Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Bình thường Lý Phượng Hoa cũng là một người ghê gớm, cãi nhau giật tóc với người ta không thành vấn đề, nhưng lúc này biết mình đã trở thành cái đích cho mọi chỉ trích, cho nên không dám nhiều lời, chỉ im lặng chịu đựng!
Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi.


Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.
Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.
Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.
Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.
Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!
Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?
Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.
Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.


Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu.

Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à.

Hai đứa hoang phí này!"
Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.

Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày.

Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn.

Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Lý Phượng Hoa sửng sốt một hồi mới nhớ ra, lúc vào cửa chỉ thấy tro bụi vào bụi than khắp nơi trên mặt đất, hỗn loạn một mảnh.

Chẳng qua lúc đó bà cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ nhiều.
Trái tim bà đập thịch một tiếng, dự đoán không ổn: "Than với bếp lò làm sao vậy?"

"Không còn chứ sao! Cô cả của Triệu Uyển Hương là Triệu Ngọc Lan giữa trưa dẫn người tới tận nhà chúng ta gây chuyện, nói nếu để Triệu Uyển Hương chạy, bà ta sẽ coi những đồ cưới kia thành khoản mẹ nợ nhà bọn họ.

Mẹ không trả, bà ta sẽ học Triệu Uyển Hương, dọn không nhà chúng ta!"
"..."
Quả thực Lý Phượng Hoa tức tới điên mất.

Người khác còn chưa tính, Triệu Ngọc Lan lại dám tới đây dây máu ăn phần, lúc này cũng dám lại bỏ đá xuống giếng à?
Còn muốn học Triệu Uyển Hương, muốn dọn không nhà bọn họ?
Còn có công lý hay không?

Bà tức tới giậm chân thình thịch: "Bà ta muốn làm gì thì làm, chúng mày đều chết hết rồi, không biết ngăn lại à!"
Triệu Đức Đệ nói năng rất hùng ồn: "Có bản lĩnh mẹ đi mà ngăn.

Bà ta mang theo cả nhà già trẻ lớn bé đến cửa nhà chúng ta khóc lóc om sòm, nói bị mẹ lừa.

Dù sao chuyện xấu đều đổ lên người mẹ, người ta làm người trong sạch.

Chỉ có hàng xóm chúng ta thấy bọn họ đáng thương, còn hỗ trợ chuyển than với bếp nhà chúng ta lên xe đẩy cho bọn họ, thu hồi tổn thất cho bọn họ thôi."
Cô ta còn có tâm tư cảm thán: "Thật sự là thế gian vẫn có chân tình, thế gian vẫn còn nhân ái.


Cái loại con gái kẻ xấu như con, làm gì có gan ra ngoài tham gia cuộc vui..."
Vốn Lý Phượng Hoa đã tức tới run rẩy toàn thân, kết quả suýt bị câu nói kế tiếp của cô ta làm cho nghẹn chết, cả người tê rần, tê tới muốn chết.
Bà nhìn thái độ Triệu Đức Đệ mấy hôm nay khác thường, vui vẻ hớn hở, hưng phấn vô cùng, lại nhìn Triệu Mai Mai bình thường miệng ngọt như đường, hiện tại trốn ở góc tường không lên tiếng.

Trực giác nói cho bà biết, hai đứa này còn có chuyện giấu mình, nhưng lại không có tâm tư đi truy cứu.
Ngay cả chuyện Triệu Mai Mai nói giúp Triệu Uyển Hương trước mặt công an, bà cũng chưa nói nhắc tới.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Trong lòng bà chỉ có một việc, đừng để bà bắt được cơ hội, bằng không tuyệt đối không tha cho con khốn Triệu Ngọc Lan nhân lúc cháy nhà hôi của kia!
Bà tức giận tới toàn thân không kiếm nổi chút sức lực, cũng không quản hai đứa con gái còn đói bụng hay không, trực tiếp quay đầu về phòng ngủ.
Gần mười giờ tối, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.
Lý Phượng Hoa vốn đã buồn tới ngủ không yên, nghe tiếng tiếng gõ cửa ngắt quãng chỉ thấy càng bực bội khó chịu, nhưng cũng không biết bên ngoài là ai.


Bà không dám làm xằng bậy, chỉ có thể cố đi ra mở cửa.
Cửa mở, bên ngoài rõ ràng là tâm phúc Tưởng Hướng Vanh.
Lý Phượng Hoa lập tức luống cuống.
Xế chiều Tưởng Hướng Vanh bị công an vặn hỏi, trở lại xưởng lại nhận được điện thoại của lãnh đạo Lý Phượng Hoa, sau đó tiếp tục bị lãnh đạo của bản thân trách mắng mấy câu.
Người bình thường nếu gặp những chuyện này thì tâm tư tán gái vốn nên dừng lại, ít nhất một thời gian phải cụp đuôi làm người.
Nhưng Tưởng Hướng Vanh thì không.
Hắn suy nghĩ kỹ lại, chuyện này nếu đã nói ra ngoài, ngoài việc tổn hại thanh danh cũng không tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn.


Thanh danh đối với một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không chắc bao nhiêu.

Dù sao bốn mươi năm qua cũng gặp đủ nhiều chuyện, trong lòng nghĩ thoáng hơn, da mặt cũng dày hơn.
Cuối cùng không phải là hắn muốn kết hôn với một bà xã như hoa như ngọc thôi sao?

Bà vợ trước của hắn bị liệt nhiều năm như vậy rồi, mười mấy năm hắn cho bảo mẫu hầu hạ tận tâm hết sức, bên ngoài cũng không trêu chọc bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ, thật vất vả mới chịu đựng được tới khi vợ không còn, sao lại không thể cưới một người trẻ tuổi để bù đắp một chút cho nửa đời sau của mình chứ?
Đạo lý này nói ra, là đàn ông đều hiểu.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, nghĩ tới sau đó, kiên quyết cho rằng mình là một người bị hại, vô cùng khổ.
Hắn đâu có bắt buộc Triệu Uyển Hương gả cho mình.

Chuyện hôn nhân đều là do một tay Lý Phượng Hoa thúc đẩy.

Muốn nói ép buộc cũng là Lý Phượng Hoa tham tài, hâm mộ thế lực của hắn, tự mình gả con gái kế cho hắn mà thôi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Cho nên hắn mới nghiêm túc mang lễ hỏi và tiền cọc tới.

Chuyện ván đã đóng thuyền đột nhiên thất bại, tìm ai nói lý lẽ đi?
Đương nhiên là đi tìm Lý Phượng Hoa rồi.
Lý Phượng Hoa không chỉ làm hỏng chuyện hôn nhân của hắn, còn làm cho danh tiếng hắn hỏng hết.


Hắn không thể gióng trống khua chiêng tới cửa nói lý lẽ, còn không thể cho bà ta nếm chút mùi đau khổ à?
Dù sao hắn không dễ chịu thì bà ta cũng đừng mong yên lành.
Việc này không thể cho qua dễ thế được.
Buổi tối hắn liền cho tâm phúc truyền lời tới nhà họ Triệu.
"Bà xem, bây giờ Triệu Uyển Hương là vợ của xưởng trưởng chúng tôi rồi.

Cô ấy trốn nhà đi, xưởng trưởng của chúng tôi cũng cảm thấy thương tiếc sâu sắc.

Nhưng bên nhà các người lại mãi vẫn không tìm được người trở về, còn để xưởng trưởng chúng tôi bỏ qua ngày đẹp nhất à?"
Tưởng Hướng Vanh phái người tới nói như vậy.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Phượng Hoa liền không thể duy trì nổi.


Ý tứ trong lời nói của đối phương không thể rõ hơn.

Nhưng Triệu Uyển Hương chạy rồi, bà đi đâu tìm người cho xưởng trưởng họ Tưởng đây?
Bà không thể làm gì khác hơn là rặn ra hai giọt nước mắt, giả vờ lơ mơ, nói: "Tôi cũng không ngờ cô lại bỏ chạy, còn mang hết tài sản nhà tôi đi.

Nhà chúng tôi cũng giống như Tưởng xưởng trưởng, bị tổn thất nghiêm trọng.

Tuy nhiên anh về nói cho Tưởng xưởng trưởng yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại lễ hỏi và tiền sính lễ đầy đủ..."
Người nọ cười đáp: "Nghe không hiểu à? Tiền sính lễ và lễ hỏi chỉ có đem đi, làm gì có chuyện trả lại?"
Giọng hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh lại truyền tới rõ ràng vào phòng Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai.
Hai người trong chăn liền bò dậy trong bóng tối, nhìn về phía cửa.
Vẻ mặt Triệu Mai Mai lo lắng: "Chị xác định cuối cùng mẹ sẽ đồng ý gả chị đi chứ?"

Triệu Đức Đệ đáp: "Nếu không thì sao? Triệu Uyển Hương chạy trốn dứt khoát như vậy, còn tố cáo mẹ.

Ngày mai cho dù mẹ có tìm được nó trở về, nhiều lắm mắng mỏ cho đỡ tức, còn dám ép gả nó ấy đi à? Nhưng Tưởng xưởng trưởng lại mặc kệ, nói không chừng người ta coi là mẹ mình thiếu nợ người ta một người vợ, nhất định đòi người.

Em nói ngoài trừ mẹ gả chị đi thì còn làm sao được? Không phải em không biết mẹ chúng ta là loại người gì.

Bà ấy cũng chỉ dám nổi nóng trong nhà thôi.

Triệu Uyển Hương chả sợ gì cả, bị ép nóng lên còn dám tố cáo mẹ, mà mẹ dám tố cáo Tưởng xưởng trưởng không?"


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Cô hừ hừ hai tiếng, thoải mái trở lại chỗ nằm, không quên hứa hẹn lợi ích cho Triệu Mai Mai.

"Chị được gả đi còn tốt hơn Triệu Uyển Hương nhiều.

Ít nhất chị biết em không muốn bị mẹ sắp đặt, mơ ước mặc quân phục công tác tại binh đoàn.


Nhưng thứ nhất tuyệt đối mẹ sẽ không đồng ý, thứ hai là có được thì phía binh đoàn người ta cũng tuyệt đối không cần em.

Cho nên chuyện này em chỉ có nghe chị.

Đến lúc đó chị cưới Tưởng xưởng trưởng rồi, để hắn nghĩ cách cho em đạt được ước mơ."
Cô ta nói xong liền ngủ thiếp đi, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Tâm tình Triệu Mai Mai rối như tơ vò, mãi tới khi nghe tiếng Lý Phượng Hoa lảo đảo đi vào mới vội vàng nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cục xe lửa chậm rãi tiến vào một tỉnh biên thùy, khoảng cách tới địa phương cuối cùng Triệu Uyển Hương muốn đến còn thời gian nửa ngày.
Triệu Uyển Hương đoán chừng buổi chiều có thể tới trạm, nhưng chờ chạy tới nông trường nói không chừng trời đã tối.


Đến lúc đó cô sẽ đi thẳng tới tìm Thẩm Phụng hay ở tạm một nơi nào đó một thời gian, chờ sáng sớm hôm sau lại đi tìm?
Đang cân nhắc, bên ngoài đổ mưa.
Đến trưa, mưa càng lúc càng to.
Mới đầu Triệu Uyển Hương còn không để ý, lúc ăn cơm mua một phần cơm hộp, chia cho hai đứa nhỏ con chị gái một nửa, bản thân cô ăn một nửa.

Sau đó cô thấy bên ngoài đột nhiên biến thành đen kịt như trời tối, sau đó là tiếng sấm sét vang đội, mưa to tầm tã trút xuống.
Trong xe trở nên ồn ảo hẳn.

Không ít người chỉ vào bên ngoài vẻ lo lắng: "Hoa màu mới nảy mầu, mưa to vậy sẽ không hỏng hết chứ?"
"Đội chúng tôi vừa mới sửa xong đập chứa nước mấy hôm..."
"Nơi này năm năm thì có ba năm mưa cực kỳ tò, khô hạn lại ngập lụt.


Thôi thì cứ mưa đi, ông trời không cho cơm ăn, còn có cách nào nữa."
...
Vẻ mặt chị cả cũng lo lắng.
Triệu Uyển Hương trấn an cô: "Không chừng lát nữa mưa sẽ ngừng thôi."
Bà chị lắc đầu, đáp: "Giờ đang vào mùa mưa.

Mưa thế này rồi, sợ chốc lát không ngừng được đâu."


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Không ngoài dự đoán của bà chị, mưa to trút xuống tới tối cũng chưa có dấu hiệu tạnh bớt.

Mà xe lửa lại giảm tốc độ lần nữa, đến tối trễ mất hai giờ.
Triệu Uyển Hương nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên tấm sắt, trái tim không kìm được muốn vọt lên cổ.


Địa hình ven đường sắt phức tạp, nơi nơi đều là vách đá dựng đứng, chẳng may mưa to gây nên...
Lúc này trong khoang lái của xe lửa, hai bác lái tàu đang nhìn chăm chú về phía trước.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, tầm nhìn của con đường phía trước vô cùng thấp.

Cho dù bọn họ dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, lại rất quen thuộc với tuyến đường vận hành của xe lửa cũng không dám lơ là.
Quả nhiên lái phó sau khi chứng kiến thứ gì, đột nhiên quát to: "Có lũ quét!"
Hầu như đồng thời, lái tàu kéo cầu dao xuống.
Đoàn tàu trượt đi một đoạn ngắn trong mồ hôi lạnh của hai người, cuối cùng dừng lại.
Triệu Uyển Hương còn đang lo lắng, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đồng thời thân thể ngã về phía sau theo quán tính, đập mạnh vào ghế ngồi.
Mọi người trong khoang đều hoảng hốt, la lên: "Xảy ra chuyện gì? Sao xe lửa lại dừng?"

Loa thông báo vang lên ngay sau đó, báo mọi người xuống xe!
Triệu Uyển Hương đoán không phải là gặp lũ quét thì là sạt lở rồi.

Cô thừa dịp bên cạnh không có ai chú ý, lấy từ trong không gian cá nhân ra hai cái áo mưa đơn giản.
Tự mặc một bộ, một bộ khác đưa cho chị gái, sau đó ôm một đứa nhỏ trong tay chị.

"Chị à, em ôm Đại Hoa, chị ôm Tiểu Hổ Tử.

Chúng ta xuống xe đi.

Hành lý để nguyên không cần mang theo."

Chị gái mang theo hai đứa con trai, đang lo lắng không biết làm sao, vừa nghe lời này liền cảm kích đáp: "Được được, cám ơn em gái!"
Triệu Uyển Hương ôm Đại Hoa xuống xe, muốn nhìn một chút xem phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì, kết quả đừng nói là nhìn, trong mưa to, dù mở mắt cũng rất khó khăn.
Chỉ nghe thấy người bên cạn hô to, xe lửa không di chuyển được rồi.

Mọi người mau di chuyển rồi đẩy đi--"

Đại đội 3, trung đoàn 1, nông trường trung đoàn sản xuất và xây dựng Vân Cảnh.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Lúa trong ruộng vừa mới xanh trở lại thì bị ngập trong mưa to.

Thẩm Phụng nhanh chóng dẫn công nhân viên chức nông trường và thanh niên tri thức đi cứu lúa.
Anh vừa ôm lúa, kéo hai đùi đầy bùn, ướt đẫm ra khỏi ruộng thì lại có hai thanh niên trí thức bộ thông tin chạy tới vây quanh, có chuyện cần báo cáo.
"Đại đội trưởng, phía nhà ga gọi điện tới--"

Mưa to bên tai nghe không rõ.
Thẩm Phụng lau nước mưa trên mặt, đáp: "Nói lớn một chút."
Thanh niên tri thức kia gào vào tai anh: "Phía nhà ga gọi điện tới, báo có một đoàn tàu chạy từ phương Bắc tới, trễ hai tiếng còn chưa tới ga, chắc là đã gặp tai nạn trên đường.

Bên này chúng ta là gần nhất, bộ phận hiện trường bên kia báo anh dẫn người qua kiểm tra một chút!"
Thẩm Phụng giơ tay chỉ về phía trước: "Đi."
Thanh niên kia vừa đi vừa nói chuyện: "Phía nhà ga nói là gần tới trấn Vân Cảnh chúng ta có một đoạn đường vô cùng nguy hiểm, không may có thể gặp lũ quét, khiến cho đất trên núi lở xuống."
"Trên xe có hơn ngàn người đấy!"
Thẩm Phụng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mưa to, tạt ngang trên mặt, mấy người cũng không mở được mắt, vất vả lắm mới tới được sân của đại đội.

Vào phòng mới nhìn thấy bên ngoài đang mưa to, bên trong cũng đang mưa nhỏ, có người vội vàng tìm chậu hứng nước xung quanh.


Chính trị viên đại đội là lão Trương đang đứng trong vũng bùn gọi điện thoại.
Lão Trương thấy Thẩm Phụng trở về liền ngắt điện thoại, chào đón: "Ký túc xá thanh niên bị sập một mảnh rồi.

Tôi phải dẫn người nhanh chóng qua sửa gấp.

Cậu thì sao? Cậu đi phía nhà ga nhé? Vậy phải gọi điện thoại cho bộ phận hiện trưởng mượn xe chở lương thực tới mới được.

Để tôi đi tập hợp người cho cậu đã nhé?"
Thẩm Phụng gật đầu vâng dạ, tránh nước mưa nhỏ xuống từ mái nhà, đưa tay ra lấy điện thoại.
Trước khi lão Trương đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ghé lỗ tai nói với anh: "Đúng rồi.


Chị dâu cậu mang Đại Hoa và Tiểu Hổ Tử cùng đi chuyến tàu kia.

Nếu cậu đi mà gặp được thì mang bọn họ về nhé."
"Vâng."
Thẩm Phụng nói xong, liền đặt điện thoại đang léo xéo lên tai.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Triệu Uyển Hương nghe mọi người bàn tán mới biết được tin nước lũ từ trên núi tràn xuống đã phá hủy sườn núi, còn phá hủy luôn một nửa nền đường đường ray tàu hỏa.

Phía trước đã bị nước lũ bao phủ như một đại dương mênh mông, mà đoàn tàu bị trật đường ray đang dừng ở không nhúc nhích được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước lũ nhấn chìm, vô cùng nguy hiểm.

Việc cấp bách phải làm cho xe lửa di chuyển lùi về phía sau một trăm mét, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.


Mọi người nghe nhân viên tàu hỏa giải thích rõ ràng, bất chấp mưa to chạy về phía tàu hỏa.

Chị dâu đem Tiểu Hổ Tử nhét vào trong áo mưa của Triệu Uyển Hương, sau đó chạy vào trong mưa.

Nửa giờ sau, dưới sự hợp sức của mọi người đoàn tàu đã di chuyển về phía sau và đến được vị trí an toàn, nhưng bởi vì tàu không chạy đến sân ga nên không có cách nào đổi đầu máy lái tàu trở về sân ga ban đầu, trên xe cũng không có bất kỳ thiết bị thông tin nào, chỉ có thể chờ nhà ga bên kia kịp thời dự đoán được tình huống, đưa người tới sửa chữa đường ray.

Trời mưa càng lúc càng lớn.

Toa xe trở thành một nơi trú ẩn tương đối an toàn, mọi người sau khi đẩy xe xong rất nhanh được các nhân viên tàu hỏa sắp xếp trở về.


Trong tiếng ồn ào, chị dâu cả người ướt sũng rầu rĩ nói: “Ruộng lúa nước trong đội sản xuất của chúng ta hẳn là đang xanh lại, lần này chắc là bị ngập trong nước lũ hết rồi.


Triệu Uyển Hương không biết phải an ủi chị dâu như thế nào, ở thời đại này ai ai cũng đều xem lương thực là thứ quan trọng nhất, dù cô cố gắng an ủi thì sức mạnh ngôn ngữ vẫn quá yếu ớt so với nỗi lo cơm gạo.

Hai đứa con của chị dâu ban nãy bị dính mưa lạnh không ít, giày và ống quần đều ướt sũng, tóc và mặt cũng dính không ít nước, đang ngồi co lại trên ghế, run lẩy bẩy.

Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm chăn nhỏ và khăn sạch, lau cho hai đứa nhỏ rồi phủ thêm chăn nhỏ giữ ấm cho chúng.


Hai đứa chớp chớp đôi mắt nhỏ tràn ngập tin tưởng và vui mừng, để cô tùy ý lau khô, giọng trẻ con bi ba bi bô nói:
“Cảm ơn dì.


Triệu Uyển Hương sờ sờ đầu lông xù của hai đứa nhỏ, đáp lại: “Không cần khách khí.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Chị dâu rầu rĩ xong, quay đầu nhìn thấy trên người hai đứa nhỏ đang quấn chăn mới, vội vàng đứng lên ngăn cản: “Không cần đắp cho tụi nhỏ, sẽ làm đồ đạc của em bẩn mất…”
Triệu Uyển Hương đem chị ấn trở lại chỗ ngồi, lấy khăn lông ban nãy hai đứa nhỏ đã lau đưa đến nói: “Được rồi chị dâu, chị cũng mau lau khô đi, vừa rồi chị vội vã đi xuống đẩy tàu, cả người ướt đẫm hết rồi.



Hai người vừa nói đến đây cũng thấy buồn cười, ai cũng không nghĩ tới sống tới từng tuổi này còn có kinh nghiệm đẩy tàu hỏa.

Sau khi trong xe ồn ào hết một trận, phần lớn mọi người trong ưu sầu lâm vào mệt mỏi, cả toa tàu dần dần rơi vào yên tĩnh.

Đoạn đường này chị đã nhìn ra Triệu Uyển Hương là người tâm địa hiền hòa, ánh mắt nhìn cô càng thân thiết hơn vài phần, sau khi chị ngồi vào chỗ của mình nói: “Nơi này cách trạm tàu hỏa kế tiếp không xa, chị và hai đứa nhỏ xuống bến ở trạm đó.


Lúc trước không phải chị đã kể với em, chồng của chị đã đóng quân ở một nông trường gần chỗ này sao, thật ra đó là nông trường Vân Cảnh, nông trường Vân Cảnh từ khi đổi thành binh xây dựng đoàn sản xuất thì bên dưới đã thiết lập 12 trung đoàn cộng thêm vài tiểu đoàn độc lập, trong đó có một trung đoàn gồm ba tiểu đoàn, nông trường ở ngay tại trạm kế tiếp trấn Vân Cảnh, chồng của chị là chỉ đạo viên của đại đội ba.


Cô dừng một chút nói: "Em gái, chị tên Hà Thục Phân, mọi người trong đội đều gọi chị là chị dâu Hà, một mình em bôn ba bên ngoài không dễ dàng gì, ở đây nếu gặp phải khó khăn gì cứ qua tìm chị, chị nhất định sẽ hỗ trợ.


Triệu Uyển Hương kinh ngạc, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, kiềm chế tim đập nhanh nói: "Người em muốn tìm cũng công tác ở đại đội ba.



“Anh ấy tên là Thẩm Phụng, chị biết anh ấy không?”
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên thấy trong toa tàu náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người ghé vào cửa sổ hô hào vui mừng: “Có viện trợ tới, bộ đội cử người đến cứu chúng ta…"


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Triệu Uyển Hương theo bản năng nghiêng đầu, tầm mắt cố gắng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh bị nước mưa cọ rửa có chút mơ hồ, liền thấy một chiếc xe tải quân dụng màu ô liu đang hướng về phía bên này chậm rãi đi tới, một lát sau thì dừng ở cách đây không xa.

“Đại đội trưởng, đã điều tra rõ ràng rồi, là sườn núi bị sạt lở, đường ray phía trước đã bị phá hủy, mực nước phía dưới cao đến hai mét, may mắn lúc ấy tài xế trong buồng lái nhanh tay kéo cầu dao xuống, xe lửa mới không bị phá hủy và gây thương vong về người, vừa rồi nhân viên trên tàu đã điều động lực lượng từ hành khách trên xe, đẩy xe lửa di chuyển lùi phía sau một trăm mét, hiện tại đoàn tàu tạm thời ở vị trí an toàn.


"
Có người chạy về báo cáo.

Thẩm Phụng đứng trong mưa, xuyên qua màn mưa bụi nhìn về phía trước, khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập lạnh lùng.

“Có thể đào kênh dẫn nước không?” Hắn hỏi.

Có người vội nói: “Trên nguyên tắc hẳn là có thể.



Mọi người bàn bạc phương hướng dẫn nước cụ thể ngay tại chỗ.

Trong toa tàu cách bọn họ không xa, hai tay Triệu Uyển Hương áp vào cửa sổ thủy tinh, ánh mắt cô bám chặt theo sát thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trong cơn mưa to giàn giụa, trong nháy mắt nhận ra anh, trái tim cô phảng phất bị một bàn tay to vô hình bóp chặt, không dám dùng sức hô hấp, mắt cũng không dám chớp một cái.

Cô sợ chớp mắt thì một giây sau bóng dáng anh sẽ biến mất.

Thẩm Phụng quyết định chi tiết, rất nhanh cho người mang theo dụng cụ làm việc, lúc bọn họ đi dọc theo đoàn tàu, Đại Hoa và Tiểu Hổ Tử vỗ cửa sổ xe hưng phấn hô to: “Chú Thẩm, chú Thẩm…”
Thẩm Phụng làm như không thấy lũ trẻ, vẫn sải bước rời đi, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng vừa gầy vừa cường tráng.


Chị Hà vội kéo hai đứa nhỏ về: “Đừng la hét nữa, chú Thẩm của các con còn có chuyện quan trọng phải làm!”
Đại Hoa hỏi: “Vậy cha con đâu, sao cha không tới đón chúng ta?”
“……”
Chị dâu Hà bật cười, không trả lời câu hỏi vô tri trẻ con của con gái nhỏ, vừa quay đầu đang muốn cùng Triệu Uyển Hương nói chuyện thì thấy cô kinh ngạc, bất động nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt hoảng hốt, trong mắt lóe ra ánh nước trong suốt.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Chị nhẹ giọng nói: “Trách không được Thẩm Phụng sẽ đến, đại đội của chúng ta gần với bên này nhất, chắc là chú ấy nhận được mệnh lệnh đi cứu hộ.


Triệu Uyển Hương lau đi khóe mắt ướt át, dừng một chút mới rời mắt khỏi cửa sổ, trên mặt khôi phục vẻ tự nhiên và ý cười, cô nói: “Thì ra đó là anh ấy, em và anh ấy đã nhiều năm không gặp lại, sắp không nhận ra nhau nữa rồi.



Quả thật đã nhiều năm cô không gặp anh.

Từ sau khi anh hy sinh ở kiếp trước, cô một mực làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở các thế giới khác nhau.

Mà với dòng thời gian hiện tại ở đời này, lần gặp mặt với anh gần đây nhất đại khái khoảng hai năm trước, nhưng tháng trước anh có gửi thư về, trong thư ngoại trừ nhắn hỏi quan tâm đến cuộc sống và công việc tương lai của cô như thường lệ, anh còn gửi về một ít tiền và phiếu lương thực.

Triệu Uyển Hương nghĩ đến những việc này cõi lòng vừa vui sướng lại chua xót, lồng ngực bị đủ loại tư vị lấp đầy, nước mắt thiếu chút nữa lại dâng lên.

Chị dâu Hà chỉ nghĩ cô quá mức cao hứng, trong miệng không ngừng an ủi: “Đều do công việc trong đội quá bận rộn nên chú ấy không ra ngoài được, chồng của chị cũng giống vậy, đến Tết cũng không thể về nhà.


Không có việc gì phải buồn, nhìn thấy người là tốt rồi, chờ chú ấy bận việc bên kia xong, chị dẫn em đi qua gặp, về sau chúng ta chính là người một nhà!”
Triệu Uyển Hương nặng nề gật đầu.

Bên kia Thẩm Phụng dẫn người đào kênh khí thế ngất trời, thẳng đến ban đêm mới đem chỗ nước lũ đến bất ngờ kia dẫn nước ra hết thông qua kênh đào, cũng sửa xong nền đường.

Lúc này mưa dần dần nhỏ lại.

Một đám người mệt mỏi thở hổn hển, không nhắc đến cả người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dưới áo mưa, dưới chân ống quần cuộn lên thật cao, từ đầu gối đến bắp chân đều là nước bùn vẩn đục.


Từ trước đến nay Thẩm Phụng luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, so với người khác càng không cần nhiều lời, vào lúc những người còn lại dọn dẹp dụng cụ và dơ bẩn trên người, anh giẫm nước bùn đi về phía tài xế xe lửa và thợ đốt lò: “Còn vấn đề gì cần hỗ trợ không?”
“Không có, không có.


“Dàn xếp hành khách ổn thỏa là có thể đi rồi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


“Cảm ơn đại đội trưởng Thẩm, đại đội trưởng Thẩm và mọi người đều vất vả rồi.


Nhân viên xe lửa nhiệt tình cảm ơn.


Thẩm Phụng đột nhiên nhớ tới chuyện ông Trương dặn dò trước khi đi, nói: “Người nhà chính trị viên của chúng tôi ở trên chuyến tàu này của các anh, chị ấy tên là Hà Thục Phân, có dẫn theo hai đứa nhỏ, phiền các anh phát loa một chút, nhắn bọn họ xuống tàu theo chúng tôi trở về đơn vị.


“Được, được, không thành vấn đề!”
Chị dâu Hà đang cùng Triệu Uyển Hương nói chuyện, Thẩm Phụng lúc trước làm đoàn trưởng trong bộ đội, vốn danh sách quân nhân bị điều sang nông trường không có tên anh, là anh kiên quyết yêu cầu lão lãnh đạo cho xuống đại đội tuyến một công tác, cho nên người khác được điều tới thăng ít nhất một hoặc hai cấp, chỉ có anh được thăng đến chức liên trưởng, ngay lúc này trên xe lửa vang lên tiếng loa phát thanh.

“Đồng chí Hà Thục Phân của đại đội 3 trung đoàn 1 nông trường Cảnh Vân, nghe được phát thanh xin mời xuống bến tàu, các chiến hữu của thân nhân của cô đang ở bên ngoài chờ đợi…”
Chị dâu Hà lập tức kéo tay Triệu Uyển Hương cao hứng nói: “Mau theo chị xuống tàu, Thẩm Phụng đang chờ ở dưới đấy!”

……
Thẩm Phụng bận rộn xong liền đi về phía sau xe tải, cởi áo mưa cùng áo ngoài, đứng ở trong mưa mượn nước mưa xối rửa tạm cơ thể, trong lúc xe lửa chậm rãi chạy đi trong tiếng còi tàu
Trong cơn mưa chỉ còn lại chiếc xe tải này.

Những người Thẩm Phụng dẫn đến cũng đều thu xếp ổn thỏa lên xe, anh là người cuối cùng sửa sang xong, vai cởi trần, vắt cái áo ướt đẫm lên vai đi đến vị trí phụ lái của xe tải, còn chưa kịp mở cửa đã thấy có một cái đầu thò ra từ cửa sổ xe cười hì hì với anh:
“Đại đội trưởng, để tôi ngồi phía trước cho, anh ra phía sau tìm đối tượng của anh đi, chị dâu Hà giúp anh mang đối tượng tới!”
“Ừ.



Thẩm Phụng cũng không để ý, quay đầu đi về phía sau, nghĩ thầm có phải bình thường còn chưa đủ nghiêm túc, để đám nhóc con không biết lớn nhỏ này dám tranh chỗ ngồi với hắn?
Đột nhiên anh dừng bước, đầu óc mờ mịt: “Đối tượng?”
Thẩm Phụng không hiểu chuyện gì.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Anh đi tới phía sau xe tải, mới vừa nhấc một chân lên giẫm lên bục thì phía trên bất ngờ đồng loạt ló ra bảy tám cái đầu, cùng gần chục cánh tay vươn ra bắt lấy tay anh, kéo anh lên.

Từng người nhỏ giọng hưng phấn nói: “Đại đội trưởng, đó chính là đối tượng của anh sao, dáng vẻ trông thật đẹp mắt!”
“Đại đội trưởng anh đúng là kẻ lừa đảo, còn lừa bọn ta không có đối tượng, bây giờ người ta tìm tới tận đây luôn!”

“Đại đội trưởng, anh mau lên đây đi, mau nhìn đối tượng của anh, mau lên!”
……
Thẩm Phụng: "! ! ”
Cả đám này đều uống nhầm thuốc rồi sao?
Dưới chân anh còn chưa kịp dùng lực thì bị bảy tám người kéo vào thùng xe, còn chưa đứng vững đã bị xô đẩy đến phía trong cùng.

Sắc mặt Thẩm Phụng lạnh xuống: “Ồn ào cái gì, xem người lên chưa, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao…”
Chợt giọng nói của anh đột nhiên im bặt, tầm mắt nhìn theo điểm sáng của đèn pin không biết do ai mở, cứ dừng ở một chỗ không nhúc nhích.

Những người còn lại cười hả hê: “Đại đội trưởng, anh mau qua bên đó đi!”

Lúc Thẩm Phụng bị đẩy đến trước mặt Triệu Uyển Hương mới mượn ánh sáng đèn pin lờ mờ nhìn rõ ràng khuôn mặt trắng như tuyết đang mỉm cười kia.

Anh đang nghĩ xem người này là ai, trái tim chợt đập thình thịch, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã đứng ngây ngốc ở đó.

Triệu Uyển Hương cười: “Anh Thẩm, là em, Uyển Hương.


Thẩm Phụng nghe được xưng hô quen thuộc này mới hoàn hồn, diện mạo cô gái gầy gò trong trí nhớ và cô gái trẻ tuổi trước mắt cũng dần dần hợp lại với nhau.


Anh cố nén nhịp tim nhảy bang bang trong lồng ngực xuống, quay lưng lại trách mắng mọi người đang cười vang: “Đều ngồi yên cho tôi, không được làm loạn!”
Lại chỉ vào người đang cởi trần nửa thân trên: “Mặc quần áo chỉnh tề vào!”
Chính anh cũng nhanh chóng giũ quần áo ướt vẫn vắt trên vai xuồng trùm lên đầu, có thể lần gặp mặt này quá mức đột ngột, cũng có thể vì quá kinh hỉ, tay chân có chút không nghe theo điều khiển của chủ nhân, loay hoay nửa ngày không mặc vào được.

Triệu Uyển Hương đứng ở phía sau anh.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Cô có thể nhìn thấy rõ ràng sườn mặt kiên nghị cường tráng của nam nhân dưới ánh sáng lờ mờ, thân hình trẻ tuổi cao lớn cùng với cơ bắp sau lưng căng ra trong từng động tác căng thẳng, luống cuống của anh.

Trên mặt cô mơ hồ nóng lên, vẫn cười ngăn anh lại: “Quần áo của anh ướt hết rồi, em có mang quần áo mới cho anh, đang cất ở trong túi.

Anh chờ một chút, em lấy cho anh thay.



Cô đi lục túi.

Những người còn lại dưới ánh mắt uy hiếp của Thẩm Phụng không dám ồn ào, nhưng trong mắt lóe ra tia hưng phấn, lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tị.

Trên mặt Thẩm Phụng có chút xấu hổ, anh hơi nghiêng người nói: “Không cần…”
Chị dâu Hà khuyên anh: “Uyển Hương cho chú áo sạch thay thì chú cứ mặc vào đi, đều là người trong nhà có gì phải xấu hổ?”
Đại Hoa cũng nũng nịu nói: “Chú Thẩm, mẹ cháu nói đàn ông có đối tượng sẽ không phải đàn ông độc thân, vậy chú có dì Uyển Hương…”
Chị dâu Hà vội che miệng con gái, nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông của mẹ, con không được nói lung tung! ! ”

Trong xe mọi người nhịn không được, cười ầm lên.

Thẩm Phụng đang muốn quát lớn không được gây hiểu lầm, Triệu Uyển Hương đúng lúc đưa quần áo tới tay anh, hai người một người theo bản năng xoay người nhìn lại, một người ngẩng đầu nhìn lên, trong tiếng cười vang của một đám người đột nhiên đụng vào tầm mắt nhau, sau đó cả hai bối rối đỏ mặt, cái gì cũng chưa kịp nói.

Xe tải quân dụng chở một đám người dọc theo đường ray chậm rãi đi, qua mười hai giờ khuya, một đám người rốt cục dưới sự mệt nhọc dần dần chống đỡ không nổi, bảy tám người ngã nghiêng ngã ngửa ngủ thiếp đi.

Đại Hoa và Tiểu Hổ Tử cũng vùi đầu trong lòng chị dâu Hà ngủ ngon lành.

Triệu Uyển Hương ngồi cạnh Thẩm Phụng, thùng xe chen chúc, đường núi xóc nảy, cánh tay hai người thường xuyên lắc lư đụng vào nhau, cô cảm nhận được nhiệt độ chân thật truyền đến từ trên người anh, vừa ẩm ướt lại nóng hổi.

Lúc này đây cô mới không cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ hão huyền.


Cô thật sự nhìn thấy anh đang sống khỏe mạnh.

Thẩm Phụng hơi nghiêng tầm mắt, thấy cô không ngủ, anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nâng cánh tay lên một chút, giọng nói có chút khàn khàn: “Em tựa lên tay anh ngủ một chút đi.





 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Triệu Uyển Hương lắc đầu: “Không cần đâu anh Thẩm, trên xe đã ngủ nhiều, bây giờ em không thấy buồn ngủ.


Thẩm Phụng liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, hỏi cô: “!.


.

Sao em lại tới đây?”
Anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tối tăm: “Trong nhà xảy ra chuyện?”
Trước khi lên đường tới đây, Triệu Uyển Hương đã nghĩ tới ngàn vạn cảnh tượng khi gặp mặt Thẩm Phụng, nghĩ xem cô phải nói ra miệng quyết định này như thế nào, lúc này lời đến bên miệng mới cảm thấy khẩn trương, khó mở lời.

Nhưng cô đã trải qua mấy thế giới, đợi lâu như vậy, chờ mong nhất không phải là giờ khắc hai người gặp mặt sao?
Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn là lớn mật nói: “Trong nhà quả thật xảy ra chút chuyện, nhưng cùng việc em đi đến đây không có liên quan, em tới là muốn…”
“! Muốn anh kết hôn với em.




Triệu Uyển Hương nói xong, cô cảm giác được thân thể người bên cạnh cứng đờ trong nháy mắt.

Xe tải chạy qua màn đêm tối yên tĩnh, trước mắt cô gần như không có một chút ánh sáng, bên tai ngoại trừ tiếng thở ngủ say của những người bên cạnh là tiếng vang, tiếng gió thỉnh thoảng ngang qua “dong – dong” cũng không nghe thấy gì nữa.

Vì thế các giác quan của cô trở nên rất nhạy cảm.

Cô có thể cảm nhận được Thẩm Phụng đang khẩn trương, thậm chí là khẩn trương hơn cả cô nữa, cơ bắp trên cánh tay trở nên căng cứng nhiệt độ trên cơ thể cũng trở nên nóng hơn.

Anh vẫn im lặng không lên tiếng.

Sự trầm mặc dần lan rộng, giống như một tấm lưới vô hình đang giằng co trong thùng xe chật chội quấn lấy anh, cũng vây lấy Triệu Uyển Hương.


Triệu Uyển Hương nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ có thể trong bóng tối nhìn thấy bóng đen của anh.

Cô nhẹ giọng gọi: “Anh Thẩm?”
Thẩm Phụng dường như mới hoàn hồn, căng thẳng trả lời: “Em vừa nói gì?”
Triệu Uyển Hương biết mình nói ngay lúc này là rất đường đột nhưng cô không có lý do gì để chùn bước, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

Cô cảm giác được trong bóng tối anh đang nhìn cô, không khỏi nuốt nước miếng một phen, sau đó mạnh dạn nói: “Em nói, em tới là muốn gả cho anh”.

Có lẽ do lo lắng lần nữa khi thấy anh lại im lặng hồi lâu, cô lập tức nói: “Hay là… Bây giờ anh đã có đối tượng?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


“Không có”.

Lần này Thẩm Phụng nhanh chóng lên tiếng.

Triệu Uyển Hương đương nhiên biết anh không có, nhưng nghe chính miệng anh phủ nhận không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Cô cảm giác được tầm mắt của anh không rời đi vẫn đang nhìn cô, thử nghiêng người về phía anh nhưng khi nhìn lại lần nữa, phát hiện ngay lập tức anh đã thu lại ánh mắt.

Triệu Uyển Hương: “…”
Triệu Uyển Hương thoáng cái đã quên mình định nói gì.

May là Thẩm Phụng rất nhanh nói chuyện phá vỡ sự bế tắc này, anh hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Uyển Hương hời hợt trả lời: “Không tính là có chuyện, ba em đến nông thôn cải tạo”.

Lời vừa nói xong, ánh mắt Thẩm Phụng lại nhìn tới: “Họ lại làm khó em à?”
Anh vẫn luôn biết cô ở nhà sống không tốt, bình thường hay gửi phiếu lương thực bảo cô cất kỹ, cũng hết sức giúp đỡ để cô sống tốt hơn một chút, cho nên anh hỏi điều này cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Triệu Uyển Hương không muốn lại cùng anh tiếp tục vòng vo, nói: “Anh Thẩm, cảm ơn anh luôn giúp đỡ em nhiều năm như vậy.

Em, em rất thích anh, rất muốn ở bên cạnh anh, quan tâm anh.


Lời nói vừa rồi cũng không phải do nhất thời mà nói ra, em cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, hy vọng anh suy nghĩ lại một chút, cho em câu trả lời thỏa đáng”.

Triệu Uyển Hương sau khi nói xong một tràng, không hiểu sao có dự cảm không tốt.

Quả nhiên bên trong xe lại lâm vào một khoảng lặng.

Cô không đợi Thẩm Phùng trả lời.

Sau đó xe dừng lại một lần Thẩm Phụng lấy túi xách của cô ý định muốn đưa cô đến nhà khách.

Anh giải thích: “Lúc anh đi ra thì trong quân rất loạn, đêm hôm khuya khoắt không tiện sắp xếp chỗ ở cho em tối nay em ở tạm nhà khách trước”.

Triệu Uyển Hương không biết anh có đang lấy lý do này làm cớ hay không, có thể lại chuẩn bị đem cô ra xe lửa trở về.


Cô không khỏi hoài nghi quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai, đối mặt với gương mặt không chút thái độ của Thẩm Phụng, cô chỉ cảm thấy sự kỳ vọng và nhiệt huyết mà mình tích lũy bấy lâu giống như bị tạt một gáo nước lạnh làm cô tỉnh lại.

Đầu óc rối bời, cô gật đầu lung tung.

Đường phố đêm khuya cực kỳ yên tĩnh.

Cũng không có chút ánh sáng.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Thẩm Phụng mang túi xách đi phía trước, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, Triệu Uyển Hương đi theo phía sau trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Hai người đi vào nhà khách, rất nhanh đến trước một gian phòng nhỏ, Thẩm Phụng đi vào phòng nhìn xung quanh, đặt túi xuống rồi rời đi.

Triệu Uyển Hương đứng im không nhúc nhích.


Sau đó thấy anh đóng cửa lại, nghiêng đầu nói: “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi chuẩn bị nước và đồ ăn”.

Triệu Uyển Hương gật đầu đáp ứng.

Một lúc sau, Thẩm Phụng không chỉ mang cho cô hai cái bánh đậu còn một ly nước ấm và một chậu nước rửa mặt.

Anh nói: “Ăn cơm xong thì tắm rửa, ngâm chân, cẩn thận bị cảm lạnh sinh bệnh.

Anh về trước, có thể buổi sáng hoặc buổi chiều mới quay lại”.

Triệu Uyển Hương gật đầu: “Ừ”.


Thẩm Phụng đi tới cửa, chân hơi do dự: “Uyển Hương”.

Anh nghiêng đầu nhìn, tựa hồ đang đưa ra quyết định rất quan trọng, suy nghĩ nói: “Vấn đề này trước nay anh chưa nghĩ tới, nhưng hiện tại anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, vào ngày mai khi chúng ta gặp mặt sẽ nói về chuyện này”.

Triệu Uyển Hương ngẩn người, hiểu ra anh đang nói về việc gì.

Cô nhìn gương mặt là lỗ tai ngàng càng đỏ của người đàn ông, lo lắng trong lòng tan biến trong nháy mắt.

Cô nhớ tới trước giờ tính cách của Thẩm Phụng luôn kiên định, mọi chuyện đều có quyết định ở trong lòng rồi mới nói ra, cô cần phải cho anh thời gian suy nghĩ không phải sao?
Kiếp trước anh cứu cô ra khỏi biển lửa trở thành người vô gia cư không có nhà trở về, khi ấy anh muốn cưới cô không phải cũng đã cho cô khoảng thời gian để tiếp nhận sao?
Là cô quá nóng vội.


Cô không nhịn được mỉm cười: “Được, em biết rồi”.

Thẩm Phong có vẻ rất xấu hổ giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của mình, sau đó cụp mắt ánh mắt dừng lại trên đôi giày dính bùn bị nước mưa thấm ướt, khàn giọng nói: “Em đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt anh ra ngoài liền đóng cửa lại”.

Ánh mắt Triệu Uyển Hương hám chúa ý cười: “Được”.

Cô chờ anh đi ra liền khóa cửa lại, phải một lúc sau mới nghe tiếng bước chân anh rời đi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Lý Phượng Hoa cuối cùng cũng ngã bệnh.

Cũng không rõ là do tức giận Triệu Ngọc Lan cháy nhà đi hôi của, hay vẫn sợ Tưởng Hướng Vanh uy hiếp tóm lại ngày hôm sau bà ở trên giường bệnh không đứng dậy nổi.


Trong một đêm cả người lộ vẻ già nua, tiền tụy.

Triệu Mai Mai dùng khăn mặt đắp lên trán bà, nhỏ giọng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng ngã xuống …”.

Lý Phượng Hoa không có tâm tư nghĩ tới chỉ sốt ruột hỏi: “Chị con đâu, sao mẹ không thấy?”.

Triêu Mai Mai không dám nói thật, bịa ra lời nói dối gạt bà: “Trong nhà không có than, chị ấy ra ngoài xem có thể nhặt chút than trở về không…”.

Lý Phượng Hoa vẫn còn sức mắng: “Vậy con thì sao, sao không đi cùng chị ngoại trừ chỉ biết giương mắt đợi ở nhà thì có thể làm gì!”
“Được rồi, được rồi…”

Bây giờ Triệu Mai Mai rất sợ phải ở một mình cùng với mẹ, vừa nghe lời này liền lập tức luôn miệng nói đồng ý.

Đã thành thật đi tới đồn công an để hỏi rõ ràng, cảnh sát không thể tìm thấy Triệu Uyển Hương chỉ có thể tra được cô đã đi tỉnh nào, sao đó đi hỏi thăm bạn bè cùng bạn học của cô, cũng không tìm thấy chút manh mối nào.

Người cứ như biến mất khỏi thế gian vậy.

Triệu Mai Mai cũng không biết phải làm thế nào, đói bụng cũng không có gì để ăn chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Triệu Đức Đệ.

Triệu Đức Đệ ngồi chờ ở trên đường nhỏ dẫn tới xưởng bột mì, đói đến hoa mắt chóng mặt rốt cuộc cũng thấy được Tưởng Hướng Vanh chạy xe từ xa đi tới.


Cô ta đứng lên lập tức nhào tới, hét lớn: “Tưởng Hướng Vanh!”
Tưởng Hướng Vanh hoảng sợ, thiếu chút nữa đâm vào cô ta, chờ hắn ổn định lại dựng xe trên mặt đất vững vàng, nhìn trái nhìn phải người qua đường trên mặt không khỏi mở nụ cười: “Không phải con gái thứ ba của Lý Phượng Hoa đây sao? Sao thế, cô tìm được Uyển Hương rồi à?”
Triệu Đức Đệ hất cầm nói: “Vẫn không tìm được”.

Tưởng Hướng Vanh nghiêng đầu châm điếu thuốc, hút một hơi nhả khói híp mắt hỏi: “Sao đó thì sao?”
Triệu Đức Đệ hạ quyết tâm nói: “Dù gì có tìm được hay không thì cũng giống nhau thôi, lại không muốn gả cho chú!”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Tưởng Hướng Vanh cười: “Cô tới đây chỉ muốn nói cái này? Được tôi biết rồi”.

Nói xong lên xe muốn chạy đi.

Triệu Đức Đệ vội vàng giữ chặt tay lái: “Chú đừng đi, tôi còn chưa nói xong!”

Trên mặt Tưởng Hướng Vanh có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện thì để mẹ cô tới tìm tôi, cô mới bao nhiêu tuổi mà đã xen vào chuyện người lớn rồi”.

“Tôi mười chín, so với Triệu Uyển Hương chỉ nhỏ hơn một tuổi, sinh vào tháng tư qua mấy ngày nữa là sinh nhật hai mươi rồi!”
Hăng hái chưa?
Tưởng Hướng Vanh nhìn cô ta cười như không, cảm thấy có chút thú vị liền không vội đi, dừng lại hỏi: “Nói đi, cản tôi lại là cô muốn làm gì.


“Tôi muốn gả cho chú!”
Triệu Đức Đệ sốt ruột thốt ra nói xong mới thấy xấu hổ, sống chết không rụt rè cứ như vậy sững sờ nhìn Tưởng Hướng Vanh.


Tưởng Hướng Vanh sửng sốt, sau đó giống như vừa nghe được chuyện cười, cười lớn hỏi: “Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Triệu Đức Đệ đỏ mặt, tức giận nói: “Chú đeo đồng hồ thì tự mà xem, dù sao thì cũng gần trưa rồi!”.

Tưởng Hướng Vanh cười vừa cầm điếu thuốc không vững tàn thuốc rơi xuống, hắn búng tàn nói: “Cô cũng biết hiện tại là ban ngày?”
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày?”
Hắn dụi tắt điếu thuốc, khoa tay múa chân nói: “Cô có đẹp như Triệu Uyển Hương không mà muốn gả cho tôi, định làm thùng rác tôi thu về để tái chế sao?”
Nói xong đạp xe chạy qua Triệu Đức Đệ chạy đi mất, rất giống đang chạy trối chết.

Triệu Đức Đệ muốn bắt hắn lại đã muộn, tức giận đến nóng cả mặt giẫm vài cái trên mặt đất cho bỏ tức mới cam lòng rời đi.

Cô ta vừa đi vừa mắng: “Cái quái gì vậy, lại dám chê tôi xấu, chú không nhìn lại bản thân mình có thể làm cha của tôi rồi, đến lúc già không đi nổi còn không phải tôi chăm sóc sao?”

“Đồ khốn, đồ khốn nạn!”
Cô ta càng mắng càng chắc rằng Tưởng Hướng Vanh là một người đàn ông không biết xấu hổ, vậy thì càng phải liều mạng quấn lấy hắn mới được.

Cô không tin là hắn vẫn không đồng ý!
Những gì sau đó Triệu Đức Đệ làm cũng thực là khiến người khác chú ý.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Không tới hai ngày sau lan truyền tin chuyện xưởng trưởng Tưởng bị một cô bé quấn lấy đã làm xôn xao khắp xưởng bột mì và mọi người trong thôn điều biết.

Trong phòng làm việc người của cục Thủy lợi cũng đang bàn luận chuyện này.


“Tôi nói mấy người không tin nhưng đây là chuyện của mấy ngày trước.

Bà vợ kế ép đứa con gái của vợ cũ đi lấy xưởng trưởng nhà xưởng, cuối cùng ép đến mức đứa con gái đó bỏ nhà đi trốn!”
“Cái gì có phải là bà vợ và hai đứa con gái dọn sạch đồ trong nhà rồi mang theo của hồi môn chạy trốn không?”
“Đúng đúng đúng, chính là nhà đó, hai đứa con gái thứ hai và thứ ba là vợ kế sau này đưa tới đây là con ruột của bà ta.

Muốn nói cũng là bà ta làm nhiều chuyện xấu báo ứng đến rồi, ép đến mức làm cho con gái vợ trước không thể chịu được trốn đi, kết quả không ngờ con gái ruột thứ ba của bà ta vội vàng muốn gả cho xưởng trưởng Tưởng người ta, lần này không phải làm bà ta tức chết sao?”

“Đứa con gái đó của bà ta không biết giống ai lá gan cũng lớn, trắng trợn đo theo đuổi đàn ông dọa cho xưởng trưởng Tưởng mấy hôm nay không dám ra khỏi nhà!”
“Không biết bà ta dạy con thế nào mà làm ra chuyện như vậy không cần mặt mũi nữa sao? Thật vô đạo đức…”
… …
Mẹ của Thẩm Phụng là Lữ Chi Mai xin nghỉ hơn nửa tháng để chăm sóc con gái lớn vừa sinh xong, hôm nay về lại đơn vị báo cáo vừa tới văn phòng nghe mọi người nói chuyện sôi nổi.

Bà tò mò hỏi: “Mọi người nói ai vậy, ai đồi phong bại tục?”
Một đồng nghiệp cũ vẫy tay nói: “Chi Mai cô quay trở lại rồi tôi hỏi cô có phải vợ sao của lão Triệu lúc trước có dẫn theo hai cô con gái không?”
Lữ Chi Mai bối rối nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp cũ: “Nguy rồi, đứa con gái bị ép gả cho xưởng trưởng Tưởng là con gái Mạnh Giản Tâm trước kia làm ở đơn vị của chúng ta, không phải là đứa con gái của cô ấy chứ?”
“???”
Vài phút sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ đồng nghiệp cũ, Lữ Chi Mai cũng không muốn làm việc nữa bước ra khỏi văn phòng.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom