Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1240


Nhân viên lễ tân kia lạnh lẽo quát lên: "Bắt bọn họ lại cho tôi!"  

"Vâng!"  

Đám bảo vệ đồng thanh nói.  

Sau đó, bọn họ chuẩn bị nhào lên.  

Hàn Thất Thất lại làm như không thấy, chỉ nói nốt một từ: "Một!"  

Đám người vây xung quanh đó cười nhạt.  

Bảo vệ đã xông đến trước mặt.  

Quan Na tuyệt vọng.  

Đúng lúc này, chợt có một tiếng quát lớn đầy nôn nóng: "Dừng tay! Mẹ kiếp chúng mày dừng tay ngay cho tao!"  

Hả?  

Vừa nghe được câu nói đó, mọi người đều cả kinh.  

Bọn họ ngoái đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu kia, thấy một gã mập mạp đang hì hục từ bên trong chạy ra.  

Nhìn kĩ mới thấy... đó là Chu Vân Phong!  

Trời!  

Một giây sau, tiếng hít hà thật mạnh liên tiếp vang lên.  

Tất cả đều lâm vào bối rối.  

Thật sự gọi được người ra luôn?  

Chu Vân Phong kích động lao tới, vui vẻ nói: "Em gái! Em tới thăm anh à? Sao em lại ở đây?"  

Anh ta kích động đến độ tay chân vung loạn xạ.  

Nhân viên lễ tân kia đã chết sững.  

Quan Na càng thêm mờ mịt.  

Chuyện gì thế này?  

Em gái?  

Điều này...  

Tất cả mọi người đều hoang mang nhìn họ.  

Hàn Thất Thất lạnh nhạt nói: "Tôi đếm xong rồi, đi đây".  

Nói đoạn, cô ta liền định quay đi ngay.  

Chu Vân Phong hoảng hốt, cuống quít nói: "Em gái, anh... ban nãy anh đang ở trong phòng lớn mà! Nghe thấy tiếng em là anh lao ra ngoài liền!"  

"Em đừng đi mà".  

Mọi người quanh đó nghe thấy thế đều điên cuồng co giật khóe miệng.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lại nhếch môi tủm tỉm cười.  

Thái độ thế này... có khả năng rồi!  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Cũng được, có thể tha thứ cho anh, nói coi anh định bồi thường tôi thế nào?"  

Chu Vân Phong lập tức vui mừng, vội nói: "Em muốn bồi thường thế nào thì bồi thường thế ấy!"  

Hàn Thất Thất đắc ý cười cười, nói luôn: "Được, vậy sau này bên anh không được tham dự vào chuyện của khách sạn Đình Lập nữa".  

Vừa nghe cô ta nói thế, Quan Na lập tức

chấn động cả người. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1241


Chu Vân Phong lại bối rối.  

Đang yên đang lành... sao lại nhắc tới khách sạn Đình Lập rồi?  

Anh ta ngẩng lên nhìn quanh một vòng.  

Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Trương Minh Vũ.  

Con ngươi tức thì co rút lại.  

Chu Vân Phong chỉ một ngón tay, quát to: "Là mày à!"  

Mắt anh ta cũng đã vằn đỏ lên!  

Chuyện bị đánh lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt như vừa xảy ra.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn sang.  

Hàn Thất Thất chau mày, lớn tiếng mắng một tiếng theo bản năng: "Anh quát ai đấy!"

Hàn Thất Thất quát một câu khiến Chu Vân Phong giật mình hoảng sợ.  

Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.  

Sao Hàn Thất Thất lại có phản ứng mạnh như vậy nhỉ?  

"Thất Thất, em...", Chu Vân Phong ngơ ngác lắp bắp.  

Hàn Thất Thất quát xong cũng giật mình sửng sốt.  

Mình sao vậy nhỉ?  

Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất mới lạnh nhạt nói: "Lảm nhảm ít thôi, điều tôi nói, anh có chịu làm hay không, không làm thì tôi về đây".  

Nói đoạn, cô ta khoanh tay hất mặt nhìn.  

Chuyện gì thế nhỉ...  

Hàn Thất Thất cũng đang oán thầm trong lòng, thậm chí còn hung hăng trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.  

Tôi đã trêu chọc ai chứ...  

Chu Vân Phong siết chặt nắm tay, thân mình cũng run rẩy lên.  

Dựa vào đâu chứ!  

Nhưng...  

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Thất Thất tới tìm anh ta mà!  

Vào lúc này, nội tâm Chu Vân Phong đang vô cùng khó xử.  

Hàn Thất Thất liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu anh đồng ý, tôi mời anh bữa cơm, còn nếu không thì bye bye".  

"Đàn ông đàn ang sao cứ lề mà lề mề như thế".  

Nói đoạn, cô ta còn tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt.  

Chu Vân Phong sốt ruột lắm.  

"Thất Thất, không phải anh không muốn giúp em, em muốn làm gì, anh nhất định sẽ giúp em bằng được".  

"Nhưng..."  

Chu Vân Phong ngập ngừng dừng lại.  

Anh ta có vẻ khó xử lắm.  

Hàn Thất Thất mất kiên nhẫn, chau mày gắt gỏng: "Nhưng cái gì mà nhưng?"  

Chu Vân Phong lắp bắp nói: "Nhưng mà... Ông nội đã giao Thiên Lãng cho anh hai, anh... anh có nói giúp

em cũng không có tác dụng gì..."  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1242


Nói đến đó, anh ta lộ vẻ áy náy lắm.  

Anh hai?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Thất Thất nhíu chặt mày, ánh mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.  

Lại là anh ta!  

Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất phất tay, nói: "Thôi thôi bỏ đi, tôi không muốn gặp lại anh ta, không giúp được thì thôi".  

Nói xong, cô ta nhìn sang phía Trương Minh Vũ, tỏ vẻ lần này không giúp được rồi.  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Không giúp được, anh cũng chẳng còn cách nào...  

Sau đó, Trương Minh Vũ cười nói với Hàn Thất Thất: "Không sao, chúng ta tìm cách khác vậy".  

Hàn Thất Thất gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi".  

Chu Vân Phong nôn nóng lắm.  

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em gái, khó khăn lắm mới có dịp về một chuyến, vội vàng đi đâu vậy?"  

Hả?  

Vừa nghe được câu này, mọi người ở đây đều sửng sốt.  

Khi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một người trẻ tuổi đang thong thả bước ra từ bên trong tòa nhà.  

Người này mặc bộ đồ hàng hiệu, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận.  

Thoạt trông phong thái rất cao quý.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hàn Thất Thất liếc nhìn một cái, mặt lộ vẻ chán ghét cực kì.  

Người này chính là cậu ấm thứ hai nhà họ Chu, Chu Vân Đình.  

Chu Vân Đình cười ha hả, nói: "Thất Thất à, anh hai đang nói chuyện với em đấy".  

"Chẳng lẽ vẫn còn giận anh hai sao?"  

"Chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng dễ thương lượng thôi, chỉ cần em chịu khó cầu xin anh một câu, anh nhất định sẽ giúp em".  

Nói đoạn, ánh mắt anh ta lóe lên một tia giễu cợt.  

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Muốn tôi cầu xin anh? Tưởng bở hơi nhiều rồi đấy, đợi kiếp sau nhé".  

Chu Vân Đình bỡn cợt: "Vậy thì xin lỗi nhé, anh cảm thấy khách sạn Đình Lập này từ nay về sau sẽ không thể kiếm được bất kì vị khách nào rồi".  

"Không biết, dự cảm của anh liệu có đúng không nhỉ..."  

Nói đến đó, con ngươi anh ta như lóe sáng.  

Đây là một lời đe dọa trắng trợn!  

Quan Na chau mày.  

Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, lạnh lẽo quát lên: "Chu Vân Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"  

"Đừng tưởng tôi không biết chính anh kích động ông ngoại nhốt mẹ tôi lại!"  

"Tốt hơn hết là anh nên cất mấy thứ âm mưu bẩn thỉu của anh đi".  

"Nếu còn chọc tới tôi, tôi đập tan cái ổ chó của anh đấy".  

Hàn Thất Thất vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Còn có chuyện đó sao?  

Chu Vân Đình cười lạnh: "Thất Thất à, không có chứng cứ thì chớ có nói linh tinh nhé".  

"Hơn nữa, hôm nay em đang đến cầu xin bọn anh đấy, đây

là thái độ cầu xin sao?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1243


Hàn Thất Thất lạnh lẽo nói: "Ai muốn xin xỏ anh! Anh tự đề cao bản thân quá rồi đấy!"  

Chu Vân Đình bỡn cợt nói: "Được, nếu đã không phải tới cầu xin anh..."  

"Chuyện bên khách sạn Đình Lập, anh cũng chẳng thể nói được gì".  

"Em cứ chờ xem khách sạn Đình Lập đóng cửa đi nhé".  

Nói đoạn, ánh mắt anh ta nhìn Hàn Thất Thất tràn đầy chế nhạo.  

Hàn Thất Thất thở hổn hển, đáy mắt ngập tràn lạnh lẽo.  

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Lập có đóng cửa hay không... có vẻ anh không quyết định được đâu nhỉ".  

Hả?  

Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.  

Nhìn về phía người vừa lên tiếng, mới phát hiện đó là Trương Minh Vũ.  

Tên ranh này dám nói chuyện với cậu hai nhà họ Chu như vậy sao?  

Hàn Thất Thất cũng ngẩn người.  

Điều cô ta lo nhất là không thể giúp Trương Minh Vũ đạt được mục đích.  

Nếu không phải còn lo lắng điểm này, cô ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.  

Nhưng bây giờ...  

Quan Na cũng sửng sốt.  

Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng nói: "Mày là ai? Ở đây người đang nói chuyện, chó cũng dám sủa chen vào?"  

Hàn Thất Thất lập tức sa sầm mặt xuống, sắc mặt cực kì âm trầm.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi thì không phải thứ gì quan trọng, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, muốn mắng chửi anh mấy câu thôi".  

"Coi tôi là chó... cũng không hẳn là không được".  

Hả?  

Ánh mắt Chu Vân Đình thoáng lóe lên sắc lạnh.  

Khiêu khích trắng trợn như vậy?  

Mọi người cũng đều kinh ngạc.  

Tên này muốn tìm cái chết sao?  

Chu Vân Đình cười lạnh, nói: "Thằng ranh kia, hôm nay sợ là mày khó lòng tự rời khỏi đây được rồi".  

"Tự thông báo tên mình đi, tao đây... không thích bắt nạt thứ chó không tên không tuổi".  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tôi là bọ anh".  

Hả?  

Tất cả đều sửng sốt.  

Đang nói gì vậy?  

Hàn Thất Thất cũng hoang mang nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Chu Vân Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Mày nói cái gì?"  

Trương Minh Vũ lại đáp một lần nữa: "Tôi là bọ anh".  

Chu Vân Đình ngập ngừng: "Bọ?"  

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn đáp lời ngay: "Ơi! Gọi bọ cái chi rứa?"  

Chu Vân Đình đã hoàn toàn ngơ người.  

Ha ha ha ha!  

Một giây sau, có người đã hiểu ra, lập tức cười phá lên.  

Thì ra là...  

Hàn Thất Thất cũng hoàn toàn hiểu được, bèn che miệng cười.  

Cười đến mức toàn thân đều run lên.  

Quan Na cố nén ý cười, nhẫn nhịn mãi không được, đành phải

dùng tay che miệng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1244


Chu Vân Đình vẫn ngơ ngác không hiểu.  

Sao vậy nhỉ?  

Vào ngay lúc này, Chu Vân Phong chợt kích động hô lên: "A! Tôi hiểu rồi! Đấy là tiếng địa phương!"  

"Anh hai, nó nói nó là bố anh đấy! Ha ha ha! Em nghe ra rồi..."  

*Ở một số địa phương gọi bố là bọ, mẹ là mạ.  

Nhưng Chu Vân Phong còn chưa nói hết câu, nụ cười đã lập tức tắt ngấm.  

Anh ta quay đầu sang một bên, làm như chưa từng phát sinh bất cứ điều gì.  

Mình nói linh tinh cái gì vậy!  

Chu Vân Phong âm thầm giậm chân.  

Ha ha ha ha!  

Tiếng cười vang lên khắp nơi.  

Người của tập đoàn Thiên Lãng đều bật cười ha hả.  

Sắc mặt Chu Vân Đình đã trở nên vô cùng khó coi, lửa giận trong đáy mắt hừng hực bốc lên như thể sắp phun ra rồi.  

Mất mặt nhất là... anh ta còn gọi Trương Minh Vũ như thế!  

Chu Vân Đình ngẩng đầu.  

Ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chất phác.  

Thoạt trông rất ngây ngô vô hại.  

Một hồi sau, tiếng cười vẫn còn kéo dài.  

Chu Vân Đình quát lớn: "Mẹ kiếp, câm miệng hết cho tôi!"  

Nghe tiếng quát vang vọng ấy, tiếng cười ngưng bặt.  

Nhưng vẫn còn một âm thanh giòn giã vang lên, nghe đặc biệt nổi bật.  

"Hi hi hi!"  

Hàn Thất Thất che miệng, vẫn cười ngất ngư.  

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, thân mình đã run lên vì giận.  

Hàn Thất Thất thở không ra hơi nữa, cô ta khó khăn nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh... Ha ha... Anh thật là có tài!"  

Chu Vân Đình đã nghiến răng ken két.  

Một lúc sau, anh ta quát lớn: "Người đâu!"  

Chu Vân Đình vừa lên tiếng, lại có bảy, tám gã bảo vệ chạy ra.  

Chỉ giây lát sau, đám bảo vệ đã vây chặt lấy Trương Minh Vũ.  

Tất cả đều trừng mắt nhìn anh.  

Khí thế vô cùng hùng hổ!  

Hàn Thất Thất hừ một tiếng: "Chu Vân Đình, anh đừng quên, anh ấy là bọ anh đó!"  

"Anh làm thế này là bất hiếu lắm nha!"

Hàn Thất Thất vừa thốt lên câu đó, xung quanh lại nghe thấy những tiếng cười rúc rích cố nén.  

Sắc mặt Chu Vân Đình đã tối sầm lại.  

"Mẹ kiếp, lên hết cho tôi! Đánh chết tôi lo!"  

Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi quát.  

Bao nhiêu người đang nhìn như thế, mặt mũi anh ta biết để đâu?  

Chu Vân Phong lo lắng nói: "Anh hai, anh cẩn thận chút, để bọn họ đánh, anh

tránh đi một chút trước đã".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1245


"Chớ để thằng ranh kia đánh anh!"  

Vụ lần trước vẫn còn rõ ràng như vừa xảy ra trước mắt.  

Khóe miệng Chu Vân Đình co giật thật mạnh.  

Mẹ nó!  

Chú mày mù rồi à? Anh mày có thể bị đánh được chắc?  

Nhưng lời này, anh ta lại không thể nói ra.  

Nụ cười giễu cợt của đám người xung quanh đang càng lúc càng rõ ràng.  

Một lúc sau, Chu Vân Đình hít thật sâu, quát lớn: "Cút!"  

Chu Vân Phong giật mình hết hồn.  

Khi anh ta hiểu ra, lòng chợt dâng lên một cơn giận điên cuồng.  

Tôi tử tế nhắc nhở anh, anh lại bảo tôi cút?  

Bị đánh coi như đáng đời anh!  

Cùng lúc đó, mấy gã bảo vệ đã xông tới trước mặt Trương Minh Vũ.  

Quan Na đã sợ đến ngây người.  

Chuyến này tới đây không dẫn người theo!  

Đối phương cho nhiều người tấn công như thế...  

Lần này thực sự xong đời rồi!  

Hàn Thất Thất lại hưng phấn la to: "Trương Minh Vũ cố lên! Đánh bọn chúng đi! Đánh cho bọn chúng khóc luôn đi!"  

Vừa la, cô ta còn vừa nhảy tưng tưng, vung nắm tay cổ vũ.  

Những người khác đều choáng váng.  

Điên rồi chắc?  

Chẳng lẽ không phải là bên kia đánh cho chàng trai này khóc luôn sao?  

Chu Vân Đình cũng đang cười nhạt.  

Này thì thích thể hiện!  

Một giây sau, có tiếng kêu r3n đau đớn vang to: "A!"  

Đám đông đều căng thẳng hẳn lên.  

Nhưng khi định thần nhìn kĩ, bọn họ lại nhận thấy, vừa có một gã bảo vệ đang bay ngược ra ngoài.  

Bay thẳng tới chỗ Chu Vân Đình!  

Hả?  

Tất cả đều trợn trừng mắt lên.  

Đùa... Đùa gì thế?  

Chu Vân Đình cũng sững sờ, ánh mắt chỉ còn lại hoang mang và mờ mịt.  

Anh ta muốn tránh né thì đã không còn kịp rồi.  

Rầm!  

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.  

Chu Vân Đình bị thân hình cao to của gã bảo vệ đập thật mạnh vào người, ngã ầm xuống đất.  

Tất cả đều há hốc miệng.  

"Hay lắm!"  

Chu Vân Phong không khống chế được bản thân, buột miệng gào lên. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1246


Giọng anh ta nghe đặc biệt chói tai.  

Mọi người lập tức dồn mọi ánh nhìn về phía Chu Vân Phong.  

Cậu ba nhà họ Chu... là phe nào đấy?  

Chu Vân Phong vội vã bụm chặt miệng.  

May quá... Chu Vân Đình không nghe thấy.  

Nhưng mà... thật sự vô cùng sảng khoái đó.  

Ai bảo anh mắng tôi!  

Những gã bảo vệ khác cũng đã tiến đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

"Đi chết đi!"  

Một gã trong số đó chợt quát lên.  

Sau đấy, gã vung nắm tay lao tới.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên một tia hưng phấn.  

Võ nghệ của những người này có vẻ mạnh hơn nhiều so với đám anh Hổ hôm qua.  

Anh bèn xông tới, vung quyền đối kháng với đòn tấn công của đối phương.  

Uỳnh!  

Lại một tiếng động trầm đục vang lên.  

Tất cả mọi người đều đã trợn tròn mắt.  

Chu Vân Đình mất rất nhiều sức lực mới loay hoay đứng dậy được.  

"Mẹ nó! Dần chết nó cho tôi..."  

Anh ta vừa quát lên một tiếng...  

... Lại một thân thể cao lớn khác bay tới, cắt ngang lời anh ta.  

"A!"  

Chu Vân Đình kêu thảm một tiếng, lại lần nữa bị đè ngã xuống đất.  

Trời!  

Trong sảnh tiếp khách liên tiếp vang lên những tiếng hít hà.  

Lần này, không ai còn tâm tư chú ý tới Chu Vân Đình nữa.  

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Trương Minh Vũ.  

Họ chỉ thấy Trương Minh Vũ đang nhanh nhẹn xông pha giữa đám bảo vệ cao lớn.  

Anh di chuyển thoải mái, ra đòn dũng mãnh như rồng như hổ.  

Mỗi khi nắm tay hạ xuống, nhất định phải có một kẻ ngã gục.  

Trong lúc chiến đấu, kinh nghiệm và thực lực của Trương Minh Vũ cứ thế tăng dần.  

Những người bình thường này đã hoàn toàn không có khả năng gây nguy hiểm cho anh.  

Rầm rầm!  

Lại có mấy âm thanh trầm đục vang lên.  

Chưa đầy năm phút đồng hồ, mười mấy gã bảo vệ đều đã ngã gục xuống đất.  

Trời! 

Mọi người lại đua nhau hít hà thật mạnh. 

Tất cả đều mở to mắt, mờ mịt nhìn cảnh

tượng trước mắt.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1247


Chuyện này... sao có thể xảy ra nhỉ?  

Đây còn là người sao?  

"Hay lắm! Đánh rất hay!"  

Hàn Thất Thất hưng phấn tột cùng, la to.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy ánh sáng.  

Quan Na cũng choáng váng cả người.  

Cô ta bụm miệng, đáy mắt toát lên nỗi chấn động tột cùng.  

Trương Minh Vũ... lợi hại thế sao?  

Bộp bộp!  

Trương Minh Vũ vỗ vỗ tay phủi bụi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.  

Chu Vân Đình hổn hển giãy giụa hồi lâu mới đứng dậy nổi.  

"Mẹ kiếp! Giết nó cho tôi".  

Chu Vân Đình quát lớn.  

Nhưng sau khi nói xong, anh ta lại phát hiện đám người xung quanh đang nhìn mình như nhìn một thằng ngu.  

Sao vậy nhỉ?  

Chu Vân Đình bối rối.  

Khi anh ta ngẩng đầu nhìn, con ngươi lập tức co rút lại.  

Đều... bị hạ gục?  

Hàn Thất Thất giễu cợt: "Anh hai à, hiện giờ chỉ còn mình anh đứng được thôi, hay là... anh tự xông lên đi?"  

Khóe miệng Chu Vân Đình giật giật.  

Những người này... sao lại bị đánh ngã hết rồi?  

Mọi người quanh đó cũng từ từ tỉnh táo lại.  

Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Còn ai nữa không?"  

Giọng anh vô cùng bình thản.  

Nhưng ai cũng nghe ra sự khiêu khích trắng trợn trong đó.  

Chu Vân Đình siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh buốt.  

Nhưng...  

Hồi lâu sau, Chu Vân Đình vẫn không nói được một lời.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Nói gì đi chứ, đừng sợ".  

"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con nữa là, sao bố lại nỡ đánh anh được?"  

Lần này, không ít người nhịn không nổi bèn cười phá lên.  

Sắc mặt Chu Vân Đình đã âm trầm tột cùng.  

Hàn Thất Thất phối hợp nói: "Đúng đúng, anh ấy là bố anh mà!"  

Nói xong, cô ta bèn cười rộ lên yêu kiều.  

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, âm u nói: "Được lắm, mối thù này, tao sẽ nhớ thật kĩ".  

"Mày đánh người của tao, không hề gì".  

"Khách sạn Đình Lập của mày, đừng mơ làm ăn gì nữa".  

Câu nói sau gần như được gào lên.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Trí nhớ của anh tệ thật, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, việc khách sạn Đình Lập đóng cửa hay không, không

phải là việc anh có thể quyết định". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh có thể phái người tới ngăn cản khách hàng".  

"Nhưng nếu để tôi thấy, gặp lần nào, đánh lần ấy".  

"Không gặp được, tôi sẽ tới tận Thiên Lãng chó má của anh đánh anh!"  

Những lời này được thốt ra vô cùng dõng dạc.  

Shhh!  

Mọi người quanh đó lại đua nhau hít hà thật mạnh.  

Đây chính là khí phách bộc lộ hẳn ra ngoài!  

Hàn Thất Thất siết chặt hai nắm tay trước người, ánh mắt càng sáng lên rực rỡ.  

Quả đúng là đàn ông chất lượng cao!  

Quan Na cũng khiếp sợ ra mặt.  

Rốt cuộc Trương Minh Vũ... có thân phận thế nào?  

Chu Vân Đình lùi lại nửa bước.  

Anh ta đã tức đến choáng váng đầu óc.  

Nhưng lại không thể phản bác một câu!  

Thiên Lãng có cao thủ, song không có mặt ở đây!  

Một lúc sau, Chu Vân Đình mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, tao sẽ chờ xem".  

"Chúng ta đợi xem".  

"Trong vòng một tháng, không g iết chết mày, ông đây không mang họ Chu nữa!"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vậy mới đúng, anh nên theo họ Trương".  

Hả?  

Chu Vân Đình nhăn mày, lặp lại: "Trương?"  

Trương Minh Vũ cười cợt xấu xa, nói: "Đúng vậy, tôi họ Trương".  

"Sao quên nhanh thế?"  

"Tôi là bọ anh".  

Ầm!  

Trong đầu Chu Vân Đình như vừa có tiếng nổ cực lớn vang lên.  

Ọc!  

Anh ta chợt cảm thấy cổ họng có gì đó ngòn ngọt, khóe miệng xuất hiện một tia máu.  

Ực!  

Mọi người lại thi nhau nuốt nước miếng.  

Chu Vân Đình... bị tức đến hộc máu?  

Chu Vân Phong âm thầm giơ ngón cái.  

Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy Trương Minh Vũ cũng khá là thuận mắt đấy.  

Đáng đời!  

Ai bảo mắng tôi!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Thôi được rồi, chúng tôi đi đây!"  

"Một tháng sau, chúng tôi sẽ quay lại nhận đứa con trai này".  

Hàn Thất Thất cũng hưng phấn cực kì: "Đi thôi, một tháng sau tới nhận cháu trai lớn này nhé!"  

Nói xong, cô ta liền quay đầu đi ra cửa.  

Vừa đi, Hàn Thất Thất còn vừa lẩm bẩm: "Anh hai bỗng nhiên biến thành thằng cháu lớn, thật là kỳ diệu nhỉ!"  

Tuy là tự lẩm bẩm với mình nhưng âm thanh lại truyền

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1249


Quan Na nhìn mà sững sờ đến há hốc miệng.  

Một lúc lâu sau cô ta mới bừng tỉnh, xoay người đuổi theo.  

Ba người nhanh chóng ra xe.  

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ từ từ tắt đi, lòng buồn bực khó chịu.  

Chuyện này không xử lý ổn thỏa thì anh không thể quay về được.  

Những chuyện khác có thể giao cho Trần Thắng Nam, nhưng riêng chuyện này...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Quan Na và Hàn Thất Thất cũng đã lên xe.  

Hàn Thất Thất áy náy nói: "Xin lỗi nhé, chuyện này..."  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không sao, chỉ hơi phiền phức một chút thôi, để tôi nghĩ cách khác vậy".  

Hàn Thất Thất lẳng lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô ta lại ngẩng lên, kích động nói: "Anh biết không, ban nãy anh cực oách luôn đó!"  

Hả?  

Tính tình này...  

Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng thoáng giật nhẹ.  

Quan Na nhìn họ, ánh mắt tràn đầy phức tạp.  

Rầm!  

Bỗng có ai đó giật mở cửa xe.  

Một núi thịt di động ngồi vào ghế phó lái.  

Chu Vân Phong?  

Trương Minh Vũ thoáng vẻ nghi hoặc.  

Hàn Thất Thất chau mày, lạnh nhạt nói: "Anh vào đây làm gì?"  

Chu Vân Phong vội vã lên tiếng: "Thất Thất, em đừng nóng ruột, anh biết, không thể giúp em là lỗi của anh".  

"Nhưng mà ông nội đã ra lệnh, anh cũng không có cách nào".  

"Em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ đứng về phía em, anh sẽ giúp em cho anh hai... cho Chu Vân Đình một bài học".  

Hàn Thất Thất nhíu mày.  

Người này... muốn làm phản?  

Nhưng trong lòng cô ta vẫn đang hết sức tức giận.  

Cô ta kiêu kì nói: "Tôi còn cần anh giúp chắc? Đừng tới gây phiền hà cho tôi nữa! Chút chuyện nhỏ xíu này cũng không làm được".  

Chu Vân Phong nôn nóng vô cùng, vội nói: "Thất Thất, em đừng đuổi anh đi, sau này anh quan tâm chăm sóc cô giúp em được chưa nào?"  

Hả?  

Vừa nghe anh ta nói thế, Hàn Thất Thất cũng dao động.  

Nhà cô ta ở gia tộc họ Chu này chẳng có địa vị gì đáng nói.  

Nếu như...  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Thôi được rồi, dù sao trong này cũng còn chỗ mà, cứ để anh ta ngồi một lát đi".  

Nghe thấy Trương Minh Vũ nói thế, Chu Vân Phong lập tức mở to mắt.  

Người này đang nói đỡ cho mình?  

Ngay sau đó, Chu Vân Phong cảm kích nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Có thể tiếp cận với Hàn Thất Thất là được!  

Anh ta chợt thấy Trương Minh Vũ cũng không đáng ghét như trước đây.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: "Vậy cũng được".  

Chu Vân Phong kích động toét miệng cười.  

Quan Na dò hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"  

Trương Minh Vũ thoáng chần chờ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1250


Hàn Thất Thất bèn nói: "Cô tìm giúp tôi một tiệm thuốc tên là tiệm thuốc Thiên Linh, tôi muốn mua một ít thuốc".  

Quan Na cười nói: "Được".  

Nói đoạn, cô ta liền khởi động xe.  

Chu Vân Phong lo lắng hỏi: "Thất Thất à, em mua thuốc làm gì? Em bị cảm à?"  

Hàn Thất Thất lườm một cái, nói: "Mua cho mẹ tôi!"  

"Đám khốn kiếp kia đâu có để tâm chăm sóc mẹ tôi!"  

Chu Vân Phong nghi hoặc hỏi: "Vậy sao không đến bệnh viện? Tiệm thuốc... có được không đó?"  

Trương Minh Vũ cũng rất nghi hoặc.  

Hàn Thất Thất uể oải nói: "Hàng ngày mẹ tôi đều phải chịu đau đớn rất nhiều, thuốc giảm đau bình thường đã không còn tác dụng gì".  

"Mấy thứ tôi mua đều là thuốc trong danh sách cấm, bệnh viện không thể tùy tiện mua bán".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chu Vân Phong hoang mang hỏi: "Bệnh viện còn không bán mà tiệm thuốc kia dám bán sao?"  

Hàn Thất Thất hạ giọng nói khẽ: "Tin tức về tiệm thuốc này là do bố tôi dốc cả đống tiền nghe ngóng được, nghe nói rất đặc thù".  

"Không ai dám đụng đến".  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.  

Lại còn có loại tiệm thuốc như thế sao?  

Chẳng mấy chốc, xe đã ngừng.  

Mọi người xuống xe.  

Trương Minh Vũ bình thản quan sát nơi này.  

Đây là một tiệm thuốc trông chẳng khác gì tiệm thuốc thông thường.  

Bốn người đi vào trong.  

Bên trong cũng rất bình thường, có mấy kệ hàng để các loại thuốc thường dùng.  

Điểm đặc biệt duy nhất là... bên dưới còn có một hành lang.  

Đầu bên kia hành lang đen kịt.  

Hàn Thất Thất cũng mờ mịt nhìn quanh.  

Đây là lần đầu tiên cô ta tới.  

Hồi lâu sau, Hàn Thất Thất đi về phía quầy hàng.  

Người bán hàng ngẩng đầu cười nói: "Chào cô, cô cần thuốc gì?"  

Hàn Thất Thất ngập ngừng hỏi: "À ừm... có tramadol không?"  

Nụ cười của người bán hàng thoáng cứng lại.  

Lát sau, người bán hàng mới nói: "Chờ chút".  

Thật sự có?  

Hàn Thất Thất mở to mắt, lòng bắt đầu hưng phấn lên.  

Nhưng sau đó, cô ta mới phát hiện người bán hàng không đi lấy thuốc cho mình mà lại cầm điện thoại lên.  

Một lát sau, bọn họ nghe thấy một giọng nói biếng nhác vang lên: "Ai muốn mua tramadol?"  

Mọi người đều sửng sốt.  

Khi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, họ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blue trắng đang đi tới.  

Mặt người này đầy mỡ, lởm chởm râu.  

Hàn Thất Thất hưng phấn nói: "Xin chào bác sĩ, tôi muốn mua ạ".  

Bác sĩ Vương quay sang nhìn họ.  

Vừa thấy Quan Na, ánh mắt ông ta lập tức lóe lên đầy hưng phấn.  

Ông ta cứ nhìn chằm chằm lên cô gái có vóc dáng nóng bỏng kia một hồi.  

Lát sau, bác sĩ Vương mới nhìn về phía Hàn Thất Thất. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1251


Chỉ trong giây lát, con ngươi ông ta chợt co rút lại.  

Thật quá xinh đẹp!  

Hàn Thất Thất chau mày, ánh mắt lộ vẻ bực bội chán ghét.  

Ực!  

Bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng.  

Lát sau, ông ta mới lên tiếng: "Người đẹp, cô muốn mua tramadol à? Cô có thẻ hội viên bạch kim của tiệm thuốc chúng tôi không?"  

Hàn Thất Thất ngẩn ra, lắc đầu đáp: "Không có..."  

Ánh mắt ông bác sĩ kia thoáng lóe lên, cười bảo: "Xin lỗi, chúng tôi không thể bán thuốc cho cô".  

Hàn Thất Thất nôn nóng nói: "Làm thế nào để lấy thẻ hội viên bạch kim? Tôi có thể làm thẻ ngay".  

Bác sĩ Vương cười nói: "Rất xin lỗi, thẻ hội viên của chúng tôi chỉ tặng khách, không có bất cứ điều kiện gì".  

Hả?  

Hàn Thất Thất choáng váng sững sờ.  

Trương Minh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.  

Quy củ gì thế nhỉ...  

Hàn Thất Thất lại nôn nóng nói: "Bác sĩ, còn có biện pháp nào khác không? Tôi thực sự rất cần thuốc này!"  

Bác sĩ Vương nhún vai, cười cười: "Không có thẻ hội viên thì tôi cũng chịu thôi".  

"Trừ khi..."  

Hàn Thất Thất kích động hỏi: "Trừ khi cái gì?"  

Bác sĩ Vương nở nụ cười bỡn cợt: "Tôi cũng có một thẻ hội viên đấy, nhưng tôi để quên trong phòng khách sạn rồi".  

"Trừ khi người đẹp đây chịu đi theo tôi để lấy".  

Nói đoạn, ánh mắt ông ta nhìn Hàn Thất Thất đầy khác thường.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hàn Thất Thất cũng tức giận, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.  

Chu Vân Phong quát lớn: "Mẹ kiếp nhà mày! Mày định lừa em tao đi thuê phòng?"  

Giọng anh ta rất lớn.  

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía này.  

Bác sĩ Vương thoáng tức giận.  

Gào rú cái gì!  

Ông ta lạnh lùng nói: "Này nhóc, chớ nói linh tinh, chẳng qua tôi thấy các người nóng lòng mua thuốc nên muốn giúp một tay thôi".  

"Nếu không cần thì mời đi cho!"  

Hàn Thất Thất giận dữ: "Ông..."  

Nhưng cô ta mấp máy miệng một lúc vẫn không biết phải nói gì.  

Bác sĩ Vương cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Chính các người không cần tôi giúp mà, không trách tôi được nhé".  

"Haiz, thời buổi này, làm người tốt cũng thật khó".  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Đây chính là cách các người làm bác sĩ? Người ta thường nói lương y như từ mẫu, vì sao ông lại có lòng dạ cầm thú thế này?"  

Bác sĩ Vương híp mắt, cả giận quát: "Ranh con, cậu mắng ai là cầm thú đấy?"  

"Tôi có ý tốt muốn giúp các người thôi".  

"Nếu các người có năng lực thì có thể lấy thẻ hội viên ra mua thuốc đi".  

"Cậu, có năng lực đó sao?"  

Nói đoạn, ông ta châm chọc nhìn bọn họ.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngực phập phồng kịch liệt.  

Nhưng thuốc này... Cô nhất định phải mua bằng được!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Thất Thất, yên tâm đi, để tôi giúp cô kiếm thẻ hội viên".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1252


Hàn Thất Thất nặng nề gật đầu.  

Bác sĩ Vương lại khinh thường nói: "Xin lỗi nhé, chi nhánh Tĩnh Châu vừa khai trương, trong Tĩnh Châu này... tạm thời không có thẻ hội viên".  

Nói đến đó, ông ta khinh khỉnh cười.  

Những người xung quanh cũng giễu cợt nhìn bọn họ.  

Người ta muốn giúp đỡ lại không cần.  

Vờ vịt gì chứ?  

Thật ghê tởm!  

Để xem các người định xoay sở thế nào.  

Cơn giận đang từ từ dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Bác sĩ Vương khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn họ.  

Ngay vào lúc này, bỗng có một giọng nói dễ nghe vang lên: "Thẻ hội viên à? Tôi có đấy".

Giọng nói này vô cùng dễ nghe.  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ.  

Chẳng phải Tĩnh Châu không có thẻ hội viên sao?  

Nhưng Trương Minh Vũ lại đã chấn động run người lên.  

Âm thanh này... nghe quen thuộc quá!  

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quay đầu về phía cửa.  

Một bóng người xinh đẹp bước vào.  

Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, dáng người nóng bỏng.  

Đó chính là Liễu Thanh Duyệt.  

Ôi chao...  

Trương Minh Vũ mở to mắt, hoảng sợ nhìn cô ấy.  

Sao... chị tư lại tới đây?  

Trương Minh Vũ hoàn toàn sững sờ.  

Hàn Thất Thất hoang mang nhìn.  

Người này, cô ta đã từng gặp mặt.  

Nhưng... sao lại có mặt ở đây nhỉ?  

Những người còn lại đều sững sờ ngắm nhìn cô gái tuyệt đẹp vừa đi tới.  

Thật quá đẹp!  

Tròng mắt bác sĩ Vương cũng sắp lọt ra ngoài.  

Hai người đẹp tuyệt thế!  

Vậy mà lại...  

Ực!  

Bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng, kích động đến độ cả người đều run lên.  

Trương Minh Vũ hưng phấn nói: "Chị tư, sao... sao chị lại tới đây?"  

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười quyến rũ, thong thả nói: "Em trai thối, hai chị em chúng ta thật có duyên với nhau đấy..." 

Nói đoạn, đôi mắt cô ấy như bừng sáng. 

Hôm nay cô ấy vừa nhận được nhiệm

vụ, tới Tĩnh Châu này. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1253


Thật không ngờ... vừa tới đã gặp Trương Minh Vũ.  

Không phải có duyên thì còn có thể gọi là gì?  

Trương Minh Vũ tươi cười hớn hở, lòng càng thêm kích động.  

Hồi lâu sau, mọi người mới tỉnh táo lại.  

Em trai?  

Chị gái của gã thanh niên nghèo kiết xác kia... có thẻ hội viên sao?  

Đám người quanh đó lại một lần nữa nhếch mép cười giễu.  

Bác sĩ Vương chau mày, châm chọc nói: "Người đẹp, cô có thẻ hội viên? Nhưng hiện giờ toàn bộ Tĩnh Châu này đều không có đâu".  

Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn một cách cực kì càn rỡ.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Còn nhìn nữa, ông sẽ mất cặp mắt này".  

Hả?  

Tất cả đều kinh ngạc sững sờ.  

Bác sĩ Vương cũng giật mình hoảng sợ.  

Người đẹp này... độc ác như vậy sao?  

Lát sau, bác sĩ Vương mới cười lạnh, nói: "Thôi được, tôi còn đang bận lắm".  

"Nếu đồng ý đi theo tôi lấy thẻ hội viên thì chúng ta xuất phát ngay đi".  

"Không muốn lấy thì tôi đi đây".  

Ông ta cười một cách rất đáng khinh, tiếp tục bảo: "Đương nhiên, nếu người đẹp này đi lấy thẻ với tôi thì cũng được thôi".  

Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn từ Hàn Thất Thất sang Liễu Thanh Duyệt.  

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở Liễu Thanh Duyệt.  

Hàn Thất Thất trông còn nhỏ tuổi.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt đã trưởng thành chín chắn, hương vị phụ nữ... vô cùng tuyệt!  

Liễu Thanh Duyệt chau mày, cười nói: "Tôi đi với ông, ông dám sao?"  

Nói đoạn, cô ấy cười lạnh một tiếng.  

Hàn Thất Thất ngây người.  

Quan Na cũng bối rối.  

Rốt cuộc Liễu Thanh Duyệt có thẻ hội viên hay không?  

Trương Minh Vũ chỉ âm thầm cười nhẹ, lẳng lặng đợi.  

Có Liễu Thanh Duyệt ở đây, anh còn gì phải lo lắng?  

Bác sĩ Vương tủm tỉm cười nói: "Người đẹp, cô xinh đẹp cỡ này... thì tôi có gì mà không dám?"  

Ông ta nói đến đó, ánh mắt như càng thêm sáng lên.  

Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng khinh bỉ cười nhạt: "Đợi lát nữa, ông sẽ phải hối hận".  

Bác sĩ Vương thoáng nhăn mày.  

Một dự cảm rất xấu chợt nảy sinh trong lòng ông ta.  

Lát sau, bác sĩ Vương lại quát lớn: "Muốn giúp thì tranh thủ thời gian đi, nếu không, tôi sẽ không dây dưa nữa đâu". 

Ông ta vừa nói vừa chột dạ. 

Nhưng Hàn Thất Thất nghe thấy thế lại

càng thêm nôn nóng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1254


Thế nào cũng phải mua được thuốc này, bằng không...  

Đúng lúc này, Liễu Thanh Duyệt lại lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi đã nói, tôi có thẻ hội viên".  

Bác sĩ Vương cười lạnh, nói: "Tôi cũng đã nói, Tĩnh Châu còn chưa phát thẻ hội viên, cô tưởng cô nói thế thì tôi sẽ tin ngay sao?"  

Liễu Thanh Duyệt hất cằm, thản nhiên nói: "Tôi tới đây, thì có rồi".  

Hả?  

Vừa nghe cô ấy nói thế, mọi người lập tức trợn trừng mắt.  

Những lời này, nghe thật ngông cuồng.  

Đây chính là Thiên Linh đó!  

Là thế lực thần bí nhất mới xuất hiện ở Tĩnh Châu!  

Ngay cả mấy gia tộc hạng nhất cũng phải nể mặt đôi phần.  

Liễu Thanh Duyệt dựa vào đâu mà ngông nghênh như thế?  

Dựa vào nhan sắc hơn người?  

Đám người quanh đó chầm chậm nhếch mép cười châm chọc.  

Bác sĩ Vương cũng cười lạnh, nói: "Cô nghĩ cô là ai? Tưởng Thiên Linh chúng tôi là một tiệm thuốc cỏn con chắc?"  

Lời này nghe kiêu ngạo hết sức.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt, thong thả nói: "Đối với chị tư tôi, nơi này của các người đúng thật chỉ là một tiệm thuốc cỏn con đấy".  

Thái độ của anh đắc ý cực kì.  

Ha ha!  

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo báng.  

Liễu Thanh Duyệt huênh hoang khoác lác thì cũng thôi.  

Nói sao người ta cũng quá đẹp!  

Nhưng một gã nghèo kiết hủ lậu như anh chàng này mà cũng dám khoác lác?  

Chị của cậu thì là ai chứ?  

Mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ, thái độ cực kì khinh bỉ.  

Bác sĩ Vương cũng tức đến độ phải bật cười.  

Lát sau, ông ta mới châm chọc nói: "Này ranh con, tầm nhìn của cậu thiển cận khốn cùng thực ra cũng không phải là lỗi của cậu".  

"Sai là sai ở chỗ... cậu quá ngu xuẩn!"  

"Không biết trời cao đất rộng là gì mà còn to mồm".  

Nói đoạn, ông ta trào phúng nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt: "Vậy nếu như chị tôi có thẻ hội viên thì sao?"  

Nói xong, ánh mắt anh lại sáng rực lên.  

Có vẻ cơn nghiện cá cược lại trỗi dậy rồi đây.  

Liễu Thanh Duyệt âu yếm nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói gì. 

Bác sĩ Vương khinh thường cười nhạo: "Nếu có thể lấy thẻ ra, tôi

tặng tramadol đó cho các người".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1255


Hàn Thất Thất hưng phấn hẳn lên.  

Trương Minh Vũ lại lắc đầu, nói: "Không được không được, tramadol cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đổi điều kiện khác đi".  

Bác sĩ Vương lạnh lùng nói: "Muốn trao đổi điều kiện với tôi à? Được, nhưng nếu các người không có thẻ hội viên thì sao?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo: "Nếu không lấy ra được thẻ hội viên, tôi sẽ bảo cô nhóc này đi với ông lấy thẻ, sao hả?"  

Trời!  

Anh vừa thốt lên, mọi người lập tức liên tục hít hà.  

Gã Trương Minh Vũ này...  

Hừ!  

Hàn Thất Thất sửng sốt.  

Mặc dù cô ta đang rất cần, nhưng Trương Minh Vũ nói thế...  

Khốn kiếp!  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, sắc mặt giận dữ.  

Quan Na đã sững sờ há hốc miệng.  

Chỉ có tên bác sĩ Vương là sáng rực mắt lên.  

Hàn Thất Thất... cũng được đấy!  

Ông ta lập tức tia mắt về phía Hàn Thất Thất, quan sát trên dưới một lượt hết sức càn rỡ.  

Đám người quanh đó đều khinh thường nhìn Trương Minh Vũ.  

Lát sau, bác sĩ Vương dứt khoát đồng ý: "Được!"  

Trương Minh Vũ lại cười hỏi: "Thế nếu chị tôi có thể lấy thẻ hội viên ra thì sao?"  

Bác sĩ Vương ngẩn người, cười lạnh nói: "Được, nếu các người có thể lấy thẻ hội viên ra, các người có thể thoải mái lấy thuốc trong tiệm này".  

"Tôi trả tiền".  

Trời!  

Mọi người lại một lần nữa hít vào thật mạnh.  

Lấy thoải mái?  

Tiệm thuốc Thiên Linh này tuy không lớn nhưng bên trong không thiếu dược liệu quý hiếm đâu.  

Lấy thoải mái?  

Chuyện đó...  

Nhưng ngẫm nghĩ kĩ càng, bọn họ đều bình tĩnh trở lại.  

Tên kia sao có thể có thẻ hội viên được?  

Nghĩ đến đó, họ lại một lần nữa cười cợt nhạo báng.  

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Được". 

Nói xong, anh quay sang phía Liễu Thanh Duyệt, cười hì hì: "Chị tư, đến

lượt chị lên sân khấu rồi". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1256


Giọng anh rất kích động.  

Liễu Thanh Duyệt tức giận lườm một cái, lẩm bẩm: "Đứa em hư đốn này!"  

Nói đoạn, cô ấy quay người đi.  

Đám người quanh đó khinh miệt nhìn cô ấy.  

Để xem xem cô lấy được cái gì ra đây!  

Hàn Thất Thất mím chặt môi, lòng vô cùng bồn chồn.  

Quan Na thì đã hoàn toàn ngơ ngác.  

Duy chỉ có bác sĩ Vương đang kích động nhìn chằm chằm.  

Một giây sau, Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng bước tới.  

Cô ấy rút từ trong túi quần ra một tấm thẻ màu đen.  

Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng vung tay ném một cái.  

Tấm thẻ rơi lên trên bàn trước mặt bác sĩ Vương.  

Hả?  

Mọi người đồng loạt kinh hãi.  

Thật sự có?  

Hàn Thất Thất và Quan Na đều hưng phấn hẳn lên.  

Bác sĩ Vương cũng run lên từng chập.  

Nhưng khi ông ta tập trung nhìn kĩ...  

Phù!  

Bác sĩ Vương cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Xin lỗi nhé, thứ cô vừa đưa không phải thẻ hội viên của tiệm thuốc chúng tôi!"

Hả?  

Những người xung quanh vừa nghe thấy câu này thì há hốc mồm.  

Là giả sao?  

Phụt! Ha ha ha!  

Tiếng cười sặc sụa bỗng vang lên.  

Tất cả mọi người đều tỏ ra khinh thường và trào phúng.  

Tưởng người ta ngu lắm chắc?  

Hàn Thất Thất và Quan Na đều ngây ra như phỗng.  

Liễu Thanh Duyệt khoanh hai tay trước ngực và lạnh lùng nói: "Mở to con mắt chó của ông ra nhìn cho kỹ xem thẻ của tôi là thẻ gì?"  

Bác sĩ Vương ngẩn người.  

Ông ta cầm thẻ lên rồi thì thầm: "Thẻ đen... Chí Tôn?" 

Ngay sau đó, bác sĩ Vương bật cười một cách giễu cợt, nói: "Hừ, thẻ đen Chí Tôn chó má gì đây!" 

"Tôi làm việc ở Thiên Linh đã nhiều năm, có bao giờ nghe

nói đến thẻ này đâu!"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1257


"Mọi người có ai nghe qua chưa?"  

Nói xong, ông ta liếc nhìn các nhân viên bán hàng quanh đây.  

Đám nhân viên lần lượt lắc đầu.  

"Ha ha ha!"  

Bác sĩ Vương phá lên cười sằng sặc, lạnh lùng bảo: "Muốn lừa tôi chắc? Không có cửa đâu!"  

Ông ta nói xong câu ấy rồi vung tay thật mạnh!  

Thẳng thừng ném thẻ hội viên màu đen sang một bên!  

"Ha ha ha! Mắc cười chết mất, lấy đại một cái thẻ ra xong muốn lừa đảo kìa?"  

"Đúng là ba chấm mà! Hai chị em này... Ha ha ha!"  

"Chậc chậc chậc, tiếc ghê, nhìn đẹp gái mà sao ngốc thế nhỉ?"  

...  

Tiếng bàn tán xì xầm mãi không chịu thôi!  

Trương Minh Vũ khoanh tay, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường.  

Anh biết chị tư sẽ có cách.  

Liễu Thanh Duyệt hơi nhíu mày, cô ấy lạnh giọng chất vấn: "Là nhân viên của Thiên Linh mà không biết thẻ này là sao?"  

Bác sĩ Vương trào phúng: "Thôi đi, đừng có đứng đây ra vẻ nữa, cô tưởng ai cũng có thẻ Bạch Kim của Thiên Linh bọn tôi chắc?"  

Dứt lời, ông ta búng tay một cái.  

Một người phụ nữ ở phía sau lập tức lại gần với khuôn mặt đầy kiêu ngạo.  

Bác sĩ Vương nghiền ngẫm nói: "Nào, cho họ xem thế nào mới là thẻ Bạch Kim!"  

Câu vừa dứt, đám đông đều trở nên hóng hớt.  

Người phụ nữ nọ tiến lên hai bước rồi giơ một chiếc thẻ trong tay lên.  

Ôi!  

Tiếng hít thở sâu đột nhiên truyền đến.  

Chỉ là một cái thẻ thôi mà cũng trông sang trọng cực kỳ!  

Đã thế trên thẻ còn có nạm kim cương.  

Quá ư là chói mắt!  

Thẻ bạc đây ư!  

Bác sĩ Vương cười khẩy, giễu cợt: "Nhóc con, cái thẻ này... bọn bây có không?"  

"Không có thì có phải nên thực hiện cam kết của bọn bây rồi không?"  

Ông ta nói xong, một tia sáng xẹt qua trong mắt.  

Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên.  

Tên khốn nạn này! 

Nụ cười mỉa của những người xung quanh đã rõ ràng

đến mức kệch cỡm. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1258


Đáng đời!  

Trương Minh Vũ chỉ mỉm cười, không quan tâm.  

Có chị ấy ở đây thì anh đâu phải lo gì nữa?  

Bác sĩ Vương nhướng mày, cười nói: "Sao không nói gì? Im lặng là chúng tôi xem như cô ngầm thừa nhận đấy nhé!"  

Dứt câu, ông ta cười híp mắt nhìn Hàn Thất Thất, hỏi: "Người đẹp, chúng ta... đi lấy thẻ nhé?"  

Những người đứng vây quanh nghe thấy lời này đều nhếch môi cười.  

Này thì làm màu!  

Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, sắp sửa lên tiếng chửi người!  

Nhưng đúng lúc đó, một tia sáng chói mắt hiện lên.  

Ơ?  

Ai nấy đều ngạc nhiên.  

Quay sang nhìn, bấy giờ họ mới thấy Liễu Thanh Duyệt đang cầm một tấm thẻ khác!  

Con ngươi của bọn họ bỗng co rút.  

Thẻ Bạch Kim?  

Tất cả mọi người đều đứng sững như trời trồng.  

Liễu Thanh Duyệt... có thẻ Bạch Kim thật à?  

Khung cảnh này làm Hàn Thất Thất quá đỗi vui mừng!  

Trương Minh Vũ cũng bật cười.  

Làm gì có chuyện chị tư làm anh thất vọng chứ?  

Nụ cười trên mặt bác sĩ Vương cứ đờ trong nháy mắt.  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, nhoẻn môi lên tiếng: "Có phải cái thẻ này không?"  

Cô ấy nói một câu rồi hai ngón tay nhẹ nhàng ném thẻ.  

Tấm thẻ lại rơi trên mặt bàn.  

Bác sĩ Vương đần mặt.  

Ông ta quan sát thật kỹ, thấy thẻ rất giống thật...  

Ừng ực!  

Bác sĩ Vương nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Không thể nào!  

Sao cô ấy có được? Là giả chắc rồi!  

Bác sĩ Vương cười khẩy: "Lại giở trò lừa đảo à? Thẻ Bạch Kim của chúng tôi có dấu hiệu riêng đấy nhé!"  

"Làm giả thì không có..."  

Chưa kịp nói xong thì ông ta đã thấy dấu hiệu đó.  

Đồng tử ông ta bỗng co rút lại.  

Chuyện này... sao có thể?  

Người bác sĩ Vương bắt đầu run cầm cập.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc chí.  

Chị tư đúng là đỉnh của chóp mà! 

Hàn Thất Thất cũng tỏ ra phấn khởi. 

Ánh mắt của những người xung

quanh đều hoảng hốt.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,590
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1259


Thái độ của bác sĩ Vương đã nói lên tất cả rồi.  

Rằng cái thẻ này là thật!  

Thật khó tin!  

Bác sĩ Vương nhìn chiếc thẻ Bạch Kim trong tay với vẻ không tưởng tượng nổi.  

Nhưng giữa lúc đó, giọng nói thanh thanh mà trong trẻo của Liễu Thanh Duyệt vang lên lần nữa: "À đúng rồi, tôi còn một chiếc thẻ như thế nữa".  

Sau khi nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ném một chiếc thẻ ra ngoài.  

Con mắt bác sĩ Vương trợn trừng như sắp rơi ra ngoài.  

Chiếc thẻ này cũng là hàng thật!  

Hít!  

Tiếng hít một ngụm khí lạnh lại truyền đến.  

Hàn Thất Thất và Quan Na chỉ biết đứng ngây ra đó.  

Hai chiếc luôn ư?  

Trương Minh Vũ cười toe toét, trông anh hả hê vô cùng!  

Chị tư của mình thật đáng tự hào!  

Ừng ực!  

Thật lâu sau, bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng.  

Liễu Thanh Duyệt lấy túi xách sau lưng ra, mỉm cười cân nhắc: "Quên mất, trong này cũng còn nhiều lắm".  

Cô ấy nói câu này rồi mở túi xách ra.  

Sau đó cô ấy dốc ngược túi xách xuống.  

Soạt!  

Mấy chục chiếc thẻ Bạch Kim rơi ra khỏi túi xách!  

Ui là trời...  

Tất cả mọi người đều thẫn thờ.  

Nét mặt bác sĩ Vương đờ đẫn, ông ta lê từng bước chân đến.  

Tất cả đều là thật.  

Đều là thật!  

Bác sĩ Vương hoài nghi cuộc đời quá.  

Những người xung quanh chỉ biết trố mắt ra nhìn.  

Mấy người này... lấy thẻ đè người à?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên hoang mang.  

Ực!  

Bác sĩ Vương nuốt nước miếng một cách khó khăn, run rẩy hỏi: "Cô... sao cô có nhiểu thẻ Bạch Kim quá vậy!"  

Liễu Thanh Duyệt cười nhẹ, chậm rãi trả lời: "Vì tôi là người phát thẻ mà".  

Hít!  

Hầu như ai cũng hít một hơi thật sâu.  

Nhưng giờ đây họ không còn sức để làm điều đó nữa rồi.  

Vì quá rúng động! 

Trò đùa gì thế này? 

Người phát thẻ cho tiệm thuốc Thiên Linh... vậy thì

thân phận của cô ấy là gì? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom