Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 1122


Chương 1122

Bằng không, gia tộc cổ đại hơn 600 năm làm sao có thể kế thừa nếu chỉ dựa vào những Võ Hoàng này?

Quốc chủ Hàn Đỉnh luôn theo dõi sát sao bảy đại thế gia, biết bảy đại thế gia đã trở thành khối u ác tính, nhưng ông chỉ có thể nhẫn nhịn, khó khăn tìm kiếm cơ hội. Nếu bề ngoài bảy đại thế gia chỉ có vài Võ Hoàng cung phụng này, thì với thế lực cả một quốc gia, lẽ nào Hàn Đỉnh không thể đối phó nổi với bảy gia tộc sao?

Điều mà Hàn Đỉnh thực sự dè chừng chính là sức mạnh ẩn giấu của bảy đại thế gia!

Đó mới là nỗi kinh hoàng thực sự!

Vương Bác Thần và Hàn Đỉnh đã dày công lên kế hoạch trong một thời gian dài như vậy, quanh co lắt léo mãi mới tìm ra một cơ hội để đối phó với nhà họ Cổ như bây giờ, không phải vì dè chừng thế lực ẩn giấu của nhà họ Cổ sao!

Vì vậy, việc Cổ Chí Tu đột phá lên Võ Hoàng ngũ tinh chỉ là điều nằm trong dự đoán.

“Họ Vương? Ngươi là người nhà họ Vương? Lão chiến thần nhà họ Vương là ai của ngươi?”

Cổ Chí Tu nheo nửa mắt, trong đầu ông ta hiện lên một bóng dáng bá đạo vô song, từng trấn áp thế hệ của họ bằng chính sức mạnh của mình, buộc thế gia hào tộc cuối cùng phải hợp tác, xây dựng nước R hiện tại.

Người đó đã thành lập nhà họ Vương.

Người đó là tồn tại đỉnh chóp trong thế hệ của họ.

Người đó, người đã thành lập nước R nhưng không thèm muốn quyền lực, chỉ muốn trở thành Chiến Thần nước R!

Ông ấy là Chiến Thần nước R đời đầu!

Võ Hoàng lúc nào cũng có, nhưng Chiến Thần, ông ấy là người đầu tiên!

Danh hiệu Chiến thần trong quân đội được sinh ra bởi ông ấy ! !

Đệ tử của ông, được gọi là Chiến thần nước R đời thứ hai, tới giờ vẫn được người đời gọi là thầy!

Người đó tên là Vương Long!

Con rồng của nhà họ Vương!

Trong lòng Cổ Chí Tu thở dài một hơi, từ nhỏ ông ta đã được gọi là thiên tài của nhà họ Cổ, thiên phú tu luyện cũng không hề yếu. Nhưng so với người kia thì hoàn toàn lép vế.

Sở dĩ cho tới bây giờ ông ta không đột phá được Võ Hoàng ngũ tinh là bởi vì trong lúc ông ta và người đó tranh đấu với nhau đã để lại bóng ma tâm lý cho ông ta.

Nếu không, ông ta đã sớm là Võ Hoàng ngũ tinh từ mấy chục năm trước!

“Ông nói nhiều quá! Tiếp một quyền của tôi này!

Vương Bác Thần hừ một tiếng, ra một quyền, một quyền ấn cực lớn hướng về phía Cổ Chí Tu.

Sắc mặt Cổ Chí Tu hơi thay đổi, trong lòng thầm mắng, không suy nghĩ nhiều, vận toàn lực nhận một đấm này!

Bùm!

Quyền ấn cực lớn giáng xuống, đương nhiên Cổ Chí Tu cảm nhận được áp lực trên người tăng mạnh, chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, máu trong người sôi trào!
 
Chương 1123


Chương 1123

Mặt đất dưới chân ông ta đã rạn nứt như mạng nhện, hai chân bị một quyền này vùi sâu vào trong đất!

“Vẫn muốn tiếp tục à?”

Vương Bác Thần cười khẩy, anh đã cảm nhân được trong bóng tối có một vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.

Mấy lão quái vật trong nhà họ Cổ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa sao?

Dường như bọn họ vẫn chưa định lộ diện, xem ra những gì đang làm bây giờ vẫn chưa đủ!

Mặt mũi Cổ Chí Tu khó coi, ông ta vừa mới đột phá Võ Hoàng ngũ tinh, nhưng lại bị một tên hậu bối đè mà đánh, khiến ông ta rất bẽ mặt.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Bác Thần, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi! Cậu đã giết chết con tôi, dù là thù hận lớn tới mức nào cũng có thể hoá giải bằng cái giá này rồi!”

“Hoá giải?”

Vương Bác Thần mỉa mai nói: “Nếu tôi chỉ là một người bình thường, có phải là vợ tôi đáng bị cháu trai của ông là Tống Nguyên Lễ làm nhục không? Người thân của tôi đáng bị Tống Tử Lâm giết chết sao? Bây giờ tôi có đủ sức để trả thù rồi, ông cảm thấy không thể chèn ép được tôi mới định giảng hòa, nếu tôi không có thực lực này? Có phải ông không thèm quan tâm không? Có phải là do người thân của tôi đáng đời không?”

Cổ Chí Tu nhìn Cổ Hách đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, tức muốn đập cho một trận, từ lời nói của Vương Bác Thần, ông ta nghe được chuyện này có liên quan đến đứa con riêng của ông ta!

Ông ta vặn hỏi: “Cổ Hách, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”

Cổ Hách vội vàng đứng dậy bước tới, trầm giọng kể mọi chuyện một lượt.

Sắc mặt Cổ Chí Tu càng ngày càng khó coi, không ngờ hai đứa con trai của mình lại chết dưới tay Vương Bác Thần!

“Vương Bác Thần, cậu không thấy cậu quá đáng sao? !”

Sát khí của Cổ Chí Tu sôi trào, tia máu dần dần lan ra mắt ông ta.

Ông ta chỉ có hai người con trai, cả hai đều bị Vương Bác Thần giết!

Cả cháu trai ông ta nữa!

“Vợ cậu cũng không việc gì, nhà họ Trần cũng chưa chết, vậy mà cậu lại giết chết hai đứa con trai và một đứa cháu trai của tôi!!!”

“Vương Bác Thần, tao muốn mày phải chết !!!”

Cổ Chí Tu, người vừa rồi vốn muốn hòa giải với Vương Bác Thần, lúc này không thể chịu đựng được nữa.

Nếu một đứa con trai chết thì cũng còn nhịn được, ông ấy còn có một người con trai khác.

Nhưng bây giờ cả hai đều đã chết!

Còn thêm một đứa cháu trai!

Làm sao ông ta có thể chịu được!

Cổ Chí Tu nhảy lên, hai lòng bàn tay liên tiếp đập, ánh sáng vàng chói loà, mỗi chưởng ấn cực lớn mang theo giết chóc bắn về phía Vương Bác Thần.

“Tôi còn tưởng rằng ông sẽ bao dung như thế chứ!”

“Thì ra, ông cũng không thể chịu được việc người thân của mình bị giết sao?”

Vương Bác Thần chế nhạo.
 
Chương 1124


Chương 1124

Những người này khi bắt nạt người khác thì muốn làm gì cũng được, nhưng khi xảy ra chuyện thì chỉ muốn bỏ tiền ra để hòa giải, cảm thấy đối phương chưa chết, không có việc gì là không giải quyết được.

Nhưng khi nó xảy ra với họ thì lại không như thế!

Mạng của người khác, trong mắt họ, chỉ đáng giá mấy trăm triệu.

Mà người thân của bọn họ mới là người thân thực sự!

Vì vậy, Vương Bác Thần hoàn toàn không hề cảm thông với Cổ Chí Tu, nếu Vương Bác Thần không có thực lực thì chắc chắn vợ của anh đã bị Tống Nguyên Lễ ức hiếp đến chết, nhà họ Trần cũng đã bị nhà họ Tống chèn ép tan cửa nát nhà từ lâu.

Sở dĩ không sao là vì Vương Bác Thần anh có thực lực, bên kia không thành công mà thôi!

“Ông già, thì ra ông cũng không chịu được à!”

Vương Bác Thần bay lên trời, đấm Cổ Chí Tu một cú đấm bình thường.

Bùm!

Hai bên lại xảy ra va chạm, Ninh Danh, ông Vương và ông Lưu liều mạng cố gắng hết sức để chống lại ảnh hưởng của trận chiến, bảo vệ những người phía sau.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy.

Không biết xương của ai đã bị gãy, ánh sáng chói lọi bao trùm Vương Bác Thần và Cổ Chí Tu, không ai có thể nhìn rõ.

Khi ánh sáng tan biến, Vương Bác Thần đứng tại chỗ với một cái đầu người trong tay.

Cơ thể không đầu của Cổ Chí Tu rơi xuống đất.

Vương Bác Thần ném đầu Cổ Chí Tu xuống đất và lạnh lùng nói: “Còn ai nữa? Đi ra đi, tới người nào tôi giết người nấy, tới đám nào tôi giết đám nấy! Hôm nay, tôi tới đây để giết người!”

Đúng lúc này, trong cấm địa ở ngọn núi phía sau của nhà họ Cổ, một giọng nói già nua vang lên: “Cậu bạn nhỏ, mời cậu tới đây trò chuyện.”

Mặt Cổ Hách biến sắc, bị doạ sợ tới nỗi mặt biến thành màu vàng đất.

Vẫn còn sống!

Giọng nói đó lại vang lên: “Cổ Hách, ngươi cũng lại đây.”

“Vâng, ông cố.”

Cổ Hách kính cẩn nói.

Những người còn lại trong nhà họ Cổ kinh hãi nhìn nhau, không biết người này là ai.

“Là lão tổ, lão tổ của chúng ta còn sống!”

Một số người lớn tuổi cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, kích động nói

Ninh Danh kinh hãi nói: “Trời ạ, người này rất có thể chính là Cổ Nhật Long! Trăm năm trước ông ta đã từng ra tay một lần, nghe nói ông ấy đã toạ hoá chết sau lần đó. Khi đó, ông ấy đã là Võ Hoàng ngũ tinh. Nếu thật sự là ông ấy thì ông ấy đã hơn hai trăm tuổi!”

“Đi thôi.”

Trong mắt Vương Bác Thần toả ra tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, rốt cuộc cường giả cấp bậc này đã không chịu được nữa chuẩn bị xuất thế rồi sao?
 
Chương 1125


Chương 1125

Từ lâu anh đã muốn thử gặp cường giả cấp bậc này!

“Ba.”

Cổ Linh Linh lo lắng nhìn ba mình, những nhân vật chủ chốt của chi thứ hai, căn bản đã bị Vương Bác Thần giết sạch rồi.

Vậy thì cuộc liên hôn của cô với nhà họ Lâm cũng có thể giải trừ.

“Chờ ba về, trông chừng người chi chứ hai.”

Cổ Hách thấp giọng dặn dò.

Cổ Linh Linh gật đầu, cô đột nhiên cảm thấy ba hình như đã thay đổi, chú hai với ông hai đã chết, mà vẻ mặt ba lại có chút thoải mái, cô không biết mình có lầm không.

“Ông Tông, chuyện ở đây giao cho ông trước.”

Cổ Hách đưa mắt ra hiệu, nhìn người chi thứ hai.

Tông Hán hiểu mặc dù Cổ Chí Tu và Cổ Hàn đã chết, nhưng mọi chuyện còn lâu mới kết thúc, việc đoạt quyền không dễ dàng như vậy.

Chi thứ hai đã hoạt động nhiều năm như vậy, không thể nào có chuyện chịu ngồi yên, sớm đã câu kết với nhau thành một tập thể lợi ích, trước hết phải giải quyết dứt khoát, khống chế lại, tránh gây ảnh hưởng lớn.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì.”

Vương Bác Thần mỉm cười, để Ninh Danh ở lại để giúp đỡ.

Ông Vương và ông Lưu đều nhìn Cổ Hách. Họ vốn là người của chi thứ hai, bây giờ Cổ Chí Tu và Cổ Hàn chết rồi, họ cần phải đưa ra chọn lựa.

Cổ Hách làm con rối nhiều năm như vậy, tuy rằng có sắp xếp của chính mình, nhưng so với chi thứ hai vẫn không đáng kể.

Có thể nói, cung phụng nhà họ Cổ chủ yếu là người của chi thứ hai, nếu thế lực của Cổ Hách trấn áp được những người này thì ông ta đã sớm ra tay rồi, sao phải đợi đến bây giờ mượn lực bên ngoài?

“Cổ gia chủ, đi thôi.”

Vương Bác Thần nhìn Cổ Hách với ánh mắt thú vị, ông già này không hề đơn giản, tuy thực lực chỉ ở mức trung bình nhưng kỹ năng diễn xuất của ông ta thực sự rất xuất sắc.

Nhiều năm như vậy cũng không bị chi thứ hai phát hiện, đúng là cáo già.

“Hừ.”

Cổ Hách vẫn đang diễn, hừ một tiếng, đi về phía cấm địa.

Lão già này đúng là thích diễn.

Không thưởng cho ông ấy một cái giải ảnh đế thì thực sự có lỗi với kỹ năng diễn xuất của ông ấy.

Khi không còn nhìn thấy người nhà họ Cổ, Cổ Hách mới dừng lại và cười nói: “Thần chủ, lần này cảm ơn ngài rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì nhà họ Cổ e là thực sự xong đời rồi.”

Vương Bác Thần nói đùa: “Diễn một vở kịch tình cảm đau khổ nhiều năm như vậy có cảm tưởng thế nào? Có phải là lừa cả chính bản thân mình không?”

Cổ Hách không hề cảm thấy ngượng ngùng, diễn nhiều năm như vậy, giờ mặt dày hơn bất cứ thứ gì, cười nói: “Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Nếu bọn Cổ Hàn có thể khiến nhà họ Cổ tốt hơn, tôi cũng không ra hạ sách này.”
 
Chương 1126


Chương 1126

“Ban đầu, tôi thực sự không quan tâm đến những chuyện này. Dù sao thì cũng đều là người nhà họ Cổ. Chỉ cần nhà họ Cổ tốt đẹp là được. Nhưng qua nhiều năm, nhà họ Cổ càng ngày càng lụn bại. Tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cổ bị họ huỷ hoại, chỉ có thể cố nén nỗi đau. Cho dù thế nào, lần này chúng ta cũng hợp tác rất ăn ý không phải sao?”

Vương Bác Thần nửa đùa nửa thật nói: “Theo tôi biết, bảy đại thế gia đã kết thành liên minh, tình trạng hiện giờ với bên quốc chủ như lửa với nước. Nếu như nhà họ Cổ các ông nghịch nước thì e là sẽ bị xé thành trăm mảnh đấy?”

Cổ Hách nghiêm túc nói: “Ý trời không đứng về phía bảy đại thế gia, đây chỉ là con đường tự hủy diệt. Theo suy nghĩ của tôi, bảy đại thế gia nên nghe theo lời tổ tiên, từ bỏ quyền lực thế tục, giữ lấy sự khiêm nhường, như thế thì mới tiếp tục tồn tại được. bảy đại thế gia tồn tại đã mấy trăm năm, đều dựa vào sự khiêm tốn.”

“Bây giờ những người này lại không cam tâm giữ gìn sự khiếm tốn ấy nữa, muốn giành được vị trí đó thì làm sao có thể không thua được? Hơn nữa, nếu bảy đại thế gia hỗn loạn, sẽ là một thảm họa đối với nước R. Năm ấy cha tôi hi sinh để xây dựng đất nước này, sao tôi có thể làm trái lại ước muốn của ông cụ, để cho bọn họ làm xằng làm bậy?”

Vương Bác Thần điềm nhiên nói: “Nếu như nhà họ Cổ ông có thể giữ được như vậy vĩnh viễn không nhúng tay vào quyền lực thế tục, vậy nhà họ Cổ ông và quốc gia cùng tồn cùng vong thì đã sao? Là thế gia võ đạo, thứ chúng ta theo đuổi không phải quyền lực thế tục. Giờ những người này bị quyền lực làm cho mù quáng, bỏ gốc lấy ngọn. Thật là ngu ngốc.”

Cổ Hách bất lực nói: “Con người ta đều có tính ích kỷ. Hầu hết mọi người trong gia tộc đều không có thiên phú tu luyện, họ thân làm trưởng bối, sao có thể cam tâm nhìn con cháu đánh mất vinh hoa phú quý? Những người một lòng vấn đạo chỉ là thiểu số thôi.”

Nói xong, Cổ Hách lại nói: “Nếu tôi nói rằng ông nội của tôi chưa chết, ngay cả tôi cũng không biết, cậu có tin không?”

Vương Bác Thần cười nói: “Tin, tại sao lại không tin? Nếu như các ông biết ông ấy còn sống, nhà họ Cổ e là đã sớm hành động rồi, còn tàn ác hơn bây giờ.”

Cổ Hách thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, chẳng được mấy người một lòng vấn đạo như ông tôi. Nhà họ Cổ theo năm tháng càng ngày càng chệch hướng, nhưng ông ấy chỉ thờ ơ nhìn, cho dù vừa rồi cậu giết Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ấy cũng không ra tay. Ngay cả tôi cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu để báo thù.”

“Đi gặp ông ấy thôi, ông ấy mới chính là người có trí tuệ thực sự.”

Nói xong, Vương Bác Thần nắm lấy Cổ Hách, thân hình vụt một cái, thoáng chốc xuất hiện ở cấm địa trong ngọn núi phía sau nhà họ Cổ.

“Thần Chủ, hỏi một câu tế nhị, cậu hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì? Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong? Hay là đã vượt qua Võ Hoàng ngũ tinh?

Cổ Hách đứng vững và hít thở sâu.

Vừa rồi, Vương Bác Thần thực sự đang đi trên bầu trời!

Tuy thực lực ở mức trung bình, lại sinh ra trong thế gia võ đạo, kiến thức cũng không tầm thường.

Võ Hoàng nhất tinh có thể bí mật truyền âm, Võ Hoàng nhị tinh là đan điền sinh linh thức, Võ Hoàng tam tinh có thể tụ khí tạo thành bóng ảnh, giết người trong khoảng không.

Tới Võ Hoàng tứ tinh, tốc độ cực nhanh, có thể di hình hoán ảnh, chính là cái mọi người hay gọi là dịch chuyển tức thời.
 
Chương 1127


Chương 1127

Còn tới Võ Hoàng ngũ tinh, tức là đan điền đã tu luyện ra linh căn bắt đầu thay da đổi thịt.

Theo như ông ấy biết, có thể đi trên không, lấy khí điều khiển vật đã là cảnh giới trên Võ Hoàng, nghe nói là Siêu Phàm Cảnh, nhưng cụ thể thì ông ấy không biết.

Dù sao thực lực ông ấy chỉ mới cấp bậc Tông Sư, những thứ đó cách ông ấy quá xa.

Nếu không phải là gia chủ nhà họ Cổ, ông ấy sẽ không bao giờ biết được những điều này.

“Chẳng lẽ là Siêu Phàm Cảnh trong truyền thuyết? Nghe nói chỉ khi đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì mới có thể đi trên không.”

Vương Bác Thần chậm rãi nói: “Tôi chỉ là một người bình thường có chút sức mạnh mà thôi, gì mà Siêu Phàm Cảnh, gì mà đi trên không. Ông phải tin vào khoa học.”

Cổ Hách: “. . .”

Thần con mẹ nó thực sự tin vào khoa học.

Vậy lúc nãy cậu ta mang mình bay trên trời, chẳng lẽ là do mình hoa mắt?

Đúng là quá đáng, cái này mà cũng giấu ông đây.

Còn đối tác gì nữa, không thành thật tí nào cả.

“Phía trước là nơi hồi đó ông tôi bế quan toạ hoá. Lúc đó, tôi tận mắt chứng kiến ông cụ đã chết, bị chôn dưới đất. Không ngờ là lại giả chết. Chẳng hiểu ông cụ đang nghĩ gì. Sau này, tôi thường đến đây, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông cụ cả.”

Cổ Hách chỉ vào một hang động đã được tu sửa trước mặt và bực bội nói.

Nếu ông cụ ra sớm hơn thì sao lại tới nước này.

Sao ông lai phải làm một con rối suốt mấy chục năm qua?

Nói không có oán hận là nói dối.

Chịu tủi nhục bao nhiêu năm, làm sao có thể cam tâm được.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới cửa động, giọng nói già nua lại vang lên: “Mời vào.”

Cổ Hách dẫn đầu, Vương Bác Thần theo sau.

Bên trong là một căn phòng đá đã được dọn dẹp sạch sẽ, nội thất khá đơn giản, trên bàn đá có một ấm pha trà, chung quanh có bốn chiếc ghế đá đơn giản được đẽo từ đá.

Ngoài ra, không có gì khác.

Một ông già tóc bạc trắng, râu xõa tới ngang ngực đang ngồi uống trà một mình. Mặc một chiếc trường bào đen từ thời dân quốc nước R.

Trông thân hình rất cường tráng, hoàn toàn không giống một lão quái vật đã sống hơn hai trăm năm.

“Nhóc con, ngươi giết người trong nhà họ Cổ. Việc này không hề nể mặt ông lão này chút nào. Nếu như không cho lão đây một câu trả lời thỏa đáng, lão phải giữ ngươi lại uống trà rồi.”

Ông già là Cổ Nhật Long.

“Ông ơi, chuyện này. . .”

Ngay khi Cổ Hách chuẩn bị giải thích, Cổ Nhật Long lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa mới tính sổ với anh, anh cũng là cái đồ xấu xa.”

Cổ Hách lúng túng im miệng, nếu là hồi còn nhỏ, ông ấy còn có thể làm nũng. Nhưng bây giờ ông ấy đã năm sáu mươi tuổi rồi, không thể mang cái mặt già nua này mặt dày làm nũng được.
 
Chương 1128


Chương 1128

Vương Bác Thần không hề để tâm, ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nói: “Giết thì cũng giết rồi, nhưng là giết hai con sâu làm rầu nồi canh của nhà họ Cổ. Nếu ngay cả điều này mà ngài cũng không nhận ra, vậy ngài sống uổng phí hơn hai trăm năm này rồi. Vả lại, muốn nói gì thì cứ nói thẳng là được, đừng vòng vo tam quốc nữa, tôi không rảnh nghe ngài nói mấy thứ đó đâu.”

“Nhóc con, to gan lắm! Còn dám nói chuyện với lão như thế, không sợ lão một chưởng tát chết sao?”

Ngay khi Cổ Nhật Long nói xong, trong phòng đá đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí mạnh mẽ.

Cổ Hách tái mặt vì sợ hãi.

Vương Bác Thần không quan tâm: “Nếu nhát gan thì sao dám giết người trong nhà họ Cổ ngài? Nếu Vương Bác Thần tôi đã tới đây, thì tôi không quan tâm những thứ này.”

Cổ Nhật Long nhìn chằm chằm Vương Bác Thần hồi lâu, không khỏi thở dài nói: “Không hổ là cháu trai của Vương Long, dũng khí và khí chất giống hệt Vương Long. Nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy Vương Long hồi đó vậy. Nó cũng là nhân tài kiệt xuất thế hệ đó.”

Vương Bác Thần uể oải nói: “Tôi không quen ông ta, tôi đã thoát ra nhà họ Vương rồi. Trong mắt những người đó, tôi là đứa con phản nghịch đã giết cha mình, là một kẻ đại nghịch bất đạo mà thôi. Hơn nữa, nếu ông ấy còn sống, thì cũng bị tôi tức chết, tôi còn đập nát bức hoành ‘thiên hạ đệ nhấ’t của ông ấy.”

Chẳng ngờ Cổ Nhật Long bật cười thành tiếng, vỗ vỗ vai Vương Bác Thần nói: “Với hiểu biết của lão đây, nếu tên nhóc Vương Long kia còn sống, e là nó sẽ càng tàn nhẫn hơn ngươi, ông cha không nên nết của cậu sẽ bị nó đập chết, con cháu ưu tú như vậy lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, suýt chút nữa đã chết, nếu tên nhóc Vương Long kia còn sống, e là sẽ bị tức chết.”

Sau đó, ông ấy lại nhìn Cổ Hách nói: “Cháu trai, tôi không quan tâm anh đã dùng thủ đoạn gì để đoạt quyền thành công, bây giờ nhà họ Cổ là của anh, cho dù anh có thể gánh vác tránh nhiệm này hay không thì anh cũng phải gánh. Ông nội anh đây đã chết một lần, chuyện của nhà họ Cổ trước đây tôi không quản , sau này tôi cũng không quản. Tiếp tục truyền thừa xuống hay bị diệt vong phải xem tạo hoá của các anh.”

Tiếng gọi cháu trai này khiến Cổ Hách luôn có cảm giác đang bị mắng, nhưng không tìm được bằng chứng nên đành bất lực nói: “Cháu định để nhà họ Cổ từ bỏ quyền lực thế tục. . .”

Cổ Nhật Long mất kiên nhẫn xua tay và nói: “Anh làm như thế nào là việc của anh, anh đừng nói với ông già này, ba cái việc linh tinh này đừng tới làm phiền tôi. Tôi gọi anh là chỉ để nói anh, con nghiệt long của nhà họ Cổ tới lúc phải dọn dẹp rồi. Nếu anh nghe lời tôi, thì hãy ôm chặt đùi của cháu trai Vương Bác Thần này.”

Vương Bác Thần: “? ? ?”

Cổ Nhật Long thản nhiên nói: “Ngay cả ông nội Vương Long của cậu cũng phải gọi lão đây một tiếng ông. Chẳng lẽ lão gọi cậu một tiếng cháu thôi thì uất ức gì sao? Người khác muốn làm cháu của ta cũng chẳng có phúc phần đấy.”

Vương Bác Thần: “. . .”

Tuy lời nghe thì đúng nhưng sao lại cảm thấy hơi khó chịu?

Cổ Nhật Long chế nhạo: “Cháu trai, cháu đừng không phục, cháu đã để mắt đến con nghiệt long đó từ lâu rồi đúng không?”

Vương Bác Thần hỏi một cách khó hiểu, “Đó không phải là đồ của tôi sao?”

Cổ Nhật Long chỉ vào Vương Bác Thần và mắng: “Quả nhiên, về mặt không biết xấu hổ, nhóc giống hệt tên Vương Long kia.”
 
Chương 1129


Chương 1129

Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Cổ Hách nói: “Không cần nể mặt sáu đại gia tộc, đặc biệt là nhà họ Lâm. Hồi đó, lão quỷ nhà họ Lâm không phải thứ tốt lành gì, mà bây giờ con cháu của ông ta muốn kết hôn với cháu gái ruột của ta, làm gì có cửa. Không có gì nữa thì anh đi ra ngoài đi, để tôi với cháu trai trò chuyện một lúc.”

“Ở, lão già, gọi một tiếng là đủ rồi, mắng ai đấy.”

Vương Bác Thần quạu lên, cái lão già này, cháu trai cháu trai gọi sướng mồm quá đúng không?

“Sao, cậu vẫn còn không vừa ý sao?”

Cổ Nhật Long trừng mắt, Cổ Hách thấy tình hình vậy, nói không chừng một lát nữa sẽ đánh nhau, liền vội vàng rời khỏi đó.

“Chờ chút đã.”

Vương Bác Thần không hề quan tâm đến ánh mắt của Cổ Nhật Long, nhìn về phía Cổ Hách: “Nói cho rõ ràng chuyện của mẹ tôi đi đã rồi hãy đi.”

Cổ Hách gật đầu nói: “Cho dù cậu không hỏi thì tôi cũng định một lát nữa sẽ nói cho cậu biết. Đúng là mẹ cậu vẫn chưa chết, nhưng tôi không biết hiện giờ mẹ cậu đang ở đâu. Tôi chỉ biết rằng có thể mẹ cậu đến từ một gia tộc lâu đời và gia tộc đó chỉ còn sót lại một huyết mạch là mẹ cậu.”

Sắc mặt Vương Bác Thần thay đổi lập tức: “Cái gì? Mẹ tôi không phải là người của nhà họ Lý sao?”

Cổ Hách lắc đầu nói: “Không phải, thực ra là mẹ cậu được vợ của Lý Thành nhận làm con gái nuôi, năm đó bà ngoại cậu có thai, ở nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng, sau khi sinh ra một cái thai chết, bà ngoại cậu đau lòng không muốn sống nữa, đúng lúc đó mẹ cậu được người nào đó để ở trước cửa, bà ấy nhận nuôi và coi như con của mình. Chuyện này chỉ có bà ngoại cậu, ba mẹ và mấy anh em của bà ấy biết, đến cả Lý Thành cũng không biết.”

Vương Bác Thần hít sâu vào một hơi, không ngờ mẹ anh lại là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

“Vậy ông biết thân phận thật sự của mẹ tôi không?”

Cổ Hách lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, tôi biết được những chuyện này cũng là do tình cờ, lúc cậu ở Hà Châu, tôi có được một số thông tin nên mới đi điều tra thân phận của cậu, là một người gọi là bà Ngô đã nói cho tôi những thứ này, nói rằng cậu sẽ đến tìm tôi, cũng là bà Ngô đó bảo tôi hợp tác với cậu.”

“Lại là bà ta?”

Vương Bác Thần kinh ngạc, người tên bà Ngô kia rốt cuộc là ai mà lại liên quan tới nhiều chuyện như vậy.

Rốt cuộc mục đích của bà ta là gì?

Cổ Hách dở khóc dở cười nói: “Cậu biết người đó? Đó là một người rất thần bí, tôi cũng không biết đó là ai nhưng có vẻ cũng không có ác ý, chỉ là một cuộc giao dịch thôi, đợi tới lúc nào cần thì bà ta sẽ đến tìm tôi. Lúc đó tôi không để ý, về sau tôi cũng thử để cho ông Ninh đi liên lạc với cậu, tôi cũng không ngờ tin tức này lại quan trọng như vậy.”

“Ông già, ông biết không?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Cổ Nhật Long, ông ta đã sống hơn 200 năm, nhất định biết được một số chuyện mà người khác không biết.

Cổ Nhật Long cười nhạt: “Cháu trai, cậu có biết rằng bên trên của Bảy đại thế gia là sự tồn tại của một vài gia tộc vô cùng thần bí không?”

Vương Bác Thần gật đầu: “Đã từng nghe nói qua nhưng tôi chưa từng tiếp xúc.”

Cổ Nhật Long bỏ chén trà trên bàn, Vương Bác Thần lập tức rót thêm, lúc này ông ta mới thong thả nói: “Bảy đại thế gia mặc dù có lịch sử hơn 500 năm, nhưng so với một số gia tộc thần bí thì vẫn còn quá non trẻ. Nước R có lịch sử lâu đời, một số gia tộc tồn tại trên ngàn năm, những gia tộc đó được gọi là cổ tộc ẩn thế.”
 
Chương 1130


Chương 1130

“Bảy đại gia tộc mà so với bọn họ thì cũng chỉ là đứa trẻ con. Cổ tộc ẩn thế hoàn toàn không tham dự vào sự đổi thay của quyền lực thế tục, thứ duy nhất bọn họ quan tâm là sự tiếp nối của gia tộc. Ta sống lâu như vậy nhưng cũng chỉ biết hai cổ tộc ẩn thế là nhà họ Dạ và họ Phong. Những gia tộc khác quá kín tiếng, mặc dù ta có biết bọn họ tồn tại nhưng không biết cụ thể thế nào.”

“Cổ tộc ẩn thế?”

Vương Bác Thần chau mày, anh nhớ tới Thiên Tuyệt, đây cũng là một tổ chức không ai biết đến như cổ tộc ẩn thế.

Nước R có hàng ngàn năm lịch sử, một số thứ tồn tại mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.

Cho dù là Vương Bác Thần cũng chỉ từng nghe nói chứ chưa từng tiếp xúc qua.

Mà những cổ tộc ẩn thế này không tồn tại trong lịch sử, bọn họ dùng mọi cách để xóa bỏ dấu vết của mình.

Cổ Nhật Long thở dài nói: “Những gia tộc này là người thật sự quyết định sự tồn vong của một vương triều, cậu có hiểu không? Bọn họ xóa bỏ hết tất cả mọi ghi chép về mình nên được gọi là cổ tộc ẩn thế.”

“Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ vô cùng thần bí, với thực lực hiện giờ của cậu e rằng cũng khó có thể chống lại bọn họ. Những gia tộc đó có khả năng đã tồn tại hơn 2000 năm, đến một cổ tộc như gia tộc của ta còn có một người như ta tồn tại thì cậu có thể tưởng tượng được những gia tộc kiểu cổ tộc ẩn thế này sẽ có thực lực mạnh như thế nào!”

“Thậm chí ta còn nghi ngờ rằng những công pháp tu luyện hiện giờ trong giới võ đạo chẳng qua cũng là chút rác rưởi mà những cổ tộc ẩn thế đó truyền ra ngoài. Hách, cậu về trước đi, những thứ này không biết thì tốt hơn.”

Cổ Hách vội vàng gật đầu rồi đi ra.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng trong lòng vô cùng chấn động.

Ông ta cho rằng bảy đại gia tộc đã là lâu đời lắm rồi, không phải là ông ta không nghi ngờ sự tồn tại của những gia tộc kia trong lịch sử, những mỗi lần vương triều thay đổi là một lần tráo bài, bảy đại thế tộc kia tồn tại được hoàn toàn là do may mắn.

Nhưng không thể ngờ được là những gia tộc kia thật sự tồn tại.

Những gia tộc tồn tại hơn ngàn năm, thậm chí còn hơn hai ngàn năm, những gia tộc như vậy sẽ đáng sợ đến mức nào nữa?

Ông ta không dám nghĩ tiếp nữa, biết những chuyện này không có lợi cho ông ta.

Về cơ bản thì ông ta có thể xác định người họ Ngô kia đến từ một thế lực như vậy.

Đợi Cổ Hách đi rồi, Cổ Nhật Long mới nói tiếp: “Cậu có biết vì sao năm đó ta giả chết để thoát thân không?”

Vương Bác Thần nheo mắt: “Chẳng lẽ là vì những cổ tộc ẩn thế kia?”

“Không sai.”

Cổ Nhật Long thở dài một hơi nói: “Lúc đó ta đã ở đỉnh cao của Võ Hoàng ngũ tinh, linh căn đã thành, lúc chuẩn bị vượt qua Siêu Phàm Cảnh thì cảm giác có người đang rình mò. Lúc đó ta còn tưởng rằng mình nhầm nên không để ý.”

“Nhưng về sau mỗi lần định vượt cảnh thì cảm giác đó lại xuất hiện, thế là ta nhân cơ hội vượt cảnh lúc đó để giả chết, không ngờ là thật sự có người. Ta không biết người đó trông thế nào, chỉ nghe tiếng thở dài cũng biết thực lực của người này vượt qua sức tưởng tượng của ta.”
 
Chương 1131


Chương 1131

Vương Bác Thần nghi hoặc: “Không đúng, nếu người đó thật sự mạnh như vậy thì không thể nào không nhìn ra là ông đang giả chết.”

Cổ Nhật Long đắc ý nói: “Đây cũng chính là điểm lợi hại của ta, trạng thái lúc đó của ta có thể nói là chết giả mà cũng có thể nói là chết thật, thần hồn của ta đều đã vỡ vụn, đương nhiên là người đó tin rằng là ta đã chết.”

“Làm sao có thể chứ? Thần hồn vỡ vụn rồi làm sao có thể sống lại được chứ?”

Vương Bác Thần kinh ngạc nhìn Cổ Nhật Long, cảm giác ông già này đang chém gió.

Cổ Nhật Long làm ra vẻ thần bí, nói: “Thực ra là ta đã tu luyện được thần hồn thứ hai. Lúc còn trẻ ta gặp được kỳ ngộ, có thể tu thêm được thần hồn thứ hai. Nên lúc thần hồn vỡ vụn thì chỉ là cái thứ hai thôi.”

“Về sau ta âm thầm vượt qua Siêu Phàm Cảnh, âm thầm điều tra về một số cổ tộc ẩn thế mà ta nghe nói. Bao nhiêu năm qua, ta chỉ xác định được duy nhất nhà họ Dạ và nhà họ Phong, hai nhà này đều có lịch sử trên 1500 năm.”

“Ông nói là nhà nào?”

Vương Bác Thần hỏi.

“Là nhà họ Dạ và nhà họ Phong.”

Cổ Nhật Long coi thường trừng mắt một cái: “Nhóc con, chẳng lẽ cậu không biết mưu đồ của cổ tộc ẩn thế là gì sao? Hiện giờ ta càng ngày càng nghi ngờ những công pháp tu luyện trong giới võ thuật trần thế là những rác rưởi mà cổ tộc ẩn thế truyền ra bên ngoài, bởi vì sau bao nhiêu năm như vậy, ta phát hiện ra sau khi mình vượt qua Siêu Phàm Cảnh, công pháp của ta đã đạt tới cực điểm, không thể vượt lên được nữa. Con đường về sau ta không biết nên đi như thế nào.”

Ánh mắt Cổ Nhật Long ghim chặt lên người Vương Bác Thần: “Cũng có nghĩa là, sau khi chúng ta vượt qua cảnh giới của võ đạo thì con đường cũng đoạn rồi.”

Vương Bác Thần cũng gật đầu: “Tôi cũng đồng cảm, con đường phía sau thật không biết nên đi như thế nào, sau Siêu Phàm Cảnh là cảnh giới gì? Chúng ta hoàn toàn không biết, công pháp mà tôi học cũng không thể tiếp tục tu luyện nữa.”

Nói đến đây, Vương Bác Thần hiểu ra, nhìn Cổ Nhật Long nói: “Ý của ông là…”

Cổ Nhật Long cười lạnh nói: “Chính là ý đó, chúng ta không có công pháp, không thể đi tiếp được nữa, con đường của chúng ta đoạn rồi, nhất định phải nghĩ cách. Mà cách lại nằm trong cổ tộc ẩn thế. Ta giấu mình bao nhiêu năm như vậy cũng vì để biết rõ mục đích của cổ thế gia tộc là gì?”

Vương Bác Thần kích động nói: “Vậy ông đã làm rõ chưa?”

Cổ Nhật Long thản nhiên nói: “Đương nhiên là chưa, nếu làm rõ rồi thì còn ở đây nói nhảm gì với cậu nữa?”

“Vậy ông nói cái khỉ gì!”

Vương Bác Thần lườm một cái

“Ha ha, lần này là một cơ hội, một cơ hội ngàn năm mới có một lần. Có biết vì sao ta không giữ bà Ngô kia lại không?”

Hai mắt Cổ Nhật Long lóe sáng, nói: “Đó là bởi vì ta biết bà ta chính là người của cổ tộc ẩn thế. Nếu bà ta dẫn dắt cậu đi tìm mẹ của mình thì đây nhất định là một cơ hội.”

Mắt Vương Bác Thần sáng lên, anh nói: “Ông và tôi chúng ta một sáng một tối?”

Cổ Nhật Long gật đầu tán thành: “Trẻ nhỏ dễ dạy, ngoài ra ta cũng nói cho cậu biết, phía sau bà Ngô còn có một người phụ nữ nữa, nhưng ta không dám lại gần, bên cạnh người phụ nữ đó có người bảo vệ, sức mạnh vô cùng lớn.”
 
Chương 1132


Chương 1132

“Nhóc con, cậu đừng cho rằng người đời nói cậu là đỉnh cao về chiến lực thì cậu cho rằng mình vô cùng ghê gớm. Đó là vì những người đó không thèm để mắt đến cậu, đó là vì bọn họ không muốn xen vào chuyện quyền lực thế tục, nếu không người ta đã giẫm bẹp cậu rồi.”

“Năm đó tên nhãi con Vương Long cũng không dám thừa nhận, cũng chỉ nhận danh hiệu Chiến thần. Tên nhãi con như cậu cũng thật to gan, dám nhận mình là đỉnh cao trong võ lực thế giới.”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Bớt nói mấy lời vô ích đi, ông có kế hoạch gì thì nói ra cho tôi nghe xem nào. Ngoài ra, ông cũng phải nói cho tôi biết thực lực thật sự của bảy đại gia tộc, nếu không một mình ông làm đi, dù sao tôi cũng không có mong cầu gì. Bây giờ có vợ có con tôi hạnh phúc lắm, tôi cũng đủ thỏa mãn rồi.”

“Tên nhóc, cậu đang uy hiếp tôi?”

Cổ Nhật Long đánh một cái vào ót Vương Bác Thần: “Tuổi không lớn lắm, tâm nhãn lại không ít, lão phu ta nới với cậu là chuyện cổ tộc ẩn thế, có quan hệ gì với bảy đại thế gia đâu chứ?”

Vương Bác Thần tức giận nói: “Ông già, đủ rồi đó, đừng tưởng ông lớn tuổi thì tôi không dám đánh ông. Sảng khoái chút, hợp tác hay không? Muốn hợp tác thì nói mấy thứ này cho tôi, không hợp tác thì bỏ đi.”

Vương Bác Thần lại đột nhiên cười nói: “Dù sao có nhà họ Cổ hợp tác, nếu như tôi thắng, nhà họ Cổ cũng huy hoàng theo, nếu như tôi chết rồi, nhà họ Cổ cũng sẽ cùng gặp xui xẻo. Tôi cũng không tin ông không quan tâm.”

Cổ Nhật Long nhìn chằm chằm sao Vương Bác Thần nửa ngày, sờ đầu Vương Bác Thần, nghi ngờ hỏi: “Cậu thực sự không phải con ruột của thằng nhóc tên Vương Long kia chứ? Vì sao lại có cùng cái vẻ mặt chó với cậu ta?”

“Ông già này, ông đủ rồi đó!”

Vương Bác Thần đưa tay ra đập vào tay Cổ Nhật Long lại bị Cổ Nhật Long tát một cái nửa người cùng vùi vào đất.

Cổ Nhật Long khinh thường nói: “Không biết lớn nhỏ, không phải chỉ là Siêu Phàm Cảnh thôi sao, rất mạnh sao? Lão phu thân là cường giả Đằng Vân Cảnh, cũng không có kiêu ngạo như cậu!”

Vương Bác Thần: “…”

Ông già này thật mạnh, đánh không lại!

Ông già này, ông chờ đó cho tôi!

Món nợ này, tôi nhớ kỹ!

Đợi đã, ông già này không thành thật mà!

Không phải ông ta vừa mới nói sau khi ông ta đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, công pháp đã đến cực hạn sao? Không phải là bị cắt ngang sao?

Ông ta là cường giả Đằng Vân Cảnh là cái quỷ gì?

Sau Siêu Phàm Cảnh là Đằng Vân Cảnh?

“Ông già, ông không là nói bị cắt ngang đường sao?”

Mặt già của Cổ Nhật Long đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói: “Gọi ông nội tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Ông nội, nói cho con biết đi? Con bây giờ bị kẹt ở Siêu Phàm Cảnh khá lâu, làm thế nào cũng không đột phá được.”

Vương Bác Thần cợt nhả nói.
 
Chương 1133


Chương 1133

Đợi đó.

Bây giờ ông đây đánh không lại ông.

Đợi sau này, ông đây cho ông kiêu ngạo!

“???”

Cổ Nhật Long kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần, tên nhóc này chẳng lẽ là Vương Long chuyển thế? Cái dáng vẻ không biết xấu hổ này cực kỳ giống Vương Long!

Ông ta cho rằng Vương Bác Thần tuyệt đối sẽ không đồng ý, không ngờ tên nhóc này đảo mắt đã nhận ông ta là ông nội nuôi rồi!

“Cậu thật sự không phải con ruột của Vương Long? Dáng vẻ không biết xấu hổ quả thật là không sai vào đâu được.”

Nửa người Vương Bác Thần chôn dưới đất, Cổ Nhật Long tò mò sờ đầu Vương Bác Thần, cảm giác trên tay cũng không khác đầu Vương Long cho lắm.

“Trước không phải nói đùa ngài thôi sao, tôi gọi ngài là ông nội nuôi đó là tôi chiếm hời rồi, đừng có tự dưng thêm mấy bối phận nữa.”

Cổ Nhật Long hừ lạnh nói: “Không lấy nhà họ Cổ uy hiếp ông nữa?”

Vương Bác Thần rút mình ra khỏi đất, cười hì hì nói: “Ông nuôi à, nào có thể chứ, chúng ta là người một nhà, sau này con chính là anh em kết nghĩa với Cổ Hách, con khẳng định sẽ bảo vệ nhà họ Cổ, con nghiệt long kia nhà họ Cổ con tiện tay xử lý rồi.”

Cổ Nhật Long vui vẻ nói: “Xem như tên nhóc cậu thức thời.”

Vương Bác Thần cười ha ha nói: “Ông nuôi, bình thường không phải có quà gặp mặt sao, ông có thiên tài địa bảo gì cho con một tấn hai tấn đi, con không chê ít, công pháp thần hồn song tu gì đó tùy tiện gì đó tùy tiện cho con bảy tám chín mười bộ gì đó.”

Cổ Nhật Long đen mặt nói: “Cậu không phải là đánh cái chủ ý này chứ? Cậu vẫn là làm chắt chít của tôi đi, người cháu nuôi như cậu tôi không cần nổi.”

Vương Bác Thần ho khan nói: “Ông nội nuôi à, ông không phải nghèo đến mức chút quà cáp cũng không lấy ra được chứ? Ông chính là người sống đến hai trăm tuổi đó, một bó lớn tuổi như vậy, nhận một người cháu nuôi, ngay cả quà cũng không lấy ra được? Thôi, con biết ông giả chết nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng, sau này cuộc sống của ông con sẽ lo cho.”

Sắc mặt Cổ Nhật Long cứng đờ, tên nhóc này xem thường ai đó, đang móc mỉa ai vậy.

Nói ai nghèo chứ!

Lão phu cũng là có bảo khố hơn hai trăm năm đấy!

Tên nhóc chưa trải sự đời.

“Cháu trai, nghe cho kỹ, ông đây đột phá đến Đằng Vân Cảnh, chỉ là cơ thể đột phá, tu vi vẫn là tu vi Siêu Phàm Cảnh như cũ, hơn nữa, một trăm năm này, ông đây vẫn luôn rèn luyện Siêu Phàm Cảnh vô số lần, tương đương với việc nhiều lần từ võ giả đến Siêu Phàm Cảnh, cho nên thực lực của ông có thể sánh với cường giả Đằng Vân Cảnh, hiểu không?”

Vương Bác Thần ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

“Ý của ông là, sau khi bị cắt ngang, ông vẫn tự rèn luyện bản thân, rèn luyện một trăm năm? Đây chẳng phải là nói, bây giờ ông chỉ cần lấy được công pháp của Đằng Vân Cảnh thì sẽ dồn ít thành nhiều , một phát lên trời?”
 
Chương 1134


Chương 1134

Cổ Nhật Long gật đầu: “Không sai, nếu như so Siêu Phàm Cảnh với một cọng cỏ, như vậy cùng độ cao đấy, căn tu của người khác có thể chỉ hơn hai thước, mà của tôi lại hơn mười thước. Cậu nói xem, nếu như hai người bắt đầu sinh trưởng ở dưới điều kiện như nhau, ai sẽ nhanh hơn? Ai sẽ càng to lớn hơn?”

Ông già này không đứng đắn!

Nhưng mà lời thô ý không thô.

Trong lòng Vương Bác Thần phỉ nhổ, anh ta xem như hiểu rõ rồi.

Mặc dù cùng là Siêu Phàm Cảnh, nhưng ông cụ này rèn luyện một trăm năm, mà anh mới có thời gian bao lâu?

Này giống như là một loại trúc, năm năm không cao lên chỉ cắm rễ sâu, đến mùa mưa năm thứ sáu, chỉ cần sáu tuần là có thể lên đến mười lăm mét!!

Ông cụ này nếu lấy được công pháp tu luyện, chỉ sợ là trong thời gian rất ngắn đạt đến được một độ cao hù chết người!

Đợi đã, không đúng, quà ông cho tôi đâu?

Nói mấy lời là xong rồi?

Ông già này xấu quá đi!

Không được, phải móc ít đồ từ trên người ông ra.

Ông nội nuôi của ông đây dễ làm vậy sao?

Xem một tiếng ông nội nuôi của tôi là gọi không sao?

“Ông nội nuôi ông nói không sai, thụ giáo. Ừm… ông sẽ không phải không chuẩn bị quà chứ?”

Cổ Nhật Long: “…”

Tên nhóc này sao lại đáng ghét vậy chứ!

“Được rồi, cậu đúng là người không có lợi thì không dậy sớm, công pháp tu luyện thần hồn thứ hai tôi truyền cho cậu, mặt khác tôi đưa tâm đắc tu luyện của tôi cho cậu, hài lòng chưa?”

Vương Bác Thần nhận được công pháp và tâm đắc, gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “Ông nội nuôi, cái gì đó, mấy hôm trước con vừa kết hôn…”

Sắc mặt Cổ Nhật Long thay đổi, lấy một miếng ngọc bội ra nói: “Đây là phù Hộ Thân huyền cấp, ngoại trừ tiêu tai giải ách, còn có thể chết thay năm lần.”

Vương Bác Thần nhận lấy, có chút áy náy gãi gãi đầu, nói: “Ông nội nuôi, vợ của con còn sinh cho con một đứa con gái, vô cùng đáng yêu, tên là Vương Nguyệt Dao, tên thân mật là Dao Dao…”

Cổ Nhật Long: “!!!”

Quá phận!!

Ông ta có chút đau thịt lấy một cái Khóa Trường Mệnh ra: “Khóa Trường Mệnh này cũng là phù Hộ Thân huyền cấp.”

Vương Bác Thần vội vàng nhận lấy, nghĩ nghĩ, vò đầu cười ngây ngô nói: “Ông nội nuôi, mẹ vợ con…”

“Cút!”

Cổ Nhật Long một chưởng đánh bay Vương Bác Thần.
 
Chương 1135


Chương 1135

Không ngờ lại có thể lấy cả nhà cậu đến đòi quà săn hàng, cậu là đến cày đồ sao.

Vương Bác Thần từ trong sơn động bay ra, đập vỡ tấm bia có khắc hai chữ “Cấm địa” bên ngoài.

“Keo kiệt, sống hơn hai trăm tuổi, nghèo như vậy.”

Vương Bác Thần phủi phủi bụi trên người, bĩu môi khinh thường.

Hơn hai trăm tuổi nghèo kiết xác.

Ha ha.

Ông già nghèo kiết xác hơn hai trăm tuổi.

Nhưng mà thu hoạch vẫn là rất nhiều.

Đợi sau này đưa Thanh Hà và Dao Dao đến, ông già này sẽ không ngại mà không đưa quà sao?

Đến lúc đó nếu để mẹ vợ nhận người cha nuôi, ông cụ này còn không biết xấu hổ mà không đưa quà?

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, Cổ Hách cũng ngu xuẩn, một ông nội đặt ở đây như vậy không dùng, tự mình dốc sức làm việc.

Bản thân dốc sức làm việc có thoải mái bằng nằm không cũng thắng không?

“Thiên chủ, không sao chứ?”

Bên ngoài cấm địa, Ninh Danh vội vàng đi đến, ông ta nhìn thấy Vương Bác Thần bị đánh bay ra, vẻ mặt lo lắng.

Vương Bác Thần ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Ông già này cứ phải muốn tặng công pháp làm quà cho tôi, thân phận của tôi nào có thể nhận được chứ, nên tranh chấp. Ông ta bị thương cũng không nhẹ, này không phải cũng không dám ra ngoài gặp người sao. Ông biết là được, đừng truyền ra ngoài, ông già người ta cũng cần mặt mũi.”

Ninh Danh vội vàng gật đầu.

Vương Bác Thần lại nói: “Chuyện liên quan trọng đại, chuyện ở đây không nên truyền ra ngoài, về phần những người còn lại của nhà họ Cổ, sẽ bị loại bỏ trí nhớ liên quan.”

Ninh Danh nào dám không đồng ý, không thấy hôm nay đến thiên chủ đều là “bay” ra ngoài sao?

Đến tiền viện, Cổ Hách đã khống chế toàn bộ người của chi thứ hai, sự biến động trong nhà họ Cổ tạm thời vẫn bị đè lại, không truyền ra bên ngoài.

Bao Chức trực tiếp xông lên ôm lấy Vương Bác Thần, trong mắt khó nén lo lắng: “Anh Thần, anh cuối cùng cũng ra rồi, làm em sợ muốn chết. Ông cụ kia có làm khó dễ anh hay không? Em thiếu chút nước muốn xông lên dập đầu với ông ta cứu anh ra.”

Vương Bác Thần không ngờ, tam thế tổ này là thật sự lo lắng cho mình.

Ánh mắt của một người chắc chắn không biết lừa người, tam thế tổ thật sự là xem Vương Bác Thần là đại ca.

Một mặt là vì sùng bái, mặc khác cũng là muốn Vương Bác Thần cứu mạng mình.

“Anh Vương.”

Cổ Linh Linh đã đi đến, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù nội chiến nhà họ Cổ làm cô ta có chút khó có thể chấp nhận, nhưng dù sao ba của cô ta cũng không xung đột với Vương Bác Thần.

Hơn nữa cô ta cũng không quen nhìn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của chi thứ hai, nhà họ Cổ trở nên chướng khí mù mịt như bây giờ, chính là do chi thứ hai gây ra.

Vương Bác Thần trêu chọc nói: “Sau này cô không thể gọi tôi là anh đâu, phải gọi tôi là chú, ông cố của cô bây giờ đã là ông nội của tôi rồi.”
 
Chương 1136


Chương 1136

Bao Chức ở bên cạnh vội vàng nói: “Linh Linh, vậy cô phải dập đầu một cái với anh Thần, anh ấy bây giờ là trưởng bối của cô. Thuận tiện cũng dập đầu với tôi một cái, tôi là tiểu đệ của anh Thần, cũng là chú của cô.”

“Hừ!!”

Cổ Linh Linh căm tức hừ một tiếng, quay đầu đi.

Bao Chức bĩu môi nói: “Nhóc con lừa đảo này còn rất thẹn thùng, sớm muộn gì cô cũng phải dập đầu một cái.”

“Ngài Vương, hôm nay thật sự là làm phiền ngài, gia chủ chúng tôi để tôi mời ngài qua đó.”

Quản gia nhà họ Cổ -Tông Hán đi đến, rất cung kính nói.

“Dẫn đường đi.”

Vương Bác Thần biết, Cổ Hách đây là muốn mời anh ra tay, đối phó với nghiệt long kia rồi.

Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, cùng lắm cũng chỉ là bị tà khí của nghiệt long ảnh hưởng, mới biến thành dáng vẻ như vậy, nảy sinh những suy nghĩ không nên có.

Chỉ cần một ngày chưa diệt nghiệt long, nhà họ Cổ một ngày chưa yên bình, cho đến khi cửa nát nhà tan.

Long mạch phong thủy, trăm năm thay đổi nhỏ, năm trăm năm thay đổi lớn, một ngàn năm thay đổi khổng lồ.

Nhà họ Cổ chiếm long khí phong thủy ở đây đã có sáu trăm năm, long linh địa mạch này lại bị lão tổ nhà họ Cổ dùng thủ đoạn mạnh mẽ khóa lại ở đây, đã sớm oán khí thành rừng, một khi thoát khỏi cảnh khó, nhất định là muốn tìm nhà họ Cổ báo thù!

“Ngài Vương, cậu đã nhìn ra được phong thủy nhà chúng tôi, không biết có biện pháp phá giải hay không?”

Cổ Hách cũng không quá dám xác định, nhưng có thể liếc qua đã nhìn thấy nguyên nhân cục diện bây giờ của nhà họ Cổ, cũng chỉ có một mình Vương Bác Thần.

Không phải bọn họ không nghĩ cách, mà là tổ huấn nói, chỉ có người tài có thể nhìn thấu cục diện phong thủy này mới có thể phá giải được, cao nhân tìm đến chỉ sẽ biến khéo thành vụng.

Năm đó bọn họ cũng từng thử, nhưng hậu quả chính là gia chủ đương nhiệm đời trước đột tử.

Cho nên nhà họ Cổ không dám làm bừa nữa.

Vương Bác Thần cười vỗ vỗ bả vai Cổ Hách, nói: “Ông Cổ, không cần phải khách sáo như thế, bây giờ chúng ta là người một nhà, hai ta là anh em kết nghĩa, ông nội của ông bây giờ cũng đã là ông nội nuôi của tôi, chút chuyện nhỏ này với tôi mà nói còn không phải dễ như trở bàn tay.

“Đương nhiên, ông nội của chúng ta cũng nói rồi, đối phó với bảy đại thế gia, ông phải dùng toàn lực giúp tôi, nếu không ông ấy sẽ không nhận đứa cháu này, Cũng nói thế hệ trước nhà họ Cổ vì nước vì dân, ném đầu người chảy máu nóng, con cháu nhà họ Cổ không thể có lỗi với quốc gia.”

Cổ Hách một mặt nghi ngờ, không khỏi hoài nghi.

Nhưng Vương Bác Thần là thần chủ nước R, anh lừa mình cũng không có chỗ gì tốt.

Lại nói với thân phận Vương Bác Thần, phải vì lừa gạt mình mà nhận một ông nội nuôi sao?
 
Chương 1137


Chương 1137

Cổ Hách gật đầu nói: “Được rồi, nếu như là ông cụ sắp xếp, vậy tôi đương nhiên nghe theo, tôi nhất định sẽ giúp cậu đối phó với các thế gia gia tộc quyền thế, đợi chuyện bên này xong, tôi sẽ liên lạc với quốc chủ bên kia.

Vương Bác Thần hài lòng nói: “Được, vậy chúng ta đi thu thập nghiệt long trước, chúng ta người một nhà, không cần khách khí.”

Trong lòng Vương Bác Thần đắc ý.

Ông già, ông cho rằng làm ông nội nuôi dễ vậy sao?

Không lừa được ông, tôi còn không lừa được cháu ông sao?

Nhìn nụ cười của Vương Bác Thần, Cổ Hách luôn cảm thấy quái dị, cứ cảm thấy Vương Bác Thần có cái gì đó không hay lắm.

Ông ta rất ghét loại cười này của Vương Bác Thần, bởi vì lúc ông ta cười như vậy, chính là lúc muốn lừa gạt đối phương.

Nhưng ông ta lại nghĩ được vì sao Vương Bác Thần lại lừa gạt mình, tóm lại chính là cái loại cười này không có ý tốt.

“Ông Cổ, ông nói đối phó với sáu đại thế gia còn lại, nên ra tay từ nhà nào?”

Vương Bác Thần cười híp mắt hỏi.

Cả người Cổ Hách có chút sợ hãi, nụ cười này của anh quá quen thuộc, vì đối phó cha con Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ta lợi dụng loại cười này lừa gạt bọn họ mấy chục năm, cũng là dùng loại cười này để bọn họ buông lỏng cảnh giác với mình, thế nên cuối cùng bị giết.

Bây giờ nụ cười này của Vương Bác Thần, làm cho trong lòng ông ta có chút trống rỗng.

“Khụ khụ, Ngài Vương…”

Vương Bác Thần ngắt lời nói: “Gọi tên tôi là được, sau này hai ta chính là anh em kết nghĩa.”

Cố Hách càng cảm thấy Vương Bác Thần đang có ý xấu gì đó: “Cái đó, sáu đại thế gia, nhà họ Lâm mạnh nhất, xem như là đứng đầu, nếu như có thể loại trừ nhà họ Lâm trước, năm nhà còn lại đương nhiên sẽ bị chấn nhiếp.

“Nhà họ Tần và nhà họ Lâm quan hệ thông gia, hai bên kết minh hơn trăm năm, luôn cùng tiến cùng lùi, cho nên cùng lúc đối phó với nhà họ Lâm, cũng phải cẩn thận nhà họ Tần.

“Nhà họ Châu là cỏ đầu tường, không có chủ kiến của mình, luôn đi theo nhà họ Tần, chỉ cần dọa sợ, có thể kéo về. Nhà họ Tôn và nhà họ Tần có thù oán, mặc dù bây giờ liên minh, nhưng thù hận vẫn ở đó, chỉ cần lợi dụng tốt là có thể tách ra.

“Nhà họ Tưởng vẫn muốn thay thế nhà họ Tần, chỉ là nhà họ Tưởng quá ích kỷ, lợi ích của mình không để người khác đụng đến, bởi vậy vẫn luôn bị nhà họ Tần đè xuống. Nhà họ Ngụy và nhà họ Tưởng có thù oán, nhưng thực lực nhà họ Ngụy không bằng nhà họ Tưởng, cho nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Tần đến dọa nạt nhà họ Tưởng.

“Nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Tương, đều có cường giả cấp bậc như ông cụ, tôi đoán sẽ không ít hơn hai người. Ba nhà họ Châu, Tôn, Ngụy thì khó nói, nếu như tồn tại, khả năng lớn chỉ có một người.

“Mẫu thuẫn giữa các thế gia kỳ thật đã tồn tại từ lâu rồi, chỉ là giữa các thế gia có ước định, những mâu thuẫn này chỉ giới hạn trong thế gia, hơn nữa quyết không thể nói với người ngoài, cũng là vì đảm bảo lợi ích của bảy đại thế gia.”

Vương Bác Thần trầm tư một lúc, cười nói: “Thì ra là vậy, tôi đã nói sao bảy đại thế gia luôn giữ vững liên minh, chỉ cần có khe hở, có thể tan rã từ bên trong.”

 
 
Chương 1138


Chương 1138

Cổ Hách cười khổ nói: “Bảy đại thế gia mặc dù có mâu thuẫn, chỉ khi nào có áp lực từ bên ngoài, sẽ lập tức liên thủ ngay. Tôi nghĩ quốc chủ bên kia đã sớm phát hiện mâu thuẫn giữa bảy đại thế gia, sở dĩ không ra tay, cũng là vì bảy đại thế gia có thể nhanh chóng liên hợp lại, nhất trí đối ngoại.”

Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai Cổ Hách, khà khà cười nói: “Ông Cổ, tôi đây không phải còn có ông sao, hai ta là anh em kết nghĩa mà, ông nội nuôi cũng nói rồi, để ông giúp tôi giải quyết phiền phức này, nếu không ông ấy sẽ không nhận đứa cháu này.”

Cố Hách biết tên nhóc này cười rộ lên là không có chuyện gì tốt, bây giờ ông ta cũng không có cách nào đến hỏi ông cụ xem có thật hay không, Vương Bác Thần sẽ không cho ông ta cơ hội này.

“Tôi chỉ có thể nói hết sức, có thể thành công hay không tôi không đảm bảo.”

Cổ Hách bất đắc dĩ nói, là ông ta biết lên phải thuyền giặc, nhưng này trách ai được chứ, không mượn sức Vương Bác Thần, ông ta sẽ không cách nào đoạt quyền, mượn rồi thì không vứt đi được.

May mắn ông ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

“Vậy chúng ta vỗ tay thề.”

Vương Bác Thần bước lên một bước nói, không cho Cổ Hách cơ hội đổi ý nào, anh chính là muốn kéo nhà họ Cổ lên chiếc thuyền này của mình, anh cũng không tin thời điểm mấu chốt, ông già Cổ Nhật Long kia lại ngồi nhìn mặc kệ.

Bạch bạch bạch.

Cổ Hà không thể tránh được vỗ tay thề với Vương Bác Thần, lúc này anh mới hài lòng nói: “Bây giờ chúng ta đi xử lý nghiệt long kia đi. Ừm, con gái của tôi tháng sau sắp sinh nhật rồi, ông làm bác, tôi phải mời ông. Nhưng ngàn vạn đừng chuẩn bị quà, vừa rồi ông cụ đưa cho tôi Khóa Trường Mệnh huyền cấp làm quà nói là quà gặp mặt, ài, thật là, con nít nào cần quà cáp gì chứ.”

Cổ Hách: “…”

Cậu còn có thể thể hiện rõ ràng hơn chút nữa không?

Quá không biết xấu hổ.

Ông cụ cũng đã tặng Khóa Trường Mệnh huyền cấp, lễ vật của tôi nếu kém hơn có thể lấy ra được sao?

Vẻ mặt Cổ Hách cứng ngắc nói: “Con nít sao có thể không thích quà chứ, quà gặp mặt vẫn là phải có, tôi làm bác, sao có thể đến tay không, cậu đừng để ý đến.”

“Ha ha, ông đã kiên trì như vậy thì tùy ông vậy, ai nha, đi thôi đi thôi, đi thu thập nghiệt long.”

Tâm tình Vương Bác Thần vô cùng sảng khoái.

Làm cháu nuôi, sao có thể làm không thế được?

Một bên Ninh Danh yên lặng nhìn Vương Bác Thần, thầm thở dài, khó trách người ta có thể trở thành Thần chủ, trình độ không biết xấu hổ này, mình đây không làm được.

Nếu da mặt mình có thể dày như vậy, sao bao nhiêu năm rồi mới đột phá Võ Hoàng nhị tinh chứ.

Ba người đi đến phần mộ tổ tiên nhà họ Cổ, Cổ Hách lo lắng hỏi: “Còn cách nào khác sao? Sáu trăm năm sau tình thế phong thủy hỗn loạn, phúc long biến thành nghiệt long, là kiếp nạn của nhà họ Cổ. Sẽ có người từ phía nam tới, xem nhà họ Cổ có bắt lấy cơ hội này không. Không bắt được, cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn.

“Hiện tại đã là năm 650, năm đó có một vị tiên sinh phong thủy đến từ phía nam, cha tôi để cho ông ta giải quyết việc này, kết quả cha mẹ tôi đột tử, vị tiên sinh phong thủy kia cũng đột tử cùng lúc đó. Một lần đó nhà họ Cổ đã chết ba mươi lăm người, cuối cùng là lão gia tử mạnh mẽ ngăn chặn long khí, mới kéo dài được đến hôm nay.”
 
Chương 1139


Chương 1139

Nói thật, trong lòng Cổ Hách không rõ ngọn nguồn, lão tổ tông năm đó chỉ nói là 600 năm sau sẽ có người tới từ phía nam, nhưng chưa từng nói tên họ là gì.

Năm đó cũng là vì những lời này, mới tạo thành thay đổi nhanh chóng của nhà họ Cổ, lúc này mới khiến cho Cổ Hách thành con rối, bị Cổ Chí Tu và Cổ Hàn khống chế.

Hiện tại Vương Bác Thần cũng là tới từ phía nam, ông ta không biết lão tổ tông nhà họ Cổ nói có phải là Vương Bác Thần hay không.

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Tôi cũng không hiểu cách cục phong thủy cũng sẽ không dời mồ đổi vận.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Cổ Hách không khỏi sinh ra một tia thất vọng.

Nếu không phải Vương Bác Thần, vậy sẽ là ai?

Sau 600 năm sẽ có người tới, nếu quá 100 năm nữa người nhà họ Cổ sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, chứ đừng nói là sau 600 năm.

Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại có cách đối phó với long linh. Trấn áp không bằng khai thông, long linh bị nhà họ Cổ các người trấn áp 600 năm hấp thụ long khí, oán khí đã tích tụ thành bụi. Chỉ cần khiến cho cỗ oán khí này tiêu tán, nhà họ Cổ các người sẽ không hấp thụ long khí được nữa, sẽ có hy vọng giải quyết xong phiền toái này. Cái này phải xem lão Cổ ông có quyết đoán hay không, vứt bỏ quyền lực thế tục.”

Trong lòng Cổ Hách cũng đang đấu tranh, cách của Vương Bác Thần, chính là trực tiếp giải quyết nghiệt long này luôn, nhưng nếu nhà họ Cổ đã không còn long mạch này, chỉ sợ sẽ xuống dốc không phanh.

Nhưng nếu không giải quyết, ông ta lo rằng nhà họ Cổ sẽ không đợi được người nào tới nữa.

Vương Bác Thần nghiền ngẫm cười, anh chính là muốn nhìn xem Cổ Hách sẽ lựa chọn thế nào.

Quyền lực, cũng không phải ai cũng có quyết tâm chịu vứt bỏ.

Từ cổ chí kim, vô số anh hùng hào kiệt, là chết vì quyền lực, phải xem Cổ Hách có phần quyết đoán này không.

Ninh Danh không nhịn được nói: “Một gia tộc quan trọng nhất vẫn là người, long mạch trước sau chỉ là ngoại vật, nhà họ Cổ may mắn chiếm cứ được 600 năm đã là phúc khí lớn nhất, nếu là không có người, chiếm cứ được long mạch như vậy thì có tác dụng gì chứ?”

Sắc mặt Cổ Hách cũng đấu tranh một trận, cuối cùng cắn răng nói: “Lão Ninh nói không sai, quan trọng nhất vẫn là người, nếu là con cháu bất hiếu, cho dù nhiều long mạch nữa cũng uổng công. Một thế hệ vương triều chiếm cứ long mạch là đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng không ngăn được vương triều sụp đổ.”

Ánh mắt Vương Bác Thần đầy thâm ý nói: “Đây chính là lựa chọn của ông, hy vọng ông đừng hối hận.”

Cổ Hách gật gật đầu.

Lúc này hai người Cổ Linh Linh cùng Bao Chức đi đến, dẫn theo một đám người đi tới.

Vương Bác Thần trêu ghẹo nói: “Cháu gái lớn, hiện giờ chính là lúc cần cháu bòn rút phần mộ tổ tiên nhà cô, cái này không liên quan gì đến tôi, cô đừng có tìm tôi liều mạng.”

Gương mặt Cổ Linh Linh đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, đá một chân của Bao Chức nói: “Cười cái gì mà cười, nhanh nhanh dẫn người đào cho tôi lấy, nếu không đừng mong có đồ ăn ngon.”

Bao Chức nhỏ giọng nói thầm: “Đứa con gái bất hiếu, tôi chính là chú cô đấy, sớm muộn gì tôi cũng cho cô một vố, cô cứ chờ đấy.”

Cổ Linh Linh trừng mắt: “Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?”
 
Chương 1140


Chương 1140

Bao Chức vội vàng trưng ra gương mặt tươi cười nói: “Tôi nói cô xinh đẹp thì cũng thôi đi, còn lương thiện như vậy, nhất định là dáng người còn rất đẹp, thực lực cũng mạnh, thật là khiến tôi hâm một chết đi được.”

Cổ Linh Linh kiêu ngạo hừ một tiếng, lại trừng mắt với Vương Bác Thần, quay đầu đi, lại lén thè lưỡi.

Sau này mình sẽ phải gọi tên vô lại này chú sao?

Chuyện hôn nhân của mình còn phải nhờ anh ta hỗ trợ, nhà họ Lâm bên kia thực lực mạnh mẽ, nếu bản thân mình từ hôn, sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho gia tộc.

Nhưng nếu tên vô lại này trợ giúp, vậy thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Tên Lâm Chiến kia cũng khó đối phó, đến tìm Vương Bác Thần hỗ trợ mới đúng, vừa từ hôn, lại không gây phiền toái cho gia tộc.

“Anh Thần, tôi đào ra rồi, anh mau đến xem xem.”

Mồ hôi Bao Chức đổ đầy đầu nói.

“Anh Thần, anh mau xem đi, bên trong có cái gì.”

Bao Chức hưng phấn nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cổ Linh Linh tức giận nói: “Trong phần một tổ tiên nhà anh không có đồ gì bên trong à?”

“Không phải, là có một con cá vàng. Tôi là người ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên tôi thấy trong phần mộ tổ tiên có cá vàng đấy.”

Bao Chức khoa chân múa tay, vừa duỗi tay lại đị bắt cá.

“Đừng cử động!”

Vương Bác Thần vội vàng ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi, Bao Chức đã đưa tay qua rồi.

Răng rắc!

Đột nhiên, một tiếng sét giữa trời quang vang lên, ngay sau đó mây đen ngùn ngụt kéo đến.

Một làn sương đen đột nhiên từ trong hầm mộ tràn ra, chỉ nghe thấy Bao Chức la lên một tiếng: “Ôi mẹ của tôi ơi.”

Sau đó không có tiếng gì nữa.

“Súc sinh to gan!”

Trong tức khắc, Vương Bác Thần xuất hiện ở bên cạnh Bao Chức, giơ tay ném Bao Chức ra ngoài.

Chỉ thấy trong màn sương đen, có một con rồng màu đen rất lớn, bộ mặt hung tợn, há mồm cắn về phía Vương Bác Thần.

Nếu không phải Vương Bác Thần phản ứng nhanh, lần này nếu là cắn lên người Bao Chức, chỉ sợ sẽ chết ngay tại chỗ.

Ầm vang.

Bầu trời bất ngờ thay đổi, mưa to tầm tã.

Vương Bác Thần đánh một quyền về phía hắc long, kim quang trên nắm tay lập lòe, hung tợn nện xuống đầu hắc long.

Bang.

Chỉ nghe được một âm thanh kim loại va chạm, hắc long ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, móng vuốt hướng về phía đỉnh đầu Vương Bác Thần.
 
Chương 1141


Chương 1141

“Không biết điều!”

Vương Bác Thần hừ lạnh một tiếng, hai chân trụ vững, thân mình đột nhiên từ dưới đất mọc lên hơn mười mét, rồi sau đó một chưởng đánh xuống!

Phanh.

Âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, Ninh Danh che trước đám người Cổ Hách và Cổ Linh Linh, đẩy bọn họ lui về phía sau.

“Đây, đây là làm sao vậy?”

Cổ Linh Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta không ngờ tới phần mộ tổ tiên nhà mình thế mà giấu một sinh linh hung hiểm như vậy.

“Đây là long linh long mạch trong phần mộ tổ tiên nhà họ Cổ nhà các người, đã hoàn toàn biến thành một con nghiệt long, nếu ngay cả Ngài Vương đều không thể thu phục, tất cả nhà họ Cổ nhà các người sẽ chết hết.”

Ninh Danh im lặng không nói, ông ta lần đầu tiên tận mắt thấy thực thể của long linh.

Khó trách nhà họ Cổ có thể truyền thừa hơn 600 năm, long mạch này đã có tác dụng rất lớn.

Cổ Hách khẩn trương nhìn màn sương đen, Vương Bác Thần đang đấu với long linh, trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Con nghiệt long này vài thập kỷ trước đã cực kỳ mạnh, nếu Vương Bác Thần cũng không thể thu phục được nó, nhà họ Cổ bọn họ xong luôn rồi.

Mà lúc này, trên mặt Bao Chức đều là hắc khí, nghiêng mắt nghiêng đầu, phun bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Phanh.

Trong màn sương đen, lại có tiếng vang lớn, chỉ nghe Vương Bác Thần giận dữ quát một tiếng: “Nghiệt súc, vốn định giữ cho mày một mạng, nếu mày không biết tốt xấu, để mày sống không được!”

Răng rắc!

Trên bầu trời sấm sét ầm ầm, mây đen đã hoàn toàn phủ kín bầu trời.

Phần mộ tổ tiên nhà họ Cổ lúc này đã bị bao bọc bởi làn sương đen, duỗi tay không thấy năm ngón.

“Thiên địa âm dương giấu ta đi, Càn khôn bát quái nhập hư ảo. Đạp Bắc Đẩu, vận ngũ hành, đại đạo không rời tay ta. Sinh tử bát môn, mở!!”

Theo giọng nói vừa phát ra, đột nhiên, trong làn sương đen phóng ra từng luồng ánh sáng, giữa không trung tạo thành một hình bát quái.

Rống!

Hắc long điên cuồng hét lên một tiếng, càng điên cuồng hơn, lệ khí càng mạnh.

Nó đã nhận ra nguy hiểm, đột nhiên phóng lên cao, muốn đánh vỡ đoàn bát quái kia.

Trong khoảnh khắc, cả toà núi tựa hồ đều hơi chấn động.

Mọi người rõ ràng có thể cảm nhận được, từng tia linh khí đang tụ lại nơi này.

“Không ổn, nghiệt long đang hấp thụ linh khí của Sơn Xuyên!!”

Ninh Danh kinh ngạc hô lên, khẩn trương nhìn Vương Bác Thần đang vật lộn với nghiệt long.

Mà trong nháy mắt, trên mặt hai cha con Cổ Hách và Cổ Linh Linh đột nhiên hiện lên hắc khí, nghiệt long đang thu lại khí vận.

Cùng lúc đó tại nhà họ Cổ, người nhà họ Cổ đều có cảm giác đau đầu chóng mặt, không hiểu sao đều hôn mê bất tỉnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top