Cập nhật mới

Dịch Full Hạ Thuỷ Thanh Khê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hạ Thuỷ Thanh Khê

Hạ Thuỷ Thanh Khê
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] HẠ THUỶ THANH KHÊ
(Tên do người dịch đặt)
Tác giả: 魔女恰恰饭
Editor: Tử Sa
Beta: A Tranh
- ------------------

Đại ca ta yêu hoa khôi của thanh lâu, một mực chỉ muốn lấy nàng làm chính thê.

Ta vì danh dự gia tộc khuyên nhủ hắn: "Vị trí chính thê cần phải là một tiểu thư danh môn thế gia, hoa khôi thân phận thấp chỉ cần nạp làm thiếp là được."

Hoa khôi thanh cao không chịu làm thiếp thất cho nên nhảy hồ tự vẫn.

Ba năm sau, ta cũng đến tuổi lập gia đình thì lại bị một đám du côn chiếm trong sạch trong một lần đi ra ngoài thành dâng hương.

Đại ca cũng không thèm điều tra, lập tức đem ta gả cho một gã đồ tể làm thiếp.

"Ngươi cũng nên hiểu cảm nhận làm thiếp của kẻ khác"

Lần nữa tỉnh lại ta trở về đúng vào thời điểm đại ca quỳ gối ở từ đường sống chết đòi cưới hoa khôi thanh lâu.

"Phụ thân, mẫu thân, đại ca cũng quỳ lâu như vậy rồi, nghĩ đến cũng thật sự thích vị Dương cô nương này, nếu đã như thế chi bằng thành toàn cho hai người bọn họ đi."

Lần này cũng không phải ta thật lòng muốn giúp hắn, mà bởi vì phương thức trả thù cao tay nhất chính là tra tấn từ từ. Không phải như thế mới càng thú vị sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ta chết ở trên giường của tên đồ tể.

Ta là bị hắn hành hạ đến chết.

Trước khi chết ta gặp đại ca Bùi Lập, ta tưởng đâu hắn đến cứu ta.

Không ngờ rằng hắn cầm đến một cái roi, ngâm nước muối rồi đưa cho tên đồ tể để cho hắn tiếp tục hành hạ ta.

"Đại ca... Vì sao ngươi..."

Hai mắt ta mở to không dám tin nhìn hắn.

Bùi lập nhìn bộ dáng chật vật của ta khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt hắn tràn ngập thù hận: "Nghiệp mà ngươi đã tạo nhất định phải trả lại."

Ta không hiểu lời này của Bùi Lập có nghĩa là gì, Bùi Lập lại nói tiếp: "Ngươi xem thường Phiêu Phiêu, châm chọc nàng chỉ xứng đang làm thiếp thất, ngươi bây giờ so với nàng thì cao quý chỗ nào?"

"Phiêu Phiêu?" Ta cố nhịn đau đớn tìm kiếm cái tên này trong đầu: "Dương Phiêu Phiêu?"

Bùi Lập nghe cái tên này tức giận xông lên đầu, giơ lên thanh bội kiếm chém đứt tay phải của ta.

"Nếu không phải ngươi nói câu nói kia thì Phiêu Phiêu sao có thể nhảy hồ tự vẫn!" Bùi Lập chém chánh tay phải của ta cũng vẫn chưa hết giận, động tác lưu loát cắt tai của ta.

"Thiên đao vạn quả cũng khó hóa giải được nỗi hận thù của ta đối với ngươi."

Bùi Lập giơ kiếm lên chỉ vào mắt ta.

Cảm giác đau đớn trên thân thể của ta giờ gần như đã bị tê liệt, chết đối với ta bây giờ chính là một loại giải thoát.

"Bị nam nhân dơ bẩn nhất làm nhục là loại cảm giác như thế nào? Bùi Khê, ngươi bây giờ so với Phiêu Phiêu còn bẩn hơn gấp trăm lần, nghìn lần."

Nghe Bùi Lập nói như vậy ta mới phản ứng được thì ra lúc trước ta bị đám du côn đó bắt đi đều do một tay Bùi Lập sắp xếp.

Ta nhắm mắt lại không muốn nhìn Bùi Lập, nhìn loại súc sinh này nhiều một chút ta đều cảm thấy buồn nôn.

"Bùi Lập, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

2

"Hoang đường, Bùi gia ta tại sao lại sinh ra cái đứa không biết xấu hổ là ngươi?"

Vừa mở mắt ra ta phát hiện mình đã quay về ba năm trước.

Bùi Lập eo thẳng tắp quỳ gối trong từ đường, sau lưng hắn là một vị cô nương xinh đẹp.

"Phụ thân, ta với Phiêu Phiêu là thật lòng yêu nhau."

Bùi Lập hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của Bùi gia, khăng khăng muốn lấy Phiêu Phiêu làm chính thê.

Ở kiếp trước, ta nhìn phụ thân tức giận đến sắp ngất còn mẫu thân thì đã khóc ngất lên ngất xuống, không đành lòng nên mới mở miệng khuyên nhủ Bùi Lập, thật không ngờ hắn không những không hiểu ra lại còn ghi hận ta.

Hiện tại ta không mở miệng nói chuyện, đem ký ức trong đầu sắp xếp lại rõ ràng.

"Phụ thân, người không thể nhìn vào quá khứ của Phiêu Phiêu liền xem thường nàng, nàng dựa vào chính bản thân mình để kiếm tiền đấy đều là những đồng tiền trong sạch mà."

Đừng nói đến phụ thân, đến ta nghe xong hắn nói còn bị tức giận đến muốn cười, óc của hắn là óc heo à? Bùi gia tương lai giao cho loại người này, không phải chính là muốn cho Bùi gia lụi bại hay sao?

Phụ thân tức giận đến mức tát vào mặt Bùi Lập một cái, Bùi lập quyết tâm chống đối đến cùng, hắn không tránh cho nên đã chị nguyên một cái tát này.

Bầu không khí cũng đã kém đến mức như thế này, ta cũng nên mở miệng.

"Phụ Thân, đại ca cũng đã quỳ lâu như vậy, nghĩ đến cũng thật lòng thích vị Dương cô nương này, nếu không phụ thân cùng mẫu thân hãy thành toàn cho hai người bọn họ đi, chỉ là..."

Bùi Lập nghe ta nói giúp cho hắn, khuôn mặt liền thể hiện ra biểu cảm lấy lòng, nhưng lại nghe được lời ta nói định chuyển ý, khuôn mặt tươi cười của hắn liền cứng lại.

Vì sao lúc trước ta không phát hiện ra tốc độ biến đổi sắc mặt của Bùi Lập so với lật sách còn nhanh?

"Hiện tại đang là tháng bảy âm lịch, không phù hợp để xử lý hôn sự, qua tháng bảy cũng đã cuối năm, cuối năm trong phủ việc lặt vặt rất nhiều, cho nên hôn sự của đại ca cùng Dương cô nương liền để sang năm đầu xuân có được không?

Phụ thân nghe ta nói như vậy, nhíu mày nhìn ta, sau đó thở dài, không nói câu nào đi ra khỏi từ đường.

Xem ra phụ thân hiểu ý cả ta, với tính tình Bùi Lập chuyện này nếu không ra một kết quả nhất định sẽ không chịu bỏ qua, cùng với để sự việc càng lớn thì trước mắt lấy lui làm tiến.

Bùi Lập thấy phụ thân không nói gì, coi như phụ thân đã chịu đồng ý, vui vẻ đứng lên ôm lấy Dương Phiêu Phiêu.

Ta không muốn để cảnh tượng này làm bẩn mắt cho nên quay người đi về sân nhỏ của mình.

Ta đi được nửa đường thấy quản gia truyền lời bảo ta đến thư phòng.

Đi vào thư phòng, phụ thân đang ngồi ở bên trong nhắm mắt đốt hương, thấy ta tiến đến, phụ thân mở mắt ra, nhưng cũng không nhìn ta, ngữ khí bình thản nói: "Quỳ xuống."

Ta nghe ra trong giọng nói của phụ thân cũng không có tức giận, giờ phút này phạt ta quỳ xuống, cũng chỉ là vì vừa rồi ta thay ông ấy làm chủ, cũng chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi.

Ta không kiêu ngạo không sợ hãi quỳ xuống, cũng không thẳng eo như đại ca mà khẽ cúi đầu hành lễ: "Nữ nhi có lỗi, mời phụ thân trách phạt."

"Đã làm sai ở chỗ nào?"

"Nữ nhi không nên tự tiện thay phụ thân làm chủ."

Phụ thân nghe ta nói như vậy, sắc mặt căng cứng rốt cục trầm tĩnh lại, cười khẽ hai tiếng, đưa tay ra hiệu cho ta đứng dậy.

"Hắn vĩnh viễn là đại ca ngươi, Bùi gia tương lai chỉ có thể giao cho hắn."

3

Từ thứ phòng đi ra, ta đi thẳng về sân nhỏ của mình.

Nha hoàn Liên Tâm vẫn đứng chờ ta ngoài viện, thấy ta trở về liền vội vàng chạy đến bên cạnh ta.

"Đại tiểu thư, vì sao hôm nay người lại nói thay cho đại thiếu gia, bây giờ phu nhân đang tức giận ở trong phòng chờ người về."

Ta đi theo Liên Tâm vào phòng, vừa mới bước đến cửa đã có một chén trà xoẹt qua tai.

Ta nhìn chén trà rơi trên mặt đất vỡ tan tành, không nói gì, tiếp tục đi vào bên trong, đứng ở trước mặt mẫu thân.

"Bùi Khê, ngươi cũng thật là to gan, cũng dám tự ý làm chủ để đại ca ngươi cưới một nữ tử thân phận ti tiện về làm vợ!"

Đối mặt với lửa giận của mẫu thân ta đã quá quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, bà không nỡ nổi giận với Bùi Lập, cho nên đem toàn bộ lửa giận trút lên đầu ta.

"Đại ca đã quỳ hai canh giờ, con là đau lòng cho huynh ấy, sợ thân thể huynh ấy không chịu nổi!" Nói đến đây ta lén lút cấu mình một cái, nước mắt trong nháy mắt dâng lên, ánh mắt hồng hồng hàm chứa nước mắt nhìn mẫu thân nói tiếp: "Nếu đại ca có chuyện gì không may xảy ra, tương lai của Bùi gia không phải liền coi như hủy hay sao!"

Có lẽ ta diễn xuất tốt lắm, cũng có thể do mẫu thân cũng không muốn Bùi Lập bị chút uất ức nào cho nên nghe ta nói như thế, cũng bớt tức giận đi đôi chút, cũng liền quan tâm đ ến lỗ tai bị thương của ta.

"Ai da~, con xem, lớn rồi mà không cẩn thận chút nào, lỗ tai đều chảy máu. Cho dù là quan tâm đ ến đại ca con thì cũng không thể làm như vậy. Đại ca của con sau này là muốn kế thừa gia nghiệp từ phụ thân con, có muốn cưới chính thê cũng phải cưới tiểu thư nhà thế gia, chứ không phải cưới cái loại nhữ nhân không đứng đắn này."

Ta sờ lên lỗ tai, lòng bàn tay cảm nhận được một trận ấm áp, Liên Tâm cầm khăn thay ta cầm máu.

"Vị Dương cô nương này nếu như để đại ca nuôi dưỡng bên ngoài chắc chắn sẽ bị người ta lên án, nhưng nếu để cho nàng ta tiến vào Bùi phủ, nhất cử nhất động của nàng không phải cần phải dựa vào ý của mẫu thân hay sao?"

Mẫu thân nghĩ lời ta nói, cảm thấy có lý, cũng hết giận, nhìn cũng không nhìn ta một chút mang theo nha hoàn rời đi.

"Đại tiểu thư, ngài cố nhịn một chút, nô tỳ bôi thuốc cho người."

Chỉ một chút xíu đau đớn này đem so với những đau đớn, khuất phục của kiếp trước căn bản không tính là gì.

"Aizzz, đại tiểu thư, người nhẽ ra không nên trộn lẫn vào việc này, người nhìn xem vết cắt này sâu như thế, cũng còn may là không bị thương ở mặt." Liên Tâm cùng lớn lên từ nhỏ với ta, nàng cũng biết mẫu thân ta thiên vị cho Bùi Lập đến mức như thế nào, cho nên mới sẽ nhịn không được càu nhàu."

"Yên tâm ta tự có chừng mực." Ta nhìn Liên Tâm, nhớ tới kiếp trước ta cùng Liên Tâm muốn đi ra chùa miếu ngoài thành dâng hương cầu phúc, nửa đường gặp phải đám du con do Bùi Lập sắp xếp, Liên Tâm vì muốn bảo vệ cho ta chạy trốn đã chạy ra ngăn cản đám người đó, cuối cùng bị đám du côn đó chém chết.

Tại cả cái Bùi phủ to lớn này, người thật tâm đối xử tốt với ta cũng chỉ có Liên Tâm. Sống lại đời này ta nhất định sẽ không để tai nạn đó xảy ra lần nữa. đây là vì Liên Tâm mà cũng là vì chính mình.

Ta rất rõ ràng, coi như ta hôm nay không mở miệng, cuối cùng phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ thỏa hiệp, chẳng bằng từ ta nói ra, vừa có thể để phụ thân nhìn ta với ánh mắt khác, dù sao sâu trong tư tưởng của phụ thân ta vẫn luôn giữ quan điểm trọng nam khinh nữ. Mà ta nói như thế cũng vừa để Bùi Lập buông lỏng cảnh giác, con người càng ở lúc thả lỏng thoải mái lại càng dễ phạm sai lầm.

Bùi Lập phạm sai lầm thì ta mới có cơ hội.

Chỉ là ta chưa từng nghĩ cơ hội mà ta đang chờ này lại có thể nhanh đưa tới cửa như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Mới rạng sáng ta đã nghe thấy tiếng cãi vã từ tiểu viện bên cạnh.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

“Tiểu thư, hình như Dương tiểu thư và Triệu di nương có tranh chấp.” Liên Tâm tình cờ đi vào phòng bếp lấy đồ ăn sáng, đi ngang qua sân bên cạnh đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Triệu di nương là tiểu thiếp được cha ta mang về mấy năm trước, dưới gối không có con cái, làm người khiêm tốn, sao có thể dễ dàng cãi vã với Dương Phiêu Phiêu.

Ta thậm chí còn chưa ăn sáng, đi bộ sang tiểu viện.

Khi đến sân tiểu viện, ta thấy Triệu di nương đang quỳ dưới đất, bồn hoa bên cạnh đã bị đập nát.

Triệu di nương không có sở thích nào khác, chỉ thích trồng hoa.

"Ngươi chỉ là tiểu thiếp của cha ta mà còn dám nói chuyện với Phiêu Phiêu với thái độ như vậy!" Bùi Lập kéo Dương Phiêu Phiêu ra bảo vệ ở phía sau và quát một cách thô lỗ với Triệu di nương.

"Bùi lang, chàng đừng tức giận. Đó là lỗi của ta. Ta là người có lỗi, lẽ ra không nên đụng phải Triệu di nương." Dương Phiêu Phiêu trốn sau lưng Bùi Lập và nói với vẻ mong manh, cam chịu. "Đừng vì ta mà làm Triệu di nương mất hứng. Ta sẽ xin lỗi Triệu di nương." Nói xong, Dương Phiêu Phiêu bước tới chỗ Triệu di nương và quỳ xuống.

Nhìn thấy người mình yêu phải cam chịu như vậy, Bùi Lập kéo Dương Phiêu Phiêu lên, chỉ vào Triệu di nương vô tội nói: "Lại đây, cho nàng ta quỳ ở đây cả ngày lẫn đêm, không cho nàng ta ăn gì."

Ta nghe hạ nhận phía sau kể lại toàn bộ câu chuyện, hóa ra Dương Phiêu Phiêu thích bông hồng trong luống hoa, khi đưa tay hái thì bị gai của hoa hồng đâm vào.

Dương Phiêu Phiêu không chịu nổi ấm ức và yêu cầu Triệu di nương cắt bỏ bông hoa đó đi..

“Không phải nàng ta chỉ dám ức hiếp Triệu di nương thấp cổ bé họng thôi sao?”

Lời nói của tiểu đồng vào tai ta và nhắc nhở ta rằng hôm nay chính là Triệu di nương thì hôm sau có thể sẽ nhắm vào ta.

Liên Tâm đưa ta quay trở lại viện, ta bảo cô ấy đến tiệm hoa mua cho ta những bông hoa quý hiếm nhất và gửi đến sân của Dương Phiêu Phiêu, tất nhiên, tiền đều ghi từ túi Bùi Lập, hắn muốn làm người đẹp vui vẻ thì đó cũng là một cái giá phải trả.

Liên Tâm làm việc vô cùng nhanh chóng, chưa đầy một giờ, vô số bồn hoa đã được chuyển từ tiệm hoa đến sân của Dương Phiêu Phiêu.

Dương Phiêu Phiêu cho rằng đây thực sự là một món quà của Bùi Lập, vui mừng đến mức mỉm cười không ngớt, Bùi Lập nhìn nụ cười này, nghiến răng nghiến lợi lấy ra một trăm lượng vàng.

Bởi vì sự việc này mà cả Bùi phủ đều biết Dương Phiêu Phiêu là người mà Bùi Lập yêu thích, nếu Dương Phiêu Phiêu không vui thì kết cục cũng sẽ bi thảm như Triệu di nương.

Lời đàm tiếu càng lan rộng, hạ nhân và tỳ nữ đều cho rằng địa vị của Dương Phiêu Phiêu cao hơn Triệu di nương. Lời nói đó đã truyền đến tai phụ mẫu ta.

Phụ thân ta không nói gì, chỉ lấy trong kho ra rất nhiều vàng bạc châu báu đưa cho Triệu di nương.

Nhưng mẫu thân ta không đơn giản để Dương Phiêu Phiêu dễ dàng như vậy, lần đầu tiên bà đổi nơi Dương Phiêu Phiêu đang ở thành một tiểu viện cũ nát phía sân sau với lý do nàng ta chưa kết hôn.

Bùi Lập không đồng ý, phụ thân ta cũng không muốn gặp hắn, mẫu thân ta hiểu thái độ của phụ thân và trở nên cứng rắn hơn, Dương Phiêu Phiêu đột nhiên từ vị trí được săn đón trở thành một người ngoài cuộc vô danh.

"Tiểu thư, chiêu thức của người thật sự rất tốt!"

Bùi Lập đúng là một con lợn, hắn đã làm Triệu di nương xấu hổ trước mặt mọi người, hắn đang cố gắng bảo vệ Dương Phiêu Phiêu, nhưng hắn lại quên rằng Triệu di nương là tiểu thiếp của cha mình, nếu hắn tát vào mặt Triệu di nương như thế này thì sẽ giống như tát vào mặt phụ thân, sao phụ thân ta có thể để hắn làm như vậy?

Khi mẫu thân ta nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu dám cưỡi lên đầu Triệu di nương, bà đương nhiên sẽ lo lắng rằng một ngày nào đó Dương Phiêu Phiêu sẽ cưỡi lên đầu bà, bà đương nhiên sẽ ra tay và bẻ gãy đôi cánh của Dương Phiêu Phiêu.

Khi ta đang đốt trầm hương và đọc thơ, thì nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch và tiếng quát tháo của Bùi Lập từ bên ngoài.

"Bùi Khê, chính mày là người đứng sau gây rắc rối cho Phiêu Phiêu!"

Bùi Lập đạp cửa mở ra, ta đóng cuốn sách lại đúng lúc đối mặt với Bùi Lập, cả người đang đầy tức giận.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

"Đừng giả vờ không biết. Chính người đi nói với mẫu thân rằng Phiêu Phiêu đã có một đứa con trai đúng không?"

5.

"Con của Phiêu Phiêu là con của ta, ta sẽ coi nó như con ruột của mình!"

Hạ nhân ở một bên nghe được lời này, đều sửng sốt đến dừng mọi động tác.

Liên Tâm ở bên cạnh biết Dương Phiêu Phiêu đã sinh con, cô ấy sốc đến mức tay đang cầm ấm trà run lên, trà bắn tung tóe vào mu bàn tay ta.

“Không sao đâu.” Ta mỉm cười với Liên Tâm rồi quay lại tiếp tục xem màn trình diễn của tên ngốc này.

"Bùi Khê, ta không ngờ ngươi đã xấu xa đến mức đi kể với mẫu thân."

"Ta đã nói cái gì?"

"Ngươi lại đi nói với mẫu thân rằng Phiêu Phiêu có một đứa con riêng!"

“Nếu ta không nói, đại ca có dám chắc là không có người khác nói cho mẫu thân biết không?”

Bùi Lập trở nên bối rối trước sự ngụy biện của ta, hắn không biết phản ứng thế nào trong giây lát nhưng sau đó nói thẳng: "Nàng có con riêng thì sao? Ta yêu nàng!"

Lời nói của hắn thế là đủ rồi, Bùi Lập, một kẻ không có đầu óc, nhất định sẽ biến chuyện này thành chuyện lớn để chứng minh hắn yêu Dương Phiêu Phiêu đến mức nào.

"Ngươi nói với ta điều này cũng vô dụng thôi, ở Bùi phủ này, người quyết định không phải là Bùi Khê ta"

"Ngươi dám nói ra điều đó trước mặt cha mẹ sao?" Bùi Lập nghe ta nhắc đến phụ thân thì vô thức im lặng, thực chất hắn vẫn sợ hãi sự uy nghiêm của phụ thân.

Nhưng cá đã cắn câu, sao ta có thể buông dễ dàng như vậy.

"Xem ra tình cảm của đại ca dành cho Dương tiểu thư không mấy chân thành." Ta nhìn hắn rồi trêu chọc, "Dương tiểu thư nếu biết được sẽ rất đau lòng. Trên đời ai cũng có thể khinh thường nàng ấy, nhưng ca ca Bùi Lập, sao có thể khinh thường nàng ấy cho được? Phải không đại ca?”

"Xem ra ca ca đối với Dương tiểu thư không có bao nhiêu thành ý!"

Lời nói của ta khiến Bùi Lập tức giận, hắn hất tay áo đi về phía thư phòng của phụ thân ta.

Ta cố ý đến muộn nửa khắc, vừa bước đến thư phòng đã nghe thấy tiếng đồ sứ va đập xuống sàn nhà.

"Chuyện gì vậy? Làm sao phụ thân con biết chuyện này?" Sau khi mẫu thân ta biết Bùi Lập đi tìm phụ thân, bà vội vàng chạy tới nhưng đã quá muộn để ngăn Bùi Lập lại.

Mẫu thân biết Dương Phiêu Phiêu có con riêng vì ta là người nói ra, ta không nói với phụ thân vì trong thâm tâm ta biết phụ thân là người đa nghi. Nếu ta nói thẳng với ông ấy thì sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của phụ thân, giống như lần trước trong thư phòng, cha ta đã cảnh báo ta rằng tương lai của Bùi gia chỉ có thể được giao cho Bùi Lập.

"Con không biết chuyện gì đã xảy ra với ca ca, ca ca nhất quyết phải nói chuyện cùng phụ thân. Con phải làm sao bây giờ?" Ta cũng giả vờ lo lắng nhìn mẫu thân.

Mẫu thân ta đã nghĩ đến việc nhân cơ hội này đuổi Dương Phiêu Phiêu ra ngoài, nhưng bà lo lắng rằng Bùi Lập sẽ không thay đổi ý định đó và sẽ làm trái ý cha ta.

Tương lai của Bùi gia không chỉ phụ thuộc vào Bùi Lập, phụ thân ta còn có một đứa con riêng bên ngoài, mẫu thân ta rất lo lắng nhỡ đâu phụ thân sẽ nhân cơ hội này để đưa đứa con riêng kia về Bùi gia.

Tiếng cãi vã trong thư phòng càng lúc càng lớn, ta và mẫu thân phải vào trong để can ngăn họ lại.

Khi vào đến thư phòng, ta thấy đồ đạc trong nhà bị đập nát, vương vãi khắp nơi. Phụ thân ta đang ngồi trên ghế thái sư, lấy tay che trán, nhắm mắt lại không nhìn Bùi Lập đang đứng trước mặt.

Bùi Lập vẫn có vẻ không sợ hãi, hiển nhiên là không biết sự nghiêm trọng của sự việc.

Hắn không biết phụ thân ta có một đứa con riêng ở bên ngoài, hắn kiêu ngạo cho rằng mình là người thừa kế duy nhất của Bùi gia, cho nên dù có gây ra bao nhiêu rắc rối, phụ thân ta cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp. Ông không thể làm gì nếu không có hắn.

Mẫu thân ta hiểu rõ phụ thân hơn Bùi Lập nhiều, bà cũng biết phụ thân có con riêng bên ngoài, chính vì sự cản trở của bà nên suốt những năm qua đứa con riêng đó không thể đặt một chân vào cửa Bùi gia được.

"Bùi lang, Bùi lang!" Giọng nói của Dương Phiêu Phiêu vang lên từ bên ngoài thư phòng.

Ta quay lại thì thấy Dương Phiêu Phiêu đang vội vàng chạy tới đây, thậm chí còn không quy củ, đi mỗi chân một chiếc giày.

"Bùi lang, Bùi gia chủ, Bùi mẫu, ta không có con riêng, ta không có!" Dương Phiêu Phiêu vừa bước vào cửa đã quỳ xuống đất và không ngừng dập đầu với hy vọng họ sẽ tin.

Ta đương nhiên tin rằng Dương Phiêu Phiêu không có con riêng, là do ta đã thêu dệt ra chuyện này.

Trong mắt cha mẹ ta, hành động của Dương Phiêu Phiêu chỉ có nghĩa là lương tâm cô ta đang cắn rứt. Ta đảm bảo, khi Bùi Lập nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu như thế này, hắn sẽ mất trí và muốn bảo vệ cô ta.

"Phiêu Phiêu, con của nàng là con của ta, ta sẽ đối xử tốt với nó!" Bùi Lập không muốn nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu chịu khổ như vậy nên đã bế bổng nàng ta lên và trút cơn giận lên ta và mẫu thân.

"Sao các người có thể ác độc như vậy? Làm sao Phiêu Phiêu có thể chịu khổ như vậy! Các người không sợ bị quả báo sao?" Những lời này là nhằm vào ta và mẫu thân, nhưng ý nghĩa đằng sau đều nhắm vào phụ thân. Làm sao có thể phụ thân có thể làm việc này à? Không thể chấp nhận được.

"Được, được, được, ta lại nuôi dạy ra được một nghịch tử như thế này!"

Phụ thân buông bàn tay đang che mặt xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ta biết phụ thân đã lựa chọn bỏ rơi đứa con vô dụng này.

“Nếu ngươi đã kiên trì muốn làm như vậy thì ta sẽ chấp thuận. Hai ngươi sẽ kết hôn vào ngày mồng ba tháng Giêng âm lịch.”

Sau khi phụ thân ta nói xong, ông không nhìn đám người Bùi Lập nữa, thay vào đó ánh mắt ông nhìn sang mẫu thân ta một cách sâu sắc, điều này nhằm thông báo cho bà rằng người thừa kế của Bùi gia đã đổi chủ.

Mẫu thân ta lập tức ngã ngồi xuống đất, Bùi gia mà bà đã bảo vệ gần hết cuộc đời sẽ sớm không còn là của bà nữa. Nhiều năm như vậy, bà luôn lén lút phái người ám toán đứa con riêng kia, nhưng liên tục thất bại, mối thù này đã được kết lại từ lâu, từ nay về sau nếu nó trở về thì làm sao bà có được kết cục tốt?

"Khê nhi, ngươi đi cầu xin cha ngươi..."

Mẫu thân luôn nghĩ đến ta sau cùng, khi không có chuyện gì xảy ra, bà lạnh lùng gọi ta là "Bùi Khê", nếu có chuyện gì xảy ra và cần ta chịu trách nhiệm thì mẹ sẽ gọi ta là "Khê nhi".

"Mẫu thân, người làm sao mà bối rối? Phụ thân đã đồng ý cho ta cưới Phiêu Phiêu!"

Bùi Lập sợ ta thật sự nghe lời mẫu thân mà đi can gián phụ thân, hắn bế Dương Phiêu Phiêu trên tay bước tới gần ta và đe dọa nói: “Nếu ngươi dám nói một lời trước mặt phụ thân cản trở hôn lễ của ta với Phiêu Phiêu, ta sẽ không bao giờ để yên cho ngươi!”

Nói xong, hắn vui vẻ bế Dương Phiêu Phiêu rời đi.

Ta lắc đầu với mẫu thân, nói rằng ta không thể làm gì được.

Hãy để hắn tận hưởng hạnh phúc đi, nó sẽ không kéo dài được lâu đâu.

6.

Phụ thân ta vẫn dành cho Bùi Lập chút tôn nghiêm cuối cùng, thay vì mang đứa con riêng về ngay trong ngày, ông lại trì hoãn việc này đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, toàn bộ trên dưới Bùi gia đều biết rằng đứa con thất lạc bên ngoài của phụ thân ta cuối cùng đã được tìm thấy.

Tất nhiên, không chỉ có Bùi gia mà cả dân chúng trong thành đều biết chuyện này.

Phụ thân ta đã quang minh chính đại đưa đứa con rơi Bùi Ẩn trở về Bùi gia và cho anh ta vị trí đại thiếu gia. Mẫu thân của Bùi Ẩn, Dương thị đã qua đời vì bệnh tật nhiều năm trước cũng trở thành Đại phu nhân trong từ đường của Bùi gia.

Bằng cách này, mẫu thân ta đã trở thành vợ kế, còn ta và Bùi Lập trở thành Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.

Mặc dù mẫu thân ta vẫn chịu trách nhiệm quán xuyến Bùi gia nhưng những phu nhân ở các chi khác bị bà chèn ép nhiều năm qua đã không ngừng cười nhạo chuyện này.

Ta luôn giữ thái độ khiêm tốn trong Bùi gia nên họ cũng không nhắc gì đến ta quá nhiều.

Khi biết tin, Bùi Lập đã đập phá hết đồ đạc có giá trị trong phòng hắn rồi chạy sang phòng mẫu thân ta.

Mẫu thân ta vì tức giận công tâm, thân mình mệt mỏi, ra lệnh cho hạ nhân không cho Bùi Lập vào gặp.

Bùi Lập chỉ tìm đến ta sau khi bị mẫu thân từ chối.

"Bùi Khê, ta và muội hãy cùng nhau đi tìm phụ thân!" Điều đầu tiên Bùi Lập nói khi nhìn thấy ta là bảo ta đi cùng hắn để chất vấn phụ thân.

Ta bình tĩnh rút tay lại, nói: “Làm sao chúng ta có thể thay đổi quyết định của phụ thân?”

"Tại sao, ta rõ ràng là trưởng nam Bùi gia, vì sao lại xuất hiện một đứa con rơi Bùi Ẩn nào đó, tại sao ta lại trở thành Nhị thiếu gia?"

Đến bây giờ Bùi Lập vẫn không hiểu tại sao.

"Phụ thân nhất định bị kẻ xấu lừa gạt, ta nhất định đi tìm để hỏi cho ra nhẽ mới được!" Bùi Lập vội vàng chạy đi tìm phụ thân.

"Tiểu thư, nếu người không đi thuyết phục... Nhị thiếu gia…." Liên Tâm nhìn bóng dáng Bùi Lập đang rời đi, "Nhị thiếu gia hiện tại đang rất tức giận. Nếu Nhị thiếu gia đến đó nhưng không chịu nhìn vào sự thật là do bản thân mình thì cũng không giải quyết được gì, đúng không ạ?"

Chỉ là vấn đề tức giận thôi sao?"

Ngay cả Liên Tâm cũng hiểu được sự thật, nhưng Bùi Lập lại không hiểu được cho nên hắn không xứng đáng làm người thừa kế.

“Cha ta sẽ không gặp hắn đâu” Bây giờ phụ thân sẽ không gặp hắn và ta chắc chắn rằng ông sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội gặp lại ông ấy nữa.

Bùi Lập bây giờ chỉ là một quân cờ bị bỏ rơi. Nhưng còn chưa đủ, so với những gì hắn đã đối xử với ta ở kiếp trước thì đây chỉ là món khai vị mà thôi.

Đến tối, Liên Tâm mới biết phụ thân ta quả thực không hề gặp Bùi Lập, Bùi Lập vẫn đang cho rằng hắn ta là một thiếu gia với phẩm giá xuất chúng, hắn dám quát tháo và ồn ào khi đến viện của phụ thân. Lập tức phụ thân đã ra lệnh cấm túc hắn trong vòng nửa tháng, tĩnh tâm tại phòng, không những thế, sân viện của Bùi Lập còn bị đổi sang thành một viện hẻo lánh ở sân sau. Còn nơi hắn ở bây giờ đã trở thành nơi ở của Bùi Ẩn.

Liên Tâm về nói cho ta biết một tin tức chấn động: phụ thân ta đã giao quyền quản lý Bùi gia cho Bùi Ẩn.

Ta không ngạc nhiên lắm khi nghe tin này, ta biết chuyện đó sớm hay muộn sẽ xảy ra, chỉ không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Lần đầu tiên ta gặp Bùi Ẩn là năm ngày sau khi anh ta trở lại Bùi gia.

“Tiểu thư, Đại thiếu gia tới rồi.” Lúc Liên Tâm đi vào truyền tin, ta đang vẽ tranh ở trên thư án.

Ta đặt bút xuống và ngước lên nhìn Bùi Ẩn.

Bùi Ẩn trông rất điềm tĩnh, ở anh ta toát ra khí chất thanh lãnh, chớ ai lại gần. Ta có thể nhìn thấy ẩn ý lạnh lẽo trong mắt anh ta, tên ngốc Bùi Lập đó làm sao có thể là đối thủ của anh ta?

"Đại thiếu gia." Ta cung kính đi tới trước mặt hắn, cúi đầu chào, ngửi thấy một mùi hương phấn vừa quen vừa lạ.

“Tam muội.” Bùi Ẩn đi tới bàn cờ ngồi xuống, mời ta chơi một ván với hắn.

Kỳ nghệ của Bùi Ẩn rất mạnh mẽ và ta đã phải tính toán cẩn thận trong từng bước đi, ở nước đi cuối cùng, Bùi Ẩn đã bộc lộ một sơ hở, chút nữa thôi là ta đã thắng cuộc rồi.

"Đại thiếu gia, muội nhận thua."

"Cờ hoà. Từ giờ trở đi, mỗi người chúng ta nên dựa vào năng lực của chính mình." Bùi Ẩn liếc nhìn quân cờ trong tay ta, trong mắt hiện lên một tia thích thú, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Sau khi Bùi Ẩn rời đi, Liên Tâm mới dám thở mạnh, bước tới gần ta và hỏi thầm ta: “Tiểu thư, cờ hoà là gì?”

Ta mỉm cười cay đắng và lắc đầu.

Trước đây ta đã may giá y cho Dương Phiêu Phiêu rồi đưa cho Bùi Lập, mùi phấn trên người hắn là do Dương Phiêu Phiêu bôi lên. Bùi Ẩn đã sắp xếp để Dương Phiêu Phiêu tiếp cận Bùi Lập, Bùi Ẩn dùng tay của ta kéo Bùi Lập xuống, sau đó anh ta có thể đường đường chính chính trở lại Bùi gia.

Bùi Ẩn đã chơi một ván cờ rất hay bằng cách mượn hoa hiến Phật.

Anh ta tính toán chu đáo như vậy, sao có thể lộ ra khuyết điểm nhỏ này chứ. Đây là cố tình tiết lộ cho ta biết rằng Dương Phiêu Phiêu và anh ta cùng hội cùng thuyền.

Nếu ta đoán không lầm thì anh ta cũng muốn dùng tay ta để thoát khỏi Dương Phiêu Phiêu.

Đáng tiếc anh ta đi sai lầm rồi, mục tiêu của ta chưa bao giờ là Dương Phiêu Phiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


7.

Mẫu thân bị tước quyền quản gia và lâm bệnh nên cáo ốm không tiếp khách. Bùi Lập bị phạt cấm túc tại phòng để suy ngẫm về những lỗi lầm trong quá khứ của mình nên hôn lễ của hắn với Dương Phiêu Phiêu được tổ chức rất bình thường.

Phụ thân ta cảm thấy xấu hổ vì hôn sự này nên ông đã không thông báo cho bất kỳ chi khác của Bùi gia cũng như bạn bè thân thích. Ông dự định ngày hôm đó sẽ chỉ thuê bà mối và tổ chức bái đường cho Bùi Lập.

Ta mơ hồ có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, mấy ngày nay ta đều ở lì trong viện, không ra ngoài.

Một ngày trước hôn lễ của Bùi Lập, ta nghe thấy có người gõ cửa sổ, ta tiến đến mở cửa sổ ra nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất.

Chữ viết trên mảnh giấy là của Bùi Lập, hắn bảo ta đến viện gặp hắn.

Ta lập tức đốt tờ giấy và vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Một canh giờ sau, hạ nhân trong viện mẫu thân ta đến và nói với ta rằng mẫu thân đã qua đời vì bệnh tật.

"Chết vì bệnh?" Khi nghe được tin này ta cảm thấy rất sốc, mặc dù mẫu thân ta những ngày này đều nằm liệt giường, không tiếp khách nhưng ta đã lén lút đến thăm mẫu thân mấy lần, sức khoẻ bà vẫn còn dồi dào. Sao có thể đột ngột nói qua đời vì bệnh tật là qua đời được?

Ta dẫn Liên Tâm đ ến sân viện của mẫu thân, vừa vào cửa đã thấy Dương Phiêu Phiêu đang bị trói bằng dây và quỳ trên mặt đất.

Ta chưa kịp hỏi “Có chuyện gì vậy?” thì đã nghe phụ thân nói: “Xin nhờ đạo sĩ chọn ngày thích hợp để hạ táng.”

Ta muốn đi đến nhìn mặt mẫu thân, nhưng bị Bùi Ẩn và quản gia chặn lại, ta chỉ có thể nhìn thi thể mẫu thân qua khe hở. Ta nhìn thấy sắc mặt bà tái mét, rõ ràng giống như bị bóp cổ. cho đến chết.

Ta nghe thấy âm thanh "u ơ u ơ" từ phía sau phát ra, khi ta quay lại thì thấy Dương Phiêu Phiêu đang bị nhét một mảnh vải vào miệng, cô ta muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.

Thấy ta nhìn Dương Phiêu Phiêu, Bùi Ẩn nói: “Cô ta lẻn vào phòng Nhị phu nhân để trộm tài sản. Khi nhìn thấy Nhị phu nhân chết vì bệnh tật, cô ta sợ hãi kêu lên, nhưng bị hạ nhân canh cửa phát hiện. "

Ta nhìn mặt Bùi Ẩn, những lời hắn nói đều rất hợp tình hợp lý, nếu không phải ta vừa nhìn thấy thi thể của mẫu thân và biết mối quan hệ của hắn với Dương Phiêu Phiêu, ta đã tin lời hắn nói.

“Chuyện này đừng trước tiên đừng nói cho Bùi Lập biết” Phụ thân ta nhìn ta, dùng giọng điệu không thể thay đổi nói cho ta biết.

Ta gật đầu và nhìn Bùi Ẩn lần cuối trước khi rời đi, ta luôn cảm thấy anh ta trông rất quen, không rõ ta đã gặp hắn ở đâu chưa nhỉ?

Trở lại tiểu viện của mình, ta bảo Liên Tâm tìm hiểu xem cha ta sẽ làm gì với Dương Phiêu Phiêu.

Liên Tâm quay lại và nói với ta rằng họ đã đánh chết Dương Phiêu Phiêu và ném cô ta ra bãi tha ma.

"Liên Tâm, ngươi cảm thấy Nhị thiếu gia là người như thế nào?"

Liên Tâm không hiểu tại sao ta lại hỏi điều này, nên suy nghĩ một lúc rồi nói ra điều mình đang nghĩ: “Thật ra Nhị thiếu gia chỉ có chút nóng nảy, nhưng người rất tốt với hạ nhân. Có một lần, em vô tình làm đổ trà trên quần áo của thiếu gia. Nhị thiếu gia không tức giận với em, chỉ yêu cầu em sau này phải cẩn thận hơn ”.

Đúng vậy, từ khi sống lại, ta đã bị hận thù mù quáng, và dường như ta đã quên nghĩ xem việc này có vấn đề gì.

"Tiểu thư, trời tối rồi, người đi đâu vậy?" Liên Tâm thấy ta sắp ra ngoài liền nhắc nhở ta rằng cũng đã muộn rồi.

"Ta sẽ quay lại ngay."

Ta lẻn ra khỏi cửa sau dưới màn đêm bao phủ và đi đến bãi tha ma.

Thi thể của Dương Phiêu Phiêu bị ném sang một bên, ta chịu đựng cảm giác buồn nôn và cởi miếng vải nhét trong miệng cô ta ra, đúng như ta nghĩ, lưỡi của cô ta đã bị cắt mất từ lâu.

“Đây là người mà ngươi yêu thương.”

"Kiếp sau khi tìm kiếm một người đàn ông làm chỗ dựa, ngươi nên mở rộng tầm mắt ra để chọn."

Dương Phiêu Phiêu cố tình tiếp cận Bùi Lập vì Bùi Ẩn, bây giờ Bùi Ẩn đã trở về Bùi gia, Dương Phiêu Phiêu, người biết tất cả bí mật của anh ta, đương nhiên không thể giữ lại.

Ta nghĩ tới tờ giấy gửi cho mình, liếc nhìn có thể biết chữ viết rất giống Bùi Lập, nhưng có một chữ Bùi Lập luôn viết thừa nét. Những nét chữ viết trên tờ giấy đó đều đúng, ta nghĩ đó là một cái bẫy để dụ ta đến viện của Bùi Lập.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Dương Phiêu Phiêu đã phát hiện ra điều gì đó và muốn bí mật nói với ta nhưng ta không giữ lời hẹn nên cô ta đành phải đi mẫu thân

Cuối cùng cô ta đã nhìn thấy hiện trường nơi mẫu thân ta chết.

Ai đã giết mẫu thân ta?

Bí mật mà Dương Phiêu Phiêu phát hiện ra là gì?

8.

Ngày hôm sau, ta đang ngồi ngoài vườn tắm nắng thì nhìn thấy quản gia dẫn mấy y sư đi ngang qua.

"Quản gia, ai bị bệnh? Tại sao ngươi lại gọi nhiều y sư cùng một lúc như vậy?"

"Tiểu thư, là..." Quản gia tiến về phía ta mấy bước, thấp giọng nói với ta: "Là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia đang mê sảng, nói nhảm."

Ta theo bọn họ đến viện của Bùi Lập, Bùi Lập chỉ mặc một chiếc trung y mỏng, vừa khóc vừa cười, không ngừng hô vang: "Ngươi là ta, và ta là ta!"

"Nhị ca!" Ta tiến lên nắm lấy Bùi Lập, "Nhị ca, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Khi Bùi Lập nhìn thấy ta, anh ta sợ hãi đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, liên tục lặp đi lặp lại: "Mặt của ta! Mặt của ta"

"Tiểu thư, Nhị thiếu gia mới sáng sớm đã thành như vậy, cho nên ta lập tức gọi y sư đến!"

Ta đứng sang một bên và quan sát các y sư khám cho Bùi Lập, họ đều đưa ra kết luận giống nhau - hắn đã bị điên.

“Có thể chữa khỏi được không?”

Mấy y sư đều lắc đầu, căn bệnh này khó chữa.

Ta nhìn Bùi Lập, người vừa khóc vừa cười nằm trên mặt đất, hắn dường như không giả vờ, với chỉ số IQ của hắn, hắn không thể làm được một việc có yêu cầu khó như vậy, rõ ràng ngày hôm qua hắn ấy vẫn ổn, vậy tại sao lại phát điên sau một đêm?

Bùi Lập trở nên điên dại, mẫu thân cũng vừa mới mất hôm qua, chuyện này đến chuyện kia nối tiếp nhau xảy ra, phụ thân ta cảm thấy xui xẻo nên sai quản gia đưa Bùi Lập đến một biệt viện ngoại thành, đồng thời phái vài hạ nhân đến để chăm sóc anh ta.

Làm như vậy sẽ trực tiếp loại bỏ Bùi Lập ra khỏi Bùi gia.

Ta ngồi bên cửa sổ, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Bùi Lập: "Ngươi là ta, còn ta là ta."

Chính xác điều này có nghĩa là gì?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, ta vẫn chưa hiểu ra.

Khoảng thời gian này trôi qua rất yên bình, Bùi Ẩn hàng ngày cùng phụ thân ta ra ngoài làm ăn. Bùi gia vẫn như xưa, chỉ có điều mẫu thân ta không ở đây và Bùi Lập cũng vậy.

Chớp mắt năm mới đã đến, Tết đoàn viên, hàng năm, cha mẹ ta, ta và Bùi Lập đều thức cùng nhau ăn cơm tối như một gia đình. Nhưng năm nay mẫu thân đã không còn, phụ thân đương nhiên ở bên Bùi Ẩn, ông đã quên mất Bùi Lập từ lâu.

Ta bảo nhà bếp nấu một số món ăn mà Bùi Lập thích và đích thân giao đến biệt viện ở ngoại thành.

Sau hai ba tháng không gặp Bùi Lập, bệnh tình của hắn ngày càng trầm trọng, hắn hoàn toàn mê sảng và thậm chí không còn sức để ngồi dậy.

Ta gắp một chiếc chân gà nướng đưa cho hắn, cắn một miếng, Bùi Lập ăn không nổi nữa, hắn điên cuồng ném chiếc chân gà xuống đất và bắt đầu khóc.

Ta nhìn Bùi Lập đang vung vẩy tay và nhận thấy trên cổ tay phải của hắn không có vết bớt màu đỏ.

Sao lại không có được?? Ta nhớ rõ kiếp trước Bùi Lập đã dùng kiếm cắt đứt hai tai của ta, lúc ống tay áo giơ lên ​​để lộ vết bớt màu đỏ trên cổ tay phải.

Có phải ta nhớ nhầm là cổ tay trái không?

Ta nắm cánh tay trái của Bùi Lập và kiểm tra cẩn thận, không có vết bớt nào cả.

"Mặt của ta... mặt..."

Bùi Lập hét ầm lên vài lần rồi ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt?

Chẳng lẽ kiếp trước người hại ta không phải là Bùi Lập sao?

Trong đầu ta chợt nảy ra một ý tưởng nực cười, ý tưởng này khiến ta phát ốm, cúi xuống và nôn ọe không ngừng.

9.

Khi ta từ ngoại thành trở về Bùi gia, ta phát bệnh, nằm trên giường sốt li bì ba ngày.

Trong lúc đó, ta không ngừng mơ, có lúc ta mơ thấy ta và Bùi Lập khi còn nhỏ đang chơi đùa, sau đó ta mơ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ vung roi quất ta.

Sau khi Dương Phiêu Phiêu tự sát trong hồ ở kiếp trước, Bùi Lập dường như đã thay đổi, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nóng giận trước đây. Hắn trở nên im lặng và không thích nói chuyện, đầu óc thông minh vượt trội. Ngay cả công việc kinh doanh của phụ thân anh ta cũng làm nó phát triển vượt bậc.

Ta đã hiểu tại sao ta lại cảm thấy Bùi Ẩn quen thuộc với mình như vậy, bởi vì sau cái chết của Dương Phiêu Phiêu ở kiếp trước, tính cách của Bùi Lập đã trở thành Bùi Ẩn, lạnh lùng, độc ác và vô đạo đức.

Chẳng lẽ kiếp trước không lâu sau cái chết của Dương Phiêu Phiêu, Bùi Ẩn đã giết Bùi Lập và trở về Bùi gia trong hình dạng của Bùi Lập. Phụ thân và Bùi Lập đã ở bên nhau lâu như vậy, lẽ nào ông không để ý sao? Hay đây là ý định của của ông?

Ngày mẫu thân ta chết, có rất nhiều nghi vấn về điều này, nhưng phụ thân nhất quyết muốn chôn cất bà gấp, ta không tin rằng phụ thân ta không biết bà bị bóp cổ chết, nhưng ông đã chọn giấu nó. Có lẽ cũng vì che dấu cho Bùi Ẩn?

“Đại thiếu gia, tiểu thư uống thuốc xong liền ngủ.” Tiếng Liên Tâm từ ngoài phòng truyền đến.

“Đợi ở cửa.” Đó là giọng nói của Bùi Ẩn, sau đó ta nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân của Bùi Ẩn.

“Ta biết ngươi đã tỉnh.” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Ẩn truyền vào tai ta.

Ta biết mình không thể giấu được anh ta nên thở dài và mở mắt ra, lúc này trong mắt anh ta không có sự ngụy trang nào, sát ý hoàn toàn hiển hiện.

"Ngươi đã vào Bùi gia rồi, Bùi Lập không phải là mối đe dọa đối với ngươi, tại sao ngươi không để hắn đi?" Không cần phải nói vòng vo với Bùi Ẩn, chỉ cần đi thẳng vào vấn đề chính là được.

Ta đã đoán được sự thật, Bùi Ẩn chắc hẳn đã đoán được rằng ta hiểu điều đó.

"Ha ha! Ngươi quả nhiên thông minh." Bùi Ẩn không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, "Chỉ cần hắn sống được một ngày, ta vẫn là con riêng"

Ta nhìn thấy vết bớt màu đỏ trên cổ tay phải của Bùi Ẩn, ta đoán không sai, Bùi Lập đã bị Bùi Ẩn giế t chết ở kiếp trước, cuối cùng chính Bùi Ẩn đã làm những điều đó với ta. Người mà ta nên trả thù trên là Bùi Ẩn chứ không phải Bùi Lập ngây thơ.

Ta đã sai, ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Nghĩ đến đây, ta thất vọng ngả người ra sau, Bùi Ẩn rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của ta.

Bùi Ẩn ghét mẫu thân ta đến mức cố tình lên kế hoạch trả thù Bùi gia. Và bởi vì ta giống mẫu thân rất nhiều nên kiếp trước Bùi Ẩn mới có những thủ đoạn hèn hạ như vậy để ức hiếp ta.

Còn Dương Phiêu Phiêu chỉ là cái cớ, cái cớ để Bùi Ẩn ngụy trang sự ác độc của mình.

"Bùi Khê, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ cân nhắc việc rủ lòng thương và để ngươi sống."

Ta nhìn Bùi Ẩn rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, trông hắn vẫn hung dữ như kiếp trước.

Ta không trả lời hắn, nhìn lưỡi kiếm càng ngày càng gần mình, ta mỉm cười nói: "Bùi Ẩn, ngươi có biết biệt danh của ta là Phiêu Phiêu không?"

10.

Nghe ta nói vậy, tay cầm kiếm của Bùi Ẩn run lên, lưỡi kiếm sượt qua mặt ta.

"Ngươi không phải!" Bùi Ẩn cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng đôi tay run rẩy đã phản bội hắn.

“Ngươi biết mà.” Ta nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt giận dữ của hắn, “Chỉ là ngươi không thể chấp nhận được thôi.”

"Ngươi không thể chấp nhận rằng ta là con gái của kẻ thù."

"Ngươi không thể chấp nhận rằng khuôn mặt của ta trông rất giống kẻ thù của ngươi."

Khi ta đoán rằng Dương Phiêu Phiêu và Bùi Ẩn có tư tình, ta đã cử người bí mật điều tra, hóa ra Dương Phiêu Phiêu là một đứa trẻ mồ côi vô danh, và Bùi Ẩn đã đặt tên Phiêu Phiêu cho cô ấy.

Vừa rồi ta nhìn thấy nút thắt đồng tâm đã mòn trên chuôi kiếm của Bùi Ẩn, và ta nghĩ đến người bạn thời thơ ấu của tôi, Dương Ẩn.

Một tiếng "cạch" vang lên, Bùi Ẩn thả thanh kiếm xuống đất.

Kiếp trước ta và Bùi Ẩn rất ít tiếp xúc nên hắn không nhận ra ta.

Kiếp này, Bùi Ẩn bỗng nhiên trở thành đại thiếu gia của Bùi gia, sau nhiều lần tiếp xúc, hắn đã biết ta chính là cô nhóc ngày đó.

Điều này cũng có thể giải thích cho việc mấy lần nửa đêm Bùi Ẩn lẻn vào viện của ta. Bởi vì ta là người khó ngủ nên chỉ cần có một động tĩnh nhỏ là sẽ tỉnh dậy, ta còn tưởng Bùi Ẩn ở đây để theo dõi ta. Một buổi sáng thức dậy, ta nghe thấy Liên Tâm hỏi chiếc khăn tay tay ta cất trong hộp như thế nào lại bị ném vào bếp, nó bị đốt cháy chỉ còn lại một góc.

Chiếc khăn tay đó là do Dương Ẩn tặng cho ta khi còn nhỏ.

Khi ta còn nhỏ, phụ thân ta thường đưa ta đi cùng khi đi làm ăn, ta tính tình trẻ con và rất hòa đồng với những đứa trẻ ở gần đó.

Trong số đó, có một cậu bé tính tình trầm lặng khiến ta chú ý, mọi người đều nói cậu không có cha, là con ngoài giá thú mờ ám, không ai muốn chơi với cậu.

Ta thấy cậu ta luôn bị bắt nạt và cảm thấy rất đáng thương nên đã bảo vệ cậu ta và chơi cùng với cậu ta.

Phụ thân ta biết chuyện, ta tưởng phụ thân sẽ trách phạt nhưng không ngờ ông lại rất vui khi ta chơi cùng với đứa trẻ đó.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta phát hiện ra chuyện này, bà cấm ta ra ngoài, ta hỏi tại sao thì bà cũng không nói mà chỉ cảnh cáo ta: “Đừng đi chơi với nó nữa. đứa trẻ đó mãi mãi không thể xuất hiện được đâu".

Bây giờ ta mới hiểu, phụ thân ta đến đó không phải để bàn chuyện mà là để gặp riêng mẫu thân của Bùi Ẩn, ban đầu ông ấy mang ta theo để làm lá chắn, nhưng sau đó ông ấy phát hiện ra rằng ta và Bùi Ẩn rất hợp nhau nên ông ấy cứ đưa ta đi cùng.

Ta nhanh chóng nhặt thanh kiếm trên mặt đất và đâm nó vào cơ thể Bùi Ẩn không chút thương xót.

"Muội..." Bùi Ẩn kinh ngạc quay lại, máu trào ra từ miệng, hắn không ngờ ta lại làm như vậy.

"Ngươi bóp cổ mẫu thân ta đến chết phải không? Dương Phiêu Phiêu tình cờ nhìn thấy nên ngươi quyết định giết cô ta để bịt miệng."

"Ừm..." Bùi Ẩn ngã xuống đất, đưa tay chạm vào ta: "Phiêu Phiêu..."

“Đừng gọi ta, ta thấy ghê tởm!” Ta không điên, làm sao có thể thương xót một người đã giết mẹ ta và khiến ca ca ta phát điên?

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Liên Tâm lo lắng chạy vào, nhìn thấy Bùi Ẩn nằm trên mặt đất, kinh hãi nói: "Tiểu thư, hắn... cái đó... Nhị thiếu gia đã chết. Thị nữ hầu hạ Nhị thiếu gia nói Nhị thiếu gia bị ngã xuống giếng.”

Ta căm hận liếc nhìn Bùi Ẩn, dùng mạng sống của hắn để trả giá cho mạng sống của mẫu thân ta và Bùi Lập, hắn không xứng đáng!

“Phụ thân ta có biết không?”

"Lão gia biết tin rồi ạ, nhưng không nói gì."

Đương nhiên, phụ thân ta hiện tại sẽ có thể nói gì, bởi vì trong lòng ông ấy chỉ có Bùi Ẩn, nếu biết được Bùi Ẩn cũng đã chết, không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào.

"Đi bẩm báo với lão gia, Đại thiếu gia cũng đã chết!"

Sau khi tiễn Bùi Ẩn đi, giờ chỉ còn lại phụ thân ta.

Tuy rằng kiếp trước ông ấy không trực tiếp hại ta, nhưng ông ta lại để cho Bùi Ẩn giết Bùi Lập, kiếp này ông ta lại để cho Bùi Ẩn giết mẫu thân ta, giết Bùi Lập một lần nữa, ông ta phải trả giá!

Cha ta biết Bùi Ẩn đã chết trong tiểu viện của ta, ông ta đến rất nhanh, vừa bước vào cửa, trước tiên ông ấy kiểm tra để chắc chắn rằng Bùi Ẩn đã tắt thở, sau đó ông ấy đứng dậy và tát ta một bạt tai.

"Bùi lão gia, ông có chắc chắn muốn giêt ta không?" Ta đưa tay nắm lấy cổ tay của cha ta, "Bùi Ẩn, Bùi Lập đều đã chết, vì vậy Bùi gia chỉ có thể giao cho ta."

"Không thể nào, Bùi gia không thể giao vào trong tay loại nữ nhân như ngươi!"

"Ông vẫn đang nghĩ rằng nếu Bùi Ẩn chết đi thì ông vẫn còn những đứa con riêng khác à?" Ta mỉm cười và lấy ra một chiếc túi vải nhỏ từ dưới nệm, khi mở ra, bên trong có hai ngón tay, là của hai đứa con riêng khác của Bùi lão gia.

Khi mẫu thân đổ bệnh, bà đã gọi ta đến bên cạnh, bà biết cha ta là người không đáng tin cậy, Bùi Lập không thể trông mong gì, bà đặt hết hy vọng vào ta, bà nói với ta rằng trong nhiều năm qua, bà đã âm thầm điều tra chuyện đó. Cha ta còn có hai người con nữa, đứa con riêng đó cũng không lớn lắm, chỉ mới năm sáu tuổi.

Mẫu thân yêu cầu ta giải quyết chúng càng sớm càng tốt và không để chúng trở thành Bùi Ẩn tiếp theo.

"Ngươi đã giết họ! Ngươi đã giết hết bọn họ?" Bùi lão gia muốn giật túi vải từ tay ta, nhưng ta đã tránh sang một bên và ông ta chới với ngã xuống.

"Ta đã giết hết bọn họ, để cho người một cảnh cáo."

Chỉ vì Bùi Ẩn mà mạng sống của mẫu thân ta lẫn Bùi Lập đều không quan trọng, ông có thể hy sinh mạng sống của ta để lấy lòng Bùi Ẩn.

"Bùi lão gia, ông không xứng làm cha, ông không xứng làm chồng, ông không xứng làm người!"

Nói xong, ta nhặt thanh kiếm của Bùi Ẩn lên và tiễn cha ta lên đường.

Kiếp trước Bùi Lập bị giết và Bùi Ẩn thay thế vào đó, không phải là ông ta không biết mà là ông ta đã chọn Bùi Ẩn.

Kiếp trước Bùi Ẩn đã lên kế hoạch phá hủy sự trong sạch của ta, ông ta biết rõ lúc đó nhưng ông ta cũng không ngăn cản.

Ông ta luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, người như vậy nên chết đi!

“Tiểu thư, người hãy lau mặt sạch sẽ trước khi ra ngoài nhé”

Liên Tâm nhìn thấy vết máu trên mặt ta liền lấy khăn ra đưa cho ta.

“Chúng ta sẽ làm gì với hai thi thể này?”

“Hãy đốt chúng đi”

Ta bước ra khỏi nhà, mặt trời đã tắt từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện.

Tất cả cuối cùng cũng kết thúc!

(Hoàn)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom