Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 160: Anh Có Thể Cho Không


"Lương thực, là lương thực."

Đứa bé lặp lại mấy câu, đội trưởng Hoàng lao nhanh về phía cửa thôn.

Hai người một cao một thấp đứng ở vị trí cửa thôn.

Đội trưởng Hoàng đứng trước mặt hai người, chần chừ hỏi: "Nghe nói hai vị có lương thực?"

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại, lúc này cô dùng gương mặt của đàn ông, để tiện làm việc.

"Đúng vậy."

"Vậy... Các cậu muốn bán thế nào? Giá cả ra sao?"

Đội trưởng Hoàng không phải người vô tri, hạ giọng hỏi.

Hai người này đột nhiên xuất hiện bên ngoài đại đội, còn nói mình có lương thực, chắc chắn là tới bán cho bọn họ.

Có thể bán tuy tốt, nhưng chỉ sợ giá cả nằm ngoài dự đoán của đội trưởng Hoàng.

Trong thôn cạn sạch lương thực xong, ông ấy từng bảo người đến chợ đen hỏi giá.

Hiện giờ chợ đen cũng thiếu lương thực, giá gấp đôi so với khoảng thời gian trước.

Hơn 2 tệ nửa cân lương thực, cho dù tiêu hết tiền trong tài khoản của đại đội, cũng không mua được bao nhiêu lương thực.

Nếu không mua, trong đội lại càng không trụ được mấy ngày.

Hai người này là hi vọng duy nhất của ông ấy, hiện giờ đội trưởng Hoàng chỉ khẩn cầu giá lương thực hai người bán không đắt.

"Bán, lương thực thô 5 xu nửa cân."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nói ra giá cả.

"B... 5 xu nửa cân ư?"

Đội trưởng Hoàng cho rằng mình nghe nhầm, còn lặp lại lần nữa.

Giá cả này thực sự khiến đội trưởng Hoàng cho rằng bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống, vậy mà còn có giá rẻ như vậy?

"Đắt sao?"

Lục Thanh Nghiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh. Hay là cô giảm giá thêm một chút nữa?

"Không không không."

Đội trưởng Hoàng kích động đến mức không biết nên nói gì, vui mà khóc.

Phía sau cây đại thụ truyền đến mấy giọng nói hưng phấn.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy bóng dáng hưng phấn chạy về phía thôn.

"Các cậu có thể bán bao nhiêu?"

Đội trưởng Hoàng gấp không đợi nổi dò hỏi, trong lòng nhanh chóng tính toán tài khoản của đại đội còn bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu.

"5000 cân!"

"5000... 5000 cân ư?"

Đội trưởng Hoàng mừng đến mức suýt nữa nhảy bật lên, u sầu trên mặt lập tức biến mất.

"Ừm."

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua đội trưởng Hoàng, nhìn cách đó không xa.

Không biết chỗ đó có mấy chục thôn dân trong mắt tràn ngập chờ mong từ khi nào, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, vẻ mặt tiều tụy.

"Xin hỏi lương thực ở đâu?"

"Không xa lắm, người của chúng tôi đã vận chuyển qua, đặt ở bên kia."

"Tôi lập tức bảo người mang tiền tới."

Đội trưởng Hoàng vẫy tay với trong thôn, một người đàn ông chạy nhanh tới: "Đại đội trưởng."

"Mau về đại đội lấy 500 tệ."

"Cháu lập tức đi ngay."

Người đàn ông chạy về phía đại đội, nhanh chóng cõng một túi xách tới.

"Đi theo tôi."

Đội trưởng Hoàng mở miệng với hai người, một trước một sau với Chu Cảnh Diên đi về phía trước.

Trước khi tới đại đội Tân Hà, cô và Chu Cảnh Diên đã thăm dò rõ ràng tình hình xung quanh. Đặc biệt tìm một chỗ rộng rãi còn yên tĩnh, lúc này mới đến đại đội Tân Hà.

Khi đội trưởng Hoàng nhìn thấy một đống lương thực, kích động tới mức không biết nên làm thế nào.

"Kiểm tra đi."

Lục Thanh Nghiên nhường vị trí, cho đội trưởng Hoàng và mấy thôn dân tiến lên kiểm tra.

Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

Một khi những người này có lòng gây rối, anh sẽ không lưu tình.

Đội trưởng Hoàng và kế toán của đại đội, phó đội trưởng nghiêm túc kiểm tra, bắt đầu mở từng bao.

"Đây là 500 tệ, cậu nhận lấy di."

Đội trưởng Hoàng đưa 500 tệ cho Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên nhận lấy, cũng không đếm xem có đủ tiền hay không.

"Đại đội trưởng, chuyện này... Sao còn thừa nhiều lương thực như thế?"

Kế toán của đại đội Tân Hà đếm 5000 cân lương thực xong, phát hiện còn dư hai mươi túi lương thực.

Một túi 50 cân, 20 túi chính là 1000 cân.

Chắc chắn không phải là người nọ tính nhầm, trừ phi là bọn họ...

Đội trưởng Hoàng khiếp sợ nhìn phương hướng Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên rời đi, phát hiện hai người đã không còn bóng dáng.

"Bọn họ... Là người tốt!"

Đôi mắt của đội trưởng Hoàng ửng đỏ, trong lòng vô cùng cảm kích hai người.

Dùng giá tháp bán 5000 cân lương thực cho bọn họ, còn tặng bọn họ 1000 cân lương thực.

Hai người này là đang mua bán lỗ vốn mà!

Mấy ngày kế tiếp, Chu Cảnh Diên đi cùng Lục Thanh Nghiên tới mười mấy đại đội.

Mỗi đại đội bán 5000 cân lương thực, tặng kèm 1000 cân lương thực.

Cuối cùng Lục Thanh Nghiên mệt mỏi dựa vào vai Chu Cảnh Diên nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Chương 161: Chị Đây Dẫn Em Đi Hóng Gió


Chỉ ba ngày ngắn ngủi, cô và Chu Cảnh Diên nhân lúc hoàng hôn không ai chú ý tới, lén rời khỏi đại đội Thịnh Dương.

Chạy đến mười hai đại đội, bán tổng cộng 60. 000 cân lương thực, tặng 12. 000 cân lương thực.

Tóm lại cuối cùng lỗ vốn "kiếm" 6000 tệ, kim khố nhỏ đột phá 3 vạn, đạt tới hơn 3 vạn lượng.

"Rất mệt à?"

Chu Cảnh Diên đau lòng nhìn Lục Thanh Nghiên, vươn tay ôm cô vào lòng, để cô dựa vào trong lòng mình.

"Bình thường."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, mở mắt ra nhìn anh: "Đi cùng em, là anh rất mệt mới đúng."

Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười, hôn lên trán cô một cái: "Không mệt."

Có thể cùng cô làm bất cứ chuyện gì, anh vui vẻ chịu đựng.

"Chu Cảnh Diên, anh có cảm thấy em giống như con buôn không?"

"Vì sao lại nói như vậy?"

Chu Cảnh Diên cau mày hỏi cô, cảm thấy khó hiểu.

"Chẳng lẽ không phải sao? Em mở miệng nói làm chuyện tốt, nhưng vẫn thu tiền của bọn họ."

Tuy Lục Thanh Nghiên không cho rằng mình làm sai, nhưng cô sợ Chu Cảnh Diên không thích cô như vậy.

"Nghiên Nghiên, em nên nhận số tiền này."

Chu Cảnh Diên không nghĩ rằng cô làm sai.

Những người đó không có quan hệ gì với cô, dựa vào cái gì yêu cầu cô vô duyên vô cớ giúp đỡ bọn họ?

Trợ giúp của cô lớn hơn bất cứ người nào.

Ai dám bán 5 xu nhiều lương thực như vậy, còn ngầm tặng mấy chục nghìn cân lương thực ra ngoài.

Có thể nhận được tán đồng của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên rất vui, vươn tay ôm lấy anh.

Ở dưới bóng đêm nồng đậm, hai người trở lại đại đội Thịnh Dương. "Ngủ ngon."

Đứng dưới triển núi, Lục Thanh Nghiên kiễng chân hôn lên mặt Chu Cảnh Diên một cái, sau đó nhanh chóng lùi về sau.

"Đơn giản như vậy đã muốn đuổi anh đi sao?"

Một bàn tay giữ chặt lấy cô, Chu Cảnh Diên đột nhiên không muốn để cô rời đi.

"Vậy anh muốn làm gì?"

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên gương mặt xinh đẹp của Lục Thanh Nghiên như có tia sáng rực rỡ, giống như tỉnh linh ở dưới ánh trăng.

"Muốn em!"

Giọng nói kiên định truyền từ miệng anh ra, Lục Thanh Nghiên giơ tay chạm vào gương mặt Chu Cảnh Diên.

Anh vươn tay nắm chặt lấy tay cô chạm mặt anh, đôi mắt còn sáng hơn ánh trăng.

"Không phải đã đồng ý làm đối tượng với anh sao?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đột nhiên nhớ tới gì đó a một tiếng: "Em còn chưa đưa lương thực cho đại đội chúng ta."

Sắc mặt Chu Cảnh Diên thay đổi, bầu không khí đang tốt đẹp như vậy lại bị Lục Thanh Nghiên phá hỏng, không biết có phải cô cố ý hay không.

"Đồng chí Chu, có muốn đi làm chuyện tốt với em không?"

Cô ngửa cao đầu, cười nhìn anh.

Nắm chặt tay cô, Chu Cảnh Diên dùng hành động nói cho cô mình nguyện ý.

"Lát nữa chị đây dẫn em đi hóng gió."

Tay nhỏ vung lên, một chiếc xe điện đột nhiên xuất hiện trên đường đất.

"Đây là gì thế?"

Chu Cảnh Diên tiến lên vươn tay chạm vào.

Đồ trước mắt có chút giống xe máy, nhưng tỉnh xảo hơn xe máy.

Thế giới của cô có quá nhiều thứ anh không biết.

"Xe điện, giống với xe máy ở niên đại của bọn anh, nhưng mà đơn giản hơn xe máy, thứ này nạp điện."

Lục Thanh Nghiên ngồi lên chỗ lái trước, vỗ vị trí phía sau: "Mau lên đây." Chu Cảnh Diên ngồi lên ghế sau, xe điện quá nhỏ khiến anh không thể duỗi người.

"Chúng ta xuất phát."

Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú, xe điện bắt đầu đi về trước.

Một bàn tay to ôm lấy eo mảnh khảnh của cô từ phía sau.

Sau lưng Lục Thanh Nghiên dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của Chu Cảnh Diên.

Cả người cô run rẩy, không giữ ổn định, xe điện lập tức chạy theo tuyến đường uốn lượn.

"Chu Cảnh Diên, anh buông em ra."

Cô xấu hổ buồn bực muốn kéo đôi tay như sắt của anh ra.

"Anh sợ ngã."

Phía sau truyền tới giọng nói kèm theo ý cười, Lục Thanh Nghiên lập tức trợn trắng mắt.

Có quỷ mới ngã, nhất định là người này cố ý!

Chuyện lớn quan trọng hơn, người đàn ông này tạm xem nhẹ anh trước đã.

Không lại đi quản Chu Cảnh Diên nữa, Lục Thanh Nghiên đi tới đội một, đi tới mấy nhà nghèo khó nhất.

Đại đội Thịnh Dương là đại đội gặp họa nhẹ nhất.

Ngoại trừ ngoài ruộng không có cây nông nghiệp chín bị hồng thủy làm thối ra, súc vật nuôi nấng, lương thực trong kho hàng đều không hao tổn gì.

Cho nên Lục Thanh Nghiên không muốn bán nhiều lương thực cho đại đội Thịnh Dương.

Chỉ chuẩn bị cứu tế một số hộ nghèo khó nhất trong thôn, mấy nhà này gần như là cạn lương thực.

Đội một có khoảng sáu bảy hộ thôn dân nghèo khó nhất, Lục Thanh Nghiên cho mỗi nhà 15 cân lương thực.

Kế tiếp, cô và Chu Cảnh Diên đi dưới ánh trăng đến đội bốn xa nhất.
 
Chương 162: Chu Cảnh Diên, Anh Nói Xem Nhà Thẩm Nguyệt Nên Làm Gì Bây Giờ


Hơn nửa đêm, hai người trở lại đội hai.

Lục Thanh Nghiên xoa hai mắt hơi mệt mỏi, ngáp một cái.

Cô có thói quen ngủ sớm, vừa tới thời gian không ngủ sẽ rất mệt.

"Trở về đi."

Chu Cảnh Diên không vui khi thấy cô vì người khác mà khiến mình khó chịu, đau lòng lại bất đắc dĩ.

"Còn có mấy hộ nữa, xong ngay thôi."

Lục Thanh Nghiên lấy hai cái kem ra, đưa cho Chu Cảnh Diên, mỗi người ăn một cái.

Cắn một miếng kem, lạnh lẽo khiến Lục Thanh Nghiên lập tức tỉnh táo.

Đội hai có tám hộ nghèo khó, trong đó bao gồm Chu gia và nhà Thẩm Nguyệt.

Khi đi ngang qua cửa Chu gia, Lục Thanh Nghiên khẽ lướt qua.

Mấy phút sau, hai người đứng ở cửa nhà Thẩm Nguyệt.

Nhìn thoáng qua cửa sân cũ nát, Lục Thanh Nghiên đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ.

"Chu Cảnh Diên, anh nói xem nhà Thẩm Nguyệt nên làm gì bây giờ?"

Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Chu Cảnh Diên bên cạnh.

Bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh cô, tay còn cầm một que kem im lặng ăn.

"Em muốn chỉ cho cô ấy sao?"

Đoán được ý nghĩ của cô, Chu Cảnh Diên thản nhiên mở miệng.

"Ừm, cha và mẹ kế của cô ấy không phải người tốt gì, cho hai người đó thà em ném lương thực còn hơn."

Bĩu môi, Lục Thanh Nghiên nghĩ tới Tôn Chiêu Đệ đanh đá, không nhịn được lắc đầu.

"Em còn nợ chị họ của Thẩm Nguyệt một ân tình, muốn hôm nay thuận tiện trả luôn."

Lục Thanh Nghiên nghĩ tới cô gái tên giống hệt với tên cô, im lặng thở dài.

Tuy thường ngày cũng trơ giúp Thẩm Nguyêt không ít. nhưng tối nav muốn nhân lúc Thẩm Nguyệt không biết, trả cho Thẩm Nguyệt những thứ thuộc về cô ấy.

"Hửm?"

Chu Cảnh Diên dùng ánh mắt dò hỏi cô, đã xảy ra chuyện gì anh không biết ư.

"Chuyện này nói ra thì rất dài, anh cũng biết em tới thế giới này không có thân phận..."

Lục Thanh Nghiên nhặt một số tin tức quan trọng nói cho Chu Cảnh Diên.

Khi gặp Thẩm Nguyệt lần đầu tiên cô đã định trả ân tình, đáng tiếc Thẩm Nguyệt không thích nợ người ta.

Cô vất vả lắm mới lặng lẽ đưa cho cô ấy 10 tệ ở chợ, kết quả cuối cùng là đợi với cô ấy 1 tiếng.

"Ở bên ngoài đợi anh."

Chu Cảnh Diên ăn hết kem, đi đến nhà Thẩm Nguyệt.

Anh mượn lực một cái, nhẹ nhàng không tiếng động nhảy lên tường sân.

Lục Thanh Nghiên trợn to mắt, Chu Cảnh Diên đúng là thích hợp làm trộm.

Đợi ở bên ngoài khoảng hai ba phút, phía sau cửa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.

Cửa sân được người ta mở từ trong ra, Chu Cảnh Diên xuất hiện sau cửa.

Cô chạy chậm qua, hạ giọng: "Thế nào?"

"Đi theo anh."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, hai người giống như ăn trộm đi tới bên phải sân.

Cuối cùng Chu Cảnh Diên đứng bên ngoài một căn phòng.

"Chị em bọn họ ở gian phòng này."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, lặng yên không tiếng động đi tới cửa sổ phòng Thẩm Nguyệt.

Bởi vì trời nóng, cửa sổ phòng Thẩm Nguyệt không đóng, như vậy cũng tiện cho Lục Thanh Nghiên làm việc.

Nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên lấy một cái túi bện ra. ra cho hết vào túi.

Cô không lựa chọn lương thực thô, bởi vì cô biết Thẩm Nguyệt ở nhà không được tự do.

Cho nên cô đưa đồ ăn sẵn tốt nhất.

Còn có thứ quan trọng nhất, khăn tay của chị họ Thẩm Nguyệt, bên trong có 18 tệ bốn hào năm xu, cô đều để hết vào trong túi.

Làm xong hết mọi chuyện, Lục Thanh Nghiên vui vẻ để túi vào trong phòng Thẩm Nguyệt, lúc này mới kéo Chu Cảnh Diên rời khỏi Thẩm gia.

"Ai đấy? Bắt ăn trộm!"

Hai bọn họ mới ra khỏi Thẩm gia, có người ở trong bóng đêm nhìn thấy bọn họ, sợ tới mức hét lên.

"Không xong!"

Lục Thanh Nghiên hơi ảo não, vậy mà không chú ý còn có người chưa ngủ.

Chu Cảnh Diên trở tay nắm chặt tay cô: "Đi theo anh."

"Bắt ăn trộm!"

"Bắt ăn trộm mọi người ơi!"

Cả đại đội hai đột nhiên rối loạn.

Không ít thôn dân đang ngủ mơ bừng tỉnh, khiêng cuốc cầm xẻng chạy ra khỏi nhà.

"Ăn trộm ở đâu?"

"Sao không thấy được?"

"Chạy tới cuối thôn, chúng ta mau tới cuối thôn nhìn xem."

Thôn dân phát hiện Lục Thanh Nghiên trước tiên chỉ phía cuối thôn.

Chỉ trong thời gian ngắn, một đống người chạy về phía cuối thôn, hùng hổ lao đi, thế tất muốn bắt được hai tên "ăn trộm" kia.

Thẩm Nguyệt bị tiếng rống giận của các thôn dân làm cho bừng tỉnh, dụi đôi mắt ngồi dậy.

"Chị?"

Thẩm Lượng ở giường bên cạnh còn ngái ngủ nói.

"Ngủ đi, không sao đâu."

Thẩm Nguyệt trấn an Thẩm Lượng, lúc này Thẩm Lượng mới ngủ tiếp.
 
Chương 163: Nằm Ở Trên Giường Anh


Thẩm Nguyệt cau mày đi ra bên ngoài.

Tôn Chiêu Đệ và Thẩm Thụ An ở trong phòng cũng bị đánh thức, vừa nghe có ăn trộm thì kiểm tra khắp nơi.

Xác định trong nhà không bị ăn trộm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nhìn, không để ý tới Tôn Chiêu Đệ tối muộn còn mắng chửi người, xoay người về phòng.

Trong bóng đêm cô ấy vấp một cái lảo đảo, suýt nữa bị thứ gì đó vướng ngã xuống đất.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy được trên mặt đất chỗ cửa sổ có đồ gì đó.

Trong phòng cô ấy, có đồ to như vậy khi nào?

Ngồi xổm xuống, Thẩm Nguyệt sờ soạng mở túi ra, tay nắm được một món đồ tròn tròn ở bên trong.

Xuyên qua ánh trăng, Thẩm Nguyệt trợn to mắt: "Quả... Quả táo ư?"

Thẩm Nguyệt cho rằng mình nhận nhầm, còn để trước mũi ngửi một lát, mùi thơm khiến Thẩm Nguyệt chắc chắn đây là táo.

Quả táo này ở đâu ra thế?

Trên mặt đất còn có túi đồ to như vậy, không phải đều là táo đấy chứ?

Tim của Thẩm Nguyệt đập rất nhanh, liếc mắt nhìn bên Tôn Chiêu Đệ.

Có tiếng ngáy truyền tới, xem ra là lại ngủ rồi.

Cầm que diêm bật đèn dầu lên, Thẩm Nguyệt giơ đèn dầu đến chỗ cửa sổ, còn thuận tiện đóng cửa sổ lại.

"Chuyện này..."

Đợi Thẩm Nguyệt thấy rõ đồ trong túi là gì, sợ tới mức cả người ngây ngốc.

Hai quả táo to, năm tờ đại đoàn kết, trong khăn tay trắng bệch đựng mười tám tệ bốn hào năm xu, còn có một đống thứ cô ấy không biết.

"Chị?"

Thẩm Lượng tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy Thẩm Nguyệt ngồi xổm trên đất không biết đang làm gì.

"Lượng Lượng, đừng nói chuyện."

Sợ Thẩm Lượng bị đống đồ trên đất dọa sợ, Thẩm Nguyệt bịt miệng cậu bé lại.

"Lát nữa cho dù nhìn thấy gì, đều đừng nói chuyện biết chưa?"

Thẩm Lượng nghe lời gật đầu, lúc này Thẩm Nguyệt mới dẫn cậu bé tới bên túi.

"Chị, thật... Thật nhiều đồ ăn."

Thẩm Lượng che bụng đang đói, ngơ ngác nhìn đồ trong túi.

Thẩm Nguyệt không biết là ai cho cô ấy nhiều đồ như vậy, có chút thấp thỏm bất an.

"Quả táo cho em ăn."

Dáng vẻ vô cùng đáng thương của em trai khiến cô ấy đau lòng, Thẩm Nguyệt khẽ cắn môi, đưa một quả táo to cho Thẩm Lượng.

Thẩm Lượng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

"Chị, ăn thật ngon, thật ngọt!"

Trong lòng Thẩm Nguyệt đau xót, sờ đầu nhỏ của em trai.

Tay lại cầm lấy một thứ vuông vức lần nữa, sờ mềm mại có mùi thơm, chắc chắn là đồ ăn.

Cắn một miếng, đôi mắt của Thẩm Nguyệt lập tức sáng lên.

Lúc này phía cuối thôn đội hai tụ tập mấy chục thôn dân, có người giơ đuốc, có người cầm cuốc.

"Người đâu?"

"Không thấy, tìm khắp nơi xem."

Chu Kiến Dân giơ một cây gậy gỗ, đứng trước mặt mọi người.

"Tiểu đội trưởng, không có ai."

Một người đàn ông vạm vỡ đi tới trước mặt Chu Kiến Dân, vẻ mặt tức giận.

Chu Kiến Dân xụ mặt, nhìn về phía căn nhà cách đó không xa, cất bước đi qua.

"Cảnh Diên, mau mở cửa cho chú họ."

Chu Kiến Dân gõ cửa, kêu to với bên trong.

Rất nhanh có tiếng bước chân truyền ra, cửa được người ta mở từ bên trong, Chu Cảnh Diên đi ra.

"Chú họ, làm sao vậy ạ?"

Chu Cảnh Diên chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội đứng trước mặt "Vừa rồi cháu có nghe thấy có người nào chạy tới đây không?"

"Người ư? Không có ạ!"

Trên gương mặt tuấn tú của Chu Cảnh Diên còn có ba phần lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ.

"Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng."

Có người ở phía xa chạy tới, là người phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi.

Ở bên cạnh người phụ nữ trung niên còn có mấy người phụ nữ.

Không đợi Chu Kiến Dân hỏi có chuyện gì, người phụ nữ trung niên thở hổn hển mở miệng:

"Không phải ăn trộm."

"Thím Hà, không phải ăn trộm gì cơ?"

Một người đàn ông vạm vỡ nghỉ ngờ hỏi thím Hà.

"Ai ui, là người tốt tặng lương thực cho chúng ta."

Thím Hà trừng mắt với mọi người một cái.

Những người này không phân xanh đỏ trắng đen, coi người tốt thành ăn trộm, ngàn vạn lần đừng đắc tội người ta.

"Tặng lương thực? Thím Hà, có phải thím chưa tỉnh ngủ hay không?"

Trong đám người, Triệu Vĩnh Mai không tin hừ một tiếng.

Thời buổi này mọi người đều ăn không đủ no, có nhà ai thừa lương thực tặng cho người ta.

"Thím Hà nói đúng, nhà tôi cũng được tặng."

"Nhà tôi cũng thế, còn tặng không ít."

Mấy thôn dân nghèo khó nhất đội phụ họa lời thím Hà nói.

Triệu Vĩnh Mai vừa nghe thấy thực sự tặng lương thực, biểu cảm vô cùng xuất sắc, giống y như vỉ pha màu.

"Mấy người đều được tặng ư?"

Chu Kiến Dân phát hiện những người được tặng lương thực, đều là mấy hộ nghèo khó nhất trong thôn.
 
Chương 164: Chẳng Lẽ Thực Sự Là Người Tốt Tặng?


Chẳng lẽ thực sự là người tốt tặng?

Mấy hộ cùng gật đầu, không muốn ân nhân bị người ta đổ oan.

"Tặng cho các người, vì sao không tặng cho chúng tôi?"

Có người không vui hỏi ra, trong lời nói dù ít dù nhiều cũng có chút chua xót.

"Tôi thấy người nọ tặng, đều là mấy hộ khó khăn nhất trong thôn."

Có người nhắc tới, những người này mới kịp phản ứng.

Triệu Vĩnh Mai vừa nghe thấy thế, thì đáp: "Nhà tôi cũng khó khăn, vì sao không tặng nhà tôi?"

Đôi mắt của Vương Quý Chi khẽ đảo, vội vàng bảo con trai trở về nhìn xem, có phải người nhà không chú ý hay không.

Chu Hướng Trung nhanh chóng chạy về nhà, chỉ một lát sau quay trở lại, lắc đầu với Vương Quý Chi.

"Đúng vậy, vì sao không tặng cho nhà Chu Quang Hoa?"

Có người đưa ra nghỉ ngờ.

Nếu người nọ thực sự tặng lương thực cho hộ khó khăn, không có khả năng bỏ qua người Chu gia.

Đừng nhìn Chu gia nhiều người, nhưng không có mấy người chăm chỉ.

Mấy người vô cùng kiêu ngạo, không có bản lĩnh còn không muốn làm việc, cuối cùng thành hộ nghèo khó nhất trong thôn.

"Có khả năng người ta chỉ tặng cho người nghèo khó chân chính."

Có người cười nhạo, chướng mắt mấy anh em Chu Quang Hoa nhất.

Gương mặt của Triệu Vĩnh Mai đỏ bừng lên, thầm mắng người tặng lương thực.

Vương Quý Chỉ không thể tiếp tục ở lại, kéo con trai thứ ba Chu Hướng Trung rời đi.

"Tan đi."

Xác nhận không phải ăn trộm, trái lại là người tốt, Chu Kiến Dân bảo người vây xem tản đi.

"Cảnh Diên, mau trở về nghỉ ngơi đi, chú họ không quấy rầy cháu nữa."

Chu Kiến Dân vẫy tay với Chu Cảnh Diên vẫn luôn không nói chuyện, xoay người rời đỉ.

Ánh mắt Chu Cảnh Diên lạnh nhạt đảo qua Triệu Vĩnh Mai, bóng dáng cao lớn xoay người về nhà.

Cửa sân được đóng lại, Triệu Vĩnh Mai nhổ nước bọt với nhà Chu Cảnh Diên xong, lúc này mới hùng hùng hổ hổ trở về.

Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Cảnh Diên bước nhẹ vào trong phòng.

Giường gỗ không tính là rộng, đang có một cô gái dáng người lả lướt nằm.

Lục Thanh Nghiên nằm nghiêng trên giường Chu Cảnh Diên, ngủ rất Say.

Cô nhắm mắt lại giống như thiên sứ an tĩnh, sườn mặt tỉnh xảo gối lên cánh tay mảnh khảnh, lông mi cong vút rủ xuống bóng ma nho nhỏ.

Chu Cảnh Diên từ trên cao nhìn xuống cô, thở nhỏ lại giống như sợ đánh thức cô.

Không biết là nhìn bao lâu, Chu Cảnh Diên khom lưng cởi giày vải trên chân Lục Thanh Nghiên.

Anh nhẹ nhàng bế cô đặt thẳng lên giường, để cô ngủ có thể thoải mái một chút.

Sau đó vén chăn lên đắp cho cô, Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên trán Lục Thanh Nghiên một cái.

"Ngủ ngon, Nghiên Nghiên của anh!"

Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong căn phòng không rộng.

Khi Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, bên ngoài đã sớm sáng trưng.

Cô chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt có chút mê mang.

Căn phòng xa lạ khiến Lục Thanh Nghiên lập tức tỉnh táo, chỉ trong nháy mắt ngồi bật dậy, khiếp sợ nhìn bốn phía.

Căn phòng đơn giản ngoại trừ một chiếc giường, chỉ có tủ gỗ bên cạnh cùng với một chiếc ghế.

Chăn dưới người cô, có mùi hương quen thuộc...

Lục Thanh Nghiên ảo não che đầu lại, hồi tưởng chuyện đã làm tối qua.

Sau khi bị người ta phát hiện, cô và Chu Cảnh Diên trở về nhà anh tránh né.

Kết quả cô vì quá mệt mỏi, ngủ say mất. Cúi đầu nhìn mình, may mà mặc quần áo...

Khu khu...

Cô đang suy nghĩ linh tinh gì thế.

"Tỉnh rồi à? Em đang nhìn gì thế?"

Chu Cảnh Diên đẩy cửa đi vào, thì thấy Lục Thanh Nghiên ngồi trên giường, không biết đang nhìn gì, nên thuận miệng hỏi một câu.

Sao Lục Thanh Nghiên có thể nói cho Chu Cảnh Diên, vừa rồi mình đang nhìn gì được:

"Tối qua em... Ngủ ở trên giường anh ư?"

"Ừm!"

"Vậy anh thì sao?"

Lục Thanh Nghiên lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên, muốn nhìn ra được gì đó từ mặt anh.

Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười, đột nhiên ngồi xuống.

Lục Thanh Nghiên dịch về sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị Chu Cảnh Diên nắm lấy tay, không cho cô né tránh.

"Em nghĩ sao?"

Đôi mắt thâm thúy của anh giống như chứa đầy sao trời, ăn mặc giản dị cũng không thể che giấu được tia sáng trên người anh.

"Anh ngủ trên giường khác ư?"

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng thử, hi vọng là đáp án này.

Cho dù cô và Chu Cảnh Diên đã xác định quan hệ, nhưng bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu.

Cô tạm thời còn chưa tiếp nhận được, hai người ngủ chung.

"Nhà anh chỉ có một giường."

"Vậy..."

"Không đùa em nữa, ngày hôm qua anh dọn mấy cái ghế ở bên ngoài, chắp vá ngủ một đêm."
 
Chương 165: Em Đảm Bảo Sẽ Không Biến Mất


Sâu trong lòng Chu Cảnh Diên rất muốn nằm cùng một giường với cô, lý trí bảo anh không thể làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhỡ đâu dọa sợ cô gái của anh, anh sẽ không nhịn được đánh mình một trận.

"Sao anh không gọi em tỉnh dậy?"

Đau lòng anh ngủ trên mấy chiếc ghế, những cái ghế đó vừa ngắn vừa hẹp, sao có thể ngủ ngon?

"Sao anh nỡ gọi em dậy được?"

Chu Cảnh Diên nâng tay lên xoa đầu Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng thở dài.

Nhìn gương mặt ngủ say của cô, sao anh nỡ đánh thức cô.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, đột nhiên nhào vào trong lòng Chu Cảnh Diên:

"Anh thật tốt!"

Anh quý trọng cô như vậy, quả nhiên là cô không thích nhầm người.

Chu Cảnh Diên nhân cơ hội ôm chặt, chủ động ôm lấy Lục Thanh Nghiên của anh: "Mau đứng dậy ăn cơm sáng."

"Ừm."

Buông Chu Cảnh Diên ra, Lục Thanh Nghiên bảo anh đi ra ngoài trước.

Chu Cảnh Diên như biết được cô muốn làm gì, đôi mắt hơi tối lại: "Anh đợi em."

"Em biết rồi."

Trong khoảng thời gian ngắn Lục Thanh Nghiên không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Chu Cảnh Diên, đợi khi anh đi ra ngoài mới kịp phản ứng.

Chẳng lẽ anh lại sợ cô sẽ biến mất, cho nên mới nói đợi cô đi ra ngoài?

Tiến vào không gian dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, mười phút sau, Lục Thanh Nghiên mở cửa đi ra ngoài.

Chu Cảnh Diên đã sớm đợi trước bàn, thấy cô đi ra thì đặt bát cơm trước mặt cô.

Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện anh, ánh mắt nhìn về phía mặt bàn.

Một bát cháo đầy, một đĩa dưa muối nhìn là muốn ăn, một đĩa thịt thỏ "Dưa muối là bà ngoại làm, tay nghề của bà không tệ, em nếm thử xem."

Chu Cảnh Diên đẩy hai món ăn trên bàn tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.

"Bà ngoại làm ư?"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy hứng thú gắp một miếng dưa muối, chua cay thơm giòn, hương vị rất ngon.

Cô gật đầu hài lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Tay nghề của bà ngoại thực sự không tệ, ăn rất ngon."

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên lằng lặng nhìn cô.

Lục Thanh Nghiên cầm đũa trong tay, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh không ăn cơm, vẫn luôn nhìn em như vậy, có phải trên mặt em có gì hay không?"

"Không có, nhanh ăn đi!"

Cô tự nhiên xưng hô bà ngoại anh như vậy, khiến anh thực sự rất vui.

Chuyện này khiến anh sinh ra ảo giác, hai người giống như đôi vợ chồng ân ái, tuy hai mà một.

Lục Thanh Nghiên ăn hết dưa muối thịt thỏ, còn ăn một bát cháo đầy.

"Em trở về thế nào đây?"

Đứng ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên nhìn qua khe cửa thấy được thôn dân thường lui tới.

Chu Cảnh Diên đứng phía sau cô: "Đi theo anh."

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh, đi theo Chu Cảnh Diên đi đến bên kia.

Hai người đi tới trước một cửa gỗ, lúc này cô mới biết nhà anh còn có cửa sau.

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên, ngăn cản anh đi ra ngoài: "Anh nhìn xem bên ngoài có ai không trước đã?"

"Không có ai, đi ra đi."

Đi ra khỏi cửa, hai người đi về phía đội một.

Mới đi không bao lâu, Lục Thanh Nghiên dừng bước lại: "Hay là hôm nay đi thăm bà ngoại anh đi?"

Sớm đã định thời gian đi thăm bà ngoại của Chu Cảnh Diên, kết quả vì Chu Cảnh Diên dừng bước, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: "Có được không?"

"Ừm, chúng ta đi thăm bà ngoại anh đi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu thật mạnh: "Em nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì"

"Không cần chuẩn bị, chỉ cần em đến, bà ngoại sẽ rất vui."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, trên gương mặt tràn ngập dịu dàng, cả người tỏa ra hơi thở sung sướng.

"Như vậy sao được?"

Trừng Chu Cảnh Diên một cái, Lục Thanh Nghiên kéo anh đi về phía rừng cây: "Anh ở đây canh giúp em."

"Em lại muốn biến mất à?"

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên hơi âm u, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

"Em đảm bảo sẽ không biến mất, em chỉ đi chuẩn bị quà cho bà ngoại anh thôi."

Lục Thanh Nghiên biết Chu Cảnh Diên nghĩ gì, anh luôn sợ cô sẽ biến mất.

Cô rất rối rắm có nên nói bí mật cho anh hay không, nghĩ lại vẫn nên thôi thì hơn.

Cho dù anh biết rất nhiều bí mật của cô, không gian tạm thời đừng cho anh biết thì tốt hơn.

Ít nhất hiện giờ không phải lúc thích hợp dẫn anh vào không gian.

Dưới ánh mắt kiên định của Lục Thanh Nghiên, cuối cùng Chu Cảnh Diên buông cô ra.

Lại nhìn cô biến mất trước mặt mình lần nữa, đôi mắt của Chu Cảnh Diên ửng đỏ, cuối cùng nhắm mắt lại.
 
Chương 166: Cháu Dẫn Một Người Tới Cho Bà Xem


Nửa tiếng sau, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian, trong tay có thêm giỏ tre. "Xem, em ra rồi này." Lục Thanh Nghiên chủ động nắm tay Chu Cảnh Diên, mở miếng vải đen che trên giỏ tre ra. "Em chuẩn bị một bộ quần áo, mấy quả táo, hai lạng rưỡi điểm tâm, còn có một hộp sữa mạch nha, anh xem đủ chưa?" Lục Thanh Nghiên luôn cảm thấy đồ quá ít. "Đủ rồi, mấy thứ này đã rất tốt." Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên còn muốn tiến vào không gian lấy quà. "Thực sự rất tốt ư?" Biết rõ tình hình ở niên đại này, Lục Thanh Nghiên vẫn có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô gặp phụ huynh của người ta, còn là trưởng bối của trưởng bối. "Rát tốt." Chắc chắn với cô xong, Chu Cảnh Diên dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi." "Vâng!" Lục Thanh Nghiên gật đầu, giỏ tre trong tay được Chu Cảnh Diên cầm lấy. Cô và anh sóng vai trở về đội hai. "Thanh Nghiên!" Thẩm Nguyệt đứng ở ngã rẽ, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh Chu Cảnh Diên, thì chạy tới bên này. Lục Thanh Nghiên tiến lên mấy bước, mỉm cười: "Hôm nay không làm việc à?" "Làm việc chứ, tôi về nhà lấy nước." Ánh mắt của Thẩm Nguyệt nhìn về phía hai người: "Hai người đây là?" "Đi thăm bà ngoại anh ấy." "Ha ha, vậy hai người mau đi đi, tôi không quấy rầy hai người nữa." Thẩm Nauvêt vua †av không dám lai auấyv rầv hai naười. chav về nhía nhà mình.

Rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng tới nhà tranh cũ nát không chịu nổi, thoạt nhìn lung lay sắp đổ.

Vách tường bên ngoài tróc ra nước đỏ, lộ ra từng viên gạch đất, chỗ mái hiên khắp nơi đều là mạng nhện.

Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa Chu gia, không nhịn được có chút hoài nghỉ mình đến nhầm nơi.

Tối hôm qua trời quá tối, cô không thấy rõ Chu gia trông như thế nào.

Hôm nay vừa nhìn, còn tưởng là mình đi đến nhà hoang.

Chu gia gần hai mươi người, người trưởng thành cũng mười mấy người.

Vậy mà để cuộc sống thành như vậy, cô đúng là bội phục.

"Chúng ta đi vào đi."

Chu Cảnh Diên xách theo giỏ tre, dẫn đầu bước vào Chu gia.

Lục Thanh Nghiên bước vào sân Chu gia, suýt nữa không có chỗ đặt chân.

Khắp nơi trong sân đều là phân gà rác rưởi, củi gỗ đầy đất.

Tóm lại rất bẩn, rất loạn.

"Anh họ!"

Một đôi song sinh nữ sáu bảy tuổi đang chơi đùa trong sân, nhìn thấy Chu Cảnh Diên sợ hãi chào anh.

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm, lạnh nhạt ừm một tiếng.

Hai bé gái song sinh nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, trong mắt có nghỉ ngờ.

Sao chị gái xinh đẹp này lại theo anh họ tới nhà bọn họ?

"Em chào chị."

Không biết thân phận của Lục Thanh Nghiên, hai cô bé vẫn ngoan ngoãn chào cô.

"Chào các em, ăn kẹo không?"

Lục Thanh Nghiên lấy hai viên kẹo sữa trong túi ra, đưa cho hai đứa bé.

Hai bé gái lén liếc Chu Cảnh Diên, không thấy anh phản đối lúc này mới nhận kẹo sữa:

"Em cảm ơn chị " "Bọn họ là con gái nhà cậu út anh, Như Thiến, Như Hoan."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, có chút hảo cảm đối với hai bé gái này.

Xem ra Chu gia cũng không phải tất cả đều khiến người ta ghét, trúc xấu vẫn mọc măng tốt.

"Anh họ tới thăm bà nội ạ? Bà nội ở trong phòng."

Chu Như Thiến ăn kẹo sữa, chỉ về phía phòng bà nội ở.

Chu Cảnh Diên không nói nữa, nắm tay Lục Thanh Nghiên đi tới phòng bà ngoại.

Trong căn phòng tối tăm, một bà cụ lưng hơi còng ngồi bên cửa sổ, tay cầm kim may vá quần áo rách nát.

"Bà ngoại."

Chu Cảnh Diên bước vào phòng, nhìn thấy bà cụ giọng nói hơi khàn khàn.

Lưu Tú Cần ngẩng đầu, khi đôi mắt vẩn đục nhìn thấy Chu Cảnh Diên thì lộ ra kinh ngạc vui mừng.

"Cảnh Diên, cháu ngoan của bà."

Lưu Tú Cần đặt kim và quần áo xuống, đứng dậy khỏi ghế.

Chu Cảnh Diên đi nhanh tiến lên đỡ lấy Lưu Tú Cần: "Bà ngoại, bà ngồi xuống đi."

Lưu Tú Cần đỏ mắt, để Chu Cảnh Diên đỡ mình ngồi xuống, nắm lấy tay anh không buông.

Gia môn bất hạnh, chuyện mấy con trai con dâu bà ấy làm, khiến Lưu Tú Cần thẹn với Chu Cảnh Diên.

"Hôm nay không làm việc sao? Sao có rảnh tới thăm bà ngoại?"

Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười thân thiết từ ái.

"Cháu dẫn một người tới cho bà xem ạ."

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, đi nhanh ra bên ngoài.

Lục Thanh Nghiên được anh nắm tay đi vào, bóng dáng lả lướt đứng trong phòng.

Cô hơi khẩn trương, trở tay nắm lấy tay Chu Cảnh Diên.

Khi Lưu Tú Cần nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, kích động đứng bật dậy khỏi ghế: "Là Thanh Nghiên đúng không!"

Lục Thanh Nghiên kinh hãi, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.
 
Chương 167: Thanh Nghiên Có Thể Tới Là Tốt Lắm Rồi


Cô cảm thấy khó hiểu vì sao lần đầu tiên Lưu Tú Cần gặp cô, vậy mà biết tên cô?

Chu Cảnh Diên ho nhẹ, trên mặt xuất hiện chút xấu hổ.

"Cảnh Diên thường nhắc tới cháu trước mặt bà, bà bảo thằng bé dẫn cháu tới, thằng bé nói cháu rất bận, đợi tới thời gian thích hợp thì dẫn cháu tới."

Lưu Tú Cần muốn nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên theo bản năng.

Thấy Lục Thanh Nghiên mặc đẹp, cả người sạch sẽ, sợ cô ghét bỏ nên rút tay về.

Lục Thanh Nghiên tiến lên một bước, khi Lưu Tú Cần rút tay về thì nắm lấy tay bà ấy:

"Bà ngoại!"

"Haizz!"

Lưu Tú Cần vui sướng gật đầu đáp, liếc mắt nhìn một cái là thích cô gái này.

Rất xứng đôi với cháu ngoại của bà ấy, diện mạo đẹp không nói nên lời.

"Bà ngoại ngồi đi ạ."

Lục Thanh Nghiên nói xong thì đỡ Lưu Tú Cần ngồi xuống.

Lưu Tú Cần ngồi trên ghế, gương mặt tràn ngập tươi cười nhìn Lục Thanh Nghiên một lát, lại nhìn Chu Cảnh Diên một lát.

"Đây là quà Nghiên Nghiên mang cho bà ạ."

Chu Cảnh Diên đặt giỏ tre sang một bên.

Lưu Tú Cần bị kinh sợ, vội vàng nói: "Mau mang về đi, Thanh Nghiên có thể tới là tốt lắm rồi, sao còn mang đồ tới?"

"Bà ngoại, bà cứ nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của cháu."

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, ra hiệu anh đưa giỏ tre cho cô.

Chu Cảnh Diên cầm giỏ tre, Lục Thanh Nghiên giơ tay nhận lấy.

"Bên trong có quần áo cháu tự tay làm cho bà ngoại, còn có ít đồ ăn. Bà ngoại đừng tiết kiệm, đợi ăn xong cháu lại mua cho bà."

Lục Thanh Nghiên lấy một chiếc áo khoác đậm màu ra: "Bà xem có Đôi mắt vẩn đục của Lưu Tú Cần dần ướt át: "Thích, bà ngoại rất thích."

Bà ấy không dám chạm vào bộ quần áo mới tỉnh kia, sợ làm dơ.

Lục Thanh Nghiên nắm tay Lưu Tú Cần, đặt quần áo mới vào tay bà ấy: "Bà ngoại, bà có muốn thử xem có vừa không ạ?"

"Chắc chắn vừa."

Lưu Tú Cần lau nước mắt ở khóe mắt, kéo Lục Thanh Nghiên trong lòng càng thêm thích.

"Bà ngoại, bà mặc thử đi ạ."

Chu Cảnh Diên lằng lặng nhìn hai người ở chung hòa hợp, đôi mắt không nhịn được dịu dàng hơn.

Bọn họ là uy hiếp duy nhất của anh ở trên thế giới này, là người anh yêu nhất.

Lưu Tú Cần nhìn về phía hai người, cuối cùng cầm lấy bộ quần áo chuẩn bị thử.

Chu Cảnh Diên xoay người tránh đi, đợi Lưu Tú Cần mặc quần áo xong, lúc này mới vào phòng lần nữa.

Lưu Tú Cần tóc hoa râm, lưng hơi còng già nua không ít so với tuổi thực tế.

Thay bộ quần áo Lục Thanh Nghiên làm, cả người bà ấy thoạt nhìn có tỉnh thần hơn.

Lục Thanh Nghiên đánh giá từ trên xuống dưới, quần áo có chút hiện đại, cũng may không có không phù hợp với thời đại này.

Khi làm bộ quần áo này, cô là dựa theo béo gầy phổ biến ở niên đại này chế tác, còn tính vừa người.

"Bà ngoại mặc thật đẹp."

Lục Thanh Nghiên ngọt ngào khen, tiến lên vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo giúp Lưu Tú Cần.

Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười ngượng ngùng, đôi tay già nua cẩn thận chạm vào quần áo.

"Là Thanh Nghiên khéo tay."

Lưu Tú Cần cười ha ha đáp lại: "Cảnh Diên có thể ở bên cháu, là phúc khí của thẳng bé."

Kỳ vọng duy nhất trước đây của Lưu Tú Cần, là có người có thể thương cháu ngoại bà ấy. Hôm nay nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, cuối cùng bà ấy có thể an tâm.

Đợi sau này đi rồi, cũng có mặt mũi ăn nói với bạn già, với con gái ở phía dưới.

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.

"Là phúc khí của cháu."

Chu Cảnh Diên kiên định nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

Anh cho rằng ông trời chưa từng chiếu cố anh, hiện giờ mới biết được hạnh phúc của anh còn ở phía sau.

Bị tầm mắt nóng rực của anh nhìn đến tâm hoảng ý loạn, Lục Thanh Nghiên vội rời mắt, cầm lấy kim chỉ Lưu Tú Cần đặt một bên.

"Bà ngoại, để cháu may vá giúp bà ạ."

"Không cần không cần."

Lưu Tú Cần xua tay, tiến lên muốn nhận áo cũ nát trong tay Lục Thanh Nghiên.

"Bà ngoại, nếu bà coi cháu như vợ của cháu ngoại bà, bà đừng từ chối cháu ạ."

Khi nói ra mấy chữ kia, Lục Thanh Nghiên hơi đỏ mặt.

Tầm mắt trên đỉnh đầu càng thêm nóng rực, Lục Thanh Nghiên suýt nữa không nhịn được ngẩng đầu trừng Chu Cảnh Diên, bảo anh thu liễm một chút.

Lưu Tú Cần rút tay về, đôi mắt từ ái nhìn Lục Thanh Nghiên.

Chu Cảnh Diên im lặng không nói lời nào, cứ nhìn hai người như vậy.

Trong căn phòng nho nhỏ tràn ngập ấm áp.
 
Chương 168: Tính Toán Nhỏ Của Người Chu Gia


Chu Như Ý nằm trên giường, bị tiếng cười vui vẻ trong căn phòng bên cạnh đánh thức.

Cô ta căm giận mặc quần áo đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

"Trong phòng bà nội có người sao?"

Giữ chặt chị em Chu Như Thiến đang chơi đùa trong sân, Chu Như Ý nghỉ ngờ hỏi bọn họ.

"Có chị gái xinh đẹp và anh họ cùng đến thăm bà nội."

Chu Như Thiến vừa ăn kẹo, vừa trả lời Chu Như Ý.

Chu Như Ý ngửi được mùi sữa, dán sát lại gần miệng Chu Như Thiến: "Em ăn gì đấy?"

Chu Như Thiến che miệng mình, không nói lời nào.

Chu Như Ý bá đáo cạy miệng cô bé ra, phát hiện bên trong là một viên kẹo: "Em lấy đâu ra kẹo?"

Còn là kẹo sữa, mùi quá thơm.

Thơm đến mức Chu Như Ý ước gì có thể lấy trong miệng Chu Như Thiến ra ăn.

"Là chị gái xinh đẹp cho."

Chu Như Hoan nhỏ giọng trả lời.

Cô bé và chị gái Chu Như Thiến rất sợ chị họ này, thường ngày có gì ăn, chị họ luôn đoạt của bọn họ.

"Chị gái xinh đẹp gì cơ?"

Chu Như Ý nghĩ tới một người, đẩy Chu Như Thiến ra đi về phía phòng Lưu Tú Cần.

Cô ta lén ở ngoài cửa, thăm dò bên trong.

Lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng ấm áp, Lưu Tú Cần mặc quần áo mới tỉnh, trên mặt là tươi cười xán lạn.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên mỗi người một trái một phải nói chuyện với bà ấy.

Chu Như Ý chưa từng thấy bà nội cười vui vẻ như vậy.

Chuyện này khiến Chu Như Ý cảm thấy trong lòng không thoải mái, ước gì có thể mắng một câu bà già chết tiệt.

"Ra đây!" Lời nói sắc bén truyền từ miệng Chu Cảnh Diên ra, anh nâng mắt nhìn về phía cửa.

Chu Như Ý nhìn thẳng vào mắt Chu Cảnh Diên, sợ tới mức co rút lại.

"Anh họ."

Chu Như Ý nở nụ cười, đi vào trong phòng.

"Như Ý, cháu đứng ở bên ngoài làm gì?"

Lưu Tú Cần nghỉ ngờ hỏi.

Tươi cười của Chu Như Ý hơi cứng đờ: "Cháu sợ quấy rầy mọi người an

"Người một nhà nói những lời này làm gì."

Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười, nhìn cháu gái cả của mình.

Cháu gái cả đẹp thì đẹp, nhưng luôn ôm giấc mộng không thực tế, muốn gả cho người thành phố.

Tình hình nhà bọn họ như vậy, có người thành phố nào nhìn trúng?

Ánh mắt Chu Như Ý nhìn giỏ tre đặt một bên, đôi mắt lóe sáng nhận định bên trong có đồ tốt.

"Bà nội, nếu anh họ tới, cháu đi gọi cha mẹ cháu trở về."

Không đợi Lưu Tú Cần trả lời, Chu Như Ý nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Đứa nhỏ này."

Lưu Tú Cần cười từ ái, dò hỏi Lục Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, lát nữa ở lại ăn cơm nhé."

Lục Thanh Nghiên muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lưu Tú Cần, cuối cùng gật đầu.

Mười phút sau, Triệu Vĩnh Mai và Chu Như Ý chạy chậm về nhà.

Trên đường về bà ta nghe con gái nói tình hình trong nhà, thế mới biết Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên tới nhà bọn họ.

Vương Quý Chỉ không cam lòng lạc hậu, cũng xin nghỉ về nhà.

"Thực sự tới ư?"

Vương Quý Chỉ hỏi Chu Như Ý, lúc này mới xác định quan hệ bao lâu, bây giờ tới cửa chẳng lẽ chuẩn bị kết hôn?

"Đúng vậy, hai người mang theo rất nhiều thứ tốt, trên người bà nội còn mặc quần áo mới."

Chu Như Ý hâm mộ còn ghen tị, vừa rồi cô ta rất muốn tiến lên vén miếng vải đen. nhìn Yyem hên †rana cá thứ dì. Trong mắt Vương Quý Chỉ và Triệu Vĩnh Mai hiện lên tia sáng, nghĩ tới mẹ chồng lại nhụt chí.

Tính tình của Lưu Tú Cần tốt tới mấy, cũng không chấp nhận bọn họ làm càn.

Nếu không phải là Lưu Tú Cần chủ động cho bọn họ đồ, bọn họ thực sự không dám tiến lên đoạt.

"Chúng ta mau đi xem đi."

Vương Quý Chỉ đi nhanh đến phòng của Lưu Tú Cần.

Triệu Vĩnh Mai cũng vội vàng chạy lên trước, sợ mình đến sau.

"Mẹ!"

Vương Quý Chỉ tươi cười xán lạn gọi Lưu Tú Cần, ánh mắt lại nhìn Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên.

"Mẹt"

Triệu Vĩnh Mai đi vào, tầm mắt của bà ta chỉ nhìn quần áo mới trên người Lưu Tú Cần.

Đối tượng của Chu Cảnh Diên đúng là nỡ tiêu tiền, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng đồ tốt như vậy.

Quần áo này là quần áo mới, ít nhất cũng tốn mười mấy hai mươi tệ!

"Đi nấu cơm đi, hôm nay Thanh Nghiên và Cảnh Diên sẽ ăn cơm ở nhà."

Đối mặt với hai con dâu, tươi cười trên mặt Lưu Tú Cần lạnh nhạt đi.

Bà ấy vẫn còn tức giận chuyện năm đó.

Nếu không phải mình vô dụng, sao có thể trơ mắt nhìn cháu ngoại bị hai con dâu đuổi ra khỏi cửa.

Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ liếc nhau, đều thấy được tính kế trong mắt đối phương.
 
Chương 169: Em Nói Xem Bà Già Kia Tức Giận Cái Gì


"Mẹ, trong nhà không có đồ tốt gì, con sợ Thanh Nghiên sẽ ghét bỏ."

Ánh mắt Triệu Vĩnh Mai nhìn về phía giỏ tre Lục Thanh Nghiên mang tới.

Sao Lưu Tú Cần có thể không hiểu, bà ấy tức tới mức muốn mắng người.

Đồ của bà ấy ngày nào bọn họ cũng nhớ thương, tham lam trong mắt không biết thu liễm lại.

"Không chê, tôi ăn gì cũng được."

Lục Thanh Nghiên cười đến vô cùng dịu dàng, liếc mắt một cái nhìn thấu tính toán của Triệu Vĩnh Mai.

Triệu Vĩnh Mai lập tức bị chặn trở về, hừ lạnh một tiếng.

"Con đi nấu cơm với chị dâu."

Vương Quý Chi giữ chặt Triệu Vĩnh Mai, tươi cười xán lạn ôn hòa.

Đợi hai người vào phòng bếp, lúc này Vương Quý Chỉ mới buông Triệu Vĩnh Mai ra.

"Em nói xem bà già kia tức giận cái gì?"

"Đồ của bà ta có khi nào bà ta độc chiếm, trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, bà ta không thương chúng ta, thì cũng phải thương cháu trai cháu gái mà."

Triệu Vĩnh Mai nghe thấy thế, thì bớt tức hơn không ít.

"Chuyện của Quang Dương, có phải chúng ta nên nhắc tới hay không?"

Vương Quý Chỉ nhớ tới chuyện quan trọng nhất, thảo luận với Triệu Vĩnh Mai.

Quang Dương mà bà ta nói là Chu Quang Dương, là con trai út của Lưu Tú Cần, cũng là cha của đôi song sinh.

Chu Quang Dương năm nay chỉ 35 tuổi.

Bởi vì là người từng đi học duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã thanh cao, nhận định mình có thể trở thành người trên người.

Kết quả hơn ba mươi tuổi vẫn như vậy, cả ngày không làm việc đi dạo trong huyện thành, nói hoa mỹ là tìm công việc.

Năm nay đi gặp vận phân chó, thực sự có được tin tức tốt. tệ.

Chu gia nghèo khó 10 tệ cũng không lấy ra được, càng đừng nói 500 tệ.

Hôm nay nhìn thấy Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên, chút tâm tư này của hai người lại bùng cháy.

Giữa trưa, mọi người đi làm trở lại Chu gia.

Hơn hai mươi người ngồi trước hai bàn gỗ cũ nát.

Bên trái Lưu Tú Cần là Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, bên phải là Chu Quang Hoa cậu cả của Chu Cảnh Diên, cậu hai Chu Quang Học.

Dáng người của hai người tầm trung, trông vừa đen vừa gầy.

Chu gia là gia đình lớn, Chu Quang Hoa và Triệu Vĩnh Mai sinh hai trai hai gái.

Con trai cả Chu Hướng Đông cưới vợ Vương Dao, sinh một con gái.

Con thứ hai Chu Hướng Nam năm nay 23 tuổi, bởi vì gia cảnh nghèo khó cho tới bây giờ còn chưa kết hôn.

Con gái cả của Chu Quang Hoa mới sinh ra được mấy tháng đã chết, con gái thứ hai là Chu Như Ý.

Chu Quang Học và Vương Quý Chi sinh ba con trai.

Con trai cả Chu Hướng Tây, năm nay 21 tuổi, chưa lập gia đình.

Con trai thứ hai Chu Hướng Bắc, năm nay 19 tuổi, chưa lập gia đình.

Con trai út Chu Hướng Trung, năm nay 15 tuổi, chưa lập gia đình.

Mẹ Chu Cảnh Diên là con thứ ba, đã chết.

kế tiếp là Chu Quang Dương cậu út của Chu Cảnh Diên, cưới vợ Tần Tuệ, nhiều năm như vậy chỉ sinh được đôi song sinh nữ.

Bởi vì chuyện này, địa vị của Tần Tuệ ở Chu gia thấp nhất.

Không chỉ hai chị dâu khinh thường cô ta, ngay cả chồng cũng vì chuyện này mắng nhiếc cô ta không ít.

Lục Thanh Nghiên nhìn một đám người gương mặt vàng như nến, cơ thể gầy yếu, mặc quần áo cũ nát.

Đặc biệt là Tần Tuệ vợ Chu Quang Dương, từ lúc cô ta ngồi xuống không thấy cô ta nói một câu, vẫn luôn cúi đầu.

Cơ thể gầy yếu đó, giống như một cơn gió có thể thổi cô ta đi mất.

Cả gia đình lớn như vậy gần như đều là trai tráng lao động, sao lại biến cuộc sống thành ra như bây giờ? "Thanh Nghiên, đừng nhìn nữa, mau ăn đi."

Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ nhiệt tình tiếp đón.

Nếu không phải nhìn ra được dối trá trong mắt hai người, Lục Thanh Nghiên thực sự cho rằng mình được mọi người hoan nghênh.

Mấy tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.

Chu Cảnh Diên lạnh lùng liếc một cái, mấy người đang đánh giá lập tức vùi đầu ăn cơm.

Trên mặt bàn chỉ có hai món ăn, một đĩa dưa muối, một đĩa rau hẹ xào trứng gà.

Đừng tưởng rằng Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chi nỡ dùng trứng gà tiếp đón Lục Thanh Nghiên, nếu không phải có việc muốn nhờ, sao bọn họ có thể hạ cả vốn gốc.

Món chính là cháo hạt cao lương và khoai lang đỏ.

Lục Thanh Nghiên không có khẩu vị ăn cơm, đặc biệt là bên cạnh đều là người cô không thích.

"Sao Chu Cảnh Diên tìm được đối tượng xinh đẹp như vậy?"

Bên bàn khác Chu Hướng Nam hạ giọng, giọng nói ghen ghét hỏi em trai bên cạnh.

Chu Hướng Tây lạnh lùng hừ một tiếng: "Gặp vận phân chó."
 
Chương 170: Đối Tượng Xinh Đẹp Của Chu Cảnh Diên


Chu Cảnh Diên ngoại trừ cao hơn bọn họ, đẹp hơn bọn họ ra, thì không cha mẹ nâng đỡ, sao lại có nhiều người thích như thế?

"Ấm ức cho cháu rồi."

Gương mặt của Lưu Tú Cần hơi âm trầm, đẩy rau hẹ xào trứng gà tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.

Bà ấy biết điều kiện trong nhà không tốt, nhưng còn chưa tới mức dùng dưa muối chiêu đãi khách.

"Bà ngoại, không ấm ức ạ."

Lục Thanh Nghiên gắp dưa muối cho vào miệng: "Dưa muối bà ngoại làm ăn rất ngon."

"Cháu từng ăn rồi à?"

Sắc mặt Lưu Tú Cần tốt hơn, cười ha ha hỏi.

"Từng ăn rồi ạ."

"Thích thì tốt."

Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ bị Lục Thanh Nghiên làm lơ, gương mặt lập tức âm trầm.

"Không thích thì ăn ít một chút, lát nữa về lại ăn."

Chu Cảnh Diên vươn tay xuống dưới bàn nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, biết cô chịu ấm ức.

Lục Thanh Nghiên cười gật đầu với anh, nhìn ra được áy náy của anh.

"Em không sao, em thấy rất ngon."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói với anh, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn.

Động tác của cô không nhanh không chậm, mơ hồ lộ ra ưu nhã.

Người Chu gia thấy thế, không khỏi sinh ra chút tự tỉ.

Đặc biệt là Chu Như Ý, trứng gà xào thơm ngào ngạt trong miệng trở nên tẻ nhạt vô vị.

Chẳng trách người thành phố khinh thường cô ta, có phải vì cô ta ăn cơm rất thô lỗ hay không?

Miễn cưỡng ăn cơm xong, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi.

"Cảnh Diên, cậu và mợ có việc muốn tâm sự với cháu."

Triệu Vĩnh Mai chặn đường đi của hai người. Vương Quý Chi cười ha ha, cầm ghế đi tới trước mặt hai người, bảo hai người ngồi một lát.

"Tránh ra!"

Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, giơ tay đẩy Triệu Vĩnh Mai chặn đường ra.

Triệu Vĩnh Mai suýt nữa té ngã xuống đất, gần như suýt buột miệng thốt ra mấy chữ đồ con hoang.

"Chu Cảnh Diên, mẹ tôi tốt bụng giữ cậu lại nghỉ ngơi, cậu có thái độ gì đấy hả?"

Chu Hướng Nam nóng tính xông lên, muốn đánh một trận với Chu Cảnh Diên.

"Dừng tay!"

Một người đàn ông đi từ ngoài vào, là người có gương mặt trắng nõn.

Người này hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo nửa mới, thoạt nhìn sạch sẽ hơn những người khác của Chu gia.

"Chú út."

Chu Như Ý chào người này trước tiên.

Chu Quang Dương cao khoảng 1m75, cao hơn hai anh em Chu Quang Hoa mấy centimet.

Đeo mắt kính, thoạt nhìn văn nhã rất có học vấn.

"Cảnh Diên, sao cháu trở về sớm như vậy?"

Chu Quang Dương đẩy kính trên sống mũi, cười đến vô cùng ôn hòa.

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm, không nói một câu.

Chu Quang Dương cũng không tức giận, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh:

"Đây là đối tượng của Cảnh Diên sao?"

"Chào cháu, cậu là Chu Quang Dương, là cậu út của Cảnh Diên."

"Tôi tên là Lục Thanh Nghiên, là đối tượng của Chu Cảnh Diên."

Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, thái độ không nóng không lạnh.

"Cảnh Diên, lại đây ngồi đi, cậu út đã lâu không gặp cháu."

Chu Quang Dương ngồi lên một chiếc ghế trước một bước.

Chu Cảnh Diên không dao động, Lục Thanh Nghiên kéo ống tay áo ©Ủa anh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, môi mấp máy không phát ra âm thanh:

"Nhìn kỹ hẵng nói."

Những người này muốn giữ bọn họ lại lần nữa, nhất định là có tính kế.

Nếu muốn tính kế, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, còn không bằng nhìn xem rốt cuộc là bọn họ muốn gì.

Hai người ngồi đối diện Chu Quang Dương, đám Triệu Vĩnh Mai cầm ghế ngồi một bên.

"Cảnh Diên, lần này cháu nhất định phải giúp cậu út cháu."

Không ai mở miệng nói trước, Triệu Vĩnh Mai là người không nhịn được trước tiên.

"Các người muốn Cảnh Diên giúp gì?"

Lưu Tú Cần đi từ phòng ra, nhìn mọi người với vẻ thất vọng.

Rốt cuộc là đời trước bà ấy tạo nghiệt gì chứ?

Mới sinh ra mấy đứa con trai không có lương tâm như vậy, còn cưới hai đứa con dâu ghê gớm như thế.

"Mẹ, mẹ về phòng đi, chúng con chỉ muốn nói chuyện với Cảnh Diên thôi."

Chu Quang Học đứng dậy đi về phía Lưu Tú Cần, nửa đẩy nửa đỡ bà ấy vào phòng.

"Cảnh Diên, chuyện năm đó bọn mợ biết sai rồi, đều là người một nhà, cháu đâu cần ghi hận tới bây giờ."

Vương Quý Chỉ bắt đầu đánh bài tình cảm.

"Cháu muốn trách, cháu cứ trách mợ cả đi! Mợ cả quỳ xuống với cháu còn không được sao?"

Triệu Vĩnh Mai thấy Chu Cảnh Diên không có chút phản ứng nào, khẽ cắn môi muốn quỳ xuống.

"Thím à, thím đừng như vậy."
 
Chương 171: Cảnh Diên, Cậu Út Không Nói Lời Vô Nghĩa Với Cháu Nữa


Lục Thanh Nghiên giơ tay ngăn cản Triệu Vĩnh Mai, không cho bà ta quỳ xuống.

Triệu Vĩnh Mai nửa cong chân, bị Lục Thanh Nghiên cắt ngang, quỳ cũng không phải mà không quỳ cũng không phải.

"Thím, nếu thím quỳ xuống, người không biết còn tưởng Cảnh Diên làm chuyện gì ấy chứ."

Lục Thanh Nghiên hừ lạnh trong lòng, nhìn mọi người xung quanh.

Bọn họ cần giúp chuyện lớn gì, mới có thể bức Chu Cảnh Diên như vậy?

Cô vô cùng đau lòng anh, hiện giờ cô không làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy tay anh, cho anh ấm áp.

Tay nhỏ được tay của Chu Cảnh Diên nắm lấy, anh thực sự nắm rất chặt.

"Mợ... Mợ không có."

Gương mặt già của Triệu Vĩnh Mai xấu hổ muốn chết, muốn phản bác nhưng không biết nên nói gì.

"Cảnh Diên, cậu út không nói lời vô nghĩa với cháu nữa."

Chu Quang Dương biết chiêu yếu thế này không thể thực hiện được, dứt khoát nói thẳng ra.

"Gần đây cậu út tìm được công việc, cần 500 tệ."

"Nể mặt bà ngoại cháu, cháu giúp cậu út được không? Cậu út đảm bảo chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không quấy rầy cháu nữa."

Chu Quang Dương hạ giọng, cầu xin Chu Cảnh Diên.

"Câm miệng!"

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên lạnh lẽo sắc bén, ước gì có thể xẻ Chu Quang Dương ra thành tám mảnh.

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên, bảo anh bình tĩnh một chút.

Cả nhà này đúng là không biết xấu hỏ, sư tử há to miệng đòi 500 tệ, cũng không sợ sặc chết.

"Cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi có 500 tệ?" gì.

"Mấy năm nay... Cháu sống một mình, cho dù thế nào trong tay cũng tích cóp được ít tiền."

Chu Quang Dương cười gượng: "Không phải là cậu muốn tiền của cháu, là muốn cháu cho vay, sau này cậu đi làm sẽ chậm rãi trả cho cháu."

"Cậu út cháu nói đúng, cháu còn chưa cưới vợ, đưa tiền cho cậu út cháu vay đi."

Chu Quang Dương ngồi một bên ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên, không chút che giấu vô liêm sỉ trong mắt.

Lục Thanh Nghiên cười to, đây là người một nhà gì thế này?

"Cô cười cái gì?"

Gương mặt của Chu Như Ý âm trầm, trừng mắt với Lục Thanh Nghiên.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, người phụ nữ này cười như thế là có ý gì?

"Ngại quá, chẳng qua là tôi nghe được truyện buồn cười, nên không nhịn được mà thôi."

Lục Thanh Nghiên tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng trong mắt không có chút áy náy nào.

Lời nói của Lục Thanh Nghiên khiến gương mặt mọi người âm trầm.

"Lục Thanh Nghiên, cô còn chưa gả vào Chu gia, nơi này không tới lượt cô nói chuyện."

Giọng nói của Triệu Vĩnh Mai sắc bén, lớn tiếng quát Lục Thanh Nghiên.

"Ai cho bà mắng cô ấy? Cô ấy không cần gả vào Chu gia, chỉ cần gả cho tôi."

Chu Cảnh Diên nhấc chân đá ghế dưới mông Triệu Vĩnh Mai, cả người tràn ngập hơi thở thô bạo.

Bọn họ có thể ÿ vào trưởng bối dạy dỗ anh, nhưng không thể mắng cô.

Triệu Vĩnh Mai ngã chổng vó, đau đến mức bà ta nhe răng trợn mắt.

"Cháu... Bà ấy là mợ cháu."

Chu Quang Hoa trừng Chu Cảnh Diên, ỷ vào mình là cậu cả của Chu Cảnh Diên, lại muốn dạy dỗ Chu Cảnh Diên.

"Là mợ, vì sao không làm chuyện mợ nên làm?" Chuyện xảy ra năm đó, chẳng lẽ những người này đều coi như không có chuyện gì xảy ra ư?

Cô bất bình thay Chu Cảnh Diên, đau lòng năm đó anh còn nhỏ như vậy đã bị bắt nạt.

Mọi người bị châm chọc lần nữa, gương mặt hết đỏ lại trắng.

Người nào cũng biết những lời Lục Thanh Nghiên nói là thật, nhưng không ai dám chân chính nhận lỗi lầm của mình.

"Chuyện năm đó là bất đắc dĩ."

Chu Quang Dương còn muốn kể ra bất đắc dĩ của bọn họ.

Chu Cảnh Diên cười mỉa một tiếng: "Bất đắc dĩ ư? Hay cho câu bất đắc dĩ!"

Chu Quang Dương cười ngượng ngùng.

Năm đó Chu Quang Dương hơn hai mươi tuổi, anh ta tận mắt nhìn thấy Chu Cảnh Diên bị đuổi ra khỏi cửa, anh ta không chỉ không tiến lên ngăn cản, còn luôn thờ ơ lạnh nhạt.

"Chuyện đã qua lâu như vậy, bọn cậu đều muốn đền bù cho cháu."

Không phải là Chu Quang Dương chưa từng hối hận năm đó lạnh nhạt.

Nếu biết sẽ có ngày này, năm đó anh ta đã ngăn cản Triệu Vĩnh Mai, cũng sẽ không thay đổi thành cục diện như hiện giờ.

Nuôi một đứa bé 10 tuổi chỉ cần cho đứa bé miếng cơm ăn, đâu cần ầm ï đến mức độ đó.

Người khác không biết nhưng anh ta biết rõ, cháu ngoại này là người có bản lĩnh.

"Cháu cho bọn cậu một cơ hội..."

"Nói xong chưa?"

Chu Cảnh Diên không muốn nghe Chu Quang Dương nói lời vô nghĩa nữa.
 
Chương 172: Chỉ Cần Là Cô Ấy Tôi Sẽ Cưới


"Cảnh Diên, cháu giúp cậu với."

Chu Quang Dương tiến lên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên.

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm đẩy ra, lùi về sau một bước.

"B00 tệ cũng không nhiều lắm, cháu đưa tiền tiết kiệm cho cậu cháu, cũng không phải muốn mạng cháu mà."

Triệu Vĩnh Mai bất mãn lẩm nhẩm, mắng thầm trong lòng.

"Cảnh Diên, cháu giúp bọn mợ đi."

Vương Quý Chỉ mở miệng: "Bọn mợ sống tốt, bà ngoại cháu mới có thể sống tốt."

Ánh mắt lạnh như băng của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Vương Quý Chỉ: "Tôi muốn đưa bà ngoại tôi rời khỏi đây."

"Không được!"

Hai anh em Chu Quang Hoa và Chu Quang Học cùng mở miệng.

"Như vậy sao được?"

Sắc mặt Triệu Vĩnh Mai thay đổi: "Đâu có đạo lý cháu ngoại nuôi bà ngoại, như vậy sẽ khiến người ngoài nói nhà chúng ta thế nào."

Lưu Tú Cần là người duy nhất có thể đo nắn được Chu Cảnh Diên, sao Triệu Vĩnh Mai có thể để anh đưa đi.

"Cảnh Diên, về nhà đi, đừng để ý tới mấy cậu cháu."

Lưu Tú Cần lại đi ra lần nữa, biểu cảm rất bình tĩnh, trong đôi mắt ảm đạm lộ ra thất vọng.

Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía Lưu Tú Cần.

Bà ấy lộ ra tươi cười hòa ái: "Đừng để ý tới bà ngoại, bà ngoại sống rất tốt."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay, gân xanh nhô lên, cố gắng nhẫn nhịn.

"Chúng ta đi thôi."

Lục Thanh Nghiên nắm tay Chu Cảnh Diên, nhẹ giọng nói.

Bà ngoại đã mở miệng, lại ở đây tiếp cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu biết người Chu gia muốn gì, không cho là được.

"Ừm!" nhanh chóng rời di.

"Cảnh Diên, cháu thực sự mặc kệ cậu út ư?"

Chu Quang Dương chưa từ bỏ ý định đuổi theo ra: "Cháu giúp cậu út một lần đi, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, cậu út sẽ xong rồi."

"Tránh ra!"

Chu Cảnh Diên nhìn Chu Quang Dương, lạnh giọng quát lớn.

"Sao mày máu lạnh như vậy?"

Triệu Vĩnh Mai chỉ vào Chu Cảnh Diên, nếu Chu Cảnh Diên không muốn giúp bọn họ, đương nhiên là bà ta sẽ không cho anh sắc mặt tốt.

"Câm miệng! Các người có tư cách gì cầu xin anh ấy giúp đỡ, nói anh ấy máu lạnh?"

Cuối cùng Lục Thanh Nghiên không nhịn được, chắn trước mặt Chu Cảnh Diên.

Cô thực sự bị chọc tức, đám người này đứng trên đỉnh đạo nghĩa chỉ trích anh.

Bọn họ lấy đâu ra tư cách này?

"Dựa vào cái gì anh ấy phải giúp các người, còn phải lấy tiền cưới vợ của anh ấy?"

"Được thôi, có thể cho các người, vậy khi anh ấy cưới vợ, có phải các người sẽ bỏ tiền ra thay anh ấy hay không?"

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên không chút biểu cảm chất vấn mấy người.

"Chỉ cần Cảnh Diên cho vay, tiền cưới vợ chúng tôi sẽ trả."

Vương Quý Chỉ lại lộ ra tươi cười khiến người ta ghê tởm.

Cưới một người vợ có thể tốn bao nhiêu tiền?

Đại đội bọn họ 8 đến 10 tệ là có thể cưới cô gái tốt về nhà.

"Được thôi!"

Lục Thanh Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, khoanh tay trước ngực bắt đầu tính toán.

Dáng vẻ này của cô, khiến người Chu gia sinh ra dự cảm xấu.

"Khụ khụ!"

Hắng giọng một cái, Lục Thanh Nghiên nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới chậm rãi nói:

"Tôi thích con số 888, cho nên cưới tôi cũng cần nhiều như vậy." Chu Như Ý không nhịn được mở miệng châm chọc.

"Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói hết."

Lục Thanh Nghiên không để ý tới châm chọc của Chu Như Ý, tiếp tục nói: "888 chỉ là tiền đề, tôi còn muốn tam chuyển nhất vang."

"Cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao?"

Lần đầu tiên Triệu Vĩnh Mai gặp người công phu sư tử ngoạm như thế.

Cưới người thành phố cũng không đắt như cô.

888 chỉ là tiền đề, nằm mơ mộng đẹp gì thế?

"Cảnh Diên, người vợ như vậy cháu còn muốn cưới sao?"

Chu Quang Học nhìn Chu Cảnh Diên, lạnh giọng hỏi anh.

"Chỉ cần là cô ấy, tôi sẽ cưới."

Ánh mắt Chu Cảnh Diên kiên định nhìn Lục Thanh Nghiên.

Đối với anh mà nói 888 và tam chuyển nhất vang còn chưa đủ, căn bản không xứng với cô.

"Có phải mày điên rồi không?"

Triệu Vĩnh Mai thấy Chu Cảnh Diên dầu muối không ăn, ước gì có thể dùng que đánh anh như khi còn nhỏ.

"Cậu không cho cháu cưới cô ta."

Gương mặt của Chu Quang Hoa âm trầm, lạnh giọng nói.

"Chuyện của tôi liên quan gì tới các người? Buồn cười!"

Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười mỉa, đã sớm không còn quan hệ gì, cũng xứng nói không được sao?

Xem ra đám người này đã quên, nắm đó anh điên cuồng đối phó bọn họ thế nào!

"Đi thôi, đi trở về."

Lục Thanh Nghiên không muốn ứng phó đám bệnh tâm thần này, dẫn đầu rời đi.
 
Chương 173: Đồ Con Hoang Này, Sao Không Chết Ở Bên Ngoài Đi


Chu Cảnh Diên theo sát phía sau, không liếc mắt nhìn người Chu gia một cái.

"Đồ con hoang này, sao không chết ở bên ngoài đi?"

Triệu Vĩnh Mai không khống chế được, chửi ầm lên.

Phí thời gian nửa ngày cũng không chiếm được gì, còn mua bực vào người.

"Được rồi."

Vẻ mặt Chu Quang Dương không kiên nhẫn: "Nếu năm đó đối xử với cậu ấy tốt một chút, đã không đến nỗi như bây giờ."

Sau khi nói xong, Chu Quang Dương xoay người đi vào phòng, anh ta không muốn đối mặt với người trong nhà một giây nào.

Chu Như Ý đi theo sau Chu Quang Dương: "Chú út, chuyện của cháu thế nào ạ?"

Kìm nén lửa giận, Chu Quang Dương lộ ra nụ cười gượng: "Đợi thêm một thời gian nữa nhé."

"Cảm ơn chú út, sau này cháu gả đến thành phố, nhất định sẽ hiếu kính chú."

Chu Như Ý hưng phấn đến mức muốn xoay vòng.

Đôi mắt của Chu Quang Dương lóe sáng: "Được, chú út đợi cháu."

Lục Thanh Nghiên lẩm nhẩm hát, hít sâu một hơi không khí tươi mát khác với thế kỷ 21, tâm trạng không chịu ảnh hưởng bởi vì người Chu gia.

Một bàn tay đột nhiên kéo cô sang một bên.

"Làm sao vậy?"

Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên đang nhíu mày, Lục Thanh Nghiên còn vươn tay vuốt phẳng thay anh.

"Anh đang tức giận sao? Bởi vì bọn họ à?"

"Anh tức bản thân mình, để em chịu ấm ức."

Bản thân anh đều luyến tiếc thương tổn cô một chút, lại để cô ở Chu gia nhận hết ấm ức.

"Đâu liên quan tới anh? Anh là anh, Chu gia là Chu gia!"

Không thích nhìn thấy anh tự trách, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng. Người Chu gia là cái thá gì, cho dù cực phẩm tới mấy cô không cần mỗi ngày gặp mặt.

Hơn nữa không phải còn có anh sao?

Nghĩ tới vừa rồi Chu Cảnh Diên bảo vệ mình, trong lòng Lục Thanh Nghiên nóng bỏng.

"Rất xin lỗi, còn có cảm ơn."

Cảm xúc của Chu Cảnh Diên dao động rất lớn, cuối cùng không nhịn được ôm Lục Thanh Nghiên vào trong lòng.

"Đồ ngốc!"

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, an tĩnh dựa vào trong lòng anh.

Về đến nhà, không có việc gì làm Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây đọc sách.

Cửa sân bị người ta đẩy ra từ ngoài, La Tiểu Phương cõng giỏ tre đi vào.

"Thanh Nghiên."

"Chị dâu Phương."

Lục Thanh Nghiên đặt sách xuống, đứng dậy đi qua.

"Chị hái ít thuốc, em xem có dùng được hay không?"

"Chị để đó đi, em nhìn xem."

Dược liệu bên trong sọt được đổ ra, Lục Thanh Nghiên phát hiện La Tiểu Phương còn dọn sạch lá cây hư thối ở phía trong ra.

"Rất tốt, thảo dược này em đưa cho chị 1 tệ."

"Không cần đưa chị tiền, lần trước em kê thuốc cho mẹ chị, có thể kê thêm mấy liều nữa không?"

Mấy ngày trước La Tiểu Phương bán thuốc một lần, Lục Thanh Nghiên biết sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, đặc biệt kê ít thuốc bổ.

"Có thể, chị đợi em một lát."

Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, một lát sau cầm ba túi thuốc đi ra.

"Thuốc này, chị mang về đi ạ."

"Cảm ơn em, tiền thuốc có thể trừ vào lần sau không?"

La Tiểu Phương ngượng ngùng mở miệng.

Lục Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được."

La Tiểu Phương cầm lấy thuốc, không nhịn được đỏ mắt: "Đúng rồi, La Tiểu Phương lấy một quả táo trong túi ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên thấy thế, lập tức vui vẻ.

Tối hôm qua khi cô đi qua nhà La Tiểu Phương, đặc biệt thêm mấy quả táo trên lương thực thô.

Cô không nghĩ tới, hôm nay cô ấy còn tặng cô một quả.

"Tối hôm qua không biết là người tốt bụng nào, tặng rất nhiều lương thực cho bọn chị, quả táo này cũng là người đó tặng."

Khi La Tiểu Phương nói tới người tốt bụng, trong mắt hàm chứa cảm kích.

"Mấy chị em Tiểu Khê bảo chị tặng quả táo này cho em."

Thường ngày Lục Thanh Nghiên quan tâm bọn họ, mấy mẹ con bọn họ đều ghi tạc trong lòng.

Có đồ ăn ngon, người đầu tiên nghĩ tới là Lục Thanh Nghiên.

"Mấy chị em con bé rất thích em, trong nhà cũng không có thứ gì khác, chỉ có thể lấy đồ người khác tặng cho em."

"Như vậy đã rất tốt rồi."

Gương mặt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, nhận lấy quả táo: "Thay em cảm ơn mấy chị em con bé với ạ."

La Tiểu Phương lộ ra tươi cười gật đầu: "Ừ, chị đi về trước."

"Đợi một lát."

Lục Thanh Nghiên đi vào phòng bếp, nương theo phòng bếp che giấu, lấy năm cái màn thầu đường đỏ trong không gian ra.

"Màn thầu này là em hấp lúc trưa, còn có mấy chiếc, chị mang về đi."

"Chị không thể nhận được."

Năm cái màn thầu to, La Tiểu Phương không dám nhận.
 
Chương 174: Vương Kim Nga Muốn Bán Bảo Nhi


"Em là tặng cho mấy chị em Tiểu Khê, chị không thể từ chối."

Lục Thanh Nghiên không thích nợ ân tình, cho dù quả táo là cô tặng.

Cả nhà La Tiểu Phương có thể nhớ tới cô, cô đã rất cảm động.

"Cảm ơn em."

Cẩn thận nhận lấy năm cái màn thầu đường đỏ, La Tiểu Phương cảm ơn xong mới rời đi.

Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa sân, nhìn La Tiểu Phương rời đi, thở dài một hơi.

Tháng 8 thời tiết nóng bức, khiến mọi người ở đại đội Thịnh Dương nhàn nhã hơn.

Ở giữa thôn đại đội Thịnh Dương có cây đại thụ trăm năm, cành lá xum xuê, che nắng che mưa.

Khi rảnh rỗi nơi này tụ tập rất nhiều người của đại đội, đặc biệt là khi thời tiết nóng bức.

Gió lạnh thổi từ đầu thôn tới, kèm theo mát lạnh thoải mái.

Dưới cây đại thụ, mười mấy người phụ nữ tụ tập một chỗ, vừa hóng gió vừa làm việc.

"Tối hôm qua nhà lão Tiếu ầm ï muốn chết."

"Bên bà tính là gì, ngày hôm qua nhà Từ Cường còn có người rơi vào hầm cầu."

"Nói nghe xem, xảy ra chuyện gì thế?"

Một đám bác gái thím kể cho nhau nghe mấy tin mình nghe được.

Lục Thanh Nghiên bị Ngô Tiểu Anh kéo đến đây, bên tai đều là âm thanh bát quái.

Ở bên cạnh cô, Ngô Tiểu Anh cầm hạt dưa nhà mình trồng, chậm rãi tách ra.

Lúc này mụn trên mặt Ngô Tiểu Anh đã biến mất gần hết, cả người thoạt nhìn rất thanh tú.

Phùng Bình cúi đầu bện sọt, bên chân có mấy cái sọt thủ công.

Lục Thanh Nghiên nghe mấy bác gái nói chuyện mơ màng sắp ngủ, tay còn cầm quạt tre kiểu cũ nhẹ nhàng lắc lư.

Vì sao cô lại đi theo Ngô Tiểu Anh tới nơi này? "Tỉnh lại đi, mau nhìn kìa."

Dường như là nhìn thấy gì đó, Ngô Tiểu Anh dùng tay đẩy Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên sắp ngủ bừng tỉnh, khi mở mắt trong mắt còn có chút mờ mịt.

"Cái gì?"

Cô nhìn theo tầm mắt của Ngô Tiểu Anh.

Vương Kim Nga dẫn theo một người phụ nữ trung niên, vừa nói chuyện vừa đến nhà mình.

"Yên tâm, đảm bảo... Con nhóc kia... Tiền..."

Lục Thanh Nghiên không chắc chắn mình có nghe nhầm không, lập tức nhíu mày.

"Người bên cạnh Vương Kim Nga là ai thế, sao chưa từng thấy như vậy?"

Cả đại đội Thịnh Dương không rộng, gần đây có người nào mọi người đều biết.

Ngô Tiểu Anh vừa nói như vậy, người nọ chắc chắn không phải người gần đây.

"Cô không biết sao?"

"Không quen biết mà."

Ngô Tiểu Anh lắc đầu, kiên định mình không quen biết người kia.

Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, có dự cảm xấu xuất hiện trong lòng: "Đi, đến nhà Bảo Nhi."

Cô đứng dậy dẫn đầu rời đi, sắc mặt không tốt lắm.

Ngô Tiểu Anh vừa nghe thấy giọng điệu của Lục Thanh Nghiên không tốt, lập tức theo sau.

Phùng Bình đang làm việc ngẩng đầu, nhìn về phía hai người rời đi.

Trong sân, Bảo Nhi đang khom lưng quét dọn vệ sinh.

Hai vợ chồng Miêu Hồng Hà nằm trên giường ngủ say, Cẩu Đản đã sớm không biết chạy đi đâu.

Vương Kim Nga dẫn người phụ nữ đi vào, chỉ vào Bảo Nhi: "Em gái à, em xem thế nào?"

Bà già kia đánh giá Bảo Nhi như đánh giá món hàng: "Có chút gầy, người ta sẽ không thích." Vương Kim Nga sợ bà già này không cần Bảo Nhi, miệng không ngừng khen cô bé.

Bị người ta đánh thức, Miêu Hồng Hà đi ra khỏi phòng.

Vừa thấy Vương Kim Nga dẫn theo một người phụ nữ trung niên, trên mặt cô ta lộ ra kinh ngạc vui mừng.

Không lâu trước đây Vương Kim Nga đột nhiên nhắc tới muốn bán Bảo Nhi, hai vợ chồng Miêu Hồng Hà đều giơ hai tay tán thành.

Vốn tưởng rằng chuyện này ngâm nước nóng, không nghĩ tới hôm nay mẹ chồng dẫn người trở về.

"Được rồi, cho bà 50 tệ."

Bà già cắt ngang Vương Kim Nga tự biên tự diễn, móc 50 tệ ra đưa cho Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga tham lam nhận lấy, thật cẩn thận cho vào túi mình.

"Bảo Nhị, tới đây."

Vẫy tay với Bảo Nhi đang làm việc trong sân, Vương Kim Nga còn bày ra dáng vẻ không nỡ.

"Bà nội!"

Bảo Nhi cầm chổi đi tới, nhìn thấy bà gia kia không che giấu đánh giá, cảm thấy không ổn.

"Bảo Nhi à, cháu đừng trách bà nội."

Vương Kim Nga giả vờ lau nước mắt không tồn tại.

"Cháu đi theo bà ấy đi, bà ấy sẽ đối xử tốt với cháu, tìm nhà tốt cho cháu, sau này cháu không cần phải chịu tội nữa."

Bảo Nhi vừa nghe thấy thế, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Vậy mà cô bé bị bà nội bán?

Bà già vươn tay, muốn giữ chặt Bảo Nhi.

Bảo Nhi cầm lấy chổi vung bà già kia, đẩy mấy người ra chạy ra ngoài.

Lục Thanh Nghiên mới đi vào, thì thấy Bảo Nhi hoảng loạn còn sợ hãi chạy ra khỏi cửa.
 
Chương 175: Vương Kim Nga Hoàn Toàn Logout


"Bảo Nhi!"

"Chị, chị!"

Gương mặt Bảo Nhi đầy nước mắt, nhào vào trong lòng Lục Thanh Nghiên ôm cô không buông.

"Đừng sợ, chị ở đây."

Cảm nhận được sợ hãi của Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô bé.

Ngô Tiểu Anh còn chưa hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám Vương Kim Nga nổi giận đùng đùng chạy từ trong nhà ra.

"Bảo Nhi, cháu lại đây."

Gương mặt Vương Kim Nga âm trầm, tiến lên muốn bắt lấy Bảo Nhi.

Bảo Nhi tránh thoát khỏi tay Vương Kim Nga, tránh phía sau Lục Thanh Nghiên.

"Thím Vương, thím định làm gì?"

Nắm lấy tay Vương Kim Nga, ánh mắt sắc bén của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía bà ta.

"Lục Thanh Nghiên, tôi khuyên cô bớt lo chuyện bao đồng, trả Bảo Nhỉ cho tôi."

Vương Kim Nga rút tay mình về, hung dữ trừng Lục Thanh Nghiên.

Hôm nay bà ta cần phải bán Tang Môn Tỉnh này.

Nữ quỷ kia không cho bà ta đánh Bảo Nhi, vậy thì bà ta bán cô bé, tránh cho khiến nhà mình gặp tai họa.

"Chị, bà nội muốn bán em."

Bảo Nhi khóc lóc nắm chặt góc áo của Lục Thanh Nghiên, tố cáo ác độc của Vương Kim Nga cho mọi người biết.

"Cái gì?"

Cả nhà Vương Kim Nga ầm ï hấp dẫn mọi người vây xem.

Vừa nghe lời Bảo Nhi nói, mọi người đều nhìn Vương Kim Nga với vẻ không dám tin.

"Vương Kim Nga, vậy mà bà muốn bán Bảo Nhi?"

"Bà có biết mình đang làm gì hay không?" Vương Kim Nga không dao động:

"Bán cái gì mà bán? Tôi đang tìm nhà trong sạch cho con bé, sau này không cần đi theo nhà tôi chịu tội nữa, chẳng lẽ tôi sai sao?"

Vương Kim Nga chết cũng không hối cải mở miệng phản bác.

Phùng Bình chạy tới, kéo Bảo Nhi đi sang một bên.

"Phùng Bình, buông cháu gái tôi ra."

Vương Kim Nga nhổ nước bọt, mắng thầm đám người này xen vào việc của người khác.

Phùng Bình phẫn nộ a một tiếng với Vương Kim Nga, Bảo Nhi rúc vào trong lòng bà ấy.

Bà già không muốn nhiều chuyện, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay của Bảo Nhi.

"Trả con bé cho tôi, tôi đã bỏ tiền mua con bé này, có chuyện gì mấy người tìm bà nội con bé ấy."

Phùng Bình che chở Bảo Nhi, dùng tay đẩy bà già ra.

Bà già vô cùng hung ác, kéo tay Phùng Bình ra đoạt lấy Bảo Nhi.

Cơ thể nho nhỏ của Bảo Nhi dùng sức giấy giụa, bà già tát cô bé một cái.

"An tĩnh lại cho bà đây."

Sau khi nói xong, bà ta muốn ôm Bảo Nhi rời di.

"Không được rời đi."

Ngô Tiểu Anh tiến lên ngăn cản bà già.

"Tránh ra, con nhóc này! Nó là con dâu nuôi từ bé tôi mua, các người cản tôi làm gì?"

Bà già không dám quang minh chính đại nói mình mua bán người.

Dùng những lời con dâu nuôi từ bé này, rất nhiều người sẽ không quản nữa.

Lúc này có rất nhiều con dâu nuôi từ bé.

Một số thôn dân nghèo khó, sẽ bán con gái cho gia đình có gia cảnh tốt hơn.

"Đúng vậy, tôi đang tìm nhà trong sạch cho Bảo Nhi, các người cản chúng tôi làm gì."

Vương Kim Nga ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế kiêu ngạo.

"Nhà chúng tôi nahèo †ìm môt hô †rand sach cho Bảo Nhị thì làm sao^2 Sao các người nhiều chuyện như thế?"

Miêu Hồng Hà ở bên cạnh âm dương quái khí nói.

Ánh mắt của đám người bị mẹ chồng con dâu Vương Kim Nga hấp dẫn.

Bà già che miệng Bảo Nhi, dẫn theo cô bé lặng lẽ rời đi.

Phùng Bình kéo bà già không buông, bà già hung ác nhấc chân đá Phùng Bình.

Lúc này một cái gậy đánh mạnh vào bà già, bà già gào lên một tiếng.

Từ lão ngũ nắm chặt tay vợ, bảo vệ bà ấy sau người.

Phùng Bình khoa chân múa tay với ông ấy, Từ lão ngũ gật đầu an ủi, nhìn về phía bà già.

"Nếu bà không buông Bảo Nhi ra, hôm nay đừng mơ rời khỏi đại đội Thịnh Dương."

"Ai ui, đại đội Thịnh Dương các người là thổ phỉ sao? Tôi bỏ tiền, còn không cho tôi dẫn người đi."

Trước đây bà già mua bán, không phải là chưa từng gặp ngăn cản, nhưng lần đầu tiên có người kiên quyết muốn ngăn bà ta như thế.

Lại không phải chuyện của nhà bọn họ, đám người này đúng là thích xen vào việc của người khác.

Thấy đám người vây xem càng ngày càng nhiều, bà già biết chuyện hôm nay không dễ giải quyết.

"Tôi không mua nữa! Vương Kim Nga, bà trả lại tiền cho tôi."

50 tệ không phải là số tiền nhỏ, bà già luyến tiếc không lấy lại tiền rời đi.

"Không đưa, người tôi đã đưa cho bà, tiền là của tôi."

Vương Kim Nga thích tiền như mạng nắm chặt túi tiền.

Bà già tức tới mức nghiến răng, biết hôm nay chắc chắn sẽ bị thiệt, chỉ có thể chấp nhận trước.
 
Chương 176: Bà Ta Không Cam Lòng!


Xem bà ta trở về tìm người đối phó Vương Kim Nga thế nào.

Không lấy lại tiền, bà già xoay người muốn chạy.

Lục Thanh Nghiên vươn một chân ra, bà già không chú ý vướng ngã xuống đất.

"Tiểu Anh, mau đi gọi đại đội trưởng tới."

Lục Thanh Nghiên khống chế được bà già, nghiêng đầu bảo Ngô Tiểu Anh đi tìm đội trưởng Từ.

Ngô Tiểu Anh bày tỏ đã biết, đẩy đám người ra chạy ra bên ngoài.

Bà già trên đất không giấy giụa được, bắt đầu xin tha: "Cô gái, tôi không mua, cô thả tôi trở về đi."

"Mua bán người là phạm pháp, bà muốn rời đi đợi công an tới lại nói."

Lục Thanh Nghiên bảo người trói bà già lại, lại bảo người đến đại đội gọi điện.

Vừa nghe hai chữ công an, bà già suýt nữa ngất xỉu.

Làm mua bán nhiều năm như vậy, vậy mà hôm nay thua ở một thôn xóm nhỏ.

Bà ta không cam lòng!

"Là người phụ nữ kia, là bà ta muốn bán cháu gái, tôi chỉ làm việc giúp người ta, đừng bắt tôi."

Bà già cúi thấp người xin tha, hi vọng mọi người có thể tha cho bà ta.

Lục Thanh Nghiên không để ý tới bà ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Kim Nga đánh nhau kịch liệt với mọi người.

Đội trưởng Từ nhanh chóng đi tới, gương mặt âm trầm.

Lục Thanh Nghiên tiến lên, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho ông ấy nghe.

"Vương Kim Nga!"

Đội trưởng Từ vô cùng tức giận rống lên với Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga sợ hãi rụt rè: "Đại đội trưởng, tôi không bán cháu gái, tôi chỉ muốn tìm một hộ trong sạch cho con bé mà thôi."

"Bà còn không biết hối cải ư?"

Đã đến nước này, Vương Kim Nga vô liêm sỉ đến mức khiến đội trưởng Từ tức giận không thôi. "Thím Vương, có phải mua bán người hay không, lát nữa công an tới chúng ta lại bàn lại."

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, trong lòng vô cùng chán ghét Vương Kim Nga.

Cô cho rằng lần trước dọa Vương Kim Nga xong, người này sẽ thu liễm một chút, kết quả còn làm trầm trọng hơn bán Bảo Nhi.

"Công an ư?"

Vương Kim Nga vừa nghe báo công an, sợ tới mức chân mềm nhữn.

Miêu Hồng Hà lập tức thay đổi sắc mặt: "Chuyện này không liên quan tới tôi."

Sau khi nói xong, Miêu Hồng Hà chạy vào trong nhà, đóng kín cửa phòng vào.

Vương Kim Nga muốn chạy trốn, nhưng bị người vây xem ngăn cản.

Hôm nay cần phải diệt trừ khối u ác tỉnh này!

"Bảo Nhi, cháu nói chuyện thay bà nội đi, bà muốn tìm gia đình tốt cho cháu mà, bà không phải bán cháu."

Vương Kim Nga vô cùng sợ hãi, tiến lên muốn nắm lấy Bảo Nhi.

Bảo Nhi tránh trong lòng Phùng Bình, không nhìn Vương Kim Nga.

"Trói bà ta lại cho tôi."

Đội trưởng Từ nhìn thấy Vương Kim Nga là phiền, hôm nay còn làm ra loại chuyện ác độc như vậy.

Cho dù không cần danh hiệu "đại đội tiên tiến" này, ông ấy cũng phải đưa người này vào ngục giam.

"Không được, các người buông tôi ra."

Vương Kim Nga dốc hết sức lực giãy giụa, nhưng một mình bà ta sao có thể ngăn cản được nhiều người như vậy.

Cuối cùng Vương Kim Nga bị người ta trói lại, ném tới bên cạnh bà già kia.

Vương Kim Nga và bà già ngồi trên đất kêu khóc, thỉnh thoảng còn mắng đối phương hại mình.

"Chị, Bảo Nhi sẽ không bị bán nữa đúng không ạ?"

Bảo Nhi dựa vào lòng Phùng Bình đỏ mắt hỏi Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Yên tâm đi, sẽ không."

Bảo Nhi cười vui vẻ, Phùng Bình đau lòng vỗ sau lưng cô bé. Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Phùng Bình, tươi cười từ ái với bà ấy, ôm chặt Phùng Bình.

Nếu Phùng Bình là mẹ cô bé thì tốt biết mấy!

Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Phùng Bình và Bảo Nhi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Một tiếng sau, hai công an đạp xe đi vào đại đội Thịnh Dương.

Đội trưởng Từ tiến lên đón: "Làm phiền hai vị đồng chí công an."

Công an mặc đồng phục xuống khỏi xe đạp.

Một công an trẻ tuổi đột nhiên dừng bước, tầm mắt lướt qua đám người.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, trong lúc nhất thời không thể rời mắt.

Ở trong đám thôn dân đen vàng, Lục Thanh Nghiên mặc áo sơ mi trắng cả người như tỏa sáng, phá lệ bắt mắt khiến người ta kinh diễm.

Trên gông mặt xinh đẹp của cô là tươi cười dịu dàng, đang cúi đầu trấn an Bảo Nhi.

"Ôn Ngôn, ngẩn người làm gì thế?"

Công an trung niên dừng bước lại, nhìn về phía công an trẻ tuổi bên cạnh.

Ôn Ngôn rời mắt, cười dịu dàng: "Không sao ạ."

Tầm mắt anh ta không nhịn được lại nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Năm nay Ôn Ngôn 22 tuổi, trông tuấn tú, trên người tỏa ra khí chất nho nhã, hoàn toàn không giống một người công an.

Giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn qua.
 
Chương 177: Anh Vẫn Luôn Đợi Cô


Ôn Ngôn không nghĩ tới mình nhìn lén người ta, vậy mà bị người ta phát hiện, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.

Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua Ôn Ngôn, không để ý tới nữa, nhanh chóng rời mắt.

"Dám mua bán người sao?"

Công an trung niên tức giận đi về phía Vương Kim Nga.

Ôn Ngôn không dám thất thần nữa, nhấc chân theo kịp công an trung niên.

"Đi theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến."

Công an trung niên lấy còng ra, còng lấy Vương Kim Nga.

Vương Kim Nga sợ tới mức hai chân nhữn ra, quỳ trên đất: "Đừng bắt tôi, tôi biết sai rồi."

Bà ta đâu biết sẽ lớn chuyện như vậy!

Không phải là người khác chưa từng bán cháu gái, vì sao tới lượt bà ta lại bị bắt?

Bà già kia chậm rãi ngồi dậy, lảo đảo muốn chạy trốn.

Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt bắt lấy bà già: "Bà cho rằng mình chạy trốn được sao?"

Ôn Ngôn đuổi theo tới, ánh mắt nhìn cánh tay mảnh mai trắng nõn của Lục Thanh Nghiên, chậm rãi nhìn gương mặt cô lần nữa.

"Cảm ơn."

Anh ta hạ giọng theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhíu mày: "Không cần cảm ơn."

Ý thức được mình hơi càn rỡ, Ôn Ngôn nhanh chóng rời mắt bắt lấy bà già kia.

Lục Thanh Nghiên xoay người đi về phía Bảo Nhi.

Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô rời đi, cuối cùng không nỡ rời mắt.

Không phải là anh ta chưa từng gặp nữ đồng chí xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên có người khiến anh ta không rời mắt được.

Cho dù bị ghét bỏ, anh ta vẫn muốn nhìn cô nhiều hơn. Ôn Ngôn nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình, nhanh đến mức anh ta cho rằng sắp nhảy ra.

Có phải vừa rồi anh ta chọc cô ghét bỏ hay không?

Có chút ảo não vừa rồi mình làm càn, Ôn Ngôn rất muốn giải thích mình không phải người như vậy.

"Ôn Ngôn, đi thôi!"

Công an trung niên mở miệng nói với Ôn Ngôn hơi thất hồn lạc phách, tay kéo lấy Vương Kim Nga lộ vẻ tuyệt vọng.

"Tôi sai rồi, sẽ không như vậy nữa."

Vương Kim Nga nước mắt nước mũi chảy đầy, cầu xin với Bảo Nhi.

"Bảo Nhi, cháu mau cứu bà nội, bà nội thực sự biết sai rồi, đảm bảo sẽ không bán cháu nữa."

Trên mặt Bảo Nhi lộ vẻ đau lòng, lắc đầu.

Vương Kim Nga vừa thấy Bảo Nhi như vậy, chửi ầm lên: "Mày đúng là Tang Môn Tinh, nếu không vì mày, sao tao biến thành như vậy?"

"Câm miệng, còn mắng nữa à?"

Công an trung niên kéo Vương Kim Nga, vừa nghe thấy bà ta mở miệng ngậm miệng Tang Môn Tinh, gương mặt âm trầm quát lớn.

Ôn Ngôn còng bà già kia, trước khi rời đi còn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Lần này không còn bóng dáng của cô nữa.

Ánh mắt tìm kiếm một vòng, Ôn Ngôn thất vọng cúi đầu.

Hai người dẫn theo Vương Kim Nga và bà già kia rời đi, đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhận sai của Vương Kim Nga.

Đội trưởng Từ thở dài một hơi, lắc đầu.

Miêu Hồng Hà xuyên qua khe cửa nhìn thấy Vương Kim Nga bị dẫn đi, sợ tới mức chạy vào trong phòng.

Ngay từ đầu Trần Phú Cường đã trốn tránh không dám ra, co rúm không giống đàn ông.

"Đại đội trưởng, vợ chồng chúng tôi muốn nhận nuôi Bảo Nhi."

Từ lão ngũ chống gậy, đi về phía đội trưởng Từ.

Phùng Bình nắm chặt tay Bảo Nhi đứng bên cạnh ông ấy, a một tiếng gật đầu.

Bảo Nhi nhìn về phía hai người với vẻ khiếp sợ, nước mắt không nhịn Lục Thanh Nghiên ở phía xa nhìn, cảm thấy vui vẻ thay Bảo Nhi.

Vương Kim Nga bị bắt, Miêu Hồng Hà chắc chắn không nuôi Bảo Nhị, vợ chồng Từ lão ngũ muốn nhận nuôi Bảo Nhi rất dễ dàng.

Không nghĩ tới, ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu lúc trước, vậy mà hôm nay thực hiện được.

Xem ra Bảo Nhi rất có duyên với vợ chồng Phùng Bình.

"Thanh Nghiên, đợi tôi với."

Ngô Tiểu Anh bước nhanh tới, gọi Lục Thanh Nghiên lại.

"Sao thím Vương lại làm ra loại chuyện này, thật quá đáng."

Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, an tĩnh nghe Ngô Tiểu Anh lẩm bẩm.

"Tối mai đại đội có chiếu phim điện ảnh, cô đi xem không?"

Ngô Tiểu Anh tràn ngập hứng thú nói tới một chuyện khác khiến cô ấy vui vẻ.

"Phim điện ảnh ư?"

Lục Thanh Nghiên hơi tò mò, nhìn về phía Ngô Tiểu Anh.

"Đúng vậy, hay là tôi tới tìm cô..."

Ngô Tiểu Anh còn chưa nói xong, ánh mắt nhìn cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Trần Ni cðõng giỏ tre, cơ thể thoạt nhìn còn gầy hơn trước đây, cả người tỏa ra hơi thở âm trầm.

"Tiểu Ni..."

Ngô Tiểu Anh gọi Trần Ni đi tới.

Trần Ni cười lạnh lùng, không thèm nhìn Ngô Tiểu Anh đi lướt qua cô ấy về nhà.
 
Chương 178: Sao Trở Về Muộn Như Vậy


Ngô Tiểu Anh ưu thương nhìn bóng dáng Trần Ni rời đi, cuối cùng không vui vẻ nổi.

"Cô ấy..."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy."

Lục Thanh Nghiên không biết nên an ủi Ngô Tiểu Anh thế nào.

Ngô Tiểu Anh cúi đầu, có chút uể oải.

"Tối mai tôi tới tìm cô, chúng ta cùng nhau... Xem ra không cần tôi."

Ngô Tiểu Anh ra hiệu với Lục Thanh Nghiên, chỉ về phía cửa nhà.

Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn, bóng dáng cao lớn an tĩnh đợi ở trên sườn núi, cả người ở trong một vùng hoa tú cầu.

"Tôi trở về đây, không quấy rầy hai người nữa."

Ngô Tiểu Anh vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, nhanh chóng rời đi.

Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt tươi cười xán lạn nhìn bóng dáng kia.

Chu Cảnh Diên đứng ở chỗ cao, gương mặt dịu dàng bước chân dài đi về phía Lục Thanh Nghiên.

"Sao trở về muộn như vậy?"

Đứng trước mặt cô, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng hỏi cô.

"Bảo Nhi xảy ra chuyện, cho nên chậm trễ một lát, anh tới lâu rồi sao?"

"Không lâu."

Chu Cảnh Diên thực sự tới đã được một lúc.

"Vào nhà rồi nói, nơi này quá nóng."

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía mặt anh.

Nhìn thấy trên trán anh phủ kín mồ hôi tỉnh mịn, thì đoán anh đã đợi cô được một lát.

"Cho em."

Đi vào sân, Chu Cảnh Diên giơ tay phải lên, đưa túi giấy trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

"Đây là gì thế?"

Lục Thanh Nghiên nhận lấy mở ra, bên trong túi giấy là mấy loại điểm tâm. "Là điểm tâm ư?"

Lục Thanh Nghiên cầm lấy một miếng, giơ tới trước mặt Chu Cảnh Diên: "Đây là gì thế?"

"Đây là bánh nếp, em nếm thử xem ăn ngon không."

Chu Cảnh Diên cười giải thích.

Lục Thanh Nghiên gật đầu, ăn bánh nếp trong tay, rất mềm rất ngọt.

Đồ anh mang tới cho dù không hợp khẩu vị của cô, cô cũng sẽ thích.

"Ăn ngon, em rất thích."

Chu Cảnh Diên giơ tay chạm thái dương của Lục Thanh Nghiên.

"Anh biết không so được với đồ ăn của em, nhưng mà anh muốn em nếm thử đồ ăn ở niên đại này."

"Em biết, ăn rất ngon."

Lục Thanh Nghiên nở nụ cười với anh, tươi cười đẹp đến mức khiến Chu Cảnh Diên khó mà rời mắt.

Anh không nhịn được cúi đầu hôn lấy cô, nhấm nháp một lát: "Rất ngọt!"

Tức giận trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên nhét bánh nếp còn dư lại trong tay vào miệng anh.

"Đây là chìa khóa dự phòng nhà em, sau này anh đừng đợi ở bên ngoài."

Lấy mấy chìa khóa trong không gian ra đưa cho Chu Cảnh Diên, cô đau lòng để anh đợi ở bên ngoài.

Chu Cảnh Diên không từ chối, nhận lấy chìa khóa cho vào trong túi.

"Nghe nói tối mai có phim điện ảnh, chúng ta đi xem đi."

Lục Thanh Nghiên không biết phim điện ảnh thời nay chiếu thế nào, chỉ mơ hồ biết là chiếu phim ở ngoài trời.

Cô còn chưa từng thấy được, nên rất muốn đi xem.

"Được, anh tới tìm em!"

Chu Cảnh Diên gật đầu.

Anh không thích náo nhiệt, nhưng cô thích, đương nhiên là anh muốn đi cùng cô.

Chạng vạng ngày hôm sau, đại đội Thịnh Dương náo nhiệt hơn.

Lục Thanh Nghiên ở trong không gian thu hoạch lương thực trái cây, lai lấv đồ ăn ra chn Bển Bển nhảy nhát †una tăng, Thu dọn xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị ra cửa.

Bóng dáng cao lớn đợi ở dưới triển núi, Lục Thanh Nghiên cầm lấy đèn pin soi qua.

Chu Cảnh Diên híp mắt, giơ tay chắn ánh đèn Lục Thanh Nghiên cố ý chiếu tới.

Cô cười nghịch ngợm, đi về phía anh.

"Sao anh không tiến vào, không phải đưa chìa khóa cho anh rồi sao?"

Nhận lấy đèn pin trong tay cô, lúc này Chu Cảnh Diên mới nói: "Anh mới tới thôi."

"Đi thôi, có lẽ sắp bắt đầu, chúng ta không đi sẽ muộn mất."

Lục Thanh Nghiên rất vui vẻ, cô nắm tay Chu Cảnh Diên đi tới chỗ đập lớn.

Dưới màn đêm, ở đập lớn vô cùng náo nhiệt.

Vô số thôn dân vây kín đập lớn, Lục Thanh Nghiên căn bản không chen vào được.

"Làm sao bây giờ, chúng ta thực sự đến muộn rồi."

Bị náo nhiệt cảm nhiễm, Lục Thanh Nghiên còn kiếng chân nhìn phía trước.

Ở phía trước đập lớn có một màn ảnh màu trắng, đối diện màn ảnh còn có người đang điều chỉnh máy chiếu phim.

"Đi theo anh."

Chu Cảnh Diên nắm tay Lục Thanh Nghiên đi về phía đập lớn.

Đi tới dưới một cây đại thụ, Chu Cảnh Diên ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên đi lên.

"Xem phim ở trên cây ư?"

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh một cái, Chu Cảnh Diên gật đầu: "Vị trí này rất tốt, không ai có thể chặn tầm nhìn của em."

"Em không thể đi lên."

Cô ngửa đầu nhìn cây trước mặt, cây thấp nhất cũng cao tới hai mét.

Cô chưa từng trèo cây, không biết có thể lên được không.

"Đợi anh."

Chu Cảnh Diên đi đến dưới tàng cây, lưu loát leo lên, cả người ngồi trên cành khô.

Anh eúi người vươn †av về phía Ltuc Thanh Nghiên: "Nắm lấy †av anh "
 
Chương 179: Anh Làm Gì Mà Luôn Nhìn Em Như Vậy


Lục Thanh Nghiên không chút do dự, đặt tay vào trong tay anh.

Còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên bị kéo lên.

Eo nhỏ bị Chu Cảnh Diên ôm lấy, anh nhẹ nhàng đặt cô lên cành cây thấp nhất.

Mà anh cũng ngồi trên một cành cây khác, cách cô chỉ mấy chục centimet.

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên ngồi trên cây, có thể thấy rõ được cảnh phía xa, mới lạ còn rất vui.

"Chu Cảnh Diên, em có ngã xuống hay không?"

Lục Thanh Nghiên nắm chặt góc áo của Chu Cảnh Diên, cười hỏi anh.

Thực ra cô không sợ, nhưng mà muốn làm nũng với anh.

"Sẽ không, anh che chở em."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, một tay ôm eo cô, sẽ không để cô xảy ra chuyện.

Phim điện ảnh bắt đầu chiếu, Lục Thanh Nghiên vội quay đầu lại nhìn.

Màn ảnh màu trắng hơi mơ hồ, dưới hưng phấn của mọi người chậm rãi chiếu phim điện ảnh.

Là một bộ phim đề tài kháng Nhật, cũng là bộ phim điện ảnh nổi tiếng nhất "địa đạo chiến".

Lục Thanh Nghiên lấy hai cốc trà sữa trong không gian ra, đưa một cốc cho Chu Cảnh Diên, mình thì cầm một cốc.

Ánh mắt cô nhìn về phía màn hình, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập vui sướng.

Chu Cảnh Diên không xem phim điện ảnh, anh vẫn luôn nhìn cô.

Đối với anh mà nói, cô còn đẹp hơn phim điện ảnh.

"Uống ngon không? Vị của anh là vị dâu tây."

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.

"Anh luôn nhìn em như vậy làm gì?"

"Đẹp!"

Một tay của Chu Cảnh Diên cầm trà sữa, một tay che chở Lục Thanh Nghiên. "Chu Cảnh Diên, anh học mấy lời ngon tiếng ngọt này từ đâu ra thế?"

Gương mặt của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, hờn dỗi anh.

Nhìn thấy cốc trà sữa trong tay anh chưa cắm ống hút, cô vội vàng cầm lấy, đưa cốc trà sữa của mình cho anh cầm tạm một lát.

Ống hút cắm vào cốc trà sữa, Lục Thanh Nghiên đưa cốc trà sữa cho Chu Cảnh Diên, lại thấy anh đang uống trà sữa cô từng uống.

"Anh... Đó là cốc em uống rồi."

Gương mặt Lục Thanh Nghiên đỏ bừng lên, nhất định là người này cố ý!

"Cốc này uống ngon."

Giơ cốc trà sữa trong tay lên, Chu Cảnh Diên cười tươi nói.

Lục Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng, không có biện pháp đành phải cầm cốc trà sữa vốn thuộc về Chu Cảnh Diên, chậm rãi uống.

Hơi lắc lư hai chân, Lục Thanh Nghiên vừa uống trà sữa vừa xem phim điện ảnh.

Đón gió đêm, bầu không khí nhàn nhã vui sướng này, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thể nghiệm.

Phim điện ảnh tiến đến giai đoạn xuất sắc nhất, Lục Thanh Nghiên xem đến nhiệt huyết sôi trào.

Thì liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, đuổi theo người ta rời đi.

"Chúng ta mau đi xuống."

Nhẹ nhàng vỗ Chu Cảnh Diên bên cạnh, Lục Thanh Nghiên chỉ cách đó không xa.

Chu Cảnh Diên ừ một tiếng: "Anh đi xuống trước."

Anh nhảy lên một cái, cả người nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Lục Thanh Nghiên cũng muốn học anh, bị Chu Cảnh Diên ngăn cản.

Anh dang hai tay ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Xuống đi, anh đón em."

"Em tự mình xuống được."

"Nghiên Nghiên, mau xuống dưới."

Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền từ miệng anh ra.

Lục Thanh Nghiên không chịu nổi, chỉ có thể nhảy về phía anh.

Chu Cảnh Diên đỡ được cô, ôm cả người cô vào trong lòng.

Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, thấy "Chúng ta đi mau."

Sợ bị mất dấu, Lục Thanh Nghiên đi nhanh về phía người nọ rời đi.

Trong bóng đêm, Trần Ni lén lút đi theo Liễu Siêu.

Liễu Siêu chỉ muốn tìm chỗ đi tiểu, kết quả bị Trần Ni đột nhiên xuất hiện ở phía sau dọa sợ.

"Trần Ni, đồ nữ lưu manh này."

Gia cảnh của Liễu Siêu không tệ, diện mạo cũng tạm, chẳng trách bị Trần Ni nhìn trúng.

Quan trọng nhất chính là, người này là chồng sắp cưới của Từ Ngọc Mai.

Sau khi cãi nhau với Từ Ngọc Mai xong, Trần Ni nhìn thấy Liễu Siêu thân mật ở chung với Từ Ngọc Mai rất nhiều lần.

Cô ta không chịu nổi có người khoe ân ái trước mặt cô ta, thề phải khiến Từ Ngọc Mai phải trả giá.

"Liễu Siêu, em thích anh, muốn ở bên anh."

Trần Ni bày ra dáng vẻ vô cùng thâm tình.

Gương mặt vốn đen ở ban đêm càng gần như không thấy, nếu không thực sự khiến người ta ghê tởm muốn nôn.

Cách đó không xa, phía sau một cây đại thụ, Lục Thanh Nghiên trợn mắt há miệng nhìn.

Chu Cảnh Diên an tĩnh đứng phía sau cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghiên Nghiên của anh đúng là thích hóng chuyện.

"Trần Ni này, lá gan đúng là lớn."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top