Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 862


CHƯƠNG 862

Vương Bác Thần cười khẩy, thẳng thừng ra tay.

Khi nãy Võ Tông đứng trước mặt anh còn đang ngơ ngác, lúc lấy lại tinh thần thì đã bị Vương Bác Thần bóp cổ.

Sau đó, Võ Tông kia như một con gà con bị Vương Bác Thần đập mạnh xuống đất.

Bịch!

Rắc!

Những người ở đây hoàn toàn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, đại não còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng gãy xương khiến người ta sởn tóc gáy.

Vị Võ Tông kia ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã nằm im dưới đất tựa như một con chó chết.

Shhh!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Đây là thực lực gì vậy?

Thậm chí ngay cả một vị Võ Tông cũng không phải đối thủ của anh, không đỡ nổi dù là một chiêu!

Một Võ Tông khác thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.

Đây chắc chắn là chiến lực Võ Vương cao cấp!

Chỉ có Võ Vương cao cấp mới có thể giết chết một vị Võ Tông chỉ với một chiêu!

“Rốt… Rốt cuộc cậu là ai?”

Vị Võ Tông còn sống kia không thể giữ bình tĩnh, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Sắc mặt Hạ Thế Duệ tái nhợt, lúc này ông ta mới biết lời nói của mình khi nãy hoang đường và ngu ngốc đến mức nào, lại còn muốn nhận một người thế này làm con nuôi!

“Cậu trai trẻ, hai chúng ta không thù không oán, cần gì phải như thế. Cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu.”

Dù sao Hạ Thế Duệ cũng từng là nhân vật lớn, ông ta giấu đi nỗi bất an trong lòng, cô giữ bình tĩnh nói: “Lần này Hạ Thế Duệ tôi trở lại chỉ là vì trả thù. Nếu cậu có thể hợp tác với tôi, tôi sẽ chia sẻ Ma Đô với cậu, được chứ?”

“Ông không xứng!”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

“Tôi vốn không muốn động vào những chuyện này, nhưng ông lại cho người ra tay với vợ con tôi, hôm nay, ông nhất định phải chết!”

“Dừng tay!”

Một vị Võ Tông sắc mặt tái nhợt nói: “Các hạ, nếu cậu muốn tiếp tục ra tay, thì cậu sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với chúng tôi. Tôi không tiện tiết lộ thân phận, nhưng tôi có thể cho cậu biết, người đứng sau tôi, gia tộc của tôi, cậu đều không thể đắc tội đâu! Cậu có chiến lực Võ Vương cao cấp, thật sự rất mạnh! Nhưng đối với gia tộc sau lưng tôi thì đó chẳng là gì cả! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên dừng tay, nếu chúng tôi vô tình đắc tội với người nhà của cậu, thì chúng tôi có thể xin lỗi, đền bù cho cậu! Nhưng nếu cậu vẫn không biết điều thì rõ ràng chính là tự tìm đường chết!”

“Vậy à? Tôi lại càng muốn thử xem sao.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.
 
Chương 863


CHƯƠNG 863

“Tôi đã nói muốn giết ông thì không ai cứu được ông đâu.”

Hạ Thế Duệ theo bản năng lùi về sau hai bước, trong lòng dâng lên cảm giác thê lương.

Chẳng lẽ ông ta già thật rồi?

Thật sự không thích hợp với giang hồ bây giờ nữa ư?

Anh hùng bạc đầu, anh hùng hết thời!

“Cậu trai trẻ, tôi sẵn lòng rời khỏi Ma Đô. Tôi sẵn lòng đưa toàn bộ tài sản, tổng cộng hơn sáu mươi nghìn tỷ đưa cho cậu coi như đền bù. Chỉ mong cậu có thể cho tôi một con đường sống.”

Hạ Thế Duệ sợ hãi!

Ông ta không ngờ rằng cứ tưởng vương giả trở về, nhưng kế hoạch lớn còn chưa thực hiện, thù còn chưa báo mà đã phải dừng lại ở đây.

Ông ta có tàn nhẫn hơn nữa thì cũng chỉ là một ông lão, chỉ muốn sống.

Người già rồi sẽ bắt đầu sợ chết!

“Nghe không hiểu à? Tôi nói là ông nhất định phải chết!”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Nghe anh nói thế, trong lòng Hạ Thế Duệ dâng lên cảm giác tuyệt vọng và căm phẫn, ông ta nghiến răng nói: “Cậu cứ muốn đuổi cùng giết tận như thế à?”

Mọi người ở đây không khỏi nuốt nước miếng.

Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai?

Sao lại có thể ép Hạ Thế Duệ phải nhượng bộ như thế.

Võ giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, đây là phân chia cảnh giới của giới võ đạo hiện tại.

Bình thường Đại Tông Sư đã là một tồn tại rất lợi hại rồi!

Toàn bộ Ma Đô cũng chỉ có mấy Đại Tông Sư.

Còn Võ Tôn, bọn họ chỉ biết đến Trần Thạch của Bát Cực Môn mà thôi.

Về phần Võ Tông, hôm nay cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Ở Ma Đô, Đại Tông Sư đã đủ để bọn họ quỳ lạy rồi, còn Võ Tông Trần Thạch, dù là những đại gia như bọn họ cũng rất hiếm khi gặp. Về phần Võ Tông, bọn họ cũng chỉ từng nghe nói đến mà thôi.

Cho nên khi biết Hạ Thế Duệ dẫn Võ Tông đến, bọn họ đều không dám phản kháng, chỉ đành đến gặp Hạ Thế Duệ.

Hơn nữa dù Hạ Thế Duệ nói phải đền bù gấp ba, bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện.

Cũng là vì bên cạnh Hạ Thế Duệ có Võ Tông.

Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy gì? Chàng trai trẻ này có thể giết chết Võ Tông chỉ bằng một chiêu!

Là cao thủ Võ Vương cao cấp!

Chính là người có cấp bậc tứ đại chiến vương ở nước R!

Một tồn tại đáng sợ như thế, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói tới?

“Giết một con chó già sao có thể nói là đuổi cùng giết tận được?”
 
Chương 864


CHƯƠNG 864

Vương Bác Thần cười nhạt: “Lúc ông cho người đến nhà họ Trần ức hiếp người nhà của tôi, đó không phải là đuổi cùng giết tận à? Khi ông ngay cả con gái hơn ba tuổi của tôi cũng không chịu bỏ qua, có từng nghĩ đến chuyện ông cũng sẽ có ngày hôm nay không?”

“Cái gì? Cậu… Cậu là người của nhà họ Trần?”

Sắc mặt Hạ Thế Duệ thay đổi, người bắt đầu run rẩy.

Nếu Vương Bác Thần không phải người nhà họ Trần thì còn có thể thương lượng.

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần là người của nhà họ Trần, còn đến trả thù cho vợ con, Hạ Thế Duệ biết ông ta chết chắc rồi.

Nếu biết trước nhà họ Trần có một tồn tại như thế thì ông ta nào dám ra tay `với nhà họ Trần chứ?

“Tưởng Mẫn và Trần Thạch Khôn đã chết rồi đúng không?”

Hạ Thế Duệ chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, chẳng trách đến bây giờ ông ta vẫn không nhận được tin tức.

Nhà họ Trần có một cao thủ Võ Vương cao cấp, sao Tưởng Mẫn có thể thành công được?

Tưởng Mẫn chết tiệt, đồ ngu xuẩn!

Sao bà lại không điều tra rõ ràng?

Fuck!

“Các hạ, chỉ cần cậu dừng tay vào lúc này, chuyện còn có cơ hội cứu vãn.”

Vị Võ Tông còn sống kia kìm nén nỗi sợ trong nội tâm, cất lời: “Gia tộc của chúng tôi là một tồn tại mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi đâu, Hạ Thế Duệ là người đại diện của cậu chủ tôi, cậu giết ông ta, chắc chắn cậu chủ tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Vương Bác Thần híp mắt lại, quả nhiên sau lưng Hạ Thế Duệ còn có thế lực khác.

“Ồ? Vậy nói tôi nghe xem cậu chủ của ông là ai?”

Võ Tông kia lắc đầu: “Cậu vẫn chưa đủ tư cách được biết thân phận của cậu chủ tôi, cậu chỉ cần biết cậu chủ là một tồn tại mà cậu chỉ có thể ngước nhìn là được. Nếu bây giờ cậu dừng tay, tôi có thể tiến cử cậu cho cậu chủ, đừng lo, cậu chủ là một người yêu nhân tài, sẽ không trách tội cậu đâu, chỉ sẽ tán thưởng cậu thôi.”

“Ồ, vậy ông đi chết đi.”

Vương Bác Thần lười hỏi thêm, rõ ràng người này là tử sĩ được đào tạo từ nhỏ, chắc chắn không thể hỏi ra tin tức gì được.

Vương Bác Thần đột nhiên ra tay, tất cả mọi người đều trợn to mắt, bọn họ không thấy anh ra tay như thế nào, chỉ thấy Võ Tông kia bay lên cao, sau đó rơi mạnh xuống đất, chết một cách thê thảm!

Trong nháy mắt, lại giết chết một vị Võ Tông!

Đây là thực lực đáng sợ đến mức nào chưa?

Nhà họ Trần có một cao thủ như thế từ bao giờ vậy?

Hạ Thế Duệ lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Vương Bác Thần

Hạ Thế Duệ quỳ xuống rồi!

Hạ Thế Duệ khi nãy còn kiêu căng ngạo mạn, vô pháp vô thiên, ông trùm của Ma Đô, tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn năm đó.

Bây giờ lại quỳ xuống!
 
Chương 865


CHƯƠNG 865

“Nói đi, chủ nhân của ông là ai.”

Vương Bác Thần hờ hững hỏi, anh cũng muốn biết rốt cuộc là gia tộc nào đứng sau điều khiển tất cả những chuyện này.

Gia tộc có thể điều động được ba vị Võ Tông thì ít nhất cũng là thế gia.

Thậm chí là gia tộc lánh đời!

Hào môn, hào tộc, thế gia, gia tộc ẩn thế, cổ tộc, đây là những thế lực gia tộc mà Vương Bác Thần biết ở nước R hiện tại.

Gia tộc và cổ tộc ẩn thế không xuất hiện, không ai biết vị trí của bọn họ.

Hào môn và hào tộc thường gặp hơn, thế gia cũng là một tồn tại vô cùng bí ẩn.

Hào môn rất dễ hiểu, nhà họ Trần, nhà họ Bạch, nhà họ Tống mà mọi người biết đến bây giờ đều thuộc về cấp bậc hào môn, dù có tiền nhưng không có thế, cũng chỉ là một gia tộc mà thôi.

Còn hào tộc là một tồn tại trên hào môn, bọn họ không chỉ có tiền mà còn có thế!

Nhà họ Vương, nhà họ Trương của Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, những gia tộc này đều thuộc về hàng ngũ hào tộc.

Dưới năm mươi năm là hào môn, trên năm mươi năm là môn phiệt hào tộc, trên năm trăm năm là thế gia.

Đây là cách phân chia các gia tộc của nước R xét theo tư cách.

Hạ Thế Duệ nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, không dám nói một lời.

Dù là người trẻ tuổi trước mặt hay thế lực sau lưng ông ta, ông ta đều không thể đắc tội.

“Tự tử đi.”

Vương Bác Thần biết cũng sẽ không hỏi được gì từ Hạ Thế Duệ.

Nhưng cũng không có mấy nhà có thể khiến Hạ Thế Duệ từ một bàn tay trắng có được tài sản hơn sáu mươi nghìn tỷ.

Năm đại hào tộc vẫn chưa có khả năng dễ dàng điều động ba vị Võ Tông như thế.

Chỉ có thế gia, gia tộc ẩn thế và cổ tộc mới làm được thôi.

Nhưng có thể loại trừ được cổ tộc, vì đã rất nhiều năm bọn họ không xuất hiện rồi.

Bây giờ chỉ còn lại thế gia và gia tộc ẩn thế thôi.

Ánh mắt Vương Bác Thần trở nên lạnh như băng, thế gia luôn muốn nhúng tay vào quyền lực của thế tục, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, quản lý quá nhiều chuyện.

Sớm muộn gì cũng phải xử lý bọn họ.

Còn gia tộc ẩn thế, những thế lực này quá bí ẩn, rất khó biết bọn họ ở đâu, có điều vẫn có thể điều tra ra chút manh mối trong quyền lực ở thế tục.

Vương Bác Thần thầm thở dài, cục diện của thế giới ngày càng trở nên phức tạp rồi.

“Tôi không thể không chết ư?”

Hạ Thế Duệ cười tự giễu, khổ sở nói: “Tôi cho rằng lần này là cơ hội để tôi báo thù, không ngờ rằng lại là tự tìm đường chết. Có thể cho tôi biết rốt cuộc cậu đại diện cho ai không?”

Vương Bác Thần nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng.

Hạ Thế Duệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, ông ta lấy ra một khẩu súng, đưa về phía đầu rồi bóp cò.

 
 
Chương 866


CHƯƠNG 866

Những người khác cũng sợ đến mức không dám thở mạnh, hình ảnh của Vương Bác Thần như in sâu vào trong linh hồn của họ.

Tên ác ma này!

Đây là một tên ác ma còn độc ác hơn cả Hạ Thế Duệ!

Nhất định phải bảo mấy tên nhóc ở nhà không được gây chuyện với anh!

Nhà họ Trần!

Sắp phất lên rồi!

Ma Đô cũng sắp thay đổi thời thế!

Thời đại tam hùng tranh bá sắp kết thúc!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Không được, phải mau chóng làm quen với nhà họ Trần, nếu không có chết thế nào cũng không biết!

Vương Bác Thần không có thời gian quan tâm đến suy nghĩ của những người này.

Anh trở về nhà họ Trần, Triệu Thanh Hà không có nhà, đã đi đến công ty.

Vương Bác Thần sắc thuốc mỡ, chuẩn bị chữa chân cho Hoa Mạnh Trường.

Cũng may mới trì hoãn mấy giờ, không phải là vấn đề lớn với Vương Bác Thần.

Dù y thuật của anh không bằng sư phụ Lâm Đạo Tử, nhưng bây giờ chắc chắn cũng coi như đứng đầu nước R.

Có thể nói, y thuật của anh đã không chỉ là y thuật nữa, mà nó còn liên quan đến việc tu luyện.

“Sư phụ, đây là cao đoạn tục hắc ngọc ư?”

Nhìn thấy thuốc mỡ màu đen kia, Hoa Mạnh Trường vô cùng kích động.

“Cô chủ, Hạ Thế Duệ và hai vị Võ Tông kia đã bị Vương Bác Thần giết chết rồi. Bây giờ có thể đoán rằng thực lực của Vương Bác Thần là Võ Vương, hơn nữa còn là Võ Vương cao cấp.”

Lão Ngô dè dặt nói.

Có thể giết chết hai vị Võ Tông bằng một chiêu, cường giả Võ Vương bình thường cũng không làm được.

Chỉ có thể là Võ Vương cao cấp thôi.

“Võ Vương cao cấp? Tại sao trước kia không nghe thấy tin tức gì cả? Trong quân đội xuất hiện một cao thủ Võ Vương siêu cấp đáng lý ra tôi phải biết chứ, trừ khi nhà nước giấu diếm thôi.”

Dạ Anh Thư cau mày, với khả năng tình báo của nhà cô ta thì không thể không biết trong quân đội xuất hiện một Võ Vương như Vương Bác Thần được, như thế không hợp lý chút nào.

“Chẳng lẽ lại là người đi theo Thần chủ bí ẩn kia?”

“Cô chủ, rất có khả năng đó, Thần chủ kia của nước R thành lập Thần Thiên Các – một trong những thế lực bí ẩn nhất ở nước R. Từ sau khi thần chủ kia thành lập Thần Thiên Các, sức chiến đấu của cấp cao ở nước R đã được đề cao một cách rõ ràng, đáng sợ nhất là chúng ta còn không biết những người đó rốt cuộc là ai.”

Lão Ngô nghĩ lại mà sợ nói.

Vị thần chủ kia của nước R thật sự quá bí ẩn, không một ai biết thân phận thật sự của người đó.

Cũng không ai biết rốt cuộc người đó đến từ đâu.
 
Chương 867


CHƯƠNG 867

Người nọ giống như xuất hiện một cách vô lý, đột nhiên trở nên nổi bật, nhanh chóng thành lập Thần Thiên Các, ngăn chặn toàn bộ hào tộc thế gia và gia tộc ẩn thế ra bên ngoài.

Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện gài nội gián vào, nhưng tất cả đều thất bại.

Đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức cụ thể về chuyện Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương lần trước.

Nghe nói lúc đó đại diện của năm đại hào tộc đi mừng thọ Vương Kinh Hồng đều bị Thần chủ kia ra lệnh giết chết.

Không có bất cứ một thông tin chi tiết nào.

Đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ cảm thấy lo lắng.

Thời đại các hào tộc và thế gia, còn có cả gia tộc ẩn thế âm thầm thao túng quyền lực của thế tục đang bị người khác dần ngăn chặn.

Mà người gây ra chuyện này lại là Thần chủ bí ẩn thường đeo mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh của nước R.

Dạ Anh Thư không hề để tâm cười nói: “Đây là chuyện rất bình thường, dù sao Thần chủ nước R kia cũng là người có thực lực đứng đầu thế giới hiện tại, có điều những người đó vẫn chưa xuất hiện… Muốn xoá sạch sức ảnh hưởng của hào tộc, thế gia và gia tộc ẩn thế cũng không phải một chuyện dễ dàng, nước R hiện tại, có phương diện nào không bị ảnh hưởng đâu chứ? Ha ha… Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa. Bà chú ý đến nhà họ Trần hơn đi, bảo Trần Yên Nhiên hành động từng bước một, Vương Bác Thần gian trá như hồ ly, một khi để lộ dấu vết sẽ khiến anh ta nghi ngờ.”

Lão Ngô vội đáp: “Cô chủ yên tâm, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thoả rồi.”

Dạ Anh Thư liếm đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem thử lần này anh ta giải quyết thế nào. Điều hai Võ Vương đến, một Võ Vương e rằng vẫn không phải là đối thủ của Vương Bác Thần. Bà cũng nhớ chú ý, đừng để Vương Bác Thần nghi ngờ bà. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã nhận ra bà là nữ rồi, khoảng thời gian này đừng lộ diện nữa.”

“Không thể nào, cô chủ, tôi chưa từng để lộ sơ hở.”

Bà Ngô lắc đầu tỏ vẻ khó tin, bà ta và Trần Quốc Vinh quen biết ba mươi năm, đối phương còn không nhận ra thân phận của bà ta.

Vương Bác Thần chỉ mới gặp bà ta một lần, sao anh có thể nhận ra được.

“Cẩn thận vẫn hơn, đừng xem thường Vương Bác Thần. Một người có thể sống sót trở về từ nhà họ Vương, còn khiến nhà họ Vương phải nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo, chắc chắn không phải một kẻ đơn giản. Tôi nghi ngờ anh ta có thể là người mà Thần chủ bí ẩn của nước R đích thân dạy dỗ.”

Dạ Anh Thư vô cùng cảnh giác.

Bà Ngô gật đầu nói: “Cô chủ, tôi vừa điều tra được Trần Thạch của Bát Cực Môn Ma Đô là người của Thiên Tuyệt.”

“Thiên Tuyệt?”

Sắc mặt Dạ Anh Thư hơi thay đổi, cô ta nhỏ giọng nói: “Đừng tiếp xúc, đừng xích mích, dù bây giờ Thiên Tuyệt như rồng đứt đầu, nhưng tổ chức kia thật sự quá bí ẩn.”

Bà Ngô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, lập tức im lặng.

Nhà họ Trần.

Vương Bác Thần đã nối chân cho Hoa Mạnh Trường xong, nói: “Năm đó, rốt cuộc Liên minh y học đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Mạnh Trường cúi đầu buồn bã, thở dài nói: “Đều tại tôi không có năng lực, phụ sự kỳ vọng của sư phụ tôi. Nhưng những chuyện đó thật sự không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chờ tới lúc tôi trở lại Liên minh y học, tất cả đám người Bùi Đăng Khoa đều hận tôi thấu xương.
 
Chương 868


CHƯƠNG 868

Tôi tưởng bọn họ muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng sau đó mới phát hiện không phải. Chỉ là không có ai tin lời tôi nói.”

Vương Bác Thần lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề: “Ông nói là, ông không ở Liên minh y học trong thời gian đó?”

Hoa Mạnh Trường gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Lúc đó, có người truyền tin cho tôi, nói sư phụ tôi chết ở vực ngoại, bảo tôi vào nhặt xác cho sư phụ tôi. Sư phụ tôi chết thật. Nhưng chờ tôi trở lại Liên minh y học, tất cả đều thay đổi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc nản lòng thoái chí, tôi lựa chọn lui về ở ẩn, muốn tự mình âm thầm điều tra rõ ràng. Nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn không có tiến triển gì.”

“Chỉ là mấy người bọn họ đều nói là bị ông làm hại. Vậy phải giải thích thế nào?”

Vương Bác Thần nhíu mày. Nếu Hoa Mạnh Trường nói là sự thật, vậy phía sau chuyện này chính là một âm mưu cực lớn.

Hoa Mạnh Trường cay đắng nói: “Tôi không có cách nào giải thích. Sư phụ tôi gửi thư tay cho tôi đã dùng nước thuốc đặc biệt để viết. Tôi xem xong thì nó tự động hủy. Tôi không có bất kỳ chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Sư phụ Vương, tôi thật sự không làm những chuyện đó.”

“Tôi tin không phải là ông làm. Vậy lúc ấy ông không phát giác ra điều gì không đúng à?”

Vương Bác Thần hỏi tiếp. Chuyện này quá kỳ lạ. Nếu không phải Hoa Mạnh Trường làm, vậy ai có thể hiểu ông ta như vậy?

Sáu đại Thần y trong Liên minh y học kia vô cùng quen thuộc với Hoa Mạnh Trường. Nếu người khác đóng giả Hoa Mạnh Trường, bọn họ nhất định có thể phát hiện ra.

Trừ khi có người đặc biệt quen thuộc với Hoa Mạnh Trường, biết tất cả thói quen của ông ta.

Nếu là vậy, mọi chuyện lại rắc rối rồi.

Hoa Mạnh Trường lắc đầu: “Tất cả đều rất bình thường. Đã nhiều năm như vậy, tôi nhớ lại vô số lần, cân nhắc đến tất cả chi tiết, nhưng không thấy có bất kỳ điểm nào không bình thường.”

Chuyện đến nước này, cho dù là Vương Bác Thần cũng hết cách.

Anh bất đắc dĩ nói: “Tạm thời chỉ có thể như vậy đã. Ngày mai sẽ đấu về y học, ông ở đây dưỡng thương, tôi qua là được rồi.”

“Sư phụ Vương, ngài thật sự không biết về tung tích của Hứa Tiêu Dao – minh chủ đời trước à?”

Hoa Mạnh Trường hỏi với vẻ mất mát và hơi tự trách. Nếu năm đó mình không rời đi, có lẽ Liên minh y học sẽ không chia năm xẻ bảy, biến thành tình cảnh như bây giờ.

Nhưng cho dù ông ta có thêm một cơ hội, ông ta vẫn sẽ đi nhận thi thể cho sư phụ.

Vương Bác Thần lắc đầu, lại hỏi: “Hứa Tiêu Dao mất tích bao giờ?”

Hoa Mạnh Trường nhớ lại và nói: “Phải mười mấy năm rồi. Ông ấy đột nhiên mất tích, không ai biết ông ấy đi đâu. Tại sư phụ tôi đi tìm ông ấy, mới bị người ta hại chết.”

Vương Bác Thần giật mình, lại không nói gì nữa.

Ông cụ Lâm nhận được bộ ngân châm của Hứa Tiêu Dao, vậy chứng tỏ ông ta đã từng gặp Hứa Tiêu Dao.

Nhưng chỉ dựa vào điều này cũng không thể kết luận Hứa Tiêu Dao còn sống hay không, có quan hệ thế nào với ông cụ Lâm.

Nhưng nói chung, sư phụ hời Lâm Đạo Tử của mình bảo mình chỉnh đốn lại Liên minh y học, mình cũng chỉ đành giúp ông ta thực hiện nguyện vọng này.
 
Chương 869


CHƯƠNG 869

“Được rồi, ông tạm thời ở lại nhà họ Trần dưỡng thương. Cùng lắm là nửa năm, hai chân ông sẽ khỏi hẳn. Bên Liên minh y học còn cần ông tới quản lý đấy.”

Vương Bác Thần cũng không định tiếp nhận Liên minh y học, điều này làm Hoa Mạnh Trường thấy hơi mất mát. Ông ta còn muốn nhường lại vị trí minh chủ Liên minh y học cho anh.

Ngày hôm sau, Vương Bác Thần nói với Triệu Thanh Hà một tiếng, sau đó đi tới chỗ hẹn ở điện Huyền Hồ.

Bên điện Huyền Hồ, sáu vị thần y đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Hừ, lần này thằng nhóc kia tới, nhất định phải cho cậu ta biết sự lợi hại của tôi!”

Bùi Đăng Khoa nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong đôi mắt không có tròng trắng của Độc y Hồ Vụ lộ ra một sát khí, nói: “Nếu cậu ta cứ nhất quyết bảo vệ Hoa Mạnh Trường, vậy đừng trách thủ đoạn của tôi độc ác!”

Cuộc thi đấu y thuật sắp bắt đầu.

Rất nhiều người đều chú ý tới bên này, muốn biết người nào gan to, dám đấu y học với sáu đại Thần y của điện Huyền Hồ như vậy.

Đó không phải là muốn chết sao?

Một số người của thế gia hào tộc đều đang quan tâm theo dõi, muốn biết là ai dám khiêu chiến sáu thần y.

Năm đại hào tộc lớn là nhà họ Mã Tây Bắc, nhà họ Trương Đông Bắc, nhà họ Mộc Tây Nam, nhà họ Vương Lang Gia, nhà họ Bạch Trung Nguyên v,v …lại phái đại diện tới bên điện Huyền Hồ, cũng muốn nhân cơ hội mượn sức của sáu thần y lớn.

“Lần này, lúc các người qua mượn sức nhất định phải cẩn thận, đừng để quản lý cấp cao để mắt tới. Lần trước, chúng ta tới nhà họ Vương chúc thọ làm quá lộ liễu, đã chọc giận quốc chủ, khiến chúng ta mất một khoản tiền lớn rồi.”

Gia chủ nhà họ Trương ở Đông Bắc nói với con trai.

Lần trước, bọn họ đi tới nhà họ Vương, còn tưởng chỉ là một chuyến chúc thọ bình thường, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển đến nước đó. Đại diện do nhà họ Trương bọn họ phái đi đều bị xử tử.

Cho nên đến bây giờ, bọn họ chẳng những không rõ xảy đã ra chuyện gì, còn bị quốc chủ Hàn Đỉnh nhân cơ hội phạt ba nghìn tỷ.

Chỉ là sau khi hỏi thăm nhiều nơi, bọn họ mới biết được, trong bữa tiệc mừng thọ ngày đó, ngay cả lão soái cũng bị kinh động, lại không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, xem như chịu thiệt một trận.

Bọn họ chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào trong bụng.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ cẩn thận.”

Đồng thời, bốn gia chủ của bốn đại hào tộc là họ Mã ở Tây Bắc, họ Mộc ở Tây Nam, họ Vương ở Lang Gia, họ Bạch ở Trung Nguyên căn dặn con trai của mình phải hành động cẩn thận.

Ban đầu, đáng lẽ bọn họ cũng tham dự vào cuộc thi đấu y thuật lần này.

Nhưng nghĩ tới quốc chủ Hàn Đỉnh chắc chắn sẽ chú ý tới chuyện này, để đề phòng bất trắc, cho nên bọn họ chỉ có thể phái con trai đi tham dự.

Bọn họ hỏi thăm nhiều nơi mới biết, trong bữa tiệc mừng thọ nhà họ Vương lần trước, một đám đều bị cách chức, bị quản giáo.

Đây là một tín hiệu quan trọng, quản lý cấp cao nước R muốn thu gom lại quyền lực.

Cho nên, bọn họ phải dè dặt.
 
Chương 870


CHƯƠNG 870

Dù sao, mông của bọn họ không sạch sẽ, một khi bị phát hiện, sẽ đúng lúc đưa dao cho quốc chủ Hàn Đỉnh.

Không chỉ hào tộc, thế gia cũng đang theo dõi cuộc thi đấu y thuật này.

Hai thế gia nhà họ Cổ và nhà họ Tiêu này cũng chịu thua thiệt trong bữa tiệc mừng thọ của Vương Kinh Hồng, bị Hàn Đỉnh lừa một khoản tiền lớn, cũng nhân cơ hội loại bỏ không ít người của hai nhà bọn họ.

Cũng là người câm chịu thiệt.

Theo bọn họ thấy, cuộc thi đấu y thuật lần này không chỉ đơn giản là một cuộc thi đấu y thuật mà là tranh đấu quyền lực.

Phái của Hàn Đỉnh chắc chắn sẽ nhân cơ hội lần này, thu nhận sáu thần y cho mình, hoàn toàn khống chế Liên minh y học.

Điều này không phù hợp với lợi ích của thế gia.

Bọn họ tuyệt đối không thể để cho Hàn Đỉnh nắm giữ Liên minh y học, nếu không nó sẽ trở thành vũ khí sắc bén để đối phó với thế gia.

Tất cả y sĩ của nước R đều có liên quan tới Liên minh y học. Cho dù là y sĩ trong gia tộc bọn họ cũng có thân phận trong Liên minh y học.

Tất cả y sĩ nước R đều vinh dự khi được tiến vào Liên minh y học.

Bởi vậy, một khi để Hàn Đỉnh nắm giữ lực lượng Liên minh y học này, bất kể là hào tộc hay thế gia đều sẽ bị Hàn Đỉnh nắm chặt cổ họng.

Dù sao bất kể bệnh nặng hay nhẹ đều cần tới y sĩ, hơn nữa còn có vài thứ đặc biệt cũng cần y sĩ mới có thể thực hiện được.

Một khi Liên minh y học bị Hàn Đỉnh khống chế, những vật dụng y tế kia sẽ biến thành đòn sát thủ của Hàn Đỉnh. Đến lúc đó, hào tộc và thế gia còn không phải bị Hàn Đỉnh bắt chẹt sao?

Cho nên, bọn họ phải tham dự cuộc thi đấu y thuật này.

“Nếu không thể lôi kéo được thì làm cho Liên minh y học loạn lên. Chẳng thà khiến Liên minh y học loạn không chịu nổi, cũng không thể để Hàn Đỉnh khống chế nó.”

“Những năm gần đây, Hàn Đỉnh chèn ép thế gia càng lúc càng nghiêm trọng, muốn hoàn toàn loại bỏ sức ảnh hưởng của thế gia. Đây không phải là chuyện tốt đối với chúng ta. Trận chiến về quyền lực không có thắng hay thua, chỉ có sống và chết. Một khi chúng ta lùi bước, chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết.”

“Lần này, tôi hy vọng thế gia chúng ta có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liên minh với nhau, quyết không thể để Liên minh y học rơi vào trong tay của Hàn Đỉnh.”

“Nhà họ Ngụy tôi bằng lòng hợp tác với sáu thế gia lớn khác, chống lại Hàn Đỉnh.”

Bên thế gia đang âm thầm liên kết với nhau, mượn cuộc thi đấu y thuật ở điện Huyền Hồ để lập thành một liên minh tạm thời, cùng chống lại phái của Hàn Đỉnh.

Nước R nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế mạch nước ngầm đã bắt đầu chuyển động.

Trước đây, lúc xây dựng đất nước, bọn họ từng mượn lực lượng của thế gia, đồng thời thế gia cũng thật sự từng bỏ ra sức lực lớn.

Nhưng bây giờ, thế gia có sức ảnh hưởng quá lớn, khiến cho quốc chủ Hàn Đỉnh kiêng kỵ.

Bởi vì ở phương diện nào đó, sức ảnh hưởng của thế gia còn lớn hơn quốc chủ Hàn Đỉnh, vậy Hàn Đỉnh làm sao có thể không lo lắng được?
 
Chương 871


CHƯƠNG 871

Nếu là trong thời kỳ cổ đại, điều này tương đương với mấy gia tộc còn mạnh hơn Hoàng đế, Hoàng đế làm sao có thể nhịn được!

Đừng nói thời kỳ cổ đại, cho dù là bốn thế gia lớn Tưởng, Tống, Khổng, Trần ở triều trước nắm giữ triều chính cũng là bài học xương máu.

Hàn Đỉnh quyết không cho phép hiện tượng đó lại xuất hiện nữa.

Mà thế gia vẫn muốn tái hiện lại sự huy hoàng này, đây chính là mâu thuẫn không thể hòa giải!

Mọi người có thể nhìn thấy điểm này nhưng đều giả vờ hồ đồ, còn chưa tới tình trạng công khai trở mặt, cho nên chỉ có thể dùng một số mánh khóe nhỏ anh tới tôi đi.

Nhưng cuộc thi đấu y thuật lần này lại khác. Một khi nó bị Hàn Đỉnh khống chế, bên phía thế gia sẽ bị Hàn Đỉnh hoàn toàn áp chế.

Thử hỏi thế gia làm sao có thể cam tâm được? Bọn họ làm sao có thể chịu để Hàn Đỉnh áp chế chứ?

Cho nên cuộc thi đấu y thuật ở điện Huyền Hồ này lại trở thành chuyện quan trọng trong những chuyện quan trọng, lại xem nước cờ của ai cao hơn.

“Có thể nói Bác Thần đi bước này là một nước cờ hay. Chỉ cần Bác Thần có thể thắng trong cuộc đấu y học, tôi lại có thể khống chế Liên minh y học.”

Hàn Đỉnh lẩm bẩm, ánh mắt đầy chờ mong, đồng thời lóe lên ý định giết người.

Mấy năm nay, mấy hào tộc còn tốt, bên phía thế gia lại càng lúc càng càn rỡ, vươn tay quá dài vào một số việc.

Nếu không phải Vương Bác Thần đột nhiên quật khởi, đồng thời thành lập Thần Thiên Các, ông ta và thế gia vẫn còn trong trạng thái giằng co.

Vương Bác Thần đột nhiên quật khởi, đánh cho thế gia trở tay không kịp, làm ông ta chiếm được một số ưu thế.

Mà điều ông ta muốn làm bây giờ là không ngừng mở rộng những ưu thế này, bắt thế gia phải thỏa hiệp, nhượng bộ.

“Nếu các người còn không biết đủ, vậy đừng trách tôi không để ý tới tình cảm! Hừ!”

Dưới vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đỉnh che giấu sát cơ mãnh liệt.

Từ trước đến nay, đấu tranh quyền lực chỉ có sống chết.

Ông ta cuối cùng đã có thể cảm nhận được tâm trạng của Đường Thái Tông, Lý Thế Dân khi đối mặt với năm họ bảy vọng tộc.

Ở triều Đường, năm họ bảy vọng tộc này thậm chí không nể mặt Lý Thế Dân. Đường Thái Tông muốn cưới cho con trai một người vợ trong gia tộc Trịnh thị của năm họ bảy vọng tộc, người ta cũng không đồng ý.

Có thể thấy được sự đáng sợ của thế gia khi mạnh đến mức cực hạn.

Đây cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Suy nghĩ tới bốn gia tộc lớn Tưởng, Tống, Khổng, Trần triều trước nắm giữ triều chính, lại có thể tưởng tượng được, một khi thế gia nắm giữ triều chính sẽ là một tai họa thế nào.

“Nếu các người phần nào tự hiểu lấy mình, tôi sẽ để lại một con đường sống cho các người. Nếu các người cứ nhất quyết tranh đoạt quyền lực, vậy hãy chuẩn bị chết theo quyền lực đi.”

Hàn Đỉnh lạnh lùng nói.

“Quốc chủ, chúng ta xuất phát bây giờ sao?”
 
Chương 872


CHƯƠNG 872

Lúc này, thư ký kiêm cận vệ của ông ta đi đến, khẽ hỏi.

“Chúng ta lên đường ngay thôi. Đừng để người ta biết tôi tới điện Huyền Hồ.”

Hàn Đỉnh dặn dò. Ông ta thật ra đã nói với bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh, thủ tướng Nguyễn Văn Việt, cục trưởng cục cảnh sát Triệu Hoa Cường và quốc trụ chiến thần Hồ Quốc Trụ, ông ta sẽ không quay về tham dự cuộc đấu ở điện Huyền Hồ.

Nếu để bọn họ nhận ra được, mặt mũi của mình biết để ở đâu?

“Quốc chủ yên tâm, tôi đều sắp xếp ổn thỏa, không ai có thể nhận ra thân phận của ngài.”

Thư ký vội vàng nói.

Chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối!

Một khi xảy ra sai sót, ông ta sẽ chết không có chỗ chôn!

Mà giờ phút này.

Quốc trụ chiến thần Hồ Quốc Trụ đã ngồi trên máy bay trực thăng bay tới điện Huyền Hồ.

“Một đám lão già rõ ràng muốn đi gần chết, người nào người nấy đều giả vờ giả vịt, dối trá!”

Hồ Quốc Trụ nói một tiếng khinh miệt. Chờ cuộc thi đấu y thuật kết thúc, mình nhất định phải cho bọn họ xem video, để bọn họ ngưỡng mộ.

Những lão già này lúc nào cũng lừa mình, nói mình là vũ phu thô bỉ, hữu dũng vô mưu, hôm nay mình lại cho bọn họ xem mình thu phục Liên minh y học thế nào!

Nhà họ Trần.

Hoa Mạnh Trường ngồi trên xe lăn, nước mắt tuôn rơi, lẩm bẩm: “Sư phụ Vương, cái mạng này của Hoa Mạnh Trường tôi từ nay về sau chính là của sư phụ.”

Ông ta và Vương Bác Thần quen biết nhau ở nhà Phương Viên.

Lúc đó, ông ta còn khinh thường Vương Bác Thần. Nhưng châm pháp của anh đã khiến ông ta phải tin phục.

Sau đó, Vương Bác Thần còn truyền thụ cho ông ta một số y thuật cổ.

Cả đời ông ta không có con cái, một thân một mình cô độc, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để người khác quan tâm mình, suốt đời hành sự chỉ dựa vào tâm ý của mình.

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần vì ông ta, một thân một mình đối mặt với sáu đại Thần y của điện Huyền Hồ.

Cho dù ông ta được gọi là y thánh thời nay, nhưng sáu người kia đều xuất sắc trên các lĩnh vực riêng.

Hơn nữa, ba người độc y Hồ Vụ, cổ y Triệu Linh, quỷ y Tả Sướng đã đi ra được đạo của mình.

Cho dù là minh chủ Liên minh y học đời trước Hứa Tiêu Dao còn sống, cũng chưa chắc có thể vượt qua ba người trên những lĩnh vực này.

Mặc dù Vương Bác Thần là kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao cũng không phải là vạn năng, vẫn có khuyết điểm của mình.

Cho dù y thuật có một không hai, nhưng lĩnh vực ba người này nghiên cứu đã không chỉ là y thuật.

Vương Bác Thần không nắm được bao nhiêu phần thắng.
 
Chương 873-874


CHƯƠNG 873

Hoa Mạnh Trường tát mạnh vào mặt mình hai cái: “Hoa Mạnh Trường, mệt cho mày là y thánh nhưng kết quả chẳng được tác dụng gì hết. Mày thanh cao thì có tác dụng gì chứ? Mày không hỏi tới chuyện trong trần tục thì có tác dụng gì chứ? Mày chỉ là một kẻ nhu nhược!”

Nước mắt của Hoa Mạnh Trường đã trào ra.

Mà giờ phút này, ở điện Huyền Hồ.

Sáu thần y đã sớm bày xong trận thế, chờ Vương Bác Thần đến.

Đôi mắt không có tròng trắng của Độc y Hồ Vụ thâm trầm đáng sợ, khí đen bốc lên. Cơ thể ông ta đã bị ông ta luyện thành vật kịch độc.

“Đã điều tra rõ về thân phận của Vương Bác Thần chưa? Nếu cậu ta nắm giữ bộ ngân châm kia, tất nhiên phải có liên quan tới minh chủ Hứa, chúng ta không thể lấy mạng của cậu ta.”

Quỷ y Tả Sướng có hình dáng như cương thi, gương mặt khô cứng, lại gầy gò như cương thi vậy, làm người ta khiếp sợ, giọng nói giống như ma quỷ, còn có chút âm rung: “Khè khè khè, đâu có gì lạ đâu. Cho dù cậu ta nắm giữ ngâm châm của minh chủ Hứa thì sao chứ? Sư phụ của cậu ta không thể là minh chủ Hứa.”

Bùi Đăng Khoa khó chịu nói: “Các người đã ai từng nghe nói về Lâm Đạo Tử chưa? Nếu y thuật của Vương Bác Thần được kế thừa từ ông ta, vì sao tôi đều không điều tra ra được sự tồn tại của người này?”

Giang Thành vừa muốn nói, đã bị Khấu Thanh giành nói trước: “Có lẽ là một y sư ẩn sĩ nào đó là bạn của minh chủ Hứa, bằng không minh chủ Hứa làm sao có thể giao ngân châm cho ông ta được?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, tôi…”

Giang Thành mới nói, đã bị độc y Hồ Vụ cắt ngang: “Bất kể thế nào, cuộc thi đấu y thuật lần này nhất định phải cho Vương Bác Thần một bài học. Nếu cậu ta muốn ra mặt thay cho Hoa Mạnh Trường, vậy đừng trách tôi ra tay độc ác.”

Cổ y Triệu Linh khẽ gật đầu, vẫn chỉ thốt ra hai chữ: “Không sai.”

Giang Thành hơi sốt ruột nói: “Tôi nói…”

“Được rồi, ông đừng nói nữa.”

Bùi Đăng Khoa không nhịn được nói: “Nếu Vương Bác Thần muốn làm con rồng qua sông cũng phải xem có bản lĩnh này không đã. Nếu cậu ta đưa ra yêu cầu về cuộc đấu y học, vậy cậu ta phải gánh chịu hậu quả đó. Nếu cậu ta muốn ra mặt thay cho Hoa Mạnh Trường, vậy sẽ phải gánh chịu nhân quả này.”

Cổ y Triệu Linh tiếp tục gật đầu, vẫn thốt ra hai chữ: “Không sai.”

Giang Thành vội nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi…”

Khấu Thanh gạt ông ta ra: “Ông muốn nói gì thì mau nói đi, tôi không có thời gian lãng phí với ông.”

Giang Thành không khỏi tức giận nói: “Các người…”

Độc y Hồ Vụ ngắt lời ông ta luôn, nói: “Được rồi, tôi không có thời gian nghe ông nói linh tinh đâu. Vương Bác Thần sắp tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Giang Thành giận tới run cả người: “Các người, các người vô sỉ, các người…”

Ông ta còn chưa nói xong, đã bị Bùi Đăng Khoa bịt miệng, kéo sang một bên.

Cả người Giang Thành run rẩy. Mấy lão già đáng chết này không ngờ không cho ông ta có cơ hội nói chuyện.

Bọn họ xem Giang Thành ông ta là gì chứ?

CHƯƠNG 874

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 875


CHƯƠNG 875

Giang Thành nghĩ thầm, đây chính là cơ hội để chứng minh sự tồn tại của bản thân, vội vàng nói: “Đừng tranh cãi nữa, tổn thương hòa khí, chúng ta tạm thời…”

Ông ta còn chưa nói xong, Hồ Vụ đã nói: “Ra ngoài thôi. Tôi thật sự muốn xem thử còn ai tới xem náo nhiệt nữa.”

Gương mặt Giang Thành dần đanh lại, vẻ mặt trở nên hung ác, giận dữ hét: “Đám lão già chết tiệt các người thậm chí không muốn nghe tôi nói một câu à? Không, các người mới không xứng nghe tôi nói!”

Sau đó, ông ta quay đầu, nhìn về phía Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ biết thốt ra hai, ba chữ, nói: “Tôi nói không sai chứ? Là bọn họ không xứng để tôi nói chuyện.”

Hồ Vụ nhìn ông ta với vẻ trêu tức, trong miệng lại thốt ra ba chữ giống như từ trước tới tới nay: “Ông không xứng.”

“Người câm, ông câm miệng lại cho tôi!”

Giang Thành thẹn quá thành giận, đuổi theo ra ngoài.

Mà giờ phút này, trên quảng trường đã có tới mấy trăm người đến.

Những người này đều nghe tiếng đến đây, muốn xem cuộc thi đấu y thuật hôm nay.

Có người dám khiêu chiến sáu thần điện lớn của Huyền Hồ y, rõ ràng là ngại mạng mình dài mà.

Sáu đại Thần y này, mỗi người đều là tồn tại y sư cao cấp nhất. Cho dù là y thánh thời nay Hoa Mạnh Trường cũng không đấu lại sáu người bọn họ liên thủ. Bây giờ lại có người muốn một mình đấu với sáu người bọn họ, thật là cuồng vọng.

“Bảy đại thế gia đến rồi.”

Đúng lúc này, chủ sự bắt đầu tuyên bố.

Người của bảy đại thế gia cũng tới!

Quốc chủ Hàn Đỉnh ăn mặc thành người bình thường lẩn vào trong đám đông, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Trong đám người, Hàn Đỉnh lạnh lùng nhìn người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia.

Hàn Đỉnh hừ lạnh, trong mắt thoáng qua sát ý.

Xem ra năm đại hào tộc và bảy đại thế gia đã quyết định chống đối ông ta đến cùng.

“Tôi đã cho các người cơ hội, nếu các người không biết thức thời thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Ánh mắt Hàn Đỉnh càng lúc càng lạnh, nếu hôm nay người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia không đến tham gia vào cuộc thi đấu y thuật này, chờ sau khi Liên minh Y học hợp nhất, ông ta sẽ sẵn lòng dùng những biện pháp nhẹ nhàng để đối xử với thế gia hào tộc.

Nhưng hôm nay bọn họ đã tới!

Đây là thái độ của thế gia hào tộc.

Thà nắm chặt quyền lực chứ không chịu thỏa hiệp.

Đã vậy thì Hàn Đỉnh ông ta cũng không cần phải nhân từ nữa.

“Bác Thần, hôm nay phải xem biểu hiện của cậu thế nào rồi.”

Hàn Đỉnh đảo mắt một vòng, vẫn chưa thấy bóng dáng Vương Bác Thần đâu.

 
 
Chương 876


CHƯƠNG 876

Mà lúc này, Chiến thần Quốc Trụ Hồ Quốc Trụ lại xuất hiện vô cùng nổi bật, ông ta không vui nhìn người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia, hờ hững nói: “Các người tới đây làm gì? Trận đấu y thuật này liên quan gì đến các người? Mau cút đi cho ông, nhìn các người là thấy phiền.”

Tính tình Hồ Quốc Trụ nóng nảy, ông ta không hề nể mặt năm đại hào tộc và bảy đại thế gia chút nào.

Ông ta có cùng thái độ với nhóm Hàn Đỉnh trong việc đối xử với thế gia hào tộc, thế gia hào tộc buộc phải rút khỏi giới quyền lực của nước R, phải giảm bớt ảnh hưởng của thế gia hào tộc đối với nước R.

“Chiến thần Quốc Trụ, trận đấu y này với Liên minh Y học hay với cả nước R chúng ta đều là sự kiện trọng đại chưa từng có, có thể tận mắt nhìn thấy có người thách thứ sáu vị thần y trong cuộc đời là một điều vô cùng may mắn, chẳng phải Chiến thần Quốc Trụ cũng tới hóng chuyện đâu sao?

Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc cười bảo.

Tuy thân phận của Hồ Quốc Trụ cao hơn bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ đại diện cho gia tộc của mình, Hồ Quốc Trụ muốn động đến bọn họ cũng phải hỏi xem năm đại hào tộc và bảy đại thế gia có đồng ý hay không.

Nếu hôm nay Hồ Quốc Trụ ra tay thì có nghĩa là khiêu khích, vạch mặt, cũng là cơ hội mà thế gia hào tộc muốn có.

“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với tôi? Cho dù là Trương Nhuệ ba của cậu cũng không có tư cách nói chuyện với tôi.”

Hồ Quốc Trụ nhìn Trương Lăng Vân với vẻ hung ác.

Trương Lăng Vân không khỏi chột dạ, mọi người đều biết Hồ Quốc Trụ là một kẻ liều lĩnh, vũ phu thô bỉ, tính tình nóng nảy, động cái là đánh nhau.

Anh ta vô thức lùi lại một bước.

Lúc này Mã Như Long của nhà họ Mã ở Tây Bắc đứng ra lên tiếng: “Chiến thần Quốc Trụ, nếu ông dùng cái cớ này để đối phó với đám thế hệ trẻ chúng tôi thì chúng tôi cũng không có gì để nói, bởi dù sao chúng tôi cũng là thế hệ sau. Nhưng hôm nay chúng tôi đại diện cho năm đại hào tộc tới làm chứng cho trận đấu y của Liên minh Y học, nếu ông ra tay thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Mẹ kiếp, Hồ Quốc Trụ tôi muốn đánh cậu thì đánh, còn cần lý do nữa à?”

Khi nói, Hồ Quốc Trụ đã vọt tới trước mặt Trương Lăng Vân và Mã Như Long, hai người muốn lùi lại nhưng không kịp nữa, chỉ thấy một cái tát giáng thẳng lên mặt mình, chẳng thể né tránh.

Chát chát!

Hai tiếng tát lớn vang lên, Trương Lăng Vân và Mã Như Long lập tức bay ra ngoài, ngã xuống đất, nửa khuôn mặt mất cảm giác, suýt thì bị đánh chết.

“Là lớp trẻ thì phải có giác ngộ của lớp trẻ, dám kiêu ngạo phách lối trước mặt ông đây. Dù ba các cậu tới thì Quốc Trụ ông đây cũng đánh không tha!”

Hồ Quốc Trụ quay người lại nhìn những người khác, dửng dưng nói: “Các người nghe cho rõ đây, vừa rồi là hai tên nhóc này gây sự trước, người làm trưởng bối như tôi phải dạy chúng đạo lý làm người, dù sao thương cho roi cho vọt mà. Tôi là người thô lỗ, ra tay hơi nặng, mọi người đừng để bụng nhé.”

Thương cho roi cho vọt cái gì chứ, hai người đó là con trai ông à?

Những người khác giận mà không dám nói, vì Hồ Quốc Trụ là người muốn đánh thì đánh, không thể nói lý cùng ông ta.
 
Chương 877


CHƯƠNG 877

Nếu vừa rồi Trương Lăng Vân và Mã Như Long làm như không nghe thấy thì Hồ Quốc Trụ cũng không có cớ để ra tay.

Nhưng bọn họ lại cố gắng nói lý với Hồ Quốc Trụ, đúng là tự tìm rắc rối.

Người của ba gia tộc khác không ai đứng ra nói gì nữa.

Người của bảy đại thế gia cũng thờ ơ đứng nhìn, không lên tiếng.

Hai tên ngu ngốc Trương Lăng Vân và Mã Như Long để ý đến Hồ Quốc Trụ làm gì không biết.

Hồ Quốc Trụ thấy không ai đứng ra, cảm thấy hơi nuối tiếc, vốn định dạy dỗ vài người nữa, đánh cho đám nhãi ranh này sợ trước thì lát nữa ông ta mới dễ giải quyết, không phá hỏng kế hoạch của ông ta.

Nhưng không ngờ bọn họ lại không dám nói nữa, đúng là đám hèn nhát, vô tích sự.

Các người không phản bác tôi, sao tôi có cớ để đánh các người đây?

Hàn Đỉnh ở trong đám người không khỏi nở nụ cười, tên ngốc Hồ Quốc Trụ này quả nhiên là kẻ vũ phu thô bỉ, ông ta đánh người như vậy còn ai dám phản bác nữa?

Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ lại chỉ vào Vương Đằng của nhà họ Vương Lang Gia mà mắng: “Thằng nhóc thối kia, điều tôi vừa nói có đúng không? Ánh mắt cậu có ý gì hả? Còn dám lườm tôi à? Ba cậu không dạy cậu không được dùng ánh mắt này để nhìn người lớn à?”

Cậu chủ nhà họ Vương ở Lang Gia– Vương Đằng vội vàng xua tay: “Tôi, tôi không…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Hồ Quốc Trụ cho một cái tát, người bay ra ngoài.

“Còn dám cãi lại, cậu tưởng tôi mù à?”

Hồ Quốc Trụ hừ một tiếng, lại nhìn những người khác.

Những người còn lại vội vàng nhìn đi nơi khác, súc sinh này không phải người, không ngờ ông ta lại dùng cái cớ vô liêm sỉ đến mức này.

Mà trong đám người, nếu không vì che giấu thân phận của mình thì giờ phút này Hàn Đỉnh đã bật cười ra tiếng rồi.

Tên Hồ Quốc Trụ lỗ mãng này quả nhiên là kẻ biết gây chuyện.

Trong đám người có một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm thầm nói trong lòng: “May mà mình đã cải trang, nếu không sẽ bỏ lỡ cảnh này mất. Có kẻ gây sự Hồ Quốc Trụ này, để mình xem người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia còn ra tay thế nào. Chỉ là không biết Quốc chủ đã tới chưa, mình không thể để người khác phát hiện thân phận được, nếu không sẽ rất mất mặt.”

Người đó không ai khác chính là Thủ tướng nước R Nguyễn Văn Việt.

Ông ta cũng cải trang để tới đây.

Ở hiện trường còn có một người phụ nữ trang điểm đậm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén không thuộc về phái nữ, trên mặt luôn nở nụ cười nhẹ tiêu chuẩn.

“Bây giờ mình đã giả làm phụ nữ, không ai có thể nhận ra mình nữa đúng không? Chưa biết chừng Quốc chủ và Nguyễn Văn Việt cũng đã tới, mình phải tìm cơ hội vạch trần bọn họ.”

Quách Đỉnh thầm nghĩ trong lòng, có thể Quốc chủ không tới, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Nguyễn Văn Việt, ông ta nghĩ chắc chắn lão già đó đã đến.

Chỉ là không biết bây giờ lão đã cải trang thành gì, phải tìm thật kỹ mới được.

“Hừ, đúng là không biết ý, cứ ép ông đây phải ra tay, thật xui xẻo.”

Hồ Quốc Trụ chửi rủa. bây giờ muốn tìm cớ nữa là điều rất khó, chờ lát nữa xem có cơ hội không, xử lý đám nhóc này trước đã rồi tính.
 
Chương 878


CHƯƠNG 878

Còn đám chó già của năm đại hào tộc và bảy thế gia, bây giờ ông ta vẫn chưa thể xử lý được.

Đúng lúc này, một vị chủ quản lớn tiếng nói: “Sáu vị thần y đến rồi.”

Cuối cùng sáu vị thần y cũng đến.

Ngọn lửa phấn khích cháy lên trong mắt mọi người.

Đây là sáu vị thần y hàng đầu của nước R.

Mặc dù Y thánh Hoa Mạnh Trường hiện đang trên sáu người này, nhưng phải công nhận rằng hiện tại sáu người họ cũng không kém hơn Hoa Mạnh Trường bao nhiêu trong một số lĩnh vực nhất định.

Hơn nữa, Hoa Mạnh Trường đã ở ẩn nhiều năm, không ai biết ông ta ở đâu, cũng không ai biết y thuật của ông ta giỏi đến mức nào, vậy nên mọi người vô thức cho rằng sáu vị thần y và Hoa Mạnh Trường có lẽ là ngang tài ngang sức.

Sáu vị thần y xuất hiện lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

“Thế mà sáu vị thần y lại xuất hiện cùng với nhau, không phải bảo giữa họ có mâu thuẫn à?”

“Đúng là ngốc, giữa sáu vị thần y có mâu thuẫn là mâu thuẫn giữa họ với nhau, bây giờ có người muốn thách đấu với cả sáu người họ, tức là bất kính với họ. Huống hồ, Liên minh Y học là mấu chốt cạnh tranh giữa hai phái, đương nhiên sáu vị thần y sẽ không cho người ngoài có cơ hội lợi dụng rồi.”

“Thật không biết kẻ nào chán sống lại đi thách đấu với sáu vị thần y nữa, để xem lát nữa hắn chết thế nào.”

“Biết người đó là ai chưa? Đến giờ vẫn giấu đầu hở đuôi, vừa nhìn là biết tên hề của mọi người.”

“Hừ, lát nữa tôi phải xem xem kẻ nào dám dựa vào sáu vị thần y để nổi tiếng đây, đúng là điên rồi. Khi nào kẻ đó xuất hiện, tôi nhất định phải cho hắn biết tay.”

Người ở bên dưới bàn tán xôn xao, sáu vị thần y là y sĩ có y thuật siêu việt ở nước R này.

Cũng là người chèo lái Liên minh Y học hiện nay, bây giờ bị người khác khiêu khích nên họ cũng có cảm giác bị sỉ nhục.

“Sáu vị thần y, xin hỏi kẻ không có mắt nào lại muốn đấu y thuật với sáu vị vậy ạ?”

Có người không kìm được hỏi, mấy ngày hôm nay đều nói đến chuyện này, khơi lên lòng tò mò của mọi người.

Bùi Xuân Thu đứng lên: “Mọi người đừng sốt ruột, chờ thằng nhóc đó tới, mọi người sẽ biết thôi. Hôm nay chúng tôi mời mọi người tới đây là muốn mọi người làm chứng, nếu chúng tôi thắng trận đấu y này thì mạng của Hoa Mạnh Trường sẽ do chúng tôi quyết định, và thằng nhóc đó cũng phải chết. Nếu chúng tôi thua thì có thể cho thằng nhãi đó một con đường sống.”

“Cái gì? Người trẻ tuổi? Người trẻ tuổi bây giờ đều kiêu ngạo vậy à? Dám thách đấu với sáu vị thần y?”

“Nghe thấy lời của thần y Bùi chưa? Đây không chỉ là trận đấu y thuật mà còn là màn cược mạng, cược mạng của Hoa Y thánh. Tôi rất tò mò, giữa sáu vị thần y và Hoa Y thánh có ân oán gì mà phải tới mức cược mạng như thế này.”

“Nhất thần lục kiệt của Liên minh Y học khi đó với Nhất thánh lục thần hiện giờ, mâu thuẫn giữa họ đã đến mức không thể hoà giải thế này rồi à? Dù thắng hay thua đều là tổn thất của nước R chúng ta.”

“Chúng tôi không có tư cách can thiệp vào chuyện của Liên minh Y học, nghĩ đến tính tình của các y sĩ, cậu dám xen vào không?”
 
Chương 879


CHƯƠNG 879

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, càng tò mò về cuộc đấu y thuật này hơn.

Họ không ngờ đằng sau màn đấu y thuật này lại liên quan đến ân oán giữa Y thánh Hoa Mạnh Trường hiện nay và sáu vị thần y.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Vân Phi của nhà họ Bạch ở Trung Nguyên cung kính nói: “Mong sáu vị thần y yên tâm, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên chúng tôi sẽ ủng hộ sáu vị vô điều kiện, dù đối phương là ai, nhà họ Bạch cũng nhất định sẽ giúp sáu vị bảo vệ công lý.”

“Nhà họ Mộc ở Tây Nam chúng tôi cũng vậy.”

Một người phụ nữ hờ hững cất giọng lạnh như tuyết, bên cạnh cô ta chỉ có hai ba người, những người khác đều cách rất xa.

Khí chất người khác đừng tới gần này khiến người khác rất khó chịu.

“Chúng tôi cũng thế.”

Vương Đằng, Mã Như Long, Trương Lăng Vân vừa bị Hồ Quốc Trụ đánh khi nãy, lúc này cũng ôm mặt bày tỏ thái độ.

Hôm nay họ đến để lôi kéo sáu vị thần y này.

Cho dù không lôi kéo được, cũng không thể để Liên minh Y học hợp nhất được, điều này không có lợi đối với lợi ích của năm đại hào tộc.

Nhà họ Cổ đại diện cho người của bảy đại thế gia đứng lên phát biểu: “Bảy đại thế gia chúng tôi ủng hộ sáu vị thần y, đồng ý, tất cả những người dám khiêu khích uy nghiêm của Liên minh Y học sẽ được coi là kẻ thù của bảy đại thế gia chúng tôi, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, không thể dung thứ!”

“Ồ? Vậy sao? Trừng phạt nghiêm khắc như thế nào?”

Lúc này, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên.

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Bọn họ muốn xem là ai mà dám khiêu khích sáu vị thần y như vậy.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Vương Bác Thần.

Họ muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan thách đấu với sáu vị thần y như thế.

Có nghĩa là chống lại cả Liên minh Y học.

Dù là năm đại hào tộc, bảy đại thế gia cũng không dám khiêu khích Liên minh Y học.

Các y sĩ giỏi từ khắp nơi trên thế giới đều xuất thân từ Liên minh Y học, đây là một thế lực cực kỳ đáng sợ.

Không phải y sĩ đáng sợ, tuy tính tình bọn họ kỳ quái, thay đổi thất thường, không được ai thích.

Nhưng điều đáng sợ là mối quan hệ phía sau các y sĩ , phía sau một y sĩ xuất sắc sẽ có rất nhiều cao thủ chống lưng.

Vì vậy, vào thời điểm năm đại hào tộc và bảy đại thế gia tranh cãi với phía Quốc chủ Hàn Đỉnh, Liên minh Y học đã trở thành bên quan trọng nhất.

Không bên nào muốn thế lực này bị đối phương lôi kéo được.

Vì vậy, màn thi đấu y thuật này đã trở thành một bước đột phá.

“Cậu nhóc này là ai? Sao cậu ta dám làm như vậy?”
 
Chương 880-881


CHƯƠNG 880

“Đúng là tên nhóc kiêu ngạo, thật sự dám đến.”

“Để xem hôm nay cậu ta sẽ chết như thế nào.”

“Độc y Hồ thần y, Quỷ y Tả thần y, Cổ y Vương thần y, chỉ riêng ba vị thần y này thôi, bất cứ người nào cũng có thể đẩy được cậu ta vào chỗ chết.”

“Không phải màn đấu y này được cố ý sắp xếp đấy chứ?”

Trong số đại diện của bảy đại thế gia, có người nhìn Hồ Quốc Trụ, ý tứ rất rõ ràng.

Người này rất có thể là quân cờ của phía Quốc chủ Hàn Đỉnh, cố ý dựng lên màn đấu y thuật này.

“Rất có thể là thủ đoạn của thủ tướng  Nguyễn, ông ta là một con cáo già, chúng tôi đã phải chịu rất nhiều tổn thất.”

“Thủ đoạn của Quốc chủ Hàn Đỉnh sẽ không nham hiểm thế này đâu, ông ta giỏi tính kế ngoài sáng hơn.”

Người của bảy đại thế gia đều suy đoán.

Bạch Vân Phi người nhà họ Bạch ở Trung Nguyên đứng lên, nhìn về phía Vương Bác Thần nhẹ giọng nói: “Tên kia, ai cho anh lá gan tới thách đấu với sáu vị thần y vậy hả? Anh có biết sáu vị thần y này là đại diện cho các y sĩ của nước R chúng ta không? Anh khiêu khích họ nghĩa là khiêu khách cả nước R đấy!”

Không hổ là Bạch Vân Phi của nhà họ Bạch, anh ta chụp cái mũ lớn lên đầu Vương Bác Thần, người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia đi đầu chiếm ưu thế, không ai tìm ra vấn đề gì.

Hồ Quốc Trụ vốn định nổi đóa nhưng lại không tìm được lý do, bèn phải nháy mắt với Vương Bác Thần.

Nếu là Bộ trưởng Võ bộ Quách Đỉnh hay Thủ tướng  Nguyễn Văn Việt thì còn có thể ăn miếng trả miếng, nhưng bảo Hồ Quốc Trụ đấu võ mồm với họ thì đúng là hơi làm khó ông ta.

“Mẹ kiếp, đám oắt con này, chẳng được tích sự gì, nhưng chụp tội người khác thì nhanh lắm.”

Hồ Quốc Trụ thầm chửi trong lòng, ông ta hơi bối rối, không biết nên làm thế nào.

Đây quả thực không phải là lĩnh vực chuyên môn của ông ta.

Hàn Đỉnh đang trốn trong đám đông cũng không khỏi tò mò, muốn xem Vương Bác Thần ứng đối thế nào.

“Bạch Vân Phi muốn chết à, Bác Thần không phải Quốc Trụ, cậu ấy còn kiêu ngạo hơn Quốc Trụ nhiều.”

Quả nhiên Hàn Đỉnh đã đoán đúng, Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Bạch Vân Phi, thờ ơ nói: “Anh là con giòi chui ra từ nhà xí nào tới đây làm người ta buồn nôn đấy? Nước R là cái gì? Liên minh Y học là cái gì? Sáu ông già kia mà cũng xứng đại diện?”

“Anh nói gì?”

Bạch Vân Phi đùng đùng nổi giận, mặt đỏ lên, thế mà anh ta lại bị người khác nói là con giòi chui ra từ trong nhà xí!

Bạch Vân Phi bước tới, đứng chắn trước mặt Vương Bác Thần, đằng đằng sát khí nói: “Tôi thấy anh chán sống rồi, ở trước mặt nhiều người, tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ tha cho cái mạng cho của anh một lần!”

Người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia cũng đang nhìn, sự kiêu nhạo của Bạch Vân Phi chỉ là giả vờ, mục đích là muốn hoàn toàn chọc giận Hồ Quốc Trụ.

Sau đó khiến sáu vị thần y nảy sinh ác cảm đối với phái Quốc Trụ Hàn Đỉnh.

“Cút!”

Vương Bác Thần chẳng thèm nhìn anh ta một lần, thẳng thừng giơ chân đá bay anh ta.

CHƯƠNG 880

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 882


CHƯƠNG 882

Mà tên ngốc Bạch Vân Phi cũng đáng chết, động đến ai không động, lại động đến Vương Bác Thần, chẳng phải là tự tìm cái chết ư?

Thật sự nghĩ rằng Vương Bác Thần cũng hiền như ba mình đấy à?

Hồ Quốc Trụ dửng dưng nhìn hộ vệ của nhà họ Bạch.

“Chiến thần Quốc Trụ, cậu chủ nhà chúng tôi bị thằng này giết, bây giờ chúng tôi muốn trả thù, ông định ngăn cản chúng tôi à? Ông hãy suy nghĩ cho kỹ, cậu chủ nhà chúng tôi chết rồi, nếu ông bao che cho hung thủ nghĩa là trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch của chúng tôi, trở thành kẻ thù của năm đại hào tộc đấy!”

Hộ vệ của nhà họ Bạch tức giận nói.

“Vậy cũng là do cậu chủ nhà các người tự tìm chết, biết rõ người ta đến để đấu y rồi còn ngăn trở, nói những lời khiêu khích, chẳng phải là tự tìm chết sao?”

Hồ Quốc Trụ cưỡng ép tìm một lý do, nhàn nhạt nói: “Bây giờ chết cũng là vô ích, cố ý khiêu khích người khác vào lúc này là các người vô lý!”

Đám hộ vệ gầm lên: “Nhưng cậu chủ nhà chúng tôi chết rồi! Cho dù cậu chủ nhà chúng tôi sai thì cũng không đến mức phải chết! Chiến thần Quốc Trụ, ông nhất quyết nối giáo cho giặc phải không? Được rồi, tôi sẽ gọi ông chủ nhà chúng tôi tới!”

“Mẹ kiếp, uy hiếp tôi à?”

Hồ Quốc Trụ lừ mắt, vung tay lên.

Đám hộ vệ này nào phải đối thủ của ông ta, lập tức bị một cái tay tát bay, nhưng ông ta còn ra tay nhân từ, không đánh mạnh.

Nếu không chuyện này sẽ càng thêm khó giải quyết.

Nhưng dù vậy thì cũng vẫn khiến người khác phải đau đầu.

Bạch Vân Phi đã chết, nhà họ Bạch sẽ không chịu bỏ qua.

Rất có thể năm đại hào tộc và bảy đại thế gia cũng sẽ mượn cớ này để bắt Quốc chủ nhượng bộ.

Hàn Đỉnh ở trong đám người cũng hơi sửng sốt, ông ta cứ tưởng cùng lắm Vương Bác Thần chỉ cho một bài học thôi, nặng nhất cũng chỉ là đánh Bạch Vân Phi sống dở chết dở.

Không ngờ anh lại giết chết Bạch Vân Phi luôn!

Bây giờ chuyện này hơi phức tạp, phải mau chóng tìm ra cách giải quyết mới được.

“Suy cho cùng vẫn là người trẻ, dễ nóng giận, nói đánh chết là đánh chết luôn! Bây giờ thì rắc rối rồi, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong, hại chết tất cả mọi người của thế gia hào tộc!”

Quách Đỉnh hóa trang thành một người phụ nữ trang điểm đậm, nhìn người của các môn phái giàu sang quyền thế bằng ánh mắt không thân thiện lắm, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười.

Ông ta bị mọi người biến thành kẻ miệng năm mô, bụng bồ dao găm, chứ không phải là kẻ vô lý. Đặc biệt, khi ông ta nhìn chằm chằm bạn cười, thì bạn phải cẩn thận. Ông ta càng cười tươi, bạn càng chết thảm.

Hai trợ thủ đắc lực của Quốc chủ là Quách Đỉnh nham hiểm và lão hồ ly Nguyễn Văn Việt.

Bởi vì có sự tồn tại của hai người này, cho nên mới hình thành cục diện bế tắc, giằng co nhau với các môn phái quyền thế như bây giờ.
 
Chương 883


CHƯƠNG 883

Nhưng lúc này, Nguyễn Văn Việt cải trang thành người đàn ông trung niên mặt đầy râu đã nghĩ ra một biện pháp đối phó, làm thế nào để lợi dụng cục diện hôm nay hủy hoại các gia tộc quyền thế.

Nguy cơ khủng hoảng, cơ hội trong nguy hiểm, chỉ cần nắm bắt, sẽ biến thành cơ hội!

Nhưng lúc này, đám hộ vệ đã bị Hồ Quốc Trụ làm hoảng sợ, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, nhưng không dám mạnh miệng với Hồ Quốc Trụ nữa.

“Anh giết cậu chủ nhà chúng tôi, nợ máu phải trả bằng máu!”

Đám hộ vệ không dây dưa nữa, biết có Hồ Quốc Trụ ở đây, họ mà không trả thù được, thì có chết cũng uổng công vô ích.

Nhất định phải mang xác cậu chủ về nói với chủ nhân, để chủ nhân báo thù.

“Còn ai muốn ngăn cản? Có thắc mắc gì không?”

Vương Bác Thần nhìn người của năm đại hào tộc. Mã Như Long của nhà họ Mã ở Tây Bắc, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia và Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc vốn bị Hồ Quốc Trụ tát cho sưng vù cả mặt, bây giờ nhìn thấy Vương Bác Thần sát khí đằng đằng và ánh mắt dữ tợn như vậy thì lập tức không dám nói gì.

Bạch Vân Phi đã chết, tên nhóc Vương Bác Thần này không phải là người lương thiện, anh ta thật sự dám giết người mà!

Nếu bản thân chết rồi, dù gia tộc có báo thù cho thì như thế nào chứ?

Bản thân cũng đã chết rồi, còn báo thù cái quái gì nữa!

Đúng vậy, mình phải giữ bản thân thật có ích, lên kế hoạch cho tương lai, chắc chắn không thể chết bây giờ được.

Họ âm thầm suy đoán, kiếm cớ cho mình.

Bùi Đăng Khoa nhìn những người này, không khỏi cảm thấy xót xa. Đám cậu chủ của năm đại hào tộc cũng coi như vô dụng rồi, ngay đến cả một chút dũng khí phản kháng cũng không có.

Ban nãy, cái chết của Bạch Vân Phi đã khiến họ sợ mất mật.

Người của bảy đại thế gia cũng không nói gì, nhìn thấy Bạch Vân Phi chết, cũng không đứng ra nói một câu.

Điều này khiến Bùi Đăng Khoa hơi thất vọng, gia tộc quyền thế như vậy thì có tư cách gì bắt tay với Liên minh Y học chứ? Đến lúc đó, chỉ sợ Liên minh Y học sẽ bị hại chết thôi!

“Anh đứng lại!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mộc Uyển Thanh nhà họ Mộc ở Tây Nam cao ngạo chặn trước mặt Vương Bác Thần, lạnh lùng nói: “Anh dám giết người trước mặt mọi người, cũng phải nói rõ chứ nhỉ? Tôi không quan tâm anh là ai, hôm nay anh giết người thì phải nhận tội!”

“Cô cũng muốn cản tôi?”

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn Mộc Uyển Thanh.

Không biết vì sao, Mộc Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy run rẩy trong lòng. Trong mắt Vương Bác Thần, cô ta nhìn thấy sát khí vô cùng lạnh lẽo.

Cô ta tin, chỉ cần mình không tránh ra thì sẽ chết.

“Lại làm sao? Thi đấu y thuật thì là thi đấu y thuật, nhưng anh đã giết người, bắt buộc phải nhận tội!”

Mộc Uyển Thanh cắn răng, đối mặt với Vương Bác Thần, cô ta cảm nhận được một áp lực rất lớn.

“Cô chủ, chúng tôi vẫn còn chút chuyện cần bàn bạc, chúng tôi hãy tới nơi khác nói đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top