Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 120: Đi Tìm Cẩu Đản


Vương Kim Nga không dám tưởng tượng, nếu thực sự là Cẩu Đản làm, Vậy sau này nên làm gì bây giờ?

Cháu nội của bà ta ngoan như thế, còn nhỏ như thế, sao có thể làm ra chuyện này?

"Đi tìm Cẩu Đản tới."

Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, biểu cảm vô cùng khó coi, nhìn còn đáng sợ hơn trước đây.

"Tôi lập tức đi tìm, lập tức đi tìm ngay."

Vương Kim Nga bị dọa sợ, vội chạy đi tìm Cẩu Đản không biết chạy đi đâu.

Đám người nhìn ra được đội trưởng Từ đang tức giận, không dám ở lại lâu, xoay người đi về phía Thanh Sơn.

Đội trưởng Từ nghiêm mặt, nổi giận đùng đùng rời đi.

Lục Thanh Nghiên vẫn chưa rời đi, đứng tại chỗ nhìn Chu Cảnh Diên cách đó không xa.

Thẩm Lâm thực tự giác muốn rời đi, Lục Thanh Nghiên đột nhiên gọi anh ta lại.

"Đồng chí Thẩm, nghe nói đội hai các anh có người tên là đồng chí Chu Quang Hoa, đã nhặt được một con gà trong hồng thủy."

"Nếu có thể, làm phiền anh đi nhắc nhở ông ta ném đi."

Biểu cảm của Thẩm Lâm hơi kỳ lạ, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.

"Thực ra không cần nhắc nhở cũng được."

Thẩm Lâm cười ngượng ngùng: "Người nọ không phải người tốt gì, sinh bệnh trúng độc không liên quan tới chúng tôi."

Lục Thanh Nghiên nhìn kỹ Thẩm Lâm, nghe ra được lạnh lẽo trong lời nói của anh ta:

"Ừm, cũng được."

"Vậy tôi đi trước, hai người nói chuyện đi."

Thẩm Lâm vẫy tay, đi nhanh lên núi.

Đợi Thẩm Lâm rời đi xong, Lục Thanh Nghiên đi về phía Chu Cảnh Diên. ngập lo lắng.

"Sau này không được... Thôi, coi như em chưa nói."

Cô muốn nói sau này có nguy hiểm đừng tùy tiện ra mặt, nhưng cảm thấy mình như vậy hơi ích kỷ vô tình.

Nếu hôm nay không có Chu Cảnh Diên, Nữu Nữu chắc chắn sẽ mất mạng.

Chu Cảnh Diên giơ tay phải lên, chạm vào hai má phình to của Lục Thanh Nghiên:

"Anh sẽ không để mình có nguy hiểm."

Lục Thanh Nghiên quay đầu đi, một mình sinh hờn dỗi.

Cảnh vừa rồi thực sự dọa cô sợ hãi.

Lo lắng của cô để lộ ra không sót gì, đôi mắt thâm thúy của Chu Cảnh Diên hơi nheo lại, lộ ra vui sướng khôn kể.

"Anh bị thương sao?"

Lục Thanh Nghiên liếc thấy tay phải của Chu Cảnh Diên có vết máu.

Chắc là vừa rồi vội cứu người phụ nữ, tay va chạm mặt đất cọ xát ra.

Cô nắm lấy tay của Chu Cảnh Diên, ngẩng đầu nhìn anh.

"Bị thương vì sao không nói? Anh cho rằng mình là siêu nhân à?"

"Siêu nhân là gì?"

Không hiểu thì hỏi, Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay của Lục Thanh Nghiên, bàn tay thô ráp bao bọc lấy bàn tay non mịn của cô.

Đối lập rõ ràng như vậy, giống y như bức tranh cuộn tròn đẹp nhất.

"Chính là người rất lợi hại."

Đúng là thời đại khác biệt, còn khác biệt tận 50 năm.

Lục Thanh Nghiên nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, thì kéo Chu Cảnh Diên đi sang một bên.

"Cởi áo khoác ra."

Chu Cảnh Diên nghe lời cởi áo khoác thủ công màu đen ra.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy đặt sang một bên, lấy povidone và tăm bông trong không gian ra.

"Vươn tay ra, em bôi ít thuốc cho anh."

Cánh tay màu lúa mạch vươn tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, cô kéo qua. Chu Cảnh Diên cúi đầu im lặng nhìn cô, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

"Đau không?"

Lục Thanh Nghiên chuyên chú bôi vết thương giúp anh, nên không chú ý tới ánh mắt trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng bỏng.

Chu Cảnh Diên không đáp lại cô, Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ ngẩng đầu.

Một gương mặt tuấn tú đột nhiên dán sát vào, khi cô còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng in lên cánh môi cô.

Lúc này mọi thứ xung quanh đầu trở nên yên tĩnh, trong không khí có hương vị ngọt ngào.

"Không đau!"

Một lúc sau, anh buông cô ra, lúc này mới khàn giọng nói.

"Sau này không được hôn em."

Người này làm sao thế, còn thích đánh lén?

"Em là vợ anh, anh hôn vợ của anh chẳng lẽ không được ư?"

Chữ vợ vô cùng tự nhiên buột miệng thốt ra, Chu Cảnh Diên nói rất nhẹ nhàng, Lục Thanh Nghiên thì bị anh dọa sợ.

Trên gương mặt mây đỏ giăng kín hiện lên khiếp sợ, Lục Thanh Nghiên mấp máy môi:

"Ai là vợ anh?"

Chữ vợ đánh mạnh vào đầu quả tim của cô, trái tim cô đập rất nhanh.

Thế kỷ 21 có rất ít người gọi nửa kia là vợ, khi giới thiệu với người khác đều chỉ gọi hai chữ bà xã.

Đột nhiên nghe Chu Cảnh Diên nói ra mấy chữ này, lại có loại cảm giác rất kỳ lạ.

"Em, chỉ có em."

Khi anh 15 tuổi đã nhận định cô, biết rõ giữa hai người không có khả năng, vẫn luôn hi vọng xa vời.

Cũng may ông trời mở mắt, đưa cô từ thế giới đó đến thế giới của mình.

Hi vọng cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đừng để cô trở về nữa.
 
Chương 121: Không Phải Vợ Anh


Chu Cảnh Diên biết rất rõ ý nghĩ này ích kỷ cỡ nào, nhưng anh không muốn cô rời khỏi anh.

Lục Thanh Nghiên tránh tầm mắt của anh, đôi mắt sáng lấp lánh có tia sáng trước đây chưa từng có.

"Không phải là vợ anh."

Mạnh miệng phản bác, Lục Thanh Nghiên giả vờ ho khan một tiếng nói sang chuyện khác:

"Có đói bụng không?"

Hai ngày nay cô chỉ ăn ít cháo loãng và cải thảo củ cải, miệng nhạt đến mức sắp không có hương vị.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được, niên đại này đúng là không dễ dàng gì.

"Không đói bụng."

"Em rất đói bụng, ngày hôm qua và hôm nay chỉ ăn rất ít đầ."

Xung quanh đều là người, cô không có thời gian lấy đồ ăn ra ăn, chỉ có thể ấm ức mình trước.

Gương mặt Chu Cảnh Diên hơi âm trầm: "Sau này không thể để mình đói."

"Em biết rồi, em là không có biện pháp mà."

Cô vừa rời đi, lập tức có người tới tìm cô, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại chỗ.

Hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhất định phải ăn một bữa ngon.

"Anh muốn ăn gì, chỗ em có rất nhiều món ngon."

Mấy trăm vạn suất ăn chín cũng không phải là giả, lấy ra hết đảm bảo hù chết anh.

"Đầu được cả."

Đối với cô, Chu Cảnh Diên không cần khách sáo.

Ở trong lòng anh, cô là vợ mình, cho dù là chuyện gì đều không cần khách sáo.

"Chúng ta ăn mao huyết vượng được không?"

Món cay Tứ Xuyên mao huyết vượng vừa cay vừa ngon, đồ bên trong "Ừm."

Chu Cảnh Diên chưa từng ăn mao huyết vượng, nhưng cô thích thì anh thích.

"Anh trông chừng bốn phía giúp em, đừng để bị phát hiện."

Chỗ bọn họ nghỉ ngơi còn tính là yên tĩnh, có lẽ nơi này sẽ không có ai tới.

Lấy mao huyết vượng tràn đầy ớt cay trong một bát ra, màu sắc nhìn là muốn ăn.

Đây chính là mao huyết vượng cô đặc biệt đến một nhà nổi tiếng ở Tứ Xuyên mua, nghe dân bản xứ đề cử.

"Nếm thử bánh bao nhân thịt bò đi."

Lấy mấy cái bánh bao to, Lục Thanh Nghiên đưa một cái cho Chu Cảnh Diên.

Gắp một đũa mao huyết vượng ăn, lại cắn một miếng bánh bao to đầy nhân thịt bò, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Lúc này cô giống như con mèo nhỏ lười biếng đáng yêu, trong mắt Chu Cảnh Diên không tự chủ có thêm sủng nịch.

"Đúng rồi, vừa rồi khi em nói tới Chu Quang Hoa, vì sao Thẩm Lâm lại có biểu cảm kỳ lạ như thế?"

Lục Thanh Nghiên nhớ tới chuyện vừa rồi, luôn cảm thấy những lời Thẩm Lâm nói có ẩn ý.

Chu Cảnh Diên cắn miếng bánh bao, đôi mắt lạnh lùng nói: "Chu Quang Hoa là cậu anh."

Lục Thanh Nghiên vừa nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Là người đó..."

Chu Cảnh Diên gật đầu, không nói nữa.

Ngực Lục Thanh Nghiên tê rần, vươn tay đặt lên mu bàn tay của Chu Cảnh Diên: "Không sao, anh còn có rất nhiều người đối xử tốt với anh mà."

Lục Thanh Nghiên không tính đặc biệt biết rõ tình hình của Chu gia."

Cũng là nhiều năm trước, khi mơ thấy anh lần đầu tiên mới biết chút da lông.

Hơn 20 năm trước mẹ của Chu Cảnh Diên cứu một người đàn ông mất trí nhớ, cuối cùng kết hôn với người đàn ông đó.

Vốn tưởng rằng là bắt đầu của hạnh phúc, đâu biết có một ngày người đàn ông kia đột nhiên không từ mà biệt, bỏ rơi hai mẹ con Chu Cảnh Diên. Cha Chu Cảnh Diên rời đi khiến mẹ Chu Cảnh Diên buồn bực không vui, cuối cùng bệnh nặng mà chết.

Con gái tử vong khiến ông ngoại Chu Cảnh Diên giận dữ sửa họ của Chu Cảnh Diên, từ đây Chu Cảnh Diên vẫn luôn sống cùng với ông bà ngoại.

Cuộc sống vốn cứ trôi qua như vậy, mãi đến khi bùng nổ nạn đói.

Ông ngoại của Chu Cảnh Diên bị đói chết, hai mợ của Chu Cảnh Diên trở mặt không nhận người.

Không màng bà ngoại của Chu Cảnh Diên ngăn cản, đuổi Chu Cảnh Diên chỉ có 10 tuổi ra khỏi Chu gia.

Lại sau đó, Chu Cảnh Diên gặp được cô...

"Có mình em là đủ rồi!"

Chu Cảnh Diên ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ thon dài của cô.

Thế giới này đối xử không tốt với anh, anh sẽ không oán giận, ông trời có thể đưa cô tới bên cạnh anh, như vậy đủ rồi!

"Chu Cảnh Diên, sống một mình khá tốt, anh nhìn xem không phải là em cũng như vậy ư?"

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, lấy một viên kẹo sữa trong không gian ra, xé đóng gói nhét vào trong miệng anh.

"Anh xem, có phải ăn kẹo vào cảm thấy thứ gì cũng ngọt ngào hơn hay không?"

Khi Lục Thanh Nghiên rảnh rỗi thì thích ăn một viên kẹo, như vậy giống như đau và khổ sẽ cách xa cô.

"Một người không tốt, anh muốn hai người sống cùng nhau."

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, kỳ vọng trong mắt không bỏ sót gì.

Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra, đứng dậy khỏi tảng đá: "Đợi xem anh đã."
 
Chương 122: Anh Muốn Hai Người Sống Cùng Nhau


Không để ý tới anh, Lục Thanh Nghiên chạy lên trên núi.

Chỗ nghỉ ngơi ở Thanh Sơn, mưa ở trên đỉnh đầu vẫn còn không ngừng rơi xuống.

Ngưu Lan Hoa dùng muỗng quấy thịt cá trong nồi, không ngừng nuốt nước bọt.

"Còn chưa nấu xong?"

Trần vô lại anh lau nước miếng ở khóe miệng, ước gì có thể uống hết.

Trần Ni ngẩng đầu nhìn về phía hai người, không rên một tiếng.

"Nói cái gì mà không thể ăn, không phải là cá đã chết mấy ngày, tôi thấy Lục Thanh Nghiên chính là không thể nhìn người khác sống tốt."

Ngưu Lan Hoa múc hai bát thịt cá đầy:

"Người phụ nữ La Tiểu Phương kia đúng là ngốc, Lục Thanh Nghiên nói một câu lập tức ném cá đi, bây giờ tiện nghỉ cho hai vợ chồng chúng ta"

Trần vô lại anh thô lỗ nhận lấy bát Ngưu Lan Hoa đưa cho ông ta, thổi một lát há to miệng uống, thở dài thỏa mãn.

Mấy nhà xung quanh nhìn hai vợ chồng Trần vô lại anh với vẻ hâm mộ, tay cầm bát cháo lương thực thô tẻ nhạt vô vị.

Ngưu Lan Hoa cười vô cùng đắc ý, còn cố ý chẹp miệng: "Quá thơm."

Lục Thanh Nghiên đi tới gần.

Ngưu Lan Hoa vừa thấy là cô, bắt đầu châm chọc mỉa mai: "Thanh Nghiên, có muốn uống một bát canh cá không, thực sự quá thơm."

"Không cần, thím Ngưu uống nhiều một chút."

Lục Thanh Nghiên cười mỉa, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Cô thực sự muốn nhìn xem, lát nữa Ngưu Lan Hoa sẽ thế nào.

"Người tốt không có báo đáp tốt."

Ngưu Lan Hoa trừng mắt, uống từng ngụm canh cá.

Hai vợ chồng căn bản không có ý để ý tới Trần Ni, còn người thực vật Trần Cẩu Thặng, lúc này cũng bị xem nhẹ.

Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ nghỉ ngơi tạm thời của mình.

Lý Tố Hoa mới nấu cháo rau dại xong: "Đừng so đo với người phụ nữ Ngưu Lan Hoa kia, mau ăn cháo đi." Lục Thanh Nghiên nhận lấy cháo Ngưu Lan Hoa nấu xong, chỉ ba ngụm là ăn xong.

"Bác gái, chỗ cháu còn có ít bánh hạch đào."

Lục Thanh Nghiên thấy rõ Lý Tố Hoa chiếu cố cô cỡ nào.

Không có biện pháp lấy đồ ăn ngon trong không gian ra cho bà ấy, chỉ có thể đền bù bằng những thứ khác.

"Mấy thứ này cháu cất đi, bác gái không ăn."

Lý Tố Hoa không nhận bánh hạch đào của Lục Thanh Nghiên, đẩy nó cho Lục Thanh Nghiên.

"Bác gái, nếu bác không ăn thì cháu ném đi."

Lục Thanh Nghiên giả vờ muốn ném hai lạng rưỡi bánh hạch đào trong tay, Lý Tố Hoa sợ tới mức vội nhận lấy.

"Cháu đó, lần này bác gái nhận, sau này cháu đừng cho bác gái nữa."

Lý Tố Hoa thở dài một hơi, nhìn bốn phía một lát: "Mưa này không biết khi nào mới dừng lại, lương thực trong tay chúng ta phải ăn tiết kiệm."

Lý Tố Hoa từng trải qua nạn đói, biết rõ nhất khi tai nạn tới sẽ như thế nào.

Lục Thanh Nghiên nhìn thôn dân ở bốn phía, như suy tư gì đó.

"Đại đội trưởng, ông gọi người giúp đỡ tìm Cẩu Đản nhà tôi với."

Vương Kim Nga chạy từ trong rừng ra, phía sau bà ta còn có Trần chú lùn, Miêu Hồng Hà cùng với con trai Trần Phú Cường.

Bốn người vẫn luôn tìm kiêm Trần Cẩu Đản ở trong rừng cây, cho rằng cậu bé là ham chơi, chạy tới chỗ nào đó trốn tránh.

Kết quả tìm một tiếng, cũng không phát hiện bóng dáng cậu bé.

Vương Kim Nga thực sự sợ cháu trai cưng của bà ta xảy ra chuyện, chạy tới chỗ đội trưởng Từ nghỉ ngơi, nắm lấy cánh tay ông ấy không buông.

"Buông ra, bà xem bà đang làm cái trò gì thế này."

Đội trưởng Từ lạnh giọng quát Vương Kim Nga, gương mặt vẫn còn âm trầm.

"Cẩu Đản nhà tôi không thấy, đại đội trưởng ông nhất định phải tìm giúp tôi!"

Đôi mắt của Vương Kim Nga đỏ bừng, Miêu Hồng Hà ở phía sau vẫn luôn khóc lóc gọi tên Cẩu Đản. Đội trưởng Từ cau mày, nhìn mọi người bốn phía hỏi: "Có ai gặp Cẩu Đản của tôi không?"

Không ai gật đầu, đều lắc đầu.

"Cẩu Đản của tôi!"

Miêu Hồng Hà gào khóc, cơ thể không có sức lực, mềm nhữn ngã xuống đất.

"Không phải là Cẩu Đản chạy vào trong núi sâu đấy chứ?"

"Chắc chắn là sợ đại đội trưởng tìm thằng bé tính sổ."

"Tên nhóc này đúng là không bớt việc, cả ngày gây chuyện."

Thôn dân gần đó bàn tán xôn xao, trên mặt không có chút lo lắng đồng tình.

Trần Cẩu Đản bị cả nhà Vương Kim Nga chiều hư, rất nhiều chuyện xấu trong đại đội đều là cậu bé làm.

Nhà Vương Kim Nga không thua kém gì nhà Trần vô lại, gặp chuyện chỉ biết la lối khóc lóc chơi xấu, không ai dám đi trêu chọc.

"Bảo người đi tìm xem."

Đội trưởng Từ chán ghét Trần Cẩu Đản tới mấy, dù sao cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi.
 
Chương 123: Chu Cảnh Diên Bị Thương


Thân là đại đội trưởng, nên gánh vác trách nhiệm vẫn phải gánh vác trách nhiệm.

"Đó là núi sâu, chúng ta..."

Kế toán của đại đội đứng trước mặt đội trưởng Từ, có chút do dự.

Có người nào không biết sâu trong Thanh Sơn có lợn rừng, nói không chừng còn có sói.

Năm đó khi xảy ra nạn đói, có thôn dân đi sâu vào núi tìm kiếm đồ ăn, cuối cùng huyết nhục mơ hồ được khiêng ra, chưa tới mấy ngày thì chết.

Kể từ sau ngày ấy, không ai còn dám đi sâu vào trong núi.

"Chẳng lẽ mặc kệ? Tổ chức nhiều người cùng đi tìm."

Đội trưởng Từ nhíu chặt mày, tay cầm tẩu thuốc bằng tre của mình, vẻ mặt bực bội.

Nửa tiếng sau, đội trưởng Từ triệu tập hơn ba mươi đàn ông cường tráng trong đội.

Trong đó có Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm.

Trong tay mỗi người đều cầm dụng cụ phòng thân, có dao phay, có cuốc, xẻng...

Lục Thanh Nghiên đứng trước đám người, chậm rãi tới gần Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên như cảm nhận được cô có chuyện muốn nói với mình, nên tới gần cô.

"Cầm lấy, đề phòng ngộ nhỡ."

Lục Thanh Nghiên đưa dao quân dụng cho Chu Cảnh Diên.

Nếu được, cô rất muốn lại đưa cho Chu Cảnh Diên một khẩu súng.

Chu Cảnh Diên nhận dao quân dụng Lục Thanh Nghiên đưa cho anh, lại nhân cơ hội này nắm lấy tay cô:

"Anh sẽ an toàn trở về."

"Nhất định phải an toàn trở về, đừng cậy mạnh."

Lục Thanh Nghiên trở tay nắm lấy tay Chu Cảnh Diên, rất nhanh lại buông ra, lặng yên không tiếng động lùi về sau.

Dưới sự dẫn dắt của đại đội trưởng, đám người cùng đi về phía núi sâu. Người nhà của mấy thôn dân bị lựa chọn đi vào núi sâu, đều trừng mắt với cả nhà Vương Kim Nga.

Đầu tại nhà này gây họa, nếu người trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất định phải chơi chết bọn họ.

Lục Thanh Nghiên không quản những người khác, cô vẫn luôn nhìn Chu Cảnh Diên, mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất không thấy.

Trời chậm rãi tối lại, rừng cây rậm rạp nhanh chóng không còn ánh sáng.

Bốn phía có mấy chục đống lửa, khiến gần chỗ nghỉ ngơi sáng như ban ngày.

Lục Thanh Nghiên ngồi ở chỗ nhà nhỏ dựng tạm, ánh mắt nhìn phương hướng Chu Cảnh Diên rời đi.

Đã một buổi chiều, không biết thế nào rồi?

"Đã trở về, đã trở về!"

Có người nghe thấy tiếng bước chân, hưng phấn rời khỏi vị trí nhà mình, ló đầu nhìn qua.

Tiếng bước chân dồn dập truyền từ trong rừng sâu đến, rất nhanh có mấy bóng dáng đi ra.

Dẫn đầu chính là Thẩm Lâm, trên mặt anh ta có sốt ruột, bước nhanh về phía Lục Thanh Nghiên.

Thẩm Lâm cõng một người càng cao lớn hơn trên người, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra.

Lục Thanh Nghiên đứng dậy, liếc mắt một cái thấy được người trên lưng Thẩm Lâm.

Trong lòng cô thấp thỏm, nhanh chóng tiến lên.

"Sao lại thế này?"

"Mau, mau cứu anh Diên."

Vẻ mặt Thẩm Lâm tự trách, nhanh chóng bảo Lục Thanh Nghiên cứu người.

Lục Thanh Nghiên không kịp hỏi nhiều, bảo Thẩm Lâm đặt Chu Cảnh Diên đang hôn mê vào lều nghỉ ngơi của mình.

Thẩm Lâm nghe lời chạy vào, nhẹ nhàng đặt Chu Cảnh Diên xuống.

"Là tôi không tốt, lúc ấy tôi không chú ý tới con lợn rừng kia, là anh Diên đã cứu tôi."

Thẩm Lâm vướin †av dùng sức tát mình mấy cái. hếi hân còn † trách. Nếu lúc ấy anh ta cảnh giác một chút, đã không xảy ra chuyện này.

Con lợn rừng kia vô cùng giảo hoạt, vậy mà đánh lén sau lưng anh ta.

Nếu không phải phản ứng của Chu Cảnh Diên nhanh đẩy anh ta ra, có khả năng lúc ấy anh ta đã chết.

Lục Thanh Nghiên xuyên qua ánh lửa nhìn Chu Cảnh Diên nằm trên chăn lông, nhắm chặt hai mắt.

Cả người anh vì mất máu quá nhiều, trên mặt không có chút huyết sắc, trắng bệch khiến người ta đau lòng.

Chỗ bụng Chu Cảnh Diên có máu tươi chảy ra, đó là vết thương do răng nanh của lợn rừng đâm vào.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lý Tố Hoa mới từ bên con gái trở về, vừa thấy tình cảnh này thì khiếp sợ.

"Bác gái, làm phiền bác đổ nước ấm vào trong chậu bưng tới cho cháu."

Lục Thanh Nghiên bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý vết thương giúp Chu Cảnh Diên.

Cô dùng kéo cắt áo của Chu Cảnh Diên ra trước, lộ ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa.

Chóp mũi của Lục Thanh Nghiên hơi chua xót, nỗ lực không để mình nghĩ nhiều.

"Đừng đợi ở đây, anh đi ra ngoài đi."

Lục Thanh Nghiên lấy ra mấy ngọn nến, thực ra là trong không gian ra châm lửa.

Bên trong căn lều dựng tạm lập tức sáng lên nhiều.

Mở hộp thuốc của mình, Lục Thanh Nghiên lấy dung dịch oxy già ra rửa sạch xung quanh miệng vết thương cho Chu Cảnh Diên, dùng thuốc cầm máu.
 
Chương 124: Thanh Nghiên, Anh Diên Sẽ Không Sao Đúng Không


Sau khi cầm máu, Lục Thanh Nghiên lại lấy thuốc gây tê tiêm cho Chu Cảnh Diên.

Sau đó bắt đầu khâu lại, cuối cùng dùng băng gạc băng bó.

Làm xong mọi chuyện, toàn thân Lục Thanh Nghiên đều là mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

"Thanh Nghiên, anh Diên sẽ không sao đúng không?"

Thẩm Lâm vẫn luôn đợi ở bên ngoài, không dám đi quấy rầy Lục Thanh Nghiên.

Đợi khi Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài, Thẩm Lâm gấp không đợi nổi tiến lên dò hỏi.

"Không sao, chẳng qua anh ấy mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi thật tốt."

"Tôi phải trông chừng anh ấy, tránh cho anh ấy nhiễm trùng phát sốt, tạm thời đừng di chuyển thì hơn."

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại, nhìn Chu Cảnh Diên ở trong lều còn chưa tỉnh.

Dưới ánh nến tối tăm, gương mặt của Chu Cảnh Diên an tường yên lặng.

Ngoại trừ gương mặt hơi trắng bệch ra, thì không thể soi mói chỗ nào.

Cho dù là trong tình huống bị thương, vẫn không hiện lên chật vật.

"Vậy tôi ở lại chăm sóc anh Diên."

Thẩm Lâm xung phong nhận việc, anh ta nên chịu trách nhiệm với chuyện này.

"Không cần, anh không hiểu gì, nơi này để tôi trông cho, tôi là bác sĩ biết nhiều hơn anh."

Biết Thẩm Lâm còn có mẹ già cần chăm sóc, sao Lục Thanh Nghiên có thể để anh ta lại.

"Tối nay bác đến chỗ Kiểu Kiều, Thanh Nghiên yên tâm chăm sóc Cảnh Duyên đi."

Lý Tố Hoa bưng nước đưa cho Lục Thanh Nghiên, rất săn sóc nhường vị trí.

"NMôt mình cô chăm sóc. tôi sơ người khác..." Thẩm Lâm là người duy nhất biết quan hệ của hai người, vấn đề là người khác không biết.

Nhỡ đâu bị đám người lắm miệng trong thôn nói linh tinh, nên làm sao bây giờ?

"Không sao, tôi là bác sĩ."

Lục Thanh Nghiên không để ý người khác nói gì.

Chỉ có thập niên 70 này mới nghiêm túc đối với quan hệ nam nữ như vậy, nếu đổi thành thế kỷ 21, ai dám nói nhiều.

Hơn nữa thực sự có người miệng đáng ghét, cùng lắm thì cô lập tức thừa nhận quan hệ với Chu Cảnh Diên.

Cô không tin còn bị một số người đáng ghét bắt nạt tới trên đầu.

"Vất vả cho cô rồi."

"Mau trở về đi, tôi có thể chăm sóc anh ấy."

Lục Thanh Nghiên vừa dứt lời, một đám người khiêng con lợn rừng 200 cân đi tới.

"Lợn rừng? Ôi trời ơi, vậy mà là lợn rừng?"

Đám người bùng nổ, mỗi người đều đứng dậy vây quanh.

"Yên lặng!"

"Con lợn rừng này là đồng chí Chu Cảnh Diên giết chết, cậu ấy còn vì chuyện này mà bị trọng thương."

"Tuy lợn rừng này nên thuộc về đại đội, nhưng cho dù thế nào, chúng ta nên cảm ơn đồng chí Cảnh Diên."

"Cho nên cán bộ của đại đội chúng ta nhất trí quyết định, cuối năm cho đồng chí Cảnh Diên thêm 300 công điểm."

Đội trưởng Từ đứng trước con lợn rừng to, nói từng chữ từng câu.

Một số người có chút ý kiến, cuối cùng nhìn con lợn rừng to ngoan ngoãn câm miệng.

Lục Thanh Nghiên không quan tâm náo nhiệt ở phía xa, sau khi Lý Tố Hoa và Thẩm Lâm rời đi thì trở về lều.

Đặt chậu gỗ sang một bên, Lục Thanh Nghiên cầm khăn lông sạch sẽ làm ướt, lau sạch máu trên mặt và trên tay của Chu Cảnh Diên.

Nắm lấy tay phải của Chu Cảnh Diên lau, ánh mắt cô không nhịn được nhìn bàn tay anh.

Tay của Chu Cảnh Diên rất đẹp, khớp xương rõ ràng còn thon dài, trên Có thể tưởng tượng tới mấy năm nay anh sống thế nào, chắc chắn còn tệ hơn cô nghĩ.

"Rõ ràng nói sẽ an toàn trở về, kết quả còn bị trọng thương như vậy."

Bên ngoài vì giết được một con lợn rừng mà rất náo nhiệt, rất ầm ï, trong lều nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng oán giận đứt quãng của Lục Thanh Nghiên.

"Rất xin lỗi."

Giọng nói mềm nhẹ suy yếu truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy dịu dàng của Chu Cảnh Diên.

Không biết là anh tỉnh lại khi nào, gương mặt tái nhợt nằm ở chỗ cô ngủ, vẫn luôn lằng lặng nhìn cô.

"Chu Cảnh Diên, anh gạt em!"

"Tình hình lúc ấy quá khẩn cấp, sau này sẽ không như vậy nữa."

Giọng nói của Chu Cảnh Diên rất nhỏ, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên không buông.

Lục Thanh Nghiên cắn chặt môi dưới, không nói một câu.

"Nghiên Nghiên!"

Thấy cô không để ý tới anh, Chu Cảnh Diên sốt ruột.

Muốn đứng dậy lại động vào vết thương, đau đến mức gương mặt anh lập tức thay đổi.

"Ngoan ngoãn nằm im."

Đè bả vai anh không cho anh cử động, Lục Thanh Nghiên điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình:

"Đồ ngốc."

Người này một ngày bị thương hai lần, nói không tức giận là giả.

"Không biết anh lớn lên từng này kiểu gì."

Lục Thanh Nghiên mím môi, còn có chút tức giận.
 
Chương 125: Tự Mình Chăm Sóc Anh


"Muốn nghe không?"

Chu Cảnh Diên hơi nhếch miệng, cô muốn nghe, đương nhiên là anh sẽ nói cho cô nghe.

"Không cần, có gì dễ nghe chứ, đơn giản là kiếm công điểm nuôi sống mình."

Niên đại này còn có thể làm gì, lại không thể làm buôn bán, còn không thể chạy loạn khắp nơi.

"Anh không chỉ có thể nuôi sống mình, còn có thể nuôi em, anh không nghèo."

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, đảm bảo với cô.

"Ai cần anh nuôi?"

Lục Thanh Nghiên tức giận trừng anh một cái.

Thân là một phú bà bí mật, bản thân cô có thể tự nuôi sống cô.

"Vậy anh cho em mọi thứ, em nuôi anh."

Ở trước mặt cô, anh không có nhiều tự tin.

Anh biết mình kiếm nhiều tới mấy cũng không lợi hại bằng cô, cho nên anh vẫn luôn nỗ lực, mãi đến khi mình có thể xứng đôi với cô.

Từ lúc anh biết mình có ý nghĩ đối với cô xong, anh đã bắt đầu nỗ lực tăng lên bản thân.

Khi anh 15 tuổi, anh lên núi đi săn sau đó đến chợ đen bán, kiếm được thùng vàng lần đầu tiên.

6 năm qua, trong tay anh đã có không ít đồ, có lẽ có thể cho cô cuộc sống tốt hơn, tuy biết cô không cần.

"Chuyện này, xem biểu hiện của anh đã."

Lục Thanh Nghiên cũng cười xán lạn, đôi mắt tươi đẹp như nước.

Trái tim của Chu Cảnh Diên xao động, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên thật chặt.

Cô không có lúc nào là không khiến anh động lòng, khiến anh cam tâm tình nguyện trầm luân.

"Thanh Nghiên."

Bên ngoài truyền tới giọng đội trưởng Từ gọi cô.

Lục Thanh Nghiên ra hiệu cho Chu Cảnh Diên đừng nói chuyện, lúc này mới đi ra khỏi lều nhỏ.

Trong tay đội trưởng Từ là hai miếng thịt, một miếng khoảng 1 cân, một miếng chỉ có hai lạng rưỡi đi tới.

"Đây là thịt lợn rừng đại đội chia cho cháu và Cảnh Duyên, cậu ấy ở chỗ cháu chữa trị, cho nên chú cầm phần của cậu ấy tới đây."

Lục Thanh Nghiên nhận lấy thịt lợn rừng trong tay đội trưởng Từ, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

"Có khả năng phải làm phiền cháu nấu cho Cảnh Diên ăn, một mình cậu ấy cũng không có người nhà chăm sóc."

Vẻ mặt đội trưởng Từ áy náy, còn nhìn Chu Cảnh Diên đang "hôn mê" trong lều.

"Cháu là bác sĩ của đại đội, chăm sóc người bệnh là điều đương nhiên."

"Vậy chú đi trước, bên kia còn đang chia thịt, chú đi xem."

"Chú đội trưởng đi thong thả ạ."

Tiễn đội trưởng Từ xong, Lục Thanh Nghiên xách theo một cân hai lạng rưỡi đi vào lều.

"Nhìn xem, có thịt lợn rừng ăn."

Lục Thanh Nghiên chưa từng ăn thịt lợn rừng, nghe nói thịt lợn rừng làm không cẩn thận sẽ có mùi tanh.

Tuy tay nghề nấu nướng của cô không tính là đặc biệt tốt, nhưng cô có gia vị vạn năng.

"Anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cơm."

Cho 1 cân thịt lợn rừng vào không gian, Lục Thanh Nghiên chỉ lấy hai lạng rưỡi thịt lợn rừng đi ra ngoài.

Bên ngoài dựng bệ nhỏ đơn sơ, Lục Thanh Nghiên ngồi xổm trên đất rửa sạch thịt lợn rừng.

Lương thực ở bên ngoài còn một ít, rau chỉ còn mấy cây củ cải, hai ba bắp cải thảo.

Lúc này xung quanh không có ai chú ý tới Lục Thanh Nghiên đang làm gì, đều đang khí thế ngất trời làm thịt lợn rừng ăn.

Lục Thanh Nghiên ở một khu đất phẳng khác, dùng niêu lẩu nấu cháo.

Sau đó tước củ cải, chuẩn bị hầm thịt heo ăn.

"Thanh Nghiên." "Ăn rồi, anh Diên tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi, anh vào xem anh ấy đi."

Lục Thanh Nghiên múc một bát cháo, đưa cho Thẩm Lâm: "Anh bưng cho anh ấy đi."

"Được."

Thẩm Lâm nhận lấy cháo trắng, phát hiện bên trong đều là gạo.

Đặc sệt khiến Thẩm Lâm vô cùng hâm mộ người bệnh như Chu Cảnh Diên.

Có nhà ai dám xa xỉ như vậy, Lục Thanh Nghiên đúng là nỡ ăn.

"Thanh Nghiên, cô ăn như vậy còn lương thực không? Hay là ngày mai tôi đưa lương thực của anh Diên tới cho cô."

Thẩm Lâm thực sự sợ Chu Cảnh Diên ở chỗ Lục Thanh Nghiên ăn nhiều mấy ngày, lương thực của cô sẽ bị ăn sạch.

"Không cần, tôi còn một ít, anh ấy không ăn được bao nhiêu."

Lục Thanh Nghiên từ chối Thẩm Lâm, cô không sợ nhất chính là Chu Cảnh Diên ăn của cô bao nhiêu.

Dù sao lương thực của cô vĩnh viễn đều không tiêu hao hết.

"Chuyện này... Thôi được rồi."

Lục Thanh Nghiên nói như vậy, Thẩm Lâm chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Lâm bưng cháo và thịt lợn rừng vào lều, chỉ một lát sau, gương mặt như khóc tang đi ra.

"Anh làm sao vậy?"

Lục Thanh Nghiên ăn một bát cháo, tò mò hỏi.

Chu Cảnh Diên ăn nhanh như vậy ư?

"Anh Diên đuổi tôi ra ngoài."

Thẩm Lâm nhún vai, anh ta mới bưng cháo vào, còn chưa kịp đút Chu Cảnh Diên, đã bị Chu Cảnh Diên vô tình đuổi ra ngoài.
 
Chương 126: Anh Thể Hiện Cái Gì


"Phụt!"

Lục Thanh Nghiên không nhịn được bật cười: "Vậy tôi vào xem, trong nồi còn ít đồ ăn, hay là anh ăn thêm một chút đi?"

"Sao có thể không biết xấu hổ... Vậy tôi không khách sáo nữa."

Thẩm Lâm sờ bụng lửng dạ của mình.

Tuy mấy năm nay đi theo Chu Cảnh Diên kiếm lời không ít, nhưng cũng tiêu không ít.

Lương thực ở chợ đen vừa ít vừa đắt, anh ta còn là người có dạ dày to.

Không kiếm đủ công điểm, chỉ có thể dùng kiếm tiền mua lương thực.

Mỗi ngày có thể ăn hơn nửa no, đã tốt lắm rồi.

Tai nạn lần này tới gấp, lương thực trong nhà vốn không nhiều lắm, bị nhốt ở Thanh Sơn mỗi ngày chỉ có thể ăn tiết kiệm.

"Ăn đi, tôi đi vào xem."

Lục Thanh Nghiên lau miệng, lúc này mới đứng dậy đi vào trong lều.

Dưới ánh nến, Chu Cảnh Diên gian nan ngồi dậy, trên trán xuất hiện mồ hôi tỉnh mịn.

"Anh thể hiện cái gì?"

Trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên tiến lên nhận bát to trong tay anh, cầm lấy thìa xúc cháo còn hơi nóng thổi nhẹ.

"Cậu ta rất phiền."

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên ghét bỏ, một tay che miệng vết thương.

Lục Thanh Nghiên cười nhe răng: "Sao anh ấy lại có người bạn như anh chứ?"

Chu Cảnh Diên không nói nữa, nhìn cô với vẻ chờ mong: "Anh đói bụng."

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp với anh, cầm thìa múc từng thìa đút cho Chu Cảnh Diên.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Chu Cảnh Diên ăn uống rất tốt, há to miệng ăn hết thịt lợn rừng và củ cải, còn ăn một bát cháo trắng to.

Cuếi ^ùna cũng c©ó thể ăn đồ ăn eâ nấu Chu Cảnh Diên bày tô thảa mãn.

"Nôn... Đau, đau chết mất!"

Chỗ nhà Ngưu Lan Hoa nghỉ ngơi, đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên đau đớn.

Trần vô lại anh và Ngưu Lan Hoa cùng che bụng, vừa nôn mửa vừa kêu đau.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Mọi người đang ăn rất ngon ló đầu nhìn qua.

Nhìn thấy hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa nôn đầy ra, mọi người cảm thấy thịt lợn rừng trong bát cũng không thơm nữa.

Trần Ni cúi đầu ăn cháo rau dại, hoàn toàn không quan tâm Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.

Đợi ăn hết cháo xong, lúc này cô ta mới tiến lên: "Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?"

"Đau, đau chết mất."

Ngưu Lan Hoa vừa nôn, vừa kêu rên.

Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, thịt heo bà ta nấu sẵn mới ăn được mấy miếng, kết quả bụng đột nhiên đau đớn.

Khiến bà ta ọe một tiếng, nôn ra hết mọi thứ ăn vào.

Lục Thanh Nghiên nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng không định để ý.

Bưng bát đũa ra khỏi lều, Thẩm Lâm tiến lên nhận bát không trong tay cô, cười ân cần.

"Để tôi thu dọn cho, cô đi chăm sóc anh Diên đi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không khách sáo với Thẩm Lâm.

Gương mặt của La Tiểu Phương trắng bệch đi tới: "Thanh Nghiên, có phải hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa..."

Không đợi La Tiểu Phương nói xong, Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái gật đầu: "Tám chín phần mười là đúng."

"May mà có em, nếu không có em, chị và người nhà ăn con cá kia còn không biết sẽ thế nào."

La Tiểu Phương cảm thấy may mắn vì mình nghe lời Lục Thanh Nghiên.

Nhìn qua bên kia, Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh ngã xuống đất Lục Thanh Nghiên chỉ cười, đứng yên tại chỗ không nói gì.

"Thanh Nghiên, cô mau khám giúp cha mẹ tôi với, bọn họ đau đến mức không chịu nổi rồi."

Trần Ni hận hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa tới mấy, mặt ngoài vẫn phải giả vờ làm con gái hiếu thuận.

"Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, Thanh Nghiên người ta đều nhắc nhở các người, kết quả không nghe, bây giờ thì hay chưa."

Đường Quyên ở bên cạnh cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Những người khác gật đầu, giống với La Tiểu Phương, cảm thấy may mắn mình không ăn đồ trong hồng thủy.

Lúc này Ngưu Lan Hoa không có tỉnh lực phản bác Đường Quyên.

Trong bụng sông cuộn biển gầm, giống như có vô số cây kim đang không ngừng đâm bà ta.

Buổi chiều bà ta còn cười nhạo trong lòng Lục Thanh Nghiên hù dọa bà ta, kết quả hiện giờ báo ứng tới.

"Oa..."

Trần vô lại anh lại đau tới mức gần như sắp ngất, muốn nói gì đó nhưng không có sức lực.

"Thanh Nghiên, cô mau tới cứu mẹ tôi."

Vẻ mặt Trần Ni cầu xin, hai tay trái phải lần lượt đỡ Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.

"Cô chắc chắn muốn tôi cứu chứ? Phí thuốc không rẻ đâu."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn qua, đứng thẳng tắp tại chỗ không có ý chữa bệnh.

"Không cần, tôi không cần cô ta cứu."

Ngưu Lan Hoa nghiến chặt răng, nỗ lực kiên trì.

Bà ta tình nguyện đau một lát, cũng không muốn tiêu tiền mời Lục Thanh Nghiên chữa bệnh.

"Nếu thím đã kiên trì, vậy... Cố lên!"

Lục Thanh Nghiên cổ vũ xong, không chút lưu tình xoay người.
 
Chương 127: Bị Thương Cũng Không An Phận


Vận may của vợ chồng Ngưu Lan Hoa khá tốt, nhìn dáng vẻ chỉ đau một thời gian, không đến mức nghiêm trọng tới lấy mạng bọn họ.

Đáng tiếc!

"Ai ui..."

Đêm chậm rãi sâu hơn, rõ ràng nên là hoàn cảnh an tĩnh lại rất ầm ï.

Bên ngoài không chỉ có tiếng kêu đau đớn của hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa, còn có tiếng ngáy như trâu của thôn dân.

Lục Thanh Nghiên không biết tối hôm qua ngủ thế nào, hôm nay hoàn toàn không có chút dấu vết muốn đi vào giấc ngủ.

Ở phía bên phải cô cách 1 mét, có một bộ quần áo treo ngăn cách giữa hai người.

Khi chạng vạng, Thẩm Lâm đưa chăn tới cho Chu Cảnh Diên.

Nhưng mà chăn trên người cô hiện giờ là chăn của Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên thì đắp chăn của cô.

Bởi vì máu của Chu Cảnh Diên, làm bẩn chăn và ga giường của cô.

Biết cô có thói ở sạch, Chu Cảnh Diên kiên trì đưa chăn của mình cho cô.

Có lẽ chăn của anh là chăn mới, rất ấm áp.

Chóp mũi tràn ngập hơi thở thuộc về anh, Lục Thanh Nghiên không ngủ được, không nhịn được nhìn về phía bên cạnh.

Trong bóng đêm còn cách một bộ quần áo, cô không thể nhìn thấy Chu Cảnh Diên đã ngủ say hay chưa.

Chỉ có thể xuyên qua ánh lửa mơ hồ, nhìn chằm chằm ảnh ngược của anh trên quần áo.

Cô chưa bao giờ ở gần đàn ông vào ban đêm như bây giờ, gần đến mức cô giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.

"Không ngủ được à?"

Bên tai truyền tới giọng nói đè thấp của Chu Cảnh Diên.

Lục Thanh Nghiên bị dọa sợ: "Anh còn chưa ngủ à?"

"Ừm!"

"Là miệng vết thương đau sao?"

Lục Thanh Nghiên đứng dậy, vén treo quần áo ra: "Chỗ em có thuốc giảm đau, anh có muốn..."

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng anh.

Chu Cảnh Diên kêu lên một tiếng, có lẽ là Lục Thanh Nghiên đè lên vết thương của anh.

"Bị thương cũng không an phận, anh có ngốc hay không?"

Tức giận trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên vội kiểm tra vết thương cho anh, cũng may không đè chảy máu.

Lấy một viên thuốc giảm đau ra đưa cho Chu Cảnh Diên, anh nhận lấy trực tiếp nuốt vào.

"Sao anh cũng chưa ngủ?"

Cô cho rằng chỉ có mình cô không ngủ được, đâu biết người này cũng không ngủ được.

"Không ngủ được."

Chu Cảnh Diên nhìn cô, không muốn rời mắt.

Giống như là đang nằm mơ, vậy mà có ngày anh dựa vào cô gần như thế.

"Không ngủ được cũng phải ngủ, nếu không sẽ không tốt đối với cơ thể anh."

Lục Thanh Nghiên làm bộ ngáp một cái, dịch sang bên kia, sau khi nằm xuống thì cưỡng ép mình ngủ.

Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Bực bội dậy khỏi mặt đất cứng rắn, trên mặt Lục Thanh Nghiên là không kiên nhẫn.

Hít sâu một hơi, cô vẫn luôn nói thầm với mình trong lòng.

Nơi này không phải thế kỷ 21, phải nhịn xuống, ngàn vạn lần phải nhịn xuống.

Vất vả lắm mới nhịn xuống, Lục Thanh Nghiên lại tiếp tục hít sâu.

Cô vén quần áo che ra, không biết Chu Cảnh Diên nửa ngồi trên thảm lông từ khi nào, thấy cô tỉnh nghiêng đầu nhìn qua.

Dưới sáng sớm mông lung, trên gương mặt kiều diễm của Lục Thanh Nghiên có ba phần lười biếng chưa tỉnh ngủ.

"Không ngủ ngon sao?"

Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn bên ngoài một cái, vươn tay với Lục Thanh Nghiên. Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng oán trách, cho dù trên mặt đất chỗ cô nằm có trải thảm lông dày, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Sống hơn hai mươi năm, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày ngủ ở vùng dã ngoại như vậy.

"Lại kiên trì thêm chút nữa, có lẽ sẽ nhanh tốt hơn thôi."

Hôm nay mưa nhỏ hơn khoảng thời gian trước một chút, có lẽ là bắt đầu tốt.

"Hi vọng như vậy."

Lục Thanh Nghiên cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới đưa cho Chu Cảnh Diên, bảo anh rửa mặt đơn giản, mình thì chạy đến bên khác rửa mặt.

Phần lớn người của đại đội Thịnh Dương đã tỉnh dậy, vì tiết kiệm lương thực, hơn phân nửa buổi sáng không nấu cơm ăn.

Lục Thanh Nghiên cũng không thích nấu, chỉ có thể lén ăn đồ ăn chín trong không gian với Chu Cảnh Diên.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng ồn ào lần nữa, Lục Thanh Nghiên đang cắn sandwich nghiêng đầu nhìn qua.

"Hình như là Vương Kim Nga đang nói chuyện."

Lục Thanh Nghiên nhanh chóng ăn hết sandwich và uống xong sữa bò: "Em đi ra ngoài xem."

Chu Cảnh Diên bất đắc dĩ lắc đầu, đây là lần đầu tiên phát hiện hóa ra cô thích xem náo nhiệt như vậy.

"Thúy à, cháu xem thằng bé không cố ý, cháu nhất định phải tha thứ cho thằng bé."

"Cháu xem, không phải là thằng bé vừa mới tỉnh, thím lập tức dẫn thằng bé tới nhận lỗi sao."
 
Chương 128: Xin Lỗi


Vương Kim Nga nắm chặt tay Trần Cẩu Đản, khom lưng xin lỗi.

Miêu Hồng Hà và Trần Phú Cường đứng cạnh nhau, nhưng không dám nói một lời.

Trần chú lùn thì cúi đầu, giống y như người gỗ.

"Còn không mau xin lỗi em Nữu Nữu đi."

Vương Kim Nga vỗ đầu cháu trai, đè nặng đầu thằng bé bắt thằng bé xin lỗi.

"Cháu không sai, cháu không xin lỗi."

Trần Cẩu Đản quật cường từ chối xin lỗi.

Cậu bé đẩy Nữu Nữu vốn có chút sợ hãi, bây giờ thấy Nữu Nữu không có vấn đề gì, Trần Cẩu Đản bị chiều hư đâu có khả năng xin lỗi.

"Đứa nhỏ này..."

Vương Kim Nga cười xấu hổ, nhưng luyến tiếc trách mắng cháu nội.

"Đại đội trưởng, ông xem Nữu Nữu không sao, cả nhà chúng tôi cũng tới xin lỗi, việc này bỏ qua như vậy nhé?"

Vương Kim Nga da mặt dày nói.

Tưởng Thúy đứng yên tại chỗ, vẫn luôn kìm nén lửa giận của mình.

Nghe thấy Trần Cẩu Đản hoàn toàn không ý thức được mình đã làm sai, Vương Kim Nga còn có dáng vẻ một chuyện nhịn chín chuyện lành.

Cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa!

Tưởng Thúy hét lên một tiếng, kéo Trần Cẩu Đản đi tới chỗ hồng thủy: "Không ai dạy, để tao dạy mày."

"Tưởng Thúy, cô muốn làm gì?"

Miêu Hồng Hà bị dọa sợ, cơ thể mập mạp tiến lên ngăn cản đường đi của Tưởng Thúy.

"Làm cái gì ư? Gậy ông đập lưng ông, thằng bé đẩy con gái tôi xuống nước, tôi cũng muốn đẩy nó xuống nước."

Tưởng Thúy khóc không thành tiếng, cô ấy suýt nữa mất đi Nữu Nữu.

Đều tại Cẩu Đản không có giáo dưỡng, cô ấy phải dạy dỗ thằng nhóc này một trận.

"Tôi không muốn, tôi không muốn."

Cẩui Đản dùng sức aiãv aiua. vừa đấm vừa đá với Tiờng Thúv, Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người nhíu mày, cười lạnh lùng.

Ngày hôm qua cô chỉ lo chăm sóc Chu Cảnh Diên, hoàn toàn không chú ý tới tình hình của Cẩu Đản.

Nghe mấy thím xung quanh nói chuyện, Lục Thanh Nghiên biết được đại khái Cẩu Đản có tình huống thế nào.

Đúng là gặp vận phân chó, nghe nói hôm qua bị lợn rừng đuổi theo suýt mất mạng, là đám Chu Cảnh Diên kịp thời đuổi tới cứu Cẩu Đản.

Không xảy ra chuyện gì, chỉ bị dọa ngất xỉu.

Lục Thanh Nghiên rất chán ghét Cẩu Đản, chán ghét không có lý do.

Cô vui khi thấy Cẩu Đản bị giáo huấn, nếu có thể bị đánh phát ra âm thanh, vậy thì càng hoàn mỹ.

"Bếp..."

Tiếng tát vang dội quanh quẩn trong rừng cây, Trần Cẩu Đản bị Tưởng Thúy tát ngã xuống đất.

Miêu Hồng Hà điên rồi, lao về phía Tưởng Thúy: "Tưởng Thúy, cô dám tát con trai tôi?"

Tưởng Thúy cũng không phải người dễ chọc, nắm lấy Miêu Hồng Hà đánh một trận.

"Tôi đánh con trai cô đấy nó có mẹ sinh mà không có mẹ dậy, chẳng lẽ không nên đánh."

Tưởng Thúy nắm lấy tóc của Miêu Hồng Hà, dùng sức kéo.

Lục Thanh Nghiên nhìn đến nhướng mày, lần đầu tiên phát hiện Tưởng Thúy đánh nhau lợi hại như vậy.

Quả nhiên, đừng đi trêu chọc người phụ nữ đang nổi giận.

Miêu Hồng Hà nhìn mập mạp, nhưng là người miệng cọp gan thỏ, bị Tưởng Thúy đè trên đất đánh tơi bời.

Trần Cẩu Đản thấy tình hình không ổn, lại muốn chạy trốn, bị mấy thôn dân chặn đường đi.

"Còn dám chạy, muốn bị lợn rừng đuổi theo lần nữa có phải hay không?"

Trần Cẩu Đản sợ tới mức tiểu trong quần, khóc to oa oa.

"Ai bảo anh đẩy tôi, ai bảo anh hại tôi này."

Nữu Nữu xuống khỏi trong lòng Lâm Hồng Hoa, chạy về phía Trần Cẩu Đản, nắm đấm nhỏ đánh lên người Trần Cẩu Đản. bé, cười tủm tỉm nói:

"Đánh trả mà nói, một lát nữa không đơn giản như vậy là xong việc đâu!"

Thiết Trụ chạy chậm tới giúp em gái mình, mấy đứa bé trong đội từng bị Trần Cẩu Đản bắt nạt, cũng lén tiến lên đánh mấy cái.

Cuối cùng trò khôi hài kết thúc trong tiếng quát lớn của đội trưởng Từ.

Cả người Miêu Hồng Hà chồng chất vết thương, Tưởng Thúy ngoại trừ trên mặt có vết móng tay cào qua ra, những chỗ khác còn ổn.

Vương Kim Nga và Trần Phú Cường không biết bị ai dùng đá ném mấy lần, trên trán trên mặt bị ném sưng to.

Trần chú lùn đã sớm không thấy bóng dáng, không ai nhìn thấy ông ta rời đi từ lúc nào.

"Các người nên cảm thấy may mắn vì cháu gái tôi không sao, nếu không cho dù không cần chức vụ đại đội trưởng này, tôi cũng phải khiến cả nhà các người trả giá lớn."

Đội trưởng Từ chưa từng tức giận như vậy, đôi mắt không có bất cứ độ ấm gì nhìn cả nhà Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga đuối lý không dám phản bác, chỉ có thể luôn cúi đầu cúi người xin lỗi.
 
Chương 129: Giả Quỷ Hù Dọa Vương Kim Nga


Đội trưởng Từ dẫn theo người nhà rời đi, đám thôn dân xem náo nhiệt cũng tản đi.

Lục Thanh Nghiên chuẩn bị về chỗ mình nghỉ ngơi, phía sau truyền tới tiếng Vương Kim Nga đánh chửi Bảo Nhi.

Cô dừng bước lại, gương mặt lạnh như băng xoay người nhìn qua.

"Đánh chết Tang Tỉnh Môn mày, nếu không phải mày không trông chừng em trai cẩn thận, sao lại xảy ra loại chuyện như thế?"

Vương Kim Nga hùng hùng hổ hổ, tát mạnh vào mặt Bảo Nhi.

Bảo Nhi không đứng vững, ngã xuống đất.

Một bóng người chạy tới đỡ Bảo Nhi trên đất dậy, dịu dàng vươn tay sờ gương mặt Bảo Nhi.

"Phùng Bình, bà tránh ra."

Vương Kim Nga trừng mắt nhìn lại là Phùng Bình vợ của Từ lão ngũ, lập tứ không sợ trời không sợ đất rống lên.

Phùng Bình không thể nói, dùng ngôn ngữ của người câm điếc khoa chân múa tay.

"Tôi nhìn không hiểu gì, đừng thể hiện ở chỗ tôi."

Vương Kim Nga nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Bảo Nhi trở về.

Bảo Nhi sợ hãi tránh trong lòng Phùng Bình.

Phùng Bình luôn quái gở không lui tới với người khác, lần này giống như hạ quyết tâm muốn che chở cho Bảo Nhi.

"Tránh ra."

Từ lão ngũ chắn trước mặt vợ, cho dù thiếu một chân, khí thế thiết huyết cũng không phải Vương Kim Nga có thể ngăn cản được.

"Ông cho rằng tôi sẽ sợ các ông chắc? Bây giờ các ông có thể che chở cho nó, tôi không tin sau này còn có thể luôn che chở cho cô ta."

Vương Kim Nga không thay đổi được tính cách chó ăn phân, mới náo loạn ra chuyện lớn như vậy, bây giờ lại dám sinh sự.

"Tôi còn sống thì có thể che chở được cho con bé."

Từ lão ngũ lạnh lùng nhìn Vương Kim Nga, kéo tay nhỏ của Bảo Nhi: "Đi đến chỗ chú." Bảo Nhi nhìn về phía Vương Kim Nga, vậy mà chủ động nắm lấy tay của Từ lão ngũ.

"Có gan mày đừng trở về nữa đi."

Vương Kim Nga trừng ba người, nhổ nước bọt về phía Bảo Nhi.

Lục Thanh Nghiên thấy có người che chở cho Bảo Nhi thì không tiến lên trước, trong lòng nghĩ, nên làm thế nào dạy dỗ Vương Kim Nga một trận.

Không đợi Lục Thanh Nghiên nghĩ nhiều, ông trời nhanh chóng cho cô cơ hội.

Vương Kim Nga mắng to Bảo Nhi một trận xong, không về chỗ nghỉ ngơi, mà che bụng đi tới chỗ không người trong rừng cây.

Trong rừng yên tĩnh còn rậm rạp, Vương Kim Nga tìm một chỗ ngồi xổm xuống.

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên ghét bỏ, nhíu mày bịt mũi.

Lắc mình tiến vào không gian, cô nhanh chóng thay bộ váy dài trắng như tuyết.

Trang điểm cho mình y như quỷ xong, trên móng tay còn dán móng tay giả vừa đen vừa to.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian đợi.

Vương Kim Nga đi đại tiện xong, thì ra khỏi bụi cỏ.

Đột nhiên bà ta dừng bước, vậy mà thấy được phía xa có thứ gì đó lóe sáng.

Chẳng lẽ là có bảo bối gì đó?

Nghĩ tới đây, trên mặt Vương Kim Nga lộ ra biểu cảm hưng phấn.

Bà ta nhìn trái nhìn phải một lát, thấy không có người nào, Vương Kim Nga tiến nhanh về trước.

Nguyên bảo màu vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt.

Vương Kim Nga trợn to mắt tiến lên, nhanh chóng nhặt nó.

"Vàng, thực sự là vàng."

Vương Kim Nga cắn một miếng, phát hiện là vàng thật, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Phát tài, phát tài rồi."

Bà ta không nghĩ tới, mình còn có vận phân chó như vậy.

Đang định xoay người rời đi, vậy mà thấy được một người phụ nữ mặc "Cầm đồ của tôi, bồi thường mạng cho tôi."

Lục Thanh Nghiên đội mái tóc giả dài, vươn cánh tay trắng nõn mảnh dài ra, móng tay màu đen vừa dài vừa nhọn.

Vương Kim Nga lập tức bị dọa mất hồn, kim nguyên bảo trong tay rơi xuống đất.

"Tôi... Tôi, không cố ý, tha cho tôi đi."

Vương Kim Nga muốn kêu to, nhưng cảm thấy yết hầu mình như bị ai đó bóp chặt, hoàn toàn không phát ra âm thanh.

Lục Thanh Nghiên bước từng bước tới trước.

Hai chân Vương Kim Nga nhữn ra, ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.

Bà ta sợ tới mức gương mặt trắng bệch, mùi nước tiểu tràn ngập trong không khí.

Cả người Vương Kim Nga phát run, rầm một tiếng quỳ trên đất.

"Quỷ đại tiên, cô tha cho tôi đi, tôi thực sự không cố ý xông vào địa bàn của cô."

"Tôi muốn mạng của bà."

Lục Thanh Nghiên chậm rãi nói.

Vương Kim Nga quỳ trên đất, dùng sức dập đầu: "Đừng mà, quỷ đại tiên, tôi còn chưa muốn chết, tôi trả lại vàng cho cô."

Vương Kim Nga nhặt kim nguyên bảo rơi trên đất lên, cung kính đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên giơ tay tùy ý vung lên, nguyên bảo trong tay Vương Kim Nga lập tức biến mất không thấy.
 
Chương 130: Còn Chưa Đủ Lực


Chiêu thức ấy động tác ấy khiến Vương Kim Nga càng thêm nhận định, vị trước mặt là quỷ đại tiên, không phải người giả trang.

Nếu là người, sao có thể có pháp thuật?

"Nể mặt bà trả lại kim nguyên bảo, tôi có thể không lấy tính mạng của bà, nhưng tôi muốn bà tát mình mấy chục cái."

Mấy chục cái ư?

Vương Kim Nga còn chưa bắt đầu tát mình đã có thể cảm nhận được mặt mình vô cùng đau đớn.

"Tôi tát, tôi lập tức tát."

Cho dù không muốn ra tay, Vương Kim Nga vẫn nghe lời giơ hai tay lên, tát vào mặt mình.

Tiếng tát càng lúc càng vang dội quanh quẩn trong rừng cây.

Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.

"Chưa ăn cơm sao? Đánh mạnh thêm chút nữa, nếu không tôi lập tức lấy mạng bà."

Giơ tay lên hù dọa Vương Kim Nga, Vương Kim Nga lập tức dùng sức tát.

Tát mười mấy cái, mặt Vương Kim Nga đã sưng đến không thấy được dáng vẻ ban đầu.

"Quỷ đại tiên, được chưa ạ?"

Sau khi tát 30 cái xong, trên mặt Vương Kim Nga đều là dấu tay, khóe miệng là tơ máu, miệng không nói rõ xin tha.

"Còn chưa đủ lực."

Tay phải của Lục Thanh Nghiên vung lên, một cái chân ghế xuất hiện trong tay cô.

Chân ghế này là lần trước cô đào được ở trạm phế phẩm trong huyện thành.

Loại người ghê tởm như Vương Kim Nga, chỉ xứng đôi dùng phế phẩm thu thập bà ta.

"Quỷ đại tiên, tha cho tôi đi!"

Khi cái ghế đột nhiên xuất hiện trong tay Lục Thanh Nghiên, gương mặt sưng đỏ của Vương Kim Nga sợ tới mức nói năng không rõ dập đầu xin tha. "Tôi thấy bà rất thích đánh người, tôi cũng thử xem đánh người có vui không."

Lục Thanh Nghiên tới gần Vương Kim Nga, Vương Kim Nga run rẩy bò dậy.

Còn chưa đợi bà ta đứng vững, chân ghế đánh mạnh lên lưng bà ta.

Vương Kim Nga kêu rên thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất như chó gặm phân.

"Còn dám chạy, lá gan đúng là lớn!"

Một chân của Lục Thanh Nghiên dẫm lên sau lưng của Vương Kim Nga, chân ghế trong tay đánh lên mông Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga quỷ khóc sói gào, trên mặt, sau lưng, mông đau đến mức bà ta kêu cha gọi mẹ.

Không biết bị đánh bao lâu, Vương Kim Nga đau tới mức ngất di.

"Không thú vị!"

Ném chân ghế đi, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng.

"Chơi vui không?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn, ảo não nhắm mắt.

Sao mỗi lần cô làm chuyện xấu, đều bị người ta tóm được như vậy?

Chu Cảnh Diên đứng ở dưới một thân cây, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lục Thanh Nghiên chậm rãi đi về phía anh: "Anh không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tới đây làm gì?"

"Lo lắng cho em."

Giọng nói thuần hậu trầm thấp truyền từ trong miệng anh ra.

Gương mặt Lục Thanh Nghiên nóng lên, sau khi trang điểm gương mặt có vẻ trắng bệch hiện lên hai rặng mây đỏ nhợt nhạt.

Chu Cảnh Diên nâng tay lên dùng tay chạm đuôi mắt cô, nhẹ nhàng lau, lòng bàn tay dính vệt màu đen.

"Đây là gì thế?"

Dáng vẻ này của cô, cộng thêm rừng cây yên tĩnh rậm rạp, thực sự có chút cảm giác khủng bố.

"Đây là kẻ mắt, là một loại đồ trang điểm, kỹ thuật của em tốt đúng không."

Dán sát mặt lại gần mặt anh, Lục Thanh Nghiên còn làm mặt quỷ dọa Trong mắt Chu Cảnh Diên là dịu dàng: "Đẹp."

Cô thế nào cũng đẹp, đặc biệt là khi trêu đùa người ta, biểu cảm trên mặt sinh động.

"Anh ở đây đợi em, em đi tẩy trang xong lại trở về."

Lục Thanh Nghiên chạy tới phía sau cây, nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Khi hơi thở của cô tiêu tán, như là cảm ứng được gì đó.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên co rụt lại, chậm rãi bước qua.

Phía sau cây đại thụ không có một bóng người, đôi mắt của Chu Cảnh Diên đỏ lên.

Hai tay anh nắm chặt, nhìn chằm chằm chỗ Lục Thanh Nghiên biến mất.

Vừa qua khỏi năm phút, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện, đôi tay còn chỉnh lại tóc mình.

Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy không biết Chu Cảnh Diên đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.

"Anh... Đầu thấy được ư?"

Lục Thanh Nghiên hơi hoảng, không biết làm thế nào cho phải.

Tuy bí mật của cô đã sớm bị lộ gần hết, nhưng đây là lần đầu tiên ra khỏi không gian trước mặt anh.

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, tiến lên một bước.

Anh vươn tay ôm chặt Lục Thanh Nghiên vào trong lòng, giống như là sợ cô sẽ biến mất không thấy.

"Em còn có thể lại biến mất không thấy hay không?"

Rõ ràng là giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Lục Thanh Nghiên lại có thể nghe ra được run rẩy và sợ hãi ở sâu trong lòng anh.

"Sẽ không."

Cô luyến tiếc rời đi!

Thế giới kia, đã không có người và thứ gì đáng để cô lưu luyến.

Nhưng nơi này có, bởi vì có sự tồn tại của anh!
 
Chương 131: Dáng Người Của Người Đàn Ông Này Thật Tốt


"Đây là bí mật lớn nhất của em, hiện giờ còn chưa thích hợp để mọi người biết, đợi có cơ hội em sẽ nói cho anh."

Lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên chủ động ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, dựa đầu vào trong lòng anh.

Tim anh đập rất nhanh, còn rất có lực.

Cơ thể anh rất ấm áp, ôm tràn ngập cảm giác an toàn.

Quan trọng hơn là, dáng người của người đàn ông này thật tốt!

Lồng ngực vạm vỡ có lực này, eo tam giác...

Khụ khụ, nghĩ hơi xa!

"Đừng rời khỏi anh."

Chu Cảnh Diên cúi đầu, đôi mắt thâm thúy vô ngần khóa chặt cô.

"Chu Cảnh Diên, anh đúng là đồ ngốc!"

Lục Thanh Nghiên cười khẽ một tiếng, đột nhiên kiễng chân, đôi tay ôm lấy Chu Cảnh Diên.

Cô kéo cổ anh xuống, cánh môi hồng nhuận chạm vào môi anh.

Trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên lóe lên ánh sáng âm u, đảo khách thành chủ.

Hương vị của cô, ngọt ngào đến mức vượt qua tưởng tượng của anh.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Cảnh Diên ước gì có thể dung nhập cô vào trong lòng.

Cách đó không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.

Thấy Chu Cảnh Diên có dấu hiệu mất khống chế, Lục Thanh Nghiên vội vàng kéo anh:

"Chúng ta đi mau, Vương Kim Nga sắp tỉnh."

"Đi theo anh."

Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô một cái, lúc này mới kéo cô rời đi.

Hai người vừa mới rời đi mấy phút, Vương Kim Nga hoảng hốt mở to mắt.

Ban đầu Vương Kim Nga còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi thấy chân ghế trên đất... "A, có quỷ!"

Vương Kim Nga nói năng không rõ, chạy về chỗ mọi người nghỉ ngơi.

Đội trưởng Từ đang mở họp với mấy cán bộ trong đại đội, bàn bạc kế tiếp nên làm thế nào.

Vương Kim Nga đột nhiên lao về phía ông ấy, miệng không ngừng nói thầm gì đó.

"Đại đội trưởng, có quỷ, chúng ta chạy mau."

Mặt Vương Kim Nga sưng phù giống y như đầu heo.

Mấy tên cán bộ chưa từng gặp qua Vương Kim Nga như vậy, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra bà ta.

Có người không nhịn được, cười ra tiếng.

"Đây không phải là Vương Kim Nga sao?"

"Sao bà ta lại thành ra như vậy?"

"Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị ai đó đánh."

"Loại người đáng ghét này, bị đánh không phải rất bình thường ư?"

Phần lớn thôn dân vui sướng khi người khác gặp họa cười ra, trong lòng âm thầm cảm thấy người đánh bà ta đúng là trừ hại cho dân.

Đội một tốt như vậy lại bị hai người phụ nữ Vương Kim Nga, Ngưu Lan Hoa làm cho chướng khí mù mịt.

Mọi người đều tập trung chú ý tới Vương Kim Nga, không ai chú ý tới Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên mới từ bên ngoài trở về.

"Anh ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn đừng trách em không khách sáo."

Lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Thanh Nghiên để lại Chu Cảnh Diên trong lầu chạy ra ngoài.

Dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn xem trò hay, chọc cười Chu Cảnh Diên.

Lục Thanh Nghiên không tiến lên đằng trước, mà đứng phía xa cũng có thể thấy rõ ràng.

Không thể lấy hạt dưa xem náo nhiệt, cô ăn hai cái kẹo cũng được.

"Chị."

Bảo Nhi tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, đứng bên cạnh cô.

Lục Thanh Nghiên nháy mắt với cô bé mỉm cười, móc kẹo ra đưa cho Bảo Nhi. Bảo Nhi vui vẻ nhận lấy, nhìn phía trước hỏi: "Bà nội em làm sao vậy ạm"

"Ai biết, nói không chừng là gặp quỷ."

Lục Thanh Nghiên cười vô cùng vui vẻ, hồi tưởng lại dáng vẻ Vương Kim Nga bị dọa tiểu ra quần vừa rồi.

Cô phát hiện sau khi mình tới đây, hình như chơi xấu tăng lên nhiều.

Haizz, ai bảo niên đại này quá đơn điệu chứ!

"Vương Kim Nga, bà buông tay ra cho tôi, nói chuyện hẳn hoi!"

Đội trưởng Từ không nghe rõ một câu, đẩy tay Vương Kim Nga đang nắm lấy áo ông ấy ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

"Đại đội trưởng, có quỷ, trong rừng cây có quỷ."

Trên mặt Vương Kim Nga tràn ngập sợ hãi, vừa khóc vừa nói.

Trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến người xung quanh ghê tởm nhìn bà ta với vẻ ghét bỏ.

"Vương Kim Nga, bà có biết mình đang nói gì hay không?"

Đội trưởng Từ nghe rõ lời Vương Kim Nga nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng quát lớn.

Hiện giờ đang là thời điểm nghiêm khắc trừng trị phong kiến mê tín.

Vậy mà Vương Kim Nga dám ngang nhiên nói có quỷ vào lúc này, muốn chết sao?

"Thực sự có quỷ, cô ta lấy chân ghế đánh tôi, còn muốn mạng tôi nữa."

Vương Kim Nga kêu khóc, buồn bực đội trưởng Từ không tin mình.
 
Chương 132: Chu Cảnh Diên Anh Điên Rồi


"Ông nhìn mặt tôi xem, còn có sau lưng nữa, đều là do quỷ đánh."

Đội trưởng Từ không tin khiến Vương Kim Nga luống cuống.

"Tôi không muốn ở nơi này, cô ta muốn làm hại tôi."

Vương Kim Nga chạy về phía nhà mình, quá mức vội vàng nên không chú ý tới cục đá dưới chân, cho nên ngã xuống đất.

"Trói bà ta lại."

Đội trưởng Từ vốn dĩ đã đủ phiền, hiện giờ Vương Kim Nga còn quấy rối trước mặt ông ấy.

Có người cầm lấy dây thừng đi về phía Vương Kim Nga, không màng bà ta rống giận, trói bà ta vào cây đại thụ.

"Buông tôi ra, thực sự có quỷ mà."

Vương Kim Nga dùng sức giấy giụa, sợ hãi nhìn bốn phía, cả người phát run.

"Không phải là thật sự có quỷ đấy chứ?"

Một người phụ nữ trẻ tuổi bị dáng vẻ điên điên khùng khùng của Vương Kim Nga dọa sợ.

"Con muốn chết à, lúc này còn dám ăn nói linh tỉnh."

Mẹ chồng của người phụ nữ trẻ tuổi che miệng cô ấy, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Vương Kim Nga nói mà con cũng tin? Chúng ta lên núi Thanh Sơn bao nhiêu lần, có ai gặp quỷ không?"

"Mẹ nói đúng."

Người phụ nữ trẻ tuổi lấy lòng nói.

Lục Thanh Nghiên nhìn hăng say Vương Kim Nga bị trói trên cây, chậc chậc một tiếng.

"Haizz, đâu cần phải như vậy chứ!"

Chỉ hù dọa bà ta một chút mà thôi, sao suýt nữa điên rồi như vậy?

"Đội một làm sao thế?"

Thẩm Lâm đi tới, đứng phía sau Lục Thanh Nghiên.

"Không có gì, diễn kịch cho mọi người xem."

Lục Thanh Nghiên đứng sóng vai với anh ta, đi tới lều nhỏ. Thẩm Lâm bước vào lều nhỏ, vẻ mặt quan tâm dò hỏi Chu Cảnh Diên.

Gương mặt Chu Cảnh Diên tái nhợt, lạnh nhạt liếc Thẩm Lâm một cái: "Còn chưa chết."

"Anh Diên, đều tại em!"

Thẩm Lâm tự trách hối hận, cầm một cái ca tráng men ở bên cạnh lấy lòng đưa cho Chu Cảnh Diên.

"Anh Diên uống nước đi, anh muốn làm gì em giúp anh, có muốn đi vệ sinh không?"

"CútI"

Bị ồn ào đến đau đầu, Chu Cảnh Diên không lưu tình đuổi Thẩm Lâm.

"Anh Diên, em không ầm ï tới anh nữa, anh nghỉ ngơi đi."

Thẩm Lâm lùi về sau một bước, nghĩ tới gì đó nói: "Bà ngoại biết anh bị thương, rất lo lắng cho anh."

Ánh mắt sắc bén của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm vô tội giơ tay lên: "Không phải em, anh lại không phải không biết đám người đó."

Lục Thanh Nghiên lằng lặng đứng một bên, không nói chuyện.

"Hay là, anh anh trở về thăm bà ngoại anh đi?"

Chu Cảnh Diên bị thương không nhẹ, cô vốn muốn để anh ở chỗ cô tĩnh dưỡng mấy ngày.

Trải qua chuyện vừa rồi, khiến Lục Thanh Nghiên chắc chắn lực khôi phục của người đàn ông này rất mạnh, có thể lập tức rời đi.

"Có thể không? Anh Diên bị thương nặng như vậy mà?"

Thẩm Lâm nghe thấy thế, lộ ra tươi cười vui sướng.

Không hổ là anh Diên của anh ta.

Chu Cảnh Diên im lặng không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên lên án.

Lục Thanh Nghiên chột dạ tránh đi, không dám nhìn thẳng.

"Có thể, anh Diên của anh khôi phục rất tốt, để anh ấy đợi ở đây không quá tiện lắm."

"Anh Diên, vậy chúng ta trở về đi."

Thẩm Lâm hưng phấn vươn tay, muốn đỡ Chu Cảnh Diên dậy.

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khôi phục rồi?" ra máu tươi.

"Chu Cảnh Diên!"

Lục Thanh Nghiên tức giận nói: "Anh điên rồi có phải hay không?"

"Anh còn chưa khỏi."

Giọng nói của Chu Cảnh Diên khàn khàn, lại chậm rãi nằm trở về.

Thẩm Lâm nhìn đến trợn mắt há miệng, trong lòng vô cùng bội phục.

Người đàn ông này da mặt đúng là dày, tuyệt đối không phải Chu Cảnh Diên mà anh ta quen.

"Thực ra, tôi thấy anh Diên còn chưa khỏi, hay là để anh ấy ở thêm mấy ngày đi?"

Vì hạnh phúc của Chu Cảnh Diên, Thẩm Lâm cho rằng mình cũng nên trợn tròn mắt nói dối.

Lục Thanh Nghiên trừng Thẩm Lâm, Thẩm Lâm xấu hổ sờ chóp mũi.

"Tôi đi ra ngoài đây, nếu cô không bận thì thay thuốc cho anh Diên nhé?"

Thẩm Lâm thức thời đi ra khỏi lều, còn đi rất xa, sợ ăn phải một đống cơm chó.

"Chu Cảnh Diên, anh có tin em không quản anh nữa hay không?"

Lục Thanh Nghiên tức giận nói, miệng nói những lời bất mãn, nhưng động tác tay không dừng lại.

Lưu loát thay thuốc trên vết thương của anh, thay băng gạc mới lần nữa.

"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây cho em, lại làm như thế lần nữa thì lập tức trở về."

Sau khi nói xong, cũng mặc kệ Chu Cảnh Diên có phản ứng gì, Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài.

Đã tới giờ nấu cơm trưa, Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, bận rộn trước bệ bếp tạm thời.

"Thẩm Lâm, anh cũng ăn cơm ở đây đi."

"Không được, không được."
 
Chương 133: Chúng Ta Ăn Như Thế, Sẽ Không Xảy Ra Chuyện Đúng Không


Thẩm Lâm xua tay, xoay người muốn rời đi.

"Đừng từ chối, chỗ tôi còn có không ít đồ ăn ngon, thịt heo ngày hôm qua không ăn sẽ hỏng mất."

Lục Thanh Nghiên nói như vậy, Thẩm Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên.

Không thấy anh phản đối, nên gãi đầu: "Vậy tôi không khách sáo nữa, tôi đi nhặt củi."

"Làm phiền anh."

"Không phiền."

Thẩm Lâm rời đi xong, Lục Thanh Nghiên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn giữa trưa.

Có Thẩm Lâm thêm vào, đương nhiên không thể lấy đồ ăn chín trong không gian, chỉ có thể dùng nguyên liệu có hạn nấu ăn.

Vậy thì nấu thịt lợn rừng hầm miến đi, miến làm bộ mang từ nhà tới.

Lại nấu thêm ít nấm xào, cũng coi như là mình đi vào trong núi hái về.

Hai món ăn phân lượng đầy đủ, kèm theo cơm tẻ cũng đủ cho ba người ăn.

Đợi Thẩm Lâm ngồi xổm đối diện Lục Thanh Nghiên, chuẩn bị ăn cơm.

Nhìn thấy hai món ăn bày trên tấm ván gỗ đơn sơ, cùng với một nồi cơm to, anh ta không nhịn được nuốt nước bọt.

Đây là điều kiện gì thế, không phải đang trong hoàn cảnh khó khăn sao?

Sao lại cho người ta loại cảm giác như đang đi du lịch như vậy?

"Chúng ta ăn như thế, sẽ không xảy ra chuyện đúng không?"

Thẩm Lâm thật cẩn thận hỏi, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt.

"Không phải là anh Diên của anh sinh bệnh, cho nên mới ăn ngon một chút ư."

Lục Thanh Nghiên bưng bát to, tìm cớ lấy lệ Thẩm Lâm.

"Muốn ăn thì ăn, câm miệng của cậu lại."

Chu Cảnh Diên không nói lời hay, Thẩm Lâm lập tức câm miệng ăn "Ăn ngon, ăn quá ngon."

Thẩm Lâm vừa ăn, vừa tán thưởng: "Thanh Nghiên, tay nghề của cô thật tốt! Nếu ai cưới được cô, đó chính là phúc mấy đời."

Chu Cảnh Diên ho khan một tiếng, Thẩm Lâm kịp phản ứng: "Là phúc của anh Diên chúng tôi."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Không phải là hôm qua Chu Quang Hoa nhặt gà ăn sao? Ông ta có chỗ nào không thoải mái không?"

Chu Quang Hoa nhặt gà chết trong hồng thủy, theo lý thuyết ăn xong sẽ có phản ứng lớn như hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa mới đúng.

Sao đã hơn một ngày, cũng không thấy có ai tới tìm cô?

"Hừ, vận may tốt, ông trời không mở mắt."

Vừa nói tới chuyện này, Thẩm Lâm lập tức có một đống bực tức.

Uổng phí hôm qua anh ta còn nhìn chằm chằm cả nhà Chu Quang Hoa, còn sợ bà ngoại của Chu Cảnh Diên ăn xong thịt gà xảy ra chuyện.

Kết quả, con mẹ nó con gà kia bị Chu Quang Hoa phát hiện thối, không ăn được nên ném đi.

"Vận may đúng là tốt."

Lục Thanh Nghiên nghe Thẩm Lâm oán giận gật đầu, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Chu Cảnh Diên.

Nhìn anh bình tĩnh ăn cơm, không nhắc lại chuyện không vui nữa.

Bên ngoài mơ hồ còn nghe thấy được giọng nói ủ rũ, hữu khí vô lực của Ngưu Lan Hoa.

Nghe cẩn thận thì hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh đều nằm trên đất, suy yếu lẩm nhẩm, chắc chắn bị tra tấn không nhỏ.

Ừm, đồ ăn hôm nay thật thơm!

Không có cực phẩm quấy rầy càng thơm!

Ăn cơm xong, Thẩm Lâm ân cần chạy tới rửa bát dọn dẹp.

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên: "Anh và Thẩm Lâm trở về."

Miệng nói không muốn rời đi, nhưng vì thanh danh của cô, Chu Cảnh Diên vẫn chuẩn bị trở về.

"Ừm, ngày mai em tới thay thuốc."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không giữ anh lại. Ánh mắt Chu Cảnh Diên lặng lẽ thay đổi, biểu cảm đó giống như Lục Thanh Nghiên là kẻ phụ bạc.

"Chu Cảnh Diên, anh cách em chỉ mấy chục mét, còn chưa tới trăm mét mà."

Cô âm thầm trợn mắt.

Rất khó tưởng tượng, anh yêu đương giống như hai người với anh lạnh lùng thường ngày.

"Anh Diên, thực ra anh có thể tới tìm Thanh Nghiên bất cứ lúc nào."

Thẩm Lâm thực sự không nghe nổi nữa, da gà nổi lên sắp rơi đầy đất.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên giống như dao nhỏ bắn về phía Thẩm Lâm, Thẩm Lâm nhanh chóng rời đi.

"Đi thôi, ngày mai nhớ tới thay thuốc nhé."

Dùng tay nhẹ nhàng kéo áo Chu Cảnh Diên.

Bước chân của Chu Cảnh Diên gian nan rời đi, bóng dáng chậm rãi biến mất trước mặt Lục Thanh Nghiên.

Đợi anh rời đi một lúc xong, Lục Thanh Nghiên cầm sọt và thùng gỗ, đi đến chỗ nhà đội trưởng Từ nghỉ ngơi.

"Bác gái, đồng chí Chu rời đi, bác trở về nghỉ ngơi đi ạ! Cháu đi chuẩn bị nước, hái ít thuốc, một lát sẽ trở về."

Lý Tố Hoa ôm cháu ngoại gật đầu: "Vết thương của Cảnh Diên đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Vậy cháu cẩn thận chút."
 
Chương 134: Kho Báu Bí Mật Trên Thanh Sơn


Nói xong, Lục Thanh Nghiên đi về phía dòng suối trên núi.

Còn chưa đi tới bên suối, vậy mà thấy được hai bóng dáng đứng cạnh nhau ở phía xa.

Từ Ngọc Mai đang nói chuyện với một người thanh niên ở bên suối, trên mặt là ngượng ngùng, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày nhiều.

Lục Thanh Nghiên không đánh giá cẩn thận, nhưng nhận ra thanh niên đối diện Từ Ngọc Mai, đúng là người xem mắt thành công với Từ Ngọc Mai ngày ấy.

Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát, đổi phương hướng rời đi.

Đừng nên quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương thì hơn.

Cho thùng gỗ vào không gian, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đi hái thuốc trước..

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều mưa, lạnh lẽo ẩm ướt, hoàn cảnh rất tệ nên có nhiều người bị bệnh.

Dù sao không có việc gì làm, làm bộ đi hái thuốc, đợi trở về cũng có dược liệu chữa bệnh.

Dược liệu thường dùng để trị liệu cảm mạo, dọc đường đi Lục Thanh Nghiên đào rất nhiều.

Bất tri bất giác, cô đi đến một chỗ yên tĩnh.

"Nhân sâm ư?"

Ý thức được mình đi xa Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi, kết quả ngoài ý muốn thấy được phía xa có một cây nhân sâm mọc phía sau cỏ dại.

Nhìn cây có vẻ có niên đại không nhỏ.

Trong không gian có nhiều thứ này, nhưng nếu nhìn thấy đâu có đạo lý không đào.

Lục Thanh Nghiên cất bước tiến lên, lướt qua cỏ dại tươi tốt dưới chan.

Đột nhiên chân cô dẫm vào khoảng không.

Cả người lăn xuống một huyệt động tối tăm sâu thẳm.

Cũng may huyệt động không sâu, nếu không mạng này của cô sẽ mất ở đây hôm nay.

Cô lấy đèn pin trong không gian ra, sau đó chậm rãi đứng dậy. có chỗ tay hơi phiếm hồng.

Quần áo vì lăn xuống mặt đất mà khắp nơi đều là bùn và bụi, đều không phải chuyện lớn gì.

Dùng tay phủi bụi và bùn đất trên quần áo, Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin soi vào trong huyệt động.

Huyệt động rất khô ráo, bên trong có rất nhiều bụi, rõ ràng là huyệt động có từ rất lâu trước đây.

Chỗ cô đứng không rộng lắm, nhưng mà phía trước có một cái động dài sâu không thấy đáy.

Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin lắc lư, có chút do dự nên trở về hay đi vào xem.

Tới cũng đã tới, cứ trở về như vậy hình như hơi nhát gan.

Có quyết định xong, Lục Thanh Nghiên nắm chặt đèn pin, lại lấy một khẩu súng từ trong không gian ra.

Lúc này mới đi vào huyệt động sâu đen kia.

Huyệt động rất sâu, khắp nơi đều là dấu vết nhân công làm ra.

Có lẽ là đã lâu không có người hỏi thăm, bốn phía phủ kín mạng nhện và tro bụi.

Đeo khẩu trang vào, Lục Thanh Nghiên vừa đẩy mạng nhện chặn đường vừa đi về trước.

Mười mấy phút sau, cả người cô đi tới chỗ sâu nhất của huyệt động.

Huyệt động rất rộng, bốn phương tám hướng đều là phòng, ở bên trong còn có rất nhiều đồ nội thất quý giá.

Bởi vì không có người ở, đồ đạc đã chồng chất lớp bụi dày.

Lục Thanh Nghiên lấy khăn giấy ra lau, vậy mà phát hiện đống đồ này đều là gỗ tử đàn trân quý.

"Người nào để ở đây nhỉ?"

Một cái bàn gỗ tử đàn rất to đặt ở chính giữa, xung quanh còn có mười mấy ghế bành bằng gỗ tử đàn.

"Không có ai cần, vậy mình không khách sáo."

Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, thu hết đống bàn ghế gỗ vào không gian.

Không ngờ Thanh Sơn này còn là núi bảo vật, tới tị nạn cũng có thể gặp được mấy thứ này. Cho dù không gian có vô số thứ tốt, Lục Thanh Nghiên vẫn muốn có thêm nhiều bảo bối hơn.

Cô đếm một lát đếm được trong huyệt động có mười mấy phòng.

Lục Thanh Nghiên đi đến phòng cách gần nhất, bắt đầu thăm dò.

Biết không có ai sống ở huyệt động này xong, Lục Thanh Nghiên để súng lại vào không gian, lại lấy một cái gậy cảnh sát ra.

Đề phòng ngộ nhỡ, cô không dùng tay mở cửa phòng, mà dùng gậy cảnh sát trong tay.

Phòng đầu tiên được cô mở ra, thực thất vọng không có gì, chỉ có mấy bộ quần áo rách.

Phòng thứ hai có giường gỗ thường thấy, giường gỗ rất bình thường, không đáng để cô cho vào không gian.

Phòng thứ ba, phòng thứ tư mãi đến phòng thứ chín cũng không có thứ tốt gì.

Lục Thanh Nghiên dần mất đi lạc thú tìm kiếm bảo vật.

Lần này cô đẩy cửa phòng thứ mười ra, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng đầy túi vải.

"Đây là lương thực ư?"

Lục Thanh Nghiên mới chạm vào túi vải, túi vải trực tiếp mục nát, hạt thóc hư thối bên trong rơi rụng đầy đất.

Lại mở túi khác, đều là cao lương, hạt ngô mốc meo biến chất.
 
Chương 135: Hài Lòng


Từng loại đồ ăn hư thối rơi đầy đất.

Không có ngoại lệ đều hỏng rồi, không có biện pháp ăn.

"Đáng tiếc nhiều lương thực như vậy."

Không biết là ai đặt ở đây, còn không lấy đi, lương thực đang tốt như vậy đều biến chất không thể ăn.

Lục Thanh Nghiên thấy huyệt động này tro bụi chồng chất, ít nhất đã trên 10 năm, có khả năng 15 năm không có ai tới.

Thời gian dài như vậy lương thực bị hỏng là bình thường.

Đáng tiếc một lát, Lục Thanh Nghiên bắt đầu tìm kiếm phòng cuối cùng.

Phòng dư lại này, thực ra Lục Thanh Nghiên không ôm bất cứ hi vọng gì.

Kết quả vừa mở ra, một bộ xương trắng xuất hiện trước mặt cô dọa cô sốc.

Dùng gậy cảnh sát lật xem xương trắng tử vong trên mặt đất đã nhiều năm, đưa ra được ít kết luận.

Dựa theo mức độ khô ráo của huyệt động, cộng thêm mức độ bạch cốt hóa của thi thể, bộ xương trắng này tử vong ít nhất trên 10 năm.

Huyệt động khép kín như vậy, có một người chết ở bên trong, còn không có ai tới...

Có khả năng là chủ nhân của bộ xương trắng này xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Có khả năng là người này tới nơi đây, không cẩn thận nhốt mình ở bên trong.

Lại không có biện pháp đi ra ngoài, khiến mình đói chết?

Lục Thanh Nghiên đột nhiên bị Holmes bám vào người.

Đây cũng là tình huống trước mắt cô có thể nghĩ tới, là lý do duy nhất giải thích tình huống lúc ấy.

Thôi, nghĩ như vậy làm gì.

Không nhìn thi thể lâu, Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin kiểm tra trong phòng.

Phòng rộng khoảng hơn ba mươi mét vuông, ngoại trừ bộ xương trắng không biết tên nàv cách đó không ya còn =á hơn hai mưởi rưởng dỗ. Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, tiện tay mở một rương.

Một rương xếp hàng chỉnh tề kim nguyên bảo ánh vàng rực rỡ, suýt nữa sáng mù đôi mắt của Lục Thanh Nghiên.

"Tê..."

Lục Thanh Nghiên thở dốc vì kinh ngạc, cho dù Lục Thanh Nghiên giàu đến chảy mỡ, nhìn thấy cảnh này cũng khó không động lòng.

Rương thứ hai vẫn là kim nguyên bảo, rương thứ ba là ngân nguyên bảo, bốn năm sáu rương kế tiếp là trân châu, mã não...

Hơn hai mươi rương đều là đồ cổ trân quý, chủng loại đa dạng hơn mấy thứ cô đến niên đại này mua được.

Cô còn thấy được mũ phượng ở bên trong, là mũ phượng chân chính của Hoàng Hậu cổ đại.

"Thật đẹp."

Cầm lấy mũ phượng quý giá kia, Lục Thanh Nghiên si mê đánh giá.

Mỗi một chỉ tiết trên mũ phượng đều tỉnh tế, hạt châu ở phía trên lộng lẫy bắt mắt, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.

Thưởng thức mũ phượng xong, Lục Thanh Nghiên thật cẩn thận đặt vào rương gỗ.

Cuối cùng, cô cho hết rương gỗ vào phòng đồ cổ trong không gian.

Một chuyến này, cô rất hài lòng.

Không biết người tử vong này là ai, vậy mà có được nhiều thứ tốt như thế.

Cất đồ xong, Lục Thanh Nghiên lại xem xét một lát, xác định không còn gì lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Lấy cái thang ra, Lục Thanh Nghiên trèo lên trên huyệt động, sau đó cất thang đi.

Cô không đi tới bên suối trước tiên, mà tiến vào không gian, ở trong không gian tắm rửa một lát.

Cô chưa bao giờ hai ngày không tắm rửa, hai ngày này thực sự khiến cô nhịn tới cực hạn.

Sau khi tắm rửa thống khoái xong, Lục Thanh Nghiên chịu đựng ghét bỏ mặc bộ quần áo dơ ban đầu vào.

Ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên tắm rửa sạch sẽ xong rát vui, gần như là lẩm nhẩm hát đi đường.

Câ khâng nahï tới. mình đi vào thân niên 70 không chỉ †ìm đươc đối tượng, còn dễ dàng phát tài như vậy.

Lấy thùng gỗ ra, Lục Thanh Nghiên không đến chỗ mới gặp Từ Ngọc Mai lấy nước, sợ lại gặp phải bọn họ.

Cô đi tới hạ lưu của dòng suối, lấy nước ở hạ lưu về.

Bên tai nghe thấy tiếng ộp ộp, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên dòng suối, chỗ hố bùn cách đó không xa lắm.

Đứng trước hố nước bùn, Lục Thanh Nghiên vui vẻ.

Con ếch trâu ở trong hố nước bùn nhảy bật lên, bị Lục Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện dọa sợ.

"Vậy mà còn có thể gặp được ếch trâu?"

Sau khi phân biệt rõ xong, Lục Thanh Nghiên xác định con này chính là ếch trâu, lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Cô lấy một cái lưới trong không gian ra, sau đó đổ hết nước trong thùng gỗ vào, sau đó dùng lưới vớt một đống ếch trâu nhảy nhót lung tung.

"Tối nay sẽ ăn mày."

Trong tình huống "thiếu lương thực thiếu rau", ếch trâu là món ăn ngon.

Đợi Lục Thanh Nghiên xách theo hơn nửa thùng ếch trâu trở về, bị rất nhiều thím vây quanh.

"Thanh Nghiên, sao cháu lại ăn cóc ghẻ?"

Trương Quế Hương liếc mắt nhìn ếch trâu muốn nhảy ra trong thùng gỗ của Lục Thanh Nghiên.

Người nào cũng biết không thể ăn cóc ghẻ, vậy mà hiện giờ Lục Thanh Nghiên chạy tới ăn cóc ghẻ.
 
Chương 136: Phát Hiện Đồ Ăn Ngon Ếch Trâu


"Chỗ thím còn ít lương thực, hay là cho cháu một ít nhé."

"Cảm ơn thím Quế, đây không phải là cóc ghẻ mà là ếch trâu, sau khi làm xong sẽ thành đồ ăn rất ngon."

Lục Thanh Nghiên cười cảm ơn Trương Quế Hương, lại giải thích với mấy thím khác.

"Thực sự là khác với cóc ghẻ, con này ăn thế nào?"

Một bác gái cầm một con ếch trâu, đôi mắt sáng lên nhìn Lục Thanh Nghiên.

"Ăn kiểu gì cũng được, xào lên ăn, nấu chín là ăn được ạ."

"Vậy cháu tìm được ở đâu thế?"

Mấy thím gấp không đợi nổi dò hỏi.

Ếch trâu cũng là một món thịt, đối với mấy người đã mấy ngày không được ăn tử tế mà nói, ước gì có thể lập tức chạy đi bắt một ít.

"Ở một vũng bùn bên dòng suối, bên trong còn có không ít ạ."

Lục Thanh Nghiên vừa nói xong, mấy thím vây xem vội vàng chạy về phía nhà mình.

"Đầu chạy đi đâu thế?"

"Cả đám hoang mang rối loạn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Có thôn dân tò mò nhìn qua, chỉ kịp nhìn thấy mấy thím chạy đi mất.

Lục Thanh Nghiên cõng sọt, xách theo thùng gỗ đi về chỗ nghỉ ngơi.

Khi liếc thoáng qua hình như cô thấy được Trần Ni lén đi theo mấy thím rời đi.

Lục Thanh Nghiên không để ý tới cô ta, chỉ cần cô ta không tác quái bên cạnh cô, đương nhiên là cô sẽ không chủ động đi trêu chọc cô ta.

"Bác gái, tối nay có đồ ăn ngon rồi."

Lục Thanh Nghiên đặt sọt xuống, cầm thùng gỗ tới bên cạnh Lý Tố Hoa.

"Đây là gì thế? Không phải là cóc ghẻ sao?"

Lý Tố Hoa bị dọa sợ, trong thùng gỗ có một đống ếch trâu.

"Đây là ếch trâu, ăn rất ngon ạ, lát nữa bác gái lột da ra, cháu sẽ nấu cho bác gái ăn."

"t7 đực" Lý Tố Hoa nhận lấy thùng gỗ trong tay Lục Thanh Nghiên, sau đó xoay người đi sang một bên.

Lục Thanh Nghiên cũng không rảnh rỗi, cầm sọt thu thập thuốc hái hôm nay.

Đợi Lục Thanh Nghiên giết ếch trâu xong, Lục Thanh Nghiên đi tới trước bệ bép tạm thời chuẩn bị nấu ăn.

Củi lửa dưới bệ bếp vừa mới nhóm xong, Lục Thanh Nghiên bắt đầu dùng thêm gia vị xào ếch trâu đã chặt sẵn.

Mùi thơm tràn ngập ra, thôn dân ở bốn phía ló đầu nhìn qua.

Đợi ếch trâu chín xong, Lục Thanh Nghiên bưng hơn nửa bát cho nhà Từ lão ngũ ở bên cạnh, Lý Tố Hoa cũng bưng cho nhà đại đội trưởng hơn nửa bát.

Khi hai người bận rộn xong ngồi xuống, trời đã tối tăm.

Lý Tố Hoa cầm chiếc đũa, gắp một miếng ếch trâu dính đầy ớt cay lên: "Ăn ngon, ăn quá ngon."

Lý Tố Hoa không nghĩ tới, ếch trâu nhìn giống cóc ghẻ xào lên lại ăn ngon như vậy.

Vừa mềm vừa thơm, không kém thịt heo chút nào.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút ạ."

Lục Thanh Nghiên dùng đũa gắp một miếng ếch trâu cho Lý Tố Hoa, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Con bé này cháu dùng quá nhiều mỡ."

Lý Tố Hoa đau lòng nhìn, miệng luôn nhắc mãi bảo Lục Thanh Nghiên tiết kiệm một chút.

Chậu ếch trâu này ngập mỡ, vừa nhìn là biết cho không ít mỡ vào.

Có nhà ai dám cho nhiều mỡ như cô nhóc này?

"Vất vả lắm mới có một bữa ăn ngon, bác gái đừng nhắc mãi cháu nữa, được không ạ? Lần sau cháu sẽ chú ý một chút."

Biết người thời đại này tiết kiệm cỡ nào, Lục Thanh Nghiên không phản bác Lý Tố Hoa, hơi gật đầu.

"Cháu đó, nhanh ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Hai người vui sướng ăn ếch trâu.

Các thôn dân cả chiều bắt ếch trâu, buổi tối cũng kiến thức được mỹ vị của ếch trâu. hết sạch.

Sáng sớm ngày thứ ba.

Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, duỗi eo một cái.

"Tạnh mưa rồi ư?"

Phát hiện trên đỉnh đầu không có giọt mưa rơi, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua.

Vậy mà phát hiện mưa thực sự ngừng rơi!

Cô đi tới chỗ sườn núi, ánh mắt nhìn về phía chân núi, hình như hồng thủy rút đi so với ngày hôm qua.

Rửa mặt đánh răng xong, Lục Thanh Nghiên ở chỗ yên tĩnh dùng bữa sáng đơn giản.

Cả buổi sáng, cô vẫn luôn đợi Chu Cảnh Diên tới tìm mình.

Kết quả khi sắp tới 11 giờ, cũng không thấy anh tới.

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp đành phải xách theo hộp thuốc, đi tới đội hai.

Dọc theo đường đỉi, còn gặp mấy đứa bé sinh bệnh.

Lục Thanh Nghiên chữa trị cho bọn họ xong, lúc này mới tiếp tục đi tới đội hai.

Chỗ nghỉ ngơi của đội hai ở ngay bên cạnh đội một, Chu Cảnh Diên ở cách Lục Thanh Nghiên khoảng 80 mét.

Thấy hình bóng quen thuộc ở phía xa, lúc này đang quay lưng về phía, Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười.

Khi cô vừa định tiến lên, tầm mắt lướt qua bóng dáng anh, nhìn thấy người đứng trước mặt anh.
 
Chương 137: Người Cạy Góc Tường


Đó là hai người phụ nữ, một người hơn 40, người còn lại thì chỉ mới 20.

Người phụ nữ trung niên trông rất bình thường, trên mặt khắp nơi đều là đồi mồi.

Ở bên cạnh bà ta, là một cô gái trẻ tuổi diện mạo cũng bình thường.

Không biết người phụ nữ nói gì với Chu Cảnh Diên, gương mặt cười vô cùng xán lạn.

Cô gái trẻ tuổi không nói chuyện, si ngốc nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Thanh Nghiên nheo đôi mắt đẹp đầy nguy hiểm.

Đây là người tới cạy góc tường sao?

Cô không tiến lên trước, chỉ đi thêm một đoạn đến đoạn đường trước mặt.

Đảm bảo mình có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc này mới dừng bước.

"Cảnh Diên, mợ hai nghe nói cháu bị thương, vô cùng lo lắng cho cháu nên chạy vội tới đây thăm cháu."

Trên mặt Vương Quý Chỉ là nụ cười vô cùng xán lạn, làm bộ như vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn.

"Cháu xem em Lệ Hà cũng tới thăm cháu này."

Vương Quý Chỉ kéo cô gái trẻ tuổi bên cạnh, tiến lên mấy bước.

Dương Lệ Hà ngượng ngùng cúi đầu: "Anh Cảnh Diên, anh đỡ hơn chút nào chưa?"

"Cút ngay!"

Biểu cảm của Chu Cảnh Diên lạnh như băng, xoay người rời đi.

Dương Lệ Hà không màng rụt rè, tiến lên ngăn cản đường đi của Chu Cảnh Diên: "Anh Cảnh Diên, em chỉ muốn quan tâm anh mà thôi."

Khi cô ta 16 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh Diên đã thích anh, âm thầm thề phải gả cho anh.

Năm nay cô ta đã 20 tuổi, nếu Chu Cảnh Diên lại không cưới cô ta, cô †a nên làm sao bÂv aiờ2 "Đúng vậy, Lệ Hạ chỉ quan tâm cháu mà thôi, cháu xem thái độ của cháu kìa."

Vương Quý Chỉ ở một bên tính toán, trong đôi mắt tràn ngập tính kế.

Nếu không phải đứa con hoang này có chút bản lĩnh, sao bà ta có thể giới thiệu con gái của em họ cho Chu Cảnh Diên.

"Anh Cảnh Diên, anh có thể đi qua bên kia nói chuyện riêng với em được không, em có lời muốn nói với anh."

Dương Lệ Hà ngượng ngùng, trên gương mặt bình thường có chút khẩn trương ngượng ngùng.

"Chậc chậc chậc, đây là nữ đồng chí nhà ai mà lá gan lớn như vậy?"

Thẩm Lâm đột nhiên xuất hiện, chậc chậc phát ra tiếng, còn đánh giá Dương Lệ Hà từ trên xuống dưới.

Dương Lệ Hà bị anh ta nhìn không được tự nhiên, chỉnh lại quần áo cũ nát của mình theo bản năng.

"Thẩm Lâm, đi sang một bên, nơi này không có chuyện của cậu."

Vương Quý Chi vừa thấy Thẩm Lâm, đầu lập tức đau.

Tên nhóc thối này rất nổi tiếng ở đội hai, chọc phải anh ta thì không có chuyện tốt gì.

Thấy chuyện của mình sắp thành công, vậy mà bây giờ anh ta lại đột nhiên xuất hiện, đúng là phiền muốn chết.

"Vì sao tôi phải đi sang một bên?"

Thẩm Lâm làm bộ vô tội hỏi Vương Quý Chi.

Cả người anh ta chắn trước mặt Chu Cảnh Diên, dán sát vào anh nhỏ giọng nói: "Anh Diên, hình như em thấy Thanh Nghiên."

Đồng tử của Chu Cảnh Diên co rụt lại, quay đầu lại nhìn qua.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy rõ được lạnh lẽo còn chưa kịp biến mất trong mắt anh.

Bị anh phát hiện Lục Thanh Nghiên không trốn tránh nữa, đi nhanh về phía của Chu Cảnh Diên.

"Cô là ai?"

Đột nhiên xuất hiện một nữ đồng chí như thiên tiên, Dương Lệ Hà lập tức cảnh giác.

"Tôi là bác sĩ của đại đội Thịnh Dương, tới thay thuốc cho đồng chí Chu." Dương Lệ Hà.

Trông... Thực sự bình thường, sao dám mơ ước Chu Cảnh Diên?

Vương Quý Chỉ đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng lộ ra tươi cười nói: "Hóa ra là đồng chí Lục, đều nói là đồng chí Lục rất xinh đẹp, quả nhiên là như vậy."

Vương Quý Chỉ nghĩ một đằng khen một nẻo, khiến Lục Thanh Nghiên không khỏi cười mỉa.

Vừa rồi cô nghe thấy được người này tự xưng là mợ hai của Chu Cảnh Diên, xem ra chính là đầu sỏ gây tội đứng đầu trong chuyện đuổi Chu Cảnh Diên ra ngoài lúc trước.

"Bác gái này, bác cười không mệt sao?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, nhìn chằm chằm Vương Quý Chỉ.

"Bác... Bác gái ư? Năm nay tôi mới 42."

Vương Quý Chỉ bị Lục Thanh Nghiên gọi như vậy, suýt nữa không kịp phản ứng.

Bà ta già như vậy sao?

"Hóa ra là thím ư? Xin lỗi, tôi thấy trên mặt thím đều là nếp nhăn, còn tưởng thím là bà cụ cơ!"

Lục Thanh Nghiên vô tội xin lỗi, nhưng trong mắt không có chút áy náy nào.

"Bác sĩ Lục, sao cô có thể nói dì họ tôi như vậy?"

Dương Lệ Hà không chút lưu tình chỉ trích Lục Thanh Nghiên.
 
Chương 138: Cô Ta Rất Không Cam Lòng!


Không biết vì sao, sự xuất hiện của Lục Thanh Nghiên khiến Dương Lệ Hà dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

"Tôi nói sai rồi sao?"

Đôi mắt to tròn của Lục Thanh Nghiên nhìn Dương Lệ Hà.

"Cô...

Dương Lệ Hà vô lực phản bác, bởi vì Vương Quý Chỉ thoạt nhìn già hơn người bình thường một chút.

"Thím và vị đồng chí này còn có việc gì sao? Nếu không còn việc gì, tôi phải thay thuốc cho đồng chí Chu."

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên khôi phục như thường, kèm theo ba phần xa cách.

Dương Lệ Hà nghiến chặt răng, vất vả lắm mới có được cơ hội lại lãng phí như thế.

Cô ta rất không cam lòng!

Bóng dáng nho nhỏ của Bổn Bổn đột nhiên chạy lướt qua bên cạnh Dương Lệ Hà, dọa cô ta sợ hãi.

Dương Lệ Hà đang buồn bực muốn chết, nhấc chân đá Bổn Bổn theo bản năng.

Bổn Bổn vô tội nức nở, ngã xuống đất.

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo, đá mạnh vào Dương Lệ Hà.

Cú đá này của cô trực tiếp đá vào đầu gối Dương Lệ Hà.

Dương Lệ Hà đau đớn "a" một tiếng, cả người bị bắt quỳ trên đất.

"Lệ Hà! Đồng chí Lục, vì sao cô lại muốn đá cháu gái tôi?"

Vương Quý Chi lạnh giọng thét chói tai, trên mặt không còn nụ cười dối trá nữa, phẫn nộ chỉ trích Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên không chút để ý tới Vương Quý Chi, bế Bổn Bổn trên đất lên đau lòng kiểm tra.

Xác định Bổn Bổn không sao, Lục Thanh Nghiên mới xoay người đưa nó cho Chu Cảnh Diên, lúc này mới đi về phía Dương Lệ Hà.

"Cô ta đá chó của tôi, tôi đá cô ta, rất công bằng."

Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống, nhìn Dương Lệ Hà nửa quỳ trên đất biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo. Đầu gối của Dương Lệ Hà vô cùng đau đớn, gần như không đứng dậy nổi, có thể thấy lực đá của Lục Thanh Nghiên mạnh cỡ nào.

"Đó chỉ là một con chó, sao có thể so được với người?"

Dương Lệ Hà chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên.

Khi thấy gương mặt trắng nõn kiều diễm của Lục Thanh Nghiên, Dương Lệ Hà sinh ra cảm giác tự tỉ theo bản năng.

"Đó là chó, nhưng là chó của tôi! Chó của tôi chỉ có thể để tôi bắt nạt, tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt."

Đại tiểu thư Lục gia không phải người dễ chọc!

Tới nơi này hai tháng, tính tình cô thu liễm hơn nhiều, hôm nay cô không ngại phát uy.

"Dương Lệ Hà, vốn dĩ là cô không đúng."

Thẩm Lâm ở bên cạnh nói một câu, trên mặt tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa.

Đời này không có mấy người khiến Thẩm Lâm bội phục, Chu Cảnh Diên là người đầu tiên, hiện giờ đã có người thứ hai.

"Nếu chân khác cũng muốn bị đá mà nói, tôi có thể giúp."

Chu Cảnh Diên tiến lên một bước, đứng sóng vai với Lục Thanh Nghiên.

Bổn Bổn an tĩnh ở trong lòng anh, thỉnh thoảng rên ư ử, giống như đang tố cáo.

Dương Lệ Hà gian nan đứng dậy, trong mắt hàm chứa nước mắt.

Anh vô tình với cô ta như vậy sao?

Trong lòng không có cô ta một chút nào sao?

Vương Quý Chỉ nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên trước mặt, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không thể nói ra.

Hai người đứng cạnh nhau, dung mạo đều rất xuất sắc, khí chất khí thế tương đương...

Nếu không phải có ý nghĩ khác, Vương Quý Chi không thể không thừa nhận, hai người này vô cùng xứng đôi.

"Cảnh Diên, tốt xấu gì Lệ Hà cũng là em gái cháu, sao cháu có thể nói với con bé như vậy?"

Biểu cảm của Vương Quý Chi cứng đờ, suýt chút nữa không giữ được tươi cười. chính là, tươi cười của Vương Quý Chỉ rất cấp thấp, tính kế hiện rõ trong đôi mắt.

Không cần đoán, Lục Thanh Nghiên cũng biết.

Lúc trước Vương Quý Chi vận dụng tươi cười này, đuổi Chu Cảnh Diên ra cửa thế nào.

Nhất định là bà ta châm ngòi thổi gió trước mặt mợ cả của Chu Cảnh Diên.

Vừa đảm nhận vai người tốt, vừa ở bên cạnh thêm củi lửa, cuối cùng được như ý nguyện đuổi Chu Cảnh Diên đi.

Không nghĩ tới niên đại thuần phác như vậy, còn có thể gặp được loại người này!

"Em gái? Cô ta là cái thá gì?"

Giọng nói của Chu Cảnh Diên hung ác nham hiểm ác độc, cả người tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.

Gương mặt Dương Lệ Hà hết trắng lại đỏ, bị Chu Cảnh Diên nhục nhã một cách vô tình như vậy, đâu còn mặt mũi ở lại đây.

Che mặt, Dương Lệ Hà khóc sướt mướt chạy về phía đội bốn.

"Lệ Hài"

Cháu gái bị chọc tức rời đi, Vương Quý Chỉ cố nén lửa giận ở lại.
 
Chương 139: Trai Chưa Cưới Nữ Chưa Gả, Là Đối Tượng Không Bình Thường Sao


"Nếu Cảnh Diên không thích, vậy mợ hai không miễn cưỡng, chỉ mong sau này cháu nói chuyện chú ý một chút."

Vương Quý Chỉ bày ra dáng vẻ như muốn tốt cho Chu Cảnh Diên, sau đó lại cười ha ha.

"Thím này, tôi khuyên thím cười ít một chút, thím xem thím cười suốt ngày, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều rồi."

Lục Thanh Nghiên "tốt bụng" nhắc nhở, còn liên tục lắc đầu.

Thẩm Lâm ở bên cạnh cố nén cười.

Rất muốn lập tức hỏi một chút, sao anh Diên tìm được đối tượng vừa xinh đẹp vừa có tài hoa, còn giỏi ăn nói như Lục Thanh Nghiên.

Trên gương mặt của Chu Cảnh Diên là ý cười, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên.

Vương Quý Chỉ che mặt mình theo bản năng, oán hận trừng Lục Thanh Nghiên.

Bác sĩ chó má này, vậy mà chọc trúng chỗ đau của bà ta.

"Cảnh Diên, mợ hai còn có việc nên đi về trước."

Vương Quý Chỉ cố gắng nở nụ cười, bà ta sợ mình không đi, sẽ không nhịn được mất khống chế nổi giận.

Đợi Vương Quý Chỉ xám xịt rời đi, Thẩm Lâm giơ ngón tay cái với Lục Thanh Nghiên:

"Quá siêu!"

Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn anh ta, sau lưng Thẩm Lâm lạnh lẽo.

"Hình như tôi nghe thấy mẹ tôi đang gọi tôi, tôi đi về đây."

Thẩm Lâm nhanh chóng chạy đi, để lại Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đứng cạnh nhau.

"Vận đào hoa khá tốt."

Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ trêu chọc Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên nhíu mày: "Anh không có quan hệ với cô ta."

"Em biết, anh thực sự coi trọng cô ta, em còn hoài nghỉ có phải mắt anh có vấn đề hay không."

Không phải Lục Thanh Nghiên có tự tin đối với mình, thực sự là vì "Nhanh nằm xuống đi, em thay thuốc cho anh."

Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ nghỉ ngơi của Chu Cảnh Diên trước một bước.

Chỗ anh nghỉ ngơi hẹp hơn chỗ cô nhiều, chỉ dựng lều đơn vô cùng đơn giản.

"Thôi, anh đứng bên ngoài thì hơn."

Từ bỏ tính toán tiến vào lều, Lục Thanh Nghiên đặt hộp thuốc sang một bên.

Chu Cảnh Diên tiến lên đứng trước mặt cô, trong tay còn ôm Bổn Bổn.

"Có phải anh ngốc hay không, nhanh đặt Bổn Bổn xuống."

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười lấy thuốc và băng gạc ra, lúc này Chu Cảnh Diên mới đặt Bổn Bổn xuống đất.

Bổn Bổn gâu gâu hai tiếng, nhảy nhót tung tăng chạy về phía cách đó không xa.

Xung quanh có người nhìn qua, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Chu Cảnh Diên cảm nhận được, dịch một bước chắn ánh mắt của mọi người.

Lục Thanh Nghiên không cảm nhận được chuyện này, bảo Chu Cảnh Diên vén áo lên.

"Anh tự mình làm."

Chu Cảnh Diên chạm vào tay cô, trong lúc vô tình chạm trúng chỗ xanh tím do ngã xuống sơn động của Lục Thanh Nghiên.

"Tậ,..

Cô nhíu mày theo bản năng, nhẹ nhàng kêu ra.

Sắc mặt Chu Cảnh Diên thay đổi, bất chấp còn có người nhìn vươn tay vén tay áo cô ra.

Trên cánh tay trắng nõn non mịn có vết xanh tím rõ ràng, lọt vào tầm mắt anh.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Gương mặt của Chu Cảnh Diên âm trầm, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên biết mình không thể gạt anh, rút tay về kéo áo xuống, lúc này mới nói: "Đi theo anh."

Tay Chu Cảnh Diên nắm chặt thành quyền, kìm nén đau lòng, xoay người đi về phía xa trước một bước.

"Tên nhóc Chu Cảnh Diên này có quan hệ gì với bác sĩ mới tới thế?"

"Có quan hệ gì chứ? Không phải tên nhóc Chu gia bị thương, nữ đồng chí người ta tới thay thuốc cho cậu ấy sao?"

"Nhưng tôi thấy cậu ấy nắm tay bác sĩ Lục."

"Không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ, cậu ta còn nắm tay người khác ư? Mấy năm nay có không ít người giới thiệu đối tượng cho cậu ta, ông thấy cậu ta coi trọng ai không?"

"Đồng chí Lục đẹp hơn cô gái trong đại đội chúng ta, nói không chừng là thực sự coi trọng."

"Trai chưa cưới nữ chưa gả, là đối tượng không bình thường sao?"

"Hai bọn họ còn chưa ở bên nhau đâu, ở trước mặt công chúng cũng không biết thu liễm một chút."

Sau khi Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên rời đi xong, phía sau truyền tới tiếng bàn tán.

Chu Cảnh Diên càng đi càng chếch, mãi đến khi không thấy người của đại đội Thịnh Dương, lúc này mới dừng lại.

"Em thực sự không sao, anh xem em có thể chạy có thể nhảy mà."

Vì nghiệm chứng, Lục Thanh Nghiên còn nhảy mấy cái tại chỗ.

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm cô không nói một câu, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Lục Thanh Nghiên có một chút chột dạ.

"Vươn tay ra."

Trong giọng nói lạnh nhạt của anh lộ ra đau lòng.

Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười, ngoan ngoãn vươn tay cho anh xem.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top