Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Tác giả: Giới Mạt Tam Tam
Tình trạng: Đang cập nhật




Cô vợ xinh đẹp giàu ngầm cùng người chồng quân nhân thâm tình, thật đáng mơ ước. Triệu Uyển Hương, sau khi trở về từ thế giới xuyên nhanh, đã trở lại với đời sống của mình vào cuối thập niên 70.

Trước đây, cô là một người đuối, tự ti và không may bị cha ruột bỏ rơi. Sau đó, cô đã bị ép gả cho một người đàn ông giàu quyền thế. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm Phụng, cô đã được cứu thoát.

Thẩm Phụng đã hứa với cô rằng sẽ ở bên cô cả đời, nhưng trước khi họ có thể cùng nhau đến hết đời, Thẩm Phụng đã hy sinh để bảo vệ an toàn và tài sản của nhân dân.

Mặc dù đau khổ, nhưng cô quyết tâm sống lại và mang theo một không gian vật tư để giúp sửa vận mệnh cho hai người. Cùng với đó, cô quyết tâm thực hiện lời hứa của mình, phải sớm gả cho Thẩm Phụng và bảo vệ anh.

Dù phải chịu đựng cuộc sống nông thôn khó khăn, nhưng hai người vẫn dành cho nhau tình yêu mãnh liệt. Với lời hứa “Anh giữ biên cương, em bảo vệ anh”, hai người sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để tạo nên một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút.

Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì.

Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo.


Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?"
……
Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ.
Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống.
Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén.
Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô.
Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan.
Căn phòng xi măng của cô, bốn phía phết sơn trắng, trên đỉnh treo bóng đèn nối điện.


Đối diện gần cửa đặt một cái bàn Bát Tiên cũ dùng để ăn cơm và bốn cái ghế dài.
Trên tường bên cạnh bàn Bát Tiên dán tranh tuyên truyền "Cổ vũ nhiệt tình, cố gắng tranh thủ thượng nguồn, tranh thủ thắng lợi mới".

Bên kia đặt ba tủ lớn khảm gương và một cái tủ năm đấu.

Trên tủ năm đấu đặt đồng hồ bàn có dấu hiệu đặc thù của thời đại này, đĩa tráng men, chén tráng men, ấm nước.
Triệu Uyển Hương cảm xúc dâng trào.
Hệ thống thật sự đưa cô trở lại thập niên 70.
Cánh cửa ký ức của cô trong nháy mắt mở ra, chuyện cũ chôn dấu sâu trong nội tâm như nước sông cuồn cuộn vọt tới, khiến cô hoảng hốt vài giây.
Cô cả Triệu Ngọc Lan của cô không chú ý tới sự thay đổi của cháu gái ruột, còn ở nơi đó tận tình khuyên bảo: "Từ khi ba con xuống nông thôn cải tạo, nhà con rất khó khăn.


Mẹ con bị người ta đuổi ra khỏi văn phòng, mỗi ngày đến phòng bếp nấu cơm, làm việc nặng.

Hai em gái con ở nhà không có chỗ đi, em trai con lại còn nhỏ như vậy......”
“Trong nhà đã thành ra như vậy, con gả cho xưởng trưởng Tưởng sẽ được sống tốt.

Còn có thể nhờ vả xưởng trưởng Tưởng giải quyết công việc cho hai em gái con.

Còn tìm người chăm sóc ba con nữa, đây không phải là chuyện quá tốt sao?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


“Ba con đã hơn bốn mươi tuổi, viết thư nói bên đó phải ở lều cỏ, ăn rau dưa qua ngày.

Đi sớm về muộn cũng chẳng xong việc nổi, cả đời không ngóc đầu lên được.


Triệu Ngọc Lan nói tới đây liền than ngắn thở dài, khổ sở không chịu được, còn nặn ra hai giọt nước mắt.


Bà luôn cho rằng cháu gái ruột nhà mình sẽ cảm động lây, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của đối phương rất lạnh nhạt, không biết là không yên lòng hay là thờ ơ.

“……”
Thế nghĩa là sao?
Trong lòng Triệu Ngọc Lan không rõ, trên mặt ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

Bà ta lau khô nước mắt nơi khóe mắt, đưa ánh mắt cho Lý Phượng Hoa bên cạnh.

Lý Phượng Hoa sớm đã tức giận.

Hơn nữa nhìn thấy con gái kế khuyên mãi không nghe, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bốc lên.

Lúc trước bà ta mang hai con gái tái hôn với Triệu Kiến Nghiệp, năm thứ hai sinh cho ông một đứa con trai, không hề thích con gái chồng là Triệu Uyển Hương.


Bình thường ở nhà từng ngày ăn không ngồi rồi, hiện tại thật vất vả đến tuổi lập gia đình, đến phiên đứng ra cống hiến cho gia đình liền câm điếc.

Thứ không biết tốt xấu!
Lý Phượng Hoa càng nghĩ càng giận, hắng giọng mắng: "Cô cả nói chuyện cô có nghe lọt không, câm điếc vẫn nghe không hiểu tiếng người chứ, có thể trả lời một tiếng hay không? Tôi không hiểu, xưởng trưởng Tưởng người ta điều kiện tốt như vậy, bảo cô gả đi thì tủi thân cho cô sao?”
Triệu Uyển Hương hoàn hồn, kết hợp lời hai người nói, đã hiểu được bản thân quay về lúc bị ba cô bỏ rơi.

Cũng là năm quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Năm đó ba cô vừa đi, người mẹ kế này không được sống sung sướng.

Liền đem chủ ý xấu đánh lên đầu cô, cùng cô cả cưỡng ép dụ dỗ, muốn cô gả cho xưởng trưởng xưởng bột mì Tưởng Hướng Vanh có quyền thế, từ đó kiếm được lợi ích.




Tưởng Hướng Vanh lớn hơn cô hai mươi tuổi, xấp xỉ bằng tuổi ba cô.

Tác phong làm việc cũng có vấn đề rất lớn, tham ô trục lợi, chuyên tỏ vẻ đạo mạo.

Mà khiến người ta khinh thường nhất chính là vợ ông ta vừa mới qua đời vì bệnh.

Bất chấp sự phản đối của mấy đứa con trai, nhanh chóng muốn cưới một cô vợ trẻ tuổi vào cửa.

Nói mỹ miều là muốn đền bù tuổi thanh xuân của mình.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Triệu Uyển Hương khi đó mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống luôn bị mẹ kế chèn ép khi dễ trong bóng tối.

Tính cách tự ti lại mềm yếu, ở nhà căn bản không ngẩng đầu lên được, cũng không có quyền lên tiếng.

Bởi vậy rất nhanh bị mẹ kế và cô cả bức đến tuyệt vọng, tứ cố vô thân, cuối cùng chỉ có thể bị ép đồng ý lập gia đình.
Triệu Uyển Hương nghĩ vậy liền buồn nôn, lại nhìn về phía Lý Phượng Hoa, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Cô cố nén xúc động muốn chửi ầm lên, chậm rãi nói: "xưởng trưởng Tưởng điều kiện đã tốt như vậy, sao bà không bảo hai đứa con gái ruột của bà gả đi?"
Cô nói xong dùng một đôi mắt hạnh nhìn về phía Lý Phượng Hoa.
Lý Phượng Hoa nhất thời cũng đã quên mất việc đứa con chồng dễ bị bắt nạt này.

Hôm nay không thèm gọi bà là dì, còn ăn nói sắc bén khiến bà ta rợn da gà.
Bà ta cố gắng xem nhẹ cái cảm giác làm cho mình khó chịu này, làm bộ chính nghĩa: “Cô tưởng tôi không muốn à, nhưng xưởng trưởng Tưởng có thích hai em gái cô đâu.


Tụi nó mà đồng ý, đâu có đến lượt cô.

Tuy tụi nó không phải con gái ruột của lão Triệu, nhưng còn thân với ông ấy hơn cô.

Dù gì cũng không có ai vô lương tâm như cô, thấy ba mình chịu khổ lại không biết sốt….”
Triệu Ngọc Lan vừa mới nói miệng khô lưỡi khô, đi rót ngụm nước nóng uống, trở về liền thấy Lý Phượng Hoa hung hăng thì vội vàng tiếp lời nói: "Uyển Hương chúng ta bình thường chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, kỳ thật thương ba nhất chính là con bé..."
Lý Phượng Hoa lập tức cười lạnh: "Nếu nó thật sự thương ba mình, đã sớm gả cho xưởng trưởng Tưởng, bảo xưởng trưởng Tưởng nghĩ cách nhờ người chiếu cố ba nó thật tốt, còn cần chúng ta ở chỗ này lãng phí miệng lưỡi?"

“Con bé chưa nghĩ thông, đợi nó nghĩ thông rồi sẽ tốt thôi…”
"Hừ, tôi nói cho chị biết, nó không phải nghĩ không thông là ích kỷ, vô tình vô nghĩa, vô tâm vô phế, không muốn quản sống chết ba nó mà thôi!”
……
Triệu Uyển Hương nhìn hai người một xướng một hoạ, quả thực muốn cười.
Còn nhiều năm như vậy cho cô ăn cho cô mặc, không thể nuôi không cô?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Họ cho cô ấy ăn gì, mặc gì?
Lúc mẹ ruột nàng qua đời nàng mới chín tuổi, Lý Phượng Hoa không tới mấy tháng đã mang theo hai con gái ruột vào cửa.

Vừa vào cửa liền tỏ rõ uy phong của nữ chủ nhân, không vừa mắt cô.


Chưa từng cho cô sắc mặt tốt, thường xuyên ném bát mắng chửi, dùng chổi đánh người.

Từ sau chín tuổi, cô không ăn một bữa cơm no ở nhà, không mặc một bộ quần áo mới, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng không nói, còn phải rửa chén nấu cơm dọn dẹp nhà cửa đốt than hầu hạ một nhà năm người bọn họ.

Mà cha ruột cô từ khi có vợ sau, lại có con trai, liền cúi đầu vâng lời vợ sau, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của con gái ruột.

Ông ta không nhìn thấy cô lảo đảo giẫm lên ghế nấu cơm suýt chút nữa rơi vào trong nồi nóng, không thấy mùa đông giá rét Lý Phượng Hoa cởi áo bông của cô ra làm áo bông mới cho hai con gái riêng, cô chỉ có thể mặc áo đơn bị lở loét cả người.


Ông ta lại đối xử rất tốt với hai đứa con riêng của vợ, hôm nay nhét chút tiền tiêu vặt, ngày mai mua chút đồ ăn ngon, cưng chiều vô hạn.

Vậy họ nuôi cô ấy thế nào?
Ngược lại là mượn danh tiếng "bất hiếu", có thể đem "bức gả" nói ra lời lẽ thẳng khí hùng như thế.

Nhưng Triệu Uyển Hương đời trước tuổi trẻ không hiểu lòng người hiểm ác, chính là bị Lý Phượng Hoa dùng một câu "Không có lương tâm" "Ích kỷ, vô tâm vô phế" xấu hổ đến mặt đỏ tai khô, nội tâm bị dày vò cuối cùng thỏa hiệp với Lý Phượng Hoa.

Đời này cô đã sống lại trở về, đương nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ lại bị Lý Phượng Hoa chèn ép, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha bà ta như vậy.

Cô nghĩ tới đây, giả vờ bị lời kia đâm trúng tim đen, cúi đầu xuống.


Lý Phượng Hoa thấy thế, lập tức đưa ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Lan.

Sau đó Triệu Ngọc Lan đi tới bên cạnh Triệu Uyển Hương, dùng giọng điệu rất đau lòng giả mù sa mưa an ủi nói: "Uyển Hương à, dì Phượng Hoa con nói chuyện khó nghe một chút, nhưng đều là thật.

Con lớn rồi không thể quên ân đức cha mẹ cho, ngoài việc xinh đẹp ra được xưởng trưởng Trưởng nhìn trúng thì con chẳng có cách nào trả ơn…”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Bà ta khuyên bảo nửa ngày, Triệu Uyển Hương Mở miệng nói: “Con suy nghĩ chút đã.


Triệu Ngọc Lan và Lý Phượng Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bọn họ, lời cô nói không khác gì đồng ý.

Triệu Ngọc Lan cao hứng nói: "Vậy là đúng rồi, nghe trưởng bối nói không bao giờ sai.



Lý Phượng Hoa nhếch khóe miệng khẽ hừ một tiếng, vừa đắc ý, lại có vài phần khinh thường.

Trong lòng hai người đều tự tính toán sau này phải đòi bao nhiêu lợi ích từ Tưởng Hướng Vanh, không ngờ chợt nghe Triệu Uyển Hương lại bất ngờ nói một câu: “Lỡ con lấy chồng, vậy của hồi môn đâu ra?”
Của hồi môn?
Trong lòng Lý Phượng Hoa lộp bộp một chút, của hồi môn gì? Từ nhỏ đến lớn ăn không uống không của bà, lúc này còn đòi đồ cưới? Có bản lĩnh xuống dưới đất tìm mẹ ruột cô mà đòi, lại còn mặt dày đòi bà ta sao?
Bà ta càng nghĩ càng bốc hỏa, không nhịn được nặng nề cười lạnh.

Triệu Ngọc Lan nhanh chóng trừng mắt nhìn bà ta, vội vàng đáp: "Có, có.

Con gái xuất giá sao có thể không có đồ cưới, con yên tâm đi, cô gái nhà khác có, Uyển Hương chúng ta cũng phải có ít nhiều.



Triệu Ngọc Lan nhớ tới trước khi em trai bà xảy ra chuyện, mỗi lần bà trở về nhà ngồi một chút, lúc gần đi em trai bà lại tặng ít đồ thì nhiều lần bị em dâu Lý Phượng Hoa làm khó coi.

Cho nên bà ta mới đứng về phía cháu gái, dù gì chuyện cưới chồng như ván đã đóng thuyền, nên muốn nhân dịp đối phó Lý Phượng Hoa.

Bà ta bẻ ngón tay đếm của hồi môn lên tiêu chuẩn cao nhất: "Hai bộ quần áo mới, tám chiếc chăn bông mới, hai tấm thảm lông dê, còn phải có rèm giường lông cừu màu đỏ tươi! ! Chuẩn bị thêm một đôi rương gỗ nhãn.


Quay đầu dặn dò Lý Phượng Hoa sắc mặt càng ngày càng kém: "Em nhớ cho kỹ, cứ quyết định như vậy đi!”
Lý Phượng Hoa thật sự là tức không có chỗ phát tiết.

Nhưng không kịp nói gì đã bị Triệu Ngọc Lan lôi ra ngoài.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Lý Phượng Hoa liền xanh mét mặt liên tục cười lạnh, trong lời nói kẹp súng mang gậy: "Chị cả, tôi làm mẹ kế còn chưa nói gì, chị đã đồng ý sảng khoái như vậy, không biết còn tưởng chị đòi đồ cưới đấy.



Triệu Ngọc Lan vội vàng cười nói: "Xem em kìa, chị đang trấn an Uyển Hương đó.

Con bé khó khăn lắm mới đồng ý lỡ đổi ý thì công cốc.


Lý Phượng Hoa đương nhiên biết đạo lý này, nhưng trong lòng không thoải mái.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Bà ta tức giận nói: “Chị không cần phỉnh tôi, hai bộ quần áo mới, tám chiếc chăn mới, còn muốn chăn lông dê, rương gỗ nhãn…”
Triệu Ngọc Lan không quản được chuyện này.

Nhiều năm như vậy, trong nhà em trai bà đều do Lý Phượng Hoa chưởng gia, bà không tin Lý Phượng Hoa không để dành được chút gì.

Bà nói: "Đó chính là chuyện của em dâu, dù sao em cũng bảo chị tới giúp.


Giúp được rồi thì nhiệm vụ của chị hoàn thành, chỉ chờ uống rượu mừng Uyển Hương thôi!"
“Đúng rồi chị nhắc nhở em nhanh lên, cẩn thận ngày nào đó nó đổi ý, xem em có khóc không?”
“……”
Lý Phượng Hoa trong lòng bực bội muốn chết, quả thực có khổ nói không nên lời.

Bà ta nghĩ thầm Triệu Uyển Hương đổi ý là điều không thể, dù bà ta có phải nhét cũng đẩy cô vào động phòng.

……
Triệu Uyển Hương không nhìn hai người ở bên ngoài nói nhỏ, âm thầm tính toán tương lai của mình.

Cô trọng sinh trở về, vốn không muốn tiếp tục đợi ở đây chịu đựng mấy kẻ kia.


Nhưng tạm thời quyết định, trước khi đi tuyệt đối không thể để cho bọn họ được sống khá giả.

Sau đó, cô sẽ đi làm chuyện quan trọng hơn – đi tìm Thẩm Phụng.

Thẩm Phụng là con trai của bạn thân mẹ cô, lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi, lúc này đang ở biên cương xây dựng tổ quốc.

Trước khi mẹ ruột cô qua đời, thường xuyên lui tới nhà Thẩm Phụng, cô và Thẩm Phụng quen biết từ nhỏ.

Nhưng sau đó mẹ ruột nàng qua đời, Thẩm Phụng không tới vài năm sau lại vào bộ đội, bọn họ ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc thư từ, cũng rất ít gặp mặt.

Cho nên khi đó cô vẫn coi Thẩm Phụng là một người anh trai phương xa thỉnh thoảng quan tâm mình.


Quan hệ không quen thuộc như vậy, làm sao cũng không ngờ rằng anh vừa nhận được tin tức mình bị ép gả cho Tưởng Hướng Vanh.

Lại lặn lội xa xôi từ biên cương vội vàng chạy về ngăn cản, không chỉ đại náo hôn lễ, mạnh mẽ mang cô rời đi, còn tìm mọi cách giúp cô thoát khỏi Tưởng Hướng Vanh và Lý Phượng Hoa.

Trước khi anh trở lại biên cương hứa hẹn cưới cô, cho cô một gia đình hạnh phúc, chung thuỷ với cô cả đời.

Nhưng lúc ấy không ai ngờ, đó lại là lần cuối cùng hai người gặp mặt.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Ngày anh hẹn trở về, cô không đợi được anh mà đợi được một bức điện báo anh gặp nạn.

Trúng phải một vụ nổ bom chấn động cả nước năm đó, vì giữ lại an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, anh dũng hy sinh.

Triệu Uyển Hương lúc ấy cực kỳ bi thương, khóc đến mấy độ ngất xỉu, chờ lại tỉnh táo lại lúc, liền tiến vào thế giới xuyên nhanh nghe hệ thống sai bảo làm nhiệm vụ.


Cô đã đến thế giới tương lai khoa học kỹ thuật, kinh tế phát triển nhanh chóng thế kỷ 21.

Cũng đi qua virus xâm nhập, zombie vây thành thời tận thế.

Khi nhiệm vụ kết thúc hệ thống cho khen thưởng, để cho cô lựa chọn một thế giới dưỡng lão cô không chút do dự lựa chọn trở lại thế giới cũ.

Bởi vì cô không thể quên Thẩm Phụng.

Không thể quên được anh ấy hy sinh khi tuổi còn trẻ.

Không quên được anh mặc một thân quân phục, mang theo mệt mỏi và phong trần, đột nhiên xông tới hôn lễ, xuất hiện ở trước mặt cô, thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt tuổi trẻ kiên nghị.

Cô sống lại, cũng may cô sống lại, trở lại thời điểm này, hết thảy đều còn kịp.


Lần này cô không chỉ muốn sớm tìm Thẩm Phụng gả cho anh, còn muốn tự tay sửa vận mệnh của bọn họ.

Triệu Uyển Hương sáng sớm ngồi bên mép giường.

Sau lưng xếp ngay ngắn tám chiếc chăn mới, từ một cân rưỡi đến tám cân, mỏng dày, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có.

Mặt chăn tơ tằm, mặt trên thêu hoa văn long phượng thủ công, màu sắc đỏ thẫm xanh biếc, không khí vui mừng.

Thảm lông cừu mới, khăn gối trùm giường, rương gỗ nhãn, tất cả đều có đủ.

Cô car Triệu Ngọc Lan của cô tính toán chờ cô gả cho Tưởng Hướng Vanh sau đó sẽ được thơm lây, cũng đưa rất nhiều đồ tới.


Có hai cái khăn trải giường đỏ thẫm, một ít khăn trải bàn loại hàng dệt, còn có chậu tráng men hoàn toàn mới in chữ đỏ thẫm, bình sứ các loại.

Điều này đối với Triệu Ngọc Lan luôn luôn keo kiệt, quả thực vô cùng hào phóng, vừa nhìn liền biết bà ta muốn bỏ vốn kiếm lời.

Thời đại này vải vóc khan hiếm, có khi cả năm mới may một bộ đồ mới.

Triệu Uyển Hương như cười như không đều tiếp nhận.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Trên mặt Triệu Ngọc Lan ra vẻ quan tâm, kéo tay cô, trò chuyện thân mật.
Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai thấy thế, vẻ mặt khác thường.
Hai người này chính con gái riêng mà Lý Phượng Hoa mang tới.
Các cô là chị em sinh đôi, nhưng bề ngoài không giống nhau.


Đức Đệ giống mẹt, mặt vuông má cao, chỉ thiếu cặp mắt xếch cay nghiệt, lại lộ ra phong tình ngả ngớn kia, không đẹp lắm.
Ngày nào cũng hung dữ, tức giận
Em gái cô Triệu Mai Mai cũng không biết có phải giống cha ruột hay không, khung xương nhỏ, làn da trắng nõn non nớt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, luôn cười híp mắt, có đôi khi lại ngây thơ ấu trĩ, giống một cô gái chưa trưởng thành.
Bình thường Lý Phượng Hoa cũng thích cô ta nhất.
Triệu Đức Đệ nhìn Triệu Uyển Hương có đồ tốt liền đi tìm Lý Phượng Hoa, vẻ mặt oán giận chất vấn: "Mẹ, mẹ đem hết của hồi môn của con và Mai Mai cho Triệu Uyển Hương à?"
“Ừ, thì sao?”
Bên này thu phục Triệu Uyển Hương, bên kia thì hối cưới, thời gian gấp như vậy, nhiều đồ như thế, bà ta ra bên ngoài tìm cái ảo thuật gia biến ra sao?
Nếu không phải là vì tính toán lâu dài, Lý Phượng Hoa không đến mức này.


Mấy năm nay chính sách xuống nông thôn càng ngày càng nghiêm khắc, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có một đứa đi.

Đương nhiên bà ta muốn cho con chồng Triệu Uyển Hương đi chịu khổ, nhưng ai bảo xưởng trưởng Tưởng coi trọng cô, khiến bà ta phải đắn đo.
Bà ta dự định gả Triệu Uyển Hương ra ngoài, sau đó để cho Triệu Đức Đệ không nghe lời xuống nông thôn.

Đến lúc đó liền nhờ xưởng trưởng Tưởng phân gần nhà một chút, chịu ít vất vả.


Rồi gả Triệu Mai Mai cho một người đứng đắn trong đơn vị, cả đời ăn cơm nhà nước.
Đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng vì chuyện hồi môn mà Lý Phượng Hoa rất khó chịu.
Triệu Đức Đệ còn không biết ý, đâm chọt vào vết thương trong lòng bà ta.
Bà ta tức giận nói: "Đi qua bên kia, đừng phiền mẹ.”
Triệu Đức Đệ tức giận suýt chút nữa khóc: “Mẹ là mẹ ruột của con, về sau nó có chăm mẹ về già không mà mẹ lại thương nó?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Lý Phượng Hoa chưa từng thấy qua ai ngu xuẩn như vậy, nếu không phải là con gái ruột của bà, bà ta đã sớm ném cô ta ra đống rác.

Bà ta tức giận, cười lạnh nói: "Đúng, đợi lát nữa mẹ ruột con còn muốn dẫn chị con ra phố mua quần áo mới đấy.

“……”

Triệu Đức Đệ oà khóc.

Triệu Mai Mai vội đi an ủi.

Triệu Mai Mai rất tinh mắt, đã sớm đoán ra mọi chuyện nên không giống như chị gái đi tranh giành của hồi môn với Triệu Uyển Hương.

Triệu Đức Đệ trời sinh lười biếng, lúc đi học không chịu học tập đàng hoàng.

Cô ta muốn tìm một người đàn ông có của cải như Tưởng Hướng Vanh.

Gả đi có bảo mẫu nấu cơm giặt quần áo, một ngày ba bữa có thịt ăn, ra cửa có người nịnh bợ nịnh hót.


Còn không cần vì kiếm chút tiền và phiếu lương thực đi làm, lại càng không cần ở nhà mỗi ngày nhìn sắc mặt mẹ cô.

Đàn ông vừa già vừa xấu thì sợ cái gì, có thể cho cô ta trải qua cuộc sống tốt đẹp là được rồi.

Huống chi xưởng trưởng Tưởng đã bốn mươi tuổi, nhưng muốn chiều cao có chiều cao, muốn tướng mạo có diện mạo, lại là một nhân vật phong lưu, so với những tên Mao hơn hai mươi tuổi kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Hết lần này tới lần khác cô tâm cao mệnh mỏng hơn giấy, còn gặp phải một người mẹ lợi hại như vậy.

Lúc trước cô vừa nghe Tưởng Hướng Vanh là xưởng trưởng xưởng bột mì, liền khẩn cấp nói với mẹ cô để cô gả đi.

Kết quả bị mẹ cô mắng một trận, còn nói nếu cô còn dám có loại tâm tư này, một cái tát đập chết cô cho rồi.


Hiện tại cô trơ mắt nhìn Triệu Uyển Hương muốn gả cho xưởng trưởng xưởng bột mì, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, cơn giận này làm sao nuốt được?
Triệu Mai Mai nhỏ giọng phân tích cho chị gái nghe.

"Cái gã Tưởng Hướng Vanh cũng không tốt như vậy, vợ trước của gã đẻ hai đứa con trai tuổi còn lớn hơn chị em mình.

Đứa nào cũng hư hỏng, chuyên gây sự… Triệu Uyển Hương gả qua cho người ta làm chị hay là làm mẹ?”
Triệu Đức Đệ không nghe, liền nói: "Mẹ thiên vị Triệu Uyển Hương!”
Hơn nữa: “Đến lúc đó Triệu Uyển Hương gả rồi, mẹ sẽ cho chị hay em xuống nông thôn đây?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Triệu Mai Mai không ngờ Triệu Đức Đệ thoạt nhìn ngây ngốc, trong lòng lại có tính toán của mình.

Nói đến đây cô ta không thèm để ý nữa, xoay người phẫn nộ rời đi, lẩm bẩm: “Chị muốn gả nhưng mẹ không đồng ý…”
Triệu Mai Mai đi tìm Triệu Uyển Hương, trong lòng cô ta cũng có tính toán riêng.

Triệu Ngọc Lan và Triệu Uyển Hương nói chuyện, nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu la liền biết Triệu Đức Đệ đến.


Cô ta tức giận, phải chửi mắng vài câu mới nhẹ lòng được.

Triệu Mai Mai từ bên ngoài đi vào, ngọt ngào gọi một tiếng "Cô cả".

Trong lòng Triệu Ngọc Lan lại nở hoa.

Bà ta nói: "Mai Mai, chị con bực mình gì đấy?”
Triệu Mai Mai đáp: “Chị ấy quyến luyến chị Uyển Hương.


Triệu Ngọc Lan liền nở nụ cười.

Tuy rằng bà ta không thích Lý Phượng Hoa, nhưng không chịu nổi dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Triệu Mai Mai, gặp người liền tươi cười đón chào, ở chung còn thân thiết hơn cháu gái ruột của bà.

Triệu Mai Mai nói xong liền nhìn về phía Triệu Uyển Hương, vẻ mặt chân thành nói, "Chị Uyển Hương, cô cả và mẹ em chuẩn bị cho chị nhiều đồ cưới như vậy, chúng em đều ngóng trông chị sau này có thể hạnh phúc.



Triệu Uyển Hương thản nhiên nói: "Mong được như em nói.


Triệu Mai Mai còn muốn thân mật trò chuyện lại thấy cô quá lạnh nhạt nên không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này Lý Phượng Hoa ở bên ngoài hô: "Ổn cả chưa, muốn ra ngoài thì đi sớm cho tôi.


Lại tức giận với Triệu Mai Mai: "Đừng gọi chị, để chị ấy khóc cho lớn, có bản lĩnh thì khóc chết cho mẹ xem.


“Ai bảo nó hư đốn.


” Câu cuối cùng bà ta mắng Triệu Đức Đệ.

###
Lý Phượng Hoa đưa Triệu Uyển Hương đi ra ngoài mua quần áo mới, Triệu Ngọc Lan nhất định muốn đi theo, phòng ngừa bà ta qua loa cho xong, Triệu Mai Mai lôi kéo Triệu Đức Đệ hốc mắt hồng hồng cùng đi.

Đoàn người đi tới quầy bán quần áo của trung tâm thương mại.

Triệu Ngọc Lan liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi nữ màu sắc tươi đẹp lại thẳng tắp, cô chưa từng thấy qua loại chất liệu này, liền chỉ vào hỏi: "Đây là vải vóc gì vậy?”
Nhân viên bán hàng nói: “Chị đúng là có mắt nhìn, đây là loại mới nhập từ thành phố Hỗ, không cần dùng phiếu, chất liệu rất chắc chắn, mặc siêu bền.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Đoàn người ngoại trừ Triệu Uyển Hương đều điên cuồng động tâm.

Lý Phượng Hoa hỏi: "Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên bán hàng nói một con số, giá cả so với vải dệt bình thường còn cao gấp đôi.

Trách không được những quầy khác đều có người, ở chỗ này không có ai, đi ngang qua nhiều lắm chỉ nhìn.


Lý Phượng Hoa suy nghĩ một chút vẫn định cắn răng mua, tám cái chăn đã tiêu tốn của bà ta không ít phiếu vải.

Lúc này nếu có quần áo không cần phiếu dù đắt cũng đáng giá.

Huống chi bà ta đang đầu tư, đến lúc đó kiếm lại từ trên người Triệu Uyển Hương không được sao?
Bà ta lấy bọc tiền gói trong khăn tay ra rồi nói: “Gói kỹ cho tôi một cái.


Triệu Ngọc Lan, Triệu Mai Mai và Triệu Đức Đệ đều chấn kinh, Triệu Đức Đệ theo sát nước mắt tràn lên hốc mắt, trong cổ họng đã có tiếng khóc nức nở.

Lý Phượng Hoa hung hăng lườm cô ta một cái: "Khóc nữa thì đừng theo mẹ ra ngoài.



Triệu Đức Đệ nén nước mắt, bởi vì khóc không được, bộ ngực phập phồng, còn đang nghẹn ngào.

Dạo cửa hàng một vòng, Lý Phượng Hoa mua cho Triệu Uyển Hương đủ loại quần áo đang tính về nhà thì lại trông thấy hai con gái ngóng trông, mềm lòng mua cho bọn họ một dải khăn lụa buộc tóc.

Triệu Mai Mai rất cao hứng.

Triệu Đức Đệ vốn chướng mắt món đồ này, không có sắc mặt tốt.

Lý Phượng Hoa thật sự bị cô ta làm tức chết, vừa định mắng vài câu, chợt nghe Triệu Ngọc Lan chỉ vào chiếc áo lá mặc lót bên trong cho nữ treo trên tường, bất ngờ nói: "Uyển Hương chúng ta đã lớn rồi, sắp lập gia đình, em chỉ mua đồ mặc bên ngoài, cũng không biết mua áo lá cho con bé sao?”
Trong lòng Lý Phượng Hoa thật sự là bực bội muốn chết, cũng bởi vì cô mua dây buộc tóc cho hai con gái.


Triệu Ngọc Lan này liền đỏ mắt cũng không muốn cháu gái ruột của bà ta thu thiệt, bắt chẹt Lý Phượng Hoa.

Bà ta muốn cãi nhau nhưng nghĩ sắp lấy lại được vốn nên cắn răng mua.

Buổi trưa đoàn người mới ra khỏi trung tâm thương mại, đi trên đường về nhà.

Buổi chiều Tưởng Hướng Vanh bên kia có người tới, vừa nhận được tin tức Triệu Uyển Hương đồng ý gả cho hắn, liền nhanh chóng đưa tới "sính lễ", phải mau chóng định ra hôn sự.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Đồng hồ đeo tay hiệu Hộ Thị, xe đạp hiệu Phượng Hoàng, radio bán dẫn và máy may hiệu Gấu trúc, toàn bộ đều được buộc bằng lụa đỏ thẫm, đặt ở giữa đất xi măng, nhìn cũng tương đối xa hoa.

Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan nhìn mà thèm thuồng.

Triệu Mai Mai cũng bị chấn động không nhỏ.


Triệu Đức Đệ từ trung tâm mua sắm trở về đã không vui, lúc này lại bị đả kích, lần nữa khóc lóc thảm thiết.

###
Hai giờ đêm, bên ngoài lặng lẽ không một tiếng động, kim rơi an tĩnh có thể nghe thấy.

Triệu Uyển Hương nghĩ cũng may Tưởng Hướng Vanh đưa tới lễ hỏi đặt cọc, hôn sự ván đã đóng thuyền, ném xuống cục diện rối rắm này cho Lý Phượng Hoa thu thập.

Quyết định hôm nay rời đi.

Cô đứng lên mặc quần áo, để lại một tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.


Sau đó đem tất cả đồ cưới Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan cho cô, một cái cũng không bỏ lại cho vào không gian tùy thân của mình.

Tùy thân không gian là cô là ngón tay vàng thu được thông qua thế giới xuyên nhanh.

Bên trong chứa đủ loại đồ vật -- có lẽ bởi vì cô xuất thân tại niên đại vật tư thiếu thốn, nên thứ nhiều nhất vẫn là đồ ăn.

Có cả túi gạo trắng như tuyết, từng thùng mì ăn liền, chân giò hun khói, đường hoa quả khô, đồ ăn vặt, đồ uống, sữa bột mì sợi.

Sau đó biết đồ bỏ vào bên trong không hỏng được, cô còn cho vào một lượng lớn rau dưa, thịt hoa quả, hải sản tươi ngon, bánh bao, sủi cảo, hoành thánh, mì sợi.

Tóm lại lượng dự trữ có thể so sánh với một siêu thị lớn.


Đời này Triệu Uyển Hương không lo ăn uống.

Cho nên căn bản chướng mắt chút đồ cưới này, chẳng qua lấy đi chúng có thể khiến Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan không thoải mái, vậy tại sao không lấy?
Cô không chỉ lấy đi của hồi môn, còn lúc ra cửa thuận tay thu bàn lão Bát Tiên, ba tủ lớn, năm tủ - - những thứ này đều là mẹ ruột cô lúc trước đặt mua.

Cái khác không nói, ba tủ lớn khảm gương kia, khi còn bé nghe mẹ ruột cô tự hào nói qua, lúc trước ước chừng tốn 87 đồng, khổ sở lắm mới mua được.

Mẹ ruột cô vừa bỏ tiền vừa tích góp vé cực khổ xếp hàng mua được, để cho Lý Phượng Hoa dùng không công mười năm, vì sao còn phải để lại cho bọn họ?



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Cô cất giữ để tưởng nhớ mẹ ruột không tốt sao?
Cuối cùng cô chỉ để lại "đám sinh lế" rồi rời khỏi nhà, đi trên đường cái rạng sáng không có một bóng người.

Mang theo thư giới thiệu và vé xe, mang theo một cái túi xách vải bạt cũ nhét đầy trong không gian, đi thẳng đến nhà ga.

Khi đi qua bưu điện sơn màu xanh lá cây, hòm thư cao hơn một mét, thuận tay ném vào một phong thư tố cáo.
Xe lửa hơi nước phát ra tiếng còi dài, loảng xoảng loảng xoảng chạy trên đường ray.
Chuyến tàu này đi thẳng đến một tỉnh nào đó ở biên thùy Tây Nam.
Triệu Uyển Hương vì phòng ngừa bị người đuổi đến nên đổi đường đi.

Trước khi cô đến đây đã tới bốn thành phố, chờ trời còn mờ sáng mới dám leo lên xe khách tìm đến trạm xe lửa nhỏ cũ nát này.
Lúc này trời đã sáng hẳn.
Cô lấy từ trong túi xách vải bạt cũ ra mấy cái điểm tâm xé bao bì lấp đầy bụng.


Ngay trong thùng xe lay động chật chội và tiếng người ồn ào, nhắm mắt lại ngủ bù.
###
Trong nhà, ngày xưa lười nhất Triệu Đức Đệ dậy thật sớm.
Cô cả đêm chỉ cần nhắm mắt là có thể nhìn thấy Triệu Uyển Hương gả cho xưởng trưởng xưởng bột mì.

Bữa nào cũng ăn thịt trắng, trái lại chính mình lại khiêng cuốc xới đất, ở dưới ánh mặt trời chói chang đói bụng, khóc cũng không thể khóc.

Trong lúc ngủ tức giận vừa khóc vừa gào, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được.
Kết quả trời vừa tờ mờ sáng, cô lại mơ thấy Triệu Uyển Hương đem một khối thịt kho tàu đỏ rực mê người ném cho chó cũng không cho cô ăn, lại bị tức tỉnh.
Cô ta không ngủ, ngủ tiếp sẽ tức chết.

Đôi mắt sưng đỏ thành hạch đào, mặc quần áo vào đi ra cửa phòng, muốn nhìn xem mấy sính lễ mà Tưởng Hướng Vanh đưa tới.

Kết quả đám sính lễ thì còn nguyên, những thứ khác trong nhà đều không cánh mà bay.
Cô ta nhất thời trợn tròn mắt, hắng giọng hô: "Mẹ, trong nhà bị trộm!”
Trong chốc lát, Lý Phượng Hoa nhìn đám đồ và Triệu Uyển Hương đều biến mất thì tức không thở nổi, suýt nữa ngất xỉu.
Triệu Đức Đệ cùng Triệu Mai Mai cuống quít đỡ lấy bà ta, chợt nghe bà ta run rẩy nói: "Của hồi môn, mau tìm của hồi môn, tám chiếc chăn của mẹ…”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Triệu Đức Đệ nhất thời nhanh mồm, nói tiếp: "Người ta ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không buông tha, đồ cưới mới như vậy có thể để lại cho mẹ sao?!”
Lý Phượng Hoa không chịu nổi đả kích này, mí mắt đảo qua hôn mê bất tỉnh, chờ sau khi từ từ tỉnh lại nước mắt nước lã vừa khóc vừa mắng.
Những đồ dùng trong nhà bị dọn sạch mặc dù là trước khi bà ta vào cửa đã có, nhưng mà bà ta tiếc tiền làm lại.
Triệu Uyển Hương này quá đáng hận, làm chuyện gì cũng muốn mạng bà ta!

Buổi tối Triệu Ngọc Lan về nhà mình, buổi sáng xách một túi trái cây tươi mới mang tới nhà họ Triệu.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong loạn thành một nồi cháo.
“Có chuyện gì vậy?”
Triệu Đức Để vui sướng khi người gặp họa nói cho cô cả biết: "Triệu Uyển Hương lừa chúng ta, nó không muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng.

Còn để lại giấy muốn cắt đứt quan hệ với nhà ta, tối qua nhân lúc chúng ta ngủ đã mang sạch đồ đi cả.”
Từ khi Triệu Uyển Hương chạy, không cần biết ai buồn chỉ có cô ta vui vẻ.


Làm như mối hôn sự với Tưởng Hướng Vanh đã vào tay cô ta chắc rồi vậy.
Cô ta nói xong còn vui sướng lắc lắc tờ giấy mà Triệu Uyển Hương để lại.
Triệu Ngọc Lan ngây người như sét đánh lúc trời nắng.
Triệu Ngọc Lan cả người đều tê dại, ngón tay xách túi lưới buông lỏng, hoa quả bên trong rơi trên mặt đất, lăn khắp nơi.
Bà ta nghĩ đến món hời đã mất, cùng với số vốn bỏ ra chắc chắn sẽ lỗ mà đau lòng đứt ruột.
Triệu Uyển Hương mang đồ cưới đi cả, vậy món nợ bà ta vay để mua đồ cưới cho cô phải biết tính thế nào?
Bà ta hối hận đấm ngực dậm chân, sau đó đem món nợ này toàn bộ tính lên đầu Lý Phượng Hoa.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mẹ kế thì không có thứ gì tốt cả, phàm là bình thường cô đối xử tốt với nó một chút.


Thì sao bây giờ nó chạy được?”
“Mẹ nhà cô.

Là ai nói phải cho nó đồ cưới tốt, là cô cháu các người lừa tôi.”
Hai người mắng chửi rồi động thủ, giống như kẻ thù gặp nhau đỏ mắt túm tóc đối phương như muốn giết nhau đến nơi rồi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Triệu Mai Mai vội la lên: "Mẹ, cô, bây giờ không phải lúc đánh nhau, chúng ta mau đi báo cảnh sát đi, tìm chị Uyển Hương về mới là chuyện chính!"
Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan đều đau lòng tổn thất của mình, nghe vậy mới dừng tay.

Đoàn người vội vã chạy tới đồn công an.


Ở trong đồn, Lý Phượng Hoa và Triệu Ngọc Lan tranh nhau nói lên án hành vi phạm tội của Triệu Uyển Hương.

Lúc đầu còn nói cô đào hôn, sau lại nói cô lừa gạt đồ cưới trộm cắp tài sản.

Công an nghe nhức đầu, chỉ vào Triệu Mai Mai không nói gì bên cạnh bảo cô nói.

Triệu Mai Mai dưới cái nhìn chăm chú của người một nhà, không thiên vị mà nói ra toàn bộ sự thật, lại lấy ra tờ giấy Triệu Uyển Hương để lại.

Công an sau khi xem qua lập tức nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Hiện tại đã là xã hội mới, nhà các chị còn muốn ép buộc cưới gả sao?”
Công an bước đầu xác định là Triệu Uyển Hương bực bội gia đình bỏ nhà đi, tờ giấy này chính là chứng cứ, cần phải chứng minh đây rốt cuộc có phải do Triệu Uyển Hương tự tay viết hay không, còn phải lấy chữ viết trước kia của cô ra so sánh.

Đồn công an lập tức phái ra hai gã công an cùng người nhà họ Triệu tới cửa tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.


Lý Phượng Hoa chẳng biết đi đâu tìm chữ viết của Triệu Uyển Hương.

Triệu Mai Mai sợ hãi nói: "Trong nhà trên tường trắng có trước kia viết bậy…”
Lý Phượng Hoa không hiểu vì sao con gái ruột lại ăn hại như vậy, bà ta hung hăng tát con gái một cái, mặt xám mày tro dẫn công an về nhà.

Vừa mới vào cửa, Tưởng Hướng Vanh trùng hợp tới.

Thứ nhất hắn đến gặp vợ chưa cưới, thứ hai muốn đón người nhà họ Triệu đến khách sạn quốc doanh ăn cơm, lại thương lượng cụ thể việc kết hôn.

Kết quả bị công an bắt giữ tại chỗ, tra hỏi hắn có lợi dụng chức vụ ép buộc người nhà họ Triệu gả Triệu Uyển Hương cho hắn hay không.


Tuy rằng Tưởng Hướng Vanh là người đứng đầu một nhà máy, nhưng không chịu nổi hàng xóm bên ngoài chen nhau chỉ trỏ hắn.

Hắn mất hết mặt mũi, liên tục cam đoan mình tuyệt đối không bức bách nhà họ Triệu.

Còn bị ép về đồn viết lời khai, sau đó đen mặt nhanh chóng rời đi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Tưởng Hướng Vanh và công an vừa đi, đơn vị của Lý Phượng Hoa liền có người tới cầm lấy một phong thư tố cáo: “Lý Phượng Hoa, con gái riêng của Triệu Kiến Nghiệp và vợ trước tên là Triệu Uyển Hương đi.

Triệu Uyển Hương tố cáo cô không để ý đến tâm nguyện của con bé, ép buộc hôn nhân.

Dù có thật hay không, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.


Lý Phượng Hoa trong một ngày liên tiếp gặp tất cả kinh hách cả đời, rốt cục tinh thần sụp đổ.


Trước mắt bà ta tối sầm, đặt mông ngã ngồi dưới đất.

….

Trước khi Triệu Uyển Hương lên xe lửa không thế nào ngủ, lại dậy sớm chạy mấy giờ đường, nên rất mệt mỏi.

Lại vì sự háo hức khi sắp được gặp Thẩm Phụng nên khiến bản thân khó ngủ.

Thể xác và tinh thần đều bị dày vò.

Cô ôm hành lý nhắm mắt lại, ép mình từ từ ngủ.

Sau đó dần dần ngủ thiếp đi, nhưng không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng con nít khóc to và tiếng mắng chửi của phụ nữ.

Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó cảm giác trong ngực có một bàn tay đang chạm vào.

Cô ấy lập tức tỉnh táo.


Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một bàn tay nhanh chóng rút về, có người vừa dời bước đi về phía sau đoàn tàu.

Triệu Uyển Hương cúi đầu, chỉ thấy túi xách của mình bị kéo ra một cái miệng nhỏ.

“Gặp kẻ trộm.


Cô liếc mắt nhìn cửa sổ xe tối đen như mực cùng lữ khách ngổn ngang ngủ gục xung quanh, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

Cô kéo túi xách lại nhìn về phía đối diện, vừa khéo gặp chị gái ngồi đối diện.

Lúc này chị gái không hề hung dữ mắng chửi đứa nhỏ nữa, hai đứa trẻ cũng ngừng khóc chuyển sang yên lặng nức nở.

Chị gái nhìn thấy Triệu Uyển Hương liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi nóng chảy ra trên trán, rất xấu hổ nói: "Thật ngại quá, đám trẻ quá ồn ào, quấy rầy em ngủ.



Triệu Uyển Hương vội nói: "Không có gì đâu, trẻ con thích ồn ào mà, em hiểu.


Chị gái còn nói: "Vậy em có thể giúp chị trông con được không, chị muốn đi vệ sinh.


Triệu Uyển Hương lập tức đồng ý.

Chị gái rất nhanh rời khỏi chỗ ngồi, từ lối đi nhỏ chật chội đi về phía trước thùng xe.

Triệu Uyển Hương chú ấy cô ấy chỉ dừng trước cửa wc, rồi đi tiếp về trước, mới đó đã biến mất rồi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Triệu Uyển Hương nhìn về phía hai hai đứa trẻ một trai một gái đối diện, hai đứa nhỏ còn đang nức nở, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu vai nhỏ co rút.

Diễn rất tốt nhưng dù gì cũng là con nít, là con nít thì luôn tò mò.

Sau một chốc, hai đứa nhỏ nhìn xuyên qua kẽ tay, dùng đôi mắt tròn vo nhìn Triệu Uyển Hương.

Dễ thương quá.


Triệu Uyển Hương không khỏi nở nụ cười.

Cô mở túi xách lấy ra hai cái bánh mì nhỏ kiểu Pháp đã tháo vỏ, lần lượt đưa cho hai đứa trẻ.

Cũng hạ giọng lặng lẽ nói: "Vừa rồi cám ơn các con và mẹ các con nhé, nếu không đồ đạc của chị sẽ bị trộm mất.


Ban đầu hai đứa trẻ chỉ dám nhìn, sau đó mùi thơm bánh mì toả ra khiến chúng nuốt nước miếng.

Sau khi nghe cô nói vậy, đứa bé gái lớn hơn ôm đầu cậu bé thì thầm vài câu, rồi mới nhận lấy bánh mì nhỏ, chớp mắt nói: "Cảm ơn dì.


Dì à?
“……” Triệu Uyển Hương buồn cười.


Nhìn hai đứa nhỏ thử cắn một miếng rồi bắt đầu ăn ngốn nghiến, cô vội nói: "Ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn, dì vẫn còn này.


Đôi mắt hai đứa nhỏ lấp lánh.

Triệu Uyển Hương không ngờ mình ngủ đến tối, bụng đang rất đói.

Liền lấy ra đồ hộp hoàng đào chia cho đám nhỏ, thêm hai cái bánh bao lạnh, cuối cùng lại thêm hai chiếc bánh mì nhỏ.


Lúc cậu bé còn đang ăn, cô bé đã lén giấu túi mì nhỏ đi.

Chờ chị gái kia trở về, cô bé nhanh chóng đưa bánh mì nhỏ lên miệng người phụ nữ nói: "Mẹ, mẹ mau nếm thử đi, ăn ngon lắm.

Dì vừa mới cho chúng con, dì còn cho chúng con ăn bánh bao và đồ hộp hoàng đào, đều rất ngon ạ!"

Chị gái vừa nhìn thứ kia liền biến rất hiếm, nhỏ xíu nhưng lại ngọt ngọt thơm thơm.

Hai đứa trẻ tham ăn nhà cô không chỉ ăn đồ của người ta còn được ăn đồ ngon như vậy.

Lúc cô nhìn về phía Triệu Uyển Hương thì vô cùng thẹn thùng: “Em gái, bọn trẻ ăn tối rồi.

Đồ ngon như vậy em cứ giữ lại mà dùng, đừng cho chúng nữa.


Triệu Uyển Hương khoát tay tỏ vẻ không sao.

Đúng lúc này, lối vào phía trước toa xe có mấy nhân viên tàu mặc đồng phục màu xanh đậm, trước ngực có cài hoa, bọn họ hô: "Đừng ngủ, đừng ngủ, lấy vé ra đi, kiểm vé, kiểm vé…"


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Triệu Uyển Hương nhìn người phụ nữ một cái, cùng ngầm hiểu lấy vé ra.

Các nhân viên tàu đến rất nhanh đánh thức tất cả mọi người, trong xe nhất thời ồn ào nổi lên bốn phía.

Có người dụi mắt buồn ngủ tránh ra một lối đi nhỏ, vừa mắng chửi vừa đĩnh đạc móc vé, còn có người đột nhiên hô to: "Ai nha!”

Những người trốn vé, trộm đồ, thừa dịp đám người này đều bận rộn trốn đông trốn tây.

Đài phát thanh xe lửa vang lên, nhắc nhở mọi người sắp đến một trạm nhỏ, nơi xe lửa sẽ dừng lại năm phút - đây là trạm cuối cùng ra khỏi tỉnh.

Triệu Uyển Hương trong lòng tính toán thời gian, khoảng cách cô muốn đến chắc chưa quá hai ngày đường.

Nương theo tiếng còi, xe lửa dần dần vào trạm, cô xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy các nhân viên tàu vừa rồi áp giải sáu bảy người giao cho dân binh mặc áo xanh đeo huy hiệu đỏ.

Bị áp giải trong đó có một người mặc quần áo màu xám lam.

Triệu Uyển Hương liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là người suýt nữa trộm đồ của cô.


Chỉ chốc lát sau trong xe lửa liền phát thanh sự kiện băng trộm vừa rồi, cũng nhắc nhở mọi người chú ý hành lý.

Triệu Uyển Hương không khỏi sinh lòng kính trọng đối với hành vi bắt giữ thành công của chị gái khi gặp cướp còn bình tĩnh nhắc nhở người xung quanh, đồng thời bĩnh tĩnh thông báo cho nhân viên tàu lửa biết.

Hơn nữa chị gái còn dạy ra hai đứa nhỏ rất thông minh, quả là một người phụ nữ không đơn giản.

Suy đoán của Triệu Uyển Hương không bao lâu đã được xác minh.

Chị gái vì ngượng ngùng con mình ăn đồ Triệu Uyển Hương, liền từ trong một hộp cơm nhôm lấy trứng gà ra bóc cho cô ăn, vừa nói chuyện phiếm tiết lộ mình thuộc quân đội.

Mấy năm trước biên thuỳ Tây Nam do các nông trường thành lập binh đoàn xây dựng sản xuất.


Chồng cô ấy từ bộ đội điều qua, hưởng ứng quốc gia kêu gọi đóng quân phòng thủ biên cương, bảo vệ biên cương.

Đoàn trường được thiết lập tại một địa phương trực thuộc tỉnh Tây Nam này.

Triệu Uyển Hương cảm xúc phập phồng, chồng của chị gái rất giống Thẩm Phụng.

Mấy năm trước Thẩm Phụng cũng bị điều đến nơi này làm một binh đoàn nông trường.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


"Lần này tôi mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, lại bận chuyện nông trường, sốt ruột chạy trở về.

"
Chị gái nói xong liền đưa quả trứng gà đã bóc vỏ cho, dò hỏi: "Em thì sao, công việc của em thế nào?"
Vốn Triệu Uyển Hương đã ăn no, nhưng cũng không muốn từ chối tình cảm của chị gái, cám ơn xong liền cắn một miếng trứng nhỏ, sau đó đáp: "Em đi tìm người.


"
Lúc nói đến hai chữ "tìm người", trái tim cô không nén nổi đập mạnh hai cái, mặt cũng hơi nóng lên.

Chị gái là người từng trải, vừa nhìn liền hiểu, tám chín phần mười là đi tìm đối tượng.

Con gái hay ngại ngùng, cô cũng không hỏi nhiều, cười cười rồi nói sang chuyện khác, sau đó cũng theo hoàn cảnh xung quanh, dần dần yên tĩnh lại, ôm hai con trai ngủ thiếp đi.

Triệu Uyển Hương thấy chị gái và hai đứa nhỏ đã ngủ ngon, lúc này rơi vào hồi ức với Thẩm Phụng!


Lý Phượng Hoa khóc lóc than thở với lãnh đạo đơn vị, kiểm điểm việc bình thường mình không quan tâm nhiều tới Triệu Uyển Hương, nhưng kiên quyết không thừa nhận việc "cưỡng ép kết hôn".

Các lãnh đạo bị bức bách, trong tay chỉ có mỗi một phong thư tố cáo, bản thân Triệu Uyển Hương lại không có mặt.

Mà cái mũ "cưỡng ép kết hôn" lớn như vậy, liên quan tới xưởng trưởng xưởng bột mỳ Tưởng Hướng Vanh, thế nên trước tiên phê bình nghiêm khắc, giáo dục bà một hồi, để bà ta mau chóng tìm được Triệu Uyển Hương, phòng ngừa việc đang yên đang lành mà một cô gái rời nhà trốn đi, gặp phải chuyện không may gì.

Lý Phượng Hoa cám ơn các lãnh đạo, trở về nhà.

Bên ngoài trời đã tối đen, đầu hành lang khu tập thể đơn vị khói mù mịt, mỗi nhà đều đang bận rộn nhóm bếp nấu cơm.


Bên ngoài người đến người đi, chính là thời điểm đông đúc.

Lý Phượng Hoa biết chuyện xấu nhà mình chắc đã truyền đi ồn ào huyên náo, cũng rất chột dạ mất mặt, đi không dám dừng lại chút nào, cúi đầu vội vàng tiến về phía cửa nhà.

Kết quả là sợ cái gì đến cái đó.

Đám hàng xóm cũ này dù lúc lão Triệu bị phá sản cũng không ai chê trách gì, lần này chẳng những chỉ chỉ trỏ trỏ bà, cười nhạo châm chọc, còn nhổ nước bọt, mắng mẹ kế không có người nào tốt, mắng bà không bằng cầm thú!


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom