Cập nhật mới

Dịch Full Thanh Uyên Đàm Hoa Khai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thanh Uyên Đàm Hoa Khai

Thanh Uyên Đàm Hoa Khai
Tác giả: Mạn Vu
Tình trạng: Đã hoàn thành




(Zhihu) THANH UYÊN ĐÀM HOA KHAI.

Tên do editor tự đặt.

Tác giả: Mạn Vu

Edit: Phong Hành Lâu

ノ☆.。₀:*゚✲゚

Tỷ tỷ sinh đôi phong quang đại giá, trở thành Thái tử phi.

Chỉ vì thái tử liếc nhìn ta một cái, tỷ tỷ liền bỏ thuốc mê đưa ta đến giường của thị vệ.

Nửa đêm, tỷ tỷ dẫn theo thái tử phá cửa vào, bắt gian ta và thị vệ tại giường.

Đôi mắt thái tử đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cánh tay ta.

Hắn nhận ra, ta từng là nha hoàn thị tẩm của hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Lúc tỷ tỷ dẫn theo Thái tử phá cửa xông vào, quần áo ta xộc xệch nằm trong vòng tay Mộc Trạch ngủ ngon lành.

Ta bị tiếng mở cửa đánh thức, nghe thấy bọn nha hoàn trong phủ chỉ chỉ trỏ trỏ:

"Nhị tiểu thư sao lại ngủ chung với thị vệ của Thái tử điện hạ?"

"Nhị tiểu thư vẫn chưa thành thân, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, còn muốn gả cho ai nữa?"

"Gia giáo Ngu gia vốn nghiêm khắc, nếu là bị lão gia và phu nhân biết, chỉ sợ sẽ đánh chết nhị tiểu thư mất."

Ta mở mắt, ý thức trở lại.

Mộc Trạch vội vã mặc quần áo, lăn xuống giường đi đến trước Thái tử Sở Hoài Cảnh nhận tội: "Điện hạ, thuộc hạ có lỗi, xin điện hạ tha tội."

Trên khoé môi tỷ tỷ Ngu Thanh Oanh xẹt qua ý cười đắc ý không dễ phát hiện: "Thanh Đàm, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngay cả thị vệ của điện hạ cũng dám quyến rũ, vội vàng muốn gả đi vậy sao?"

Ta nửa ngồi dậy, kéo chăn che đi vết đỏ trên cổ.

Khí chất Sở Hoài Cảnh lạnh lùng cao quý, anh tuấn phi phàm, ánh mắt hắn rơi vào vết hằn trên cánh tay ta.

Ta và tỷ tỷ song sinh giống nhau như đúc, mẫu thân để phân biệt chúng ta, năm ta sáu tuổi, dùng sắt nung đỏ in lên cánh tay ta một vết hằn hình hoa quỳnh.

Sở Hoài Cảnh bước tới, nắm lấy cánh tay ta, ngắm nghía kỹ lưỡng vết hằn kia.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu hỏi ta: "Ngươi là A Đường?"

Cánh tay ta bị túm đến đau nhói, nhưng cổ họng lại không phát ra được một tiếng nào.

Tên "A Đường" là tên ta từng dùng lúc còn làm nha hoàn ở Đông Cung.

Sở Hoài Cảnh dùng giọng điệu ra lệnh: "Nói."

Đáy mắt Ngu Thanh Oanh lóe lên chút ghen tị, nàng tiến lên phía trước: "Thái tử, Thanh Đàm nàng sinh ra đã không nói được, ta mới là A Đường mà ngài đang nói đến."

Ánh mắt Sở Hoài Cảnh thâm trầm: "Ngươi sinh ra đã không nói được?"

Ta không phải sinh ra đã không nói được, trước đây ta và tỷ tỷ đều có giọng nói trong trẻo như chim sơn ca.

Ba năm trước, bởi vì ta vô tình phát hiện bí mật của cha, nên cha đã ép ta uống thuốc câm.

Kể từ đó, ta trở thành một người câm không thể nói chuyện.

Cha mẹ ta xưa nay thiên vị tỷ tỷ, so với tỷ tỷ, nhị tiểu thư như ta ăn mặc ngủ nghỉ ở Ngu phủ, có thể nói là cách biệt một trời.

"Phu quân, ngài làm đau tay Thanh Đàm rồi, mau buông ra." Ngu Thanh Oanh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ta, "Muội muội thiếp không chỉ không nói được, mà ngay cả đầu óc cũng không được sáng sủa, không tin ngài hỏi thăm đám hạ nhân trong phủ, bọn họ cũng sẽ không nói dối đâu."

Sở Hoài Cảnh không tin, hắn từng nghe ta nói chuyện.

Lúc đó ta còn chưa bị câm, được chọn trở thành nha hoàn thị tẩm quan lễ của Thái tử.

Ta từng nói với Sở Hoài Cảnh trên giường nhiều chuyện thân mật chỉ có hai chúng ta mới biết.

Sở Hoài Cảnh buông tay ta ra, ánh mắt chuyển sang đám hạ nhân trong phủ đang xem náo nhiệt, hỏi: "Nhị tiểu thư sinh ra đã không nói được, đầu óc còn không được sáng sủa?"

Bọn hạ nhân quỳ rạp xuống đất, đồng thanh đáp: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nhị tiểu thư sinh ra đã vừa câm vừa đần độn."

2.

Những lời này, đều là cha mẹ dạy bọn hạ nhân nói.

Kể cả đoạn quá khứ ta từng làm nha hoàn ở Đông Cung, cũng bị bọn họ xóa bỏ.

Cho nên, lúc Thái tử điện hạ đến tìm A Đường, cha mẹ bắt tỷ tỷ thay thế ta nhận lấy thứ phú quý trời ban.

Tỷ tỷ vinh quang gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Trên cánh tay tỷ tỷ, cũng có một dấu vết hoa quỳnh, là do sau khi biết ta từng làm nha hoàn thị tẩm Thái tử, mới được khắc lên.

Sở Hoài Cảnh đè nén nghi ngờ trong đáy mắt, đứng dậy nhìn chằm chằm vào thị vệ thân cận Mộc Trạch đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hỏi:

“Mộc Trạch, xảy ra chuyện gì?”

Mộc Trạch nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, mặt đỏ tai hồng nói: "Hồi bẩm Điện hạ, tối qua thuộc hạ sau khi ăn tối, liền cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu... Là thuộc hạ nhất thời hồ đồ, xâm phạm nhị tiểu thư, thuộc hạ nguyện gánh vác mọi hậu quả!"

Mộc Trạch vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng bước chân.

Không biết là ai nói: "Lão gia và phu nhân đã đến."

Bọn hạ nhân tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ, tự động nhường ra một con đường.

Cha và mẫu thân thấy cảnh tượng này, cũng không hề ngạc nhiên.

"Nghiệp chướng, thật mất mặt!" Cha xông lên, tát một phát vào mặt ta, "Ngươi còn ngại sống không đủ mất mặt sao? Dám tư thông với thị vệ của Thái tử điện hạ!"

Ta bị cha tát một phát ngẩn người.

Nửa bên má vừa đỏ vừa đau, đầu lưỡi nếm được một chút mùi máu tươi.

Cha nói ta mất mặt, nhưng tối hôm qua rõ ràng là do mẫu thân tự tay hạ dược ta, tỷ tỷ nhốt ta và thị vệ vào cùng một phòng, tất cả mấy chuyện này cha ta đều biết.

Cha mẹ và tỷ tỷ liên hợp lại để diễn vở kịch này, không phải chỉ để cho Thái tử điện hạ xem, mà còn để khiến hắn chặt đứt ý nghĩ về ta sao?

Chỉ vì hôm qua tỷ tỷ dẫn Thái tử về nhà, Thái tử đi qua hành lang rồi nhìn thấy ta, nhìn ta thêm một cái.

Tỷ tỷ liền muốn hủy hoại thanh danh của ta.

Cha ta Ngu Phong đi đến trước mặt Sở Hoài Cảnh, bẩm: “Thái tử điện hạ, là tiểu nữ không biết giữ gìn, làm Thái tử điện hạ chê cười rồi, việc xấu trong nhà không nên ồn ào, việc này thần sẽ tự xử lý tốt.”

Ngu Thanh Oanh hoà giải: “Chắc chắn cha mẹ sẽ xử lý tốt, phu quân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi!”

Sở Hoài Cảnh đi theo Ngu Thanh Oanh rời đi, trước khi đi, hắn nhìn Mộc Trạch đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh thấu xương nói: “Đi xuống lãnh phạt.”

3.

Cha nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài.

Nhưng mới sáng ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành đều truyền miệng nhị tiểu thư Ngu gia không biết giữ mình, câu dẫn thị vệ thân cận của thái tử điện hạ, bị Thái tử và Thái tử phi bắt gian tại giường.

Ta biết tin tức này là do cha mẹ cố ý để bọn hạ nhân tung ra.

Với cách này, chẳng sợ Thái tử điện hạ nhận ra tỷ tỷ không phải là A Đường từng thị tẩm hắn, cũng không có khả năng quay đầu tìm ta.

Thái tử và tỷ tỷ dùng xong bữa sáng liền rời khỏi Ngu gia.

Ta đang tắm ở trong phòng riêng, mẫu thân Tô Lan Hương bước vào, đuổi tỳ nữ ra ngoài.

Bà ta đứng ngoài bình phong nói chuyện với ta: "A Đàm, con cũng đừng trách cha mẹ, trách chỉ trách con không nên vạch trần bí mật của cha con."

"Thái tử là người cao quý, sao có thể lấy một người câm làm Thái tử phi? Ngu gia chúng ta không thể buông tha giàu có trời cho này, chỉ có thể để tỷ tỷ con thay thế con gả cho Thái tử điện hạ."

Ta lặng lẽ lắng nghe, hiện giờ ta là người câm, cha mẹ nói gì thì ta đều không thể phản bác.

Ta rất rõ ràng, cha mẹ thường thiên vị tỷ tỷ, thức ăn ngon quần áo đẹp đều ưu tiên cho tỷ tỷ.

Cho dù ta không vạch trần bí mật không thể nói của cha, bọn họ cũng sẽ để tỷ tỷ thay thế ta gả cho Thái tử điện hạ.

Theo bọn họ, chỉ có tỷ tỷ mới xứng đáng trở thành Thái tử phi.

Mẫu thân lại lảm nhảm nói: "Con cũng thật là ngốc nghếch, rõ ràng biết tỷ tỷ con sau ba ngày thành thân sẽ dẫn Thái tử về nhà, con không ngoan ngoãn ở trong thiên viện, một hai phải đi hành lang bị Thái tử gặp được."

"Nếu không phải bởi vì hắn nhìn con một cái, tỷ tỷ con cũng sẽ không phải dùng kế này, hạ thuốc con đưa đến giường của thị vệ."

"Ngu gia chúng ta có được Thái tử phi Thanh Oanh, đã là chuyện quang tông diệu tổ, con chấp nhận số mệnh đi."

"Cha mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự, gả cho nhị lão gia Thẩm gia làm thị thiếp thứ năm, ba ngày sau con sẽ xuất giá."

Thẩm nhị lão qua đã qua nửa trăm tuổi, đã cưới bốn phu nhân, nhưng vẫn chưa biết đủ, thường xuyên lui tới chốn hoa nhường nguyệt thẹn, nhiễm một thân bệnh tật.

Gả cho ông ta làm thiếp, sẽ không có ngày tháng nào tốt đẹp.

Mẫu thân trước khi đi bỏ lại một câu: "Nghe Thanh Oanh nói, Thái tử điện hạ đã nghi ngờ thân phận của con rồi, con nếu dám nói thêm một câu trước mặt Thái tử thì đừng trách mẹ không khách sáo!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Trước đêm xuất giá, Mộc Trạch quỳ gối trước cửa Ngu phủ, nói rằng muốn cưới ta.

Ba ngày trước hắn bị Thái tử vứt vào Sinh Tử Cốc chịu phạt trong quá trình huấn luyện thị vệ, hiện giờ vết thương đầy người trở về.

Cha mẹ ta tự nhiên sẽ không gả ta cho thị vệ thân cận của Thái tử, bọn họ chỉ mong ta và Thái tử từ nay không gặp lại nữa.

Cha mẹ phái người đuổi Mộc Trạch đi.

Sau khi trời tối, ta nghe thấy tiếng động trên nóc nhà.

Ít phút sau, Mộc Trạch trèo cửa sổ đi vào.

Hắn nắm lấy tay ta nói:

"A Đàm, nàng có muốn đi cùng ta không? Ta mang nàng cao chạy xa bay."

Mộc Trạch là tử sĩ của Sở Hoài Cảnh, nếu hắn và ta cao chạy xa bay, chỉ có một con đường chết.

Ta lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, tỏ ý không muốn đi cùng hắn.

Mộc Trạch không cam tâm, hỏi tiếp:

"Vậy nàng cứ cam tâm tình nguyện gả cho Nhị Thẩm lão gia làm thiếp sao?"

Ta tất nhiên không muốn.

Lấy hiểu biết của ta về Sở Hoài Cảnh, một khi hắn nghi ngờ thân phận của ta, nhất định sẽ điều tra ra manh mối.

Hắn sao có thể để nữ nhân đầu tiên của mình, gả cho một lão già nửa thân chôn trong đất làm thiếp sao?

Ta chỉ cần bình tĩnh chờ, nếu Sở Hoài Cảnh trước bình minh vẫn chưa đến, ta sẽ tự mình trốn đi.

Ta dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho Mộc Trạch:

"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, ngươi mau đi đi, nếu không bị cha mẹ ta phát hiện, không chừng lại bị đánh nữa."

Mộc Trạch thở dài, rời khỏi phòng của ta.

Mộc Trạch chân trước mới vừa đi, sau lưng Sở Hoài Cảnh liền đến.

Hắn đã thay thị vệ thân cận khác, Mộc Thần.

So với Mộc Trạch lén lút trèo cửa sổ vào, Sở Hoài Cảnh quang minh chính đại mà đến.

Đội ám vệ của hắn đã hạ thuốc mê tất cả mọi người trong Ngu phủ từ sớm.

Sở Hoài Cảnh gõ cửa phòng ta: "A Đường, mở cửa."

Ta mở cửa cho hắn tiến vào.

Sở Hoài Cảnh ôm ta vào trong lòng ngực, ngửi mùi hương trên người ta: "Nàng là A Đường đúng không? Ba năm trước đây, nha hoàn thị tẩm cô là nàng."

Ta thở dài bất lực, hiện giờ cho dù hắn biết ta là A Đường thì sao?

Ta đã thành người câm, còn có quan hệ thân mật với thị vệ thân cận của hắn.

Có lẽ hắn chỉ muốn một câu trả lời, nhưng không thể thay đổi kết quả.

Thân phận của ta và hắn quá cách biệt, ngay cả làm nha hoàn thị tẩm cũng không xứng với hắn.

Giờ đây ta vừa câm vừa mất đi trong trắng, càng không thể với tới hắn.

Thế nhưng, nếu hắn biết cha mẹ và tỷ tỷ hợp sức lừa hắn, chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ta vòng tay ôm lấy lưng hắn, qua lớp áo khẽ cắn một ngụm vào vai hắn.

Năm đó lúc ta thị tẩm hắn, vì không chịu nổi đau đớn ập đến, cắn một cái vào vai hắn.

Đây là mật mã giữa chúng ta, ta tin hắn có thể hiểu được.

Quả nhiên, Sở Hoài Cảnh mừng rỡ như điên ôm chầm lấy ta: "Cô biết là nàng, A Đường, là cô đến muộn."

Nước mắt ta rơi xuống cổ hắn, hắn vô cùng đau lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi cô điều tra ra mọi chuyện, nhất định sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương nàng phải trả giá đắt!"

5.

Ngày hôm sau, Thẩm phủ phái người đến đón dâu, nhưng Ngu phủ lại không có tân nương.

Bởi vì ta đã được Thái tử điện hạ đưa về Đông Cung trước đó rồi.

Hắn sắp xếp để ta ở Bạch Đường Uyển, an bài cho ta hai nha hoàn, Thuý Ngọc và Trúc m để chăm sóc ta.

Còn dặn dò bọn thị vệ và nha hoàn không được tiết lộ, đặc biệt là không được cho Ngu Thanh Oanh biết ta đang ở Đông Cung.

Nhưng đâu có bức tường nào không lọt gió, Ngu Thanh Oanh lần theo dấu vết để lại tìm đến Bạch Đường Viện.

Ta đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, ánh nắng chiều chiếu lên người ta, trông giống như một bức tranh yên bình của thời gian.

Ngu Thanh Oanh nhìn ta từ đầu đến chân, thấy trên người ta mặc toàn là hàng cao cấp, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Nàng tức giận nói: "Thanh Đàm, ngươi vậy mà lại đào hôn chạy đến Đông Cung? Còn không thèm chào hỏi tỷ tỷ của ngươi? Ngươi có coi Thái tử phi là ta ra gì không hả?"

Ta tiếp tục chăm sóc hoa cỏ, không thèm để ý đến nàng.

Cũng không thể trách ta, ta không biết nói chuyện, nàng ở trước mặt ta giận dữ cũng vô ích.

Ngu Thanh Oanh tự tìm cách xuống thang: "Ngu Thanh Đàm, là Mộc Trạch sắp xếp ngươi ở nơi này phải không? Lá gan hắn càng ngày càng lớn, lát nữa bổn phi sẽ đi cáo trạng với Thái tử, để Thái tử điện hạ đuổi ngươi và Mộc Trạch ra ngoài."

Thuý Ngọc từ sau vườn múc một gánh nước, Ngu Thanh Oanh nhìn thấy nàng, liền ngạc nhiên nói: "Thuý Ngọc, ngươi ở đây làm gì?"

Thuý Ngọc ấp úng: "Bẩm Thái tử phi, là..."

Ta đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng lập tức sửa miệng: "Nô tỳ đến Bạch Đường Viện chăm sóc Thanh Đàm cô nương."

“Hừ." Ngu Thanh Oanh cười lạnh ra tiếng, "Xem ra ngươi đã quên ai là chủ tử của ngươi rồi, mặc dù trước đây Mộc Trạch là thống lĩnh cấm vệ quân của Thái tử, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, ngươi không cần phải nghe theo mệnh lệnh của hắn."

Nàng vừa dứt lời, liền ra lệnh cho đám tùy tùng phía sau: "Người đâu, kéo Thuý Ngọc xuống đánh 50 roi."

Ta che chở Thuý Ngọc, không cho đám tùy tùng lôi nàng đi.

Ngu Thanh Oanh cười lạnh: "Thanh Đàm, tự thân ngươi khó bảo toàn, còn rảnh tâm lo cho một nha hoàn sao? Ngươi lén lút đào hôn, khiến cha mẹ ngươi mang tiếng, đã là bất hiếu rồi!"

"Thẩm gia tuyên bố sẽ bắt giam Ngu gia ba ngày nếu không giao tân nương ra, chờ bổn phi xử lý Thuý Ngọc xong, liền trói ngươi về Ngu gia, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đợi trở thành thiếp thứ năm của Thẩm nhị lão gia đi!"

Đối mặt với lời khiêu khích của Ngu Thanh Oanh, ta vẫn bình tĩnh ứng phó.

Nàng nàng không biết, Bạch Đường Uyển còn có một nha hoàn Trúc m, ngay từ khoảnh khắc nàng bước vào Bạch Đường Uyển, liền đi ra khỏi cửa sau của tiểu viện để báo tin cho Thái tử điện hạ.

Nếu ta không đoán sai, hiện tại Sở Hoài Cảnh đang trên đường đến đây.

Quả nhiên, lúc Ngu Thanh Oanh ra lệnh cho người ta tách ta và Thuý Ngọc ra, lại truyền đến một tiếng quát: "Dừng tay!"

6.

Sở Hoài Cảnh bước vào Bạch Đường Uyển.

Ngu Thanh Oanh đón tiếp, bĩu môi cáo trạng: "Điện hạ, Mộc Trạch thật là to gan lớn mật, không chỉ giấu Thanh Đàm ở nơi này, còn phái Thuý Ngọc đến chăm sóc nàng, thật là không coi ngài ra gì, đáng bị phạt."

Ngu Thanh Oanh còn không biết, Mộc Trạch đã bị Sở Hoài Cảnh phái đi trấn giữ biên cương.

Sở Hoài Cảnh đi đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, nói với Ngu Thanh Oanh: "Là cô mang nàng về Đông Cung, không liên quan gì đến Mộc Trạch. Sao? Ngươi có ý kiến gì?"

Sắc mặt Ngu Thanh Oanh lập tức biến trắng, ánh mắt như dao nhìn ta và Thái tử nắm chặt lấy tay nhau, không thể tin được nói: "Phu quân, người đang đùa phải không? Thanh Đàm là muội muội thiếp, sao người có thể nghênh ngang mang nàng về nhà? Này không phải là tát vào mặt thiếp sao?"

Sở Hoài Cảnh cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng gọi cô là phu quân, ngươi không xứng, chỉ có A Đường mới xứng gọi cô là phu quân."

Đáy mắt Ngu Thanh Oanh ngấn lệ, xắn tay áo lên, lộ ra dấu vết hoa quỳnh trên cánh tay: "Điện hạ, thiếp chính là A Đường của người đó! Dấu vết trên cánh tay thiếp có thể chứng minh!"

"Dấu vết của ngươi rõ ràng mới được khắc lên, dấu vết trên tay Thanh Đàm mới là thật." Sở Hoài Cảnh tàn nhẫn vạch trần Ngu Thanh Oanh, lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi sẽ không cho rằng trên người A Đường chỉ có một dấu vết này chứ?"

"Điện hạ, thiếp thật là A Đường..." Ngu Thanh Oanh vẫn còn giảo biện.

Nàng liếc ta một cái thật sâu, cố gắng dùng thân phận tỷ tỷ để khiến ta nhận thua: "Thanh Đàm, rốt cuộc ngươi đã nói gì với điện hạ? Ngươi sao có thể đổi trắng thay đen? Điện hạ là tỷ phu của ngươi, ngươi đây là muốn cướp tỷ phu của tỷ tỷ mình sao?"

"Câm miệng." Sở Hoài Cảnh quát bảo Ngu Thanh Oanh ngưng lại, "Cô chưa từng chạm vào ngươi, từ giờ trở đi, Thanh Đàm mới là thái tử phi của cô, còn ngươi——"

Sở Hoài Cảnh nói đến đây, ngữ điệu ngừng lại, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ Mộc Phong.

Mộc Phong lập tức dùng kiếm dí vào cổ Ngu Thanh Oanh.

Sở Hoài Cảnh ra lệnh: "Người đâu, đem nàng ta đi bỏ thuốc câm, gả cho Thẩm nhị lão gia ở Thẩm phủ làm thiếp thất!"

“Cái gì..." Ngu Thanh Oanh nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, nàng khóc lóc cầu xin Thái tử tha mạng: "Điện hạ tha mạng, ngài không đợi tra rõ lại nói sao? Thiếp thật là A Đường, ngài đừng bị Thanh Đàm lừa gạt."

Sở Hoài Cảnh căn bản không nghe nàng giải thích, Ngu Thanh Oanh bị thị vệ bắt lại, nàng thẹn quá hoá giận mắng ta: "Thanh Đàm, con tiện nhân này, ngươi hãm hại tỷ tỷ, ngươi không chết tử tế được đâu!"

Nhưng rất nhanh nàng đã không thể mắng nữa, bởi vì nàng bị thị vệ dẫn xuống, cưỡng ép uống thuốc câm.

Nàng và ta giống nhau, đều trở thành người câm.

Tuy nhiên, báo ứng của nàng mới chỉ bắt đầu, những ngày tháng tốt đẹp của nàng vẫn còn ở phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Đêm đó, Thái tử phái người đưa Ngu Thanh Oanh đến Thẩm phủ.

Nàng muốn giải thích chính mình là Ngu Thanh Oanh, nhưng nàng không thể phát ra tiếng.

Nàng muốn bỏ chạy, nhưng Thẩm gia cho Ngu gia rất nhiều sính lễ, sao có thể để con mồi sắp nắm trong tay bay mất được.

Ngu Thanh Oanh bị trói trên giường Thẩm nhị lão gia

Lúc nàng gả vào Đông cung, chưa từng viên phòng với Thái tử điện hạ.

Gả đến Thẩm gia, Thẩm nhị lão gia cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.

Ngu Thanh Oanh kêu trời không thấu, gọi đất không linh.

Ta không hề thương hại nàng chút nào, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, đây là điều nàng đáng phải nhận.

Nếu không phải báo ứng ở trên người nàng, người gả cho Thẩm nhị lão gia sẽ là ta.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách nàng và cha mẹ lòng lang dạ sói.

Đêm hôm đó, Sở Hoài Cảnh ngủ lại trong phòng ta.

Ban ngày hắn nói với Ngu Thanh Oanh, trên người A Đường không chỉ có một dấu vết hình hoa quỳnh.

Đúng vậy, sau eo ta còn có một nốt ruồi son nhỏ bằng hạt gạo.

Sở Hoài Cảnh từng nhẹ nhàng vuốt v e nốt ruồi son đó, nói với ta rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.

Ba năm sau, Sở Hoài Cảnh lại lần nữa vuốt v e nốt ruồi son sau eo ta.

Hắn hứa với ta: "A Đàm, nàng đã chịu nhiều khổ rồi, sau này cô sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt nàng nữa."

Ngày hôm sau, hạ nhân Ngu phủ biết được tối qua nhị tiểu thư bị đưa đến Thẩm phủ, lập tức trở về báo cáo chuyện này với cha mẹ ta.

Cha mẹ ta nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Lan Hương nói: "Nếu nha đầu Thanh Đàm kia đã viên phòng với Thẩm nhị lão gia, chắc chắn nàng sẽ không thể gây ra chuyện gì nữa, Thẩm gia sẽ không cho nàng lại chạy trốn."

Ngu Phong buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng: "Con nhỏ Thanh Đàm kia mệnh khổ, kệ nàng đi, sau này chúng ta chỉ cần có Thanh Oanh phụng dưỡng chúng ta là đủ rồi, nàng hiện giờ chính là Thái tử phi, sau này còn sẽ trở thành Hoàng hậu, ngày tháng tốt đẹp của Ngu gia còn ở phía trước, hy sinh một Thanh Đàm thì có là gì?"

Cha mẹ ta tưởng Ngu Thanh Oanh phái người tìm ta, đưa ta đến Thẩm phủ.

Nhưng bọn họ không biết, nhị tiểu thư Ngu gia gả vào Thẩm gia đã bị đánh tráo.

Ngu Thanh Oanh ở Thẩm gia nhịn nhục, chịu đựng đến ngày thứ ba, nàng đã đề nghị trở về nhà.

Thẩm gia sợ tiểu thiếp được gả đến với số tiền lớn sẽ lợi dụng chuyện trở về nhà để bỏ trốn, không muốn thả người, phái người đến Ngu gia báo tin, miễn đi phong tục về nhà sau ba ngày thành hôn.

Cứ như vậy, Ngu Thanh Oanh bị nhốt trong hậu viện Thẩm gia, một thế giới riêng biệt.

Trong thời gian này, Sở Hoài Cảnh để ngự y chữa trị giọng nói cho ta, ta ngày ngày uống thuốc được nấu từ cây cỏ cải thiện giọng nói.

Ngự y nói, nếu uống đủ ba tháng thì có thể chữa lành giọng nói, sẽ nói lại được.

Sở Hoài Cảnh đối xử với ta rất dịu dàng, hết mực yêu chiều.

Hoàng đế thân thể không khỏe, để Thái tử nhiếp chính, tấu chương đều chuyển đến Đông Cung.

Lúc Sở Hoài Cảnh phê duyệt tấu chương, ta rảnh rỗi thì sẽ ở bên cạnh hắn, giúp hắn mài mực.

Hắn cũng sẽ rút ra một hai cuốn sách từ kệ sách đưa cho ta, để ta đọc sách bảo dưỡng thể xác và tinh thần, giết thời gian.

Trong lúc hắn phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng sẽ kéo ta vào trong lòng ngực âu yếm một phen.

Cuộc sống trôi qua nhàn nhã hạnh phúc.

Ngu Thanh Oanh lại không được may mắn như ta, nghe thám tử tới báo, nàng bị Thẩm nhị lão gia tra tấn đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ.

Không chỉ có như thế, nàng còn bị chính thất và thị thiếp khác bắt nạt, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, động một chút liền đập phá đồ đạc, đánh đập bản thân.

Cha mẹ như thể đã quên mất đứa con gái này, không đến thăm nàng, không hỏi han nàng ở Thẩm gia sống thế nào.

Nhưng thời gian trôi qua, bọn họ càng cảm thấy không ổn.

Bởi vì Thái tử phi đã lâu không về nhà thăm bọn họ.

Mới đầu, bọn họ nghĩ bởi vì Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử lo liệu triều chính vất vả, Thái tử phi phải vì Thái tử phân ưu giải nạn, cho nên không có thời gian về nhà.

Bọn họ cũng đã đến Đông Cung xin gặp con gái bảo bối, nhưng bây giờ ta là Thái tử phi, tự nhiên không gặp bọn họ được.

Ta lấy lý do thân thể không khỏe, sai người đuổi bọn họ đi.

Cha mẹ cho rằng Thái tử phi có thai, lại là một phen vui mừng khôn xiết.

Ngu Phong mơ mộng: "Dựa theo tình hình hiện tại, bệnh tình của Thánh thượng không thể kéo dài hơn hai tháng, đến lúc đó Thái tử đăng cơ, Thanh Oanh chúng ta liền sẽ trở thành Hoàng hậu, Ngu gia chúng ta sẽ nghênh đón ngày vinh quang!"

Tô Lan Hương phụ hoạ: "Theo ta thấy, Thanh Oanh chắc chắn đã mang thai rồi, nếu nàng sinh hạ hoàng tử, đến lúc đó được phong làm Thái tử, về sau thiên hạ này liền có một nửa chảy xuôi trong huyết mạch Ngu gia chúng ta, con gái ta không sinh nhầm đâu!"

8.

Lại qua nửa tháng, cha mẹ càng lúc càng cảm thấy không ổn.

Tô Lan Hương nói: "Không đúng, nếu Thanh Oanh có thai, nàng chắc chắn sẽ thông báo tin vui này cho chúng ta, sao lại không có động tĩnh gì?"

Ngu Phong nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Thanh Đàm gả vào Thẩm gia đã gần ba tháng rồi, như vậy đi, ngày mai ngươi đi xem nàng."

Ngày hôm sau, Tô Lan Hương đến Thẩm phủ thăm ta.

Người bà nhìn thấy là Ngu Thanh Oanh.

Ngu Thanh Oanh đã bị hành hạ đến mức thần trí không tỉnh táo, nàng như điên cuồng xông lên đánh Tô Lan Hương, như đang trách mắng bà sao bây giờ mới đến thăm nàng.

Tô Lan Hương sai người kéo nàng ra, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Ngu Thanh Oanh gào khóc thảm thiết, Tô Lan Hương đứng bên cạnh nhìn một lúc, cuối cùng nhận ra người trước mặt không phải là con gái út, mà là con gái lớn quý giá nhất của bà.

Tô Lan Hương giật mình hỏi: "Ngươi là Thanh Oanh? Ngươi sao lại ở Thẩm gia? Cổ họng ngươi sao vậy? Ngươi nói đi!"

Ngu Thanh Oanh không nói được, nhưng cử chỉ của nàng đã nói cho Tô Lan Hương biết, nàng là Ngu Thanh Oanh.

Tô Lan Hương muốn đưa Ngu Thanh Oanh về Ngu gia, Thẩm gia không muốn thả người.

Dù Tô Lan Hương nói thế nào cũng không có tác dụng.

Tô Lan Hương buông lời đe dọa: "Thẩm gia các người sắp xong rồi, Thanh Oanh là Thái tử phi, các ngươi hành hạ nàng như thế, Thái tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cứ chờ đấy!"

Thẩm gia không để tâm: "Ngươi nói đùa à? Thái tử phi đang ở Đông cung, này rõ ràng chính là Nhị tiểu thư Ngu gia, ngươi làm mẹ thế nào mà lại không phân biệt được con gái ruột của mình?"

Tô Lan Hương an ủi Ngu Thanh Oanh, trở về Ngu gia sẽ bàn bạc kế sách với Ngu Phong.

Ngu Phong nghe xong những gì Tô Lan Hương nói, lắc đầu liên tục: "Không thể nào, ngươi có nhầm không? Thanh Oanh không phải đang là Thái tử phi ở Đông cung sao?"

Tô Lan Hương khẳng định không nhầm.

Ngu Phong nhíu chặt mày, lập tức cùng Tô Lan Hương đến Đông cung cầu kiến Thái tử phi.

Lúc này ta, giọng nói đã được chữa khỏi, có thể mở miệng nói chuyện.

Lúc hạ nhân đến truyền tin, ta đang ở thư phòng mài mực cho Sở Hoài Cảnh.

Trước mặt Sở Hoài Cảnh có một đống tấu chương chưa phê duyệt xong, hắn ra lệnh: "Bảo bọn họ đợi đi."

Sở Hoài Cảnh để cha mẹ ta đợi từ chiều đến tối, đến tận tối mới nắm lấy tay ta, tới trước điện gặp cha mẹ ta.

Ta ăn mặc áo gấm, khác hẳn với trước kia.

Cha mẹ nhìn thấy ta thì giật mình, có chút ngơ ngác, có lẽ là bị khí chất hiện tại của ta làm cho choáng ngợp.

Cha mẹ hành lễ ta và Thái tử xong, Tô Lan Hương kéo ta sang một bên, hạ giọng hỏi:

“Ngươi là Thanh Oanh hay Thanh Đàm?”

Khóe môi ta treo lên ý cười nhợt nhạt, nhưng giọng nói lại rất đạm mạc:

“Ngươi nói xem, ngươi sẽ không phải không phân biệt được con gái của chính mình chứ?”

“Ngươi… ngươi là Thanh Đàm? Giọng ngươi sao lại tốt rồi?” Tô Lan Hương cảm thấy tim mình như bị xé đôi, giọng nói của ta và tỷ tỷ tuy rằng rất giống nhau, nhưng Tô Lan Hương có thể qua giọng nói và thần thái của ta, phân biệt được ta là Thanh Đàm chứ không phải Thanh Oanh.

“Cũng đa tạ Thái tử điện hạ để ngự y chữa trị giọng cho con.” Ta khẽ cong môi, hỏi ngược lại:

“Mẹ, giọng con tốt rồi, mẹ không vui sao?”

Tô Lan Hương hít một hơi thật sâu, bà hận không thể bóp ch3t ta, cắn răng hỏi:

“Thanh Oanh là ngươi đầu độc đưa đi Thẩm gia sao? Ngươi treo đầu dê bán thịt chó, có sợ Thái tử điện hạ phát hiện ra không?”

“Hừ.” Tôi cười lạnh, “Mẹ của con ơi, bà thật là ngu ngốc đến cực điểm, người treo đầu dê bán thịt chó là Thái tử điện hạ, người đưa Thanh Oanh đến Thẩm phủ cũng là hắn.”

Ta giết người diệt khẩu: “Sao? Cứ cho phép bà và cha treo đầu dê bán thịt chó? Thái tử điện hạ chỉ là lấy lại công bằng cho người khác thôi, đáng thương tỷ tỷ, ba tháng qua chắc chắn đã bị Thẩm gia hành hạ không nhẹ chứ?”

Trên trán Tô Lan Hương mồ hôi đầm đìa, trước mắt tối sầm, ngất đi.

Còn về Ngu Phong, ông ta cũng không khá hơn là bao.

Sở Hoài Cảnh lấy ra bằng chứng ông ta tham ô nhận hối lộ: “Nhạc phụ đại nhân, Thiên tử phạm pháp cũng như dân thường, cho dù ngươi là cha của Thanh Đàm, ta cũng không thể bao che cho ngươi, ngươi đi vào ngục sám hối đi.”

Năm đó ta vô tình phát hiện bí mật không thể nói của cha ta, chính là bằng chứng ông ta tham ô nhận hối lộ.

Số tiền đó đủ để ông ta bị phán tử hình.

Ngu Phong chỉ vào ta, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Thanh Đàm, dù sao ta cũng là cha ruột của ngươi, ngươi… sao có thể hại cha ngươi?”

Ta lạnh lùng nói: “Cha, vừa rồi Thái tử điện hạ cũng đã nói rồi, Thiên tử phạm pháp cũng như dân thường, dù ông là cha ruột của ta, ta cũng không thể bao che cho ông.”

“Còn hơn là trách ta bất hiếu, chi bằng trách bản thân ông tham lam vô độ, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình.”

“Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi và nương trước đây đối xử với ta như thế nào, trong lòng các ngươi rất rõ ràng, rơi vào kết cục như vậy, là các ngươi đáng bị.”

Ngu Phong cũng ngất đi.

Ông ta và Tô Lan Hương cùng nhau bị nhốt vào đại lao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


9.

Thẩm gia nghe tin Ngu Phong và Tô Lan Hương bị Thái tử hạ lệnh giam vào ngục, trong lòng biết Ngu gia đã suy tàn.

Để không bị liên lụy, Thẩm gia đã đuổi Ngu Thanh Oanh ra khỏi nhà.

Sau khi chứng cứ phạm tội của Ngu gia được điều tra rõ ràng, Ngu Phong và Tô Lan Hương bị giải đến ngọ môn xử tử.

Ta đứng ở trong đám đông, nhìn thấy đao phủ giơ lưỡi dao lên.

Ngu Phong nhìn thấy ta, mắng: "Nghiệt nữ, ngươi thấy chết mà không cứu, không chết tử tế được."

Tô Lan Hương dùng ánh mắt hận thấu xương nhìn ta: "Đáng lẽ ta không nên sinh ra một đứa con gái bất hiếu như ngươi, lúc ngươi mới sinh ra, ta nên bóp ch3t ngươi mới phải."

"Khổ thân Oanh Nhi của ta..." Tô Lan Hương đến chết vẫn nhớ đến Ngu Thanh Oanh.

Ta và Sở Hoài Cảnh quay người, lên xe ngựa trở về cung.

Trên đường đi, ta kéo rèm xe lên nhìn dòng người đi lại tấp nập bên ngoài.

Ánh mắt thoáng nhìn một người ăn xin đầu bù tóc rối đang co ro ở đầu ngõ, người qua đường ném một đồng tiền xu vào bát trước mặt người ăn xin.

Ta kéo rèm xuống, Sở Hoài Cảnh nắm lấy tay ta, an ủi ta: "Đàm nhi, sau này nàng còn có cô."

Ta bỗng nhiên có một loại dự cảm, người ăn xin vừa rồi có thể là Ngu Thanh Oanh.

"Dừng lại." Ta vội vàng gọi dừng xe ngựa, đi về phía đầu ngõ vừa rồi.

Lúc ta đi đến đầu ngõ, người ăn xin vừa rồi đã không thấy bóng dáng.

Sở Hoài Cảnh đi theo sau, hỏi ta: "Sao vậy?"

Ta nhìn mọi nơi xung quanh: "Vừa rồi hình như thiếp nhìn thấy Ngu Thanh Oanh."

Sở Hoài Cảnh nói: "Cô sẽ sai người đi tìm nàng ta, nàng ta sống hay chết đều do một câu nói của nàng."

Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Để vậy đi, nàng ta đã nhận được quả báo rồi, cứ để nàng tự sinh tự diệt."

Sau đó không lâu, ta được ngự y chẩn đoán là có thai.

Sở Hoài Cảnh dốc lòng chăm sóc ta, sợ ta bị va đập.

Cha mẹ từng nói ta mệnh khổ, nhưng bọn họ không biết mệnh ta thật tốt, sinh hạ hoàng tử một phát đã lên chức mẫu nghi thiên hạ.

Một năm sau, hoàng đế băng hà, Sở Hoài Cảnh kế vị, ta được sách phong làm hoàng hậu.

Trong thời gian này, nước địch thừa lúc Sở quốc thay đổi mà khởi binh xâm phạm, Mộc Trạch dẫn quân đánh lui quân địch.

Lúc hắn về triều phục mệnh, lặng lẽ mang cho ta đặc sản biên cương, một ít bánh kẹo còn có đồ trang sức.

Hắn nhờ Mộc Thần đưa cho ta, ta nào dám nhận?

Lúc trước Sở Hoài Cảnh phái hắn đi trấn giữ biên cương, không phải vì kiêng dè một số chuyện trong quá khứ.

Ta bảo Mộc Thần trả lại đồ nguyên vẹn, còn dặn dò hắn nhất định không được để Sở Hoài Cảnh biết chuyện này.

Bằng không hắn nổi cơn ghen, chỉ sợ Mộc Trạch sẽ gặp nạn.

Mộc Trạch đánh thắng trận, Sở Hoài Cảnh hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì.

Hắn nói: "Bệ hạ, có thể vì nước tranh quang là bổn phận của thần, thần không dám nhận thưởng."

Sở Hoài Cảnh thấy Mộc Trạch đã đến tuổi thành thân, nên ban hôn cho bắn.

Mộc Trạch không dám không theo, nếu hắn từ chối ban hôn, Sở Hoài Cảnh khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Để cho Sở Hoài Cảnh hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, hắn tiếp nhận ban hôn.

Sở Hoài Cảnh chọn cho hắn một mối hôn sự không tệ, là con gái của một vị tướng quân.

Sau khi thành thân, Mộc Trạch dẫn theo thê tử đi biên cương định cư.

Ba năm sau, ta và Sở Hoài Cảnh cải trang đi du ngoạn ở Giang Nam, lại gặp được Ngu Thanh Oanh.

10.

Ánh Nguyệt Hồ.

Ta và Sở Hoài Cảnh đang đi thuyền, đi qua một thị trấn nhỏ tên là Phùng Xuân ở Giang Nam.

Buổi chiều, chúng ta lên bờ tìm khách đi3m nghỉ ngơi, sẽ ở lại Phùng Xuân một ngày.

Sau bữa tối tối hôm đó, ta và Sở Hoài Cảnh đi dạo dọc theo Hồ Ánh Nguyệt.

Bên bờ hồ đậu rất nhiều thuyền hoa, nghe nói thuyền hoa là nơi các nữ tử thanh lâu tiếp khách.

Một chiếc thuyền hoa truyền đến tiếng đàn thu hút lực chú ý của ta.

Đoạn nhạc này khiến ta nhớ lại những năm tháng thơ ấu của ta và Ngu Thanh Oanh.

Tô Lan Hương từ nhỏ đã thiên vị, bà để tỷ tỷ học cầm kỳ thư hoạ, để ta học nữ bồng.

Bà vung tiền như rác mua cho tỷ tỷ một cây đàn cổ, còn thuê một cầm sư đến dạy tỷ tỷ luyện cầm.

Lúc ta ở trong phòng thuê Nữ Hồng, thường xuyên bị tiếng đàn của tỷ tỷ làm gián đoạn.

Thanh Oanh thường than thở với nha hoàn: "Mẫu thân đúng là thiên vị, để ta học mấy tài nghệ khó như thế, bà sao không để Thanh Đàm học đi?"

"Mệt chết đi được, nếu không phải bởi vì mẫu thân mỗi nửa tháng lại kiểm tra một cầm nghệ của ta một lần, ta cũng không muốn học đâu."

Thanh Oanh không biết, ta ghen tị biết bao khi nàng có đàn cổ, còn có cầm sư dạy nàng chơi đàn.

Những điều mà nàng cảm thấy phiền lòng, đối với ta mà nói là mong muốn không thể thành.

Nha hoàn đề nghị: "Đại tiểu thư, hay là người để Nhị tiểu thư đến giúp người học, đến lúc phu nhân kiểm tra lại để Nhị tiểu thư giúp người thi là được."

"Ý hay đấy." Ngu Thanh Oanh lập tức tiếp thu lời đề nghị của nha hoàn.

Nàng bảo ta giúp nàng học đàn, cũng đe dọa ta, không được để cầm sư và mẫu thân phát hiện, nếu không sẽ khiến ta không dễ chịu.

Nhưng cầm sư vẫn phát hiện ra, một lần nào đó dạy ta bài Khúc Tử, chỉ dạy một nửa, nửa còn lại để ta tự tìm hiểu.

Lúc Tô Lan Hương kiểm tra, bị bài Khúc Tử của ta làm cho kinh ngạc, khen ta có thiên phú.

Trong lòng Ngu Thanh Oanh thực khó chịu, bảo ta dạy nàng nửa đoạn sau của bài Khúc Tử, từ đó không bao giờ để ta thay nàng học đàn nữa.

Nửa đoạn sau của bài Khúc Tử này là do ta tự nghĩ ra, ngoài ta và Ngu Thanh Oanh ra, không có người thứ ba nào biết đàn.

Trực giác mách bảo ta, nữ tử đánh đàn trong thuyền hoa chính là Ngu Thanh Oanh.

Sở Hoài Cảnh thấy ta nghe đàn đến mê mẩn, dò hỏi: "Sao không đi nữa?"

"Không sao, đi thôi." Ta nhìn thoáng qua thuyền hoa, nắm tay Sở Hoài Cảnh rời đi.

Sau khi chúng ta đi xa, Ngu Thanh Oanh vén bức màn của chiếc thuyền hoa lên, khóe môi nở rộ một ý cười lạnh: "Ngu Thanh Đàm, ba năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi."

11.

Ngày hôm sau, Sở Hoài Cảnh đi bận việc công, ta dẫn theo hai nha hoàn Thuý Ngọc và Trúc m đi dạo phố ở đường phố nhộn nhịp nhất Phùng Xuân thành.

Đi đến một cửa hàng trang sức, ta bị trang sức rực rỡ muôn màu bên trong thu hút, bước vào cửa hàng để xem trang sức.

Đi dạo một vòng, ta đang chuẩn bị rời đi.

Tiểu nhị cửa hàng trang sức đi tới: "Khách quan, ngài có thấy món trang sức nào ưng ý không? Hay là lên lầu hai xem thử, lầu hai mới là hàng cao cấp, Trấn Đi3m Chi Vật của chúng ta chắc chắn ngài sẽ thích."

Bước chân ta do dự, nhưng vẫn đi theo tiểu nhị lên lầu hai.

"Khách quan, ngài uống trà trước, đợi tiểu nhân đi mời chưởng quầy lấy Trấn Đi3m Chi Bảo cho ngài xem."

Tiểu nhị mời ta ngồi xuống gian trà, lập tức có người bưng trà và điểm tâm lên.

Ta ngồi uống trà, sau một lúc lâu, chưởng quầy cửa hàng trang sức bước ra.

Thuý Ngọc và Trúc m nhìn rõ diện mạo chưởng quầy, cực kỳ hoảng sợ.

Vị chưởng quầy trang sức này không ai khác, chính là tỷ tỷ Ngu Thanh Oanh đã lâu không được gặp mặt kia.

Trúc m muốn đi xuống báo tin cho Sở Hoài Cảnh, lại bị tiểu nhị rút một con dao găm dí vào cổ nàng: "Không được động!"

Thuý Ngọc cũng bị tiểu nhị bưng trà khác khống chế.

Ngu Thanh Oanh ngồi xuống đối diện ta, pha trà.

Ba năm không gặp, giọng nói nàng đã tốt hơn, mỉm cười chào hỏi ta:”Đã lâu không gặp, muội muội."

"Ba năm không gặp, xem ra tỷ tỷ sống vẫn khá tốt." Ta không hề ngạc nhiên, từ hôm qua nghe thấy bài hát đó, ta đã biết sẽ gặp lại Ngu Thanh Oanh.

Ngu Thanh Oanh tự giễu: "Sống tốt đó chỉ là bề ngoài thôi, ba năm nay ta chịu khổ đủ đường, sống cuộc sống tủi nhục, trở thành đào hát đầu bảng, không biết đã tiếp bao nhiêu khách, mới có tiền mở được cửa hàng trang sức này."

Đáy mắt Ngu Thanh Oanh tràn ngập căm hận: "Không giống như ngươi, sinh hạ một hoàng tử, được sách phong làm hoàng hậu, thay thế ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Sở quốc. Ngu Thanh Đàm, ngươi biết ta hận ngươi đến mức nào không? Ba năm qua, ta không ngày nào không hy vọng được rút gân lột da ngươi!"

Ta bình tĩnh nói: "Ngu Thanh Oanh, ngươi đúng là tính xấu không thay đổi, cái gì mà nói ta thay thế ngươi? Rõ ràng là ngươi lúc trước ý đồ thay thế ta, kế hoạch bại lộ mới có thể dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, là ngươi gieo gió gặt bão."

Nói đến đây, ta đột nhiên xoa xoa giữa mày, ánh mắt mơ màng.

Ta nhìn chằm chằm vào chén trà vừa rồi: "Ngươi bỏ thuốc vào trà?"

"Hừ, ngươi bây giờ mới phản ứng lại à? Đáng tiếc đã quá muộn rồi, ngươi sẽ không thể bước ra khỏi cửa hàng trang sức này nửa bước."

Ngu Thanh Oanh dùng đầu ngón tay vuốt v e khuôn mặt mình, ánh mắt toả ánh sáng, phấn khích nói: "Ngu Thanh Đàm, ta biết là ta gieo gió gặt bão, nhưng ta cũng không chịu thua! Chỉ cần ta còn sống, chúng ta vẫn có khả năng đổi chỗ cho nhau, ta đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm này! Hahaha~"

Nói rồi nàng ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại, rút một con dao găm đâm vào ta.

Ta sớm có chuẩn bị, trở tay đoạt lấy con dao găm trong tay nàng, dí vào cổ nàng.

Ngu Thanh Oanh không thể tin nhìn ta: "Ngu Thanh Đàm, vừa nãy không phải ngươi đã uống trà rồi sao? Ngươi không bị trúng thuốc mê?"

"Ta đã uống trà, nhưng trước khi đến, đã uống thuốc giải bách độc bất xâm, thuốc mê của ngươi không có tác dụng với ta." Ta vừa nãy giả bộ ngất xỉu, chỉ là để lừa gạt Ngu Thanh Oanh.

Ta nói xong, lập tức ra lệnh cho hai tiểu nhị: "Thả Thúy Ngọc và Trúc m ra, nếu không ta lập tức giết nàng."

Hai tiểu nhị không dám tự ý thả người, bọn họ hỏi ý kiến của Ngu Thanh Oanh.

Sắc mặt Ngu Thanh Oanh xanh mét, ánh mắt nàng sắc lạnh: "Giết chúng!"

12.

Hai tiểu nhị vừa định động thủ đã thấy hai mũi phi tiêu bắn tới, đâm chết bọn họ ngay lập tức.

Cửa hàng trang sức đã bị thị vệ của Sở Hoài Cảnh vây kín.

Ngu Thanh Oanh thấy thế, từ trong tay áo ném ra một quả độc hoàn.

Độc hoàn rơi xuống đất, sương khói lượn lờ, ta lập tức nhắc nhở Thuý Ngọc và Trúc m: "Có độc, mau nín thở!"

Ngu Thanh Oanh nhân cơ hội này tránh thoát trói buộc của ta, mượn sương khói làm lá chắn, trốn khỏi tầm mắt của ta.

Đợi khói tan đi xong, Ngu Thanh Oanh đã biến mất.

Cửa hàng trang sức là địa bàn của nàng, chắc chắn nàng có đường thoát thân.

Sở Hoài Cảnh dẫn người lên tầng hai, tìm kiếm Ngu Thanh Oanh.

Nàng chui vào đường hầm từ một căn phòng nào đó, chờ thị vệ phá cửa đường hầm, nàng sớm đã chạy xa.

Tối qua ở dịch trạm, ta nói với Sở Hoài Cảnh Ngu Thanh Oanh đang ở Phùng Xuân thành.

Hôm nay ta và Sở Hoài Cảnh tách nhau hành động, chính là muốn dụ Ngu Thanh Oanh ra ngoài.

Sở Hoài Cảnh dẫn người âm thầm bảo hộ ta.

Từ lúc ta bước vào cửa hàng trang sức, nóc nhà và xung quanh cửa hàng trang sức đã được ám vệ của Sở Hoài Cảnh bao phủ.

Xem ra ba năm đã trôi qua, Ngu Thanh Oanh vẫn xấu xa như trước, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

"Đi thôi." Ta gọi Sở Hoài Cảnh, đi về phía bến tàu.

Ta biết, Ngu Thanh Oanh đang ở nơi tối tăm nhìn chúng ta.

Ta và Sở Hoài Cảnh bước lên thuyền, đi tiếp chặng đường tiếp theo.

Thuyền đi được nửa ngày, đi qua một nơi gọi là Ngộ Long Đàm. Ngộ Long Đàm vừa hẹp vừa sâu, hình dạng giống như một con rồng, mặt nước bày biện màu xanh rêu, chắc chắn là sâu không thấy đáy.

Thuyền đi qua nơi này rất thử thách kỹ năng của người chèo thuyền, uốn lượn như một con rồng, nước chảy nhanh hơn ở những nơi khác, một chút bất cẩn liền dễ dàng lật thuyền.

Lúc đang đi qua khúc cua thứ năm, từ sườn núi bên bờ sông rơi xuống một tảng đá khổng lồ.

Một tảng đá khổng lồ lao về phía con thuyền của chúng ta, người trên thuyền để không bị tảng đá đè trúng, đã nhảy xuống sông.

"Rầm ——"

Tảng đá lao vào mạn thuyền, thuyền lật úp, chìm xuống sông.

Ta liều mạng bơi ra xa để tránh va chạm.

Dưới nước, Ngu Thanh Oanh mặc bộ quần áo giống hệt ta, bơi về phía ta.

Trong tay nàng cầm dao găm, có vẻ là muốn lấy tánh mạng ta.

Ta thực sự không biết nên nói nàng là điên hay ngây thơ.

Cho dù nàng giết ta, nàng cũng không thể thay thế ta, trở thành hoàng hậu được.

Sở Hoài Cảnh không có khả năng lại nhầm lẫn chúng ta.

Ta cũng từ bên hông gỡ xuống dao găm, tiến lên, liều chết vật lộn với nàng ở dưới nước.

Nếu ta và nàng không phải ngươi chết chính là ta sống, ta đây phải là người sống sót.

Nước xung quanh bị máu tươi nhiễm đỏ, ta cắt vỡ cổ họng Ngu Thanh Oanh.

Dao găm trên tay nàng bị rơi trong cuộc chiến, chỉ có thể bị ta giết.

Lúc này đây ta không thể mềm lòng, trực tiếp đưa nàng lên thiên đường!

Cha mẹ yêu thương nàng đến vậy, chắc hẳn dưới địa ngục vẫn luôn nhớ nhung nàng, vậy ta sẽ đưa nàng đi đoàn tụ với cha mẹ.

Để cha mẹ tiếp tục yêu thương nàng dưới địa ngục.

Giải quyết xong Ngu Thanh Oanh, một bàn tay ở phía sau vòng qua eo ta.

Ta tưởng là đồng bọn của Ngu Thanh Oanh, đang chuẩn bị giương dao găm lên để giết người phía sau, lại đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.

Hoá ra không phải là đồng bọn của Ngu Thanh Oanh, mà là Sở Hoài Cảnh.

Ta và hắn nổi lên mặt nước, ta thở hổn hển, sau đó bơi về phía bờ.

Xác của Ngu Thanh Oanh được thị vệ vớt lên bờ.

Lần này đây, nàng đã chết hoàn toàn, nhưng nàng vẫn mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Sở Hoài Cảnh nhìn về phía sườn đồi bên bờ sông, ra lệnh cho thị vệ: "Đi bắt tất cả đồng bọn của nàng ta."

Thị vệ đi bắt đồng bọn của Ngu Thanh Oanh, ta và Sở Hoài Cảnh nhóm lửa ở bên bờ để sấy khô quần áo.

Đại khái qua nửa canh giờ, thị vệ đã bắt được hai tên đồng bọn của Ngu Thanh Oanh.

Hai tên đồng bọn khai nhận, Ngu Thanh Oanh sai bọn họ mai phục trước ở trên sườn núi, đợi thời cơ thuận lợi thì đẩy tảng đá lớn xuống sườn núi, đánh trúng con thuyền.

Sau khi xử lý xong hai tên đồng bọn, chúng ta điều chỉnh hành trình, chuyển sang đi đường núi.

Trước khi đi, Sở Hoài Cảnh hỏi ta: "Thanh Đàm, thi thể Ngu Thanh Oanh xử lý thế nào? Đều nghe ý của nàng."

Ta nhìn thoáng qua Ngu Thanh Oanh chết không nhắm mắt, nói: "Quăng xuống sông cho cá ăn đi."

Nghe nói cá ở Ngộ Long Đàm rất hung dữ, đặc biệt thích ăn thịt sống.

Lúc nãy máu của nàng đã k1ch thích thèm ăn của cá.

Sở Hoài Cảnh ra lệnh cho thị vệ làm theo.

Thi thể Ngu Thanh Oanh bị quăng xuống sông cho cá ăn.

Ta và Sở Hoài Cảnh đi đến điểm dừng chân tiếp theo.

Nửa tháng sau, ta và Sở Hoài Cảnh bình an trở về kinh thành.

Chuyến đi Giang Nam lần này, thực ra là ta đã âm mưu từ lâu.

Ba năm nay, ta vẫn luôn phái người đi điều tra tung tích của Ngu Thanh Oanh, ta biết nàng đang âm mưu giết ta, thay thế ta trở thành hoàng hậu.

Cho nên, ta chủ động đưa nàng lên.

Chứ không phải đợi nàng lên kế hoạch hoàn thiện thì mới ra tay, chi bằng nhân lúc nàng chưa có cánh thì ra tay trước.

Giờ đây, không còn mối đe dọa tiềm ẩn này, cuối cùng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ.

Trở về cung, Sở Hoài Cảnh biết được kế hoạch của ta.

Một đêm khuya nọ, hắn nhắc đến chuyện này: "Thanh Đàm, nàng muốn giết nàng ta, hà tất phải tự động thủ? Trẫm sai người đi là được."

Ta thản nhiên nói: "Tự tay giết nàng, thiếp mới có thể ngủ ngon hơn. Sao? Bệ hạ không thích tay thiếp dính máu?"

Sở Hoài Cảnh ôm ta vào trong lòng ngực, sủng nịch nói: "Nói vớ vẩn, nàng mỗi một mặt trẫm đều yêu."

Ta cong môi cười nhạt, thật trùng hợp, ta cũng thích mỗi một mặt của hắn.

- Hết - 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom