Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1260


Ầm!  

Đầu óc bác sĩ Vương ầm vang!  

Cơ thể ông ta bắt đầu run cầm cập.  

Chỉ có chủ tiệm thuốc mới có quyền phát thẻ!  

Người phụ nữ này...  

Tất cả nhân viên bán hàng xung quanh đều ngẩn người.  

Liễu Thanh Duyệt lấy một cuốn sổ nhỏ màu xanh ra rồi nhẹ nhàng ném tới.  

Tầm mắt của mọi người tập trung hết vào nó.  

Bác sĩ Vương nhặt cuốn sổ lên rồi run run mở ra.  

Ông ta đọc từng chữ một.  

Rất lâu sau, bác sĩ Vương thẫn thờ đóng sổ.  

Rồi ông ta bần thần thốt: "Cô... chính là chủ tiệm thuốc mới tới".  

Uỳnh!  

Một câu nói khiến tiếng nổ vang lên trong đầu mỗi người tại đây.  

Hàn Thất Thất và Quan Na cũng ngẩn người.  

Mặt mày ai nấy cũng đờ đẫn, ánh mắt đầy hốt hoảng.  

Trương Minh Vũ cũng rất bất ngờ.  

Chốc lát sau, nụ cười trên môi anh tươi hơn, trong lòng càng thêm đắc ý.  

Chị tư của mình thật là!  

Há há!  

Bác sĩ Vương lê chân nhặt chiếc thẻ đen bên cạnh lên như một khúc gỗ.  

Một lát sau, ông ta lắp bắp: "Thẻ đen Chí Tôn, trên thế giới chỉ có đúng ba chiếc..."  

"Thế mà cô cũng có!"  

Tâm trí bác sĩ Vương đã trở nên trống rỗng.  

Mãi đến lúc này, ông ta mới sực nhớ ra thông tin về chiếc thẻ này!  

Những người khác muốn tiếp tục bày tỏ sự bàng hoàng của mình.  

Nhưng hít sâu không nổi nữa.  

Bầu không khí trong tiệm thuốc im phăng phắc.  

Im ắng đến nỗi như thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!  

Một lúc sau, Liễu Thanh Duyệt nói với giọng thản nhiên: "Giờ tôi đã được tính là có thẻ Bạch Kim chưa?"  

Khóe miệng bác sĩ Vương co rúm.  

Mấy chục cái như thế...  

Không tính mà được à?  

Thật lâu sau, bác sĩ Vương mới bần thần lên tiếng: "Tính chứ..."  

Chân mày nhướng lên, Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng hỏi: "Ông thực hiện lời hứa của mình luôn đi chứ?"  

Lời hứa?  

Tất cả mọi người đều ngây ra. 

Bác sĩ Vương cũng tỏ ra mờ mịt. 

Trương Minh Vũ hào hứng xoa tay, cười nói: "Vậy thì tôi

không khách sáo nhé!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1261


Anh nói câu ấy rồi chạy thẳng sang tủ đựng nhân sâm.

Bác sĩ Vương ngây ra như phỗng.  

Các nhân viên bán hàng xung quanh cũng ngẩn ngơ, ai nấy đều trợn to mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ thì hứng khởi vô cùng.  

Anh mở ngăn kéo ra và nhét củ nhân sâm lớn vào túi nilon bên cạnh.  

Đều là đồ tốt cả!  

Đám nhân viên tròn mắt nhìn nhau.  

Nhưng cuối cùng vẫn không ai thốt ra được câu nào.  

Bác sĩ Vương chỉ biết đứng sững như trời trồng.  

Thật lâu sau ông ta mới lấy lại tinh thần, giơ tay muốn ngăn cản.  

Liễu Thanh Duyệt dửng dưng hỏi: "Ông quên mất bản thân nói gì rồi sao?"  

Bác sĩ Vương nghệt mặt.  

Nhưng mà...  

Rốt cuộc ông ta chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.  

Đau đớn quá trời!  

Tiền bay hết rồi!  

Trương Minh Vũ bận tối mắt tối mũi.  

Không bao lâu sau, anh đã thu thập được đầy đủ dược liệu.  

Rất nhiều dược liệu đắt tiền bị anh cuỗm về.  

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.  

Trương Minh Vũ xách hai cái túi lớn, vui vẻ nói: "Cảm ơn nhé".  

Bác sĩ Vương tức muốn nổ phổi.  

Nhưng cuối cùng ông ta chỉ biết cắn răng chịu đựng.  

Người ta đang nhìn kia kìa!  

Liễu Thanh Duyệt bực mình nguýt anh.  

Hàn Thất Thất đứng dậy, kích động reo lên: "Giờ đưa tôi thuốc Tramadol được rồi chứ?"  

Bác sĩ Vương nở nụ cười cay đắng, đáp: "Bà chủ đang ở đây, đâu cần tôi lên tiếng nữa..."  

Một nhân viên y tế vội vàng lấy Tramadol ra.  

Sau đó cô ta vô cùng kính trọng đưa cho Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất nhận lấy, ánh mắt đầy hào hứng.  

Cuối cùng cũng mua được!  

Liễu Thanh Duyệt điềm tĩnh nói: "Giờ ông thu dọn đồ đạc đi, từ ngày mai làm việc tại phòng xác Thiên Linh".  

Bác sĩ Vương sững sờ, bước lùi hai bước.  

Nhưng ông ta không dám chống đối lấy một câu.  

Mọi người xung quanh ồ lên.  

Ánh mắt của ai cũng đầy hoảng sợ.  

Cô gái này... lợi hại thật! 

Trương Minh Vũ vô cùng đắc ý. 

Liễu Thanh Duyệt nói với giọng hờ hững: "Em

qua đây với chị". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1262


Nói xong, cô ấy sải chân đi vào phía trong của tiệm thuốc.  

Trương Minh Vũ quay đầu cười: "Hai người về trước đi".  

Quan Na khẽ gật đầu.  

Hàn Thất Thất thì vừa cười ngây ngốc vừa mải mê ngắm nhìn thuốc mình đang cầm.  

Liễu Thanh Duyệt đi lên tầng hai dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng.  

Trương Minh Vũ im lặng đi theo.  

Chẳng mấy chốc Liễu Thanh Duyệt đã vào một văn phòng.  

Mặt cô ấy lạnh như tiền.  

Khiến cho nhân viên bán hàng bị dọa sợ, không dám nói một câu.  

Sau đó cô ta nhanh chóng rời đi.  

Trong phòng chỉ còn lại Liễu Thanh Duyệt và Trương Minh Vũ.  

Biểu cảm lạnh như sương giá trên mặt cô ấy bỗng biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy lạ lùng!  

Không hiểu sau lòng Trương Minh Vũ giật thót.  

Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân rồi thì thầm một cách quyến rũ: "Em trai, nhớ chị không nào?"  

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy sáng ngời.  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Ăn gì mà gợi cảm vậy trời...  

Từ lời nói đến cử chỉ đều mị hoặc hơn cả điệu bộ cố tình tỏ ra quyến rũ của Quan Na!  

Qua một lúc lâu Trương Minh Vũ mới cười ha ha: "Sao lại không nhớ được!"  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, hỏi: "Nhớ thì sao thấy chị mà không chịu hôn?"  

Sự giận dỗi hiện lên trong đôi mắt bồ câu của cô ấy.  

Thịch!  

Nhịp tim Trương Minh Vũ bất giác tăng tốc.  

Chết mất thôi!  

Anh bối rối cười: "Chị tư à, do lúc nãy nhiều người quá thôi, em..."  

Vẻ tinh ranh xẹt qua trong mắt, Liễu Thanh Duyệt tỏ ra dụ hoặc: "Chẳng phải giờ không còn ai rồi sao?"  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Bà chị tư này...  

Anh không biết nên nói sao cho phải.  

Anh cũng không dám nhìn chị ấy nữa!  

Cộp cộp cộp!  

Tiếng giày cao gót từ từ lại gần.  

Nhịp thở Trương Minh Vũ bắt đầu dồn dập.  

Chị tư... muốn làm gì đây?  

Mùi hương quen thuộc phả đến... 

Ực! 

Miệng lưỡi Trương Minh Vũ khô khốc như người lữ hành

không tìm thấy nước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1263


Liễu Thanh Duyệt cúi người, hà hơi vào tai anh: "Em trai à, chị nhớ em lắm đó".  

Hương thơm mê người ấy...  

Trương Minh Vũ nháy mắt chìm đắm vào trong đó.  

Nhưng ngay sau đó anh giật mình, mau chóng tỉnh lại.  

Trương Minh Vũ cực kỳ lúng túng: "Cái đó... chị tư à, đang ban ngày ban mặt... chị..."  

Chân mày nhướng lên, Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười ranh mãnh: "Ý em là... để tối đã?"  

Ơ...  

Trương Minh Vũ đực mặt.  

Dù bình thường anh có hoạt ngôn đến đâu thì rơi vào tình cảnh này vẫn á khẩu như thường!  

Liễu Thanh Duyệt hả hê cười nói: "Được đó, giờ chị cũng mệt rồi, vừa xuống máy bay đây".  

"Đến tối chị sẽ sủng hạnh em đã đời!"  

Cô ấy nói xong thì chìa một ngón ra nâng cằm Trương Minh Vũ lên.  

Phù!  

Anh cố gắng làm nhịp thở của mình bình thường trở lại.  

Phút chốc, Liễu Thanh Duyệt xoay người quay về ghế ngồi.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Thoát được một kiếp rồi!  

Nhưng đến tối thì...  

Chưa đợi anh suy nghĩ gì thêm, giọng nói êm tai của Liễu Thanh Duyệt lại vang lên lần nữa: "Qua đây mát xa cho chị nào, mệt chết đi được".  

Thế rồi cô ấy tựa vào ghế im lặng chờ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ tức khắc trợn to hai mắt.  

Mát... mát xa?  

Tầm mắt anh kìm lòng không đậu liếc nhìn dáng người mê hoặc của Liễu Thanh Duyệt.  

Ngắm nhìn một lúc Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Ừng ực!  

Anh khó khăn nuốt nước miếng.  

Sau một lúc chần chừ, anh bước qua.  

Trương Minh Vũ cười xòa: "Sao chị tư tới Tĩnh Châu thế?"  

Anh vừa nói vừa đặt tay lên vai cô ấy.  

Vừa mềm vừa mịn.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói với vẻ hưởng thụ: "Có nhiệm vụ ấy mà, lúc mới gặp em thì ở Hoa Châu". 

"Xong nhiệm vụ ở Hoa Châu rồi thì

chị đến Điền Châu".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1264


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Xong Điền Châu thì chị tới Tĩnh Châu".  

Trương Minh Vũ hiểu rồi.  

Nhưng mà... rốt cuộc nhiệm vụ của chị tư là gì thế?  

Trương Minh Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chưa thể thốt nên lời.  

Anh biết nếu nói được thì chắc chắn Liễu Thanh Duyệt đã nói trước cho mình rồi.  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ lại thầm thở dài.  

Bất kể làm gì đi nữa, các chị đều đang trải đường cho anh.  

Không hiểu sao Trương Minh Vũ lại thấy thương bọn họ khi nghĩ vậy.  

Liễu Thanh Duyệt đã nhắm mắt từ khi nào.  

Trương Minh Vũ cũng từ từ điều chỉnh lực.  

Anh mát xa vai cho cô ấy.  

"Ưm..."  

Thỉnh thoảng dùng lực hơi mạnh, Liễu Thanh Duyệt sẽ phát ra một tiếng kêu rất nhỏ.  

Lần nào âm thanh ấy cũng làm người Trương Minh Vũ run lên.  

Quyến rũ quá...  

Anh cố gắng nhìn sang chỗ khác.  

Vóc dáng mê người kia... gây chú ý quá đáng!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Tay Trương Minh Vũ đã hơi mỏi.  

Anh ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng hỏi: "Chị tư?"  

Nhưng anh chờ chốc lát vẫn không thấy Liễu Thanh Duyệt đáp lại câu nào.  

Ngủ rồi sao?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, càng thấy đau lòng hơn.  

Kiểu này là mệt mỏi biết mấy chứ...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ thầm than thở trong lòng, cởi áo khoác ra đắp cho Liễu Thanh Duyệt.  

Sau đó anh nhẹ chân đến bên cửa sổ.  

Bên ngoài người đến người đi vô cùng nô nức.  

Nhưng tâm trạng Trương Minh Vũ nặng nề lạ thường.  

Dáng vẻ mệt mỏi của Liễu Thanh Duyệt làm anh muốn cố gắng nhiều hơn nữa.  

Anh không thể phụ thuộc các chị mãi được.  

Anh muốn trở thành chỗ dựa cho các chị ấy!  

Nghĩ đến đây, một tia kiên định thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Giữa lúc đó, điện thoại đổ chuông.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Anh vội vàng tắt tiếng.  

Mở ra xem thì thấy người gọi là Hàn Thất Thất.  

Cô ta gọi mình làm gì?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, bước nhanh ra khỏi văn phòng.  

Sau khi ra ngoài, anh nhấn nút bắt máy.  

Giọng nói đầy lo lắng của Hàn Thất

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1265


Không ổn?  

Một lát sau, Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: "Sao không đưa dì ấy đi bệnh viện?"  

Hàn Thất Thất nói với giọng nghẹn ngào: "Mấy người đó không cho mẹ tôi ra khỏi nhà họ Chu!"  

Thật là quá đáng!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi bảo: "Chờ tôi chút, tôi đến ngay!"  

Nói xong anh cúp máy ngay.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.  

Người cô ta nghĩ đến đầu tiên trong giây phút tuyệt vọng chính là Trương Minh Vũ.  

Cô ta chẳng nghĩ ra được cách gì khác nữa.  

Trương Minh Vũ chạy như bay ra khỏi tiệm thuốc mà không chút do dự.  

Anh không biết tình hình hiện tại thế nào.  

Nghĩ đến việc phải mau chóng đưa Chu Cửu Yến đi bệnh viện, Trương Minh Vũ quên bẵng luôn chuyện của Liễu Thanh Duyệt.  

Tại sao nhà họ Chu nhốt Chu Cửu Yến?  

Đến lúc này anh vẫn chưa tìm ra đáp án cho câu hỏi này.  

Trương Minh Vũ ra ngoài đón xe.  

Không lâu sau, anh đã đến ngoài cổng đại viện nhà họ Chu.  

Căn biệt viện được xây dựng một cách trang hoàng và lộng lẫy.  

Trương Minh Vũ không nghĩ gì, chuẩn bị xông vào trong.  

"Khoan đã! Cậu làm gì đấy?", bỗng một tiếng quát lạnh vang lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, anh thấy một người mặc đồ bảo vệ đi tới.  

Ở nhà còn thuê bảo vệ làm gì?  

Đúng lúc đó, Hàn Thất Thất cất giọng nói lạnh lùng: "Anh ấy là bạn tôi, tôi gọi anh ấy đến đấy!"  

Tên bảo vệ cười khẩy, tỏ ra đắn đo: "Xin lỗi nhưng hình như cậu không thuộc nhà họ Chu mà?"  

"Cậu hai đã dặn trước là không ai được vào trừ người trong nhà họ Chu và bạn bè của họ!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hàn Thất Thất nghiến răng, lửa giận bùng cháy trong mắt.  

Một giọng nói hờ hững bỗng nhiên truyền đến: "Anh ta là bạn tôi, giờ thì cho vào được chưa?"  

Lời nói vừa vang lên đã làm Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất ngẩn ra.  

Hai người nhìn sang, thấy một bóng người từ từ đi tới.  

Chu Vân Phong?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy ngạc nhiên.  

Tên này mà chịu giúp anh sao?  

Ánh nhìn của Chu Vân Phong cũng ẩn giấu nhiều tâm sự.  

Trước đây anh ta hận Trương Minh Vũ thấu xương.  

Nhưng sau khi trải qua chuyện Chu Vân Đình hôm nay, anh ta đã có một cái nhìn mới về người này.  

Lại thêm vừa rồi...  

Không hiểu sao Chu Vân Phong bỗng có cảm giác hình như Trương Minh Vũ... rất tài ba.  

Vẻ bất ngờ thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất.  

Tên bảo vệ ra sức nịnh nọt: "À... bạn của cậu ba thì đương nhiên là được rồi ạ".  

Hừ!  

Chu Vân Phong khịt mũi khinh thường.  

Hàn Thất Thất trừng mắt nhìn tên bảo vệ một cách hung dữ rồi lo lắng nói: "Nhanh vào thôi!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1266


Dứt lời, cô ta nắm cánh tay Trương Minh Vũ và kéo anh vào biệt thự.  

Một mối nghi ngờ dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Không phải Chu Cửu Yến là thiên kim nhà họ Chu à?  

Sao lại khốn đốn đến thế này...  

Trương Minh Vũ suy nghĩ cả buổi vẫn không phát hiện ra manh mối nào.  

Chẳng mấy chốc ba người đã đi tới hàng dây rào xung quanh biệt thự.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Không ngờ có đến mười mấy bảo vệ vây quanh biệt thự!  

Người nào người nấy cũng bặm trợn và dữ dằn.  

Điều này làm anh ngạc nhiên quá đỗi.  

Bộ Chu Cửu Yến thành tội phạm hay gì?  

Hàn Thất Thất phẫn nộ nghiến răng, siết chặt nắm đấm.  

Ánh mắt cô ta đầy giận dữ.  

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Này... Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"  

Hàn Thất Thất hít sâu một hơi.  

Sau đó cô ta mới trả lời một cách bực bội: "Chuyện kể ra dài lắm. Ban đầu nhà tôi tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ tôi".  

"Cuối cùng họ chọn một gia đình danh giá có truyền thống theo nghề y".  

"Nhà họ đồng ý chỉ cần mẹ tôi qua làm dâu sẽ chữa bệnh cho bà".  

"Nhưng... mẹ tôi kiên quyết kết hôn với ba tôi".  

"Vì vậy mà chọc giận gia đình đó".  

"Nhà họ Chu chúng tôi... đã chịu rất nhiều đả kích..."  

Nói đến đây, giọng Hàn Thất Thất bất lực thấy rõ.  

Song cô ta vẫn tỏ ra kiên cường: "Nhưng mẹ tôi chỉ đang tìm kiếm hạnh phúc thôi mà, có gì sai đâu? Sao nhà họ Chu có thể đối xử với mẹ tôi như thế!"  

Vừa dứt câu, lồ ng ngực Hàn Thất Thất phập phồng vì tức giận.  

Cô ta tức muốn sôi máu.  

Trương Minh Vũ gật đầu, không nói gì.  

Chuyện này thật sự rất hay gặp trong các dòng họ lớn.  

Có điều anh không ngờ Chu Cửu Yến trông vậy mà dũng cảm phết.  

Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, lạnh lùng nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong!"  

Cô ta nói câu đó rồi cất bước trong cơn giận.  

Mấy người bảo vệ không ngăn cản.  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng im lặng đi theo.  

Nhưng anh vừa đi đến cổng thì một tay bảo vệ chìa tay ra cản, sẵng giọng nói: "Người ngoài không được vào".  

Anh ta không thèm nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái nào!  

Anh nhướng mày.  

Hàn Thất Thất bực bội quát lớn: "Tôi gọi anh ấy đến đây để xem bệnh cho mẹ tôi, thế cũng không được à!"  

Bảo vệ nói với khuôn mặt vô cảm: "Xin lỗi cô, đây là ý của cậu hai".  

"Anh..."  

Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên.  

Người gì mà quá đáng quá vậy!  

Nhưng lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên: "Tình cờ ghê, chưa gì đã đến lúc tao có thể báo thù rồi!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1267


Nhìn theo ngọn nguồn âm thanh, anh thấy Chu Vân Đình đang dẫn vài tên vệ sĩ đến đây với nụ cười mỉa mai.  

Vẻ căm phẫn trong mắt Hàn Thất Thất trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.  

Anh ta đã tới, vậy thì...  

Chu Vân Đình nhếch mép cười, ánh mắt cũng đầy giận dữ.  

Vết thương lúc nãy vẫn còn đau âm ỉ đây!  

Đám người kia hùng hổ lại gần Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất nghiến răng, lạnh lùng quát: "Chu Vân Đình! Rốt cuộc anh muốn cái gì?"  

Chu Vân Đình cười ngả ngớn: "Có muốn gì đâu, anh chỉ đang quan tâm đ ến vấn đề an toàn của cô thôi mà".  

"Đương nhiên không thể để người ngoài vào nhà rồi!"  

Nói xong, một tia trào phúng xẹt qua mắt anh ta.  

Hàn Thất Thất hít một hơi thật sâu.  

Cô ta chẳng biết nên bác lại thế nào.  

Chu Vân Phong cũng tỏ ra khó chịu.  

Nếu là tranh chấp nhau như bình thường thì không nói.  

Nhưng giờ đang là thời điểm nguy cấp cơ mà!  

Sao anh ta có thể...  

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Anh Chu đây đúng là chẳng nhớ đòn gì cả, anh nghĩ mình cản được tôi chắc?"  

Sao cơ?  

Câu nói này làm Chu Vân Đình nhíu mày.  

Anh ta bỗng nhớ đến tài đánh nhau đáng sợ của Trương Minh Vũ...  

Hừ!  

Thật lâu sau Chu Vân Đình mới khịt mũi, thét lớn: "Thằng kia, mày tưởng nơi này là Thiên Lãng chắc? Là nhà họ Chu bọn tao!"  

"Người mày đắc tội tại đây là tao".  

"Người mày đắc tội tại đây là nhà họ Chu!"  

"Mày dám manh động không?"  

Sau khi nói câu này, anh ta nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt khiêu khích.  

Rắc! Rắc!  

Câu vừa dứt thì một tiếng động thanh thúy phát ra.  

Tất cả mọi người đều sững sờ. 

Nhìn về hướng đó, ai nấy cũng hoảng sợ nhận ra Trương Minh Vũ đang

bẻ khớp tay!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1268


Chu Vân Đình hoảng hốt ra mặt.  

"Mày... Mày muốn làm gì?", anh ta bàng hoàng gào lên.  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Anh hỏi tôi dám không còn gì?"  

"Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy".  

Anh nói câu ấy rồi tiến lên một bước.  

Hàn Thất Thất thầm giơ quả đấm lên.  

Tẩn anh ta  đi!  

Không hiểu sao tâm trạng Chu Vân Phong cũng hồ hởi quá chừng.  

Chu Vân Đình chỉ biết đứng sững như trời trồng.  

Trương Minh Vũ dám đánh người ngay tại nhà họ Chu ư?  

Trong chớp mắt, Trương Minh Vũ tiến tới.  

Chu Vân Đình lùi về sau theo phản xạ, hốt hoảng la lối: "Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu!"  

Anh ta vừa ra lệnh, hơn mười bảo vệ đứng ở cổng lập tức bao vây Trương Minh Vũ!  

Chu Vân Đình thở phào nhẹ nhõm.  

Hàn Thất Thất khoanh hai tay trước ngực và nói một cách mỉa mai: "Ôi chao, lúc nãy anh hai hống hách lắm mà!"  

"Sao giờ ỉu xìu thế này!"  

Câu nói này làm mặt mày Chu Vân Đình xám xịt.  

Ỉu xìu là thế quái nào!

Chu Vân Đình nheo mắt lại, lửa giận như sắp thiêu cháy cả lồ ng ngực.  

Anh ta bị biến thành trò cười ngay trước mắt bao người ư?  

Nơi này là nhà họ Chu đấy!  

Chu Vân Đình nghiến răng ken két, phẫn nộ quát: "Thằng khốn, mày dám làm gì tao xem, hôm nay mày chết chắc!"  

Một câu chửi đầy đe dọa!  

Trương Minh Vũ vẫn mặt dày nở nụ cười tỏa nắng.  

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, giận dữ hét: "Bắt lại cho tôi!"  

Nhận được mệnh lệnh, mấy tên bảo vệ xông về phía Trương Minh Vũ.  

Một tia sáng sắc lạnh thoáng qua trong mắt anh.  

Anh thụt lùi mấy bước để tạo khoảng cách.  

Mấy tay bảo vệ nhanh chóng lại gần.  

Ánh nhìn của Chu Vân Đình đầy trào phúng.  

Lúc nãy mày láo toét lắm mà?  

Giờ thì sao nào?  

Ở đây có những mười mấy người đấy!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1269


Hàng lông mày Chu Vân Phong nhíu lại, trong lòng anh ta bắt đầu lo lắng.  

"Trương Minh Vũ! Cố lên, hạ gục mấy người đó đi!"  

Hàn Thất Thất thì phấn khởi hô lên.  

Cô ta huơ chân múa tay một cách phấn khích.  

Hừ!  

Chu Vân Đình khịt mũi khinh thường.  

Đánh bọn tao?  

Để xem là ai đánh ai!  

Ngay sau đó, mấy tên bảo vệ lao đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Anh cười tươi rói.  

Vừa cười anh vừa đi tới từng bước một.  

Rồi sau đó, bước chân Trương Minh Vũ dừng lại.  

Một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt.  

Anh không lùi mà tiến tới!  

Tay bảo vệ ở đằng trước lập tức giật thót.  

Anh ta chưa kịp phản xạ đã thấy một cú đấm phóng tới!  

Ơ kìa...  

Tên bảo vệ sững sờ.  

Ầm!  

Tiếng va đập nặng nề bỗng nhiên vang lên.  

Sau âm thanh ấy, bảo vệ ngã nhào xuống đất.  

Tên bảo vệ đằng sau hoảng sợ giật mình.  

Chưa đợi anh ta hoàn hồn, Trương Minh Vũ lại giẫm chân xuống.  

Rồi anh xông thẳng vào đám người kia.  

"Đi chết đi!"  

Một gã bảo vệ chợt thét lên.  

Gã siết chặt nắm đấm và vung tay tới.  

Bốp!  

Tiếng va chạm đau điếng lại truyền đến.  

Thậm chí gã còn không thấy rõ Trương Minh Vũ đã tung cú đấm đến thế nào!  

Anh nở nụ cười tươi rói.  

Khả năng chiến đấu của anh đã tiến bộ thấy rõ sau trận đánh nhau!  

Đây là điều mà tập luyện không thể sánh bằng! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1270


Lần này... nhiều người quá chừng!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hào hứng.  

Cả đám bảo vệ đều ngây ngốc nhìn anh.  

Sao ánh mắt này trông cứ thèm thuồng thế nào ấy nhỉ?  

Bốp! Binh! Bốp!  

Âm thanh đánh nhau vang lên liên hồi!  

Trương Minh Vũ đánh nhau hăng say và áp đảo hết bọn họ, không ai có thể cản nổi.  

Nụ cười của Chu Vân Đình dần dần cứng đờ.  

Vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt Chu Vân Phong.  

Trương Minh Vũ... đánh nhau giỏi vậy sao?  

Hàn Thất Thất nhảy cẫng lên vì kích động, la lối inh ỏi: "Cố lên! Đánh họ! Anh giỏi quá Trương Minh Vũ!"  

"Ngầu quá trời quá đất!"  

Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt nhìn cô ta.  

Anh tiếp tục đánh những người kia.  

Hơn mười bảo vệ mà cứ bị đánh lùi trở lại.  

Những người đi đầu chỉ biết oằn mình ra chịu đòn.  

Hàng sau thì muốn đánh nhưng đánh không nổi, đành lui về sau từng bước!  

Phịch! Bốp bốp!  

Tiếng đánh nhau nghe thật là đau.  

Chỉ trong vòng chưa đến năm phút, mười mấy tay bảo vệ nằm la liệt ra đất.  

Ai nấy đều đau đớn kêu gào.  

Ôi!  

Tiếng hít thở sâu bỗng nhiên truyền đến.  

Tất cả mọi người đều đứng sững như trời trồng.  

Sao chuyện này có thể xảy ra chứ!  

Đôi mắt bồ câu của Hàn Thất Thất sáng ngời, cô ta hét lớn: "Trương Minh Vũ! Anh ngầu quá xá! Đỉnh của chóp!"  

Cô ta nói câu này xong vẫn còn hào hứng lắm.  

Chu Vân Đình chỉ biết đực mặt ra nhìn.  

Anh ta không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh nhau thật!  

Nhưng điều làm anh ta kinh ngạc hơn hết là hơn mười bảo vệ này không phải đối thủ của anh!  

Ừng ực! 

Chu Vân Đình nuốt nước miếng một cách khó khăn, lòng cực kỳ hốt hoảng. 

Trương Minh Vũ khẽ cười: "Anh Chu, giờ thì anh đã biết tôi có dám đánh

người hay không chưa?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1271


Người Chu Vân Đình run bần bật.  

Thật lâu sau anh ta mới run rẩy hỏi: "Mày... mày... mày đúng là gan to bằng trời!"  

"Mày tưởng nhà họ Chu sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt sao!"  

Trương Minh Vũ cười khẩy, từ từ bật lại một câu: "Nhà họ Chu là cái thá gì?"  

Giọng anh thật bình thản.  

Nhưng câu nói ấy lại khiến tất cả mọi người choáng váng.  

Sao mà ngông nghênh quá vậy!  

Chu Vân Phong nhíu mày.  

Anh ta cũng là nhà họ Chu.  

Mà sao tâm trạng lại sảng khoái khi nghe Trương Minh Vũ nói vậy nhỉ?  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất đầy vẻ ngạc nhiên.  

Không ngờ Trương Minh Vũ này cũng có lúc ngang ngược thế đấy.  

"Mày... mày..."  

Người Chu Vân Đình run như cầy sấy, anh ta hoàn toàn không thốt nên lời!  

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu là cái thá gì mà chửi bới nhà họ Chu?"  

Ai nấy đều hoảng hốt khi nghe thấy chất giọng đó.  

Giọng nói này truyền đến từ trong biệt thự!  

Cạch!  

Ngay sau đó, cửa biệt thự mở!  

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, họ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.  

Ông ta trông cực kỳ phong độ và hiên ngang!  

Chân mày Trương Minh Vũ nhướng lên.  

Người trong nhà họ Chu?  

Hàn Thất Thất hơi nhíu mày, một tia căm ghét thoáng qua trong đôi mắt bồ câu.  

Chu Vân Đình kích động la lên: "Bố! Cuối cùng bố cũng ra, thằng chó này... thằng chó này chẳng những đánh con mà còn xúc phạm nhà họ Chu nữa!"  

"Bố mau trừng phạt nó đi!"  

Anh ta vừa nói vừa chạy tới chỗ bố mình.  

"Cái gì?"  

Chu Thiên Minh cau mày, quát lớn: "Đúng là xấc xược! Cậu xem nhà họ Chu chúng tôi là gì đấy?"  

"Người đâu!" 

Ông ta vừa nói xong thì lại có thêm mấy chục tên bảo

vệ từ bốn phía ập tới. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1272


Ồ?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chu Vân Đình tỏ vẻ giễu cợt ra mặt.  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ lại bị bao vây!  

Chân mày Hàn Thất Thất chau lại, cô ta lạnh lùng nói: "Đây là khách của tôi! Bác muốn làm gì đấy?"  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Anh không sợ ai sất!  

Anh không nhúng tay vào chuyện của Hàn Thất Thất là không được!  

Chu Thiên Minh híp mắt, sẵng giọng nói: "Thất Thất, cô đúng là chẳng biết phép tắc gì cả! Cô xem nhà họ Chu là nhà mình đấy à?"  

"Dám dẫn người đến nhà họ Chu gây chuyện, muốn gì đây!"  

Giọng nói đầy hùng hồn, vô cùng khí thế!  

Hàn Thất Thất cũng cực kỳ giận dữ, cô ta bực bội quát: "Tôi không phải họ Chu nhưng mẹ tôi thì là người nhà họ Chu nhỉ?"  

"Dựa vào đâu các bác nhốt mẹ tôi chứ?"  

Chu Thiên Minh bỗng gầm lên: "Láo xược!"  

"Cô ăn nói kiểu đó với tôi đấy à?"  

Hàn Thất Thất còn tỏ ra ngang ngược chứ đừng nói là sợ, bác lại ông ta: "Nếu mẹ tôi đã là người nhà họ Chu thì vì sao..."  

Chưa đợi cô ta nói xong thì một giọng nói già cỗi vang lên: "Đủ rồi!"  

Mặc dù nghe tiếng biết là đã già nhưng vẫn như chuông!  

Vô cùng vang dội!  

Ơ?  

Hàng lông mày Trương Minh Vũ nhướng lên.  

Tất cả những người xung quanh đều ngẩn ra, ánh mắt của ai cũng đầy nặng nề.  

Người vừa lên tiếng chính là ông cụ Chu!  

Tuy Chu Thiên Minh đang rất bực mình nhưng rốt cuộc vẫn giữ im lặng.  

"Vào hết đi".  

Giọng nói già nua ấy lại vang lên lần nữa.  

Hừ!  

Chu Thiên Minh nghiến răng, hừ lạnh.  

Sau đó ông ta dẫn Chu Vân Đình vào trong biệt thự!  

Hừ! 

Hàn Thất Thất cũng khịt mũi k

hinh thường. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1273


Cô ta đưa bàn tay trắng nõn tới, cầm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ rồi nói nhỏ: "Chúng ta cũng vào thôi!"  

Dứt lời, Hàn Thất Thất sải bước.  

Đám bảo vệ tự động nhường đường.  

Chu Vân Phong trông có vẻ hơi lưỡng lự.  

Cuối cùng anh ta vẫn đi cùng.  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đi vào biệt thự.  

Phòng khách chật kín người.  

Đúng đầu là một ông lão cao tuổi.  

Tuy đã già nhưng vẫn đầy uy nghiêm.  

Phía tay trái ông ta là hai cha con Chu Thiên Minh.  

Bên tay phải là một người đàn ông trung niên khác.  

Sau khi đi vào, Chu Vân Phong ngồi xuống cạnh ông ấy.  

Quá rõ ràng rồi, đó là bố của Chu Vân Phong.  

Chu Thiên Hổ!  

Một loạt những người thuộc nhà họ Chu ngồi thành vòng tròn quanh họ.  

Hàn Thất Thất hơi nhăn mặt.  

Sao ở đây nhiều người quá vậy?  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng vô cùng hoang mang.  

Không phải nhốt Chu Cửu Yến trong nhà sao? Sao lại nhiều người canh giữ thế này?  

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vọng lại từ trên tầng hai.  

Mọi người nhìn lên, thấy một ông lão khí chất xuất trần từ tốn đi xuống.  

Ông cụ Chu đứng bật dậy, vội vàng hỏi: "Ông Phùng, con gái tôi sao rồi?  

Hàn Thất Thất nghe vậy thì trợn to hai mắt.  

Ông lão này... đến đây để xem bệnh cho Chu Cửu Yến ư?  

Cô ta lập tức thầm căng thẳng.  

Ông Phùng lắc đầu trong bất lực, chậm rãi đáp: "E rằng thời gian của cô Chu không còn nhiều nữa".  

Ầm!  

Câu nói này làm Hàn Thất Thất như sét đánh ngang tai!

Thời gian không còn nhiều nữa?  

Hàn Thất Thất hơi loạng choạng!  

Trương Minh Vũ vội vã đỡ lấy, thế cô ta mới không bị khuỵu xuống đất!  

"Cái gì?"  

Ông cụ Chu bật thốt, nét mặt đầy bàng hoàng.  

Chỉ có gia đình Chu Thiên Minh là nhếch mép cười khẩy.  

Chết đi cho rảnh nợ! 

Ông cụ Chu run rẩy hỏi: "Ông Phùng, thật sự... hết

hi vọng rồi ư?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1274


Haiz.  

Ông Phùng lắc đầu chán nản.  

Trái tim ông cụ Chu thót lên.  

Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày.  

Rốt cuộc quan hệ trong cái nhà này là sao đây?  

Loạn quá.  

Rầm!  

Ông cụ Chu ngồi phịch xuống ghế.  

Vẻ mặt của những người khác trong nhà họ Chu chẳng ai giống nhau, thấy rõ tình hình ở đây rất loạn.  

Ông cụ Chu tỏ ra đau đớn: "Tội cho con gái tôi quá!"  

Chu Thiên Minh lạnh lùng lên tiếng: "Hừ, nếu không tại nó thì nhà họ Chu chúng ta đã trở thành gia tộc bậc nhất Tĩnh Châu rồi!"  

Ánh mắt ông ta lạnh như băng.  

"Láo toét!"  

"Câm miệng!"  

Hai giọng nói đồng thời vang lên.  

Một giọng già nua.  

Một giọng trẻ đầy phẫn nộ.  

Ông cụ Chu sừng sộ: "Dù thế nào nó cũng là em gái anh mà!"  

Hừ!  

Chu Thiên Minh bực bội hừ một tiếng, không nói gì thêm.  

Lửa giận hừng hực trong mắt Hàn Thất Thất.  

Thật là quá đáng!  

Một lúc sau, cô ta nũng nịu nói: "Ông ngoại ơi, cháu muốn đưa mẹ cháu về nhà, bọn cháu không muốn sống ở đây đâu".  

Nhưng cô ta vừa nói xong thì Chu Thiên Minh quát lớn: "Đừng có hòng!"  

"Cửu Yến là tội đồ của nhà họ Chu, theo như gia quy trước giờ của gia đình thì nó phải chết rục trong nhà!"  

"Sau đó bài vị đặt ở khu tội nhân trong từ đường, sám hối nghìn thu!"  

Giọng điệu ông ta đầy căm giận!  

Tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt Hàn Thất Thất.  

Sám hối nghìn thu?  

Trương Minh Vũ cũng tỏ ra không đồng tình.  

Nhà họ Chu này đúng là quá đáng!  

Ông cụ Chu lạnh lùng bác bỏ: "Nó còn chưa chết đâu! Anh nói nhăng cuội gì đấy!" 

Chu Thiên Minh cúi đầu, ra vẻ lễ phép: "Thưa bố, đến ông Phùng cũng nói Cửu Yến không sống được bao lâu nữa, chẳng nhẽ còn có cách

gì cứu được nó sao ạ?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1275


Vừa nghe thấy lời này, những người trong nhà họ Chu đều lắc đầu thở dài.  

Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, quát lên chối tai: "Dù có chết chúng tôi cũng không ở lại nhà họ Chu đâu!"  

"Tôi muốn đưa mẹ về nhà!"  

Sau khi nói xong, vành mắt cô ta bỗng đỏ hoe.  

"Sao cô không biết nghĩ gì hết vậy? Nhà họ Chu bọn tôi thế nào còn cần người ngoài như cô chỉ vẽ à?", Chu Thiên Minh thình lình nổi đóa, mắng.  

Chu Vân Đình vẫn nở nụ cười trào phúng.  

Này thì láo với tao này!  

Hàn Thất Thất siết chặt nắm đấm, nước mắt sắp sửa rơi xuống.  

Ông cụ Chu mấp máy môi, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không thể thốt ra một lời.  

Hàn Thất Thất bật khóc.  

Mọi niềm tin cô ta dành cho nhà họ Chu đã hoàn toàn sụp đổ!  

Thật lâu sau, Hàn Thất Thất nghiến răng gằn từng chữ: "Trương Minh Vũ, xin anh hãy giúp tôi!"  

Cô ta nói rồi khóc như mưa.  

Cơ thể mỏng manh ngã vào lòng Trương Minh Vũ.  

Toàn thân Hàn Thất Thất run rẩy không ngừng.  

Tâm trạng Trương Minh Vũ cũng chẳng khá hơn là bao.  

Hàn Thất Thất phải bất lực biết mấy mới gọi điện cho anh chứ.  

Nếu đã tới rồi thì Trương Minh Vũ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được!  

Anh mỉm cười an ủi Hàn Thất Thất: "Yên tâm, tôi đã tới đây thì nhất định sẽ đưa mẹ cô đi".  

Chu Vân Đình tức tối la lối: "Mày bớt nói nhảm đi!"  

"Mày là cái thá gì mà nói vậy? Tưởng nhà họ Chu bọn tao ở không thật đấy à!"  

"Bà cô đó phải ở lại cái nhà này!"  

Chu Vân Phong trông hơi bất mãn.  

Nhưng rồi anh ta vẫn không nói một lời.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười khẩy.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, đôi mắt long lanh như sắp òa khóc.  

"Ông ngoại à, sao ông chẳng nói gì cả!", cô ta hét lên đầy xé lòng.  

Đau thấu tim gan!  

Trương Minh Vũ không đành lòng thấy cô ta như thế.  

Ông cụ Chu thở dài, cam chịu: "Thất Thất, ông cũng muốn cứu Cửu Yến lắm nhưng..."  

"Ông ngoại không cứu được mẹ con".  

"Gia quy thế nào phải thế đó".  

Ông cụ nói câu ấy rồi thở dài thườn thượt.  

Thân thể yếu ớt của Hàn Thất Thất run lên.  

Cô ta không còn thiết tha gì với cái nhà này nữa! 

Giờ xem như Trương Minh Vũ đã hiểu

được đôi điều. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1276


Trước đây Chu Cửu Yến không kết hôn theo lời gia tộc nên khiến cho cả nhà lâm nguy.  

Bởi vậy mới bị xem là tội đồ của nhà họ Chu.  

Tội đồ của nhà họ Chu thì phải chết trong nhà, bài vị thì bị đặt trong từ đường nhà họ Chu để sám hối.  

Đúng là...  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.  

Thời đại nào rồi còn cổ hủ thế?  

Nước mắt Hàn Thất Thất chảy đầm đìa trên má, lòng cô ta đau đớn khôn nguôi.  

Nhưng...  

Hàn Thất Thất van xin: "Cháu xin ông đấy ông ngoại, làm ơn để cháu đưa mẹ đi!"  

Dứt lời, cô ta chuẩn bị quỳ xuống.  

Trương Minh Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ Hàn Thất Thất lại.  

Chu Thiên Minh sẵng giọng quát: "Hừ, nhà họ Chu bọn tôi có bề dày lịch sử mấy trăm năm, gia quy sao có thể nói bỏ liền bỏ chỉ vì một câu của cô?"  

"Mơ mộng hão huyền!"  

Câu nói này nhận được sự đồng tình của những người xung quanh.  

Gia quy là tuyệt đối!  

Ông cụ Chu ngập ngừng muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn chọn im lặng.  

Hàn Thất Thất thấy vậy thì đau khổ đến đứt từng khúc ruột.  

Chu Vân Đình giễu cợt: "Thấy ghê, khóc cho đã đời đi, khóc ngập cả nhà họ Chu cũng vô dụng thôi!"  

"Mày đừng hòng đưa cô đi!"  

Nói xong, anh ta nhìn Hàn Thất Thất bằng ánh mắt trào phúng.  

Cơ thể mong manh của cô ta run bần bật.  

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta hoàn toàn không lường trước!  

Nhưng mà...  

Tâm trí Hàn Thất Thất trống rỗng.  

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt cô ta trở nên sáng ngời.  

Phải rồi, Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ!  

Hàn Thất Thất chộp lấy cánh tay anh rồi sốt sắng nói: "Trương Minh Vũ, giúp tôi với, giúp tôi với!"  

Cô ta vừa cầu xin vừa khóc như mưa.  

Trương Minh Vũ cực kỳ thương xót. 

Nhưng anh vừa muốn lên tiếng thì Chu Vân Đình lại nói với giọng điệu quái gở: "Hắn ấy hả? Giờ hắn còn lo không nổi thân mình, đâu có rảnh

hơi lo chuyện của mày!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1277


"Còn chưa tính sổ chuyện hắn đánh nhau ở đây đâu đấy!"  

Ánh nhìn của Chu Vân Đình đầy khinh thường.  

Ngon thì láo nữa đi!  

Trương Minh Vũ híp mắt, lòng đầy phẫn nộ.  

Hàn Thất Thất mặc kệ Chu Vân Đình, tiếp tục nài nỉ: "Trương Minh Vũ, tôi biết anh có cách mà! Anh giỏi lắm mà!"  

"Giúp tôi đi! Chỉ cần anh giúp tôi, sau này anh muốn tôi làm gì cũng được!"  

"Muốn tôi làm gì cũng được mà!"  

"Hu hu hu..."  

Cô ta dứt câu thì bật khóc.  

Nước mắt chảy đầm đìa xuống má.  

Chu Vân Đình nghiền ngẫm nói: "Em gái à, mày không hiểu tao nói gì sao?"  

"Giờ không ai giúp được mày đâu!"  

Đôi mắt Chu Thiên Minh cũng đầy trào phúng.  

Ông cụ Chu thở dài, từ đầu đến giờ vẫn chỉ im lặng trong bất lực.  

Một tia sáng bỗng lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

"Ai nói không được?", anh cười tủm tỉm.  

Hàn Thất Thất vừa nghe thấy câu này thì kích động.  

Chu Vân Đình tỏ ra khinh bỉ: "Gì đây? Muốn đưa cô đi khỏi nhà họ Chu bọn tao thật à?"  

"Vậy thì mày chán sống rồi!"  

Trương Minh Vũ cười nhẹ: "Đương nhiên tôi sẽ không bắt ép rồi".  

"Nhưng... có lẽ tôi có thể làm dì ấy tự mình đi được đấy".  

Đôi mắt anh sáng như sao trời.  

"Ha ha ha!"  

Trương Minh Vũ vừa nói xong thì Chu Vân Đình phá lên cười sằng sặc, sau đó anh ta lạnh lùng bác bỏ: "Tự đi? Mày điếc hay gì?"  

"Không nghe ông Phùng nói ông ấy bó tay à!"  

Ông Phùng đưa tay vuốt râu.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, bật cười: "Ông ấy nói cũng như không".  

"Người có cứu được hay không phải để chị tôi lên tiếng mới tính!"

Hả?  

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.  

Chị của cậu? 

Ông Phùng lắc đầu cười nhạt nhưng vẫn chẳng

thèm lên tiếng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1278


Thế nhưng xung quanh lại rộ lên một tràng cười ầm ĩ!  

Chu Vân Đình cất giọng khinh bỉ nói: “Hừ, mày cũng quá đề cao chính mình rồi đấy!”  

“Mày nghĩ mày là cái thá gì hả?”  

“Lại còn dám nói đến y học ở trước mặt ông Phùng cơ à?”  

Trên mặt những người xung quanh đều lộ ra vẻ cười nhạo.  

Ông cụ Chu cũng phải cau mày.  

Ông Phùng nắm quyền rất lớn ở Tĩnh Châu!  

Hàn Thất Thất lại tỏ ra mừng rỡ!  

Đúng rồi, còn chị tư của anh!  

Cô ta vội vàng hô lên: “Trương Minh Vũ, anh… anh mau gọi chị tư của anh tới đi!”  

“Mau khám thử xem mẹ tôi còn cơ hội cứu chữa không!”  

Cô ta bị chọc tức điên đầu lại quên béng mất Liễu Thanh Duyệt!  

Anh bật cười đáp: “Được”.  

Dứt lời, anh lập tức rút điện thoại ra.  

Ánh mắt của đám người đều tràn ngập giễu cợt.  

Đúng là không biết trời cao đất dày!  

Đối phương nhanh chóng nghe máy.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Chị tư của em đã dậy chưa?”  

Liễu Thanh Duyệt bực bội nói: “Chuyện gì mau nói”.  

Câu trả lời của cô ấy khiến anh thấy rất gượng gạo.  

Hình như lúc không có việc gì… anh cũng chẳng bao giờ gọi điện cho cô ấy…  

Anh cười gượng đáp: “Chuyện là… mẹ của Thất Thất mắc bệnh nặng. Chị… có thể tới xem giúp một chút được không?”  

Hàn Thất Thất nắm chặt tay lại.  

Giọng nói êm tai của Liễu Thanh Duyệt tức thì vang lên: “Chuyện của người khác thì quan tâm thế. Chả thấy em quan tâm chị như vậy bao giờ!”  

“Hừ!”  

Cô ấy dỗi dằn hừ lạnh rồi cúp máy.  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Khoé miệng anh khẽ nhếch lên nở nụ cười.  

Chị ấy đã nói như vậy thì nhất định sẽ tới!  

Anh đặt điện thoại xuống.  

Hàn Thất Thất lo lắng gặng hỏi: “Chị anh có tới không?”  

Anh bật cười đáp: “Yên tâm, lát nữa sẽ tới”. 

Cô ta vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi! Nhất định anh phải bảo chị

anh cứu mẹ tôi nhé!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1279


“Anh muốn tôi làm gì cũng được!”  

Cô ta bị kích động quá mức, cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều.  

Thế nhưng lời của cô ta vào tai anh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.  

Anh cứ cảm thấy… câu nói này có chút kỳ quặc.  

Chu Thiên Minh cười lạnh một tiếng rồi mới cất giọng cung kính: “Mong ông Phùng đừng để bụng”.  

“Hai người họ không phải người nhà họ Chu chúng tôi đâu!”  

Vẻ châm chọc trong mắt Chu Vân Đình lại càng thêm mãnh liệt!  

Ông Phùng nở nụ cười khách sáo: “Không sao, y học vô bờ, chắc chắn vẫn còn người tài giỏi hơn tôi”.  

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt ông ta vẫn xẹt qua một tia ngạo nghễ.  

Ông cụ Chu bất đắc dĩ lên tiếng: “Thất Thất, cháu đừng làm loạn nữa”.  

“Mấy đứa đi trước đi”.  

“Về phần Cửu Yến… ông sẽ nghĩ cách cứu chữa”.  

Hàn Thất Thất lạnh lùng đáp: “Không cần, mẹ của cháu cháu tự cứu! Dựa vào người nhà họ Chu…”  

Mặc dù cô ta không nói ra hết nửa câu sau nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng!  

“Hừ! Được lắm, tao sẽ chống mắt lên xem thằng ranh con này có thể gọi được loại người gì tới!”  

“Dám so tài y học với ông Phùng hả?”  

“Ha ha!”  

Chu Vân Đình đứng khoanh tay, giọng nói mang theo vẻ khinh thường.  

Đám người xung quanh cũng nhìn họ với ánh mắt chế nhạo!  

Chu Vân Phong cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.  

Ông Phùng có uy quyền rất lớn.  

Ông ta nói không cứu được thì cho dù có là thần tiên giáng trần cũng khó có thể trị khỏi.  

Thoáng chốc, cả căn phòng đều chìm vào tĩnh lặng.  

Mọi ánh mắt mỉa mai đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, mỏi cổ chờ mong thần y xuất hiện.  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng sốt ruột!  

Thực ra cô ta cũng không quá tự tin!  

Hai mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân.  

Hàn Thất Thất lập tức trợn tròn mắt!  

Cô ta không chút chậm trễ vội vàng lao tới cửa.  

Trương Minh Vũ thấy thế bèn bật cười.  

Chị tư đến nhanh thật! 

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa

với vẻ mặt giễu cợt.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom