Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 340: C340: Chương 340


"Không phải thì tốt rồi." Sau khi Giang Trầm nghe Thẩm Minh Dữu nói cô không thích Hoắc Tinh Trạch, tâm trạng chán nản của anh cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi, Giang Trầm nhìn cô rồi anh hỏi tiếp: "Người mà em từng phải lòng… Em còn thích anh ta không? "

Lúc này Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng hiểu, không biết Giang Trầm đã nghe ở đâu việc cô từng phải lòng một người, sau đó anh còn cho rằng người cô phải lòng chính là Hoắc Tinh Trạch cho nên anh vẫn luôn ghen với Hoắc Tinh Trạch đấy à?

Thẩm Minh Dữu ôm trán, mặc dù chỉ số IQ của Giang Trầm rất cao, nhưng chỉ số EQ của anh thật sự rất thảm, có đôi khi sẽ cảm thấy chỉ số EQ của anh vẫn ổn, nhưng cũng có đôi khi anh khiến cho người ta cảm thấy chỉ số EQ của anh rất thấp. Đặc biệt là về mặt cảm xúc, tại sao Giang Trầm chưa từng nghĩ tới, người cô yêu thầm rất có khả năng là anh vậy chứ!

Nếu không, tại sao ngay từ đầu cô lại đồng ý kết hôn với anh một cách tuỳ tiện như vậy!


"Dữu Dữu?" Giang Trầm lắc nhẹ tay cô, ánh mắt có chút lơ đãng, nhưng lại cố gắng chăm chú nhìn cô rồi hỏi: "Em hãy nói cho anh biết đi, em còn thích anh ta không?"

Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm đang say rượu, không biết khi Giang Trầm tỉnh táo nhìn thấy dáng vẻ này của bản thân thì sẽ có cảm giác gì.

Tay của Thẩm Minh Dữu tiếp tục bị Giang Trầm lắc lư, cô thành thật gật đầu đáp: "Em thích."

Lúc trước thích, bây giờ cũng rất thích.

Trái tim của Giang Trầm chìm xuống, người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc trong lòng vợ mình có người khác cơ chứ, còn ở trước mặt chồng của mình, trắng trợn thừa nhận rằng cô vẫn còn thích anh ta!

Là một người đàn ông thì không thể nào chịu đựng được.
Tại sao cô có thể lười đến mức không thèm lừa anh vậy hả!

"Nếu như thích anh ta thì tại sao em còn muốn kết hôn với anh vậy chứ, nếu như em đã kết hôn với anh thì tại sao trong lòng vẫn luôn nhớ đến người đó." Giang Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, anh trầm giọng nói: "Thẩm Minh Dữu, em đang đùa giỡn với tình cảm của anh sao?"


Thẩm Minh Dữu mỉm cười: "Nếu em nói đúng thì anh sẽ làm gì?"

Trong mắt của Giang Trầm như mang theo tia lửa, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Minh Dữu không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu cô.

Tinh thần chiến đấu của Giang Trầm bốc lên hừng hực, không phải chỉ là Thẩm Minh Dữu có một người thích từ lâu sao, thích thì thế nào, không phải hai người không thể ở bên nhau à, điều này cho thấy người đó không xứng với Thẩm Minh Dữu chút nào cả. Với tư cách là người chồng hợp pháp hiện tại của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm có đủ tự tin, chỉ cần anh chịu cố gắng thì một ngày nào đó, anh sẽ có thể xua đuổi người trong lòng của Thẩm Minh Dữu đi, để trong lòng cô chỉ có một mình anh mà thôi!

Anh chậm rãi tháo dây an toàn trên người, rồi đột nhiên từ chỗ ghế lái cúi người ôm lấy Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu giật mình trước hành động đột ngột của anh, cô hét lên đầy sợ hãi: "Anh đang làm gì cái gì vậy?"

Bàn tay đang ôm cô của Giang Trầm không những không buông ra mà còn đưa ra phía sau cô, ép cô vào người anh, cả thân thể của Thẩm Minh Dữu ngã vào vòng tay anh.


Chỗ ngồi của chiếc xe này thoải mái và rộng rãi, Giang Trầm tựa người vào ghế, Thẩm Minh Dữu nằm sấp trên người anh, hai người ngồi chung một chỗ ngồi, cũng không có vẻ gì là chật chội cả.

Giang Trầm nhìn vào mắt cô, trả lời từng chữ một: "Không phải muốn đùa giỡn anh sao? Anh sẽ cho em đùa!"

Sự mập mờ trong xe lập tức tăng lên, cặp mắt của hai người đối diện, cơ thể thì áp sát vào nhau.

Giang Trầm đột nhiên bật cười, anh giơ tay cởi cà vạt trên người ra. Sau đó vừa dụ dỗ tầm mắt của cô vừa chậm rãi cởi nút áo sơ mi đầu tiên, tiếp theo là nút thứ hai, cổ áo sơ mi của anh hơi mở ra. Giang Trầm mỉm cười ngừng động tác, anh nắm lấy tay của cô rồi đặt lên cúc áo thứ ba, sau đó làm ra vẻ mặt bị người khác giở trò đồi bại.
 
Chương 341: C341: Chương 341


Thẩm Minh Dữu cảm thấy đầu ngón tay của mình nóng bừng.

Giang Trầm ngẩng đầu lên kề sát tai cô, thì thầm bằng giọng nói đầy nam tính: "Em muốn đùa giỡn như thế nào thì cứ đùa giỡn như thế đó."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Hiển nhiên là Giang Trầm đang cố ý dụ dỗ cô.

Thẩm Minh Dữu thừa nhận quả thật là cô đã bị anh dụ dỗ, cô cúi đầu hôn lên môi anh.

Giang Trầm đạt được mục đích thì lập tức chiếm lấy môi cô, dần dần khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.

Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng cao.

Khi Thẩm Minh Dữu bị hôn đến mức sắp ngạt thở thì cuối cùng Giang Trầm cũng chịu buông cô ra. Thẩm Minh Dữu còn tưởng rằng nụ hôn này đã kết thúc, nhưng hiển nhiên là Giang Trầm không có ý định buông tha cho cô. Anh chuyển từ bị động thành chủ động, ôm Thẩm Minh Dữu rồi xoay người, sau đó Thẩm Minh Dữu bị anh đè lên ghế.


Không biết từ khi nào mà ghế lái phụ đã bị Giang Trầm hạ xuống, Thẩm Minh Dữu cảm thấy giống như mình đang nằm trên đó.

Một tay của Giang Trầm đỡ ghế, một tay kia thì đỡ eo cô, nụ hôn vội vã rất nhanh lại rơi xuống.

Một lúc sau, Thẩm Minh Dữu khó khăn tìm cơ hội để đẩy người đang dựa sát trên người mình ra một chút, tay cô đặt trên n.g.ự.c anh và nói: "Vào nhà trước đã."

Nhưng Giang Trầm đang say rượu nên đầu óc cũng không được thanh tỉnh cho lắm, anh nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu, phản bác: "Vào nhà thì sẽ đánh thức Niệm Niệm."
Giang Trầm không thể đợi thêm một giây nào được nữa, nụ hôn vừa rồi quá câu dẫn khiến cho anh không muốn dừng lại một xíu nào cả. Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa anh và Thẩm Minh Dữu sau hơn nửa năm. Giang Trầm sợ Thẩm Minh Dữu lại giở trò trêu chọc với anh như hai lần trước, nếu lại để cô trốn thoát, những mánh khoé tỉ mỉ mà tối nay anh làm không phải đều vô ích hay sao, giả vờ say rượu cũng là giả vờ một cách vô ích rồi.

Giang Trầm lập tức bắt đầu giở trò lưu manh. Anh nắm lấy tay kia của cô rồi vòng qua cổ cô, cùng mười ngón tay của cô đan xen vào nhau, vùi đầu vào hõm cổ cô không ngừng hôn hít: "Dữu Dữu, anh khó chịu quá."

Trên trán anh đã xuất hiện một lớp mồ hôi, giọng nói vừa trầm thấp vừa gấp gáp, giọng điệu cầu xin vô cùng rõ ràng, anh thì thầm hỏi: "Có được không?"


"..." Dường như Thẩm Minh Dữu đã bị mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ câu lên: "Được..."

Gần như ngay lúc cô vừa mở miệng, nụ hôn của Giang Trầm như muốn che trời lấp đất, nuốt chửng âm thanh cuối cùng của cô vào bụng anh.

Trong giây phút mơ hồ đó nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn suy nghĩ không phải nói là đàn ông khi uống say thì không thể làm được gì hết sao, Giang Trầm như thế này chẳng lẽ là vì anh vẫn chưa đủ say!

Đêm tối, đèn khẩn cấp trong gara mờ đi rồi lại sáng, sáng lên rồi mờ đi, cuối cùng bị tắt hoàn toàn.

Nhưng ánh đèn nhỏ mờ ảo trong chiếc xe kia vẫn luôn sáng, cố gắng chiếu sáng những đợt nắng nóng dâng trào đó, cho đến khi có tiếng côn trùng vang lên từ bãi cỏ và những cái cây lớn bên ngoài gara. m thanh của cơn triều nhiệt* mới dần lắng xuống, nhưng sau một lúc ngắn ngủi, nó lại một lần nữa bị nhấn chìm bởi cơn triều nhiệt mãnh liệt hơn cả lúc nãy...

(*): Là nhiệt độ do đột ngột sốt cao, triệu chứng như khát nước, môi khô, mặt đỏ,... Ở đây tác giả đang ẩn dụ chuyện chăn gối mãnh liệt đầy nóng bỏng.

Cuối cùng Thẩm Minh Dữu vẫn bị Giang Trầm bế vào phòng. .

||||| Truyện đề cử: Em Là Hũ Mật Của Anh |||||

Vì Niệm Niệm đang ở phòng ngủ chính nên Giang Trầm bế cô vào phòng ngủ thứ hai gần đây anh hay dùng.

Tuy phòng ngủ thứ hai không lớn như phòng ngủ chính, nhưng cũng không nhỏ, phòng tắm được trang trí sang trọng, trong đó còn có bồn tắm. Khoảnh khắc Giang Trầm bế cô đi vững vàng một mạch rồi đặt Thẩm Minh Dữu vào bồn tắm, cuối cùng cô cũng nhận ra nãy giờ Giang Trầm đang giả say.
 
Chương 342: C342: Chương 342


Là một diễn viên, nhưng Thẩm Minh Dữu lại bị kỹ năng diễn xuất của một nghệ sĩ không chuyên lừa khiến cô thấy không phục, nhưng cô cũng hết sức để phản kháng rồi.

Có lẽ lâu rồi Giang Trầm không được quan hệ, khó khăn lắm mới có được cơ hội như này, như muốn bù đắp cho mấy tháng qua nên anh cũng không định tha cho Thẩm Minh Dữu.

Mãi đến khuya, Thẩm Minh Dữu choáng váng đá Giang Trầm một cái, Giang Trầm mới chịu tha cho cô.

Anh hôn lên má ướt đẫm mồ hôi của vợ, khàn giọng nói: "Em ngủ đi."

Thẩm Minh Dữu mệt đến mức lập tức ngủ thiếp đi.

Giang Trầm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của vợ hồi lâu, rồi mới ôm vợ ngủ thiếp đi.

**


Sáng sớm Niệm Niệm mơ màng thức giấc, như thường lệ, cô bé xoay người cuộn cơ thể bé nhỏ trong chăn, muốn cuộn vào vòng tay của mẹ, nhưng cuộn người hồi lâu cũng không thấy mẹ đâu. Niệm Niệm mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai, không có bóng dáng của mẹ, cũng chẳng có bóng dáng của ba.

Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, cô bé nhớ rõ ràng tối hôm qua là mẹ đã dỗ cô bé ngủ, sao giờ lại không thấy mẹ ở đây nữa.

Niệm Niệm trượt xuống khỏi giường, tìm hết nhà tắm đến phòng thay đồ cũng không tìm thấy mẹ.

Thư phòng cũng không có ai, cuối cùng Niệm Niệm đến phòng ngủ ba mình hay dùng. Cô bé nhấn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng ngủ bị khóa, không mở được.

Niệm Niệm khẽ cau đôi mày nhỏ.

Chắc chắn là tối qua sau khi ba về nhà, không muốn ngủ một mình nên đã lén bế mẹ từ chỗ Niệm Niệm đến phòng ngủ này.

Sao ba lại làm như vậy?

Niệm Niệm ngồi xuống sàn trước cửa phòng.

Đồng hồ sinh học của Giang Trầm rất chính xác, dù tối hôm qua uống rất nhiều rượu và dùng rất nhiều sức lực, nhưng sáng sớm anh vẫn thức dậy đúng giờ.

Thẩm Minh Dữu còn ngủ say ở bên cạnh anh, Giang Trầm hôn lên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Trầm mở cửa chuẩn bị đi tới phòng ngủ chính xem Niệm Niệm đã thấy bánh bao nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.

Bánh bao nhỏ đang ngồi trên sàn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn ba bằng đôi mắt trong veo và sáng ngời.


Giang Trầm: "..."

Niệm Niệm hỏi: "Mẹ đâu rồi ạ?"

Giang Trầm nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nói: "Mẹ còn đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn mẹ."

Niệm Niệm khịt mũi, di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình bằng cả hai tay hai chân, sau đó quay lưng lại với ba.

"..." Giang Trầm nhìn bóng lưng đang cố gắng bày tỏ sự tức giận của Niệm Niệm, thấy sao con gái nhà mình đáng yêu quá vậy.

Giang Trầm đi tới, ngồi xổm trước mặt Niệm Niệm hỏi: "Niệm Niệm sao vậy?"

Niệm Niệm lại khịt mũi một cái, bĩu môi nói: "Niệm Niệm tức giận rồi."

Giang Trầm cố ý hỏi: "Sao bảo bối lại tức giận thế?"


Niệm Niệm quay lưng lại với ba mình, ba còn không biết tại sao bảo bối lại tức giận, chuyện này còn khiến Niệm Niệm tức giận hơn nữa.

Đương nhiên Giang Trầm biết tại sao Niệm Niệm tức giận, chẳng qua là sáng dậy không thấy mẹ bên cạnh mà bị ba cướp đi cho nên mới tức giận với ba thôi.

"Được rồi, Niệm Niệm đừng giận nữa, lát nữa ba đưa con đến một nơi." Giang Trầm bế Niệm Niệm lên, đi sang phòng bên cạnh giúp cô bé đánh răng rửa mặt, sau đó đưa Niệm Niệm ra ngoài.

Mặc dù Niệm Niệm rất tò mò mới sáng sớm mà ba đã muốn đưa cô bé đi đâu, nhưng vì còn tức giận nên cô bé quyết định tạm thời không nói chuyện với ba mình.

Giang Trầm nhìn gương chiếu hậu, thấy Niệm Niệm đang ngồi ở ghế an toàn với dáng vẻ không muốn để ý đến ba mình. Mặc dù anh thấy bé con thật dễ thương, muốn trêu chọc con gái, nhưng tâm trạng của Giang Trầm hôm nay rất tốt nên quyết định không trêu chọc cô bé nữa, tránh để Niệm Niệm càng giận anh hơn.

Chiếc xe nhanh chóng tới trước một cửa hàng hoa.

Bởi vì vẫn còn sớm, trước cửa hàng không có ai, Giang Trầm bế Niệm Niệm ra khỏi xe. Niệm Niệm im lặng suốt đoạn đường vừa xuống xe đã nhìn thấy tiệm hoa, không nhịn được hỏi: "Ba muốn mua hoa ạ?"
 
Chương 343: C343: Chương 343


"Đúng vậy, không phải ba đã chọc Niệm Niệm giận sao?" Giang Trầm đặt Niệm Niệm xuống đất: "Nên ba quyết định mua hoa để xin lỗi Niệm Niệm, thế Niệm Niệm tha thứ cho ba có được không?"

Nghe ba nói đến tiệm hoa là vì muốn mua hoa cho Niệm Niệm, mắt Niệm Niệm sáng rực ngay lập tức. Lần trước ba chỉ tặng hoa cho bà nội, lúc đó Niệm Niệm đã hơi ngưỡng mộ nên lần này xem như là đến lượt Niệm Niệm.

Tuy nhiên, Niệm Niệm vẫn còn đang tức giận, nghĩ rằng cô bé không phải là đứa trẻ dễ bị mua chuộc như vậy.

Vì thế Niệm Niệm trả lời: "Còn phải xem biểu hiện của ba nữa."

Nói xong, Niệm Niệm kiêu ngạo chắp tay sau lưng, vui mừng đi từng bước nhỏ về phía trước, nhanh chóng bước vào tiệm hoa.


Nhìn bàn tay nhỏ sau lưng, cô bé dễ thương đến mức cả bóng lưng cũng đáng yêu, Giang Trầm không nhịn được sờ mũi. Thật ra không phải cố ý đến cửa hàng hoa vì Niệm Niệm, mà vì tặng hoa cho vợ nên mới đến. Nhưng vì vừa rồi Niệm Niệm tức giận nên anh mới nghĩ đến việc mua một bó hoa để dỗ Niệm Niệm. Bây giờ nhìn những bước chân nhỏ đầy phấn khích của Niệm Niệm, không hiểu sao Giang Trầm lại thấy hơi chột dạ.

Cảm thấy chột dạ nên Giang Trầm bước đến nắm tay Niệm Niệm, đi vào cửa hàng hoa, chỉ vào những bông hoa đầy màu sắc trong cửa hàng hào phóng nói: "Niệm Niệm thích hoa nào, ba sẽ mua cho con, còn nếu con thích hết thì mua hết luôn."

Khi ba con Giang Trầm vừa bước vào cửa, nhân viên cửa hàng bước đến chào hỏi khách hàng đã nhận ra họ rồi. Nhân viên cửa hàng cũng hay xem chương trình 《Mẹ là siêu nhân》, rất thích Tiểu Niệm Niệm trong chương trình, bây giờ nhìn thấy Giang Trầm dẫn Niệm Niệm đi mua hoa, nhân viên cửa hàng có chút xúc động.

Nhưng cô ấy vẫn giữ vững sự chuyên nghiệp của mình, bước tới với nụ cười vì khách hàng phục vụ. Nhưng vừa bước tới đã nghe thấy Giang Trầm nói muốn mua cả cửa hàng.

Ánh mắt nhân viên cửa hàng sáng như sao, tổng giám đốc Giang không hổ là tổng giám đốc Giang, mua hoa mà cũng hào phóng quá vậy.

Tổng giám đốc Giang hào phóng được nhân viên cửa hàng công nhận, lại không nhận được sự công nhận của con gái mình.

"Con không cần." Mua nhiều hoa như vậy cô bé cũng không ôm hết, vậy mua để làm gì, Niệm Niệm đi dạo xung quanh cửa hàng hoa, cuối cùng ánh mắt rơi vào một vòng hoa nhỏ.
"Niệm Niệm thích vòng hoa nhỏ này sao?" Nhân viên cửa hàng thấy Niệm Niệm nhìn vòng hoa nhỏ, nói: "Đây là món quà sinh nhật cô đã hứa tặng cho con gái mình, bình thường sẽ không bán, nhưng nếu Niệm Niệm thích thì tặng cho Niệm Niệm đấy."

Vòng hoa nhỏ này được đan rất đẹp, do nhân viên cửa hàng cố ý đan cho con gái bốn tuổi của mình, độ tuổi của Niệm Niệm đeo lên cũng vừa hợp.


Niệm Niệm nghe nói vòng hoa nhỏ là quà sinh nhật của cô nhân viên cửa hàng tặng cho con gái nên dù trong lòng rất thích nhưng vẫn lắc đầu từ chối.

Giang Trầm thấy Niệm Niệm thật sự rất thích, vì thế nhìn nhân viên cửa hàng nói: "Như này đi, cô dạy cho tôi rồi tôi sẽ làm cho con gái tôi một cái."

Nhân viên cửa hàng nghe Giang Trầm nói muốn tự mình làm, đương nhiên là vô cùng đồng ý.

Niệm Niệm nhìn ba mình, lông mày nhướn lên vui vẻ.

Giang Trầm chưa từng đan vòng hoa, nhưng sau khi học qua vài lần cùng nhân viên cửa hàng, anh lên tay rất nhanh. Cuối cùng cũng đan cho Niệm Niệm một vòng hoa nhỏ màu hồng phấn, mặc dù nó không khéo léo bằng vòng hoa do nhân viên cửa hàng đan, nhưng trông cũng được.


Giang Trầm đội vòng hoa nhỏ cho Niệm Niệm, hỏi: "Niệm Niệm có thích không?"

"Thích ạ." Niệm Niệm nhìn vào gương, cảm thấy như mình đã trở nên xinh đẹp hơn.

"Con thích là được." Giang Trầm: "Vậy thì Niệm Niệm đừng giận ba nữa nhé, được không?"

Niệm Niệm: "Được ạ."

Giang Trầm hài lòng, cầm lấy một hộp quà hoa tươi khác do nhân viên cửa hàng chuẩn bị trước, đưa Niệm Niệm đang đội vòng hoa nhỏ trên đầu về nhà.
 
Chương 344: C344: Chương 344


Hôm nay là buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng của《Mẹ là siêu nhân》, Thẩm Minh Dữu ngủ đến tám giờ, suýt chút đến muộn.

Cả cơ thể như kiệt sức, Thẩm Minh Dữu thầm mắng Giang Trầm vài câu. Sau khi dậy, cô chỉ còn chút thời gian để ăn vội bữa sáng, rồi dẫn Niệm Niệm ngồi lên xe.

Giang Trầm tiễn hai mẹ con lên xe, Thẩm Minh Dữu hạ cửa sổ xe xuống, không nhìn Giang Trầm, mà nhìn về phía quản gia Hà ở bên cạnh nói: "Chú Hà, chú ở đây thêm vài ngày nữa đi, có cần gì thì chú cứ nói với Giang Trầm ạ."

Quản gia Hà vẫy tay: "Chú biết rồi, cháu yên tâm đi đi."

Niệm Niệm ở trong xe cũng vẫy tay với ông quản gia: "Tạm biệt ông quản gia."

Chào xong, Thẩm Minh Dữu vừa định kéo cửa kính xe lên thì bị Giang Trầm dùng tay ngăn lại.

Giang Trầm thấy sau khi vợ ngủ dậy thì làm như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả, giờ sắp phải đi rồi nhưng cô cũng không thèm nhìn anh một cái.


Giang Trầm bất mãn giữ cửa kính xe.

"Còn việc gì sao?" Thẩm Minh Dữu hỏi.

"Có việc." Giang Trầm vươn đầu ra, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Minh Dữu, cắn một cái, vẫn chưa hài lòng mà buông ra: "Giờ hết chuyện rồi, em đi đi."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Niệm Niệm trong xe lấy tay che mắt.

Quản gia Hà ở bên cạnh thấy quan hệ vợ chồng của Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, ông mỉm cười hạnh phúc.

Xe của tổ chương trình đưa Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đến địa điểm ghi hình chương trình. Đúng chín giờ, phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu được mở.

Những khán giả đã chờ đợi trước màn hình từ sớm lập tức truy cập vào.

[A, trời ơi cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy chị Dữu, hình như chị ấy lại xinh đẹp hơn rồi, cả Niệm Niệm nữa, lâu rồi không thấy họ, nhớ c.h.ế.t mất.]

[Woa, vòng hoa nhỏ màu hồng trên đầu Niệm Niệm đẹp quá, hôm nay Niệm Niệm là cô bé đội vòng hoa.]
[Vui quá, lại được thấy chị Dữu và Tiểu Niệm Niệm rồi, nhưng nghĩ đến đây là buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng thì vừa buồn vừa tiếc xỉu!]

[Đúng vậy, sao thời gian trôi nhanh quá, cứ thấy chương trình chỉ mới phát sóng chưa bao lâu, mà nhanh vậy đã sắp kết thúc rồi.]

[Không biết sau này chị Dữu có đưa Niệm Niệm tham gia các chương trình tạp kỹ khác không, bảo bối Niệm Niệm dễ thương quá, sau này không thể gặp cô bé nữa rồi, nghĩ thôi cũng thấy buồn.]


Ngay khi phòng phát sóng trực tiếp được mở, bình luận chạy tràn màn hình, thấy fans nhắc đây là tập cuối cùng của chương trình, mọi người đều bày tỏ sự tiếc nuối của mình trong khu bình luận.

Đến địa điểm ghi hình, Thẩm Minh Dữu thấy hình như những người khác chưa đến nên đưa Niệm Niệm về phòng mình trước.

Cô xếp từng cái vali mang theo, Niệm Niệm đi theo sau mẹ, cứ nhìn mẹ thu dọn vali, thỉnh thoảng lại giúp đỡ một chút. Thẩm Minh Dữu nói cô bé tự mình chơi, nhưng dù thế nào Niệm Niệm cũng muốn đi theo mẹ.

Khi xếp đến chiếc vali cuối cùng, Thẩm Minh Dữu mở ra thì phát hiện trong vali có một chiếc hộp dài được đóng gói khéo léo.

Thẩm Minh Dữu hơi ngạc nhiên, tối hôm qua đích thân cô xếp vali, cô nhớ vali không có cái hộp như vậy.

Niệm Niệm thấy cuối cùng mẹ cũng thấy chiếc hộp đó rồi, cô bé thúc giục: "Mẹ mau mở ra đi!" Đây là bất ngờ mà cô bé và bố cùng nhau chuẩn bị cho mẹ.

[Chị Dữu hơi ngạc nhiên khi thấy chiếc hộp, chắc chị ấy không biết bên trong có gì, lẽ nào đây là quà chồng chị Dữu tặng?]

[Hình như Niệm Niệm biết trong hộp có gì.]


[Mau mở ra, mở nhanh đi, xem xem rốt cuộc có gì.]

Thẩm Minh Dữu mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một bó hoa lan hồ điệp được gói rất đẹp mắt, trên cánh hoa còn đọng sương, nở rộ rực rỡ.

Trong hộp có tấm thiệp nhỏ, Thẩm Minh Dữu lấy ra, trên đó viết.

"Bà Giang thân yêu,

Tập cuối cùng "Mẹ là siêu nhân" sắp kết thúc rồi, đây là công việc đầu tiên của bà Giang sau khi trở lại, em đã thể hiện rất xuất sắc rồi, đây là câu trả lời hoàn hảo cho công việc lần này, anh tin rằng đây chưa phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới cho hành trình sự nghiệp của em, ông Giang sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em, sẽ luôn ủng hộ em! Cuối cùng, chúc em có con đường ngôi sao rộng mở, tương lai tươi sáng!

PS: Nghe nói ý nghĩa của hoa lan hồ điệp là "hạnh phúc đang đến", hy vọng mỗi ngày trong tương lai, hạnh phúc có thể nở rộ xung quanh em.

Chữ ký cuối cùng là: Ông Giang của em."
 
Chương 345: C345: Chương 345


Sau khi nhìn thấy nét chữ trên tấm thiệp chúc mừng, Thẩm Minh Dữu không nhịn được bật cười. Cô nghĩ hình như bây giờ ông Giang nhà mình trở nên lãng mạn quá.

Ống kính máy quay đã quay lại toàn bộ quá trình, đạo diễn quay phim không chỉ quay bó hoa vừa đẹp vừa nét, ngay cả dòng chữ trên thiệp chúc mừng cũng không bỏ sót, vì vậy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy trên đó viết gì.

[Hình như đây là thư tình do chồng chị Dữu viết, mở đầu là "Bà Giang thân yêu" và kết thúc bằng "Ông Giang của em", trời đất ơi ngọt quá ngọt quá!]

["Ông Giang của em" nghĩa là ông Giang chỉ thuộc về một mình Thẩm Minh Dữu ư, á trời ơi ông Giang và bà Giang đẹp đôi quá! ]

[Tổng giám đốc Giang như này là thông suốt rồi à? Sao tự dưng lại hướng ngoại như vậy? Lần trước đến chương trình vẫn là tổng giám đốc Giang nhút nhát không dám nắm tay vợ, mà sao lần này lại thay đổi rồi thế?]

[Hừ! Thay đổi có ích gì chứ, chỉ có thể thể hiện tình cảm từ xa, có bản lĩnh thì lên chương trình thể hiện đi!]

[Trời ơi, ông Giang tốt quá, chị Dữu lúc nào cũng làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, quay lại với công việc thật sự không phải là việc dễ dàng gì, tổng giám đốc Giang thân làm chồng có thể ủng hộ chị Dữu vô điều kiện thì quá là tốt luôn!]

[Tập cuối cùng rồi, quỳ xin tổ chương trình mời các ba đến lần nữa, các ba đến đón hai mẹ con về nhà, vậy mới là viên mãn chứ!]


[Vậy cuối cùng có thể cho ông Giang và bà Giang của chúng ta cùng trong một khung hình không? Xin tổ chương trình hãy cố gắng hết sức nhé!]



Giang Trầm đang ngồi trong phòng làm việc xem phát sóng trực tiếp.

Sáng sớm anh cố tình dẫn Niệm Niệm ra ngoài để đi mua bó hoa này rồi gói nó lại để vào vali của Thẩm Minh Dữu, là vì muốn tạo bất ngờ cho cô.
Ngay từ đầu hôn nhân giữa anh với Thẩm Minh Dữu đã không giống với những người khác. Những người khác đều là quen biết nhau, yêu nhau rồi mới đến xác định kết hôn, nhưng anh và Thẩm Minh Dữu chỉ gặp nhau một lần, đã vội vàng đăng ký kết hôn.

Bỏ qua quá trình theo đuổi và yêu đương ở giữa, trước đây Giang Trầm không để ý những việc này. Nhưng bây giờ nhờ sự tư vấn và chỉ bảo của các chuyên gia tình cảm, ba mẹ và bạn bè khắp nơi, Giang Trầm hiểu những việc này rất quan trọng.

Cho nên Giang Trầm quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay, anh chính thức theo đuổi vợ mình.


Những điều mà các cô gái khác có thì bà Giang nhà anh cũng phải có!

Mà tặng hoa chính là bước đầu tiên.

**

Thẩm Minh Dữu tìm một lọ hoa, cắm hoa Giang Trầm tặng vào trong đó.

Niệm Niệm vẫn luôn đi theo bên cạnh mẹ, Thẩm Minh Dữu thấy bé con lúc thì đội vòng hoa nhỏ trên đầu vuốt ve, lúc lại tháo xuống đặt trong tay loay hoay chơi đùa, hình như bé con vô cùng thích vòng hoa nhỏ đó.

Hơn nữa thỉnh thoảng Niệm Niệm còn liếc nhìn mẹ, thấy mẹ đi đến thì cố ý hướng ánh mắt của mẹ về phía vòng hoa nhỏ của cô bé.

Thẩm Minh Dữu nhìn hoa trong lọ một chút rồi lại nhìn vòng hoa nhỏ trên đầu Niệm Niệm, một hồi lâu mới chợt hiểu ra nói: “Vòng hoa nhỏ của Niệm Niệm là ba tặng à?”

Rốt cuộc Niệm Niệm cũng thấy mẹ hỏi đến vòng hoa nhỏ trên đầu cô bé, cô bé thở phào nhẹ nhõm, Niệm Niệm ưỡn cái bụng tròn trịa, cong môi gật đầu nói: “Vâng, chính ba tự tay làm cho Niệm Niệm ạ.” . Truyện Ngôn Tình

Tuy rằng Thẩm Minh Dữu đã chú ý đến vòng hoa nhỏ trên đầu Niệm Niệm, nhưng vì để kịp giờ lên chương trình, cô cũng không để ý nhiều, chỉ cho rằng vòng hoa nhỏ này là ông quản gia làm cho Niệm Niệm.

Quản gia Hà khéo tay, trước đây ông rất thích chăm sóc hoa cỏ trong vườn, còn luôn dùng hoa và cỏ làm một vài vòng hoa nhỏ, mũ hoa nhỏ hoặc là hình con vật nhỏ tặng cho Niệm Niệm. Do đó, lần đầu tiên khi nhìn thấy vòng hoa nhỏ này, Thẩm Minh Dữu cho rằng là quản gia Hà tặng cho Niệm Niệm.
 
Chương 346: C346: Chương 346


Ai có thể nghĩ tới việc vòng hoa nhỏ này là Giang Trầm tặng cho Niệm Niệm, hơn nữa còn là anh tự tay làm chứ.

Thẩm Minh Dữu sờ nhẹ vòng hoa nhỏ của Niệm Niệm: “Ôi, chiếc vòng hoa này ba làm đẹp quá, xem ra Niệm Niệm rất thích nó.”

Niệm Niệm cười híp mắt, cô bé nói: “Con cũng chỉ hơi thích thôi.”

“Mẹ thì sao ạ?” Niệm Niệm ngẩng đầu hỏi: “Mẹ có thích quà ba tặng không ạ?”

Thẩm Minh Dữu học được biểu cảm vừa rồi của con gái: “Mẹ giống với Niệm Niệm, cũng chỉ hơi thích thôi.”

Niệm Niệm hì hì cười rộ lên, ôm chân mẹ, vùi đầu cọ nhẹ.

Thẩm Minh Dữu mỉm cười xoa nhẹ đầu con gái.

[Ha ha ha Niệm Niệm rất vui vẻ nha, một cái vòng hoa nhỏ đã khiến Niệm Niệm vui vẻ thành thế này, bạn nhỏ thật sự rất dễ thỏa mãn.]

[Niệm Niệm kiêu ngạo, tuy rằng trong lòng vô cùng thích, nhưng vẫn mạnh miệng nói “chỉ hơi thích thôi”, ha ha ha tại sao có thể dễ thương như vậy chứ!]


[Mặc dù chồng chị Dữu không xuất hiện nhưng dùng một bó hoa tươi và một cái vòng hoa nhỏ đã dỗ được trái tim của vợ và con gái. Sau này tổng giám đốc Giang nhớ tặng hoa nhiều hơn, dỗ chị Dữu và Niệm Niệm của chúng ta vui vẻ nha.]



Lúc Thẩm Minh Dữu đang thu dọn hành lý, những khách mời khác hầu như đều đã tới.

Sau khi Niệm Niệm thấy các bạn đã tới, bé con đeo một cái ba lô nhỏ trên lưng rồi chạy ra ngoài tụ tập với các bạn một lần nữa.

“Chị Niệm Niệm, em rất nhớ chị đó.” Chu Tử Ngải là người đầu tiên lên tiếng chào sau khi nhìn thấy Niệm Niệm.
Triệu Nhất Dương nhìn thấy các bạn gái rất vui vẻ, cậu nhóc lấy quà mình chuẩn bị ra: “Niệm Niệm, cái này tặng cho em, còn có Tử Ngải, cái này là của em.”

“Tớ cũng mang theo quà.”

“Còn tớ nữa.”


Các bạn nhỏ bắt đầu đưa quà của mình mang đến. Chỉ chốc lát sau, trong tay Niệm Niệm đã có thêm bốn phần quà nhỏ, cô bé mở cặp sách nhỏ của mình ra, cũng lấy đồ mà cô bé chuẩn bị ra.

“Woa, là hoa hồng!” Chu Tử Ngải nhìn thấy thứ Niệm Niệm lấy ra đều là hoa hồng, vô cùng phấn khích, cô bé rất thích hoa đó.

Trước tiên, Niệm Niệm tặng bông hoa hồng đầu tiên cho Tử Ngải, sau đó tặng mấy bông hoa còn lại cho ba cậu bé khác.

Niệm Niệm biết sau chương trình lần này, cô bé sẽ không cần đến ghi hình chương trình với mẹ nữa. Ngoại trừ Khương Húc học cùng nhà trẻ với cô bé, sau này có lẽ sẽ rất khó để gặp mấy bạn khác.

Cô bé luôn muốn tặng quà cho các bạn nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được nên tặng quà gì.

Buổi sáng hôm nay, lúc ba dẫn cô bé đi cửa hàng hoa, Niệm Niệm chợt nảy ra một suy nghĩ. Nhân lúc ba cô bé đang làm vòng hoa nhỏ, cô bé cố ý chọn ra bốn bông hoa hồng tươi tắn nhất, đẹp nhất trong cửa hàng hoa. Nhân viên cửa hàng đặc biệt giúp cô bé nhổ sạch gai hoa hồng, còn gói mỗi bông hoa hồng được rất đẹp mắt, bốn bạn nhỏ mỗi người một bông, sau có thể làm quà tặng họ.

Niệm Niệm thích hoa cho nên cô bé cũng muốn tặng hoa cô bé thích cho các bạn làm kỷ niệm.

Khương Húc cầm bông hoa hồng của mình, nói: “Niệm Niệm, ba của anh nói hoa hồng là bé trai tặng cho bé gái, em là bé gái, sao em lại tặng hoa cho anh chứ?”

“Còn có chuyện đó sao?” Niệm Niệm cũng không biết còn có cách nói này.

“Đúng vậy đó.” Khương Húc biết rất nhiều thứ, cậu nhóc nói: “Tặng một bông hoa hồng có nghĩa em là duy nhất của anh. Em chia hoa hồng thành mấy bông, tặng cho mấy người bọn anh, vậy rốt cuộc trong bọn anh, ai là duy nhất của em đây?”

“Vậy nhất định là em nhé.” Bảo bối Tử Ngải cầm hoa hồng của mình: “Em là em gái duy nhất của chị Niệm Niệm, vì vậy nên em mới là người duy nhất!”
 
Chương 347: C347: Chương 347


Tử Dục nói: “Không đúng, em vẫn còn ở đây, em trai duy nhất của chị Niệm Niệm phải là em mới đúng.”

“Các em đều sai rồi.” Khương Húc phản bác nói: “Mỗi ngày anh đều đi học cùng Niệm Niệm, quan hệ của bọn anh tốt nhất, cho nên anh mới là duy nhất của Niệm Niệm!”

Triệu Nhất Dương cũng cầm bông hoa hồng kia của mình, nhìn về phía Niệm Niệm.

Tử Ngải hừ một tiếng, cô bé nắm lấy tay Niệm Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị chọn đi, trong mấy người bọn em, ai mới là duy nhất của chị?”

Khương Húc: “Đúng đó, Niệm Niệm em nói đi.”

“...” Niệm Niệm không nghĩ đến bản thân tặng hoa còn có thể xảy ra chuyện như này, chẳng qua là cô bé muốn tặng mấy bông hoa mà thôi, không hề biết tặng một bông hoa hồng có ý nghĩa gì.

Niệm Niệm nói: “Mọi người đều là duy nhất.”

“Không thể!”


“Đúng đó, không được, chỉ có một người có thể là duy nhất thôi!”

Niệm Niệm: “...”

[Ha ha ha Niệm Niệm gặp khó khăn rồi đây.]

[Niệm Niệm: Rốt cuộc ai mới là duy nhất của mình chứ? Thật khó chọn!]

[Nếu Niệm Niệm chân đạp nhiều thuyền đi, các bạn nhỏ người nào cũng là duy nhất của Niệm Niệm, hôm nay sủng người này, ngày mai sủng người kia, ha ha ha như vậy không phải càng đẹp sao.]


Có lẽ là tập cuối của chương trình, lương tâm của tổ đạo diễn xuất hiện nên không phân công bất kì nhiệm vụ gì cho các khách mời. Các khách mời ở trong sân được nói chuyện uống trà, các bạn nhỏ tự mình chơi, cũng không cần các mẹ quá chú ý chăm sóc. Thậm chí ngay cả bữa trưa cũng không cần các mẹ làm để tổ chương trình chuẩn bị xong đưa tới là được.

Quả thật các mẹ cảm thấy rất thoải mái.

Một vài bà mẹ ngồi xung quanh đình hoa trong sân, uống trà nói chuyện.


Phương Đường uống một ngụm trà, lúc cô ấy ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, chỉ vào cổ Thẩm Minh Dữu nói: “Minh Dữu, cổ của cô bị con gì cắn vậy?”

Thẩm Minh Dữu cúi đầu, sau đó thì nhìn thấy trên cổ của mình có một dấu đỏ rõ rệt.

Là một dấu hôn.

Không cần nói, nhất định là do Giang Trầm làm tối qua!

Buổi sáng lúc cô vội vã rời khỏi nhà, hoàn toàn không có chú ý đến trên cổ của mình lại có một dấu hôn.

“Chắc là bị muỗi cắn rồi.” Thẩm Minh Dữu mặt hơi đỏ một chút, cô giơ tay vén nhẹ cổ áo sơ mi lên, muốn che đi dấu hôn kia nhưng vị trí dấu hôn lại ở trên xương quai xanh một chút, cổ áo hoàn toàn không che được.

Mới đầu Phương Đường thật sự không nhận ra trên cổ Thẩm Minh Dữu là cái gì. Trong sân này có hoa có cỏ, đặc biệt là đình hoa mà các cô ngồi. Tuy rằng rất đẹp nhưng muỗi cũng nhiều hơn so với các nơi khác, cô cho rằng Thẩm Minh Dữu là bị côn trùng cắn, muốn nhắc nhở cô chú ý bôi thuốc. Nhưng nhìn kỹ một chút, Phương Đường mới phát hiện, đó hình như cũng không phải là vết côn trùng cắn.

Thẩm Minh Dữu còn đỏ mặt, giấu đầu hở đuôi muốn che đậy dấu hôn kia. Mọi người đều là người có kinh nghiệm, gần như là nhận ra ngay lập tức, nhóm Phương Đường liền biết dấu vết kia rốt cuộc là cái gì rồi.

Chung Dao trêu chọc nhìn Thẩm Minh Dữu, cười nói: “Minh Dữu à, dạo này tổng giám đốc Giang nhà cô lại lên hot search, ngay cả khi cô quay phim cũng chạy theo đến Thành phố S. Tôi nói thật vẫn là tổng giám đốc Giang nhà cô lãng mạn, không như Triệu Hằng nhà tôi, giống như đầu gỗ áy, ngay cả kỷ niệm ngày cưới anh ấy cũng có thể quên được.”

Phương Đường: “Đúng vậy, tổng giám đốc Giang bình thường là một ông chủ lớn nghiêm túc như thế, nhưng ở nhà nhất định là một người đàn ông tốt yêu thương vợ con. Vài lần khi tôi đến nhà trẻ đón Khương Húc nhà tôi, gặp tổng giám đốc Giang đi đón Niệm Niệm, tổng giám đốc Giang chăm sóc Niệm Niệm rất khéo, đúng là một người cuồng con gái đúng nghĩa.”
 
Chương 348: C348: Chương 348


Thẩm Minh Dữu nghe thấy các cô đột nhiên bắt đầu khen ngợi Giang Trầm thì biết là các cô đã nhìn ra rồi, Thẩm Minh Dữu đành phải bưng chén trà lên uống một ngụm che giấu ngượng ngùng.

Cố Ngải Phỉ cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Thẩm Minh Dữu.

Trên mặt cô ta nở nụ cười, thực tế trong lòng lại lặng lẽ thở dài. Sau khi tập trước của chương trình kết thúc, trong lúc trở về nhà, quan hệ giữa cô và mẹ chồng Hứa Thục Lan đã thay đổi.

Trước kia hình như giữa mẹ chồng nàng dâu không có mâu thuẫn gì, nhưng từ sau khi tham gia chương trình này, dường như mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu đã hoàn toàn bùng nổ rồi.


Sau khi Hứa Thục Lan về nhà, nhìn thấy bình luận trên mạng về bà ta, phần lớn đều là bình luận không tốt. Ngược lại, mẹ chồng Thẩm Minh Dữu là Cố Cẩn mới tham gia chương trình một lần đã được cư dân mạng thân thiết gọi là “Mẹ chồng quốc dân”, trên mạng tất cả đều nghiêng về một bên khen ngợi lão sư Cố.

Ban đầu Hứa Thục Lan kiềm chế cơn tức giận trên chương trình nhưng sau khi nhìn thấy những bình luận không tốt, tính tình lại càng tệ hơn. Bà ta bắt đầu trách cứ Cố Ngải Phỉ, trách Cố Ngải Phỉ lúc đầu lừa gạt bà ta tham gia chương trình nhảm nhí này, nếu không bà ta cũng sẽ không bị người ta mắng.

Trong lòng Cố Ngải Phỉ rất bất mãn, Hứa Thục Lan bị mắng là bởi vì tính tình bà ta không tốt, ngược lại giờ lại đem toàn bộ sai lầm đó đổ hết lên đầu cô ta. Nếu là trước đây, chỉ cần Cố Ngải Phỉ nhận ra Hứa Thục Lan có chút không vui, cô ta sẽ cẩn thận từng li từng tí lấy lòng người mẹ chồng này. Nhưng sau chương trình lần này, trong lòng Cố Ngải Phỉ cũng nguội lạnh, dựa vào cái gì cô ta phải hạ thấp mình làm việc hèn hạ đó.

Vì thế quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người nhanh chóng trở nên bất hòa. Chu Cảnh Hành vừa làm con trai vừa làm chồng, bị kẹp ở giữa, giúp mẹ ruột cũng không hay, giúp vợ cũng không được. Mới đầu anh ta còn dỗ dành hai phía, sau khi không dỗ được nữa thì dứt khoát trốn ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Thái độ tránh né của Chu Cảnh Hành khiến Cố Ngải Phỉ càng thêm tức giận, hai người cãi nhau ở trong điện thoại mấy lần, quan hệ vợ chồng cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Minh Dữu được tình yêu bao bọc, trong lòng Cố Ngải Phỉ ngoại trừ không thoải mái ra thì ghen tị càng chiếm nhiều hơn.
Đúng lúc Niệm Niệm ở một bên chơi đùa nghe thấy hình như mẹ bị muỗi cắn, cô bé chạy vào trong phòng của mình, một lúc sau cô bé cầm trên tay một lọ thuốc chống muỗi.

“Mẹ bị muỗi cắn rồi sao ạ?” Niệm Niệm chạy tới bên cạnh mẹ, cô bé mở nắp lọ thuốc chống muỗi ra, cau mày nhìn vết đỏ trên cổ của mẹ, đau lòng nói: “Muỗi thật đáng ghét, cắn mẹ thành như vậy.”


Niệm Niệm nói xong liền muốn giúp mẹ xịt thuốc chống muỗi lên.

Phương Đường và Chung Dao ở một bên sau khi nhìn thấy động tác này của Niệm Niệm, nhịn không được che mặt cười rộ lên.

Thẩm Minh Dữu: “...”

Ngay từ đầu camera của chỗ nghỉ mát có chút xa, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đối với dấu vết trên cổ Thẩm Minh Dữu mà Phương Đường nói cũng không nhìn rõ ràng lắm, còn tưởng rằng thật sự là do muỗi cắn. Nhưng khi Niệm Niệm chạy tới, camera phát sóng trực tiếp chạy theo Niệm Niệm, lúc này vừa vặn nhìn theo động tác xịt thuốc chống muỗi của Niệm Niệm, quay được Thẩm Minh Dữu ở khoảng cách gần, sau đó cũng quay được dấu hôn kia.

[Mọi người nhìn thấy không, tôi cảm thấy dấu vết trên cổ chị Dữu vốn dĩ không phải là muỗi cắn, rõ ràng là dấu hôn do người tạo ra!]


[Chắc chắn là chồng chị Dữu làm ra nha, a a a tại sao tôi không thể nhìn hình ảnh kích thích như vậy!]

[Niệm Niệm: Rốt cuộc là muỗi gì đáng ghét như vậy, sao có thể cắn mẹ thành thế này. Lần sau nhìn thấy con muỗi đó, Niệm Niệm nhất định sẽ đập nó một phát! Ha ha ha bé con Niệm Niệm dễ thương, ba cưng chính là con muỗi lớn đó!]

[Hôm nay rõ ràng tổng giám đốc Giang không xuất hiện, nhưng tại sao tôi cảm thấy lượng đường của mình vẫn vượt quá giới hạn nhỉ, vừa tặng hoa vừa thư tình, hiện tại còn có dấu hôn rõ rệt như vậy, đây rốt cuộc là hôn bao lâu a a a thật sự rất ngọt đó!]

[A a a tổng giám đốc Giang mau đến đây đi, tập sau của chương trình không mời được tổng giám đốc Giang, tổ chương trình không xong với tôi đâu!]
 
Chương 349: C349: Chương 349


Buổi ghi hình cuối cùng của chương trình khiến các mẹ rất hài lòng. Ngày đầu tiên tổ chương trình không sắp xếp nhiệm vụ nào cả, không cần nấu ăn hay dọn dẹp, ngay cả bọn nhóc cũng không cần phải tốn công để ý, chỉ cần để bọn chúng chơi với nhau.

Sáng sớm hôm sau, khi nhóm khách mời ăn gần xong bữa sáng, tưởng chừng như hôm nay sẽ giống như hôm qua, khi đang thoải mái thư giãn thì đột nhiên tổ đạo diễn lại bắt đầu thông báo nhiệm vụ.

Tổng đạo diễn Ngô Lực cười sảng khoái nói: “Hôm qua đã được nghỉ rồi, chắc là các mẹ và các bảo bối đều đã nghỉ ngơi dưỡng sức tốt cả rồi chứ. Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành sự kiện siêu nhanh nhất, tổ đạo diễn đã thiết lập các cấp độ trò chơi, trong thời gian ngắn nhất các nhóm khách mời phải vượt qua các thử thách với các cấp độ tương ứng, gia đình nào về đích đầu tiên sẽ trở thành ngôi sao siêu năng mới của《Mẹ Là Siêu Nhân》!”

Sau khi tổ đạo diễn giải thích rõ ràng nội dung trò chơi, các nhóm khách mời bắt đầu than thở, vì so sánh buổi ghi hình thoải mái ngày hôm qua với hôm nay thì hôm nay lại biến thành một cuộc thi cạnh tranh.

Phương Đường nói: “Đạo diễn, hôm qua còn tưởng lương tâm của mấy anh xuất hiện rồi chứ, ai ngờ hôm nay lại chờ chúng tôi ở đây à?”


Chung Dao nói thêm: “Đúng rồi đó, đạo diễn, tập cuối cùng rồi mà vẫn phải làm nhiệm vụ nữa sao!”

Cố Ngải Phỉ cũng nói: “Đạo diễn, qua nhiều tập chương trình như vậy thì mối quan hệ giữa các mẹ và bọn nhóc cũng đã tốt lắm rồi. Ai giành giải nhất trong cuộc thi cũng giống nhau thôi, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến gì cả. Nếu còn tiếp tục thi thì năng suất của mọi người trong lúc thi đấu cũng sẽ không cao đâu.”

Từ đầu Ngô Lực đã biết sẽ thế này nên ông ấy liền lấy ra những thứ đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, sau đó bắt đầu dụ dỗ mọi người: “Dù sao thì mọi người cũng đừng nên xem thường danh hiệu ‘Ngôi sao siêu năng mới’ này. Thành viên gia đình nào mà đạt được danh hiệu ‘Ngôi sao siêu năng mới’ thì người mẹ sẽ trở thành người phát ngôn thương hiệu của nhà tài trợ lớn nhất của chương trình chúng tôi, bảo bối nhỏ cũng sẽ nhận được phần thưởng bổ sung của tổ chương trình.”
Ngô Lực vỗ tay, rất nhanh, các nhân viên công tác đã bê lên một cái hộp quà không lồ, trên cái hộp đó còn thắt một cái nơ con bướm rất to để chờ người mở ra.

Sau khi nhìn thấy hộp quà, bọn nhóc liền vây quanh lại đây để xem bên trong chiếc hộp khổng lồ đó có gì, nhưng Ngô Lực lập tức ngăn bọn nhóc lại rồi nói một cách đầy bí ẩn: “Sau khi trận đấu kết thúc thì bảo bối nhỏ giành giải nhất mới được mở cái hộp quà này ra nha.”


Bọn nhóc nhìn thấy dáng vẻ bí ẩn của đạo diễn nên tò mò hơn về món quà bên trong cái hộp lớn đó.

“Tớ muốn giành giải nhất, món quà này chắc chắn là của tớ!”

“Tớ chắc chắn sẽ giành giải nhất!”

“Tớ mới giành giải nhất!”

Chỉ nhờ một hộp quà mà trong chốc lát đã khiến cho ý chí chiến đấu của bọn nhóc trở nên sôi sùng sục, đứa nào cũng muốn giành được quán quân.

Các mẹ cũng bắt đầu cảm thấy phấn khích giống vậy. Nhà tài trợ lớn nhất của chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》chính là một thương hiệu ô tô vô cùng nổi tiếng, các nữ minh tinh muốn lấy được đại ngôn của thương hiệu ô tô sang trọng này cũng không phải là việc đơn giản. Vì thương hiệu xe ô tô này thuộc dòng cao cấp, không chỉ có thể nâng địa vị mà chỉ riêng phí đại ngôn thôi cũng đã là một con số xa xỉ rồi, đến cả những minh tinh nổi tiếng còn không thể lấy được. Vậy mà bây giờ nó lại được tổ chương trình dùng để làm phần thưởng, cho nên với các nữ minh tinh đang có mặt ở đây mà nói thì nó vô cùng hấp dẫn.
 
Chương 350: C350: Chương 350


[Chết tiệt! Đại ngôn quan trọng như vậy mà lại được quyết định bởi một trò chơi thôi sao, tôi nên nói tổ chương trình quá hoành tráng hay nên nói quá trẻ con đây?]

[A a a, phần thưởng này lớn thật đó, nếu nói vậy thì khi các nhóm khách mời thi đấu sẽ không thể tránh khỏi đầu rơi m.á.u chảy rồi, chắc chắn sẽ rất kích thích đây!]

[Món quà bên trong cái hộp quà khổng lồ đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Không chỉ có mấy đứa bảo bối nhỏ tò mò thôi đâu, tôi cũng tò mò nữa đây!]

Không khí bên trong ống kính đột nhiên trở nên sôi nổi hơn, khi tâm trạng của nhóm khách mời tăng vọt, Ngô Lực lại tiếp tục hớn hở nói: “Không chỉ có vậy thôi đâu, để thử thách siêu nhanh này càng thêm thú vị và sôi nổi, tổ đạo diễn chúng tôi còn đặc biệt mời đến một nhóm khách mời viện trợ cực mạnh…”

“Sau đây, xin mời nhóm viện trợ cực mạnh của chúng ta xuất hiện!”

Sau khi Ngô Lực nói xong, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về một phía.

Khi nhìn thấy bốn người ba sải bước chân dài, cùng dàn hàng ngang rồi xuất hiện trong ống kính, khu bình luận ngay lập tức đã trở nên vô cùng náo nhiệt.


[Oa! Tập này tổ đạo diễn chi nhiều tiền thật, nào là đại ngôn ô tô, nào là hộp quà bí ẩn, bây giờ lại còn mời cả bốn người ba tới nữa chứ!]

[A a a, lần này tổ chương trình mời đúng người ghê, thực sự đã mời các ba mà tôi đang mong chờ nhất một lần nữa. Cảm ơn Ngô Lực! Cảm ơn tổ chương trình!]

[Tổng giám đốc Giang tới thật rồi, đẹp trai quá đi! So với lúc bị bắt gặp lần trước còn đẹp trai hơn!]

[Chào mừng bốn người ba đã trở lại! Mong đợi biểu hiện tiếp theo của các ba đó.]
[Tổng giám đốc Giang cố lên! Nhất định phải giúp chị Dữu lấy được đại ngôn ô tô đấy, nếu không lấy được thì tổng giám đốc Giang nhớ phải đền đó nha, dù sao tổng giám đốc Giang có tiền mà ha ha ha]

Sau khi các mẹ và bọn nhóc nhìn thấy các ba xuất hiện, ai cũng vô cùng bất ngờ. Nhất là bọn nhóc, sau khi phản ứng lại thì bọn nhóc cũng nhanh chóng chạy lên phía trước để chào đón các ba.

Sau khi Niệm Niệm thấy các bạn nhỏ khác đều chạy đi, bước chân của cô bé liền dừng lại một lúc, nhưng dưới sự cổ vũ trong ánh mắt của mẹ thì cô bé cũng đã nhanh chóng chạy qua.


Giang Trầm một tay đón con gái đang chạy đến: “Niệm Niệm có nhớ ba không?”

Niệm Niệm nhìn ba, mặc dù có hơi nhớ ba thật, nhưng sáng hôm qua vừa mới gặp rồi cho nên cũng không phải là vô cùng nhớ.

Vậy nên Niệm Niệm thành thật nói: “... Chỉ hơi nhớ thôi ạ.”

Giang Trầm nhẹ nhàng nhéo mặt con gái, trên mặt có chút hơi thất vọng nói: “Vậy sao, nhưng ba thì lại vô cùng nhớ Niệm Niệm.”

“...” Niệm Niệm bối rối giơ cánh tay nhỏ bé lên, sau đó dùng ngón tay véo ra một chút rồi nói: “Con cũng nhớ ba, nhớ ba nhiều hơn bình thường một chút.”

[Ha ha ha tổng giám đốc Giang cũng không khác là mấy, còn hơn cả chương trình lần trước nữa. Niệm Niệm ngủ trưa dậy thấy ba, chẳng những không vui mà lại còn mở miệng hỏi “Mẹ đi đâu vậy ạ”. So với lần đó thì cách đối xử lần này cũng không tốt lên được bao nhiêu ha.]

[Nhưng mà lần này Niệm Niệm đã tự mình chạy đến chào đón ba, còn nói nhớ ba nữa, đối xử với tổng giám đốc Giang như này là đã tốt lắm rồi!]

Các ba đi đến chỗ của các mẹ và các bảo bối.

Giang Trầm cũng bế Niệm Niệm rồi tụ họp lại với Thẩm Minh Dữu. Thật sự Thẩm Minh Dữu không biết tập chương trình này Giang Trầm sẽ đến, nhưng khi nhớ lại chuyện tối hôm trước Giang Trầm giả say rồi còn dấu hôn trên cổ mới biến mất ngày hôm qua, Thẩm Minh Dữu lặng lẽ liếc Giang Trầm một cái.
 
Chương 351: C351: Chương 351


Giang Trầm ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chằm chằm này. Dường như anh nhìn thấy được trong lòng Thẩm Minh Dữu đang suy nghĩ cái gì, một tay Giang Trầm vừa bế Niệm Niệm, ở nơi mà ống kính không thể quay đến được, anh liền dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía cô, sau đó dùng một tay hơi vén áo mình để lộ ra dấu hôn trên cổ cho Thẩm Minh Dữu nhìn.

Thẩm Minh Dữu: “...”

Dấu hôn đó hình như là do cô làm.

Thẩm Minh Dữu thấy ống kính phía sau Giang Trầm đang quay lại đây, cô vội vàng giơ tay giả vờ như giúp anh sửa sang lại quần áo, sửa lên sửa xuống cổ áo anh để che lại dấu hôn kia.

Ánh mắt của Giang Trầm nhìn thẳng vào Thẩm Minh Dữu, cười nói: “Cảm ơn bà Giang.”

Tại sao cô lại có cảm giác Giang Trầm nhất định đang cố ý!

[A a a, ánh mắt này của tổng giám đốc Giang thật là thâm tình quá!]


[Ánh mắt tổng giám đốc Giang nhìn chị Dữu thật sự quá thu hút, phải làm sao đây, rõ ràng hai người nhìn nhau mà tại sao tôi lại rung động vậy chứ!]

[Đây là nhịp điệu của tình yêu, bây giờ đang sửa sang quần áo cho nhau, bước tiếp theo là hôn nhẹ và ôm nhau, hôm nay có thể sắp đặt chuyện đó cho vợ chồng Trầm Dữu được không!]

Sau khi sum họp thì cũng đã đến lúc trò chơi bắt đầu.

Có tổng cộng sáu cấp độ thi đấu cần vượt qua, được phân chia thành cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám, gắp búp bê, thám hiểm bãi bùn, chuyên gia nấu ăn nhỏ, kiểm tra trí nhớ và kiểm tra độ ăn ý.
Nhóm khách mời có thể tự sắp xếp xem nên tham gia cửa ải nào trước. Sau khi vượt qua ba cửa ải, nhóm khách mời sẽ gặp được một cái vòng quay may mắn khổng lồ, vòng quay khổng lồ quay tới cái gì thì sẽ nhận được cái đó, nếu may mắn thì sẽ có thể trực tiếp về đích thông qua vòng quay may mắn đó. Nhưng nếu xui xẻo, cái vòng quay khổng lồ đó cũng có thể khiến cho nhóm khách mời quay về vị trí xuất phát.

Vì mỗi cấp độ được đặt ở mỗi địa điểm khác nhau nên nhóm khách mời phải tự lên kế hoạch đường đi. Nếu muốn trong thời gian ngắn nhất có thể về đích thì thời gian đi đường cũng là điều kiện quyết định.

Tổ chương trình đều đã sắp xếp cho mỗi vị khách mời một chiếc xe, đúng lúc chiếc xe được sử dụng cũng là thương hiệu xe nhà tài trợ lớn nhất của chương trình.


Gia đình Thẩm Minh Dữu nhanh chóng chạy lại bãi đỗ xe. Sau khi chọn một chiếc, Thẩm Minh Dữu bế Niệm Niệm ngồi vào ghế an toàn cho trẻ em ở hàng ghế phía sau, mà Giang Trầm cũng đã rất nhanh ngồi vào vị trí tay lái, khởi động ô tô, nhân tiện tìm kiếm luôn tuyến đường.

“Dữu Dữu, em ngồi phía trước lên kế hoạch đường đi giúp anh.”

Thẩm Minh Dữu vốn định ngồi vào hàng ghế sau, nhưng sau khi nghe thấy Giang Trầm nói vậy thì cô đành phải đi vòng qua xe rồi ngồi vào ghế lái phụ.

“Chúng ta đi gắp búp bê trước nhé?” Giang Trầm nhìn tuyến đường thì phát hiện gắp búp bê ở trung tâm thương mại cách chỗ của họ không xa lắm, coi như là điểm xuất phát, địa điểm tiếp theo sẽ còn xa hơn điểm xuất phát này rất nhiều. Vậy nên vì để tiết kiệm thời gian, chắc là nhóm khách mời khác cũng sẽ lựa chọn địa điểm này là cửa đầu tiên.

Thẩm Minh Dữu thắt dây an toàn, cầm bản đồ rồi gật đầu: “Sau khi gắp búp bê xong thì đến cuộc phiêu lưu vào ngôi nhà ma ám, sau đó chúng ta có thể đến chuyên gia nấu ăn nhỏ.” . Truyện Lịch Sử

“Được, đều nghe lời vợ.” Giang Trầm dùng tay trái đỡ vô lăng, tay phải đặt lên ghế lái phụ của Thẩm Minh Dữu, quay đầu lại dựa vào phía của Thẩm Minh Dữu để quan sát phía sau rồi bắt đầu xoay đầu xe.

Thẩm Minh Dữu nhìn góc nghiêng đang nghiêm túc của Giang Trầm: “...”

Rõ ràng là một hành động rất tự nhiên, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác như Giang Trầm đang cố ý.
 
Chương 352: C352: Chương 352


[A a a, mọi người có nghe thấy gì không, tổng giám đốc Giang vừa gọi chị Dữu là “Dữu Dữu”, chính miệng của tổng giám đốc Giang đã nói ra biệt danh ấy, thật sự là quá thân mật rồi!]

[Nghe nói người đàn ông nghiêm túc quay xe là đẹp trai nhất, hôm nay thật sự được tận mấy thấy tổng giám đốc Giang, thật sự rất đẹp trai đó!]

[Ha ha ha câu nói “Đều nghe lời vợ” này của tổng giám đốc Giang thật sự rất tự nhiên đấy, tốt thật rồi, bây giờ người dân cả nước đều biết anh nghe lời vợ rồi.]

Rất nhanh, xe của Giang Trầm đã tới trung tâm thương mại kia.

Máy gắp búp bê được đặt ngay tại vị trí cửa chính của trung tâm thương mại, một nhà ba người nhanh chóng xuống xe. Tuy tốc độ của họ đã rất nhanh rồi, nhưng khi họ đến nơi thì còn có người nhanh hơn cả họ.

Lúc này, gia đình Cố Ngải Phi đã bắt đầu gắp búp bê rồi.

Sau khi Niệm Niệm thấy có người đã tới đây, lúc này khát vọng chiến thắng của cô bé lại trỗi dậy, sau khi xuống xe thì ngay lập tức dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình bước đến: “Ba mẹ nhanh lên, Niệm Niệm muốn giành giải nhất!”

Khi họ xuống xe thì hai gia đình khác cũng lẽo đẽo đến đây.


May mắn là ở đây có rất nhiều máy gắp búp bê nên không cần phải thay phiên nhau.

Bời vì Cố Ngải Phỉ rất quen thuộc với địa hình ở khu vực này nên họ đã lái xe theo một con đường ngắn, tới đây sớm hơn nhóm Thẩm Minh Dữu khoảng mười phút.

Thấy mình là người đến đầu tiên, cặp sinh đôi và Cố Ngải Phỉ đều rất vui mừng. Thật ra cô ta đã từng liên lạc làm đại ngôn ô tô một lần, nhưng sau đó lại bị một diễn viên thực lực khác lấy mất. Vậy nên lần này có cơ hội để giành được đại ngôn một lần nữa, Cố Ngải Phỉ thật sự rất muốn nắm lấy cơ hội này.

Bởi vậy, cô ta vốn đang giận Chu Cảnh Hành, nhưng ngay sau khi Chu Cảnh Hành đến xin lỗi thì Cố Ngải Phỉ cũng không giận anh ta nữa, buộc lòng hai vợ chồng phải hợp tác tốt, ra sức để lấy được đại ngôn quan trọng này cho cô ta.
“Thế nào, có được không?” Cố Ngải Phỉ nhìn gia đình Thẩm Minh Dữu đã đến nơi, hỏi Chu Cảnh Hành đang gắp búp bê.

Chu Cảnh Hành đã cố gắng gần mười phút rồi nhưng không biết là vấn đề ở anh ta hay vấn đề ở máy móc, mỗi lần cảm giác như chỉ thiếu chút nữa thôi thì con búp bê kia lại rớt xuống, sau đó chỉ có thể quay lại từ đầu.

“Sắp rồi, sắp rồi.” Chu Cảnh Hành lại điều khiển máy một lần nữa, di chuyển con thú bông đã kẹp chặt về phía lỗ ra. Nhưng cũng giống như nhiều lần trước đó, anh ta đều chỉ còn thiếu một chút nữa rồi cuối cùng vẫn không gắp được con thú bông đó.


Kết quả là Chu Cảnh Hành đã thử rất nhiều lần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: "Cái máy này có bị hư không đấy?"

Cố Ngải Phỉ: "Anh thử lại xem, ngay từ đầu mấy cái máy này đã rất khó gắp thú rồi. Nếu ai cũng dễ dàng gắp được như vậy, chẳng phải người bán hàng sẽ lỗ vốn sao?”

Nhưng khi Cố Ngải Phỉ vừa dứt lời, ở cách đó không xa bỗng vang lên một tràng tiếng hoan hô.

Cố Ngải Phỉ nhìn qua thì phát hiện bên phía Thẩm Minh Dữu vừa mới vào, vậy mà đã thành công gắp được một con thú bông!

Làm sao có thể?

Giang Trầm đưa thỏ bông gắp được cho Niệm Niệm, Niệm Niệm lập tức vui vẻ ôm vào lòng: "Ba thật lợi hại.”

Thẩm Minh Dữu cũng nhìn Giang Trầm một cái, Giang Trầm thật sự rất lợi hại. Anh chỉ vừa mới tới, sau hai lần thử thất bại thì đến lần thử thứ ba, anh đã gắp được một con thú bông từ trong đó ra, cũng không biết là vận may của anh quá tốt hay là có mẹo gì.

“Được rồi, mau đi thôi." Thẩm Minh Dữu vội vàng đi đến địa điểm kế tiếp.

“Chờ một chút." Giang Trầm gọi cô lại, không chỉ không đi ra ngoài mà còn đi tới máy gắp thú bông.

Thẩm Minh Dữu khó hiểu hỏi: "Sao thế?”
 
Chương 353: C353: Chương 353


“Gắp thêm một con nữa." Giang Trầm lại bắt đầu cử động tay.

Thẩm Minh Dữu sốt ruột nói: "Gắp thêm một con để làm gì, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau chóng đi đến địa điểm kế tiếp..."

Nhưng cô còn chưa nói xong, Giang Trầm đã thành công gắp được một con heo nhồi bông màu hồng nhạt.

Thẩm Minh Dữu: "...”

“Thật ra là có cách để gắp cái này mà, chỉ cần nắm được cách gắp thì chẳng có gì khó cả.”

“Nè, tặng em." Giang Trầm đưa thú bông cho cô: "Niệm Niệm có, em cũng có.”

Thẩm Minh Dữu sững sờ một chút rồi mỉm cười nhận lấy thú bông.

[A… Tổng giám đốc Giang học được gì trong bách khoa toàn thư rồi sao, sao có thể nói được lời tâm tình như thế chứ? “Niệm Niệm có, em cũng có”, nghe được lời này, thật sự còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời yêu thương nào khác.]

[Đáng ghét, bị tổng giám đốc Giang khoe mẽ đến tức tưởi rồi.]


[Tôi đã chơi mấy cái gắp thú bông này rất nhiều lần rồi nhưng chưa từng thành công, tại sao chồng chị Dữu mới chơi bốn lần đã gắp được hai con ra, rốt cuộc là dùng cách gì thế, xin hỏi có thể trả lời công khai được không?]

[Rõ ràng bọn họ đã kết hôn được năm năm, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác họ giống như một cặp trai gái đang yêu đương nồng nhiệt vậy? A… Ngọt quá đi mất! Không nắm tay, không hôn hít, không ôm ấp, nhưng mà rất ngọt!]

… .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Sau khi vượt qua cửa ải thứ nhất, Giang Trầm lái xe dẫn trước các gia đình khác.

Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, mỗi người ôm một con thú bông, đi tới cửa ải tiếp theo.
Cửa ải thứ hai, Thẩm Minh Dữu lựa chọn thử thách nhà ma.

Nhà ma nằm trong một khu vui chơi, lúc nhóm Thẩm Minh Dữu tới, lập tức có nhân viên dẫn bọn họ đi. Đến cửa nhà ma mới phát hiện phía trước có một tấm biển được tổ chương trình đặc biệt dựng lên, trên đó viết những điều cần chú ý khi tham gia nhà ma.

Xét thấy các bé vẫn còn nhỏ nên hai vợ chồng bắt buộc phải tham gia nhà ma, còn các bé không cần tham gia.


Vì vậy, Niệm Niệm có thể tránh được một lần, nhưng Thẩm Minh Dữu lại không thể tránh được. Ban đầu cô còn định để Giang Trầm tiến vào cửa ải này, ai ngờ tổ chương trình sẽ gài bẫy như vậy, bắt buộc phải để hai vợ chồng cùng nhau tiến vào.

Thật ra lá gan của Thẩm Minh Dữu cũng khá lớn, nhưng mức độ sợ ma của cô còn tùy vào mức độ giả ma có chân thật hay không, nếu như quá chân thật thì sẽ rất đáng sợ.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, không thể rút lui được.

“Em sợ à?" Giang Trầm hỏi cô.

“Vẫn ổn." Nét mặt của Thẩm Minh Dữu rất bình tĩnh, Giang Trầm nghĩ rằng cô không sợ hãi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Niệm Niệm ở bên ngoài chờ bọn họ, hai người tiến vào cửa nhà ma, quay phim cũng giữ khoảng cách đi theo bọn họ. Vừa đi vào, đèn trong nhà ma lập tức tắt hết, khắp nơi đều biến thành một mảng tối đen như mực.

Cuối cùng Giang Trầm cũng nhìn thấy cơ hội, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu.

Tay hai người nắm chặt nhau trong bóng tối, bị ống kính phía sau quay lại…

[A… Nắm tay rồi, cuối cùng cũng nắm tay rồi, đúng là hiếm có nha!]

[Tôi thực sự mong chờ trạm nhà ma này, không biết chị Dữu và chồng chị Dữu, rốt cuộc là ai sợ ma đây! Rõ ràng là tổ chương trình cố ý thiết kế trạm này sau đó để hai vợ chồng cùng nhau tiến vào, liệu họ có sợ đến mức ôm nhau thật chặt không nhỉ? Ha ha ha!]

[Chắc là chị Dữu sẽ sợ hơn nhỉ, nếu không thì tổng giám đốc Giang sẽ sợ hãi đến mức trốn vào lòng chị Dữu, hình ảnh quá đẹp rồi, tôi sợ tôi không dám nhìn!]

[Cũng đã nắm tay rồi, chuyện ôm nhau còn xa sao? Cầu xin hai người hãy ôm nhau thật chặt, ôm càng lâu càng tốt!]
 
Chương 354: C354: Chương 354


Lúc này, Thẩm Minh Dữu xem như vẫn bình tĩnh và tự nhiên. Cô đi theo Giang Trầm, lần mò tiến về phía trước, đi vào được một lúc, Thẩm Minh Dữu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đụng vào cánh tay mình. Sau đó, trong không gian cực kì im lặng bỗng truyền đến một loạt âm thanh “xì xì”. Thẩm Minh Dữu cứng đờ, cô cảm giác có thứ gì đó lướt qua phía sau mình, trong nháy mắt cô gần như đã nổi hết da gà.

“A…" Ngay khi Thẩm Minh Dữu bắt đầu sợ hãi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.

Thẩm Minh Dữu bị dọa giật mình, vô thức hét lên một tiếng, sau đó cô ôm lấy cánh tay người bên cạnh.

“Đừng sợ, là tiếng của nhân viên bị dọa thôi." Giang Trầm cảm giác được Thẩm Minh Dữu đang nắm chặt cánh tay mình, lúc này anh mới ý thức được hóa ra Thẩm Minh Dữu sợ ma!

“Xin lỗi, xin lỗi." Nhân viên vừa mới hét chói tai vẫn chưa lấy lại tinh thần nói: "Có một con ma kéo tóc tôi, tôi không kiềm được nên mới hét lên, con ma này cũng quá ranh mãnh rồi.”


Một nhân viên khác buồn cười nói: "Đến cả học sinh tiểu học cũng không sợ mấy con ma trong công viên trò chơi này, hóa trang cũng không giống thật, chẳng có gì đáng sợ cả.”

Nhân viên bị dọa: "Được rồi, biết rồi.”

Thẩm Minh Dữu nghe xong cuộc trò chuyện của bọn họ mới thả lỏng, thường thì mấy kiểu ma quỷ này chỉ tạo ra bầu không khí rùng rợn để khách tự hù dọa mình mà thôi, thật ra cũng không đáng sợ lắm nếu thật sự gặp phải. Cô thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay Giang Trầm xuống, tiếp tục tiến về phía trước.

Lại đi thêm một lúc, ngoại trừ mấy thứ giống như đồ vật bị ma ám bay tới bay lui và đụng phải mấy cái đầu lâu ra thì cũng không quá đáng sợ.

Thẩm Minh Dữu thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ thắng lợi đã ở ngay trong tầm tay, rất nhanh sẽ đến lối ra. Nhưng một giây sau, không biết dưới chân cô đã giẫm phải thứ gì đó dính dính, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn vô thức cúi đầu nhìn xuống. Lúc này, dưới chỗ cô giẫm chân vào đột nhiên phát ra một luồng sáng. Không ngờ bên dưới lại là một tấm thủy tinh trong suốt, mà ở phía còn lại của tấm thủy tinh, một ma nữ sắc mặt tái nhợt, thất khiếu* chảy m.á.u đang nằm bò ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

(*)Thất khiếu: chỉ bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Thẩm Minh Dữu: "...”
Ánh đèn chỉ lóe lên rồi nhanh chóng tắt ngúm trong chưa đến nửa giây, nhanh đến mức Thẩm Minh Dữu cho rằng khi nãy chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi. Ngay sau đó, khi cô vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu, ánh đèn trên tấm kính lại lần nữa sáng lên, ma nữ kia lộ ra nụ cười quỷ dị với Thẩm Minh Dữu, tay ma nữ còn xuyên qua tấm kính, túm lấy một chân của Thẩm Minh Dữu...

“A a a…”


“Em sao thế?” Lúc nãy, sự chú ý của Giang Trầm đã bị một con ma khác trên đầu anh hấp dẫn, cũng không biết Thẩm Minh Dữu bên này đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm vội vàng giữ chặt cô.

Thẩm Minh Dữu liên tục hét lên, sau khi liều mạng giẫm loạn dưới chân mấy cái thì lập tức nhảy lên người Giang Trầm, hai tay khư khư ôm lấy cổ anh.

Rốt cuộc là kẻ nào nói ma ở đây hóa trang không giống thật, con ma vừa rồi có khác gì ma thật đâu!

Dọa cô sợ c.h.ế.t khiếp! . Nha?h ?hất tại ﹙ tr??t r?ye?.V? ﹚

[Vãi! Con ma vừa mới dọa Thẩm Minh Dữu do nhà ma này đã chuẩn bị sẵn hay là tổ chương trình đặc biệt tìm tới vậy? Giả giống thật ghê, ngay cả tôi cũng bị dọa giật mình và hét theo Thẩm Minh Dữu trước màn hình!]


[Tôi đoán là tổ chương trình tìm đấy, những con ma khác trong cái nhà ma này đều bình thường, chỉ có con ma đó trông rất khủng khiếp, cười lên cũng rất kinh khủng, mẹ ơi, buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng mất.]

“Không sao đâu, anh bế em đi." Giang Trầm để đầu Thẩm Minh Dữu dựa vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng cô.

Làm sao Thẩm Minh Dữu dám tự mình đi nữa. Chân cô vắt ngang hông Giang Trầm, hai tay khư khư ôm cổ anh, nghĩ đến ma nữ lúc nãy túm lấy chân mình, cô lập tức cảm thấy buồn nôn không thôi, ước gì bản thân không cần chạm đất.

May mà lúc này đã gần tới đích, Giang Trầm bế cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Hai người lại nhìn thấy ánh mặt trời, sắc mặt Thẩm Minh Dữu mới khá hơn một chút.
 
Chương 355: C355: Chương 355


Đợi Thẩm Minh Dữu hoàn toàn hồi phục lại, cô mới phát hiện mình giống như một con gấu túi treo trên người Giang Trầm, hai tay Giang Trầm đỡ m.ô.n.g cô, bế cô có vẻ rất nhẹ nhàng.

Thẩm Minh Dữu: "...”

Giang Trầm hỏi: "Ổn rồi sao?”

Thẩm Minh Dữu gật đầu: "Thả em xuống đi.”

Lúc này, Giang Trầm lại không nghe lời cô, ở lối ra chẳng có chỗ để ngồi, anh bế lâu như vậy, tay cũng đã sớm mỏi nhừ, không đòi chút lãi thì sao được? . Truyện Điền Văn

Giang Trầm giơ tay tắt micro của mình, lại đè micro của Thẩm Minh Dữu xuống, cúi đầu nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Lần sau chúng ta về nhà thử tư thế này nhé?”

[Ha ha ha, đôi vợ chồng này ôm nhau như chốn không người, ôm nhau lâu quá đấy.]

[Sao micro không thu được tiếng, chỉ thấy tổng giám đốc Giang cúi đầu trìu mến, cười nói gì đó bên tai chị Dữu, rốt cuộc là đang nói cái gì vậy, tôi bắt đầu tò mò lắm rồi!]


[Ôi chao, chồng chị Dữu vẫn luôn xoa lưng chị Dữu để cô ấy không sợ hãi, duy trì một tư thế bế lâu như vậy, đợi đến khi chị Dữu hoàn toàn hết sợ mới thả cô ấy xuống, tổng giám đốc Giang thật sự rất tốt nha!]

[A… ngọt c.h.ế.t tôi rồi, vừa ôm vừa nâng niu như vậy, thật sự ngọt quá đi!]

**

Sau khi hoàn thành cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám, gia đình Thẩm Minh Dữu vẫn đang xếp hạng nhất. Phía sau chưa có gia đình nào đuổi kịp bọn họ, cũng không biết là do bọn họ đuổi không kịp hay là đã đi tới những địa điểm khác trước.
Đợi đến khi Thẩm Minh Dữu lấy lại bình tĩnh, cả gia đình lại tiếp tục lên xe và di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Cửa tiếp theo mà Thẩm Minh Dữu lựa chọn chính là cuộc thi nấu ăn. Cửa ải này cũng có yêu cầu giống cửa ải trước, đó là người tham gia phải là ba và bảo bối. Ba làm đầu bếp, bảo bối làm phụ bếp, sau đó làm ra món ăn và phải đạt được công nhận của đầu bếp thì mới xem như thành công qua cửa, có thể tiếp tục tiến tới cửa ải tiếp theo.

Trong chương trình lần trước, vì Giang Trầm đã thể hiện tài nấu ăn đáng sợ của mình rồi nên khán giả cũng không hy vọng gì nhiều vào món ăn của anh và Niệm Niệm.


[Xem ra lần này tổng giám đốc Giang gặp cửa ải khó rồi. Nấu ăn là khắc tinh của anh, có vẻ cửa ải này sẽ khiến cho gia đình Thẩm Minh Dữu lãng phí nhiều thời gian đấy.]

[Hôm nay đầu bếp gặp xui xẻo rồi, phải làm chuột bạch cho chồng chị Dữu, ha ha ha thật đáng thương.]

[Có khi đầu bếp thử món ăn đen tối của tổng giám đốc Giang xong, ăn một lần thì cả đời không muốn ăn thêm lần thứ hai, vì suy nghĩ cho dạ dày của mình mà để cho anh qua ải đấy chứ!]

Giang Trầm dẫn theo Niệm Niệm vào phòng bếp. Cuộc thi có quy định, nhất định phải có sự tham gia của bạn nhỏ, đã vào phòng bếp thì phải chăm chỉ phụ giúp ba, nếu không thì cũng coi như không qua được ải.

Thẩm Minh Dữu nghĩ chắc hẳn mục đích của tổ chương trình chính là vì muốn cho bạn nhỏ tới làm loạn buổi nấu ăn.

Cô đứng ở cửa sổ phòng bếp, nhìn Giang Trầm dẫn theo Niệm Niệm bắt đầu làm việc.

Thật không ngờ, hai ba con lại có một khởi đầu công việc không có gì trở ngại. Giang Trầm phân một loạt việc rửa rau, lặt rau, bóc vỏ tỏi cho Niệm Niệm, nhưng Niệm Niệm lại làm rất tốt.

Thẩm Minh Dữu nhớ tới khoảng thời gian cô quay phim ở Thành phố S, ban ngày Giang Trầm sẽ dẫn theo Niệm Niệm đi đưa cơm cho cô, Niệm Niệm đã từng nói, cô bé có phụ bếp giúp ba, xem ra thì Niệm Niệm thật sự có phụ ba nấu ăn rồi.

Động tác của Giang Trầm cũng làm mọi người bất ngờ.

Qua màn hình, họ nhìn thấy Giang Trầm xắn tay áo qua khuỷu tay, sau đó bắt đầu các thao tác một cách thuần thục, chỉ chốc lát sau, một món ăn khá bắt mắt được đặt lên bàn.
 
Chương 356: C356: Chương 356


[Ồ, sao tôi cảm thấy lần này món ăn chồng chị Dữu làm có tiến bộ nhiều vậy ta.]

[Nhìn cảnh Niệm Niệm và ba cùng nấu ăn như này không giống như lần đầu tiên, hai ba con phối hợp rất ăn ý. Niệm Niệm phụ giúp chứ không hề gây trở ngại cho ba.]

[Xem qua màu sắc hương vị của món ăn mà chồng chị Dữu làm, thật không thể tưởng tượng được à nha.]

Sau khi đầu bếp nếm thử thì gật đầu hài lòng. Tổ chương trình có nói, chỉ cần món người ba làm có thể ăn được là qua, không có yêu cầu quá cao. Tuy là món ăn mà Giang Trầm làm chưa được ngon lắm, nhưng vẫn có thể thông qua được.

Trong khoảng thời gian này, tài nấu ăn của Giang Trầm quả thực đã tiến bộ rất nhiều. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ xuống bếp, nhưng anh tin chỉ cần có quyết tâm thì không có chuyện gì mà anh làm không được, nấu ăn cũng không ngoại lệ.

Giang Trầm còn tìm đầu bếp để học cách nấu ăn, hơn nữa trong thời gian này luyện nấu ăn nhiều nên đã tiến bộ hơn trước. Dù cho tài nấu ăn vẫn chưa đạt đến trình độ đầu bếp nhưng mấy món ăn đơn giản thường ngày thì anh vẫn làm được.


Cấp độ của cuộc thi nấu ăn này vừa hay giúp anh có cơ hội phát huy.

Đầu bếp giao tấm phiếu thông qua cho Niệm Niệm: “Món ăn của ba con làm rất ngon, chúc mừng con, hai người được thông qua rồi.”

“Con cảm ơn ạ.” Niệm Niệm vui vẻ nhận lấy tấm phiếu.

“Không cần cảm ơn.” Đầu bếp chính khen ngợi: “Hôm nay, biểu hiện của Niệm Niệm cũng rất tốt, khi ở nhà con thường phụ giúp ba hả?”

“Dạ.” Niệm Niệm gật đầu: “Ở nhà con thường cùng ba nấu ăn cho mẹ, làm nhiều lần rồi quen ạ.”

Đầu bếp ngạc nhiên hỏi: “Ồ, ba con còn nấu ăn cho mẹ con à?”

Niệm Niệm: “Dạ, làm thường xuyên luôn ạ.”

[Tôi nói mà, tại sao tài nấu ăn của chồng chị Dữu lại đột nhiên tiến bộ, thì ra là ở nhà thường xuyên nấu ăn cho vợ.]
[A a a Khoảng thời gian này chị Dữu vẫn luôn quay phim ở Thành phố S, chứng tỏ là chồng chị Dữu cũng dẫn theo Niệm Niệm đến đấy, mỗi ngày còn nấu cơm cho vợ. Woa, Tổng giám đốc Giang thật biết cưng chiều vợ à nha!]

[Quá rõ ràng rồi, chồng chị Dữu thật dính người.]




Sau khi hoàn thành ba cửa ải, mỗi gia đình sẽ phải tham gia hoạt động vòng quay may mắn.

Khi Thẩm Minh Dữu vừa hoàn thành xong ba cửa ải, bước ra khỏi phòng nấu ăn thì tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn một cái vòng quay may mắn lớn ở cửa ra vào.

Trên vòng quay may mắn được bày các ô tiêu đề như “Rút lui một cửa”, “Tiến thêm một cửa”, “Tạm dừng tại chỗ năm phút”, “Tạm dừng tại chỗ nửa tiếng”, “Bắt đầu lại từ đầu”, “Đi thẳng đến điểm kết thúc”.

Trong đó “Bắt đầu lại từ đầu” và “Đi thẳng đến điểm kết thúc” chiếm tỷ lệ nhỏ nhất trên vòng quay, độ lớn gần như chỉ bằng một đầu ngón tay, xác suất quay trúng cực kỳ thấp, còn mấy tiêu đề khác thì có xác suất quay trúng lớn hơn nhiều.

Quy định của vòng quay may mắn chỉ có thể do bạn nhỏ tham gia, vì vậy, Niệm Niệm đứng bên cạnh vòng quay, cẩn thận nhìn chằm chằm vào ô tiêu đề “Bắt đầu lại từ đầu”.

Trong mấy ô tiêu đề này, quay trúng cái nào cũng được, ngoại trừ “Bắt đầu lại từ đầu” là Niệm Niệm không muốn.


Nếu bắt đầu lại ở cửa thứ nhất, vậy chắc chắn Niệm Niệm sẽ là người về cuối cùng.

Suy nghĩ của Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng giống với Niệm Niệm. Bọn họ vượt qua ba cửa ải để đến đây đã mất hết ba tiếng đồng hồ, nếu như trở lại từ đầu một lần nữa, dù cho có kinh nghiệm cũng phải tốn mất hai tiếng, sau hai tiếng thì có lẽ những người khác cũng đã đến điểm kết thúc rồi.

“Niệm Niệm, con quay đi.”

“Dạ.” Niệm Niệm đặt tay ở vòng quay, dùng hết sức quay một cái, vòng quay lớn bắt đầu di chuyển rất nhanh, một vòng rồi hai vòng…

Sau khi không biết đã quay bao nhiêu vòng, vận tốc vòng quay bắt đầu chậm lại, rồi từ từ dừng lại, cuối cùng mũi tên dừng tại ô “Bắt đầu lại từ đầu”.
 
Chương 357: C357: Chương 357


Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: “...”

Niệm Niệm tưởng rằng mình nhìn nhầm, cô bé mở to mắt nhìn lại, thấy mũi tên vẫn dừng ở ô “Bắt đầu lại từ đầu”.

Bả vai Niệm Niệm lập tức xìu xuống, cái bụng nhỏ tròn vo cũng hóp vào, rụt cái đầu nhỏ nhìn mũi chân của mình mà không nói lời nào.

[Ôi, bảo bối nhỏ của tôi đáng thương quá, thật sự quay trúng ô “Bắt đầu lại từ đầu” rồi, một ô nhỏ xíu vậy mà lại bị quay trúng thật.]

[Ha ha ha, hình như vận may của Niệm Niệm không được tốt lắm, phải bắt đầu trò chơi lại từ đầu, xem ra cả nhà Niệm Niệm thật sự không có duyên với hạng nhất.]


[Niệm Niệm không vui rồi, hiện tại trong bốn nhóm gia đình thì gia đình Niệm Niệm đang đứng hạng nhất, sau khi quay vòng quay, nhà Niệm Niệm lại trở thành gia đình cuối cùng, chắc chắn Niệm Niệm đang tự trách trong lòng.]



Không còn cách nào khác, quy tắc trò chơi là quy tắc trò chơi, bọn họ chỉ có thể lái xe trở lại điểm bắt đầu một lần nữa.

Lần này, Thẩm Minh Dữu mở xe và ngồi vào ghế lái, Giang Trầm chịu trách nhiệm xuống chỗ ngồi phía sau để chăm sóc Niệm Niệm.

Thấy Niệm Niệm không vui, Giang Trầm dỗ dành nói: “Không sao đâu Niệm Niệm, tuy kết quả cũng rất quan trọng, nhưng quá trình cũng quan trọng không kém. Hơn nữa, chưa đến phút cuối cùng, không ai biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao mà. Trước mắt chúng ta chỉ cần dốc hết sức lực, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”

Niệm Niệm vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn ba và hỏi: “Tại sao vận may của Niệm Niệm kém vậy ạ?”

Giang Trầm có hơi sửng sốt, thì ra điều làm Niệm Niệm phiền muộn cả buổi, khiến Niệm Niệm không vui là vấn đề này.
Giang Trầm hỏi: “Ai nói vận may của Niệm Niệm kém vậy?”

“Không ai nói cả, do Niệm Niệm tự cảm thấy vậy.” Niệm Niệm đếm từng cái vận may không tốt mà mình đã trải qua: “Trong tập đầu tiên của chương trình, Niệm Niệm đã rút thăm được chiếc xe lửa màu xanh có tốc độ chậm nhất. Lúc ghi hình chương trình, Niệm Niệm còn bị chó rượt và bị ngỗng đuổi. Khi con ở nhà trẻ, mỗi lần giáo viên cho bọn con chơi trò rút thăm, thứ Niệm Niệm rút được luôn không tốt, còn có vòng quay may mắn của hôm nay nữa…”


Niệm Niệm chốt lại câu cuối với vẻ thất vọng: “Chắc chắn là vận may của Niệm Niệm không được tốt.”

“...” Giang Trầm cười nói: “Niệm Niệm, rút thăm được cái gì là vấn đề về xác suất, không liên quan gì đến vận may cả. Còn việc con bị chó đuổi và ngỗng rượt trong chương trình thì con nghĩ thử xem, ngoài con ra có phải anh Khương Tiểu Húc cũng bị không? Chẳng lẽ vận may của thằng bé cũng không tốt sao?”

Đúng lúc này, Khương Húc gọi điện thoại tới.

Sau khi bắt máy, giọng nói vui mừng của Khương Húc lập tức truyền tới: “Niệm Niệm, Niệm Niệm, anh vừa quay vòng quay may mắn, ô mà anh quay trúng là tiến thêm một cửa, mẹ anh sợ ma, vừa hay nhà anh không cần phải vào ngôi nhà ma nữa, ha ha, vui quá đi…, Niệm Niệm, em quay trúng cái gì?”

Niệm Niệm nhìn ba một chút, tâm trạng càng suy sụp hơn: “Em quay trúng ô bắt đầu lại từ đầu.”


“Hả?” Khương Húc vô cùng kinh ngạc: “Ơ kìa Niệm Niệm, sao vận may của em lại không được tốt vậy!”

Khương Húc nói: “Xem ra lần này anh đứng hạng nhất rồi, nhưng không sao, chờ anh nhận được giải thưởng lớn, anh sẽ chia phần cho em nha!”

Sau khi cúp điện thoại, Niệm Niệm càng trở nên ủ rũ: “Vận may của anh Khương Húc tốt thật, chỉ có vận may của Niệm Niệm là không tốt thôi.”

“Sao như thế được.” Giang Trầm sờ lên cái đầu nhỏ của con gái. Vì muốn cho Niệm Niệm phấn chấn trở lại nên Giang Trầm đề nghị: “Như vậy đi, ba và Niệm Niệm sẽ chơi trò kéo búa bao, nếu như Niệm Niệm thắng thì sẽ chứng minh vận may của Niệm Niệm không phải kém, được không nào?”

Niệm Niệm muốn nói rằng mình sẽ không chơi kéo búa bao, nhưng thấy ba đã giơ nắm đ.ấ.m lên, Niệm Niệm nghĩ cứ vươn tay phối hợp vậy.
 
Chương 358: C358: Chương 358


“Kéo búa bao!” Theo khẩu lệnh của trò chơi, hai ba con mạnh ai nấy đưa tay ra.

Giang Trầm ra cái kéo, Niệm Niệm ra cái bao.

Giang Trầm: “…?”

“Không sao, chúng ta chơi lại lần nữa.” Giang Trầm nở nụ cười, anh nghĩ rằng bạn nhỏ chơi kéo búa bao đều sẽ luôn ra một cái giống nhau.

Vì vậy trong ván thứ hai, cái Giang Trầm ra là cái búa, nhưng Niệm Niệm lại không ra cái bao mà là cái kéo.

Ván thứ ba, Giang Trầm nghĩ Niệm Niệm đã ra cái bao và cái kéo, vậy ván thứ ba có thể Niệm Niệm sẽ ra cái búa.


Vì thế ở ván thứ ba, Giang Trầm ra cái kéo, nhưng Niệm Niệm không phải ra cái búa mà là ra cái bao.

Giang Trầm thắng liền ba trận: “…?”

Giang Trầm quyết định không đoán suy nghĩ của Niệm Niệm nữa, chơi thêm mấy ván, đưa ra một cách ngẫu nhiên, chắc chắn có lúc Niệm Niệm sẽ thắng. Nhưng lúc này, Niệm Niệm lại buông tay xuống, cô bé không muốn chơi trò chơi trẻ con như vậy với ba nữa.

Niệm Niệm mím môi rồi nói: “Niệm Niệm đúng là một đứa bé không may mắn!”

Giang Trầm: “…”

Thẩm Minh Dữu ngồi phía trước lái xe vẫn luôn chú ý tới hành động của hai ba con ở phía sau, thấy tâm trạng của Niệm Niệm bị suy sụp, cô nhịn không được nói: “Đương nhiên Niệm Niệm không phải là đứa bé không may mắn, Niệm Niệm, con biết điều may mắn nhất đời này của mẹ là gì không?”

Niệm Niệm hỏi: “Là gì ạ?”
“Là sinh ra Niệm Niệm đó, bởi vì khi sinh Niệm Niệm ra, mẹ cảm giác mình đã trở thành người mẹ may mắn nhất.” Thẩm Minh Dữu dừng xe lại trước đèn xanh đèn đỏ, cô quay đầu nhìn về phía Niệm Niệm: “Vậy mẹ làm mẹ của Niệm Niệm, Niệm Niệm có cảm thấy may mắn không?”

Niệm Niệm liên tục gật đầu không ngừng, Niệm Niệm yêu mẹ nhất, có mẹ làm mẹ của Niệm Niệm, đương nhiên là may mắn của Niệm Niệm.


Mẹ nói bởi vì có Niệm Niệm, mẹ đã trở thành người mẹ may mắn nhất thế giới, thì ra Niệm Niệm lại quan trọng như vậy. Hai mắt Niệm Niệm lập tức trở nên long lanh nói: “Như vậy, Niệm Niệm cũng là bảo bối may mắn nhất thế giới, đúng không ạ?”

Thẩm Minh Dữu: “Đương nhiên rồi!”

Giang Trầm: “Đương nhiên rồi!”

Hai vợ chồng đồng thanh trả lời câu hỏi của Niệm Niệm.

Nghe được âm thanh kiên định chắc nịch của ba mẹ, tâm trạng suy sụp của Niệm Niệm ngay lập tức tan biến. Khuôn mặt cô bé nở nụ cười trở lại, ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em lắc lư hai cái chân ngắn qua lại, sau đó chỉ lên phía trước lộ vẻ phấn khởi nói: “Mẹ ơi nhanh lên đi, chúng ta phải giành được hạng nhất!”

[Quả nhiên dỗ dành em bé phải đến tay chị Dữu chúng ta, Tổng giám đốc Giang cứ ở đó dùng trò chơi dụ dỗ bé con mà không có tác dụng, kết quả chỉ với một câu nói của chị Dữu là Niệm Niệm đã hết buồn rồi!]

[Ha ha ha, Niệm Niệm còn không phải bảo bối may mắn thế giới sao, ba của cô bé là Giang Trầm, mẹ là Thẩm Minh Dữu, muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc. Hai vợ chồng còn yêu thương nhau như vậy thì tình thương với bảo bối cũng như thế. Điểm bắt đầu của Niệm Niệm đã là điểm kết thúc của người khác rồi, nếu như Niệm Niệm không may mắn thì còn ai may mắn được đây!]


Sau khi vượt qua ba cửa, nhà Thẩm Minh Dữu quay trúng "Bắt đầu lại từ đầu", nhà Phương Đường quay trúng "Tiến thêm một cửa", nhà Chung Dao quay trúng "Lùi lại một cửa", còn nhà Cố Ngải Phỉ lại quay trúng "Tạm dừng tại chỗ trong năm phút".

Sau cú "quay xe" của vòng quay may mắn khổng lồ, gia đình Thẩm Minh Dữu vốn đang xếp hạng nhất bỗng chốc trở thành gia đình đứng cuối bảng.

Nhưng chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả sẽ ra sao.

Sau khi quay về điểm xuất phát, một nhà ba người Thẩm Minh Dữu vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, muốn tranh thủ thời gian nhanh nhất để hoàn thành chặng đua tiếp theo. . Truyện Xuyên Không

Bọn họ đã vượt qua ba cửa ải trước một lần nên đã quen với lộ trình, do đó thời gian vượt ải lại nhanh hơn hai tiếng trước rất nhiều. Nhưng vì tính cả thời gian trên đường lái xe quay về nên một lần đi tới đi lui vẫn mất hết hai, ba tiếng. Hơn hai giờ chiều, nhà Thẩm Minh Dữu mới vượt qua ba cửa ải trước một lần nữa và đi đến cửa thứ tư - Kiểm tra trí nhớ.
 
Chương 359: C359: Chương 359


Đối với ba mẹ và bọn trẻ mà nói, cửa ải này có độ khó cao và cũng là cửa ải tốn thời gian nhất.

Bởi vì vòng quay may mắn khổng lồ, nhà Thẩm Minh Dữu bắt đầu trễ hơn những nhà khác gần ba tiếng đồng hồ. Vốn dĩ bọn họ cho rằng mình không có phần thắng, nhưng khi đến cửa thử thách trí nhớ, họ lại đột nhiên phát hiện ra vẫn có hai nhóm khách mời khác còn ở đây vượt ải.

Lần lượt là nhà Chung Dao và nhà Cố Ngải Phỉ.

Cửa "Kiểm tra trí nhớ" này yêu cầu các bạn nhỏ phải tham gia. Nhiệm vụ bao gồm hai phần: một là dành cho bọn trẻ, một là dành cho ba mẹ. Người khiêu chiến cần hoàn thành thử thách trong thời gian nhanh nhất, vượt qua sẽ được tiến vào cửa tiếp theo.

Đề tài thử thách của các bạn nhỏ là "Mười hai con giáp", nghĩa là mười hai con vật được đặt ngẫu nhiên trong lưới ô vuông có kích thước 3*4, tổng cộng có 12 ô vuông nhỏ, các bé cần ghi nhớ thật kỹ mỗi con vật được đặt trong ô nào. Sau khi đã ghi nhớ, các bé có thể xin đạo diễn thử thách vượt ải. Đạo diễn sẽ chọn ngẫu nhiên 3 con vật trong đó, khi các bé chỉ ra được vị trí chính xác của 3 con vật mới xem như vượt ải thành công.


Thử thách của ba mẹ khó hơn các bạn nhỏ rất nhiều. Nếu các bạn nhỏ là lưới ô vuông có kích thước 3*4, thì của người lớn lại có kích thước 9*9, tổng cộng là 81 ô vuông nhỏ, có 81 hình ảnh khác nhau được đặt trong mỗi ô, bao gồm động vật, con số, thực vật, màu sắc,... Các hình ảnh đều phức tạp, lộn xộn và dường như không có bất cứ quy luật nào. Người vượt ải cần ghi nhớ rõ thứ được đặt trong từng ô, sau đó đạo diễn sẽ chọn ngẫu nhiên 11 hình ảnh, khi người vượt ải chỉ ra chính xác tất cả các hình cũng đồng nghĩa với việc vượt ải thành công.

Sau khi hiểu rõ quy tắc, khu bình luận bắt đầu thảo luận sôi nổi…

[Xem ra cửa ải này có vẻ rất khó nhằn.]
[Mới chạy từ phòng livestream khác qua, nhìn một vòng từ trên xuống dưới thì cửa "Kiểm tra trí nhớ" này đúng là rất khó. Nhà Phương Đường có thời gian dư dả nhất cũng phải mất chừng hơn hai tiếng mới vượt qua cửa này, còn là có yếu tố may mắn trong đó, đoán bừa đúng được mấy câu mới thuận lợi vượt ải. Hai nhà còn lại thì càng không cần phải nói, bị kẹt mãi đến tận bây giờ.]

[Tôi còn nghĩ tại sao nhà Chung Dao và nhà Cố Ngải Phỉ vẫn ở chưa rời khỏi cửa này, hóa ra cửa này khó vượt qua đến vậy.]

[Bây giờ thì hóng xem nhà Thẩm Minh Dữu, tôi đoán họ cũng sẽ tốn kha khá thời gian ở cửa này đấy.]


[Mọi người đừng quên, Niệm Niệm chính là một thiên tài nhí, có lẽ cửa này sẽ không quá khó với Niệm Niệm, nhưng quả thật của người lớn thì hơi khó. Các hình ảnh quá lộn xộn, muốn nhớ kỹ không phải là chuyện đơn giản, ít nhất cũng phải tốn một khoảng thời gian nhất định, có điều đến lúc đó, nhà Khương Húc đã sớm giành được hạng nhất và có thể kết thúc cuộc đua.]

[Nói như vậy, nhà Khương Húc đã giành được hạng nhất rồi!]



Chung Dao nhìn thấy nhà Thẩm Minh Dữu đến, cô ấy thở dài rồi nói: "Minh Dữu, cửa này thật sự làm tôi mệt c.h.ế.t đi được, chủ yếu là quá "tốn não". Hồi làm MC, tôi học thuộc kịch bản rất nhanh, vốn còn tưởng rằng cửa này là chuyện nhỏ với tôi, ai ngờ sẽ khó như vậy."

"Quan trọng là Triệu Hằng nhà tôi còn "kéo chân" tôi, có mấy lần rõ ràng là vị trí tôi ghi nhớ đã đúng rồi nhưng anh ấy lại luôn quấy nhiễu tôi và nói tôi nhớ sai, dẫn đến tôi cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, cuối cùng mới nhận ra phán đoán của tôi thật sự chính xác, vậy nên hay rồi, chúng tôi cứ mãi bị nhốt đến tận bây giờ, đúng thật là muốn tôi tức c.h.ế.t mà."

"Rõ ràng là bản thân em do dự và muốn anh đưa ra lời khuyên cho em." Triệu Hằng ở bên cạnh đã mất rất nhiều tế bào não tỏ vẻ mình rất vô tội.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top