Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 884


CHƯƠNG 884

Một ông lão đứng bên cạnh Mộc Uyển Thanh vội vã đi đến, cưỡng ép kéo cô ta ra, kiêng dè nhìn Vương Bác Thần, nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, cô chủ nhà chúng tôi vừa bị đả kích, thứ lỗi, mong thứ lỗi.”

“Bác Phúc, ông làm gì thế? Anh ta đã giết người, bắt buộc phải nhận tội…”

Mộc Uyển Thanh còn chưa dứt lời, đã bị bác Phúc kéo sang bên cạnh.

Vương Bác Thần không quan tâm, nhìn sáu vị thần y trên khán đài, nói: “Có thể thi đấu y thuật với tôi, đó là vinh hạnh của các người. Tôi cho sáu người các ông một cơ hội, nếu mấy lão già các ông không biết chừng mực, tôi cũng sẽ không nương tay, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho các ông!”

“Tên nhóc thối tha kia, cậu đang nói gì thế!!”

Bùi Đăng Khoa giận tím mặt, không ngờ đối phương vừa lên đã hoàn toàn không coi sáu người họ ra gì!

“Trước đây, tôi còn cảm thấy có thể tha cho cậu một mạng, nhưng bây giờ, cậu nhất định phải chết!”

Độc y Hồ Vụ nói xong câu này, trong con ngươi không có lòng trắng đột nhiên tràn ngập hắc khí.

Người bên cạnh vội vã lùi lại mấy bước, toàn là độc khí!

Quỷ y Tả Sướng cười “hahaha”, tiếng cười giống như quỷ khóc, khiến người khác sởn tóc gáy: “Cậu giỏi lắm, lại không coi Tả Sướng tôi ra gì, tôi khiến cậu ngay đến cả quỷ cũng không làm nổi! Vừa khéo, gần đây tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc dùng cho linh hồn, tôi sẽ lấy cậu ra để thử!”

Cổ y Triệu Linh tức đến nỗi cả người run lên, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Đáng chết!”

“Mẹ kiếp, trước nay chỉ có Khấu Thanh tôi coi thường người khác. Đây là lần đầu tiên bị một tên nhãi như cậu khinh thường! Hơn nữa, đáng xấu hổ nhất là, cậu lại coi tôi và cái tên rác rưởi Bùi Đăng Khoa kia cùng một giuộc! Tôi vốn nể tình cây kim bạc nên chừa cho cậu con đường lui, nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi ý định rồi!”

Khấu Thanh tức đến nỗi râu cũng run lên. Ông ta dùng tay chỉ vào Vương Bác Thần. Người vốn vô lý như ông ta, lúc này lại tức đến nỗi không vô lý nổi!

“Tốt lắm, tốt lắm, cậu…”

Giang Thành đang muốn nói, lại bị Khấu Thanh chen ngang: “Cậu muốn tìm đường chết, thế thì tốt, ông đây thành toàn cho cậu! Bây giờ, thi đấu y thuật bắt đầu!”

Tình huống gì thế này?

Tôi còn chưa tỏ thái độ mà!

Vì sao luôn ngó lơ tôi?

Vì tôi là bác sĩ khoa nhi ư?

Nhưng ông đây dù sao cũng là một trong sáu đại Thần y mà!

Trong số những người mà người ta khiêu khích cũng bao gồm tôi đó!

Dựa vào cái gì mà cắt ngang, không cho tôi bày tỏ thái độ?

Các ông có còn là người không hả?

Giang Thành nghẹn đến nỗi muốn chết. Vừa rồi, khi Vương Bác Thần còn chưa đến, mấy người họ nói chuyện, ông ta cứ lên tiếng là bị cắt ngang, ôm một bụng tức.

Bây giờ, Vương Bác Thần đến rồi, ông ta cũng muốn có một chút cảm giác tồn tại, nhưng lại bị người ta coi nhẹ!

Đáng ghét mà!

Quá đáng ghét!
 
Chương 885


CHƯƠNG 885

Không phải là người!

Lúc này, tất cả mọi người không ai bảo ai, đều vô cùng căng thẳng.

Cho dù Vương Bác Thần có ngang ngược hay không? Cho dù anh có ngông cuồng hay không? Thì bây giờ, anh lại dám một mình khiêu chiến với sáu vị thần y, nói thật, đúng là rất to gan.

Khiến không ít người cảm thấy ngưỡng mộ.

Đổi lại là họ, đừng nói là khiêu chiến sáu người, một người thôi cũng không dám!

Nhưng, tên nhóc Vương Bác Thần này quá điên cuồng, điên đến nỗi hoàn toàn không coi sáu vị thần y ra gì, một câu nói mà cùng lúc chọc giận cả sáu người họ!

Đó là sáu vị thần y đẳng cấp của nước R, là sáu người có thể đại diện cho giới y học nước R!

Chỉ là không biết, tiếp theo đây, Vương Bác Thần sẽ thi đấu y thuật với sáu vị thần y như thế nào? Đây cũng là thời khắc mọi người mong chờ nhất!

Dù sao mọi người đều biết sáu vị thần y rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại như thế nào thì không ai rõ.

Đặc biệt là ba người: Quỷ y Tả Sướng, Độc y Hồ Vụ và Cổ y Triệu Linh làm việc vô cùng bí hiểm.

Có người căng thẳng đến nỗi nuốt nước miếng, nhỏ tiếng hỏi: “Ông nói xem, Vương Bác Thần sẽ chết như thế nào? sáu vị thần y không ai đơn giản, họ muốn đánh chết một người, có quá nhiều cách.”

“Nhìn thấy mắt của Hồ Thần y chưa? Đã không có lòng trắng nữa rồi. Tôi nghe nói, Hồ Thần y đã luyện cơ thể thành độc thể. Có thể âm thầm dùng độc, chết cũng không biết vì sao mình chết!”

“Độc y thuật của Triệu Thần y cũng quỷ thần khó lường. Ông ta đã luyện cơ thể thành ổ cổ độc đáng sợ. Bên trong người đều là cổ độc, bản thân ông ta cũng là cổ độc, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế tâm trí người khác!”

“Ban nãy Tả Thần y nói, ông ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc dùng cho linh hồn, không biết là thật hay giả. Nhưng theo tôi được biết, Quỷ y thuật của Tả Thần y đã sáng tạo rất độc đáo!”

Nghe được thông tin này, mọi người xung quanh hô hấp không chỉ dồn dập, mà còn trở nên vô cùng căng thẳng.

Họ rất tò mò nhìn Vương Bác Thần, tên nhóc này sao lại dám cơ chứ!

Chẳng nhẽ anh ta thật sự không sợ chết ư?

Người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia đều lạnh lùng nhìn Vương Bác Thần, đợi xem anh bị sáu vị thần y hành hạ đến chết như thế nào!

Lúc này, ngay đến cả Quốc chủ – Hàn Đỉnh lẩn trong đám đông cũng tò mò nhìn Vương Bác Thần.

Nghĩ thầm trong lòng: “Tên nhóc Bác Thần này, rốt cuộc còn có át chủ bài gì? Ngay đến cả mình cũng không biết. Hiện giờ, sức chiến đấu của cậu ta đã đứng đầu thế giới, chẳng lẽ cậu ta còn biết y thuật? Nhưng cho dù biết y thuật, cũng không thể là đối thủ của sáu ông già này được! Sáu ông già này có sở trường ở sáu lĩnh vực y thuật khác nhau, Bác Thần hoàn toàn không thắng nổi!”

Đối mặt với sáu người họ, cho dù là Hàn Đỉnh, cũng không có lòng tin với Vương Bác Thần.

Mặc dù ông ta hi vọng Vương Bác Thần có thể thắng, nhưng tỷ lệ thắng quá nhỏ.

Quách Đỉnh hóa trang thành phụ nữ, cũng theo bản năng lắc đầu.

Âm thầm suy nghĩ.

Bác Thần quá sốt ruột, nếu đánh từng người thì còn có thể thắng. Bây giờ, đối mặt với sáu người cùng một lúc, gần như không có khả năng thắng.

Khấu Thanh có sở trường về Đông y, nếu Bác Thần cũng giỏi Đông y, thế thì còn có chút hi vọng, nhưng Bác Thần biết y thuật ư? Chưa từng nghe qua.
 
Chương 886


CHƯƠNG 886

Tạm thời coi như Bác Thần biết y thuật đi, cho dù có thể thắng Khấu Thanh, nhưng còn ba người Hồ Vụ, Triệu Linh và Tả Sướng thì sao?

Họ là ba quái tài đó!

Thắng như thế nào đây?

Thi như thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ Bác Thần muốn dùng võ công?

Như vậy thì thua hoàn toàn luôn rồi.

Đồng thời, Nguyễn Văn Việt cũng đang phân tích tỷ lệ thắng của Vương Bác Thần.

Dường như tất cả mọi người đều đồng lòng phân tích khả năng thắng của Vương Bác Thần, phân tích đi phân tích lại, kết luận đạt được đều là không thể thắng!

“Cậu đã nghĩ xong, chết như thế nào chưa?”

Khấu Thanh nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Nếu mắt có thể giết người, lúc này Vương Bác Thần đã bị giết chết rất nhiều lần rồi.

“Các vị Thần y, tên nhóc này dám không tôn trọng sáu ngài, quả thật là ăn gan hùm mà! Dám khiêu chiến sáu người, rõ ràng là không coi sáu vị thần y ra gì, thật đáng chết!”

Mã Như Long nhà họ Mã phía Tây Bắc nói với ánh mắt u ám.

Ban nãy, anh ta bị Hồ Quốc Trụ tát cho một cái, đến giờ nửa bên mặt vẫn còn sưng vù, sáng loáng giống như cái đầu heo.

Cục tức này, anh ta không dám tìm Hồ Quốc Trụ, vừa hay có thể trút lên người Vương Bác Thần.

“sáu vị thần y là đại diện của Liên minh Y học nước R, là trụ cột vững chắc của giới y học nước R. Anh ta không tôn trọng các người, hành động này chính là coi thường giới y học, không coi y thuật của các người là gì cả, thật sự đáng ghét mà!”

“sáu vị thần y không cần phải nương tay, xin hãy mau chóng bắt đầu, giết chết tên nhóc này, để Liên minh Y học tai nghe mắt thấy!”

Mã Như Long hung ác nói.

“Cậu đang dạy tôi làm việc?”

Hồ Vụ dùng ánh mắt u ám nhìn Mã Như Long.

Cả người Mã Như Long run lên, cảm thấy giống như rơi vào hầm băng, sợ run cả người, vội vã nói: “Vãn bối không dám, vãn bối chỉ thấy ngứa mắt, chỉ là… Phù!”

Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên trong miệng và mũi phun ra dòng máu màu đen. Cùng lúc đó, trong mắt và tai cũng bắt đầu chảy máu.

“Xin Hồ Thần y nương tay, xin hãy nương tay, cậu chủ nhà tôi biết sai rồi, không dám nữa, xin Hồ Thần y nương tay!”

Người đàn ông trung niên bên cạnh Mã Như Long vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng.

Những người khác sợ tái mét mặt!

Hồ Vụ và Mã Như Long cách nhau hơn mười mét, khoảng cách xa như vậy, nhưng Mã Như Long lại bị trúng độc mà không có một dấu hiệu gì!

 
 
Chương 887


CHƯƠNG 887

Hoàn toàn không ai phản ứng kịp!

Một vài người sợ đến nỗi răng bắt đầu run cầm cập. Mã Như Long chỉ bị Hồ Vụ liếc một cái mà đã trúng độc!

Đây, đây là thủ đoạn khủng khiếp như thế nào?

Độc thuật của Hồ Vụ đã đạt tới trình độ này rồi ư?

Sắc mặt của Quốc trụ Hàn Đỉnh cũng lập tức thay đổi.

Cái này, còn thi đấu y thuật gì nữa?

Như này còn đấu thế nào nữa?

Bộ dạng của Mã Như Long khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Hồ Vụ chỉ dùng một ánh mắt đã khiến Mã Như Long trúng độc mà không ai hay, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì vậy chứ?

Là phép thuật ư?

Chuyện này sao có thể chứ?

Nhưng nếu không phải phép thuật, sao có thể chỉ dùng một ánh mắt đã khiến người khác trúng độc được?

Người của năm đại hào tộc vốn còn muốn sáu vị thần y ra tay độc ác với Vương Bác Thần, lúc này lập tức sợ ngây người!

Họ mới phản ứng lại, sáu vị thần y không phải là những người họ có thể sai khiến được.

Mặc dù sáu vị thần y có tính cách kỳ quặc, nhưng đều là những người vô cùng thông minh, nếu không, không thể đạt được thành công như bây giờ.

Họ không phải là không biết những thủ đoạn đó, mà là không thèm dùng chúng!

Hàn Đỉnh lẩn trong đám đông, sau khi cố gắng áp chế chấn động trong lòng, lập tức cười lạnh một tiếng.

Đám thanh niên của năm đại hào tộc lại coi sáu ông già này là những lão già kỳ quặc, không biết sự đời, chỉ biết nghiên cứu y thuật!

Còn muốn lợi dụng họ, đúng là chán sống mà!

“Ồn ào!”

Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ nói hai chữ, người trung niên đang quỳ trước Mã Như Long, dập đầu xin tha mạng lập tức không cử động, cứng đơ tại chỗ.

“Lại làm sao thế?”

Có người run rẩy nhìn người trung niên đó.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút qua đó.

“Bác Phúc, ông ta sao thế?”

Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam kinh ngạc nhìn mọi thứ.

“Ông ta cũng chết rồi.”

Bác Phúc thở dài.

Đây chính là sự đáng sợ của ba Thần y. Khi họ ra tay, bạn hoàn toàn không phát hiện ra được.

Chết, cũng không biết mình chết như thế nào.

Đây cũng là lý do vì sao năm đại hào tộc và bảy đại thế gia không dám ép sáu vị thần y.
 
Chương 888


CHƯƠNG 888

Chỉ có thể tranh thủ, không dám nhiều chuyện.

Bác Phúc vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy một con rết to bằng ngón tay cái chui từ trong mắt người đàn ông trung niên ra ngoài.

Nhưng lúc này, Mã Như Long đã bắt đầu co rút tại chỗ, da thịt trên mặt bắt đầu thối rữa nhanh đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Mộc Uyển Thanh tận mắt nhìn thấy, toàn bộ thịt trên mặt Mã Như Long đều biến thành máu loãng, ngay đến cả xương cốt cũng không còn chút gì!

Độc thuật!

Độc thuật thật đáng sợ!

Đây rốt cuộc là loại độc gì vậy chứ?

Sao lại khủng khiếp như vậy?

Đây chính là thi đấu y thuật ư?

Còn chưa bắt đầu mà đã có hai người chết rồi!

Ngay đến cả trúng độc khi nào, cũng không ai biết!

Họ kinh hãi nhìn sáu vị thần y, bây giờ mới thật sự ý thức được, Vương Bác Thần to gan biết nhường nào!

Cuối cùng cũng biết, sáu vị thần y đáng sợ như thế nào!

Vương Bác Thần lại dám thách thức họ!

Thật to gan!

Cuối cùng, họ cũng đã biết, những Thần y này rốt cuộc có bao nhiêu vui buồn thất thường, tính tình kỳ quặc rồi.

Chắng lẽ không ai dám khiêu chiến với họ ư?

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều phải cung phụng họ sao?

Y thuật như vậy, ai dám không cung phụng chứ?

Ai dám thách thức chứ?

Thi đấu y thuật còn chưa bắt đầu, mà đã chết mất hai người rồi!

Nói ra tay là ra tay!

Không hề do dự!

Nếu thi đấu y thuật thật sự bắt đầu, thì dữ dội đến mức nào chứ?

Mộc Uyển Thanh không khỏi nhìn sang Vương Bác Thần, bắt đầu thấy tò mò.

Anh ta dựa vào cái gì mà to gan như vậy?

Anh ta thật sự không sợ chết ư?

Rốt cuộc tự tin đến mức nào mới có thể khiêu chiến với sáu vị thần y như vậy?

Lúc này, Quách Đỉnh hóa trang thành phụ nữ, cũng cảm thấy căng thẳng thay cho Vương Bác Thần, đến nỗi đổ mồ hôi hột. Không hề ý thức được phấn trên mặt mình đã bị mồ hôi lạnh tạo thành một vệt dài.

Bây giờ phải làm sao?

 
 
Chương 889


CHƯƠNG 889

Lần này, tên nhóc Bác Thần thật sự đang chơi đùa với lửa mà!

Quan trọng là bây giờ, còn không thể dùng võ lực.

Huống hồ, với tính cách của sáu người này, cho dù Bác Thần nói rõ thân phận Thần chủ của mình, họ cũng không quan tâm!

Muốn thuyết phục họ, chỉ có thể dùng y thuật!

Nếu không, có chết họ cũng không quan tâm bạn có thân phận gì?

Phải làm như thế nào?

Phải làm sao bây giờ?

Thi đấu y thuật hôm nay đã định sẵn là hai bên đều thiệt. Tên nhóc Bác Thần sẽ không nhường nhịn, một khi đã quyết định chuyện gì, chắc chắn sẽ không chùn bước!

Sự lo lắng của Bộ trưởng Võ bộ Quách Đỉnh cũng chính là nỗi lo của Quốc chủ Hàn Đỉnh và Thủ tướng  Nguyễn Văn Việt.

Sáu vị Thần y này thật sự quá mạnh, gần như không có khả năng thắng.

Lần này, sợ là Vương Bác Thần sẽ phải chịu thiệt.

Hàn Đỉnh đã chuẩn bị xong xuôi, một khi Vương Bác Thần thua, ông ta cũng mặc kệ thân phận cao quý của mình, nhất định phải bảo vệ Bác Thần.

Cho dù là Vương Bác Thần hay là sáu vị thần y, bất cứ bên nào tổn hại, cũng là tổn thất rất lớn cho nước R.

Chỉ cần ông ta công khai thân phận, sáu vị thần y cũng sẽ nể mặt ông ta.

Ông ta theo bản năng siết chặt nắm đấm. Cho dù năm đó bị các nước phương Tây vây đánh, chặn đường, ông ta cũng không căng thẳng như bây giờ.

Mọi người giống như đã suy nghĩ rất lâu, nhưng thật ra đều chỉ xảy ra cùng một lúc, chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt.

Lúc này, Vương Bác Thần lại mặt không biểu cảm nhìn sáu vị thần y.

Nhẹ nhàng nói: “Nếu sáu người các ông không biết điều, thế thì đừng trách tôi không nể mặt. Tôi vốn nghĩ, nếu các ông nhận thức được sai lầm của mình, tôi có thể giữ thể diện và chừa cho các ông đường lui. Nếu các ông đã không biết đúng sai, hôm nay tôi sẽ dạy cho các ông một bài học!”

Không thiết sống nữa!

Thật sự không thiết sống nữa mà!

Lúc này rồi mà anh ta vẫn còn chọc tức sáu vị thần y!

Đây rõ ràng là không chết không thôi mà!

Trong lòng tất cả mọi người đều xẹt qua suy nghĩ này.

Vương Bác Thần đúng là đang tự tìm đường chết!

Anh ta chết chắc rồi!

Quá ngông cuồng!

Coi trời bằng vung mà!

Còn ngông cuồng hơn cả sáu vị thần y!

Nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 890


CHƯƠNG 890

Họ vẫn lo lắng, Vương Bác Thần sẽ nhận thua, nếu nói vậy, sáu vị thần y có khả năng sẽ nương tay.

Nhưng bây giờ xem ra, lo lắng của họ là hoàn toàn dư thừa. Với năng lực tự tìm đường chết của Vương Bác Thần, cho dù không cần họ khích tướng, sáu vị thần y cũng sẽ không tha cho anh ta!

Tốt lắm!

Nhưng Vương Bác Thần có khả năng chính là người Quốc chủ Hàn Đỉnh cử tới. Mục đích là để mượn Vương Bác Thần chọc tức sáu vị thần y, sau đó ra mặt tóm gọn Liên minh Y học.

Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của đám người Quốc chủ e là sắp sụp đổ rồi.

Tên Vương Bác Thần này thật sự rất biết tự tìm đường chết! Lại dám chọc giận sáu vị thần y!

Một khi sáu vị thần y biết, Vương Bác Thần là do Quốc chủ Hàn Đỉnh cử tới, chắc chắn sẽ nảy sinh cảm giác chán ghét với đám người Quốc chủ.

Đây chính là cơ hội của thế gia hào tộc!

Người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia đều đang đợi cơ hội này.

Hồ Vụ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, trong mắt là một mảng u ám.

Nhưng lúc này, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, ngón út ở bàn tay trái của Triệu Linh đang run lên liên tục, mang theo tiết tấu và nhịp điệu rất đặc biệt.

Quỷ y Tả Sướng giống như một người nửa sống nửa chết, không hề cử động, nhưng cơ thể lại rõ ràng trở nên khô cứng như que củi, vô cùng tiều tụy.

Khấu Thanh lạnh lùng nói: “Bớt phí lời, bắt đầu đi. Tôi sẽ thi đấu Đông y với cậu trước.”

“Tôi nói rồi, các ông không xứng thi đấu y thuật với tôi.”

Nhưng Vương Bác Thần lại lắc đầu.

“Hơn nữa, các ông cũng không có tư cách thi đấu với tôi.”

Phù.

Đột nhiên Cổ y Triệu Linh phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt mang theo tia đáng sợ, nhìn Vương Bác Thần.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ nhìn Triệu Linh.

Sao Triệu Thần y lại đột nhiên phun ra máu?

Lại chuyện gì xảy ra vậy?

Đồng thời, Độc y Hồ Vụ cũng vội vã lùi về sau bốn năm bước, ánh mắt hoảng sợ.

“Aaa…”

Quỷ y Tả Sướng hét lên một tiếng thảm thiết, nhắm chặt hai mắt, máu chảy ròng ròng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao ba người họ lại xuất hiện tai nạn như vậy?

Nhưng lúc này, Vương Bác Thần ném một cái hộp qua, thản nhiên nói: “Sáu người các ông còn không xứng để tôi ra tay. Chỉ cần các ông có thể nhận ra thứ bên trong, thì coi như các ông thắng.”
 
Chương 891


CHƯƠNG 891

Khấu Thanh bắt lấy hòm theo bản năng, ông ta mở ra nhìn, mùi thuốc nồng đậm bay ra lập tức khiến sắc mặt ông ta thay đổi, bèn vội vàng đóng hòm lại, sau đó hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.

Mà lúc này, Độc y Hồ Vụ đã té lăn trên mặt đất, tay phải run run run chỉ vào Vương Bác Thần, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, ông ta thì thào lẩm bẩm: “Không, không có khả năng, sao có thể…”

Cổ y Triệu Linh đau đớn che ngực, mặt vô cùng kinh hãi.

Giữa trán Quỷ y Tả Sướng vỡ ra một miệng vết thương, máu tươi chảy đầy hai má.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người đang xem đều ngây người.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Đã xảy ra biến cố gì?

Tại sao ba người này lại biến thành như vậy?

“Để tôi đi xem.”

Bùi Đăng Khoa phát hiện có chuyện lạ, ông ta cau mày đoạt lấy chiếc hòm trong tay Khấu Thanh, sau đó là hoảng sợ ra mặt, vội vàng đóng nắp, ông ta nói như điên dại: “Không thể nào, không thể nào…”

“Các vị thần y, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Vương Đằng nhà họ Vương ở Lang Gia vội hỏi, tình huống hiện tại rõ ràng rất không bình thường.

Tinh thần ai nấy đều trở nên căng thẳng, rốt cuộc sáu vị thần y bị sao thế?

Còn chưa bắt đầu thi đấu y thuật, tại sao lại xuất hiện tai nạn như vậy?

Đại diện nhà họ Cổ, một trong bảy đại thế gia đứng lên nói: “Không biết sáu vị thần y có thể nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Nếu hôm nay không thể thi đấu y thuật thì hãy đổi sang ngày khác.”

Người nhà họ Mộc ở Tây Nam – Mộc Uyển Thanh, giờ phút này cô ta cũng không thể giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo vốn có của mình nữa, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Bác Phúc, bác có nhìn ra được gì không?”

Bác Phúc lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Cô chủ, trận thi đấu y thuật hôm nay chỗ nào cũng kỳ lạ, tôi đề nghị bây giờ cô nói chuyện giúp Vương Bác Thần, như thế chúng ta mới có cơ hội.”

“Cái gì? Muốn tôi nói giúp anh ta? Tuyệt đối không thể! Nhà họ Bạch và nhà họ Mộc chúng ta thân nhau, bây giờ anh Bạch bị anh ta giết chết, tôi phải báo thù cho anh Bạch!”

Mộc Uyển Thanh cắn răng nói.

Bác Phúc nghiêm túc: “Cô chủ, bây giờ không phải lúc lôi tính trẻ con ra, giờ chỉ có cô mới có thể Đại diện nhà họ Mộc chúng ta, già này không có tư cách. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chuyện này tuyệt đối có liên quan với Vương Bác Thần. Vương Bác Thần kia không đơn giản, cô không phát hiện sau khi xem cái hòm kia, cả Khấu Thanh và Bùi Đăng Khoa đều đổi sắc mặt à?”

“Vậy thì sao? Muốn tôi nói chuyện giúp loại tàn bạo này là chuyện không tưởng!”

Mộc Uyển Thanh nói chắc như đinh đóng cột: “Năm đại hào tộc chúng ta, như mấy con châu chấu buộc vào cùng một sợi dây, một nhà quang vinh thì tất cả quang vinh, một nhà tổn hại thì tất cả tổn hại, nếu tôi nói chuyện giúp anh ta vậy chính là phản bội lại năm đại gia tộc. Bây giờ khó khăn lắm năm đại gia tộc mới bắt tay nhau thành liên minh thống nhất, một khi tôi nói chuyện giúp Vương Bác Thần, nhà chúng ta sẽ bị bốn nhà khác nhằm vào ngay”

Bác Phúc vội la lên: “Cô chủ, tình huống mạnh hơn người mà! Cô phải tin tôi, trực giác của tôi chưa từng sai lầm, bây giờ sáu vị thần y xảy ra chuyện, cô không nghĩ là rất trùng hợp à? Độc y Hồ Vụ có thể dùng độc giết người, nhưng tại sao đến giờ Vương Bác Thần vẫn không có chuyện gì? Khả năng điều khiển cổ độc của Cổ y Triệu Linh đã cực kỳ xuất sắc, vừa rồi gã vệ sĩ nhà họ Mã kia chết một cách thầm lặng không tiếng động, nhưng đến bây giờ Vương Bác Thần vẫn không sao cả. Đây là vì sao? Cô có nghĩ đến không?”
 
Chương 892


CHƯƠNG 892

Mộc Uyển Thanh vẫn cố chấp nói: “Cho dù là vậy thì cũng không thể chứng tỏ điều gì, bác Phúc, bác già rồi nên gan nhỏ đi. Quỷ y, Cổ y, Độc y, ba người họ vốn là theo đường dị đoan, bây giờ bị phản phệ cũng là chuyện thường. Chỉ là trùng hợp bị cùng lúc mà thôi.”

Bác Phúc thật sự gấp gáp không chịu được, ánh mắt khẽ động, ông ta tiến lên trước từng bước, nói: “Tôi thấy trận đấu y thuật này đã xong rồi, chắc là anh Vương dành chiến thắng. Sáu vị thần y, không biết tôi nói có đúng không?”

Ông ta vừa nói ra những lời này, lập tức khiến tất cả mọi người khiếp sợ!

Ngay lập tức, vô số ánh mắt đổ xô về phía Phúc Bá.

Mọi người đồng thời nhìn về phía bác Phúc.

Ánh mắt của người trong năm đại hào tộc đã âm u tới tột cùng.

Ánh mắt của người trong bảy đại thế gia lại có thêm chút thăm dò.

Hôm nay bọn họ thuộc một phe, Vương Bác Thần rõ ràng là người phe quốc chủ Hàn Đỉnh, bây giờ bác Phúc nói như vậy là có ý gì?

Nói giúp Vương Bác Thần?

Muốn làm cái gì?

Sắc mặt Mộc Uyển Thanh trở nên trắng bệch.

Cô ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người, điều này làm cho hô hấp của cô ta dồn dập hơn.

Bây giờ bác Phúc nói chuyện đồng nghĩa với việc đó là ý của cô ta.

Lời này sẽ làm cho người của các gia tộc lớn hiểu tầm, rằng nhà họ Mộc ở Tây Nam bọn họ phản bội danh gia vọng tộc!

“Bác Phúc, bác làm gì thế!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mộc Uyển Thanh nhỏ giọng khiển trách, cô ta nói nhỏ đủ để chỉ mình bác Phúc nghe được!

Bác Phúc không để ý đến cô ta, nói tiếp: “Mọi người còn chưa hiểu à? Ngài Vương đã thắng trong trận thi đấu y thuật này. Sáu vị thần y, tôi nói có đúng không?”

Sắc mặt Bùi Đăng Khoa trăm màu muôn vẻ, nhìn cực kỳ đau đớn.

Bình phun Khấu Thanh yên lặng không nói, không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm cái hòm trên tay Bùi Đăng Khoa.

“Các ông thua rồi?”

Giang Thành tò mò nhìn cái hộp: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Tôi không hiểu gì cả.”

“Ông câm mồm!”

Khấu Thanh nhỏ giọng quát.

Giang Thành giận dữ, ông ta đang định nói chuyện thì Độc y Hồ Vụ lau máu tươi bên khóe miệng, ông ta nhìn Vương Bác Thần, vẻ mặt khó đoán, một lúc sau mới nói: “Là tôi thua, độc của tôi không có tác dụng với cậu.”

Giang Thành: “???”

Vì sao tôi vẫn không hiểu gì cả?

Ánh mắt Cổ y Triệu Linh tràn ngập giằng xé, ông ta cắn răng đứng lên, nhưng lại bị té lăn trên đất, máu tươi trào ra miệng không ngừng, ông ta không cam lòng phun ra hai chữ: “Tôi thua.”
 
Chương 893


CHƯƠNG 893

Cái này lại sao nữa?

Mọi người choáng váng.

Không phải trận đấu y thuật vẫn chưa bắt đầu à?

Sao lại thua được?

“Cậu có thể cho tôi biết vì sao không có tác dụng với cậu không!”

Quỷ y Tả Sướng mặt đầy máu tươi, như thế khiến ông ta nhìn càng đáng sợ, giữa trán vẫn chảy máu không ngừng.

“Hai ông thì sao?”

Vương Bác Thần không trả lời mà lại quay qua hỏi Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh.

Trong lòng cả hai đang giãy dụa, trên mặt tràn đầy đau đớn, ánh mắt láo liên, cứ mãi nhìn về phía cái hòm kia.

“Các vị thần y, cái này không được coi là thi đấu y thuật nhỉ?”

Nhà họ Lâm đại diện bảy đại thế gia đứng lên nói: “Thi đấu y thuật không phải là nên thi xem ai hiểu về dược vật cũng như trình độ y thuật của bản thân ai cao hơn à?”

Muốn chết!

Quốc chủ Hàn Đỉnh ngồi trong đám người, nghe được câu này thì trên mặt lộ rõ sát ý nồng đậm.

Nếu dựa theo cách nói bây giờ thì Vương Bác Thần là người thắng.

Nhưng vì câu nói kia, tình huống lại trở nên mất khống chế!

Dù sao Vương Bác Thần thắng là thắng dựa vào thực lực.

Độc y Hồ Vụ, Quỷ y Tả Sướng và Cổ y Triệu Linh không thể làm gì được Vương Bác Thần là vì Vương Bác Thần có thực lực hùng mạnh, có thể hóa giải hết những mánh khóe của họ.

Nhưng nếu dựa theo nội dung cuộc thi đấu y thuật bình thường thì e rằng Vương Bác Thần không thể thắng được!

Đáng chết!

Bảy đại thế gia, đáng chết!

Xem ra, các người muốn đấu với tôi tới chết mới thôi!

Hàn Đỉnh giận dữ ra mặt.

Còn người của các gia tộc lớn lại thấy trước mắt sáng ngời.

Đúng vậy, đấu y thuật thì cái đấu chính là y thuật, đấu chính là sự hiểu biết với dược vật.

Nhưng bây giờ, cái này có được tính là đấu y thuật không?

Cơ bản là không thể!

Chỉ có thể coi như Vương Bác Thần dùng phương pháp không chính thống!

“Nếu cái này coi như đấu y thuật thì sau này muốn đấu y thuật cứ lấy vũ lực ra đấu luôn đi.”

Người đại diện nhà họ Tần, một trong bảy đại thế gia thản nhiên cười nói.

Bọn họ cũng kịp nhận ra, đây căn bản không được xem là đấu y thuật, Vương Bác Thần chỉ là dùng biện pháp không chính thống mà thôi.
 
Chương 894


CHƯƠNG 894

“Ba vị thần y, các ông đừng sốt ruột nhận thua, chắc chắn thằng nhóc này dùng loại thuốc gì đó mới khiến các ông không làm gì được cậu ta. Nhưng đấu y thuật là đấu cái gì? Là đấu tài y thuật của bản thân, là khả năng hiểu biểu y dược vật. Bây giờ cùng lắm chỉ có thể nói là thực của của các ông không bằng cậu ta, vẫn chưa so y thuật và dược vật đâu.”

Người đại diện nhà họ Tưởng, một trong bảy đại thế gia bình thản nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc thi đấu y thuật tưởng chừng như đã kết thúc lại trở nên phức vì người của bảy đại thế gia chen chân vào.

Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh ngồi ở trong đám người, thấy tình huống như thế thì cả hai đều lạnh nhạt theo dõi.

Thái độ của bảy đại thế gia đã nói lên tất cả, rằng chuyện này hoàn toàn không thể làm dịu đi.

Không chết không thôi!

Bọn họ vẫn tham lam như thế, vẫn tham luyến quyền thế, tham bôi không lùi!

Đã đến lúc cần giải quyết bọn họ, nếu không sẽ thành khối u ác tính!

Người của bảy đại thế gia anh một câu, tôi một câu, rõ ràng muốn ép Vương Bác Thần vào đường chết.

“Ông nói Vương Bác Thần thắng, thắng chỗ nào? Cuộc thi đấu y thuật còn chưa thật sự bắt đầu đâu.”

Trương Lăng Vân, người nhà họ Trương ở Đông Bắc nhìn về phía bác Phúc với ánh mắt ác ý, Mộc Uyển Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt của người thuộc năm đại hào tộc nhìn về phía mình mang theo sự căm thù rõ ràng.

Nguy rồi!

Lời của bác Phúc đã làm cho bọn họ nhận định rằng nhà họ Mộc phản bội năm đại hào tộc!

Nhà họ Mộc gặp nguy!

Mộc Uyển Thanh đang định nói chuyện thì bác Phúc đã nói trước: “Cậu Trương, cậu cần gì phải gây sự như vậy? Sáu vị thần y còn chưa nói gì đâu, cậu sốt ruột cái gì? Chẳng lẽ cậu có thể thay mặt được sáu vị thần y à?”

“Các người có ý gì?

Hồ Quốc Trụ nổi giận, ông ta không ngờ rằng lúc này các thế gia hào tộc lại chặn ngang một chân.

“Thằng nhóc kia, chỗ này có chỗ cho cậu nói chuyện à?”

Trương Lăng Vân sợ tới mức lùi về sau một bước. Người nhà họ Ngụy, một trong bảy đại thế gia đứng lên nói: “Chiến thần Quốc Trụ, ông cũng độc tài hơi quá đó, chẳng lẽ chiến thần Quốc Trụ muốn lấy vũ lực để áp bức Liên minh Y học sao? Ai cũng biết cái sáu vị thần y am hiểu chính là y thuật, am hiểu dược vật. Ông muốn sáu vị thần y cứ nhận thua như thế thì công bằng ở đâu? Sáu vị thần y cống hiến cho y học cả đời, chẳng lẽ ở trong mắt ông, sau thần y có thể bị nhục nhã như vậy à?”

Lời này chẳng khác nào chọc kim vào chỗ đau của người khác!

Nói vài câu là đã lôi kéo Liên minh Y học tới phe mình.

“Không sai, chúng tôi làm nghề y, không biết đánh nhau. Đấu y chính là đấu y thuật, đấu sự hiểu biết về dược vật, vừa rồi không được coi là đấu y thuật.”

Người của Liên minh Y học lập tức phản ứng lại.

Vừa rồi căn bản không thể xem là thi đấu y thuật.

Nếu sáu vị thần y cứ bị thua như vậy thì rất không công bằng, bọn họ không cam lòng.
 
Chương 895


CHƯƠNG 895

“Chiến thần Quốc Trụ lấy thế hiếp người, bây giờ lại muốn ép sáu vị thần y nhận thua, không biết đây là ý của chiến thần Quốc Trụ hay là ý của Quốc chủ?”

Đại diện nhà họ Châu, một trong bảy đại thế gia nói lời châm chọc.

Bọn họ biết rất rõ những y sư này, muốn làm cho những người đó tình nguyện nhận thua thì phải thắng họ trên mặt y học.

Bây giờ họ nói những lời này lập tức khiến người của Liên minh Y học nổi nóng.

Sáu vị thần y là tín ngưỡng của tất cả y sư của Liên minh Y học, bọn họ sẽ không cam tâm để sáu vị thần y bị thua như vậy.

“Mày muốn chết à!”

Hồ Quốc Trụ cực kỳ tức giận, ông ta không am hiểu việc dùng võ mồm tranh đấu, nhưng bây giờ lại không thể ra tay.

Vừa rồi khi ra tay đã mang theo ý ép buộc.

Bây giờ nếu lại ra tay thì sẽ thật sự đắc tội Liên minh Y học, sẽ phá hỏng kế hoạch lớn.

“Chiến thần Quốc Trụ thật là có uy phong, ông bao che cho Vương Bác Thần như vậy, chẳng lẽ Vương Bác Thần này là do Quốc chủ phái tới?”

Đại diện nhà họ Tôn, một trong bảy đại thế gia châm chọc cười nói: “Quốc chủ làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn dùng cách này để ép sáu vị thần y nhận thua à? Sáu vịthần y rất vô tội, bọn họ cống hiến cho nước R nhiều như vậy mà bây giờ lại muốn qua cầu rút ván à? Bảy đại thế gia chúng tôi không đồng ý đâu.”

Nhất thời, Hồ Quốc Trụ cũng không biết nên nói gì.

Tình hình bây giờ rất không có lợi cho Vương Bác Thần.

Hơn nữa những người này liên hệ tất cả mọi việc với Quốc chủ, điều này sẽ khiến Liên minh Y học dựa gần vào gia tộc lớn.

Hai mắt Quách Đỉnh tối sầm, ông ta nhìn vào đám Đại diện của bảy đại gia tộc, không biết bây giờ ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Vương Bác Thần nên phá vỡ cục diện này thế nào?

Nếu như không phải vì lôi kéo Liên minh Y học, bây giờ Quách Đỉnh đã tiêu diệt những người đại diện của bảy đại thế gia này rồi!

“Sáu vị thần y còn chưa lên tiếng, các cậu nói như vậy là có ý gì? Muốn khiến cho sáu vị thần y và Vương Bác Thần không chết không thôi? Lòng dạ các cậu cũng ác độc quá rồi!”

Đột nhiên, có người bên trong đám người nói.

Quách Đỉnh trang điểm thành phụ nữ sững sờ, sao giọng nói này giống như của Nguyễn Văn Việt vậy?

Lão già kia cũng đến?

Quốc chủ Hàn Đỉnh cũng lập tức tìm kiếm người vừa nói chuyện, không phải lão già Nguyễn Văn Việt này nói là ông ta không đến sao?

Cũng lén lút đến rồi?

Nhưng tiếc là, bọn họ không tìm được người.

“Không sai, sáu vị thần y còn chưa lên tiếng, các cậu cứ thúc ép như vậy, chẳng lẽ các cậu có tư cách thay mặt cho sáu vị thần y hay sao?”
 
Chương 896


CHƯƠNG 896

Bác Phúc bắt lấy cơ hội này, không để ý đến ánh mắt của Mộc Uyển Thanh, tiếp tục nói: “Cuộc thi đấu y thuật hôm nay vốn là chuyện đáng ca tụng của giới y học nước R, nhưng sao tôi cảm thấy suy nghĩ hiện giờ của các cậu là muốn sáu vị thần y và ngài Vương không chết không thôi?”

Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia nghiêm nghị nói: “Lão già kia, ông chỉ là một tôi tớ của nhà họ Mộc, có tư cách gì khoa tay múa chân ở chỗ này? Nhà họ Mộc các người muốn trở mặt với chúng tôi sao?”

“Bác Phúc, lui ra!”

Mộc Uyển Thanh tức giận nói.

Cô ta không ngờ bác Phúc lại tự đưa ra quyết định, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của cô cả nhà họ Mộc cô ta như vậy.

Lão già này thật sự quá to gan!

Tiếp tục như vậy, sao nhà họ Mộc bọn họ còn chỗ đứng nào trong thế gia hào tộc?

Đúng là đáng chết!

“Cô chủ, từ trước đến nay nhà họ Mộc chúng ta luôn đứng về phía đạo đức và chính nghĩa, bây giờ những người này có lòng dạ độc ác, muốn khiến sáu vị thần y và ngài Vương đều bị tổn hại, chúng ta không thể nghe theo.”

Bác Phúc kiên định nói.

“Lui ra!”

Mộc Uyển Thanh tức giận, vậy mà lão già này hoàn toàn không nghe lời cô ta, khiến khuôn mặt cô ta nóng bừng lên!

Thể diện coi như mất sạch!

Trong lòng bác Phúc vô cùng thất vọng.

So với ông chủ, cô chủ vẫn còn non lắm.

Hiểu biết quá nông cạn, tầm mắt quá hạn hẹp.

Hoàn toàn không có quyết đoán như Vương Bác Thần, sao vẫn không nhìn rõ thế cục hiện giờ?

Rõ ràng sáu vị thần y đã không còn lòng dạ thi đấu, huống hồ tuy tính cách sáu người này lập dị, nhưng có một điểm giống nhau, chỉ cần là chuyện bọn họ đã lên tiếng thừa nhận thì chắc chắn sẽ không đổi ý.

Vừa rồi Độc y Hồ Vụ, Cổ y Triệu Linh, Quỷ y Tả Sướng đã chính miệng nhận thua, bảo bọn họ đổi ý, đó là chuyện không thể nào.

Mặc dù Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh chưa tỏ thái độ, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ thì đã bị đồ vật trong chiếc hộp kia hấp dẫn.

Thứ gì có thể khiến những thần y cấp bậc như bọn họ đánh mất phong độ?

Ngoài thuốc ra thì còn có thể là cái gì?

Sao cô chủ không nhìn ra chứ?

Tầm mắt của người trong thế gia hào tộc đã hạn hẹp đến mức này rồi sao?

Bây giờ ngay cả chút kỹ năng quan sát ấy mà những người này cũng không có rồi sao?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sao thế gia hào tộc có thể không lụi bại?

Không biết vì sao, trong lòng bác Phúc nảy sinh cảm giác đau thương.
 
Chương 897


CHƯƠNG 897

Những người này đã quen sống những tháng ngày ngồi trên người khác, đã coi tất cả thành chuyện đương nhiên, tất nhiên không nhìn ra một vài điều gì đó.

Chuyện ông ta đang làm bây giờ là suy tính một con đường lui cho nhà họ Mộc, trước hết tỏ chút thiện chí với Vương Bác Thần.

Như vậy, cho dù sau này Quốc chủ xuống tay với thế gia hào tộc cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Mộc Uyển Thanh lạnh lùng quyết đoán nói: “Bây giờ tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, Phúc Nguyên bị trục xuất khỏi nhà họ Mộc, không còn là người nhà họ Mộc, tất cả những lời ông ta nói ra đều không có bất kỳ liên quan gì với nhà họ Mộc!”

Bác Phúc không thể tin nổi nhìn về phía Mộc Uyển Thanh.

Ông ta một lòng suy tính đường lui cho nhà họ Mộc, thế mà bây giờ lại bị cô cả đuổi ra khỏi nhà?

“Không ngờ cô cả nhà họ Mộc ở Tây Nam lại là một người ngu xuẩn như vậy.”

Vương Bác Thần châm chọc nhìn Mộc Uyển Thanh.

“Anh nói cái gì!”

Mộc Uyển Thanh cô ta đường đường là cô cả của nhà họ Mộc, vậy mà lại bị nói là ngu xuẩn ở trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt lập tức vừa nóng vừa đỏ, tức giận nói: “Tôi muốn làm gì còn chưa đến lượt một tên hung thủ giết người như anh đến nói này nói nọ. Anh dùng thủ đoạn hèn hạ ép buộc sáu vị thần y nhận thua, thật sự cho rằng mọi người chúng tôi không nhìn ra sao?”

Phúc Nguyên đau khổ nhắm hai mắt lại, chắp tay nói với Vương Bác Thần: “Ngài Vương, cô chủ nhà chúng tôi chưa trải chuyện đời, lòng dạ thuần khiết, xin cậu thứ lỗi.”

“Nhà họ Mộc có ông là may mắn của nhà họ Mộc.”

Vương Bác Thần cảm khái một câu, sau đó ánh mắt đảo qua khuôn mặt của đại diện cho bảy đại thế gia , thản nhiên nói: “Về phần các người, một đám chó dữ mà thôi, không có tư cách lọt vào mắt xanh của tôi.”

“Thật to gan, dám khinh thường bảy đại thế gia chúng tôi!”

“Anh muốn chết à, khiêu khích bảy đại thế gia chúng tôi, hôm nay sẽ khiến anh có đến mà không có về!”

“Hừ, thứ điếc không sợ súng, dùng thủ đoạn hèn hạ ép buộc sáu vị thần y mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Hôm nay không dạy dỗ anh một trận thì thật có lỗi với sáu vị thần y?”

Người của bảy đại thế gia thi nhau trách móc.

Mục đích của bọn họ là muốn khiến cho sáu vị thần y ra tay lần nữa, chơi chết Vương Bác Thần.

Nếu như hai bên cứ kết thúc như vậy, thế lại không ăn khớp với mục tiêu của bọn họ.

“Sáu vị thần y, sáu người các vị có nhiều cống hiến cho nước R như vậy, bây giờ lại bị một thằng nhãi ranh ép đến mức này, chẳng lẽ các vị cam lòng bị anh ta làm nhục sao? Chỉ cần sáu vị lên tiếng, chúng tôi bằng lòng tiêu diệt nhóc con không biết trời cao đất rộng này.”

Có người tiếp tục khích tướng.

“Sáu vị thần y, nhóc con này làm như vậy là làm nhục Liên minh Y học chúng ta, là làm nhục y sĩ trên toàn thế giới. Nếu sáu vị cứ nhận thua như vậy, sau này Liên minh Y học chúng ta không ngóc đầu lên nổi!”

“Mọi người đều nói hai năm này Liên minh Y học chúng ta càng ngày càng không xong, chia năm xẻ bảy, bây giờ loại người nào cũng dám đến ức hiếp Liên minh Y học rồi, chúng tôi không cam lòng. Nếu như Liên minh Y học chịu uất ức như vậy, tôi thà rằng rời khỏi Liên minh Y học!”
 
Chương 898


CHƯƠNG 898

“Không sai, sáu vị thần y, vẫn mong các vị tiếp tục ra tay, nếu cứ nhận thua như vậy, chúng tôi thà rằng rời khỏi Liên minh Y học, uất ức thế này, không thể nào chịu nổi!”

Không ít người của Liên minh Y học đã bị chọc giận, yêu cầu sáu vị thần y tiếp tục ra tay!

“Sáu vị thần y, hôm nay là thi đấu y thuật, xin hãy cho chúng tôi được nhìn thấy cuộc thi đấu y thuật thật sự, chỉ vậy mà đã thua rồi, chúng tôi không cam lòng. Nếu thua không hiểu nổi như vậy, chúng tôi thật sự không cam lòng!”

“Đúng, không cam lòng, đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”

“Uất ức, nhớ năm đó Liên minh Y học chúng ta huy hoàng cỡ nào, y sĩ thiên hạ kính Liên minh Y học thế nào! Nhưng bây giờ thì sao? Bị người ta nói là chia năm xẻ bảy! Ngay cả thằng nhãi ranh cũng dám đến khiêu khích, Liên minh Y học như vậy còn cần tồn tại nữa sao?”

Y sĩ còn lại trong Liên minh Y học hô lên, càng ngày càng gay gắt.

Cục diện càng thêm rối ren nát bét!

Bây giờ, cuộc thi đấu y thuật này bị người của bảy đại thế gia lợi dụng, đã chệch khỏi quỹ đạo.

“Thật sao?”

Vương Bác Thần nhìn về phía đông đảo y sĩ của Liên minh Y học, cười khẩy: “Không cam lòng? Uất ức? Các người cũng có tư cách đó?”

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, Khấu Thanh lên tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Các người biết cái quái gì? Các người biết thứ trong chiếc hộp này là gì không? Trong này là một viên đan dược, tôi không nhận ra, cũng không tinh luyện ra, y thuật của tôi còn chưa tới trình độ này! Chẳng lẽ không phải thua rồi sao?”

“Cái gì?”

Khấu Thanh vừa nói ra, lập tức khiến cho nơi này rối loạn.

Trong chiếc hộp kia lại là một viên đan dược?

Ấy vậy mà Khấu thần y không nhận ra? Cũng không tinh luyện ra?

Vậy thi đấu y thuật này…

Thua rồi sao?

“Các cậu đừng nhìn tôi, tôi cũng không được, tôi chỉ có thể phân biệt ra mấy vị thuốc trong viên đan dược kia, nhưng vẫn không nhận ra toàn bộ.”

Bùi Đăng Khoa cười gượng, nói.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Thua rồi?

Là thua thật rồi?

Khấu Thanh và Bùi Đăng Khoa tỏ thái độ khiến tình thế vốn nghiêng về bên kia lại lần nữa chuyển thành có lợi cho Vương Bác Thần.

Trên cơ bản hai người bọn họ đã xác nhận rằng, trong cuộc thi đấu y thuật này, sáu vị thần y bọn họ thua.

Nhưng kết quả như vậy khiến rất nhiều người của Liên minh Y học khó mà chấp nhận.

 
 
Chương 899


CHƯƠNG 899

Người của năm đại hào tộc lớn và bảy đại thế gia đều ngây ngẩn cả người, hai thần y tỏ thái độ giống như hai cái tát vô hình mà vang đội tát lên trên mặt bọn họ.

Vừa rồi bọn họ còn hùng hổ hung hăng kêu gào rằng không tính kết quả của thi đấu y thuật.

Nhưng bây giờ, sáu vị thần y tỏ thái độ khiến hai má bọn họ bỏng rát, giống như liếc mắt đưa tình với tên mù, còn bị tên mù tát cho một phát.

“Cứ thua như vậy sao? Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy y thuật của Vương Bác Thần mà.”

Có người của Liên minh Y học mang ý đồ xấu, vẫn kích động dẫn dắt dư luận.

“Không sai, cho dù Bùi thần y và Khấu thần y không nhận ra đan dược, nhưng điều này cũng không chứng tỏ y thuật của Vương Bác Thần tài giỏi hơn?”

Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc cười khẩy nói.

Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia cười nói: “Sáu vị thần y, cho dù các vị không nhận ra đan dược, vậy cũng không cách nào chứng minh thi đấu y thuật này là Vương Bác Thần thắng. Ai biết đan dược này của anh ta là từ đâu tới? Nếu như vậy cũng coi là thi đấu y thuật, vậy có phải sau này chúng tôi tìm một số loại thuốc mà các y sĩ không nhận ra thì cũng coi là thắng thi đấu y thuật rồi?”

Đây hoàn toàn chính là không biết xấu hổ!

Đại diện của nhà họ Hàn từ tốn nói: “Hoàn toàn chính xác, điều này không cách nào chứng minh cái gì.”

“Thối lắm!”

Hồ Quốc Trụ giận tím mặt, không nhịn được muốn ra tay giết chết những người này.

Mẹ nó thật không biết xấu hổ!

Thật khiến người ta tức giận!

Đám người Bùi Đăng Khoa cũng đã thừa nhận, bọn họ còn muốn phá rối!

Thật sự đáng chết!

Đây chính là bộ mặt thật của thế gia hào tộc sao!

Đại diện của nhà họ Tưởng gật đầu nói: “Trừ phi, Vương Bác Thần có thể luyện ra đan dược tương tự ngay tại đây, nếu không cũng không thể tính là Vương Bác Thần thắng.”

Sắc mặt Vương Bác Thần thay đổi thất thường, giống như rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.

Đại diện nhà họ Ngụy thừa cơ cười nhạo: “Đừng nói là không luyện ra được đó?”

Vương Bác Thần giống như thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói: “Các anh có tư cách gì nghi ngờ tôi?”

“Quả nhiên, dùng thủ đoạn bất chính mà thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Bác Thần, lại nghe thấy lời này của Vương Bác Thần, đại diện nhà họ Cổ càng thêm chắc chắn, Vương Bác Thần căn bản không cách nào luyện chế ra được.

Châm chọc nói: “Một tên hề dối trên gạt dưới mà cũng dám lừa gạt sáu vị thần y? Sáu vị thần y là người đoan chính, cho nên có thể dùng chuyện trông vẻ hợp tình hợp lý lừa gạt cho qua, anh cũng chỉ là lợi dụng bản tính lương thiện của sáu vị thần y mà thôi. Sáu vị thần y ngay thẳng, anh có thể lừa gạt, nhưng muốn lừa gạt nhiều người chúng tôi như vậy, anh tính sai rồi!”

“Anh muốn chết à!”

Vương Bác Thần lửa giận ngút trời, càng giống như bị người ta vạch trần lời nói dối, thẹn quá hóa giận.

 
 
Chương 900


CHƯƠNG 900

Trong lúc nhất thời đám người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh cũng không tiện nói gì.

Dựa theo tính cách của bọn họ, nếu đã tự nhận thua, vậy sẽ không dây dưa thêm nữa.

Nhưng rõ ràng, thi đấu y thuật ngày hôm nay phát triển đến nước này đã không phải là cục diện mà bọn họ có thể khống chế rồi.

“Mẹ nó các cậu nói thêm câu nữa xem? Sáu vị thần y cũng nhận thua rồi, các cậu còn muốn như thế nào nữa? Cho rằng luyện chế đan dược đơn giản vậy sao? Mẹ nó, một đám nhãi ranh vô sỉ, nói nhảm nữa, ông đây chém các cậu!”

Hồ Quốc Trụ nổi giận đùng đùng đứng dậy, đã chuẩn bị ra tay!

“Chiến thần Quốc Trụ, chúng tôi chỉ nhìn việc mà xét thôi, nếu ngài còn tiếp tục lấy thế đè người, vậy chúng tôi nhận thua thì đã có sao? Có điều, nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, vậy cũng không còn là chuyện mà quyền thế của chiến thần Quốc Trụ ngài có thể áp chế!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đại diện nhà họ Tiêu nói với giọng điệu chế giễu cay độc.

Mặc dù Hồ Quốc Trụ lỗ mãng, nhưng cũng không ngu ngốc.

Biết bây giờ không phải lúc ra tay.

Nhưng những người này nhiều lần ép bức, cứ theo đà này, Vương Bác Thần chỉ có thể luyện đan tại chỗ!

Nếu không, những người này sẽ không chịu để yên.

Nhưng cho dù là ông ta thì cũng biết luyện đan không đơn giản như vậy.

Huống hồ, trong lòng ông ta cũng rõ ràng, Vương Bác Thần dùng thủ đoạn mưu lợi, nếu như so đấu chính diện về mặt y thuật, căn bản không cách nào chiến thắng!

Bây giờ, cục diện lại bị quấy phá.

Người của Liên minh Y học thi nhau lên tiếng.

“Nói không sai, lấy ra một viên đan dược sáu vị thần y không nhận ra cũng không thể chứng minh cái gì. Nếu như vậy cũng coi là Vương Bác Thần thắng, vậy sau này thi đấu y thuật làm gì nữa!”

“Ha ha, dùng thủ đoạn bất chính mà cũng muốn thắng trong thi đấu y thuật? Thật sự cho rằng chúng tôi mù rồi sao? Thật sự cho rằng chúng tôi dễ bị lừa lắm sao?”

“Sáu vị thần y, sáu vị không nhận ra đan dược cũng không chứng tỏ Vương Bác Thần có thể luyện chế ra được. Chỉ có tự mình Vương Bác Thần luyện ra chế ra cho chúng tôi xem, như vậy mới có thể khiến chúng tôi khâm phục sát đất, như vậy mới chứng minh y thuật của Vương Bác Thần cao siêu!”

“Vương Bác Thần, anh dám không?”

“Nếu anh có thể luyện chế ra đan dược giống hệt viên đan dược này, vậy Liên minh Y học chúng tôi sẽ thừa nhận anh thắng thi đấu y thuật này!”

Trong đám người, lúc này lớp trang điểm trên mặt Bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh đã bị mồ hôi lạnh làm trôi, âm thầm siết chặt nắm tay, ánh mắt hơi nheo lại.

Âm thầm ghi nhớ toàn bộ những người cầm đầu kích động dẫn dắt dư luận vừa rồi.

Chờ sau này rồi tính sổ!

Chuyện phát triển đến nước này, Hàn Đỉnh lại trở nên bình tĩnh hơn.

Càng là lúc này thì càng không thể rối trí, xem Vương Bác Thần đối phó như thế nào đã.

Ông ta luôn cảm thấy thái độ vừa rồi của Vương Bác Thần hơi giả, trước kia Vương Bác Thần đối mặt với liên quân các cường giả phương Tây cũng không hề lộ ra chút hoảng loạn nào, thế mà vừa rồi trên mặt nhóc con này lại xuất hiện vẻ hoảng loạn.
 
Chương 901


CHƯƠNG 901

Dựa vào hiểu biết của ông ta với Vương Bác Thần, cho dù anh phải đối mặt với cái chết thì cũng không thể nào xuất hiện vẻ mặt như vậy.

“Chẳng lẽ nhóc con này đang diễn trò?”

Trong lòng Hàn Đỉnh xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy hơi vô lý.

Nếu như Vương Bác Thần đang diễn trò thật, vậy chứng tỏ những chuyện đang xảy ra đều nằm trong tính toán của anh.

Nhưng trước giờ Hàn Đỉnh chưa từng nghe nói Vương Bác Thần có thành tích gì trên lĩnh vực y học, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Vương Bác Thần thể hiện y thuật.

“Cứ xem đã rồi tính, luôn cảm thấy nhóc con này có chỗ nào đó không đúng.”

Hàn Đỉnh khẽ nhíu mày.

Nếu như Vương Bác Thần thật sự không có cách nào đối phó, vậy ông ta không ngại bại lộ thân phận, nhưng nếu làm như vậy, trái lại sẽ đẩy Liên minh Y học về phía thế gia hào tộc.

Cho nên thân phận của ông ta có thể không bại lộ thì sẽ không bại lộ.

“Có phải không còn lời gì để nói rồi không?”

Đại diện nhà họ Tôn mỉm cười, khinh miệt nói: “Thật sự cho rằng chúng tôi là người ngu à? Nếu như hôm nay chúng tôi không tới, có phải anh định lừa gạt sáu vị thần y như vậy?”

Đại diện nhà họ Tần hung hăng hùng hổ nói: “Vương Bác Thần, quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân, chúng tôi sẽ tha cho tội bất kính với sáu vị thần y của anh!”

“Quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân!”

“Không sai, chỉ như vậy mới có thể khiến anh hiểu rõ, không thể sỉ nhục sáu vị thần y, không thể sỉ nhục Liên minh Y học nước R!”

Lại có người lòng mang ý xấu kích động dẫn dắt dư luận, mọi người của Liên minh Y học bị kích thích, hoàn toàn cho rằng Vương Bác Thần đang dùng thủ đoạn bất chính, lừa gạt mọi người.

Cuộc thi đấu y thuật này, căn bản không thể tính!

Trong lúc nhất thời, tiếng nói muốn Vương Bác Thần quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân vang lên, tầng tầng lớp lớp.

Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc ra vẻ cao xa vời vợi nói: “Vương Bác Thần, anh phải hiểu rõ bản thân, loài bò sát thấp hèn như cậu cũng có tư cách thi đấu y thuật với sáu vị thần y? Bây giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này lừa gạt sáu vị thần y, anh biết tội của mình chưa?”

Vương Bác Thần thoáng nhìn Trương Lăng Vân, sau đó tỏ vẻ bối rối, lắp bắp nói: “Chuyện này… trước đó không có quy định bắt buộc tôi phải luyện chế đan dược ngay tại đây? Cũng không có quy định rằng không tính đan dược tôi lấy ra? Tôi lấy ra thì là của tôi, sao có thể không tính? Các anh còn biết xấu hổ hay không? Tôi thắng thì chính là tôi thắng!”

Mộc Uyển Thanh thất vọng nhìn về phía Phúc Nguyên, nói: “Bác Phúc, bây giờ bác biết sai chưa? Thấy rõ ràng chưa? Vương Bác Thần chỉ là một tên lừa đảo, một hung thủ giết người, thế mà ông còn nói đỡ cho anh ta, còn muốn phá hoại liên minh năm đại hào tộc lớn! Tôi thấy bác đúng là già rồi, lần này bác cũng đừng trở về gia tộc nữa, tôi trở về sẽ nói rõ tất cả cho ba, tin rằng ba cũng sẽ đưa ra quyết định giống tôi.”

Phúc Nguyên cười gượng lắc đầu.

Mặc dù ông ta không chắc chắn Vương Bác Thần có thủ đoạn gì khác hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy trong này còn có mờ ám.
 
Chương 902


CHƯƠNG 902

Trong lòng ông ta hơi bứt rứt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Nhưng ông ta không chắc chắn, không thể đưa ra ý kiến chính xác.

Đây chỉ là một loại cảm giác, không cách nào nói ra.

Huống hồ có nói ra thì Mộc Uyển Thanh cũng không tin.

Nhưng đã trải qua vô số lần sống chết, ông ta tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai, kiên trì nói: “Cô chủ, bây giờ rời đi thì còn có hi vọng. Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm không yên.”

“Lại là trực giác buồn cười của ông? Chẳng lẽ ông không thấy rõ tình thế bây giờ sao? Trực giác của ông sai rồi, hiện thực mới là chính xác!”

Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói: “Hơn nữa ông không cần gọi tôi là cô chủ nữa, tôi nghĩ ông đã nghe rất rõ ràng lời vừa rồi của tôi, ông không còn là người của nhà họ Mộc.”

Phúc Nguyên mất mát cúi thấp đầu.

Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như tiếng sấm nổ vang: “Mẹ nó mấy cô cậu câm hết miệng lại cho ông đây, ép ông đây giết người phải không?”

Mặc dù là chiến thần nước R cao quý, nhưng bây giờ Hồ Quốc Trụ cũng có loại cảm giác bất lực, giống như đấm vào bông, khiến ông ta không biết để tay vào đâu.

“Các cậu là sáu vị thần y à? Còn cần các cậu thúc ép sao? Là sáu vị thần y thi đấu y thuật với Vương Bác Thần hay các cậu thi đấu y thuật với Vương Bác Thần?”

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không sai, đây là thi đấu giữa tôi và sáu lão già kia, vừa rồi bọn họ đã chính miệng nhận thua, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý? Bọn họ chính là sáu vị thần y đấy, nếu như lật lọng, chẳng lẽ không cần danh tiếng? Các anh cũng chỉ được coi là người xem trò vui thôi, tất nhiên các anh không cần quan tâm.”

“Đừng lảng sang chuyện khác, chúng tôi là đang giữ gìn lẽ phải!”

Đại diện nhà họ Tần tràn đầy tự tin nói: “Anh càng như vậy càng chứng minh anh đang chột dạ.”

Đại diện nhà họ Cổ thêm mắm dặm muối: “Vừa rồi Bùi thần y và Khấu thần y nhận thua cũng chỉ vì không nhận ra viên đan dược kia, nhưng bây giờ anh không cách nào chứng minh đan dược là do anh luyện chế, như vậy chỉ có thể nói rõ sáu vị thần y thua người luyện chế đan dược cho anh, cũng không phải thua anh.”

“Vương Bác Thần, nếu như đan dược này thật sự do anh luyện chế, vậy anh sợ cái gì? Luyện chế ngay tại chỗ chứng minh là được rồi. Bây giờ anh ra sức chối từ, nói đông nói tây, rõ ràng là đang chột dạ.”

Tâm trạng Vương Đằng nhà họ Vương ở Lang Gia rất tốt, phe phẩy quạt giấy, nói lời son sắt: “Bây giờ có thể chắc chắn viên đan dược này không phải do Vương Bác Thần luyện chế, nói cách khác, thi đấu y thuật vừa rồi không tính.”

Lúc này Mộc Uyển Thanh đang định nói chuyện, Phúc Nguyên cần xin nói: “Cô chủ, cho dù cô không tin tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộc, nhưng mong cô hãy nghe một lời khuyên của tôi, cho dù cô tức giận Vương Bác Thần, nhưng trong trường hợp giống như bây giờ, tốt nhất vẫn là đừng tỏ thái độ, trước khi chưa biết kết quả, điều gì cũng có thể xảy ra!”

Mộc Uyển Thanh ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Phúc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu, sau đó cô đơn rời đi.

Một tôi tớ bị đuổi khỏi gia tộc rời khỏi nơi này cũng không hấp dẫn chú ý của bao nhiêu người.

Trái lại là Nguyễn Văn Việt ẩn nấp trong đám người lại như có điều suy nghĩ thoáng nhìn Phúc Nguyên đang rời đi.

 
 
Chương 903


CHƯƠNG 903

Lúc này, trong hội trường đã rất ồn ào, những lời yêu cầu Vương Bác Thần luyện đan ngay tại chỗ hoặc là những nghi ngờ về Vương Bác Thần càng ngày càng nhiều.

Khiến đám người Bùi Đăng Khoa trong phút chốc không quyết định được.

Thế rồi họ nghe thấy giọng nói không mấy tự tin của Vương Bác Thần: “Nếu tôi luyện ra đan dược được thì sao?”

“Đến lúc này rồi mà còn nói dối. Nếu cậu luyện chế được một viên đan dược y thế thì coi như cậu thắng. Nhưng mà…”

Người đại diện của nhà họ Cổ cười lạnh: “Cậu luyện được sao?”

Sắc mặt của người đại diện của bảy đại thế gia còn lại đều ánh lên vẻ âm u.

Cho dù Vương Bác Thần luyện chế được thì bọn họ cũng sẽ không để anh luyện được.

Luyện chế một viên đan dược đâu có dễ thế đâu. Nó không chỉ yêu cầu cao về môi trường xung quanh mà trong lòng người luyện phải rất tĩnh lặng thì mới có thể khống chế ngọn lửa và dược liệu được.

Nhưng với tình hình lúc này, dù Vương Bác Thần có thể luyện ra một viên đan dược giống y chang đi nữa nhưng trong lòng anh không thể nào tĩnh lặng nổi.

Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sẽ không cho Vương Bác Thần cơ hội đó.

“Đã thế… vậy thì… vậy thì cứ làm theo lời mọi người đi.”

Sắc mặt Khấu Thanh nóng bừng, bởi đây là lần đầu tiên ông ta làm ra thứ chuyện lật lọng này.

Nhưng ông ta cũng muốn biết Vương Bác Thần có thể luyện ra được loại đan dược này không.

Nếu có thể luyện ra, ông ta sẵn sàng theo hầu Vương Bác Thần.

Bởi vì viên đan dược trong chiếc hộp đó thật sự rất hấp dẫn!

Dù không luyện ra được thì ông ta cũng quyết là sẽ bảo vệ mạng sống của Vương Bác Thần, bởi dù gì đó cũng là vì bọn họ nuốt lời.

Bùi Đăng Khoa xấu hổ đỏ mặt, nhìn Vương Bác Thần rồi xấu hổ nói: “Vương Bác Thần, nếu cậu luyện ra được viên đan dược y thế vậy từ nay về sau, khi gặp cậu Bùi Đăng Khoa tôi sẽ chào cậu như cách đệ tử chào thầy. Còn nếu cậu không luyện được, tôi cũng sẽ để cậu bình an rời khỏi đây.”

Giang Thành cảm thấy khó hiểu.

Mẹ nó các ông quên ông đây rồi sao?

Tôi cũng là một trong sáu vị thần y mà!

Sao không ai hỏi cái nhìn của tôi cả?

Chẳng lẽ kẻ hèn họ Giang này không xứng ư?

Chẳng lẽ tôi đây không có tư cách đó sao?

Chẳng lẽ độ tồn tại của kẻ này thấp đến thế ư?

Giang Thành nổi giận, đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Thần y Giang, ông vẫn chưa nói gì, xem ra ông mới là người thông minh nhất. Chuyện này ông thấy sao?”

Giang Thành đang định nổi giận, nhưng nghe thấy thế thì sửng sốt.

Hỏi… hỏi ông à?

Cậu ta, cậu ta cũng để ý ông ta ư?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top