đến với mình nên giao những thứ này lại cho Lý Chấn Quốc.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng người đó muốn làm gì?
Trần Khiêm siết chặt Thánh Thủy Lệnh, thầm nghĩ.
Theo như lời chú Hai nói, tất cả mọi thứ này đều do người đứng sau màn giám sát mình làm ra.
Mục đích của người đó là gì? Trần Khiêm nghĩ nát óc cũng không biết.
“Cậu Trần, bây giờ không thể liên lạc với nhà họ Trần nữa, rốt cuộc tại sao vậy?”
Lý Chấn Quốc lo lắng hỏi.
“Anh cứ làm theo lời dặn dò của chị Lam đi, nhanh chóng dời tài sản, những chuyện khác cứ tiến hành theo trình tự vốn có, những chuyện còn lại để em lo!”
Trần Khiêm chỉ dặn dò một câu.
Rồi sau đó dồn hết sự chú ý vào Thánh Thủy Lệnh.
Chị Lam nói tất cả manh mối đều nằm trong này, có nghĩa là gì?
Thánh Thủy Lệnh này của ông nội.
Chị Lam đang dự báo mình ông nội đã xảy ra chuyện rồi?
Cho nên mới làm nhà họ Trần bị hủy diệt?
Mà tiên đoán của Thái Dương Đồ, xem ra chính xác, đúng là có một cỗ sức mạnh xuất hiện, hơn nữa cũng đúng là huỷ diệt nhà họ Trần.
Vậy tiếp theo, sẽ là mình à?
'Trần Khiêm xem xét Thánh Thủy Lệnh, không thấy được chỗ nào kỳ lạ.
Nghĩ đến chuyện đá vận mệnh tối nay, Trần Khiêm quyết định quay về xem thử.
Hỏi chú Hai rồi tính tiếp.
Sau khi giao cho Lý Chấn Quốc vài chuyện, Trần Khiêm không ở lại.
Còn về bạn cùng lớp Hách Lan Lan, sau khi tốt nghiệp, phát triển không thuận lợi, thấy sơn trang suối nước nóng tiền lương cao nên chọn ở lại đây làm phục vụ.
Trần Khiêm nói Lý Chấn Quốc hãy chăm sóc cô ấy, sau đó rời đi
Chờ khi quay lại sơn trang.
Trần Khiêm nói manh mối này cho chú Hai nghe.
“Thánh Thủy Lệnh, A Lam xem trọng Thánh Thủy Lệnh của ba như vậy, chú nghĩ chắc chắn A Lam đã biết chuyện gì đó, hơn nữa bây giờ hẳn là con bé đã trốn, không biết con bé có gặp nguy hiểm gì không! Nếu như chúng ta tìm được A Lam thì có thể sẽ tra ra được manh mối vài chuyện!”
Trần Bình An nói.
“Cho nên, Tiểu Khiêm cháu phải nhanh chóng khôi phục Đạo Cơ, khôi phục sớm ngày nào chúng ta có thể nắm quyền chủ động sớm ngày đó!”
Trần Bình An nói.
“Chú Hai, cháu hiểu rồi!”
“Thánh Thủy Lệnh này, chú sẽ tìm hiểu manh mối trong đó giúp cháu, bây giờ cháu đã trở lại, giúp cô Tử 'Yên luyện hóa đá vận mệnh, sau đó khôi phục Đạo Cơ đi"
Trần Bình An sắp xếp. “Vâng, bây giờ cháu đi ngay!” “Đợi đã Tiểu Khiêm!”
Giờ phút này Trần Bình An cầm Thánh Thủy Lệnh, hình như gặp rắc rối về ngôn ngữ.
“Sao vậy chú Hai?”
“Nếu như, chú nói là nếu như, nếu như ông nội cháu vẫn còn sống thì cháu sẽ làm sao?”
Trần Bình An cũng không biết mình nên đặt câu hỏi thế nào.
Trần Khiêm cười gượng: “Chú Hai, nếu ông nội còn sống, tất nhiên cháu sẽ vui, hơn nữa đến tìm ông ngay! Sau đó ông nội còn sống, chú cũng còn sống, ba chúng †a sẽ cứu người thân, gia đình đoàn viên!”
“Tiểu Khiêm, có thể cháu không hiểu ý chú! Ý chú là, những người tham gia hẹn ước Thánh Thủy đều đã chết, cháu đã từng nghĩ, tại sao ông nội cháu vẫn còn sống không?” . Truyện Ngược
Trần Bình An ngẫm nghĩ hỏi.
“Chú Hai, câu này nghĩa là gì?”
Trần Khiêm nghỉ ngờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top