Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1506


Chương 1506

Người phụ trách khua tay múa chân, giống hệt dáng vẻ tay sai.

Thịch.

Anh ta vừa dứt lời liền bị Vương Bác Thần đá thẳng một cái vào mặt.

Răng rơi đầy miệng, máu tươi đầm địa.

Anh ta ngẩn người, một lúc sau mới từ dưới đất bò dậy, sững sờ nhìn Vương Bác Thần, đại khái vấn chưa hiểu tại sao gã bác sĩ lô mãng này dám động thủ với anh ta.

“Ông, con mẹ nó…

Anh ta còn chưa nói xong, thân hình của Vương Bác Thần lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt anh ta, anh lại giãm lên mặt anh ta, cố ý tỏ ra dáng điệu thô bạo và mắng chửi: “Ông đây ghét nhất là loại miệng lưỡi quá quắt như cậu, Lâm Diệp tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói như vậy với ông đây. Ông đây giết người vô số, cứu người vô số, cậu là cái thá gì mà lăm mồm lắm miệng trước mặt Ông đây.”

Mọi người trong sòng bạc đều sửng sốt.

Người này có lai lịch gì?

Ngay cả Chung thiếu gia mà cũng không thèm coi ra gì.

Động thủ trước mặt Chung thiếu gia.

Ông ta muốn chết sao?

Nhưng Chung Võ, từ đầu đến cuối đều không nói gì mà chỉ nhìn Vương Bác Thần.

Bởi vì anh ta vừa mới phát hiện, một số khiếu huyệt của mình quả thực có vấn đề, hình như là nội thương do lần trước xung kích Đằng Vân Cảnh để lại đã bạo phát rồi, khiếu huyệt tắc nghẽn, máu huyết cũng bắt đầu ngưng tụ, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu bị ảnh hưởng.

Loại tình trạng này rất nguy hiểm, gần như không có thuốc cứu chữa.

Ông nội anh ta – Chung Vũ, căn bệnh kín nhiều năm nay cũng là do lúc xung kích cảnh giới để lại.

Nhiều năm qua đã mời đến vô số thần y nhưng đều bất lực, chỉ có thể dựa vào thuốc.

Hơn nữa đây cũng là nhờ thực lực ngang tàng của ông nội anh ta mới có thể sống đến bây giờ.

Anh ta không có thực lực mạnh mẽ như ông nội mình, bây giờ những căn bệnh kín này lại lần lượt bạo phát, quả thực không thể sống được bao lâu.

Chỉ là hiện tại anh ta vẫn không dám tin Lâm Diệp này.

Vương Bác Thần tiếp tục chửi rủa: “Y thuật của ông đây mà cậu cũng dám nghỉ ngờ?

Tên Chung thiếu gia vô tích sự này chẳng qua là bệnh kín hoàn toàn bạo phát mà thôi, nếu ngay cả chút bệnh vặt này mà ông đây cũng không chữa được thì còn xứng là Lâm Diệp sao?”

Nghe thấy vậy, Chung Võ không khỏi động lòng, bèn nói: “Thì ra là Thần y Lâm, thất lễ rồi. Nếu Thần y Lâm đã nhìn ra bệnh kín của ta, xin hỏi Thần y Lâm, có cách chữa khỏi không?”

Vương Bác Thần không nể mặt chút nào mà nói: “Không, cút đi, tâm trạng ông đây mà tốt thì có.”

Đồng thời anh lại ngạo mạn cuồng vọng mà nói: “Trên đời này, không có người nào mà Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm của ông đây không cứu được.”

“Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm?”

Chung Võ cực kỳ sốc.

 
 
Chương 1507


CHƯƠNG 1507

Cái tên này làm sao anh ta có thể không quen thuộc được.

Ông nội của anh ta – Chung Vũ, đã mời rất nhiều thần y đến nhưng đều bó tay bất lực.

Chỉ có Dược lão của nhà họ Dạ nói, nếu muốn trị khỏi hoàn toàn, trừ phi có người biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nếu không ông nội cùng lắm cũng chỉ sống được hai năm nữa.

Bây giờ, vậy mà anh ta lại gặp được người biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm trong sòng bạc này.

Lúc đó, Dược lão nhà họ Dạ nói cho dù trong thế giới ngày nay có tồn tại kỳ nhận biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nhưng loại người này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có thể gặp được phải xem vận may của nhà họ Chung.

Thật không ngờ, anh ta – Chung Võ, lại may mắn như vậy, gặp được người đó ở đây.

“Thần y Lâm, ông thực sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm sao?”

Trên vẻ mặt của Chung Võ, đã vô thức mang theo mấy phần kính cẩn.

Vương Bác Thần giả vờ không vui nói: “Làm sao, ông đây có biết hay không còn phải báo cáo với cậu một tiếng? Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm rất thần kỳ sao? Cậu là cái thá gì mà cũng dám chất vấn ông đây?”

Lâm Diệp này thực sự rất to gan, hoàn toàn không xem Chung thiếu gia ra gì.

Mà Chung thiếu gia lại lờ mờ có tư thế bậc dưới.

Mọi người trong sòng bạc đều thầm kinh ngạc.

Lúc này, người phụ trách câu lạc bộ bị Vương Bác Thần giãm lên nào còn dám lên tiếng.

Còn không dám thở mạnh.

Ngay cả Chung thiếu gia cũng ăn nói khép nép như vậy, nếu anh ta còn dám lắm mồm, Chung thiếu gia nhất định sẽ đánh chết anh ta.

Chung Võ vội vàng nói: ‘Không dám, chỉ là Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm có ý nghĩa rất lớn đối với nhà họ Chung tôi. Nếu Thần y Lâm thật sự biết, vậy tôi xin mời Thần y Lâm đ ến nhà họ Chung tôi một phen, nhà họ Chung tôi chăc chắn sẽ hậu tạ Thần y Lâm.”

“Nhà họ Chung cậu cũng không phải sòng bạc, tôi đến đó làm gì? Bớt nói nhảm di, ông đây còn phải đánh một trận. Thật là xui xẻo, làm lỡ việc ông đây thắng tiền rồi.”

Bộ dạng của Vương Bác Thần thể hiện ra lúc này giống một con bạc bị thua tiền, không liên quan gì đến thần y.

Nhưng càng như vậy, Chung Võ lại càng tin.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy quá nhiều loại cao nhân ẩn sĩ lập dị như vậy.

Nếu đối phương tỏ ra rất bình thường, ngược lại anh ta sẽ có chút nghi ngờ.

Nhưng hiện tại, đối phương mê cờ bạc như tính mạng, điều này khiến anh ta chắc chăn mình đã gặp được thần y vân du bốn phương.

Muốn khiến loại cao nhân ẩn sĩ này ra tay phải phục vụ theo sở thích.

Thế là, Chung Võ vội vàng nói: “Thần y Lâm, ông không cần phải lo lắng. Đến nhà họ Chung tôi, vấn bối nhất định cùng ông đánh bài thỏa thích, vẫn mong ông nhận lời cho, đến nhà họ Chung tôi một chuyến.

Nếu ông có điều kiện gì cứ việc nói, nhà họ Chung tôi nhất định sẽ thỏa mãn.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Thấy oät con cậu sốt ruột như vậy, có lẽ là nhà họ Chung cũng có người mắc bệnh kín đúng không?”

Chung Võ vội vàng nói: “Thần y Lâm thực sự là cao nhân, nhưng tình hình cụ thể vấn bối không tiện nói, mời Thần y Lâm đ ến nhà họ Chung tôi.”
 
Chương 1508


CHƯƠNG 1508

Từ sự uy hiếp lúc đầu đến sự kính trọng sau đó rồi lại đến lời mời mọc liên tục hiện tại, có thể thấy Chung Võ rất nóng lòng.

Mặc dù anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Chung nhưng tương lai muốn trở thành gia chủ, còn có mấy huynh đệ cạnh tranh.

Nếu Thần y Lâm có thể chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của ông nội, anh ta sẽ có khả năng rất lớn trở thành gia chủ của nhà họ Chung.

“Muốn ông đây chữa bệnh không phải không thể, bảo người nhà họ Chung các cậu đến đây, ông đây còn phải thắng tiền, không có nhiều thời gian khám bệnh như vậy.”

Vương Bác Thần nói với vẻ rất không vui.

Điều này khiến Chung Võ khó xử, làm sao ông nội có thể chịu đến một nơi chướng khí mù mịt như vậy?

Nhưng nếu loại thần y tính khí kỳ quái như Lâm Diệp đã nói như vậy rồi thì chắc chắn sẽ không thay đổi.

Không được, mình phải đi thuyết phục ông nội.

Đây là cơ hội của mình, không thể bỏ lỡ.

Nghĩ đến đây, Chung Võ hít một hơi thật sâu và nói: “Thần y Lâm, vấn bối bạo gan, mong Thần y Lâm chữa trị cho vấn bối trước, ông thấy thế nào?”

Vương Bác Thần rất không kiên nhãn mà nói: “Giả vờ cái gì, không phải là sợ ông đây lừa cậu sao? Thôi bỏ đỉ, nể tình cậu cũng là một con bạc, ông đây khám cho.

cậu một chút, c ởi quần áo ra.”

Chung Võ không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi áo ra.

Vương Bác Thần giả vờ không cam tâm tình nguyện, liên tiếp châm mấy mũi kim, thứ dùng là Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm.

Không lâu sau, Chung Võ liền cảm thấy các kỹ năng trong cơ thể mình đang chuyển biến tốt, các huyệt đạo bị tắc nghẽn và máu huyết ngưng tụ đã bắt đầu dần dần khơi thông.

Trong đan điền, một dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp toàn thân.

Cảm giác chân thật đó lập tức tan biến.

“Đa tạ Thần y Lâm, vấn bối sẽ đi mời ông nội mình ngay bây giờ, xin Thần y Lâm chờ một chút.”

Nói xong, Chung Võ đá người phụ trách một cái và nói: “Tiếp đãi Thần y Lâm cho tốt, nếu…”

Còn chưa nói xong, liền nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Bỏ đi, thật là xui xẻo. Bị các cậu quấy rầy như vậy, ông đây còn có thể đánh tiếp sao? Tạm theo cậu đi xem xem.”

Nghe thấy lời này, Chung Võ vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Thần y Lâm, xin mời, đại ơn của Thần y Lâm, vấn bối không bao giờ quên.”

Vương Bác Thần cười khẩy trong lòng.

Đừng nói là cậu mà nhà họ Chung các cậu cũng sẽ không bao giờ quên.

Chung Võ vẫn không biết rằng anh ta đã hoàn toàn rơi vào bẩy của Vương Bác Thần.

Thái độ sáng năng chiều mưa của Vương Bác Thân, Chung Võ không những không nghỉ ngờ ngược lại càng thêm tin tưởng.

Theo anh ta thấy, những người thực sự có năng lực thường có tính khí nóng nảy.

Đặc biệt là loại thần y này, tính cách quả thực quá kỳ quái rồi, anh ta đã từng gặp không ít.

Chung Võ đi theo phía sau mời Vương Bác Thần đến nhà họ Chung, lập tức đi thông báo cho Chung Vũ.

Chỉ cần vị Thần y Lâm này chữa khỏi bệnh cho ông nội, vậy thân phận kế thừa vị trí gia chủ của mình sẽ vững chắc rồi.

Vương Bác Thần cũng đang bàn tính trong lòng.
 
Chương 1509


CHƯƠNG 1509

Chung Võ đã nhập cuộc, tiếp theo, chỉ cần chữa trị khỏi cho lão gia chủ nhà họ chung ~ Chung Vũ, vậy thì nhà họ Chung chắc chắn sẽ giới thiệu mình với nhà họ Lâm.

Chỉ cần dùng thân phận của Lâm Diệp tiến vào nhà họ Lâm, kế hoạch này sẽ được coi là thành công.

Sau đó, mình sẽ dùng thân phận thật xin nhà họ Lâm giúp đỡ, lợi dụng nhà họ Lâm để giả chết thoát thân, toàn bộ thế cục mới coi là thành công.

Rất nhanh, Chung Võ lại vội vàng quay lại, cung kính nói: “Thần y Lâm, xin mời ông vào nội đường chữa bệnh cho ông nội tôi.”

“Dân đường đi, thật phiền phức.”

Vương Bác Thần giả vờ không kiên nhẫn mà nói.

Chung Võ vội vàng gật đầu và cúi người dẫn đường.

Đến nội đường, không ít người đã tụ tập ở đây.

Bọn họ thấy Chung Võ dẫn Vương Bác Thần vào, sau đó quan sát Vương Bác Thần từ trên xuống dưới, lập tức mất hứng thú.

“Người này là thần y? Chút khí chất của thần y cũng không có, ông ta có thể chữa khỏi cho ông nội sao?”

“Ngay cả Dược lão của nhà họ Dạ cũng bó tay bất lực, người này vừa nhìn đã biết là bác sĩ vân du bốn phương, thật sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm sao? Anh cả, anh không phải bị người ta lừa rồi đấy chứ.

Hai người em trai cạnh tranh kế thừa vị trí gia chủ với Chung Võ, lúc này cố ý nói.

Bọn họ không hy vọng rằng người mà Chung Võ dẫn đến có thể chữa khỏi cho ông già.

Cứ như vậy, bọn họ sẽ hoàn toàn không có †ư cách cạnh tranh với Chung Võ.

“Anh cả, anh không phải bị lừa rồi chứ, nếu y thuật của ông ta thật sự cao siêu như Vậy, tại sao trước đây chúng ta đều chưa từng nghe qua?”

Em trai của Chung Võ – Chung Văn Bân nói một cách mỉa mai.

Theo anh ta thấy, Chung Võ đây là bệnh tình trâm trọng chạy vạy khắp nơi mời bác sĩ, chẳng qua là muốn khiến ông gia vui vẻ mà thôi.

Một người em trai khác là Chung Thăng cười khẩy và nói: “Em thấy, anh cả, anh chắc chăn bị lừa rồi.”

Các trưởng bối nhà họ Chung đều không nói gì, chỉ là đang cố ý thăm dò Vương Bác Thần.

Bốp bốp.

Vương Bác Thần trực tiếp ra tay, tát cho Chung Thăng và Chung Văn Bân mỗi người một cái, nói với vẻ thờ ơ: “Y thuật của ông đây, hai tên nhóc như các ngươi cũng dám nghi ngờ?”

“To gan!”

Những trưởng bối của nhà họ Chung quát măng, không ngờ rằng tên Lâm Diệp này lại to gan làm bậy như vậy, dám đánh Chung Văn Bân và Chung Thăng ngay trước mặt bọn họ.

Hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.

“Nếu không muốn lão già nhà các ông chết thì câm miệng lại cho ông đây.”

Vương Bác Thần cười khẩy.

Anh cố tình thể hiện ra loại tính khí cuồng ngạo như vậy khiến những người này cảm thấy mình cậy tài khinh người.

Chỉ có loại tính cách toàn toàn trái ngược với trước đây này mới có thể khiến bọn họ không nghi ngờ đây là một ván cờ.
 
Chương 1510


CHƯƠNG 1510

“Khí huyết chảy ngược, huyệt đạo phong bế, ngũ quan tắc nghẽn, ông lão, ông sống không được bao lâu nữa nhỉ?”

Vương Bác Thần hoàn toàn phớt lờ những người này, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Chung Vũ.

Nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, sắc mặt của người nhà họ Chung đều trâm xuống.

Tình hình của ông lão, bọn họ cũng đều biết rõ.

Trước đây Dược lão nhà họ Dạ đã nói qua, việc này rất dễ nghe ngóng, vì vậy bọn họ cũng không thèm để tâm đ ến Vương Bác Thần.

Ông hai của nhà họ Chung – Chung Minh cười lạnh nói: “Thứ không biết sống chết từ đâu tới vậy, ở đây lừa gạt đảo điên. Tình hình của ba tôi tùy tiện nghe ngóng đều có thể biết được.”

Chung Võ đầy vẻ căng thẳng nhìn Vương Bác Thân, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng những trưởng bối ở đây, không có chỗ cho anh ta nói.

Đặc biệt là Lâm Diệp này vừa trực tiếp đánh Chung Văn Bân và Chung Thăng, trong lòng Chung Võ mặc dù cảm thấy sảng khoái nhưng cũng bắt đầu lo lắng.

Nếu Lâm Diệp này thực sự có thể chữa khỏi cho ông già thì không sao, nếu không chữa được thì nhất định sẽ liên lụy đến anh ta.

Người này là do anh ta mang tới.

Chung Văn Bân và Chung Thăng, hận không thể xe xác tên Lâm Diệp này.

Bọn họ chỉ nghi ngờ một câu, vậy mà lại bị tát hai cái.

Còn bị tát trước mặt nhiều người như vậy.

Vương Bác Thần thậm chí không thèm nhìn Chung Khuông và Chung Minh lấy một cái, anh nhìn chăm chằm vào Chung Vũ và lãnh đạm nói: “Chỉ có thể sống được một tháng nhỉ? Muốn để ông đây cứu ông không phải không thể, chỉ cần nhà họ Chung các ông đáp ứng điều kiện của tôi.”

Chung Khuông lạnh lùng nói: “Ông thật là quá to gan, hôm nay nếu ông không chữa khỏi cho ba tôi, tôi sẽ giế t chết ông.”

Chung Vũ säc mặt tái nhợt, giơ tay trấn áp đám người nhà họ Chung đang kích động, nói: ‘Bác sĩ Lâm phải không? Nghe cháu nội tôi nói ông biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm? Nói điều kiện của ông xem, nếu ông thật sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm, nhà họ Chung chúng tôi đương nhiên sẽ không tư lợi bội ước. Nếu là lừa gạt… Haha, nhà họ Chung tôi không phải dễ bắt nạt.”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Ông đây đời này có hai sở thích lớn, một là đánh bạc, một là thu thập công pháp.

Muốn khiến ông đây cứu ông, chuẩn bị năm bộ công pháp Linh Đài Cảnh, mười bộ công pháp Đằng Vân Cảnh, nếu như có công pháp Thần Kiều Cảnh, ba bộ là được.”

Đám người nhà họ Chung bên cạnh tức giận, đây rõ răng là sư tử há rộng mồm.

Nếu cần tiền, nhà họ Chung bọn họ không quan tâm.

Nhưng công pháp, đây là gốc nguồn của một gia tộc.

Làm sao có thể dễ dàng cho người khác?

Cho dù Lâm Diệp này thực sự biết Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm cũng không thể đưa công pháp cho ông ta.

“Ba, không thể đồng ý.”

Chung Khuông – gia chủ hiện tại của nhà họ Chung nóng ruột rồi, nếu thật sự đồng ý, ngộ nhốỡ tên Lâm Diệp này truyền bá công pháp ra ngoài, đó sẽ là một đòn trí mạng đối với nhà họ Chung.
 
Chương 1511


CHƯƠNG 1511

“Trong lòng ta tự có tính toán.”

Chung Vũ yêu cầu mọi người im lặng, nhìn về phía Vương Bác Thần và nói: “Bác sĩ Lâm Diệp, nếu ông thực sự có thể chữa khỏi căn bệnh cứng đầu của lão phu, điều kiện không phải không thể đáp ứng, nhưng ông cũng biết rõ, công pháp là gốc nguồn của một gia tộc, huống hồ, công pháp Thần Kiểu Cảnh, nhà họ Chung chúng tôi cũng chỉ có một bộ, không thể cho ông.

Công pháp Linh Đài Cảnh một bộ thì được, quá hai bộ thì không thể đàm phán. Nhưng công pháp Đăng Vân Cảnh có thể cho ông thêm mấy bộ.”

Vương Bác Thần haha cười lớn, nói: ‘Sảng khoái, ông đây thích nói chuyện với loại người như ông, nể tình ông sảng khoái như vậy, hai bộ công pháp Linh Đài Cảnh, mười bộ công pháp Đằng Vân Cảnh đi. Như vậy bớt nói nhảm đi, tôi chữa bệnh cho ông.

Những người không liên quan đều lui ra hết đi”

Chung Khuông và Chung Minh muốn nói điều gì đó nhưng Chung Vũ xua tay một cách yếu ớt.

Tình hình của ông ta đã vô cùng gay go rồi, nếu không cũng sẽ không đồng ý với điều kiện hà khắc như vậy.

Có điều, nếu Lâm Diệp dám đưa ra điều kiện như vậy, điều đó cho thấy ông ta có h Ạ bản lĩnh thực sự, điều này khiến trong lòng – Chung Vũ nảy sinh chút hy vọng.

Đám người nhà họ Chung không cam tâm mà rời đi, trước khi rời đi Chung Minh nhìn Vương Bác Thần một cái với vẻ u ám.

Nếu có thể chữa khỏi thì không sao, nếu không chữa được, nhất định phải khiến tên Lâm Diệp này sống không bằng chết.

“C ởi quần áo ra và nằm trên giường đi, không ai làm chậm trễ ai.”

Vương Bác Thần cố tình giả vờ thành một người tính khí nóng nảy.

Chung Vũ không nói gì, c ởi quần áo và nằm trên giường.

Vương Bác Thần lấy từ trong ngực ra một hộp kim châm bạc, bắt đầu chữa trị cho Chung Vũ.

“Lâm Diệp này thật sự không có vấn đề gì sao? Tại sao trước đây chưa từng nghe đến ông ta?”

Gia chủ nhà họ Chung – Chung Khuông nhíu mày trầm tư, nhìn về phía Chung Võ: “Võ Nhi, con kể lại chỉ tiết về tình hình khi con gặp ông ta đi.”

Chung Võ không dám giấu giếm, vội vàng kể lại chuyện ở sòng bạc một lần.

Sắc mặt Chung Minh u ám, nói: “Nếu tên Lâm Diệp này thật sự có vấn đề, vậy ông †a tiếp cận nhà họ Chung chúng ta với mục đích gì? Chẳng lẽ là vì công pháp?”

Chung Khuông không chắc chẳn, nói: ‘Chờ thêm một chút nữa, xem có thể tra ra điều gì không. Nếu chỉ là vì công pháp, không thế trăng trợn táo bạo như vậy được. Có điều, quả thực có một số kỳ nhân, hành sự kỳ dị, không thể suy đoán bằng lẽ thường.”

Chung Võ thận trọng nói: Ba, chú hai, nếu Lâm Diệp đó thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội thì sao? Chúng ta thực sự đưa công pháp cho ông ta sao?”

Chung Khuông không nói gì, Chung Minh cười khẩy nói: “Xem trước đã, nếu thật sự chữa khỏi rồi, cho một số công pháp Linh Đài Cảnh và Đằng Vân Cảnh cũng không có gì, cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Chung chúng ta. Nếu không thể chữa khỏi, hừ, phải khiến ông ta biết, nhà họ Chung ta không phải là nói đến thì đến, nói đi thì đi.”

Chung Văn Bân và Chung Thăng liếc nhìn nhau một cái.

Cả hai đều hiểu ý của đối phương.
 
Chương 1512


CHƯƠNG 1512

Nếu Lâm Diệp này thực sự chữa khỏi bệnh cho ông lão thì vị trí người người thừa kế của Chung Võ sẽ được đảm bảo.

Không được, không thể để Lâm Diệp này thành công.

Phải biết rằng, không thể để ông ta đứng về phía Chung Võ.

Vì vậy, Chung Văn Bân nói: “Ba, chú hai, công pháp vô cùng quan trọng với nhà họ Chung chúng ta, hơn nữa chúng ta không dám bảo đảm lai lịch của tên Lâm Diệp này, vì vậy con kiến nghị, đổi công pháp thành tiền và đưa cho ông ta. Nếu ông ta ham đánh bạc, chắc chắn sẽ thiếu tiền.”

Chung Thăng vội vàng đồng ý: “Đúng đúng đúng, ngộ nhỡ ông ta lấy được công pháp rồi lưu truyền ra ngoài, chúng ta không thể giải thích được với Thiên đình.”

Chung Võ thở gấp, phẫn nộ nói: “Con kiên quyết không đồng ý. Nếu Lâm Diệp thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội, với tính cách của ông ta sẽ đồng ý đổi công pháp thành tiền sao? Nếu thực sự làm như vậy, chúng ta sẽ đắc tội với ông ta. Nếu đắc tội với một cường giả võ đạo, vậy cũng không có gì to tát. Nhưng Lâm Diệp là thần y, mối quan hệ phía sau loại người này, chúng ta không thể tưởng tượng được, một khi đắc tội với ông ta sẽ không tốt đẹp gì với nhà họ Chung chúng ta. Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm chính là thứ mà ngay cả Dược lão của nhà họ Dạ cũng không biết.”

Chung Văn Bân nói xa xôi: “Anh cả, anh vội vàng cái gì? Em chẳng qua chỉ là đề nghị mà thôi.”

Chung Võ hừ lạnh, nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết hai cậu có ý gì, nhưng hiện tại không phải là lúc tranh giành, tôi chỉ muốn chữa khỏi cho ông nội.”

“Đủ rồi, các cháu không thể dừng lại một chút sao?”

Chung Minh ngăn cuộc tranh chấp giữa ba anh em, nhìn về phía Chung Khuông và nói: “Lão đại, tôi có một kiến nghị, nếu tên Lâm Diệp này thực sự chữa khỏi cho ba, chứng tỏ y thuật của tên Lâm Diệp này cao hơn nhiều so với Dược lão của nhà họ Dạ. Nếu Lâm Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho ba, có nghĩa là y thuật của ông ta cũng có hy vọng chữa khỏi bệnh nan y cho Lâm Thiên Thành – gia chủ của nhà họ Lâm, chúng ta có thể tiến cử Lâm Diệp cho nhà họ Lâm…

Đôi mắt của Chung Khuông sáng lên. Lâm Thiên Thành – gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm, mấy năm trước mắc một căn bệnh nan y hiếm gặp, vô số bác sĩ của cổ tộc ẩn thế ra tay nhưng đều bất lực.

Nếu Lâm Diệp này chữa khỏi bệnh nan y cho Lâm Thiên Thành thì nhà họ Lâm nhất định sẽ vô cùng biết ơn nhà nhà họ Chung.

Những năm qua, nhà họ Chung bọn họ luôn muốn tiến xa hơn một bước nhưng luôn bị mắc kẹt trong công pháp.

Nhà họ Chung chưa từng có cường giả Thần Kiều Cảnh, đề cập với bên phía nhà họ Lâm mấy lần nhưng nhà họ Lâm đều không muốn ra tay.

Đây là sự hối tiếc của nhà họ Chung.

Nếu gia tộc có một vị cao thủ Thần Kiều Cảnh tọa trấn, như vậy mới có thể trở thành gia tộc hạng nhất thực thụ.

Chung Khuông nhắm hờ mắt và nói: “Điều này nhắc nhở tôi rồi. Nếu Lâm Diệp này thực sự có thể chữa khỏi cho ba, điều đó có nghĩa là ông ta có hy vọng chữa khỏi bệnh nan y của Lâm Thiên Thành. Đây cũng là cơ hội cho nhà họ Chung chúng ta.

Nếu y thuật của ông ta thật sự thần kỳ như vậy, đối với nhà họ Chung chúng ta mà nói là một cơ hội ngàn năm có một.”

Chung Võ vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lo lắng nói: ‘Ba, nếu Lâm Diệp có vấn đề thì sao?”

Chung Minh như cười như không, nói: ‘Anh em ba người đúng là tâm nhìn hạn hẹp.

Cho dù là Lâm Diệp có vấn đề thì có liên quan gì tới chúng ta chứ? Chúng ta chỉ biết ông ta là y sư. Huống hồ gì bên trong ẩn thế cổ tộc ẩn tàng nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ lại không cho phép Lâm Diệp là một cao nhân ẩn thế sao? Với thực lực của nhà họ Chung chúng ta, có thể điều tra ra được thân phận, bối cảnh của người làm này sao? Tới lúc đó bọn ta nói rõ với nhà họ Lâm là được rồi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Chung Võ lập tức phản ứng lại ngay.
 
Chương 1513


CHƯƠNG 1513

Thứ mà bọn họ cần cũng chỉ là một cơ hội.

Còn về chuyện Lâm Diệp có vấn đề hay không, thì liên quan gì đến bọn họ chứ?

Chỉ cần chữa được bệnh cho Lâm Thiên Thành, nhà họ Chung lấy ra được thứ mà mình cần là xong.

Còn chuyện Lâm Diệp có vấn đề hay không đã không còn quan trọng nữa.

Cho dù có vấn đề, thì đến lúc đó người cần lo lăng cũng là nhà họ Lâm.

Hai anh em Chung Khuông và Chung Minh cùng nhìn nhau cười.

Còn lúc này, bên trong phòng, ba cây châm đang c ắm vào ba huyệt vị Thần Đình, Thần Tạng, Thiên Phủ của Chung Vũ.

Vương Bác Thần dùng châm vận chuyển khí lực, bắt đầu đả thông các huyệt trên người Chung Vũ.

Tình trạng hiện tại của Chung Vũ không phải là bệnh tật mà là một vấn đề tiềm ẩn sau nhiều năm tu luyện tích thành.

Khiếu huyệt bị tắc, kinh mạch không thông sau nhiều năm tích tụ dần dần sẽ ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng sinh ra tật nặng, làm giảm tuổi thọ.

Điều Vương Bác Thần muốn làm hiện giờ là dùng châm vận chuyển khí lực, dùng linh lực đả thông Chung Vũ, nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng.

Cả quá trình kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, mấy người Chung Khuông ở bên ngoài vô cùng sốt ruột.

“Không xảy ra chuyện gì chứ? Sao lâu như vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì?”

Chung Thăng lo lắng nói.

Mặc dù tranh giành thân phận người kế vị với Chung Võ, nhưng trong những lúc như thế này, anh ta vấn rất lo lắng cho ông cụ.

Dù sao trước mắt, ông cụ vẫn là thần bảo vệ của nhà họ Chung, là cường giả Linh Đài Cảnh đỉnh cao duy nhất của nhà họ Chung.

Nếu ông cụ xảy ra chuyện, những kẻ đối đầu với nhà họ Chung nhất định sẽ nhân cơ hội để ra tay.

Trong cổ tộc ẩn thế, gia tộc nào có Thần Kiều Cảnh bảo vệ mới được coi là hạng một.

Có Linh Đài Cảnh thì là hạng hai.

Nhà họ Chung nhiều người như vậy, người duy nhất có hi vọng đạt tới Thần Kiều Cảnh chỉ có một mình ông cụ.

Đây cũng là lí do vì sao mấy người Chung Khuông sốt ruột, phải lấy cho bằng được Thần Kiều Cảnh công pháp từ chỗ của nhà họ Lâm.

Chỉ khi trở thành cường giả Thần Kiều Cảnh, nhà họ Chung mới có thể chen chân vào hàng những gia tộc hạng mội.

Chung Võ căng thẳng đến mức trán vã ra mồ hôi.

Nếu như Lâm Diệp trị được khỏi bệnh cho ông cụ, thì Chung Võ nhất định sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Chung.

Nếu như không trị khỏi thì anh ta cũng sẽ phải chịu liên lụy.

Đương nhiên, nếu chữa không khỏi thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới anh †a, dù sao anh ta cũng có lòng hiếu thảo.

Trước đây nhà họ Chung đã tìm nhiều y sư như vậy tới nhưng vân không chữa được khỏi, lần này không chữa khỏi được thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều anh ta thật sự lo lắng là gã Lâm Diệp kia sẽ làm hại ông cụ, như thế thì rắc rối to.
 
Chương 1514


CHƯƠNG 1514

Đến lúc đó, cho dù ba anh ta ra mặt thì cũng không bảo vệ được anh ta nữa.

“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!”

Trong lòng Chung Võ không ngừng cầu nguyện.

Hai người Chung Khuông và Chung Minh cũng lo lắng không yên.

Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vần không có động tĩnh gì.

“Hay là chúng ta vào trong xem thử.”

Chung Minh chau mày.

“Chờ thêm chút nữa.”

Chung Khuôồng tâm phiền ý loạn.

Nhưng anh ta không lo sợ Lâm Diệp sẽ bỏ trốn, bởi vì hiện giờ nhà họ Chung đã âm thầm điều động người để phong tỏa căn phòng này.

Cho dù Lâm Diệp muốn trốn thì cũng không trốn được.

“Vào hết đi.”

Tiếng của Chung Vũ truyền ra ngoài.

Mấy người Chung Khuông vội vàng đẩy cửa xông vào, nhìn thấy sắc mặt của ông cụ đã hồng hào hơn trước một chút, trong lòng lập tức vui mừng.

Rồi vội vàng hỏi: “Ba, ba cảm thấy như thế nào rồi?”

Chung Vũ khế gật đầu, nói: ‘Công pháp mà thần y Lâm cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghe thấy câu này, người nhà họ Chung vô cùng vui mừng.

Như vậy là chữa khỏi rồi.

Nếu không ông cụ sẽ không nói như vậy.

Chung Khuông vội vàng nói: ‘Giờ con sẽ đi lấy ngay, thần y Lâm xin chờ một chút.”

ông ta không kìm được niềm vui trong lòng, vội vàng đi lấy công pháp.

Chung Minh thì bình tĩnh hơn, biết ông cụ nói như vậy, khẳng định là không còn vấn đề gì nữa nên cũng không hỏi.

Đám vấn bối như Chung Võ thì không kiềm chế được, hào hứng hỏi han: “Ông nội, bệnh của ông khỏi thật rồi sao?”

“Khỏi hắn rồi, phải cảm ơn thần y Lâm rất nhiều, về sau thần y Lâm chính là khách quý của gia đình họ Chung chúng ta, tất cả mọi người nhìn thấy thần y Lâm đều phải cung kính, ai dám bất kính ta nhất định không tha.”

Giọng nói của Chung Vũ sang sảng hơn lúc trước không ít.

Vương Bác Thần hoàn toàn không quan †âm, thờ ơ nói: ‘Bớt nói nhảm đi, tôi phải nhìn thấy công pháp đã.”

“Ha ha ha, thần y Lâm đúng là làm việc nhanh nhẹn, ăn nói thẳng thừng, rất hợp ý lão phu. Thần y Lâm yên tâm, nếu lão phụ đã đồng ý thì nhất định sẽ không nuốt lời.”

Tâm trạng của Chung Vũ rất tốt, ác tật suốt mấy chục năm nay được chữa khỏi, chỉ cần bồi dưỡng thân thể, việc vượt qua cảnh giới, sống thêm trắm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Là Thần Kiều Cảnh đó.

Đó là cường giả cấp bậc bát đại tôn giả của Thiên đình.

Chỉ cần lấy được công pháp thì nhất định có thể vượt qua.
 
Chương 1515


CHƯƠNG 1515

Đúng lúc đó, Chung Minh nhân cơ hội, hỏi thêm: ‘Ba, gia chủ của nhà họ Lâm không phải cũng thân mang bệnh nặng sao? Sao chúng ta không giới thiệu thần y Lâm đ ến nhà họ Lâm? Nếu thần y Lâm thích sưu †ập công pháp như vậy, nhà họ Lâm cũng không thiếu những món đồ như vậy.”

Ánh mắt Chung Vũ lóe sáng, ông ta già đã thành tinh, ngay lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Chung Minh.

Liền quay đầu về phía Vương Bác Thần, nói: ‘Chuyện này còn phải hỏi ý của thần y Lâm. Thần y Lâm, không biết anh có băng lòng ra tay cứu chữa cho một người nữa không? Người kia là gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Thiên Thành, trong mình mang bệnh nhiều năm, đã tìm vô số danh y nhưng đều không chữa khỏi. Nếu thần y Lâm băng lòng ra tay thì lão phu tôi có thế giới thiệu. Nhà họ Lâm có nhiều công pháp, nhất định có thể thỏa mãn được sở thích của thần y Lâm.”

Trong lòng Vương Bác Thần lay động.

Anh chỉ đợi nhà họ Chung chủ động nhắc đến chuyện này.

Nếu như anh chủ động nhắc đến thì cho dù là nhà họ Chung hay nhà họ Lâm đều sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.

Mặc dù Vương Bác Thần trong lòng thầm kích động nhưng vấn không thể hiện ra ngoài mặt, ngược lại còn nói bằng vẻ vô cùng không tình nguyện: “Tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi cũng không phải là thánh nhân, Lâm Thiên Thành gì đó muốn chết ở đâu thì chết, tôi phải đánh cược nữa đấy. Còn về công pháp gì đó, đó chẳng qua chỉ là một sở thích của tôi, hôm nay có được mười mấy quyển công pháp đã là đủ rồi.”

Thái độ thô lỗ của Vương Bác Thần không những không khiến cho Chung Vũ cảm thấy khó chịu mà ông ta lại càng hi vọng có thể giới thiệu người này cho nhà họ Lâm.

Chỉ cần Vương Bác Thần có thể trị khỏi bệnh cho Lâm Thiên Thành thì nhà họ Chung có thể đưa ra yêu cầu mua lại công pháp Thần Kiều Cảnh, đến lúc đó nhà họ Lâm chắc cũng sẽ không từ chối.

Hiện giờ nhà họ Chung chỉ còn thiếu một vị Thần Kiều Cảnh để trở thành gia tộc hạng một.

Chung Minh nháy mắt nhìn Chung Vũ, cho dù thế nào cũng phải khiến Lâm Diệp đồng ý chuyện này.

Đây là cơ hội của nhà họ Chung, nhất định không thể để lỡ.

Chung Vũ bình thản nói: “Ha ha, thần y Lâm không cần vội, chúng ta có thể thương lượng mà. Nhà họ Chung chúng tôi cũng chỉ là gia tộc loại hai, số lượng công pháp lưu giữ cũng có hạn. Nhà họ Lâm thì không giống vậy, nhà họ Lâm là gia tộc loại một, công pháp bảo thuật vô số kể, cho dù anh ra điều kiện là công pháp Thần Kiều Cảnh thì nhà họ Lâm cũng sẽ lấy ra.”

“Tôi cũng không có hứng thú lắm.”

Vương Bác Thần cố tình tỏ ra không hứng thú, nhưng cũng không từ chối hẳn.

Hiện giờ anh đang câu cá, để nhà họ Chung sốt ruột lên.

Từ tư liệu mà Dạ Anh Thư đưa, có thể thấy hiện giờ nhà họ Chung đang thiếu nhất một cường giả Thần Kiều Cảnh trấn giữ, mà bọn họ chỉ có thể thông qua nhà họ Lâm để mua được công pháp Thần kiều Cảnh.

Vậy nên nhà họ Chung sẽ còn sốt ruột hơn anh.

Thế này gọi là muốn nắm phải buông.

“Thân y Lâm, đây là năm bộ công pháp Đăng Vân Cảnh, hai bộ công pháp Linh Đài Cảnh, anh kiểm tra thử xem.”

Chung Khuông đưa chiếc hộp đựng công pháp tới trước mặt Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần tiện tay cầm lấy, ra vẻ †âm trạng cũng không tồi, bộ dạng như một con buôn, cười gian xảo nói: “Tôi cứu người cũng phải xem duyên phận, nếu lần sau tìm được thấy tôi, đến lúc đó chỉ cần lấy ra công pháp thì cũng không phải không được, ha ha, không cần tiên đâu.”

Nói xong liền rời đi.
 
Chương 1516


CHƯƠNG 1516

Chung Vũ vội vàng hỏi: “Thần y Lâm, nếu chúng tôi muốn tìm anh thì nên tới đâu tìm?”

Vương Bác Thần vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nơi nào có sòng bạc thì nhất định sẽ có tôi. Có tìm được hay không thì còn phải xem tạo hóa của mấy người.”

Đợi sau khi Vương Bác Thần đi rồi, Chung Khuông cho những người khác lui xuống, sau đó nói: “Ba, tiếp tới phải cần ba ra mặt, đi tiếp xúc với nhà họ Lâm rồi.”

Chung Vũ gật đầu nói: “Tối nay ta sẽ đi tới nhà họ Lâm một chuyến, nếu các con đi chưa chắc nhà họ Lâm đã tin. Nếu ta đi, nhìn thấy bệnh của ta đã được chữa khỏi, nhà họ Lâm nhất định sẽ tin. Bắt đầu từ bây giờ, các con lập tức liên hệ với sòng bạc ở các nơi, bảo bọn họ chú ý đến Lâm Diệp, đừng để tới lúc đó chúng ta lại thật sự không tìm thấy người.”

Chung Minh lo lắng nói: ‘Lỡ như Lâm Diệp rời khỏi đây thì sao?”

Chung Vũ cười nói: “Con đúng là khôn ba năm dại một giờ, Lâm Diệp này rõ ràng là đã động lòng với công pháp của nhà họ Lâm, vậy nên ta đoán chắc anh ta sẽ không rời khỏi đây đâu. Lâm Diệp này rất tham lam nhưng vẫn muốn ra vẻ cao nhân ngoại thế, cố tình đánh lừa chúng ta thôi.”

Nói rồi, ông ta lại nhìn về phía Chung Khuông, nói: “Đã điều tra rõ lai lịch của tên Lâm Diệp này chưa?”

Chung Khuông lắc đầu, nói: “Trước mắt vẫn chưa tra ra được thông tin gì có ích, trước đây không có ai từng nghe nói qua người này.”

Chung Vũ cũng không quan tâm: “Tra không được thì thôi, để cho nhà họ Lâm đau đầu đi. Nói không chừng là đệ tử của một lão quái nào đó, chúng ta không đối địch với anh ta là được. Để Chung Võ đi tiếp cận anh ta, không ngờ chút đam mê của nó lại biến thành cơ duyên, đúng là thế sự khó đoán. Nói với Chung Võ rằng, nếu nó có thể kết giao với Lâm Diệp và lên được Linh Đài Cảnh thì nó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Chung.”

Rời khỏi nhà họ Chung, Vương Bác Thần biết bên phía nhà họ Chung nhất định sẽ cho người theo dõi mình nên đi bừa vào một sòng bạc, sau khi thua mười mấy ván, xảy ra tranh chấp với người sòng bạc, nói sòng bạc gian lận.

Đã là sòng bạc thì không có nơi nào không gian lận.

Nhưng đương nhiên là sòng bạc không nhận, Vương Bác Thần chửi bới rồi bỏ đi tới một sòng bạc khác.

Vương Bác Thần cố tình làm những điều này để cho người khác thấy.

Người nhà họ Chung đi theo theo dõi, chỉ cảm thấy Lâm Diệp này ngoài y thuật phi phàm, còn những mặt khác đều không ra gì.

Đúng là một con quỷ nghiện cờ bạc.

Mà đánh bạc lại còn chẳng ra sao.

Sau khi đổi mấy sòng bạc, Vương Bác Thần cảm thấy thân phận Lâm Diệp này không có vấn đề gì, chỉ cần đợi người của nhà họ Chung đến tìm là được.

Sau đó lại thay da đổi thịt, khôi phục dáng vẻ ban đầu, quyết định tới nhà họ Lâm.

Cùng lúc đó, kẻ bám đuôi theo dõi của nhà họ Chung kinh ngạc phát hiện ra, sau khi Lâm Diệp kia đi vào một sòng bạc, sau đó không thấy anh đi ra nữa.

Anh ta vội vàng đi vào trong kiểm tra nhưng không thấy bóng dáng Lâm Diệp đâu.

“Mẹ kiếp, mất dấu rồi.”

Anh ta cảm thấy mình bị Lâm Diệp chơi cho một vố, đành phải về chờ lệnh.

Anh ta tưởng rằng mình sẽ không thoát khỏi việc bị trừng phạt.

Nhưng không ngờ lão gia chủ không hề tức giận, chỉ thờ ơ nói: ‘Hoặc có lẽ anh ta đã phát hiện ra cậu, không cần quan tâm đâu. Nếu như đến cậu mà anh ta còn không cắt đuôi được thì ta thật sự phải nghỉ ngờ anh ta đấy. Anh ta có y thuật cao minh nhưng chỉ đạt tới Siêu Phàm Cảnh, ấy vậy lại cuồng vọng như thế, điều đó cho thấy anh ta có chỗ dựa. Có thể thật sự là đệ tử của một loại quái vật nào đó. Nếu anh ta cờ bạc quen thói, xem ra khoảng thời gian này anh ta sẽ không rời khỏi đây đâu, không phải quá để ý để tìm anh ta, các cậu chỉ cần canh chừng các sòng bạc là được.”
 
Chương 1491-1492


Chương 1491

Những tên súc sinh Thiên Đình kia, đương nhiên sẽ mang Dao Dao trở thành vật thí nghiệm tiếp theo.

Bởi vậy, mình nhất định phải thành công.

Ngoại trừ thành công, mình không còn có đường nào khác có thể chọn.

Sau khi bàn bạc xong những vấn đề cơ bản, bà Ngô lên xe.

Nhìn bà Ngô, Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Lần trước tôi quay về Hà Châu, vợ của tôi bị Hồ Hách bắt cóc, Dao Dao bị ngược đãi, sau đó tôi cho người điều tra chuyện này, tra được sau lưng cũng có một người, tên của người kia cũng là bà Ngô. Chuyện này cho tôi một lời giải thích đi.”

Bà Ngô mặt không biểu cảm, cũng không nói gì.

Dạ Anh Thư vội vói: “Anh đừng làm loạn, là tôi bảo bà Ngô làm, chuyện này rất phức tạp.

Trong ánh mắt Vương Bác Thần lộ ra sát khí, hàm răng trắng hếu lộ ra cười nói: “Cho tôi một lý do để không giết bà ta.”

Dạ Anh Thư bất đắc dĩ, nói: “Nếu như không làm như vậy, anh cảm thấy vợ và mẹ vợ của anh còn có thể sống sót sao?”

“Có ý gì?”

Vương Bác Thần vấn không định bỏ qua cho bà Ngô.

Rất nhiều chuyện đều liên quan đến bà Ngô.

Lần trước Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa bị Hồ Hách làm nhục, Dao Dao bị người ta ngược đãi, anh vẫn còn nhớ kỹ đây.

Sau này lại âm thầm tra ra, là bà Ngô ở sau lưng sắp xếp mọi thứ.

Trước đó anh vấn luôn không tìm được bà Ngô, bây giờ tìm được rồi, sao có thể tha cho bà ta.

Không đợi Dạ Anh Thư nói, bà Ngô đã nói: “Lúc ấy chúng tôi nhận được tin tức, Thiên Đình vì k1ch thích thần huyết trong cơ thể cậu thức tỉnh, định lợi dụng đám người Hồ Hách và Triệu Hồng đến giết vợ con cậu, vì vậy tiểu thư bảo tôi âm thầm can thiệp vào.

“Vì vậy tôi tìm Hồ Hách và Triệu Hồng trước, làm ảnh hưởng tiềm thức của bọn họ, để bọn họ chỉ tra tấn vợ và con cậu, nhưng không ra tay ác độc. Sau đó tôi lại tìm được hộ pháp Thiên Bại phụ trách chuyện đó, đề nghị muốn đạt đến mục đích k1ch thích cậu, tra tấn vợ và con cậu có thể hữu dụng hơn là giết bọn họ, hộ pháp Thiên Bại chọn dùng đề nghị của tôi, cũng báo cho thần sứ Thần, sau khi thần sứ Thần đồng ý, dựa theo đề nghị của tôi chấp hành việc kia.”

Nói đến chỗ này, bà Ngô dừng một chút, nói: “Đương nhiên, tôi cũng không phải đang giải thích cái gì, mà là không muốn cậu hiểu lầm tiểu thư nhà tôi. Dù sao cũng là dưới đề nghị của tôi, tạo thành tổn thương đối với vợ con cậu, nếu cậu muốn giết tôi, vậy thì giết đi, tôi cũng không có gì để giải thích.”

Ánh mắt Vương Bác Thần lập lòe bất định, anh không xác định được bà Ngô nói thật hay giả.

Dạ Anh Thư nói: “Anh không thể ra tay với bà Ngô, đây cũng là một trong những điều kiện của tôi. Môi một chuyện bà Ngô làm đều là tôi chỉ điểm, nếu như anh nhất định phải giết bà ấy, vậy hợp tác giữa chúng ta đến đây thôi.”

Vương Bác Thần đ è xuống sát ý trong lòng, lúc này mặt biến sắc, lộ ra hàm răng, cả người như vô hại cười nói: “Căng thẳng như vậy làm gì, tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi. Tôi cũng đang thấy lạ đây, vợ con tôi sao có thể sống sót, còn cho tôi thời gian chạy về đó. Thì ra là mấy người cố ý kéo dài thời gian, nếu nói như vậy, mấy người còn là ân nhân của tôi đây, tôi sao có thể ra tay với ân nhân được.”

Đừng nhìn Vương Bác Thần trên mặt cười ha ha, nhưng mà anh cũng không hề tin tưởng.

Chương 1492

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1493


Chương 1493

Xùy!

Nghe như vậy, hai tay bà Ngô run lên, may là bà ta phản ứng nhanh, vội vàng đạp phanh lại, nếu không đã va phải xe bên cạnh rồi.

Bà Ngô vội vàng che giấu nội tâm sợ hãi của mình nói: “Tiểu thư, cậu Vương, ngại quá, vừa rồi không chú ý.”

Vương Bác Thần vấn giữ nụ cười, nói: “Lái xe cẩn thận là được.”

Dạ Anh Thư truyền âm cho bà Ngô nói: “Trước khi Vương Bác Thần tìm được hộ pháp Thiên Bại và thần sứ Thần, bà trước không nên ra ngoài, cũng không nên một mình ở cùng với Vương Bác Thần.”

Cô ta thật sự lo lắng tên điên Vương Bác Thần này, sẽ ra tay với bà Ngô.

Bà Ngô vội vàng đồng ý, quyết định sau này đánh chết cũng không ra ngoài.

Ai biết cái tên điên Vương Bác Thần này, có thể thật sự xuống tay với bà ta hay không.

Bà ta biết ba người Triệu Long, bà cụ Triệu, Triệu Hồng nhà họ Triệu cuối cùng chết thế nào.

Lúc ấy Vương Bác Thần nói với ba người bọn họ, gi ết chết hai người thì có thể sống, bà cụ Triệu dùng dao tự tay chém chết con trai và cháu gái mình, nhưng cuối cùng bà ta cũng chết.

Nếu như Vương Bác Thần thật sự muốn giết mình, bà Ngô không cảm thấy mình có thể sống sót.

Ngay cả tiểu thư cũng bảo mình không nên ra ngoài, bà Ngô đương nhiên sẽ không mang mạng mình ra cược.

Vương Bác Thần cũng không thèm để ý trong lòng hai người bọn họ nghĩ thế nào.

Nếu như bà Ngô nói thật thì thôi, nếu như là giả, vậy anh không có khả năng tha cho bà Ngô.

Về phần ra tay lúc nào, thì nói sau, ít nhất cũng phải đợi anh đứng vững gót chân ở cổ tộc ẩn thế bên này.

Trên đường đi bà Ngô luôn mất hết hồn vía, luôn cảm thấy sau gáy mình lạnh, giống như là Vương Bác Thần bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ bà ta.

Mặc dù Vương Bác Thần cái gì cũng chưa làm, như bà ta vấn cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Chờ lúc đến nơi, Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư xuống xe, bà Ngô mới phát hiện lưng của mình ướt đầm mồ hôi lạnh.

Bà ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không ra ngoài nữa!

Nếu như ở trong nhà, bà vẫn chết, vậy bà chỉ có chấp nhận.

Nhà họ Dạ ở trong một ngọn núi lớn, giống như thế ngoại đào nguyên.

Nguyên ngọn núi lớn, đều là khu vực cẩm, có trận cổ bao trùm, trừ phi có người đặc biệt dân đường, nếu không không ai phát hiện được, lại ở trong rừng sâu như vậy, thế mà có một trang viên cực lớn.

Vương Bác Thần âm thầm cảm thán, thủ đoạn của cổ tộc ẩn thế, quả nhiên phi thường.

Nếu như mình một mình tìm đến cổ tộc ẩn thế, đúng là tìm không thấy.

Vương Bác Thần đùa giốn nói: “Mấy gia tộc của mấy cô, chẳng lẽ cũng đều làm việc trái lương tâm sao? Giấu kỹ như vậy.

“Miệng chó không mọc được ngà voi, chúng tôi chỉ đều là vì tránh phiền phức mà thôi.”

Dạ Anh Thư tức giận nói.

“Tiểu thư.”
 
Chương 1494


Chương 1494

Hai người bảo vệ gác cửa cung kính chào hỏi, đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Vương Bác Thần.

Đây chính là lần đầu tiên tiểu thư mang đàn ông về gia tộc.

Người trẻ tuổi kia thật đúng là không sợ chết, dám thân cận với tiểu thư.

Vương Bác Thần lúc này, dung mạo đã hoàn toàn thay dổi.

Vốn là đường cong gương mặt anh mạnh mẽ, nhưng mà lúc này lại biến thành vô cùng nhu hòa, giống như là mấy tiểu thịt tươi lưu lượng, hoàn toàn là một tiểu bạch kiểm.

Dạ Anh Thư gật đầu nói: “Đây chính là Viên Diệp, sau này sẽ là cô gia của mấy người.”

“Chào cô gia.”

Hai người gác cửa lập tức cười hỏi thăm, nhưng mà trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.

Viên Diệp này đúng là một hán tử, lại có thể thu phục được ma nữ tiểu thư này.

Nhưng mà tiếp theo vẫn còn chuyện phiền phức, đại thiếu gia nhà họ Phong đã đến cầu thân rồi, mặc dù bị tiểu thư đánh một trận tơi bời, nhưng bên phía nhà họ Phong kia lại rất vừa ý với hôn sự này.

Trong tộc cũng không ít người thật sự xem trọng tiểu thư và đại thiếu gia nhà họ Phong.

Viên Diệp này đúng là đầu sắt không sợ chết mà.

Vương Bác Thần gật nhẹ đầu, luôn cảm thấy trong nụ cười của hai người này mang theo chút gì đó hả hê.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng gì đến anh, dù sao cũng chỉ là kết hôn giả, tạo ra một thân phận giả mà thôi.

Đến khi Dạ Anh Thư đưa Vương Bác Thần đi vào, hai người gác cửa mới bắt đầu bà tám, hưng phấn nói: “Tên nhóc này thật đúng là gan lớn mà, dám yêu đương với tiểu thư. Tôi lại có chút bội phục tên nhóc này, lại có thể bắt được tiểu thư, chẳng lẽ cậu ấy không biết tiểu thư là ma nữ sao?”

Người còn lại nói: “Tôi nghĩ rằng tiểu bạch kiểm này không cố được mấy ngày cũng chạy mất, ngay cả cậu Phong cũng bị tiểu thư đánh trọng thương ba tháng không xuống được giường, tiểu bạch kiểm này nhìn qua là biết không chịu đánh nổi.”

“Ha ha, sao tôi lại cảm thấy, tiểu bạch kiểm này bị tiểu thư bắt lấy? Tôi nghĩ cậu ấy bị tiểu thư lừa gạt đến, thật sự không biết sự đáng sợ của tiểu thư đó.”

“Ngàn vạn đừng nói ra, tiểu thư khó khăn lắm mới mang một người đàn ông về, nếu như dọa chạy rồi, tiểu thư nhất định sẽ giết hai ta.”

“Phí lời, tôi cũng không ngốc. Nhưng mà, cho dù tiểu thư lừa gạt tên tiểu bạch kiểm này, Phong đại thiếu nhà họ Phong bên kia cũng sẽ không từ bỏ đâu, lỡ như Phong đại thiếu đánh tiểu bạch kiểm này chạy mất, tiểu thư có giết đến nhà họ Phong không?”

“Cậu đừng nói, tôi cảm thấy định sẽ có chuyện. Với tính tình của tiểu thư, nếu Phong đại thiếu thật sự dám ra tay, cô ấy thật sự dám giết Phong đại thiếu.”

“Thôi, vẫn là đứng xem là được rồi, dù sao đây là chính tiểu thư khó khăn lắm mới lừa về được.”

Hai người nói thầm, nhìn thấy bà Ngô sắc mặt tái nhợt đi đến, vội vàng nói sang chuyện khác.

Cùng lúc đó, Vương Bác Thần càng cảm thấy không bình thường.

Người nhà họ Dạ nhìn anh, giống như là nhìn quái vật, ánh mắt kia muốn kỳ lạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Càng làm cho anh cảm thấy kỳ lạ là, những người này chẳng những không thể hiện ra địch ý hay tư thái cao cao tại thượng, ngược lại vẻ mặt đều giống nhau: Nhìn có vẻ hả hê.

Dạ Anh Thư hung hăng trừng mấy người kia, những người này mới vội vàng rời đi.
 
Chương 1495


Chương 1495

Nhưng càng làm Vương Bác Thần buồn bực hơn là, ngay sau đó, người nhà họ Dạ hết người này đến người kia xuất hiện, thật giống như là hẹn nhau.

Nếu như là một hai người ngẫu nhiên gặp, vậy lần này quả thực là cố ý đến xem náo nhiệt rồi.

“Thư, con thế mà lại đưa một người đàn ông về, không dễ dàng mà không dễ dàng.”

Một bác gái bế đứa nhỏ vẻ mặt nhìn của lạ nhìn Vương Bác Thần, nói: “Thanh niên, đến rồi thì đừng đi nữa, cậu yên tâm, làm người đàn ông của Thư nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu, có điều kiện gì cậu cứ việc nói.”

Gương mặt Vương Bác Thần buồn bực, này hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh.

Sao lại có cảm giác những người này giống như là cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi vậy?

Trong lòng Vương Bác Thần cũng nói thầm.

Xem ra Dạ Anh Thư ở nhà họ Dạ cũng là một tai họa.

Nhưng mà, cũng chỉ có tai họa như vậy, mới có thể ra bài không theo lẽ thường.

Dạ Anh Thư xua tay đuổi một đám người đi, dẫn Vương Bác Thần tiếp tục đi vào sâu trong nhà họ Dạ.

Xuyên qua con đường đá xanh trong rừng trúc, thì đến một tiểu viện u tĩnh.

Trong tiểu viện, có mấy căn nhà đá mộc mạc, so với trang viên khổng lồ bên ngoài, nghiêm nhiên là hai thế giới.

Bên ngoài tiểu viện có một vườn rau xanh, một ông cụ tuổi già sức yếu đang tưới nước.

“Ông nội, con đưa anh ta đến rồi.”

Dạ Anh Thư ồn ào đi qua, ôm lấy ông cụ.

Trước mặt ông cụ này, cô ta giống như là một cô gái nhỏ, hoàn toàn không có dáng vẻ của ma nữ.

Vương Bác Thần không ngờ, ma nữ Dạ Anh Thư này, thế mà còn có một mặt giống như là cô gái nhỏ.

Nhưng mà mỗi người đều có mấy gương mặt.

Ông cụ Dạ lảo đảo đứng lên, đánh giá từ trên xuống Vương Bác Thần, nói: “Ồ? Đây chính là tên nhóc nhà họ Vương kia? Con trai của Lý Kỳ? Đây là học xong “Thiên Diện Thuật” của nhà họ Dạ rồi?”

Vương Bác Thần x0a nắn gò mắt một chút, khôi phục lại diện mạo trước kia, ôm quyền nói: “Tiểu tử Vương Bác Thần, bái kiến cụ Dạ”

Ông cụ Dạ gật đầu nói: “Không tệ, có mấy phần tư thái nhân trung long phượng. Thư đã nói với cậu rồi chứ?”

Vương Bác Thần gật đầu: “Nói hết rồi.”

Ông cụ này cũng là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không giả vờ ngớ ngẩn để qua mặt.

Ông cụ Dạ chỉ chỉ vào bàn ghế đá bên cạnh nói: “Ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện, ở đây không cần lo lắng có người nghe lén.”

Vương Bác Thần sau khi đỡ ông cụ Dạ ngồi xuống, mới ngồi xuống.

“Cụ có gì chỉ giáo? Cứ nói đừng ngại, tiểu tử nhất định rửa tai lắng nghe.”

Ông cụ Dạ lặng lẽ cười, nói: “Chỉ giáo thì không nói, chúng ta chẳng qua là hợp tác mà thôi. Nói thật, nhà họ Dạ chúng tôi trước mắt cũng không tệ lắm, Thiên Đình cũng sẽ không làm gì nhà họ Dạ, chúng tôi sao phải giúp cậu chứ? Tại sao phải bỏ qua vinh hoa phú quý này, mạo hiểm với cậu chứ?”
 
Chương 1496


Chương 1496

Vương Bác Thần ngây ra, không khỏi nhìn về phía Dạ Anh Thư.

Dạ Anh Thư làm mặt quỷ.

Vương Bác Thần trầm mặc một lúc nói: “Cụ có chuyện đừng ngại nói thẳng, trước mặt thật sự tôi không cam kết được gì.

Cho dù làm được, chắc hẳn cụ cũng sẽ không tin.”

Đây mới là chuyện thường tình.

Nhà họ Dạ trước mắt, chỉ cần không trở mặt với Thiên Đình, thì vẫn là cổ tộc ẩn thế như cũ, có vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Nếu như giúp anh trở mặt với Thiên Đình, đối với nhà họ Dạ mà nói, cũng không có chỗ nào tốt.

Anh vào lúc này, quả thực không lấy ra được vốn liếng để nhà họ Dạ đầu tư vào.

“Xem như thành khẩn.”

Ông cụ Dạ nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhuận giọng, sau đó trong hai mắt đục ngầu phóng ra hai lưồng sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần nói: “Thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh rồi chứ?”

Trong lòng Vương Bác Thần cảnh giác, anh cảm thấy đối phương dường như có thể nhìn thấu được mình.

Trước mặt ông cụ này, bản thân mình giống như bị lột s@ch, không có bí mật gì đáng nói.

Vì vậy, anh cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Không sai, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh một lần, dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh hai lần.

Ông cụ Dạ gật đầu nói: “Như thế đáng để nhà họ Dạ chúng tôi đầu tư. Kế hoạch của Thư trước đó đã nói với tôi một chút, mặc dù có chút lỗ hổng, nhưng mà cũng không ảnh hưởng toàn cục. Trên thế giới này không có kế hoạch nào hoàn mỹ, chỉ xem kế hoạch của ai có thể phạm lỗi ít hơn. Thiên hạ này, đến cùng là thiên hạ của người trẻ tuổi mấy cô cậu, tôi không phản đối mấy người làm cái gì, cũng sẽ không can thiệp vào kế hoạch của mấy người. Chỉ là…

Nói đến đây, ông ta ngừng lại.

Vương Bác Thần nghe đến đầu đầy sương mù, ông cụ này lại có ý gì?

Vương Bác Thần rất ngạc nhiên, ông cụ này đến cùng là có ý gì.

Ông cụ Dạ lại nhấp một ngụm trà, nói: “Chỉ là, cậu đã từng nghĩ đến danh dự của Thư nhà tôi chưa? Con bé là con gái, bây giờ mặc dù là giả kết hôn với cậu, nhưng truyền đi, người bên ngoài sẽ cho là thật.

Hơn nữa bây giờ Thư đã mang thai rồi, lại kết hôn với cậu, sau này dù nói thế nào, cũng bất lợi với Thư.

Vương Bác Thần hiểu, ông cụ này muốn biến hôn sự của anh và Dạ Anh Thư thành thật.

Không đợi Vương Bác Thần nói, ông cụ Dạ lại nói: “Đương nhiên, tôi nói nhiều như vậy đối với cậu cũng có chỗ lợi. Cậu và Thư thật sự kết hôn, như vậy nhà họ Dạ chúng tôi đương nhiên phải đứng về phía cậu.

Vương Bác Thần liếc nhìn Dạ Anh Thư một cái, anh không xác định được đây có phải là Dạ Anh Thư cố ý hay không.

Nhưng chuyện này, anh sẽ không đồng ý.

Cũng sẽ không có khả năng thỏa hiệp.

Triệu Thanh Hà đi theo anh mấy năm nay, chịu vô số tội, ăn vô số khổ.

Đời này, ngoại trừ Triệu Thanh Hà, anh sẽ không chia sẻ tình cảm của mình cho những cô gái khác.

Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Cảm ơn ý tốt của cụ, nhưng tôi không thể chấp nhận. Tôi đã có vợ con. Người vợ tào khang không thể bỏ, đời này tôi cũng sẽ không thích cô gái khác. Tôi đến, là tìm nhà họ Dạ hợp tác, nếu nhà họ Dạ không hợp tác, tôi hiểu, tôi nghĩ cách khác.”
 
Chương 1497


Chương 1497

Lời này nói cực kỳ kiên quyết.

Không có chút hòa hoãn nào.

Trong đáy mắt Dạ Anh Thư có chút mất mát.

Còn có không cam lòng.

Nói về gia thế, cô ta trên trời, Triệu Thanh Hà dưới đất.

Nói về dung mạo, cô ta thậm chí còn xinh đẹp hơn Triệu Thanh Hà một phần.

Mấu chốt nhất là, cô ta và Vương Bác Thần, còn có hôn ước của gia tộc.

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần vấn từ chối như cũ.

Từ chối không chút do dự.

Bất kỳ một người phụ nữ xinh đẹp nào, sau khi câu được đàn ông sẽ rất đắc ý, bởi vì đó là vốn liếng của cô ấy.

Mà khi có một người đàn ông cự tuyệt cô ấy, sẽ cảm thấy có chút thất bại.

Vẻ mặt ông cụ Dạ hơi thay đổi, sắc mặt lạnh xuống, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Thư của tôi không xinh đẹp bằng vợ cậu?”

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Dạ Anh Thư xinh đẹp hơn vợ tôi.”

Ông cụ Dạ tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ gia thế của Thư không mạnh băng vợ cậu?”

Vương Bác Thần tiếp tục lắc đầu: “Vợ của tôi chỉ là một cô gái của một gia đình nhỏ, không thông minh như Dạ Anh Thư, cũng không xinh đẹp như Dạ Anh Thư, càng không có kiến thức băng Dạ Anh Thư.

Nhưng mà Thanh Hà vấn là vợ của tôi, này không liên quan đến xinh đẹp và gia thế”

Trong mắt ông cụ Dạ lộ ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói: “Vậy tôi hỏi cậu, nếu trong bụng Thư mang đứa con của cậu thì sao?”

Vương Bác Thần không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Không có nếu, cũng không có khả năng xảy ra.

Ông cụ Dạ hơi nheo mắt lại: “Tôi nói là, nếu.

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào mắt ông cụ Dạ, cũng không vì đối phương có thực lực mạnh mẽ mà sợ hãi, thản nhiên nói: “Nếu xuất hiện tình huống như vậy, tôi sẽ phụ trách. Nhưng tình huống như vậy, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.”

Nghe được đáp án này, trong lòng Dạ Anh Thư trống rỗng, rất mất mát.

Bởi vì Vương Bác Thần nói, là phụ trách.

Đúng vậy, chỉ là phụ trách.

Nếu như xuất hiện tình huống như vậy, anh sẽ phụ trách.

Đây lại thái độ của một người đàn ông.

Nhưng phụ trách và tình cảm, là hai chuyện khác nhau.

Ông cụ Dạ muốn, cũng không phải phụ trách.

Dạ Anh Thư muốn, cũng không chỉ là phụ trách.

“Ông nội, đây là chuyện có bắn đại bác cũng không đến, ông nói cái này làm gì.

Chúng ta hôm nay là nói chuyện hợp tác.”

Dạ Anh Thư vừa cười vừa nói.

Ông cụ Dạ giận dữ trợn mắt nhìn Dạ Anh Thư, giọng điệu rõ ràng lạnh lùng hơn vừa rồi không ít, nói: “Chuyện hợp tác, do Thư phụ trách, tôi không can thiệp. Đây là chuyện giữa hai người, không liên quan gì đến nhà họ Dạ. Tôi phải nghỉ ngơi rồi, không còn việc gì thì đi đi.”

 
 
Chương 1498


Chương 1498

Nói xong, ông cụ Dạ trực tiếp đứng dậy vào phòng.

Vương Bác Thần cũng không để ý.

Hợp tác mà thôi.

Không muốn hợp tác, anh tìm người khác.

Hơn nữa anh tin, nếu như tương lai mình thành công tiêu diệt Thiên Đình, thứ mà anh mang đến cho nhà họ Dạ, có thể hơn rất nhiều với cái giá mà nhà họ Dạ bỏ ra.

Dạ Anh Thư tức giận nhìn Vương Bác Thần, nói: “Anh không thể theo ông nội tôi một chút sao? Ông ấy chỉ là hỏi anh về một loại khả năng, cũng không phải thật sự xảy ra, làm như tôi muốn giành đàn ông với vợ anh vậy.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Có một số việc, vần là nên sớm nói rõ ràng thì tốt hơn, tránh sau này dây dưa không rõ.’ Dạ Anh Thư tức đến cắn răng.

Ý tứ của lời này, rõ ràng chính là không muốn dây dưa quá nhiều với cô, cũng là nói cho cô biết, giữa hai người ngoại trừ hợp tác, sẽ không có liên quan gì khác.

Có một nháy mắt, Dạ Anh Thư muốn nói chân tướng chuyện mình mang thai ra, Xem Vương Bác Thần làm thế nào.

Nhưng cuối cùng cô ta vấn nhịn được.

Tên khốn khiếp này tuyệt tình như vậy, không thể để hắn sống tốt.

Anh chờ đó cho tôi.

Khốn khiếp, bản cô nương xinh đẹp như vậy, thế mà anh không động lòng, còn từ chối tôi xa ngàn dặm.

Tôi muốn xem xem, tương lai tôi mang theo con của anh đến tìm anh, xem anh ăn nói với vợ mình thế nào.

Dạ Anh Thư hung hăng trợn mắt liếc Vương Bác Thần, nói: ” Bản cô nương cũng không hiếm lạ gì anh, anh cho rằng anh là ai chứ.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tốt nhất là thế”

Dạ Anh Thư tức gần chết, căn răng nói: “Hôn lễ mười ngày sau cử hành, tôi sẽ để mọi người biết, thân phận Viên Diệp giả này của anh. Đồng thời, trong vòng mười ngày này, anh đến nhà họ Lâm gây ra ồn ào, tôi sẽ để bà Ngô giả trang Viên Diệp trước.

Vương Bác Thần gật nhẹ đầu, cũng không để ý đến ánh mắt như lừa người kia của Dạ Anh Thư.

Anh không tin người phụ nữ thông minh như Dạ Anh Thư, lại bởi vì chuyện này mà bỏ qua hợp tác.

Giống như trước đó Dạ Anh Thư từng nói, cổ tộc ẩn thế đương nhiên cũng không muốn Thiên Đình cưỡi trên đầu mình làm đại gia.

Bây giờ mặc dù cổ tộc ẩn thế không phản kháng, đây chẳng qua là thiếu một người tiên phong mà thôi, ai cũng không dám ra mặt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tác dụng của Vương Bác Thần, chính là đảm nhận người đi đầu, quấy đục nước.

Chỉ cần có người tiên phong, cổ tộc ẩn thế đương nhiên sẽ có người bắt đầu âm thầm đối phó Thiên Đình.

Nhà họ Dạ tìm anh hợp tác, cũng là nhìn trúng điểm này.

Vương Bác Thần hỏi: “Nhà họ Lâm ở nơi nào?”

“Tôi sẽ gửi tư liệu sang điện thoại của anh.

Dạ Anh Thư thở phì phò rời đi, cũng không chào hỏi Vương Bác Thần.
 
Chương 1499


Chương 1499

Vương Bác Thần cũng lười để ý đến cô ta, bây giờ anh lo lắng là, cái chết của Hắc Tôn Giả, bên phía Thiên Đình kia có thể hoài nghi anh hay không.

Đã nhiều ngày trôi qua, bên phía Thiên Đình vẫn không có phản ứng gì, này rất không bình thường.

Rất nhanh, Dạ Anh Thư đã gửi đến một đống tư liệu.

Tư liệu chỉ tiết về Thiên Đình cùng với tư liệu của nhà họ Lâm.

Vương Bác Thần chậm rãi xem.

“Năm thần, tám tôn, mười hai sứ, ba mươi sáu thiên cương hộ pháp, một trăm linh tám thiên tướng, thực lực của bọn họ, mạnh thế sao?”

Nhìn vào giới thiệu trong tài liệu, Vương Bác Thần kinh hãi.

Một trăm linh tám thiên tướng, người nào cũng là Siêu Phàm Cảnh.

Ba mươi sáu Thiên Cương Hộ Pháp, tất cả đều là Đăng Vân Cảnh.

Bên trên còn có mười hai Thần Sứ, đều là Linh Đài Cảnh!”

“Thì ra trên Đằng Vân cảnh, là Linh Đài Cảnh. Đăng Vân Cảnh là Uẩn Thần, Linh Đài Cảnh là Dung Thần, chỉ là cái gì là Uẩn Thần? Cái gì là Dung Thần?”

Vương Bác Thần một đầu mơ màng.

“Còn có, linh căn trước đó tu luyện ra, lại phải xử lý thế nào? Tám Đại Tôn Giả đều là Thần Kiều Cảnh, Thần Kiều Cảnh này lại tu luyện thế nào?”

Những cái này, Vương Bác Thần hoàn toàn không hiểu.

Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế, vấn luôn lũng đoạn những thứ này, thế giới bên ngoài biết đến, nhiều nhất chính là Siêu Phàm Cảnh.

Mà ngay cả Đăng Vân Cảnh, cũng là Vương Bác Thần sau này mới biết được.

Nghĩ đến cảnh lúc trước cha đối chiến với Thần Sứ số mười, Vương Bác Thần mơ hồ có một khái niệm.

Lúc ấy, trước khi cha sử dụng cấm thuật của nhà họ Vương, Thần Sứ số mười vừa xuất hiện, áp lực khổng lồ đó, đã ép cho tất cả bọn họ không cách nào ngẩng đầu.

Cuối cùng vần là cha dùng cấm thuật nhà họ Vương, thiêu đốt sinh mệnh lực, mới đồng quy vu tận với thần sứ số mười.

Mà sau đó lại xuất hiện Hắc Tôn Giả, thậm chí còn chưa động thủ, chỉ mỗi uy áp, đã làm bọn họ quỳ trên mặt đất không có cách nào đứng dậy.

Ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Lúc ấy nếu không phải thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, ánh mắt quỷ dị đó gi ết chết Hắc Tôn Giả, có thể nói Hắc Tôn Giả muốn gi ết chết bọn họ thật sự giống như là nghiền chết một con kiến.

“Siêu Phàm Cảnh, Đăng Vân Cảnh, Linh Đài Cảnh, Thần Kiều Cảnh, Thông Thần Cảnh.

Năm vị đại lão cấp cao nhất Thiên Đình, là Thông Thần Cảnh? Cao hơn Siêu Phàm Cảnh bốn cảnh giới lớn…”

Vương Bác Thần cau mày.

Trước kia chỉ biết là Thiên Đình mạnh, nhưng không có khái niệm cụ thể.

Bây giờ mới thật sự hiểu được chỗ đáng sợ của Thiên Đình.

Vương Bác Thần càng nhìn càng chấn động trong lòng.

Chả trách cổ tộc ẩn thế không dám chống lại Thiên đình.

Thực lực của Thiên đình quả thực quá mạnh rồi.
 
Chương 1500


Chương 1500

Chỉ riêng Siêu Phàm Cảnh đã có tổng cộng 108 vị, đây còn chỉ là tầng thấp nhất.

Đăng Vân Cảnh mạnh cỡ nào, anh đương nhiên biết.

Hắc Tôn giả xuất hiện lần trước, anh và sư phụ liên thủ mới gi ết chết được một vị Hộ pháp áo tím, cũng chính là Đằng Vân Cảnh.

Mấy vị cao thủ Đằng Vân Cảnh còn lại vẫn là do ba giế t chết sau khi dùng cẩm thuật.

Về phần vị Thần sứ số 10 Linh Đài Cảnh kia, vừa xuất hiện liên áp chế anh và sư phụ đến không thể động đậy, cuối cùng là ba và ông ta đã cùng đến chõ chết.

Nhưng cho dù là cường giả loại cấp bậc như Thần sứ số 10 này, cũng chỉ là cập bậc thứ ba trong Thiên đình mà thôi.

Trong cổ tộc ẩn thế, đương nhiên có cường giả Linh Đài Cảnh, nhưng bọn họ làm sao có thể so sánh với Thiên đình?

Mặc dù cũng có loại cường giả thực lực Thần Kiều Cảnh như Hắc Tôn giả, nhưng Thiên đình tổng cộng có tám vị.

Cho dù là cổ tộc ẩn thế không sợ tám vị Tôn giả này, vậy năm đại Thần lão thì sao?

Đánh giá từ dữ liệu, năm đại Thần lão là cường giả Thông Thần Cảnh, không thể so sánh, có sức mạnh dời non lấp biển.

Chẳng trách Cổ Nhật Long và Mộc Sơn đều ẩn trốn nhiều năm như vậy.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.

Áp lực tăng gấp đôi.

Muốn cứu mẹ, không phải là khó bình thường.

Anh thậm chí còn không nhìn thấy hy vọng.

Thật sự có thể thắng sao?

Đối mặt với thực lực như vậy, anh cảm thấy tuyệt vọng.

Theo thông tin, Thông Thần Cảnh là phạm vi gần với thần nhất.

Hàng ngàn năm nay, sau khi thần linh biến mất, người đạt được đến phạm vi này, cả thế giới không có quá mười người.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Thông Thần Cảnh chính là thần của thế giới này.

Chẳng trách bọn họ dám tự xưng là Thiên đình.

“Bất luận như thế nào, mình sẽ không bỏ cuộc, hoặc là chết, hoặc là thắng.”

Vương Bác Thần nắm chặt tay, anh không có đường lui.

Cho dù là vì cứu mẹ, báo thù cho ba hay là bảo vệ Thanh Hà và Dao Dao, anh đều phải đi làm.

Cho dù anh muốn bỏ cuộc, Thiên đình cũng sẽ không cho anh cơ hội bỏ cuộc.

“Mình phải có được công pháp trên Siêu Phàm Cảnh trước.”

Vương Bác Thần thầm nói.

Phải nâng cao thực lực của những người bên cạnh mình trước.

Đây cũng là mục đích anh đến cổ tộc ẩn thế lần này.

Chỉ là hiện tại, phía bên nhà họ Dạ có vẻ sẽ không cung cấp công pháp cho anh, chỉ có thể tự nghĩ cách.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom