Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 160


Trần Chí Khiêm mỉm cười, gật đầu, “Ông nội Viên muốn giới thiệu ông chủ Phó cho cháu, trùng hợp sao ông chủ Kiều tại là người thân của A Viễn, họ chê cháu chơi không hay nên mới nhường cháu. Ông cụ Lưu cũng đến đây chơi sotl ạ? Anh gọi Viên Tái Đức là “ông nội”, thế mà tại gọi ông ta là “ông cụ”, Lưu Tương Niên tự nhủ, chỉ cần có thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng chuyện vẫn cứ như thế thì ông ta cũng không nhịn được nữa. Ông ta muốn nổi cáu, lại cố gắng nhịn tại, tự nhủ rằng, “Phải nhịn đến khi nào không nhịn được nữa, nhịn một lần nữa thôi. ”

Ông ta trả lời, “Ông ra ngoài chơi chút thôi, sau khi phẫu thuật xong thì ông không hợp với mấy hoạt động này nữa. Hôm nay có mọi người ở đây, chi bằng mọi người cứ thoải mái trò chuyện, bữa trưa hôm nay tôi mời?”

Mọi người vừa chơi golf vừa trò chuyện, ở đây ai cũng là doanh nhân, vậy nên “Hiệp định về chất bán dẫn” sắp tới giữa Mỹ và Nhật Bản cũng trở thành một chủ đề nóng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một số người ở đây tranh luận rằng hạ giá đồng đô-la thì có hiệu quả không? Dù sao thì cũng đã gần nửa năm kể từ tháng 2 1985 khi đồng đô-la bắt đầu bị giảm giá rồi, nhưng tỉ lệ nhập siêu của nước Mỹ với Nhật Bản vẫn cứ tiếp tục tăng.

Trần Chí Khiêm nghe xong quay lại hỏi Phàn Kỳ, “Em nghĩ sao?”

Anh vừa giới thiệu cô với mấy ông chủ này, bây giờ lại bảo cô cho ý kiến? Hai hôm nay, “Hiệp định về chất bán dẫn” chính là chủ đề trò chuyện chính của họ ở nhà, Trần Chí Khiêm và cô đã thảo luận qua lại rất nhiều, nhưng cô nghĩ đó là do Trần Chí Khiêm phấn khích vì đã tìm được mục tiêu để cố gắng nên mới tìm người nào đó để nói chuyện mà thôi.

Giờ đây có vẻ như anh đã lợi dụng hai ngày trước để cô tự sắp xếp suy nghĩ của mình về vấn đề này, để hôm nay được phát biểu ở đây. Cô chỉ chơi chứng khoán thôi mà, sao phải nêu ý kiến chứ?

Nhưng Phàn Kỳ cũng không cần phải luống cuống trong tình huống này, cô bình tĩnh trả lời, “Tác động của sự thay đổi tỷ giá đối hoái đối với dòng chảy thương mại đang dần trở nên lạc hậu, hơn nữa, nếu chúng ta nhìn lại chiều dài lịch sử thì từ ngành dệt của những năm 50 đến ngành sản xuất ô tô và điện dân dụng sau này, Bộ Thương mại Quốc tế và Công nghiệp vẫn luôn sử dụng nguồn trợ cấp…”

Đời trước, khi cuộc chiến tranh thương mại Mỹ - Trung bắt đầu, việc nhìn lại quá khứ về cuộc tranh chấp thương mại Mỹ - Nhật là điều hiển nhiên, vậy nên Phàn Kỳ khá hiểu biết về giai đoạn lịch sử này. Trong thời gian thảo luận với Trần Chí Khiêm ở nhà, cô đã hệ thống lại được kiến thức của mình. Phàn Kỳ càng nói, sắc mặt của những người ngồi ở đây càng trở nên nghiêm túc hơn, đây mà là một ngôi sao chuyên chụp ảnh nóng ư? Người thừa kế tốn số tiền dạy bảo khổng lồ của nhà họ cùng lắm cũng chỉ được thế này thôi còn gì?Phùng Học Minh đi cùng Lưu Tương Niên đến đây, lại càng hiểu hơn những điều khó tin mà Liêu Nhã Triết nói về Phàn Kỳ.

Sau khi Phàn Kỳ nói xong, Trần Chí Khiêm tiếp lời, “Cho nên hai vợ chồng cháu đã bàn bạc qua rồi, việc áp đặt các chính sách thương mại nghiêm ngặt với Nhật Bản sẽ không khiến cho ngành công nghiệp bán dẫn quay về Mỹ, mà nó sẽ tìm nơi khác để thay thế. ”Ông nội Viên đến vỗ vai Trần Chí Khiêm, “Đi thôi, đi ăn cơm nào. ”Trên bàn cơm, Trần Chí Khiêm tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình, thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với Phàn Kỳ. Anh nói xong thì Phàn Kỳ sẽ bổ sung cho anh, còn khiêm tối nói, “Kiến thức sâu hơn thì cháu cũng không biết, dù sao thì sự nghiệp chứng khoán của cháu cũng chưa đến đâu cả, cháu chưa muốn đổi sang khía cạnh này. Thực ra cháu cũng chỉ có nhận thức chung với thị trường là kiếm tiền thôi. ”
 
Chương 161


Ông nội Viên cười nói, “Ở độ tuổi của cháu mà hiểu biết nhiều như thế đã là hiếm lắm rồi.” Trần Chí Khiêm cười, bóc thêm một con tôm cho cô, “Ăn tôm đi. ”

Anh cầm khăn tay lên lau tay, “Về chuyện này thì cháu và A Viễn đã từng thảo luận chi tiết rồi. Anh ấy cho rằng đây là cơ hội rất tốt với bốn con rồng châu Á. Hàn Quốc thì không nói nữa rồi, họ có thể tạo ra kỳ tích từ một đất nước vừa nghèo vừa đói, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Chính phủ của họ nhất định sẽ rất ủng hộ, còn những chuyện sau đó thì phải xem xem ba quốc gia khác có thể chen chân vào không. Cháu và A Viễn cho rằng, chính phủ chỉ đặt mục tiêu ổn định trong thời gian quá độ của Hồng Kông, không hy vọng phát triển, vậy nên sẽ có nhiều khả năng bỏ qua cơ hội lần này nhất. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì sao?”

“Bỏ qua cơ hội lần này ư?” Ông chủ Kiều nhìn Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm hít một hơi thật sâu rồi nhìn Phàn Kỳ, “Giống như hôm trước chúng ta thỏa thuận ấy, bây giờ ngành thương mại và trung chuyển hàng hóa của chúng ta rất phát triển, nhưng 20 năm sau thì sao? Khi nước ta gia nhập WTO, phát triển các thành phố cảng khác thì những ngành nghề đó sẽ đi về đâu? Hồng Kông sẽ đi về đâu?”

Phàn Kỳ gật đầu, “Đợi đến 20, 30 năm sau, khi ngành thương mại trung chuyển hàng hóa mất đi, chỉ còn lại một ngành cấp cao là ngành tài chính, những ngành nghề như tuật sư, bác sĩ lại không thu hút được nhiều người, thì những ngành nghề ấy sẽ thiếu tao động. Còn cả những ngành nghề dịch vụ như bán hàng, tài xế, chủ nhà hàng nữa, liệu có đủ cho lớp trẻ hy vọng không? Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, nắm lấy ngành chất bán dẫn, một ngành nghề có quy mô khổng lồ, thì sẽ sáng tạo ra được rất nhiều cơ hội việc làm với cho tao động ở mức trung bình thấp. ”

“Cho nên lần này A Viễn đi Nhật Bản là để nghiên cứu và khảo sát về ngành nghề này, trùng hợp là cháu và anh ấy có ý tưởng chung. Bây giờ anh ấy đã đầu tư vào một nhà máy sản xuất máy tính, có nhiều mối quan hệ trong ngành này. Anh ấy sẽ đi tìm khách hàng và vốn cho cháu ở Mỹ, cũng như tìm những sự giúp đố ở nội địa để cháu thực hiện công việc một cách cụ thể. ” Trần Chí Khiêm nói.

Lưu Tương Niên nghe anh nói vậy thì hỏi, “Cháu có biết ngành này tốn bao nhiêu vốn đầu tư không? Cháu có biết ngành này cần đến bao nhiêu công sức và tâm huyết hay không?”

“Cháu biết. ” Trần Chí Khiêm nói, “Đây không phải là ngành có thể kiếm tiền nhanh, nhưng có thể sinh ra lợi ích xã hội, có thể mang đến sự phát triển lâu dài cho thành phố này. Thậm chí, đợi đến ngày khoa học kỹ thuật trong nước phát triển thì Hồng Kông có thể trở thành thành phố đi đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật của Trung Quốc, trở thành thung lũng điện tử của phương Đông. ”

“Cháu nghĩ lý tưởng quá rồi. ” Lưu Tương Niên lắc đầu, chân thành khuyên anh, “Cháu còn chưa học cách đi mà đã đòi chạy. Đừng có đặt mục tiêu quá cao, nên đặt mục tiêu thực tế thôi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông em Tương Niên này, chú phải tin tưởng năng lực của bọn nhỏ chứ. Con bé Linh Linh sản xuất máy bay ở Đức, giờ đã bắt đầu bàn giao sử dụng rồi kia kìa. ” Ông chủ Kiều nói.

Ông nội Viên nở một nụ cười tinh quái với Lưu Tương Niên, ngay sau đó lại tỏ ra nghiêm nghị, “Chí Khiêm, lúc trước cụ của cháu cũng không chịu ở yên một chỗ mà đã coi đời sống nhân dân như trách nhiệm của mình, kiên quyết trở lại đây. Bà nội của cháu cũng thế, vậy nên mới có thể sản xuất ra bột mì, vận chuyển lương thực trong khói lửa chiến tranh. Cháu đúng là dòng dõi nhà họ Trần rồi, lòng nhiệt huyết đấy không trật đi đâu được. Nếu có chuyện gì cần ông nội giúp đỡ thì cứ nói nhé. ”
 
Chương 162


Lưu Tương Niên nghe vậy thì tức giận cực kỳ, giận Viên Tái Đức dám cướp Lời của ông ta. Ông nội ruột như ông ta còn chưa nói đâu! Ông ta bèn tiếp lời, “Thanh niên mà, gặp trở ngại cũng không sao cả, quan trọng là tích lũy thêm kinh nghiệm thôi. Cháu có chí hướng như thế, người làm ông nội như ông chắc chắn sẽ ủng hộ cháu. ” Trần Chí Khiêm không đáp lời ông ta mà quay sang nói với ông chủ Kiều, “A Viễn gọi ông là ông nội Kiều, cháu cũng gọi như thế nhé ạ. ”

Ông chủ Kiều bật cười, “Vậy thì vinh hạnh cho ông quá. ”

Trần Chí Khiêm rót trà vào ly, “Ông nội Viên, ông nội Kiều, ông chủ Phó, ba người là ba doanh nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, cháu cần ba người hỗ trợ thuyết phục chính phủ để có thể làm về chất bán dẫn. Nay cháu xin lấy trà thay rượu để cảm ơn ba người trước. ”

Thấy Trần Chí Khiêm bỏ qua ông nội ruột, Lưu Tương Niên sốt sắng gọi anh, “Chí Khiêm. ”

Trần Chí Khiêm thản nhiên cười, “Hôm nay vốn là buổi gặp mặt do ông nội Viên sắp xếp giúp cháu, để cháu quen được với ông chủ Phó và ông nội Kiều, hai người đều là doanh nhân có nhiều mối quan hệ trong nước. Ông chủ Phó đã mở trung tâm thương mại ở Bắc Kinh và Thượng Hải, ông nội Kiều đã đầu tư vào xí nghiệp đầu tiên có vốn đầu tư Hồng Kông ở trong nước, ông nội Viên mấy năm qua đều quyên góp tiền cho nhiều trường học và bệnh viện, đề cao sự nghiệp giáo dục của nước nhà. Ba người họ đều là những doanh nhân có lòng phát triển trong nước. Còn ông biết cách đối nhân xử thế, sống tốt được dưới sự thống trị của người Anh và cả người Nhật, chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng nó đã vi phạm với gia quy nhà họ Trần, vậy nên tôi không dám làm phiền ông. ”

“Chí Khiêm, ông phải giải thích bao nhiêu lần nữa thì cháu mới hiểu đây? Đó là thời kỳ đặc biệt. ”

“Tôi không có quyền chỉ trích lựa chọn của ông trong thời kỳ đặc biệt ấy. Bởi theo ông thì bị người Anh đô hộ hay bị người Nhật đô hộ cũng đều là thuộc địa cả, không có gì khác biệt. Nhưng nhà họ Trần tôi có tinh thần dân tộc mãnh liệt, vậy nên tôi không dám làm phiền ông, lý do này đã đủ chưa?”

Trần Chí Khiêm giải thích xong thì phát ra khí thế áp đảo, hai người không ngừng giằng co với nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên đã cố gắng quên đi chuyện Trần Uyển Âm sau khi biết nơi này đã rơi vào tay giặc thì nói với ông ta rằng nhìn thấy mặt ông ta là bà ấy buồn nôn, giờ này chuyện đó lại bị chính cháu trai của ông ta đào lại, ông ta chột dạ, cố ý phô trương thanh thế, “Đúng là đồ cố chấp bướng bỉnh, không biết nói lý!”

“Chúng tôi đâu có ngăn ông làm kẻ thức thời, làm trang tuấn kiệt đâu? Ông cũng đừng có xen vào chuyện chúng tôi chứ?” Phàn Kỳ tỏ vẻ khinh thường.

“Ông ngoại!” Phùng Học Minh thấy Lưu Tương Niên suýt thì không chống nổi gậy nữa bèn đỡ ông ta lên. Lưu Tương Niên đứng thẳng người, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, “Chí Khiêm, chuyện chất bán dẫn vẫn đang chưa đi đến đâu cả. Máy điều khiển trò chơi điện tử của cháu gặp khó khăn, ông hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cháu ở văn phòng của ông. Chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện Islay Electronic sẽ sản xuất hàng loạt cho Thiên Thược như thế nào. Cháu làm loạn thế nào cũng được, nhưng cháu là cháu trai của ông, ông cũng không muốn nhìn cháu chật vật như thế. ”

Lưu Tương Niên nói xong bèn xoay người bước ra ngoài. Trần Chí Khiêm nói vọng theo sau lưng ông ta, “Ông không cần lo đâu, công nhân ở Hồng Kông đã không còn thích hợp với kiểu sản xuất cấp thấp như thế nữa rồi. Tôi đã góp vốn với một công xưởng quốc doanh ở trong nước, hai hôm nay linh kiện bằng nhựa của máy điều khiển trò chơi điện tử đã được thử nghiệm xong rồi. Các linh kiện khác đều được chế tạo ở bên ngoài, lâu nhất thì giữa tháng này bản dùng thử sẽ được ra lò. Chi phí ban đầu của công xưởng trong nước này chỉ bằng một nửa Islay Electronic, sản lượng càng nhiều thì chi phí sẽ càng thấp. ”
 
Chương 163


Lưu Tương Niên hiểu rằng ông ta đã bị cháu trai gạt ra ngoài rồi. Ông ta quay đầu nhìn anh, thấy anh mỉm cười xua tay với ông ta, “Vậy nên ngày mai tôi không cân tới nữa đâu nhỉ?”

“Sao cháu phải làm thế?“ Lưu Tương Niên không hiểu, ông ta đã đồn hết tâm sức đối xử tốt với anh, nhưng tại sao anh lại không hề cảm kích?

Trần Chí Khiêm cúi đầu cười, “Sao ông phải hỏi tôi câu này chứ? Người hỏi nên là tôi mới phải. Tại sao ông không bàn bạc với bà nội trước mà đã đưa em gái của bà vào Phồn Viên? Tại sao ông biết rõ lập trường cuủa nhà họ Trần mà ông còn bán bột mì cho người Nhật Bản? Tiếp nữa, tại sao ông chưa hỏi tôi câu nào mà đã mua lại Islay Electronic? Thật ra ông hiểu hết những chuyện này, nếu ông hỏi ra thì người bên kia sẽ không đồng ý, ông muốn mọi chuyện đều chỉ trở thành việc đã rồi. Nhưng ông đã từng thành công chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra Trần Chí Khiêm đang thuật lại đúng những gì anh đã nói ở đời trước. Khi đó, anh siết chặt nắm tay, đỏ mắt nói với ông ta. Giờ đây, anh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Tương Niên, nhìn gân xanh trên trán ông ta nổi lên từng đợt.

Phàn Kỳ lo rằng Lưu Tương Niên sẽ tức giận đến nỗi đột quỵ mất, nhưng người bên cạnh cô thì vẫn tiếp tục nói chuyện, “Tôi còn phải cảm ơn ông vì đã mua lại Islay Electronic đấy, món hời lớn trong thương vụ này vừa đủ để giúp tôi góp vốn đầu tư với công xưởng trong nước. ”

Lưu Tương Niên giờ này mới thật sự không thể thở nổi, “Cháu tăng giá cổ phiếu của Islay ư?”

“Từ 7 đồng tăng tới gần 2 hào, sau đó ông còn cho Trường Hưng dùng các công ty khác để thu mua, trong quá trình thu mua giá cổ phiếu còn tăng lên 5 hào, còn chi phí tôi thu mua nhiều đợt là 1 hào 3, mà phí xuất hàng thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên với giá mà ông đưa ra, cũng là 3 hào 1. Bây giờ ông sốt ruột thông báo chào mua công khai tới các cổ đông, với chủ ý Thiên Hòa là tập đoàn lớn, tôi lại có thư xác nhận của Dung Viễn. Như vậy thì giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng cao, những người chơi cổ phiếu vừa và nhỏ sẽ không bỏ qua cái giá 0. 25 này. Ông nhân cơ hội đó nắm lấy lợi thế mà Trường Hưng đem về, hoàn thành việc sở hữu cổ phần. Chiến lược của ông rất tốt, nhưng ước số không xác định được nhất trong đó lại chính là tôi. ” Trần Chí Khiêm cười, uống một ngụm trà.

Lưu Tương Niên lảo đảo quay đầu lại, đưa lưng về phía anh, “Chút tổn thất ấy không là gì với ông cả. ”

Tuy vậy nhưng ông ta lại bước đi một cách tập tễnh, trông rất hoảng sợ.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm, ôi trời hóa ra tên nhiều tiền ấy chính là anh à?Trần Chí Khiêm chỉ vào đĩa cá hấp vừa mới được dọn lên rồi nói, “Cá này mềm lắm, em ăn thử chút không?”Phàn Kỳ gắp một miếng thịt bò.

Bóng dáng Lưu Tương Niên đã hoàn toàn khuất khỏi cửa, nhưng ba ông lão còn lại thì vẫn chưa quay đầu, vẻ mặt rất phức tạp. Một lúc sau, ba người mới khôi phục lại tinh thần. Ông nội Viên hỏi anh, “Cháu vào Islay Electronic không phải chỉ để kiếm tiền đấy chứ?”Ngay cả khi Trần Chí Khiêm cười một cách khiêm tốn, ba ông chủ đang ngồi ở đây cũng không dám đánh giá anh đúng tuổi nữa. Trần Chí Khiêm cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao thì sau ngày mai, hướng đi của sự việc cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Anh chuyển đề tài về lại mảng trò chơi. Trần Chí Khiêm nói rằng trong Những cuộc phiêu lưu của gấu trúc, người chơi đến khu nào thì có trang phục và thiết kế ngoại hình theo đặc điểm của khu vực đó. Đợi đã! Đây chính là khái niệm của đồ chơi mô hình cơ mà?

Cô chính là tín đồ bí mật của đồ chơi mô hình, đồ chơi của cô chất đầy trên giường thì không nói, đây lại còn có cả một phòng đồ chơi bày những hộp bí mật mà cô thích nhất. Vì muốn có được bộ sưu tập mô hình, cô ngẩng đầu, “Với chuyện tiêu thụ mô hình thì em có một ý tưởng. ”
 
Chương 164


Trần Chí Khiêm nghiêng đầu, “Em nói đi. ” Đời trước, hộp bí mật của công ty nào đó bùng nổ danh tiếng chỉ sau một đêm, cô cũng đã từng chơi kiểu hộp mí mật này, tại còn là người chơi có kinh nghiệm lâu năm, nên cách chơi của trò này cô đã năm trong lòng bàn tay.

Phàn Kỳ nói với anh về IP, về cách thức hoạt động và hoạt động bán lẻ của các trò chơi hiện đại.

Ông chủ Phó nghe cô nói xong thì quay qua nói với Trần Chí Khiêm, “Chí Khiêm này, tôi nghĩ mời vợ cậu đến làm quản lý cho Thế giới đồ chơi của chúng ta cũng được đấy. ”

“Tôi không dám ạ. ”

“Tôi nói thật đấy, tuy rằng quy mô của Cẩm Thành cũng lớn, nhưng quá trình kinh doanh của Thế giới đồ chơi cũng không suôn sẻ lắm. Hơn nữa, một cửa hàng bán lẻ đồ chơi khác ở thành phố này cũng liên tục sao chép cách vận hành và kinh doanh của chúng tôi. Tôi vẫn luôn muốn tìm một quản lý có tầm nhìn đến tiếp quản nơi này, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Nhưng hôm nay sau khi nghe cô Trần nói chuyện, tôi chợt hiểu ra rồi. ” Ông chủ Phó nói.

Trước kia, khi Phàn Kỳ hóng chuyện ông chủ Lâm ly hôn, cô cũng đã từng tìm hiểu sơ sơ vấn đề này, nhưng tình hình cũng không hoàn toàn giống như ông chủ Phó miêu tả.

Đương nhiên là cô cũng không thể phản bác ông ấy, bảo là do cách quản lý của họ có vấn đề được.

“Cảm ơn ông chủ Phó đã cất nhắc, nhưng tôi không có kinh nghiệm gì ở mảng này cả, tôi vẫn nên làm môi giới chứng khoán thì hơn. ”

“Nếu cô không đến làm việc ở công ty tôi được thì tuần sau chúng ta cũng hẹn một buổi để nói chuyện nhé?” Ông chủ Phó nói.

“Được thôi. ” Dù sao thì ông chủ Phó cũng là bạn của ông nội Viên, phải nể mặt ông cụ mới được. Ăn cơm xong, hai người chào tạm biệt mọi người, hai người lái xe rời khỏi câu lạc bộ.

Phàn Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Sao em lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

“Anh đang bí mật nghiên cứu công nghệ Islay phải không?"

"Đúng vậy, giờ tôi đang khởi nghiệp, hiện vẫn đang thiếu tiền, tôi phải dùng cổ phần để đổi lấy tiền từ Dung Viễn. Có thể kiếm được tiền thì sao lại kiếm chứ?" Anh hỏi cô. Những lời này hoàn toàn không sai, Phàn Kỳ lại hỏi lần nữa: "Trần Chí Khiêm, hôm nay không phải anh định dẫn tôi đi xã giao à?”

“Không phải, nay tôi định dẫn em đi ra mắt chính thức với bọn họ. " Trần Chí Khiêm nói tiếp: "Chỉ là biểu hiện hôm nay của em tốt hơn so với tôi tưởng tượng. "

"Nhưng mà tôi quen biết bọn họ để làm gì chứ? Tôi biểu hiện tốt trước mặt bọn họ thì cũng có nghĩa gì đâu? Anh sợ tôi ở Diệu Hoa không có chỗ đứng à?" Phàn Kỳ chọc chọc cánh tay anh. "Tôi không lo. " Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Em có biết Lưu Tương Niên có một số việc làm ăn bên ngoài rất tốt không?”

“Tôi biết, Liêu Nhã Triết từng nói qua với tôi. "

"Nhà họ Viên làm trong giới truyền thông, có một doanh nghiệp về mảng này, cơ hội trong ngành nghiệp này rất lớn. Tôi đã nhờ ông nội Viên chiếu cố em, nhưng chưa chắc ông ấy đã để tâm, nhưng sau khi ông ấy biết em rồi thì khác, nếu ông ấy thích em thì chắc chắn sẽ tình nguyện giúp em. Thật sự rất khác biệt. "Nghe được những lời anh nói, Phàn Kỳ lại nhớ đến hai mươi bảy nhát d.a.o trong cuốn sách. Lúc đầu đọc sách, cô đã không tin Trần Chí Khiêm có thể g.i.ế.c người. Tiếp xúc với anh lâu như vậy, cô càng không tin anh có thể g.i.ế.c người. Lưu Tương Niên này luôn làm theo cách của mình, trước giờ ông ta vẫn luôn làm những gì ông ta cho rằng tốt cho anh. Như việc thu mua công nghệ Islay. Cũng có khả năng ông ta cảm thấy loại phụ nữ như nguyên chủ không xứng với người ưu tú như cháu trai mình, nên đã thay Trần Chí Khiêm giải quyết nguyên chủ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thử hỏi: "Lưu Tương Niên có thể g.i.ế.c người không?”

“Ông ấy g.i.ế.c người nhanh như g.i.ế.c một con gà vậy. " Trần Chí Khiêm trả lời cô.
 
Chương 165


Hai ngày trước còn ở trên báo chí thông báo tin tức đặc biệt Phàn Kỳ sắp rời khỏi làng giải trí, chuyên tâm làm vợ hào môn, ngay ngày hôm sau, đã có tin Phàn Kỳ được tìm thấy đã c.h.ế.t trên một con đường trên núi. Anh đi nhận xác, nhìn thấy người đã cùng mình lớn lên lại c.h.ế.t thảm như vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu. Ở bên ngoài còn có tin đồn, anh chán ghét Phàn Kỳ, sợ cô làm anh mất mặt nên anh đã sát hại cô.

Tối hôm đó, trong lúc anh đắm chìm trong sự đau khổ lột cùng tự trách, thì nhận được điện thoại, Lưu Tương Niên nói với anh: "Chí Khiêm, làm đàn ông phải nắm được buông được, không thể vì đàn bà mà trở nên yếu lòng. Lần này coi như ông đã giúp con từ bỏ. "

Anh muốn nợ m.á.u phải trả bằng máu, anh muốn dùng những lời đồn thổi kia nhắc nhở bản thân, đừng nghĩ đến việc thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.

Trần Chí Khiêm nhìn thấy mặt Phàn Kỳ trắng bệch, đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Đừng sợ, tôi chỉ chuẩn bị trước mà thôi. Biểu hiện hôm nay của em đủ tốt rồi. "

Trên đài phát thanh đang thảo luận về kế hoạch phá bỏ Cửu Long Thành Trại của chính phủ, những vị khách mời đều đang thảo luận rất sôi nổi. Mặc dù Cửu Long Thành Trại là nơi thoát lạc, đầy tệ nạn nhưng nó đã tồn tại hơn một thể kỉ, nó đã trở thành một thành phố trong thành phố, tự có các nguyên tắc của riêng mình.

Người dẫn chương trình miêu tả chi tiết tình hình bên trong Cửu Long Thành Trại, sau đó lại nhắc đến vấn đề các băng đảng ở Hồng Kông. Theo thống kê, người trong các băng đảng ở Hồng Kông đã chiếm đến 5% tổng dân số.

Điều này làm cho đời trước của Phàn Kỳ lớn lên dưới cờ cộng sản, khó trách đời trước của cô lại có một bộ phim điện ảnh rất ăn khách tên "Người trong giang hồ". Thì ra bộ phim đều lấy ý tưởng từ hiện thực!

Trần Chí Khiêm đã chuyển kênh phát thanh, đài phát thanh phát ra giọng Quảng Đông thanh, nhẹ.

Xe chạy được một đoạn, Phàn Kỳ nhớ ra một chuyện: "Trần Chí Khiêm, tôi nghe được lúc hai vị tỷ tỷ nói về chuyện của Lâm Ích Hoà ly hôn bát quái, nếu theo như bọn họ nói về thế giới đồ chơi và thế giới trẻ em thì tôi cảm thấy Cẩm Thành không có bốc đồng. Sự suy giảm trong cạnh tranh của bọn họ chắc chắn không chỉ như ông chủ Phó đã nó, Ích Hoà đang mô phỏng lại bọn họ. Thật ra anh nên suy nghĩ lại việc hợp tác với Cẩm Thành, công ty đấy quá lớn, đây lại không phải lĩnh vực chính của họ, bọn họ sẽ không đặt quá nhiều tâm sức vào nó. Một khi anh đã kí hợp đồng với họ, anh sẽ không được lựa chọn nơi khác nữa. "

Trần Chí Khiêm không để ý, anh tự kinh doanh máy chơi game. Kiếp trước anh vì định hướng thị trường theo phát triển của thị trường châu Mĩ, châu Âu cho nên đã trở nên rất thịnh hành và thành công ở Hoa Kì và châu Âu. Cùng lắm là thâm nhập vào thị trường Nhật Bản, anh còn chưa kịp thâm nhập vào thị trường Đông Nam Á. Bây giờ nghĩ lại, quả thật doanh thu tiêu thụ thế giới đồ chơi của Cẩm Thành không tốt lắm. Hơn nữa, sau nhiều năm liên tiếp thua lỗ, Cẩm Thành còn phải bán tháo nó đi. Nhưng hiện tại, đứng sau Cẩm Thành là Ích Hoà, Lâm Ích Hoà là người kiếp trước đã kéo Phàn Kỳ vào vũng lầy. Người này và Uông Thiếu Dương về sau bị chính bản thân ép đến không còn đường lui ở Hồng Kông. Nhưng kiếp này còn chưa động chạm gì, anh không thể lấy kiếp trước tính nợ, càng không thể hợp tác với Lâm Ích Hoà.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trong một lĩnh vực, ngoài Ích Hoà đứng sau Cẩm Thành, em có biết ai là người đứng sau Ích Hoà không?" Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô. "Đương nhiên không thể hợp tác với tên khốn đó. " Phàn Kỳ nghĩ đến ánh mắt ghê tởm của tên khốn kia: "Chắc chắn không được, hay chúng ta tìm một công ty nhỏ, giống như công ty trước đây anh làm ấy. Nhỏ mà có võ.”

“Đợi lát nữa chúng ta ăn tối xong sẽ đi dạo xem hai nhà này. Tai nghe mắt thấy rồi mới quyết định, em thấy đúng không?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.
 
Chương 166


"Đúng. " Phàn Kỳ vừa trả lời anh thì nhận ra anh đi sai đường rồi, xe không chạy theo hướng về nhà mà cứ chạy thắng, cô nói: "Anh đi nhầm đường về. " Đâu có, chúng ta đang đi đúng đường. " Trần Chí Khiêm chỉ về phía trước, trước mặt là biên hiệu Công Viên Hải Dương.

"Đến đây làm gì?" Phàn Kỳ hỏi.

Trần Chí Khiêm đã vào bãi đỗ xe: "Buổi sáng em cùng tôi chơi bóng, buổi chiều tôi cùng em đi công viên hải dương. "

"Sao cơ? Anh đang làm cái gì vậy?"

Cô nhớ rõ nhất là lúc cô cùng anh ở trường mẫu giáo cô nghe bạn nhỏ này nói bố mẹ cho anh đi công viên giải trí, công viên nước rồi là công viên bách thú để xem con hổ vằn.

Cô cũng từng mong ba mẹ sẽ đưa mình đi chơi những nơi đó một lần, nhưng lần nào ba mẹ cũng đưa cô đến khu nghỉ dưỡng, rồi giao cô cho dì bảo mẫu để cô chơi ở khu vui chơi cho trẻ em trong khách sạn.

Sau đó cô dần hiểu chuyện, cô không muốn đi ra ngoài cùng ba hay mẹ nữa, dù sao thì có đi cùng cô cũng sẽ bị giao cho cô chú ở đó, cô đối với ba mẹ là một sự phiền phức.

Về sau cô lớn rồi, cô có thể tự mình đi chơi công viên giải trí, nhưng khi đi vào, ánh mắt cô luôn nhìn theo những đứa trẻ được ba mẹ dắt tay. Sự nhiệt huyết lúc đó cũng vì thế mà nguội lạnh. Cô hiểu, điều cô muốn không phải đi chơi ở đâu mà muốn ba mẹ luôn đồng hành cùng mình mà thôi. Từ đó về sau, cô kiềm chế bản thân mình, không lần nào bước vào những nơi như vậy nữa.

Lúc cô đang đắng chìm trong suy nghĩ thì hai người đã đi vào trong, trong lòng cô có chút buồn phiền: "Đã lớn từng này tuổi rồi còn đến những nơi như này, chúng ta mau về nhà đi!"Trần Chí Khiêm đi đến ghế lái phụ, mở cửa sau ra: "Đến thì cũng đến rồi, hiếm khi thời tiết đẹp như vậy chúng ta đi vào thôi!"Dưới sự khuyên bảo của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ nhăn nhăn nhó nhó xuống xe, bị anh kéo vào trong chơi. Trần Chí Khiêm đi lấy bản đồ, xem thời gian biểu diễn kịch: "Trước tiên ta đi xe cáp lên núi trước?"

"Xe cáp?" Phàn Kỳ nhất thời bối rối, nhìn theo hướng tay Trần Chí Khiêm chỉ:"À à, thì ra là cái này. " Ở nội địa gọi đây là cáp treo, gọi xe cáp làm cô không phản ứng kịp. Phàn Kỳ vừa nhăn nhó vừa bước vào cáp treo, cáp treo từ từ đi lên trên, cảnh sắc tráng lệ của biển Đông hiện ra trong tầm mắt, cô quay đầu nhìn bên cạnh còn có Trần Chí Khiêm, cô ngượng ngùng xoa xoa mặt, cô tình nguyện một mình ở nhà hưởng thụ cô độc, cũng không muốn tới nơi náo nhiệt nhất cảm nhận cô độc. Hiện giờ còn có người đang ngồi bên cạnh!Nhìn cảnh đẹp bên ngoài, Phàn Kỳ kích động muốn hét lên một tiếng, nhưng trong cáp treo có bốn người, cô không thể phấn khích quá mức, chỉ có thể ở bên tai anh nói: "Thảo nào nam chính trong tiểu thuyết lại bao trọn công viên giải trí cho nữ chính".

"Em nói linh tinh gì vậy?”

“Tôi nói trong phim và tiểu thuyết viết, nam chính vì muốn nữ chính vui, đã bao trọn công viên giải trí cho nữ chính, để một mình cô ấy chơi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm lắc đầu: "Nơi này không có quá nhiều người, nếu có nhiều người em đã phải xếp hàng dài rồi, hơn nữa em không thể chơi một mình được, chơi vậy rất nhàm chán, bao trọn công viên như vậy thì có ý nghĩa gì chứ". "Tôi còn chưa nói anh bao, anh đã cự tuyệt rồi sao?" Lúc này cáp treo đã lên đến đỉnh núi, cô bước ra khỏi cáp treo.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không phải tôi cự tuyệt, mà thực sự không cần thiết phải làm vậy". Trần Chí Khiêm nói, "Nếu em thật sự muốn, chờ hai năm nữa, tôi dư dả rồi, có thể bao công viên cho em một ngày? Để xem em có chán không?"Phàn Kỳ xoay người: "Sao lại là em? Ý em là đối tượng của anh. Thôi, quên đi! Dù sao, anh cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết. ”

“Em bớt suy nghĩ lung tung đi, em muốn chơi cái nào trước?”

“Chơi thuyền hải tặc?" Phàn Kỳ nói.
 
Chương 167


Trần Chí Khiêm cầm lấy túi xách trong tay cô: "Đi đi! "

"Anh không đi sao?"

"Tôi không chơi mấy trò kiểu này, tôi ở phía dưới chờ em. "

Cùng lắm là cô trở lại lúc trẻ, cũng không thay đổi được tâm trạng đau lòng tang thương, còn thích chơi mấy cái trò tuổi teen hay chơi nữa? Thôi chỉ cần chơi vui là được.

"Anh thật sự không chơi à?" Phàn Kỳ hỏi hắn.

“Mau đi đi!" Phàn Kỳ nghĩ anh sợ độ cao, kỳ thật anh khá nhát gan? Cô đi xếp hàng, hàng người không dài, rất nhanh đã đến lượt, thắt chặt dây an toàn, Phàn Kỳ vẫy vẫy tay với Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm cũng dơ tay lên vẫy lại, thuyền hải tặc khởi động, cho dù có nhiều người cao giọng thét chói tai như vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra giọng của cô.

Anh nhìn thuyền hải tặc dừng lại, thấy cô bước ra, vội vàng đi qua.

Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm liền nắm lấy cánh tay hắn: "Đậu má, trái tim của tôi lắc lư như muốn bay ra khỏi lồng ngực, thật đáng sợ mà. "Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ tới mức trắng bệch, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Vậy em còn muốn chơi nữa không?"

Phàn Kỳ khẳng định: "Chơi, chơi. "Quả thật, khoảnh khắc thuyền hải tặc dừng lại, cô ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, thấy anh đứng trước lan can, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cho dù tim đập thình thịch, cô vẫn cảm giác rất an tâm.

"Thả lỏng người trước đã, sau đó đi chơi đu quay, rồi lát nữa lại chơi tàu lượn siêu tốc?" Trần Chí Khiêm hỏi cô. Hai người đi tới đu quay, bên cạnh đấy có một cửa hàng thức ăn nhỏ, bất kể là trẻ em hay là các cặp đôi đều cầm kem trong tay. Phàn Kỳ nhìn chằm chằm một đứa bé, đứa bé ngẩng đầu: "Chị cũng muốn ăn kem sao?"

"Đúng vậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con muốn ăn kem vị dâu" Đứa bé giới thiệu cho cô kem dâu là ngon nhất.

"Được. "Phàn Kỳ đang định đi mua kem, nào ngờ Trần Chí Khiêm đã mua, rồi đưa cho cô: "Em ăn đi!"

Phàn Kỳ nhìn cây kem trắng muốt, cô đưa tay nhận lấy nói: "Bé gái kia nói với tôi, kem dâu Sỹ Đa ngon lắm. ”

“Vị vani cũng ngon mà. "

"Không đâu! Anh ơi, vị dâu Sỹ Đa là ngon nhất. " Đứa bé giơ tay chứng minh. "Em cầm lấy, tôi sẽ ăn cái này. Tôi mua cho em cái khác. " Trần Chí Khiêm quay đầu bước đi.

Phàn Kỳ cầm cây kem, kem trong ngày nắng nóng rất nhanh tan, cũng không thể để nó tan được? Kem dâu tây kia để Trần Chí Khiêm ăn đi!

Phàn Kỳ tiếm một miếng, hương vị không tệ! "Chị ơi, có ngon không ạ?" "Rất ngon. "

"Nhưng mà, kem dâu tây ngon hơn đấy chị!" Bé gái nhắc lại lần nữa.

Mẹ của bé gái nhìn cô mỉm cười: "Con bé nói nhiều lắm. "

"Đáng yêu quá. " Phàn Kỳ nói.

"Chúng ta tên trước thôi, con tạm biệt chị đi!" "Bái bai chị!" "Bái bai" Phàn Kỳ vừa vẫy tay vừa ăn kem.

Khi Trần Chí Khiêm thấy cô, cô đang ăn kem. Anh mua kem có hơi dư thừa rồi.

"Tôi thấy nó sắp tan nên mới ăn. " Lý do của Phàn Kỳ rất chính đáng, nhưng cô lại đang nhìn chằm chằm cây kem màu hồng trong tay Trần Chí Khiêm.

"Ăn hai cái thì nhiều lắm. " Trần Chí Khiêm suy nghĩ một chút, đưa kem cho cô: "Em cắn một miếng đi, nếm thử hương vị. "

"Có được không vậy?" "Khi còn bé, tôi ăn bánh rán chỉ ăn nhân không ăn vỏ bánh, anh A Tuần thấy tiếc hay bảo tôi cứ ăn đi, phần vỏ bánh còn lại anh ấy khác ăn cho. " Đó là khi anh còn bé, ngày đó thiếu ăn thiếu mặc, có thứ gì tốt, người lớn đều để dành cho trẻ con trong nhà, anh A Tuần hay nhường cho hai người chúng tôi, anh ấy nhất định sẽ nhường cho em gái út.

Nhưng khi lớn lên, giữa chúng tôi không còn như vậy nữa.

Nghe anh nói như vậy, trong đầu Phàn Kỳ hiện lên hình ảnh cô tóc buộc hai sừng cùng Trần Chí Khiêm năm bảy tám tuổi, thật đúng là như vậy. Cô là con gái một trong nhà, không biết có ca ca muội muội ở chung lại như vậy, ngẫm lại thật đúng là thú vị. Cô thò đầu cắn một miếng kem trong tay anh, nếm thử, cảm giác hương vị dâu tây hơi khé cổ, vẫn là kem vani của cô ngon hơn.

"Em muốn ăn nữa không?"

"Không cần đâu. "
 
Chương 168


Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn dấu tích chỗ kem nhỏ bị cô căn, đưa lên miệng ăn. "Chúng ta cùng đi chơi đu quay đi? Cái này không đáng sợ đâu”. Phàn Kỳ nói với hăn.

"Đáng sợ?" Trần Chí Khiêm sửng sốt một chút, tại sao lại sợ?

Anh đi theo cô: "Tôi đáng sợ chỗ nào?"

Cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi, đúng không? Phàn Kỳ hối hận vì đã nói chuyện quá trực tiếp, liền đánh trống lảng: "Ngồi cùng nhau nha? Nếu không, anh mua vé rồi lên sau được không?"

Trần Chí Khiêm theo sau. Phía trước bọn họ là một đôi tình nhân, hai người họ vẫn đang không ngừng ôm nhau, Phàn Kỳ ăn kem, thích thú nhìn hai người ôm ấp, không thể tách ra. Trần Chí Khiêm kéo cô: "Đi rồi, đi rồi, đừng nhìn nữa. "

Cặp tình nhân bước vào khoang cáp treo phía trước, Phàn Kỳ cùng Tiết Chí Khiêm ở khoang cáp treo phía sau.

Trần Chí Khiêm ngồi đối diện cô, miễn cưỡng ăn hết cây kem. Phàn Kỳ thấy khóe miệng anh dính kem thì rút một tờ khăn giấy bảo anh lau đi. Ngay khi cô đưa khăn giấy đến thì vòng đu quay đã lên tới đỉnh, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi tình nhân trẻ phía trước đang ôm hôn tình cảm. Thấy cô nhìn với vẻ mặt hào hứng, Trần Chí Khiêm quay ra phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng quay mặt lại: "Tôi nói này Phàn Kỳ, em thích xem những thứ như vậy sao?"

"Tôi ngồi ở góc này, không nhìn không được, bây giờ bọn họ đi xuống thì tôi cũng không nhìn được nữa. ”

“Tôi thì thấy em có vẻ vẫn muốn xem thêm. "

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật ra thì, hai người họ hôn nhau ở điểm cao nhất của đu quay, đúng là quá lãng mạn!" Phàn Kỳ vui vẻ nhìn cảnh tượng đặc sắc này. Vòng đu quay ngừng lại, Phàn Kỳ cũng đã ăn hết kem, trái tim đập loạn nhịp do chơi thuyền hải tặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc, Trần Chí Khiêm, chơi với tôi đi. Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"

Nhìn cô lúc nãy sợ đến mức chân đứng không vững, Trần Chí Khiêm cũng không dám để cô chơi một mình, nói: "Được. "Phàn Kỳ lên tàu lượn siêu tốc, trước khi xuất phát còn ra dấu cho Trần Chí Khiêm: “Đừng sợ!"

Trần Chí Khiêm tức giận: "Lo cho bản thân mình trước đi!"Cô làm sao có thể lo được cho chính mình? Tiếng thét chói tai xém chút nữa đã đ.â.m thủng màng nhĩ Trần Chí Khiêm. Nhìn thấy cô bị dọa sợ như vậy, anh nắm chặt lấy tay cô.

Bị một bàn tay ấm áp khô ráo nắm chặt, Phàn Kỳ ở lần tăng tốc thứ hai còn hét lớn hơn cả lần trước, lúc xuống tàu còn phải để Trần Chí Khiêm bế xuống. Miệng cô lẩm bẩm: "Quá kích thích, thật sự quá kích thích!"Chờ cô tỉnh táo lại, phát hiện Trần Chí Khiêm dường như không có cảm giác gì, cô hỏi: "Anh không cảm thấy kích thích sao?"

"Có kích thích, chỉ là tốc độ khôi phục của tôi khá nhanh mà thôi. " Trần Chí Khiêm dỗ dành cô.

Kiếp trước đã trải qua quá nhiều kích thích, bản thân cũng đã tìm kiếm quá nhiều trò mạo hiểm: trượt tuyết, leo núi,... Có lúc cô còn nghĩ, lỡ như có gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Chỉ là khi ngẫm nghĩ lại, để cho ba mẹ cô phải chịu cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" thật sự không nỡ, cuối cùng chỉ có thể gồng mình gắng gượng sống qua ngày.

Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm có chút sững sờ, hóa ra là anh không biểu đạt được nhiều cảm xúc, thật ra vẫn bị kích thích. Cô kéo tay anh: "Đi thôi, đi xem biểu diễn cá heo. "

Xem xong biểu diễn cá heo, bên cạnh có một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Phàn Kỳ đi vào, ôm lấy một con cá heo màu xanh, còn có một con sao biển và một con cua lớn. Cô xoay người hỏi Trần Chí Khiêm: "Anh cảm thấy tôi nên mua cái nào?"

"Cá heo?" Ít nhất thì cá heo có cái đầu nhỏ nhất, thân lại dài, không chiếm quá nhiều không gian.

Phàn Kỳ nhìn đi nhìn lại một lát: "Tôi cũng nghĩ thế. Chọn nó vậy!" Ra khỏi công viên Hải Dương, Phàn Kỳ ngồi trong xe than thở: "Trần Chí Khiêm, tôi mệt rồi, hay là món Đức kia... "
 
Chương 169


Phàn Kỳ đang tính toán tuần sau khi nào thì đi ăn. Trần Chí Khiêm nói: "Thứ bảy tuần sau thì sao?" Thứ bảy tuần sau, cô phải đợi nhiều ngày như vậy?

Phàn Kỳ lập tức phản bác: "Không, tối ngày mai ăn đi. "

"Vậy tối nay muốn ăn gì?"

"Tối nay ăn đơn giản một chút nhỉ?" Phàn Kỳ nói.

"Mì trứng ốp la?"

"Có muốn cho thêm một chút thịt băm cải thìa không?" Phàn Kỳ hỏi.

"Được. "

Hôm nay Phàn Kỳ chơi rất vui vẻ, nhận nhiệm vụ nấu mì.

Trần Chí Khiêm cầm cuá heo của cô lên: "Tôi giúp em đem cá heo đi giặt nhé?”

“Cảm ơn. "Trần Chí Khiêm dùng dầu gội đầu ngâm cá heo rồi chà xát vài cái. Mở máy giặt ra, thấy bộ đồ ngủ trong máy giặt quên lấy ra phơi bị bí hơi cả ngày, đành vò lại một lần nữa rồi bỏ nó và cá heo vào máy sấy quần áo. Chờ anh phơi cá heo và đồ ngủ xong, quay ra đã thấy Phàn Kỳ bưng hai bát mì lớn đặt trên bàn.

Hai người ngồi ăn mì, Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Phàn Kỳ, em biết Hà Tú Mẫn à?”

“Đúng vậy! Cô ấy là hàng xóm của chúng ta đó. " Phàn Kỳ gật gật đầu. "Em gọi điện thoại cho cô ấy, nói tôi muốn nhận phỏng vấn, làm sáng tỏ một số tin tức. " Trần Chí Khiêm nói. Phàn Kỳ đưa đũa cho anh, hỏi: "Tin tức gì?"

Trần Chí Khiêm nói: "Trước những tin đồn trên thị trường, tôi muốn làm rõ: điện tử Thiên Thược đã chấm dứt mọi hợp tác với Islay Electronics, chúng tôi đã tìm được nhà máy gia công phù hợp để sẵn sàng hợp tác kinh doanh. ”

“Đây là một tin tức rất có giá trị, chị Tú Mẫn chắc chắn sẽ vui c.h.ế.t mất. " Phàn Kỳ tìm kiếm trong danh bạ, nhấn gọi: "Chị Tú Mẫn, em là Phàn Kỳ đây. Hôm nay chắc hẳn chị đã nghe được tin tức Thiên Thược mua lại thương hiệu Islay Electronics? Chồng em muốn làm sáng tỏ một số chuyện, ngay bây giờ ạ, được. "Phàn Kỳ cúp điện thoại: "Hẹn rồi, ở sảnh dưới lầu. Anh mau đi đi!”

“Bát cơm của em cứ để ở đó, đợi tôi về rửa. Hôm nay mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút đi. " Trần Chí Khiêm dặn dò cô trước khi ra khỏi cửa.

Rửa bát có thể mệt mỏi được hả? Uống hết nước mì, Phàn Kỳ đứng lên rửa bát. Trần Chí Khiêm xuống lầu, gặp Hà Tú Mẫn, cô ấy hỏi: "Phàn Kỳ đâu? Sao không đi cùng anh?”

“Chơi cả ngày hôm nay, mệt rồi, tôi bảo cô ấy đi nghỉ ngơi trước. ”

“Anh đúng là rất thương vợ. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm mỉm cười, Hà Tú Mẫn lên tiếng: "Đến quán cà phê đối diện ghi hình đi. "Hai người đến quán cà phê ngồi, Hà Tú Mẫn chính thức bắt đầu phỏng vấn:"Trên thị trường đang có tin đồn, tập đoàn Thiên Thược mua lại Islay Electronics là do ông Lưu Tương Niên làm ra nhằm giải quyết khó khăn sản xuất của cháu trai ông ấy. Công ty điện tử Thiên Thược của Trần Chí Khiêm đang phải đối mặt với khó khăn trong sản xuất. Hôm nay chúng tôi đã tìm gặp anh Trần Chí Khiêm, để nói đôi lời về quan điểm của anh ấy. "Trần Chí Khiêm tiếp lời: "Tôi rất bất ngờ khi nghe được những tin đồn đó, tôi không rõ về hoạt động kinh doanh của các công ty khác. Để đáp ứng nhu cầu kinh doanh, khuôn mẫu và các sản phẩm liên quan do Islay Electronics đã được điện tử Thiên Thược chuyển đi. Hiện tại Thiên Thược và Islay Electronics không có mối quan hệ hợp tác nào. "

"Khuôn mẫu và sản phẩm đã được chuyển đi? Chuyển đi đâu rồi? “

“Thiên Thược là một nhà máy gia công điện tử. Mấy năm gần đây chế tạo và gia công của Hồng Kông đang đổi chiều nhanh chóng sang đại lục. Do vấn đề chi phí nhân công, mức lương hàng tháng của nội địa hiện tại chưa đến một trăm nhân dân tệ, tương đương với hai trăm đô la Hồng Kông, mức lương hàng tháng của Hồng Kông là ba nghìn đô la Hồng Kông. Tôi không có lý do gì để chỉ đặt sản xuất lắp ráp ở mỗi Hồng Kông. ”

“Cho nên việc Thiên Thược thu mua Islay Electronics, anh không hề biết?”

“Lúc đọc tin tức tôi mới biết được chuyện này. "

Trần Chí Khiêm tạm biệt Hà Tú Mẫn đi về nhà, thấy trên bếp đã được lau dọn sạch sẽ. Đẩy cửa vào phòng thì cô đã sớm ngủ thiếp đi, con gấu kia bị ném xuống đất không thương tiếc. Anh khom lưng nhặt nó lên, đặt ở góc giường.
 
Chương 170


Nhìn Phàn Kỳ ngủ say trên giường, hôm nay ánh mặt trời không gay gắt, chỉ chơi một ngày, tàn da trên đùi được che chắn trắng như tuyết, còn cánh tay đã bị phơi đỏ. Anh sờ sờ áo ngủ, còn chưa khô, chỉ có thể cầm áo thun cổ tròn cùng quần đùi đi tắm.

Tắm rửa xong vào phòng, anh nằm xuống, tắt đèn.

Phàn Kỳ trở mình, cánh tay đè lên người anh.

Tim Trần Chí Khiêm rung động, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không có cảm giác gì mà giờ lại đập liên hồi. Lúc trước anh đều mặc áo ngủ dài tay, hôm nay không có vải vóc ngăn cách, làn da hai người kề nhau, càng khiến anh khó ngủ hơn là, chân của cô cũng quấn lên. Vốn cho rằng nhịn một lát ngủ là sẽ ổn nhưng cảm nhận làn da trơn nhẵn của cô cọ xát lên người, đầu anh đã toát mồ hôi.

Trần Chí Khiêm bật đèn rời giường, đi đến máy sấy sờ sờ, bộ đồ ngủ dài tay đã được giặt từ sớm và sấy khô ráo. Anh cam chịu mặc vào, nằm xuống, cô lại quấn lên. Cách lớp vải khiến anh không còn khó chịu như ban nãy, cảm giác này mới đúng.

Nhưng lúc này Trần Chí Khiêm lại cảm thấy thiếu cái gì đó…

Ngay khi vừa thức dậy, Phàn Kỳ đã vội chạy đi xem con cá heo nhồi bông vừa mua ngày hôm qua.

"Vẫn chưa khô nữa sao?" Cô thất vọng lẩm bẩm, lập tức bật máy sấy lên, tiếp tục sấy cho chú cá của mình.

"Đi thôi! Chạy bộ buổi sáng với tôi nào!" Trần Chí Khiêm tách một người một cá ra. " Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi gấu bông"Phàn Kỳ như chợt nhớ đến điều gì đó, cô bật cười: "Tôi phát hiện ra hình như tôi là người có mới nới cũ. ”

“Hả?"

"Tối qua tôi nằm mơ, không biết tại sao con cá heo bự của tôi đột nhiên trụi sạch lông? Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi chợt nhớ ra là mình cũng có một chú cá heo bông, cá heo dưới biển không có lông mà, đúng không?”

“Em đang nói lung tung gì vậy?" Trần Chí Khiêm không còn gì để nói, quay người bước vào thang máy. Phàn Kỳ cũng bước vào, nắm lấy cánh tay anh. Trần Chí Khiêm cảm nhận được tiếp xúc nơi da thịt, có chút giống với cảm giác tối qua, anh chợt hiểu ra "không có lông" mà Phàn Kỳ nói có ý gì.

Tay cô vẫn còn để lên tay anh, cộng với cảm giác tối qua, Trần Chí Khiêm lập tức quay đầu đi chỗ khác, tránh để Phàn Kỳ thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cửa thang máy vừa mở ra, anh nhanh chóng chạy ra ngoài khiến Phàn Kỳ vội vàng đuổi theo: “Trần Chí Khiêm, đợi tôi với!”Đầu óc người này chắc chắn là có vấn đề, đột nhiên chạy nhanh như vậy, làm cô phải đuổi theo. Phát hiện tốc độ người kia vẫn không giảm, Phàn Kỳ nổi giận đứng lại, ngồi bệt xuống đất, mặc cho ai kia tiếp tục chạy với bộ não hỏng.

Trần Chí Khiêm nhận ra rằng không có ai chạy theo sau mình, anh quay lại hỏi: "Sao em không chạy nữa?”Không muốn nói chuyện với anh, Phàn Kỳ tiếp tục ngồi, bộ dạng có c.h.ế.t cũng không đứng dậy. " Muốn uống sữa đậu nành mặn không?" Trần Chí Khiêm cúi người hỏi cô.

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ gì đó rồi đứng dậy, Trần Chí Khiêm bước lên phía trước: "Chạy đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sữa đậu nành làm gì có muối?!”

“Thử là biết, mau chạy đi. "

Phàn Kỳ không còn cách nào khác, cô đành tiếp tục chạy về phía trước, Trần Chí Khiêm thậm chí còn cười nhạo cô:"Phàn Kỳ, em có biết nhìn em bây giờ giống gì không?”

“Gì?"

"Trước kia, mẹ từng gửi tôi về nhà bà ngoại ở Sùng Minh, em nhớ không?”Gia đình của mẹ Phàn ở trên đảo, những ngày khó khăn nhất, bà lén gửi Trần Chí Khiêm về nhà mẹ đẻ. Tuy Sùng Minh thuộc Thượng Hải, nhưng phải di chuyển bằng phà nên đi lại thông được thuận tiện cho lắm. Người dân trên đảo ai cũng chất phác thật thà, họ chỉ biết rằng Trần Chí Khiêm là con trai thứ hai của gia đình chị ba, ai ngờ thằng bé đó lại là con của một gia đình giàu có. Sau khi trải qua những tháng năm khổ cực, ở chung với bà ngoại và anh chị em họ, cùng nhau mò cua bắt ốc, anh đã học được tiếng địa phương nơi đây.
 
Chương 171


Trần Chí Khiêm nói một câu bằng tiếng Sùng Minh: "Người như em gọi là chó kéo cày. " "Ý anh là gì?"

"Những con ch.ó khi đi cày, phải đặt trước mặt chúng một miếng bánh thịt, nhìn vào bánh, chúng sẽ kéo được lâu hơn. "

"Trần Chí Khiêm, anh dám nói tôi là chó!!"

Phàn Kỳ vừa dứt lời, Trần Chí Khiêm đã chạy về phía trước, cô giận dữ đuổi theo. Anh bị cô đá một cái, vẫn nhoẻn miệng cười toe toét, dắt tay cô đi đến nơi nào đó: “Đừng tức giận, tôi đưa em đến chỗ này. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẫn đi trên con đường cũ đến toà chung cư, Phàn Kỳ thấy hơi nghi ngờ:

"Ở đây làm gì có sữa?"

"Có đó. "

"Có quỷ ấy!" Chỉ có sữa đậu bình thường, lấy đâu ra sữa đậu nành mặn. Chắc chắn là anh ấy nói dối!!!

Trần Chí Khiêm mua hai cốc sữa đậu với hai miếng bánh rán, nói: "Lát nữa tôi sẽ làm sữa cho em. ”

“Trước tiên đi mua báo sáng nào, xem xem tin tức hôm qua em đưa cho Hà Tú Mẫn đã lên báo chưa. ”

“Ừm. "

Hai người đi mua báo rồi lại leo bộ lên cầu thang để về nhà. Mấy ngày gần đây họ đã dần quen với việc đó, trước kia leo bộ lên mệt c.h.ế.t đi được, nhưng hiện tại thì dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất họ không thở hổn hển như trước. Phàn Kỳ tắm sơ qua rồi chạy ra ngoài. Lúc này Trần Chí Khiêm đã cắt bánh thành miếng vừa ăn rồi rót sẵn sữa đậu: "Em muốn thêm giấm không?”

“Muốn!"

Sau khi thêm giấm, sữa đậu sẽ kết tủa thành dạng bông và có vị mặn như đậu hũ. Phàn Kỳ ngồi xuống, lấy một miếng bánh thả vào trong sữa đậu, vừa định dùng thìa múc lên thì nhận ra thiếu màu đỏ thường thấy của dầu ớt. Đang định nói thì Trần Chí Khiêm đã cướp lời: “Không có dầu ớt, em cứ ăn đi. "Được rồi, cô không nói nữa!Phàn Kỳ mở tờ báo mới mua, xem mục giải trí trước khi lướt sang thông tin tài chính. Một tiêu đề đập vào mắt khiến cô mắt chữ O mồm chữ A: "Phàn Kỳ, Trần Chí Khiêm, Cao Thiên Lang Xuyết. "

Cái quái gì đây?Có vẻ như hôm qua hai người đã bị papaazzi chụp lén ở công viên giải trí. Có vài tấm ảnh kèm theo trên báo, một tấm là Trần Chí Khiêm cầm kem đút cho Phàn Kỳ, tấm khác là lúc Phàn Kỳ được Trần Chí Khiêm ôm ra khỏi tàu lượn siêu tốc, tấm còn lại thì… Má nó, đây chắc chắn không phải hai người họ đâu!!Đây là cặp đôi hôn nhau trên vòng đu quay, hai người này ngầu quá vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã bắt đầu hôn nhau từ khi lên đu quay và suốt quãng đường lên tới đỉnh hả?

“Lang với chả Xuyết cái quỷ gì đây?” Phàn Kỳ không ngờ có ngày cô lại tự hóng chuyện của mình, Trần Chí Khiêm nhận tờ báo từ tay Phàn Kỳ, nhìn mấy tấm ảnh. Dù là tấm anh đưa kem cho cô hay tấm anh bế cô ra khỏi tàu lượn, ánh mắt anh đều nhìn cô rất chú tâm. Thế mà họ lại chọn một tấm ảnh không phải của hai người họ để làm tiêu đề?!"Tôi nể phục mấy người này rồi đó! Chẳng lẽ họ thật sự không nhìn ra chúng ta đang ở khoang kế bên sao?" Phàn Kỳ bưng bát lên, uống hết ngụm sữa cuối cùng. "Dù sao thì tấm ảnh cũng rất bắt mắt, nhưng lại rất mờ, nhìn không ra ai với ai. Không biết hai người kia có xem tin tức không nhỉ?"

Phàn Kỳ nhanh chóng lật sang mục tin về tài chính, tiêu đề vô cùng bắt mắt: “Vấn đề sản xuất của Điện Tử Thiên Thược đã được giải quyết, việc Thiên Hoà có thu mua lại Điện Tử Islay hay không không liên quan đến Điện Tử Thiên Thược"Trên đường đi làm, có vô số bình luận về bài báo này trên đài phát thanh của ô tô, nói rằng cổ phiếu của Điện Tử Islay chắc chắn sẽ giảm mạnh. Đêm qua công ty này đã trải qua biến động không hề nhỏ. Phàn Kỳ xuống xe, Liêu Nhã Triết cũng đã đến, hai người cùng nhau đi vào:

"Lại lên báo à? Hai người hấp tấp quá vậy? Lên đỉnh rồi hôn cũng không muộn mà!"Phàn Kỳ đang định giải thích, nhưng Hứa Diệu Nhi bên cạnh khịt mũi lạnh lùng: "Không phải là chỉ hôn thôi sao?"
 
Chương 172


Phạm Kỳ quay đầu hỏi cô ta: “Sao cô biết? Cô đã thử bao giờ chưa? Tôi thử với chồng tôi, còn cô thử với ai?" "Phàn Kỳ. "

Nghe thấy mgiọng nói này, Phàn Kỳ cứng nhắc ngoảnh người lại, thấy Trần Chí Khiêm đang cầm một chiếc ví đưa cho cô:

"Em để quên trên xe. "

"Ồ!" Phàn Kỳ tay thì nhận lấy chiếcr ví, còn trong đầu thì đang niệm chú: anh ta không nghe thấy, anh ta không nghe thấy, nhất định không nghe thấy…

Trần Chí Khiêm quay sang nhìn Hứa Diệu Nhi: "Cô Hứa, phiuền cô về nói lại với cha của cô, ngừng ngay cái suy nghĩ điên rồ của ông ta lại đi. "

Những người khác không biết Trần Chí Khiêm đã nói cái gì, nhưng đáy lòng Hứa Diệu Nhi lại hiểu rõ ràng mọi thứ. Ba của cô ta đã sớm về nhà nói rõ ràng với cô ta rằng vốn dĩ là Phùng Học Minh không xứng với nhà bọn họ nếu không có Thiên Hòa. Trần Chí Khiêm có thể để Dung Viễn đầu tư mới là người phù hợp nhất với cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đối với Hứa Diệu Nhi mà nói, cô ta và Phùng Học Minh là thanh mai trúc mã. Cho dù anh ta có phạm phải vô vàn sai lầm, tận sâu nơi đáy lòng của cô ta vẫn có hình bóng của anh ta. Một đoạn tình cảm như thế làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay, nói biến mất là biến mất ngay được chứ? Vả lại, Trần Chí Khiêm có ưu tú hay không ưu tú thì có liên quan gì đến cô ta cơ chứ?

Giờ phút này, khi bị Trần Chí Khiêm nói ra, cô ta chợt cảm thấy như bị xúc phạm, Hứa Diệu Nhi cắn răng nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. "

"Hả? Vậy cô nhắm vào vợ của tôi để làm cái gì?" Trần Chí Khiêm đáp trả cô ta. Thang máy chuyên dụng của giám đốc đã đến, Hứa Diệu Nhi tiến vào trong thang máy với gương mặt lạnh lùng. Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ: "Cô đi theo tôi đi thang máy kia. "Trần Chí Khiêm quan sát Phàn Kỳ, nói: "Đi thôi!"

Phàn Kỳ đi theo Liêu Nhã Triết tiến vào trong thang máy, cô bắt gặp Trần Chí Khiêm đang chờ ở đó, cho đến khi cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có một vị tổng giám đốc của công ty đầu tư ở lầu trên. Hứa Diệu Nhi mặt mày xanh lét, nói: "Từ lúc nào mà nhân viên bình thường cũng có thể sử dụng chiếc thang máy này vậy?"

Vào giờ cao điểm, các công ty sẽ có danh sách nhân viên có thể sử dụng chiếc thang máy này. Bình thường, cũng không phải là không có một số người sử dụng chiếc thang máy này mà lại không có tên trong danh sách, ví dụ như người có quan hệ thân thiết với sếp lớn chẳng hạn. Mọi người cũng sẽ không so đo, thậm chí là bọn họ còn hiểu ý mà chỉ cười một tiếng. Hiện tại, Hứa Diệu Nhi lại nghiêm túc như vậy, chuyện này không giống như thế nữa. "

Cô đã nhắc nhở tôi rằng công ty của chúng ta vẫn còn vị trí trống. Hôm nay, hãy thêm Phàn Kỳ vào danh sách đi. " Liêu Nhã Triết nói: "Như vậy, cô và cô ấy sẽ có nhiều cơ hội để dùng chung một chiếc thang máy này. "Hứa Diệu Nhi tái mặt. Bọn họ đã đến tầng một. Đã đến nơi, Hứa Diệu Nhi lại nện gót chân đầy nặng nề tiến về phía trước. Phàn Kỳ bước ra khỏi thang máy, Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Đêm qua, chồng của cô đã đưa tin rằng anh ấy không có quan hệ gì với Islay sao?"

"Quả thực là không có liên quan. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết tiếc nuối nói: "Đáng tiếc thật đó! Có nhiều người ở Trường Hưng đã theo mua Islay Electronics như vậy. Lần này, thật sự tạo thành một chuỗi của nước rồi. Chẳng lẽ cô lại không biết thực hiện bảo mật thông tin khi giao dịch với khách hàng hay sao?"Hứa Diệu Nhi quay đầu lại nhìn Liêu Nhã Triết, cô ta nói: "Có phải là anh cảm thấy người phụ nữ này rất lợi hại vì cô ta có thể kiếm lời được gấp mười lần khi đầu tư vào Islay Electronics hay không? Cô ta có nói cho anh biết rằng Trần Chí Khiêm thông qua Tài chính Phương Tín để mua vào cổ phiếu của Islay Electronics, chẳng qua là cô ta theo Trần Chí Khiêm mua cổ phiếu đó mà thôi. Mấy ngày nay, Trần Chí Khiêm bán xong cổ phiếu, cô ta mới tung ra tin tức như thế. Ngược lại, đó lại là thành bản lĩnh của cô ta. "
 
Chương 173


Phàn Kỳ bắt chước biểu cảm trợn trắng mắt của Hứa Diệu Nhị, anh ta nói: "Tôi có thể thấu hiểu tâm trạng đau đớn khi đầu tư thua lỗ của cô. Lần này, chắc hẳn là đã đẩy không ít người rơi vào hố. Vốn dĩ cô muốn tung tin tức này ra đề kéo giá cổ phiếu tăng cao hơn nữa và kiếm một món hời.

Nhưng lại không ngờ rằng chồng của tôi sẽ rũ sạch quan hệ với Thiên Hòa.

Các nhà đầu tư bên ngoài chẳng hề hay biết rằng nhà mấy người lại thân thiết với nhà họ Lưu như vậy, không biết rằng chồng của tôi lại không có quan hệ gì với nhà họ Lưu hay sao? Trước đó, tôi không chỉ một lần nói qua rằng nhà chúng tôi chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lưu cả. Mấy người chưa bao giờ nghe lọt lỗ tai cả. "

Nghe thấy câu nói này, Hứa Diệu Nhi hận không thể phun ra tửa, cô ta nói: "Cô vẫn luôn khiêu khích tôi để tôi phải tham gia cuộc thi "Ai là thần chứng khoán". Tôi vốn cho rằng một người trưởng thành từ sàn giao địch chứng khoán như tôi thật sự không nên chấp nhặt với cô. Nhưng đây lại là thứ mà cô mong muốn.

Tôi sẽ tham gia cuộc thi "Ai là thân chứng khoán". Tôi sẽ để cho cô thấy thế nào là một chuyên gia chân chính, chứ không phải là dựa vào tin tức của đàn ông cung cấp để đầu tư cổ phiếu. "

Phần lớn nguồn tài chính đầu tư vào Islay Electronics thật sự là của Trần Chí Khiêm. Báo chí đều đưa tin rằng bọn họ đã quan hệ trên xích đu. Còn ai có thể tin rằng hai người bọn họ thật sự nằm trên cùng một chiếc giường và cùng đầu tư vào một cổ phiếu mà lại chưa từng trao đổi tin tức cho nhau cơ chứ? Muốn làm sáng tỏ chuyện này cũng đừng hòng giải thích.

"Được thôi! Tôi sẽ tham gia cuộc thi đấu, hy vọng đến lúc đó cô đừng rút lui. Hơn nữa, tôi cũng không biết rằng rốt cuộc là ở bên trong đầu óc của cô đã quấn hết bao nhiêu lớp vải quấn chân thì mới có thể để cho cô cảm thấy rằng việc kiếm tiền từ đầu tư cổ phiếu của tôi đều dựa vào tin tức mà đàn ông cung cấp cho. Tại sao cô lại không suy nghĩ ngược lại là người thực sự đứng sau việc đầu tư cổ phiếu trên thực tế lại chính là tôi cơ chứ?"

"Cô cảm thấy có khả năng hay sao?" Hứa Diệu Nhi nhìn Phàn Kỳ bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Tôi nói là có thể, cô có tin hay không? Cô có nói gì thì cũng vô dụng thôi, vẫn phải dựa vào thực lực. Không phải là cô muốn tham gia cuộc thi đấu hay sao? Trên trận đấu, tôi sẽ chờ xem thật hay giả. " Phàn Kỳ cong môi cười, nói: "Cô có thua cũng đừng khóc đó nha!"

"Cô đang nằm mơ giữa ban ngày ư?"

"Cô mau đi xem Islay Electronics của mình và suy nghĩ xem làm sao để thu dọn cục diện rối rắm này thì hơn?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ quay đầu lại đi cùng Liêu Nhã Triết tiến vào Diêu Hoa, cô tức giận mắng anh ta: "Ai bảo anh lắm miệng. "

"Có thật là chồng của cô đang đầu tư vào Islay Electronics hay không?”

“Lời nói thật chính là trước đó tôi cũng không biết. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết: "Tôi chính là dựa vào logic để đầu tư vào Islay Electronics, anh có tin hay không thì tùy anh. ”

“Tôi tin chứ! Vì sao tôi lại không tin cơ chứ?"Phàn Kỳ tiến vào trong văn phòng, cô tiến đến chỗ ngồi lấy cốc uống nước. Khi vừa tiến phòng giải khát để rửa cái cốc, cô Hạng cũng đang ở bên trong phòng, cô ta nói: "Phàn Kỳ, hôm qua cô thật sự đã quan hệ với chồng của mình ở trên xích đu ư? Thật là lãng mạn đó nha!"

Toàn bộ nam nữ ở trong phòng giải khát đều nhìn cô, vẻ mặt ai nấy đều đang chờ nghe chuyện phiếm, Phàn Kỳ bất đắc dĩ đáp lời: "Chị à, tôi có thể nói nhân vật trong tấm hình kia không phải hai chúng tôi có được không? Đó chỉ là một cặp đôi trẻ đang yêu nhau ở trước mặt chúng tôi mà thôi. Thật ra, chồng của tôi rất bảo thủ, anh ấy chẳng thể làm ra được loại chuyện quan hệ trên xích đu như vậy đâu mà. Tôi đây! Tôi phải nhẫn nhịn nhìn người ta chơi xích đu. Không ngờ rằng tôi cũng muốn đi chơi cùng anh ấy một chút nhưng lại bị bỏ qua! Thật sự đã bị bỏ qua đó!"
 
Chương 174


"Có thật là không phải là hai người bọn cô hay không?"

"Hai chúng tôi là vợ chồng. Nếu là thật thì không lý nào mà tôi lại không nhận được. " Phàn Kỳ nói với cô Hạng.

"Có điều, chồng của cô yêu thương cô thật đấy! Hình ảnh phản chiếu trong ánh mắt chẳng thể nào lừa gạt được ai đâu. "

"Đúng vậy. Lúc nãy khi thấy cô tiến vào trong thang máy, cả gương mặt của anh ấy đều vui vẻ. Tôi đang tự hỏi rằng vì sao một người đàn ông như thế lại không đi đóng phim nhỉ? Tôi sẽ say mê c.h.ế.t anh ấy mất thôi. " Cô Vương nói.

Cô Hạng nói: "Đừng suy nghĩ nữa, chồng của cô ấy làm kinh doanh. Sau này, chắc chắn là Phàn Kỳ sẽ trở thành vợ của phú hào cho mà xem. "

Phàn Kỳ cực kỳ khiêm tốn nói: "Không có đâu, không có đâu mà. Cũng có thể là sau này tôi sẽ trở thành phú bà. "

Cô Hạng:???

Vân Mộng Hạ Vũ

Haizzz! Bọn họ đều đã lầm rồi. Sự yêu thương mà Trần Chí Khiêm dành cho cô tuyệt đối là ngoài tình thân ra chẳng có chút nào tạp chất nào cả. Tình yêu đích thực nằm ở trên một cái giường nào có thể thuần khiết như thế cơ chứ? Quả nhiên là tình thân mới chính là thứ tình cảm lâu dài nhất và bền vững nhất.

Thư ký của Liêu Kế Khánh tìm tới phòng giải khát, cô ấy thông báo: "Cô Phàn, ông Liêu tìm cô. "

"Tôi đi ngay đây. "Phàn Kỳ tiến vào phòng làm việc của Liêu Kế Khánh, Liêu Nhã Triết cũng đang ở đó.

Lúc Liêu Kế Khánh trông thấy cô, ông ấy không nhịn được mà bật cười, hỏi: "Cô đây là ba ngày lên báo hai lần sao?"Nếu đây là ba mươi mấy năm sau thì Phàn Kỳ cho là việc bản thân thường xuyên xuất hiện trên hot seach là chuyện rất bình thường.

"Đây không phải là hiệu quả mà ông mong muốn hay sao?" Phàn Kỳ ngồi xuống đáp. Liêu Kế Khánh nở một nụ cười, ông ấy lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một bản thảo viết tay, nói: "Cô giúp tôi nhìn xem, đây là suy nghĩ của tôi trong mấy ngày nay, cách phục vụ cho những nhà đầu tư vừa và nhỏ một cách tốt nhất. "

Phàn Kỳ quan sát bảy, tám mảnh giấy ở trong tay. Liêu Kế Khánh thật lòng muốn thay đổi ngành nghề này, cô gật đầu đáp: "Tôi sẽ cẩn thận quan sát chúng. Ông Liêu thật sự hao tâm tổn sức cho chúng. "

Liêu Kế Khánh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, ông ấy nói: "Không còn cách nào khác. Tôi gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Sau lưng Hứa Hạt có nhà họ Hứa chống lưng, nhất là sau khi em họ của ông ta là Hứa Huy được thuyên chuyển từ Nam Dương đến. Tài chính Phương Tín mà Hứa Huy kinh doanh công thành đoạt đất, cộng thêm việc vợ chồng Dung Viễn là người thân thiết với nhà họ Hứa. Khả năng đầu tư tuyệt vời của cặp vợ chồng trẻ nổi tiếng khắp mọi nơi trên đất Hồng Kông này. Trong những năm qua, những phú hào ở Hồng Kông đều yêu thích đi Phương Tín và Trường Hưng. Hứa Huy và Dung Viễn đã giới thiệu không ít khách hàng lớn cho Trường Hưng. Chúng ta không tìm kiếm được những khách hàng lớn, vậy thì chúng ta chỉ còn có thể tìm kiếm những khách hàng nhỏ thôi. Tôi vẫn luôn nói với Nhã Triết rằng thằng bé phải trầm tĩnh lại. Chỉ là thằng bé xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh cũng không tệ nên nó hơi táo bạo một chút. Gần đây, nó đi cùng với cô, tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé cũng học hỏi được không ít. "

"Nhã Triết vừa khá hoạt bát, có tài năng bẩm sinh và con người lại rất thẳng thắn. ”

“À, đúng rồi! Ông Liêu, hôm qua trong lúc chơi bóng với mấy ông chủ lớn, chồng của tôi đã bàn chuyện với Viên Tại Đức, Kiều Bính Vinh và cả Phó Vĩnh Thành nữa. Anh ấy thương lượng với Dung Viễn về việc muốn sản xuất chất bán dẫn ở Hồng Kông. Đây là một lĩnh vực mới liên quan đến sản nghiệp tương lai của thành phố, là một đề tài cực kỳ to lớn. Chúng ta có thể chú ý đến cổ phiếu của các công ty trong lĩnh vực này. Mặc dù hiện tại Hồng Kông có rất ít cổ phiếu có liên quan đến lĩnh vực này. " Phàn Kỳ nói với Liêu Kế Khánh.

"Được, cảm ơn!"
 
Chương 175


Phàn Kỳ đứng dậy, cô mang theo bản thảo chép tay rời khỏi phòng làm việc của Liêu Kế Khánh. Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phàn Kỳ đi đến phòng giao dịch. Ngay khi thị trường chứng khoán vừa mới mở cửa, các lệnh đặt bán cổ phiếu Istay Electronics đua nhau nhảy số. Lúc đầu, thị trường đã không lớn, chuyện bán tháo cổ phiếu dẫn đến giá cả giảm sâu. Chẳng mấy chốc mà gần chạm đến mốc giá thu mua là năm hào.

Lúc này, những cổ đông sợ giá cổ phiếu sẽ tiếp tục rớt giá. Dưới tình huống có sự lựa chọn, bọn họ đăng ký chấp nhận chào mua. Bởi vì tập đoàn Thiên Hòa đã tuyên bố rõ rằng sẽ thu mua mười lăm cổ phần, bọn họ e sợ rằng nếu bán quá trễ thì sẽ chẳng thể bán ra được nữa.

Phàn Kỳ đang quan sát các cổ phiếu khác của lĩnh vực máy chơi game kết nối tivi. Lúc này, thị trường chứng khoán ở Hồng Kông còn chưa trưởng thành, một thị trường chưa trưởng thành càng dễ dàng phản ứng thái quá hơn cả. Điện tử Vĩ Khoa là cổ phiếu được niêm yết của Nhật Bản, là cổ phiếu vua sau khi tin tức máy chơi game kết nối tivi được chào đón. Lúc này đây, nó cũng bị Islay Electronics làm cho liên lụy mà rớt giá theo. Dường như tin tức giá cổ phiếu rớt xuống lan truyền ra, Phàn Kỳ để Liêu Nhã Triết mua một nghìn cổ phiếu thay cô và nó đã đảo chiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở kiếp trước, bọn họ chính là một nhóm các nhà đầu cơ ngắn hạn hàng đầu. Khi giá cả trên thị trường không tốt, điểm nóng trên thị trường hạ nhiệt cũng là cổ phiếu vua bắt đầu quay đầu, bọn họ sẽ tìm kiếm những mã cổ phiếu vua đã cũ và rớt giá thảm hại, sau đó bọn họ sẽ tiến vào kéo lên một đợt sóng mới.

Có một từ gọi là "mèo c.h.ế.t b.ắ.n ngược hay đead cat bounce", cú ngã cần phải có động năng. Dưới sự tiên tuy của Istay Etectronics, điện tử Vĩ Khoa đã bị g.i.ế.c tầm. Nếu rớt giá quá sâu, nó sẽ bất động và sẽ có lực bật nhảy ngược tại. Giờ phút này, Lưu Tương Niên đang ngồi ở trong phòng làm việc với sắc mặt tái xanh. Hôm qua khi rời khỏi câu tạc bộ, ông cụ đã biết cháu trai sử dụng chiêu này, nhưng đến tận hôm nay khi trông thấy báo chí đưa tin, ông cụ vẫn tức giận đến hoa mắt váng đầu.

"Lúc này mới có mấy ngày, tôi cũng không ngờ rằng cậu chủ lại sử dụng chiêu tráng sĩ chặt tay. Cậu chủ tại tình nguyện không sản xuất trong những ngày qua mà thà di chuyển khuôn đúc đi. Hơn nữa, trước đó tôi đã điều tra ra được rằng cậu chủ mua cổ phiếu Istay Electronics với giá sàn, tôi vẫn cho rằng cậu chủ muốn thông qua quyền kiểm soát cổ phần để cải thiện việc sản xuất... "

Trợ lý cũng không nghĩ ra được điều gì. Rõ ràng anh ta đã điều tra ra được Trần Chí Khiêm đang liên tục thu mua cổ phiếu Islay Electronics và anh ta cũng điều tra ra được anh đã để Islay Electronis làm thay điều đó. Vì thế, rất dễ dàng xác định được mục đích của cậu chủ. Nhưng ai có thể ngờ rằng cậu chủ lại mua Islay Electronics bởi vì muốn kiếm một phiếu từ ông chủ. Vấn đề là bọn họ đã tuyên bố chào mua công khai, thu mua mười bảy cổ phần, cộng thêm một trăm tám mươi chín cổ phiếu đã được chuyển nhượng theo thỏa thuận trước đó. Tổng cộng khoảng chừng ba mươi sáu cổ phần, như vậy đã có thể đạt được quyền kiểm soát cổ phần.

Con số mười bảy này hơi dư thừa ở vài chỗ, trước đó bọn họ đã để Trường Hưng thu mua mười ba cổ phần thông qua những công ty khác và tài khoản cá nhân.

Suy nghĩ lại thời điểm ấy chính là dưới sự kích thích bởi những tin tức tích cực đầy quan trọng, giá cổ phiếu sẽ tăng lên. Trên cơ bản sẽ chẳng có ai đi bán cổ phiếu Islay Electronics cả. Sau đó, Thiên Hòa sẽ dùng mức giá không hai năm để bán số cổ phiếu Islay Electronics mà Trường Hưng đã thu mua từ các tài khoản khác, toàn bộ kế hoạch đều hoàn mỹ.

Hiện tại, người dân đổ xô đi đăng ký. Dựa theo quy định, nếu như số lượng cổ phiếu được đăng ký bán ra lớn hơn số lượng cổ phiếu được chào bán thì sẽ dựa theo tỷ lệ mà quy ra giá chào bán cổ phiếu.
 
Chương 176


Ví dụ như tổng cộng số cổ phiếu đăng ký là ba mươi triệu cổ phiếu, nhưng số lượng thu mua cổ phiếu chỉ cần có mười triệu cổ phiếu. Như vậy, mỗi tài khoản đăng ký chỉ có thể giao dịch một phần ba số cổ phiếu với mức giá không hai năm. Cũng tức là ủy thác cho Trường Hưng rmua cổ phần và cũng chỉ có thể giao dịch mua bán một phần ba số cổ phiếu đó. Những cổ phiếu kia chỉ có thể bán ở trên thị trường, một lượng lớn cổ phiếu được chào bán ở thị trường như vậy sẽ khiến cho giá cổ phiếu giảm sâu.

Nếu như không bán đi, Thiên Hòa đã công khai thu mua một trăm tám mươi chín cổ phiếu bị khóa chặt và không thể bán và cả mười bảy cổ phần được mua trong đợt chào mua công khai lần này, vốn đã là ba mươi sáu cổ phần rồi. Ngoài số cổ phiếu này, trên thực tế bọn họ đã nắm giữ hơn bốn mươi cổ phiếu Islay Electronics. Đứng ở khía cạnh của Thiên Hòa mà nói, vốn dĩ lĩnh vực kinh doanh của công ty đó chẳng hề liên quan gì đến tập đoàn và đang thua lỗ liên tục, rốt cuộc bọn họ đang muốn làm gì?

Lưu Tương Niên biết bản thân đã bị cháu trai gài tròng vào chiếc bẫy liên hoàn hố. Cho dù một công ty nhỏ như Islay Electronics sẽ không gây ảnh hưởng đến tình hình chung của Thiên Hòa, nhưng..., Lưu Tương Niên để bản thân bình tĩnh lại. Chuyện này bất chính mà nói rõ rằng đứa cháu này có tài năng kinh doanh bẩm sinh cực kỳ mạnh mẽ sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên ngồi tựa lưng vào ghế. Bản thân ông cụ hèn như vậy, cháu trai càng không chịu nhận bản thân, bản thân lại càng yêu thích đứa bé này.

So sánh cháu ngoại với cháu nội, thật đúng là thua kém mất một nửa huyết thống! Cho dù bản thân dẫn dắt Học Minh theo bên người thì Học Minh có tạo ra được thành tựu, có điều cũng chỉ là sáng lập ra một nhãn hiệu thời trang mà thôi. Còn Chí Khiêm trưởng thành ở trong môi trường như Đại Lục, anh lại có thể kiếm tiền từ việc vừa mới phát triển máy chơi game kết nối tivi, mà mục tiêu thật sự ở đằng sau chính là chất bán dẫn, đây chính là hòn ngọc quý trên chiếc vương miện khoa học kỹ thuật.

Đứa bé này di truyền sự kiêu ngạo và tinh thần có trách nhiệm với xã hội, anh cũng thừa hưởng tài năng bẩm sinh và đầu óc mưu lược kinh doanh của ông cụ.

Cho nên, để ông cụ trông thấy sợi dây chuyền kia trong tiệc rượu trước đó, cháu của mình đã bắt đầu thiết lập bẫy rập ư? Để cho ông cụ bước từng bước một rơi vào chiếc bẫy đó hay sao?

Đây mới chính là m.á.u mủ của Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên khoát tay áo, ông cụ nói với trợ lý: "Cậu đi ra ngoài đi!"Trợ lý rời đi, Lưu Tương Niên cười nhạo bản thân, vậy mà ông cụ lại thật tình đi so tài với con cháu của mình hay sao? Bản thân thua, nhưng ông cụ lại thất bại trước đứa cháu của mình, chẳng phải đó là điều đáng tự hào hay sao?Ông cụ để cho người nhận điện thoại trong phòng lễ tân gọi cho Trần Chí Khiêm, âm thanh vang lên ở đầu dây bên kia là giọng nói cháu của mình: "A lô. "

Lưu Tương Niên điều chỉnh tốt thái độ của mình thêm lần nữa, ông cụ nói với giọng điệu đầy yêu thương: "Chí Khiêm, chỉ cần là thứ cháu muốn, chỉ cần là món ông có, có thứ gì mà ông sẽ không cho cháu cơ chứ? Chẳng lẽ hết lần này đến lần khác làm tổn thương một ông già đã bước một chân vào trong quan tài như ông sẽ làm cho cháu vui vẻ hay sao? Cháu là m.á.u mủ của ông, vấn đề này chẳng có cách nào thay đổi được cả. "

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Trần Chí Khiêm: "Ông Lưu, tôi chỉ lợi dụng lỗ hổng thông tin để kiếm tiền. Ông lại tăng thêm cảnh diễn gì cho mình vậy? Ông đang hát vở kịch gì vậy? Tôi còn có việc, không nói chuyện phiếm với ông nữa. "Nghe thấy âm thanh "tút tút tút tút" ở đầu dây bên kia, Lưu Tương Niên đập một tiếng "rầm" cúp điện thoại. Ông cụ tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, trước mắt của ông cụ là khuôn mặt của cháu trai đan xen với gương mặt của Uyển Âm.
 
Chương 177


Ông cụ chẳng hề phát hiện ra ở trước cửa phòng làm việc, cháu ngoại đang lặng lẽ quay người rời đi. Phùng Học Minh nghe thấy câu nói của ông ngoại: "Chỉ cần là thứ mà cháu muốn, chỉ cần là món mà ông có, có thứ gì mà ông sẽ không cho cháu cơ chứ?"

Đây chính là sự khác nhau giữa cháu ngoại và cháu nội. Bao nhiêu năm qua, anh ta đều nghe theo mọi sự sắp xếp của ông ngoại. Anh ta tự cho là sự nghiệp của bản thân là nổi trội hơn cả trong số những người bạn cùng trang lứa ở Hồng Kông. Cuối cùng, ông ngoại vẫn muốn dành toàn bộ mọi thứ cho cháu nội của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh bước ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Hòa, anh ta ngửa đầu nhìn lên tòa cao ốc này. Ở trong mắt của ông ngoại, bản thân anh ta chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, một cái lốp xe dự phòng mà thôi!

Sau khi đóng sàn vào buổi chiều, Phàn Kỳ đứng dưới lầu bên đường đợi xe của Trần Chí Khiêm, bọn họ định đi ăn đồ ăn của Đức.

Đợi khoảng mười phút, xe Trần Chí Khiêm tới, Phàn Kỳ lên xe. Tiết trời hôm nay rất nóng, anh bật điều hòa lên, vì vào giờ cao điểm nên còn hơi tắc đường, thế là cả hai cùng bị nhốt trong khoang xe bịt kín.

Trên đài phát thanh đang nói về thị trường chứng khoán, nội dung chủ yếu là về chuyện Islay Electronics đã khiến toàn bộ cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử giảm xuống, chẳng qua sau đó các cổ phiếu có liên quan khác lại tăng lên, tuy vậy nhưng khả năng Islay Electronics muốn phục hồi lại là rất thấp.

Thông thường cổ phiếu đầu cơ được nói như một câu chuyện, nhân vật chính trong truyện này đều đã phủi sạch, còn lý do nào để tăng lên? Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hòa, một tập đoàn kinh doanh bất động sản và khách sạn như vậy mà lại muốn có một xưởng điện tử thua lỗ từ năm này qua năm khác ư?

Hôm qua, các nhà phân tích chứng khoán còn khen ngợi cổ phiếu này trong tương lai có tăng gấp mười lần, hai mươi lần đều không phải là vấn đề, thế mà hôm nay đã nói đống cổ phiếu này không đáng một đồng, chui từ đâu tới thì cũng sẽ trở về nơi bắt đầu.

Lúc này nơi nào cũng kẹt cứng, sau hai mươi phút lái xe, cuối cùng cũng tới nhà hàng Đức, bên cạnh còn có một trung tâm mua sắm lớn, Trần Chí Khiêm đỗ xe ngay trong trung tâm mua sắm. Hai người phải đi thêm một đoạn mới tới nhà hàng Đức, vị trí của nhà hàng thật đúng là không tồi, ngồi bên cửa sổ còn có thể ngắm được cảnh biển và hoàng hôn. Phong cách trang trí bên trong cũng rất trang nhã, suy cho cùng số lần Phàn Kỳ đi Châu Âu cũng không ít, thế nhưng cô vẫn khá mơ hồ về sự khác biệt trong từng phong cách của mỗi quốc gia, cảm giác vẫn rất chân thật.

“Em muốn ăn gì?”

“Giò heo quay, lạp xưởng nhé?” Đối với đồ ăn Đức, Phàn Kỳ chỉ biết mỗi hai món này.

“Có muốn ăn thử tiết canh không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Có thể. ”Trần Chí Khiêm gọi đồ ăn, hỏi tiếp: “Còn món tráng miệng thì em muốn ăn gì?”

“Bánh Tiamisu có độ cồn cao là cái gì vậy?”

“Thưa cô, chính là bánh ngọt có khá nhiều rượu Rum đấy ạ. ” Người phục vụ trả lời, Phàn Kỳ cảm thấy rất hứng thú: “Tôi ăn cái này. Trần Chí Khiêm, anh lái xe, anh có muốn ăn món tráng miệng không có cồn không?”

“Tôi không ăn đồ ngọt. ” Trần Chí Khiêm nói. Chờ món chính được dọn lên, cái dĩa thịt nguội kia vô cùng hấp dẫn người, bên trên bày mấy miếng giò đã được cắt ra, còn hai miếng sườn heo, đủ loại lạp xưởng, dưa chua lót dưới đáy. Da giò được nướng đến vừa vàng vừa giòn, cắn vào có vị béo ngậy, nuốt xuống bụng càng khiến người thấy thỏa mãn.

Khác biệt hoàn toàn với cách ăn uống thỏa thích của bản thân cô, cách ăn của Trần Chí Khiêm vô cùng thong thả ung dung, cọng hương vị tao nhã được anh đắn đo vô cùng chính xác.
 
Chương 178


“Quả nhiên xuất thân của giai cấp công nhân khác biệt rõ rệt với xuất thân của đám tư bản mà. ” Phàn Kỳ lập tức than thở. Trần Chí Khiêm biết cô không phải Phàn Kỳ kia, nhưng vì sao đột nhiên cô lại nói như vậy? Anh khó hiểu ngừng động tác, nhìn cô.

“Chỉ là thấy bộ dáng ăn cơm của anh rất đẹp mà thôi. ”

Câu này của cô nhất định là thật lòng, Trần Chí Khiêm cười: “Nhìn cô ăn cũng rất vui, giống như ăn gì cũng rất ngon. ”

“Đúng vậy! Phải biết quý trọng lương thực chứ?”

Sau khi ăn bữa chính xong, món tráng miệng được bưng lên, món Tiamisu này được thêm một lượng rượu Rum rất vừa đủ, hương vị đậm đà, cô múc ăn hai muỗng.

Trần Chí Khiêm đã ăn xong, anh dựa vào ghế dài nhìn cô ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô múc một muỗng Tiamisu rồi chìa muỗng ra: “Anh có muốn ăn một miếng không?”

Trần Chí Khiêm hơi ngập ngừng một hồi rồi mới hé môi ăn miếng Tiamisu vào miệng.

“Ăn ngon không?”

“Không tệ đâu. ”

“Ăn thêm một miếng nữa nhé?” Phàn Kỳ lại múc thêm một muỗng. Ý cười trên mặt Trần Chí Khiêm càng sâu: “Em ăn đi? Tôi không thích ăn đồ ngọt lắm. ”

Thế là Phàn Kỳ cúi đầu đút chiếc muỗng vào miệng mình, vào miệng rồi mới phát hiện, ban nãy cô đã dùng chiếc muỗng mình ăn qua đút cho Trần Chí Khiêm, bây giờ chính cô cũng dùng chính chiếc muỗng này. Cái này? Chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Dù sao khi nguyên chủ còn nhỏ ăn còn thừa lại bao nhiêu anh cũng sẽ ăn luôn, anh cũng đã hình thành thói quen, nguyên tắc có đi có lại, mình cũng không nên ghét bỏ, đúng không? Xây dựng tâm lý xong, cô tiếp tục ăn hết bánh kem. Sau bữa tối, cả hai người cùng nhau chậm rãi bước vào trung tâm mua sắm, đồ dành cho trẻ em ở tầng ba, ở tầng dưới cùng đối diện thang máy chính là cửa hàng chuyên doanh của WO, tấm poster khổng lồ của Phàn Kỳ cũng đã được dán lên. Trần Chí Khiêm nhìn chằm chằm vào tấm poster một hồi: “Đẹp lắm. ”

“Tôi cũng cảm thấy thế. ” Phàn Kỳ cực kỳ tự tin đáp lại. Sau khi bước lên lầu, vì tránh cho tiên nhập vi chủ Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm dứt khoát đến Thế giới trẻ em của Ích Hòa trước, từ bố cục tới xem chính là một nhà món đồ chơi siêu thị. liên nhập vi chủ l先入为主): Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, vào trước là chủ, có tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng, quan niệm mới. Hai người vừa bước vào trong, lập tức có một nhân viên bán hàng bước theo: “Thưa anh, anh muốn mua quà cho cậu bạn nhỏ của vị nhà bao nhiêu tuổi nhỉ? Tôi giúp hai người giới thiệu một vài món nhé. ”

Bọn họ đi đến đâu, người nhân viên này đều theo tới đó, không ngừng đẩy mạnh quảng bá sản phẩm của bọn họ. Phàn Kỳ cô vẫn luôn sống một mình, thật sự rất không thích sự phục vụ không có ranh giới như vậy.

“Thưa cô, ngại quá. Tôi muốn tự mình dạo xem. ”

“Vậy tôi sẽ đứng bên cạnh chị nhé, nếu chị có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm giúp chị. ” Nhân viên bán hàng nói.

“Cảm ơn!” Phàn Kỳ chỉ có thể mặc kệ cô ấy. Khi đi ngang qua chỗ trưng bày thú bông và búp bê, Phàn Kỳ có hơi dừng lại, cô nhân viên bán hàng kia lập tức bước tới cầm một con thỏ nhồi bông lên: “Bé thỏ này có phải dễ thương lắm đúng không, rất nhiều bạn nhỏ đều thích... ”Bị cô ấy nói như thế, Phàn Kỳ vốn dĩ còn thấy rất hứng thú lập tức không muốn nữa, cô không thích mình bị quấy rầy khi đang mua đồ.

“Bà Trần nhìn trúng cái nào, tôi mang tới cho cô nhé?” Một giọng nói chợt vang lên.

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cùng quay đầu nhìn lại, đúng là ông chủ Lâm ông trùm dầu mỏ thế giới, ông chủ Lâm bước tới, vươn bàn tay mập mạp hướng về Trần Chí Khiêm: “Ông chủ Trần, đi dạo phố cùng bà chủ đấy à?”Trần Chí Khiêm lại không bắt tay với ông ta, một tay anh cầm túi đồ thay cho Phàn Kỳ, một tay khác vốn để không bây giờ lại đặt trên eo Phàn Kỳ.
 
Chương 179


Ông chủ Lâm không được đáp lại thì có hơi xấu hổ, chẳng qua nụ cười trên mặt ông ta chưa hề bớt đi, sau lại nhìn qua Phàn Kỳ, ánh mắt kia du vẫn là như vậy du, sắc mị mị nhưng thật ra thu liễm một ít, ông ta ha ha cười: “Chú em Trần này, xem ra sắp có chuyện tốt nhỉ, vị nhà có tin mừng rồi sao? Đến lúc đó, đồ chơi của mấy đứa nhỏ tôi sẽ bao hết. ” Phàn Kỳ cúi đầu nhìn bụng mình. Đây được gọi là có tin mừng đấy hả? Con mắt đậu xanh của con rùa già này thật đúng là tốt mà.

“Tôi và ông chủ Lâm chỉ mới gặp nhau lần đầu, phần quà cáp này tôi không dám nhận. ” Trần Chí Khiêm cũng không làm sáng tỏ tin đồn mà chỉ thẳng thừng từ chối.

Khuôn mặt rửng mỡ của ông chủ Lâm run lên, nói: “Chú em à! Tôi đang muốn đến tìm cậu đây, tôi đã mua qua một cái máy điều khiển trò chơi điện tử của cậu rồi, đúng là không thể phân cao thấp với sản phẩm của Nhật Bản, hơn nữa trò chơi các cậu phát hành ra chơi rất hay đấy. Hay chúng ta tìm thời gian nào đó cùng nhau ngồi uống trà, tán gẫu đôi câu về đại lý máy trò chơi của cậu nhé. Tôi nói thật với cậu, đừng nhìn Thế giới đồ chơi mặc dù lớn tuổi hơn chúng ta, nhưng xét về khả năng tiêu thụ thì, thật sự kém nhiều lắm. ”

Ai lại muốn xưng huynh gọi đệ với con rùa đen cụt cổ này chứ? Phàn Kỳ không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này với ông chủ Lâm, cô đơn giản đặt tay lên bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Chí Khiêm: “Chồng ơi, em có hơi mệt mỏi. ”

“Được rồi. ” Sau khi Trần Chí Khiêm đáp lại Phàn Kỳ, anh nói với ông chủ Lâm: “Ông chủ Lâm, thật ngại quá, vị nhà tôi thấy mệt rồi. ”

“Vậy, hôm khác tôi lại tới chào hỏi vậy. ” Ông chủ Lâm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sắp tới chỗ chúng tôi bề bộn nhiều việc, hay là chờ một thời gian nữa nhé? Hai tháng sau, bọn tôi sẽ dọn văn phòng tới đây, đến lúc đó chúng ta lại bàn kỹ hơn được không?” Trần Chí Khiêm uyển chuyển từ chối ý muốn thăm hỏi của ông ta.

Anh dẫn Phàn Kỳ bước ra khỏi cửa hàng, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ích Hòa, bọn họ bước vào Thế giới đồ chơi bên góc đối diện.

“Tên Lâm Ích Hòa này có phải bị bệnh tâm thần không vậy?” Phàn Kỳ vừa bước vào Thế giới đồ chơi lại bắt đầu lẩm bẩm. Trần Chí Khiêm bước theo sau cô: “Nhưng không phải em còn thừa nhận à?”

“Đi giải thích với cái đầu heo đó sao? Tôi đâu có rảnh!” Phàn Kỳ hướng trong dạo đi. Trần Chí Khiêm cười hỏi: “Buổi sáng cũng là lười giải thích sao?”

Phàn Kỳ có hơi không thích ứng kịp, Trần Chí Khiêm nhắc nhở: “Em đã nói gì với Hứa Diệu Nhi?”Thật là, cái hay không nói, lại nói cái dở? Vậy mà anh còn nhắc lại. Phàn Kỳ lúng túng, xấu hổ đến mức hai má nóng lên, chỉ có thể cúi đầu nói: “Cô ta nói thông tin về Islay Electronics là do tôi nghe ngóng được từ chỗ anh, cho nên tôi để cho cô ta tận mắt chứng kiến sự thật ở trên giải thi đấu là thế nào thôi!”

Trần Chí Khiêm không chọc ghẹo cô nữa mà nhìn về phía trước: “Đằng trước có thú nhồi bông đấy, đến xem một chút không?”Theo tầm mắt của anh, trên giá phía trước đặt một loạt chú gấu Phác Phác vàng nhạt, lớn lớn bé bé, ngồi hay đứng đều có, Phàn Kỳ không rời mắt được. Đây là Phác Phác của cô đấy ư! Thật sự là quá đáng yêu, thật muốn lấy hết luôn!

Trần Chí Khiêm thầm than một tiếng: “Vậy mua một cái nhé? Không được đặt lên giường. ”

“Ừm ừm. ” Phàn Kỳ không ngừng gật đầu, Phác Phác là thứ cô yêu nhất, những thứ khác có thể bỏ qua một bên. Nhưng cô phải chọn thế nào đây?

“Anh nói xem con nào đẹp?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm không biết cái nào là đẹp, chỉ dựa theo kích thước lớn nhỏ, anh cầm một con gấu Phác Phác có chiều cao khoảng ba mươi centimet đang ngồi rồi nhét vào tay cô: “Cái này?”

Cô ôm con gấu Phác Phác nọ lên: “Tao cũng cảm thấy mày đáng yêu nhất. Cùng chị về nhà nhé!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top