Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1200


Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.  

Chung Tử Kính đã hôn mê, trên người toàn là máu được lôi ra.  

Tất cả đều sững sờ.  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu không nói gì.  

Tách tách!  

Ánh đèn flash chiếu rọi.  

Kẻ chụp hình bị cảnh sát ấn xuống đất.  

Trên cano.  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện nhau.  

Những người khác ngồi trên những chiếc cano khác.  

Trương Minh Vũ mặt mày nghiêm trọng, còn chưa bước khỏi cảm xúc khi vừa phát ti3t lửa giận lúc ban nãy.  

Tần Minh Nguyệt từ từ nói: "Bên bến cảng cũng đã hành động rồi, cả tang vật lẫn người đều bắt được".  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Bắt được rồi.  

Nhà họ Hà cũng xong đời.  

Với anh chuyện này cũng được coi là chuyện tốt.  

Bây giờ đối thủ của anh ngoại trừ người của Âu Dương Triết và Thần Ẩn ra, chỉ còn lại Triệu Khoát.  

Không bao lâu sau, cano đã dừng lại bên bờ.  

Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa bị cảnh sát đưa đi.  

Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ lái xe rời khỏi.  

Trên đường Trương Minh Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Lửa giận cũng bớt được không ít.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Hôm nay nhờ có anh, nếu không có chị anh đến giúp chúng tôi xong đời rồi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Kế hoạch thành công là được".  

Tần Minh Nguyệt cười tươi như hoa.  

Mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Lâu như vậy rồi hình như đây là lần đầu anh nhìn thấy Tần Minh Nguyệt cười.  

Xinh thật đấy.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, không nhìn cô ta nữa.  

Haizz!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ thở dài.  

Cho dù nói thế nào, cũng báo được thù rồi, cũng hạ được nhà họ Hà rồi.  

Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Dạo gần đây anh phải cẩn thận đấy".  

"Lần này mặc dù bắt được Chung Tử Kính nhưng nhà họ Chung sẽ không để yên đâu".  

"Lần này chỉ khiến nhà họ Chung tổn thất một chút thôi".  

"Anh cẩn thận không bọn họ báo thù đấy".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Anh cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi. 

Anh không sợ nhà Âu Dương, chẳng nhẽ lại sợ nhà họ Chung chắc? 

Không bao lâu sau, xe dừng ở cổng đại

viện nhà họ Lâm. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1201


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ mở cửa bước xuống xe.  

Vừa định đi, giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: "Đợi đã".  

Trương Minh Vũ dừng bước quay người.  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi".  

Trương Minh Vũ gật đầu mỉm cười.  

Anh quay người đi vào trong đại viện.  

Tần Minh Nguyệt lái xe rời khỏi.  

Trời cũng đã sáng, đã hơn bảy giờ.  

Trương Minh Vũ điều chỉnh lại trạng thái của mình, anh mỉm cười.  

Đã báo được thù lớn, nên vui chứ!  

Những chuyện khác anh không thể nào thay đổi.  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lại cảm thấy hào hứng.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng về phòng.  

Vừa đẩy cửa, Lâm Kiều Hân đang yên lặng nằm trên giường, hình như chưa tỉnh.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Ngủ giỏi nhỉ!  

Anh nhanh chóng lặng lẽ nằm cạnh cô.  

Vì quá mệt mỏi, vừa nằm xuống anh đã buồn ngủ.  

Bất tri bất giác anh đã vào giấc.  

Nhưng anh không hề biết.  

Khi anh nằm xuống, mắt Lâm Kiều Hân lại chảy xuống một hàng nước mắt.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.  

Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ mới mở mắt ra.  

Khuôn mặt xinh đẹp đang gần sát bên anh!  

Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại!  

Lâm Kiều Hân cũng sợ giật mình, vội vàng ngồi dậy.  

Phù!  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, thở phào một hơi.  

Lâm Kiều Hân lúng túng nói: "Anh tỉnh rồi sao?"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Suýt nữa bị cô dọa chết rồi..."  

Lâm Kiều Hân bĩu môi.  

Cô hiếu kỳ, ngồi xuống nhìn.  

Không ngờ lại trùng hợp đến vậy...  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng nói tiếp: "Đói chưa? Tôi chuẩn bị xong đồ ăn cho anh rồi đấy".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự kinh ngạc.  

Lâm Kiều Hân chuẩn bị đồ ăn cho anh?  

"Đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?", Trương Minh Vũ cười nói.  

Buổi sớm bị hành hạ như vậy, anh cũng đói lắm rồi.  

Hai người nhanh chóng đi đến phòng khách.  

Mùi thơm ập thẳng vào mũi anh.  

Trương Minh Vũ thèm vô cùng, anh ngồi xuống bàn ăn.  

Gắp một miếng thịt cho vào miệng!  

Phụt!  

Một giây sau, mặt Trương Minh Vũ biến sắc, anh nhổ miếng thịt ra!  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đồ ăn... của tiệm nào thế? Mặn quá..."  

Nói xong anh liền cầm cốc nước lên tu ừng ực.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, lí nhí: "Tôi

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1202


Lâm Kiều Hân rất lúng túng, cô xua tay bảo: "Không ngon thì vứt đi, chúng ta ra ngoài ăn".  

Lần đầu nấu, làm gì có kinh nghiệm chứ...  

Nói xong liền thu dọn đồ ăn trên bàn lại.  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn.  

"Không cần không cần, hơi mặn xíu thôi, cũng ngon mà".  

Trương Minh Vũ vội vàng ngăn lại, cười nói.  

Trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ!  

Lâm Kiều Hân nấu cơm cho anh ư?  

"Á? Vậy..."  

Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên sự mơ màng.  

Trương Minh Vũ không do dự, ăn từng miếng lớn.  

Mặc dù khó nuốt, nhưng vô cùng ấm lòng.  

Lâm Kiều Hân đứng bên nhìn mà trợn tròn mắt.  

Ăn như chết đói thế này... đồ ăn cô nấu ngon thật sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đặt đũa xuống cười nói: "Ăn no rồi, ngon thật".  

Lâm Kiều Hân càng hoang mang hơn.  

Cũng không còn sớm nữa, Trương Minh Vũ bắt đầu vệ sinh cá nhân.  

Lâm Kiều Hân bưng cơm vào phòng khách.  

Tự nghĩ thầm trong lòng.  

Mình có thiên phú ở mảng bếp núc sao?  

Chần chừ một lúc, Lâm Kiều Hân mới cho một miếng thịt vào miệng.  

Một giây sau, sắc mặt cô lập tức biến đổi!  

Ọe!  

Vừa mặn vừa đắng!  

Lâm Kiều Hân khóc ra nước mắt.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng thu dọn xong.  

Lâm Kiều Hân đi ra khỏi bếp, nghi ngờ hỏi: "Anh... đi đâu vậy?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi đến Sơ Tinh một chuyến"  

Sơ Tinh?  

Lâm Kiều Hân sững sờ, giờ mới phản ứng lại là đến công ty...  

"Tôi đi cùng với, tôi cũng có việc... phải xử lý ở công ty", Lâm Kiều Hân vội vàng nói.  

Cô biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng công ty cần vận hành.  

Mà có Trương Minh Vũ ở bên.  

Trương Minh Vũ chần chừ một lúc mới gật đầu đáp: "Được".  

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.  

Lâm Kiều Hân lái xe.  

Trương Minh Vũ đương nhiên ngồi ở ghế phó lái.  

Không bao lâu sau, chiếc xe đỗ ở cổng Sơ Tinh.  

Hai người đi vào trong công ty.  

Công ty vẫn hoạt động bình thường, không bị ảnh hưởng gì.  

Trương Minh Vũ bảo nhân viên thông báo, mở cuộc họp.  

Tất cả nhân viên nhanh chóng tập trung ở phòng họp.  

Hàn Thất Thất và Trần Thắng Nam cùng các nhân viên cấp cao khác cũng đến.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, ngồi ở vị trí trên cùng.  

Ánh mắt của mọi người vô cùng nhiệt huyết.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mọi người đã nghe nói đến việc nhà họ Hà sắp phá sản chưa?"  

Vừa dứt lời, mọi người liền hoang mang nhìn nhau.  

Nhà họ Hà sắp phá sản?  

Sao... có thể...  

Hàn Thất Thất kinh ngạc hỏi: "Bố tôi cũng vừa biết tin này, sao anh biết được?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1203


Trương Minh Vũ mỉm cười thần bí.  

Mọi người đều sững sờ.  

Hàn Thất Thất trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Chẳng nhẽ... do anh làm sao?"  

Hử?  

Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người liền hiện lên vẻ không thể tin nổi.  

Đùa... sao!  

Sắc mặt Trần Thắng Nam hiện lên năm chữ “Thật không thể tin nổi!”  

Lâm Diểu há miệng, ngớ người.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không bàn về vấn đề này nữa, nhà họ Hà nhất định sẽ tiêu đời thôi".  

Mọi người đều kinh ngạc.  

Anh đang... âm thầm thừa nhận sao?  

Đúng là do Trương Minh Vũ làm.  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân mỉm cười.  

Dường như rất đắc ý.  

Trương Minh Vũ lại nói: "Trần Thắng Nam, tí nữa cô sắp xếp giúp tôi, nhà họ Hà phá sản rồi, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác với bộ phận vận chuyển của chúng ta".  

Trần Thắng Nam gật đầu.  

Ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.  

Đúng là... sướng quá!  

Công nhân của bộ phận vận chuyển cũng kích động hẳn lên!  

Tìm hiểu tình hình một chút, rồi tan họp.  

Trương Minh Vũ về văn phòng của mình.  

Giải quyết được nhà họ Hà cũng được coi là xử lý xong mối đại họa trong lòng Trương Minh Vũ.  

Nhưng vẫn còn nhiều khó khăn lắm.  

Muốn phát triển lần nữa...  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.  

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.  

Long Tam gọi tới.  

Trương Minh Vũ bắt máy  

Giọng nói nặng nề của Long Tam nhanh chóng vang lên: "Cậu Minh Vũ, không biết tại sao những thành viên khác của nhà Âu Dương chưa vào Hoa Châu".  

"Bây giờ đang ở biên giới Hoa Châu".  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc, mắt lóe lên sự nghi ngờ.  

Âu Dương Triết chẳng phải vội lắm sao?  

Long Tam nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ... chúng cũng gặp phải áp lực nào đó".  

Trương Minh Vũ gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy người của Thần Ẩn thì sao?"  

Long Tam cung kính đáp: "Tạm thời người của Thần Ẩn chưa có tin tức gì, nhưng chỉ cần vào Hoa Châu tôi sẽ điều tra".  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Nếu không đến...  

Trương Minh Vũ nói: "Tôi muốn đến Tĩnh Châu một chuyến".  

Đầu giây bên kia im lặng một lúc.  

Một lúc sau, Long Tam nói: "Tôi đi với cậu".  

Trương Minh Vũ lắc đầu: "Anh ở lại đi, Kiều Hân cần người bảo vệ".  

"Nếu có nguy hiểm tôi sẽ lập tức quay lại".  

Điện thoại chìm vào trong im lặng.  

Một lúc sau, Long Tam nói: "Được, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu trước tiên".  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

"Được".  

Anh nhanh chóng cúp máy.  

Trương Minh Vũ biết, Long Tam không yên tâm về anh.  

Nhưng anh cũng không yên tâm về Lâm Kiều Hân.  

Không còn nhiều thời gian nữa, anh nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách chuẩn bị.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1204


Tiêu diệt nhà họ Triệu!  

Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã hai giờ rồi.  

Phải nhanh lên thôi!  

Lúc này, Lâm Kiều Hân đẩy cửa đi vào.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đến đúng lúc lắm, tôi có việc muốn nói với cô".  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi chuẩn bị đến Tĩnh Châu một chuyến, hai ngày tới Long Tam sẽ bảo vệ cho cô".  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự lo lắng, cô nói: "Tĩnh Châu? Vậy anh thì sao?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, nếu không đi thì sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa".  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân tràn ngập sự lo lắng.  

Nhưng cô không giúp được gì.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chỉ có thể gật đầu: "Vậy... anh cẩn thận nhé".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, người có thể làm tôi bị thương không nhiều".  

Lâm Kiều Hân bĩu môi.  

Nhưng cảm giác lo lắng bớt đi đôi chút.  

Cũng đúng, anh đã không còn là anh của lúc trước rồi  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra gọi rồi nói: "Thắng Nam, cô tra giúp tôi máy bay đi Tĩnh Châu khởi hành lúc mấy giờ?"  

Trần Thắng Nam cung kích đáp: "Thưa anh, sớm nhất là tám giờ tối".  

Hử?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Tám giờ tối... vậy không làm được gì rồi...  

"Được, tôi biết rồi".  

Trương Minh Vũ đáp, sau đó liền cúp mày.  

Trong lòng bắt đầu lo lắng.  

Anh vẫn nên thi bằng lái xe thôi...  

Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Hay là tôi đưa anh đi".  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không cần, tôi ngồi tàu cao tốc cũng được".  

Lâm Kiều Hân như muốn nói gì đó.  

Cuối cùng vẫn không nói được gì.  

Trương Minh Vũ đi ra khỏi văn phòng.  

Nhưng vừa quay người, một bóng người mảnh

mai nhào đến! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1205


Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ sợ giật mình, vội tránh ra.  

Bốp!  

Người kia đâm vào cửa rồi...  

Nhìn lại, hóa ra là... Hàn Thất Thất...

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Đúng là thiên tài!  

"Ái ôi!"  

Hàn Thất Thất xoa đầu khẽ kêu.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đau không?"  

Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Anh nói xem!"  

Nói xong cô ta lại xoa trán, có vẻ hơi mất hồn mất vía rồi.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô sao vậy? Muốn cái gì đây?"  

Hàn Thất Thất giờ mới nghĩ ra, vội vàng nói: "Tôi muốn xin nghỉ, tôi có chuyện phải đi mấy ngày".  

Xin nghỉ...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cô thiên kim này mà cũng biết xin nghỉ sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cô bận cái gì vậy?"  

Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Tôi đi Tĩnh Châu một chuyến, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi phải đi xem sao".  

Bị bệnh nặng?  

Nhưng ngay sau đó, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Tĩnh Châu?  

Trùng hợp vậy sao?  

Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Cô định đi lúc nào?"  

Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu nói: "Mẹ tôi bị bệnh nặng, anh vui vẻ như thế làm gì?"  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Hàn Thất Thất trợn mắt nói: "Tí nữa sẽ đi, sao vậy?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, cô cho tôi đi ké một đoạn được không? Tôi cũng đi Tĩnh Châu!"  

Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: "Anh đi làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Nhà họ Triệu".  

Hả?  

Hàn Thất Thất trợn trừng mắt.  

Nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên bỏ ý định này đi, Tĩnh Châu không giống Hoa Châu đâu".  

"Nếu nhà họ Triệu ở Hoa Châu thì anh còn có cơ hội". 

"Nhưng ở Tĩnh Châu..." 

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Bảo cô đưa tôi đi, cô quản

nhiều thế làm gì?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1206


"Anh..."  

Hàn Thất Thất trợn trừng mắt, nói: "Ai quản anh chứ, đúng là tôi bao đồng quá mà!"  

Nói xong cô ta liền quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ vội vàng đi theo.  

Hàn Thất Thất lại lái xe về nhà họ Hàn một chuyến.  

Hai người nhanh chóng lên đường.  

Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện ra mấy ngày trước Chu Cửu Yến cũng bị bệnh, ở Hoa Châu không ai chữa được.  

Nên mới về Tĩnh Châu.  

Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn không chữa được, cơ thể ngày càng yếu.  

Hàn Thất Thất vô cùng lo lắng.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khó chịu.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt chưa về, anh cũng không giúp nổi.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Trên đường hai người đều yên lặng.  

Sau khi vào trong nhà thông báo, Hàn Thất Thất liền bắt đầu lái như điên.  

Chỉ trong một tiếng rưỡi, chiếc xe đã vào đến thành phố Tĩnh Châu.  

Hàn Thất Thất dừng xe bên lề đường, vội vàng nói: "Anh bận gì thì đi làm đi, tôi về nhà xem đã".  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi".  

Hàn Thất Thất đáp một tiếng.  

Trương Minh Vũ đẩy cửa, xuống xe.  

Hàn Thất Thất lái xe lao đi vun vút.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn.  

Một lúc sau chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, Trương Minh Vũ mới không nhìn nữa.  

Hy vọng không sao...  

Trương Minh Vũ không suy nghĩ về chuyện này nữa, anh nhìn quanh.  

Đây là trung tâm thành phố Tĩnh Châu, rất náo nhiệt.  

Phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.  

Người đến người đi, đông đúc vô cùng.  

Nhưng vừa đến anh có hơi hoang mang.  

Làm gì giờ?  

Anh đến đây chỉ muốn xây dựng nền móng.  

Ít nhất xây dựng khách sạn Hồng Thái. 

Như vậy, đợi đến khi quay về Hoa Châu, anh có thể để Vương Vũ Nam và Trần Thắng

Nam phái người qua đây. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1207


Thời gian không còn nhiều nữa, anh phải nhanh lên!  

Nhưng Tĩnh Châu rộng lớn thế, anh chẳng quen ai cả.  

Làm thế nào nhỉ...  

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng.  

Trời sắp tối rồi.  

Phải nhanh lên thôi!  

Nhân lúc mấy công ty chưa tan sở, anh đến trung tâm môi giới bất động sản xem sao.  

Nhưng đi xem một vòng, vẫn chưa tìm được tòa nhà phù hợp.  

Không có tòa nhà thì sao xây được khách sạn?  

Đợi đến khi anh đi ra khỏi trung tâm môi giới, trời cũng đã tối rồi.  

Mẹ nó.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu hoang mang.  

Làm thế nào đây?  

Trời tối rồi, mấy công ty liên quan đến bất động sản cũng tan sở rồi.  

Ùng ục.  

Bụng anh kêu lên.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài một hơi.  

Ăn cơm đã.  

Anh xoay người, bắt đầu đi loanh quanh trên đường.  

Tòa nhà cao vút, ánh đèn lung linh.  

Nơi đây rất sầm uất.  

Chưa đi được mấy bước trước mặt anh đã xuất hiện một khách sạn.  

Đình Lập?  

Tên kiểu gì vậy...  

Trương Minh Vũ mỉm cười, bước vào trong khách sạn.  

Nhưng sau khi vào trong, Trương Minh Vũ liền sững sờ.  

Khách sạn lớn như vậy mà trống không.  

Tình huống gì vậy?  

Không buôn bán nữa à?  

Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra hai nhân viên đang nghịch điện thoại di động.  

Trương Minh Vũ khách khí hỏi: "Còn hoạt động không?"  

Nhân viên phục vụ sững sờ. 

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh liền lầm bầm: "Có hoạt

động mà, anh ăn gì?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1208


Hả?  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Khách sạn kiểu gì vậy?  

Thái độ phục vụ này...  

Ùng ục...  

Bụng anh kêu vang trời.  

Trương Minh Vũ cũng không để ý, lấp đầy cái bụng đã.  

Anh ngồi xuống vị trí trong góc, cầm thực đơn lên.  

Nữ nhân viên phục vụ đi qua, cầm bút và giấy đợi anh gọi món.  

Trông rất lười biếng.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng gọi hai món.  

Nhân viên phục vụ âm thầm rời đi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Nhìn quanh, quy mô khách sạn không hề nhỏ.  

Sao không kinh doanh vậy?  

Như vậy chẳng phải lỗ chết sao...  

Không bao lâu sao, món ăn đã được bưng lên.  

Trương Minh Vũ gắp một miếng.  

Ngon phết mà...  

Trương Minh Vũ bắt đầu hiếu kỳ, khách sạn này không tồi, sao không làm ăn được vậy?  

Không biết có cơ hội...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, chuẩn bị về điều tra một chút.  

Nhưng chưa ăn được mấy miếng, tiếng bước chân đã vang lên.  

Ngẩng đầu nhìn qua, tám người đàn ông cao to vạm vỡ đi vào.  

Cuối cùng cũng có khách rồi.  

Một mình ăn cơm ở khách sạn lớn thế này, đúng là hơi kỳ.  

Nhưng khiến Trương Minh Vũ bất ngờ là sắc mặt hai nhân viên phục vụ lộ vẻ hoảng sợ.  

Ai cũng co rụt người trong góc.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu đấm thẳng vào mặt bàn.  

Hai nhân viên phục vụ run rẩy.  

Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng nói: "Chị Na đâu? Nên trả tiền rồi đó!"  

Vô cùng khí thế.  

Nhân viên phục vụ run rẩy cầm lên điện thoại lên.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Không ngờ... cơ hội thực sự đến! 

Thời gian dần trôi.  

Người đàn ông mặt sẹo khó chịu, quát lớn: "Chị Na đâu! Còn không đến

bọn tao sẽ đập!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1209


Lúc này, giọng nói lẳng lơ vang lên: "Anh Hổ nóng tính quá, đập nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao?"  

Vừa dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên.  

Một người phụ nữ bước ra khỏi thang máy.  

Mái tóc xoăn sóng màu đỏ tung bay.  

Cô ta mặc váy bó màu đen, cơ thể với những đường cong quyến rũ lộ ra.  

Khuôn mặt chỉ trên trung bình thôi.  

Nhưng lại mang vẻ thướt tha của một người phụ nữ trẻ đã có chồng.  

Ánh mắt của mấy tên đô con lóe sáng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào vóc dáng gợi cảm của cô ta.  

Anh Hổ nói: "Hết cách rồi, bọn tôi cũng chỉ là chân sai vặt thôi".  

"Chị Na mà không trả tiền... chúng tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự". 

Trả tiền? 

Trương Minh Vũ nhíu mày, càng hào hứng hơn. 

Cơ hội đến rồi.

Quan Na mỉm cười quyến rũ nói: "Anh Hổ nói vậy thì vô lý quá, mấy người không để cho tôi kiếm tiền thì tôi lấy đây ra tiền trả mấy người?" 

Anh Hổ cười khẩy: "Chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ

đến để thu tiền". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1210


Mắt Quan Na thoáng lóe kên sự tức giận, nhưng cô ta vẫn mỉm cười nói: "Thế này đi, anh Hổ anh cho tôi thêm mấy ngày, tôi bảo đảm sẽ trả lại tiền cho anh".  

Anh Hổ lè lưỡi liếm môi cười nói: "Kéo dài thêm mấy ngày thì được".  

"Có điều... tại sao tôi lại phải giúp chị?"  

Nói xong, ánh mắt tham lam của gã bắt đầu di chuyển trên cơ thể nóng bóng của cô ta!  

Quan Na nhíu mày.  

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mỉm cười đáp: "Sau này tôi sẽ báo đáp anh Hổ"  

Sau này?  

Ánh mắt anh Hổ lóe lên sự tức giận, gã nói: "Chị Na, sau này báo đáp đương nhiên không có vấn đề".  

"Chúng tôi không lấy được tiền, thì khách khứa..."  

"Chẳng nhẽ bây giờ chị Na vẫn chưa biết tại sao không có khách đến ăn sao?"  

"Chị mà không làm gì đó, khách.... sẽ không đến đâu".  

Nói xong, mắt gã lóe sáng.  

Uy hiếp trắng trợn!  

Quan Na mỉm cười quyến rũ: "Vậy sao? Hôm nay... chẳng phải có khách đó sao?"  

Hả?  

Anh Hổ nhướn mày nhìn.  

Nhìn quanh một vòng, tầm nhìn của gã đã ở trên người Trương Minh Vũ!  

Trong mắt anh Hổ lập tức lóe lên vẻ tức giận!  

Một giây sau, anh Hổ đi tới.  

Mấy tên cường tráng đi sát theo!  

Khí thế hùng hồn!  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ.  

Ăn cơm thôi mà cũng đắc tội người khác?  

Quan Na nhíu mày, bước tới chắn trước mặt anh Hổ.  

"Anh Hổ, anh định làm gì vậy?", Quan Na mỉm cười quyến rũ hỏi.  

Anh Hổ cười khẩy đáp: "Hừ, không làm gì cả, chỉ muốn giao lưu với người anh em kia một chút thôi!"  

Nói xong, liền khí thế bước tới!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Vô cùng kiêu ngạo.  

Quan Na cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Anh Hổ, không được động vào khách của khách sạn tôi, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi!"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, mắt lóe lên sự bất ngờ. 

Thú vị đó. 

Anh Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đã ra mệnh lệnh từ lâu rồi, người anh em này

dường như không nể mặt tôi".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1211


"Cái này... chị Na cũng muốn quản sao?"  

Quan Na khoanh tay trước ngực, cười nói: "Mấy người có ân oán thế nào tôi không quan tâm, nhưng đây dù sao cũng là khách sạn của chúng tôi".  

"Không được động vào khách của chúng tôi”.  

Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta ác liệt thêm mấy phần.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Người phụ nữ này... không đơn giản.  

Anh Hổ híp mắt.  

Một lúc sau mới nói: "Được, chắc chị Na không quản được bên ngoài khách sạn nhỉ?"  

Quan Na cười nói: "Đương nhiên là không".  

Anh Hổ cười khẩy nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài rồi nói".  

"Tôi sẽ cho chị thêm một ngày để trả tiền".  

"Nếu chị Na không thể làm gì đó, tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".  

Nói xong liền cười nham hiểm.  

Quan Na cười nói: "Cảm ơn".  

Anh Hổ lại nhìn thân hình gợi cảm đó.  

Cuối cùng gã vung tay lên.  

"Đi!"  

Nói xong liền quay người rời đi.  

Trước khi rời đi, gã âm trầm nhìn Trương Minh Vũ một cái.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lần đầu đến Tĩnh Châu, chưa nói được gì đã ăn đòn...  

Mọi người nhanh chóng rời đi.  

Quan Na đứng đó khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên.  

Nhìn một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.  

Sau đó cô ta liền nhìn Trương Minh Vũ một cái.  

"Ăn xong đi cửa sau đi, lần sau đừng đến nữa", Quan Na nói nhỏ một câu.  

Nói xong liền lắc lư thân hình gợi cảm rời đi.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.  

Làm người cũng không tồi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Nói chuyện một lúc được không?"  

Giọng nói không lớn.  

Nhưng vang vọng khắp đại sảnh.  

Quan Na giật mình.  

Cô ta quay người, mỉm cười nói: "Anh muốn bàn chuyện gì vói tôi?" 

Mắt cô ta lóe sáng. 

Trương Minh Vũ sững sờ. 

Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này... có rất

nhiều toan tính... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1212


Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Nhiều toan tính hay không không liên quan đến anh.  

Anh chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi có thể giúp cô".  

"Hả?"  

Quan Na nhướng mày, mắt lóe lên tia rét lạnh.  

Cộp, cộp, cộp.  

Tiếng giày cao gót vang lên.  

Quan Na khoanh tay trước ngực, từ từ lại gần Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, lặng lẽ chờ đợi.  

Quan Na nhanh chóng đi đến bên chiếc bàn, nhưng vẫn chưa dừng lại!  

Cho đến khi đi đến trước mặt Trương Minh Vũ!  

Cô ta khom lưng cúi người.  

Cổ áo hở ra, cảnh đẹp hiện ra.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quan Na nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi nên báo đáp anh thế nào đây?"  

Trương Minh Vũ run rẩy.  

Nhíu mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"  

Ánh mắt Quan Na vô cùng quyến rũ: "Không làm gì, hay là... chúng ta lên tầng? Tôi báo đáp anh?"  

Nói xong lại đi lại gần!  

Trương Minh Vũ run rẩy.  

Mùa xuân của anh đến rồi sao?  

Mẹ nó...  

Trương Minh Vũ đứng dậy, lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: "Muốn bàn việc với cô, sao cô lắm trò vậy".  

Hả?  

Quan Na giật mình  

Cô ta nhanh chóng cười khẩy nói tiếp: "Tôi lắm trò? Chẳng phải anh lắm trò sao? Trông bộ dạng hiền lành nhút nhát của anh, có vẻ như có không ít tâm tư nhỉ?"  

Ngày thường, Quan Na sẽ không để bụng.  

Nhưng hôm nay cô ta thực ra tức giận!  

Quan trọng là cô ta còn giúp Trương Minh Vũ.  

Vậy mà anh lại là một tên mặt người dạ thú!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Người phụ nữ này tự tin đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Tôi thực sự chỉ muốn bàn chuyện với

cô thôi, tôi có thể giúp cô". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1213


Quan Na cười khẩy nói: "Loại như anh tôi gặp nhiều rồi, nhưng cố chấp như vậy... vẫn là lần đầu".  

Nói xong, cô ta liền khẽ kêu lên: "Bảo vệ!"  

Vừa dứt lời, bốn tên bảo vệ liền xông lên.  

Khí thế hùng hồn.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Mấy tên bảo vậy này... hình như không phải bảo vệ bình thường.  

Mấy tên kia nhanh chóng lại gần.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Chị ơi, chị đừng có nghĩ nhiều được không, chẳng nhẽ chị nghĩ người đàn ông nào cũng thích chị hả?"  

"Đừng tự tin như vậy nữa, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi".  

Quan Na nhíu mày.  

Đàn ông... chẳng phải đều cùng một giuộc sao?  

Trừ phi... không phải đàn ông!  

Quan Na nói: "Được thôi, vậy anh muốn hợp tác cái gì?"  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bàn đến chủ đề chính rồi.  

"Cô có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khách sạn không, chúng ta nghiên cứu một chút?", Trương Minh Vũ cười nói.  

Hừ!  

Quan Na cười khẩy, chế giễu: "Cả Tĩnh Châu đều biết đến tình hình khách sạn của chúng tôi, anh còn hỏi tôi sao?"  

"Trước khi anh đi lừa đảo, anh không điều tra à?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Trong lòng bắt đầu nổi giận.  

Sao có thể nói như vậy chứ!  

Nếu không vì lập nghiệp, Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn nói nữa.  

Phù!  

Trương Minh Vũ điều chỉnh lại nhịp thở, anh bình tĩnh nói: "Tôi không phải người Tĩnh Châu, tôi đến Tĩnh Châu để mở khách sạn".  

"Nhưng chưa tìm được tòa nhà phù hợp".  

"Vậy nên tôi muốn hợp tác với cô".  

Quan Na quan sát anh, ánh mắt đầy ẩn ý.  

Muốn chơi?  

Vậy bà chơi với mày đến cùng!

Nén lửa giận lâu như vậy, cô ta chưa có chỗ phát ti3t đâu!  

Quan Na cười khẩy, nói: "Ồ? Vậy anh nói xem, anh muốn hợp tác thế nào?" 

Trương Minh Vũ sững sờ. 

Sao lại... 

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra. 

Cố gắng xử lý thật nhanh chuyện này mới là điều

quan trọng nhất.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1214


Trương Minh Vũ từ từ hỏi: "Cô là bà chủ của khách sạn này hả?"  

Quan Na phối hợp đáp: "Đúng vậy".  

Nhưng trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo!  

Xem anh giả bộ được đến lúc nào!  

Buồn nôn!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi tiếp: "Tình hình hiện tại của khách sạn là sao? Bị người ta tính kế à? Mượn tiền hay là không có khách?"  

Quan Na nhíu mày nói: "Mượn nhiều tiền cũng không có khách".  

"Bởi vì mượn tiền nên không có khách, cho dù có trả đủ cũng không có lượng khách nhất định".  

Chuyện gì vậy...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng anh cũng tổng kết được rồi.  

Đắc tội người khác, mượn rất nhiều tiền, người ta khống chế lượng khách.  

Trương Minh Vũ bắt đầu chần chừ.  

Hợp tác thế nào nhỉ?  

Anh ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể nhập cổ phần không?"  

Quan Na nhíu mày cười: "Có thể, nếu như anh có tiền, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của khách sạn cho anh!"  

"Tôi nhường vị trí ông chủ cho anh, còn tôi làm thuê".  

Nói xong, mắt cô ta liền lóe lên sự khinh bỉ.  

Nhưng Trương Minh Vũ sững sờ!  

Nhường vị trí?  

Làm ông chủ?  

Trương Minh Vũ há hốc miệng hỏi: "Thật... hả? Tôi đầu tư là có thể làm ông chủ... còn... cô làm thuê cho tôi?"  

Vẻ chế giễu trong mắt Quan Na càng nặng hơn, cô ta cười nói: "Không sai".  

"Dù sao bây giờ cũng không có ai đầu tư, khách sạn của tôi cũng chỉ còn đường chết thôi".  

"Nếu có thể bảo vệ được Đình Lập, tôi cũng vui vẻ".  

Lời này vô cùng nghiêm túc.  

Cũng là thật.  

Trương Minh Vũ kích động!  

Chẳng tốn công tốn sức gì hết!  

Vậy mà cũng được sao? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1215


Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Vậy tôi cần đầu tư bao nhiêu để cô làm thuê cho tôi?"  

Nói là làm ông chủ cũng không hay lắm.  

Nhưng câu nói này khiến sự rét lạnh trong mắt Quan Na càng đậm thêm!  

Làm công cho anh, hay là...  

Quan Na cười khẩy, nói: "Không nhiều, hai trăm triệu là được".  

Hai trăm triệu?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!  

Anh không có tâm tình nghĩ xem rốt cuộc Quan Na đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn có khách sạn thôi.  

Anh có hai trăm triệu.  

Nhưng đây không phải khoản tiền nhỏ, hơn nữa... Quan Na đáng tin chứ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy tôi cũng nói thẳng nhé, tôi có thể đầu tư hai trăm triệu, nhưng tôi có yêu cầu".  

Quan Na cười khẩy.  

Vào việc chính rồi.  

Quan Na đáp: "Yên cầu? Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng nên cảm ơn anh chứ nhỉ?"  

Mặt mấy bảo vệ hiện lên vẻ chế giễu!  

Tên này còn chưa nhận ra sao?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cảm ơn?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cảm ơn thế nào?"  

Quan Na nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu, cô ta lại gần, khẽ nói: "Hay là... dùng cơ thể được không?"  

Nói xong liền dùng vai va vào người Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Há hốc mồm.  

Một lúc sau anh mới hoang mang hỏi: "Cô... bị người ta hạ thuốc à?"  

Quan Na sững sờ.  

Quan Na nhanh chóng cười nói: "Chẳng phải anh bảo có yêu cầu sao? Tôi chỉ phối hợp với anh thôi mà".  

Mấy bảo vệ cố nhịn cười.  

Trương Minh Vũ hoang mang nói: "Tôi đâu bảo là yêu cầu này".  

Quan Na nhíu mày hỏi: "Vậy còn có yêu cầu gì đặc biệt?" 

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1216


Chuyện quái gì vậy?  

Anh khó chịu đáp: "Tôi đang bảo tôi có thể đầu tư nhưng chúng ta phải ký hợp đồng".  

"Nhỡ may đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì sao?"  

"Dù sao cũng không phải con số nhỏ".  

Quan Na cười khẩy không ngừng.  

Vẫn còn giả vờ à?  

Làm bộ làm tịch! Chờ tôi chủ động!  

Ngây thơ!  

Nhưng Trương Minh Vũ còn chưa bại lộ, cô ta vẫn chưa có lý do để phát ti3t.  

Quan Na cười nói: "Được, chúng ta đi thôi".  

Nói xong cô ta liền đi ra chỗ thang máy.  

Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: "Đi đâu?"  

Quan Na cười nói: "Ký hợp đồng, anh hối hận rồi hả?"  

Á...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không có, tôi cứ nghĩ rằng..."  

Nói xong anh vội vàng đi theo.  

Quan Na cười khẩy, quay người đi vào thang máy.  

Trương Minh Vũ cũng đi theo.  

Nhưng mấy bảo vệ cũng tiến đến.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng cuối cùng không nói gì cả.  

Anh chỉ muốn xử lý cho xong chuyện khách sạn.  

Nhất cử nhất động của anh đều lọt vào mắt Quan Na, sự lạnh lẽo trong cô ta ngày càng nhiều.  

Quay đầu nhìn, cô ta đánh mắt với mấy bảo vệ.  

Bảo vệ âm thầm gật đầu.  

Tinh!  

Thang máy nhanh chóng dừng lại.  

Quan Na đưa Trương Minh Vũ đi vào văn phòng.  

Bảo vệ đứng ngoài cửa.  

Quan Na ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu soạn hợp đồng.  

Lời của Trương Minh Vũ đã cảnh tỉnh cô ta. 

Nguyện vọng lớn nhất của cô ta là bảo vệ Lập Đình, cho dù phải

nhường lại ghế bà chủ này. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1217


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn hợp đồng này, cô ta có thể hợp tác với người khác.  

Nhưng cô ta cũng hiểu, hy vọng rất nhỏ bé.  

Còn về Trương Minh Vũ...  

Hừ.  

Quan Na cười khẩy không ngừng.  

Hợp đồng nhanh chóng được in ra.  

Quan Na cầm hợp đồng cười nói: "Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký, sau đó có thể chuyển tiền".  

"Được".  

Trương Minh Vũ vui vẻ cầm hợp đồng, nghiêm túc đọc.  

Anh nhanh chóng xác nhận không có vấn đề.  

Trương Minh Vũ cầm bút lên, ký tên vào hợp đồng.  

Quan Na cười nói: "Còn sững sờ làm gì, chuyển tiền đi, nếu anh dám lừa tôi, tôi không tha cho anh đâu!"  

Nói xong, ánh mắt của cô ta càng ác liệt hơn.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Cô còn chưa ký".  

Quan Na cười chế giễu.  

Cô ta cầm bút lên, ký tên mình, sau đó ấn dấu vân tay.  

Quan Na thả nhiên nói: "Còn có chuyện gì nữa không? Chắc không còn yêu cầu gì khác đâu nhỉ?"  

Nói xong, mắt cô ta sáng lên.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.  

Cô ta nghĩ gì vậy...  

"Đưa số thẻ ngân hàng cho tôi, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho cô", Trương Minh Vũ cười nói.  

Trong lòng không khống chế nổi sự kích động.  

Hạnh phúc đến quá đột ngột!  

Anh còn sợ Quan Na sẽ đổi ý!  

Quan Na mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng vứt lên bàn.  

Cô ta khoanh tay trước ngực: "Chuyển tiền đi, nếu anh nói dối tôi, tôi không vui đâu".  

Vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ tiến lên một bước!  

Quan Na mất hết kiên nhẫn rồi.  

Sắp không đợi được cảnh Trương Minh Vũ bại lộ!  

Trương Minh Vũ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thắng Nam.  

"Cô chuyển vào tài khoản này hai trăm triệu, làm ngay đi", Trương Minh Vũ nói.  

Trần Thắng Nam cung kính đáp: "Vâng!"  

Quan Na lắc đầu mỉm cười.  

Diễn giống thật...  

Từng phút trôi qua.  

Quan Na hỏi: "Sao vậy? Sao chưa

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1218


Hả?  

Quan Na sững sờ.  

Trùng hợp vậy sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xem đi, chắc tiền đến rồi đó".  

Ánh mắt mấy tên bảo vệ lóe lên vẻ hung ác!  

Chuẩn bị ra tay!  

Xem anh diễn được đến bao giờ!  

Quan Na cười khẩy cầm điện thoại lên.  

Vừa mở ra đã thấy tin nhắn.  

Nội dung tin nhắn: "Số tài khoản ***19707 của bạn được cộng thêm 200,000,000.00 tệ, số dư..."  

Hít!  

Quan Na hít sâu một hơi!  

Đôi mắt phượng trợn trừng lên!  

Sao... sao có thể!  

Tin nhắn giả sao?  

Nhưng đọc lại các tin nhắn cũ, mỗi khoản giao dịch đều ở đây, đây cũng là thẻ ngân hàng cô ta hay dùng, đâu có sai!  

Quan Na sững sờ!  

Mấy bảo vệ cũng sững sờ.  

Chuyện gì vậy?  

Một lúc sau, cơ thể Quan Na bắt đầu run rẩy!  

Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.  

Chẳng phải bàn bạc xong rồi sao?  

Cô ta định làm gì vậy?  

Anh thầm cảm thấy lo lắng, vội vàng cầm lấy tờ hợp đồng.  

Đừng có nuốt lời ấy nhé...  

Một lúc sau, Quan Na mới phản ứng lại.  

Đôi mắt phượng tràn ngập sự khiếp sợ!  

Anh... chuyển thật!  

Một giây sau, Quan Na bắt đầu kích động!  

Cuối cùng... cũng có hy vọng rồi!  

Cô ta không quan tâm đ ến việc ai làm chủ khách sạn, chỉ cần giúp Đình Lập qua được cửa ải khó khăn này, giúp Đình Lập tiếp tục huy hoàng...  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... đang làm gì vậy?"  

Quan Na nhìn Trương Minh Vũ mím môi, kích động suýt khóc!  

Lâu như vậy, cuối cùng cô ta cũng thấy được tia hy vọng!  

Quan Na đặt điện thoại sang một bên, kích động nắm lấy tay Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ sợ giật mình!  

Lại tiếp?  

Trương Minh Vũ muốn tránh.  

Quan Na kích động nói: "Anh... anh thực sự đầu tư cho tôi sao?"  

Cô ta thực sự kinh ngạc!  

Sao cô ta không nhận ra Trương Minh Vũ lắm tiền như vậy chứ?  

Đúng là quá bất ngờ!  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Tôi chuyển tiền rồi đó, cô..."  

"Đúng... đúng..."  

Quan Na kích động đến mức nói lắp, cơ thể run rẩy kịch liệt!  

"Cảm ơn, cảm ơn anh!"  

"Không đúng..."  

Một lúc sau, Quan Na mới lo lắng nói: "À... tôi phải nhắc nhở anh một câu, kẻ địch của tôi ở Tĩnh Châu là nhà họ Triệu!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!  

Nhà họ Triệu?  

Trùng hợp đến vậy sao?  

Quan Na thấy vậy, vẻ kích động trong mắt dần tan đi.  

Người ngoài nên không biết...  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1219


Quan Na cười gượng.  

Thay đổi nhanh chóng, cô ta khó chấp nhận nổi.  

Nhưng cô ta cũng biết Trương Minh Vũ không như cô ta nghĩ.  

Quan Na cười nói: "Yên tâm đi, cảm ơn anh, tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh".  

Nói xong, cô ta liền cúi đầu.  

Đôi mắt hơi ươn ướt.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chuyển lại làm gì? Chúng ta ký hợp đồng rồi mà, cô không được nuốt lời đâu".  

Ồ?  

Quan Na lập tức sững sờ.  

Không cần trả tiền?  

Quan Na đáp: "Tôi giải thích cho anh, nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu..."  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần giải thích tôi biết Triệu Khoát mà".  

Biết?  

Quan Na sững sờ.  

Biết mà còn dám đầu tư.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô mở rộng khách sạn".  

Đùng!  

Đầu Quan Na như nổ tung!  

Anh... không đùa sao!  

Quan Na kích động vô cùng!  

Thăng trầm nhiều phen!  

Dù cô ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không chịu nổi!  

Cô ta đã bỏ ra quá nhiều vì cái khách sạn này!  

Quan Na thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn! Cảm ơn!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần khách khí, hợp tác mà, tôi cũng có mục đích của riêng mình".  

Quan Na gật đầu.  

Nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự cảm kích.  

Mấy bảo vệ cũng sững sờ.  

Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.  

Chuyển khoản thật sao!  

Quan Na ngẩng đầu nói: "Còn ngẩn người làm gì? Mau đi ra ngoài".  

"À... dạ!"  

Bảo vệ lúng túng nói.  

Sau đó bọn họ lại nhìn Trương Minh Vũ rồi mới đi ra khỏi phòng.  

Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Quan Na.  

Bầu không khí vô cùng lúng túng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ trả tiền, sau đó nghiên cứu cách phát triển khách sạn".  

Quan Na gật đầu nói: "Vâng".  

Sau đó bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.  

Quan Na lo lắng nói: "Đúng rồi, ban nãy anh còn chưa ăn no đúng không? Chúng ta ăn thêm chút đi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được".  

Ban nãy đúng là chưa ăn no.  

Hai người nhanh chóng đi xuống tầng một!  

Quan Na yêu cầu nhà bếp làm một bàn đồ ăn.  

Hai người đi vào trong phòng riêng.  

Cơm được bưng lên.  

Trương Minh Vũ cũng ăn no rồi, trong lòng vô cùng thoải mái.  

Hoàn toàn không ngờ, có thể giải quyết được rồi nhanh như vậy.  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy vui. 

Quan Na cũng rất khách khí, cứ gắp thức ăn cho Trương Minh Vũ.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom