Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 80: Thím Sẽ Là Người Trừng Trị Đầu Tiên


Chỉ cần có thể chữa khỏi mụn trên mặt con gái, xài bao nhiêu tiền cũng đáng.

Ngô Tiểu Anh ôm lấy cánh tay của Đường Quyên, có chút cảm động.

"Hai hộp thím đưa 20 tệ đi."

Có lẽ là bị hành động ấm áp của hai mẹ con làm cho cảm động, Lục Thanh Nghiên nói ra giá vừa phải.

Bên trong thuốc mỡ đều là dược liệu trân quý, còn thêm nước giếng tự chế, 10 tệ một hộp là không đắt.

Đối với Lục Thanh Nghiên mà nói giá cả này rất rẻ, đối với Đường Quyên thì hơi đắt.

Đường Quyên thở dốc vì kinh ngạc, lại nghiến răng lần nữa: "Mua!"

Vô cùng đau lòng lấy 22 tệ trong túi ra, Đường Quyên đưa tiền cho Lục Thanh Nghiên.

Ngô Tiểu Anh ôm hai hộp thuốc mỡ như ôm bảo bối.

"Yên tâm đi thím, bôi thuốc mỡ xong mụn trên mặt chị em Tiểu Anh đều sẽ biến mất, cháu đảm bảo."

"Được, được!"

Có đảm bảo của Lục Thanh Nghiên, Đường Quyên cảm thấy tiêu 22 tệ đáng giá.

"Thanh Nghiên, sau này có ai trong đội dám bắt nạt cháu, thím sẽ là người trừng trị đầu tiên."

Trước khi đi, Đường Quyên không quên nói nhiều mấy câu, tạo dựng quan hệ tốt hơn.

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, Đường Quyên này đúng là người kỳ lạ.

"Sau này thím Đường đảm bảo sẽ tìm người tốt nhất cho cháu, những lời thím nói lần trước cháu đừng để trong lòng, đám dưa vẹo táo nứt kia chúng ta không cần."

Đường Quyên vui tươi hớn hở lại tái phát bệnh cũ làm mai.

"Mẹ, chúng ta trở về đi."

Ngô Tiểu Anh thực sự hết nói nổi đối với mẹ mình, không thấy Thanh Nghiên người ta không muốn đáp lời ư.

"Trở về đâv lân tức trở vầ_. Đường Quyên vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, dẫn theo con gái mình bước nhanh về nhà, bước chân còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Mấy ngày kế tiếp Lục Thanh Nghiên thường nhớ tới Chu Cảnh Diên, hơi thở của anh như luôn bao phủ cô.

Vì không cho mình nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên lựa chọn đi kiếm công điểm, dùng bận rộn triệt tiêu ảnh hưởng của Chu Cảnh Diên đối với mình.

Hôm nay cô được phân tới khu đất phía nam bẻ ngô.

Bởi vì cách nhà mình khá xa, cô còn mang theo cơm trưa và bình nước.

Ánh mặt trời rực rỡ treo trên cao, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống khắp nơi.

Làm việc cả sáng toàn thân Lục Thanh Nghiên đều là mồ hôi.

"Sao năm nay nóng như vậy?"

Làm cùng khu, Trương Quế Hương vừa làm việc vừa nói chuyện với người bên cạnh.

"Đúng vậy, sao lại nóng như thế, nóng đến mức khiến người ta hoảng hốt."

Mấy thím mồ hôi đầy người dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhiệt độ không khí rất cao, mọi người không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ trong tay.

Lục Thanh Nghiên cảm thấy mình thực sự là đang tìm tội chịu, tới cũng đã tới, vẫn phải làm xong công việc đã.

Vất vả lắm mới tới giữa trưa, đám người tốp năm tốp ba ngồi dưới cây hóng gió.

Lục Thanh Nghiên đang chuẩn bị ngồi xuống, trong lúc vô tình thấy được đồ ăn trong bát mấy thím.

Phần lớn mọi người ăn đều là bánh bao đen xì, rau xanh xào.

Tốt hơn chút là cơm khoai lang đỏ thêm trứng gà xào, có thể ăn cơm khoai lang đỏ đều là lao động chính trong nhà.

"Thanh Nghiên, sao cháu không ngồi xuống?"

Trương Quế Hương vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, tay còn cầm một cái bánh bột ngô ngũ cốc.

"Chỗ này hơi nóng, thím Quế, cháu qua bên kia ạ." Lục Thanh Nghiên tiện tay chỉ một vị trí hẻo lánh, nhưng mà có nhiều cây có thể nghỉ ngơi.

Trương Quế Hương không nói gì nữa, cười với Lục Thanh Nghiên: "Vậy cháu mau đi đi, hôm nay mệt rồi."

Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, cầm lấy túi xách màu xanh quân đội của mình đi về phía mình mới chỉ.

Cô vòng qua một cây đại thụ, quay lưng về phía mọi người, lúc này mới ngồi xuống chỗ râm mát.

Đặt mũ và găng tay sang một bên, Lục Thanh Nghiên dùng khăn giấy ướt cẩn thận lau mặt và tay.

Thu dọn đơn giản xong, lúc này mới lấy hộp cơm và bình nước mình chuẩn bị ra.

Trước khi ăn cơm, Lục Thanh Nghiên vặn nắp chai chuẩn bị uống nước.

"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây à?"

Chỗ cách mấy mét, giọng nói quen thuộc chào hỏi Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn, đột nhiên ho khan mãnh liệt, có chút thất lễ quay lưng lại.

Vẻ mặt Thẩm Nguyệt xấu hổ, ảo não mình gọi người ta khi người ta đang uống nước.

Thẩm Lâm ngồi cách cô ấy không xa lắm, tay cầm lu sứ to, há to miệng chuẩn bị ăn cơm mẹ già nhà mình chuẩn bị.

Ở vị trí bên phải anh ta, trên người Chu Cảnh Diên đều là dấu vết bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
 
Chương 81: Chu Cảnh Diên Ghen


Tóc ngắn ướt đẫm dán vào trán, đôi mắt vì nóng bức mà hơi bực bội.

Anh mặc áo ngắn tay nên lộ ra cánh tay thon dài có lực, gân xanh trên hai tay nhô lên, phát ra sức mạnh cường hãn.

Thấy Lục Thanh Nghiên uống nước bị sặc, đôi mắt Chu Cảnh Diên hơi âm trầm, anh đứng dậy khỏi vị trí của mình, muốn đi vỗ lưng cho cô theo bản năng.

"Anh Diên, anh đi đâu thế?"

Trong miệng Thẩm Lâm đầy cơm, vừa thấy Chu Cảnh Diên đứng dậy vội hỏi.

Chu Cảnh Diên ý thức được mình mất khống chế, vội ngồi trở về.

"Xin lỗi, tôi không cố ý dọa cô đâu, nhưng mà nhìn thấy cô thực sự rất vui."

Chuyện Chu Cảnh Diên không làm được, Thẩm Nguyệt đã làm thay anh.

Cầm cơm trưa của mình, Thẩm Nguyệt chạy vội tới bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.

Ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía tay phải của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, cũng không biết có phải ảo giác của cô ấy hay không.

"Không sao, không trách cô."

Vất vả lắm mới ngừng ho khan, Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng với Thẩm Nguyệt.

Cô không nghĩ tới tìm một chỗ yên tĩnh, vậy mà gặp phải đám Chu Cảnh Diên.

Trên gương mặt bị phơi đến ửng đỏ của Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười vui vẻ, cũng mặc kệ Lục Thanh Nghiên có chê mình hay không, tùy tiện ngồi bên cạnh cô.

"Sao các cô lại ở đây?"

Lục Thanh Nghiên uống ngụm nước lần nữa, liếc thấy Chu Cảnh Diên ngồi một bên, luôn cảm nhận được tầm mắt của anh nhìn về phía mình.

"Tôi làm việc ở đằng kia!"

Thẩm Nguyệt chỉ đồng ruộng cách đó không xa.

Lúc này Lúc Thanh Nahiên mới biết chỗ mình làm viêc cách hon ho không xa, cách khoảng 20 mét.

Xem ra nơi này là chỗ giao đồng ruộng của đội một và đội hai.

"Ăn bánh bột ngô không?"

Thẩm Nguyệt mở hộp cơm của mình ra, cầm lấy một cái bánh bột ngô rau dại đưa cho Lục Thanh Nghiên.

"Cô đừng nhìn trông có vẻ tệ, nhưng mà hương vị không tệ lắm đâu, có muốn nếm thử không?"

Lục Thanh Nghiên không ghét bỏ, nhận lấy bánh bột ngô nói lời cảm ơn.

Cô cắn một miếng, ngoại trừ hơi cứng ra thì hương vị thực sự không tệ lắm.

"Hương vị khá ngon."

"Là tôi làm."

Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, bởi vì Lục Thanh Nghiên khen nên vô cùng vui sướng.

Lục Thanh Nghiên mở hộp cơm của mình ra, bên trong có hai chiếc màn thầu to, đồ ăn kèm còn có cá kho và đậu que.

Cô cầm lấy một chiếc màn thầu đưa cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt vừa thay màn thầu trắng to, đâu dám nhận lấy.

"Không cần, tôi ăn bánh bột ngô của mình là được."

Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhưng mà bụng bị màn thầu trắng và cá kho làm cho thèm đến sôi lên.

Cô ấy lập tức đỏ mặt.

Ôi trời ơi, quá mất mặt!

"Thẩm Nguyệt, bụng cô làm sao vậy?"

Thẩm Lâm ở bên cạnh cười ha ha, không chút lưu tình cười nhạo.

Thẩm Nguyệt tức giận nhìn Thẩm Lâm, ước gì có thể dùng ánh mắt giết chết anh ta:

"Câm miệng!"

Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, không cho Thẩm Nguyệt cơ hội từ chối, gắp một cái màn thầu trắng và miếng cá kho để vào hộp cơm của Thẩm Nguyệt.

"Tôi không..."

"Ăn đi. tôi đã ăn bánh bê† ngô của c©â. không nhải sao2" Lục Thanh Nghiên không nói nữa, ngồi ở trên cỏ cầm đũa ăn đồ ăn trong hộp.

Thẩm Nguyệt lén nhìn Lục Thanh Nghiên, cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ xinh đẹp còn ăn cơm cũng đẹp như thế.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt thua dưới dụ hoặc của màn thầu trắng và cá kho, đỏ mặt ăn sạch.

"Thanh Nghiên, tay nghề nấu nướng của cô thật tốt."

Thẩm Nguyệt thật lòng tán thưởng, sờ bụng tròn vo thở dài thỏa mãn.

"Bình thường thôi."

Lục Thanh Nghiên biết trình độ nấu nướng của mình tới đâu, thực sự tính ra tay nghề của cô còn không tốt bằng Thẩm Nguyệt.

Sở dĩ đồ ăn cô nấu ngon, đơn giản là thêm nhiều gia vị.

Thẩm Nguyệt chỉ dựa vào rau dại và bột mì đen có thể làm ra như vậy, so sánh ra cô thực sự không bằng Thẩm Nguyệt.

"Anh Diên anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, sao mặt khó coi như thế?"

Thẩm Lâm ăn cơm xong, cảm nhận được hơi thở bên cạnh càng ngày càng lạnh lẽo.

Tập trung nhìn vào, phát hiện sắc mặt của anh Diên nhà anh ta khó coi giống như muốn giết người.

Không nhịn được run rẩy một cái, trong lòng Thẩm Lâm thấp thỏm.

Ánh mắt thâm thúy của Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Anh còn chưa từng ăn đồ ăn cô tự mình nấu, vậy mà hiện giơ bị Thẩm Nguyệt ăn trước.

Lục Thanh Nghiên nhìn qua theo bản năng, vừa vặn nhìn thằng vào mắt Chu Cảnh Diên.

Cô giống như thấy được ấm ức từ trong mắt anh, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
 
Chương 82: Chu Cảnh Diên Xấu Xa


"Anh Diên, anh có muốn lau mồ hôi hay không?"

Thẩm Lâm ngầm chửi thời tiết quái quỷ này, lấy một miếng vải đen trong túi mình ra đưa cho Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên nhìn Thẩm Lâm, trong mắt không chút che giấu ghét bỏ: "Không cần, tôi có."

Khi Thẩm Lâm còn chưa kịp phản ứng, Chu Cảnh Diên móc khăn tay trắng như tuyết ra.

Thẩm Lâm nhìn đến trợn mắt há miệng: "Anh Diên, anh... Anh lấy đâu ra khăn tay này thế, sao phía trên còn thêu một con thỏ trắng?"

Lục Thanh Nghiên vừa nghe thấy thế, nghiêng đầu nhìn.

Đó không phải là khăn tay cô làm rơi sao, hóa ra là bị Chu Cảnh Diên nhặt đi.

Cô lén trừng mắt với Chu Cảnh Diên một cái, không nghĩ tới ánh mắt của Chu Cảnh Diên cũng nhìn qua.

Thấy hết động tác nhỏ của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười sủng nịch.

Cầm khăn tay thuộc về cô, Chu Cảnh Diên nâng tay lên lau mồ hôi trên trán.

Lục Thanh Nghiên trơ mắt nhìn anh bá chiếm khăn tay của cô, còn dùng khăn tay của cô lau mặt.

Con người cô có chút thói ở sạch, đồ dùng tư nhân của mình không quá thích bị người khác sử dụng.

Hiện giờ thấy Chu Cảnh Diên dùng khăn tay của cô, vậy mà cô không cảm thấy không thoải mái, trái lại còn có ái muội kỳ lạ.

Cuối cùng nửa cái màn thầu còn dư lại không ăn nổi nữa, Lục Thanh Nghiên hơi cắn môi.

"Thanh Nghiên, cô chỉ ăn nửa cái màn thầu đã no rồi sao?"

Lục Thanh Nghiên ừm một tiếng: "Thời tiết nóng không muốn ăn lắm, lát nữa đói bụng lại ăn."

Thẩm Nguyệt không nói gì nữa, gật đầu.

"Anh Diên, chỗ anh còn nước không?"

Thẩm Lâm lắc bình nước của mình, phát hiện bên trong không còn nước. "Không còn!"

Câu trả lời nằm trong dự kiến, Thẩm Lâm nhún vai, hỏi Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh Lục Thanh Nghiên cách không xa:

"Thẩm Nguyệt, cô còn nước không?"

Thẩm Nguyệt lắc bình nước lúc trước Thẩm Lâm đưa cho mình: "Chỉ còn một ngụm, không còn."

Lục Thanh Nghiên cầm lấy bình nước của mình đặt một bên, đứng dậy đi về phía anh ta:

"Chỗ tôi còn rất nhiều."

Thẩm Lâm nói cảm ơn sau đó đứng dậy, chuẩn bị nhận lấy bình nước của Lục Thanh Nghiên.

Một cánh tay rắn chắc có lực nắm chặt cánh tay anh ta, Thẩm Lâm lảo đảo ngồi xuống.

Không đợi anh ta kịp phản ứng, trong lòng đã bị ném một bình nước quen thuộc.

"Chỗ tôi có."

Lạnh lùng nói một câu, Chu Cảnh Diên ném bình nước của mình cho Thẩm Lâm, lại vươn tay nhận lấy bình nước của Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cầm chặt bình nước, không buông ra.

Tay Chu Cảnh Diên đặt lên bên khác bình nước, nhìn Lục Thanh Nghiên: "Anh không có nước uống."

Giọng điệu giống như Lục Thanh Nghiên làm chuyện gì không tốt.

Lục Thanh Nghiên buông tay ra theo bản năng.

Chu Cảnh Diên cầm lấy bình nước, bàn tay to mở nắp bình, há miệng uống nước.

Lục Thanh Nghiên trợn to mắt, nghiến chặt răng, làm bộ như không thấy.

Chu Cảnh Diên mỉm cười, thích cô tràn ngập tức giận nhưng không có biện pháp đối với anh.

Nước bên trong bình nước rất ngọt, không phải là vị ngọt như nước đường.

Rất giống lần đầu tiên khi gặp cô, cô cho anh nước uống.

"Anh Diên, anh đưa bình nước cho em sao? Em có thể uống không? Anh có đánh chết em hay không?" không dám uống.

Phương diện khác Thẩm Lâm rất khôn khéo, ở phương diện tình cảm thì như thiếu sợi dây thần kinh, căn bản không nhìn ra được giữa anh Diên và Lục Thanh Nghiên không thích hợp.

Thực ra chuyện này không thể trách anh ta, thực sự là Thẩm Lâm đã nhận định trong lòng là giới tính của Chu Cảnh Diên có vấn đề.

Dù sao không lâu trước Chu Cảnh Diên còn nắm lấy tay một người đàn ông không buông, đối với phụ nữ càng không thèm nhìn một cái.

Anh ta đâu nghĩ tới Chu Cảnh Diên sẽ có gì đó không thích hợp với Lục Thanh Nghiên "chỉ từng gặp mặt".

Thẩm Lâm không nhìn ra được gì, nhưng Thẩm Nguyệt nhìn ra được một ít, có chút không dám tin.

Ở trong lòng Thẩm Nguyệt, Chu Cảnh Diên là người lạnh nhạt, đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt.

Nhiều năm như vậy ít khi thấy anh có biểu cảm khác.

Ngoại trừ Thẩm Lâm vì da mặt dày trở thành bạn với anh ra, những người khác đừng mơ nói nhiều mấy câu với Chu Cảnh Diên.

Có thể nói, Thẩm Nguyệt chắc chắn Chu Cảnh Diên sẽ sống cô độc cả đời.

Người duy nhất có thể tới gần anh Thẩm Lâm đều bị Chu Cảnh Diên ghét bỏ muốn chết, đừng nói là những người khác.

Hiện giờ cô ấy thấy được gì đây?

Cô ấy tận mắt nhìn thấy Chu Cảnh Diên đi lấy nước của người khác, còn là bình nước của nữ đồng chí xinh đẹp.
 
Chương 83: Quả Thực Là Khó Tin, Không Phải Chứ!


Quả thực là khó tin, không phải chứt

Lúc này hai người mới gặp nhau lần đầu, sao có thể nhìn với con mắt khác?

Thẩm Nguyệt không cho rằng Chu Cảnh Diên sẽ nhất kiến chung tình với Lục Thanh Nghiên, dù sao anh không phải là loại người như thế!

"Bác sĩ Lục, em ở đây à, làm hại anh tìm rất lâu."

Giọng nói đáng khinh truyền từ xa tới, giọng nói rất to.

Mọi người đang nghỉ ngơi đều nhìn qua, thấy là Trần vô lại em, lập tức thay đổi sắc mặt.

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.

Trần vô lại em chạy tới đứng bên cạnh cô, tay cầm hộp cơm mới tỉnh.

"Bác sĩ Lục, cho em."

Lộ ra tươi cười ghê tởm, Trần vô lại em đưa hộp cơm trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

Anh ta cố ý làm như vậy trước mặt mọi người, muốn tất cả mọi người thấy được.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Trần vô lại em.

Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Trần vô lại em đã chết bao nhiêu lần.

Trần vô lại em không dám nhìn Chu Cảnh Diên, khi đối mặt với anh thì hơi nhát gan.

Nghĩ tới nhiều người nhìn như vậy, Chu Cảnh Diên chắc chắn không dám ra tay, lại lớn gan hơn.

"Đồng chí Trần, có phải anh đưa nhầm hay không?"

Gương mặt Lục Thanh Nghiên âm trầm, biết mình bị Trần vô lại em theo dõi.

Trong lòng cô vốn có tức giận không có cơ hội phát tiết ra, Trần vô lại em lại cố đâm đầu vào.

"Sao có thể nhầm được, anh đặc biệt đưa tới cho bác sĩ Lục mà."

Trần vô lại em cười, muốn nhét hộp cơm vào tay Lục Thanh Nghiên.

Chỉ cần bị người ta nhìn thấy, đến lúc đó anh ta nói mình có quan hệ "Lấy ra, tôi không cần."

Lục Thanh Nghiên vẫn luôn kìm nén, sắp không nhịn được.

"Em không cần anh sẽ không đi."

Trần vô lại em dùng đầu lưỡi liếm hàm răng vàng khè, biểu cảm tỉ tiện xấu xí.

Chu Cảnh Diên bước lên, Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay anh, cảnh cáo anh.

Nhiều người nhìn như thế, nếu người không liên quan như Chu Cảnh Diên ra tay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cô không thể để anh vì cô mà xảy ra chuyện được, đặc biệt là vì tên vô lại như Trần vô lại em.

"Được lắm, tôi đã nói là người nào không biết xấu hổ câu lấy em chồng tôi, không nghĩ tới là cô?"

Giọng nói khắc nghiệt ác độc từ xa đến gần, Ngưu Lan Hoa nổi giận đùng đùng chạy từ xa tới, không cho phân trần chỉ vào Lục Thanh Nghiên mắng to.

Trần Ni đi theo bên cạnh Ngưu Lan Hoa, trong mắt không che giấu được vui sướng khi người khác gặp họa.

Hôm nay cô ta phát hiện chú hai cho đồ ăn nhà mình vào hộp, ý thức được không thích hợp, thì vội nói thầm bên tai Ngưu Lan Hoa.

Cô ta không nghĩ tới chú hai sẽ đưa hộp cơm cho Lục Thanh Nghiên.

Tuy Trần Ni cảm thấy Trần vô lại em đang cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng mà cảnh này cô ta nhìn vô cùng sảng khoái.

Bị chú hai nhà cô ta coi trọng, cô ta xem Lục Thanh Nghiên còn giữ được trong sạch kiểu gì.

Đến lúc đó người trong đại đội, một ngụm nước bọt một câu là bao phủ Lục Thanh Nghiên.

"Con mắt nào của thím Ngưu nhìn thấy tôi câu lấy em chồng thím?"

Lục Thanh Nghiên cử động cánh tay mình, chuẩn bị tự mình ra tay.

Tới nơi này sắp hai tháng, có phải cô thoạt nhìn rất dễ bắt nạt hay không?

Mới có thể khiến đám người này tùy ý hất nước bẩn lên người cô như vậy!

"Còn cần nhìn ư? Mọi người ở đây đều thấy em chồng tôi đưa cơm cho cô, nếu không phải cô câu lấy chú ấy, chú ấy sẽ tặng cô sao?" Ngưu Lan Hoa mặc kệ nhiều như vậy, chỉ biết đồ ăn nhà mình sắp vào miệng người ngoài.

Hôm nay nhà bọn họ ăn thịt, tuyệt đối không thể bị Lục Thanh Nghiên ăn.

"Thím Chu cảm thấy tôi trông thế nào?"

Lục Thanh Nghiên đột nhiên cười hỏi.

Cô giơ tay lên chạm vào gương mặt trắng nõn của mình, ở dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, vậy mà không có dấu hiệu bị phơi đỏ phơi đen.

Trần Ni vừa thấy hành động này của cô thì không hiểu gì, không biết Lục Thanh Nghiên đột nhiên hỏi câu này làm gì.

Đầu óc của Ngưu Lan Hoa còn chưa kịp phản ứng: "Tôi quan tâm cô trông như thế nào à."

"Rất đẹp, rất xinh đẹp."

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh lớn tiếng mở miệng.

"Bác sĩ Lục thực sự rất xinh đẹp, anh rất thích."

Trần vô lại em cười ha ha, vô liêm sỉ tới cực hạn.

Lục Thanh Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần vô lại em một cái, đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa.
 
Chương 84: Lục Thanh Nghiên Phát Uy


"Tôi trông xinh đẹp như vậy, bà cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh ta ư? Là coi trọng anh ta nghèo hay coi trọng anh ta dơ, hoặc coi trọng anh ta lùn hơn tôi?"

Lục Thanh Nghiên thản nhiên nói một câu, Ngưu Lan Hoa xấu hổ tới mức muốn vùi mình vào trong đất.

Mọi người đều cười vang.

Không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên thường ngày dịu dàng mắng chửi người lại lợi hại như vậy, còn không kèm theo câu bậy nào.

Trần vô lại em chưa từng đi học, nhưng cũng biết những lời này của Lục Thanh Nghiên là đang cười nhạo mình.

Anh ta cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Chẳng trách chướng mắt tôi, e rằng đã sớm thông đồng ở bên người nào đó đúng không?"

"Con mẹ nó anh nói ai2"

Thẩm Lâm xắn tay áo lên, hùng hùng hổ hổ.

Trần vô lại em hừ lạnh một tiếng, nhiều người như vậy anh ta không tin Thẩm Lâm dám đánh mình.

"Tôi nói ai tự người đó biết rõ."

Trần vô lại em nhếch miệng, dáng vẻ vô lại khiến người ta ước gì có thể đánh anh ta một trận.

Lục Thanh Nghiên hít sâu một hơi, nói một câu: "Có phải tôi thoạt nhìn rất dễ bắt nạt hay không?"

Trần vô lại em không nói lời nào, cười càng thêm tà ác, nhận định Lục Thanh Nghiên giống với đám phụ nữ anh ta bắt nạt lúc trước.

Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nắm chặt thành quyền, thả người nhảy lên, quét chân đá Trần vô lại em.

Trần vô lại em quỳ rạp trên đất, khiếp sợ trừng Lục Thanh Nghiên, trên mặt còn có dấu chân to.

Mọi người trợn mắt há miệng, bốn phía trong lúc nhất thời trở nên an tĩnh.

Trần Ni dùng tay dụi mắt, không thể tin được vào mắt mình.

Chu Cảnh Diên lằẳng lặng đứng tại chỗ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt. Vợ của anh thật lợi hại, giỏi quát!

Lục Thanh Nghiên không quan tâm người khác nhìn cô thế nào, chậm rãi đi về phía Trần vô lại em.

Tay trái nhấc Trần vô lại em trên đất lên, tay phải dùng sức vung.

Trần vô lại em lại quỳ rạp trên đất lần nữa, ăn miệng đầy bùn, có máu chảy từ khóe miệng anh ta ra.

Vậy mà anh ta bị một người phụ nữ đánh?

"Cô đánh tôi?"

Trần vô lại em che gương mặt sưng đau của mình, vẻ mặt không dám tin.

"Tôi đánh anh đấy."

Lục Thanh Nghiên cũng mặc kệ Trần vô lại em tức giận hay không, lại đá anh ta lần nữa.

"Người như anh mà không biết xấu hổ đưa cơm cho tôi ăn? Làm phiền anh trở về soi gương xem, có phải da mặt người Trần gia các anh tương đối dày hay không?"

Trần Ni mặt đỏ tai hồng, nghe được chỉ cây dâu mắng cây hòe trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.

"Chơi lưu manh trước công chúng, tôi không nên đánh anh, thì tôi đánh ai? Anh đáng đánh!"

Lục Thanh Nghiên lại kéo Trần vô lại em lên, chịu đựng ghê tởm đẩy ngã anh ta xuống ruộng.

Cuối cùng chân dẫm lên ngực Trần vô lại em, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

"Đáng đánh!"

Không biết là ai nói một câu, những người khác không dám mở miệng, nhưng trong lòng đều tán thành.

Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương vội vàng chạy ra khỏi đám người.

Hai người giữ chặt tay Lục Thanh Nghiên khuyên cô.

Trần vô lại em là loại người có thù tất báo, bọn họ sợ Lục Thanh Nghiên sẽ bị anh ta ghi hận.

La Tiểu Phương ở trong đám người an tĩnh nhìn, cô ấy rất bội phục Lục Thanh Nghiên. nhà chồng cũ bắt nạt như vậy.

"Em chồng! Lục Thanh Nghiên, cô xem cô đánh người ta thành ra thế nào kìa! Nếu hôm nay cô không bồi thường, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô chuyện này."

Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa khẽ đảo, giả vờ khóc lóc nói.

Trần vô lại em ngồi dậy, che lại lồng ngực đau đớn, tức giận trừng Lục Thanh Nghiên:

"Tôi muốn tố cáo cô."

"Tố cáo tôi? Bồi thường tiền ư?"

Lục Thanh Nghiên không sợ chuyện này, trái lại chủ động bảo người đi báo cảnh sát.

"Báo cảnh sát cái gì? Chút việc nhỏ này báo cảnh sát làm gì?"

Ngưu Lan Hoa vừa nghe thấy thế thì khiếp sợ, ngăn người muốn rời đi.

Trần vô lại em cũng bị dọa sợ, loại người lêu lổng như anh ta sợ nhất chính là công an.

"Không báo cảnh sát thì xử lý thế nào?"

Lục Thanh Nghiên cười châm chọc.

"Cô bồi thường tiền, chuyện này sẽ bỏ qua."

Ngưu Lan Hoa căng da đầu nói.

"Muốn tôi bồi thường tiền cũng được, các người muốn đánh gãy chân nào?"

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn hai chân Trần vô lại em.

Trong mắt cô là lạnh lẽo và tàn nhẫn khiến Trần vô lại em kẹp chặt hai chân mình theo bản năng.

"Cái gì?"

"Không phải muốn tiền sao? Tôi có thể bồi thường nhiều một chút, một chân, hai chân đều có thể đổi, giá cả tùy các người nói?"
 
Chương 85: Cô Muốn Làm Gì


Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đi nhặt gậy gỗ, bên cạnh có người phối đưa cho cô.

Nhận gậy gỗ Chu Cảnh Diên đưa cho cô, Lục Thanh Nghiên đi về phía Trần vô lại em.

"Cô muốn làm gì?"

Trần vô lại em sợ hãi lùi về sau.

Anh ta vốn không để Lục Thanh Nghiên vào mắt, kết quả bị đánh thành chó.

"Không phải muốn tiền sao? Tôi nguyện ý cho! Anh lựa chọn đánh gãy chân nào?"

Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, tươi cười lạnh lẽo.

"Lục Thanh Nghiên, cô điên rồi có phải không?"

Ngưu Lan Hoa hét lên một tiếng, rống to với Lục Thanh Nghiên.

"Thanh Nghiên, cháu đừng xúc động."

Lý Tố Hoa giữ chặt tay Lục Thanh Nghiên, nói với cô Trần vô lại em không phải người dễ chọc.

Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng vỗ tay Lý Tố Hoa, kiên trì với hành động của mình.

Cô không sợ Trần vô lại em, trái lại nếu hôm nay không uy hiếp Trần vô lại em, sau này đừng mơ sống yên ổn.

"Đầu đang làm gì thế?"

Đội trưởng Từ mồ hôi đầy người chạy tới.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Trần vô lại em, đội trưởng Từ ngẩn người, cuối cùng gương mặt âm trầm hỏi:

"Trần vô lại em, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"

"Đại đội trưởng, ông cần phải làm chủ cho chúng tôi! Lục Thanh Nghiên ra tay đánh người, ông xem em chồng tôi bị đánh thành ra như vậy kìa."

Ngưu Lan Hoa ác nhân cáo trạng trước lớn tiếng kêu khóc, cho rằng như vậy mọi người sẽ đứng về phía bà ta.

Đội trưởng Từ nhìn Lục Thanh Nghiên cầm gậy trong tay với vẻ không dám tin. Còn tưởng là Lục Thanh Nghiên bị người ta bắt nạt.

Kết quả xảy ra chuyện là Trần vô lại em khối u ác tính trong đội.

Chuyện này...

Thực sự nằm ngoài dự đoán của ông ấy!

Ông ấy rất muốn nói làm...

Thực sự quá đẹp!

"Âm ï cái gì! Mỗi lần trong đội gây sự đều có bà và Vương Kim Nga, có phải bà muốn bị trừ công điểm hay không?"

Đội trưởng Từ lạnh giọng quát lớn, không cần đoán cũng biết nhất định là Trần vô lại em gây sự trước.

"Đại đội trưởng, hôm nay tôi không gây sự."

Vương Kim Nga ở phía sau đám người kiễng chân giơ tay, bà ta đang xem náo nhiệt rất vui mà.

Đã lâu không gặp cả người Vương Kim Nga tràn ngập mệt mỏi.

Bà ta và Miêu Hồng Hà bị cháu trai Cẩu Đản trong nhà tra tấn sắp không ra hình người.

Đội trưởng Từ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vương Kim Nga.

"Đầu tản đi cho tôi, lại không đi làm việc sẽ trừ công điểm."

Đội trưởng Từ thét to với đám người vây xem.

Ngưu Lan Hoa không được thứ mình muốn, sao có thể dễ dàng rời đi.

"Đại đội trưởng, ông có mắt nhìn không! Có phải thấy Lục Thanh Nghiên trông xinh đẹp ông mới thiên vị cô ta hay không?"

Ngưu Lan Hoa khắc nghiệt lại ác độc hắt nước bẩn.

"Ngưu Lan Hoa, tôi xé nát miệng bà."

Lâm Hồng Hoa chạy tới, tát mạnh lên mặt Ngưu Lan Hoa.

Sắc mặt đội trưởng Từ cũng khó coi tới cực hạn, liếc thấy Trần vô lại anh sợ hãi rụt rè trong đám người.

"Trần vô lại anh, ông muốn mặc kệ vợ ông gây sự có phải hay không?"

Trần vô lại anh không tránh được chỉ có thể đi ra, ngượng ngùng cười nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà thôi."

Còn muốn kiếm thêm được chút tiền, bây giờ thấy đại đội trưởng tức giận.

Trần vô lại anh chỉ có thể đi ra, cười ha ha. Anh ta xoay người, khập khiễng đi về nhà.

Ánh mắt lúc cuối của Trần vô lại em, bị Lục Thanh Nghiên thấy rõ.

Biết người này sẽ không bỏ qua, xem ra cần thiết phải ra tay trước thì mới được lợi.

Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn bóng dáng Trần vô lại em rời đi.

"Lợi hại!"

Thẩm Lâm thần kinh thô bắt đầu vỗ tay, Thẩm Nguyệt ở bên cạnh gật đầu tán thành.

Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh xám xịt rời đi.

Trần Ni quay đầu nhìn chằm chằm bên này, không biết đang nhìn gì.

Trần vô lại em về đến nhà, tức giận đá mạnh cửa.

Vậy mà anh ta bị một người phụ nữ đánh, con mẹ nó quá mất mặt!

Anh ta tuyệt đối không bỏ qua cho người phụ nữ kia.

Trần vô lại em ngồi trên giường mình, gương mặt âm trầm suy tính nên đối phó Lục Thanh Nghiên thế nào.

"Chú hai."

Ngoài cửa truyền tới giọng nói nhỏ của Trần Ni.

Trần vô lại em đứng dậy đi qua mở cửa, lạnh mặt: "Chuyện gì?"

"Chú hai, chú uống nước đi."

Trần Ni cười lấy lòng, đưa chén sứ to trong tay cho Trần vô lại em.

Trần vô lại em thực sự khát nước, uống xong trả chén lại cho Trần Ni.
 
Chương 86: Tính Kế Và Tính Kế Ngược Lại


"Chuyện gì?"

Thấy Trần Ni không đi, Trần vô lại em không kiên nhẫn mở miệng.

Trần Ni hơi sợ chú hai cả ngày không làm việc đàng hoàng, gây chuyện sinh sự.

Vì đạt thành mục đích của mình, chỉ có thể chịu đựng.

"Chú hai, có phải chú muốn cưới Lục Thanh Nghiên hay không?"

Trần vô lại em nhìn chằm chằm Trần Ni: "Có cưới hay không liên quan gì tới cháu?"

"Chú hai, cháu cảm thấy Thanh Nghiên rất thích hợp làm thím hai của cháu."

Trần Ni nở nụ cười, tiếp tục nói.

"Chú không ở trong đội nên không biết, mọi người đều nói Lục Thanh Nghiên rất có tiền."

"Nếu chú có thể cưới cô ta về nhà, tiền và nhà ở của cô ta không phải đều là của chú sao?"

Trần vô lại em nghe thấy thế, tim ngứa ngáy: "Cháu cho rằng muốn cưới là cưới được sao?"

Hôm nay anh ta bị nhục nhã còn chưa đủ à?

"Chú hai, ban ngày không được chúng ta có thể thử buổi tối mà!"

"Cháu muốn nói..."

Trần vô lại em không phải kẻ ngu, làm nhiều chuyện xấu nên anh ta nhanh chóng hiểu ý Trần Ni.

Không nhìn ra cháu gái mình còn ít tuổi đã độc ác như vậy, đúng là không hổ là người Trần gia anh ta.

"Vậy buổi tối chú đi, đến lúc đó cô ta chính là của chú."

Trần vô lại em cười xấu xa, giống như kế hoạch đã thành công.

Đôi mắt Trần Ni đỏ bừng, đỏ là hưng phấn gây ra.

Cô ta chán ghét Lục Thanh Nghiên, chán ghét cô cao cao tại thượng.

Đợi chú hai thành công, cô ta đợi Lục Thanh Nghiên quỳ rạp trên đất bị đánh đến thê thảm xin tha.

Bóng đêm chậm rãi buông xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ve ở trên cây kêu to. Ban đêm thập niên 70 không có giải trí gì, bận rộn cả ngày các thôn dân đã sớm lên giường đi vào giấc ngủ.

Lục Thanh Nghiên mặc quần áo màu đen thoải mái, mở cửa đi ra ngoài, im lặng tới gần nhà Trần Ni.

Ban ngày cô đặc biệt nghe ngóng chuyện về Trần gia từ chỗ thím Quế.

Ông bà nội của Trần Ni vốn sinh được sáu đứa con.

Từ sau nạn đói chỉ còn hai anh em Trần vô lại em.

Mấy năm trước hai ông bà qua đời, theo lý mà nói cha mẹ qua đời, hai anh em nân chia nhà.

Có thể là Trần vô lại em ở bên ngoài kiếm lời chút tiền, cả nhà Trần vô lại anh vẫn sống cùng một chỗ với Trần vô lại em.

"Chú hai, chú nhất định phải cẩn thận. Đợi chú đi vào một lát, cháu sẽ gọi người."

Lục Thanh Nghiên mới đi tới gần Trần gia, thì nghe thấy góc tường cách đó không xa có người đang nói chuyện.

Lại cẩn thận lắng nghe, đúng là Trần Ni vẫn luôn không hợp với cô đang tính kế cô.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lạnh như băng, cười mỉa.

Một cái gậy bóng chày được Lục Thanh Nghiên lấy từ trong không gian ra, cô lặng lẽ tới gần hai người.

"Biết rồi, nhớ làm theo kế hoạch."

Trần vô lại em không kiên nhẫn cắt ngang lời Trần Ni.

Nhìn bốn phía một lát, tâm trạng không tệ huýt sáo.

Nghĩ tới lát nữa Lục Thanh Nghiên nằm dưới người mình, lộ ra dáng vẻ kiều mị, nhiệt độ cơ thể của anh ta tăng lên không ít.

Trần vô lại em lại chà xát tay, đáng khinh cất bước.

Trong bóng đêm, gậy bóng chày đánh lên sau gáy Trần vô lại em, đánh không phát ra âm thanh.

Trần vô lại em trợn to mắt, ngất đi.

Trần Ni nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Khi đang định nói chuyện, không đợi cô ta mở miệng sau gáy tê rần, cũng ngất theo. Cô lại ống tiêm và thuốc gây mê trong không gian ra, lần lượt tiêm cho hai người.

Cho Trần vô lại em và Trần Ni vào không gian, Lục Thanh Nghiên chạy về phía ngọn núi.

Cô ghét bỏ ném hai người tới chỗ chân núi hẻo lánh.

Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra, dùng sức đá chân hai người.

"Lá gan đúng là lớn, dám tính kế tôi!"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy may mắn tối nay mình chủ động ra tay, mới có thể phát hiện hai người tính kế mình.

Nếu không thực sự bị Trần vô lại em tiến vào nhà mình, cho dù không xảy ra chuyện gì thanh danh của cô cũng bị hủy hoại.

Ngồi xổm xuống, Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin chiếu lên gương mặt đen vàng của Trần Ni.

Vết thương trên trán Trần Ni vẫn luôn không khỏi, thịt bên trong lộ rõ, dữ tợn khó coi.

Có lẽ là gần đây bị Lục Thanh Nghiên đả kích cô ta trông xấu, còn cắt mái bằng dày nặng.

Giống như làm như vậy thì người khác không biết.

"Vốn dĩ không đặt vai hề nhảy nhót như cô vào trong lòng, không nghĩ tới cô ác độc như vậy."
 
Chương 87: Sao Anh Lại Tới Đây


Lục Thanh Nghiên lấy một lọ thuốc trong không gian ra, rắc lên miệng vết thương của Trần Ni.

Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô lại lấy một lọ thuốc vẩy lên làn da của Trần Ni.

Loại thuốc thứ nhất khiến miệng vết thương của Trần Ni vĩnh viễn không khép lại được.

Cho dù khép lại cũng sẽ để lại dấu vết cả đời không xóa đi được.

Loại thuốc thứ hai sẽ khiến trên người Trần Ni tỏa ra mùi tanh tưởi suốt một tháng.

Cô tin đến lúc đó chắc chắn có trò hay để xem.

Xử lý Trần Ni xong, hiện giờ nên tới lượt Trần vô lại em tội ác tày trời.

Trần vô lại em nằm trên đất giống y như con chó chết, không hề hay biết.

Lục Thanh Nghiên lại lấy gậy bóng chày từ trong không gian ra, ghét bỏ nhíu mày.

"Lần trước bảo anh lựa chọn phế chân nào, anh..."

Đang nói chuyện, Lục Thanh Nghiên cảm nhận được có người tới gần.

Cô nhanh chóng tắt đèn pin, cảnh giác chạy tới phía sau cây đại thụ.

Một lát sau, một bóng dáng cao lớn đi tới.

Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, Lục Thanh Nghiên nhận ra người tới là ai.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đi ra khỏi phía sau cây.

"Sao anh lại tới đây?"

Lục Thanh Nghiên bật đèn pin, không hiểu sao lại hơi chột dạ, cất bước đi tới chỗ bóng dáng kia.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú của Chu Cảnh Diên.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh lộ ra sắc bén khiến tim người ta đập nhanh.

Tầm mắt của Chu Cảnh Diên lạnh lẽo nhìn hai người nằm trên đất.

Anh đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nâng tay chắn trước mặt cô.

"Đi sang một bên, nơi này giao cho anh."

" “hịi Cảnh Diên. " "Bọn họ bẩn, không đáng để em ra tay."

Chuyện của vợ anh chính là chuyện của anh.

Hai người dơ bẩn như thế, anh sẽ thu thập thay cô.

Gậy bóng chày trong tay Lục Thanh Nghiên không biết bị Chu Cảnh Diên cầm lấy từ lúc nào.

Đợi cô kịp phản ứng, cả người đã đứng trên đường đất an tĩnh.

Cách đó không xa là chỗ vừa rồi cô muốn ra tay.

Chân núi tối tăm.

Chu Cảnh Diên từ trên cao nhìn xuống Trần vô lại em đang hôn mê, hai mắt lạnh như băng, hung ác nham hiểm sắc bén.

Anh giơ gậy bóng chày trong tay lên, dùng sức vung mạnh...

Lục Thanh Nghiên an tĩnh chờ đợi, chỉ một lát sau Chu Cảnh Diên chậm rãi đi ra.

Cô đứng yên tại chỗ quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mơ hồ.

"Được rồi, sau này anh ta sẽ không lại bắt nạt em nữa."

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhu hòa như muốn nhấn chìm cô ở bên trong.

"Sao anh lại ở đây?"

Lục Thanh Nghiên hơi cúi đầu, không dám nhìn anh.

Trong miệng kêu gào phải coi anh như em trai, nhưng chỉ có mình Lục Thanh Nghiên biết rõ.

Hiện giờ cô căn bản không có biện pháp lại coi Chu Cảnh Diên là em trai mà đối đãi.

"Không yên tâm."

Chu Cảnh Diên không nói với Lục Thanh Nghiên, mình cũng chuẩn bị ra tay vào tối nay.

Anh tuyệt đối không cho phép nguy hiểm tiềm tàng ở ngay bên cạnh cô.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, mất tự nhiên lại tránh đi lần nữa.

"Anh không cần lo lắng cho tôi, bọn họ không bắt nạt được tôi đâu."

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lóe lên ánh sáng, đôi tay để sau lưng.

Cho dù anh không nói, sao cô có thể không biết tình hình. Cô nên làm thế nào mới tốt đây?

"Anh rất lo lắng."

Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng mở miệng.

Giọng nói thuần hậu khàn khàn, không chút che giấu dịu dàng.

Giọng nói thâm tình của anh, phá lệ khiến Lục Thanh Nghiên không chịu nổi, cô vội xoay người không nhìn anh.

Trong bóng đêm, trên gương mặt tỉnh xảo kia hiện lên rặng mây đỏ kiều diễm, mãi mà chưa tan đi.

"Anh trả gậy bóng chày lại cho tôi, tôi đi trở về."

"Bẩn."

"Vậy anh ném đi."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên không gật đầu, cũng không lắc đầu: "Anh đưa em trở về."

"Không cần, tôi tự mình trở về."

Lục Thanh Nghiên chạy về trước, nghĩ tới gì đó lại chạy trở về.

"Có phải anh nên trả khăn tay lại cho tôi hay không?"

Khăn tay thỏ trắng kia, anh dùng thuận tay như vậy, không sợ bị người ta nói linh tỉnh à.

"Không mang theo trên người."

Chu Cảnh Diên từ chối thẳng.

Thực ra khăn tay vẫn luôn ở trong túi áo anh, nhưng mà anh không định trả lại cho cô.

Lục Thanh Nghiên trừng anh, cảm thấy anh đang lừa cô, nhưng không có chứng cứ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Dưới tiếng còi thúc giục, người của đại đội Thịnh Dương rời giường, lục tục bắt đầu đi làm việc.
 
Chương 88: Chu Cảnh Diên Âm Áp


Giống với mọi ngày, người lớn đến đồng ruộng làm việc, đứa bé cõng sọt lên núi nhặt củi, đào rau dại.

Bảo Nhi đi phía sau mấy đứa bé, đi về phía Thanh Sơn."

"A, đó là gì thế?"

Một bé trai nghịch ngợm chạy ở đằng trước, xuyên qua cỏ dại mơ hồ thấy được ở chân núi có người nào đó đang nằm.

Vừa nghe thấy giọng bé trai, mọi người đều chạy qua.

"Đây... Đây không phải là chị Trần Ni sao?"

"Ở đây còn có người nữa, là Trần vô lại em."

Vừa nghe tên Trần vô lại em, mấy đứa bé cùng lùi về sau.

Rất rõ ràng mọi người đều biết, Trần vô lại em là người đáng sợ cỡ nào.

Bảo Nhi cõng sọt đi qua.

Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi tanh, giống như mùi từ nhà xí tỏa ra.

Cô bé phát hiện mùi này là từ người Trần Ni truyền ra, che mũi nhỏ.

Lại nhìn Trần vô lại em cách đó không xa, cũng đang nằm trên đất một lát.

"Mau đi gọi người lớn."

Bảo Nhi nói với đám đồng bọn, mọi người cùng gật đầu.

"Mọi người ơi, mọi người ơi, có người chết."

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đội sản xuất số một truyền tới tiếng kêu la của đám nhỏ.

Người lớn đang bận rộn bên ruộng nghe thấy được, còn có thể làm gì.

Mọi người ném dụng cụ nhà nông xuống, chạy về phía núi.

Sắc mặt đội trưởng Từ thay đổi, chạy còn nhanh hơn bất cứ kẻ nào.

"Trần Ni, con nhóc chết tiệt này, sáng sớm đã chạy đi đâu thế?"

Ngưu Lan Hoa nổi giận đùng đùng, tìm một vòng cũng không tìm được Trần Ni.

Vừa nghe có người chết, không rảnh lo đi tìm người.

Ngoài cửa có động tĩnh lớn. Lục Thanh Nghiên mở cửa ra nhìn, bị mấy trăm người chạy vội qua dọa sợ.

Ở chân núi, đội trưởng Từ và mấy thôn dân tới trước một bước.

"Bảo Nhi, Tiểu Kiệt, sao lại thế này?"

Đội trưởng Từ vội hỏi hai đứa bé lớn nhất.

Năm nay Từ Kiệt 12 tuổi, cậu bé là bé trai phát hiện ra Trần Ni và Trần vô lại em trước tiên.

"Chú đội trưởng, chúng cháu phát hiện Trần Ni và Trần vô lại em nằm trên đất, hình như bọn họ đã chết."

Từ Kiệt không chắc chắn lắm rốt cuộc hai người đã chết chưa.

Cậu bé nhìn thấy dưới người Trần vô lại em có máu, cho rằng hai người đã chết theo bản năng.

Cả người đội trưởng Từ run lên, khẩn trương nắm chặt tay bước nhanh qua.

Cả người Trần Ni tản ra mùi tanh tưởi, nằm trên đất không rõ sống chết.

Đội trưởng Từ không nhịn được nôn khan.

Cố nhịn mùi tanh tưởi ngồi xổm xuống, ngón trỏ đặt dưới chóp mũi Trần Ni.

Đột nhiên có tiếng ngáy truyền từ trong miệng Trần Ni ra.

Đội trưởng Từ khẩn trương lo lắng lập tức đen mặt.

Đám người vây xem nghe thấy tiếng ngáy, đều ghét bỏ nhíu mày.

Một cô gái như Trần Ni, trông đã xấu thì thôi, vậy mà ngủ còn phát ra tiếng ngáy to như vậy.

Không biết sau này nhà ai xui xẻo tám đời mới cưới phải Trần Ni.

Phía sau đám người, Lục Thanh Nghiên đang xem náo nhiệt sửng sốt, bị tiếng ngáy của Trần Ni dọa sợ.

"Một cô gái chưa kết hôn như Trần Ni, sao có thể ngủ ở dưới chân núi?"

"Không phải là hẹn hò với người đàn ông nào đó, làm chuyện không đứng đắn đấy chứ?"

"Đàn ông nhà ai mắt mù như vậy, không biết cô nàng này đã bao nhiêu ngày không tắm rửa, quá thối."

Vừa nói tới thối, mười mấy thím đang dán sát vào nhau cùng che mũi "Trần Ni, con gái tôi làm sao vậy?"

Ngưu Lan Hoa chạy từ phía xa tới, nghe thấy mọi người đang bàn tán về Trần Ni, vội đẩy mọi người ra.

Vừa thấy Trần Ni nằm trên đất, trước mắt Ngưu Lan Hoa tối sầm, tức giận dâng lên trong lòng.

"Bà đây đánh chết con nhóc không biết xấu hổ như mày."

Ngưu Lan Hoa cảm thấy mất mặt ra tay không chút lưu tình.

Nếu không phải vì không ai cần, Ngưu Lan Hoa đã sớm muốn gả Trần Ni đi, đổi lấy tiền lễ hỏi.

Vốn dĩ đã không gả đi được, hiện giờ còn bị nhiều người thấy được cô ta nằm trong núi suốt cả đêm, mất mặt muốn chết.

Ai ui, ông trời ơi!

Sau này nên làm gì mới tốt đây?

Ngưu Lan Hoa nhào lên, tát mạnh vào mặt Trần Ni đang ngủ ngon lành.

Lục Thanh Nghiên vừa thấy tư thế này của Ngưu Lan Hoa, vội lùi lại một bước tránh cho bị vạ lây.

"A, đau quá!"

Trần Ni bị Ngưu Lan Hoa tát tỉnh, che má sưng đỏ nhảy dựng khỏi đất.

Cô ta không chú ý tình hình xung quanh, chỉ nhìn Ngưu Lan Hoa đánh cô ta.

"Mẹ, vì sao mẹ tát con?"

"Vì sao tát mày à? Mày làm chuyện mất mặt như vậy, bà đây không đánh chết mày đã tốt tính lắm rồi."
 
Chương 89: Cô Bé Trần Ni Này Muốn Làm Chuyện Xấu


Ngưu Lan Hoa như là nhìn kẻ thù, đôi mắt trợn to đỏ lên.

Bà ta còn trông cậy vào Trần Ni gả ra ngoài kiếm tiền về cho nhà.

Hiện giờ xảy ra chuyện như thế, sau này bà ta phải nuôi Trần Ni cả đời, như vậy sao được?

"Mẹ, con khi nào..."

Trần Ni vừa định phản bác, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh tối qua, biểu cảm thay đổi.

Lúc này mới thấy rõ mình đang ở nơi nào.

"Sao con lại ở đây?"

Cô ta nên ở nhà Lục Thanh Nghiên với chú hai mới đúng.

Không phải là kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi ư?

Tại sao lại như vậy?

Đúng rồi, tối qua cô ta không biết bị ai đánh hôn mê.

"Trần Ni, còn nhỏ tuổi đã không biết xấu hổ như vậy, sau này còn gả đi kiểu gì."

Mấy thím không chút lưu tình chỉ trích, mặc kệ Trần Ni rốt cuộc là có chuyện gì.

Cho dù là ở thời đại nào cũng thế, mọi người chỉ tin vào thứ mình thấy.

Trần Ni vừa nghe thấy thế gưng mặt đỏ bừng, ngay sau đó lại trở nên trắng bệch.

"Mau tới đây, hình như Trần vô lại em thực sự xảy ra chuyện."

Ngô lão tam gọi đội trưởng Từ.

Mọi người không muốn quản Trần vô lại em, cho nên xem nhẹ anh ta theo bản năng.

Cho rằng anh ta giống với Trần Ni, chỉ đang ngủ.

Ngô lão tam nói chuyện là cha của Ngô Tiểu Anh.

Ông ấy cũng là trong lúc vô tình nhìn Trần vô lại em một lát, lúc này mới phát hiện Trần vô lại em không thích hợp.

Trong lòng đội trưởng Từ thấp thỏm, nhanh chóng chạy tới.

Trần vô lại em thực sự hôn mê bất tỉnh.

Hai chân anh ta có vết máu khô cạn, gương mặt đáng khinh trắng "Em chồng, em làm sao thế?"

Ngưu Lan Hoa đẩy mấy người ra.

Vừa thấy tình trạng thê thảm của Trần vô lại em nằm trên đất, sợ tới mức không biết nên nói gì.

Trần vô lại em là cây rụng tiền của nhà bọn họ.

Nếu anh ta xảy ra chuyện, sau này nhà bọn họ sẽ xuống dốc không phanh.

"Thanh Nghiên, cháu mau khám cho Trần vô lại em xem, rốt cuộc là bị làm sao thế?"

Đội trưởng Từ thấy được Lục Thanh Nghiên trong đám người, nôn nóng mở miệng.

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp, chỉ có thể đi ra khỏi đám người.

Trần Ni vốn đang bực bội vì trên người mình tỏa ra mùi tanh tưởi.

Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên hoàn hảo không tổn hao gì, thì lao nhanh qua.

Còn không đợi cô ta chất vấn gì, Ngưu Lan Hoa đột nhiên đi tới tát mạnh một cái.

"Con nhóc chết tiệt này, rốt cuộc là chú hai mày làm sao vậy? Có phải là chuyện tốt mày làm hay không?"

Ngưu Lan Hoa tát một cái còn chưa hết giận, nhặt gậy trên đất lên đánh Trần Ni.

Trần Ni bị đánh khắp nơi đều là vết thương.

Trong tình huống không có chỗ để trốn, lập tức chỉ vào Lục Thanh Nghiên.

"Bởi vì cô ta, tất cả đều là vì cô ta."

Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Trần Ni, biểu cảm vô tội.

"Trần Ni, cô nói cái gì thế? Sao tôi nghe không hiểu?"

"Lục Thanh Nghiên, cô đừng giả ngu, nhất định là do cô làm."

"Tối hôm qua tôi và chú hai đi tìm cô, mới ra cửa đã bị người ta đánh ngất, tỉnh lại thì ở chỗ này."

Trần Ni giống như người điên, nói hết kế hoạch của mình và Trần vô lại em ra. Đội trưởng Từ tức tới mức dậm chân.

Người vây xem xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, an tĩnh tới mức kim rơi xuống còn có thể nghe thấy.

"Tôi nghe thấy được gì đây? Cô bé Trần Ni này muốn làm chuyện xấu ư?"

"Ôi trời ơi! Tôi sớm đã biết mấy người của Trần gia không phải người tốt gì, bà xem Trần Ni mới bao nhiêu tuổi, đã đi theo chú hai cô ta làm chuyện xấu rồi."

"Đại đội trưởng, tôi kiến nghị phê bình trừng phạt Trần Ni."

Một thím trong đám người không nhìn nổi trong đội có loại u ác tính này, giơ tay bảo đội trưởng Từ phê bình trừng phạt Trần Ni.

Trần Ni sợ tới mức chân mềm nhữn, ngã xuống mặt đất.

"Không phải tôi, là chú hai tôi, là chú hai tôi bức tôi."

"Trần Ni, tôi đắc tội cô chỗ nào, mà cô và chú hai cô muốn hại tôi như vậy?"

Lục Thanh Nghiên đi về phía Trần Ni, trên mặt là đau khổ.

Trần Ni không rên một tiếng, sợ nói nhiều sai nhiều.

"Chắc chắn là vì chuyện ngày hôm qua, Trần vô lại em này chính là tai họa."

"Con nhóc Trần Ni này cũng không phải loại người tốt đẹp gì."

Đường Quyên nắm chặt tay Ngô Tiểu Anh, cảnh cáo cô ấy: "Sau này cách Trần Ni xa một chút, có nghe thấy không."

Mẹ Từ Ngọc Mai cũng nói những lời như vậy với cô ta.

Mấy cô gái trẻ tuổi khác cũng là như vậy.
 
Chương 90: Anh Ta Sẽ Nằm Trên Giường Cả Đời


"Vì sao không nói lời nào? Tôi tự nhận sau khi đến trong đội làm người còn tính đủ tư cách, có gì đáng giá để cô tính kế tôi?"

Giọng điệu của Lục Thanh Nghiên trở nên sắc bén hơn.

Đôi mắt của Trần Ni đỏ bừng, cúi đầu, không nói một lời.

Đột nhiên cô ta đứng dậy đẩy mọi người ra, chạy về phía thôn.

Mùi tanh tưởi lan ra trong không khí, mọi người đều bịt mũi vào.

"Ngưu Lan Hoa, Trần Ni nhà bà không còn nhỏ nữa, mỗi ngày không tắm sao?"

"Ngưu Lan Hoa, trở về quản con gái bà thật tốt đi, nếu không sẽ hỏng hoàn toàn."

Trong tiếng chỉ trích của mọi người Ngưu Lan Hoa xám xịt rời đi, không dám ở lại lâu.

Đợi Ngưu Lan Hoa rời đi xong, không ít người cười nhạo một tiếng.

Hiện giờ Trần vô lại em không rõ sống chết, có lẽ sau này sẽ không thể gây tai họa cho người khác nữa.

Bọn họ cũng không cần sợ gì nữa.

"Thanh Nghiên, cháu đến khám cho Trần vô lại em đi."

Trò khôi hài kết thúc, đội trưởng Từ trầm giọng bảo Lục Thanh Nghiên đi xem.

Nếu có thể mà nói, ông ấy không muốn quản Trần vô lại em.

Ai bảo ông ấy là đại đội trưởng, không thể mặc kệ được.

Lục Thanh Nghiên đi qua, cẩn thận xem xét tình hình của Trần vô lại em.

Tối hôm qua cô rời đi, không biết rốt cuộc Chu Cảnh Diên đã làm gì.

Đợi đi tới, cô không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc.

Đôi tay đôi chân của Trần vô lại em, bị Chu Cảnh Diên cùng đánh gãy.

Còn không có khả năng khép lại, nói cách khác, sau này Trần vô lại em sẽ nằm liệt trên giường.

"Đôi tay đôi chân bị người ta đánh gãy."

Lục Thanh Nghiên đứng dậy, nhỏ giọng nói với đội trưởng Từ. Những lời này của đội trưởng Từ là hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

Lục Thanh Nghiên lắc đầu: "Không thể, anh ta sẽ nằm trên giường cả đời."

"Thật tốt quá!"

Không biết là ai nói một câu như vậy, trong lời nói xen lẫn hưng phấn Và vui sướng.

Đội trưởng Từ gật đầu không nói chuyện, chỉ bảo người khiêng Trần vô lại em về nhà.

Khối u ác tính bị phế đi, cả đại đội có thể hoàn toàn an bình.

Đội trưởng Từ không đồng tình với Trần vô lại em, trái lại trong lòng có ý nghĩ giống với những người khác.

Mấy người đàn ông khiêng Trần vô lại em, đi về phía Trần gia.

Ngưu Lan Hoa đang ở trong nhà đánh Trần Ni.

Thấy người khiêng Trần vô lại em vào nhà, lớn tiếng tru lên.

"Các người muốn làm gì?"

Đội trưởng Từ bước vào nhà Ngưu Lan Hoa, làm lơ Trần Ni ngã trên đất.

"Chúng tôi khiêng Trần vô lại em về nhà, Thanh Nghiên nói đôi tay đôi chân của Trần vô lại em bị người ta đánh gãy."

"Bà nhanh cầm tiền đến bệnh viện trong huyện, nhìn xem có thể chữa khỏi hay không."

"Cái gì? Bị đánh gấy ư?"

Ngưu Lan Hoa kêu khóc: "Ông trời ơi, sao mệnh của tôi lại khổ như vậy?"

Trần vô lại anh hoang mang rối loạn chạy từ bên ngoài vào.

Hôm nay ông ta lười biếng không đi làm việc, chạy tới đại đội khác đánh bài với đám người cũng không làm việc.

Trần vô lại anh thua tiền, tâm trạng vốn đã không tốt.

Kết quả vừa đến đại đội có người kéo ông ta, nói nhà ông ta xảy ra chuyện.

Không kịp nghĩ gì khác, ông ta cuống quít chạy vào trong nhà.

"Chồng à, ông trở về thì tốt quá."

Ngưu Lan Hoa chạy tới bên cạnh Trần vô lại anh, lớn tiếng khóc nháo.

Trần vô lai anh liếc mắt nhìn Trần vâ lai em thê thảm nằm trân đất. Mí mắt không nhịn được giật giật, làm ra dáng vẻ đau khổ.

"Em trai tôi còn có thể cứu chữa không?"

"Thanh Nghiên nói sẽ nằm trên giường cả đời, cho dù thế nào, ông vẫn nên lấy tiền đưa tới bệnh viện khám đi, nhỡ đâu có thể chữa khỏi."

Đội trưởng Từ thở dài.

"Không có tiền, chúng tôi không chữa."

Ngưu Lan Hoa nghe tới vấn đề liên quan tới tiền, phản đối kịch liệt.

Đồi tiền chính là muốn mạng bà ta, tuyệt đối không thể cho.

Trần vô lại em ngoại trừ mang mấy thứ trở về, thì chưa từng cho bà ta tiền gì.

Bà ta còn lâu mới bỏ tiền chữa trị chân cho Trần vô lại em.

Hơn nữa Lục Thanh Nghiên đã nói sẽ tàn phế, bà ta ngốc mới tiêu tiền uổng phí chữa bệnh cho anh ta.

"Trần vô lại anh, ông nói xem làm thế nào?"

Đội trưởng Từ không nhìn Ngưu Lan Hoa, quay đầu hỏi Trần vô lại anh.

Thực ra không cần hỏi, đội trưởng Từ cũng biết Trần vô lại anh sẽ trả lời thế nào.

"Đại đội trưởng, nhà chúng tôi không có tiền."
 
Chương 91: Thanh Danh Của Trần Ni Bị Hủy Hoại


Trần vô lại anh ngồi xổm trên đất, đầy mặt là ưu sầu.

"Tôi muốn chữa trị, đưa tôi tới bệnh viện."

Gương mặt của Trần vô lại em trắng bệch tỉnh lại từ trong hôn mê.

Thuốc gây mê của anh ta mới mất hiệu lực không bao lâu, cả người bị đau tỉnh.

Mới tỉnh lại thì nghe được lời đội trưởng Từ nói, lập tức như trời sập xuống.

"Tiền ở dưới gối đầu trong phòng tôi, các người lấy đi chữa cho tôi."

Trần vô lại em đỏ mắt, tràn ngập lạnh lẽo nhìn Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh.

"Lão nhị, không phải anh không chữa cho em, thực sự là không chữa khỏi."

Trần vô lại anh lộ ra vẻ khó xử, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.

"Em yên tâm đi, cho dù em tàn phế, anh cũng nuôi em."

Trần vô lại em cười mỉa.

Anh trai anh ta không có tình cảm giống như anh ta, là động vật máu lạnh.

Một khi anh ta hết giá trị lợi dụng, còn nuôi anh ta cả đời mới lạ.

"Đúng vậy, anh chị sẽ nuôi em, chúng ta đừng tiêu tiền linh tỉnh, còn không bằng cất đi."

Trong mắt Ngưu Lan Hoa hiện lên tham lam và tính kế, trong lòng phỏng đoán Trần vô lại em có bao nhiêu tiền dưới gối đầu.

Sau này Trần vô lại em tàn phế nằm trên giường, còn không phải là dựa vào bà ta.

Đến lúc đó bà ta lấy hết tiền đi.

"Mau khiêng em chồng tôi lên giường nằm."

Ngưu Lan Hoa chỉ huy người ta, cười sắp không thấy được đôi mắt.

Trần vô lại em được người ta di chuyển, vết thương vốn đã đau lại bị chạm trúng.

Đột nhiên anh ta thấy được Lục Thanh Nghiên ở trong đám người, lập tức trừng mắt với cô.

Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười quỷ dị với Trần vô lại em. "Là cô, nhất định là cô."

Nụ cười này khiến Trần vô lại em nhận định, mọi chuyện đều là Lục Thanh Nghiên giở trò.

Anh ta rít gào với Lục Thanh Nghiên: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Lục Thanh Nghiên cảm thấy hơi ầm ï, hối hận không khiến Trần vô lại em bị câm."

"Trần vô lại em, cậu câm miệng!"

Đội trưởng Từ không nghe nổi Trần vô lại em lại đổ oan cho Lục Thanh Nghiên.

Thực sự muốn khiêng Trần vô lại em ra ngoài, ném ra khỏi đại đội Thịnh Dương.

"Nhất định là cô ta khiến tôi bị thương, tôi muốn cô ta làm vợ của tôi, muốn cô ta hầu hạ tôi cả đời."

Trần vô lại em ác độc trừng Lục Thanh Nghiên, ước gì có thể ăn cô.

Thực ra anh ta cũng không chắc chắn, rốt cuộc là ai phế đi anh ta.

Cho dù không biết là ai, Trần vô lại em nhận định chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Lục Thanh Nghiên.

"Cậu nghĩ hay quá nhỉ."

Lý Tố Hoa nhổ nước bọt, đã tàn phế còn không yên phận.

"Nhanh khiêng cậu ta đi vào đi."

Mấy người đàn ông không quản Trần vô lại em đang gào rống.

Động tác thô lỗ khiêng Trần vô lại em lên, ném anh ta lên giường rồi xoay người rời đi.

Mọi người rời đi, Lục Thanh Nghiên cũng chuẩn bị rời đi.

Buổi biểu diễn ngày hôm nay thật xuất sắc, không đến uổng phí!

Trần Ni ngã xuống đất vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thanh Nghiên.

"Con nhóc chết tiệt kia, còn không mau đứng dậy cho bà đây, đi rót nước cho chú hai mày."

Ngưu Lan Hoa véo mạnh cánh tay Trần Ni, lớn tiếng chỉ huy.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này.

Trần vô lại em bị phế đi, con trai cũng nằm trên giường, gương mặt Ngưu Lan Hoa lập tức âm trầm.

Trần Ni hưng nước tiến vào nhàng Trần vô lai em. Trần vô lại em nằm trên giường không thể nhúc nhích, dùng sức trừng cô ta.

Đôi tay đôi chân đau tới mức anh ta nghiến răng nghiến lợi.

"Đầu tại con tiện nhân mày."

Trần vô lại em mắng chửi, bởi vì đau đớn giọng nói run run.

Trần Ni chết lặng đứng trước giường, đôi mắt vô tình lạnh như băng.

"Phế vật!"

"Mày nói cái gì?"

Trần vô lại em trợn to mắt.

Không thể tin được Trần Ni đứng trước mặt, là cháu gái ngày thường nhìn thấy mình là vâng vâng dạ dạ.

"Tôi nói chú là phế vật, chú không nghe thấy được sao?"

Trần vô lại em có dáng vẻ như vậy, sao dọa được Trần Ni sợ hãi.

Trần gia có tình hình thế nào, cô ta biết rất rõ.

Cuộc sống sau này của Trần vô lại em, nhất định sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng.

"Ông đây đánh chết mày."

Trần vô lại em nỗ lực giãy giụa, muốn đánh người giống như thường ngày nhưng không thể cử động.

Trần Ni bưng bát to, đổ nước lên mặt Trần vô lại em.

Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Trần vô lại em và Lục Thanh Nghiên.

Thanh danh của cô ta bị hủy hoại, hoàn toàn xong rồi!
 
Chương 92: Hai Người Cũng Là Tới Chê Cười Tôi Sao


Trên mặt Trần vô lại em đều là nước, nhưng chỉ có thể đôi mắt đỏ tươi căm tức nhìn Trần Ni.

Trần Ni không để ý tới Trần vô lại em, xoay người rời đi.

"Quay lại cho tao, đi bốc thuốc cho tao."

Phía sau truyền tới tiếng rống giận của Trần vô lại em.

Trần Ni cười mỉa một tiếng, coi những lời anh ta nói là đánh rắm.

Cổng lớn Trần gia, Từ Ngọc Mai và Ngô Tiểu Anh đang rối rắm có nên đi vào hay không.

"Hai người cũng là tới chê cười tôi sao?"

Trần Ni dựa vào khung cửa, đôi mắt lạnh như băng.

Lúc này cô ta vì chuyện hôm nay, mà trở nên hơi cực đoan.

Từ Ngọc Mai bị Trần Ni đột nhiên nói chuyện dọa sợ.

Ngửi được mùi thối trên người Trần Ni, cô ta bịt mũi lại theo bản năng.

"Cô ghét bỏ tôi?"

Trần Ni tiến lên một bước, đôi mắt lạnh như băng nhìn Từ Ngọc Mai.

"Tôi... Tôi không phải..."

Từ Ngọc Mai muốn giải thích, thấy Trần Ni không có chút biểu cảm gì thì câm miệng lại.

Cô ta không nên gạt mẹ tới tìm Trần Ni.

"Trần Ni, cô không sao chứ? Tôi và Ngọc Mai rất lo lắng cho cô."

Ngô Tiểu Anh nín thở, cố gắng nở nụ cười với Trần Ni.

"Lo lắng cái gì? Cô cho rằng tôi không biết, các cô là muốn tới cười nhạo tôi ư."

Ánh mắt Trần Ni nhìn về phía mặt Ngô Tiểu Anh, giọng nói càng thêm bén nhọn.

"Mặt cô là sao đây?"

Ngô Tiểu Anh cho rằng Trần Ni đang quan tâm cô ấy, giơ tay lên sờ mặt mình.

"Lần trước mẹ tôi dẫn tôi đi tìm Thanh Nghiên mua ít thuốc, có phải đỡ hơn nhiều hay không?"

"Đỡ hơn cái gì mà đỡ!" Trần Ni tức giận rống to.

Cô ta không thể tiếp nhận Ngô Tiểu Anh còn xấu hơn mình, lại thay đổi nhiều như vậy.

Lúc này mới có mấy ngày không gặp, cả người Ngô Tiểu Anh xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Gương mặt vốn đầy mụn, những cái mụn sưng đỏ cũng đã mất đi hơn nửa.

Tiếng rống giận bén nhọn của Trần Ni khiến Ngô Tiểu Anh ý thức được gì đó, biểu cảm bi thương.

Từ Ngọc Mai rất không thoải mái, cảm thấy lòng tốt bị chó ăn.

"Chúng tôi tới thăm cô, cô lại đối xử với chúng tôi như vậy! Sau này chúng ta không còn là bạn nữa."

Sau khi nói xong, Từ Ngọc Mai kéo Ngô Tiểu Anh nổi giận đùng đùng rời đi.

Trần Ni lẻ loi đứng ở cửa nhà mình, trên mặt là không cam lòng và oán hận.

Luôn có một ngày, cô ta sẽ khiến mọi người trong đội phải lau mắt mà nhìn cô ta!

Bọn họ đều là người nhà quê tỉ tiện, có tư cách gì xem thường mình?

Trần Ni nghĩ như vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Mùi thối trên người khiến cô ta cảm thấy không chịu nổi, vội xoay người chạy về nhà.

Liều mạng lau toàn thân, Trần Ni ngửi được mùi thối trong không khí thì lập tức nôn khan.

Rõ ràng kế hoạch rất tốt, sao lại biến thành như vậy?

Sao trên người cô ta lại thế này?

Dưới cây đại thụ trăm năm, nơi này là nơi tụ tập của mấy người già trong đại đội.

Mấy người nhà vừa làm việc của mình, vừa nói chuyện về Trần gia.

"Mọi người nói xem, là ai đánh Trần vô lại em?"

"Cho dù là ai, đều là trừ hại cho dân, sau này đại đội chúng ta có thể sống an bình rồi."

Đối với Trần vô lại em, đại đội Thịnh Dương này không có ai không căm thù anh ta tận xương tủy. Vừa đến nhà không lâu, Ngô Tiểu Anh ủ rũ đi tới.

Lục Thanh Nghiên thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, rót cốc nước cho cô ấy.

Ngô Tiểu Anh nhận lấy, ngồi trên ghế đu dây trong sân nhà Lục Thanh Nghiên, đột nhiên khóc ra.

Lục Thanh Nghiên cầm một chiếc ghế, ngồi đối diện Ngô Tiểu Anh.

"Cô khóc cái gì?"

Ngô Tiểu Anh nhỏ giọng nức nở, khó chịu lắc đầu, không biết nên nói gì.

"Cãi nhau với Trần Ni sao?"

Lục Thanh Nghiên cầm một quyển sách y, bình tĩnh hỏi.

Ngô Tiểu Anh kinh ngạc nhìn Lục Thanh Nghiên, cuối cùng gật đầu.

"Sớm đã đoán trước được."

Lục Thanh Nghiên ăn quả đào, vừa ăn vừa đọc sách.

"Vì sao?"

"Cô ta không thật lòng coi cô là bạn, các cô cãi nhau không phải là chuyện rất bình thường ư?"

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Ngô Tiểu Anh.

"Sau này nên đánh bóng đôi mắt nhìn người."

"Cô ấy thực sự không coi tôi là bạn sao?"

Không phải là Ngô Tiểu Anh không biết chuyện này, chẳng qua cô ấy có quá ít bạn.

Trần Ni là người đầu tiên có ý tốt với cô ấy.

Cô ấy rất quý trọng hai người bạn này, không nghĩ tới vì chuyện hôm nay mà cãi nhau.

"Cẩn thận suy nghĩ lại đi."

Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa.
 
Chương 93: Gặp Thẩm Nguyệt Chuẩn Bị Giúp Đỡ Cô Ấy


Có đôi khi nói nhiều tới mấy, vẫn cần Ngô Tiểu Anh tự mình suy nghĩ thông.

"Tôi đi về trước, ngày khác lại tới tìm cô."

Ngô Tiểu Anh chán nản đứng dậy.

Khi bước ra cửa sân, lại biểu đạt cảm ơn với Lục Thanh Nghiên.

"Chị gái tôi nhờ tôi cảm ơn cô."

Lục Thanh Nghiên nháy mắt nói: "Nhận tiền, cần phải như vậy."

Ngô Tiểu Anh lộ ra tươi cười, bị dáng vẻ nghịch ngợm của Lục Thanh Nghiên cảm nhiễm.

Tâm trạng tốt hơn chút, lúc này mới rời đi.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây, nhàn nhã đọc sách.

Gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc của cô, trên người tỏa ra hơi thở nhã nhặn lịch sự an bình.

Khi tới hoàng hôn, Lục Thanh Nghiên cõng giỏ tre, chuẩn bị đi lên núi nhặt củi, củi trong nhà không còn nhiều.

Trên núi, từng dòng gió lạnh thoải mái thổi tới.

Lập tức khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp không ít.

Lục Thanh Nghiên lấy kẹo sữa ra ngậm trong miệng, khom lưng nhặt củi trên đất.

"Ai ui! Vật nhỏ kia mi còn dám chạy?"

Cách đó không xa truyền tới giọng nói thanh thúy vang dội.

Lục Thanh Nghiên đi về trước, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì không nhịn được cười rộ lên.

"Cô đang làm gì thế?"

Thẩm Nguyệt quỳ rạp trên đất, không biết ôm cái gì.

Trên tóc đều là lá cây, cỏ dại khô héo.

Trên mặt còn không biết bị thứ gì cào chảy máu.

Nghe thấy tiếng cười trên đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt lúng túng ngồi dậy.

Trong tay cô ấy là một con gà rừng không ngừng giãy giụa.

Màu lông của gà rừng tươi sáng, thoạt nhìn khoảng một cân rưỡi.

"Đầu tại gà rừng này giở trò quỷ, tôi muốn bắt nó, vậy mà nó cào tôi." Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười vui sướng.

Dùng sức ôm chặt gà rừng trong lòng, sợ nó bỏ chạy mất.

"Trên mặt cô bị thương, có cần xử lý không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn vết máu trên mặt Thẩm Nguyệt, có chút không đành lòng.

Dù sao cũng là con gái, để lại sẹo sẽ rất khó coi.

Thẩm Nguyệt nâng một tay lên chạm vào miệng vết thương, không thèm để ý lắc đầu:

"Không cần, tôi quen rồi."

Lục Thanh Nghiên cũng không miễn cưỡng, gật đầu.

Ánh mắt cô nhìn về phía con gà rừng: "Con gà này cô muốn mang về nhà ăn sao?"

"Không phải, tôi muốn bán."

Thẩm Nguyệt hừ một tiếng, lắc đầu.

Cho dù cô ấy ném gà đi, cũng không mang về nhà ăn.

Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được, Thẩm Nguyệt có oán hận đối với gia đình mình.

"Cô muốn bán mà nói, còn không bằng bán cho tôi."

Lục Thanh Nghiên không thiếu thịt ăn, đang lo không tìm thấy biện pháp trả nợ ân tình của "Lục Thanh Nghiên".

Con gà này thực sự cho cô cơ hội nho nhỏ này.

"Cô muốn thì tôi tặng cho cô, không cần trả tiền."

Hiếm khi Thẩm Nguyệt hào phóng, đưa gà rừng cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy gà rừng, thuận tay đưa 5 tệ cho Thẩm Nguyệt.

"Nhiều tiền như vậy ư? Tôi không nhận!"

5 tệ trong tay như củ khoai lang phỏng tay, Thẩm Nguyệt không dám nhận.

Con gà này không nặng, nhiều nhất bán được hai ba tệ.

Hiện giờ Lục Thanh Nghiên đưa cho cô ấy tận 5 tệ.

Thẩm Nguyệt thích tiền thật, nhưng không thích chiếm tiện nghi của người khác. tiền cho mình.

"Tiền này tôi trả lại cô 2 tệ, nếu không tôi không bán."

Thẩm Nguyệt lấy 2 tệ ra, vẻ mặt kiên quyết.

Lục Thanh Nghiên biết Thẩm Nguyệt là người tích cực, bất đắc dĩ đành phải nhận 2 tệ.

Đây là lần đầu tiên cô không thể tiêu tiền nhiều hơn, còn chưa trả được ân tình của người ta.

"Thanh Nghiên cảm ơn cô, tôi sẽ nhận lấy số tiền này, đợi lần sau tôi lại mời cô."

Khi Thẩm Nguyệt nói những lời này, biểu cảm hơi lúng túng.

Cô ấy đã nói không nhận tiền, cuối cùng lại nhận lấy, thực sự là vì cô ấy rất cần số tiền này.

"Cô có chuyện gì khó khăn sao?"

Lục Thanh Nghiên buộc chắc gà rừng, đặt vào trong sọt.

Thẩm Nguyệt cũng không sợ nói ra khó xử của mình, thoải mái hào phóng mở miệng.

"Tôi phải gom tiền học phí kỳ sau cho em trai."

Không chỉ như vậy, số tiền này còn liên quan tới vấn đề cô ấy và em trai có thể sống sót hay không.

Lục Thanh Nghiên lằng lặng nhìn Thẩm Nguyệt nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, sâu trong lòng cô có chút chấn động.

Khác với những cô gái nhẫn nhục chịu đựng ở thời đại này.

Trên người Thẩm Nguyệt có loại không chịu thua, cô rất thích cũng rất bội phục.

"Có cần giúp đỡ không?"

"Không cần, tôi có thể làm được."

Thẩm Nguyệt lắc đầu, vô cùng kiên định từ chối.

Lục Thanh Nghiên không cưỡng cầu: "Nếu sau này có chuyện gì khó khăn, cứ việc tới tìm tôi."
 
Chương 94: Cô Lên Núi Là Muốn Nhặt Củi Sao


Chóp mũi của Thẩm Nguyệt hơi chua xót, gật đầu thật mạnh: "Được!"

Một người vừa mới quen lại có thể đối xử tốt với cô ấy như vậy.

Người nhà của cô ấy thì vẫn luôn bức cô ấy, thực sự là bi ai.

"Cô lên núi là muốn nhặt củi sao?"

Thấy trong sọt của Lục Thanh Nghiên chỉ có củi, Thẩm Nguyệt chủ động giúp đỡ.

Rất nhanh trong sọt của Lục Thanh Nghiên đầy củi.

"Ồ, vậy mà nơi này có trứng gà rừng, vận may ngày hôm nay của tôi thật tốt."

Trong lúc vô tình Thẩm Nguyệt vén một bụi cỏ ra.

Ngoài ý muốn phát hiện vậy mà có ổ trứng gà rừng, đếm cẩn thận có 12 quả.

"Trứng gà này, ngày mai khi họp chợ sẽ bán."

Thẩm Nguyệt thật cẩn thận đặt trứng gà vào giỏ tre, lại lấy 4 quả trong 12 quả trứng gà ra.

"Cô nhận mấy quả này đi, không được từ chối."

Thẩm Nguyệt đưa trứng gà tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, còn ra vẻ hung dữ cố chấp muốn Lục Thanh Nghiên nhận lấy.

Lúc này Lục Thanh Nghiên sảng khoái nhận lấy, lấy ra bảy tám cái kẹo sữa.

"Tôi nhận lấy trứng gà, cô cũng phải nhận lấy kẹo đấy."

Thẩm Nguyệt trợn to mắt, nhìn kẹo sữa Lục Thanh Nghiên nhét vào tay mình, tay run nhè nhẹ.

"Kẹo quá đắt, tôi không thể nhận."

"Đây là tôi tặng cho em trai cô, không phải cho cô, cô không được từ chối."

Thẩm Nguyệt cầm chặt kẹo sữa trong tay, đôi mắt ửng đỏ.

Cô ấy từng đứng phía xa nhìn em trai, đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm người khác ăn kẹo.

Thẩm Nguyệt biết cậu bé rất muốn ăn, nhưng cô ấy không có tiền, cũng không có phiếu mua cho cậu bé.

"Vừa rồi tôi nghe cô nói họp chợ, không phải là không mua bán tư nhân sao? Vì sao còn có thể họp chợ?"

Lục Thanh Nghiên hỏi ra nghỉ ngờ của mình.

"Chợ là trải qua phía trên đồng ý, mỗi tháng một lần, ở đại đội Hồng Kỳ sát bên."

"Bên trong chợ không thể giao dịch lương thực, có thể giao dịch một ít đồ dùng hàng ngày."

Thẩm Nguyệt giải thích cho Lục Thanh Nghiên.

"Ngày mai chính là ngày họp chợ, cô có muốn đi cùng tôi không?"

"Được!"

Lục Thanh Nghiên còn chưa biết nhiều về thập niên 70.

Dù sao rảnh rỗi cũng muốn đi xem.

"Vậy sáng sớm ngày mai tôi tới tìm cô."

Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, ước định với Lục Thanh Nghiên.

"Thẩm Nguyệt."

Giọng nói của Thẩm Lâm truyền từ xa tới gần.

Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.

Thẩm Lâm đạp một chiếc xe đạp mới tinh, âm thanh đỉnh đinh vang vọng gần đây.

"Anh mua à?"

Thẩm Nguyệt tò mò tiến lên sờ một lát, vẻ mặt hâm mộ.

Thẩm Lâm ngửa cao đầu: "Đương nhiên."

"Anh lấy đâu ra tiền thế?"

Thẩm Nguyệt trừng Thẩm Lâm, ước gì có thể nhìn thấu anh ta.

"Tôi lấy đâu ra tiền, liên quan gì tới cô? Cô cũng không phải vợ tôi."

Thẩm Lâm không khách sáo nhe răng trợn mắt.

Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy những lời này của anh ta, lập tức đỏ mặt, muốn tiến lên đánh Thẩm Lâm.

Lục Thanh Nghiên ở một bên không nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vừa rồi khi Thẩm Nguyệt hỏi Thẩm Lâm, trong mắt Thẩm Lâm lóe lên gì đó.

Nghĩ tới từng gặp Thẩm Lâm và Chu Cảnh Diên ở thành phố, Lục Thanh Nghiên đoán hai người này nhất định làm gì đó. Một chiếc xe đạp không cần phiếu, ít nhất cũng phải trên 200.

Đây không phải là thứ người bình thường có thể mua được.

Chẳng lẽ bọn họ...

Cũng lăn lộn ở chợ đen?

"Sao hôm nay anh Diên không đi cùng anh?"

Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi.

Thẩm Lâm chính là tùy tùng của Chu Cảnh Diên, rất ít khi thấy bọn họ không ở bên cạnh nhau.

"Cả ngày nay tôi đã không gặp anh Diên, hình như có việc đi ra ngoài."

Thẩm Lâm cũng không biết Chu Cảnh Diên đi đâu, sáng sớm anh ta tới gõ cửa thì không có ai.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên khẽ nhấp nháy, không nói chuyện.

"Lên xe đi, tôi chở cô về nhà."

Vỗ ghế sau xe, Thẩm Lâm cười hì hì mở miệng.

"Không cần, tôi tự mình trở về."

Thẩm Nguyệt không bị điên, nếu cô ấy dám ngồi xe của Thẩm Lâm trở về trong đội, không biết sẽ bị đám người lắm miệng kia nói linh tỉnh thế nào.

"Không ngồi thì thôi."

Thẩm Lâm hừ một tiếng.

Chào hỏi với Lục Thanh Nghiên xong, anh ta đạp xe lẩm nhẩm hát rời đi.

"Đắc ý gì chứ, sớm muộn gì cũng có ngày tôi mua một chiếc xe."

Sau khi Thẩm Lâm rời đi xong, Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói lời tàn nhẫn.

Lục Thanh Nghiên gật đầu tán thành: "Tôi tin tưởng cô."

"Tôi cũng tin tưởng bản thân."

Khi Thẩm Nguyệt nói những lời này, nói vô cùng chột dạ.

Một chiếc xe đạp không rẻ, đời này cô ấy có mua nổi hay không, vẫn là vấn đề lớn.
 
Chương 95: Buổi Tối Anh Tới


"Tôi đi về trước, ngày mai gặp."

Vẫy tay với Lục Thanh Nghiên xong, Thẩm Nguyệt đi về phía đại đội hai.

Lục Thanh Nghiên cõng củi và gà rừng, đi về phía.

Về đến nhà, Lục Thanh Nghiên đặt củi lửa trong sọt chất đống ở phòng củi trước.

Cô không để gà rừng vào không gian, mà đặt ở phòng củi, chuẩn bị ngày khác giết hầm canh.

Không biết canh gà rừng, có thơm hơn hay không?

"Thanh Nghiên, có ở nhà hay không?"

Lý Tố Hoa đi từ ngoài vào, trong tay còn có cái rổ.

Trong rổ là rau bà ấy mới hái trong ruộng ra.

"Cháu ở đây ạ."

Lục Thanh Nghiên ra khỏi phòng củi.

Lý Tố Hoa tiến lên trước, lấy rau trong rổ ra đặt sang một bên.

"Một mình bác không ăn hết rau trong ruộng, rau cháu trồng còn chưa ăn được, nên bác lấy một ít tới cho cháu."

"Cảm ơn bác gái ạ, rau bao nhiêu tiền thế?"

"Nói tiền nong làm gì."

Lý Tố Hoa oán trách Lục Thanh Nghiên, cô nhóc này luôn khách sáo như thế.

"Bác gái đợi một lát."

Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ cây đào trong sân.

"Bác gái, bác hái quả đào đi, thuận tiện lát nữa đưa tới nhà đại đội trưởng một ít."

Đào trong sân chín không ít, một mình Lục Thanh Nghiên căn bản không ăn hết.

Quả này cô cũng không hiếm lạ cho vào trong không gian.

Dù sao trong không gian của cô trái cây đếm không xuể, ngày khác lại tìm cơ hội bán một ít.

"Con nhóc này, cháu để lại cho mình ăn đi." Vừa hái, Lục Thanh Nghiên vừa nói.

"Cháu nhìn sân của cháu xem, trồng thứ gì cũng tốt, đây là lần đầu tiên bác thấy quả đào to như vậy."

Lý Tố Hoa cùng hái đào với Lục Thanh Nghiên, miệng không ngừng khen ngợi.

Đợi Lý Tố Hoa rời đi xong, Lục Thanh Nghiên lại thu dọn sân.

Đợi cô thu dọn xong, trời hoàn toàn tối lại.

Lục Thanh Nghiên ở phòng bếp nấu cháo gạo kê táo đỏ.

Mùa hè không có khẩu vị ăn uống, ăn món này vừa đủ.

Bên ngoài sân truyền tới động tĩnh, Lục Thanh Nghiên đang chuẩn bị ăn cháo dừng động tác.

"Ai thế?"

Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ, tối muộn như vậy là ai tới tìm cô?

"Là anhI"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc.

Lục Thanh Nghiên mở mắt ra.

Không nghĩ nhiều cô lập tức mở cửa ra, liếc mắt một cái thấy được Chu Cảnh Diên đứng ngoài sân.

Bóng dáng cao lớn lần đầu tiên bước vào trong sân của Lục Thanh Nghiên.

Đôi mắt hẹp dài nhìn hết cảnh xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cô.

"Muộn như vậy, sao anh lại tới đây?"

Người đi vào, cô chỉ có thể đóng cửa sân trước.

Tránh cho bị người ta thấy được một người đàn ông như anh, buổi tối lại xuất hiện ở nhà cô.

"Cho em con này."

Chu Cảnh Diên đưa đồ trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

Trong bóng đêm, truyền tới gâu gâu nho nhỏ.

Lúc này Lục Thanh Nghiên mới chú ý tới, trong lòng Chu Cảnh Diên còn ôm gì đó.

Lại là một con chó nhỏ đen thui!

Con chó nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Lục Thanh Nghiên, giống như đang lên án gì đó. Lục Thanh Nghiên không nhận chó con trong tay Chu Cảnh Diên, nhẹ giọng hỏi anh.

"Em ở một mình, nuôi chó sẽ tốt hơn."

Chu Cảnh Diên đặt con chó nhỏ xuống đất.

Con chó nhỏ cảm thấy bất an kêu to với hai người.

Trái tim của Lục Thanh Nghiên đập nhanh hơn, do dự một lát hỏi anh: "Ngày hôm nay anh đều đi tìm chó sao?"

"Ừm!"

Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên gật đầu.

Đây là con chó đen hôm nay anh đi mấy đại đội sản xuất, vất vả lắm mới tìm được.

Còn đặc biệt lựa chọn con có sức sống, hung dữ nhất.

Chuyện của Trần vô lại em khiến anh vô cùng lo lắng.

Lo lắng mình không ở bên cạnh cô, không chăm sóc được cô.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ hối hận cả đời.

"Anh..."

"Anh đi về trước đây."

Không đợi Lục Thanh Nghiên hỏi lại gì nữa, Chu Cảnh Diên nhẹ giọng nói.

Nếu có thể, đương nhiên là anh muốn ở bên cạnh cô.

"Anh... Ăn cơm chưa?"

Chu Cảnh Diên mở cửa sân, Lục Thanh Nghiên không nhịn được gọi anh lại.

Chu Cảnh Diên dừng bước quay đầu, trong bóng đêm đôi mắt có chút tỉa sáng lóe lên.

"Còn chưa ăn."

Anh không ngốc, nếu lúc này nói đã ăn.

Vậy tối nay anh đừng mơ được ở riêng với cô.

Đây là cơ hội khó có được, đương nhiên là Chu Cảnh Diên sẽ nắm chắc.

"Tôi nấu cháo gạo kê, hay là anh ăn một ít nhé?"

"Được!"

Chu Cảnh Diên cất bước đi vào nhà chính. Dáng vẻ thuần thục không khách sáo đó, giống y như đang ở nhà mình.

Chó con đi theo sau Chu Cảnh Diên, vì còn bé không đi theo kịp Chu Cảnh Diên nên kêu gâu gâu.

Lục Thanh Nghiên vừa thấy động tác của anh, luôn cảm giác giống như đang làm việc ngốc.

Không biết bây giờ hối hận, có tác dụng hay không?
 
Chương 96: Ăn Đồ Cô Từng Ăn


Trong phòng bếp, Lục Thanh Nghiên múc hai bát cháo gạo kê.

Tối nay cô không xào rau, vốn chuẩn bị lấy đồ ăn nấu chín từ trong không gian ra.

Hiện giờ trong nhà có thêm một người.

Suy nghĩ mười mấy giây, Lục Thanh Nghiên vẫn quyết định lấy đồ ăn trong không gian ra.

Anh biết không ít bí mật của cô.

Cô dám cam đoan, cho dù bây giờ cô lấy ra càng nhiều món đồ không liên quan tới niên đại này, anh cũng không nhíu mày.

Haizz, ai bảo lúc trước cô cho rằng đó là giấc mơ.

Kết quả cảnh trong mơ biến thành hiện thực, hiện giờ muốn che giấu đã muộn.

Dứt khoát mặc kệ vậy.

Lục Thanh Nghiên lấy một đĩa tương thịt bò, một đĩa vịt quay, bốn cái màn thầu trong không gian ra.

Mới bưng tương thịt bò và vịt quay, xoay người lại.

Ở cửa phòng bếp, không biết Chu Cảnh Diên đứng đó từ lúc nào, an tĩnh nhìn cô.

"Anh tới đây từ lúc nào? Cũng không nói lời nào, muốn dọa người ta sao?"

Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm.

Đĩa trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Chu Cảnh Diên bước nhanh tới, nhận lấy hai đĩa đồ ăn trong tay Lục Thanh Nghiên.

Ánh mắt anh nhìn thấy đồ ăn trong đĩa xong, lại rời mắt nhìn Lục Thanh Nghiên lần nữa.

"Anh đừng nhìn tôi như vậy."

Lục Thanh Nghiên không được tự nhiên lảng tránh ánh mắt của Chu Cảnh Diên.

"Không phải là anh biết tôi hơi khác biệt sao, có thể lấy ra mấy thứ này rất bình thường."

"Anh biết." Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi âm u, biểu cảm không có bất cứ thay đổi gì.

"Đừng để những người khác biết."

Cô khác biệt như thế, sao anh có thể không rõ!

Cho nên, một mình anh biết là được.

"Tôi không ngốc, còn không mau bưng ra ngoài, lại không ăn sẽ nguội mất."

Sao Lục Thanh Nghiên có thể không nghe hiểu quan tâm và lo lắng trong lời nói của Chu Cảnh Diên, trong lòng cô rất ấm áp.

Cũng không uổng công lúc trước cô cứu anh, người này cũng không tệ lắm!

Chu Cảnh Diên bưng hai món ăn đi tới nhà chính.

Lục Thanh Nghiên bưng màn thầu và cháo gạo kê theo sát phía sau.

Một ngọn nến được đặt lên bàn, cô ngồi đối diện anh.

Dưới ánh nến tối tăm.

Đôi mắt của anh dịu dàng, đường cong sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn.

Con chó con dưới bàn ngửi được mùi thơm của đồ ăn, không an phận kêu lên.

Lục Thanh Nghiên gắp mấy miếng bò kho, đặt lên mặt đất.

Cho con vẫy đuôi với Lục Thanh Nghiên, cúi đầu ăn bò kho.

Ánh mắt của Chu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn Lục Thanh Nghiên.

Nhìn cô đối đãi dịu dàng với con chó con như vậy, sắc mặt hơi âm trầm.

Con chó chết tiệt này, sớm biết thế đã không chọn nó.

Làm nững gì chứ?

Lục Thanh Nghiên vừa ngồi thằng dậy vừa nói với Chu Cảnh Diên gương mặt hơi âm trầm.

"Anh làm sao vậy?"

"Có phải em đều đối xử tốt với mọi người hay không?"

Chu Cảnh Diên bình tĩnh hỏi ra.

Không lắng nghe thật sự không nghe ra, lạnh lẽo và ý chua trong lời nói của anh. mức ấy."

"Thánh mẫu là gì?"

Chu Cảnh Diên vừa nghe thấy từ xa lạ này, không hiểu ý lắm.

"Chính là ý tình yêu tràn lan."

Giải thích như vậy lấy lòng Chu Cảnh Diên, đôi mắt vốn u ám lập tức sáng lên.

Quả nhiên anh mới là khác biệt!

"Anh còn không ăn sao?"

Lục Thanh Nghiên cầm lấy đũa, nhẹ nhàng quấy cháo gạo kê táo đỏ trong bát.

"Ăn."

Chu Cảnh Diên nhìn về phía vịt quay.

"Đây là món gì thế?"

"Đây là vịt quay."

Có lẽ niên đại này cũng có vịt quay.

Không biết vịt quay ở thập niên 70 ăn ngon, hay là vịt quay ở thế kỷ 21 ăn ngon.

Biết Chu Cảnh Diên chưa từng ăn, Lục Thanh Nghiên còn tự mình làm mẫu.

Thực ra Lục Thanh Nghiên cũng không thể nói rõ, vì sao mình lại lấy Vịt quay ra.

Hình như vào lúc đó, cô chỉ muốn anh được nếm thử.

Căn bản không nghĩ tới vấn đề có bị lộ hay không.

Cầm lấy một một tờ nem cuốn, cô gắp dưa leo và hành thái sợi đặt lên lá nem.

Cuối cùng gắp vịt quay chấm tương ngọt đặt lên, rồi cuốn nó lại.

"Nhìn đi, vô cùng đơn giản như vậy."

Lục Thanh Nghiên đưa vịt quay đã cuốn xong cho Chu Cảnh Diên xem.

Anh gật đầu, vươn tay cầm vịt quay trong tay Lục Thanh Nghiên, ăn một miếng.

"Hương vị không tệ!"

"Chu Cảnh Diên, tự anh cuốn đi, không được đoạt của tôi."

Lục Thanh Nghiên trơ mắt nhìn người nào đó được một tấc lại muốn "Anh cho rằng, em đang cuốn cho anh." Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt thâm thúy như vì sao trên bầu trời.
 
Chương 97: Anh Nghĩ Là Em Làm Cơ


Lục Thanh Nghiên không chịu nổi Chu Cảnh Diên nhìn mình như vậy nhất, bất mãn lập tức tan sạch.

"Đây là thịt bò sao?"

Ăn vịt quay, Chu Cảnh Diên lại nhìn tương thịt bò bên cạnh.

Thế giới của cô chắc chắn rất tốt đẹp, nếu không chắc chắn đã không có nhiều món ăn mới lạ như thế.

Ngay cả thịt bò cũng có thể ăn tùy ý.

Phải biết rằng ở niên đại này, trâu bò rất quý, không thể giết một cách tùy ý.

Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Đây là tôi đặc biệt mua, anh mau nếm thử đi."

Lục Thanh Nghiên lựa chọn tương thịt bò, là cửa hàng đã mở mười mấy năm.

Trước đây cô thường xuyên tới, hương vị rất ngon.

"Anh nghĩ là em làm cơ."

"Tôi không có tay nghề tốt như vậy."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, gắp một miếng thịt bò, lại cầm một chiếc màn thầu.

Khi cô ăn gì đó rất nhã nhặn, rất đẹp.

Ở trong mắt Chu Cảnh Diên, giống y như phong cảnh đẹp, cảnh đẹp ý vui.

Chu Cảnh Diên rất đói bụng, nhưng ở trước mặt cô vẫn ăn rất chậm rãi.

Buổi tối Lục Thanh Nghiên ăn nhiều cũng không tốt.

Chỉ ăn nửa bát cháo gạo kê, nửa cái màn thầu đã có cảm giác no.

Cô đặt đũa trong tay xuống, đặt nửa cái màn thầu còn dư lại sang một bên.

Chuẩn bị lát nữa sẽ cho chó con uống sữa bò xong, một lát lại cho ăn.

Kết quả Chu Cảnh Diên cầm lấy nửa cái màn thầu trước một bước.

Anh há to miệng ăn, chỉ ăn ba miếng là hết sạch.

"Đó là đồ ăn tôi ăn rồi."

Luc Thanh Nghiên khênga chắc chắn có nhải Chu Cảnh Diên cế ý hay không.

"Ừm!"

Chu Cảnh Diên thản nhiên gật đầu.

Hoàn toàn không vì ăn nửa cái màn thầu dư lại của Lục Thanh Nghiên, mà có bất cứ biểu cảm xấu hổ gì.

Trái lại vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Trong đĩa còn có màn thầu sạch."

Cho dù nửa cái màn thầu kia là cô xé ra còn dư lại.

Nhưng Lục Thanh Nghiên luôn cảm thấy, Chu Cảnh Diên ăn đồ ăn mình từng cắn.

Rất ái muội, rất không được tự nhiên.

"Không thể lãng phí."

Một câu, trực tiếp khiến Lục Thanh Nghiên á khẩu không trả lời được.

Động tác ăn cơm của Chu Cảnh Diên rất chậm, như là cố ý kéo dài thời gian.

Anh chưa ăn xong, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía anh.

Chu Cảnh Diên ngồi thẳng tắp đối diện cô.

Rõ ràng là động tác ăn cơm hơi thô lỗ, nhưng mà Lục Thanh Nghiên không sinh ra bất cứ ghét bỏ gì.

Lúc này, trong lòng cô sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Giống như hai người là một đôi vợ chồng sống chung nhiều năm!

Lục Thanh Nghiên phát ngốc, mãi đến khi đôi mắt dịu dàng nhìn về phía cô, cô mới lấy lại tỉnh thần.

"Anh ăn xong rồi à?"

Hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Gương mặt Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, tươi đẹp lóa mắt ở dưới ánh nến.

"Tôi đi rửa bát."

Không đợi Chu Cảnh Diên trả lời, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đứng dậy.

"Để anh, em ngồi yên đừng nhúc nhích."

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, không cho cô làm. Lục Thanh Nghiên không tranh với anh, đứng dưới mái hiên nhìn phòng bếp.

Xuyên qua ánh nến tối tăm.

Cô thấy được bóng dáng cao lớn đứng trong phòng bếp đang cúi đầu, nghiêm túc rửa sạch bát đũa....

Nhìn bóng dáng bận rộn của anh, vậy mà Lục Thanh Nghiên lại dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng kỳ lạ.

Có khả năng là cô điên rồi!

Không dám lại nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên lấy một cái chậu inox sạch trong không gian ra, đặt nó lên đất.

Chó con phe phẩy đuôi của mình, lấy lòng chạy tới.

"Vật nhỏ, có phải biết có đồ ăn hay không?"

Cô lấy hộp sữa bò trong không gian ra đổ vào chậu, rồi lại lấy ra một cái đùi gà.

Con chó con sủa gâu gâu hai tiếng, vui sướng ăn đồ ăn Lục Thanh Nghiên cho.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn chó con ăn cơm.

"Gọi em là gì đây? Nhìn em ngốc như vậy, hay là gọi em là Bổn Bổn đi!"

Chó con không biết tên của mình, còn vui sướng ăn đùi gà, uống sữa bò.

"Bổn Bổn, Bổn Bổn..."

Tiếng cười trầm thấp vang lên ở cửa, Lục Thanh Nghiên lập tức im miệng.

"Rất thích hợp với nó."

Chu Cảnh Diên đi tới, đứng trước mặt cô.

Bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cô ở bên trong.

"Không còn sớm nữa."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên ừm một tiếng, không nói nữa.

Đợi khi Lục Thanh Nghiên lại ngẩng đầu lần nữa, Chu Cảnh Diên đã đứng ở cửa, chuẩn bị rời đi.

"Buổi tối nhớ khóa kỹ cửa."

"Biết rồi." Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên phát hiện Chu Cảnh Diên lải nhải như vậy.
 
Chương 98: Anh Biết Em Thích Anh


Không hiểu sao lại có chút hoài niệm anh khi còn nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn đâu "đáng ghét" như hiện giờ.

"Vẫn là khi nhỏ đáng yêu hơn, lớn lên không đáng yêu chút nào."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói thầm, cho rằng Chu Cảnh Diên không nghe thấy được.

"Cho nên, em vẫn thích anh."

Chu Cảnh Diên bất ngờ xoay người, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị tiễn anh không chú ý nên va trúng ngực anh.

Cái trán đau tới mức nước mắt của cô tràn ra.

"Ai thích anh, nói linh tỉnh!"

Giống y như con mèo nhỏ xù lông, Lục Thanh Nghiên suýt nửa nhảy bật lên phản bác.

Người này nghe hiểu kiểu gì thế?

Rõ ràng là cô nói khi còn nhỏ đáng yêu, sao bị anh nghe thành thích như vậy?

"Anh biết em thích anh."

Lục Thanh Nghiên cảm thấy tim mệt, căm tức nhìn Chu Cảnh Diên.

Anh cười lộ hàm răng giống như gió xuân kéo dài, khiến trong lòng cô cũng có chút gợn sóng.

"Anh đi đây."

Tay anh không nhịn được vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, động tác nhẹ nhàng.

Cả người Lục Thanh Nghiên chấn động, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Chu Cảnh Diên.

Vậy mà anh...

"Thanh Nghiên, em có ở nhà không?"

Bên ngoài cửa sân truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.

Lục Thanh Nghiên thu hồi cảm giác ái muội kỳ lạ trong lòng.

"Không xong, có người tới."

Lục Thanh Nghiên giữ chặt Chu Cảnh Diên đứng ở trong sân. "Anh ở bên trong trước đi, đừng lên tiếng."

Đẩy Chu Cảnh Diên vào phòng, sau khi khóa cửa lại thì Lục Thanh Nghiên mới đi ra ngoài.

Trong phòng, Chu Cảnh Diên nhìn quanh bốn phía, biểu cảm chậm rãi trở nên tối tăm hơn.

Trong hơi thở đều là mùi hương thuộc về cô, căn phòng nho nhỏ được cô bố trí vô cùng ấm áp.

Đầu giường có mấy đóa hoa hồng, tươi đẹp nở rộ.

Mấy chậu cây xanh nhỏ làm tăng thêm không ít sắc thái cho cả căn phòng.

Lục Thanh Nghiên mở cửa sân ra.

Trong bóng đêm, vẻ mặt La Tiểu Phương lo lắng hoảng loạn, cơ thể gầy yếu đứng bên ngoài sân.

Tay cô ấy còn ôm một đứa bé gái gầy yếu ít tuổi.

"Thanh Nghiên, em khám cho Tiểu Khê nhà chị với."

"Đứa bé làm sao vậy ạ?"

Lục Thanh Nghiên bảo La Tiểu Phương mau tiến vào, dẫn theo La Tiểu Phương đi vào nhà chính.

La Tiểu Phương ôm con gái Tiểu Khê ngồi xuống.

"Đứa bé phát sốt, vừa rồi còn co giật."

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, kiểm tra cho Tiểu Khê.

Đứa bé bị viêm amidan khiến cho sốt cao, sau khi sốt cao lại ngất lịm đi.

"Đây là thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, chị nhanh cho đứa bé uống trước đi."

Đứa bé bị sốt rất nghiêm trọng, gương mặt nhỏ đỏ bừng gần như không có ý thức gì.

Lục Thanh Nghiên rót một cốc nước trong bình nước ấm ra, đưa cho La Tiểu Phương.

Cô ấy vội nhận lấy, thật cẩn thận đút cho Tiểu Khê trong lòng.

Tiểu Khê khoảng chừng 4 tuổi, an tĩnh ngây ngốc ở trong lòng La Tiểu Phương, chậm rãi uống thuốc.

"Chị đợi ở đây thêm một lát, đợi con bé hạ sốt xong hãy về."

Lục Thanh Nghiên còn cần quan sát tình hình của Tiểu Khê, mới quyết "Được!"

Đứa bé uống thuốc, La Tiểu Phương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm chặt con gái ngồi trên ghế.

"Uống nước di."

Lại rót một cốc nước đặt trước mặt La Tiểu Phương, Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện La Tiểu Phương.

"Thực sự ngại quá, lúc này còn tới làm phiền em."

Vẻ mặt La Tiểu Phương áy náy, lấy một cái hộp cũ nát ra đặt lên trên bàn.

"Chị biết hiện giờ thứ này không đáng giá tiền, trong nhà không có tiền thuốc trả cho em, em xem thứ này có thể trừ phí thuốc hôm nay hay không?"

La Tiểu Phương càng nói, giọng nói càng nhỏ.

"Đây là bà ngoại chị để lại cho mẹ chị, chị cũng không có biện pháp mới..."

Lục Thanh Nghiên nhận lấy hộp cũ La Tiểu Phương đẩy tới, mở ra xem.

Một chiếc vòng tay nằm bên trong hộp.

Màu sắc của chiếc vòng tay không đều, nhưng sau này cũng giá trị trên vạn.

"Thứ này em giữ trước, sau này chị có tiền thì đến lấy về đi."

Lục Thanh Nghiên đóng hộp cũ lại, đứng dậy đi tới phòng bếp.

Rất nhanh cầm hai túi trở về.

"Đây là tiền dư lại, em lại đổi thêm ít lương thực cho chị."

Lục Thanh Nghiên lấy 10 tệ ra đưa cho La Tiểu Phương, lại đặt hai cái túi trước mặt cô ấy.

Trong đó có một túi đựng gạo thứ đẳng cô mua lúc trước khi lần đầu tiên tới chợ đen.

Ăn một bữa với Bảo Nhi, còn dư lại hơn 2 cân.

Một túi khác đựng hạt cao lương, không phải rất nhiều nhưng cũng khoảng hai cân rưỡi.

Mấy thứ này không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng quý trọng đối với La Tiểu Phương.

"Chuyện này... Thứ này..." Lục Thanh Nghiên không có giá trị nhiều tiền như thế.
 
Chương 99: Mềm Lòng Hơn


"Đừng để đứa bé khổ."

Một câu khiến La Tiểu Phương nuốt những lời từ chối vào.

"Cảm ơn, cảm ơn em."

Miệng nói cảm ơn, La Tiểu Phương cúi đầu nhìn Tiểu Khê trong lòng mình, ôm cô bé càng chặt hơn.

Cô ấy có thể chịu đói, nhưng mà đám nhỏ và mẹ thì không được.

"Tiểu Khê hạ sốt rồi, đây là thuốc dư lại."

Lục Thanh Nghiên kê thuốc ba ngày cho La Tiểu Phương, dặn dò cô ấy lượng dùng.

La Tiểu Phương đứng dậy, bảo Tiểu Khê đã tỉnh lại chào cô.

Tiểu Khê dựa vào trong lòng La Tiểu Phương, ngoan ngoãn gọi: "Cháu chào dì."

Dì này thật xinh đẹp!

Tiểu Khê ló đầu ra khỏi trong lòng La Tiểu Phương, nhìn lén Lục Thanh Nghiên.

"Tiểu Khê ngoan, về nhà nghe lời mẹ nói, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng.

Cất bước đi tới tủ ở nhà chính, cô ấy ba quả đào ở bên trong ra.

"Tiểu Khê, cầm quả đào đi."

"Thanh Nghiên, bọn chị không thể nhận được."

"Đây là ở trong sân nhà em, cây đào kia kết quả, chị mang về cho đám nhỏ nếm thử di."

Nhắc tới đứa bé, lại thấy được khát vọng trong mắt Tiểu Khê nên La Tiểu Phương nhận lấy đào.

"Cảm ơn, cảm ơn em."

Trước khi rời đi, La Tiểu Phương không ngừng nói lời cảm ơn nữa.

Một tay nắm tay Tiểu Khê tỉnh thần đã tốt hơn, tay khác thì cầm lương thực và tiền Lục Thanh Nghiên cho mình.

"Thanh Nghiên, không biết... Không biết em có thu mua dược liệu không?"

La Tiểu Phương bởi vì lúng túng mà gương mặt đỏ bừng dò hỏi Lục Thanh Nahiên. "Có."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, hiểu rõ ý của La Tiểu Phương.

Thực ra cô không thiếu mấy thứ này, nhưng mà có thể giúp được một chút thì giúp một chút.

Dường như đi đến niên đại này, cả người cô trở nên mềm lòng hơn.

Sau khi La Tiểu Phương rời đi, Lục Thanh Nghiên đi vào nhà chính.

Tiện tay cầm hộp cũ trên bàn lên, đi vào phòng.

Đèn năng lượng mặt trời ở đầu giường sáng lên.

Trên giường của cô, Chu Cảnh Diên nằm nghiêng người.

Có lẽ là rất mệt mỏi, nên đã ngủ say.

Dưới ánh đèn, gương mặt anh vô cùng dịu dàng, bởi vì đi vào giấc ngủ lạnh lẽo quanh người tiêu tán đi.

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên ngây ngốc, bước chân không nhịn được dừng lại.

Sao anh lại ngủ ở trên giường cô?

Chưa bao giờ có người xâm lược địa bàn của cô như vậy, khiến cô còn chưa kịp phản ứng.

Đứng trước giường, vẻ mặt Lục Thanh Nghiên rối rắm.

Cô nên gọi anh tỉnh dậy, hay là đánh thức anh đây?

"Cô ấy đi rồi sao?"

Không biết qua bao lâu, có lẽ là cảm nhận được có người tồn tại, Chu Cảnh Diên chậm rãi tỉnh lại.

"Anh mau đứng dậy!"

Lục Thanh Nghiên lùi về sau một bước, hơi xấu hổ buồn bực.

Chu Cảnh Diên đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.

"Anh đi mau, sau này không được tôi cho phép, không thể lên giường của tôi."

"Sau này ư?"

Chu Cảnh Diên hơi mỉm cười, hỏi lại Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.

Vừa rồi cô nói linh tỉnh gì thế?

"Đi mau."

Luec Thanh Nghiên phát hiên vâv mà mình không thể tức điân với Chu Cảnh Diên, cô lập tức xoay người không để ý tới anh.

Cô trở nên kỳ lạ rồi!

Cô trước đây, nếu có người không lễ phép như vậy, đã sớm bị cô từ chối lui tới.

Nhưng đối với anh, hình như cô không sinh ra được một chút tức giận.

"Em thích cái này ư?"

Chu Cảnh Diên nhìn về phía hộp cũ trong tay Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên giơ hộp lên: "Đây là chị dâu Phương thế chấp chỗ tôi."

"Em thích sao?"

"Có người nào không thích trang sức xinh đẹp, đáng tiếc lúc này không thể đeo."

Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi.

Mấy thứ trong không gian của cô chỉ có thể nhìn, không thể đeo.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Chu Cảnh Diên không nói gì nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rất nhanh đã buông ra rồi xoay người rời đi.

Lục Thanh Nghiên lại bị hành động của anh dọa sợ, đợi đến khi hoàn hồn anh đã sớm không thấy bóng dáng.

"Chu Cảnh Diên..."

Lục Thanh Nghiên đỏ mặt, thẹn thùng muốn chết.

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, cả người nhào lên giường nhỏ của mình.

Trên gối đầu còn có mùi hương của anh.

Lục Thanh Nghiên như bị bỏng, vội ném gối đầu sang một bên.

"Điên rồi!"

Cô thực sự sắp điên rồi!

Kết quả điên rồi chính là, ngày hôm sau tỉnh thần của cô uể oải.

Thẩm Nguyệt tới tìm Lục Thanh Nghiên, thấy trạng thái tỉnh thần của cô không tốt lắm, quan tâm hỏi cô.

"Cô làm sao vậy, có phải sinh bệnh hay không?"

"Không sao, tối hôm qua không ngủ ngon."

Lục Thanh Nghiên xoa huyệt thái dương, lấy một cái bánh bao chay ra đưa cho Thẩm Nguyệt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top