Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 180


Lần trước khi chọn cá heo cô cũng nói như vậy, cô bị mắc chứng khó chọn sao? Vì thế cô muốn một ai đó đưa ra quyết định thay cô ư? Nhìn một vòng, giá cả ở Thế giới đồ chơi mắc hơn so với Thế giới trẻ em một chút, về cơ bản thì không có phục vụ gì, ngoài có nhiều sản phẩm được ủy quyền thương hiệu hơn thì không có sản phẩm đặc biệt nào khác, không có hoạt động khác biệt nào, ưu điểm duy nhất là nhân viên bán hàng sẽ không phải lúc nào cũng đi theo, vì thế mà muốn đi dạo qua lại như thế này cũng sẽ thoải mái hơn chút.

Phàn Kỳ đi dạo đến vui vẻ, không phát hiện Trần Chí Khiêm bên cạnh đã không thấy, chờ cô quay đầu lại tìm thì anh đã bước lại cùng chiếc hộp cầm trong tay, cô hỏi: “Anh cầm gì đấy?”

Trần Chí Khiêm đưa hộp cho cô, bên trong là một loạt búp bê nhựa hình gấu Phác Phác với nhiều hình dạng khác nhau, mỗi con đều ngây thơ chất phác, anh nói: “Không được đặt lên giường, nhưng cửa sổ bên em còn trống, có thể đặt một hàng lên đấy. ”

Nghe vậy, Phàn Kỳ mỉm cười và gật đầu: “Ừm. ”

Trần Chí Khiêm cầm lấy búp bê và thú bông rồi đi thanh toán tiền, nhét đồ vào trong tay cô.

Phàn Kỳ chợt nhận ra, chẳng lẽ không phải mình nên trả tiền sao? Được rồi! Sau này mình phải nhớ rõ không thể để anh lúc nào cũng trả tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người lên xe, Phàn Kỳ vuốt chú gấu Phác Phác: “Tôi cảm giác Thế giới đồ chơi hoàn toàn không có dịch vụ gì cả, còn dịch vụ của Thế giới trẻ em thì có vẻ quá mức và cố tình, bị dí sát bắt mua như vậy, có thể rất nhiều người sẽ mua, nhưng sau khi mua về thì có thể lại hối hận. ”

“Cũng có người mua rồi cảm thấy rất tốt thì sẽ mua tiếp. Đặc biệt là sản phẩm mới, cách giới thiệu này vẫn rất hiệu quả. ”

“Nhưng cũng có thể dùng poster, đặt chúng ở những nơi nổi bật rồi từ từ thu hút khách tới. ” Phàn Kỳ nhớ lại cách thu hút bằng phát sóng trực tiếp ở đời trước, nhưng có thể mình sẽ không thích loại dịch vụ ồn ào này đâu nhỉ? Cho nên cô ngại phiền.

“Dù cho em có không thích doanh thu của Thế giới trẻ em cũng được, thấy nó khiến người ta phiền cũng được, nhưng phương thức này sẽ nâng cao được doanh thu, dù sao cũng tốt hơn không có cảm giác tồn tại khi đến Thế giới đồ chơi, cũng không để lại bất kỳ chút ấn tượng nào, vì thế Thế giới đồ chơi rất dễ mất khách dần. ” Trần Chí Khiêm thở dài: “Chỉ có điều ngay cả máy điều khiển trò chơi điện tử cũng không phải là hướng đi chủ lực trong tương lai của tôi, bồi dưỡng các công ty đại lý nhỏ, cũng chính là thẩm định các công ty đại lý nhỏ ấy, chúng ta đều phải bỏ rất nhiều sức lực, nếu muốn hoàn thành tốt chuyện này thì đúng thật là có hơi phiền. Cho nên không thể yêu cầu hoàn toàn hoàn hảo. Ít nhất quy mô Thế giới đồ chơi là ở đó. ”

“Đúng vậy. ”Xe chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, bên ngoài trời đã mưa lộp bộp từng giọt.

Phàn Kỳ nhìn nước mưa đọng trên cửa kính ô tô, nhưng cứ coi như Trần Chí Khiêm có nói như vậy thì Phàn Kỳ vẫn rất không vừa lòng đối với Thế giới đồ chơi. Cô cố gắng nhớ lại phương thức phục vụ thoải mái nhất của mình ở đời trước, cái loại đãi ngộ này không phải là một ông lớn nào đó liệt cô vào danh sách siêu cấp VIP, năm nào cũng tặng quà cho cô, còn mời cô tham gia một vài hoạt động. Thật sự mà nói, cô cũng không cảm thấy thích thú với loại đãi ngộ này lắm, loại đãi ngộ như thế đối với cô thậm chí có thể nói là trói buộc, đa số thời điểm, cô sẽ chốt đơn ở trên mạng, rồi chờ người giao tới. Nếu có intenet thì tốt rồi, máy điều khiển trò chơi điện tử có thể bán ở trên mạng. Ngoài loại dịch vụ này ra còn có dịch vụ nào khác có thể khiến cô cảm thấy khá thoải mái không nhỉ?
 
Chương 181


Đúng rồi, bản thân cô cũng rất thích cách phục vụ của một cửa hàng nội thất Bắc Âu, nhân viên ở đấy sẽ không luôn đi theo bên người bạn, khách hàng cũng có thể tận hưởng cảm giác tự do đi dạo ở nơi đó, nhưng bạn cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ, có một số thước dây treo bên cạnh một số đồ trang trí không đều để bạn đo đạc kích thước, giấy và bút luôn sẵn sàng để có thể lấy dùng. Phàn Kỳ nhớ lại phong cách của cửa hàng nọ rồi nói với Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm, tôi nghĩ loại dịch vụ tốt nhất là loại mà chi tiết ở khắp mọi nơi, không theo công danh lợi lộc, cũng không phải phục vụ gây phiền. ”

“Nói như thế nào?”

Phàn Kỳ bắt đầu tưởng tượng: “Không phải họ được Disney ủy quyền sao? Vậy thì để Phác Phác đứng ở cửa hoặc bay lên cao đón khách và giao lưu với mấy bạn nhỏ. Nhưng sau khi khách hàng vào thì không cần người theo sát họ, bên trong bày trí thành một sân chơi nho nhỏ dành cho trẻ em, có cầu trượt, ngựa gỗ, mấy món đồ chơi linh tinh khác, ngoài ra có thể đặt các băng ghế xung quanh để trẻ có thể chơi trong chốc lát... ”

“Ý tưởng này được đấy. ”

Nói xong, Phàn Kỳ than một tiếng: “Nhưng ý tưởng của tôi chưa chắc khiến ông chủ Phó nghe lọt vào tai. ”

Phàn Kỳ đang vuốt Phác Phác, Trần Chí Khiêm duỗi tay xoa đầu cô: “Lúc nói chuyện với ông chủ Phó, có thể nói phương thức phục vụ nịnh nọt trong Thế giới trẻ em rất không tốt. Phục vụ ở khắp mọi nơi, rồi để khách hàng tự do thoải mái mới là phục vụ tốt. Độ tiếp thu của nhân viên quản lý bọn họ cao, chúng ta hãy cố gắng thử khai thông một chút, dù sao thì Thế giới đồ chơi cũng là nhà phân phối đồ chơi lớn nhất trong thành phố này. ”

“Ừm, tâm sự với bọn họ vậy. ”

Buổi tối đường không còn tắc nữa, một đường hầm cứ thế chạy thẳng, rất nhanh đã về đến nhà, sau khi Phàn Kỳ bước vào cửa đã gấp không chờ nổi mà bóc hộp búp bê nhỏ ra, đặt những chú gấu Phác Phác bằng nhựa ngồi thành một hàng trên bàn, sau đó ôm con gấu Phác Phác bằng nhung đi tắm, tắm xong cho Phác Phác, cô mới đi tắm rửa.

Đợi đến khi cô ra, Trần Chí Khiêm đang dùng cồn sát trùng cho mấy con búp bê: “Được rồi, đặt lên bệ cửa sổ đi!”

“Anh đây được gọi là mắc ‘bệnh sạch sẽ’ đấy. ” Phàn Kỳ ôm một lượt sáu con búp bê vào phòng, đặt lên bệ cửa sổ.

Một hàng búp bê được đặt lên, trong không khí thoang thoảng hương cồn nhàn nhạt. Nói anh có mắc bệnh ở sạch, nhưng khi cô dùng cái muỗng mình đã ăn kem múc cho anh miếng kem anh cũng ăn, vậy anh không có sao? Mấy con búp bê này còn phải dùng cồn lau, vậy gấu bông cô nhất định phải rửa sạch sẽ mới có thể đặt lên giường. Lúc Trần Chí Khiêm đi vào thì thấy cô ôm cá heo mới mua hôm qua trong tay ngồi quỳ trên giường, đưa lưng về phía anh, bất động nhìn về mấy con búp bê trên bệ cửa sổ.

Bàn chân hướng ra bên ngoài, Trần Chí Khiêm nhìn bàn chân trắng nõn của cô rồi lấy ngón tay út gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô. Và cứ như ấn xuống một cái nút, Phàn Kỳ lập tức nhảy dựng lên, tức giận đến mức đập con cá heo trong tay vào đầu Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm!”

Phàn Kỳ duỗi tay muốn đánh người nhưng Trần Chí Khiêm lại ngưỡng người ra sau, Phàn Kỳ chụp phải không khí ngã ra khỏi giường, một tay Trần Chí Khiêm đỡ lấy cô, còn cười đến vui vẻ. Từ khi bắt đầu có ký ức, kinh nghiệm được người ôm của Phàn Kỳ còn chưa mấy lần, nhưng đột nhiên được một người đàn ông trẻ tuổi ôm như vậy, lại còn là cái ôm chặt vào lòng, mặc dù người đàn ông này và nguyên chủ là anh em nuôi nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người nọ còn mang theo giọng điệu cưng chiều xen lẫn chê cười mà nói: “Bất cẩn vậy sao?”Nếu anh không bước tới gãi bàn chân cô, cô sẽ như vậy ư?
 
Chương 182


Bây giờ còn nói cô, Phàn Kỳ ngửa đầu muốn trừng anh nhưng tại thấy một cảm xúc không thể giải thích được trong đôi mắt đen táy của anh, trong nháy mắt nhịp tim cô đập thật nhanh, cảm giác này thật mẹ nó quái quỷ, rất kỳ quái! May mắn thay, lúc này chuông điện thoại bên ngoài vang lên, Phàn Kỳ đẩy anh ra, để chân trần chạy tới: “Tôi đi tiếp điện thoại. ”

Trong phòng Trần Chí Khiêm dần dần tỉnh táo, anh thở ra một hơi, nhặt con cá heo trên mặt đất lên rồi ném lên giường.

Nhiều năm như vậy, anh đã quên mất bộ dáng mình nghịch ngợm gây chuyện thế nào. Khi còn nhỏ anh sống trong ngõ nhỏ, buổi tối ngủ với anh trai Tuần, bởi vì nhà họ Phàn rất nhỏ nên hai anh em bọn họ chia thành hai đầu ngủ, như vậy mới thoải mái hơn chút. Nhưng dần trưởng thành, mùa đông anh sẽ duỗi chân lên bụng anh trai Tuần, nếu anh trai ghét bỏ anh, anh sẽ dùng móng tay cào vào lòng bàn chân anh ấy, anh ấy cũng sẽ trả đũa lại anh, hai đứa bé ầm ĩ đến mức gãy cả ván gỗ giường, mẹ Phàn tức đến nỗi cầm chổi lông gà đuổi theo hai anh em bọn họ chạy nguyên con hẻm, ba Phàn chỉ có thể cam chịu số phận cầm búa sửa lại ván gỗ giường.

Đó chỉ là trò nghịch ngợm giữa hai đứa nhỏ, từ trước đến nay anh đều sẽ không gây chuyện thế này với Phàn Kỳ kia. Nhất định là hôm nay anh điên rồi mới cùng cô làm trò như vậy, lại còn... ôm cô, rõ ràng cũng dùng chung một loại sữa tắm với anh nhưng trên người cô dường như lại còn thoang thoảng mùi hương khác.

“Đúng thế! Anh nói cho anh ta biết, tôi mang thai rồi, một thai một trăm lẻ tám đứa, giỏi không? Tôi đã kết hôn rồi mà! Mang thai lạ lắm sao? Tôi mang thai, anh ta đi quán ba uống rượu, uống say kêu anh gọi điện thoại thì anh liền gọi? Chồng tôi sẽ nghĩ thế nào? Anh còn thay anh ta gọi điện thoại hả? Liêu Nhã Triết, anh có đầu óc không vậy? Anh cái tên điên... ” Phàn Kỳ nhịn không được mở miệng mắng chửi.

Nghe Phàn Kỳ mắng chửi người, Trần Chí Khiêm thấy đôi dép quăng trên mặt đất, anh cúi xuống cầm dép lê đi ra ngoài, đến trước mặt Phàn Kỳ rồi đặt mặt đất: “Mang dép vào. ”

“Mười ba giờ à, anh mất trí rồi!” Phàn Kỳ chửi xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm: “Tôi thật sự phục mấy cái tên papaazzi này đấy, Liêu Nhã Triết gọi điện tới nói, ban nãy trong TV vừa thả ra tin tôi đi theo anh mua đồ chơi, nói rằng chính miệng tôi thừa nhận mang thai. Sau đó thì Phùng Học Minh thấy, kéo anh ta đi uống rượu giải sầu, Liêu Nhã Triết nói anh và tôi mỗi ngày đều bên nhau mà còn chẳng biết tôi mang thai, nói với Phùng Học Minh có thể trên tin tức nói bừa thôi, Phùng Học Minh không tin, một hai muốn Liêu Nhã Triết gọi điện tới hỏi rõ ràng. Cho nên cái tên Liêu Nhã Triết này mười ba giờ còn gọi điện thoại tới hỏi tôi có phải tôi mang thai rồi không. Anh nói xem mấy người này có phải ấm đầu rồi không? Không có cuộc hôn nhân nào là không thể tan vỡ, chỉ có tình nhân không chăm chỉ làm việc. Nếu như Phùng Học Minh nói vậy, nếu chúng ta là một cặp vợ chồng bình thường, bên ngoài có tên đàn ông khác vừa tặng hoa vừa vì tôi mà uống say, bên nhà trai chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Nếu trong lòng đối phương có hạt, ngày chia tay cũng sẽ không còn bao xa. Loại người này còn có đạo đức hay không chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận, Trần Chí Khiêm đưa tay nhéo má cô một cái: “Nếu không phải em có thể nhìn thấu anh ta, mấy cô gái nhỏ khác sẽ dễ dàng bị lừa gạt bởi cái miệng đạo lý và vẻ ngoài điển trai của anh ta. Anh ta y chang Lưu Tương Niên vậy, trong lòng chỉ có bản thân, vì muốn có được em mà dùng chiêu bài tình cảm để chia rẽ gia đình người khác. Đợi khi sang tay rồi, chưa cần đến hai ba năm bên ngoài lại có người mới, anh ta lại thay lòng. ”
 
Chương 183


“Đúng vậy đấy! Tây trang giày da chỉ là một tầngda của bọn họ, cởi quần áo ra rồi thì bên trong chính là một tên du côn. ” Phàn Kỳ cũng nói tự nói với bản thân rằng không cần thiết vì loại chuyện này mà tức giận, chẳng lẽ đời trước nhìn được chưa đủ nhiều ư? Đàn ông rác rưởi bắt vợ mình làm nội trợ, ở nhà sinh hết đứa này đến đứa khác, bản thân thì ra ngoài giả làm bộ dạng của công tử ưu tú để lừa gạt các cô bé mới ra trường, luôn miệng bảo vợ mình không thể đồng cảm hiểu được lòng mình. Đợi đến khi lừa được rồi thì để mặc hai người con gái cắn xé lẫn nhau, còn tên đàn ông cặn bã lặn mất.

Cô bước qua bật TV lên dò kênh, kênh ở Hồng Kông rất nhiều, một đài giải trí đang chiếu ca múa, một đài giải trí khác đang phát tin tức.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ. ” Trần Chí Khiêm định đi qua tắt TV thì đúng lúc này, trên TV chiếu một tấm hình lên, người chủ trì bắt đầu phát tin nói anh ta đã gặp được Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đang đi dạo trong Thế giới trẻ em, Trần Chí Khiêm che chở Phàn Kỳ, tay Phàn Kỳ che đi phần bụng nhô ra, nghi ngờ rằng cô đang mang thai.

“Bụng nhô ra?”

Phàn Kỳ cúi đầu nhìn, bàn tay cô đặt lên bụng, chẳng lẽ mình ăn nhiều quá rồi sao? Thật sự cảm thấy có chút to ra đấy!

Trần Chí Khiêm tắt đi TV, kéo cô vào phòng: “Được rồi! Được rồi! Ngủ, em không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à? Bật điều hòa đi. ”

Phàn Kỳ mở điều hòa, cô ngồi xuống vén vạt áo lên, cúi đầu nhìn kỹ, eo vẫn là eo, còn bụng hả? Cô không rõ, hỏi: “Trần Chí Khiêm, bụng tôi to thật à?”

Trần Chí Khiêm nhìn về phía cô, cô cũng đang rất nghiêm túc cho anh xem bụng. Ngồi xuống, chắc chắn có chút bụng nhỏ, kỳ thật cũng không nghiêm trọng, nhìn một chút anh lập tức quay đầu đi: “Thịt trên người em chắc chắn đã nhiều hơn một chút so với trước đây rồi, gần đây em ăn được nhiều. Nhưng em tiêu hao cũng không ít, mỗi ngày đều chạy bộ, sao có được. ”

“Thật sao? Chẳng lẽ mỗi ngày tôi chưa chạy đủ ư? Nếu không ngày mai chạy thêm một vòng nữa?”

“Thật sự đủ rồi, mỗi ngày chạy gần một tiếng nhất định là đủ rồi. Nếu không chúng ta đi mở một cái thẻ, bên cạnh có phòng tập gym, mỗi tuần đi hai ba ngày, rèn luyện cơ bắp, dáng người sẽ đẹp lên, em nói xem?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Cũng được. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm đưa con cá heo cho cô, nhìn con gấu trắng lớn bên cạnh cô rồi hỏi: “Em không tìm một nơi để đặt nó à?”

Phàn Kỳ ôm con gấu trắng lớn: “Đại bạch, hôm nay chị muốn sủng hạnh Tiểu lam, ngày mai... À không, ngày mốt chị lại ôm mày ngủ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sủng hạnh?” Trần Chí Khiêm hỏi.

“Đúng vậy! Tôi sẽ nuông chiều đều nhau. ” Phàn Kỳ vô cùng kiêu ngạo nói: “Ngày mai tôi sẽ làm một chiếc thẻ cho chúng nó, tôi sẽ lật bài vào mỗi tối. ”Trần Chí Khiêm búng trán cô một cái: “Lại lộn xộn gì đây?”

Phàn Kỳ không biết tâm lý có thể ảnh hưởng đến vậy, hay là vì điều gì khác? Chỉ nằm yên cũng cảm thấy bụng trướng. Lẽ nào mình ăn nhiều thật ư?Có tâm sự này, cô không đợi Trần Chí Khiêm làm thẻ tập gym cho mình nữa mà âm thầm hạ quyết tâm, sau này cô sẽ không bao giờ để Trần Chí Khiêm phải kéo cô đi chạy bộ, nhất định mỗi ngày đều sẽ đúng giờ rời giường rèn luyện.

Có theo đuổi thì có động lực, sáng sớm hôm sau, Trần Chí Khiêm ngồi dậy chuẩn bị rời giường, cô lập tức dậy theo. Trần Chí Khiêm ngoài ý muốn: “Hôm nay tự giác vậy?”

Phàn Kỳ đã chuẩn bị xong xuôi, nói: “Đi thôi, đi thôi!”Hai người cùng nhau ra ngoài, trên đường đi, Phàn Kỳ luôn mơ hồ có cảm giác bộ n.g.ự.c mình có hơi trướng đau.

Hai người xuống lầu bắt đầu chạy, cô chạy được tận vài mét, nhưng sau khi càng chạy làm nóng người thì bộ n.g.ự.c càng đau. Từ trong ký ức của nguyên chủ, Phàn Kỳ biết được trước một tuần mỗi khi tới kỳ kinh nguyệt, nguyên chủ đều sẽ bị căng bụng, n.g.ự.c cũng đau nhức, hơn nữa còn sẽ đau bụng kinh, lần nào cũng phải dựa vào thuốc giảm đau.
 
Chương 184


Trời ạ! Phàn Kỳ, người chưa bao giờ gặp phải những vấn đề này lại đột nhiên bắt gặp phải, nhất là khi chạy sẽ càng đau không chịu nổi, cô không thể chạy được nữa, lấy tay che tại ngực. Trần Chí Khiêm quay đầu lại thì thấy Phàn Kỳ đang cúi đầu đè n.g.ự.c với vẻ mặt khó chịu, anh hoảng sợ và chạy tới: “Em sao vậy?”

“Đau ở đây sao?”

Thấy Phàn Kỳ nói n.g.ự.c đau, bây giờ chạy về lái xe cũng không kịp nữa, anh vội vàng định ra cản chiếc xe đang chạy ngang qua lại nhưng đã bị Phàn Kỳ gọi lại: “Anh làm gì vậy?”

“Ngực đau thì nên đi gặp bác sĩ ngay. ” Trần Chí Khiêm nói.

“Không phải loại đau n.g.ự.c đó. ” Phàn Kỳ biết anh hiểu lầm, cho rằng mình bị đau n.g.ự.c như vậy nên đỏ mặt giải thích. Trần Chí Khiêm nghe xong, trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút, đi tới hỏi: “Đau như thế nào??”

“Tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt. Ngày hôm qua nói căng bụng, chắc cũng vì chuyện này. “ Phàn Kỳ giải thích: “Tôi sẽ bị trướng bụng. ”

Cùng một người đàn ông giải thích vấn đề này? Quên đi, mình không nên thấy xấu hổ gì khi có kinh nguyệt, đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường.

Phàn Kỳ nói: “Vì vậy, tôi không sao cả, chỉ cần không vận động là được. ”Nghe cô giải thích như vậy, Trần Chí Khiêm nói: “Vậy về thôi!”

Hai người cùng nhau quay về, Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Trước đây cũng như vậy à?”Phàn Kỳ muốn lắc đầu, sau lại gật đầu: “Vẫn luôn như vậy. ”

“Chưa đi khám bác sĩ sao?”

“Là con gái thì đều như vậy mà nhỉ?” Đây là ký ức của nguyên chủ nói cho cô biết, nhưng Phàn Kỳ biết không phải phụ nữ nào cũng đều bị như vậy, ít nhất kiếp trước cô không bị thế này, nên cô chỉ có thể trả lời thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi thêm một hồi rồi phải tìm một bác sĩ Đông y đáng tin cậy đi điều trị một chút mới được. Nhưng đáng tiếc, bây giờ chắc là sẽ không có những dịch vụ y tế cao cấp với tài nguyên dồi dào đâu đúng không? Cũng không biết phải đi đâu tìm mấy bác sĩ Đông y đáng tin cậy ở Hồng Kông nữa. Khi hai người trở về nhà, cháo trong nồi đã sôi trước khi bọn họ rời khỏi nhà, Trần Chí Khiêm bước tới bật lửa lên, chuẩn bị luộc hai cái trứng thì chợt nghĩ đến một chuyện, anh nói: “Phàn Kỳ, em còn chịu được không?”

“Nếu không chạy thì kỳ thật cũng không sao, không quá đau. ”

“Vậy em tới luộc trứng nhé. ” Trần Chí Khiêm nói.

Phàn Kỳ tiếp nhận nồi, Trần Chí Khiêm đi cầm ống nghe bắt đầu quay số, rất nhanh điện thoại đã được thông: “Ba, mẹ Mỗ đâu?”Đối diện ba Trần gọi tới mẹ nó, Trần Chí Khiêm hỏi: “Mẹ Mỗ, trước khi Kỳ Kỳ tới kỳ kinh nguyệt đều bị bụng trướng, n.g.ự.c đau, bây giờ phải làm sao ạ?”

Phàn Kỳ nghe thấy anh nói chuyện, cô xoay người, anh... Đúng rồi! Mẹ anh là bác sĩ phụ khoa mà.

Trần Chí Khiêm che ống nghe tại: “Em đợi một lát nữa rồi tuộc trứng, qua đây trước đi. ” Phàn Kỳ tắt bếp bước tới, Trần Chí Khiêm đưa ống nghe cho cô, Phàn Kỳ gọi một tiếng: “Mẹ Mỗ. ” Điện thoại đối diện Tiết Hiểu Tĩnh bắt đầu cẩn thận hỏi bệnh trạng của Phàn Kỳ, bao gồm tay, chân, cảm giác, màu sắc kinh nguyệt, Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, càng nghĩ càng sợ hãi, n.g.ự.c đau còn chưa hết, khi kỳ kinh nguyệt của nguyên chủ tới, cơn đau y như bị Dung ma ma dùng cây tử vi châm vào người, luôn phải dùng thuốc giảm đau.

Sau khi Phàn Kỳ trả lời xong, rất nhanh trán đã đổ mồ hôi, cái này ai có thể chịu được?

Tiết Hiểu Tĩnh đầu bên kia hỏi cô tiếp: “Lúc con sờ ngực, có phát hiện có cục u nào hay không?”

“Con không biết sờ lắm. ” Phàn Kỳ trả lời, làm gì có ai không có chuyện gì tự nhiên sờ n.g.ự.c mình, nhiều nhất cũng là lúc tắm rửa, xoa bóp kỹ càng chút thôi.

“Con đưa điện thoại cho A Khiêm đi. ” Tiết Hiểu Tĩnh nói.

“A Khiêm, mẹ Mỗ gọi anh. ” Phàn Kỳ không biết Tiết Hiểu Tĩnh gọi Trần Chí Khiêm để làm gì?

Trần Chí Khiêm tiếp nhận điện thoại, Tiết Hiểu Tĩnh đầu bên kia hỏi: “Lúc con sờ cục cưng, có phát hiện n.g.ự.c của con bé có khối u nào không?”
 
Chương 185


“Con... ” Điều này khiến Trần Chí Khiêm không cách nào đáp lại, mặt nóng đến đỏ bừng: “Con không biết. ”

“Ôi điên mất, sao tôi có thể sinh ra một đứa đầu gỗ như anh thế này, cơ thể vợ con có vấn đề gì mà cũng không biết sao? Lập tức đi sờ... “ Tiết Hiểu Tĩnh còn tinh tế nói phải sờ như thế nào, nói xong thì cúp điện thoại.

Sao mẹ mình lại có thể như vậy, vừa rồi nói thẳng với Phàn Kỳ không phải được rồi ư! Anh hít sâu một hơi, đặt tay lên n.g.ự.c mình rồi bắt đầu dạy Phàn Kỳ: “Mẹ tôi bảo em làm thế này... ”

Phàn Kỳ thấy anh đỏ mặt, cô nói: “Tôi biết rồi, tôi vào ngay đây. ”

Trần Chí Khiêm thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó lau mồ hôi trên trán, nhưng lại nghĩ có gì đó không đúng, anh bước tới cửa: “Bên trái xoa theo chiều kim đồng hồ, bên phải xoa ngược chiều kim đồng hồ. ”

“Đã biết. ” Phàn Kỳ đang ở tiến hành thì nghe thấy mấy lời này, cô quả thực muốn 囧 đến nỗi muốn đào ba thước đất chui xuống.

Trần Chí Khiêm đi xem cháo và trứng luộc, nghe thấy tiếng cửa mở, anh vội hỏi: “Thế nào?”

Phàn Kỳ có chút xấu hổ, lắc đầu: “Không có. ”

“Vậy là tốt rồi. Em đi gọi điện thoại cho mẹ tôi đi, sáu giờ rưỡi bà ấy phải ra ngoài rồi, buổi sáng muốn kiểm tra phòng. ”

Phàn Kỳ gọi điện thoại, vài giây sau Tiết Hiểu Tĩnh đã bắt máy, Phàn Kỳ nói cho bà ấy tình hình mình vừa kiểm tra.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy không sao rồi. Con đưa điện thoại cho A Khiêm đi!”Phàn Kỳ sợ mẹ Trần lại bày ra chuyện gì nữa, cô nói: “Mẹ Mỗ, mẹ nói thẳng cho con cũng được mà. ”

“Con đi gọi A Khiêm tiếp máy, con không cần tự làm mấy thứ này, rất phiền. ”

Phàn Kỳ tưởng phải mát xa bèn vội nói: “Không phiền ạ, tự con làm là được rồi. ”

“Cước phí đường dài rất mắc, con kêu nó tới nghe. ” Đây là lần đầu tiên mẹ Trần lấy uy nghiêm của một người mẹ chồng ra. Phàn Kỳ bất đắc dĩ: “A Khiêm, mẹ Mỗ kêu ngươi. ”Trần Chí Khiêm tiếp điện thoại, nghe mẹ mình nói: “Con nhớ đơn thuốc rồi mua về hầm cho con bé, chúng ta thực hiện liệu pháp ăn chữa bệnh, trước và sau khi hành kinh cho con bé ăn ba đến bốn bữa, điều trị hai ba tháng là tốt lên thôi. ”

Anh lấy bút viết: 15g nhân sâm, 9g đương quy, 30g bạch thược...

“Mua bồ câu hoặc gà ác đúng không? Con biết rồi, con sẽ nhìn chằm chằm em ấy uống. Không có tác dụng thì con sẽ gọi lại cho mẹ. Đã biết, đã biết!”Trần Chí Khiêm vừa muốn cúp điện thoại, Tiết Hiểu Tĩnh nói: “Từ từ, con nói với con bé, kiểu dáng của áo n.g.ự.c không nên quá chú trọng vào vẻ ngoài đẹp đẽ, cũng không thể bó chật quá, thoải mái là chính, có hiểu không?”

“Dạ!” Trần Chí Khiêm cúp điện thoại, anh đang suy nghĩ nên nói thế nào cho Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ cầm tờ giấy lên và nhìn vào đơn thuốc được viết lên trên: “Mẹ Mỗ cũng biết Trung y sao?”Mẹ Trần có năng lực như vậy, sao nguyên chủ lại không kêu bà ấy điều trị cho chứ?“Trước giải phóng, gia đình ông ngoại tôi mở một hiệu thuốc, nhà bà ngoại có phụ khoa gia truyền, sau khi bà ngoại gả đến nhà họ Tiết thì bắt đầu ngồi khám. Mẹ tôi mưa dầm thấm đất từ nhỏ, sau đó bà ấy học thêm Tây y, chỉ có điều đây là tay nghề gia truyền nên không bỏ được. Hơn nữa sau khi đi Tây Nam, chỗ đó vừa thiếu bác sĩ vừa thiếu thuốc men, thế là bà ấy lợi dụng thảo dược địa phương để chữa bệnh, rất giỏi. ”Nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy, Phàn Kỳ nhớ việc nguyên chủ không thích ai trong nhà họ Trần, đặc biệt là mẹ Trần, người mà cô ấy tưởng muốn báo ân với mình nhưng thật ra là đang kiên quyết đẩy mình và Trần Chí Khiêm vào một chỗ, cho nên sao cô ấy có thể đến gặp mẹ Trần xem bệnh được?

“Phàn Kỳ, mẹ tôi nói... ”

“Nói gì?” Phàn Kỳ ngẩng đầu.

“Bà ấy nói, lúc em mặc nội y, nên để mình thấy thoải mái là chính. ” Trần Chí Khiêm đã lược bỏ một số mô tả, chỉ chọn những điều quan trọng nói.
 
Chương 186


Phàn Kỳ có hơi suy sụp: “Nội y của tôi đã được thay bằng loại thoải mái, nhưng vì buổi tối cũng mặc, cũng không có thời gian thả ra, thật sự thì đúng là không tốt cho việc tuần hoàn

máu. Nhưng anh biết... ”

“Buổi tối đừng mặc. “ Trần Chí Khiêm cắt ngang lời giải thích của cô.

Phàn Kỳ gật đầu: “Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ có hai chúng ta, có tình anh em cùng nhau lớn lên, còn có tình hữu nghị cách mạng chúng ta cùng che trời giấu biển, tôi tin rằng tình cảm trong sáng như vậy sẽ không có gì có thể khiến nó thay đổi. ”

Trong lòng Trần Chí Khiêm có hơi khó chịu, nhưng trên mặt không để lộ điều gì: “Đừng luyên thuyên nữa, ăn sáng đi. ”

Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài làm việc, Trần Chí Khiêm quay đầu hỏi cô: “Đau lắm không?”

Tuy câu hỏi chỉ là tình huống khách quan, nhưng Phàn Kỳ có hơi không được tự nhiên, chẳng qua cô vẫn ăn ngay nói thật: “Có hơi trướng, nhưng chỉ cần không chạy là được. ”

“Vậy thì tốt. ” Trần Chí Khiêm lái xe, đổi đề tài: “Phàn Kỳ, tôi có ý này. ”

“Ý gì?”

“Không phải em cảm thấy dịch vụ ở Thế giới trẻ em rất không thoải mái sao? Mấy thứ dịch vụ đó đều do Lâm Ích Hòa và vợ trước Chu Nhã Lan nghĩ ra được, chỉ có thể nói, quả thật cô ấy có những hạn chế, nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng động não trong việc quản lý. ”

Tối qua Trần Chí Khiêm đã suy nghĩ rất lâu, ở kiếp trước bởi vì Phàn Kỳ kia mà sau khi có thực lực, anh nhắm vào Lâm Ích Hòa, cũng đã từng tiếp xúc qua Chu Nhã Lan căm hận Lâm Ích Hòa, năng lực của vị nữ sĩ này rất tốt. Đời trước Chu Nhã Lan là một người phụ nữ số khổ, sau khi ly hôn với Lâm Ích Hòa thì một mình dẫn theo đứa nhỏ ra sống riêng, dựa vào những mối quan hệ tích lũy được vào thời còn trẻ để mở một công ty Mẹ và Bé, cuộc sống thật sự rất tốt. Mãi cho đến khi, cậu con trai đang học năm nhất của cô ấy về Hồng Kông nghỉ hè thì bị bắt cóc và bị giết. Khi cô Chu này tìm được thì đã cô ấy đã gây dựng được thành tựu của bản thân, muốn biết rốt cuộc con trai mình đã c.h.ế.t như thế nào.

Anh là người đưa cho cô ấy câu trả lời, chính bà vợ sau của Lâm Ích Hòa xuống tay, chỉ bởi vì con trai cô ấy quá ưu tú nên Lâm Ích Hòa muốn để đứa con trai này trở thành người thừa kế. Nhưng cô ấy dường như đã biết đáp án từ trước, cô ấy nói, cô ấy muốn khiến Lâm Ích Hòa c.h.ế.t đi. Chuyện này thì anh không giúp được, những gì anh có thể làm chính là khiến Lâm Ích Hòa chỉ còn hai bàn tay trắng. Anh trợ lực cho cô ấy, cô ấy điên cuồng đối phó Lâm Ích Hòa, cuối cùng bức cho Lâm Ích Hòa phá sản, ngồi tù ba năm, sau khi ra tù thì chạy ra Canada xa xôi.

Anh lợi dụng Chu Nhã Lan để đối phó với Lâm Ích Hòa, rất nhiều người trong chợ đã khơi lại chuyện cũ kể về vụ án g.i.ế.c người năm nào, rằng vợ anh ta cho anh ta đội nón xanh, Lâm Ích Hòa là một trong những bạn trai của vợ anh ta, vì thế anh ta quyết trả thù bằng mọi cách, trở thành chứng cứ để anh ta có thù tất báo. Người khác nói thế nào, anh vốn dĩ không cần quan tâm, nhưng điều khiến anh tiếc nuối chính là cô Chu này sau khi hoàn thành tâm nguyện thì đã nhảy xuống biển.

“Anh muốn tìm cô Chu này và để cô ấy trở thành đại lý của máy điều khiển trò chơi điện tử sao?” Phàn Kỳ hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, cô ấy có năng lực cũng có quan hệ, tôi tin cô ấy có thể làm tốt. ”Trần Chí Khiêm không thể quên ánh mắt tuyệt vọng và điên cuồng của cô Chu nọ.

“Gần đây cô ấy cũng vì ly hôn mà cáu gắt đúng không? Chưa chắc người ta có tâm tư để suy nghĩ mấy chuyện này đâu. ”

Trần Chí Khiêm: “Em đi tìm ông Liêu, kêu ông Liêu liên hệ với cô ấy. ”

“Hả? Ông Liêu có quen với cô ấy sao?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm.

“Bọn họ quen nhau. ”
 
Chương 187


Đã đến tòa nhà giao dịch, vì là giờ cao điểm buổi sáng nên không thể dừng lại quá lâu, vì thế Phàn Kỳ bèn vội xuống xe. Anh cất tiếng nói từ đằng sau: “Buổi tối sau khi tan tầm em ngồi tàu điện ngầm về nhé, tôi không đến đón em được. ”

“Được. ” Phàn Kỳ gật đầu, đi làm ăn sao? Nói chung vẫn phải đi xã giao.

Nhìn theo chiếc xe của Trần Chí Khiêm rời đi, Phàn Kỳ tiến vào văn phòng, cô cầm bản thảo của Liêu Kế Khánh lên, cái này đã xem xong từ hôm qua rồi, cũng đã viết những suy nghĩ của mình ra, chiều hôm qua ông Liêu không ở đây nên cô không giao cho ông ấy được, bây giờ đang xem lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Kế Khánh từ bên ngoài tiến vào, Phàn Kỳ lập tức đứng lên đi theo anh vào văn phòng: “Ông Liêu, tôi đã xem xong bản thảo rồi, tôi cũng đã viết những gì tôi biết vào. ”

“Đặt trên bàn đi! Chút nữa tôi sẽ xem. ”

“Vâng ạ. ”

Phàn Kỳ đặt tư liệu xuống, Liêu Kế Khánh thấy cô còn chưa đi bèn ngẩng đầu hỏi: “Còn có việc gì sao?”

“Chồng tôi nói ông có quen với cô Chu Nhã Lan?” Phàn Kỳ hỏi.

Sắc mặt Liêu Kế Khánh chợt rất kỳ quái, ông ấy trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Tôi có quen, cậu ta có chuyện gì à?”

“Máy điều khiển trò chơi điện tử của anh ấy cần tìm một nhà đại lý thích hợp, vốn bọn tôi nghĩ rằng Thế giới đồ chơi như những gì ông cụ Viên giới thiệu, nhưng tối qua sau khi bọn tôi đến xem hiện trường mới phát hiện Thế giới đồ chơi có khả năng đã mắc bệnh chung như những công ty lớn. Nhưng còn Thế giới trẻ em thì, ông cũng biết chúng ta đâu muốn hợp tác với Lâm Ích Hòa, chính vì vậy mà anh ấy cho rằng cô Chu sẽ là ứng cử viên khá phù hợp, nên muốn hỏi cô ấy có hứng thú hay không?” Phàn Kỳ nói với Liêu Kế Khánh.

“Được, tôi đã biết. Đợi tôi liên lạc được sẽ nói cho cô. ” Liêu Kế Khánh nói.

“Cảm ơn ông!”Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Phàn Kỳ cùng xuống lầu với Liêu Nhã Triết, cô hỏi Liêu Nhã Triết: “Ba anh và vợ trước của Lâm Ích Hòa có quan hệ gì thế?”

“Quan hệ gì?” Liêu Nhã Triết bày ra vẻ thần bí nhìn cô.

“Sao tôi biết!” Phàn Kỳ mở to đôi mắt mê mang hỏi anh ta: “Nhưng ban nãy khi tôi nhờ ông ấy giúp liên lạc với Chu Nhã Lan, sắc mặt ông ấy lạ lắm!”

“Chuyện này từng ầm ĩ có hơi lớn đấy, sau khi mẹ tôi mất, cái cô Chu Nhã Lan này quen được ba tôi trong một lần ở vũ hội, thiên kim nhà họ Chu thế mà lại nhìn trúng ba tôi, sau đó hai người thực sự hẹn hò, chỉ có điều danh dự nhà họ Chu cũng được coi là có uy tín, không muốn để con gái trở thành người mà ba tôi tái giá, thế là Chu Nhã Lan gả cho Lâm Ích Hòa, ba tôi cũng kết hôn với thư ký của ông ấy. ” Liêu Nhã Triết chớp hai mắt, trên mặt bày ra vẻ bạn hiểu mà. Đây là lần đầu tiên Phàn Kỳ phát hiện miệng rộng đúng là có chỗ tốt của miệng rộng, cô nói: “Thật ra thì, ba anh cũng được coi là một người rất đàng hoàng trong số những người giàu có ở Hồng Kông rồi. ”

“Đó là đương nhiên, ít nhất là hai năm sau khi mẹ tôi đã mất ông ấy mới kết hôn với thư ký của ông. Và tất nhiên trong hai năm đó, có một năm ông quen với Chu Nhã Lan. ” Cái tên Liêu Nhã Triết mười ba giờ này, nói mấy chuyện bát quái của anh ta cũng hăng say như vậy. Không đúng? Trần Chí Khiêm không phải là một người thích nhiều chuyện, sao anh ta biết được Liêu Kế Khánh có một lầng quan hệ này với Chu Nhã Lan?Phàn Kỳ đang buồn bực thì Liêu Nhã Triết nói: “Hôm qua tôi bị Phùng Học Minh ép gọi điện thoại. Phùng Học Minh hôm qua rất đau khổ, anh ta luôn đi theo ông ngoại và nỗ lực làm một người thừa kế ưu tú đến vậy nhưng lại không ngờ, ông ngoại anh ta lại nói với chồng cô rằng, chỉ cần anh ấy muốn, toàn bộ Thiên Hòa đều sẽ là của anh ấy. Phùng Học Minh cảm thấy mọi nỗ lực của bản thân đều vô ích. Cô lại mang thai, cho nên anh ta cảm thấy cuối cùng anh ta chẳng còn gì cả. ”
 
Chương 188


“Không đúng, bọn họ nói anh ta cái gì cũng không có sao? Cái tòa Thiên Hòa này từ trước tới nay chồng tôi cũng đâu muốn, dù sao Lưu Tương Niên cũng sẽ không giao công ty cho người khác, anh ta vẫn là người thừa kế hợp pháp. Tôi nói, từ đầu tới cuối hình như đâu có chút liên quan nào tới anh đâu nhỉ?” Phàn Kỳ vừa nghe mấy lời này, vốn bà dì của cô sắp tới, n.g.ự.c trướng đau, nghe được mấy lời này càng tửa giận càng dâng cao: “Anh diễn nhiều như vậy, sao lại không đi đóng phim đi? Tôi nói cho anh biết, sau này đừng có nói chúng tôi với anh ta nữa, nếu không tôi mắng anh chung luôn. ” Liêu Nhã Triết rụt đầu.

Đề tài đã bị anh ta đánh cho lệch hướng, Phàn Kỳ cũng quên mất suy nghĩ lại sao Trần Chí Khiêm lại biết Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan từng có một khúc chuyện xưa như vậy, cô ra lệnh kiểm tra cổ phiếu, dựa theo cuộc thảo luận báo cáo cuối ngày vào hôm qua và hướng đi trước trong cuộc họp ngày hôm nay, phải quyết định hành động, cô nói:

Bị anh oai đề tài, Phàn Kỳ cũng liền quên mất nghĩ lại Trần Chí Khiêm như thế nào biết Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan đã từng có một đoạn chuyện cũ, đánh mệnh lệnh tra cổ phiếu, dựa theo ngày hôm qua báo cáo cuối ngày thảo luận cùng hôm nay bàn trước hội nghị phương hướng, muốn quyết định thao tác, cô nói: “Hoa Đạt đã bắt đầu bán ra. ”

“Bây giờ mà ra sẽ mệt. ”

“Hướng gió hôm nay không đúng, toàn bộ thị trường đã chạm ngưỡng kháng cự chỉ với số vốn ít ỏi này, dự đoán ban đầu của chúng ta là bứt phá, nhưng thị trường không phối hợp, chúng ta chỉ có thể tháo chạy. ” Phàn Kỳ nói.

Liêu Nhã Triết gật đầu: “Vậy tôi tăng thêm hai điểm trước, thu hút nhiều hơn, sau đó bán ra được không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có thể. ”

Liêu Kế Khánh đi tới và nói với Phàn Kỳ: “Tôi liên lạc với cô ấy rồi, cô ấy rất có hứng thú, cô hỏi chồng mình khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. ”

Trong đại sảnh giao dịch luôn rộn ràng âm thanh, Phàn Kỳ nói: “Tôi xin đi ra gọi điện thoại nhé. ”Cô chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, ông xem vận tải Danh Dương này đi, nó là vận tải nội địa đấy. ”Ngoài việc xem và chú ý các cổ phiếu cốt lõi ở ngoài ra, Phàn Kỳ còn phát hiện một mảng khác có dấu hiệu khởi động.

Nếu còn ở kiếp trước, đống cổ phiếu đó có rất ít người xào, không ngoài sức tưởng tượng gì, nhưng bây giờ thì khác, muốn vận chuyển lương thực nội địa từ Hắc Long Giang đến Quảng Châu, vận chuyển bằng đường bộ vô cùng rườm rà, tỉnh nào cũng có trạm kiểm soát, còn phải cần có giấy tờ liên quan. Nhưng nếu nó được vận chuyển thẳng từ Hắc Long Giang đến Hồng Kông, từ Hồng Kông vận chuyển ngược về, trái lại thì sẽ thuận tiện hơn, thế nên một công ty cung cấp dịch vụ vận chuyển đường bộ từ Hồng Kông vào Đại Lục cũng trở nên nổi tiếng, đây cũng được coi như là đặc điểm của thời đại này. Liêu Kế Khánh nhìn cũng chưa nhìn đã nói: “Vé này không được, có quá nhiều tiền bị trói buộc, cô đi xem vận chuyển bằng đường bộ của Hoàng thị đi, 0415. ”

“Ok. ” Phàn Kỳ bước qua và mở 0415 trước. Vừa nhìn, cô đã có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người, nói: “Vẫn là ông Liêu thông minh hơn. ”Nghe Phàn Kỳ nói như vậy, một số tên môi giới nhỏ vểnh tai lên, Liêu Kế Khánh nói: “Đối với vận chuyển nội địa cũng vậy, lợi thế của nó là nằm rải rác, giao dịch nhỏ nhưng lại có động cơ khá tốt. ”

Một nhà môi giới chứng khoán trẻ tuổi ở bên cạnh nói: “Tiếng tăm của Hoàng thị kém hơn Danh Dương rất nhiều. ”Phàn Kỳ cười: “Không thể chỉ nhìn vào tỷ lệ thu nhập, bởi vì tiếng tăm của Danh Dương khá tốt nên nguồn vốn lớn tràn vào rất nhiều, những thứ đó đều có một bàn của đối thủ, nếu anh kéo, khi anh ta có lời rồi thì sẽ bắt đầu phá vỡ bàn. ”
 
Chương 189


“Vì vậy mà toàn bộ lĩnh vực đều sẽ bắt đầu tăng lên, Cổ phiếu tăng mạnh nhất chưa chắc là cổ phiếu Btuechip, nhưng con rồng thực sự thường là một con bài mặc cả khá thoải mái hơn, cũng rất dễ để kéo lên, và thường dễ một bước tên trời hơn. ”

“Là vậy sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Nhã Triết nói cho cậu nhóc kia: “Tôi kéo lên, để tăng thêm nguồn vốn cho đối phương kiếm tiền hay sao? Muốn kéo thì phải bỏ tiền. Cho nên tốt nhất có thể bỏ ít vốn bên trong càng tốt. ”

Việc xây nhà kho đã sắp ổn thỏa, cô lên lầu gọi điện thoại cho Trần Chí Khiêm, hỏi anh: “Anh xem, nên hẹn khi nào thì được?”

“Nếu cô ấy rảnh, vậy tối nay thế nào? Đặt chỗ tại nhà hàng Vân Nguyệt ngay bên cạnh công ty bọn em luôn?”

“Không phải đêm nay anh có xã giao à?” Phàn Kỳ hỏi anh.

“Không có. Chuyện này càng khẩn cấp hơn, em sắp xếp trước dùm tôi một chút. Còn nữa, em cũng nên xem kỹ tình hình cơ bản của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa, bao gồm cả báo cáo thường niên năm ngoái và biểu hiện giá cổ phiếu trong năm qua. ”

Phàn Kỳ không biết Trần Chí Khiêm muốn biết những thứ này để làm gì, nhưng sau khi cúp điện thoại thì cô đi tra tư liệu ngay, rồi lại cầm tư liệu đi xuống lầu, nói cho Liêu Kế Khánh biết tối nay Trần Chí Khiêm muốn hẹn Chu Nhã Lan ăn cơm.

Phàn Kỳ cầm tư liệu của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa xem, theo báo cáo thường niên của năm, công ty Ích Hòa phát triển liên tục, hơn nữa còn bắt đầu thâm nhập vào thị trường Đại Lục. Nhưng bởi vì bành trướng quá nhanh nên số nợ tương đối cao.

Xét theo giá cổ phiếu, là nhờ ngành bán lẻ hoạt động tốt trong những năm gần đây nên phân tích trên cho thấy cổ phiếu này có xu hướng khá tốt, là do tiềm năng to lớn của thị trường Đại Lục, trong năm qua cứ một mảng một mảng rồi ba mảng hợp nhất lại. Chỉ có điều xu hướng hiện tại không nằm trong lĩnh vực này, vì thế nó vẫn chưa có nhúc nhích gì. Nếu nhìn từ góc độ đầu tư dài hạn thì đây là loại cổ phiếu bị định giá thấp, huống chi đằng sau còn phải đối mặt với công ty Đại Ngưu cao to mạnh mẽ. Sau một năm hợp nhất, thị trường bây giờ đã đạt đến điểm giới hạn. Tra xong cổ phần của Ích Hòa, cô bắt đầu tra món đồ điện tử Vĩ Khoa hôm qua vừa mua, ngày hôm qua bị Islay Electronics liên luỵ, toàn bộ toàn bộ cổ phiếu liên quan đến máy điều khiển trò chơi điện tử thi nhau giảm tới tấp, sau đó lại có một đợt tăng ngược trở lại, chỉ có điều hôm qua sau khi Phàn Kỳ mua món đồ điện tử Vĩ Khoa thì lại tiếp tục ngã xuống hai điểm, lúc báo cáo cuối ngày thì mới trở lại một xíu, khi ấy cô thậm chí còn không đánh ngang. Hôm nay thị trường đã có một sự hồi phục trở lại, vừa rồi nó đã tăng lên tối đa là mười hai điểm, bây giờ lại xuất hiện điều chỉnh, rồi lại tăng tận bảy điểm hơn. Phàn Kỳ để Liêu Nhã Triết rút ra sau, thị trường tăng ngược lại, nhưng chỉ được cắn một cái rồi đi ngay, không được nảy lòng tham.

Sau đó cô lại vòng xem Islay Electronics, Islay Electronics vốn chính là cổ phiếu đi theo xu hướng trong số các cổ phiếu trò chơi, nhưng sau này lại vì bị nói rằng bọn họ thay thế điện tử Thiên Thược gia công dài và Trường Hưng thì vẫn luôn được nhập về nên mới vượt qua Vĩ Khoa, Trần Chí Khiêm phải đứng ra giải quyết. Hơn nữa bản thân Islay Electronics cũng không hề có giá trị gì, vì vậy miễn là có tăng lên thì cứ vậy mà vào đường đua. Sau khi ăn cơm trưa xong, Phàn Kỳ gọi cho Trần Chí Khiêm nói phân tích của mình đối với tình hình trước mắt của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa, Trần Chí Khiêm ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi cô: “Cho nên giá cổ phiếu bây giờ của công ty Ích Hòa đang ở vị trí thấp sao?”

“Đúng thế. ” Nếu không có công ty Đại Ngưu đứng sau, phạm vi phát triển lên có thể bị hạn chế, nhưng ai lại bảo chứng khoán ở Hồng Kông sẽ từ 1700 điểm rồi vượt khỏi 3800 điểm? Phàn Kỳ trả lời rất quả quyết.
 
Chương 190


“Bằng cách này, em thử ước tính xem nếu ta mua lại khoảng 10-20 cổ phiếu của Ích Hòa trên thị trường thì số tiền tổn phí là

bao nhiêu và mất bao lâu. ”

Trần Chí Khiêm nói. Phàn Kỳ nhíu mày: “Anh có hứng thú với Ích Hòa sao? Anh muốn thu mua?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm nói với cô: “Đợi lát nữa gặp mặt tôi sẽ nói kỹ và tỉ mỉ hơn cho em. Buổi chiều em trước làm một chút số liệu phân tích. Đợi tôi lái xe tới đón em cùng qua nhà hàng. ”

“Không cần, ông Liêu cũng đi, tôi đi chung xe với ông ấy là được rồi. ”

“Tôi tới đón em, không phải tôi còn có chuyện muốn nói với em sao?” Trần Chí Khiêm nói với cô.

“Được rồi. ” Phàn Kỳ cắt đứt điện thoại.

Buổi chiều, Phàn Kỳ ngoài việc mua cổ phiếu vận tải với Liêu Nhã Triết, cô bắt đầu tính toán làm thế nào để có được lợi nhuận và chi phí thấp nhất, và nếu việc mua lại thất bại, xác suất tiền bị kẹt lại là bao nhiêu.

Khi Phàn Kỳ tan sở đi xuống lầu, Trần Chí Khiêm đã đợi sẵn ở ngoài cửa, cô Hạng nói đùa: “Trong triệu người đàn ông chỉ có một người đàn ông như thế!”

Phàn Kỳ phớt lờ cô Hạng, bước nhanh tới và phàn nàn với Trần Chí Khiêm: “Tôi tự đi một mình chẳng phải rất ổn sao, anh đến đón tôi như vậy, không thấy phiền sao?”

Trần Chí Khiêm cười không nói, đưa cô đến bãi đậu xe trên một con đường, ngồi yên vị trên xe, anh đưa cho cô một cái túi: “Vừa hay, uống súp lúc bụng rỗng, rất dễ hấp thu. ”

“Hả?”Phàn Kỳ cúi đầu mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc cốc giữ nhiệt, khi cô mở nắp cốc giữ nhiệt ra, một mùi thuốc bắc thoảng ra.

Lúc này Phàn Kỳ mới nhớ tới việc sáng nay anh bảo để cô về nhà một mình là có ý gì? Thì ra buổi chiều anh chạy về hầm súp ư?“Mau uống đi! Uống xong lái xe đến đó, cũng đã hai mươi phút rồi, đến lúc đó em ăn những thứ khác cũng không sao. ”Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ bưng chiếc cốc lên mà sởn cả da gà, tự nhủ, nếu muốn tốt, thì uống một hơi cho xong.

Ồ? Không khó uống!Trần Chí Khiêm nhìn cô uống một hơi cạn sạch, đưa cho cô một chai nước: “Súc miệng đi. ”

“Không cần đâu, không cần đâu! Mùi vị khá ngon. ”

“Không đắng sao?”

“Có hơi đắng một chút, không đắng như cà phê. ” Phàn Kỳ đành hanh, “Còn có chút ngọt nữa chứ. ”

“Khẩu vị của em thật đặc biệt. ” Lúc Trần Chí Khiêm hầm súp, anh nếm thử thì phát hiện mùi thuốc khá nồng, anh còn lo cô kén chọn không dám uống.

“Rõ ràng là anh quá kén chọn thức ăn. " Phàn Kỳ tự cho rằng dạ dày của cô có thể dung nạp các hương vị toàn cầu. Cô lại nói người khác kén chọn thức ăn? Trần Chí Khiêm không tranh cãi với cô, lái xe, ra khỏi bãi đậu xe và hòa vào dòng xe cộ.

“Tôi tính toán rồi. Nếu thật sự là mua bán, có mấy lựa chọn. Một là trực tiếp mua trên thị trường. Nếu mua khoảng 20% quyền sở hữu cổ phiếu, cho dù công nghệ thao túng có tốt đến đâu, cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng. Còn có một điều là đấu thầu tiếp quản tiền mặt, chính là cách giống như Lưu Tương Niên thu mua Islay Electronics. Ưu điểm là bản thân Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có một nền móng tốt, nó sẽ không như Islay Electronics, toàn dựa vào khái niệm để chống đỡ. Tin tức bất lợi sẽ không giáng một đòn chí mạng vào Ích Hòa... ” Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm về một số phương pháp thu mua một cách chi tiết, bao gồm cả chi phí vốn, “Nhưng có một vấn đề, nguồn lực của một người là có hạn, ngay cả với sự hỗ trợ tài chính của Dung Viễn, sau khi anh thu mua, lẽ nào anh còn muốn vận hành một Công ty thương mại? Máy điều khiển trò chơi điện tử anh đã đề cập trước đó đều không phải là ngành kinh doanh chính của anh, vậy sao anh còn kinh doanh? Đừng kéo dài chiến tuyến quá lâu.

“Đương nhiên là Thiên Thược sẽ không làm điều đó. ”

“Vậy anh muốn tôi làm phương án này làm gì?”
 
Chương 191


“Em còn nhớ ông chủ Phó từng nói chỗ ông ấy thiếu một nhân tài điều hành không?” Trần Chí Khiêm dừng lại ở chỗ đèn giao thông, ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhịp nhàng trên vô tăng, “Nếu Chu Nhã Lan đến chỗ của ông chủ Phó thì sao?“ Phàn Kỳ suy nghĩ cẩn thận và đoán được ý định của anh: “Nhà họ Phó thu mua Ích Hòa, Thế giới Trẻ em sáp nhập với Thế giới đồ chơi, Chu Nhã Lan tiến hành điều hành nó? Đây không phải là Tập đoàn Cẩm Thành này mua pháo cho người khác đốt, hay là cho vợ trước của đối thủ cạnh tranh? Ông chủ Phó chịu chấp nhận ư?

“Tất nhiên là không. Chỉ là để tạo dấu hiệu giả tạo rằng nhà họ Phó có ý định mua lại Ích Hòa mà thôi. Chu Nhã Lan gia nhập vào Thế giới đồ chơi của ông chủ Phó. Sau đó Cẩm Thành tiếp tục mua cổ phiếu của Ích Hòa, khiến Lâm Ích Hòa cho rằng Cẩm Thành muốn thu mua công ty của ông ta. ” Đèn xanh bật lên, Trần Chí Khiêm lái xe và nói tiếp: Kể từ giữa năm 1985 cho đến nay, thị trường chứng khoán luôn ở trong trạng thái điều chỉnh, nếu Cẩm Thành đang tiến hành thu mua trên thị trường, mất khoảng hai đến ba tháng để mua 10% cổ phiếu giá rẻ của Ích Hòa. Sau đó sử dụng một lượng nhỏ cổ phiếu để từng bước tăng giá cổ phiếu, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ liên tục tăng lên, cộng thêm 11% cổ phiếu trong tay của Chu Nhã Lan, sớm đã vượt quá tổng số quyền sở hữu cổ phần của Lâm Ích Hòa rồi. Lúc này ông chủ Lâm hoặc là vay tiền mua vào cổ phần của Ích Hòa, hoặc là chắp tay dâng Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa cho người khác, em nói xem ông chủ Lâm sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Chắc sẽ không chắp tay dâng cho người khác chứ?”

“Đúng vậy. Ông ta sẽ mua nó với giá cao. Nhưng mà, Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có tỷ lệ nợ cao, và rất dễ xảy ra vấn đề về dòng tiền. Thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, chờ đến khi thị trường chứng khoán lao dốc, trò cũ sẽ được diễn lại, khi đó Lâm Ích Hòa liệu còn có thể đánh trả được không? Nhà họ Phó lúc này có thể dễ dàng chiếm lấy Thế giới trẻ em. ”

Đã đến Tiệm rượu Vân Nguyệt, hai người xuống xe, Trần Chí Khiêm tiếp tục giải thích với Phàn Kỳ: “Việc sáp nhập và mua lại của các công ty lớn là chuyện bình thường, rất nhiều thương hiệu của Tập đoàn Cẩm Thành đều là được sáp nhập và mua lại, ông chủ Phó đã rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nếu Thế giới đồ chơi không tiến hành cải thiện, vậy thì bán đi chính là số phận duy nhất của nó. Trên thực tế, hiện tại Hồng Kông hội đủ các điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tầm nhìn của họ cũng không phải chỉ giới hạn ở việc làm và kinh doanh siêu thị đồ chơi mà là nên tập trung vào một số công ty đồ chơi lớn trên thế giới, bà Chu cũng là một lão làng trong ngành này, hiện tại Cẩm Thành cũng vừa hay thiếu một nhân viên có thể điều hành lĩnh vực này. Ông chủ Phó rất dễ dàng lựa chọn giữa việc cuối cùng phải bán đi doanh nghiệp này với việc có thể phát triển mạnh mẽ doanh nghiệp này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nghĩ vậy cũng đúng. ” Quả nhiên, ông trùm chính là ông trùm, sớm đã liên kết chặc chẽ với nhau, Phàn Kỳ sau khi sáng tỏ mọi việc thì gật đầu.

“Hơn nữa, Ông Liêu không phải vẫn luôn đang lo phát triển khách hàng lớn sao? Nếu như ông ấy có thể phát huy thực lực đánh úp Ích Hòa, ít nhất sau này nhà họ Phó sẽ hợp tác với ông ấy. ”

Đây là một thế cuộc có nhiều lợi ích, chỉ là họ đã đặt Ích Hòa lên trên tấm thớt mà thôi.

Hai người bước vào phòng thuê riêng tư, Liêu Kế Khánh đang trò chuyện với một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi.

Khuôn mặt của cô ấy rất chính trực, không quá xinh đẹp, dáng người có chút phú quý, nhưng khí chất đó lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, điều này cho cô ấy rất nhiều điểm.
 
Chương 192


Nếu không phải có quầng thâm dưới mắt cô ấy mà lớp phấn nền không che được, Phàn Kỳ hoàn toàn không thể nhìn ra được cô ấy là người vừa mới ly hôn mà chỉ là một quý cô. Sau khi Liêu Kế Khánh giới thiệu ngắn gọn, cả bốn người ngồi xuống, với tư cách là chủ nhân, Trần Chí Khiêm hỏi hai vị khách xem họ có món ăn nào kiêng kị không, rồi anh gọi món.

Anh đã nói rất rõ ràng với chính mình, nhưng trong tình cảnh này, anh vẫn bắt đầu từ máy điều khiển trò chơi điện tử của chính mình: “Cô Chu, chuyện là thế này, vốn dĩ tôi định dùng thế giới trò chơi của nhà họ Phó để làm đại lý. Nhưng, vợ của tôi đã nghe được cách nghĩ của đồng nghiệp cô ấy nên bảo tôi suy nghĩ kỹ lại, hiện tại toàn bộ tiêu thụ của Thế giới trò chơi không phải quá tốt. Ngày hôm qua hai chúng tôi đi xem xét thực tế, quả thực là đúng như vậy. Nhưng chúng tôi lại không muốn dùng Thế giới trẻ em. Theo như tôi biết, Thế giới trẻ em có quy mô như ngày hôm nay, cô có một phần công sức rất lớn. ”

Liêu Kế Khánh cũng cho biết: “Anh Trần đã được Tư bản Lân Long đầu tư rồi. Anh ấy hiện đang sản xuất phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của gấu trúc” với Đài truyền hình Vĩnh Tân, còn có trò chơi kinh doanh “Phú hào siêu cấp” của anh ấy cũng tài trợ cho tiết mục “Ai là thần chứng khoán” của ông Thang Viễn Siêu. Cô đã giành được quyền đại lý máy điều khiển trò chơi điện tử của Thiên Thược, còn được nhượng quyền kinh doanh những đồ chơi này. Đó là một khởi đầu tốt. ”

Chu Nhã Lan gượng cười: “Tôi không ngờ khi tôi khó khăn nhất vẫn có người nhớ đến tôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm khiêm tốn mỉm cười: “Chỉ là nhờ vào năng lực của bản thân cô mà thôi, tôi tin rằng, nếu giao máy điều khiển trò chơi điện tử của tôi cho cô, nó sẽ có sự phát triển tốt hơn. ”

Chu Nhã Lan lắc đầu: “Anh Trần, tôi cảm ơn ý tốt của anh. Đây thực sự là một cơ hội để kéo tôi ra khỏi vũng lầy. Tuy nhiên, tôi không phải là lựa chọn tốt cho máy điều khiển trò chơi điện tử của anh. Tôi chẳng khác nào phải bắt đầu từ con số không, mà Hồng Kông đã có hai nhà bán lẻ đồ chơi lớn rồi, bản thân tôi nếu muốn thành công thì nhanh nhất cũng phải mất vài ba năm nữa, nếu anh bỏ lỡ vài năm này sẽ rất nhàm chán. Tất nhiên, cả Cẩm Thành và Ích Hòa đều có thiếu xót. Từ góc độ khách quan mà nói, anh đặt Ích Hòa tốt hơn Cẩm Thành, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, tôi hy vọng anh đặt Cẩm Thành. ”

Trần Chí Khiêm dừng bàn xoay trước mặt Chu Nhã Lan: “Cô Chu, tôm tít rất ngon đấy. ”

Chu Nhã Lan gắp một con bỏ vào đĩa xương, Trần Chí Khiêm gắp thêm hai con, anh vừa bóc tôm vừa nói: “Vì sao vậy? Ngay cả khi cô đã ly hôn với Lâm Ích Hòa thì cô vẫn là cổ đông sở hữu 11% cổ phần của Ích Hòa mà. ”

Phàn Kỳ cũng muốn gắp tôm tít, nhưng cô nghe thấy Trần Chí Khiêm nói: “Anh đã bóc chúng rồi, em đừng động tay vào nữa. ”

“Vâng!” Cô gắp một con hàu nướng tỏi. Chu Nhã Lan ăn một con tôm tít và nói: “Phụ nữ đôi khi sẽ không đủ lý trí, có lẽ tôi có chút cố chấp, tôi không muốn Ích Hòa tốt, điều này có được tính là lý do không?”Trần Chí Khiêm đặt thịt tôm vào đĩa xương của Phàn Kỳ: “Tôi có thể hiểu được, tôi đã xem tin tức. ”

Phàn Kỳ rất muốn biết anh đã xem được tin tức gì, nhưng anh ngừng nói và hỏi Phàn Kỳ: “Vừa rồi em nói với anh rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có khoản nợ cao, nhưng vì nhu cầu thị trường ở trong nước rất lớn, hơn nữa em rất xem trọng thị trường chứng khoán trong tương lai, cho nên em cho rằng giá cổ phiếu của Ích Hòa sẽ nhanh chóng tăng lên. ”

“Đương nhiên, khái niệm trò chơi của Ích Hòa không phải là xu hướng chủ đạo, sẽ tăng giá cổ phiếu, nhưng nếu so với những cổ phiếu phổ biến nhất, nó sẽ không đạt được độ cao đó. ” Phàn Kỳ trả lời.
 
Chương 193


“Trong tay cô Chu có 11% cổ phần, sau lần ly hôn này, cổ phần trong tay Lâm Ích Hòa chỉ còn lại 22%, để ngăn cản ông ta đạt được thỏa thuận với những cổ đông khác, nếu muốn dành được quyền kiểm soát cổ phần, nên kết hợp như thế nào cho hợp lý?“ Trần Chí Khiêm hỏi Phàn Kỳ. “Ngoài việc tặng tẽ mua trên thị trường thứ cấp, anh cũng có thể công khai đấu thầu tiền mặt...

“ Phàn Kỳ nói ra một số phương án kết hợp mà cô tự nghĩ ra, ước tính phương pháp, thời gian và chi phí để dành được lợi ích và quyền kiểm soát cổ phần của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa, cô nói: “Những điều này đều là những ý tưởng sơ bộ của tôi trong một buổi chiều, hoạt động thực tế còn cần phải phụ thuộc vào tình hình thị trường.”

Chu Nhã Lan nhất thời không thể đoán được ý nghĩ trong lời nói của hai vợ chồng này?

Trần Chí Khiêm nhìn Chu Nhã Lan, bày tỏ suy nghĩ của mình với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô Chu, Hồng Kông bề ngoài rất yên bình và thịnh vượng, nhưng có một số góc khuất cá lớn nuốt cá bé không thể nhìn thấy được, nếu không tiếp xúc với những điều đó, có thể sẽ không thể tiếp cận được những góc khuất này. Nhưng, xuất thân của Nhạc Vận Vy người đã sinh cho Lâm Ích Hòa một trai, một gái thì cô cũng biết rồi đấy, cô ta còn có một người ba nuôi, tôi nghĩ trong lòng cô cũng đã rõ ràng rồi. Nói thật lòng, hoặc là cô mang theo con trai đến định cư ở Âu Mỹ, không bao giờ trở về. Còn nếu cô muốn ở lại đây, cô phải khiến cho bản thân mình lớn mạnh hơn. ”

Cô ấy đối với việc Lâm Ích Hòa thích theo đuổi gái đẹp cũng được tính là quá hiểu rõ, nữ diễn viên nổi tiếng tự cho mình là vợ thứ hai của ông Lâm kia còn có một người ba nuôi, người ba nuôi này xuất thân là người có m.á.u mặt.

Trên thực tế, một nữ diễn viên nổi tiếng thời đại này có ba nuôi, anh trai nuôi có m.á.u mặt là điều hết sức bình thường. Trong căn phòng thuê riêng có điều hòa mát rượi này, Chu Nhã Lan đổ mồ hôi hột, tay cô ấy gần như không cầm chắc đôi đũa; “Anh đang đùa đấy à?” “Tôi không đùa, tôi hy vọng Ích Hòa đổi chủ. Từ góc độ bên thứ ba mà nói, cái lợi mà tôi dành được chỉ là tôi có một đại lý đủ để cho tôi yên tâm, nếu là Cẩm Thành, thương mại đồ chơi của ông ấy có thể xoay chuyển theo hướng suy tàn. Cô là người có lợi nhất, Lâm Ích Hòa nếu không phá sản, kinh doanh càng tốt, gia sản càng nhiều và con trai cô càng tài giỏi, thì mối đe dọa đối với con của Nhạc Vận Vy càng lớn. Không phải là tôi ép cô hợp tác. Tôi thậm chí đang nhắc nhỡ cho cô về những nguy hiểm đang rình rập bên cạnh cô, đây chỉ là một lời đề nghị, cho dù cô đồng ý, tôi vẫn phải nghĩ cách thuyết phục ông chủ Phó, ông ấy chưa chắc đồng ý làm như thế. ” Trần Chí Khiêm đón lấy bát súp mà Phàn Kỳ đưa cho, ánh mắt vô cùng chân thành, “Cô tự mình suy nghĩ đi. ”

Cho đến khi kết thúc buổi ăn tối, Trần Chí Khiêm đều không đề cập đến vấn đề hợp tác nữa.

Trên đường trở về, Phàn Kỳ không hiểu: “Nếu anh muốn làm thế với Lâm Ích Hòa, anh không sợ Chu Nhã Lan là một người ngu ngốc ư, cô ấy chỉ hận Nhạc Vân Vy chứ không hận Lâm Ích Hòa, cô ấy chạy đến nói với Lâm Ích Hòa rằng anh muốn gây chuyện với ông ta, vậy thì có phải là rắc rối không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm không có cách nào nói với Phàn Kỳ rằng anh hiểu rõ Chu Nhã Lan, anh chỉ muốn cho mẹ con Chu Nhã Lan một con đường sống, anh chỉ nói: “Không thể nào, Chu Nhã Lan không hề ngu ngốc. ”

“Được rồi!” Anh dường như luôn có thể khống chế cục diện, bản thân cũng không cần quá lo lắng cho anh ấy đâu?

Sau khi ăn cơm xong về đến nhà, điều đầu tiên Phàn Kỳ làm là chạm vào con gấu của cô ấy: “Cuối cùng thì mày cũng khô rồi, hôm nay ngủ với tao. ”
 
Chương 194


Trần Chí Khiêm rửa sạch cốc giữ nhiệt, mở vung nồi ra nói: “Phàn Kỳ, tôi vốn cho rằng em không ăn được, cho nên mới mang đến cho em ít súp, thực ra em ăn được thịt bồ câu sẽ tốt hơn. Có muốn ăn vài miếng không?”

“Vâng! Tôi đi tắm trước. Tăm xong tôi sẽ ra ăn được chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt lắm. ”

Sau khi tắm xong, Phàn Kỳ cầm chiếc áo phông lên, cúi đầu nhìn mình, vươn tay án chừng lên ngực, cau mày, thật sự rất đau. Cứ như thế này vậy! Không mặc nữa!

Phàn Kỳ mặc áo phông đi ra ngoài, đi trước mặt một người đàn ông trưởng thành mà không mặc nội y thì hơi kỳ.

May mắn thay, Trần Chí Khiêm đang xem tư liệu trên bàn ăn không hề ngẩng đầu lên, chỉ vào một cái bát nhỏ trên bàn: “Em ăn đi!”

Điều này khiến Phàn Kỳ bớt xấu hổ, cô bưng bát lên, cắn miếng thịt chim bồ câu: “Thật sự là không khó ăn lắm. ”

“Em muốn ăn thì càng tốt. Mẹ tôi lo em không ăn được!” Trần Chí Khiêm ngẩng đầu cười nhìn cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô quả thực không mặc nội y, anh lập tức cúi đầu xuống, giả vờ xem tư liệu.

Còn nói với chính mình, dù sao sức khỏe mới là quan trọng, buổi tối thật sự cô ấy không cần phải mặc. Thật không biết mình ngại ngùng gì nữa?

Phàn Kỳ ăn hết thịt chim bồ câu bao gồm thịt và súp, rửa bát, đi đánh răng, sau đó vào phòng mang gấu trắng lớn và cá heo ra ngoài, đặt chúng lên ghế: “Trần Chí Khiêm, tôi ngủ trước nhé! Anh cùng đừng làm quá khuya nhé. ”

“Tôi biết rồi. ”Nói là nói như thế, sau khi Trần Chí Khiêm tắm xong, anh tiếp tục xem tư liệu, chưa kịp nhận ra thì đêm đã khuya lắm rồi, ngoài cửa sổ có sấm chớp nổ ầm ầm, anh đóng cửa sổ hướng tây lại rồi nhìn đồng hồ đã thì quá không giờ. Anh tắt đèn phòng khách, mở cửa phòng, chao ôi! Cô quả thật không thay đổi được, lúc thức áo nhét vào lưng quần, đến lúc lên giường vẫn là bộ dạng đó?

Hơn nữa, hôm nay cô không mặc nội y, áo cũng được xắn lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim Trần Chí Khiêm thắt lại, anh kéo chăn đắp cho cô, để không nhìn thấy đỡ phải đấu tranh tâm lý. Phàn Kỳ dụi mắt: “Trần Chí Khiêm, đã mấy giờ rồi? Sao anh bây giờ mới buồn ngủ à?”

“Anh ngủ rồi. ” Trần Chí Khiêm tắt đèn.

“Ừ. ” Phàn Kỳ quay sang ôm lấy Phác Phác của cô, còn ôm nó thật chặt để tránh việc Trần Chí Khiêm không có chỗ ngủ.

Trần Chí Khiêm nằm xuống và muốn ngủ, nhưng tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, tia chớp cũng xuyên qua rèm cửa, lần lượt chiếu sáng cả căn phòng. Trần Chí Khiêm nghe thấy Phàn Kỳ lẩm bẩm trong miệng: “Phác Phác, chị đang ở đây! Đừng sợ nhé!”Thực sự giống như một đứa trẻ. Tiếng răng rắc trên cửa sổ báo trước một trận mưa to gió lớn sắp đến. Kèm theo cơn mưa xối xả là sấm chớp ngày càng dữ dội hơn.

“Phác Phác đừng sợ! Phác Phác đừng sợ!”Trần Chí Khiêm nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy dường như cuộn cả người lại, m.ô.n.g áp sát vào người anh, cả người run rẩy. Anh đặt tay lên người cô, thật sự cô đang run rẩy: “Phàn Kỳ. ”

“A?” Cùng với một tia chớp, Phàn Kỳ lại run lên.

Cô ấy sợ sấm sét? Trần Chí Khiêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh đưa tay chạm vào lưng Phàn Kỳ: “Đừng sợ, đừng sợ!”

“Em không hề sợ!”Miệng thì nói cứng như vậy, tuy nhiên, một tia sét chiếu sáng cả căn phòng ập đến, Phàn Kỳ quay đầu sang một bên và chui vào phía Trần Chí Khiêm. Cô nghiêng người qua, vẫn ôm thú bông trong tay, vừa lay người vừa an ủi nó: “Phác Phác đừng sợ…”

Trần Chí Khiêm vươn tay ôm lấy cô, không nói lời nào, anh đưa tay vuốt ve lưng cô, dần dần, mặc dù bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm nhưng cô có vẻ bớt căng thẳng hơn, không còn nói chuyện với thú bông nữa. Mưa đập vào cửa sổ thủy tinh, Trần Chí Khiêm không nghe rõ tiếng thở của cô, không xác định được cô đã ngủ hay chưa. Anh nhẹ nhàng nhấc đôi tai của thú bông lên, cô không còn ôm chặt nó nữa, giật giật vài cái rồi nhấc đi, đặt nó vào góc giường.
 
Chương 195


Như thế này thoải mái hơn nhiều, anh dang tay ôm lấy Phàn Kỳ, vuốt ve lưng cô một cách lấy lệ. Lại một tia chớp loé lên, Phàn Kỳ run lên

bần bật, cô vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Trần Chí Khiêm, móng tay gần như cắm vào da thịt anh, Trần Chí Khiêm thở hổn hển, quay người tựa cằm vào đỉnh tóc của cô: “Kỳ Kỳ đừng sợ.”

Những lời này dường như có tác dụng xoa dịu, cô buông tay ra, đổi tư thế ôm cánh tay anh ngủ thiếp đi.

Trần Chí Khiêm nhắm mắt lại, càng nhắm mắt lại, cảm giác trên cánh tay càng rõ ràng, không mặc nội y với mặc nội y, rõ ràng chỉ thiếu đi một chút vải, nhưng cảm giác lại khác biệt quá lớn, cả người anh căng cứng.

Tim đập thình thịch, anh thầm đọc câu kinh Phật mà mình đã thuộc lòng ở kiếp trước với hy vọng tâm tĩnh lại.

Mùi hương trên người cô lại không giống như mùi hương trầm cúng Phật, khiến người ta không tài nào chợp mắt được.

Anh vốn đi ngủ muộn, lại có cô ở bên cạnh, ngủ lại không có quy cũ, giống như một con heo con, thỉnh thoảng phải ưỡn người, Trần Chí Khiêm mở mắt ra không nói nên lời, cứ như vậy sao người ta có thể ngủ được? Chỉ có thể tiếp tục như vậy chờ trời sáng.

Nhưng khi trời gần sáng, anh lại ngủ thiếp đi, cô tỉnh dậy và thì thầm vào tai anh: “Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm! Đi chạy bộ thôi nào. ”

Nghe thấy giọng nói, Trần Chí Khiêm cố gắng mở mắt ra và thấy Phàn Kỳ đang quỳ trên giường thúc vào anh, anh cau mày: “Không phải em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi sao? Không phải là đau n.g.ự.c à? Nghỉ ngơi vài ngày chờ kỳ kinh nguyệt kết thúc rồi tính sau. ”

Phàn Kỳ lắc lư bên này bên kia: “Đơn thuốc của mẹ anh kê thật là lợi hại, tôi chỉ thấy hơi căng tức một chút, cơ bản không đau nữa. ”Trần Chí Khiêm nhắm mắt lại, đây là điều anh có thể thấy được sao? Đầu óc của cô ấy đang ở đâu? Cô ấy không biết rằng cô đang ngủ chung giường với một người đàn ông sao? Anh xoay người, nổi nóng nói: “Anh không đi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh nghĩ mà xem! Chờ đến kỳ kinh nguyệt của tôi còn tận ba đến năm ngày nữa? Một chu kỳ kinh nguyệt có năm ngày? Như vậy thì tương đương với mười ngày tôi không thể vận động, đây chẳng phải là bữa đực bữa cái, không kiên trì sao?” Phàn Kỳ tiếp tục nói.

Cuối cùng, Trần Chí Khiêm không thể chịu đựng được nữa, bò dậy, xắn tay áo lên, trên cánh tay đầy một mảng bầm tím: “Tối hôm qua có sấm sét, em đã làm gì, em có biết không?”Phàn Kỳ có một chút ấn tượng mơ hồ, có vẻ như? Hình như?Khi còn bé, có sấm sét cô chỉ có thú bông bầu bạn, khi gặp phải sấm sét, cô thực sự rất sợ hãi, vì vậy cô sẽ không ngừng nói chuyện với thú bông, lúc căng thẳng quá cô còn nhéo chặt nó, khiến thú bông bị rách: “Hình như là tôi nhéo chặt gấu Phác Phác mà, sao lại là nhéo anh nhỉ?”

Trần Chí Khiêm ngồi đối mặt với cô, lại nhìn gấu Phác Phác một cái: “Em có chắc không vậy? Tối đến lúc em ngủ say em liền vứt thú bông sang một bên, em có biết không?”Cô biết. Phàn Kỳ trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi anh?”Trần Chí Khiêm thấy cô như vậy, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô, nói: “Tôi không nói em không được nhéo, chẳng phải em sợ sấm sét sao? Chỉ là tôi vừa ngủ được thì em lại nhéo tôi một cái, nhéo đến mức tôi không thể ngủ được, tôi muốn ngủ thêm một lúc? Có được không?”

“Vậy anh ngủ đi nhé? Tôi dậy làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?” Phàn Kỳ leo xuống giường. Động tác này của cô khiến anh nhìn thấy từ đường viền cổ áo... Trần Chí Khiêm lấy tay che mắt: “Em nấu thứ gì, tôi ăn thứ ấy. ”Phàn Kỳ bận làm việc bên ngoài, nghĩ đến những vết bầm tím trên cánh tay của Trần Chí Khiêm, lòng đầy áy náy, bộ dạng khi ngủ này là của mình sao? Chờ giải quyết xong chuyện rắc rối này rồi mua nhà sớm ngủ một mình nhé? Nếu không, sớm muộn gì Trần Chí Khiêm cũng sẽ bị cô g.i.ế.c chết. Nhưng đêm qua có sấm sét, sau đó cô ngủ rất ngon!
 
Chương 196


Cho dù cô có ngủ ngon đến đâu thì cô và Trần Chí Khiêm cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả tạo, sau này chắc chắn sẽ không ở bên nhau, chẳng lẽ còn có thể ở bên cô mọi lúc sao? Nấu bữa sáng! Canh chua cay, thêm ít bánh xèo?

Phàn Kỳ bận rộn, đi qua đi lại cô phát hiện ra rằng may mắn thay cô không chạy bộ, cô vẫn cảm thấy hơi đau, cô bật người lên một chút, “Xì!”, chủ quan quá rồi!

Động tác này của cô, Trần Chí Khiêm kiếp trước mắc chứng suy nhược thần kinh, nhưng kiếp này đã thành thói quen, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng không cách nào ngủ tiếp được nữa, liền dựa vào đầu giường, gõ gõ vào đầu mình, xem trong đầu có thể nghĩ đến việc khác được không? Các dự án trò chơi mới, còn có việc sắp xếp lịch trình gặp gỡ các nhà đầu tư, nhà phân phối tại nước Mỹ…

Trong đầu vẫn chỉ là một mớ hỗn độn, dậy thôi nào!

Khi Trần Chí Khiêm bước ra ngoài, Phàn Kỳ quay lại nhìn anh: “Anh dậy rồi à? Tôi cũng sắp xong rồi. ”

Trần Chí Khiêm đi đánh răng rửa mặt, khi anh đi ra, Phàn Kỳ đã bày biện sẵn đồ ăn.

Canh chua cay rất ngon, bánh xèo vẫn thơm như ngày nào, anh ngẩng đầu: “Phàn Kỳ, sau này buổi sáng vẫn để tôi làm nhé. ”

Phàn Kỳ có chút khó hiểu: “Tại sao? Tôi nấu ăn không ngon ư?”

“Rất ngon. Chỉ có điều là sáng sớm, em nấu buổi sáng gây ra tiếng ồn, tôi cũng không ngủ được. Em ngủ ngon hơn tôi. ” Trần Chí Khiêm ngáp một cái.

“Ồ!” Phàn Kỳ có chút ngờ vực, “Trần Chí Khiêm, sao anh lại không thể ngủ được vậy? Có phải anh chịu quá nhiều áp lực không? Độ tuổi này của anh quả thực không cần phải tạo cho mình quá nhiều áp lực như vậy, mọi thứ hãy từ từ!”

“Tôi biết rồi. ”

“Đúng rồi, đơn thuốc của mẹ anh vẫn rất hiệu quả. ” Ít nhất hôm nay cô không cảm thấy đau như hôm qua, “Hay là nhờ bà ấy kê cho anh một đơn thuốc?”

“Mẹ tôi là bác sĩ phụ khoa. ” Trần Chí Khiêm buồn cười nhìn cô rồi nói thêm: “Tôi chỉ ngủ không được sâu thôi, vấn đề thói quen ấy mà. ”Phàn Kỳ đặt thìa xuống: “Trần Chí Khiêm, không phải tôi nói anh. Buổi tối anh đi ngủ quá muộn, bắt đầu từ tối hôm nay, chúng ra sẽ đi ngủ lúc 9 giờ. Anh đốc thúc tôi rèn luyện sức khỏe, tôi đốc thúc anh việc ngủ, hai chúng ta giám sát lẫn nhau. ”

“Chỉ cần... ” Trần Chí Khiêm muốn bảo cô lúc ngủ ngủ yên một chút, nhưng tối hôm qua chỉ có thể nói là tự mình chuốc lấy mà thôi, cô ấy vẫn dậy sớm nấu bữa sáng, anh nói: “Biết rồi mà. ”Phàn Kỳ đi làm ở một công ty môi giới, hôm nay đài truyền hình đến quay đoạn dạo đầu, không biết vị đạo diễn này là không biết ân oán của cô và Hứa Diệu Nhi hay là xem chuyện ồn ào cũng có gì to tác.

“Phàn Kỳ, cô và cô Hứa cần tìm được cảm giác kiểu như kỳ phùng địch thủ gặp nhau. Ánh mắt giữa các cô phải có ánh lửa chạm trán với kình địch. ” Đạo diễn nói với Phàn Kỳ, “Cô từng là một diễn viên, cô đã từng đóng phim mà!”

“Ai là kỳ phùng địch thủ của cô ấy?” Hứa Diệu Nhi trợn mắt nhìn Phàn Kỳ. Đạo diễn quả nhiên nói: “Ánh mắt vừa rồi của cô Hứa rất tốt. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt cái đầu ông í. ” Phàn Kỳ khoanh hai tay trước n.g.ự.c đứng cạnh bên, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Môi giới nam tham gia cạnh tranh nhiều như thế không đủ để tôi thi thố với họ sao, tôi cần phải cạnh tranh với một người cùng giới? Lẽ nào nói cổ phiếu chia thành trống mái, cho nên môi giới chứng khoán cũng cần phải chia thành nam nữ?”

Đạo diễn hỏi: “Vừa rồi có ghi lại đoạn này không?”

“Đã ghi lại. ” Người ghi hình trả lời.

“Chính là đoạn này. ” Đạo diễn nói. Đạo diễn này cứ như vậy quay hai đoạn phim này một cách qua loa, sau khi biên tập lại và sắp xếp xong, một ngày sau thì phát sóng, trong cảnh tượng cô và Hứa Diệu Nhi đang bốc cháy, người đầy mùi thuốc.

Thang Viễn Siêu hiểu về tiếp thị, ông ta đã mời cha con Hứa Hạt và thầy trò Liêu Kế Khánh cho chuyên mục chứng khoán của ông ta vào tối thứ sáu.
 
Chương 197


Đừng thấy lúc này Sở giao dịch chứng khoán mới thành lập chưa lâu, giá trị của toàn bộ thị trường chứng khoán Hồng Kông chưa nhiều, không thể so sánh với mấy chục năm sau, nhưng sự hỗn loạn trong giai đoạn Tứ Hội năm đó vẫn đang tiếp diễn, môi giới chứng khoán mọc lên như rừng, quy mô không lớn, số lượng lại nhiều. Cái gọi là trong miếu có nhiều tiểu yêu, trong ao lại có nhiều ba ba, đủ loại chuyện xấu lần lượt xảy ra, tranh đoạt giữa các nhà với nhau như cung đấu. Trường Hưng và Diêu Hoa được coi là xuất sắc nhất trong ngành, nhưng trong nhưng năm này, Trường Hưng đã được hưởng lợi từ việc nhà họ Hứa ở Nam Dương cũng gia nhập ngành tài chính Hồng Kông, nó có nhiều tài nguyên hơn Diêu Hoa và xu thế phát triển của nó mạnh hơn Diêu Hoa.

Khi khoảng cách ngày càng lớn, Hứa Hạt coi thường Thành Thiên của Liêu Kế Khánh, đặt tầm nhìn của mình vào những nhà đầu tư chứng khoán vừa và nhỏ, bất kể là vào những dịp trang trọng hay riêng tư, ông ta đều phát biểu rằng, các công ty môi giới cũng nên được tiến hành phân cấp giống như khách sạn, từ nhập môn đến cao cấp, thậm chí là cấp xa hoa, để cho mọi người mỗi người mỗi việc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Hai nhà này đặt cùng nhau, không quẹt thêm chút tia lửa thì không thể biện minh được?

Sau khi kết thúc việc tính toán và báo cáo cuối ngày vào thứ Sáu, Phàn Kỳ và Liêu Kế Khánh ăn nhẹ rồi cùng nhau đến tòa nhà Viên Thị, tòa nhà họ bước vào hôm nay là tòa nhà bên cạnh, chính là tòa nhà Đài phát thanh truyền hình Vĩnh Tân.

Kể từ lần cuối cùng Trần Chí Khiêm đưa cô đến đây, Phàn Kỳ đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý khi cô bước vào tòa nhà.

Cô đang đứng ở cửa thang máy thì nghe thấy một giọng nói: “Kỳ Kỳ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn, thì ra là Phương Gia Mẫn, người có quan hệ mật thiết với Lâm Ích Hòa, Phương Gia Mẫn này là ứng cử viên đầu tiên cho cương vị bà Lâm, vượt qua cả Nhạc Vận Vy, người đã sinh cho Lâm Ích Hòa một đứa con trai và một đứa con gái.

Phương Gia Mẫn và cô quen biết nhau ở đại lục, từng đóng phim cùng nhau, sau khi đến thành phố Hồng Kông, ban đầu họ là người đại diện, nhưng sau khi Phương Gia Mẫn dựa vào những nỗ lực của bản thân để leo lên cao, cô ta đã nhiều lần khuyên nhủ cô đừng nên quá bảo thủ, lẽ nào lại muốn cả đời sống trong nghèo đói đến c.h.ế.t hay sao? Khoe khoang túi xách và trang sức của cô ta trước mặt cô. Nhưng cho dù điều kiện bản thân của cô có tốt đến đâu, đều vẫn bị Trần Chí Khiêm kiểm soát, không thể nổi tiếng được. Khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn, nhìn thấy Phương Gia Mẫn trước đây không bằng mình, nay quần vàng áo bạc, đã trở thành nữ chính, còn mình thì vẫn đang đóng vai phụ, hai người đương nhiên dần dần xa cách, mỗi lần gặp nhau, nhiều nhất họ cũng chỉ gật đầu mỉm cười rồi thôi.

Vì quan hệ không thân thiết, Phàn Kỳ gật đầu với cô ta cho qua chuyện. Không biết hôm nay Phương Gia Mẫn này có uống nhầm thuốc gì hay không, lại đi về phía họ với một nụ cười nhiệt tình thường trực trên môi.

Thấy vậy, Liêu Kế Khánh nói với cô ta: “Tôi muốn tìm anh Siêu nói một vài chuyện, có cô ở đây thì tốt quá, đến phòng làm việc của ông Thang ở tầng sáu?”

“Được. ”

Phương Gia Mẫn nhiệt tình chạy lại nắm tay cô: “Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp! Cô có khỏe không?”Đã đến đây lâu như vậy, cô đã hiểu rõ nơi này, thời đại này, suy nghĩ của những người trong ngành, hơn nữa kiếp trước cô cũng có một đám thân nhân như vậy, cô không có quyền đánh giá cuộc sống của người khác, chỉ có thể kính trọng nhưng không thể gần gũi.

“Rất khỏe. ”Phương Gia Mẫn nói một cách tầm phào: “Chắc chắn là rất tốt, nhưng tôi nghe nói bởi vì cô mà Uông Thiếu Dương bị đuổi khỏi Hồng Kông, Thái Gia Đống cũng bị sa thải khỏi công ty rồi. ”
 
Chương 198


Phàn Kỳ căn bản là hoàn toàn không biết gì về chuyện của Uông Thiếu Dương và Thái Gia Đống, cô cho rằng Uông Thiếu Dương đã quỳ xuống vì cô vào ngày hôm đó, mà khúc đạo đầu cũng tiến hành đổi đạo diễn, sự việc này được cho là qua đi rồi, sao lại còn xảy ra chuyện như thế? Nhìn thấy biểu cảm của Phàn Kỳ, Phương Gia Mẫn hỏi: “Cô không biết sao?”

“Tôi không ở trong ngành này, cho nên không biết rõ. ” Phàn Kỳ lắc đầu.

“Cũng đúng nhỉ! Cô đã không quay phim nữa. ” Phương Gia Mẫn cười nói: “Không ngờ chồng của cô lại có quan hệ như thế, trước đây sao không dùng đến vậy?”

“Trước đây chồng tôi không hề biết về mối quan hệ này. Là ông nội Viên nhìn thấy dây chuyền của bà nội chúng tôi mới tìm đến nhà. Nếu mà biết thì còn cần phải chịu đựng nữa không?” Phàn Kỳ nâng cao cổ tay lên, “Tôi đến đây với ông Liêu để làm chương trình, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Lần sau chẳng qua chỉ là một lời khách khí, Phàn Kỳ muốn thoát khỏi Phương Gia Mẫn, chỉ là Phương Gia Mẫn này lại không nghĩ như vậy: “Vậy tôi sẽ hẹn với cô, thứ sáu ngày mai, cô và chồng của cô đều rãnh rỗi đúng không? Cùng nhau đi biển chơi nhé?”

“Chồng tôi?” Phàn Kỳ cau mày.

Phương Gia Mẫn cười rất ngọt ngào và khoác tay lên vai cô, trông giống như chị em tốt. Cô ta nói: “Bây giờ tôi đang hẹn hò với Lâm Sinh! Ông ta vừa mới ly hôn, người phụ nữ đó đã quấn lấy ông ta đòi kết hôn, làm sao ông ta lại có thể muốn người phụ nữ từng là chị đại làm vợ của ông ta? Ông ta rất có hứng thú với máy điều khiển trò chơi điện tử của chồng cô, muốn giành được quyền đại lý, nhưng chồng của cô vẫn chưa cho ông ta câu trả lời, cô hãy giúp tôi nhé! Hồng Kông tổng cộng chỉ có hai nhà, và các công ty nhỏ khác về cơ bản đều không đáng tin cậy. ”

Thì ra là vì cấp trên à? Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi không nhúng tay vào chuyện làm ăn của chồng tôi, chỉ có thể quay về hỏi giúp cô thôi, chứ không thể đồng ý với cô ngay bây giờ được. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy thì tốt quá, tôi chờ tin tức của cô. ” Phương Gia Mẫn vui vẻ muốn ôm lấy Phàn Kỳ, nhưng Phàn Kỳ lại lùi ra sau một bước.

“Tôi còn có việc, xin lỗi nhé!”

“Vậy lúc nào cô cho tôi tin tức?” Phương Gia Mẫn hỏi.

Dù sao cũng phải từ chối đúng không nào? Phàn Kỳ nói, “Trước mười giờ sáng ngày mai?”

“Tốt lắm!”Phàn Kỳ bước vào thang máy đi lên tầng sáu đến phòng làm việc của Thang Viễn Siêu, khi cô đến, vừa hay Liêu Kế Khánh và Thang Viễn Siêu cùng nhau đi ra, Thang Viễn Siêu nói: “Các anh đi đến hiện trường trước, tôi xuống tầng dưới đón Hứa Hạt. ”

Sau khi Thang Viễn Siêu rời đi, Phàn Kỳ đã nói đùa với Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, ông ta đón Hứa Hạt mà không đón ông ư!”

“Tôi với ông ta quen thân như vậy, ông ta đón tôi làm gì?” Liêu Kế Khánh cười, “Cô và Nhã Triết có thể học hỏi từ những người môi giới át chủ bài khác không? Nhã Triết nhiều lời, cô thì lại nghịch ngợm, cô làm thế nào khiến khách hàng cảm thấy thoải mái mà giao tiền cho chúng ta?”

“Tôi học hỏi Hứa Diệu Nhi?” Phàn Kỳ hỏi.

Liêu Kế Khánh nghẹn họng nói: “Vậy thì không cần. ”Hai người cùng nhau tiến vào trường quay, phông nền của trường quay là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở cảng Victoria, phía trên treo mấy chữ lớn “Cổ Vãng Kim Lai”, tràn đầy ý nghĩa thời đại. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người họ ngồi vào chỗ tương ứng.

Rất nhanh sau đó, Thang Viễn Siêu cũng bước vào cùng với cha con Hứa Hạt, hai cha con ngồi đối diện với họ. Thang Viễn Siêu ngồi vào ghế giữa, ông ta nói chuyện với cả hai bên trước, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, nội dung của chủ đề ngày hôm nay là, thị trường chứng khoán đã bế tắc trong một năm vậy chúng ta nên làm gì?
 
Chương 199


“Hôm nay chúng tôi rất vinh hạnh được mời ông Hứa Hạt và cô Hứa Diệu Nhi đến từ Công ty môi giới Trường Hưng. Ông Hứa Hạt đã kinh doanh được 23 năm và đã trải qua sự sụp đổ của thị trường chứng khoán năm 1973... “ Thang Viễn Siêu giới thiệu một số công lao to lớn của Hứa Hạt, rồi nói thêm, “Cô Hứa là hổ phụ sinh hổ tử, cô ấy hiện tại là nhân viên giao dịch thâm niên của Công ty môi giới Trường Hưng, và tài sản do cô ấy quản lý vượt quá mười triệu. ” Nếu lấy khái niệm của kiếp trước, mười triệu chẳng là gì cả. Tuy nhiên, trong trường hợp doanh thu một ngày hai trăm triệu cổ phiếu ở Hồng Kông, mười triệu thực sự không phải là nhỏ.

Sau khi giới thiệu cha con Hứa Hạt, Thang Viễn Siêu nhìn Liêu Kế Khánh: “Vị này là người bạn cũ của chúng tôi, ông Liêu Kế Khánh đến từ công ty môi giới Diêu Hoa, còn có cô Phàn Kỳ, người luôn tự nhận mình là một nhà đầu tư chứng khoán nhỏ. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thang Viễn Siêu quay đầu nhìn vào máy ghi hình: “Cho nên, hôm nay chúng ta có những ông chủ của công ty môi giới như ông Hứa và ông Liêu, những người đã trải qua thị trường lên voi xuống chó, cũng có một nhà môi giới chứng khoán có gia thế như cô Hứa, ngoài ra còn có cô Phàn Kỳ vừa mới gia nhập vào ngành. Chúng ta cùng nhau thảo luận xem…”

Hứa Hạt trình bày trước, ông ta phân tích thị trường năm đó, bởi vì thị trường chứng khoán đã lên sàn được cả năm, cho nên thực sự đã đến lúc phải chọn một hướng đi. Rốt cuộc, thị trường chứng khoán đã tăng gấp đôi từ 822 điểm vào tháng 7 năm 1984 lên 1698 điểm vào tháng 6 năm 1985, và toàn bộ thị trường chứng khoán d.a.o động trong phạm vi 100 điểm trong cả năm, sau khi tăng mạnh trong một phạm vi lớn, sau một thời gian giao dịch dài như vậy, kiểm soát lâu như thế, thị trường dài hạn phải giảm, ông ta cho rằng rủi ro sắp xảy ra. Quan điểm này của ông ta được nhiều người trên thị trường đồng tình.

Nhưng Phàn Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên, Trần Chí Khiêm tối qua nói với cô rằng anh sẽ đến nước Mỹ, và Dung Viễn đã sắp xếp ổn thỏa hành trình cho anh ấy, hai người họ đã nói về thị trường chứng khoán, Trần Chí Khiêm nói Dung Viễn cho rằng làn sóng tăng trưởng thứ nhất là từ 84 đến 85, từ 85 đến 86 là làn sóng điều chỉnh thứ hai, tiếp theo sẽ phải là làn sóng tăng trưởng thứ ba. Đây mới là tình huống thực tế ở kiếp trước, tiếp theo đó sẽ có một làn sóng thị trường giá lên kinh hoàng, và sau đó sẽ phải đón nhận một sự sụp đổ bi thảm của thị trường chứng khoán.

Chẳng phải nói mối quan hệ giữa Hứa Hạt và Dung Viễn rất tốt sao? Sao Hứa Hạt lại có thể nghĩ rằng sẽ có một sự sụt giảm lớn? Hoặc là quan hệ của họ không tốt như thế, Dung Viễn không nói với ông ta, hoặc là do Hứa Hạt quá cố chấp, tuy rằng được hưởng thụ lợi ích mà nhà họ Hứa và Dung Viễn mang lại, nhưng lại không hề tin tưởng Dung Viễn còn trẻ tuổi.

Ông ta nói xong, đến lượt Liêu Kế Khánh: “Tôi muốn thảo luận đôi chút từ một vài phương diện. Thứ nhất là tình hình kinh tế quốc tế... "

Liêu Kế Khánh từ góc độ của tình hình kinh tế quốc tế, thời kỳ cơ hội mà Hồng Kông hiện đang phải đối mặt, cơ hội đầu tư trên thị trường chứng khoán và sự gia tăng tính thanh khoản do sự mất giá của đồng đô la Mỹ mang lại, ông ấy cuối cùng đã đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với Hứa Hạt: “Tôi cho rằng nó tăng trưởng mạnh mẽ hơn giai đoạn 84-85, sự trỗi dậy đang ở trong tầm mắt. ”

Hai ông trùm trong ngành đưa ra những phán đoán hoàn toàn trái ngược nhau, hơn nữa lý do của cả hai người đều rất hay, đều kiên định với chính kiến của mình, không chịu nhượng bộ nhau.

Hứa Diệu Nhi cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với quan điểm của ba cô ta, Liêu Kế Khánh tranh cãi với hai ba con họ, lại còn phải đối mặt với sự nghi ngờ từ những cuộc gọi liên tục của khán giả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top