Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293


CHƯƠNG 1294

Tục ngữ nói Diêm Vương khó cứu quỷ đáng chết, Trần Tiểu Băng cô ta đã nói tới mức này rồi, Tần Hồ vẫn muốn tìm chết, vậy cô ta cũng hết cách.

Dù sao cô ta là đứng ở phía Vương Bác Thần.

“Vừa hay, tôi muốn tới nhà họ Tần một chuyến.”

Vương Bác Thần cười lạnh lùng, khiến Tần Hồ tự dưng tê dại da đầu.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy những tên vệ sĩ đó của anh ta ngã hết ra đất, không nhúc nhích!

Chết rồi!

Mấy vệ sĩ mà Tần Hồ dẫn theo, trong nháy mắt đã chết hết.

Tuy Trần Tiểu Băng từng thấy Vương Bác Thần giết người, nhìn nhìn thấy 5 vệ sĩ trong nháy mắt bị Vương Bác Thần giết, vẫn khó thể chấp nhận.

Dù sao cái cô ta tiếp xúc trước kia cùng lắm cũng chỉ là sự đấu ngấm ngầm của giới giải trí.

“Anh, anh, anh dám giết người!”

Tần Hồ bị dọa tái mặt, là cậu cả của nhà họ Tần, tuy anh ta thường hay treo câu giết người trên miệng, nhưng anh ta chưa từng thấy ai trực tiếp giết người như Vương Bác Thần.

Ngay lập tức một dòng chất lỏng màu vàng chảy dọc theo ống quần của anh ta xuống.

“Đây chính là cậu cả của nhà họ Tần sao?

Xem ra anh cũng chỉ là một tên phế vật được nhà họ Tần đẩy ra mà thôi.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Nhà họ Tần là một trong bảy đại thế gia, người thừa kế quyền lực đầu tiên lại rác như vậy, Vương Bác Thần không hề tin.

Những thế gia hào tộc này, những người thừa kế được đẩy ra ngoài mặt, chẳng qua chỉ dùng để che đậy tai mắt người khác.

Người thừa kế thật sự không hề phế vật.

Tần Hồ và Lâm Chiến giống như, đều là người đẩy ra cho thế tục thấy.

Nếu người thừa kế của thế gia hào tộc đều như này, thế gia hào tộc sớm đã bị hủy hoại rồi.

“Anh, anh muốn như nào? Tôi, tôi cho anh tiền, tôi cho anh tất cả số tiền của tôi.

Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Tần Hồ bị dọa đái ra quần, giống như đống bùn nhão ngồi bẹp trên đất.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh bằng lòng phối hợp thì tôi giữ cho anh một mạng.

“Tôi phối hợp, tôi nhất định phối hợp, chỉ cần anh không giết tôi, anh nói gì tôi cũng đồng ý.

Tần Hồ vội vàng nói, đâu còn dám phản kháng.

Vương Bác Thần nhìn sang Trần Tiểu Băng, nói: “Cô Trần, cô vẫn là trở về đi, hôm nay ở đây e là không thái bình rồi.”

Trần Tiểu Băng chợt sững người, sau đó phản ứng lại, Vương Bác Thần là nhắm vào nhà họ Tần mà tới.

Lẽ nào nhà họ Tần đã đắc tội với Vương Bác Thần?

Nhớ tới chuyện của nhà họ Chu trước đó, Trần Tiểu Băng cả người run rẩy, lẽ nào hôm nay Vương Bác Thần lại muốn diệt môn sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1294


CHƯƠNG 1293

Kết quả anh Vương vừa xuất hiện, xí nghiệp Tào Thị và tập đoàn Huy Đăng liên thủ bị diệt hết.

Tần Hồ vậy mà dám hống hách ở trước mặt anh Vương, đây chính là lão thọ tỉnh ăn thạch tín, không muốn sống nữa.

“Anh, anh dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không? Tôi là Tần Hồ – cậu cả của nhà họ Tần ở Trường An, mẹ kiếp anh dám tát tôi?

Anh chết chắc rồi!”

Tần Hồ ôm mặt, tức giận đùng đùng, anh ta vẫn là lần đầu bị người khác tát.

Trước giờ chỉ có anh ta tát người khác!

“Mẹ kiếp các anh còn ngây ra đó làm gì?

Tôi không muốn hai chân của anh ta nữa, giết anh ta cho tôi! Mẹ kiếp, Trường An là địa bàn của nhà họ Tần tôi, dám ra tay đánh tôi ở trên địa bàn của tôi sao? Hôm nay tôi muốn xem xem anh có mấy cái đầu!”

Tần Hồ chỉ vào Vương Bác Thần rồi gầm lên.

“Dừng tay! Tần Hồ, anh muốn tìm chết sao?”

Nể tình Tần Hồ từng theo đuổi cô ta, Trần Tiểu Băng vẫn có lòng tốt nhắc nhở một chút, nói: “Tân Hồ, anh đừng nói nữa, dù là nhà họ Tần của các anh cũng không đắc tội nổi với anh Vương, lập tức xin lỗi anh Vương, tôi có thể cầu xin anh Vương thay cho anh!”

Trần Tiểu Băng vốn là có lòng tốt, nhưng lời này lọt vào tai của Tần Hồ, không khác gì sự sỉ nhục đối với anh ta.

Anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Tần, vậy mà bị người ta bắt nạt như thế.

Sao có thể chứ!

“Tiện nhân, mẹ kiếp cô im mồm cho tôi! Tôi mặc kệ anh ta là ai, cho dù anh ta là Thiên Vương Lão Tử, hôm nay ở địa bàn của ông đây, cũng phải gục xuống cho tôi! Đợi tôi xử lý xong anh ta rồi sẽ xử lý con tiện nhân như cô, thật sự cho rằng mặt mũi cô lớn lắm chắc?”

Tần Hồ chửi rống cả lên, không hề tiết chế, hống hách vô cùng, có dáng vẻ của hoàng đế địa phương ở Trường An!

Những tên vệ sĩ kia nghe thấy lời của sếp, lập tức đánh về phía Vương Bác Thần.

Bọn họ vốn không phải người tốt gì, trên danh nghĩa là vệ sĩ, nhưng trên thực tế đều là sát thủ do nhà họ Tần bồi dưỡng, trong tay đều có mạng người.

Lần này Trần Tiểu Băng tới là vì nhà họ Tần không dễ chọc, tuy cô ta là ngôi sao, nhưng đối diện với gia tộc như này, vẫn là ôm ý định thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Không chỉ có cô ta, hôm nay còn có không ít ngôi sao của giới giải trí tới đây.

Trần Tiểu Băng thở dài trong lòng, cô ta đã gắng sức rồi.

Cô ta biết thực lực đáng sợ của Vương Bác Thần, lúc đầu khi tiêu diệt nhà họ Chu, tông sư võ đạo mạnh mẽ như thế cũng bị Vương Bác Thần giết một cách dễ dàng.

Hơn nữa cô ta ở nhà họ Vương ở thủ đô còn tận mắt nhìn thấy, Vương Bác Thần nổi giận, ngay cả nhà họ Vương cũng phải chịu thua.

Lúc đó nhiều quan chức người giàu có, cường giả võ đạo như thế cũng bị một mình Vương Bác Thần trấn áp.

Cho dù cuối cùng lão soái xuất mã, cũng vẫn không thể làm được gì Vương Bác Thần.

Bây giờ Tần Hồ vậy mà ỷ vào mấy tay sai này của anh ta thì muốn ra tay với Vương Bác Thần, đây không phải là tìm chết hay sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1295


CHƯƠNG 1295

Nhà họ Tần rốt cuộc đã làm gì? Lại khiến Vương Bác Thần chọn cách này?

“Anh Vương, nếu cần tôi phối hợp, tôi có thể phối hợp.”

Trần Tiểu Băng nghiến răng, tuy bây giờ cô ta và Triệu Thanh Hà tình như chị em, nhưng giữa cô và Vương Bác Thần vẫn có khoảng cách rất lớn.

Cô ta muốn từ từ lại gần Vương Bác Thần.

Cho dù không thể trở thành người phụ nữ của Vương Bác Thần, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, hoặc có thể trở thành bạn với anh, cô ta cũng biết đủ rồi.

Cô ta không khát vọng gì cả.

Cô ta biết, thân phận của mình không xứng với Vương Bác Thần.

Nếu có thể nhìn từ xa, cô ta cũng bằng lòng.

Vương Bác Thần nghĩ rồi nói: “Cũng được.”

Trong lòng Trần Tiểu Băng chợt vui mừng, chỉ cần có thể giúp được Vương Bác Thần thì cô ta rất vui.

Vương Bác Thần xách Tần Hồ lên xe, sau đó ngồi ở ghế lái, xoa mặt của mình, chỉ thấy phần mặt của anh bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, biến thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ, giống với tiểu thịt tươi lưu lượng của giới giải trí.

Trần Tiểu Băng nhìn đơ luôn, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy còn có thể như này.

Đây thật sự là 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không.

Trên thế giới này, vậy mà thật sự tồn tại loại pháp thuật này!

“Anh Vương, anh vừa rồi thi triển pháp thuật sao? Không những gương mặt thay đổi, giọng nói cũng thay đổi.”

Vương Bác Thần giải thích: “Thuật dịch dung đơn giản mà thôi, chỉ là thay đổi cơ ở phần mặt, thủ đoạn rất bình thường.”

Trần Tiểu Băng lập tức không biết nên nói gì nữa.

Lúc này Tần Hồ mới thật sự ý thức được mình đã đắc tội với một tồn tại như nào.

Anh ta bị dọa không dám nói một câu.

Là cậu cả của nhà họ Tần – gia tộc đứng đầu trong bảy đại thế gia, Tần Hồ vậy mà ngay cả loại thủ đoạn này cũng không biết, nói ra thì cũng khá bi ai.

Anh ta là người thừa kế ngoài mặt mà nhà họ Tần đẩy ra, căn bản không biết nội tình của nhà họ Tần, cũng không biết địa vị thật sự của nhà họ Tần.

Nếu không phải là anh ta, thế gia hào tộc cũng sẽ đẩy ra một người thừa kế ở bề ngoài, dùng người có tướng tá ăn chơi, mê hoặc ánh mắt của người đời.

Mà người thừa kế thật sự đều là thiên tài hiếm có, sẽ không để người đời biết.

“Anh Vương, cách này tôi có thể học không?”

Trần Tiểu Băng vừa dứt lời mới ý thức được có hơi mạo muội, nói xin lỗi: “Anh Vương, xin lỗi, là tôi đường đột.”

Vương Bác Thần không để tâm mà nói: “Đợi sau này có thời gian, cô muốn học tôi có thể dạy cô, cũng không khó.”

Trong lòng Trần Tiểu Băng rất vui sướng.

Rất nhanh thì đã tới khu biệt thự của nhà họ Tần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1296


CHƯƠNG 1296

Vương Bác Thần chỉ liếc nhìn thì biết đây không phải nơi ở thật sự của nhà họ Tần.

Nhà họ Tần ở đây cũng chỉ là một con rối, nhà họ Tần thật sự không phải ở đây.

Xem ra chỉ có thể tự mình đi hỏi, Tần Hồ rõ ràng không biết thực lực thật sự của nhà họ Tần, nếu không sẽ không có dáng vẻ bây giờ.

Có lẽ gia chủ con rối của nhà họ Tần biết một chút.

Nhà họ Tần luôn che giấu rất kỹ, không có ai biết họ đang ở đâu.

Đây cũng là chỗ khác biệt với nhà họ Lâm, hai gia tộc một sáng một tối, khống chế thế gia hào tộc, một khi có gia tộc dám phản bội, cho dù có thể phòng được nhà họ Lâm, cũng không phòng được nhà họ Tần.

Vương Bác Thần rất dửng dưng, không có lập tức ra tay ở nhà họ Tần.

Nếu không thể loại bỏ nhà họ Tần thật sự, chỉ loại bỏ một con rối thì không có tác dụng gì cả, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ.

Điều phải làm bây giờ là lập tức làm rõ nhà họ Tần thật sự nằm ở đâu.

Rõ ràng Tần Hồ không biết.

“Chỉ cần anh đừng giết tôi, cái gì tôi cũng bằng lòng phối hợp.”

Tần Hồ bị dọa tới mức hai ống quần đã ướt sũng.

Vương Bác Thần thuận tay móc ra một viên thuốc, kêu Tần Hồ ăn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất đừng có tâm tư khác, nếu không thuốc này của tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, không ai có thể cứu được anh.”

Tần Hồ vội vàng gật đầu, anh ta từng thấy Vương Bác Thần chưa ra tay như nào cả thì những vệ sĩ đó của anh ta đã chết hết.

“Anh Vương, như vậy có phải không tốt lắm không? Đối với danh dự của anh…”

Trần Tiểu Băng có hơi lo lắng.

Ở trong lòng cô ta, hình tượng của Vương Bác Thần luôn tỏa sáng Vĩ đại, bây giờ Vương Bác Thần lại dùng thuốc uy hiếp Tần Hồ, điều này khiến cô ta có chút không chấp nhận được.

Trong nháy mắt hình tượng vĩ đại tỏa sáng sụp đổ.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Vương Bác Thần tôi làm việc cả đời, cần gì giải thích với người khác.”

Trần Tiểu Băng sững người, sau đó phản ứng lại, Vương Bác Thần đi tới bước như ngày hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu âm mưu và sự phản bội.

Ngộ nhỡ Tần Hồ chỉ là giả bộ phối hợp thì sao?

Mà cô ta lại nghĩ loại thủ đoạn này quá bỉ ổi, là có chút mâu thuẫn rồi.

Mặt của Trần Tiểu Băng chợt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Anh Vương, xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.

Vương Bác Thần lại không để tâm.

Con đường anh đi, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, có người coi anh là công thần, có người coi anh là ác ma.

Anh cũng không cần đi giải thích gì cả.

“Gọi ba anh ra đây.”

Vương Bác Thần nhìn Tần Hồ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1297


CHƯƠNG 1297

Tần Hồ chợt sững người, sau đó quỳ xuống nói: “Anh Vương, đừng giết ba tôi, là tôi đắc tội với anh, không liên quan tới ba tôi.”

“Tôi sẽ không làm gì ông ta cả, có chuyện muốn hỏi ông ta.”

Vương Bác Thần cũng không muốn làm gì con rối nhà họ Tần này.

“Được, được.”

Tần Hồ vội vàng gọi điện cho ba của anh ta – Tần Trọng.

Rất nhanh, Tần Trọng chạy ra.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con trai, lập tức phản ứng lại sự việc không đúng, đang muốn gọi người, Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tần Trọng, lên xe nói vài câu. Nếu tôi muốn ra tay, ông cho dù gọi hết tất cả người của nhà họ Tần cũng không đủ cho tôi giết.”

Tần Trọng sửng sốt trong lòng, tên nhóc này là ai? Thật ngông cuồng.

Nhưng thấy dáng vẻ liêu mạng nháy mắt của con trai, ông ta không vọng động, lên xe lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai? Tôi nói cho cậu biết, nhà họ Tần tôi không dễ chọc đâu.”

Vương Bác Thần không đếm xỉa tới ông ta, quay đầu nói với Trần Tiểu Băng: “Cô Trần, cô và cậu Tần tránh mặt một chút, tôi và Tần gia chủ nói vài câu.”

Trần Tiểu Băng nghỉ hoặc trong lòng, không biết Vương Bác Thần tới nhà họ Tần là muốn làm gì, nhưng cũng không dám hỏi, cô ta và Tần Hồ đi xuống xe.

Xuống xe, Tần Hồ thấp giọng van xin: “Tiểu Băng, là tôi sai rồi, cô giúp tôi cầu xin đi, bảo anh ta tha cho tôi. Tôi sau này sẽ không quấn lấy cô nữa.”

Trần Tiểu Băng bất lực cười khổ nói: “Cậu Tần, trước đó tôi đã nói với anh, anh Vương không phải người có thể chọc vào, anh không nghe, tôi có cách gì chứ. Tôi chỉ là một con hát, ở trong mắt của anh Vương cái gì cũng không phải. Anh Vương bảo anh phối hợp thì anh cố gắng phối hợp là được. Anh tốt nhất nói với ba anh, nếu anh Vương có yêu cầu gì thì cứ đồng ý.”

Trần Tiểu Băng nghĩ rồi nói: “Tin tôi, anh Vương chắc chắn là tồn tại các người không chọc nổi, cả nước R người có thể chọc được anh Vương, gần như không có.”

Quả thật không có.

Lần đó Anh Vương đại náo nhà họ Vương, ngay cả những người như quốc chủ cũng đứng ở phía Anh Vương, cuối cùng lão soái xuất mã cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại trừng phạt người của nhà họ Vương.

Vì để Tần Hồ hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, Trần Tiểu Băng tăng thêm ngự khí: “Không chỉ là nước R, bao gồm cả nước ngoài.”

Tần Hồ nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Tiểu Băng, anh Vương rốt cuộc là ai?”

Thần sắc của Trần Tiểu Băng ngưng trọng nói: “Tuyệt đối đừng nghe ngóng thân phận của anh Vương, anh chỉ cần biết người đối đầu với anh Vương, tất cả đều chết là được. Gia tộc đứng đầu ở Giang Nam – nhà họ Chu trâu bò chứ? Bị anh Vương dẫn người diệt rồi.”

Tần Hồ bị dọa suýt nữa mềm nhũn ra đất, lắp bắp nói: “Người, người tiêu diệt nhà họ Chu, là, là anh Vương sao?”

Trần Tiểu Băng gật đầu.

Tần Hồ tát mạnh mình hai cái, nói: “Mẹ kiếp tôi thật sự là một con heo, rốt cuộc đã trêu chọc vào người như nào thế!”

Trần Tiểu Băng vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tân Hồ, những năm nay Tần Hồ đi tới đâu cũng nói rằng cô ta là bạn gái của anh ta, khiến cô ta rất cảm phản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1298


CHƯƠNG 1298

Bây giờ Tần Hồ bị dọa thành như này, cũng coi như là tự mình chuốc lấy.

Vì làm xăng làm bậy, thật sự cho rằng ai cũng sẽ chiều anh ta sao?

Trước đó cô ta đã nhắc nhở không chỉ một lần, nhưng Tần Hồ cứ tự mình tìm chết, vậy trách ai được?

Trần Tiểu Băng cũng lười lôi thôi với Tần Hồ, những năm nay Tần Hồ đã sử dụng mọi thủ loại để theo đuổi cô ta, nếu không phải cô ta phòng bị kỹ thì sớm đã bị Tần Hồ hại rồi.

Trong giới giải trí, ngôi sao nữ bị Tần Hồ hại không ít.

Bây giờ nhìn thấy Tần Hồ bị dọa tới mức giống chó chết, trong lòng Trần Tiểu Băng có loại suy nghĩ cuối cùng cũng có người xử lý tai họa này, cuối cùng ông trời có mắt.

Lúc này, sắc mặt của Tần Trọng nghiêm trọng đi xuống khỏi xe, ánh mắt lập lòe bất định, không biết Vương Bác Thần và ông ta nói cái gì.

Tần Hồ vội vàng đi tới, hỏi: “Ba, anh Vương…”

Tần Trọng trực tiếp đạp Tần Hồ bay ra mấy mét, mắng: “Cái thằng súc sinh, về nhà!”

Vương Bác Thần gọi: “Cô Trần, lên xe.”

Trần Tiểu Băng vội vàng lên xe, không hỏi vừa rồi hai người bọn họ nói cái gì, nhưng từ biểu hiện của Tần Trọng thì thấy Tần Trọng rõ ràng đã khuất phục.

“Anh Vương, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Vương Bác Thần nói: “Cô đi làm việc của cô đi, Tần Hồ sẽ không tìm cô gây phiền phức nữa, bên tôi có chút chuyện cần xử lý”

Trần Tiểu Băng vui mừng trong lòng, nhìn Vương Bác Thần đầy cảm kích.

Nếu không phải Vương Bác Thần, cô ta không biết phải bị Tần Hồ đeo bám tới khi nào nữa.

Bây giờ không dễ gì có cơ hội tiếp xúc riêng với Vương Bác Thần, cô ta không muốn bỏ lỡ như thế.

Cô ta vội vàng nói: “Anh Vương, tiếp theo có gì cần tôi giúp không? Anh cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm.

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Chuyện tôi muốn làm, cô không giúp được gì cả, cô chăm sóc bản thân là được. Cô cũng đừng đi tham gia biểu diễn thương nghiệp, hôm nay Trường An sẽ không thái bình, rời khỏi nơi thị phi này đi.”

Trần Tiểu Băng không hiểu, phiền phức của nhà họ Tần không phải đã không còn rồi hay sao? Sẽ có chuyện gì sao?

Có điều cô ta cũng không nhiều lời đi hỏi, nghĩ rồi thì hỏi: “Anh Vương, hiểu lầm giữa anh và Thanh Hà cởi bỏ chưa?”

Trong lòng Trần Tiểu Băng có hơi lo lắng, nếu hai người thật sự không có quan hệ gì nữa, vậy cô ta tỏ tình thì không sao cả.

Gặp được người đàn ông như Vương Bác Thần, cô ta không muốn bỏ lỡ.

Thứ nhất là sau này sẽ không có ai dám bắt nạt mình, thứ hai là cô ta thật sự bị khí thế trên người Vương Bác Thần thu hút.

Tuy giới giải trí không thiếu người, nhưng đều không phải kiểu cô ta thích.

Còn những tiểu thịt tươi kia, cô ta căn bản chưa từng suy nghĩ, ai nấy trang điểm còn lố hơn con gái, õng à õng ẹo, cô ta nhìn mà ghét.

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không có chuyện gì rồi, Thanh Hà cũng có nỗi khổ riêng, tất cả đều là vì tôi. Cô ấy là bị tôi liên lụy, nếu không phải tôi, cô ấy cũng không tới mức chịu nhiều tổn thương như thế. Có lúc tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ, biết rõ sẽ tổn thương Thanh Hà, nhưng không thể không làm như thế. Chuyện đời như ván cờ, ai cũng là quân cờ, cũng là chuyện hết cách. Làm vợ của tôi, không những phải lo lắng sợ hãi vì tôi, còn phải gánh chịu một vài khó khăn không thể tưởng tượng, cũng thật sự đã làm khó cô ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1299


CHƯƠNG 1299

Trần Tiểu Băng vốn lớn hơn Vương Bác Thần mấy tuổi, năm nay 28 tuổi, nhìn trông có thêm một phần phong vận trưởng thành hơn những cô gái trẻ.

Lúc này nở nụ cười, phong tình vạn chủng, nói: “Anh Vương, thật ra có thể nhọc lòng vì người mình yêu, cũng là một loại hạnh phúc. Người đàn ông bình thường chỉ cần gánh vác trách nhiệm gia đình, rất nhiều lúc cũng là một mớ lông gà. Mà anh ngoài gia đình, còn phải gánh vác trọng trách an bang định quốc, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể kiên trì.

“Tôi luôn cảm thấy, những người vì nước vì dân đó đều rất vĩ đại, đặc biệt là những nhà khoa học thế hệ trước của đất nước chúng ta, vì để đất nước lớn mạnh, ngay cả tính mạng cũng bỏ ra, tôi rất khâm phục họ, đổi lại là tôi, tôi khả năng không làm được. Anh Vương, nếu không phải có người như các anh bảo vệ sự hòa bình này, thay đất nước này gánh vác trọng trách mà tiến bước, những người như chúng tôi đâu thể hưởng thụ sự phồn hoa này.”

Vương Bác Thần cười ha ha: “Cô Trần không hổ là ngôi sao lớn, rất biết nói chuyện. Tôi cũng không đại công vô tư như thế, được rồi, tôi đưa cô tới đây thôi, biết lái xe không? Tôi phải đi rồi.”

Thấy Vương Bác Thần xuống xe rời đi, Trần Tiểu Băng ngây ngốc nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần, thầm nói: “Nếu lúc đầu người anh gặp đầu tiên là tôi, vậy thì tốt biết mấy. Có điều may mắn sinh cùng thời với anh, Trần Tiểu Băng cố lên, mày còn cơ hội, cố gắng phát huy sức quyến rũ của mày, cho dù là trở thành bạn với anh ấy, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy cũng biết đủ rồi.

Tách khỏi Trần Tiểu Băng, Vương Bác Thần nhanh chóng đi tới Tần Lĩnh.

Ở trong xe, anh và Tần Trọng đã làm một giao dịch, chỉ cần nói cho anh vị trí cụ thể của nhà họ Tần và phối hợp với anh ổn định bên phía Tần Mệnh trước, anh sẽ giúp nhà họ Tần ở Trường An độc lập, sau này cũng sẽ chiếu cố một chút.

Tần Trọng làm con rối nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có dã tâm.

Vậy nên ông ta đã đồng ý.

Không ai muốn làm cái giá áo cho người khác.

Tuy nhánh của ông ta cũng xuất thân từ nhà họ Tần, nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.

Nhiều năm trôi qua, bọn họ đã dâng hiến vô số tài nguyên cho phía nhà chính, cái có được lại không nhiều.

Nhánh của bọn họ sớm đã có lời oán thán, chỉ là ngại nhà chính lớn mạnh, không dám nói gì nhiều.

Trước kia không phải chưa từng phản kháng, nhưng bị nhà chính trực tiếp giết gia chủ của lúc đó, sau đó cũng không có người dám phản kháng.

Bây giờ lại có một cơ hội như vậy, Tần Trọng cũng không muốn bỏ lỡ.

Hơn nữa Vương Bác Thần trực tiếp tỏ rõ thân phận của mình, điều này khiến Tần Trọng vốn có chút do dự đã trực tiếp đồng ý.

Với lại, bây giờ không phải Tần Trọng ông ta muốn độc lập, mà thuyền bên phía nhà chính sắp lật rồi, thần chủ và quốc chủ muốn tiêu diệt nhà chính, Tần Trọng ông ta có thể làm gì?

Vậy nên Tần Trọng đồng ý phối hợp với Vương Bác Thần.

“Chẳng trách mãi không tìm được, thì ra ở sâu trong Tần Lĩnh, ẩn nấp đủ sâu.”

Vương Bác Thần cười lạnh lùng, nhà họ Tần ở Trường An chỉ là một con rối, nhà họ Tần thật sự không ai biết ở đâu.

Cho dù là Hàn Đỉnh đã tra nhiều năm cũng không phát hiện tung tích.

Một gia tộc tồn tại hơn 1000 năm, nếu không có chút thủ đoạn này, Vương Bác Thần thật sự sẽ không để nhà họ Tần vào trong mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1300


CHƯƠNG 1300

Vương Bác Thần dựa theo địa chỉ mà Tần Trọng cho, nhanh chóng đi tới trước một vách đá dốc đứng ở sâu trong Tần Lĩnh.

Vách đá dốc đứng này nhìn trông rất bình thường, bằng mắt thường rất khó phát hiện sự khác biệt.

Bởi vì nơi này bị pháp trận che đậy, dù là thiết bị tỉnh vi cũng khó thể phát hiện.

Chẳng trách Hàn Đỉnh tìm nhiều năm cũng không tìm được chỗ ở của nhà họ Tần.

Trên vách đá dốc đứng có những vết nứt, nhìn như chỉ là vết dứt bình thường, nhưng trên thực tế là đường hoa văn của pháp trận.

Hơn nữa những hoa văn này đơn giản hóa, không phải cao thủ mảng này, căn bản không phát hiện được.

Có điều cái này không ngăn được Vương Bác Thần.

Lâm lão đầu năm đó ngoài dạy cho anh tu võ học y ra, một mục khác chính là pháp trận.

Năm đó vì nghiên cứu pháp trận, anh không ít lần bị Lâm lão đầu ngược đãi.

Tòa pháp trận trước mắt chỉ là một tòa pháp trận kiểu che đậy, chỗ cao minh nằm ở kết thành một tòa đại trận với cả ngọn núi.

Vậy nên muốn nhìn ra tòa pháp trận này phải nhìn tổng thể, chỉ từ đường hoa văn trên vách đá dốc đứng rất khó nhận ra.

Lại cộng thêm pháp trận bị cổ tộc ẩn thế độc quyền, trong thế tục, người có thể nhận ra pháp trận sẽ không quá 5 người.

Vương Bác Thần đang tìm kiếm mắt trận, cưỡng chế xông vào cũng có thể xông vào, nhưng như thế sẽ đánh rắn động cỏ, gây ra phiền phức không cần thiết.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chỉ khi tìm được mắt trận, phá bỏ tòa đại trận che núi này thì mới đánh cho nhà họ Tần không kịp trở tay.

Vương Bác Thần trầm tư hồi lâu, nhìn sang thác nước cách đó không xa, bỗng trong lòng khẽ động: “Lẽ nào mắt trận ở dưới thác nước?”

Anh lập tức chạy qua đó, quan sát kỹ, cuối cùng đã khóa chặt một vị trí.

“Quả nhiên ở đây. Trận pháp trong thiên hạ, khó thoát khỏi thuật âm dương ngũ hành, muốn vận hành mãi, chỉ có thể mượn sức mạnh của tự nhiên.”

Mắt trận ở dưới đáy thác nước, điều này đối với Vương Bác Thần mà nói không phải chuyện gì khó.

Dưới đáy thác nước có một tòa pháp trận cỡ nhỏ, dẫn động sự vận hành của cả đại trận.

Vương Bác Thần xử lý lại pháp trận cỡ nhỏ, như vậy pháp trận vẫn có thể vận chuyển, nhưng mất đi tính năng che đậy, đồng thời người của nhà họ Tần sẽ không phát hiện.

Sau làm xong tất cả chuyện này, Vương Bác Thần lần nữa quay lại trước vách đá dốc đứng.

Chỉ thấy vách đá dốc đứng biến thành một hiểm cốc, trong hiểm cốc có một trang viên rộng lớn mà cổ xưa tọa lạc, giống như một thành phố nhỏ.

Lúc này, Vương Bác Thần nhận được tin, người của Thần Thiên Các cũng tới rồi.

Vương Bác Thần không lập tức đi vào, mà đợi đám ba đại chiến thần của Thần Thiên Các tới.

Hành động mù quáng chỉ sẽ tìm chết.

Sự tồn tại của nhà họ Tần đã hơn 1500 năm, tuy Siêu Phàm Cảnh có mấy người đã chết, nhưng nội tình của nhà họ Tần vẫn rất mạnh, không thể xem thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1301


CHƯƠNG 1301

Lần này buộc phải làm tới mức không một sai sót mới được.

Rất nhanh, chiến thần Thanh Phong Kiều Thanh Phong, chiến thần Trọng Thiên Vũ Trọng Thiên, chiến thần Chiến Thiên Lâm Chiến Thiên đã tới.

Bốn đại chiến vương Trấn Bắc Vương Cuồng đao Trần Ứng Long, Trấn Nam Vương Lãnh diện ngân thương Thanh Ngữ, Đoạt mệnh thư sinh Lữ Trình, Trấn Tây Vương Chấn thiên tam phủ Trình Quý Châu đều tới đủ.

Lực lượng tinh nhuệ của Thần Thiên Các đều ở đây.

Đủ để thấy sự coi trọng của Vương Bác Thần đối với nhà họ Tần.

Lần này buộc phải làm tới mức không một sai sót, một mẻ đánh gọn.

Chỉ có thể giải quyết dứt điểm, cũng chỉ có như vậy mới có thể trước khi các gia tộc khác chưa kịp phản ứng, đánh bọn họ không kịp trở tay.

“Tiểu đội thông tin, cắt tất cả tín hiệu ở đây.

“Lâm Chiến Thiên, cậu dẫn Thanh Ngữ, Trình Quý Châu phong tỏa nơi này, đừng để ai rời khỏi nơi này!”

“Đám Kiều Thanh Phong, Vũ Trọng Thiên, Trần Ứng Long, Lữ Trình, theo tôi giết vào, tất cả những ai phản kháng, giết không tha!”

Sau những mệnh lệnh lạnh lùng được đưa ra, trong không khí bỗng có thêm một tia khí chết chóc.

Rất nhanh, đội trưởng của tiểu đội thông tin Khương Mai báo cáo: “Thần chủ, tất cả tín hiệu ở đây đã bị cắt hết, bất cứ tin tức nào cũng không gửi đi được.”

Vương Bác Thần gật đầu, dẫn đầu đi vào trong sơn cốc.

Lúc này, trong trang viên nhà họ Tần.

Trái tim của Tần Mệnh không tự chủ mà nhói một cái, có điều cũng không để ý.

Ông ta vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Chiến xong, không có cái gì khác thường xuất hiện.

Vương Bác Thần không dễ giết, huống chỉ bên phía Hàn Đỉnh không thể ngồi nhìn Vương Bác Thần bị giết.

Cho nên lần này ông ta và Lâm Chấn thương lượng, liên hợp các đại thế gia, xuất động mười mấy người Siêu Phàm là để trực tiếp giãm chết Vương Bác Thần, tránh đêm dài lắm mộng.

Bên phía cổ tộc ẩn thế nếu đã nói bọn họ có thể ra tay với Vương Bác Thần, vậy ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Vương Bác Thần là một phiền phức, ông ta luôn biết, xử lý không tốt thì sẽ phiền phức hơn Vương Long của năm đó.

Những lão già của cổ tộc ẩn thế, đây là đang nuôi dưỡng tai họa!

Năm đó là bọn họ vì cái gọi là thí nghiệm, cuối cùng khiến Vương Long quật khởi, suýt nữa lật tung đại cục này.

Mà Vương Bác Thần của bây giờ, thời gian quật khởi còn ngắn hơn Vương Long của năm đó, sở hữu hai loại thần huyết, tiềm lực cực kỳ đáng sợ, một khi trưởng thành, những lão già đó thật sự có thể áp chế sao?

Huống chỉ, những lũ đó vì để thành thần đã điên hết rồi, dùng cách nuôi cổ bồi dưỡng vật thí nghiệm, không nhìn thấy Vương Bác Thần đã trưởng thành rồi sao?

Vương Bác Thần một khi bắt đầu báo thù, người đầu tiên nhằm vào còn không phải là mấy đại thế gia hay sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1302


CHƯƠNG 1302

Vậy nên Tần Mệnh thương lượng với Lâm Chấn, trực tiếp giết uy hiếp này từ trong trứng nước, cho dù tới lúc đó tạo thành hậu quả không tốt, đây cũng là điều những lão già đó chính miệng hứa, không trách bọn họ được.

“Mười mấy người Siêu Phàm, nếu còn không giết được, vậy chúng ta sau này thấy Vương Bác Thần thì tránh đi, nhà họ Tần mình cũng không ra tay với Vương Bác Thần nữa.”

Tần Mệnh tự nói với chính mình.

Mười mấy người Siêu Phàm nếu còn không giết được, vậy thì chứng minh thế gia hào tộc đã không phải đối thủ của Vương Bác Thần.

Huống chi, đằng sau Vương Bác Thần còn có Hàn Đỉnh chống lưng.

Những lão già đó cao cao tại thượng thời gian dài, đã thoát ly thực tế, mọi chuyện nếu nghe theo bọn họ hết, thế gia hào tộc sớm đã xong đời rồi.

Tần Mệnh cười lạnh lùng.

Không có ai nguyện ý làm chó cho ai.

Những lão già đó sống thời gian dài như thế, chỉ mong vật thí nghiệm như Vương Bác Thần có thể thành công.

Để mài dũa vật thí nghiệm như Vương Bác Thần, coi thế gia hào tộc của bọn họ thành đá mài dao.

Tần Mệnh ông ta sao có thể cam tâm?

Cũng là con người, ai không muốn nắm giữ đại quyền, cao cao tại thượng?

“Lũ già, đợi tôi giết Vương Bác Thần, triệt để cắt đứt hy vọng của các người, tôi xem các người còn có thể sống bao lâu!”

Vào lúc này, quản gia của nhà họ Tần vội vàng đi vào nói: “Gia chủ, xảy ra chút vấn đề nhỏ, tất cả tín hiệu của cả trang viên đều biến mất, bất cứ tin tức gì cũng không gửi đi được.”

Tần Mệnh chợt sững người, trước giờ chưa từng xảy ra loại tình huống này, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia lắc đầu nói: “Không rõ xảy ra chuyện gì, đang kiểm tra, có thể là thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề.”

Tần Mệnh gật đầu nói: “Mau chóng kiểm tra rõ.”

Có điều ông ta cũng không nghĩ nhiều, nhà họ Tần ẩn nấp nhiều năm trong tối như thế, trước giờ không có ai tìm được.

Ẩn ở sau lưng gây mưa gió nhiều năm như thế thì đã àn nhàn rất lâu rồi, huống chỉ nhà họ Tần còn có một tòa đại trận che núi, không thể có ai tìm được nơi này.

Vì vậy Tần Mệnh căn bản không để ý.

Ông ta cũng không ngờ nhánh của nhà họ Tần ở Trường An sẽ phản bội.

Mà vào lúc này, tiếng cảnh báo bỗng vang lên.

“Lại chuyện gì nữa?”

Tần Mệnh cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó không đúng, nhanh chóng phản ứng lại, ở giai đoạn mấu chốt giết Vương Bác Thần lại xảy ra vấn đề này, liệu có phải là có người tới gây phiền phức không?

Lẽ nào là người của cổ tộc ẩn thế?

Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì nghe thấy một tiếng quát lớn: “Tần Mệnh, Vương Bác Thần tôi tới rồi, cút ra đây chịu chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1303


 

CHƯƠNG 1303

Trái tim của Tần Mệnh rung lên, Vương Bác Thần?

Chuyện này sao có thể?

Mười mấy người Siêu Phàm lẽ nào đều không thể giết chết cậu ta?

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?

Vương Bác Thần sao lại chưa chết?

Còn nữa, bên phía Dư Dương sao không truyền tin tức tới?

Nhưng bây giờ ông ta không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này, trang viên của nhà họ Tần đã loạn thành một mớ, tiếng chém giết kinh trời.

Đánh vào rồi!

Đại trận che núi đâu?

Sao không có bất cứ phản ứng gì?

Lẽ nào đại trận che núi bị người khác phá hỏng rồi?

Ý nghĩ này vụt xẹt qua thì ông ta từ xa nhìn thấy bóng người của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần chưa chết!

Anh giết tới cửa rồi!

Nội tâm Tần Mệnh sinh ra một chút sợ hãi, mười mấy người Siêu Phàm ra tay cũng không thể giết chết Vương Bác Thần, lẽ nào thực lực của Vương Bác Thần đã vượt qua người Siêu Phàm?

Công pháp trên Siêu Phàm Cảnh không phải bị cổ tốc ẩn thế chiếm hết rồi hay sao? Sao Vương Bác Thần có thể có thực lực như này?

Có thể sống từ trong cuộc vây giết của mười mấy người Siêu Phàm, điều duy nhất ông ta có thể nghĩ tới chính là Vương Bác Thần đã vượt qua Siêu Phàm Cảnh, đạt tới Đằng Vân Cảnh!

“Đáng chết! Tên phế vật Dư Dương đó, một đám phế vật, mười mấy người Siêu Phàm còn không giết được một Vương Bác Thần, mẹ kiếp thật là một lũ heo!”

Tần Mệnh tức tới mắng chửi, đó là mười mấy người Siêu Phàm!

Nếu Vương Bác Thần đã sống, vậy chứng tỏ mười mấy người Siêu Phàm đó đã bị Vương Bác Thần giết hết.

Đáng chết!

Bây giờ phải làm sao?

Vì để đối phó với Vương Bác Thần, ông ta đã cử ra nội tình của nhà họ Tần.

Bây giờ đâu còn có người Siêu Phàm.

Cho dù có, lẽ nào sẽ là đối thủ của Vương Bác Thần sao?

Mệ kiếp, những lão già của cổ tộc ẩn thế đó, lần này chơi lớn rồi!

“Gia chủ, ngài mau trốn đi.”

Quản gia vội vàng kéo Tần Mệnh còn muốn đi ra: “Sự việc đã phát triển tới bước này, chúng ta đã thua rồi!”

Tần Mệnh tức điên, nhưng không có bất cứ cách nào, bây giờ có thể làm sao? Chỉ có thể chạy trốn!

“Ông trời muốn nhà họ Tần ta vong!”

Mà vào lúc này, Vương Bác Thần nhanh chóng đi tới bên này: “Tần Mệnh, ông không chạy được đâu!”

Tần Mệnh đã tuyệt vọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1304


CHƯƠNG 1304

Thực lực của ông ta chỉ là cấp bậc Võ Hoàng, mà Vương Bác Thần rất có khả năng đạt tới Đăng Vân Cảnh, ông ta căn bản không phải đối thủ!

“Vương Bác Thần, có chuyện gì từ từ thương lượng, chúng ta làm một giao dịch thì như nào? Tiêu diệt nhà họ Tần tôi cậu cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt.”

Biết mình không chạy thoát được, Tần Mệnh ngược lại đã bình tĩnh trở lại.

Vương Bác Thần và đám Hàn Đỉnh muốn đối phó với thế gia hào tộc, chỉ cần ông ta phối hợp với bọn họ, nhà họ Tần có thể giữ được.

“Giao dịch ư? Bây giờ ông có tư cách làm giao dịch với tôi sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh.

Lúc này, cả trang viên của nhà họ Tần đã đại loạn, người Siêu Phàm của nhà họ Tần đã bị giết hết, cho dù bây giờ còn có một số cường giả, nhưng căn bản không phải đối thủ của những người thuộc Thần Thiên Các.

Tần Mệnh gào lên: “Vương Bác Thần, lẽ nào cậu không muốn biết tung tích của mẹ cậu sao? Lẽ nào cậu không muốn đối phó với cổ tộc ẩn thế sao? Chỉ cần cậu không ra tay với nhà họ Tần tôi, tôi bằng lòng giúp cậu một tay.”

Vương Bác Thần lăng không tung một quyền, uy áp cực lớn khiến Tần Mệnh nôn ra máu, bay ngược ra ngoài.

“Bây giờ biết sợ rồi sao? Khi phái người giết tôi sao không biết sợ? Ông cảm thấy ông còn có lựa chọn sao? Nói hết cho tôi, tôi còn có thể cho ông chết một cách dứt khoát!”

Vương Bác Thần cực kỳ lạnh lùng.

Bây giờ mới bắt đầu hối hận, muộn rồi!

Khi đám người Tần Mệnh phái người Siêu Phàm đi giết Vương Bác Thần thì ông ta đã mất đi cơ hội đàm phán.

Đối với kẻ địch, Vương Bác Thần trước giờ sẽ không nhân từ lương tay!

Tần Mệnh nôn ra máu, không ngừng lùi lại, mắt nứt ra, gào lên: “Vương Bác Thần, cậu cứ muốn đuổi cùng giết tận sao? Đừng quên, cậu cũng chỉ là một vật thí nghiệm, muốn phá cục diện, chúng ta cùng nhau liên thủ, hy vọng sẽ rất lớn!”

Quản gia của nhà họ Tần giết về phía Vương Bác Thần, bị Vương Bác Thần một tát đánh chết.

Uy hiếp như thủy triều, không ngừng đè về phía Tần Mệnh.

“Ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh.

Nếu những người này có thể tin, năm đó Vương Long cũng sẽ không thất bại.

Anh không tin Vương Long không liên hợp với người của thế gia hào tộc, hơn nữa lão soái từng nói, năm đó thời kỳ Vương Long mạnh nhất, người đứng đầu của bảy đại thế gia nghe lệnh, áp cho bọn họ không ngẩổng nổi đầu.

Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, thế gia hào tộc vẫn đứng ở thế đối đầu với quyền lực thế tục.

Điều này chứng tỏ cái gì.

Chứng tỏ thế gia hào tộc đã phản bội Vương Long.

Nghĩ lại cũng đúng, thế gia hào tộc làm chó Thiên Đình nhiều năm sao có thể vì Vương Long chấp nhiếp mà thần phục Vương Long chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1305


CHƯƠNG 1305

Chỉ là không biết thế gia hào tộc có tác dụng gì ở trong sự thất bại của Vương Long, nhưng rõ ràng là đã chơi xỏ Vương Long.

Vương Bác Thần sẽ không đi vào con đường cũ của Vương Long, ngay từ đầu thì anh chưa từng tin những người này.

Chỉ muốn giết những người này.

Trước đó bên phía Hàn Đỉnh kiến nghị kéo được nhóm nào hay nhóm đó, Vương Bác Thần cũng định làm như thế.

Nhưng khi mười mấy người Siêu Phàm xuất hiện muốn giết anh, Vương Bác Thần đã thay đổi suy nghĩ này.

Thế gia hào tộc đã trở thành u nhọt, cho dù bọn họ phối hợp, lẽ nào về sau thì phải tha cho những tội ác mà bọn họ gây ra sao?

Theo anh biết, thế gia hào tộc kiếm tiền kiểu gì làm cái gì, trên đời này thứ kiếm tiền dễ nhất mãi mãi đều không có được sự cho phép của pháp luật.

Mua bán người, thuốc phiện… đều có bóng dáng của thế gia hào tộc.

Bọn họ đã làm nhiều chuyện khiến người thần phấn nộ như vậy, lẽ nào bỏ qua như vậy!

Không thể nào!

Vậy nên Vương Bác Thần quyết định, tiêu diệt triệt để thế gia hào tộc.

Lôi kéo gì chứ?

Không cần.

Người gây tội ác, phải chết hết!

Người không muốn thần phục, phải chết hết!

Giết hết cũng không còn nỗi lo ngại về sau nữa.

Vương Bác Thần cũng không thể giao đằng sau của mình cho đám người này.

Tần Mệnh hết cách, ông ta không ngờ Vương Bác Thần lại bá đạo như thế, ngay cả cơ hội hợp tác cũng không cho ông ta.

Tính sai rồi!

Ông ta cho rằng ngộ nhỡ thất bại, còn có thể tranh thủ hợp tác với Vương Bác Thần.

Dù sao Vương Bác Thần muốn đối phó Thiên Đình thì chỉ có thể lôi kéo minh hữu.

Nhưng ông ta không ngờ Vương Bác Thần hoàn toàn không cho ông ta cơ hội thì muốn giết ông ta!

“Vương Bác Thần, cậu đừng hiếp người quá đáng! Thật sự cho rằng tôi sợ cậu chắc!”

Đột nhiên, khí thế trên người Tần Mệnh thay đổi, tăng lên nhanh chóng.

Trên người tỏa ra khí tức nguy hiểm.

“Ẩn nhẫn nhiều năm như thế, xem ra tất cả mọi người đều coi tôi là cháu chắt!”

Ánh mắt của Tần Mệnh rất lạnh lùng, nhìn tộc nhân không ngừng chết đi, lại không có chút thương tiếc.

Ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu súc sinh, cho cậu cơ hội sống, cậu còn muốn tìm chết, hôm nay tôi cho cậu nhìn thấy, cái gì mới là cường giả thật sự!”

Hai mắt Vương Bác Thần hơi co rút, ngược lại dừng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1306


CHƯƠNG 1306

Khí tức của Tần Mệnh vẫn đang tăng lên, cảnh giới đột phá Siêu Phàm Cảnh, vẫn không có ý dừng lại.

“Ở trước mặt Đằng Vân Cảnh, con kiến Siêu Phàm Cảnh cũng dám hống hách. Chết!”

Lúc này, khí tức của Tần Mệnh rất mạnh, cảnh giới đã vượt qua Siêu Phàm Cảnh, đạt tới Đằng Vân Cảnh.

“Đằng Vân Cảnh sao? Xem ra ông là có công pháp trên Siêu Phàm Cảnh.”

Vương Bác Thần không những không cảm thấy uy hiếp, ngược lại bạo phát chiến ý mạnh mẽ.

Rất lâu không có chiến đấu hết sức rồi.

Cho dù trước đó đối đầu với mười mấy người Siêu Phàm, anh cũng chỉ chủ yếu là kéo dài.

Tần Mệnh vậy mà là trên Siêu Phàm Cảnh, quả nhiên là kẻ âm hiểm.

Có điều, Vương Bác Thần lại không hề lo lắng, Tân Mệnh làm chuột nhiều năm như thế, cho rằng chiến đấu chỉ có cảnh giới áp chế thì được rồi sao?

Nực cười.

Khí tức của Tần Mệnh không ngừng tăng lên, cho tới khi vượt qua Siêu Phàm Cảnh mới dừng lại.

Vương Bác Thần nhìn mà ánh mắt nóng rực, Tần Mệnh có thể đột phá Siêu Phàm Cảnh, chứng tỏ ông ta sở hữu công pháp trên Siêu Phàm Cảnh.

Đằng Vân Cảnh!

Đây là cảnh giới trên Siêu Phàm Cảnh!

Tuy Tháp Linh từng nói, người của trước kia tu luyện, chọn lựa công pháp là rất quan trọng, sau khi lựa chọn công pháp, một bộ công pháp sẽ tu luyện tới Thần Cảnh mới bắt đầu tu luyện công pháp khác.

Dưới Thần Cảnh một cảnh giới một công pháp thì sẽ không thuần túy.

Có điều Vương Bác Thần lại không quan tâm nhiều như thế, anh không có nhiều thời gian đi từ từ mài dũa.

Cổ tộc ẩn thế và bên phía Thiên Đình sẽ không cho anh quá thời gian, hơn nữa anh cũng không thể đợi bên đó ra tay trước.

Anh phải chiếm tiên cơ.

Huống chỉ cho dù bây giờ anh không thể tu luyện, cũng có thể cho người khác công pháp, chỉ cần bên phía anh có thêm một cường giả thì sẽ có thêm một phần thắng.

Dưới Thần Cảnh đều là con kiến, người không thành tiên cuối cùng đều là cát bụi.

Những người của Thiên Đình đó đã điên hết rồi.

Vương Bác Thần nhìn Tần Mệnh, nói: “Tần Mệnh, không giết ông cũng được, chỉ cần ông có thể cho tôi 10 bộ công pháp trên Siêu Phàm Cảnh, tôi có thể hợp tác với ông.

Tần Mệnh đã lộ ra toàn bộ thực lực, hận không thể bóp ch ết Vương Bác Thần, gằn giọng nói: “Một con kiến cũng dám ngông cuồng ở trước mặt tôi. Siêu Phàm Cảnh cỏn con, ngông cuồng vô biên. Năm đó dù là ở trước mặt Vương Long, Tần Mệnh tôi cũng không phải kẻ yếu! Vương Bác Thần, cậu lấy đâu ra lá gan hống hách ở trước mặt tôi, chết!”

Lúc nói chuyện, Tần Mệnh tung một quyền.

Điều quỷ dị là bên trên dấu tay khổng lồ ánh lửa vờn quanh, nhìn trông giống như một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập xuống Vương Bác Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1307


CHƯƠNG 1307

Quyền phong mãnh liệt bao trùm, còn chưa đánh tới, mặt đất dưới chân Vương Bác Thần đã nứt như mạng nhện.

Cảm nhận được uy áp khủng khiếp, Vương Bác Thần không lùi mà tiến, nắm đấm va chạm.

Hôm nay, anh muốn dùng thực lực Siêu Phàm Cảnh thử Đằng Vân Cảnh.

Anh muốn thử xem, Siêu Phàm Cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Hôm đó ở trong Cổ Sát của Phật Quốc, nhục thân của anh đạt tới 50 lần đúc, “Bách Chú Pháp” tiểu thành, anh muốn thử xem khi đối đầu với Đằng Vân Cảnh, cường độ nhục thân của anh rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Năm đó Lâm lão đầu nói, khi “Bách Chú Pháp” tiểu thành, cho dù là tồn tại trên Siêu Phàm Cảnh, nhục thân không kém người đó, cho nên hôm nay anh muốn đi đích thân thử nghiệm một phen.

Nếu thật sự đúng như Lâm lão đầu nói, vậy thì anh có thực lực đánh một trận với Đằng Vân Cảnh.

Vượt cấp giết người sẽ có bảo đảm.

Lần này, Vương Bác Thần không có giữ lại, tất cả lực lượng đều sẽ tập trung ở một quyền này.

Cùng lúc này, ánh mắt của Vương Bác Thần hơi co rút, một quyền này của Tần Mệnh lại khiến tốc độ của anh hơi chững lại, dường như bị ảnh hưởng.

Cảnh giới áp chế!

Quả nhiên, vượt cấp giết người không đơn giản như thế.

Cần thực lực và thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ mới được.

“Không biết sống chết!”

Nhìn thấy Vương Bác Thần vậy mà cố đối chọi một quyền này của mình, Tần Mệnh hừ lạnh, ông ta càng muốn giế t chết Vương Bác Thần.

Một con kiến dưới Đằng Vân Cảnh, vậy mà cũng dám tung quyền giống như ông ta, tìm chết.

Bụp!

Hai quyền va chạm, giống như hai ngọn núi va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mãnh liệt.

Những người đang chiến đấu ở cách đó không xa bị chấn động tới thất khiếu chảy máu.

Vương Bác Thần bị một quyền này đập cho nửa người ghim trên mặt đất, thủ bút tê dại, nhưng không mất đi tri giác.

Anh lắc lắc cánh tay tê dại.

Đối phương rất mạnh.

Nhưng không phải không có cơ hội.

Đồng thời anh cảm nhận được, cường độ nhục thân của đối phương cũng không mạnh lắm.

Phải biết, anh và Tân Mệnh kém nhau một đại cảnh giới!

Mà bây giờ anh chỉ nửa người bị ghim ở trên mặt đất, cánh tay tê dại, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

“Sống nhiều năm như vậy thì chỉ có chút lực lượng này, phế vật!”

Do thăm dò vừa rồi, Vương Bác Thần đã trải nghiệm được lực lượng và cường độ nhục thân của Tần Mệnh, anh cười mỉa mai, đồng thời chủ động giết về phía Tần Hồ.

Lúc này Tần Mệnh có hơi ngây dại.

Một kích toàn lực của ông ta, vậy mà không đánh chết Vương Bác Thần?

Vừa rồi ông ta đã bạo phát toàn bộ thực lực của Đằng Vân Cảnh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1308


CHƯƠNG 1308

Chuyện này sao có thể chứ?

Còn nữa, nhục thân của Vương Bác Thần sao lại mạnh như thế?

Thật sự phi lý!

Mọi loại suy nghĩ vụt qua tim, nhưng Tần Mệnh lại không có thời gian suy nghĩ kỹ.

Bây giờ điều khiến ông ta cảm thấy nhục nhã là một con kiến Siêu Phàm Cảnh như Vương Bác Thần lại dám phản kháng ông ta, lúc này còn dám chủ động phát động công kích, đây là sự sỉ nhục đối với ông ta!

“Cái đồ không biết sống chết, tôi phải xé xác cậu!”

Tần Mệnh tức điên mà gầm lên giận dữ, lần nữa chiến đấu với Vương Bác Thần.

Mà từ xa, người của Thần Thiên Các nhìn thấy một màn này, bỗng chốc tinh thần chấn động.

“Thần chủ lại mạnh rồi, Tần Mệnh đối với thần chủ hình thành áp chế cảnh giới, nhưng ông ta lại không có ý nghĩ vô địch như của thần chủ!”

“Đằng Vân Cảnh, thì ra trên Siêu Phàm Cảnh là Đằng Vân Cảnh. Thần chủ vậy mà có thể đánh ngang cơ với Đằng Vân Cảnh, xem ra thực lực của thần chủ lại gia tăng rồi.

Đằng Vân Cảnh.

Đây là cảnh giới trên Siêu Phàm Cảnh.

Đám người Kiều Thanh Phong và Vũ Trọng Thiên, ai nấy nhìn mà ánh mắt nóng rực.

Bọn họ sớm đã biết thần chủ đã vượt qua Võ Hoàng Cảnh, cho nên không thấy lạ.

Không đúng.

Nên nói, bất luận Vương Bác Thần thể hiện thực lực gì, bọn họ đều không cảm thấy kỳ lạ, sẽ chỉ cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Bởi vì đó là thần chủ của bọn họ.

Người dẫn dắt bọn họ đi cả chặng đường, chưa từng thất bại.

Bọn họ tin đám người bọn họ là vô địch!

Cho dù đối phương mạnh hơn bọn họ, vậy cũng vô dụng, bọn họ vấn là tồn tại vô địch.

Đây không phải là sự tự tin mù quáng, mà là sự tự tin vô địch tích lũy trong những lần chiến đấu.

Quân nhân nước R chưa từng sợ ai.

Còn chết, chết thì chết, chỉ cần chết có giá trị.

Không có ai không sợ chết, nhưng cho dù sợ chết, cũng phải lên, đằng sau chính là đất nước người thân bạn bè.

Có điều, bọn họ vẫn là lần đầu thấy cường giả cấp bậc Đằng Vân Cảnh.

Tuy bị chịu ảnh hưởng về uy áp của đối phương, khí tức sôi sục.

Nhưng trong ánh mắt vẫn chiến ý sôi sục.

Người vô địch thì nên rút đao về phía người mạnh hơn!

Vậy nên lúc này, bọn họ đều đang khát vọng, nếu mình có thể đạt tới Đằng Vân Cảnh thì tốt, như vậy thần chỉ không cần một mình tác chiến.

Các anh em bên cạnh có thể chết ít đi vài người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1309


CHƯƠNG 1309

Đất nước người thân bạn bè ở đằng sau sẽ có thêm vài phần an toàn.

Thịnh thế này sẽ càng thêm vững chắc.

“Giết!”

Vũ Trọng Thiên quát một tiếng, tiếp tục ra tay.

Những người của nhà họ Tần không những không đầu hàng, còn dám phản kháng, vậy thì giết.

Tính cách của anh ta âm trầm, xuất chiêu cũng như vậy, vô thanh vô tức, giống như rắn độc, bất thình lình cho bạn một nhát, không kịp phòng bị.

Mà Kiều Thanh Phong ở một bên thì lại bá đạo vô cùng, một đường càn quét, chỉ công không thủ, cũng mặc kệ đối phương có thể làm mình bị thương hay không, cứ lao vào.

Anh ta là một mình có sát khí mạnh nhất trong ba đại chiến thần của Thần Thiên Các, lúc này sát khí tản ra, quanh người dường như xuất hiện một tầng huyết vụ màu đỏ.

Người của nhà họ Tần nếu đã không đầu hàng.

Vậy thì không có cơ hội thương lượng nữa.

U nhọt của nước R, buộc phải loại bỏ.

Mà lúc này, chiến đấu của Vương Bác Thần và Tần Mệnh đã đi vào giai đoạn cao trào.

Cảnh giới của Vương Bác Thần dù sao cũng thấp hơn Tần Mệnh, bị cảnh giới áp chế, sinh ra một chút ảnh hưởng, tuy không lớn, nhưng ở trong chiến đấu sinh tử thì đủ trí mạng.

Vương Bác Thần không dám sơ ý.

Anh bị Tần Mệnh vỗ một chưởng đập từ trên không xuống, lau máu ở khóe miệng thì lại càng thêm điên cuồng.

“Đằng Vân Cảnh, quả thật không tầm thường.”

Tần Mệnh cũng không dễ chịu, hừ lạnh một tiếng, dưới chân ngưng tụ ra một đám mây màu xám.

Đây là đặc trưng rõ ràng nhất của Đằng Vân Cảnh.

Tuy người Siêu Phàm có thể ngự không mà đo, nhưng thời gian duy trì không dài.

Nhưng tới Đằng Vân Cảnh thì khác, có thể ngự không phi hành, cưỡi mây đạp gió, có thể đứng trên không thời gian dài.

Tân Mệnh ngự không nhìn xuống, cao cao tại thương nói: “Vương Bác Thần, cậu vẫn là quá non. Thật sự tưởng rằng nhục thân mạnh mẽ thì có khả năng đối kháng với tôi ư? Đằng Vân Cảnh, là cảnh giới cậu không thể tưởng tượng!”

Vương Bác Thần lau máu ở khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ: “Đằng Vân Cảnh quả thật mạnh mẽ, nhưng ông chỉ là một phế vật, năm đó bị Vương Long đè đầu, bây giờ vẫn phải bị người họ Vương như tôi đè. Tôi thật sự căm ghét những tên cặn bã tự cho rằng cao cao tại thương như các người! Thật sự tưởng rằng có chút thực lực thì thích làm gì thì làm à? Hỏi xem những người như chúng tôi có đồng ý hay không?”

Tần Mệnh giống như đã ăn chắc được Vương Bác Thần, vậy mà không có thừa thắng truy kích.

Ông ta vênh váo nói: “Sự kiên trì nực cười của các người ở trước mặt thực lực tuyệt đối không đáng một xu. Một nước R cỏn con, tiêu diệt thì tiêu diệt thôi, đối với chúng tôi không hề ảnh hưởng. Dân tộc đất nước gì đó, đối với cường giả cấp bậc như chúng tôi mà nói, đã không có bất cứ ý nghĩa nào nữa. Vương Bác Thần, cậu thật sự là đáng thương!”

Vương Bác Thần vẫn cười: “Vậy sao? Vậy nhân vật nhỏ như tôi, hôm nay cho những nhân vật lớn cao cao tại thương như các người thấy lực lượng của những nhân vật nhỏ như chúng tôi!”

Anh bỗng nhiên quát lên đầy lạnh lùng: “Kiếm tới!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1310


CHƯƠNG 1310

Nghe thấy tiếng thét lạnh lùng này của Vương Bác Thần, Trấn Đông Vương – đoạt mệnh thư sinh Lữ Trình lập tức ném thanh trường kiếm trong tay mình về phía Vương Bác Thần.

Đây vốn là binh khí của Vương Bác Thần.

Lúc đầu, khi Nước A gây rối ở Nam Hải, anh đã cầm kiếm đến Nam Hải, một kiếm đẩy lùi một đội hình tàu sân bay mẫu hạm của Nước A, thứ anh dùng chính là thanh kiếm này.

Chỉ là sau này số lần anh dùng kiếm ngày càng ít, vì vậy đã đem thanh kiếm này cho Trấn Đông Vương Lữ Trình.

Với trường kiếm trong tay, Vương Bác Thần dậm chân, cơ thể đột nhiên bay lên cao hàng chục mét.

Cả người như dung hòa làm một với kiếm, ánh kiếm dài mười mấy mét, giống như một ngôi sao băng, hung hăng bổ về phía Tần Mệnh.

Sắc mặt Tần Mệnh bỗng nhiên thay đổi.

Một kiếm này, ông ta dường như không thể cản được.

Đây là chiêu thức gì?

Ông ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua!

“Không thể nào!”

Tần Mệnh gầm lên một tiếng, gắng hết sức ngăn chặn một kiếm này.

Một kiếm này khiến linh hồn ông ta cũng cảm thấy run rẩy.

“Tôi là Đằng Vân Cảnh, cậu chỉ là Siêu Phàm Cảnh, làm sao có thể khai triển ra một kiếm mạnh mẽ như vậy”

“Tôi không tin, tôi không tin!”

Tân Mệnh đã phát điên rồi.

Bị Vương Bác Thần uy hiếp đến phát điên.

Bố trí nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ bại dưới tay một con giun dế mà ông ta chưa từng thèm nhìn trực diện.

Nhiều năm như vậy, các thế gia hào tộc ở Nước R muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chơi trò mánh khóe, vơ vét tài nguyên, cưỡi lên đầu mọi người làm hùm làm hổ.

Không phải là không có ai phản kháng mà những người từng phản kháng đều đã chết rồi.

Ông ta, Tần Mệnh, năm đó cũng là sự tồn tại tranh hùng với Vương Long.

Hiện tại, ông ta là người kiểm soát chân chính của thế gia hào tộc.

Ngay cả người như Hàn Đỉnh cũng không dám không nể mặt ông ta.

Một mình ông ta đã đàn áp nhiều thế hệ nắm quyền ở Nước R, ngay cả Hàn Đỉnh cũng không dám cấu xé mặt ông ta.

Bây giờ, ông ta lại sắp bại dưới tay Vương Bác Thần!

Ông ta không cam tâm!

Mà Vương Bác Thần chỉ là một sản phẩm thử nghiệm!

Ông ta sắp bại dưới tay của một sản phẩm thử nghiệm.

“Tôi sẽ không thua!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1311


CHƯƠNG 1311

Tần Mệnh điên rồi, không ngừng thiêu đốt máu tươi của mình, điên cuồng huy động toàn bộ sức chiến đấu.

Là sống hay là chết, chính là tại thời khắc này.

Mà Vương Bác Thần cũng vậy.

Đối mặt với Đằng Vân Cảnh, nói không có áp lực là nói dối.

Nếu không, cũng sẽ không buộc anh phải sử dụng vũ khí của mình một lần nữa.

Anh đã không sử dụng binh khí hai năm rồi.

Người có thể khiến anh sử dụng binh khí một lần nữa, cho đến hiện tại, cũng chỉ có một mình Tần Mệnh.

Nếu Tần Mệnh là một cường giả Đằng Vân Cảnh thực thụ thì Vương Bác Thần dứt khoát phải kêu người vây đánh.

Cái gì mà đấu solo công bằng, đó đều là nhảm nhí.

Trên chiến trường thực sự, không ai nói chuyện công bằng với bạn.

Chỉ có sống mới là đạo lý cứng.

Mà Tần Mệnh cũng không phải là loại cường giả Đằng Vân Cảnh chân chính kia, khí tức của ông ta có chút phù phiếm, ngay từ đầu Vương Bác Thần đã cảm nhận được rồi.

Vì vậy, anh mới dự định mượn sức của Tần Mệnh để rèn giũa bản thân.

Vương Bác Thần đã đi theo con đường võ đạo hơn bốn năm, chiêu thức này chứa đựng tất cả sức mạnh của anh.

Không thành công thì thành nhân!

Không ai có đường lui.

Âm!

Hai Người va chạm vào nhau.

Âm thanh va chạm cực lớn tản ra như làn sóng nước, vậy mà lại xuất hiện sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Lùi lại.”

Hai người Vũ Trọng Thiên và Kiều Thanh Phong hét lớn, chắn ở phía trước để những người có thực lực yếu rút lui trước.

Hai người cũng không dám giữ sức, dốc toàn lực chống đỡ.

Mặc dù vậy, dư âm của trận chiến giữa Vương Bác Thần và Tần Mệnh vẫn khiến cả hai người bọn họ hộc máu.

Cùng lúc đó, ở trung tâm chiến trường, một tiếng nổ dữ dội nổ ra trên bầu trời, hai bóng người đồng thời từ giữa không trung rơi xuống.

Cường giả nhà họ Tần và người của Thiên Thần Các không hẹn mà đều đồng thời lao tới.

Không biết ai còn sống và ai đã chết.

Trái tim của tất cả mọi người đều dâng lên cổ họng, rất hiểu ngầm mà không đánh giết nhau.

“Bảo vệ Thần Chủ!”

Đôi mắt của Vũ Trọng Thiên đỏ hoe.

Trận chiến vừa rồi quá khốc liệt, Thần Chủ đã đặt cược cả tính mạng mình.

Kiều Thanh Phong gầm lên: “Người nhà họ Tần, ai dám đánh lén, diệt sạch nhà họ Tần!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1312


CHƯƠNG 1312

Ở trung tâm của chiến trường, quần áo trên người Vương Bác Thần rách tả tơi, toàn thân bê bết máu.

Nhưng Tần Mệnh còn thảm hơn, nửa đầu đã không còn, chết một cách thê thảm.

Người nhà họ Tần đều chết lặng.

Gia chủ chết rồi!

Gia chủ không phải là Đăng Vân Cảnh sao?

Cứ như vậy bị một tên Siêu Phàm Cảnh giết chết?

Tất cả mọi người nhà họ Tần, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh sợ.

Tần Mệnh chết rồi, khúc xương sống của nhà họ Tần bị đánh gãy rồi!

Dưới sự dìu đỡ của Vũ Trọng Thiên và Kiều Thanh Phong, Vương Bác Thần đứng dậy, nhìn vào thi thể của Tần Mệnh và cười nhạt, nói: “Đằng Vân Cảnh, chẳng qua chỉ như vậy!”

Ngay sau đó lại nói tiếp: “Người nhà họ Tần, ai dám phản kháng đều giết không tha! Tât cá võ giá, không được bó qua cho người nào. Người thường, những kẻ đầu hàng có thể không giết.”

Tần Mệnh chết rồi.

Trong số người nhà họ Tần còn lại kia, cường giả đã bị Kiều Thanh Phong và Vũ Trọng Thiên giết chết gần hết rồi.

Những người còn lại đã không còn ý định phản kháng.

Có một loại cảm giác bầu bí thương nhau.

Gia chủ là Đằng Vân Cảnh mà còn bị Vương Bác Thần giết rồi.

Bọn họ phản kháng còn có tác dụng sao?

Trên mặt một số người lộ ra vẻ đau buồn phẫn nộ, rất không cam lòng.

Nhưng không cam lòng cũng vô ích.

“Đầu hàng? Mẹ kiếp, lão tử có chết cũng không đầu hàng. Người nhà họ Tần tôi không có loại nhát gan!”

Một ông lão gầm lên với vẻ đau thương phãn nộ.

“Chúng tôi chết cũng sẽ không đầu hàng!”

Có người của nhà họ Tần đứng bên cạnh ông lão kia, nhìn Vương Bác Thần với đôi mắt hình viên đạn.

Đối với bọn họ, đám người Vương Bác Thần là kẻ thù sinh tử.

Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, nhiều năm qua, các thế gia hào tộc khuấy đảo phong vân, gây nên chiến loạn ở sau lưng, không biết đã giết chết bao nhiêu người vô tôi.

Đương nhiên, ở trong mắt những người này, những người bình thường kia chẳng qua chỉ là con giun cái kiến thấp hèn, chết bao nhiêu cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Bây giờ đến lượt họ rồi, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận điều đó!

“Vậy thì chết đi.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói.

Đối với những người này, anh không có chút thương xót.

Lúc trước anh hưởng thụ bao nhiêu thì hiện tại anh sẽ khó chịu bấy nhiêu.

Bất kỳ món quà nào từ trên trời rơi xuống cũng đều đã được dán giá trong âm thầm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom