Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1501


Chương 1501

Đương nhiên, muốn khiến nhà họ Dạ đưa ra công pháp cũng không phải là không thể, đó chính là như ông lão nhà họ Dạ nói, chính thức kết hôn với Dạ Anh Thư.

Nhưng Vương Bác Thần không làm được.

Triệu Thanh Hà vì anh mà trả giá nhiều như vậy, anh không thể phụ lòng.

Đây là giới hạn của anh.

Đời này, anh sẽ chỉ có một mình Triệu Thanh Hà làm vợ.

Chỉ là nếu từ chối ông lão nhà họ Dạ, con đường phía trước sẽ rất khó đi, nhưng cho dù khó đi thế nào vân phải đi tiếp.

“Nhà họ Lâm, xem ra, về chuyện công pháp, vẫn phải nghĩ cách từ bên phía nhà họ Lâm.

Vương Bác Thần híp mắt lại.

Trong tư liệu cũng có một phần của nhà họ Lâm.

Năm đó, nhà họ Lâm có quan hệ thông gia tốt với Hiên Viên tộc, nhưng cuối cùng nhà họ Lâm đã phản bội Hiên Viên tộc, dẫn đến việc Hiên Viên tộc bị Thiên đình tiêu diệt.

Vương Bác Thần không quan tâm đ ến sự diệt vong của Hiên Viên tộc, anh không có tình cảm gì với Hiên Viên tộc.

Chỉ là, trên tư liệu cũng nói răng chuyện của mẹ năm đó, nhà họ Lâm cũng đứng sau nhúng tay.

Mẹ vốn ẩn trốn rất kỹ, là bị nhà họ Lâm tìm thấy.

Cuối cùng, cũng là theo đề nghị của nhà họ Lâm, bảo mẹ trở thành con gái nuôi của nhà họ Lý, sau đó quen biết ba.

Bây giờ Vương Bác Thần mới biết nguồn gốc của bi kịch trong đời này của mình chính là nhà họ Lâm.

Bởi vì lúc đó chính nhà họ Lâm đã đề xuất dung hợp thánh huyết của Hiên Viên tộc cùng dị huyết của nhà họ Vương, sau đó thử nghiệm xem có hiệu quả khác hay không.

Thế nên mới có số phận bi thảm hơn hai mươi năm của anh.

“Nhà họ Lâm, không diệt hết toàn tộc, sao xứng đáng với mẹ tôi.”

Trong đôi mắt của Vương Bác Thần đầy tia máu, nhưng anh biết không thể vội vàng.

Phải đi từng bước một.

Vương Bác Thần cũng đã từng nghỉ ngờ tính xác thực của tư liệu, chỉ là khả năng nhà họ Dạ động tay động chân vào rất nhỏ, bởi vì không cần thiết.

“Nếu nhà họ Lâm năm đó đã thân thiết như huynh đệ với Hiên Viên tộc rồi, nếu hiện tại anh không đến nhà họ Lâm một chút, sao có thể xứng với phần tình nghĩa này?”

Vương Bác Thần cười lạnh, chẳng trách Dạ Anh Thư lại lấy nhà họ Lâm làm ngòi nổ, tạo thế cục này.

Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể lừa được Thiên đình.

Mình đến nhà họ Lâm để tìm kiếm sự giúp đỡ hoặc trả thù đều nằm trong dự liệu của Thiên đình.

“Nếu đã vậy thì mình càng phải đi một chuyến”

Vương Bác Thần hạ quyết tâm, nói với Dạ Anh Thư một tiếng, sau khi để bà Ngô dịch dung thành Viên Diệp, anh lặng lẽ rời đi.
 
Chương 1502


 

Chương 1502

Vương Bác Thần vội vã đến nhà họ Lâm, lần này anh không thay đổi diện mạo.

Điều anh cần bây giờ chính là phách lối xuất hiện trong nhà họ Lâm, thu hút tất cả mọi ánh nhìn.

Chỉ có như vậy, thân phận giả của anh mới có thể hoạt động.

Bây giờ anh càng náo loạn, thân phận giả sẽ càng an toàn.

Đương nhiên, Vương Bác Thần không hoàn toàn tin tưởng Dạ Anh Thư, cũng không có ý định hoàn toàn làm theo kế hoạch của Dạ Anh Thư.

Anh có ý tưởng của riêng mình.

“Muốn đối phó Thiên đình, trước tiên phải khuấy đục đầm nước tù cổ tộc ẩn thế này, mình mới dễ đục nước béo cò.”

Bộ não của Vương Bác Thần hoạt động J nhanh chóng.

“Thứ duy nhất mình có thể dựa vào bây giờ là sức mạnh của nhà họ Dạ, dễ bị nhà họ Dạ sử dụng làm vũ khí, sẽ bất lợi cho mình.

Mình bắt buộc phải tạo thêm mấy thân phận giả nữa.”

Vương Bác Thần cười khẩy, nhà họ Dạ đang lợi dụng anh, vậy tại sao anh không lợi dụng nhà họ Dạ?

Xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

Nhà họ Dạ muốn bình chân như vại nhìn nhà hàng xóm cháy, làm sao anh có thể cho nhà họ Dạ cơ hội này.

Nếu đã lựa chọn hợp tác, vậy mọi người chính là châu chấu trên cùng một sợi dây.

Bắt buộc phải kéo nhà họ Dạ xuống nước, hơn nữa còn phải kéo thêm nhiều gia tộc xuống nước, phải khiến bọn họ không thể không đứng về phía mình.

Ngay cả khi bọn họ không muốn rời đài, cũng phải ép bọn họ rời đài.

Hiện tại, Vương Bác Thần dự định tạo cho mình một thân phận mới, anh muốn khiến nhà họ Lâm phải trả giá cho hành động của mình.

“Tôi hiện tại không đối phó được Thiên đình, nhưng không đối phó được nhà họ Lâm các ông sao?”

Vương Bác Thần xoa xoa mặt, biến thành khuôn mặt của một người đàn ông trung niên và xuất hiện trong địa bàn của nhà họ Lâm.

Theo thông tin mà Dạ Anh Thư cung cấp, gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm đang mắc một căn bệnh nan y, đã mời không ít thần y tới nhưng đều không chữa khỏi.

Điều Vương Bác Thần phải làm bây giờ chính là tạo ra cho mình thân phận của một thần y, khiến người nhà họ Lâm tới mời mình chữa bệnh.

Trước khi đến, Vương Bác Thần đã hỏi Dạ Anh Thư rất nhiều tư liệu, đều là giới thiệu về cổ tộc ẩn thế.

“Chung Vũ, lão gia chủ của nhà họ Chung, mắc bệnh khó chữa 30 năm nay. Nhà họ Châu, đại thiếu gia Châu Sinh xông vào một bí cảnh, người trúng kịch độc…”

Vương Bác Thần kiểm tra tư liệu, ghi nhớ tất cả thông tin trong đầu.

“Chung Vũ, là ông rồi.”

Vương Bác Thần quyết định đến nhà họ Chung trước vì nhà họ Chung là tay sai trung thành của nhà họ Lâm, chỉ cần mình chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho Chung Vũ, nhà họ Chung nhất định sẽ tiến cử anh cho nhà họ Lâm.

Chỉ là hiện tại còn thiếu một người dần đường.
 
Chương 1503


Chương 1503

Có điều, đối với Vương Bác Thần mà nói, đây không phải chuyện gì khó.

Ngày hôm nay, Vương Bác Thần không làm gì cả, chỉ ở bên ngoài trang viên của nhà họ Chung đợi người nhà họ Chung xuất hiện.

“Đại thiếu gia, anh ra ngoài sao?”

“từ”

Một người thanh niên lạnh lùng đáp lại một tiếng, thuộc hạ vội vàng mở cửa.

Vương Bác Thần đang trốn trong bóng tối nhìn nhằm chằm anh ta, theo tư liệu giới thiệu, vị này có lẽ chính là đại thiếu gia của nhà họ Chung – Chung Võ.

Người này không ham nữ sắc, nhưng chỉ ham cờ bạc.

Mỗi ngày đều đi đánh một trận cho thỏa nguyện.

Vương Bác Thần đã đợi đủ năm giờ đồng hồ mới đợi được anh ta.

Vương Bác Thần bí mật đi theo xe của Chung Võ, đến một câu lạc bộ sang trọng, Chung Võ mới dừng xe lại.

Chung Võ này chính là người dân đường mà Vương Bác Thần lựa chọn.

Tuy rằng anh ta không bị bệnh nhưng rơi vào tay Vương Bác Thần, không bệnh cũng có thể khiến anh ta mắc bệnh nan y..

Vương Bác Thần vào câu lạc bộ trước một bước, nhân lúc một người phục vụ không chú ý, trực tiếp kéo anh ta vào phòng, sau đó biến thành dáng vẻ của người phục vụ và ra ngoài.

Sau vài phút, Chung Võ cuối cùng cũng bước vào. Vương Bác Thần đi lên trước, cung kính khom người nói: “Chung thiếu gia, anh đến rồi, tôi dẫn đường cho anh.”

Chung Võ cảm thấy bàn tay mình có chút ngứa ngáy, gãi gãi, cũng không nghĩ nhiều.

Càng không để ý đến người phục vụ nhỏ bé, không thèm nhìn thẳng lấy một cái mà chỉ gật gật đầu.

Vương Bác Thần dân Chung Võ đến sòng bạc, vào lúc vừa cúi người xuống, Vương Bác Thần đã hạ độc Chung Võ.

Đây là thủ đoạn của Hồ Vụ, vô hình trung hạ độc, lúc độc phát tác, giống hệt như trạng thái đột tử.

“Thưởng cho cậu.”

Khi đến sòng bạc, Chung Võ thuận tay ném một xấp tiền rơi xuống đất, không thèm nhìn lấy một cái, giống như cho chó ăn vậy.

Vương Bác Thần vội càng cảm ơn và cúi xuống nhặt tiền.

Đợi Chung Võ bước vào, Vương Bác Thần lại nhanh chóng thay đổi diện mạo thành một ông chú trung niên, nghêng ngang bước vào sòng bạc.

Phải nói rằng tư liệu của Dạ Anh Thư đã giúp ích rất nhiều.

Nếu không, không ai biết được nhà họ Chung cũng được coi là cổ tộc ẩn thế, đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Chung lại không khác gì một tay cờ bạc, thích ở trong loại đại sảnh hỗn loạn này đánh bạc?

Vương Bác Thần không cố ý đến bàn poker phía bên Chung Võ mà tùy tiện tìm một bàn, cũng bắt đầu đánh.

Anh muốn tạo cơ hội tình cờ gặp Chung Võ, để không khiến Chung Võ nghi ngờ.

Vương Bác Thần đã tính toán thời gian Chung Võ trúng độc, đại khái phải nửa tiếng đồng hồ.
 
Chương 1504


Chương 1504

Trong sòng bạc tiếng người ầm ĩ, không khí ngột ngạt.

“Chung thiếu gia, anh sao vậy?”

Rất nhanh, Chung Võ ôm lấy ngực và ngã xuống đất trong đau đớn.

Các nhân viên bên cạnh sợ hãi và vội vàng hỏi han.

“Mau, mau thông báo cho ông chủ.”

Các nhân viên sốt ruột rồi, những tay cờ bạc kia không biết thân phận của Chung thiếu gia nhưng bọn họ biết rõ.

Nếu Chung thiếu gia gặp chuyện ở đây, nhà họ Chung sẽ phá hủy nơi này.

Dáng vẻ này của Chung Võ, những người khác cũng không dám di chuyển, sợ rằng sẽ gặp phiền phức.

Rất nhanh, người phụ trách của câu lạc bộ này liền xuất hiện.

Nếu là người khác xảy ra chuyện, anh ta căn bản sẽ không quan tâm.

Nhưng Chung Y5 thì khác.

“Các người còn ngây người làm gì, mau đưa Chung thiếu gia đến bệnh viện.”

Người phụ trách hổn hển trách mắng, tức đến mức đạp một cậu em xuống sàn nhà.

Thật là không biết ý gì cả, lúc này mà còn đứng bên cạnh nhìn.

Thật là một lũ óc lợn.

“Tốt nhất là đừng động đậy nếu không anh ta sẽ chết càng nhanh hơn.

Lúc này, Vương Bác Thần với diện mạo đã biến thành một người đàn ông trung niên xuất hiện, lãnh đạm nói: “Cậu ta đây là nhồi máu cơ tim cấp tính, các anh hiện tại cho dù đưa cậu ta tới bệnh viện cũng muộn rOI.

“Vậy ông nói phải làm thế nào? Nếu ông có thể cứu được Chung thiếu gia, tôi cho ông ba tỷ”

Người phụ trách nóng ruột đến mức mồ hôi đầy đầu, Chung Võ cho dù có chết cũng không được chết ở đây.

“Tránh ra, đừng làm lỡ việc ông đây cứu người. Tên oắt con này gặp được ông đây, coi như là cậu ta tốt số”

Vương Bác Thần thô lỗ đẩy người phụ trách ra, lấy từ trong ngực ra một gói kim châm bạc, bắt đầu châm kim.

Người phụ trách nghiến răng nói: “Tốt hơn hết là ông hãy chữa khỏi cho Chung thiếu gia, nếu không ông sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả.

Anh ta đây là đang bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, nếu người này có thể chữa khỏi cho Chung thiếu gia thì không thể thiếu được công lao của anh ta.

Nếu chết rồi, anh ta hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm lên người Vương Bác Thần.

Thực sự là một sự bàn tính hay.

Chỉ đáng tiếc, anh ta đã tính sai rồi.

Đây vốn chính là ván cờ nhỏ mà Vương Bác thần bày ra.

“Câm miệng.

Vương Bác Thần tỏ ra vô cùng thô lỗ, đây là anh đang thiết lập nhân vật thần y, phải trái ngược hoàn toàn với tính cách trước đây của anh.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
 
Chương 1505


Chương 1505

“Mau nhìn xem, Chung thiếu gia động đậy rồi, động đậy rồi.”

Người phụ trách giống như nhìn thấy cha mình sống lại, vội vàng hỏi: “Chung thiếu gia, anh cảm thấy thế nào? Anh không sao chứ?”

“Tôi vừa bị sao vậy?”

Chung Võ có chút mù mờ, vừa rồi đột nhiên tim đau nhói, sau đó hai mắt tối sầm.

Người phụ trách vội vàng nói: “Chung thiếu gia, vừa rồi anh làm tôi sợ muốn chết, anh bị nhồi máu cơ tim cấp tính, may mà có vị này ra tay mới cứu được anh.”

Chung Võ nhìn về phía Vương Bác Thần và gật đầu: “Không thiếu tiền cho ông đâu, cứu tôi một mạng, coi như là phúc khí của ông, tôi sẽ thưởng cho ông ba tỷ.”

Vương Bác Thần khinh thường nói: “Oắt con, tôi chỉ sợ cậu có tiên nhưng không có mạng mà tiêu xài, ông đây thiếu số tiền vụn đó của cậu sao? Thật là xui xẻo, làm lỡ việc ông đây thắng tiền.”

Đừng nói Chung Võ, những người khác cũng đều sửng sốt.

Người này là ai, dám nói chuyện với Chung thiếu gia như vậy.

Người phụ trách mắng như chó điên: “Ông muốn chết như vậy sao? Dám nói chuyện như vậy với Chung thiếu gia, có tin tôi đánh ông răng rơi đầy mồm không? Mau quỳ xuống xin lõi Chung thiếu gia.

Bốp.

Vương Bác Thần tát thẳng vào mặt người phụ trách, hừ một tiếng và nói: “Oắt con, cậu ăn nói với ai vậy, vừa rồi cậu nói tôi cứu tên oắt con này, cậu cho tôi ba tỷ đúng không? Tiền đâu? Ông đây có thể cứu người, cũng có thể giết người.”

Nói xong, anh lại nhìn về phía Chung thiếu gia, cố ý nói: “Chỉ là một tên đoản mệnh mà thôi, rất lợi hại sao? Lần này vì làm lỡ việc ông đây thắng tiền nên mới cứu cậu, nếu không ai thèm quan tâm đ ến sự sống chết của cậu. Ba tỷ vừa nói đâu? Lập tức đưa cho ông đây, ông đây còn phải đi thắng tiền.”

Người phụ trách vô cùng tức giận, vừa định gọi thuộc hạ, Chung thiếu gia lại xua tay, thản nhiên nói: “Y thuật không tồi, nếu ông đã nói tôi là tên đoản mệnh, vậy.chắc chắn cũng biết nguyên nhân chứ? Hôm nay nếu ông có thể nói ra, tôi không những sẽ đưa cho ông 6 tỷ mà còn sẽ kết bạn với ông. Nếu không nói ra được, sự mạo phạm đối với tôi, ông phải trả giá bằng tính mạng.

“Cậu chết hay không không liên quan đến ông đây? Chẳng qua chỉ là một tên phế vật nhà họ Chung mà thôi, muốn chết ở đâu thì đến đó, cút.”

Vương Bác Thần cố ý nói thô lỗ, hiện tại anh chính là đang lạt mềm buộc chặt.

Anh biết càng như vậy, Chung Võ sẽ càng không để anh đi.

Càng tỏ vẻ không quan tâm, Chung Võ sẽ càng coi trọng.

“Khiếu huyệt tắc nghẽn, máu huyết ngưng tụ, một người sắp chết cũng xứng nói chuyện với ông đây?”

Vương Bác Thần cố tình tỏ ra rất khinh thường, nhưng lại chỉ ra vấn đề trên thân thể của Chung Võ.

Đây là nội thương để lại do lúc Chung Võ tu luyện xung kích cảnh giới, vốn không trí mạng nhưng vừa rồi lúc Vương Bác Thần cứu anh ta, cố ý dân dắt anh ta một chút, biến thành vết thương trí mạng.

Lời này của Vương Bác Thần vừa được nói ra, người phụ trách đã rất tức giận.

Chung Võ chính là khách quý của anh ta, là đối tượng mà anh ta muốn lấy lòng.

Anh ta luôn muốn trở thành tay sai của Chung Võ, kết được quan hệ với nhà họ Chung nhưng Chung Võ chưa từng nhìn thẳng anh ta lấy một cái.

Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, anh ta đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

“Mẹ kiếp, món hàng không có mắt này từ đâu tới vậy, dám nói chuyện như vậy với Chung thiếu gia, tôi thấy ông là đang tìm cái chết. Đừng cho rằng dùng chút y thuật mèo què kia cứu được Chung thiếu gia thì ông có thể chỉ tay năm ngón. Người đâu, đánh gãy chân ông ta cho tôi, bắt ông ta quỳ xuống xin lỗi Chung thiếu gia.”
 
Chương 1506


Chương 1506

Người phụ trách khua tay múa chân, giống hệt dáng vẻ tay sai.

Thịch.

Anh ta vừa dứt lời liền bị Vương Bác Thần đá thẳng một cái vào mặt.

Răng rơi đầy miệng, máu tươi đầm địa.

Anh ta ngẩn người, một lúc sau mới từ dưới đất bò dậy, sững sờ nhìn Vương Bác Thần, đại khái vấn chưa hiểu tại sao gã bác sĩ lô mãng này dám động thủ với anh ta.

“Ông, con mẹ nó…

Anh ta còn chưa nói xong, thân hình của Vương Bác Thần lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt anh ta, anh lại giãm lên mặt anh ta, cố ý tỏ ra dáng điệu thô bạo và mắng chửi: “Ông đây ghét nhất là loại miệng lưỡi quá quắt như cậu, Lâm Diệp tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói như vậy với ông đây. Ông đây giết người vô số, cứu người vô số, cậu là cái thá gì mà lăm mồm lắm miệng trước mặt Ông đây.”

Mọi người trong sòng bạc đều sửng sốt.

Người này có lai lịch gì?

Ngay cả Chung thiếu gia mà cũng không thèm coi ra gì.

Động thủ trước mặt Chung thiếu gia.

Ông ta muốn chết sao?

Nhưng Chung Võ, từ đầu đến cuối đều không nói gì mà chỉ nhìn Vương Bác Thần.

Bởi vì anh ta vừa mới phát hiện, một số khiếu huyệt của mình quả thực có vấn đề, hình như là nội thương do lần trước xung kích Đằng Vân Cảnh để lại đã bạo phát rồi, khiếu huyệt tắc nghẽn, máu huyết cũng bắt đầu ngưng tụ, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu bị ảnh hưởng.

Loại tình trạng này rất nguy hiểm, gần như không có thuốc cứu chữa.

Ông nội anh ta – Chung Vũ, căn bệnh kín nhiều năm nay cũng là do lúc xung kích cảnh giới để lại.

Nhiều năm qua đã mời đến vô số thần y nhưng đều bất lực, chỉ có thể dựa vào thuốc.

Hơn nữa đây cũng là nhờ thực lực ngang tàng của ông nội anh ta mới có thể sống đến bây giờ.

Anh ta không có thực lực mạnh mẽ như ông nội mình, bây giờ những căn bệnh kín này lại lần lượt bạo phát, quả thực không thể sống được bao lâu.

Chỉ là hiện tại anh ta vẫn không dám tin Lâm Diệp này.

Vương Bác Thần tiếp tục chửi rủa: “Y thuật của ông đây mà cậu cũng dám nghỉ ngờ?

Tên Chung thiếu gia vô tích sự này chẳng qua là bệnh kín hoàn toàn bạo phát mà thôi, nếu ngay cả chút bệnh vặt này mà ông đây cũng không chữa được thì còn xứng là Lâm Diệp sao?”

Nghe thấy vậy, Chung Võ không khỏi động lòng, bèn nói: “Thì ra là Thần y Lâm, thất lễ rồi. Nếu Thần y Lâm đã nhìn ra bệnh kín của ta, xin hỏi Thần y Lâm, có cách chữa khỏi không?”

Vương Bác Thần không nể mặt chút nào mà nói: “Không, cút đi, tâm trạng ông đây mà tốt thì có.”

Đồng thời anh lại ngạo mạn cuồng vọng mà nói: “Trên đời này, không có người nào mà Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm của ông đây không cứu được.”

“Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm?”

Chung Võ cực kỳ sốc.

 
 
Chương 1507


CHƯƠNG 1507

Cái tên này làm sao anh ta có thể không quen thuộc được.

Ông nội của anh ta – Chung Vũ, đã mời rất nhiều thần y đến nhưng đều bó tay bất lực.

Chỉ có Dược lão của nhà họ Dạ nói, nếu muốn trị khỏi hoàn toàn, trừ phi có người biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nếu không ông nội cùng lắm cũng chỉ sống được hai năm nữa.

Bây giờ, vậy mà anh ta lại gặp được người biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm trong sòng bạc này.

Lúc đó, Dược lão nhà họ Dạ nói cho dù trong thế giới ngày nay có tồn tại kỳ nhận biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nhưng loại người này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có thể gặp được phải xem vận may của nhà họ Chung.

Thật không ngờ, anh ta – Chung Võ, lại may mắn như vậy, gặp được người đó ở đây.

“Thần y Lâm, ông thực sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm sao?”

Trên vẻ mặt của Chung Võ, đã vô thức mang theo mấy phần kính cẩn.

Vương Bác Thần giả vờ không vui nói: “Làm sao, ông đây có biết hay không còn phải báo cáo với cậu một tiếng? Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm rất thần kỳ sao? Cậu là cái thá gì mà cũng dám chất vấn ông đây?”

Lâm Diệp này thực sự rất to gan, hoàn toàn không xem Chung thiếu gia ra gì.

Mà Chung thiếu gia lại lờ mờ có tư thế bậc dưới.

Mọi người trong sòng bạc đều thầm kinh ngạc.

Lúc này, người phụ trách câu lạc bộ bị Vương Bác Thần giãm lên nào còn dám lên tiếng.

Còn không dám thở mạnh.

Ngay cả Chung thiếu gia cũng ăn nói khép nép như vậy, nếu anh ta còn dám lắm mồm, Chung thiếu gia nhất định sẽ đánh chết anh ta.

Chung Võ vội vàng nói: ‘Không dám, chỉ là Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm có ý nghĩa rất lớn đối với nhà họ Chung tôi. Nếu Thần y Lâm thật sự biết, vậy tôi xin mời Thần y Lâm đ ến nhà họ Chung tôi một phen, nhà họ Chung tôi chăc chắn sẽ hậu tạ Thần y Lâm.”

“Nhà họ Chung cậu cũng không phải sòng bạc, tôi đến đó làm gì? Bớt nói nhảm di, ông đây còn phải đánh một trận. Thật là xui xẻo, làm lỡ việc ông đây thắng tiền rồi.”

Bộ dạng của Vương Bác Thần thể hiện ra lúc này giống một con bạc bị thua tiền, không liên quan gì đến thần y.

Nhưng càng như vậy, Chung Võ lại càng tin.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy quá nhiều loại cao nhân ẩn sĩ lập dị như vậy.

Nếu đối phương tỏ ra rất bình thường, ngược lại anh ta sẽ có chút nghi ngờ.

Nhưng hiện tại, đối phương mê cờ bạc như tính mạng, điều này khiến anh ta chắc chăn mình đã gặp được thần y vân du bốn phương.

Muốn khiến loại cao nhân ẩn sĩ này ra tay phải phục vụ theo sở thích.

Thế là, Chung Võ vội vàng nói: “Thần y Lâm, ông không cần phải lo lắng. Đến nhà họ Chung tôi, vấn bối nhất định cùng ông đánh bài thỏa thích, vẫn mong ông nhận lời cho, đến nhà họ Chung tôi một chuyến.

Nếu ông có điều kiện gì cứ việc nói, nhà họ Chung tôi nhất định sẽ thỏa mãn.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Thấy oät con cậu sốt ruột như vậy, có lẽ là nhà họ Chung cũng có người mắc bệnh kín đúng không?”

Chung Võ vội vàng nói: “Thần y Lâm thực sự là cao nhân, nhưng tình hình cụ thể vấn bối không tiện nói, mời Thần y Lâm đ ến nhà họ Chung tôi.”
 
Chương 1508


CHƯƠNG 1508

Từ sự uy hiếp lúc đầu đến sự kính trọng sau đó rồi lại đến lời mời mọc liên tục hiện tại, có thể thấy Chung Võ rất nóng lòng.

Mặc dù anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Chung nhưng tương lai muốn trở thành gia chủ, còn có mấy huynh đệ cạnh tranh.

Nếu Thần y Lâm có thể chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của ông nội, anh ta sẽ có khả năng rất lớn trở thành gia chủ của nhà họ Chung.

“Muốn ông đây chữa bệnh không phải không thể, bảo người nhà họ Chung các cậu đến đây, ông đây còn phải thắng tiền, không có nhiều thời gian khám bệnh như vậy.”

Vương Bác Thần nói với vẻ rất không vui.

Điều này khiến Chung Võ khó xử, làm sao ông nội có thể chịu đến một nơi chướng khí mù mịt như vậy?

Nhưng nếu loại thần y tính khí kỳ quái như Lâm Diệp đã nói như vậy rồi thì chắc chắn sẽ không thay đổi.

Không được, mình phải đi thuyết phục ông nội.

Đây là cơ hội của mình, không thể bỏ lỡ.

Nghĩ đến đây, Chung Võ hít một hơi thật sâu và nói: “Thần y Lâm, vấn bối bạo gan, mong Thần y Lâm chữa trị cho vấn bối trước, ông thấy thế nào?”

Vương Bác Thần rất không kiên nhãn mà nói: “Giả vờ cái gì, không phải là sợ ông đây lừa cậu sao? Thôi bỏ đỉ, nể tình cậu cũng là một con bạc, ông đây khám cho.

cậu một chút, c ởi quần áo ra.”

Chung Võ không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi áo ra.

Vương Bác Thần giả vờ không cam tâm tình nguyện, liên tiếp châm mấy mũi kim, thứ dùng là Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm.

Không lâu sau, Chung Võ liền cảm thấy các kỹ năng trong cơ thể mình đang chuyển biến tốt, các huyệt đạo bị tắc nghẽn và máu huyết ngưng tụ đã bắt đầu dần dần khơi thông.

Trong đan điền, một dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp toàn thân.

Cảm giác chân thật đó lập tức tan biến.

“Đa tạ Thần y Lâm, vấn bối sẽ đi mời ông nội mình ngay bây giờ, xin Thần y Lâm chờ một chút.”

Nói xong, Chung Võ đá người phụ trách một cái và nói: “Tiếp đãi Thần y Lâm cho tốt, nếu…”

Còn chưa nói xong, liền nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Bỏ đi, thật là xui xẻo. Bị các cậu quấy rầy như vậy, ông đây còn có thể đánh tiếp sao? Tạm theo cậu đi xem xem.”

Nghe thấy lời này, Chung Võ vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Thần y Lâm, xin mời, đại ơn của Thần y Lâm, vấn bối không bao giờ quên.”

Vương Bác Thần cười khẩy trong lòng.

Đừng nói là cậu mà nhà họ Chung các cậu cũng sẽ không bao giờ quên.

Chung Võ vẫn không biết rằng anh ta đã hoàn toàn rơi vào bẩy của Vương Bác Thần.

Thái độ sáng năng chiều mưa của Vương Bác Thân, Chung Võ không những không nghỉ ngờ ngược lại càng thêm tin tưởng.

Theo anh ta thấy, những người thực sự có năng lực thường có tính khí nóng nảy.

Đặc biệt là loại thần y này, tính cách quả thực quá kỳ quái rồi, anh ta đã từng gặp không ít.

Chung Võ đi theo phía sau mời Vương Bác Thần đến nhà họ Chung, lập tức đi thông báo cho Chung Vũ.

Chỉ cần vị Thần y Lâm này chữa khỏi bệnh cho ông nội, vậy thân phận kế thừa vị trí gia chủ của mình sẽ vững chắc rồi.

Vương Bác Thần cũng đang bàn tính trong lòng.
 
Chương 1509


CHƯƠNG 1509

Chung Võ đã nhập cuộc, tiếp theo, chỉ cần chữa trị khỏi cho lão gia chủ nhà họ chung ~ Chung Vũ, vậy thì nhà họ Chung chắc chắn sẽ giới thiệu mình với nhà họ Lâm.

Chỉ cần dùng thân phận của Lâm Diệp tiến vào nhà họ Lâm, kế hoạch này sẽ được coi là thành công.

Sau đó, mình sẽ dùng thân phận thật xin nhà họ Lâm giúp đỡ, lợi dụng nhà họ Lâm để giả chết thoát thân, toàn bộ thế cục mới coi là thành công.

Rất nhanh, Chung Võ lại vội vàng quay lại, cung kính nói: “Thần y Lâm, xin mời ông vào nội đường chữa bệnh cho ông nội tôi.”

“Dân đường đi, thật phiền phức.”

Vương Bác Thần giả vờ không kiên nhẫn mà nói.

Chung Võ vội vàng gật đầu và cúi người dẫn đường.

Đến nội đường, không ít người đã tụ tập ở đây.

Bọn họ thấy Chung Võ dẫn Vương Bác Thần vào, sau đó quan sát Vương Bác Thần từ trên xuống dưới, lập tức mất hứng thú.

“Người này là thần y? Chút khí chất của thần y cũng không có, ông ta có thể chữa khỏi cho ông nội sao?”

“Ngay cả Dược lão của nhà họ Dạ cũng bó tay bất lực, người này vừa nhìn đã biết là bác sĩ vân du bốn phương, thật sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm sao? Anh cả, anh không phải bị người ta lừa rồi đấy chứ.

Hai người em trai cạnh tranh kế thừa vị trí gia chủ với Chung Võ, lúc này cố ý nói.

Bọn họ không hy vọng rằng người mà Chung Võ dẫn đến có thể chữa khỏi cho ông già.

Cứ như vậy, bọn họ sẽ hoàn toàn không có †ư cách cạnh tranh với Chung Võ.

“Anh cả, anh không phải bị lừa rồi chứ, nếu y thuật của ông ta thật sự cao siêu như Vậy, tại sao trước đây chúng ta đều chưa từng nghe qua?”

Em trai của Chung Võ – Chung Văn Bân nói một cách mỉa mai.

Theo anh ta thấy, Chung Võ đây là bệnh tình trâm trọng chạy vạy khắp nơi mời bác sĩ, chẳng qua là muốn khiến ông gia vui vẻ mà thôi.

Một người em trai khác là Chung Thăng cười khẩy và nói: “Em thấy, anh cả, anh chắc chăn bị lừa rồi.”

Các trưởng bối nhà họ Chung đều không nói gì, chỉ là đang cố ý thăm dò Vương Bác Thần.

Bốp bốp.

Vương Bác Thần trực tiếp ra tay, tát cho Chung Thăng và Chung Văn Bân mỗi người một cái, nói với vẻ thờ ơ: “Y thuật của ông đây, hai tên nhóc như các ngươi cũng dám nghi ngờ?”

“To gan!”

Những trưởng bối của nhà họ Chung quát măng, không ngờ rằng tên Lâm Diệp này lại to gan làm bậy như vậy, dám đánh Chung Văn Bân và Chung Thăng ngay trước mặt bọn họ.

Hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.

“Nếu không muốn lão già nhà các ông chết thì câm miệng lại cho ông đây.”

Vương Bác Thần cười khẩy.

Anh cố tình thể hiện ra loại tính khí cuồng ngạo như vậy khiến những người này cảm thấy mình cậy tài khinh người.

Chỉ có loại tính cách toàn toàn trái ngược với trước đây này mới có thể khiến bọn họ không nghi ngờ đây là một ván cờ.
 
Chương 1510


CHƯƠNG 1510

“Khí huyết chảy ngược, huyệt đạo phong bế, ngũ quan tắc nghẽn, ông lão, ông sống không được bao lâu nữa nhỉ?”

Vương Bác Thần hoàn toàn phớt lờ những người này, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Chung Vũ.

Nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, sắc mặt của người nhà họ Chung đều trâm xuống.

Tình hình của ông lão, bọn họ cũng đều biết rõ.

Trước đây Dược lão nhà họ Dạ đã nói qua, việc này rất dễ nghe ngóng, vì vậy bọn họ cũng không thèm để tâm đ ến Vương Bác Thần.

Ông hai của nhà họ Chung – Chung Minh cười lạnh nói: “Thứ không biết sống chết từ đâu tới vậy, ở đây lừa gạt đảo điên. Tình hình của ba tôi tùy tiện nghe ngóng đều có thể biết được.”

Chung Võ đầy vẻ căng thẳng nhìn Vương Bác Thân, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng những trưởng bối ở đây, không có chỗ cho anh ta nói.

Đặc biệt là Lâm Diệp này vừa trực tiếp đánh Chung Văn Bân và Chung Thăng, trong lòng Chung Võ mặc dù cảm thấy sảng khoái nhưng cũng bắt đầu lo lắng.

Nếu Lâm Diệp này thực sự có thể chữa khỏi cho ông già thì không sao, nếu không chữa được thì nhất định sẽ liên lụy đến anh ta.

Người này là do anh ta mang tới.

Chung Văn Bân và Chung Thăng, hận không thể xe xác tên Lâm Diệp này.

Bọn họ chỉ nghi ngờ một câu, vậy mà lại bị tát hai cái.

Còn bị tát trước mặt nhiều người như vậy.

Vương Bác Thần thậm chí không thèm nhìn Chung Khuông và Chung Minh lấy một cái, anh nhìn chăm chằm vào Chung Vũ và lãnh đạm nói: “Chỉ có thể sống được một tháng nhỉ? Muốn để ông đây cứu ông không phải không thể, chỉ cần nhà họ Chung các ông đáp ứng điều kiện của tôi.”

Chung Khuông lạnh lùng nói: “Ông thật là quá to gan, hôm nay nếu ông không chữa khỏi cho ba tôi, tôi sẽ giế t chết ông.”

Chung Vũ säc mặt tái nhợt, giơ tay trấn áp đám người nhà họ Chung đang kích động, nói: ‘Bác sĩ Lâm phải không? Nghe cháu nội tôi nói ông biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm? Nói điều kiện của ông xem, nếu ông thật sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nhà họ Chung chúng tôi đương nhiên sẽ không tư lợi bội ước. Nếu là lừa gạt… Haha, nhà họ Chung tôi không phải dễ bắt nạt.”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Ông đây đời này có hai sở thích lớn, một là đánh bạc, một là thu thập công pháp.

Muốn khiến ông đây cứu ông, chuẩn bị năm bộ công pháp Linh Đài Cảnh, mười bộ công pháp Đằng Vân Cảnh, nếu như có công pháp Thần Kiều Cảnh, ba bộ là được.”

Đám người nhà họ Chung bên cạnh tức giận, đây rõ răng là sư tử há rộng mồm.

Nếu cần tiền, nhà họ Chung bọn họ không quan tâm.

Nhưng công pháp, đây là gốc nguồn của một gia tộc.

Làm sao có thể dễ dàng cho người khác?

Cho dù Lâm Diệp này thực sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm cũng không thể đưa công pháp cho ông ta.

“Ba, không thể đồng ý.”

Chung Khuông – gia chủ hiện tại của nhà họ Chung nóng ruột rồi, nếu thật sự đồng ý, ngộ nhốỡ tên Lâm Diệp này truyền bá công pháp ra ngoài, đó sẽ là một đòn trí mạng đối với nhà họ Chung.
 
Chương 1511


CHƯƠNG 1511

“Trong lòng ta tự có tính toán.”

Chung Vũ yêu cầu mọi người im lặng, nhìn về phía Vương Bác Thần và nói: “Bác sĩ Lâm Diệp, nếu ông thực sự có thể chữa khỏi căn bệnh cứng đầu của lão phu, điều kiện không phải không thể đáp ứng, nhưng ông cũng biết rõ, công pháp là gốc nguồn của một gia tộc, huống hồ, công pháp Thần Kiểu Cảnh, nhà họ Chung chúng tôi cũng chỉ có một bộ, không thể cho ông.

Công pháp Linh Đài Cảnh một bộ thì được, quá hai bộ thì không thể đàm phán. Nhưng công pháp Đăng Vân Cảnh có thể cho ông thêm mấy bộ.”

Vương Bác Thần haha cười lớn, nói: ‘Sảng khoái, ông đây thích nói chuyện với loại người như ông, nể tình ông sảng khoái như vậy, hai bộ công pháp Linh Đài Cảnh, mười bộ công pháp Đằng Vân Cảnh đi. Như vậy bớt nói nhảm đi, tôi chữa bệnh cho ông.

Những người không liên quan đều lui ra hết đi”

Chung Khuông và Chung Minh muốn nói điều gì đó nhưng Chung Vũ xua tay một cách yếu ớt.

Tình hình của ông ta đã vô cùng gay go rồi, nếu không cũng sẽ không đồng ý với điều kiện hà khắc như vậy.

Có điều, nếu Lâm Diệp dám đưa ra điều kiện như vậy, điều đó cho thấy ông ta có h Ạ bản lĩnh thực sự, điều này khiến trong lòng – Chung Vũ nảy sinh chút hy vọng.

Đám người nhà họ Chung không cam tâm mà rời đi, trước khi rời đi Chung Minh nhìn Vương Bác Thần một cái với vẻ u ám.

Nếu có thể chữa khỏi thì không sao, nếu không chữa được, nhất định phải khiến tên Lâm Diệp này sống không bằng chết.

“C ởi quần áo ra và nằm trên giường đi, không ai làm chậm trễ ai.”

Vương Bác Thần cố tình giả vờ thành một người tính khí nóng nảy.

Chung Vũ không nói gì, c ởi quần áo và nằm trên giường.

Vương Bác Thần lấy từ trong ngực ra một hộp kim châm bạc, bắt đầu chữa trị cho Chung Vũ.

“Lâm Diệp này thật sự không có vấn đề gì sao? Tại sao trước đây chưa từng nghe đến ông ta?”

Gia chủ nhà họ Chung – Chung Khuông nhíu mày trầm tư, nhìn về phía Chung Võ: “Võ Nhi, con kể lại chỉ tiết về tình hình khi con gặp ông ta đi.”

Chung Võ không dám giấu giếm, vội vàng kể lại chuyện ở sòng bạc một lần.

Sắc mặt Chung Minh u ám, nói: “Nếu tên Lâm Diệp này thật sự có vấn đề, vậy ông †a tiếp cận nhà họ Chung chúng ta với mục đích gì? Chẳng lẽ là vì công pháp?”

Chung Khuông không chắc chẳn, nói: ‘Chờ thêm một chút nữa, xem có thể tra ra điều gì không. Nếu chỉ là vì công pháp, không thế trăng trợn táo bạo như vậy được. Có điều, quả thực có một số kỳ nhân, hành sự kỳ dị, không thể suy đoán bằng lẽ thường.”

Chung Võ thận trọng nói: Ba, chú hai, nếu Lâm Diệp đó thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội thì sao? Chúng ta thực sự đưa công pháp cho ông ta sao?”

Chung Khuông không nói gì, Chung Minh cười khẩy nói: “Xem trước đã, nếu thật sự chữa khỏi rồi, cho một số công pháp Linh Đài Cảnh và Đằng Vân Cảnh cũng không có gì, cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Chung chúng ta. Nếu không thể chữa khỏi, hừ, phải khiến ông ta biết, nhà họ Chung ta không phải là nói đến thì đến, nói đi thì đi.”

Chung Văn Bân và Chung Thăng liếc nhìn nhau một cái.

Cả hai đều hiểu ý của đối phương.
 
Chương 1512


CHƯƠNG 1512

Nếu Lâm Diệp này thực sự chữa khỏi bệnh cho ông lão thì vị trí người người thừa kế của Chung Võ sẽ được đảm bảo.

Không được, không thể để Lâm Diệp này thành công.

Phải biết rằng, không thể để ông ta đứng về phía Chung Võ.

Vì vậy, Chung Văn Bân nói: “Ba, chú hai, công pháp vô cùng quan trọng với nhà họ Chung chúng ta, hơn nữa chúng ta không dám bảo đảm lai lịch của tên Lâm Diệp này, vì vậy con kiến nghị, đổi công pháp thành tiền và đưa cho ông ta. Nếu ông ta ham đánh bạc, chắc chắn sẽ thiếu tiền.”

Chung Thăng vội vàng đồng ý: “Đúng đúng đúng, ngộ nhỡ ông ta lấy được công pháp rồi lưu truyền ra ngoài, chúng ta không thể giải thích được với Thiên đình.”

Chung Võ thở gấp, phẫn nộ nói: “Con kiên quyết không đồng ý. Nếu Lâm Diệp thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội, với tính cách của ông ta sẽ đồng ý đổi công pháp thành tiền sao? Nếu thực sự làm như vậy, chúng ta sẽ đắc tội với ông ta. Nếu đắc tội với một cường giả võ đạo, vậy cũng không có gì to tát. Nhưng Lâm Diệp là thần y, mối quan hệ phía sau loại người này, chúng ta không thể tưởng tượng được, một khi đắc tội với ông ta sẽ không tốt đẹp gì với nhà họ Chung chúng ta. Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm chính là thứ mà ngay cả Dược lão của nhà họ Dạ cũng không biết.”

Chung Văn Bân nói xa xôi: “Anh cả, anh vội vàng cái gì? Em chẳng qua chỉ là đề nghị mà thôi.”

Chung Võ hừ lạnh, nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết hai cậu có ý gì, nhưng hiện tại không phải là lúc tranh giành, tôi chỉ muốn chữa khỏi cho ông nội.”

“Đủ rồi, các cháu không thể dừng lại một chút sao?”

Chung Minh ngăn cuộc tranh chấp giữa ba anh em, nhìn về phía Chung Khuông và nói: “Lão đại, tôi có một kiến nghị, nếu tên Lâm Diệp này thực sự chữa khỏi cho ba, chứng tỏ y thuật của tên Lâm Diệp này cao hơn nhiều so với Dược lão của nhà họ Dạ. Nếu Lâm Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho ba, có nghĩa là y thuật của ông ta cũng có hy vọng chữa khỏi bệnh nan y cho Lâm Thiên Thành – gia chủ của nhà họ Lâm, chúng ta có thể tiến cử Lâm Diệp cho nhà họ Lâm…

Đôi mắt của Chung Khuông sáng lên. Lâm Thiên Thành – gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm, mấy năm trước mắc một căn bệnh nan y hiếm gặp, vô số bác sĩ của cổ tộc ẩn thế ra tay nhưng đều bất lực.

Nếu Lâm Diệp này chữa khỏi bệnh nan y cho Lâm Thiên Thành thì nhà họ Lâm nhất định sẽ vô cùng biết ơn nhà nhà họ Chung.

Những năm qua, nhà họ Chung bọn họ luôn muốn tiến xa hơn một bước nhưng luôn bị mắc kẹt trong công pháp.

Nhà họ Chung chưa từng có cường giả Thần Kiều Cảnh, đề cập với bên phía nhà họ Lâm mấy lần nhưng nhà họ Lâm đều không muốn ra tay.

Đây là sự hối tiếc của nhà họ Chung.

Nếu gia tộc có một vị cao thủ Thần Kiều Cảnh tọa trấn, như vậy mới có thể trở thành gia tộc hạng nhất thực thụ.

Chung Khuông nhắm hờ mắt và nói: “Điều này nhắc nhở tôi rồi. Nếu Lâm Diệp này thực sự có thể chữa khỏi cho ba, điều đó có nghĩa là ông ta có hy vọng chữa khỏi bệnh nan y của Lâm Thiên Thành. Đây cũng là cơ hội cho nhà họ Chung chúng ta.

Nếu y thuật của ông ta thật sự thần kỳ như vậy, đối với nhà họ Chung chúng ta mà nói là một cơ hội ngàn năm có một.”

Chung Võ vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lo lắng nói: ‘Ba, nếu Lâm Diệp có vấn đề thì sao?”

Chung Minh như cười như không, nói: ‘Anh em ba người đúng là tâm nhìn hạn hẹp.

Cho dù là Lâm Diệp có vấn đề thì có liên quan gì tới chúng ta chứ? Chúng ta chỉ biết ông ta là y sư. Huống hồ gì bên trong ẩn thế cổ tộc ẩn tàng nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ lại không cho phép Lâm Diệp là một cao nhân ẩn thế sao? Với thực lực của nhà họ Chung chúng ta, có thể điều tra ra được thân phận, bối cảnh của người làm này sao? Tới lúc đó bọn ta nói rõ với nhà họ Lâm là được rồi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Chung Võ lập tức phản ứng lại ngay.
 
Chương 1513


CHƯƠNG 1513

Thứ mà bọn họ cần cũng chỉ là một cơ hội.

Còn về chuyện Lâm Diệp có vấn đề hay không, thì liên quan gì đến bọn họ chứ?

Chỉ cần chữa được bệnh cho Lâm Thiên Thành, nhà họ Chung lấy ra được thứ mà mình cần là xong.

Còn chuyện Lâm Diệp có vấn đề hay không đã không còn quan trọng nữa.

Cho dù có vấn đề, thì đến lúc đó người cần lo lăng cũng là nhà họ Lâm.

Hai anh em Chung Khuông và Chung Minh cùng nhìn nhau cười.

Còn lúc này, bên trong phòng, ba cây châm đang c ắm vào ba huyệt vị Thần Đình, Thần Tạng, Thiên Phủ của Chung Vũ.

Vương Bác Thần dùng châm vận chuyển khí lực, bắt đầu đả thông các huyệt trên người Chung Vũ.

Tình trạng hiện tại của Chung Vũ không phải là bệnh tật mà là một vấn đề tiềm ẩn sau nhiều năm tu luyện tích thành.

Khiếu huyệt bị tắc, kinh mạch không thông sau nhiều năm tích tụ dần dần sẽ ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng sinh ra tật nặng, làm giảm tuổi thọ.

Điều Vương Bác Thần muốn làm hiện giờ là dùng châm vận chuyển khí lực, dùng linh lực đả thông Chung Vũ, nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng.

Cả quá trình kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, mấy người Chung Khuông ở bên ngoài vô cùng sốt ruột.

“Không xảy ra chuyện gì chứ? Sao lâu như vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì?”

Chung Thăng lo lắng nói.

Mặc dù tranh giành thân phận người kế vị với Chung Võ, nhưng trong những lúc như thế này, anh ta vấn rất lo lắng cho ông cụ.

Dù sao trước mắt, ông cụ vẫn là thần bảo vệ của nhà họ Chung, là cường giả Linh Đài Cảnh đỉnh cao duy nhất của nhà họ Chung.

Nếu ông cụ xảy ra chuyện, những kẻ đối đầu với nhà họ Chung nhất định sẽ nhân cơ hội để ra tay.

Trong cổ tộc ẩn thế, gia tộc nào có Thần Kiều Cảnh bảo vệ mới được coi là hạng một.

Có Linh Đài Cảnh thì là hạng hai.

Nhà họ Chung nhiều người như vậy, người duy nhất có hi vọng đạt tới Thần Kiều Cảnh chỉ có một mình ông cụ.

Đây cũng là lí do vì sao mấy người Chung Khuông sốt ruột, phải lấy cho bằng được Thần Kiều Cảnh công pháp từ chỗ của nhà họ Lâm.

Chỉ khi trở thành cường giả Thần Kiều Cảnh, nhà họ Chung mới có thể chen chân vào hàng những gia tộc hạng mội.

Chung Võ căng thẳng đến mức trán vã ra mồ hôi.

Nếu như Lâm Diệp trị được khỏi bệnh cho ông cụ, thì Chung Võ nhất định sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Chung.

Nếu như không trị khỏi thì anh ta cũng sẽ phải chịu liên lụy.

Đương nhiên, nếu chữa không khỏi thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới anh †a, dù sao anh ta cũng có lòng hiếu thảo.

Trước đây nhà họ Chung đã tìm nhiều y sư như vậy tới nhưng vân không chữa được khỏi, lần này không chữa khỏi được thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều anh ta thật sự lo lắng là gã Lâm Diệp kia sẽ làm hại ông cụ, như thế thì rắc rối to.
 
Chương 1514


CHƯƠNG 1514

Đến lúc đó, cho dù ba anh ta ra mặt thì cũng không bảo vệ được anh ta nữa.

“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!”

Trong lòng Chung Võ không ngừng cầu nguyện.

Hai người Chung Khuông và Chung Minh cũng lo lắng không yên.

Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vần không có động tĩnh gì.

“Hay là chúng ta vào trong xem thử.”

Chung Minh chau mày.

“Chờ thêm chút nữa.”

Chung Khuôồng tâm phiền ý loạn.

Nhưng anh ta không lo sợ Lâm Diệp sẽ bỏ trốn, bởi vì hiện giờ nhà họ Chung đã âm thầm điều động người để phong tỏa căn phòng này.

Cho dù Lâm Diệp muốn trốn thì cũng không trốn được.

“Vào hết đi.”

Tiếng của Chung Vũ truyền ra ngoài.

Mấy người Chung Khuông vội vàng đẩy cửa xông vào, nhìn thấy sắc mặt của ông cụ đã hồng hào hơn trước một chút, trong lòng lập tức vui mừng.

Rồi vội vàng hỏi: “Ba, ba cảm thấy như thế nào rồi?”

Chung Vũ khế gật đầu, nói: ‘Công pháp mà thần y Lâm cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghe thấy câu này, người nhà họ Chung vô cùng vui mừng.

Như vậy là chữa khỏi rồi.

Nếu không ông cụ sẽ không nói như vậy.

Chung Khuông vội vàng nói: ‘Giờ con sẽ đi lấy ngay, thần y Lâm xin chờ một chút.”

ông ta không kìm được niềm vui trong lòng, vội vàng đi lấy công pháp.

Chung Minh thì bình tĩnh hơn, biết ông cụ nói như vậy, khẳng định là không còn vấn đề gì nữa nên cũng không hỏi.

Đám vấn bối như Chung Võ thì không kiềm chế được, hào hứng hỏi han: “Ông nội, bệnh của ông khỏi thật rồi sao?”

“Khỏi hắn rồi, phải cảm ơn thần y Lâm rất nhiều, về sau thần y Lâm chính là khách quý của gia đình họ Chung chúng ta, tất cả mọi người nhìn thấy thần y Lâm đều phải cung kính, ai dám bất kính ta nhất định không tha.”

Giọng nói của Chung Vũ sang sảng hơn lúc trước không ít.

Vương Bác Thần hoàn toàn không quan †âm, thờ ơ nói: ‘Bớt nói nhảm đi, tôi phải nhìn thấy công pháp đã.”

“Ha ha ha, thần y Lâm đúng là làm việc nhanh nhẹn, ăn nói thẳng thừng, rất hợp ý lão phu. Thần y Lâm yên tâm, nếu lão phụ đã đồng ý thì nhất định sẽ không nuốt lời.”

Tâm trạng của Chung Vũ rất tốt, ác tật suốt mấy chục năm nay được chữa khỏi, chỉ cần bồi dưỡng thân thể, việc vượt qua cảnh giới, sống thêm trắm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Là Thần Kiều Cảnh đó.

Đó là cường giả cấp bậc bát đại tôn giả của Thiên đình.

Chỉ cần lấy được công pháp thì nhất định có thể vượt qua.
 
Chương 1515


CHƯƠNG 1515

Đúng lúc đó, Chung Minh nhân cơ hội, hỏi thêm: ‘Ba, gia chủ của nhà họ Lâm không phải cũng thân mang bệnh nặng sao? Sao chúng ta không giới thiệu thần y Lâm đ ến nhà họ Lâm? Nếu thần y Lâm thích sưu †ập công pháp như vậy, nhà họ Lâm cũng không thiếu những món đồ như vậy.”

Ánh mắt Chung Vũ lóe sáng, ông ta già đã thành tinh, ngay lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Chung Minh.

Liền quay đầu về phía Vương Bác Thần, nói: ‘Chuyện này còn phải hỏi ý của thần y Lâm. Thần y Lâm, không biết anh có băng lòng ra tay cứu chữa cho một người nữa không? Người kia là gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Thiên Thành, trong mình mang bệnh nhiều năm, đã tìm vô số danh y nhưng đều không chữa khỏi. Nếu thần y Lâm băng lòng ra tay thì lão phu tôi có thế giới thiệu. Nhà họ Lâm có nhiều công pháp, nhất định có thể thỏa mãn được sở thích của thần y Lâm.”

Trong lòng Vương Bác Thần lay động.

Anh chỉ đợi nhà họ Chung chủ động nhắc đến chuyện này.

Nếu như anh chủ động nhắc đến thì cho dù là nhà họ Chung hay nhà họ Lâm đều sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.

Mặc dù Vương Bác Thần trong lòng thầm kích động nhưng vấn không thể hiện ra ngoài mặt, ngược lại còn nói bằng vẻ vô cùng không tình nguyện: “Tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi cũng không phải là thánh nhân, Lâm Thiên Thành gì đó muốn chết ở đâu thì chết, tôi phải đánh cược nữa đấy. Còn về công pháp gì đó, đó chẳng qua chỉ là một sở thích của tôi, hôm nay có được mười mấy quyển công pháp đã là đủ rồi.”

Thái độ thô lỗ của Vương Bác Thần không những không khiến cho Chung Vũ cảm thấy khó chịu mà ông ta lại càng hi vọng có thể giới thiệu người này cho nhà họ Lâm.

Chỉ cần Vương Bác Thần có thể trị khỏi bệnh cho Lâm Thiên Thành thì nhà họ Chung có thể đưa ra yêu cầu mua lại công pháp Thần Kiều Cảnh, đến lúc đó nhà họ Lâm chắc cũng sẽ không từ chối.

Hiện giờ nhà họ Chung chỉ còn thiếu một vị Thần Kiều Cảnh để trở thành gia tộc hạng một.

Chung Minh nháy mắt nhìn Chung Vũ, cho dù thế nào cũng phải khiến Lâm Diệp đồng ý chuyện này.

Đây là cơ hội của nhà họ Chung, nhất định không thể để lỡ.

Chung Vũ bình thản nói: “Ha ha, thần y Lâm không cần vội, chúng ta có thể thương lượng mà. Nhà họ Chung chúng tôi cũng chỉ là gia tộc loại hai, số lượng công pháp lưu giữ cũng có hạn. Nhà họ Lâm thì không giống vậy, nhà họ Lâm là gia tộc loại một, công pháp bảo thuật vô số kể, cho dù anh ra điều kiện là công pháp Thần Kiều Cảnh thì nhà họ Lâm cũng sẽ lấy ra.”

“Tôi cũng không có hứng thú lắm.”

Vương Bác Thần cố tình tỏ ra không hứng thú, nhưng cũng không từ chối hẳn.

Hiện giờ anh đang câu cá, để nhà họ Chung sốt ruột lên.

Từ tư liệu mà Dạ Anh Thư đưa, có thể thấy hiện giờ nhà họ Chung đang thiếu nhất một cường giả Thần Kiều Cảnh trấn giữ, mà bọn họ chỉ có thể thông qua nhà họ Lâm để mua được công pháp Thần kiều Cảnh.

Vậy nên nhà họ Chung sẽ còn sốt ruột hơn anh.

Thế này gọi là muốn nắm phải buông.

“Thân y Lâm, đây là năm bộ công pháp Đăng Vân Cảnh, hai bộ công pháp Linh Đài Cảnh, anh kiểm tra thử xem.”

Chung Khuông đưa chiếc hộp đựng công pháp tới trước mặt Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần tiện tay cầm lấy, ra vẻ †âm trạng cũng không tồi, bộ dạng như một con buôn, cười gian xảo nói: “Tôi cứu người cũng phải xem duyên phận, nếu lần sau tìm được thấy tôi, đến lúc đó chỉ cần lấy ra công pháp thì cũng không phải không được, ha ha, không cần tiên đâu.”

Nói xong liền rời đi.
 
Chương 1516


CHƯƠNG 1516

Chung Vũ vội vàng hỏi: “Thần y Lâm, nếu chúng tôi muốn tìm anh thì nên tới đâu tìm?”

Vương Bác Thần vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nơi nào có sòng bạc thì nhất định sẽ có tôi. Có tìm được hay không thì còn phải xem tạo hóa của mấy người.”

Đợi sau khi Vương Bác Thần đi rồi, Chung Khuông cho những người khác lui xuống, sau đó nói: “Ba, tiếp tới phải cần ba ra mặt, đi tiếp xúc với nhà họ Lâm rồi.”

Chung Vũ gật đầu nói: “Tối nay ta sẽ đi tới nhà họ Lâm một chuyến, nếu các con đi chưa chắc nhà họ Lâm đã tin. Nếu ta đi, nhìn thấy bệnh của ta đã được chữa khỏi, nhà họ Lâm nhất định sẽ tin. Bắt đầu từ bây giờ, các con lập tức liên hệ với sòng bạc ở các nơi, bảo bọn họ chú ý đến Lâm Diệp, đừng để tới lúc đó chúng ta lại thật sự không tìm thấy người.”

Chung Minh lo lắng nói: ‘Lỡ như Lâm Diệp rời khỏi đây thì sao?”

Chung Vũ cười nói: “Con đúng là khôn ba năm dại một giờ, Lâm Diệp này rõ ràng là đã động lòng với công pháp của nhà họ Lâm, vậy nên ta đoán chắc anh ta sẽ không rời khỏi đây đâu. Lâm Diệp này rất tham lam nhưng vẫn muốn ra vẻ cao nhân ngoại thế, cố tình đánh lừa chúng ta thôi.”

Nói rồi, ông ta lại nhìn về phía Chung Khuông, nói: “Đã điều tra rõ lai lịch của tên Lâm Diệp này chưa?”

Chung Khuông lắc đầu, nói: “Trước mắt vẫn chưa tra ra được thông tin gì có ích, trước đây không có ai từng nghe nói qua người này.”

Chung Vũ cũng không quan tâm: “Tra không được thì thôi, để cho nhà họ Lâm đau đầu đi. Nói không chừng là đệ tử của một lão quái nào đó, chúng ta không đối địch với anh ta là được. Để Chung Võ đi tiếp cận anh ta, không ngờ chút đam mê của nó lại biến thành cơ duyên, đúng là thế sự khó đoán. Nói với Chung Võ rằng, nếu nó có thể kết giao với Lâm Diệp và lên được Linh Đài Cảnh thì nó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Chung.”

Rời khỏi nhà họ Chung, Vương Bác Thần biết bên phía nhà họ Chung nhất định sẽ cho người theo dõi mình nên đi bừa vào một sòng bạc, sau khi thua mười mấy ván, xảy ra tranh chấp với người sòng bạc, nói sòng bạc gian lận.

Đã là sòng bạc thì không có nơi nào không gian lận.

Nhưng đương nhiên là sòng bạc không nhận, Vương Bác Thần chửi bới rồi bỏ đi tới một sòng bạc khác.

Vương Bác Thần cố tình làm những điều này để cho người khác thấy.

Người nhà họ Chung đi theo theo dõi, chỉ cảm thấy Lâm Diệp này ngoài y thuật phi phàm, còn những mặt khác đều không ra gì.

Đúng là một con quỷ nghiện cờ bạc.

Mà đánh bạc lại còn chẳng ra sao.

Sau khi đổi mấy sòng bạc, Vương Bác Thần cảm thấy thân phận Lâm Diệp này không có vấn đề gì, chỉ cần đợi người của nhà họ Chung đến tìm là được.

Sau đó lại thay da đổi thịt, khôi phục dáng vẻ ban đầu, quyết định tới nhà họ Lâm.

Cùng lúc đó, kẻ bám đuôi theo dõi của nhà họ Chung kinh ngạc phát hiện ra, sau khi Lâm Diệp kia đi vào một sòng bạc, sau đó không thấy anh đi ra nữa.

Anh ta vội vàng đi vào trong kiểm tra nhưng không thấy bóng dáng Lâm Diệp đâu.

“Mẹ kiếp, mất dấu rồi.”

Anh ta cảm thấy mình bị Lâm Diệp chơi cho một vố, đành phải về chờ lệnh.

Anh ta tưởng rằng mình sẽ không thoát khỏi việc bị trừng phạt.

Nhưng không ngờ lão gia chủ không hề tức giận, chỉ thờ ơ nói: ‘Hoặc có lẽ anh ta đã phát hiện ra cậu, không cần quan tâm đâu. Nếu như đến cậu mà anh ta còn không cắt đuôi được thì ta thật sự phải nghỉ ngờ anh ta đấy. Anh ta có y thuật cao minh nhưng chỉ đạt tới Siêu Phàm Cảnh, ấy vậy lại cuồng vọng như thế, điều đó cho thấy anh ta có chỗ dựa. Có thể thật sự là đệ tử của một loại quái vật nào đó. Nếu anh ta cờ bạc quen thói, xem ra khoảng thời gian này anh ta sẽ không rời khỏi đây đâu, không phải quá để ý để tìm anh ta, các cậu chỉ cần canh chừng các sòng bạc là được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom