Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1220


Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều.  

Họ nhanh chóng ăn xong.  

Chuông điện thoại của Trương Minh Vũ reo lên.  

Anh sững sờ.  

Lấy ra nhìn, là Hàn Thất Thất gọi.  

Ồ?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh bắt máy.  

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh đang ở đâu?"  

Trương Minh Vũ chần chừ đáp:  "À... khách sạn... Đình Lập".  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi muốn đi tìm anh, anh đi chơi với tôi đi".  

Trương Minh Vũ hơi nghi ngờ.  

Cô ta gặp chuyện ở nhà họ Hàn sao?  

Trương Minh Vũ đáp: "Được, vậy cô đến đón tôi đi".  

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Đã giải quyết xong chuyện khách sạn rồi, những chuyện khác thì dễ thôi.  

Ngày mai là có thể xử lý xong khách sạn Đình Lập rồi.  

Lúc đó có thể triển khai kế hoạch đối đầu với nhà họ Triệu rồi!  

Quan Na cũng không hỏi nhiều.  

Vẫn còn đang chìm trong niềm vui, chưa tỉnh lại được.  

Hàn Thất Thất nhanh chóng gọi đến.  

Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Được, mai tôi sẽ gặp cô ở đây, tôi có chút chuyện cần phải xử lý".  

Quan Na gật đầu nói: "Được".  

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.  

Chẳng nhẽ đang mơ sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng quay người đi ra ngoài.  

Quan Na cứ đờ mặt ra, ngồi trên ghế.  

Cười ngu một hồi.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong khách sạn.  

Sắc trời đã tối rồi.  

Xe của Hàn Thất Thất đỗ trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ kéo cửa ngồi vào ghế phó lái.  

Khuôn mặt Hàn Thất Thất vô cùng tức giận.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận cô vậy?"  

Hàn Thất Thất mím môi, nói: "Chẳng phải là đám người chết tiệt kia sao! Tức chết mất, chẳng coi sống

chết của mẹ tôi ra gì!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1221


Trương Minh Vũ hỏi: "Mẹ cô sao rồi?"  

Hàn Thất Thất chán nản đáp: "Vẫn yếu lắm, nhưng bây giờ cũng được coi là an toàn".  

Trương Minh Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.  

Đợi một lúc, Hàn Thất Thất dường như không có ý định kể lể.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh cười nói: "Đi thôi, hôm nay vừa hay anh đây đang vui, sẽ chơi với cô đến cùng".  

Nhưng lúc này, cảm giác mất trọng lực ập tới!  

Trương Minh Vũ khiếp sợ!  

Mẹ nó!

"Grừ!"  

Tiếng động cơ vang lên!  

Đầu Trương Minh Vũ đụng vào ghế!  

Sợ hết hồn!  

Hàn Thất Thất này...  

Trương Minh Vũ vội vàng thắt chặt dây an toàn.  

Nguy hiểm quá...  

Nhưng vừa thắt xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc lại vang lên: "Két!"  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh!  

Nếu như không thắt chặt dây an toàn, chắc chắn lúc này anh đã đụng vào bảng đồng hồ rồi!  

"Cô làm gì vậy?", Trương Minh Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi.  

Tức giận cũng không thể trút giận lên xe chứ...  

Hàn Thất Thất nói: "Lại gặp chuyện rồi!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra có mấy tên đô con đang chắn trước đầu xe!  

Một tên khoanh tay trước ngực, cười khẩy không ngừng.  

Dưới ánh đèn xe, Trương Minh Vũ có thể thấy rõ.  

Đây chính là anh Hổ ban nãy trong khách sạn!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Sao lại quên mất bọn chúng nhỉ...  

Anh Hổ vẫy tay, cười khẩy nói: "Xuống đi, ngẩn người cái gì?"  

Hàn Thất Thất sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Tìm anh à?"  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên những tia rét lạnh, cô ta nói: "Hừ! Mấy người xui rồi! Tí nữa đánh bọn chúng xong tôi cũng đỡ bực!"  

Nói xong cô ta liền xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.  

Anh Hổ cười khẩy.  

Mấy tên đô con đứng sau khoanh tay trước ngực, khí thế hùng hồn.  

Hàn Thất Thất khẽ lắc lư đôi chân dài đứng cạnh Trương Minh Vũ, có vẻ rất muốn lao lên.  

Ánh mắt anh Hổ lóe lên d*c vọng, gã cười nói: "Thằng nhãi, mày có phúc nhỉ, kiếm

được em gái ngon thế?"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1222


"Mày làm trai bao cũng được phết nhỉ".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Muốn học không? Tao dạy mày".  

Nụ cười trên mặt anh Hổ bỗng ngừng lại!  

"Học? Mày là cái thá gì, ở Tĩnh Châu chưa từng nghe qua cái tên anh Hổ chắc?", anh Hổ híp mắt, cười khẩy nói!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Lần đầu đến, chưa từng nghe qua”.  

Anh Hổ lại mỉm cười nói: "Thằng nhãi, sau này phải nhớ kỹ đấy, không được đến... khách sạn này, nhớ rõ chưa?"  

Nói xong liền giơ dao lên.  

Nhẹ nhàng lau.  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Sau này mày nhớ kỹ nhé, khách sạn này là của tao".  

“Sau này cút xa một chút".  

Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.  

Hôm nay cứ đánh cho đã rồi nói tiếp!  

Hả?  

Anh Hổ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.  

Khách sạn của hắn ư?  

Bảo mình cút xa ra?  

Điên rồi à?  

Anh Hổ không khỏi kinh ngạc.  

Lửa giận nhanh chóng bùng lên!  

Dám ra oai với mình?  

Mấy tên đô con đứng sau mắt lóe sáng!  

Anh Hổ lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết mà!"  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Nhanh lên đi, tao đang chờ đấy!"  

Hả?  

Anh Hổ trợn tròn mắt.  

Tình... huống gì vậy?  

Gã ngớ người luôn.  

Hừ!  

Một lúc sau, anh Hổ mới hừ một tiếng, tức giận nói: "Mẹ nó, dám giả thần giả quỷ với ông đây! Lên cho tao!"  

Vừa dứt lời, hai tên đô con lập tức lao lên!  

Xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cười tươi, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn!  

Hàn Thất Thất quay người, nhanh chóng tìm trong xe.  

Nhưng mãi mà chẳng tìm được thứ gì.  

Anh Hổ hoang mang.  

Đang định làm gì vậy?  

Cuối cùng Hàn Thất Thất cởi giày cao gót ra.  

Nắm chặt trong tay mình!  

Anh Hổ cũng sững sờ. 

Động tác gì vậy? 

Suy nghĩ một lúc, hai tên đô con lao đến trước

mặt Trương Minh Vũ!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1223


Bọn chúng vung nắm đấm lên!  

Trương Minh Vũ khẽ di chuyển.  

Nhanh chóng tránh được, rồi tung hai quyền ra!  

Tốc độ cực kỳ nhanh!  

Hai tên đô con sững sờ, bọn chúng không ngờ Trương Minh Vũ né được!  

Hai nắm đấm dần dần phóng to trước mặt hắn!  

Bốp!  

Tiếng động nặng nề vang lên!  

"Á!"  

Hai tên đô con cùng thét lên thảm thiết.  

Trương Minh Vũ không hề do dự, tóm lấy cổ áo của hai tên.  

Sau đó kéo mạnh!  

Bốp!  

Hai tên đô con ngã ra sau!  

Hít!  

Mấy tên đô con hít sâu một hơi lạnh.  

Trương Minh Vũ mạnh như vậy sao?  

Anh Hổ cũng sững sờ.  

Hàn Thất Thất lập tức kêu lên: "Bọn mày chết đi! Á!"  

Anh Hổ kinh ngạc!  

Ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thất Thất đang vung giày cao gót qua!  

Dùng chiếc giày đập mạnh xuống!  

"Á!"  

Tên đô con đau đớn thét lên lần nữa!  

Cơ thể anh Hổ run lẩy bẩy.  

Hóa ra giày cao gót còn có tác dụng này!  

Anh Hổ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, cùng lên đi!"  

Năm người đàn ông còn lại cùng lên!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng cười khẩy, không lùi mà tiếng.  

Anh lao như tên bắn vào trong đám côn đồ!  

Bốp bốp!  

Tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên!  

Á!"  

Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang vọng.  

Mấy tên đô con điên cuồng vung nắm đấm, nhưng còn chẳng chạm vào nổi Trương Minh Vũ!  

Bốp bốp!  

Tiếng động lạ vang lên!  

Chưa đến một phút, năm tên đô con đã lần lượt ngã xuống đất.  

Chúng đau đớn co quắp cơ thể!  

Quan trọng nhất là chúng đều nằm bò trước mặt Hàn Thất Thất!  

Mắt Hàn Thất Thất sáng lên!  

"Dám chặn xe của bà này!"  

"Đáng chết!"  

"Đánh chết chúng mày!"  

"Á!"  

Mỗi lần vung tay xuống cô ta lại nói một câu!  

Anh Hổ sững sờ.  

Sao... mọi người đều gục ngã vậy?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đến lượt

mày rồi đó". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1224


Vừa dứt lời, cơ thể anh Hổ run rẩy!  

Anh Hổ sững sờ.  

Sao gã có thể ngờ Trương Minh Vũ mạnh đến vậy chứ!  

Gây chuyện lầm người rồi!  

Trương Minh Vũ bước lên.  

Anh Hổ giơ dao, run rẩy lùi về sau!  

"Mày... mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không! Mày dám động vào tao...", anh Hổ sợ sệt nói!  

Không dám thể hiện nữa!  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Mày không có não à? Mà còn dám uy hiếp tao?"  

"Nếu tao đã dám ra tay, thì tao còn sợ mày chắc?"  

Anh Hổ sững sờ!  

Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên!  

Anh Hổ mừng rỡ!  

Viện binh đến rồi!  

Mấy tên đô con nhanh chóng áp sát!  

Anh Hổ kích động đến run người!  

Kịp thời quá!  

Nhưng nhìn lại gã liền ngẩn người.  

Trong đám người... sao có cả phụ nữ?  

Dáng người còn rất đẹp?  

Anh Hổ sững sờ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bất lực.  

Người đến là Quan Na và mấy vệ sĩ.  

"Anh đừng lo, chúng tôi đến rồi".  

Giọng Quan Na truyền đến từ xa.  

Đùng!  

Não anh Hổ như nổ tung!  

Không phải cứu viện mà là kẻ địch!  

Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô ta đã phát ti3t đủ rồi!  

Mấy tên đô còn này chẳng còn sức để hô hoán nữa!  

Giày cao gót rất nhọn, vô cùng đau!  

Cơ thể anh Hổ điên cuồng run rẩy, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn!  

Gã biết, mình xong đời rồi.  

Quan Na nhanh chóng dẫn người xông đến.  

Cô ta thở hổn hển.  

Trương Minh Vũ đi rồi cô ta mới nhớ ra anh Hổ.  

Quan Na lạnh lùng nói: "Vương Hổ, mau thả ra cho tôi! Nếu không đừng trách bà đây không khách khí..."  

Nhưng chưa nói xong, Quan Na đã ngừng lại.

Quan Na phát hiện ra Trương Minh Vũ không hề bị thương.  

Anh Hổ... hoảng sợ!  

Đây... là chuyện gì vậy?  

Quan Na sững sờ.  

Mấy bảo vệ cũng sững sờ, mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi!  

Đông người như vậy... một mình Trương Minh Vũ đánh bại hết sao?  

"Á!"  

Tiếng kếu thất thanh vang lên.  

Họ nhìn về phía phát ra tiếng kêu. 

Hàn Thất Thất đang tức giận vung

giày cao gót trong tay! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1225


Quan Na ngớ người.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, tôi không sao".  

"À... ừ".  

Quan Na gật đầu.  

Vốn nghĩ tình hình sẽ rất tệ, ai ngờ lại xảy ra cảnh này...  

Cô ta ngớ người luôn rồi.  

Trương Minh Vũ không nhìn nữa, anh cười nói: "Đến đi, chúng ta tiếp tục".  

Anh Hổ run rẩy.  

Còn... phải tiếp tục sao?  

Trương Minh Vũ bước đến, ép sát.  

Anh Hổ ngớ người.  

Ánh mắt đám Quan Na hoang mang!  

Anh Hổ lùi từng bước về sau.  

Gã nhanh chóng lùi sát về bờ tường, nhưng hết đường lùi rồi.  

Trương Minh Vũ cười tươi, ép sát.  

Ánh mắt của Quan Na tràn ngập sự hoang mang...  

Anh Hổ... sợ Trương Minh Vũ sao?  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề bỗng vang lên.  

Anh Hổ quỳ xuống đất.  

Cạch!  

Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên tiếng động.  

Hả?  

Mấy anh bảo vệ trợn tròn mắt.  

Quan Na vô cùng hoang mang!  

Anh Hổ... quỳ xuống sao?  

Điên... rồi sao?  

Anh Hổ run rẩy nói: "Anh ơi, em sai rồi! Em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh tha cho em với!"  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Vậy sau mày còn dám quay lại đây không?  

Anh Hổ lắc đầu nói: “Không dám nữa! Không dám nữa, đây là ý của nhà họ Triệu, em cũng không làm gì được!"  

"Em không đến nữa đâu!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, lần sau tao còn nhìn thấy mày nữa, thì không đơn giản như vậy đâu".  

Anh Hổ kích động gật đầu: "Được, được!"  

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên: "Hừ, anh ấy tha cho mày, nhưng tao không tha đâu!"  

Nói xong cô ta khập khiễng nhảy tới!  

Anh Hổ sững sờ.  

Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay cười nói: "Tao cũng chịu thôi..." 

Anh Hổ trợn tròn mắt, lắc đầu nói: "Người đẹp... chị gì ơi... chị ơi..." 

Nhưng dù gã có cầu xin thế nào thì chiếc giày cao gót vẫn

phóng to trước mắt gã! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1226


Anh Hổ muốn bỏ chạy!  

Nhưng vừa quay đầu...   

Bốp!  

Liền đâm sầm vào tường!  

Gã xây xẩm hết mắt mày...  

Cơ thể nằm bò dưới đất!  

Hàn Thất Thất cười xấu xa.  

Chiếc giày cao gót ngắm rất chuẩn!  

Cô ta dùng lực đánh xuống!  

"Ái ôi!"  

Anh Hổ co rụt hai chân.  

Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp con đường!  

Không ai nói gì cả!  

Mấy tên bảo vệ cũng không khỏi co rụt người!  

Người đẹp này... hung dữ quá!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Thất Thất này...  

Haizz....  

Hừ!  

Hàn Thất Thất khẽ kêu một tiếng, thả tay ra.  

Nhưng giày cao gót vẫn đập trúng người anh Hổ.  

"Dám chọc vào bà đây này!", Hàn Thất Thất phủi tay, kiêu ngạo nói.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Mấy tên đô con vặn vẹo dưới đất.  

Anh Hổ co giật.  

Trương Minh Vũ quay người cười nói: "Được rồi, mấy người mau về đi, đến đây một chuyến cũng mệt rồi".  

Quan Na sững sờ nói: "À... ừ..."  

"Vậy... hẹn mai gặp".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ừ hẹn mai gặp".  

Quan Na quay người, bước từng bước đi vào cửa khách sạn.  

Vô cùng hoang mang.  

Tất cả mọi chuyện đều vượt qua dự đoán của cô.  

Trương Minh Vũ... là người như nào vậy?  

Cô ta mơ màng rời đi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Phát ti3t thế nào rồi?"  

Hàn Thất Thất chống eo, thở hổn hển nói: "Vẫn còn tức".  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, chẳng phải bảo còn đi chơi sao".  

Hàn Thất Thất kích động nói: "Đúng đúng đúng, đi chơi đi!"  

Nói xong Hàn Thất Thất liền vọt vào trong xe.  

Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lại.  

Để cho tiện, Hàn Thất Thất vứt luôn chiếc giày cao gót còn lại.  

Cô ta lấy ra một đôi giày bệt ở phía sau.  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt. 

Chuẩn bị cả giày rồi à? 

Hàn Thất Thất nhanh chóng

lái xe rời đi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1227


Đêm đến.  

Trên đường đông đúc, vô cùng náo nhiệt.  

Nơi đây có vẻ như phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.  

Trương Minh Vũ thắt chặt dây an toàn, im lặng chờ đợi.  

Đã giải quyết xong vấn đề trong khách sạn rồi, nên anh rất vui.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Xuống xe thôi".  

Nói xong, liền đi xuống.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quán bar?  

Trương Minh Vũ xuống xe, hoang mang hỏi: "Chẳng phải chúng ta đi chơi sao? Sao lại đến quán bar?"  

Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt, nói: "Chẳng phải bar là chỗ để chơi sao, còn có chỗ nào để chơi nữa".  

Nói xong liền cất đôi chân dài đi vào trong.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cuối cùng âm thầm đi theo.  

Hai người nhanh chóng đi vào trong quán bar.  

Tiếng nhạc xập xình cực lớn vang lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, anh không thích nơi này.  

Đêm khuya.  

Quán bar rất đông người.  

Mấy thanh niên nam nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể trên nền nhạc Vinahey.  

Hàn Thất Thất vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.  

Một truyền mười mười truyền một trăm.  

Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của những người đàn ông đã dính chặt trên cơ thể Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất đi thẳng đến quầy bar, gọi: "Cho mười ly tequila!"  

Mười ly?  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn, sau đó mới gật đầu.  

Rượu nhanh chóng được rót ra.  

Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hàn Thất Thất, bất lực nói: "Cô muốn làm gì vậy? Tôi không uống được rượu đâu".  

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Cái gì mà được với chẳng không được, uống là được".  

Nói xong, liền đổ ly rượu vào mồm.  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Uống... rượu này như vậy sao?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Uống đi!"  

Nói xong lại cầm một cốc lên. 

Trương Minh Vũ cầm một cốc lên, khẽ nhấp một ngụm. 

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Không biết anh có phải

đàn ông không nữa".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1228


Mọi người lập tức ngẩn ra.  

Cô gái này đi cùng Trương Minh Vũ mà?  

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều hiểu.  

Lục Chính Minh để mắt tới cô gái này rồi!  

Trương Minh Vũ thản nhiên đáp: "Mày có ý gì?"  

Lục Chính Minh đưa mắt quan sát Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt.  

Từ trên xuống dưới, toàn thứ hàng vỉa hè...  

Lục Chính Minh cười lạnh một tiếng, thong dong nói: "Không có ý gì, mày cứ việc đi, để người đẹp này lại đây".  

"Khách tới tiêu tiền ở quán bar của tao, chúng tao có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho khách".  

Trương Minh Vũ cười lạnh, ung dung hỏi lại: "Nếu tao không chịu thì sao?"  

Không chịu?  

Đám đông quanh đó lập tức lộ vẻ giễu cợt.  

Đang ở Tĩnh Châu mà dám nói năng với cậu ấm nhà họ Lục như thế?  

Chán sống rồi sao?  

Bọn anh Hổ thì Trương Minh Vũ còn có ý xử lí khéo léo một chút.  

Nhưng cái loại lưu manh sắc dục đầy đầu thế này, Trương Minh Vũ không muốn nương tay.  

Lục Chính Minh chau mày, giễu cợt: "Ranh con, ở Tĩnh Châu này không có mấy người dám phản đối lời tao, biết không hả?"  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Tao tới đây, vậy có rồi đấy".  

Giọng anh bình thản như không mà lại khí phách vô cùng.  

Ha ha!  

Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo không kiêng nể.  

Bọn họ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy châm chọc.  

Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!  

Lục Chính Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Thằng ranh kia, mày đang đùa với lửa đấy!"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt bảo: "Thôi đi, lề mà lề mề làm gì, mày muốn cô ấy chứ gì?"  

"Đánh gục được tao, cô ấy sẽ là của mày".  

"Nếu không thể đánh gục tao, tao sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".  

Loại người này không thể nương tay.  

Bằng không, không biết còn có bao nhiêu cuộc đời thiếu nữ tan nát dưới tay bọn chúng!  

Ha ha ha!  

Anh vừa nói xong, đám đông lại cười vang.  

Người này đúng là một gã điên!  

Không biết bên phe cậu Lục có bao nhiêu người sao?  

Ai nấy sáng rực mắt, giễu cợt nhìn Trương Minh Vũ. 

Một tia giận dữ thoáng lóe lên trong mắt Lục Chính Minh, hắn ta chầm chậm nói: "Hừ, cho mày một con đường sống lại không

chịu đi, vậy thì chớ có trách tao!"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1229


Nói xong, lại cướp lấy ly rượu trong tay Trương Minh Vũ.  

Uống cạn!  

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Ê, đó là của tôi..."  

Nhưng chưa nói hết, rượu đã vào hết bụng Hàn Thất Thất rồi.  

Trương Minh Vũ liếc mắt, không biết nên nói gì.  

Nhưng anh hiểu rõ, Hàn Thất Thất nhất định đang rất giận.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng uống cùng cô.  

Nháy mắt, Hàn Thất Thất đã uống hết mấy ly.  

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh, phát hiện nơi đây có không ít đàn ông đang tụ tập lại.  

Lúc này họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt xấu xa.  

Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.  

Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư rồi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, uống nhiều phết rồi đấy, về nhà thôi".  

Hàn Thất Thất lắc đầu.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Anh đứng dậy, kéo tay Hàn Thất Thất.  

Ý bảo phải rời khỏi đây.  

Nhưng lúc này, đám người kia... bao vây lấy họ...

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Xem ra đám người kia là đồng bọn của nhau...  

Chỉ giây lát, đám người kia đã bao vây Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất lại.  

Mọi người quanh đó đã phát hiện bên này có chuyện, tất cả đều ngừng nhảy nhót, quay đầu nhìn sang.  

Âm nhạc cũng ngừng bặt.  

Trương Minh Vũ không nóng nảy, chỉ lẳng lặng đứng đó đợi.  

Những người đàn ông xung quanh đều khoanh tay.  

Đám đông tự động tách ra.  

Một gã thanh niên lòe loẹt đỏm dáng bước ra, ánh mắt đầy vẻ tham lam.  

Mọi người xung quanh thấy rõ mặt người này, con ngươi chợt co rút lại.  

Cậu ba nhà họ Lục, Lục Chính Minh!  

Hắn ta tới rồi?  

Lục Chính Minh càn rỡ đánh giá vóc người của Hàn Thất Thất, ánh mắt toát lên vẻ thèm khát.  

Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng tựa vào lòng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Các vị, xin nhường đường, chúng tôi cần rời khỏi đây".  

Lục Chính Minh bỡn cợt: "Này ranh con, tới quán bar của tao để lừa người đẹp này đúng không? Mày coi như tao

không tồn tại đấy hả?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1230


"Lên hết cho tao! Đưa người đẹp về đây!"  

Hắn ta vừa dứt lời, một đám đã chậm rãi tiến đến.  

Trương Minh Vũ không hề nôn nóng, chỉ nhẹ nhàng đỡ Hàn Thất Thất ngồi vào ghế.  

Hàn Thất Thất gục đầu lên quầy bar.  

Ánh mắt trào phúng của đám đông xung quanh đã đạt tới cực hạn.  

"Đi chết đi!"  

Một gã đột nhiên quát lên.  

Sau đó, một quyền bay đến.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh, vung tay gạt ngã.  

Anh dồn lực xuống chân, tung người nhảy vào trong đám đông.  

Bọn này chỉ là đám côn đồ tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng lũ tay chân của anh Hổ.  

Bọn chúng tuy đông nhưng lại không hề tạo được bất kì uy hiếp nào với Trương Minh Vũ.  

Rầm rầm rầm!  

Những tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên.  

Chỉ trong ba phút, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất.  

Trời!  

Những người đứng xem quanh đó đều hít một hơi thật mạnh.  

Ai nấy đều đã choáng váng hoa mắt.  

Lúc này, những ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ đều lộ rõ vẻ mờ mịt.  

Chuyện... chuyện gì thế này?  

Đang đóng phim à?  

Lục Chính Minh cũng đã choáng váng, nụ cười chế giễu như đông cứng trên mặt.  

Sao... sao lại thế được?  

Nhưng Trương Minh Vũ không cho hắn ta thời gian suy nghĩ thêm, anh đang chầm chậm cất bước đi tới.  

Hả?  

Lục Chính Minh hốt hoảng, muốn chạy trốn.  

Nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai hắn ta.  

Lục Chính Minh run lên một cái.  

Trương Minh Vũ cất giọng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi nhé, tao vẫn chưa gục". 

Vừa nghe được câu này, đám đông đều kinh ngạc. 

Người này... định làm gì thế? 

Lục Chính Minh cũng hoang mang hỏi: "Mày... mày

muốn gì?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1231


Trương Minh Vũ nhếch mép cười nói: "Tao đã nói, sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".  

Nghe anh nhắc lại câu đó, Lục Chính Minh run bắn người lên.  

Tất cả đều bối rối nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cúi người, hạ giọng nói khẽ: "Lần này... phải nhớ kĩ một chút".  

Anh vừa dứt lời, con ngươi của Lục Chính Minh chợt co rút lại.  

Roẹt!  

Bỗng có một âm thanh cực kì chói tai vang lên.  

Áo của Lục Chính Minh đã bị Trương Minh Vũ xé rách toạc.  

Roẹt!  

Lại một âm thanh chói tai nữa.  

Đám đông vây quanh đó đều đã trợn tròn mắt.  

Thật quá hung tàn!  

Lục Chính Minh hốt hoảng muốn né người nhưng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.  

Loại người này là đáng ghê tởm nhất!  

Những âm thanh chói tai lại vang lên liên tiếp.  

Chỉ vài giây, trên người Lục Chính Minh chỉ còn lại một chiếc quần lót.  

Lục Chính Minh đã choáng váng cả người.  

Những kẻ đứng quanh đó cũng trợn tròn cả mắt.  

Trương Minh Vũ cười lạnh, giễu cợt: "Khoe cậu em ra xem nào!"  

Lục Chính Minh sợ hãi cầu khẩn: "Đừng... Đừng... Đừng làm thế!"  

Roẹt!  

Khắp nơi chìm trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.  

Trương Minh Vũ xong việc, yên lặng xoay người.  

Anh đi tới, đỡ Hàn Thất Thất dậy, thong dong bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông.  

Lục Chính Minh bịt chặt thân dưới, ánh mắt âm trầm tột cùng.  

Mày cứ chờ đấy!  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nhanh chóng ngồi vào taxi.  

Vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, Trương Minh Vũ không quá để tâm.  

Uống hơi quá chén, không thể lái xe về.  

Sau khi nghĩ kĩ, anh đành quyết định về khách sạn Đình Lập.  

Hàn Thất Thất đã chuếnh choáng không biết gì nữa.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta. 

Uống hăng như thế... thật sự có thể giúp nhẹ lòng? 

Hai người lảo đảo vào khách sạn. 

Trương Minh Vũ vốn định thuê hai phòng, nhưng Hàn Thất Thất lại

không mang thẻ căn cước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1232


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà nhân viên phục vụ cũng không biết anh là ai...  

Nửa đêm rồi, cũng không tiện tìm Quan Na.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Cuối cùng, anh chỉ thuê một phòng.  

Về mặt nguyên tắc, lẽ ra còn cần kiểm tra cả thẻ căn cước của Hàn Thất Thất nữa.  

Nhưng sau khi đặt phòng xong, nhân viên khách sạn chỉ ngồi đó chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý tới.  

Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.  

Anh đỡ Hàn Thất Thất đi vào thang máy.  

Tự bản thân phải đi tìm phòng.  

Chẳng bao lâu sau, anh cũng tìm được đúng phòng vừa lấy số.  

Quẹt thẻ, hai người đi vào phòng.  

Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng nói: "Không cần đỡ tôi, tôi tự... tự đi được!"  

Vừa nói, cô ta vừa vặn vẹo, sau đó lại kịch liệt giãy giụa.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô ta.  

Nhưng cũng chẳng có cách nào, anh đành dìu Hàn Thất Thất ngồi lên giường.  

Hàn Thất Thất lại bật dậy, nói: "Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn rửa mặt..."  

Nói đoạn, cô ta lại lung lay đứng lên, lảo đảo đi vào trong phòng tắm.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn theo.  

"Tửu lượng kém còn uống nhiều như vậy làm gì...", anh tức giận lẩm bẩm.  

Ào ào!  

Có tiếng xối nước vang lên.  

Dưới sự k1ch thích của nước lạnh, Hàn Thất Thất đã tỉnh táo phần nào.  

Sao mình lại uống nhiều thế nhỉ?  

Hàn Thất Thất ra sức lắc đầu, vỗ vỗ mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.  

Trương Minh Vũ đang ngồi trên giường, tủm tỉm cười nhẹ.  

Vốn anh còn tưởng lần này nhất định sẽ gặp vô số trắc trở.  

Thật không ngờ... lại giải quyết gọn lẹ như vậy.  

Dựa theo tiến độ này, tối mai là có thể về nhà rồi.  

Trương Minh Vũ đắm chìm trong viễn cảnh tươi sáng của riêng mình.  

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, nói với vẻ không vui: "Có tự đi được..."  

Nhưng còn chưa nói hết câu, anh đã ngừng bặt.  

Con ngươi của anh co rút lại.  

Hàn Thất Thất đang lảo

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1233


Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, không thể dời mắt!  

Thế này thì quá là...  

Một giây sau, Hàn Thất Thất cũng khựng lại.  

Cô ta nhướng mắt nhìn.  

Đây là... Trương Minh Vũ?  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất trừng lớn mắt lên, lộ vẻ sợ hãi!  

Anh ấy... ở đây?  

Cho tới lúc này, mảng kí ức trước đó mới chậm rãi hiện về trong óc.  

"A!"  

Hồi lâu sau, một tiếng kêu sắc nhọn vang lên.  

Hàn Thất Thất vội vã vòng tay như muốn che thân mình.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Quấn khăn tắm rồi đấy thôi, còn kêu cái gì nữa vậy...  

Hàn Thất Thất mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.  

Trương Minh Vũ vội vàng giải thích: "Tôi chưa thấy gì hết đâu, là do cô quên tôi vẫn còn đang ở đây, việc này không trách tôi được nhé".  

"Anh..."  

Hàn Thất Thất bắt đầu thở hổn hển.  

Người lớn đùng như vậy mà dám nói...  

Càng nghĩ càng giận!  

Hàn Thất Thất mím môi, đột nhiên sải bước đi tới.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Định làm gì vậy?  

Giây lát sau, Hàn Thất Thất đã đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Cô ta trợn mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác không hiểu.  

"Cô..."  

Anh định lên tiếng hỏi cho rõ.  

Hàn Thất Thất lại nhướng mày, cười hỏi: "Dáng người tôi đẹp đó chứ?"  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ càng thêm ngơ ngác.  

Anh buột miệng trả lời theo bản năng: "Đẹp..."  

Vừa nói xong, anh đã hối hận.  

Nhưng chẳng đợi anh kịp thanh minh thêm, nụ cười trên môi Hàn Thất Thất đã lập tức biến mất.  

Nguy rồi...  

Một dự cảm cực xấu chợt trồi lên trong lòng anh.  

Đáy mắt Hàn Thất Thất thoáng lóe lên một tia giận dữ, cô khẽ quát: "Chẳng phải anh nói anh không thấy gì hay sao?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1234


Trương Minh Vũ nghệt mặt ra.  

Ngay sau đó, hông anh chợt đau nhói lên.  

Shhh!  

Trương Minh Vũ trợn to mắt, hít một hơi thật mạnh.  

Lại véo người ta nữa rồi!  

"Ôi, đau quá...", Trương Minh Vũ đau đớn kêu lên.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngón tay lại vặn xoắn một cái nữa.  

Sau đó, cô ta mới chịu buông tay.  

Trương Minh Vũ đau đến nhe răng, xoa xoa chỗ vừa bị tập kích.  

Tật xấu gì không biết.  

Sao ai cũng thích véo người như vậy...  

Hừ!  

Hàn Thất Thất hừ lạnh một tiếng, thẳng người lên.  

Sắc mặt cô ta vẫn cứ ra vẻ hung tợn như cũ.  

Trương Minh Vũ mất hứng nói: "Rõ ràng là tại cô quên mất, lại quay sang véo tôi là sao..."  

"Anh còn dám nói!"  

Hàn Thất Thất nũng nịu quát khẽ.  

Trương Minh Vũ bèn ngậm chặt miệng lại.  

Không chọc vào được...  

Hàn Thất Thất hổn hển mấy hơi.  

Nhìn anh một lúc, bình tĩnh trở lại, cô ta mới bực tức quay người nằm ra giường.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn sang.  

Anh trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Cô ngủ đi, tôi ra sofa ngủ tạm vậy".  

Nói đoạn, anh đứng lên, đi về phía sofa.  

Hàn Thất Thất lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.  

Thấy anh bước đi rồi, cô ta mới kéo chăn, trùm đầu mình lại.  

Men say trỗi dậy, đầu óc choáng váng, Hàn Thất Thất nhanh chóng chìm vào giấc say.  

Trương Minh Vũ nằm trên sofa.  

Chẳng biết tự lúc nào, anh cũng thiếp đi ngon lành.  

Hôm sau, trời rạng sáng.  

Trương Minh Vũ từ từ tỉnh giấc.  

Anh ngồi thẳng người lên, quay đầu nhìn sang bóng dáng mềm mại yểu điệu còn nằm trên giường.  

Tư thế... ừm... rất quái lạ.  

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn một cái, lập tức giật mình hết hồn.  

Sáng sớm ngày ra...  

Anh vội vã vọt vào phòng tắm.  

Qua loa rửa mặt mũi xong, anh vội vàng rời phòng.  

Vào thang máy, Trương Minh Vũ bấm xuống lầu một.  

Sảnh tiếp khách lúc này vẫn rất yên tĩnh, thậm chí cả nhân viên lễ tân cũng không thấy đâu.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Loại khách sạn thế này thật là hiếm thấy đấy.  

Mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ chợt phát hiện, vị trí sát bên cửa sổ có một bóng người xinh đẹp đang ngồi đó.  

Quan Na?  

Trương Minh Vũ chau mày, cất bước đi tới.  

Tiếng bước chân anh nhịp nhàng vọng trong sảnh lớn tĩnh lặng.  

Quan Na ngẩng đầu, thấy Trương Minh Vũ đang đến gần chỗ mình.  

Hả?  

Quan Na ngẩn người.  

Tối hôm qua, sau khi trở về, cô ta mới chậm rãi tiêu hóa được câu chuyện của Trương Minh Vũ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1235


Càng hiểu, cô ta càng khiếp sợ hơn.  

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn đang trong trạng thái vớ được của hời hết sức đột ngột.  

Đúng là bắt được cơ hội phục sinh khi đã bị dồn vào đường chết!  

Quan Na ngạc nhiên, cười nói: "Ông chủ, anh tới sớm thế".  

Nụ cười bình thản vẫn mang theo sự quyến rũ kì lạ như trước.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tối hôm qua tôi ở lại đây".  

Hả?  

Quan Na lúng túng nói: "Tôi... Tôi không biết chuyện này..."  

Trương Minh Vũ gật đầu, nói: "Khuya hôm qua tôi mới tới đây, cô không biết cũng là chuyện thường".  

Quan Na vươn tay, cười nhẹ: "Mời anh ngồi".  

Trương Minh Vũ gật đầu, ngồi vào ghế đối diện.  

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Quan Na như bừng sáng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vị trí khách sạn này rất đẹp, có phải trước kia tình hình kinh doanh của nơi này cũng rất tốt đúng không?"  

Quan Na lặng lẽ gật đầu, lòng chua xót khôn nguôi.  

Trương Minh Vũ lại hưng phấn hẳn lên.  

Nếu mọi chuyện thuận lợi, Đình Lập này rất có thể sẽ còn kinh doanh tốt hơn cả khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ lên tiếng: "À đúng rồi, chuyện kinh doanh cứ giao cho tôi đi, khách sạn này cũng nên thiết kế lại một lần nữa".  

Quan Na thoáng chần chờ.  

Trương Minh Vũ... thực sự đủ năng lực chứ?  

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không nói gì thêm.  

Dẫu sao chăng nữa, Trương Minh Vũ cũng là nhà đầu tư.  

Mọi hi vọng của nơi này cũng đều do Trương Minh Vũ tặng cho.  

Trầm ngâm một hồi, Quan Na gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Nhưng mà... Nguồn khách hàng vẫn là vấn đề khó khăn".  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Anh Hổ kia hẳn không dám tới nữa đâu nhỉ?"  

Tối hôm qua...  

Có một loại đau, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau...  

Quan Na lại nặng nề nói: "Anh Hổ là người của tập đoàn Thiên Lãng, chuyên môn phụ trách công việc giục trả nợ và thu nợ".  

"Nhà họ Triệu có hợp tác với tập đoàn Thiên Lãng đó".  

"Không còn tay sai là anh Hổ nhưng chắc chắn tập đoàn Thiên Lãng sẽ còn phái người khác tới..."  

Nói đoạn, lòng cô ta lại bắt đầu lo lắng không yên.  

Không có khách hàng...  

Dù có đổ nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Tập đoàn Thiên Lãng?  

Quan Na nghiêm túc giải thích: "Tập đoàn Thiên Lãng còn khó đối phó hơn nhà họ Triệu nữa, tập đoàn này

lệ thuộc vào nhà họ Chu". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1236


Trương Minh Vũ nghe tới đó, lập tức cau mày.  

Tại sao lại lòi ra một gia tộc nữa rồi?  

Nhà họ Chu...  

Nhà họ Chu?  

Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Nhà họ Chu có phải có một người tên là Chu Cửu Yến không?"  

Quan Na chau mày suy nghĩ, lại lắc đầu, nói: "Hình như... chưa từng nghe nói tới".  

Chưa từng nghe nói?  

Tĩnh Châu còn nhà họ Chu nào khác sao?  

Trương Minh Vũ lại hỏi: "Chu Vân Phong thì sao?"  

Anh chỉ quen biết hai người đó.  

Quan Na gật đầu thật mạnh, nói ngay: "Đó chính là người phụ trách của tập đoàn Thiên Lãng".  

Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Thế giới này thật nhỏ.  

Thì ra là anh ta!  

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh dần tắt.  

Tuy Chu Vân Phong đã bị anh dạy cho mấy bài nhớ đời, nhưng Tĩnh Châu này dù sao cũng là sân nhà của anh ta.  

Làm thế nào đây?  

Lúc này, Trương Minh Vũ cũng bắt đầu băn khoăn khó xử.  

Quan Na thấy thế, ánh mắt cũng ảm đạm đi phần nào.  

Trương Minh Vũ có quen biết Chu Vân Phong.  

Nhưng từ những biểu hiện của anh cho thấy...  

Haiz.  

Quan Na lặng lẽ thở dài một hơi, lòng lại bắt đầu phiền muộn.  

Đúng lúc này, có tiếng bước chân ai đó vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Anh nhìn về phía đó, lại thấy Hàn Thất Thất đang tiến tới gần, sắc mặt lành lạnh.  

Trương Minh Vũ hơi nhướng mày.  

Đúng rồi!  

Song, không để anh kịp nói gì, Hàn Thất Thất đã lạnh nhạt lên tiếng: "Trương Minh Vũ, anh lợi hại thật đấy, vừa mới tới Tĩnh Châu một ngày thôi đã tìm được người cùng ăn điểm tâm sáng rồi cơ à?"  

Nói đoạn, cô ta khoanh tay, thẳng lưng trừng mắt nhìn anh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quan Na cũng thoáng ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Nói linh tinh gì đấy, đây là bà chủ khách sạn này".  

Hàn Thất Thất lại nghiến răng, nói: "Ái chà, lại còn là một phú bà giàu có cơ đấy".  

Lòng cô ta đang khó chịu không sao nói ra được.  

Trương Minh Vũ càng sửng sốt.  

Hôm nay Hàn Thất Thất làm sao vậy?  

Đáy mắt Quan Na thoáng lóe lên, cô ta đứng dậy cười nói: "Người đẹp đây hiểu lầm rồi, hiện giờ anh ấy

chính là ông chủ của tôi đấy".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1237


"Cô là bạn gái anh Trương Minh Vũ đúng không?"  

Nói đoạn, cô ta chìa tay về phía Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất lập tức ngơ ngẩn.  

Bạn gái?

Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng cũng giật nhẹ một cái.  

Nói nhảm cái gì vậy chứ...  

Quan Na vẫn không phát hiện bất cứ điều gì khác lạ, chỉ khách khí vươn tay.  

Hàn Thất Thất cũng ngơ ngác nhấc tay, bắt tay Quan Na.  

Trông như thể... thầm chấp nhận điều đó.  

Trương Minh Vũ bối rối nhìn họ.  

Hồi lâu sau, Hàn Thất Thất mới tỉnh táo lại.  

Bạn gái...  

Nhưng Hàn Thất Thất lại không nghĩ nhiều về điều đó mà còn đang kinh ngạc vì câu nói đầu tiên của Quan Na.  

Trương Minh Vũ là ông chủ của cô ta?  

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại thành ông chủ của nơi này rồi?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Chuyện vừa xảy ra tối qua ấy mà".  

Hả?  

Hàn Thất Thất vẫn bối rối.  

Trương Minh Vũ lại nói thêm: "Cô cũng có mặt ở đây rồi, chúng ta tranh thủ thiết kế sơ bộ cho khách sạn đi".  

"Sửa chữa lại, theo phong cách Hồng Thái ấy".  

Hừ!  

Hàn Thất Thất hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không phản đối.  

Trương Minh Vũ cũng không quá để ý.  

Lúc này, vấn đề quan trọng nhất là... Chu Vân Phong.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "À đúng rồi, còn một việc này cần cô hỗ trợ đấy".  

Hàn Thất Thất chau mày, hỏi: "Chuyện gì thế?"  

Trương Minh Vũ nói: "Cô có thể báo với Chu Vân Phong một tiếng, bảo người của anh ta đừng nhằm vào khách sạn của chúng ta nữa, được chứ?"  

Quan Na bối rối nhìn họ.  

Bảo Hàn Thất Thất đi nói?  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải giúp anh?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Suy nghĩ một chút, anh mới cười bảo: "Cô chính là nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng ta mà, khách sạn này cũng là sản nghiệp của chúng ta, cô coi việc này như là một cống hiến cho công ty vậy".  

"Thế nào?"  

Hàn Thất Thất bĩu môi, kiêu kì nói: "Nhưng đây không phải công việc trong phạm vi chức vụ của tôi, đúng không?"  

Trương Minh Vũ há miệng, nhưng không biết

nên nói tiếp thế nào. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1238


Hàn Thất Thất đắc ý hất đầu.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới cười bảo: "Vậy thì... tôi tăng lương cho cô? Thông báo cho toàn bộ công ty?"  

Hả?  

Vừa nghe anh nói thế, Hàn Thất Thất lập tức chau mày.  

Tăng lương thì cô ta không để ý.  

Nhưng thông báo trước toàn bộ công ty...  

Điều này khiến Hàn Thất Thất dao động! Đây chính là một cơ hội tốt để nở mày nở mặt nha.  

Lần trước họp công ty, cô ta không có mặt.  

Nhiều nhân viên trong công ty không nhận ra cô ta!  

Lần này...  

Hàn Thất Thất nhướng mày, nói: "Thấy anh có thành ý như vậy, tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị này thêm một chút".  

"Nhưng tôi phải nói thẳng trước đã, lần trước anh đánh Chu Vân Phong ác như vậy, nếu người ta kiên quyết không đồng ý, tôi cũng không có cách nào đâu".  

Nói xong, cô ta còn nhún vai.  

Trương Minh Vũ hưng phấn nói: "Được! Chỉ cần cô tận lực là được!"  

Quan Na đứng bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện đã hoàn toàn choáng váng.  

Trương Minh Vũ... đánh Chu Vân Phong rất ác?  

Chắc là... đang nói giỡn thôi đúng không?  

Đó là cậu ấm nhà họ Chu đấy!  

Chuyện này...  

Quan Na trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.  

Hàn Thất Thất búng tay cái "tách", nói: "Việc này không nên để lâu, xuất phát thôi!"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Thất Thất sao lại...  

Ngay sau đó, anh quay sang nói với Quan Na: "Cô cũng đi cùng luôn đi".  

Quan Na ngơ ngác gật đầu.  

Ba người ra khỏi khách sạn.  

Quan Na lái xe.  

Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng trước cửa tòa nhà của tập đoàn Thiên Lãng.  

An ninh?  

Thấy thuộc tính công ty, Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.  

Thật là...  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo hất đầu nói: "Đi thôi".  

Nói xong, cô ta sải chân đi vào.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ đuổi theo.  

Quan Na nhìn họ, ánh mắt hoang mang vô cùng.  

Hàn Thất Thất... thật sự quen biết Chu Vân Phong sao?  

Nhân viên lễ tân khách khí hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài là

bên công ty nào ạ?"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1239


Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Đi vào là bị hỏi tên công ty?  

Chần chờ giây lát, anh cười đáp: "Khách sạn Đình Lập".  

Đình Lập?  

Nhân viên lễ tân ngẩn ra, vội vàng mở máy tính trước mặt xem thông tin.  

Vài giây sau, nhân viên lễ tân kia đã lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, bên các vị nằm trong danh sách khách hàng cần xử lý của công ty chúng tôi, cấm đi vào".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức choáng váng.  

Kiểu phục vụ gì thế này?  

Ánh sáng trong mắt Quan Na lại một lần nữa ảm đạm đi.  

Vẫn là...  

Nhưng đúng vào lúc này, Hàn Thất Thất đột nhiên cất giọng kêu to, nghe vô cùng bén nhọn nhức óc: "Chu Vân Phong! Ra đây ngay cho tôi".  

"Chu Vân Phong!"  

Một tiếng gào này khiến Quan Na giật nảy mình, hoảng sợ.  

Điên rồi sao...  

Trương Minh Vũ lại thoáng nở nụ cười.  

Không có gì mà Hàn Thất Thất không dám làm cả.  

Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn sang đây, ánh mắt ai nấy đều vô cùng trào phúng.  

Đến đây gây chuyện sao?  

Chán sống rồi chắc?  

Nhân viên lễ tân kia nhăn mày, lạnh lùng nói: "Thưa cô, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"  

Hàn Thất Thất không thèm ngó đối phương một cái, tiếp tục chống nạnh quát to lần nữa: "Tôi cho anh năm giây!"  

"Năm!"  

"Bốn!"  

Mọi người xung quanh đều hết sức choáng váng.  

Người đẹp này... não úng nước rồi sao?  

Quan Na cũng trợn mắt, há hốc miệng.  

Thế này chẳng phải muốn chết sao!  

Bọn họ tới đây chẳng phải là để cầu xin người ta sao? Đây là thái độ cầu xin?  

Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.  

"Ba!"  

Hàn Thất Thất lại quát lên một tiếng.  

Mọi người quanh đó đều trào phúng nhìn cô ta.  

Nhân viên lễ tân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Đồ điên! Bảo vệ đâu!"  

Vừa dứt lời, lập tức có tiếng bước chân dồn dập đi tới.  

"Hai!"  

Hàn Thất Thất lại quát to một tiếng nữa.  

Đám bảo vệ vọt tới.  

Đám đông quanh đó đã đổi sang sắc mặt giễu cợt.  

Quan Na vô cùng lo lắng.  

Nếu còn tiếp tục thế này, chớ nói Đình Lập, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng

sẽ gặp tai ương. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom