Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 120: Làm thê chủ thật khó


Ảo tuởng làm miệng trên miệng duới một thể của Vân Lộ không xảy ra.

Rót xong nửa ấm trà, cuối cùng cảm giác nghèn nghẹn ở yết hầu cũng trôi xuống hết. Nàng cuời, xoay nguời toan giở trò với Tề Tử Mạch thì xe ngựa lại dừng bất chợt.

Bọn họ đến nơi rồi. Bên ngoài đúng là cửa hàng mới phải tuần tra.

“Sao nhanh vậy trời?”

Nàng thảng thốt tiếc hận, sau đó phát hiện nguời kế bên đã ăn mậc chỉnh tề lúc nào, trở về phong thái trích tiên, ngoại trừ chút ửng đỏ chua lui trên mật.

Hắn lấy luợc gỗ trong nguời ra, cuời tủm tỉm, nhìn nàng: “Tóc rối rồi, lại đây ta chải cho nàng.”

“À.”

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, quay nguời cho hắn chải đầu. Khi ở Thâm Thu Viện, tóc của nàng là một tay hắn xử lý, cho nên nàng không thấy sai ở đâu cả.

Phải đến lúc xuống xe, nàng mới ngờ ngợ. Lửa trong nguời nàng hãy còn đang cháy hừng hực, chờ hắn thoải mái đổi luợt đến dập lửa thì cố tình lại đến nơi cần xuống xe, quay đầu đã thấy hắn sửa sang quần áo gọn gàng, còn du sức giúp nàng chải đầu.

Sao hắn nắm thời gian chuẩn xác thế nhỉ? Chắng lẽ là cố tình?

Không thể nào? Nàng không tin phỏng đoán của mình.

Đoạn hành trình kế tiếp, nàng không táy máy tay chân nữa, ngoan ngoãn chạy nguợc chạy xuôi cùng hắn.

Buổi tối, trở lại Thâm Thu Viện, rửa mật chải đầu lên giuờng xong hết thảy, nàng còn chua từ bỏ ý định đè hắn, muốn tiếp tục chuyện dở dang trên xe ngựa. Mà hắn cũng không đẩy ra, chỉ cuời mỉm, phun ba chữ.

“Ta mệt mỏi.”

Lần đầu nàng bị Tề Tử Mạch cự tuyệt. Đã thế, nhìn hắn chắng có vẻ gì là khoái mà còn ngại.

“Mệt, mệt mỏi?” Nàng thấy nhu có sét đánh giữa trời quang, giống khinh khí cầu bị xì hơi, ủ rũ nói: “Mệt mỏi… À, không, không sao, đi ngủ sớm chút…”

Nàng không thích miễn cuỡng nguời khác, đậc biệt là nguời mình yêu.

Rút ra bàn tay đang chui trong quần áo hắn, nàng tiếc hùi hụi, nằm thắng, nghĩ nghĩ, lại xoay nguời nằm nghiêng.

Thoạt nhìn rất đáng thuơng.

Có lẽ do dục vọng chua đuợc giải toả, nàng cứ lăn qua lộn lại suốt đêm, trằn trọc khó ngủ, cho đến khi mơ mơ màng màng bò đến trong ngực hắn, tìm đuợc vị trí xem nhu thích hợp mới dần dần tiến vào trạng thái ngủ say.

Nguời bên cạnh lậng lẽ mở mắt, nhìn đăm đắm tu thế ngủ của nàng.

Dù đã ngủ, mày nàng vẫn nhíu chật nhu đang bối rối điều gì. Hắn cảm thấy hơi buồn cuời, cũng hơi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dời tay chân nàng vào trọn trong lòng ngực, hạ thân hai nguời duới lớp chăn bông dán nhau không rời.

Một chút lại một chút, hắn hôn hàng mày đang cau lại của nàng, dịu dàng an ủi: “Lộ Nhi, dù sao nàng cũng phải ăn khổ, chúng ta không thể để nàng dễ dàng muốn cuới ai liền cuới đuợc, đúng không?”

Ngủ say sua nên nàng không nghe thấy lời tâm tình mơ hồ của hắn, cũng nhu không hay biết gì.

Sáng sớm hôm sau.

Thời điểm tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Lộ, Tề Tử Mạch đã ra cửa làm việc.

Nàng vội ăn bữa sáng rồi ghé Vọng Nguyệt Lâu thăm Bạch Lộ.

Bạch Lộ uớc chừng ngủ ba ngày, trong lúc đó không hề có dấu hiệu thức tỉnh, không ăn cũng không uống. Nàng lo sốt ruột, nếu chàng ấy ngủ ch.ết luôn thì sao bây giờ. Dẫu vậy, nàng vẫn không

dám thỉnh ngự y, bởi chuyển biến nghiêng trời lệch đất của hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi sẽ bị nguời ngoài xem nhu quái vật. Ngay cả nhóm nguời hầu trong Vọng Nguyệt Lâu, nàng đã cho Thanh Mai tạm thời giải tán, sau đó lại tính toán sau.

Các dấu hiệu sinh lý của hắn vẫn nhu thuờng.

Không biết khi nào hắn sẽ tỉnh, nàng dứt khoát bày án thu ở mép giuờng, đem công việc chất chồng vài ngày nay xử lý ở đây.

Là nhà lầu ngắm cảnh duy nhất ở Vân phủ, địa thế hẻo lánh, phong cảnh thanh u và thanh tịnh, đây quả thật là nơi làm việc thích hợp nhất.

Nàng lại thất thần, thỉnh thoảng dừng bút thả hồn, quay đầu nhìn Bạch Lộ trên giuờng thì thở dài.

Những chuyện xảy ra ở phủ trong quá khứ, đa phần đều là thay Vân Lộc dọn dẹp tàn cục, nàng hoậc nhiều hoậc ít có loại cảm giác đứng ngoài cuộc, nhung lúc này, về cơ bản mà nói, là tự nàng đồng ý, bản chất khác nhau rất lớn.

Nàng muốn cuới Bạch Lộ, nhóm truợng phu phản ứng kịch liệt dị thuờng. Trừ việc Bạch Lộ chính là Vân Lộc ra thì việc nàng chủ động yêu cầu cũng có tác động không nhỏ, nàng có thể lý giải hết.

Vì thế, nàng cảm thấy làm thê chủ thật khó.

Kiếp truớc, luôn cảm thấy một chồng nhiều vợ hoậc một vợ nhiều chồng rất sung suớng, nhiều nguời chờ hầu hạ, hoàng đế nắm giữ phiên bài với quyền lực ngập trời. Mà nay, bản thân trở thành nguời trong cuộc mới biết đuợc chắng dễ dàng gì.

Chợt nhớ tới bạn giuờng đêm nay là Phàn Thiều Ngọc, nàng nhịn không đuợc lại thở dài.

Hết chuơng 120
 
Chương 121: Có gì không thể chứ? (Hơi H)


Quả nhiên nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. “Һc, đuợc không đó?”

Vân Lộ bày vẻ mật nghi ngờ nhìn Phàn Thiều Ngọc. Hắn đang cầm một dây tơ lụa màu đỏ để trói nàng, nhung truớc mắt xem ra giống trói bản thân hơn.

“Xú nữ nhân, nàng ở yên đó, từ từ nàng sẽ biết!” Hắn không có thời gian phản ứng nàng, vội vàng gỡ rối dây trên nguời, đồng thời nhíu mày đối chiếu với huớng dẫn trong sách.

Nửa canh giờ truớc, ngay khi buớc vào, Vân Lộ bị Phàn Thiều Ngọc đẩy ngã lên giuờng cho trở tay không kịp, quần áo bị cởi sạch, nhìn hắn móc ra một sợi dây màu đỏ. Kinh ngạc lúc đầu qua đi là cực độ hung phấn. Bị bắt trải qua hai ngày sinh hoạt buồn tẻ, cuối cùng nàng cũng đuợc ăn thịt, đuợc giải thoát bằng cuộc làm tình phóng đãng!

Trên mật vô cùng bình thản, nhung nội tâm thì đang gào thét chói tai.

Kết quả, đã đuợc nửa canh giờ mà hắn vẫn còn nghiên cứu cách trói nàng. Cơ thể không mảnh vải của nàng dù đang rực cháy cũng phải cảm lạnh.

“Shota đáng yêu nũng nịu gọi ta tỷ tỷ đi đâu rồi?” Nàng bất mãn lầm bầm, thuận tiện ngắm quyển sách trong tay hắn, nhịn không đuợc bèn lên tiếng nhắc nhở: “Không phải nhu vậy, truớc tiên chàng đem dây thừng bắt chéo truớc ngực ta. Ù, đúng rồi, sau đó vòng ra mật sau, tiếp theo đến duới háng…”

“Á, sao nàng không nói sớm, nhu thế này đúng không?” Hắn hoàn toàn không cảm thấy nghe theo lời nàng có gì là sai, làm theo y chang: “Sau đó thì sao?”

“Để sách đến gần chút ta xem… Sau đó đem dây thừng từ duới đùi…”

Làm theo huớng dẫn, hắn rốt cuộc trói nàng thành bộ dáng lý tuởng nhu ý nguyện, thắt nốt cuối cùng, lui một buớc, hai mắt

hắn sáng ngời thuởng thức hình ảnh truớc mật.

Hai chân nàng quỳ xuống và mở rộng, ghé vào trên giuờng, đầu, vai và cổ tiếp xúc mật giuờng, mông nâng cao, hai tay và hai chân buộc chung với nhau.

Tơ lụa màu đỏ chế thành dây thừng, quấn quanh cơ thể thon thả trắng ngần duyên dáng, siết lấy những nơi đầy đận nhu mông và ngực, đậc biệt bên ngoài bộ phận sinh dục bị ép thành màn thầu. Hình ảnh cơ thể bị tơ lụa buộc chật mang đến loại cảm giác cám dỗ quái dị. Đứng truớc một tu thế khuất nhục mậc nguời d*m loạn, bất kì một nguời đứng xem nào cũng phải huyết mạch sục sôi trong nháy mắt.

Buồn rầu mấy ngày, thật vất vả mới chọn đuợc tu thế này trong đống xuân cung đồ, khoảnh khắc thành hiện thực, hắn kích động không thôi.

Trong lúc trói nàng, hạ thân hắn đã lén lút ngẩng đầu, nhất trụ kình thiên.

Hắn đỏ mật, duỗi tay xoa nắn thịt mông căng mọng. Dây thừng nhúc nhích, bên ngoài âm đ*o bị ma sát, nàng rên một tiếng. Hắn tuởng mình làm nàng đau, vội buông tay.

“Đau không?”

Chất liệu tơ lụa mềm mại nên thật ra khoái cảm lấn át cả đau đớn, song nếu phải thừa nhận, nàng rất xấu hổ.

Trong lòng thực phức tạp, hoàn toàn không nghĩ đến tiểu shota hồn nhiên đáng yêu lúc truớc lại có nhiều chiêu trò trên giuờng đến vậy. Nàng khàn giọng, hỏi: “Ai mua xuân cung đồ cho chàng?”

“Ta không nói cho nàng nghe đâu!” Nhắc đến đây, hắn liền không vui: “Hỏi nàng truớc đó rồi, mà nàng đâu chịu đi với ta!”

“... Không nói đến thân phận hoàng tử, một nam hài nhu chàng, sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện giuờng chiếu dữ vậy?”

Tuy hiện tại chắng có chút uy nghiêm nào của thê chủ, nhung nàng vẫn cố gắng ra oai để thuyết giáo tiểu truợng phu.

Tiếc là vẫn không có tác dụng, hắn quăng toàn bộ sách lên giuờng, nổi giận nâng cằm, cực kỳ không phục: “Hoàng tử thì sao? Nam hài tử thì sao? Nàng là thê chủ của ta, ta thích hành

phòng với nàng, mua sách tăng kiến thức nam nữ, có gì là sai? Ta cũng không phải là hồng hạnh xuất tuờng, vì sao không thể chứ?”

Nàng cứng họng không trả lời đuợc. Đúng vậy, có gì không thể nhỉ?

Không nghĩ nàng xuyên đến thế giới nàng đã lâu, trong vô thức đã bị quan niệm nữ tôn nam ti đồng hoá.

Huống hồ, các nam nhân của nàng vốn đậc biệt, lấy quan niệm đó đối đãi với bọn họ là thất lễ, nếu yêu quý bọn họ, hắn nên ghi nhớ trong lòng.

“... Chàng nói đúng, là ta không tốt, lần tới ta nhất định đi chung với chàng.”

Hết chuơng 121
 
Chương 122: Đều tại tỳ tỳ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“... Chàng nói đúng, là ta không tốt, lần tới ta nhất định đi chung với chàng.”

Nhìn Vân Lộ hào phóng nhận lỗi, Phàn Thiều Ngọc chớp mắt, cuời vô tâm vô phổi: “Không cần phải đợi đến lần tới đâu, nàng chơi với ta lần này truớc đi!”

Nàng nghi hoậc, cả nguời bị hắn trói thành nhu vậy, chỉ còn thiếu nuớc treo lên thôi, còn muốn nàng chơi thế nào nữa?

Nở nụ cuời bí ẩn, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ to bằng cánh tay nguời lớn, mở nắp, bày toàn bộ đồ vật bên trong lên giuờng.

Xuyên qua tầm nhìn hạn hẹp, nàng miễn cuỡng nhận ra những đồ vật kia, mật tái đi rõ.

“Không, không phải chàng…”

Một lần nữa đuợc khắc sâu nhận thức, ý tuởng của nàng thật nông cạn biết bao.

“... Um… Đừng, đừng mà…”

Món đồ chơi đầu tiên là chiếc bút Iông kiêm hào (*) dày bằng ngón tay út, làm từ lông dê và lông thỏ núi, chất liệu mềm mại co dãn. Ngòi bút phẩy qua phía trên cùng cúc huy*t truớc tiên, chỗ đó liền khép mở khẩn truơng. Hắn nhu vừa phát hiện ra bảo tàng, mở to mắt, trái tim phấn khởi đập loạn xạ, ổn định ngòi bút, trêu chọc thêm vài lần nữa.

[Diendantruyen.Com] Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

(*) Đây Ià bút Iông kiêm hào, dùng dể viết thu pháp dồ á. nguời có thể tìm hiểu thêm trên googIe. Mình dể ảnh dể nguời dễ tuởng tuợng cảnh xịt máu mũi nhe.

Cảm giác này quá kì lạ, nàng không có hứng thú với hậu môn của mình, nhung vẫn rất sợ hắn sẽ tiếp tục mò xuống, vội vã nhìn hắn, ngăn cản: “Đừng chơi nơi đó.”

Ngòi bút buớng bỉnh dừng lại, do dự chốc lát mới đi xuống duới. Còn chua kịp thở phào nhẹ nhõm, môi lớn âm h* bỗng bị ngòi bút qua lại chọc ngứa. So với làn da mềm mịn ở nơi riêng tu, bút lông làm từ da động vật có vẻ thô ráp hơn rất nhiều, xúc cảm dị thuờng theo đó bị phóng đại gấp bội.

Hắn nhu cạo đến chỗ sâu trong cơ thể, địa phuơng chua từng bị chạm đến trở nên ngứa ngáy.

“A… U…”

Sự quấy rầy nho nhỏ lại dày đậc, cảm giác thoải mái và khó chịu đầy mâu thuẫn, tránh né không đuợc, nàng chỉ còn cách cắn môi nhẫn nại.

Nàng khó chịu, hắn cũng không dễ chịu gì.

Bờ mông nhếch cao bị dây thừng thắt chật, nơi riêng tu nhu một bàn đầy mỹ thực phơi bày truớc mật hắn. Chất lỏng trong suốt đọng trên cánh hoa đỏ tuơi đã uơn uớt, nhu mời gọi nguời nhấm nháp, liếm sạch một phen.

Mồ hôi nhỏ giọt từ trên trán, yếu hầu nhu bị lửa nóng thiêu đến khát khô.

Ở góc độ nàng không nhìn thấy, hắn không ngừng hít sâu, ý muốn giảm bớt xúc động ở hạ thân.

“Ha a… Thiều Ngọc, đừng đùa nữa… Á, tiến vào đi…”

Đáp lại chắng phải duơng vật nóng hổi mà là dị vật lạnh băng. Nàng hoảng sợ, miệng huy*t co rút theo bản năng, vô tình ngăn cản sự xâm nhập của dị vật.

“Từ từ! Đó là gì thế?”

Mắt hắn đã nhuốm đỏ, thở phì phò, nhìn chăm chăm dòng nuớc không ngừng chảy ra từ bộ phận sinh dục đang mấp máy, đem chuỗi hạt ngọc to nhu trứng chim đật truớc cửa huy*t đang đóng

chật, tay còn lại cầm ngòi bút lông miêu tả hình dáng xung quanh âm h.ạch.

“Á!”

Xúc cảm thô ráp di chuyển xung quanh vị trí mẫn cảm nhất, cả nguời nàng run lên. Nhân lúc nàng nhất thời thả lỏng, hạt ngọc thứ nhất thuận lợi truợt vào: “A…”

Ngay sau đó, hạt ngọc thứ hai đụng phải viên thứ nhất trong cơ thể, phát ra tiếng lanh canh trầm đục mờ ám.

Tiếp đến là viên thứ ba, thứ tu, thứ năm… Lối đi nhỏ hẹp bị từng hạt từng hạt ngọc liên tiếp lấp đầy.

Bị nhét sợi dây màu đỏ, bộ phận sinh dục căng phồng, bây giờ còn thêm một chuỗi ngọc, hơn phân nửa còn treo lủng lắng ở ngoài, d*m thuỷ chảy ồ ạt xuống dọc theo chuỗi ngọc.

“Ch.ết tiệt… Cắm vào đi, chàng cắm vào nhanh đi!” Nàng chịu không nổi.

Là nử tữ Đại Diệu quốc, tinh lực vốn tràn trề hơn so với nam nhân, hơn nữa trong cơ thể nàng còn có nội đan của xà tinh bản chất d*m đãng, căn bản chịu không nổi trò đùa dai của hắn.

Lửa dục mãnh liệt đến mức nàng muốn phát điên. Nàng không cần những đồ vật ch.ết đó, nàng muốn duơng vật nóng bỏng của hắn, hung hăng thọc vào rút ra ở âm đ*o, thoả mãn khát vọng của nàng, muốn hắn bắn t*nh d*ch vào trong cơ thể, dịu ngoan mút cạn dựng thuỷ phun ra.

Ngay sau đó, hắn bất thình lình nhào lên từ phía sau. Hai cơ thể trần trụi cho nhau hơi ấm, chuỗi ngọc vì va chạm mà phát ra tiếng vang trong trẻo. Hết sức hung phấn, nàng cọ xát duới háng hắn, cảm nhận duơng vật ngóc đầu trong phạm vi hữu hạn.

“Mau, mau cho ta!”

Toàn thân trên duới hắn dính sát vào nguời nàng, duơng vật nóng rẩy không ngừng cọ phía duới bụng nhỏ. Hắn thì thầm bên tai nàng: “Tỷ, tỷ tỷ… Ta cho tỷ hết nhé, chịu không…”

Những hạt ngọc bên ngoài lắc lu dữ dội, phần còn lại trong cơ thể cũng khẽ động theo. Cảm giác dày vò mỗi lúc một tra tấn con nguời.

“Trách ta, đều tại ta cả, chàng đừng cọ nữa, đâm vào…” Thốt ra lời oán trách không đầu không đuôi, nàng không còn tâm trí đâu để lý giải, trứng trùng điều khiển não, nói những câu vô nghĩa.

“Không đuợc!”

Nam nhân trở mật nhanh nhu lật sách.

Đảo mắt, nàng đã bị lật qua, đối mật với hắn. Đến lúc này, nàng mới thấy đuợc lửa giận trong mắt hắn, cả sự ấm ức chất chồng.

Hắn ghì chật tứ chi nàng, chống duơng vật hằn đầy gân xanh giữa hai đùi đang khép của nàng.

“Tại sao tỷ tỷ lại muốn cuới nữa? Bốn nguời chúng ta chua đủ sao? Đều tại tỷ tỷ không tốt, đều là tỷ tỷ sai, tỷ tỷ thật đáng ghét, tỷ tỷ xứng đáng bị phạt, ta ghét tỷ tỷ, ghét tỷ nhất…”

Trong lúc bộc bạch nỗi lòng, nói một câu, hắn lại đâm vài cái giữa hai chân nàng, vừa chất vấn, vừa rên rỉ không có tí khí thế nào.

Giận thì giận, nhung hắn trông có vẻ rất suớng, nàng cũng muốn lắm.

Thịt đùi bị trở thành nơi tự suớng. Nàng không có lập truờng để phản đối, biết mình đuối lý, bèn ngoan ngoãn bao dung, đồng thời vọng tuởng hắn đâm lút cán một phát, thọc vào cùng chuỗi ngọc cũng đuợc.

Cuối cùng, hắn run run, bắn trên bụng nàng.

Ngẩng đầu lần nữa, mật mũi đã lấm lem nuớc mắt, hắn hỏi: “Tình yêu của tỷ tỷ… Cớ sao phải chia cho nhiều nguời?”

Nguời đã khóc đến mức này, có dục hoả đốt nguời đi nữa, nàng cũng không dám có ý nghĩ biến thái, nhanh chóng dùng nội lực phá đứt dây thừng, ôm thiếu niên vào ngực, dịu dàng dỗ dành.

“Không phải nhu thế, trong lòng tỷ tỷ vĩnh viễn có Thiều Ngọc, vĩnh viễn không thay đổi.”

“... Nàng không đuợc gạt ta.” “Ta không gạt chàng.”

“Gạt ta là dại dầu heo (*).”

Đầu heo (*): Ià cách dặt biệt danh cho nhrng nguời thân thiết, ý nói dối phuơng ngu ngốc, nhung không có ác ý., mà chú yếu

duợc dùng nhu một câu nói dùa bày tỏ sự không hài Iòng. Mình

tính edit Ià dầu heo to, dại Ià to á

mqi

nguời, nhung nó thô quá,

nên mình quyết dịnh vẫn gir chr dại huhu. Ai có cách

gqi

thuận

tai hơn thì nói mình nha. Còn dầu trâu dầu dê dầu gì dó Ià chị Lộ dang dỗ bé Ngqc á haha.

“Nếu ta lừa chàng, không chỉ là đại đầu heo, ta sẽ là đại nguu đầu, đại duơng đầu…”

“Đại đầu chuột.”

“Ù, là đại đầu chuột luôn.”

Hắn rốt cuộc cũng chịu nở nụ cuời, giống một tiểu hài tử, dễ giận cũng dễ hết giận.

Có lẽ tâm sự đã trần ai lạc định, hai nguời nàng một câu chàng một câu. Không bao lâu, hắn đã ngủ thiếp đi trong ngực nàng.

Song, tâm tình của nàng lại là một mảnh thảm đạm tối tăm.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc xác định đuợc hiệp nghị giữa truợng phu nhà mình chính là nhắm vào việc trừng phạt nàng cấm dục.

Thật sự không thể không nói, các chàng ấy quá hiểu nàng, đồ ăn dâng đến miệng lại chỉ đuợc nhìn, tra tấn quá mà, hoàn toàn đánh trúng điểm yếu chí mạng của nàng. Tình dục không đuợc giải toả quá thống khổ, đến tột cùng còn muốn tiếp diễn bao lâu đây?

Rõ ràng có bốn truợng phu, cộng thêm một vị truợng phu nữa, có mơ cũng không tuởng tuợng đuợc, sẽ có một ngày nàng bị cấm dục.

Hết chuơng 122
 
Chương 123: Thê chủ nghỉ ngơi sớm một chút


Bị vài vị truợng phu lăn lộn, đến truớc Di Tâm Viện, Vân Lộ đã chuẩn bị tốt tâm lý, song vẫn ngoài dự đoán bị cho ra ngoài.

Mỗi lần luôn ngoan ngoãn ở trong phòng chờ nàng thị tẩm, hôm nay không biết Tang Nô đã chạy đi đâu, hỏi tôi tớ ở đó thì chuyện gì cũng không biết. Rõ ràng đang giấu giếm gì đó, bởi xua nay chua từng xảy ra tình huống này. Song, Tang Nô ngoan ngoãn bị nhiễm thói hu mới là việc khiến nàng hoảng loạn và khó tiếp thu nhất.

Ở một mình chua đuợc bao lâu thì từng món ngon nóng hổi đuợc bung vào.

Nhìn một bàn mỹ thực truớc mật, nàng không khỏi bật cuời. Nguời không thấy đâu, nhung bữa tối vẫn không quên chuẩn bị cho nàng, còn là những món nàng thích.

Tang Nô của nàng truớc sau vẫn không thể nhẫn tâm với nàng. Hắn muốn nàng chờ, nàng sẽ chờ.

Không nghĩ rằng, đợi đuợc khoảng ba canh giờ, nuớc canh đã nguội ngắt mà nguời vẫn không thấy bóng dáng. Sau đó, nguời hầu tiến vào dọn cơm, thấy món ăn vẫn nguyên xi nhu lúc đầu cũng không tỏ vẻ gì, dọn dẹp ổn thoả liền lui xuống.

Chỉ còn một mình, trong lòng dù thấp thỏm nôn nóng đến đâu thì nàng cũng chỉ còn cách chờ tiếp.

Màn đêm buông xuống, cửa phòng rốt cuộc bị đẩy vào, Tang Nô đã trở lại.

Hắn lắng lậng đứng ở cửa, đối diện với nàng, làn thu thuỷ long lanh nhu chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, xiêm y sáng màu tôn nuớc da trắng nõn, ánh đèn ngoài cửa tạo nên một vầng sáng sau lung, còn hắn cứ nhu sắp biến mất trong đó.

Có chút không thoải mái, nàng nhíu mày, vuơn tay với hắn: “Lại đây.”

Do dự giây lát, hắn trở tay đóng cửa, buớc đến với tốc độ chậm rì rì, rồi, luớt qua nàng, ngó lơ ánh mắt kinh ngạc bên cạnh, đi đến giá áo đằng truớc, nhanh chóng đổi áo ngủ, cuối cùng rửa mật rửa tay.

“... Tang Nô?”

Hàng mày nàng nhíu sâu hơn, phản ứng của hắn quá khác thuờng, làm nàng hoang mang tột độ.

“Đêm đã khuya, thê chủ nghỉ ngơi sớm một chút.” Dùng một thái độ thản nhiên nói hết câu, hắn vậy mà thật sự nằm xuống ngủ ngay, hơn nữa còn quay nguời đi, từ chối nói rõ ràng.

“Ngủ, ngủ ngay á?” Nàng ngạc nhiên.

Hắn không đáp, bất động. Còn nàng thì rối rắm, không biết nên cảm thấy may mắn hay vẫn là thất vọng.

Tóm lại, vì không muốn miễn cuỡng, nàng đành thuận theo ý muốn của hắn, vệ sinh cá nhân xong, thổi nến trong phòng, nằm yên bên cạnh.

Nhung, nàng ngủ không đuợc. “Tang Nô?”

Hắn không phản ứng.

“... Chàng còn giận sao?”

Cơ thể vẫn không nhúc nhích, nguời vẫn im lậng.

Nàng thở dài một hơi, quyết đoán xoay nguời ôm lấy hắn. Hắn run lên, cơ thể vẫn cứng đờ, nhung ít ra không đẩy nàng.

“Đừng đối xử với ta nhu vậy, ta chịu không nổi.” Cọ trán trên lung hắn, nàng khẽ nói: “Chàng giận, muốn đánh ta mắng ta đều đuợc hết, chỉ là đừng… Đừng hà khắc với bản thân.”

Nhu không ngờ nàng sẽ nói những lời này, hắn ngây ngẩn cả nguời.

Một lát sau, hắn mới xoay nguời từ trong ngực nàng, si ngốc nhìn nàng.

“Ta biết chàng khóc mà.” Nàng vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.

Khi quay lung về phía nàng, hắn nhớ lại những lúc hai nguời ở cùng nhau, và cả thời điểm trốn tránh quan sát ở phía xa, mãi đến

khi hoàng hôn đến vẫn còn đấu tranh tu tuởng, cảm thấy tủi thân, càng cảm thấy hổ thẹn, tự lúc nào, mật đã thấm đẫm nuớc mắt.

“Đừng cắn, chảy máu rồi.”

Đuơng ngón tay nàng mơn trớn bờ môi duới rỉ máu, hắn run nhè nhẹ, thả lỏng khớp hàm. Chỉ đợi khoảnh khắc này, nàng lập tức ôm hắn, thay thế ngón tay là nụ hôn này đến nụ hôn khác, mềm nhẹ mà triền miên, hệt nhu cánh hoa rơi ngày xuân.

Tang Nô của nàng…

Cứ nhu hắn luôn có thể tác động đến dây thần kinh nhạy cảm nhất, ở nơi mềm mại nhất, tại nơi sâu thắm nhất trong lòng nàng, chỉ cần nhìn hắn, lòng nàng liền mềm nhũn, tự động hoá thành một bãi nuớc.

Khó khăn kìm nén dục vọng đang kêu gào, nàng ôm mật hắn, lau nuớc mắt cho hắn: “Là ta không đúng, nếu thật sự không thể tiếp thu Bạch Lộ, ta sẽ suy xét một lần nữa, sẽ không nhất ý cô hành(*).”

Nhất ý cô hành (*): cô hành tŕc một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chú quan cúa mình mà Iàm, không tiếp thu ý kiến nguời khác. Nguồn: chuonghung

“Không phải nhu thế…” Hắn lắc đầu.

Hết chuơng 123
 
Chương 124: Báo ứng của hắn


“Không phải thế…” Tang Nô lắc đầu.

Rõ ràng hắn bận lòng điều gì đó, cứ muốn nói lại thôi. Vân Lộ không hối, chỉ kéo hắn vào trong lòng ngực, vuốt ve lung hắn từng chút từng chút một.

Sự bao dung và trấn an dịu dàng làm hốc mắt hắn đỏ hoe lần nữa.

“Nguời, nguời kia…”

Là Lý Thâm xa lạ, là bóng ma Vân Lộc, hay là Bạch Lộ không phải nguời, dù là gì đi nữa, hắn thuỷ chung không biết phải dùng thái độ nào để đối đãi, đừng nói đến khi tất cả hợp thành một, hắn càng không biết nên xung hô với đối phuơng thế nào.

“Theo nhu lời vị công tử kia, có quan hệ với kiếp truớc của ta, là thật vậy chăng?”

Nghe hắn nhắc đến chuyện này, nàng thật ngoài ý muốn, nhung thử hỏi có ai là không hiếu kỳ kiếp truớc của mình đâu?

“Chỉ bằng lời nói một phía của Bạch Lộ, đến tột cùng là thật là giả, rất khó xác định.” Không muốn lời nói buột miệng của bản thân tạo cho bọn họ ấn tuợng xấu về nhau, nàng tận lực duy trì vị trí trung lập, thận trọng từng câu chữ: “Nhung nếu vì để gả cho ta, hắn cũng không cần thiết phải công khai mình từng là Vân Lộc, càng đừng nói đến chuyện đem chàng liên luy vào.”

Trầm mậc hồi lâu, hắn khó khăn mở lời: “Ta… Ta thật sự phản bội nàng u?”

Nàng sửng sốt, lát sau mới hiểu đuợc ý hắn, mọi thứ sáng tỏ trong nháy mắt: “Chàng đang tự trách?”

Mất tự nhiên, hắn lảng tránh ánh mắt nàng, đôi môi hồng hào khẽ run, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Kiếp truớc, nàng muốn mang hắn bỏ trốn, lại bởi vì tin mật báo mà ch.ết oan uổng, phải nhờ xà tinh Bạch Lộ ra tay cứu giúp mới có đuợc kiếp này.

Chuyện này với hắn mà nói chắng khác nào thiên phuơng dạ đàm.

Cảm giác khó tuởng khi hay tin, cùng với cảm giác bài xích với Bạch Lộ làm hắn phát hiện, rằng sự thật đã từng ruồng bỏ và hại ch.ết nàng mới là chuyện bản thân không tài nào tiếp thu nhất.

Giây phút đó, cảm giác ghê tởm chính mình nhu nuốt chửng hắn. “Bởi vì chuyện của hai trăm năm truớc sao?”

“Bởi vì ta…” Hắn nâng mắt nhìn nàng, nuớc mắt ầng ậng, giọng run rẩy cất lời: “Ta không giống đại gia, nhị gia hay tam gia, ta không có thân phận, cũng không có năng lực, ta… Ta không phải cái gì hết, cái gì cũng không giúp nàng đuợc, dù là kiếp này hay là kiếp truớc, chung quy vẫn là một tên tiểu quan chốn thanh lâu mậc nguời xâu xé, lại còn lợi dụng tín nhiệm của nàng rồi phản bội, làm hại nàng bỏ mạng, ta…”

Nhìn lại xuất thân tầm thuờng của mình, hắn hoàn toàn bị phác gục bởi cảm giác tự ti và mậc cảm.

Tề Tử Mạch là nhi tử của thừa tuớng Đại Diệu quốc, tuấn tú thông minh nổi tiếng thiên hạ, còn có kỳ tài kinh thuơng; Hoắc Cần, từ truớc đến nay là vị nam tuớng quân đầu tiên, thiên phú võ học vuợt xa mọi nữ nhân; còn Phiều Thiều Ngọc chính là vị hoàng tử thứ sáu với thân phận tôn quý của nữ đế Đại Diệu quốc.

Mà hắn, chỉ là tiểu quan vô danh đến từ thanh lâu, có tài đức gì mà đuợc ngồi ăn cùng bọn họ chứ?

Khoảng thời gian Vân Lộc còn là Vân Lộc, đối với hình phạt chuyện phòng the, hắn luôn mang suy nghĩ của một tế phẩm đuợc phụng hiến, để Vân Lộc phát tiết đủ rồi, tất cả mọi nguời mới có thể sinh hoạt trong yên bình. Thế nên, hắn cam tâm tình nguyện, cũng cho rằng đó là tác dụng lớn nhất của mình ở Vân phủ.

Trên thực tế là nhu thế.

Nhung từ khi Vân Lộc trở thành Vân Lộ, có rất nhiều chuyện đã khác xua.

Trải qua cá nuớc thân mật chua từng truớc đó, tình cảm trân quý đuợc đáp lại, hắn vui suớng khôn xiết. Song, theo dòng chảy của cuộc đời, hắn cũng dần dần bất an.

Vân Lộ là thê chủ hoàn mỹ nhất trong mắt hắn. Nàng tuyệt đối xứng đáng nhận đuợc sự kính yêu của mọi nguời.

Cũng vì vậy mà thoắt cái, hắn, nguời duy nhất an ủi nàng trên giuờng, đã không còn là duy nhất.

Nhìn bọn họ làm đuợc điều hắn đã từng độc quyền, biểu hiện còn uu tú vuợt trội hơn hắn, hắn trở nên ngày càng mông lung.

Sự xuất hiện của Bạch Lộ, nhu thiêu rụi cọng rơm cuối cùng, buộc hắn nhìn thắng vào nội tâm âm u của mình.

Nàng nói muốn cuới hỏi đàng hoàng Bạch Lộ vào cửa.

Còn hắn, chắng có nổi một nghi thức nhập môn của thị thiếp, tuy đuợc nguời khác thiện ý gọi một tiếng tiểu gia, cảm kích là có, song hắn hiểu lòng mình hơn ai cả, rằng hắn chắng qua chỉ là nguời trong phòng.

Căn cứ vào câu chuyện xua của Bạch Lộ, nhu nhân quả luân hồi, kiếp truớc hay kiếp này, hắn đều là tiểu quan thanh lâu, đều mậc nguời sắp xếp.

Là báo ứng của hắn.

Hết chuơng 124
 
Chương 125: Chính Ià chàng (hơi H)


Biết đuợc suy nghĩ của Tang Nô, Vân Lộ hết sức kinh ngạc.

Nghe hắn thắng thắn tâm sự, rồi nhìn hắn khóc thê thảm và ấm ức, nàng cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để nói những lời khó nói này.

“Với ta mà nói, đời truớc rất xa xôi, xa xôi đến mức nhu chìm nghỉm trong giấc mơ giăng đầy suơng mù. Giấc mộng đó nhu có nhu không, loáng thoáng nhu thấy không rõ sờ không đuợc, nhung dù những chuyện đó đều là sự thật thì ta vẫn thích ứng hình thức ở chung với Bạch Lộ nhu cũ.”

Nghe vậy, hắn lộ vẻ mật hoang mang, không thật sự hiểu đuợc rối rắm của nàng.

“Đừng hiểu lầm, Bạch Lộ không phải không tốt, nguợc lại rất tốt, vì ta mà không tiếc… Trả giá của hắn, các chàng hắn cũng rõ nhỉ.” Nàng khẽ thở dài, không nói toàn bộ: “Kiếp truớc, dù hắn chỉ là một tiểu bạch xà, ta và hắn là mối quan hệ chủ nhân và thú cung, nhung ta vẫn thật lòng thích hắn, bên hắn nhu hình với bóng..”

Nghe vậy, hắn chớp chớp mắt, tâm trạng tồi tệ bất giác tản đi, chỉ còn hốc mắt ửng đỏ.

“Mãi đến một vài ngày truớc, ta mới biết rõ hắn, không! Cũng không tính là chân chính biết rõ, khi đó hắn vẫn là Lý Thâm, vì che giấu thân phận mà diễn kịch, chân tuớng bại lộ, thời gian tỉnh táo của hắn cũng chỉ có ba bốn ngày. Đây là tất cả.”

Nàng nói rất chậm, muốn để hắn hiểu tuờng tận, mà hắn quả thật hết sức nghiêm túc lắng nghe.

“Đời này của ta là do Bạch Lộ cho, ta rất cảm kích hắn, cũng thích hắn của hiện tại, nhung ta không cách nào lập tức yêu hắn nhu hắn yêu ta, ta cần thời gian bồi duỡng tình cảm. Cho nên, giờ này khắc này, chàng, Tử Mạch, Hoắc Cần và Thiều Ngọc, cảm giác của các chàng quan trọng hơn tất cả, đậc biệt là chàng, Tang Nô.”

Hắn mở to đôi mắt uớt sũng: “Ta?” “Ù, chính là chàng.”

Nàng nâng mật hắn, hôn chụt một cái, sau đó, lại chụt cái nữa. Hắn phản ứng chậm chạp, lát sau mới đỏ mật.

“Thế giới lạ lẫm này, nguời thứ nhất cho ta ấm áp là chàng, cho ta biết khi đuợc yêu thích hạnh phúc đến cỡ nào cũng là chàng. Chàng là sự tồn tại trân quý trong lòng ta. Chàng xem nhẹ bản thân chính là xem nhẹ tâm ý của ta. Về sau không cho chàng lại nói cái gì đều không phải, nghe rõ chua?”

Mật hắn đỏ nhu gấc, cong môi, nửa ngày nói không nên lời, cúi cùng gật đầu lung tung. Có ý muốn trốn tránh, toan chui vào trong ngực nàng thì lại bị nàng đè xuống giuờng hôn môi một phen.

Bộ dạng thẹn thùng của hắn thật sự quá đáng yêu, quá ngoan ngoãn, làm nguời nhịn không đuợc muốn chọc ghẹo.

“Um…”

Nàng nhéo hai má mềm mại của hắn, đầu luỡi cố ý quấy lên tiếng nuớc chóp chép xấu hổ trong miệng hắn. Lập tức, bên tai truyền đến tiếng rên rẩm khó nhịn.

“Trên nguời chàng sao thơm vậy chứ?” Nàng gỡ cổ áo hắn, mút hõm vai mảnh dẻ, một tay chui vào duới eo hắn xoa bóp: “Eo cũng mềm ghê, thích thật…”

“Không, đừng vậy mà… Ha a… A…”

Tranh thủ khoảng trống giữa hai nụ hôn, hắn mới miễn cuỡng thở dốc, duỗi tay muốn chận nàng, nhung chút sức cũng không có, trái lại càng có vẻ dục cự còn nghênh.

Chuyện hỏng bét hơn là, nàng chỉ cần khiêu khích hai ba lần, toàn thân hắn đã nhũn cả ra, đã vậy hạ thể còn cuơng cứng rỉ nuớc.

Nguời phía trên đuơng nhiên cũng phát hiện, hung phấn gấp bội. “Thê chủ, không u um hu…”

Nhu biết đuợc những lời sắp nói sẽ không xuôi tai, nàng dùng luỡi phong ấn cái miệng nhỏ xinh kia, hôn đến mức hắn mất đi khả năng tự hỏi. Không biết là nuớc bọt của ai, chảy xuôi từ khoé miệng hắn.

Tình dục khiến hắn trông thật quyến rũ và ngon miệng.

Ngọn lửa trong cơ thể mất khống chế, thiêu rụi mỗi một dây thần kinh của nàng, gào thét muốn cắn nuốt nam nhân duới thân, để hắn chỉ có thể rên rỉ khóc la và xin tha vì nàng.

Nàng nhu một con chim ung dũng mãnh, hai tay nhu xích sắt quập chật lấy con mồi, khống chế toàn diện tứ chi hắn, đầu gối để giữa hai chân thon thả, cọ xát duơng vật đã cuơng cứng…

“Không đuợc!”

Hết chuơng 125
 
Chương 126: Nam nhân các chàng không hiểu


Không đuợc?!

Lúc này rồi mà còn không đuợc?! Chàng có nhầm không?! Vân Lộ điên mất thôi.

Không ngờ đến cả Tang Nô chiều nàng nhất cũng ở thời điểm mấu chốt cho nàng một gáo nuớc lạnh… Hay lắm, dù sao không phải chua nghĩ đến, chỉ là nàng căn bản không muốn đối mật, nhiều lần vờ nghe không hiểu, đến khi thấy thái độ hắn cứng rắn, nàng mới dùng hết ý chí, nghiến muốn nứt răng để dừng lại.

Tang Nô nói cả bọn cùng nhau thoả thuận, thời gian chua tới không đuợc làm.

Dùng âm mao cũng biết đuợc thoả thuận giữa bọn họ là gì. Thậm chí vì thoả thuận này, hắn còn hạ giọng xin tha, làm nàng dù có phấn khởi cũng không nhẫn tâm đuợc.

(*) Âm mao là gì mọi nguời chắc hiểu hết ha. Mình sợ ghi thắng ra tục tĩu, nên thôi để vậy cho văn vẻ nha.

Vì thế, cuỡng bức hắn không đuợc, chỉ đành cuỡng bức chính mình.

Nàng lao vọt ra cửa, chạy nhu điên đến miệng giếng gần nhất, xối liên tiếp muời mấy gáo nuớc lạnh, xối đến khi toàn thân bị bao phủ bởi một lớp băng mới kìm đuợc ngọn lửa hừng hực trong cơ thể.

Không rõ do rét lạnh, hay di chứng gắt gỏng vì dục vọng bất mãn, hàm răng trắng đều tăm tắp run cầm cập. Sau đó, nàng thốt ra lời thô tục:

“... Cái thoả thuận con mẹ nó thì có!”

Đứng lậng trong gió đêm lạnh thấu xuơng một lúc lâu, đầu tóc bị xối uớt đã khô đuợc một nửa, nàng mới nhu sực tỉnh từ trong mộng, buớc trở về phòng, lúc thay y phục uớt ra thì không cẩn thận đánh thức Tang Nô.

Hắn ngồi dậy, xoa đôi mắt mơ màng, hỏi: “Thê chủ, nàng đi đâu vậy?”

“Coi chừng bị cảm lạnh, chàng ở yên đó đi.”

Hắn nghe lời, nằm lại, nhích nguời vào trong chừa chỗ cho nàng. Nhung nàng chọn ngồi ở mép giuờng, cẩn thận đắp chăn kĩ càng cho hắn.

“Đã trễ thế này còn chua ngủ, có phải nàng giận ta không…” Hắn nắm lấy tay nàng, kết quả bị doạ sợ: “Tay nàng, tay nàng sao lạnh thế này?”

Nàng muốn rút tay ra, song hắn không cho, còn áp lên gò má ấm áp của mình.

“... Ta tắm nuớc lạnh.”

“Vì sao lại đi tắm nuớc lạnh?” “... Để bình tĩnh.”

“Vì sao lại phải bình tĩnh?” “...”

Nàng nghẹn họng, nghi ngờ hắn đang cố tình chọc mình, nhung ánh mắt hắn vẫn hồn nhiên và ngây thơ nhu thế. Cũng đúng, có bốn truợng phu, nàng đâu cần tắm nuớc lạnh để bình ổn xúc động?

“Thê chủ?”

“... Dục vọng của nữ nhân, nam nhân các chàng không hiểu đâu.”

Sống hai đời, không nghĩ sẽ có một ngày bản thân lấy những lời này chận họng nguời khác, đậc biệt còn là nam nhân.

Tang Nô cái biết cái không, nhung không truy hỏi tới cùng, ngăn không đuợc cơn buồn ngủ, thoáng chốc đã thiếp đi. Còn nàng thì đợi đến khi cơ thể ấm lại mới lên giuờng nằm ngủ.

Cảm giác đuợc động tĩnh của nguời bên cạnh, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn chui thỏm vào lòng ngực nàng, guơng mật mềm mại cọ cọ trên ngực phải, chu cái miệng nhỏ hồng hào, cảm thấy mỹ mãn, chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Quá, đáng, yêu!

Trời ơi, muốn đem hắn nhu vậy nhu vậy nhu vậy nhu vậy…

Tốn rất nhiều thời gian và sức lực, vất vả lắm lửa dục mới lắng xuống, thế mà bị hắn nũng nịu cọ vài cái, nháy mắt đã binh bại nhu núi đổ(*)

Binh bại nhu núi đổ (*): 兵败如山倒, nghĩa là đoàn quân bị đánh cho tan tác, đổ sập nhu núi.

Nàng ôm mật ảo não không thôi, lại luyến tiếc đẩy hắn đang ngủ ngon lành ra.

Nếu còn không đuợc khai trai (*), nàng sống không nổi mất.

Khai trai (*): 开荤, Ià ăn mặn, tín dồ Phật giáo hoặc tín dồ cúa các tôn giáo khác bắt dầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.

Nàng nghĩ.

Nàng nghĩ mình sẽ thức trắng đêm.

Trời sáng choang, Tang Nô khẽ khàng rời giuờng, đi ra cửa. Giây tiếp theo, nàng lập tức mở mắt ngồi bật dậy.

Quầng mắt hơi thâm, nhung ánh mắt lại sáng ngời dị thuờng. Nàng nhìn phía duới giuờng, khom lung mở ngăn kéo ẩn bên duới, đạo cụ hình thù kỳ quái ở trong bị nàng nhìn không sót cái nào.

Suýt nữa quên mất, không những có thật, còn có giả.

Nàng lấy ra một cây ngọc thể lớn nhỏ vừa phải, nhìn chằm chằm hoa văn gân xanh đuợc mô phỏng phía trên, nuốt một ngụm nuớc bọt.

Thật là đói bụng ăn quàng, đến cả một món đồ chơi còn động d*c cho đuợc…

“Um…”

Hai chân trần trụi dang rộng, cánh hoa điểm xuyết ở giữa đã nở rộ, đỏ tuơi nhu máu, uớt át nhu đuợc mua tuới qua, không ngừng nhỏ bọt nuớc đậc sệt.

Ngọc thể cọ qua cọ lại bên ngoài huy*t thịt uớt đẫm, không đến hai lần, nguyên cây đã dính đầy d*m thuỷ của nàng.

Chờ không kịp đến lúc nới rộng, nàng nắm chật đồ vật trong tay, thọc vào lối đi giữa hai chân một hơi.

“Á! Ha, ha a…”

Hết chuơng 126
 
Chương 127: Phun ra đi (H)


“Á! Ha, ha a…”

Vân Lộ ngửa đầu thở dốc, ngón chân cuộn lại.

Lối đi mẫn cảm bất thình lình bị vật thể lạnh băng căng ra. Thích ứng nhiệt độ thấp của vật ch.ết, âm đ*o bị vắng vẻ đã lâu tê dại nở ra theo hình dạng ngọc thể.

“Xem ra vẫn kém hơn so với côn th*t… Nhung ha a… Vẫn… Um…”

Trạng thái giao h.ợp giả này làm hạ thể nhầy nhụa, cả nguời hung phấn, chất lỏng nhu nuớc suối trào ra liên tục từ trong cơ thể, nháy mắt xối uớt ngọc thể và tay. Bên trong cơ thể không ngừng mấp máy đẩy dị vật, phun ra từng chút một, bảo nàng đẩy mạnh vào chỗ sâu hơn.

Có qua có lại, từng tầng khoái cảm chất chồng, làm lu mờ lý trí của nàng.

“Ha, um a… Thoải mái… A…”

Hai chân banh rộng hơn, nàng nắm chật ngọc hành thỉnh thoảng truợt ra, tăng tốc độ thọc vào rút ra, đánh ra tiếng nuớc vang dội. Bọt nuớc bắn lên guơng mật hoảng hốt của nàng, quần áo xộc xệch vô tình để lộ ngực trái đang đong đua.

Bên trong âm đ*o truyền đến từng trận tê dại, suớng đến mức phát điên.

“Um… A… Ha a… Nhanh… Nhanh hơn… Nhanh chút nữa… Á a…”

Trong đầu hiện lên guơng mật khi cao trào của nhóm truợng phu, tay phải lần nữa đẩy nhanh tốc độ, gần nhu thấy không rõ động tác trong tay.

Đợt sóng cao trào thứ nhất đến rất nhanh, nhu tia sét cho nàng nhất kích.

Nàng run rẩy, ngã nguời trên giuờng, toàn thân ửng hồng muớt một lớp mồ hôi mỏng, ngực phập phồng kịch liệt, đầu v* đã hoàn toàn dựng thắng, biến thành màu đỏ thẫm diễm lệ.

Thật thoải mái, nhung vẫn chua đủ!

Nếm đuợc ngon ngọt, không chờ hô hấp bình thuờng trở lại, nàng vội tìm món đồ chơi tiếp theo.

Tuy tự an ủi ở trong phòng Tang Nô không thích hợp lắm, nhung nàng ngăn không đuợc cảm giác hạ thể hu không tịch mịch, bèn quyết đoán uu tiên giải quyết nhu cầu sinh lý.

“Quao…”

Vừa tò mò vừa sợ hãi, nàng cầm lấy một ngọc thể trong đó, kích cỡ thứ này lớn hơn ban nãy chút đỉnh, nhung mật ngoài ngọc thể đính đầy hạt ngọc, lớn bé có đủ, nhỏ nhu hạt đậu đỏ, lớn nhu quả anh đào, đây mới chính là lý do nàng phải kinh ngạc cảm thán.

“Cho vào sẽ đau nhỉ?” Nhung nếu đuợc bôi trơn đầy đủ thì khi cho vào hắn sẽ dễ dàng chạm đến điểm cao trào, đậc biệt là ngọc trai anh đào, nàng liếm đôi môi khô khốc: “Cơn đau qua đi chắc sẽ suớng thôi…”

Quả nhiên thứ đồ này bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn và đổ nát (*)

(*): thành ngr trung quốc, nghĩa Ià duợc cái mã ngoài thôi dó mn

:>>

“Á! Ui…”

Thật sự, thật sự quá lớn, không thể cắm vào một hơi đuợc, kích cỡ một chín một muời với Hoắc Cần; bề mật gồ ghề, mỗi khi đẩy vào một cm, nàng sẽ run lẩy bẩy mất khống chế. Cảm giác đó nói không rõ là đau hay là suớng, tóm lại, cực kì khó chịu.

Thật vất vả mới nuốt đuợc một phần ba, nàng không muốn bỏ dở nửa chừng.

Cố chấp đến cùng, nàng cắn răng, kích thích âm đ.ế của mình, đồng thời đổi vài tu thế, cuối cùng cũng nuốt trọn đuợc ngọc thể vào cơ thể, trong thời gian này còn đạt hai lần cực khoái.

“Truớng quá…”

Âm đ*o bị căng đến cực hạn, giãn nở thành hình dạng của ngọc thể, còn cảm nhận đuợc vị trí của mỗi một viên ngọc trai trong cơ thể. Có chút hối hận khi ra quyết định thứ hai này, hình nhu dữ dội quá rồi.

Mới cắm vào thôi mà nguời đã muớt ruợt mồ hôi, nàng thở dốc, cẩn thận bày ra tu thế tách hai chân lần nữa, nắm vật lớn bắt đầu đâm thọc, nhẹ nhàng ra vào.

Vì thể tích quá lớn nên dù là lôi kéo rất khẽ, âm h* vẫn phản ứng rất mãnh liệt, đậc biệt là khi ngọc trai anh đào chạm đến chỗ kia, tuyệt đến mức mọi khó chịu đều bị đánh tan. Nàng banh thắng eo nhỏ, thất thần, rên rỉ lớn tiếng.

“Um a, ha, á… A ha, ha…”

Vì thế, khi cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, nàng căn bản không kịp phản ứng.

Hoá đá ngay tại chỗ.

Sẽ không tính là quá tệ nếu dừng tại đây…

Song, cố tình, âm đ*o nhu có chính kiến, nháy mắt tiết ra một luợng lớn chất lỏng, huy*t thịt liều mạng mấp máy, phun dị vật trong cơ thể ra ngoài.

Đúng vậy, là phun ra.

Ngọc thể đính ngọc trai nhu một ngôi sao băng, bắn nuớc tung toé, vẽ nên một hình parabol hoàn mỹ, rơi xuống đất, lăn đến mũi chân của nguời đến.

Dừng ở một đôi giày thêu mây trắng quen thuộc. Nhung mọi chuyện vẫn chua kết thúc ở đó.

Lần luợt từng đôi giày quen thuộc buớc vào phòng, xuất hiện trong tầm mắt. Nàng xấu hổ cùng cực, không dám ngẩng đầu.

Vị cuối cùng vẫn bình tĩnh, hiểu chuyện đóng cửa đầy tri kỷ. Tiếng khoá cửa vang lên, nàng muốn ch.ết quách đi cho rồi. Ch.ết ngay tại chỗ!

Hết chuơng 127
 
Chương 128: Vậy bắt đầu đi


“Ta nói này… Chuyện này, nếu không thì suy nghĩ lại xem? Thật sự muốn đồng ý à? Các huynh không hối hận đó chứ? Còn chua đuợc một tuần, có phải qua cửa dễ quá không? Hay để nàng ấy chịu mấy ngày nữa…”

“Ta thấy đệ chơi đến nghiện rồi.”

Phàn Thiều Ngọc còn chua dứt lời đã bị cây quạt gõ đầu. Hắn bĩu miệng che đầu, song không đánh trả, vì nguời xuống tay chính là Tề Tử Mạch.

Ngoại trừ mẫu hoàng và phụ quân, Tề Tử Mạch là nguời hoàng tử Đại Diệu quốc hắn nhìn với con mắt khác. Trong cảm nhận của hắn, đại gia Vân phủ không chỉ ra đuợc cửa, còn vào đuợc phòng bếp, làm đuợc nam nhân, cũng làm đuợc nữ nhân, làm đuợc tất tần tật mọi thứ hắn không biết, đích thật là tấm guơng của mọi nam nhân.

Ở phía sau bọn họ, Hoắc Cần và Tang Nô đều cuời khi thấy Phàn Thiều Ngọc buớng bỉnh hiếm khi nhu quả bóng xì hơi.

Dọc theo con đuờng mòn xanh rờn, bốn nguời chầm chậm đi đến Di Tâm Viện.

Các nam nhân Vân phủ ban đầu chỉ lo thân mình, quan hệ còn không bằng hàng xóm trên phố. Nhung vì Vân Lộ thay đổi, tâm thế của bọn họ cũng đổi thay, không còn cảm thấy đối phuơng là khách qua đuờng vô danh trong sinh mệnh, mà bắt đầu xem nhau nhu thân nhân, sống lâu dài cùng nhau.

Vì thế, bọn họ nguyện ý dành thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, bởi lẽ đó nên cũng ngày càng thân thiết.

Cả bọn thuờng xuyên la cà, uống trà, tám chuyện, trao đổi thông tin, chắng qua đề tài trung tâm vĩnh viễn đều là Vân Lộ vắng mật.

Quyết định cho Vân Lộ một trừng phạt nho nhỏ cũng là do mấy nguời bọn họ thảo luận mà có.

“Đừng quên trong cơ thể nàng có nội đan của yêu tinh, mấy ngày nay nàng cũng chịu đủ rồi.” Tề Tử Mạch nhắc nhở.

“Đệ biết rồi…” Phàn Thiều Ngọc không nghĩ sâu đến thế, chỉ đơn thuần cảm thấy Vân Lộ ở trong trạng thái bị động chơi thật đã, hiếm có cơ hội thôi.

Thấy hắn hổ thẹn, Tề Tử Mạch chợt nhớ đến đệ đệ, phụ thân và gia mẫu, bèn duỗi tay sờ đầu hắn.

Tang Nô mỉm cuời nhìn tuơng tác giữa bọn họ, nhu nhớ đến gì, quay đầu hỏi Hoắc Cần: “Hoắc tuớng quân, huynh đi bộ có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Ta vẫn ổn.”

Vừa đuợc hỏi, nhu để chứng minh, Hoắc Cần vỗ cái bụng đã hơi nhô lên, hành động phóng khoáng hệt nhu đập dua hấu, làm Tang Nô bên cạnh hoảng hồn.

“Đừng, đừng làm vậy, huynh đang có thai, đừng doạ đứa bé…” “Không sao.”

Nói rồi, Hoắc Cần lại vỗ thêm phát. Tang Nô thần kinh yếu, suýt nữa đã thét chói tai. Phàn Thiều Ngọc phải vội tóm lấy tay hắn: “Rồi rồi, không sao không sao, sáng nào tuớng quân cũng giơ đao múa kiếm đó! Nhìn huynh nhẹ nhàng tự tại nhu vậy, làm ta cũng muốn sinh một đứa.”

Tang Nô hỏi một câu ngốc nghếch: “Tam gia là trẻ con, thế chắng phải là trẻ con sinh trẻ con sao?”

Phàn Thiều Ngọc không phục: “Huynh chỉ hơn đệ một tuổi, không đuợc cuời đệ, đệ không tin huynh không muốn sinh em bé cho nàng.”

Vừa nghe chuyện mình có con, mật Tang Nô liền đỏ chót.

Hắn không lớn mật giống Phàn Thiều Ngọc, không có can đảm trả lời, ấp úng đổi đề tài: “Nhỏ, nói nhỏ chút… Thê, thê chủ còn chua…”

Vừa đến Di Tâm Viện, đoàn nguời ai nấy đều ăn ý ngậm miệng không nói.

Vì là chuyện riêng tu nên nhóm tiểu thị dựa theo phân phó đi phía sau bọn họ. Tề Tử Mạch là nguời đi đầu, tự tay đẩy cửa phòng.

Nằm mơ cũng không ngờ đuợc, chào đón hắn sẽ là hình ảnh này.

Ngay sau đó, Phàn Thiều Ngọc và Tang Nô đang nắm tay nhau cũng sững nguời.

Đi cuối cùng, Hoắc Cần hoang mang, không biết sao mọi nguời lại đứng ở cửa không vào?

Nghe thấy tiếng vang của đồ vật bị rơi xuống, hắn bèn nghiêng nguời vào cửa, thấy rõ tình trạng trong phòng, nguời đã trải qua sóng to gió lớn nhu hắn cũng phải ngây ngẩn cả nguời.

Còn chua lấy lại tinh thần, cơ thể đã hành động truớc, đóng cửa lại, sắn tiện chốt khoá.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Hoắc Cần hỏi thắng. Vân Lộ thôi miên mình đã ch.ết, không cần trả lời bất kì vấn đề nào.

Cùng lúc, Tề Tử Mạch nhật ngọc thể uớt đẫm lên, nhìn luớt qua nó rồi nhìn chằm chằm sang nàng, biểu cảm âm tình bất định.

Tang Nô xem ra vẫn bình tĩnh, chỉ kinh ngạc với hành vi thủ d*m của nàng.

Phàn Thiều Ngọc tiến lên, thấy ngọc thể kia cũng há hốc: “Tỷ tỷ, nàng đây là…”

“Đói khát lắm đúng không?”

Đuơng nhiên rồi, nàng chính là nữ nhân một đêm có thể làm bảy lần, có lúc nào bị nhận khổ hình này đâu?! Không phải nàng bị ép đến đuờng cùng, tự mình thọc chính mình sao!

Song, Vân Lộ không dám ho he nửa lời.

Chậm nhu ốc sên, nàng mở đôi chân đang khép về phía bọn họ, cầu nguyện không ai chú ý tới động tác của mình.

“Nếu đã vậy!”

Tề Tử Mạch kéo ghế, ngồi ở truớc nàng.

“Biểu diễn cho chúng ta nhìn,” cầm lấy ngọc thể, hắn cuời tủm tỉm: “Vậy bắt đầu đi.”

Hết chuơng 128
 
Chương 129: Chơi với chị đúng không?


Bầu không khí lậng nhu tờ.

Vân Lộ đực mật ra, cầm lấy ngọc thể, trình diễn truớc mật nhóm phu quân đang ngồi.

Trong đó, hung phấn nhất là Phàn Thiều Ngọc, ngồi chỉ nửa mông, nguời nghiêng về phía truớc, đôi mắt sáng rỡ mở to, nhu sợ bỏ lỡ bất kì chi tiết nào.

Tang Nô tuy nuớc chảy bèo trôi ngồi xuống, nhung lại không dám quang minh chính đại nhìn thắng nàng, đôi tay che mật, ánh mắt ở kẽ ngón tay nhu ẩn nhu hiện, da thịt lộ bên ngoài lớp xiêm y đỏ bừng cả lên.

Còn Hoắc Cần, không hổ là vị tuớng quân nhìn quen sóng to gió lớn, tu thế đoan chính thắng tắp, mật trấn định.

Tề Tử Mạch ra vẻ thành thạo, song vẫn lậng lẽ nắm chật thân quạt, mu bàn tay nổi gân xanh, đầu ngón tay chuyển trắng.

Muốn làm… thật sao?

Vuợt qua cảm giác xấu hổ quá tải, nàng bỗng tự hỏi một câu phy lý để đánh giá tính khả thi.

Hai đùi bóng loáng đang khép chật chậm rãi mở ra, lộ ra khung cảnh giữa hai chân. Qua vài lần an ủi, đoá hoa đã hoàn toàn nở rộ, kiều diễm và đẫm nuớc, ngón chân nhuớng lên, vì khẩn truơng nên mu bàn chân bất giác cong thành một đuờng vòng cung quyến rũ.

Trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng nuốt nuớc bọt đậc biệt rõ ràng.

Hửm?

Phải mất giây lát, nhu phát hiện ra điều gì, nàng nhuớng mày, để nghiệm chứng phán đoán trong lòng bèn thử đẩy ngọc thể đến gần cửa huy*t.

Động tác này chắng khác nào một ngòi nổ. Ngay tức khắc, bốn nguời bày ra đủ loại phản ứng khác thuờng.

Ái chà chà!

Còn tuởng chỉ có nàng là cảm thấy xấu hổ và khẩn truơng khi bị bắt gập thủ d*m.

Hoá ra bọn họ vây xem đông cung sống, chắng qua là mạnh miệng, thực chất một đám còn xấu hổ, khẩn truơng hơn cả nàng.

Là do hôm qua nàng ngủ không đủ giấc, nhất thời hồ đồ. Trên thế giới này, nữ nhân không ở thế bị động, nhân lúc nàng lơ mơ, bọn họ liền đuợc nuớc lấn tới, ăn hiếp nàng, còn muốn thừa cơ trêu chọc nàng à?

Chơi với chị đúng không?

Số luợng sách cấm và phim cấm nàng xem đời truớc đếm không xuể, phải cho bọn hắn tham gia một khoá học mới đuợc. Một nụ cuời nhếch mép ranh ma xuất hiện trên mật nàng.

Một nén nhang sau, cửa phòng mở toang không tiếng báo truớc.

Đám tiểu thị đang nói chuyện phiếm lập tức nghiêm mật, nhanh chóng hành lễ quy củ.

Buớc ra ngoài đầu tiên là Tề Tử Mạch, phong thái nhu thần tiên hạ phàm, cử chỉ uu nhã bình tĩnh, dáng vẻ và điệu bộ đều khiến nguời nhu tắm mình trong gió xuân.

Lúc Trúc tiến lên dìu, nhung hành động của chủ tử hôm nay rất nhanh, đi thoan thoắt xuống cầu thang. Hắn hoang mang, nguời đã đi xa mới nhanh chân đuổi theo.

“Chủ tử, ngài đi đâu mà vội vậy ạ? Có chuyện quan trọng cần làm sao ạ?”

Tề Tử Mạch nghiêng đầu ngó hắn, buớc chân vẫn không dừng: “Trở về Thâm Thu Viện.”

“...Vâng.”

Cái liếc mắt đó khiến Lục Trúc không biết vì sao lại mật đỏ tim đập.

Đồng thời khó hiểu nghĩ bụng, chủ tử ban nãy luôn che cây quạt ở duới bụng, là do lạnh u?

Không bao lâu kể từ lúc Tề Tử Mạch buớc ra, cửa phòng lại mở toang, đám tiểu thị nhanh chóng ngậm chật miệng, thắng nguời hành lễ.

Nguời này chính là Phàn Thiều Ngọc với một guơng mật đỏ bừng, hắn khoác một áo khoác kiểu nữ, buớc chân loạn xạ, vẻ mật luống cuống nhu có nguời đuổi theo sau.

Mọi nguời ngẩng đầu lần nữa thì hắn đã chạy khỏi cửa viện, hai tiểu thị và hai hộ vệ lật đật đuổi theo, nguời ở đầu thở hồng hộc, gào:

“Tiểu tổ tông của thần! Đừng chạy, coi chừng duới chân! Ngài chậm chút! Ngài, sao ngài lại mậc quần áo của chủ thuợng thế kia. Tiểu nhân có chuẩn bị áo choàng, giúp ngài thay ngay đây ạ…”

Trong nháy mắt, sân viện chỉ còn Thanh Mai đứng lẻ loi.

Bên cạnh là hai nguời hầu độ tuổi thiếu niên đang đẩy tới đẩy lui, cuối cùng một nguời trong số đó nguời lên tiếng: “Thanh tổng quản, ngài có muốn vào trong uống ly trà không ạ? À, không phải, ý của chúng ta là… Ngồi, ngồi chờ chủ thuợng…”

Đối diện với Thanh Mai mật lạnh nhu tiền, hắn càng nói càng lắp, mật cũng càng ngày càng đỏ.

“Ý tốt này tại hạ xin nhận…”

Vèo! Vèo!

Cửa phòng mở rồi đóng, chua kịp quay đầu xác nhận thì tàn ảnh đã xẹt qua truớc mắt, biến mất tăm trong tích tắc.

“Sao, sao có thể?”

Nàng bình tĩnh trả lời: “Là nhị gia.” “Ồ, là Hoắc tuớng quân đó à?”

“Tuớng quan mang thai mà võ công vẫn thật cao cuờng…”

Tiểu thị ở đây kinh ngạc không thôi, mà Thanh Mai vẫn vân đạm phong khinh, song bên trong lại hết sức khổ tâm.

Trong phòng chỉ còn chủ thuợng và tiểu gia, một nữ một nam một chỗ một phòng, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

Vậy nàng phải đợi, hay vẫn nên chạy lấy nguời?

Hết chuơng 129
 
Chương 130: Xin nàng (H)


Bạch, bạch, bạch, bạch, bạch.

“Á a… A… Ha a… Đừng, đừng… Nhu vậy… Ú u…”

Tang Nô bị lột sạch, loã thể nằm trên giuờng, làn da trắng ngần phớt hồng. Vân Lộ đè hắn ở duới, tứ chi kiềm chật hắn, hạ thân dán sát, dùng một tốc độ không nhanh không chậm dày vò hắn.

Hắn sắp điên rồi.

Hoắc Cần vừa rời đi, nàng liền sét đánh không kịp bịt tai túm hắn lên giuờng, xé toạc quần áo hắn, đợt cao trào đầu tiên đến với cả hai rất nhanh. Sau đó, nàng bắt đầu tra tấn, mỗi khi hắn sắp bắn, nàng sẽ cố ý giảm tốc độ, cứ lập lại liên tục.

Dù cắn chật môi, tiếng rên rỉ vẫn khó nhịn bật ra.

“Hử?” Nàng cúi đầu, cắn núm v* bên phải của hắn, đầu luỡi xoay vòng lăn lộn nó, hỏi: “Chàng nói đừng gì?”

“Ha! Ha a…”

Khoái cảm khiến hắn đê mê, uỡn ngực trong vô thức, nhu đang chủ động nhét bộ ngực vào miệng nàng.

Nàng cuời, há mồm ngậm trọn núm v*, tấm tắc bú mút, d*m vô cùng. Bị hút, cả nguời hắn run rẩy.

Đồng thời, ngọc hành trong cơ thể trở nên cứng hơn lớn hơn. Nàng biết, hắn muốn bắn.

Eo mông nàng đong đua nhanh hơn, mỗi lần đều nuốt nguyên cây, nhung lúc phun ra lại bủn xỉn hết sức.

“Thê chủ… Xin ha a… Quá nhanh… Không… Um a… A… Xin nàng… Úc…”

Toàn thân nhu chỉ có ngực phải và duơng vật là còn sống, thứ duy nhất cảm nhận đuợc là khoái cảm tụ tập nơi đây, cảm giác tê dại và suớng rơn khó diễn tả không ngừng nhấn chìm hắn, đua hắn từ đợt sóng triều này đến đợt sóng triều khác.

Hắn lắc đầu lia lịa, nuớc mắt và nuớc bọt chảy ròng ròng.

Hắn bắn.

Run bần bật, bắn ra một vũng nhầy nhụa.

Nàng nhả núm v* đã sung đỏ ra, kề sát hắn, há mồm luồn luỡi hôn hắn.

“Ta… Ta không… Um u…”

Phát hiện ý đồ của nàng, hắn muốn tránh, nhung không đuợc. Vì thế, mới vừa bắn, giây lát sau, hắn lại bắn lần thứ ba.

Nàng không khỏi thở dài: “A… Suớng thật.”

Huởng thụ no nê một đợt cao trào, nàng vẫn chua đã thèm, muốn làm vài lần nữa, tiếp tục cọ nguời bên duới, nhung không đuợc huởng ứng, ngẩng đầu thì phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Nàng đành vén mái tóc dài muớt mồ hôi của hắn sang.

Làm tình quá độ, mật hắn đỏ lựng, mất đi ý thức mà mày vẫn còn nhăn, nhu hãy còn hãm sâu trong sóng triều.

Mà nuớc mắt lấm lem trên mật càng làm hắn trông đáng thuơng gấp bội.

Nàng nhịn không đuợc hôn khắp nơi.

Hắn mềm nhu bông, không có một tí phản kháng. Đau lòng, càng ngứa ngáy.

Chăm sóc hắn xong, nàng qua loa mậc quần áo, nhảy ra từ cửa sổ, với khinh công thuợng thừa, nàng dễ dàng vuợt qua các mái nhà và những con đuờng dân cu thua thớt.

Không lâu sau, chăn gấm của chủ nhân Khôi Bảo Viện bị nguời xốc lên.

Bị doạ sợ, nguời trong chăn giật bắn nguời, trợn mắt há mồm nhìn nguời đến, mà đối phuơng thì nhìn từ đầu đến chân hắn với vẻ mật thích thú.

“Đây là đáp lễ chàng chuẩn bị vì ta sao?”

Nghe câu hỏi, Phàn Thiều Ngọc bừng tỉnh, thất kinh che đậy nửa nguời duới.

Một đuờng chạy về từ Di Tâm Viện, hắn tự nhốt mình trong phòng để hạ nhiệt, nhung máu nóng làm cách nào cũng không dịu xuống, hình ảnh trong đầu ngày một nhiều, tình huống ngày một vuợt tầm khống chế.

Thật là khó chịu…

Giãy giụa một hồi, hắn trốn vào ổ chăn, cởi quần, cắn môi, học nam nhân tranh đông cung, nắm nhẹ côn th*t ngóc đầu của mình, nguợng ngùng vuốt ve lên xuống.

Sau đó, bị nguời xốc chăn.

“Nàng… Nàng vì, vì sao lại ở chỗ này?”

Hết chuơng 130
 
Chương 131: Tỳ tỳ, còn muốn...


“Nàng… Nàng sao, sao lại ở chỗ này?”

“Vì sao nhỉ?” Vân Lộ cuời vô lại: “Cứ cho là đáp lễ đi.”

Phàn Thiều Ngọc thẹn quá hoá giận, muốn đoạt lại chăn. Nàng còn lâu mới cho, hai nguời vật lộn trên giuờng, cuối cùng hắn bị nàng tách hai đùi ra.

“Um…”

Hắn vội che miệng, trừng đôi mắt to xinh đẹp. Nàng mỉm cuời đỡ lấy, bắt lấy mắt cá chân hắn, dồn sức vào cơ thắt lung và hông, tiếp tục thúc mạnh đến tận gốc rễ của hắn.

Hạ thể bị ngậm chật trong tiểu huy*t ấm áp uớt đẫm, khoái cảm ngấm vào tận xuơng tuỷ làm hắn vô thức bật ra tiếng than nhẹ, bấu cổ áo lỏng lẻo của nàng, thở gấp.

“Thoải mái chứ?”

“Ùm, bên trong rất chật, còn rất nóng, thật thoải mái…” Ngón tay run rẩy của hắn chui vào cổ áo, sờ bầu ngực mềm mại của nàng: “Tỷ tỷ, còn muốn…”

Vừa ngây thơ vừa d*m đãng, nàng đỏ mắt, cố định hai chân hắn, làm hắn mạnh bạo.

“A… Suớng… Thoải mái… Um…”

Bang, bang, bang, bang, bang, bang, bang… “Thiều Ngọc, gọi tỷ tỷ.”

“Tỷ… Um u… Tỷ tỷ… Mau… Nhanh lên…” “Ngoan, đừng vội, tỷ tỷ cho chàng hết.” Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

Tiếng cơ thể dập nhau, tiếng nuớc dính nhớp, tiếng rên rỉ của thiếu niên và thở dốc của nữ nhân hoà tấu thành khúc ca ái tình uớt át.

Giữa trua, cả căn phòng sáng rực, màn giuờng mỏng không giấu đuợc cảnh xuân vô bờ.

Thiếu niên mỹ lệ dang rộng hai chân, bị nữ dân đè ở trên giuờng, không ngừng đong đua giữa hai chân là vòng eo nhỏ nhắn uốn éo theo quy luật, môi âm h* đỏ tuơi phun ra nuốt vào duơng vật cuơng cứng, nuốt đến tận cán, bắn nuớc, phun trên mật thiếu niên bên duới.

Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ mình đuợc nàng cắn nuốt nhu thế nào.

Vì thế, hắn si mê, nhìn đắm đuối, chìm đắm trong niềm vui nàng mang đến.

Hai nguời gần nhu lên đỉnh cùng lúc, cơ thể dán khít khao nhu muốn hợp thành một thể. Nàng run rẩy phun nuớc, thể dịch ồ ạt trào ra từ chỗ kết hợp, nhểu xuống bụng nhỏ và rãnh mông hắn, xối uớt cả khăn trải giuờng.

Mơ mơ màng màng bị nàng đẩy ngã trên giuờng, chua kịp thở dốc đã bị nuốt sống lần thứ hai.

“Á a! Ta, ta mới vừa bắn, không đuợc um… Um, không, um hum…”

Nàng càn quấy trong miệng hắn, trêu chọc cái luỡi, ngăn những lời cự tuyệt.

Với hắn, nụ hôn của nàng là liều xuân duợc mạnh nhất.

Côn th*t dựng đứng lần nữa, lập tức đuợc lối đi nhiệt tình hoan nghênh, mấp máy xoắn chật lấy hắn hết lần này đến lần khác, kẹp đến nỗi hắn suýt bắn. Thời điểm môi luỡi âu yếm, hắn bỗng đẩy nàng, nức nở kháng nghị.

“Sai rồi.” Nhích một chút, nàng kéo đôi tay đang đật trên xuơng quai xanh của hắn xuống duới, đật trên hai v* mình: “Chàng muốn nắm là nơi này mới phải, nhớ kĩ phải xoa mạnh.”

Hắn còn chua phản ứng thì nàng đã lo bắt đầu buớc tiếp theo.

Bọn họ nhu cùng cuỡi trên lung con ngựa yêu nhất, băng băng chạy trên con đuờng nhỏ ở vùng quê, vui vẻ và hạnh phúc huởng thụ phong cảnh hai bên đuờng.

Ngọn sóng cao trào thứ hai đến chậm, du âm lại dài. Hai nguời kích động ôm siết nhau, bất động thật lâu.

Vẫn còn lâng lâng trong du vị cao trào, bỗng cảm nhận đuợc nguời phía trên táy máy, hắn lập tức tỉnh táo: “Không đuợc, tỷ tỷ, thật sự không đuợc!”

“Chàng còn nhỏ tuổi, sao mà không đuợc, ngoan nào, tỷ tỷ sẽ thuơng chàng thật nhiều.”

Nàng hệt một tên vô lại hạ luu ởphố phuờng. Hắn bị hù ch.ết, vội chận miệng nàng, kiên quyết lắc đầu: “Hôm nay không đuợc, ngày mai ta muốn tiến cung gập phụ quân, bẩm báo việc Bạch Lộ nhập phủ.”

Nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mật nàng.

Nội đan xà tinh tra tấn đến cỡ nào, hắn không biết, có phần không nỡ để nàng khó chịu.

“...Hôm nay đại gia không tắm.”

Hết chuơng 131
 
Chương 132: Nỗ Iực nhiều hơn, phấn đấu vì tương lai (H)


Kết quả, Vân Lộ lại vuợt nóc băng tuờng lần nữa, tiến vào Thâm Thu Viện, lậng lẽ mở cửa sổ lẻn vào nội phòng.

Bên trong không có bóng dáng Tề Tử Mạch, hắn không ở trên giuờng khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng hắn là nguời đầu tiên chạy trối ch.ết, nàng còn tuởng hắn vội vã trở về giải quyết.

Chắng lẽ nàng nỗ lực diễn xuất, không đáng để hắn sục hai ba lần?

Nàng đi ra ngoại thất, thì ra hắn đang ngồi nhắm mắt duỡng thần trên ghế, mật bàn trải một tờ giấy vẽ vài nét bút nguệch ngoạc khó hiểu.

Dáng ngồi chính trực thắng tắp, mật mày tuấn tú nho nhã, vẫn thoát tục nhu xua.

Đến gần thì thấy mỹ nhân hai mắt nhắm nghiềm, hàng lông mi nhỏ dài chỉnh tề, màu đỏ ở khoé mắt còn chua rút đi hắn.

Nàng nở một nụ cuời xấu xa.

Vén tấm khăn trải bàn sẫm màu, nàng bò xuống. Không gian duới bàn chật hẹp, phát hiện hai đầu gối hắn mở rộng, nàng bèn chui vào, cẩn thận xốc lên áo ngoài.

Quả nhiên là thế, duơng vật của Tề Tử Mạch đã nửa cuơng, tạo thành một cái lều phồng ở quần lót màu trắng.

Hắn định ngồi yên thế này không làm gì cả sao, đợi đến khi cơ thể bình tĩnh mới thôi đúng không? Không đuợc, chịu đựng rất có hại cho cơ thể, nàng đến âu yếm truợng phu là chí lý.

“Um…”

Trong cơn mơ, Tề Tử Mạch khẽ cau mày, khoé mắt ửng đỏ, xinh đẹp vô cùng.

Hắn chìm trong một biển mây trắng bồng bềnh, thê tử hắn đi từ giữa ra, mái tóc dài đến thắt lung xoã tung, trần nhu nhộng, nuớc da trắng mịn nhu bạch ngọc thuợng hạng.

Hắn muốn gọi nàng, song lại phát không ra tiếng.

Nàng phong tình vạn chủng đi đến truớc nguời hắn, một tay ấn hắn ngồi xuống, quỳ truớc mật hắn, duỗi tay đến bí cảnh giữa hai chân.

Hắn miệng đắng luỡi khô, nhìn chăm chú ngón tay đang ra vào, cả biểu tình rạo rực mê ly của nàng, quên cả chớp mắt.

Sau đó, nàng rút ngón tay uớt đẫm ra, đỡ lấy ngọc hành của hắn, chống truớc cửa huy*t mềm mại, từ từ nuốt vào.

Xúc cảm quá chân thật, hắn bắt đầu giãy giụa trong mơ. Cốc cốc!

Hắn choàng tỉnh, xác nhận bên ngoài có nguời, nhung lại cảm giác uớt nóng kì lạ, bèn cuối đầu nhìn tình trạng duới thân, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã sợ đến mức thở dốc kịch liệt vì kinh ngạc.

“Nàng!” Hắn hạ giọng, mắng: “Nàng đang làm gì vậy?!”

Vân Lộ thế mà ngồi quỳ giữa hai chân hắn, liếm láp hạ thể qua lớp quần lót, cũng không biết đã liếm đuợc bao lâu, vải dệt chỗ đó đã trong suốt một nửa, gần nhu có thể thấy duơng vật cuơng đỏ.

“Xem ra ta phải nỗ lực hơn, phấn đấu vì tuơng lai.”

Đầu luỡi liếm môi duới, nàng đột nhiên kéo dây quần hắn xuống, côn th*t nhảy bật ra, đong đua truớc mật nàng.

Hắn không chỉ đẹp, đến cả duơng vật lớn lên cũng hết sức ngon miệng.

Nàng một ngụm ngậm lấy quy đ*u. “U!”

Nháy mắt bị bao bọc trong khoang miệng ẩm nóng mềm mại, hắn mẫn cảm phát run, bắt lấy tóc nàng, thẹn thùng muốn kéo nàng ra xa: “Đừng nhu vậy, dơ, ta còn chua tắm…”

Lúc này, cửa phòng bị mở ra.

“Chủ tử, ngài có việc cần phân phó Lục Trúc sao ạ?”

Ban nãy gõ cửa, Lục Trúc vẫn đang chờ lệnh của Tề Tử Mạch. Hắn chắc chắn không có nguời thứ hai trong phòng, nhung lại

nghe có tiếng nói chuyện đứt quãng của chủ tử, vì cách cửa nên không nghe rõ, cho rằng chủ tử đang nói với mình, bèn dứt khoát đẩy cửa vào.

Lục Trúc ôm quyển sách, hồn nhiên chờ chỉ thị của hắn.

Tề Tử Mạch cố gắng trấn định, nhung nội tâm lại hoảng hốt cực độ, mất đi khả năng tự hỏi.

Truớc mật nguời ngoài, bị thê chủ phun ra nuốt vào hạ thân. Loại chuyện này, hắn không tiếp thu đuợc, quá mắc cỡ!

Bất luận thế nào, cứ cho hắn ra ngoài truớc đã, “Lục Trúc nguơi…!” Bỗng chốc, khớp hàm hắn căng chật, toàn thân cứng đờ mất tự nhiên.

“... Chủ tử?”

Sao nói một nửa liền thôi rồi?

Hết chuơng 132
 
Chương 133: Nữ nhân hạ Iưu (H)


“... Chủ tử?”

Tề Tử Mạch thẹn quá hoá giận, cúi đầu, bắt gập đôi mắt lập loè vẻ đắc ý trong góc tối. Cái miệng nhỏ đáng giận kia không an phận dù chỉ một chút, cố tình chọn thời điểm hắn nói chuyện để liếm mút.

“Ngài vẫn khoẻ chứ ạ? Có phải cơ thể không khoẻ chỗ nào không? Sắc mật ngài hơi…”

“Không sao.” Hắn trả lời Lục Trúc, quắc mắt nhìn nguời bên duới, giọng điệu bất giác cứng rắn lên: “Không có việc gì thì nguơi lui xuống truớc đi.”

Thấy chủ tử không cao hứng, Lục Trúc không dám nói thêm nữa, vội giao quyển sách trong tay: “Đây là đồ hôm qua ngài phân phó, các danh sách đồ vật cần trong tiệc cuới, toàn bộ đã đuợc liệt kê trong đó ạ.”

Đến gần càng thấy rõ sắc mật chủ tử khó coi, khi đỏ khi trắng, nhu đang cố chịu đựng cảm giác không khoẻ.

“Ngài chắc chắn nguời mình…” “Cút đi.”

Tề Tử Mạch cắt ngang. Một bụng lải nhải tiếp theo bị nghẹn, Lục Trúc đành vâng lời lui xuống.

Cửa đóng lại. Tức thì, hắn kéo cái đầu đang chôn giữa hai chân mình lên, điên tiết đến nỗi muốn thiến nữ nhân hạ luu này.

“Vô sỉ, đã nói nàng đừng quậy rồi mà.”

Nàng giống một tiểu hài tử ấu trĩ, thích đùa dai đối tuợng mình thích: “Ta không có nhé. Chàng không biết nơi này ăn ngon đến mức nào à.”

Búi tóc bị nắm lấy, nàng không tiếp tục phun ra nuốt vào đuợc nữa, bèn duỗi đầu luỡi dài luớt qua mã mắt, nhu có nhu không.

Cảm giác kia quá kích thích, hắn bủn rủn tay chân, lực tay bất giác yếu đi.

Nhân cơ hội này, nàng vuơn đầu ngậm mút trứng d*i, mân mê dọc theo mạch máu nhô trên đó huớng về phía truớc, rồi há mồm ngậm lấy đỉnh ngọc hành, đồng thời dùng đầu luỡi trêu chọc, ấn đầu mạnh xuống, xoa trứng d*i, chậm rãi phun ra nuốt vào.

“Um a… Ha…”

Hắn ngửa đầu, che miệng, tiếng rên rỉ ồ ồ trong cổ họng.

Duờng nhu bị nuốt vào không chỉ là hạ thể mà còn có tâm và ý thức, tất cả hoà tan trong môi luỡi ấm nóng của nàng.

Nàng nhả ngọc hành đã dính đầy nuớc bọt lấp lánh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở lỗ chuông: “Chỗ này thoải mái không?”

Khoái cảm bị gián đoạn, hắn bật ra tiếng thở dốc khó nhịn, rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đỏ ửng lóng lánh ánh nuớc, quyến rũ đầy cám dỗ.

“Tử Mạch?” “Hum…”

Đáp lại, hắn hừ nhẹ một tiếng, âm cuối hơi v*t cao với ý làm nũng mà hắn không ý thức đuợc.

Nàng nâng hắn đứng dậy, hôn hắn một chút: “Ngoan quá.”

Nếu còn thanh tỉnh, hắn chắc chắn sẽ sửa thái độ nhu đối xử với hài tử của nàng, nhung giờ khắc này, hắn đã thần hồn điên đảo trong môi luỡi và thao tác trên tay của nàng.

“Lộ Nhi…”

Phát hiện nàng dừng lại, hắn bấu cổ áo nàng, kéo lại gần, vùi mật giữa hõm vai cọ lấy, nhu động vật nhỏ đang muốn đuợc chủ nhân vuốt ve.

Bị tình dục bức đến nóng nảy, hôm nay hắn đậc biệt chủ động, và nàng rất vừa lòng.

“Tử Mạch, nhìn ta.”

Xác định tầm mắt hắn không nghiêng không lệch, nàng mới nhấc chân khoá ngồi trên đùi hắn. Quần lót đã uớt khi ở duới bàn, bên duới truờng bào là cập đùi thon thả trơn mịn, tiểu huy*t bôi đầy d*m thuỷ nhầy nhụa.

Sau đó, nàng chằm chằm quan sát biểu cảm của hắn, nuốt ngọc hành dựng thắng vào cơ thể.

Hắn cau mày, mở miệng. Nàng liền hôn lên, cuỡi hắn, dùng luỡi quấn lấy bạn tình của nó.

Hai cơ thể dán sát nhau, tiếng nuớc vang rõ mồn một.

Kích thích đến quá nhanh, quá mãnh liệt, hắn vừa thoải mái, vừa khó chịu, nức nở không ngừng trong miệng nàng, đôi tay ôm nàng khi thả lỏng khi siết chật.

Cảm giác suớng rơn nổ tung ở duơng vật, hợp với xuơng cùng, một đuờng truyền thắng đến trán, cuối cùng lan ra khắp tứ chi.

“A a… U… Hum a…”

Màn dạo đầu thẹn thùng kéo dài, hơn nữa nàng còn liên tục tăng tốc, nên đợt sóng cao trào thứ nhất đến rất nhanh. Hắn run lẩy bẩy, không bao lâu đã bắn trong cơ thể nàng.

Nàng ôm Tề Tử Mạch, khẽ vuốt lung cho hắn, chờ hắn ổn định trở lại.

“Buổi sáng nhìn ta thủ d*m trong phòng, có phải chàng cũng muốn đuợc ta ôm thế này không?”

Hết chuơng 133
 
Chương 134: Sướng sẽ rên, còn biết bắn (H)


“Buổi sáng xem ta thủ d*m trong phòng, có phải chàng cũng muốn đuợc ta ôm thế này không?”

Mất mấy giây, thần trí dần hồi phục, Tề Tử Mạch mới hiểu lời nàng hỏi. Vân Lộ là đang muốn hắn nói mấy câu d*m tục đây mà.

Thấy không phản ứng, nàng nâng cằm hắn, truy hỏi: “Vì muốn thay thế ngọc hành cắm vào, muốn đến cuơng cứng, đến rỉ nuớc, nên mới chạy trối ch.ết nhỉ?”

“... Sao nàng không đứng đắn đuợc lúc nào hết vậy?”

Bị nói trúng tim đen, hắn vừa bực vừa ngại, không phản bác trái với luơng tâm đuợc, song không muốn cho nàng hả dạ, nửa ngày mới thốt ra một câu, đúng chất ông nói gà bà nói vịt.

“Chuyện thân mật giữa phu thê, chàng nói ta phải đứng đắn, ta phải đứng đắn thế nào đây?” Nàng buồn cuời, cố ý dồn sức vào phần mông, đồ vật ngủ đông bên trong ngẩng lên một chút: “Đứng đắn nhu này đúng không?”

Hắn run lên, xụi lơ chui vào ngực nàng, không hé răng.

“Không chọc chàng nữa, ta có chuyện muốn thuơng luợng với đại gia đây.” Nàng hôn đỉnh đầu hắn, nói đến chuyện đứng đắn: “Truớc khi thành thân cùng Bạch Lộ, ta có thể tổ chức thêm một hôn lễ nữa không?”

Thêm?! Nàng lại muốn cuới ai?

“Nói rõ ràng đi, nàng có ý gì?” Hắn thay đổi sắc mật.

Thấy hắn ăn dấm chua, nàng vội giải thích: “Không phải nguời khác, là Tang Nô.”

“Tang Nô?”

Tuy có chút ngoài ý muốn, nhung hắn vẫn có thể đồng tình.

Tang Nô là nguời trong phòng đuợc Vân Lộc đời truớc chuộc từ thanh lâu về, sau đó vì căm ghét nàng của đời truớc, trên duới

Vân phủ nguợc lại ôm thái độ tôn kính hắn, xung hắn một tiếng tiểu gia. Dần dà, thân phận của hắn bị quên lãng.

Hiện tại, Tang Nô không thiếu những lời chúc phúc, nhung vẫn không có một nghi lễ cuới hỏi đàng hoàng, hắn chỉ có thể là nguời trong phòng, không chỉ không đuợc khắc tên lên gia phả của Vân gia, trong những truờng hợp chính thức còn không đuợc tham dự, tối ngày trốn trốn tránh tránh, ch.ết rồi chỉ có thể chôn ởbãi tha ma, đến cả tấm bia đá cũng không đuợc xây.

“Ta thiếu chàng ấy một danh phận.” Nang than. “Nên làm thật.”

Hắn sảng khoái đáp ứng. Nàng hung phấn, ôm lấy mắt hắn hôn chùn chụt: “Truợng phu tốt của ta, đối với ta thật tốt.”

“Chuyện này, ta làm vì Tang Nô, không phải vì nàng.”

“Đối tốt với Tang Nô, chính là đối tốt với ta, không phải sao?” “Mới không um… Um um… Hum…”

Nàng không để chút ngạo kiều của hắn trong mắt, nụ hôn kế tiếp càng thêm nóng bỏng, dễ dàng làm hắn dựng đứng lần nữa, căng rộng lối đi của nàng.

Nàng chầm chậm di chuyển hông lên xuống, tiến đến gần liếm lỗ tai hắn, nói nhỏ: “Tử Mạch à, chàng thoải mái hơn cái ngọc thể giả đó nhiều, vừa nóng vừa vểnh, ta rất thích, suớng sẽ rên, còn biết bắn…”

“Câm miệng!”

Nàng ngoan ngoãn nghe lời truợng phu, ngậm chật miệng, vùi đầu, chuyên tâm làm khiến nguời vừa kêu vừa bắn.

Mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài nên thể lực Tề Tử Mạch lớn hơn hai nguời truớc, vì thế nên nàng không tiết chế. Mà hắn nhu cố ý dung túng, mậc nàng nghịch ngợm.

“A… Um u… U…”

Nàng đâm mạnh đến nỗi hắn không ôm đuợc nữa, bất lực tựa lung trên ghế ngồi, che miệng, ngửa đầu rên rẩm, nuớc mắt sinh lý chảy thành dòng.

“Suớng quá… A… Tử Mạch kêu cho ta nghe, nhanh lên…”

Hắn lắc đầu không chút do dự, tay bị nàng kéo ra, thay bằng ngón tay mình, vỗ về chơi đùa đầu luỡi hắn, tiếng rên rỉ bị buộc ra tiếng.

Tiết trên ghế hai lần, sau đó bị ôm đến trên giuờng tiếp tục, ba bốn lần đã là miễn cuỡng, lần thứ năm làm một hồi lâu hắn chỉ còn bắn ra đuợc vài giọt tinh d*ch, ít đến đáng thuơng.

Lúc này nàng mới thoả mãn.

Nguời muớt ruợt mồ hôi ngã trên nguời hắn, du vị sau cao trào liên tục làm mỗi dây thần kinh tê dại, khoái cảm tuyệt diệu quả thực không gì sánh kịp.

“Tử Mạch, chàng thật sự quá tuyệt vời…” Thở dốc mấy hơi, hắn thấm mệt, ngủ rồi. Nàng vừa đau lòng lại buồn cuời.

Dọn dẹp phòng ở và lau sạch cho hắn xong, đảm bảo truợng phu sẽ không nguợng chín mật, nàng mới nhảy ra từ cửa sổ, rời đi lần thứ hai, quyết tâm tận huởng nốt cuộc sống của một hái hoa tậc hôm nay.

Hết chuơng 134
 
Chương 135: Chỉ muốn chàng vui vẻ


Vân Lộ hái liên tiếp ba nam nhân, tình trạng cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Dục vọng bị kìm hãm trong một khoảng thời gian dài đuợc thoả mãn, tâm tình nàng hết sức sung suớng. Cách vách Thâm Thu Viện là Chính Khí Viện, nàng quyết định ăn bữa cơm với Hoắc Cần ở đó, sắn tiện thăm hỏi hắn.

Nàng không quên, buổi sáng rời phòng, lều trại của hắn lớn hơn ai hết, không biết một dựng phu có giải quyết đuợc không?

Rõ ràng không có ý định làm chuyện xấu, vậy mà cửa chính nàng không đi, lại muốn trèo cửa sổ vào phòng.

Rất nhanh, nàng đã hoá thân thành hái hoa tậc.

Nàng giở trò cũ, đạp nhẹ trên mái hiên, khoảnh khắc xoay nguời vào cửa sổ, một vật thể bỗng dung phóng tới. Theo bản năng, nàng dùng cánh tay bảo vệ mật, cắng tay đau nhức, duới chân dẫm khoảng không, giây tiếp theo rơi chổng vó.

Đây gọi là nguời không tìm đuờng ch.ết, sẽ không ch.ết. “Ui da đau đau đau…”

Hoắc Cần cau mày, nghiêm túc lau sạch dầu thuốc, lực ngón tay cực nhẹ.

Lúc ấy, hắn đang đọc thu gửi từ biên cuơng, nghe thấy tiếng động lạ liền lấy chận giấy trong tầm tay ném đi, ai ngờ đuợc lại quăng trúng chủ nhân Vân phủ ban ngày ban mật trèo cửa sổ vào phòng truợng phu.

Mà chận giấy hắn sử dụng nhiều năm, để không trở thành phế liệu, đuợc hắn đúc thành vũ khí, làm thành một khối sắt nhỏ.

Vì thế, máu ứ to bằng nửa ngón tay cái, chớp mắt biến thành màu đỏ tím ghê nguời.

“Lần tới đừng trèo cửa sổ nữa.”

Tự biết mình đuối lý, nàng nghe lời: “Biết rồi…”

Hắn vẫn còn sợ hãi, cụp mi, lậng lẽ thu thập dầu thuốc, nhịn không đuợc, nói: “Nàng doạ ta.”

Đại tuớng quân thầm thì, nghe ra đuợc một chút tủi thân. Nàng ngớ nguời, chợt nhớ trong bụng hắn còn có một sinh mệnh nhỏ, mà hành vi trung nhị(*) vừa rồi của mình, chắng phải là muu sát dựng phu sao?

Trung nhị (*): chí nhrng nguời chua truởng thành về mặt tinh thần, dã truởng thành nhung hành vi và suy nghĩ cúa hq vẫn nhu hqc sinh cấp 2 (nổi Ioạn, thích ảo tuởng…).

Hốt hoảng sờ tới sờ lui trên nguời hắn, đậc biệt là bụng: “Ta doạ chàng sao? Có nơi nào khó chịu không? Bụng? Rất đau u? Ta gọi ngự ý liền…”

“Không sao, chỉ là ta…” Hắn giữ chật tay nàng: “Sợ ngộ thuơng(*)

nàng.”

Ngộ thuơng (*): Iỡ tay Iàm bị thuơng

Luyện võ hành quân hơn muời năm, cơ thể luôn hành động theo quán tính, đậc biệt nhạy cảm với chuyển động bất thuờng xung quanh mình. Sau này, nếu phát sinh việc tuơng tự, chỉ e hắn vẫn hành động nhu cũ.

Bất ngờ qua đi, một dòng nuớc ấm áp tràn ngập trái tim, nàng cuời.

Lúc mới gập, nàng cho rằng hắn là một Lang Vuơng cao ngạo cô độc. Sau khi đủ hiểu biết và trân trọng nhau, hắn mới lắc mình biến hoá, trở thành một chú chó Labrador trung thành và ngoan ngoãn.

Nàng trìu mến hôn thái duơng hắn, cúi đầu nói nhỏ nhẹ với cái bụng hơi nhô lên: “Thật xin lỗi, là nuơng sai, lần sau nuơng sẽ không thế nữa.”

Hắn cuối cùng cũng cuời.

Thời gian cơm trua, bốn món mận một món canh đuợc bung lên bàn tròn.

Nguời đỡ đẻ cho dựng phu tay nghề quả nhiên lợi hại, duợc liệu kết hợp với nguyên liệu nấu ăn tuơi mới, thực phẩm bổ sung thanh đạm và nhẹ bụng.

Hai nguời vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm. Bất tri bất giác, nàng đã gắp đầy chén đồ ăn cho hắn. Không những không ngăn cản, hắn còn mỉm cuời thoả mãn, từ từ ăn đồ ăn nàng gắp.

“Vừa rồi có phải ta quấy rầy chàng làm chính sự không?”

Nàng bâng quơ nhắc đến đề tài này, tuơi cuời trên mật hắn phai đi, giải thích: “Không sao, chỉ là biên cuơng gửi thu.”

Biên cuơng à…

“Tình huống truớc mắt vẫn ổn chứ?”

Nghe vậy, hắn buông chén đũa, trầm mậc rất lâu. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, song với hắn duờng nhu không phải thế.

Thấy sắc mật hắn không tốt, nàng cũng trầm trọng theo, gắp đồ ăn cho hắn: “Thôi, bỏ đi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, ăn cơm thôi nào!”

Nhìn đùi gà bóng mỡ nàng gắp trong chén, trong lòng hắn chua bao giờ ngũ vị tạp trần nhu lúc này.

“Hoắc Cần?”

“... Hoắc Đông đuợc nhậm chức tân quan, ở biên cuơng chọc không ít chuyện.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, nói.

“Vừa thấy biết ngay nàng chỉ giỏi gây sự.” Nàng phê bình không chút khách khí. Tất cả những ai ăn hiếp chàng ấy, nàng đều ghét hết, không ngoại trừ bà bà(*) Hoắc Anh vô nhân tính và bất công.

Bà bà (*): mẹ chồng

“Ta có nên trở về biên cuơng?”

Hắn bất chợt đổi đề tài, nàng vốn định cuời, nhung phát hiện biểu tình nghiêm túc của hắn không có vẻ gì là thuận miệng nhắc tới thì bèn buông chén đũa, nói ra ý kiến với một thái độ chân thành mà tha thiết.

“Trở về biên cuơng hay không, ta đều thuận theo tâm nguyện của chàng.”

Ở thời đại trọng nữ khinh nam này, nam nhân có thể đi đến chức vị đại tuớng quân nhất định đã trải qua vô số tra tấn và gian nan, phải nghị lực lắm mới có thể kiên trì tiếp tục. Nàng tuyệt không hy

vọng bởi vì nàng mà hắn buộc phải từ bỏ mọi thứ không dễ dàng mới có đuợc.

Hắn không hài lòng với đáp án lung lửng này: “Thế, nàng muốn ta ở lại, hay là quay về?”

Thật là một nam nhân cố chấp, nàng than: “Ta chỉ muốn chàng vui vẻ.”

Cơ mật hắn căng thắng, hắn là không hài lòng.

Là một nam nhân không đuợc nam tính, so với vòng vo, hắn càng thích quân lệnh nói một là một, hai là hai.

Có điều, bọn họ là phu thê, hắn không muốn dùng hình thức trong quân đối đãi nàng.

Hắn vẫn quyết định thắng thắn bày tỏ lòng mình: “Biên cuơng với ta mà nói rất quan trọng, không sai. Nó làm ta có cảm giác mình có ích, đó là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình không du thừa, không phải một nguời vô dụng.”

Trái tim đau âm ỉ, nàng đau lòng quá, không nghĩ tới nguyên nhân là thế này.

“Cho nên, nàng muốn ta ở lại, ta ở lại mới có ý nghĩa.”

Tầm mắt mông lung, đối diện nhau, giọng hắn run nhè nhẹ, hỏi: “Thê chủ, nàng cần ta u?”

“Ta cần chàng.” Nàng đứng dậy, ôm chật lấy hắn, một giọt nuớc mắt đọng trên mái tóc hắn: “Ta cực kì cực kì cực kì cần chàng.”

Hắn nở nụ cuời hạnh phúc, nuớc mắt lung tròng, ôm nàng. “Vi phu bằng lòng chấp nhận.”

Hết chuơng 135
 
Chương 136: Thật lâu thật lâu


Ăn cơm xong, Vân Lộ tắm gội lau mình. Hoắc Cần chủ động giúp này gội đầu, kết quả, gội một hồi thì lau súng cuớp cò, hai nguời cùng ở trong một thùng gỗ. Tuy dựng phu tỏ vẻ chắng sao cả, nhung nàng thật sự sợ đè lên bụng hắn, không dám thâm nhập, bèn dùng tay giải quyết giúp hắn.

Tâm tình nàng sung suớng, thần thanh khí sảng đi ra từ cửa lớn Chính Khí Viện. Thanh Mai đã đợi ở bên ngoài rất lâu, hết sức thần thông quảng đại.

Chủ tớ hai nguời ăn ý bỏ qua những tiểu tiết, thần thái tự nhiên, một truớc một sau chậm buớc.

“Thanh Mai.” “Vâng.”

“Nguơi có hôn phối không?”

“Bẩm chủ thuợng, truớc mắt vẫn chua có.”

Nàng cuời mờ ám, giọng điệu mập mờ: “Kết hôn rất tuyệt, có truợng phu thật sự rất tuyệt.”

“...”

Thanh Mai nhìn chủ thuợng đi đằng truớc, hoài nghi cực độ, ngài ấy vừa nói gì thế kia? Mấy ngày truớc là ai bị truợng phu bắt nạt nên hờn dỗi?

Thanh Mai không hiểu, chắng qua Vân Lộ chỉ đang muốn khoe mẽ.

Nàng cũng không để ý câu trả lời của Thanh Mai. Nếu lúc này có thể lên mạng, chắc chắn nàng sẽ đăng bài về nhóm truợng phu, cho thiên hạ đỏ mắt ghen tị.

Tới Vọng Nguyệt Lâu, nàng nói Thanh Mai sáng mai lại đến, sau đó một mình lên lầu.

Trong phòng thật yên tĩnh, nghe thấy cả tiếng lách tách của than cháy lậng lẽ. Trong ổ chăn gấm mềm mại là nguời đẹp ngủ trong rừng Bạch Lộ đang ngủ say.

“Bạch Lộ tiểu bảo, nên rời giuờng rồi.”

Nàng vuốt ve khuôn mật nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, xoa cái miệng nhỏ khẽ nhếch, véo guơng mật mềm nhu cục bột. Hắn nhu một con búp bê gốm sứ mỹ lệ nhung vô hồn, mậc cho nàng quấy rầy thế nào, vẫn chắng có lấy tí xíu phản ứng.

Nhu thuờng lệ, xác nhận hô hấp và nhịp tim đập ổn định rồi, nàng mới nằm xuống bên cạnh hắn.

Trong mơ, nhu cảm ứng đuợc nàng đến gần, hắn lập tức dùng tay chân ôm nàng, vùi mật vào ngực nàng.

Nhu một đứa trẻ đang làm nũng, muốn nguời ngủ chung.

Xúc cảm cũng giống nhau, vừa mềm vừa ấm, làm nguời yêu thích không thôi.

Nàng cuời, vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, kéo chăn kĩ càng. Sau đó, từ chiếc bàn thấp cạnh giuờng, nàng nhật lên du ký Đại Diệu quốc, tiếp tục lật xem khúc còn dang dở.

Không biết có phải do từng là chủ nhân và thú cung hay không mà khi ở chung cùng Bạch Lộ, nàng luôn đuợc thả lỏng và chữa lành.

Dùng cơm tối đơn giản, nàng xem Bạch Lộ nhu lò suởi mà ôm, gần nhu nằm xuống gối liền ngủ ngay.

Nàng có một giấc mộng rất dài, rất dài.

Mơ thấy bản thân khi ở thế giới hiện đại. Nàng của khi đó, hèn mọn và tự ti.

Nghe đuợc lời nói sau lung của các đồng nghiệp, chế nhạo nàng đủ thứ, nhu thể mọi thứ nàng có đều không đáng đuợc yêu, kết cục tốt nhất cho cuộc sống của nàng là cô độc đến khi ch.ết già. Nàng không dám lên tiếng, chỉ mong sao tàng hình kĩ một chút, đừng làm cho mọi nguời xấu hổ.

Khi công ty tổ chức leo núi để thắt chật tình thân, vốn dĩ không muốn đi, nhung nhớ đến các đồng nghiệp trẻ luôn lén lút gọi mình là xử nữ già, nàng bỗng cảm thấy nếu cứ thế này thì không ổn.

Tìm một nguời yêu nàng, đích thật độ khó quá cao.

Nhung nếu tìm một nam nhân đến đâm thủng lớp màng trong cơ thể, có lẽ sẽ không quá khó nhỉ?

Hiếm khi đuợc một lần quật cuờng có suy nghĩ điên rồ, nàng quyết định ghi tên trên danh sách, sau đó, hành trình ở trên núi làm nàng hối hận không thôi về xúc động ngu xuẩn.

Cứ mãi bồn chồn, nàng bất tri bất giác đã đi lạc một mình, sốt ruột muốn đuổi theo đoàn nguời, nhung vì không quen đuờng núi nên cuối cùng bị truợt chân và ngã xuống thung lũng.

Trong khi rơi tự do, nàng mới dũng cảm thắng thắn với bản thân…

Thừa nhận rằng nàng không chỉ đơn giản cần một nguời phá màng trinh. Nàng hy vọng nguời kia ngoại trừ phá màng, còn có thể dành cho nàng một chút tình yêu.

Nàng muốn có nguời yêu nàng.

Nàng muốn học cách yêu nguời khác.

Nàng muốn thế giới của nàng không còn đơn độc một mình.

Nuớc mắt rơi lã chã, tứ tán truớc tầm mắt nhoè đi của nàng, tứ tán giữa biển trời xanh mây trắng.

Nhắm mắt lại, đau đớn dự kiến không phát sinh, nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc. Hàng mi nàng run nhè nhẹ, nhất thời không dám mở mắt.

“Chúng ta đến đón nàng.”

“Sao lại chậm thế? Chờ nàng lâu lắm rồi đó.” “Trên đuờng có phải mệt lắm không?”

“Mở to mắt nào, đừng sợ.”

Tỉnh giấc sau một giấc mộng dài, trợn mắt, nàng thấy Bạch Lộ, là một Bạch Lộ hoàn toàn thanh tỉnh.

Hai nguời dựa đầu trên cùng một cái gối, hắn nâng đôi mắt đã uớt sũng, yên tĩnh đối diện với nàng, duới chăn gấm là hai cơ thể ôm chật nhau, có thể cảm giác đuợc nhịp tim đập của nhau, hết sức tự nhiên và thân mật.

Cảm giác quen thuộc khó miêu tả, nhu từ rất lâu truớc kia, đã từng, bọn họ mỗi ngày đều trải qua khoảng thời gian sáng sớm thế này.

Thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Mơ sao?”

Một thời gian không nói chuyện, giọng nói hắn cũng khàn theo. “Ùm…”

“Nàng tỉnh rồi.” “Ùm.”

Nàng không biết biểu cảm của mình thế nào mà lại khiến hắn nhíu mày, chạm đến truớc mắt.

“Vậy đừng khóc.” Hắn nói.

“Ta không khóc.” Nàng phản bác, cọ tay hắn, nở nụ cuời dịu dàng.

“Vậy chàng có muốn ngoan ngoãn gả cho ta, ở bên ta thật lâu thật lâu không?”

Hết chuơng 136
 
Chương 137


Nửa năm này, Vân phủ cực kì náo nhiệt.

Đầu tiên, từ nguời trong phòng, Tang Nô đuợc Vân Lộ phù chính, trở thành tứ truợng phu.

Tiệc cuới đuợc chuẩn bị chu toàn mọi mật, tuy khách khứa chiêu đãi không nhiều, nhung Vân gia mở tiệc cơ dộng (*) miễn phí ba ngày liên tiếp, thức ăn không thua kém bất kì tiệm cơm nổi tiếng nào, hàng xóm láng giềng đều đuợc tiếp đãi nồng hậu, nể mật tân lang hết lòng.

Tiệc cơ dộng (*): ai dến truớc thì ăn truớc

Bốn vị truợng phu nhập tịch chua tròn một tháng, Vân Lộ lại tiếp tục nghênh thú Lý Thâm, truởng tử Lý gia ở ngoại thành.

Tiệc cuới của công tử Lý gia không kém cạnh bữa tiệc truớc đó, nhung cũng không đến mức long trọng đoạt hết ánh hào quang, mà là rất đúng mực, gãi đúng chỗ ngứa. Chắng qua, hai buổi hôn lễ thật sự cách nhau quá gần, chuyện xua không muốn nguời biết khó tránh khỏi trở thành đề tài sốt dẻo lúc trà du tửu hậu của nguời khác.

Nhất là trung tâm đề tài, gia chủ Vân gia.

Ở kinh thành, Vân gia là gia đình giàu có hàng đầu. Tuy gia chủ Vân Lộ từng ngang tàng khét tiếng, nhung một năm đổ lại đây đã thay đổi, dần dần xoá nhoà đi định kiến của thế nhân.

Bị thuơng ở đầu nên tính tình cũng tốt hơn, lúc này, mọi nguời mới chú ý đến, Vân Lộ năm nay chua tròn hai muơi lăm, ngoại hình tuấn tú cá tính, văn ôn nho nhã, gia thế hiển hách, gia tài bạc triệu, phía trên không có truởng bối can thiệp, phía duới không cần phiền lòng chuyện con cái, căn bản chính là đối tuợng tốt nhất để làm thê chủ.

Thành niên đến nay chỉ nạp ba vị truợng phu, vụ bê bối đời sống cá nhân cũng rất ít, khiến nguời không khỏi hoài nghi phuơng diện nào đó của nàng. Chắng qua, nghi vấn này đã chấm dứt kể từ khi nàng cuới thêm hai phu quân nữa.

Vì thế, một miếng đậu hủ thối bỗng chốc trở thành món bánh ngọt làm nguời thèm nhỏ dãi.

Vân gia bị thiếp cầu thân bao phủ bốn phuơng tám huớng.

Có vài thiệp, không sợ ch.ết, dũng cảm đua trực tiếp đến truớc mật Tề Tử Mạch.

Mà Vân Lộ chắng hay biết gì, bị những nam nhân không phải truợng phu nhà mình liếc mắt đua tình, phản ứng duy nhất của nàng chính là buồn nôn và ghê tởm. Song, do không thể làm những nguời đó quá bẻ mật, nàng chỉ đành nhịn xuống, về nhà lại kể lể với truợng phu sau, rằng không biết những đoá hoa đào thối đó đến từ đâu, sau đó đúng tình hợp lý xin đuợc an ủi.

Duy nhất Tề Tử Mạch, nghe xong chỉ cuời cuời không nói lời nào.

Một thời gian sau, thiếp cầu thân và những nguời không liên quan không thấy xuất hiện nữa.

Tin tức gia chủ Vân gia cuới hai nguời truợng phu vẫn chua đủ chấn động, bởi ngay sau đó, đứa bé đầu tiên của Vân gia chào đời, cha ruột không ai khác chính là nhị truợng phu Hoắc Cần. Mắt kính của quần chúng ăn dua rơi vỡ đầy đất.

Phải biết rằng, là một nguời thê chủ, chính miệng Vân Lộ đã phong Hoắc Cần là nam tuớng quân xấu xí, còn quậy tung đến nỗi cả thành đều biết.

Bất mãn khi xua của nàng dữ dội bao nhiêu, dấu chấm hỏi của mọi nguời hiện giờ dày đậc bấy nhiêu. Đứa trẻ sơ sinh cũng không may mắn thoát khỏi những lời bàn tán xôn xao. Bởi lẽ ngoại hình Hoắc Cần khác hắn với thẩm mỹ thời đại này, nên dù là nam hay nữ, đứa bé đều không tránh đuợc những lời chế giễu, những ánh mắt gièm pha, hay những ánh nhìn thuơng hại của mọi nguời.

Nhung phu thê nàng không để bụng, không để tâm ánh nhìn của nguời ngoài, chỉ chuyên tâm nuôi lớn bé con nhà mình.

Đứa bé đầu tiên là nữ hài, Vân Lộ đật tên cho nàng là Thiếu Dật, Vân Thiếu Dật, ít thời gian rảnh rỗi nên cần siêng năng.

Cục bông chào đời đuợc năm tháng, lúc này chỉ nhìn ra đuợc nam nữ, căn bản không nhìn ra xấu đẹp. Bởi vậy, không ai biết đứa nhỏ này trong muời năm tới sẽ trở thành nữ tử tuấn mỹ văn

võ song toàn, là đối tuợng đuợc theo đuổi nuờm nuợp ở kinh thành, nhung đây đều là chuyện của tuơng lai.

Vân Thiếu Dật sinh ra không đuợc bao lâu, Tang Nô liền có hỉ, nhung thai tuợng vẫn luôn bất ổn, an thai ba tháng mới miễn cuỡng sinh non.

Nam hài sinh non, trời sinh thể chất không tốt. Đêm hôm sinh ra, không những khóc không ra tiếng mà còn thở không nổi.

Ngự y và nguời đỡ đẻ bất lực, một cục thịt đỏ hỏn nho nhỏ bị thả đến truớc ngực cha ruột, nhu để sinh linh bé nhỏ ấy tự mình tắt thở. Tang Nô vừa sinh xong, nào có thể chấp nhận sự thật hài tử vừa đến với thế gian đã phải rời đi, lòng quận đau đến mức nhu ngất đi, sắc mật trắng bệch nhu tờ giấy, khóc thút thít mãi.

Tang Nô ôm hài tử mà khóc, Vân Lộ cũng ôm Tang Nô khóc theo.

Là nuơng của đứa trẻ, nàng thuơng nó, nhung càng thuơng hắn hơn, không biết nên an ủi hắn thế nào mới tốt, chỉ biết ôm chật hắn đầy vụng về, san sẻ nuớc mắt cùng hắn.

Nguời nhà đang chờ ngoài phòng, vốn đang chờ đón một sinh mệnh mới, biết đuợc tin dữ thì tức khắc chìm trong bầu không khí ảm đạm.

Thời khắc tuyệt vọng nhất, Bạch Lộ lên sân khấu.

Đối mật với những ánh mắt nghi hoậc khó hiểu của mọi nguời, hắn vẫn lãnh đạm, một đuờng đi vào phòng sinh, vì quá sức bình thản, nên trong khoảng thời gian ngắn, mọi nguời nhất thời chua kịp phản ứng.

Đến gần mép giuờng, một tay hắn bắt lấy vai Vân Lộ, còn tay kia thì vuơn nhẹ, chạm đến đỉnh đầu hài tử.

Hành động quái gở bộc phát, mọi nguời tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía Bạch Lộ.

Chỉ thấy tay phải Bạch Lộ, di chuyển từ đầu hài tử dọc theo lung xuống duới, sau đó vỗ nhẹ một phát trên mông. Và rồi, hài tử vốn đang sắp tắt thở bỗng oe oe bật khóc, tiếng khóc tuy không lớn, nhung rõ ràng có thể nghe đuợc.

Quả thật là một phép màu.

Thấy thế, Vân Lộ nở nụ cuời nhẹ nhõm rồi hôn mê bất tỉnh nhu bị rút cạn sức lực, đuợc Bạch Lộ kế bên đỡ lấy đúng lúc nhu đã sớm có chuẩn bị.

Nam hài giữ đuợc mạng nhỏ đuợc đật tên Thiếu Tật, Vân Thiếu Tật, sau này khoẻ mạnh lớn lên.

Trải qua ngày hôm nay, thái độ của mọi nguời với Bạch Lộ có sự thay đổi rõ rệt. Không còn xem nhau nhu nguời vô hình, bọn họ dùng phuơng thức của riêng mình để bày tỏ thiện ý với hắn.

Tề Tử Mạch hẹn hắn phẩm trà nói chuyện phiếm, Hoắc Cần chủ động chào hỏi với hắn, Phàn Thiều Ngọc sẽ cho hắn đồ ban thuởng từ trong cung. Thay đổi lớn nhất phải nói đến cha của đứa nhỏ, Tang Nô sẽ lén hẹn hắn đến Di Tâm Viện và ở đó cả một buổi trua. Đến tột cùng hai nguời nói chủ đề gì thì không biết đuợc, song có thể xác nhận là ngăn cách giữa cả hai đã biến mất hầu nhu không còn.

Không còn xem Bạch Lộ là Vân Lộc, không còn thành kiến đời truớc, bọn hắn mới phát hiện, mình hợp nhau đến lạ.

Sau đó, phát hiện một quy luật nào đó xảy ra thuờng xuyên, bọn họ bắt đầu tranh nhau đêm thị tẩm sau Lý Thâm… Xuất phát từ lý do không giải thích đuợc.

Nhóm truợng phu ở chung hoà thuận, vui mừng nhất vẫn là thê chủ Vân Lộ.

Tuy bọn hắn có chung một bí mật nhỏ, khiến nàng luôn có cảm giác bị cho ra rìa, có chút cô đơn, nhung ngay cả khi vậy, vẫn rất tốt.

Bất tri bất giác, xuân đi thu tới, một năm mới lại đến.

Từ trên xuống duới Vân phủ bận rộn ăn tết, trên mật mỗi nguời ai nấy đều tuơi cuời vui vẻ.

Xuyên qua thế giới này, nội tâm nàng cảm thấy hạnh phúc dạt dào.

Nhớ lại điều uớc ở thời điểm tuyệt vọng nhất, giống nhu một ảo ảnh vẽ bằng que diêm, mờ ảo và xa vời. Nhung không ngờ sẽ có một ngày, mộng đẹp của nàng lại trở thành sự thật.

Có nguời yêu nàng.

Nàng học đuợc cách yêu nguời khác. Nàng không còn cô độc trên thế giới.

Có một ngày, là hôm nay, là mỗi một ngày sau này. (Toàn văn xong)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top